1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 268 [Chương 1336 đến 1340]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 268 [Chương 1336 đến 1340]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1336: Thần mộc

Con mắt thứ ba trên trán Tô Minh chợt lóe, mơ hồ thấy bên trong có một bóng người đang khoanh chân ngồi. Bóng người đó toát ra hơi thở cực kỳ khủng bố, hơi thở này mạnh mẽ dù là Tang Tương hoàn chỉnh gặp phải cũng sẽ bản năng tránh lùi, đây là Tô Minh cảm ngộ đạo nhai, bước ra bước đầu tiên đạt được… Đạo Thần.

Đạo nhai chi thần!

Thần này tựa như một hạt mầm, một loại tư cách, chỉ người ngưng tụ ra Đạo Thần mới có khả năng cuối cùng bước vào đạo nhai. Đây là tại sao lúc trước Diệt Sinh lão nhân vững tin Tô Minh không có tư cách một lần thành công ngộ đạo. Vì trước khi ngộ đạo, Tô Minh chưa có tư cách ngưng tụ Đạo Thần. Tuy nhiên, bây giờ thì khác rồi. Tô Minh có được Đạo Thần, đẳng cấp sinh mệnh lại tăng cao.

Giờ phút này, chênh lệch giữa Tô Minh và Tam Hoang đã gần như không có, thậm chí ở vài mặt hắn còn mạnh hơn chút. Tuy không đạt tới đỉnh hậu kỳ bất khả ngôn nhưng Tô Minh cảm nhận được cực hạn ở đâu, đã có phương hướng.

Tô Minh thì thào:

– Tu vi và lực lượng chỉ là thứ phụ thuộc trên con đường truy tìm đáp án giải thích nghi hoặc, không cần quá mức để ý.

Tô Minh phất tay áo, mắt nhìn hư vô xung quanh. Ngộ đạo hơn một trăm năm đối với Tô Minh tựa như một cái chớp mắt. Ký ức của Tô Minh còn giữ lại một trăm năm trước tràn ngập bụi trần, nó thay đổi qua năm tháng, thật tự nhiên thành loại khó thích ứng nhỏ bé không đáng kể.

Tô Minh đi trong trời sao, dần mặc kệ cảm giác khó thích ứng nhỏ nhặt này. Tô Minh nhìn trời sao, tầm mắt thấy trong hư không tồn tại tinh cầu do bản thể của mục đồng biến thành, cũng thấy thần mộc to lớn bềnh bồng trong trời sao.

Trước khi đi Thiên Khuyết giới do cánh thứ bốn biến thành, Tô Minh cần đến chỗ thần mộc một chuyến, sau đó gặp lại đám người mục đồng, đưa truyền thừa của họ vào thế giới có lẽ tồn tại hoặc không. Làm xong hết Tô Minh sẽ rời khỏi đây, rời khỏi giới trận doanh Ám Thần, Nghịch Thánh, quay về Tam Hoang. Vì Thiên Tà Tử cũng tốt, Liệt Sơn Tu cũng thế, chắc bây giờ ba người áo đen đã đi Tam Hoang rồi.

Ý chí Đạo Thần của Tô Minh chú ý tất cả, hắn có Đạo Thần rồi có trực giác chỉ cần hắn muốn, nhắm mắt lại, khi mở ra thì ý chí Đạo Thần chân giới sẽ ngưng tụ một bản thể của hắn.

Không đâu không ở, đây là cảm ngộ của Tô Minh sau khi đạt được Đạo Thần.

Tô Minh biểu tình lạnh nhạt, từng bước một đi trong trời sao, mãi khi trước mặt hắn xuất hiện thần mộc to lớn. Thần mộc dài cỡ mấy chục vạn mét, bềnh bồng trong trời sao, tràn ngập cảm giác bàng bạc khiến lòng người rung động.

Tô Minh dừng bước, nhìn từ xa ý chí hắn tản ra giáng xuống thần mộc, càn quét. Lực lượng kỳ dị của thần mộc từng cản trở Tô Minh lại xuất hiện, khiến ý chí của hắn có vẻ khó khăn, không thể hoàn toàn thẩm thấu vào thần mộc này.

Tô Minh biểu tình như thường, con mắt thứ ba trên trán khép mở, Đạo Thần khoanh chân ngồi trong con ngươi giờ cũng mở mắt ra.

Khoảnh khắc đôi mắt kia mở, con mắt thứ ba ở trán ảo ảnh Đạo Thần chợt mở ra, bên trong cũng tồn tại một bóng dáng khoanh chân ngồi, mở mắt ra theo. Cuối cùng không biết có bao nhiêu cái bóng tồn tại, bản thân Tô Minh cũng không biết, đây chính là điểm huyền diệu của Đạo Thần.

Khi những cái bóng cùng mở con mắt thứ ba thì trong ý chí Tô Minh xuất hiện một lũ hơi thở đạo nhai, như là đại tướng trong đám lính, lao hướng thần mộc. Tất cả lực lượng ngăn cản nó khi va chạm đều bị đánh tan, Tô Minh dễ dàng nhìn vào thế giới trong thần mộc.

Trong thần mộc có vô số động phủ, bên trong đều là tu sĩ đang ngủ say.

Khoảnh khắc này ý chí Tô Minh giáng xuống thần mộc, những tu sĩ hoặc ngủ say hoặc sớm thức tỉnh đều chấn động tinh thần, trong phút chốc mở mắt ra, đáy mắt tràn ngập hoảng sợ. Những lão quái không biết sống bao nhiêu kỷ nguyên giờ đây hoảng sợ, cảm nhận nguy hiểm tim đập chân run, bên tai vang thanh âm bình tĩnh.

Thanh âm kia không lớn, lạnh nhạt vang vọng, không chất chứa uy nghiêm, không có uy nhiếp khiến lòng người run sợ, giọng nói biểu đạt ra ý nghĩa là sự bá đạo duy ngã độc tôn, không thèm che giấu.

Tô Minh bình tĩnh nói: Phong Thủy tức là Gió và Nước . Dù bạn có tiền nhiều như nước hay công việc có thuận gió thuận buồn. Tất cả chỉ là phù dù(công dã tràng) nếu không có Địa …Tại Sao ư là lòng thăm không đáy? hay do không cúng dường ?…?

– Ta muốn khúc gỗ này, cho các ngươi mười giây rời đi.

Nói xong Tô Minh im lặng chờ đợi mười giây qua nhanh. Thần mộc hoàn toàn yên tĩnh.

Thời gian trôi qua từng giây.

Khi giây thứ năm đến, có chút cường giả lập tức bay ra khỏi thần mộc, thấy Tô Minh ở phía xa thì tinh thần chấn động, nhận ra đó là người mờ mịt đi trong trời sao trong trăm năm qua. Dù sao cường giả trong thần mộc tuy đa phần ngủ say nhưng cũng có một số thức tỉnh, những người này không ở luôn trong thần mộc, đôi khi đi ra ngoài. Hoặc chính mắt thấy, hoặc nghe nói qua, không xa lạ về Tô Minh.

Giây thứ tám, chỉ có hai phần tu sĩ trong thần mộc rời khỏi nhưng không đi xa, mắt lạnh nhìn Tô Minh. Họ muốn xem người này rốt cuộc cuồng vọng cỡ nào, bằng sức một người dám đối kháng mấy vạn cường giả trong thần mộc. Nên biết rằng những cường giả này mỗi một người đều là cường giả kỷ xa xưa, có tư cách bất diệt trong tai kiếp. Mỗi người có tu vi giậm chân một cái là trời sao run lên.

