1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 112 [Chương 556 đến 560]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 112 [Chương 556 đến 560]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 556: Nạp Thần

“Tô Minh, giữa ngươi và ta nếu không có kết thúc thì Tư Mã Tín ta không cam lòng! Lấy Man của ta dẫn huyết mạch thiêu đốt, phản tổ…thành Man Thần đời thứ hai!”

Trong vòng xoáy mặt biển truyền ra thanh âm ám ảnh của Tư Mã Tín, thanh âm theo sóng biển rống gầm truyền tám hướng, làm chân mày Tô Minh chau lại.

Tư Mã Tín này khó giết có thể nói là trong đời Tô Minh hiếm thấy, đến lúc này rồi mà đối phương vẫn không chết, làm hắn khắc sâu hiểu về loại Man Chủng Vô Tâm. Hắn bỗng hiểu tại sao Man Thần đời thứ hai rõ ràng chỉ có một nửa tu vi của Man Thần đời thứ nhất nhưng khiến tiên tộc phát động nhiều cường giả chỉ vì giết y, phút cuối chia năm xẻ bảy thân thể y. Tất cả lý do đương nhiên là vì năm đó Man Thần đời thứ hai so với Tư Mã Tín bây giờ càng khó gặm, càng không giết được. Đối với kẻ địch thế này, bất cứ ai gặp đều sẽ cau chặt mày.

Bây giờ Tư Mã Tín đã bị Tô Minh tổn thương nặng vô số lần, nếu dựa theo sinh tử tính thì hắn có thể nói rằng đủ giết chết y rất nhiều lần, nhưng hôm nay đối phương vẫn tồn tại. Mà trong vòng xoáy biển tỏa ra khí thế còn cường đại hơn trước một chút!

Thanh âm kia vang vọng, mặt biển gầm rống xoay tròn, tay trái của Man Thần rung mạnh một cái. Chỉ thấy trong lòng bàn tay, chỗ cốt đao rút ra khỏi tỏa ánh sáng chói lòa, trong ánh sáng xuất hiện thân hình Tư Mã Tín!

Vẫn là bộ dạng kia, như là thân thể y chưa từng bị phân liệt vậy, nhưng càng khô quắt, da bọc xương, mắt đỏ sậm, biểu tình cực kỳ hung dữ.

Y không đứng mà là đôi tay ấn lòng bàn tay Man Thần, ngẩng đầu trừng Tô Minh. Thân thể y trong ánh sáng chói mắt nhìn Tô Minh, miệng Tư Mã Tín phát ra tiếng kỳ lạ.

“Nhất hương đoạn hồn quyết, huyết mạch thiêu đốt!!!” Tư Mã Tín ngửa đầu gầm lên.

Trong người y như đốt cháy lửa, cảm giác nóng bức hiện ra xung quanh. Cùng lúc đó, mặt mũi Tư Mã Tín nhanh chóng biến đổi, cánh tay Man Thần dưới thân y nhanh chóng héo rút, nhiều tinh hoa đều bị Tư Mã Tín hút đi hết. ở giữa không trung có tiếng gầm điên cuồng chậm rãi truyền ra. Tiếng gào không phải của Tư Mã Tín, cũng không thuộc về Tô Minh, nó bỗng xuất hiện như vốn có trong trời đất, chỉ có lúc đặc biệt, người đặc biệt mới nghe thấy tiếng gào.

Đó là tiếng gào không cam lòng chết đi, tràn ngập oán hận với tiên tộc của Man Thần đời thứ hai!

Tiếng gầm vang vọng bốn phía, Tư Mã Tín cũng ngửa đầu rống. Tiếng rống và tiếng gầm của Man Thần đời thứ hai như dung hợp thành một tần suất, khiến người nghe chia không rõ.

Mắt Tô Minh chợt lóe, nheo lại, tiến lên một bước, chớp mắt xuất hiện bên cạnh tay trái của Man Thần. Cốt đao vạch hình cung đâm hướng Tư Mã Tín.

Giây phút Tô Minh tới gần, thân thể Tư Mã Tín bỗng phình ra, mái tóc kéo dài vô tận, máu thịt toàn thân di đọng, cơ thể biến vạm vỡ gấp mấy lần, thân cao đạt tới ba mét!

Trông y như không còn là Tư Mã Tín mà biến thành người khác. Lực lượng điên cuồng bộc phát trong người y, chân phải Tư Mã Tín mạnh giẫm vào tay trái của Man Thần, bay vọt lên, đánh một đấm vào cốt đao của Tô Minh!

Nắm đấm này có lẽ không thuộc về Tư Mã Tín, vì bây giờ thần trí y mơ hồ, loại thiêu đốt huyết mạch cưỡng ép đạt được truyền thừa chân chính này, tùy theo lực lượng triển khai không phải y của bây giờ có thể nắm giữ. Miễn cưỡng thi triển tổn thương rất lớn với y, chỉ có dùng sự sống bổ khuyết!

Sự sống đó là của y, y dùng sinh mạng tế hiến, dùng sức sống của toàn bộ người Man Chủng đổi lấy, tất cả chỉ vì giết Tô Minh!

Nắm đấm đánh ra, tốc độ của Tư Mã Tín cực nhanh, thậm chí trong bàn tay Man Thần tồn tại tàn ảnh, người thật đã tới trước mặt Tô Minh. Con ngươi Tô Minh co rút, hắn cảm nhận uy nhiếp không thể hình dung từ trước mặt bỗng nhiên đến.

Quần áo bay ra sau, toàn thân lông tơ dựng thẳng, nguy hiểm mãnh liên bỗng bùng nổ. Tô Minh không kịp nghĩ nhiều, nâng lên cốt đao trong tay, chém xuống không khí trước mặt.

Một tiếng nổ kinh thiên chớp mắt dấy lên, tiếng nổ vang vọng, tám hướng chấn động. Tô Minh cảm giác trước mắt truyền đến lực phản chấn mạnh mẽ, từ cốt đao đảo ngược dọc theo cánh tay lan toàn thân. Dưới lực phản chấn, Tô Minh có cảm giác núi cao mười vạn đánh vào người. Hắn hộc bãi máu, liên tục lùi mấy trăm mét, biểu tình nghiêm túc nhìn chằm chằm.

Chỉ thấy không trung hiện ra người Tư Mã Tín, nguyên cánh tay phải của y nổ tung, ámu thịt bầy nhầy nhưng quái dị nhanh chóng hồi phục. Biểu tình y chết lặng, đôi mắt vô thần nhưng có khí thế cường dại từ trong người khuếch tán ra.

Đây là Man Thần huyết mạch thiêu đốt thuật, là từ truyền thừa Man Thần đời thứ hai, khiến sức chiến đấu chớp mắt tăng lên, thuật kỳ lạ này rất giống với Túc Mệnh của Tô Minh!

Loại thần thông này năm đó Man Thần đời thứ hai thi triển có thể khiến toàn Man tộc sùng bái, khiến người tiên tộc rung động, khiến Man Thần đời thứ hai rời đi rồi vẫn làm tiên tộc ký ức khắc sâu.

Cũng là nguyên do y chết! audio coi am

Giờ Tư Mã Tín chết lặng mắt vô thần nhìn Tô Minh, không chút biểu tình, nâng lên chân phải đi hướng hắn. Bước chân đạp xuống, trời đất ầm vang. Tô Minh thụt lùi, biến mất trong khoảnh khắc.

Giây phút hắn biến mất, vị trí lúc trước hắn ở không khí rạn vỡ, hình thành vòng xoáy đen thật lớn quét tám hướng. Ngoài vòng xoáy, Tư Mã Tín bước đến nhìn phía xa Tô Minh hiện ra.

