1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch
  4. Tập 18 [Chương 86 đến 90]

[Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch

Tập 18 [Chương 86 đến 90]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 86: Nỗi đau của Nộ Lãng

Văn Phi Trần cố nịnh bợ Long Huy cũng là có nguyên do.

Bang chủ Huyết Chiến Bang, Hồ Man tuy cả đời anh dũng, nhưng trời không chiếu cố, không có con trai, mà chỉ sinh được hai cô con gái như hoa như ngọc.

Theo như Văn Phi Trần phỏng đoán, sau này gia nghiệp của Huyết Chiến Bang sớm muộn cũng sẽ rơi vào tay Long gia. Bây giờ y làm thân với vị Long thiếu gia này, đợi sau này Long gia lên chấp quản Huyết Chiến Bang, há chẳng phải là sẽ được lợi sao?

Bọn chúng bàn bạc xong, đang định đi ngủ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

– Vào đi!

Văn Phi Trần khẽ quát.

Cửa mở ra, một tên đệ tử Huyết Chiến Bang ở ngoài canh gác bước vào, hành lễ với Long Huy rồi ghé qua tai Văn Phi Trần nói vài câu.

Nét mặt Văn Phi Trần bỗng trở nên kỳ quái, y lẩm bẩm:

– Thì ra là vậy.

Dứt lời, y đưa mắt với vài tên trong phòng, dặn dò:

– Đi, tóm bọn chúng qua đây, không được để chúng làm hỏng đại sự của Long thiếu gia.

– Vâng!

Vài người đáp lại, vội vàng chạy ra ngoài.

– Xảy ra chuyện gì vậy?

Long Huy hỏi.

Văn Phi Trần cười ha hả:

– Long Thiếu Gia, chuyện này quả là thú vị. Còn nhớ lúc chúng ta đuổi theo, dọc đường có rất nhiều dấu chân ngựa chứ? Theo tin tức chúng ta có được, bọn Dương Khai chỉ có hai người. Lúc đầu Văn mỗ đoán mấy dấu chân ngựa thừa ra đó chỉ là do có người đi ngang qua. Thật không ngờ… ngoài chúng ta ra, vẫn còn kẻ khác đang bám theo Dương Khai!

– Ồ?

Long Huy ngạc nhiên,

– Ai vậy?

– Một vài tên tiểu tốt của Phong Vũ Lâu. Lúc này hình như chúng đang chuẩn bị hạ thủ với Dương Khai, xem ra chúng không biết nữ tử đi cùng Dương Khai đó thực lực khó đối phó thế nào!

– Như vậy là tự tìm đường chết!

Long Huy cười nhạt,Chàng thanh niên Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc sinh ra trong gia đình mang dòng máu truyền thừa của Thanh Long tộc trong Tứ đại thần thú gia tộc. Với thiên phú tu luyện kinh người vươn lên, tới đỉnh cao tại Ngọc Lan đại lục sau đó phi thăng đến Chí cao vị diện tranh đấu với các vị chúa tể… Thỉnh chư vị nghé thăm…!

– Văn Đường chủ đã sắp xếp thỏa đáng rồi chứ?

– Dĩ nhiên là sẽ không làm hỏng đại sự của Long thiếu gia.

Văn Phi Trần khẽ gật đầu, y đã tính trước kỹ càng rồi.

Hai người đang nói chuyện thì ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một đám người. Mấy đệ tử Huyết Chiến Bang ra ngoài lúc nãy đã quay trở lại, đi cùng còn có bọn người của Nộ Lãng đang lúng túng lo sợ.

Nhóm người của Nộ Lãng quả thật đã bị dọa đến hồn phiêu phách tán. Phải khó khăn lắm hôm nay chúng mới đuổi theo được đến đây, vốn đang bàn chiến lược trong phòng, chuẩn bị một lát nữa sẽ đi tóm Dương Khai, dò la tông tích của Nộ Đào và Thành Thiếu Phong.

Không ngờ chưa kịp hành động, chúng đã bị đám cao thủ hung ác, thực lực cao hơn hẳn tóm rồi.

Nộ Lãng sợ đến mức tè ra quần, sau khi bị ném vào trong liền vội vã quỳ xuống khấu đầu xin tha:

– Các vị đại gia, đám tại hạ nào có đắc tội với các vị? Mong các vị giơ cao đánh khẽ ạ!

– Câm miệng!

Một tên đệ tử Huyết Chiến Bang vung tay bạt tai y một cái tóe máu, y chỉ dám giận chứ không dám nói, ngoan ngoãn nghe lời.

Sợ hãi quan sát xung quanh, đám người Phong Vũ Lâu run như cầy sấy. Thực lực chúng không cao, nhưng có thể nhìn ra, bất cứ một tên nào trong này ra tay cũng có thể giết chết chúng, đừng nói là các cao thủ đứng xung quanh cũng có đến sáu, bảy tên.

Chúng đã chọc phải tổ kiến gì đây? Đám người này nghĩ đến nát óc cũng nghĩ không ra. Thời gian vừa qua chúng có làm chuyện gì tày trời đâu, cùng lắm thì chỉ là âm mưu đi bắt Dương Khai thôi, nhưng còn chưa ra tay kia mà? Để đến mức mấy tên này phải bày ra trận địa lớn thế này?

Nộ Lãng nhìn qua, đột nhiên phát hiện vị thiếu niên đối diện trông hơi quen, đang mỉm cười nhìn mình.

