Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng
Tập 14: An Hạ Và Đám Côn Đồ Đánh Nhau (c131-c140)
❮ sautiếp ❯Chương 131: An Hạ Và Đám Côn Đồ Đánh Nhau
Hàn Thiên đơ người ra không hiểu bản thân lại chọc giận gì Di Nhã, cậu lao đến ôm lấy cô ấy vào lòng nhỏ giọng hỏi:
“Em sao vậy? Anh làm sai chỗ nào sao? Nói anh nghe đi.”
Di Nhã ở trong lòng dĩ nhiên sẽ không vì những lời nói mật ngọt của cậu mà có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, cô ấy cố gắng đưa tay ra đẩy cậu ra khỏi người mình nhưng có cố đến mấy cũng không làm lại Hàn Thiên. Bất lực Di Nhã bật khóc nức nở ở trong lòng cậu, mặt chôn thật chặt vào ngực Hàn Thiên, giọng trách móc:
“Tôi biết anh không chấp nhận đứa bé này, anh đến đây có phải bắt tôi phá hay không? Nếu như là thật tôi dám cam đoan dùng chính mạng sống của mình để đấu với anh, nó là con của tôi chứ không có liên quan gì đến anh cả.”
Hàn Thiên càng nghe càng cảm thấy khó hiểu, mày cậu nhíu chặt lại lần nữa hỏi cô ấy.
“Em đang nói gì vậy? Cái gì mà phá thai, hơn nữa không có anh cho tinh thì em lấy gì mà mang thai?” Di Nhã dù đang tức giận nhưng nghe được nhưng lời nói thẳng thừng không chút ngượng ngùng đó của Hàn Thiên mà không tránh được việc mặt và tai đỏ ửng lên.
Hàn Thiên kéo cô ra, Di Nhã nhanh chóng cúi thấp đầu xuống che đi vẻ xấu hổ của mình lại nhưng làm sao cô ấy có thể qua mắt được cậu. Hàn Thiên khẽ nở nụ cười rồi lần nữa ôm cô vào lòng. Tay cậu nhẹ nhàng xoa lên mái tóc mềm mại của Di Nhã giọng nói phát ra cũng đầy sự cưng chiều.
“Em lại nghĩ bậy gì rồi? Anh có nói không chấp nhận con của chúng ta đâu.”
“Vậy tại sao không trả lời tin nhắn?”
Nghe đến đây dường như cậu đã hiểu lý do vì sao cô lại phản ứng gay gắt như vậy rồi, Hàn Thiên bất lực chỉ biết lắc đầu vì trí tưởng tượng của Di Nhã.
“Vì chuyện này mà em khóc sao? Thật là ngốc mà, anh sau khi thấy được tin nhắn em gửi đến đã vui mừng đến mức nhảy cẫng lên, sau đó không có thời gian trả lời lại mà vội lấy chìa khóa xe chạy đến với em đây. Nếu biết em khóc thành ra như thế này anh sẽ vừa lái xe vừa trả lời em rồi.”
Di Nhã biết bản thân mình lại nghĩ sai về cậu thì mặt càng trốn trong lòng cậu hơn, cô không còn mặt mũi nào để đối diện với ánh mắt trêu cười của cậu dành cho mình nữa. Thế nhưng Hàn Thiên lại không nghĩ như vậy, cậu kéo cô ra ngồi đối diện với mình, ánh mắt chân thành của cậu nhìn thắng vào cô hỏi:
“Em thật sự mang thai sao?”
Di Nhã cũng nhìn cậu rồi gật đầu một cách kiên định, còn với tay lấy que thử thai mình đặt trên kệ cạnh giường đưa cho cậu xem. Sau khi Hàn Thiên quan sát một lát rồi cậu suy nghĩ gì đấy liền đặt que thử thai về vị trí cũ, bản thân cậu đứng lên nhanh chóng bế Di Nhã đi ra ngoài.
Vì hành động của cậu quá đột ngột khiến Di Nhã không kịp phản ứng lại, đến khi hoàn hồn thì thấy bản thân đã ngồi trên xe được cậu chở đi mất.
“Anh đưa em đi đâu thế?”
“Đến bệnh viện.”
Lời nói dứt khoát cùng thái độ âm trầm của cậu lần nữa làm cho cảm giác bất an trong lòng Di Nhã dâng lên, cô nắm chặt dây an toàn miệng lắp bắp. “Anh…anh đổi ý rồi sao? Em…em không muốn bỏ con.”
Hàn Thiên thật muốn lao qua cho cô ăn đòn một trận mà, sao trong đầu cô cứ nghĩ cậu sẽ dắt cô ấy đi phá thai hoài vậy. Cô ấy quên cậu đã dùng cách gì để khiến cô ấy có thai hay sao mà còn bắt cô ấy đem bỏ, nếu muốn bỏ thì cậu cần gì hao tâm như vậy để cưỡng ép cô.
Thấy cậu vẫn im lặng, lí trí còn lại của mình cứ như vậy mà hết sạch. Di Nhã gào thét lên:
“Anh dừng xe lại cho em, em không muốn đến bệnh viện, anh tha cho em đi nó là con của em mà.” Thấy cô kích động cậu thật sự sợ hãi mà dừng xe lại, ngay khi cô định cởi dây an toàn chạy ra khỏi xe thì cậu đã chồm người qua ôm lấy gáy Di Nhã sang hướng mình, môi cậu cũng nhắm ngay môi cô hôn xuống.
Mắt Di Nhã trợn to nhìn khuôn mặt đang phóng đại trước mặt mình, miệng ú ớ muốn nói chuyện nhưng Hàn Thiên lại không cho cô cơ hội phản kháng mà đưa lưỡi tiến sâu hơn. Hai người cứ dây dưa qua lại đến khi Di Nhã nghĩ mình không còn hơi thở nữa thì lúc ấy Hàn Thiên mới buông cô ấy ra.
Nhưng cậu không thả cô ra ngay mà kéo cô lại gần, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, xong cất giọng nói đều đều.
“Đừng có suy nghĩ bậy bạ nữa, anh đưa em đi khám thai xem con chúng ta có khỏe mạnh hay không chứ anh có nói sẽ mang em đi bỏ con. Có phải dấu hiệu ban đầu khi mang thai là như này không? Nếu em cứ vậy anh sẽ mang em theo bên mình hai mươi bốn trên hai mươi bốn để em không có thời gian suy nghĩ những chuyện vớ vẩn như vầy nữa.”
Nói xong cậu hôn nhẹ lên trán cô một cái, chỉnh sửa lại dây an toàn cho Di Nhã rồi mới tiếp tục đánh tay lái chạy tiếp.
Di Nhã đưa ánh mắt hối hận nhìn Hàn Thiên đang chăm chú lái xe, tay cô đưa qua lay lay cánh tay cậu nhỏ giọng nói:
“Em xin lỗi, em cũng không hiểu vì sao bản thân lại nhạy cảm như vậy nữa.”
Hàn Thiên vốn dĩ không có giận hay trách móc gì cô, chỉ là cậu đang lo lắng cho cô sợ cô sẽ có dấu hiệu trầm cảm khi mang thai thôi. Chỉ vừa phát hiện mình có thai cô ấy đã có những suy nghĩ tiêu cực như vậy rồi thì thử hỏi cậu không lo lắng sao được. Cậu giảm tốc độ cho xe chạy chậm lại rồi mới quay sang nhìn cô ấy.
“Ngoan, anh biết em bây giờ có những suy nghĩ không giống như lúc trước. Em cứ bình thường không cần phải sợ, từ nay về sau em phải dọn đến ở với anh, dù đi đâu hay ở đâu đều phải có anh bên cạnh thì anh mới yên tâm được.”
“Nhưng còn Thiên Bảo thì sao?”
“Anh sẽ nhờ n Khánh hoặc cho nhóc sang chơi với Lãnh Hàn.”
Di Nhã biết không thể lay chuyển được quyết định của cậu nên chỉ đành gật đầu đồng ý với Hàn Thiên.
An Hạ cảm thấy tâm trạng của bản thân đã tốt lên được chút nên định đứng lên đi lại xe chuẩn bị về khách sạn, nhưng cô chưa đi được bao xa thì từ đâu xuất hiện một đám người tiến lại gần cô.
Linh cảm nói cho cô biết có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, An Hạ thấy chỗ cô đang đứng cách xe của mình không còn bao xa nên cố gắng nhấc chân chạy về hướng đó nhưng vẫn không kịp bọn họ.
“Cô em đi đâu vội thế? Lại đây chơi với bọn anh lát rồi về.”
Trong đám đông một người đàn ông khuôn mặt dữ tợn, râu mọc đầy trên mép và cảm, lông mày sâu róm rậm đen, trên mặt còn xuất hiện nhiều vết sẹo trên đó. Hắn ta bước từng bước lại gần phía cô còn không quên nói những lời dơ bẩn.
“Em đẹp thế này sao tụi anh nhẫn tâm chơi em cùng lúc đây chứ.”
An Hạ siết chặt hai tay lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn bọn họ:
“Chúng mày khôn hồn thì cút đi cho tao, nếu không tao sẽ không tha cho bọn mày đâu.”
Đám côn đồ nghe An Hạ nói xong liền ngửa mặt lên trời cười lớn, thái độ khinh bỉ cô ra mặt. Tay muốn đưa đến chạm vào mặt An Hạ nhưng cô nhanh hơn né tránh.
“Mày nghĩ với thân hình nhỏ bé và sức lực cỏn con như mày mà muốn chống lại tụi tao sao?”
Trước sau An Hạ vẫn giữ thái độ bình tĩnh, dù hôm nay cô có bị làm nhục thì những kẻ này phải chết dưới tay cô. Từng tên dần bước lại gần về phía cô, An Hạ bước chân thụt lùi về sau, thấy không thể cứ như vậy với bọn chúng được nữa cô liền ra tay. An Hạ lấy đà chạy lên đá mạnh vào ngực của tên gần cô nhất, xong xoay người nâng chân quất mạnh vào mặt của kẻ vừa mở miệng nói chuyện với mình. Hắn ta giận dữ gầm lên:
“Bắt nó lại cho tao.”
Đồng loạt chúng tấn công về phía cô cùng một lúc, An Hạ mắt đảo qua lại nhìn bọn chúng xong cúi người xuống né cánh tay bọn chúng đang về hướng về phía mình. Nhanh như cắt cô lấy cùi chỏ thục mạnh vào bụng tên đàn em đứng bên trái, xong xoay chân chín mươi độ hướng ngay cằm của đàn em bên phải siết chặt tay lại hướng đánh xuống. Do mãi đối phó với những người ở xung quanh mình mà quên đi phòng vệ từ đằng xa, bỗng một lực mạnh từ đầu đó đánh vào sau lưng An Hạ. Cô nhịn không được khụy chân xuống, mặt nhăn nhó lại. Dù cô có võ đi chăn nữa thì sức lực của đàn ông vẫn mạnh hơn phụ nữ, cô không chịu được cũng là lẽ thường tình
Chương 132: Rốt Cuộc Em Cũng Tìm Được Anh Rồi
An Hạ khẽ hừ một tiếng, hít một hơi thật sâu, cô nhằm chặt mắt lại để khống chế cơn đau đớn đang truyền đến trên lưng. Đám côn đồ nhân lúc cô không để ý mà quật cô ngã xuống đường.
Tên vừa đánh cô quăng cái cây đi, từng bước tiến lại gần An Hạ hắn ta ngồi xuống nâng mặt cô lên, bàn tay bẩn thỉu của hắn chạm nhẹ vào má An Hạ rồi vuốt ve dọc xuống cần cổ cô xong mạnh bạo nắm cổ áo kéo lên.
“Con khốn, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hả mày? Tụi tao nhẹ tay mày đâu có chịu vậy thì tao sẽ cho mày biết lễ độ là như thế nào.”
An Hạ cảm thấy bản thân đã ổn hơn được chút, cô cố gắng mở mắt ra, môi khẽ nhếch nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Cho dù hôm nay tao không thoát được dưới tay bọn mày thì đến khi tao rời khỏi đây được rồi, đến lúc đó tao sẽ tự tay lấy mạng của từng thằng.”
