Cầu Ma Audio Podcast
Tập 270 [Chương 1346 đến 1350]
❮ sautiếp ❯Chương 1346: Hôm nay Hạc gia còn chưa khai trương
A Công đã đi.
Thân hình lảo đảo, tang thương năm tháng, khuất xa nơi bờ đối diện, dần biến mất trong mùa xuân, không còn thấy bóng dáng, mơ hồ trong mắt Tô Minh.
Mông lung không phải vì bóng dáng càng lúc càng xa mà vì mắt Tô Minh ngấn lệ khiến thế giới trong mắt hắn mơ hồ như màn mưa, không thấy rõ thế giới, không nhìn rõ hiện tại, chỉ có ký ức nhớ người trong quá khứ là rõ ràng, chỉ có kỳ vọng vào tương lai mới càng rõ ràng. Tựa như vằn lá thu, phải đếm rõ, nhất định phải như vậy.
Trong phút chốc lại mười năm qua đi, Tô Minh ở thế giới này đã được chín mươi năm. Bộ dạng của Tô Minh già nua, mặt đầy nếp nhăn, trên người toát ra tang thương ngang ngửa với nhà gỗ.
Giờ phút này, Tô Minh ngồi dưới mái hiên căn ành gỗ. ông lão, nhà cũ, trong ánh hoàng hôn.
Bốn mùa lần lượt giao nhau, mưa rơi vào tuyết đọng xuất hiện trong mắt Tô Minh, lá thu và mầm xuân, khô nóng và mát mét. Mặt trời mọc rồi lặng, trong vĩnh hằng như ẩn chứa loại quy tắc đời người, thậm chí là trời đất.
Tô Minh nhìn, cảm nhận dấu vết sắp thức tỉnh. Nhưng cuối cùng vẫn chưa đến lúc thức tỉnh, Tô Minh không thể thức tỉnh, hắn phải chờ người chưa đến, hắn phải đưa thuyền, nhiệm vụ chưa xong.
– Ba mươi năm cuối cùng.
Tô Minh ngẩng khuôn mặt già nua, bình minh sắp đến, hắn nhìn ngọn đèn cầy trước mặt chưa từng thay đổi, như trông thấy mình ở trong ánh lửa.
Cả đời cô độc dường như là số mệnh, vận mệnh gian nan đã định bất giác kéo dài. Tới bây giờ Tô Minh nhìn lại quá khứ, giật mình phát hiện hắn luôn hy vọng có được chỉ là mơ ước xa xôi. Đã định trước Ô Sơn sẽ rời khỏi, định trước Cửu Phong vuột khỏi tầm tay, nữ nhân cũng tốt, huynh đệ cũng thế, bao gồm Tam Hoang đại giới, bươm bướm Tang Tương dường như đều định sẵn sẽ xảy ra như vậy.
– Tô Minh ta không tin số mệnh!
Trong mắt Tô Minh lộ ra cố chấp, đôi mắt già nua bắn ra tia sáng chấp nhất, giờ phút này nếu ai nhìn hắn sẽ bỏ qua tuổi tác, bị ánh mắt kia hấp dẫn, như thấy lãng tử vừa ra khỏi nhà chuẩn bị du lãng khắp nơi.
Không biết có bao nhiêu người thưởng thức bóng đêm ngắn ngủi trước khi bình minh đến, sự điên cuồng cuối cùng trước khi trời sáng, có câu bình minh trong đêm. Nhưng mấy ai biết, khoảng tối tăm trời đất trước khi bình minh đến gọi là gì?
Lúc trước Tô Minh cũng không biết, chỉ là khi hắn nhìn thật lâu sau dần hiểu ra.
Trước bình minh gọi là hắc ám.
Hắc, là bắt đầu, khởi đầu luân hồi thiên địa. Nhưng trong suy nghĩ của Tô Minh, bên cạnh hắc có chín, con số chín là cực độ, đại biểu kết thúc. Có lẽ mỗi một ngày nó đại biểu kết thúc bóng đêm, có lẽ mỗi một thời đại nó đều đại biểu cho thời đại này chấm dứt. Có lẽ bởi vì có chín này nên chữ hắc mới biểu thị luân hồi khởi đầu. Tô Minh cảm giác nó lấn qua nhật đại biểu cho mặt trời, trở thành khởi nguồn mọi tăm tối.
Hắc ám đại biểu cho giây phút trời đất tối tăm, không có đoạn thời gian nào đen như thế, tựa như lúc trước Tô Minh từng cảm ngộ, ám của hắn là trời đêm cũng không thể nhuộm.
Lúc hắc ám đến, ngay cả ngọn đèn trước mặt Tô Minh trông cũng khá yếu ớt, dường như thế giới này tối đen, nó giãy dụa muốn tỏa sáng nhưng cuối cùng dần không có sức, mãi khi bị bóng đêm nhấn chìm.
Tô Minh cười, nụ cười chất chứa cay đắng, nhìn ngọn đèn dần yếu đi, khẽ thở dài.
Tô Minh lắc đầu, nói:
– Ta có thể tắt ngọn lửa đi nhưng không tắt được… hắc ám sắp đến, cuối cùng sau hắc ám không thể không trả lại ánh sáng cho ban ngày.
Lúc này trong bóng tối bên cạnh ngọn đèn trước mặt Tô Minh đột nhiên xuất hiện cái miệng to há ra nuốt đi ngọn lửa. Nương ánh sáng cuối cùng của ngọn lửa, có thể thấy cái mồm to xuất hiện trong bóng đêm dường như là mỏ loài chim, mãi khi ngọn đèn biến mất, có tiếng ợ vang lên, trước mặt Tô Minh xuất hiện một con hạc. Một con hạc toàn thân trụi lủi không có một cọng lông, biểu tình xấu xa, rón rén bước ra khỏi bóng tối, khinh thường liếc Tô Minh.
Hạc trọc lông đắc ý đi tới trước mặt Tô Minh, gian trá nhìn hắn, vẻ mặt đe dọa.
– Hù Hạc gia gia đứng tim, thì ra chỗ này chỉ có một lão già, sức chiến đấu cỡ một cọng lông của Hạc gia gia. Đại long, ra đi!
Cùng lúc đó, sau lưng Hạc trọc lông, một con chó to vẫy đuôi nhanh chóng chạy tới, ở bên cạnh Hạc trọc lông hung dữ trừng Tô Minh, phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp. Hạc trọc lông trợn mắt, bản năng giơ vuốt mạnh vỗ đầu chó.
Con chó to hú lên, nằm sấp xuống đất, hai vuốt che đầu, bộ dạng uất ức nhìn Hạc trọc lông, dường như không hiểu tại sao bị đánh.
Hạc trọc lông trừng con chó, hỏi:
– Ngươi mới làm gì đó?
Con chó to rất là oan uổng gật đầu, nói:
– Ta… ta đang hù lão già này…
– Ngu!
Hạc trọc lông lại giơ vuốt vỗ xuống, trợn trừng mắt. Con chó thả lỏng hai vuốt ôm đầu, làm Hạc trọc lông thành công cốc đầu nó.
– Hù người ta không chỉ có gầm là được, nhìn ta đây!
Hạc trọc lông vẻ mặt nghiêm túc như sư phụ đang dạy dỗ đồ đệ, lắc người biến thành con chó to đen nhe nanh với Tô Minh, cố ý nhễu nhão nước miếng, mắt trắng dã, làm người ta nhìn tưởng là chó điên.
– Thấy chưa, phải như vậy mới được.
Hạc trọc lông biến thành con chó to đen đắc ý liếc con chó do Minh Long biến thành. Trong ánh mắt sùng bái của Minh Long, Hạc trọc lông lại biến trở về hình dạng con hạc trọc long.