Mười giây qua đi, Tô Minh ngẩng đầu, biểu tình vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ giơ tay phải chỉ hướng thần mộc to lớn.

– Lấy ý chí của ta, Đạo Thần của ta, nhỏ…

Chữ nhỏ thoát khỏi môi, thần mộc nổ ầm vang kinh thiên động địa. Thần mộc run bần bật, mấy vạn tu sĩ bàng quan trợn mắt há hốc mồm, bọn họ chính mắt thấy thần mộc phút chốc thu nhỏ lại gần như gấp đôi.

Giờ phút này, lòng bọn họ dậy sóng, ai nấy lộ vẻ hoảng sợ, không dám tin. Trong ấn tượng của bọn họ thì thần mộc này không thể phá hủy hay biến đổi, thậm chí không được khinh nhờn. Từng có nhiều người định luyện hóa thần mộc thành báu vật của riêng mình nhưng không ai thành công, tu vi mạnh cỡ nào cũng không được. Những người định luyện hóa thần mộc đều bị phản phệ dữ dội, chết thảm. Nhưng trước mắt, Tô Minh chỉ một cái là thần mộc thu nhỏ lại gấp đôi. Mọi người hoảng sợ như sét đánh ngang mày.

Người ngoài còn nhhư vậy càng đừng nói những cường giả chọn ở trong thần mộc, giờ đây họ biến sắc mặt, rõ ràng phát hiện thần mộc thu nhỏ nhưng người họ không hề thay đổi, động phủ của mọi người thu nhỏ gấp đôi. Những động phủ vốn không lớn giờ một người ngồi còn thấy chật.

Giờ phút này, tất cả tu sĩ ở trong thần mộc cùng biến sắc mặt, bay ra ngoài. Từng bóng người vọt ra khỏi thần mộc, trong đó có mấy người dù sống trong năm tháng thật lâu nhưng tính cách vẫn rất nóng nảy, khi vọt ra liền gầm lên. Nhưng thanh âm chỉ vang lên trong giây lát đã bị chữ nhỏ thứ hai phát ra từ môi Tô Minh chặn lại. Bọn họ ngậm miệng, tim rớt cái bịch.

– Nhỏ…

Giờ phút này, thần mộc to lớn lại run lên, chớp mắt thu nhỏ gấp đôi, trông nó không dài hơn mười vạn mét mà còn có vài vạn. Biến đổi lớn nhỏ này không khiến tu sĩ chết đi, dù sao hắn cho bọn họ có đủ thời gian.

Chương 1337: Lòng người không đủ

Các tu sĩ ở trong thần mộc giờ bềnh bồng quanh trời sao, nhìn thần mộc thu nhỏ lại còn có mấy vạn mét, sởn gai ốc, lòng tràn ngập kinh khủng. Bọn họ có thể tưởng tượng nếu cố chấp ở trong thần mộc thì chắc bây giờ đã bị động phủ ép người dẹp lép.

Mãi khi Tô Minh phát ra chữ nhỏ lần thứ ba, thần mộc cỡ mấy vạn mét lại run lên, mọi người con ngươi co rút. Thần mộc nhỏ nữa, không còn là thu nhỏ gấp đôi mà trong phút chốc từ mấy vạn mét biến thành mấy trăm mét. Đặc biệt là tay phải Tô Minh chộp hướng thần mộc mấy trăm mét, nó lao hướng hắn, trong quá trình lại biến nhỏ. Khi rơi vào tay Tô Minh, thần mộc đã thu nhỏ chỉ cỡ bàn tay.

Mấy vạn tu sĩ nhìn thấy tình cảnh này đều im lặng, lòng lạnh lẽo. Đặc biệt mấy tên lúc nãy còn nóng trong người giờ rung động không dám hó hé. Bọn họ cảm thấy thực lực trong tu hành là tất cả, Tô Minh lộ ra thực lực mạnh mẽ luyện hóa thần mộc trong nhiều năm qua không ai làm được. Người có thể làm chuyện như vậy thì mạnh cỡ nào, trong lòng mấy vạn cường giả xung quanh biết rất rõ, loại cường đại này đã vượt qua họ rất nhiều.

Trong thinh lặng, không biết ai là người thứ nhất chắp tay bái, những người khác lục tục cúi đầu, chắp tay Tô Minh, biểu tình cung kính từ tận đáy lòng.

Đây chính là thực lực, bọn họ trông thấy thực lực quyết định tất cả.

Trước khi chưa ngộ đạo thì Tô Minh có cùng suy nghĩ, nhưng hôm nay hắn hiểu rằng thực lực chỉ là phụ thuộc trên con đường cầu chân lý, vì khiến con đường này càng suôn sẻ mà diễn biến ra phụ trợ. Nó chỉ là phụ thuộc, vĩnh viễn không phải là gốc. Nếu lẫn lộn đầu đuôi thì suốt đời sẽ lạc lối trên đường cầu chân lý.

Tô Minh cúi đầu nhìn thần mộc trong lòng bàn tay. Thần mộc không như mọi người đã nghĩ, mấy năm qua không ai luyện hóa ra được là vì nó… thuộc về Diệt Sinh lão nhân. Cho nên trừ phi có thực lực như Diệt Sinh lão nhân, nếu không thì người ngoài căn bản không thể nào chiếm được nó. Lý do tại sao thần mộc bị Diệt Sinh lão nhân để ở đây chứ không mang theo thì Tô Minh không muốn nghĩ nhiều, hắn chỉ cảm thấy thứ này khá, dùng để thay đi bộ cho ngày nào bước vào thương mang. Thế là Tô Minh lấy thần mộc đi.

Khi Tô Minh nhìn thần mộc, hắn có thể tưởng tượng ra lỗ hổng cánh bươm bướm thứ bốn có lẽ do khúc gỗ to này đâm thủng.

Tô Minh nắm tay lại, cất đi thần mộc. Tô Minh nhìn các tu sĩ xung quanh chắp tay hướng mình, khẽ thở dài. Những người này thật vui vẻ, bởi vì bọn họ không biết sau ba trăm năm tai kiếp hủy diệt không thể tránh khỏi. Có lúc không biết là hạnh phúc.

Tô Minh lắc đầu, xoay người rời đi, hắn muốn làm việc cuối cùng tại Thiên Khuyết giới cánh cuối cùng này rồi sẽ rời khỏi.

Tô Minh nhấc chân đi trong trời sao, bước chân hắn hư vô nhưng trời sao dưới chân như biến nhỏ đi, đạp ra hai bước, hắn đã ở tinh cầu do mục đồng biến ra.

Tô Minh nhìn thấy trên tinh cầu có mục đồng, có ông lão áo tím, có thanh niên áo trắng, có bốn người lạ hắn chưa thấy qua.

Bảy người ngưng tụ vật truyền thừa rồi luôn ở lại thế giới tinh cầu đại biểu cho tốt đẹp này, không đi đâu nữa. Bọn họ muốn trải qua mấy trăm năm cuối cùng tại đây, nhìn phút cuối rực rỡ của thế giới này, chờ Tô Minh, đợi duy nhất còn lại của họ.

