Cầu Ma Audio Podcast
Tập 27 [Chương 131 đến 135]
❮ sautiếp ❯Chương 131: Hàn Phỉ Tử!
“Hòa Phong, ngươi và ta vốn không quen, không hận không cừu, là ngươi trước chọc đến ta. Vì lợi ích riêng muốn lợi dụng ta, đưa ta vào chỗ chết. Ta không giết ngươi ngay, còn đồng ý báo thù giúp ngươi. Đã vậy mà ngươi còn mơ tưởng hại ta!” Mắt Tô Minh lộ sát khí. Từ người Hòa Phong, hắn chẳng những biết đến lòng người ác độc còn sâu sắc hiểu ra mình thua kém.
Hắn tuyệt đối không tin Hàn Phỉ Tử ngẫu nhiên đi ngang!
Tất cả chắc chắn là Hòa Phong thầm dẫn dắt. Giờ Tô Minh làm Khắc Ấn thuật có thể trông thấy đoàn sáng trên đầu Hòa Phong. Ánh sáng này đang run rẩy, thanh âm kinh hoàng tai thường không nghe thấy nhưng Tô Minh trong trạng thái này thì lại nghe rõ ràng.
Xem những thứ này, nếu Tô Minh còn không hiểu ra thì hắn không là Tô Minh!
Nếu không phải hắn nghĩ ra được cách thi triển Khắc Ấn thuật, chỉ sợ mãi đến khi Hàn Phỉ Tử tới trước mặt còn chưa hay biết, mờ mịt không hiểu đối phương làm sao tìm ra được.
Toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Tô Minh không suy nghĩ nữa, theo cách Khắc Ấn thuật chớp mắt thu lại bãi cỏ trăm mét ngưng tụ thành năm mét quanh người, bao phủ Hòa Phong bên trong. Hắn đứng lên tiến ra một bước, đầu ngón tay mạnh chỉ vào giữa trán Hòa Phong, lập tức tổn thương đoàn sáng trong đầu gã. Nó ảm đạm nhưng không tan mất, sợi chỉ lan tràn từ giữa trán cũng biến ảm đạm.
Tô Minh đang định chặt đứt nhưng rồi dừng tay, ánh mắt lấp lóe, đầu nhanh chóng chuyển động.
“Hàn Phỉ Tử có thể tìm tới đây thì đã vào phạm vi trăm mét, giờ chặt đứt liên lạc giữa Hòa Phong với bên ngoài cũng không còn tác dụng, ngược lại đánh rắn động cỏ, khiến Hàn Phỉ Tử chuẩn bị trước.”
“Hòa Phong trọng thương, dù có thể thông qua cách này liên lạc với bên ngoài nhưng có sáu phần trăm chỉ liên lạc mà thôi, có thể chỉ dẫn đối phương tìm tới đây. Có bốn phần trăm gã nói ra mọi chuyện cho người kia, đặc biệt là gã bị trọng thương còn lo sợ mình phát hiện nên lại giảm bớt một phần, rất có thể Hàn Phỉ Tử không biết sự tồn tại của mình!”
“Huyền Luân cũng không có khả năng kể kỹ lại việc này, thế nên Hàn Phỉ Tử tới đây chỉ nghĩ chỗ này có Hòa Phong, mà gã chắc bị thương không thể ra ngoài, vì tránh Huyền Luân nên dùng cách này gọi cô tới, để cô chữa trị giúp. Nếu thật là vậy thì Hàn Phỉ Tử sẽ không nói việc này cho ai. Cô ta rất có thể chỉ đi một mình! Lúc trước thấy sắc mặt Hàn Phỉ Tử không cảnh giác bao nhiêu, vậy thì lại giảm một phần trăm, mình phân tích chính xác có thể đạt tới tám phần! Tám phần là đủ rồi!”
Tô Minh bị tình thế bắt buộc, trong vài giây ngắn ngủi dùng hết tâm trí nhanh chóng phân tích, làm đầu hắn hơi đau, nhưng giờ không phải lúc kéo dài thời gian. Tô Minh lập tức dâng dậy Hòa Phong, giang hai chân ra sắp xếp thành bộ dáng ngồi xếp bằng. Tô Minh ngồi xổm xuống núp sau người Hòa Phong.
Vốn cơ thể hắn nhỏ gầy hơn Man tộc bình thường, bây giờ núp đi, nhìn từ đằng trước thì không thể thấy Tô Minh.
Cùng lúc đó, bãi cỏ đỏ thì bị hắn dùng ý niệm nhanh chóng co rút, chớp mắt hóa thành mảnh nhỏ chỉ ở dưới chân Tô Minh. Hòa Phong ở ngoài mặt cỏ.
Ngay sau đó, phạm vi khắc ấn của Tô Minh cũng co rút, trừ bao phủ bản thân ra còn gồm cả Hòa Phong. Đây là phòng ngừa gã cảnh báo. Có phạm vi khắc ấn, nếu Hòa Phong cảnh báo thì Tô Minh sẽ ngăn chặn trước tiên.
Làm xong mọi thứ, Tô Minh hít sâu, hai mắt lộ tia sáng lạnh. Hắn vận chuyển khí huyết đạt đến cực điểm, phân tán hồn Nguyệt Dực dán sát làn da. Lần này hắn sử dụng tất cả hồn Nguyệt Dực.
Hắn thậm chí nâng lên cánh tay phải, cảm ứng Tam Sát, chỉ chờ giây phút mấu chốt thì lập tức ra tay.
Trong miệng hắn còn chứa ngụm máu, máu này cần cho Ô Huyết Trần!
“Cô ta chưa tới Khai Trần, mình không phải không có sức đấu một phen!” Nhịp tim đập của Tô Minh dần chậm lại, bình tĩnh không động đậy.
Ngoài hang động, Hàn Phỉ Tử mặc đồ trắng đeo khăn che trắng, cách hang động khoảng bảy mươi mét. Biểu tình cô bình tĩnh, vóc dáng tuyệt trần, dù đi trong cánh rừng ẩm ướt, dù mặt đất cuồn cuộn nước bùn xấu xí nhưng cô vẫn chói mắt, dường như cách biệt với nơi đây. Chỗ này không thể ô nhiễm cô một chút.
Hai mắt Hàn Phỉ Tử tựa ánh sao, khiến người nhìn sẽ chìm đắm vào trong, không thể thoát ra. Mặt cô rõ ràng bị khăn che lại, nhưng người trông thấy sẽ hoảng hốt như nhìn cô gái tuyệt đẹp trong mơ.
Cô nhẹ nhàng tiến về phía trước, đôi mắt xinh đẹp nhìn khe hở hang động đằng trước. Cô có thể cảm nhận được liên lạc Hòa Phong toát ra đang ở đó.
Theo cô thấy thì Hòa Phong trừ có thể khiến mình được báu vật ra càng có chỗ lợi dụng. Ví dụ như sự liên lạc kỳ lạ này, rất không bình thường. Lại thêm tâm kế gã rất sâu, thuật pháp kỳ quái này vẫn không truyền ra ngoài, đây là điểm khiến cô khen ngợi gã.
Nhưng chỉ vẻn vẹn là khen ngợi mà thôi. Cô cảm thấy sau khi người này mất đi giá trị, có thể thành thuộc hạ của mình, sau này vào Thiên Hàn tông sẽ giúp ích cho mình.
Cô đang tiến lên bỗng chân mày thanh nhíu lại, nâng lên cánh tay ngọc. Trên ngón tay cô có một chiếc nhẫn màu đen. Chiếc nhẫn nhìn thì bình thường nhưng có một sợi chỉ mỏng liên tiếp với hang động.
Hiện giờ sợi chỉ đột nhiên dao động, ảm đạm rất nhiều.
Đó là lúc Tô Minh chỉ vào giữa trán Hòa Phong. truyện kiếm tu audio
Hàn Phỉ Tử dừng bước chân, đứng đó, sắc mặt vẫn bình tĩnh nhìn hang động đằng trước, như đang suy tư. Lát sau cô nhúc nhích, lướt tới gần cách ngoài hang mười mét thì dừng lại.
“Hòa huynh, Nhan Phỉ đến rồi, xin ra gặp mặt.” Thanh âm Hàn Phỉ Tử lạnh lùng, nhưng ẩn chứa từ tính kỳ lạ, khiến người nghe vui sướng.
Trong hang động hoàn toàn yên tĩnh không truyền ra tiếng động nào. Mắt Hàn Phỉ Tử lóe tia sáng, hơi do dự, nâng tay lên, bàn tay sáng lên, một áng mây trắng to cỡ bàn tay bay tới trước, thuận theo khe hở tiến vào trong hang.
