1. Home
  2. Truyện Ngôn Tình
  3. Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng
  4. Tập 19: Ngoại Truyện Về An Khánh (c181-c190)

Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng

Tập 19: Ngoại Truyện Về An Khánh (c181-c190)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 181: Ngoại Truyện Về An Khánh

Nhìn cô nằm trong phòng được bác sĩ sơ cứu, anh tự trách bản thân không chú ý đến cô để cô ra nông noi này.

Ấn Khánh bực tức cung tay thành năm đấm, đấm thật mạnh vào tường.

Máu từ kẻ tay từ từ chảy ra nhưng anh không để ý đến, mắt vẫn dán chặt lên hình bóng nhỏ bé đang nằm trong phòng bệnh.

Một lúc sau bác sĩ và y ta đi ra, anh lao đến gấp gáp hòi:

“Tinh hình cô ấy có tốt không bác sĩ?”. Ngôn Tình Ngược

Nữ bác sĩ kéo khẩu trang xuống, mắt nhìn về phía

Tiểu Nghi rồi thở dài.nhân không thế đi lại bình thường được, vết thường bên ngoài thì ít, bên trong thì nhieu. Nên can tinh dưỡng thời gian khá lâu.”

“Người nhà xem chứng và đừng để bệnh nhân di chuyển nhiều làm động đến vết thương”

“Tôi còn thấy cô ấy bị thương ở vùng bụng, vai, lưng, cả tay và chân. Không biết bệnh nhân gặp chuyện gì mà để bàn thân nhiều vết thương như thế.”

Càng nghe Ân Khánh càng đau lòng, anh cúi đầu cảm ơn bác sĩ rồi từ từ mở cửa bước vào trong. Tiểu Nghi nhằm mắt lại nghỉ ngơi, cô biết rõ tình hình của mình hiện tại như thế nào.

Ân Khánh ngồi xuống, nằm lấy tay cô áp lên mặt.

Tiểu Nghi giật mình mở to mắt nhìn, thấy anh cô muốn rút tay về nhưng không được vì bị anh nắmchất.

“Buông ra đi.”

Ân Khánh siết chặt tay hơn, ánh mắt chua xót nhìn cô.

“Xin lỗi, là anh không tốt khiến em bị liên lụy”

Mắt cô ứng đỏ quay qua nhìn anh, cô khiết khịt mũi, đau đớn nhìn anh nói:

“Có phải anh thấy tôi như vậy trong lòng vui lăm không?”

Ân Khánh nhìn cô lắc đầu, sao cô lại nghĩ anh như vậy. Từ đầu đến cuối anh chưa từng nghĩ muốn cô bị ai khác tổn thương bao giờ.

“Anh mắng cũng mắng rồi, ghét bỏ cũng làm luôn rồi. Vậy anh ở đây làm gi sao không cút khỏi mắt tôi đi”Cô kích động quát lớn, hơi thờ trở nên dồn dập. Vết

thuờng bị sự đung chạm có chút dau nhưng cô không quan tâm.

“Xin em đừng có xua đuổi anh nữa, những gì anh làm đều là lửa em thôi, anh chưa bao giờ ghét bỏ gì em cà.”

Cô cảm thấy anh như đang kể một câu chuyện cười, cô nhìn lên trần cho nước mặt chày ngược vào trong. Môi mim thật chặt để bản thân không nghẹn ngào trước mặt anh.

Ân Khánh thấy cô như vậy chịu không được nữa, anh đứng lên cần thận kéo lấy cả người cô ôm vào lòng. Tiểu Nghi không thích sự đụng chạm của anh, cô cố đẩy anh ra nhưng đều phi công.

“Buông.tôi không muốn gần hạng người như anh.”Ảnh Khánh nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhỏ bé của

Tiểu Nghi.

“Anh thật ngu ngốc khi không phát hiện ra tình cảm må mình dành cho em, để đến khi em bị thương rối anh mới biết bản thân mình sợ đến nhường nào.”

“Tiểu Nghi! Em cho anh một cơ hội để chuộc lại lỗi lắm có được không?”

“Anh rất thích em, thích em từ giây phút đầu tiên.”

“Anh sơ mình chỉ xem em là vật thay thế nên mới chấn chữ cho đến ngày hôm nay.”

Tiểu Nghi nghe hai từ “thay thế” mắt cỏ nheo lại.

Ý n Khánh đang nói là chuyện gi?

Cô đẩy anh ra, bật khóc nức nở.

“Tôi yêu anh, yêu từ lúc chúng ta nói chuyện trênchuyển bay. Tôi cảm thấy anh là một chàng trai thật ấm áp nên bất chấp được ở gắn anh.”

“Nhưng khi anh lạnh nhạt gạt di những gì tôi làm, anh có biết chỗ này của tôi nó đau lắm không?”

Cô đưa tay đặt ngay vị trí trái tim mình đang đập hỏi anh, n Khánh im lặng nhìn cô, ấp úng nói,

“Anh…anh không biết, anh xin lỗi.”

“Anh im đi, anh nói bao nhiêu câu xin lỗi cũng vô dụng vì trái tim của tôi bây giờ đã chết lặng rồi.”

Tiểu Nghi thờ gấp thét lớn, cô cẩm cái gối bên cạnh ném mạnh về phía anh.

“Coi như tôi cấu xin anh, hãy tránh xa tôi một chút.

Từ lúc có sự xuất hiện của anh, thế giới của tôi dường như thay đổi.”

Ân Khánh không chấp nhận, anh tiến lên muốn đứnggắn cô hơn nhưng bị cô nhìn chẩm chằm nên hành động lập tức dừng lại.

“Em muốn mắng, muốn đánh anh như thế nào cũng được. Hiện tại em đang bị thương, hãy cho anh chăm sóc có được không? Khi nào em bình phục anh sẽ lập tức rời khỏi.”

“Tôi không cần anh quan tâm.”

Tiểu Nghi tuyệt tình thẳng thừng từ chối lời đề nghị của Ấn Khánh, cô nhìn sang hướng khác không muốn trò chuyện thêm với anh nữa.

Anh bất chấp phản đối của cô mà đi đến ôm lấy cô.

“Dù em có ngăn càn anh như thể nào đi nữa, anh vẫn thực hiện những gì mình đã nói”

“Hoàng Ân Khánh anh cứng đầu quả vậy?””Từ khi gặp em anh đã trở nên như thế”

Anh mặt dày trà lời cô, Tiểu Nghi tức đến không nói thành lời,

Khoảng thời gian sau đó ngày nào Ân Khánh cũng đến bệnh viện cùng có, nấu những món ăn mà có yêu thích. Thấy sắc mặt của cô không còn xanh xao như lúc trước anh đã thờ ra hay nhôm hơn.

Tiểu Nghi vẫn vậy, vẫn không để ý đến sự hiện diện của Ân Khánh. Có chấp nhận đổ ăn của anh, ngoài ra không thỏa hiệp chuyện gì thêm nữa.

“Hôm nay em có thấy trong người không khỏe chỗ nào không?”

Ảnh Chảnh vừa gọt trái cây vừa hưởng cô hòi, Tiều Nghi đang ôm quyền tiểu thuyết đọc. Nghe anh hỏinhưng không buồn trả lời, cô đã nói rồi không muốn nói chuyện với anh.

Ăn Khánh thấy cô vậy, anh chỉ no nụ cười nhẹ song không hỏi thêm nữa.

Chuyện ngày hôm đó anh đã đứng trước mặt nhân viên cảnh cáo mọi người không được để tình trang như vậy xảy ra một lần nữa.

Anh cũng nói rõ quan hệ giữa mình và Tiểu Nghi là gì cho mọi người biết. Chuyện này dĩ nhiên cô không hề hay biết minh được anh giới thiệu cho toàn công ty biết với danh phân là phu nhân Tổng giám đốc. Nhiều lúc nhìn anh đi tới đi lui cô thấy không nỡ sợ anh mệt, nhưng nhớ đến những gì anh đã làm với mình. Cô lại tức giận mà lườm anh.

An Khánh tranh thủ cô ăn trải cây mà lấy máy tinh ralàm việc.

Bệnh viện hiện tại như ngôi nhà thứ hai của anh.

“Tôi khỏe rồi anh về nhà đi.”

Nghe giọng cô vang lên, anh vui mừng cười híp cả mắt.

Mấy ngày rối cô không chịu nói với anh câu nào, vừa

Ở miệng đã muốn đuổi anh. An Khánh muốn bắt cỏ lại ép cô đang có cái suy nghĩ gi trong đầu.

“Anh sẽ không đi dâu.”

“Anh có biết anh ở đây rất phiền không? Tiếng gõ bàn phím của anh khiến tôi không thể nào tập trung đọc truyện được.”

Anh thu laptop lại, đứng lên nhin cô cười.

“Vậy anh ra ngoài không ảnh hưởng đến em nữa.”Tiểu Nghi bắt đấu nối cáu, sao anh có thể cứng đầu như vậy. Cô đã nói đến nước này rồi mà vẫn không nghe lời.

“Thôi anh ngồi đó di, tôi không đọc truyện nữa tôi đi ngu.

Cô kéo chăn che đầu lại, biết anh đang nhìn minh nên cô cổ tình tránh né ảnh mắt thâm tình mà anh dành cho minh.

Ăn Khánh trở về ghế ngồi, anh cười khúc khích.

Thật ra Tiểu Nghi chi mạnh miệng chứ không có sắt đá, cô sợ anh cô đơn nên mới giữ anh lại.

Người con gái này dù giận dỗi vẫn đáng yêu như thế, người sai là anh nên anh không có quyền phản kháng lại lời có nói.

Ân Khánh thôi không nhin cô nữa mà tiếp tục côngviệc của mình.

Mấy ngày ở củng cố, tiến triển làm việc của anh chậm hơn bình thường nên thời gian rảnh anh sẽ có hết sức hoàn thành công việc nhanh nhất có thể. Tiểu Nghi biết rõ anh bận rộn như thế nào nên cô mới không đành lòng để anh ra ngoài vừa chịu lạnh, vừa làm việc.

Cô nhẹ mìm cười, nói thẩm.

Người đàn ông này đến lúc nào mới biết yêu quý bản thân đây.”

Chương 182: Ngoại Truyện Về An Khánh 7

Lúc anh hoàn thành công việc, xoay mặt qua nhìn về phía giường bệnh. Thấy cô nằm ngủ ngon lành trên đó, môi bất giác nở nụ cười nhẹ.

Anh đặt máy tính xuống ghế, bản thân đứng lên đi lại gắn cô.

Anh nhìn cô hồi lâu, ánh mắt chứa đựng sự yêu thương nồng đậm.

Ân Khánh khẽ củi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, anh ở bên tai cô nói thẳm.

“Xin lỗi em, anh sẽ không đánh mất em một lần nào nữa.”

Anh đi ra khỏi phòng, vừa hay cô gái trên giường tử từ mở mắt ra. Cô nhìn cánh cửa đang từ từ đóng chặt lại, ảnh mắt phức tạp nhìn chẳm vào nó.

Tay Tiểu Nghi siết chặt tấm chăn, ánh mắt xoaychuyển nhìn xung quanh phòng,

Một lúc sau cô đẩy chăn ra, đứng lên đi lại cửa số, khung cảnh dòng xe tấp nập chay lướt qua nhau khiến đáy lòng Tiểu Nghi càng phiến não hon. Tiểu Nghi khoanh hai tay lại trước ngực, mắt nhìn thẳng về phía trước, miệng thì thầm.

“Em có nên cho anh một cơ hội không? Nói không còn yêu anh là sai nhưng em sợ mình dễ dàng tha thứ cho anh, anh sẽ không biết trân trọng tình cảm mà em dành cho anh.”

“Ân Khánh à! Em biết phải làm sao với anh đây hà anh? Cuộc sống của em từ khi có sự xuất hiện của anh nó không được yên bình nữa, có lẽ chúng ta

không nên có cuộc đụng chạm lần đó.”

Ở một diễn biến khác, Ân Khánh hơi khom lưng, taydan vào nhau đặt lên thành lan can, mắt nhin xuống

sân bệnh viện, Bệnh nhân và bác sĩ cứ liên tục di chuyển qua lại.

Những ngày qua ở gần cô, anh đã thật sự biết được trong trái tim minh đã có sự xuất hiện của Tiểu Nghi tử lúc nào, anh không ngờ nó lại diễn biến nhanh như thể.

Hai người quen biết nhau chưa được bốn tháng mà đã có tình cảm với nhau, yêu từ cái nhìn đầu tiên là một chuyện hết sức hoang đường và anh chưa từng nghĩ có ngày mình gặp phải tình huống đó.

Trong đầu anh bỗng xuất hiện câu nói của Tiểu Nghi lúc cô tỉnh lại sau khi hôn mê,

Cô nói cô yêu anh, yêu từ lần ngối chung chuyển bay

doNếu anh biết sớm có ngày hôm nay, anh sẽ không để bản thân tổn thương người con gái mình yêu như vậy, Ảnh Khánh ôm lấy dầu, tâm tri anh giờ đây hoãn loạn. Vậy tình cảm mà anh dành cho An Hạ thì sao? Không thể quên một cách dễ dàng như vậy được. Mười hai năm không phải là thời gian ngắn, nó như khắc sâu trong trái tim anh đến giờ phút này.

Nếu như một ngày anh phát hiện bản thân vẫn còn tình cảm với An Hạ thì như thế nào? Phải nói với Tiểu Nghi làm sao đây?

Tiểu Nghi nhìn anh đăm chiêu không biết đang nghĩ gi, cô thờ một hai rối đi đến đứng cạnh Ân Khánh.

“Tôi muốn nói chuyện rõ với anh.”

Ân Khánh giật mình, hốt hoàng nhìn qua cô nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.”Em có chuyện gì cứ nói đi anh nghe

Tiểu Nghi đứng đối diện với An Khánh, trong đáy mắt hiện rõ sự khỏ hiểu củng đau lòng.

Cô khó khăn hít một hơi thật sâu, nhìn anh nhỏ giọng lên tiếng.

“Hôm đó anh nói sợ xem tôi là người thay thế là như thể nào?”

Vấn đề này anh vừa suy nghĩ, bây giờ cô đúng lúc đang hỏi anh, anh nên trả lời cô sao đây?

“Anh… anh”

Tiểu Nghi vẫn im lặng chờ anh trả lời, cô không hối thúc cũng không có dấu hiệu đau lòng khi thấy anh úp mờ không nói sự thật cho cô nghe.

Tuy cô bình thản như thế, nhưng đối với n Khánh, côdang khiến anh áp lực đến mức thờ không thông.

“Chủng ta đi vào phòng rồi nói có được không? Hôm nay anh sẽ nói toàn bộ cho em nghe.”

Tiểu Nghỉ cần nhẹ cánh môi, cô nhìn anh gật đầu.

Anh muốn nằm lấy tay cô nhưng bi cô lạnh nhạt gạt ra rồi đi về phía trước.

Nhìn bàn tay đang lơ lửng trong không trung, Ăn Khánh nở nụ cười có chút đau thương.

Vừa bước vào phòng, điện thoại Ân Khánh gọi đến.

Anh vội lấy ra phát hiện là Chu Hạo, hai đầu lông mày anh nhíu lại sợ An Hạ đã xảy ra chuyện.

“Anh gọi tôi có chuyện gì sao?”

[An Hạ nhờ tôi thông báo cho anh là cô ấy sinh embé rất thuận lợi. Chúng tôi tháng sau tổ chức tiệc cười rất mong cậu về chung vui cùng tôi và An Hạ ]

Tay trái anh siết chặt lại, cố kìm nén sự khó chịu trong lòng, châm rãi trà lời Chu Hao.

“Được, đến lúc đó tôi sẽ bay về Thành phố A chúc phúc cho hai người!

Tiểu Nghi ngồi trên giường, cô quan sát từng biểu càm trên khuôn mặt của anh. Cô có thể cảm nhận được anh đang khó chịu, đáy mắt anh hiện rõ sự đau thương.

Không biết vì sao, mắt cô bồng cay cay, tuy cuộc trò chuyện cô không nghe rõ, nhưng bản thân chắc chắn được việc người gọi đến và nội dung cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ với Ấn Khánh.

Như sực nhớ ra, anh vội vàng cất điện thoại vào túi,ngẩng đầu lên nhìn cô, ảnh mắt ứng đỏ chứa đựng hơi nước cử thể đập thẳng vào mắt Tiểu Nghi.

