1. Home
  2. Truyện Ngôn Tình
  3. Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng
  4. Tập 18: Ngoại Truyện Về Di Nhà Và Hàn Thiên (c171-c180)

Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng

Tập 18: Ngoại Truyện Về Di Nhà Và Hàn Thiên (c171-c180)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 171: Ngoại Truyện Về Di Nhà Và Hàn Thiên 6

Từ sau lần ước hẹn đó, Hàn Thiên bò hết tất cả công việc chuyển sang Mỹ sống với Di Nhã. Bao lần anh bị An Hạ trêu nhưng vì có được vợ anh chấp nhận mình mặt dày như thế.

Di Nhã thấy hành đồng của anh như vậy liễn tức giận.

“Ai kêu anh làm như vậy? Anh về Thành phố A làm

việc cho em, em không cần anh luôn bên cạnh hai mười bốn trên hai mươi bốn như thế.”

“Công việc anh có thể quản lý từ xa được.”

“Anh nghe theo em đi có được không? Anh không nghĩ cho mình thì phải nghĩ cho nhân viên của Hàn Thị chứ.”

“Vậy em theo anh về Thành phố A đi rồi anh sẽvề.”

Di Nhã nhíu mày nhìn anh, người đàn ông này thật vô lý mà,

“Em phải ở đây giúp An Hạ sao có thể rời đi.”

“Vậy thì đừng nói thêm gì, em ở Mỹ anh sẽ ở đây theo.”

Hàn Thiên nhún vai bất đắc dĩ với cô xong liễn đi ra ngoài chơi với Thiên Bảo.

Di Nhã tức giận chỉ biết dậm chân tại chỗ, biết thế cô đã không đồng ý với anh rồi người gì mà cứng đầu quá.

Cứ vậy thời gian lại trôi qua thật nhanh, mới đây mà hai năm đã qua. Cô vừa cùng An Hạ đối phóvới Chu Hạo xong. Nhìn bạn thân của mình hân thù như vậy cô có chút đau lòng, cô biết rõ trong

lòng An Hạ cũng không tốt bao nhiêu.

Thấy cô có chút buồn Hàn Thiên đi lại ôm lấy cô hỏi:

“Em sao vậy?”

“Chuyện của An Hạ khiến em có chút suy nghĩ?”

“Em có ý kiến gì sao?”

Tuy bạn thân bị tước đi chức Tổng giám đốc nhưng anh biết nó tự nguyện và muốn bù đắp cho

An Hạ nên anh cũng không lo cho nó lắm. Dù sao Chu Hạo đã tỉnh trước thì anh cũng không biết nói

gì hơn nữa.

“Nếu cử mãi ghét bò đầu đá nhau như vậy hoàicũng không tốt, dù sao anh ta cũng đã đưa hết có

phần của mình cho An Hạ luôn. Khi nhìn ánh mắt anh ta nhìn Hạ, em đã thấy được sự cưng chiều cùng chua xót mà anh ta dành cho Hạ.” Hàn Thiên thờ dài, anh biết trong lòng Chu Hạo đang nghĩ gì, anh cũng biết khoảng thời gian năm năm nó đã đau khổ như thế nào.

“Thật ra từ lúc An Hạ sang Mỹ nó đã rất đau lòng và hối hận, nhưng có lẽ đã muộn và không tìm được An Hạ khiến nó như rơi vào vực thẳm không có lối thoát cho mình.”

“Nếu như nhận ra sự thật sớm hơn có lẽ An Hạ và Chu Hạo sẽ cho nhau cơ hội mà sống cùng nhau.” “Anh nghĩ Hạ nó có chịu tha thứ cho anh ta không? Nó là một người mạnh mẽ, nó đã cố gắngdanh liệt kia mà.”

“Anh tin em ấy sẽ có cách giải quyết tốt nhất cho mình.”

Di Nhã thấy anh nói cũng có lý nên gật đầu với anh, mắt mông lung nhìn về phía trước.

Di Nhã vội vàng đi đến nhà hàng mà Hàn Thiên đã

hẹn, cô không biết anh sao lại hẹn cô đi ăn lúc này nữa.

Khi được Hàn Thiên tỏ tình cô rất xúc động muốn trêu anh một lát nhưng hành động của Hàn Thiên thật quá khích, anh vậy mà làm những chuyện đó khi chưa có sự cho phép của cô.

Mặc dù sau đó cô đã bỏ qua nhưng vẫn còn đaulòng một chút, cứ nghĩ sau đó hai người sẽ trở về trạng thái ban đầu.

Nhưng không, cô phát hiện mình mang thai lại bị anh hù dọa khóc cho một trận. Sau đó Hàn Thiên không rời cô nửa bước.

“Thai mới có hơn một tháng nên anh đừng có lo lång quá.”

“Sao không lo lắng được, bác sĩ nói ba tháng đầu là thời kì nguy hiểm cần phải chú ý an toàn.”

Di Nhã không biết nên giải thích với anh làm sao để cho anh hiểu đây nữa.

“Anh không cho em đi làm, không đi ra ngoài thì có tiếp xúc đến vấn đề gì không an toàn đâu mà anh lại lo thể””Nhưng cần thận vẫn hơn.”

Di Nhã hết cách đành lấy điện thoại ra điện cho

An Hạ.

Bên này An Hạ đang tức giận vì Chu Hạo bỏ đi, thấy Di Nhã gọi đến cô ấy liền bình ổn lại tâm trạng cất giọng nói:

“Định gọi cho cậu đây, nói mau hai người tiến triển đến mức đó từ lúc nào?”

Dù nói chuyện qua điện thoại nhưng mặt Di Nhã vẫn đỏ lên vì An Hạ trêu.

“Tụi mình chỉ mới đây thôi.”

“Thật là, hai người cũng giấu thật kĩ đấy. Thôi mình cũng chúc phúc cho cậu và anh Thiên. Dù sao cậu cũng nên đáp trả lại anh ấy chứ, người tađu bám cậu hơn bốn năm còn gì.”

Di Nhã nghe An Hạ nói như thế cô rất muốn phản bác là do Hàn Thiên cưỡng ép cô nếu không cô

còn cho anh đợi dài dài nữa. Nhưng sợ anh bị chọc cho mắt mặt nên cô nhịn xuống.

“Được rồi đừng nói chuyện của minh nữa, hành trình bắt chống của cậu sao rồi?”

An Hạ khẽ thờ dài, khốn khổ nói với cô.

“Minh thật sự không biết trong đầu anh ấy nghĩ cái gì nữa, mình đã làm đến mức giao bàn thân cho anh ấy luôn rồi mà anh ấy vẫn không chịu tin và chấp nhận về với mình.”

“Có thể Chu Hạo đang còn vướng mắc gì trong lòng, hay cậu để anh ấy nghỉ ngơi một khoảng thờigian đi đừng ép anh ấy quá.”

“Được rồi, mình tự có cách của mình. Nhất định

Chu Hạo sẽ rơi vào tay mình một lần nữa.”

Cuộc trò chuyện kết thúc, Di Nhã nắm chặt điện thoại lắc đầu.

Bạn của cô vẫn như vậy, một khi đã quyết định chuyện gì rồi là muốn làm cho bằng được à.

Hàn Thiên đi làm về, anh đi lại ôm lấy cô vào lòng hôn nhẹ lên môi cô. Di Nhã theo thế ngã người ra sau một chút đón lấy nụ hôn của anh.

“Hôm nay em có bị nghén không?”

“Một chút thôi, có lẽ nó chỉ mới có dấu hiệu một chút.”Mày Hàn Thiên nhăn lại nhìn cô lo lắng, anh đưa tay ôm lấy cô vào lòng.

“Hay chủng ta đi bệnh viện hỏi bác sĩ xem sao, tinh hình này anh thấy không ổn.” .

Di Nhã lấy tay đánh lên mu bàn tay Hàn Thiên mång nhỏ.

“Lúc An Hạ mang thai Thiên Bảo cũng ói lên ói xuống mà vẫn khỏe mạnh đó thôi. Anh đừng có quá lo như vậy, anh cứ thoải mái đừng có làm quá khiến em rối theo.”

“Được được anh sẽ không như vậy nữa.”

Trong bữa ăn, Hàn Thiên cần thận đưa từng món đến trước mặt cô hỏi có cảm thấy khó chịu hay không. Di Nhã bật cười vì hạnh động quan tâmthái quả của anh dành cho minh.

“Để em tự ăn được rối.”

“Không được, anh phải kiểm tra để biết món nào em không thích để không nấu lần sau.”

Bụng đột nhiên truyền đến từng trận khó chịu, Di Nhã đưa tay che miệng xong chạy thật nhanh đi vào nhà vệ sinh.

Hàn Thiên sợ hãi chạy theo sau, anh vuốt lưng cho cô, ánh mắt đau lòng nhìn cô nôn hết thức ăn vừa mới cho vào bụng.

Một lúc sau cơn buồn nôn mới chấm dứt, Di Nhã cảm nhận như mình không còn sức sống nữa vây. Mặt cô xanh xao quay người được Hàn Thiên đỡ ra

ngoài.Thấy cô đi đừng có chút khó khăn, anh không đành lòng chịu được nữa mà cúi người xuống bế cô lên. Di Nhã không còn sức để càn anh nữa mà chỉ biết đưa tay nhẹ ôm lấy cổ Hàn Thiên.

“Anh đưa em lên lầu rồi anh pha sữa cho em uống.”

“Da”

Cô yếu ớt trả lời anh, Hàn Thiên khẽ hôn lên trán cô rồi mới cần thận đặt Di Nhã xuống giường. Đắp chăn lại đàng hoàn cho cô rồi mới ra khỏi phòng xuống lầu, Di Nhã nhìn anh hối hà như vậy mà vừa đau lòng của hạnh phúc. Có lẽ sự quyết định cho mình một cơ hội tìm hạnh phúc lần này thật sự đúng đắn, thời gian qua với sự chăm sóc của Hàn Thiên đủ để cô cảm thấy

Chương 172: Ngoai Truyện Về Di Nhà Và Hàn Thiên 7

Lát sau anh bưng lên một ly sữa nóng rồi cẩn thận đỡ cô ngồi dậy.

“Từ từ thôi, em uống đi rối ngủ một giấc cho khỏe.”

“Da”

Di Nhã ngoan ngoãn cầm lấy ly sữa ngửa cổ uống một hơi hết sạch. Hàn Thiên đặt ly trên bàn, anh kéo chăn ra đỡ lầy cô nằm xuống bàn thân cũng nằm theo. Anh vòng tay qua ôm lấy vai cô kéo sát về phía mình cho mặt cô úp vào người anh.

“Ngủ đi.”

Di Nhã nghe được mùi hương thơm mát từ cơ thể anh tỏa ra thật thích, cô hit một hơi thật sâu sau đó nờ nhẹ một nụ cười rồi nhắm chặt mắt lại chimvào giấc ngủ.

Nghe hơi thở đều đều bên tai, Hàn Thiên nhìn xuống phát hiện cô đã ngủ anh củi đầu hôn lên mái tóc đen óng ả của Di Nhã.

“Cực khổ cho em rồi, về sau anh sẽ bù đắp cho em thật tốt.”

Nói rồi anh cùng cô cùng say giấc.

Hàn Thiên sau khi nghĩ tới nghĩ lui thì anh quyết định mang cô đến công ty cùng mình luôn, lúc nào Di Nhã cũng trong tấm kiểm soát của anh thì anh mới yên tâm được.

Di Nhã thấy bộ dạng lo trước lo sau của Hàn Thiên mà bắt dầu nổi cáu, điền hình như bây giờ côdang đứng giữa phòng làm việc của anh chống nạnh, mắt trừng lớn nhìn cái người xem như không có gì đang từ tổn lật hồ sơ kia.

“Hàn Thiên! Anh mau đưa em về nhà ngay, ở đây em chán lắm rồi.”

Bắt cô đến công ty ăn rối ngủ, mới có gắn ba tháng mà bộ dạng cô hiện giờ trong không khác gì con heo là mấy.

Hàn Thiên nghe cô hát, anh nhe nhàng đặt tài liệu mình đang xem xuống, hai tay đan lại đặt lên bàn, ánh mắt yêu thương nhìn người phụ nữ trước mặt.

“Ngoan, em ở gắn thì anh mới có thể tập trung làm việc được.”

“Cái lý do gì lạ vậy? Lúc trước không có em, anhvẫn làm bình thường đầy thôi.”

“Em cũng nói lúc trước còn gì, nhưng bây giờ thì khác, chỉ khi hai mẹ con ở gấn thì anh mới dám chắc hai người bình an.”

Di Nhã tức giận đi đến bên cạnh Hàn Thiên, nói nặng với anh không được thì cô sử dụng chiêu làm nũng cho anh xem.