Tô Minh núp sau lưng Hòa Phong, không động đậy, dường như không trông thấy mây trắng bay vào động. Mây trắng bay giữa không trung, vòng quanh bốn phía một vòng rồi bay ra, rơi trên tay Hàn Phỉ Tử.
Hàn Phỉ Tử nhẹ nắm tay lại, mây trắng tán đi. Trước mắt cô hiện ra hình ảnh lúc trước mây trắng thấy. Cô trầm ngâm một lát, nhấc chân lên bước vào trong hang. Lúc tiến vào, ngoài người cô vòng quanh mây bay, hiển nhiên là có đề phòng.
Theo tiếng bước chân tới gần, Tô Minh vẫn không động đậy, nhưng tia sáng trong mắt ngày càng lạnh lẽo.
Rất nhanh, Hàn Phỉ Tử đã tới hang động, liếc mắt liền thấy Hòa Phong ngồi xếp bằng tại đó. Cũng trông thấy ngoài da Hòa Phong mọc đầy thảo dược, con ngươi co rút.
Cô đứng nguyên tại chỗ, không bước ra tiếp mà sau vài giây mây bỗng khuếch tán, lan tràn trong hang. Khiến hang động bỗng chấn động. Ngay sau đó cô mạnh lùi ra sau, xem hình dạng thì rõ ràng phát hiện cái gì, định rời khỏi hang.
Cô vừa lùi thì Tô Minh bản năng ra tay. Lúc trước khi Hàn Phỉ Tử bước vào hang thì hắn luôn tập trung tinh thần. Tuy đối phương đứng đó vài giây nhưng không phải nơi tốt nhất để ra tay. Nếu có thể tới gần chút, Tô Minh có tin tưởng thắng hơn.
Bây giờ cô lùi tựa như có sợi dây lôi kéo khiến hắn định ra tay, đây là phản xạ tự nhiên nhưng hắn lại kiềm chế, trán ướt mồ hôi.
“Hàn Phỉ Tử này giống như Hòa Phong, đều là người có tâm kế. Lúc trước cô ta dùng mây trắng xem xét trong động, sao không biết Hòa Phong toàn thân đầy thảo dược được. Khi cô tiến vào không nên kinh ngạc mới đúng! Cô định lùi lại vốn là giả bộ, nhưng mới nãy đứng tại chỗ cũng rất kỳ diệu. Vài giây đó có thể khiến người tập trung tinh thần vào động tác, một khi chú ý, khi cô mạnh lùi ra sau sẽ khiến người bản năng bị lôi kéo, theo đó ra tay. Cách thử như vậy mình có thể học hỏi.” Tô Minh không trúng kế là có liên quan đến trải nghiệm trận chiến Ô Sơn bộ lạc. Trận chiến thê thảm đó khiến hắn càng tin tưởng ý nghĩ riêng.
Nếu hắn đã định chờ tới lúc mấu chốt mới ra tay thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Vậy nên lúc nãy mới kiềm chế được, chứ không phải lập tức nhìn ra manh mối gì.
Hàn Phỉ Tử lùi lại vài bước, mắt lấp lóe, thấy không có gì ngoài ý muốn thì thả lỏng tinh thần, dừng bước, lại tiến lên. Lần này khoảng cách giữa cô và Hòa Phong dần kéo gần.
“Xem ra Hòa Phong trúng Man thuật của Huyền Luân, sự sống sắp hết, khó khăn lắm mới trốn thoát chỉ có thể tránh né chỗ này, trước khi hôn mê thả ra liên hệ với mình, để mình tới cứu.” Nhìn Hòa Phong khoanh chân ngồi đó, Hàn Phỉ Tử thầm nghĩ, lại tiến lên mấy bước muốn cẩn thận quan sát.
Trong mắt cô, sau lưng Hòa Phong trống rỗng, chẳng có một ai. Bây giờ cô không ngừng tiếp cận, khi cách Hòa Phong gần một mét thì chẳng biết nghĩ đến gì, bỗng trợn to hai mắt, nhanh chóng lùi ra sau.
“Không đúng, hang này ở sâu trong rừng, không khí ẩm ướt nhất định rất đậm, nhưng Hòa Phong hôn mê không thể xua tan, mà không khí nơi này lại mỏng như vậy. Còn nữa, trong hang ở rừng mưa thường là nơi thú trùng trú ngụ, nhưng nơi này không có cái gì. Hòa Phong đã hôn mê thì làm sao khiến con thú không dám tiến đến! Tại đây, có bẫy!” Hàn Phỉ Tử tinh thần chấn động, thầm than không tốt, định lùi ra sau.
Tô Minh núp sau lưng Hòa Phong mắt chợt lóe. Khoảnh khắc Hàn Phỉ Tử lùi thì bãi cỏ đỏ dưới chân hắn bỗng lan tràn.
Ra tay!
Chương 132: Học gian dối
Khoảnh khắc thân thể mềm mại của Hàn Phỉ Tử lùi lại, bãi cỏ đỏ dưới chân Tô Minh dùng tốc độ cực nhanh lan tràn, chớp mắt đã vượt qua Hàn Phỉ Tử, tràn ra ngoài, bao phủ mười mét hang động.
Hiện giờ Hàn Phỉ Tử ở trong phạm vi mười mét.
Hàn Phỉ Tử chỉ cảm thấy mắt hoa lên, trong tầm mắt đều thay đổi, người ngoài không biết cô trông thấy cái gì, nhưng con ngươi lộ ra nghi ngờ thì có thể đoán Hàn Phỉ Tử chấn động tinh thần.
Tô Minh không ra tay thì thôi, ra tay là như sấm sét!
Hắn và Hàn Phỉ Tử không có thù nhưng Tô Minh biết rõ, nếu không phải mình trước tiên biết có nguy hiểm, chỉ sợ khi Hàn Phỉ Tử đi vào hang động, mình mơ hồ không biết sẽ bị giết ngay.
Chuyện này không liên quan đến thù hận cái gì, chỉ vì ích lợi!
Hòa Phong là món lợi lớn, chỉ tính việc Tô Minh từ trong túi được đến đồ tốt đủ khiến nhiều người điên cuồng, đừng nói tới có báu vật!
Giây phút Hàn Phỉ Tử bị bãi cỏ đỏ bị bao trùm, Tô Minh luôn nâng lên tay phải tìm chỗ Tam Sát, mạnh chém hướng tây bắc.
Khoảnh khắc chém xuống, sợi máu trong người Tô Minh bỗng tụ thành một sợi, từ trong người thaongs chốc tuôn ra nhập vào hướng tây bắc, biến mất không thấy bóng dáng.
Nhưng khi tay phải hắn chém xuống, Hàn Phỉ Tử bị bãi cỏ đỏ bao phủ bỗng biến sắc mặt. Trong mắt cô có sát khí, nâng tay lên, bên ngoài lười lượn lờ mây khói. Mây khói lại nổ một tiếng, liều lĩnh nổ tạo ra vết rách giữa không gian, bên trong lộ ra bóng dáng Hàn Phỉ Tử.
Dù bị khăn che mặt nhưng khuôn mặt cô vẫn rất xanh xao, mắt lộ ra nỗi kinh sợ. Cô biết rõ mình thi triển mây khói này nhìn như bình thường nhưng kỳ thật rất khó bị phá. Dù là tộc trưởng trong bộ lạc, trừ phi dùng Man thuật cường đại nếu không khó mà xé rách.
Nhưng kẻ địch không nhìn thấy này chẳng biết dùng cách gì mà có thể làm được điều đó. Không thể khinh thường người này. Càng khiến cô giật mình là khi mây khói tách ra, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập đến, như có khe hở vô hình hút lấy mình.
Hàn Phỉ Tử không kịp thi triển Man thuật quá mạnh, mọi thứ xảy ra trong chớp mắt. Lúc nguy hiểm, cô cắn đầu lưỡi, phun ra ngụm máu, ở trước mặt cô hóa thành Man tượng màu máu.
Man tượng nói chính xác là hình dáng con gái, nhìn không rõ khuôn mặt nhưng lúc xuất hiện thì phát ra ánh sáng chói lòa, đụng với Trảm Tam Sát vô hình của Tô Minh, phát ra tiếng nổ đùng đùng.
Cùng lúc đó, Hàn Phỉ Tử nâng lên tay phải chỉ vào trán mình, bỗng chốc giữa trán cô lóe ánh sáng vàng. Cả người cô lan tràn màu vàng, nó vừa xuất hiện thì cô mạnh lùi ra sau một bước, tựa như đạp hư không đi ra khỏi phạm vi bãi cỏ mười mét.
