1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 36 [Chương 176 đến 180]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 36 [Chương 176 đến 180]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 176: Chưa chắc ư

Tô Minh nhìn ảo ảnh con thú chín đầu trên trời, nhìn trong ba cái đầu có hai đôi mắt ảnh ngược bóng dáng áo xanh. Đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo như giao nhau với Tô Minh trong khách cách xa thăm thẳm.

Người áo xanh khóe miệng nhếch lên mang theo khinh thường, dần cùng thú chín đầu biến mất trên trời. Mây đen vẫn như cũ, nước mưa vẫn như cũ.

“Chưa chắc ư…”

Tô Minh biểu tình bình tĩnh, bỗng nhiên hiểu ý nghĩ trong mắt người áo xanh.

Hắn không biết người áo xanh là ai, nhưng Tô Minh biết chuông Hàm Sơn không phải có chủ, đối phương không nắm giữ tất cả, chín cái đầu chỉ chiếm được hai!

Khi thú ảo trên trời hoàn toàn tan biến, người trên mặt đất từ mờ mịt đến mở mắt ra. Dù tu vi mạnh hay yếu, ngay cả thủ lĩnh ba bộ lạc và đám Man Công cũng vào lúc này mở mắt ra.

Rất ít trong số họ biết đã xảy ra chuyện gì, thậm chí bầu trời đầy mây đen không có gì khác lạ. Đám người im lặng chốc lát lại dấy lên xáo động.

“Mới rồi…là sao vậy?”

“Ta cảm thấy đầu óc trống rỗng, chỉ nhớ chuông ngân vang vọng…”

“Không đúng, mới rồi chắc chắn xảy ra chuyện gì, không thì sao tất cả chúng ta đều giống nhau!”

Tiếng bàn tán ngày càng ồn ào, khi ánh mắt đám người tập trung vào Tô Minh đứng gần chuông cổ, thấy bóng lưng hắn thì hắn cúi đầu, đồ đen bao phủ khuôn mặt, nhìn không rõ mặt mày và biểu tình. Chỉ có thể thấy bóng lưng toát ra cảm giác khó miêu tả, từng bước một đi hướng cửa đá tầng thứ hai.

Bên kia cửa đá, đám Nam Thiên biểu tình chấn kinh nhìn Tô Minh đi đến. Mới nãy vài giây tuy họ là cường giả Khai Trần nhưng vẫn thấy trống rỗng, không biết xảy ra chuyện gì. Tô Minh đến, Kha Cửu Tư bản năng lùi ra sau vài bước, biểu tình kính sợ.

Có lẽ người khác không rõ nhưng năm đó Kha Cửu Tư từng chính mắt thấy Tư Mã Tín gióng chuông, dù chỉ ba tiếng nhưng xuất hiện hình ảnh khiến y và người xung quanh tạm mất trí nhớ. Y còn nhớ rõ lúc đó khi mình tỉnh táo lại, thấy Tư Mã Tín nhìn chằm chằm chuông cổ, bóng lưng kia giờ đây sao y cảm thấy trùng với người bí ẩn trước mắt!

Nam Thiên thở hồng hộc, tuy y không biết nhiều như Kha Cửu Tư nhưng hiểu rằng, sự việc tạm mất trí nhớ chỉ có Tư Mã Tín mới làm được nay lại xuất hiện, khiến y đối với người đang đến cũng dâng lên kinh sợ.

“Cùng Tư Mã đại nhân cướp đoạt chuông…người này…” Nam Thiên cúi đầu.

Huyền Luân im lặng, sắc mặt cực kỳ phức tạp. Y nhận ra Tô Minh, bây giờ hắn ở trong mắt y thêm phần bí ẩn. Sự bí ẩn này rất dày khiến Huyền Luân bản năng lùi lại.

“Rõ ràng tu vi không bằng mình nhưng lại khiến mình e ngại, Mặc Tô dám cướp đoạt báu vật với Tư Mã đại nhân. Nhưng coi như có thu hoạch, người này rốt cuộc còn có bí mật gì. Hắn khiêu chiến Hàm Sơn Xích là vì muốn có tư cách vào Thiên Hàn tông ư. May là hắn không phải người hoàn thành Ngưng Huyết mấy tháng trước.” Huyền Luân chần chờ một lát, y phát hiện mình có chút không xác định.

Trong mắt người ở đây, Tô Minh bình tĩnh đi đến cửa đá thông lên tầng hai, hắn chẳng chút tạm dừng đạp một bước vào trong.

Cửa đá đột nhiên chớp nháy ánh sáng mãnh liệt. Cùng lúc đó, trên người Tô Minh có lệnh bài ba bộ lạc cũng lóe sáng, chợt lóe, Tô Minh đã biến mất trong cánh cửa.

Khi Tô Minh bước vào cửa đá, trên núi Nhan Trì, sau lưng Nhan Loan đi tới một bà lão, bà vừa đi vừa ho khan, mặt đầy nếp nhăn, khi ho khan mặt ửng hồng bệnh trạng.

Bên cạnh bà lão có hai thiếu nữ dìu dắt, vẻ mặt lo lắng.

Nhan Loan xoay người nhìn hướng bà lão, lập tức tiến lên vài bước đỡ cánh tay bà.

“Tộc trưởng, Man Công nhất quyết đến, chúng tôi…” Một thiếu nữ vội vàng nói.

“Được rồi, các ngươi đi xuống đi.” Nhan Loan gật đầu dìu bà lão đi tới mép núi, vị trí này có thể nhìn thấy rõ Hàm Sơn Thành.

“Loan nhi, mới rồi chắc có người đã được một phần truyền thừa chuông Hàm Sơn…” Bà lão hai mắt đục ngầu, thanh âm khàn khàn lộ ra suy yếu, dường như nếu không có Nhan Loan dìu thì sẽ ngã ngay.

“Đúng vậy.” Nhan Loan im lặng lúc sau nhẹ giọng nói.

“Chuông này ở Hàm Sơn đã rất rất lâu rồi. Thậm chí Hàm Sơn bộ lạc năm đó đã lấy chuông làm tên. Chuông Hàm Sơn là tổ tiên Hàm Sơn đặt ra, kỳ thật không ai hay biết lý do và tên nó. Bị lấy đi cũng tốt, đỡ hơn ở lại đây sau này là mầm họa. Mặc kệ là Tư Mã Tín hay người kia, ai có thể lấy được thì cứ lấy. Ngươi đừng tham gia.”

“Nhưng Phỉ nhi còn phải vào Thiên Hàn…” Nhan Loan không nói xong, thân hình suy yếu của bà lão xoay lại, nhìn phụ nữ cực kỳ xinh đẹp trước mắt, không nói lời nào, chỉ nhìn thôi.

Thật lâu sau, Nhan Loan cúi đầu. Chuyện ma dân gian – những mẫu chuyện ngắn do chính người kể chuyện trải qua ..!- Thỉnh chư vi nghé thăm …!

“Bà, con nhớ rồi.”

“Loan nhi, Nhan Trì bộ lạc ta chỉ là một bộ lạc cỡ trung nhỏ nhoi, chúng ta không chọc được Tư Mã Tín, chẳng lẽ có thể trêu chọc người dám cướp chuông với Tư Mã Tín?”

“Bà, con chỉ lo Thiên Hàn tông. Tư Mã Tín dù sao là đệ tử Thiên Hàn tông cực kỳ chú trọng. Phỉ nhi muốn tham gia Thiên Hàn tông, nếu bây giờ con lơ là thì…”

“Ngươi vẫn còn trẻ tuổi…” Bà lão nâng lên đôi tay run rẩy vỗ vai Nhan Loan, đôi mắt đục ngầu có trí tuệ năm tháng để cho bà.

“Ngươi có thể nói Tư Mã Tín là đệ tử Thiên Hàn tông, nhưng ngươi có thể nói, đệ tử Thiên Hàn tông chính là Tư Mã Tín không?” Bà lão quay đầu, mắt sâu thẳm nhìn Hàm Sơn.

“A…” Nhan Loan ngây ra, mơ hồ.

Bà lão khẽ thở dài, không nhìn Nhan Loan mà nhẹ giọng nói.

“Đổi cách khác, ngươi có thể nói Nhan Trì bộ lạc là bộ lạc đất Nam Thần, nhưng ngươi có thể nói bộ lạc đất Nam Thần chính là Nhan Trì bộ lạc không. Hiểu chưa?”

Nhan Loan im lặng giây lát, gật đầu.