Nghĩ kỹ lại, Nộ Lãng thất sắc, hỏi dò:

– Ngài là Long Huy của Huyết Chiến Bang?

Long Huy khẽ cười:

– Ngươi biết ta?

Nộ Lãng cười ngại ngùng:

– Hậu nhân của Long lão tiền bối, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tất nhiên là nhận ra rồi.

– Nếu đã nhận ra ta thì chuyện này dễ xử rồi.

Long Huy khẽ gật đầu.

Nộ Lãng nghi ngờ, nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, ngoài ngàn dặm xa xôi này lại gặp phải người của Huyết Chiến Bang. Tha hương ngộ cố tri, tuy là chuyện tốt, nhưng cục diện trước mắt thì… kẻ ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

– Ta hỏi các ngươi, tại sao lại đuổi theo Dương Khai?

Long Huy nheo mắt hỏi.

Nộ Lãng giật nảy mình, y còn tưởng Long Huy muốn trách tội mình, trong lòng hoảng sợ nhưng cũng không dám giấu, đem hết ngọn ngành ra kể, nói xong rồi thì xót xa:

– Long thiếu gia, tại hạ chỉ nghi ngờ việc đệ đệ tại hạ mất tích có liên quan tới Dương Khai, chứ chưa nghĩ sẽ làm gì hắn, nếu ngài thấy có vấn đề, tại hạ sẽ đưa người về Phong Vũ Lâu ngay, tuyệt đối sẽ không động chạm đến Dương Khai.

Long Huy bật cười:

– Ngươi tưởng ta với tên Dương Khai đó là bằng hữu à?

– Chẳng lẽ không phải vậy?

Nộ Lãng sợ hãi.

– Nực cười!

Long Huy hắng giọng,

– Bổn thiếu gia thân phận gì, hắn thân phận gì, ta với hắn mà là bằng hữu? Mắt chó của ngươi bị đui à?

Nộ Lãng không dám nói tiếp, nhưng lại liên tục chửi thầm, bụng nghĩ nếu đã không phải là bằng hữu, vậy ân oán giữa ta và hắn, ngươi nhúng vào làm gì? Chẳng phải bắt chó đi cày, lo chuyện không đâu sao?

– Đồ không có mắt nhìn, Long thiếu gia lần này đã cứu mạng các ngươi rồi đấy, vậy mà còn không biết cảm tạ!

Một tên đệ tử Huyết Chiến Bang quở mắng.

Đám người Nộ Lãng ra vẻ mơ hồ.

Tên Huyết Chiến Bang đó cười nhạt:

– Các ngươi chỉ biết thực lực của Dương Khai thấp, mà lại không biết nữ tử bên cạnh hắn lại là cao thủ Ly Hợp cảnh đỉnh phong à?

Chỉ một câu nói đã khiến bọn người Nộ Lãng toát mồ hôi lạnh. Ly Hợp cảnh đỉnh phong so với Khí Động cảnh nhất tầng của Nộ Lãng, phải hơn gần hai đại cảnh giới.

Nếu mà động thủ thật, chỉ mình nữ tử đó đã có thể tiêu diệt toàn quân của Nộ Đào rồi.

Cho tới lúc này, Nộ Lãng mới biết mình đã phạm phải sai lầm gì, y vừa hối hận vừa vui mừng, khấu đầu lia lịa:

– Đa tạ Long thiếu gia ra tay tương cứu, đám người tại hạ hết sức cảm kích!

Đám nhãi nhép của Phong Vũ Lâu cũng vội vàng cảm tạ.

– Hừ, biết thì tốt rồi.

Trông Long Huy như đang hưởng thụ cảm giác tung hô,

– Ta cũng phải cho các ngươi biết, bổn thiếu gia lần này đến đây, chính là để lấy mạng tên Dương Khai đó, có điều phải đợi thêm vài ngày. Chính vì hành động khinh suất của các ngươi, suýt nữa đánh rắn động cỏ, hỏng hết đại sự của ta.

– Đám người tại hạ không biết, mong Long thiếu gia thứ tội!

Nộ Lãng hoang mang lo sợ.

– Thôi đi, ta cũng không so đo với các ngươi làm gì, dù sao mục tiêu của chúng ta cũng là Dương Khai. Các ngươi đi cùng bọn ta luôn đi. Đợi bổn thiếu gia bắt được hắn, ngươi có thể dò la tung tích của đệ đệ ngươi rồi.

Nộ Lãng tuy cảm thấy không thỏa đáng, nhưng nhóm người của y thực lực yếu kém, sao có thể phản kháng? Bèn gật đầu:

– Vậy xin nghe Long thiếu gia chỉ bảo, bọn tại hạ nguyện xông pha khói lửa, chết cũng không từ!

– Về đi, ngày mai ta lại tới tìm các ngươi.

Long Huy khua tay.

– Vâng!

Nhóm người của Nộ Lãng bò dậy, chậm rãi lùi về sau, đến khi ra khỏi phòng, từng người một mới phát hiện, áo quần toàn thân đều ướt đẫm.

Chờ bọn chúng đi khỏi, Long Huy mới nghi hoặc nhìn Văn Phi Trần:

– Văn Đường chủ, sao phải dẫn chúng theo? Công lực chúng quá thấp, rất dễ bại lộ, chẳng lẽ chúng ta không giết nổi một tên Dương Khai, không bắt nổi nữ tử kia hay sao?

