Cầu Ma Audio Podcast
Tập 242 [Chương 1206 đến 1210]
❮ sautiếp ❯Chương 1206: Diệt Long
Không phải là lão giả này ngu ngốc. Lão quái có thể tu luyện tới Diệt Cảnh, còn thể sống tới tận những năm tháng này thì làm sao có thể là kẻ ngu dốt được? Đây là do hắn căn bản không thể nào nghĩ đến Tô Minh lại thích ứng hàn khí tới trình độ này.
Không phải là lão giả này chưa từng gặp người tu hành hàn khí. Nhưng hắn chưa bao giờ gặp Ám Thần Hồn Tộc, hắn không biết hàn khí liên quan như thế nào với Ám Thần Hồn Tộc.
Ám Thần Hồn Tộc, nữ tử đều là Băng Phượng biến thành, nam tử đều là Băng Hoàng. Đối với bọn họ mà nói, băng hàn chính là một bộ phận của thân thể, là thứ không thể phân cách với lực lượng bổn nguyên, như là thiên phú.
Mà trong linh hồn Tô Minh truyền thừa lực lượng Hồn tộc của hắn, trải qua những năm gần đây dần dần phát triển. Cho đến khi thăng tiên, linh hồn kia bị nứt ra rồi hoàn toàn thức tỉnh, liền mơ hồ có sẵn thiên phú Hồn tộc.
Chỉ có điều cho dù thức tỉnh thì còn cần thời gian chậm rãi để biến hoá này hiển lộ. Nhưng lão giả này xuất hiện, Thất Tuyệt Hóa Âm Trận xuất hiện khiến quá trình này bị rút ngắn vô hạn.
– Thất Tuyệt Hóa Âm Trận, Đệ Tam Tuyệt Phong!
Lão giả phấn khởi tinh thần, gầm nhẹ. Bảy vòng Cự Mộc biến thành Thất Tuyệt Trận, vòng thứ ba trong đó liền dừng lại, vòng xoáy xoay tròn hình thành bỗng nhiên co rút lại, chạy thẳng tới tầng băng phía Tô Minh.
Tầng băng từ ngàn trượng lại dày thêm mấy trăm trượng, thoạt nhìn càng thêm đục ngầu, hàn khí càng tản mát ngập trời.
Mà giờ phút này, Tô Minh trong tầng băng đang nhìn cái hạch trong linh hồn hắn. Sau khi hạch kia bị đại lượng hàn khí dung nhập vào liền không ngừng sinh trưởng. Tính mạng ẩn chứa trong đó dường như đã tới thời khắc quan trọng.
– Hàn khí còn chưa đủ, còn cần thêm nữa…!!
Hai mắt Tô Minh loé lên, quyết định để hàn khí dung hồn, quyết định muốn mau chóng xem hạch trong linh hồn hắn sẽ xuất hiện cái gì. Vì vậy Tô Minh tuyệt đối không dễ dàng thay đổi ý nghĩ bản thân. Hắn dứt khoát không bị động để những hàn khí kia tuỳ ý dung nhập nữa, mà là…
Chủ động đi hấp thu!
Lúc trước Tô Minh không làm được điều này. Nhưng hôm nay Tô Minh cảm giác hàn khí và tầng băng bên ngoài này như là một bộ phận trên thân thể, chỉ cần hắn muốn là có thể làm được. Bị động và chủ động, chỉ chênh lệch một chữ nhưng chênh lệch lại như trời và đất.
Hai mắt Tô Minh loé lên, không chút do dự, toàn thân mãnh liệt hấp thu. Hàn khí trong tầng băng lập tức ầm ầm bộc phát, mãnh liệt chạy thẳng tới. Nếu nói lúc trước là tia nước nhỏ thì hiện tại chính là đại dương sông lớn mênh mông bỗng nhiên chạy thẳng đến Tô Minh, bị Tô Minh lập tức hấp thu rồi đưa toàn bộ vào trong linh hồn.
Hạch trong linh hồn hắn càng ngày càng khổng lồ!
Càng là theo Tô Minh chủ động hấp thu, tầng băng bên ngoài thân thể kia liền nhanh chóng thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể thấy. Hơn một ngàn trượng, một ngàn trượng, tám trượng… cho đến khi nhìn lại rõ ràng chỉ còn lại hơn ba trăm trượng, thậm chí người đứng ngoài có thể mơ hồ nhìn thấy Tô Minh trong đó.
Cảnh tượng này khiến sắc mặt lão giả kia đại biến. Giờ phút này hắn bất chấp quá nhiều, hai tay bấm niệm pháp quyết rồi hung hăng vỗ vào Thiên Linh của hắn. Lúc thân thể chấn động, hắn mở to miệng, trực tiếp nhả ra một tiểu kỳ màu xanh da trời.
Tiểu kỳ này vừa ra, khí tức lão giả lập tức suy yếu lần nữa. Nhưng hàn khí mạnh mẽ hơn hẳn lúc trước bộc phát từ trong tiểu kỳ. Sắc mặt lão giả này trắng xám, tay phải điểm một chỉ vào tiểu kỳ kia. Lập tức tiểu kỳ này bay thẳng đến tầng băng bên ngoài thân thể Tô Minh. Sau khi lập tức tới gần, nó liền mãnh liệt đâm vào trong đó.
Trong nháy mắt tiểu kỳ màu xanh da trời đâm vào hàn băng, lập tức trong đó bộc phát ra hàn khí ầm ầm rồi bao phủ hàn băng lại, khiến tầng băng nhanh chóng mở rộng, chống cự lại thu nhỏ kia.
Cùng lúc đó, lão giả hất tay áo lên, không kịp thở mà gầm nhẹ:
– Thất Tuyệt Hóa Âm Trận, Đệ Tứ Tuyệt Phong, Đệ Ngũ Tuyệt Phong!
Theo tiếng gầm nhẹ của hắn, vòng thứ tư và vòng thứ năm trong bảy vòng Cự Mộc liền đồng thời dừng lại, tạo ra vòng xoáy ầm ầm. Vô tận hàn khí lao thẳng đến khối băng kia, từng cái lạc ấn xuống. Phối hợp với tiểu kỳ, khối băng trực tiếp bành trướng đến hơn ba ngàn trượng.
Giờ phút này, nữ tử trong vòi rồng nơi xa nhìn Tô Minh trong tầng băng không dời mắt. Nàng dường như có thể nhìn thấy như Tô Minh, dường như có thể nhìn thấy hạch trong linh hồn Tô Minh.
Theo tầng băng bành trướng, thậm chí Tô Minh cũng đều có chút cảm giác cổ quái. Tu sĩ Nam Minh bên ngoài và lão giả gầy còm kia giống như không phải địch nhân của hắn mà là dốc hết toàn lực trợ giúp hắn hình thành Hồn thạch này vậy. Nếu không thì lúc Tô Minh chủ động hấp thu, như sợ hàn khí không đủ mà bọn hắn liều lĩnh nhanh chóng đưa tới.
Thần sắc Tô Minh cổ quái nhưng lại càng chủ động hấp thu. Theo hấp thu, trong Hồn hạch kia đột nhiên truyền ra âm thanh răng rắc. Âm thanh này xuất hiện, chỉ có Tô Minh có thể nghe được, người ngoài không thể nghe được. Trong nháy mắt âm thanh này xuất hiện, Tô Minh lập tức cảm nhận thứ đó dường như là của hắn, cảm giác mãnh liệt chưa từng có nổi lên. Cùng lúc đó, theo âm thanh răng rắc xuất hiện, Hồn hạch đằng kia như muốn vỡ vụn. Một luồng hấp lực bỗng nhiên bộc phát tràn ngập.
Theo lực lượng hấp thu này bộc phát, hàn khí mênh mông như đại dương sông lớn lúc trước lập tức hoá thành biển ngập trời, mãnh liệt chạy đến từ bốn phương tám hướng vào trong tầng băng. Khối băng hơn ba ngàn trượng lúc trước trong nháy mắt liền biến thành một ngàn trượng, trong nháy mắt lại biến thành một trăm trượng, lập tức giống như sắp biến mất.
Nhưng lực hấp thu này còn chưa kết thúc, muốn tiếp tục hấp thu hàn khí. Tô Minh mãnh liệt phát hiện nếu xung quanh không có hàn khí, như vậy tính mạng xuất hiện trong Hồn hạch này sẽ khô kiệt mà chết!
Nhưng bản thân Tô Minh không cần phải lo lắng, lão giả gầy còm kia lo lắng còn mãnh liệt hơn cả Tô Minh. Mắt thấy đã đến một bước này mà phải phó mặc, lão giả gầy còm liền nổi giận rồi hét lớn một tiếng. Hai mắt hắn mãnh liệt khép lại, nguyên thần lập tức xuất khiếu. Mắt thấy đã tới phía trên Tô Minh, hắn không chút do dự toàn lực mãnh liệt đập vào phía dưới một cái.
Dưới cái nhấn này, nguyên thần lão giả toà ra hào quang chói mắt. Hàn khí của nguyên thần lão giả này còn cường đại hơn rất nhiều so với tất cả pháp bảo. Trong chớp mắt hàn khí cuồn cuộn hiện lên, lập tức bao phủ khối băng chỉ còn lại gần nửa trượng, khiến nó mãnh liệt bạo tăng.
– Lão phu liều mạng! Nếu hôm nay không thể nào phong ấn ngươi, lão phu cũng nhất định bỏ mình!truyện Linh Dị
Trong nháy mắt nguyên thần lão giả gầy còm gào rú, hàn khí vừa tràn ra khỏi nguyên thần vừa mới dung nhập vào tầng băng quanh Tô Minh liền bị cưỡng ép hút đi, chạy thẳng đến hạch trong linh hồn Tô Minh. Cũng chỉ trong hai lần hô hấp, nguyên thần lão giả kia liền hoàn toàn ảm đạm, dường như sắp bị hút hết. Cho đến lúc này hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ.