“Bà lão ta đây vì Thiên Hàn tông trả cái giá cực kỳ lớn, cách truyền tống bốn tầng không gian đủ để Nhan Trì bộ lạc ta ngàn năm không suy vong. Người này đừng trêu chọc. Hắn muốn khiêu chiến Hàm Sơn Xích thì chúng ta hoan nghênh.” Bà lão nói, vẻ mặt mệt mỏi.

Cùng lúc đó, đỉnh núi An Đông, mắt An Đông Man Công chợt lóe, sắc mặt biến hóa không chừng, như đang chần chờ, đôi khi liếc núi Nhan Trì, thấy bên kia vẫn bình tĩnh thì mắt có sự kiên quyết.

“Trong ba bộ lạc Hàm Sơn, ta kính nể nhất là Man Công Nhan Trì bộ lạc. Bà lão này có lẽ không có tâm kế kinh người, nhưng trí tuệ ở một số việc lớn thường đem đến tác dụng mấu chốt. Bà ta không động, chúng ta không động! Chuông Hàm Sơn, ai có thể lấy đi thì là của ai. Chuông này vốn không phải ba bộ lạc chúng ta, không nghĩ ra vấn đề này thì cứ mặc kệ nó.” An Đông Man Công tự lầm bầm lại như nói cho đám tộc trưởng An Đông bộ lạc, Chiến Thủ đứng sau nghe.

Phổ Khương bộ lạc cũng tĩnh lặng, đối với vấn đề này thì ba bộ lạc khá giống nhau, đều chẳng quan tâm.

Bây giờ sáng sớm đã gần qua hết nhưng mưa vẫn rơi như thác nước, đánh vào dãy núi, chảy xuôi theo đá, khiến mặt đất trơn trượt. Đây là lần đầu tiên Tô Minh bước vào tầng thứ hai Hàm Sơn Thành. Hắn đứng đó, sau lưng là cửa đá ngăn cách tầng ba. Trước mắt hắn, phía trên cao kia là tầng thứ nhất Hàm Sơn Thành, cũng chính là đỉnh Hàm Sơn. Chỗ đó cách nơi đây không xa, tầng thứ nhất trống rỗng, chỉ có ba sợi xích lan tràn liên tiếp ba ngọn núi ba bộ lạc.

“Hàm Sơn Xích.” Mắt Tô Minh sáng ngời, nhấc chân lên, vẫn đi không nhanh không chậm, bước qua tầng thứ hai yên tĩnh, đi theo đường núi uốn lượn, mười lăm phút sau hắn đứng ở nơi cao nhất Hàm Sơn Thành!

Nơi đây gió núi gào thét thổi vào mắt, thổi áo Tô Minh bay phần phật nhưng không thể thổi tung mũ che mặt. Ở trong gió, sợi xích liên tiếp đỉnh núi lắc lư, bên dưới là vực sâu không đáy. Gió thấm tận xương và cả mưa rơi tầm tã, Tô Minh đứng đó thở ra hơi dài.

Hắn không biết nếu cường giả Khai Trần khiêu chiến Hàm Sơn Xích, một khi thất bại rớt xuống vực sâu thì có chết hay không. Nhưng Hàm Sơn Xích đã tồn tại nhiều năm chắc sẽ không đơn giản. Dù Khai Trần có thể đạp hư không bay đi cũng là chín chết mười sống.

Đứng tại đây, Tô Minh nhìn phương xa, tận cùng tầm mắt vẫn là mây đen cuồn cuộn, như trời đất liền nhau tuy hai mà một. Màn mưa như nắp chậu khiến mọi thứ mơ hồ không rõ.

Trên bầu trời đôi khi có tiếng sấm nổ và tia chớp ban ngày khó thấy rõ. Đôi khi mới ló khỏi tầng mây, nếu cứ nhìn chằm chằm sẽ có cảm giác đôi mắt tự chớp.

“Bắt đầu khiêu chiến Hàm Sơn Xích!”

“Người này sẽ lựa chọn Hàm Sơn Xích của bộ lạc nào? Ta xem rất có thể là Nhan Trì!

“Mặc kệ hắn khiêu chiến sợi xích nào, ta muốn biết là hắn có thể thành công hay không. Chín đoạn xích sắt, hắn có thể đi đến đoạn thứ mấy? Vượt qua bảy đoạn coi như thành công!”

“Lúc trước Thiên Hàn tông lựa chọn đệ tử, tiêu chuẩn tư cách cần bước vào Hàm Sơn Xích thứ tám. Tuy nói cũng có số ít khác hẳn, nhưng người có thể đi đến đoạn xích thứ chín thật là rất hiếm hoi.”

“Đoạn thứ chín tính cái gì. Theo ta được biết, hiện giờ chín đoạn kỳ thật chỉ là một khúc Hàm Sơn Xích mà thôi. Hàm Sơn Xích chân chính là liên tiếp với tám ngọn núi, chỉ có ngàn năm trước mới xuất hiện hai lần xích hoàn chỉnh!”

Tuy mưa lớn nhưng không ngăn được mọi người chú ý. Tô Minh đứng trên đỉnh núi, trước mặt hắn là sợi xích liên tiếp Nhan Trì bộ lạc, bên phải là sợi xích núi An Đông lắc lư. Bên trái là dây xích bị nước mưa tẩy rửa không ngừng nhỏ giọt liên tiếp với núi Phổ Khương.

Ba sợi xích, ba ngọn núi khác nhau.

Tô Minh đứng tại đây, trong đầu hiện ra mấy năm trước, khi mình lần đầu tiên tới Hàm Sơn Thành. Hắn đứng ở tầng thứ ba, ngẩng đầu nhìn Hòa Phong đứng trên đỉnh núi.

Hình ảnh đó khắc trong đầu hắn thật lâu không tan.

“Đã qua nhiều năm như vậy, thật nhanh…” Tô Minh thì thào.

Hắn hít sâu, nhìn hướng dây xích Phổ Khương bộ lạc, mắt lấp lóe, đạp một bước hướng tới sợi xích bên trái!

Chương 177: Hàm Sơn Xích

“Là núi Phổ Khương!”

“Hắn không chọn Nhan Trì và An Đông mà là Phổ Khương!”

“Phổ Khương bộ lạc luôn bí ẩn, người khiêu chiến dây xích này không nhiều, vì sao hắn lựa chọn núi đó? Không nói đến Nhan Trì và An Đông rõ ràng hoan nghênh chỉ Phổ Khương lạnh lùng, trước đó còn có mâu thuẫn!”

Theo Tô Minh tiến lên một bước, lập tức cả Hàm Sơn Thành xôn xao, đa số người đều bàn tán. Hành động của Tô Minh khiến họ hơi khó hiểu.

Theo lý thì bất cứ ngọn núi nào trong Hàm Sơn Xích cũng giống nhau. Thiên Hàn tông chọn đệ tử sẽ không chỉ định là núi nào.

So với An Đông Chiến Thủ đích thân đến, Nhan Trì bộ lạc là người thứ nhất đưa ra lệnh bài, hiển nhiên đổi làm người khác sẽ không đi chọn Phổ Khương có chút mâu thuẫn, đặc biệt là mình còn đánh tan sương hộ sơn của người ta!

Chẳng những mọi người không hiểu, bốn cường giả Khai Trần nhóm Nam Thiên khi thấy hành động của Tô Minh cũng lộ nghi hoặc. Nam Thiên nhìn thân hình đứng trên đỉnh núi của Tô Minh, y không thể hiểu nổi vì sao đối phương lựa chọn như vậy.

Chỉ có Huyền Luân con ngươi co rút. Lúc trước y từng là khách Phổ Khương bộ lạc, khá hiểu bộ lạc này. Tuy bây giờ không còn thân phận khách nhưng tình nghĩa nhiều năm còn đó. Bây giờ nhìn Tô Minh lựa chọn, không biết vì sao tim y đập nhanh.

“Chắc chắn hắn có ý đồ!” Huyền Luân nheo mắt nhìn Tô Minh trên đỉnh núi, im lặng không lên tiếng.

Cùng khó hiểu còn có Nhan Trì bộ lạc và An Đông bộ lạc. Đám An Đông Man Công ở trên núi nhìn Hàm Sơn phía xa, khi thấy Tô Minh đi hướng dây xích Phổ Khương thì tộc trưởng An Đông bộ lạc nhíu mày.

“Vị khách Mặc gia này trừ muốn được tư cách tiến vào Thiên Hàn tông ra dường như còn có mục đích khác.” Mắt An Đông Man Công chợt lóe, chậm rãi lên tiếng.

