1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 269 [Chương 1341 đến 1345]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 269 [Chương 1341 đến 1345]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1341: Lục Áp Táng

Thiên Tà Tử nhìn Tô Minh, biểu tình sâu sắc từ từ nói:

– Nhưng hắn không có lựa chọn, chỉ có thể tin tưởng, vì nếu không tin thì tín niệm sẽ sụp xuống. Không phải ai cũng nhẹ nhàng trước cái chết, có lẽ không cần sinh mệnh của mình nhưng vì điều quý giá nhất trong lòng, hắn không thể đánh cược. Tựa như thứ quy giá nhất của ngươi là Cửu Phong, bộ lạc từng có của ngươi. Đối với Liệt Sơn Tu, thứ quý nhất của hắn là Man tộc, là huyết mạch Man tộc liên tục kéo dài. Cho nên Diệt Sinh lão nhân tìm đến hắn, khiến hắn hiểu rõ tất cả, nói ra có đường sống thì hắn chọn nghe theo. Liệt Sơn Tu rất thông minh, ngươi là một con đường của Man tộc, hắn là con đường khác. Hắn không cần biết ai đúng ai sai, hắn chỉ để ý cuối cùng phải có một người là… chính xác.

Thiên Tà Tử mỉm cười nhìn Tô Minh, không cần hắn hỏi thì lão đều nói ra hết:

– Còn ta là lúc tâm biến lần thứ chín, Diệt Sinh lão nhân tìm đến khiến nhiều niệm tâm biến bất ổn, trồng niệm không thể dung hợp. Cho nên ta muốn nhìn xem hắn có thể chính xác không, nếu đúng thì niệm của ta thông đạt, có thể thành đại đạo. Nếu hắn không chính xác thì niệm của ta vẫn thông đạt, thành đại đạo. Tu sĩ chúng ta tu là cái gì? Theo ta thấy thì tu chính là một ý niệm. Ám Thần, Nghịch Thánh giết chóc, dùng khuôn mặt ngươi đi ra. Liệt Sơn Tu giết, lòng không dấu vết, không nương tay, cũng không thể nhẹ tay, cái này liên quan đến tín niệm, nếu hắn đã đánh cược thì phải triệt để.

– Còn Lục Áp thì ta không thích mấy, kẻ quá âm trầm, lòng đầy hắc ám chẳng có gì nhưng hơi thở lạnh lẽo âm trầm khiến người ta chán ghét. Lục Áp giết người chẳng có gì e ngại, phù hợp ý của hắn, dù gì trước khi có ngươi thì hắn được tiếng là mạnh nhất kỷ này.

Thiên Tà Tử chậm rãi đứng dậy, lại nhìn Tô Minh:

– Nên làm sao, làm như thế nào, đường ngay dưới chân ngươi, không ai được quấy rầy. Kẻ nào quấy nhiễu, ngươi cứ giết.

– Vi sư sắp đi rồi, trở về chỗ Diệt Sinh lão nhân. Nếu hắn nhất quyết muốn ta tham gia lần tâm biến thứ chín thì hoặc là giết hắn, hoặc là giết ta, đây là chuyện của ta, ngươi đừng xen vào, cũng không cần nhúng tay. Sau ba trăm năm, nếu ta thất bại thì ngươi báo thù cho ta là được.

Thiên Tà Tử tiêu sái người, vung tay áo, xoay người đi hướng hư không.

– Nói cho Đại sư huynh của ngươi đầu không phải là tiêu chí, không mọc ra chỉ vì bản thân không hợp nhau, không có đầu thì quan trọng lắm sao? Nói cho Nhị sư huynh của ngươi, một chữ tình, hắn đã sớm qua tâm biến, dùng thân quỷ tuy dễ phạm tình kiếp nhưng hắn sẽ không như vậy, chỉ là một thoáng lòng đau. Kêu hắn đừng cứ rên rỉ, đôi khi vi sư trông thấy, cảm giác hắn thật là vô dụng không chịu nổi. Còn Hổ Tử, cứ để hắn ngủ tùy thích, nhập mộng là đại đạo của hắn. Nên uống rượu cứ uống, lúc cần ngủ cứ ngủ, thích rình rập thì cứ rình. Tại sao không tu hành mà thích giết chóc? Giết tới giết lui người đầy máu, cho rằng như vậy là hấp dẫn lắm sao?

Giọng Thiên Tà Tử vang bên tai Tô Minh, chậm rãi nét mặt hắn hiện ý cười. Tô Minh nhìn bóng dáng Thiên Tà Tử biến mất, bên tai còn vang dư âm, nụ cười càng nở rộ. Đây mới là Thiên Tà Tử, là sư phụ của ba sư huynh đệ họ. Từ ngữ không gò bó, cảm giác răn dạy như Cửu Phong khi xưa.

Bỗng nhiên Thiên Tà Tử nhô đầu khỏi hư không:

– Phải rồi, vi sư không thích Lục Áp, nếu ngươi có thể tiện tay giết hắn thì đỡ vi sư ra tay.

Nói xong câu đó Thiên Tà Tử biến mất.

Tô Minh ngẩn ra, càng cười vui vẻ. Tô Minh nhìn chỗ Thiên Tà Tử biến mất, biểu tình tràn ngập tình cảm sư môn, đệ tử đối với sư phụ.

– Sư phụ yên tâm, Lục Áp phải chết.

Tô Minh không biết cụ thể Lục Áp là ai nhưng cái tên này thì không xa lạ, hiên tôn Đệ Ngũ giới, chủ nhân của bảo hồ lô. Một lần trong vô số lần Hạc trọc lông mất trí nhớ đã truy sát nó đến chân trời góc biển. Một trong bốn sứ giả Hỉ, Nộ, Ai, Oán, đây là những thông tin Tô Minh biết về Lục Áp.

Nhưng mặc kệ đó là ai, mặc kệ làm người như thế nào, Tô Minh nghe theo lời Thiên Tà Tử nói. Nếu Thiên Tà Tử muốn Lục Áp chết thì Tô Minh sẽ ra tay. Huống chi Lục Áp từng truy sát Hạc trọc lông đến cùng trời góc biển, tính Tô Minh thì thích bao che, mặc kệ nó có đạo lý hay không, mặc kệ lời Thiên Tà Tử nói có chủ quna không, hắn sẽ lựa chọn đánh chết Lục Áp.

Tô Minh nhìn Thiên Tà Tử đi xa, dần khép mắt lại, khi đôi mắt lần nữa mỏ ra, Tô Minh đứng trước mặt người áo đen trong tầng trời sao thứ ba. Toàn thân người áo đen phát ra hơi thở âm trầm lạnh lẽo, đôi mắt giấu dưới lớp áo bắn ra tia sáng lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Minh. Người này chính là kẻ từng ở trong Ám Thần trận doanh lầm bầm một giọt máu có thể qua mắt Tô Minh.

Tô Minh liếc người áo đen, lạnh nhạt nói:

– Lục Áp đúng không?

Mắt người áo đen chợt lóe, có vẻ cẩn thận, hơi thở âm u. Gã lùi lại mấy bước, chớp mắt hóa thành cầu vồng nhanh chóng rút đi, dường như cảm giác sát khí từ người Tô Minh.

Tô Minh nhìn người áo đen đi xa, tay phải vung trước mặt, trời sao ầm vang, vặn vẹo, tan vỡ quét hướng người áo đen. Người áo đen nhanh chóng thụt lùi nhưng vẫn không thể tránh thoát lực lượng hủy diệt từ cái phất tay của Tô Minh. Mắt thấy sắp bị cuốn lấy, người áo đen phát ra tiếng hú, người khựng lại, vụt ngoái đầu, hai tay bấm pháp quyết chỉ tới trước. Sau lưng người áo đen xuất hiện ảo ảnh hồ lô to lớn, bên trên có chín mươi chín con mắt cùng mở ra nhìn Tô Minh.