Hạc trọc lông vênh váo nhìn Tô Minh:
– Ê lão già, người có tiền bạc gì không? Có tảng đá nào sáng lấp lánh không? Nói ngươi biết, hôm nay Hạc gia gia của ngươi còn chưa khai trương, nếu ngươi dám lừa gạt Hạc gia gia thì… hừ hừ!
Hạc trọc lông ho khan, con chó Minh Long đứng bên cạnh nhìn chằm chằm Tô Minh, nhe nanh, khóe miệng chảy nước, mắt trắng dã, dường như chỉ cần Hạc trọc lông ra lệnh một tiếng là nó sẽ nhào lên.
Tô Minh nhìn Hạc trọc lông, Minh Long, nở nụ cười nói:
Hạc trọc lông làm vẻ mặt tức giận, giơ vuốt lên chỉ vào Tô Minh:
– Ôi chao, ngươi còn cười nữa?
Hạc trọc lông ra vẻ ta rất lợi hại, cho dù ngươi là lão già thì ta cũng sẽ khi dễ ngươi.
– Hừ hừ, thôi, chắc lão già này không có thứ tốt, coi như hôm nay Hạc gia gia xui… Ủa?
Hạc trọc lông đang nói chợt thấy con thuyền đậu bên bờ vong xuyên của Tô Minh.
Hạc trọc lông nói:
– Thuyền này cũng khá quá chứ, vậy đi lão già, chắc ngươi cũng thấy ra chúng ta chính là yêu quái. Ngươi biết đó, yêu quái sẽ ăn thịt ngươi, nhưng nhìn tuổi ngươi lớn như vậy, Hạc gia gia sẽ không làm khó dễ. Chúng ta muốn con thuyền này, ngươi chở chúng ta tới bờ bên kia rồi tự bơi về đi.
Hạc trọc lông lắc người bước lên thuyền, nhìn trái nhìn phải, lộ dáng vẻ tạm vừa lòng.
Hạc trọc lông lầm bầm:
– Chắc có thể bán được chút bạc.
Con chó Minh Long cũng nhảy lên, xoay người, nhe răng, nhễu nước miếng nhìn chằm chằm Tô Minh.
Tô Minh cười càng toe toét, mặc kệ bộ dạng hiện giờ của Hạc trọc lông, Minh Long, đứng dậy đi từ từ tới đuôi thuyền. Tô Minh cầm mái chèo, thuyền lướt sống vong xuyên rẽ sang bờ bên kia.
Hạc trọc lông ở đầu thuyền vẻ mặt đắc ý răn dạy con chó Minh Long:
– Thấy chưa? Đi theo Hạc gia gia của ngươi thì sau này có ăn có uống, hơn là ngươi ở trong rừng bắt chim đúng không? Nhìn thấy chưa? Chúng ta khai trương rồi này, hừ hừ.
Con chó Minh Long vẻ mặt sùng bái nhìn Hạc trọc lông, liên tục gật đầu, đôi khi xoay người, nhe răng nhễu nước miếng ra vẻ hung ác hù Tô Minh.
Hạc trọc lông vẻ mặt đầy đắc ý, vuốt phải giơ lên chỉ xa xa làm con chó Minh Long sùng bái nhìn.
– Chờ chúng ta tới bên kia bờ thì Hạc gia gia mang ngươi ăn sung mặc sướng, để danh tiếng hắc hoàng song sát chúng ta nổi danh từ đó!
Minh Long do dự một chút, kiềm không được nói:
– Đại ca, ta… ta không thích ăn đồ cay…
Hạc trọc lông im lặng, dáng vẻ hào hùng chuyển sang tức giận vì bị quấy rầy. Hạc trọc lông chậm rãi xoay người nhìn con chó Minh Long vẻ mặt cục súc, chợt giơ vuốt vỗ đầu con chó liên tục, gầm rống:
– Này thì không ăn đồ cay!
– Này thì dám cãi lời ta!
– Này thì…!
Trên đường đi Tô Minh cứ cười hoài. Cuộc đối thoại giữa Hạc trọc lông, Minh Long vang vọng trên sông vong xuyên, mãi khi đến bờ bên kia. Tô Minh thở hồng hộc giơ vuốt lên, hung dữ trừng con chó Minh Long.
Hạc trọc lông dáng vẻ khuyên răn nói:
– Còng không đi xuống nhìn xem xung quanh có nguy hiểm gì không? Nên biết rằng chúng ta là yêu quái, ngươi biết yêu quái là gì không? Làm yêu quái, chúng ta phải luôn cảnh giác từng phút giây, phải cảnh giác cao độ, đặc biệt là đến nơi xa lạ, phải trước tiên quan sát tình hình xung quanh, làm như vậy mới hợp thân phận yêu quái của chúng ta. Khi chúng ta gặp phải thôn dân chết tiệt muốn ăn chúng ta thì có thể nhanh chân chạy trốn!
Minh Long gật đầu như đảo tỏi, lắc người lao ra. Minh Long lên bờ nhìn trái phải, biểu tình cảnh giác, chạy tới chạy lui mấy vòng rồi trở về bên bờ, vui vẻ nói với Hạc trọc lông ở trên thuyền.
– Đại ca, không có thôn dân, không có kẻ địch, nhưng cũng không có Đại Hoa…
Con chó Minh Long nói đến cuối thì thở dài.
– Đại Hoa rất xinh, màu lông khá đẹp, ta rất thích nó…
Hạc trọc lông ho khan nói:
– Chết tiệt, ngươi là rồng, ngươi là một con rồng!!! Ngươi ngươi ngươi….! Thật ra ta cảm thấy Tiểu Hoa dễ nhìn hơn Đại Hoa.
Chương 1347: Đạp qua cánh cửa kia
– Đại Hoa đẹp…
– Tiểu Hoa đẹp!
– Đại Hoa xinh đẹp!
– Tiểu Hoa xinh đẹp! Ngươi chưa nghe tiếng Tiểu Hoa hú đâu, bộ lông kia, tư thế kia… hoàn mỹ!
Con chó Minh Long quái dị liếc Hạc trọc lông, kiềm không được nói một câu:
– Tiểu Hoa là chó đực.
Hạc trọc lông im lặng, nét mặt buồn phiền, hồi lâu sau thở dài. Hạc trọc lông ủ rũ, như trách vận mệnh đùa cợt, ông trời không chiều lòng người. Hạc trọc lông lắc đầu đi hướng bờ sông, nhưng khi nửa chân của nó giơ ra sắp đạp xuống thì chợt khựng lại. Hạc trọc lông không biết tại sao, giây phút này, trong khoảnh khắc sắp rời khỏi chiếc thuyền, tim nó đau nhói. Cảm giác đau đớn như là nếu bước ra một bước này thì nó sẽ mất đi người và vật mà nó không bao giờ muốn mất.
Trong ánh mắt kinh ngạc của chó to Minh Long, Hạc trọc lông xoay người, ngơ ngác nhìn Tô Minh. Hạc trọc lông thấy khuôn mặt tang thương giấu dưới mũ từ từ ngẩng lên, cùng với nụ cười dịu dàng. Nụ cười kia như nhìn thấu thời gian, nhìn thấu hư vô, mang theo cảm giác khó tả trong lòng Hạc trọc lông. Đầu óc Hạc trọc lông như bị sét đánh, dường như nó nhớ ra điều gì.
Hạc trọc lông cúi đầu nhìn sông vong xuyên, chậm rãi ở trong nước sông thấy một con Hạc trọc lông ở bộ lạc nào đó hóa thân thành Hạc thần, rồi gặp một thanh niên tên là Tô Minh.
Nó thấy con Hạc trọc lông ở trên trời biến thành chim bảy sắc, thấy cùng thanh niên đi thần nguyên tinh hải, thấy ở Tam Hoang đại giới, thấy ở Ám Thần, Nghịch Thánh.
Hình ảnh trong sông cuối cùng ngừng ở một con thuyền, Hạc trọc lông nửa người sắp bước ra ngoài thuyền.