Rất nhanh nước mắt ngắn, nước mắt dài chảy đầy trên khuôn mặt trắng min kia. Hàn Thiên gấp gáp ôm lấy cô ngồi lên đùi, tay anh nhẹ nhàng lau đi mấy giọt lệ mới vươn ra, nhò giọng an ủi.

“Đừng có bưởng binh nữa, sau khi con sinh ra em muốn làm gì anh sẽ không cản. Đây là lần mang thai đầu tiên nên em không có kinh nghiệm rất dễ xảy ra chuyện.””Lúc ở Mỹ em có giúp cho An Hạ nên em biết rõ phụ nữ mang thai cần gì và không cần gì mà.” Cô nghẹn ngào, nức no trả lời anh. Nếu sớm biết anh như vậy cô sẽ không chấp nhận anh cho rồi. Không ngờ một người như anh lại thận trọng đến như vậy.

“Ngưoi ngoài nhìn vào là một chuyện, em thật sự mang thai lại là chuyện khác. Sao em cứ vậy mà lo là được, nếu em có chuyện gì thì anh biết phải sống sao đây?”

Hàn Thiên đưa tay ôm lấy gáy cô kéo về phía mình, bản thân trao cho cô một nụ hôn sâu. Di Nhã sau đó bị anh làm cho md màng quên đi mình đang đôi co với Hàn Thiên.

Đến khi Di Nhã cảm thấy mình sắp bị ngộp thở thìchạm với trán cô.

“Đừng nháo nữa, nghe lời anh một lần có được không?”

“Được rồi.”

Di Nhã bĩu môi cuối cùng đầu hàng đồng ý với lời để nghị với anh. Nhiều lúc Di Nhã cảm thấy mình thật thiếu nghị lực khi đứng trước mặt Hàn Thiên. Bởi chỉ cần anh hôn cô một cái là đủ để tâm trí của cô không còn minh mẫn nữa rồi.

Nghĩ đến chuyện đó đáy lòng Di Nhã tránh không được có chút phiền não. Thật là, chưa chính thức trở thành vợ chồng mà cô đã như vậy rồi, nếu chuyện này để cho anh biết nhất định anh sẽ cười nhạo cô cho xem.Một cô gái bước vào, trên tay còn cầm lấy một gói quà thật lớn không một tiếng gõ cửa bước vào trong.

“Anh Thiên, em về thăm anh đây.”

Đồng loạt Di Nhã và anh nhìn về phía cô ta, cô nhìn cô gái này hồi lâu và xác định mình không quen cô ấy nên đành lặng lẽ ngồi yên một chỗ cho Hàn Thiên tiếp khách.

Riêng anh thấy cô gái vừa bước vào liền nở nu cười thật tươi.

“Em về khi nào thế sao không nói anh?”

Hàn Thiên đứng lên vòng qua bên bàn, lúc này cô ta chạy đến nhào vào lòng anh. Hàn Thiên vốnquen thuộc với hành động này nên cũng không có đẩy cô ta ra chi lấy tay vo máy cái lên lưng cô ta. Hai đầu lông mày Di Nhã nhíu chặt lại, người đàn ông của cô cư nhiên ở trước mặt cô ôm lấy một người phụ nữ xa lạ và xem cô như không khí không có mặt ở đây vậy.

Cô siết chặt lại, ảnh mắt âm trầm nhìn hai người ho

Hàn Thiên cảm thấy bầu không khí có chút không ổn, quay người thấy biểu cảm không vui trên mặt của cô liền hốt hoàng đầy cô ta ra.

Anh đi đến muốn nằm tay cô lên nhưng bị Di Nhã gat ra.

Cô ta nhìn anh ngơ ngác xong nhìn qua Di Nhãkhó hiểu.

“Đây là?”

“À đây…”

Hàn Thiên định giới thiệu thân phân của cô cho Cẩm Tú biết nhưng lại bị Di Nhã xen vào nói trước.

“Xin chào cô, tôi tên Di Nhã, nghề nghiệp luật sư là bạn của Hàn tổng đây

Khóe môi anh giật giật, chậm rãi quay qua nhìn cô nhướn mày, đổi lại Di Nhã chỉ nhún vai đáp trà lại anh.

Cô ra thấy hai người có gì đó không đúng lắm nhưng khi nghe chính miệng Di Nhã nói quan hệ của mình với Hàn Thiên chỉ là bạn. Cô ta đã thờ ra một hơi thật nhẹ nhôm.”Xin chào, tôi là vị hôn thể được gia đình anh Thiên chọn từ nhỏ. Tôi tên là Dương Cẩm Tu.”

“Hôn thê?”

Di Nhã lắp lại cái từ khiến lỏng cô khẽ run.

“Đúng vậy, hơn nữa hôm nay tôi về đây là do gia đình anh ấy kêu tôi về để bàn chuyện.”

Di Nhã nhìn cô ta cười gật đầu rồi nhìn sang Hàn Thiên, mặt anh bây giờ đen thui rất khó coi. Di Nhã đưa tay ra vỗ lấy vai anh mấy cái, giọng điệu vui vẻ vang lên.

“Chúc mừng Hàn tổng nha, không ngờ anh lại có cô vợ sắp cưới xinh đẹp như vậy. Chắc chắn hai người sẽ thật hạnh phúc.”

Khi cô nói đến chữ “hạnh phúc” đã nghiến răngthật mạnh rối trừng mắt nhìn anh, Hàn Thiên tiến lên muốn giải thích thì bị cô lạnh mặt nhích người ra xa.

“Không làm phiến hai người nữa, tôi có việc nên về trước đây.”

Nói xong Di Nhã lướt qua hai người họ, mặt không cảm xúc từ tốn đi ra ngoài. Nhìn cô như vậy Hàn Thiên bắt đầu lo sợ, sao cô không cho anh giải thích đã bò đi như vậy rồi.

Thấy anh đứng bất động tại chỗ, Cẩm Tú lây cánh tay anh hỏi:

“Anh sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?”

Hàn Thiên giật mình đẩy cô ta ra, gấp gáp nói:

“Anh đi ra đây một lát.”Sau đó anh hồi hà chạy ra ngoài đuổi theo Di Nhã,

chạy được nửa đường anh phát hiện cô đang chuẩn bị bước vào thang máy lập tức kêu:

“DI Nhã chờ anh với”

Nhưng dường như cô cố tình muốn tránh mặt anh

mà bước chân nhanh hơn, hành động bấm nút tháng mây cũng dồn dập.

Hàn Thiên đã cố hết sức nhưng vẫn không chạy lại kịp, nhin những con số đang từ từ chạy xuống. Anh không nghĩ ngợi rẽ qua lối thoát hiểm chạy xuống lầu,

Hiện tại đang ở lầu hai mười, chạy bộ lúc nào cũng chậm hơn thang máy nhưng trong lòng Hàn Thiên bây giờ chỉ nghĩ một điều. Đó là phải gặp được cô, anh có linh cảm cô sẽ xảy ra chuyện.”Xin em và con đừng có chuyện gì”

Chương 173: Ngoại Truyện Về Di Nha Và Hàn Thiên 8

Di Nhã mang tâm trạng hết sức hoang mang cùng dau khổ đi ra khỏi Hàn thị. Cô rất hối hận vì đã cho mình một cơ hội để rồi tự tay đẩy bản thân mình vào đường cùng một lần nữa.

“Mày thật ngốc.”

Cô đưa tay gạt mạnh những giọt nước mắt vừa mới tuôn ra.

“Không được khóc, vì người đàn ông như vậy thật không xứng đáng chút nào.”

Hàn Thiên từ xa thấy dáng vẻ đi có phần xiêu vẹo của cô mà hốt hoảng kêu lớn:

“Di Nhã đơi anh với.”

Nhưng cô không có dấu hiệu nào ngừng lại, chân cố bước nhanh hơn. Hàn Thiên gấp gáp tăng tốc,đây lòng anh hiện giờ tràn đầy sự lo lắng.

“Xin em đừng bỏ anh đi.”

Đến một ngã ba đường, Di Nhã vi sợ Hàn Thiên đuổi kịp theo mình nên cô cử thế băng qua mà không hay biết có một chiếc xe đang lao đến với tốc độ rất nhanh về phía mình.

Giây phút nhìn chiếc xe ngày càng gần mình, chân của Di Nhã vì sợ hãi mà đứng bất động không thể nào nhấc lên được.

Cô bắt đầu bật khóc nức nở, tay không tự chủ được mà đưa xuống ôm lấy bụng.

“Xin lỗi bảo bối là mẹ không bảo vệ con tốt.”

Nói rối cô như chấp nhận số phận của mình mà nhắm chặt mắt lại, chờ cảm giác đau đớn chuẩn bịtruyền đến. Di Nhã biết rõ bản thân minh bây giờ muốn né cũng không kịp vì cô không còn nhanh nhẹn như lúc chưa mang thai.

Đột nhiên một lực mạnh đẩy cô ra, bên eo có một vòng tay đang ôm lấy cô, Di Nhã còn càm nhận được người đó đang bảo vệ bụng cho cô.

Mãi một lúc sau khi hai người ngã xuống, Di Nhã giật mình, thân thể run rẩy một lát mới hoàn hổn lại. Cô chậm rãi mở mắt ra, trước mắt cô có rất nhiều người đang vây quanh.

Di Nhã chóng người ngồi dậy, chợt nhớ ra người cứu mình, cô vội nhìn xuống. Tim cô như bị ai bóp chặt đến không tho nổi, người lấy thân bào vệ cô không ai khác chính là Hàn Thiên.

Anh đang bất tinh.”Thiên, anh làm sao vậy?”

Giọng cô run run không kim nén được đưa hai tay ôm lấy mặt anh, cô cẩn thận đỡ anh ngồi lên dựa vào người mình.

“Anh có nghe em nói không? Anh tinh lại đi anh.”

Những người xung quanh thấy cảnh tượng trước mắt đều đau lòng thay cho cô, có người còn tốt bụng điện xe cứu thương giùm hai người.

Thấy anh không có động tĩnh, lòng Di Nhã càng rối bởi.

Cô lây lây vai anh, ở bên tai anh nhò giọng nói: “Em xin lỗi, là em sai em không nên mẫn càm như vậy không chịu nghe lời anh. Nếu bây giờ anh chịu tinh lại em sẽ ngoan ngoãn về bên anh không trồntránh anh nữa.”

Di Nhã củi đầu chôn mặt vào ngực anh, tay cô nắm chặt góc áo Hàn Thiên.

Cô rất sợ, sợ anh bỏ lại mẹ con cô.

“Em nói có thật không?”

Bên tại bỗng vang lên giọng nói trầm ấm, Di Nhã bật dậy, mở to mắt nhìn người vừa thốt lên.

“Em định nuốt lời sao?”

Lần nữa nghe được giọng nói của anh, cô đã chắc chắn được Hàn Thiên không có chuyện gì, cô tức giận lấy tay đánh mấy cái lên ngực anh.

“Sao anh có thể lừa gạt em như vậy.”

Hàn Thiên bắt lấy bàn tay đang làm loạn của cô, anh kéo cô ôm vào lòng.”Anh đầu có gat em, anh thật sự bị thương ở lưng mà, nhưng nó không nặng lắm.”

Di Nhã chồm người lên ôm lấy cổ anh, cô òa khóc như một đứa bé.

“Anh không sao là tốt rồi.”

Từ ngày đó trở đi Di Nhã không dám làm càng nữa, có chuyện gì đều ngoi lại bàn bạc với Hàn Thiên. Vụ Dương Cẩm Tú anh cũng đã nói rõ với cô, do mẹ anh chưa biết mình có con dâu và cháu nội nên vẫn luôn lo lắng anh không chịu lấy vợ.

Di Nhã nghe anh giải thích xong liền thở ra nhẹ nhôm.

“Thắng con trời đánh mày mau ra đây cho mẹ.”Nghe được giọng nói quen thuộc vang lên, đáy lòng Hàn Thiên gào thét dữ dội.

Chuyện không xong rồi.

Anh đi qua ôm lấy cánh tay Di Nhã, cô không hiểu chuyện gì, đưa mặt ngơ ngác hỏi anh:

“Sao vậy anh?”

Hàn Thiên nhăn mặt, khó khăn trả lời cô.

“Mẹ anh đến rồi, nhất định sẽ tính sổ chuyện anh xém làm con dâu và cháu nội của mẹ bị thương.”

“Hà?”

