- Home
- Truyện Ngôn Tình
- Bông Hồng Gai Và Tổng Giám Đốc Bá Đạo
- Tập 1: Cậu chủ nhỏ mất tích – Thanh minh tin đồn con riêng (c1-c10)
Bông Hồng Gai Và Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Tập 1: Cậu chủ nhỏ mất tích – Thanh minh tin đồn con riêng (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1: Cậu chủ nhỏ mất tích!
Nóng rực… Cả người như bị lửa thiêu đốt…
Cảm giác đau nhức thấu xương lan ra từ mỗi lỗ chân lông, nó không ngừng gặm nhấm lý trí của Dương Tâm.
Một lúc sau, cơn đau đầu tựa búa bổ lan xuống chân tay gân cốt, đau đến mức nội tạng cũng khẽ run rẩy.
Cô hét “a” một tiếng, vô thức muốn phản kháng. Nhưng, cơ thể lại không động đậy được. Đau buốt thấu xương, như băng đè lửa đốt, suốt hai ngày trời.
Cô không nhìn thấy gì cả, trong phòng rất âm u, rất tốt, thỉnh thoảng cảm nhận được sự tồn tại của người đàn ông kia, còn linh hồn của cô đã không còn thuộc về cô nữa rồi.
Không biết bao lâu rồi, nhiệt độ trong phòng mới dần dần hạ xuống.
Dương Tâm sức cùng lực kiệt lảo đảo ngã lăn xuống đất, lần tìm quần áo rồi mặc bừa lên người trong màn đêm tăm tối.
Khi xông ra khỏi căn phòng đó, một giọng nữ chua chát phá vỡ mọi hành động cố gắng nhẹ nhàng của cô.
“Chị ra ngoài rồi đấy à, chậc chậc chậc, ba tiếng rồi đấy, xem ra tổng giám đốc Lý dù đã hơn 50 tuổi nhưng vẫn khỏe lắm”.
Người lên tiếng là Dương Nhã – em gái cùng cha khác mẹ với cô. Nhìn bề ngoài có vẻ trong sáng, nhưng thực chất lại là cô gái hiểm độc, dùng tính mạng của bà ngoại để ép cô tiếp một lão già đã quá tuổi ngũ tuần.
Nửa tháng trước, bà ngoại cô phát hiện bị ung thư dạ dày, tiền viện phí đắt đỏ không phải khoản mà một sinh viên đại học như cô có thể trả được.
Cô đi tìm bố, nhưng bố lại lấy cớ mẹ cô đã mất mười mấy năm rồi, ông ta sớm đã không cần quan tâm tới sống chết của bà ngoại cô nữa, rồi nhẫn tâm cự tuyệt cô.
Tổng giám đốc Lý của tập đoàn Cáp Phùng Hải Thụy để ý Dương Nhã, mua đứt một đêm của Dương Nhã với cái giá trên trời – 15 tỷ.
Dương Nhã không chịu hầu hạ lão già đó, nên lấy tính mạng của bà ngoại ra ép cô tới đây chịu trận thay.
Để cứu bà ngoại, cô không thể không thỏa hiệp.
Hôm nay, sự trong trắng và tôn nghiêm của cô, tất cả đều đã bị hủy vào chính buổi tối này, nếu không vì bà ngoại cần cô chăm sóc, cô thật sự chỉ muốn đâm đầu chết luôn cho Xong.
“Tôi đã làm theo lời các người rồi, bao giờ thì chuyển 15 tỷ vào thẻ của tôi?”
Dương Nhã cười chua ngoa, giả vờ kinh ngạc hỏi: “15 tỷ á? Không phải 150 triệu à? Sao tự dưng lại thành 15 tỷ rồi?”
“Cô!” Dương Tâm bị cô ta chọc tức phát ngất, cả người lảo đảo như muốn ngã quy: “Dương Nhã, sao cô dám nuốt lời?”
Dương Nhã cười khinh bỉ, điều cô ta thích nhất chính là nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác khôn cùng của Dương Tâm.
“Chị gái yêu của tôi ơi, tôi đùa tí thôi ấy mà, tổng giám đốc Lý ra giá 15 tỷ, chị cầm 150 triệu, còn tôi ấy mà, chịu thiệt một chút, lấy nốt 4 tỷ 850 triệu còn lại, dù gì thì người bán thân cũng là chị”.
Dứt lời, cô ta đẩy cửa vào phòng ngủ. Dương Tâm mím môi, loạng choạng chồng về phía thang máy.
Trong phòng ngủ, Dương Nhã bật “tách tách công tắc đầu giường.
Khi cô ta chuẩn bị giả vờ nằm bên cạnh tổng giám đốc Lý, ánh mắt đột nhiên lướt qua gương mặt của người đàn ông đang ngủ say, sau khi nhìn rõ ngũ quan của đối phương, cô ta ngạc nhiên tới mức suýt rớt cả hàm.
Đây đây đây… Là là là… Anh ấy! Hay lắm, Dương Tâm, không ngờ cô lại ngủ với người nắm quyền gia tộc số 1 thành phố. Thoáng chốc, cơn phẫn nộ và đố kỵ thổi bùng lên gương mặt cô ta.
Vốn dĩ là của cô ta, của cô ta cơ mà, dựa vào đâu mà con tiện nhân kia lại được hưởng phước lớn như vậy?
Dương Tâm, cô thật đáng chết! Đáng chết!
Bảy tháng rưỡi sau… Tiếng khóc “oa oa” vang lên trong phòng đẻ.
“Đứa bé đầu tiên là con trai, đừng dừng lại, tiếp tục đi, trong bụng thai phụ còn hai đứa nữa”.
Ngoài phòng đẻ, nữ bác sĩ đưa đứa bé cho Dương Nhã – người đang đứng ngoài cửa đợi, thấp giọng nói với cô ta: “Cô hai, đúng như cô mong ước, đứa trẻ đầu tiên mà cô ấy sinh là con trai”.
Dương Nhã VỖ VỖ chiếc bụng nhô lên của mình, khóe miệng cong lên một cách kỳ dị: “Cô vừa mới nói là ai sinh?”
Nữ bác sĩ toát mồ hôi lạnh, nghĩ đến căn chung cư cao cấp đáng giá chục tỷ kia, liền vội vàng sửa lại: “Chúc mừng cô hai đã sinh được quý tử ạ”.
Dương Nhã cười ha ha, gương mặt lộ rõ vẻ đắc ý.
Nữ bác sĩ hỏi tiếp: “Vậy hai cái thai trong bụng cô cả thì phải làm sao ạ..”
“Xử lý đi” Dương Nhã đưa tay ra nựng gương mặt nhỏ của đứa trẻ, trong mắt vụt qua tia chết chóc: “Để cô ta nuôi một đứa, nể tình đứa trẻ này có thể đưa tôi lên địa vị cao sang, coi như đặc biệt khai ân cho cô ta. Chẳng nhẽ phải để tôi nuôi hộ cô ta những ba đứa con à?” Dứt lời, cô ta quay người đi ra ngoài: “Nếu xong việc, tôi sẽ trả cổ gấp đôi”
Bảy năm sau, sân bay quốc tế Hải Thành.
Ở lối ra, dòng người tấp nập, vài tên vệ sĩ mặc đồ đen đeo mặc đang chen giữa đám đông.
“Tổng giám đốc Lục, lối ra A1 không phát hiện nhân vật khả nghi” “Tổng giám đốc Lục, lối ra A2 không phát hiện nhân vật khả nghi”. “Tổng giám đốc Lục, lối ra A3 không phát hiện nhân vật khả nghi” “Tổng giám đốc Lục, lối ra B1 không phát hiện nhân vật khả nghi”
“Tổng giám đốc Lục, lối ra B2 không phát hiện nhân vật khả nghi”
Phòng chờ VIP tầng hai, một bóng người cao ráo đang ngồi dựa trên chiếc sofa đen làm bằng da thật.
Người đàn ông đeo một cặp kính râm, mắt kính được đặt làm riêng rất to, như thể che kín mất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra sống mũi cao vút, đôi môi bạc mỏng, góc nghiêng cực kỳ sắc cạnh, đường nét sắc bén.
Đây là người đàn ông rất nguy hiểm, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, như thể bằng tuyết ngàn năm.
Sinh vật sống cấm lại gần! Nhiệt độ trong phòng giảm dần theo tiếng báo cáo vọng lại từ tai nghe. Sự im lặng bắt đầu.
Một lúc lâu sau, vệ sĩ thân cận đang đứng im bên cạnh – A Khốn thử mở lời: “Tổng giám đốc Lục, có phải tin tình báo của anh có gì sai không, đệ nhất xã hội đen “Quỷ Sát” không hề ngồi máy bay tới Hải Thành”
Họ đã truy lùng tung tích của Quỷ Sát hơn nửa năm rồi, hôm nay khó khăn lắm mới có chút đầu mối, không ngờ lại đứt gánh giữa đường.
“Không thể nào” Người đàn ông ngồi trên sofa khẽ nhếch khuôn miệng mỏng, lạnh lùng thốt ra ba chữ.
Đôi mắt bị che lấp bởi cặp kính râm nhìn thẳng vào chiếc laptop trước mặt. Trong màn hình, một loạt đường kẻ đỏ phức tạp vây quanh một điểm duy nhất.
Đó là tín hiệu mà máy định vị vệ tinh nhận được, nhưng tuyến đường này lại kéo dài khắp màn hình như thế băng tan vậy.
Mục tiêu duy nhất vốn định khoanh vùng bỗng xuất hiện tràn lan. Tức là… Anh đã bị chơi một vố! Một giây sau, màn hình máy tính bắt đầu nhấp nháy điên cuồng. Chớp mắt. Màn hình tối đen! A Khôn sờ mũi, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Lục, máy tính của anh sập rồi” Lục Gia Bách: “..”. Anh mù rồi à? Cần phải nhắc sao?
Cửa phòng chờ bị đạp ra, một tên vệ sĩ vội vàng xông vào, run rẩy nói với Lục Gia Bách: “Tổng… tổng giám đốc Lục, cậu chủ đi theo anh tới sân bay, nhưng… nhưng cậu chủ bỏ lại đám thuộc hạ, bây giờ không biết đi đâu rồi ạ”
Ánh mắt lạnh lẽo phóng thẳng ra cửa, Lục Gia Bách khẽ nhấp đôi môi mỏng, rít ra năm chữ từ kẽ răng: “Còn – không – mau – đi – tìm!”
Trong lối đi màu xanh lục phía đông sân bay, Dương Tâm đang đeo một chiếc túi đeo chéo nhanh chóng xuyên qua ánh đèn mập mờ.
“Sao rồi, giúp chị cắt hết đuôi đằng sau chưa?”
“Chị Tửu yên tâm, cậu đây một khi đã ra tay thì chỉ có thành công, đánh sập máy tính của tên kia rồi”.
Dương Tâm vừa định mở lời thì bất giác nhận ra điều gì đó, bước chân khựng lại, cặp mắt sắc bén nhìn thẳng vào góc rẽ bên cạnh: “Ai đấy? Cút ra đây ngay”
Chương 2: Nhóc con, còn thở không vậy?
Bất động. Nhìn lướt qua, có lẽ là bóng người, bóng người rất rất nhỏ. “Chị cúp trước đây, đợi chị về nhà rồi nói tiếp” Sau khi cúp máy, Dương Tâm bước nhẹ từng bước về phía góc rẽ cách đó không xa kia. Tới nơi, cuối cùng cô cũng nhận ra đó là một đứa bé khoảng 6 – 7 tuổi.
Do dự một lúc, cô nhấc chân đá đá đống thịt kia, thấp giọng hỏi: “Nhóc con, còn thở không vậy?” .
Vẫn không có động tĩnh gì. Dương Tâm cũng không hỏi thêm nữa, quay người chuẩn bị rời đi. Hậu quả của việc lo chuyện bao đồng thường là gì? Rước họa vào người chứ còn gì!!!
Cô rủ lòng thương, đi giúp đỡ một đứa trẻ bị bỏ rơi, sau đó bị người ta đổ tội “bắt cóc trẻ em” lên đầu?
“Me oi…” Thanh âm yếu ớt vang lên phía sau, sống chết giữ chặt gót chân của Dương Tâm. Câu gọi mẹ khiến cô nghĩ tới đứa con chết yểu của mình. Cô có thể vô tình với tất cả mọi người, nhưng chỉ đứa bé tầm tuổi này là không thể nhẫn tâm bỏ mặc.
“Đứng dậy đi, cô đưa cháu rời khỏi đây”. Lại không có động tĩnh gì nữa.
Dương Tâm khẽ thở dài một tiếng, đang chuẩn bị cõng đứa trẻ thì ngón tay vô tình chạm vào cổ tay nóng bỏng của cậu, sắc mặt cô lộ rõ vẻ kinh ngạc. Nóng thế này, ít nhất cũng sốt 40 độ.
Cũng không biết cậu nhóc này dính phải người bố người mẹ vô trách nhiệm nào, thế mà lại vứt một đứa trẻ lành lặn như thế này ở một góc chẳng nhìn thấy năm đầu ngón tay, cho nó tự sinh tự diệt.