Người áo đen khàn giọng nói:Trước khi vào cửa điện đều phải qua mình giám sát ! Tại sao mình biết vấn đề này ư .Ừm…mình được ăn chút lộc Quan Lớn Tuần Tranh …!

– Bảo hồ lô giết người!

Chín mươi chín con mắt chợt lóe, từ lỗ hồ lô bay ra chín mươi chín khói trắng, hóa thành chín mươi chín tiểu nhân cùng rít gào, mỗi một con biến thành hình dạng Tô Minh lao hướng hắn. Mỗi một tiểu nhân hóa thành Tô Minh toát ra sát khí đậm đặc, hắn hiểu ngay chín mươi chín tiểu nhân có giả dạng thành hắn giết chóc tu sĩ trong Ám Thần, Nghịch Thánh trận doanh.

– Mạnh nhất bản kỷ, đệ tử của thằng nhóc Thiên Tà Tử, tộc nhân của mãng phu Liệt Sơn Tu sao? Hôm nay lão phu muốn nhìn xem ngươi dựa vào cái gì xưng là mạnh nhất!

Lục Áp vung tay áo, chín mươi chín Tô Minh mắt bắn ra sát khí xông hướng hắn, từng đợt khí thế cường đại bùng phát từ người chúng, làm trời sao run lên.

Trong khoảnh khắc này, chín mươi chín Tô Minh cùng giơ tay phải lên, vung tay áo, bắt chước động tác lúc trước của Tô Minh. Khi chín mươi chín tiểu nhân hóa thành Tô Minh cùng vung tay áo, không gian trước mặt bọn họ vặn vẹo, tan vỡ, hoàn toàn bắt chước thần thông của Tô Minh.

Tiếng nổ truyền khắp tám hướng, hư không toái diệt do chín mươi chín tiểu nhân hóa thành Tô Minh thi triển biến thành lực lượng hủy diệt, hình thành bão tố trời sao lao hướng Tô Minh, thi triển thuật toái diệt.

Hai bên đụng độ, tiếng nổ đinh tai nhức óc, kinh thiên động địa vang vọng, không ngừng phá vỡ.

Chương 1342: Tuyết Vẫn Rơi

Lực lượng toái diệt trời sao trước mặt Tô Minh bao phủ chín mươi chín tiểu nhân hóa thành Tô Minh, chúng phát ra tiếng hét thê lương. Máu thịt bị xé rách, hơn phân nửa dạt ra biến thành tro bụi. Còn lại một nửa thì biểu tình chật vật nhanh chóng thụt lùi, người run rẩy. Chín mươi chín tiểu nhân hóa thành Tô Minh không giữ bộ dạng của hắn nữa mà biến trở về tiểu nhân. Chúng phát ra tiếng rít chói tai chất chứa điên cuồng, nhưng chưa kịp hành động gì thì Tô Minh phất tay áo hình thành bão tố hư không toái diệt, thành một bàn tay to đen thui nhanh chóng tới gần.

Tay xòe ra, nắm lại, khoảnh khắc giới hạn lòng bàn tay, chộp trọn đám tiểu nhân còn lại và trời sao. Tay siết lại, trời sao ầm ầm, đám tiểu nhân hét thê lương vỡ nát. Mọi chuyện chưa kết thúc, bàn tay đen to lớn do thần thông của Tô Minh biến thành siết tay lại, dù nắm lấy trời sao nhưng dường như chưa thể bóp người áo đen Lục Áp.

Giờ phút này, bàn tay nắm lại đánh một đấm tới trước, đến gần Lục Áp. Người Lục Áp vặn vẹo, đổi vị trí cho hồ lô ảo sau lưng, khiến hồ lô trực diện thần thông của Tô Minh hóa thành cú đấm.

Một đấm đánh ra, tiếng nổ ầm ầm tràn ngập trời sao, khiến trời sao run rẩy có dấu hiệu nứt vỡ. Tiếng nổ vang vọng, hồ lô to lớn run rẩy, chỉ chống được ba giây rồi vỡ nát, hình thành trùng kích dạt ra.

Lục Áp đang thụt lùi bị lan đến, toàn thân chấn động, như cuồng phong ập vào mặt, áo đen bị xé rách, đặc biệt là mũ trùm đầu che khuôn mặt thành tiếng miếng vải, lộ ra khuôn mặt trung niên. Đó là gương mặt rắn rỏi, chỉ có ánh mắt âm u làm tổng thể khuôn mặt biến đổi cảm giác, cho người cảm nhận âm trầm, máu lạnh. Trán người này có một ấn ký, hình dạng là hồ lô. Ánh mắt gã như đao nhìn chằm chằm Tô Minh, khóe môi tràn máu phối hợp biểu tình âm trầm làm Tô Minh thấy ghét.

Giọng Lục Áp trầm thấp:

– Ngươi không nên xuất hiện, Đệ Ngũ chân giới không nên xuất hiện, Tố Minh tộc không nên có. Người mạnh nhất bản kỷ nên là ta, kỷ cuối cùng trong thế giới Tang Tương, người ngưng tụ đại khí vận phải là ta!

Lục Áp không gào thét, nói xong giơ tay phải mạnh vỗ trán, ấn kỳ hồ lô biến thành màu đỏ, cùng lúc đó, khí thế trên người gã bùng phát, đặc biệt là tay phải trướng to gấp mấy lần. Lục Áp ngẩng đầu, giơ tay phải lên, khóe môi cười lạnh đấm xuống hư vô trời sao.

Lấy tay phải của Lục Áp làm trung tâm, trời sao dấy lên một tầng sóng gợn như sóng dữ khuếch tán, muốn đập vỡ trời sao, đánh nát vụng giới do ý chí Đạo Thần của Tô Minh hình thành.

Thật ra Lục Áp đã làm được, giới do ý chí Đạo Thần của Tô Minh ngưng tụ vỡ nát dưới cú đấm này, lộ ra trời sao Đạo Thần chân giới.

Lục Áp ngửa đầu cười, giơ tay phải lên, lại đấm vào hư vô. Người Lục Áp rung động mãnh liệt, chớp mắt xuất hiện bóng chồng cỡ trên ngàn cái, nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng, xé rách hư vô trời sao, bước vào trong. Không phải Lục Áp chạy trốn mà dùng cách cách xé rách thế giới đi thông tông môn Cửu Phong.

Ngàn phân thân Lục Áp cùng lên tiếng:

– Tô Minh, ngươi chỉ có thời gian rất ngắn, nếu không thể diệt hết phân thân của lão phu thì… Cửu Phong của ngươi từ nay biến mất trên thế giới này.

Thanh âm vang vọng từ tám hướng, dường như vang khắp Đạo Thần chân giới.

Biểu tình của Tô Minh vẫn bình tĩnh như vậy, cho dù Lục Áp phá vỡ giới do ý chí Đạo Thần ngưng tụ, dù lúc này trên ngàn phân thân của gã tứ tán thì nét mặt hắn không chút thay đổi. Chỉ khi Lục Áp nói muốn tông môn Cửu Phong biến mất khỏi thế gian này thì mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh. Tia sáng lạnh mang theo sát khí, Tô Minh chậm rãi ngẩng đầu lên.

Tô Minh lạnh nhạt nói:

– Ngươi rốt cuộc lại cho ta thêm lý do… diệt ngươi!

Câu nói đổi lấy Lục Áp cuồng cười. Giờ đây ngàn phân thân Lục Áp đã xé rách hư vô, thấy tông môn Cửu Phong rồi, có phân thân xông vào, gặp tu sĩ Cửu tông, đang định ra tay.

Nhưng Lục Áp lập tức phát hiện ngàn phân thân trông thấy những đệ tử Cửu Phong lại chẳng có vẻ gì phát hiện nguy hiểm, dường như không thấy phân thân Lục Áp, phớt lờ đi.