Núi Nhan Trì, bà lão Man Công vốn suy yếu bây giờ mắt lộ tia sáng sắc bén. Bà nhìn Hàm Sơn, biểu tình suy tư.

Nhan Loan đứng một bên, nhíu mày.

“Phổ Khương bộ lạc có thể cho thì Nhan Trì bộ lạc ta cũng có thể, nhưng hắn vẫn chọn Phổ Khương. Người này có mục đích, có chuẩn bị, trước khi hắn khiêu chiến Hàm Sơn Xích nhất định đã có ý định, mục tiêu của hắn không phải chuông Hàm Sơn mà là…Phổ Khương!” Bà lão khàn khàn nói, hai mắt càng thêm sáng ngời.

“Chúng ta không cho được chỉ có tử khí dùng Man thuật đặc biệt ngưng tụ lại của Phổ Khương…” Bà lão im lặng giây lát, ngập ngừng nói nhỏ.

So sánh với An Đông và Nhan Trì nghi hoặc, mọi người khó hiểu, ngược lại Phổ Khương bộ lạc ngay lúc Tô Minh lựa chọn dây xích nối núi Phổ Khương, thì ông lão như xương khô ngồi xếp bằng trên đỉnh núi đôi mắt lộ tia sáng khác thường. Sau lưng ông ngồi khoanh chân bảy, tám người, bên dưới còn có bóng người lao nhanh tới.

“Man Công…” Bên cạnh ông lão như xương khô có người thấp giọng chần chờ hỏi.

“Không sao, lão phu muốn xem thử người này có thể đi đến hay không.” Phổ Khương Man Công bình tĩnh nói, sờ vòng xương trên tay phải, hai mắt sáng ngời nhìn Hàm Sơn phía xa.

Ngay lúc chân phải Tô Minh đạp trên dây xích lung lay liên tiếp với núi Phổ Khương, một tiếng chấn trầm đục vang vọng trời đất, đè ép tiếng bàn tán của mọi người, tiếng trầm đục như sấm nổ. Mặt đất rung động, tám cột to cỡ mười mét từ bên dưới vực sâu dâng lên.

Tám cột đá to lớn này mặt trên một ít vết rạn có thảm thực vật xanh che phủ, ầm ầm trồi lên khỏi vực sâu, lập tức chia dây xích lung lay này thành chín đoạn!

Theo mười tám cây cột nâng lên, từng đợt bụi đất xuất hiện dưới vực, nhưng bụi đất này vừa bốc lên đã bị mưa to tiêu tán. Trên trời sét chợt lóe như có tiếng uy nghiêm đang rống to.

Chín đoạn xích này khoảng cách mỗi đoạn rất xa, liên tiếp với nhau tựa như cây cầu xích sắt nối Hàm Sơn với núi Phổ Khương!

Nước mưa tẩy rửa không ngừng, khiến dây xích thoạt nhìn rất trơn. Nếu đổi làm người thường chỉ sợ không dám đạp xuống một bước. Dù có bước xuống cũng sẽ sơ sẩy trượt chân chết.

Đặc biệt là dây xích lỏng lắc lư cho người cảm giác chẳng những nguy hiểm, còn đánh vào tâm linh. Vực sâu khiến con người bản năng tránh xa, dù có người từ đằng sau đẩy cũng sẽ giãy dụa lùi lại.

Loại trùng kích tâm linh này dù là người có ý chí kiên định nhất cũng rất khó không bị ảnh hưởng.

Chân phải Tô Minh đạp trên dây xích. Sợi xích không vì chân phải đạp xuống mà ngừng lắc lư, vẫn lay động trong gió mây, kéo theo Tô Minh lúc lắc.

Tô Minh vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Hắn chưa từng xem thường Hàm Sơn Xích, giờ đạp chân xuống, cảm giác trơn trượt rất rõ rệt, dường như khó thể đứng vững.

“Hèn chi năm đó Hòa Phong phải một lần liên tục đi ra vài bước, coi như tạm ngừng cũng là chờ đứng vững mới dám đi…”

Nghiêm túc không chỉ mình Tô Minh, bây giờ bên dưới Hàm Sơn Thành, mọi người đều giống nhau, nhìn thân hình trong màn mưa, nhìn sợi xích lung lay dưới chân, sinh ra cảm giác khẩn trương.

“Người có thể gióng hơn hai mươi tiếng chuông, hắn…có thể đi đến đoạn thứ mấy!”

“Hắn chọn thời điểm không đúng. Hàm Sơn Xích trong mưa sẽ tăng lớn không ít khó khăn.”

“Cũng không phải vấn đề thời gian, mùa này mưa liên miên dù ngày nào cũng giống vậy.”

Tiếng bàn tán tùy theo hít thở dồn dập mà ngày càng cao. Những điều này Tô Minh không nghe thấy, chân trái mạnh nâng lên, chân phải đứng vững tiến lên một bước.

Một bước này nhìn rất nhỏ nhưng bước này đại biểu đôi chân Tô Minh rời khỏi mặt đất, rời khỏi Hàm Sơn. Có thể nói hiện giờ hắn hoàn toàn đứng trên Hàm Sơn Xích!

Gió núi thét gào mạnh thổi qua người Tô Minh, như muốn thổi hắn bay khỏi sợi xích, khiến áo Tô Minh bay phần phật, khiến dây xích càng lắc lư dữ dội không ngừng đong đưa.

Trong gió lốc, Tô Minh hít thở khó khăn, ngẳng đầu nhìn núi Phổ Khương phương xa, đứng trên dây xích này dường như tầm mắt cũng lắc lư.

“Nếu chỉ là vậy thì cũng không quá khó.” Hai mắt Tô Minh chợt lóe, đứng thẳng người tiến lên một bước. Mỗi một bước đều cực kỳ chính xác đạp trên dây xích lắc lư. Mặc kệ dây xích lung lay cỡ nào dường như nó tự động đưa tới chân hắn, để hắn đạp lên.

Hắn đi rất ổn định, từng bước một, trong đoạn dây xích thứ nhất dần dần đi hơn phân nửa. Trước mắt hai trăm mét là tận cùng đoạn xích thứ nhất.

Người trong Hàm Sơn Thành đều tập trung nhìn thân hình Tô Minh giữa không trung, nhìn hắn đi qua hơn phân nửa đoạn thứ nhất, nhìn hắn hướng tới cột đá thứ nhất.

“Dù không nhìn tới sắc mặt người này nhưng bước chân rất ổn định, đoạn xích này đối với hắn không khó khăn.”

“Không sai, nhưng Hàm Sơn Xích có chín đoạn xích, càng về sau càng kỳ lạ, nếu không thì sẽ không nổi tiếng như vậy, khiến Thiên Hàn tông chọn làm thử thách tuyển lựa.”

“Không biết người này có thể đi được vài đoạn…”

Tiếng bàn tán dần im lặng xuống, vô số tầm mắt tập trung vào thân hình Tô Minh giữa không trung. Trừ người Hàm Sơn ra, còn có thủ lĩnh và tộc nhân ba bộ lạc, tại ngày mưa buổi sáng đã trôi qua, vì Tô Minh xuất hiện mà khiến ngày này khác hẳn.

Đoạn xích thứ nhất Tô Minh bình tĩnh đi qua, khi hắn đứng ở tận cùng đoạn xích thứ nhất, định bước lên cột đá thứ nhất thì thân hình bỗng chấn động.

Chấn động khiến thân hình lung lay như sắp rớt, tình huống đột nhiên khiến người bên dưới kinh hô.

“Đây…đây mới là đoạn thứ nhất, chẳng lẽ hắn đã chịu không nổi?”

“Không thể nào, hắn có thể gióng hơn hai mươi tiếng chuông, sao có thể ngay đoạn thứ nhất đã vậy rồi!”

“Điều này sao có thể, trừ phi…”

Tiếng kêu liên tiếp chớp mắt dấy lên xôn xao.

Thậm chí người Nhan Trì bộ lạc, An Đông bộ lạc thấy tình hình này lập tức ánh mắt bị hấp dẫn.

“Tệ hại!” Mắt Nhan Loan chợt lóe, cười nhạt nói.

Bà lão đứng bên không lên tiếng mà nhìn núi Phổ Khương.

Đỉnh núi An Đông, An Đông Man Công cũng nhìn chằm chằm núi Phổ Khương, mỉm cười không lên tiếng. Nhưng tộc trưởng An Đông bộ lạc Phương Thân đứng đằng sau ông thì mắt lóe tia sắc bén.