“Gặp cô coi như mệnh cháu lớn, nếu không chưa đầy ba tiếng nữa cháu chắc chắn sẽ sốt đến mức hóa thằng đần”
Dương Tâm gắng sắc cũng đứa trẻ đã sốt đến mơ hồ dậy, rồi chậm rãi rời khỏi đó.
Chiều hôm ấy, tin tức cậu chủ nhà họ Lục mất tích làm rúng động các tờ báo lớn và giới thượng lưu. Ở Hải Thành, ai dám động tới chân tơ kẽ tóc của cục cưng nhà họ Lục cơ chứH?
Đó là châu báu ngọc ngà đấy, nâng trên tay cũng sợ rơi vỡ, ngậm vào miệng thì sợ bị tan, tất cả cậu chủ nhỏ trong giới thượng lưu cộng dồn lại cũng không bằng một đứa nhà họ Lục.
Bây giờ mất tích, không xé trời ra tìm mới là lạ ấy.
Tại bệnh viện, trong phòng bệnh nào đó trên tầng 5, Dương Tâm xem thông báo tìm người mất tích đang phát trên tivi, rồi lại nhìn cậu nhóc đang nằm trên đường, cô đau đầu lấy tay đỡ trán.
Quả nhiên, hành thiện tích đức đều là phù du, làm người tốt thật không dễ.
Một giây trước, cô còn bị bố đẻ của cậu nhóc này truy đuổi khắp cái sân bay, một giây sau, tự dưng lại cứu con trai nhà người ta.
Cậu chủ nhỏ này lại còn là một cậu chủ chân chính nữa chứ.
Thái tử của gia tộc Lục Thị sở dĩ là nhân vật nổi tiếng đến thế là bởi người ta có một người bố tiền nhiều không ai bằng.
Vừa sinh ra đã trở thành người thừa kế gia sản mấy nghìn tỷ, con trai cô thì không tốt số như vậy.
Người với người, mẹ nó, tức chết mất. “Mę gi.”
Lại là giọng nói yếu ớt của cậu bé ấy, Dương Tâm lắc đầu, cười hề hề: “Chị nói này cậu chủ nhỏ, em đừng gọi bừa thể chứ, chị sợ tổn thọ lắm đấy, cùng lắm thì chị chỉ đáng tuổi làm cô của em thôi!”
Cậu bé chớp chớp mắt, nở một nụ cười đáng yêu với cô, rồi lại gọi một lần nữa: “Mẹ ơi..”. Dương Tâm: “..”.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bệnh bị người khác mở ra, một dáng người cao ráo bước vào giữa dàn vệ sĩ mặc đồ đen. Dương Tâm biết người đàn ông này.
Bởi vì nửa năm trước, cô hack một tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ của người ta, khiến người ta bay mất 10 nghìn tỷ trong tài khoản.
Vì chuyện này, người đàn ông đó đã chạy theo cô khắp thế giới suốt nửa năm. Nói ra chỉ muốn khóc! “Cô là người đã cứu con trai tôi?”
Giọng nói trầm khàn ấm như ly rượu có thể khiến người ta say mê. Nhưng, nếu bạn chỉ dựa vào giọng nói ấy mà đoán anh ta là người đàn ông ấm áp vô bờ, thì bạn sai, quá sai rồi.
Hệ số nguy hiểm của người đàn ông này xếp TOP 10 thế giới đấy.
Anh ta là người đứng trên chóp đỉnh kim tự tháp, có để chế kinh doanh hùng mạnh, hất tay một cái cũng đủ hô mưa gọi gió.
Ở Hải Thành này, anh ta là người có thể che trời chỉ bằng một tay.
“Công lao nhỏ nhặt, tình hình của cậu chủ đã ổn định rồi, nếu không có chuyện gì khác, tôi xin đi trước ạ”.
Dứt lời, Dương Tâm đưa tay đeo chiếc cặp đeo chép lên người, rồi quay người chuẩn bị rời đi.
Cô còn chưa kịp bước bước nào, cậu bé ngồi trên giường đã vội vàng khoác lấy cánh tay cô, nhìn cô với vẻ đáng thương: “Cô đừng đi, cháu cần người ở bên”
Gương mặt anh tuấn của Lục Gia Bách vượt qua tia nghi hoặc, cả thế giới này đều biết con trai anh mắc bệnh tự kỷ nghiêm trọng, thường ngày chẳng nói nửa chữ, thậm chí cũng chẳng ỷ lại người bố như anh bao giờ, nhưng hôm nay…
Khóe môi Dương Tâm giật giật, cười mỉm, đưa tay sờ mặt cậu bé, nói với giọng ấm áp: “Cháu có bố mẹ, họ có thể ở cạnh cháu”
Tâm trạng của cậu bé thoáng chốc trở nên kích động, liều mạng giữ chặt lấy cánh tay cô, ủ ê nói: “Cháu không có mẹ”
Dương Tâm: “???” Không có mẹ á?
Không phải chứ, Dương Nhã không phải mẹ cậu bé sao?
Đừng tưởng cô sống ở nước ngoài quanh năm, thật sự tỷ phú quốc tế có mấy người đâu, chuyện đời tư của Lục Gia Bách, cô ít nhiều cũng từng nghe qua. Dương Nhã dùng thủ đoạn để trèo lên giường anh ta, sau đó sinh được con trai, làm quân cờ để được gả vào nhà họ Lục. Cô ta đúng là người có thể làm ra chuyện này thật. Nghĩ đến Dương Nhã, tim cô phải bắt đầu đau âm ỉ.
Người phụ nữ đó đã gián tiếp hại chết bà ngoại của cô, khiến cô bị sinh non, đứa con đầu tiên cũng vì thế mà chết yểu.
Nghĩ đến chuyện cậu bé này là do Dương Nhã sinh, tim cô thoáng chốc trở nên lạnh giá, chậm rãi đưa tay tách ngón tay của cậu ra, rồi nói với cậu bằng giọng điệu lạnh nhạt: “Cháu có mẹ hay không, không liên quan tới cô”
Cậu bé lo lắng, vội vàng lăn từ trên giường xuống, rồi cứ thế bò dưới đất ôm chặt lấy chân cô, sau đó khóc òa lên.
Dương Tâm lạnh lùng nhìn Lục Gia Bách đang đứng im re trước mặt, phì cười: “Anh Lục tao nhã thật đấy, cứ thế đứng nhìn con trai ruột của mình ôm chân người phụ nữ xa lạ và nhận là mẹ, cẩn thận về nhà vợ anh bắt anh quỳ vỏ mít đấy” .
Không đợi Lục Gia Bách mở lời, cửa phòng lại bị người khác mở ra, một bóng người thanh mảnh chạy từ ngoài vào.
“Minh Minh, con trai của mẹ, có phải con bị sốt rồi không, sao lại bò dưới đất thế này?” Dương Tâm chỉ thấy một bóng người lướt qua, sau đó cô bị đẩy một cái cực mạnh. Không cần cúi đầu cô cũng biết đối phương là ai. Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Nhưng nghĩ lại, cô ta tới bệnh viện cũng là chuyện bình thường, dù gì cậu nhóc cũng là con trai ruột của cô ta.
Con trai ruột! Nhưng, một giây sau, cô lại bị một loạt hành động của cậu bé làm cho kinh ngạc.
Cậu vội vàng bò dậy, sau đó dùng đầu đập thẳng vào bụng Dương Nhã, khiến cô ta văng xa hai ba mét.
“Cô đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô”. “Minh Minh, mẹ là mẹ đây mà, con sao vậy, con đừng dọa… á!” Còn chưa nói hết câu, phòng bệnh lại vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Lục Minh há miệng cắn lên cánh tay Dương Nhã, cũng không biết cậu dùng sức đến mức nào, mà trên mảng da trắng nõn của Dương Nhã lại lờ mờ xuất hiện tia máu.
Khoảnh khắc ấy, đáy mắt Dương Nhã vượt qua một tia sát ý lạnh lẽo.
Con sói trắng chưa trưởng thành này, rồi sẽ có một ngày cô ta sẽ khiến nó nợ máu phải trả bằng máu.
Chương 3: Đồ nghiệt chủng đó đâu phải cô ta sinh ra?
“Gia Bách, anh mau lại đây xem này, hình như Minh Minh lại phát bệnh rồi” Đáy mắt Lục Gia Bách ánh lên vẻ không vui, rồi thoáng chốc trở nên lạnh lùng.
Lục Minh không thích cô ta làm mẹ, cũng là vì có chứng cứ. Trẻ con thường nhạy cảm, đôi khi cô ta vô tình nói ra một câu gì đó, thì cũng có thể vạch trần được những gì cô ta suy nghĩ trong lòng.
Người phụ nữ này có thể điềm nhiên thốt ra câu “hình như con lại phát bệnh rồi”, đủ để chứng minh cô ta vô tâm đến mức nào.
Sáu năm, đủ để anh nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này.
Nếu không nể tình cô ta sinh con trai cho mình, anh ta sớm đã đá cô ta ra khỏi nhà họ Lục từ lâu rồi. “Lục Minh, đừng bướng nữa, mau lên giường nằm đi”.
Có vẻ Lục Minh chẳng hề sợ bố, cậu lườm anh, tựa như không sợ ánh mắt u ám của anh vậy, cậu nói với giọng điệu đanh cứng: “Bố giữ cô ấy ở lại thì con lên giường nằm.”
Quay đầu lại, hai bố con họ mới phát hiện Dương Tâm đã không còn trong phòng bệnh rồi.
Người phụ nữ ấy đã lặng lẽ chuồn đi.
Dạ Mặc lườm bố, rồi bổ sung thêm một câu: “Vô dụng, ngay cả một người phụ nữ cũng không canh chừng được”.
Lục Gia Bách: “..”. Dương Nhã thấy tâm trạng của Lục Minh đã ổn định trở lại, vội vàng đưa tay ra ôm lấy. cậu vào lòng, mặc kệ cậu vùng vẫy giãy dụa. Cô ta vồ vập nói một tràng dài: “Minh Minh, cô vừa rồi là chị gái của mẹ, là dì của con đó. Nhưng dì ấy có con mà không có chồng, mang thai đứa con hoang không biết của ai, nên bị ông ngoại đuổi ra khỏi nhà rồi. Sau này con ít qua lại với dì ta thôi, tính của dì ta xấu lắm, sẽ dạy hư con đó” . “Lần sau không được nói với con những câu này” Lục Gia Bách lạnh lùng nói.
Lục Minh cũng khẽ hừ hai tiếng, đồ phụ nữ xấu xa, cái đuôi hồ ly của cô cuối cùng cũng chịu lòi ra rồi đấy, tôi biết ngay cô không phải mẹ tôi mà.
Mẹ của người ta nhìn con mình với ánh mắt yêu thương, còn cô nhìn tôi như thể nhìn thấy núi vàng núi bạc vậy, ánh mắt lúc nào cũng lộ rõ vẻ tham lam. Rồi sẽ có một ngày tôi tìm thấy mẹ của tôi, sau đó xé nát lớp ngụy trang của cô.
Chung cư Thịnh Cảnh, căn hộ tầng 5.
Dương Tâm đẩy cửa bước vào, sau khi nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn bên trong, cô rống lớn: “Hồng Tùy Ý, con lăn ra đây cho mẹ!”
“ảng ång ång”
Tiếng chó kêu chói tai vọng lại từ phòng ngủ phía đông, một giây sau, một con chó lông vàng mặc áo chó cun cút chạy xộc tới.
Dương Tâm không khách sáo chút nào, tung cước đá bay con chó kia ra. “Binh!” một cái, con chó bị cô đá đau tới mức hoa mắt chóng mặt.
Hả? Nữ ma đầu đến kỳ kinh nguyệt sớm à?
“Nghe cậu đây bảo này, Ngốc Nghếch, cậu đây sớm đã cảnh cáo mày rồi, phải giữ vệ sinh, phải sạch sẽ, nhưng mày lại không chịu nghe, làm loạn căn chung cư mấy tỷ của chị Tửu thành chuồng chó. Bây giờ bị đánh rồi chứ gì, để cậu đây xem nào, trong tư thế bò của mày thì có vẻ như vừa bị đá một cước chứ gì, lông rụng hết rồi đây này”
Ngốc Nghếch vừa bò dậy vừa rên ư ử: “Hồng Tùy Ý, con đấy, đúng là càng ngày càng đạo đức giả”
Dương Tầm nhìn chằm chằm con trai mình một lượt, rồi bỏ lại một câu: “Mẹ tới phòng đọc sách, một tiếng sau nếu căn hộ này không khôi phục lại y như ban đầu, bà đây sẽ ném con thẳng từ tầng 5 xuống đấy.
Hồng Tùy Ý bất giác dựng tóc gáy, buột miệng quát lớn: “Người phụ nữ vô lương tâm, cậu đây cứu mẹ một mạng đấy, nếu không có con, nói không chừng mẹ đã bị lão hồ ly nhà họ Lục đuổi đánh tới tận xó xỉnh nào rồi. Vừa về đã mắng người ta, mẹ vĩ đại như thế sao không lên trời kề vai bá cổ với mặt trời đi!”
