Bàn Long Audio Podcast
Tập 14 [ Chương 66 đến 70 ]
❮ sautiếp ❯Chương 66: Bối Bối đích thực lực (hạ)
Lâm Lôi từ nhỏ tới lớn, nguyên nhân chính khiến hắn có hứng thú đối với ma thú chính là khi còn nhỏ đã từng được thấy ‘Tấn Mãnh Long’ một lần, lần đó ‘Tấn Mãnh Long’ hiện hiện thực lực vô cùng khủng bố tại Ô Sơn trấn. ‘Tấn Mãnh Long’ quả là một thực thể vô địch, liên tiếp các gian nhà thi nhau bị phá huỷ, thực lực quá đỗi kinh khủng …
Điều đó làm Lâm Lôi trong lòng rung động mãi không thôi.
Năm tám tuổi, Lâm Lôi mới chỉ là một đứa nhỏ, hiện tại hắn đã mười lăm tuổi, đã trở thành ngũ cấp song hệ ma pháp sư.
“Lão đại, lão đại, nó là của ta đó!” Tiếng Ảnh thử Bối Bối hưng phấn vang lên trong đầu Lâm Lôi.
Lâm Lôi hướng về phía mặt hồ nhìn lại, chỉ thấy lúc này lông mao toàn thân của Ảnh thử Bối Bối xù lên như các mũi châm thép, cả cơ thể “Xùy, xùy …” từng tiếng bộc phát, toàn thân trương phồng lên. Móng vuốt, đầu cũng bắt đầu biến lớn, thân hình vốn chỉ dài có khoảng hơn hai mươi phân của tiểu Ảnh thử Bối Bối bỗng chốc thể tích đã biến ra dài gần nửa thước, đây là lần đầu tiên Lâm Lôi thấy Ảnh thử Bối Bối biến hoá đến cực hạn lớn nhất.
Cho dù là như thế, Ảnh thử nửa thước khi đứng trước thân hình khổng lồ của ‘Tấn Mãnh Long’ thì cũng chỉ xem như là một điểm nhỏ mà thôi.
Hai mắt ‘Tấn Mãnh Long’ giống như hai ngọn đèn lồng màu đỏ, u lãnh nhìn tập trung vào người của tiểu Ảnh thử Bối Bối, phẫn nộ gầm lên một tiếng, tiếng gầm vang vọng trong sơn lâm. Mà Ảnh thử Bối Bối cũng tương tự ngẩng đầu rít lên một âm thanh chói tai.
Tiếng gầm, tiếng rít đinh tai nhức óc cứ liên tiếp nối nhau vang lên.
Lâm Lôi đứng ở trên chạc cây đại thụ quan sát tràng cảnh, đột nhiên hiểu ra rằng, ‘Tấn Mãnh Long’ cùng với Ảnh thử Bối Bối dường như là hai đối thủ ngang sức ngang tài đang đứng giằng co nhau lẫn nhau.
“Hống …” Một tiếng rống bất chợt vang lên.
Đột nhiên từ miệng ‘Tấn Mãnh Long’ hoả diễm phun ra ngập trời, chỉ trong chốc lát cả một khoảng không gian phía trước mấy chục thước hoàn toàn bị che phủ, nước trong mặt hồ tức thì “Ùng ục …” sôi lên. Lúc đó Bối Bối mặc dù bị hoả diễm bao trùm thiêu đốt, thế nhưng vẫn đứng yên bất động mặc cho lửa thiêu.
Đứng giữa hoả diễm, toàn thân Bối Bối không hề bị suy chuyển.
“Thân thể Bối Bối tuy không lớn nhưng lực phòng ngự thân thể thì cũng rất cao, hoả diễm uy lực cỡ ngũ, lục cấp ma pháp hoàn toàn không thể gây thương tổn gì cho nó được.” Lâm Lôi lặng lặng quan sát cảnh tượng. Tiến nhập Ma Thú sơn mạch đã lâu như vậy rồi mà Bối Bối vẫn chưa từng gặp được một đối thủ chính thức để có thể tận tình chém giết địch thủ được.
Bối Bối bị hoả diễm thiêu đốt không hề nhúc nhích nãy giờ bỗng đột nhiên cử động.
“U, u …”
Một tiếng rít kinh khủng vang lên, Bối Bối hoá thành một đạo hắc sắc tàn ảnh trực tiếp hướng về phía ‘Tấn Mãnh Long’ tấn công. Miệng vẫn không ngừng phun hoả diễm, đôi mắt quỷ dị của ‘Tấn Mãnh Long’ như hai hồng bảo thạch, hồng quang trở nên đại thịnh, đồng thời long vĩ giống như cây roi đồng thời xẹt qua trường không.
Động tác quất đuôi của ‘Tấn Mãnh Long’ tuy nhanh nhưng vẫn không bì được so với động tác của Ảnh thử Bối Bối.
“Vù!” Bối Bối thay đổi phương hướng một cách quỷ dị phi thường, vượt quá tốc độ của long vĩ trực tiếp hướng đến cổ ‘Tấn Mãnh Long’ cắn mạnh. ‘Tấn Mãnh Long’ lập tức quay đầu lại cực nhanh mở cái miệng đỏ lòm như máu nhằm Bối Bối cắn tới.
Lúc này tốc độ của Bối Bối rõ ràng còn nhanh hơn bình thường, ở trên cổ của ‘Tấn Mãnh Long’ cắn mạnh một nhát, chỉ nghe “Roạt, roạt …” , miếng lân giáp ở trên cổ ‘Tấn Mãnh Long’ bị cắn đứt, thậm chí còn bị Bối Bối nuốt thẳng vào bụng. Bối Bối có khả năng cắn cả đá, cả xương đầu cứng rắn nhất mà nhai rau ráu, cỡ như lân giáp này cũng không phải là ngoại lệ, bị nhai nuốt tuốt.
Nhưng lúc này long vĩ cũng đã quất tới, “Chát!” Long vĩ va đập cực nhanh, tiếng vang làm Lâm Lôi phải sởn cả gai ốc, nhưng lúc đó Bối Bối sớm đã tẩu thoát đi đâu mất.
“Da thịt phía dưới cổ ‘Tấn Mãnh Long’ này quả nhiên là dày, bị Bối Bối cắn một nhát như thế mà chỉ để lại một vết thương nhẹ.” Lâm Lôi bình tĩnh quan sát cuộc chiến tàn sát giữa hai ma thú chênh lệch về thể hình, “Long vĩ của ‘Tấn Mãnh Long’ biến ảo thực quỷ dị, cú đánh đi nhanh như thế mà cũng lập tức có thể thay đổi được phương hướng.”
Long vĩ của ‘Tấn Mãnh Long’, chẳng những tốc độ nhanh mà cả phương hướng cũng quỷ dị vô cùng.
“U, u …”
Bối Bối hoàn toàn biến thành một đạo hắc sắc tàn ảnh, từ đáy hồ phá nước chui lên, lại một lần nữa tránh thoát long vĩ, nhưng lần này vừa mới né qua, long vĩ chợt thay đổi phương hướng, long vĩ quỷ dị quay ngược lại hướng vừa đánh qua, hung hăng đập mạnh vào thân hình của Bối Bối.
Hắc sắc tàn ảnh bị va đập mạnh văng sâu vào trong rừng cây.
“Bối Bối!” Lâm Lôi trong lòng có phần khẩn trương.
Nhưng ‘Tấn Mãnh Long’ tựa như lâm trận gặp đại địch, chăm chú nhìn về phía rừng sâu. Bất ngờ Ảnh thử Bối Bối đột nhiên từ một khóm um tùm trên cây đại thụ cao đột ngột cực nhanh lao xuống, long vĩ của ‘Tấn Mãnh Long’ lập tức vung lên. Bối Bối đã ăn đòn một lần, lần này cũng dùng chính đuôi của mình xoay động để cũng có thể thay đổi phương hướng.