“Phổ Khương khi nào biến nhỏ nhen như vậy.”

Trên núi Phổ Khương, khoanh chân ngồi đó có hơn mười người. Lấy Man Công dẫn đầu, tất cả im lặng.

“Cho ta một lời giải thích.” Phổ Khương Man Công chậm rãi mở miệng.

Tô Minh mạnh ngẩng đầu. Giây phút hắn đạp chân xuống, lập tức có tầng dao động cường đại từ dây xích truyền đến, lặng lẽ theo chân phải nhập vào người. Lực lượng tràn ngập hơi thở tử vong như muốn đông lại khí huyết trong người hắn. Nhưng bây giờ sợi máu của Tô Minh đã tới chín trăm bảy mươi chín sợi, coi như là cường giả Khai Trần bình thường, muốn đông lại cũng khó!

Hắn hừ lạnh một tiếng, chân phải không nâng lên, ngược lại chân trái tiếp tục đạp một bước lên dây xích. Cùng lúc đó, chín trăm bảy mươi sợi máu thuận theo đôi chân tỏa ra dung nhập vào sợi xích, đụng vào dao động cách hắn mười mét phía trước.

Hai lực lượng dao động va chạm, trung gian ngăn cách cột đá thứ nhất. Cột đá chấn động, rất nhiều đá vỡ rơi xuống nhưng vẫn sừng sững không ngã.

Lúc trước Tô Minh đã phát hiện, cột đá có một tầng dao động kỳ lạ. Lực lượng này khiến hắn hơi quen thuộc, chính là hơi thở thuộc về tổ tiên Hàm Sơn.

Dù hơi thở rất nhạt, dù tổ tiên Hàm Sơn đã chết, nhưng còn ẩn chứa trong cột đá này có thể giữ cho cột đá không vỡ.

Hai lực lượng va chạm hình thành tiếng nổ trầm đục bị tiếng sấm trên trời che giấu, khiến người không nghe rõ. Cùng lúc đó, đỉnh núi Phổ Khương, mười mấy người ngồi xếp bằng trong đó có một người đàn ông trung niên khóe miệng tràn máu tươi nhìn Phổ Khương Man Công.

“Hắn đụng báu vật Tư Mã đại nhân để lại đây. Các người cũng đã thấy Tư Mã đại nhân không để ý, nhưng tội mạo phạm của người này phải bị trừng phạt!

“Không biết lượng sức mình…” Phổ Khương Man Công bình tĩnh lên tiếng.

Chương 178: Thay đổi tính cách

“Ngươi bế quan ba năm, không được ra ngoài!” Phổ Khương Man Công không thèm liếc người đàn ông một cái, từ từ nói.

Người đàn ông im lặng, lau máu nơi khóe miệng, đứng dậy cúi đầu hướng Man Công, chần chờ như muốn nói gì nhưng rốt cuộc im miệng, cung kính rời đi. Nhưng khi gã tới mép núi định đi xuống thì…

“Đập cỏ động rắn, thành sự không đủ bại sự có thừa. Ba năm quá ít, đi bế quan sáu năm không được ra!” Phổ Khương Man Công nhìn phương xa Tô Minh đứng trên Hàm Sơn Xích, lần nữa mở miệng.

Nhưng lúc này, người đàn ông trung niên chẳng những không tức giận mà thêm cung kính, lần nữa cúi đầu hướng Man Công.

“Cảm ơn Man Công.”

Theo người này rời đi, núi Phổ Khương lần nữa rơi vào yên tĩnh.

Tô Minh nhìn núi Phổ Khương phía xa, mắt lóe tia sáng lạnh. Hắn cảm nhận được từ chỗ này có khí lạnh không ngừng truyền đến. Chắc sau này đi qua cột đá thứ nhất, mỗi bước ra một bước thì khí lạnh sẽ chui vào trong người, khiến đôi chân dần đông cứng.

“Dây xích càng về sau thì khó khăn càng lớn, nhưng sự việc tuyệt không phải ngẫu nhiên.” Tia sáng lạnh trong mắt Tô Minh càng đậm, khóe miệng lộ nụ cười nhạt.

Hắn đứng tận cùng đoạn xích thứ nhất, nhấc chân lên mạnh đạp xuống cột đá thứ nhất trước mặt. Lực lượng mạnh mẽ từ người Tô Minh bùng phát thuận theo chân phải hình thành trùng kích rơi vào cột đá. Cột đá phát ra tiếng nổ đì đùng, truyền ra tiếng két két. Chỉ thấy dưới chân Tô Minh xuất hiện từng vết nứt, lan tràn cả cột đá.

Cột đá này tồn tại nhiều năm, chưa sụp xuống là vì không ai dám khiêu chiến Hàm Sơn Xích thì hủy diệt nó. Có một nguyên nhân là khi bị hủy, không có chỗ nghỉ ngơi thì vượt qua càng gian khổ.

Quan trọng là trên cột đá có lực lượng kỳ lạ. Lực lượng này khiến người ngoài rất khó đánh vỡ, nhưng người khác không bao gồm cả Tô Minh!

Lực lượng này thuộc về tổ tiên Hàm Sơn, đó là cùng loại với Khắc Ấn thuật. Tô Minh cũng có Khắc Ấn thuật, nếu tổ tiên Hàm Sơn không chết thì thôi, nếu đã chết thì hơi thở tồn tại trên cột đá đã mất đi hơn phân nửa trong năm tháng. Bị lực Khắc Ấn thuật của Tô Minh, bị lực lượng chín trăm bảy mươi chín sợi máu đánh vào trong.

Cột đá chấn động, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn nó vỡ ra, tan tành dưới Hàm Sơn Xích!

Theo nó vỡ ra, Hàm Sơn Xích mạnh hạ xuống nhưng Tô Minh đứng mặt trên không chút bị ảnh hưởng. Hắn đứng đó, khi cột đá sụp xuống thì nhìn hướng núi Phổ Khương phương xa!

“Tính kế ta một lần thì ta hủy một cây cột của ngươi!” Tô Minh không thốt ra nhưng ánh mắt lạnh lùng đã vô hình truyền ra câu này.

Hắn không dùng ngôn ngữ uy hiếp. Đối với lần đánh lén của Phổ Khương bộ lạc, Tô Minh lựa chọn dùng hành động để đáp lại, báo rõ cho Phổ Khương bộ lạc hắn có thực lực này, có thể hủy cột đá của ngươi!

Người trong Hàm Sơn Thành nhìn thấy hình ảnh này lập tức dấy lên sóng triều. Họ đã thấy người khiêu chiến Hàm Sơn Xích nhưng chưa từng thấy, chưa từng nghe nói, thậm chí chưa từng nghĩ, cột đá tồn tại đã rất lâu tan vỡ trong mắt họ.

“Tám cột đá của Phổ Khương bộ lạc đã hủy một!”

“Cột đá này theo truyền thuyết là năm đó Hàm Sơn bộ lạc xây dựng, cực kỳ vững chắc, rất khó vỡ! Sao hắn làm được!?”

“Chắc tại hành động của Phổ Khương bộ lạc, nhưng việc này mất nhiều hơn được. Cột đá vỡ, đối với khiêu chiến Hàm Sơn Xích thì khó khăn tăng lớn, không còn chỗ nghỉ ngơi.”

“Ngươi sai rồi, việc này không tăng bao nhiêu khó khăn với hắn, nhưng đối với Phổ Khương bộ lạc thì là việc không bao giờ ngờ được. Bây giờ sốt ruột không phải hắn mà là Phổ Khương bộ lạc! Cột đá bị hủy, việc này không nằm trong quy tắc khiêu chiến Hàm Sơn Xích, không người nói được gì. Nhưng đối với Phổ Khương bộ lạc, trừ phi họ có thể giống Hàm Sơn bộ lạc năm đó xây dựng, nếu không thì Phổ Khương bộ lạc bị tổn hại vĩnh cửu! Đây là bị tổn thương danh tiếng, là ngay mặt đánh người còn không thể trách cái gì, sẽ luôn bị người nhớ đến!”

Núi Nhan Trì, bà lão mắt chợt sáng ngời, nhìn chằm chằm thân hình Tô Minh trên Hàm Sơn Xích phía xa.

Nhan Loan đứng cạnh mỉm cười, không nói câu nào.

Bên An Đông bộ lạc cũng thế, im lặng nhìn hướng Phổ Khương bộ lạc.

