1. Home
  2. Truyện Ngôn Tình
  3. Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng
  4. Tập 13: Em Tìm Ai Thế? (c121-c130)

Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng

Tập 13: Em Tìm Ai Thế? (c121-c130)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 121: Em Tìm Ai Thế?

Di Nhã nghe cậu nói vậy nhưng vẫn không hiểu được ý cậu rốt cuộc là gì, nhưng khi bản thân bị cậu cho vào tròng và khóc thét dưới thân cậu thì lúc đó mới hiểu dụng ý cậu nói ra.

Còn Hàn Thiên thì lại bá đạo nhìn Di Nhã tuyên bố: “Nếu em mang thai, anh không tin em không làm vợ anh.”

Thật ra thì cậu chỉ là học theo hai thắng bạn của mình thôi, trước mắt có Lãnh Thần đã rước được Thiên Băng về dinh. Chu Hạo thì phải xem số phận của nó rồi, nhưng cậu thật sự tin vào năng lực của mình nha.

Nhưng có điều Hàn Thiên không biết vì Lãnh Thần làm cách đó mà phải chạy tới chạy lui cầu xin Thiên Băng đủ điều, chuộc lỗi với cô ấy khá nhiều mới có như ngày hôm nay. Chính vì không biết chuyện đó, nên bây giờ Hàn Thiên lặp lại vết xe đỗ của bạn thân mình.

Di Nhã giận đến tím mặt, cô bất chấp cơ thể còn đau nhức của mình mà đẩy cậu ra, giận giữ bỏ vào phòng tằm. Di Nhã thay đồ một cách nhanh chóng mà đến Hàn Thiên cũng đỡ không kịp. Đến khi thấy cô bước đến cửa lúc này cậu mới gấp gáp chạy đến ôm lấy cô hỏi:

“Em sao vậy? Giận anh sao?”

“Tôi nào dám giận người xem tôi là máy đẻ.” “Hả? Ai nói anh xem em là máy đẻ?”

Di Nhã không muốn đôi co thêm với cậu, cố gắng tách ra khỏi người cậu rời đi nhưng chưa đi được mấy bước đã bị Hàn Thiên ôm lại vào lòng rồi đi đến bên giường để cô xuống.

“Anh xin lỗi, là anh sai. Anh chỉ là hết cách mới học theo hai thằng bạn của mình thôi.”

“Anh..”

Di Nhã thật hết cách với cậu mà, chuyện gì không học lại đi học mấy chuyện khùng điên này. Hàn Thiên biết mình sai nên cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng đầu lên nhìn cô, dù gì người sai từ đầu tới cuối vẫn là cậu, cậu không nên ép buộc cô mà phải để cô tự nguyện.

“Được rồi không trách anh nữa, nhưng mà từ nay về sau không được học theo người ta mấy cái trò không nên như vậy có được không?”

“Được được, nghe theo em hết.”

Hàn Thiên gật đầu lia lịa, miệng cười hớn hở vì được cô tha thứ.

[…]

Hôm sau Chu Hạo lại đến bệnh viện nhưng đi đến cửa phòng đã bắt gặp An Ngọc, anh nhớ rất rõ người này là chị của An Hạ. Anh đi đến lễ phép cúi người xuống chào cô ấy.

An Ngọc lại không thoải mái như anh, thái độ cô ấy lạnh nhạt như không thân thiết gì với anh. Cũng đúng người hại em gái cưng của mình đang đứng trước mặt mình thì thử hỏi làm sao có thể nói chuyện tử tế được đây?

“Tôi muốn nói chuyện với cậu.”

“Được”

An Ngọc và anh đi đến hành lang gần đó, cả hai đứng nhìn ra ngoài trời xanh, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình. An Ngọc bất giác lên tiếng:

“Tôi nghe nói An Hạ đỡ đạn thay cậu?”

“Vâng.”

“Em gái tôi vì sao lại liên quan đến chuyện này? Tôi cần cậu cho tôi một đáp án cụ thể.” Chu Hạo không trốn tránh mà cúi đầu lần nữa nói sự

thật cho An Ngọc biết.

“Xin lỗi chị, chuyện do em gây ra nhưng lại làm liên lụy đến cô ấy. Em hứa từ nay về sau sẽ không để cô ấy vì em chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.”

An Ngọc thôi không nhìn anh và nhìn đi nơi khác.

“An Hạ rất hận cậu, chắc cậu biết chuyện này. Nhưng nó lại vì cậu mà đỡ viên đạn đố đồng nghĩa nó đã không còn oán hận cậu sâu sắc.”

Chu Hạo không phản đối câu nói này của An Ngọc bởi vì anh là người trong cuộc anh đã quá rõ chuyện này, chính vì thế anh mới quyết định rời xa cô.

“Em biết chuyện này và em đã có dự tính cho mình cả rồi, chỉ là em muốn nhìn cô ấy tỉnh lại rồi…sẽ ra nước ngoài.”

An Ngọc quay người qua nhìn thẳng vào mắt cậu, cô hỏi ngược lại.

“Cậu chắc chứ?”

Chu Hạo gật đầu một cái chắc nịch, giọng nói đầy kiên quyết.

“Em đã lên kế hoạch mấy tháng nay, chỉ chờ An Hạ tỉnh lại thôi. Em muốn nhìn thấy cô ấy một lần trước khi rời đi, nhưng em có cái này cần chị đưa lại cho cô ấy. Em không biết khi nào cô ấy tỉnh lại, nhưng em muốn người đưa nó cho An Hạ là chị.”

“Cậu không sợ tôi giấu đi bức thư này không đưa cho An Hạ sao? Cậu quên rằng để bảo vệ em gái tôi có thể làm tất cả.”

Anh lắc đầu phủ nhận lời An Ngọc nói, miệng khẽ nở nụ cười với cô. An Hạ có được người chị gái như thế này thật có phúc cho cô ấy, vì nếu ai ức hiếp An Hạ còn có chị gái ở bên cạnh bảo vệ.

“Em tin chị và em nghĩ chị sẽ không đối xử như thế với em đâu.”

Lúc này một y tá vội vã chạy ra, thấy hai người đang đứng đấy thì kêu lớn.

“Bệnh nhân phòng 1314 tỉnh lại rồi, hai người mau vào thăm cô ấy đi.”

An Ngọc và Chu Hạo vui mừng chạy đi ngay nhưng khi đến cửa chân Chu Hạo chạy chậm lại rồi dừng

hån, An Ngọc quay đầu lại hỏi:

“Cậu sao vậy?”

“Em ở bên ngoài được rồi, chị vào thăm cô ấy đi.” An Ngọc thở dài rồi mở cửa bước vào trong, An Hạ thấy chị của mình vào liền nở nụ cười thật tươi.

“Chị.”

“Chị đây, em thật là ngủ gì mà lâu thế.”

“Lâu lắm sao chị?”

“Hơn hai tháng rồi đấy cô nương.”

“Sao lại nhiều thế.”

Vì An Hạ vừa mới tỉnh lại sau hôn mê lâu nên giọng nói có chút khàn khàn nhưng không thể nào che giấu được sự đáng yêu của cô.

Chu Hạo ở ngoài mở hé cánh cửa nhìn vào trong, thấy sắc mặt cô đã khá hơn trước rất nhiều, nhìn cô cười nói vui vẻ anh cảm thấy công sức bao lâu nay anh bỏ ra thật sự đáng giá. Nụ cười của cô rất hiếm và anh muốn nó xuất hiện thường xuyên hơn, chỉ khi không có anh cô sẽ cười, anh biết rõ điều đó. An Hạ! Em ở lại mạnh khỏe, luôn tươi cười và sống hạnh phúc nha, anh đi đây. Tạm biệt em, người anh từng thương rất nhiều, chỉ là quá muộn.

Chu Hạo xoay người rời đi, bóng lưng cô quạnh của anh lặng lẽ đi dọc hành lang bệnh viện rồi ra khỏi cổng xong dần biến mất trong đám người qua lại. An Hạ đưa cặp mắt ngó nghiêng tìm kiếm ai đó bị An Ngọc bắt gặp hỏi:

“Em tìm ai thế?”

Rõ ràng trong lúc cô hôn mê đã nghe được giọng nói của anh vang vọng bên tai kia mà, sao lúc tỉnh lại thì không thấy bóng dáng đâu. Chần chừ một lúc cuối cùng cô mới hỏi chị:

“Chị có thấy Chu Hạo ở đâu không? Em hình như nghe được tiếng nói của anh ấy.”

An Ngọc vội thay đổi thái độ để che giấu cảm xúc của mình.

“Em còn dám nhắc đến tên đó, không phải vì hắn ta em có phải nằm viện lâu như vậy không?”

An Hạ cúi thấp đầu không nói gì thêm, sao chị cô lại thái độ lớn thế. Mặc dù chuyên do Chu Hạo gây ra nhưng anh ấy cũng đã vì cô mà dám hi sinh tính mạng của mình kia mà. Chị không hiểu sự tình lúc đó nên mới hiểu lầm Chu Hạo như thế.

An Ngọc nhìn An Hạ buồn bã mà đau lòng, xin lỗi em gái. Chị đã hứa với cậu ta nên không thể nào cho em biết được sự xuất hiện của Chu Hạo ở đây, mong em từ nay về sau sẽ sống tốt và không còn liên quan đến cậu ta nữa.

“Chị hai đừng có giận anh ấy, Chu Hạo lúc đó đã tự bắn vào chân mình để cứu em đấy, chuyện cũng một phần lỗi do em. Nếu em không dễ tin người thì không có ngày hôm nay.”

An Ngọc đi đến ôm cô vào lòng, tay xoa xoa tắm lưng nhỏ nhắn của cô.

“Chị hai biết rồi, em đừng có suy nghĩ nữa. Em mới tỉnh lại cần phải nghỉ ngơi thêm cho khỏe, khi nào sức khỏe đã tốt hơn rồi thì chúng ta nói tiếp chuyện này có được không?”

“Dạ chị.”

An Hạ sau đó ngoan ngoãn nằm xuống theo lời của chị và trò chuyện về những gì đã xảy ra trong mấy tháng qua

Chương 122: Gửi Người Anh Thương

Nghe tin cô tỉnh lại mọi người lập tức chạy đến bệnh viện ngay, chỉ có Thiên Bảo là được mọi người giấu không cho bé biết tình hình của mẹ mình mấy tháng nay. Di Nhã và Ân Khánh luôn viện lý do cô đi công tác chưa về kịp, phải chờ công việc hoàn thành xong hết mới về với nhóc.

Ân Khánh là người chạy đến trước, cậu gấp gáp bước lại giường cô đang ngồi. Lúc đầu thấy có một bóng đen từ đâu lao đến khiến An Hạ hốt hoảng mắt trợn to, nhưng khi xác định người đó là n Khánh thì cô mới thở ra một cách nhẹ nhõm rồi nói giọng trách móc. “Anh làm gì mà chạy như ma đuổi thế?”

Ân Khánh vừa điều chỉnh lại hơi thở vừa chậm rãi trả lời cô.

“Anh nghe chị hai nói em đã tỉnh nên mới vội vàng chạy đến đây xem em như thế nào.”

An Hạ lắc nhẹ đầu xong nở một nụ cười nhẹ trên môi với cậu, cô đưa tay qua lao đi mấy giọt mồ hôi đang chảy xuống trên vầng trán cao của cậu. Nhìn cậu như vậy cô càng thương hơn, không phải vì tình yêu mà là sự hết mình của cậu dành cho người khác. Đến bao giờ anh mới chịu buông tay em mà đi tìm hạnh phúc cho mình đây hả n Khánh? Em bây giờ đâu còn là An Hạ ngày xưa của anh nữa đâu.

“Em vẫn ở yên chỗ này chưa có đi đâu thì làm gì anh vội như thế.”

Ân Khánh im lặng nghe cô trách móc mình mà chỉ biết mỉm cười cho qua chứ không nói gì thêm. Đối với cậu, cô luôn là người quan trọng nhất trong cuộc đời của cậu. Tuy là hiện tại cô không còn tình cảm gì với cậu, nhưng cậu vẫn muốn làm những gì tốt đẹp nhất cho cô ấy.

Giữa lúc không khí có chút yên ắng hắn đi thì ngoài cửa xuất hiện thêm ba người, đó là Hàn Thiên, Lãnh Thần và Thiên Băng.

Thiên Băng chạy ào tới ôm lấy cô, nước mắt ngắn nước mắt dài nức nở nói:

“Sao đến bây giờ chị mới chịu tỉnh lại thế? Chị làm em sợ gần chết.”

An Hạ đưa hai tay lên xoa nhẹ tấm lưng mỏng manh nhỏ bé của Thiên Băng, ánh mắt hiện rõ sự cưng chiều bên trong.

“Chị hứa sẽ không có lần sau, sẽ không để mọi người lo lắng cho chị như thế nữa.”

