Cầu Ma Audio Podcast
Tập 241 [Chương 1201 đến 1205]
❮ sautiếp ❯Chương 1201: Lực lượng của đom đóm
Dùng Duyên cảnh khóa quy tắc trời xanh, dùng Sinh cảnh giết chết sinh linh. Mười bảy người này phối hợp cực kỳ ăn ý. Nhất là mười ba đại năng Duyên cảnh kia, giờ phút này sau khi tản ra, cảm giác mang nơi này ra khỏi Đạo Thần chân giới là cực kỳ rõ ràng. Mười ba người này dùng bản thân tạo thành trận nhãn, rõ ràng tạo thành một cái đại trận Phong Không!
Mà bốn lão già Sinh cảnh kia lại là đạo nhọn của đại trận này, giờ phút này gào thét bay ra, sát cơ không ngừng bộc phát, khí tức giống như cầu vồng, trong nháy mắt đã ập tới Tô Minh.
– Sinh!
Khi bốn lão già này tới gần, đại năng Duyên cảnh bốn phía đồng thời rống lên, hai tay bấm pháp quyết điểm về phía bốn người. Lập tức tu vi của bốn lão già này ầm ầm tăng vọt, từ sinh sôi không ngừng mà đạt tới gần Diệt cảnh.
Đây không phải là tu vi của bốn người bọn họ được đều cao mà bởi trời xanh nơi này bị thay đổi, quy tắc cũng biến hóa theo. Mười ba người kia giống như trở thành chúa tể thế giới này. Bọn họ chỉ cần xác nhận tu vi của bốn lão già này là vô hạn, khiến cho bọn họ gần như đạt tới cực hạn mà bọn họ có thể thừa nhận, gần Diệt cảnh vô hạn!
Cùng lúc đó, mười ba người này lại bấm pháp quyết lần nữa, thần sắc lạnh nhạt nhìn Tô Minh, đồng thời mở miệng.
– Tử!
Một chữ tử này truyền ra, sấm sát ầm ầm vang lên. Đây cũng là chúa tể thế giới xác nhận, xác nhận sinh cơ của Tô Minh bị đoạn tuyệt, chỉ ra và xác nhận tu vi của Tô Minh suy yếu vô hạn. Loại thuật pháp này bất kỳ người nào trong bọn họ đều khó đạt được nhưng mười ba người hợp chung một chỗ lại tạo thành một loại hoàn mỹ.
Từ đây có thể thấy mức độ thành thạo của mười bảy người này về trận pháp này. Bọn họ phối hợp với nhau tuyệt đối không ít lần, thần sắc tự tin lộ ra không hề giống giả dối. Hẳn là có không ít cường giả bị trận pháp phối hợp này của bọn họ mà nuốt hận bỏ mình.
Theo sinh tử chỉ ra và xác nhận, theo bốn đại năng Sinh cảnh kia tự tin, mang theo sát cơ ầm ầm ập tới, khóe miệng Tô Minh lộ ra một nụ cười mỉa mai. Những người này đến bây giờ còn chưa nhận ra dấu vết, chưa nhận ra chênh lệch ở đây. Việc này khiến Tô Minh ngoại trừ mỉa mai còn có cảm giác không biết lượng sức.
Vẻ mỉa mai của hắn bị mười bảy người kia chứng kiến, trái tim đập thình thịch một tiếng. Nhưng giờ phút này tên đã lên dây, không bắn ra không được. Bốn đại năng Sinh cảnh kia đã tới gần, tự mình triển khai thần thông, đồng thời đánh về phía Tô Minh.
Ầm ầm một tiếng nổ mạnh ngập trời, chấn động tinh không. Thân ảnh Tô Minh bị thần thông của bốn người bao phủ. Nhưng trong lúc này, thần sắc của bọn họ đại biến, quay phắt đầu lại, phát hiện ra thân ảnh của Tô Minh dùng một loại nhưng thuấn di nhưng không tạo thành chút gợn sóng nào, như đột nhiên xuất hiện, đứng ở phía sau lưng mười ba đại năng Duyên cảnh kia, giơ tay phải lên. Một đại năng Duyên cảnh này giờ mới phát giác ra trong nháy mắt quỷ dị này, không ngờ kẻ kia đã đặt tay lên hậu tâm mình.
Ầm một tiếng, thân thể đại năng Duyên cảnh này chấn động, thậm chí không kịp quay đầu, há miệng phun máu tươi, thân hình trực tiếp chia năm xẻ bảy, hóa thành một bãi máu thịt. Tô Minh liếm liếm khóe miệng, trên mặt lộ nụ cười tà dị. Khi mười hai đại năng Duyên cảnh khác hoảng sợ, bốn lão già Sinh cảnh kia nhanh chóng vọt tới, thân thể hắn lại lập tức biến mất.
Lúc xuất hiện một lần nữa thì hắn lại ở sau lưng một người. Tu sĩ Duyên cảnh kia đang triển khai tâm thần cảnh giác nhưng trong thần trí của hắn căn bản không có Tô Minh. Cho đến khi đau đớn kịch liệt và một bàn tay lạnh buốt túm mạnh vào cổ hắn từ phía sau.
Tiếng nổ vang lại truyền ra. Khí tức máu tanh càng nồng đậm hơn. Thần sắc Tô Minh như thường, thân ảnh giống như quỷ ảnh, căn bản không cho người khác có thể tính toán được, lại biến mất lần nữa.
– Chết tiệt. Các ngươi còn không phong tỏa trời xanh nơi này, giam cầm hư vô, lại để cho người này có thể thuấn di!
Một lão già trong bốn đại năng Sinh cảnh lập tức gầm nhẹ.
– Không phải. Chúng ta đã cầm giữ hư vô nơi…
Mười một vị tu sĩ Duyên cảnh còn lại, giờ phút này chấn động tâm thần, càng có ý hoảng sợ. Bọn họ rõ ràng đã phong tỏa hư vô nơi này. Tu sĩ vừa nói chuyện kia, còn chưa nói xong thì bỗng tâm thần run lên. Hắn thấy mọi người bốn phía đều nhìn chằm chằm vào mình, trái tim loạn nhịp một cái, thân thể không do dự mà xông mạnh tới phía trước một lượt.
Trong nháy mắt xông lên này, đau đớn kịch liệt bỗng ập tới. Đau đớn này chỉ giằng co hai nhịp thở là biến mất. Bởi thân thể hắn lao ra đã không còn đầu nữa. Đầu của hắn đã bị Tô Minh nắm trong tay, trực tiếp hất lên nát bấy.
Về phần nguyên thần của tu sĩ này cũng bị lực lượng lúc đầu lâu vỡ tan phá hủy.
Chớp mắt đã có ba người tử vong. Bốn đại năng Sinh cảnh kia căn bản không cách nào đuổi thoe Tô Minh được. Mặc dù bọn họ thuấn di thì cũng cần một tia thời gian. Mà Tô Minh nơi này lại căn bản chẳng cần thời gian, giống như thần niệm vừa hiện lên thì thân thể đã biến mất, xuất hiện ở bất cứ địa phương nào.
– Mặc Tô, ngươi thân là Đại trưởng lão Đệ Cửu Phong, chẳng lẽ chỉ biết đánh lén sao? Ngươi có dám đường đường chính chính đánh với chúng ta một trận không?
Lão già vừa nói chuyện trong bốn đại năng Sinh cảnh kia giờ phút này ngửa mặt lên trời gầm khẽ. Mười mấy người bọn họ phối hợp đã nhiều lần, chém giết không ít cường giả, có thể nói là lần đầu tiên gặp phải chuyện quỷ dị như vậy. Cho dù nội tâm cảm thấy hơi không ổn nhưng lại càng có nhiều hơn một cảm giác phẫn nộ, thậm chí mơ hồ tồn tại một loại cố chấp.
Bọn họ cảm thấy Tô Minh nếu như không dám đối mặt đánh một trận với bọn họ thì như vậy đã nói rõ tu vi của đối phương sàn sàn hoặc yếu hơn bọn họ.
– Đường đường chính chính… Cũng tốt!
Giọng nói của Tô Minh phiêu hốt bất định bốn phía, mang theo vẻ mỉa mai. Bỗng nhiên phía sau lưng mười đại năng Duyên cảnh kia trong chốc lát xuất hiện mười thân ảnh Tô Minh.
Mười thân ảnh này giống Tô Minh như đúc. Trong nháy mắt khi thân ảnh này xuất hiện, Tô Minh giơ tay lên. Mười thân ảnh đồng thời đánh ra một quyền.
Tiếng nổ vang trời truyền ra. Tinh không chấn động trong chớp mắt. Mười đại năng Duyên cảnh kia căn bản không có chút lực lượng chống cự nào, trong tiếng nổ vang, thân thể trực tiếp chia năm xẻ bảy, huyết nhục văng tung tóe. Mười thân ảnh Tô Minh nhoáng lên, dung hợp lại với nhau, hóa thành một, sau đó quay người nhìn bốn đại năng Sinh cảnh sắc mặt đã trắng xám kia.
– Như vậy bốn người các ngươi đường đường chính chính tiếp một quyền của Mặc mỗ đi.
Tô Minh lạnh nhạt nói, tay phải giơ lên, đấm một đấm cách không với bốn người kia.