Cô không nói gì, chỉ nhìn anh.

Ân Khánh điều chỉnh lại cảm xúc, anh đi lại ngồi cạnh cô. Tiểu Nghi nhích người ra tạo khoảng cách nhất định với An Khánh.

“Thật ra anh trước khi gặp em có một mối tình thanh mai trúc mã hơn mười năm.”

“Anh rất yêu cô ấy nhưng hiện tại cô ấy đã là vợ của người ta, điện thoại vừa rối chính là chồng của cô gái đó điện thông báo với anh rằng cô đã bình an sinh đứa bé.”

“Sở dĩ anh nói sợ xem em là vật thay thế vì anh cứ nghĩ tinh cảm lâu năm như vậy nói quên sao mà dễ như vậy được. Nhưng khi thấy em bị thương anh đãrất lo lắng và sợ hãi.”

“Những ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều về chuyên giữa chúng minh, anh có thể đảm bảo được rằng anh yêu em chính là lần gặp mặt định mệnh đó.”

An Khánh quay sang đưa nằm nằm chặt lấy tay Tiểu

Nghi.

Cô cúi đầu, mắt nhìn bàn tay to lớn đang bao trọn lấy tay nhỏ bé của cô.

Nước mắt từ hốc mắt chày ra, cô nở nụ cười khó coi ngẩng đầu nhìn anh.

Thấy cô khóc, anh hốt hoảng muốn lau đi nhưng cô tránh né.

Tiểu Nghi rút tay mình ra, cô đứng lên, trước mặt anh, giọng run run lên tiếng.

“Thật ra anh chưa quên cô ấy, nói đúng hơn anhchưa từng quên cô gái đó.”

“An Khánh à! Anh hãy chấp nhận với sự thật đi anh, tinh cảm mà anh dành cho em chỉ là nhất thời.”

“Anh muốn bản thân cố quên đi hình bóng của cô gái ấy mới miễn cưỡng nghĩ mình yêu em.”

“Không có tình yêu nào bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên đâu anh, em đang gạt anh đấy.”

Tiểu Nghi bật cười thành tiếng, mày nhướn lên, mắt hờ hững nhìn đi hưởng khác, chân lùi về sau mấy bước.

“Thật ra tôi chỉ đang đùa giỡn với tình cảm với anh thôi, tôi thấy anh giàu nên mới tìm cách có được anh.

“Nhưng đến thời điểm này tôi không muốn chơi nữa, tuy tôi lợi dụng anh nhưng tôi không thích mình làngười thay thể.”

Lửa nóng trong người An Khánh ngày một lớn, anh trừng mắt nhìn cô gái nhỏ đang nở nụ cười thể lương với anh.

Cô ấy đang cổ lừa anh, bản thân rõ ràng không nghĩ như vậy nhưng lời nói thốt ra cứ cố chấp muốn tổn thương người khác.

“Em đừng diễn nữa, anh không tin em đâu.”

Tiểu Nghi bất ngờ bước nhanh về phía anh, thẳng tay giảng xuống mặt Ân Khánh một bạt tay.

“Bốp”

Mặt anh nghiêng qua một bên, da anh tay, sức cô yếu làm sao có thể làm anh đau.

Tiểu Nghi đưa tay chỉ thắng vào mặt anh.”Đo ngu ngốc, tôi đã nói lợi dụng anh thì chính là như vậy. Nếu anh muốn mình cứ bị đem ra làm trò cười thì cử ở đây mà từ từ chơi, tôi không rành.”

Chương 183: Ngoại Truyện Về An Khánh

Tiểu Nghi đi đến tủ thu dọn quần áo của mình, Ấn Khánh vẫn ngồi đó không nhìn lấy cô một cái.

Như vậy càng tốt, cả hai cứ vậy mà lướt qua đời nhau.

Hai tay bên hông anh siết chặt lại, hiện tại anh rất tức giận. Không phài giận vì cô đánh anh mà là cô vẫn không hiểu anh.

Tiểu Nghi thu xếp đồ đạc liền đi nhanh ra khỏi phòng, suốt quá trình cô không quay lại nhìn anh thêm lần nào.

Làm thủ tục xuất viện xong, cô ôm lấy túi đổ thd thần đi trên đường.

Cuộc sống một mình lại tiếp tục bắt đầu, những chuyện đã qua hãy cho nó vào dĩ vãng.

Tiểu Nghi lắc đầu cười chua xót.”Minh nên biết rõ thân phận minh ở đâu từ sớm, để

không có kết cục ngày hôm nay.”

Tay không tự chủ được đưa lên chạm vào ngực trái của mình.

“Nhưng ở đây dau quá.”

“Biết đau rồi sao?”

Cô giật mình vì sau lưng có tiếng nói, quay lại chưa kịp nhìn xem là ai thì thân thể đã bị nhấc lên, đầu chúi xuống đầu khiến cô có chút choáng váng.

Tay đánh vào lưng người đàn ông.

“Anh làm gì vây? Thả tôi ra.”

Ân Khánh nở nụ cười thích thú, tiện tay đánh lên mông cô thật mạnh.

Hành động của anh khiến Tiểu Nghi đỏ bừng cả mặt,cô ngại ngùng nhắm chặt mắt lại.

Tại sao người đàn ông này lại làm chuyện như thế với cô khi đang ở nơi công cộng như thế này chứ?

Ân Khánh đặt cô vào trong xe, Tiểu Nghi không chịu

giãy giụa la lớn,

“Anh định mang tôi đi đầu thế, buông tôi ra.”

Ân Khảnh cố định thân thể cô lại, tay đặt sau lưng Tiểu Nghỉ dùng chút lực ép cô sát về phía minh. Tiểu Nghi có thể nghe rõ được hơi thờ của anh phả vào mặt minh, mang tai cô chợt nóng lên, mặt quay sang hướng khác.

Ân Khánh đưa tay nâng mặt cô lại, miệng khẽ nhếch lên.

“Muốn trồng đầu có dễ, em còn non lắm không quamặt được anh đâu.”

Tiểu Nghỉ trừng mắt, hết mũi với anh.

“Anh đang nói diễn khủng gì vậy, tôi không hiểu và cũng không muốn hiểu.”

Tay anh bóp mạnh hai bên má của cô, khiến Tiểu Nghi không thể lên tiếng được nữa.

“Anh năm nay ba mươi ba tuổi, còn em chỉ vừa bước sang tuổi hai mươi ba.”

“Anh ở trên thương trường lâu, đầu đá kịch liệt không biết bao nhiêu lần.”

“Những kè ninh bơ, giả nai ở trước mặt anh cũng

không hiểm. Cho nên với mấy chiêu trò đó của em đối với anh nó chẳng là gì.”

“Vi thể, em nên ngoan ngoãn ở bên cạnh anh. Nêu không, anh sẽ không tha cho em dễ dàng như vậyđâu.”

Tiểu Nghi trợn to mắt, vùng vẫy thoát khỏi bàn tay anh. Cô thờ phì phò, nghien răng nhìn An Khánh nói:

“Tên khôn, anh dừng có mà uy hiếp tôi. Tôi sẽ báo với cảnh sát bắt anh vì tôi bắt người trái phép.,”

Lời nói thốt ra thì cứng rắn nhưng nội tâm Tiểu Nghi đang gào khóc dữ dội.

Sao số cô lại xui như thế, đụng phải người không dễ chơi như vậy.

Anh vỗ nhẹ lên má bánh bao của cô mấy cái, giong cợt nhã cứ thể vang lên.

“Em cử đi bảo, xem có ai giúp em không? Đừng quên

thân phận của anh không tầm thường.”

“Lưu manh, khốn nạn, bỉ ổi, thối tha,…ưm”Cô mở to mắt nhìn khuôn mặt An Khánh đang phóng đại trước mặt mình, anh vậy mà lại hôn cô.

Ân Khánh nhíu mày không vui, tách môi mình ra, lưỡi đưa ra nhẹ nhàng liềm cánh môi.

Trông bộ dạng của anh bây giờ nói bao nhiêu quyến rũ thì có bấy nhiêu, Tiểu Nghi không nhịn được khẽ nuốt nước miếng. Mắt không tự chủ được nhìn yết hầu đang di chuyển lên xuống của Ân Khánh.

Nhìn bộ dạng mê trai của cô, khỏe môi anh giật giật, cổ nhịn cười, mặt tỏ ra lạnh lùng.

Tiểu Nghi chép miệng, mặt có chút không được tự nhiên, mắt đào qua đào lại lia lịa, lắp bắp nói:

“Anh…ai cho anh tự tiên hôn tôi như thế?”

Ảnh Khánh kể mặt lại gần cô, giong trắm ấm thàn nhiên thốt lên,”Đâu phải lần đầu chúng ta hôn nhau.”

Mặt cô đỏ bừng lên, cơ thể bất động tại chỗ, vừa then thùng vừa tức giận.

Mãi chìm đắm trong suy nghĩ của mình mà cô không hay biết bản thân đã bị chờ về nhà người ta từ lúc nào.

Bây giờ Tiểu Nghi đang ngồi trong phòng của Ân Khảnh, điệu bộ hết sức đáng thương nhìn tên đầu sỏ.

Ân Khánh dựa lưng vào cửa, nhún vai nhìn cô.

“Xem em còn muốn chạy đi đâu nữa.”.

Tiểu Nghi bắt đầu nổi cáu, cô đá phăng đôi dép ra, đứng lên giường không kiêng nề lần nữa chỉ thắng

vào mặt Ân Khánh.”Anh mau để tôi rời đi, nếu không…neu không…

Ân Khánh nghiêng đầu, nhướn bên mày tạo ra tư thế đang chờ đợi cô nói tiếp.

Tiểu Nghi thấy bộ dạng của anh như vậy càng tức hơn, cô nhìn tới nhìn lui, lấy gối quăng vào người anh.

“Đồ đàn ông xấu xa, thà tôi ra ngay. Đừng để tôi báo công an, đến lúc đó anh đi tù đây.”

Cành tượng sau đó thật ảm đạm, Tiều Nghi mắng chửi mệt mỏi xụi lo nằm dài xuống giường thờ dốc, còn tên nào đó thì đang thân nhiên ngồi ở ghế số pha làm việc trên máy tinh.

Tiểu Nghi vặn hết óc mình ra để nghĩ cách nhưng cô không tài nào đấu lại được với tên thối tha này được.”Anh không đi tấm sao?”

“Đừng dùng cách này để chuồn đi, phí công vô sức thôi, Còn nếu em muốn cùng anh tắm thì anh sẽ suy nghĩ lại”

Tay Ấn Khánh liên tục gõ lên bàn phím, mắt nhìn vào màn hình nhưng vẫn trả lời cô.

Lời nói đen tối của anh nhanh chóng lọt vào tai cô, Tiểu Nghị hận không thể bắt anh lại đánh cho anh một trận nên người.

“Từ khi nào anh lại trở nên như vậy, chủng ta tốt nhất nên tách ra, tôi và anh không có kết quả đâu.”

“Đừng…đừng…anh làm gì đó mau bỏ cái tay ra.”Tiêu Nghi tránh né chạy về phía cửa phòng tắm nhưng anh nhanh tay hơn nắm chặt lại.

“Chà phải em muốn anh tắm sao? Vậy thì trốn cái gi”

“Tôi…tôi nói anh chứ không có nói tôi và anh.”

“Nhưng anh sợ ma, anh không thể ở trong phòng một minh.”

Tiểu Nghi siết chặt hai tay lại, ở trên ngực anh ra sức đánh.

“Đỏ lửa đào, đừng có viện có làm điều sằng bây với tôi.”

An Khánh để cô đảnh mà không ngăn lại, anh muốn cho cô được giải tỏa hết những bực tức trong người.

Đến khi thấy Tiểu Nghi đã mệt đến đứng không nổi anh mới ôm lấy cả người cô vào lòng.

Anh đặt cằm lên đỉnh đầu của cô, tay xoa nhẹ tâmlưng nhỏ bé.

“Ngoan, chúng ta thử có được không?”

Cơ thể cô cứng đờ lại.

Anh đang nói gì thế? Thử là thử cái gi?

Thấy cô im lặng, anh cúi đầu xuống nhin khuôn mặt đang ngơ ngác của Tiểu Nghi. Tay từ từ vuốt ve mặt cô, ánh mắt yêu thương nhìn cô gái nhỏ.

“Anh không ép em, nhưng anh không thể cứ thế cho em chay đi.”

“Dù em không đồng ý thì cũng không thể thay đổi được hiện tại em đang ở nhà anh và không có cách nào rời khỏi.”

Nghe anh nói xong, cô vừa mới nguôi giận đã bắt đầu bộc phát.”Anh đừng tường anh giàu thì không xem ai ra gi.”

Ân Khánh bật cười, trán chạm với trái Tiểu Nghi.

“Anh có nên nói em xui xẻo không nhi vì em là người đầu tiên cũng là duy nhất anh dùng thân phận để ép buộc.”

“Khôn nạn.”

Tay anh di chuyển xuống đặt lên bụng Tiểu Nghi rồi vỗ mấy cái.

“Nếu anh làm chỗ này to lên thì đỗ em chạy thoát.”

Cô há miệng bất ngờ vì anh dám nói những lời như vậy.

“Tôi sẽ kiện anh, cho anh ở trong tù đến cuối đời luôn”

Ân Khánh không để ý đến lới cô nói mà đưa mặt tiếnlại gần cố Tiểu Nghi, cô hoàng sợ đấy tay anh ra để tròn thoát. Thấy môi anh anh thật sự chạm vào cổ mình, sự khó chịu trong lòng dâng lên.

Chương 184: Nói Trước Bố Trí, Kế Sách Của Lý Cầm

Bại lộ sao?

Buổi trưa Hoa Long Thần chẳng qua là tro về hoàng thành một chuyến, sau khi trở lại, thái độ đối với Tiêu Nhất Thiên lại thay đổi lớn như vậy, từ vẻ cao ngạo khinh khinh lúc trước, biển thành sợ bóng sợ gió như bây giờ, tránh cũng không kịp. Điều này không khỏi làm cho trong lòng Tiêu Nhất Thiên sinh ra một chút nghi ngờ!

Có lẽ!

Không phải Hoa Long Thần phát hiện cái gì, mà là Hoa Tuấn Vũ phát hiện cái gì!

Vì vậy!

Tiêu Nhất Thiên nhỏ giọng nói: “Sư tỷ Vy Anh, tôi có chuyện phải rời đi một chút, sẽ mau chóng quay lai!”

Nói xong!

Cũng không chờ Lục Vy Anh hỏi, lien xoay người đi ra khỏi đám người, một thân một mình di tôi một chỗ tĩnh lặng bên ngoài của vũ trường, đại khái qua mười mấy phút sau, mới trở lại võ trường, sắc mặt lộ vẻ âm trầm!

Mẹ nó!

Mất liên lạc với Lão quái một mắt rồi!

Thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Đúng như Tiêu Nhất Thiên đoán vây, tiêu diệt chi nhánh thành Thanh Thủy là chỗ sơ hở lớn nhất của anh. Mà Lão quái một mắt cũng lại là người duy nhất còn sống, cũng là người duy nhất có thể tiết lộ chân tướng. Một khi để cho điện Huyền Vương cùng Hoa Tuấn Vũ biết, là một mình “lão Điêu” phá hủy chi nhánh thành Thanh Thủy, hơn nữa, “lão Điêu” là một cường giả Minh Cành, còn lấy từ trong tay Lão quái một mắt hai viên Nhất Lạp Án. Nếu thế, Hoa Tuấn Vũ không phải người ngu, tất nhiên có thể suy đoán ra rất nhiều thứ “Sư đệ Thiên!”

Lục Vy Anh chú ý tới sắc mặt của Tiêu Nhất Thiên, cau mày hỏi: “Thế nào? Cậu không có sao chứ?” “Không sao!”

Tiêu Nhất Thiên lắc đầu một cái, đi tới bên người Chung Anh Tuấn nhẹ giọng nói: “Giàng sư Tuấn, cỏ chuyện muốn nhờ ông một chút!” chỗ tĩnh lặng bên ngoài của vũ trường, đại khái qua mười mấy phút sau, mới trở lại võ trường, sắc mặt lộ vẻ âm trầm!

Mẹ nó!

Mất liên lạc với Lão quái một mắt rồi!

Thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Đúng như Tiêu Nhất Thiên đoán vây, tiêu diệt chi nhánh thành Thanh Thủy là chỗ sơ hở lớn nhất của anh. Mà Lão quái một mắt cũng lại là người duy nhất còn sống, cũng là người duy nhất có thể tiết lộ chân tướng. Một khi để cho điện Huyền Vương cùng Hoa Tuấn Vũ biết, là một mình “lão Điêu” phá hủy chi nhánh thành Thanh Thủy, hơn nữa, “lão Điêu” là một cường giả Minh Cành, còn lấy từ trong tay Lão quái một mắt hai viên Nhất Lạp Án. Nếu thế, Hoa Tuấn Vũ không phải người ngu, tất nhiên có thể suy đoán ra rất nhiều thứ! “Sư đệ Thiên!”

Lục Vy Anh chú ý tới sắc mặt của Tiêu Nhất Thiên, cau mày hỏi: “Thế nào? Cậu không có sao chứ?” “Không sao!”

Tiêu Nhất Thiên lắc đầu một cái, đi tới bên người Chung Anh Tuấn nhẹ giọng nói: “Giàng sư Tuan, có chuyện muốn nhờ ông một chút!” “Hà?”

Chung Anh Tuấn sửng sốt một chút, hoi: “Chuyên gi?”

Tiêu Nhất Thiên nói: “Phien ông chuyển loi cho Hiệu trường, sau khi đại hội võ thuật toàn viện buổi chieu kết thúc, tối hôm nay đừng qua đêm ở Học viện Đạt Ma, tốt nhất là dẫn đám người sư tỷ Vy Anh, ngay trong đêm trở lại thành Thanh Thủy!”

Nghe vậy!

Chung Anh Tuấn lại là giật mình một chút, trong lòng cũng khẩn trương lên, sắc mặt nhất thời thay đổ, hỏi tới: “Đây là vì sao?” “Không thể nói!”

Tiêu Nhất Thiên trầm giọng nói: “Tối nay, hằn sẽ xày ra chuyện lớn, các người ở lại sợ không an toàn!” “Cái này…”

Chung Anh Tuấn muốn nói lại thôi, từ biểu tình vô cùng cứng rắn của Tiêu Nhất Thiên cùng giọng không cho cãi lại của anh, lại liên tưởng đến những chuyện phát sinh sáng hôm nay kia, ông ta di nhiên là đoán được cái gì!

Có dieu!

Tiêu Nhất Thiên không nói rõ, ông cũng không hỏi kỹ, do dự một chút, liền gật đầu nói: “Đưoc! Lời của bạn Thiên tôi sẽ chuyển cho Hiệu trường Triết không sót một chữ. Còn về… Hiệu trường Triết lựa chọn như the nào thì tôi không thể chắc được!”

Tiêu Nhất Thiên không miễn cưỡng. Thân phận của anh một khi bị bại lộ, như vậy tiếp theo, rất có thể sẽ xảy ra cuộc chiến của Minh Cành. Đến lúc đó, phàm là người bên người anh, sợ rằng cũng sẽ bị vạ lây. Anh nói Chung Anh Tuấn chuyen lời đến Thương Triết trước khi việc đó xày ra đưa học trò của thành Thanh Thủy rời khỏi kinh đô là không muốn liên lụy bọn họ!

Thương Triết không ngốc, cũng sẽ không vì Tiêu Nhất Thiên mà mạo hiểm lớn như vậy!

Rất nhanh!

Trên võ đài dần dần bình thường lại, vòng thi đấu Ám Cành sơ kỳ thứ hai kết thúc, năm mươi tám học trò các chi nhánh vừa hay còn lại hai mươi người, không dư ra một người cũng không thiếu một người. Những học trò chi nhánh kia hiển nhiên thấy dù, lien lập tuc ngưng khiêu chiến! “Đầu tiên!” “Chúc mừng các trò thắng được ở trong vòng thi đấu thứ hai, có tư cách cùng choi tien vào tông viện học tập!” “Xuống nghỉ ngơi đi!”

Thương Thịnh chậm rãi đứng dậy, doi những học trò kia Ảm Cảnh sơ kỳ ở các chi nhánh xuống khỏi võ đài xong. Ông ta quay lại nhìn về phía chung quanh những học trò thử Am Cành trung kỳ, cuối cùng, ánh mắt rơi vào bên thành Thanh Thủy, hay đúng hơn là, rơi vào trên người của Tiêu Nhất Thiên, nói: “Tiếp theo, là vòng thi đấu thứ hai của Ám Cảnh trung kỳ!” “Lên đài!”

Vèo!

Vèo vèo vèo vèo vèo…

Thương Thịnh vừa dứt lời, bao gồm Tiêu Nhất Thiên, năm mươi tám học trò Rám Cành trung kỳ từ các chi nhánh từ bốn phương tám hướng như ong vỡ tổ, tung người nhảy lên võ đài!

Ở trong vòng thứ nhất, chi nhánh thành Thanh Thủy chỉ có Tiêu Nhất Thiên cùng Trần Nhất, Vương Thái ba người này thành công lên cấp, tỷ lệ thành công chi năm mươi phần trăm, trong mười tám chì nhánh được xem là tài nghệ bậc trung!

Trần Nhất xếp hạng thứ tám!

Vưong Thái xếp hạng thứ mười bày! “Muốn động thì sao?”

Vương Thái nghiêng đầu nhìn về phía Trần Nhất, hỏi: “Công kích hay là phòng thủ?”

Cái gọi là công kích!

Tất nhiên chính là chủ động đi ra ngoài khiêu chiến với người khác!

Mà phòng thủ thì ngược lại, chờ người khác tới khiêu chiến. Vương Thái và Trần Nhất, thành tích vòng đầu của cả hai người đều ở trong hai mươi người đầu tiên, cho nên chi cần bọn họ không bại trong vòng thử hai, cho dù không đánh một trận nào cũng có thể vào vòng thứ ba!

Vòng thứ ba!

Chính là vòng chung kết của đại hội võ thuật toàn “Công cái quỷ gì!” viện!

Trần Nhất không chút nghĩ ngoi chỉ lắc đầu nói: “Vòng thứ ba là một trận ác chiến. Mục tiêu của tôi là một trong năm vị trí đầu bảng. Đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công còn có mấy phần hy vọng, nếu như tiêu hao quá lớn ở vòng thứ hai, xếp thứ tám cũng chắc không được!”

Hiến nhiên! Trần Nhất định phòng thù!

Vương Thái vừa nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, nhưng không có hỏi nhiều, dựa theo sức chiến đấu kinh ngưoi buổi sáng Tiêu Nhất Thiên biểu hiện ra, ngôi đầu bàng Ám Cành trung kỳ dường như đã là vật trong túi của anh rồi. Nếu như đấu đơn lẻ, trên đây không ai là đối thủ của anh hết!

Lý Cảm hay Triệu Quan cũng không được!

Cho nên!

Nếu như người khác đứng ra khiêu chiến Tiêu Nhất Thiên, cũng chẳng khác nào đi tìm chỗ chết không thể nghi ngờ, mà Tiêu Nhất Thiên nếu như đi ra ngoài khiêu chiến người khác, chọn trúng ai, cũng chỉ có thể nói người kia xui tận tám đời!

Bắt đầu!”

Đi đôi với tiếng hô của Thương Thịnh, vòng thi đấu thứ hai của Ám Cảnh trung kỳ chính thức bắt đầu!

Một khắc sau!

Có hơn hai mươi học trò thuộc các chi nhánh không chút do dự đi ra, hiền nhiên là đã sớm chọn trước đổi thủ muốn khiêu chiến. Mà khiến cho Tiêu Nhất Thiên có chút bất ngờ chính là, trong hon hai mười học trò thuộc các chi nhánh kia lại có cả Lý Cẩm và Triệu Quan!

Không tệ!

Ngoài Tiêu Nhất Thiên ra thì Lý Cẩm cùng Triệu Quan là hai người ghê gớm nhất, đi được toi chín mươi hai, chín mươi ba thước trong rừng trúc Trăm Mét. Bon họ không chọn phòng thủ, ngồi không hưởng lộc, mà là lựa chọn chủ động công kích!

Kết quả như vậy nằm ngoài dự liệu của nhiều người!

Xi xào!

Trong đám người nhất thời truyền ra một trận bàn tán xôn xao không nhỏ. Học trò trên võ đài và học trò đứng chung quanh xem thi đấu, ai nấy không tránh khỏi bàn luận sôi nổi!

Trong nháy mắt!

Đại chiến bùng nổ, ám kinh ngang dọc! “Có ý tử!”

Con người của Trần Nhất hơi co lại, trầm giọng nói: “Xem ra, bọn họ là muốn ở trong vòng thi đấu thử hai, giải quyết đổi thủ ẩn bên trong trước thời hạn, chuẩn bị trận chung kết vòng thử ba!”

Căn cứ theo quy tắc!

Trận chung kết vòng thứ ba chính là hon chien hai mươi người. Nói cách khác, đem hai mươi học trò thắng được cuối cùng ở vòng thứ hai xếp toàn bộ chung một chỗ, tùy ý mà đánh. Không có bất kỳ quy tắc trói buộc. Có thể một chọi một dan đà độc đau, cũng có thể hai đánh một, ba đánh một, thậm chí năm đánh một, mười đánh một… Giống như nuôi cổ vậy, bất luận thù đoạn, chỉ nhìn kết quả!

Căn cứ thứ tự bị loại tới quyết định xếp hạng cuối cùng!

Người đầu tiên bị loại tự động trở thành hạng thứ hai mươi. Người thứ hai chính là hạng thứ mười chín… Cứ tính như vậy, khi mười chín học trò dự thi còn lại ngã xuống toàn bộ, người cuối cùng đứng trên võ đài, chính là hạng nhất xứng đáng không thẹn!

Ngôi đầu bảng!

Quy tắc thi đấu như vậy, có thể nói là vô cùng tàn khốc!

Mà dưới quy tắc tàn khốc như vậy, không chì là khảo nghiệm thực lực cá nhân của học trò dự thi, mà còn có tâm cơ thủ đoạn, cùng với quan hệ giao thiệp!

Ví như!

Mười chín người còn lại nếu như kết thành đồng minh, nhắm vào một người duy nhất, cho dù người đó rất mạnh, có thực lực xếp hạng cao, thì cũng rất có thể sẽ trở thành người đầu tiên bị loại xếp hạng thứ hai mudi!

Đây!

Cũng là nguyên nhân Lý Cẩm cùng Triệu Quan đưa ra lựa chọn chủ động công kích. Ở trong vòng thử hai, tình huống một choi một, diệt trừ phe đối lập, làm hết khả năng lưu lại học trò đồng minh của minh tiến vào trận chung kết. Như vậy, đến lúc đau lại, sẽ chiếm ưu thế rất lớn! “Hắn là nhắm vào cậu!”

Vương Thái nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên lần nữa. Có thể khiến cho Lý Cầm cùng Triệu Quan hai nhân vật sừng sỏ như vậy chọn sách lược thế kia, bỏ xuống kiêu ngạo của mình, cùng người khác liên thủ kết minh, kẻ ngu cũng có thể đoán ra được, nhất định là biểu hiện kinh người buổi sáng của Tiêu Nhất Thiên khiến cho bọn họ cảm nhận được uy hiếp to lớn, đã không có lòng tin đơn thuần là bằng vào thực lực bản thân, tới cùng Tiêu Nhất Thiên so tài tranh đoạt ngôi vị đầu bảng nữa rồi! “Không thì…”

Vương Thái suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Thừa dịp còn có người để khiêu chiến, bây giờ cậu đi qua đó, thắng tay loại hết phe cánh của Lý Cẩm cùng Triệu Quan, không vào được trận chung kết, xem bọn họ còn có thể đùa bỡn cái gì!”

Đúng vậy!

Đối với Tiêu Nhất Thiên mà nói, đây dường như là đổi sách cao nhất, nói trắng ra là, các người không muốn để cho tôi ngồi lên ngôi đầu bảng? Được thôi, con mẹ nó, tôi cũng sẽ không cho các người vào được trận chung kết!

Ai sơ ai?

Bại lộ sao?

Buổi trưa Hoa Long Thần chẳng qua là tro về hoàng thành một chuyến, sau khi trở lại, thái độ đối với Tiêu Nhất Thiên lại thay đổi lớn như vậy, từ vẻ cao ngạo khinh khinh lúc trước, biển thành sợ bóng sợ gió như bây giờ, tránh cũng không kịp. Điều này không khỏi làm cho trong lòng Tiêu Nhất Thiên sinh ra một chút nghi ngờ!

Có lẽ!

Không phải Hoa Long Thần phát hiện cái gì, mà là Hoa Tuấn Vũ phát hiện cái gì!

Vì vậy!

Tiêu Nhất Thiên nhỏ giọng nói: “Sư tỷ Vy Anh, tôi có chuyện phải rời đi một chút, sẽ mau chóng quay lai!”

Nói xong!

Cũng không chờ Lục Vy Anh hỏi, lien xoay người đi ra khỏi đám người, một thân một mình di tôi một chỗ tĩnh lặng bên ngoài của vũ trường, đại khái qua mười mấy phút sau, mới trở lại võ trường, sắc mặt lộ vẻ âm trầm!

Mẹ nó!

Mất liên lạc với Lão quái một mắt rồi!

Thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Đúng như Tiêu Nhất Thiên đoán vây, tiêu diệt chi nhánh thành Thanh Thủy là chỗ sơ hở lớn nhất của anh. Mà Lão quái một mắt cũng lại là người duy nhất còn sống, cũng là người duy nhất có thể tiết lộ chân tướng. Một khi để cho điện Huyền Vương cùng Hoa Tuấn Vũ biết, là một mình “lão Điêu” phá hủy chi nhánh thành Thanh Thủy, hơn nữa, “lão Điêu” là một cường giả Minh Cành, còn lấy từ trong tay Lão quái một mắt hai viên Nhất Lạp Án. Nếu thế, Hoa Tuấn Vũ không phải người ngu, tất nhiên có thể suy đoán ra rất nhiều thứ “Sư đệ Thiên!”

Lục Vy Anh chú ý tới sắc mặt của Tiêu Nhất Thiên, cau mày hỏi: “Thế nào? Cậu không có sao chứ?” “Không sao!”

Tiêu Nhất Thiên lắc đầu một cái, đi tới bên người Chung Anh Tuấn nhẹ giọng nói: “Giàng sư Tuấn, cỏ chuyện muốn nhờ ông một chút!” chỗ tĩnh lặng bên ngoài của vũ trường, đại khái qua mười mấy phút sau, mới trở lại võ trường, sắc mặt lộ vẻ âm trầm!

Mẹ nó!

Mất liên lạc với Lão quái một mắt rồi!

Thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Đúng như Tiêu Nhất Thiên đoán vây, tiêu diệt chi nhánh thành Thanh Thủy là chỗ sơ hở lớn nhất của anh. Mà Lão quái một mắt cũng lại là người duy nhất còn sống, cũng là người duy nhất có thể tiết lộ chân tướng. Một khi để cho điện Huyền Vương cùng Hoa Tuấn Vũ biết, là một mình “lão Điêu” phá hủy chi nhánh thành Thanh Thủy, hơn nữa, “lão Điêu” là một cường giả Minh Cành, còn lấy từ trong tay Lão quái một mắt hai viên Nhất Lạp Án. Nếu thế, Hoa Tuấn Vũ không phải người ngu, tất nhiên có thể suy đoán ra rất nhiều thứ! “Sư đệ Thiên!”

Lục Vy Anh chú ý tới sắc mặt của Tiêu Nhất Thiên, cau mày hỏi: “Thế nào? Cậu không có sao chứ?” “Không sao!”

Tiêu Nhất Thiên lắc đầu một cái, đi tới bên người Chung Anh Tuấn nhẹ giọng nói: “Giàng sư Tuan, có chuyện muốn nhờ ông một chút!” “Hà?”

Chung Anh Tuấn sửng sốt một chút, hoi: “Chuyên gi?”

Tiêu Nhất Thiên nói: “Phien ông chuyển loi cho Hiệu trường, sau khi đại hội võ thuật toàn viện buổi chieu kết thúc, tối hôm nay đừng qua đêm ở Học viện Đạt Ma, tốt nhất là dẫn đám người sư tỷ Vy Anh, ngay trong đêm trở lại thành Thanh Thủy!”

Nghe vậy!

Chung Anh Tuấn lại là giật mình một chút, trong lòng cũng khẩn trương lên, sắc mặt nhất thời thay đổ, hỏi tới: “Đây là vì sao?” “Không thể nói!”