Như chợt nhớ ra điều gì cô hướng mắt nhìn Lãnh Thần và Hàn Thiên, đôi mắt long lanh nhìn chằm vào hai người muốn nói nhưng lại không dám mở miệng. Hai người cũng hiểu được cô có ý muốn hỏi cái gì nên Hàn Thiên lên tiếng trước:

“Em có chuyện cần hỏi hai bọn anh sao?”

An Hạ gật nhẹ đầu xong đợi Thiên Băng rời khỏi người mình mới điều chỉnh lại tư thế nói: “Em…em muốn hỏi Chu Hạo sao rồi?” Hàn Thiên nghe đến đây ánh mắt né tránh nhìn đi nơi khác, cả Lãnh Thần và Thiên Băng cũng lạnh mặt lại không trả lời câu hỏi của cô.

An Hạ nhìn họ như có dự cảm điều gì không tốt nên nhướng người lên, giọng nói trở nên gấp gáp hơn. “Sao không ai trả lời em hết vậy? Có phải anh ấy xảy ra chuyện rồi hay không? Mọi người mau nói cho em biết đi chứ, đúng rồi hôm đó anh ấy đã cầm lấy cây súng và tự bắn vào chân của mình. Chân Chu Hạo có bị làm sao không? Có bị thương nặng hay không?” Càng hỏi giọng của An Hạ càng khủng hoảng hơn, n Khánh thấy vậy lòng đau như cắt, cậu bây giờ có thể khẳng định trong trái tim An Hạ đã có hình bóng của Chu Hạo rồi, chỉ là mấy năm nay cô ấy chỉ là che giấu đi mà thôi.

Hàn Thiên sợ cô kích động ảnh hưởng đến sức khỏe nên tiến lên vài bước, đứng gần cô hơn.

“Nó không sao cả, chỉ là…”

“Chỉ là sao?”

An Hạ chờ mong câu nói sau của Hàn Thiên, hai tay cô siết chặt đến mức có thể thấy cả gân xanh hiện lên.

“Chu Hạo đã rời khỏi Thành Phố A ra nước ngoài rồi nên con không cần lo lắng cho nó đâu, vết thương của nó đã khỏi hoàn toàn và không để lại di chứng gì cả.” Nội Chu được quản gia Lý đỡ lấy đi vào trong phòng, ánh mắt bà nhìn cô một cách trìu mến nhưng lời nói phát ra lại khiến cho nơi sâu thẳm trái tim An Hạ chợt nhói đau. Cô không hiểu vì sao mình lại như thế, không lẽ chỉ vì Chu Hạo đã quên đi mạng sống của mình mà cứu lấy cô một lần mà cô đội ơn anh nên mềm lòng?

Nội Chu thở dài một tiếng đi đến ngồi trước mắt cô, bàn tay già nua năm nào nay lại nhăn nheo hơn, tay bà run run cầm lấy bàn tay nhỏ bé mà lại mềm lại của An Hạ.

“Nội biết Chu Hạo nó đã làm nhiều chuyện khiến cháu không thể nào tha thứ được, nhưng hôm nay nó đi rồi. Nội ở đây muốn hỏi con một câu, con có chịu bỏ qua cho nó không? Coi như ân oán của nó và con không còn gì nữa, nó ra đi trả lại cuộc sống tự do cho con. Chu Hạo cũng nói với bà chuyện của Thiên Bảo, nó sẽ không giành quyền nuôi con với con, chỉ là nó muốn con cho nội được thường xuyên tới thăm cháu cố. Chu Hạo muốn thông qua nội để biết Thiên Bảo như thế nào.”

An Hạ cúi thấp đầu xuống, tâm trí của cô giờ phút này không thể nào nghe rõ được hết những gì mà nội Chu đang nói.

Chu Hạo thật sự rời khỏi cuộc sống của cô rồi sao? Thật sự vĩnh viễn không gặp lại anh nữa hay sao? Khóe mắt An Hạ cay cay, nhưng cô biết xung quanh còn có rất nhiều người, cô không thể nào thể hiện sự mềm lòng trước họ được. Cô không thể cho họ biết cô vì Chu Hạo mà rơi nước mắt.

“Về chuyện Thiên Bảo con sẽ cho mọi người gặp nó nên không cần lo con giấu nó đi, chỉ là chuyện buông bỏ xuống mọi thứ thì con cần thời gian suy nghĩ.”

“Được, bà nội chỉ nói như vậy chứ không có muốn ép buộc gì con.”

“Dạ”

Thiên Băng ôm lấy Lãnh Thần, mắt đỏ hoe nhỏ giọng hỏi:

“Anh hai thật sự ra nước ngoài hả ông xã? Sao em không nghe anh ấy nói gì hết vậy? Anh ấy không chào em tiếng nào mà đi rồi.”

Lãnh Thần thấy vợ khóc thì tâm can đau đớn không thôi, mỗi lần nhìn vợ yêu rơi nước mắt là lòng cậu lại mềm nhũn ra. Tay vội vàng đưa lên cẩn thận lao đi nước mắt rơi vương vãi trên mặt Thiên Băng rồi mới từ từ nói:

“Chắc giờ này nó đã lên máy bay rồi, thật ra Chu Hạo nó đã có kế hoạch từ trước, chỉ là tụi anh cũng vừa mới biết thôi, trước khi nó lên máy bay nó có điện thoại căn dặn tụi anh một số chuyện rồi không nói thêm gì tắt máy luôn.”

Thiên Băng dụi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào lòng Lãnh Thần, mũi khụt khịt nức nở. “Anh hai thật xấu, dù gì cũng phải nói một tiếng với mọi người chứ.” Lãnh Thần không nói gì thêm mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy vỗ về.

An Hạ nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện, tay cô siết càng mạnh hơn để khống chế cảm xúc của mình.

Đợi tất cả mọi người đã ra về, An Ngọc mới cầm lấy lá thư mà Chu Hạo nhờ cô đưa cho An Hạ đi đến gần An Hạ đang nằm thơ thẩn trên giường.

Nhìn em gái mình sau khi nghe tin tinh thần tụt xuống mà cô không khỏi chua xót, cô nghĩ em gái của mình động lòng rồi. Nhưng cô không chắc điều này là đúng, bởi vì trước đó An Hạ rất hận Chu Hạo. Tất cả người Chu gia và Diệp gia đều biết, lần trở về này cũng vì mục đích trả thù chứ không phải để hàn gắn. “Em không khỏe chỗ nào hay sao mà mặt không còn tươi cười như nào thế?”

An Hạ không lên tiếng mà chỉ khẽ quay sang nhìn chị của mình chớp mắt mấy cái rồi thôi.

An Ngọc ngồi xuống, đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc suôn mượt đen óng ánh của An Hạ rồi chậm rãi nói:

“Chị biết em đang suy nghĩ chuyện của cậu ta, chị xin lỗi vì đã giấu em chuyện cậu ta có mặt ở bệnh viện khi em vừa tỉnh lại. Chỉ là Chu Hạo dặn chị không được nói, còn nữa cậu ấy muốn chị đưa cho em thứ này.”

Nói xong An Hạ đặt nhẹ lá thư vào trong tay An Hạ, rồi cô ấy đứng lên đi ra ngoài còn không quên đóng cửa lại cho cô có không gian riêng.

An Hạ cầm tờ giấy trên tay mà run run, mắt nhìn vào thấy để dòng chữ nắn nót rất kĩ lưỡng.

Chương 123: Lá Thư Của Chu Hạo

An Hạ suy nghĩ hồi lâu mới từ từ mở lá thư ra, xuất hiện trước tiên là hàng chữ “Xin lỗi em vì anh không có can đảm đứng trước mặt nói lời tạ lỗi trực tiếp với em.”

An Hạ đưa mắt xuống đọc tiếp những dòng chữ còn lại.

Khi em thấy lá thư này thì anh đã lên máy bay và bay sang một đất nước khác rồi, một nơi mà cách rất xa em. Anh không biết nói gì ngoài câu xin em tha thứ cho những gì mà anh đã gây ra năm đó. Lần này em trở về chủ yếu để trả thù anh, thật ra anh biết em đứng phía sau từ rất lâu, chỉ là anh không muốn để em thất vọng nên mới im lặng. Tới đây em đừng nghĩ anh đang tự cao, cho mình cái gì cũng biết, chỉ là anh nghĩ đến em là vì ngoài em ra không ai có can đảm đứng ra để chống đối với anh như vậy cả.

Em thấy có phải là một câu chuyện cười hay không? Anh sống đến từng tuổi này chưa có ai lại có gan lớn muốn anh rời khỏi Chu Thị cả, duy chỉ có em. Họ nói vợ cũ của anh về đòi lại những gì anh đã thiếu cô ấy, anh nghĩ điều đó là đúng và anh sẵn sàng giao lại Chu Thị cho em. Em thay anh quản lý nó thật tốt nha, không phải vì anh mà là vì nó chính là công sức mà bà nội dựng lên, anh không muốn nó bị hủy hoại.

Còn về Thiên Bảo, anh không có tư cách giành lại quyền nuôi con hay là nhận con. Anh chỉ mong em có thể thay luôn phần của anh chăm sóc tốt cho con, anh nợ em và con rất nhiều nhưng anh không thể nào trả nợ trực tiếp được, ở gần anh hai người chỉ càng tổn thương thêm thôi.

Anh đi rồi, mọi chuyện giao lại cho em hết. Thứ em cần anh đều cho em, An Hạ…em có thể chấp nhận lời cầu xin này của anh hay không?

Cô đưa tay lên che đi tiếng nấc của mình, cô đã không thể kiếm được nước mắt của mình khi đọc đến đoạn thư này của Chu Hạo. Thư còn rất nhiều, nhưng sao cô cảm giác càng đọc càng đau đớn thế này. Chu Hạo, anh đã làm khiến tôi ra nông nỗi như ngày hôm nay vậy? Tôi không muốn kết quả như thế này anh có biết không?

Cánh môi An Hạ run run, đáy mắt chứa đầy hơi nước, cô hít một hơi thật sâu rồi đọc tiếp.

Bây giờ anh là một người trắng tay chỉ biết xin em một điều duy nhất, năm năm đối với anh như một cực hình, anh chạy đi tìm em khắp nơi, lục tung mọi ngóc ngách của thành phố và các nước ở trên Thế Giới. Nhưng đổi lại anh không hề tìm được tung tích của em, cũng đúng thôi, bên cạnh em có n Khánh, có cô bạn luật sư và cả..bạn thân Hàn Thiên và Lãnh Thần thì làm sao anh có thể tìm ra.

Anh không trách họ che giấu em để anh không tìm thấy mà anh còn phải cảm ơn họ vì đã thay anh chăm sóc em, cùng em nuôi lớn con chúng ta. Thời gian em mang thai và sinh con chắc khủng hoảng và tủi thân lắm vì không có anh bên cạnh. Nói như vậy cũng không đúng, nếu có anh bên cạnh có khi anh lại làm em kích động ảnh hưởng đến con hơn, em nói có đúng không?

Chuyện ngày hôm đó khiến em bị thương là ngoài dự tính của anh, anh không ngờ cô ta lại sai khiến anh của mình đến để trả thù khiến em bị vạ lây. Em yên tâm từ nay về sau em và con sẽ bình an không còn gặp tình huống như vậy nữa.

Những gì anh muốn nói với em thì cũng đã nói hết rồi, thư dài đến mấy thì đến lúc cũng phải kết thúc. Cuối thư anh chúc em hạnh phúc bên người em yêu, anh tin chắc cậu ta sẽ không vì quá khứ của em mà buông tay em đâu. Phần đời còn lại anh mong em bình an, sống vui vẻ không phiền muộn và quên đi những đau buồn trong quá khứ.

Tạm biệt em, người anh từng thương rất nhiều, chỉ là đã quá muộn để nhận ra.

Chu Hạo.

An Hạ tức giận vò nát tờ giấy lại rồi quăng mạnh xuống sàn, hô hấp dồn dập, mắt nhìn chăm chăm lá thư bị nhăn nhúm nằm lăn lóc ở góc bàn.

Nghe tiếng hét An Ngọc đang ngồi ở bên ngoài chờ hoảng hốt đẩy cửa đi vào trong, cảnh tượng trước mắt khiến cô ấy lúng túng cùng sợ hãi chạy đến ôm lấy An Hạ vào lòng rồi vội vàng hỏi: “Em làm sao thế? Sao lại khóc ra nông nỗi này?” Tay cô bấu lấy một góc áo của An Ngọc, giọng nức nở kèm theo đau đớn thốt lên:

“Tại sao anh ấy không chịu gặp mặt em mà đã đi rồi? Em còn một số chuyện còn chưa hỏi anh ấy mà, Chu Hạo anh ta có quyền gì mà có thể thay em xử lý hết những việc đó chứ.”

An Ngọc mắt đỏ ửng lên, tay xoa nhẹ lên mái tóc của An Hạ. Nhìn em gái mà mình cưng chiều từ nhỏ đến lớn nay lại vì một người đàn ông mà đau lòng như vậy thì thử hỏi người làm chị như cô sao có thể ngó lơ mà không quan tâm.