Thần sắc mang theo vẻ hoảng sợ, hắn nhìn chằm chằm vào Tô Minh. Hắn đã nhận ra nguy cơ sinh tử mãnh liệt, đang muốn điều khiển trận pháp tiến hành lần phong ấn thứ sáu. Lập tức toàn bộ tầng băng bên ngoài thân thể Tô Minh liền đồng thời biến mất trong chớp mắt. Sau khi hoàn toàn bị hấp thu, hạch trong linh hồn hắn lại truyền ra âm thanh răng rắc.
Vào lúc âm thanh kia truyền ra thì đồng thời, trong giây lát có một luồng hắc mang liền lao ra khỏi hạch trong linh hồn kia. Hắc mang kia xuất hiện trong nháy mắt liền lập tức quét qua, liền thôn phệ hạch trong linh hồn Tô Minh. Sau khi phát ra một tiếng gào rú, nó như muốn lao ra khỏi Thiên Linh của Tô Minh.
Không đợi lao ra, vô tận hàn khí đã lập tức tràn ngập vạn trượng. Nguyên thần lão giả kia run lên, thần sắc lộ ra vẻ hoảng sợ không thể nào tin được.
– Thất Tuyệt Hóa Âm Trận, Đệ Lục Tuyệt Phong!
Lão giả không chút do dự mà gào rú, thần sắc mang theo vẻ tuyệt vọng, hoàn toàn điên cuồng. Lúc gào rú lên, vòng Cự Mộc thứ sáu liền mãnh liệt dừng lại. Sau khi vòng Cự Mộc khổng lồ này bất động, như có vô số hư ảnh xoay tròn vẫn còn chuyển động, đó là vòng xoáy. Lúc vòng xoáy này chuyển động đồng thời nhanh chóng co rút lại. Tính mạng mới ra đời trong Hồn hạch Tô Minh đang xông ra, vòng xoáy này liền trực tiếp bao phủ Tô Minh., muốn tiến hành phong ấn.
Nhưng trong nháy mắt vòng xoáy này vừa mới bao phủ Tô Minh, ngay lập tức thiên không nổ vang, đồng thời tan vỡ ra. Thứ làm vòng xoáy tan vỡ không phải hai tay Tô Minh, cũng không phải ý chí của hắn mà là một đầu rồng màu đen đang lao ra khỏi Thiên Linh kia!
Đó là một đầu rồng toàn thân màu đen, toả ra hàn khí không thể nào hình dung!
– Thất Tuyệt Hóa Âm Trận, Đệ Thất Tuyệt Phong! Phong! Phong! Phong!
Nguyên thần lão giả phát ra âm thanh gào rú thê lương. Âm thanh gào rú kia vô cùng chói tai và điên cuồng. Trong nháy mắt hô lên, trận pháp do năm mươi vạn tu sĩ tạo thành kia giờ phút này chỉ còn một vòng Cự Mộc duy nhất đang xoay tròn. Vòng Cự Mộc khuếch tán trong phạm vi lớn nhất liền dừng lại, hình thành một vòng xoáy lực lượng phong ấn vượt xa khỏi sáu vòng Cự Mộc trước. Trong tiếng nổ vang, lực lượng kia liền chạy thăng về phía Tô Minh. Cái này mới là lực lượng cuối cùng của Thất Tuyệt Hóa Âm Trận.
Vòng xoáy này ngưng tụ lão giả gầy còm kia, ngưng tụ năm mươi vạn tu sĩ, ngưng tụ tất cả hàn tính của năm trăm Cự Mộc hàn tính kia. Giờ phút này, nó tiếp cận Tô Minh chỉ trong nháy mắt, hoá thành một luồng lực lượng phong ấn cường đại. Lực lượng phong ấn này thậm chí mơ hồ có thể rung chuyển Linh Tiên Ý của Tô Minh.
Nhưng trong nháy mắt vòng xoáy này muốn bao phủ Tô Minh, con Hắc Long trong Thiên Linh Tô Minh liền ngửa mặt lên trời, phát ra một tiếng gào rú. Đây là tiếng gào rú đầu tiên từ khi nó ra đời. Tiếng gào rú này như tuyên bố cái gì, như gào thét lời hứa, như nói cho thiên không này biết nó đã trở thành Hàn Khí Chi Hoàng trong thiên địa, chính là chủ nhân của Ám Thần Tộc!
Đó là một con Hắc Long, mặc dù chỉ to gần trăm trượng nhưng lúc xuất hiện, tinh không liền rung chuyển. Tất cả tồn tại xung quanh đều bị Diệt Long đóng băng chỉ trong chốt lát.
Vòng xoáy cường đại do Thất Tuyệt Hóa Âm Trận Đệ Thất Tuyệt liền trở thành hàn băng chỉ trong chớp mắt, bị đóng băng xung quanh Tô Minh, hoá thành một hình tròn màu đen bất động.
Nguyên thần lão giả gầy còm, năm mươi vạn tu sĩ xung quanh và những Cự Mộc kia đều bị đóng băng. Tất quả xung quanh, toàn bộ đều bất động chỉ trong nháy mắt.
Ngoại trừ Hứa Tuệ ở chỗ Cự Mộc bị đóng băng nhưng khác với những người khác, duy chỉ có nữ tử trong vòi rồng phía xa, giờ phút này hô hấp dồn dập nhìn chằm chằm Tô Minh. Linh hồn Băng Phượng trong thân thể nàng xuất hiện dấu hiệu muốn thuần phục. Điều này khiến thân thể nàng lui về phía sau vài bước, thần sắc liên tục biến hoá, thì thào nói nhỏ:
– Diệt Long…
Chương 1207: Cổ Thần Tháp Gia
Diệt Long màu đen trôi nổi trên bầu trời. Tô Minh đứng đối diện với Diệt Long, nhìn đối phương mà cảm thấy dường như nó đột nhiên biến mất.
Đây không phải là loại cảm giác không có mà nó lắng đọng trong tâm thần Tô Minh, hóa thành loại cảm giác không cần chú ý. Vốn nó là như thế. Con Diệt Long này là một bộ phận hồn của Tô Minh biến thành.
Trong trầm mặc, Tô Minh quay đầu, ánh mắt đảo qua cơn lốc bốn phía băng đóng băng vào năm mươi vạn tu sĩ kia. Cuối cùng Tô Minh nhìn về phía nguyên thần của lão già gầy còm kia.
Nguyên thần này giờ đã tan vỡ. Tan vỡ này không phải do Tô Minh tạo thành mà trong một chớp mắt khi đóng băng, lão già này đã lựa chọn tự bạo nguyên thần.
Tô Minh trầm mặc một lát, tay phải vung lên. Thất Tuyệt Hóa Âm bị đóng băng bốn phía liền vỡ vụn ken két, trở thành một đám băng rơi xuống tinh không.
Cùng lúc đó, tầng băng bên ngoài thân thể năm mươi vạn tu sĩ bốn phía cũng biến mất trong chớp mắt. Nhưng cự mộc dưới người bọn họ, sau khi khối băng biến mất cũng vỡ vụn rồi hóa thành tro bụi. Năm mươi vạn tu sĩ kia giờ sắc mặt trắng xám, nhao nhao cúi đầu dưới ánh mắt của Tô Minh, không dám nói nửa câu.
Sự cường đại của Tô Minh đã đánh tan nội tâm bọn họ hoàn toàn…
– Đưa hồn ra, ghi dấu ấn của Tô Minh, trở thành đệ tử của Đệ Cửu Phong hoặc là chết!
Tô Minh lạnh nhạt nói. Lời nói vang vọng, khiến 50 vạn tu sĩ kia trầm mặc. Dần dần có người cúi đầu trước hắn. Thời gian dần trôi qua, khi tất cả mọi người đều đã thần phục, Tô Minh nhìn về phía Hứa Tuệ lúc này sắc mặt trắng bệch và Đức Thuận ở phía sau.
Nhìn Hứa Tuệ, lông mày Tô Minh nhíu lại, đang muốn quan sát cẩn thận thì bỗng nhiên trong nội tâm máy động, ngẩng đầu nhìn về hướng nguyên thần của lão già bị đóng băng.
Bởi hắn phát hiện ra dù tu sĩ bốn phía lúc này đều cúng bái nhưng cũng có một số như vô tình mà lại cố ý, nhìn lướt qua nguyên thần bị đóng băng kia.
Tô Minh nhìn một chút, bỗng nhiên khóe miệng lộ nụ cười lạnh. Hắn nhận thấy vẻ quyết đoán và không cam lòng trong mắt nguyên thần của lão già gầy còm này, cũng thấy nguyên thần kia tan vỡ, không phải là lực tự bạo mà dùng bản thân tan vỡ để hợp thành một trận pháp. Đó là truyền tống trận.
Trận pháp này không phải dùng để bỏ chạy mà dường như có người nào đó muốn mượn truyền tống trận này tới đây.
– Đây chính là chỗ dựa cuối cùng của các ngươi sao?
Tô Minh lạnh nhạt nói, tay phải giơ lên, cách không nhấn vào một khối băng, hai mắt lóe sáng.
– Khí tức Cổ Thần….
Hắn mỉm cười, bàn tay hóa thành chỉ, điểm một cái về phía lão già bị đóng băng kia. Dưới một chỉ này, lập tức khối băng biến mất. Trong nháy mắt khi nó biến mất, nguyên thần của lão già kia bỗng nhiên tiếp tục tan vỡ. Tiếng nổ vang ầm ầm truyền ra, trong nháy mắt đã khuếch tán ra, hợp thành một truyền tống trận lớn tới mấy ngàn trượng.