Biểu tình Tô Minh khó xem, giờ Tư Mã Tín biến đổi, sức chiến đấu tăng vọt, mới nãy nắm đấm theo hắn thấy đủ lấn át Man Hồn đại viên mãn. Nếu Tô Minh có thể hóa thân thành Túc Mệnh thì còn đấu với y một trận nữa, nhưng y mới từ Túc Mệnh biến trở về, trong thời gian ngắn không cách nào dung nhập vào số mệnh, như vậy thì đối mặt Tư Mã Tín sức chiến đấu tăng vọt có chút nhức đầu.

Mắt thấy Tư Mã Tín mặt không biểu tình, như không có linh hồn nhìn sang, chân phải nâng lên thì con ngươi Tư Mã Tín co rút. Giờ bốn phương tám hướng tiếng gào không cam lòng trong năm tháng của Man Thần đời thứ hai như ẩn như hiện, xung quanh một mảnh hỗn độn. Dưới đất biển rống gầm, bên trên băng tầng sụp xuống, như muốn hoàn toàn nhấn chìm nơi đây. Giây phút mấu chốt, lòng Tô Minh máy động. Khoảnh khắc Tư Mã Tín đạp chân xuống lại vọt tới thì Tô Minh nâng tay phải lên, vỗ vào túi trữ vật. Lâp tức trong tay hắn xuất hiện một đan dược hình tròn!

Đan dược này chính là Nạp Thần Dược!

Dược này có thể thu thiên địa tàn hồn, nuốt vào có thể ngưng tụ bản thân, uy lực khó lường, có liên hệ rất lớn đến tàn hồn thu lấy!

“Nạp Thần bát hoang, thương khung tàn niệm, hồn ảo ảnh, mọi thứ đều…nạp được!” Hai ngón tay kẹp Nạp Thần Dược, đôi mắt Tô Minh lộ tia sáng kỳ lạ, miệng thì thầm tốc độ nhanh.

Khoảnh khắc hắn thốt lời, Nạp Thần Dược trong tay liền tỏa ánh sáng âm u. Màu âm u như bóng mặt trời, khiến ánh sáng ảnh chiếu bốn phía. Phút chốc băng tầng bên trên, biển dưới đất, sóng biển cuồn cuộn vọt tới đều bị ảnh chiếu trong ánh sáng âm u. Ánh sáng lượn lờ, cách Tô Minh hơn mười mét hiện ra thân hình Tư Mã Tín, xem bộ dạng như là bị ánh sáng âm u buộc ra.

Giây phút y lộ ra thân thể thì trong thế giới băng tầng biển rộng, tiếng Man Thần đời thứ hai gào thét mãnh liệt đến cực độ.

“Grao!!!”

Từng tiếng gào vang vọng càng rõ ràng, trong phút chốc như vang bên tai, vang vọng bốn phía. Có từng ảo ảnh vệt đen xuất hiện trong không khí tám phương, những ảo chỉ đen xuất hiện thì lao hướng Nạp Thần Dược của Tô Minh.

Trong vòng xoáy mặt biển bên dưới, tay trái của Man Thần sừng sững giờ thì mạnh run lên, đây là lần đầu tiên nó bị người khác ngoài Tư Mã Tín lay động!

Nên biết rằng Tư Mã Tín vì cánh tay này, vì tu là công pháp Man Thần đời thứ hai nên mới có thể thông qua cánh tay đạt được truyền thừa Man Thần đời thứ hai, người khác không có tạo hóa cơ duyên này, dù là lúc trước Tư Mã Tín tìm đến cánh tay cũng khó truyền thừa. Vậy nên bản thân Tô Minh không khả năng đạt được truyền thừa này, đặc biệt là Tư Mã Tín đã có được trước, tương đương với trên tay trái của Man Thần để lại khắc ấn thuộc về Tư Mã Tín. Dưới tình huống như vậy, coi như Tô Minh dùng mảnh đá đen thay đổi hơi thở lừa gạt mong có được truyền thừa cũng không thể.

Nhưng Nạp Thần Dược xuất hiện hoàn toàn thay đổi mọi thứ!

Nạp Thần Dược, có thể thu tất cả tàn hồn trong thiên địa, trong số tàn hồn bao gồm…Man Thần đời thứ hai!!!

Tàn hồn Man Thần đời thứ hai nếu không luôn tồn tại thì sẽ không có hàng loạt truyền thuyết về ở lúc đặc biệt, người đặc biệt cảm ứng được. Chỗ tay trái của Man Thần là nơi có tàn hồn nhiều nhất.

Tại đây triển khai Nạp Thần Dược, hút lấy chắc chắn là hồn của Man Thần đời thứ hai!

Bây giờ tay trái của Man Thần run rẩy, bên trong có nhiều khói đen bùng nổ ở giữa không trung thành sương mờ lao hướng Nạp Thần Dược của Tô Minh. Phút chốc nó dung nhập vào Nạp Thần Dược, khiến dược run bần bật, màu sắc tay đổi, hơi thở hồng hoang từ bên trong khuếch tán ra, dường như hóa thành vòng xoáy to lớn bây giờ không ngừng hấp thu tất cả tàn hồn nơi đây!

Chương 557: Truyền thừa khác nhau

Tất cả nói đến thì chậm nhưng từ khi Tô Minh lấy ra Nạp Thần Dược đến bây giờ hút tàn hồn tám phương chỉ mất mấy giây. Mắt thấy Nạp Thần Dược lượn lờ sương khói, có nhiều khói đen khuếch tán bao phủ cả tay phải của Tô Minh.

Từng tiếng gào của Man Thần đời thứ hai nghe không giống phát ra từ bốn phía mà đến từ Nạp Thần Dược trong tay Tô Minh, mắt hắn chợt lóe, không chút do dự nuốt xông Nạp Thần Dược!

Khoảnh khắc hắn nuốt vào Nạp Thần Dược, Tư Mã Tín bị buộc hiện hình lại lao đến, xuất hiện ở trước mặt hắn, biểu tình chết lặng, không chút biểu tình đánh ra nắm đấm!

Tiếng nổ vang vọng, thân thể Tô Minh thụt lùi, liên tục rút lui bảy bước. Khi hắn thụt lùi thì Tư Mã Tín nhích động theo, nắm đấm lại lần nữa đánh ra.

Tô Minh lùi bước đầu tiên, mắt trái chớp lóe ánh sáng âm u.

Bước thứ hai lùi thì biểu tình bình tĩnh lại, mái tóc yêu dị kéo dài không ít.

Giây phút hắn lùi ra bước thứ ba thì mắt phải cũng lóe ánh sáng âm u như mắt trái. Ánh sáng âm u chớp lóe, khiến người trông rất là quái dị. Bước thứ tư, thứ năm, thứ sáu thụt lùi, người Tô Minh gầy hơn chút, trong mắt ánh sáng âm u càng mãnh liệt, tóc mọc dài đến chân, trong người bùng phát ra lực lượng không thuộc về Tô Minh ở bước thụt lùi thứ bảy.

Khoảnh khắc lực lượng bùng phát, chính là lúc Tư Mã Tín tới gần. Mắt thấy nắm đấm sắp đánh vào đầu Tô Minh, đôi mắt hắn chớp lóe ánh sáng âm u. Hắn há mồm phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa!

Tiếng rống phát ra, nắm đấm của Tư Mã Tín đến mạnh khựng lại, máu thịt lập tức tan vỡ trước tiếng gầm của Tô Minh, bao gồm thân hình y như bị cuòng phong quét đi, vỡ ra từng tấc. Tư Mã Tín mạnh thụt lùi. Giây phút lùi lại, biểu tình chết lặng của Tư Mã Tín biến đổi trong giây lát, y trợn to mắt lại lộ vẻ hoảng sợ khó tin. Y thở hồng hộc, run rẩy, không thể tin tưởng, kinh khủng bởi vì Tô Minh!

“Man Thần rống, đây là Man Thần rống, không thể nào, tuyệt đối không thể!!!” Giọng Tư Mã Tín lộ âm rung, đây đúng là Man Thần rống!