Đến lượt mặt Di Nhã méo mỏ, cô ngàn vạn lần vẫn chưa từng nghĩ đến cảnh minh sẽ gặp mẹ chồng sớm như vậy. Cô nằm chặt tay anh, lòng có chút thấp thỏm lo âu.Hàn phụ nhân di vào trong, nhìn con trai của mình đang ôm lấy người phụ nữ, ánh mắt oan ức nhin mình. Bà không thèm nhìn anh nữa mà dời sang phụ nữ đang vác chiếc bụng to kế bên.

Ngay lập tức ánh mắt của bà chuyển sang tươi cười.

“Con là Di Nhã có phải không?”

Cô nghe bà ấy chỉ đích danh liền khựng người lại, ấp ủng trả lời.

“Da…da là cháu.”

“y dô con dâu ngoan của mẹ, con qua đây cho mẹ xem coi thằng con trời đánh của mẹ có bồi bổ con tốt không đã.”

Di Nhã nhìn bà xong chuyển mắt sang cầu cửuHàn Thiên, cô chi thấy anh hất cảm kêu cô qua với mẹ.

Di Nhã hít một hơi thật sâu, cô từ từ đứng lên đi về phía Hàn phu nhân.

“Anh Thiên chăm con rất tốt bác đừng có lo.”

“Sao lại gọi là bác? Cháu nội cũng sắp chào đời rồi thì nên đổi cách xưng hô đi chứ. Nào kêu một tiếng mẹ chồng cho mẹ nghe đi.”

Mặt Di Nhã đỏ bừng ngại ngùng, cô lén nhìn qua anh, Hàn Thiên hứng khởi chờ cô thừa nhận mối quan hệ này. Cô thừa biết trong lòng anh đang sung sướng không thôi mà.

“Me.me.”

“Ngoan, đây đúng là con dâu cưng của mẹ mà.””Mẹ đừng quên con trai bào bối của mẹ chứ”

Hàn Thiên thấy mình giống bị thất sủng liền lên tiếng tố cáo, nhưng nhận ngay cái lườm không mấy thiện cảm từ chính mẹ ruột của mình. “Mẹ không đánh con là may rồi. Chuyện lớn như vậy không nói với mẹ sớm, xém chút nữa là xảy ra chuyện rồi, đến lúc đó con có đến cho mẹ một cô con dâu và một đứa cháu nội được không?” “Con…”

Hàn Thiên uất ức câm nín không nói nên lời, Di Nhã chưa thật sự được gà vào nhà Hàn gia nhưng anh đã nhin ra được tương lai của mình sắp tới tăm tối như thế nào rồi.

Di Nhã che miệng lại cười khúc khích, cô cử nghĩ mẹ chồng sẽ đảng sợ lắm nhưng xem ra cô đãnghĩ nhiều rồi. Với tình cành hiện tại thì cô và mẹ chống là chung một phe.

Cô nhìn sang anh cười phần khích, Hàn Thiên bị cô trêu miệng mếu xuống không vui nhìn hai người đang đứng trước mặt.

Cứ nghĩ cười vợ về sẽ có thêm một người yêu thương mình, nhưng xem ra anh đã tỉnh toán sai rồi. Di Nhã và mẹ mà hợp lại anh có nước ra đường ngủ nếu phạm phải sai lầm nào.

Hàn phu nhân đỡ cô ngồi xuống, bà nắm lấy tay cô, ánh mắt yêu thương nhìn Di Nhã.

“Chuyên của Dương Cẩm Tú mẹ thành thật xin lỗi con, là mẹ quá nôn nóng có con dâu và cháu nội nên mới kêu con bé đến. Nếu mẹ biết Hàn Thiên có bạn gái và còn có cà con thì mẹ đã không làmvậy.”

“Nghe tin con gặp nguy hiểm mẹ đã đứng ngối không yên mà vội đi đến đây.”

“Mẹ thật đáng trách quả mà, không chịu tìm hiểu kĩ con trai đã có người bên cạnh chưa mà đã ra quyết định.”

Di Nhã mim cười nhìn bà, cô có cảm giác người trước mặt như mẹ ruột của mình vậy. Tuy là lần đầu nhưng cô không hề có cảm giác bị bà ấy ghét bỏ hay làm khó, mà ngược lại mẹ chồng mang đến cho cô một sự ấm áp không thể tả được.

“Chuyện đã qua rồi mẹ đừng có để trong lòng nữa, dù sao một phần cũng do con quá nhạy cảm không chịu nghe Hàn Thiên giải thích nên mới xảy ra chuyện như vậy.””Con đang mang thai, tâm trạng lên xuống thất

thường nên mẹ hiểu con mà.”

“Da con càm ơn mẹ.”

Hàn Thiên nhìn hai người hòa thuận anh cũng yên tâm hơn, chỉ sợ mẹ của mình không chấp nhận cô con dâu này. Miệng không tự chủ được nâng lên

cười mãn nguyện.

Chương 174: Goại Truyện Vó Di Nhã Và Hàn Thiên 9

Ngày dự sinh của Di Nhã sắp đến, Hàn Thiên và nhà họ Hàn bắt đầu bận rộn hằn lên.

Nào là chuẩn bị đổ cho Di Nhã, sửa soạn thêm phòng cho em bé.

Hàn Thiên nhìn vo mình đang nằm đọc sách, anh nhíu chặt đầu lông mày.

Di Nhã thấy anh cử đứng đó không có dấu hiệu đi tới, cô để sách xuống, ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Anh đang hồi hộp sao?”

Hàn Thiên bất đắc dĩ đi đến, anh ôm cô vào lòng, vòng tay càng siết chặt.

“Anh sợ em và con xảy ra chuyện.”

Di Nhã bật cười, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông,”Phụ nữ ai chà phải trài qua thời kỳ sinh nờ, anh cứ thà lòng bàn thân đi. Em không nghĩ nhiều thì anh cần bận tâm làm gì?”

“Nhưng anh…”

Di Nhã đầy anh ra, tay ôm lấy mặt Hàn Thiên, ánh mắt kiến định nhìn chằm vào ánh mắt lo âu của anh.

“Nghe em, rồi hai mẹ con em sẽ an toàn ra với anh.

“Được.”

Anh đưa tay ôm lấy cô, hit lấy mùi hương hoa nhài quen thuộc.

Nhìn Thiên Băng và An Hạ sinh, không tránh khỏi anh lại lo xa như vậy. Bác sĩ có nói con đầu lòngthường khổ sinh hơn là con so nên vì thế anh mới thấp thỏm không yên.

Di Nhã vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, cô nở nụ cười hạnh phúc. Đến bây giờ cô có thể chắc chắn được rằng mình đã chọn đúng người. Anh ấy yêu cô và sợ mất cô nhiều hơn cô tường.

Hàn phu nhân bưng dĩa trái cây ra để trước mặt cô, nhỏ giọng lên tiếng:

“Mẹ mới gọt cho con đó, con ăn đi.”

“Con cảm ơn mẹ.”

“Người một nhà còn khách sáo như vậy.”

Hàn phu nhân giả vờ không vui nói với cô, Di Nhã thừa biết bà đang trêu nên giở giọng nhông nheo.”Con thật may mắn vì có một mẹ chồng yêu thưong mình như vậy.”

“Ngốc.”

Hàn phu nhân xoa lên mái tóc mềm mại của cô, ảnh mắt chan chứa tình cảm thiêng liêng. Bà không có con gái nên khi thấy Di Nhã, bà đã thương cô và xem cô như con ruột của minh. Những hành động quan tâm mà bà dành cho Di Nhã đều xuất phát từ đáy lòng.

Đến tối Hàn Thiên nói minh bận công việc nên không thể về sớm, cô cũng không còn xa lạ gì với chuyện này nữa nên không có ý kiến gì.

Dù sao ở nhà còn người giúp việc và mẹ chốngnên anh cổ Ở ngoài bận cũng không can lo lắng cô ở nhà có chuyện.

Di Nhã nằm trong phòng cả buổi chiều, cô nhìn đồng hồ đã hơn sáu giờ.

Di Nhã đỡ lấy bụng cẩn thận bước xuống lầu, chân vừa chạm xuống sàn nhà thì bất chợt trong nhà mất điện, một mành tối đen như mực bao trùm lấy cô.

Di Nhã giật minh cùng sợ hãi, cô quo tay loạn xạ tìm chỗ để vịn tránh không bị ngã nhưng kiếm mãi vẫn không thấy được đồ vật gì.

“Có ai trong nhà không?”

Không gian im lặng, không một âm thanh nào

vang lên, đáy lòng Di Nhã run lên.Nghĩ ngoi một lúc, cô đành chọn cách hạ cơ thế ngồi bệt xuống sàn.

Nếu bây giờ cô cố đi về phía trước rất có thể và vào vật gì đó mà ngã bị thương, nên cách an toàn vẫn là ngồi yên tại chỗ chờ đèn sáng lại.

Di Nhã thở ra một hoi, mặt củi gằm xuống thì thẩm:

“Sao đột nhiên lại không có điện như thế này? Cả nhà đi đâu hết sao không ai nói với cô tiếng nào vây?”

*Cạch

Giữa lúc cô còn đang nói nhỏ với bản thân thì đèn trong nhà đột nhiên sáng bừng lên, Di Nhã nheo

mắt lại vì chưa thích nghi kip.Hàn Thiên thấy cô bụng to ngói rap xuống mà đau lòng đưa tay nâng người cô đứng lên.

Lúc này Di Nhã mới nhận ra xung quanh có rất nhiều người thân quen và người đang đỡ lấy cô lại chính là người đàn ông nói hôm nay không về được.

“Anh…sao anh lại ở đây?”

Không trả lời cô ngay mà anh nhẹ nhàng đưa tay cốc vào trán cô.

Di Nhã ôm trán, mặt khó hiểu nhìn Hàn Thiên

“Em không còn cách nào hay sao mà lại ngồi như thế? Sàn nhà lạnh lắm em có biết không?”

“Em sợ mình vấp vào thứ gì sẽ gặp nguy hiểm nên em mới làm vậy.””Em thật là.”

Hàn Thiên cạn lời không biết nên nói gì thêm với cô, Di Nhã phát hiện trên tay anh cầm một bó hoa

thật to, miệng bất giác thốt lên.

“Anh đang làm gì vậy?”

Hàn Thiên nhớ ra chuyện đại sự của mình, anh buông cô ra, khuy chân xuống trước mặt Di Nhã.

Cô giật mình lùi chân về sau một bước, trừng to mắt nhìn Hàn Thiên.

“Anh…anh…anh”

Hàn Thiên lấy một hộp nhung màu đỏ trong túi ra,

anh cần thận mở nắp.

Chiếc nhẫn kim cương được cắt gọt ti mi nhanh chóng rơi vào tầm mắt Di Nhã.thậtsâu.

Di Nhã ôm chặt lấy thất lưng Hàn Thiên, cùng anh chìm đắm vào nụ hôn lãng mạn,

Xung quanh là tiếng vỗ tay rộn ràng của mọi người

đang chúc phúc cho đôi trẻ.

“Um…a…a”

Đột nhiên bụng truyền đến đau đớn, Di Nhã gập người lại, cô khó khăn nắm chặt góc áo Hàn Thiên.

Anh hốt hoàng đỡ lấy người cô, vội vàng hòi:

“Di Nhã, Di Nhã”

“Em làm sao vậy?”

“Sao mặt em xanh xao thế?””Đừng làm anh sợ mà.”

Hàn Thiên như muốn khóc lên khi thấy cô đang bình thường bỗng thay đổi sắc mặt như thế.

Hàn phu nhân thấy con dâu có gì đó không ổn, bà từ đám đông đi ra.

“Để mẹ xem.”

Bà đưa tay vỗ lên mặt cô mấy cái.

“Hiện tại con có cảm giác gì nói cho mẹ nghe.”

Di Nhã hít một hơi thật sâu, giọng run run thò thẻ.

“Bụng…con…đa…đau quả.”

“Đau sao?”

Hàn phu nhân lo lắng đưa tay xuống kiểm tra váy

Di Nhã, mắt bà mở to quay sang nói nhanh vớiHàn Thiên.

“Mau bể vợ con ra xe đưa đến bệnh viện, con bé có dấu hiệu sanh rồi.”

“Vợ con còn một tuần nữa mới đến ngày mà”

“Vỡ nước ối nên sanh sớm, nhanh mang vợ con ra xe ngay.”

Hàn Thiên cũng không chậm trễ, anh bế ngang người cô lên chạy nhanh ra ngoài.

..

Đứng trước phòng cấp cứu, hai tay anh đan vào nhau, ảnh mắt nhìn chằm chằm đèn trước cửa.

Hàn phu nhân nhìn con trai mình như vậy liễn thờ dài.

“Đừng quá lo lắng.””Vợ con vào đó hơn một tiếng rồi sao vẫn chưa ra vậy?”