Chó to Minh Long dường như phát hiện điều gì, biểu tình sốt ruột nói nhanh:
– Đại ca làm sao vậy? Chúng ta đã ước hẹn cùng nhau oai phong một cõi, ăn sung mặc sướng tại đây!
Hạc trọc lông im lặng, dường như không nghe thấy giọng của chó to Minh Long, tầm mắt từ nhìn sông vong xuyên nâng lên, rơi vào người Tô Minh già nua, ánh mắt giao nhau với hắn.
Tô Minh khẽ nói:
– Đi đi, bước ra một bước kia, trong thế giới bên kia ngươi sẽ càng vui vẻ hơn ở đây.
Hạc trọc lông vẫn im lặng.
Chó to Minh Long sốt ruột, nó chưa từng thấy biểu tình như vậy trên mặt Hạc trọc lông, đó là lưu luyến, do dự và còn có tia kiên quyết. Sự nghiêm túc đó trước giờ chưa có trên người Hạc trọc lông, nhưng hôm nay, chó to Minh Long chính mắt trông thấy. Minh Long sợ, nó lo alứng Hạc trọc lông không tới. Minh Long sốt ruột lắc người muốn xông lên đầu thuyền. Nhưng giữa bờ và thuyền như có một vách tường vô hình, chó to Minh Long nhào tới, vách tường cản nó lại.
– Trong ký ức của ta có vài người đối xử với ta rất tốt nhưng chưa từng có ai như ngươi, khiến ta cảm nhận được tình bạn.
– Trong ký ức của ta, ngươi không phải là chủ nhân, ngươi là bạn của ta.
– Trong ký ức của ta, đi theo bên cạnh ngươi cho ta không suy nghĩ đầu óc thường xuất hiện mờ mịt, ta không cần thức tỉnh ký ức, chỉ hy vọng sống vô tư như vậy, kéo dài thật lâu thật lâu sau.
– Trong ký ức của ta, ngươi là hóa thân tinh thạch, ngươi có thần thông bỗng nhiên biến ra tinh thạch, là điều ta ước mơ tha thiết. Tại sao ta… phải đi?
Hạc trọc lông nhìn Tô Minh, chân giơ lên thả xuống đạp trên sàn thuyền gỗ.
– Hủy diệt thì sao? Hạc bà nội nó, lão tử không đi, nói sao cũng không đi!
Hạc trọc lông tức giận ngồi phịch xuống, trông nó có vẻ rất tức giận.
– Mặc kệ như thế nào, nói gì thì ta đều không đi!
Tô Minh im lặng thật lâu sau, nhìn Hạc trọc lông, khẽ hỏi:
– Thật sự không đi?
Hạc trọc lông trừng Tô Minh, giận dỗi nói:
– Giả cũng không đi!
Tô Minh thở dài nhìn Hạc trọc lông, lát sau cười khẽ, gật đầu.
Tô Minh nói:
– Vậy thì… hãy cùng ta nhìn Tang Tương hủy diệt đi.
Tô Minh chèo thuyền, con thuyền đi xa. Chó to Minh Long đứng bên bờ biểu tình bi thương.
Hạc trọc lông đứng ở đầu thuyền nhìn Minh Long bên bờ dần mơ hồ, lớn tiếng nói:
– Đại Minh, hạc bà nội nó, ngươi khóc cái gì? Không phải lão tử không trở về! Chờ ta, chờ khi ta trở lại chúng ta cùng nhau cướp hết tinh thạch!
Minh Long nghe giọng Hạc trọc lông, ngơ ngác nhìn, không chú ý sau lưng nó từ bao giờ xuất hiện một nữ nhân áo trắng. Nữ nhân yên lặng đứng đó, như một đóa hoa trắng nhỏ.
Dưới nhà gỗ từ nay trừ Tô Minh ra có thêm một người, đó là Hạc trọc lông. Nhưng Hạc trọc lông chẳng bao giờ yên lặng, hay đi tới đi lui, có khi nói chuyện thì chân cứ đi vòng quanh nhà gỗ, từng vòng từng vòng. Lúc mệt lả, Hạc trọc lông nằm bên cạnh Tô Minh, trông bộ dạng của nó khá thú vị.
Tô Minh nhìn Hạc trọc lông, hắn cười nhiều hơn trăm năm trước, dường như đã quen có nó làm bạn, quen con Hạc trọc lông cố chấp với tinh thạch, quen bên cạnh có người bạn đôi khi làm phiền hắn.
Thời gian trôi qua, hai mươi năm cuối cùng trong một trăm hai mươi năm đã qua đi mười chín năm. Mùa đông năm cuối cùng, tuyết phủ trùm mặt đất, Tô Minh chờ người cuối cùng.
Man tộc!
Mười vạn tộc nhân Man tộc lặng lẽ đi trong băng tuyết tới chốn nay, họ lặng lẽ đứng bên ngoài, nhìn Tô Minh. Mấy người dẫn đầu quen thuộc với Tô Minh, đặc biệt là Nam Cung Ngân, tộc trưởng của Mệnh tộc ngơ ngác nhìn hắn ngồi dưới nhà gỗ, biểu tình mờ mịt.
Tô Minh khẽ nói:
– Các ngươi đến rồi.
Tô Minh đứng dậy, mười vạn người Man tộc cùng quỳ xuống.
– Bái kiến Man Thần!
Thanh âm kia vang bốn phương, truyền vào vong xuyên, dường như bờ đối diện cũng nghe thấy rõ. Tô Minh nhìn bọn họ, đây là đám người cuối cùng hắn chờ đợi. Đưa nhóm người này đi rồi, dù Tô Minh có tiếc nuối, đã không còn vướng bận trong Tam Hoang, có thể dùng mọi cách giành giật một đường sống cho mình.
Tô Minh vung tay áo, gió nhẹ rít gào quét bốn phía, bao phủ mười vạn tộc nhân Man tộc cuốn vào tay áo của hắn. Tô Minh nhấc chân đi lên thuyền, Hạc trọc lông nhanh chóng đi theo. Khi Hạc trọc lông bước vào thuyền thì con thuyền lao nhanh đi, dường như chỉ một giây, dường như từ mùa đông đi tới mùa xuân, con thuyền cập bờ. Tô Minh vung tay áo, trên bờ xuất hiện thân hình mười vạn tộc nhân Man tộc. Bọn họ ngơ ngác nhìn Tô Minh, không ai lên tiếng nhưng trong mắt lưu luyến đậm đặc khiến mùa xuân buồn như thu đến.
– Ở thế giới này, các ngươi… bảo trọng!
Tô Minh nhìn bọn họ, chắp hai tay, thật sâu cúi đầu mười vạn Man tộc. Tô Minh dùng thân phận Man Thần bái tộc nhân. Gió xuân tan, gió thu thổi, khiến giữa thuyền và bờ dấy lên sương mông lung.
Nam Cung Ngân khẽ quát:
– Tiễn!
– Man Thần!
Mười vạn Man tộc cùng quỳ, lạy. Cái cúi đầu này khiến Tô Minh ngẩng lên, thuyền đã đi xa, vẫn thấy trong mơ hồ mười vạn tộc nhân quỳ rạp lạy.
Gió thu đẩy thuyền đi, Tô Minh tiễn mười vạn Man tộc, chỗ Man tộc là tiễn Man Thần của họ. Không cần biết rốt cuộc là ai tiễn ai, bởi vì ý thu ly biệt này là từ trong xuân bờ bên kia thổi qua, theo thuyền đi xa, đi vào băng giá.
Mãi khi đến bên ngoài nhà gỗ vẫn là đông giá rét, chẳng qua lần này Tô Minh xuống thuyền, Hạc trọc lông lên bờ, hắn ngoái đầu nhìn lại, con thuyền chìm xuống, rơi vào sông vong xuyên. Có lẽ có một ngày thuyền sẽ nổi lên, Tô Minh trở thành người đưa đò cho mình, mang mình đi bờ bên kia đại biểu cho thế giới khác.