Tô Minh đứng ở giữa không trung, nhìn Tư Mã Tín, đôi mắt chớp lóe ánh sáng âm u, bây giờ thì thần trí y tỉnh táo nhưng khống chế thân hình thì hơi khó khăn, dường như có lực lượng gì đó ở ngoài người khống chế y, dựa vào ý chí đi chiến đấu!

Lực lượng này đến từ Nạp Thần Dược, đến từ thiên địa tàn hồn từ Nạp Thần Dược!

Thậm chí trong lòng Tô Minh giờ đây có cảm giác mãnh liệt, cảm giác đến từ tay trái của Man Thần trên mặt biển, đó là cảm giác máu mủ tình thâm, tựa như tay trái nên thuộc về hắn!

Hắn lờ mờ cảm nhận đến từ tay trái của Man Thần sự kêu gọi liên kết!

Nhưng Tô Minh hiểu rằng các loại cảm giác không phải do hắn tạo thành mà đến từ…tàn hồn trong Nạp Thần Dược, đến từ hồn Man Thần đời thứ hai bị hắn hấp thu ở trong thiên địa!

Tô Minh! Tư Mã Tín!

Trận chiến đầu tiên ở Thiên Hàn tông, tất cả người đứng xem có ảo giác thần thông của hai người rất giống, khí chất cũng vậy loại ảo giác này rất nhiều người ghi nhớ.

Bây giờ, cuộc chiến cuối cùng của hai người, dù không có người đứng xem, nhưng bên Tô Minh, bên Tư Mã Tín, hai người lộ ra hình ảnh tương tự!

Nếu nói bây giờ Tư Mã Tín được truyền thừa Man Thần đời thứ hai, mượn lực cánh tay Man Thần khiến sức chiến đấu đạt đến cực độ thành tình hình bây giờ. Vậy thì Tô Minh tương đương với y cũng được truyền thừa Man Thần đời thứ hai!

Chẳng qua cách của hắn khác với Tư Mã Tín, hắn thu nạp hồn Man Thần đời thứ hai, lấy hồn nhập thần, lấy thần dung thân!

Tư Mã Tín là lực lượng Man Thần truyền thừa, lấy lực nhập thể, lấy thể tán thần!

Truyền thừa khác nhau, biểu hiện khác nhau, cách khác nhau, giống là một Man Thần đời thứ hai!

Tô Minh khép chặt mắt, tản ý chí, dung hợp với lực lượng Nạp Thần Dược trong người, mắt mạnh mở ra, nhấc lên chân phải đạp xuống.

Khoảnh khắc bước ra, băng tầng bên trên xuất hiện ảo ảnh, trong ảo ảnh có một dấu chân to lớn ầm ầm xuất hiện.

Chính là lúc trước Tư Mã Tín thi triển, Man Thần Thất Đạp!

Giờ bị Tô Minh thi triển, người Tư Mã Tín bắn ngược, tay phải nâng lên hướng dấu chân to lớn trên trời đánh ra cú đấm. Tiếng ầm ầm vang vọng, dấu chân tan vỡ, Tư Mã Tín lại lùi mười mét, ngẩng đầu, mắt lộ điên cuồng.

“Không thể nào, ta mới là người thừa kế của Man Thần đời thứ hai! Ta mới là!!!” Tư Mã Tín điên cuồng, đôi tay nhanh chóng nâng lên khép trên đỉnh đầu, ngón trỏ và ngón cái tạo ấn ký hình tròn.

Khi ấn ký xuất hiện thì Tô Minh mắt chợt lóe, cũng nâng lên đôi tay, trên đỉnh đầu bốn ngón tay đụng chạm, hình thành ấn ký giống Tư Mã Tín y như đúc!

“Thần thông truyền thừa ngươi có được ta đều biết!” Tô Minh chậm rãi nói, mắt lóe tia sáng âm u. Bây giờ y hoàn toàn thả quyền khống chế thân thể, để bản thân dựa theo lực lượng Nạp Thần Dược chiến đấu!

“Man thần tinh thần nhật nguyệt biến, biến thứ nhất… Tinh kiếp!” Tư Mã Tín gầm lên, đôi tay trên đỉnh đầu mạnh giang ra vung lên trời.

Vung một cái băng tầng bên trên lập tức tan vỡ, từng mảng biến mất hiện ra ảo ảnh. ảo ảnh là trời sao, ngôi sao lóng lánh, có vô số ánh sao, bây giờ ngôi sao nhúc nhích lấp lánh hợp thành một cánh tay to lớn, như vươn ra khỏi bầu trời ập hướng Tô Minh.

Bên Tô Minh cũng có lời nói thì thào truyền ra, vung một cái, bên trên trời sao lại xuất hiện trời sao, chẳng qua trời sao này khác với Tư Mã Tín vung ra!

Đó là trời sao người Nam Thần nhìn thấy rất xa lạ, đó là thuộc về ký ức của Tô Minh, đêm Ô Sơn!

Trong trời sao ngôi sao nhấp nháy, cũng hợp thành một cánh tay. Hai cánh tay ngôi sao xuất hiện va chạm nhau, trời sụp đất nứt bùng phát.

Trời sao tê liệt, băng tầng bên trên sụp hoàn toàn, nước biển điên cuồng ồ ạt ập vào, khiến băng tầng bị biển lan tràn, xem bộ dạng thì không bao lâu chỗ này sẽ thành đáy biển thật sự!

Tư Mã Tín hộc máu, lảo đảo lùi vài bước, định thu lực lượng tay trái của Man Thần để hồi phục sự sống thì phát hiện không cách nào hấp thu!

Dường như có ý thức trên tay trái của Man Thần ngăn cản y hấp thu truyền thừa!

“Tư Mã Tín, bây giờ tới ta ra tay!” Tô Minh bình tĩnh nói, ở giữa không trung tay phải nâng lên, người hơi gấp khúc như thành hình trăng khuyết!

Trăng khuyết mới xuất hiện thì Tô Minh phát ra lời nói khiến Tư Mã Tín tuyệt vọng.

“Man thần tinh thần nhật nguyệt biến, biến thứ hai, nguyệt động!”

Lời vừa thốt ra, người Tô Minh tỏa ánh sáng âm u chói lóa, ánh sáng thoáng hiện, Tô Minh biến thành hình trăng khuyết. Ánh trăng chiếu rọi bốn phía, đi qua đâu là một mảnh tiêu điều!

Giây phút thần thông thi triển, ngoài người Tư Mã Tín liền xuất hiện ảo ảnh trăng, ảo ảnh bao phủ người y, nguy hiểm tính mạng nảy ra trong lòng y.

Tinh thần nhật nguyệt biến, lấy tu vi và truyền thừa của Tư Mã Tín chỉ có thể triển khai tinh kiếp biến, còn hai thức sau thì không cách nào. Giờ y chính mắt thấy nguyệt động biến càng cường đại được Tô Minh phát ra thì y tuyệt vọng nâng lên tay phải mạnh vỗ ngực.

Cú vộ này y hộc máu, Man Cốt vỡ ra, cơ Khai Trần vỡ, niệm Man Hồn vỡ vụn, trong chớp mắt tất cả tu vi của y bởi cú vỗ này mà hỗn loạn. Loại hỗn loạn này không có sức sống tẩm bổ thì y chết chắc! Nhưng bây giờ Tư Mã Tín biết nếu không làm vậy thì cũng sẽ chết, không bằng điên cuồng một phen, trước khi chết kéo Tô Minh cùng xuống suối vàng!

“Để chúng ta…chết cùng nhau!!!” Khóe môi Tư Mã Tín tràn máu, biểu tình dữ tợn, gào thét nâng lên tay phải, bày ra động tác y như Tô Minh.

“Man thần tinh thần nhật nguyệt biến, biến thứ hai, nguyệt động!” Tư Mã Tín gầm lên, thân thể giống như Tô Minh, trong thế giới dưới đáy biển thành vầng trăng khuyết.