Trong chớp mắt khi truyền tống trận thành hình, lập tức một tiếng gầm giống như sấm sét vang lên. Cùng lúc đó, một bàn tay lớn đột nhiên thoáng hiện ra trong truyền tống trận. Đó là một cánh tay thô ráp. Cánh tay này lớn tới ngàn trượng. Ở sâu trong đó, cánh tay này túm lấy truyền tống trận, xé mạnh một cái. Trận pháp ầm một tiếng liền tan vỡ. Sóng gợn tràn ra bốn phía. Tu sĩ tám phương đồng thời bị đẩy ngược lại. Một quái vật khổng lồ xông mạnh ra khỏi truyền tống trận.
Thân thể cao chừng vạn trượng, làn da thô ráp, khí thế giống như cự nhân, còn cả bảy tinh điểm lóe sáng trên mi tâm. Đây đúng là một Cổ Thần thất tinh!
Cổ Thần này vừa xuất hiện, lập tức ngửa mặt lên trời gào thét. Thân thể cao lớn của hắn tỏa ra khí tức cường đại. Khí thế này mạnh hơn Cổ Thần lúc trước Tô Minh gặp, thậm chí ở mi tâm của Cổ Thần này còn có một ngôi sao đã ảm đạm bên cạnh bảy tinh điểm!!
Đây là một bát tinh Cổ Thần mà Tô Minh chưa bao giờ từng gặp.
Chỉ có điều ngôi sao thứ tám kia giống như xuất hiện một vài vấn đề nên đã ảm đạm đi. Nhưng tu vi Cổ Thần này bộc phát ra vẫn gần giống như Diệt cảnh.
Cổ Thần như vậy, lực lượng thân thể nhất định đã vượt qua tu vi, có thể so với Diệt cảnh bình thường, thậm chí còn khó chơi hơn. Loại thân thể cường đại như vậy chính là thủ đoạn tốt nhất, nếu không thể phá được thân thể kia thì tức dù Diệt cảnh đối mặt với Cổ Thần này cũng phải quay đầu bỏ chạy.
Cổ Thần gầm khẽ, thần sắc mang theo vẻ dữ tợn, tay phải nâng lên ầm ầm đánh về phía Tô Minh. Tô Minh không né tránh. Hắn nhìn chằm chằm vào Cổ Thần trước mặt này, hai mắt lóe lên. Hắn nhìn thấy hai mắt của Cổ Thần dù có vẻ hung mãnh nhưng vẫn lộ vẻ trống rỗng.
Đây là một Cổ Thần đã mất đi thần trí.
Trong nháy mắt khi tay phải của Cổ Thần kia gào thét đánh tới, thân thể Tô Minh lập tức biến mất. Lúc hắn xuất hiện thì đã ở trên bầu trời, trên đỉnh đầu Cổ Thần kia. Cúi đầu xuống, Tô Minh có thể thấy có vô số ngân châm chằng chịt đâm vào thiên linh của Cổ Thần này, số lượng phải tới hơn mấy chục vạn.
– Điều khiển Cổ Thần… Ta đã xem thường tu sĩ Nam Minh này rồi. Chỉ không biết muốn điều khiển Cổ Thần này cần mấy người đồng thời tiến hành.
Tô Minh thì thào, liếc mắt đã nhận ra một số dấu vết.
Ngay trong nháy mắt khi Tô Minh hiện thân, Cổ Thần đã ngẩng phắt dầu, gào thét mở to miệng, phát ra một tiếng gầm chấn động tinh không. Tiếng gầm to hóa thành sóng âm nổ vang, hóa thành vô số sóng gợn thực chất, ầm ầm chạy tới chỗ Tô Minh.
– Đây vốn là một Cổ Thần bát tinh, không hiểu tại sao lại rơi vào tay Nam Minh. Vốn có bát tinh là tồn tại bọn họ không thể điều khiển được cho nên mới dùng thủ đoạn tạm thời áp chế ngôi sao của Cổ Thần này.
– Nhưng đánh một trận như thế thì không có ý nghĩa…
Hai mắt Tô Minh lóe sáng, trong nháy mắt khi Cổ Thần gào thét lao tới liền không né tránh, thân thể tiến về phía trước một bước, đối kháng với sóng âm mà Diệt cảnh bình thường phải sợ hãi né tránh kia, trong chốc lát đã xuất hiện ở mi tâm của Cổ Thần, nơi có ngôi sao thứ tam kia.
Tốc độ của Tô Minh cực nhanh, trong nháy mắt tới gần liền giơ tay phải lên, ngón trỏ bỗng nhiên điểm về phía ngôi sao thứ tám đang ảm đạm kia. Tốc độ một chỉ này cực nhanh, ngay lập tức đã đâm vào.
Tu vi của Tô Minh, ý Linh tiên trong chớp mắt này bộc phát ra, ngưng tụ ở một chỉ này, đồng thời đâm vào, trực tiếp mở một lỗ hổng tại trận pháp phong ấn ngôi sao thứ tám này. Cùng lúc đó, Tô Minh đưa tay về phía sau thành chưởng, vỗ mạnh lên trán Cổ Thần.
Cái vỗ này khiến tiếng nổ ngập trời. Thân thể Cổ Thần chấn động mạnh, cuối cùng bị một cái vỗ này của Tô Minh đẩy lui mấy bước. Mười mấy vạn ngân châm trên Thiên linh bị chấn động bởi một đòn của Tô Minh mà đồng thời bay ra.
Cùng lúc này, Cổ Thần phát ra tiếng gào rú thê lương. Trong tiếng gào rút này, trong đôi mắt của hắn hiện lên một tia thần trí, ẩn hiện ngưng tụ lại.
– Ngươi như vậy không phải là đối thủ của ta. Ta cho ngươi một cơ hội, hồi phục ngôi sao thứ tám, không để cho người điều khiển ý thức của ngươi có cơ hội nào nữa.
– Nếu ngươi có thể nắm bắt được thì ta có thể đánh với ngươi một trận. Nếu không nắm bắt được…
Thân thể Tô Minh lui lại phía sau, lạnh nhạt nói, tiếng nói vang vọng. Dư âm còn chưa nói hết, thần trí trong mắt Cổ Thần đã ngưng tụ lại, hiển nhiên hiểu lời Tô Minh. Giờ phút này hắn rống lên mãnh liệt, hai tay vỗ mạnh lên thân thể.
Một cái vỗ này khiến toàn thân Cổ Thần chấn động mạnh. Ngân châm trên thiên linh lại bay lên một ít nữa. Ngôi sao thứ tám trên mi tâm lập tức lóe hào quang. Nhưng tia sáng này giống như bị áp chế. Ngân châm trên thiên linh của hắn cũng phát ra tiếng vù vù, khiến Cổ Thần này phải phát ra tiếng gào rú thê lương.
– Ta là Cổ Thần. Ta là chiến sĩ cường đại của tộc Cổ Thần. Các ngươi không thể, cũng không có tư cách điều khiển ta!!
Cổ Thần gào thét, lần đầu phát ra tiếng nói. Trong lời nói kia ẩn chứa vẻ ngạo nghễ và điên cuồng. Dưới tiếng gào này, thân thể hắn đột nhiên bành trướng, tăng vọt lên vạn trương. Tay phải hắn nâng lên trong giây lát, vỗ mạnh lên trán mình. Dưới cái vỗ này, ngôi sao thứ tám trên mi tâm hắn bỗng nhiên sáng ngời. Tuy rằng nó ảm đạm đi rất nhanh nhưng ngân châm trên thiên linh của hắn đã bị bức ra non nửa.
– Thừa dịp thời điểm ngôi sao thứ tám lột xác, các ngươi dùng Thần hồn hương làm ta mê man. Nhưng các ngươi sẽ phải chịu phẫn nộ của Cổ Thần. Ta là Cổ Thần, không thể bị mạo phạm. Các ngươi phải bái lạy Cổ Thần Tháp Gia!
Tháp Gia rống to. Lúc này đầu của hắn chấn động mạnh, ầm một tiếng liền bức ba phần ngân châm ra. Ngôi sao thứ tám trên mi tâm lại càng sáng ngời. Một luồng khí tức cường đại hơn trước kia mấy lần không ngừng ngưng tụ và bộc phát trên người hắn.
– Ta là…
– Om sòm. Gào thét như thế làm gì. Im lặng dùng một luồng không cam lòng kia đánh mở giam cầm đi!
Tô Minh lạnh lùng nói. Lời này nói ra khiến Cổ Thần kia lập tức sững sờ nhưng cũng ngậm miệng lại, mặt tím bầm nhưng khí thế trong người trong chớp mắt này lại nội liễm, giống như yên lặng trước cơn bão. Tuy nhiên thân thể hắn đang dần dần run rẩy.
Ước chừng mười hơi thở sau, một tiếng gào thét chưa từng có mãnh liệt truyền ra từ miệng Cổ Thần Tháp Gia. Ngôi sao thứ tám trên mi tâm hắn bỗng nhiên sáng ngời. Tất cả phong ấn trong đó đã bị phá hủy toàn bộ. Ngân châm trên thiên linh cũng bị bức ra rồi vỡ vụn toàn bộ.
Tám ngôi sao lóe sáng toàn bộ. Tháp Gia gào thét vang vọng. Khí tức của hắn dần dần bành trướng, chớp mắt đã vượt qua Sinh cảnh, tới gần Diệt cảnh rồi vượt qua, bước vào Diệt cảnh hoàn toàn, sau đó giống như đạt tới Diệt cảnh đỉnh phong. Thân thể hắn mạnh mẽ khiến trong thời khắc này co rụt lại, hóa thành lớn chừng ngàn trượng. Khí thế của hắn ngập trời, khiến cho cả tinh không này đều chấn động.