Một đòn này thoạt nhìn rất bình thường, không hề tạo thành chút sóng gợn nào, giống như không cách nào rung chuyển trời xanh nhưng ngay khi một quyền này đánh ra, thần sắc bốn lão già Sinh cảnh kia đồng thời đại biến. Tâm thần bọn họ run rẩy, đồng tử hai mắt đồng thời co rụt lại, lộ vẻ rung động. Bốn người đồng thời gầm khẽ, phảng phất như liên kết lại với nhau, hợp thành một trận pháp bốn người. Đồng thời bọn họ bấm pháp quyết, bộc phát ra toàn bộ tu vi. Sinh cơ sinh sôi không ngừng kia ngưng tụ một chỗ khiến bọn họ không ngờ bộc phát ra tu vi không còn là Sinh cảnh mà đã gần như Diệt cảnh.
– Hơi thở bất diệt!
Bốn lão gầm khẽ. Thần sắc bọn họ cực kỳ nghiêm trọng, tâm thần càng rung động. Giờ phút này bọn họ có cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Một quyền như vô cùng đơn giản kia của Tô Minh khiến bọn họ cảm thấy như thiên địa tan vỡ, bản thân rơi vào sóng gió cuồng bạo, lúc này cũng có cảm giác tâm thần bị xé rách mãnh liệt.
Theo tiếng gầm khẽ của bốn người, lập tức bên ngoài thân thể bọn họ thình lình có một ngọn lửa huyễn hóa ra. Ngọn lửa này thiêu đốt bốn phía, bùng lên ánh sáng chói mắt. Tia sáng này quét bốn phía, chống cực lại lực lượng một quyền kia của Tô Minh.
Ngọn lửa không tắt thì bọn họ sẽ không chết. Thần thông thiêu đốt ngọn lửa này không chỉ là tu vi của bọn họ mà còn là tuổi thọ của bọn họ. Đây là trận pháp phòng hộ đơn thuần, không có chút tính công kích nào. Bởi bốn người này sau một quyền kia của Tô Minh đã hoàn toàn hiểu rõ, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Tô Minh. Giờ phút này chỉ cần có thể sống đã là vận may quá lớn.
– Lực lượng của đom đóm.truyện ma
Tô Minh lạnh nhạt nói, lại đánh tiếp một quyền. Thiên địa bất động nhưng trước người bốn lão già kia lại bỗng chấn động. Trong tiếng nổ vang, hình như có một bàn tay vô hình túm lấy bốn người, bóp mạnh một cái, lập tức dập tắc ngọn lửa đang run rẩy kia.
Trong nháy mắt khi ngọn lửa bị dập tắt, hào quang biến mất, thân thể bốn lão già đồng thời run lên, toàn bộ phun máu tươi rồi bị cuốn bay đi. Trong lúc bị cuốn bay, thân thể bọn họ giống như nằm trong cuồng phong không cách nào hình dung được. Tóc của bọn họ trong nháy mắt bị cuốn hết, quần áo lập tức nát ấy. Da bọn họ trong nháy mắt liền biến thành huyết nhục mơ hồ, sau đó nát bấy. Bốn lão già này thình lình hóa thành bốn bộ xương khô.
Chuyện này còn chưa kết thúc. Tiếng kêu thảm thiết khiến người ta sởn cả gai ốc vào lên. Khi xương cốt của bọn họ nát bấy, trước tiếp biến mất, nguyên thần duy nhất còn tồn tại cũng chỉ trong chớp mắt là trở thành hư vô.
Tất cả mọi thứ của bốn lão già này, dưới một quyền đơn giản kia của Tô Minh đã hoàn toàn biến mất, không còn lại một điểm nào.
Tô Minh quét ống tay áo, ngẩng đầu nhìn một đám tu sĩ Nam Minh đang trợn mắt há mồm trên mấy trăm khối cự mộc kia, lạnh nhạt mở miệng.
– Còn thủ đoạn gì nữa thì có thể tiếp tục lấy ra. Hôm nay các ngươi đã đến đây thì đừng hòng đi được nữa.
Một đám tu sĩ Nam Minh trầm mặc. Bọn họ hoảng sợ nhìn Tô Minh. Giờ phút này nội tâm cả đám người đều run rẩy. Sự cường đại của Tô Minh, dù bọn họ không thể nhìn ra tu vi cụ thể nhưng trong mười ba trưởng lão tử vong, bốn Đại trưởng lão nát bấy, tất cả chỉ trong mấy chục nhịp thở ngắn ngủi đã xảy ra. Loại giọng điệu hời hợt, lạnh nhạt, còn có nụ cười mỉa mai nơi khóe miệng này của Tô Minh. Đây là hóa thân của tử thân trong tất cả ánh mắt mọi người nơi này.
– Mời pháp khí!
Ngay khi tu sĩ Nam Minh bị Tô Minh làm kinh hãi, một giọng nói tang thương mang theo vẻ nghiêm trọng chưa từng có từ trước tới nay bỗng nhiên từ trong vòng xoáy vòi rồng, xuyên thấu qua vòi rồng mà tới.
Cùng lúc đó, lập tức có mấy trăm tu sĩ ngẩng phắt đầu, cặp mắt trong chốc lát xuất hiện tia máu, giống như đã không còn thần trí, ngửa mặt lên trời gào rú. Vào lúc này bọn họ đồng thời bay ra, tổng cộng có 999 người, hóa thành gần nghìn thân ảnh bay thẳng tới bốn phía Tô Minh. Từng tu sĩ đều rống to.
Theo tiếng gào rú của bọn họ. Thân thể của bọn họ lập tức biến thành mơ hồ. Từng khối tinh thạch chui ra từ trong thân thể bọn họ, giống như mọc ra từ thân thể vậy, tỏa ra hào quang mãnh liệt. Gần ngàn người vờn quanh Tô Minh. Trên bọn họ thình lình tràn ra rồi liên kết với nhau, tạo thành một trận pháp ánh sáng!
Chương 1202: Thất Tuyệt Hoá Âm Trận
Hình dạng của Tinh Quang Trận này dường như một cái lò luyện đan, tràn ngập quang mang sáng chói, đồng thời như dung nạp Tô Minh vào bên trong.
Thần sắc Tô Minh bình tĩnh, thân thể đi thẳng về phía trước. Trong nháy mắt chạm vào một đạo tinh quang, hắn lập tức cảm nhận được một luồng lực lượng phản chấn cường đại giống như ngăn cản hắn đi ra vậy.
– Vật ấy…
Lão giả Thiên Linh bên cạnh Tô Minh nhưng không ai có thể nhìn thấy, giờ phút này đang nhìn Tinh Quang Trận kia, suy nghĩ một chút, mỉm cười.
– Vật ấy có chút tương tự với Thánh khí trong Nguỵ Trung Đan Tộc, nhưng hiển nhiên là một kiện đồ giả. Trong đó có một ít mảnh vỡ thánh khí Đan tộc, xem ra trong bọn tu sĩ hậu bối này có một chút hậu duệ còn sống sót của Đan tộc.
Lão giả Thiên Linh khẽ nói.
Hầu như ngay lúc lão giả này vừa nói xong, đồng thời lập tức có chín đạo cầu vồng bay ra từ Nam Minh. Chín đạo cầu vồng này bay ra liền hoá thành chín lão giả xuất hiện trước mặt Tô Minh.
Tu vi của chín lão giả này bình thường, chẳng qua là cảnh giới Kiếp Dương nhưng khí tức tang thương trên chín người bọn hắn dường như được truyền thừa từ cổ xưa. Sau khi bọn hắn liếc nhìn Tô Minh, lập tức cùng bấm niệm pháp quyết. Đồng thời một trận pháp cho ngàn người hình thành lò luyện đan tinh quang.
– Đan thánh ý thiên, Thiên ý thánh đan!
Chín người đều phun ra một ngụm máu tươi, âm thanh mang theo cảm giác kỳ dị nào đó. Trong nháy mắt truyền ra lập tức khiến trận pháp tinh quang này bộc phát ra hào quang vạn trượng. Dưới âm thanh nổ tung vang vọng, ngàn người kia đồng thời chuyển động, xoay tròn dựa theo quy luật nào đó. Nếu nhìn từ xa có thể thấy rõ ràng như một cái lò luyện đan khổng lồ đang xoay tròn.
Cùng lúc đó, theo lò luyện đan xoay tròn, một luồng ý niệm thiên không như xé rách hư vô, hàng lâm từ trong năm tháng mà đến, bao phủ lò đan này, khiến người ta nhìn lại tự nhiên có cảm giác tang thương. Trong nháy mắt, ý niệm thiên không này lập tức tràn ngập, mơ hồ như muốn hoá thành thực chất.
Đây là lực lượng ý niệm còn cường đại hơn mười ba đại năng Duyên Cảnh phong toả bốn phía tinh không, tróc bong Tân Chân Giới. Thậm chí Tô Minh còn có cảm giác luồng ý niệm thiên không này đã tiếp cận rất rất gần với Thiên ý của Linh Tiên.
Nhưng cũng chỉ là tiếp cận rất rất gần thôi.
– Chính là Nam Minh nội tình thâm hậu thật.
Tô Minh lạnh lùng mở miệng. Đối với lực lượng đã tiếp cận rất rất gần Thiên ý Linh Tiên. Nếu linh hồn Tô Minh không phải Linh Tiên mà chỉ là một đại năng Duyên Cảnh thì đối với hắn, trận pháp này vô cùng khó chơi. Giống như Chưởng Cảnh đối mặt với Duyên Cảnh, sẽ bị áp chế rất lớn.
– Còn chưa đủ.
Thần sắc Tô Minh từ đầu đến cuối đều không biến hoá quá nhiều. Hắn nhìn chín lão giả kia, lắc đầu, đứng ở trong trận pháp, nguy nga bất động.
Sắc mặt chín người âm trầm, hừ lạnh một tiếng, bấm niệm pháp quyết lần nữa rồi chỉ về trận pháp đang biến hoá.
