Cầu Ma Audio Podcast
Tập 35 [Chương 171 đến 175]
❮ sautiếp ❯Chương 171: Hàm Sơn Xích trong mưa
“Huynh…đi theo tôi.” Hàn Thương Tử cầm lấy bản đồ An Đông bộ lạc, đứng dậy, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm hồng, lỗ tai cũng đỏ rực, khiến người nhìn có cảm giác lạ lùng.
Tô Minh ngây ra, khó hiểu cô gái này làm sao vậy.
Bây giờ tim Hàn Thương Tử đập rất nhanh, lúc trước cô đi xuống bằng hướng khác, giờ lên đỉnh núi An Đông bộ lạc, bóng lưng lắc lư quyến rũ.
Tô Minh bản năng sờ mũi nhưng lại chạm trúng mặt nạ, cười khổ, đi theo Hàn Thương Tử. Hắn vẫn không rõ vì sao Hàn Thương Tử có biểu tình như vậy.
Trên đường đi Hàn Thương Tử vẫn không lên tiếng, Tô Minh không nói câu nào, hai người từ hướng khác leo lên núi. Không đi xa lắm, cánh rừng trước mặt xuất hiện một hang động.
Hang động rất bí ẩn, nếu không phải người quen thuộc chỗ này thì khó thể tìm được.
“Nơi này không ai đến, là lúc nhỏ tôi vô tình tìm được làm nơi vui chơi, lớn lên thường một mình tới đây. Chỗ này bị tôi sắp xếp một ít phòng hộ của Thiên Hàn tông, rất an toàn.” Đứng ngoài hang động Hàn Thương Tử không ngoái đầu lại, đưa lưng nhẹ giọng nói với Tô Minh.
Tô Minh nhíu mày xem xét xung quanh, mở ra Khắc Ấn thuật, lặng im nhìn Hàn Thương Tử.
“Huynh…huynh vào đi.” Hàn Thương Tử lại cắn răng trước tiên đi vào trong.
Tô Minh chần chờ một lát, xác định xung quanh không có gì lạ mới theo vào.
Hang động không lớn, tựa như gian phòng chỉ là hơi tối, nhưng trong mắt Tô Minh tuy không rõ như ban ngày cũng có thể thấy rõ ràng.
“Cô mang tôi đến đây là…” Tô Minh cau mày mới nói đến đây chợt ngừng, bản năng lùi vài bước ngây ngốc nhìn Hàn Thương Tử, nói không nên lời.
Chỉ thấy Hàn Thương Tử vẫn đưa lưng hướng Tô Minh, nhưng đôi tay thì cởi đồ lộ ra tấm lưng xinh đẹp. Đang lúc Tô Minh ngây như phỗng thì Hàn Thương Tử run lên giũ quần áo, lộ ra tấm lưng nữ giới hoàn mỹ trước mặt Tô Minh.
Đường cong xinh đẹp, làn da tuyệt diệu. Tô Minh thậm chí trông thấy vì Hàn Thương Tử run lên mà nổi lông tơ. Sống lưng dọc xuống thắt lưng hõm vào trong phập phồng, vẽ ra hình ảnh khiến Tô Minh trợn tròn mắt.
“Cô…” Tô Minh lại thụt lùi nhìn, chằm chằm Hàn Thương Tử, không biết nên nói cái gì.
“Đây là minh chứng của tôi.” Người Hàn Thương Tử run bần bật, xoay người lại ôm ngực, khóe mắt chảy lệ nhưng kiên quyết nhìn Tô Minh.
“Man Chủng trên người Phương Mộc thì huynh đã thấy rồi. Ở trên người thằng bé, tôi đã nói chưa. Còn về phần tôi thì bị Tư Mã Tín chủng tình, nhưng chỉ là ở trong lòng gieo trồng. Tôi có thể đưa thân thể cho huynh, dù không phá được chủng tình của y nhưng là cách duy nhất có thể khiến huynh tin tưởng.”
Tô Minh im lặng, mắt lướt qua người Hàn Thương Tử, thật lâu không mở miệng.
Hàn Thương Tử yên tĩnh đứng đó, rơi lệ chờ đợi.
“Vì sao chọn tôi?” Một lúc sau, Tô Minh bình tĩnh mở miệng.
“Vì tôi nhìn thấy trong ký ức của huynh một ít việc không nên thấy. Tôi tin tưởng, huynh có thể làm được. Dù trước mắt không thể, nhưng chắc chắn sau này huynh có thể!” Hàn Thương Tử cố chấp nhìn Tô Minh, khuôn mặt xinh đẹp dù đầy nước mắt nhưng có sự kiên cường khiến Tô Minh tôn trọng.
“Tôi làm sao tin tưởng cô thật sự nhìn thấy ký ức của tôi?” Tô Minh yên lặng chẳng bao lâu thì sự bình tĩnh bị Hàn Thương Tử hành động đem đến trùng kích, giờ trở lại bình tĩnh.
“Hố đen, bốn năm, sợi xích, từ chối, đầu Man Thần đời thứ hai!” Hàn Thương Tử nhẹ giọng nói một câu. Cô không biết Tô Minh có nhớ tới cái gì không, nhưng cô tin những lời mình nói đối phương sẽ hiểu vài cái.
Tô Minh hít sâu, ức chế trong lòng chấn động, nhìn Hàn Thương Tử thật lâu sau mạnh nhấc chân đi hướng cô gái run rẩy đứng trước mặt mình. Theo hắn tới gần, Hàn Thương Tử nhắm mắt lại, chờ đợi tình huống tiếp theo. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng, vì thù hận chưa thốt khỏi miệng, cô có thể từ bỏ mọi thứ.
Tô Minh đi tới trước mặt Hàn Thương Tử, mùi thơm dịu nhẹ chui vào mũi như hòa tan trong người. Hắn nhìn cô gái hoàn toàn khác hẳn Bạch Linh, bên tai vang vọng ước hẹn trước đó cô đã nói, nâng lên tay phải ấn giữa trán cô gái.
Người Hàn Thương Tử run lên, cắn chặt môi dưới, không động đậy.
Thật lâu sau Tô Minh nâng lên tay phải, ngồi xổm xuống nhặt lấy quần áo trùm lên người cô, che phủ thân thể mềm mại khiến người động tâm.
“Không cần làm vậy, ta nhìn thấy tình mà Tư Mã Tín gieo trên người ngươi, tương tự với của Phương Mộc. Ước hẹn của ngươi, ta đồng ý.”
Tô Minh ở bên tai Hàn Thương Tử nhẹ giọng nói, nói xong hắn xoay người đi ra khỏi hang động.
Hàn Thương Tử run lên mạnh mở mắt ra, ngơ ngác nhìn bóng lưng Tô Minh sắp rời đi, mắt chảy càng nhiều lệ. Cô không ngờ rằng Tô Minh sẽ chọn rời đi vào lúc này.
“Thiên Hàn tông có địa đồ mà huynh muốn. Tôi không tiếp xúc được nhưng biết có nó!” Cô bản năng mở miệng, lời nói khiến Tô Minh dừng bước.
“Cảm ơn, chúng ta sẽ gặp tại Thiên Hàn tông.” Tô Minh không ngoái đầu đi tới cửa hang.
“Lần này Thiên Hàn tông nhận đệ tử sẽ chỉ chọn Hàn Phỉ Tử, không quan tâm người khác. Coi như khiêu chiến Hàm Sơn Xích cũng khó tham gia, huynh…” Hàn Thương Tử cũng không biết vì sao nói ra câu vốn không định nói, nhưng bây giờ cô vẫn thốt ra.
“Ta biết.” Tô Minh ra khỏi hang nhìn trên trời vầng trăng và ngôi sao, rời khỏi núi An Đông.
Thật lâu sau, Hàn Thương Tử đi ra khỏi hang, biểu tình phức tạp ngơ ngác đứng đó nửa ngày.
“Nên là tôi cảm ơn huynh mới đúng…cảm ơn…” Hàn Thương Tử thì thào.
Trong đêm tối, Tô Minh ngồi trên ngọn núi khi lần đầu tới Hàm Sơn Thành, từ đây nhìn qua có thể thấy hình dáng Hàm Sơn Thành.
Gió rất lớn, gào thét thổi qua người hắn, tốc bay tóc Tô Minh. Trong đêm tối đen, một mình hắn im lặng ngồi đây, ánh mắt không nhìn Hàm Sơn Thành mà là ngôi sao trên trời. Ánh sao lấp lóe ngay cả hắn cũng không biết mình đang tìm kiếm cái gì.
“Thiên Hàn tông có địa đồ mình muốn, nhất định phải vào tông này. Dù sợ hãi sự thật cũng phải tìm ra địa đồ, không thể vì sợ hãi mà trốn tránh.”