Trên tinh cầu, bên ngoài thành trì phồn hoa, dưới cây phong rơi rụng lá cây đỏ, Tô Minh đứng đó, sau lưng hắn là hoàng hôn, màu đỏ hòa cùng lá phong, không thấy chúng tranh nhau khoe sắc mà là ưu thương chẳng biết rơi về đâu.

Khi gió thu thổi, khi lá cây rụng, quay đầu lại có lẽ không thấy bóng dáng dưới cây phong, cũng không thấy hoàng hôn sau lưng người ấy.

Tô Minh nhìn mặt trời chiều hoàng hôn, trong thành trì còn sót chút ánh sáng và ngọn đèn leo lét, như nhìn toàn thế giới lên xuống.

Mãi khi mục đồng từ xa đi tới, bóng dáng ông lão áo tím, thanh niên áo trắng xuất hiện bên cạnh Tô Minh. Bọn họ không quấy rầy ánh mắt của hắn, biểu tình cung kính, yên lặng đứng một bên chờ đợi. Bốn người bạn của họ cũng đứng sang bên, cung kính chờ Tô Minh.

Tô Minh là hy vọng của họ, đối với bọn họ, cho dù ngày mai sẽ chết cũng không sao, chỉ cần đao của họ, cảm ngộ của họ có thể tiếp tục truyền thừa. Chỉ cần mạch của họ… không đứt!

Đây là tinh thần mà tu sĩ cấp thấp không hiểu, một số tu sĩ cao cấp cũng không cmả ngộ được cảnh giới này. Tu chân giới có nhiều tinh thần như vậy, có người như vậy để lại truyền thuyết, hy vọng cho hậu nhân, khiến trời sao này, trong thương mang này vẫn tồn tại người tu hành, bước trên đường tu chân.

Mặt trời lặn như trở thành thế giới bươm bướm Tang Tương, khi rơi xuống có lẽ ngày mai sẽ không mọc lên, như lá phong đỏ này một khi rơi rụng không thể trở về cây phong đã nhuộm hồng nó.

Oán phong đến quá nhanh, oán mùa biến đổi quá nhiều, oán mình… vì sao rơi.

Tô Minh thở dài, nhìn nhà nhà châm đèn khiến thành trì phía xa sáng rõ, nhìn bầu trời sắp biến thành đêm đen, dù hắn thích bóng đêm nhưng lúc này hắn thà rằng thời gian đứng lại.

Tô Minh khẽ nói:

– Các ngươi tới rồi.

Bảy người đứng cạnh Tô Minh lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, chắp tay, cúi đầu.

Không có người nói chuyện, lúc này không ai muốn nói gì, tất cả cúi đầu, không nói, cũng không cần nói.

Tô Minh thu lại ánh mắt nhìn thành trì phía xa, nhìn hướng mục đồng. Mục đồng nhìn Tô Minh, ánh mắt hai người giao nhau. Tô Minh thấy biểu tình bi thương, một tia hy vọng trên mặt mục đồng.

– Đạo của ngươi rất đặc biệt, khiến ta có cảm xúc sâu sắc, hệt như đạo hiệu của ngươi, Bán Bổ Tử. Có lẽ trong đạo của ngươi, khi ngươi mở to mắt thì tồn tại bổ vì ngươi, khi ngươi nhắm mắt lại, ngươi tồn tại vì bổ. Bán bổ, nửa bước.

Người mục đồng run lên, mắt bắn ra tia sáng, ngơ ngác nửa ngày sau chắp tay hướng Tô Minh, cúi đầu thật sâu.

– Đệ tử xin nghe.

Đây là từ khi mục đồng trở thành người mạnh nhất ở kỷ nguyên của mình, nhìn tai kiếp giáng xuống mà bản thân vẫn tồn tại, lần đầu tiên chắp lễ đệ tử, xưng mình là đệ tử.

Nói đệ tử này không phải là kiểu sư đồ, không phải xưng hô theo bối phận mà là tu trước sau, cảm tạ người thành đạt truyền dạy. Trên con đường cầu chân lý, Tô Minh đi xa hơn bọn họ, ngoái đầu điểm hóa nhận được sự tôn kính.

Tô Minh nhìn ông lão áo tím, chậm rãi nói:

– Đạo của ngươi tán loạn, hỗn tạp, ngưng tụ ra lực lượng cuộc đời mới dung hội quán thông, như vạn lưu quy tông, thành tựu lòng đại giả rộng rãi, thành biển, nhưng rốt cuộc vẫn không thể bao phủ niệm của mình.

Ông lão áo tím im lặng, hồi lâu sau cười cười, không nói chuyện, không cúi đầu.

– Còn ngươi… kiếm tu chí cực, rút kiếm thì ý giết người, cương không thể nhu. Ta tặng cho ngươi một câu, trời không phá trời, đất không vỡ đất, không phá không vỡ là kiếm chưa ra!

Khi Tô Minh dứt lời, thanh niên áo trắng lắng nghe, im lặng lùi mấy bước, ngẩng đầu nhìn hắn, chắp tay, cúi đầu:

– Đệ tử xin nghe.

Tô Minh nhìn hướng bốn người:

– Còn bốn ngươi, lúc trước ta chưa từng gặp, nhưng nếu đã quyết định thì Tô ta sẽ không xóa hy vọng của các ngươi đi. Nhưng ta không biết thế giới kia có tồn tại hay không.

Bốn người đều có đặc điểm riêng. Một người thân thể cực kỳ vạm vỡ, đứng tại chỗ hư vô vặn vẹo. Tô Minh lập tức nhận ra người này ức chế thân thể, nếu phóng toàn bộ tu vi thì chắc chắn sẽ thành người khổng lồ. Thậm chí trên trán người này mơ hồ có điểm sáng, hiển nhiên người đó có huyết mạch cổ thần. Thật ra tộc quần mỗi một kỷ nguyên đều có điểm giống nhau, gã đàn ông này là mạch cổ thần trong kỷ nguyên nào đó.

Bên cạnh gã là một nữ nhân, biểu tình đoan trang, nhưng Tô Minh thấy sau lưng cô có ảo ảnh, đó là một yêu vật có một sừng, toàn thân màu xanh.

Người khác không che giấu bản thể, đứng đó, toàn thân toát ra khói đen, đậm đặc mang theo tính ăn mòn cực mạnh, không thấy bộ dạng, chỉ thấy đôi mắt đỏ rực trong sương khói. Bản thể của gã không thoát khỏi mắt Tô Minh, đó là vật khổng lồ có hai sừng.

Người cuối cùng là người đàn ông trung niên, mặc áo xanh, trông tiên phong đạo cốt, rất là xuất trần. Tô Minh không xa lạ hơi thở này, thuộc về tiên giới hắn từng thấy.

Tô Minh liếc mắt nhìn bốn người, không lên tiếng. Khi trời tối sầm, Tô Minh giơ tay phải lên định vung thì mắt chợt lóe.

Tô Minh lẩm bẩm:

– Tới đúng lúc.

Tô Minh nhắm mắt lại, khi mở ra thì hồi phục như thường. Tô Minh vung tay phải, bầu trời ầm vang biến thành vòng xoáy to lớn.

Vòng xoáy xoay nhanh, khi con mắt thứ ba của Tô Minh mở ra, Đạo Thần ở bên trong cũng mở mắt. Đây là Tô Minh dùng ý chí Đạo Thần dẫn đào, đánh mở khe hở thế giới có lẽ tồn tại hoặc không.

