Cầu Ma Audio Podcast
Tập 267 [Chương 1331 đến 1335]
❮ sautiếp ❯Chương 1331: Cần một sai lầm
Nghịch Thánh trận doanh, ba người áo đen biến thành nhiều phân thân bộ dạng giống như Tô Minh dấy lên các cuộc giết chóc, oán khí. Giới nơi ba nghịch thánh của Nghịch Thánh trận doanh ở, Huyền Lâu biến thành bãi nước đen.
Phi Hoa mở mắt ra, bên trong chất chứa cay đắng. Không cần sờ mặt Phi Hoa cũng cảm nhận được sự sống sắp tắt, tuy nhiên còn thời gian ngàn năm. Phi Hoa đã không còn dung nhan ngày xưa, mặt già nua, mái tóc hoa râm, tựa như cô bị rút đi nhiều sinh mệnh, héo úa thành bà già. Phi Hoa thở dài, không có gì lưu luyến, tính cách bình tĩnh khiến cô chấp nhận sự thật. Tính kế cường giả Tam Hoang mà mình chưa từng gặp mặt, dù Phi Hoa không tán đồng nhưng hai người kia đã đồng ý thì cô đành nhận việc này.
Giờ phút này, Phi Hoa chậm rãi đứng dậy, nhìn Tiêu Tùng ở tế đàn khác mở mắt ra, bộ dạng không còn điển trai, cũng không già nua như cô mà trở thành như thây khô, héo tàn như đã mục rửa, như bị chôn trong quan tài mấy tháng giờ mới bò ra. Mùi tanh hôi lan tràn, sau đó là tiếng gào cực kỳ thê lương của Tiêu Tùng trong trời đất. Tiêu Tùng cảm giác khắp người đau nhức như có mấy con sâu đang cắn xé, chui vào, linh hồn cũng vậy. Đau nhức ăn mòn tu vi của Tiêu Tùng, ý thức chìm trong hỗn loạn, gã sắp phát điên.
Tiêu Tùng rú lên, bay lên, mang theo hồi âm thê lương lao đi xa.
– Đau… Đâu!
Thanh âm của Tiêu Tùng dần trở thành dư âm biến mất.
Phi Hoa im lặng cúi đầu, lần này ba người hoàn toàn thua. Huyền Lâu chết, Tiêu Tùng bị khùng, bản thân Phi Hoa thì mất đi tuổi xuân, dù tu vi không thay đổi nhiều nhưng sinh mệnh chỉ còn lại ngàn năm. Tất cả cuối cùng hóa thành tiếng thở dài. Phi Hoa nhìn xung quanh, đi hướng hư vô. Cô mệt rồi, muốn ở quê hương yên lặng đi đến cuối đời.
– Có lẽ ta không chờ hắn được rồi, mà hắn vốn không để ý tới ta, hắn chỉ để ý tỷ tỷ…
Phi Hoa cay đắng lắc đầu đi xa.
Khi Phi Hoa đi xa, trong Ám Thần trận doanh, hạc trọc lông đang đắc ý răn dạy Viêm Bùi Thần Hoàng, xen vào tự khoe mình. Viêm Bùi thần hoàng không yên lòng, thỉnh thoảng liếc Tử Nhược đứng ngây người gần đó, thầm đoán trong mộ của Diệt Sinh lão nhân đã xảy ra chuyện gì.
Hạc trọc lông đang huyên thuyên chợt cảm giác tim nhói đau, ngừng nói chuyện, ngẩng đầu, mờ mịt nhìn trời sao. Ánh mắt hạc trọc lông mơ mang nhìn hướng Nghịch Thánh trận doanh. Trong đầu hạc trọc lông mơ hồ xuất hiện một hình ảnh, trong đó có một nữ nhân, cô mỉm cười nhìn thanh niên tuấn tú bên cạnh mình, hai người nhìn nhau không chú ý thấy phương xa có một con hạc đen nhìn chằm chằm thanh niên lộ biểu tình ghen tỵ. Bên cạnh hạc đen có một thiếu nữ đứng, tay cô nhẹ vuốt lông chim hạc đen, vẻ mặt ngây thơ.
Hình ảnh nhiễu loạn lòng hạc trọc lông, nó bản năng giơ vuốt cào mặt, quẫy người. Hình ảnh trong đầu làm hạc trọc lông đau nhói biến mất, nó chợt cảm thấy không còn tâm tình nói chuyện với Viêm Bùi Thần Hoàng. Hạc trọc lông có xúc động muốn đi Nghịch Thánh trận doanh một chuyến, nó không biết đi làm cái gì nhưng xúc động ngày càng mãnh liệt, cho đến cuối cùng nó lắc người. Trong ánh mắt ngơ ngác của Viêm Bùi Thần Hoàng, hạc trọc lông hóa thành cầu vồng lao hướng trời sao.\
Ở Đậy mọi thứ đều do Ngự Kiếm Học được trong quá trình làm kẻ gác cửa điện âm nhé…! Đôi khi là nhìn ,thấy,nghe sau đó đôi chứng gì đã học rùi mới viết nhé …!
Cánh thứ bốn của Tang Tương, Thiên Khuyết giới trong miệng Mục Đồng, đó là cái tên trực quan, có lẽ mọi người thấy bầu trời không bị khuyết nhưng ở nơi họ không thấy, họ biết rằng nó tồn tại một lỗ hổng. Nếu so sánh trời sao là bầu trời thì đó đúng là trời đã khuyết.
Tô Minh dựa theo lúc trước dùng ý chí trông thấy đại địa, cất bước đi trong trời sao hướng tới Thiên Khuyết giới. Tô Minh không thèm nhìn trời sao xa lạ này, dù nơi đây cũng là thế giới Tang Tương nhưng không phải quê hương của hắn. Chờ khi tìm được đám Thiên Tà Tử thì Tô Minh sẽ không ở lại đây nữa, Ám Thần, Nghịch Thánh cũng thế, hắn sẽ về quê, về tông môn Cửu Phong, ở đó trải qua mấy trăm năm cuối cùng, phòng ngừa hình ảnh trong Thiên Hương trận biến thành sự thật.
– Diệt Sinh lão nhân, ta cần khiến lão phạm một sai lầm trí mạng, chỉ cần xuất hiện sai lầm thì mặc kệ kế hoạch cuối cùng của lão là gì, sai lầm là một cái bẫy. Nếu lão không có sai lầm thì ta sẽ tạo ra cho lão!
Tô Minh bình tĩnh đi tới, đã thói quen bên người vang tiếng nổ. Trông tốc độ của Tô Minh không nhanh nhưng lấy tu vi như hắn không lâu sau đã đến nơi Mục Đồng nói, bên cạnh lỗ hổng thương mang mà ý chí của hắn từng thấy. Nhìn từ xa thì dấu vết lỗ hổng bị xé rách, vị trí mép bất quy tắc, bên ngoài là một mảnh thương mang. Màu thương mang là sắc xám, giới hạn, có sương trắng mỏng manh cuồn cuộn như che giấu bí ẩn.