“Vết thương của Phương Mộc là lời mình hứa với Phương Thân, đứa trẻ này mấy năm nay có cơ duyên với mình, dù bởi vậy đắc tội với Tư Mã Tín…”
“Ước hẹn với Hàn Thương Tử, đây là một cô gái rất đặc biệt, không phải bề ngoài mà là ý nghĩ. Mình đã lỡ hẹn một lần, hy vọng lần này có thể hoàn thành…” Tô Minh thì thào.
“Thân phận khách An Đông không thể dùng nữa, sẽ khiến chú ý không cần thiết, Hàn Phỉ Tử sẽ tìm tới, và cả tộc trưởng Nhan Trì bộ lạc Nhan Loan. Hàn Thương Tử từng nói lần này Thiên Hàn tông chỉ nhận một mình Hàn Phỉ Tử, người ngoài dù có vượt Hàm Sơn Xích cũng khó tham gia Thiên Hàn tông. Việc này cần phải chuẩn bị kỹ càng, vậy nhất định phải đổi một thân phận. Tư cách, muốn tham gia Thiên Hàn tông đơn giản là cần một tư cách mà thôi. Tư cách này dù đã cố định nhưng lấy cách khác nhau thì sẽ có hiệu quả khác hẳn. Mình cần một lần rung động!” Mắt Tô Minh chợt lóe, nhìn chằm chằm Hàm Sơn Thành rồi tới núi Phổ Khương bộ lạc, nheo mắt lại.
“Tất cả tài liệu luyện Đoạt Linh Dược đã đầy đủ, Thiên Lại Chi mới bị mình trồng không mấy ngày là có thể dung hợp. Bây giờ thiếu hụt chỉ có luyện dược này cần tử khí. Lấy tử khí luyện dược, khi dược thành sẽ có thiên kiếp giáng xuống, chịu kiếp vỡ mà dược thành! Dược này có lẽ có thể trở thành vật bổn mệnh Khai Trần của mình!” Tô Minh lật ra tay phải, lập tức bàn tay xuất hiện hạt châu đen. Hạt châu này chỉnh là năm đó Tô Minh thức tỉnh khỏi Huyết Hỏa Trùng Trùng, từ tay tộc nhân Phổ Khương bộ lạc lấy được Tử Thùy Châu.
Nhìn hạt châu giây lát, Tô Minh cất lại.
“Hàm Sơn Xích, muốn khiêu chiến thì phải vượt xích Phổ Khương bộ lạc! Vượt xích này trừ để chuẩn bị tham gia Thiên Hàn tông, còn có sau khi thành công thì có thể đặt ra một yêu cầu với Phổ Khương bộ lạc. Dùng tử khí luyện dược, nếu đổi cách khác thì Phổ Khương bộ lạc đã phong kín núi sẽ không đồng ý, dù đồng ý cũng sẽ mất sức khá nhiều. Chỉ có vượt Hàm Sơn Xích mới đạt thành mục đích!” Tô Minh nhìn núi Phổ Khương bộ lạc trong bóng đêm. Hắn không nhìn tới đỉnh núi, chỗ đó bị khói đậm che đậy, nhìn nhìn, mắt hắn có kiên quyết.
Sáng sớm mười ngày sau, bầu trời dày đặc mây đen, truyền đến tiếng sấm trầm đục. Giọt mưa to rơi xuống va chạm đá núi, bất ngờ rơi trên mảnh đất. Trong Hàm Sơn Thành dần ít người qua lại, dù có ra ngoài cũng sẽ mang mũ mặc áo tơi.
Ngày mưa như thế người ở lại đây lâu đều biết cần mấy tháng mới tạnh, dù ngẫu nhiên trời trong cũng sẽ không giữ được bao lâu.
Ngọn núi ba bộ lạc trong mưa buổi sáng vẫn yên tĩnh như cũ. Chỉ có ba màu sương mù trên ba ngọn núi là vẫn tràn ngập xung quanh, khiến nó bí ẩn như cũ.
Ngày hôm nay bên ngoài Hàm Sơn Thành từ xa đi đến một bóng người. Hắn giống như nhiều người khác, mặc áo tơi, đội mũ, nhìn không rõ khuôn mặt, chỉ thấy đồ đen phía dưới mũ và áo tơi.
Hắn yên lặng tiến đến, đi vào cửa lớn Hàm Sơn Thành, đạp bãi nước nghênh đón giọt mưa, đi trên bậc thang thuận theo đường núi tới cửa lớn tiến vào tầng thứ ba. Dù là ngày mưa nhưng bên ngoài bậc thang vẫn có mấy tộc nhân ba bộ lạc núp mưa, thở phì phò, giống bình thường buôn bán lệnh bài vào tầng thứ ba.
Phương Lâm cũng nằm trong số đó. Gã là người thứ nhất phát hiện bóng người từ xa tiến tới có chút khác lạ. Có kinh nghiệm lần trước, gã cẩn thận hơn nhiều. Gã thấy bóng người chậm rãi đi đến, tới cửa cổng thì chợt ngừng ngoái đầu nhìn mình một cái. Phương Lâm vội tươi cười đầy mặt, đây là trải qua chuyện lần trước gã học được cách mỉm cười.
Ngay sau đó, khi bóng người mặc áo tơi rất bình thường này đi vào cửa, liền xuất hiện dao động kinh người.
“Khai Trần!” Phương Lâm lập tức kích động. Nhưng gã không biết vì sao sau kích động thì trong đầu không ngừng hiện ra bóng người đó, cứ cảm thấy thân hình tạm dừng kia có chút quen thuộc.
Chương 172: Chuông ngân kinh người !
Dù sáng sớm nhưng mưa rất lớn, bầu trời mông lung, mây đen dày đặc che lấp ánh nắng rực rỡ. Khiến mặt đất tuy không tối đen nhưng có sắc xám.
Trong tầng thứ ba Hàm Sơn Thành người đi đường càng ít. Những cửa hàng trong cơn mưa bị giọt nước đánh trên mái nhà phát ra tiếng *bóc bóc*, thuận theo cái phễu hai bên trút xuống hòa cùng nước đọng dưới đất, không nhìn ra mới cũ.
Chủ cửa hàng hoặc là ngáp ngái ngủ, hoặc là khoanh chân tu hành. Chỉ có số ít người đứng bên trong nhìn mưa bên ngoài, không biết suy nghĩ cái gì.
Tô Minh đứng trong mưa hít thở không khí sáng sớm ẩm thấp, đi trên con đường tầng thứ ba Hàm Sơn Thành. Người ngoài không nhìn thấy khuôn mặt hắn, chỉ có thể trông thấy thân hình cô độc đi trong mưa của hắn, đi qua từng gian hàng, không khiến quá nhiều người chú ý. Ngẫu nhiên có mấy người nhìn màn mưa, chắc là xúc cảnh sinh tình khiến họ chú ý hắn đôi chút. Nhưng chỉ vẻn vẹn lướt qua rồi không ai chú ý nữa, càng không có người tưởng tượng ra thân hình cô đơn trong mưa đi tới đâu, sẽ đem đến cho Hàm Sơn Thành kinh biến gì trong buổi sáng này.
Tô Minh im lặng bước đi, thuận theo đường nhỏ đi tới lối vào tầng thứ hai trước đây. Chớp mắt nhìn lại chỗ này chỉ có một mình hắn, không trông thấy bóng dáng ai.
Lối vào tầng hai cũng là cửa lớn, người có thể đi vào vốn chỉ có khách mời Khai Trần. Nhưng bây giờ theo ba bộ lạc giải tán khách mời, chỗ này là để Khai Trần tiến vào.
Cả Hàm Sơn Thành, không tính tộc nhân ba bộ lạc, có thể đi lên tầng thứ hai chỉ có năm người.
Phía bên phải lối vào có một cái chuông lớn mấy mét. Chuông cổ màu tím đỏ, bên trên lấm tấm toát ra cảm giác năm tháng xa xưa, dường như nó bị đặt ở đây đã rất lâu, rất lâu.
Bề mặt chuông cổ khắc ba mãnh thú hình dạng kỳ quái. Một là con đầu rồng mình ếch, một là con rùa đen cõng núi, cuối cùng một bởi vì năm tháng trôi qua khiến đồ án chuông cổ biến mơ hồ nhìn không rõ. Nhưng rõ ràng con thú này là đầu lĩnh, vì nhìn từ độ cao, con đầu rồng mình ếch và rùa đen cõng núi đều ở phía dưới như chờ lệnh.
Trong cơn mưa, chuông cổ đầy nước, giọt nước rơi xuống bề mặt reo tí tách thuận theo mép nhỏ giọt.