Tô Minh lạnh nhạt nói:

– Hãy đưa truyền thừa của các ngươi vào trong.

Mục đồng biểu tình dứt khoát há to mồm, có một vật điêu khắc màu đen bay hướng vòng xoáy bầu trời.

Thanh niên áo trắng mắt chợt lóe, gã đưa ra thanh kiếm thường đeo sau lưng. Kiếm xuất hiện, vòng xoáy bầu trời rung động như sắp tạm dừng, có thể thấy kiếm ý mạnh cỡ nào.

Ông lão áo tím thì phất tay áo, trán mấp máy nứt ra, bên trong có một tinh thạch cỡ nắm tay bay ra, toát ra ánh sáng đen lao hướng bầu trời.

Bốn người kia thì đưa vật truyền thừa của mình ra, tổng cộng bảy thứ trong phút chốc bị hút vào vòng xoáy. Lúc này bỗng nhiên tinh thạch của ông lão áo tím dường như không chịu nổi xuất hiện vết nứt kêu răng rắc, rạn nứt ngày càng nhiều. Mặt ông lão áo tím không chút biến đổi, nhìn kỹ thì lão chỉ còn lại cái xác rỗng.

Khi mọi người biến sắc mặt, vòng xoáy sắp biến mất, tinh thạch đen vỡ ra, bên trong có một tiểu nhân vọt ra. Bộ dạng tiểu nhân giống hệt ông lão áo tím phát ra tiếng hét không cam lòng muốn xông vào vòng xoáy nhưng cuối cùng hình thần đều diệt, vỡ nát theo vòng xoay. Thân thể ông lão áo tím biến thành tro bụi tan trong thế gian.

Vòng xoáy biến thành con đường là Tô Minh mở ra vì mấy người mục đồng truyền tống vật truyền thừa đi, trừ vật phẩm ra không thể đưa vào thứ khác như là nguyên thần.

Lòng người luôn tham lam, có tu sĩ giống ông lão áo tím định mượn cơ hội này liều một phen. Nếu đã định trước sau mấy trăm năm sẽ chết thì thà liều bước vào thế giới có lẽ tồn tại. Nhưng vì ông lão áo tím lo Tô Minh không đồng ý cho nên mạo hiểm vàng thau lẫn lộn, trên thực tế hắn đã phát hiện rồi, bởi vậy lúc trước mới nói câu đó. Nguyên thần của ông lão áo tím bị tiêu diệt không phải do Tô Minh ra tay, tại vì lão không chịu nổi uy nhiếp khi xuyên qua con đường này nên mới hình thần đều diệt, hồn phi phách tán.

Mãi khi vòng xoáy trên trời tan biến, bầu trời trở lại như thường. Mục đồng biểu tình phức tạp ngoái đầu nhìn vị trí lúc trước ông lão áo tím đứng giờ trống rỗng, thân thể lão đã thành tro bụi theo gió. Chỉ có cây phong trong bóng đêm còn đang nở sắc đỏ hút hồn người, ẩn trong bóng đêm vẫn rực rỡ như vậy.

Mục đồng im lặng, thanh niên áo trắng biểu tình phức tạp. Bốn người đứng cạnh họ đã không có lời gì để nói, trong lòng họ có chút bi thương. Bọn họ hiểu ông lão áo tím chết không liên quan tới Tô Minh, là tự lão đi tìm chết. Nhưng loại kết cuộc này khiến bọn họ khó tránh khỏi cảm nhận tâm tình của ông lão áo tím khi lão có quyết tâm này. Thật ra mấy người họ cũng có cách nghĩ như vậy.

Tô Minh phất tay áo, nhìn mấy tu sĩ lần cuối:

– Nếu thế giới kia thật sự tồn tại, truyền thừa của các ngươi mang theo chúc phúc của ta có lẽ sẽ kéo dài ở phương xa.

Tô Minh xoay người nhấc chân đi hướng hư vô.

Đám người mục đồng cùng cúi gập đầu hướng Tô Minh, không cần nói lời cảm ơn, hắn không cần, đây là sự tôn trọng mấy người kia cố chấp truyền thừa.

Tô Minh rời đi, trong trời đêm, bên cạnh cây phong, mặt mục đồng dần lộ nụ cười. Nụ cười kia chẳng có một chút tâm kế, thật bình yên nhìn lên trời. Trong truyền thừa có sự chúc phúc, hy vọng của mục đồng, nó kỳ vọng con cháu của mình ở trong thế giới có lẽ tồn tại kia sẽ trưởng thành cảnh giới vượt qua nó.

Thanh niên áo trắng vuốt vỏ kiếm đã không còn kiếm, biểu tình tiêu sái. Thanh niên áo trắng biến kiếm của mình thành truyền thừa, dù kiếm vỡ vụn trong thế giới có lẽ tồn tại kia nhưng sẽ biến thành vô số kiếm sắc bén, chủ nhân mỗi thanh kiếm sẽ có thành tựu riêng. Thanh niên áo trắng không cần truyền nhân, gã chỉ cần đưa ý kiếm tu vào thế giới có lẽ tồn tại, một vài người có được kiếm của gã.

Bốn người khác yên lặng nhìn lên trời, biểu tình khác nhau nhưng cùng kỳ vọng. Bọn họ vĩnh viễn không biết trong thế giới có lẽ tồn tại kia truyền thừa của họ sẽ rực rỡ như thế nào.

Đáp án không quan trọng, quan trọng là bây giờ trong lòng họ không còn tiếc nuối.

Mục đồng nhìn mấy người khác, nói:

– Các vị đạo hữu, ba trăm năm cuối cùng này ta muốn ngủ say, không suy tư bất cứ chuyện gì, cho đến ngày đó.

Thanh niên áo trắng mỉm cười nói:

– Ta định đi ra ngoài, trong ba trăm năm này phải tranh thủ luyện một thanh kiếm mới.

Nụ cười kia lạnh lùng mà tiêu sái, nói rồi chắp tay với mọi người, nhấc chân đi vào hư vô.

Bốn người khác im lặng giây lát, chắp tay hướng mục đồng, biến thành bốn vệt đỏ bước vào hư không, biến mất trong trời sao.

Mãi khi mọi người đều rời đi, mục đồng khoanh chân ngồi dưới cây phong, nhìn thân cây, nhìn nhà nhà đốt đen sáng thành trì, khóe môi cong lên, chậm rãi nhắm mắt lại, ngủ say.

Gió thu thổi tới làm bay sợi tóc, lá thu rụng, đắp chăn cho mục đồng. Khi mục đồng nhắm mắt lại, thế giới dần mơ hồ cho đến cuối cùng hư ảo. Không biết qua bao lâu, khi mục đồng lại mở mắt ra, nó đã không ở dưới lá phong mà là giữa sườn núi, bầu trời không còn là đêm đen mà là buổi chiều. Sườn núi đầy cỏ xanh, đàn dê gặm cỏ, nó vẫn là mục đồng, chẳng qua bây giờ nó đã quên thân phận thật sự.

Mục đồng vỗ đầu mình, biểu tình ngưỡng mộ:

– Đã nằm mơ một giấc mộng…

Trong trời sao, Tô Minh bước ra một bước, không trung nơi hắn ở ầm ĩ tiếng động, như trang sách mở ra, lại đạp xuống, đã đi hết cánh thứ bốn, trở lại Thiên Hồ giới Ám Thần trận doanh.