Càng tới gần chỗ này thì hơi thở thương mang càng đậm đặc, nếu là tu sĩ bình thường hiện tại tu vi đã bị quấy nhiễu mạnh, chỉ có cường giả như Mục Đồng mới có thể cố chống bước vào thương mang nhìn thế giới bên ngoài.
Tô Minh biểu tình bình tĩnh từng bước một tới gần lỗ hổng này, đứng đó. Tô Minh thấy bên ngoài thương mang, im lặng. Dựa theo lời Mục Đồng nói thì thuyền cổ giấu tại đây, có thể tưởng tượng có lẽ hiện tại Diệt Sinh lão nhân đang nhìn hắn.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
– Không muốn gặp ta sao?
– Hoặc là cho rằng còn chưa đến lúc đối mặt?
Tô Minh xoay người, đưa lưng với lỗ hổng nhìn hư không.
Giờ phút này, trong hư vô, trên thuyền cổ tàng hình, Diệt Sinh lão nhân khoanh chân ngồi, đang nhìn Tô Minh. Hai người cách thế giới khác biệt ánh mắt giao nhau.
Tô Minh chậm rãi nói:
– Nếu ngươi đã không muốn lộ mặt thì Tô ta cũng không bắt buộc.
Thanh âm không lấn át tiếng nổ mà như dung nhập vào, khiến người nghe mơ hồ.
– Nhưng…
Tô Minh nâng tay phải lên, cúi đầu nhìn chỉ tay. Tay phải co lại thành nắm đấm, chậm rãi duỗi hướng hư không.
Ấn một cái, tiếng nổ vĩnh viễn vang vọng trong phút chốc hoàn toàn tĩnh lặng, thanh âm cả thế giới biến mất. Loại tình huống này kéo dài khoảng ba giây, sau đó mọi thứ trở về như thường, giống như là tình cảnh vừa nãy chưa từng xảy ra.
Tô Minh thu tay lại, không mở miệng nói câu gì, xoay người bước hướng thương mang. Mục đích Tô Minh đến đây là vì Diệt Sinh lão nhân nhưng nếu lão đã giấu đi tức là không muốn gặp mặt nhau, vậy thì hắn phải đi hướng mục tiêu khác, đó là thử xem cái gọi là thương mang, nơi Tang Tương bay múa rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm, nguy cơ. Tô Minh muốn tự mình cảm nhận, hắn muốn ở bên ngoài nhìn con Tang Tương mà hắn đang ở.
Tô Minh nhấc chân biến thành cầu vồng, ôm quyết tâm đến gần lỗ hổng, lắc người. Lần đầu tiên trong đời Tô Minh lao ra khỏi thế giới Tang Tương, bước vào thương mang.
Giây phút này đối với Tô Minh là sự xao động tâm hồn tĩnh lặng, cảm giác rất khó tả, đó là vượt trội, thăng hoa, bước vào lĩnh vực xa lạ. Dù sao cảm nhận từ thần thông năm tháng khác với chân chính chạm vào.
Khi Tô Minh bước vào thương mang, Diệt Sinh lão nhân ở trên thuyền cổ tàng hình bên cạnh lỗ hổng mắt chợt lóe, cúi đầu, lão thấy rõ đầu thuyền vốn có một tấm bia gỗ giờ có một dấu tay rõ ràng. Dấu tay cực kỳ rõ ràng, nhưng nhìn kỹ lại không thấy rõ chỉ tay nhưng đối với Diệt Sinh lão nhân thì lão lập tức cảm nhận được sát khí từ dấu tay. Sát khí đậm đặc gần như thực chất, toát ra uy hiếp mãnh liệt, dù là Diệt Sinh lão nhân cũng không thể không để ý, bởi vì Tô Minh đã hiểu ra đẳng cấp có thể gây uy hiếp cho lão.
Chỉ là một dấu tay, không nói tới bên trong chứa cái gì đủ nói lên một vấn đề, không phải Tô Minh không tìm thấy thuyền cổ tàng hình này. Cộng thêm trong dấu tay ẩn chứa uy hiếp, toát ra hơi thở cường đại, mọi thứ dung hợp lại hình thành một lời nói vô hình. Câu nói vô hình là tín hiệu chỉ có thể cảm nhận.
Diệt Sinh lão nhân thì thào, khóe môi cong lên nụ cười lạnh:
– Đừng chọc vào ngươi sao?
– Sinh mệnh chỉ sống một nửa thời đại nhất kỷ quả nhiên ngu xuẩn, dù tu vi đạt đến loại trình độ này nhưng tâm trí vẫn không trưởng thành. Loại uy hiếp này hữu dụng không? Nếu bởi vì uy hiếp của ngươi mà thật sự không gây sự với ngươi, chuyện này trừ buồn cười ra không có gì khác. Hơn nữa nói ngươi ngu xuẩn là bởi vì dấu tay này, Tô Minh, ngươi tương đương với tặng cho ta thanh kiếm giết ngươi.
Diệt Sinh lão nhân nhìn dấu tay, khóe môi nhếch lên, vung tay phải. Dấu tay mơ hồ bị xua tan, lộ ra chỉ tay hoàn chỉnh, rõ ràng của Tô Minh.
– Có chỉ tay này thì không cần máu của ngươi nữa.
Mắt Diệt Sinh lão nhân lóe tia sáng âm u, lão có cách riêng kiểm nghiệm chỉ tay này có phải là thật hay không.
Chương 1332: Thương mang
Thương mang.
Thương là màu bầu trời, mang có nghĩa là bao la vô biên. Hai chữ này hợp cùng một chỗ ý nói bầu trời vô tận.
Thiên, trời sao là thiên, khung trời là thiên, hư vô có thể xem như là thiên, bao gồm một mảnh thương mang xuất hiện ở bên ngoài lỗ hổng.
Tô Minh không biết chỗ này lớn cỡ nào, hắn tin tưởng dù là thanh niên áo đen ở trên la bàn cũng không biết thương mang này xa bao nhiêu. Nơi này khác với trời sao, khi Tô Minh bước ra khỏi thế giới Tang Tương liền cảm giác thân thể biến nặng, như có ngọn núi to đè người. Núi nặng nề làm người ta khó thở, không thích ứng. Tay chân Tô Minh như bị buộc xiềng xích vô hình, cứng ngắc giơ lên. Xung quanh có sương mỏng, Tô Minh cảm nhận sự nguy hiểm bên trong, dường như sương có thể nuốt sự sống, hủy diệt mọi dấu vết sinh mệnh.