Ảnh thử tàn ảnh, long vĩ tàn ảnh.truyện tà tu audio
Hai đạo tàn ảnh thi nhau truy đuổi, khi thì Ảnh thử bị long vĩ đập trúng, khi thì Ảnh thử hung hăng cắn lên người ‘Tấn Mãnh Long’. Trận chiến kéo dài suốt từ bên hồ cho đến tận sâu trong rừng, những cây đại thụ trong rừng liên tiếp bị long vĩ đập gãy ầm ầm sụp đổ. Thế nhưng cuộc chiến của Ảnh thử và ‘Tấn Mãnh Long’ không vì thế mà bị ngưng trệ.
“Xem tình hình thì Bối Bối tựa hồ chiếm ưu thế hơn.”
Lâm Lôi khẩn trương nhìn cảnh tượng trước mắt, thân thể to lớn của ‘Tấn Mãnh Long’ lúc này bảy tám miếng lân giáp đã bị cắn đứt, lộ ra những vết thủng, máu tươi không ngừng chảy ra. Máu tươi trên bảy tám miệng vết thương trên người ‘Tấn mãnh long’ đổ xuống bao trùm hơn phân nửa thân hình khiến nó phẫn nộ rống lên không ngừng.
Mỗi khi long vĩ của ‘Tấn Mãnh Long’ vung lên, chỉ cần khẽ lướt qua là lại một cây đại thụ trực tiếp bị chặt gãy, thân cây đổ sập xuống. Chỉ trong phút chốc phạm vi vài trăm thước xung quanh trận chiến của hai ma thú, toàn bộ rừng cây đều bị huỷ diệt.
“Bối Bối bị long vĩ đập trúng như vậy, không biết có chịu nổi không đây?”
Trong lòng Lâm Lôi cũng cảm thấy thêm lo lắng, lực công kích của long vĩ quá mạnh, đá tảng bị nện lên cũng phải vỡ tan, đại thụ bị nện trúng cũng phải gãy lìa, lực công kích như vậy khiến Lâm Lôi nhìn kiểu gì trong lòng cũng cảm thấy kinh hoàng. Lâm Lôi tin rằng mình chỉ cần bị đập trúng một phát thôi thì cái mạng nhỏ này phỏng chừng cũng ô hô ai tai rồi.
“Vụt!” một lần nữa Bối Bối lại bị đánh bay, nhưng chỉ trong nháy mắt nó lại hoá thành hắc sắc tàn ảnh phẫn nộ rít lên mà phóng tới.
‘Tấn Mãnh Long’ lúc này toàn thân đầy máu tươi che kín cả lân giáp, trên thân khắp nơi là những miệng vết thương, trông rất thảm hại.
“Hống!”
‘Tấn Mãnh Long’ giận dữ rống lên một tiếng, thế nhưng nó lại quay đầu hướng về phía sâu trong sơn lâm mà chạy trốn. Chỉ trong chốc lát, bóng dáng to lớn của ‘Tấn Mãnh Long’ tựa như biến mất trong tầm mắt của Lâm Lôi. Bối Bối sau khi truy đuổi một đoạn cũng đã quay trở lại.
Lâm Lôi từ trên cây nhảy xuống đất, tiểu Ảnh thử Bối Bối cũng từ xa chạy lại, đồng thời thể tích cũng từ từ thu nhỏ trở về nguyên dạng ban đầu.
“Bối Bối, ngươi không sao chứ?” Lâm Lôi lập tức dùng linh hồn truyền âm dò hỏi.
Bối Bối nhảy lên vai Lâm Lôi, hai chân vững vàng đứng thẳng lên, ngẩng đầu kiêu ngạo, hai đôi mắt nhỏ him híp nhìn Lâm Lôi: “Lão đại, Bối Bối ta là ma thú loại gì chứ? Ta há sợ ‘Tấn Mãnh Long’ sao?” Vẻ đắc ý lộ ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Bối Bối.
Nó đột nhiên chép chép miệng, toàn thân giật giật nói: “Bất quá long vĩ của cái tên ‘Tấn Mãnh Long’ kia thực sự là khó chơi, đập lên người cũng đau lắm a.”
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Lôi cũng phải bật cười, long vĩ của ‘Tấn Mãnh Long’ kia đâu phải khó chơi mà phải nói là thực sự phi thường khó chơi, Bối Bối có thể tiếp nhận nhiều lần công kích như vậy mà không bị thương tích gì lớn, Lâm Lôi cũng đã cao hứng phi thường rồi.
“Lân giáp của ‘Tấn Mãnh Long’, da thịt cũng thực là dày thực, ta đã biến lớn tới cực hạn rồi thế nhưng cắn cũng không xuyên qua nổi da thịt nó.” Bối Bối cảm thán nói: “Nhưng bất quá, chỉ cần kiên trì mà đánh, Bối Bối ta có thể khiến hắn đổ máu liên tục mà chết, nhưng mà tên ‘Tấn Mãnh Long’ kia cũng thực giảo hoạt, thân thể luôn chuyển động, không cho Bối Bối ta cắn vào cùng một miệng vết thương cũ.”
Lâm Lôi trộm cười.
Lục cấp đấu thất cấp, đã là chênh lệch quá rồi, vô luận là lực công kích hay bất kể điều gì cũng đều là cao hơn. Trí tuệ của con ‘Tấn Mãnh Long’ đó sợ rằng so với loài người cũng không kém hơn bao nhiêu, làm thế nào mà nó lại để cho tiểu Ảnh thử cắn vào vết thương cũ được. Da thịt ‘Tấn Mãnh Long’ tuy dày nhưng cũng không thể để cho Bối Bối cắn vào vết thương cũ nhiều lần, sợ rằng ‘Tấn Mãnh Long’ kia cũng hiểu được điều đó, nếu tiếp tục chiến đấu thì không giữ được bao lâu nên mới nhanh chóng chạy trốn.
“Bối Bối, có muốn đấu với bát cấp ma thú nữa không?” Lâm Lôi truyền âm trêu chọc hỏi.
Ánh mắt ti hí của Bối Bối trợn trừng lên: “Lão đại, huynh không cần cười ta, gặp tên thất cấp ma thú vừa rồi ta đã mệt muốn chết, nghe nói thực lực của bát cấp ma thú còn mạnh gấp mười, tốc độ di chuyển của bát cấp ma thú có thể không bằng ta nhưng tốc độ công kích của bát cấp ma thú thì sợ là vượt qua cả ta á.”
Tốc độ di chuyển và tốc độ công kích, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Như ‘Tấn Mãnh Long’, nếu luận về tốc độ, e là rất chậm chạp, thế nhưng tốc độ huy động của long vĩ thì thực là kinh người. Chỉ một số ít ma thú loại lớn, đừng xem chúng di chuyển thong thả mà lầm, một khi đã chính thức công kích, trong một khắc tốc độ cũng sẽ nhanh như thiểm điện.
Dù sao, có thể được xưng là bát cấp ma thú, thất cấp ma thú tuyệt đối không thể so bì được.
“Cũng biết khiêm tốn ha.” Lâm Lôi cười cười xoa đầu Bối Bối: “À, quần áo của ta cũng đã khô rồi, chúng ta trước tiên leo lên cây nghỉ ngơi một lát, sau đó ăn một chút gì rồi hãy tiếp tục xuất phát.” Nói rồi Lâm Lôi đôi chân nhích động, toàn thân phiêu dật bay lên cao bảy tám thước, sau vài lần chạm nhảy cũng dễ dàng lên tới ba mươi thước, leo lên chạc cây đại thụ cũ mà nhàn nhã tựa vào cây nghỉ ngơi.
Chương 67: Hắc sắc đoản nhận (Thượng)
Bước sang ngày thứ năm mươi mốt sống trong Ma Thú sơn mạch.