Dương Tâm giơ tay VỖ VỖ má con trai, cười đểu: “10 nghìn tỷ lúc trước mẹ hack được cuối cùng đều vào ví con hết rồi đấy, con yêu a, nếu bị Lục diêm vương bắt được, thì người đầu tiên phải chịu xui xẻo là con đấy”
Nhà họ Lục đang loạn hết cả lên.
Trong phòng khách, Lục Gia Bách giường gương mặt u ám ngồi trên ghế sofa, hai hàng lông mày cau chặt lộ rõ vẻ giận dữ.
Dương Nhã ngồi đối diện với anh, dè dặt quan sát mọi thay đổi trên gương mặt anh tuấn ấy.
Kể từ lúc từ bệnh viện trở về, thằng nghiệt chủng kia bắt đầu làm càn làm quấy, khiến cô ta cũng bị vạ lây.
Đôi khi nhìn đường nét mắt mũi của cậu giống hệt Dương Tâm, cô ta lại hận không thể bóp chết cậu ngay tức khắc.
Năm đó, nếu không vì lợi dụng tầm quan trọng của cậu để leo lên đỉnh cao giàu sang phú quý, thì cô ta sớm đã giết chết cậu rồi.
Mấy năm nay, mỗi khi có người dùng giọng điệu ngưỡng mộ nói với cô ta rằng: “Cô hai nhà họ Dương may mắn thật đấy, sinh được quý tử cho nhà học Lục, một bước trở thành người phụ nữ cao quý nhất Hải Thành”.
Cô ta lại tức nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy bọn họ như đang vả vào mặt mình vậy. Đồ nghiệt chủng đó nào có phải do cô ta sinh ra? Chính vì đồ nghiệt chủng đó mà mấy năm nay Lục Gia Bách chưa từng chạm vào cô ta.
Mỗi khi cô ta thử lại gần anh, anh lại dùng ánh mắt lạnh lùng mà khinh thường nhìn cô ta chằm chằm.
Còn nói cái gì mà “người thừa kế chỉ cần một là đủ rồi, tôi không có ý định sinh đứa thứ hai, sau này cô đừng đến gần tôi, tôi phản cảm với phụ nữ”. Cô ta hận! Hận vận mệnh trêu ngươi!
Thay con tiện nhân Dương Tầm nuôi con trai đã đành, lại còn phải nâng đỡ con trai Dương Tâm trở thành người thừa kế của nhà họ Lục nữa.
Bây giờ con tiện nhân đó về nước rồi, nếu chuyện năm đó bị bại lộ, chắc chắn cô ta sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Lục!
Không, không được, cô ta không thể đi đến bước đường cùng ấy được, cô ta nhất định. phải nghĩ cách đuổi Dương Tâm ra khỏi Hải Thành.
Xoảng xoảng… Phòng ngủ tầng 2 vọng lại tiếng bát đĩa đổ vỡ.
Lục Gia Bách nhịn mãi, cuối cùng không thể chịu được nữa, nhảy bổ dậy từ ghế sofa, đi thẳng lên cầu thang.
Ánh mắt Dương Nhã vụt qua tia quỷ kế, cãi nhau đi, cãi to vào, mày cũng sẽ không được bố thương yêu nữa, đợi đến khi bố mày thật sự thất vọng về mày, tạo sẽ được sinh con trai, thay thế vị trí của mày.
Tầng hai, khi chân Lục Gia Bách vừa đặt vào phòng, một vật gì đó đã bay tới, anh vô thức đưa tay chắn trước mặt, kết quả bàn tay dính đầy cháo.
Sắc mặt của anh bỗng tối sầm lại, không khí xung quanh hạ thấp tới cực điểm, Anh sải bước dài rộng đến bên giường, đưa tay xách ngược con trai lên, thấp giọng quát: “Lục Minh, rốt cuộc con muốn làm gì? Quậy đủ chưa hả?” Hai mắt cậu bé ngấn lệ, nhìn bố với vẻ đáng thương, rồi vấp váp nói: “Tôi muốn… muốn… muốn… gặp cô ấy cơ Thôi được rồi, cậu không biết cô ấy tên là gì, đều lại người phụ nữ đạo đức giả Dương Nhã kia. Nếu cô ta không đường đột xuất hiện tại bệnh viện, vậy thì người phụ nữ kia cũng sẽ không lặng lẽ rời khỏi đó.
Lục Gia Bách biết “cô ấy” mà con trai nhắc đến là ai, nhưng dù biết, anh cũng không định làm theo ý của cậu.
Tuy anh không thích Dương Nhã, nhưng con trai là do cô ta sinh, cậu phải học cách tôn trọng mẹ mình.
“Mẹ của con là Dương Nhã. Dù con không thích mẹ mình đến mấy, thì cũng phải tốn trọng mẹ. Con bớt quan tâm tới người phụ nữ khác đi”
“Hứ” Cậu nhóc ngửa cổ lên, gào lớn: “Nếu bố không tìm cô ấy tới đây, con sẽ tuyệt thực Lục Gia Bách ném con trai lên giường, quay người đi ra cửa: “Được, tốt nhất con hãy nhớ lấy lời mình vừa nói, đừng đụng vào dù chỉ một hạt cơm một giọt nước”
“Không đụng thì thôi, cuối cùng thì kẻ bị chết đói cũng là con”
Nhãi ranh học ăn nói sắc bén như thế từ bao giờ đấy?
Buổi tối, chung cư Thịnh Cảnh, trong phòng sách, Dương Tùy Ý đang ngồi photoshop trên máy tính.
“Chậc chậc chậc, ảnh cậu đây đặt cạnh Lục diêm vương trông cũng giống thật đấy”
Chương 4: Gọi con chó ra mở cửa!
Đùa chứ, nếu nhìn kỹ thì cũng có tướng cha con đấy.
Đáng tiếc, bố của cậu lại là một lão già đã quá tuổi lục tuần, không thể so sánh được với người đàn ông kim cương đẹp trai ngời ngời thế này.
Nếu cậu có người bố như Lục diêm vương, chắc chắn đang ngủ cũng sẽ tỉnh vì cười. Cửa phòng mở ra, Dương Tâm bề một đĩa hoa quả bước vào. Cậu nhóc vội vàng gập máy tính lại, cậu đang chuẩn bị làm một chuyện lớn, không thể để mẹ nhìn thấy được.
Dương Tầm nhìn thấy hết nhất cử nhất động của cậu, không nhịn được bèn mỉa mai: “Lại còn giấu à? Đừng tưởng mẹ không biết con đang làm gì, lại trên con gái nhà người ta đấy à? Dương Tùy Ý, sao con còn nhỏ mà đã yêu đương lộn xộn vậy?” Cậu nhóc trợn trắng mắt, bĩu môi: “Em gái con xinh như hoa như ngọc, đáng yêu dễ thương thế kia, con cần phải đi ngó nghiêng bé gái khác sao?”
Dương Tâm đặt đĩa hoa quả lên bàn, hỏi: “Bây giờ em giá con đang lưu diễn ở đâu đấy? Bao giờ về?”
Dương Tùy Ý nhướng mắt nhìn cô, hỏi với vẻ nghi hoặc: “Có việc gì phải gọi con bé về xử lý ạ?” .
“Nửa tháng sau là ngày giỗ của bà ngoại con, mẹ chưa dẫn hai đứa đi thăm bà bao giờ, năm nay mẹ về nước, nên dẫn hai đứa đi tảo mộ”
“Vâng, vậy ngày mai con liên lạc với con bé. Me này, me không định dẫn bọn con tới. nhà họ Lý sao? Tuy có một ông bố già hơn 60 tuổi, nhưng tốt xấu gì cũng phải vòi ít tiền chứ?”.
Dương Tâm nghe vậy liền quay người đi: “Ông già đó không phải bố của con, ba năm trước mẹ từng hack ngân hàng máu của công an, lấy DNA của ông ta và con đi so sánh, hai người không phải cha con về mặt sinh học, vậy nên con đừng nghĩ tới chuyện đòi ông ta tiền cấp dưỡng nữa”
Cậu nhóc bĩu môi, lí nhí nói: “Nếu không phải ông ta thì cũng là người khác, cậu đây không thể nào tự nhảy ra từ cục đá được. Đợi cậu đây giải quyết xong chuyện nhà họ Lục sẽ đi tìm bố tiếp. Con không tin với IQ siêu việt của mình, ngay cả bố đẻ của mình cũng không tìm được”
Hai ngày sau.
Chập tối, Lục Gia Bách mang gương mặt u ám tới cực điểm bước vào phòng ngủ của con trai.
Nhìn đứa bé đói đến mức mê man trên giường, Lục Gia Bách bỗng thấy tức cười. “Vẫn còn thở à? Nếu vẫn còn thở thì dậy đi, bổ dẫn con đi tìm người phụ nữ kia”
Anh đã điều tra ra rồi, người phụ nữ kia đúng thật là Dương Tâm – cô cả nhà họ Dương, chị gái cùng cha khác mẹ với Dương Nhã.
Tám năm trước, vì 15 tỷ mà bán mình cho một lão già hơn 50 tuổi, sau đó sinh ra một cái thai chết, có lẽ Hải Thành không còn đất dụng thần cho cô, nên mấy năm nay mới sinh sống ở nước ngoài.
Anh không vui khi để con trai mình tiếp xúc với người phụ nữ ấy, nên hai ngày liền mặc kệ sống chết của con trai.
Nhưng sự thật chứng minh cậu nhóc cứng đầu tới mức mười con trâu cũng không kéo nổi, nếu anh tiếp tục làm ngơ, có lẽ cậu nhóc sẽ đánh mất chiếc mạng nhỏ của mình.
Nhà họ Lục cần người thừa kế, anh lại càng không muốn chạm vào phụ nữ, vậy nên dù cậu nhóc có cào trời xé đất thì cũng nằm trong phạm vi chịu đựng của anh.
Lục Minh không chần chừ, mang cái đầu mơ màng của mình từ giường bò dậy. “Bây giờ đi luôn”.
Lục Gia Bách vội vàng đỡ lấy vóc dáng lảo đảo, mắng: “Mẹ mình thì không cần, lại cứ thích quẩn dì, đúng là kỳ lạ”
Dưới tầng, Dương Nhã thấy Lục Gia Bách ôm Lục Minh ra khỏi cửa phòng khách, cô ta lập tức sốt ruột, vội vàng chạy qua đó chặn trước mặt hai người.
“Gia Bách, anh đưa Minh Minh đi đâu thế?” Lục Gia Bách không thèm nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Đi tìm Dương Tâm” “Không được” Dương Nhã đưa tay ra định cướp lấy cậu nhóc trong lòng anh. Cô ta nghe nhầm rồi ư, Gia Bách vừa mới nói gì? Anh định đưa con đi tìm Dương Tâm? Ý gì đây? Em rể ở cùng với chị vợ là trò gì vậy? Lục Gia Bách tối sầm mặt lại, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Tránh ra”
Dương Nhã nghiến răng, nghẹn ngào nói: “Em mới là mẹ của Minh Minh, anh đưa con đi tìm người phụ nữ khác là thế nào? Gia Bách, chẳng nhẽ anh muốn con trai mình nhận người phụ nữ khác làm mẹ sao?”
Lục Gia Bách nhìn chằm chằm cô ta với ánh mắt sắc bén, gằn giọng nói rõ từng chữ một: “Cô không thấy con trai cô đang đói đến mức chỉ còn chút hơi thở sao? Thông thường nếu là mẹ đẻ, họ cũng sẽ không trơ mắt ra nhìn con trai mình hai ngày hai đêm không ăn không uống. Cô tự hỏi xem mình đang làm cái gì đi? Bỏ mặc con đói chết khát chết, cô cam lòng à?” . Dương Nhã bị ánh mắt lạnh lùng của anh ép lùi về sau hai bước, quả thực cô ta rất muốn nhìn thấy cảnh đồ nghiệt chủng này đói chết, nhưng trời không chiều lòng người, cậu nhóc không những không chết, mà còn được nhận sự thương xót của bố.
Chết tiệt, đúng là máu để tiện. đói thế rồi mà không chết.
“Không, em không có ý đó. Minh Minh không ăn em cũng lo lắm chứ. Vừa rồi em còn bảo đầu bếp nấu cháo cho con mà, anh cho em nửa ngày đi, em nhất định sẽ khuyên Minh Minh ăn được, được không anh?”
Lục Gia Bách nhìn cô ta với vẻ lạnh lùng, anh không nói gì.
Dương Nhã thấy anh không làm gì, tưởng anh nghe lời cô ta, nên lại nói tiếp: “Chị em vì 15 tỷ mà bản thân, lại còn sinh con hoang, thanh danh của chị ấy đã bị hủy hoại rồi, em không muốn Minh Minh tiếp xúc gần với chị ấy”
Đáy mắt Lục Gia Bách ánh lên vẻ ghê tởm. Tuy anh cũng khinh thường Dương Tâm, nhưng thân là em gái, lại hạ thấp chị gái của mình như vậy, cũng đủ chứng minh tính cách của cô ta xấu xa đến mức nào.