Tô Minh tiêu sái cười, tay áo nhẹ vung, tuyết trên trời đông lại giữa hư vô, mọi thứ trên đời này biến tĩnh lặng, bởi vì chốn này không còn người Tô Minh muốn chờ, bởi vì đã đến lúc hắn thức tỉnh.
Tô Minh đi qua bậc thang nhà gỗ, đi tới dưới mái hiên, đi tới trước cửa phòng căn nhà. Cửa gỗ một trăm hai mươi năm chưa từng được đẩy ra, giờ đây chậm rãi mở ra trước mặt Tô Minh. Ngưỡng cửa chưa từng được đạp qua, giờ đây lần đầu tiên Tô Minh nhấc chân đi vào.
Vẻ mặt Hạc trọc lông có chút thương cảm nhưng giờ đây nó chôn giấu dưới đáy lòng, làm bộ dạng vô tâm nghênh ngang theo Tô Minh bước vào nhà gỗ.
Ngoài nhà gỗ, trời đất lặng, trong nhà gỗ, thế giới hư không.
Như một vòng xoáy, như một luân hồi, nhà gỗ như một điểm của thế giới này. Tô Minh và Hạc trọc lông bước vào, cửa chậm rãi đóng, thế giới bên ngoài nhà gỗ trở thành hư ảo, dần mơ hồ, tan biến thành hư vô, hóa thành trời sao.
Đó là… Đạo Thần chân giới!
Còn sông vong xuyên thì biến thành thiên hà từ trời sao này đi thông phương xa, bên kia thiên hà là vòng xoáy khổng lồ. Vòng xoáy tràn ngập Đạo Thần chân giới giờ đang dần co rút, mơ hồ thấy trong vòng xoáy như có thế giới khác. Nhà gỗ trong mông lung từ từ biến thành… tông môn Cửu Phong.
Tô Minh mở mắt ra.
Thời gian một trăm hai mươi năm dường như trôi qua khi Tô Minh nhắm mắt và mở mắt. Tô Minh cúi đầu, tay trái là khói ký ức kiếp trước, lòng bàn tay phải biến thành hắc ám chìm nổi đời này.
Tô Minh ngẩng đầu lên:
– Trở về rồi…
Chương 1348: Quay về nơi hồn nguyên
Kết thúc, một trăm hai mươi năm làm người đưa đò tiễn từng người quen thuộc ra đi, cam nguyện cúi đầu trơ mắt nhìn bọn họ rời khỏi, đây là Tô Minh lựa chọn vì họ, lần đầu tiên cũng là lần cuối. Một trăm hai mươi năm rất dài với Tô Minh nhưng cũng rất ngắn, ngắn là con đường vong xuyên đưa họ đi, dài là chờ đợi vĩnh hằng, không biết tương lai có ngày gặp lại, không biết năm tháng trôi qua.
Tô Minh không có nắm chắc cho nên hy vọng kéo dài mãi, nhưng cuối cùng vẫn có lúc kết thúc. Tựa như phóa hoa trên trời, một giây ngắn ngủi rồi biến mất, nhưng đọng lại mãi trong đầu mọi người, biến thành tốt đẹp. Mắt Tô Minh xuất hiện lúc sáng lúc tối, Cửu Phong yên tĩnh, mười vạn người Man tộc rời đi, mười vạn đệ tử Cửu Phong rời đi. Nhiều người biến mất khiến số người còn ở lại Cửu Phong chìm trong mờ mịt.
Tô Minh từ từ nói:
– Cửu Phong, các ngươi nếu ở lại thì cứ ở, nếu muốn đi thì có thể tùy thời ra đi.
Giọng Tô Minh vang vọng khắp tông môn Cửu Phong, rơi vào tai mỗi một đệ tử, đánh thức họ khỏi mờ mịt.
Lời nói vang vọng, Tô Minh nhắm mắt lại. Hạc trọc lông ở một bên nhìn bốn phía quen thuộc, không quá thương cảm, lắc người chẳng biết đi đâu. Tô Minh hiểu rõ Hạc trọc lông, không cần ngẫm nghĩ cũng biết trong đầu nó nghĩ cái gì.
– Giàu, giàu rồi! Ha ha ha ha ha ha! Lần này Hạc gia gia thật may mắn, đưa nhiều người đi như vậy chắc họ không thể mang đi nhiều tinh thạch. Tinh thạch, đặc biệt là tinh thạch của người khác!
Hạc trọc lông vẻ mặt hưng phấn, kích động, chỉ nghĩ thôi đã khiến nó không kiềm được người run run, tăng tốc.
Tô Minh mặc kệ Hạc trọc lông đi đâu, nhắm mắt lại. Qua hai mươi năm, Tô Minh cảm nhận Tam Hoang chấn động, cảm giác tai kiếp hủy diệt giáng xuống. Giờ đây mắt thường cũng thấy cánh Tang Tương chồng lên nhau, chỉ kém một chút. Một chút này là trăm năm cuối cùng. Ở Đạo Thần chân giới, Tô Minh cảm nhận được Tiên Tông chân giới tồn tại, giới khác ở Tam Hoang cũng cảm giác hơi thở Tang Tương. Hai đại giới sắp chồng lên nhau.
Cùng lúc đó, khi Tô Minh quay về Cửu Phong nhắm mắt, trong hai mươi năm này tu sĩ trong tông đi gần hết, còn sót lại là số ít người đã già mà tu vi không cao. Những người này không còn dã tâm đầu vào tông môn khác, bọn họ đa phần hy vọng bình tĩnh.
Còn về người khác, những dòng chính thuộc về Cửu Phong đã được Hổ Tử chọn đi, còn lại những người kia đều là kẻ dệt hoa trên gấm, giờ gấm không còn thì đóa hoa phải tìm chỗ khác nở.
Hai mươi năm sau, cách tai kiếp giáng xuống còn một trăm năm, cường giả kỷ trước dần thức tỉnh. Người thức tỉnh đầu tiên là người kỷ trước ở Minh Hoàng bản tinh từng đấu với Tô Minh. Ngay sau đó, có nhiều chỗ trong Tam Hoang đại giới bùng phát ra khí thế kinh thiên trong trăm năm này.
Minh Hoàng chân giới, Âm Thánh chân giới, Đệ Tứ chân giới và thần nguyên tinh hải, những hơi thở khuếch tán, đa phần là thế giới có cánh thứ bốn của Tang Tương. Dần dần, bắt đầu có cường giả đi trong trời sao, giết chóc máu me, áp lực cùng một kỷ nguyên bùng phát trong trăm năm này. Thật ra đây cũng là tai kiếp, chẳng qua nó là giải tỏa giây lát trước khi tai kiếp hủy diệt chúng sinh đến.
Cùng lúc đó, trong vòng xoáy âm tử, Tam Hoàng Ngũ Đế do Đế Thiên dẫn đầu ẩn núp đi, ôm mục đích nào đó cùng mở mắt ra.
Từng giới trong vòng xoáy phát ra tiếng thì thầm, có cười tàn nhẫn hưngp hấn, tiếng rít gào.
– Đến lúc rồi, thời gian trăm năm rốt cuộc đến!
Máu của mọi người trước Tam Hoang kiếp.
Tô Minh thở dài, thu lại tầm mắt nhìn Tam Hoang đại giới. Tô Minh không chú ý đến bên ngoài nữa, Đế Thiên cũng tốt, Tô Hiên Y cũng thế, giờ đây hắn không muốn quan tâm. Dù các cường giả những kỷ trước làm loạn khung trời cũng là một phần của quy tắc, là chuyện nên có trước khi bốn cánh Tang Tương khép lại. Nhưng, Cửu Phong là cấm địa, nếu có ai dám bước vào nơi này nửa bước, dù người này được gọi là cường giả kỷ nguyên trước bất diệt sẽ biết tai kiếp sinh mệnh rực rỡ cỡ nào từ chỗ Tô Minh.