– Đan thánh niệm, bóc lột linh hồn của ngươi!
Thần sắc chín người lạnh lùng âm trầm, đồng thời nói ra. Lập tức tốc độ xoay tròn của trận pháp do ngàn người hình thành lò luyện đan kia bỗng nhiên nhanh hơn. Ý niệm thiên không trong đó càng trở nên lăng lệ ác liệt, như lưỡi đao vô hình bỗng nhiên chém về hướng Tô Minh.
Muốn chém không phải thân thể Tô Minh mà là linh hồn. Trong mắt Tô Minh lộ ra hàn mang. Hắn giơ tay phải lên điểm một chỉ về phía trên. Lập tức lưỡi đao vô hình kia chấn động mạnh, trực tiếp tan vỡ chia năm xẻ bảy. Cảnh tượng này người ngoài không nhìn thấy nhưng chín lão giả có thể cảm nhận rõ ràng. Trong nháy mắt lưỡi đao vô hình kia nát bấy, chín người này biến sắc, đồng thời phun ra máu tươi, thân thể lui lại rồi lại bấm niệm pháp quyết.
– Lực lượng Tam thánh, ý niệm thiên không, bóc lột linh hồn của ngươi!
Trong chớp mắt chín người gào rú, trận pháp ngàn người chuyển động lại bạo tăng. Ngàn người kia càng là thân thể mơ hồ, huyết nhục càng thêm mơ hồ, nhìn qua dường như muốn hoá thành hài cốt.
Tô Minh cười lạnh, cất bước đi thẳng về phía trước. Trong nháy mắt đụng vào tinh quang trước mặt, tinh quang này mãnh liệt chói mắt nhưng lại run rẩy, giống như không thể nào thừa nhận được, như muốn tan vỡ ra. Chín người kia lập tức khoanh chân ngồi xuống, thân thể nhanh chóng héo rũ đi. Thần sắc bọn hắn biến hoá, mang theo vẻ không thể nào tin nổi, đồng thời gào rú bấm niệm pháp quyết.
– Mời Đan tổ hàng lâm, tế linh hồn ngàn người hoá thành Thiên ý thiên không, bóc lột linh hồn ngươi!!
Âm thanh khàn khàn thê lương, trong chớp mắt vang vọng khắp nơi. Toàn bộ ngàn người tạo thành lò luyện đan run lên, sinh cơ của bọn họ biến mất chỉ trong nháy mắt, toàn bộ huyết nhục của bọn họ nát bấy hết, xương cốt của bọn họ lại càng biến mất. Chỉ còn từng khối tinh thạch màu máu như hút đi tất cả huyết dịch của ngàn người, trôi lơ lửng xung quanh, nhanh chóng co rút lại, thình lình lấy Tô Minh làm trung tâm, ngưng tụ thành một lò luyện đan khổng lồ!
Uỳnh!
Lò luyện đan này như bốc lên ngọn lửa vô hình, thiêu đốt rồi nhanh chóng xoay tròn. Càng vào lúc này, một luồng ý chí vô cùng mãnh liệt hàng lâm. Ý chí này như là Thiên ý, mang theo uy áp để tu sĩ Nam Ninh rung động, hoan hô. Sau đó nó mang theo chín lão giả đang cười lạnh và khinh miệt kia, hàng lâm thẳng đến chỗ Tô Minh.
Trong Thiên ý thiên không này tồn tại ý chí của chín lão giả. Đó là ý chí muốn bong tróc linh hồn và thân thể Tô Minh ra, dường như chúng sinh không thể nào thừa nhận tuân theo, như Thiên ý.
– Đại trưởng lão Đệ Cửu Phong, Mặc Tô, hôm nay linh hồn rời khỏi ngươi tế Đan tổ của ta!
Chín người lại mở miệng, bấm niệm pháp quyết rồi đặt hai tay lên mi tâm.
Nhưng trong chớp mắt ý niệm thiên không biến thành Thiên ý hàng lâm đến chỗ Tô Minh, Tô Minh liền lắc đầu.
– Thiên ý là tàn niệm biến thành mà thôi. Nếu bọn ngươi cúng bái Thiên ý như thế, như vậy ta liền cho các người xem thử cái gì mới là Thiên ý.
Tô Minh lạnh lùng mở miệng. Lúc ngẩng đầu lên, hai mắt hắn loé lên hàn quang. Lập tức, thần thức hắn tản ra mãnh liệt, Linh Tiên Ý của hắn bỗng nhiên khuếch tán, bao phủ tám phương khiến hư vô chấn động, thiên không run rẩy, khiến tất cả tinh không bát phương trong tích tắc này đều như bị thay đổi ý chí, trở thành niệm của Tô Minh.
Niệm này sinh tức thì chúng sinh sinh, tử thì thiên không diệt.
Niệm bộc phát, Thiên ý phủ xuống kia lập tức run rẩy. Tinh thạch tạo thành lò luyện đan xung quanh càng phát ra âm thanh nổ vang, từng khe hở cực lớn xuất hiện chỉ trong giây lát. Sắc mặt chín lão giả kia càng là hoàn toàn đại biến, thần sắc không dám tin tràn ngập toàn bộ tâm thần bọn hắn.
Niệm rơi, Thiên ý phủ xuống trực tiếp tan vỡ. Lò luyện đan tinh thạch càng chấn động, uỳnh một tiếng liền chia năm xẻ bảy. Đồng thời lúc bị cuốn đi, từng mảnh vỡ đều tan vỡ lần nữa cho đến khi hoàn toàn nát bấy. Thần sắc Tô Minh bình tĩnh từng bước đi ra.
Chín lão giả kia phun máu tươi. Tám lão giả trong đó trực tiếp nổ tung thân hình, huyết nhục mơ hồ, hiển nhiên là không thể nào thừa nhận lực cắn trả của lò luyện đan tinh thạch kia. Lão giả duy nhất còn sống, giờ phút này không ngừng phun ra máu tươi, ánh mắt nhìn về phía Tô Minh mang theo sợ hãi và hoảng sợ khó có thể hình dung. Ý khó có thể tin mãnh liệt hoá thành tiếng thì thào.
– Linh Tiên… ngươi là Linh Tiên… Điều này không thể nào! Linh Tiên thời đại này hoặc là bị trấn áp trong Linh ngục hoặc bị phong ấn không thể nào ra ngoài. Người… sao ngươi có thể là Linh Tiên?
– Trừ phi người vừa mới trở thành Linh Tiên. Chỉ có khả năng này nên ngươi mới chưa bị trấn áp, chưa bị ý chí Tam Hoang đến trấn áp!
Lão giả kia mãnh liệt trợn tròn mặt, chợt cười rộ lên. Nụ cười kia mang theo vẻ điên cuồng, càng có ý khuây khoả.
– Ngươi là Linh Tiên thì như thế nào? Từ xưa Linh Tiên đều bị ý chí Tam Hoang trấn áp, ngày này cũng không xa!
Lão giả cười to, rống lên một tiếng, phun ra máu tươi, khí tuyệt bỏ mình.
Hắn đã nát bấy sinh cơ, vừa rồi chẳng qua là hồi quang phản chiêu. Giờ phút này, hắn theo tiếng cười, phun ra máu tươi, thân thể của hắn liền ngã xuống.
Hầu như lúc lão giả này ngã xuống, trong nháy mắt Tô Minh đi ra khỏi lò luyện đan tinh thạch tan vỡ này, đột nhiên trong mấy trăm Cự Mộc sau vòi rồng kia, trong giây lát có hai đạo cầu vồng bay nhanh đến. Hai đạo cầu vồng này vừa mới xuất hiện, một luồng khí tức bất tử bất diệt bỗng nhiên khuếch tán. Đó rõ ràng là hai cường giả Diệt Cảnh!
Bọn hắn đúng là hai trong Tam Đại Minh chủ của Nam Minh, cũng là tu sĩ viễn chinh mạnh nhất giờ phút này. Lúc trước, sở dĩ bọn hắn không xuất hiện vì hai người bọn hắn cẩn thận, nếu không nắm chắc mười phần với Tô Minh thì không muốn tự ra tay.
Nhưng hôm nay bọn hắn vẫn không nắm chắc. Nhưng có thể là câu nói trước khi chết của lão giả kia đã khiến hai người này chấn động tâm thần, nhất định phải ra tay.
– Năm mươi vạn tu sĩ Nam Minh nghe lệnh, lập Nam Minh Thất Tuyệt Hoá Âm Trận, phong ấn trấn áp người này!
Hai người vừa bay ra, một người trong đó lập tức mở miệng gầm nhẹ. Âm thanh kia rầm rầm, tràn ngập uy áp Diệt Cảnh. Uy áp này bao phủ tám phương, hoá thành một luồng lực lượng mênh mông cuồn cuộn, mơ hồ có thể đối kháng với khí thế của Tô Minh.
Trong nháy mắt lời nói kia truyền ra, mấy trăm Cự Mộc lập tức đồng thời bay ra. Ngay tiếp theo, những Cự Mộc giấu trong vòi rồng cũng đều gào thét bay ra. Bên trên một Cự Mộc trong đó, thần sắc Hứa Tuệ mang theo một tia ngạo nghễ, hất cằm đứng ở nơi đó, lạnh nhạt nhìn về phía Tô Minh. Ánh mắt kia lộ ra vẻ lạ lẫm, không có chút nhu tình trong dĩ vãng.
Đức Thuận sau lưng cũng tự nhiên không thể nào nhìn ra Mặc Tô giờ phút này là Đạo Không năm đó. Hắn theo sát đứng sau lưng Hứa Tuệ, vẻ mặt a dua nịnh nọt.