“Trước khi mày làm chuyện đó thì ngoan ngoãn nằm xuống cho bọn tao xơi đi.”
Dứt lời, hắn ta đưa hai tay hướng về phía cổ áo An Hạ kéo mạnh ra. Nhanh chóng chiếc cần cổ trắng mịn xuất hiện trước mắt bọn chúng khiến mắt tụi nó sáng rực lên, dáng vẻ thèm thuồng không thể nào tả nổi.
An Hạ dù biết mình không thể tránh khỏi nhưng cô không cam tâm mình nằm im cho bọn chúng muốn làm gì thì làm, cô khẽ cựa quậy thân thể xem mình có còn sức hay không, thấy không có gì bất thường cô đưa chân đá tên đang khom người cúi xuống định hôn lên cổ mình ra.
Sau đó An Hạ đứng bật dậy kéo áo che lại cơ thể của mình, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn chúng.
“Tao có chết cũng không cho tụi mày làm nhục, đừng tưởng tao nói vậy là cam tâm tình nguyện cho bọn mày chơi”
Bị đá đúng chỗ hiểm, hắn ta ôm lấy bộ phận quan trọng của mình gào thét, nằm dưới đường nhăn mặt đau đớn.
“Con khốn tao cho mày biết thế nào là lễ độ.” An Hạ biết vai trái của mình đã bị thương khá nặng và cũng không còn đủ sức chống lại bọn chúng sau thời gian dài chống cự nên đành chọn cách bỏ chạy. Thấy cô quay người chạy đi, đám côn đồ nhanh chân chạy theo.
Khi đến gần một con hẻm gần quán Bar, cô dường như nhìn thấy hy vọng của mình phía trước nhưng ngay giây phút cô cảm nhận được mình thoát khỏi nguy hiểm thì phía sau, một tên đã tóm được cô rồi lôi cô tàn bạo vào một góc tối.
An Hạ chưa kịp định hình đã ăn ngay hai bạt tay vào mặt, miệng cô lập tức truyền đến cảm giác đau rát và bên trong miệng cô có thể cảm nhận được máu đang từ từ chạy ra.
Có lẽ bị chúng đánh đến rách rồi.
Bọn chúng đẩy cô nằm xuống rồi nằm đè lên cô, bàn tay dơ bẩn của chúng thay nhau sờ mó khắp người An Hạ. Dù cô có mạnh mẽ đến mấy thì giờ phút này An Hạ cảm thấy bản thân thật bất lực, nước mắt từ khóe mắt chảy ra, cô nhịn không được hét lên:
“Thả tôi ra, thả tôi ra. Có ai không cứu tôi với.” An Hạ cố gắng ngóc đầu dậy cắn vào cánh tay của tên đang định cởi đồ của mình, cô dùng hết sức lực còn lại của mình mà cắn mạnh vào. Tên kia la lên muốn lấy tay ra nhưng không được, đến cùng khi thấy răng cô nhuốm máu của hắn ta thì hẳn mới tức giận mà giáng cho An Hạ thêm một bạt tay. Đợt đánh này còn mạnh hơn đợt đánh lúc nãy, An Hạ thấy đầu óc mình quay cuồng, trước mắt mình mờ mở ảo ảo, môi cô nâng lên nở một nụ cười tự giễu.
An Hạ ơi là An Hạ, số mày tới đây coi như chấm dứt rồi. Mày thật sự bị bọn chúng chơi đến thân tàn ma dại sao?
Cô bất lực cùng tuyệt vọng, giọt nước mắt cố gắng khống chế lại lần nữa rơi ra, An Hạ nhắm chặt mắt lại, hai tay buông thả hai bên, nỗi chua xót dâng trào trong lòng nhưng không cách nào cứu lấy bản thân được.
Giữa lúc cô thấy bản thân không còn cơ hội trốn thoát thì bên cạnh nghe được tiếng động của người ngã xuống, sau đó là cơ thể nhẹ hẳn đi không còn bị đám đó đè lên. An Hạ cố mở mí mắt ra xem chuyện gì đang xảy ra, cô thấy có một bóng lưng to lớn rất quen thuộc đang đứng trước mặt mình, xung quanh là tụi đang khống chế cô khi nãy.
“Chúng mày khôn hồn thì cút mau, ở đây mà chúng mày dám làm chuyện đồi bại như vậy sao?” “Mày say rồi thì biến đi chỗ khác tránh làm lỡ chuyện của tụi ông đây.”
“Không tránh thì mày định làm gì tao?” An Hạ nghe được giọng nói của người đó, nước mắt tủi nhục không nhịn được trào ra, cô khóc nấc lên, cơ thể run bần bật vừa tức giận vừa vui mừng. Cuối cùng cô cũng tìm được anh rồi.
Chu Hạo tay ôm lấy chai rượu, cơ thể loạng choạng nhăn mày nhìn đám người trước mặt mình. Vốn dĩ anh định đi về nhà nhưng nghe tiếng kêu cứu nên mới đi lại đây xem sao, không ngờ lại gặp tình cảnh này.
“Tụi bây đầu xông lên cho tao.”
Chu Hạo không nói lời nào đem chai rượu canh ngay đầu thắng vừa hô to quăng đến, tiếng thủy tinh vỡ vụn, máu từ trên trán hắn chảy dài xuống ngày một nhiều khiến tên đàn em đứng xung quanh khiếp sợ mà đứng bất động lại.
Tên đó ôm lấy đầu đầy máu của mình, chửi bậy một tiếng rồi quay sang quát vào đám đàn em của mình.
“Còn đứng ngơ ra đó, đánh chết nó cho tao.” Nhưng chưa kịp ra tay thì từ đâu một đám áo đen xuất hiện bắt hết bọn chúng lại, tụi nó bất ngờ la lên: “Chúng mày là ai mau thả bọn tao ra.”
Mặc kệ hắn la lối om sòm như thế nào, tên đầu đàn đi lại đứng trước mặt An Hạ cúi thấp đầu cung kính lên tiếng:
“Xin lỗi Quốc Chủ chúng tôi đến trễ”
An Hạ gật đầu phất tay cho họ rời đi nhưng trước khi đi cô không quên căn dặn: “Giữ chúng lại tôi có việc muốn hỏi.”
“Vâng.”
Người phụ nữ núp sau bức tường hai tay siết chặt lại, ánh mắt tức giận nhìn Chu Hạo và An Hạ. Chỉ còn chút nữa thôi thì con khốn đó bị hủy hoại rồi, đúng là số mày hên mà.
“Nhưng không sao, tao còn nhiều trò để chơi với mày lắm.”
Chu Hạo nghĩ mình quá say nên đã nghe lầm rồi, sao anh có thể ở đây nghe được giọng của An Hạ chứ. Anh lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo lại rồi nâng bước chân định rời khỏi, vì trong đây ánh sáng quá yếu anh không thể nhìn thấy người phụ nữ mà mình vừa cứu là ai và anh cũng không quan tâm đến chuyện này cho lắm, chỉ là tiện tay nên cứu vậy thôi. An Hạ thấy anh rời đi, cô hốt hoảng lấy tay chống cơ thể mình đứng dậy nhanh chân chạy đến từ phía sau ôm lấy anh, đến lúc này mùi hương bạc hà quen thuộc cùng tấm lưng to lớn của Chu Hạo đã khiến lòng thấp thỏm lo sợ của An Hạ bình yên trở lại.
“Rốt cuộc em cũng tìm được anh rồi.” Thân thể Chu Hạo cứng đờ, tay anh vô thức nhéo vào bắp đùi của mình, cảm giác đau đớn cho anh biết đây là sự thật, cô đang ở phía sau anh, chỉ cần anh quay lại là có thể nhìn thấy cô.
Nhưng anh không để bản thân vì phút yếu lòng mà quên đi mục đích anh qua đây, Chu Hạo mặt không biểu tình lạnh nhạt gỡ tay cô ra bước về phía trước. An Hạ chạy theo nhưng được nữa đoạn ngã nhào xuống đường, miệng thì thào:
“Chu Hạo, theo em.em về có được không?” Nghe tiếng động mạnh phía sau, anh quay lại xem như thế nào liền thấy An Hạ nằm ngã dài trên đất. Chu Hạo hốt hoảng chạy đến ôm lấy cơ thể mỏng manh của cô vào lòng gấp gáp hỏi:
“An Hạ em sao vậy? Mau mở mắt ra nhìn anh có được không đừng làm anh sợ mà.” Chu Hạo thấy tình cảnh này giống như chuyện mấy tháng trước, anh rất sợ bản thân lần nữa mất đi cô. Không có thời gian suy nghĩ anh nâng người bể cô lên chạy về khách sạn của mình.
Chương 133: Ai Cho Anh Cởi Đồ Của Em?
Nhìn thấy mặt cô bầm tím đến đáng sợ mà cơn tức giận trong lòng Chu Hạo lại bùng nổ, anh cầm lấy điện thoại lên điện cho người điều tra xem ai có gan dám đụng vào cô như vậy. Anh không tin cô lại xui xẻo đến mức có thể gặp bọn chúng, còn nữa đám đó không có nói tiếng Đức lại càng khả nghi hơn. Anh đưa tay cẩn thận chạm vào vết thương trên mặt của cô, ánh mắt đau lòng nhìn cô gái đang ngủ mê man.
“Anh sẽ không để cho em bị thiệt một lần nữa.” Chu Hạo cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán An Hạ một cái rồi mới lấy thuốc bôi lên miệng vết thương, dù đang bất tỉnh nhưng An Hạ vẫn cảm nhận được cái rát khi thuốc ngấm vào. Mày cô nhíu chặt lại, Chu Hạo nhìn càng xót xa trong lòng, tay anh bất giác nhẹ tay hơn.
Mắt lơ đễnh thấy ở cổ cô có vài vết thương, anh nghi ngờ đỡ người cô ngồi lên cởi áo cô ra nhưng khi chạm đến nút áo đã bị bàn tay An Hạ chặn lại, cô thì thầm:
“Không được chạm đến tôi.” Biết cô vẫn còn đang phòng bị đám hồi nãy nên ở bên tai cô anh thì thầm an ủi:
“Ngoan, là anh đây anh không làm gì em cả.” Không biết An Hạ vì quá mệt mỏi mà buông tay hay nghe được giọng nói của Chu Hạo mà cảm thấy an toàn, nhưng sự thật An Hạ đã để tay xuống cho Chu Hạo tiếp tục cởi.
Mắt Chu Hạo đỏ ngầu, hơi thở phập phồng lên xuống, sự nhẫn nhịn của anh dường như đến cùng cực khi thấy được trên vai cô một mảng bầm khá lớn, theo như tỉ lệ thì anh chắc chắn một điều đây là vết tích do cây lớn gây ra.
Hai tay anh siết chặt lại thành nắm đấm, gân xanh trên trán nổi gồ lên trong thật đáng sợ. Nếu như đám côn đồ lúc nãy có ở đây tin chắc Chu Hạo sẽ đánh bọn chúng sống dở chết dở ở đất nước Đức này.
Tay anh ôm lấy cơ thể nhỏ bé đầy vết thương của cô vào lòng, mắt anh đã không còn dấu hiệu tức giận nữa mà thay vào đó là ánh mắt chua xót, mắt ngấn nước nhìn về phía trước.
“Tại sao em lại xảy ra chuyện như thế này chứ? Sao không có ai ở bên cạnh em vậy? Sao không một ai quan tâm em để em một mình ở đây thế?” Sau khi đã sắp xếp cho cô ổn định, anh mới đứng lên nhìn cô thật lâu dù không nở nhưng anh không thể nào xuất hiện trước mặt của cô thêm nữa. Nếu không chuyện anh trốn sang đây coi như uống phí. Chu Hạo thở ra một hơi, anh đi đến ghế sô pha cầm lấy áo vest của mình xoay người đi về cánh cửa định vặn chốt thì phía sau chợt có tiếng nói vang lên:
“Trốn cái gì mà trốn, anh muốn em nổi cáu nữa có phải không?”