Những lời Long Huy nói lúc nãy toàn bộ do Văn Phi Trần truyền âm cho y, tuy đã làm theo rồi, nhưng Long Huy vẫn không hiểu được ý đồ trong đó.

Chương 87: Ngửi mùi hương, biết nữ nhân.

Nghe ra sự coi nhẹ trong lời nói của Long Huy, Văn Phi Trần cười:

– Giết Dương Khai, bắt nữ tử đó, dĩ nhiên là không cần đến bọn chúng. Nhưng Long thiếu gia à, nếu Dương Khai và nữ tử đó đã muốn vào Hắc Phong Sơn, chắc chắn đã có chuẩn bị từ trước, không e ngại nguy hiểm bên trong. Chúng ta thì khác, tuy thực lực không yếu, nhưng Hắc Phong Sơn cũng là nơi nguy hiểm trùng trùng, khỏi nói mấy yêu thú công lực cao thâm, chỉ riêng các độc vật thiên nhiên đã có thể gây thiệt hại về người. Song, nếu chúng ta có kẻ đi trước mở đường thì không phải lo mấy chuyện này nữa rồi.

Long Huy nghe xong mới hiểu ra chủ ý của Văn Phi Trần, tức là dùng bọn người Phong Vũ Lâu làm đá dò đường, để tránh khỏi những nguy hiểm có thể tồn tại.

– Ừm, Văn Đường chủ suy nghĩ thật chu đáo, ta sơ suất quá rồi.

Long Huy khẽ gật.

– Long thiếu gia thiên tư thông minh, chỉ là chưa trải nghiệm nhiều, tâm tính còn thuần phác, nên chưa nghĩ được đến phần này thôi.

Văn Phi Trần cười ha hả.

Còn việc sau đó xử lý bọn đệ tử Phong Vũ Lâu ra sao, cả hai đều đã ngầm hiểu ý nhau, không cần nói nữa. Nữ tử tên Hạ Ngưng Thường đó tuổi còn trẻ mà đã có thực lực Ly Hợp cảnh đỉnh phong, sau lưng ắt có cao nhân chỉ điểm, muốn đối phó với loại người này, hoặc là không được đắc tội, hoặc là “nhổ cỏ tận gốc”, tuyệt đối không để bọn Phong Vũ Lâu sống sót.

Sắp xếp thỏa đáng, bọn Huyết Chiến Bang mới yên tâm đi nghỉ.

Ngày hôm sau, quả đúng như Văn Phi Trần dự liệu, Dương Khai và Hạ Ngưng Thường đổi phương hướng, từ tiểu trấn đi thẳng vào Hắc Phong Sơn.

Đợi họ đi khỏi một lúc, đám người Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu mới dám bám theo. Hạ Ngưng Thương thực lực không yếu, bám sát có thể bị phát hiện, nhưng cách xa thì lại sợ mất dấu, cách nhau thời gian nửa ngày là tốt nhất. Văn Phi Trần phiêu bạt giang hồ nhiều năm, đối với việc lần dấu vết dĩ nhiên cũng có cái tâm đắc, y tự nhủ tuyệt đối sẽ không lạc dấu hai tên tiểu bối trong rừng sâu.

Tiến vào Hắc Phong Sơn, Dương Khai và Hạ Ngưng Thương ắt đi chậm lại.

Không có tiếng gió hú và khoảng cách khi cưỡi ngựa, hai người lại nói với nhau không ít chuyện, trong một ngày mà cảm giác đã gần gũi hơn nhiều.

Đêm xuống, Dương Khai và Hạ Ngưng Thường tìm một cây đại thụ, leo lên một nhánh cây nghỉ ngơi.

Thân cây rất rộng lớn, hai người gần như kề vai nhau ngồi dựa vào thân cây, ở giữa chỉ cách một khoảng nhỏ, Dương Khai dường như có thể ngửi được hương thơm trên người Hạ Ngưng Thường.

– Tiểu sư tỷ.

Sau khi quen thân, giữa Dương Khai và nàng cũng không còn cảm giác ngăn cách đó nữa, đến cách xưng hô cũng thay đổi. Vì Dương Khai cảm giác Hạ Ngưng Thường giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, nhất là đôi mắt đó, có một cảm giác rất hồn nhiên, hễ nói chuyện là trông vô cùng ngây thơ.

– Sư tỷ là sư tỷ, sao lại tên chữ “tiểu” vào?

Hạ Ngưng Thường có hơi phật ý.

– Trong bao nải của tỷ có những thứ gì vậy?

Dương Khai không để ý tới câu hỏi của nàng, mà chỉ về phía cái bao nải ở bên cạnh hỏi.

Câu hỏi này hắn đã cố nén bốn năm ngày nay rồi, không nói ra là không chịu được.

– Cái này à!

Hạ Ngưng Thường quả nhiên rất dễ bị đánh lạc hướng, nàng ôm bao nải trong lòng như ôm bảo bối:

– Đây là vật liệu sư phụ chuẩn bị nhiều năm nay cho ta, vì nếu đệ có thể lấy được Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ, ta sẽ luyện hóa nó ngay tại chỗ. Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ là thứ rất đặc biệt, lấy được nó rồi, nếu không luyện hóa trong vòng một canh giờ, nó sẽ từ từ tiêu tán.

– Thì ra là vậy.

Dương Khai gật gật đầu

– Sư đệ này.

Hạ Ngưng Thường đột nhiên gọi một tiếng thân mật.

– Sao vậy?

– Ta có một câu hỏi muốn hỏi đệ.