Theo gần năm trăm Cự Mộc gào thét mà đến, trong phút chốc dường như bố trí mấy trăm vòng bay vây, vô cùng lưu loát lấy Tô Minh làm trung tâm, vờn quanh lẫn nhau, tạo thành trận pháp bảy vòng.
Bảy vòng lớn nhỏ khác nhau cùng một chỗ cho từng đám Cự Mộc tạo thành, vờn quanh Tô Minh, trải khắp tinh không, khiến người ta vừa liếc mắt nhìn qua sẽ có cảm giác vô cùng mênh mông cuồn cuộn.
Đây là Nam Minh xuất động toàn bộ năm mươi vạn tu sĩ, là gần năm trăm Cự Mộc vờn quanh tạo thành uy áp mãnh liệt, khiến vòng xoáy Cự Mộc có tổng cộng bảy vòng. Vòng Cự Mộc như trận đồ, lập tức chuyển động theo quy tắc khác nhau. Từ xa xa nhìn lại dường như hoá thành vũ trụ.
Trong vòng Cự Mộc trong cùng, đối nghịch với Tô Minh chính là hai lão giả. Hai người này, một người tràn ngập quang mang màu đỏ, một người tóc trắng, nhìn như lão giả nhưng sinh cơ tràn đầy trong thân thể đã nồng đậm đến trình độ khó có thể hình dung.
Một người khác là một lão giả gầy còm, toàn thân toả ra khí tức âm hàn, mặt không chút tình cảm như bang hàn đứng đó. Trong thân thể kia không thấy sinh cơ tràn ngập nhưng có cảm giác như băng bất diệt, dường như hắn đứng ở đó, cho dù tinh không tan vỡ thì hắn cũng không sẽ vì thế mà chết.
Đây chính là Diệt Cảnh!
Lúc bảy vòng Cự Mộc tạo thành trận pháp vờn quanh Tô Minh, trong vòi rồng phía xa có một thân ảnh mơ hồ che giấu. Đó là một nữ tử, sắc mặt lạnh như băng nhưng tướng mạo vô cùng xinh đẹp. Giờ phút này, nữ tử đó đang nhìn về phía Tô Minh, ánh mắt lộ ra một tia kỳ dị.
– Linh Tiên…
Chương 1203: Năm hơi thở ám diệt!
Hầu như trong nháy mắt thân ảnh nữ tử như ẩn như hiện trong vòi rồng liếc nhìn Tô Minh, mặc dù nàng không nhìn thấy lão giả Thiên Linh vẫn tồn tại bên cạnh Tô Minh.
Nàng không nhìn thấy lão giả Thiên Linh nhưng mờ hồ cảm giác trên người Tô Minh giống như tồn tại một luồng khí xoáy nào đó. Khi ánh mắt nàng nhìn qua lại không thấy gì.
Đúng lúc này, lão giả Thiên Linh bên cạnh Tô Minh khẽ ngẩng đầu, như tuỳ ý lướt nhìn qua chỗ của nàng ta, không nói gì.
Tô Minh bị bảy vòng Thất Tuyệt Hoá Âm Trận vờn quanh bên trong, bình tĩnh nhìn trận pháp bố trí, nhìn hai lão giả Diêt Cảnh kia như đang đón đại địch trước mặt hắn. Tô Minh không đi quấy nhiễu trận pháp. Hắn không thèm để ý những thứ này. Hắn sẽ để Nam Minh kia dùng hết toàn lực. Chỉ có như vậy thì lúc đánh tan bọn hắn, ngay cả lòng tin của bọn hắn cũng sẽ bị đánh nát, khiến bọn hắn trở nên tuyệt vọng. Như vậy Tô Minh mới có thể dễ dàng biến năm mươi vạn tu sĩ này thành ngoại duyên của hắn, trở thành một bộ phận Duyên pháp của hắn.
Nếu không phải Tô Minh cần đại lượng tu sĩ cúng bái lực lượng Duyên Pháp để hoàn thành bước tiếp theo trong kế hoạch đoạt xá ý chí Đạo Thần Chân Giới, như vậy Tô Minh tự nhiên sẽ không để năm mươi vạn tu sĩ kia có cơ hội, đã sớm chém giết máu lạnh rồi.
Hầu như khi Thất Tuyệt Hoá Âm Trận bố trí ở đằng kia, hai lão giả Diệt Cảnh kia liền trao đổi ánh mắt lẫn nhau, hai người đồng thời tiến tới một bước. Một bước này rơi xuống, đồng thời gợn sóng lập tức khuếch tán ra dưới chân bọn hắn. Từng đạo lực lượng trùng kích rầm rầm thẳng đến chỗ Tô Minh.
Hai lão giả này một trái một phải, lão giả trên mặt đầy quang mang màu đỏ bên trái, lão giả gầy còm âm linh bên phải. Hai người không bấm niệm pháp quyết mà trong chớp mắt tách ra, bọn hắn đều hất tay áo lên. Lập tức trong tay bọn hắn xuất hiện pháp khí khác nhau.
Trong tay lão giả mặt đỏ bên trái kia xuất hiện một cây roi. Bên trên cây roi này có vô số ký hiệu phù văn lồi lõm, vừa mới xuất hiện liền lập tức khiến hư vô như muốn vỡ vụng. Trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy trong cây roi này dường như có thể khiến người ta có cảm giác như ngôi sao.
Đây là do người này đã luyện hoá một trăm linh tám ngôi sao, lấy tinh tuý kia luyện hoá thành thân roi, dùng bổn mạng tinh hồn phủ lên. Hắn cũng khắc lên cây roi này mấy trăm ký hiệu phù văn số lượng khác nhau, khiến cây roi này trở thành pháp bảo trí mạng duy nhất của hắn.
Bình thường hắn sẽ không dùng pháp bảo này. Nhưng giờ phút này đối mặt với Tô Minh, hắn không chút do dự ra tay lấy cây roi ra. Hắn biết Thất Tuyệt Hoá Âm Trận bố trí cần thời gian mấy chục hơi thở. Trong khoảng thời gian này, hắn nhất định phải kiềm chế Tô Minh, không thể để Tô Minh đi quấy nhiễu trận pháp. Chỉ cần trận pháp hình thành, hắn có tự tin cho dù là Tô Minh cường thịnh đến bao nhiêu thì cũng bị trấn áp.
Lão giả gầy còm bên phải lấy ra một tiểu đỉnh màu đen. Tiểu đỉnh này bị hai tay hắn nâng lên, cả người đứng thẳng bất động giữa không trung.. Trên tiểu đỉnh kia có từng sợi hàn khí khuếch tán ra ngoài, ngay lập tức vờn quanh lão giả này. Lão giả gầy còm khép kín hai mắt, trong miệng truyền ra âm thanh chú ngữ phức tạp khó hiểu. Âm thanh kêu vù vù khiến hàn khí trên tiểu đỉnh này càng ngày càng đậm, ở trên càng có tiếng gào rú thê lương mơ hồ vang vọng, còn mơ hồ chứng kiến trên tiểu đỉnh kia dường như có vô số tu sĩ, gương mặt như hung thú nhô lên như muốn lao ra từ trong đó.
Tiểu đỉnh này là một trong những pháp bảo cường đại nhất của lão giả gầy còm. Thực sự đây không phải do hắn luyện chế mà là nhiều năm trước, trong một lần ngẫu nhiên, hắn đã đạt được từ một chỗ trong di tích. Sau đó hắn tế luyện quanh năm. Càng là bởi vì hàn tính của tiểu đỉnh nên hắn đã sưu tập vô số tu sĩ và hung thú hàn tính, tàn nhẫn đưa bọn chúng vào luyện nhập trong đó, khiến hàn khí trong tiểu đỉnh này đủ để đông cứng một mảnh tinh không.
Mà đây còn không phải toàn bộ uy lực của cái đỉnh. Bản thân lão giả gầy còm biết rõ hắn chỉ có thể phát huy ba thành lực lượng của vật ấy mà thôi. Nhưng đỉnh này vẫn là đòn sát thủ của hắn, bởi vì hắn có cách khiến cái đỉnh này tự bạo!
Mà trong lúc tự bạo, đỉnh này sẽ bộc phát ra toàn bộ uy lực của nó. Cái kia chính là một hồi gió lốc khủng bố, điểm này lão giả có chút tự tin.
Hai lão giả Diệt Cảnh này tế pháp bảo ra. Lão giả gầy còm trong đó bất động, lão giả mặt đỏ chủ động quất roi trong tay phải cách không về phía Tô Minh. Âm thanh nổ vang cuồn cuộn như lôi đình vang lên, cái roi kia lập tức cuốn về phía Tô Minh. Trong roi này, ngoại trừ có hơn trăm ngôi sao phía trên thì còn ẩn chứa mấy trăm thần thông. Cho nên đầu tiên vung ra, Tô Minh nhìn lại như thấy được hơn trăm ngôi sao rầm rầm, còn nhìn thấy xung quanh bóng roi kia, đại lượng thần thông pháp thuật bộc phát mà ra, lao thẳng đến hắn như muốn bổ trời lấp đất.
Một kích này có thể diệt Sinh Cảnh!
Tu sĩ Sinh Cảnh cho dù sinh sôi không ngừng, nhưng nếu bị roi này quất vào thân thể, thân thể lập tức sẽ tan vỡ, linh hồn nát vụn, tu vi tan rã. Cho dù sinh sôi không ngừng, cho dù có thể nhanh chóng khôi phục ngưng tụ nhưng lực lượng huỷ diệt ẩn chứa trong roi này căn bản không để cho thời gian khôi phục. Như vậy tu sĩ Sinh Cảnh hẳn phải chết không nghi ngờ.