– Tam Hoang chết tiệt. Tu sĩ Man Hoang nguyên thủy chết tiệt. Trời xanh chết tiệt. Nghịch Thánh Chân giới chết tiệt. Tháp Gia ta rốt cục đột phá thất tinh đạt tới bát tinh rồi. Ta phải rời khỏi nơi này. Ta phải về Cổ Thần giới!!
– Trước khi ta đi, ta muốn giết sạch tu sĩ Nam Minh. Ta muốn đánh cho chúng tan thành mây khói, ta muốn…
– Nói xong chưa?
Tô Minh lạnh nhạt đáp.
Tháp Gia quay phắt dầu, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, bỗng nhiên nhếch miệng cười, lại có một cảm giác rất chất phác.
– Mà thôi. Tuy ngươi mạo phạm bản thần hai lần nhưng ngươi có ân với bản thần. Cứ như vậy là xong đi.
Tháp Gia vỗ ngực, lớn tiếng nói.
– Ta giúp ngươi là bởi ngươi có tư cách tới nghiệm chứng Man Thần biến của ta một chút!
Trong mắt Tô Minh bỗng hiện lên chiến ý nồng đậm.
Chương 1208: Cổ Nô
Hai mắt Cổ Thần Tháp Gia loé lên, tám tinh điểm trên mi tâm bỗng nhiên lóng lánh. Hắn nhìn chằm chằm Tô Minh, bỗng nhiên nhếch miệng cười cười. Nụ cười kia lộ rõ vẻ khinh miệt.
– Mặc dù ngươi có ân với bổn thần nhưng ân này không lớn như ngươi tưởng tượng đâu. Hôm nay bản thần cũng không làm khó ngươi. Nếu ngươi tiếp tục dây dưa, đừng trách bản thần khiến thân thể ngươi nát bấy.
Âm thanh Tháp Gia mang theo vẻ khinh thường, ngữ khí cao cao tại thượng. Cũng khó trách hắn lại như thế. Dù sao hắn đã không còn là Thất Tinh mà là Cổ Thần Bát Tinh, trong ấn tượng của hắn chính là cường giả có thể phong vân một cõi.
– Ngươi có thể thử một chút.
Tô Minh lạnh lùng mở miệng.
Những lời này vừa nói ra, trong mắt Cổ Thần Tháp Gia kia lập tức loé lên sát cơ. Hắn hừ lạnh một tiếng, thân thể bỗng nhiên cất bước về phía Tô Minh. Hắn nâng tay phải lên, theo thân thể di động, một quyền cách không liền nổ vang về phía Tô Minh chỉ trong giây lát.
– Không biết tốt xấu!
Trong miệng cười lạnh, một quyền mang theo lực lượng của Cổ Thần Bát Tinh trong nháy mắt đánh ra liền chấn động, thiên không biến hoá, tinh không như muốn sụp xuống, như thiên hạ trầm xuống, tiến thẳng về phía Tô Minh.
Tinh quang trong mắt Tô Minh loé lên, thân ảnh Diệt Long sau lưng bất động. Hắn tiến bước về phía trước một bước, nháy mắt đã tới gần Tháp Gia, nâng tay phải lên. Hắn nắm tay lại, dùng phương thức đơn giản nhất, không cần dùng bất cứ thần thông pháp thuật gì cả, trực tiếp một quyền đấm thẳng vào nắm đấm khổng lồ của Cổ Thần kia.
Uỳnh một tiếng, thân thể Tô Minh chấn động, liên tục lui về phía sau gần trăm trượng. Chân phải hắn đạp mạnh về phía sau một cái. Tinh không chấn động, ẩn hiện vặn vẹo. Về phần Cổ Thần Tháp Gia kia thì thân hình nguy nga bất động, thần sắc ngạo nghễ, vẻ khinh thường càng đậm. Hắn lại cất bước thẳng đến Tô Minh.
– Vừa rồi bản thần chỉ dùng bảy thành lực lượng. Nếu giờ ngươi dám tiến lên nữa, ngươi chắc chắn bại!
– Thân thể hiện tại có thể đánh bại Thất Tinh, nhưng Bát Tinh Cổ Thần bạo tăng lực lượng quá nhiều…
Tô Minh lắc đầu. Sau khi áp chế khí huyết cuồn cuộn, hắn liền giơ tay phải lên rồi mãnh liệt nắm chặt lại. Lập tức xung quanh tay phải hắn xuất hiện vô số linh hồn Đại Man Tộc. Những linh hồn này dung nhập vào trong tay trái Tô Minh chỉ trong chốc lát, sau đó là tay trái, hai chân, thậm chí toàn bộ thân hình Tô Minh. Chỉ trong một chớp, hắn đã bị hơn trăm triệu linh hồn Đại Man Tộc dung thể, khiến thân hình Tô Minh nhanh chóng bành trướng, trực tiếp trở nên cao hơn mười trượng.
Khí tức cường đại ẩn chứa tản mát ra khí thế khó tả. Lúc nắm tay lại, trong nắm đấm của Tô Minh dường như xuất hiện lực lượng. Đây chính là Man Thần Biến của Tô Minh!
Hoá thành Man Thần, có sẵn rất thân, ngưng tụ rất cốt, ngưng hơn trăm triệu linh hồn, như phản tổ khiến thân thể bộc phát ra lực lượng thân thể mạnh nhất của Man tộc.
Man Thần Biến vừa xuất hiện, Tháp Gia đang tới gần lập tức co rút hai mắt lại. Cảm giác nguy cơ liền xuất hiện trong tâm thần hắn chỉ trong chớp mắt. Sau Man Thần Biến xong, Tô Minh cất bước, hoá thành cầu vồng thẳng đến Tháp Già.
Một quyền!
Âm thanh nổ vang ngập trời, đinh tai nhức óc. Tô Minh hoá thành Man Thần Biến, nắm quyền tay phải đụng vào cùng với nắm đấm của Tháp Gia kia. Âm thanh bộc phát nổ tung ngay lập tức khuếch tán ầm ầm về bốn phía, trùng kích quét ngang. Thần sắc Tháp Gia lộ ra vẻ khó có thể tin, thân thể mãnh liệt bị cuốn đi, cuối cùng bị một quyền này của Tô Minh trực tiếp lùi hơn ngàn trượng.
Thân thể Tô Minh chấn động, lui ra phía sau hai bước. Lúc ngẩng đầu lên, thần sắc hắn bình tĩnh rồi lại xông lên.
Quyền thứ hai!
Âm thanh nổ mạnh ầm ầm vang vọng. Tháp Gia phun máu tươi, thân thể lại lui về phía sau, âm thanh gào rú truyền ra từ trong miệng:
– Chết tiệt! Điều đó không có khả năng! Ta là Cổ Thần, ta là Bát Tinh Cổ Thần! Tên tu sĩ nguyên thuỷ man dã như ngươi không có khả năng có thể rung chuyển lực lượng của bản thần!
Hai mắt Tháp Gia đỏ thẫm. Lúc lùi về phía sau, thân hình uốn éo mãnh liệt, muốn thay đổi hướng đánh Tô Minh. Nhưng ngay khi thân thể hắn dừng lại, trong nháy mắt, thân ảnh Tô Minh lập tức xuất hiện trước mặt hắn.
Quyền thứ ba!
Một quyền này trực tiếp đấm thẳng vào ngực Tháp Gia, khiến Tháp Gia phát ra tiếng gầm nhẹ thê lương. Máu tươi lại phun ra, thân thể run rẩy lui về phía sau. Giờ phút này, thần sắc Tô Minh lạnh lùng giống như đã trở thành bóng mờ trong mắt Tháp Gia, phóng to vô hạn. Tô Minh đánh ra quyền thứ tư.
Cảnh tượng này khiến tu sĩ xung quanh nhìn thấy đều trầm mặc và rung động. Đây hoàn toàn là ưu thế áp đảo. Tháp Gia kia như căn bản không có sức hoàn thủ. Dưới một quyền lại một quyền liên tục của Tô Minh, thân hình hắn như muốn tan vỡ, máu tươi không ngừng phun ra, vẻ hoảng sợ trong mặt càng ngày càng đậm.
Quyền thứ năm!
Quyền thứ sáu!
Âm thanh ầm ầm không ngừng vang vọng trong hư vô. Tô Minh liên tiếp đánh ra sáu quyền, thân thể Tháp Gia kia không ngừng lui ra phía sau nhưng không thoát thỏi tốc độ của Tô Minh. Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong mấy lần hô hấp mà thôi. Cho đến khi Tô Minh lại tới gần, giơ tay phải len, nắm tay lại rồi đánh ra một quyền cuối cùng.
Quyền thứ bảy!
Một quyền này tập trung toàn bộ lực lượng Man Thần Biến của Tô Minh. Trong nháy mắt đánh ra, dường như nắm quyền của Tô Minh đã trở thành lỗ đen hấp thu tất cả ánh sáng xung quanh, tất cả hư vô, trực tiếc đấm vào ngực Cổ Thần Tháp Gia. Tiếng nổ vang bỗng nhiên truyền ra từ trong thân thể Tháp Gia. Thân hình Tháp Gia chấn động, lúc này không phải hắn rút lui mà thân thể cao lớn bị một quyền này của Tô Minh trực tiếp đánh bay.
Hắn hoá thành một đạo hình cung. Lúc rơi xuống, trên thân thể Tháp Gia xuất hiện vô số khe hở, huyết nhục mơ hồ, nhất là vị trí của hắn thoạt nhìn như muốn nổ tung ra. Ý thức của hắn xuất hiện tan rã. Một quyền kia của Tô Minh đã trực tiếp làm vỡ nát kinh mạch của hắn. Nhất là tám tinh điểm trên mi tâm kia, giờ phút này đều ảm đạm như muốn dập tắt.