“Em nói cho chị biết, em đã có tình cảm với Chu Hạo rồi phải không?”

“Em không biết, em không hiểu vì sao từ lần ở căn nhà hoang đó thì trái tim em lúc nào cũng đau đớn khi nghĩ đến anh ấy.”

An Ngọc thở dài một tiếng rồi đẩy An Hạ ra ngồi đối diện với mình, mắt cô ấy nhìn chằm vào mắt An Hạ không cho cô né tránh.

“Có phải vì em muốn trả ơn cứu mạng của cậu ta nên mới cảm thấy day dứt không?”

An Hạ vội vàng lắc đầu phủ định, cô cúi thấp đầu xuống suy nghĩ miên mang rốt cuộc bản thân đang muốn cái gì, lúc thì hận Chu Hạo thấu xương, lúc thì đau lòng vì anh ta.

An Hạ mày rốt cuộc đang tính toán điều gì mà ngay cả bản thân mày cũng không hiểu là sao?

[.)

Hôm sau Thiên Băng đến thăm cô, hỏi tình hình sức khỏe của cô đã tốt lên chút nào chưa. Nghe cô nói đã ổn định như trước cô ấy chỉ gật đầu thở ra một cách nhẹ nhõm.

An Hạ nhìn Thiên Băng, miệng hơi hé ra nhưng do dự không biết nên bắt đầu từ đâu. Trước không khí có phần hơi yên tĩnh khiến Thiên Băng cảm thấy ngột ngạt, cô ấy lập tức lên tiếng phá tan đi.

“Có chuyện này em quên nói với chị, em đang mang thai thêm một bé nữa rồi.”

An Hạ mắt trợn to xong sau đó híp mắt lại nhìn vào phần bụng còn bằng phẳng của cô ấy, tươi cười nói: “Đây đúng là một tin tốt nha, em và Lãnh Thần cũng thật là tranh thủ quá đi.”

“Chị cứ trêu em.”

Thiên Băng mặt ngại ngùng lấy tay che mặt lại không dám để cho cô thấy má cô ấy đã ửng hồng một mảng. An Hạ dĩ nhiên biết Thiên Băng đang mắc cỡ nên không nói đùa với cô ấy nữa mà miệng cũng thu lại nụ cười trên môi.

“Em có thể nói cho chị biết chuyện của Chu Hạo được không?”

Thiên Băng còn đang suy nghĩ tâm tư của mình thì nghe được An Hạ đột nhiên thay đổi chủ đề khiến cho cô ấy chưa kịp thích nghi được mà ngẩng đầu lên nhìn cô ngơ ngác.

Mãi một lúc sau Thiên Băng mới hồi phục lại tinh thần mà hỏi lại:

“Ý của chị là sao?”

“Chị muốn biết năm năm qua Chu Hạo sống như thế nào? Còn chuyện của Uyển Nhi vì sao lại bị tàn phế mà nguyên nhân là do anh trai của em gây ra?” Mặt hồng hào, nhỏ nhắn của Thiên Băng nhăn lại đến mức khó coi, giọng nói có chút lắp bắp.

“Em.em không biết nên nói với chị hay không nữa vì anh hai đã căn dặn mọi người là không được nói chuyện những năm qua cho ai biết hết, tất cả thông tin trên mạng xã hội đều bị anh hai cho người đi phong tỏa luôn rồi.”

Càng nghe An Hạ lại càng nghi ngờ trong mấy năm qua Chu Hạo đã làm rất nhiều chuyện không hay, cô nắm lấy bàn tay đang siết chặt lại của Thiên Băng, ánh mắt chân thành nhìn cô ấy.

“Em yên tâm, chị cam đoan sau khi chị nghe xong sẽ không nói với ai.”

Chương 124: Mày Điên Rồi, Mày Điên Thật Rồi

Thấy biểu tình của An Hạ quá kiên quyết khiến Thiên Băng thở dài bất đắc dĩ gật đầu với cô ấy.

“Được rồi em sẽ nói cho chị nghe chuyện của anh ấy, chỉ là chị đừng nói em là người nói ra nha.” “Được”

Sau khi nghe được lời đảm bảo của An Hạ thì lúc này Thiên Băng mới yên tâm mà ngồi thẳng lưng lên, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xa xăm nhớ lại những chuyện đã qua, nếu hôm nay An Hạ không bắt cô kể lại thì chắc có lẽ cả cuộc đời này cô cũng không muốn nhớ. *Hồi tưởng

Bên trong căn phòng tối tăm không một chút ánh sáng chiếu vào, bởi vì chủ của căn phòng đã kéo tất cả màn che lại không cho bất kỳ ánh sáng nào len lỏi vào trong.

Khắp phòng chỗ nào cũng đầy bao thuốc và tàn thuốc, bên cạnh chân giường có một hình bóng người đàn ông đang dựa lưng vào thành giường, miệng phì phèo điểu thuốc trên tay, ánh mắt thơ thẩn nhìn về bức tường trước mặt.

Ngoài cửa tiếng kêu réo inh ỏi nhưng vẫn không khiến người ở bên trong phòng để tâm.

“Thiếu gia cậu mau ra ngoài ăn uống gì đi, đã mấy ngày rồi cậu không có hạt cơm nào trong bụng cả, thiếu phu nhân sẽ sớm tìm thấy thôi cậu đừng có như vậy nữa có được không? Nếu như tìm được thiếu phu nhân rồi mà cô ấy thấy cậu như vậy sẽ không về với cậu đâu.”

Quản gia Lý dùng hết mọi cách và lời nói nhất để khiến Chu Hạo thức tỉnh lại nhưng vẫn không ăn thua gì, anh vẫn mơ màng suy nghĩ về những gì mà mình đã gây ra một năm nay đối với An Hạ, anh tự trách bản thân quá nhu nhược đã để lòng hận thù làm mờ mắt mới có thể khiến một cô gái chịu oan ức như vậy.

“Thiếu gia cậu có nghe tôi nói hay không? Cậu phải giữ gìn sức khỏe thì mới có thể đi tìm cô ấy được chứ? Nếu như chưa tìm được An Hạ tiểu thư mà cậu đã ngã bệnh thì ai sẽ tiếp tục đi tìm đây?” Quản gia Lý lấy tay gõ mạnh lên cửa, động tác ngày càng nhanh và mạnh hơn. Bà sợ anh ngất xỉu bên trong nên mới không có động tĩnh gì. “Thiếu..”

“Bác xuống nhà đi, con ở đây gọi nó cho.” Quản gia Lý định lên tiếng lần nữa thì Hàn Thiên từ đâu xuất hiện chen ngang vào, quản gia đành nhìn cánh cửa đóng chặt lại sau đó quay người nhìn Hàn Thiên gật đầu một cái mới chậm rãi bước xuống lầu. Hàn Thiên đi lại đưa tay gõ nhẹ lên cửa, giọng nói đều đều vang lên:

“Mày mở cửa cho tao vào đi, tao có chuyện muốn nói với mày. Tao biết mày ở bên trong nên đừng có tìm cách trốn tránh nữa.”

Trong phòng vẫn không có tiếng nói của người nào vang lên, cánh cửa cũng không có dấu hiệu vặn chốt. Hàn Thiên dường như không giữ bình tĩnh được nữa mà đưa chân đá mạnh vào cánh cửa gỗ trước mặt.

“Mày có nghe tao nói không Hạo? Tao kêu mày đi ra đây, mày cứ sống chết ở trong đó thì An Hạ em ấy bỏ đi là đúng, hạng người như mày An Hạ làm sao mà yêu đây.”

Môi Chu Hạo khẽ nhếch lên, anh lại rít lấy một hơi thuốc xong ngẩng đầu lên nhìn trần nhà và từ từ nhả khói ra bay vào không trung rồi khẽ nói:

“Đúng vậy, ngay cả mình còn cảm thấy bản thân thật ghê tởm thì nói gì đến An Hạ có tình cảm với một thằng tồi như mình.”

Chu Hạo lắc đầu cười chua xót một cách bất lực, anh không phải là một kẻ yếu đuối hay hèn hạ chỉ biết trốn tránh, chỉ là anh không còn can đảm đi tìm cô nữa. Anh đã đi tìm cô ở khắp nơi nhưng không thể nào biết được một chút tin tức nào từ cô, dường như cô bốc hơi khỏi cuộc sống của anh hoàn toàn vậy. Hàn Thiên đợi mãi vẫn không có ai ra, cậu bắt đầu nóng giận mà chân lùi về sau mấy bước, lấy thế đạp cửa. Cánh cửa vô tội sau khi chịu một lực mạnh khá lớn thì ngã mạnh xuống sàn.

Sau đó Hàn Thiên không do dự bước vào trong tìm kiếm bóng dáng của Chu Hạo, nghe tiếng động mọi người dưới nhà hốt hoảng chạy vội lên nhưng khi đến trước phòng chưa kịp đi vào trong đã nghe được giọng nói lạnh lẽo của Hàn Thiên thốt ra.

“Tất cả đi xuống dưới cho tôi.”

Người làm nhanh chân chạy đi không ai dám lấy mạng sống của mình ra đùa giỡn ngay lúc này, bởi vì giờ đây ai cũng biết cậu Thiên đã nổi giận.

Hàn Thiên lôi cả người Chu Hạo đứng dậy rồi hất lên giường quát:

“Mày tỉnh táo lại cho tao, mày nhìn mày bây giờ có ra thể thống gì hay không?”

Chu Hạo không nói mà chỉ đưa tay định lấy thêm một điếu thuốc nữa thì bị Hàn Thiên chặn tay lại và thẳng thừng vứt gói thuốc ra đảng xa.

Chu Hạo không quan tâm đứng lên chuẩn bị đi lại nhặt thì ở phía sau đã bị Hàn Thiên khống chế đẩy ngã lên giường, chân tay cậu ta cũng kiềm chặt anh lại.

“Mày mà còn hút nữa là sẽ chết đấy, mày chết rồi thì khi An Hạ quay trở về chỉ còn thấy cái xác của mày mà thôi. Mày có nhiều cách để chuộc tội tại sao cứ phải dùng cách này? Mày như vậy là đang xem thường mạng sống của mày rồi đấy, mày nhìn khắp

phòng đi, đếm không hết số bao thuốc mà mày đã sử dụng.”

Đầu Chu Hạo khẽ ngẩng lên, nhìn cậu một cách thẫn thờ

“Tao bây giờ rất muốn chết mày có biết không? Chỉ có chết mới có thể xóa bỏ được bao tội lỗi của mình.”

“Mày điên rồi, mày điên thật rồi.”

“Đúng, tao điên rồi. Tao điên đến mức có thể vì một người phụ nữ mà lật tung cả Thành phố A lên, chưa đâu tao còn chạy sang nhiều nước quen thuộc nữa, chỉ để tìm một người mà tao đã tổn thương.” Nghe đến đây Hàn Thiên buông anh ra rồi nằm xuống bên cạnh.

“Tao khuyên mày một câu chuyện gì còn có thể thay đổi thì hãy cố gắng mà khắc phục, đừng vì một chút đau đớn mà chấp nhận chịu thua số phận. Hôm nay tao đến đây một phần vì để động viên mày, một phần muốn thông báo tao và Lãnh Thần đã tìm được Uyển Nhi rồi, cô ta đang được bọn tao giam nhốt.”

Chu Hạo đang trong trạng thái bất cần khi nghe tin xong lập tức lật người đứng bật dậy, ánh mắt hằn lên ngọn lửa, trầm giọng hỏi:

“Mau đưa tao đi đến gặp cô ta ngay, tao muốn cô ta phải trả cái giá đắt cho việc dám phản bội và làm chuyện xấu sau lưng tao.”

“Còn nữa mày tìm ra được thằng ăn ở với nó luôn không? Tao muốn xử tụi nó một lần.”

Hàn Thiên đứng lên, đưa tay chỉnh lại chiếc áo khoác vest của mình có chút nhăn nheo rồi mới từ tốn nói với anh.

“Dĩ nhiên là bắt được, tao vào đúng lúc tụi nó đang vui vẻ mà.”

“Vậy tốt, chúng ta đi ngay lập tức.” Lúc Chu Hạo xoay lưng muốn đi nhanh ra ngoài thì Hàn Thiên đưa tay nắm lấy cánh tay anh ngăn lại. “Trước hết mày ăn uống gì cái đã, muốn giải quyết bọn chúng thì lúc nào chẳng được.”

“Không cần, tao muốn làm nhanh gọn lẹ.” Hết cách Hàn Thiên chỉ đành lái xe đưa anh đến chỗ mà cậu và Lãnh Thần đã bắt giam bọn họ, nhưng đi được nửa đường Hàn Thiên nhịn không được quay quá nói:

“Tao nói này Chu Hạo, bộ dạng mày bây giờ đi gặp tụi nó chỉ khiến chúng nó cười chê thôi.”