Tô Minh im lặng giơ tay phải lên, đụng vào sương mỏng. Khoảnh khắc chạm vào, tay phải của Tô Minh nhanh chóng mục rữa, vị trí đầu ngón tay có màu xám như sắp thành tro. Tuy nhiên, Tô Minh vận chuyển tu vi thì ngón tay đạt được cân bằng với bên ngoài ăn mòn.
Tô Minh nhíu mày nói:
– Lấy tu vi của ta mà còn như vậy, trung kỳ bất khả ngôn ở lại đây mấy chục năm, sơ kỳ bất khả ngôn thì tối đa nửa năm phải chết, dưới bất khả ngôn bước vào thương mang lập tức bị xóa đi mọi dấu vết. Hơn nữa…
Tô Minh không cảm giác chút ý chí hay dấu vết lực lượng tu vi hồi phục trong thương mang, tức là nói không thể hồi phục tu vi tại đây, dùng bao nhiêu là tương đương với hao tổn bấy nhiêu.
Điều này đối với đa số tu sĩ là không thể chịu đựng, Tô Minh thì không bao nhiêu khó chịu, dù sao lúc hắn ở thần nguyên tinh hải hay thế giới Chúng Linh điện đều trải qua tình hình tương tự. Tô Minh rất thành thạo việc phóng thích lực lượng tu vi có hạn từng chút một, hắn có thể làm đến trình độ tinh diệu. Trừ điều đó ra, dù Tô Minh không tản ý chí trong thương mang vẫn nhận ra ý chí bàng bạc của hắn tại đây dường như không hề chảy xuôi. Dựa theo tốc độ chảy như vậy chắc khoảng trăm năm là ý chí của Tô Minh sẽ hoàn toàn tán đi, như bị thương mang cắn nuốt.
Tô Minh thở dài, trừ bỏ ý định trốn trong thương mang tránh đi tai kiếp. Chỗ này không phải khu vực cho tu sĩ sinh tồn, hơn nữa xung quanh Tô Minh tràn ngập sương mỏng là thường thấy nhất trong thương mang. Tại thương mang tồn tại nhiều thứ khiến Tô Minh phải e ngại, ví dụ như vòng xoáy, như là sinh mệnh kỳ dị sinh ra tại đây.
Có lẽ người ngoài không hiểu nhiều những điều này nhưng Tô Minh trải qua tình hình thanh niên áo đen ở quá khứ, hắn nhìn thấy điểm bí ẩn, đáng sợ của thương mang này, bản thân tự nghiệm chứng càng khắc sâu cảm xúc hơn.
Tô Minh trầm ngâm, mắt chợt lóe lộ tia quyết đoán, lắc người hóa thành cầu vồng bay ra xa. Tô Minh không phải người nguyện ý dễ dàng từ bỏ ý niệm, ba con đường đối phó tai kiếp hủy diệt, hắn sẽ không dựa vào phán đoán đơn giản liền tùy ý trừ bỏ một đường. Nếu có thể cư ngụ trong thương mang, cho người ta sống tiếp thì tương đương với Tô Minh tìm ra một cách cho người thân, bạn bè của hắn né tai kiếp.
Nhưng Tô Minh không xác định đám người Thương Lan có thể rời khỏi Tang Tương đại giới không, dù sao tu vi của họ không cao, nhiều năm qua tư chất, cơ duyên khác nhau, tu vi giữa người với người có cư ly, độ biến đổi ngày càng lớn. Tô Minh chịu bó tay, cưỡng ép tăng cao tu vi chỉ giải quyết trong một lúc, hơn nữa hắn không thể khiến mọi người đều bước vào bất khả ngôn. Nhưng dù sao thì thương mang là một trong ba con đường, chỉ cần xác định đường này đi được thì Tô Minh mới có rảnh nghĩ đến cách giải quyết vấn đề khác.
Tô Minh ánh mắt dứt khoát, tốc độ cực nhanh chớp mắt lao ra xa, biến mất trong thương mang ngập sương nhìn như mỏng nhưng dày đặc.
Tô Minh đi xa, những sương mỏng hình thành từng vệt xám trên người hắn. Lúc nhiều nhất gần như toàn bộ cơ thể Tô Minh lập tức thành màu xám, nhưng vì giữ cho tu vi cân bằng nên trông hắn suýt chết mà thật ra là không có gì đáng lo.
Nếu đổi làm Mục Đồng, mấy lần nó bước vào thương mang không dám rời đi quá xa, chỉ bồi hồi gần đó, dù là vậy thì mỗi khi tiến lên phải chuẩn bị kỹ càng rất nhiều. Sương này tổn thương khá lớn cho Mục Đồng, gần như mỗi cách trăm giây là nó phải nuốt vào đan dược, hết sức vận chuyển tu vi điều dưỡng mới được. Không giống như Tô Minh, một đường lao nhanh không chút tạm dừng, mãi khi ở trong thương mang mắt hắn chợt lóe, giơ tay phải chộp hướng sương bên phải. Sương ở khu vực này co rút lại, xuất hiện một khuôn mặt có ba con mắt, đó là khuôn mặt ảo toát ra ánh sáng âm u, vặn vẹo dữ tợn, cho người cảm giác không có lý trí.
Khuôn mặt phát ra tiếng gào sắc nhọn vọt hướng Tô Minh, tay phải của hắn giơ lên cào. Bùm một tiếng, khuôn mặt vỡ thành bốn, năm mảnh nhưng không tán đi mà hóa thành mười phần vọt hướng Tô Minh.
Tô Minh nhíu mày, lực lượng một chưởng của hắn tuy chưa hết sức nhưng có thể tiêu diệt sơ kỳ bất khả ngôn vậy mà tại đây không thể tiêu diệt sinh mệnh kỳ dị này. Tô Minh hừ lạnh, vung tay áo hướng mười khuôn mặt gào thét lao tới. Lần này Tô Minh dùng ý chí, tay áo phất qua, vang tiếng nổ điếc tai trong thương mang cuồn cuộn. Mười khuôn mặt phát ra tiếng gào thê lương, lần lượt tan thành mây khói.
Nhưng biểu tình Tô Minh khó xem, dù hắn đã phát hiện ý chí sẽ tan biến tại đây nhưng không ngờ lúc sử dụng ý chí thì tốc độ tan biến nhiều hơn lúc không dùng gấp trăm lần. Cứ dựa theo tình huống như vậy, chỉ cần một năm sau là ý chí khổng lồ của Tô Minh sẽ héo tàn tại đây. Hơn nữa sinh mệnh kỳ dị mới xuất hiện, lúc Tô Minh giết nó đã sử dụng ý chí tương đương với lực lượng cực hạn của sơ kỳ bất khả ngôn mới tiêu diệt nó được, hiển nhiên sinh mệnh kỳ dị như vậy tại đây không phải quý hiếm như lông phượng sừng lân.