Tiêu Nhất Thiên trầm giọng nói: “Tối nay, hằn sẽ xày ra chuyện lớn, các người ở lại sợ không an toàn!” “Cái này…”

Chung Anh Tuấn muốn nói lại thôi, từ biểu tình vô cùng cứng rắn của Tiêu Nhất Thiên cùng giọng không cho cãi lại của anh, lại liên tưởng đến những chuyện phát sinh sáng hôm nay kia, ông ta di nhiên là đoán được cái gì!

Có dieu!

Tiêu Nhất Thiên không nói rõ, ông cũng không hỏi kỹ, do dự một chút, liền gật đầu nói: “Đưoc! Lời của bạn Thiên tôi sẽ chuyển cho Hiệu trường Triết không sót một chữ. Còn về… Hiệu trường Triết lựa chọn như the nào thì tôi không thể chắc được!”

Tiêu Nhất Thiên không miễn cưỡng. Thân phận của anh một khi bị bại lộ, như vậy tiếp theo, rất có thể sẽ xảy ra cuộc chiến của Minh Cành. Đến lúc đó, phàm là người bên người anh, sợ rằng cũng sẽ bị vạ lây. Anh nói Chung Anh Tuấn chuyen lời đến Thương Triết trước khi việc đó xày ra đưa học trò của thành Thanh Thủy rời khỏi kinh đô là không muốn liên lụy bọn họ!

Thương Triết không ngốc, cũng sẽ không vì Tiêu Nhất Thiên mà mạo hiểm lớn như vậy!

Rất nhanh!

Trên võ đài dần dần bình thường lại, vòng thi đấu Ám Cành sơ kỳ thứ hai kết thúc, năm mươi tám học trò các chi nhánh vừa hay còn lại hai mươi người, không dư ra một người cũng không thiếu một người. Những học trò chi nhánh kia hiển nhiên thấy dù, lien lập tuc ngưng khiêu chiến! “Đầu tiên!” “Chúc mừng các trò thắng được ở trong vòng thi đấu thứ hai, có tư cách cùng choi tien vào tông viện học tập!” “Xuống nghỉ ngơi đi!”

Thương Thịnh chậm rãi đứng dậy, doi những học trò kia Ảm Cảnh sơ kỳ ở các chi nhánh xuống khỏi võ đài xong. Ông ta quay lại nhìn về phía chung quanh những học trò thử Am Cành trung kỳ, cuối cùng, ánh mắt rơi vào bên thành Thanh Thủy, hay đúng hơn là, rơi vào trên người của Tiêu Nhất Thiên, nói: “Tiếp theo, là vòng thi đấu thứ hai của Ám Cảnh trung kỳ!” “Lên đài!”

Vèo!

Vèo vèo vèo vèo vèo…

Thương Thịnh vừa dứt lời, bao gồm Tiêu Nhất Thiên, năm mươi tám học trò Rám Cành trung kỳ từ các chi nhánh từ bốn phương tám hướng như ong vỡ tổ, tung người nhảy lên võ đài!

Ở trong vòng thứ nhất, chi nhánh thành Thanh Thủy chỉ có Tiêu Nhất Thiên cùng Trần Nhất, Vương Thái ba người này thành công lên cấp, tỷ lệ thành công chi năm mươi phần trăm, trong mười tám chì nhánh được xem là tài nghệ bậc trung!

Trần Nhất xếp hạng thứ tám!

Vưong Thái xếp hạng thứ mười bày! “Muốn động thì sao?”

Vương Thái nghiêng đầu nhìn về phía Trần Nhất, hỏi: “Công kích hay là phòng thủ?”

Cái gọi là công kích!

Tất nhiên chính là chủ động đi ra ngoài khiêu chiến với người khác!

Mà phòng thủ thì ngược lại, chờ người khác tới khiêu chiến. Vương Thái và Trần Nhất, thành tích vòng đầu của cả hai người đều ở trong hai mươi người đầu tiên, cho nên chi cần bọn họ không bại trong vòng thử hai, cho dù không đánh một trận nào cũng có thể vào vòng thứ ba!

Vòng thứ ba!

Chính là vòng chung kết của đại hội võ thuật toàn “Công cái quỷ gì!” viện!

Trần Nhất không chút nghĩ ngoi chỉ lắc đầu nói: “Vòng thứ ba là một trận ác chiến. Mục tiêu của tôi là một trong năm vị trí đầu bảng. Đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công còn có mấy phần hy vọng, nếu như tiêu hao quá lớn ở vòng thứ hai, xếp thứ tám cũng chắc không được!”

Hiến nhiên! Trần Nhất định phòng thù!

Vương Thái vừa nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, nhưng không có hỏi nhiều, dựa theo sức chiến đấu kinh ngưoi buổi sáng Tiêu Nhất Thiên biểu hiện ra, ngôi đầu bàng Ám Cành trung kỳ dường như đã là vật trong túi của anh rồi. Nếu như đấu đơn lẻ, trên đây không ai là đối thủ của anh hết!

Lý Cảm hay Triệu Quan cũng không được!

Cho nên!

Nếu như người khác đứng ra khiêu chiến Tiêu Nhất Thiên, cũng chẳng khác nào đi tìm chỗ chết không thể nghi ngờ, mà Tiêu Nhất Thiên nếu như đi ra ngoài khiêu chiến người khác, chọn trúng ai, cũng chỉ có thể nói người kia xui tận tám đời!

Bắt đầu!”

Đi đôi với tiếng hô của Thương Thịnh, vòng thi đấu thứ hai của Ám Cảnh trung kỳ chính thức bắt đầu!

Một khắc sau!

Có hơn hai mươi học trò thuộc các chi nhánh không chút do dự đi ra, hiền nhiên là đã sớm chọn trước đổi thủ muốn khiêu chiến. Mà khiến cho Tiêu Nhất Thiên có chút bất ngờ chính là, trong hon hai mười học trò thuộc các chi nhánh kia lại có cả Lý Cẩm và Triệu Quan!

Không tệ!

Ngoài Tiêu Nhất Thiên ra thì Lý Cẩm cùng Triệu Quan là hai người ghê gớm nhất, đi được toi chín mươi hai, chín mươi ba thước trong rừng trúc Trăm Mét. Bon họ không chọn phòng thủ, ngồi không hưởng lộc, mà là lựa chọn chủ động công kích!

Kết quả như vậy nằm ngoài dự liệu của nhiều người!

Xi xào!

Trong đám người nhất thời truyền ra một trận bàn tán xôn xao không nhỏ. Học trò trên võ đài và học trò đứng chung quanh xem thi đấu, ai nấy không tránh khỏi bàn luận sôi nổi!

Trong nháy mắt!

Đại chiến bùng nổ, ám kinh ngang dọc! “Có ý tử!”

Con người của Trần Nhất hơi co lại, trầm giọng nói: “Xem ra, bọn họ là muốn ở trong vòng thi đấu thử hai, giải quyết đổi thủ ẩn bên trong trước thời hạn, chuẩn bị trận chung kết vòng thử ba!”

Căn cứ theo quy tắc!

Trận chung kết vòng thứ ba chính là hon chien hai mươi người. Nói cách khác, đem hai mươi học trò thắng được cuối cùng ở vòng thứ hai xếp toàn bộ chung một chỗ, tùy ý mà đánh. Không có bất kỳ quy tắc trói buộc. Có thể một chọi một dan đà độc đau, cũng có thể hai đánh một, ba đánh một, thậm chí năm đánh một, mười đánh một… Giống như nuôi cổ vậy, bất luận thù đoạn, chỉ nhìn kết quả!

Căn cứ thứ tự bị loại tới quyết định xếp hạng cuối cùng!

Người đầu tiên bị loại tự động trở thành hạng thứ hai mươi. Người thứ hai chính là hạng thứ mười chín… Cứ tính như vậy, khi mười chín học trò dự thi còn lại ngã xuống toàn bộ, người cuối cùng đứng trên võ đài, chính là hạng nhất xứng đáng không thẹn!

Ngôi đầu bảng!

Quy tắc thi đấu như vậy, có thể nói là vô cùng tàn khốc!

Mà dưới quy tắc tàn khốc như vậy, không chì là khảo nghiệm thực lực cá nhân của học trò dự thi, mà còn có tâm cơ thủ đoạn, cùng với quan hệ giao thiệp!

Ví như!

Mười chín người còn lại nếu như kết thành đồng minh, nhắm vào một người duy nhất, cho dù người đó rất mạnh, có thực lực xếp hạng cao, thì cũng rất có thể sẽ trở thành người đầu tiên bị loại xếp hạng thứ hai mudi!

Đây!

Cũng là nguyên nhân Lý Cẩm cùng Triệu Quan đưa ra lựa chọn chủ động công kích. Ở trong vòng thử hai, tình huống một choi một, diệt trừ phe đối lập, làm hết khả năng lưu lại học trò đồng minh của minh tiến vào trận chung kết. Như vậy, đến lúc đau lại, sẽ chiếm ưu thế rất lớn! “Hắn là nhắm vào cậu!”

Vương Thái nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên lần nữa. Có thể khiến cho Lý Cầm cùng Triệu Quan hai nhân vật sừng sỏ như vậy chọn sách lược thế kia, bỏ xuống kiêu ngạo của mình, cùng người khác liên thủ kết minh, kẻ ngu cũng có thể đoán ra được, nhất định là biểu hiện kinh người buổi sáng của Tiêu Nhất Thiên khiến cho bọn họ cảm nhận được uy hiếp to lớn, đã không có lòng tin đơn thuần là bằng vào thực lực bản thân, tới cùng Tiêu Nhất Thiên so tài tranh đoạt ngôi vị đầu bảng nữa rồi! “Không thì…”

Vương Thái suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Thừa dịp còn có người để khiêu chiến, bây giờ cậu đi qua đó, thắng tay loại hết phe cánh của Lý Cẩm cùng Triệu Quan, không vào được trận chung kết, xem bọn họ còn có thể đùa bỡn cái gì!”

Đúng vậy!

Đối với Tiêu Nhất Thiên mà nói, đây dường như là đổi sách cao nhất, nói trắng ra là, các người không muốn để cho tôi ngồi lên ngôi đầu bảng? Được thôi, con mẹ nó, tôi cũng sẽ không cho các người vào được trận chung kết!

Ai sơ ai?

Rất may anh chi doa chứ không có làm gì cô, nhưng anh vẫn không tha cho cô, tự tay coi sạch quần áo trên người cô rồi bế cô vào bổn tắm cho cô.

Nghĩ đến cảnh tượng ngại ngùng ngày hôm đó, Tiểu Nghi chỉ muốn đập đầu vào gối chết đi cho rồi. Ấy vậy mà người đàn ông nào đó vẫn bình tĩnh, không chút phàn ứng hay then thùng.

Tiểu Nghi nằm dài trên bàn làm việc, mỗi ngày cô đều bị anh đem đến công ty nhưng lại không cho cô làm bất cứ chuyện gì.

Cô chỉ việc ngồi ăn rồi lại nằm ngủ.

Tiểu Nghi uất ức nhìn xuống cơ thể của mình. “Hinh như béo lên rồi.”

Nghe cô thì thầm gì đó trong miệng, anh ngẩng đầu nhìn cô nhíu mày hòi. “Em nói gì đó?”

Tiểu Nghi giật mình, trừng mắt nhìn anh. “Làm gì lên tiếng bất ngờ thể, có ngày tôi đi chầu ông bà sớm vì anh.”

Cô khẽ lườm anh, miệng hừ một tiếng.

Anh không để ý cô đang cau có với minh mà lạnh nhạt nói lại. “Em vẫn chưa trà lời câu hỏi của anh.”

Tiểu Nghi khó chịu nhìn anh, người gì mà lắm mồm thể, sớm biết thế này cô sẽ không ngu đâm đầu vào người đàn ông thoi tha đang ngồi ở đó. “Tôi đang nghĩ anh có lẽ đã tiếp xúc thân thể nhiều thiếu nữ lắm nên đêm đó mới không ngại như vậy.” Tiểu Nghi biết căn phòng này cách âm nên cô không e dè gì mà lớn tiếng cười nhạo nói với anh.

Mặt Ân Khánh đen lại, hơi tho bỗng trùng xuống. Tiểu

Nghi thấy không khí có chút ngột ngạt, nhìn lên thấy anh đang như muốn nuốt chửng mình mà khẽ nuốt nước miếng. “Anh… anh làm gi nhìn tôi ghê thế?”

Ân Khánh đây ghế ra, bước chân ngày càng gần cô hơn. Tiểu Nghi thấy có gì đó không ồn, cô ra sức chạy về cửa muốn thoát nhưng bị Ân Khánh nắm lấy cổ áo kéo lại. “Buông ra, cầm thú mau buông tôi ra.”

Cô hét lớn lên, mong mọi người bên ngoài nghe thấy chạy vào phòng. Nhưng An Khánh làm một hành động rất tự nhiên, anh cầm điều khiển lên khóa hết cửa lại, bật hết màn che hết phòng. e dè gì mà lớn tiếng cười nhạo nói với anh.

Mặt Ân Khánh đen lại, hoi tho bỗng trùng xuống. Tiểu

Nghi thấy không khí có chút ngột ngạt, nhìn lên thấy anh đang như muốn nuốt chửng mình mà khẽ nuốt nước miếng. “Anh… anh làm gi nhìn tôi ghê thế?”

Ân Khánh đầy ghế ra, bước chân ngày càng gần cô hơn. Tiểu Nghi thấy có gì đó không ổn, cô ra sức chạy về cửa muốn thoát nhưng bị Ân Khánh nắm lấy cổ áo kéo lại. “Buông ra, cầm thú mau buông tôi ra.”

Cô hét lớn lên, mong mọi người bên ngoài nghe thấy chạy vào phòng. Nhưng An Khánh làm một hành động rất tự nhiên, anh cầm điều khiển lên khóa hết cửa lại, bật hết màn che hết phòng. Đảy lòng Tiểu Nghi run lên, có chuyện chang lành.

Ân Khánh đặt cô ngoi lên đùi, tay vòng qua ôm lấy eo

Tiểu Nghi. “Em nói ai cầm thú?” “Sao em biết anh đã nhìn cơ thể phụ nữ rất nhiều lần?”

Tiều Nghi mạnh miệng không sợ chết lớn tiếng nói. “Tôi nói anh đấy, cầm thủ không ai bằng. Còn nữa nhìn mặt anh không đỏ lên khi tắm cho tôi thì đủ hiểu anh đã quá quen với chuyện này rồi.”

Ấn Khánh nhìn cô gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, tay anh từ từ đưa lên vai Tiểu Nghi. Cô khó hiểu nhìn theo tay anh đang di chuyển.

Trong đầu chợt nảy lên một suy nghĩ. Ân Khánh muốn ra tay đánh cô.

Nghĩ đến chuyện đó, cô nhắm chặt mắt lại la lên. “Có người muốn đánh tôi, huhu có người vũ phu ức hiếp phụ nữ.”

Trên vai bỗng mát mát, An Hạ giật mình mở mắt ra nhìn bàn thân thấy chỉ còn mặc áo lót, sơ mi cô mặc đi làm đã bị Ân Khánh cời ra một cách đơn giản từ lúc nào. “Lưu manh.”

Ân Khánh vứt áo sơ mi cô một bên, tay vuốt dọc tấm lưng trần của cô.

Hiện giờ trên người Tiểu Nghi chi còn bộ đổ lót với váy ngắn, mắt anh nhìn chằm vào khuôn ngực đầy dà đang động đậy lên xuống mỗi lần Tiểu Nghi hit thở.

Cô thấy anh không động tĩnh gì, nhìn theo hướng mắt

Ân Khánh thấy anh đang chăm chú nhìn đôi gò bống của minh.

Tiêu Nghi mắc cơ, hai tay che lấy ngực lắp bắp nói với anh. “Bin… biến thái không được nhìn.”

Ân Khánh nhìn cô, môi kể sát lỗ tai Tieu Nghi giọng trầm ẩm ở bên tai cô thầm thì: “Em có tin anh ăn em ngay tại đây không?”

Cô tức giận chòm tới hướng cổ anh cắn thật mạnh.

Ấn Khánh bị đau, anh la lên, kéo cô ra quát. “Em cấm tinh con chó hà, có biết dau không?” “Tôi tuổi chó gió thì anh định làm gì?”