Lục Áp thầm giật mình.

Cùng lúc đó, phân thân Lục Áp xông vào tông môn Cửu Phong định giết chóc thì gã hoảng sợ phát hiện những đệ tử Cửu Phong như trong suốt, mặc kệ thần thông của phân thân xẹt qua, không chút thay đổi. Nhưng rồi Lục Áp ngộ ra, không phải đệ tử Cửu Phong trong suốt mà là phân thân của gã.

Tô Minh lạnh nhạt nói:

– Từ đầu đến cuối ngươi chưa từng rời khỏi đây.

Ngàn phân thân Lục Áp tinh thần run lên, nhìn xung quanh, rung động phát hiện thì ra vẫn ở trong thế giới cách ly mà Tô Minh ngưng tụ ra. Dường như nơi này trở thành trong gương, có thể thấy ngoài gương nhưng không chạm vào được.

Ngươi cho rằng mình đã rời đi nhưng thật ra khi ngươi có ý niệm này thì đã vĩnh viễn ở lại đây.

Lục Áp biểu tình cực kỳ khó xem, ngàn phân thân lại lắc người, nhanh chóng tản ra bốn phía, xé rách trời sao, lại bước vào trong, lại thấy Đạo Thần chân giới. Hết lần này tới lần khác, Lục Áp như phát điên lên không ngừng muốn xé rách thế giới này, nhưng cuối cùng gã vẫn ở trong Đạo Thần chân giới, xung quanh gã như tồn tại mấy giới, mỗi một cái đều có tên là Đạo Thần.

Chỉ mình Tô Minh đứng yên, biểu tình chưa từng thay đổi, lạnh nhạt nhìn phân thân Lục Áp liên tục xé không trung.

Tô Minh chợt lên tiếng:

– Nếu đã không trốn thoát thì mọi thứ nên quay về chỗ cũ.

Tô Minh chậm rãi nhắm mắt, thế giới chợt run rẩy, vỡ tan, cùng vỡ là một số phân thân của Lục Áp. Nhìn tấy tình cảnh này, Lục Áp hoàn toàn biến sắc mặt.

Phân thân của Lục Áp nhanh chóng ngưng tụ, lắc người một cái lại biến trở về thân thể. Trong trời sao rõ ràng là Đạo Thần chân giới nhưng Lục Áp cảm giác nơi này biến thành thiên la địa võng, đừng nói là rời đi, muốn tồn tại đã là khó khăn.

Tô Minh nhắm mắt, thế giới vỡ ra.

Mặt Lục Áp lộ biểu tình kinh khủng, cảm giác nguy hiểm sống chết tràn ngập lòng gã.

Mắt thấy thế giới vỡ thành từng mảng, hơi thở hủy diệt cực kỳ đậm đặc.

Trong mắt Lục Áp lộ ra điên cuồng, giơ tay phải lại vỗ trán. ấn ký bảo hồ lo lấp lánh ánh sáng, người Lục Áp lập tức héo rút, dường như sinh mệnh, thậm chí linh hồn, máu thịt của gã vào giây phút này bị ấn ký ở trán hút đi.

Khi người Lục Áp như xương khô, ấn ký hồ lô trên trán toát ra ánh sáng bảy sắc, liên tục chớp lóe bảy máu khác nhau tách ra khỏi trán. Biểu tình Lục Áp lộ vẻ đau đớn. Thế giới quanh Lục Áp vỡ ra ngày càng tới gần gã, một hồ lô bảy sắc xuất hiện trước mặt gã.

Trán Lục Áp không còn ấn ký hồ lô, biến già nua nhiều, biểu tình càng điên cuồng. Lục Áp ngửa đầu gầm lên, hồ lô bảy sắc phát ra ánh sáng bảy màu chói lòa. Ánh sáng bao phủ bốn phía, che đi thân hình Lục Áp, bùng phát phản kích mạnh nhất hướng hư vô toái diệt nhanh chóng tới gần.

Lúc này mắt Tô Minh đã hoàn toàn nhắm lại.

Không có tiếng nổ ầm vang, không có thần thông biến đổi kinh người, không có lực lượng thuật pháp khiến trời sao run rẩy.

Chương 1343: Một Dời Chèo Thuyền

Tô Minh nhìn nước mưa, khẽ thì thào:

– Là lúc ra quyết định.

Con đường, Tô Minh không thể chọn thương mang, bởi vì chính hắn cũng không nắm chắc sống trong đó được. Con đường thứ hai là đối kháng với thanh niên áo đen, đối với Tô Minh, đây là loại đánh bạc mà gần như không có phần thắng.

Chỉ còn con đường thứ ba, nhưng Tô Minh không có quyền quyết định.

Tô Minh nhìn nước mưa, tự hỏi lòng:

– Con đường của ta là từ chết đi đến sống, từ giá buốt đi hướng mùa xuân, bây giờ đã tới đâu rồi.

Tô Minh lắc đầu, nói:

– Đi qua bốn mùa, qua sống chết chỉ cầu giải thích nghi hoặc, chỉ muốn cầu chân lý.

Tô Minh khẽ thở dài nói:

– Chỉ còn hai trăm năm, bốn lần sáu mươi năm rất ngắn, không dài, không phân rõ sống hay chết, trong sống chết như vết loang lổ hoàng hôn chiếu lên con dao, có lẽ không hiểu thì cuối cùng vẫn không hiểu.

Tô Minh nhìn nước mưa, biểu tình quyết đoán:

– Ta không có quyền giúp bọn họ lựa chọn sống chết, ta tôn trọng mọi quyết định của người bên ta. Sự lựa chọn, cố chấp của họ, ta sẽ không quấy nhiễu, bởi vì chúng ta bình đẳng, vì ta để ý đến họ.

Tô Minh thì thào:

– Nhưng lúc này ta sẽ không hỏi các ngươi, hãy để lần đầu tiên trong đời Tô Minh, cũng là lần cuối cùng ích kỷ chọn con đường này cho các ngươi. Ta sẽ không chọn đường thứ hai, không thể chọn. Đường thứ ba, nếu thế giới kia thật sự tồn tại thì Tô Minh ta thề, nếu không chết, trăm triệu năm cũng tốt, thời gian dài dặt cũng thế, ta sẽ đi tìm dấu vết của các người.

– Nếu như các người không còn nhìn thấy ta thì tựa như cây Tam Hoang kia, xin các người hãy quên ta đi, coi như mọi chuyện không xảy ra, xem như thế giới Tam Hoang là giấc mơ của ai đó, là ảo ảnh của ai kia. Coi như trong trời đất này chưa từng xuất hiện một người tên là Tô Minh.

Mưa như đông lại, rơi chậm đi nhiều.

– Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Hổ Tử, Cửu Phong là của chúng ta, là tinh thần sư phụ để lại cho chúng ta. Bây giờ đệ tử của Cửu Phong có hàng trăm vạn, ta không thể đưa đi hết. Ta chỉ có thể đưa đi mười vạn, người khác thì ta đành chịu. A Công, người hy vọng kéo dài Man tộc, ta là Man Thần, phải che chở Man tộc truyền thừa, ta sẽ cố sức đưa đi mười vạn tộc nhân Man tộc.

– Trường Hà, ta hứa với ngươi sẽ sống lại vợ ngươi, ta không quên.

– Hỏa Khôi lão tổ, ở thần nguyên tinh hải ta khiến ngươi theo ta, từ giây phút ngươi đồng ý thì ta sẽ cố gắng không khiến ngươi thất vọng.

– Chu Hữu Tài, ta không biết ngươi có quan hệ gì với không biết nên nói cái gì. Nhưng… ngươi chính là ngươi.

– Vũ Huyên, nếu có kiếp sau, nếu có thể còn gặp lại, ta sẽ đến tìm nàng.