Tô Minh im lặng giây lát, thở dài. Đã không cần thử nghiệm nơi này nữa, chỗ này hoàn toàn không thích hợp cho tu sĩ, bởi vì dù là bản thân Tô Minh chỉ có thể ở lại đây một lúc chứ không lâu hơn được, kết cuộc cuối cùng chỉ có cái chết.
Tô Minh không tiếp tục đi xa mà xoay người đi hướng bươm bướm Tang Tương. Nhìn từ xa, Tô Minh chỉ thấy cánh nghiêng hoàn toàn khác với thương mang, cánh to đến hắn không trông thấy tận cùng.
Thị giác khác biệt khiến vật thể lớn nhỏ cũng khác. Như Tô Minh thấy trong năm tháng thì bươm bướm này không lớn bao nhiêu. Như khi Tô Minh theo Tang Tương chỉ dẫn nhìn ký ức viễn cổ cũng vậy, giống như là một con bướm cỡ bàn tay con nít sơ sinh. Nhưng hôm nay, tại đây, Tô Minh trông thấy là bàng bạc không thể hình dung.
Tô Minh ngơ ngác đứng đó nhìn con bướm hùng vĩ trước mắt, hắn không trông thấy hình dạng của nó, chỉ có thể thấy cánh thứ bốn, thậm chí không thấy được toàn bộ cánh thứ bốn. Tô Minh khó miêu tả loại cảm giác này, rất phức tạp và cảm thán. Tô Minh thấy trên cánh bướm có tử khí, tử khí đậm đặc dù cách xa thật xa cũng cảm nhận được.
không biết có phải là tử khí đậm đặc hấp dẫn sinh mệnh kỳ dị tồn tại trong thương mang khiến sương bên trái Tô Minh lại ngưng tụ, co rút, xuất hiện cái bóng vặn vẹo như linh hồn.
Tô Minh im lặng, mắt lóe tia cố chấp. Tô Minh vẫn không muốn từ bỏ con đường thương mang, dù sự cố gắng cuối cùng không có kết quả, thậm chí sẽ vì vậy mà trả giá đắt nhưng hắn muốn nhìn rõ ràng thương mang này lớn cỡ nào, nhìn xem bên trong có bao nhiêu sinh mệnh kỳ dị, muốn từ thị giác khác nhìn toàn diện bộ dạng con… Tang Tương!
Tô Minh bẩm sinh đã cố chấp, như lúc còn là thiếu niên vì Ô Sơn bộ lạc thà nuốt vào nhiều thảo dược cũngp hải xông ra khỏi gian phòng A Công phong ấn. Tô Minh cố chấp, dù tại thần nguyên tinh hải bị phong tuyệt thất tình lục dục vẫn bện búp bê bằng cỏ, chảy máu ghi nhớ khuôn mặt hắn không muốn quên. Khi Tô Minh biết thì ra Tô Hiên Y không phải là thân nhân của mình, còn muốn đẩy hắn vào chỗ chết thì suy sụp nhưng vùng lên. Những điều này là cố chấp, nếu không phải cố chấp thì Tô Minh không có khả năng đi đến một bước này, nếu không cố chấp thì Tô Minh đã không là Tô Minh, hắn sẽ không có tu vi hiện giờ, sẽ là một người bình thường trong chúng sinh.
Tô Minh ôm cố chấp ở trong thương mang lựa chọn một việc có lẽ hắn không nên làm nhất, hắn tỏa ra ý chí, hoàn toàn khuếch tán ý chí khổng lồ.
Tựa như Tô Minh đã nói, hắn muốn nhìn xem.
Hệt như Man Công của Man tộc năm đó tính Man thiên đã nói, y nhìn thấy thế giới người khác không thấy. Giống như khi Tô Minh ở đất Man tộc, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời sao, lòng khát vọng nhìn thế giới khác với mọi người trông thấy.
Giờ phút này, Tô Minh khuếch tán ý chí không chút giữ lại, trong một mảnh thương mang có vài tiếng rít gào thê lương phát ra. Cùng lúc đó, sương lăn cuồn cuộn, dường như ý chí này ở trong thương mang là ngọn đèn trong đêm tối, rực rỡ và cũng không nên tồn tại.
Tô Minh, nhìn thấy rồi!
Tô Minh thấy trong thương mang tồn tại mấy ngàn sinh mệnh kỳ dị, trông thấy thương mang vượt qua ý chí của hắn, không có tận cùng, cũng thấy toàn bộ thân thể Tang Tương trong thương mang. Đó là một con bướm xinh đẹp, bốn cánh dựng đứng. Giờ phút này, cánh cách chồng lên nhau chỉ kém một chút, thoạt trông không thấy khe hở giữa các cánh.
Chương 1333: U Hồn giới
Tô Minh ngơ ngác nhìn bươm bướm Tang Tương khổng lồ trong ý chí này, im lặng. Sinh mệnh như u hồn bên cạnh hắn dường như thấy cơ hội, lập tức lao hướng hắn. Nhưng khi u hồn tới gần thì chẳng biết từ khi nào Tô Minh đã giơ tay trái lên, bóp cổ sinh mệnh u hồn kia. Mặc kệ sinh mệnh u hồn có vùng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát khỏi tay Tô Minh, chỉ có thể phát ra tiếng rít yếu ớt.
Tô Minh không thèm nhìn u hồn bị hắn bắt được, hắn nhìn Tang Tương kia thật lâu, khẽ thở dài, chớp mắt thu lại ý chí lan tỏa bốn phía. Chỉ vài phút ngắn ngủi mà ý chí bàng bạc của Tô Minh hơi tan rã, nhưng hắn không thèm để ý. Tô Minh xách sinh mệnh u hồn kia, biểu tình bình tĩnh nhấc chân đi tới trước. Trên đường đi, có lẽ vì ý chí trước đó của Tô Minh, hoặc là vì tay hắn chộp u hồn nên xung quanh dần xuất hiện nhiều sinh mệnh kỳ dị trong thương mang này. Chúng nó vòng quanh Tô Minh nhưng không dám nhào tới, hắn càng đi thì chúng lùi lại ngay, đứng xa nhìn.
Giờ phút này, Tô Minh không toát ra chút sát khí, thế nhưng mấy trăm sinh mệnh kỳ dị bao vây lại cảm thấy ý chí ngạo nghễ tám phương. Tô Minh đi tới, chúng sinh lùi. Mãi khi Tô Minh tới gần lỗ hổng cánh Tang Tương, hắn ngừng bước, chậm rãi xoay người lại lạnh lùng liếc sau lưng, những sinh mệnh kỳ dị nhìn chằm chằm vào hắn.