Nếu tu vi không hỗn loạn, không toàn bộ vỡ nát rồi bùng nổ thì y không cách nào thi triển tinh thần nhật nguyệt biến thứ hai này. Bây giờ y bất chấp tất cả, lấy cái chết trả giá thi triển thuật này. Lập tức xung quanh Tô Minh cũng hiện ảo ảnh trăng khuyết!

“Nguyệt sát!”

“Nguyệt sát!”

Hai giọng nói giống y nhau bỗng phát ra trong thế giới dưới biển. Khoảnh khắc phát ra, cái bóng trăng khuyết quanh Tư Mã Tín và Tô Minh cũng tan vỡ, ngay cả thân hình họ như dung hợp với ảo ảnh, theo nó tan vỡ xuất hiện tiếng nổ.

Trong tiếng nổ Tô Minh hộc bãi máu, người bắn ngược, liên tục lùi trăm mét, lại lần nữa hộc máu, mạnh ngẩng đầu.

Chỉ thấy bên Tư Mã Tín, cánh tay phải nổ, đùi phải vỡ, người bị bắn ra, đẫm máu, mất đi tay phải và đùi phải không hồi phục như trước mà vĩnh viễn như vậy!

“Ta không cam lòng, ta không cam lòng!!!” Tư Mã Tín thê lương gào, y cảm thấy sự sống của mình tan biến, giờ đây sắp chết rồi nhưng y…không cam lòng!!!

“Đây không phải là vận mệnh của Tư Mã Tín ta, đây tuyệt đối không phải!”

Chương 558: Cái chết của Tư Mã Tín

Tiếng hét thê lương của Tư Mã Tín vang vọng, người bắn ngược ra mấy trăm mét mới dừng lại, tay trái bắt đầu mục nát, chân trái run rẩy nhanh chóng héo rút. Thân hình y xuất hiện dấu hiệu mục rữa. Mái tóc rụng, mặt xuất hiện nhiều bớt đen, những bớt đen thối rữa tỏa mùi khó ngửi. Đây không phải lực nguyệt sát tạo thành, mà là khi Tô Minh triển khai nguyệt động biến ngưng tụ lực nguyền rủa gây nên!

“Ngươi đều biết tất cả thần thông của ta, nhưng trong đời ta một thuật pháp thần thông cuối cùng ngươi tuyệt đối không biết!” Tư Mã Tín mắt u ám ngẩng đầu nhìn Tô Minh, khóe môi nhếch nụ cười điên cuồng, là một người sắp chết thì vì oán hận, không cam lòng, tất cả biến thành nụ cười, hay nên nói không phải cười mà là ngoài khóc và cười ra một biểu tình không thể gọi tên.

“Man Thần mệnh, hình năm ngựa xé xác, thân hình chia bốn, năm mảnh, vì đời này đến đời khác phong ấn đất Man tộc, đây là ý…đạo thần!” Tư Mã Tín thì thào.

Đoạn lời nói này là năm đó khi y thấy tay trái của Man Thần, khoảnh khắc chạm vào tay trái lời nói hiện ra.

Đó là lực lượng phong ấn Man Thần đời thứ hai!

Lực lượng này không thuộc về Tư Mã Tín mà là thế giới biển y và Tô Minh ở. Bởi vì nơi này chính là chỗ phong ấn tay trái của Man Thần, bởi vì chỗ này vốn tồn tại lực phong ấn!

Tư Mã Tín làm chỉ là dẫn động phong ấn mà thôi, để phong ấn thi triển, phong ấn tất cả người liên quan đến Man Thần đời thứ hai!

Giây phút y nói ra câu này, mặt biển không nhúc nhích, biển vọt lên trên cũng yên tĩnh không động đậy. Trong mặt biển, tay trái của Man Thần run rẩy, từng đợt ánh sáng vàng từ trong cánh tay bắn ra.

“Thế giới ngũ phương, trấn áp cánh tay Man, ngũ phương động, thương khung nhắm mắt, âm tử… Khai!” Tư Mã Tín cười to.

Mắt Tô Minh chợt lóe, định tới gần thì Tư Mã Tín cất tiếng cười, mắt khép.

“Ta thua, nhưng không phải thua trong tay Tô Minh ngươi mà thua vào vận mệnh!”

“Ông trời, nếu thế gian có Tư Mã Tín ta tại sao còn xuất hiện Tô Minh hắn?”

“Không lẽ đây là số mệnh của ta? Đã định trước Tư Mã Tín ta phải đấu với Tô Minh hắn, chỉ có sống sót mới thành kiêu hùng sao?” Tư Mã Tín cười cười, cười cười mắt rơi lệ, cười cười tay trái bỗng nổ tung, chân trái mục rữa thành chất lỏng.

Từ khi được truyền thừa Man Thần đời thứ hai đến bây giờ, từ vui sướng đến tuyệt vọng, Tư Mã Tín trải qua rất nhiều, giờ y nhìn Tô Minh, hận thù không thể miêu tả, dù có chết y phải kéo hắn theo cùng!

“Nếu đây là số mệnh của Tư Mã Tín ta, vậy ta phải phản kháng. Giữa ta và hắn sẽ không có người sống, ta muốn hắn chết với ta, ta muốn vận mệnh này không ứng lên người ta!” Khoảnh khắc Tư Mã Tín thốt lời, thân hình nổ tung, tất cả tan vỡ, biến thành nhiều thịt nát đen rơi rụng trên biển.

Một thiên tài Thiên Hàn tông, có được truyền thừa Man Thần đời thứ hai, tựa xưng là đời thứ bốn, Tư Mã Tín ở nơi y đạt được truyền thừa, nơi khởi đầu sự cường đại của y, ở trước mặt Tô Minh, chấm dứt mạng sống.

Thân hình y tan vỡ, không có sự sống đến nữa. Cả đời y có lẽ từ trong Hàm Sơn Thành, ánh mắt đầu tiên bắt gặp Tô Minh thì đã nhất định…

Không phải y chết thì là Tô Minh bỏ mạng!

Khoảnh khắc y chết, trong mớ thịt nát người Tư Mã Tín có vệt đỏ bay ra, vệt đỏ là một con rối đen!!!

Bộ dạng rối gỗ chính là Tư Mã Tín, nhưng ở trán có một giọt máu khô, dưới giọt máu còn có một lũ tóc trắng!

Tóc rất ngắn, rất mềm, trông không giống sợi tóc người trưởng thành mà như lông măng con nít, là màu trắng, không có sự sống, chỉ có tử khí đậm đặc làm Tô Minh quen thuộc!

Tử khí này Tô Minh quen thuộc, khiến hắn thấy quen hơn là sợi tóc, máu khô, dù hắn chưa từng thấy tóc và máu đó nhưng cảm giác quen thuộc khiến hắn cho rằng sợi tóc thuộc về mình, máu thuộc về mình.

Trên người rối gỗ xuất hiện vết nứt, bùm một tiếng vỡ vụn. Giây phút vỡ ra, tóc trắng nhuộm máu bềnh bồng trong không khí, không biết có phải ngẫu nhiên, nó bay tới trước mặt Tô Minh, rơi xuống tay hắn. Giây phút sợi tóc chạm vào bàn tay Tô Minh, toàn thân hắn run lên. Đôi mắt dấy lên sóng gió, ý thức bị sợi tóc kéo tiến vào thế giới lạ lùng. Hắn cảm thấy đầu óc ù vang, trông thấy mình bị lôi ra đáy biển. Lao ra khỏi mặt biển hắn bay lên trời, tầng mây cuồn cuộn. Hắn xông ra màn sáng phòng hộ nơi đây, hướng đến bầu trời vô tận, lao cực nhanh đi!

Mãi đến tới tận cùng trời, xuyên qua mây đen che mặt trời, xuất hiện ở màn trời sáng sủa, hắn không tạm dừng, như có sợi chỉ xuyên người hắn, như có chỉ dẫn tiếp tục lên trời!