Tô Minh đã giết rất nhiều người, cường giả kỷ trước thì sao?
Tô Minh chỉ nhớ kỹ trong thần nguyên tinh hải, mười vạn tu sĩ từng bị giam cầm trong thế giới Ách Thương. Tô Minh từng hứa với mười vạn tu sĩ là sẽ có ngày mang bọn họ đi ra, hắn phải hoàn thành hứa hẹn.
Tô Minh nhìn hướng Hạc trọc lông ở một bên đếm tinh thạch:
– Có muốn quay về Thần Nguyên Phế Địa một chuyến không?
Hạc trọc lông ngẩng đầu, ngẫm nghĩ, cực kỳ nghiêm túc nói:
– Tinh thạch chỗ đó đã bị Hạc gia gia cướp hết rồi, sạch sẽ.
Tô Minh cười cười nói:
– Vậy được rồi, ngươi ở đây đi.
Tô Minh lắc đầu, nhắm mắt lại. Khoảnh khắc mắt khép, trong Thần Nguyên Phế Địa, nơi cực kỳ thiếu linh khí, trong trời sao xuất hiện một bóng người, đó chính là Tô Minh.
Tô Minh nhìn Thần Nguyên Phế Địa, mọi thứ thật quen thuộc. Tô Minh từng ở đây Thần Nguyên Phế Địa nhiều năm, giờ nghĩ lại, truy sát cũng tốt, yếu ớt cũng thế, mọi thứ đều khắc sâu dấu vết. Khi đó Tô Minh còn trong bàn tay Tô Hiên Y, mọi con đường bị sắp xếp hết, vì tẩm bổ cho Diệt Sinh chủng khiến hắn luôn làm theo những gì y âm thầm sắp đặt. Bây giờ quay đầu nhìn lại, năm đó oán cũng thế, hận cũng thế, đã nhạt nhòa. Tô Minh biểu tình bình tĩnh đi qua trời sao, tới gần nơi Ách Thương từng tồn tại. Tô Minh dừng bước, trực giác nhìn ra xa. Trời sao cách chỗ này không xa có một tu chân tinh, trên đó có một thiếu niên khoanh chân ngồi trên đỉnh một ngọn núi, đang tĩnh tọa hít thở. Người này hít vào thở ra thì sau lưng hiện ra ảo cảnh một cái cây dữ tợn, đó là… Ách Thương.
Một lũ hồn năm xưa trốn khỏi tay Tô Minh ngưng tụ ra Ách Thương, Tô Minh nhìn y mà y thì chưa biết gì hết, vẫn tĩnh tọa, đôi khi mở mắt ra cẩn thận nhìn bốn phía. Đáy mắt hay lóe tia lạnh lùng và âm u, trông người này khá là âm trầm. Cái này phù hợp bản tính Ách Thương, rõ ràng là mấy năm nay nó vừa hồi phục vừa học nhiều về sự cẩn thân, gian trá của tu sĩ, cho nên có thể sống sót ở Thần Nguyên Phế Địa.
Có lẽ Ách Thương luôn đề phòng Tô Minh đến, dù gì đối với nó, sự tồn tại của Tô Minh là cái bóng ám ảnh nó suốt đời. Ách Thương sợ Tô Minh rồi lại khao khát cắn nuốt hắn, để bản thân hoàn chỉnh hơn.
Nếu là Tô Minh trước kia, nếu thấy Ách Thương thì không thể nào bỏ qua. Nhưng hôm nay Tô Minh chỉ liếc mắt qua rồi thu lại tầm mắt, đẳng cấp khác nhau, thế giới khác nhau, từng đối địch biến thành trò con nít đánh lộn.
Tô Minh mặc kệ bóng dáng Ách Thương tự ngưng tụ thành, hắn đi tới hư vô, bước vào trong, xuất hiện ở thế giới mười vạn Ách Thương ngày xưa.
Khoảnh khắc Tô Minh bước vào, tất cả bia đá trong thế giới mười vạn Ách Thương cùng chấn động, những người khoanh chân tĩnh tọa trong các thế giới cùng ngẩn đầu, biểu tình rung động. Dù là những tu sĩ chìm đắm trong thế giới do ký ức vẽ ra trong bia đá cũng bị cưỡng ép đuổi ra, hoảng sợ ngẩng đầu lên. Mười vạn người trông thấy Tô Minh ở trên trời đi tới. Có người còn nhớ Tô Minh, có người đã quên, có người chưa trải qua khi Tô Minh xuất hiện đem đến rung động, biểu tình của họ mờ mịt.
– Nơi này tồn tại quá lâu rồi, ta từng hứa với các ngươi sẽ có ngày giải trừ chốn này. Hôm nay ta đến, giải mở phong ấn, giải tỏa giam cầm các ngươi, trả lại thần hồn, từ nay các ngươi… tự do!
Ánh mắt Tô Minh quét qua mọi người, ngừng lại một lúc trên mấy khuôn mặt quen thuộc, cuối cùng tạm dừng ở người đàn ông trung niên từng giúp đỡ hắn.
Trông bộ dạng của gã là trung niên nhưng nếu nhìn kỹ thì đã già nua, vợ đã chết là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng gã. Năm đó gã vốn có thể rời đi nhưng đã không nỡ, gã thà chìm đắm trong ký ức, làm bạn bên vợ mình.
Cùng với lời Tô Minh nói, thế giới mười vạn bia đá phát ra tiếng ầm vang, từng bia đá vỡ nát, hư vô bên mép vỡ tầng tầng. Mấy giây sau, thế giới mười vạn bia đá chỉ còn lại một đứng trước mặt người đàn ông trung niên.
Tô Minh nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên:
– Chỉ có ngươi có tư cách đánh vỡ bia đá đó, Tô ta không can thiệp sự lựa chọn của ngươi.
Tô Minh xoay người liếc mọi người, hắn không thấy niềm vui sướng mà là mờ mịt, dường như bọn họ không thích ứng sự thay đổi. Nhưng cuối cùng họ sẽ thích ứng. Tô Minh lại nhìn từng là thế giới mười vạn bia đá, nghĩ đến Tuế Trần Tử, lắc đầu. Tô Minh xoay người bước vào hư vô.
Tô Minh đi tới Thần Nguyên Phế Địa, giải mở giam cầm thế giới mười vạn bia đá, hắn còn muốn đi Vọng Phu sơn một chuyến, nhìn bóng dáng đứng trên núi, lại đi Sa Thạch tộc, một nguyện vọng của Sa Thạch Linh. Còn đi Hắc Mặc tinh một chuyến, đưa đệ tử ký danh của Thiên Tà Tử vào bờ đối diện.
Nếu có thể thì Tô Minh muốn đi Đệ Ngũ Hải một chuyến, xem nhìn xem chỗ đó có thật sự tồn tại lối vào Đệ Ngũ chân giới, đi vào đó nhìn xem nơi Tố Minh tộc chết trận, khu vực hắn tưqngf bị Tô Hiên Y ngưng hồn.
Tô Minh thì thào:
– Trăm năm là đủ rồi.
Tô Minh đi ra xa.
Giờ phút này, trong thần nguyên tinh hải, một đợt gió tanh mưa máu thổi quét nhiều bộ lạc đang tiếp tục. Đó là một ông lão khô gầy, lưng có một bộ xương dán sát người lão. Biểu tình lão chết lặng, đi qua đâu là chết chóc đến đó
Chương 1349: Cố nhân ở Hắc Mặc tinh
Hắc Mặc tinh từng quen thuộc trong mắt Tô Minh, tinh cầu làm hắn có chút cảm giác trung thành. Nơi đó ghi lại quá khứ của Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu, có thể nói nếu không có Liệt Sơn Tu thì không có Hắc Mặc tinh bây giờ.