Xem ra anh phải suy nghĩ kỹ xem nên đưa con trai mình cho ai nuôi rồi, anh không muốn người thừa kế của mình bị người mẹ như vậy hủy hoại tương lại cả một đời”.
“Bố à, người phụ nữ này hận không thể để con chết đói đấy. Nếu bố lại mặc kệ con, ngày mai bố sẽ không nhìn thấy con trai của mình nữa đâu”
“Cút” Lục Gia Bách thấp giọng quát Dương Nhã. Dương Nhã không dám cãi người đàn ông này, lẳng lặng lùi sang một bên.
Đưa mắt tiễn bóng dáng hai cha con rời đi, hai tay Dương Nhã nắm chặt thành nắm đấm.
Dương Tâm, ngày tháng sau này còn dài, tôi không tin tôi không giết được chị.
Chuông cửa reo, giọng của Dương Tâm vọng ra từ phòng bếp. “Dương Tùy Ý, đi mở cửa đi”. Một giây sau, giọng của Dương Tùy Ý từ phòng sách vọng ra. “Ngốc Nghếch đâu rồi, đi mở cửa mau” Ngốc Nghếch phủi mũi chó của mình, chầm chậm chạy ra phòng khách. Khi mở cửa, Lục Gia Bách ngây người tại chỗ. Anh thấy một con chó lông vàng đang bám vào núm cửa thở tiếng “hề hề hề hề”. Mặc anh Lục đây xám xịt. Đúng là người phụ nữ không có gia giáo, không ngờ cô ta lại gọi chó ra mở cửa. Nghĩ vậy, anh không thèm nghĩ thêm gì nữa mà ôm con trai quay người rời khỏi đó. “Nếu bố đưa con về, con sẽ tuyệt thực đến chết, không có chuyện thương lượng đầu”
Trên trán anh Lục nổi gân xanh, cuối cùng vẫn không thể nhịn được quay người đá bay cánh cửa, sau đó ném con trai lên ghế sofa, đầu cũng không thèm ngoảnh lại, cứ thế rời đi.
“Nhãi ranh, có giỏi thì sống chung trong cái chuồng chó to đùng này cả đời đi, đừng về làm cậu chủ nhỏ nhà họ Lục nữa”.
Thèm làm cậu chủ nhỏ lắm đấy! Cậu nhóc không thèm nhìn ông bố đạp cửa ra về của mình, mắt cứ nhìn chằm chằm về phía phòng bếp.
Dương Tâm băng đĩa rau ra, thấy trong phòng khách bỗng có thêm một cậu nhóc, cô giật hết cả mình.
“Ôi mẹ ơi, cháu xuyên không tới đây đấy à?”
Chương 5: Năm hot search
Cậu chủ nhỏ nhà họ Lục nhìn chằm chằm vào đĩa thịt xào cay thơm nức trên tay cô, nước dãi chảy không ngừng. Thơm quá. Đói quá. Cậu nhìn Dương Tâm với vẻ đáng thương, nũng nịu nói: “Bố cháu ngược đãi cháu, hai ngày hai đêm không cho cháu ăn gì”
Dương Tâm: “..”
Cô nhớ hình như cậu nhóc này là cậu chủ nhỏ nhà họ Lục mà, Lục Gia Bách thiếu phần cơm cún của con trai mình sao???
Chưa nghe tin nhà họ Lục phá sản mà!!! “Mẹ ơi, con đói..”. Dương Tâm trợn trắng mắt, cậu nhóc này nghiện gọi “mẹ” rồi à? Định ăn bám không chịu đi, định làm con trai cô ả? Đừng! Hai cô cậu kia đã khiến cô đủ đau đầu rồi, giờ thêm một tiểu diêm vương nữa, định để cô suy sụp hẳn ư? “Ối giời, chị Tửu à, mẹ lại làm hại ông già nào thế, lại thêm một cậu nhóc nữa chạc tuổi con kìa”.
Giọng của Dương Tùy Ý làm ngắt quãng màn mắt đối mắt của hai người, Dương Tâm không nói gì, cởi dép ra phi thẳng vào đầu cậu. “Biến”. Dương Tùy Ý cười hề hệ, khoanh tay đi tới trước mặt Lục Minh, đánh giá cậu một lượt với vẻ cao cao tại thượng, rồi nói với vẻ dị hợm: “Ái chà, đây không phải cậu chủ nhỏ thân thế chục nghìn tỷ nhà họ Lục sao? Sao thế? Ở biệt thự trăm tỷ nhà họ Lục không quen, chạy tới đây rúc vào cái chuồng chó này làm gì, là do đầu cậu có vấn đề thay thế giới này quá điên khùng vậy?”
“Dương Tùy Ý” Dương Tâm thấp giọng quát: “Bạn ấy mất nước nghiêm trọng, sắc mặt xanh lét, không biết bao lâu rồi chưa được uống nước, còn không mau đi rót nước mang cho bạn ấy uống đi. Cậu chủ nhỏ này là tử huyệt của nhà chúng ta đấy, cẩn thận nửa đời sau phải ngồi ăn cơm tù”
Cậu Dương nhà mình vẫn muốn cài thêm hai câu nữa, nhưng không biết nghĩ đến. chuyện gì, hai mặt lại ánh lên vẻ toan tính, lí nhí nói: “Đến đúng lúc lắm, vừa khéo có thể diễn chung với cậu đây một vở kịch”
Dương Tâm vào bếp bưng canh ra phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Lục Minh trùng mắt xuống quan sát cậu.
Đùa chứ, cậu nhóc này giống Lục Gia Bách thật đấy, không giống Dương Nhã chút nào. Nhưng mắt cậu lại mang tới cho cô cảm giác từng quên.
Hình như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi thì phải?! “Dậy nào, tự cầm uống đi”.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Lục phụng phịu lắc đầu: “Con đói lắm rồi, cả người không có tí sức nào, không động đậy được.”
Đúng là cậu chủ nhỏ all!
Dương Tâm tưởng Lục Gia Bách chỉ tạm thời để con trai ở lại đây cho cô chăm sóc, nhưng hai ngày trôi qua rồi, người nhà họ Lục không hề có ý định tới đón con về, khiến cô có chút khổ sở.
Cậu chủ nhỏ bỗng biến thành ăn mày, anh Lục à, anh chắc chắn đây là người thừa kế mà anh muốn ư?
Cậu Dương thì lại trở thành anh em với cậu Lục, nhưng cậu nhóc lại hoàn toàn coi Lục Minh là một tên ngốc, giả vờ dẫn dụ Lục Minh tiết lộ thông tin tài khoản của cha mình không dưới một lần.
Đương nhiên, đến cuối cùng ai mới là tên ngốc thì còn chưa chắc. Buổi tối.
Dương Tâm ném hai cún nhà mình và một con cún bám đuối vào phòng sách, cô một mình ngồi ngoài sofa lướt Facebook.
#Lục Gia Bách bị lộ đời tư có con riêng 7 tuổi# #Vén màn bí mật Lục Gia Bách có con riêng# #Con riêng của Lục Gia Bách đẹp hơn cậu chủ nhỏ nhà họ Bạchứ #Mối tình đầu sinh cho Lục Gia Bách con trai 7 tuổi# #Lục Gia Bách mặc nhận bé trai bị lộ là cốt nhục của mình# Năm dòng hot search ngồi chễm chệ trên đầu. Phía sau mỗi hạt search đều có thêm một ký tự to đùng – HOT! Hot quá thể quá đáng!!! Drama siêu to khổng lồ.
Chưa đầy nửa tiếng sau, lượt xem đã vượt ngưỡng 1 triệu. Dương Tâm tiện tay click vào hot search #Vén màn bí mật Lục Gia Bách có con riêng#.
Scandal của Lục diêm vương mà, dù gì cũng phải cống hiến chút lượt xem chứ, tốt xấu gì Lục diêm vương cũng theo sát cô nửa năm nay.
Khi Dương Tầm nhìn rõ người trong tấm ảnh, thoáng cái, tâm trạng hóng hớt đã chẳng còn.
Nói một cách chính xác, cô không còn hứng hóng drama nữa. “Giang – Tùy – ÝI!” Cô chẳng nói chẳng rằng, xông thẳng vào phòng sách lôi con trai mình ra ngoài.
“Nói mau, tấm ảnh trên Facebook là thế nào? Con riêng là gì kia? Dương Tùy Ý, đầu con bị chó gặm rồi à? Chán vì sống lâu rồi à, nên mới trơ mắt đâm đầu vào chỗ chết đúng. không?”
Dứt lời, cô lại nhìn vào màn hình điện thoại mấy giây, rồi tuôn một tràng: “Đùa chứ, con với anh ta có tướng cho con thật đấy, nhưng đáng tiếc, con là một cọng cỏ, muốn bám vào một ông bố như vậy á? Đợi kiếp sau đi!”
Dương Tùy Ý trợn trắng mắt, cậu bất lực nói: “Ảnh này con photoshop rồi, ghép mặt của Lục diêm vương vào mặt của con, nên tất nhiên là nhìn như đúc ra từ một khuôn rồi”
Mẹ lườm cậu, nghiến răng nghiến lợi quát: “Nói ít thôi, con vẫn chưa nói cho mẹ biết mục đích của cái vụ dở hơi này đâu đấy!”
Cậu nhóc nhún vai, mặt lộ vẻ nhàn nhã: “Mẹ bị lão hồ ly Lục Gia Bách truy lùng khắp thế giới những nửa năm, con muốn giúp mẹ giải xui. Mẹ của con là người mà ông chú đấy có thể tùy tiện bắt nạt được sao?!”
Đáy lòng Dương Tâm bỗng thấy ấm áp, cô còn chưa kịp trao cho con trai một nụ hôn trao thưởng, con trai cô đã bổ sung thêm một câu: “Nếu ông chú ấy muốn đăng tin thanh minh, bắt buộc phải công bố kết quả xét nghiệm quan hệ cha con, hehe, đến lúc ấy cậu đây sẽ đồng ý đi xét nghiệm quan hệ với ông chú ấy, nhưng với điều kiện, ông chú bắt buộc phải đưa con 3500 tỷ”
“Biến ngay”
Biệt thự nhà họ Lục, trong phòng ngủ phụ, điện thoại trong tay Dương Nhã trượt xuống đất, “binh”, âm thanh va chạm với sàn nhà.
Sao có thể như thế được! Lục Gia Bách sao có thể còn có con riêng bên ngoài được?
Theo những gì cô ta biết, mấy năm nay Lục Gia Bách không hề tiếp xúc với phụ nữ, đêm tám năm trước cũng là do anh bị em trai lừa, nên mới phát sinh quan hệ với Dương Tâm.
Hiểu rõ điều này, ngoài Dương Tâm ra, người đàn ông đó chưa từng chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào, sao có thể có một đứa con trai giống Lục Gia Bách bảy tám phần đột nhiên xuất nhiên như thế được?
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Trong lúc sốt ruột, cô ta nhớ ra bảy năm trước, trong bụng Dương Tâm còn hai cái thai khác nữa.
Đừng nói rằng bác sĩ đỡ để năm đó không xử êm ấm mọi chuyện, vẫn để hai đồ nghiệt chủng kia sống tiếp đấy nhé?
Không được, cô ta nhất định phải điều tra rõ ràng. “Reng reng reng” Điện thoại dưới đất đổ chuông, cô ta trùng mắt xuống, nhận ra mẹ gọi tới.
“Alo, mẹ à, mẹ tìm con có việc gì vậy ạ?”
“Nhã Nhã, chuyện trên Facebook là như thế nào? Sao Lục Gia Bách lại bị lộ chuyện có con riêng, lại còn giống cậu ta tới bảy tám phần như thế?”
Dương Nhã nghiến răng, gằn giọng nói: “Con nghi ngờ là một trong hai đứa nghiệt chủng Dương Tâm mang thai năm đó. Mẹ à, mẹ nhất định phải điều tra rõ ràng, nhất định không được để Dương Tâm có cơ hội trở mình, nếu không con sẽ bị nhà họ Lục đuổi ra khỏi nhà đấy”
“Chết tiệt, đồ tiện nhận kia không phải ra nước ngoài rồi à, sao lại về thế? Được, mẹ sẽ sai người điều tra, bắt buộc phải điều tra rõ xem rốt cuộc đứa con riêng kia có phải của Lục Gia Bách không, nếu phải.”
“Nếu đúng, thì đừng để nó sống tiếp nữa” Dương Nhã nói với giọng điệu tàn độc.
“Được, mẹ cũng sẽ thử liên lạc với mẹ chồng của con, bà ta thương Lục Minh nhất, chỉ cần nắm bắt thời cơ để làm nội bộ lục đục, khiến bà ta ghét con tiện nhân Dương Tìm kia là được. Cả đời này nó đừng mơ được gả vào nhà họ Lục nữa.”
Trong phòng sách. Lục Gia Bách đang cau mày nhìn tấm ảnh đứa con riêng bị bại lộ trên Facebook. Một tiếng, lượt xem cán mốc 3 tỷ. Hot hơn hồi Lục Minh lộ thân thế, vì đứa trẻ kia giống anh hơn Lục Minh.
Chương 6: Lục… Lục… Lục… chó!