– Vừa hay, đệ cũng có chuyện muốn hỏi tỷ. Dương Khai mỉm cười.

– Vậy chúng ta phải thành thật trả lời nhau, được không?

– Được!

– Ta hỏi trước.

Hạ Ngưng Thường vội vàng.

– Tỷ hỏi đi.

Dương Khai cười khì khì:

– Đệ hứa sẽ không dối gạt tỷ đâu.

Hạ Ngưng Thường khẽ mím môi, quay đầu lại nhìn Dương Khai, do dự một lúc mới nói:

– Ta nghe sư phụ bảo, lúc người cần đệ giúp thì đệ ra sức chối từ. Nhưng khi đệ biết chính ta mới cần giúp đỡ, thì lại đồng ý ngay. Tại sao thế?

– Tỷ nghĩ sao?

Dương Khai cũng quay lại nhìn nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Ngưng Thường hơi đỏ mặt, khoảng cách quá gần rồi, nàng vội vàng quay đầu đi:

– Ta không rõ, nhưng sư phụ nói đệ không có ý tốt, bảo ta đề phòng đệ một chút.

– Mộng lão đầu nói vậy à?

Dương Khai giận giữ.

– Ừ.

Hạ Ngưng Thường bán đứng sư phụ, không có chút áy náy.

– Lão già này!

Dương Khai tức tối không thôi, xem ta là người như thế nào chứ?

– Thế còn tại sao đệ đồng ý ngay?

Dương Khai liếc nhìn nàng, cười gian xảo:

– Sư phụ tỷ nói đúng đấy, đệ đúng là có ý xấu với tỷ thế nên mới sảng khoái mà đồng ý!

Hắn vừa nhe răng cười, vừa chậm rãi ép sát về phía Hạ Ngưng Thường.

Hạ Ngưng Thường giật nảy mình, thụt lùi về sau theo bản năng, dường như vừa nhớ ra gì đó, nghiêm mặt nói:

– Sư đệ, đệ đánh không lại ta đâu.

Đây lại là sự thật không thể chối cãi. Dương Khai nghĩ nếu mình còn tiếp tục suồng sã nữa thì chỉ e sẽ bị đánh bay đi lập tức. Hạ Ngưng Thường quả thật rất ngây thơ, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng dễ đối phó.

Thu lại nụ cười gian xảo, Dương Khai nghiêm túc trở lại, chậm rãi móc một cái lọ từ trong ngực áo ra, cẩn thận vuốt ve:

– Chính vì cái này đây!

Hạ Ngưng Thường ngờ vực, cúi xuống nhìn thì thấy đó chính là lọ thuốc trị ngoại thương của Lăng Tiêu Các, Ngưng Huyết Khư Ứ cao.

Sự việc cách đây gần hai tháng trước chợt lướt qua trong đầu, Hạ Ngưng Thường liền lấy tay che miệng, ngơ ngác nhìn Dương Khai. Nàng không ngờ, Dương Khai vẫn còn giữ lọ Ngưng Huyết Khư Ứ cao này.

Dương Khai cười ha hả:

– Ai tốt với đệ, Dương Khai đệ đều có thể nhìn thấy được. Gia nhập tông môn đã ba năm, lọ Ngưng Huyết Khư Ứ cao này lại là sự ấm áp và quan tâm đầu tiên mà đệ nhận được.

– Làm sao đệ biết…

Hạ Ngưng Thường nhìn hắn khó hiểu, lọ thuốc này đúng là nàng để lại cho Dương Khai, nhưng chẳng phải lúc đó hắn đang hôn mê sao?

Dương Khai nhướn mày:

– Có một câu nói thế này, “nghe mùi hương, biết nữ nhân”!

Hạ Ngưng Thường lập tức đỏ ửng mặt, những lời này có hơi phảng phất mùi háo sắc.

Có điều nàng lại cảm thấy nhẹ nhõm. Thì ra, chỉ vì một lọ Ngưng Huyết Khư Ứ cao đáng giá mười điểm cống hiến mà hắn đã không chút do dự nhận lời giúp đỡ. Sư phụ quả nhiên đã lầm rồi.

– Đến lượt đệ hỏi đấy.

Đã làm rõ nghi vấn của mình, Hạ Ngưng Thường cũng ngại truy tiếp đến căn nguyên, vội vàng đổi chủ đề.

Dương Khai lại cẩn thận cất lọ Ngưng Huyết Khư Ứ cao vào trong, rồi mới nói:

– Mộng chưởng quầy không đi không phải do bệnh cũ tái phát đúng không?

Hạ Ngưng Thường liền quay đầu đi, lúc sau mới ngượng ngùng đáp:

– Ta chuốc thuốc mê người.

Dương Khai kinh ngạc, đột nhiên phá lên cười ha hả, cố kiểu gì cũng không nhịn được.

– Đệ cười cái gì chứ?

Hạ Ngưng Thường vừa thẹn vừa tức,

– Tối hôm đó người tự nhiên bảo ta đừng đi nữa, ta bất đắc dĩ mới phải dùng cách này thôi.

Dương Khai vẫn còn cười, Hạ Ngưng Thường không nhịn được bèn đánh hắn vài cái, đánh rồi mới phát hiện động tác này quá sức thân mật, nhất thời luống cuống cả tay chân.

– Ta đi nghỉ đây, đệ cứ từ từ mà cười một mình đi.