Đỉnh núi Phổ Khương, giây phút Tô Minh hủy cột đá thứ nhất, trừ Man Công và hai người khác ra, tất cả đều đứng lên vẻ mặt khó xem, nhìn chằm chằm Tô Minh đứng trên Hàm Sơn Xích.

“Người này thật to gán, dám hủy cột đá Hàm Sơn ta!”

“Man Công, người này có gan quấy rối thì nên bị trừng phạt!”

“Man Công, tộc trưởng, người này hủy cột đá tạo thành tổn thương cho bộ lạc ta, việc này tuyệt đối không thể cứ thế bỏ qua!”

“Được rồi!” Phổ Khương Man Công nhíu mày, từ từ mở miệng, vừa nói ra thì xung quanh lập tức yên tĩnh.

“Một cột đá bình thường hủy thì kệ nó, mọi chuyện chờ hắn có thể đến đây rồi nói tiếp.”

Phổ Khương Man Công vẻ mặt bình thường, lời nói bình tĩnh, nhưng trong mắt có lạnh lẽo.

“Nếu hắn có thể hủy cũng tốt, so với hai bộ lạc khác thì từ đây kẻ khiêu chiến sợi xích Phổ Khương ta sẽ gặp khó khăn cực lớn, hiện ra sự khác biệt.” Bên cạnh Phổ Khương Man Công ngồi một người đàn ông trung niên cực to bự, ngồi đó như ngọn núi, giờ gã mỉm cười híp mắt nói.

Ba bộ lạc chấn động, mọi người trong thành xôn xao. Tô Minh nghe không được, hắn đứng trên Hàm Sơn Xích không còn cột đá thứ nhất, vẻ mặt bình tĩnh, không nóng vội đi tiếp mà điều hòa hơi thở.

Nửa tiếng đồng hồ sau, từng tiếng sấm xẹt qua trên trời, mưa to rơi tầm tã.

Bây giờ mưa như trút nước, rơi trên người Tô Minh, khiến quần áo dán vào làn da. Gió cũng rất lớn, nhưng Tô Minh đã sớm có chuẩn bị. Hắn không muốn để người thấy hình dạng của mình, áo choàng dài trùm kín che phủ khuôn mặt rất kín kẽ.

Tô Minh đứng trong mưa lắc một cái, lại tiến lên. Lần này hắn không chút tạm dừng, dù dưới chân khí lạnh ngày càng buốt giá nhưng vẫn vững vàng tiến từng bước, đi tới cột đá tận cùng đoạn xích thứ hai.

Thời gian trôi qua, giây phút Tô Minh tới gần cột đá thứ hai, mọi người tập trung ánh mắt tại đó, thậm chí lờ mờ đoán Tô Minh có hủy cột đá thứ hai này hay không, đột nhiên từ núi Phổ Khương truyền đến một thanh âm bình thản.

“Làm phiền người hủy tất cả trụ đá Hàm Sơn còn lại của bộ lạc ta giùm, xin kính nhờ. Nếu tu vi của người không bình thường, còn có thực lực mạnh, vậy đừng ngại chặt đứt Hàm Sơn Xích này, để bộ lạc ta từ này về sau miễn bị người quấy rầy.”

Lời nói mềm như không có khí lực, nhưng nghe vào tai khiến người có cảm giác ẩm ướt mềm mềm như bị rắn độc quấn lấy.

Theo lời nói truyền ra, người trong Hàm Sơn Thành lập tức yên tĩnh, cùng nhìn hướng Tô Minh. Đám Nam Thiên cũng nhìn qua, mắt Nam Thiên chớp lóe, y cảm thấy lần này khiêu chiến Hàm Sơn Xích khác với trước đây.

“Phổ Khương bộ lạc nói câu đó coi như buộc người kia đến đường cùng, nếu mình là hắn thì sẽ làm như thế nào…”

Huyền Luân khóe miệng nhếch nụ cười nhạt, nhìn Tô Minh trên dây xích giữa trời, nụ cười lạnh lùng. Y có thể tưởng tượng ra bây giờ Mặc Tô chắc chắn chần chờ, hành động phản kích giờ đây thành trò cười.

Tô Minh lạnh lùng nhìn núi Phổ Khương, nâng lên chân phải bước lên cột đá thứ hai, ngồi xếp bằng khép mắt lại, như không nghe thấy thanh âm kia, bỏ qua chúng, nghỉ ngơi.

Bây giờ người trong Hàm Sơn Thành tĩnh lặng, tập trung nhìn Tô Minh. Thậm chí người của An Đông bộ lạc và Nhan Trì bộ lạc cũng tương tự, chờ đợi Tô Minh đáp lời.

Một lát sau, Tô Minh mở mắt ra, đứng dậy đi lên đoạn xích thứ ba. Khi đạp bước chân xuống, dây xích truyền đến áp lực, áp lực này tràn ngập năm tháng xa xưa như tồn tại vô số năm qua, mỗi khi có người đến thì nó sẽ giáng xuống.

Áp lực đến lập tức khiến Tô Minh tạm dừng, khí huyết di chuyển trong người khiến áp lực trên người hắn giảm nhiều, nâng chân lên, thuận theo sợi xích tiến lên trước.

Càng đi tới thì áp lực càng mạnh, chỉ đi ra năm bước Tô Minh đã cảm nhận rõ rệt, thân thể mình dưới áp lực cảm giác như sắp mục rữa, như mình dần già nua.

“Đây chính là Hàm Sơn Xích, uy lực chân chính ư…hèn chi ngay cả Khai Trần cũng chùn bước. Trước năm tháng thì tu vi cũng phải mục rữa.”

“Sợi xích thứ ba này làm khó người khoảng tầng thứ tám Ngưng Huyết nhưng mình có thể chịu được.” Tô Minh lặng lẽ bước đi, từng bước một. Khi hắn đi đến bước thứ mười lăm thì thanh âm mềm mại lại truyền ra.

“Việc làm phiền người…”

Khoảnh khắc lời nói vang vọng, đột nhiên cột đá thứ hai sau lưng Tô Minh mạnh chấn động, tan vỡ thành bụi đá chấn động đùng đùng.

Lời nói kia chợt ngừng như bị nuốt vào họng.

Từ đầu đến cuối Tô Minh không mở miệng đáp lời lại, coi như bây giờ cột đá thứ hai tan vỡ thì hắn vẫn không ngoái đầu, bước chân không tạm dừng. Sợi xích mạnh đè xuống, hắn vẫn tiến lên, từng bước một, đi hướng cột đá thứ ba, nghênh đón áp lực năm tháng, tới gần.

Hắn im lặng khiến người trông thấy cột đá tan tành biến giật mình, kinh ngạc trừ việc cột đá vỡ ra còn liên quan đến suy đoán về cá nhân Tô Minh.

“Hắn tên là gì…tuyệt đối không phải người bình thường!”

“Tính cách người này hơi đáng sợ!”

“Lần này không biết Phổ Khương bộ lạc còn có hành động gì…”

Trong tiếng thầm thì của mọi người, Tô Minh đi tới cột đá thứ ba, đứng tại đó chốc lát sau tiếp tục tiến lên, thanh âm vang dội, cột đá thứ ba cũng sụp xuống.

Hắn luôn lặng lẽ, đi qua cột đá thứ tư, thứ năm. Khi cột đá thứ năm cũng tan vỡ, Tô Minh đứng trên dây xích, bước chân hơi chậm lại, thở hổn hển. Cảm giác năm tháng xa xưa bao phủ cả người khiến hắn có ảo giác như đã biến thành người già.

Chương 179: Bí mật Hàm Sơn Xích

Thời gian đã trôi qua nửa ngày, bây giờ là buổi chiều, vốn ánh nắng ấm áp nên nóng cháy rơi xuống, lại bị mây đen đậm đặc không tán đi che đậy, không thể xuyên qua.

Mưa vẫn rất lớn, theo gió gào thét quét qua dãy núi trong thế gian.

Tuy vẫn còn mưa gió nhưng không thể chặn tầm mắt người trong Hàm Sơn Thành. Họ mặc áo tơi, đội mũ, nhìn chằm chằm giữa không trung phía xa Tô Minh đứng trên dây xích lung lay!

Gió tuy lớn, mưa tuy nặng nề, nhưng bây giờ không thể ảnh hưởng tầm nhìn của họ. Người gióng chuông Hàm Sơn ngân hai mươi tiếng, người đi qua năm cây cột đá toàn bộ vỡ tan, đang đi trên đoạn xích thứ sáu, người này, việc này, nói là ngàn năm khó gặp thì hơi phóng đại, nhưng mấy trăm năm mới gặp một lần thì không đủ để hình dung.

“Đoạn xích thứ sáu, ngươi xem bước chân hắn đã chậm lại, đoạn xích này chắc là có gì đó lạ lùng!”

“Đáng tiếc người thành công vượt qua Hàm Sơn Xích không ai nói ra bí mật xích này. Những người không vượt qua thì đều chết, dù may mắn không chết cũng im lặng ít lời, khiến người ta mãi suy nghĩ vì sao Hàm Sơn Xích khó khăn như vậy.”

“Ủa, hắn dừng lại rồi!”

Tiếng thảo luận dấy lên, từng ánh mắt xuyên thấu qua màn mưa tập trung vào người Tô Minh. Ngay cả bốn người Nam Thiên, Huyền Luân, Kha Cửu Tư và Lãnh Ấn cũng sắc mặt nghiêm túc, nhìn chăm chú.

Trên dây xích lung lay, Tô Minh không đi tiếp mà xếp bằng trên dây xích, cả người như dính với sợi xích, theo nó lúc lắc thì hắn cũng lắc lư.

Hơi thở hắn hơi dồn dập, hai mắt lộ ra kích động, không nhìn núi Phổ Khương phía xa mà là sợi xích dưới thân. Sợi xích bị tẩy rửa trong nước mưa, một số chỗ có thể thấy vết rỉ sét. Hiển nhiên tựa như một số lời đồn, nó đã tồn tại rất nhiều năm.

“Áp lực mang đến cho mình như năm tháng trôi qua không phải mảnh đất này, không phải Phổ Khương đằng trước, không phải những cột đá bị mình hủy…mà là sợi xích!” Theo đi đến đây, áp lực năm tháng ngày càng mạnh, Tô Minh cảm giác rõ ràng sức sống của mình dường như bị sợi xích từng chút một hút đi.

Tốc độ hút sức sống không nhanh, nhưng càng đi về trước thì nó ngày càng mau.

Bây giờ Tô Minh còn có thể chống cự, dù sao hắn có chín trăm bảy mươi chín sợi máu. Sợi máu di chuyển toàn bộ sẽ cho thân thể mang đến cuồn cuộn khí huyết. Khí huyết di chuyển là một phần sức sống, có thể bù đắp hiện giờ bị hấp thu.

Nhưng mà…Tô Minh nhìn dây xích thật dài trước mắt.

“Hiện giờ mình chỉ mới đi tới đoạn thứ sáu, đằng sau còn dài. Đây rốt cuộc là sợi xích gì vậy chứ! Tại sao nó có lực lượng kinh khủng như vậy! Nó hút sức sống có tác dụng gì!” Tô Minh ngồi xếp bằng, hắn chọn ngồi tại đây là vì sợi xích đằng trước có một chỗ bị rỉ sét nhiều, thấy rõ nước mưa nhỏ giọt thậm chí có thể mang chút ít rỉ sắt trôi theo.

Bên tai tiếng gió rít gào ập đến, mang theo nhiều nước mưa. Trên trời ầm ầm tiếng sấm, đôi khi thấy tia chớp xẹt qua. Dưới thân Tô Minh là vực sâu không thấy tận cùng. Nước mưa rơi xuống vực sâu, khi cúi đầu nhìn thì như vạn mũi tên bắn ra rơi xuống.

Tô Minh ổn định hơi thở dồn dập, nâng tay phải lên chỉ một cái. Một đoạn xích rõ ràng rỉ sắt đụng vào ngón tay hắn.

Khoảnh khắc đụng chạm, sắc mặt Tô Minh dần tái nhợt, ngón trỏ tay phải trắng bệch, không có máu. Không phải máu bị hút đi mà là khí huyết vận chuyển để nội tạng sinh ra sức sống đang từ từ bị hút mất.

Thời gian dần trôi qua, Tô Minh ngồi ở đây đã rất lâu. Tay phải của hắn vẫn đặt tại đó, mặc kệ sức sống bị hút đi, không động đậy.

Chậm rãi, người trong Hàm Sơn Thành cũng phát hiện không thích hợp. Chỉ là họ không nghĩ ra có nguyên nhân gì, suy đoán lung tung.

“Chẳng lẽ hắn đã hết sức? Nửa tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không định đứng lên.”

“Xem ra đoạn xích thứ sáu này là cực hạn của người này, nhưng…”

“Có thể đi đến đoạn thứ sáu đã không tệ lắm. Dù sao Hàm Sơn Xích không như chuông cổ, khiêu chiến xích này có nguy hiểm tính mạng. Ta đoán chắc bây giờ hắn đang do dự có nên tiếp tục hay không.”

“Nhưng hắn còn có đường lui ư? Hắn đã hủy hết cột đá sau lưng, dù muốn quay trở về cũng khó.”

Tiếng bàn tán truyền ra trong mưa gió. Hành động của Tô Minh tác động ánh mắt và tinh thần của nhiều người.

“Có lẽ từ khi hủy cột đá thứ nhất thì hắn đã không chọn từ bỏ…” Nam Thiên nhìn Tô Minh trên dây xích, thì thào.

Lại qua một lát, mắt Tô Minh chợt lóe, tay phải chậm rãi nâng lên nhìn chằm chằm đoạn xích đó, con ngươi dần co rút.

“Đúng như mình đoán, dây xích này hút sức sống vì tu sửa bản thân.” Trong mắt Tô Minh, chỗ lúc trước rõ rệt dấu vết rỉ sắc bây giờ đã hồi phục, hơn một nửa trở lại màu sắc bình thường!

“Hàm Sơn Xích là năm đó tổ tiên Hàm Sơn dựng nên. Y là người nước ngoài đi tới Man tộc, xem hành động nâng đỡ Hàm Sơn bộ lạc là để cho y có chỗ trú ngụ. Nhưng vì sao y phải làm ra Hàm Sơn Xích! Mục đích thật sự của y rốt cuộc là gì…Hàm Sơn Xích là đích thân y luyện ra, hay là tìm đến Man tộc, hay là vật y mang theo tới đây…” Tô Minh đã gặp Hàm Không, thậm chí có thể nói Hàm Không chết liên quan trực tiếp tới hắn. Nói Hàm Không chết trong tay hắn không phải phóng đại.

Chính vì vậy Tô Minh có hàng loạt phán đoán là điều người ngoài rất ít suy nghĩ đến.

Tô Minh tạm dừng, người chú ý hắn không chỉ là người trong Hàm Sơn Thành và đám Nam Thiên, còn có ba bộ lạc.

Trên ngọn núi Nhan Trì, bà lão nhìn phương xa, nhíu mày.

“Người này có thể cướp đoạt chuông Hàm Sơn với Tư Mã Tín, nếu nói hắn chỉ có thể đi đến đoạn thứ sáu thì ta không tin.” Nhan Loan ở một bên nhẹ giọng nói.

“Hắn đang suy tư về sợi xích này, cũng như năm đó chúng ta từng suy nghĩ.” Bà lão im lặng giây lát, chậm rãi nói.

Đỉnh núi An Đông, khi đám Man Công xếp bằng ngồi khó hiểu hành động của Tô Minh, thì xuất hiện thân hình Hàn Thương Tử. Cô đi tới, không để ý tới ai mà đứng ở mép núi, nhìn Hàm Sơn Xích phía xa, biểu tình bình tĩnh.

Trên núi Phổ Khương vẫn là một mảnh yên tĩnh. Ánh mắt mọi người đều tập trung phía xa Tô Minh ngồi khoanh chân. Trong ánh mắt đó có âm trầm, có nghi hoặc.

“Hắn đang làm gì?” Đây gần như là suy nghĩ của tất cả mọi người.

“Hàm Sơn Xích rốt cuộc là cái gì…” Tô Minh cúi đầu nhìn vực sâu bên dưới.

Vực sâu tối đen trông như một con thú há to mồm, đợi người ngã xuống cắn nuốt. Tận cùng vực sâu, Tô Minh biết đó là đâu, chính vì biết nên mới thắc mắc về sợi xích.

Thật lâu sau, Tô Minh chậm rãi đứng lên, mạnh nâng lên chân phải bước ra một bước, từng bước hướng tới cột đá thứ sáu đằng trước.

Khoảnh khắc hắn bước đi, Hàm Sơn Thành dấy lên xôn xao. Những người luôn nhìn Tô Minh bây giờ thấy hắn tiến lên, lại dấy lên tiếng ồn ào.