Nhưng dù vậy, anh vẫn không cho rằng đó là con của anh.
Mấy năm qua, anh chỉ động vào đúng một người phụ nữ, đó chính là cái đêm tám năm trước, anh bị ông em khốn kiếp Lục Tử Huyền gài bẫy, bất lực lắm, không thể làm gì được nữa, nên mới phát sinh quan hệ với phụ nữ.
Bảy tháng rưỡi sau, Dương Nhã ôm đứa bé đến tìm, dựa vào kết quả xét nghiệm ADN, Lục Minh đúng thật là con trai của anh.
Ngoài đêm hoang đường đó ra, anh chưa từng chạm vào bất cứ người phụ nữ nào.
Nếu năm đó Dương Nhã sinh được hai đứa con trai, dựa vào tính cách tham lam, ham hư vinh của người phụ nữ đó, chắc chắn cô ta sẽ ôm cả hai đứa con về nhà họ Lục, chứ không thể để một trong hai đứa lưu lạc bên ngoài được.
Vậy nên, anh dám khẳng định, đây chắc chắn là trò đùa ác ý của một người nào đó.
Sau khi quan sát kỹ tầm ảnh hồi lâu, khóe miệng Lục Gia Bách cong lên một cách lạnh. lùng và châm biếm.
Tấm ảnh trong hoàn hảo không có kẽ hở, nhưng không thể lọt qua mắt của anh.
Ghép mặt của anh và mặt của đứa bé với nhau, sau đó chỉnh sửa kỹ lại, tới khi hai bức ảnh hoàn toàn nhập làm một, ngay cả chút sơ hở cũng không thể tìm được.
Kỹ thuật này chỉ có hacker đẳng cấp thế giới mới hiểu được, người bình thường không thể nào hoàn thành thao tác phức tạp này.
Anh bất giác nghĩ tới đệ nhất hacker Quỷ Sát. Anh đã đuổi theo tên đó suốt nửa năm, bây giờ tên đó lại định phản kích lại? Nhưng dùng dư luận để chèn ép anh trẻ con quá đi mất. Nếu là ảnh photoshop, vậy chắc chắn sẽ tách được.
Đến khi hai bức ảnh được tách hoàn toàn, tin đồn sẽ tự biến mất, không hề gây tổn thất cho anh, tên đó định dùng cách này để tấn công anh thật sao? Nghĩ đến đây, anh đưa tay vớ lấy chiếc điện thoại trên bàn gọi cho trợ lý.
“Thông báo cho cánh truyền thông trong nước, ngày mai Lục Thị sẽ mở họp báo, tôi đích thân ra mặt giải thích tin đồn con riêng với công chúng”
“Tổng giám đốc Lục, chuyện này anh ra mặt giải thích thì không hay lắm, cứ giao cho cấp dưới xử lý đi ạ”.
“Cứ làm theo lời tôi nói” Lục Gia Bách lạnh lùng nói.
Anh muốn xem xem đối phương định làm gì, có bản lĩnh khiến anh chìm sâu vào bão dư luận hay không.
Vỏn vẹn nửa tiếng sau, tin #Ngày mai Lục Gia Bách mở họp báo, đích thân ra mặt giải thích tin đồn con riêng với công chúng# lại lên hot search một lần nữa, không những thế, còn leo lên hẳn top 1.
Trong phòng sách chung cư Thịnh Cảnh, hai cậu chủ nhỏ đang bò trên bàn mưu kế gì đó.
Cậu Dương hỏi: “Này, đồ ngốc kia, livestream bao giờ chưa?”
Cậu Lục cau mày. Đồ ngốc? Cái tên này nghe có vẻ giống tên của Ngốc Nghếch. “Chưa, đồ chó có thể dạy tôi được không?”
Khóe miệng Dương Tùy Ý co giật, má nó, nhãi này không ngốc à, sao bên ngoài lại bảo tên nhãi này IQ thấp?
Vả lại còn bị mắc chứng tự kỷ gì đó nữa. Tên nhãi này ngồi trước mặt cậu ăn nói lạnh lợi lắm đấy, cãi tay đôi với cậu không thèm dùng từ bậy bạ bao giờ.
Lục Minh thấy Dương Tùy Ý không nói gì, lại tưởng chọc cậu ấy giận, cậu ấy đuổi mình ra ngoài, nên vội vàng bổ sung thêm một câu: “Cậu dạy tôi livestream, tôi đồng ý với mọi yêu cầu của cậu, được không?”
Dương Tùy Ý hừ lạnh một tiếng: “Coi như cậu thức thời, cậu đây nói cho cậu biết, đây là nhà tôi, cậu muốn dùng chung một mẹ với tôi thì phải nghe lời tôi, tôi bảo cậu làm gì thì cậu phải làm đấy, nghe rõ chưa?” .
Lục Minh đảo mắt, hỏi dò: “Tặng mẹ cậu cho bố tôi được không?”.
“Cái gì cơ?” Cậu Dương mở mắt tròn xoe, nhìn cậu Lục với vẻ khó tin: “Cậu vừa nói là tôi tặng mẹ tôi cho bố cậu á? Đừng đùa nữa, cậu là con trai của dì tôi, bố cậu cũng là chủ của tôi đấy”.
“Người phụ nữ đó không phải mẹ tôi” Cậu Dương lại tròn xoe mắt một lần nữa.
“Tuy ông đây hơi khốn nạn một chút, nhưng chí ít cũng chưa đến mức không nhận mẹ ruột, ông anh à, cậu nhẫn tâm thật đấy, em đây tự thấy kém xa ạ”. Lục Minh lườm cậu, gương mặt anh tuấn tức đến mức đỏ hết cả lên.
Cậu biết ngay kiểu gì Dương Tùy Ý cũng sẽ không tin lời câu nói, bởi vì ngay cả bố cũng không tin, tưởng cậu bướng bỉnh.
“Thôi kệ, coi như tôi chưa nói gì”
Dương Tùy Ý huýt sáo: “Không giấu gì cậu, lần này ông đây về Hải Thành là để tìm mẹ cậu xả giận, năm đó mẹ tôi bị cô ta giày vò thê thảm, lại còn gián tiếp hại chết… Dù sao thì tôi cũng sẽ không tha cho cô ta đâu”
Lục Minh gật đầu một cái thật mạnh, lại còn rất nghiêm túc mà nói: “Kẻ bắt nạt mẹ xứng đáng chịu trừng phạt, tôi giúp cậu”
Tên nhãi này ngố à?
“Thôi, không nói chuyện phiếm với cậu nữa. Chúng ta nói chuyện livestream ngày mai đi. Chẳng phải ngày mai bố cậu định mở họp báo sao, chúng ta sẽ chuẩn bị cho ông chú ấy một bất ngờ lớn”.
“Được. Nếu có thể xử người phụ nữ tên Dương Nhã kia nữa thì càng tốt”
Xem ra tên nhãi này ngố thật rồi!
Trong phòng khách, Dương Tâm mặc váy ngủ nằm trên sofa, miệng mở hé, ánh mắt mơ màng.
Ừm, nếu có người đàn ông nào đó làm ấm giường cho cô thì càng tốt. Đáng tiếc, phía sau cô có hai vật cản, muốn đá cũng không đá được.
Xã hội bây giờ ấy mà, liệu có người đàn ông nào lại độ lượng nuôi con của người khác không?
Không có bố lâu quá rồi, chắc cũng sẽ tủi thân đối phần. “Kính coong” Chuông cửa reo. Dương Tâm vô thức nhìn đồng hồ treo trên tường, đúng 11 giờ. Giờ này rồi mà ai còn ấn chuông vậy… con bé ư? “Dương Tùy Ý, ra mở cửa mau!” Phòng sách không có phản ứng gì. “Kính coong”
Chuông cửa liên tục kêu thêm mấy tiếng, cô mới lật người xuống giường, ánh mắt mơ màng, loạng choạng khoác áo ngủ ra ngoài mở cửa.
Cửa mở ra, khoảnh khắc khi nhìn rõ người đó là ai, chân cô bỗng lảo đảo, đứng không vững. Lục… Lục… Lục… chó! Một cánh tay mạnh mẽ kịp thời đỡ lấy cô, giây tiếp theo, một giọng nói trầm khàn vọng xuống từ đỉnh đầu: “Cô cả nhà họ Dương hình như rất tôi thì phải? Chúng ta từng cãi nhau sao?”
Dương Tâm nuốt nước miếng, má nó, còn hơn cả cãi nhau ấy.
Lúc trước kẹt tiền, hack mất 10 nghìn tỷ của anh ở ngân hàng Thụy Sĩ, sau đó anh lại chạy khắp thế giới truy tìm tôi suốt nửa năm.
Bây giờ gặp được anh, tôi trông như gặp phải chó điên vậy. Lòng hoảng hốt vô cùng.
Lục Gia Bách cau mày nhìn người phụ nữ đang ngã trong lòng mình, đáy mắt vụt qua tia chán ghét. Ăn mặc như này mà cũng dám mở cửa cho người lạ, chứng tỏ đời sống riêng tư rất phóng đãng.
“Hai phút, cô cả nhà họ Dương đã dựa vào người tôi hai phút rồi, liệu có phải có nên đứng thẳng dậy rồi không?”
“Á? À, Xin lỗi anh, vừa nãy có chút thất thần” Dương Tâm vội vàng lùi khỏi lòng anh, cười. hiền: “Em rể đích thân tới đây, chắc là muốn đón cậu chủ nhỏ nhỉ?” Em rể? Lục Gia Bách cau mặt mày, anh chưa từng thừa nhận thân phận của Dương Nhã.
Lúc đầu, khi cô ta bế con tới nhà, anh chỉ chấp nhận Lục Minh, chưa từng nói Dương Nhã là người nhà họ Lục. Bây giờ cô lại gọi anh là em rể, khiến anh cực kỳ không vui.
. Nhưng người đàn ông này không bao giờ thể hiện hỉ nộ ái ố ra bên ngoài. Dù trong lòng khó chịu đến mấy, cũng không có biểu cảm gì”
“Minh Minh ở đây quấy rầy cô mấy ngày rồi, phải về thôi. Thằng bé có ở chung cư không?”
Chương 7: Em rể với chị vợ, quá xứng đôi!
Dương Tâm hận không thể tránh người đàn ông này xa thật xa, bây giờ anh lại chủ động tới đón con, cô sao có thể ngăn cản được, vội vàng nói: “Có chứ có chứ, tôi gọi thẳng bé ra bây giờ. Trẻ con mà, vẫn nên ở bên cạnh bố mẹ thì tốt hơn. Lang thang bên ngoài mãi quả thực cũng không tốt cho quá trình trưởng thành của cậu chủ nhỏ”.
Ánh mắt Lục Gia Bách trầm xuống, nheo lại. Ảo giác sao? Sao anh lại cảm thấy lời người phụ nữ này nói có chút… ghét bỏ nhỉ?! Trông như thể đang… đuổi khách vậy!
Nhận thấy điều đó, gương mặt anh tuấn của anh Lục lập tức xây xẩm hẳn đi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Anh thốt ra ba chữ cộc cằn như rít từ kẽ răng: “Làm phiền rồi”.
“Em rể khách sáo quá, sau này đều là người nhà cả, không cần khách sáo vậy đâu.” Dương Tâm cười giả lả, rồi quay người rời đi.
Chột dạ chết đi được!
Má nó, hack mất của người ta 10 nghìn tỉ, chỉ cần bị bại lộ, thì cả đời này cô cũng không. cần làm gì cả, chỉ cần ăn cơm ngục mặc áo tù là được rồi. Một bước… Hai bước… Ba bước… Thực tế chứng minh, làm nhiều việc xấu thì lúc nào cũng không yên. “A!” Tiếng hét thất thanh vang lên ở một góc nào đó trong căn phòng.
Chân trái của Dương Tâm không nghe theo lý trí, vấp mạnh lên chân phải, cả người mất thăng bằng, ngã bật ngửa ra sau.
Chắc gáy sẽ là nơi tiếp đất trước… Xui chết đi được!
Những cơn đau trong tưởng tượng không ập đến, lưng của cô và phải một bức tường thịt.
Khoảnh khắc ấy, hơi thở lạnh lẽo xộc vào mũi, mang theo hương bạc hà man mát, hormone của người đàn ông bủa vây lấy cơ thể cô, từng chút từng chút một len lỏi vào máu thịt của cô.
Mùi hương dễ chịu thật đấy, nồng nàn như rượu vậy, thật khiến người ta say mê.
Gương mặt anh tuấn của Lục Gia Bách tối sầm lại, đôi mắt lạnh lùng khóa chặt vào người phụ nữ vừa ngả vào lòng anh, con người đen như mực vật qua một tia chế nhạo.
Quả nhiên, phụ nữ đều giống nhau cả, chiêu trò dâng hiến xác thịt ăn sâu vào tận xương tủy, trời sinh dâm đãng, dùng mọi thủ đoạn để thu hút ánh mắt của đàn ông.