– Thương Lan, nhiều năm bảo vệ, nàng ở trong tim ta. Tim ta rất lạnh, nhịp tim đập rất chậm, nó không thể chứa quá nhiều khuôn mặt, nhưng nàng có chỗ trong đó.

– Hứa Tuệ, chuyện Đức Thuận, dù lặp lại lần nữa thì ta vẫn sẽ làm như vậy, nàng thừa nhận cũng tốt, không công nhận cũng thế. Từ khi nàng lựa chọn theo ta thì đã nhất định sẽ như vậy.

– A Công…

Tô Minh nhắm mắt lại.

Tô Minh thì thào:

– Liệt Sơn Tu, chúng ta lựa chọn không giống nhau. Sư phụ, đệ tử không thể chờ người kết thúc tâm biến.

Tô Minh giơ tay phải mạnh ấn đá núi dưới chân. Thế giới rung lên, nước mưa đông lại, còn có tông môn Cửu Phong, Đạo Thần chân giới, tất cả đứng lặng.

Vũ Huyên đang trừng Hứa Tuệ, dường như nói cái gì đó, biểu tình hóa thành vĩnh hằng. Hứa Tuệ có vẻ đắc ý, như đang đốp chát lại, cũng như Vũ Huyên, biểu tình đông lại. Thương Lan mim cười, không nhìn Vũ Huyên hay Hứa Tuệ mà nhìn hướng Tô Minh, mắt ngấn lệ, dường như cô biết hết, vì cô có năng lực đặc biệt.

A Công yên lặng ngồi bên hồ nhìn hồ nước, mắt nhắm lại.

Đại sư huynh khoanh chân tĩnh tọa, không biết tới bao lâu.

Nhị sư huynh cười nhìn mấy nữ nhân xung quanh, lắc đầu, không chú ý miếng kính nhỏ ở cửa chớp lóe trận pháp.

Trận pháp trong tấm gương thông hướng Hổ Tử, gã đang uống rượu, vẻ mặt cẩn thận, cười gian nhìn chằm chằm tấm gương trong lòng bàn tay, bên trong phản chiếu tình hình bên Nhị sư huynh.

Mọi thứ đều đứng yên, bao gồm Trường Hà, Hỏa Khôi lão tổ trong tông môn, còn có Chu Hữu Tài nhìn hướng thần nguyên tinh hải. Thậm chí các tộc nhân Man tộc, và Hạc trọc lông, mỏ chim đang cắn tinh thạch. Minh Long ở bên cạnh Hạc trọc lông đang nói cái gì đó, tất cả đông lại.

Toàn bộ Cửu Phong, Đạo Thần chân giới đều như vậy, chỉ có Tô Minh là mở mắt ra.

Tô Minh thì thào:

– Ta tin tưởng thế giới kia tồn tại!

Tô Minh cắn đầu lưỡi phun ra ngụm máu, máu trở thành sương đỏ bao phủ tông môn nguyên Cửu Phong.

– Dù vốn không tồn tại nhưng có ta rồi thì nó phải tồn tại, như sáng tạo một thế giới. Lấy tín niệm của ta, ý chí của ta, mọi thứ của Tô Minh ta đi nơi đó… sáng tạo!

Tô Minh vung tay áo, sương đỏ ngập trời, lan tràn trong ngoài tông môn Cửu Phong, tràn ngập tám hướng cuồn cuộn.

Tô Minh bình tĩnh nói:

– Các ngươi sẽ sống rất tốt ở thế giới kia, sẽ không nhớ đến ta, vì ta không biết có ngày nào xuất hiện ở trước mặt các ngươi không. Các ngươi sẽ mang theo chúc phúc của ta. Ta sẽ dùng một trăm hai trăm năm hoàn thành lần thi pháp quan trọng nhất trong đời Tô Minh ta, ta cần một trăm hai mươi năm để hoàn thành, bởi vì ta cần chắc chắn thành công, để các ngươi có thể vào thế giới kia. Ta phải tin tưởng thế giới kia tồn tại! Ta không biết tên của nó, không thấy nó ở giới nào nhưng ta tin tưởng nó tồn tại. Tên của nó bởi vì Tang Tương sẽ hóa thành bụi trần nên chắc chắn cái tên liên quan đến bụi, các ngươi là Tô Minh ta đưa đi, không mục nát, là bụi trần chí thân của ta!

Biểu tình của Tô Minh tràn đầy tình cảm, hắn chậm rãi khoanh chân ngồi, lại nhắm mắt.

Khép mi mắt, đem toàn bộ tưởng niệm thành những đoạn khắc xoay chuyển mắc cạn trong ký ức.

Khép mi mắt, giây lát lướt qua trở về tĩnh lặng, nhưng trong mơ hồ, trong mưa gió, không biết là ai gọi về hồi ức.

Khép mi mắt, bao nhiêu chuyện quá khứ làm sao quên? Có lẽ những ký ức không kéo dài mãi trong dòng sông thời gian thế nhân, rồi sẽ tan thành mây khói, thương hải tang điền, chúng sinh mặc cho năm tháng xâm thực.

– Dùng một trăm hai mươi năm nhìn đằng trước tam sinh thạch, ta núp ở sau tảng đá, yên lặng viết bình thường. Cuộc đời này ta là Tô Minh, ta là đệ tử của Cửu Phong, là người của Ô Sơn, là tịch mịch trong mắt các ngươi. Một trăm hai mươi năm là một đời, ta là người đưa đò cho các ngươi.

Tô Minh cúi đầu, cả Cửu Phong hoàn toàn tĩnh lặng, gió nổi lên, gió cuốn vòng xoáy, mơ hồ mọi thứ, biến thành một đời kéo dài một trăm hai mươi năm trong thế giới của Tô Minh. Bởi vì Tô Minh không thể đơn giản đưa họ đi, hắn phải bảo đảm thành công, cho nên lần đưa này cần một trăm hai mươi năm, cần một đời, cần ý chí của Tô Minh biến thành một hắn cùng bọn họ ở giây phút biệt ly biến thành thế giới ảo.

Chương 1344: Đối Diện Là Bờ Bên Kia

Trong thế giới kia bình an, không có tai kiếp, không có tu sĩ, là thế giới người thường, là sự chúc phúc bình an.

Duyên tu từ kiếp trước, ngưng tụ mấy ngàn năm mới tu thành một lần ta đưa ngươi đi, mang ngươi đi qua con sống tên gọi vong xuyên, chở ngươi đi bờ đối diện.

Nước sông rào rào, một chiếc thuyền cổ xưa ngừng ở bờ sông, nơi ấy có một căn nhà gỗ, bên trong có một thiếu niên ngồi. Thiếu niên yên lặng ngồi, nhìn mặt trời mọc lại lặn, nhìn bốn mùa thay đổi, chờ đợi người đến.

Xuân hạ thu đông, mãi cho tới mùa xuân năm nay, thiếu niên ngẩng đầu nghe tiếng vó ngựa, thấy một người áo trắng ngồi trên con ngựa trắng. Đó là một cô gái, khuôn mặtg xinh đẹp mà trang nhã, biểu tình dịu dàng. Mắt cô gái rất đẹp, ẩn chứa xinh đẹp mỹ miều, khi cô ấy nhìn ngươi thì ngươi sẽ quên cả thế giới, muốn hòa vào mắt cô, nhìn mãi đến vĩnh viễn.

Thiếu niên nhìn cô gái đến, mặt lộ nụ cười:

– Đợi bảy mùa, đợi người thứ nhất qua sông, nàng là Thương Lan.

Cô gái ngừng bên bờ sông, đôi mắt đẹp nhìn nước sông lại chuyển sang thiếu niên:

– Lái đò, đây là sông gì?

– Vong xuyên.