Đầu lông mày anh nhíu chặt lại, Hàn Thiên đứng ngồi không yên đi tới đi lui. Hàn phu nhân đã trải qua thời kỳ này nên trong lòng không có dây sóng như con trai.

Nhưng nghĩ đến con dâu đang chiến đầu giữa ranh giới sự sống và cái chết, bà chắp tay niệm phật phù hộ cho Di Nhã.

“Nam mô a di đà phật, con xin mẹ quan thế âm bổ tát phủ hộ cho mẹ con Di Nhã được mẹ tròn con vuông.”

Đúng lúc này cửa phòng cấp cứu được mở ra, bác sĩ tháo khẩu trang, khuôn mặt mệt mỏi nhìn hai người.Hàn Thiên lao đến nắm lấy hai vai bác sĩ gặng hòi.

“Vợ và con tôi sao rồi bác sĩ.”

Hàn phu nhân cũng nhanh chân đến gần, mắt mong chờ nhìn vào trong phòng hỏi thêm.

“Con dâu và cháu nội của tôi đều bình an phài không bác sĩ?”

Nữ bác sĩ nhìn hai người thờ dài.

“Sản phụ có dấu hiệu xuất huyết trong lúc sinh nên cơ thể hiện tại rất yếu.”

Chương 175: Ngoại Truyện Về Di Nhã Và Hàn Thiên 10

Những lời bác sĩ nói như con dao găm sâu vào trái tim

Hàn Thiên ngay lúc này.

Điều anh sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra.

Hàn phu nhân đau lòng, thân thể đứng không vững dựa

người vào tường.

Nữ bác sĩ đỡ lấy bà, gấp gáp nói:

“Nhưng chúng tôi đã cứu giúp thành công, người nhà chỉ cần chăm sóc cô ý thật tốt như vậy sẽ về trạng thái ban đầu nhanh thôi.”

Hàn Thiên khuy chân xuống, anh bật khóc song nở nụ cười.

Như nhớ ra còn một việc, anh đứng lên hỏi.

“Vậy con tôi như thế nào? Nó có khỏe không?”

“Chúc mừng gia đình là một cặp long phụng, khỏe

mạnh.”

Hàn phu nhân mừng rỡ ôm lấy con trai.

“Di Nhã mang song thai lận, Hàn gia chúng ta đúng là song hỷ rồi.”

Hàn Thiên cũng vui không kém, anh bị thông tin này làm cho thân thể đứng bất động chưa thể nào về được thựctại.

Trên giường Di Nhã vẫn còn đang nhắm chặt mắt nghi ngơi, nhìn người con gái mình hết mực yêu thương nay nằm ở đó, mặt mày phờ phạc.

Hàn Thiên đau lòng cúi xuống hôn lên trán Di Nhã.

“Em làm tốt lắm bà xã, cảm ơn em mang đến cho anh hai đứa trẻ.”

Lúc Di Nhã tỉnh lại đã là buổi chiều, cô từ từ mở mắt ra. Hàn Thiên phát hiện ra cô đã tỉnh, anh đi đến vuốt mái tóc cô nhỏ giọng thì thầm.

“Em có thấy mình không khỏe chỗ nào không?”

Di Nhã nhìn anh, cánh môi khô khốc hé mở.

“Em khỏe mà, con đâu rồi anh.”

Hàn Thiên đỡ lấy cô ngồi lên, anh đặt cắm lên đỉnh đầu

Di Nhã.

“Các con đang nằm ngủ trong nôi, đợi con thức anh sẽ bế qua cho em nhìn.”

“Các con là sao?”

Ánh mắt ngờ nghệch nhìn anh khó hiểu, lúc mang thai cô

không có ý định muốn biết giới tính của con nên căn dặn bác sĩ là không cần nói cho họ biết.

Hàn Thiên kéo cô ngồi đối diện mình, đầu anh chạm vàođầu cô.

“Bà xã, em đã hạ sinh cho anh một bé trai và một bé gái, em nói xem anh nên thưởng cho em cái gì đây?” Di Nhã mừng rỡ như không tin vào những gì mình vừa nghe, cô nằm chặt lấy tay Hàn Thiên hỏi lại lần nữa.

“Điều anh nói có phải thật hay không? Em vậy mà mang thai hai đứa trẻ sao?”

“Đúng vậy, bà xã anh giỏi quá.”

Di Nhã ôm chầm lấy anh, cô nghẹn ngào ấp úng nói:

“Em rất vui và cảm thấy hạnh phúc khi mình có được một người chồng tốt như anh, bây giờ lại có thêm hai đứa nhỏ nữa. Cuộc đời này của em như vậy là đủ mãn nguyện rồi em không mong gì thêm nữa.”

“Cảm ơn em đã không ngại nguy hiểm vượt cạn sinh cho anh hai tiểu thiên thần.”

Di Nhã nằm bệnh viện ba ngày rồi được bác sĩ cho về, tuy cô đã được thông báo là sức khỏe đã ổn định trở lại nhưng Hàn Thiên vẫn còn lo ngại.

Ngoại việc cho con bú sữa ra thì những việc lặt vặt còn lại một tay anh làm hết hoặc người giúp việc sẽ thay anh làm. Chuyện nấu bữa ăn dinh dưỡng thì một tay mẹ anh chuẩn bị, bà muốn bồi bổ thật tốt cho con dâu yêu quýcủa mình.

Di Nhã nhìn mọi người chăm mình quá mức như vậy mà bất lực, cô ôm lấy con gái nói nhỏ.

“Cục cưng con nói xem mẹ có bị chiều đến hư không con?”

Cục bông nhỏ trắng mịn, mắt nhắm chặt lại ngủ say sưa sau khi bụng đã no nê. Nghe giọng mẹ nói bé chỉ khẽ đưa tay cựa quậy rồi ngủ tiếp.

Nhìn con gái cưng, má sữa trước mắt khiến Di Nhã không nỡ rời tay.

Nhìn xuống cậu con trai nằm kế bên đã say giấc được một lúc, miệng bất giác nở nụ cười cưng chiều.

Hai nhóc nhà cô có được là do trời ban nên cô rất là quý trọng và chăm sóc kỹ lưỡng.

Hàn Thiên bưng tô cháo lên cho cô, anh đặt nhẹ nhàng lên bàn cạnh giường tránh gây ra tiếng ồn đánh thức hai con.

“Bã xã em ăn đi, con để anh trông cho.”

Hàn Thiên đưa tay nhận lấy con gái, xong đặt bé vào nôi.

Sau đó anh lại bế con trai vào nôi còn lại. Tay từ từ đưa đẩy hai nôi cho hai con ngủ ngon lành.

Từ lúc anh biết mình có vợ và sắp trở thành cha, anh đã học được cách quan tâm gia đình hơn. Nếu nói so với tụibạn thì có lẽ anh là người may mắn nhất, không phải chịu nhiều đau khổ như hai thằng bạn.

Nhưng nói một câu công bằng, Di Nhã là cô gái chịu nhiều tổn thương nhưng lại mạnh mẽ. Cô ấy với An Hạ là người không sợ khó khăn vấp ngã, chỉ là để chiếm được trái tim hai người bọn họ cần nhiều thời gian.

Tình cảm nguội lạnh có thể lấy lại được, chỉ cần chúng ta có chịu bỏ thời gian ra hay không. Hàn Thiên đến gần ôm cô từ phía sau, Di Nhã vừa đưa muỗng cháo vào miệng vì hành động bất ngờ của anh mà xém bị sặc.

Cô không quay người lại mà tiếp tục ăn cháo của mình.

Anh khẽ hôn lên cổ Di Nhã, một luồng điện chạy dọc người cô, Di Nhã rùng mình một cái đẩy anh ra,

“Anh làm gì vậy?”

“Anh muốn hôn em thôi.”

Hàn Thiên cười cười trả lời cô, Di Nhã nhìn phát hiện anh đang cười gian manh với mình. Cô thức thời lùi người ra sau, tránh né cái nhìn nóng bỏng của Hàn Thiên. Anh biết ý đồ của cô nên nhanh một bước bắt lấy cô được, đẩy ngã cô xuống giường, nắm đè lên người Di

Nhã.

Cô trừng mắt với anh.”Không được làm càng.”

“Bà xã anh khó chịu quá.”

Mặt Di Nhã đỏ bừng lên, chuyện nam nữ cô và anh đã trải qua rồi, con cũng sinh luôn rồi nhưng loại chuyện này khi nhắc đến cô vẫn còn cảm giác ngại ngùng.

“Em.em hiện tại còn đang yếu, anh không thể làm bừa được.”

“Anh có nói bắt em làm chuyện đó đâu.”

“Anh…anh”

Nghĩ đến anh đang cố ý trêu mình, cô tức giận đẩy anh ra bản thân ngồi dậy, lườm Hàn Thiên không quan tâm đến anh nữa.

Hàn Thiên lần nữa kéo cô nằm xuống, nắm lấy bàn tay

của cô đặt lên tiểu Thiên của mình.

“Anh khó chịu là thật.”

“Anh biết em không khỏe.”

“Nhưng anh nhịn không được, em lấy tay thỏa mãn cho anh đi.”

Di Nhã như nghe được câu chuyện cười, cô bật cười thành tiếng.

“Em không làm.”

“Bã xã, em nhẫn tâm nhìn anh như vậy sao?”

Mặt mũi anh nhăn lại đáng thương nhìn cô, Di Nhã mímchặt môi, do dự nhìn anh một lát rồi cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Một lúc sau, mặt Di Nhã ai oán nhìn người đàn ông tinh thần phấn chấn vì đã giải tỏa được khó chịu trong người kia.

“Sớm biết chuyện này không dễ làm như vậy em đã không giúp anh rồi.”

“Tiểu Thiên là của em nên em có nhiệm vụ giúp nó chứ.” “Em mới không thèm cái thứ đó.”

Hàn Thiên nhướn nhướn mày, anh chống nửa người lên, kề mặt sắt cô thì thầm.

“Miệng nói không thèm nhưng thân thể thì rất thích thú.”

“Anh…”

Di Nhã đưa tay đánh loạn xạ trên người Hàn Thiên, cái người mặt dày này sao cô lại dính dáng đến anh kia chứ.

Hàn Thiên không đùa với cô nữa, kéo cô ôm vào lòng.

“Bà xã, em có nghĩ cuộc đụng độ của hai chúng ta là do duyên phận không?”

“Nếu không có cái nhìn ác cảm lần đó chúng ta cũng không để ý đến nhau.”

Cô đưa tay vòng qua eo anh, nhích cơ thể lại gần anh hơn, đầu dựa vào lồng ngực rộng lớn của anh, nghe từngnhịp tim anh đang đập.

“Lúc đó em cứ nghĩ anh giống Chu Hạo, là loại đàn ông không ra

“Đến khi em bị thương, anh chăm sóc em chu đáo, em bắt đầu để ý anh

“Rồi chuyện gì đến cũng đến, chúng ta cứ thế ở cùng một chỗ. Lúc anh cưỡng ép em, em đã rất giận vì nghĩ mình yêu sai người. Nhưng anh đã hạ mình xuống xin em thứ lỗi, nhận cái sai về mình và tự hứa trước mặt

“Không hiểu vì sao lúc đó em lại chấp nhận cho anh cơ hội, rất may lần đó em không làm quá nếu không sẽ không có ngày hôm

Hàn Thiên đầu hôn nhẹ lên môi cô.

“Chúng ta là của nhau, mãi không thay đổi.”

Chương 176: Ngoại Truyện Về Ân Khánh 1

Tình cảm mười hai năm dành cho một người con gái nói buông bỏ một cách dễ dàng không thể nào nói không như vậy được.

Lúc anh bước qua cánh cửa kiểm tra vé, cảm giác nuối tiếc tràn về trong lòng anh.

Ân Khánh nhịn không được quay đầu lại nhìn, cô gái anh yêu suốt bao nhiêu năm nay đang trong vòng tay một cô, người mà hiện tại cô dành hết mọi tình yêu dành cho

người đàn ông khác. Người ấy hiện tại đang là chồng của anh ta.

Ân Khánh nở nụ cười gương gao, cúi gằm mặt nhìn xuống sàn.

Không biết vì không chấp nhận được sự thật hay là thương cho số phận của mình mà nước mắt cố kiềm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng rơi ra.

Ân Khánh đưa tay chạm vào, hít một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu.

Tương lai còn đang ở phía trước, bản thân không thể vì chút chuyện nhỏ mà lung lay được.

Anh vừa mới điều chỉnh lại tâm trạng chưa được bao lâu thì một lực mạnh từ đâu xông đến.Ân Khánh nhân mày, vất vả đứng lên.

Sao số anh lại xui như vậy chử, vừa mới ổn định một chút thì có chuyện xảy ra.