Cô hất mặt lên, thách thức Vân Khánh. “Được, là em dám trêu chọc anh thì hậu quả em tự chịu.”

Nói dứt lời, anh nắm hai tay cô đưa sang hai bên, môi hôn lên ngực Tiểu Nghi. Một tay anh đi ra sau cấn thận mờ móc áo. Hai bầu ngực được giải thoát hiện rõ trước mắt anh.

Tiểu Nghi vừa sợ hãi vừa khó chịu.

Khi miệng anh ngậm lấy hạt đậu, có một cảm giác như luồng điện chạy trong cơ thể cô ngay lúc này. “Ưm… không được, không muốn huhu.”

Cô bật khóc khi anh dám làm những chuyện đó khi chưa có sự đồng ý của cô. Ân Khánh không để ý, tay dịch chuyển xuống mông Tiểu Nghi, bóp nhẹ một cái dời xuống nơi thần bí xoa nhẹ, anh không chan chừ coi bỏ quần lót cô vứt xuống sàn. Thấy hành động của anh ngày càng quá trớn, cô gào khóc thảm thiết. “Anh mà làm thêm nữa tôi cắn lưỡi chết cho anh xem.”

Tiếng cô nức nở đã kéo lấy lý trí của Ân Khánh lại, anh vội vàng ôm lấy cô vỗ về. “Anh xin lỗi, anh không nên làm vậy với em.” “Em đừng khóc nữa, anh xin lỗi.”

Tiểu Nghi nghẹn ngào gục đầu lên vai anh, tay cô đã được anh thả ra buông lỏng xuống.

Ấn Khánh cúi người lấy áo sơ mi khoác lên cho cô, tay nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi Tiểu Nghi. “Anh sai rồi, em mắng anh đi chứ đừng im lặng.” “Cẩm thủ.” “Biển thái”

Nghe anh thừa nhận những gì cô chửi, Tiều Nghi vừa tức vừa buồn tủi.

Cô đưa tay đánh mạnh lên lưng anh, Ấn Kháng cắn chặt răng để cho cô trút giận.

Đánh đến không còn sức nào nữa, cơ thể xụi lơ ngồi trong lòng anh. Mặt cô áp sát vào lồng ngực Ân

Khánh, cô có thể nghe rõ được tim anh đang đập gấp rút. Không khí bắt đầu rơi vào trầm tư, cô không nói anh cũng không lên tiếng.

Được một lúc, Tiểu Nghi ngồi thằng người lại, áo sơ mi vì động tác của cô mà rơi xuống. An Khánh thấy vậy nhẹ nhàng kéo lên giúp cô.

Sự dịu dàng mà anh làm với cô, Tiểu Nghi luôn thấy cảm nhận. Đôi lúc anh mất khống chế tổn thương cô nhưng khi thấy cô đau lòng, khóc lớn. Anh lại sợ hãi mà dừng mọi động tác.

Ân Khánh thở dài, lần nữa ôm lấy cô, cằm đặt lên vai Tiểu Nghi, mắt mơ màng nhìn về một hướng nói: “Anh xin cam đoan từ trước đến giờ chỉ nhìn qua cơ thể của em thôi.” “Ai nói với em không đỏ mặt là không ngại ngùng?” “Thật sự hôm nay anh mất khống chế mởi làm thế với em, anh chỉ thật sự làm chuyện đó với em khi được em cho phép.” “Anh xin lỗi, là anh sai anh không nên khiến em hoàng sa như vậy.”

Tiều Nghi mím chặt môi, hai tay từ từ đưa lên ôm lấy anh. Xoa nhẹ tấm lưng rộng lớn của An Khánh, tay lại xoa lên mái tóc đen dày của anh. “Em không giận anh.” “Em đừng di chuyển.” “Hà?”

Tiểu Nghi khó hiểu đầy anh ra hỏi, thấy mặt anh không được tự nhiên, như đang cổ kiểm nén thứ gì đó.

Dưới mông chợt có gì đó chọc vào, cô muốn nhìn xuống nhưng bị anh kéo lại.

Lấy kinh nghiệm viết ngôn tình đã lâu, cuối cùng Tiểu

Nghi cũng biết được thứ đó là gì. Cô cổ nén cười nhìn Anh thấy cô đang cười nhạo, không vui nhìn cô xong

Ân Khánh. muốn nâng người cô đứng lên. Nhưng Tiểu Nghi lại to gan con động đậy dữ dội hơn, hơi thở anh bắt đầu dồn dập. “Nghi nhi đừng làm loạn.” “Anh khó chịu?”

Trước cái nhìn chất vẫn của cô, anh chỉ đành thành thật gật đầu. Tiều Nghi nhích người lên một chút, hai tay ôm lấy cổ Ản Khánh. “Có muốn không?”

Ấn Khánh nhỏ lại tình cảnh lúc này, anh hấp tấp lắc đầu sợ hãi nhìn cô.

Tiểu Nghi bật cười, cô cúi đầu xuống hôn lên cổ Ân

Khánh. “Làm đi, em cho anh. Nhưng phải nhẹ nhàng.” “Em… em sợ đau.”

Chương 185: Ngoại Truyện Về An Khánh 10

Tiểu Nghi có chút ân hận, anh tuy có nhẹ nhàng nhưng dưong như nhịn lâu quá mà muốn cô đến chết di sống lại.

Ân Khánh mang cơm vào phòng cho cô, anh đặt khay lên kệ. Cẩn thận đỡ lấy cô ngồi lên.

Tiều Nghi mặt ai oán nhìn người ngồi trước mặt minh.

Sao tinh thần của Ân Khánh lại tươi rói như thế?

Không giống như mình đứng lên còn không nổi.

Ân Khánh biết mình quá trớn nên khiến cho Tiểu Nghi khó chịu, anh đâu có ngờ mình làm là tới cô nằm trên giường mấy ngày như vậy. “Đừng giận nữa, là anh không tốt không kiểm chế khiến em chịu khổ.” “Anh còn nói, sớm biết vậy em sẽ không nhẹ dạ cho anh.” “Em đừng có nghĩ đến nữa, lần sau anh sẽ diều chinh lại tiết chế của mình. Em qua ăn cơm đi, không có thể sẽ không bình phục lại nhanh chóng.”…

Ban ngày anh đi làm cô ở nhà, ban đêm cả hai sẽ ôm nhau ngủ.

Tiểu Nghi thấy sự việc tiến triển khá nhanh, trong lòng dấy lên nỗi lo lắng.

Tay ôm chặt lấy eo An Khánh, anh càm nhận được cô cử động trong lòng, cúi đầu hôn lên mái tóc đen suông mượt của cô rồi khẽ nói: “Sao vậy? Em khó ngủ sao?”

Tiểu Nghi lắc dầu, chòm người lên, đặt tay lên ngực

Ấn Khánh.

Ánh mắt phức tạp nhin anh, An Khánh nhìn cô, đoi cô lên tiếng trước,

Tiểu Nghi suy nghĩ giây lát mới chậm rãi thốt lên: “Em có chuyên này muốn hỏi anh lâu rồi, thật sự… trong lòng anh… có em sao?”

Hai đầu chân mày anh nhíu lai, ánh mắt không vui nhìn cô gái nhỏ trong lòng.

Đã đến bước này rồi còn hỏi anh vớ vần như thế này. “Thật sự muốn anh trà lời?”

Tiểu Nghi gật đầu một cách kiên định, cô muốn anh chính miệng thừa nhận tình cảm của mình. Hai từ thay thế nó luôn xuất hiện trong đầu cô, chuyện lần đó cô không thể không để ý được. “Nếu yêu em, xin anh đừng để bóng hình cô gái khác cùng ở chung với em.” “Em là con người cũng biết khó chịu, hon nữa không một cô gái nào thích minh bị gọi hai từ thay thế.”

Ân Khánh lật người, đặt cô nằm dưới thân, anh khẽ hôn lên trán cô.

Ánh mắt chân thành, lời nói chắc nịch, anh từ tổn nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Anh yêu em, đó là sự thật hiện tại và mãi mãi sau này cũng chi như vậy.” “Mối tình mười hai năm là thật, anh yêu say đắm cô gái ấy cũng là thật.” “Nhưng… người hiện tại và sau này anh yêu chỉ có mình em.”

Mắt Tiểu Nghị đỏ lên, cô có thể thấy được đáy mắt anh nhìn minh rất thâm tình.

An Khánh với tay lấy điện thoại, Tiểu Nghi nhìn anh khó hiểu.

Anh làm gì thế?”

Anh đưa ngón trỏ đặt lên môi cô ý chỉ kêu cô im lặng,

Tiểu Nghi nằm lấy góc áo của anh chờ đợi.

An Hạ bên này đang chơi đùa với con gái thì nghe tiếng điện thoại gọi đến.

Hai chữ Ân Khánh hiện rõ trên màn hình khiến cô vui mừng bắt máy ngay. [Cuối cùng anh cũng gọi cho em rồi sao.]

Là giọng một người phụ nữ, cô ấy khi nói chuyện với anh rất dịu dàng không chua ngoa như cô.

Tiểu Nghi có chút tủi thân, cô sam mặt không nhìn anh nữa.

An Khánh nâng mặt cô lên, miệng nở nụ cười nhẹ. “Anh muốn báo em một tin vui, anh sắp cưới vợ.” [Thật sao? Anh đang nói thật hay nói đùa với em vậy?] [Nếu vì chuyện đó mà nói dối thì em không thích đâu.]

An Hạ vui vẻ khi nghe thông báo tin vui, nhưng thấy chuyện xày ra quá nhanh cô có chút nghi ngờ anh đang cổ khiến cô nhẹ lòng chuyện ngày xưa.

Ấn Khánh bật cười, tay thàn nhiên vuốt ve mặt Tiểu

Nghi. “Anh nói thật, không tin em xem đi.”

Anh quay điện thoại về phía Tiểu Nghị, rất nhanh khuôn mặt trái xoan, hai má phúng phính của cô đập vào mắt An Hạ.

Lúc này An Hạ mới hoàn toàn chấp nhận lời anh nói, mừng rỡ nói lớn. cô

Anh tranh thủ lắm đấy, cô bé ấy bao nhiêu tuổi vậy sao em nhìn còn non quá.] (Anh đừng có nói với em là trâu già gặm cỏ non nha.]

Tiểu Nghi ngại ngùng cùng bất ngờ, cô chưa từng nghĩ Ân Khánh lại công khai cô với người anh từng yêu sâu đậm như vậy.

Nhưng khi nghe được cô gái ấy nói Ân Khánh như thế, cô cười khẽ.

Mặt anh đen lại, lườm Tiểu Nghi xong nói vọng vào với An Hạ. “Anh đâu có già sao em lại nói thế, hơn nữa Nghi nhi chỉ nhỏ hơn anh có mười tuổi thôi.” (Haha] An Hạ ôm bụng cười lớn, rõ ràng thế mà còn chối.

Hơn hằn mười tuổi. (Em nói anh nghe, mình nên chấp nhận mình già đi.

Chúng ta đã bước sang số ba rổi, cô bé ấy chì mới hai thôi.]

Tiểu Nghi le lưỡi cười nhạo anh, còn nói nhỏ với Ân

Khánh. “Ông già xấu xa.”

Mặt Ân Khánh ngày càng khó coi hơn, anh vẫn không phục. Tuy tuổi không còn trẻ nhưng nhìn bộ dạng anh có già đâu, vẫn lực lưỡng, trai tráng cao ráo thể này. “Không nói với em nữa, anh có chuyện đại sự phải làm rói”

An Hạ nhìn anh cười gian, cô vừa cười vừa nói. [Đừng làm cô bé sợ rồi chạy trốn nhá, đừng để bản thân giống Chu Hạo nhà em.] “Dĩ nhiên, chồng của em sao so được với anh. Anh đẹp trai thế này lại tốt nữa, có cô gái nào mà không bị anh thu phục.”

Ân Khánh hất mặt, tự hào nói về bàn thân. Tiểu Nghi nhìn điệu bộ của anh mà buông lời ghét bỏ. “Anh đừng quên từng khiến em khóc rất nhiều.”

Ấn Khánh vội tắt máy với An Hạ, anh cười cười nhẹ giọng dụ dỗ cô. “Anh biết sai rối, sau này mọi chuyện trong nhà từ lớn đến nhỏ anh đều nghe em hết.” “Chi giỏi nịnh bợ.”

Cô lườm anh, xong cũng bị anh chọc cho cười, Như nhở ra chuyện gì, cô đẩy anh ra, bản thân ngồi dậy đứng lên, trên cao xuống xuống quát: “Em đồng ý làm vợ của anh khi nào?”

Ân Khánh nhún vai, ngả người nằm xuống giường, bộ dạng lười biếng nói: “Trước sau gì em cũng làm Hoàng phu nhân, nên sớm tập quen với thân phận này thì hơn.”

Cô tức mà không nói được gì, cảm thấy Khánh ngày càng làm tới. “Anh có phải muốn vợ đến điên rồi không?” “Đúng vậy, cưới em vào nhà nhanh sẽ không bỏ anh chạy mất lần nữa.”

Anh đưa tay kéo cô nằm lên người mình, nở nụ cười hạnh phúc. “Bà xã, chúng ta quen nhanh, yêu nhau cũng nhanh mà làm đám cưới cũng le.” “Nhưng tình cảm không vì thế mà ít ỏi, em xem lẫn đầu của chúng ta trao cho nhau vậy còn chờ gì nữa?”

Tiểu Nghi đưa tay đánh lên ngực của anh, cô giận dỗi nhìn đi chỗ khác.

Cuộc nói chuyện vừa rồi cho cô biết anh yêu cô và chỉ có một mình cô.

Nhưng anh không thể cứ vậy mà bắt cô làm vợ của anh được.

Người con gái nào cũng muốn mình được cầu hôn một cách lãng mạn.

Vậy mà An Khánh nhà cô lại nói suông như thể, nói cô không buồn là sai. “Em không vui khi làm vợ của anh sao?”

Tiểu Nghi lắc đảu. “it ra phải làm gì đó mới có thể làm vợ anh chứ.”

Ân Khánh đẩy ngã cô xuống giường, mặt gian manh nhìn cô nói: “Ý em là có con rồi mới cưới có phải không?”

Anh lao đến hôn lấy mặt Tiểu Nghi, xong xuống cổ, dần xuống ngực.

Tiểu Nghi hét lớn, tay đầy anh ra nhưng vô ích. “Em không phải ý đó, anh đừng có xuyên tạc lời nói của em.”

Mặc kệ cô kêu la thể nào, Ân Khánh chỉ chú tâm làm công việc của mình.

Với sức lực của anh, Tiểu Nghi sớm đã đầu hàng chấp nhận số phận.

Cuối cùng Tiểu Nghi cũng không nói về chuyện cầu hôn nữa, cô nghĩ An Khánh không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm nhiều nên không làm khó anh, Năm trong lòng anh, cảm nhận hơi ẩm từ cơ thể anh

Ân Khánh cũng không nói thêm gi với cô, chi nói cô chuẩn bị làm cô dâu của Hoàng Ân Khánh này. truyền đến, mặt cô dụi dụi vào người anh. Miệng bất giác nở nụ cười mãn nguyên.

Chương 186: Ngoại Truyện Về An Khánh 1

Vào một ngày đẹp trời, Tiểu Nghi mang khuôn mặt hứng khởi bước ra khỏi nhà tắm. Trên tay nắm chặt que thử thai hiện rõ hai vạch.

Cô cần thận cham nhẹ lên vùng bụng của minh thẩm thi.

“Chào mừng con đến với thế giới của ba mẹ.”

Nói xong cô nở nụ cười nhẹ nhàng, trong đấu bỗng tưởng tượng cảnh Ân Khánh khi biết tin vui sẽ như thế nào. Nghĩ đến anh có thể nhảy cần lên, bất giác miệng cô không nhin được lắc đầu cười lần nữa.

Cửa phòng đột ngột bị đầy ra, Tiểu Nghi giật mình nhanh chóng giau que thử thai đi, Thấy trước mặt là

Ân Khánh, cô vui mừng nhìn anh hỏi:

“Sao hôm nay anh lại về sớm thế?”

Anh đi đến ngồi xuống cạnh cô, hôn nhẹ lên tránTiểu Nghi rồi moi từ tốn trả lời,

“Cùng anh đi đến cho này.”

Tiểu Nghi cứ nghĩ anh dẫn mình ra ngoài ăn nhưng khi được anh dắt ra đứng trước một chiếc xe motor khiến cô hết sức ngạc nhiên, mắt trợn to nhìn qua

anh.