Tô Minh đứng ở cánh cửa tiến vào tầng thứ hai, nhìn chuông cổ to lớn trước mặt. Đôi mắt dưới cái mũ chậm rãi sáng ngời. Lúc trước hắn đi không nhanh không chậm, bước chân không mau nhưng mỗi đạp xuống sẽ rất vững chắc, như tập trung hết sức lực từ dưới núi, từ tầng thứ tư Hàm Sơn Thành, từng bước một đi tựa như súc thế, như rèn bảo kiếm.
Bây giờ đã vào thế dây cung kéo căng, kiếm đã giương lên, chỉ chờ tên bay lên trời, chỉ chờ kiếm lóe ánh sáng lạnh!
“Cách khiêu chiến Hàm Sơn Xích trừ giống Hòa Phong tìm tộc nhân bộ lạc như Hàn Phỉ Tử, tiến vào đỉnh Hàm Sơn ra còn có một cách. Cách này dành cho tất cả Man tộc đến Hàm Sơn Thành…chính là gióng chuông! Lấy tiếng chuông truyền khắp tám hướng, tuyên bố khiêu chiến Hàm Sơn Xích.”
Tô Minh nhìn cái chuông, đôi mắt càng thêm sáng ngời. Trước đó hắn đã hỏi Hòa Phong những việc liên quan đến Hàm Sơn Xích, biết chuông cổ này không phải tu vi bình thường có thể gióng.
Đây là vì phòng ngừa người không đủ tu vi khiêu chiến Hàm Sơn Xích chịu chết, lãng phí thời gian của nhau, cũng khinh nhờn sự uy nghiêm Hàm Sơn Xích.
“Chín tiếng chuông thì đủ tư cách khiêu chiến Hàm Sơn Xích. Nếu mình đã muốn rung động một phen, thế thì để chuẩn bị đi vào Thiên Hàn tông, nói không chừng phải làm rầm rộ một lần!” Tô Minh thì thào.
Hắn ở trong mưa, thân hình bình tĩnh bỗng biến đổi. Khí thế kinh khủng từ người hắn bùng phát, tựa như thanh kiếm đã ra khỏi nửa cái vỏ!
Theo khí thế bùng lên, thật tình cờ bầu trời nổ từng tiếng sấm, một tia chớp giấu dưới mây xẹt qua.
Dưới tiếng sấm, Tô Minh nâng lên tay phải. Hắn nhìn cái chuông khổng lồ trước mặt, hít sâu, tay phải mạnh vỗ vào cái chuông.
*Đinh*
Tiếng chuông ngân vang có chút trầm ẩn chứa tang thương, như từ năm tháng vô tận vọng lại. Sự dao động mắt thịt khó thấy từ cái chuông lan tràn, theo thanh âm vang hướng tám phương.
Gợn sóng vô hình nhưng va chạm quần áo Tô Minh, khiến cơ thể hắn như bị lực lượng mạnh mẽ trùng kích, như sắp bị bắn ra khỏi chỗ có cái chuông.
Giây phút tiếng chuông vang vọng truyền khắp Hàm Sơn Thành, đến núi ba bộ lạc, buổi sáng trong màn mưa yên tĩnh, kinh động vô số người đang khoanh chân tĩnh tọa.
“Chuông Hàm Sơn vang!!!”
“Có người muốn vượt Hàm Sơn Xích! Ta đã nói mà, càng tới ngày người Thiên Hàn tông đến thì Hàm Sơn Thành càng náo nhiệt!”
“Hừ, chỉ là một tiếng ngân mà thôi, chuông vang chín lần mới có tư cách. Phải được ba bộ lạc thừa nhận, mới được trực tiếp lên đỉnh núi khiêu chiến.”
“Không cần quá để ý, mấy tháng nay chuông vang vài lần, nhưng không ai có thể gióng hơn sáu lần. Hơn nữa ngày sau sẽ còn có tiếng chuông nữa, dù sao tiến vào Thiên Hàn tông đủ khiến người bỏ hết tất cả.”
Trong Hàm Sơn Thành xôn xao, có không ít người đi ra ở trong mưa nhìn cái chuông tại tầng thứ ba Hàm Sơn. Nhưng có lẽ vì mưa quá lớn, vậy nên đám người thường thì chỉ liếc một cái lại vội vàng trở vào nhà.
Trong tầng thứ hai Hàm Sơn Thành cư ngụ mấy cường giả Khai Trần, bao gồm cả Nam Thiên và Kha Cửu Tư. Nghe tiếng chuông nhưng không có ai ra ngoài xem. Nam Thiên mỉm cười, không thèm để ý. Kha Cửu Tư không thèm liếc một cái, chìm đắm trong thế giới riêng, bỏ qua tiếng chuông. Huyền Luân và hai cường giả Khai Trần khác cũng thế. Đừng nói là một tiếng chuông, dù là sáu, bảy tiếng cũng không khiến họ quá chú ý.
Còn về ba ngọn núi ba bộ lạc quanh Hàm Sơn Thành thì hoàn toàn yên tĩnh trong mưa, dường như không vì tiếng chuông mà có hành động gì. Kỳ thật đúng là thế, đa số tộc nhân ba bộ lạc nghe xong thì bỏ qua.
Thủ lĩnh ba bộ lạc, bao gồm cả Nhan Loan, thậm chí là Phương Thân cũng đều chỉ từ tĩnh tọa mở mắt ra rồi lại khép kín, tu luyện.
Chỉ có Hàn Phỉ Tử đứng ở ngưỡng cửa, nhìn bên ngoài mưa liên tiếp trời đất, ánh mắt lấp lóe nhìn Hàm Sơn Thành mông lung.
Trừ cô ra, kỳ thật còn có một cô gái cũng lặng lẽ nhìn Hàm Sơn trong mưa, cô chính là Hàn Thương Tử.
Tiếng chuông ngân lần thứ nhất chỉ như một hòn đá nhỏ rơi vào trong nước, dấy lên tầng gợn sóng rồi nhanh chóng tĩnh lặng. Thậm chí nếu qua nửa ngày, sợ là ít có người để ý trước đó nghe được tiếng chuông.
Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh. Chuông cổ truyền đến chấn động hình thành sóng gợn dung nhập vào người chớp mắt biến mất, không hề ảnh hưởng hắn chút nào. Tiếng chuông còn có dư âm vang vọng, nhưng xung quanh trừ dư âm và tiếng mưa rơi, không còn tiếng động khác. Chẳng những không có người dầm mưa chạy tới liếc một cái là ai đang gióng chuông, ngay cả chủ mấy cửa hàng tầng thứ ba không xa cũng không ai đi ra.
Tất cả vẫn yên tĩnh.
Tay phải Tô Minh nâng lên khỏi bề mặt chuông cổ, lòng không dao động lại đặt tay xuống.
*Đinh*
Tiếng chuông thứ hai ngân vang, nhưng khi nó dao động trở lại thì đôi mắt Tô Minh như kiếm sắc bén rút khỏi vỏ, ánh sáng rực rỡ. Tay phải liên tục ấn mạnh vào chuông cổ khổng lồ.
*Đinh–đinh–đinh–đinh—*
Liên tục bốn tiếng chuông thêm vào hai tiếng trước, tổng cộng là sáu tiếng. Thanh âm mang theo tang thương, năm tháng xa xưa như hợp thành từng tiếng chấn động tinh thần, thậm chí thay thế tiếng sấm trên trời, trở thành thanh âm duy nhất vòng quanh Hàm Sơn Thành, tràn ngập ba ngọn núi ba bộ lạc.
Hàm Sơn Thành chấn động!!!
Những người vốn đã quay vào nhà khi nghe thấy tiếng chuông dung hợp cùng một chỗ thì liền biến sắc mặt. Thậm chí chủ mấy cửa hàng tầng ba chấn động tinh thần, có người đi ra mắt sáng ngời nhìn hướng lối vào tầng thứ hai, chỗ có chuông cổ.
Dù là đám người Nam Thiên tại tầng hai cũng là biểu tình trầm trọng. Từng tiếng ngân và một lần gióng nhiều lần dung hợp một chỗ là hoàn toàn khác hẳn, chịu đựng lực phản chấn rất lớn!
Ba ngọn núi cũng bởi vì tiếng chuông vang vọng mà xôn xao.
Nhưng vào lúc này, tiếng chuông thứ bảy lại vang lên, khoảnh khắc xuất hiện, tiếng chuông thứ tám, thứ chín như bão tố lấy khí thế nước lũ ngập trời từ trên chuông cổ Hàm Sơn Thành kinh thiên động địa vang vọng.
Chấn động này khiến người cả Hàm Sơn Thành ngây ra lát sau mới kịp phản ứng, từng tiếng xôn xao tựa thú dữ đột nhiên bị đánh thức.