Đứng ở trời sao, Tô Minh nhìn Hắc Mặc tinh phương xa, dần tập trung vào thần nguyên tinh hải xa xôi, từng đoạn ngắn ký ức hiện ra.
Tô Minh còn nhớ lửa của Đệ Ngũ Hỏa Lô thiêu cháy cả thần nguyên tinh hải, nhớ vợ của Tô Hiên Y trong hỏa lô, cho Tô Minh cảm giác như tìm thấy mẹ. Có lẽ tình thương của mẹ kia tràn ngập áy náy nhưng có một điều dù là Tô Hiên Y, Lôi Thần vĩnh viễn sẽ không biết. Tô Minh từng ở Minh Hoàng bản tinh tha cho Tô Hiên Y, dù nhìn thấu y lại lợi dụng hắn giải trừ một vài trạng thái phụ diện nhưng hắn vẫn không ra tay. Trong đó có nguyên nhân vì Lôi Thần, nhưng đa phần là vì người đàn bà kia, người ở trong Đệ Ngũ Hỏa Lô, có một đoạn thời gian Tô Minh cho rằng là mẹ của mình.
Bởi vì bà ta mà Tô Minh từ bỏ thù hận Tô Hiên Y, bà ấy ở trong trời sao dù mắt đã khép vẫn ôm hắn, một đứa trẻ sơ sinh vào lòng, Tô Minh không thể quên ấm áp kia. Đó không phải là mẹ, nhưng ở trong lòng Tô Minh, người đàn bà đó là mẹ. Mặc dù bà là vì áy náy, vì để lại đường lui cho con ruột của mình, nhưng dù thế nào thì Tô Minh từng cảm nhận được, không thể nào quên. Cho nên hắn trả lại Đệ Ngũ Hỏa Lô cho Tô Hiên Y, kết thúc đoạn thời gian khẽ thở dài, xoay người đi vứt bỏ về cát bụi.
Giờ phút này, trở lại nơi mình từng nổi lên, Tô Minh lắc đầu đi hướng Hắc Mặc tinh. Mỗi một gia tộc trải qua ngàn năm biến đổi, từng huy hoàng biến suy sụp, ngày xưa không bắt mắt giờ đã đứng trên đỉnh.
Tô Minh đi qua Hắc Mặc tinh, đi qua từng tòa thành, từng tộc quần. Bóng dáng Tô Minh đi trên Hắc Mặc tinh, mãi khi tới tòa thành trì từng thuộc về Man tộc, bên ngoài một quán ăn, đứng trên con đường nhộn nhịp nhìn tu sĩ xung quanh, Tô Minh có cảm giác tìm về quá khứ.
Ngẫu nhiên ngẩng đầu, ánh nắng rơi vào mắt Tô Minh, gió nhẹ thổi mái tóc dài, quần áo nhẹ bay. Giờ phút này, trông Tô Minh không cao to nhưng có khí chất như thư sinh, một loại nhẹ nhàng, xuất trần, kiêu ngạo như nếu hắn muốn thì ngăn cách với thế giới.
Hôm nay Tô Minh dưới ánh nắng nhìn thấy tên quán ăn, dừng bước chân, mắt lộ ra hồi ức.
Ngàn năm trước.
Ba chữ đơn giản, đây là tên của tiệm ăn, chữ trên bảng hiệu có vị thời gian, như thấy cổ xưa, chân thật trong con chữ.
Tô Minh mỉm cười nhấc chân đi vào tiệm ăn, mới bước vào liền có bồi bàn vọi đi tới. Có lẽ vì khí chất xuất trần từ người Tô Minh khiến bồi bàn không dám chậm trễ, đưa hắn bàn ăn, bưng lên bình rượu, vài món ăn. Thấy Tô Minh không nói một câu, gã lùi xuống chiêu đãi khách khác. Tô Minh ngồi ở đó nhấm nháp rượu, dường như thật sự trở lại ngàn năm trước.
Buổi chiều, ánh nắng thay đổi chiếu từ bên ngoài vào, chiếu trên mặt Tô Minh. Ánh sáng như ôm trọn Tô Minh, có lẽ người ngoài chỉ thấy ánh sáng nhu hòa nhưng không trông thấy mặt của hắn.
– Ha ha ha ha ha ha! Đến lúc rồi, sao ông chủ còn chưa mời Trần tiên sinh đến, chúng ta đều chờ một ngài ấy!
– Đúng vậy. Mời Trần tiền bối đến đi, để tiền bối nói về Hạc Hắc Song Sát nhiều năm trước, không biết kết quả cuối cùng như thế nào?
Khách trong quán ngày càng nhiều, vang tiếng ồn ào.
Chủ quán kia vội vàng chắp tay thi lễ, bước nhanh vào trong, không lâu sau dìu một ông lão mặc áo trắng, tóc bạc phơ từ từ đi ra.
Ông lão xuất hiện, trong tiệm không còn tiếng ồn ào, ánh mắt mọi người tập trung vào lão.
Có bồi bàn nhanh nhậy kéo ghế tới để ông lão ngồi lên. Ông lão ho khan, ánh mắt tang thương nhìn lướt qua mọi người, khi tới chỗ Tô Minh thì hơi ngừng lại nhưng rồi lướt qua.
Ông lão xoay ly nước bồi bàn đặt một bên, cười hỏi:
– Lần trước lão phu nói tới đâu rồi?
Giọng nói mạnh mẽ nhưng cho cảm giác khàn khàn.
– Trần tiền bối đừng cố ý quên chứ! Lần trước nói Hắc Hoàng Song Sát lừa hôn chọc giận nhiều gia tộc, bị truy nã tìm giết!
– Gì mà Hắc Hoàng Song Sát, rõ ràng là Hạc Hắc song sát!
– Mặc kệ là song sát gì, Trần tiền bối, nói tiếp đi!
Trong tiệm lại ồn ào, nhiều người cười nói.
Ông lão vuốt râu, từ từ nói:
– Mắt thấy song sát bị nhiều gia tộc truy sát nhưng không để trong lòng, đặc biệt là con hạc giỏi về biến đổi, ở trong thành trì nhiều gia tộc biến thành ông lão.
Ông lão nói chậm rãi nhưng miêu tả sống động như thật, hấp dẫn mọi người, thỉnh thoảng có người bật cười.
– Đúng vậy. Sư phụ của ta từng nói có một thành trị bị một ông lão tiên phong đạo cốt lừa mua mấy bình đan dược giả.
– Đúng rồi, ta cũng có nghe nói qua, nhưng nghe bảo song sát này có lai lịch dữ lắm.
Tô Minh đang uống rượu nghe ông lão từ từ kể chuyện thì khóe môi cong lên.
Ông lão uống hớp nước, cười nói:
-… cứ như thế cho đến cuối cùng song sát gặp một người thật ra là chủ nhân của chúng nó, sợ quá suốt đêm định bỏ trốn nhưng cuối cùng không thể thoát khỏi.
– Chủ nhân của song sát là ai?
– Lần đầu tiên nghe thấy việc này, làm sao Trần tiền bối biết?
Ông lão nói xong trong tiệm lại ồn ào, lão giơ tay ra hiệu, thanh âm trong tiệm nhỏ dần.
– Hôm nay kể nhiều chút vậy. Nói đến chủ nhân song sát thì chắc các ngươi từng nghe nói qua, năm đó từ thần nguyên tinh hải có một người đi ra, người này nổi dậy Thần Nguyên, lấy đi Đệ Ngũ Hỏa Lô, phát tán lửa hỏa lô đốt nguyên tinh hải, ở ngoài Đệ Ngũ Hải chiến đấu với các tộc, có nhiều đại năng chết trong tay hắn. Dù là chưởng cảnh đại năng cũng phải chết, còn có cường giả duyên cảnh đều không phải đối thủ của người này.
Trong tiệm có người thốt ra cái tên:
– Đạo Không, tiền bối nói về Đạo Không đúng không?