Nhưng hiển nhiên thi triển ánh sáng vàng này là gánh nặng không nhỏ với Hàn Phỉ Tử. Ngay khi đi ra, khóe miệng cô chảy máu, nhưng không chút tạm dừng, muốn lao ra khỏi hang.
Cô quyết tâm, chỉ cần ra khỏi hang đối phương đặt cạm bẫy, ở bên ngoài nếu cô tạm thở dốc được thì sẽ băm kẻ dám đánh lén mình thành trăm mảnh!
Nhưng sao Tô Minh có thể để cô dễ dàng rời đi. Bãi cỏ đỏ không giam được đối phương, Trảm Tam Sát cũng bị Man tượng con gái đẩy lùi, nhưng Tô Minh vẫn còn tuyệt kỹ.
Giây phút Hàn Phỉ Tử xông ra cách hang không tới vài mét, Tô Minh vọt lên lấy tốc độ cực nhanh tới gần. Sắc mặt hắn lạnh lùng, nâng lên tay phải chỉ hướng Hàn Phỉ Tử.
Hồn Nguyệt Dực vòng quanh người Tô Minh phát ra tiếng gào người bình thường khó nghe thấy, bay ra ngưng tụ một chỗ hình thành nắm đấm to lớn. Nắm đấm vô hình nhưng Hàn Phỉ Tử có thể cảm nhận rõ ràng. Mắt cô lóe sáng, tay phải nâng lên mau chóng vẽ một vòng, bỗng chốc mây khói xuất hiện hình thành vòng mây sắp đụng vào một đấm do hồn Nguyệt Dực ngưng tụ.
Nhưng đúng lúc này, khóe miệng Tô Minh lộ nụ cười nhạt. Hắn dùng Khắc Ấn thuật mạnh khuếch tán ra ngoài, khoảng cách trăm mét hiện ra trong đầu, cũng đem phạm vi trăm mét này co hẹp lại quanh Hàn Phỉ Tử.
Trong ghi chép về Khắc Ấn thuật, đây cách công kích duy nhất, hiệu quả như thế nào thì Tô Minh không thể đoán được. Dù là lần đầu tiên thi triển, nhưng giờ phút này không thể không dùng.
Phạm vi Khắc Ấn thuật trăm mét tốc độ co rút chỉ trong chớp mắt đã hoàn thành. Khi nó bao phủ cả người Hàn Phỉ Tử, thân thể cô bỗng run lên, sắc mặt lộ ra thống khổ. Cô có cảm giác đầu đau như bị kim đâm, vì đau đớn đột nhiên xuất hiện, vòng mây trước mặt có dấu hiệu tan rã. Không đợi cô miễn cưỡng ổn định thì nắm đấm hồn Nguyệt Dực đã đụng vào.
*Oành!* một tiếng trầm đục, vòng mây tan vỡ. Nắm đấm Nguyệt Dực ngưng tụ xuyên thấu qua mây đánh vào ngực Hàn Phỉ Tử.
Bên ngoài người Hàn Phỉ Tử chợt lóe ánh sáng vàng, khóe miệng lại tràn ra máu tươi, nhưng mắt càng lạnh băng. Thân thể cô xoay tròn, nương lực lượng lùi ra khỏi hang động.
Nhưng khi cô lùi thì Tô Minh lao ra theo. Hàn Phỉ Tử thấy bóng dáng hắn mơ hồ, cái này có liên quan đến tốc độ của Tô Minh. Nhưng quan trọng hơn, trên người Hàn Phỉ Tử có Khắc Ấn thuật, đòn tấn công duy nhất của thuật này rất mạnh, không ngừng đâm đầu Hàn Phỉ Tử, khiến tầm mắt cô mơ hồ, sắc mặt cực kỳ thống khổ.
Hai người một trước một sau như hai cầu vồng lao ra khỏi hang. Nhưng tốc độ của Tô Minh nhanh hơn, hắn truy đuổi không phát ra tiếng, miệng vẫn ngậm ngụm máu mạnh phun ra.
Ngụm máu này là Tô Minh dùng Ô Huyết Trần biến thành, giờ phun ra lập tức biến thành một mảng sương đỏ bao phủ trước mặt Tô Minh, mang theo tiếng rít và lực xuyên thấu kinh người bay thẳng đến Hàn Phỉ Tử.
Hàn Phỉ Tử biến sắc mặt. Từ khi cô tiến vào hang động đến nay chỉ có vài giây, còn chưa kịp thấy rõ kẻ địch đã bị đối phương liên tiếp bị thương, khiến kiêu ngạo như cô khó thể chấp nhận.
Ngụm máu tươi của Tô Minh ập tới, Hàn Phỉ Tử vừa lùi vừa vung tay phải trước ngực. Cô chỉ cần có thể cản trong chốc lát, từ chỗ hoàn toàn bị động nắm giữ một chút chủ động là có thể phản kích.
Nhưng từ đầu tới giờ cô chẳng có chút cơ hội nắm quyền chủ động. Công kích của đối phương tựa bão táp, dường như không giảm bớt mà ngày càng kịch liệt.
“Chỉ cần cho mình một cơ hội!!!”
Hàn Phỉ Tử vung lên tay phải, sương khói bay ra hình thành ánh sáng rực rỡ đụng vào sương đỏ. Sương đỏ lập tức phát ra tiến xèo xèo, thoáng chốc biến mất.
Hàn Phỉ Tử định nhân dịp này phản công, nhưng Tô Minh không dễ dàng sáng tạo ra chiến trường này, chiếm chủ động hoàn toàn, không cho cô cơ hội.
Lúc mới phun máu ra thì Tô Minh đã duỗi đôi tay, hồn Nguyệt Dực xung quanh ngưng tụ, không ngừng bao phủ ngoài người, dù thoạt nhìn chỉ một mình hắn nhưng bay lên thì như đạp không trung. Tay phải nắm lại, lặng lẽ đánh một đấm vào Hàn Phỉ Tử.
Một đấm này chẳng những bao gồm lực lượng tất cả khí huyết, còn có hồn Nguyệt Dực vô hình ngoài người hắn hóa thành nắm đấm to lớn đánh vào.
Một đấm này cắt đứt cơ hội phản kích của Hàn Phỉ Tử, khiến cô không thể không lại bị động phản kháng, toàn thân vòng mây khói đụng chạm nắm đấm của Tô Minh.
Tiếng *đùng đùng* không ngừng vang vọng. Trên trời, thân thể Tô Minh mơ hồ. Một quyền nhanh hơn một quyền đánh hướng Hàn Phỉ Tử. Cô hoàn toàn bị động, vừa chống đỡ vừa lùi ra sau, mắt tràn ngập lạnh lẽo nhưng bất đắc dĩ bị đẩy lùi.
Theo cô thấy thì mỗi một đấm của đối phương bao gồm hai lực lượng. Lực thứ nhất là khí huyết thì bỏ qua không nói, nhưng lực lượng thứ hai quái lạ khiến người kinh sợ.
Nó công kích không phải thân thể mà là linh hồn. Khiến Hàn Phỉ Tử bị Khắc Ấn thuật đâm có cảm giác sắp tan thành mây khói.
Ngay lúc này, Tô Minh đánh ra một đấm, hồn Nguyệt Dực trong người cùng hành động lần nữa buộc Hàn Phỉ Tử lùi hơn mười mét. Lần đầu tiên hắn mở miệng, thanh âm khàn đục vang xung quanh.
“Hòa Phong, ngươi dụ ả đến rồi còn chưa ra tay, muốn chờ tới bao giờ!”
Lời vừa nói ra, nếu Hòa Phong có thể nghe thấy thì nhất định sẽ hét một tiếng “Tệ hại”, chỉ là bây giờ gã không nghe được.
Khi Hàn Phỉ Tử nghe câu này thì sắc mặt rốt cuộc lộ kinh hoàng và phẫn nộ. Trước đó cô đã nghi ngờ, giờ không kịp nghĩ ngợi, bản năng vọt ra sau hóa thành ánh sáng vàng chạy nhanh.
Thân phận cô cao quý không muốn mạo hiểm, một kẻ địch thần bí có thể so với Khai Trần đã khiến cô mất ưu thế, luôn bị động. Nếu Hòa Phong chen một chân, thì trừ phi cô từ bỏ hoàn chỉnh sợi máu lập tức Khai Trần, nếu không thì rất khó thắng được.