“Chín tiếng chuông, đây…đây thật là chín tiếng sao, quá đột nhiên!”
“Đây không chỉ là chín tiếng chuông ngân, còn gần như là chín lần hòa cùng một chỗ. Người này…người này tuyệt không bình thường. Người này khiêu chiến Hàm Sơn Xích, nhất định phải đi xem!”
“Là ai, người này sẽ là ai, chẳng lẽ là một trong năm cường giả Khai Trần?”
Rất nhiều người trong Hàm Sơn lập tức lao ra khỏi nhà, ở trong mưa nhìn hướng tầng ba. Thậm chí có người chạy nhanh đi, muốn nhìn xem người gióng chín lần sẽ là ai!
Cùng lúc đó, đám Nam Thiên ở tầng thứ hai đứng bật dậy, nhoáng lên một cái rời khỏi nhà mình, nhìn chằm chằm cửa tầng thứ ba. Đằng sau cánh cửa chính là chuông khổng lồ, chính là người gióng chuông đang đứng.
Núi Nhan Trì, Nhan Loan đứng lên, biểu tình bình tĩnh đi ra chỗ ở nhìn Hàm Sơn Thành trong mưa. Lấy tu vi như bà có thể thấy từng tầng gợn sóng từ trong Hàm Sơn Thành lan ra, thúc đẩy giọt nước khiến bây giờ Hàm Sơn…không có mưa!
“Rốt cuộc xuất hiện một người xứng đáng khiêu chiến Hàm Sơn Xích. Truyền xuống dưới, kêu người cho người khiêu chiến Hàm Sơn Xích đi đường thông đến đỉnh núi Hàm Sơn.” Ngữ điệu của bà bình tĩnh không xúc động, tựa như có người gióng chín tiếng chuông cũng sẽ không khiến bà kinh ngạc.
Nhưng vừa nói tới đây, không đợi bà dứt lời thì từ Hàm Sơn Thành truyền đến thanh âm khiến sắc mặt của bà lần đầu tiên thay đổi!
*Đinh…đinh…đinh*
Mười một, mười hai tiếng chuông ngân vang vọng!
Cùng lúc đó, trên bầu trời Hàm Sơn Thành, mây đen dày đặc tiếng sấm ầm ầm, có một tiếng dã thú gầm vang lên. Theo tiếng gầm, xuất hiện trong mắt mọi người là thân hình hư ảo của con thú đầu rồng mình ếch!
“Người này tu vi gì thế này, còn gióng tiếng thứ mười hai dẫn động ảnh thú núi Hàm Sơn!” Nhan Loan hơi thở rối loạn, mắt sáng ngời.
Chương 173: Bối Sơn Quy Huyền
Núi Nhan Trì, Hàn Phỉ Tử đứng trong nhà ánh mắt sáng ngời. Cô nhìn Hàm Sơn, như có thể thấy thân hình gióng chuông. Thân hình ấy dù bị màn mưa bao phủ nhưng cô đoán được có lẽ người này chính là Mặc Tô mình tìm đã lâu!
“Là ngươi ư…” Hàn Phỉ Tử thì thào.
An Đông bộ lạc, Man Công biểu tình bình tĩnh, ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, sắc mặt không dao động, không biết đang nghĩ gì. Bên cạnh ông ngồi Chiến Thủ và cả tộc trưởng An Đông bộ lạc, Phương Thân.
Ba người đều im lặng, bên tai vang tiếng chuông ngân.
“Đó là khách Mặc Tô ư.” An Đông Man Công từ từ mở miệng, giọng hơi khàn.
“Không xác định, đã sai người đi xem thử.” Tộc trưởng An Đông bộ lạc trầm gọng đáp.
“Man Công, có cần đưa lệnh bài cho người này không?” Chiến Thủ chần chờ một lát, nhìn hướng An Đông Man Công.
Ông lão mặt đầy nếp nhăn nhắm chặt mắt, không từ chối cũng không đồng ý.
Phổ Khương bộ lạc, trên đỉnh núi bị khói đen quanh quẩn, bây giờ có vài bóng dáng mơ hồ đứng đó nhìn hướng Hàm Sơn Thành. Họ không nói lời nào, lạnh lùng nhìn phương xa.
Khác với ba bộ lạc bình tĩnh, khi ảo ảnh Long Thủ Chi Cáp khổng lồ xuất hiện trên bầu trời Hàm Sơn Thành đầy mây thì cả thành triệt để chấn động. Vô số người Hàm Sơn Thành bây giờ dầm mưa nhìn Long Thủ Chi Cáp trên trời, tinh thần rung động, bên tai còn vọng tiếng chuông thật lâu không tan biến.
“Mười hai tiếng, chuông Hàm Sơn vang mười hai tiếng. Người này…tu vi người này thật mạnh!”
“Hắn đã đủ tư cách khiêu chiến Hàm Sơn Xích, bây giờ chỉ chờ ba bộ lạc đưa tới lệnh bài là có thể cầm đi lên đỉnh núi, khiêu chiến Hàm Sơn Xích!”
“Không ngờ vốn tưởng chỉ là ngẫu nhiên vang tiếng chuông một lần lại vượt qua chín tiếng, đạt đến mười hai tiếng!”
“Người này là ai? Xem tình hình thì như là chưa tạm dừng, rốt cuộc hắn có thể gióng bao nhiêu tiếng chuông?”
Từng bóng người chạy nhanh tại tầng thứ tư Hàm Sơn đi thẳng tới lối vào tầng thứ ba. Bây giờ đám Phương Lâm ở lối vào tầng thứ ba bị mười hai tiếng chuông chấn động tinh thần. Đặc biệt là Phương Lâm, miệng lưỡi khô khốc, tim đập nhanh. Gã có cảm giác mãnh liệt người gióng mười hai tiếng chuông này có lẽ…chính là thân hình quen thuộc trước đó mình đã thấy!
Từng bóng người lướt qua Phương Lâm đi thẳng tới cánh cửa, biến mất bên trong. Những người có tư cách tiến vào tầng thứ ba, mới sáng sớm đã đi vào đó chính vì nhìn xem người gióng chuông là ai!
Tầng thứ ba Hàm Sơn Thành, chủ các cửa tiệm là nhóm đầu tiên nhìn thấy hình ảnh dưới chuông cổ, Tô Minh mặc áo tơi đội mũ. Thân hình xa lạ này đập vào mắt họ, cách họ xa hơn trăm mét.
Tầng thứ hai, Nam Thiên, ngay cả Huyền Luân, đám Kha Cửu Tư đang đứng tại lối vào tầng thứ hai. Họ biết người gióng mười hai tiếng chuông ở đằng sau cánh cửa, nhưng họ không đi qua.
“Mười hai tiếng ư…ta từng nghe nói trong lịch sử Hàm Sơn Thành có ba người gióng mười hai tiếng dẫn động thú Hàm Sơn!” Ánh mắt Nam Thiên rơi vào ảo ảnh Long Thủ Chi Cáp trên trời, chậm rãi lên tiếng.
“Nam huynh còn quên một người.” Kha Cửu Tư đứng bên cạnh Nam Thiên đột nhiên mở miệng.
Y vừa nói ra câu này, Nam Thiên liền thay đổi biểu tình, không nói gì thêm. Huyền Luân đứng không xa cũng nghe thấy, không biết nhớ tới cái gì, sắc mặt tái nhợt.
Chỗ này tổng cộng có bốn người, đứng một bên còn có người trung niên mặc áo xanh. Người này mặc đồ kỳ lạ, Hàm Sơn Thành thời tiết nóng bức, dù là mùa mưa cũng thế. Nhưng người này mặc quần áo rất dày, dường như trong thời tiết ngột ngạt vẫn thấy rất lãnh.
“Kha huynh nói người kia không lẽ là…” Người đàn ông áo xanh lên tiếng nhưng trong miệng toát ra khói trắng. Hình ảnh rõ ràng khác hẳn mọi người nếu để ai thấy sẽ lập tức nhận ra, người này có cùng địa vi như đám Nam Thiên, một trong năm cường giả Khai Trần, Lãnh Ấn.
“Tư Mã Tín?” Lãnh Ấn từ từ nói.
“Lãnh huynh và Vân huynh đều là gần đây đến Hàm Sơn Thành, có lẽ không quá hiểu biết người này.” Kha Cửu Tư nhìn Lãnh Ấn, gật đầu.
Trong năm vị Khai Trần Hàm Sơn Thành còn có một người tên Vân Táng, cũng chính là Vân huynh trong miệng Kha Cửu Tư. Người này một tháng trước đã bế quan để chuẩn bị cho việc tiến vào Thiên Hàn tông.