An Hạ vừa tỉnh lại thấy anh vẫn còn bên cạnh mình cô vui mừng không hết nhưng chưa được mấy phút lại thấy anh rời đi liền nổi giận. Cô biết anh rất yêu mình và không dám làm gì trái ý của cô nên cô mới có gan nói lên câu nói đó. Xa nhau mấy năm cũng vậy, việc Chu Hạo làm với cô sau năm năm đủ nói lên anh luôn dành sự yêu thương nhất cho cô. Cánh môi Chu Hạo run run, xem ra anh chậm một bước rồi. Nói về sự bướng bỉnh không xem ai ra gì thì có lẽ anh luôn thua cô, thua một cách triệt để nếu không anh cũng không đi đến bước đường này. “Em nói gì anh không hiểu.”
An Hạ bực tức định đứng lên nhưng vừa nhích người thì chăn tuột xuống, cơ thể trắng mịn có nhiều dấu vết xây xát đầy trên đó nhìn rất đáng sợ. An Hạ vừa ngại ngùng vừa tức giận quát:
“Ai cho anh cởi đồ của em?”
Chu Hạo cảm thấy bản thân bất lực thật, anh chưa kịp giải quyết chuyện kia xong thì lại đến chuyện này rồi. Biết thế anh đi sớm hơn một chút có lẽ sẽ không bị tình cảnh như hiện giờ.
“Anh chỉ bôi thuốc cho em chứ không có làm gì đâu.”
“Anh quay lại đây nói chuyện với em mau.” Chu Hạo đưa tay day day thái dương không còn cách nào khác đành xoay người đi đến gần chỗ cô đang nằm. Từ trên cao nhìn xuống anh có thể thấy rõ bộ ngực căng tròn đang phập phồng lên xuống của An Hạ. Anh không nhịn được khẽ nuốt nước bọt rồi quay sang hướng khác.
Xem ra sau khi sinh con cô ấy đẫy đà hơn trước. An Hạ thấy biểu cảm trên mặt anh cô nghi ngờ nhìn theo hướng anh vừa nhìn, phát hiện chăn rơi xuống phân nửa cô đỏ mắt kéo lên che chắn lại ngay. Nhưng như nghĩ ra gì đó, cô ngẩng đầu lên nói: “Em muốn thay đồ.”
Chu Hạo cúi xuống nhìn cô rồi nhìn khắp phòng xem vừa nãy phục vụ đem đồ lên để ở đâu, thấy nó đang nằm im trên ghế sô pha. Anh đi lại lấy đem đến cho cô, An Hạ nở nụ cười gian manh của mình. Cô kéo chăn xuống thân thể cô cứ vậy mà bày ra trước mắt Chu Hạo, anh bất ngờ trước hành động của cô mà xoay người đưa lưng về phía cô. An Hạ nhìn anh bĩu môi chế giễu, vừa mặc đồ vào vừa nói: “Đã cởi đồ người ta sạch sẽ rồi mà còn ngại, hơn nữa con cũng đã có luôn rồi làm như lần đầu thấy không bằng.”
Lông mày Chu Hạo nhướng nhướng, lúc nảy vì quá lo lắng cho cô nên anh không nghĩ đến chuyện này, giờ cô nói anh mới để ý. Nhưng mà khoan đã, tại sao cô lại thay đổi thái độ nhanh như vậy?
“Em có gì nói mau, anh có việc muốn đi.” Cô nhìn thái độ bất cần của anh mà tức không thể nói nên lời, An Hạ đẩy mạnh anh ra, bản thân nhích người một chút bước xuống giường.
“Thân thể chưa bình phục đừng nên cử động nhiều.”
“Anh đừng có đụng em.”
Nghĩ đến anh muốn trốn tránh cô liền nổi cáu, lấy bức thư trong túi xách ra rồi đi đến quăng mạnh vào người anh. Dĩ nhiên Chu Hạo nhận ra cô vừa vứt cái gì, đây là thư anh nhờ chị hai đưa cho cô trước khi anh rời đi mà.
Thấy anh vẫn im lặng, cô đưa ngón tay trỏ của mình ra chọt chọt mấy cái vào ngực anh.
“Anh hay lắm bỏ lại lá thư cho tôi rồi xem như chuyện như chưa từng xảy ra. Còn nữa tại sao trên người anh có mùi rượu, anh đi uống rượu có phải không? Bác sĩ đã dặn anh như thế nào? Là tuyệt đối không được sử dụng rượu nữa kia mà, anh là đang cố tình không nhớ lời bác sĩ nói có phải không?” An Hạ như một cô vợ nhỏ ra sức trách mắng chồng của mình, Chu Hạo cảm giác như mình đang mơ cứ đứng bất động cho cô mắng như thế nào thì mắng anh không lên tiếng phản bác.
An Hạ thì không nghĩ như vậy, cô tưởng anh đang xem thường lời nói của mình nên càng tức thêm. Cô đi đến giường cầm lấy cái gối đập vào người anh, miệng liên tục mắng.
“Chỉ giỏi uống chứ không giỏi nói, muốn uống chứ gì vậy đi mà uống đến chết luôn đi. Bỏ tôi ở lại làm quả phụ nuôi con luôn đi.”
“An Hạ à! Em rốt cuộc bị sao vậy? Có phải sau khi em tỉnh lại đã bị ảnh hưởng ở đâu không?”
Chu Hạo nắm chặt tay cô lại ngăn không cho cô kích động nữa, trên người cô đang bị thương không thể cử động mạnh. Anh vừa lo cho cô vừa cảm thấy cô hiện tại rất lạ, không phải cô hận anh lắm sao?
“Tôi rất bình thường anh có nghe không, tôi cũng tỉnh táo hơn anh luôn đấy. Tôi hỏi anh tại sao anh lại uống rượu?”
Chu Hạo như một đứa trẻ làm sai mà ngoan ngoãn nhận tội.
“Anh chỉ uống chút mà thôi.”
An Hạ gật đầu coi như biết đáp án, cô xoay người bỏ đi nhưng chưa được mấy bước thì quay lại lần nữa đánh vào người anh.
“Uống một chút cũng không được, khái niệm một chút của anh là cơ thể có thể loạng choạng đứng không vững như vậy sao?”
“Anh làm gì mặc kệ anh, em đừng có quan tâm đến.”
Chu Hạo không muốn đôi co với cô nữa mà thẳng thừng đi ra cửa, nhưng khi bước ra khỏi cửa thì thấy hai tên mặc áo đen chắn hai bên.
An Hạ quay lưng về phía cửa mở giọng thờ ơ nói:
“Cho anh ta đi.”
Chu Hạo khựng chân tại chỗ hồi lâu cuối cùng cũng chấp nhận sự thật đi ra khỏi khách sạn.
An Hạ từ cửa sổ nhìn xuống, hai tay khoanh lại, mắt nhìn chằm vào bóng lưng đơn độc đi trên phố.
“Mặc kệ anh tìm cách trốn em như thế nào, em cũng sẽ bắt anh về cho bằng được.”
Chương 134: Muốn Sinh Con Cho Anh
Mấy ngày sau Chu Hạo thấy dường như cuộc sống của mình trở về như trước, những chuyện ngày trước xảy ra chỉ là một giấc mơ thoáng qua. Có thể cô chỉ là nhất thời đến tìm anh vậy chứ không có ý giữ chân anh lại lâu.
Anh cầm ly rượu trong tay lắc lắc xong ngửa đầu uống sạch, không có cô ở đây sẽ không có ai dám ngăn anh uống rượu nữa.
Không phải anh không nghe lời bác sĩ căn dặn chỉ là đối với anh hiện tại, rượu là bạn tâm sự của anh, nó có thể làm cho anh quên đi nỗi nhớ nhung về cô. An Hạ cùng đàn em ngồi ở bàn cách anh không xa, mày cô nhíu đến lợi hại miệng khẽ thì thầm:
“Đợi khi em bắt được anh rồi em sẽ xử tội anh.” Bên đây Chu Hạo vẫn không hay biết gì vẫn thưởng thức rượu của mình một cách say sưa còn An Hạ đã đi đến quầy rượu từ lúc nào. Cô thì thầm bên tai người pha chế gì đó rồi lấy tay chỉ hướng Chu Hạo đang ngồi, người đó gật đầu với cô như đã hiểu, An Hạ lúc này mới hài lòng quay lại chỗ của mình ngồi.
Một giờ sau An Hạ đi theo thuộc hạ của mình vào khách sạn chỗ cô ở, đợi bọn họ thả anh xuống giường thì mới khóa cửa lại.
Cô đi đến cởi giày anh ra, chỉnh lại tư thế của anh cho ngay ngắn. Nhìn anh mê man ngủ mà cô nở nụ cười thích thú. Đúng vậy, cô lúc nãy đã căn dặn người phục vụ đổi cho anh loại rượu mạnh nhất, cô không tin anh có thể chống đỡ nổi. Lần này cô sử dụng cách này đối với anh và cô sẽ không cho anh uống thêm giọt nào lần sau.
Vừa định với tay cởi nút áo anh ra thì điện thoại trong túi xách vang lên.
“Mẹ đã tìm thấy ba chưa?”
An Hạ đưa mắt nhìn Chu Hạo, tay vuốt ve khuôn mặt cân xứng và góc cạnh hoàn hảo của anh, miệng nở nụ cười thích thú trả lời.
“Đã tìm được rồi, con trai yên tâm ở nhà ngoan ngoãn mẹ sẽ sớm mang ba về cho con.”
“Dạ, mà mẹ này mẹ nuôi có em bé rồi á.” “Cái gì?”
An Hạ hốt hoảng thốt lên, mắt cô mở to như không tin vào chuyện này. Làm sao có thể như vậy được, đứa bé là con của ai? Không lẽ.?
“Con nói có thật không? Vậy cha của em bé là…?
“Là chú Hàn Thiên ạ.”
An Hạ không ngờ hai người họ lại nhanh như vậy, xem ra ai cũng gấp gáp không chờ được nữa.
“Được rồi, mẹ đã biết, mẹ sẽ nói chuyện với mẹ nuôi của con sau.”
An Hạ trở lại công việc của mình, cô đưa tay cởi từng nút áo của anh ra, bờ ngực cường tráng cứ thế lộ ra trước mắt cô. Tay An Hạ khựng lại, mặt đỏ ửng ngại ngùng. Mặc dù mấy ngày trước cô mạnh miệng trêu chọc anh nhưng cô cũng không hơn gì, năm đó vốn dĩ bị anh cưỡng ép nên đâu có nhìn kĩ hình dáng của anh như thế nào.
Bây giờ nhìn kỹ thấy thân hình và khuôn mặt của anh thật sự quá hoàn hảo, múi cân xứng đủ quyến rũ không quá thô, cơ ngực to lớn trong thật hấp dẫn. Anh có góc nghiêng rất cuốn hút, xương hàm anh rõ rệt khiến ai nhìn cũng say mê.
An Hạ chống tay lên ngực anh quan sát khuôn mặt đang ngủ say của anh mà khẽ nở nụ cười thật tươi. “Biết vậy em đã sớm quan sát anh kĩ hơn một chút.”
Không để mất thêm thời gian nữa, cô cởi hết những gì còn sót lại trên người anh ra. Nhìn cậu nhỏ của anh to lớn mà An Hạ sợ hãi nhăn mặt hết sức khó coi. Mặc dù cô đã mang thai và sinh con cho anh luôn rồi nhưng cô vẫn không thể nào quên được những đau đớn mà anh mang lại.
An Hạ nhìn tới nhìn lui xong quyết định cởi đồ của mình ra, kinh nghiệm của cô hoàn toàn là con số không nên cô đành phải cúi người xuống vụng về hôn lên bờ môi khẽ mở của anh, môi anh rất mềm nếu không phải anh đang nằm đây cô cứ nghĩ mình đang hôn lên đôi môi của phụ nữ.
Chu Hạo trong mê man cảm nhận được trên môi mình có gì đó chạm vào, anh còn cảm nhận được nó đang từ từ tiến sâu vào khoang miệng của mình, mắt anh khẽ mở ra xem nhưng không thể nào nhìn rõ cảnh vật xung quanh được vì độ cồn trong người vẫn chưa vơi đi hết.