Tô Minh không đuổi theo. Mặt hắn tái nhợt, miệng đầy máu. Trận chiến này dù hắn chiếm ưu thế nhưng mỗi công kích rơi trên người Hàn Phỉ Tử đều bị ánh sáng vàng ngoài thân thể cô hấp thu. Lực phản quái dị khiến Tô Minh không ngừng bị tổn thương.
“Cô ta bị Khắc Ấn thuật của mình đâm, lại bị hồn Nguyệt Dực chấn động, lại thêm lúc trước trúng kế luôn bị động, tinh thần thác loạn bị mình nói Hòa Phong phản bội kinh sợ rút lui. Nhưng cô ta không phải người bình thường, chỉ sợ sẽ rất nhanh phản ứng lại.”
Tô Minh phóng người thẳng đến hang động, bỏ hai xương cốt vào túi, nắm lấy người Hòa Phong lao ra khỏi hang đi nhanh hướng sâu trong rừng.
Nửa tiếng sau, trên trời xẹt qua áng mây. Trên mây Hàn Phỉ Tử sắc mặt lạnh như băng ngàn năm, cô đáp xuống chỗ mới chiến đấu, nhìn chằm chằm rừng sâu, mắt lộ sát khí.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ chịu thiệt lớn như vậy, lần đầu tiên bị người ép rút lui, thậm chí không thấy bộ dạng đối phương, điều này khiến kiêu ngạo như cô khó thể chấp nhận.
“Người này tu vi không cao nhưng chiêu thức quái dị, mơ hồ sánh bằng Khai Trần. Tâm kế của hắn cũng không bình thường. Mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần ngươi còn ở gần Hàm Sơn Thành thì ta chắc chắn có thể tìm được ngươi!” Sắc mặt Hàn Phỉ Tử dần biến bình tĩnh, nhưng sát khí đối với Tô Minh thì vẫn ở trong mắt thật lâu không biến mất.
Chương 133: Nó gọi là túi trữ vật!
Tô Minh túm lấy Hòa Phong ở trong rừng chạy với tốc độ nhanh nhất. Hắn vừa chạy vừa nuốt Nam Ly Dược để trị thương, liên tục đi nguyên ngày mới tạm thả lỏng.
Rừng càng sâu thì càng nhiều nguy hiểm. Trên đường đi Tô Minh thấy vài thực vật và mãnh thú khiến da đầu hắn mát lạnh, may là tốc độ hắn cực nhanh mới từ xa tránh kịp.
Trong cánh rừng như không có tận cùng Tô Minh không tìm thấy ngọn đồi nào, không có hang động nghỉ ngơi. Nhưng chỗ này có nhiều cây to, thậm chí là đại thụ to cỡ vòng tay mười người.
Tìm một đại thụ như vậy, Tô Minh đào rỗng bên trong hình thành chỗ trú ngụ, mở bãi cỏ đỏ phòng vệ, đặt Hòa Phong sang bên, mình thì khoanh chân nhắm mắt trị thương.
Nhưng lúc hắn trị thương thì tay cầm một khối thạch tệ vẫn thi triển Khắc Ấn thuật, bao phủ trăm mét xung quanh, cẩn thận cảnh giác.
Mãi đến khi sắc một mảnh tối đen, Tô Minh mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Hòa Phong đang hôn mê.
Cả người Hòa Phong mọc thảo dược, nếu bỏ gã trong cánh rừng thì tựa như thực vật, có người đi ngang cũng khó nhìn ra đây là người hấp hối.
Tô Minh nhìn chằm chằm Hòa Phong nửa ngày, chỉ vào trán Hòa Phong. Lập tức giữa trán Hòa Phong bay ra một đoàn sáng ảm đạm, nếu không phải Tô Minh thi triển Khắc Ấn thuật thì không nhìn thấy đoàn sáng này.
Bây giờ mắt hắn thấy rõ trong đoàn sáng tồn tại một người. Cái người nhỏ xíu này rõ ràng là Hòa Phong. Hiện tại Hòa Phong vẻ mặt kinh sợ run lẩy bẩy liên tục quỳ lạy Tô Minh ý xin tha thứ.
“Ta vốn không muốn cho ngươi cảm nhận thống khổ, sau khi ta luyện xong thì ngươi cứ thế chết đi, nhưng cừu của ngươi ta sẽ trả giúp. Nhưng bây giờ ta đã đổi ý.” Tô Minh chậm rãi mở miệng.
Người kia càng run dữ dội, vẻ mặt sợ hãi mở miệng. Trong đầu Tô Minh truyền đến thanh âm yếu ớt của Hòa Phong.
“Hứa huynh tha mạng, Hòa Phong biết sai rồi, lần này thật sự sai rồi. Xin Hứa huynh cho ta một cơ hội, cho ta một cơ hội nữa thôi!” Thanh âm của Hòa Phong rất yếu ớt nhưng tràn ngập cầu xin.
“Cho ta lý do không giết ngươi!” Tô Minh nâng ta phải, ngưng tụ một tia Khắc Ấn thuật ở ngón trỏ.
Nhìn hành động của Tô Minh, Hòa Phong lập tức kêu lên. Gã tiếp xúc với Tô Minh mấy lần, mỗi lần đều chịu thiệt lớn, đương nhiên rất sợ hắn. Lại thêm bây giờ thấy sắc mặt Tô Minh âm trầm, có cảm giác tai vạ đã đến.
“Hứa huynh, nếu…nếu huynh giết ta thì sẽ không được đến báu vật. Ta đã nói dối chỗ giấu báu vật…””
Tô Minh lạnh lùng nhìn Hòa Phong, ngón trỏ tay phải chậm rãi chỉ, động tác rất chậm tạo áp lực càng lớn cho Hòa Phong. Áp lực lằn ranh sống chết khiến Hòa Phong tan vỡ tự tin. Gã có thể cảm nhận được thanh niên trước mắt không giống với lần đầu mình gặp, dường như trải qua những chuyện này khiến tâm trí trưởng thành hơn nhiều.
“Ngươi đừng giết ta, ta sẽ đưa báu vật cho ngươi! Đưa hết cho ngươi! Còn một ít bí mật ta biết về nơi tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc ngủ yên, những chuyện mà ba bộ lạc cũng không biết…” Hòa Phong nhanh chóng mở miệng nhưng ngón trỏ của Tô Minh không tạm dừng cách Hòa Phong không đủ bảy tấc.
Áp lực vô hình to lớn khiến Hòa Phong lộ ra tuyệt vọng, vội nói tiếp.
“Ta biết cách sử dụng bãi cỏ đỏ chính xác…ta còn biết bí mật mặt nạ. Ta…ta…ta có ích với ngươi, ta biết quan hệ giữa ba bộ lạc Hàm Sơn Thành và nhân vật quan trọng trong bọn họ. Ta ở Hàm Sơn Thành có phòng, bên này còn có động phủ, rất bí ẩn, người khác không biết, ta đều đưa ngươi…ta…” Hòa Phong nói năng lộn xộn, run rẩy nhìn ngón tay Tô Minh cách gã ngày càng gần, giờ chỉ còn ba tấc.
“Kinh nghiệm của ta nhiều hơn ngươi một chút, ta có thể giúp ích cho ngươi, ta biết hết mọi thứ bên này. Có ta trợ giúp, ngươi ở đây như cá gặp nước!!!” Nói đến cuối cùng Hòa Phong cao giọng hét, tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt. Ngón tay Tô Minh chỉ cách gã một tấc thì tạm dừng.
“Ta không tin ngươi.” Tô Minh chậm rãi mở miệng.
Hòa Phong lập tức mở mắt ra, trong mắt lộ khao khát sống, dường như câu nói của Tô Minh là cọng cỏ duy nhất chộp lấy trước cái chết, gã không thể buông.
“Ngươi tin ta đi, ta có thể nhận ngươi làm chủ nhân. Việc này rất dễ dàng. Ngươi…ngươi ngưng tụ Khắc Ấn thuật thành một điểm ấn lên người ta, sau khi dung hợp với ta thì ta chỉ có thể trở thành một phần Khắc Ấn thuật của ngươi, chỉ cần ngươi động ý nghĩ thì có thể giết ta, ta không thể phản kháng. Hơn nữa ta lập tức là Khai Trần cảnh, sẽ giúp ích rất lớn cho ngươi. Chúng ta có thể đi giết Huyền Luân, dùng thân thể y tạo thành con rối cho chủ nhân luyện chế…ta…”
Không đợi Hòa Phong nói xong, Tô Minh mạnh chỉ xuống, ấn vào giữa trán Hòa Phong nhỏ xíu. Hòa Phong thê lương hét, mắt thấy người nhỏ xíu trong đoàn sáng nhanh chóng ảm đạm, vài giây sau sẽ biến mất. Một khi tan biến thì Hòa Phong thật sự chết, coi như thân thể có sức sống nhưng thực tế trên đời đã không còn người tên là Hòa Phong.