Hắn không biết đã qua bao lâu, mãi đến khi không còn bầu trời sáng, mãi đến xung quanh hắn một mảnh khói đen, hắn rất quen với sương mù này, đây là sương của đất Âm Tử, là sương năm đó lượn lờ quanh cổ kiếm thanh đồng, không cho kiếm ra ngoài!

Trong sương khói Tô Minh mờ mịt bay lên, đến khi hắn nghe từng tiếng gào. Trong sương khói trước mặt hắn có con thú đầu cá sấu nhưng thân rồng không biết dài bao nhiêu thò ra đối mặt hắn, dường như do dự nhìn bốn phía. Từ người con thú phát lực lượng cường đại khiến tinh thần Tô Minh sắp tan vỡ, nhưng hiển nhiên nó không trông thấy hắn. Tô Minh cảm giác mình lao nhanh lên trên, xuyên qua khói đen. Trên đường hắn vượt qua vài chục mãnh thú cường đại kỳ lạ, thậm chí cuối cùng bọn chúng cho Tô Minh cảm giác còn cường đại hơn cả phân thân Đế Thiên.

Mãi đến bên trên hắn sương khói dần mỏng đi, từng tiếng gào như ẩn như hiện, hắn mạnh vọt ra khỏi khói đen, trông thấy trời sao, nhìn thấy ngôi sao, thấy thứ năm đó hắn ở cổ kiếm thanh đồng chính mắt thấy!

Còn có vòng xoáy do khói đen hình thành cũng bị Tô Minh thấy rõ ràng, đó là một vòng xoáy khổng lồ trong vũ trụ vô tận bao phủ rất là xa xăm. Vòng xoáy ầm ầm xoay chuyển, trong sương khói lượn lờ hơi thở tử vong tràn ngập tám hướng.

Nhìn vũ tụ, nhìn ngôi sao, người Tô Minh bềnh bồng không thể kiểm soát, không biết đi tới bao xa, một mảnh đất bềnh bồng trên trời sao. Đó là đất hoang vắng, không tồn tại sinh linh, chỉ có một tế đàn cao ngất. Trên tế đàn nằm một người, bình tĩnh nằm đó, tứ chi bị đóng trên mặt đất, máu tràn ngập bốn phía.

Trán người này có một giọt máu, trên giọt máu có một sợi tóc trắng.

Người này tổng chỉ là thanh niên nhưng bộ dạng thì..Tô Minh liếc mắt một cái đầu ù vang, đó là…Tư Mã Tín!!!

Tô Minh chấn động, mạnh ngoái đầu, đất vốn hoang vắng bỗng xuất hiện hàng loạt tế đàn tương tự, tế đàn nhiều đến không dưới mấy trăm phủ lên bốn phía!

Tế đàn không phải kích cỡ giống nhau, có năm tế đàn rất to cao vượt xa mấy thứ khác. Tô Minh nhìn thứ này, bỗng rất muốn thấy trên tế đàn phải chăng cũng có những thi thể giống vậy!

Nhưng lúc hắn định nhìn thì lực hút to lớn hiện ra trên người kéo hắn ngược ra sau, tốc độ cực nhanh thụt lùi, mang Tô Minh lao hướng vòng xoáy đất Âm Tử.

Mắt Tô Minh chợt lóe, định thi triển tu vi cưỡng ép ở lại đây nhìn một cái, bỗng phát hiện thì ra mình không có thaan hình, chỉ là luồng ý thức thôi.

Trong cay đắng, Tô Minh bị cuốn rút lui, nhưng mắt hắn lộ ra khắc sâu và điên cuồng trong im lặng!

Lúc lùi về hắn thấy từng khối, từng khối…vô số đại lục bềnh bồng ở vũ trụ, trên mỗi cái đầu có tế đàn như vậy, như hợp thành một trận pháp khổng lồ, chính giữa trận pháp có một khối đại lục. Trên đại lục Tô Minh dường như thấy chỉ có một tế đàn to lớn.

Hoặc nên nói chính giữa đại lục vốn là một tế đàn.

Ở đó dù Tô Minh chỉ thấy một cái nhưng cảm nhận kêu gọi đến từ linh hồn.

Đây là hắn trông thấy, một lần cuối cùng. Khi thế giới của Tô Minh lại biến rõ ràng, hắn đứng ở đáy biển, trong tay trôi nổi sợi tóc trắng. Sợi tóc dần vỡ ra, cuối cùng tan biến.

Tô Minh im lặng đứng đó, mắt khép, bây giờ dưới thân hắn có ánh sáng vàng xuyên thấu tay trái của Man Thần. Theo ánh sáng tỏa ra, trong tiếng nổ điếc tai, ánh sáng chói lòa chiếu tám phương đáy biển!

Chỉ thấy một ấn ngũ phương to lớn huyễn hóa ra trên tay trái của Man Thần. ấn bao phủ tay trái của Man Thần như phong ấn, không biết tồn tại đã bao lâu!

Ấn này chính là ngũ phương ấn trấn áp tay trái của Man Thần!

Cũng là báu vật Tư Mã Tín tin tưởng có thể làm Tô Minh chôn cùng mình. Tác dụng của bảo vật chỉ có một, là trấn áp phong ấn, trấn áp tất cả người liên quan Man Thần đời thứ hai, phong ấn tất cả lực lượng Man Thần đời thứ hai!

Chẳng qua năm tháng dài lâu, lực lượng của nó giảm rất nhiều, cũng vì Man Thần đời thứ hai cường đại khiến ngũ phương ấn và tay trái dung hợp tuy hai mà một, làm lực trấn áp phong ấn lại suy yếu, vậy nên Tư Mã Tín mới đạt được truyền thừa. Nhưng hôm nay, Tư Mã Tín điên cuồng làm ấn bị đánh thức.

Nước biển, yên lặng, sóng biển không nhúc nhích, tất cả nơi đáy biển vào giây phút này đều không động đậy, trừ thân hình Tư Mã Tín tan vỡ, trừ sợi tóc trắng bềnh bồng, trừ thân thể Tô Minh, mọi thứ đều bị đông lại.

Tô Minh, mở mắt ra.

Chương 559: Tạo hóa

Giây phút hắn mở mắt ra, thế giới yên lặng, ngũ phương ấn tay trái của Man Thần tỏa ra từng đợt ánh sáng vàng nhu hòa. Ánh sáng như kim khiến đáy biển yên lặng bị chiếu một mảnh vàng.

Thân thể Tô Minh cũng bị sắc vàng chiếu rọi, mặt mũi mơ hồ, tỏa ra ánh sáng vàng dịu dàng, không nhìn thấy có nguy hiểm gì. Nhưng trong thế giới yên lặng ánh sáng vàng có chút quái dị. Bởi vì hễ là phạm vi ánh sáng vàng bao phủ, nước biển cũng được, băng tầng cũng thế, tất cả đều lặng lẽ tan biến.

Ánh sáng vàng có thể cắn nuốt tất cả, theo bốn phía tan biến dường như ánh sáng tản ra rồi chậm rãi co rút lại, nó co rút, ánh sáng cuốn vòng, mép và đáy biển bị phân chia thành hai không gian khác nhau.

Lực phong ấn vòng quanh ánh sáng vàng, mắt Tô Minh chợt lóe, người lắc lư, bỗng biến mất. Nhưng giây phút hắn biến mất thì chỗ đó lại xuất hiện thân thể Tô Minh, biểu tình âm trầm, nhíu mày.

Mới nãy hắn thuấn di nhưng bị bài trừ ra không khí, nơi này lực phong ấn ngăn cách mọi thứ!