Cô gái chớp mắt, ngồi trên ngựa trắng hỏi:

– Bên kia sông là nơi nào?

– Ta chưa từng đi.

Cô gái cười khẽ nói:

– Nói nhảm, ngươi chưa từng đi thì tại sao đưa đò chỗ này?

Cô gái giục ngựa trắng muốn đi, nhưng không biết nghĩ gì mà xuống ngựa.

– Thôi, nhìn thử cũng được.

Cô gái nói, bước lên thuyền, nhìn thiếu niên.

Thiếu niên lên thuyền, khua mái chèo, trong tiếng rào rào, trong ánh chiều tà, thuyền chậm rãi lướt sóng hướng bờ bên kia. Thiếu niên ngồi ở đuôi thuyền không lên tiếng, cô gái im lặng ngồi ở mũi thuyền nhìn nước vong xuyên, biểu tình lộ chua xót.

Bỗng nhiên cảm giác đau thương, sầu muộn không tên tràn ngập trái tim, ẩm ướt, như con thuyền đi xong kiếp trước, biến thành giọt nước mắt trong suốt làm ướt áo mỏng, nhuộm nhớ nhung kiếp trước, thành lạnh lẽo ập vào mặt. Thế giới tỉnh lại nhưng lòng thành từng giọt ưu thương, muốn xóa đi nhưng không sao chống lại buồn bã trong mắt.

Mãi khi đến bờ bên kia, hoàng hôn thành vầng trăng cong cong như mày ngài ánh chiếu sông vong xuyên.

Cô gái ngồi im thật lâu sau, quay đầu nhìn thiếu niên. Bộ dạng thiếu niên đã trưởng thành thanh niên, đó là Tô Minh.

Tô Minh khẽ nói:

– Đến rồi.

Tô Minh nhìn cô gái trước mắt, biểu tình lưu luyến và đầy tình cảm.

Cô gái thì thào:

– Ta biết, ta cảm thấy nên chờ ai đó.

Tô Minh khẽ thở dài nói:

– Hắn sẽ đến, nếu như hắn có thể lên thuyền của ta.

Cô gái cúi đầu, hồi lâu sau đứng lên, khi bước ra khỏi đầu thuyền chợt xoay người nhìn chăm chú vào thuyền trôi xa, nhìn nước vong xuyên.

– Ta chờ ngươi.

Tô Minh nghe thấy tiếng thì thào khe khẽ.

Năm nào Giang Nguyệt chiếu rọi người, người ở ven sông thấy trăng lên. Kiếp trước ngươi và ta quấn quanh duyên một đời, kiếp này ai là người đưa đò?

Người đưa đò ở góc trời.

Trời là ngày hè, nắng chiếu sông vong xuyên, góc là nước sông, trong tiếng rào rào không biết chảy đi đâu hóa thành chân trời. Uống một hớp nước vong xuyên có lẽ sẽ quên quá khứ, tựa như Tô Minh đưa đò, khua mái chèo bắn giọt nước, có một giọt rơi bên môi, cay đắng.

Vẫn là bên bờ vong xuyên, vẫn là nhà gỗ mục nát dường như năm tháng không lắng đọng. Tô Minh ngồi dưới mái hiên nhìn bầu trời, nhìn thế giới, nhìn chúng sinh lên xuống, nhìn xem có lẽ tiếp theo sẽ có ai đó đến trong đêm mưa.

Mùa hè năm nay nước mưa mang đến mát mẻ trong nóng cháy, đêm đó, bên ngoài nhà gỗ lại có một người tới.

Đó là người đàn ông mặc áo dài, thân hình vạm vỡ, diện mạo hiên ngang. Người đàn ông đứng bên nhà gỗ, yên lặng nhìn nước sông, biểu tình lạc lõng.

Người đàn ông khẽ lên tiếng:

– Lái đò.

Tô Minh ngồi trong nhà gỗ ngẩng đầu lên, khuôn mặt ẩn trong bóng tối nhìn người đàn ông, nở nụ cười. Đưa Thương Lan xong thì Đại sư huynh đến.

Người đàn ông nhìn nước sông, nhẹ giọng nói:

– Con sông này tên là vong xuyên đúng không?

– Đúng vậy.

– Bờ đối diện là bỉ ngạn?

– Ta không biết.

– Ta đang chờ một người.

Người đàn ông quay đầu nhìn Tô Minh, ánh trăng rơi trên mặt gã, ánh mắt tràn ngập lưu luyến và nỗi sầu biệt ly khó tả.

Tô Minh cười, đứng dậy đi lên đuôi thuyền, ngoái đầu bình tĩnh nhìn người đàn ông.

Người đàn ông im lặng một lúc bật cười, tiếng cười ngày càng lớn. Cười cười, giọt nước mắt rơi, người đàn ông nhấc chân bước lên đầu thuyền, khoanh chân ngồi.

Chiếc thuyền con đi tới, đêm vong xuyên, nước mưa rơi giữa sông phát ra tiếng vang liên miên, rơi vào trong thuyền, gõ thuyền gỗ như đang kể ra câu chuyện kiếp trước.

Kiếp trước là huynh đệ sư môn, đời này cùng thuyền qua vong xuyên. Tô Minh nhìn phía xa, khuôn mặt mỉm cười dần hóa thành tiếng thở dài. Cho tới khi đến bên bờ, người đàn ông im lặng đứng dậy, bước ra đầu thuyền.

– Người ta chờ là tiểu sư đệ của ta, làm phiền lái đò nếu có thấy hắn thì nhắn lại là… hắn… phải đến!

Người đàn ông không quay đầu lại, cất bước đi nhanh ra xa.

Tô Minh nhìn bóng lưng người đàn ông, thật lâu sau nhẹ gật đầu.

– Ta sẽ.

Tô Minh xoay người đứng trên thuyền, trở lại nơi hắn chờ người tiếp theo.

Đêm mưa mùa này dai dẳng hơn, mấy tháng sau mưa vẫn rơi không dứt, dù là ba ngnày hay đêm, như có ai ở trên trời rơi lệ, nước mắt rơi xuống nhân gian trở thành mưa.

Đặc biệt là ban đêm khi gió thổi đến, mưa rơi tí tách ở nơi khác nhau, hoặc là bùn đất, hoặc là lá cây, hay thuyền gỗ, hay nước sông, hay mái hiên nơi Tô Minh ngồi, thanh âm khác nhau cùng truyền đến, hợp thành thiên âm nếu ngươi không nghe kỹ sẽ dễ dàng bỏ qua.

Tô Minh ngồi dưới mái hiên, hòa trong bóng đêm, nghe mưa rơi, tĩnh tâm, nhìn phương xa, yên lặng qua rét lạnh mùa mưa. Đêm khuya khoắt, một ngọn đèn đốt lên, Tô Minh đặt dưới mái hiên, cẩn thận thêm lồng chụp khiến gió không thể thổi tắt. Ngọn đèn này thành ánh sáng duy nhất trong đêm tối, người đến sẽ thấy chỗ này, sẽ không lạc hướng.

Tô Minh nhìn ngọn nến, hắn không suy nghĩ quá khứ, không nghĩ tu vi của mình, không để ý tai kiếp sắp giáng xuống và chuyện Tam Hoang. Điều duy nhất Tô Minh để ý là một trăm hai mươi năm này hắn phải làm người đưa đò, đưa bạn bè, người yêu đi bờ bên kia.

Không biết từ khi nào, một tấm áo tới phủ lên lòng Tô Minh, một chiếc mũ rơm che đi hồn hắn. Tô Minh cúi đầu, đôi mắt dưới cái mũ nhìn ánh lửa trong chụp đèn. Tô Minh thấy thế giới trong ngọn lửa, thấy mọi người buồn vui giận hờn mà hắn quen thuộc trong thế giới kia.