Chương 1338: Tô Minh, ta rất muốn khóc

Thấy trời sao quen thuộc, Tô Minh không thấy Hạc trọc lông đâu, khẽ cười. Đã qua lâu như vậy, lấy tính cách của Hạc trọc lông chắc là chạy đi đâu chơi đùa rồi.

Tô Minh xoay người, tản ra ý chí, phát hiện chỗ Viêm Bùi Thần Hoàng ở. Bên cạnh Viêm Bùi Thần Hoàng có một nữ nhân tên gọi Tử Nhược, Tô Minh hơi trầm ngâm, vẫn nhấc chân bước ra.

Khu vực trung tâm Thiên Hồ giới, trong một tinh cầu, trên ngọn núi. Tử Nhược đứng đó, hơn một trăm năm đối với Tử Nhược có lẽ chỉ là một chớp mắt, nhưng hôm nay nét mặt của cô có vẻ thê lương.

Viêm Bùi Thần Hoàng đứng sau lưng Tử Nhược, biểu tình cay đắng, hé môi định nói gì nhưng nhìn bóng lưng của cô thì không nói nên lời.

Thật lâu sau, Viêm Bùi Thần Hoàng khẽ thở dài, chậm rãi nói:

– Ngươi nên biết, mấy năm nay xuất hiện tại Ám Thần và Nghịch Thánh, người đó không phải là hắn.

Người Tử Nhược run rẩy, mắt lộ ra hận thù:

– Tất nhiên ta biết không phải là hắn. Nhưng ta chính mắt thấy tộc nhân của mình chết trong tay người đó, bộ dạng của hắn, hơi thở của hắn. Ta nhìn thấy tộc nhân điên cuồng, oán khi, ta… có thể làm sao đây?

Viêm Bùi Thần Hoàng im lặng, gã không biết nên nói gì. Dù Viêm Bùi Thần Hoàng biết rõ người đó không phải là Tô Minh, gã là thần hoàng nhưng không thể khiến những tu sĩ bị oán khí xâm thực toàn thân, đã mất đi người thân, tộc quân tin vào cái gì. Dù là Viêm Bùi Thần Hoàng, nếu không phải quen Tô Minh thì khi trông thấy người kia cũng sẽ không dám tin.

Viêm Bùi Thần Hoàng thở dài nhìn Tử Nhược thê lương, không biết Tô Minh đứng sau lưng họ nghe thấy hết, nhíu mày.

Tô Minh nhíu mày, ý chí khuếch tán khắp Thiên Hồ tộc giới, tràn ngập các giới Ám Thần trận doanh, lan tràn tới Nghịch Thánh trận doanh, nhìn thấy một trăm tám mươi giới Nghịch Thánh.

Giờ phút này, các hình ảnh của từng giới như bức tranh hiện ra trong đầu Tô Minh. Hắn trông thấy tộc nhân Thiên Hồ tộc chết gần phân nửa, thấy các tộc quần Ám Thần trận doanh đều giống như vậy, bao gồm một trăm tám mươi giới trong Nghịch Thánh trận doanh. Rất nhiều tộc nhân các tộc hơn một trăm năm nay bị một người tên Tô Minh giết chóc tàn nhẫn.

Oán khí sâu, sát khí với Tô Minh mạnh mẽ. Hắn nhìn thấy mọi thứ, lặng im. Hiển nhiên đây là chuyện Diệt Sinh lão nhân tạo ra, nhưng Tô Minh không nghĩ ra lý do lão làm như vậy. Nói đến biết bao nhiêu người chết hơn một trăm năm nay, sau khi tai kiếp buông xuống thì họ vẫn sẽ bị tiêu trừ, làm như vậy trừ có được oán khí ra không còn thu hoạch gì khác.

– Oán khí…

Tô Minh nhíu chặt mày lát sau giãn ra. Nếu đã không nghĩ ra thì mặc kệ nó, chẳng qua ván đã đóng thuyền, có giải thích cũng vô ích.

Tô Minh biểu tình bình tĩnh, lòng bằng phẳng. Tô Minh chỉ cần biết chuyện này không phải do hắn làm là được, còn lại hắn không muốn quan tâm. Tô Minh nghĩ nếu chuyện này liên quan tới Diệt Sinh lão nhân thì rất có thể là do ba người áo đen bị lão phái đi Tam Hoang làm ra.

Nghĩ tới ba người áo đen, Tô Minh thở dài, không lộ mặt, không quấy rầy Viêm Bùi Thần Hoàng và Tử Nhược, đi hướng trời sao, đi vào hư vô. Chân đạp xuống, Tô Minh đã rời khỏi Ám Thần trận doanh, bước vào trời sao Nghịch Thánh trận doanh, đi hướng Hạc trọc lông đang ở.

Nghịch Thánh trận doanh, Lạc trần tiểu giới, đây là tiểu giới biên duyên tới gần Táng Thiên tộc giới, tên gọi là Lạc Trần, ở trong Nghịch Thánh trận doanh có địa vị thần thánh, bởi vì chỗ này cư ngụ một trong ba Nghịch Thánh, Phi Hoa Nghịch Thánh.

Trong Lạc Trần giới chỉ có một tu chân tinh, từ xa nhìn một mảnh xanh biếc, sông lớn biển rộng vòng quanh, tinh cầu tổng như thủy tinh tràn ngập sự mềm mại, cùng lúc đó không thiếu núi cao bàng bạc.

Trên tinh cầu, bên hồ nước có một gian nhà gỗ, xung quanh có mấy loài hoa tỏa hương thơm ngát, tràn ngập sức sống. Bên ngoài nhà gỗ có một bà già ngồi, một mình nhìn hồ nước, mặt nở nụ cười nhu hòa, dường như đang đếm ký ức, chìm trong năm tháng.

Cách không xa, bên kia hồ nước, Hạc trọc lông ngơ ngác nằm úp sấp, biến thành một tảng đá. Trăm năm qua Hạc trọc lông nhìn nhà gỗ, nhìn bà lão bên ngoài căn nhà, dường như nó có thể nhìn đến khi trời đất bị hủy diệt, không còn khung trời. Hạc trọc lông không biết tại sao phải nhìn, không hiểu vì sao cứ suy nghĩ vấn đề mỗi lần nhớ tới là tim nó đau nhức như bị xé rách.

Hạc trọc lông không suy nghĩ nữa, hơn trăm năm qua nó tìm ra một loại bình tĩnh khác trừ đi theo bên Tô Minh, loại bình tĩnh này khiến nó không còn say mê tinh thành, không cần suy nghĩ quá khứ không nhớ nổi. Thậm chí manh nha ý nghĩ cả đời cứ bình tĩnh làm bạn như thế này.

Mãi khi có một ngày, Tô Minh lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Hạc trọc lông, yên lặng ngồi cạnh nó. Tảng đá chậm rãi biến đổi, cuối cùng thành hình dạng ban đầu, Hạc trọc lông nhìn Tô Minh. Tô Minh nhìn lại Hạc trọc lông, hắn thấy mắt nó ngấn lệ. Là một thân hình hư ảo không có thực thể, nước mắt là xa xỉ, không thể nào chảy xuống, cho nên giọt lệ này là bi thương.

Hạc trọc lông thì thào:

– Tô Minh… ta rất muốn khóc.