“Đến lúc này mà ngươi còn muốn hại ta!” Tô Minh lạnh lùng mở miệng.
“Ta không có…lần này thật sự không…” Hòa Phong hét thảm, tiếng nói ngày càng yếu ớt. Đoàn sáng đã tán đi hơn phẩn nửa. Mặt gã lộ chua xót, chậm rãi khép mắt.
Khi người nhỏ xíu trong đoàn sáng sắp tan biến thì mắt Tô Minh lóe sáng, ngưng tụ Khắc Ấn thuật thành một điểm, dung hợp vào.
Hòa Phong nhỏ xíu lập tức từ tan biến thành ổn định, sắc mặt lộ thống khổ, nhưng mắt mở ra thì tràn ngập vui sướng và khao khát sống. Gã không phản kháng, mặc kệ dung hợp. Nửa tiếng sau, khi đoàn sáng ổn định thì gã quỳ trước mặt Tô Minh, biểu tình tôn kính.
Cùng lúc đó, trong đầu Tô Minh có thêm một suy nghĩ. Suy nghĩ này hình như liên tiếp với Hòa Phong, chỉ cần động ý nghĩ thì có thể hoàn toàn xóa mất.
“Ta biết ngươi không cam lòng.” Tô Minh nhìn Hòa Phong nhỏ xíu, chậm rãi mở miệng.
“Tiểu nhân…không dám…” Hòa Phong cười khổ, nhìn Tô Minh, lại cúi đầu.
“Ta có thể cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi hết lòng giúp ta, trăm năm sau ta sẽ cho ngươi tự do.” Tô Minh bình tĩnh nói, nhìn Hòa Phong.
Hòa Phong nghe lời này thì mạnh ngẩng đầu nhìn Tô Minh.
“Chủ nhân nói thật chứ?”
“Ngươi và ta không có hận thù sâu, từ đầu đến cuối đều là ngươi tính kế ta, ta luôn chống cự, vì sao phải lừa ngươi?” Tô Minh lạnh lùng nói.
Hòa Phong im lặng, lòng đắng cay, lát sau mắt lộ kiên quyết.
“Chủ nhân hãy lấy ra mặt nạ trong túi trữ vật của ta. Mặt nạ này là vật phỏng chế của tổ tiên, tuy nói không sánh bằng nhưng đội vào, thi triển Khắc Ấn thuật không cần linh thạch.”
“Túi trữ vật? Linh thạch?” Tô Minh ngây ra.
“Chủ nhân không biết cũng không lạ, túi đó ít có người biết, tiểu nhân từ điển tịch trong tộc mới biết được, là vật tổ tiên để lại, gọi là túi trữ vật. Còn về linh thạch là thạch tệ Man tộc chúng ta.” Hòa Phong giải thích.
Tô Minh nhìn Hòa Phong, từ trong ngực lôi ra túi màu tím, lấy ra mặt nạ.
“Chủ nhân đúng là cẩn thận, nếu trước kia ngài đội mặt nạ thì…” Hòa Phong cười khổ thản nhiên nói.
Dù gã không nói xong nhưng Tô Minh đã hiểu. Hắn thấy Hòa Phong cố sức nâng lên tay phải chỉ vào mặt nạ, thoáng chốc giữa trán mặt nạ tỏa ánh sáng. Ánh sáng bị Hòa Phong hoàn toàn hút vào người, khiến thân thể vốn ảm đạm rất nhanh tràn đầy.
“Xin chủ nhân từ túi trữ vật lấy ra một viên linh thạch đỏ.” Hòa Phong nhẹ giọng nói.
“Bộ dạng hiện giờ của ngươi là cái gì?” Tô Minh không lập tức lấy ra mà nhìn Hòa Phong, chậm rãi mở miệng.
“Ta không rõ lắm, là tu luyện Khắc Ấn thuật lâu dài sau biến thành. Trong điển tịch tổ tiên để lại có nói tới trạng thái này, gọi là linh thể. Dù rất yếu ớt nhưng chỉ có Khai Trần cảnh tu luyện Khắc Ấn thuật mới có được. Nếu đạt tới Tế Cốt cảnh, người luyện Khắc Ấn thuật trong người sẽ có linh hồn gọi là linh anh, thậm chí nếu mạnh hơn nữa, đạt đến Man Hồn cảnh trong truyền thuyết thì gọi là nguyên thần. Đáng tiếc rất nhiều điển tịch đều bị ba bộ lạc cướp đi hết, mấy thứ còn lại cũng bị Huyền Luân cướp rồi. Nếu không thì chủ nhân có thể tự xem.” Hòa Phong nhỏ giọng nói.
“Ngươi muốn linh thạch đỏ làm gì?” Tô Minh trầm ngâm giây lát, ánh mắt lạnh lẽo.
“Chủ nhân yên tâm, nếu tiểu nhân đã định nhận chủ, lại có ước hẹn trăm năm thì sẽ không phản bội. Tiểu nhân muốn linh thạch đỏ là để dung nhập vào linh thể của ta, mượn lực lượng từ nó lần nữa dung hợp với mặt nạ. Sau này chủ nhân đội mặt nạ thì không cần cầm linh thạch cũng có thể thi triển Khắc Ấn thuật. Chỉ cần linh thạch đỏ vỡ nát thì đổi linh thạch khác là được. Hơn nữa mặt nạ có hiệu quả thay đổi hơi thở. Tiểu nhân chỉ dùng hai lần, người trông thấy đã bị ta giết hết. Nếu chủ nhân đội vào cũng không cần lo bị người phát hiện có liên quan đến ta. Ta có thể nương dựa mặt nạ dùng kinh nghiệm của mình giúp chủ nhân.” Lời Hòa Phong có lớp có lang, hiển nhiên đã từ lúc trước kinh hoảng sắp tan vỡ hồi phục lại, lần nữa biến thành Hòa Phong tâm kế sâu.
Mắt Tô Minh chớp lóe, nhìn chằm chằm Hòa Phong, lát sau bỗng mở miệng.
“Không cần, ta vẫn quen dùng thạch tệ thi triển. Về mặt nạ thì ta còn có tác dụng khác. Còn ngươi…” Tay phải Tô Minh nâng lên vung giữa không trung. Lập tức xuất hiện rất nhiều Nguyệt Dực. Người ngoài không thấy hồn Nguyệt Dực nhưng Hòa Phong thấy xong lập tức biến sắc mặt, nhưng không dám phản kháng, mặc kệ hồn Nguyệt Dực hung tợn xông đến cắn lấy phong tỏa kéo vào người Tô Minh.
Có nhiều hồn Nguyệt Dực ở, Tô Minh không sợ Hòa Phong làm ra chuyện gì. Thông qua hồn Nguyệt Dực phong tỏa, Tô Minh có thể che kín liên lạc giữa Hòa Phong và bên ngoài, khiến một ít bí mật của hắn không bị người này phát hiện.
Làm xong tất cả, mặt Tô Minh lộ vẻ mệt mỏi. Mấy ngày nay cùng Hòa Phong khiến Tô Minh không chỉ có thân thể mà tinh thần cũng mệt nhọc.
Chương 134: Ngưng Huyết tầng thứ tám!
“Giờ chỗ này coi như an toàn.” Tô Minh trầm ngâm cất mặt nạ đen, nhắm mắt lại, chìm vào tĩnh tọa.
Chớp mắt đã qua mấy ngày, có nhiều Nam Ly Dược khiến vết thương bên trong người Tô Minh đã lành lặn.
Hắn suy tư hơn nửa ngày, từ bỏ ý nghĩ rời khỏi đây, lựa chọn ở lại. Bãi cỏ đỏ lan tràn mười mét xung quanh, hoàn toàn bao phủ nơi đây, che giấu hắn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một tháng, hai tháng, ba tháng…mãi đến bốn tháng sau, Tô Minh vẫn không bước ra ngoài. Hắn ở trong động lặng lẽ dùng Sơn Linh Dược tăng tu vi.
Trong mấy tháng này hắn thường liên lạc với Hòa Phong, hiểu biết rất nhiều chuyện, cũng nghe kinh nghiệm mấy năm nay của gã để học hỏi.