“Bọn sát thủ này đều cho ta là kẻ dễ khi phụ sao?” Lâm Lôi nhìn một thi thể nữ hắc y sát thủ trước mặt, thực lực nữ sát thủ áo đen này cũng đã đạt tới khoảng ngũ cấp chiến sĩ, nhưng Lâm Lôi dựa vào ma pháp phụ trợ đã giết chết ả sát thủ này.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười nói: “Cho dù có nhìn ngươi nhiều lần, cũng chỉ có thể nhận ra ngươi là một gã thiếu niên, một tên không biết trời cao đất dày, một thiếu niên một mình mà dám hành tẩu trong Ma Thú sơn mạch, có ai lại chẳng nghĩ là không dễ dàng giết chết được ngươi chứ?”
Lâm Lôi trong lòng bất đắc dĩ.
Chính mình năm nay mới có mười lăm tuổi, mặc dù có thể coi là đã vượt qua tuổi trưởng thành, nhưng nét thơ ngây trên mặt thì vẫn còn tồn tại.
“Nữ sát thủ này đến chết rồi mà cũng để lại chút quà cho ta, vết thương nhỏ trên người thì không tính nhưng mà đáng tiếc bộ y phục này của ta đã bị huỷ mất, bây giờ ta chỉ còn một bộ y phục cuối cùng thôi.” Lâm Lôi nhìn bộ y phục bị xé rách tan tành trên người, chẳng biết là nên khóc hay nên cười nữa.
Dọc đường đi, hắn cũng đã lấy mấy bộ y phục của bọn sát thủ, nhưng sống trong Ma Thú sơn mạch, cái thứ bị hư hao nhiều nhất lại chính là quần áo.
“Lão đại, ma tinh hạch trong túi của nữ sát thủ này giá trị cũng được mấy ngàn kim tệ đó, một bộ y phục chả lẽ lại giá trị hơn cả mấy ngàn kim tệ hay sao?” Bối Bối lập tức phản bác.
Lâm Lôi nghe thế liền nhoẻn miệng cười.
Tiến nhập vào Ma Thú sơn mạch được hơn một tháng, số vết thương trên người ngày càng nhiều đồng nghĩa với ma tinh hạch trong túi cũng ngày càng đầy hơn.
“Thôi thì, trên thân không mặc gì cũng chả sao vậy, bộ quần áo duy nhất này dùng để mặc khi trở về, trong Ma Thú sơn mạch dù sao cũng chẳng có ai để ý thấy đâu mà sợ.” Lâm Lôi lập tức vứt bỏ cái áo rách nát, để nguyên dạng bán khoả thân, tay cầm hắc sắc đoản nhận tiếp tục tiến lên phía trước.
Hắc sắc đoản nhận này suốt mấy ngày nay cũng đã hỗ trợ Lâm Lôi được không ít.
Cứ đi được một đoạn, hắn lại tự nhiên vận ma pháp chú ngữ, trong chốc lát một làn gió nhẹ lấy Lâm Lôi làm vị trí trung tâm tản ra bốn phương tám hướng, đó chính là ‘Tham Tri Chi Phong’, trong vòng phạm vi ba trăm thước bất kể là ma thú hay người nào xuất hiện thì đều bị Lâm Lôi do thám biết được.
Bình thường Lâm Lôi cứ mỗi lần đi được một khoảng cách dài thì mới cẩn thận dùng một lần ‘Tham Tri Chi Phong’, nhưng hiện giờ chỉ cần đi được một chút là hắn đã thi triển ra ngay.
“Ý, có một nhóm người. Nhóm người này ẩn trốn ở trên cây làm gì nhỉ?” Lâm Lôi trong lòng nghi hoặc.
Lúc này phía nam cách Lâm Lôi khoảng hơn một trăm thước có một gốc cây đại thụ cực lớn, phải đến tám người ôm không xuể, không biết là đã tồn tại được bao nhiêu năm rồi, có khoảng mười mấy người đang ẩn ở trên đó. Lâm Lôi trong lòng hiếu kỳ, không tự chủ được mà lặng lẽ tiến đến gần.
Cực kỳ chậm rãi, cẩn thận tiến đến gần, Lâm Lôi lẩn vào trong một bụi gai tùng giữa một rừng cỏ dày mọc rậm rạp, lúc đó mới thấy rõ được mười mấy người ở ngoài ba mươi thước đang ở trên cây cổ thụ.
Mười mấy người, mỗi người đều mặc một bộ hắc sắc y phục, bên hông đều đeo một thanh hắc sắc đoản nhận.
“Hắc sắc đoản nhận?” Lâm Lôi ánh mắt ngừng lại trên một thanh hắc sắc đoản nhận.
Vô luận là từ hình dạng cho đến màu sắc, đều giống với thanh hắc sắc đoản nhận mà hắn đang giữ trong tay như đúc. Đồng thời mười mấy người đang ẩn trên cây cổ thụ đều khiến Lâm Lôi cảm nhận được một khí thế âm trầm, giống y như tên sát thủ đáng sợ đầu tiên mà Lâm Lôi đã từng gặp.
“Đều là hắc sắc y phục, đều là hắc sắc đoản nhận, còn có …” Lâm Lôi cũng phát hiện ra trên lưng mười mấy người thoáng có chút cộm lên.
Hắn không kìm được tâm tình chợt nhớ lại, lúc trước trong người của tên sát thủ có một cái túi được cột chặt bên hông, chắc chắn trong lớp y phục kia có một cái túi. Khi đó Bối Bối phải xé rách lớp lưng quần của tên sát thủ mới phát hiện ra được cái túi.
“Bọn chúng là cùng một tổ chức.” Cho dù là một kẻ ngu đến mấy thì cũng phải thấy được điều này.
Tim Lâm Lôi không khỏi đập nhanh lên một chút, mà lúc này trên cây cổ thụ, mười mấy hắc y nhân đang khe khẽ đàm thoại
“Số 18 cùng với số 7 sao chưa thấy đến?” Một tên hắc y trong đó bất mãn nói.
“Không chừng chết rồi cũng nên.” Một gã hắc y khác lạnh lùng.
“Án theo thời gian, cứ đợi đến đêm đã, nếu đêm nay mà bọn họ còn chưa tới, mặc kệ là bọn họ còn sống hay đã chết thì đều coi như là chưa vượt qua thử thách.” Một gã hắc y trong đó lạnh lùng nói, những tên hắc y khác nghe tên hắc y đó nói vậy bỗng đều trở nên trầm mặc.
Lâm Lôi đang ẩn trốn ở trong bụi cỏ cũng cảm nhận được, theo như cách nói chuyện của tên hắc y vừa rồi thì có lẽ y chính là thủ lĩnh của toàn đội, Lâm Lôi trong lòng thất kinh: “Lúc trước tên sát thủ muốn giết ta tu luyện Hắc Ám đấu khí chúc tính đã đạt tới lục cấp chiến sĩ, tên thủ lĩnh toàn đội kia e rằng còn mạnh hơn”
Lâm Lôi lúc này lập tức muốn thối lui, nhưng hắn vừa mới lùi lại được vài bước, tên hắc y nhân vừa nói chuyện lúc nãy đột nhiên nhướng mày, ánh mắt chợt hướng về phía chỗ đứng của Lâm Lôi.
“Chíu!”
Đồng thời một đạo hắc sắc lưu quang cực nhanh bắn về vị trí của Lâm Lôi, Lâm Lôi bị doạ đến phát hoảng, trong lòng minh bạch “Bại lộ rồi!”, lúc này ma pháp phụ trợ ‘Cực Tốc’ lập tức được sử dụng, hắn tức thì sử dụng tốc độ nhanh nhất hướng về sâu bên trong Ma Thú sâm lâm mà phóng đi.
Lâm Lôi vốn cũng biết rằng, Ma Thú sâm lâm càng vào sâu thì càng nguy hiểm, đối phương có thể thấy mình chạy trốn vào sâu trong Ma Thú sâm lâm thì có chút kiêng kị mà không đuổi giết. Hắn cũng đã tính toán kỹ, chạy vào sâu trong bên trong chừng một lúc rồi lập tức đổi qua hướng khác mà chạy trốn.
Hắc y nhân đã nhìn thấy túi đeo trên lưng của Lâm Lôi cùng với thanh hắc sắc đoản nhận trên tay hắn, sắc mặt thoáng biến đổi.