Đây là lần đầu tiên Hạc trọc lông nói như vậy, Tô Minh nghe, lòng có chút khó chịu. Tô Minh nhìn Hạc trọc lông, đối với hắn thì nó không phải là vật nuôi, nó là bạn bè, thậm chí sánh ngang với Lôi Thần, Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Hổ Tử. Đó là loại hữu nghị như rượu lâu năm, theo năm tháng lắng động ngày càng nồng, mãi khi uống một hớp có thể say cười cả đời.

Tô Minh khẽ hỏi:

– Nàng là…

Hạc trọc lông thì thào:

– Hình như tên… Phi Hoa.

Hạc trọc lông ở đây nhìn hơn một trăm năm, không biết đối phương có phát hiện ra mình không, nó chỉ biết rất muốn nhìn mãi như vậy, rất, rất muốn. Giống như là từng có đoạn năm tháng Hạc trọc lông cũng từng nhìn một nữ nhân như vậy, lúc đó nó chú ý tới sau lưng có một đôi mắt đang nhìn mình. Dường như khi đó nó không phải là một con Hạc trọc lông, nó có thể biến đổi cơ thể, mặc dù Hạc trọc lông là hình dạng thường thấy nhất, nó đã quên bản thân thật sự. Đây là một loại bi thương, đau nhói. Quên đi hình dạng ban đầu của mình, quên tại sao biến thành Hạc trọc lông. Hạc trọc lông mơ hồ nhớ nó từng không phải như vậy mà là một tu sĩ.

Tô Minh im lặng một lúc sau nhìn Hạc trọc lông, khẽ nói:

– Chỗ của ta có thân thể ngươi, nếu muốn thì có thể dung hợp lại, sẽ khiến ngươi nhớ lại nhiều hơn.

Hạc trọc lông im lặng, lúc trước nó không chọn dung hợp cùng thân thể là vì có dự cảm nếu dung hợp thì sẽ thức tỉnh ký ức, nhưng phần ký ức khác sẽ bị tán đi. Loại lựa chọn này làm Hạc trọc lông phân vân.

Chương 1339: Chỉ Là Điêu Lan Tại

Cùng lúc đó trong lòng Hạc trọc lông, ở một góc bị đè nén vô số năm qua có một thanh âm thê lương rít gào. Thanh âm càng ngày càng to, như muốn ảnh hưởng tinh thần Hạc trọc lông.

– Hãy dung hợp thân thể tìm về ký ức của ngươi! Ngươi là Khổng Ma, là người mạnh nhất trong trời đất này, trong thế giới bươm bướm Tang Tương này, ngươi là… Khổng Ma! Thức tỉnh đi Khổng Ma, thức tỉnh chính ngươi, là Diệt Sinh lão nhân khiến cơ thể ngươi vỡ nát, là đấu với Diệt Sinh lão nhân xong ngươi mới mất đi bản thân. Thức tỉnh đi, lại tìm Diệt Sinh lão nhân đấu một trận!

Mắt Hạc trọc lông đầy tơ máu, gầm gừ:

– Cút đi, cút cho Hạc gia gia!

Hạc trọc lông đè nén thanh âm trong tinh thần ngày càng mãnh liệt, ngẩng đầu nhìn Tô Minh.

– Ta không muốn trở thành Khổng Ma.

Người Hạc trọc lông khẽ run, nó ngoái đầu nhìn bà gia ngoài nhà gỗ bên hồ nước.

Bà già ngẩng đầu lên, dường như hai ánh mắt giao nhau.

Mắt Hạc trọc lông chảy lệ tí tách, tan biến.

Hạc trọc lông vụt xoay người:

– Đi, chúng ta đi, chết tiệt, ta vẫn chưa sưa tầm nhiều tinh thạch!

Hạc trọc lông biến thành cầu vồng lao đi, Tô Minh yên lặng nhìn nó. Tô Minh cảm nhận được Hạc trọc lông bi thương, phức tạp, ngoái đầu nhìn lại bà già. Tô Minh thấy mắt bà già ngấn lệ.

Tô Minh khẽ thở dài, giơ tay phải chỉ hướng bà già ở phía xa, trán bà ta xuất hiện một vòng xoáy, bên trong có ảo ảnh Ngũ Diện Thần Thú dữ tợn lao vọt ra, biến thành cầu vồng rơi vào tay Tô Minh.

Tô Minh lắc đầu, xoay người rời đi.

Trước khi đi, Tô Minh để lại câu nói:

– Giải nguyền rủa của ngươi, hồi phục tu vi của ngươi.

Thanh âm vang vọng bên tai bà già dần hồi phục khuôn mặt thiếu nữ.

Thiếu nữ ngơ ngác nhìn bên kia bờ hồ, nơi Hạc trọc lông thường ở trăm năm qua, cô không để ý nguyền rủa đã tan biến, không quan tâm khuôn mặt thay đổi. Trăm năm qua… làm sao cô không biết người cô đợi chờ luôn ở đó, yên lặng nhìn cô. Dù người kia đã biến đổi hình dáng nhưng cô không quên cảm giác kia, sẽ không quên mình chờ đợi nhiều năm qua. Cô không mong chờ xa vời đối phương đi tới trước mặt mình, cách hồ làm bạn trăm năm đã làm cô rất thỏa mãn rồi.

Đây là trăm năm ấm áp nhất từ khi Phi Hoa trở thành bất khả ngôn.

Thiếu nữ khẽ thở dài, cúi đầu, giơ tay phải lên, có một quyển tranh cổ mở ra trước mặt cô.

Tờ giấy đã khô vàng, có dấu vết năm tháng nhưng không thể che đậy hình ảnh một Thiếu niên đắc ý đầy sức sống đứng cạnh hai nữ nhân, nụ cười thật rạng rỡ và một chút xấu xa.

Thiếu nữ khẽ thì thầm:

– Chỉ là điêu lan tại…

Thiếu nữ nhìn Thiếu niên trong tranh, dần khép mi mắt.

Tô Minh rời đi.

Tô Minh mang theo Hạc trọc lông trở lại lỗ hổng Tam Hoang, bước vào, về thế giới Tam Hoang.

Trời sao quen thuộc, hơi thở quen thuộc, Đạo Thần quen thuộc.

Tất cả nơi đây đều quá quen thuộc với Tô Minh, chỗ này là nhà của hắn, Cửu Phong vẫn huy hoàng, phát triển hơn trăm năm khiến Cửu Phong trở thành kinh thiên. Kẻ xâm nhập Ám Thần, Nghịch Thánh từ nhiều năm trước bởi vì ba người áo đen biến thành Tô Minh giết chóc mà quay về giới của họ, sau đó không còn ai quay lại.

Bốn chân giới Tam Hoang khó được bình tĩnh, tu sĩ còn sống sót tự hồi phục lại, bốn chân giới đã trở lại như xưa. Nhưng có nhiều người không biết tai kiếp sắp đến, nhiều người không hiểu sau mấy trăm năm họ sẽ không còn.

Bên ngoài trận Thiên Hương, bên ngoài Thiên Hương đã biến mất, Tô Minh đứng đó, yên lặng nhìn chốn này. Thật lâu sau Tô Minh xoay người, mang theo Hạc trọc lông vẫn có chút ủ rũ đi tới bên ngoài sơn môn Cửu Phong, nhìn trời sao trông rất bình tĩnh. Nơi này bình tĩnh, yên tĩnh, dường như trời sao biến thành hồ nước không gợn sóng, không thấy mặt hồ lăn tăn sóng gợn. Tô Minh đứng ở đây thật lâu.