Bãi cỏ đỏ vẫn là mười mét. Dù Hòa Phong từng cho Tô Minh biết, nếu bãi cỏ hấp thu đủ máu thịt thì có thể tăng phạm vi. Nhưng một khi mở ra bãi cỏ thì sẽ nhanh chóng hút lấy khí huyết người khống chế. Lực hút khủng khiếp không phải người thường có thể chịu được. Phạm vi càng lớn thì lực hấp thu càng đáng sợ. Hòa Phong không chịu đựng được nên rất ít khi sử dụng.
Gã còn cho Tô Minh biết, lúc ban đầu tấm da thú biến thành bãi cỏ phạm vi trăm mét, nhưng lúc đó Hàm Sơn bộ lạc trừ Man Công và mấy người hiếm hoi ra thì không ai chịu được lực hút đó, gần như chớp mắt đã bị hút hết khí huyết mà chết.
Coi như là đám Man Công cũng không thể thi triển quá lâu, rồi năm tháng trôi qua, da thú bãi cỏ này chậm rãi héo úa, Hàm Sơn bộ lạc dần có nhiều người biết sử dụng nhưng cũng vì phạm vi thu nhỏ mà chỉ có thể phòng ngự, không có tác dụng khác.
Nhưng điều này ngược lại khiến Tô Minh lấy làm kỳ. Hắn đã liên tục mở bãi cỏ đỏ này gần một năm, chưa từng thấy bãi cỏ hút khí huyết người khống chế. Tô Minh chỉ thầm thấy lạ chứ không hỏi Hòa Phong vấn đề này.
Tô Minh cũng hỏi ra được lai lịch tấm da thú kia. Vật này đúng như hắn đoán, là một trong các di vật của tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc, chẳng qua vì quá khủng bố hút khí huyết người mà khiến người ta khó chấp nhận, chậm rãi bị bỏ qua.
Nhưng khi Tô Minh làm như tùy tiện hỏi, phát hiện có một việc khiến hắn khó giải đáp. Đó là khoảnh khắc mở ra bãi cỏ đỏ trong đầu xuất hiện ảo giác, dường như Hòa Phong chưa từng gặp, thậm chí là mấy tộc nhân Hàm Sơn bộ lạc trước đó cũng như Hòa Phong, không thể nào không để lại chút dấu vết.
“Việc này trừ phi là Hòa Phong giấu giếm, nếu không thì là mình có chút liên quan đến bãi cỏ này.” Tô Minh nghĩ không ra, chỉ có hai đáp án này.
Nhưng hắn rất cẩn thận, không đi tìm máu thịt mở rộng phạm vi bãi cỏ, thầm tò mò vực sâu dưới Hàm Sơn Thành năm đó tổ tiên yên ngủ.
Mấy tháng nay sợi máu trong người Tô Minh tăng không ít. Có liên quan đến nguy hiểm bên ngoài, nhưng phần lớn do hoàn cảnh sâu trong rừng mưa. Không khí ẩm ướt ngày càng đậm ảnh hưởng Tô Minh vận chuyển khí huyết.
Bây giờ sợi máu trong người hắn, lúc vận chuyển đã đạt đến hơn ba trăm bảy mươi sợi, đã rất gần với ba trăm chín mươi chín sợi, tầng thứ tám Ngưng Huyết cảnh.
Nhưng hiệu quả Sơn Linh Dược bây giờ đã rất ít. Theo Tô Minh phân tích, tối đa chỉ giúp mình tăng khoảng hai mươi sợi máu nữa là hoàn toàn mất hiệu lực.
Còn về thân thể Hòa Phong hình thành đất trồng thì mấy tháng nay rất khỏe mạnh, gần với yêu cầu rèn luyện rồi. Nếu không phải kém một xương thú và ba thảo dược, thì có thể lập tức luyện thi khí.
Sinh hoạt sâu trong rừng mưa rất bình thản. Từ Tô Minh đến đất Nam Thần đa số đều chỉ một mình, đã quen với cảm giác cô độc này.
Yên lặng tu luyện, luôn ở trong động. Lại qua ba tháng, ngày hôm nay Tô Minh ngồi xếp bằng, sợi máu đã đạt đến ba trăm chín mươi tám sợi. Hắn nhắm chặt hai mắt, cơ thể lấp lóe ánh sáng đỏ gần như xuyên thấu qua thân cây. Nếu không phải có bãi cỏ đỏ che giấu thì bên ngoài có thể thấy rõ.
Thời gian không dài lắm, trên người Tô Minh, sợi máu thứ ba trăm chín mươi chín xuất hiện. Khi nó xuất hiện, trong người Tô Minh lập tức bùng phát khí thế cường đại. Hắn mở mắt ra, con mắt bình tĩnh không gợn sóng.
Ngưng Huyết, tầng thứ tám.
“Bốn năm…” Tô Minh thì thào, từ lúc hắn tỉnh lại ở đất Nam Thần, tới nay đã bốn năm. Từ tầng thứ bảy Ngưng Huyết cảnh đến tầng thứ tám, tốc độ không nhanh lắm, hơn phân nửa thời gian hắn dùng để trị thương.
“Một tháng trước tới sợi máu ba trăm chín mươi bảy thì Sơn Linh Dược đã mất tác dụng. Một tháng này mình không nhờ vào Sơn Linh Dược, chậm rãi tăng hai sợi máu mới đạt đến tầng thứ tám Ngưng Huyết. Con đường tu hành đúng là gian nan.” Tô Minh biểu tình cố chấp, cảm nhận khí huyết cuồn cuộn.
“Dù sao đan dược hỗ trợ có hạn, không thể lâu dài. Sơn Linh Dược mất hiệu quả với mình có lẽ là việc tốt, có thể sau này không quá ỷ lại nó! Mình còn hai giọt Man huyết. Hai giọt Man huyết này có thể khiến sợi máu tăng vọt một lần! Từ nay về sau phải tìm một chỗ huyết hỏa trùng trùng! Không biết lần trùng trùng thứ năm thì sợi máu có thể tăng bao nhiêu…” Tô Minh hiểu rất rõ về huyết hỏa trùng trùng cường đại. Trước kia đa số là tăng gần gấp đôi, nhưng mức nguy hiểm và gian nan cũng khá cao.
Im lặng trong chốc lát, Tô Minh từ trong túi trữ vật lấy ra một bình nhỏ. Nhìn cái bình, lạnh lùng trong mắt Tô Minh hòa tan, lộ ra nhu hòa và nhớ lại.
Cái bình nhỏ này là năm xưa A Công tự tay đưa hắn, bên trong chứa hai giọt Man huyết của Man Công Phong Quyến.
Nắm cái bình, Tô Minh nhắm mắt lại. Hắn kiềm không được nhớ A Công, nhớ bộ lạc, nhớ Lôi Thần, Tiểu Hồng và mọi chuyện năm đó, còn có trên mặt tuyết, bóng dáng yêu kiều cười kẽ nắm tay mình.
“Anh nói xem, nếu chúng ta cứ đi mãi trong tuyết, có hay không sẽ đi tới đầu bạc…”
Thân thể Tô Minh run lên, vết sẹo trên mặt giống như ứ máu, càng thêm rõ ràng, thật lâu sau mới nhạt trở lại. Hắn mở mắt ra, con ngươi tĩnh lặng, không còn nhu hòa mà bình tĩnh không gợn sóng, chỉ là đáy mắt ẩn giấu bi thương không ai thấy.
“Kết thúc…”
Tô Minh cúi đầu mở bình, đặt bên miệng uống một ngụm. Có một giọt Man huyết rơi vào miệng hắn, hòa tan. Hắn lần nữa được A Công bảo vệ, sợ hắn xúc động uống hết Man huyết, cho nên chỉ có thể mỗi lần một giọt.
“A Công, Tô Minh không giống lúc nhỏ bồng bột…” Tô Minh thì thào, vận chuyển khí huyết trong người, hấp thu lực lượng một giọt Man huyết để sợi máu lần nữa tăng lên.
Thời gian trôi qua từng ngày, một tháng, hai tháng…rất nhanh lại là ba tháng.
Ba tháng sau, sáng sớm ngày nào đó, Tô Minh thu lại bãi cỏ đỏ dưới chân, bỏ hai xương đã trồng xong vào túi trữ vật, cũng bỏ vào đất trồng dược, đi ra hang động.
Hắn không ngoái đầu nhìn lại, từng bước một đi hướng phương xa. Mỗi đạp xuống bước chân sẽ khiến nước bùn rung động, áp lực từ người Tô Minh truyền ra khiến đám quái trùng tồn tại trong bùn tránh xa.