Mãi khi bình minh sắp đến, có một con quỷ tới bên Tô Minh. Một con quỷ giấu trong bóng tối, đứng đối diện Tô Minh, cùng nhìn ngọn lửa trong chụp đèn. Quỷ nhìn ngọn lửa, trong mắt chất chứa phức tạp ngẩng đầu nhìn Tô Minh.

Quỷ cười nhưng nụ cười thật chua xót:

– Ngươi lừa được người khác nhưng không thể gạt được ta, nếu đây là sự quyết định của ngươi thì ta chỉ hy vọng có một ngày còn được thấy tiểu sư đệ của ta. Kiếp này ngươi là lái đò, đi đi, mang ta qua sông.

Tô Minh ngẩng đầu nhìn con quỷ trước mắt, nhìn Nhị sư huynh của hắn, im lặng đứng dậy, vung mái chèo tới bờ bên kia. Quỷ đứng ở đầu thuyền chậm rãi nói:

– Ta không có tiền đò.

Tô Minh lắc đầu, nói:

– Kiếp trước đã đưa rồi.

Tô Minh nhìn Nhị sư huynh. Nhị sư huynh nghe Tô Minh nói câu này dường như mỉm cười, nụ cười lưu luyến, quay đầu lại, hai người cách vong xuyên, cách thuyền con rõ ràng thấy nhau.

– Đây vốn không phải là trách nhiệm của ngươi.

– Đây là điều ta muốn.

– Thuyền đi xa, vong xuyên vong xuyên, cách kiếp trước kiếp này, cách quá khứ và hiện tại, có lẽ ngăn cách vĩnh viễn không gặp lại. Không chia rõ là hắn đưa y hay là y tiễn hắn?

Hắn / y là ai? Tô Minh hiểu, Nhị sư huynh hiểu, có lẽ người ngoài cũng hiểu.

Đưa Thương Lan, đi, đưa Đại sư huynh đi, nhìn Nhị sư huynh khuất xa, Tô Minh trở về nơi hắn ở trong một trăm hai mươi năm nay, bên cạnh nhà gỗ không bị thời gian làm mục nát. Nhưng mà, nhà gỗ không mục, khuôn mặt Tô Minh lại chẳng còn là thanh niên, biến thành trung niên.

Tô Minh trung niên mặt có râu, người có chút tang thương, đa phần gương mặt giấu dưới mũ, ánh nắng không thể chiếu tới, ánh mắt càng không thấy rõ. Có lẽ chỉ có ngọn đèn trước mặt hắn là thấy rõ khuôn mặt ưu sầu.

Ngày mưa sắp qua. Lại một đêm mưa, Tô Minh nhìn ánh lửa, quay đầu lại thấy bên cạnh nhà gỗ không biết là năm nào tháng nào nở một đóa hoa nhỏ màu trắng.

Đóa hoa rất đẹp, run rẩy trong mưa nhưng vẫn cố chấp nở, đó là một đóa hoa huyên. Huyên trong mưa, kiên cường trong xinh đẹp, như là cô gái ấy.

Huyên lặng lẽ nở trong mưa, không có mùi hương nồng nàn, không ung dung hoa quý, rất đơn giản, rất bình thường. Nhưng trong đêm mưa, nó là duy nhất trong mắt Tô Minh.

Tô Minh nhìn hoa huyên trong mưa, bước đến, trong tay có một cây dù che mưa trong đóa hoa huyên trắng. Cây dù không lớn nhưng có thể che đậy mọi mưa gió, cho ấm áp. Đóa hoa nhỏ màu trắng nở rộ như có cô gái mỉm cười hiện ra trong đầu Tô Minh. Nụ cười kia rất đẹp, Tô Minh nhìn, mặt cũng mỉm cười, yên lặng nhìn đóa hoa như nhìn cuộc đời.

Mùa mưa đã qua, gió thu thổi đến.

Tô Minh cất đóa hoa trắng nhỏ vào chậu qua đặt trước mặt mình, dùng nhiệt độ thân thể che chở nó, thành đồng bạn cùng hắn nhìn gió thu. Nhìn từ xa trông như bên cạnh Tô Minh có một nữ nhân ngồi song song, nhìn mặt trời mọc, chờ mặt trời lặng, nhìn trăng treo cao, lại đêm ngôi sao.

Gió thổi lá cây rụng, có một lá rụng tới trước mặt Tô Minh. Lá cây lạc vào lòng bàn tay giơ lên, als cây có sắc thu, đường chỉ rõ ràng như ẩn chứa cuộc đời ai đó, đi đếm từng vằn.

Ngày thu đẹp nhất không phải là lá cây bay trong gió mà là hoàng hôn, bầu trời nhuốm màu đỏ chiều tà chậm rãi lặn xuống, ánh tịch dương rơi xuống mặt đất kéo dài cái bóng Tô Minh ngày càng dài. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy cái bóng càng lúc càng dài đang từ từ biến nhạt, cho đến khi hoàng hôn qua đi, cái bóng sẽ biến mất. Ngươi không chia rõ là nó hòa vào mặt đất hay ẩn vào bóng đêm. Tựa như không chia rõ khi nào thì năm tháng kết thúc, không chia rõ trong thế giới xa xôi, mình với bọn họ có chăng ngày gặp lại. Tựa như ngày thu cho người bi thương. Tô Minh nhìn lá thu trong tay, tiếng thở dài chất chứa nhớ nhung nửa đời sau trong một trăm hai mươi năm này.

Hoàng hôn qua đi, cái bóng Tô Minh nhập vào trong sông vong xuyên. Tô Minh không thấy cái bóng sau lưng, cũng không thấy bên cạnh cái bóng ảnh ngược nữ nhân.

Thời gian như đứng lặng, hình ảnh rất đẹp, lá cây rơi vào trong sông vong xuyên dây lên gợn sóng làm bóng Tô Minh dao động, làm bóng nữ nhân sắp hòa tan, khiến hình ảnh này không còn bình tĩnh nữa.

Cúi đầu, đóa hoa trắng nhỏ sắp tàn, dường như chỉ vì muốn cùng hắn lâu hơn một chút mà bướng bỉnh tồn tại.

Ngẩng đầu, trong hoàng hôn có một cô gái mặc đồ đỏ, mang theo kiêu ngạo, cõng một thanh kiếm từ xa đi tới. Chân cô không đạp đất, khi xuất hiện như hút hét mọi ánh mắt, không phải vì cô quá đẹp mà là khí chất mạnh mẽ. Khác với nữ nhân bình thường, đó là sức hấp dẫn trưởng thành, như quần áo cô mặc, đỏ tựa mặt trời. Từ xa nhìn lại tựa một con ngựa thoát cương, nếu ngươi có bản lĩnh chinh phục thì từ nay nàng thuộc về ngươi. Còn không thể chinh phục thì nàng sẽ đi xa.

Cô gái trời gần, đứng lại bên nhà gỗ, đôi mắt sâu thẳm nhìn Tô Minh.

– Lái đò, có rượu không?

Tô Minh ngẩng đầu, mỉm cười.

Cô gái nhìn Tô Minh, đi gần vài bước, cẩn nhận nhìn mặt hắn:

– A? Lái đò, tuổi ngươi không nhỏ nhưng bộ dạng hơi dẹp trai đấy.

Tô Minh cười nói:

– Không có rượu, có lẽ bờ bên kia có.

Cô giá cười nói:

– Vậy ngươi còn chờ ở đây làm gì? Sao không mau đưa thuyền!

Nụ cười như hoa hồng nở, cô xoay người bước lên thuyền, ngoái đầu lại thấy Tô Minh đứng dậy đưa đóa hoa trắng nhỏ sắp héo tàn lên đuôi thuyền.

Khi hoàng hôn tắt thì trên sông vong xuyên, thuyền lướt sóng, thân thuyền ảnh ngược ba bóng người.