Tô Minh nhìn Hạc trọc lông:

– Ta muốn gặp hai người cũ.

Hạc trọc lông gật đầu nhìn Cửu Phong.

Hạc trọc lông buồn bã nói:

– Ta nhớ Minh Long, hẹn gặp lại ở Cửu Phong.

Hạc trọc lông xoay người rời đi.

Hạc trọc lông biến mất, Tô Minh nhìn trời sao bình tĩnh, khẽ thở dài. Tô Minh phát hiện từ khi hắn thức tỉnh khỏi cảm ngộ đạo nhai, dường như tiếng thở dài trăm năm qua trút hết vào mấy ngày nay. Biểu tình Tô Minh phức tạp tiến tới trước, một bước đạp xuống, trời sao vặn vẹo. Khi tất cả trở lại như thường thì Tô Minh đã bước vào trời sao khác, một trời sao do ý chí Đạo Thần vặn vẹo, cách ly ra.

Khoảnh khắc Tô Minh bước vào nơi này, có ba người áo đen ở trong trời sao khoanh chân ngồi vụt ngẩng đầu.

Ba người áo đen là trong bốn sứ giả, theo lệnh của Diệt Sinh lão nhân đã sớm giáng xuống Tam Hoang. Khi Tô Minh ở tinh cầu của mục đồng, dưới cây phong thi triển thần thông, lúc đó hắn nhắm mắt nhìnn hư bình thường nhưng thật ra khi đó hắn đã xuất hiện tại đây, không thi triển thuật pháp kinh người gì, chỉ vặn vẹo mảnh trời sao này vây khốn ba người áo đen.

Bây giờ Tô Minh bước vào, ba người áo đen nhìn hướng hắn, đứng dậy, hắn xuất hiện trước mặt bọn họ.

Tô Minh xuất hiện ở trước mặt mỗi một người áo đen, bởi vì trong trời sao bị ý chí của Tô Minh vặn vẹo nhìn như ba người áo đen đứng chung một chỗ nhưng thật ra bọn họ không thấy đối phương, giống như là thế giới bị chia làm ba tầng, mỗi tầng giam giữ một người. Tô Minh đến, biến thành ba bóng người, mỗi tầng một người.

Trong tầng trời sao thứ nhất, người áo đen thân hình to lớn vạm vỡ nhìn Tô Minh xuất hiện trước mặt mình, hừ lạnh một tiêng,s thanh âm chất chứa bá đạo, khi truyền ra như khiến trời sao run lên.

Tô Minh nhìn thân hình vạm vỡ, chắp tay, khẽ thở dài nói:

– Tô Minh Man Thần đời thứ bốn bái kiến Man Thần đời thứ nhất, Liệt Sơn Tu tiền bối.

Khi Tô Minh lên tiếng thì người áo đen cao to im lặng giây lát sau lấy xuống mũ trùm đầu lộ ra gương mặt anh tuấn bất phàm, khuôn mặt có tang thương, thô kệch, chính là Liệt Sơn Tu.

Liệt Sơn Tu nhìn Tô Minh, biểu tình phức tạp, nhưng lý trí của gã tỉnh táo hệt như Tố Minh lão tổ, không hề bị khống chế tinh thần.

Hai người ánh mắt giao nhau thật lâu sau Liệt Sơn Tu khàn giọng nói:

– Năm đó ngươi không nên từ chối trở thành đệ ngũ sử.

Trong thanh âm mang theo uy nghiêm không tha nghi ngờ, có sự bá đạo trong tính cách của gã.

Người từng là Man Thần đời thứ nhất của Man tộc, dẫn theo Man tộc vùng lên, sáng tạo quốc gia Man tộc, thậm chí từng đấu với tiên tộc, thành tựu bá nghiệp khoáng thế, sáng lập ra Man Thần ca.

Giờ phút này, người đàn ông đứng trước mặt Tô Minh, một câu đơn giản dường như quy tắc trời sao phải thay đổi.

-Ngươi không nên đối địch với chủ công Diệt Sinh. Ngươi không hiểu đạo của hắn, nhưng nếu ngươi thừa nhận ta là Man Thần của Man tộc thì hãy theo ta đi gặp chủ công, ngươi sẽ hiểu đạo của hắn mới là đạo mà chúng sinh chúng ta muốn truy tìm.

Chương 1340: Thiền Tà Cười Nói Diệt Sinh Khởi

Liệt Sơn Tu quay đầu nhìn hư vô, dù không thấy Cửu Phong nhưng gã mơ hồ cảm giác chỗ đó tồn tại rất nhiều huyết mạch Man tộc.

– Chúng ta không phải là kẻ địch, đi đi, cùng ta gặp chủ công Diệt Sinh một lần.

Tô Minh nhìn Liệt Sơn Tu, từ từ hỏi:

– Đạo của hắn là gì?

Liệt Sơn Tu nhìn Tô Minh, lập tức đáp:

– Là khung trời sắp hủy diệt, là Tang Tương nhất định diệt vong, là trước khi diệt vong để lại một đường sự sống cho chúng sinh. Nếu bắt được đường sống này thì dù là Man tộc hay tộc khác đều có thể tiếp tục tồn tại trong người một Tang Tương khác!

Tô Minh nhìn Liệt Sơn Tu, khẽ hỏi:

– Bao gồm… dùng bộ dạng của ta, lấy tên của ta dấy lên gió tanh mưa máu trong Ám Thần, Nghịch Thánh, đó cũng là vì một đường sống sao?

Liệt Sơn Tu im lặng, ba giây sau ánh mắt kiên quyết nói:

– Đúng vậy.

Tô Minh lạnh nhạt nói:

– Đạo của hắn sai rồi.

– Chúng sinh có một đường sống, nếu thật sự có….

Tô Minh không nói tiếp.

Mắt Liệt Sơn Tu chợt lóe tia sáng, chậm rãi nói:

– Sai cũng tốt, đúng cũng được, ngươi thừa nhận cũng thế, không thừa nhận thì tùy, nếu ngươi trở thành người ngăn cản một đường sống này thì… dù ngươi là ai đều sẽ là kẻ địch của Liệt Sơn Tu ta.

Người Liệt Sơn Tu bùng phát ra khí thế mạnh mẽ.

Tô Minh nhìn Liệt Sơn Tu, nói:

– Ngươi không phải là đối thủ của ta.

Mặc kệ khí thế trên người Liệt Sơn Tu kinh khủng cỡ nào, ở trong mắt Tô Minh nó yếu ớt như ngọn nến leo lét phất tay dập tắt.

Liệt Sơn Tu nhắm mắt lại, khi mở ra đã đốt cháy chiến ý, lắc người, chớp mắt tới gần Tô Minh. Liệt Sơn Tu giơ nắm đấm tay trái cách không đấm hướng Tô Minh. Cú đấm đánh xuống, trời sao ầm vang, hư vô vặn vẹo như biến trời sao thành biển cả, sóng dâng trào lao hướng Tô Minh, muốn nhấn chìm hắn.

Tô Minh không nhúc nhích, mặc kệ trời sao vặn vẹo tới gần. Khoảnh khắc sóng sắp đụng vào người thì cơ thể Tô Minh như trở thành trong suốt, không có gì thay đổi.