Chu Hạo nhíu chặt lông mày lại không hiểu cậu đang nói gì, anh hơi nhướng người lên nhìn vào kính. Giây phút sau anh đã giật mình khi thấy bộ dáng của mình ngay lúc này. Mặt mũi bơ phờ, cằm lún phún râu, hai mắt thâm quầng vì nhiều đêm không ngủ. Trông anh dường như già đi thêm mấy tuổi, cũng đúng thôi anh không ăn, không ngủ chỉ ngồi hút thuốc.

Hàn Thiên biết anh đang suy nghĩ gì nên nói tiếp: “Giờ mày muốn sao?”

“Quay trở về tao cần sửa soạn lại chút.”

“Đấy hồi nãy nghe lời tao có phải hay hơn không?” “Mày im miệng và chạy nhanh đi đừng để tao cáu.” Hàn Thiên nhìn anh muốn cho anh một trận nhưng nhìn thấy anh như vậy cũng không nỡ ra tay nên thôi, cậu nhìn xuống mà chỉ hừ nhẹ rồi quay đầu tập trung lái xe.

Chương 125: Anh… Anh Muốn Làm Gì?

Tại một bãi đất trống nằm ngoài thành phố có một căn biệt thự rộng lớn nằm ngay trung tâm, xung quanh không một ngôi nhà nào bên cạnh cũng không có nhiều người sống xung quanh.

Hàn Thiên chạy xe thẳng vào biệt thự rồi dừng lại, Chu Hạo không nói gì thản nhiên bước xuống xe. Đồng loạt những thanh niên mặt tây trang đen đứng nghiêm lại cúi đầu hô to.

“Ông chủ, Chu tổng.”

Hàn Thiên và Chu Hạo gật đầu với họ xong đi thẳng vào. Bên trong biệt thự tối đen như mực, bước vào cảm giác không khí ngột ngạt hẳn ra, dường như không có một ai sống trong này.

Một tên áo đen cầm lấy một cây đèn phát sáng vừa đủ lối đi dẫn hai người bước xuống căn hầm nằm dưới chân cầu thang.

Vừa xuống tới nơi thì Chu Hạo và Hàn Thiên lập tức nhắn mày lại vì mùi hôi ẩm mốc bên trong, có lẽ nó đã quá cũ và không có ai dọn dẹp. Nhưng điều này lại khiến cho Chu Hạo nở nụ cười thích thú.

“Một nơi tốt như thế này thật xứng với cô ta và người đàn ông của cô ta làm sao.”

Hàn Thiên biết anh nói ai nên im lặng đi theo anh phía sau, dù gì chuyện này của Chu Hạo nên để cho anh tự giải quyết.

Uyển Nhi bị trói hai tay hai chân lại không cử động được, mắt cũng bị người ta che lại, cô ta giờ đây ngoài không được nhúc nhích còn không thấy được cảnh xung quanh như thế nào. Nhưng chính vì điều đó mà thính giác của cô ta tốt lên hẳn, từ xa cô ta đã nghe được tiếng bước chân dồn dập về phía mình vội nói:

“Có người tới, chúng đến thả chúng ta hay là đến giết chúng ta đây?”

Người đàn ông nắm bên cạnh không khỏi ngóc đầu lên chú tâm nghe xem coi lời Uyển Nhi nói có phải sự thật hay không, khi nghe rõ thì anh ta mới gấp gáp nói.

“Đúng là có người thật, nếu cô không gây chuyện thì tôi sẽ không bị bắt theo. Đồ thứ đàn bà xui xẻo như cô sao không chết đi cho người khác được yên ổn.” Uyển Nhi bị chửi, máu nóng trong người bộc phát, cô ta quên đi chuyện mình đang để ý mà mắng chửi anh ta.

“Anh chỉ biết lo cho anh chứ không nghĩ gì cho tôi sao? Uống công tôi luôn cung cấp tiền cho anh sống qua ngày, để rồi như ngày hôm nay. Phải nói do tôi số không tốt mới gặp hạng người đàn ông sống bám váy phụ nữ như anh mới đúng.”

“Con đĩ mày nói gì đấy? Nếu không có ông đây mày có được sướng không? Đã sướng mà còn than hả mày, thằng kia nó bỏ mày một xó mày mới phải tìm tới ông đây để thỏa mãn kia mà.”

“Mày..”

“Thôi, chúng mày bớt nói những chuyện dơ bẩn trước mặt tạo đi.”

Giữa lúc hai người cãi vã không phát hiện bên cạnh đã có thêm người chỉ khi anh ta lên tiếng thì mới sợ hãi lui người về sau.

Chu Hạo dựa theo ánh sáng mỏng manh mà nhếch môi cười khinh bỉ, người phụ nữ mình từng yêu hóa ra như vậy sao. Chu Hạo ơi là Chu Hạo, mắt mày đã kém đến mức như thế này rồi sao?

Anh quay mặt sang nhìn thuộc hạ đứng bên cạnh nhỏ giọng nói:

“Tháo bịt mắt bọn chúng ra, còn nữa tìm cách làm cho căn phòng này sáng lên cho tôi. Tôi muốn chúng phải tận mắt thấy được bản thân tàn tạ như thế nào.”

“Dạ được.”

Vài phút sau như lời anh nói, đèn đã được thắp sáng, đám người đi lại cởi đồ che mắt cho bọn họ ra rồi dẫn họ đi đến trước mặt anh.

Uyển Nhi tiếp xúc với bóng đen đã lâu giờ đột ngột bắt tiếp thu với ánh sáng khiến cô ta không thể nào mà mở to mắt được, phải mất mấy giây cô ta mới có thể khôi phục lại hoàn toàn.

Trước tiên Uyển Nhi nhìn xung quanh xem nơi này là chỗ nào rồi đến đám người đứng trước mặt mình, cô ta hoảng hốt khi thấy Chu Hạo và Hàn Thiên ngồi ngay ngắn tại cái ghế đẩu.

Chu Hạo dang hai chân ra làm trụ, hai tay chống lên cúi thấp người xuống đưa mặt gần Uyển Nhi, lời nói trầm thấp khiến người nghe rợn cả sống lưng.

“Thấy tôi cô ngạc nhiên đến vậy sao? Buổi lễ hôm đó tôi không kịp trở tay nên để cô thoát, còn bây giờ cô có mơ đi. Nhưng mà cô yên tâm, cô sẽ được rời khỏi đây chỉ là không phải bằng hai chân thôi.”

“Anh nói vậy là ý gì?”

Ánh mắt khiếp sợ của cô ta nhìn thẳng vào anh như nhìn thấy quái vật có thể lao đến ăn cô ta bất cứ lúc nào. Trước thái độ đó, Chu Hạo không hề tỏ ra vẻ mặt gì mà là lạnh nhạt, anh đưa tay lên vỗ nhẹ má cô ta.

“Chuyện gì thì cô chờ mà xem, tôi nói trước e là mất hay.”

Chu Hạo nói xong quay người qua hất cắm ra hiệu cho tên áo đen đứng sau lưng mình. Hiểu ý, hắn và một người nữa đi lên cởi trói cho Uyển Nhi và người đàn ông của cô ta ra.

Uyển Nhi nhíu mày lại lúc nhìn tên áo đen, lúc nhìn Chu Hạo không biết anh lại muốn giở trò gì. Vừa nói khiến cô đi ra không phải bằng chân, giờ lại muốn thả cô ra.

Chu Hạo anh ta thay đổi rồi, vì ả tiện nhân kia mà thay đổi.

Hàn Thiên ngồi bên cạnh mặt không biểu cảm xem kịch hay, cậu rất muốn ra tay với cô ta vì dám hại An Hạ nhưng cậu muốn Chu Hạo tự tay xử lý cô ta. Chu Hạo đứng lên đi lại gần người đàn ông xong cúi đầu xuống tay nắm lấy cổ áo anh ta lôi lên. Hắn ta sợ hãi giọng lắp bắp hỏi:

“Anh..anh muốn làm gì? Ân oán của mấy người tôi không có liên quan thì hãy thả tôi đi đi.”

Mày Chu Hạo nhướng nhướng đầy thích thú quay qua nhìn Uyển Nhi còn ngồi dưới đất, mặt cô ta hiện giờ đã tái xanh khi nghe lời hắn ta nói và thấy biểu cảm trên gương mặt của Chu Hạo. Uyển Nhi cảm thấy khí lạnh đang dần bao phủ lấy thân thể cô ta, cảm giác giống như chuyện không hay sắp xảy ra với mình.

Anh từ từ thả cổ áo sơ mi của hắn ta ra, rồi không quên lấy khăn trong túi quần lao đi bàn tay vừa cầm khi nãy như một sự khinh thường mà anh muốn dành cho người đàn ông đó.

“Tôi cho cậu một cơ hội, nếu cậu bắn hai chân cô ta tàn phế tôi sẽ thả cậu đi.”

“Cái gì? Anh điên rồi phải không Chu Hạo? Tôi từng là người mà anh yêu một cách sâu đậm đến mức mù quáng mà anh có thể ra tay tàn nhẫn với tôi như vậy sao?”

Lời của cô ta như một nhát dao đâm vào chỗ chí mạng của anh, Chu Hạo cung tay lại thành nắm đấm, gân xanh trên trán nổi gồ lên, ánh mắt đỏ ngầu nhìn cô ta miệng nghiến răng nói từng chữ.

“Cô đã nói từng rồi còn gì, chỉ vì như thế mà tôi mất đi người tôi thương. Cô sẽ phải trả giá cho những gì mà cô đã gây ra, tôi sẽ không vì tình nghĩa năm xưa mà tha cho cô đâu.”

“Chỉ vì con nhỏ thay thế đó mà anh nỡ ra tay với người anh yêu sao?”

Chu Hạo đứng bật dậy bước nhanh lại phía cô ta, anh không do dự mà cúi người xuống giáng cho cô ta một bạt tay thật mạnh. Chưa để Uyển Nhi kịp trở tay, anh lại lao đến bóp cổ cô ta.

Hàn Thiên đang ngồi xem bị hành động nhất thời của anh làm cho hốt hoảng mà chạy đến ôm lấy Chu Hạo, ngăn không cho anh vì tức giận mà làm chết người.

“Mày bình tĩnh lại đi, cô ta không đáng để mày làm bẩn tay đâu.”

Chu Hạo không nghe lọt tai lời nói của Hàn Thiên mà chỉ trừng mắt quát vào mặt Uyển Nhi.

“Cô tốt nhất thu lại lời nói cho tôi, Chu Hạo này chưa bao giờ xem An Hạ là vật thế thân của cô, nên đừng cho mình cái gì cũng đúng. Cô ấy có thể nhân nhượng nhẹ tay với cô nhưng tôi không chắc mình có thể để yên cho cô.”

Uyển Nhi dãy dụa đạp tứ lung tung, há miệng thật to để cứu lấy hơi thở yếu ớt của mình. Tay đưa lên cào cấu trên người Chu Hạo nhưng bị anh né ra. Sau khi cảm thấy bản thân đã trút hết sự tức giận thì lúc này Chu Hạo mới hất cô ta ra đi lại ghế ngồi. Hàn Thiên vì vậy thở ra một hơi nhẹ nhõm, cậu thề chứ cuộc đời cậu gặp Chu Hạo đúng là kiếp trước đã nợ cậu ta, tim cậu mà không tốt có khi bị anh cho xuống chầu diêm vương từ đời nào rồi.

Chương 126: Chu Hạo! Tôi Hận Anh

Uyển Nhi được buông tha cô ta ôm lấy cổ mình ho sặc sụa, mắt trợn to nhìn Chu Hạo oán giận nói không nên lời.

Chu Hạo mặc kệ Uyển Nhi thái độ gì với mình mà vẫn thản nhiên nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, ngả lưng ra sau giọng nói từ từ cất lên:

“Thời gian nãy giờ chắc đủ để cậu suy nghĩ rồi chứ?” Uyển Nhi dù rất tức giận nhưng khi nghe Chu Hạo nói, bất giác cô ta quay qua nhìn hắn ta xong lắc đầu miệng thì thầm:

“Đừng, anh sẽ không làm thế với em đúng không?”

Lúc này một tên áo đen từ trong đám người đi ra, trên tay cậu ta là một khẩu súng ngắn và đi đến đưa khẩu súng cho hắn ta.

Uyển Nhi mặt tái xanh lại, lắc đầu liên tục với hắn ta rồi quay qua nói lớn với Chu Hạo:

“Tôi đã làm nên tội lớn gì mà anh lại sử dụng cách này để trừng phạt tôi? Chu Hạo, anh không bằng cầm thú nữa dù gì lúc trước tôi cũng từng là người anh yêu vậy mà anh nỡ làm thế với tôi sao?” Chu Hạo khẽ nhếch môi, thanh âm trầm đi. “Vì tôi còn nghĩ chuyện lúc trước nên tôi mới không ra tay mà để người tình của cô giúp cho cô.” “Không, không tôi không cần.”