Một năm rưỡi trôi qua, Tô Minh như thay da đổi thịt. Năm đó lúc bị ép trốn vào đây, trên người hắn có hơn hai trăm sợi máu, nhưng hiện giờ có Sơn Linh Dược, đạt đến ba trăm chín mươi chín sợi. Sau khi Sơn Linh Dược mất hiệu quả, trong ba tháng nay hắn đã hấp thu hết hai giọt Man huyết.
“Hòa Phong, ngươi nói chỗ giấu bảo vật có xa không?” Tô Minh đi trong rừng mưa, mỗi đi một bước là xa tới vài mét. Hắn mặc áo dài màu lam, lúc đi thì mặt đất nhiều quái trùng tránh né, gần đó một ít hoa lạ thú quái cũng bị uy nhiếp không dám tới gần.
“Chủ nhân, từ đây đi thẳng cần khoảng nửa tháng. Đó là động phủ của ta, nhưng rất bí ẩn, người ngoài rất khó phát hiện.” Trong đầu Tô Minh vang vọng thanh âm cung kính của Hòa Phong. Trong giọng nói trừ cung kính ra còn có e ngại, dường như rất kinh ngạc tu vi Tô Minh biến hóa.
Tô Minh sắc mặt lạnh lùng, trên đường không nói lời nào, im lặng đi vài ngày sau ra khỏi rừng sâu. Hắn đi ra thì không khí ẩm ướt cũng biến mỏng, đến cuối cùng hoàn toàn tán đi.
Hắn có thể thấy cách không xa là hang động năm xưa mình trú ngụ trị thương. truyện Linh Dị
Không có Huyền Luân, cũng không còn Hàn Phỉ Tử. Cánh rừng này rất lớn, đường đi thì thông bốn phương, rất ít người có thể theo dõi hết mọi mặt. Quan trọng nhất là khi Hòa Phong bị Khắc Ấn thuật đồng hóa, hắn có thể cảm nhận được khắc ấn năm đó Hòa Phong để trên người Huyền Luân và Hàn Phỉ Tử. Chỉ cần hai người này tới gần là hắn có thể phát hiện ngay.
Lúc trước nếu không phải Hòa Phong nghe lời Hàn Phỉ Tử, định mượn nguy hiểm đạt Khai Trần, sẽ không để Huyền Luân truy sát do đó thành như hôm nay.
Hắn định đi ra rừng mưa tới chỗ giấu bảo vật mà Hòa Phong nói thì bỗng ngừng bước chân. Hắn ngẫm nghĩ, phóng người lên một thân cây, khoanh chân ngồi xuống, hai mắt khép kín, mở ra Khắc Ấn thuật, bắt đầu tĩnh tọa.
Hòa Phong có thể thấy hành động của Tô Minh, không hiểu lắm nhưng gã không quấy rầy. Hơn nửa năm nay gã luôn cẩn thận. Gã dần khó thể đoán biết tâm tư của Tô Minh.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, từng ngày trôi qua, Tô Minh vẫn ngồi tại đó không động đậy, dường như đang chờ cái gì. Hòa Phong ngày càng tò mò, mấy lần muốn hỏi, nhưng nghĩ đến hơn nửa năm nay Tô Minh âm trầm liền nén nhịn.
Mãi đến nửa tháng sau, trong rừng truyền đến một thanh âm xa xăm. Tô Minh mở mắt ra, khóe miệng lộ nụ cười.
“Tiền bối…tiền bối…”
Chương 135: Báu vật Hàm Sơn
Phương Mộc vẻ mặt chán nản, y không biết vì sao Mặc tiền bối bí ẩn hơn một năm trước không để ý đến mình nữa. Mặc kệ y đến bao nhiêu lần, kêu bao lâu, kết quả vẫn là thất vọng.
Y không biết mình làm sai cái gì, cứ nhớ lại tình hình lần cuối gặp, phân tích đến phân tích đi, y cảm thấy nguyên nhân đến từ cốt đao.
Nửa năm trước y nhịn không được nói cho cha biết. A ba y trầm mặc không mở miệng, nhưng vài ngày sau nói y biết đối phương đã rời khỏi rừng mưa, đi rất vội vàng, dường như gặp ngoài ý muốn.
Phương Mộc nghe lời này im lặng thật lâu. Y từng muốn bỏ cuộc, nhưng lần cuối cùng, lời Tô Minh có bảy phần khiến người tin tưởng làm Phương Mộc không cam lòng từ bỏ.
Rõ ràng cha đã bảo mình đối phương đã đi, nhưng Phương Mộc mỗi tháng vẫn tới đây một lần, liên tục kêu gọi mấy ngày, hy vọng có lúc được đáp lại.
Hơn một năm nay y gần như chưa từng cắt đứt. Y cảm thấy đây là cơ hội duy nhất của mình.
Phương Mộc biết cha đều biết hành động của mình, vì mỗi y tới rừng mưa thì vẫn để cường giả trong tộc bảo vệ, theo bình thường dừng bước ngoài rừng mưa.
Trong đầu nhớ lại mọi thứ, Phương Mộc thở dài một tiếng, một mình đi trong rừng, đôi khi thói quen kêu gọi.
“Tiền bối…tiền bối..” Phương Mộc đi tới nơi lần cuối y gặp Tô Minh, nhìn xung quanh, vẻ mặt ảm đạm.
“Ta khiến ngươi chuẩn bị thảo dược đã xong chưa?” Một thanh âm bình thản vang lên sau lưng Phương Mộc.
Dù thanh âm này đột ngột nhưng ở trong rừng tựa như vốn nên tồn tại, có cảm giác dung hợp nơi đây.
Phương Mộc ngây ra, mạnh xoay người, nhìn thấy nơi chốn cũ đứng bóng dáng quen thuộc.
“Tiền…tiền bối!” Thân thể Phương Mộc run lên, mặt lộ mừng như điên, hô hấp dồn hập, hơi khó tin.
“Xương thú có thể so với Khai Trần thì vãn bối đã chuẩn bị rồi, nhưng mà…” Phương Mộc nhìn Tô Minh, sợ đối phương lại biến mất. Thật không dễ dàng người ta mới xuất hiện, y lập tức vội vàng giải thích.
“Nhưng mà ba thảo dược đều là vật hiếm thấy, a ba tôi tìm giúp rất lâu cũng chỉ được hai loại. Thảo dược cuối cùng tên là Thiên Lại Chi, đã diệt chủng rất lâu tại Nam Thần. Trừ phi ở một nơi đặc biệt nào đó, bên ngoài rất khó tìm được.” Phương Mộc nói, lập tức từ trong ngực lấy ra một cái chuông đen bóp nát trước mặt Tô Minh.
Khói đen tán đi, trước mặt Phương Mộc xuất hiện hai khối xương thú màu tím, còn có hai thảo dược tỏa ánh sáng.
Hơn nửa người của Tô Minh giấu trong bóng tối, đứng đó nhìn Phương Mộc và xương thú, thảo dược, im lặng.
“Tiền bối, người hãy cho tôi một ít thời gian, tôi…” Tim Phương Mộc đập nhanh, hơi khẩn trương.
“Ta muốn ngươi tìm những thảo dược này là vì luyện một loại nước thuốc. Nước thuốc này có ích cho ta, cũng gián tiếp giúp ngươi xua tan vết thương Man thuật trong người. Nếu thiếu một loại thì khó mà luyện ra nước thuốc.”
Phương Mộc cắn răng, hướng Tô Minh chắp tay, cúi đầu, khi y ngẩng đầu thì sắc mặt trầm trọng.
“Tiền bối, a ba tôi từng nói Thiên Lại Chi không phải không thể có được. Trong vực sâu dưới Hàm Sơn Thành tồn tại vùng đất bí ẩn của ba bộ lạc. Mấy chục năm trước, bao gồm An Đông bộ lạc tôi, tộc nhân ba bộ lạc từng vào một lần, ở trong đó được một gốc Thiên Lại Chi. Nhưng thảo dược này bị Nhan Trì bộ lạc lấy được, nghe nói đã làm thành dược. A ba tôi phân tích, nếu có Thiên Lại Chi tồn tại thì nửa năm sau, ngàn năm một thuở, cũng chính là mười năm một lần sương mù Hàm Sơn. Cách mười năm thì tộc nhân ba bộ lạc sẽ mở ra đường dưới Hàm San, khi đó ba bộ lạc sẽ phái ra tộc nhân và khách đi vào. A ba tôi sẽ vào lúc này giúp tôi sắp xếp tộc nhân vào trong tìm một gốc Thiên Lại Chi. Xin tiền bối lại chờ thêm nửa năm!”