An Hạ giữa lúc muốn bật khóc vì không biết bản thân nên làm gì nữa thì cánh tay đang để bên người cô kéo cô ngã xuống lồng ngực. Tình thế thay đổi cô dưới anh trên, An Hạ hốt hoảng nhìn người đàn ông mắt lim dim nhìn mình.
“Em đang định làm gì?”
“Muốn sinh con cho anh.”
An Hạ không chần chừ mà nói trắng ra với anh, Chu Hạo dường như nghe được chuyện cười anh bật cười khanh khách, xong không nể tình búng mạnh vào trán An Hạ.
“Em có bị sao không? Sinh con cho kẻ thù? Em nằm viện lâu đến ngáo rồi à?”
An Hạ ôm lấy trán mình mặt nhăn lại khẽ quát:
“Anh không biết đau sao?”
Chu Hạo không muốn nói thêm với cô mà cẩn thận tách người ra khỏi An Hạ, đứng lên chỉnh sửa lại quần áo của mình.
“Đừng nghĩ chuốc say được anh thì muốn làm gì thì làm.”
An Hạ không tin anh có thể nhịn được với sức hút của mình nếu không năm đó đã không làm cô đến có thai. Cô đứng bật dậy nhân lúc anh không để ý quật anh ngã xuống giường, tay cô nhanh chóng chạm lên cậu nhỏ của anh.
Chu Hạo không kịp phản ứng, cô đụng vào khiến anh phải hít vào một hơi để kìm nén lại cảm xúc của mình. Anh đã lâu không có giải tỏa nên khi bàn tay mềm mại của cô vừa chạm vào đã có phản ứng. An Hạ thấy anh thật sự thay đổi sắc mặt liền không nhân nhượng đưa tay kéo khóa quần anh xuống, tay trực tiếp luồn vào trong xoa bóp chỗ đang dần to lớn lên của anh. Chu Hạo lấy tay đè tay cô lại, hơi thở hổn hển nói với cô:
“Em.em đừng có làm chuyện sẵn bậy.” An Hạ không để ý anh nữa mà cúi người xuống hôn lên cổ của anh, tay vẫn vuốt ve lên xuống cậu nhỏ. Chu Hạo không biết cô lại giở trò điên khùng gì nhưng sự việc này là ngoài tầm kiểm soát của anh.
Anh lật người đặt cô dưới thân, ánh mắt mơ màng nhiễm đầy dục vọng nhìn cô gái nhỏ nằm bên dưới mình. Tay của cô vẫn còn đang ở trong đũng quần của anh, mắt ngây thơ nhìn vào ánh mắt đỏ ngầu của Chu Hạo.
“Em có biết em đang làm chuyện gì không?” An Hạ không trả lời mà tay đột nhiên tăng sức cầm lấy vật nhỏ của anh siết chặt, Chu Hạo hít một hơi thật sâu cố nhịn lại cơn khao khát của mình. Ấy vậy mà An Hạ càng lớn gan hơn đưa tay kéo đầu anh xuống hôn lên môi anh.
Cơn kích thích nhanh chóng đánh mất lý trí còn sót lại của anh, Chu Hạo kéo tay cô ra khỏi quần của mình rồi nhanh chóng xé rách bộ váy cô đang mặc rồi lao đến bên cô như một con thú.
Đến khi anh thật sự tiến vào, mặt mày An Hạ trở nên xanh mét. Chu Hạo thấy hình như có gì bất ổn nên nhìn xuống cô nhăn mặt lại nhịn đi cơn đau đớn. Chu Hạo cất giọng khàn khàn hỏi cô:
“Em làm sao vậy?”
An Hạ mếu máo nói không nên lời, cô cứ nghĩ chỉ có lần đầu mới đau đến như thế nhưng cô hình như đã nghĩ sai rồi, bây giờ cô rất là đau, có lẽ còn đau hơn khi lần đầu làm với anh nữa.
“Em đau quá, có phải của anh lớn hơn rồi không?”
Mặt Chu Hạo hết xanh rồi đỏ thay đổi như một con tắc kè vì câu hỏi của cô, anh làm sao biết cậu nhỏ của mình có thay đổi hay không vì từ khi cô đi anh có gần gũi với ai đâu.
“Làm sao bây giờ, em đau quá.”
“Vậy…vậy chúng ta dừng ở đây đi.”
Chương 135: Anh Về Với Mẹ Con Em Đi
An Hạ vội lắc đầu không chịu, cô đưa hai tay ra ôm chặt lấy eo Chu Hạo. Tuy thân dưới truyền đến cơn đau rất dữ dội nhưng cô không thể bỏ qua cơ hội này được. An Hạ biết rõ hiện tại đầu óc của Chu Hạo vẫn còn mơ hồ chưa được tỉnh táo vì rượu vẫn còn trong người.
Chu Hạo đưa ánh mắt khó xử nhìn cô, động tác nãy giờ vẫn dừng lại không có dấu hiệu tiến tới hay thụt lùi. An Hạ thấy anh cứ im lặng như vậy bèn dùng chiều nước mắt làm khó anh. Nghĩ là làm, chỉ mới mấy giây mà cô đã nước mắt ngắn nước mắt dài nghẹn ngào nói với Chu Hạo: “Sao anh không cử động?”
“Anh…”
Chu Hạo nghệt mặt ra không biết cô khóc vì anh làm đau hay khóc vì anh không di chuyển, đến cuối cùng anh vẫn là người không hiểu cô muốn gì nhất. Từ đầu đến cuối anh vẫn là con cờ năm trong tay An Hạ, tùy cô muốn chơi sao chơi.
An Hạ không để ý đến anh nữa, cô dùng hết sức lực của mình đẩy ngã anh xuống, cô ngồi lên người anh nhịn đi cơn đau đớn mà bắt đầu luân chuyển. Thấy cô thật sự chấp nhận làm chuyện thân mật này, Chu Hạo mới có thể biết được đáp án chắc chắn mà cô muốn.
Anh nhanh chóng thay đổi tư thế chuyển bị động sang chủ động, là một người đàn ông sao có thể để phụ nữ cưỡi lên. Tuy trong đầu nghĩ như vậy nhưng thật ra sự thật không phải như thế, anh biết rất rõ tư thế cô vừa làm sẽ khiến hạ thân cảm thấy đau đớn hơn là anh tự động làm.
Sau đó trong phòng vang lên âm thanh ái muội cùng tiếng thở dốc của hai người, An Hạ lúc đầu còn cảm thấy đau nhưng sau đó dần chuyển sang thoải mái và hòa cùng một chỗ với anh. Cuộc vận động như vậy cứ kéo dài cho đến sáng hôm sau.
Chu Hạo là người thức dậy trước tiên, anh nhìn xuống cô gái nhỏ đang nằm trong lòng mình ngủ một cách say sưa. Đêm qua anh cứ nghĩ mình vì gặp lại cô mà nhớ nhung nên dẫn đến giấc mộng xuân nhưng không ngờ đó là sự thật.
Anh nhịn không được cúi đầu xuống hôn lên mái tóc mềm mại, suôn mượt của cô. Chu Hạo đặt cằm lên đỉnh đầu An Hạ, vòng tay không tự chủ siết chặt cô hơn, khó khăn lắm mới có thể ở bên cô thì anh nhất định sẽ tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi nào.
“An Hạ! Đến cuối cùng em muốn sao đây? Anh đã làm theo ý em rời khỏi Chu Thị cho em tất cả những gì em muốn rồi nhưng tại sao khi anh thật sự buông tay thì em lại chạy theo?”
Ngắm cô một lúc, Chu Hạo nhìn thời gian không còn sớm anh phải rời đi trước khi cô tỉnh để không bị cô quấn lấy như vậy nữa. Như nhớ ra chuyện ngày hôm qua anh khẽ nói thầm bên tai cô:
“Xin lỗi, anh không thể để cho em mang thai đứa thứ hai được. Anh không biết lí do em tìm anh là gì, nhưng anh thật lòng không thể đáp ứng nguyện vọng cho em thêm một đứa con.”
Lúc An Hạ tỉnh đã là ba giờ sau, cô mở mắt ra việc đầu tiên chính là sờ soạng bên cạnh để tìm bóng dáng của anh nhưng cô sờ mãi vẫn không chạm bất cứ thứ gì. Nỗi sợ hãi lần nữa bao vây lấy An Hạ, cô ngồi bật dậy đảo mắt nhìn khắp phòng tìm kiếm bóng hình của Chu Hạo.
An Hạ tức giận quăng mạnh chiếc gối xuống sàn, đã đi đến bước này rồi tại sao anh vẫn không chịu theo cô về? Anh không hiểu tấm lòng mà cô dành cho anh sao? Nói anh nhất thời ngốc đâu có sai, đã trao thân cho anh luôn rồi mà anh còn nghĩ cô hận anh sao?
Cô xoay người qua muốn lấy điện thoại thì thấy trên kệ có vỉ thuốc, kế bên còn kèm một tờ giấy.
“Em uống thuốc đi, anh không muốn chúng ta có thêm mối ràng buộc nào nữa.”
An Hạ không thể khống chế được tâm trạng của mình ngay lúc này. Cô vò nát tờ giấy lại xong bước xuống giường cầm theo vỉ thuốc đi đến sọt rác vứt một cách không thương tiếc.
“Anh muốn uống thì uống đi, tôi sẽ không giết con của mình.”
Nói xong cô nhìn xuống bụng của mình, tay khẽ đưa lên xoa xoa lần nữa thì thầm:
“Bảo bối, con có thể đến bên mẹ để bắt ba con về không?”
Biết là cơ hội một lần thụ thai rất khó nhưng cô vẫn nuôi hi vọng cho mình, An Hạ cầm điện thoại bấm nút gọi đi.
“Các người nhanh chóng tìm ra tung tích của Chu Hạo cho tôi, bắt bằng được anh ta về khách sạn gặp tôi ngay.”
Đám thuộc hạ của An Hạ sau đó mất hơn bốn ngày mới tìm được nơi ở của Chu Hạo, hắn điện báo cô ngay nhưng lúc này An Hạ đã thay đổi ý định. Cô biết Chu Hạo có võ sẽ không để thuộc hạ của cô bắt đi một cách dễ dàng như vậy, nên cô đành chọn cách bản thân tự đi đến đó.
Nhìn căn nhà nhỏ xập xệ e rằng chỉ chứa đủ vài người mà đáy lòng An Hạ không khỏi chua xót. Thân là Tổng giám đốc của Chu Thị một công ty có tầm cỡ mà phải đi đến bước ngày hôm nay như vậy sao? Sống tạm bợ trong ngồi nhà mà từ nhỏ đến bây giờ chưa từng đặt chân vào.
An Hạ điều chỉnh lại tâm trạng, cô từ từ cẩn thận bước vào trong. Đập vào mắt cô là một Chu Hạo cắm đầy râu ria, anh đang ăn vội một ly mì còn đang nóng bốc khói, nước mắt từ khóe mắt không nhịn được chảy ào ra.
Hành động đưa mì vào miệng của Chu Hạo khi thấy cô liền cứng đờ lại, ánh mắt lảng tránh nhìn đi nơi khác. An Hạ tiếp tục tiến lại gần chỗ anh đang ngồi rồi ngồi xuống kế bên Chu Hạo khoác lấy tay anh. “Anh về với em và con đi Chu Hạo.”
Anh như nghe được chuyện cười, nuốt mấy cọng mì còn trong miệng xuống, hất tay cô ra tiếp tục ăn mì của mình còn không quên buông lời chế giễu.
“Cô điên rồi, tôi như ngày hôm nay không phải theo đúng ý của cô sao?”
“Chúng ta chưa nói chuyện rõ ràng sao anh đã vội để lại lá thư mà bản thân tự rời đi như thế?”