Tô Minh lộ vẻ mặt nhớ lại, cái tên này đã chôn trong ký ức của hắn, giờ gợi nhớ, bụi trần qua lâu rồi.
– Là Đạo Không cũng không phải Đạo Không, tên của người này rốt cuộc là gì rất hiếm người biết, dù là lão phu cũng chỉ biết hắn họ Tô. Nghe nói hắn là tộc nhân của Tố Minh tộc Đệ Ngũ chân giới. Người này đoạt xá Đạo Không, đi thần nguyên tinh hải, song sát theo hầu, càn quét thần nguyên, dẫn động lửa hỏa lô, hàngphục mỗi một dị tộc, chém giết vô số. Khi hắn rời đi thần nguyên, để lại truyền thuyết liên quan tới hắn. Truyền thuyết nói hắn đi Đạo Thần chân giới!
Ông lão nói tới đây không khí trong tiệm trầm lặng.
Chuyện xảy ra trong Đạo Thần chân giới, Đạo Thần Tông xưa kia suy đồi, lỗ hổng Tam Hoang xuất hiện, tu sĩ đến từ Ám Thần, Nghịch Thánh giết vào Thần Nguyên Phế Địa, nếu không phải chỗ này rất hẻo lánh thì cũng đã rơi vào chiến hỏa. Đạo Thần chân giới là nơi Ám Thần, Nghịch Thánh giáng xuống rầm rộ nhất, nổi lên tông môn tên gọi Cửu Phong. Chuyện này qua lâu như vậy tất nhiên đồn tới tận đây.
– Nghe nói cường giả mạnh nhất trong tông môn Cửu Phong cũng họ Tô!
Ông lão ho khan, bồi bàn lập tức tiến lên dìu. Ông lão cười xin lỗi mọi người:
– Các vị, ngại quá, vết thương của lão phu tái phát, không thể nói nhiều. Hôm nay đa tạ các vị đến ủng hộ, qua hai ngày nữa lão phu sẽ nói cho mọi người câu chuyện ngàn năm trước.
Khi ông lão đứng dậy, khóe môi Tô Minh cong lên nụ cười, bộ dạng của lão làm hắn nhớ tới một người.
– Cố nhân lâu không gặp.
Tô Minh đặt ly rượu xuống, đứng dậy đi hướng cửa tiệm ăn. Ông lão đang cười xin lỗi với mọi người, ngẫu nhiên liếc thấy Tô Minh, alàn này không có ánh nắng bao trùm, lão nhìn thấy bộ dạng của hắn. Người ông lão run bần bật, lộ ra khó tin. Khuôn mặt ông lão biến đổi, dường như không phải một ông lão mà là bà lão tóc bạc, bởi vì một số nguyên nhân bà lộ ra dáng vẻ chỉ có thể là ông lão.
Bên tai bà lão vang thanh âm cảm thán của Tô Minh:
– Má hồng tóc bạc còn đây, nhớ về ngàn năm trước, tập sinh niệm, tu niệm, đổi đạo nguyệt thánh thần, chuyện này khó lâu dài.
Tô Minh đi xa, ánh mắt bà lão nhìn càn bàn lúc trước hắn ngồi, thấy cạnh ly rượu đặt một viên đan dược.
Tô Minh đã đi xa, bà lão ngơ ngác nhìn cửa tiệm thật lâu thật lâu, biểu tình phức tạp. Bà lão thở dài, nâng tay phải lên, đan dược bay vào tay bà.
Giờ phút này, mọi người trong tiệm dần nhận ra điều gì, tò mò nhìn bà lão.
Có người vội hỏi:
– Trần tiền bối, vị đạo hữu mới nãy là ai?
Bà lão hóa trang thành ông lão khẽ thở dài thì thào:
– Chính là người lúc trước ta nói.
Trong đầu bà lão hiện ra từng đoạn quá khứ, khi đó bà có tuổi xuân, khuôn mặt như hoa, giờ cố nhân như cũ mà bản thân đã già.
Chương 1350: Tiếc nuối
Đất Hắc Mặc tinh, ngọn núi nơi ltu sĩ từng nhìn phía xa, bóng dáng Tô Minh lần nữa xuất hiện tại đây. Thời gian trôi qua ngàn năm, lại lần nữa đứng ở đây nhìn phương xa, Tô Minh như trông thấy chính mình. Thật lâu sau Tô Minh biểu tình bình tĩnh đạp một bước tới trước, đi vào hư vô, biến mất tại Hắc Mặc tinh, bước chân vào trời sao, đi thần nguyên tinh hải.
Thần nguyên vẫn là bộ dạng cũ, mọi thứ trong tinh hải như xưa, có lẽ không phải vĩnh viễn không thay đổi nhưng thời gian ngàn năm đối với Tô Minh khá dài, mà với thần nguyên tinh hải thì có lẽ chỉ là một đoạn ngắn trong cuộc đời của nó.
Sâu trong thần nguyên tinh hải, Tô Minh đi qua nơi Hỏa Khôi lão tổ ngụ, qua đất đám mãnh thú dừng chân, mãi khi đến đại lục đệ tử ký danh của Thiên Tà Tử tgừng ở. Nhưng nơi này đã cảnh còn người mất, một mảnh phế tích, không biết đã hoang phế bao nhiêu năm.
Gã không còn đây, có lẽ bao gồm cả tộc nhân của gã, dấu vết đã bị xóa nhòa. Dù sao nơi này là thần nguyên tinh hải, tàn khốc và giết chóc thường diện ra giữa các tộc với nhau.
Tô Minh đứng trước phế tích thật lâu, xoay người rời đi, từng bước một đi hướng Vọng Phu sơn trong thần nguyên tinh hải. Đi tới khu vực Sa Thạch tộc, trên đường lại trông thấy đầu pho tượng to lớn bềnh bồng.
Trên thần nguyên tinh hải, Tô Minh đi tới đỉnh núi, thấy đá núi một người phụ nữ dựng trên đỉnh núi. Tảng đá như hình thành từ thiên nhiên, xa xa nhìn giống một nữ nhân nhìn phương xa, chờ đợi chồng trở về.
Nhìn tảng đá, Tô Minh nghĩ tới Chu Hữu Tài ở Vọng Phu sơn, nhớ lại Hạc trọc lông biểu tình phức tạp đi ngang qua đây. Tô Minh nhìn kỹ tảng đá, chợt phát hiện tảng đá hình dáng nữ nhân dường như hơi giống với nữ nhân mà Hạc trọc lông ở bên hồ nhìn trăm năm. Đây chỉ là cảm giác, Tô Minh im lặng nhìn tảng đá hình dạng nữ nhân, bên tai như nghe tiếng thì thào trong năm tháng.
Ánh trăng rơi, là ai đang nhớ lại?
Nhìn chân trời, nhớ người, nhớ quê hương.
Tô Minh nhìn tảng đá, hắn rời đi. Câu chuyện Vọng Phu sơn xảy ra thật lâu rồi, ánh mắt nhìn chăm chú có lẽ chỉ đến trăm năm cuối cùng.
Trong khu vực Sa Thạch tộc, Tô Minh đi trong sa mạc, nắm một dúm cát. Tô Minh từng hứa với Sa Thạch linh sẽ cho nó vĩnh hằng, như ca dao của Diệt Sinh lão nhân. Hễ sinh mệnh nào được viết trong ca dao sẽ sống mãi trong bản kỷ.
Dùng đất cát trong lòng bàn tay làm dẫn, Tô Minh nhắm mắt lại. Đất cát trong lòng bàn tay run rẩy, bay lên, xoay tròn hình thành thân hình. Khi Tô Minh mở mắt ra, cái bóng ở trong lòng bàn tay hắn chắp tay, cúi gập đầu hướng hắn. Cái bóng bay lên, tay phải Tô Minh vung lên trời, một vòng xoáy xuất hiện. Cái bóng kia biến thành cầu vồng lao hướng vòng xoáy, dần biến mất.