Dương Tâm thấy sắc mặt anh lộ vẻ khó coi, vội vàng giải thích: “Anh Lục, xin lỗi anh, lúc nãy tôi bị vấp chân”
Người đàn ông phía sau lại không nghĩ như thế, anh chắc nịch rằng cô vừa mới nhận cơ hội câu dẫn anh, không kìm được liền cười lạnh: “Không ngờ đường đường là có cả nhà họ Dương lại đói khát như vậy. Nghe nói tám năm trước cô bán mình vì 15 tỷ, bây giờ lại diễn trò như thế này, mục đích là gì đây?”
Mục đích cái con khỉ! Loại đàn ông chó má ngu sill! Bùa chú của Dương Nhã mà anh cũng tin. Uổng công được mệnh danh là tỷ phú thế giới, lúc nhìn người không mang não theo à?
“Anh Lục nói đùa đúng không. Thời buổi này anh rể với em vợ ngoại tình với nhau là mốt, chứ không chuộng kiểu em rể với chị vợ nữa rồi. Anh đánh giá cao bản thân quá đấy”
Dứt lời, cô liền định thoát khỏi vòng tay của anh. Nhưng một giây sau, vòng eo cô bỗng có thêm một bàn tay ôm chặt. “Không thừa nhận ư? Vậy cô giải thích chuyện cô ngả vào lòng tôi như nào?” “.” Má nó, thà ngã sấp mặt còn hơn ngã vào lòng anh nhé.
Dương Tâm vùng vẫy mấy bận, nhưng không hề cựa được chút nào. Cô thấp giọng lạnh lùng nói: “Anh Lục là nhân vật có máu mặt, sao bây giờ lại thích chơi trò đồi có như thế này? Anh thấy drama trên Facebook chưa nhiều, nên định cho hotsearch #em rể đến tận nhà chọc ghẹo chị vợ# lên bảng xếp hạng à?”
Kể khích tướng…
Đáng tiếc, đối với người đàn ông trầm ổn, nguy hiểm như Lục Gia Bách, nó chẳng có tác dụng gì.
“Tôi rất tò mò không biết tại sao con trai mình lại nằng nặc đòi dính lấy cô, chỉ vì cô là dì của nó ư? Lý do này quá tầm thường, vậy nên tôi định đích thân tới tìm hiểu cô cả nhà họ Dương, xem trên người cô rốt cuộc có thứ gì thu hút con trai tôi”
Tìm hiểu thì được, nhưng đừng ôm chặt như thế chứ!!! “Anh buông tôi ra trước đi, rồi chúng ta từ từ nói chuyện”
Lục Gia Bách nhướng mày, cánh tay ôm lấy eo cô càng thêm mạnh mẽ: “Nhưng tôi thấy tìm hiểu ở khoảng cách gần như thế này thì rõ ràng hơn, nói đi, có phải cô muốn tiếp cận tôi thông qua thằng bé không?”
?! Gã đàn ông ngu si này, đầu anh bị thần kinh à? Đúng là cái đồ không biết xấu hổ!!!
Nhịn mãi nhịn mãi, cuối cùng không thể nhịn được nữa, cô quay phắt người lại trong vòng tay của anh.
Một giây sau… Hai người phá vỡ tầng băng giá, cả người như bị dòng điện chạy vượt qua.
Đôi môi mềm mại cứ thế chạm vào khóe miệng bạc mỏng của anh, cứ thế nhẹ nhàng sượt qua, như sợi bông bay lãng đãng.
“Ái chà, hôn rồi cơ à?”. Ngoài cửa phòng sách vọng lại âm thanh kinh ngạc, hai cái đầu nhỏ thò ra. “Má nó, đây là mô típ chị giật chồng của em gái ư?” Người lên tiếng là Dương Tùy Ý, lời vừa dứt, Lục Minh lập tức hùa theo: “Em rể cặp với chị vợ, quá xứng đôi, vỗ tay!”
Sau khi phản ứng lại, Dương Tâm cả người toát đầy mồ hôi, gắng sức đẩy phắt người đàn ông phía sau ra ngoài.
“Binh” một tiếng, cửa nhà đóng sập lại. Tiếng động lớn xộc vào tai, khiến con tim nhỏ bé của cô đập loạn liên hồi. Cảm giác vừa lạnh vừa mát, kèm theo chút mùi hương, cô sắp say mất rồi… Ngưng! Không được để người đàn ông kia cướp hồn đi như vậy. Giữa bọn họ còn bị ngăn cách bởi 10 nghìn tỷ đấy! Quan trọng là… Lục Gia Bách từng ngủ với Dương Nhã!!!
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy cảnh em rể tới nhà chọc ghẹo chị vợ bao giờ à? Tất cả cút hết về phòng cho mẹ, còn nữa, quên hết cảnh tượng lúc nãy đi, nghe rõ chưa?”
ẶC… Hai cậu nhóc sờ sờ mũi, rồi đưa mắt nhìn nhau. Cậu Dương hỏi: “Người lúc này là bố cậu à?”
Cậu Lục sung sướng, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy tia hi vọng bố đẻ của mình vì cậu mà tìm mẹ kế rồi, mà người mẹ kể đó lại là người mà cậu cực kỳ vừa lòng nữa.
“Ừm, thần kỳ nhở, không ngờ bố tôi lại ôm mẹ cậu, xem ra mèo mù vớ phải cá rán rồi, chọn đúng người rồi đấy!”
Dương Tùy Ý trợn trắng mắt, nhắc nhở cậu: “Đáng tiếc cậu còn có mẹ đẻ, cậu đây không hiểu nổi, mẹ của cậu không ổn à? Sao lại cứ khăng khăng đòi cướp mẹ với cậu đây thế? Mấy đứa được coi là cậu chủ nhỏ như cậu ai cũng bướng thế à?” .
Lục Minh phồng phá, hứ hứ hai tiếng: “Không ngon bằng mẹ cậu, tôi thích chị Tửu, nhận cô ấy là mẹ kế cũng được.”
Bên ngoài căn hộ, Lục Gia Bách trán nổi đầy gân xanh đang đứng ngoài cửa, nhìn chằm chằm vào cánh cửa khóa chặt trước mắt.
Anh vừa bị đuổi khỏi nhà người ta sao???
Đúng là người phụ nữ không có gia giáo, lại còn đi câu dẫn đàn ông khắp nơi, đúng là không ai như cô.
Vốn tưởng để con trai ở chỗ cô sẽ an toàn hơn chút, nhưng không ngờ lại là hang ổ của kẻ gian.
Điều càng đáng hận hơn là tên nhãi đó lại cực kỳ vừa lòng, hoàn toàn quên mất thân phận của mình. Má! Nếu không bị lối hành xử có văn hóa ràng buộc, anh chắc chắn sẽ vung chân đá hai cước.
“Tinh”. Thang máy phía đối diện mở ra, hai cô gái ăn vận thời thượng bước ra ngoài.
Hai người đang buôn chuyện rất sôi nổi, ra khỏi thang máy vẫn chưa chịu dừng câu chuyện lại.
“Thiển Thiến, tao buồn quá đi mất, anh Lục nhà tạo lại bị lộ tin có con riêng bên ngoài rồi, hu hu hu, anh ấy ngủ với nhiều phụ nữ như vậy, sao lại không ngủ y Nếu tạo được ngủ với anh ấy, tạo chắc chắn cũng sẽ mang long thai, nói không chừng còn được trèo lên cành cao nữa ý”
“Loại hàng thứ cấp như mày làm sao lọt vào mắt Lục Gia Bách được. Biết anh ấy có bao nhiêu tiền không? 100 nghìn tỷ đấy! TOP 5 tỷ phú trên toàn thế giới! Nếu muốn lên giường với công chúa hoàng thất thì người ta cũng sẽ ưỡn ngực chờ người dâng tận giường, mặc cho anh ấy nhìn ngắm trêu đùa. Còn chúng mình ấy mà, mây tầng nào gặp gió tầng ấy thôi, đừng mơ mộng những thứ không thiết thực nữa. Bây giờ là buổi tối, vẫn chưa đến lúc nằm mơ đâu”
Chương 8: Thanh minh tin đồn con riêng
“Hứ, đấy là do tạo chưa có cơ hội thôi, đợi ngày nào đó có cơ hội trèo lên giường anh ấy, tạo sẽ mang long thai, đẻ ra mười tám cách cách cho mà xem.”
“Thôi được rồi, cách cách cũng được, ok chưa?” Sắc mặt của đương sự bị hai người xa lạ bàn tán u ám đến mức đáng sợ. Anh bị phụ nữ “sàm xỡ bằng lời như vậy à? Phụ nữ… Liệu còn có thể ghê tởm hơn nữa được không? Có lẽ vì ánh mắt của anh quá lạnh lùng, nên hai cô gái bất giác nhìn về phía anh. Chỉ một ánh mắt, bọn họ đã bị gương mặt đẹp trai 360 độ không góc chết thu hút.
“Oa, Thiên Thiến, đẹp trai quá đi mất thôi, chung cư của mình có trai đẹp chuyển đến từ bao giờ vậy?”
Cô gái tên là Thiên Thiến kéo kéo góc áo của bạn, thấp giọng nói: “Nghiên Nghiên, mày không thấy anh ấy trông quen mắt lắm à?”
Cô gái tên là Nghiện Nghiên ngẩn người, liếc liếc nhìn anh thêm mấy lần với vẻ xấu hổ: “Ừ nhỉ, đúng là trông quen thật, như thể mới gặp vậy”.
Thiển Thiển ho mấy tiếng, lời nói thốt ra có chút cứng nhắc: “Hình như anh ấy là… Lục Gia Bách. Vừa nãy mày còn to mồm đòi trèo lên giường của người ta, rồi thì mang long thai, sau đó sinh mười tám cách cách nữa đấy.”
Nghiên Nghiên mở to mắt: “Lục Lục… sao sao… anh ấy lại ở đây?”.
“Tí quên, căn hộ 501 có một người mẹ đơn thân, cô ấy còn có một đứa con trai khoảng 7 tuổi nữa.”
Sự thật đây rồi. “Đứa con riêng mới bị bại lộ trên mạng chắc không phải là.” “Suyt, ăn nói cẩn thận, kẻo bị rước họa vào người đấy” Lời vừa dứt, hai cô gái liền chuồn mất. Anh Lục cau chặt hàng lông mày, sắc thái trên gương mặt xám xịt hẳn đi. Mẹ đơn thân? Con trai bảy tuổi?
Lúc này trong phòng khách anh nghe thấy giọng hai bé trai thật, một giọng là của tên nhãi bướng bỉnh kia, một giọng là của…
Anh còn chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương thì đã bị người phụ nữ đáng chết kia đá ra ngoài rồi.
Theo như anh biết, bảy năm trước, người phụ nữ đó sinh ra một cái thai chết, chẳng nhẽ chuyện đó có ẩn tình gì?
Nghĩ đến đây, anh lập tức rút điện thoại từ trong túi quần ra, tìm số của trợ lý và gọi qua đó. “Điều ra xem bảy năm trước cô cả nhà họ Dương sinh ở bệnh viện nào, cái thai chết bị tiết lộ ra bên ngoài là chuyện gì”.
Nửa đêm, trên Facebook lại xuất hiện một drama mới. #Lục Gia Bách nửa đêm xuất hiện ở khu chung cư để thăm đứa con riêng mới bị bại lộ# Chỉ trong vòng vỏn vẹn 12 tiếng, anh Lục đã lên hot search ba lần.
Tổng giám đốc khiêm tốn, lạnh lùng thường ngày thoáng chốc trở thành trung tâm giữa bão dư luận của vô số netizen.
Không ít netizen đoán rằng, Lục Gia Bách định giành quyền nuôi con, muốn dùng tiền để chia rẽ mẹ con nhà người ta. Nhưng lại đụng vào hoa hồng có gai, đối phương không chịu, lên lập tức đuổi anh ra khỏi cửa.
Mà bức ảnh kèm theo hot search lại chính là tấm ảnh xây xẩm mặt mày đứng trước cửa căn hộ chung cư, đối diện với anh là cánh cửa đóng chặt.
Rõ ràng… tổng giám đốc Lục bá đạo đã bị… đuổi thẳng cổ: Mười giờ sáng ngày hôm sau, buổi phỏng vấn của Lục Thị được bắt tại tầng hai trung tâm hội nghị quốc tế, phóng viên nổi tiếng trong nước lũ lượt kéo tới, khán phòng trống hoác bỗng ngợp cả rừng người.
Lục Gia Bách là ai cơ chứ? Đó là tỷ phú hàng đầu thế giới đấy.
Người nắm quyền số 1 của gia tộc Lục Thị, sở hữu khối tài sản trăm nghìn tỷ đồng, vừa ló mặt đã trở thành tin tức gây chấn động trên toàn thế giới.
Bây giờ thì bị lộ chuyện có con riêng, ai nắm được thông tin đầu tiên, người đó sẽ có thể kiếm được thùng vàng chậu bạc.
Cho dù không dành được thông tin đầu tiên, thì cũng có thể tìm hiểu thêm về câu chuyện nội bộ phía sau, viết bài đăng lên tạp chí kiếm một khoản khá hời. Tại hội trường, người phụ trách bộ phận ngoại giao của tập đoàn tài chính Lục Thị lên bục phát biểu, sau đó, nhân viên công tác tại đó sẽ chuyển ống kính tới phòng chờ bên cạnh hội trường.