Anh không để ý đến Uyển Nhi nữa mà nhấc tay lên xem đồng hồ thấy không còn sớm nên anh đã mất hết sự kiên nhẫn mà lạnh nhạt nói:

“Tôi cho cậu ba mươi giây suy nghĩ, một là bắn vào hai chân cô ta rồi rời khỏi đây, hai là cả hai cùng chết.”

Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng khi thốt ra lại khiến người xung quanh phải rùng mình khiếp sợ. Dĩ nhiên hắn ta cũng không ngoại lệ mà bàn tay cầm lấy cây súng run run quay người qua hướng Uyển Nhi.

Uyển Nhi khiếp sợ lùi người về sau, miệng kêu lên. “Anh mà dám làm, tôi sẽ kiện anh ra tòa vì tội cố ý gây thương tích.”

“Anh yên tâm có gì tôi sẽ lo.”

Chu Hạo nói xen vào không để cho Uyển Nhi làm rối loạn tâm trí anh ta.

Như được đảm bảo, hắn ta lạnh lùng nhìn Uyển Nhi rồi nâng cây súng hướng chân cô ta.

Uyển Nhi sợ hãi nâng bước chân định chạy đến bên Chu Hạo trốn thì…

*Đùng*

Chân trái nhanh chóng truyền đến cơn đau đớn vô cùng, cô ta chỉ kịp khụy xuống ôm lấy chân chưa kịp mở miệng hét lên thì lại một âm thanh nữa vang lên.

*Đùng*

Uyển Nhi dường như khủng hoảng trầm trọng, run rẩy nhìn xuống hai chân đầy máu của mình. Giây sau cô ta không chịu đựng được nữa mà hét lên:

“AAAAA chân của tôi, chân của tôi.” Nhìn cô ta kêu la thảm thiết đến đáng thương nhưng không một ai dám đứng lên giúp đỡ, bởi họ biết kết cục ngày hôm nay chính là do cô tay gây nên, có làm có chịu đó là chuyện hiển nhiên ai rồi cũng gặp phải. Uyển Nhi như phát điên lên khi cô không còn cảm nhận được chân mình động đậy được nữa, mặt cô ta tràn đầy sự bất an. Cô ta cố gắng chồm người tới ôm lấy chân Chu Hạo.

“Tôi cầu xin anh, tôi van xin anh hãy cứu lấy đôi chân của tôi nó không thể cứ thế mà bị phế được.” Chu Hạo không nể tình mà đá thân thể cô ta ra, đứng lên sửa soạn lại áo sơ mi của mình rồi lạnh giọng nói:

“Chuyện ngày hôm nay có trách thì hãy trách cô sống không biết điều, cái giá mà cô phải trả nhiêu đây chưa là gì so với những chuyện mà cô đã làm với An Hạ. Tôi hủy hoại đi đôi chân của cô chính là muốn cô nằm một chỗ không thể đi gây chuyện được nữa.” Ngừng một lúc anh lại nói tiếp.

“Xem như tới đây tôi và cô không còn ân oán gì nữa, tôi tha cho cô một mạng này coi như giữa tôi và cô không còn liên quan gì đến nhau. Từ nay về sau cô tốt nhất đừng nên xuất hiện trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu.”

Chu Hạo thấy mình đã nói xong liền nâng bước chân rời khỏi, Hàn Thiên cũng đi theo sau, cậu không muốn trong căn phòng hôi thối này thêm chút nào nữa. Uyển Nhi siết chặt hai tay lại gào thét lên: “Chu Hạo, tôi hận anh.”

[…]

Hai tay An Hạ ôm lấy thân thể, cố tưởng tượng tình cảnh lúc đó nó khủng khiếp như thế nào. Thật sự Chu Hạo vì cô mà có thể ra tay tàn độc đến như vậy sao? Cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn Thiên Băng, giọng khàn vang lên:

“Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Chu Hạo chẳng phải yêu Uyển Nhi lắm hay sao?”

Thiên Băng nhìn cô rồi thở dài một hơi, mới chậm rãi thuật lại.

“Khi chị đi không bao lâu, anh hai đã vô tình nghe được cuộc trò chuyện của mẹ và cô ta. Anh hai mới biết được hai người họ bày trò sau lưng anh, anh ấy tức giận cho người điều tra về Uyển Nhi thì biết được cô ta làm chuyện đê hèn như thế nào.”

“Anh hai lúc đó rất hối hận vì đã đối xử thậm tệ với chị, đã trách oan cho chị vì nghĩ bà nội muốn chị vào nhà mà đuổi cô ta đi.”

“Anh hai cũng tự trách bản thân sao không cho người tìm hiểu cô ta sớm hơn, vì lúc đó anh ấy nghĩ mình không nên nghi ngờ người yêu mình nên mới để yên mà chờ đợi.”

An Hạ như hiểu ra được chuyện đó và có thể hiểu cảm giác bị mẹ ruột với người mình hết mực yêu thương cấu kết lừa dối mình nó tệ như thế nào.

“Vậy sau đó thì sao?”

Thiên Băng do dự có nên nói hết toàn bộ với cô hay không, nhưng lỡ nói ra hết chị dâu chấp nhận anh hai thì sao. Cô ấy hít vào một hơi thật sâu, chấp nhận liều một phen nói hết sự thật cho An Hạ nghe.

“Anh ấy vẫn im lặng chờ đến hôn lễ của anh và Uyển Nhi, tại buổi lễ anh đã không đeo nhẫn mà nói toàn bộ chuyện cô ta làm trước mặt mọi người. Lúc đó ai cũng bất ngờ, ngay cả mẹ cũng thế vì lâu nay bà cứ nghĩ Uyển Nhi tốt rất có tổ chất làm dâu nhà họ Chu.” “Sau khi anh ấy phá tan nát tiệc cưới liền lập tức rời khỏi trốn ở trong phòng uống rượu, mặc kệ ai kêu cũng không chịu đi ra. Đến ngày thứ năm, tất cả người làm trong nhà bắt đầu lo lắng mà tìm cách khóa cửa.”

“Khi bước vào phòng ai nấy đều xanh mặt vì thấy anh hai đang nằm bất tỉnh trên sàn, mọi người nhanh chân đưa anh ấy đến bệnh viện ngay sau đó.” Tim An Hạ đập phập phồng lên xuống, tuy chuyện đã qua nhưng An Hạ vẫn có cảm giác mình như sắp thở không thông khi nghe tin Chu Hạo nằm viện, cô nhìn

Thiên Băng hỏi gấp:

“Rồi bác sĩ nói Chu Hạo bị làm sao?”

“Anh hai bị xuất huyết dạ dày vì uống rượu quá nhiều cộng thêm có dấu hiệu bệnh viêm phổi bởi vì hút thuốc trước đó.”

Tay chân An Hạ nắm chặt lại, mắt đã ửng đỏ từ bao giờ. Cô rất giận muốn gặp anh ngay bây giờ để mắng anh một trận vì dám coi thường sức khỏe của mình. Thiên Băng thấy cô kích động liền ôm lấy cô vỗ về. “Chị yêu tâm, anh hai đã được bác sĩ giỏi cứu giúp rồi nên không có ảnh hưởng đến tính mạng, chỉ là về sau anh ấy không được sử dụng thuốc lá và rượu nhiều, nếu không bệnh sẽ tái phát và nghiêm trọng hơn.”

Sau khi xác định tâm trạng của An Hạ đã ổn, Thiên Băng liền xin phép cô ra về vì Lãnh Hàn đang đợi ở nhà.

An Hạ chỉ gật đầu với cô ấy chứ không nói, mắt cô thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô đang nhớ lại những gì Chu Hạo làm với mình khi ở nhà hoang, nhớ lại những câu nói anh đã viết trong thư.

Chu Hạo! Rốt cuộc tôi phải làm sao với anh đây? Tha thứ cho anh để anh không còn bức rức cảm thấy mình có lỗi nữa hay sao? Nếu anh xuất hiện ngay bây giờ tôi có thể suy nghĩ đến việc đồng ý lời đề nghị của anh, chỉ là anh cao chạy xa bay rồi bỏ tôi một mình năm đây. Anh kêu tôi buông bỏ chuyện quá khứ thì sao buông đây? Xin lỗi thì cũng nên có thành ý một chút chứ.

An Hạ nhịn không được xuống giường đi đến chân bàn lụm lại tờ giấy đã bị cô vò nát lật ra vuốt lại cho thẳng rồi gấp lại một cách cẩn thận bỏ vào túi áo. Nếu con trai chấp nhận anh thì tôi sẽ đồng ý cho anh một cơ hội.

Chương 127: Con Có Muốn Ba Ở Bên Cạnh Không?

Nằm viện mấy ngày cuối cùng An Hạ cũng được bác sĩ chấp nhận cho xuất viện. Hôm đó vì bận công việc nên Hàn Thiên với Lãnh Thần không đến được, Thiên Băng vì mang thai không tiện đến bệnh viện thường xuyên nên nói sẽ qua thăm cô sau.

Từ sớm Di Nhã và Ân Khánh đã chạy đến thu dọn đồ đạc giùm cho An Hạ. Cô ngồi trên giường xếp lại mấy bộ quần áo của mình mà nhỏ giọng trách.

“Em có thể tự về được, hai người còn có công việc sao cứ phải chạy đến với em.”

Ân Khánh không vui trách ngược lại cô.

“Em còn nói, ở đây lâu như vậy anh đi ra đi vào đến chán rồi đây, anh chỉ muốn đưa em thoát khỏi nơi buồn tẻ này càng nhanh càng tốt.”

Di Nhã sau đó cũng nói theo.

“Mình cũng thế, cậu về nói chuyện với Thiên Bảo đi chứ ngày nào mình cũng phải thay cậu dụ dỗ nó thì nó mới chịu không hỏi mẹ ở đâu nữa.”

An Hạ biết mình đã làm liên lụy mọi người nhiều việc nên không trêu hai người họ nữa mà nhanh chóng thu xếp đồ đạc ra về.

[…]

Thiên Bảo chăm chú ngồi lắp ghép mấy mô hình mà không hay biết có người vào nhà, đến khi sau lưng có giọng nói vang lên mới ngẩng đầu lên nhìn.

“Bảo bối mẹ về rồi đây.”

Nhóc đưa cặp mắt to tròn nhìn người phụ nữ trước mặt đến ngơ ngác, vì An Hạ về đột xuất nên cậu không chuẩn bị kịp tinh thần. Thấy con trai không phản ứng gì cô sợ bé giận cô vì đi lâu, nên mới nhẹ nhàng đi đến ôm lấy nhóc vào lòng.

“Mẹ xin lỗi, bảo bối của mẹ đừng có giận mẹ nha. Mẹ chỉ là bận quá không về với con được thôi, mẹ hứa về sau sẽ không như vậy nữa.”

Thiên Bảo cảm nhận rõ cái ôm ấm áp lại quen thuộc, lúc này nhóc mới hoàn hồn nhận ra mẹ thật sự về với nhóc.

Bé đưa hai tay mập ú của mình ra ôm lấy cổ An Hạ, khóc nấc lên.

“Mẹ chịu về với Thiên Bảo rồi sao? Con không có giận chỉ là con quá bất ngờ thôi.”

Nhìn con trai khóc vì nhớ mẹ mà tim gan An Hạ nhói lên từng cơn, cô quá tệ đi mà, lại để cho con trai đau lòng đến như vậy.

“Ngoan, mẹ sẽ không đi đâu xa nữa, sẽ hằng ngày ở bên Thiên Bảo có chịu không?”

“Da”

An Hạ dỗ cho Thiên Bảo ngủ xong thì đi xuống lầu ngồi vào bàn nói chuyện với n Khánh. “Anh muốn nói gì với em sao?”

An Khánh nhìn cô gật đầu, cậu biết bây giờ không phải lúc cậu ích kỷ muốn có được tình cảm của cô mà thứ cậu muốn chính là cô được hạnh phúc bên người cô yêu. n Khánh ngồi thẳng người, ánh mắt kiên định nhìn cô, giọng nói dõng dạc vang lên.

“Anh muốn nói chuyện về Chu Hạo với em, có lẽ em không biết lúc em nói Thiên Bảo là con của anh, cậu ta đã chạy đến tìm anh cho anh một trận.”

“Thế anh có bị làm sao không? Sao anh không né mà để cho anh ta đánh?”

An Hạ gấp gáp đưa ánh mắt lo lắng nhìn cậu, thấy cô vẫn quan tâm mình như thế n Khánh thấy vậy là đã đủ rồi.

“Anh không bị làm sao và anh hiểu cảm giác cậu ấy lúc đó như thế nào. Thật ra Chu Hạo không phải vì tức giận chuyện em mang thai con anh, mà là chuyện anh không chịu cưới em cho em một danh phận khi khiến em có bầu.”

“Trước khi cậu ta rời đi còn dặn anh một câu, hãy đem lại hạnh phúc cho em và mong anh thay cậu ấy yêu thương em nhiều hơn.”