Lão giả mặt đỏ xuất thủ thì đồng thời, lão giả gầy còm kia cũng gầm nhẹ một tiếng, lập tức nâng tiểu đỉnh trong tay lên. Trong giây lát có âm thanh gào rú vang vọng, một luồng hàn khí màu xanh trực tiếp phun ra từ trong đó. Hàn khí này vừa mới xuất hiện lập tức hoá thành một băng thú cao ba trượng. Con thú này như hổ, trong tiếng gào rú, toàn thân lập tức hàn khí ngập trời. Hàn khí này có khí tức sinh cơ, con thú này thình lình bộc phát ra tu vi Diệt Cảnh.
Trong tiếng gầm nhẹ, con thú này liền chạy thẳng về phía Tô Minh. Cùng lúc đó, trong tiểu đỉnh lại có âm thanh gào rú vang lên, lại có một con băng thú như hổ gào rú mà ra, phóng tới Tô Minh.
Hai mắt Tô Minh loé lên. Đối mặt với hai Diệt Cảnh này, hắn mới có một tia chiến ý. Giờ phút này, hắn cũng không nhìn Thất Tuyệt Hoá Âm Trận đang bố trí xung quanh, Tô Minh giơ tay phải lên rồi điểm một chỉ về phía bầu trời.
– Di Sơn!
Di Sơn Đảo Hải Man Thần Biến, đây là thức thứ nhất trong thần thông mạnh nhất của Tô Minh.
Theo lời Tô Minh truyền ra, lập tức tinh không nổ vang, hư không chấn động. Xung quanh Tô Minh lập tức có hư ảnh núi lớn huyễn hoá ra. Ngọn núi này thoạt nhìn chẳng qua là một toà, nhưng nhoáng một cái, bỗng nhiên hoá thành ngàn ngọn núi chồng chất. Trong chớp mắt ngàn ngọn núi rầm rầm xuất hiện, lập tức trận áp roi và băng hổ kia.
Thuật Di Sơn này, năm đó Tô Minh hiểu ra vốn là trải qua cửu tử nhất sinh, hiện tại không ngừng tăng cường theo tu vi hắn gia tăng. Giờ phút này, ngàn ngọn núi nhìn như bình thường nhưng trong nháy mắt ngàn ngọn núi chìm xuống, chúng lại nhoáng lên một cái, bỗng biến thành Thập Vạn Đại Sơn!
Thập Vạn Đại Sơn sấm sét nổ vang như muốn làm hư vô nát bấy, khiến thiên không tan vỡ. Đây là cực hạn mà Tô Minh có thể thi triển Di Sơn giờ phút này. Mười vạn ngọn núi đồng thời hàng lâm xuống, đụng vào cái roi kia, lập tức chấn động mạnh. Toàn bộ thần thông pháp thuật bên trên đều tan vỡ, nhưng tinh thần lực bên trên không dễ dàng bị chấn động như vậy. Sau khi cây roi này đụng vào Thập Vạn Đại Sơn, Thập Vạn Đại Sơn trực tiếp nát hơn non nửa, cái roi kia mới bị cuốn trở ra.
Về phần hai băng hổ kia, dường như bị núi lớn trấn áp, giữ chưa được thời gian mấy hô hấp, toàn thân đã nổ vang rồi vỡ vụn.
– Di Sơn Hoá Nhất!
Tô Minh vừa mở miệng, nâng hai tay lên. Sau khi mãnh liệt xác nhập, hắn bỗng nhiên điểm một chỉ về phía lão giả kia. Dưới một chỉ này, núi lớn còn lại lập tức uỳnh một tiếng rồi chồng lên nhau. Mấy vạn núi lớn đã trở thành một toà rồi bay thẳng về phía lão giả mặt đỏ kia.
Giờ phút này, lão giả mặt đỏ kia biến sắc, hắn thấy rõ ràng sát cơ trong mắt Tô Minh.
– Trong năm hơi thở lấy đầu ngươi!
Tô Minh hất tay áo lên. Ngọn núi do mấy vạn ngọn núi kia liền phủ xuống lão giả mặt đỏ, đồng thời thân thể bước về phía trước một bước.
Uỳnh một tiếng, lúc ngọn núi lớn do mấy vạn ngọn núi ngưng tụ lại hàng lâm trên người lão giả mặt đỏ, cây roi kia mãnh liệt co lại. Tiếng nổ vang ngập trời, ngọn núi vỡ vụn ra nhưng không bị tan vỡ mà hoá thành lực lượng tràn ngập không thể nào trấn áp được.
Thần sắc lão giả gầy còm cách đó không xa biến đổi, hai mắt bỗng nhiên mở ra, khí xanh của tiểu đỉnh trong tay lập tức nồng đậm. Hắn đang muốn thi triển thần thông thì Tô Minh lập tức vung tay phải lên. Âm thanh vù vù lập tức vang vọng, đại lượng châu chấu gào thét bay thẳng đến chỗ lão giả này. Cùng lúc đó, trong tay Tô Minh lại xuất hiện một hồ lô lớn bằng lòng bàn tay. Theo Tô Minh vẽ ra một vòng, hồ lô kia như mở mắt ra, sát cơ loé lên. Có hai tiểu nhân trong đó loé lên, mang theo sát khí ngập trời bay thẳng đến lão giả này.
Càng vào lúc này, xung quanh lão giả kia truyền ra âm thanh gào rú dữ tợn. Trong hư vô xuất hiện một Lệ Quỷ. Trong tay Lệ Quỷ kia cầm một cái cân, quả cân là voi, đúng là Lệ Quỷ Xứng Tượng Đồ của Tô Minh!
Năm đó bảo vật này bị hao tổn, suýt nữa đã bị mất, bị Tô Minh sau đó tìm về chữa trị. Mặc dù hôm nay nó chưa hoàn toàn khôi phục, uy lực không bằng dĩ vãng nhưng dưới tu vi của Tô Minh thì vẫn có thể dùng được.
Uỳnh!
Thần sắc lão giả mặt đỏ kia dữ tợn. Cảm giác nguy cơ ẩn hiện trong đó nhưng không sâu sắc, không tính là sinh tử. Nhưng trong nháy mắt roi của hắn đụng vào ngọn núi lớn đang phủ xuống kia, trong thân thể Tô Minh có một luồng hắc mang chói mắt lập tức xoát một tiếng, lan tràn vô tận về tám phương.
– Đảo Hải!
Cực Minh Quang biến thành Đảo Hải Thuật là một trong những thuật pháp cường đại của Tô Minh. Thuật này hoàn toàn là do hắn hiểu ra, bản thân đã trở thành căn nguyên của Minh Cực Quang. Minh Cực Quang tràn ra lập tức bao phủ tám phương, trong chốc mắt khiến trước mặt lão giả kia tối sầm, đồng thời toàn thân lập tức băng hàn. Loại băng hàn này đã vượt qua công pháp băng hàn mà hắn tu hành, cho dù là hắn thì cũng đều lập tức chấn động. Hơn nữa pháp bảo của Tô Minh bay thẳng mà đến, trong khoảng thời gian ngắn, lão giả này mặc kệ lão giả mặt đỏ, lập tức phòng ngự cho bản thân.
Hầu như trong nháy mắt Cực Minh Quang này tản ra, thần sắc lão giả mặt đỏ lập tức đại biến. Cảm giác nguy cơ đảo mắt đã biến thành sinh cơ, hắn không chút do dự mà nhanh chóng lui về phía sau. Hắn không thấy rõ xung quanh, hắc ám bao phủ tâm thần. Cảm giác rét lạnh khiến hắn thấy nguy cơ sinh tử càng thêm mãnh liệt.
Hắn mãnh liệt hất cái roi trong tay về phía trước, toàn lực bộc phát ra toàn bộ tu vi, cho dù bị núi lớn kia va chạm cũng mặc kệ. Thân thể hắn nhanh chóng cuốn lại. Nhưng trong nháy mắt toàn thân hắn lại rét lạnh, cho dù tâm thần cũng đều hoàn toàn bị đông lạnh, thân ảnh Tô Minh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt lão giả mặt đỏ này. Tay phải Tô Minh bắt một phát được cái roi, tay trái không chút do dự đưa một chưởng trước ngực lão giả này.
Thời gian vừa vặn là năm hơi thở!
Chương 1204: Hy sinh vĩ đại
– Ngươi…
Sắc mặt lão già mặt đỏ giờ xám trắng, giống như đã mất đi máu huyết. Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Minh, giống như không thèm để ý tới một chưởng Tô Minh đè xuống kia.
Hắn nhìn chằm chằm vào tay phải Tô Minh, nhìn chằm chằm vào cây roi Tô Minh đang nắm, thấy rõ ràng cây roi ẩn chứa thần thông này không ngừng va chạm và tan vỡ dưới tay Tô Minh, giống như thứ thần thông này đối với Tô Minh mà nói, căn bản không đáng để ý chút nào vậy. Lão già này cũng thấy tay phải Tô Minh nắm chặt, cây roi kia không thừa nhận nổi mà phát ra tiếng cọt kẹt.
Giống như nếu Tô Minh muốn thì hắn lập tức có thể bóp nát cây roi này vậy. Đây là lực lượng thân thể cường đại. Việc này đã vượt qua lý giải về mức độ cường đại của nhục thân của lão già này.
Hắn chỉ nói được một chữ, cặp mắt lập tức tràn ngập tơ máu. Những tơ máu kia khuếch tán ra rất nhanh. Ầm một tiếng, đôi mắt lão già này vỡ vụn. Cùng lúc hai mắt hắn vỡ vụn, một cành cây màu đỏ máu chui ra, nhúc nhích quỷ dị, thoạt nhìn cực kỳ kinh khủng.