“Số hai, đi giải quyết hắn.” Hắc y thủ lĩnh ra lệnh.
Số càng nhỏ, thực lực càng mạnh, từ phản ứng tránh né của Lâm Lôi vừa rồi, hắc y thủ lĩnh đã phán đoán được thực lực của Lâm Lôi.
“Vâng, thưa đại nhân.” Một gã hắc y trong đó lập tức từ trên cành đại thụ nhảy xuống, tốc độ thực kinh người hướng theo sau Lâm Lôi mà truy đuổi. Bất quá Lâm Lôi vốn đã cách bọn họ một khoảng, hơn nữa lại chạy trốn trước. Khoảng cách ban đầu giữa hai người đã là hơn tám mươi thước.
Nhưng hắc y nhân này tốc độ thực sự là cực nhanh, tựa hồ so với tên sát thủ đuổi giết Lâm Lôi lần đầu tiên còn nhanh hơn một chút.
“Tốc độ thực kinh người.” Lâm Lôi linh hoạt xuyên qua giữa sơn lâm, khi thì trèo lên, khi thì phóng tới.
Thế nhưng hắc y nhân phía sau vẫn lạnh lung truy đuổi, hoảng cách giữa hai người nhanh chóng giảm xuống, sáu mươi thước, năm mươi thước, bốn mươi thước, ba mươi thước … Lâm Lôi càng chạy trốn, sát thủ truy đuổi phía sau càng truy đến gần.
Mười thước, chín thước, tám thước, bảy thước!
Lâm Lôi dường như có chút hoảng sợ không còn đất trốn, cứ nhắm phía sâu trong Ma Thú sơn mạch phía trước mà phóng đi.
“Phong hệ phụ trợ ma pháp?” Hắc y nhân nhận ra Lâm Lôi đã thi triển Phong hệ phụ trợ ma pháp, “Thi triển phong hệ phụ trợ ma pháp mà tốc độ vẫn còn chậm như thế, chắc là tứ cấp chiến sĩ. Cùng lắm là đạt tới mức cao nhất của tứ cấp chiến sĩ mà thôi.” Với khả năng giết chết Lâm Lôi, hắc y nhân trong lòng mười phần tin tưởng, khoảng cách giữa hai người không ngừng gần lại.
Lâm Lôi ngoài mặt thì tỏ vẻ kinh hoảng, nhưng trong nội tâm lại rất là trầm ổn.
“Cũng đã chạy được nhiều dặm đường rồi, mười mấy tên sát thủ phía xa căn bản không thể chú ý được ở khoảng cách xa như vậy.” Vẫn kinh hoảng chạy trốn nhưng trong ánh mắt Lâm Lôi lại hiện lên một tia lãnh lệ, đồng thời Ảnh thử Bối Bối vốn cũng tỏ vẻ sợ hãi trên vai Lâm Lôi đột nhiên nhích động …
“Hây!”
Hình ảnh của hắc sắc Ảnh thử sâu trong mắt hắc y nhân bỗng chợt to dần, cơ hồ chỉ trong chớp mắt đã phóng tới trước mặt y, hắc y nhân chỉ kịp thấy một hàm răng sắc bén của hắc sắc Ảnh thử.
Chương 68: Hắc sắc đoản nhận (hạ)
Khi chỉ còn cách Lâm Lôi khoảng chừng bốn năm thước, hắc y nhân cho đến tận lúc đó vẫn không xem hắc sắc Ảnh thử ra gì, nhưng lúc này trong thâm tâm vốn dĩ lạnh lùng của y đã có chút hoảng sợ: “Đây là thứ tốc độ gì?” Hắc sắc đoản nhận của y cực nhanh chém ra.
Rõ ràng là hắc y nhân này so với hắc y sát thủ đầu tiên muốn giết Lâm Lôi còn mạnh hơn rất nhiều, ít nhất là khi đối mặt với hắc sắc Ảnh thử còn kịp huy vũ đoản nhận.
“Vụt!” Móng vuốt sắc bén của Bối Bối đột nhiên vung lên.
“Keng!”
Móng vuốt của Bối Bối cùng hắc sắc đoản nhận va chạm mãnh liệt, hắc sắc đoản nhận đột nhiên bị đánh văng, ngay lập tức móng vuốt của Bối Bối hung hăng hướng về phía đầu của hắc y nhân mãnh liệt trảo tới, đầu hắc y nhân bị một trảo trực tiếp nát vụn, chết ngay tại chỗ.
“Lục cấp đấu thất cấp, chênh lệnh quá lớn.” Lâm Lôi nhìn thấy cảnh này trong lòng cũng thầm cảm thán.
Hơn nữa, Bối Bối đã từng đánh cho thất cấp ma thú ‘Tấn Mãnh Long’ phải điên cuồng chạy trốn. Với hàm răng cùng móng vuốt sắc bén của Bối Bối thì việc giết chết một gã lục cấp chiến sĩ căn bản là đơn giản giống như cơm bữa vậy.
“Soạt~” Lâm Lôi nhanh chóng chạy tới xé rách lưng áo của hắc y nhân, trực tiếp cầm lấy cái túi màu đen của hắn, không cần để ý nhiều trực tiếp quay đầu về hướng bắc mà chạy trốn, Lâm Lôi chân đạp gió, toàn thân linh hoạt phiêu dật, cơ hồ trong rừng không thể tìm thấy dấu vết chạy trốn của hắn.
Chỉ một thoáng sau, một đám hắc y nhân rốt cuộc cũng đã đuổi tới, nhìn vết thương trên đầu của thi thể ‘Số Hai’, tên hắc y thủ lĩnh cau mày.
“Ma thú?” Trong đầu của hắc y nhân chợt hiện lên không ít hình ảnh ma thú, “Chắc là lục cấp thanh sắc Ảnh thử, hoặc là thất cấp tử sắc Ảnh thử? Hay là thất cấp kim sắc Phệ thạch thử?” Căn cứ vào vết trảo nhỏ này, phỏng chừng cũng chỉ có thể là của loại ma thú họ chuột mà thôi.
Ở trong Ma Thú sơn mạch, có người từng nói điều đáng sợ nhất chính là gặp phải bát cấp, cửu cấp ma thú, có người thì lại cho rằng gặp phải một bầy lang ma thú. Lúc này trong lòng hắc y nhân, nếu gặp phải bầy Phệ thạnh thử hoặc là bầy Ảnh thử thì mới là cực kỳ kinh khủng.
Phệ thạch thử, lực phòng ngự cao, hàm răng, móng vuốt sắc bén.
Ảnh thử, tốc độ nhanh, hàm răng, móng vuốt vô cùng sắc bén.
Ngàn vạn Ảnh thử hoặc Phệ thạch thử cùng lao ra, đừng nói là mười mấy sát thủ bọn họ, e rằng cả một đội quân cũng đều có thể bị cắn nuốt sạch sẽ.
“Chúng ta về thôi!” Không chút do dự, hắc y thủ lĩnh hạ lệnh.
Núi non trùng điệp, quái thạch nhấp nhô, Lâm Lôi lúc này đã trốn vào trong một hang núi. Chạy một hơi hơn trăm dặm, hắn tin rằng dù cho đối phương có muốn đuổi cũng không thể bắt kịp được mình.
“Lão đại mau nhìn xem trong túi vừa rồi có cái gì?” Bối Bối sốt sắng thúc giục.
Trong lòng Lâm Lôi lúc này cũng có chút mong chờ, thường thì sát thủ càng lợi hại, ma tinh hạch trong túi càng nhìều, lúc trước tên sát thủ thứ nhất để lại cho mình tới gần mười vạn năm nghìn kim tệ ma tinh hạch cùng ma tinh thạch, không biết tên sát thủ tên gọi ‘Số Hai’ này sẽ mang đến cho mình được bao nhiêu.
Túi đã được mở ra.