Khi ấy, gương mặt anh tuấn của Lục Gia Bách sẽ xuất hiện trước tất cả mọi người.
Anh mặc một bộ đồ tây màu xám, áo sơ mi không thắt cà vạt, hai chiếc cúc nhỏ trên cùng không đóng, để lộ ra làn da màu đồng rắn rỏi.
Cơ bắp săn chắc lộ rõ vẻ khỏe khoắn là đòn dụ hoặc chí mạng, cộng thêm gương mặt sắc nét của anh, mọi người càng thêm si mê.
Tay áo của áo sơ mi được anh xắn đại lên trên cánh tay, cánh tay phải rắn chắc đang cầm chuột di chuyển nhanh chóng, còn trên cánh tay trái là chiếc đồng hồ nổi tiếng trị trái hàng tỷ đồng, thu hút mọi ánh nhìn tại đó.
Đây chính là người đàn ông hội tụ cả danh lợi, địa vị, tiền bạc, anh tuấn và nho nhã. Mới hai mươi tám tuổi nhưng đã trở thành doanh nhân hiển hách trên sàn quốc tế.
Các công ty dưới trướng tập đoàn phủ khắp nơi trên thế giới, tác động tới hàng trăm lĩnh vực, sở hữu khối tài sản lên đến hàng trăm nghìn tỷ đồng, là người thắng cuộc trong cuộc chơi nhân sinh thế thái này.
Buổi họp báo được phát trực tiếp tại hội trường. Anh vừa xuất hiện trên màn hình, quảng trường và con phố rộng lớn bên ngoài đã vang lên tiếng hò hét rung đất lở trời.
“Anh Lục..”. “Gia Bách, Gia Bách, em muốn tỏ tình với anh.” “Oa, đúng là đẹp đến mức xấu xa, không ổn rồi không ổn rồi, tao sắp ngất rồi.”
“Hu hu hu, bao giờ tao cũng phải trèo lên giường của tổng giám đốc Lục để mang long thai, rồi khiến anh ấy mở một buổi họp báo, và trở thành nữ chính mới được” Sau khi đương sự ra hiệu mọi người tập trung trước màn hình laptop, anh ngẩng gương mặt anh tuấn đủ để mê hoặc chúng sinh lên, đôi môi mỏng bạc chậm rãi hé mở: “Xin chào mọi người, tôi là người phụ trách của tập đoàn tài chính Lục Thị – Lục Gia Bách. Cảm ơn quý truyền thông và những khán giả đang theo dõi trực tiếp trước màn hình đã bớt chút thời gian rảnh giữa bộn bề công việc để tham gia buổi họp báo của Lục Thị.
Liên quan tới tin đồn tôi nuôi con trai riêng bảy tuổi bên ngoài lan truyền trên mạng ngày hôm qua, hôm nay, tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời rõ ràng “Căn cứ theo bức ảnh làm chao đảo Facebook hôm qua, tôi đã đích thân nghiên cứu rồi, sự thực là bức ảnh đó là do có người cố ý photoshop chồng ảnh lên nhau. Sau đây, xin mời mọi người nhìn vào màn chiếu phía sau tôi, tôi sẽ đích thân thể hiện cho mọi người biết bức ảnh này chồng hình như thế nào, và bức ảnh sau khi được tách ra sẽ là gì” .
Là người sở hữu song bằng tiến sĩ của trường đại học nổi tiếng nhất thế giới, dùng máy tính để tách ảnh chẳng phải chuyện gì khó đối với anh.
Mọi người đều chỉ thấy mười ngón tay thon dài của anh lướt như bay trên bàn phím, và bức ảnh trên màn chiếu từng chút được tách ra, cuối cùng, trải qua một loạt thao tác, một bé trai tướng mạo không hề giống anh xuất hiện trên màn chiếu.
“Nhìn kìa, đúng là chồng hình thật” .
“Ừ đấy, anh Lục giỏi quá đi, kỹ thuật hack phức tạp thế kia mà cũng có thể xử lý được. Haiz, người ta được mệnh danh là nam thần quốc dân cũng không phải là không có căn cứ”
“Yêu anh ý chết mất thôi, đúng là ngầu không chịu được”.
“Chỉ có tôi nhìn ngón tay của tổng giám đốc sao, chậc chậc chậc, khớp xương rõ ràng thế kia, dài thế kia, mạnh mẽ thế kia, chỉ là một ngón tay thôi cũng có thể khiến phụ nữ sung sướng tột cùng. Làm sao bây giờ, tôi ngày càng si mê anh ý rồi, đúng là hận không thể ngả vào lòng anh ý khi cách một màn hình như thế này”
Một giây sau, giọng nói trầm thấp của Lục Gia Bách lại vang lên lần nữa: “Tôi tin rằng mắt của mọi người ở đây đều sáng rõ, thông ra phân tích vừa rồi của tôi, ai cũng có thể phân biệt được thật hư. Thôi được rồi, chuyện con trai riêng này, tôi hi vọng sẽ kết thúc tại đây. Nếu sau này có bên truyền thông nào đăng tin đồn như thế này, ảnh hưởng tới cuộc sống riêng tư của tôi, tôi sẽ lệnh cho đoàn luật sư của tôi xử lý theo trình tự pháp luật, chúng ta sẽ giải quyết ở tòa”
Uây, cứ thế là xong ??? Buổi họp báo bỗng lặng ngắt như tờ, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Chương 9: Cú và mặt này… đau không?
Ở kìa, đây hoàn toàn khác với những gì họ dự tính.
Họ tưởng tổng giám đốc Lục sẽ thừa nhận sự tồn tại của đứa con riêng thông qua giới truyền thông, sau đó quang minh chính đại đưa con trai về nhà họ Lục, rồi đưa mẹ của con trai vào hậu cung.
Kết quả là…
Trên khán đài, người phụ trách ngoại giao của Lục Thị khẽ hắng giọng, chốt một câu: “Tổng giám đốc Lục đã đích thân ra mặt thanh minh tin đồn rồi. Mọi người đều là người thông minh, trong lòng sáng rõ như gương, nên đăng bài thế nào… có lẽ không cần tôi phải nhắc nữa đâu nhỉ?
“Thôi được rồi, nếu mọi người không còn câu hỏi nào khác, buổi họp báo hôm nay đến đây.”
Lời người phụ trách còn chưa nói hết, màn hình lớn trên khán đài đã xuất hiện hai bóng hình bé nhỏ.
Một trong số đó trông rất quen thuộc, đó chính là bé trai trong bức ảnh tổng giám đốc Lục vừa tách ra lúc nãy. Bé trai còn lại… “Cậu chủ nhỏ của nhà họ Lục, trời ơi, không ngờ lại là cậu chủ nhỏ của nhà họ Lục đấy, sao hai người kia lại ở chung một chỗ vậy?”
“Chẳng nhẽ có nội tình gì?” “Ừm, nói không chừng chúng ta sắp thấy chân tướng rồi”
Người phụ trách ngoại giao của Lục Thị thầm kêu “hỏng rồi”, lần này e là tổng giám đốc Lục nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thanh minh được gì rồi.
Anh ta vội vàng ra hiệu bằng ánh mắt với người đứng bên cạnh, ra hiệu cho bọn họ tắt màn chiếu đi.
Ngón tay của đám người đó nhanh chóng gõ cạch cạch trên bàn phím. Khực! Phím esc, phím f5, phím tạm dừng gõ phím, phím back, phím giao hoán, tất cả đều khực một tiếng, không có bất kỳ hiệu quả nào, khiến bọn họ sốt ruột đến mức mồ hôi chảy đầm đìa.
Má nó, bọn nhóc thời nay chơi ngông quá rồi, chẳng nghĩ gì tới con tim bé nhỏ của bậc cô chú già cỗi như bọn họ nữa.
“Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Lục Minh” Cậu chủ nhỏ vừa lên tiếng, tất cả mọi người ở đó đều kinh ngạc tới mức suýt rớt cả hàm.
Châu báu ngọc ngà của nhà họ Lục biết nói chuyện rồi á??? Không phải là bị câm à? Không phải là bị mắc chứng tự kỷ, IQ gặp trở ngại à???
Sao đột nhiên lại biết nói chuyện thế này, đánh úp như vậy… liệu bố của cậu – tổng giám đốc bá đạo Lục Gia Bách có biết không?
Tổng giám đốc Lục biết là điều đương nhiên. Lúc này, anh đang xây xẩm mặt ngày ngồi trên bộ sofa, lạnh lùng nhìn đứa con trai đang xuất hiện trên màn hình, hận không thể lôi nó về đi “tạo” lại.
Thằng nhóc điên khùng này…truyện audio
Trong video, cậu chủ nhỏ nhà họ Lục giới thiệu bản thân xong, lại hướng ánh mắt sang cậu chủ nhỏ nhà họ Dương đang ngồi bên cạnh. Lời nói vừa buột miệng thốt ra, khiến người người kinh hãi không thôi: “Người ngồi bên cạnh là anh trai của tôi, vừa mới nhận thôi, kéo ra đây cho mọi người cùng nhìn ấy mà”
“Đoàng!” một tiếng…
Lời của cậu chủ nhỏ như sét đánh giữa trời quang, hội trường rộng lớn của cuộc họp báo xôn xao như vỡ trận.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, biểu cảm như thể vừa giẫm phải cứt chó.
Tổng giám đốc Lục ơi, anh vừa thanh minh trong sạch, thì con trai anh đã kéo anh em của nó xuất hiện trên màn hình, củ vả này…
Đau không ạ??? “Má ơi, đó thật sự là con trai ruột của tổng giám đốc Lục sao?”
“Sự thật luôn chiến thắng lời giả dối. Người ta đã gọi nhau là anh em rồi kia, chẳng nhẽ còn phải chứng minh trò mèo hay nội tình gì sau câu chuyện này nữa sao?”
“Cũng đúng, nhìn kỹ mà xem, gương mặt hai đứa trẻ trông cũng giống anh em thật, chắc chắn đều là cốt nhục của cùng một người đàn ông”.
“Haiz, tổng giám đốc Lục thất sạch rồi, e là photoshop không thuyết phục nữa rồi, nếu muốn thanh minh chuyện con riêng, bắt buộc phải trích xuất giám định cha con”.
Một giây sau, micro của tất cả mọi người đều nhằm chuẩn về phía người phát ngôn.
“Trưởng phòng Nguyên, cậu chủ nhỏ nhà họ Lục đã nhận đứa bé kia là anh rồi, xin hỏi liệu trong chuyện này còn có ẩn tình gì khác không?”
“Trưởng phòng Nguyên, đêm qua có người đăng tin tổng giám đốc Lục xuất hiện tại một khu dân cư, nghi ngờ là đi gặp mẹ con họ, định dùng một khoản tiền để mẹ con họ rời khỏi Hải Thành. Xin hỏi tin đồn này có phải thật không ạ?”
“Trưởng phòng Nguyên, tại sao tổng giám đốc Lục lại phủ nhận đứa bé này là con của mình? Chẳng nhẽ anh ấy lo lắng con rơi quay về sẽ cướp đi quyền thừa kế của cậu chủ nhỏ sao?”.
“Trưởng phòng Nguyên liệu giám đốc Lục làm như vậy có phải để đề phòng bất trắc, tránh sau này anh em xảy ra tư thù, giành giật cướp quyền thừa kế hay không?”
Câu hỏi ngày càng sắc sảo, như thể bom đạn dội bùm bùm lên khán đài vậy.
Người phụ trách bộ phận ngoại giao Nguyên Thanh mồ hôi tuôn trên trán như mưa, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của anh ta, chuyện này nếu càng giải thích càng không hay, im lặng mới là cách giải quyết tốt nhất.
“Nếu trưởng phòng Nguyên không thể đưa cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý, vậy mong anh liên lạc với tổng giám đốc Lục, chúng tôi sẽ đích thân phỏng vấn anh ấy”.
Không chờ Nguyên Thanh mở lời, cánh cửa hội trường bên cạnh đột nhiên mở ra, một dáng người cao lớn bước vào dưới sự hộ tống của một dàn vệ sĩ. “Tổng giám đốc Lục kìa, tổng giám đốc Lục đích thân qua đây rồi”
Một giây sau, tất cả phóng viên đều như ruồi nhặng bu về phía cửa. Lục Gia Bách nhướng mày, mặt không biểu cảm nhìn dàn micro trước mặt mình. Bọn họ còn chưa kịp gây khó dễ, anh đã mở lời trước tiên: “Con trẻ vô tư, Lục Gia Bách tôi không biết dạy con, khiến con trai ăn nói linh tinh, hai đứa trẻ cùng lắm chỉ chơi đùa nhất thời mà thôi, gọi nhau là anh em chẳng qua cũng chỉ là trò đùa của bọn trẻ. Chỉ dựa vào điểm ấy thì không thể nào chắc chắn rằng đứa bé kia là con của tôi được”
Nói đến đây, anh hơi ngưng lại, trầm mặc một lúc, rồi lại bổ sung thêm: “Để giải thích sự nghi ngờ của mọi người, ba ngày sau, tôi sẽ thành thật đăng tải giám định cha con do chuyên gia của bệnh viện chúng tôi xét nghiệm. Đến lúc ấy, trắng đen sẽ rõ ràng. Thôi, tôi còn cuộc họp gấp, xin phép đi trước một bước. Buổi họp báo đến đây là kết thúc. Chào mọi người”.