Đúng lúc này, thời gian Tô Minh Man Thần Biến kết thúc, thân thể hắn khôi phục như thường. Hắn đứng trong thiên không, lạnh nhạt nhìn về phía Cổ Thần Tháp Gia đang ngã ở chỗ đó.
– Huyết mạch không thuần tuý. Nếu đổi lại là một Bát Tinh Cổ Thần huyết mạch tinh thuần, dùng lực lượng Man Thần Biến của ngươi sẽ không dễ dàng đánh bại như vậy đâu.
Lão giả bộ lạc Thiên Linh thuỷ chung bên cạnh Tô Minh khẽ mở miệng.
– Huyết mạch không thuần tuý sao?
Hai mắt Tô Minh loé lên. Hắn vốn có ý định đoạt xá Tháp Gia, khiến bản thân có một phân thần Cổ Thần, cho nên lúc trước mới giúp hắn ta phá bỏ trói buộc. Nhưng giờ phút này hắn lại bỏ ý định ấy đi. Nếu hắn muốn phân thân thì cũng sẽ tìm một Cổ Thần huyết mạch tinh thuần làm phân thân.
Nhưng cứ giết như vậy thì hơi đáng tiếc. Ánh mắt Tô Minh lộ ra vẻ kỳ dị. Tháp Gia ở đằng kia giãy dụa muốn đứng lên thì trong nháy mắt, Tô Minh nhắm nghiền hai mắt lại. Trong chớp mắt hắn nhắm mắt lại, niệm thiên không lập tức hoá thành Linh Tiên Ý, thay thế vị trí của thiên không mà trở thành Thiên Ý rồi mãnh liệt hàng lâm xuống thân thể Tháp Gia.
– Trở thành nô của Mặc mỗ, đây là Thiên ý.
Tô Minh mở mắt ra, lạnh lùng mở miệng. Trong nháy mắt, Tháp Gia ở kia lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, hai tay giữ lấy đầu. Giờ phút này, trong đầu lâu của hắn, Thiên ý như cái võng vô hình vây khốn hắn lại như phong ấn, trực tiếp lạc ấn ý chí của Tô Minh ở bên trong.
Đây là phương thức điều khiển Cổ Thần sắc bén hơn cả Nam Minh. Đây là dùng Thiên ý hàng lâm, cưỡng ép nô dịch, căn bản không để Tháp Gia có chút cơ hội phản kháng nào. Âm thanh thảm thiết vang lên, khoảng chừng mười hơi thở sau dần dần biến mất. Tháp Gia trầm mặc bỏ tay ra khỏi đầu, phức tạp nhìn Tô Minh. Hồi lâu sau, hắn cúi đầu xuống, cúi người về phía thiên không chỗ Tô Minh.
Cùng lúc đó, năm mươi vạn tu sĩ Nam Minh chấn động tâm thần. Lúc ánh mắt Tô Minh quét qua, bọn hắn đều đồng thời quỳ lạy, thể hiện ý thần phục, đồng thời giao linh hồn bản thân ra để Tô Minh tuỳ ý lạc ấn Thiên Ý.
Ngoại trừ Hứa Tuệ và Đức Thuận bên ngoài, trong nháy mắt linh hồn tất cả mọi người đều bị Tô Minh lạc ấn. Một luồng lực lượng ngoại duyên tràn ngập bỗng nhiên chạy về phía Tô Minh, khiến Tô Minh lập tức hấp thu lại, lập tức chuyển những ngoại duyên này thành Duyên pháp. Linh Tiên Ý của Tô Minh giờ phút này bạo tăng gấp đôi, khuếch tán tám phương.
Cùng lúc này, trong Đệ Cửu Phong cũng có đại lượng Duyên pháp vô hình ngưng tụ, bao phủ toàn thân Tô Minh, đồng thời khiến linh hồn Tô Minh chấn động cuồn cuộn. Hắn có cảm giác mãnh liệt, chỉ cần có Duyên pháp của vài chục vạn tu sĩ nữa, hắn sẽ có thể đạt tới trình độ đoạt xá Đạo Thần.
Cưỡng ép đè cảm giác mãnh liệt trong nội tâm xuống, Tô Minh đưa mắt nhìn về phía Hứa Tuệ và Đức Thuận. Hắn cất bước, lập tức xuất hiện trước mặt Hứa Tuệ.
Thân thể Hứa Tuệ run rẩy, ấn ký bò cạp trên mi tâm vặn vẹo, sau lưng càng xuất hiện hư ảnh con bọ cạp, giống như vô cùng khẩn trương. Đức Thuận phía sau nàng càng là tâm thần bất định nhìn Tô Minh, trong lòng đầy sợ hãi. Hắn không biết tên cường giả lạ lẫm trước mắt này rốt cục muốn làm gì.
– Nàng mất trí nhớ khi nào?
Ánh mắt Tô Minh dời khỏi người Hứa Tuệ, rơi vào trên mặt Đức Thuận.
Sắc mặt Đức Thuận bỗng nhiên biến đổi, thân thể run lên, chần chờ.
– Lời của tiền bối, vãn bối không biết rõ…
Đức Thuận run rẩy bỗng nhiên kéo Hứa Tuệ lại, kéo về phía sau hắn. Hắn cũng không biết tại sao lại làm vậy, giống như tự nhiên mà như vậy.
Hứa Tuệ cũng không từ chối. Tô Minh khiến nàng thấy áp lực thật lớn. Áp lực này khiến sắc mặt nàng trắng xám, trong mắt xuất hiện vẻ hoảng sợ. Nhưng trong lòng nàng không biết tại sao lại thấy hơi phức tạp.
Tô Minh nhìn thấy cảnh tượng này, thần sắc bình tĩnh nhưng trong lòng khẽ than một tiếng. Hắn không để ý tới Đức Thuận mà đi về phía Hứa Tuệ. Sắc mặt Hứa Tuệ lập tức biến hoá, bản năng muốn lui ra phía sau. Hai mắt Đức Thuận trong nháy mắt như có tơ máu, gầm nhẹ như đã quên tu vi Tô Minh, muốn ra tay.
Nhưng không đợi hắn ra tay, ngón trỏ tay phải của Tô Minh đã điểm vào mi tâm Hứa Tuệ.
– Dưới hạo kiếp Đạo Thần Tông, dùng thần thông kỳ dị này để bảo vệ bản thân. Nhưng thuật này cũng không hoàn mỹ, nó sẽ khiến linh hồn phân thành ý thức thứ hai. Hiện tại chủ hồn ngủ sá thức thứ hai chiếm cứ thân thẻ.
Tay phải Tô Minh toả ra hào quang, lập tức một luồng chấn động trực tiếp dũng mãnh tràn vào thân thể Hứa Tuệ. Lập tức thần sắc Hứa Tuệ xuất hiện vẻ giãy dụa, ánh mắt nhìn về phía Tô Minh khi thì quen thuộc, khi thì phức tạp, khi lại lạ lẫm.
Nhưng rất nhanh chóng, vẻ xa lạ kia liền dần dần xuất hiện dấu hiệu muốn biến mất. Một chỉ kia của Tô Minh trực tiếp chấn động chủ hồn vốn ngủ say của Hứa Tuệ, khiến linh hồn kia xuất hiện dấu hiệu thức tỉnh.
– Không thể như vậy…
Thân thể Đức Thuận run lên, hai mắt đỏ rực lộ ra vẻ điên cuồng và thống khổ, thì thào nhìn Hứa Tuệ. Hắn biết những năm này cùng tiếp xúc với đối phương, mặc dù luôn bị khi dễ, sỉ nhục nhưng sống nương tựa lẫn nhau đã khiến hắn bất tri bất giác nảy sinh tình cảm với Hứa Tuệ.
Hắn hiểu người hắn thích không phải Hứa Tuệ trước đây mà là ý thức thứ hai trong thân hình này. Cho nên hắn căn bản không dẫn Hứa Tuệ đi tìm Tô Minh mà là gia nhập Nam Minh.
Chương 1209: Kinh sợ thối lui
Bởi vì hắn biết rõ khi Hứa Tuệ thức tỉnh chính là lúc ý thức thứ hai biến mất. Hắn không thể nào chấp nhận điều này. Hắn không việc việc kia xảy ra nên hắn đã trái với yêu cầu của Hứa Tuệ lúc trước.
Hắn luôn cẩn thận từng li từng tý, luôn cẩn thận không để Hứa Tuệ tiếp xúc với ngoại nhân, càng không giúp nàng tìm kiếm Tô Minh kia. Hắn nghĩ như vậy thì sau khoảng thời gian lâu dài, ý thức mới xuất hiện của Hứa Tuệ sẽ càng ngày càng lớn mạnh, cho đến khi hoàn toàn áp chế bản hồn. Như vậy hắn thành công rồi.
Hơn nữa hắn phát hiện ý thức mới xuất hiện kia hình như có một tia cảm giác kỳ dị với hắn. Điều này càng làm Đức Thuận kích động, càng thêm kiên định với ý nghĩ của hắn.
– Ngươi không thể như vậy! Nàng là của ta! Ngươi không thể xoá đi ý thức của nàng!
Đức Thuận đỏ mắt, gào rú muốn lao về phía Tô Minh. Nhưng bên ngoài thân thể Tô Minh và Hứa Tuệ có một tầng sáng khiến sau khi Đức Thuận đụng vào lập tức lui ra.