“Năm đó Tư Mã Tín theo Thiên Hàn tông đi tới Hàm Sơn Thành, từng gióng chuông cổ. Việc này đa số người không biết rõ, chỉ có thủ lĩnh ba bộ lạc và ba người chúng ta biết.” Nói chuyện là Huyền Luân sắc mặt tái nhợt.
“A? Vì sao gióng chuông cổ nhưng người ngoài không biết rõ? Chuông vừa ngân thì người Hàm Sơn đều biết, đặc biệt là thân phận như Tư Mã Tín chắc chắn khiến người nhớ kỹ.” Lãnh Ấn nhíu mày, nhìn hướng Huyền Luân.
Huyền Luân im lặng chốc lát, định nói thì lúc này lại vang lên một tiếng chuông.
*Đinh–*
Tô Minh đứng cạnh chuông cổ, biểu tình bình thản như cũ, nhưng hai mắt giấu dưới mũ lấp lóe ánh sáng. Trong chuông truyền ra lực phản chấn va chạm người hắn. Hắn thấy đám người cách trăm mét, hắn thấy phía xa nhóm người chạy nhanh tới. Từng ánh mắt xuyên qua giọt mưa tập trung trên người mình.
“Mười hai tiếng chuông ngân chỉ chấn động Hàm Sơn Thành, ba bộ lạc vẫn không biến đổi gì nhiều.” Tô Minh ngẩng đầu nhìn Long Thủ Chi Cáp xuất hiện trên trời mây. Ảo ảnh con thú từ lúc xuất hiện có gầm một tiếng, còn lại tựa như vật chết không động đậy giữa trời, nhưng từ người nó tỏa ra uy nhiếp.
“Việc này không hợp với kế hoạch của mình. Xem ra mười hai tiếng chuông còn chưa đủ rung động như mình muốn. Vậy thì…” Tô Minh nâng lên tay phải, lần này không vỗ mà đánh ra một đấm vào chuông cổ khổng lồ.
Khoảnh khắc nắm tay hắn rơi xuống, tiếng chuông thứ mười ba vang lên hóa thành sóng gợn vô hình khuếch tán xung quanh. Vốn không thể nhìn thấy dao động nhưng hôm nay tại màn mưa, có thể thấy giọt nước ngưng tụ một chỗ hình thành vòng tròn nhanh chóng khuếch tán ra ngoài. Vòng tròn lan tràn bên trong như chứa gió lốc, kéo theo mưa gió hóa thành rít gào ẩn giấu dưới tiếng chuông. Hễ người nào bị dao động đụng chạm thì quần áo tốc lên, sợi tóc bay phất phới.
Cùng lúc đó, khoảnh khắc vẫn còn dư âm tiếng chuông thứ mười ba, Tô Minh nâng lên nắm tay lần nữa rơi xuống, lần này hắn liên tiếp đánh ra bốn đấm!
“Nếu còn chưa đủ, vậy thêm một lần!” Áo tơi trên người Tô Minh xoẹt một tiếng rách thành bốn năm mảnh, lộ ra áo đen. Nhưng mũ trên đầu hắn không chút biến đổi, vẫn che đậy khuôn mặt.
Tiếng *Đinh đinh đinh đinh* kinh thiên động địa. Tiếng chuông liên tục bốn lần hình thành bốn vòng tròn dao động khuếch tán ra ngoài, khiến bây giờ chỗ Tô Minh đứng tựa như mặt nước, mà hắn là trung tâm sóng gợn!
Hàm Sơn chấn động, vô số hòn đá lăn, mặt đất như run lên. Theo dao động tỏa ra, đám người ngoài trăm mét lần lượt biến sắc mặt, thụt lùi.
Ngay lúc này, một tiếng gầm trầm đục từ bầu trời truyền đến. Chỉ thấy đôi mắt Long Thủ Chi Cáp như sống động, thân hình động đậy, thân thể cao lớn lấy Hàm Sơn Thành làm trung tâm vòng quanh vài vòng, khiến mây đen trên trời tan ra một ít. Miệng nó truyền ra tiếng gầm chấn động mặt đất, khiến người muốn điếc tai.
Mắt Tô Minh chợt lóe tia kích động, lần nữa đánh ra một đấm.
Khoảnh khắc nắm đấm đụng vào chuông cổ, tiếng chuông thứ mười tám oành oành vang lên. Giây phút tiếng chuông vang, Long Thủ Chi Cáp trên trời rống to đến cực hạn, thân hình mạnh chấn động, biến mất trước mắt mọi người. Nhưng khi nó tán đi thì một tiếng gào sắc bén truyền ra từ bầu trời hư không.
Theo thanh âm xuất hiện là một ngọn núi bay không thể hình dung. Núi rất lớn, vượt qua cả Hàm Sơn, vượt qua tất cả ngọn núi Tô Minh từng thấy.
Núi này che trời lấp đất, hư ảo xuất hiện giữa không trung. Không nhìn tới đỉnh núi, chỉ thấy dưới chân núi như lấ[ trời kia có một con rùa khổng lồ dùng lưng nâng núi.
Con rùa này bộ dạng cực dữ tợn, khuôn mặt vặn vẹo, có đồ đằng mặt quỷ!
Quy, đồng quỷ!
Chuông cổ Hàm Sơn, con thú thứ hai của Hàm Sơn!
Tại Hàm Sơn Thành, tất cả người thấy hình ảnh này đều hít thở dồn dập, sự việc xảy ra sáng sớm nay khiến tinh thần họ chấn động. Thậm chí có thể nói là họ chưa từng gặp qua.
Khiêu chiến Hàm Sơn Xích cần gióng chuông cổ. Tuy nhiên, gióng chuông đối với rất nhiều người chỉ là cửa thứ nhất. Có thể vang chín lần đã là cực hạn, nhưng hôm nay họ chính tai nghe đến mười tám tiếng chuông, tận mắt thấy trên trời xuất hiện con thú Hàm Sơn trong truyền thuyết!
“Bối Sơn Quy Huyền!”
“Trong truyền thuyết chuông cổ Hàm Sơn năm đó không phải vật của Hàm Sơn, khi chuông ngân sẽ xuất hiện dị tượng!”
“Ta ở Hàm Sơn Thành nhiều năm từng nghe người nói về chuông cổ Hàm Sơn. Chuông này bề ngoài khắc ba mãnh thú nhưng chỉ có hai là rõ ràng, còn lại một con rất mơ hồ, đến nay vẫn chưa ai biết con thú thứ ba là cái gì.”
“Người này xa lạ nhưng tu vi của hắn dĩ nhiên là Khai Trần, nếu không thì không thể gióng mười tám tiếng chuông!”
“Mười tám tiếng chuông, xem hình dạng rõ ràng là khách mời…xem, người ba bộ lạc đến, là Nhan Trì bộ lạc!”
Trong đám người vang tiếng xôn xao, rung động bàn tán, bỗng nhiên có người kinh hô. Chỉ thấy từ ngọn núi Nhan Trì bộ lạc có một bóng dáng lao nhanh đến. Người đến là ông lão, đạp không khí tới gần, dù sắc mặt bình tĩnh nhưng khó thể che giấu nỗi kinh ngạc trong mắt.
“Người gióng chuông, ngươi là người nào, có biết gióng chuông sẽ có hậu quả gì?” Ông lão đứng giữa trời, thanh âm như sấm sét.
Chương 174: Bảo vật vô giá!
“Khiêu chiến Hàm Sơn Xích!” Tô Minh không ngoái đầu, nắm đấm lại rơi vào chuông cổ gióng tiếng chuông thứ mười chín!
Tiếng chuông ngân vang, đá núi lăn cuồn cuộn, Bối Sơn Quy Huyền trên trời lại phát ra tiếng gào sắc bén.
“Mười chín tiếng! Rốt cuộc hắn muốn gióng bao nhiêu chứ, cực hạn của hắn ở đâu!”
“Hắn còn muốn khiêu chiến Hàm Sơn Xích hay không. Nếu trong quá trình gióng chuông bị thương, vậy khiêu chiến Hàm Sơn Xích tương đương với tìm cái chết!”
“Người này hành động huênh hoang, ngươi xem coi người Nhan Trì bộ lạc đã tới mà hắn đáp lại xong vẫn gióng tiếng chuông thứ mười chín!”
Tiếng bàn tán như gió lốc quanh quẩn bốn phía. Ông lão Nhan Trì bộ lạc nhìn Tô Minh chằm chằm, từ trong ngực móc ra lệnh bài quăng hướng Tô Minh.
“Theo lệnh tộc trưởng, thừa nhận tư cách khiêu chiến Hàm Sơn của người, Nhan Trì bộ lạc ta mong chờ người đến!”