Anh đặt mạnh ly mì xuống đứng thắng người nhìn cô một cách lạnh nhạt, nhìn thấy anh tỏ vẻ xa lạ với mình khiến lòng An Hạ càng chua xót hơn, chỉ mới mấy ngày mà sao anh lại thành người như thế này. “Tôi là người kiêu ngạo không đời nào tôi có thể chấp nhận người ta đuổi mình rồi mới chịu đi. Từ lúc số cổ phần chuyển sang tên cô, tôi và cô coi như chấm dứt ân oán với nhau rồi.”
Nước mắt An Hạ rơi ra nhiều hơn, nếu Chu Hạo đã cố tình tránh né khích bác để cô rời đi như vậy thì cô cũng không nhân nhượng nữa mà đứng dậy, bước gần về phía anh. Ánh mắt không còn đau lòng nữa mà thay vào đó là vẻ mặt lạnh nhạt.
“Vậy anh nói xem, tại sao năm năm trước lại vì tôi phế đi đôi chân của Lâm Uyển Nhi? Khiến cô ta thân bại danh liệt bị người ta xỉa xói không xem ra gì?” “Chỉ là tôi không thích bị ai đó giở thủ đoạn sau lưng mình thôi.”
Chu Hạo siết chặt hai tay lại xoay người hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Chuyện này sao cô lại biết được? Ai đã nói cho cô biết? Nhưng trước mắt đây không phải là điều mà anh quan tâm, cái quan trọng trước mắt là dụ được An Hạ rời khỏi đây. “Anh vẫn không chịu thừa nhận chứ gì?” An Hạ tiến sát lại phía anh hơn, đặt tay lên bờ ngực của anh. Chu Hạo muốn né tránh nhưng bị cô mạnh tay ngăn cản lại.
“Vậy còn chuyện say sỉn đau khổ vì để vụt mất người mình thương thì sao? Còn chuyện ngày ngày đến bệnh viện chăm sóc, nói chuyện với cô gái hôn mê hai tháng trời, chấp nhận đợi cô ấy trong thầm lặng đến khi cô gái ấy tỉnh lại thì sao?” Nói đến đây An Hạ bỗng hét lên:
“Anh đừng nói với em đây chỉ vì trả nợ những gì lúc trước đã thiếu em.”
“Đúng vậy, tôi chính là đang làm như thế đấy em vừa lòng chưa?”
An Hạ lắc đầu một cách bất lực, cô nhìn anh chua xót, tay gạt đi giọt nước mắt vừa rơi ra xong cười gượng gạo.
“Được, xem như hôm nay tôi và anh không còn ân oán, nợ nần gì nữa. Từ nay về sau anh đi đường anh, tôi đi đường tôi.”
Nhìn bóng lưng cô quay đi trái tim Chu Hạo như muốn xé nát ra, cô đi rời căn nhã lại trở về trạng thái tĩnh lặng. Không biết từ bao giờ anh lại ghét cảm giác này như thế, có lẽ vì thiếu đi hình bóng và tiếng nói của cô.
Chương 136: Anh Cút Khỏi Mắt Em Ngay
An Hạ tức đến mức thân thể run lên cầm cập mà không có chỗ nào để phát tiết, cô xoay người nhìn lại căn nhà nhỏ phía sau hai tay siết chặt lại thành nắm đấm.
“Phải làm cách nào mới khiến anh quay về đây?” An Hạ đau đầu đưa tay lên xoa nhẹ nơi thái dương, cô bỏ hết công việc chạy qua đây để tìm anh vậy mà bị anh từ chối phũ phàng như vậy. Nếu anh đã nhất quyết như thế thì em chỉ còn cách cho anh tự nguyện đi về.
Cô đi đến quán Bar quen thuộc của Chu Hạo hay ngồi uống, An Hạ không nghĩ ngợi gì mà kêu lên một chai rượu cho mình, cô dặn đám thuộc hạ ra ngoài đợi còn cô tự ở trong đây uống rượu giải sầu, khi nào bản thân không chống cự được sẽ kêu người đưa về.
Nhìn rượu sóng sánh long lanh di chuyển trong ly, đáy lòng An Hạ dâng lên nỗi đau đớn khôn nguôi. Nếu như là trước kia khi thấy tình trạng của Chu Hạo bây giờ sẽ thích thú và không hề thương hại tí nào mà thẳng thừng nói câu đáng đời với anh. Nhưng bây giờ đã khác, hai người không còn như xưa, chuyện năm đó cũng dần hé mở ra sự thật, cô làm sao có thể bỏ mặc anh nơi đất khách quê người này được chứ.
Nghĩ đến chuyện lúc chiều, cơn tức trong lồng ngực của cô lại nổi lên. An Hạ nâng ly rượu lên dứt khoát uống một hơi không chừa lại một giọt nào. Uống thêm vài ly nữa cảm thấy bản thân vẫn chưa đã, An Hạ vứt ly rượu sang một bên, tay với lấy chai rượu đưa lên miệng từ từ hớp từng ngụm.
Dạ dày truyền đến cơn khó chịu, cũng đúng thôi cô chưa ăn gì đã uống nhiều rượu không bị ảnh hưởng mới là lạ. Nhưng cô không quan tâm, điều bây giờ cô đang nghĩ chỉ có uống thật nhiều để quên đi sầu, nếu anh nói nó là bạn tâm sự thì cô cũng muốn thử.
Sau khi An Hạ rời khỏi không bao lâu thì Chu Hạo dọn dẹp lại mọi thứ trong nhà xong cũng đi ra ngoài. Vẫn như mọi khi anh sẽ đến quán Bar uống cho thật bản thân ngủ một giấc không hay biết gì cho say, qua ngày thế thì anh đã mãn nguyện rồi.
Vừa bước vào cửa, Chu Hạo đi lại chỗ mà mình hay ngồi nhưng khi đi được nửa đoạn đường như có điều gì thôi thúc khiến anh nhìn sang bên phải. Nhanh chóng anh bắt gặp ngay hình ảnh An Hạ đang cầm chai rượu uống khí thế, thân thể có chút xiêu vẹo ngồi không vững.
Chu Hạo khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, anh không thể tin được bản thân đang nhìn thấy gì trước mặt. Anh cứ nghĩ cô về khách sạn nghỉ ngơi xong ngày mai sẽ bay về Thành phố A, không ngờ cô lại chạy đến nơi này. Nhưng người của cô đâu, sao bọn chúng lại để cô thân gái một mình uống say nơi này. Bước chân của Chu Hạo không tự chủ được hướng chỗ An Hạ đi đến, anh không do dự cướp lại chai rượu trong tay cô đặt mạnh lên bàn, tay kia nằm lấy cổ tay An Hạ kéo cả người cô đứng dậy. Biểu cảm trên mặt anh hết sức khó coi, mày nhăn lại xong cất giọng nói khó chịu:
“Em làm gì vậy? Em muốn chết hay sao mà uống hết chai rượu mạnh như thế này chứ?”
An Hạ mơ màng nhìn người trước mắt mình, cô lắc đầu mấy cái cho bớt cơn chóng mặt. Giọng nói này vang lên trong đầu của cô sao quen quá, giống như Chu Hạo đang đứng trước mặt cô trách mắng cô vậy. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua, cô biết anh làm sao ở đây được, có lẽ cô say đến không biết bản thân đang nghĩ gì luôn rồi.
“Anh là ai, mau thả tôi ra?”
Cô cố gắng thoát khỏi vòng tay của người đàn ông đang ôm chặt lấy mình. Mặt An Hạ không vui, khi không từ đâu bay ra một tên cản cô thế này. An Hạ không khách sáo ở trên người anh ta làm loạn. Mặc kệ người này là ai đi nữa, bây giờ cô chỉ muốn khóc cho thật đã, nói hết những gì trong lòng mình ra. “Chu Hạo đáng ghét, sao anh có thể nhẫn tâm với em như thế?”
Chu Hạo nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đang chôn chặt trong lòng anh, nghe cô mắng mình anh không khỏi nở nụ cười gượng gạo. Tay không tự chủ được đưa lên xoa nhẹ tấm lưng bé nhỏ của cô, hình như cô ốm đi rồi.
“Anh chỉ là muốn tốt cho hai chúng ta mà thôi.” An Hạ cựa quậy thân thể, cô đang cố gắng tập trung xem tai mình vừa nghe những gì. Cô đẩy người đang ôm mình ra, mở to mắt nhìn thật kỹ người trước mặt. Đến khi xác định là ai cô lập tức nổi cáu hét lên:
“Cút, anh cút khỏi mắt em ngay.”
An Hạ lạnh nhạt nhìn anh, tay hướng cửa chỉ đuổi anh đi. Những người xung quanh bất ngờ bị tiếng la của cô mà dừng lại mọi động tác, tất cả hướng mắt nhìn về phía hai người xem xảy ra chuyện gì. Chu Hạo là người tỉnh táo nên nhận ra không khí có chút không được tự nhiên, riêng An Hạ thì mặc kệ họ giờ đây cô chỉ quan tâm đến cái người có trái tim sắt đá này. Anh đuổi cô đi xong bây giờ lại chạy đến đây ngăn cô để làm gì? Thương hại cô hay sao? Nghĩ đến điều đó cô khóc òa lên, Chu Hạo hốt hoảng cùng bối rối anh đi đến lao vội nước mắt đang chảy ra trên mặt An Hạ, miệng lắp bắp lên tiếng:
“Em…em làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe nói cho anh biết với.”
Nhưng anh vừa chạm tay vào đã bị cô hất mạnh ra, tay chỉ thắng vào mặt anh giọng điệu lên án vang lên:
“Anh dám bỏ vợ bỏ con chạy đến đây trốn anh có phải là đàn ông hay không hả? Uổng công tôi tha thứ cho anh, cực khổ một mình đi đến nơi xa xôi này để tìm anh về. Vậy mà anh thì sao, anh lạnh nhạt không xem tôi ra gì. Chu Hạo từ khi nào anh trở nên tàn nhẫn với tôi như thế?”
Im lặng một lát An Hạ tiếp tục nói:
“Không đúng, đó giờ anh có tốt với tôi đâu mà giờ tôi đứng đây trách anh, tất cả đều do tôi dễ mềm lòng, bỏ qua cho anh hết mọi chuyện. Tôi sai rồi, quyết định ngày hôm nay của tôi hoàn toàn sai rồi, tôi không nên quá hi vọng vào người đã từng tổn thương tôi.”
Nghe cô chất vấn mình, mắt anh ửng đỏ vì đau lòng. Anh không nói gì đi đến bế cô lên rồi hiên ngang rời khỏi quán Bar. Để cô ở lại đây một hồi chắc quán sẽ bị cô quậy tan nát vì mất khống chế.
Chu Hạo cẩn thận đặt cô xuống giường, tay đưa lên vén mấy sợi tóc rơi trên trán An Hạ. Ánh mắt chua xót nhìn gương mặt đang ngủ say của cô, anh nhịn không được cúi người xuống hôn nhẹ lên trán An На.
“Em như vậy anh biết phải làm sao đây? Buông không nỡ mà không buông thì không được.”
Chu Hạo nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô đưa lên môi khẽ hôn. Đã năm năm rồi, giây phút gặp lại cô anh đã rất vui mừng nhưng khi biết cô về để trả thù, anh đã hụt hẫng như thế nào. Anh tạo điều kiện cho cô thuận lợi để đối phó với anh, cô xứng đáng có được như ngày hôm nay và anh không có điều gì hối tiếc cả.
Ngồi với cô một lúc, thấy An Hạ có dấu hiệu sắp tỉnh. Chu Hạo vội đứng lên đi ra cửa, trước khi rời đi anh còn ngoảnh mặt lại nhìn cô thì thầm:
“Anh xin lỗi, anh không thể nghe theo ý của em được khi anh chưa biết được tình cảm mà em dành cho anh có phải thật lòng hay không, hay chỉ là thương hại một kẻ đau thương không còn gì trong tay này.”
Nói xong anh không do dự đóng chặt cửa lại bước khỏi khách sạn, bên trong phòng chỉ còn lại không gian tĩnh lặng không một tiếng ồn, An Hạ cứ thể ngủ một cách say sưa mà không hề biết người cô thương đã biến mất khỏi cuộc đời cô một lần nữa.