An Hạ lạnh mặt lại, tất cả chuyện này từ đầu đến cuối đều là cô dựng lên, cuối cùng người chịu tổn thương lại là hai người họ. Cô không biết kiếp trước mình đã tích phước như thế nào mới gặp được người như n Khánh và Chu Hạo. Dù sai đi nữa thì Chu Hạo đã dùng hết mọi cách để chuộc lỗi rồi.

“Cảm ơn anh đã nói cho em biết chuyện này, em hiểu ý anh muốn nói là gì em sẽ suy nghĩ lại.” n Khánh như nhớ ra chuyện gì, cậu lập tức lên tiếng: “Anh quên chưa nói cho em một chuyện, Lâm Gia Hào hiện tại đang trong tay anh, Chu Hạo đã giao hắn ta lại cho anh và nhờ anh chuyển lời với em là tùy em giải quyết hắn ta.”

An Hạ nhớ lại tình cảnh bên trong căn nhà lần đó, nhớ đến vết bắn trên chân Chu Hạo và những trận đánh không được đánh trả mà Lâm Gia Hào đã ra tay với Chu Hạo mà lòng An Hạ như lửa đốt.

“Em biết rồi, hôm nay em sẽ nghỉ ngơi, ngày mai em sẽ đích thân đến nói chuyện với hắn.”

Thiên Bảo ôm chặt lấy cô, cái đầu nhỏ của cậu dụi vào ngực An Hạ, miệng nhỏ nhắn nói:

“Mẹ ơi con nhớ mẹ lắm.”

An Hạ nở nụ cười hạnh phúc khẽ hôn lên mái tóc con trai.

“Mẹ cũng nhớ Thiên Bảo của mẹ nữa.”

Nhìn con trai nằm trong lòng cô lại nhớ đến Chu Hạo, khuôn mặt của bé giống y đúc anh vậy mà anh có thể tin Thiên Bảo là con ruột của n Khánh, có phải vì quá thất vọng nên không còn nhìn rõ hay không? Đột nhiên An Hạ lên tiếng hỏi Thiên Bảo.

“Con trai, mẹ muốn hỏi con vài câu có được không?”

“Dạ được.”

“Con.có muốn ba ở bên cạnh không?”

Cậu bé ngóc đầu dậy, ánh mắt ngây thơ nhìn cô xong môi mím chặt lại ấp úng.

“Có…có phải mẹ biết Thiên Bảo giấu mẹ gặp ba rồi không? Mẹ sẽ vì chuyện này mà đuổi Thiên Bảo đi có đúng không?”

Nhóc òa khóc lớn lên khiến An Hạ không kịp suy nghĩ gì mà đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cậu dỗ dành.

“Mẹ không phải có ý đó.”

Ngừng một lúc cô kéo bé ngồi đối diện mình, mặt nghiêm túc hỏi bé.

“Con nói lại cho mẹ biết, con đã gặp ba và nhận ra ba rồi sao?”

Thiên Bảo ngoan ngoãn thành thật gật đầu trả lời cô.

“Con đã gặp ba, chính là người hôm đó mẹ mở cửa nhưng không cho vào.”

An Hạ chợt nhớ lại lần đó Chu Hạo đến đây là muốn hỏi rõ vụ mang thai năm năm trước, vậy lúc đó anh chưa nhận ra Thiên Bảo là con của mình. Nhưng làm sao hai người có thể gặp mặt nhau khi biết có quan hệ cha con?

“Nhưng mà lúc đó ba đâu nhận ra con đâu?”

“Lúc mẹ đi công tác ba đã chạy đến gặp con nói con là con của ba.”

An Hạ như hiểu ra mọi chuyện, có lẽ ngay lúc đó anh đã nghe tin cô bị bắt và chạy đi cứu cô ngay. Hóa ra cái gì anh cũng biết chỉ là cứ im lặng làm theo ý mình như vậy.

Cô nhắm chặt mắt lại, điều chỉnh lại hơi thở của mình xong nhìn con trai với ánh mắt chân thành.

“Thiên Bảo này, con có thể trả lời câu hỏi lúc nãy mẹ đã hỏi con có được không? Nếu ba sống chung với con, con có thích không?”

Bé nhón chân đứng lên đi đến ôm lấy An Hạ giọng thủ thỉ.

“Chỉ cần mẹ không khóc con sẽ chấp nhận, nhưng mà ba đáng thương lắm mẹ, hôm đó ba đã ôm con và khóc rất nhiều. Ba nói ba có lỗi với con và mẹ.” Nhóc nghiêng người nhìn cô bất giác hỏi: “Thật sự ba làm sai nhiều việc lắm hay sao mà mẹ lại giận đến mức không muốn tha thứ cho ba như thế?”

“Không có, mẹ đâu có nói sẽ không cho ba con cơ hội, chỉ là chưa đến lúc thôi. Thế mẹ đi tìm ba về cho

Con nhé.”

“Da”

Bé nghe xong cười khoái chí còn hôn mấy cái lên má An Hạ, cô biết quyết định lần này của mình phần liều lĩnh. Nhưng vì con trai và tìm hiểu tiếng lòng của mình cô chấp nhận bản thân mạo hiểm một lần.

Chu Hạo! Tôi mong anh không làm tôi thất vọng một lần nữa.

Nhưng…mình nên đi đâu để tìm Chu Hạo đây? Từ lúc mình tỉnh đến giờ đã bảy ngày, thế những ngày qua anh đã đi đến nơi nào? Cô không có một chút tin tức nào về anh thì làm sao có thể đi tìm?

Mắt An Hạ sáng bừng lên khi trong đầu xuất hiện một ý nghĩ.

Chắc chắn Tiểu A sẽ biết anh ở đâu, cô sẽ từ cậu ấy mà lấy thông tin của anh.

Chương 128: Chúc Em Hạnh Phúc

Hôm sau An Hạ thật sự cùng với Ân Khánh đi đến gặp Lâm Gia Hào, anh ta bị giam giữ trong một cái lồng trông không khác gì đang nhốt một con thú hoang dại có thể gây nguy hiểm cho con người. An Hạ đi đến cúi thấp người xuống nâng khóe môi lên cười với anh ta.

“Chắc anh đang thất vọng lắm khi thấy tôi đứng đây.”

Lâm Gia Hào vừa thấy An Hạ bước vào đã rất hoảng hốt vì cô vẫn có thể đứng yên nơi đó mà không hề bị gì, điều này khiến anh ta tức điên lên.

“Xem ra mạng của cô cũng lớn lắm, tôi cứ nghĩ cô đi theo ông bà rồi chứ.”

An Hạ không mảy may đến lời nói khích bác của anh ta, chỉ là cô đi đến ngồi xuống chiếc ghế sô pha gần đó, mặt thay đổi một cách nhanh chóng không còn tươi cười nữa mà là lạnh lẽo đến rợn người.

“Chúng ta không nên nói những chuyện phí lời, những gì anh đã làm với tôi và Chu Hạo lần trước hôm nay tôi đến đây chính là đòi lại.”

Lâm Gia Hào tỏ ra thờ ơ trước câu nói của cô, anh ta biết cô chỉ là hạng phụ nữ yếu đuối trói gà còn không xong thì làm gì tính đến chuyện giải quyết anh. Anh ta thể hiện sự khinh bỉ ra mặt, miệng buông lời giễu cợt.

“Nếu cô không có Chu Hạo chống lưng thì cô làm gì được ai? Đến cả tôi còn có thể qua mặt một cách dễ dàng kia mà. Diệp An Hạ! Cô nên thức thời mà nhận ra bản thân mình vô dụng như thế nào đi.”

Ân Khánh cung tay lại muốn đi đến cho anh ta một trận nhưng bị An Hạ nhíu mày ngăn lại.

“Anh cứ để em tự nói chuyện với hắn ta đi.” Ân Khánh biết cô đã quyết định làm gì thì nhất quyết làm đến cùng nên cậu không nói gì thêm mà lùi người về sau, cho cô nói tiếp.

An Hạ để tay lên thành ghế, ngón tay thon dài gõ mấy cái trông rất ma mị, nụ cười cũng hiện rõ lên sự thích thú.

“Tôi có bản lĩnh hay không thì lát nữa anh sẽ biết, chỉ là tôi muốn nói anh chưa chết được đâu. Tôi muốn trước khi tìm được Lâm Uyển Nhi, tôi sẽ không để anh chết một cách nhanh chóng như vậy.”

Nghe nhắc đến em gái, Lâm Gia Hào nổi giận đi đến thanh sắt lắc mạnh gào lên.

“Con khốn tốt nhất mày đừng đụng đến em tao, nếu không tao có chết cũng không tha cho mày đâu.” An Hạ đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc rơi xuống trên má rồi mới nhướng mày nhìn Lâm Gia Hào một cách thách thức chứ không nói.

Dường như chịu không được nữa, Lâm Gia Hào nhẹ giọng xuống nói với cô.

“Coi như tôi cầu xin cô, chuyện là do tôi gây ra thì hãy để tôi gánh chịu. Uyển Nhi không làm gì hết, con bé giờ đây người không ra người ma không ra ma tôi cầu xin mấy người hãy tha cho nó.”

An Hạ đá cái ghế đẩu bên cạnh ra ngã mạnh xuống sàn, chân bước nhanh lại đứng trước mặt anh ta. Tuy bị lồng sắt ngăn cách, nhưng Lâm Gia Hào có thể cảm thấy bản thân thật sự sợ hãi khi đứng trước An Hạ ngay lúc này.

“Anh đang cầu xin tôi sao? Lâm Gia Hào! Anh nên nhớ hôm đó Chu Hạo đã van xin anh như thế nào, anh sẽ không bị đãng trí mà mau quên như vậy chứ?” Anh ta nhất thời cứng miệng nhìn cô chớp mắt mấy cái rồi nhìn đi nơi khác.

“Hai viên đạn hôm đó anh bắn tôi và Chu Hạo coi như chúng tôi trả lại cho Uyển Nhi, còn những cú đánh mà anh đã ban cho Chu Hạo tôi sẽ lấy lại từng cái một. Những vết thương của tôi do anh gây nên, tôi sẽ dành cho em gái cưng của anh.”

“Con chó, tao đã nói mày không được động đến em tao kia mà”

An Hạ nhíu mày không vui nhìn anh ta, miệng nghiến răng thốt lên:

“Mày dám kêu tao như vậy sao? Thế thì tao sẽ cho mày biết con chó này sẽ làm gì mày.”

Nói xong cô quay người vừa bước đi cô vừa nói: “Vốn dĩ cho người đánh anh, nhưng anh lại không biết điều mà kêu tôi như thế thì tôi cho chó vào chơi với anh.”

“Mau đem thú cưng mà tôi nuôi bấy lâu nay vào đây.”

“Vâng quốc chủ.”

Lâm Gia Hào mặt tái xanh lại, anh ta bắt đầu cảm thấy bất an khi nghe An Hạ nói những lời như vậy. Anh ta không sợ bị đánh chỉ sợ bản thân bị hạ thấp đến mức bị chó cắn không ra hình dạng gì.

An Hạ quay người qua thấy biểu tình sợ sệt của anh ta liền nâng khóe môi lên mỉm cười.

“Sợ rồi sao? Mới đó mà sợ rồi, tôi còn chưa nói trò chơi là gì kia mà.”

*Gâu gâu gâu*

Tiếng chó sủa ngày một gần, đáy lòng Lâm Gia Hào càng khủng hoảng chân anh ta bất giác lùi về sau mấy bước, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Rất nhanh cánh cửa gỗ mở ra, thuộc hạ của An Hạ tay cầm dây xích dẫn theo một con chó khổng lồ khuôn mặt rất dữ tợn, nó đang nhe hàm răng nó ra, mắt hướng nhìn Lâm Gia Hào đang trước mặt. An Hạ đi đến khụy chân xuống vuốt lên đầu nó nói nhỏ:

“Hắn là người xấu, con đến trừng trị nó giúp mẹ nhé Lucy.”

Thấy cô lại gần con chó lập tức ngoan ngoãn dụi cái đầu của mình vào cánh tay An Hạ. Vì được cô huấn luyện từ nhỏ nên chỉ cần cô hất cằm một cái nó liền biết đối phương chính là con mồi mà cô cần nó nhắm đến.

An Hạ lấy dây xích từ tay thuộc hạ dẫn Lucy đi về phía Lâm Gia Hào, miệng lạnh nhạt lên tiếng.

“Mở cửa ra.”

Anh ta hốt hoảng lùi người về phía vách tường, hét lên:

“Mày mau đưa nó đi ra ngay, tao không muốn thấy nó.”

Bước chân An Hạ không có dấu hiệu ngừng mà càng ngày càng gần anh ta hơn, môi vẫn nhếch lên khi thấy Lâm Gia Hào hoảng sợ như vậy. Cô chậc lưỡi một cái rồi nói giọng trêu tức.