Con ngươi Liệt Sơn Tu co rút, lại lắc người, phút chốc xuất hiện bên tay phải Tô Minh. Tay trái co lại vọt hướng Tô Minh, bàn tay xuyên thấu thân thể hắn, chỉ đụng tới hư ảo. Tô Minh rõ ràng đứng trước mặt Liệt Sơn Tu, là chân thật nhưng biến hư ảo trước thuật pháp thần thông của gã.

Tô Minh nhắm mắt lại rồi mở ra, khẽ nói:

– Đạo của hắn… cũng được, nếu ngươi kiên trì theo đạo của hắn, kiên trì có một đường sống, vậy ta có thể cho ngươi rời đi, có thể cho ngươi đi theo Diệt Sinh lão nhân, truy tìm đạo của hắn. Sau ba trăm năm, nhìn xem rốt cuộc ngươi và ta, ai sai.

Biểu tình Tô Minh lộ ra mệt mỏi, giơ tay phải lên vung một cái, trong trời sao gần đó xuất hiện hố đen vòng xoáy, nó đi thông Thiên Khuyết giới cánh thứ bốn. Tô Minh mệt mỏi rồi, lòng mệt, người mệt, tất cả đều mệt mỏi. Tô Minh nhìn Liệt Sơn Tu cố chấp, nhìn người này rõ ràng không phải kẻ địch nhưng hôm nay ra tay với hắn. Tất cả làm Tô Minh cực kỳ mệt mỏi, hắn vẫn nhớ lúc xưa trên Hắc Mặc tinh, trên vách núi Liệt Sơn Tu rời đi, hắn cảm ngộ tia do dự từ gã.

Giờ phút này, rốt cuộc Tô Minh đã hiểu Liệt Sơn Tu chần chờ cái gì, là do dự về đạo của Diệt Sinh lão nhân. Khi Liệt Sơn Tu lựa chọn rời đi, có lẽ sâu trong lòng gã đã tin tưởng Diệt Sinh lão nhân.

Liệt Sơn Tu ngừng lại, yên lặng thu tay phải, phức tạp nhìn Tô Minh, xoay người đi hướng vòng xoáy. Trong lòng Liệt Sơn Tu đâu muốn xuống tay với Tô Minh, nhưng gã tin tưởng lựa chọn của Diệt Sinh lão nhân là chính xác, bởi vậy gã… không thể không ra tay.

Giây phút bước vào vòng xoáy, Liệt Sơn Tu ngừng bước, không quay đầu lại, chậm rãi nói:

– Ngươi làm việc không có gì phải hổ thẹn, Man Thần của Man tộc, thấy ngươi trưởng thành đến bây giờ, ta rất vui. Nếu sau ba trăm năm chứng minh ta đã sai…

Liệt Sơn Tu im lặng, không nói tiếp, nhấc chân đi vào vòng xoáy, biến mất. Cùng biến mất còn có tầng trời sao này và Tô Minh.

Trong tầng trời sao thứ hai, Tô Minh khoanh chân ngồi trước mặt một người áo đen, mũ trùm đầu đã giở ra lộ một khuôn mặt hiền hòa, nét mặt vui mừng, hiền từ của trưởng bối với vãn bối. Nụ cười kia thật vui mừng, trong đời Tô Minh trừ A Công ra chỉ có Thiên Tà Tử mới có nụ cười đó.

Thiên Tà Tử mỉm cười nhìn Tô Minh, cảm thán rằng:

– Đã lớn lên rồi, không phải là thằng nhóc năm xưa ta mang đi khỏi Hàm Sơn thành.

Tô Minh ngơ ngác nhìn Thiên Tà Tử, nhìn sư phụ thật sự trong đời hắn. Là ông lão trước mắt này dạy hắn tĩnh tâm, là ông khiến hắn cảm nhận được tâm biến, nếu không có tâm biến thì thành tựu bây giờ của hắn tuyệt đối không phải là đẳng cấp như vậy. Là ông khiến Tô Minh cảm nhận mái nhà ấm áp, ông mang hắn đi nhìn cái gì là cường giả, ông mang hắn đi Vu tộc, nói cho hắn cái gì gọi là săn giết. Cuối cùng khi Tô Minh mất tích ở Vu tộc, ông nhiều lần bước vào đó tìm kiếm cho đến khi… mất tích.

Không còn Thiên Tà Tử thì Cửu Phong không hoàn chỉnh, không còn ông, mấy sư huynh đệ Tô Minh luôn đau nhói tim.

Tô Minh nhìn Thiên Tà Tử, nghĩ tới trong thần nguyên tinh hải, một đường tìm Thiên Tà Tử, cho đến Đệ Ngũ Hải, tới giây phút cuối, Tô Minh mới hiểu thì ra Thiên Tà Tử ở đó nhưng hắn không phát hiện.

Mắt Tô Minh ướt nước thì thào:

– Sư phụ…

Thiên Tà Tử cười nói:Trước kia mình chỉ là dân IT sau đó theo quy luật huyền bí nào khiến mình trở thành người có Căn Số trở thành Kẻ Gác Cửa Điện Âm. …!

– Oán ta không đi tìm các ngươi sao? Ta biết Đại sư huynh của ngươi đã có thể tự đương đầu một phía, Nhị sư huynh của ngươi cần tôi luyện nhiều, còn về Hổ Tử… hắn còn nhỏ, nhưng tiềm lực lớn hơn Đại sư huynh, Nhị sư huynh của ngươi. Nhưng nếu không sửa đổi tính tình cứng rắn thì cuộc đời khó thể thành tựu. Chỉ có ngươi, vi sư không dự doán được thành tựu của ngươi. Khi ta từ chỗ Diệt Sinh lão nhân biến ngươi trở thành mạnh nhất bản kỷ thì vi sư rất vui. Ta còn nhó khi đó thầm tranh luận với Liệt Sơn Tu là ngươi thuộc về Man tộc hay Cửu Phong của ta. Ta có thể thấy ra hắn cũng rất mừng, mừng vì Man tộc có thể xuất hiện cường giả như vậy.

Biểu tình của Thiên Tà Tử hiền lành, vui mừng, không chút giả dối.

Tô Minh đã trưởng thành, tâm trí của hắn cao xa, tinh thần rộng hơn cả trời sao, đó là ám mà trời đêm không thể che đậy. Nhưng chỉ khi ở trước mặt A Công, Thiên Tà Tử thì Tô Minh như trở lại khi xưa, hắn vẫn là đứa con nít ở Ô Sơn, là tiểu sư đệ nhỏ nhất Cửu Phong.

Thiên Tà Tử khẽ nói:

– Đạo của Diệt Sinh lão nhân không chính xác như Liệt Sơn Tu đã nói, hắn cũng không quá chắc chắn đạo Diệt Sinh có thành công hay không.

Vẻ mặt Tô Minh không có gì ngoài ý muốn. Thiên Tà Tử có thể cảm giác lời Liệt Sơn Tu nói, lúc trước khi hắn thấy Thiên Tà Tử thì đã hiểu ra. Khác với Liệt Sơn Tu, khí thế trên người Thiên Tà Tử không mãnh liệt nhưng cảm giác quái dị dù là Tô Minh cũng phải thận trọng, dù sao là Thiên Tà Tử sáng tạo ra tâm biến.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 6 ngày trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 6 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 1 tuần trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin