Cầu Ma Audio Podcast
Tập 240 [Chương 1196 đến 1200]
❮ sautiếp ❯Chương 1196: Ý của Linh Tiên
– Muốn chết! Đừng nói là bọn ngươi, cho dù là Tà Sát, người mạnh nhất của các ngươi thì cũng không phải là đối thủ của bổn tông!
Nam tử mặc áo bào tím cười lạnh, vừa cất bước vừa giơ tay phải lên, lập tức điểm một chỉ ra. Lập tức có ba cây hương biến ảo ra rồi mạnh mẽ thiêu đốt, gào thét thẳng tới ba người đại sư huynh.
Tám người áo vàng phía sau phát ra tiếng khạc khạc, thần sắc lộ ra vẻ tham lam. Bọn hắn nhoáng một cái đã hoá thành tám dải ánh sáng màu vàng chạy thẳng tới hai mươi vạn tu sĩ phía dưới. Dường như đối với bọn hắn, những tu sĩ này chính là bổ dược tốt nhất.
Mắt thấy thần thông của nam tử áo bào tím biến thành ba cây hương tới gần ba người đại sư huynh, ba người đều triển khai thần thông bản thân muốn đánh một trận tử chiến. Đột nhiên phân thân Ách Thương biến thành đại thụ mạnh mẽ vặn vẹo, biến mất trong tích tắc, lúc xuất hiện đã đứng trước ba người đại sư huynh, lấy thân thể đối kháng với lực lượng của ba cây hương.
Uỳnh một tiếng, phân thân Ách Thương của Tô Minh chấn động, lập tức vòng qua ba người đại sư huynh thoát ra ngoài mấy trăm trượng. Nam tử mặc áo bào tím đang ở đó liền cười lạnh, cất bước mà đến. Trong nháy mắt khí tức toàn thân ba người đại sư huynh bộc phát lần nưa, phân thân Ách Thương Tô Minh bỗng nhiên mở miệng:
– Ta, trở lại.
Một câu nói đơn giản lập tức khiến thân thể đại sư huynh chấn động. Nhị sư huynh ở đó cũng mạnh mẽ nhìn về phía phân thân Ách Thương Tô Minh. Thần sắc Hổ Tử cũng là nhất thời sửng sốt, nhưng rất nhanh xuất hiện kích động.
– Ta, trở lại.
Phân thân Ách Thương nhìn ba người, nhìn ánh mắt dường như cần xác định của bọn hắn, chậm rãi mở miệng. Trong tích tắc mở miệng này, hắn cũng không thèm nhìn đến nam tử áo bào tím đang bay nhanh đến, tay phải giơ lên đưa ra một chảo về phía hư không. Dưới một trảo này, thiên không chấn động, một luồng sóng gợn lập tức tản ra cuốn tới nam tử áo bào tím này.
Nam tử này cười lạnh, bước chân không dừng lại chút nào, trực tiếp đụng vào sóng gợn. Sau khi va chạm, sóng gợn kia nhất thời tan ra, dường như không thể tạo ra một chút thương tổn nào.
– Chút tài mọn! Hôm nay Đệ Cửu Tông bọn ngươi có thể chết rồi. Đợi bổn tông diệt Nam Minh, từ đó về sau, trong Đạo Thần Tông Chân Giới chỉ có một Tân Đạo Tông thôi.
Nam tử áo bào tím cất bước, mắt thấy đang sắp tới gần phân thân Ách Thương Tô Minh, một âm thanh bình tĩnh ở trong thiên không nhàn nhạt vang lên.
– Phân thân của ta thi triển không phải một chút tài mọn mà là ngưng tụ một cái toạ tiêu tinh xảo cho Mặc mỗ.
Âm thanh này xuất hiện, đồng thời nam tử áo bào tím bỗng nhiên chấn động toàn thân. Hắn ngừng lại, mạnh mẽ ngẩng đầu. Hắn thấy trong hư vô phía trên, trong gợn sóng quanh quẩn đó có hai thân ảnh đi ra từ trong hư không.
Hai thân ảnh, một người là thanh niên, một người là lão giả. Thần sắc lão giả kia chết lặng, vẻ mặt lạnh lùng. Về phần thanh niên kia, ánh mắt lại lộ ra vẻ lạnh lùng, nhàn nhạt mở miệng, đi tới phân thân Ách Thương, nhìn ba người đại sư huynh, nhìn Hổ Tử kích động. Nhị sư huynh mỉm cười, còn có thân thể của đại sư huynh, thần sắc Tô Minh lộ ra vẻ áy náy.
– Ta về trễ…truyện tà tu audio
Tô Minh khẽ mở miệng. Hắn vung tay phải lên về phía đại sư huynh. Lập tức một luồng lực lượng mềm mại tràn vào trong thân thể đại sư huynh. Từng trận bốp bốp vang vọng, thương thế trong thân thể liền khỏi hẳn chỉ trong nháy mắt, một luồng lực lượng tinh thuần bỗng nhiên bộc phát ra.
Hổ Tử ở đó cũng bị một luồng lực lượng nhu hoà dung nhập vào trong thân thể, ngửa mặt lên trời rống một tiếng. Linh hồn bị thương tổn vì trận pháp bị phá huỷ cũng hoàn toàn khôi phục như cũ ngay lập tức, thậm chí còn mơ hồ cường đại hơn trước một chút.
Về phần phân thân Ách Thương, dưới ánh mắt của Tô Minh, phân thân Ách Thương lập tức bước đến rồi dung hợp với thân thể Tô Minh chỉ trong tích tắc. Sau đó hắn biến mất vô ảnh.
Cảnh tượng này khiến thần sắc nam tử áo bào tím lập tức biến hoá. Hắn vô thức lui về phía sau vài bước, trong mắt lộ ra vẻ ngưng trọng trước nay chưa từng có. Thậm chí tám tu sĩ áo vàng cũng lập tức trở về bên cạnh nam tử áo bào tím, vẻ máu lạnh trong mắt hoá thành cẩn thận nhìn về phía Tô Minh.
So với bọn họ, một số tu sĩ còn sót lại của Đệ Cửu Tông, mọi người nhìn thấy Tô Minh, lập tức chấn động tâm thần. Dáng vẻ Tô Minh vô cùng xa lạ, nhưng bọn hắn thấy Tà Sát dung thể, nghe thấy lời “phân thân” trong miệng Tô Minh!
– Các hạ là người phương nào?
Nam tử áo bào tím trầm giọng mở miệng. Nhưng ngay trong chớp mắt hắn mở miệng, Tô Minh liền quay đầu lạnh lùng nhìn hắn một cái. Chỉ là cái nhìn này lập tức khiến tâm thần nam tử áo bào tím nổ vang mãnh liệt. Ánh mắt Tô Minh như hai thanh lợi kiếm, trong tích tắc trực tiếp xuyên thấu tâm thần nam tử này, biến thành nổ vang, khiến thân thể nam tử này run lên. Hắn phun ra một ngụm máu tươi lớn, thân thể lập tức nhanh chóng rút lui.
Trong lòng hắn đầy hoảng sợ và khó có thể tin được. Hắn là tu vi Diệt Cảnh, tu vi như vậy nhưng đối phương chỉ liếc mắt nhìn, lập tức tâm thần bị thương. Xem ra chỉ có một khả năng, tu vi của đối phương đã vượt qua Diệt Cảnh!
Nam tử áo bào tím lui về phía sau, lại càng nghĩ tới lời phân thân mà đối phương nói lúc trước, trong lòng trầm xuống. Vốn dĩ hắn còn không tin, nhưng giờ phút này hắn há có thể không tin? Nghĩ tới người giao chiến với hắn mấy năm, bị hắn cho là kình địch bình sinh chỉ là một phân thân, sợ hãi và hoảng sợ trong lòng hắn không thể nào áp chế, hoàn toàn bộc phát ra.
– Trời khiến ngươi chết, ngươi nhất định phải chết.
Tô Minh nhìn thần sắc nam tử áo bào tím đại biến gần như trắng bệch đang lui về phía sau kia, không truy kích mà lạnh lùng mở miệng.
Trong nháy mắt Tô Minh mở miệng nói ra những lời này, lập tức một mảnh thiên không đột nhiên như xuất hiện chấn động, như Đạo Thần Chân Giới bị đẩy ra, không hề thuộc hề Đạo Thần Chân Giới nữa mà là trở thành ý chí của Tô Minh.
Thân là Linh Tiên, Tô Minh chính là thiên ý của thiên không này. Lời của hắn chậm chạp, nhưng giờ phút này rơi vào trong tai mọi người xung quanh lại biến thành tâm thần lôi đình, hoá thành một luồng ý chí khổng lồ khiến tất cả mọi người không thể nào đối kháng.
Ý chí này mạnh mẽ, là biểu hiện của tinh không, là thiên không nhìn chằm chằm. Mà ánh mắt của hắn là căn nguyên tất cả, lời của hắn chính là thiên ý thay thế ý niệm thiên không nơi đây!
Nam tử áo bào tím phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Hắn run rẩy nhìn thấy thân thể hắn đang nhanh chóng biến mất, linh hồn của hắn đang nhanh chóng tiêu tán. Giờ phút này, cho dù hắn có tu vi gì, cho dù là cường giả Diệt Cảnh thì mặc cho hắn vận chuyển tu vi trong thân thể cỡ nào, hắn cũng không thể ngăn cản thân thể và linh hồn biến mất. Sợ hãi vô tận trước nay chưa từng có nảy sinh ở trong tâm thần. Đây chính là lực lượng ý chí mà hắn không thể nào đối kháng được.
– Rốt cục ngươi có tu vi gì??
Tiếng gào thét thê lương thảm thiết truyền ra từ trong miệng nam tử áo bào tím. Thân thể hắn hiện tại đã hơi mờ, linh hồn của hắn không còn sót lại nhiều. Cho đến khi nói xong một câu kia, tất cả tồn tại của hắn đều như bị xoá đi, hoàn toàn biến mất ở dưới thiên ý trong mảnh tinh không này.
Âm thanh trước khi nam tử áo bào tím tử vong vẫn còn vang vọng. Trừ âm thanh này ra, xung quanh đều là một mảnh tĩnh mịch. Hai mươi vạn tu sĩ Đệ Cửu Phong run rẩy nhìn về phía Tô Minh, trong mắt mang theo vẻ cuồng nhiệt và sùng kính. Bọn hắn không hẹn mà cùng lập tức liên tục quỳ lạy xuống.
Đại sư huynh ngẩn người. Trong ấn tượng của hắn, Tô Minh tuy mạnh nhưng tuyệt đối không mạnh đến một câu nói, một ánh mắt, một đạo ý chí là có thể giết chết cảnh giới Diệt Cảnh. Trình độ này, cho dù là Hiên Tôn cũng đều không thể làm được. Nhưng hắn cảm nhận tất cả vô cùng chân thật, điều này làm hắn có can đảm không dám tin cảm giác.
Hô hấp Nhị sư huynh có chút dồn dập. Hắn ngơ ngác nhìn tất cả trước mắt, ánh mắt rơi vào chỗ nam tử áo bào tím đã biến mất, lẩm bẩm.
– Một tích tắc vừa rồi, thiên không nơi này đã bị thay đổi, để ta có ảo giác hình như tinh không nơi này, chỗ nào cũng có khí tức tiểu sư đệ…
Hổ Tử thật thà gãi gãi đầu. Hắn không suy nghĩ quá nhiều, giờ phút này thần sắc hưng phấn nhìn Tô Minh. Tô Minh càng cường đại, hắn lại càng cao hứng.
Cùng với tu sĩ Đệ Cửu Phong, mấy chục vạn tu sĩ Tân Đạo Tông phá giải trận pháp đã tới. Giờ phút này, tất cả mọi người hoảng sợ rút lui cùng lúc. Cảnh tượng vừa rồi quá quỷ dị, cho nên đến hiện tại bọn họ vẫn không thể nào tin tưởng được. Tông chủ của bọn họ, lão quái Diệt Cảnh trong con mắt của bọn họ, có thể nói là tồn tại bất diệt lại dễ dàng bị giết chết như vậy.
Mấy vạn tu sĩ Tân Đạo Thần hoảng sợ, sợ hãi, thần sắc tám người áo vàng cũng lộ ra vẻ kiêng kỵ mãnh liệt, từ từ lui về phía sau, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong mắt mang theo vẻ không thể nào tin được.
– Linh Tiên ý! Đây là Linh Tiên ý!
Tám người gần như mở miệng cùng lúc, cho dù là giọng nói hay vẻ mặt thì cũng đều giống nhau như đúc. Trong nháy mắt âm thanh này truyền ra, tám người này không chút do dự xoay người, muốn liều lĩnh bỏ chạy.
Linh Tiên ý của Tô Minh hoàn toàn khiến bọn họ kinh sợ, đồng thời cũng khiến bọn họ cảm nhận được mãnh liệt sợ hãi. Nguyên nhân chính là biết được Linh Tiên ý tồn tại nên trong vẻ sợ hãi của bọn họ gần như mang theo tuyệt vọng.
– Chết tiệt! Chết tiệt! Không phải nói trong Tam Hoang Đại Giới này chỉ có mấy hậu linh tiên sao? Tại sao ta lại gặp được một Linh Tiên, là một Linh Tiên đấy!
Tám tu sĩ áo vàng bay nhanh như điên. Ánh mắt Tô Minh rơi vào tám người này, hừ lạnh một tiếng.
Một tiếng hừ lạnh truyền ra lập tức khiến tâm thần tám người nổ vang. Thất khiếu bọn hắn nhất thời chảy ra máu tươi khiến thân thể bọn hắn mạnh mẽ ngừng lại, trực tiếp ầm ầm phá huỷ. Trong huyết nhục mơ hồ, uỳnh một tiếng, trong thân thể bị phá huỷ của mỗi tu sĩ đều bay ra đại lượng châu chấu.
Đám châu chấu này bay vù vù trong không trung rồi ngưng tụ lại với nhau tạo thành một thân ảnh khổng lồ do châu chấu tạo thành, uy áp mãnh liệt. Nhưng cho dù như thế, nó cũng dám quay đầu lại chút nào, hoảng hốt bỏ chạy.
– Thì ra là người.
Tô Minh lạnh lùng mở miệng. Hắn giơ tay phải lên rồi buông lỏng ra. Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một viên cầu. Viên cầu này run lên, mạnh mẽ vỡ vụn ra, hoá thành một đám châu chấu như vậy. Bọn chúng bay lên vù vù. Thân ảnh do châu chấu tạo thành nơi xa ngừng lại, nhưng lập tức lại muốn bỏ chạy lần nữa. Nhưng ý chí Tô Minh quét ngang khắp thiên không, thân ảnh do châu chấu tạo thành phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
– Tiền bối tha mạng, vãn bối nguyện ý quy hàng, tiền bối tha mạng!!
Chương 1197: Tinh thạch màu đen
Con châu chấu khổng lồ này kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết rồi vội vàng bỏ chạy. Ý chí Linh tiên của Tô Minh đã thay thế ý chí trời xanh, khiến con châu chấu này không thể chống cự lại. Tu vi của Tô Minh cực kỳ mạnh mẽ, căn bản là không thể phản kháng được.
Con châu chấu run rẩy, vội vàng bái lậy Tô Minh, cầu xin tha thứ. Nó nghĩ rằng chỉ cần hôm nay không chết thì vẫn còn có cơ hội chạy trốn, chỉ cần đối phương không mạt sát mình, như vậy ngày sau chắc chắn sẽ có hy vọng.
Quan trọng nhất chính là sức mạnh của nó hôm nay chỉ là ba phần của bản thể mà thôi, lực bẩy phần còn lại đã hóa thành phân thân ở bên trong Chân giới khác. Chỉ cần hôm nay nó không chết, cho dù là tạm thời khuất phục đi theo Tô Minh thì một khi kia bản thể khôi phục, ngưng tụ lại lần nữa, nó cũng không phải là không có hy vọng đánh cược một lần!
Nếu nó bị giết chết thì cho dù ngày sau bản thể kia khôi phục, tu vi cũng không thể đạt tới đỉnh cao. Đối với nó mà nói thì đó là đả kích lớn nhất.
Trong lúc con chấu chấu khổng lồ này cầu xin tha thứ, thần sắc Tô Minh bình tĩnh, lạnh lùng nhìn đối phương. Lúc ánh mắt này vừa nhìn qua, đột nhiên trong lòng còn châu chấu vang lên một tiếng lộp bộp. Nó có cảm giác rằng qua cái nhìn kia, đối phương đã nhìn thấu tâm tư của mình, như bên trong và bên ngoài mình đều trần trụi. Cảm giác này khiến cho tâm thần của con châu chấu này run lên.
– Tha cho ngươi, ta được cái gì?
Tô Minh nhàn nhạt nói.
Vừa dứt lời, lập tức tinh thần châu chấu chấn động. Chỉ cần hôm nay không chết, bất luận là phải trả một cái giá lớn như thế nào, nó cũng có thể đồng ý.
– Vãn bối có thể hóa thân mấy phần, có thể trợ giúp tiền bối chiến đấu ở trên chiến trường…
Châu chấu nói đến đây, nhìn thấy thần sắc Tô Minh lộ ra vẻ không kiên nhẫn, lập tức trong lòng nó run lên một cái. Sau đó nó cắn mạnh răng, nâng cánh tay phải lên, lập tức ở trong tay xuất hiện một tinh thể màu đen.
– Vãn bối không biết tên của vật này, là do ngẫu nhiên đạt được, lại cũng không biết công hiệu. Tu vi của tiền bối ngập trời, thân là Linh tiên, có thể hiểu rõ vật này…Cái này dùng để đổi ơn tha mạng của tiền bối.
Châu chấu vừa dứt lời, lập tức thần sắc biến đổi. Tay phải của nó bị một luồng lực khổng lồ vô hình đẩy ra sau. Tinh thể màu đen bay ra khỏi lòng bàn tay nó, hóa thành một cầu vồng bau về phía Tô Minh.
Tô Minh nâng tay phải lên bắt được tinh thể màu đen, vừa đưa mắt nhìn vào, lập tức trong lòng có chút chần chờ. Tinh thể màu đen này nhìn như lạ lẫm nhưng trong đó lại có tia khiến cho Tô Minh có cảm giác quen thuộc, giống như là đã từng gặp rồi.
Tô Minh yên lặng cất tinh thể màu đen đi, sau đó lại nhìn về phía con châu chấu, lắc đầu.
– Chưa đủ.
Con châu chấu này chẳng những không cảm thấy kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Đối phương không nói không thoả mãn, cũng không tiếp tục mạt sát mình, chỉ nói là còn chưa đủ, điều này chứng tỏ là đã có hy vọng. Tuy nói đã có hy vọng sinh cơ nhưng cái lắc đầu của Tô Minh vẫn khiến cho con châu chấu này cảm thấy rất đau lòng.
Nó lại cắn răng lần nữa, lại vung tay phải lên, lập tức trong tay nó xuất hiện một vật màu vàng đất giống như đan dược. Vật này vừa xuất hiện, lập tức tràn ra một luồng hương ngọt ngào, khiến cho người ta sau khi ngửi sẽ bị chấn động tinh thần.
– Đây là… Đây là bảo vật mà vãn bối cướp được sau khi đánh chết một kình địch. Mong rằng tiền bối sẽ thích vật này…
Conn châu chấu cố gắng chịu đựng nỗi đau lòng, đưa đan dược màu vàng đất cho Tô Minh. Khi vật đưa tới trước người, Tô Minh quét mắt nhìn qua.
– Đây chính là Yêu đan. Thân ảnh của ngươi cũng là một dạng Yêu đan.
Tô Minh nhàn nhạt nói.
Vừa nghe được những lời này, sắc mặt của con châu chấu kia bỗng nhiên biến đổi. Nó không ngờ Tô Minh có thể nhận thức được vật này. Đây thật sự là Yêu đan. Lúc trước nó phủ xuống Tam Hoang, sau khi đánh chết một kình địch tại Ám Thần, đã lấy được Yêu đan từ bên trong cơ thể đó. Nhưng phóng tầm mắt nhìn Tam Hoang Đại Giới, cho dù là Linh tiên thì cũng có rất ít người có thể nhận ra vật này.
– Theo như lời của tiền bối, vãn bối chưa từng nghe thấy. Đây là Yêu đan sao? Yêu đan là cái gì?
Con châu chấu cười lớn, muốn lui ra phía sau vài bước. Nhưng đúng lúc này, Tô Minh ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra một vòng lãnh ý, thân thể mãnh liệt bước về phía trước một bước.
– Ngươi đã nói là sẽ không giết ta!
Con châu chấu vô cùng hoảng sợ thét lên, thân thể bay nhanh lui ra phía sau. Nhưng cho dù tốc độ của nó có nhanh hơn nữa thì cũng không thể nhanh bằng Tô Minh. Trong chớp mắt Tô Minh cất bước, lập tức xuất hiện ở trước người con châu chấu này, bước chân không ngừng chút nào, trực tiếp giẫm lên người nó.
Ầm một tiếng. Con châu chấu này không thể nào né tránh, vừa va chạm với thân hình Tô Minh, lập tức tan vỡ, hóa thành vô số con châu chấu nhỏ. Trong nháy mắt xuyên qua thân thể con châu chấu, trong tay trái của Tô Minh xuất hiện một viên Yêu đan màu nâu!
Tiếng gào rú thê lương truyền ra từ những…con châu chấu bị tan vỡ, vang vọng bốn phía. Nhưng chúng cũng không dám tới gần Tô Minh, ầm một tiếng, lập tức bỏ chạy. Giờ phút này, con châu chấu thuộc về Tô Minh lúc trước bỗng phát ra một tiếng bén nhọn, phóng về phía những con châu chấu kia, triển khai một hồi chém giết.
Nếu như trong trận chém giết này không có Tô Minh ở bên cạnh, như vậy con châu chấu thuộc về hắn kia nhất định không phải là đối thủ. Nhưng hôm nay, Tô Minh đã ở đây, đã thay thế vị trí của trời xanh nơi đây, hóa thành Linh tiên. Cho nên con châu chấu của hắn không thể thất bại trước đám châu chấu kia.
Một cuộc cắn xé tàn khốc, sau khi giằng co hơn mười hơi thở, toàn bộ đám châu chấu kia đều bị giết sạch. Giờ phút này, tinh thần con châu chấu của Tô Minh đang vô cùng phấn chấn. Sau khi cắn nuốt không ít đồng loại, nó đã mạnh hơn rất nhiều.
Giờ phút này con châu chấu vờn quanh người Tô Minh, nhìn đan dược màu nâu trong tay Tô Minh bằng ánh mắt tham lam. Nhưng nó cũng không dám tới gần, chỉ phát ra tiếng Xi..Xiiii.. đầy khát vọng.
Tô Minh nhìn chằm chằm vào Yêu đan mầu nâu trong tay, bí mật phủ xuống thần thức mang theo ý chí Linh tiên lên Yêu đan này. Sau khí xóa bỏ toàn bộ ý chí ở bên trong, hắn quăng Yêu đan này về phía trước. Lập tức con châu chấu phát ra tiếng kêu ô…ô…ô…, lao nhanh tới. Sau khi vờn quanh Yêu đan này, nó lại hóa thánh một quả cầu nhỏ, bay tới tay Tô Minh.
Làm xong những việc này, Tô Minh mới quay đầu nhìn về phía mấy chục vạn tu sĩ Tân Đạo Tông đang run rẩy kia. Trong mấy chục vạn tu sĩ này, có mười mấy người là thế hệ đại năng của Tân Đạo Tông.
Tất cả những tu sĩ của Tân Đạo Tông vừa nhìn vào ánh mắt của Tô Minh, ngay lập tức tâm thần của bọn họ chấn động mạnh, trong đầu không ngừng vang lên tiếng nổ.
Những chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh khiến cho tất cả bọn họ khó có thể tin được. Tân Đạo Tông vốn đang xâm lấn, Đệ Cửu Phong sắp bị diệt tông, thì trong tích tắc, đột nhiên người này xuất hiện. Người này đến như một cơn ác mộng, khiến tất cả mọi thứ…hoàn toàn thay đổi.
Đối phương chỉ hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt đã giết chết tông chủ của bọn họ, điều này khiến cho bọn họ không thể nào tiếp nhận được trong thời gian ngắn. Tám thân hình tu sĩ mặc áo bào màu vàng tan vỡ, hóa thành châu chấu, không ngừng cầu xin tha thứ, cho đến khi bị đối phương nhanh chóng xóa đi, còn cả việc vừa rồi châu chấu bay vù vù đầy trời. Tất cả những điều này khiến cho toàn bộ tu sĩ của Tân Đạo Tông run rẩy, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi cực điểm, nhìn về phía Tô Minh.
Giờ phút này, lúc Tô Minh nhìn về phía bọn họ, lập tức gần nửa số tu sĩ trong mấy chục vạn tu sĩ này cực kỳ sợ hãi, vội vàng quỳ lạy xuống. Ngay sau đó, tất cả mọi người ở xung quanh đều quỳ lậy. Trong nháy mắt, mấy chục vạn tu sĩ đồng loạt quỳ lạy Tô Minh, khiến cho khí thế của hắn lớn mạnh như cầu vòng.
Hơi thở này đã trở thành uy áp, khiến cho mười mấy đại năng Tân Đạo Tông ở phía trước mấy chục vạn tu sĩ kia đều lặng yên cúi đầu, quỳ lậy về phía Tô Minh.
Từ đầu đến cuối, Tô Minh không hề nói bấy kỳ câu nào đối với những người này. Giờ phút này, lúc bọn hắn quỳ lạy, Tô Minh nhìn về phía ba người Đại sư huynh. Nhị sư huynh mỉm cười, cất bước đi ra.
– Việc này cứ để cho ta xử lý. Tiểu sư đệ, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu. Ở bên trong Đạo Thần Chân Giới này, ngoài chúng ra thì còn có một thế lực khác. Bọn hắn tự xưng là Nam Minh, mấy tháng trước chúng ta đã phát giác được bọn hắn đang xuyên thẳng qua vòi rồng, tiến đến đây.
– Nam Minh…
Tô Minh nhẹ gật đầu, mỉm cười với Nhị sư huynh.
– Không sai, chính là Nam Minh. Tiểu sư đệ, Hổ Tử đi tiêu diệt bọn chúng cùng ngươi.
Hổ Tử chất phác cười cười, vỗ vỗ ngực, phát ra tiếng bịch bịch.
– Hổ Tử, ngươi hãy chuyên tâm đi phá giải trận pháp, việc này không cần ngươi đi theo.
Tiếng nói có chút uy áp của đại sư huynh vang vọng trong cơ thể, khiến cho vẻ mặt của Hổ Tử tuy đau khổ nhưng cũng không dám phản bác, thở dài nhìn về phía Tô Minh.
– Tiểu sư đệ, ngươi đi xử lý chuyện Nam Minh. Chờ ngươi xử lý xong… Ngươi đã có tu vi như vậy, có lẽ chúng ta nên quay về… Âm Tử Địa một chuyến!
Đại sư huynh chậm rãi cầm chiến phủ, trên người của hắn lộ ra một luồng sát khí mãnh liệt. Luồng sát khí này ngưng tụ thành cố chấp. Đây là lần đầu tiên hắn nói ra chuyện muốn quay trở về Âm Tử Địa một chuyến. Sở dĩ lúc trước hắn không nói ra là bởi vì hắn cảm thấy cho dù bốn người liên thủ thì cũng không thể có đủ lực để đối kháng. Nhưng hôm nay… đã khác.
Tô Minh gật nhẹ đầu, ôm quyền hướng về phía Đại sư huynh cúi đầu, sau đó lại mỉm cười nhìn về phía Nhị sư huynh. Nhoáng một cái, thân thể của hắn đã bay thẳng đến hư vô. Đi theo phía sau hắn, thần sắc của lão giả bộ lạc Thiên Linh kia vẫn chết lặng. Lúc thân ảnh của lão giả xuất hiện, tâm thần của Tô Minh khẽ động. Bởi vì từ đầu đến cuối, hắn và những người khác đều không nhìn thấy thân ảnh của lão giả kia.
Giống như là lão giả kia không tồn tại.
– Bọn hắn không nhìn thấy ta.
Lão giả Thiên Linh nhàn nhạt nói, giống như đã nhìn ra nỗi nghi vấn của Tô Minh..
– Lúc trước tiền bối nói giới này có không ít hơi thở của Đại Minh Bộ, điều này là có ý gì?
Lúc Tô Minh tới gần vòi rồng trong lỗ hổng tại tinh không Tam Hoang, sau khi khoanh chân ngồi xuống, chậm rãi hỏi.
Chương 1198: Ơn trợ giúp
– Đại Minh bộ có tam đại thiên phú, tuế nguyệt, đoạt xá phân thân, còn một chính là Minh Môn giới. Khí tức Minh chi niệm này chính là trụ cột để tạo thành Minh môn giới trong thiên phú thứ ba của Đại Minh bộ.
– Giới này ứng với một năm trước, bị người triển khai Minh giới thuật, cho nên khiến lực lượng thiên địa của giới này càng mỏng manh. Sở dĩ mỏng manh như vậy là bởi vì những lực lượng thiên địa đều bị thời gian dần chuyển biến đi.
– Dưới loại chuyển biến này, phàm là người đã chết của giới này đều hóa thành Minh khí, trở thành một bộ phận tẩm bổ cho giới này.
Lão già nhàn nhạt nói.
Tô Minh nghe thấy vậy, hai mắt âm thầm lóe lên.
– Còn cách nào phá giải không?
Hắn nhìn về phía lão già Thiên Linh Bộ Lạc.
– Người thi triển thuật này tu vi rất bình thường, chưa đạt tới Linh tiên. Nhưng trên người kẻ này lại có cảm giác truyền thừa khí vận của một mạch, hẳn là một nhân vật quan trọng của Đại Minh bộ ngươi.
– Chẳng qua thuật pháp của người này, lão phu đoán cũng còn chút chênh lệch so với Đại Minh bộ năm đó. Tuy nói ta không biết thần thông của Đại Minh bộ, không cách nào phá giải được nhưng vẫn có thể thay đổi được.
Lão già Thiên Linh nhìn bốn phía, tay phải nâng lên chụp vào hư không một cái. Lập tức trong tay hắn bỗng xuất hiện thêm một làn khó màu xanh. Làn khói vờn quanh trong tay lão già. Trong đó có vài chục vạn gương mặt biến ảo ra, phát ra tiếng gào thét thê lương âm thầm.
– Tiền bối có thể ra tay trợ giúp vãn bối đánh chết kẻ này không?
Tô Minh đột nhiên nói.
– Lão phu chỉ giúp ngươi chống Hoang kiếp. Những chuyện khác lão phu sẽ có thể giúp ngươi nhưng giết người thì đừng nhắc tới nữa.
Lão già Thiên Linh nhìn Tô Minh, bình thản nói.
– Nếu có người bên ngoài chủ động tới tìm vãn bối thì sao?
Tô Minh trầm mặc một lát, lại nói.
– Trước Hoang kiếp của ngươi, Tam Hoang cũng được, Ám Thần, Nghịch Thánh cũng thế. Không ai có thể động tới ngươi chút nào.
Lão già quay đầu, nhìn làn khói xanh trong tay, giọng nói bình thản nhưng lại lộ ra khí thế bễ nghễ thiên hạ. Đó là một loại tự tin tuyệt đối. Hắn tám lần thăng linh thành công, có thể nói là cường giả đệ nhất trong tu sĩ Tam Hoang đại giới. Mặc dù là ở Ám Thần hay Nghịch Thánh thì có lẽ cũng có người tu vi như hắn nhưng dù là có thì tuyệt đối sẽ không đơn giản đi trêu chọc lão già Thiên Linh này.
– Đa tạ tiền bối. Không biết tiền bối muốn thay đổi khí tức của giới này thế nào?
Tô Minh đứng dậy, cúi đầu thật sâu với đối phương.
– Ngươi muốn thay đổi thế nào?
Lão giả Thiên Linh nhìn Tô Minh một cái, chậm rãi nói.
– Tiền bối có thể thay đổi khí tức Minh chi niệm này, chuyển dời lên người vãn bối, để nuôi lớn Minh môn của vãn bối không?
Ánh mắt Tô Minh lộ vẻ hào quang đại biểu dã tâm, bình tĩnh nói.
– Một loại đoạt xá khác. Quả nhiên không hổ là Đại Minh bộ. Dù ngươi có lớn lên tại Đại Man Bộ nhưng thực chất vẫn có tính cướp đoạt. Đó là linh hồn không thể xóa nhòa được.
– Mà thôi. Việc này nếu ngươi đã nói thì giúp ngươi cũng có sao?
Lão già đứng dậy, nâng tay phải lên vung một cái. Lập tức tinh không này ầm một tiếng, nổ vang vô tận, vòi rồng bốn phía trong tích tắc đồng thời tan vỡ. Sau khi tổ hợp lại một lần nữa, chúng hóa thành cuồng phóng quét ngang đi, biến tinh không này thành biển rộng, tạo lên sóng gió ngập trời.
Lấy Tô Minh và lão già làm trung tâm, toàn bộ Đạo Thần chân giới trong chớp mắt này xuất hiện vô số khí tức màu xanh. Những khí tức này cuồng bạo tàn sát khắp nơi, theo cuồng phong quét ngang không ngừng mà tràn ra. Ở bên trong những tia khói xanh kia lập tức xuất hiện vô số gương mặt vặn vẹo.
Những gương mặt kia là oan hồn, là hồn của những người chết tại Đạo Thần chân giới cả vài vạn năm này. Những hồn này vặn vẹo, phát ra tiếng gào thét vô thanh, trong nháy mắt tràn khắp Đạo Thần chân giới. Lão già bên người Tô Minh lại nâng tay trái lên, bỗng nhiên điểm một chỉ về phía Tô Minh.
– Dùng ý chí của lão phu, chỉ ra và xác nhận giới này tương ứng lấy kẻ này làm chủ!
Lão già này lạnh nhạt nói. Trong chớp mắt này, ở bất kỳ địa phương nào của Đạo Thần chân giới đều xuất hiện chấn động vô hình. Đây không phải là tu vi khuếch tán ra mà là ý Linh Tiên của lão già kia bao phủ.
Trong chốc lát này, hắn thay thế ý chí của Đạo Thần chân giới, hóa cả Đạo Thần chân giới này thành Thiên ý của hắn. Trong giờ khắc này, phàm là những tính mạng tồn tại trong Đạo Thần chân giới, tính mạng hỏa đều đồng thời tối sầm lại.
Theo tay hắn nâng lên điểm một chỉ về phía Tô Minh, lập tức Linh tiên ý này khiến khí tức Minh chi niệm trong Đạo Thần chân giới lập tức bị xóa đi ý chí vốn tồn tại trong nó, bị cưỡng ép dấu ấn ý chí của Tô Minh vào.
Loại chuyện này ngoài lão già này ra, trong Tam Hoang đại giới này không có ai có thể làm được.
Tâm thần Tô Minh chấn động, trong chớp mắt ầm một tiếng, vang lên tiếng nổ vang vô tận. Ngay lúc này, hắn cảm nhận được Đạo Thần chân giới giống như tồn tại bên trong đầu của mình. Hắn cảm nhận được Minh khí vô tận bên trong giới này. Minh khí này như ẩn như hiện nhưng không có chỗ nào không có. Thậm chí Tô Minh có một cảm giác mãnh liệt, chỉ cần tâm thần mình khẽ động là lập tức có thể hấp thu toàn bộ Minh khí này tiến vào Minh môn bên trong cơ thể.
Hắn nhìn thấy đám người Đại sư huynh chỗ Đệ Cửu Phong, thấy từng tu sĩ bên trong đó, cũng thấy Tân Đạo Tông đã bị xóa đi ở xa xa.
Thậm chí trong Đạo Thần chân giới này, Tô Minh thấy được hơn 100 điểm truyền tống trận. Từng điểm truyền tống trận này đều tồn tại dấu vết, là dấu vết của Đạo Thần tông.
Hắn nhìn thấy Hỏa Khôi lão tổ bên trong một ngôi sao, còn có Chu Hữu Tài, còn một số đạo hữu Chiến đường, cũng thấy bên trong Đạo Thần chân giới này có một số tu sĩ ở những nơi vắng vẻ.
Càng ở ngoài gió lốc chỗ lỗ hổng Tam Hoang đại giới kia, Tô Minh thấy đại quân gần 50 vạn tu sĩ đang khoanh chân ngồi ở từng khối cự mộc, dùng cự mộc bay nhanh, một đường phá vỡ cơn lốc, gào thét tới gần.
Ở bên trong đám tu sĩ này, thần thức Tô Minh quét qua, đang muốn đảo qua thì bỗng ngưng tụ lại, rơi vào một nữ tử đứng bên trên một khối cự mộc trong đại quân tu sĩ 50 vạn người kia.
Cô mặc áo tím, mi tâm có dấu hiệu bọ cạp. Giờ phút này ánh mắt cô mang theo vẻ khiêu khích, trên vai còn có một con bọ cạp nhỏ màu tím đang dựng thẳng đuôi cọ cọ vào má cô. Sau lưng cô gái này có một thanh niên. Vẻ mặt hắn đắc ý, nhưng mỗi khi nhìn về phía cô thì đều thay đổi thành cận thận từng li từng tí, không ngừng a dua nịnh nọt.
Đồng thời vào lúc nhìn thấy cô gái và thanh niên này, tâm thần Tô Minh chấn động. Cô gái này là Hứa Tuệ mà nam tử kia là Đức Thuận trong trí nhớ của Tô Minh, trong thí luyện điện hạ của Đạo Thần tông, đi tới liên hoa đài muốn buôn bán vật phẩm.
Xem phương hướng của đám tu sĩ này thì sợ là không tới nửa tháng nữa sẽ có thể lao ra khỏi phạm vi vòi rồng của lỗ hổng thiên địa, xuất hiện trước mặt Tô Minh.
Trầm mặc một lát, thần thức của Tô Minh lại quét đi. Lúc này hắn đã đi qua vòi rồng tại lỗ hổng Tam Hoang đại giới, tiến vào khu vực của Nam Minh, quét vào trong… Âm Tử chi địa!
Chỉ có điều thần thức của Tô Minh vừa mới tới gần Âm Tử chi địa thì đã cảm nhận được một lực lượng bài xích rất mãnh liệt từ trong đó. Luồng lực lượng này khiến cho Âm Tử chi địa giống như trở thành một chỉnh thể riêng, không hợp với Đạo Thần chân giới, cũng không giống như thuộc về Đạo Thần chân giới.
Trong lực bài xích này, thần thức của Tô Minh ầm ầm một tiếng, ngưng tụ lại ở nơi này, triển khai trùng kích. Có lão giả Thiên Linh kia ở đây, Tô Minh cần phải nắm bắt cơ hội này để làm việc, bằng không đợi tới khi lão giả Thiên Linh này tìm Hoang Kiếp báo thù thì dù là có sống hay chết cũng sẽ rời khỏi Tô Minh. Nếu không nắm cơ hội hôm nay, nếu không vận dụng nhiều hơn thì Tô Minh không bỏ qua được.
Trùng kích này đụng với Âm Tử chi địa trong nháy mắt, lập tức tiếng nổ vang vọng. Trong tiếng nổ vang này, Tô Minh mượn Linh tiên ý của lão giả Thiên Linh và dung hợp với Linh Tiên ý của bản thân, nhảy vào trong vòng xoáy của Âm Tử.
Trong nháy mắt nhảy vào này, thần thức của Tô Minh lập tức tản ra, muốn dung nhập vào mỗi một không gian trong đó. Nhưng loại dung nhập này vừa hoàn thành hai phần thì tâm thần Tô Minh liền chấn động mạnh. Hắn cảm thấy vòng xoáy Âm Tử không phải tự nhiên xuất hiện mà bởi một nguyên nhân nào đó mới sinh ra. Nguyên nhân này tồn tại sâu trong vòng xoáy nhưng ý thức của Tô Minh không cách nào dò xét tới được. Sau khi dung nhập được hai phần, tại một thế giới mà thiên địa đều là màu đỏ, Tô Minh thấy một cảnh khiến mình chấn động tâm thần. Thần trí của hắn và Linh tiên ý liền lập tức va chạm với một luồng lực lượng bài xích khủng bố, bị cuốn đi, buộc phải ra khỏi Âm Tử chi địa.
– Khí tức kia là của… Đế Thiên!
Tâm thần Tô Minh chấn động, ý thức sau khi đi ra khỏi vòng xoáy Âm Tử, không chút do dự, lập tức trở lại nhưng lúc đi qua lỗ hổng Tam Hoang, thần trí của hắn lại thấy ở phía cuối trời xanh có một khe rách rất lớn. Ở phía ngoài lỗ hổng kia đang có một hồi đại chiến mà nhân số tham gia có hơn một tỷ!
Đó là trận chiến giữa Nghịch Thánh và Ám Thần. Trận chiến này hôm nay giống như đã tới khâu cuối cùng…
Tô Minh thu hồi ý thức, trở về từ lỗ hổng Tam Hoang này. Nhưng lúc hắn trải qua 100 điểm truyền tống trận của Đạo Thần tông, bỗng nhiên bên tai Tô Minh truyền ra một âm thanh mệt mỏi và yếu ớt.
– Là vị lão hữu nào…
Tiếng nói này đúng là của Đạo Hải chi tiên!
Tô Minh trầm mặc, không truyền thần thức ra, bỗng nhiên co rụt lại. Sau khi về trong thân thể, cặp mắt của hắn liền nhắm chặt lại.
– Đa tạ ơn trợ giúp của tiền bối!
Tô Minh nhìn lão giả Thiên Linh, ôm quyền cúi đầu thật sâu. Cái cúi đầu này Tô Minh thành tâm trước nay chưa từng có, ẩn chứa cảm kích mãnh liệt.
Bởi hắn hiểu rõ, cử động của đối phương tuyệt đối không chỉ là chuyển dời Minh chi niệm lên mình. Hắn đã chuyển dời cả ý chí của Đạo Thần lên người mình. Dù đây vốn là hướng đi của Tô Minh nhưng nếu hắn tiến hành thật thì độ khó rất lớn, cũng cần hao phí thời gian rất lâu.
Nhưng hôm nay nhờ lão giả Thiên Linh dùng Linh tiên ý thay đổi, không nghi ngờ gì nữa, Tô Minh đã thay thế vị trí của Đạo Thần, thúc đẩy mạnh mẽ, kéo ngắn thời gian khiến Tô Minh có khả năng thành công cao hơn mấy phần.
Hắn cần chẳng qua chỉ là đầy đủ ngoại duyên, ngưng tụ những thứ ngoại duyên pháp này thành duyên pháp bản thân xong, cũng có thể đi dùng Linh tiên ý… Đoạt xá Đạo Thần chân giới!
Chương 1199: Thánh khí Hoang Đỉnh
Lão giả Thiên Linh liếc nhìn Tô Minh, cũng không nói gì mà khoanh chân ngồi ở một bên, nhắm hai mắt lại.
Thần sắc Tô Minh như thường nhưng trên thực tế, giờ phút này trong lòng hắn đang nhấc lên gợn sóng. Gợn sóng này không phải do hắn thấy Hứa Tuệ, cũng không phải vì cướp đi khí tức Minh niệm ẩn chứa trong Đạo Thần Chân Giới, mà là do hắn cảm nhận được trong Âm Tử Chi Địa có khí tức thuộc về Đế Thiên.
Đế Thiên rõ ràng đã chết, đây là Tô Minh tận mắt nhìn thấy. Hắn tận mắt nhìn thấy ân oán giữa Tô Hiên Y và Đế Thiên, năm đó khi lỗ hổng Tam Hoang bị xé nứt ra, tất cả đều đã kết thúc.
Nhưng Tô Minh có thể xác định cảm ứng lúc trước của hắn tuyệt đối không nhầm. Trong một không gian của Âm Tử Chi Địa, khí tức mà hắn phát giác được đúng là của Đế Thiên, lại còn cường đại hơn rất nhiều so với Đế Thiên mà Tô Minh đã thấy lúc trước.
– Phân thân! Đế Thiên đã chết chẳng qua chỉ là một phân thân!!
Hai mắt Tô Minh loé lên một tia khó đoán. Hắn lập tức có phán đoán đối với chuyện này.
– Tô Hiên Y cho rằng hắn đã thắng, nhưng thực tế hắn và Đế Thiên còn chưa phân thắng bại. Đế Thiên chết đi chỉ là phân thân. Như vậy hiển nhiên chẳng qua chỉ là một lần thử nghiệm của Đế Thiên. Nếu như thành công thì tốt, thất bại thì cũng không có tổn thất gì, ngược lại ẩn mình ở chỗ tối, có thể ở thời điểm quan trọng đánh Tô Hiên Y một kích tuyệt mệnh.
– Hay cho một Đế Thiên!
Trong mắt Tô Minh lộ ra sát cơ. Tô Hiên Y cũng tốt, Đế Thiên cũng được, Tô Minh đều không có hảo cảm gì. Đế Thiên chính là người Tô Minh muốn giết, ân oán nhiều năm đã không cần nghĩ về căn nguyên. Về phần Tô Hiên Y, năm lần bảy lượt lợi dụng, cuối cùng càng làm cho lòng Tô Minh càng lạnh lẽo, đồng thời cũng vô cùng phản cảm, phản cảm này dần dần biến thành sát cơ.
– Đối với bọn hắn mà nói, Tam Hoang Đại Giới chỉ là một sân chơi mà thôi. Bọn hắn căn bản không quan tâm Nghịch Thánh và Ám Thần hàng lâm, không quan tâm Tam Hoang xuất hiện lỗ hổng. Nếu như ngay cả điều này cũng không để ý, như vậy tính toán riêng của bọn hắn nhất định là vô cùng kinh người!
– Tính toán của Tô Hiên Y ta có thể đoán ra, không có gì hơn Tố Minh mà thôi. Nhưng Đế Thiên này tính toán rốt cục là cái gì? Hắn có cái gì để tự tin, sau khi Ám Thần và Nghịch Thánh hàng lâm, hắn còn có thể tiếp tục hoàn thành kế hoạch kia?
Hai mắt Tô Minh loé lên. Hắn không đoán ra nguyên nhân của việc này nhưng nghĩ đến nhất định là có liên quan đến Âm Tử Chi Địa.
Nghĩ tới đây, Tô Minh chợt nhớ cảm giác khi ý thức của hắn trùng kích vào nơi tối tăm của Âm Tử Chi Địa. Cảm giác này tựa như vòng xoáy Âm Tử Chi Địa cũng không phải xuất hiện từ hư không mà bởi vì chỗ sâu nào đó biến hoá sinh sôi nảy nở. Tô Minh lại mơ hồ cảm thấy hình như việc này có liên quan lớn với sự tự tin của Đế Thiên.
– Hắn rốt cục tại sao lại tự tin như vậy? Âm Tử Chi Địa và Ám Thần hơi liên quan với nhau. Bằng không thì ý chí năm đó cũng không bắt ta đi Đệ Ngũ Hải của Thần Nguyên Tinh Hải, tại nơi đây mở truyền tống trận Nghịch Thánh và Liên Minh Tiên Tộc.
– Hẳn là sự tự tin của Đế Thiên đến từ Ám Thần? Nhưng việc này không được rõ ràng lắm. Dù sao Đế Thiên là người đứng đầu Liên Minh Tiên Tộc, Liên Minh Tiên Tộc và Nghịch Thánh có liên quan.
– Như thế xem ra, hình như cho dù là Ám Thần hay Nghịch Thánh, Đế Thiên này vẫn âm thầm liên hệ. Toan tính của hắn là gì? Tự tin của hắn đến từ đâu?…
Tô Minh trầm mặc. Việc này hắn nghĩ mãi không ra. Nhưng trực giác của hắn tự nói với hắn, Đế Thiên tự tin có khả năng rất lớn liên quan đến lực xoáy kỳ dị hình thành sâu trong Âm Tử Chi Địa.
Trong trầm mặc, Tô Minh đè nén nội tâm gợn sóng vì phát hiện Đế Thiên còn sống. Hắn giơ tay phải lên, trong tay hắn nhiều hơn một tinh thể màu đen.
Tinh thể này là do thân ảnh châu chấu hàng lâm từ trận doanh Ám Thần đã cầu xin tha thứ mà tặng cho. Lúc ấy Tô Minh cảm thấy trong tinh thể màu đen này có một tia cảm giác quen thuộc. Giờ phút này có thời gian xem kỹ lại, cho dù cảm giác này yếu ớt nhưng quả thật là tồn tại.
Cầm lấy tinh thạch, tinh mang trong hai mắt Tô Minh loé lên, lực lượng thần thức bỗng nhiên tràn ra rồi dung nhập vào trong tinh thạch này. Cảm giác quen thuộc kia lập tức trở nên vô cùng mãnh liệt, có thể mặc cho thần thức Tô Minh điều tra trong tinh thạch. Trong đó là một khoảng trống trơn, không có chút mánh khoé nào, dường như cảm giác quen thuộc này không rõ, không tìm thấy căn nguyên.
Hồi lâu sau, thần thức Tô Minh tràn ra. Hắn nhíu mày, ánh mắt rơi vào trên tinh thạch, thần sắc lộ ra vẻ trầm tư. Một lát sau, hắn co rụt hai mắt lại. Hắn nhớ tới nơi phát ra quen thuộc này rốt cục là cái gì.
– Diệt Sinh Chủng!
Tô Minh chấn động tâm thần. Cảm giác quen thuộc kia chính là Diệt Sinh Chủng!
– Dùng trạng thái Man Thần Biến của ngươi nhỏ một giọt máu vào tinh thạch này xem.
Lão giả Thiên Linh chẳng biết đã mở mắt ra từ lúc nào, cũng nhìn tinh thạch màu đen trong tay Tô Minh, trong thần sắc lộ ra một tia ngưng trọng.
Tâm thần Tô Minh khẽ động, nhắm nghiền hai mắt lại. Một lát sau hắn mãnh liệt mở mắt ra. Ngoài thân thể hắn bỗng nhiên nhiều hơn từng sợi linh hồn. Những linh hồn này càng ngày càng nhiều, cũng chính trong chớp mắt liền như vô cùng vô tận, vờn quanh Tô Minh tạo thành vòng xoáy. Vòng xoáy này chuyển động rầm rầm, hơn trăm triệu linh hồn Man tộc trong đó phát ra tiếng gào rú im lặng, mãnh liệt dung nhập vào thân thể Tô Minh.
Trong tích tắc hai tay, hai chân, thân hình bị vô số linh hồn dung nhập vào, tạo thành một thân hình cao khoảng mười trượng. Tu vi lực lượng Tô Minh ầm ầm bộc phát, một luồng khí thế kinh thiên động địa nhanh chóng tăng vọt. Cùng lúc đó, Tô Minh không chút do dự dùng ngón cái xoẹt qua ngón trỏ bàn tay phải. Lập tức có một giọt máu tươi màu vàng rơi xuống, trực tiếp rơi lên trên tinh thạch màu đen kia.
Tinh thạch này lập tức phát ra âm thanh ken két, ở trên xuất hiện từng khe hở, đồng thời khiến cảm giác quen thuộc của Tô Minh lúc trước mãnh liệt biến hoá. Tô Minh không biết được nguyên nhân biến hoá, chẳng qua là cảm thấy trong cảm giác quen thuộc kia nhiều hơn một tia lạ lẫm, kết hợp với nhau tạo thành cảm giác không nói rõ ràng được.
Như là nhìn thấy một người vậy. Người này rất quen thuộc, có thể nhận ra tên. Nhưng người này lại nhanh chóng xuất hiện một chút biến hoá, hình như trên người thiếu đi một số thứ, lại tăng thêm một số thứ, khiến trong quen thuộc xuất hiện lạ lẫm, làm người ta hoảng hốt trong khoảng thời gian ngắn.
– Quả nhiên là một viên Chú Linh Thạch! Nhưng viên đá này còn chưa hoàn chỉnh, ba miếng mới có thể thành một viên hoàn chỉnh!
Lão giả Thiên Linh nhìn viên tinh thạch màu đen trong tay Tô Minh, chậm rãi mở miệng.
– Chú Linh Thạch là một loại linh thạch hiếm thấy thời đại Tiên Linh. Tác dụng duy nhất của viên thạch này trong thời đại Tiên Linh chính là được thu thập sau đó tế hiến cho các bộ lạc Tiên Linh, bị bọn hắn dùng để chế tạo từng thánh khí bộ lạc.
– Chú Linh Thạch càng nhiều, Thánh khí chế tạo ra càng cường đại. Chiếc nhẫn mà ngươi đang đeo trên tay kia thực ra cũng là do Chú Linh Thạch chế tạo ra, chỉ có điều số lượng không nhiều hơn trăm viên mà thôi.
Lão giả Thiên Linh trầm mặc một lát rồi khẽ nói.
– Vì sao lúc trước ta lại có cảm giác quen thuộc với vật ấy?
Tô Minh huỷ trạng thái Man Thần Biến, sau khi thân thể khôi phục dáng vẻ vốn có, nhìn về phía lão giả.
– Tại sao ngươi lại có cảm giác quen thuộc, việc này lão phu không biết được. Nhưng lão phu biết Chú Linh Thạch này có ba chỗ kỳ dị, có lẽ sau khi ngươi hiểu được sẽ có đáp án cho bản thân.
– Viên đá này có sẵn linh tính. Linh tính này chính là nguyên nhân mà các bộ lạc dùng nó để chế tạo thánh khí. Nếu có đủ thời gian, linh tính này có thể sinh ra tính mạng. Sinh ra tính mạng là rất tốt, nếu biết phương pháp lợi dụng thì có thể thay đổi thành hình dạng cần có.
– Còn nữa, linh thạch này nhìn chỉ như một nhưng thực ra trong thời đại Tiên Linh, tất cả Chú Linh Thạch đều tồn tại liên hệ kỳ dị, dường như chúng là một chỉnh thể. Ví dụ như ngươi nhỏ máu tươi lên một viên thì ngươi có thể cảm ứng được Chú Linh Thạch khác có huyết mạch của ngươi.
– Nói cách khác, ngươi có thể thông qua một viên Chú Linh Thạch nguyên vẹn để tìm thánh khí thuộc về huyết mạch bộ lạc ngươi. Cho dù thánh khí cách ngươi bao xa, cho dù nó có vỡ vụn hay không thì ngươi cũng có thể dùng phương pháp này tìm được.
– Cho nên đặc tính truyền thừa có thể kéo dài này cũng là nguyên nhân khiến viên đá này có thể trở thành thứ tốt nhất chế tạo Thánh khí bộ lạc.
– Chỉ cần ngươi đã từng tiếp xúc với Chú Linh Thạch thì lần tiếp theo ngươi tiếp xúc, ngươi đều có cảm giác quen thuộc.
Lão giả Thiên Linh nhìn Chú Linh Thạch trong tay Tô Minh, chậm rãi mở miệng.
Tô Minh trầm mặc nhìn chằm chằm viên tinh thạch màu đen trong tay, trong mắt lộ ra vẻ kỳ dị.
Âm thanh của lão giả vang vọng trong đầu hắn, kết hợp với cảm giác Diệt Sinh Chủng quen thuộc lúc trước, Tô Minh lập tức hiểu ra, mảnh vỡ màu đen trong linh hồn của hắn, cái gọi là Diệt Sinh Chủng chính là Chú Linh Thạch!
Cho nên vừa nãy hắn mới có một chút cảm giác quen thuộc trong Chú Linh Thạch này, cảm giác này đến từ Diệt Sinh Chủng của Tô Minh.
Mà sau khi nhỏ giọt máu tươi kia vào, trong quen thuộc mang theo lạ lẫm. Đó chính là trong viên đá kia có giọt máu của Tô Minh. Giọt máu này cũng không phải máu của Tố Minh hay Tô Minh, đó là của Man tộc!
Trong trầm mặc, trong đầu Tô Minh có trăm ý niệm đang xoay chuyển, dần dần hiện ra một chân tướng mà hắn phán đoán ra.
Không biết bao nhiêu năm tháng về trước, ở niên đại Linh Tiên xuất hiện hạo kiếp, đó là sau thế giới thần linh, một chiếc thuyền cổ xưa hàng lâm trong hư vô. Lão nhân trên thuyền đại biểu cho trận doanh Ám Thần. Hắn mang theo một ít Chú Linh Thạch đến đây. Có lẽ cho vô tình, có lẽ do cố ý, hắn đã tìm được mấy mảnh vỡ.
Những mảnh vỡ này dung hợp với Chú Linh Thạch khiến Chú Linh Thạch xuất hiện biến đổi. Có lẽ những cải biến này vốn dĩ đã tồn tại, tác dụng của những mảnh vỡ chẳng qua là chất dinh dưỡng mà thôi, cho đến khi biến thành Diệt Sinh Chủng.
Mà những mảnh vỡ kia vốn là mảnh vỡ của một kiện thánh khí đã bị phá huỷ của một bộ lạc nào đó. Có lẽ những mảnh vỡ này còn rất nhiều, lão giả kia cũng chỉ sưu tập được một ít.
Bộ lạc này là Đại Man Bộ, thánh khí của bọn họ là Hoang Đỉnh…
Diệt Sinh Chủng là một bộ phận của Hoang Đỉnh. Mà những bộ phận khác không biết đã bị chôn ở đâu trong góc thiên không này rồi. Chỉ có có sẵn huyết mạch Man tộc, mà huyết mạch này phải đến từ Đại Man Bộ viễn cổ tẩy lễ, hoặc có thể nói chỉ có máu của Linh Tiên Đại Man Bộ thì mới có thể dùng Chú Linh Thạch tìm được thánh khí bộ lạc bọn hắn.
– Thánh khí Đại Man Bộ là một cái đỉnh. Vật ấy năm đó ở trong bộ lạc Nguỵ Trung, cùng Cửu Kiếm của Đại Minh Bộ và Trì Sơn của Thiên Linh Bộ ta, xếp hàng thứ nhất.
Thần sắc lão giả lộ ra vẻ hồi ức, chậm rãi nói.
Chương 1200: Nam Minh
Lúc Tô Minh và lão giả Thiên Linh đang ngồi khoanh chân trong gió lốc bên ngoài lỗ hổng Tam Hoang kia, phía xa bên ngoài Đạo Thần Chân Giới, trong Minh Hoàng Chân Giới, trong đại điện trôi lơ lửng giữa tinh không, Tô Hiên Y đang khoanh chân ngồi trên một bức khắc cổ xưa.
Bức khắc đó như một tấm bản đồ, tràn ngập cung điện dưới mặt đất, phía trên có chín khu vực giao thoa, chính giữa là một hình tròn như đồ án mặt trời. Chỗ mà hắn khoanh chân ngồi chính là trên hình tròn mặt trời kia.
Hai mắt của hắn vốn khép kín nhưng giờ phút này chẳng biết đã mở ra lúc nào. Trong mắt hắn lộ ra một tia chần chờ và âm trầm, càng có vẻ suy đoán và không thể nào tin được.
– Minh niệm khí tức Đạo Thần Chân Giới đã cắt đứt liên hệ với ta…
Thần sắc Tô Hiên Y càng thêm âm trầm. Lúc thì thào, hắn giơ tay phải lên, mãnh liệt điểm một chỉ vào một trong chín khu vực lớn xung quanh địa đồ. Theo một chỉ cách không của hắn, lập tức khu vực kia bắt đầu mơ hồ, mơ hồ như có vòng xoáy xuất hiện, dường như muốn hình thành hình ảnh.
Nhưng rất nhanh chóng, vòng xoáy kia liền dừng lại rồi tan vỡ. Hình ảnh sắp hình thành kia cũng bị xé rách theo. Lại càng có âm thanh xuất hiện phía dưới. Khu vực kia lập tức xuất hiện khe hở, dường như muốn chia lìa với chỉnh thể này vậy.
– Là ai? Là ai đã phá Minh niệm của Tô mỗ? Là ai đã lấy đi?
Ánh mắt Tô Hiên Y lộ ra vẻ lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa. Ánh mắt của hắn như có thể xuyên thấu đại điện này, nhìn phương hướng tinh không Đạo Thần Chân Giới.
Hồi lâu sau, thần sắc Tô Hiên Y bình tĩnh lại nhưng sát cơ trong mắt vô cùng nồng đậm.
– Ấn Vân Tử.
Tô Hiên Y chậm rãi mở miệng. Lập tức trước mặt hắn, hư vô vặn vẹo một trận rồi đi ra một nam tử trung niên. Nam tử này mặc hắc bào, sau khi xuất hiện lập tức nửa quỳ trước mặt Tô Hiên Y.
– Cầm pháp khí của ta đi Đạo Thần Chân Giới một chuyến, tìm khí tức Minh niệm ở đó rốt cục tồn tại ý chí của ai.
Ngữ khí Tô Hiên Y mang theo vẻ âm trầm. Hắn vung tay phải lên, lập tức có một thanh tàn kiếm bay tới trước mặt nam tử trung niên hắc bào.
Tàn kiếm này là một thanh kiếm mộc bị gãy, toả ra quang mang màu đen, không biết phong ấn cái gì trong đó mà có sát khí nồng đậm vờn quanh. Nam tử trung niên này cúi đầu nhận lấy thanh mộc kiếm, thân thể hoá thành hư vô biến mất vô ảnh.
Cùng lúc này, trong Đạo Thần Chân Giới, sâu trong khu vực vòi rồng mãnh liệt kia, từng cự mộc ở chỗ năm mươi vạn đại quân tu sĩ Nam Minh gào thét mà qua. Khi bọn hắn đi lên hư không phía trên, trong lỗ hổng Tam Hoang kia đột nhiên nhiều hơn một thân ảnh.
Thân ảnh kia ngẩng đầu nhìn bên ngoài lỗ hổng Tam Hoang, Nghịch Thánh và Ám Thần đã chém giết tới giai đoạn cuối cùng. Sau đó người này liền cúi đầu nhìn xuống. Điều này hiển nhiên để cho người này lạ lẫm Đạo Thần Chân Giới.
– Tỷ tỷ, lúc trước ngươi ở Quy Khư còn nhớ mãi không quên đứa bé kia. Hắn đã thức tỉnh linh hồn của tộc ta. Cho dù hắn ẩn chứa Hàn Long niệm không nhiều lắm. Nhưng nữ tử Băng Phượng của tộc ta, nam tử Hàn Long, cho dù chỉ có chút khí tức thì cũng có thể thức tỉnh thiên phú Thánh tộc.
– Nếu linh hồn hắn không tỉnh thì thôi. Nhưng linh hồn của tộc ta không thể thất lạc bên ngoài. Trước khi hắn chưa ngưng tụ Hàn Long tướng, ta sẽ giết chết hắn. Việc này ngươi không nên oán ta…
– Về phần ngươi bảo ta giao cho hắn thanh kiếm kia….
Thân ảnh ấy là một nữ tử. Nàng đúng là Hồn tộc tổ hiện tại của Ám Thần Thánh Tộc, Ám Thần trấn áp Đệ Cửu Giới.
Nàng khẽ nói. Khi tay phải giơ lên, trong lòng bàn tay phải liền xuất hiện một thanh tiểu kiếm chỉ dài bằng bàn tay ngắn. Thanh tiểu kiếm có màu trắng, không nhiễm một hạt bụi.
– Ta sẽ đưa cho hắn, sau đó giết chết hắn, hoàn thành tâm nguyện của ngươi.
Nữ tử trầm mặc, khuôn mặt lạnh như băng, thậm chí ngay cả thì thào tự nhủ cũng đều như gió lạnh đảo qua. Thân ảnh đi về phía trước, dần dần biến mất trong vòi rồng.
Bên tai Tô Minh vang vọng âm thanh lão giả Thiên Linh. Hắn cúi đầu nhìn viên tinh thạch màu đen trong tay, trầm mặt một lát, trong lòng đã có đáp án hắn muốn có.
Tinh thạch kia khiến Tô Minh quen thuộc lúc trước là bởi vì Diệt Sinh Chủng sau khi nhỏ máu tươi xuống thì trong quen thuộc mang theo tia lạ lẫm, đến từ chính Hoang Đỉnh.
Đây là một viên Chú Linh Thạch có thể cho Tô Minh tìm được Hoang Đỉnh, chỉ có điều viên đá này không hoàn chỉnh. Chỉ khi nào hoàn chỉnh thì Tô Minh mới cảm nhận được những mảnh vỡ Hoang Đỉnh thất lạc trong thiên không Tam Hoang này.
– Trên người châu chấu kia nhất định còn có Chú Linh Thạch!
Thần sắc Tô Minh như thường nhưng trong lòng đã có quyết định với chuyện này.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Tô Minh vẫn ở bên ngoài vòi rồng này, chờ đợi mấy ngày sau, năm mươi vạn tu sĩ Nam Minh sẽ đến. Giờ phút này, trong gió lốc, gợn sóng quanh quẩn, từng âm thanh nổ vang khuếch tán ra, mơ hồ có thể thấy trong đó cuồn cuộn hồng hoang dã thú đang gào rú.
Thần sắc Tô Minh như thường, khoanh chân ngồi ở chỗ kia, lạnh mắt nhìn lại.
Thời gian dần dần trôi qua. Khoảng nửa canh giờ sau, bỗng nhiên có một tiếng nổ vang kinh thiên động địa đột nhiên vang lên. Trong nháy mắt, từ trong vòi rồng này có một căn dài mấy trăm trượng, Cự Mộc dài vài chục trượng liền mãnh liệt vọt ra từ trong vòi rồng nổ vang.
Cự Mộc kia mang theo uy áp mãnh liệt, ở trên có gần ngàn tu sĩ đang khoanh chân ngồi. Giờ phút này, nguyên một đám đứng lên mang theo hưng phấn và sát cơ mãnh liệt. Trong nháy mắt Cự Mộc xuất hiện ở đằng kia, gần ngàn tu sĩ đồng thời rống lên một tiếng, tạo thành một luồng khí thế ngập trời.
Nhưng rất nhanh chóng, gần ngàn tu sĩ liền sững sờ. Ánh mắt bọn hắn lập tức rơi vào trên người Tô Minh đang khoanh chân ngồi xuống ở phía xa xa.
Ban đầu bọn hắn vốn cho rằng tông môn bọn hắn đến tất nhiên sẽ khiến thế lực nơi này chú ý cao độ. Mà nơi phục kích tốt nhất hiển nhiên chính là chỗ này. Mà bọn hắn chỉ thấy nơi đây chỉ có một mình Tô Minh.
Về phần lão giả Thiên Linh kia, nếu hắn không muốn thì cho dù Tam Hoang cũng tốt, Ám Thần cũng thế, kể cả Nghịch Thánh, thật sự không có mấy người có thể nhìn ra sự tồn tại của hắn.
Cảnh tượng khác thường này lập tức khiến gần ngàn tu sĩ xuất hiện trên Cự Mộc lập tức cảnh giác tâm thần. Theo Cự Mộc lao ra, trong nháy mắt Cự Mộc này hoàn toàn xuất hiện từ trong gió lốc, lập tức có hơn mười tu sĩ bay xuống từ Cự Mộc, hoá thành cầu vồng bay thẳng đến chỗ Tô Minh.
Đây là thăm do, thăm dò Tô Minh thoạt nhìn không có chút tu vi lực lượng nào trong người xem rốt cục hắn có tu vi gì.
Hơn mười đạo cầu vồng mắt thấy sắp đến gần Tô Minh, từng pháp bảo thần thông lóng lánh, sát cơ nồng đậm cũng bộc phát mãnh liệt ra từ trên người hơn mười người này. Sát cơ của bọn hắn kết hợp tạo thành uy áp, mãnh liệt phủ xuống thân thể Tô Minh.
Thần sắc Tô Minh bình tĩnh, thậm chí đều không đưa tay làm ra cử động gì. Hắn chẳng qua chỉ lạnh lùng mở miệng nói ra một chữ chứa đầy lãnh ý:
– Cút.truyện Kiếm Hiệp
Chữ này vừa ra, thiên không chấn động mạnh, thân thể hơn mười tu sĩ kia bỗng nhiên bị một luồng lực lượng vô hình đông cứng lại giữa không trung. Trong nháy mắt, thần sắc mười người này lộ ra vẻ hoảng sợ, thân thể bọn hắn bỗng nhiên bị lật lên, như bị bỏ qua, trực tiếp bị cuốn vào trong gió lốc kia. Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra, thân thể bọn hắn lập tức bị xé nát, trở thành nát bấy.
Cảnh tượng này lập tức khiến gần ngàn tu sĩ trên Cự Mộc kia chấn động tâm thần. Nhưng bọn hắn lại không lui về phía sau mà hai tay tiếp tục bấm niệm pháp quyết rồi đồng thời chỉ vào Cự Mộc. Cự Mộc kia lập tức phát ra tiếng vù vù đinh tai nhức óc, tốc độ bỗng nhiên nhanh hơn, rầm rầm bay thẳng tới nơi Tô Minh.
Một luồng khí thế cường đại khuếch tán ra từ trên Cự Mộc này. Khí thế kia đã mạnh mẽ đến trình độ Chưởng Cảnh. Mắt thấy nó sắp tới gần Tô Minh, Tô Minh liền giơ tay phải lên rồi đưa một trảo về phía hư không chỗ Cự Mộc, năm ngón tay từ từ nắm chặt thành quyền.
Trong quá trình hắn nắm tay lại, Cự Mộc kia cũng đồng thời vỡ vụn. Gần ngàn tu sĩ phía trên phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Có không ít tu sĩ muốn bay ra nhưng dường như đã bị ngưng tụ trong tinh không, không thể nào rời khỏi nửa bước. Chỉ mấy hơi thở sau, tiếng nổ vang ngập trời. Gần ngàn tu sĩ ở trên Cự Mộc kia dường như bị một bàn tay vô hình trong tinh không trực tiếp làm nát bấy.
Tô Minh buông nắm đấm ra rồi hất tay áo về phía trước. Cự Mộc nát bấy và thịt nát của những tu sĩ kia liền hoá thành một luồng cuồng phong quét ngang vòi rồng. Trong cuồng phong còn ẩn chứa ý chí Tô Minh, khiến những khối thịt vụn này bay tới, trong tinh không liền hoá thành một gương mặt cực lớn. Hình dáng khuôn mặt này đúng là Tô Minh, là do vô số mảnh vỡ Cự Mộc và huyết nhục tan vỡ của gần ngàn tu sĩ kia tạo thành, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, lao thẳng đến vòi rồng.
Giờ phút này, âm thanh nổ vang ngập trời. Trong nháy mắt gương mặt Tô Minh ẩn chứa Tiên Linh Ý đụng vào vòi rồng kia, vòi rồng liền đảo quyển. Gương mặt này xông vào trong đó, sinh sôi xua tán mấy vạn trượng trong vòi rồng, khiến trong đó lộ ra gần trăm Cự Mộc và đại lượng tu sĩ bên trên Cự Mộc.
– Nếu đá đến, hà tất phải che giấu?
Tô Minh nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt đảo qua gần trăm Cự Mộc, càng nhìn về khoảng không phía sau gần trăm Cự Mộc kia, hiện tại còn có một phần lớn đều giấu trong vòi rồng, mơ hồ có thể thấy được càng nhiều thân ảnh Cự Mộc nữa.
– Các hạ là người phương nào?
Trên mấy Cự Mộc đi đầu trong gần trăm Cự Mộc kia, lập tức có một lão giả tóc trắng, mặc một bộ áo bào màu trắng, đứng ở bên trên Cự Mộc, mở miệng khẽ quát Tô Minh.
Hắn nhìn thấy Tô Minh khoanh chân ngồi ở chỗ kia vô cùng quỷ dị. Tu vi thoạt nhìn như ẩn như hiện, căn bản không nhìn ra cụ thể. Đây không phải là gặp được cường giả nên không nhìn thấu mà là dường như tu vi Tô Minh mơ hồ bất định, làm không ai có thể phân biệt.
Cho dù lão giả này có tu vi không tầm thường, là một đại năng Duyên Cảnh. Nhưng hắn cũng không biết đây là trạng thái của Linh Tiên. Trừ phi lão giả này là Linh Tiên, nếu không hắn không thể nhận ra mảnh thiên không này đã trở thành Thiên ý của Tô Minh.
Giờ phút này, hai mắt của hắn như thường nhưng Tô Minh vẫn có thể thấy được nội tâm đầy khẩn trương và kiêng kỵ trong đó.
– Đệ Cửu Phong, Đại trưởng lão Mặc Tô.
Tô Minh lạnh lùng mở miệng.
– Giết hắn đi!
Lão gia đang cùng nói chuyện với Tô Minh bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng. Lập tức trên gần trăm Cự Mộc này bay ra mười ba đạo thân ảnh. Toàn bộ mười ba đạo thân ảnh này đều là đại năng Duyên Cảnh. Lúc đồng thời lao ra, quy tắc thiên địa xung quanh dường như đều muốn rút lui, càng mơ hồ xuất hiện thay đổi. Mười ba người này cũng đều phóng về phía Tô Minh. Sau khi lao ra rồi phân tán, bọn hắn liền ngửa mặt lên trời rống một tiếng. Lập tức thiên không nghịch chuyển, tất cả toàn bộ quy tắc biến mất như phân cách Đạo Thần nơi đây.
Đúng lúc này, bốn đạo thân ảnh liền ầm ầm đi ra từ trong Cự Mộc. Đó là bốn lão giả, thần sắc ngạo nghễ, tu vi tản ra đạt tới cường giả cảnh giới Sinh Cảnh.
Bốn người xuất hiện, lập tức tu vi trên người bọn hắn ngưng tụ lại trở thành khí thế. Khí thế ngập trời xung quanh bốn người lập tức chạy thẳng về phía Tô Minh.