“Có hai bộ y phục để thay rồi.” Lâm Lôi nhìn thoáng thấy y phục để trong túi, rồi sau đó lấy ra từ ngăn giữa một cái túi căng phồng được cột chặt, tên Số hai này so với tên sát thủ đầu tiên đã ở trong Ma Thú sơn mạch cũng được hơn một tháng, thực lực cũng mạnh hơn, cho nên …
Lâm Lôi nhìn vào số ma tinh hạch trong túi, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
“Nhiều như vậy, hơn nữa phần lớn là ngũ cấp ma tinh hạch, còn có không ít lục cấp ma tinh hạch.” Do thường xuyên nhìn thấy ma tinh hạch nên chỉ cần nhìn qua màu sắc của chúng là Lâm Lôi đã có thể xác định được đại khái cấp bậc của ma tinh hạch. Ngay sau đó hắn bắt đầu cẩn thận tính toán.
“Chín viên lục cấp ma tinh hạch, năm mươi sáu viên ngũ cấp ma tinh hạch, mười hai khối tứ cấp ma tinh hạch, còn có bảy viên ma tinh thạch. Tính sơ sơ không quá hai vạn kim tệ. Cộng với năm vạn có từ trước tổng cộng cũng khoảng chừng bảy vạn kim tệ.” Lâm Lôi tính toán thu hoạch của chính mình, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Bảy vạn kim tệ!
Đặt chỗ tài phú này trước mặt phụ thân, phỏng chừng phụ thân sẽ bị sốc cho xem.
Đạp nhập Ma Thú sơn mạch trong năm mươi mốt ngày, chỉ tính riêng hai tên sát thủ của cùng một tổ chức đã đem lại cho mình ba vạn năm nghìn kim tệ, hơn nữa còn của vài tên sát thủ khác hơn một tháng nay tính ra cũng có được hơn ba vạn kim tệ, hơn nữa cả tháng nay tự hắn cũng giết ma thú kiếm được hơn năm nghìn kim tệ.
Lúc này Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng từ Bàn Long chi giới hiện ra, chỉ cười nhìn bộ dạng của Lâm Lôi.
“Ta cuối cùng cũng cảm nhận đuợc vì cái gì mà ở trong Ma Thú sơn mạch không ít người thích ám sát kẻ khác, chính bản thân mình cay đắng khổ cực suốt hơn một tháng cũng chỉ được năm nghìn kim tệ, giết chết người khác có thể lấy được toàn bộ thu hoạch của người ta suốt một, hai tháng dài.” Lâm Lôi đổ gộp chung hai túi ma tinh hạch vào làm một, túi còn lại ném bỏ vào giữa đám cỏ dại.
“Bảy vạn kim tệ này, chỉ có năm nghìn kim tệ là ta tự mình giết ma thú lấy được, còn lại, đều là từ trong tay của sát thủ mà thu được.” Lâm Lôi lắc đầu cảm thán.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc vuốt chòm râu bạc cười nói: “Xem ra nhờ tuổi tác của ngươi, ngược lại đã giúp ngươi trở nên bận rộn, đổi lại nếu như ngươi là một người từng trải, phỏng chừng cũng không có nhiều sát thủ dám xuống tay với ngươi như vậy đâu”
“Ha, ha” Lâm Lôi không khỏi nở nụ cười.
“Đức Lâm gia gia, vừa rồi nghe nhóm sát thủ kia nói chuyện, hình như việc bọn chúng tiến nhập vào Ma Thú sơn mạch là một cuộc thi tuyển?” Lâm Lôi có chút nghi hoặc.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc lạnh nhạt cười: “Lâm Lôi, bất kỳ ai đã sống lâu năm ở Ngọc Lan đại lục thì đều có thể biết rằng mỗi thế lực đều có vũ lực của riêng mình, mà vũ lực chính là từ huấn luyện mà ra. Việc đưa người của mình đến Ma Thú sơn mạch để huấn luyện, thì cũng có một số ít tổ chức thường xuyên làm.”
Lâm Lôi gật đầu.
“Lâm Lôi, ở trên đại lục có rất nhiều thế lực mà ngươi không biết được, kỳ thực … ta cũng không biết, hơn năm nghìn năm trôi qua, một đại thế lực như Phổ Ngang đế quốc e là cũng bị suy thoái.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc tự chế giễu mà nói.
Lâm Lôi không hỏi lại nhiều, lùc này hắn cũng đã cảm thấy một cỗ áp lực, Ngọc Lan đại lục so với tưởng tượng của chính mình, bên trong còn phức tạp hơn nhiều.
Sửa sang lại cái túi đeo một chút, Lâm Lôi đeo túi lên lưng tựa như một bộ giáp tiếp tục tiến bước, toàn thân linh hoạt lao đi trong Ma Thú sơn mạch, khi thì nhảy qua sơn thạch, khi thì leo lên đại thụ, cứ một đường thẳng tiến cho đến khi Lâm Lôi bị một toà núi lớn chắn ngang …
Toà núi này kéo dài đến mấy trăm dặm, trên núi cây mọc cực kỳ rậm rạp. Lâm Lôi lúc này đứng ở bên trên vách núi, nếu như hắn muốn qua được vách núi bên kia thì cần phải phóng qua khoảng cách hơn trăm thước.
“Quả nhiên là một hạp cốc quỷ dị.”
Lâm Lôi phát hiện, hai bên vách đá của hạp cốc càng ra phía xa thì càng ngày khoảng cách càng thu hẹp, hắn liền dọc theo bờ vách đá mà chạy tới, càng chạy trên bờ vách đá thì khoảng cách tới vách đá đối diện cũng ngày một gần. Sau khi chạy được bốn năm dặm đường thì khoảng cách giữa hai bên vách đá chỉ còn chừng một thước, chỉ cần một bước là có thể đi qua.
“Bên đây là vậy, bên kia chẳng lẽ cũng như vậy?”
Lâm Lôi một chân đứng bên vách đá bên này, một chân giẫm lên vách đá bên kia. Hướng phía cuối hạp cốc mà nhìn tới, nhìn từ xa lại giống như hai vách đá hai bên kéo dài từ xa nối lại tại chỗ này.
“Quỷ dị, quỷ dị!”
Lâm Lôi cũng đã trải qua một quãng thời gian sống trong Ma Thú sơn mạch, nhưng mà quỷ dị như hai vách đá này thì chưa từng thấy qua. Hắn nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy trong hạp cốc mênh mông sương trắng, mơ mơ hồ hồ căn bản không thể thấy rõ bên trong có cái gì.
“Sâu không lường được”. Trong lòng Lâm Lôi có rất nhiều tò mò, nhưng đối với một hạp cốc dày đặc mê vụ thì trong đáy lòng cũng có phần kinh hãi.
Lần theo một bên vách đá, hướng dần xuống phía dưới quan sát, Lâm Lôi tựa hồ như muốn chính mắt mình tìm hiểu xem trong mê vụ hạp cốc rốt cuộc có cái gì, mê vụ hạp cốc này không những hai vách đá thoải ra hai bên mà còn là một nơi thực quỷ dị.
Mê vụ hạp cốc càng đi xuống, khoảng cách vách đá hai bên càng ngày càng xa dần.
Tỷ như phía trên hai bên vách đá chỉ cách xa nhau có vài trăm thước, nhưng phía dưới vách đá, khoảng cách lại có thể lên đến mấy nghìn thước, thậm chí còn có thể là hơn mười dặm.
“A, đó là …”
Lâm Lôi cả người phảng phất giống như bị lôi điện giáng trúng, toàn thân cẩn thận nhìn qua vách đá phía đối diện, thấp thoáng giữa vùng mê vụ như ẩn như hiện có một gốc tiểu thảo, gốc tiểu thảo này sinh trưởng trên vách đá toàn thân màu bích lục, hơn nữa thân cây như ẩn hiện có một vầng sáng lam sắc lưu chuyển.
“Lam, Lam tâm thảo, đúng là Lam tâm thảo!” Nhớ lại tại thư viện của Ân Tư Đặc Học viện, trong quyển sách về thực vật có miêu tả cặn kẽ kèm theo hình ảnh của nó. Ánh mắt Lâm Lôi ngày một sáng lên, loại tiểu thảo sinh trưởng trên vách đá kia có khả năng hoá giải tổn thương khi uống ‘Hoạt Long Huyết’, là một dược tài cực kỳ hiếm có và trân quý – Lam tâm thảo.