Dứt lời, anh liền quay người đi về phía cửa.
Hội trường lập tức như ong vỡ tổ, một đám phóng viên muốn đuổi theo, nhưng lại bị mười mấy tên vệ sĩ chặn lại.
“Tổng giám đốc Lục, liệu anh có thay đổi giám định cha con không?”
“Tổng giám đốc Lục, rốt ruột anh có ẩn tình gì khiến anh không thừa nhận con trai mình?”
“Tổng giám đốc Lục..”
Lục Gia Bách giường gương mặt lạnh lùng rời khỏi trung tâm hội nghị, nghiến răng rít ra một câu: “Tới chung cư Thịnh Cảnh”
Trợ lý Đoàn Ninh vội vàng khuyên nhủ: “Tổng giám đốc Lục, bây giờ đang là lúc dầu sôi lửa bỏng, phía sau anh còn một đống chiếc đuôi theo dõi, hay là từ từ đã ạ”.
Lục Gia Bách dừng bước, quét ánh mắt sắc bén về phía trợ lý, trầm giọng hỏi: “Chuyện tôi bảo cậu điều tra đã có kết quả chưa?”
Đoàn Ninh lùi lại hai bước, gật đầu nói: “Bảy năm trước, cô cả nhà họ Dương sinh tại một bệnh viện tư, bây giờ bệnh viện ấy đã phá sản rồi. Theo như tôi tìm hiểu, đúng thật là cô cả nhà họ Dương đã sinh một cái thai chết”
Dứt lời, như nghĩ ra điều gì đó, anh ta đột nhiên cao giọng hơn hẳn: “A phải rồi, cô cả nhà họ Dương và có hai nhà họ Dương đều sinh cùng một ngày, nhưng cô hai thì mang long thai, không hề bị nhà họ Dương đuổi ra khỏi nhà. Vậy nên cô ta sinh con trong biệt thự nhà họ Dương”
Lục Gia Bách nheo mắt. Một cái thai chết, còn một cái thì lại trở thành cậu chủ nhỏ của Lục Thị.
Bảy năm trôi qua, bên cạnh cô cả nhà họ Dương lại có một đứa con trai bằng tuổi Lục Minh.
Hiển nhiên, đứa bé năm đó cô sinh chưa hề chết. Nhưng kết quả điều tra tại sao lại là đã chết trong bụng? “Điều tra chuyện tám năm trước Giang Hồng bán thân cho ai chưa?
Chương 10: Thức ăn có độc!
Đoàn Ninh chớp chớp mắt, như thể phát hiện ra một tổng giám đốc Lục mới vậy, hai mắt long lanh.
Tổng giám đốc Lục hình như để tâm quá mức tới cô cả nhà họ Dương thì phải, tự dưng lại đi nghe ngóng chuyện riêng của người ra, có mùi gian tình ở đây.
Gian – tình – đấy!
“Đó là tổng giám đốc Lý của tập đoàn Hải Thụy. Năm đó ông ta phải lòng cô cả nhà họ Dương, tốn 150 tỷ để mua đêm đầu tiên của cô ấy”
Mắt Lục Gia Bách tối hẳn lại, cũng không biết câu nào kích động anh, bầu không khí xung quanh trầm xuống, áp bức tất cả mọi người.
“Làm giám định cha con cho bọn họ, ba ngày sau tôi muốn biết đáp án”.
“Sao, chưa nghe rõ à? Cần tôi nhắc lại lần nữa sao?”
“Không ạ không ạ” Đoàn Ninh vuốt mũi, tính cách của bạo chúa Lục Gia Bách lên xuống thất thường, anh ta hơi hoảng tí thôi.
“Tại sao anh không dùng luôn máu của mình để làm giám định cha con với cậu bé kia? Đi vòng qua tổng giám đốc Lý làm gì vậy ạ?”
Ánh mắt Lục Gia Bách nhìn anh ta rất lạnh, cực kỳ lạnh, như thể toát ra hàn khí: “Biết rõ đó không phải con trai cậu, mà cậu vẫn giương mắt đi giám định cha con với nó, chuyện hạ thấp IQ như thế này, nếu đổi lại là cậu, cậu có làm không?” Ắc… Anh ta rất muốn hỏi thử một cậu: “Tại sao anh lại chắc chắn đó không phải con của mình thể”, nhưng nghĩ lại, anh ta thấy hỏi vậy còn ngu hơn.
Trong lòng những người hiểu Lục diêm vương như bọn họ đều sáng như gương rằng, ngoài đêm tám năm trước không thể không ngủ với cô hai nhà họ Dương ra, mất năm nay, anh chưa từng chạm vào người phụ nữ nào khác, chứ đừng nói tới chuyện có con trai thất lạc ngoài kia!
“Được, tôi biết phải làm thế nào rồi ạ, nếu báo cáo nói thằng bé là con trai của tổng giám đốc Lý, chúng ta phải là thế nào ạ..”
“Công bố đúng sự thật.” Lục Gia Bách lạnh lùng thố tra năm chữ, rồi lại tiếp tục rảo bước vào bãi đỗ xe.
“Nếu đó không phải con trai của tổng giám đốc Lý thì sao ạ?”
“Vậy thì đổi kết quả thành con trai của ông ta, sau đó công bố kết quả với truyền thông, hiểu chưa?”.
“..” Đúng là lão hồ ly, không tốn chút sức nào cũng gột sạch tin đồn trên người mình.
Mấy năm nay, người có thể khiến anh chịu thiệt e là chỉ có hacker Quỷ Sát tám năm trước hack hệ thống, cướp đi 10 nghìn tỷ trong tài khoản của anh thôi. Truy đuổi người ta khắp thế giới nửa năm, kết quả, ngay cả góc áo của đối phương cũng không túm được, chỉ nghĩ thôi cũng thấy tức rồi.
Trên thế giới này, thì ra đúng là vẫn có người có thể trị được bạo chúa Lục.
Quảng trường Thế Kỷ, quán cafe tầng 2, hai người phụ nữ trẻ ngồi sát cửa sổ.
Một trong số họ là Dương Tâm, cô đang thảnh thơi khuấy cafe thơm nồng trong ly, ánh mắt lơ đãng, biểu cảm nhàn hạ.
Đối diện cô là một người phụ nữ xinh đẹp ăn vận thời thượng, mái tóc ngắn màu đỏ rượu, cộng với bộ đồ công sở chỉn chu, trông vừa thông minh vừa trải đời.
Cô ấy tên là Trần Uyên, bạn thân của Dương Tâm, hai người đồng cam cộng khổ, tình chị em thắm thiết vô cùng.
“Mấy năm rồi không về nước, thay đổi nhiều thật đấy, Hải Thành phồn hoa hơn tám năm trước nhiều thật”
Trần Uyên đang cầm điện thoại, nghe vậy liền liếc nhìn cô, nhướng mày nói: “Tất nhiên, mày cũng không thèm nhìn xem chỗ này là địa bàn của ai? Dương Tâm cười nhạt. Địa bàn của nhà họ Lục sao?
Cũng đúng, một người đàn ông sở hữu khối tài sản mấy trăm nghìn tỷ bất kể ở quốc gia nào, ở thành phố nào, đều có thể lay chuyển cả nền kinh tế bằng sản nghiệp dưới trướng mình.
Sở dĩ Hải Thành là đặc khu kinh tế, đô thị quốc tế hóa, tát cả đều là nhờ cây tiên Lục Gia Bách.
Nơi có anh đều tăng trưởng đột biến GDP 300% mỗi năm. “Má ơi, sao mày lại vứt cậu chủ nhỏ nhà họ Lục vào khu chung cư vậy?” Tiếng hét của Trần Uyên làm ngắt quãng dòng suy nghĩ của Dương Tâm. Cô vô thức nhìn chiếc điện thoại đặt trên bàn. Thoáng cái, sắc mặt cô đã trầm xuống.
Dương Tùy Ý.. .
Trần Uyên lướt Facebook, rồi lại bắt đầu gào thét: “Má ơi, tối qua tạo say rượu, ngủ một mạch đến sáng hôm nay, không ngờ lại để lỡ mất nhiều drama thế này, đứa con riêng trên mạng là Dương Tùy Ý đúng không? Photoshop rồi nhưng vẫn có thể nhìn ra đường nét gương mặt của nó. Tên nhóc này định làm gì thế, định tìm bố dượng cho nó à? Đùa chứ, cũng có mắt nhìn thấy, chưa gì đã nhắm trúng Lục diêm vương rồi”.
Dương Tâm khẽ giật khóe miệng, cạn lời. Trò mèo này xử lý tốt thì tốt thật, không xử tốt thì sẽ liên đới tới cô, khiến cô cũng xuống mồ theo.
“Anh Lục nắm trong tay hàng trăm nghìn tỷ đấy, với tính hám của của thằng bé, bám lấy người ta chẳng phải cũng là điều bình thường sao?”
Trần Uyên nháy mắt với cô, cười nham hiểm: “Khai nhanh, có phải mày để ý tới người ta, nên muốn nhờ con trai để tiếp cận anh ấy không vậy?”
Dương Tâm lườm cô, giải thích: “Hôm tao về nước lụm được đứa bé ở sân bay, phát hiện nó sốt cao nên dẫn đi bệnh viện. Sau đó mới biết nó là cậu chủ nhỏ nhà họ Lục..”. Nói đến đây, cô bỗng ngừng lại, không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt thoáng chốc lạnh hẳn, trầm mặc một lúc, cô lại nói tiếp: “Con trai của Dương Nhã, tạo né còn không kịp, sao có thể dẫn nó về chung cư ở chứ? Là do thằng bé cứ quấn lấy tạo không chịu tha, để ở cạnh tao, nó tuyệt thực hai ngày hai đêm đấy. Lục Gia Bách không dạy được con, mấy ngày trước mang nó tới chỗ tạo ở luôn. Trời đất chứng giám, tạo thật sự không có suy nghĩ quá đáng nào hết. Đó là người đàn ông và con trai cảu Dương Nhà đấy, chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy nổi da gà khắp người. Sao tạo có thể có thiện cảm với bố con nhà nó được chứ?”.
Trần Uyên nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm: “Đùa cũng chỉ là đùa thôi. Tâm Tâm, thân là bạn mày, tạo thật sự không muốn mày ở quá gần Lục Gia Bách. Người đàn ông một tay che trời như anh ta ấy mà, chỉ số nguy hiểm quá cao, không thích hợp để bàn chuyện hôn nhân đại sự”.
Dương Tâm bật cười, thở dài nói: “Mày nghĩ nhiều quá rồi đấy, lại còn càng nghĩ càng xa rời thực tế nữa chứ. Tao là người đàn bà đã từng sinh con, sao có thể lọt vào mắt xanh của Lục Gia Bách được? Mày nâng giá tạo cao quá đấy. Tất nhiên, điều quan trọng hơn là đó là người đàn ông đã từng ngủ với Dương Nhã, buồn nôn chết đi được” .
Trần Uyên phì cười, trêu cô: “Đều có số đào hoa, nhưng sao chị em nhà mày khác xa nhau thế? Người ta thì ngủ với người đàn ông độc thân kim cương, còn mày đến giờ vẫn chưa biết là đêm đó ngủ với ai”
Thấy sắc mặt của Dương Tâm lập tức xây xẩm, cô vội vàng sửa lại câu nói vừa nãy: “Thôi được rồi, không nói chuyện bọn đàn ông chó má kia nữa, chán chết đi được. Nói chuyện khác đi. Lúc nãy nhắc tới Dương Nhã, trong lòng mày vẫn bực dọc, cô ta nợ mày mạng của bà ngoại và của đứa bé chết yểu, mày không định đòi lại sao?”
Dương Tâm cười lạnh, sắc mặt lộ rõ vẻ khinh thường: “Không cần tạo phải đích thân ra tay, Tùy Ý sẽ không tha cho cô ta đâu. Cứ để xem, tháng ngày tốt đẹp của ả đàn bà kia chỉ còn đếm trên đầu ngón tay thôi. Sau này, nếu cô ta không giả chết, có lẽ tao sẽ vẫn để lại cho cô ta một cái mạng chó. Nhưng nếu cô ta dám có âm mưu đen tối, tôi chắc chắn sẽ khiến cô ta thân bại danh liệt, cả đời này không trở mình được.”
Lời vừa dứt, điện thoại của cô liền đổ chuông. Lấy ra xem, màn hình hiển thị… “Dương Tùy Ý”.
Cô vô thức ấn nút nghe.
Nhưng sau khi kết nối cuộc gọi thành công, giọng bên đầu dây bên kia không phải của con trai cô, mà là…
“Hai đứa bé bị ngộ độc thức ăn rồi, phòng khám tư nhà họ Lục, nửa tiếng nữa cô đến đây ngay “Đoàng” một tiếng… Trong đầu như có thứ gì đó nổ tung.