Anh quay sang nhìn tên đầu sỏ là ai?

Thấy một cô gái mỏng manh, dáng người nhỏ bé, đang loay hoay tìm cách đung lên.

Hình như bị trật chân rồi.

Ân Khánh tốt bụng củi đầu xuống, ôm lấy eo cô ấy kéo lên.

Cô gái quả đà sà vào lòng anh, mùi hương thơm mát nhanh chóng xộc vào mũi cô gái.

Ân Khánh đứng bất động vài giây.

Sự đụng chạm này khiến anh có chút không quen, thân

thể mềm mại, mùi hương dịu nhẹ cứ vậy bay vào mũi anh.

Cô gái hoàn hồn đẩy nhẹ anh ra, gấp gáp củi thấp đầu.

“Xin lỗi tôi không cố ý, tôi sợ trễ chuyến bay nên mới vội vàng như vậy mong anh bỏ qua cho tôi.”

Ân Khánh không nói câu nào, anh nhìn chằm khuôn mặt trái xoan, hai má bánh bao trông đáng yêu làm sao. Bị anh nhìn như vậy, mặt cô gái ửng đỏ, tránh né.

“Anh..anh có nghe tôi nói không?”

Lúc này Ân Khánh mới sực tinh, anh đưa tay gãi đầumình, ánh mắt nhìn sang hướng khác, che giấu sự bất lịch sự của mình.

“…tôi không có để ý gì đâu.”

“Cảm ơn anh đã bỏ qua cho tôi, vậy tôi xin phép đi trước.”

Cô gái cúi đầu xuống trước mặt anh lần nữa rồi mới kéo

vali của mình khập khiễng tiến về phía trước. Ân Khánh nhìn theo bóng dáng cô rời đi, mím chặt môi không nói gì.

Ân Khánh mất một lúc mới đi được đến chỗ ngồi của

mình, anh khá bất ngờ vì người ngồi kế mình là cô gái khi nảy.

Cô ấy đang cặm cụi gõ gì đó trên chiếc laptop nhỏ xinh của mình.

Anh từ từ ngồi xuống, cô vẫn không nhìn lấy mình một

cái mà chỉ để tâm đến công việc của mình.

Ân Khánh ngồi một lát, sự tò mò của anh nổi lên, anh lén nhìn sang màn hình.

Hóa ra cô ấy đang viết truyện ngôn tình.

Cô gái này là tác giả sao?

Một lúc sau cuối cùng cô gái cũng kết thúc công việc,vung vai một cái, xoa cái cổ mỏi nhừ của mình.

Ân Khánh bây giờ đã tập trung vào màn hình máy tính để Chuyến bay lần này là sang Mỹ, anh thấy thời gian còn “Chúng ta thật có duyên, ngồi chung khoan và gần nhau giải quyết hết công việc còn ở Thành phố A. khá dài mới đến nơi nên tranh thủ làm cho xong. luôn này.”

Cô gái bỗng lên tiếng, Ân Khánh giật mình nhìn qua, vừa hay bắt gặp khuôn mặt cười rạng rỡ của cô ấy.

“Tôi phát hiện ra cô lâu rồi, chỉ là cô không biết thôi.”

Cô gái ngượng ngùng, vuốt tóc, cười cười với anh.

“Xin lỗi nha, không phải tôi cố ý đâu mà tại khi làm việc tôi thường tập trung cao đồ không để những yếu tố xung quanh làm mất tập trung.”

Ân Khánh không nói thêm chỉ gật đầu qua loa rồi tiếp tục công việc của mình.

Cô gái bị anh phớt lờ có chút buồn, thở ra một hơi, cô quyết nhắm mắt lại ngủ.

Anh đưa tay lên xoa nhẹ hai bên thái dương, làm việc nhiều giờ đồng hồ khiến đầu óc không còn được tỉnh táo nữa.

Bên vai truyền đến cảm giác nặng trĩu, anh nghiêngngười nhìn sang. Bắt gặp cô gái đang dựa đầu vào vai anh ngủ một cách ngon lành.

Khóe môi anh giật giật, sao anh không hay biết chuyện gì hết vậy.

Nhớ lại chiếc má bánh bao lúc đụng trúng, anh không kìm nén được đưa tay lên sờ.

Độ đàn hồi khá tốt, nhìn trước nhìn sau thì anh đón cô gái này tầm hai mươi bốn tuổi đổ lại.

Hàng lông mi dài, cong run run vì sự đụng chạm của anh, bờ môi căng mịn đang khẽ đóng lại, sóng mũi cao làm cho khuôn mặt của cô trở nên thanh tú hơn.

“Um”

Cô gái đột nhiên trở mình, tay tự nhiên luồn qua ôm lấy cánh tay Ân Khánh.

Mày anh nhướn nhướn nhìn cô gái đang lớn mật dám đụng chạm mình.

Thấy cô ngủ ngon, anh không đánh thức, bản thân cũng chìm vào giấc ngủ.

Mí mắt bắt đầu nhướn lên, cô gái hé mở cặp mắt bồ câu của mình ra. Giây sau khiếp sợ, trợn to mắt nhìn xuống tay của mình.

Cô cư nhiên ôm lấy người ta ngủ như vậy.Tiểu Nghi ơi là Tiểu Nghi, mày đang làm cái chuyện điên khùng gì vậy.

Tiểu Nghi nhẹ nhàng, cẩn thận muốn rút tay về, tưởng chừng sắp thành công thì một bàn tay to lớn đưa ra nắm lại bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Khuôn mặt Tiểu Nghi hiện giờ khóc không ra khóc, cười không ra cười. Bản thân tự gây phiền phức cho mình thì trách ai bây giờ.

Cô cứ ngồi đó nhìn Ân Khánh ngủ, ngắm mãi cô phát hiện người đàn ông này thật đẹp trai.

Mặc dù khắp người anh ta tỏa ra hơi lạnh, khiến người xung quanh không muốn lại gần. Nhưng khi cô ngồi kế bên, nói chuyện qua mấy lần, cô mới nhận ra người đàn ông này không như vẻ bề ngoài.

Cô tiến sát lại gần, cách khuôn mặt anh một khoảng cách nhất định.

Anh có đôi lông mày rậm, khuôn mày kiếm thật nam tính.

Hàng lông mi đen dài.

Sóng mũi của anh thật cao, góc nghiêng của anh rất đẹp. Cô nhìn mãi rồi đắm chìm khi nào không hay luôn. Đến lúc nhận ra anh ta đã tỉnh lại và đang nhìn mình từ lúc nào không hay.Tiểu Nghi vội vàng trở về ghế ngồi của mình, giả vờ sửa

soạn lại mái tóc của mình. Ân Khánh cảm nhận có ai đó đang đến gần nên mới sực tỉnh, phát hiện cô gái đang say mê vẻ đẹp của mình mà

nhịn không được bật cười.

Thường tác giả ngôn tình sẽ mê trai như vậy sao?

“Khụ khụ”

Ân Khánh vờ ho xong tự nhiên buông tay cô gái ra, anh phát hiện mình đang nắm lấy tay cô gái kia liền ngượng ngùng quay đầu đi.

Tiểu Nghi thấy tình huống có chút quái dị, cô nhích người vào trong, tránh xa Ân Khánh.

Anh nghe tiếng động, nhíu mày không vui nhìn cô gái rồi nói:

“Sợ tôi sao?”

Tiểu Nghi lắc đầu lia lịa song vội gật đầu.

Nhìn hành động của cô, anh không vui trừng mắt với cô. “Rốt cuộc sợ hay không sợ”

Tiểu Nghi cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt đề phòng nhìn người con trai trước mặt.

“Anh…anh làm gì hung dữ vậy. Tôi…tôi có đụng chạm gì đến anh đâu.”

“Thế tôi rất muốn hỏi sao cô lại nhìn tôi đến mất hồn nhưvậy?”

“Tô…tôi”

Tiểu Nghị bị anh bắt tại trận việc mình mê trai, cô đỏ bừng mặt không nói thành lời.

Biểu cảm e ngại của cô vô tình loạt vào mắt Ân Khánh, trong lòng anh dậy sóng.

“Đảng yêu quá.”

Tiểu Nghi sợ anh nổi giận, cô chắp tay lại, khuôn mặt đáng thương nhìn anh.

“Xin lỗi, tôi không có làm gì anh đâu, chỉ là anh đẹp trai quả tôi muốn ngắm một chút thôi.”

Thừa nhận bản thân mê trai trước mặt người khác, Tiểu

Nghi muốn độn thổ trốn đi cho đỡ nhục.

Ân Khánh lúc này không thể kìm nén được mà bật cười

thành tiếng, mặt Tiểu Nghi trở nên ngơ ngác khó hiểu nhìn anh.

Chương 177: Ngoại Truyện Về An Khánh 2

Thấy anh đến gần, cô hốt hoàng dịch người ra sau.

Ấn Khánh không hiểu vì lí do gì mình lại muốn trêu cái cô gái ngây thơ trước mặt như vậy.

Anh đưa mặt mình sát về phía cô,

“Muốn nhìn thì nhìn đi, miễn phí không lấy tiền.”

Tiều Nghi biết minh bị anh chọc, nhưng cô đã đâm đầu vào thì không thể né tránh được nữa. Cô đưa cặp mắt to tròn nhìn anh, miệng không tự chủ được thốt lên.

“Tôi nhìn rồi, bây giờ có thể sở không?”

“Ha?”

Mặt Ấn Khánh đo lại, anh không biết trong đấu cô gái này nghĩ gì nữa.

Thấy anh im lặng, cô nghĩ anh đồng ý nên nhích cdthể lại, tay từ từ chạm lên mặt góc cạnh của anh.

Làn da của anh ta thật min, sở vào thật thích,

Ngón tay của cô di chuyển dọc chiếc mũi đến môi của anh dừng lại.

Cô định rút tay về thi bị anh nắm chặt lại, ánh mắt cảnh cáo nhìn cô.

“Này cô gái, không sợ tôi làm gì cô hay sao?”

Tiểu Nghi nhìn thẳng vào mắt anh, miệng cười thật tươi lắc đầu,

“Nếu sợ sẽ không nói chuyện với anh.”

Câu nói của cô làm cho anh có cái nhìn khác về cô hơn, cô gái này không đơn thuần tỉ nào. Vè bể ngoài

và nội tâm cô nghĩ nó không giống nhau.

Ấn Khánh buông cô ra, chỉnh lại trang phục của mìnhcho ngay ngắn.

Cô nghĩ anh không muốn nói chuyện với mình nữa

nên thu người lại, ánh mắt dò xét nhìn anh.

Đột nhiên anh mờ mắt, lạnh nhạt lên tiếng:

“Cô tên gì?”

“Tôi tên Ngô Tiều Nghi.”

Ân Khánh gật đầu nói tiếp.

“Tôi tên Hoàng Ân Khánh, rất vui được gặp cô. Tuy chúng ta có cuộc gặp mặt không được hay ho cho lắm, nhưng chuyến bay này có cô trò chuyện tôi rất vui.

Anh nói rồi quay qua nhìn cô khẽ nở nụ cười.

Cô cười đáp trà, số cô thật may khi hôm nay được tận mắt thấy một người cực kì đẹp trai ngoài đời, Côsẽ lấy hình tượng của anh ấy đi làm nam chính cho

truyện mà cô sp viết.

Xuống sân bay, Tiểu Nghi và Ngân Khánh cười đùa buớc ra.

Suốt chặn đường cả hai đã có những cuộc trò chuyện khá thú vị về nhau, Ân Khánh rất thích Tiểu Nghi vì cô luôn nở nụ cười trên môi, cách nói của cô cho anh biết cô là người rất lạc quan.

Riêng Tiểu Nghi bắt đầu có chút động lòng về người con trai này, anh không lạnh lùng như cô nghĩ, anh ấm áp và là người dễ gần.

“Anh có cho số điện thoại cho em rối, khi nào rành

chúng ta hẹn nhau ăn tối”

“Da”Tiểu Nghi nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh rời đi

mà trong lòng buồn buồn.

Cô đứng đến ngực của An Khánh, khi cô cùng anh một chỗ nhìn cô thật nhỏ bé được anh bao bọc. Cái cảm giác được người khác bảo vệ cô chưa từng nềm thử, rất muon một ngày nào đó cô và Ân Khánh có thể gặp lại nhau.

Tiểu Nghi xoay người lặng lẽ đi về hướng ngược lại, cô không hay biết lúc đó Ân Khánh đã quay đầu lại nhìn cô,

Ánh mắt phức tạp của anh nhìn chằm hình bóng lẻ loi

đi về phía trước.