Hạ Ngưng Thường cũng ngại không dám ở lại nơi này, bèn tung người, nhảy sang một cái cây khác, không thèm đoái hoài gì đến Dương Khai nữa.

Chương 88: Bích Huyết Huyền Dương hoa.

Hành tẩu trong Hắc Phong Sơn đã mấy ngày, Dương Khai ngạc nhiên khi suốt đường đi không gặp phải yêu thú nguy hiểm nào.

Vốn dĩ hắn vô cùng lo lắng, sâu trong Hắc Phong Sơn, đâu đâu cũng có yêu thú hung ác, với thực lực hiện tại, nếu mà gặp phải chúng, chỉ tổ làm vướng chân Hạ Ngưng Thường thôi.

Nhưng Hạ Ngưng Thường thì quả nhiên có chuẩn bị, không biết nàng đã dùng cách gì mà đưa Dương Khai tránh xa khỏi bọn bá chủ trong rừng rậm.

Lộ trình của hai người cũng bất định, lúc hướng đông, lúc hướng tây, nhiều lúc lượn cả một vòng lớn, nhưng mà lượn vòng như thế lại cực kỳ an toàn. Thi thoảng gặp phải vài con yêu thú nhị cấp, tam cấp gì đó, Hạ Ngưng Thường chỉ cần vài chiêu là có thể đuổi đi.

Tỉ mỉ quan sát một hồi, Dương Khai mới hiểu ra. Hạ Ngưng Thường đang dùng vòng xuyến xanh ngọc bích trên cổ tay để dò la phương vị tồn tại của đám yêu thú h.

Mỗi lần vị sư tỷ này cảm thấy có yêu thú nguy hiểm đang cản đường phía trước, vòng xuyến sẽ phát ra ánh sáng màu xanh.

Trước kia không hề thấy nàng đeo chiếc vòng này, cả người nàng chỉ có duy nhất một món trang sức, chính là viên lam bảo thạch được điểm xuyết trên trán. Vậy nên, chiếc vòng này có lẽ là vật dụng chuẩn bị sẵn cho chuyến đi này.

Đó nhất định là một bí bảo! Dù sao Dương Khai cũng có chút kiến thức, bí bảo này có lẽ là của Mộng chưởng quầy đưa cho Hạ Ngưng Thường.

Mộng lão đầu rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Dương Khai càng lúc càng không hiểu được, chỉ là một chưởng quầy nhỏ bé của Cống Hiến Đường, lại thu nhận đệ tử quái lạ như Hạ Ngưng Thường, lại còn có cả bí bảo ban tặng nữa. Người bình thường không thể nào có được chiếc vòng xuyến này, tuy không biết nó đáng giá bao nhiêu, nhưng Dương Khai đoán ít nhất cũng là bảo bối thuộc hạng Địa cấp. Loại bảo bối đẳng cấp như vậy, ở Lăng Tiêu Các không phải là nhiều.

Đối nghịch với chuyến đi thoải mái của Dương Khai và Hạ Ngưng Thường, đoàn người Huyết Chiến Bang bám theo sau lại như đang trên dầu sôi lửa bỏng.

Mấy ngày này, chúng phải đánh mười mấy trận lớn nhỏ, nếu không phải thực lực chúng không yếu, e đã sớm làm mồi cho yêu thú rồi.

Văn Phi Trần tuy là võ giả Chân Nguyên cảnh ngũ tầng, nhưng tình trạng lúc này cũng không hề khá khẩm. Lúc nãy chúng còn gặp phải một con yêu thú ngũ giai đỉnh phong. Ngũ giai đỉnh phong tương đương với Chân Nguyên cảnh đỉnh phong của con người, cao hơn y đến mấy bậc công lực.

Một trận đại chiến gian khổ vô cùng diễn ra, tuy nhờ vào ưu thế số đông, đã đánh đuổi được con yêu thú này, nhưng Huyết Chiến Bang cũng vì đó mà tổn thất một cao thủ Ly Hợp cảnh!

Văn Phi Trần vô cùng phẫn nộ.

Lần này Huyết Chiến Bang có tổng cộng tám người, Chân Nguyên cảnh chỉ có mình Văn Phi Trần. Xuống một bậc thì có bốn tên Ly Hợp cảnh, số còn lại đều là Khí Động cảnh, trong đó kém nhất phải kể đến Long Huy, chỉ ở Khí Động cảnh nhất tầng.

Chúng vốn tưởng chỉ cần đi theo Dương Khai và Hạ Ngưng Thường, bất luận thế nào cũng sẽ không gặp nguy hiểm nào đáng kể. Nhưng không ngờ hai người đó đã dùng cách gì tránh được lũ yêu thú này, trái lại, kẻ bám đuôi phía sau lại nhiều lần gặp nguy.

Hiện đã tổn thất mất một cao thủ Ly Hợp cảnh! Văn Phi Trần sao không giận cho được?

Nhưng đến đây cũng đành đâm lao phải theo lao, đã mất đi một người, không lẽ lại bỏ cuộc giữa đường?

Nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, Văn Phi Trần không chút khách khí, ra lệnh cho Nộ Lãng:

– Đi lên phía trước, đến lúc xuất phát rồi!

Nộ Lãng ngước nhìn thi thể cụt chân cụt tay, hoảng hốt vô cùng. Bên Huyết Chiến Bang đã có một người tử trận, mấy tên tiểu tốt phía Phong Vũ Lâu bọn chúng sao có thể bình an vô sự đây?