“Hắn đứng lên!”

“Đợi lâu như vậy rốt cuộc đi rồi! Nhưng ta rất tò mò vì sao mới nãy hắn tạm ngừng?”

Tô Minh hít sâu, đi từng bước. Bước chân của hắn chậm rất nhiều, mỗi khi đạp xuống thì vẫn là đạp trên dây xích, nhưng mỗi lần tiếp xúc với sợi xích, sức sống trong người bị hút đi khiến hắn khó chịu, bắt đầu yếu ớt.

Trong cảm giác của hắn, đây không phải đi trên Hàm Sơn Xích mà là đi trên sinh mạng và năm tháng, mỗi một bước như một đoạn cuộc sống. Loại cảm giác này người ngoài khó thể cảm nhận, chỉ có tại năm tháng trôi qua đôi khi một ít thổn thức.

Nhưng Hàm Sơn Xích này giảm bớt quá trình năm tháng, khiến thổn thức đến trước tiên.

Khi hoàng hôn, vẫn còn mây đen nhưng nước mưa giảm nhiều, không tầm tã gió giật nữa mà liên miên tơ vương. Thời gian một buổi chiều, Tô Minh rốt cuộc đi đến tận cùng sợi xích thứ sáu. Phía trước hắn mười mét là cột đá thứ sáu.

Sắc mặt Tô Minh tái nhợt, dù hắn vẫn luôn vận chuyển khí huyết thúc đẩy sức sống, nhưng một đường tiến lên, sức sống bị hút ngày càng nhiều, giờ đã không thể cân bằng nữa. Hắn có thể cảm giác được sợi xích đang hưng phấn gào thét, không ngừng hút sức sống của mình để tẩm bổ bản thân nó.

Khoảng cách mười mét, Tô Minh dùng thời gian nửa tiếng chậm rãi từng bước một đi qua. Khi hắn đạp trên cột đá thứ sáu thì thở ra một hơi dài, ngồi xếp bằng, nhìn đằng trước đoạn xích thứ bảy, thứ tám, thứ chín, nhìn núi Phổ Khương liên tiếp với đoạn thứ chín. Con đường này nhìn như gần nhưng Tô Minh lại cảm giác rất xa xôi. Hắn có thể tưởng tượng ba đoạn sau rất khó khăn, hơn xa lúc trước.

“Sợi xích này mình thấy hơi quen…” Tô Minh nhắm mắt lẩm bẩm. Hắn luôn đè nén cảm giác này tận đáy lòng, mãi đến khi nghi ngờ và suy đoán xuất hiện, mãi đến khi nghĩ tới Hàm Không, từng màn một hiện ra trong đầu Tô Minh.

Khoảnh khắc Tô Minh bước lên cột đá thứ sáu, đám người Hàm Sơn Thành dấy lên xôn xao.

“Cột đá thứ sáu, đây là khởi đầu đoạn xích thứ bảy!”

“Hắn có thể đi hết đoạn xích thứ bảy không…”

“Ta thấy chưa chắc, ở đoạn thứ sáu thì hắn đã loạng choạng, đoạn thứ bảy chỉ sợ rất khó đi hết…”

“Theo ta được biết, trước đây có một số người khiêu chiến Hàm Sơn Xích đều thất bại ở đoạn thứ bảy. Đoạn này dường như khác với trước rất lớn!”

Khi tiếng thảo luận rôm rả thì Tô Minh vẫn xếp bằng không động đậy, mãi đến thật lâu sau, khi sắc trời hoàn toàn tối, trăng sáng ló khỏi mây thì mạnh mở mắt ra.

“Đêm trăng đến…” Tô Minh thì thào.

Chương 180: Lôi Thần!!!

Từ đầu đến cuối, Tô Minh đi ra sáu đoạn xích chỉ vận chuyển khí huyết chống lại bị hút sức sống, trừ việc đó ra không dùng cái khác. Dù là Khắc Ấn thuật thì cũng chỉ dùng ở việc hủy cột đá, còn lại Tô Minh khuếch tán nó trong người. Không đợi ánh trăng giáng xuống, không thi triển Khắc Ấn thuật, thậm chí tỉ mỉ khống chế cũng ít dùng, điều duy nhất hắn làm là lực lượng sợi máu hiện giờ.

Trải qua mấy tháng tĩnh tọa tại nơi tổ tiên Hàm Sơn bế quan, Tô Minh phát hiện chỗ đặc biệt của người hoàn thành Ngưng Huyết cảnh, đó là mở rộng sợi máu, nếu không muốn thì có thể không hiện ra ngoài cơ thể.

Năm đoạn xích trước Tô Minh chỉ dùng lực sợi máu khoảng bảy trăm sợi, chỉ có đoạn xích thứ sáu là hắn mở ra tròn chín trăm bảy mươi chín sợi máu.

Bây giờ đối mặt sợi xích thứ bảy, Tô Minh biết mình nhất định phải bày ra một số thủ đoạn ẩn giấu. Nếu không thì chỉ dựa vào chín trăm bảy mươi sợi máu coi như đi qua đoạn thứ bảy, bị hút đi sức sống sẽ ảnh hưởng kế hoạch sau này của hắn.

“Dưới ánh trăng, thân thể mình sẽ hồi phục, vận chuyển máu cũng thế, sinh ra sức sống càng nhiều…” Tô Minh ngẩng đầu nhìn trăng bị mây che hơn phân nửa. Trăng không tròn, nhưng trong mắt Tô Minh thì trăng này chỉ thuộc về mình.

Ánh trăng vô hình rơi xuống, trong màn mưa mỏng phản xạ rực rỡ người ngoài không nhìn thấy, từng chút dung nhập vào người Tô Minh. Tô Minh chậm rãi đứng dậy, đi hướng đoạn xích thứ bảy.

“Hắn bắt đầu đi tới đoạn thứ bảy rồi!”

“Đoạn này rất nguy hiểm, hở chút là chết ngay. Ta nghe nói trước kia có không ít người thất bại tại đây!”

“Đáng tiếc cho người này. Ở đoạn thứ sáu hắn đã tiêu hao quá nhiều thể lực, bây giờ đoạn thứ bảy chỉ sợ là…”

Ban đêm có trăng chiếu xuống, tuy không nhìn rõ như ban ngày nhưng có thể thấy thân hình Tô Minh đang đi hướng đoạn xích thứ bảy. Người trong Hàm Sơn Thành đã nhìn cả ngày, bây giờ dù vào đêm thì họ vẫn không muốn nghỉ ngơi. Trong đó có không ít người chọn chỗ không có nước ngồi xếp bằng, vừa bàn tán vừa nhìn.

Núi Nhan Trì, bà lão tuy mệt mỏi nhưng vẫn cố đứng đó, được Nhan Loan dìu, luôn quan sát.

“Đoạn thứ bảy…đoạn tử vong…” Bà lão thì thào.

Nhan Loan im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn xem.

Bây giờ Tô Minh không chú ý tới sau lưng hắn, tầng thứ hai Hàm Sơn Thành, dưới mái hiên, không biết khi nào thì Hàn Phỉ Tử đã đứng đó. Cô nhìn bóng lưng Tô Minh, không biết đang nghĩ cái gì.

Đỉnh núi An Đông, mọi người đều tập trung nhìn.

“Hắn có thể đi qua đoạn thứ bảy này không…” Tộc trưởng An Đông bộ lạc chần chờ nhìn hướng Man Công bên cạnh.

“Vấn đề này ngươi nên đi hỏi Hàn Thương Tử.” Khuôn mặt già nua của An Đông Man Công luôn bình thản, từ từ mở miệng.

Hàn Thương Tử im lặng giây lát, thanh âm mềm nhẹ nhưng lộ ra kiên quyết.

“Có thể.” Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm …!

Trên núi Phổ Khương, những người luôn tĩnh lặng bởi vì bước chân Tô Minh mà nhỏ giọng thảo luận.

“Có lẽ không cần ra tay, nhìn hắn đi ở đoạn thứ sáu, không chừng đi không qua đoạn thứ bảy đâu!”

“Dù là ta đi ở đoạn thứ sáu cũng sẽ không gian nan như vậy. Người này, chúng ta quá xem trọng rồi.”

“Thất bại thì tốt, miễn cho đợi tại đây lãng phí thời gian của lão phu.”

Tiếng thảo luận tuy nhỏ nhưng từ ngữ lạnh lùng, tựa như Man thuật Phổ Khương bộ lạc tu luyện, tràn ngập âm trầm tử vong.