“Chúng ta đi xe này sao anh?”

Ân Khánh gật đầu, tiện tay lấy nón bảo hiểm mang vào cho cô.

“Chúng ta nên thay đổi cảm giác một tí.”

Nhớ đến việc minh đang mang thai Tiêu Nghi có chút do dự, cô e dè nhìn anh nhỏ giọng nói:

“Hay mình đi xe hơi được không anh? Em khôngquên đi xe này, em sợ…”

Ảnh Khánh đưa tay ôm lấy cô vào lòng, Tiểu Nghi chỉ vừa chạm ngưỡng hai mười ba tuổi, còn quá trè nên không trách được cô ấy sợ sệt đến như vậy.

“Anh sẽ chạy cần thận, cùng anh trài nghiệm có được không?”

Ánh mắt chân thành của anh cứ nhìn vào mình, Tiểu Nghi khẽ nuốt nước bọt không chống cự được nữ gật đầu đồng ý với anh.

Đây là lần đầu cô được ngồi trên loại xe này, có chút mới mẻ cùng lo lắng.

Đúng như lời Ân Khánh đã nói, anh chạy với vận tốc vừa phải để tránh cho cô sợ hãi.

Tiểu Nghi bắt đầu thích nghi, cô nhằm mặt lại, đặt đầu lên tấm lưng rộng lớn của anh tận hường đượcgiây phút lãng mạng được anh cho chay trên con

đường cao tốc xung quanh bao trùm những tán cây rộng lớn.

Ân Khánh cũng cảm nhận được cô đang ở phía sau dưa vào mình, anh chỉ thoáng nhẹ mim cười.

Chạy khoảng một giờ đồng hồ, đến nơi trời bắt đầu tối sầm. Tiểu Nghi được Ân Khánh đưa đến một bãi biển ngoài thành phố, cô kinh ngạc nhìn khung cảnh tuyệt đẹp đang hiện trước mặt.

“Anh làm sao?”

Nhìn trên bàn có rượu vang, nến, đồ ăn được chuẩn bị đầy đủ. Cô không thể không đoản được đây là chủ ý của anh.

Ân Khánh tiến lên, từ phía sau ôm lấy cô vào lòng.

“Có thích không? Anh chính là muốn tạo cho em bấtngo”

Tiểu Nghi nằm chặt tay anh, cả người dồn hết trong

tâm vào cơ thể An Khánh.

“Cảm ơn anh.”

Ân Khánh xoay người cô lại, không chút thương tiếc gõ lên đầu cô cái mạnh.

“Đau.”

Tiểu Nghi nhắn nhó bày khuôn mặt ai oán nhìn anh.

“Ngốc, anh là chồng của em thì còn nói ơn nghĩa gì ở đây nữa. Vừa này chính là trừng phạt, lần sau không được nói như vậy có biết không?”

Tiểu Nghi xoa xoa cái trán, híp mắt lại nhìn anh cười thật tươi.

“Em biết rồi.”Xong cô di nhanh ra bãi biển hit thật sâu, hưởng thu cái mát của gió dang hất mạnh vào người cô.

Bỗng một áo choàng được khoác lên người, Tiểu

Nghi không cần đoán cũng biết là ai.

“Cần thận coi chừng cảm lạnh.”

Chợt nghĩ tại sao Ấn Khánh lại có hành động lãng mạn đột xuất như vậy, cô nghi ngờ nhìn sang anh về khó hiểu.

Nhận được cái nhìn không mấy thiện cảm từ cô, anh cười trừ hỏi:

“Em có gì muốn nói sao?”

“Em đang thắc mắc sao anh lại đưa em đến chỗ này?”

“Muốn thay đổi không khí thôi, em không thíchnhững nơi như thể này sao?”

“Em thích chử, chi là anh đột ngột hành động như

vậy em có chút không quen.”

Ân Khánh ôm lấy vai cô dẫn lại bàn ngồi.

“Em nên tập quen dần đi, vì sau này anh sẽ thường

xuyên làm như thế với em.”

Mặt cô ứng đò một màng, cái tên đầu lạnh này cũng

có lúc biết nịnh bợ đấy chứ.

Anh nâng ly rượu lên đưa đến trước mặt cô, nhướng đôi lông mày.

Tiêu Nghi cười ngượng lắc đầu.

“Em không uống được, hay anh uống một mình đi.”

“Không được.”

Đột nhiên anh đứng bật dậy lớn tiếng nói, cô giậtmình trừng lớn với anh.

Chỉ là không uống rượu thôi mà sao anh phản ứng lớn như vậy chứ?

“Em uống đi.”

Anh dứt khoát đưa ly lại gần môi cô chở cô đồng ý.

Tiều Nghi khó chịu ra mặt, cô không vui nói:

“Anh đừng có ép em như thế, em đã nói không là không mà sao anh có thể ngang bướng như vậy chứ?”

Ân Khánh bắt đầu nổi nóng, nếu cứ đùn đẩy qua lại như thế này mãi thì biết đến bao giờ chuyện trọng đại mới giải quyết xong.

Anh đầy ghế ra, cầm ly rưou uống một hơi cạn sạch. Tiểu Nghị hốt hoảng do tay định ngăn anh lại nhưng bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu của anh đáy lòng cô runlên.

Cô chớp mắt nhìn anh, cô sợ anh nóng giận mà hành xử lỗ mãng.

Ân Khánh đi đến bên cạnh kéo ghế Tiểu Nghi ra, bản thân khuy một chân xuống đưa tay vào ly rượu lấy chiếc nhẫn kim cương ra nâng lên.

“Em làm vợ anh nha.”

Tiểu Nghi che miệng lại kinh ngạc, toàn bộ quá trình

cô nhìn không sót điểm nào.

Chợt cô bật khóc nức nở.

“Sao anh không nói sớm, cử làm em lo lắng như vậy anh mới vừa lòng hay sao?”

Ân Khánh thấy cô khóc, cơ thể bắt đầu lủng túng, anh gãi đầu mặt nhăn nhó nói nhỏ:”Lần đầu anh làm chuyện ấy nên còn bổ ngo”

Tiểu Nghi đứng lên, nhìn anh cảm đong bật cười, Cô chờ ngày này lâu lắm rồi, cứ nghĩ tên mặt lạnh này sẽ không biết cách cầu hôn người khác như thế nào. Nhưng xem cô cô vẫn là xem thường anh quá. Bàn tay thon dài hiện ra trước mắt, mặt Ân Khánh đần ra, ngơ ngác nhìn Tiểu Nghi.

“Anh không định đeo vào cho em sao?”

“Đeo…đeo chứ”

Ân Khánh vội đứng lên nhanh chóng luôn chiếc nhẫn vào ngón áp út cho Tiểu Nghi.

Cô nhìn chằm vào ngón tay của mình, nước mắt ln nữa thi nhau chảy ra.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, tay xoa nhẹ tâm lưng.”Ngoan, không

“Có biết tại sao em không uống ly rượu đó không?” Anh thành thật lắc đầu, Khánh cũng không hiểu vì sao cô lại phản ứng mạnh như vậy. Lúc trước hai người vẫn thường thức rượu, nhưng sao bây giờ cô lại từ chối một cách quyết liệt như thế.

Tiểu Nghi đưa hai tay ôm lấy cô anh, chân hơi nhón lên, đưa miệng đến gần bên anh thẩm mang thai rồi.”

Anh chấn động ôm lấy vai cô kéo ra, thấp người, ảnh mắt rực gấp gáp nói:

“Thật… thật sao?”

Hai tay giữ lấy hai bên má anh, ánh mắt hiện rõ sự hạnh phúc gật đầu một cách định.”Đúng vậy.”

Ân Khánh bế ngang người cô xoay vòng vòng hét

lớn.

“Tôi sắp có con rồi.”

Tiểu Nghi ôm chặt cổ anh, hoàng sợ la lên.

“Thà em xuống, em chóng mặt.”

“Anh sơ ý quá, em có làm sao không?”

Ánh mắt lo lắng của anh nhìn khắp người cô, tay không quên xoa nhẹ lên vùng bung hỏi thăm.

“Hay chúng ta quay về, anh kêu bác sĩ đến khảm cho em.”

“Không cần đâu.”

“Không được, lỡ như vận động mạnh ảnh hưởng đến

con thì sao”Lời của anh thốt ra quả nhiên làm thật, chiếc xe motor bị anh vứt sang một bên kêu trợ lý xuống mang về sau. Bản thân thuê xe đưa cô về, còn trách móc sao cô không nói sớm để anh chờ cô trên con xe nguy hiểm đó.

Tiểu Nghị xụ mặt không thèm nói với anh lời nào nữa.

“Thầy anh hứng khởi như vậy cô không muốn anh mất vui vậy mà anh còn nỡ buông lời trách cô nữa chứ”

Chương 187: Ngoại Truyện Về An Khanti 12

Tin tức Tiểu Nghi mang thai nhanh chóng được truyền đến tai An Hạ. [Em không ngờ anh lại tranh thủ như thế đấy, hay chúng ta làm thông gia với nhau đi.]

Ân Khánh ôm Tiểu Nghi vào lòng, ánh mắt cưng chiều hiện rõ. “Như em nói đây anh già rồi không thể để tuyệt đường con cái được.” “Còn chuyện mai mối này thì phải vợ của anh, cô ấy toàn quyền quyết định.” [ Ấy gu, chưa chính thức làm chồng người ta mà lại rất nghe lời VỢ rồi. Ăn Khánh ngày xưa của em đâu rồi ta?] [Tiểu Nghi nè, chị nói cho em biết, người đàn ông của em rất khó chịu đấy nhưng bị em nằm chắc trong tay thật không dễ gì. Em đúng là cao thủ chi đây rất ngưỡng mộ và bải phục.)

Bị An Hạ nhắc tên, khuôn mặt cô bất giác ứng đỏ. Tay không tránh được đánh lên ngực anh mấy cái. “Ngưoi đàn ông này đôi lúc khiến em không vui đấy chị”

Tiếp xúc lâu dần khiến tình cảm hai người trở nên khăng khít hơn, Tiểu Nghĩ cũng thoài mái trò chuyện với An Hạ mà không suy nghĩ gì về chuyện của trước đây. [Hiện giờ em xem anh ấy nâng em như nâng trứng vậy, không rời em nửa bước sợ em chạy mất. Em cứ hành lại anh ấy đi, có chị bảo vệ em không cần lo.] Bên kia An Hạ hào hứng nói lớn, cô không biết sợ gì còn cổ vụ Tiểu Nghi làm khó An Khánh thêm, Mặt anh đen lại, nhíu mày tỏ thái độ không đồng tình. “Sao em lại dạy hư vợ của anh.” [Ha hà, anh cũng biết so roi sao? Nếu biết vậy thì nhớ chăm sóc tốt cô ban bé nhỏ của em nhé.]

Cuộc nói chuyện nhanh chóng kết thúc, Ân Khánh đặt điện thoại lên kệ.Vòng tay ôm lấy cô siết chặt hơn, anh nhẹ nhàng củi thấp đầu ở trên môi cô khẽ hôn. “Bà xã, em nói xem em thích hôn lễ như thể nào?”

Tiểu Nghi vòng tay qua ôm lấy thắt lưng anh, cái đầu nhỏ nhắn chôn chặt trong ngực Ấn Khánh hit một hơi thật sâu cảm nhân hương thơm từ cơ thể anh truyền đến. “Em sao cũng được, miễn chủ rể là anh.” “Đương nhiên rối, nếu không là An Khánh này em nghĩ còn có ai có thể làm chồng em?”

Tiểu Nghi đầy anh ra, điệu bộ ghét bỏ khinh thường anh ra mặt. “Anh đừng nghĩ không có ai theo đuổi em, nếu không có anh còn cả một đồng người xếp hàng chờ em chấp nhận ngoài kia kìa.”

Như nghe được chuyện cười, anh ngừa đầu ra sau không để ý đến cảm nhận của cô mà cười lớn.

Mặt Tiểu Nghi ngày càng tệ hơn, cô nói có gì sai sao mà anh lại có thái độ như vậy với cô?

Ân Khánh khôi phục lại dáng vẻ như này, tay từ từ đưa đến vùng bụng cô vỗ nhẹ mấy cái. “Trong đây có con của anh, em nói xem ai sẽ dám lấy em để nuôi con của anh?” Bi anh nhắc nho lúc này cô mới nho mình đang mang thai, mặt ngượng ngùng giận dỗi không thèm đôi co với anh nữa.

Cô quên mất anh là người thông minh, một cô gái nhỏ tuổi chưa trải sự đời nhiều như cô sao có thể đầu lại cái tên đầu lanh như anh chứ.

Ân Khánh ngồi lên, từ phía sau ôm lấy cô, tay cần thận xoa lên bụng. “Không trêu em nữa, anh đã hỏi bác sĩ và biết ba tháng đầu còn đang trong thời kỳ nguy hiểm. Cho nên hôn lễ phài dời lại đợi em vào thời kỳ an toàn rồi mới tiến hành được.”

Tiểu Nghi thuận thể ngã người ra sao, giọng nói nhỏ nhẹ từ tốn thốt lên bên tai anh. “Không sao, đợi con sinh ra chúng ta làm cũng được, An toàn của con là trên hết.” “Không được, anh không muốn mọi người có lời nói không hay về em. Mặc khác anh muốn cho em thân phận thật thích đáng, để không ai có thể chế giễu em được.”

Ân Khánh nhất quyết không đồng ý lời đề nghị của cô, bởi vì gia thế của anh không phài dang tầm thường. Gia đình Tiểu Nghi lại không được khá giả nên e là khó khăn nếu như anh không cho Tiểu Nghi được ra mắt. “Ngày mai chúng ta về nhà em có được không? Anh muốn bàn bạc với ba mẹ với muốn nhận lỗi vì khiển em mang thai trước khi kết hôn.” “Được”

Rất nhanh hôm sau Ân Khánh sắp xếp hết mọi thử cùng cô ở bên này nên di chuyển không có gì bất tiện,

Trước mặt anh là hai vị phụ huynh, họ đang nghiêm mặt nhìn anh. Tiểu Nghi bên cạnh hơi lo sợ, hết nhìn ba mẹ mình rồi lại nhìn Khánh. “Ba, mẹ con xin giới thiệu đây là chồng sắp cưới của con.”

Mẹ Tiểu Nghi nhíu mày không vui nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt. “Trước khi con giới thiệu thân phận cậu ta cho ba mẹ vậy con có hỏi qua ý kiến của ông bà già này chưa?”

Tiểu Nghi cúi gầm mặt, hai tay đan vào nhau. Mắt hiện lên tia buồn man mát.

Ân Khánh đau lòng trước mặt ba mẹ Tiểu Nghi đưa tay nằm chặt tay cô, giọng anh chân thành thốt lên. “Trước hết con xin lỗi hai bác vì đã không nói lời nào mà đến đây, sau nữa con muốn nói con và Tieu Nghi đã có con với nhau xin hai bác hãy chấp nhận cho tui con.” “Cải gì? Cậu dám làm nó mang thai trước khi cưới?”

Ba Tiều Nghi nổi giận đập mạnh xuống bàn song đứng lên, lồng ngực thờ phập phồng lên xuống, đáy mắt đỏ ngầu nhìn anh.

Ngược lại anh không chút sợ hãi, mắt vẫn kiên định nhìn hai người. “Con vì phút xúc động nên mới để chuyên đó xảy ra, nhưng hai bác yên tâm con và Tiêu Nghi là yêu nhau thật lòng. Con cầu hôn cô ấy rồi mới biết vụ có đứa bé, tuy chuyện này có chút đường đột nhưng xin hai người hây rộng lòng bỏ qua cho tụi con.” Ba Tiểu Nghi vẫn bày ra bộ mặt ghét bỏ, giọng điệu chua ngoa thốt lên. “Tôi không tán thành cuộc hôn nhân này, con bé gia đình tôi có thể nuôi. Còn cậu chúng tôi không có phước phần có được cậu con rể quý giá như này.” Tiểu Nghi vội lắc đầu, mặt cô đã vươn đầy nước mắt, nghẹn ngào nhìn ba mẹ mình nhỏ giọng lên tiếng. “Con gái bất hiếu xin ba mẹ hãy bỏ qua và chấp nhận tụi con, con yên anh Khánh là thật và chỉ nguyện ở bên anh ấy cả đời thôi.”