Nhìn đối phương đi xa cho đến khi vòng xoáy biến mất, Tô Minh lại hoàn thành lời từng hứa.
Đi qua con đường từng đi, nhìn đám mãnh thú quen thuộc, Tô Minh cứ đi mãi. Nếu đã đến thì hắn muốn đi Đệ Ngũ Hải một chuyến, nhìn xem thật sự có con đường đi thông Đệ Ngũ chân giới tàn phá không. Nguyện vọng năm xưa giờ vẫn còn, chỉ có tiếc nuối là không tìm thấy sư đệ của mình, đệ tử ký danh của Thiên Tà Tử. Nhưng Tô Minh không cưỡng cầu, lấy tu vi hiện tại của hắn, lúc nhìn phế tích, đứng lặng, đã cảm nhận được sư đệ của hắn, đệ tử ký danh của Thiên Tà Tử, đã chết.
Cố nhân đã ra đi khó ngày gặp lại, đây là vận mệnh khác biệt, Tô Minh không cách nào can thiệp. Nhưng đã định trước tiếc nuối sẽ nhận được bù đắp, Tô Minh đang đi trong thần nguyên tinh hải chợt đứng lại. Tô Minh chậm rãi quay đầu nhìn phương xa, biểu tình âm trầm, có sát khí.
Từ lúc trở về từ giới cánh thứ bốn, trên người Tô Minh chưa từng xuất hiện sát khí, bây giờ là lần đầu tiên.
Tô Minh trong thấy chỗ gần đây có một đại lục bềnh bồng, đại lục này sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông, bị một ông lão gầy guộc mặt không biểu tình giết chóc. Dường như ông lão nương giết chóc hấp thu sự sống sợ hãi, đã từng trước khi chết của những sinh mệnh, càng giết thì khí thế của lão càng mạnh. Sau lưng ông lão cõng một bộ xương, toàn thân mấp máy máu thịt. Dường như càng giết nhiều thì thân thể hồi phục từ mục rữa, có thể mọc thịt trên xương, có vài chỗ đã có da.
Điều này khiến Tô Minh nghĩ tới từng óc một phân thân của Tô Hiên Y ở trong thần nguyên tinh hải bị vây khốn ở nơi nào đó, thành ký chủ của cái xác sau lưng. Cái xác vẫn là xác nhưng ký chủ đã không là phân thân của Tô Hiên Y, biến thành sư đệ của hắn, đệ tử ký danh của Thiên Tà Tử mà hắn không tìm ra.
Nhìn ông lão kia, Tô Minh im lặng, hắn không thể bỏ mặc chuyện này. Cái xác kia phát ra khí thế hiển nhiên là cường giả của kỷ nào đó, người này giết chóc cũng được, hấp thu cũng thế, Tô Minh vốn không quan tâm, đây là một phần quy tắc trước tai kiếp, hắn không muốn quấy rầy. Nhưng… người này không nên dùng đệ tử ký danh của Thiên Tà Tử làm ký chủ.
Người xưa có nói người không biết không có tội, nhưng lời này không đúng với Tô Minh. Mặc kệ có biết hay không, có một số việc chỉ cần đã làm thì phải chịu giá đắt, ví dụ như cường giả kỷ nguyên kia.
Tô Minh giơ tay phải lên chỉ hướng trời sao phía xa, trời sao vặn vẹo. Trước mặt Tô Minh xuất hiện một cái bóng, khoảnh khắc cái bóng biến thành thật, ngưng tụ cỡ trăm mét rít gào lao đi xa. Trong lúc đi cái bóng lại biến đổi kích cỡ, thành một ngón tay to ngàn mét. Ngón tay xé hư không, trong phút chốc xuất hiện trên bầu trời đại lục, ấn vào cái xác chạy trên mặt đất đang hấp thu sự sống.
Giờ phút này, đại lục kia chấn động mãnh liệt, dường như không thể chịu đựng ngón tay Tô Minh từ trên rời giáng xuống mang theo ý hủy diệt khó tả. Đặc biệt là cái xác, mắt nhắm chợt mở ra, lộ ra con ngươi vàng, con ngươi co rút lộ vẻ hoảng sợ.
Cái xác vội nói:
– Là vị đạo hữu nào ra tay với lão phu? Nếu người nhìn trúng đại lục này trước tiên thì cho lão phu xin lỗi, nguyện trả lại tất cả sự sống đã hút vào, kính tặng chí bảo thay lời xin lỗi!
Ngón tay Tô Minh trên trời không hề dừng lại, che lấp bầu trời, khoảnh khắc giáng xuống. Đất run rẩy, mép đại lục bắt đầu tan vỡ.
Cái xác biến sắc mặt, há to mồm hút, ông lão cõng nó biến thành da bọc xương, trở thành xác khô, máu thịt bị cái xác kia hấp thu.
Thây khô sớm đã chết biến thành con rối ngã xuống đất, thân thể cái xác nhanh chóng mọc máu thịt, chớp mắt biến thành một người đàn ông trung niên. Mặt người đàn ông tà dị, ngửa đầu gầm lên, hai tay ấn pháp quyết cách không ấn vào ngón tay từ trên trời giáng xuống.
Ngoài người người đàn ông trung niên xuất hiện ảo ảnh to lớn, đó là hình dạng một con thú to màu đen người mục rữa. Con thú có chín cái đầu, người trướng to ra cỡ vài trăm mét, phát ra tiếng gào không cam lòng cất vó lao hướng Tô Minh.
Ông lão gầm lên:
– Chết tiệt, mặc kệ ngươi là ai, ta diệt pháp tướng của ngươi, đây là một phần của quy tắc. Nếu ngươi đã không thể giết ta thì cần gì đến quấy rầy?
Ngón tay Tô Minh va chạm với thân thể ông lão trên bầu trời, tiếng nổ ầm vang kinh thiên động địa, bên trong xen lẫn tiếng hét thảm của lão.
Nhìn từ xa ngón tay Tô Minh che cả bầu trời, khung trời, phạm vi ngón tay phủ lên gần hai phần đại lục, va chạm vào con thú do ông lão biến ra, ngón tay của Tô Minh chẳng hề dừng lại, thậm chí đẩy người lão ấn vào đại lục không còn sinh mệnh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Động đất, khe nứt tràn ngập đại lục. Chỉ mấy giây sau, đại lục tan vỡ, không chỉ vỡ hết một lần mà là tầng tầng, nổ tung, thành tro bụi. Thân thể ông lão bị ngón tay do ý chí của Tô Minh hóa thành nghiền nát hình thần đều diệt, hoàn toàn tiêu trừ.
Tô Minh khẽ thở dài nói:
– Ta không thể mang ngươi đi bờ bên kia, nếu ngươi đã chết, điều ta có thể làm là khiến người này chôn cùng, khiến đại lục đã không còn sinh linh làm mộ chôn ngươi.
Tô Minh giơ tay phải lên, đại lục thành tỏ ngưng tụ từ hư vô, trong phút chốc hợp thành tòa cổ mộ bềnh bồng giữa trời sao. Trên cổ mộ có một tấm bia, dần nổi lên hàng chữ.
Cửu Phong, mộ của Mịch Sát.
Đệ Cửu Mịch Sát, từng là đệ tử ký danh của Thiên Tà Tử giờ ngủ say trong mộ. Gã và Tô Minh không tiếp xúc nhiều nhưng Tô Minh không quên vị sư đệ này, chẳng qua trong tình cảm thì gã không sánh bằng đám người Đại sư huynh. Có lẽ Thiên Tà Tử đã quên nơi này từng có một thiếu niên cố chấp muốn trở thành đệ tử của ông. Nhưng dù thế nào thì gã là sư đệ của Tô Minh.
Dù mộ chỉ có thể tồn tại trăm năm nhưng hai chữ Cửu Phong đã nói lên nỗi tiếc nuối trong lòng Tô Minh.