Chương 137: Chu Hạo! Anh Là Của Em
Từ ngày An Hạ phát hiện anh hoàn toàn biến khỏi tầm mắt của mình, cô vô cùng tuyệt vọng và đau đớn. Không còn cách nào khác cô đành phải quay lại Thành Phố A với dáng vẻ tiều tụy, sắc mặt tái nhợt không còn sức sống.
Mọi người ai nhìn thấy cũng lo lắng hỏi thăm, động viên cô nhưng An Hạ vẫn vậy, như người mất hồn ai nói gì làm gì cô đều không để ý đến. Suốt ngày nằm trong phòng, mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ đón ánh sáng.
Mãi cho đến một tuần sau cô lấy lại được tinh thần đi làm lại bình thường, nhưng ngay lúc này không biết có phải trong thời gian dài ăn uống không đầy đủ hay không mà cô kén ăn trông thấy. Món nào không vừa miệng hoặc tanh quá sẽ nôn ra và sợ hãi khi bị bắt ăn những món như vậy.
Đến khi mọi người trong nhà và bạn bè cảm thấy dấu hiệu đấy ngày càng nặng, cô không ăn được gì mới tra hỏi cô. An Hạ lúc này mới nhớ ra lần đó ở Pháp có cùng anh làm chuyện thân mật. Như không tin vào những gì mình nghĩ, cô kêu người làm chạy ra mua que thử thai về cho cô.
Từ nhà vệ sinh bước ra, mặt cô tràn đầy sự vui mừng khi thấy xuất hiện hai vạch rõ ràng trên mặt que. Tay cô run run siết chặt cây que, đây có phải món quà cuối cùng mà Chu Hạo dành tặng cho cô không?
An Hạ đi lại giường tay khẽ đặt trên chiếc bụng bằng phẳng của mình, miệng khẽ thì thầm:
“Cảm ơn con đã đến bên mẹ vào thời điểm này, chờ con lớn thêm một chút chúng ta sẽ bắt ba con chạy về với chúng ta có được không?”
Trong đầu An Hạ đã nghĩ ra được một kế hoạch dành cho Chu Hạo, chỉ là bây giờ không tiện cho lắm đợi vài tháng nữa cô sẽ thực hiện nó.
Khi An Hạ thông báo tin vui cho mọi người, ai cũng bất ngờ và chúc mừng cô. Đặc biệt nội Chu khi nghe tin đã kêu người đưa bà đến gặp cô ngay. An Hạ thấy bà miệng nở nụ cười thật tươi, đưa tay đỡ lấy bà ngồi xuống giường.
“Cháu dâu ngoan, con vậy mà lại mang thai con của Hạo sao?”
An Hạ ngượng ngùng cúi mặt xuống gật đầu thừa nhận với bà, tuy là chuyện vui nhưng cô không còn mặt mũi nào nhìn ai. Vì vốn dĩ đi tìm người về mà lại về tay không, bản thân thì lại phát hiện mang thai, cha đứa bé giờ đi nơi nào cũng không biết, nói cô thất bại đâu có sai.
Nội Chu biết cô đang nghĩ gì, bàn tay nhăn nheo của bà nắm lấy bàn tay mềm mại của An Hạ, ánh mắt bà nhìn cô một cách chân thành.
“Cảm ơn con đã cho Chu gia thêm một đứa cháu.” Cô nhìn bà cười lắc đầu, đây vốn dĩ là điều mà cô muốn kia mà. Chỉ là cô vẫn chưa đưa được ba tụi nhỏ về nên còn chút buồn tủi thôi. Nghĩ đến điều đó mặt cô xụ xuống không còn nét vui tươi trên mặt nữa.
Nội Chu thở dài một hơi, miệng không nhịn được mà trách móc.
“Thẳng cháu trai này của bà thật tệ mà, làm con người ta mang thai rồi chạy trốn đâu mất. Nếu bà tìm được nó rồi bà sẽ không tha cho nó đâu.”
An Hạ nghe bà nói vừa buồn cười mà vừa lo lắng cho Chu Hạo, dù sao đứa bé này do cô tính kế mới có được chứ không phải anh tự nguyện.
“Anh ấy lúc đó còn bắt cháu uống thuốc tránh thai nữa, nếu lần đó cháu uống thì đứa nhỏ đã không được hình thành rồi.”
An Hạ cảm thấy may mắn vì quyết định đem vứt vỉ thuốc của cô là hoàn toàn đúng đắn, không vì hành động của anh mà tức giận quên mất lý trí. Nội Chu trừng mắt nhìn cô xong bà cau mày lại hỏi:
“Con nói sao? Thằng Hạo nó dám làm vậy sao? Được rồi, chờ nó về bà chặt hai chân nó xem nó còn dám làm ra chuyện này nữa không?”
“Con chỉ nói vậy thôi, chứ nội đừng nhẫn tâm làm thế không thì con của con sẽ có người ba bị tàn tật thì sao?”
An Hạ nửa thật nửa đùa nói với bà, biết bà nội nóng tính chuyện lại liên quan đến cháu chắt cô tin lời bà nói sẽ làm thật. Chỉ là anh đáng bị như vậy, không cần bà ra tay cô cũng có cách trừng trị anh.
Mùa hè năm hai không hai mươi, Di Nhã mang thai được tám tháng cô ấy cực khổ tay ôm lấy bụng di chuyển bước đi lại ghế sô pha ngồi. Hôm nay Hàn Thiên có công việc ở công ty nên trong nhà chỉ có cô ấy và mấy người giúp việc. Vốn cậu muốn đưa cô ấy theo nhưng thấy tinh thần của cô có chút mệt mỏi nên cậu căn dặn người làm trông chừng cô ấy cậu sẽ về ngay.
Hai người đã sống chung với nhau cũng gần sáu tháng rồi, thời gian qua đối với Di Nhã như một giấc mơ. Cô bỗng có một người chồng chu đáo, tử tế chăm sóc cho mình từng li từng tí, bọn họ còn sắp chào đón đứa con gái sắp ra đời nữa. Cả nhà ba người sẽ sống hạnh phúc với nhau.
Ở một diễn biến khác, An Hạ đưa tay xoa nhẹ chiếc bụng đã hơi nhô cao của mình, hiện con của cô đã hơn bốn tháng nhìn khoảng thời gian cô ốm nghén chịu khổ mà càng tức giận với Chu Hạo hơn. Đứa con đầu tiên không có anh bên cạnh đã đành, vậy mà đứa thứ hai cũng không. Miệng An Hạ mếu máo nói thầm:
“Anh làm chồng gì kì vậy?”
An Ngọc từ ngoài bước vào bưng một chén canh hạt sen cho cô, nhìn thấy chị mặt An Hạ thay đổi thái độ ngay nhưng không qua mắt được An Ngọc, cô ấy giả vờ trêu:
“Có người nhớ chồng rồi.”
“Em làm gì có, người đàn ông thối đó giờ không biết chạy đi đâu mất rồi nữa, bỏ em ở lại đây mang thai nặng nề không hỏi thăm một tiếng.” Giọng điệu hờn dỗi của An Hạ vang lên đều đều bên tai An Ngọc, cô ấy khẽ cười rồi đưa tay nhẹ xõa lên vùng bụng.
“Em định bao giờ đi tìm Chu Hạo nữa?”
“Ngày mai.”
An Hạ không do dự trả lời ngay, ánh mắt gian manh của cô nhìn về một hướng. Cô đợi lâu như vậy cũng đến ngày bắt anh về rồi. Không phải cô im lặng là chấp nhận bản thân buông tha cho anh đâu.
Mặt An Ngọc nghệch ra không hiểu An Hạ đang suy nghĩ cái gì, cô có nghe lầm câu nói vừa rồi của An Hạ hay không?
“Em nói gì thế? Em biết chỗ Chu Hạo đang ở sao?”
“Không biết.”
An Hạ nhìn chị mình lắc đầu trả lời một cách thành thật, sau khi nghe được đáp án mày An Ngọc nhíu lại gặng hỏi:
“Thế em nói mai đi tìm là sao?”
“Thì là vậy đó, rồi chị sẽ biết thôi. Còn bây giờ em muốn đi ngủ dưỡng sức cho trận đấu cuối cùng này với anh ấy.”
Khóe môi An Hạ nhịn không được nâng lên khẽ mỉm cười thích thú, ván cược này cô cực khổ lắm mới bày ra nhất định phải khiến cho Chu Hạo tự chui đầu vào lưới, nếu thất bại e là cả đời này cô và anh cứ vậy mà lạc mất nhau.
An Ngọc thấy em gái của mình không chịu nói nên không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ đi ra ngoài đóng cửa lại. Với suy nghĩ của em gái cô chưa bao giờ nắm bắt được. Như việc nó hận Chu Hạo đến thấu xương mà bất ngờ quay lại chạy đi tìm cậu ta còn mang theo đứa con từ Pháp về nữa chứ.
Nằm trên giường An Hạ không khỏi liên tưởng đến vẻ mặt của Chu Hạo vào ngày mai khi biết được cô có thai sẽ như thế nào. Anh có vui hay không? Hay lại tức giận bắt cô đi phá? Dù gì anh đã kêu cô uống thuốc không cho cô có con rồi còn gì.
Nhưng có chuyện gì đi nữa cô cũng nhất quyết khiến anh phải đầu hàng dưới tay cô.
“Chu Hạo! Rồi anh sẽ là của em.”
Chương 138: Em Có Thai Là Thật Hay Giả?
Chu Hạo vốn dĩ vẫn ở lại nước Pháp chỉ là anh di chuyển nơi ở mà thôi, lúc đó có lẽ bởi vì An Hạ quá tuyệt vọng và mệt mỏi nên chấp nhận buông tay quay trở về Thành Phố A.
Anh đang làm thêm ở một cửa hàng nhỏ kiếm thêm thu nhập để sống qua ngày thì điện thoại Tiểu A gọi đến, anh chậm rãi lấy ra nghe:
“Tổng giám đốc lão phu nhân có chuyện rồi, anh mau về nước ngay bà đang nằm bệnh viện đường A.”
Thân thể anh cứng đờ lại, anh không còn nghe được lời nói tiếp theo của Tiểu A là gì nữa mà chạy lại xin phép bà chủ cho nghỉ việc vì nhà có chuyện gấp. Bà chủ là một người tốt, tính tính lại thiện lương nghe anh nói nhà có chuyện đã lấy lương phát trước cho anh còn căn dặn anh đi đường cẩn thận đừng quá lo lắng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chu Hạo gật đầu vô cùng biết ơn nhìn bà xong nhanh chóng chạy vội đi.
Khi anh xuống máy bay đã lập tức chạy ngay đến bệnh viện mà Tiểu A nói, nhưng lúc này đường xá lại đông hơn bình thường khiến chiếc taxi anh đang ngồi dường như dậm chân tại chỗ, không di chuyển hơn được nữa.
Chu Hạo nhìn ngó khắp nơi xem hiện tại mình đang ở đâu, sau khi xác định vị trí, anh muốn đẩy cửa chạy ra thì màn hình led treo hai bên đường xuất hiện một đoạn nói chuyện, giọng nữ ngọt ngào trong trẻo cứ thế vang lên.
“Xin chào mọi người, tôi là Diệp An Hạ Tổng giám đốc công ty Tàng Kiếm và Chu Thị. Hôm nay tôi muốn xin mọi người ít phút mong là mọi người thông cảm giùm tôi.”
Nghe giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, mọi động tác của Chu Hạo cứng đờ lại anh không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn lên màn hình, nơi đó đang có hình bóng cô gái anh nhớ thương từng ngày. Nhưng Chu Hạo chưa kịp định hình lại tâm trạng của mình đã hốt hoảng nhìn chằm vào phần bụng nhô cao của An Hạ.
Tiếp theo giọng nói An Hạ vang lên đều đều. “Sở dĩ hôm nay tôi đứng đây là muốn thông qua mạng internet gửi lời nhắn đến người chồng cũ của tôi, anh Chu Hạo Tổng giám đốc tiền nhiệm của Chu Thị.”
An Hạ nhìn thẳng vào ống kính, hít một hơi thật sâu. Ván cược này có như thế nào cô cũng muốn thử một lần. Hai tay cô đưa lên ôm lấy chiếc bụng của mình, đáy lòng thầm nói:
“Bảo bối, con phải động viên ủng hộ mẹ nha con.” Sau khi thấy tâm trạng đã ổn, cô lần nữa nói tiếp:
“Chu Hạo! Em không biết bây giờ anh đang ở đâu, có thấy được, nghe được những gì hôm nay em nói hay không. Nhưng em muốn nói với anh là anh làm ba lần nữa rồi.”
An Hạ nói đến đây nước mắt không tự chủ được rơi xuống, cô đưa tay lên gạt đi những giọt còn vương trên má nghẹn ngào nói:
“Thời gian qua em chịu khổ vì con như vậy mà anh không hề ở bên cạnh em, anh có còn lương tâm hay không? Khiến em mang thai xong bỏ trốn không một tin tức. Anh như vậy về sau em biết phải nói với con như thế nào về ba của nó đây?”
“Tại sao anh không chịu về với mẹ con em? Em đã cố gắng khuyên nhủ anh rồi mà anh vẫn không tin em là sao? Em không biết, em cho anh thời hạn một tuần anh phải về với em ngay, nếu không em sẽ nói cho cả Thế Giới biết anh làm em có bầu xong chối bỏ trách nhiệm.”
“Ai nói anh không chịu trách nhiệm với con?” Chu Hạo mở cửa hiên ngang đi về phía An Hạ đang đứng, ánh mắt yêu thương anh nhìn chằm vào dáng người nhỏ bé mang chiếc bụng to kia. Cứ ngỡ sau đó sẽ là khung cảnh đầy lãng mạn, hai người ôm lấy nhau thắm thiết để vơi đi nỗi nhớ nhung nhưng sự thật lại trái ngang không như mọi người tưởng. Sau khi Chu Hạo xuất hiện, anh từ tốn đi về phía cô. Nhưng An Hạ khi thấy anh liền kích động, cô khó khăn cầm lấy hai chiếc giày của mình quăng mạnh về hướng Chu Hạo rồi quát lên.
“Cuối cùng anh cũng chịu xuất hiện rồi sao? Anh có giỏi chạy nữa đi, chạy biển khỏi đời em luôn đi.” Nhìn bộ dáng giận dỗi của cô, đáy mắt Chu Hạo không nhịn được hiện lên ý cười nồng đậm. Đây mới thật sự là người con gái anh thương, đôi khi bướng bỉnh nhưng lại rất mềm yếu.
Thấy anh không có thái độ gì hối lỗi mà còn cười nhạo cô hơn, An Hạ tức giận ném chiếc giày còn lại vào người anh rồi không nói lời nào mà bỏ đi. Không phải cô không sợ anh lần nữa bỏ chạy mà là cô đã cho người bao vây nơi này lại rồi, anh có vào chứ không có ra nên việc cô có thể tự nhiên rời đi như vậy là điều dễ hiểu.
Chu Hạo thấy cô chuẩn bị bước xuống cầu thang thì gấp gáp chạy đến, trước mặt bao người bế ngang cô lên. An Hạ vì quá bất ngờ mà choáng váng một trận, đến khi hoàn hồn thì cảm nhận được môi mình có thứ gì đó mềm mại chạm vào. Cô mở to mắt ra nhìn thì thấy khuôn mặt phóng đại của Chu Hạo trong tầm mắt.
An Hạ đưa hai tay lên đánh loạn xạ trên người anh, miệng hé răng “um ưm” muốn đẩy anh ra nhưng vô ích. Biết xung quanh còn có nhiều người nên Chu Hạo không dám làm điều gì xằng bậy, chỉ hôn nhẹ lên môi cô để cô bình tĩnh lại rồi mới bế cô đi lại chỗ vừa nãy.
An Hạ không hiểu anh đang muốn làm gì, mà cứ
mặt anh muốn mang mình đi đâu thì mang, dù sao anh ở đây rồi cô không sợ mình cô đơn nữa. Chu Hạo hướng người về ống kính khẽ cúi đầu, giọng trầm ấm của anh cất lên trong không gian yên tĩnh.
“Chuyện ngày hôm nay thật sự đã làm phiền mọi người rồi, thật ra chúng tôi có chút chuyện hiểu lầm nhau nên mới xảy ra cớ sự như này. Tôi thành thật xin lỗi vì vợ của tôi đã làm mất thời gian của mọi người như vậy. Hiện tại vợ tôi đang mang thai, tâm trạng không được ổn định nên mới nói bừa như thế.”
Anh nói đến đây, An Hạ chợt xen vào nhỏ giọng nói:
“Thật ra anh ấy rất yêu tôi và không có vụ không chịu trách nhiệm gì ở đây cả. Chỉ là tôi muốn mượn việc này lừa anh ấy lộ diện mà thôi. Có một số việc tôi không thể nói cụ thể được nhưng mong mọi người hiểu và bỏ qua cho tôi vì sự bất tiện này.”
An Hạ ngồi yên trên giường, ánh mắt né tránh nhìn ra ngoài cửa sổ. Chu Hạo đang đứng kế bên khoanh tay lại nhìn cô khó chịu, mày kiếm của anh đã nhắn đến mức khó coi rồi. Xem ra lần này anh ấy rất tức giận, nhưng ai kêu không chịu liên lạc với cô. Chu Hạo không thể im lặng được nữa anh ngồi xuống nắm lấy hai vai cô kéo qua, ép cô đối diện với mình.
“Nói cho anh biết, em có thai là thật hay giả?” An Hạ khiếp sợ quay sang nhìn Chu Hạo xong tức giận đứng lên trước mặt anh từ trên cao nhìn xuống hét.
“Giả cái đầu anh, có phải anh uống rượu đến mức đầu óc không còn minh mẫn hay không? Bụng tôi to như thế này mà anh lại nghi ngờ nó là giả?” An Hạ vừa thở phì phò, vừa đưa tay kéo váy lên lộ ra chiếc bụng to tròn cho Chu Hạo xem, anh biết mình nói sai khiến cô nổi cáu nên lập tức kéo cô ngồi xuống nhỏ giọng nói:
“Anh xin lỗi, anh không phải không có ý đó. Chỉ là anh khá bất ngờ chuyện anh làm có một lần lại khiến em dính bầu thôi.”
An Hạ bĩu môi khinh thường anh.
“Ai đời tự nghĩ bản thân lại yếu cơ chứ?”
Mặt Chu Hạo tái xanh lại, cô tại sao lại có thể nghĩ đến việc anh tự chế bản thân chứ. Thật sự anh nói đầu có sai, tỷ lệ quan hệ một lần dính thai thật sự rất hiếm và anh là một trong những trường hợp như vậy. Nên nói anh may mắn hay xui xẻo đây khi bị cô lần nữa nằm thóp đây.
Chương 139: An Hạ Tuyệt Vọng
Như chợt nhớ ra chuyện gì, Chu Hạo hốt hoảng buông An Hạ ra đứng lên định bước ra cửa. An Hạ nhìn anh có dấu hiệu muốn chạy trốn liền hớt ha hớt hải la lên:
“Anh định bỏ mẹ con em lần nữa sao? Anh mà như vậy thì cả đời này em sẽ hận chết anh, cái đồ vô lương tâm.”
An Hạ khóc nức nở mắng anh, cô không còn đủ sức lực chạy lại phía anh nữa. Nếu ngày hôm nay Chu Hạo bước ra khỏi cánh cửa này xem như cô không còn muốn anh thêm nữa, tìm kiếm lâu như vậy mà anh vẫn không hiểu cho mình thì cô biết phải làm sao đây?
Chu Hạo khiếp sợ chạy đến ôm lấy cô vào lòng, tay nhanh chóng lau nước mắt cho cô, giọng trầm ẩm an ủi:
“Ngoan, anh có bỏ em đâu. Chỉ là anh nghe Tiểu A nói bà nội đang nhập viện nên mới chạy về đây. Giờ anh phải đến xem bà như thế nào trước rồi về nói chuyện với em sau.”
“Bà không có bị làm sao cả.”
Lúc này ngoài cửa quản gia Lý đỡ lấy nội Chu bước vào, phía sau còn có nhiều người đi theo nữa, ba mẹ của An Hạ, Hàn Thiên, Lãnh Thần, Thiên Băng, Di Nhã và có cả Ân Khánh nữa. Mặt Chu Hạo ngơ ngác nhìn xung quanh, sao anh có cảm giác mình bị giăng bẫy thế này, lạnh nhạt hỏi:
“Có phải mấy người bày mưu hay không?” Nội Chu vừa thấy anh về đã vui đến mức cười híp cả mắt nhưng khi thấy anh đưa thái độ không đồng tình ra nói chuyện liền nỗi trận lôi đình. Bà nâng cái cây gậy lên hướng chân anh đánh tới.
“Anh xem anh làm ra loại chuyện gì rồi, làm cháu dâu mang thai xong bỏ đi. Anh có biết mấy tháng nay nó phải trải qua trận ốm nghén cực khổ như thế nào không? Còn anh thì sao? Trốn ở cái xó nào không ai hay biết. Nếu tôi không gặng hỏi Tiểu A thì có lẽ đến lúc An Hạ sanh anh cũng không hề biết chuyện này.”
Sự việc này vốn anh chưa từng nghĩ bản thân sẽ gặp phải. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy chiếc bụng to lớn của cô thông qua màn hình led anh không thể quên được cảm giác hoảng sợ của mình lúc đó là như thế nào. Anh nhanh chóng điện hỏi Tiểu A xem cô đang ở đầu và chạy đến đó ngay, thậm chí anh quên mất việc mình về đây vì bà nội chứ không phải vì cô.
“Đứa bé này thật ra con đâu có mong muốn, đó là một tai nạn và con không hề hay biết.”
Chu Hạo tàn nhẫn nói lời tuyệt tình, ánh mắt ngấn nước của An Hạ nhìn vào bóng dáng anh đang ngồi bên cạnh. Miệng nở nụ cười gượng gạo, nước mắt lần nữa tuôn rơi. Chỉ khác lần này cô không nháo nữa mà lặng lẽ đưa tay lên gạt cái vòng tay anh đang ôm mình xuống. Thân thể cố gắng nhích người ra xa anh, Chu Hạo nhìn cô như vậy vô cùng đau lòng, định tiến lại thì bị giọng nói lạnh lùng của cô ngăn cản. “Anh đi đi, trong chuyện này người có lỗi là tôi không liên quan gì đến anh cả. Hôm nay tôi chính thức nói lời tha thứ cho anh, ân oán của chúng ta chính thức hòa giải ngay tại đây. Đứa con này do tôi tính kế mà có, anh không tự nguyện nên tôi sẽ không ép anh chịu trách nhiệm.”
Mọi người đứng xung quanh nhìn cảnh trước mắt lập tức nhíu mày đến lợi hại, nội Chu thở dồn dập bàn tay run rẩy chỉ thắng vào mặt Chu Hạo nhưng bà không thốt nổi nên lời.
Thiên Băng bế đứa bé trên tay, cô mới vừa sinh được hai tháng vốn dĩ còn ở nhà tịnh dưỡng nhưng khi biết anh trai về nước liền không do dự kêu Lãnh Thần chở cô đến đây. Giây phút thấy anh mình bằng da bằng thịt đứng trước mặt mình cô đã vui đến nhường nào, nhưng khi anh ấy phủ nhận mối quan hệ của mình với chị dâu, cô thật sự cảm thấy anh hai thật xa cách, không còn là người cô yêu mến lúc trước nữa.
“Anh sao lại nói chị dâu như vậy?”
“Anh và An Hạ đã ly hôn rồi nên cô ấy không còn là chị dâu của em nữa, hơn thế cô ấy còn là cháu nuôi của bà nội, bây giờ là em nuôi của hai chúng ta thì làm sao có quan hệ tình cảm với nhau. Đứa bé này vốn dĩ không được phép có mặt trên đời.”
An Hạ thật sự mất bình tĩnh cô đưa tay lên hướng mặt anh đánh xuống.