Mắt thấy ánh sáng vàng bốn phía liên tục thu nhỏ, bên mép một mảnh tối đen, Tô Minh tiến lên một bước, cả người hóa thành cầu vồng. Tay phải nâng lên chộp lấy, lập tức cốt đao xuất hiện trong tay, biến thành mũi nhọn đỏ dài đánh hướng bình chướng vàng co rút.

Tiếng nổ ầm vang, người Tô Minh bắn ngược, liên tục lùi bảy, tám bước, biểu tình càng âm trầm hơn. Bình chướng vàng ẩn chứa lực phong ấn, Tô Minh không thể xuyên thấu qua nó.

Ánh sáng vàng không ngừng co rút, Tô Minh ngẩng đầu nhìn lên trên, biểu tình nghiêm túc. Hắn thấy bên trên ánh sáng vàng còn có một tầng vàng nhạt, không phải một tầng, tổng cộng năm tầng!

Ánh sáng năm tầng từ sâu đến nhạt, toàn bộ đều là màu vàng.

Đây chính là ngũ phương ấn, mỗi một tầng sắc vàng đều đại biểu lực phong ấn một phương, nay ngũ phương đều hiện khiến lực phong ấn không bình thường. Bốn phía ánh sáng vàng lấy trung kỳ man hồn làm trung tâm không ngừng co rút, làm Tô Minh phải bước ra vài bước, không thể đứng ở mép ranh, tựa như ở trong lồng giam không ngừng thu nhỏ, chỉ có thể di chuyển theo nó.

Tô Minh nhíu mày, dù Tư Mã Tín đã chết nhưng trước khi chết thi triển lực phong ấn cực kỳ quái dị, làm Tô Minh thử rồi mà không thể rời đi, hơn nữa xem phạm vi ánh sáng vàng thì dù lúc trước hắn lập tức rời đi thì e rằng bị nó bao phủ, cuối cùng bị phong ấn tại đây.

‘Nhìn Tư Mã Tín trước điên cuồng, phong ấn này chắc trước đó phong trung kỳ man hồn, giờ mình lấy Nạp Thần Dược thu tàn hồn Man Thần đời thứ hai, tương đương đạt một phần truyền thừa, vậy là có điều kiện chịu phong ấn.” Mắt Tô Minh chớp lóe, bây giờ ngoài mấy ngàn mét đang sừng sững đứng trung kỳ man hồn qua bao năm tháng xa xôi, ngoài mười mét thì là ánh sáng vàng chậm rãi co rút.

Còn bên ngoài ánh sáng, sau năm tầng là một mảnh hư vô tối đen, như khe rãnh, cùng nước biển xung quanh cách biệt rõ ràng.

‘Tư Mã Tín cho rằng mình và hắn giống nhau được truyền thừa, nhưng thật ra mình lấy Nạp Thần Dược thu nạp tàn hồn, muốn rời đây thì đơn giản, chỉ cần khiến phong ấn cho rằng trên người mình không có hơi thở Man Thần đời thứ hai là rời đi được.” Mắt Tô Minh lộ suy tư, nhìn ánh sáng vàng, chớp lóe, hé môi. Lập tức có vệt sáng âm u hiện ra, trước người hắn hóa thành Nạp Thần Dược!

Giây phút Nạp Thần Dược rời khỏi người Tô Minh thì khí thế của hắn biến yếu nhiều, những thần thông liên quan Man Thần đời thứ hai mơ hồ bị lãng quên, khống chế thân hình đạt tới mức độ tốt nhất, không trúc trắc như trước. Quan trọng nhất là giây phút Nạp Thần Dược rời khỏi người Tô Minh, quanh hắn ánh sáng vàng co rút không cảm nhận được lực phong ấn nữa.

‘Quả nhiên là vậy.” Chân mày Tô Minh không giãn ra, biểu tình lộ vẻ do dự.

Hắn nhìn trung kỳ man hồn bên người, lại nhìn ngũ phương ấn ánh sáng vàng, chần chờ.

‘Nếu cứ vậy rời đi thì không có nhiều nguy hiểm, có thể thuận lợi quay về mặt biển, quay về Cửu Phong, nhưng trung kỳ man hồn sẽ lại bị phong ấn, e rằng muốn quay về tìm cũng không tìm thấy.” Ánh mắt Tô Minh rơi vào khe rãnh hư vô tối đen khoảng cách giữa nước biển và màn sáng. Hiển nhiên chỗ này bị che thành hai khu vực, rời đi đơn giản hơn từ bên ngoài bước vào nhiều.

‘Nhưng nếu đi thì hơi tiếc.” Tô Minh chau mày.

Không phải hắn có nhiều hứng thú với truyền thừa Man Thần đời thứ hai nhưng đối với Man Chủng Vô Tâm đại pháp của Tư Mã Tín thì có chút cảm thán. Quan trọng là những thuật pháp thần thông của Man Thần đời thứ hai Tô Minh thấy trên người Tư Mã Tín, bản thân có cảm nhận, các loại thần thông chính là điều hắn thiếu sót!

‘Hơn nữa tay trái của Man Thần có thể khiến Tư Mã Tín không ngừng hồi phục vết thương, bên trong chắc chắn ẩn chứa nhiều sức sống, nếu mình hấp thu được tay trái của Man Thần thì bây giờ tám phần Man Cốt toàn thân có thể lại đột phá nữa!” Tô Minh nghĩ đến đây thì tim đập nhanh.

Một bên là an toàn rời đi, nhưng không có nhiều tạo hóa. Bên kia nguy hiểm ở lại, định hấp thu tay trái của Man Thần, nhưng dù thất bại hay thành công đều sẽ mạo hiểm bị vĩnh viễn phong ấn tại đây.

Nên chọn thế nào đây?

Thời gian ngắn ngủi không cho Tô Minh suy nghĩ quá nhiều, mắt hắn chớp lóe, nghiến răng!

‘Muốn làm giàu phải chịu hiểm! Thế gian này không có tạo hóa vô duyên vô cớ, tất cả phải dựa vào mình tranh giành, đổi lấy. Trong bất tử bất diệt giới Chúc Cửu Âm cho mình tạo hóa, có Chúc Cửu Âm chúc phúc nhưng điều kiện là mình mạo hiểm phiêu lưu liều mạng!” Tô Minh nhìn bốn phía ánh sáng vàng sắp tới gần tay trái của Man Thần, bên trên màn sáng hạ xuống làm không gian Tô Minh và tay trái của Man Thần ngày càng nhỏ.

Ngũ phương ấn tỏa ra ánh sáng không nhu hòa nữa mà uy nghiêm sắc bén, như muốn trấn áp tất cả vật liên Man Thần đời thứ hai, hoàn thành sứ mệnh năm đó nó được giao cho!

‘Cược!” Biểu tình Tô Minh dứt khoát, nếu cứ rời đi thì hắn tuyệt đối không cam lòng, thế thì liều một lần!

Giây phút quyết định,Tô Minh nâng lên tay phải chộp lấy Nạp Thần Dược, lại nuốt vào. Khí thế trên người hắn phút chốc biến đổi, con mắt càng thêm đen, lờ mờ hiện ảo ảnh như ẩn như hiện, thân hình nhoáng lên một cái cất bước đạp trên tay trái của Man Thần!

Đây là Tô Minh, lần đầu tiên đạp trên tay trái của Man Thần, giống như Tư Mã Tín đãlàm, hắn đạp lên bàn tay rồi khoanh chân ngồi xuống.

Rất ấm áp, đây là cảm giác thứ nhất khi Tô Minh đụng chạm vào tay trái của Man Thần, là ấm áp khó tả, dường như từng quen biết. Giây phút hắn ngồi hẳn vào tay trái của Man Thần, bên trên ánh sáng ngũ phương ấn bỗng tăng nhiều, từ nhu hòa trực tiếp biến chói mắt, bên trong ẩn chứa uy nghiêm vào khoảnh khắc này vô hạn tăng thêm vào.