“Ồ?” Tô Minh vẻ mặt bình thường, trong đầu nổi sóng gió.
“Chủ nhân, thằng nhóc này nói thật. Chỗ tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc ta ngủ yên có cấm chế rất mạnh. Đừng nói là họ, dù là ta cũng không thể tiến vào lúc khác. Chỉ có mỗi mười năm một lần, cả đất Nam Thần đều nổi sương mù. Lúc này cấm chế sẽ bị suy yếu khiến người có thể vào. Mấy trăm năm qua chắc ba bộ lạc đã vào rất nhiều lần, mục đích hiển nhiên là muốn được di vật của tổ tiên. Dù sao năm đó tổ tiên để lại trừ bốn bảo vật ra, các vật trân quý còn lại đều mang theo tới chỗ ngủ yên.”
“Ta chỉ nghe về chuyện năm đó, không biết cụ thể, chỉ biết sau khi tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc chết thì gặp ba bộ lạc này phản loạn. Chỗ tổ tiên yên ngủ không đơn giản, nếu không thì bây giờ ba bộ lạc đã sớm lấy hết báu vật, sẽ không nhiều lần đi vào, hiển nhiên họ không có thu hoạch gì nhiều. Chủ nhân, đây có lẽ là cơ hội. Nếu ngài đi vào chỗ tổ tiên ngủ yên, có ta hỗ trợ chắc sẽ có thu hoạch. Hơn nữa lý do ba bộ lạc hay thu nhận khách chính vì chuẩn bị cho lần tiến vào này.”
“Tộc nhân ba bộ lạc dù sao từng là phụ thuộc Hàm Sơn bộ lạc, nghe nói năm đó bị tổ tiên cưỡng ép sai khiến, để lại ấn nô dịch. Đối với tổ tiên thì tộc nhân ba bộ lạc này đời đời đều là nô bộc. Vậy nên khi họ tiến vào chỗ tổ tiên ngủ yên, chắc chắn không dễ chịu. Nếu là người ngoài thì không có hạn chế này.” Cảm xúc của Hòa Phong có chút thấp.
“Nếu đã vậy thì sao năm đó ba bộ lạc có thể tiêu diệt cả Hàm Sơn bộ lạc?” Trong đầu Tô Minh truyền ra ý niệm.
“Việc này đừng nói là chủ nhân, ta và các tộc nhân đều nghi hoặc rất lâu. Nhưng dù sao là chuyện của mấy trăm năm trước, năm đó xảy ra chuyện gì thì rất ít người biết rõ. Nhưng ta đoán, chuyện năm đó chắc chắn có người tham gia!” Hòa Phong im lặng giây lát, nhỏ giọng nói.
Trong mắt Tô Minh lộ suy tư. Hắn vốn không hứng thú lắm với nơi tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc ngủ yên, nhưng bãi cỏ đỏ kỳ lạ, hắn và người lạ đứng trên cỏ thì có sự khác nhau khiến hắn kinh ngạc, suy đoán về tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc.
“Vậy ta sẽ đợi ngươi nửa năm. Nửa năm sau, nếu ngươi có thể lấy ra Thiên Lại Chi thì ta sẽ hoàn thành hứa hẹn!” Tô Minh nhìn Phương Mộc, bình tĩnh mở miệng.
“Trước khi đi tới chỗ bí ẩn ba bộ lạc, ngươi hãy đến đây một chuyến, ta có một số việc giao cho ngươi.” Tô Minh tiến lên một bước. Mắt Phương Mộc hoa lên, thấy không rõ bóng dáng Tô Minh, chỉ cảm giác miệng mát lạnh, dường như có vật lạ vào miệng, hòa tan toàn thân.
Chờ y phản ứng lại thì xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Tô Minh đã rời đi, không thấy xương thú và thảo dược trên mặt đất.
Tô Minh hóa thành cầu vồng, không phải bay lên trời mà chạy nhanh trong rừng mưa.
“Chủ nhân, vì sao không thừa dịp yêu cầu cùng đi?” Hòa Phong kiềm không được hỏi.
“Ngươi rất muốn ta đi?” Tô Minh tiến lên trước, tốc độ cực nhanh, tùy tiện truyền ý niệm.
“Chủ nhân hiểu lầm, tiểu nhân không có ý này!” Hòa Phong tinh thần chấn động, không dám hỏi han nữa.
Trên đường đi Hòa Phong không hỏi nhiều nữa, thường chỉ dẫn phương hướng chỗ gã giấu báu vật cho Tô Minh. Nửa tháng sau, cách Hàm Sơn Thành không gần ở một dãy núi liên miên bất tận, Tô Minh đứng trên một ngọn núi cúi đầu nhìn bên dưới.
Xung quanh tiêu điều không nhìn thấy bóng người. Chỗ này vắng vẻ ít người đến. Gió núi lồng lộng thổi vào người khiến tóc dài của Tô Minh bay lên, vạt áo tung bay vang tiếng *phần phật*.
Trước mặt hắn là một sơn cốc do từng khe núi hình thành. Có rất nhiều sơn cốc, bị cây cỏ phủ lên, dù không phải rừng mưa nhưng cũng khá sâu.
“Chủ nhân, động phủ của ta là thứ bảy trong sơn cốc.” Giọng Hòa Phong vang trong đầu Tô Minh.
Mắt Tô Minh chớp lóe, trầm ngâm một lát, nhấc chân lên đi tới sơn cốc thứ bảy nho nhỏ.
Sơn cốc thứ bảy nhìn từ xa là hình cái ao, bên trong có nhiều cây cối, còn có không ít con thú. Tô Minh cẩn thận đi từng bước vào trong, quan sát xung quanh. Sơn cốc này hơi yên tĩnh, hai bên vách núi có nhiều vết nứt, bên trong mọc đầy thảm thực vật.
Đôi mắt lướt qua tình hình sơn cốc, trong tay Tô Minh xuất hiện một thạch tệ trắng. Hắn nắm nó, tay phải làm ấn ký, lập tức cảnh vật trăm mét hiện ra trong đầu hắn. Gió thổi cỏ lay, dấu vết, hiện rõ trong lòng.
Rất nhanh, ánh mắt hắn ngưng tụ ở giữa vách đá bên phải, khe hở không lớn lắm, mắt lấp lóe.
Trong khe hở, Tô Minh thấy có hai con chim, đây hiển nhiên là nơi chim dừng chân.
“Ngươi che giấu thật cẩn thận, nơi này là động phủ ngươi đã nói?” Tô Minh bình thản hỏi.
“Chỗ chim đậu dễ khiến người chú ý, nhưng cũng dễ bị bỏ qua. Đặc biệt trong rừng sâu núi vắng thì chim rất nhiều.” Trong đầu Tô Minh vang giọng Hòa Phong, rất cẩn thận.
Tô Minh ngưng tụ Khắc Ấn thuật vào khe hở đó, cẩn thận xem xét, không phát hiện lạ thường. Phóng người lên thẳng tới khe hở, chớp mắt tiến vào trong. Hai con chim kinh sợ, bay lên định hót vang nhưng bị Khắc Ấn thuật đâm vào đầu, miễn cưỡng bay ra rơi vào sơn cốc, hôn mê.
Đi tới phía bên phải hang động, Tô Minh cúi người nhìn mặt đất, tay phải vỗ xuống. Hắn vỗ một cái, mặt đất rung động, vỡ vụn, lộ ra bên trong giấu hộp ngọc to cỡ bàn tay.
Hộp ngọc này không có gì lạ, mặt trên điêu khắc một ít hoa văn. Tô Minh không cầm lên ngay mà cẩn thận nhìn, nhưng sắc mặt ngày càng trầm trọng.
Chất liệu hộp cũng là do thạch tệ đúc thành.
“Báu vật tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc để lại rốt cuộc là gì…” Tô Minh khoanh chân ngồi, nhìn cái hộp. Hắn từng hỏi Hòa Phong bên trong cất báu vật gì.
Nhưng Hòa Phong đáp rất mơ hồ. Gã từng mở một lần lại chỉ thấy luồng sáng xanh. Ánh sáng tắt thì hộp lại tự động đóng, mặc kệ gã làm cách nào cũng không thể mở ra nữa. Lại thêm gã sợ mình không đủ tu vi nắm giữ bảo vật, sẽ vì nó mà chết nên suy tư nhiều lần, giấu báu vật tại đây, chuẩn bị sau khi Khai Trần rồi thì lại thử xem.