Thương Lan đi rồi, Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Hứa Tuệ, Vũ Huyên đều ngồi trên thuyền của Tô Minh đi bờ bên kia sông vong xuyên. Tô Minh đến và trở về trên sông vong xuyên như vòng tròn luân hồi vòng đi vòng lại. Năm tháng trôi qua, bất giác bao nhiêu xuân thu rời đi, khuôn mặt Tô Minh không còn là trung niên mà biến thành ông lão tóc bạc.

Nhìn từ xa, bóng dáng trong hoàng hôn như ông lão câu cá ngồi trong thuyền con.

Một người yên lặng khoanh chân ngồi bên ngoài nhà gỗ, một trăm hai mươi năm cứ thế trôi qua, từ đầu tới cuối Tô Minh không bước vào nhà gỗ nửa bước, dường như ngưỡng cửa nhà gỗ là khe rãnh giữa trời với đất. Bên kia khe rãnh là mọi thứ thức tỉnh, bên này là nhà nhà lên đèn trong ánh lửa mà Tô Minh khoanh chân ngồi nhìn vào ngọn nến.

Mùa đông năm nay đến rất sớm, bông tuyết rơi phủ lên mặt đất, nhìn xa xa không thấy sắc xanh, một mảnh lạnh lẽo như đóng băng mọi thứ. Chẳng qua sông vong xuyên vĩnh viễn không ngừng trôi là khói lửa mà băng giá không cách nào đông lại.

Bờ bên kia sông, nhìn cách vong xuyên dường như bên ấy vẫn là xuân rực rỡ, ngăn cách, mông lung nhìn xinh đẹp và rực rỡ. Một dòng sông cách luân hồi, cách thế giới, cách mỗi một ngươi và ta.

Gió rét rít gào, tuyết bay lất phất. Một buổi chiều ngẩng đầu nhìn phía chân trời tuyết mịt mù, có tiếng vó ngựa xé gió lao đến, nghe tiếng vó ngựa thì không phải một người mà là cả đội đến.

Phương xa trong gió tuyết có gần mười vạn người mặc áo giáp, cưỡi chiến mã xé gió lao tới, người dẫn đầu ngồi trên con ngựa to màu đỏ thẫm, mặc áo giáp vàng theo gió tung bay, khoác áo da lông bên ngoài. Bốn vó ngựa đóng đinh sắt để ngừa trơn trượt, khiến trong tiếng vó ngựa không vang tiếng trong trẻo mà là thanh âm trầm đục. Mười vạn người trừ tiếng vó ngựa ra không có thanh âm khác, mỗi người ngồi trên ngựa im lặng đi theo người khoác áo đỏ, dường như có thể đi theo y xuyên qua từng ngọn núi, qua từng giới, qua kiếp này và kiếp sau.

Chương 1345: Nhà Đã Không Xa

Đây là một đại quân, là quân đội tồn tại trong thế giới chúng sinh. Đặc biệt là gã đàn ông lúc trước như mãnh hổ, mắt tựa chuông đồng, khi trừng mắt thì không giận tự uy, khiến người nhát gan trông thấy sẽ run rẩy không dám nhìn thẳng.

Đây là một đại tướng trong quân, người đầy sát khí, tay trái cầm cương ngựa, tay phải xách bầu rượu, vừa đi vừa uống. Người nồng nặc mùi rượu nhưng trông gã không có vẻ xỉn, ngược lại đậm đặc sát khí, thở ra khói trắng như hòa cùng hơi thở con ngựa chạy nhanh, trông mười vạn đại quân như phủ lên tầng vải trắng. Đặc biệt là người đàn ông kia khiến ai nhìn đều bất giác nhớ kỹ hình dáng.

Tiếng vó ngựa không rối loạn, dần biến mất trước nhà gỗ của Tô Minh.

Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn đại quân đã đến, nhìn từng khuôn mặt mười vạn người, cuối cùng dừng ở đại tướng dẫn đầu. Người đàn ông như mãnh hổ uống hớp rượu, biểu tình không có say, mắt lóe tia hung ác trừng Tô Minh. Tô Minh nhìn gã, ánh mắt hai người giao nhau.

Người đàn ông như mãnh hổ cầm bình rượu lại hớp hơi lớn, thở ra khói trắng, hét to một tiếng:

– Sao lái đò ành ngươi quen mắt quá, không lẽ lúc trước ngươi và Hổ gia gia từng gặp nhau sao? Nói đi, có phải ngươi đã thấy qua Hổ gia gia?

Giọng người đàn ông lớn như chuông, như sấm sét nổ vang vọng bốn phương.

Con ngựa dưới thân gã bị chấn run lên, giống như là trên lưng nó không phải một con người mà là con cọp.

Tô Minh cười, nụ cười rất vui vẻ. Cuối cùng thì Tô Minh đã thấy Hổ Tử, nhìn gã dẫn theo mười vạn đệ tử Cửu Phong. Những đệ tử từng theo Hổ Tử chinh chiến trời sao, cùng gã càn quét tám hướng. Khi quyết định chọn đệ tử nào của Cửu Phong đi bờ bên kia, hiển nhiên Đại sư huynh không quá chú ý, Nhị sư huynh đưa quyền lợi cho Hổ Tử.

Mặc dù Tô Minh đã nhắn lời của Thiên Tà Tử cho Hổ Tử, mặc dù gã đã hiểu nhưng trong đời này gã vẫn chọn cùng các đệ tử Cửu Phong cho đến vĩnh viễn, cùng nhau bước vào bờ bên kia.

Bây giờ Hổ Tử đã đến rồi.

Tô Minh khẽ nói:

– Tất nhiên ta biết ngươi, ta là sư đệ của ngươi.

Tô Minh đứng dậy, bước lên thuyền, ngoái đầu nhìn Hổ Tử, cười gật đầu.

Giọng Tô Minh vang vọng trong đông rét, rơi vào tai người đàn ông như mãnh hổ.

– Ta chờ ngươi dã lâu rồi, Đại sư huynh ở kia, Nhị sư huynh cũng vậy, đều chờ ngươi đó.

Người đàn ông ngây ra, biểu tình mờ mịt, dường như kiếp trước kiếp này chồng lên nhau, tay phải cầm bình rượu thả lỏng. Bình rượu rơi xuống đất, bình làm bằng đất vỡ vụn, rượu tung tóe. Rượu tràn ra như hóa thành mười vạn giọt hòa vào mặt đất băng giá.

Người đàn ông chợt lắc đầu, tay phải chộp phía dưới.

Bình rượu vỡ như bị thời gian vạn vẹo, rượu hòa vào tuyết chợt bay lên, cuối cùng thành bình rượu hoàn chỉnh trở về tay người đàn ông. Mười vạn quân binh sau lưng người đàn ông tan biến trong hư vô.

Biểu tình Hổ Tử như ngộ ra, xuống ngựa, xách bình rượu đi lên thuyền của Tô Minh, ngồi ở đầu thuyền.

Giây trước còn ở bên bờ, chớp mắt lướt qua vong xuyên đến bờ đối diện. Người ở đầu thuyền như chìm đắm trong luân hồi, mờ mịt ngồi đó, cầm bình rượu quay đầu nhìn người đưa đò đứng ở đuôi thuyền.

Người đàn ông thì thào:

– Tiểu sư đệ…

Có tiếng nước mưa đánh vào thuyền gỗ, đó không phải là mưa mà là nước mắt của Hổ Tử.

Tô Minh ngẩng lên cái đầu đội mũ, nhìn Hổ Tử, mặt mang nụ cười, trong nụ cười tràn đầy chúc phúc, mùa đông không còn lạnh, vong xuyên như biến thành thiên hà.

Hổ Tử ngơ ngác nhìn Tô Minh, mơ hồ nghe bên tai có câu nói truyền từ quá khứ hay hiện tại.