Không có ngôn ngữ, vẫn không có sát khí, nhưng ánh mắt lạnh lùng liếc qua khiến mấy trăm sinh mệnh kỳ dị run rẩy. Chúng nó sớm phát hiện sinh mệnh này bước ra khỏi bươm bướm, hoàn toàn khác với những sinh mệnh trong ký ức của chúng nó. Người trước mắt thật cường đại, khiến chúng nó nghĩ tới trong thế giới thương mang xa xôi, những sự tồn tại cường đại hung mãnh hơn chúng nhiều.
Đặc biệt là u hồn trong tay Tô Minh vùng vẫy mạnh liệt, dù nó không còn bao nhiêu lý trí nhưng bản năng sinh mệnh khiến nó hiểu rằng nếu bị bắt vào lỗ hổng đó thì chết chắc. Bản năng khiến u hồn vùng vẫy, hét chói tai, tiếng rít vang vọng.
Mấy trăm sinh mệnh kỳ dị xôn xao, nhưng dưới ánh mắt của Tô Minh, chúng không dám tới gần. Dần dần mấy trăm sinh mệnh kỳ dị cùng u hồn phát ra tiếng rít thê lương.
Tiếng hú của mấy trăm sinh mệnh kỳ dị hòa vào nhau vang vọng trong thương mang, đây là chuyện bao nhiêu năm qua chưa từng xảy ra. Tô Minh không thể hiểu nổi tiếng hú làm cách nào truyền đi thật xa, khiến sương mù mỏng manh xung quanh lăn lộn, dường như tiếng rít của chúng nó là loại kêu gọi, cầu cứu.
Mắt Tô Minh chợt lóe, đưa lưng hướng lỗ hổng, không vọi bước vào trong. Tiếng hú của các sinh mệnh kỳ dị làm Tô Minh muốn xem rốt cuộc sẽ dẫn đến sự tồn tại nào.
U hồn ở trong tay Tô Minh càng hét thê lương hơn, hắn muốn nó tăng mức độ rít nên hơi thả tay ra rồi bóp chặt, làm u hồn hét chói tai.
Cùng lúc đó, mấy trăm sinh mệnh kỳ dị như có cùng cảm nhận, phát ra tiếng hét làm Tô Minh thấy chói tai. Con ngươi Tô Minh co rút.
– Không lẽ sinh mệnh kỳ dị trong thương mang có loại liên kết cùng cảm nhận với nhau?
Tô Minh đang quan sát chợt ngẩng đầu nhìn ra xa.
Khi Tô Minh ngẩng đầu nhìn, các sinh mệnh kỳ dị run rẩy, cùng tản ra lộ một con đường. Sau đó sương mỏng biến mất, Tô Minh thấy phía xa có một vật khổng lồ xuất hiện. Nói nó là vật khổng lồ chỉ tương đối với Tô Minh, so sánh cùng Tang Tương thì thứ đó cực kỳ nhỏ bé. Đó là u hồn to lớn cỡ vài trăm mét. U hồn toát ra từng hơi thở khủng bố, đôi mắt đỏ rực, bên trong không có lý trí nhưng bản năng giết chóc, điên cuồng theo khí thế hình thành uy nhiếp làm con ngươi Tô Minh co rút.
Đó là một sự tồn tại dù không đến hậu kỳ bất khả ngôn nhưng cũng cỡ đỉnh trung kỳ bất khả ngôn, chỉ kém một bước là sẽ đi vào hậu kỳ bất khả ngôn. Nhưng một bước này khó khăn như lạch trời, vài kỷ nguyên qua trong thế giới Tang Tương này trừ Tô Minh ra chỉ có Tam Hoang dùng một cách khác làm được, có thể thấy nó khó đến mức nào.
U hồn to lớn đến gần, những sinh mệnh kỳ dị xung quanh đều lui ra, làm như không dám tới gần, dường như có sự phân biệt đẳng cấp nghiêm trọng.
Mãi khi u hồn khổng lồ to lớn dừng bước, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào Tô Minh, phát ra tiếng rống chấn động thương mang. Tô Minh hừ lạnh, không lùi mà còn tiến tới, tay cầm u hồn lắc người biến thành cầu vồng lao hướng u hồn khổng lồ.
Mặc dù u hồn khổng lồ không yếu nhưng dù gì chỉ là trung kỳ bất khả ngôn, dù nó là đỉnh bất khả ngôn nhưng rốt cuộc thì không phải là hậu kỳ.
Mắt thấy Tô Minh sắp đến gần, u hồn khổng lồ gầm rống, há to mồm. U hồn khổng lồ há mồm, thương mang xung quanh khựng lại, có dấu hiệu sụp xuống.
Cùng với thương mang sụp xuống, một vòng xoáy xuất hiện mang theo lực hút khổng lồ có thể hút hết tất cả bao phủ Tô Minh. Cùng lúc đó, u hồn khổng lồ giơ tay phải lên vung một cái biến thành vuốt nhọn xé gió lao hướng Tô Minh, mang theo khí thể đủ hủy diệt sơ kỳ bất khả ngôn.
Biểu tình Tô Minh như thường, khi xung quanh sụp đổ, xuất hiện vòng xoáy thì hắn giơ chân lên, nhẹ đạp xuống một bước. Tiếng gầm rú ầm ầm, vòng xoáy to lớn tan vỡ thành nhiều mảnh, cùng lúc đó Tô Minh giơ tay trái lên tùy ý cách không vỗ vuốt của u hồn khổng lồ. Dù thân thể của Tô Minh so với u hồn khổng lồ thì rất nhỏ bé, nhưng lực lượng cú vỗ làm khu vực thương mang nhỏ này run lên. Cái vuốt to của u hồn khổng lồ trong phút chốc khựng lại, nhanh chóng tan vỡ.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
– Không biết tự lượng sức mình.
Tô Minh nhấc chân lên, giẫm xuống, trong khoảnh khắc xuất hiện ở đỉnh đầu u hồn khổng lồ. Tô Minh lại giơ tay trái, một chưởng ấn vào đầu u hồn khổng lồ. Tay buông xuống, u hồn khổng lồ phát ra tiếng gầm điếc tai, người tách ra khiến Tô Minh đánh hụt. Xung quanh Tô Minh xuất hiện mấy trăm u hồn kích cỡ giống nhau.
Những u hồn phát ra tiếng rít chói tai, thanh âm như biến thành từng mũi tên nhọn rơi vào người Tô Minh. Nếu bị những thanh âm hữu hình đụng chạm thì dù thân thể của Tô Minh cực kỳ mạnh mẽ vẫn sẽ chịu trùng kích, nhưng mắt hắn lóe tia châm chọc. Khi sóng âm đến gần, ý chí của Tô Minh bao trùm bốn phía, tản ra va chạm với sóng âm, phát ra tiếng nổ cực kỳ mãnh liệt, hình thành trùng kích càn quét khiến mấy trăm u hồn văng ra.