Chương 69: Mê vụ sơn cốc (Thượng)
Muốn tu luyện ‘Long Huyết Mật Điển’, thì cần phải dẫn động huyết mạch Long huyết chiến sĩ trong cơ thể, nhưng muốn dẫn động Long huyết chiến sĩ huyết mạch trong cơ thể thì chỉ có hai phương pháp, một là lượng Long huyết chiến sĩ huyết mạch trong cơ thể phải đạt tới giới hạn cần thiết, cách thứ hai là uống Hoạt huyết long (máu tươi của rồng) để dẫn động.
Nhưng uống Hoạt huyết long thì phi thường nguy hiểm.
Long huyết chỉ cần tưới lên cơ thể thì đã khiến cho người bị dính phải đau đớn muốn chết, chứ đừng nói tới chuyện là uống vào trong bụng. Nhưng vạn vật trong thế gian mỗi thứ đều có khắc tinh của nó, Lam tâm thảo chính là thực vật phối hợp tốt nhất với long huyết, nhưng Lam tâm thảo lại cực kỳ trân quý, Lâm Lôi cũng đã từng nghe qua cái giá của nó.
Một nhánh Lam tâm thảo giá trị vài vạn kim tệ, tuy vậy dẫu có tiền cũng chưa chắc đã mua được, mà Đức Lâm Kha Ốc Đặc đã từng nói: “Hoạt huyết long bá đạo vô bì, một nhánh Lam tâm thảo là không đủ, nếu như uống càng nhiều Hoạt huyết long thì cần càng nhiều nhánh Lam tâm thảo.
Một nhánh Lam tâm thảo đã quý giá như vậy, Lâm Lôi liệu có mua nổi không? Sợ rằng bản thân hơn một tháng qua kiếm được bảy vạn kim tệ, cũng chỉ có thể đủ mua một nhánh Lam tâm thảo mà thôi.
“Lam tâm thảo, Lam tâm thảo, ông trời thật là chiếu cố ta mà.” Trong lòng Lâm Lôi vô cùng sung sướng.
Lâm Lôi dụng lực dậm mạnh chân xuống, rồi đột nhiên vọt lên cao tới mấy chục mét rồi đáp xuống vách đá phía đối diện, sau đó bắt đầu niệm ma pháp chú ngữ, một lát sau cơ thể của Lâm Lôi dần dần được Phong hệ nguyên tố bao bọc lấy, đồng thời thân thể còn có khí lưu bao quanh.
Phong hệ ngũ cấp ma pháp – Phiêu phù thuật.
Lôi Lâm chỉ có thể làm cho cơ thể lơ lửng, nhưng không có cách nào để làm cho mình phi hành được, Phiêu phù thuật chỉ có thể làm cho cơ thể di chuyển lên xuống theo chiều thẳng đứng, sau đó hắn nhảy lên phía trước một bước, cả người lăng không đáp xuống phía trên khe núi, rồi từ từ bắt đầu hạ xuống, dần dần xâm nhập vào mê vụ hạp cốc. Bối Bối khoái trá đứng trên vai Lâm Lôi ngắm nhìn xung quanh, rồi cùng với Lâm Lôi xâm nhập vào mê vụ cốc, Bối Bối mặc dù thực lực tương đối mạnh nhưng lại không có cách nào để phi hành. Nó không phải là loại ma thú phi hành, nên muốn bản thân mình tự phi hành thì chỉ có thể sau khi đột phá thành Thánh vực ma thú mới có khả năng đó.
Trong Mê vụ hạp cốc mênh mông vô tận là sương trắng đang lững lờ trôi nổi, xâm nhập vào nơi này, Lâm Lôi đã phát hiện cự ly giữa hai bên vách núi càng ngày càng xa, đồng thời lúc này hắn cũng đã phi tới bên cạnh lam tâm thảo.
Lam tâm thảo, sáu lá màu bích lục, ẩn ước có ánh sáng màu lam lưu chuyển, Lam tâm thảo cầm vào tay thấy mát lạnh, trong lá cây có dịch thể màu bích lục, cho vào miệng cảm thấy sảng khoái …” Lâm Lôi vẫn còn nhớ mấy câu giới thiệu cơ bản nhất về Lam tâm thảo trong đồ thư quán của Học viện Ân Tư Đặc.
Thấy nhánh Lam tâm thảo này mọc trên một vách đá, đang dập dờn trong gió, Lâm Lôi hít sâu một hơi, sau đó cẩn thận nhổ lấy nhánh Lam tâm thảo này lên.
“Quả nhiên là mát lạnh.” Lâm Lôi nắm lấy nhánh Lam tâm thảo cảm giác nhánh Lam tâm thảo này giống như một khối băng, lập tức bỏ nhánh Lam tâm thảo này vào trong cái túi đeo sau lưng, sau đó cẩn thận quan sát bốn phương tám hướng xung quanh, “Không biết còn có nhánh lam tâm thảo nào nữa không nhỉ?”
Có thể mọc ra một nhánh Lam tâm thảo thì cũng có thể mọc ra nhánh Lam tâm thảo thứ hai chứ.
Dùng Phiêu phù thuật, cả người Lâm Lôi từ tự hạ xuống phía dưới, lúc này hắn cũng đã kiệt sức liền nhìn xuống phía dưới, sương trắng lững lờ trôi nổi, mọi thứ hiện ra một cách mơ hồ, Lâm Lôi cũng ẩn ước thấy vách núi này có những bụi cây đan xen chằng chịt với nhau.
“Lớn quá!”
Càng tuột sâu xuống phía dưới, Lâm Lôi phát hiện ra phạm vi của hạp cốc này thật bao la rộng lớn, bề mặt hai bên của hạp cốc cự ly cũng chỉ tối đa là mấy trăm mét, nhưng giờ Lâm Lôi dám khẳng định, cự ly hai bên vách núi ít nhất cũng xa hơn mấy nghìn mét rồi, bởi vì hắn trực tiếp từ một bên vách núi nhảy xuống. Chỉ cần dựa vào góc độ của vách núi, cũng như cự ly phi hành của bản thân, là có thể đoán ra được.
Hống!
Quác!
Thỉnh thoảng lại có những tiếng gầm gào trầm thấp từ phía dưới vọng lên, nhưng phương vị của những tiếng gầm gào đó không giống nhau, chỉ nghe âm thanh thôi thì cũng phải có ít nhất là hơn một trăm ma thú, Lâm Lôi trong lòng không khỏi chấn động: “Ma thú, phía dưới có rất nhiều ma thú!” Lâm Lôi chỉ từ âm thanh là đã có thể dễ dàng đoán ra được.
Hắn toàn thân bất giác dán vào vách núi, đồng thời còn dùng tay nắm lấy những đám dây leo, cẩn thận từ từ hạ xuống dưới.
“Lão đại, ta cảm thấy mặt đất phía dưới có nguy hiểm.” Bối Bối đột nhiên dùng linh hồn trao đổi với Lâm Lôi.
Lâm Lôi trong lòng cũng cảm thấy như vậy nhưng không nói ra miệng, càng hạ xuống gần mặt đất phía dưới thì âm thanh của ma thú càng gia tăng, những tiếng gào rú trầm thấp nhưng có lực, khẳng định là âm thanh của những ma thú cực lớn, mà ma thú cực lớn thì chả có con nào yếu cả. Ma thú có thực lực mạnh thì thể hình không nhất thiết phải lớn, nhưng kích thước cực lớn thì nhất định có thực lực mạnh.
“Lam tâm thảo!”