Thấy Tô Minh nhận lấy lệnh bài, ông lão xoay người, nhoáng lên một cái, hóa thành cầu vồng chạy nhanh đi thẳng tới núi Nhan Trì.
Những người trong ba ngọn núi giờ đây không thể im lặng được nữa. Sau Nhan Trì bộ lạc là núi An Đông cũng có cầu vồng lao đến, người này chính là Chiến Thủ!
Tự mình đến gần Hàm Sơn, gã xuất hiện lập tức khiến mọi người chú ý.
“An Đông Chiến Thủ!”
“Không ngờ gã tự đến!”
“Đương nhiên gã phải đến rồi, đây chính là người có thể gióng mười chín tiếng chuông!”
An Đông Chiến Thủ tới gần, gã không đứng giữa không trung mà đáp xuống cách Tô Minh mười mét. Nhìn hắn, mắt gã lấp lóe, thật lâu sau chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh.
“Theo lệnh Man Công thừa nhận tư cách khiêu chiến Hàm Sơn Xích của người, An Đông bộ lạc ta mong chờ người đến!” Nói xong An Đông Chiến Thủ lấy ra lệnh bài cung kính đưa, ẩn ý nhìn Tô Minh, xoay người đi nhanh.
Gã nhận ra người trước mắt, chính là Mặc Tô!
Nhưng gã không muốn làm người này phật lòng, đặc biệt là khi gã phát hiện khí thế của Tô Minh và Tư Mã Tín cực kỳ giống, điều này khiến gã có một suy đoán, càng không muốn đắc tội.
“Ba bộ lạc chỉ kém Phổ Khương!”
“Theo lý thì người của Phổ Khương bộ lạc chắc cũng nên đến.”
“Đáng tiếc khi người Phổ Khương bộ lạc tới, người bí ẩn khiêu chiến Hàm Sơn Xích chỉ sợ sẽ ngừng gióng chuông, không thể trông thấy mãnh thú thứ ba chuông cổ Hàm Sơn.”
Tô Minh đứng trước chuông cổ, không gióng tiếp, hắn có thể cảm giác lực phản chấn trong chuông cổ ngày càng mạnh. Lần thứ hai mươi tuyệt đối không đơn giản, một khi gióng lên thì lực phản chấn sẽ ảnh hưởng đến hắn.
Thời gian trôi qua, đảo mắt đã là nửa tiếng đồng hồ. Trong nửa tiếng này người xung quanh ngày càng nhiều, cuối cùng trừ người không thể tiến vào tầng thứ ba ra, còn lại đều tập trung tại đây.
Từng ánh mắt rơi vào người Tô Minh, thật lâu không tán đi, dường như muốn xuyên qua mũ và đồ đen nhìn xem hình dạng của hắn ra sao, xem xem hắn rốt cuộc là ai!
“Gióng mười chín tiếng chuông, nếu hắn có thể vượt qua Hàm Sơn Xích, danh tiếng người này sẽ như mặt trời ban trưa, không phải không có khả năng tiến vào Thiên Hàn tông!”
“Không cần như vậy, bây giờ hắn đã rất nổi tiếng rồi!”
“Kỳ lạ là sao Phổ Khương bộ lạc đến giờ còn chưa có ai tới?” Tiếng bàn tán xôn xao, rất nhiều người đều đưa mắt hướng về núi Phổ Khương quanh quẩn khói đen.
Tô Minh nhíu mày, hắn đã đợi nửa tiếng nhưng Phổ Khương bộ lạc vẫn không có hành động.
“Mình rất ít tiếp xúc với Phổ Khương bộ lạc, không quá hiểu biết bộ lạc này, nhưng có thể cảm giác được bộ lạc này rất bí ẩn.” Tô Minh ngẩng đầu liếc núi Phổ Khương. Ngọn núi dày đặc sương khói tràn ngập hơi thở tử vong.
Lại chờ giây lát, dần dần người xung quanh đều phát hiện không thích hợp, lần lượt nhìn hướng núi Phổ Khương. Ngay cả tộc nhân Nhan Trì bộ lạc, An Đông bộ lạc cũng nhìn về Phổ Khương bộ lạc.
“Thật đủ kiêu ngạo!” Mắt Tô Minh có tia sáng lạnh, nhìn núi Phổ Khương. Hắn lờ mờ đoán được ý định của Phổ Khương bộ lạc, là muốn mượn cơ hội không đưa lệnh bài biểu hiện sự bí ẩn và uy nghiêm.
Phổ Khương bộ lạc càng là im lặng vào lúc này thì càng khiến người chú ý. Họ sẽ không đưa lệnh bài nhưng cố ý muốn Tô Minh chờ thêm lát nữa, để đạt mục đích nâng cao mình.
“Phổ Khương bộ lạc hơi quá đáng.” Núi Nhan Trì, Nhan Loan thu lại tầm mắt nhìn núi Phổ Khương, bình tĩnh mở miệng.
Lời tương tự cũng phát ra từ miệng An Đông Man Công.
Ngay lúc này, trong khói đen núi Phổ Khương bỗng khuấy động đi ra một người. Người này mặc đồ đen, vẻ mặt kiêu ngạo đi thẳng đến Hàm Sơn Thành. Giữa không trung gã cúi đầu nhìn Tô Minh ở bên dưới.
“Man Công chưa xuất quan, làm phiền người đợi chút.”
Lời vừa nói ra, người xung quanh lập tức yên tĩnh lại, cùng nhìn hướng Tô Minh.
Tô Minh không lên tiếng, khuôn mặt giấu dưới mũ che, người ngoài không nhìn tới sự âm trầm nhưng có thể cảm giác ra, bây giờ toàn thân Tô Minh tỏa khí lạnh.
“Bế quan ư, vậy đánh thức là được.” Giọng khàn khàn của Tô Minh vang vọng, đây là từ khi hắn tới đây lần đầu tiên mở miệng.
Khoảnh khắc thốt ra lời, Tô Minh mạnh nâng lên tay phải đánh một đấm vào chuông cổ.
*Đinh!*
Tiếng thứ hai mươi!
Chuông cổ mạnh chấn động, một đấm của Tô Minh khiến tiếng ngân càng mãnh liệt hơn tất cả tiếng chuông trước đó, vang vọng quanh trời đất quanh quẩn tám hướng. Tiếng chuông thứ hai mươi mốt kinh thiên động địa truyền đến!
Tô Minh mạnh ngẩng đầu, đôi mắt lộ chấn kinh. Thân thể hắn bị lực phản chấn nhập vào lùi ra sau vài bước. Cái mũ nổ một tiếng vỡ ra nhưng đồ đen vẫn che lấy bộ mặt, người ngoài không nhìn tới.
“Sao có thể như vậy…” Tô Minh chấn động tinh thần.
Hai tiếng chuông hợp cùng một chỗ như tiếng gầm khuếch tán trên khung trời Hàm Sơn Thành, hóa thành gợn sóng quét ra. Chẳng những khiến giọt mưa ngừng, ngay cả Bối Sơn Quy Huyền trên trời chấn động thân hình, hai mắt lộ ra tia kỳ lạ, gầm lên.
Tiếng gầm không ngờ là hướng núi Phổ Khương!
Theo tiếng gầm, theo hai tiếng chuông hòa hợp, hai loại thanh âm hóa thành một đột ngột xuất hiện, tựa như từ nơi xa xôi truyền đến thanh âm không thuộc về mảnh đất này.
“Hàm…”
Thanh âm nghe như tiếng chuông lại như tiếng rùa đen rống. Nghe thì mơ hồ nhưng khoảnh khắc truyền ra, trong khói đen núi Phổ Khương vang tiếng chấn kinh người. Chỉ thấy khói đen bao phủ cả núi theo tiếng này nổ tung, hình thành vòng xoáy tơ đen khiến núi Phổ Khương hiếm khi lộ ra một nửa giấu trong khói!
Biến cố đột ngột khiến người xung quanh hoảng sợ tinh thần, rung động rơi vào tĩnh mịch. Họ không biết xảy ra chuyện gì, không biết vì sao lần này tiếng chuông có lực lượng kinh người đến vậy.
Thanh âm mới dung hợp ẩn chứa lực lượng có thể đẩy ra hơn phân nửa lực bảo vệ núi Phổ Khương!
Khi xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, người áo đen đến từ Phổ Khương bộ lạc trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin chất chứa sợ hãi.
Núi Nhan Trì, Nhan Loan trợn to mắt, thân thể lần đầu tiên run rẩy. Biểu tình của bà liên tục biến đổi, hít thở dồn dập, nhìn chằm chằm Hàm Sơn Thành.
“Hắn…không ngờ hắn phát động lực chuông Hàm Sơn!”