– Ở đó có Đại sư huynh, có Nhị sư huynh nhưng không có ngươi.

– Hổ Tử, đừng khóc.

Thuyền con vẫn rời đi, đầu thuyền trống rỗng làm nổi bật đuôi thuyền tiêu điều. Trên bờ, bóng dáng Hổ Tử nhìn thuyền đi xa, dường như bên cạnh Tô Minh cùng xuất hiện bóng dáng Nhị sư huynh, Đại sư huynh xuất hiện cùng hắn nhìn vong xuyên, dùng ánh mắt giữ lại… Cửu Phong đã từng có.

Đã qua mười năm.

Có một thư sinh đến, lưng cõng rương sách đi trong mùa xuân, tay cầm quyển sách, bên trong như ẩn chứa chữ vĩnh hằng trong trời đất. Vào một buổi chiều đầy nắng, thư sinh đi tới bên nhà gỗ, đứng cạnh Tô Minh.

– Thầy tướng số nói ta đánh rơi một nửa hồn khác trong đời, kêu ta cứ đi thẳng về hướng đông, xuyên qua sông núi bình nguyên, đi qua xuân hạ thu đông sẽ thấy một con sông, một căn nhà gỗ, thấy người đưa thuyền cho ta một nửa hồn khác. Đó là ngươi sao?

Tô Minh ngẩng đầu, mũ che đi ánh nắng, khiến khuôn mặt hắn tang thương mà mơ hồ. Tô Minh nhìn thư sinh trước mắt, nhìn người này tay cầm quyển sách, mặt lộ nụ cười ôn hòa. Đây là Trường Hà, Tô Minh từng hứa với gã sẽ sống lại vợ gã. Tô Minh không quên lời hứa kia, lúc trước hứa là nhân, giờ Trường Hà nói ra yêu cầu tức là quả.

Tô Minh khẽ nói:

– Là ta.Cầu Cơ mình gặp khá nhiều trong 5 năm làm kẻ gác cửa điện. Trong đó đa số là thanh thiếu thiên niên : Nhẹ có ,Nặng có :Vong theo có – Ma Ám có thâm chí Chết có…! Các Bạn nên đọc chuyện mục này để tránh tình huống xấu nhất sảy ra nhé ^^ …!

Thư sinh nhìn Tô Minh, hỏi:

– Vậy một nửa hồn khác của ta ở đâu?

Tô Minh nhắm mắt lại, lúc sau mở ra, ôn hòa nói:

– Ở trong tay của ngươi.

Thư sinh ngẩn ra, cúi đầu nhìn tay mình, tay gã chỉ có quyển sách, dường như đã hiểu ra điều gì. Gã mở quyển sách ra, nhìn chữ trên quyển sách biến mất, thành một bức tranh. Trong tranh có một nữ nhân, sinh động như thật, cười tủm tỉm nhìn gã, như là nhìn trăm ngàn năm, luôn chờ đợi xuất hiện trong mắt Trường Hà.

Thư sinh im lặng một lúc sau, ngẩng đầu nhìn Tô Minh:

– Nhưng đây chỉ là một bức tranh.

Tô Minh cười đứng dậy, đi tới đuôi thuyền:

– Hãy nhìn bờ bên kia.

Ánh mắt thư sinh lướt qua Tô Minh nhìn bờ bên kia vong xuyên, mơ hồ thấy bóng dáng một nữ nhân đang nhìn lại.

Thư sinh nhìn nhìn, nở nụ cười kiếp trước, bước lên thuyền, xuôi theo sông vong xuyên đi tới. Bóng dáng kia càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng gần, cho đến khi tới bờ, gã xuống thuyền, nhìn nữ nhân. Hai người nhìn nhau thật lâu, cùng ngoái đầu lại, đã không thấy chiếc thuyền con của Tô Minh trên sông vong xuyên.

Thời gian một trăm hai mươi năm bất giác đã qua một nửa, lại là mùa thu, bên ngoài căn nhà gỗ của Tô Minh có một ông lão đến. Ông lão mặc áo dài vải thô, tóc trắng bay trong gió thu, mặt đầy nếp nhăn. Trong mỗi nếp nhăn như ẩn chứa tang thương.

Ông lão đi tới bên bờ sông vong xuyên, nhìn nước sông, thật lâu sau quay đầu lại nhìn Tô Minh ở dưới nhà gỗ giờ đã đứng dậy.

Ông lão hiền từ nhìn Tô Minh.

– Nhiều năm trước có một thư sinh tìm ta, ta kêu hắn đi thẳng hướng đông, qua núi, qua rừng, qua bình nguyên, sẽ thấy một căn nhà gỗ, dưới nhà gỗ có một người, đó là người hắn muốn tìm.

Tô Minh nhìn ông lão, biểu tình như vãn bối gặp trưởng bối cách biệt nhiều năm.

– A Công…

Biểu tình của ông lão càng hiền từ, ánh mắt nhìn Tô Minh có vui mừng và lưu luyến nhưng không nói ra mà ngồi trên đầu thuyền.

– Đi đi, chở ta qua con sông này.

Trời chiều ngã về tây, màn đêm buông xuống, trên bầu trời lấp lánh từng ánh sao, thuyền đến bờ đối diện.

A Công ngoái đầu nhìn Tô Minh, đầy ẩn ý nói:

– Hãy nhớ bầu trời này.

– Bởi vì đó là trời đêm chỉ dẫn ngươi về nhà, mỗi khi ngươi không tìm thấy đường về nhà thì có thể ngẩng đầu lên, nếu thấy trời sao như trong bầu trời đêm này thì ngươi sẽ biết nhà… đã không xa, người nhà đều chờ ngươi.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Khụ khụ đạo hữu bình tĩnh ...^^!Truyện còn dài đường đi dài đằng đằng 1 chút xuân sắc cớ sao lại nói vậy..^^!Bất quá 1 chút Âm Dương giao thái mà thôi ^^! - Nhân Sinh Bất Quá vài năm tái -!Đạo Hữu không thích bỏ qua ( tua 1 chút là được )^>^
https://audiosite.net
đương_tam 13 giờ trước
mới đầu nghe hay tới tập tưởng nghe truyện sex
https://audiosite.net
Thật ngại quá hum nay do 1 bạn mới làm quản lý up truyện ai dè up audio nhầm dẫn đến lỗi ...Rất mong mọi người thông cảm...^^!Mình mới check lại kiểm tra hoàn tất mọi thứ trở lại bình thường rồi nhé...^!^
https://audiosite.net
Chào bạn :) - Thật ra vẫn đầy đủ nhưng có chút nhầm lẫn đó bạn :)Truyện này tụn mình do thành viên tự phát làm audio cách đây gần 3 năm trước ^^!Tụn mình đang liên hệ bên tác giả và làm lại audio từ tập 103 trở xuống... Truyện lúc đầu tác giả viết nhiều đoạn không ưng ý đã thay đổi quá nhiều bạn à. Tụn mình sắp hoàn thiện sửa lại bản chuẩn nhất nhé do chính tác giả phát hành nội bộ giống như các tập mới nhất ngoại truyện thường không công khai hoàn chỉnh nhiều đoạn bị cắt nhưng bên minh vẫn đầy đủ nhé.Bạn và các chư vị thích nghe bộ truyện hot yên tâm ^^! - Dự kiến khoảng ngày mai hoàn tất bản sữa lỗi audio bổ xung nhiều tính tiết bị cắt bộ nhé ^^!Thân Ái ...! Chúc cả nhà nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Acmasugia 5 ngày trước
Sao cuôi tập 92 là 2050 mà sang tập 93 lại là 2252 rồi ad, mất 200 chương lun, hèn gì hok hỉu gì hếtXin lỗi tôi mới đến web chưa rõ nên hỏi
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 2 tuần trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 2 tuần trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^