Đang lúc mọi người thảo luận, chỉ có Man Công và người đàn ông to như núi bên cạnh là không nói lời nào. Hai người biểu tình khác nhau. Phổ Khương Man Công nheo mắt không lộ tâm tư, còn về người đàn ông mập mạp thì nhíu mày.

“Ngươi thấy sao?” Phổ Khương Man Công, ông lão gầy như xương khô liếc mắt người đàn ông bên cạnh.

“Hắn hủy cột đá có ba ý, một là vì cảnh cáo, hai là lập uy, thứ ba là cắt đứt đường lui của mình, đặt vào hoàn cảnh nhất định phải vượt qua sợi xích. Không có người làm như vậy nhưng hắn đã làm. Từ chỗ nhỏ nhặt này có thể thấy ra người này có tự tin, nhưng phần tự tin này không lớn lắm, nếu không thì không cần chặt đứt đường lui của mình. Nhưng ta nghĩ đoạn thứ bảy này, chắc hắn qua được.” Người đàn ông mập mạp mắt chợt lóe, từ từ nói.

Đêm tối, mưa yếu đi nhưng đôi khi có tiếng sấm trầm đục, thỉnh thoảng tia chớp rạch không gian khoảnh khắc chiếu sáng thế gian. Bây giờ có một tia chớp xuất hiện, ngắn ngủi chiến sáng cho mọi người thấy Tô Minh đứng trên cột đá thứ sáu, bước ra một bước hướng đoạn xích thứ bảy.

Nhưng khoảnh khắc đạp xuống, Tô Minh mạnh chấn động.

Người ngoài không nhìn thấy, nhưng lúc này mắt Tô Minh trông thấy. Đoạn xích thứ bảy, giây phút chân hắn đạp xuống, đột nhiên xuất hiện một người.

Người này hình dạng mơ hồ như chỉ là ảo ảnh, bềnh bồng trước mặt Tô Minh, bay trên Hàm Sơn Xích, im lặng nhìn mình.

“Tô…Minh…”

Thanh âm yếu ớt như từ xa xôi vọng lại, lọt vào tai Tô Minh khiến lòng không gợn sóng bởi vì thế mà chấn động.

“Lôi Thần!” Tô Minh lập tức nhận ra thanh âm này thuộc về ai.

Khi hắn bật thốt tên này, ảo ảnh không mơ hồ nữa mà nhanh chóng biến rõ ràng. Hiện ra trước mặt Tô Minh là một thân hình khiến hắn xa lạ nhưng đôi mắt kia cực quen thuộc.

Thân hình ấy biểu tình thống khổ, mờ mịt đứng đó, trên người có nhiều vết thương nhỏ. Có thể trông thấy trong vết thương có một số con sâu đang mấp máy. Người này thoạt nhìn cực già nua, mắt phải bị mù giờ lấp lóe tia sáng hung ác, nhưng mắt trái thì ngơ ngác nhìn Tô Minh, lộ vẻ khó tin.

“Tô Minh…thật là cậu sao…cái này…cái này…” Thân hình ấy run rẩy, biểu tình càng đau khổ, dường như đau đớn thể xác khó thể chịu đựng nổi. Ở giữa trán gã Tô Minh thấy một ấn ký hình tròn.

Ấn ký này đen như mực, tỏa ra khí đen như xuyên qua cả đầu.

“Điều này không thể nào…không phải cậu, cậu không phải là cậu! Ngươi rốt cuộc là ai!” Thân hình ấy gầm lên nhìn chằm chằm Tô Minh, mạnh sải bước nhanh chóng tới gần hắn.

Khí thế mạnh mẽ từ thân thể đó bùng phát. Trong khí thế này, Tô Minh có cảm giác thế gian đều đông lại. Áp lực mãnh liệt mang theo hơi thở tử vong, như bàn tay to mạnh đè khiến cơ thể Tô Minh giật một cái.

“Lôi Thần…” Tô Minh thì thào, tim đập nhanh. Hắn không ngờ đoạn Hàm Sơn Xích thứ bảy sẽ xuất hiện tình huống như vậy!

“Đây là giả, mình đang khiêu chiến Hàm Sơn Xích, đây là ảo giác trong lòng mình biến thành…” Thần trí Tô Minh không mơ hồ, ngược lại bây giờ ý thức hắn cực kỳ tỉnh táo, nhưng chính vì tỉnh táo mới khiến lòng hắn run rẩy.

“Ngươi, rốt cuộc là ai!” Lôi Thần dữ tợn gầm lên, đã tới gần Tô Minh chưa đến mười mét. Khí thế hung ác ập đến, từ mắt phải Lôi Thần lộ ra sát khí điên cuồng.

“Lôi Thần, tôi là Tô Minh đây…” Tô Minh rất tỉnh táo, nhưng càng tỉnh thì hắn càng sợ hãi. Hắn không sợ Lôi Thần, không phải trời đất mà là loại cảm giác khó tả!

“Tôi là Tô Minh…tôi là Tô Minh…” Tô Minh thì thào, hắn nhìn Lôi Thần hung tợn lao đến, vung nắm đấm tay phải đánh cách mặt mình ba tấc chợt dừng.

Gã tạm dừng là vì Tô Minh nói ra một câu.

“Cậu từng nói, chúng ta sẽ thay đổi sao…”

Thân thể Lôi Thần run lên, đôi mắt đỏ hồng ẩn chứa dữ tợn và khó tin, thậm chí kinh khủng, ngơ ngác nhìn hắn.

“Không thể nào…tự tay tôi đã chôn cậu…là ảo giác ư…lại là ảo giác quanh quẩn khi mình tu hành sao…” Lôi Thần cười thảm, thu lại nắm tay phải mạnh đấm vào ngực. Tiếng trầm đục nổ vang, thân hình Lôi Thần bỗng tiêu tán, lần nữa mơ hồ dần biến mất trước mặt Tô Minh.

Tô Minh thở hồng hộc, hắn đi qua sáu đoạn Hàm Sơn Xích không có biến đổi như vậy, lời nói mềm mại âm trầm của Phổ Khương cũng không khiến hắn như vậy, nhưng hôm nay hắn gần như không thể khống chế hô hấp, thở dồn dập.

“Đây rốt cuộc là ảo giác hay là sự thật!”

“Là ảo giác của mình hay của Lôi Thần…”

“Rốt cuộc là sự thật của mình hay của Lôi Thần! Hình dạng Lôi Thần biến đổi nhiều, tu vi mạnh mẽ, là mình tưởng tượng ư…”

Thân hình Tô Minh run rẩy như ở trong ác mộng không thể mở mắt ra.

Bây giờ Hàm Sơn Thành dấy lên xôn xao kinh thiên động địa. Xôn xao khiến vô số người ngồi xếp bằng lại đứng lên, khiến Nhan Trì bộ lạc, An Đông bộ lạc, thậm chí là Phổ Khương bộ lạc chấn động tinh thần.

Mọi người đều thấy rõ, bây giờ trong đêm trăng trên đoạn Hàm Sơn Xích thứ bảy, Tô Minh đang tiến lên trước. Nhưng hắn tiến lên khác với trước kia, dường như quên nơi này là Hàm Sơn Xích, quên dưới chân chỉ có một sợi xích mà không phải đường bằng phẳng.

Bây giờ Tô Minh ở trong mắt mọi người tựa như mất hồn, thất thần, bước đi mà như xác sống đi, thậm chí có lúc suýt đạp hư không.

Đây tuyệt đối không phải việc người tỉnh táo sẽ làm!

“Lại là như vậy! Ta từng nghe người ta nói những người đi tới đoạn thứ bảy này đều như thế!”

“Đoạn thứ bảy này rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì chứ!”

“Tiêu rồi, suýt nữa đạp hư không, may là vì gió nhẹ sợi xích không dao động nhiều, cái này…nổi gió!”

Tiếng bàn tán như sóng triều bởi vì đột nhiên xuất hiện gió to mà bỗng tạm ngừng. Chỉ thấy trong tiếng gió rít gào, đoạn xích thứ bảy lắc lư dữ dội khiến Tô Minh bên trên cũng theo đó lung lay.

Bây giờ một tia chớp xé rách không gian khiến tiếng bàn tán tạm dừng rồi lại mãnh liệt dấy lên!

Bởi vì khoảnh khắc tia chớp chiếu sáng trời đất, họ thấy rõ, Tô Minh đứng trên sợi xích chân phải vừa nâng lên…đạp hư không!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 2 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 3 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)