Hai tên đệ tử Phong Vũ Lâu bị con yêu thú ngũ giai đó nuốt vào bụng, chỉ còn lại nửa cánh tay rơi trên mặt đất.

Cuối cùng y đã hiểu cảm giác không thỏa đáng đêm đó là từ đâu ra. Bọn Huyết Chiến Bang này làm gì tốt bụng đến mức đưa chúng đi tìm Dương Khai? Rõ ràng là muốn bắt người của Phong Vũ Lâu làm đá dò đường!

Song, dù y đã ngầm hiểu, nhưng vẫn không dám oán thán, càng không phản kháng! Đi đầu dò đường, nếu may mắn có thể sống tiếp, nhưng nếu giờ mà phản kháng, chỉ có duy nhất một đường chết!

Sắc mặt tái nhợt, Nộ Lãng dẫn đầu đám đệ tử Phong Vũ Lâu đi tiên phong, phía sau văng vẳng chỉ thị của Văn Phi Trần, lúc hướng đông, lúc hướng tây, xem ra cũng không mất dấu hai người bọn Dương Khai.

Trong lúc đó, Dương Khai đang theo sau Hạ Ngưng Thường thì đột nhiên dừng bước, nhìn về một phương hướng, trong ánh mắt lóe lên tia mừng rỡ.

– Sao vậy?

Hạ Ngưng Thường quay lại hỏi, cũng dừng bước theo.

– Bên kia có nguy hiểm không?

Dương Khai chỉ qua một bên hỏi.

– Chắc là không, ta không cảm giác thấy dấu vết của yêu thú.

Hạ Ngưng Thường cúi nhìn vòng xuyến trong tay.

– Vậy chúng ta qua đó một lát đi.

Dương Khai không giải thích gì, liền chạy đi.

Hạ Ngưng Thường tuy không biết sao hắn lại vui đến vậy, nhưng cũng đuổi theo.

Đi được khoảng trăm trượng, Hạ Ngưng Thường bỗng cảm thấy một cỗ khí nóng ập đến, nóng đến mức mặt nàng đỏ cả lên. Đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy phía trước, trên một mảnh đất hướng về phía mặt trời, mọc đầy một loại hoa đỏ tươi, to bằng bàn tay.

Lượng hoa không hề ít, tính sơ cũng phải mười mấy đóa.

Còn Dương Khai thì không khách khí, đang ra sức hái hết những đóa hoa này.

Một lát sau, Dương Khai như được mùa quay lại, lên tiếng:

– Sư tỷ có nhận ra đây là cái gì không?

– Bích Huyết Huyền Dương hoa, vật liệu Địa cấp hạ phẩm đó. Hóa ra ngươi chạy lại đây vì mấy thứ này.

Hạ Ngưng Thường chợt hiểu ra.

– Địa cấp hạ phẩm!

Dương Khai nhướn mày,

– Cũng không tồi.

Hắn có thể cảm nhận được năng lượng thuộc tính dương ẩn trong từng đóa Bích Huyết Huyền Dương hoa này, không hề thua kém một quả Tam Dương quả. Lúc nãy chính vì Dương Nguyên ấn trong lồng ngực có phản ứng, Dương Khai mới tìm ra nơi này, quả nhiên đã thu hoạch được không ít.

Nói ra thì nơi này đã ở bên trong Hắc Phong Sơn rồi, thiên tài địa bảo chắc chắn không ít. Nhưng mục đích lần này đến đây là để giúp Hạ Ngưng Thường, Dương Khai dù muốn cũng không thể chạy khắp nơi tìm bảo bối.

Như vậy quá lãng phí thời gian, cũng đi kèm với nguy hiểm rất lớn.

Nhưng đã cảm ứng được là đang ở gần thì ắt sẽ không thể bỏ qua được.

– Có cần ta giúp ngươi luyện thành đơn không?

Hạ Ngưng Thường hỏi.

– Chưa vội đâu, đợi đến tối nghỉ ngơi rồi hẵng luyện vậy.

Phương pháp luyện đơn của vị tiểu sư tỷ này đúng là tuyệt diệu, nhưng luyện đơn cần phải tiêu hao nguyên khí. Đi lại trong rừng sâu, Dương Khai nghĩ cẩn thận vẫn hơn, có thể không lãng phí thì tốt nhất không nên lãng phí.

– Cũng được.

Hạ Ngưng Thường gật đầu,

– Chúng ta không còn cách nơi đó bao xa nữa, có lẽ đi vài ba ngày nữa sẽ đến, thời gian cũng khá dư dả.

Cũng không biết có phải do may mắn hay không mà mấy ngày này, Dương Nguyên ấn của Dương Khai mới có phản ứng, nhưng từ lúc tìm được mười mấy đóa Bích Huyết Huyền Dương hoa, mới cách một ngày thôi, nó lại giúp Dương Khai tìm ra thêm ít thiên tài địa bảo thuộc tính dương nữa.

Có điều lần này không tốt số như lần trước nữa, mấy cây thảo dược thuộc tính dương này lại có một con yêu thú tam giai canh giữ.

Bất đắc dĩ đành phiền Hạ Ngưng Thường ra tay, đuổi con yêu thú đó đi, Dương Khai mới lấy được thảo dược.

Trong ngày này, hai người vượt qua rừng cây, bước đến một sơn cốc vô cùng rộng lớn, Hạ Ngưng Thường thở phào:

– Sư đệ, chúng ta đến rồi!

Chương 89: Đích đến

Sơn cốc này rất lớn, diện tích ước chừng khoảng mấy mươi dặm, lại còn là một sơn cốc có hình dạng cực kỳ tròn.

Đứng bên sơn cốc, Dương Khai cúi xuống nhìn, phát hiện vị trí mình đang đứng cách đáy cốc khoảng ba mươi trượng, dưới đáy lá cây um tùm, không khác gì rừng cây xung quanh, hơn nữa cảnh sắc trong thung lũng non xanh nước biếc, vô cùng xinh đẹp.

Hạ Ngưng Thường cúi đầu nhìn kỹ vòng xuyến trong tay, một lúc sau mới vui vẻ nói:

– Thật may mắn, ở đây không có yêu thú nào quá mạnh.

Vừa nói, nàng bất giác thở phào nhẹ nhõm. Dọc đường đi, nàng có thể tránh được yêu thú cản đường, nhưng nếu trong sơn cốc này có yêu thú nào quá mạnh, lúc đó chỉ có thể xông pha một trận, vì dù gì đây cũng là nơi nàng cần tìm.

– Nơi này hình như rất bình thường.

Dương Khai chau mày.

– Chưa đến lúc đấy thôi.

Hạ Ngưng Thường mỉm cười,

– Nếu không phải vào mùng bảy tháng bảy năm đó, ta và sư phụ đi ngang qua đây, thì e cũng không phát hiện được sự ảo diệu của vùng đất này. Cũng chính lúc đó, sư phụ mới nảy ra ý định cho ta luyện hóa Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ.

– Thế nhưng sao đến thời khắc quyết định thì lão lại bỏ cuộc? Còn nữa, lão cũng chưa cho đệ biết, rốt cuộc đệ phải giúp tỷ lấy vật đó như thế nào.

Mấy ngày trước luôn phải gấp rút lên đường, Dương Khai cũng không hỏi nhiều, nhưng giờ thì đã đến nơi, hắn không thể cứ ù ù cạc cạc mãi vậy. Ngộ nhỡ đến lúc cái gì mà Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ xuất hiện, bản thân lại không biết ra tay thế nào, há chẳng phải lỡ mất đại sự sao.

Vậy nên, vẫn phải hỏi cho rõ ràng, chuẩn bị trước vẫn hơn.

– Đến lúc đó ta sẽ nói cho đệ biết.

Hạ Ngưng Thường không trả lời.

Dương Khai ngầm nghi ngờ, nhưng cũng không truy vấn. Việc này cứ thần bí thế nào, thái độ trước đó của Mộng chưởng quầy cũng khiến Dương Khai luôn nghi hoặc. Nhưng đã đồng ý giúp đỡ thì đến lúc đó cố hết sức là được rồi.

– Đệ lại đây.

Hạ Ngưng Thường vẫy tay về phía Dương Khai.

Dương Khai nhìn nàng một cách quái lạ:

– Gì thế?

– Để ta đưa đệ xuống.

Hạ Ngưng Thường chớp chớp đôi mắt to tròn,

– Chỗ này rất cao đấy.

– Đệ tự đi được.

Dương Khai từ chối ngay, nói chơi à, ít ra hắn cũng là một nam nhân, sao có thể để nữ tử ôm mình đưa xuống được? Thế còn ra thể thống gì?

Dứt lời, hắn xông thẳng ra phía trước nhún mình một cái, trong tiếng la thất thanh của Hạ Ngưng Thường, Dương Khai ngã nhào như thiên thạch từ trên trời rơi xuống.

Hạ Ngưng Thường sợ hãi tột độ, thực lực Dương Khai không cao, ngã xuống như vậy thì làm sao mà sống được? Nàng vội vàng theo bước chân hắn, nhẹ nhàng phi xuống phía dưới, chuẩn bị giúp hắn một tay vào lúc quan trọng.

Tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, lúc còn cách mặt đất mười mấy trượng, hai chân Dương Khai đột nhiên đạp thẳng vào một bên, một tiếng vang dội lại. Dương Khai vừa hay giẫm vào vách đá bên cạnh, dựa vào lực đàn hồi đó, Dương Khai lộn mấy vòng, tốn không ít sức lực, động tác nghiêng ngả điên cuồng.

– Ầm!

Dương Khai đáp xuống mặt đất, hai chân hơi oằn lại, mặt đất trũng xuống, bụi bay đầy trời.

Hạ Ngưng Thường nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Dương Khai.

Một như tiên nữ hạ phàm, một như ngoan thạch lạc địa, đem lại cho người ta cảm giác không hề giống nhau.

Nhưng bất kể thế nào, thì họ cũng đã hạ cánh an toàn rồi.

Dương Khai hơi nhăn mặt, hai cẳng chân khẽ run rẩy.

Hạ Ngưng Thường mím môi cố nín cười, với nhãn lực của nàng, làm gì không nhìn ra được điều vừa rồi, vị sư đệ sĩ diện này đã phải chịu thiệt rồi.

Độ cao ba mươi trượng, với thực lực Khai Nguyên cảnh tứ tầng của hắn mà nhảy xuống, trung gian chỉ mượn lực một lần, có thể bình an đáp xuống đất đã là kỳ tích rồi.

Hạ Ngưng Thường giả vờ nhìn xung quanh, lên tiếng:

– Hôm nay là mùng năm, còn hai ngày nữa là mùng bảy rồi, ta phải đi bố trí sơn cốc này một chút. Sư đệ cứ ở đây chờ ta, dù sao thì nơi này cũng không có nguy hiểm gì.