– Thuật năm tháng đảo ngược!Duyên Phận : Gặp là Duyên , Biết là Phận. …!
Tô Minh ra tay gọn gàng sạch sẽ, không dây dưa.
Khi mấy trăm u hồn văng ra, Tô Minh giơ tay trái vẽ hình tròn trước mặt đẩy ra ngoài. Trong khu vực thương mang nhỏ này, mấy trăm u hồn cùng run lên, ngừng văng ra, nhanh chóng tụ lại, biến thành u hồn khổng lồ. Tô Minh vẫn đứng trên đầu u hồn khổng lồ, tay trái giơ lên một chưởng ấn vào người nó.
U hồn khổng lồ run bần bật, ý chí bàng bạc của Tô Minh dọc theo bàn tay nhập vào người nó. Tô Minh muốn nghiên cứu xem u hồn khổng lồ so với những sinh mệnh kỳ dị yếu ớt, cho hắn tìm hiểu sâu hơn.
Chương 1334: Một Ngộ Thương Khung Khinh
Ý chí của Tô Minh quét từng tấc cơ thể u hồn khổng lồ, hắn cảm nhận được thương mang giống như bên ngoài, không có gì khác biệt, không thấy ra u hồn khổng lồ tại sao mạnh mẽ, tại sao có thể tồn tại trong thương mang. Tô Minh càng tìm kiếm càng nhíu chặt mày. Tô Minh quét qua lại trong người u hồn khổng lồ mấy lần vẫn không phát hiện ra cái gì, điều này không bình thường. Tô Minh hừ lạnh một tiếng, mắt lộ ra tia sáng chói lòa, ý chí bùng phát, ý chí bốn chân giới cùng buông xuống khiến Tô Minh tra xét càng cẩn thận hơn nhiều.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, khi Tô Minh vận dụng hết tất cả ý chí tìm kiếm trong người u hồn khổng lồ thì con ngươi hắn co rút, có vẻ ngạc nhiên.
Tô Minh đã tìm được trong người u hồn khổng lồ… gần như sắp hình thành giới!
Đó là một thế giới, gần như hoàn chỉnh, trong thế giới có trời sao, có tu chân tinh, chỉ không có… sinh mệnh. Nếu như có sinh mệnh thì thế giới này đã hoàn chỉnh, mặc dù không lớn nhưng có thể tự tuần hoàn.
Khi ý chí Tô Minh buông xuống thế giới bên trong cơ thể u hồn khổng lồ, ý chí hắn càn quét, thế giới run rẩy có dấu hiệu tan vỡ, trong phút chốc thành bốn năm mảnh. Trong khoảnh khắc, u hồn khổng lồ phát ra tiếng rít thê lương, thân thể khổng lồ vặn vẹo, giây lát thành tro bụi trong tay Tô Minh.
Tô Minh ngẩng đầu lên, biểu tình trầm trọng. Mấy trăm sinh mệnh kỳ dị xung quanh ngẩn ngơ, toàn bộ thụt lùi không dám tới gần hắn.
Thậm chí u hồn ở trong tay Tô Minh cũng run bần bật, không dám hét chói tai nữa.
Tô Minh trầm ngâm không lâu sau mắt liếc bốn phía, cuối cùng thu lại tầm mắt, cất bước, cầm u hồn đi hướng lỗ hổng cánh Tang Tương thứ bốn. Cách lỗ hổng ngày càng gần, mãi khi Tô Minh bước vào, sau lưng hắn không xuất hiện bóng dáng sinh mệnh kỳ dị nào nữa, dường như trận chiến này khiến những sinh mệnh kỳ dị cảm giác Tô Minh trở thành vị chú tể.
Chỉ khi bước vào lỗ hổng thì sinh mệnh kỳ dị trong tay hắn nhè nhẹ vùng vẫy, Tô Minh bước vào thế giới Tang Tương, nó run rẩy, thân thể vặn vẹo như sắp bị xóa đi. Mắt Tô Minh chợt lóe, tay phải đẩy ra ngoài, u hồn được đẩy ra khỏi lỗ hổng thương mang, xuất hiện trong thương mang.
U hồn may mắn không chết ngẩn ra trong thương mang, bên ngoài lỗ hổng. Mặc dù u hồn không có bao nhiêu lý trí nhưng hiểu được mới nãy nó suýt chết, giờ nhìn Tô Minh trong lỗ hổng, mắt nó xuất hiện ý cung kính, lắc người, biến mất.
Tô Minh nhìn u hồn biến mất, ánh mắt suy tư. Sinh mệnh trong thương mang đúng là không có bao nhiêu ý trí nhưng có bản năng cơ bản nhất, Tô Minh thấy được sự cung kính đó, hắn do dự. Lý ra lý trí của sinh mệnh thường dễ hận hơn cảm kích. Những sinh mệnh kỳ dị chỉ biết bản năng, chúng nó có thể hận nhưng muốn học được cảm kích cần có linh tính.
Tô Minh suy tư, lòng chợt máy động, hắn nghĩ đến lúc u hồn bị đưa vào thế giới Tang Tương thì vặn vẹo như sắp chết.
– Không lẽ đây là lý do chúng nó ngưng tụ xung quanh Tang Tương sắp chết này? Chỗ này có thể khiến sinh chúng nhiều ít sinh ra linh tính?
– Còn u hồn khổng lồ kia, trong người nó có một thế giới! Mặc dù trong thế giới không có sinh mệnh nhưng có thể tưởng tượng ra nếu tu vi của nó đạt tới hậu kỳ bất khả ngôn thì có lẽ sẽ xuất hiện sinh mệnh. Hoặc dù là hậu kỳ cũng không có khả năng, cần phải tới đại viên mãn bất khả ngôn! Mặc kệ cần tu vi gì mới khiến trong thế giới của mình xuất hiện sinh mệnh, tóm lại là sinh mệnh kỳ dị sinh ra trong thương mang đều giống như Tang Tương có thể uấn dưỡng ra thế giới của mình!
– Vậy là mọi chuyện thành lập, chỗ thanh niên áo đen trong người có tồn tại thế giới không? Xem bộ dạng của thanh niên áo đen thì rõ ràng thế giới còn bàng bạc hơn Tang Tương.
Mắt Tô Minh chợt lóe, trong đầu nảy ra ý nghĩ to gan.
Tô Minh khẽ thở dài nói:
– Thế giới… mấy người thường ở trên tinh cầu của mình nhìn trời xanh mây trắng, xem trời trăng luân phiên, đi qua con đường ngắn ngủi, bọn họ không hay biết có lẽ thế giới họ ở chỉ là trong cơ thể sinh mệnh kỳ dị nào đó trong thương mang. Bao nhiêu tranh đấu mưu kế, nhiều ít yêu hận dây dưa, so với cả thế giới, toàn thương mang thì thật là nhỏ bé không đáng kể.