Công việc bên Mỹ khá thuận lợi hơn những gì anh nghĩ, Ăn Khánh thả người nằm xuống giường.Anh bắt bàn thân vùi đầu vào công việc để cố quên đi An Hạ. Nhưng anh vẫn không thể nào buông tay được, trong đầu của anh luôn xuất hiện hình bóng của cô.

Anh day day thái dương, bây giờ hai người cách nhau nửa vòng trái đất, An Khánh biết anh và cô không còn cơ hội nào nữa nhưng sao trái tim vẫn đau đớn không thôi.

*Ting

Điện thoại báo tin nhắn, người gửi là Tiểu Nghi.

Anh mở ra xem.

[Chúng ta có thể gặp nhau không?]

Anh suýt quên mất mình còn cô bạn mới quen bên

đây.An Khánh lập từ trá lới tại.

Đừng trước khu công viên, máy anh nhíu lại lợi hại.

Sao cỏ có thể dẫn anh đến nơi dành cho trẻ con chdi

thể này chứ.

Tiểu Nghi thấy anh, cô bổ nhào đến ôm chầm lấy An

Khánh.

Thân thể anh cứng đờ, hai tay không biết nên đặt đầu cho đúng

Tiểu Nghi thấy anh thật sự xuất hiện rất phần khich, Có không tự chủ được mà nhào qua ôm lấy anh.

Vài giây sau cô mới thả lòng tay ra, tự nhiên ban tây

tay An Khánh kéo về phía trước.”Chủng ta đi chơi thôi.”

Chân của anh đi theo hướng cô dẫn, nhưng mắt nhìn chằm vào nơi hai bàn tay đang đan nhau.

Anh không có càm giác gi ghét bỏ vì sự dụng chạm này, có lẽ ngay từ đầu cô gái này chính là ngoại lệ. Tiểu Nghi đi đến một đám đông, do cô quá thấp nên dù nhón chân hay là nhảy lên mấy cái vẫn không thấy được phía trước đang làm gì.

Khỏe môi anh giật giật, củi người bế cô lên.

Tiểu Nghi hốt hoàng ôm lấy cổ anh, cô trợn to mắt nhìn hành động của An Khánh.

Anh không nhìn lấy cô một cái nào mà chủ tâm nhìn người hưởng dẫn trò chơi nói.

“Hôm nay là ngày lễ tình nhân, cho nên cặp đôi nào

CÓ màn hôn lâu nhất sẽ được tặng một con gấu bôngkhổng lồ này.”

Nhìn thấy doraemon, mắt Tiểu Nghi sáng rỡ.

Cô lay lay bả vai Ân Khánh nhò giọng nói:

“Anh có thể hợp tác với em để em có được con gấu đó được không?”

“Không được”

Anh thắng thừng từ chối lời để nghị của cô, dứt lời

Ân Khánh đặt Tiểu Nghi xuống, quay người bỏ đi.

Sự lạnh nhạt hiện rõ trong đáy mặt của anh khiến cô bị tổn thương trầm trọng.

Lòng tự ái của Tiểu Nghi cử vậy nổi lên.

Cô buồn bã củi thấp đầu xuống, hai tay nắm chặt lại.

“Chắc anh ấy ghét mình lắm.”

Nước mắt thi nhau chảy ra đẩy cả khuôn mặt trảixoan, cô không tự chủ được bản thân nên mặc cho nó muốn rơi ra như thế nào thì rdi.

Ân Khánh đi được một đoạn, không nghe tiếng động đẳng sau. Anh quay lại nhìn, thấy dáng vẻ cô đơn của cô, đầy lòng anh nhói đau.

Hai đầu lông mày anh nhíu lại, anh và Tiểu Nghi không phải là người yêu sao có thể chơi mấy trò tinh cảm đó được.

“Nếu không có người yêu, có thể ghép cặp để chơi.

Ai tự nguyện thì đứng lên đây.”

Bỗng tiếng nói người dẫn chương trình vang lên lần nữa, Tiểu Nghi nghe vậy cô vội lau nước mắt đi. Nghĩ đến Doraemon đang ở chỗ đỏ đợi cô mang về nhà, nội tâm Tiểu Nghi trở nên vững vàng hơn, Cô nhất định sẽ đem em ấy về bên minh.Tiểu Nghi lao lên sân khấu, trước sự có vũ nóng nhiệt của những người bên dưới.

Ân Khánh thấy một màn trước mắt, đáy lòng anh nói nóng, bước chân thẳng tiến về phía cô.

Lúc này trong đám đông một thanh niên lực lưỡng bước ra, ảnh mắt thích thú nhìn vào Tiểu Nghỉ.

“Cô bé, hay anh và em chơi trò này có được không?”

Tiểu Nghỉ thấy anh ta, lòng có chút sợ, cô nuốt nước miếng, e ngại nhìn anh ta do dự trả lời:

“Tôi…tôi”

“Cô ấy là bạn gái của tôi.”

Ân Khánh đi đến, lạnh lùng đầy hắn ta ra, tay vòng qua ôm lấy vai Tiểu Nghi kéo cà người cô vào lòng.

“Cặp đôi đã đủ rồi vậy bây giờ chúng ta đểm từ baden một dể bắt đầu thôi nào”

Thấy trò chơi sắp bất đầu, Tiểu Nghi gấp gáp đây anh ra.

“Anh…anh đừng có phá em nữa, em muốn lấy con gầu đó”

“Um

“Bắt đầu”

Lúc người dẫn chương trình hô hai chữ “bắt đầu cũng là lúc Ân Khánh củi đầu xuống hôn mạnh lên cái

miệng đang làm nhàm của Tiểu Nghi.

Cô trợn to mắt nhìn khuôn mặt của Ấn Khánh đan phóng đại trước mắt mình,

Miệng cô thật ngọt, anh cứ vậy mà trám luân vào.

Tay anh siết chặt gáy của của co, ép cô tập trungvào nu hôn của anh trao cho co.

Tiểu Nghi bị anh khuấy đảo một hồi cuối cùng cũng đầu hàng, hai mắt nhắm chặt, tay không tự chủ đưa lên ôm lấy thắt lưng Ân Khánh.

“Đã hết thời gian.”

Mặc kệ người dẫn chương trinh thông báo trò chơi kết thúc, Ân Khánh và Tiểu Nghi vẫn còn ôm lấy nhau trao nụ hôn thật sâu.

Phía dưới bắt đầu vang lên tiếng vỗ tay thích thú.

Chương 178: Ngoan Truyền Về An Khánh 3

Tiểu Nghi ôm lấy con Doraemon, khuôn mặt ửng đỏ nhà lại nụ hôn vừa rối với Ân Khánh,

Bên cạnh, về mặt Vân Khánh vẫn bình thản, hai tay đút vào túi quản hiên ngang đi về phía trước xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Cảm…cầm dn anh đã cùng em chơi.”

Thầy anh lạnh nhạt với mình, bao nhiêu suy nghĩ vừa

chởm nờ vừa rồi lập tức bị anh dập tắt.

Cô không nói thêm lời nào, lặng lẽ đi phía sau anh,

Cứ nghĩ kể từ ngày hôm đó hai người sẽ không gặp lại nhau nữa.

Sổ trời đã định, hôm nay cho Tiểu Nghi đến nhậnchức thư ký của Tổng giám đốc công ty MT

Nhận được thông báo đậu phỏng vấn, Tiểu Nghi vô cùng sung sướng, cô nhảy cẫng lên.

Hôm sau Tiểu Nghi diện một bộ công sở thanh lịch bước vào công ty MT, bao nhiêu ảnh mắt đều đổ dồn về phía cô.

“Đáng yêu quá.”

“Cái mả sữa muốn nhéo làm sao.”

Nghe những câu nói của mọi người mà Tiểu Nghi

thẩm khóc trong lòng, cô sinh ra đã có cái mà mũm mim như thế này rối, đi đâu cũng bị người ta dọa sẽ

cắt cái má này của cô.

Đứng trước phòng Tổng giám đốc, cô hít một hơi thật sâu để lấy can đảm.

Bước vào trong, thân thể Tiểu Nghị đứng sững lại,ảnh mắt bất ngờ nhìn người đàn ông đàn ngôi làm việc nghiêm túc phía trước.

Ân Khánh nghe tiếng động, ngẩng đầu lên bắt gặp khuôn mặt mình ngày đêm tìm kiếm, khóe môi anh khẽ nâng.

Từ lúc anh và có hôn nhau, anh đã khẳng định người

con gái này nhất định phải thuộc về mình.

“Sao..sao lại là anh?”

“Tại sao không thể là anh?”

Ân Khánh nhướn mày hỏi ngược lại cô.

“Em.em hình như đi lộn phòng rồi.”

Cô xoay người vặn cửa muốn đi ra ngoài nhưng bản

thân phát hiện.

Cửa bị khóa.”Anh..anh mở cửa ra cho em.”

An Khánh đứng lên, bò tay vào túi quần, từ tốn đi về phía cô.

Thầy bước chân anh ngày càng đến gắn, cô sơ hãi lùi người về sau. Đến khi đụng vào bức tường mới dừng

chân lại, Ân Khánh đi đến cúi đấu xuống sát mặt cô hỏi nhỏ:

“Em trốn cái gi?”

“Em…em không có trốn.”

“Vậy hành động bỏ chạy là sao?”

“Em.em”

Tiểu Nghi có chút không quen với dáng vẻ hiện giờ của Ân Khánh, người cô từng thích không phải là người như vậy.Anh ấy thay đổi rồi.

“Nếu không có chuyện gì nữa em đi trước đây.” được vài bước lập tức bị anh năm tay kéo lại.

Cô thoát khỏi người anh, bước chân rời đi. Nhưng

Giây sau cô đã nằm trọn trong lòng Ân Khánh.

“Từ nay về sau em chính là thư ký của anh.”

Nói xong anh buông cô ra đi lại bản làm việc, Tiểu

Nghi đứng đó mim chặt môi nhìn anh.

Hai tay cô nằm chặt lại, nếu anh đã dồn cô đến bước này thì cô không muốn đôi co thêm với anh nữa.

“Vây anh mở cửa cho em ra ngoài đi.”

“Bản làm việc của em sau này sẽ ở đây.”

Anh không ngẩng đầu lên nhìn mà chỉ đưa tay qua hờ những chi về phía cuối phòng, Tiểu Nghi nhìn theo,thấy một chiếc bàn nhỏ được trang bị đầy đủ cho một người ngồi,

Cô không hiểu sao anh lại đối xử với cô như vậy, chỉ

vì cô cướp nụ hôn của anh thôi sao?

Tiểu Nghi đi đến ngồi vào bàn, cô sắp xếp mọi tài liệu lại cho ngay ngắn. Rồi bắt đầu lên lịch trình làm việc cho Ân Khánh.

Anh khẽ nâng đầu lên nhìn cô gái nhỏ, miệng nờ nụ cười thích thú.

“Tiểu Nghi, hiện giờ anh không hiểu lòng mình có thật sự thích em hay không. Nhưng để em bên ngoài không liên lạc anh lại không yên tâm, cho nên anh chỉ còn cách này để bàn thân hiểu rõ mình đang muốn giGiờ ăn trưa vị sự xuất hiện của cô và anh mà không khi im lặng đến đáng sợ, Tiểu Nghi trừng mắt nhìn người đang ngồi đổi diện.

Cô là nhân viên ngồi ở phòng ăn nhân viên là lẽ thường tình, tại sao anh lại đi theo cô xuống đây chứ.

Ân Khánh thư thả ngồi ăn một cách ngon lành, cảm nhận cái nhìn của cô, anh nhún vai thân nhin nói:

“Nếu từ ngày mai em qua phòng kia ăn với anh thì tình trạng như ngày hôm nay sẽ không xày ra nữa.”

“Hoàng Ân Khánh.”

Cô nghiên răng nói cả họ lẫn tên của anh, mọi người xung quanh trợn mắt khiếp sợ nhìn cô,

Cô gái này dám nói chuyện với sếp của họ như vậy thật không phải người đơn giản.

Ân Khánh đặt muỗng nĩa xuống, ânh mắt không vuinheo lại.

“Em dám gọi cả họ lẫn tên của sếp mình như vậy sao?”

“Em muốn từ chức, không muốn làm với anh nữa.”

“Em đừng có mo.”

Anh tức giận đã ghế ra rồi đi vào trong, Tiêu Nghi ngồi đó tay siết chặt muỗng ăn.

“Rốt cuộc anh dang nghĩ chuyện gi?”

Mọi người thấy sếp đã rời khỏi mới bắt đầu lại không khỉ như ngày thường, Tiểu Nghi không vì anh mà bị ảnh hưởng. Cô tiếp tục ăn phân đồ ăn còn lại của mình, cô đến đây để làm chứ không phải để đối phó với anh.Tiểu Nghỉ cùng anh đi vào một nhà hàng sang trọng được bày trí hết sức đẹp mặt, hôm nay cô và anh có buổi hen với đối tác làm ăn.

Cô nghe nói là một nhân vật tẩm cỡ nên Ân Khánh rất kính nể người này.

Vừa bước vào Tiểu Nghi đã bắt gặp bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm về phía mình, trong đó có một ông trung niên bụng to lên tiếng.

“Hoàng tổng có cô thư ký thật là xinh đẹp.”

Lông mày Ân Khánh giật giật, cười nhẹ với ông ta.

“Lãnh tổng quá khen.”

Tiểu Nghi quá quen với tình huống này nên cô không có chút bất ngờ nào, cùng anh ngối xuống bàn. Bên cạnh người đàn ông nhích người lại gần cô, Tiểu Nghi cố hít một hơi thật sâu để không chế cảm xúc củamình.

“Cô gái, em xinh như vậy thôi về làm việc cho anh đi.”

Ông ta đưa khuôn mặt xấu xí của mình đến gần chiếc cổ trắng min của cô ngửi, hai tay Tieu Nghi siết chặt vào nhau.

Thấy cô im lặng, ông ta được nước làm tới, đưa tay chuẩn bị đặt lên đùi của cô thì một bàn tay khác nhanh hơn.

Cô ngẩng đầu lên nhìn.

Ân Khảnh đang tức giận nhìn ông ta, bàn tay đặt lên đủi của cô bắt đầu dời lên vai kéo cả người cô lại gần anh.

“Vương tổng xin tự trọng, cô ấy là người phụ nữ của

tôi nên đừng tủy tiện đụng chạm vào.””Hoàng tổng anh đừng quên, hạng mục lần này đối với MT rất quan trọng. Hay như thế này đi, anh không cần phải nói nhiều, cứ đưa cô gái này phục vụ tôi một đêm, chuyện đầu tư tôi sẽ giải quyết hết.”

An Khánh nhếch môi nhìn ông ta cười khinh bi, tay anh xoa nhẹ eo của cô.

Tiểu Nghi không hiểu anh đang giở trò gì, thân thể uốn éo không cho anh đụng chạm

Mặt anh đen lại, ở bên tại cô thẩm thì.

“Đừng cử động, nếu không anh không chắc mình có thể không ăn em ngay tại đây”

Tiểu Nghi sợ người đàn ông này nói ra sẽ làm thật

nên ngoan ngoãn ngồi yên cho anh giải quyết. Ấn Khánh của bây giờ không giống người cô gặp trên máy bay lần trước nữa, cô cảm thấy tâm mình đangdần chết đi.

“Ông tưởng Hoàng Ân Khánh này không có ông sẽ

khiến công ty MT phá sản hay sao?”

“Tôi nói cho ông biết, bất cứ chuyện gì ông có thể đụng vào duy chi người phụ nữ này là không.”

“Nếu bàn tay vừa này ông có vô tình đụng vào da thịt của cô ấy, thì tôi cam đoan ông rời khỏi đi chỉ một bàn tay.”

Lời nói sắc bén đẩy đe dọa của anh khiến những tên đàn ông ngồi xung quanh lạnh sống lưng, khiếp sợ nhìn anh.

Tiểu Nghi nhìn anh không rời, lúc thì lạnh nhạt, lúc thì ấm áp cô không biết con người thật của anh là như thế nào.

Ân Khánh nằm lấy tay cô kéo đứng lên đi ra phía cửanhưng chợt dừng chân nói vọng lai.

“Cuộc bàn bạc ngày hôm nay e là không thể tiếp tục, các người cũng nên chuẩn bị tinh thần đi.”

Câu nói của anh úp mờ không đầu không đuôi khiến nhiều người trở nên hoang mang. Họ bắt đầu hối hận vì đã dám có ý đổ với người phụ nữ của Hoàng Ân

Khánh.

Chương 179: Ngoại Truyện Vi An Khánh 4

Cùng anh rời khỏi nhà hàng, đi được một đoạn cô rút tay khỏi bàn tay của anh.

“Anh thay đổi rối, anh không còn là người mà em từng quen biết nữa.”

Ảnh Khánh cung tay thành nằm đầm, tức giận quay người lại trừng mắt cô.

“Ngô Tiểu Nghi, anh hỏi em tại sao gặp tình huống như vậy em không biết tránh né, Có phải như ngày hỏm đó bất kể người đàn ông nào hôn em, xàm sở em thì em đều chấp nhận hay không?”

Tiểu Nghi há to miệng, trợn mắt nhìn Ân Khánh khi nghe anh nói mình như vậy.

Tay cô run run chỉ thẳng vào mặt Ân Khánh.

“Anh…anh xem em là người như vậy sao?”

“Em thừa nhận bữa đi chơi vì em mong muốn có conDoraemon, nhưng em lúc đó đã cá cược rằng anh sẽ quay lại cửu em.”

“Còn chuyện ngày hôm nay không phải vì muốn để lai mặt mũi cho anh hay sao?”

Càng nghe lửa giận trong người anh càng lớn hơn, anh đi đến lấy mạnh bà vai của cô quát:

“Nếu như hôm đó anh bỏ về không quay lại, em có biết bản thân minh gặp chuyện gì hay không?”

“Anh không cần em bảo vệ anh, anh tự biết bản thân minh đến đâu và có cách đối phó với bọn giang thương như thế nào. Em nghĩ bàn thân mình thanh cao có thể nghĩ cho người khác như vậy sao?”

Tiểu Nghị bị mảng, cô uất ức, đáy mắt chứa đựng hơi nước nhìn chằm Ân Khánh,

“Xem như tôi ngu mới nghĩ cho anh đi.”Tiếu Nghi đưa tay gạt nước mắt vừa rdi ra xong quay người bỏ chạy, An Khánh nhìn theo xong đuổi theo cô.

Tiểu Nghi còn quá nhỏ không hiểu được lòng người đáng sợ như thế nào nên cô mới có thể nghĩ cho người khác mà không nghĩ đến hậu quả khôn lường như thế nào.

Tiểu Nghi chạy một mạch về nhà, cô khóa cửa lại nhột mình trong phòng. Điện thoại rung lên hiển thị Ân Khánh đang gọi đến nhưng cô không muốn bắt máy

Cô vứt điện thoại sang một bên, nắm dài xuống nệm.

“Người đàn ông thoi tha, xem như tôi yêu lắm anh.”

Ấn Khánh đứng trước cửa nhà cô bấm chuông mấytiếng không có dấu hiệu ai ra mo cửa, điện cho cô cũng không ai bắt máy.

Tâm trí của anh giờ đây rối bời, cô muốn anh làm sao thi cô mởi chịu đây. Anh chỉ muốn tốt cho cô thôi mà.

Ngày ngày cô vẫn đến MT làm việc bình thường, chỉ là ngoài công việc cô sẽ tìm cách tránh né không muốn gặp mặt Ấn Khánh.

Anh đau đầu thông qua camera nhìn Tiểu Nghi đang cùng đồng nghiệp ăn cơm vui vẻ với nhau.

Trở lý đi đến, thấy anh mặt mày nhăn nhó khó chịu, không nhịn đước hòi:

“Tổng giám đốc gặp chuyện gì khó xử sao?”

Anh ngẩng đầu lên, nhíu máy nhìn anh ta, rồi lại nhìnvào màn hình máy tính, lúc sau anh mới lên tiếng.

Câu nói xem muốn theo đuổi con gái thì phải làm như thế nào?”

“Ha?”

Cậu ta bất ngờ nhìn anh, một Tổng giám đốc thường ngày không gắn phụ nữ nay lại nhắc đến chuyện yêu đương, cậu không sợ hãi mới là chuyện lạ.

“Theo kinh nghiệm tình trường của tôi thi vật chất không giải quyết được chuyện gì, chi có tấm lòng mới làm nên tất cà.”

“Khi anh lấy hết phần tình cảm của mình ra nói cho cô ấy biết, cô gái đó sẽ cảm động chấp nhận anh mà thôi.”

Cảng nghe mặt Ân Khánh càng buốn tùi hơn, tay đỡ lấy trán, nói về bất lực.”Nhưng cô ấy hiện tại đang giận tôi.”

Trợ lý nhìn dáng vẻ của anh hiện tại cũng đoán ra được vài phần rồi nên thờ dài, nhỏ giọng khuyên.

“Con gái hay giận như thế đẩy, nếu cô ấy yêu anh thì giải quyết rất dễ, còn không yêu thì xác định ca này khó trị.”

Ân Khánh nhìn ra ngoài cửa sổ, anh không biết Tiểu Nghi có yêu mình không, nên chuyện này anh không dám giải quyết bừa. Đối với An Hạ anh là người yêu thẩm, chưa từng trải qua thời gian quen nhau nên trong chuyện nam nữ anh dường như xuất phát từ con số không.

“Nếu cô ấy yêu mình thì phài giài quyết như thế nào?”

Như hỏi đứng chủ đề của cậu ta, trợ lý cười hi hừng,nhanh nhẹn đáp:

Thì dùng thân thể để bù đắp, cô ấy sẽ không giận dỗi anh nữa.”

Vấn để này khiến Ân Khảnh e ngai, trong đầu tưởng tương mình và cô chung một chỗ. Nhưng khi nghĩ đến tính cách của Tiểu Nghi, anh sơ mặt cô lần sau anh cũng không được gặp.

“Còn cách nào khác không?”

“Quỳ xuống nhận lỗi xin tha thứ thì như thế nào? Con gái rất nhẹ dạ, anh chỉ cần hạ mình xuống là cô ấy sẽ bỏ qua ngay.”

Kêu anh làm mây hành động đô thì anh không thể nào làm được.”

“Cách này không ổn.”

Trợ lý thấy anh cái này không được, cải kia cũngkhông xong bắt đầu nghi ngờ anh, Cậu ta tiến gắn lại anh hơn, củi đấu xuống nhìn chằm vào sếp của mình.

“Thật ra cô gái ấy không có tình cảm với sếp có phải không?”

Như bị nằm bắt điểm yếu, mặt Ân Khánh mất tự nhiên quay qua hướng khác, ấp úng nói:

“Tôi…thật ra tôi không biết cô ấy có tình cảm với tôi hay không?”

Trợ lý nghe anh nói xong đưa tay vỗ mạnh lên trán.

“Thế Tổng giám đốc có cảm tình gì với con gái nhà người ta không?”

“Tôi không biết.”

Lúc này cậu trợ lý không nhịn được nữa, đứng cách xa anh ra, quên thân phận người làm của mình màquat

Tổng giám đốc di là Tổng giám đốc, anh cũng vừa vừa phải phải thôi. Không biết minh như thế nào mà đòi đi tìm hiểu người ta cải quải gi?”

Ấn Khánh cứng miệng, mím chặt môi nhin cậu ta.

“Muốn biết người ta như thế nào trước hết phải xác định trong lòng mình nghĩ gì cái đã. Lúc anh nhận ra cô ấy thích mình mà mình không thích cô ấy thì chính là làm chuyện phi công vô ích đấy.”

Sau khi bị cậu trợ lý của minh giảng bài một buổi, Ân

Khánh bắt đầu hiểu ra sự việc nằm ở đâu.

Anh nhin Tiểu Nghi đang ngôi làm việc ở góc cuối phòng, bản thân tự dặn lòng phải cho mình biết đáp án trong tâm nghĩ gì.Tiểu Nghi không hay biết Ân Khánh đang xảy ra chuyển gì, cô chì nghĩ mình không muốn quan tâm đến anh, càng không muốn bàn thân liên quan đến bất kỳ chuyện gì của Ân Khánh.

Tan làm, Ấn Khánh gấp gáp thu dọn tài liệu đi đến trước bàn của Tiểu Nghi.

“Anh mới biết một quán ngon lắm, em cùng anh đến đó thừ nha.”

Tiểu Nghi lạnh nhạt nhìn anh, vừa thu xếp hồ sơ vừa trà lời.

“Em bân rồi.”

“Chỗ này ngon lắm, em thử lần sẽ thích ngay”

*Bop

Cô tức giận đập tay xuống bàn thật mạnh.”Hoàng Án Khánh anh thôi đi, anh có thấy chúng ta không còn đường lui hay không?”

Ảnh Khánh biết cô đang rất giận minh vì những lời hôm đó anh đã nói với cô, nhưng nếu kêu anh làm lại anh vẫn như vậy, nói cho cô hiểu và biết cách phòng bị.

“Em đừng có vì chuyện nhỏ đó mà làm ngơ anh như vậy chứ.”

“Đối với anh chuyện đó là chuyện nhỏ sao? Tổn thương em, anh xem là chuyện không quan trọng như vậy sao?”