“Hóa ra Lâm tổng sợ chó sao? Tôi thật sơ ý quá, người dưới mình đã năm năm mà không biết nỗi sợ này, mong Lâm tổng bỏ qua cho. Nhưng anh yên tâm, Lucy nhà tôi rất ngoan, nó không cắn người, nó chỉ cắn khi ai đó dám mắng mẹ của nó thôi.”

Tuy đang sợ hãi nhưng lòng tự tôn của anh ta vẫn cao hơn, sau khi nghe cô khích bác như vậy liền hung tợn lao đến vồ lấy cô. Mọi người bên ngoài nhất thời khiếp sợ lao vào nhưng tất cả đều chậm hơn.

Tay Lâm Gia Hào sắp chạm vào cô được rồi thì dưới chân truyền đến cơn đau đớn không thôi, nhìn xuống thấy Lucy đang gặm lấy bắp chân anh ta. Lâm Gia Hào vội lấy tay đánh vào đầu Lucy nhằm để nó đau mà buông tha chân của anh ta. Nhưng dường như anh ta suy nghĩ sai, càng đánh nó càng lao đến cắn xé anh ta nhiều hơn.

An Hạ đứng một bên dựa lưng vào tường, hai tay khoanh lại nhìn cảnh trước mắt không bày tỏ cảm xúc gì.

Ân Khánh nhìn cô rồi nhìn Lucy đang cắn xé Lâm Gia Hào mà chỉ biết bất lực, cậu biết một khi An Hạ đã tức giận thì không ai có thể khống chế được cô. Nếu có thể, Chu Hạo mới là người lấy lại được lý trí của cô.

Cậu sợ cô gây ra án mạng mà đi đến bên cạnh nói nhỏ với An Hạ.

“Chắc cậu ta cũng hối lỗi rồi, em nên kêu Lucy dừng lại và tha cho hắn đi.”

Cô khẽ quay qua nhìn cậu rồi không nói gì im lặng nhìn sự việc đang diễn ra tiếp tục. Ân Khánh thấy cô không phản ứng liền nói:

“Em ở đây tìm cách trả thù, còn Chu Hạo bây giờ không chút tin tức em thật sự không quan tâm đến cậu ta sao?”

Ân Khánh giả vờ thay đổi đề tài để thu hút sự chú ý của cô nhưng không ngờ An Hạ bất ngờ lên tiếng.

“Lucy dừng lại.”

Lời nói của cô rất có hiệu lực, ngay lập tức Lucy đã dừng lại hết mọi hành động mà chạy đến bên chân của cô.

An Hạ dẫn Lucy ra giao lại cho tên thuộc hạ lúc nãy, mắt nhìn xung quanh căn dặn.

“Canh chừng anh ta cho cẩn thận, trước khi tôi quay trở lại không được để cho anh ta có bất kỳ chuyện gì.”

“Tôi đã hiểu thưa quốc chủ.”

Ấn Khánh không hiểu cô đang định làm gì liền tiến lên mấy bước nói vọng theo.

“Em đi đâu đấy?”

An Hạ quay mặt qua mỉm cười thật tươi với cậu, tự nhiên thốt lên:

“Như anh nói đấy, em sẽ đi tìm Chu Hạo trở về.” Nói xong cô nhanh chóng rời đi, Ân Khánh nhìn theo miệng nở nụ cười gượng gạo rồi cúi đầu xuống thì thầm:

“Chúc em hạnh phúc.”

Chương 129: Chu Hạo Mất Tích

An Hạ rời khỏi nơi đó thì lập tức chạy đến Chu Thị tìm Tiểu A, cô biết hiện giờ chỉ có cậu ấy là có thể biết được tung tích của Chu Hạo đang ở đâu.

Ngồi trong xe An Hạ vừa hồi hộp vừa cảm thấy hào hứng vì cô đã suy nghĩ rất kĩ mới có thể đi đến bước này, cô muốn mọi chuyện được giải quyết nhanh nhất có thể. Nếu ông trời đã sắp đặt số phận cho cô và Chu Hạo gặp nhau và trải qua những biến cố trong cuộc đời, cộng thêm sự trói buộc là Thiên Bảo. Thì cô chấp nhận cho mình một cơ hội cũng như cho gia đình ba người thêm một bước để tiến đến hạnh phúc.

An Hạ đạp chân ga phóng nhanh về phía trước, rất nhanh xe đã dừng lại ở trước cổng công ty, bước xuống xe An Hạ giao lại chìa khóa cho bảo vệ liền đi nhanh vào thang máy lên tầng cao nhất.

Thấy cô mọi người đồng loạt cúi thấp đầu xuống chào cô một cách cung kính An Hạ thấy lạ và khó hiểu trong lòng.

Tuy đối với mọi người cô không còn xa lạ bởi cô từng làm việc ở đây nhưng không đến mức mà lễ phép với khách như vậy. An Hạ bất giác bước chân lại gần một cô gái đứng gần mình hỏi:

“Nhân viên trong công ty luôn tiếp đón khách một cách kính trọng như vậy sao?”

Nhân viên đó ngay lập tức đứng thẳng người, đầu hơi cúi thấp không nhìn vào ánh mắt của An Hạ nhỏ giọng trả lời cô.

“Dạ không phải, chúng tôi chỉ thể hiện với Tổng giám đốc và những sếp lớn thôi, còn khách hàng đến chỉ cần giữ mức lịch sự bình thường là được.”

Càng nghe An Hạ càng nhíu chặt lông mày hơn, sao cô vẫn chưa tìm ra được đáp án mà cô đang cần vậy. “Nhưng tôi là khách sao phải dùng thái độ này?”

“Dạ sao vậy được, bây giờ cô là Tổng giám đốc của công ty Chu Thị thì làm sao có thể là khách?” An Hạ ngẩng người ra như không tin vào những gì mình vừa nghe, chuyện cô lần trước đến đây để lấy lại chức vụ của Chu Hạo là đúng nhưng sau đó đã bị Lâm Gia Hào sang tên cho anh ta rồi mà.

An Hạ không thể ở lại đây tiếp nữa mà đi lại phòng thư ký nằm sát bên phòng Tổng giám đốc để kiếm Tiểu A.

Tiểu A đang bận soạn mấy hồ sơ chuẩn bị đi giao phó cho nhân viên cấp dưới thì phát hiện có người đang đi về phía mình, cậu ngẩng đầu lên nhận ra là An Hạ đến. Cậu nhanh chóng đứng lên chào cô rồi nhỏ nhẹ nói:

“Thiểu…à không Tổng giám đốc cô đến để nhận chức sao?”

Trên mặt An Hạ không còn vẻ lạnh nhạt và kiêu ngạo nữa mà thay vào đó chính là dáng vẻ thoải mái, tươi cười đi đến đứng trước mặt Tiểu A nở nụ cười thật tươi khiến mặt Tiểu A đơ ra không biết đang xảy ra chuyện gì.

Không lẽ thiếu phu nhân định đuổi cậu khỏi công ty sao?

An Hạ thấy mặt cậu ngày một căng thẳng nụ cười trên môi càng lớn hơn, tay đưa lên vỗ mấy cái lên vai cậu rồi mới nói:

“Đừng quá nghiêm túc như thế, tôi đến có việc muốn hỏi cậu thôi, thả lỏng bản thân rồi cùng tôi vào phòng nói chuyện.”

Nói xong cô xoay người trở lại phòng làm việc của Chu Hạo, bước vào trong cô có thể cảm nhận được hình bóng của anh đang ngồi cặm cụi ký từng văn kiện mà cấp dưới đưa lên, cô nhớ những lúc anh chăm chú đọc hồ sơ, tập trung làm việc sao mà có sức hút quá.

An Hạ khẽ nâng khóe môi cười gượng gạo, hóa ra có những chuyện khi bị lòng hận thù che khuất thì không còn biết để ý gì nữa. Cuối cùng cô đã bỏ qua bao nhiêu mặt tốt của anh để rồi chỉ nghĩ đến cái xấu? Một lúc sau Tiểu A mới chậm rãi bước vào và được sự cho phép của cô mà ngồi xuống đối diện An Hạ. “Tôi muốn cậu nói rõ tại sao tôi lại là người đứng tên tất cả số cổ phần lúc trước tôi mua được và của Chu Hạo nữa?”

Ánh mắt Tiểu A thoáng khựng lại xong sau đó lảng tránh nhìn đi nơi khác, miệng không tự chủ được lắp bắp.

“Tôi…tôi cái này tôi không biết, cô nên hỏi người khác thì hơn.”

An Hạ biết cậu đang giấu mình, có thể do Chu Hạo căn dặn cậu ấy như thế. Vì chỉ có Chu Hạo mới có thể sai khiến Tiểu A làm bất cứ chuyện gì.

“Nếu cậu không nói thì với thế lực hiện tại của tôi cũng có thể biết được sự thật. Tôi khuyên cậu nên thành thật với tôi thì hơn.”

Tiểu A khẽ thở dài, xem ra cậu không thể giấu diếm thiếu phu nhân được nữa. Tuy cậu đã hứa với Tổng giám đốc là không được nói bất kì chuyện gì cho cô ấy biết nhưng tình thế bây giờ nếu không nói e là thiếu phu nhân sẽ náo loạn cả công ty lên cho xem. “Thôi được rồi, tôi sẽ nói cho cô biết hết tất cả.” Sau đó Tiểu A thuật lại những gì Chu Hạo đã căn dặn cậu bao gồm việc chuyển hết số cổ phận sang tên cho cô và chuyện anh đến chăm sóc, trò chuyện với cô hằng ngày để khích lệ cô tỉnh dậy. Chỉ là khi cô đã tỉnh anh lại rời đi xem như bản thân chưa từng xuất hiện ở bệnh viện.

An Hạ siết chặt tay lại, hơi thở phập phồng khi biết được Chu Hạo dám ở sau lưng cô làm những chuyện như vậy. Muốn chuộc tội mà lại đứng phía sau làm âm thầm thì nó còn có ý nghĩa gì nữa.

Cô nhìn Tiểu A lạnh giọng hỏi:

“Tôi muốn biết bây giờ Chu Hạo đang ở đâu?”

“Cái này, thiếu phu nhân cô tìm Tổng giám đốc làm gì?”

“Từ khi nào tôi cần tìm anh ta phải báo cáo cho cậu biết lí do?”

Tiểu A vội đứng bật dậy, ánh mắt lo sợ nhìn cô. “Tôi không có ý đó, chỉ là tôi hỏi thế thôi. Thật ra mấy ngày nay tôi bị mất tung tích của Tổng giám đốc rồi, tôi rất muốn đi tìm anh ấy nhưng chưa có thời gian vì bận công việc của công ty.”

Ánh mắt lo lắng của cô đảo qua lại, tim chợt nhói lên, An Hạ chớp mắt mấy cái rồi chồm người đến gấp gáp hỏi cậu:

“Tại sao lại không có tung tích? Cậu làm việc kiểu gì mà để anh ấy biến mất không thấy tăm hơi như vậy hả?”

An Hạ bắt đầu nổi cáu đứng từ trên cao nhìn xuống quát Tiểu A, cậu ấy nhìn cô đến khiếp sợ. Thiếu phu nhân bây giờ là đang lo lắng cho Tổng giám đốc hay sao? Cô ấy có tình cảm với thiếu gia hả?

Bao nhiêu cầu hỏi cứ quấn quanh trong đầu cậu ngay lúc này, thấy cậu vẫn im lặng không lên tiếng. An Hạ nhịn không được nữa đi qua nắm lấy cổ áo cậu lôi lên.

“Tôi hỏi cậu trước khi anh ấy không có tin tức thì anh ấy đang ở đâu?”

Trong vô thức Tiểu A nhìn chằm vào An Hạ trả lời: An Hạ không thèm đôi co với cậu nữa mà hất cậu

“Ở Đức”

ngã xuống ghế xong đẩy mạnh cửa đi ra ngoài. Tiểu A giật mình chồm người ngồi thẳng lên, ánh mắt trợn to nhìn cánh cửa đang dần đóng lại, miệng lẩm bẩm:

“Thật sự là thiếu phu nhân mà, cô ấy đến tìm Tổng giám đốc còn tức giận khi nghe nói anh ấy mất tích nữa. Có phải sau thời gian Tổng giám đốc ở bệnh viện chăm sóc cho cô ấy mà bây giờ thiếu phu nhân đã chấp nhận thiếu gia rồi không?”

Bước chân An Hạ gấp gáp đi vào thang máy rồi lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng nói:

“Tôi nghe Quốc Chủ.”