Mà gốc rễ của cành cây màu đỏ này, nếu giờ có người có thể nhìn thấu thân thể lão già này thì sẽ thấy không ngờ trong thân thể hắn lúc này có tồn tại rất nhiều cành cây đang mọc lên. Những cành cây này có gốc chính là tay trái của Tô Minh trên ngực lão già này.
Thân thể lão già lập tức héo rũ đi cho tới khi trở thành một cái thây khô, khí tuyệt bỏ mình. Nguyên thần của hắn, tất cả của hắn đã trở thành chất dinh dưỡng cho Ách Thương, tẩm bổ cho phân thân Ách Thương của Tô Minh, khiến cho thương thế của phân thân kia lập tức hồi phục, lại còn tiến bộ.
Được xưng là cường giả bất diệt cũng không phải là bất diệt thật sự mà bởi thế gian này có quá ít lực lượng có thể hủy diệt được nó.
Nhưng hiển nhiên là với Tô Minh, dù là bổn tôn hay phân thân Ách Thương của hắn đều đã vượt qua cấp độ tính mạng bình thường. Diệt cảnh làm sao có thể diệt được bọn họ?
Chậm rãi nâng tay trái lên, cành cây nhanh chóng co rút lại. Lúc Tô Minh giơ tay lên, không nhìn thấy chút dấu vết nào của phân thân Ách Thương. Lão già kia hóa thành thây khô, rơi xuống từ tinh không.
Nhìn qua thi thể của lão già, giờ khắc này Tô Minh có thể cảm nhận rõ ràng sự trưởng thành và mạnh mẽ của mình. Đó là lực lượng mạnh mẽ mà từ khi trở về từ Thần Nguyên tinh hải, hắn cũng chưa từng có. Lúc đó đối mặt với Diệt cảnh, hắn căn bản không có sức chống trả. Nhưng hôm nay hắn xóa đi một Diệt cảnh cũng không phải việc khó.
Hắn còn chưa sử dụng Man Thần biến, còn chưa vận dụng chiếc nhẫn chí bảo!
Mà cho tới thời khắc này, Tô Minh biết rõ mình không còn phải là con rối cho người khác giật dây nữa. Hắn đã trở thành một cường giả trưởng thành. Bất kỳ kẻ nào có ý đồ gây náo loạn tới vận mệnh của hắn đều phải trả giá bằng tính mạng.
Ánh mắt Tô Minh lóe lên vẻ sắc bén, Cực Minh Quang lập tức tiêu tán, nhìn về phía lão già gầy còm kia. Sắc mặt lão già gầy còm giờ phút này trắng bệch. Phía sau hắn còn có một người băng cực lớn đang gào rú, đối kháng với lệ quỷ. Dưới chân người băng kia, băng quy gào thét, trùng kích với đại tượng.
Trước người lão già này có rất nhiều những con rết màu đen đang di chuyển, cuốn lấy nhau, bên cạnh còn có một đồng tử bị đóng băng. Hắn mở mắt trong tầng băng, lộ ra ánh sáng yêu dị. Ánh mắt kia giống như hóa thành thực chất, bao phủ lấy hai người tí hon trong Bảo hồ lô của Tô Minh, khiến hai người kia không thể tiến về phía trước. Thế nhưng thần sắc của đồng tử bị đóng băng cũng lộ vẻ đau đớn, hiển nhiên là không duy trì được quá lâu.
Về phần lão già gầy còm kia, giờ phút này bỏ qua ý đồ bấm pháp quyết, giống như quên Pháp bảo bốn phía Tô Minh, kinh ngạc nhìn thi thể đang rơi từ trên không xuống kia. Trong mắt huyện công ó vẻ đau tương và không thể tin nổi, hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
– Còn muốn đánh tiếp sao?
Tô Minh nhìn lão già gầy còm. Hắn đã thể hiện ra sự cường đại của mình rồi, giờ phút này chậm rãi nói, chờ đợi đáp án của lão già này.
Lão già kia trầm mặc. Trên từng vòng cự mộc bốn phía tạo thành Thất Tuyệt Hóa Âm trận, đám tu sĩ đều trầm mặc. Có thể trong nội tâm bọn họ lúc này đang vang lên tiếng gào thét sợ hãi, còn cả sự tuyệt vọng. Tô Minh cường đại tới mức đánh tan phân nửa lòng tin của bọn họ. Dù là có nhiều tu sĩ hơn nữa cũng tuyệ đối không thể lay chuyển được hắn. Dường như chỉ cần Tô Minh đứng đó, cho dù là tu sĩ nơi đây có nhiều hơn mười lần cũng không thể vượt qua nửa bước.
Hứa Tuệ nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ánh mắt vừa lộ vẻ lạnh lùng vừa nhíu mày. Cô không biết Tô Minh. Cho dù là Tô Minh có hóa thành dáng vẻ của Đạo Không thì hôm nay cô vẫn không nhận ra.
Nhưng trực giác của cô lại vẫn nói cho cô biết, dường như người trước mặt này không phải là kẻ địch. Loại cảm giác mâu thuẫn này khiến Hứa Tuệ hơi bực bội. Mà Đức Thuận bên cạnh lúc này trong lòng run rẩy bởi một mặt đã nhận ra nguyên nhân khiến Hứa Tuệ bực bội, lo lắng mình lại bị sỉ nhục, một mặt là sợ Tô Minh, cũng lo lắng cho đám người Nam Minh kia không tránh khỏi được kiếp nạn.
Trong vòi rồng nơi xa, nữ tử tới từ Hồn tộc của Ám Thần kia lộ vẻ nghiêm trọng chưa từng có. Lúc trước khi phát hiện ra Tô Minh là Linh tiên, cô đã chấn động trong lòng nhưng chỉ là chấn động mà thôi. Nhưng hôm nay sắc mặt cô cũng xuất hiện vẻ biến hóa. Tất cả đều là do Cực Minh Quang của Tô Minh!!
– Đúng là Diệt Long sao? Hồn tộc vô số năm qua chỉ xuất hiện Diệt Long có một lần, cũng tại lần đó khiến Hồn tộc trở thành Thánh tộc của Ám Thần, lấy được Đệ cửu giới…. Hẳn là trên người hắn sẽ xuất hiện lần thứ hai… Nhưng rõ ràng hắn chỉ có một bộ phận huyết mạch của tỷ tỷ mà thôi…
– Nhưng nếu không phải là Diệt Long thì vì sao không có thể hóa thành Cực Minh Quang nguyên được? Sợ là chính hắn cũng không hiểu được, sở dĩ hắn có thể ngưng tụ được Cực Minh Quang chính là bởi trong hồn của hắn có Hồn tộc hàn!
– Quang nguyên đã sắp thành hình, chỉ có thiếu một chút là có thể xuất hiện Huyễn thần. Đáng tiếc thời gian này cần khá lâu, trừ phi là có người tế hiến hàn khí nồng đậm tới cực điểm thì mới có thể nhanh chóng thấy Huyễn thần của kẻ này có phải là Diệt Long hay không!
Trên mặt cô gái này lộ thần sắc cực kỳ phức tạp, giống như đang chần chờ, không biết có nên ra tay không.
– Chiến!!
Đối mặt với lời nói của Tô Minh, lão già gầy còm còn lại bỗng nhiên ngửa mặt lên trời rống to, thần sắc lộ vẻ dữ tợn. Tay phải hắn vỗ mạnh vào tiểu đỉnh kia. Đỉnh này ông một tiếng liền bành trướng ra, cuối cùng rời khỏi hai tay hắn, trôi nổi giữa tinh không, càng lúc càng lớn. Trong đó có hàn khí ngập trời khuếch tán ra.
Cùng lúc đó, lão già này cắn chót lưỡi, phun ra một tia máu tươi về phía tiểu đỉnh kia.
– Bạo!!
Một chữ rất lưu loát, có thể thấy quyết đoán và kiên định trong nội tâm lão già này. Cho dù là Pháp bảo như vậy hắn cũng có thể nén đau lòng mà cho nổ tung, dùng lực lượng bộc phát mười phần khi đỉnh này tan vỡ, không mong có thể giết chết Tô Minh nhưng chỉ cần đánh hắn trọng thương, phối hợp với trận pháp là có thể phong ấn Tô Minh triệt để.
Lời nói của lão già này vừa thốt ra, tiểu đỉnh ông một tiếng, khí tức trong đó lập tức cuồng bạo tới cực hạn. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Tiểu đỉnh lập tức tan vỡ, nổ tung. Hàn khí tràn ngập trong nháy mắt đã quét ngang bốn phía. Đám châu chấu và rết kia lập tức bị đóng băng. Thậm chí cả hai người tí hon của bảo hồ lô cũng bị đóng băng trong chốc lát. Còn cả băng quy và lệ quỷ sau lưng lão già này trong chớp mắt này cũng đều bị đóng thành băng cả.
Lực lượng đóng băng cuồng bạo này đã vượt qua Diệt cảnh, xua tan ý chí của trời xanh. Thời điểm nó bùng nổ không ảnh hưởng tới quá xa mà gần như chỉ ngưng tụ ở chỗ Tô Minh. Tiếng ầm ầm vang lên. Tay phải Tô Minh bỗng nhiên nâng lên, đang muốn triển khai chiếc nhẫn chí bảo thì bỗng một tồn tại nào đó trong hồn hắn bỗng run lên.