Đột nhiên Lâm Lôi thấy trên tảng đá phía xa trên mặt đất có mọc một nhánh Lam tâm thảo, xung quanh Lam tâm thảo là các nhánh thực vật màu lục bò sát trên mặt đất, nhưng Lâm Lôi vốn không phải là kẻ nhát gan, lúc này lại thấy nhánh Lam tâm thảo, Lâm Lôi hai tay liền bám lấy những nhánh cây đó, giữ cho bản thân lơ lửng trên không trung như lúc nãy.
Nhưng lúc này hắn căn bản là không để ý tới …
Trong phạm vi những nhánh thực vật bò sát trên mặt đất xung quanh Lam tâm thảo, có một nhánh cây dài hơn hai mươi mét, đó chính là một con mãng xà màu lục cực lớn, to khoảng hai người ôm, màu da của con mãng xà đó cũng trùng với màu của những nhánh thực vật bò sát trên mặt đất kia, trên thân thể nó là màu lục, ẩn ẩn hiện hiện trong làn mê vụ, Lâm Lôi căn bản không phát hiện ra con cự đại mãng xà này.
Cùng lúc với việc hạ xuống, Lâm Lôi ngày càng tiếp cận gần với nhánh Lam tâm thảo.
“Lão đại, cẩn thận, là ma thú mãng xà!” Bối Bối đột nhiên dùng linh hồn khẩn cấp truyền âm với Lâm Lôi.
“Mãng xà?” Lâm Lôi trong lòng chấn động.
Ma thú mãng xà phần lớn là rất mạnh, cho dù tối nhược nhất là Tam giác độc xà cũng đã là lục cấp ma thú, Lâm Lôi lập tức quan sát cẩn thận phía trước, lúc này cự ly của Lâm Lôi cách con mãng xà cực lớn màu lục đó chừng chưa tới một trăm mét, cẩn thận quan sát tức thì liền phát hiện ra con cự hình mãng xà đó.
“Oái!” Lâm Lôi há hốc miệng vì kinh ngạc.
Phải dài tới hai ba mươi mét, thân thể cực lớn giống như một cái chum đựng nước to khiến cho Lâm Lôi trong lòng chấn động: “Lục văn cự mãng, thất cấp ma thú ‘Lục Văn Cự Mãng’?” Trong đầu Lôi Lâm liền xuất hiện những thông tin liên quan tới con Lục văn cự mãng này.
Tới lúc này hắn cũng đã biết là vì sao mà cái hạp cốc này lại có nhiều sương trắng tới như vậy.
“Thủy vụ thuật chỉ là nhất cấp Thủy hệ ma pháp, Thủy hệ thất cấp ma thú Lục văn cự mãng phun ra thật đơn giản nhưng tại xung quanh đây lại hình thành vô tận bạch sắc thủy vụ, mà cả hạp cốc đều như vậy, với nồng độ bạch vụ như thế này, tuyệt đối không thể chỉ có một con Lục văn cự mãng.”
Lâm Lôi suy nghĩ một chút rồi dần đoán ra.
Đáy của hạp cốc rộng chừng 10 mét, tầm nhìn xa khoảng 10 mét, mà cả một hạp cốc lớn như vậy bị bao phủ bởi bạch vụ. Như vậy có thể tưởng tượng được có bao nhiêu con lục văn cự mãng rồi. Con cự mãng đang ẩn mình trong đám thực vật màu lục bò sát trên mặt đất đột nhiên cử động, cái đầu to lớn hướng về phía Lâm Lôi, trên cái đầu lớn có hai con mắt khiến cho trái tim của người ta phải ớn lạnh đang dán chặt vào Lâm Lôi.
“Oái!”
Một tiếng rít ‘Xùy, Xùy’ khủng khiếp từ trong miệng của con Lục văn cự mãng vang lên, đồng thời con Lục văn cự mãng quăng mình lao tới.
“Hống … Grào!” Cả đáy hạp cốc liên tục vang lên những tiếng gào rú của các chủng loại ma thú, đồng thời còn có âm thanh của những bước chạy trầm trọng lao tới, mục quang của Lâm Lôi liền quét qua xung quanh một lượt thì đã thấy hơn chục loài động vật cực lớn đang chạy tới rồi, nhưng hơn chục con này mới chỉ là một bộ phận rất nhỏ, một lượng lớn ma thú vẫn còn bị bạch sắc mê vụ bao trùm không thể nhìn thấy được.
“Chạy!”
Đối diện với sự công kích của Lục văn cự mãng, Lâm Lôi chỉ còn cách cực tốc phi hành lên phía trên, khống chế lực lượng của Phong hệ nguyên tố, khiến cho huyền phù lực vượt xa thể trọng, cả người hướng lên phía trên phi hành với tốc độ nhanh tới mức kinh người, trong lúc phi hành Lâm Lôi cũng đã thấy từ một phía khác cũng có một con Lục văn cự mãng đang men theo vách núi cực tốc lao tới, đôi mắt lạnh lẽo cũng đang dán chặt vào hắn, không ngừng rít lên “Xùy Xùy!”
Những âm thanh sắc nhọn của một loài phi điểu vang lên, chỉ thấy từ đáy của hạp cốc có hơn chục con phi điểu cực lớn đang đuổi tới.
“Dực điểu long, là Dực điểu long!” Sắc mặt của Lâm Lôi trở nên trắng bệch.
Chương 70: Mê vụ sơn cốc (hạ)
Kích thước của mười mấy con Dực điểu long này so với Sư thứu còn lớn hơn đến mấy lần đang nhanh chóng đuổi tới nơi. Lâm Lôi lập tức thông qua Bàn Long giới chỉ, nỗ lực khiến cho tốc độ lao lên của bản thân đạt tới tốc độ nhanh nhất, đồng thời trong miệng cũng bắt đầu niệm ma pháp chú ngữ Đại địa thủ hộ thánh khải.
“Vù!”
Chỉ có tiếng gió rít mạnh, Lâm Lôi đã bỏ rất xa con Lục văn cự mãng, nhưng tốc độ của Dực điểu long lại cực kỳ nhanh, cự ly so với Lâm Lôi càng ngày càng ngắn lại, khi Lâm Lôi lao tới trên vách núi, thì mười mấy con Dực điểu long đó đã lao thẳng tới, tiếp tục truy sát hắn.
Lâm Lôi toàn thân cực tốc từ vách núi nhảy lên bỏ chạy, nhưng cho dù hai chân có nhanh bao nhiêu thì cũng không thể so sánh được với tốc độ bay của Dực điểu long.
“Quác!” Tiếng kêu của Dực điểu long vang lên chói tai.
Hai cánh của Dực điểu long dang ra đã hơn hai mươi mét, mười mấy con Dực điểu long này đồng thời dang hai cánh ra dễ dàng bao phủ lấy khoảng không phía trên đầu Lâm Lôi, Lâm Lôi chỉ cảm thấy phạm vi xung quanh tối sầm lại, hơn chục con Dực điểu long tức thì lao xuống, mười mấy con Dực điểu long cùng lúc từ miệng phun ra hỏa diễm cực kỳ nóng bỏng, tức thì cây cối trong phạm vi xung quanh hoàn toàn bị thiêu cháy.
Trên thân thể của Lâm Lôi Đại địa thủ hộ thánh khải lưu chuyển, bảo vệ an toàn cho các vị trí trên cơ thể của hắn.
“Xèo, xèo!” Hỏa diễm bốc cháy trên bề mặt thân thể của Lâm Lôi, trên kết cấu nham thạch của Đại địa thủ hộ thánh khải có hoàng sắc quang mang lưu chuyển.
Trong Long tộc thì Dực điểu long và Địa hành long thuộc cấp thấp nhất, nhưng cho dù là yếu nhất trong Long tộc thì bọn chúng cũng là lục cấp ma thú, đặc biết là Địa hành long, Dực điểu long đều sống theo kiểu quần cư. Mười mấy lục cấp ma thú từ trên không tấn công tới, thì cho dù là thất cấp chiến sĩ cũng phải tháo chạy.
Mười mấy con Dực điểu long lao xuống …truyện Kiếm Hiệp
“Soạt!” lợi trảo của Dực điểu long liên tục chụp tới Đại địa thủ hộ thánh khải khiến cho Đại địa thủ hộ thánh khải khẽ chấn động, thổ hoàng sắc quang mang trên bề mặt bắt đầu hơi chớp động.