Có lẽ hắn thật sự điên cuồng rồi, liều lĩnh đánh tới, đánh một lần lại bị phản chấn một lần. Máu tươi tràn ra từ trên khoé miệng nhưng hắn vẫn không thèm để ý chút nào. Vẻ điên cuồng này giống như Tô Minh đang giết chết người yêu của hắn.
Cảnh tượng này khiến Tô Minh nhíu mày, tay phải giơ lên đặt vào mi tâm Hứa Tuệ. Hứa Tuệ khép kín hai mắt. Sau nửa ngày, sau khi Hứa Tuệ mở mắt ra, trong mắt kia chính là vẻ nhu tình nhìn Tô Minh.
Cho dù dáng vẻ của Tô Minh biến hoá nhưng trong mắt Hứa Tuệ, lúc ngón tay Tô Minh chạm vào mi tâm thức tỉnh chủ hồn, nàng đã biết rõ người trước mắt chính là Tô Minh.
– Ta đã ngủ bao nhiêu năm rồi?
Hứa Tuệ nhìn Tô Minh, khẽ mở miệng.
– Rất lâu rồi.
Tô Minh chậm rãi nói, giơ tay lên vuốt ve mái tóc dài của Hứa Tuệ.
Bên ngoài màn sáng, Đức Thuận nhìn cảnh tượng này, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vòng, đồng thời càng có một luồng oán hận trước đó chưa từng có liền xuất hiện. Toàn bộ oán hận này đều rơi vào người Tô Minh. Loại hận này, cho dù không có đạo lý, cho dù người ngoài không thể giải thích được vì sao nhưng đã cắm rễ trong lòng Đức Thuận, không ngừng oán trách, thay thế ý thức của hắn.
Chẳng qua là trong hận này còn có bi thương nồng đậm. Ánh mắt Đức Thuận rơi vào trên người Hứa Tuệ, bi thương kia càng thêm nồng đậm, hoá thành nước mắt hợp cùng máu, nhỏ xuống quần áo.
Nhìn Hứa Tuệ, trong lòng hắn đau đớn như muốn xé nứt thân hình. Hắn chợt xoay người. Đức Thuận hoá thành một đạo cầu vồng. Hắn phải rời khỏi nơi đây, rời khỏi nơi mà hắn đã mất đi tình yêu. Mặc dù hắn biết rõ cho tới bây giờ Hứa Tuệ đều không thuộc về hắn nhưng hắn không thể nào chấp nhận được. Hắn cũng hiểu bản thân không có đạo lý, nhưng hắn vẫn hận Tô Minh.
Loại hận này khiến hắn có thể liều lĩnh trả thù, liều lĩnh điên cuồng tìm bất cứ cơ hội nào có thể đánh chết Tô Minh. Nhưng hôm nay hắn còn quá yếu ớt, hắn hiểu phải ẩn nhẫn. Hắn đã chôn cái hận này thật sâu dưới đáy lòng, chờ đợi ngày bộc phát.
Ánh mắt Hứa Tuệ rơi vào người Đức Thuận đã đi xa, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, đồng thời cũng có một tia lạnh lùng nghiêm nghị.
– Chuyện của người này có liên quan với việc sơ sẩy lúc đầu của ta. Ta đi xử lý, trong trí nhớ hình như có quan hệ với tông môn Đệ Cửu Phong. Đó là tông môn của ngươi?
Hứa Tuệ nhìn về phía Tô Minh, khẽ mở miệng.
Tô Minh khẽ gật đầu.
Hứa Tuệ không nói mà thân thể nhoáng lên một cái, sau khi đi ra khỏi màn sáng liền hoá thành một đạo cầu vồng bay nhanh về hướng Đức Thuận rời đi, trên người tràn ngập hàn khí.
– Ngươi không cần giết hắn. Dù sao nếu không có hắn, hiện tại ngươi và ta cũng không gặp nhau được.
Tô Minh bình tĩnh mở miệng. Thân ảnh Hứa Tuệ không dừng lại chút nào, càng không nói gì mà cầu vồng đi xa, biến mất trên bầu trời.
Tô Minh nhìn qua thân ảnh Hứa Tuệ, than nhẹ một tiếng. Việc này hơi phức tạp, không có đúng sai, Tô Minh cũng không có quyền lợi xử lý. Người thật sử có tư cách xử lý việc này cũng chỉ có Hứa Tuệ.
Trong trầm mặc, ánh mắt Tô Minh đảo qua tu sĩ Nam Minh bốn phía.
– Bọn ngươi đi Đệ Cửu Phong, từ nay về sau trở thành đệ tử Đệ Cửu Phong.
Lời nói Tô Minh vang vọng. Năm mươi vạn tu sĩ Nam Minh xung quanh liên tục cúi đầu rồi hoá thành từng đạo cầu vồng đi xe. Bọn hắn tự nhiên biết được vị trí Đệ Cửu Phong. Nguyên nhân đầu tiên bọn hắn tới nơi này chính là muốn phá huỷ Đệ Cửu Phong.
Theo tu sĩ nơi đây đi xa, một lát sau, thiên không liền hoàn toàn yên tĩnh. Lúc trước hắn đè nén cảm giác Duyên pháp mãnh liệt xuống thì giờ phút này xung quanh yên tĩnh, nó lại hiện lên trong lòng hắn. Ánh mắt của hắn rơi vào trong vòi rồng nơi xa.
– Trong vòi rồng kia cũng không thiếu tu sĩ Nam Minh…
Ánh mắt Tô Minh lộ ra một tia tinh mang. Trong nháy mắt đang muốn bước về phía vòi rồng kia, bỗng nhiên trong lòng hắn xuất hiện cảnh giác mãnh liệt. Cảnh giác này hoá thành nguy cơ sinh tử mà Tô Minh đã không trải qua trong thời gian dài, khiến toàn thân hắn lập tức bộc phát sát cơ chỉ trong nháy mắt. Lão giả Thiên Linh bên cạnh ngẩng đầu, quát khẽ một tiếng:
– Cút!
Quát khẽ một tiếng chỉ có một chữ. Nhưng trong nháy mắt một chữ này xuất hiện, thiên không lập tức vặn vẹo như biến thành hỗn độn. Hư vô nháy mắt biến mất, dường như toàn bộ hư vô đều biến thành một cái lỗ đen. Tinh không chấn động liên tục, một luồng uy áp không thể nào hình dung quét ngang tám phương chỉ trong chốc lát.
Vòi rồng trực tiếp vỡ vụn. Tan vỡ kia không phải một điểm mà ánh mắt Tô Minh có thể nhìn thấy toàn bộ hư vô đều nát bấy biến mất trong nháy mắt. Một luồng ý chí vô thượng hàng lâm quét ngang. Trong ý chí này lộ ra sự bá đạo như có thể huỷ diệt tất cả chúng sinh.
Thậm chí Tô Minh có ảo giác dường như toàn bộ tinh không đã hoàn toàn nát bấy chỉ trong tích tắc nhưng lại lập tức ngưng tụ thành hình. Cảnh tượng này khiến Tô Minh chấn động tâm thần. Hắn lại càng nghe được âm thanh kêu rên truyền ra từ trong vòi rồng nát bấy.
Hư ảnh nữ tử trong vòi rồng vỡ vụn kia phun ra một ngụm máu tươi, nhanh chóng rút lui, nháy mắt đi xa không thấy bóng dáng.
Theo nàng đi xa, nguy cơ sinh tử trong lòng Tô Minh lập tức biến mất.
Ngay sau đó, vẻ mặt lão giả Thiên Linh bên cạnh Tô Minh bình tĩnh, giơ tay phải lên điểm một chỉ về vòi rồng nát bấy kia. Lập tức có một đoàn máu đen bay đến. Lúc trôi lơ lửng trong lòng bàn tay lão giả này, đoàn máu tươi này lập tức vặn vẹo, trực tiếp hoá thành một con Băng Phượng, mau chóng lao về phía hai mắt lão giả.
Lão giả hừ lạnh một tiếng. Cũng không thấy hắn có động tác gì nhưng Băng Phượng trước mặt lão giả này trực tiếp cứng lại, không nhúc nhích.
– Ngươi triệu hồi Huyễn thần Diệt Long trong linh hồn ngươi ra đi. Thứ này mà một bổ dược rất tốt đối với Huyễn thần của ngươi.
Lão giả khẽ mở miệng.truyện kiếm tu audio
– Huyễn Thần Diệt Long?
Trong lòng Tô Minh khẽ động, lập tức nghe theo lão giả Thiên Linh. Hắn huyễn hoá Diệt Long màu đen kia ra rồi lao thẳng đến Băng Phượng, lập tức thông phệ. Sau đó Diệt Long Tô Minh ngửa mặt lên trời rống một tiếng, thân hình trực tiếp bành trướng hơn hai trăm trượng rồi lại quay về linh hồn Tô Minh.
– Trong Tam Hoang có sẵn hàn tính Huyễn Thần, chỉ ở bên trong Hồn tộc, như linh hồn của tộc được gọi là Huyễn thần. Mà Diệt Long màu đen kia của ngươi chính là tồn tại chí cao vô thượng trong Hồn tộc, được Hồn tộc sùng kính. Trong Tam đại Tiên Linh đó có một Tiên Linh có bản thể là Diệt Long.
Người vừa rồi xuất thủ với ngươi chính là người của Hồn tộc. Đứa bé gái này có thể bỏ chạy dưới một rống của lão phu, rõ ràng còn có ý đồ phản kích, có thể thấy được tu vi không tệ. Ngươi, ngoại trừ Man Thần Biến có thể đánh với nàng một trận, ngươi không phải đối thủ của nàng ta. Có muốn lão phu giúp ngươi trảm thảo trừ căn không?
Lão giả Thiên Linh liếc nhìn Tô Minh, khẽ mở miệng.