Me Tiều Nghi đi vòng qua bên bàn nắm lấy tay cô kéo lên quát. “Con còn dám nói, chuyện xấu hổ như thế này thử hỏi nhà họ Ngô còn dám nhìn mặt mũi ai nữa đây?”

An Khánh hot hoàng đỡ lấy Tiểu Nghi nhanh chóng đưa cô lại bên người mình, cẩn thận kiểm tra trên dưới cho cô, giọng điệu khẩn trưởng hỏi: “Em có làm sao không? Bung có bị đụng trúng không?”

Thấy thái độ anh lo lắng cho cô như vậy, đáy mặt ba mẹ Tiểu Nghi hiện lên tia sáng nhưng nhanh chóng biển mất không đề ai phát hiện. “Em không sao.” “Hay anh về trước đi, em nỏi rõ mọi chuyện với ba mẹ rồi nói với anh có được không?”

Ân Khánh ôm chặt lấy cô, không vui nhíu mày nhìn cô gái nhỏ của mình.

Sao cô không chịu tin tưởng anh vậy? “Anh đã nói rồi, lần này về chính là xin ý kiến của ba me em.”

Anh đặt cô ngồi xuống ghê, quay người sang nhìn hai vị trưởng bối vẻ mặt hoi lỗi khuy hai chân xuống.

Tiểu Nghi bất ngờ tron to mắt dứng bật dậy muốn xen vào nhưng bị anh ngăn lại lần nữa bị ép ngồi xuống. “Anh làm gì vậy mau đứng lên đi.”

Mặc kệ cô có khuyên ngăn mình như thế nào, anh vẫn cứng rắn làm theo ý mình. “Chuyện này là lỗi do con, hai bác muốn trách muốn đánh thì cử trút lên người con. Tiểu Nghi hiện tại sức khỏe không được tốt cô ấy không thể bị kích động được.”

Mẹ Tiểu Nghỉ thư thà ngồi lại chỗ cũ, khích bác nói với anh, “Cậu có thể chịu đựng được chứ? Nhin dáng vẻ thư sinh của cậu thì làm sao chịu được đau khổ” “Cháu làm được, xin hai người cử ra tay.” “Đây là cậu nói đẩy.”

Chương 188: Ngoại Truyện Về An Khánh 13

Lúc sau có người cầm lên một cây gỗ lon, Tiểu Nghi nhìn khiếp sợ. Nếu Ân Khánh thật sự bị cây đó đánh lên người ít nhiều gì cũng bị thương nặng.

Cô vô thức lắc đầu lia lia, hốt hoảng cầu xin. “Con sai rồi, con không nên làm thế xin ba mẹ đừng đánh anh ấy.”

Ân Khánh đau lòng, anh quay người nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, ôn như trấn an. “Ngoan, anh sẽ không sao hết, em đừng có sợ hãi tránh bị động thai.”

Tiểu Nghi ôm cổ anh khóc nức nở, cô vùng vẫy kịch liệt. “Anh về đi, em xin anh đấy.”

Anh xoa nhẹ lên mái tóc cô, nhẹ mìm cười, Cô gái của anh lo cho anh như vậy thật là hạnh phúc.

Anh dứt khoát đẩy cô ra, di chuyển cơ thể về phía trước, lưng thằng tắp, trên mặt không hề có chút sợ Đuôi mắt ba Tiểu Nghi hiện lên tia cười, ông trầm hãi, tư thể thoài mái chấp nhận chịu phạt, giọng nhìn anh hỏi: “Tôi cho cậu năm giây suy nghĩ, bây giờ chạy còn kip.” “Lời cháu nói ra nhất định không nuốt lời, nếu muốn cháu đi thì phải cho Tiểu Nghi đi cùng.” “Con bé là người nhà họ Ngô, cậu muốn nó đi đâu?”

Ân Khánh thàn nhiên nhưng không có phần nào vô lễ trả lời lại. “Nhưng cô ấy rất nhanh sẽ thành người nhà họ Hoàng, con dâu cưng không ai dám khi dễ”

Mẹ Tiểu Nghi nghe vậy chot xen vào. “Chúng tôi chưa đổng ý nên cậu đừng có mà tự tin.”

Ảnh Khánh cứng miệng, mím chặt môi.

Lời bà ấy nói quà không sai, không có sự chấp nhận của họ e là Tiêu Nghi không thể cùng anh bước vào lễ đường. “Không nói nhiều nữa, bà tránh ra để tôi đảnh nó. Nhìn mặt thằng này tôi đã không có cầm tình gì rồi.”

Ba Tiểu Nghị không còn tính nhẫn nại thêm nữa, ông cẩm cây đi tới đứng trước mặt anh. Mặt cô trở nên xanh mét không còn chút máu, cơ thể run rẩy.

Anh nhìn thẳng về phía trước, chuẩn bị đón nhận những trận đòn sắp đến. Ba Tiểu Nghi nâng tay lên, cái cây bắt đầu hướng xuống người anh. Giây phút ấy, cô lao đến ôm chặt lấy Ân Khánh, hành động của cô quá bất ngờ, ông Ngô không dừng tay kịp cứ vậy mà đánh vào người Tiểu Nghi. Tuy không mạnh nhưng trên lưng cũng truyền đến một trận ê buốt.

Ân Khánh không nghĩ tới cô lại ngốc như vậy đỡ thay cho mình, ôm lấy cô đau lòng hỏi: “Sao lại đỡ thay cho anh, đã dặn em ngồi yên đề anh xử lý kia mà.”

Ông Ngô vứt cái cây sang một bên cùng với bà Ngô vội vàng đi đến xem tình hình con gái. “Trời di đứa nhỏ này thật là, ba mẹ chỉ tính thử lòng con rể thôi chứ có làm thật đâu.”

Ông Ngô nhìn mày con gái nhíu lại nhịn đau mà xót hết ruột gan, con gái cưng của ông nay lại vi chống nó mà đỡ đòn thay. Trong lòng vừa tức vừa vui mừng vì con gái tìm được người đàn ông tốt. “Cậu mau đưa nó vào phòng, để xem vết thương có nặng không.”

Ân Khánh không chấn cho thêm nữa, anh bế ngang người cô lên, bước chân vội đi vào trong.

Vén váy cô lên trên lưng một mảng đỏ dài hiện rõ.

Ấn Khánh đau lòng, tức giận lớn tiếng. “Ai kêu em chay lai thế hả? Nếu vừa rồi ba đánh mạnh thì như thế nào? Em có nghĩ mình và con không?”

Bị anh mắng, cô có chút tùi thân nhưng biết anh dang lo cho mình nên không nói gì chỉ biết củi thấp đầu, Ông Ngô chạy đi gọi bác sĩ, còn bà Ngô thì đứng đó nhìn hai người. “Thôi còn đừng trách nó nữa, con của mẹ đó giờ nó cứ ngây thơ như vậy. Cứ nghĩ ba thật sự muốn đánh con nên nó mới bất chấp như thế.”

Nói xong bà quay sang nhìn con gái, giọng điệu có chút ai oán. “Còn con nữa, ba với mẹ mới có làm tí với chồng con thôi mà đã không chịu được xót xa trong lòng rồi.”

Cô ủy khuất nằm trong lòng anh, im lặng, bị hết người này đến người kia trách.

Bác sĩ rất nhanh đến kiểm tra cho cô, Tiểu Nghi chỉ bị thưong nhẹ ngoài da, bôi thuốc qua vài ngày sẽ hết, me và bé đều bình thường không có ảnh hường gì nghiêm trọng. Nghe xong người mới thờ ra nhẹ nhõm, cục đá đè năng trong lòng cũng được lấy ra…

Tiểu Nghi và Ân Khánh ở lại nhà cô mấy ngày rồi mới vẻ.

Trước khi đi ba me cô còn căn dặn đủ điều về việc chăm sóc phụ nữ mang thai cho Ân Khánh nghe.

Quan hệ ba mẹ vợ với chàng rể vốn đĩ không căng thẳng chỉ là ho muốn xem con rể của mình có thật sự thương yêu gì con gái của họ không.

Còn việc mang thai trước khi cưới họ không để trong lòng, bây giờ hiện đại đâu ai cổ hủ như ngày xưa.

Ân Khánh như gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng, anh vui vẻ nói chuyện với hai người. “Đợi Tiểu Nghi bước qua tháng an toàn, con và cô ấy sẽ tổ chức hôn lễ lúc đó con sẽ cho người rước ba me.” “Được, mẹ và ba con sẽ chờ tin vui.”

Bà Ngô nói với anh xong quay qua nằm lấy tay Tiểu Nghi. Con gái đứt ruột đẻ ra, hôm nay lại sắp trở thành con nhà người ta, bà có chút không no. “Mẹ.”

Mắt cô đỏ hoe, ôm chấm lấy bà.

Cô rất mừng vì ba mẹ không có định kiến gì với Ân Khảnh, nhưng cũng không tránh khỏi có chút khó chịu khi thấy thái độ không nỡ của hai người.

Cô lớn như vậy rồi chưa làm gì báo hiểu cho hai người họ đã vội lấy chồng, cô thật sự là đứa con không tốt.

Ân Khánh đưa tay lên vỗ nhẹ trên tầm lưng cô. Cuộc gặp mặt ba mẹ vo cu the dễ dàng được thông qua, Ân Khánh hiện tại không còn gì lo lắng nhưng riêng Tiểu Nghi thì khác. Sắp tới gặp gia đình của anh, cô sợ mọi người không chấp nhận mình vì không môn đăng hộ đối.

Ngồi trên xe anh cảm nhận được cô đang có chuyện gì đó bất an, đẩu củi xuống nhìn khuôn mặt nhỏ đang ngo ngác không biết đang suy nghĩ đến chuyện gì. “Em sao thế? Đang lo lắng gì vậy?”

Cô nằm chặt vạt áo của anh, ngang đầu nhìn thẳng vào mắt Ân Khánh, do dự nửa ngày cuối cùng cũng chịu mở miệng. “Em rất sợ gia đình anh không thích em.”

Cứ nghĩ cô đang có chuyện gì khó giải quyết, thi ra là

SỢ gặp bố mẹ chống. Anh không chút do dự đưa tay búng lên trán cô, Tiểu

Nghi hon dỗi lườm anh.

Cô đã như vậy rồi mà anh còn có thể giớn được nữa. “Đừng quá để tâm, cử để tự nhiên biết đâu mọi chuyện sẽ tốt đẹp thì sao?” “Anh nói thì đơn giản lắm, gia đình em và anh không giống nhau.” “Sao lại không giống nhau?”

Cô dựa vào vai anh, miệng lầm bẩm. “Chính là gia thế không ngang nhau, họ sẽ nghĩ em không xứng với anh.”

Ân Khánh bật cười, lần nữa đưa tay búng lên trán cô.

Tiểu Nghỉ bắt đầu nổi cáu đẩy anh ra. “Anh không biết dau sao? Cử hờ ti là động tay động chân với em.”

Nhìn cô bắt đầu xù lông, cái má phúng phính phỏng lên trông thật đáng yêu. Anh không nhin được đưa tay véo lên hai bên má.

Tiểu Nghi bị đau, nhăn mặt đến mức khó coi, vậy mà người đàn ông nào đó chẳng biết thương hoa tiếc ngọc.

Thế là cả buổi Ân Khánh phải ngồi dỗ dành vợ để cô nguôi cơn giận. Những người làm trong nhà cũng được phen cười đến nghiêng ngà.

Thiếu gia nhà bọn họ trước sau gì cũng đội vợ lên đầu, cũng đúng thôi ở cái tuổi này mới có vợ có con thì không yêu thương, cưng chiều mới là chuyện lạ,

Chuyện của anh và cô nhanh chóng được truyền đến tai người Hoàng gia, bọn họ bắt đầu có chút mong đợi xem cô con dâu như thế nào có thể trói chặt được chân Ân Khánh như vậy.

Chương 189: Ngoại Truyện Về An Khánh 14

Ân Khánh bước vào phòng, Tiểu Nghi đang uống sữa thấy anh cũng không nói gì. “Bà xã, mẹ anh vừa gọi tới nói muốn gặp em.”

Cô nghe xong vội lấy tay che miệng, mắt tron to nhìn anh.

Cô suýt phun hết sữa vào khuôn mặt đẹp trai đang ngồi trước mặt, anh không xuất hiện thì thôi chứ mỗi lần anh toàn thông bảo toàn chuyện chấn động khiến cô không thể nào thích nghi được.

Ân Khánh vội vuốt doc sống lưng cho cô, miệng không nhịn được trách móc. “Coi chừng bị sặc, anh có làm gì đâu mà em hot hoảng như thế?”

Tiểu Nghi có khăn nuốt xuống hết đống sửa còn ngậm trong miệng, đưa tay vội đánh lên ngực anh. “Chuyện như vậy mà anh nói không có gì hà? Là đi gặp gia đình chống đó anh nói xem em có hồi hộp không?”

Anh đưa tay vén mấy sợi tóc đang rơi trên má của cô ra sau mang tai, đầu củi xuống đụng trán với cô, giọng trêu chọc. “Trước sau gì cũng gặp, nên có gì đâu mà lo lắng.”

Tuy anh nói có vẻ hợp lý nhưng Tiểu Nghị vẫn không thể nào không lo sợ.

Đứng trước cửa nhà họ Hoàng, hai tay cô nắm chặt lại, cơ thể đứng bất động không có dấu hiện di chuyển.

Ân Khánh ôm lấy eo cô đi vào trong, nhưng kéo mãi vẫn không thấy cô tiến về phía trước, anh quay đầu nhíu mày khó hiểu nhìn cô. Sao không đi vào?” “Em. em”

Cô ngập ngừng, ánh mắt tránh né không nhin lại anh.

Ân Khánh lén cười, tay nắm chặt lấy bàn tay đang run rầy của cô. Cảm nhận hơi ẩm từ lòng tay anh truyền đến, lòng cô thoáng nhẹ nhõm, bất an cũng được với đi đôi chút. “Đừng lo, dù cho có chuyện gì cũng có anh bên cạnh.”

Cô hít thở thật sâu, thẳng lưng, ánh mắt kiên định, ý chí quật cường quyết tiếp nhận những thử thách đang chờ phía trước.

Ấn Khánh nhìn bộ dang của cô có chút mắc cười nhưng anh không dám nói so cô lại doi. Vừa bước vào trong, Tiểu Nghi chưa kịp nhận thức được xung quanh là gì thì từ đâu đến một phu nhân có nhan sắc mặn mà, cười thật tươi lao đến đẩy mạnh anh ra rồi ôm chẩm lấy cô.

Tiểu Nghi bị bất ngờ, đứng ngo ngác nhìn tới nhin lui thấy mọi người cũng đang híp mắt cười nhìn mình, duy chỉ có Ấn Khánh mặt mày đen như đít nối, ai oán nhìn người phụ nữ đang ôm lấy mình. “Con dâu ngoan của mẹ, cuối cùng thằng con trời đánh cũng mang con đến cho mọi người gặp mặt.”

Hà?

Cô kinh ngạc, trong đầu bị hai chữ con dâu làm cho khủng hoảng.

Nói cách khác người đang ôm mình chính là mẹ chống sao? Chuyện này quá sức bất ngờ khiến cô chưa kịp thích ứng được.

Ân Khánh không chịu được nữa đi qua tách hai người ra, kéo cô ôm vào lòng, không vui nói với mẹ mình. “Đây là vợ của con, mẹ đừng có hở tí là ôm rồi lại hôn như thể

Bà định ôm lấy cái mà bánh bao của cô hôn lấy nhưng bị con trai đầy ra còn bị nó cảnh cáo, trái tim của bà tổn thương, ánh mắt ưu thương nhìn anh.

Ân Khánh bất lực ôm lấy đầu, anh thật sự không hiểu được sao ba lại có thể yêu mẹ nhiều đến như vậy.

Người phụ nữ này làm nũng số hai không ai dám đứng số một.

Nhìn vợ mình bị con trai ghẻ lạnh, giờ không cho ôm con dâu. Ông Hoàng mặt trắm xuống lạnh giọng lên tiếng. “Con đừng có ức hiếp vợ của ba.”

Anh không chịu thua nói vọng lại. “Là vợ của ba đang ôm ấp VỢ của con.”

Tiểu Nghỉ khó hiểu không biết tình huống trước mắt đang diễn ra chuyện gì đây? Ân Khánh vậy mà lại ghen với chính mẹ ruột của mình sao?