Trong cái run này, Tô Minh lập tức cảm nhận được một cảm giác quen thuộc khi phân chia hồn phách lúc thăng tiên. Cảm giác quen thuộc này trong cái run lên này liền truyền ra khát vọng mãnh liệt đối với hàn khí vô tận đang cuồn cuộn ập tới.
Khát vọng này khiến nội tâm Tô Minh chần chừ một chút, lập tức bỏ qua ý định vận dụng chiếc nhẫn mà tùy ý để hàn khí khi tiểu đỉnh tan vỡ ầm ầm đánh vào, bao phủ thân thể. Âm thanh răng răng vang lên. Bên ngoài thân thể Tô Minh lập tức xuất hiện một tầng băng.
Hai mắt lão già gầy còm lộ ánh sáng chói mắt. Giờ phút này hắn cũng không kịp suy tư quá nhiều, hai tay bấm quyết điểm một chỉ về phía Tô Minh. Lập tức trong túi trữ vật của hắn bay ra chín hạt châu màu xanh da trời.
Chín hạt châu này vừa xuất hiện liền lao thẳng về phía Tô Minh đang bị hàn khí bao phủ. Trong nháy mắt khi chúng tới gần, đồng thời nổ tung, hóa thành hàn khí càng dầy đặc hơn, lập tức trùm lên Tô Minh, khiến cho khối băng trên người hắn bành trướng ra, hóa thành lớn tới trăm trượng.
– Chết, chết cho ta!
Thần sắc lão già gầy còm gần như điên cuồng. Lão già mặt đỏ kia là hảo hữu chí giao của hắn. Giao tình của hai người nhiều năm nay khiến ý niệm duy nhất trong đầu lão già gầy còm này bây giờ là giết chết Tô Minh, giết chết toàn bộ tu sĩ Đệ Cửu Phong để báo thù cho hảo hữu.
Trên thực tế, cho dù là lão già mặt đỏ kia chưa tử vong thì hai người bọn họ vốn cũng vẫn định phá hủy Đệ Cửu Phong!
– Chết đi cho ta!!
Lão già gầy còm vỗ túi trữ vật. Lập tức trong đó có sáu khối băng tinh bay ra. Từng khối này đều có hàn khí khủng bố, bị hắn phun máu tươi lên. Khi máu tươi rơi xuống băng tinh, sáu khối này liền lập tức phóng tới Tô Minh rồi nổ tung lần nữa, hóa thành hàn khí khó có thể hình dung được. Hàn khí này đậm đặc tới mức trong nháy mắt đã khiến tầng băng phong ấn thân thể Tô Minh bành trướng ra thêm ba phần. khối băng mấy trăm trượng kia xuất hiện trên bầu trời, cực kỳ kinh người.
– Chết, chết, chết!
Lão già gầy còm mở miệng nói lớn, trực tiếp phun ra một khối băng nhỏ màu đen. Khối băng này vừa bay ra, thần sắc lão già nọ liền có vẻ uể oải nhưng không hề do dự, trong nháy mắt liền đưa nó về khối băng phong ấn Tô Minh. Vừa chạm vào, tiếng nổ vang ngập trời liền truyền ra. Tầng băng phong ấn Tô Minh lập tức từ mấy trăm trượng hóa thành ngàn trượng!!
Làm xong việc này, lão già gầy còm thở hồng hộc, thân thể nhanh chóng lui về phía sau, miệng gầm khẽ.
– Thất Tuyệt Hóa Âm Trận, mở trận phong ấn kẻ này vĩnh hằng!!!
Ầm.
Tu sĩ trên cự mộc ở bảy vòng thấy cảnh này đều chấn động Tiên Tộc. Trong tích tắc này, bảy vòng tròn lần lượt chuyển động, hình như ngưng tụ tuế nguyệt, nhanh chóng phong ấn Tô Minh.
Tất cả đều bị cô gái trong vòi rồng phía xa nhìn thấy. Thần sắc cô lộ vẻ cổ quái, nhìn lão già trên mặt đang có vẻ hơi lo lắng và chờ mong kia, thì thào tự nhủ.
– Người này chẳng lẽ biết hắn từ trước, chém giết nơi này rõ ràng là… Khi hắn cần nhất lại không hề tiếc gì, tế hiến thọ nguyên, dùng là tặng cả bảo vật bộn mạng luyện hóa vạn năm cũng trợ giúp hắn lớn nhất…
Chương 1205: Hồn Thạch
Giờ phút này bảy vòng Cự Mộc hình thành Thất Tuyệt Hoá Âm Trận xoay tròn dựa theo quy tắc bất đồng, hoá thành tinh tuyền, đóng băng ngàn trượng, bao phủ Tô Minh ở bên trong. Theo mỗi một lần Cự Mộc chuyển động một vòng, đều có một luồng lực lượng phong ấn bỗng nhiên xuất hiện rồi hoá thành sợi tơ quấn quanh tầng băng, như muốn biến khối băng ngàn trượng này thành một cái kén, muốn hoàn toàn trấn áp phong ấn Tô Minh.
Thần sắc lão giả gầy còm lộ ra vẻ chờ mong, càng có một tia dữ tợn. Khi hắn chủ trận khiến trận pháp này có thể hoàn toàn bộc phát được uy lực. Hắn có một ít tự tin, cho dù Tô Minh là Linh Tiên thì hôm nay cũng phải bị phong ấn bên trong.
– Lão phu không tiếc hiến tế thọ nguyên, không tiếc dùng pháp bảo bổn mạng đã bồi dưỡng vạn năm, hoá thành hàn khí có thể phá vỡ thiên không, không tin còn không phong ấn được ngươi!!
– Lão phu không cầu có thể đóng băng ngươi lâu dài. Nhưng chỉ cần có thể phong ấn nửa khắc, đợi Thất Tuyệt Hoá Âm Trận này hoàn toàn vận chuyển xong, lúc đó chính là lúc ngươi bị phong ấn vĩnh viễn!!
Thần sắc lão giả gầy còm lộ ra vẻ dữ tợn. Cho dù giờ phút này thân thể suy yếu, tu vi cũng hao tổn hơn phân nửa nhưng hắn vẫn không chút do dự tiếp tục bộc phát ra toàn bộ tu vi bản thân, dung nhập vào trong trận pháp, điều khiển trận pháp, tập trung lực lượng năm mươi vạn tu sĩ và trận pháp, đánh một trận sinh tử với Tô Minh.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Bảy vòng Cự Mộc hình thành Thất Tuyệt Hoá Âm Trận không ngùng chuyển động. Những sợi tơ tràn ra càng ngày càng nhiều, lực lượng phong ấn càng ngày càng mạnh. Tầng băng ngàn trượng bao phủ trong đó chẳng những không xuất hiện dấu hiệu bị hoà tan, ngược lại hàn khí càng thêm nồng nặc. Cảnh tượng này khiến lão giả gầy còm kia vui vẻ trong lòng. Chẳng qua là vì hàn khí của tầng băng càng đậm khiến trong đó xuất hiện cảm giác đục ngầu, cho dù thần thức hay ánh mắt cũng không thể nào xuyên thấu qua lớp đục ngầu, cho nên lão giả gầy còm này không thể nào thấy rõ cụ thể trong tầng băng.
– Người này hẳn là thân thể thuộc tính hoả nên mới bị áp chế gắt gao, bằng không thì thế nào cũng phải xuất hiện một ít phản kháng mới đúng.
Hai mắt lão giả sáng ngời, cho dù hơi chần chờ nhưng cũng bị hắn nhanh chóng bỏ qua, trở thành cười to.
Chẳng qua là lão giả này khong nhìn thấu trong tầng băng ngàn trượng kia, giờ phút này Tô Minh đang mở to hai mắt. Trong mắt hắn lộ ra quang mang yêu dị, thoạt nhìn không giống bị đóng băng, nhưng thực tế trong mắt hắn lộ ra một tia nghi hoặc.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng được hàn khí trong tầng băng này đã đậm đặc vượt qua tất cả hàn khí mà Tô Minh từng gặp. Cái này khác với Cực Minh Quang, đó là hàn khí thực chất, lực lượng có thể đóng băng thiên không. Nhưng hôm nay, hàn khí trong tầng băng này lại tới gần hắn, vờn quanh hắn, dường như có sẵn linh động nào đó, muốn chui vào trong thân thể hắn.
Nếu chỉ là như thế thì thôi, Tô Minh cũng không suy nghĩ quá nhiều mà cho rằng đây là pháp thuật do đối phương bố trí, không thể để hàn khí này nhập vào thân thể. Nếu không hắn sẽ thật sự bị đóng băng.
Có lẽ lúc phân liệt linh hồn khi thăng tiên lại để cho khi Tô Minh hầu như mất phương hướng lại tìm được một tia quen thuộc trong linh hồn. Trong chớp mắt này, linh hồn Tô Minh hoàn toàn sôi trào, không ngừng trùng kích ra, như muốn lao ra khỏi thân thể Tô Minh để tiếp xúc với những hàn khí kia. Đây là khát vọng bản năng. Nếu không phải Tô Minh luôn áp chế bản năng này, sợ rằng nó sẽ lập tức nhảy ra ngoài hàn khí.
– Bản năng…truyện cõi âm
Thần sắc Tô Minh lộ ra vẻ chần chờ, nhưng rất nhanh hai mắt hắn loé lên, lộ ra ý quyết đoán.
– Đã là bản năng trong linh hồn ta, như vậy cứ để xem rốt cục như thế nào. Dù sao A Công bộ lạc Thiên Linh cũng sẽ không trơ mắt nhìn ta bị nạn. Hắn muốn khiêu chiến Hoang Kiếp, nhất định phải bảo vệ ta an toàn.
Tô Minh cắn răng, lập tức bỏ hàng phòng hộ ngăn cản hàn khí xâm nhập. Theo thân thể kia buông lỏng, hàn khí đang nhanh chóng xoay tròn xung quanh hắn dường như tìm được chỗ thoát nước, uỳnh một phát liền đồng thời dũng mãnh tiến vào trong thân thể Tô Minh.
Trong nháy mắt hàn khí dũng mãnh tràn vào, Tô Minh lập tức cảm giác toàn thân băng hàn mãnh liệt. Cảm giác huyết nhục bị đóng băng lập tức lan tràn toàn thân. Hàn khí này dường như có thể đóng băng ý thức nhưng không thể nào đóng băng linh hồn Tô Minh được. Nguyên nhân là do linh hồn của hắn là niệm Linh Tiên, trừ phi gặp được Linh Tiên, bằng không thì khó có thể bị phong ấn.
Tô Minh cảm nhận được hàn khí kia đang dung nhập thân thể chẳng qua là huyết nhục mà thôi, phương hướng của bọn chúng đúng là linh hồn. Cũng chính trong nháy mắt này, những hàn khí liền uỳnh một pháp, chạy thẳng tới gần linh hồn Tô Minh, lập tức đụng vào nhau. Từng cái từng cái chui vào trong linh hồn Tô Minh, giống như đang dung hợp với linh hồn Tô Minh vậy.
Hàn khí tràn ngập như vô biên vô hạn từ trong tầng băng ngàn trượng không ngừng tới gần, nhảy vào trong thân thể Tô Minh, dung nhập vào linh hồn. Cảnh tượng này khiến Tô Minh chấn động tâm thần. Nhưng hắn không ngăn cản chút nào, tuỳ ý để những hàn khí kia tiếp tục dung hợp. Tất cả tinh lực của hắn đều đặt ở quan sát linh hồn.
Hắn thấy rõ sau khi linh hồn hắn hấp thu những hàn khí tràn ngập này, dường như mỗi một bộ phận thức tỉnh, dần dần có lý giải với hàn khí. Tô Minh dần dần không còn cảm giác huyết nhục lạnh như băng, ngược lại mơ hồ cảm giác bản thân chính là một bộ phận của hàn băng này.
– Đây là…
Lúc Tô Minh thì thào, hắn lập tức quan sát thấy hàn khí đang ngưng tụ trong linh hồn hắn dần dần tạo thành một cái hạch. Cái hạch này vừa hư ảo vừa chân thật, hình như có một tính mạng kỳ dị nào đó đang chuẩn bị ra đời.
Cảnh tượng này vốn dĩ khiến Tô Minh cả kinh trong lòng, nhưng tính mạng trong cái hạch kia khiến Tô Minh có cảm giác kỳ dị, dường như vật sắp sinh ra đời này vô cùng quan trọng với hắn, là linh hồn biến hoá thực chất.
Trong trầm mặc, hàn mang trong mắt Tô Minh loé lên, dứt khoát không để ý tới mà tiếp tục quan sát, đồng thời để hàn khí xung quanh tiếp tục dũng ãnh tiến vào. Cũng chính trong thời gian mấy hơi thở, tầng băng ngàn trượng bên ngoài thân thể Tô Minh nhanh chóng thu nhỏ lại, đảo mắt liền ít đi gần như ba thành.
Cảnh tượng này khiến lão giả gầy còm kia mạnh mẽ co rút hai mắt lại, thần sắc dự tợn gầm nhẹ một tiếng.
– Thất Tuyệt Hoá Âm Trận, Đệ Nhất Tuyệt Phong!!
Âm thanh gầm nhẹ của lão giả vang vọng. Bảy tầng Cự Mộc đang vờn quanh Tô Minh đồng thời chấn động, mãnh liệt đình chỉ xoay tròn. Trong nháy mắt dừng lại liền hình thành một vòng xoáy vô hình như xuyên thấu hư vô, chạy thẳng tới tầng băng của Tô Minh, nháy mắt liền bao phủ phía trên, hoá thành nổ vang, càng toả ra hàn khí ngập trời.
Cùng lúc đó, lão giả gầy còm kia giống như vẫn chưa yên tâm, cắn chót lưỡi phun ra máu tươi. Hai tay hắn bấm niệm pháp quyết rồi điểm một chỉ về phía tầng băng kia. Lập tức những máu tươi kia nhanh chóng bay đi, trực tiếp hoá thành huyết tinh giữa không trung, đụng vào tầng băng liền đồng thời vỡ vụn, nhưng hàn khí phóng xuất ra lại càng khổng lồ.
Đây là lão giả kia dùng bổn mạng huyết tinh hoá thành bổn mạng hàn khí kia. Có thể thấy được hắn phải phong ấn Tô Minh là tình thế bắt buộc.
Theo Đệ Nhất Phong của Thất Tuyệt Hoá Âm Trận và bổn mạng hàn khí kia khiến khối băng phong ấn Tô Minh lúc trước rút nhỏ xuống ba thành, trong tích tắc lại mãnh liệt bạo tăng, từ bảy trăm trượng lúc trước trực tiếp hoá thành 1100 trượng. Tầng băng càng dày, hàn khí càng nhiều hơn.
Cảnh tượng này khiến lão giả gầy còm phát ra tiếng cười lạnh đắc ý. Trong vòi rồng nơi xa sau lưng lão giả kia, nữ tử thuỷ chung ẩn giấu nơi này lại khẽ thở dài một tiếng.
– Lão giả này có ngu ngốc không? Trận pháp này vốn là một loại trận pháp Thiên Địa Chí Âm hoá hàn, vốn dĩ có thể tạo ra tác dụng trợ giúp rất lớn. Lão giả này lại không tiếc bổn mạng hàn khí…. Loại tạo hoá này, tiểu tử này… Hừ!
Nữ tử này tự thì thào, trong giọng nói xuất hiện một tia ghen ghét hiếm thấy. Nàng ghen ghét không phải bổn mạng hàn khí của lão giả kia mà là lực lượng trận pháp này. Nàng biết trận pháp này là do năm mươi vạn tu sĩ tạo thành nhưng còn có những Cự Mộc kia đều là hàn tính. Như vậy thì mới khiến cho tu sĩ Nam Minh có thể mượn nó xuyên thẳng qua vòi rồng.
Hàn khí ngập trời, Tô Minh lập tức cảm giác hàn khí xung quanh lập tức bạo tăng, dùng tốc độ nhanh hơn chui vào trong thân thể, dung nhập vào trong linh hồn, khiến hạch trong linh hồn thoáng cái biến lớn. Khí tức của tính mạng sắp ra đời trong đó lại gia tăng thêm không ít.
Tô Minh cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, đồng thời lý giải của bản thân về hàn khí cũng tăng lên không ít. Thậm chí giờ phút này Tô Minh còn cảm giác hàn khí này không còn là địch nhân mà là trở thành một bộ phận trên thân thể hắn.
Không có chút đau đớn nào, ngược lại có cảm giác thoải mái không thể nào hình dung khiến Tô Minh không khỏi hi vọng hàn khí này sẽ càng đậm thêm nữa.
Hàn khí gia tăng, tốc độ hấp thu cũng nhanh hơn. Cảm giác thoải mái càng ngày càng mãnh liệt, tầng băng 1100 trượng liền thu nhỏ lại chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy lần hô hấp, trực tiếp rút xuống hơn bốn phần.
Cảnh tượng này lập tức khiến lão giả bên ngoài trợn mắt há hốc mồm. Thần sắc hắn lộ ra vẻ điên cuồng, phát ra tiếng gào rú không cam lòng. Lúc bộc phát tu vi, âm thanh gầm nhẹ vang vọng.
– Thất Tuyệt Hoá Âm Trận, Đệ Nhị Tuyệt Phong!
Âm thanh lão giả mang theo vẻ điên cuồng. Lúc hô lên, hắn giơ tay phải lên rồi vỗ mạnh vào lồng ngực. Dưới cái vỗ mạnh này, lập tức trong miệng phun ra đại lượng máu tươi. Hắn hất những máu tươi này đến thẳng khối băng.
Âm thanh nổ tung vang vọng. Theo vòng Cự Mộc thứ hai dừng lại, vòng xoáy vòng thứ hai liền nhanh chóng tới gần khối băng. Vô số sợi tơ bao phủ phối hợp với bổn mạng hàn khí khiến khối băng chứa Tô Minh bạo tăng chỉ trong chốc lát, biến thành gần hai ngàn trượng.
Hầu như trong lúc vừa vặn trở thành hai ngàn trượng, khối băng này lập tức thu nhỏ lại lần nữa. Lúc này đây nó rút nhỏ lại năm thành. Mặc dù là năm thành nhưng vẫn còn khoảng ngàn trượng. Cảnh tượng này khiến lão giả gầy còm vui mừng và hi vọng, lại khiến hắn có cảm giác tất cả đều không uổng công, khiến hắn cảm thấy chỉ cần hắn tiếp tục thi triển thì vẫn có hi vọng hoàn toàn phong ấn Tô Minh.
– Hừ! Cho dù ngươi có thể làm tan hàn băng của lão phu nhưng tốc độ tan rã của ngươi tuyệt đối không thể so sánh với trận pháp của lão phu!
Lão giả chấn động tinh thần, tay phải vỗ vào túi trữ vật, lại lấy ra hơn phân nửa đan dược rồi nuốt vào, dáng vẻ hôm nay phải tử chiến một trận.
Một tiếng than nhẹ truyền đến từ trong vòi rồng phía xa sau lưng hắn, trong tiếng thở dài kia mang theo vẻ bất đắc dĩ.