Cô nhẹ giọng hòi ngược lại anh, ánh mắt không cảm xúc nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt.

An Khánh vội xua tay, lắc đấu.

“Anh không có ý đó, anh chỉ là muốn tốt cho em màthôi

Lòng tốt của anh tôi không dám nhận.”

Tiểu Nghi nhanh chóng gạt bỏ câu nói của anh, cô không muốn nói thêm lời nào với Ân Khánh nữa. Cô lướt qua người anh đi về cửa phòng, tay Ấn Khánh đưa ra niu lấy tay Tiểu Nghi.

“Anh có thể hỏi em một chuyện được không?”

“Nếu như câu trả lời của tôi có thể chấm dứt được mối quan hệ của chúng ta thì anh cứ hỏi.”

Đáy lòng anh khẽ run, tay nằm cắp tài siết chặt lại.

“Em có yêu anh không?”

Tiểu Nghi nghe xong, khẽ bật cười. Cô nói giọng chể giễu.

“Không, nói đúng hơn tôi chưa từng yêu anh.”Dứt lời Tiểu Nghi hất tay anh ra rời đi, trong phòng chỉ còn lại Ân Khánh một mình cô đơn đứng lẻ loi giữa phòng

Chương 180: Ngoại Truyện Và An Khanh 5

Ăn Khánh rất giữ lời hứa, anh không đến tìm cô một lần nào nữa. Bàn làm việc của cô cũng được chuyển ra ngoài.

Tiểu Nghi thấy anh lạnh nhạt với mình, bên ngoại tỏ về thoài mái xem như chuyện chẳng có gì để bận tâm. Nhưng sâu trong nội tâm của cô đang gào thét dữ dội.

Tiểu Nghi cầm cây viết vẻ nghệch ngoạc lên giấy, tâm trí của cô bây giờ đang lơ lửng trên chín tầng mây, không thể nào tập trung vào công việc được.

“Bộp

Tiếng tập tài liệu vứt mạnh xuống bàn, Tiểu Nghĩ ngẩng đầu lên thấy sắc mặt An Khảnh không vui nhìn minh.

“Thuê cô về để làm việc chứ không phải để mởmông

Cô từ từ đứng lên, trước mặt bao nhiêu người cui đầu với anh.

“Xin lỗi Tổng giám đốc, tôi sẽ không tái phạm thêm nữa.”

“Lo mà sắp xếp công việc cho tốt vào, với cách làm việc của cô hiện tại thua xa nhiều người cùng phòng đây.”

Anh không để cố giữ lấy chút thể diện nào mà đứng trước đám đông trách mắng Tiểu Nghi.

Cô gượng cười nhìn anh, đây có phải là con người thật của Ân Khánh không?

Anh phớt lờ không nhin cô nữa, khẽ lườm cô một cái rồi trở lại phòng làm việc của minh.Mọi người trong công ty bắt đầu bàn tán.

“Lúc đầu Tiểu Nghi được sếp cứng chiếu lắm mà.”

“Hay là chọc cho sếp giận rồi?”

“Có khi thất sủng nên giờ bị đày.”

“Con người lên voi xuống chó mấy hồi, nên đừng có kinh ngạc quả làm gì.”

Những câu nói lo lắng, chê bai của họ đều lọt vào tai cô không sót một chữ. Tiểu Nghi hit một hơi thật sâu, có điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

“Nếu tình nghĩa đã cạn thì cô không còn gì để nói nữa

Tay siết chặt tập hồ sơ, Tiểu Nghi nghen ngào nói thẩm.

“Quên anh ta đi, mày cần cuộc sống tốt hơn.”Bên trong phòng, An Khánh dõi mắt nhìn phản ứng của cô như thế nào.

Anh tức giận đá mạnh chiếc ghế dựa ra đẳng sau, đi tới đi lui trong phòng. Cứ nghĩ cô sẽ phản ứng gay gắt với anh, nhưng không, cô chấp nhận im lặng chịu nghe anh mắng chửi

“Sao em không vùng dậy phản kháng lại anh chứ?”

Ấn Khánh ôm đấu bất lực, ánh mắt phức tạp nhìn cô gái đang củi gầm mặt bên ngoài.

Anh nhìn thấy những nhân viên xung quan tum lại nói xấu cô nhưng anh không muốn ra can ngăn. Anh muốn xem cô sẽ giài quyết như thế nào, anh muốn có mạnh mẽ chấp nhận đứng lên phần đầu không để người ta ức hiếp.

Giờ nghỉ giải lao, cô vẫn như thường lệ một mình didra căn tin, Không khí hôm nay có chút khác lạ, cô ngó nghiêng xem chuyện gì thi từ đâu xuất hiện một đảm người.

Tiểu Nghị bước lùi về sau, ảnh mắt khó hiểu nhìn bọn họ.

“Các cô muốn gi?”

Cô gái đứng đầu đàn nhìn cô nhếch môi cười, chị ta tiến lên đưa tay nâng mặt cô đối diện với à.

“Nhìn cũng không có gì nổi bật sao lại được Hoàng tổng để ý như vậy.”

“Nhưng bây giờ đã khác rồi, nếu ngay từ đầu mày biết vị trí của mày ở đâu thì sẽ không có ngày bị sếp chi chiết.”

Tiểu Nghi nhìn ả, biết rõ mục đích là đến tìm mình là gì. Cô hất tay à ra, lấy khăn giấy để trong túi áo lau đichỗ cô ta vừa cham.

Thấy hành động ghét bỏ của cô, ả ta tức giận muốn tiền lên cho cô một bài học nhưng bị ảnh mắt lạnh lùng của cô khẽ nhìn,

Tiểu Nghị từng bước lại gần ả, miệng còn không quên tặng ở một nụ cười châm choc.

À ta sợ hãi, lủi về sau. Những người đi theo cũng bắt đầu tỏ vè lo lắng nhìn Tiểu Nghi.

Cô nhìn bọn họ một lượt, giọng đều đều vang lên.

“Mấy người đến tim tôi chi vì chuyện này thôi sao? Tôi nói cho mấy người biết, tôi và Hoàng tổng chả có chuyện gì liên quan đến nhau.”

“Lấy đông ức hiếp yếu, mấy người hèn lắm nên đừng có tỏ ra ta đây và không xem ai ra gì.”

“Ngô Tiểu Nghĩ này im lặng chứ tuyệt đối không sợhãi trước bắt kỳ một ai, nên hôm nay là lần đầu cũng là lần cuối tôi không muốn chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa, các cô hiểu ý tôi chứ?”

Cô nhưởn mày nhìn bon họ, dĩ nhiên lời cô nói làm sao lọt vào tai đám người này.

A và đồng bọn tiến lên, à nghiến răng quát:

“Mày đừng có giờ thôi dạy đời người khác, tao là ai cả công ty này đều biết, mày khôn hồn chấp nhận khuất phục dưới tay tao đi.”

Tiểu Nghi bật cười.

“Bốp bốp”

Tiếng vỗ tay vang dội khắp không gian căn phòng, Tiểu Nghi không có chút sợ hãi còn cố ý tán thường đám người họ.

A tức giận thấy thái độ của cô vẫn ngang ngược nhưthường.

“Còn không mau bắt cô ta lại, chúng mày cứ để yên cho cô ta nói khích mình sao?”

“Nó chỉ có một mình thì cần gì sợ nó chứ.”.

Nhận được lệnh của hà, đám người đồng loạt xông lên. Ánh mắt Tiểu Nghi nheo lại, tuy cô sức yếu không thể chống lại đám người này nhưng cô tuyệt đổi không nhượng bộ họ.

Tiểu Nghi thấy một cái cây bên cạnh không do dự cầm lên, hướng đảm người đánh xuống.

Bị đau, bọn họ càng nổi máu hơn. Tiều Nghi thấy mọi chuyện vẫn không ổn, cô đưa chân đá vào một người gần mình nhất nhưng cô vẫn không tránh khỏi bị họ đạp vào bụng.

“Hu”Tiểu Nghi ôm lấy bụng, khuy một chân xuống, bọn kia thừa lúc nâng cầm cô lên.

“Mày nên chấp nhận chịu thua tụi tao thì bọn này còn xem xét lại tha cho mày một mang sống.”

Tiểu Nghi trừng à, miệng nhếch lên cười.

“Kêu tao đầu hàng chúng mày sao? Đúng là mơ tường.”

“Con khốn, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hà mày.”

À nổi cơn điện nắm lấy tóc cô kéo ra sau, Tiều Nghi nhịn nhíu mày nhịn xuống cơn đau đớn. Từ đầu cho đến cuối cô không hề rơi một giọt nước mắt nào, Tiểu Nghi biết với hạng người này không đáng để mình ủy khuất.

“Đánh nó cho tao.”Dứt lời, bao nhiêu cú đạp liên tiếp được trút xuống thân hình bé nhỏ của Tiểu Nghi, có chi biết ôm lấy đầu, khom người không cho họ đánh vào chỗ hiểm. Tiểu Nghi bị đau, nhưng không hé miệng rên lên. Cô không cho họ thấy dáng vẻ thảm hại của mình. Ân Khánh đứng sau vách tường, anh thấy rõ tình huống trước mắt. Khi nghe cô chối bỏ quan hệ với minh, anh đã hụt hẫng rất nhiều, bàn thân đứng bất động tại chỗ không còn nghĩ ngợi được gì.

Tiếng kêu thất thanh của Tiểu Nghi đã đánh thức được tâm trí của Ân Khánh, anh vội quay đầu ra nhìn. Ngay lập tức khuôn mặt xanh xao không còn giọt máu của Tiểu Nghi đập thẳng vào mắt anh.

Ân Khánh vội chạy ra ôm lấy cô vào lòng, gấp gáphol:

“Em bị thương chỗ nào rồi? Mau nói cho anh biết đi.”

Cô bị họ đá trúng bên hông nên không thể kìm nén được mà kêu lên, khi anh đến, nhìn khuôn mặt của người đem đến rắc rối cho mình. Không hiểu sao

Tiểu Nghi càm thấy mình bị tủi nhục.

Nước mắt cố kìm nén cuối cùng cũng rơi ra, cô tức giận không nhìn lấy anh cái nào. Anh có hỏi gì cũng không hẻ răng nói một lời.

An Khánh giận dữ gầm lên chửi bậy.

“Cmn, các cô đã làm gì cô ấy rồi?”

Mắt anh lạnh lùng nhìn bọn họ, sự lạnh lẽo nhanh chóng bao trùm không gian.

À và đám người vừa đánh cô sợ hãi lắc đầu lia lịa.”Không.. tôi không có làm gì cô ấy”

Ảnh Khánh giận đến run cả người, anh hít một hơi thật sâu, âm thanh trầm xuống đến đáng sợ.

Quản lý bộ phận Marketing đến phòng nhân sự đợi tôi, chuyện ngày hôm nay xảy ra chính mắt tôi chứng kiến, nên muốn chối bỏ tội lỗi thì mơ đi,

Anh quay sang nhìn trợ lý đứng bên cạnh, lạnh nhạt ra lệnh.

“Bảo xuống dưới, ba giờ chiếu nay có cuộc họp. Còn đám người này đưa đến phòng nhân sự canh giữ cẩn thận chờ tôi quay lại.”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Haizz...! Mình xin phép trả lời bạn Duy Phương ( Fb)☣ Muốn tìm truyện hay theo đúng Gu của mình thích rất đơn giản ngày trang chủ có bộ lọc truyện đó bạn phương ( Ví dụ bạn chọn truyện Đao Tu + Truyện hay = Lọc )☣ Tuy mình thích đọc truyện kiếm tu nhưng bộ truyện này quả thấy rất hợp gu của mình nhé...☣ Main thân thế khá bí ẩn + Tích cách trọng tình, trọng nghĩa.☣ Sát Phát : Từ nhỏ đã gia nhập Sát Thủ ( Ám Sát - Sát phát thì chắc cũng không phải bàn nhé )☣ Mưu Trí : main không giỏi khoản này lém nhưng Cơ Trí thì có thừa.☣ Hệ thống tu luyện rất khá đặc biệt nhé...main có lối suy nghĩa cực bá đạo ( Sáng Tạo: hắn muốn gom tất cả chuyển thành Đao Đạo: Kiếm + Trận + Ý + Pháp + Thân + Ẩn )Mình Để cử bộ này nhé Duy Phương bộ truyện hoàn toàn phù hợp tất cả yêu cầu của bạn đã inbox bên FBThân Ái
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ truyện vẫn nghe được bình thường nhé ...!Ngoài ra mình cũng up thêm sever Mới đề phòng nhé ..^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 4 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 1 tháng trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)