“Cậu cử người sang Đức tìm Chu Hạo cho tôi, bằng mọi giá phải tìm được anh ấy càng nhanh càng tốt.” Cúp máy cô lần nữa gọi cho trợ lý của mình kêu cô ấy đặt cho cô một vé máy bay sang Đức ngay trong chiều. Trước khi bay cô về nhà căn dặn Di Nhã chăm sóc Thiên Bảo giùm cô và cô đi đến nói với Thiên Bảo nhà chờ cô đi đón ba về. Cậu bé nghe vậy liền vui vẻ gật đầu lia lịa đồng ý. Nhìn nụ cười của con trai cô đã biết mình quyết định đúng rồi, chỉ là bây giờ cô cần phải tìm ra Chu Hạo thì mới giải quyết được. Sắp xếp xong mọi thứ cô theo trợ lý lên máy bay rời đi, thuộc hạ của cô đã sang đó trước cô nửa ngày rồi. Nên cô không cần lo lắng việc ăn ở và duy chuyển sau khi sang bên đó.

Chương 130: Di Nhã Mang Thai

An Hạ và thuộc hạ sau mấy ngày trời tìm kiếm mọi ngóc ngách trên đất nước Đức vẫn không tìm được tung tích của Chu Hạo. Cô dường như tuyệt vọng khi không thấy anh đâu, cảm giác của An Hạ giây phút này chính là sợ hãi cùng lo lắng, cô không thể để mất anh được, khó khăn lắm cô mới chấp nhận anh kia mà.

Một đám thuộc hạ từ xa chạy lại, cô như nhìn thấy tia hy vọng, ánh mắt mong đợi chờ họ nói, nhưng khuôn mặt chợt cứng đờ lại khi nghe tên đó thông báo vẫn chưa tìm được anh.

An Hạ lê từng bước chân đi về phía trước, ánh mắt hững hờ nhìn màn đêm dần buông xuống, hai tay cô thả lỏng sang hai bên, miệng thì thầm:

“Rốt cuộc anh đang ở đâu? Anh mau xuất hiện ngay, trước khi em tức giận mà đổi ý.”

Tuy nói vậy thôi nhưng đáy lòng An Hạ đang đau đớn dữ dội, cô khuy chân xuống đưa tay lên ôm lấy ngực trái của mình, nơi đây đang chứa đựng trái tim thồn thức của cô dành cho anh, nó đang đập liên hồi không ngừng nghỉ.

Lúc này điện thoại trong túi chợt reo lên, cô bình ổn lại tâm trạng rồi mới lấy ra xem. Thấy con trai gọi đến, cô cố gắng áp chế cảm xúc đang mất bình tĩnh của mình lại.

“Mẹ nghe đây con.”

Thiên Bảo ngồi trên ghế sô pha, hai chân bắt chéo lại, một tay cầm chiếc xe đua mô hình, một tay cầm điện thoại để lên tai nghe.

“Mẹ đã tìm được ba chưa?”

Cô đưa tay lên dây dây vầng trán trơn mịn để làm vơi đi cảm giác đau đớn của mình, xong mới nhỏ nhẹ trấn an con trai.

“Vẫn chưa, nhưng Thiên Bảo yên tâm mẹ sẽ mang ba về cho con một cách nhanh nhất có thể có chịu không?”

“Dạ được.”

“Vậy Thiên Bảo ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ nuôi có biết không?”

“Da”

Sau khi nói chuyện với con trai xong, An Hạ dường như có thêm một sức mạnh để tiếp tục hành trình tìm kiếm Chu Hạo trên đất nước xa lạ không một người quen này. Cô rất tức anh, nếu anh qua Úc hay Mỹ thì cô đã cử nhiều người hơn tìm anh nhưng anh lại chọn một thành phố không thân thuộc này mà đến, cô chắc anh đang cố ý làm như vậy.

An Hạ ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, mắt nhìn về xa xăm, cô không biết mình có tìm được anh hay không, hay chỉ trở về cùng nỗi thất vọng.

An Hạ quay sang nhìn thuộc hạ của mình đang đứng nghiêm nghị ở phía sau chờ cô ra lệnh, nhìn họ cũng đã khá mệt mỏi vì chạy theo cô bôn ba khắp chốn mấy ngày qua. Cô thở ra một hơi nhẹ giọng nhắc nhở:

“Thôi các anh về nghỉ ngơi đi, tôi ở đây lát sẽ về sau.”

Tên thuộc hạ đứng đầu đàn ánh mắt do dự, chân không có dấu hiệu di chuyển nào khiến An Hạ nhíu chặt mày lại khó hiểu hỏi:

“Sao còn chưa đi?”

Họ đành trả lời cô một cách thật lòng:

“Bây giờ đã khuya, chỗ này lại khá vắng vẻ chúng tôi không yên tâm để cho Quốc Chủ ở lại đây một mình.” An Hạ cúi đầu khẽ nâng khóe môi, ít ra cô còn có những cấp dưới quan tâm tới cô như thế này, xem ra mắt cô chỉ nhìn lầm Lâm Gia Hào mà thôi.

“Các anh yên tâm, tôi chỉ ngồi lại một chút là về ngay sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì đâu. Tôi cần sự yên tĩnh các anh hiểu chứ?”

Thấy cô cứ nhất quyết muốn làm vậy, đám thuộc hạ hết cách đành cúi đầu đồng loạt lên xe rời đi. Chỉ mới có mấy phút mà họ đã giải tán hết để lại không gian tĩnh lặng của màn đêm cho cô.

Giữa những lúc như thế này cô lại nhớ đến chuyện của cô và Chu Hạo ngày trước, nếu như định mệnh không cho hai người gặp nhau sẽ không có mối lương duyên oan nghiệt này. Nếu nói cô đã tha thứ cho anh thì không đúng hoàn toàn, mà đúng hơn là một phần cô muốn cho Thiên Bảo một gia đình trọn vẹn, phần còn lại chính là cho bản thân có được một hạnh phúc sau bao nhiêu thăng trầm.

Cô không biết lần quyết định này của mình có đúng hay không, cô chỉ biết đây là cách cuối cùng cô có thể làm rồi, hơn nữa những việc mà Chu Hạo làm vì cô những năm qua đã quá rõ thấy được tình cảm anh dành cho mình sâu nặng như thế nào.

Tính chinh phục của cô vẫn như vậy, vẫn kiên quyết có được những thứ mà mình muốn. Chính vì điều đó mà cô nhất định phải có được anh, phải đem anh về bên cạnh mình.

Phía xa xa có một ánh mắt chán ghét cùng với nụ cười nhếch môi khinh bỉ nhìn vào hình dáng cô độc của An Hạ. Cô ta đứng đây đã lâu chỉ chờ giây phút An Hạ ở lại một mình như thế này. Người phụ nữ lấy điện thoại ra nhắn một tin nhắn gửi đi với nội dung: Làm nhục cô ta, số tiền lớn sẽ đến tay các người.

Di Nhã hai tay run run cầm lấy que thử thai thần thờ bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô vậy mà mang thai con của Hàn Thiên rồi. Rõ ràng giữa bọn họ chỉ mới đi đến mối quan hệ yêu đương thôi mà, sao lại nhanh như vậy mà có thai rồi.

Cô ấy đi đến ngồi lên giường, tay cẩn thận đặt lên chiếc bụng còn bằng phẳng của mình, mắt đảo qua lại không biết bản thân giờ phải làm sao. Cô có nên nói chuyện này cho Hàn Thiên biết không? Lỡ như anh ấy sốc quá bắt cô phá thai thì sao?

Cái suy nghĩ như vậy bất giác xuất hiện trong đầu Di Nhã khiến cô ấy hốt hoảng một phen nhưng mấy giây sau đã trở về trạng thái ban đầu. Cô sao lại quên nguyên nhân mang thai chứ, lần đó chính Hàn Thiên nói nếu cô mang thai sẽ không bao giờ chạy thoát khỏi anh ấy nữa mà.

Nghĩ đến như vậy, Di Nhã buồn bực trong lòng rồi tiện tay vứt que thử thai xuống sàn, miệng nghiến răng mắng Hàn Thiên.

“Đàn ông đúng là xấu xa, vậy mà mình lại trúng kế rồi. Nhưng mà bây giờ có rồi thì sao đây, nếu mà nói với anh ấy ngay bây giờ thì chắc chắn tên đó sẽ tự cao khoe mẻ cho mà xem.”

“Mà mình không nói thì không được, nếu như có chuyện gì xảy ra thì đến lúc đó có hối hận cũng không được.”

Di Nhã nhặt lại chiếc que rồi đi tới đi lui trong phòng, hai tay siết chặt lại, điều chỉnh hơi thở cho bình ổn rồi mới cầm điện thoại lên.

Bên kia Hàn Thiên vừa mới bàn một vụ hợp đồng với đối tác xong, cơ thể mệt mỏi ngã người ra sau, hai mắt nhằm chặt lại nghỉ ngơi. Nghe được điện thoại báo tin nhắn, cậu vươn tay ra bộ dạng lười biếng mở ra xem. Đập vào mắt cậu chính là hình ảnh que thử thai hiện rõ hai vạch cùng với dòng tin nhắn mà người con gái cậu yêu thương gửi đến.

“Em mang thai rồi.”

Di Nhã sau khi gửi tin đi liền ngồi co rúm lại chờ xem Hàn Thiên phản ứng như thế nào, nhưng đợi mãi vẫn không thấy tin nhắn nào phản hồi liền tức giận quăng điện thoại đi, bản thân nằm xuống giường kéo chăn lên che đầu lại. Ở bên trong chăn cô mắng thầm: “Biết như vậy sẽ không thông báo cho rồi, người đàn ông gì mà thiếu trách nhiệm.”

Không biết có phải do cô đang mang thai cảm xúc bị chi phối hay không mà chỉ vừa nghĩ đến Hàn Thiên bỏ mặc mình liền không nhịn được rơi nước mắt, cô lấy tay che miệng lại khóc sụt sịt như một đứa trẻ không được cho quà.

Di Nhã cứ thế nằm cuộn tròn lại khóc đến mức mệt mỏi ngủ quên đi, đến khi một lực mạnh từ đâu đó hất chiếc chăn đang bao trùm cô ra rồi kéo cô ngồi dậy. Di Nhã giật mình mở mắt ra thì phát hiện cả người mình đã nằm trong lòng ai đó, còn được người đó ôm trọn trong vòng tay.

Di Nhã ngẩng đầu lên xem người đó là ai, đến khi thấy khuôn mặt mà mình vừa ghét bỏ xuất hiện trong phòng liền ai oán hét lên.

“Anh buông em ra, anh cút khỏi phòng em ngay.”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix cảm ơn thông báo lỗi ^^
https://audiosite.net
!! Đạo hữu " Thiên Có Khuyết - Người Có Tâm " - Đạo Hữu - !!(Đi đường có sao không ướt giầy) Tụn mình luôn có gắng phục hồi liên tục cho vị đồng đạo, cùng toàn thể anh em :)Mong đạo hữu dừng chân bản fix này 90% sẽ không bị sập đậu ạ :)Đa Tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix toàn bộ nhé :!Các bộ truyện đang giải nén 1 tập chỉ có 7 giây .. 1 bộ trung bình 15p thui anh em ^^!Một Lần xin lỗi chư vị cùng toàn thể anh em vì sự cố bất ngờ đêm qua :)
https://audiosite.net
Thật xin lỗi mọi người do sơ suất của CTV...!!Mình đã liên hệ lưu trữ đám mây :)họ đang khôi phục giúp tụn mình :)Trong quá trinh các bạn thấy bộ truyện nào có tập nghe được có tập thì không play được không phải lỗi mà đang quá trình backup lại đó ạ :(Thật xin lỗi mọi người, mong chư vị đại xá :)
https://audiosite.net
haizzz...!
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
em có biết gì đâu em vừa ăn cơm lên thấy thế mà ???team đi anh check máy tính em có vấn đề gì vây??
https://audiosite.net
Hà Thu Đây là lần thứ 2 em xóa file của anh rồi đó...!Haizzz...! nghe điện thoại dùng anh cái coi??File của anh em đâu hết rồi?????Pó tay ...:(:(:(:(
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
Ngại quá ..bộ gốc truyện mình lỡ tay xóa mất rùi :(. Để mình up lại bản trên kênh của mình vậy
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
Đã fix lại nhé bạn các bạn để ý truyện nào được upload hay fix lại ở trang chủ nhé. ^^!Hoặc nghe thăm trên các kênh trên yotube của mình nhé :P
https://audiosite.net
Vòng Đức tuấn 2 ngày trước
Văn minh vạn giới lĩnh trụ nghệ ko đc
https://audiosite.net
Mr. Minh Tý 2 ngày trước
Cảm ơn hội trưởng Đúng rồi đó ạ )). đợi trước nghe thoáng qua youtube mà không tìm được tên truyện là, họ cũng không ghi tên tác giả , chỉ nhớ loáng thoáng nội dung vậy mà Hội Trưởng cũng tìm được :Vghê ghớm thật :^^
https://audiosite.net
Khụ khụ bạn minh tý ? khó mình quá không nói tên truyện không có tác giả chỉ ? chương thì mình đi về đâu tìm cho bạn ^^!Nhưng...99.9% là bộ truyện này bạn nhé ^^!Cảm ơn bạn đã nghé thăm website ^^!Chúc bạn hôm này gặp nhiều may mắn nhé!Thân Ái :)