Những điều này là suy đoán của Tô Minh, hắn biết nó đã rất gần với sự thật.
– Khúc cuối cùng tu hành là gì? Vì trường sinh sao? Điều đó thật là hạn hẹp.
Tô Minh xoay người nhìn trời sao của giới này, mặc kệ Diệt Sinh lão nhân và thuyền cổ của lão, ôm nghi vấn và hiểu ra đi hướng trời sao.
– Nếu tu vì trường sinh nhưng có mấy ai biết cái gì mới là trường sinh? Dù là Tam Hoang cũng không thể trường sinh, coi như là thanh niên áo đen, không lẽ y dám nói mình có thể trường sinh sao? Thế gian này có bắt đầu thì có kết thúc, trường sinh chỉ là tương đối, mục tiêu tu hành thật sự là vì cầu chân thật!
Mắt Tô Minh chợt lóe, bước chân kiên quyết.
– Vì cầu chân thật, vì cầu đáp án giải thích nghi hoặc, đây mới là mục tiêu cuối cùng của tu sĩ ta. Trong quá trình, sự cường đại, tuổi thọ lâu dài chỉ là phụ thuộc trên con đường cầu chân lý. Cầu chân lý, tu cũng là chân. Cầu minh, tu cũng là minh. Tô Minh ta tu luyện muốn có một sự rõ ràng, giải thích nghi hoặc, như Văn Đạo, dù đi hướng cái chết cũng mỉm cười ra đi.
Tùy theo hiểu ra, người hắn dần có hơi thở khó thể nắm bắt. Bây giờ hơi thở này chưa có nhiều, chỉ là một tia nhưng khi nó xuất hiện lại khiến có thể Tô Minh ở trong trời sao như trong suốt, dường như trong khoảnh khắc trên người hắn xuất hiện siêu thoát vượt qua Tang Tương.
– Chân cũng tốt, minh cũng thế, đều là vì giải thích nghi hoặc, nhưng chữ giải trong đó chỉ là một chữ đã định trước đường tu đạo… khó. Bởi vì ngươi vĩnh viễn không biết đâu mới là tận cùng, bởi vì đường tu hành chỉ có chia xa gần nhưng không có cuối.
Tô Minh cười, nụ cười kia có tiêu sái, hiểu ra, dần tiếng cười của hắn ngày càng lớn vang vọng trong trời sao.
Tô Minh khựng bước, ngẩng đầu lên, mắt bắn ra tia sáng cố chấp, chậm rãi thì thào:
– Ta sinh tồn trong cánh Tang Tương, nhưng Tang Tương sinh tồn ở trong ai? Nếu sinh mệnh đó ngẩng đầu lên, phải chăng sẽ trông thấy một sinh mệnh khác? Sinh mệnh đó đang cười nhạo thế giới của nó, nhưng có hiểu rằng có lẽ sinh mệnh kia chỉ nằm trong một nét của khách qua đường? Còn về khách qua đường nhìn lên trời là mắt ai….không có tận cùng, giống như đạo! Nhai!
– Tô Minh ta không cầu nhiều, chỉ hy vọng đó là mắt của ta!
Theo câu nói thốt ra khỏi môi, người Tô Minh mơ hồ, hơi thở hiểu ra, cảnh giới vượt qua cả Tang Tương càng đậm hơn.
Nói xong câu cuối, Tô Minh ngẩng đầu lên, hơi thở ầm vang khuếch tán, bao phủ cơ thể hắn, khiến trong mắt hắn không còn lý trí, thành trống rỗng. Người Tô Minh vẫn tiến lên nhưng không biết tận cùng hay phương hướng, bởi vì hồn hắn, ý thức của hắn, ý chí của hắn trong chớp mắt này tùy theo hơi thở trên người hắn nổ vang, toàn bộ chìm trong ngộ độ nở rộ từ người hắn.
Chương 1335: Đạo Thần
Không biết ngộ đạo kéo dài bao lâu, có lẽ mấy ngày, có lẽ là vài năm, cũng có lẽ là mấy chục, hàng trăm năm hoặc lâu hơn. Chính Tô Minh cũng không biết thời gian, không biết ngộ đạo này đại biểu cái gì với hắn.
Tô Minh không biết, đây là từ xưa đến nay, trong thế giới bươm bướm Tang Tương, vài kỷ nguyên qua, từ kỷ thứ nhất bắt đầu đến bây giờ chưa từng xuất hiện cảnh giới ngộ đạo hướng đạo nhai.
Đừng nói là người ngoài, chính Tam Hoang cũng chưa từng ngộ đạo như vậy. Thậm chí là Tang Tương từng hoàn chỉnh, nó cực kỳ khát vọng. Tất cả xuất hiện trên người Tô Minh vào phút này. Có lẽ đây là lần đầu tiên cũng là cuối cùng trong thế giới này.
Khi Tô Minh bước vào ngộ đạo chưa từng có thì mất hết ý thức, mặt mờ mịt đi trong không trung. Trong đại giới ý chí Tang Tương tránh né, tận cùng vòng xoáy âm tử nối tiếp với thế giới, ý chí Tang Tương run rẩy. Ý chí Tang Tương biến thành một con bươm bướm nhìn trời sao xa xôi, thân thể run rẩy, cảm nhận trên người có một hơi thở làm nó rung động. Đó là hơi thở đạo nhai, trạng thái này là có người đang cảm ngộ đạo nhai. Tang Tương không thể tin được, nó run rẩy, ý chí tan rã, dù lại ngưng tụ nhưng có thể thấy được nó rung động.
– Là hắn sao… người đang cảm ngộ, là hắn đúng không?
Biểu tình Tang Tương phức tạp, nó từng vô cùng khát vọng loại cảm ngộ này nhưng luôn không xuất hiện, giờ đã hiện ra, trong thế giới của nó.
Cùng lúc đó, trong Tam Hoang đại giới, trên bản tinh Minh Hoàng, dưới cái cây trông sum xuê nhưng thật ra đã chết, thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành yên lặng đứng đó nhìn cái cây, không biết đang nghĩ điều gì.
Giây phút Tô Minh bước vào ngộ đạo, thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành biến sắc mặt, vụt xoay người, ngẩng đầu nhìn chằm chằm trời sao, biểu tình dần lộ ra khó tin. Rất hiếm khi thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành làm vẻ mặt như vậ nhấc chân định đi tìm.
– Hơi thở đạo nhai, đây là hơi thở đạo nhai, là có người cảm ngộ đạo nhai! Không thể nào, không có sinh mệnh nào đạt tới đại viên mãn bất khả ngôn, không tới cảnh giới đó thì không cách nào cảm ngộ đạo nhai! Đây là… Tô Minh!
Thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành khựng bước, biểu tình vẫn tràn đầy khó tin nhưng không bước ra một bước.
Giờ phút này, trong Thiên Khuyết giới cánh thứ bốn mà Tô Minh ở, giây phút hắn cảm ngộ đạo nhai, thuyền cổ ẩn hình bên lỗ hổng, Diệt Sinh lão nhân ngồi khoanh chân nhìn dấu chưởng của Tô Minh in trên bia gỗ, khóe môi cười nhạt.
Chợt nụ cười đông lại, Diệt Sinh lão nhân vụt ngẩng đầu, biểu tình hoàn toàn biến đổi.
– Cảm ngộ đạo nhai, cái này…
Diệt Sinh lão nhân con ngươi co rút, lóe qua tia không thể tin, mãnh liệt hơn cả Tam Hoang, Tang Tương.
Diệt Sinh lão nhân không suy nghĩ nhiều, mạnh lắc người, trông như vẫn còn khoanh chân nhưng có một cái bóng chồng lên người lão, nhanh chóng bay ra thể xác, tựa tàn ảnh xuất hiện trong nhất giới này. Tàn ảnh xuất hiện ở nơi Tô Minh mờ mịt tiến tới, nó giơ lên tay phải định ấn xuống.
Nhưng khi bàn tay đụng vào Tô Minh thì có tiếng ầm vang, người hắn phát ra khí thế kinh thiên, nó thuộc về… đạo nhai!
Khoảnh khắc hơi thở xuất hiện, cái bóng phát ra tiếng gào thê lương, tan biến. Trông như Tô Minh chẳng biết gì, vẫn biểu tình mờ mịt đi tới. Tô Minh thật sự không nhận ra, giờ đây hắn chìm trong ngộ đạo, đã quên mọi thứ, đầu óc trống rỗng.
Trên thuyền cổ, khi cái bóng tan biến thì Diệt Sinh lão nhân khoanh chân ngồi run lên, hộc ngụm máu. Bao nhiêu năm qua trừ lúc Diệt Sinh lão nhân bước vào lỗ hổng cánh Tang Tương ra vì vết thương toác ra mà hộc máu, giờ là lần thứ hai lão nhìn thấy máu của mình.
Cả đời Tang Tương không chạm tới đạo nhai, nhưng cảnh giới năm đó cho nó cảm giác đạo nhai tồn tại, đó là cảm giác thấy nhưng sờ không được. Bởi vậy lúc phát hiện hơi thở này, trong tinh thần Tang Tương hiện ra hai chữ đạo nhai, mặc dù chỉ có một lũ hơi thở và hiểu ra nhưng đối với nó đã là ước mơ tha thiết.
Tam Hoang cũng vậy, so với Tang Tương từng đạt tới cảnh giới đại viên mãn bất khả ngôn thì vào lúc y thành công không mấy hoàn mỹ đã mất cơ hội trở thành đại viên mãn bất khả ngôn, trừ phi y có thể hoàn toàn đoạt xá Tang Tương. Mấy kỷ qua Tam Hoang luôn làm như vậy nhưng vẫn không thể thành công, chỉ có thể xâm thực, có lẽ nếu cho y đủ thời gian thì sẽ có một ngày y thành công.
Dù là vậy, Tam Hoang chỉ đạt tới lúc Tang Tương mạnh nhất, đại viên mãn bất khả ngôn.
Tam Hoang đoạt xá hơn phân nửa Tang Tương xong có được khá nhiều ký ức truyền thừa, trong đó có sự khát vọng đạo nhai của Tang Tương, khiến Tam Hoang thật tự nhiên thấy đạo nhai, cũng cho y hiểu Tô Minh đang hiểu ra cảnh giới gì.
Còn Diệt Sinh lão nhân, một người vẫn sống sót trong khi n hiều bươm bướm Tang Tương đã chết, thậm chí vạch kế hoạch lớn, làm sao lão không biết tới đạo nhai? Không nói cái khác, chỉ tiếp xúc Huyền Táng mấy lần đã cho Diệt Sinh lão nhân nhớ kỹ hơi thở đạo nhai, biết đạo nhai đáng sợ cỡ nào.
– Loại cảnh giới đạo nhai này dù là người có tư chất cao tới đâu trong toàn thương mang cũng tuyệt đối không thể chỉ dựa vào một lần đạo nhai là có thể bước vào cảnh giới tu hành này? Lão phu nuốt lực lượng sinh mệnh trước khi chết của ba con Tang Tương mà chỉ miễn cưỡng chạm được, ngươi… Dựa vào cái gì có thể thành công!? Tô Minh này… không thể làm được!
Diệt Sinh lão nhân nhìn chằm chằm vào trời sao, sắc mặt âm trầm, giơ tay phải lên, cào hướng bia gỗ in dấu tay Tô Minh, dấu tay biến mơ hồ.
– Mọi chuyện vẫn dựa theo kế hoạch cũ, tế phẩm chính là tế phẩm, không có khả năng chạy ra khỏi bàn tay của lão phu.
Mặc dù Diệt Sinh lão nhân nói như vậy nhưng đôi khi ngẩng đầu nhìn trời sao, ánh mắt lộ ra căng thẳng hiếm khi xuất hiện trong mấy năm qua, trừ lúc lão đối diện Huyền Táng.
– Oán khí vẫn chưa đủ nhiều, ba sử Nộ, Ai, Oán, lão phu lệnh cho các ngươi hết sức ngưng tụ oán khí!
Diệt Sinh lão nhân siết chặt tay phải, khi mở ra thì trong lòng bàn tay xuất hiện ba đoàn hồn, lời nói truyền vào linh hồn, ba người áo đen ở trong Nghịch Thánh trận doanh lập tức cảm nhận được.
Ba người áo đen ở khu vực khác nhau lặng im giây lát, chớp mắt toát ra nhiều phân thân, bộ dạng giống y như Tô Minh, dấy lên gió tanh mưa máu mỗi một giới Nghịch Thánh sinh linh đồ thán, mỗi một phân thân biến thành bộ dạng Tô Minh đều như một cá thể có lý trí riêng, trong giết chóc, máu lạnh tanh tưởi để lại tên Tô Minh. Cái tên như nguyền rủa, dần dần miệng vô số tu sĩ trong Nghịch Thánh trận doanh thốt ra sự thù hận ngập trời. Mãi khi dao động khuếch tán tới Ám Thần trận doanh, từng tia oán khí ngưng tụ vòng quanh đại giới Ám Thần, Nghịch Thánh, oán khí cực kỳ đậm đặc.
Tình huống như vậy kéo dài mười năm sau, Tô Minh vẫn mờ mịt đi trong thế giới cánh thứ bốn.