Bà Hoàng đi qua đầy anh lần nữa, mắt trừng lớn nhìn con trai.

Bà kéo lấy cô đi lại ghế, Tiểu Nghi không nói gì cứ vậy đi theo.

Nhìn cánh tay do ra trên không trung, cơ thể mềm mại bị cướp đi, Ân Khánh hét lớn. “Mẹ không thể cướp vợ của con được.” Bà Hoàng mặc kệ anh, hiện tại toàn bộ sự chú ý của bà đều đặt trên người Tiểu Nghi. Bị bà nhìn đến mặt đỏ bừng lại, bà không thể không tránh được trêu chọc.

Tay bà đưa lên véo lấy cái má phúng phính kia. “Đàn hồi tốt đấy, xem ra con còn có lương tâm chăm con dâu mẹ tốt như vậy?”

Chỗ đó của con, mẹ không được đụng.”

Nhìn mẹ mình hết sợ chỗ này đến chỗ nọ trên người cô mà anh đứng ngồi không yên. Ông Hoàng ở bên đồng càm thay cho anh, ông biết vợ mình đợi có con dâu và cháu nội lâu lắm rồi. Giờ có được muốn bà ấy ngồi yên một chỗ vậy thà cho ông ra ngủ ngoài phòng khách cho nhanh. “Em đừng làm con bé nó sợ, từ lúc bước vào cho đến giờ nó không dám nói câu nào.”

Mẹ Hoàng nhớ lại, cười ngượng với cô rối mới nhỏ giọng nói: “Mẹ xin lỗi là mẹ quá mừng vì gặp được con nên mới thế, con đừng sợ mẹ nha.”

Giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại lại có chút ngọt ngào.

Tiểu Nghi có thể cảm giác được như có mật đang rót vào người, không trách được người phụ nữ này lại toát lên vẻ đẹp hiền dịu, người đàn ông xưng là chồng bà cũng ấm áp, cô thấy rõ được ánh mắt hiện rõ sự cưng chiều mà ông đối với bà.

Nhìn lại người đàn ông của mình, cô có chút giễu cợt, khuôn mặt lúc đầu gặp anh trong thối tha như thế nào, Sao anh không giống cha mẹ mình tỉ nào thế? “Dạ không sao, con rất vui vì mọi người đã chấp nhận con.” “Sao con lại nói thế, mẹ còn phải cảm ơn con vì đã hốt thắng con ngoài ba mươi của mẹ nữa đó.”

Khỏe môi anh giật giật, hết người này đến người nọ chê anh già là thế nào?

Ông Hoàng đưa tay qua vỗ vai con trai. “Sự thật là vậy nên chấp nhận.”

Tiểu Nghi che miệng, lén nhìn anh cười.

Gia đình của anh thật vui, anh nên học theo ba mẹ của mình đừng có bày vẻ mặt thối ra như vậy hoài. “Mẹ đừng có xem thường con trai của mẹ, ít nhiều gi con một lần cũng khiến cho con dâu mẹ bụng to.”

Khuôn mặt anh bày ra vè tự hào, Tiểu Nghi thật han hét anh, sao Ân Khánh có thể trước mặt mọi người i ra những chuyện xấu hổ như thế này kia chứ? là Hoàng nghe xong hai mắt sáng rỡ nhìn chằm hâm vào vùng bụng của cô, tay bà cần thận chạm do.

Thật sự hơi nhô lên rồi. là đưa ngón tay cái về phía con minh tán thường.

Mẹ quà là xem thường con rồi, xem như mẹ đã bỏ

Dược lo lằng trong lòng.”

Mẹ lo chuyện gì thế a?” o bất giác lên tiếng, bà Hoàng xoa nhẹ lên cánh tay 10, giọng điệu chê bai thốt lên.

Một người ngoài ba mươi vẫn chưa chịu lấy vợ, mẹ nó không thích con gái, với tình hình của nó mẹ còn nghĩ sau này không có cháu nối dõi.”

Mặt Ân Khánh đã den đến mức đáng sợ, anh nghien rằng qua lại. Nếu biết dẫn cô vể bị mẹ nói những chuyện này anh đã không để cô đi.

Ông Hoàng nhìn thái độ của con trai thấy nó sắp không thể nhịn được nữa bèn kéo vợ của mình qua ôm vào lòng. “Bà đừng có nói khích con nữa, xem bộ dạng nó khó coi như thế nào.”

Tiểu Nghi định quay qua xem thì bị anh đưa tay kéo người trở lại ngồi lên đùi anh.

Cô ngại ngùng vùng vẫy muốn tránh. “Anh thả em ra, ba mẹ còn đang ngôi ở đây.” “Em kêu hai tiếng ba mẹ cũng thuận miệng quá nhi?” Về mặt gợi đòn của anh ép sát lại chỗ cô, Tiểu Nghi xấu hỏ hất mặt anh ra.

Ông bà Hoàng nhìn hai người bật cười thành tiếng. “Gia đình chúng ta có truyền thống cung chieu vợ nên con không cần ngại, cứ thể hiên tình cảm bình thưong.” “Con xem bây giờ mẹ vẫn ngồi trong lòng ba đấy thôi.” “Da”

Chương 190: Ngoại Truyện Về Án Khánh 15

Thời gian cử vậy trôi qua thật nhanh, mới đây mà đến ngày tổ chức hôn lễ của hai người.

An Khánh đỡ lấy Tiểu Nghi đi ra xe, hai người đến bệnh viện kiểm tra thai nhi một lần nữa để đàm bảo không có chuyện gì.

Anh sợ buổi tiệc khiến cô mệt nên căn dặn trên phòng nghỉ lúc nào cũng phải có bác sĩ đợi.

Tiểu Nghi thấy anh cử lo lắng thái hỏa mà nhe giọng khuyên anh. “Đừng có như vậy, ngày vui của chúng ta anh phải vui lên chứ.” “Anh chỉ lo em mệt thôi.”

Cô xoay người, hai tay bợ lấy má anh, đôi mắt long lanh trong suốt nhìn thắng vào anh. “Em và con đều khỏe mạnh, anh đừng o nghĩ ngoi nhieu.”

Thấy cô nói có lý, Ấn Khánh bắt đầu thà lòng bàn thân.

Lúc Tiểu Nghỉ nằm trên giường cho bác sĩ siêu âm, hình ảnh thai nhi dần hiện rõ trước mắt hai người.

Có thứ gì đó nghen ngào đấy lòng anh, tay nắm chặt tay cô.

Tiểu Nghi cũng xúc động vì lần đầu nhìn con của mình thông qua thiết bị y tế. Còn hơn sáu tháng nữa cục cưng của cô và anh sẽ chào đời, đến lúc đó cô có thể sờ nó mà không cần phải ủy khuất nhìn hình ảnh của nó. “Thai nhi phát triển rất tốt, mẹ và bé không có dấu hiệu gì bất thường.”

Nghe được chẩn đoán của bác sĩ, anh và cô cũng yên lòng hơn.

Đoạn đường đi ra xe, anh ôm lấy cô hỏi nhỏ. “Chúng ta đi làm giấy đăng ký kết hôn.” “Nhưng em quên mang theo giấy tờ cá nhân.”

Cô không biết anh có quyết định này nên không có chuẩn bị, ấy vậy mà Ân Khánh lại rất thản nhiên lên tiếng. “Mọi thứ đều trong túi anh.”

Tiểu Nghi đầy anh ra, ánh mắt hiện ý cười. “Anh đã tính toán hết rồi phải không?”

Ân Khánh lần nữa kéo cô vào lòng, cùng cô đi về phía trước. “Đáng lý phải làm sớm hơn nhưng vì chuyện hai bên gia đình mà quên mất.” Tiểu Nghi nhẹ mim cười, người đàn ông này luôn biết cách nghĩ cho cô. Những việc cô chưa từng nghĩ đến, anh vậy mà cẩn thận tỉ mi làm hết mọi thứ. Kiếp trước có lẽ cô đã cứu lấy cả thế giới mới có được người như anh, hai người không có cái mười năm yêu nhau, nhưng sẽ ở bên nhau mãi mãi. Cuối cùng cô cũng nhận ra được, tình yêu đôi lúc không phải cử ở bên nhau dài lâu là có thể đi cùng nhau đến cuối đời.

Cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn anh, làn gió nhẹ thổi qua khiến những lọn tóc trước trán anh đung đưa, cô đưa tay vén lên giúp anh nhỏ giọng nói: “Anh có hối hận vì bỏ mối tình mười hai năm không? Em cảm thấy nếu mình yêu thương lâu như vậy rồi, nói bỏ một cách dễ dàng như vậy không dễ chút nào?”

Bước chân anh dừng lại, ánh mắt do dự nhìn cô. “Em…em vẫn còn để trong lòng chuyện đó sao?” Cô nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay qua nắm lấy tay anh đặt lên bụng mình. “Không có, chỉ là em muốn anh nói thật cho em biết cảm nghĩ của anh mà thôi. Tờ giấy đăng ký kết hôn có thể dễ dàng ký nhưng không có nghĩa chúng ta không thể ly hôn.”

Ân Khánh vội lấy tay che miệng cô lại, mày nhiu thật chặt. “Anh không cho em nói chuyện đó, đã kết hôn nhất đình không có chuyện ly hôn.” “Anh biết chuyện tiến triển khả nhanh, đôi lúc anh cũng nghi ngờ nhưng bây giờ anh đã hoàn toàn biết dược, chủng ta gặp nhau là duyên, đến với nhau là nợ.” “Cà đời này em chỉ thuộc về anh, của một minh anh thôi.”

Anh ôm lấy gáy cô kéo cô về phía mình, không chút e ngại khi đứng trước cổng bệnh viện trao cho cô một nu hôn sâu.

Tiểu Nghi ôm lấy eo anh, nga đầu nhắm mắt đáp trà. Đến khi cô sắp hết hơi, anh mới từ từ buông ra. “Em hứa với anh từ nay về sau đừng hoi lại chuyện này có được không? Anh không thể nào kiểm soát được lý trí khi bị em nghi ngờ.”

Tiểu Nghi vội lắc đầu. “Em không có nghi anh, chỉ là em muốn hỏi anh thôi.

Nếu đối ngược lại nhân vật chinh trong tình huống đó là em, em cũng sẽ khó mà buông tay chấp nhận tinh yêu mới” “Anh nói có đúng không? Tình cảm mình dành cho một người hơn mười năm, nó sâu đậm như thế nào. Một ngày mình gặp người hẹn ước cả đời, nhưng mấy tháng có đối lại được mấy năm?” “Thật ra anh luôn cố che giấu tình cảm của mình, anh yên tâm em không ghen, không trách gì anh. Nhưng anh phải thừa nhận với em, đừng để em một ngày phát hiện ra chuyện đau lòng này, em sẽ không chịu đựng được.”

Ánh mắt anh tránh né, đáy lòng anh nhói đau. “Phải, em nói rất đúng, anh đang tự dối lòng mình.

Vốn anh chưa thể nào quên đi được An Hạ.” “Nhưng thoi gian sẽ giúp anh quên đi, nếu một ngày không được thì một năm, nếu không được nữa thì mãi sau này.” “Nếu không quên được anh định làm sao?”

Trên khuôn mặt cô không hiện lên tia mất mát nào mà thản nhiên hỏi ngược lại anh, Ấn Khánh không được tự nhiên ấp ủng. “Anh…anh” “Chúng ta tạm hoãn hôn lễ có được không? Giấy kết hôn cũng không vội làm.”

Lời cố thốt ra tuy nhẹ nhàng nhưng làm lòng anh chấn động một phen.

Anh ôm lấy vai cô gào lên. “Em sao vậy? Đã đồng ý làm vợ của anh rồi mà.”

Cô đưa tay chạm nhẹ lên má anh, giọng điệu không còn bình thàn nữa. “Ân Khánh à! Em yếu đuối lầm, lúc trước em từng nói không muốn mình cùng cô gái khác nằm trong lòng anh.” “Hôn nhân là hai từ rất đơn giản, chỉ cần một cái đám cưới một chữ ký đôi bên vào tờ giấy đăng ký kết hôn là được.” “Nhưng thứ em cần là tình yêu anh dành cho em.” “Em biết mình có chút tuyệt tình, nhưng em không chống lại được con tim mình mách bào. Nó nói nếu em không nói rõ em sẽ bị tổn thương.” “Không…không anh không cho phép em lùi bước.”

Ân Khánh như mất đi lý trí, anh hốt hoàng lùi mấy bước sóng lao đến ôm lấy cô đi ra xe.

Bị hất ngược xuống đất, đấu nhanh chóng truyền đến cơn choáng váng. Tay cô dánh mạnh vào lưng của anh. “Thả em xuống, em muốn nôn.”

Nhưng giờ đây anh không còn nghĩ gì nữa, như một tên điện mà để cô vào xe.

Về đến nhà không nói lời nào trực tiếp mang cô lên phòng.

Tiểu Nghị sợ hãi tay ôm bụng lùi người lại cạnh giường.

Ân Khánh bắt đầu cởi sạch quần áo trên người, không chút thương tiếc nằm lấy chân cô kéo về phía mình.

Tiểu Nghi bật khóc, cô la lên. “Nếu anh dám làm bậy, em và con sẽ hận chết anh.” “Hận đi, hận nữa đi.”

Anh quát lên, tay nhanh chóng xé rách bộ váy cô đang mặc trên người.

Anh nhào đến chôn mặt trên cổ cô hôn lấy, tay nhào nặn đôi gò bống của cô.

Tiểu Nghi bị đau, mắt ửng đỏ khóc nức nở.

Cứ nghĩ anh mất bình tĩnh làm chuyện xằng bậy nhưng chợt nhận ra cổ mình có gì đó ẩm ấm. Lấy hơi sức yếu đuối còn lại của mình kéo anh ra khỏi người mình.

Giây phút thấy mặt anh đầy nước mắt, cô mới vừa buồn cười vừa hấp tấp hỏi: “Sao anh lại khóc chứ?” “Rõ ràng em đóng ý làm vợ anh, tình cảm anh đối voi em quá rõ như vậy. Anh chỉ nói đùa một vài câu em đã đẩy anh ra không tin tưởng anh.”.

Nhìn bộ dáng uất ức của anh, Tiểu Nghi ôm trán bất lực. Cô không ngờ anh lại trẻ con như vậy. “Được rồi em không làm khó anh nữa, anh đừng khóc có được không?” “Vậy có đăng ký kết hôn nữa không? Có làm đám cưới nữa không?” “Có”

Nghe được đáp án của cô, anh vội bước xuống giường lấy hai tờ giấy trong tủ đưa đến trước mặt cô. “Em ký đi.”

Nhìn hai tờ giấy được soạn sẵn để trước mặt, Tiểu

Nghi hiện tại mới biết mình bị anh lừa. “Hoàng An Khánh anh dám gạt em.” Anh nhún vai, về bất cần đời thot lên. “Vốn biết tình tinh phụ nữ mang thai hay thay đổi thất thường, lo trước lo sau nên anh đã tính trước rồi.”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Haizz...! Mình xin phép trả lời bạn Duy Phương ( Fb)☣ Muốn tìm truyện hay theo đúng Gu của mình thích rất đơn giản ngày trang chủ có bộ lọc truyện đó bạn phương ( Ví dụ bạn chọn truyện Đao Tu + Truyện hay = Lọc )☣ Tuy mình thích đọc truyện kiếm tu nhưng bộ truyện này quả thấy rất hợp gu của mình nhé...☣ Main thân thế khá bí ẩn + Tích cách trọng tình, trọng nghĩa.☣ Sát Phát : Từ nhỏ đã gia nhập Sát Thủ ( Ám Sát - Sát phát thì chắc cũng không phải bàn nhé )☣ Mưu Trí : main không giỏi khoản này lém nhưng Cơ Trí thì có thừa.☣ Hệ thống tu luyện rất khá đặc biệt nhé...main có lối suy nghĩa cực bá đạo ( Sáng Tạo: hắn muốn gom tất cả chuyển thành Đao Đạo: Kiếm + Trận + Ý + Pháp + Thân + Ẩn )Mình Để cử bộ này nhé Duy Phương bộ truyện hoàn toàn phù hợp tất cả yêu cầu của bạn đã inbox bên FBThân Ái
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ truyện vẫn nghe được bình thường nhé ...!Ngoài ra mình cũng up thêm sever Mới đề phòng nhé ..^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 4 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 1 tháng trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)