Tô Minh trầm mặc. Dùng cơ trí của hắn, làm sao có thể không đoán ra chứ? Nàng kia đã là Hồn tộc, nếu Diệt Long đã ra đời ở hạch trong linh hồn hắn, như vậy đã đủ nói rõ bộ phận Hồn lực mà bản thân đạt từ mẫu tộc nhất mạch đã thức tỉnh.
Có lẽ đó là nguyên nhân đưa nàng kia tới đây, nhìn dáng vẻ xem ra có địch ý với hắn. Tô Minh lắc đầu không nói, đặt việc này ở đáy lòng.
– Vãn bối tự xử lý việc này là tốt rồi. Hiện tại ta chỉ có thể ở Man Thần Biến đánh một trận với nàng ta, như vậy sau khi ta đoạt xá Đạo Thần…
Tô Minh bình tĩnh mở miệng.
Lão giả Thiên Linh mỉm cười, không tiếp tục nói chuyện này nữa mà như có điều suy nghĩ nhìn về phương hướng nàng kia biến mất.
Thân thể Tô Minh tiến về phía trước một bước. Nếu hắn đã quyết định muốn đoạt xá Đạo Thần Chân Giới nhanh hơn, như vậy thì sẽ không chút do dự xuyên thẳng qua vòi ròng này, biến toàn bộ tu sĩ Nam Minh còn lại bên trong trở thành Duyên pháp của hắn.
Lúc Tô Minh đi xa, khi hắn bước vào trong gó lốc, dưới chân hắn xuất hiện gợn sóng của chiếc nhẫn chí bảo. Tốc độ của hắn cực nhanh, lập tức không còn bóng dáng.
Trong một khu vực trong Đạo Thần Chân Giối, hư vô vặn vẹo, một nữ tử từ trong đi ra. Nữ tử này mặc trường bào màu xanh da trời, dung nhan tuyệt mỹ giờ phút này trắng xám. Sau khi xuất hiện, khoé miệng lập tức tràn ra máu tươi.
Thân thể nàng lảo đảo lui về phía sau vài bước, lúc quay đầu nhìn về phía sau, trong mắt lộ ra sát khí. Nhưng trong sát khí này vẫn tồn tại hoảng sợ và khiếp sợ.
– Lão giả kia là ai?
– Người này tu vi khủng bố, cho dù trong 180 giới trận doanh Ám Thần cũng vô cùng hiếm thấy. Có thể rống một tiếng chấn vỡ tinh không chỉ trong tích tắc rồi ngưng tụ lại, khiến thân thể ta cũng bị huỷ theo tinh không, trực tiếp tổn thương vào bản hồn ta…
– Người này… nhất định cũng là Linh Tiên!
Sắc mặt nữ tử trắng xám, thần sắc hoảng sợ lúc lâu mới tiêu tán. Nhưng khi hoảng sợ vừa tản đi thì đồng thời nàng bỗng nhiên biến sắc, lại phun ra một ngụm máu tươi.
– Huyễn thần của ta bị dung hợp… là bị Diệt Long cắn nuốt!
Nữ tử này cắn răng, trong thần sắc lộ ra vẻ chán nản. Vừa rồi nàng căn bản không ra tay, chẳng qua nhìn thấy Tô Minh muốn bước vào vòi rồng nên vô tình để lộ ra một tia sát cơ.
Nhưng trong sát cơ này vẫn tồn tại chần chờ và phức tạp. Nhưng sau khi Tô Minh chú ý thấy, càng khiến lão giả ra tay, rống một tiếng khiến nàng kinh sợ thối lui.
– Với tồn tại như lão giả kia, ở lại bên cạnh nhất định chỉ là tạm thời, sẽ không lâu dài, sẽ có một ngày rời đi.
Nữ tử trầm mặc một lát, tay phải lấy ra một ít đan dược rồi nuốt vào. Sau đó thân thể nàng nhoáng một cái rồi hoá thành một luồng hàn khí biến mất trong tinh không. Nàng phải nhanh chóng tìm được một nơi điều tức tu vi. Một rống của lão giả kia đã đả thương bản hồn của nàng, khiến nữ tử này xuất hiện ý tạm lánh.
Chương 1210: Răng nanh
Thời gian trôi qua. Sau ba ngày, Tô Minh bay nhanh bên trong cơn lốc ở lỗ hổng Tam Hoang. Có chí bảo giới chỉ lan ra sóng gợn khiến cho tốc độ của hắn cực nhanh. Lão giả Thiên Linh ở bênh cạnh, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu, không ngừng nhìn lỗ hổng của Tam Haong, thần sắc thoạt nhìn như bình tĩnh, khiến người ta không thể phân tích ra suy nghĩ trong lòng hắn.
– Trong vòng một năm, các bộ tộc Ngô và Thục cũng sẽ phủ xuống qua lỗ hổng Tam Hoang này. Hôm nay trận chiến bọn họ triển khai bên ngoài lỗ hổng này đã xuất hiện dấu hiệu muốn hòa giải….
Hồi lâu, lão già chậm rãi mở miệng.
Tô Minh trầm mặc không nói. Chuyện này dù hắn không nhìn cẩn thận như lão già này nhưng cũng có thể suy tính ra. Trận chiến này không thể làm cho Nghịch Thánh và Ám Thần phân thắng bại, kết quả cuối cùng nhất định là thế lực hai bên đàm phán, đồng thời phủ xuống.
Cuộc chiến tranh này nếu nói là tranh đoạt lỗ hổng Tam Hoang thì thà nói là chế định và ước định quyền chủ động lẫn nhau.
Giờ phút này Tam Hoang đại giới có thể dùng bốn chữ “nguy cơ sớm tối” để hình dung. Trên thực tế không phải chỉ có mình Tô Minh giãy dụa để mình cường đại lên mà ở chân giới khác cũng có người điên cuồng tìm vận may, đề tao tu vi của mình như hắn.
Chỉ có khiến bản mạnh mẽ thì mới có thể sống sót trong hạo kiếp này.
Chẳng qua nếu so với bọn họ, trong Đạo Thần chân giới bị tổn hại này, Tô Minh đạt được nhiều cơ duyên hơn, có thể sử dụng nhiều hơn. Bởi cả Đạo Thần chân giới đều có thể để Tô Minh sử dụng. Lại càng bởi Đạo Thần chân giới tổn hại và quá nhiều người tử vong, lúc này Tô Minh mới có thể đoạt xá Chân giới.
Giờ phút này trong mắt Tô Minh lộ vẻ chấp nhất, bay nhanh trong cơn lốc này. Lý Hắc Thủy nhìn lỗ hổng Tam Hoang. Với tu vi của hắn, hắn có thể thấy rất nhiều chuyện Tô Minh không nhìn thấy. Hắn có thể thấy chiến tranh bên ngoài, thấy cường giả và tinh không Nghịch Thánh.
– Một cái lỗ hổng hay lắm…
Lão già lẩm bẩm, ánh mắt lộ tia sáng kỳ dị.
– Ý chí Tam Hoang sẽ không để ngươi thành linh tiên, cũng không để tu vi của ngươi vượt xa Diệt cảnh… Cho nên cần phải sáng tạo ra một lỗ hổng như vậy, đầu tiên là bên ngoài không thể làm được. Bởi dù bọn họ có liên hợp lại cũng không chống cự nổi ý chí Tam Hoang.
– Có thể tạo ra một lỗ hổng như thể chỉ có thể do tu sĩ bên trong Tam Hoang mà thôi. Mà tu vi bản thân hắn không thể vượt xa Diệt cảnh, cấp bậc sinh mệnh cũng không thể tới linh tiên.
– Nhưng cứ như vậy, gần như không thể nào tạo ra lỗ hổng… Cái lỗ hổng này không phải tình cờ xuất hiện mà tất nhiên… Nó chẳng những là lối để Ngô và Thục giáng xuống, lại giống như là con đường để các bộ lạc Ngụy… Lao ra khỏi Tam Hoang!
– Sự xuất hiện của nó… Nếu không có ý chí Tam Hoang tự thân tán thành, há có thể ra đời!
Tiếng lẩm bẩm của lão già rơi vào trong tai Tô Minh, khiến thân thể hắn ngừng lại một chút nhưng lại tiếp tục bay đi rất nhanh.
– Ý chí Tam Hoang, Hoang kiếp… Quan hệ của các ngươi sẽ bị lão phu thấy rõ rất nhanh thôi. Xem thử xem có giống như ta đoán hay không. Nếu quả như thế, như vậy nó… Hẳn sẽ tới rất nhanh…
Trong mắt lão già kia lóe lên ánh sáng, không nói gì nữa, cũng thu hồi ánh mắt nhìn về phía lỗ hổng Tam Hoang.
Lại qua một ngày, khi Tô Minh bay nhanh trong cơn lốc đã bốn ngày, thân ảnh của hắn trực tiếp lao ra, xuyên qua cơn lốc dữ dội tại lỗ hổng Tam Hoang. Trong chớp mắt khi xuất hiện, Tô Minh thấy tinh không bên trong Đạo Thần chân giới.
Tinh không nơi này tồn tại Âm Tử Chi Địa, tồn tại sơn môn của Nam Minh.
Hầu như trong chớp mắt khi Tô Minh hiện thân, ánh mắt hắn quét qua bốn phía liền trong tích tắc đã cất bước đi, phương hướng là phía sơn môn Nam Minh mà thần thức của hắn đã phát hiện ra.
Đó là một vùng lục địa trôi nổi, lục địa cực kỳ rộng lớn. Bốn phía quanh đó còn có năm ngôi sao vờn quanh. Trên từng ngôi sao đều có tồn tại trận pháp phòng hộ. Bọn chúng vờn quanh, hợp thành một đại trận mênh mông, bao phủ đại lục, từ xa nhìn lại giống như một vùng hào quang rất lớn.
Ở trên đại lục này tồn tại ba thành trì. Đó là khu vực quan trọng nhất của Nam Minh, chia ra do ba Minh chủ Diệt cảnh trấn giữ. Chẳng qua hiện nay trong ba thành trì này chỉ còn một người đứng đầu Nam Minh mà thôi.
Hai người còn lại đều đã chết trong tay Tô Minh bên kia cơn lốc.
Về phần năm ngôi sao ở bên ngoài đại lục này, chúng được bảo tồn cực kỳ hoàn hảo. Đó là năm tộc tương đối uy quyền, năm thế lực nằm ngoài tam đại thành trì của Nam Minh.
Giờ phút này, ở trong Nam Minh này, người người cảm thấy bất an. Hôm nay tu sĩ nơi này không còn tới ba mươi vạn nhưng bọn họ lại dùng đủ loại phương pháp mà biết chuyện quân viễn chinh tan tác. Nhất là mấy ngày trước, hơn ba vạn tu sĩ được lựa chọn điều khiển Cổ Thần đều đồng loạt tử vong, cũng khiến tâm thần tu sĩ Nam Minh chấn động.
Tất cả trận pháp trên năm ngôi sao đều được mở ra. Chuyện này càng xác nhận sự hoảng sợ của mọi người, khiến toàn bộ Nam Minh bị bao phủ trong sự kinh hoàng.
Nhưng bọn họ tuyệt đối không cách nào đoán được, Tô Minh lại tới nhanh như vậy. Chỉ có bốn ngày di chuyển trong cơn lốc dữ dội là hắn đã trực tiếp xuất hiện ngoài sơn môn Nam Minh.
Nhìn Nam Minh phía xa, trong mắt Tô Minh lộ vẻ lạnh lùng. Giờ phút này hắn vì đạt được duyên pháp đầy đủ, vì đoạt xá Đạo Thần chân giới mà chuẩn bị cuối cùng. Hầu như hắn vừa tới gần Nam Minh liền không chút do dự mà triển khai thần thông mạnh nhất.
– Di Sơn!
Thiên địa nổ vang. Tinh không chấn động. Bên ngoài sơn môn của Nam Minh này, lập tức thập vạn đại sơn xuất hiện gào thét, rầm rầm chạy thẳng tới tầng phòng hộ do năm ngôi sao tạo ra, trong nháy mắt đã giáng xuống, truyền ra tiếng va chạm kinh thiên.
Năm ngôi sao đồng thời chấn động. Đại lục bị chúng vờn quanh cũng run rẩy. Ba mươi vạn tu sĩ ở nơi này, mọi người rối rít thức tỉnh, thân thể bay lên ngẩng đầu. Sắc mặt bọn họ trong nháy mắt đều xuất hiện biến hóa. Có thể nhận thấy, thập vạn đại sơn bên ngoài trận pháp phòng hộ đang dùng khí thế kinh thiên động địa mà không ngừng rơi xuống.
Nếu chỉ như thế thì cũng thôi. Nhưng chỉ trong mấy nhịp thở ngắn ngủi, tầng phòng hộ do năm ngôi sao này tạo thành vặn vẹn run rẩy, một giọng nói lành lạnh bỗng nhiên vang vọng khắp tinh không bên ngoài tầng phòng hộ. Giọng nói kia lộ ý lạnh lùng như hàn băng, còn có sát khí ngập trời.
– Sơn!
Giọng nói này chỉ vang lên một chữ nhưng trong chớp mắt rơi vào tai tất cả tu sĩ nơi này, tất cả ngọn núi trên năm ngôi sao đều run lên, đột nhiên mọc lên từ mặt đất. Những ngọn núi này trong chớp mắt như có thần trí, muốn xông lên vái lạy vương giả của chúng.
Trên đại lục được năm ngôi sao vờn quanh cũng tồn tại vô số ngọn núi. Những ngọn núi này giờ khắc này cũng đồng thời lao ra. Từ xa xa nhìn lại, ngàn vạn ngọn núi trên đại lục đều mọc lên, giống như những thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào trời cao. Trên năm ngôi sao cũng bay ra vô số ngọn núi. Những ngọn núi này mang theo tiếng gào thét chói tai, trực tiếp đâm từ bên trong tầng phòng hộ, đánh sâu vào màn sáng bảo vệ này.
Chúng cùng với thập vạn đại sơn của Tô Minh ở bên ngoài giáng xuống. Năm ngôi sao này phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa. Màn sáng trực tiếp nát bấy. Trong tích tắc khi nó bị đánh nát, cả thế giới trong mắt các tu sĩ ở đây như biến thành một thế giới của núi.
– Đảo Hải…
Tô Minh ở ngoài tinh không lạnh nhạt nói. Toàn thân hắn lóa lên hắc quang. Cực Minh Quang trong tích tắc cuốn ra vạn trượng, khiến cho tinh không trở thành màu đen hoàn toàn. Ánh sáng màu đen giống như hóa thành biển, cuộn lên hướng vào năm ngôi sao và đại lục đã bị đánh sụp tầng phòng hộ. Những nơi nó đi qua, ngọn núi chấn động. Hầu như tất cả tu sĩ trong nháy mắt đều thấy tối sầm, mất đi ý thức, bị giá lạnh vây quanh.
Nhưng vào lúc này, có năm cột sáng thật lớn bỗng nhiên bắn lên từ năm ngôi sao kia. Đó là pháp khí trên năm ngôi sao này. Pháp khí này cũng là đòn sát thủ của Nam Minh, đồng thời bắn ra. Lập tức năm ngôi sao này điêu linh đi với tốc độ mắt thường có thể trông thấy.
Đây là việc hấp thu bổn nguyên lực của năm ngôi sao, không tiếc ngôi sao tử vong, bộc phát ra cột sáng cường đại. Năm cột sáng này, bất kỳ cột nào cũng có thể bức lui cường giả Diệt cảnh nhưng năm cột sáng hợp lại, phong tỏa bốn phía quanh Tô Minh. Nhất là tốc độ của chúng lại cực nhanh, giống như trong đó ẩn chứa sinh mệnh vậy. Đó là một đòn chỉ sợ không cách nào đánh trúng Tô Minh nhưng vẫn tồn tại sự điên cuồng không chết không thôi.
Khi thấy năm cột sáng lao nhanh tới, hai mắt Tô Minh lóe sáng, tay phải vỗ lên thiên linh. Lập tức một con hắc long cả trăm trượng gầm thét lao ra. Diệt Long vừa xuất hiện, trong giây lát đã gào thét về phía năm cột sáng kia. Trong tiếng gào thét này, dường như tinh không chấn động. Vô số hàn khí trong nháy mắt ngưng tụ lại. Tựa như Diệt Long này chính là kẻ đứng đầu hàn khí. Nó có thể gọi hàn khí trong tinh không này về trong nháy mắt.
Tiếng chấn động răng rắc vang lên. Năm cột sáng này liền bị đóng băng, nhanh chóng lan tràn ra, từ năm cột sáng tràn xuống tới năm ngôi sao, trực tiếp biến năm ngôi sao này thành hàn băng.
Âm một tiếng vang lên. Hàn băng sụp đổ. Sau đó năm ngôi sao cũng nát bấy. Diệt Long trở lại bên trong thiên linh của Tô Minh. Thần sắc hắn lạnh lùng, cất bước trực tiếp tiến vào đại lục Nam Minh.
Bước chân vừa rơi xuống, đại lục liền chấn động ầm ầm. Từng cái khe nứt trong nháy mắt đã khuếch tán ra, như muốn chia năm xẻ bảy đại lục này vậy.
– Đại trưởng lão Đệ Cửu Phong, Mặc Tô. Sau ngày hôm nay sẽ không còn Nam Minh nữa, không còn nơi này nữa. Các ngươi còn không tế hồn quy hành đi!
Giọng nói mang theo uy nghiêm của Tô Minh vang vọng bốn phía. Giờ phút này bầu trời Nam Minh đã bị những dãy núi vờn quanh. Mặt đất vỡ vụn khắp nơi, tiếng nổ vang rền. Năm ngôi sao bốn phía bị băng đóng tan vỡ. Cực Minh Quang như biển vờn quanh bốn phía, tạo nên sóng lớn, tựa như chỉ theo một ý niệm của Tô Minh là sẽ lập tức bùng phát.
Cảnh tượng này có thể dùng từ thiên địa sụp đổ để hình dung.
Phối hợp với giọng nói vang vọng của Tô Minh lập tức có thể tạo thành một luồng khí thế khó có thể hình dung. Khí thế kia đủ để làm tâm thần tất cả tu sĩ sụp đổ. Cho dù là Diệt cảnh cũng phải run rẩy dưới khí thế này.
– Chúng ta… Nguyện quy hàng…
Sau một hồi lâu. Một âm thanh phức tạp truyền ra từ đại lục sụp đổ này. Dần dần càng ngày càng có nhiều âm thanh như vậy.
Sau khi rất nhiều âm thanh xuất hiện, theo tu sĩ nơi này tế hồn, ý linh tiên phủ xuống, hóa thành thiên âm bỗng nhiên bao phủ, để lại dấu vết trong tâm thần của ba mươi vạn tu sĩ xong, duyên pháp mênh mông liền trực tiếp tăng vọt trong cơ thể Tô Minh.
Loại tăng vọt này khiến Tô Minh thấy được hy vọng đoạt xá Đạo Thần chân giới!
– Ta muốn đoạt xá… Đạo Thần chân giới!!
Tô Minh ngẩng phắt đầu, giống như sói lộ nanh sắc.