“Anh cút khỏi đây cho tôi, tôi sẽ không để anh giết con tôi đâu.” mẹ An Hạ vẫn im lặng để cho con mình giải Ba quyết, ông bà vốn dĩ không thể xen ngang vào chuyện của con gái. Dù sao cậu ta cũng không còn là con rể của ông bà nên không tiện để nói chuyện. Hàn Thiên, Lãnh Thần như nổi cáu lên định xông đến đánh anh một trận nhưng bị Ân Khánh ngăn lại.
“Hai người đừng manh động, tôi tin Chu Hạo đang bày kế gì đấy.”
Không phải cậu không tức giận khi thấy Chu Hạo đối xử với người con gái mình thương như vậy, nhưng cậu muốn thử xem Chu Hạo định làm gì tiếp theo. Nếu anh ta bỏ rơi An Hạ thật thì cậu sẽ không tha cho anh ta.
Nội Chu ôm lấy ngực trái của mình, nhỏ giọng lên tiếng:
“Chỉ vì mối quan hệ như vậy mà anh chối bỏ hai mẹ con An Hạ sao? Nếu như bà nói đồng ý cho phép hai đứa thì con có chịu ở bên nó hay không?”
Chu Hạo ngồi thẳng lưng lại, miệng khẽ nở nụ cười gượng gạo rồi lắc đầu.
“Một lão phu nhân của Chu Thị thì làm sao có thể nuốt lời được, năm đó con cầu xin nội như thế nào nội có cho con đâu. Hại con mất đi cơ hội năm năm, nội nói xem tâm con giờ đã chết thì sao có thể sống lại đây.”
“Chu Hạo! Là nội sai, nội không nên để con chịu thiệt. An Hạ đang mang thai, con bé cũng bỏ qua cho con rồi, hay con buông bỏ khúc mắc này đi.” An Hạ nhìn nội Chu hạ mình trước anh như vậy mà chua xót không thôi. Cô đỡ lấy bụng của mình bước qua bên cạnh giường đưa tay ra nắm lấy cổ tay Chu Hạo kéo đi.
“Tôi không cần anh nữa, anh rời khỏi đây đi anh đừng làm khó mọi người nữa. Từ đây về sau tôi sẽ không xen vào cuộc sống của anh nữa.”
Đáy lòng Chu Hạo run lên nhưng anh không phản ứng gì vẫn ngồi lì chỗ đó không có dấu hiệu nhúc nhích. Thấy anh như vậy, An Hạ không còn cách nào nữa chân từ từ hạ xuống định quỳ cầu xin anh thì cánh tay Chu Hạo bỗng đưa ra ôm lấy eo cô, tay kia che bụng bầu của cô cho không đụng vào cạnh giường, giây sau An Hạ đã ngồi trọn trong lòng Chu Hạo.
Ánh mắt không vui của anh nhìn cô gái nhỏ này, thật là anh chỉ muốn bà nội thừa nhận mối quan hệ của bọn họ thôi chứ đâu có nói anh không muốn cô đâu.
“Mọi người ra ngoài đi, con có chuyện muốn nói với An Hạ.”
“Cậu không được ép buộc con bé phá thai nha, nếu không Diệp gia dù có tán gia bại sản cũng không tha cho cậu.”
Cha của An Hạ nhịn không được buông lời cảnh cáo, nhìn con gái cưng bị ức hiếp lòng ông đau như cắt. Chu Hạo ngẩng đầu lên nhìn ông, miệng nở nụ cười chân thành.
“Con sẽ không làm gì quá đáng đâu ba.” Chữ ba như kích thích mọi người, họ bắt đầu không hiểu Chu Hạo đang định bày trò gì, nhưng thấy anh cứ nhất quyết muốn mọi người rời khỏi nên đành chấp nhận lặng lẽ lùi ra.
Trong phòng giờ đây chỉ còn lại cô và anh, không gian tĩnh lặng đến đáng sợ. An Hạ nghe rõ tiếng thở đều đều của anh, cảm nhận được anh đang ở bên cạnh mình nhưng sao xa cách quá.
“Không ai ở đây nữa, anh buông tôi ra được rồi không cần phải diễn kịch ân ái cho ai xem.”
Chương 140: Nói Hết Sự Thật Cho Nhau Nghe
Dù cô nói như thế nào Chu Hạo vẫn không buông tay ra mà thậm chí còn siết chặt vòng tay hơn, anh cúi thấp đầu xuống miệng khẽ nở nụ cười hạnh phúc. Cô gái anh thương cuối cùng cũng có ngày được anh ôm lấy rồi.
An Hạ thấy anh không có hành động gì càng tức giận hơn, cô vùng vẫy muốn tránh thoát cái vòng tay này. Cô không có dũng cảm hưởng thụ sự ưu đãi mà người đàn ông này dành cho cô.
“Buông ra, mau buông ra.”
Chu Hạo nhìn cái miệng chu chu của cô nhịn không được cúi thấp người hướng môi cô hôn xuống, không có ai làm kỳ đà cản mũi ở đây anh vô tư muốn làm chuyện xằng bậy gì thì làm. An Hạ có chút bất ngờ, cơ thể cô cứng đờ lại giây sau mới đưa tay đặt lên ngực anh đẩy anh ra. Chu Hạo không cho cô lùi bước, anh đưa tay lên ôm
lấy gáy cô ép sát về phía mình, nhân cơ hội cô không để ý mà đưa lưỡi vào sâu trong khoang miệng hút hết mật ngọt mà cô mang lại. An Hạ sau mấy phút giằng co không làm lại anh thì buông vũ khí đầu hàng, cô muốn bỏ hết nhưng gánh nặng mà hòa mình vào anh một lần.
Xem như cô tham lam muốn hưởng thụ lần cuối. An Hạ đưa tay lên ôm lấy cổ anh nghênh đón nụ hôn cuồng nhiệt của anh. Chu Hạo một tay đặt ở trên lưng cô nhẹ nhàng cùng cô ngã xuống giường. Biết cô đã chấp nhận mình anh hôn một cách quyết liệt hơn, xong anh dời xuống chiếc cổ thơm tho của cô mà hôn lấy còn không quên cắn nhẹ trên chiếc cổ trắng mịn kia.
An Hạ cứ tưởng phút sau bản thân lần nữa bị anh ăn sạch nhưng ngay phút mấu chột Chu Hạo dừng lại, anh không đứng lên mà chôn mặt vào ngực cô thì thầm.
“Xém chút mất lý trí làm ảnh hưởng đến con rồi.” An Hạ tưởng mình nghe lầm, mắt trợn to lắp bắp hỏi:
“Anh…anh nói cái gì?”
“Khổ cho em rồi, từ nay về sau anh sẽ đối tốt với ba mẹ con em.”
Nước mắt An Hạ lần lượt rớt xuống, cô chờ câu nói này của anh lâu lắm rồi. Nhưng cô không phải là người dễ thỏa hiệp như vậy, chuyện lúc nãy như một vết dao nằm sâu trong đáy lòng của An Hạ vậy. “Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, như lời anh nói vừa nãy đứa nhỏ này xuất hiện không phải do anh mong muốn.”
Chu Hạo ngẩng đầu lên nhìn cô, An Hạ không chịu được ánh mắt yêu thương đó mà quay người tránh né. Anh không cho cô tìm cách trốn tránh mà nâng mặt cô hướng về phía mình rồi nở nụ cười thật quyến rũ.
“Bà xã, thật ra những gì anh nói vừa rồi hoàn toàn không đúng sự thật. Anh chỉ muốn bà nội chấp nhận mối quan hệ của chúng ta nên mới nói như vậy thôi.” “Bà nội có ngăn cản chúng ta đâu.”
Cô không vui phản bác lại.
“Em không biết thôi, năm năm trước anh đã van xin bà hết lời để biết tung tích của em để mang em về. Nhưng bà không chịu còn nói anh và em hiện giờ là anh em không thể có mối quan hệ tình cảm nam nữ nào được.”
Ánh mắt long lanh nhìn anh không chớp mắt.
“Vậy có phải vì điều này mà anh trốn em không chịu về với em không?”
Chu Hạo lắc đầu phủ nhận ngay, anh chòm người đến hôn nhẹ lên vầng trán cao của cô. Tay anh chóng lên giường để giảm trọng lượng của bản thân không để mình đè lên bụng của cô.
“Không phải, mà vì anh không biết được em tìm anh vì lí do gì. Nếu là tình yêu thì anh không tin, em về đây để trả thù anh thì làm sao có chuyện em yêu
Chu Hạo bất lực ôm lấy trán của mình, mày anh nhăn lại trông khó coi vô cùng. An Hạ nhìn anh như vậy lè lưỡi cười thích thú, người đàn ông này dù có như thế nào vẫn bại dưới tay của cô, mãi là người của cô.
An Hạ nhích người lại gần anh, hai tay ôm lấy cổ Chu Hạo giọng nũng nịu nói:
“Anh từ bao giờ phát hiện bản thân yêu em? Hay chỉ vì cảm thấy bản thân có lỗi muốn tạ lỗi với em?” Chu Hạo nhìn sâu vào mắt cô, anh thấy được sự chờ mong của An Hạ đối với câu trả lời này. Dù sao cũng đi đến bước này rồi, hôm nay anh muốn buông thả bản thân nói hết mọi chuyện với cô.
“Từ khi em còn ở bên cạnh anh, những hành động đối xử tệ với em thực chất anh đang cố tình khiến bản thân bác bỏ chuyện mình yêu em. Anh lúc đó rất hoảng vì trong lòng anh luôn nghĩ Uyển Nhi là cô gái anh yêu nhất, cô ta đến với anh lúc anh gặp khó khăn nên anh không thể phản bội cô ta. Nhưng khi em bắt anh ký giấy ly hôn, điều mà anh ngay từ khi bắt đầu cuộc hôn nhân mong muốn nhất, vậy mà ngay khoảnh khắc đó anh lại do dự. Anh không muốn mất em, em đi rồi anh như một kẻ điên chạy đi tìm em khắp nơi, lục tung mọi ngóc ngách lên tìm em nhưng vẫn không thấy bóng dáng em đâu.”
“Năm năm đó đối với anh như một cực hình, khi em quay lại anh đã rất vui mừng nhưng lại tuyệt vọng và đau khổ khi nhận ra em về là để trả thù anh. Bao nhiêu niềm tin đợi chờ của anh giây phút ấy tan vỡ không còn lại gì.”
An Hạ càng nghe, cô càng xác định được mình quyết định cho cả hai cơ hội là đúng đắn.
“Anh biết không? Cuộc sống của em từ nhỏ đã không được vui vẻ nên mới hình thành một cô gái kiêu ngạo, mạnh mẽ như ngày hôm nay. Vì những lần trút giận vô cớ đó của anh khiến em từ lòng biết ơn chuyển thành hận thù. Em ở nước ngoài cố gắng xây dựng công ty chỉ muốn một ngày nào đó trở về đối phó với anh thôi.”
“Nhưng tại thời điểm anh bỏ mạng cứu em, không hiểu sao trái tim em lại đau. Những việc anh làm dần dần em biết được, em thật sự đã động lòng và mới vất vả đi qua tận Pháp tìm kiếm anh quay về, vậy mà…”
Nghĩ đến những lời lạnh nhạt mà Chu Hạo từng nói tổn thương mình mà An Hạ không khỏi tủi thân. Chu Hạo ôm lấy cô vào lòng, tay xoa nhẹ tấm lưng mỏng manh. An Hạ vốn dĩ không hề mạnh mẽ như lời cô nói, bên trong cô có sự mềm yếu mà cô cố che giấu.
“Anh xin lỗi, là anh sai anh nên nói chuyện rõ ràng hơn với em. Từ nay về sau mọi chuyện anh đều nghe em hết, em là bà hoàng của anh.” An Hạ cuối cùng bị anh chọc cười mà chôn mặt vào ngực anh trốn tránh. Chu Hạo không trêu cô ngược lại còn ôm chặt hơn, chỉ sợ buông ra cô lại biến mất khỏi mắt anh lần nữa.