“Ta không muốn truyền thừa của ngươi, ta chỉ cần sức sống của ngươi, và thần thông thuộc về Man Thần!” Tô Minh chậm rãi nói, mắt khép, đôi tay nâng lên ấn hai bên người, ấn lòng bàn tay trái của Man Thần.

Giây phút đôi tay hắn chạm vào lòng tay trái của Man Thần thì mạnh hút, bỗng sức sống mênh mông dọc theo đôi tay hắn thuận theo người vọt vào trong.

Đây là lực lượng ẩn chứa trong tay trái của Man Thần, lực lượng đó chống đỡ bàn tay bất diệt, lực lượng đó vốn là trừ Tư Mã Tín ra người khác không thể thu nạp!

Tư Mã Tín bởi vì tu vi mà không thể thu nạp quá nhiều, vốn y định mỗi lần tu vi tăng lên sẽ đi hấp thu lực lượng, mãi đến khi tu vi hoàn toàn đại thành, sẽ hút hết lực lượng trong tay trái của Man Thần, trở thành sở hữu của y. Y có thể đạt được tất cả lực lượng của Man Thần đời thứ hai.

Nhưng bây giờ tất cả tùy theo Tư Mã Tín chết khiến lực tay trái của Man Thần không còn ai hấp thu, Tô Minh thì vì Nạp Thần Dược gián tiếp được truyền thừa Man Thần đời thứ hai, làm hắn thành người có thể hấp thu lực lượng đó!

Thêm vào trong người Tô Minh toàn thân Man Cốt cần lực lượng sức sống quá nhiều, vượt xa Tư Mã Tín sánh bằng, cho nên lần này thu nạp hắn như biến thành cái hang không đáy. Mắt hắn khép, sức sống ùa vào, tay trái của Man Thần rung động, ngón tay vạn năm không nhúc nhích chậm rãi nhúc nhích. Cuối cùng, năm ngón tay chậm rãi co lại, hình thành một phòng hộ, bảo hộ thân thể Tô Minh bên trong!

Loại bảo vệ này là một loại thừa nhận lặng lẽ vốn tạo hóa thuộc về Tư Mã Tín, nhưng bây giờ trở thành của Tô Minh!

Nếu Tư Mã Tín không chết, bây giờ trông thấy hình ảnh này, chắc chắn sẽ hộc máu, bởi vì tất cả thuộc về y.

Tô Minh ngẩng đầu, mái tóc tung bay, nhìn ánh sáng vàng bốn phía đến, mãi khi ánh sáng bao phủ hoàn toàn tay trái của Man Thần, mãi khi ngũ phương ấn bềnh bồng trên đỉnh đầu hắn, khiến bốn phía hoàn toàn bị phong ấn.

Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tay trái của Man Thần trong màn sáng khép lại lộ khe hở, có thể thấy Tô Minh khoanh chân không nhúc nhích.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ngoài đất phong ấn, trên mặt biển, Cửu Phong, giờ có nhiều người ở đó. Những người này là kẻ sống sót đến từ Thiên Môn, biểu tình phức tạp, đôi khi nhìn hướng biển.

Bạch Tố ở trong góc cũng im lặng nhìn mặt biển, biểu tình hơi sốt ruột.

Trong động phủ Hổ Tử ngủ say như chết, hạc trọc lông đạp trên lưng gã, mỏ nhọn mổ lưng gã, có một sợi chỉ bị nó cắn ra, răng rắc nuốt, biểu tình rất thoải mái.

“Mới rồi không phải các ngươi chơi trốn tìm với Đại Hạc gia gia sao? Nhanh núp đi, núp rồi đợi ta tìm đến ăn ngươi!”

Chương 560: Ấm áp

Sâu dưới đáy biển, băng tầng tan vỡ biến mất, biển một màu tối đen tràn đầy tĩnh mịch. Đưa mắt nhìn trừ bóng đêm ra không thấy chút ánh sáng, nơi này không có sắc vàng, cũng không tìm thấy nơi tay trái của Man Thần trước đó. Dù biết vị trí chính xác của tay trái của Man Thần nhưng giờ chỉ là một mảnh hư vô, dường như mọi thứ không tồn tại, không lộ ra bất cứ dấu vết gì.

Trong khu vực mắt thường không thấy, coi như là thần thức cũng không phát hiện ra tồn tại không gian chia cắt với biển không gian có ánh sáng vàng quanh quẩn, những ánh sáng tỏa ra hóa thành phù văn vàng quanh quẩn, khiến không gian không lớn tràn ngập vô số ấn ký phù văn.

Ánh sáng nơi này bên ngoài không thấy được.

Chính giữa vị trí không gian tràn ngập phù văn có năm tầng sáng vàng phủ lên, nhìn thì là hình trứng. Những màn sáng co lại phình ra như đang hô hấp.

Không gian kỳ lạ, năm tầng sáng quái dị. Sâu nhất trong màn sáng bao trùm một cánh tay to lớn, cánh tay rất thô ráp, sừng sững tại đó, nâng lên cao, lòng bàn tay nắm lại, trong lòng bàn tay ngồi một thanh niên nhắm mắt.

Mái tóc đen dài của thanh niên tản ra, khuôn mặt tuấn tú, sắc mặt đỏ, thật lâu mới hô hấp, đôi tay ấn vào lòng bàn tay tay trái của Man Thần. Có thể thấy rõ như là liên kết với nhau, có khí thể tỏa ra chui vào thanh niên, vào miệng mũi.

Tô Minh im lặng tĩnh tọa, nhưng trong người hắn tựa sóng cuộn biển gầm, bây giờ đang tiến hành biển đổi nghiêng trời lệch đất, lực lượng sức sống vô tận không ngừng dung nhập vào người, quanh quẩn trong thân thể hắn, bị Man Cốt toàn thân nhanh chóng cắn nuốt.

Tu vi của Tô Minh đặc biệt, người khác Man Cốt chỉ hơn hai mươi khối, nhưng hắn thì mỗi một đốt xương đều có khả năng trở thành Man Cốt. Thậm chí là máu thịt, toàn thân hắn đều thế.

Giờ nó nhanh chóng hấp thu, qua không biết bao lâu, Tô Minh đạt được thuộc về vận mệnh của hắn, Man Cốt toàn thân sắp đến chín phần trở thành Man hóa chân chính!

Một khi hoàn chỉnh mười phần thì tu vi của Tô Minh sẽ bước vào độ cao mới, chờ đợi hắn là trước không người sau không có ai…Man Hồn chân chính!

Nếu thành công, vậy tu vi của Tô Minh đạt tới đỉnh cao, dù không hóa thân Túc Mệnh hắn cũng có thể đấu với Man Hồn đại viên mãn mà không yếu thế. Trừ phi gặp phải lão quái Man Hồn đại viên mãn lắng đọng vô số năm tháng, dựa vào tu vi thâm sâu lần mò một tia hơi thở tu mệnh, nhưng dù là vậy thì thắng bại chưa biết!

Tuy nhiên, điều kiện là Tô Minh có thể lấy toàn thân Man Cốt có thể bước vào Man Hồn!

Khi Tô Minh hấp thu thì trong đầu hiện ra một thân hình to lớn. Xem không rõ bóng dáng ấy nhưng trong đầu Tô Minh triener khai từng chiêu thuật pháp thần thông. Những thuật pháp hỗn tạp, có một chút Tô Minh thấy rõ, có một chút lóe qua, khi hắn nhìn kỹ thì khó thấy nhiều manh mối.

Trừ những thần thông đó ra, có một số hình ảnh khá là hỗn loạn, thường đều là một mặt biến mất, không thể liên tiếp với nhau. Chỉ có vài bức tranh là có thể liên tiếp, trong đó một cái là thân hình to lớn. Chân không nhúc nhích, bay lên trên, bay tới phía xa, chỗ y ở là một mảnh vũ trụ sáng rực rỡ. Đằng trước có một quả cầu hình tròn to lớn, bên trong có biển rộng, có mặt đất, như là thế giới hoàn chỉnh.