Cùng lúc đó, cũng trong núi, mắt Hàn Phỉ Tử lóe tia sáng. Khi cảm nhận lực lượng này thì tinh thần cô chấn động, không chút suy nghĩ nhoáng người lên, chân đạp mây trắng từ núi Nhan Trì bay thẳng đến Hàm Sơn.
Cô phải xem thử người này có đúng là Mặc Tô mình chờ đợi hay không!
Núi An Đông, An Đông Man Công vốn biểu tình bình tĩnh bây giờ con ngươi co rút, đứng bật dậy nhìn núi Hàm Sơn, hít ngụm khí, mắt sáng ngời.
“Ta đã sớm cảm thấy hắn rất giống Tư Mã đại nhân. Năm đó Tư Mã đại nhân phát động lực Hàm Sơn đạt tạo hóa. Mặc Tô này cũng làm được điều này! Chuông Hàm Sơn, chuông Hàm Sơn…ngươi tồn tại ở Hàm Sơn vô số năm, ngay cả tổ tiên Hàm Sơn năm đó đều không thể được truyền thừa tạo hóa của ngươi. Bao nhiêu năm nay chỉ có Tư Mã đại nhân là được một phần truyền thừa. Bây giờ Mặc Tô này…”
Núi An Đông, Hàn Thương Tử siết chặt nắm tay, đôi mắt xinh đẹp lộ ra kích động. Cô biết lần này mình không chọn sai!
Núi Phổ Khương bây giờ cũng rơi vào chấn kinh, tộc nhân phát ra tiếng xôn xao. Theo khói hộ sơn tán loạn, Man Công Phổ Khương bộ lạc không thể giữ bình tĩnh nữa. Ông lão mặc áo tím tựa như xương khô, đôi mắt đục ngầu lộ ra kinh ngạc.
“Đưa lệnh bài cho hắn!”
Tim Tô Minh đập nhanh. Hắn nhìn chằm chằm chuông Hàm Sơn còn đang lung lay, hít một hơi sâu. Vừa rồi đánh ra một đấm, khoảnh khắc đụng vào chuông cảm nhận rõ lực khí huyết trong người quái dị bị chuông hút đi.
Hắn rõ ràng chỉ gióng một nhưng vang vọng lại là hai tiếng chuông!
Hắn càng không bao giờ ngờ rằng hai tiếng ngân bình thường khi dung hợp lại phát ra lực lượng cường đại khiến sương bảo hộ núi Phổ Khương tan vỡ!
Loại lực lượng này không phải Khai Trần bình thường có thể làm được, lực lượng có thể một lần đánh mở hộ sơn bộ lạc cỡ trung, cần tu vi cỡ nào mới làm được chứ. Tim Tô Minh đập rất nhanh.
“Chuông Hàm Sơn này…trừ phi…không lẽ là báu vật vô giá!?”
Bây giờ người trong Hàm Sơn Thành đều rung động. Một nơi nào đó tại đất Nam Thần cách chỗ này khá xa có một ngọn núi bảy sắc, núi này lúc nào cũng lấp lóe sắc bảy màu.
Ánh sáng bảy sắc thay thế màu trời, dưới núi còn có đình.
Trong đình đá điêu khắc tỉ mỉ phô từng quân cờ đen trắng. Có một nam một nữ ngồi tại đó đang nhìn bàn cờ. Người nam mặc đồ xanh, mặt trắng bệch hai mắt sáng người, khuôn mặt tuấn tú, càng lộ ra hơi thở khó tả, như là cô độc, như bình thản, giữa trán có sợi chỉ đỏ dài khoảng nửa ngón tay.
Gã cầm một viên cờ trắng đang định đặt xuống bỗng chau mày kiếm, ngẩng đầu nhìn chân trời xa xôi.
Cô gái hai tay chống cằm, bây giờ ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt tuy không nói nghiêng nước nghiêng thành nhưng tràn đầy dã tính.
Nếu Tô Minh tại đây, trông thấy cô gái này chắc chắn lòng nổi sóng cồn, kinh động mất hồn, khó thể tin!
Chương 175: Cửu Anh
Cô gái có đôi mắt rất to chớp lóe ánh sáng quyến rũ, trong mắt có vẻ đẹp dã tính khiến người nhìn liền động tâm.
“Không có gì, chỉ là có người đụng chạm thứ của ta thôi. Nhưng người này không lấy đi được.” Người áo xanh mỉm cười, không nhìn chân trời nữa mà đặt lá cờ trong tay xuống.
Hàm Sơn Thành, cửa ra vào tầng thứ hai, đám Nam Thiên nhìn Bối Sơn Quy Huyền trên trời, biểu tình cực kỳ trầm trọng ẩn giấu hoảng sợ. Họ nghe đến thanh âm, nhìn thấy sương hộ sơn Phổ Khương bộ lạc bị thanh âm kia làm tan vỡ.
“Lãnh huynh, nghi hoặc của ngươi bây giờ đã có đáp án.” Thật lâu sau, Nam Thiên hít sâu, chậm rãi mở miệng.
Lãnh Ấn gật đầu.
“Năm đó Tư Mã đại nhân đến Hàm Sơn Thành chính là vì chuông Hàm Sơn này. Y từng đứng cạnh chuông quan sát vài ngày, sau đó chỉ gióng ba tiếng. Vậy nên dù người ngoài nghe cũng sẽ quên đi, rất ít người biết y từng gióng chuông.” Huyền Luân ở một bên cũng khàn giọng nói.
“Ba tiếng chuông…lúc đó ta đi theo tộc trưởng Nhan Trì bộ lạc từng chính mắt thấy hình ảnh đó.” Kha Cửu Tư thì thào, nhẹ giọng nói.
“Tiếng chuông thứ nhất, Tư Mã đại nhân đem mười hai tiếng hòa thành một, dù nghe thế nào đều chỉ là một tiếng, nhưng chính mắt thấy lại không giống. Lúc đó có thú Hàm Sơn xuất hiện. Nhưng chưa đợi con thú này ngưng hình đã bị tiếng chuông thứ hai của Tư Mã đại nhân chấn vỡ. Ngay cả Bối Sơn Quy Huyền cũng giống nhau, chưa ngưng hình đã bị tiếng chuông thứ ba vô hình đánh vỡ. Còn về tiếng chuông thứ ba…Tư Mã đại nhân từng chảy máu, không có con thú xuất hiện, sau đó y ở lại bên chuông vài ngày rồi rời đi.”
Lãnh Ấn hai mắt lộ tia sáng khác lạ, nhìn hướng cánh cửa không xa, trong mắt có tia cuồng nhiệt.
“Trừ phi ngươi muốn khiêu chiến Hàm Sơn Xích, nếu không thì đừng thử. Vật đó ba bộ lạc đều biết là báu vật vô giá. Nhưng nó chỉ thuộc về Tư Mã đại nhân.” Nam Thiên liếc Lãnh Ấn một cái, bình tĩnh mở miệng.
Lãnh Ấn im lặng, trong mắt sự cuồng nhiệt dần tán đi.
Tô Minh đứng cạnh chuông Hàm Sơn, hắn nhìn chuông, từng hình ảnh khiến hắn chấn động tinh thần, khiến hắn có suy đoán về vật này!
“Chuông Hàm Sơn, vật này nhất định là báu vật vô giá! Việc này chỉ sợ chính Hòa Phong cũng không biết, nhưng nó bị để ở đây, vẫn luôn tồn tại mấy năm nay, không người lấy đi, điều này tuyệt không bình thường! Chỉ có một giải thích, vật này có linh tính, trừ phi được nó thừa nhận, nếu không thì không ai lấy đi được. Hàn Thương Tử từng nói, năm đó Tư Mã Tín có đến Hàm Sơn Thành, không biết phải chăng y đã phát hiện bí mật chuông này.” Mắt Tô Minh chớp lóe, bây giờ trong đầu hắn còn vang vọng thanh âm trước đó.
“Chín.” Vấn chi tối dạ – Hạ chi nguyên giản – Các bạn làm sao Vấn chi : ngư kiếm biết chi đáp chi ^^ …!
Hai tiếng chuông ngân cùng với tiếng gào của Bối Sơn Quy Huyền trên trời dung hợp hình thành chữ này, như tồn tại bí ẩn to lớn quanh quẩn trong lòng hắn, khiến đôi mắt hắn càng thêm sáng ngời.
Ngay lúc này, trong núi Phổ Khương bị tan hơn phân nửa sương khói có một cầu vồng lao đến. Trong cầu vồng là một ông lão. Ông lão sắc mặt cực kỳ cung kính, tu vi là Khai Trần. Ông lao nhanh tới không dám đứng giữa trời mà đáp xuống đất trống cách Tô Minh hơn mười mét, chắp tay hướng Tô Minh, cúi đầu thật sâu.