“Không có khả năng ngạnh kháng!”
Lâm Lôi bị lực công kích của những móng vuốt này làm cho hoảng hốt, cả người khẩn trương liều mạng bỏ chạy trong sơn lâm, chạy trong khu vực sơn lâm như thế này là vô cùng khó khăn. Lao lên, vọt tới, vịn dây, Lâm Lôi lúc này đã hoàn toàn liều mạng rồi, mười mấy con Dực điểu long đó lúc này đang ở trên đỉnh đầu của hắn, tranh nhau để là con đầu tiên chụp được Lâm Lôi.
“U!”
Bối Bối tức giận rít lên một tiếng sắc nhọn, sau đó Ảnh thử Bối Bối toàn bộ cơ thể bắt đầu bành trướng, từ chiều dài hai chục thước biến thành dài tới hơn nửa mét. Nhưng Bối Bối dài nửa mét, so với đôi cánh dang ra quá hai mươi mét của Dực điểu long thì vẫn là quá nhỏ.
“Vút!” Bối Bối ở trên vai của Lâm Lôi một chút, sau đó hóa thành một hắc sắc tàn ảnh lao lên trên thân thể của một con Dực điểu long.
Chỉ nghe thấy tiếng xương cốt vỡ nát cùng với tiếng kêu khủng khiếp của Dực điểu long, con Dực điểu long đó từ trên không rơi thẳng xuống dưới đất, còn Bối Bối trên thân thể con Dực điểu long đó nhảy lên thân của một con Dực điểu long khác, nhằm thẳng vào cổ của con Dực điểu long này cắn liền hai phát, trực tiếp cắn chết đối phương.
Dực điểu long chỉ là lục cấp ma thú, còn Bối Bối, thậm chí còn có khả năng khiến cho lực công kích mạnh như thất cấp ma thú Tấn Mãnh Long mà còn phải bỏ chạy.
Không những thế …
Từ lục cấp tới thất cấp, đó là một khoảng cách cực kỳ lớn, thực lực chênh lệch nhau rất nhiều. Chỉ là Bối Bối không thể bay, nhưng trong một khoảng thời gian cực ngắn ở trên thân Dực điểu long thì con Dực điểu long đó tất tử vô nghi rồi. Chỉ trong chốc lát, mười mấy con Dực điểu long đã có ba con chết.
Những con Dực điểu long khác sợ hãi lập tức liền bay lên cao, Bối Bối nhìn những con Dực điểu long ở tít trên cao đó cũng không có biện pháp gì, nó không có khả năng phi hành.
Những con Dực điểu long đó xoay tròn trên không trung một lát, cuối cùng rít lên mấy tiếng, rồi hướng về phía mê vụ hạp cốc bay trở về.
“Hạp cốc này quá khủng bố.” Lâm Lôi lúc này mới dám thở ra một hơi.
Hắn một mặt dùng tay lấy ma tinh hạch của ba con Dực điểu long, mặt khác suy nghĩ về sự việc xảy ra trong mê vụ hạp cốc.
“Đức Lâm gia gia.” Lâm Lôi lập tức gọi, Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng từ Bàn long giới chỉ bay ra, ông ta vẫn vĩnh viễn trong bộ bạch sắc trường bào không lấm chút bụi trần, mỉm cười nhìn Lâm Lôi hỏi: “Lâm Lôi, có việc gì vậy?”
Lâm Lôi lúc này tâm tình vẫn còn chưa kịp bình tĩnh.
“Đức Lâm gia gia, vừa rồi ta tiến nhập vào một mê vụ hạp cốc, không tưởng tượng được bên trong hạp cốc đó lại có một lượng lớn ma thú, có Lục văn cự mãng, còn có những động vật bò sát cực lớn, trước giờ con chưa từng nghe nói tới, nhưng thể hình to không kém gì Tấn Mãnh Long, lại còn có cả Dực điểu long, nhưng theo quan sát của ta, đó chỉ là một phần rất nhỏ của mê vụ hạp cốc. Diện mục thật sự của mê vụ hạp cốc đó ta căn bản là chưa nhìn thấy qua.”
Nghĩ lại Lâm Lôi vẫn cảm thấy chấn kinh, không ngờ rằng lại có một hạp cốc tụ tập ma thú nhiều đến vậy.
“Ồ!”
Đức Lâm Khả Ốc Đặc cũng có chút kinh ngạc: “Mê vụ hạp cốc này thực sự có nhiều ma thú như vậy sao? Thú vị. Ma thú bình thường đều phải là cùng một tộc mới tụ tập lại với nhau, ngươi vừa nói ma thú không cùng một loại, mà lại có thể tụ tập trong cùng một mê vụ hạp cốc, thú vị, thật là thú vị. Nếu ta mà còn sống, e rằng cũng phải tới nơi đó thám tra xem thế nào.”
Lâm Lôi không còn lựa chọn nào khác đành lắc đầu cười nói: “Trong hạp cốc đó, còn có Lam tâm thảo. Vừa rồi có một nhánh con căn bản không kịp hái, chỉ có hái được một nhánh thôi.”
“Lam tâm thảo?” Đôi mắt của Đức Lâm Kha Ốc Đặc sáng lên, “Địa phương mà sinh ra lam tâm thảo, tuyệt đối không phải là một nơi bình thường, trong mê vụ hạp cốc đó chắc chắn còn có bảo vật gì đó, hoặc có thể là ma thú siêu cường, ví dụ như cửu cấp ma thú, thậm chí là Thánh vực ma thú. Nhưng …”
Đức Lâm Kha Ốc Đặc nhíu mày: “Thông thường cường đại ma thú đều có ý thức lãnh địa, nếu như ở trong đó có cường đại ma thú, đáng ra không thể cho phép đám ma thú Dực điểu long, Lục văn cự mãng sống ở trong đó chứ.”
“Nhưng, Dực điểu long, Lục văn cự mãng, theo ngươi nói còn có các loại ma thú thuộc loài bò sát cực lớn, tại sao lại có thể chung sống cùng với nhau được? Quái sự, quái sự.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng nghĩ không ra, tình hình trong mê vụ hạp cốc dường như rất mâu thuẫn.
Lâm Lôi mỉm cười nói: “Đức Lâm gia gia, không cần phải nghĩ ngợi nhiều nữa, đợi ta đạt tới thất cấp ma pháp sư, tới lúc đó có thể thi triển phi hành thuật sẽ trở lại thám hiểm lần nữa.”
Đạt tới thất cấp ma pháp sư, Đại địa thủ hộ thánh khải cũng đã đạt tới ngọc thạch cấp biệt, loại phụ trợ ma pháp ‘Cực Tốc’ uy lực cũng đại tăng. Tới lúc đó Lâm Lôi có lòng tin chắc chắn có thể đối mặt với Dực điểu long, mà còn có Phi hành thuật, Lâm Lôi đương nhiên là tự tin đi vào trong mê vụ hạp cốc.
“Thất cấp ma pháp sư, ngươi hiện tại mới chỉ là ngũ cấp ma pháp sư, còn lâu mới đạt tới thất cấp.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc lạnh lùng nói.
Lâm Lôi trong lòng cũng minh bạch.
Khả năng đạt tới lục cấp ma pháp sư không khó, nhưng từ lục cấp ma pháp sư đạt tới thất cấp ma pháp sư, điều này là phi thường khó khăn.
“Đường đi, chẳng phải là từng bước từng bước đi mà hình thành đó thôi.” Lâm Lôi mỉm cười, “Ta tiến nhập vào Ma Thú sơn mạch cũng đã gần hai tháng rồi, hiện tại bắt đầu quay về, ngàn dặm đi về cũng chỉ mất mấy ngày mà thôi, cũng có thể rèn luyện bản thân thêm chút nữa.”
Nhìn Bối Bối đang đứng trên vai, Lâm Lôi bắt đầu hành trình quay trở về.