Trong thế giới, khoảnh khắc thân hình ấy đến thì bay lên vô số cầu vồng, tiếng rít vang vọng. Tô Minh thấy bóng dáng ấy nhấc chân lên, bước ra bảy bước!

Bảy bước đạp xuống, cả vũ trụ chấn động. Bước đầu tiên đạp xuống dấy lên trùng kích khiến hơn phân nửa cầu vồng bắn ngược. Bước thứ hai, phía trước bóng dáng không còn cầu vồng ngăn cản. Bước thứ ba, y đạp vào thế giới, làm nguyên hình cầu chấn động. Bước thứ tư đạp xuống, nước biển cuốn, nhấn chìm vô tận. Mãi đến bước thứ năm, thứ sáu, thứ bảy đạp xuống, hình cầu như trải qua tai kiếp, vỡ bốn, năm mảnh. Bóng dáng ấy ngửa đầu phát ra tiếng gầm.

Tiếng gầm kia khiến thế giới bốn, năm mảnh tan vỡ, trở thành mảnh vụn. Có một tia sáng bay ra bị người đó chộp lấy, đó là tinh thể sáng lóng lánh, bên trong ẩn chứa lực lượng một thế giới.

Đó lực một giới.

Cầm tinh thể, bóng dáng kia bay xa. truyện Kiếm Hiệp

“Man Thần Thất Đạp, Man Thần rống…” Tô Minh thì thào.

Hình ảnh lóe qua, lại xuất hiện trong đầu Tô Minh, vẫn là thân hình kia chẳng qua lần này thì diện mạo quá mờ nhạt, có thể thấy rõ chút là khuôn mặt rất bình thường thậm chí là chân chất, không tồn tại uy nghiêm gì cả. Đặc biệt khi cười cho người cảm giác rất thân thiết.

Nhìn khuôn mặt người này, Tô Minh dần thấy chút quen thuộc trên khuôn mặt đó. Sự quen thuộc đến từ trong Hàm Sơn Thành, mượn lực đoạt xá xem ký ức bản thân, thấy cái đầu to bị Đế Thiên đạp lên!

Khuôn mặt người này có chút giống với cái đầu kia, nhưng mặt mũi hiền lành so với đầu dữ tợn điên cuồng nếu không xem kỹ dễ dàng cho rằng là hai người khác nhau.

Tô Minh im lặng, trong đầu hiện ra là Man Thần đời thứ hai không uy nghiêm nhưng cho người cảm giác thân thiết nâng lên tay trái vung bầu trời. Trời trăng sao cùng xuất hiện trên trời, hiện ra thuật pháp thần thông kinh thiên động địa. Hắn còn thấy Man Thần đời thứ hai lấy thuật pháp khác là thiên địa nhân tam hoang phong ấn trong quạt báu. Nhìn y chế tác quạt báu biểu tình chăm chú và hiền lành cười, dường như tặng quạt cho con cháu nào đó. Đó không phải một cây quạt còn là một thuật nhật nguyệt tinh thuần bị Man Thần đời thứ hai khắc ấn.

Tô Minh cũng thấy sau khi làm xong hai cây quạt rồi Man Thần đời thứ hai đi hướng trời đất, mãi đến khi phía trước xuất hiện một cung điện hoàng thành, mãi đến khi trong điện phát ra tiếng con nít khóc. Man Thần đời thứ hai đứng ở ngoài điện có tiếng con nít khóc, mỉm cười, bây giờ y không giống tôn làm Man Thần đời thứ hai mà như một trưởng bối bình thưởng, muốn đẩy cửa điện đem hai cây quạt tặng cho đứa trẻ trong điện, làm báu vật bổn mệnh.

Nhưng khi tay trái y nâng lên định đẩy cửa điện thì bỗng nhiên bầu trời biến đổi, bông tuyết rơi. Man Thần đời thứ hai khựng lại, thu lại tay trái, biểu tình lạnh băng, so với ấm áp trước kia tựa như hai người, nhìn lên bầu trời.

Hình ảnh lại thay đổi, vẫn là trong cung điện, cửa đóng chặt, Man Thần đời thứ hai toàn thân máu tươi. Bên ngoài tiếng chém giết liên miên, vô số cầu vồng rít gào tựa chìm trong tai kiếp. Mặt Man Thần đời thứ hai tái nhợt đi vào trong đại điện, dịu dàng nhìn cô gái đứng đó mặt cũng tái nhợt, hai người ôm nhau. Thật lâu sau ánh mắt Man Thần đời thứ hai nhìn hướng trong điện, hai cái giường nhỏ sát nhau nằm hai đứa trẻ. Một khóc lóc, một nhắm mắt không nhúc nhích như đã chết.

Y tiến lên nâng tay trái, nhẹ vuốt trán bé gái khóc, biểu tình phức tạp nhìn đứa trẻ khác như đã chết, thở dài, tiến lên, cũng dùng tay trái sờ trán của bé. Tay trái y đụng vào trán đứa bé như đã chết thì Tô Minh mạnh mở mắt ra, người run bần bật. Tất cả trong hình ảnh, con nít khóc, nụ cười hiền lành của Man Thần đời thứ hai, sờ trán truyền đến cảm giác, tất cả khiến Tô Minh ngừng thở.

Bây giờ hắn vẫn đang hấp thu lực lượng trong cánh tay Man Thần, nhưng đôi mắt không thể không mở, bởi vì, đứa trẻ sơ sinh đó khóc, cho hắn cảm giác rất quen, vô cùng quen thuộc.

Trong đầu hắn giây phút này theo tu vi tăng lên, hình ảnh xúc động, đập vào mắt truyền đến đau nhức. Trong đau đớn có tiếng két két truyền ra, như là trong đầu hắn vốt tồn tại vật chất thành mảnh vụn.

Cùng lúc đó, biểu tình hắn hoảng hốt, hắn thấy thế giới tối đen, thế giới này là màu đen, nhưng bốn phía thật ấm áp. Bên tai hắn vang tiếng khóc nức nở, là tiếng phụ nữ rất dịu dàng, thật êm ái.

“Phỉ nhi, mẹ ở đây, đừng khóc.”

“Con bé này, mới nhỏ vậy mà đã khóc vang đến thế, xem ra con gái ta sau này lớn lên chắc chắn rất lợi hại.”

“Được rồi, mẹ không lấy đồ chơi của con nữa, cho này, không khóc không khóc.”

“A, con gái ngoan mau nhìn xem, cha con trở về rồi.”

Trước mắt Tô Minh tối đen, hắn không thấy rõ ràng nhưng nghe được tiếng khóc và giọng phụ nữ dịu dàng. Bỗng biến đổi, tiếng khóc càng dữ dội, tiếng dịu dàng chợt yên lặng, xung quanh biến lạnh giá, như bên ngoài tuyết rơi.

Mãi đến thật lâu về sau hắn cảm giác có bàn tay sờ trán mình, một bàn tay rất ấm, rất ấm áp.

Tô Minh tỉnh lại, ngơ ngác ngồi trên tay trái của Man Thần, nhìn bàn tay Man Thần dưới thân, mắt dần rơi lệ.

Hắn hiểu lúc trước khi đụng chạm vào tay trái của Man Thần cảm giác ấm áp là đến từ đâu.

“Phỉ nhi…” Tên này là lần thứ hai Tô Minh nghe thấy nhưng khiến hắn khắc cốt minh tâm.

Năm đó chiến đấu với phân thân Đế Thiên, hình ảnh như ảo mộng lại hiện ra trong lòng Tô Minh.

“Ca ca…ca ca…” Thanh âm kia quanh quẩn bên tai Tô Minh, dần hòa hợp với tiếng khóc.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 3 ngày trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ
https://audiosite.net
Cường 3 ngày trước
Cám ơn vì đã đc nghe truyện rất hay
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 5 ngày trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^