“Theo ý chỉ của Man Công đưa tới lệnh bài, việc lúc trước xin đừng để ý.” Ông lão nói rồi để lệnh bài trên mặt đất, lùi vài bước, sắc mặt phức tạp, xoay người rời đi.
Tô Minh không nhìn lệnh bài trên mặt đất mà vẫn cứ nhìn chằm chằm chuông Hàm Sơn, mắt chớp lóe. Hắn có thể đoán ra gióng bao nhiêu tiếng chuông không phải lý do được thừa nhận.
“Trọng điểm là…” Mắt Tô Minh lộ suy tư, hắn lờ mờ hiểu đôi chút nhưng vẫn hơi mơ hồ.
“Ta khuyên người đừng thử.”
Đang lúc Tô Minh suy tư thì bỗng nhiên cánh cửa thông lên tầng hai lấp lóe ánh sáng, bên trong đi ra bốn người!
Bốn người này xuất hiện lập tức khiến đám người vốn yên tĩnh lại lần nữa xôn xao.
“Nam Thiên, Huyền Luân, Kha Cửu Tư còn có Lãnh Ấn. Trừ Vân Táng ra, cường giả Khai Trần của Hàm Sơn Thành đều xuất hiện!”
“Đây là lần đầu tiên ta thấy cùng lúc bốn người!”
“Đó chính là Lãnh Ấn đại nhân. Trước kia chỉ nghe nói người này, hôm nay thấy thì đúng như tin đồn, chỗ y ở đâu thì dù là dung nham cực nóng cũng biến lạnh ngay.”
Tô Minh quay đầu nhìn bốn người đi ra, khóe miệng giấu dưới áo đen lộ ra tia cười. Trong đó có Nam Thiên và Huyền Luân đều là người hắn từng gặp.
Lúc trước nói lời kia chính là Nam Thiên.
Y nhìn người áo đen che mặt, đối phương cúi đầu không nhìn tới khuôn mặt, nhưng mơ hồ cảm thấy thân hình người này dường như đã từng gặp.
“Lời đó có ý gì?” Hiện tại Tô Minh không muốn bị người phát hiện, điều này không hợp kế hoạch muốn tiến vào Thiên Hàn tông, khàn khàn cất tiếng.
“Không có gì, chỉ là muốn nhắc nhở, chủ nhân chuông này có lẽ sẽ không vui.” Nam Thiên cẩn thận nhìn Tô Minh nửa ngày, nhíu mày chậm rãi nói.
Tô Minh im lặng giây lát, tay phải nâng lên chộp hướng hư không. Lập tức lệnh bài Phổ Khương bộ lạc nằm trên mặt đất bị hắn kéo vào tay. Bây giờ trên người hắn đã có lệnh bài ba bộ lạc, có đủ tư cách lên đỉnh núi Hàm Sơn. Tiến vào đó là có thể khiêu chiến Hàm Sơn Xích của ba bộ lạc.
Nam Thiên mỉm cười tránh ra nửa bước, đám Kha Cửu Tư cũng thế, tránh ra con đường đi tới cửa đá.
Tô Minh nhìn cửa đá. Hắn biết đi qua nó là có thể tiến vào tầng thứ hai, không có gì cản trở thẳng tới đỉnh núi. Nhưng…mắt Tô Minh chợt lóe, nhìn chuông Hàm Sơn.
“Có chủ…thì không thể cướp ư?” Tô Minh thì thào, nhoáng lên một cái đã bay lên, nâng chân phải, thân thể mạnh xoay lại đá vào chuông Hàm Sơn!
Hành động của Tô Minh khiến ánh mắt Nam Thiên ngưng tụ, Kha Cửu Tư và Lãnh Ấn ở bên cạnh thì mắt sáng ngời. Chỉ có Huyền Luân nhìn chằm chằm Tô Minh, dường như nhận ra điều gì.
“Chuông lại ngân! Hai mươi hai, hai mươi ba, hai mươi bốn…”
“Người này chắc chắn là Khai Trần, nhưng kỳ lạ, lần này chuông ngân không có cảm giác chấn động tinh thần như trước.”
“Hai mươi lăm, hai mươi sáu, hai mươi bảy…rốt cuộc hắn định gióng bao nhiêu chứ, lực phản chấn quá mạnh!”
Đám người náo động, lập tức rất nhiều người lùi ra sau. Lấy Tô Minh và chuông cổ làm trung tâm, từng tầng dao động vô hình khuếch tán xung quanh, khiến Hàm Sơn động đất, khiến thủ lĩnh ba bộ lạc tập trung nhìn xem.
Tô Minh ở giữa không trung tạm ngừng, khoảnh khắc sắp đáp xuống thì mạnh ngẩng đầu, dường như đã tìm ra cảm giác mơ hồ kia, nắm đấm tay phải đánh vào chuông cổ.
Giây phút nắm đấm rơi xuống, lực phản chấn kinh người bỗng xuất hiện đánh vào thân Tô Minh, khiến miệng hắn chảy máu, rơi xuống đất liên tục lùi bảy, tám bước, hộc ra bãi máu tươi.
*Đinh!!!*
Tiếng chuông thứ hai mươi tám thanh âm vượt qua trước đó, thậm chí qua cả tiếng dung hợp tán loạn sương núi Phổ Khương, hình thành một tiếng thay thế mọi thứ trong nhân gian, chấn nhiếp tâm thần. Khiến người nghe đến thanh âm đều chấn động, mặc kệ là tu vi cỡ nào thì chớp mắt đầu óc trống rỗng.
Thanh âm này xuất hiện, Bối Sơn Quy Huyền ngửa đầu gầm lên. Theo tiếng gào, toàn thân nó vỡ ra. Vỡ không chỉ là bản thân còn có núi nó cõng!
Thanh âm tan vỡ này đùng đùng nổ, dung hợp với chuông ngân khiến người không rõ trong tiếng chuông này rốt cuộc là một tiếng, hay là nhiều tiếng mà nhiều người như vậy không thể nghe ra. Thanh âm hòa hợp một chỗ khiến trời đất biến sắc. Dường như từ năm tháng xa xưa truyền đến thanh âm mơ hồ lại lần nữa xuất hiện!
“Cửu…Anh…”
Trong trời đất chỉ có thanh âm này vang vọng, hư vô khuếch tán, khiến người nghe đều hoảng hốt tinh thần, như mất thần trí, như giây phút này ý thức của họ bị thanh âm này hút đi.
Nhan Loan như thế, An Đông Man Công cũng vậy, tất cả mọi người đều thế!
Cảm nhận của Tô Minh càng mãnh liệt. Đầu hắn chấn động, trống rỗng, trong óc hiện ra một cái chuông khổng lồ, chuông này chính là chuông Hàm Sơn!
Tiếng chấn bị tiếng chuông thay thế vang vọng trong đầu Tô Minh, khiến hắn chẳng biết qua bao lâu mới từ từ tỉnh táo. Khoảnh khắc tỉnh lại, bên tai còn quanh quẩn dư âm. Hắn thấy rõ người xung quanh đều mờ mịt đứng đó, không động đậy.
Tô Minh thở dồn dập, hắn như có linh cảm, mạnh ngẩng đầu, nhìn trên không trung giờ phút này xuất hiện ảo ảnh một mãnh thú mà chỉ mình hắn thấy.
Đây là một mãnh thú khổng lồ, hình dạng vẫn mơ hồ nhưng có thể thấy con thú có chín cái đầu. Chín cái đầu khác nhau, như rồng, như rắn, như mặt người, có chút quái. Khiến Tô Minh hít ngụm khí lạnh là vì trên cái đầu hắn thấy trong đó sáu đôi mắt nhắm, chỉ có mắt ba cái đầu là mở!
Ba đôi mắt này có một nhu hòa nhìn mình, trong đôi mắt Tô Minh thấy rõ hình bóng mình.
Hai cái đầu khác thì dùng tư thế kiêu ngạo nhìn mình. Trong mắt chúng, Tô Minh thấy một thân hình mặc đồ xanh, tuấn tú tuyệt trần!
Chính lúc này, dưới núi bảy sắc cách Hàm Sơn Thành vô cùng xa xôi, người áo xanh đặt xuống cờ trắng.
“Tư Mã đại ca, ván này huynh thua rồi.” Thiếu nữ đối diện vui mừng cười, tiếng cười như chuông ngân, rất êm tai. Cô vội đặt xuống cờ đen, khuôn mặt tràn đầy vui sướng.
“Thua ư…”Người áo xanh mỉm cười. Khuôn mặt tươi cười rất dịu dàng nhưng ánh mắt lạnh lùng là điều thiếu nữ không nhìn tới, tiếng thì thào thiếu nữ cũng không nghe được.
“Chưa chắc.”