Dương Khai sắc mặt lạnh lùng, lặng lẽ gật đầu.

Hạ Ngưng Thường chạy đi, dường như không an tâm, quay lại dặn dò thêm:

– Ta phải bố trí lâu lắm, đệ đừng có chạy lung tung đấy, nếu không ta không tìm ra đệ đâu.

Dương Khai gật đầu, sắc mặt vẫn lạnh lùng, trông anh tuấn đến lạ lùng.

Đợi cho đến khi thân ảnh Hạ Ngưng Thường khuất hẳn, Dương Khai mới ngồi xuống đất, không ngừng xoa bóp hai cẳng chân, vừa xoa vừa nghiến răng liên hồi.

Tuy lúc đáp xuống đất đã hòa hoãn không ít sức lực, nhưng lúc đó quả thật là rất đau.

Thật lâu sau, cảm giác tê dại trên hai chân mới từ từ tiêu tán, Dương Khai cũng không rỗi tay, không còn việc gì nữa, hắn liền đi xung quanh dò xét địa hình. Tuy Hạ Ngưng Thường bảo không có nguy hiểm nào, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.

Thám thính một hồi, trong sơn cốc này quả thực không có gì bất thường.

Mãi đến chiều ngày hôm sau, Hạ Ngưng Thường mới quay lại chỗ Dương Khai.

Tuy không biết nàng đi bố trí cái gì, nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt là biết, chuyến đi vừa rồi nhất định đã hao tổn không ít tinh thần và nguyên khí của Hạ Ngưng Thường.

– Ta phải hồi phục trước đã, đợi đến đêm mai, vùng đất Cửu Âm hội tụ này sẽ tề tựu âm khí, từ lúc đó cho đến trước khi mặt trời mọc, chúng ta cần phải tìm cho ra Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ, sau đó thu đó về, nếu để lỡ thời gian, nó sẽ lại biến mất.

Hạ Ngưng Thường vội dặn dò, sau đó lấy ra mấy viên đơn dược nuốt vào miệng, nhắm mắt ngồi xuống.

Dương Khai đứng một bên canh giữ, bất động như bức tượng.

Bên sơn cốc, cách đó vài dặm, Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu vẫn đang ở chỗ cũ nghỉ ngơi, thân hình tàn tạ.

Lần này bám theo Dương Khai và Hạ Ngưng Thường vào sâu trong Hắc Phong Sơn, chúng cũng đã phải bị tổn thất khá nặng nề.

Vốn dĩ có mười bảy, mười tám người, đến được đây thì chỉ còn mười ba người. Những người khác đều đã bị chôn thây dưới sự tấn công của yêu thú.

Bên Huyết Chiến Bang vẫn còn bảy người, trong đó đã tổn thất một cao thủ Ly Hợp cảnh, ba tên Ly Hợp cảnh còn lại thì đều thương tích đầy mình. Ngay cả Văn Phi Trần, trước ngực cũng có một vệt máu dài cả thước, hai đệ tử Khí Động cảnh còn lại cũng mệt mỏi rã rời.

Mấy tên tiểu tốt bên Phong Vũ Lâu thì chỉ còn lại sáu tên, ngoài tên Nộ Lãng Khí Động Cảnh nhất tầng ra, chỉ có duy nhất bốn đệ tử Khai Nguyên cảnh, một tên đệ tử Thối Thể cảnh còn lại kể cũng may mắn, chỉ là hơi sợ hãi, hiện tại thần trí có chút không tỉnh táo.

Trong tất cả những tên ở đây, chỉ có một tên duy nhất vẫn còn nguyên vẹn, đó là Long Huy.

Thân phận y đặc biệt, mỗi lần xảy ra trận đánh, y đều được bảo vệ bên trong, dĩ nhiên là không bị tổn hại gì rồi.

Đuổi theo vài ngày, cuối cùng cũng theo được đến đây, Long Huy đã mất hết kiên nhẫn, sắc mặt u ám, nói:

– Văn Đường chủ, chúng ta còn phải bám theo sao? Nếu vẫn tiếp tục, chỉ e tổn thất sẽ càng lớn, đến lúc đó gia gia ta tra cứu ra được, thì ai có thể tránh được sự trách tội của gia gia đây?

Văn Phi Trần tức tối trong bụng, y biết Long Huy muốn đẩy hết tội trạng này sang cho y. Thầm nghĩ, nếu không phải vì lấy lòng ngươi, ta đã không đưa ra quyết định thế này, nếu sớm biết chuyến đi này nguy hiểm đến thế, lão tử còn phí sức làm gì? Thà giết quách tên Dương Khai từ lúc còn ở tiểu trấn cho xong.

Trong đầu tuy nghĩ vậy, nhưng Văn Phi Trần vẫn tỏ vẻ ôn hòa:Tu tiên là nghịch thiên hay thuận thiên?.-.Tu tiên là vô tình hay hữu tình? Hãy dõi theo bước chân của Vương Lâm để biết hắn làm thế nào bằng vào sức lực của chính mình từng bước tiến lên phía trước, dương danh “Tu Chân Giới”….Thỉnh chư vị nghé thăm…!

– Không cần đuổi theo nữa, xem ra chúng đã đến nơi rồi, sơn cốc phía trước chính là mục tiêu của chúng lần này.

Chương 90: Có phần hỗn loạn

Vừa nghe vậy, Long Huy phấn chấn:

– Ý ngươi là thứ chúng cần tìm đã ở ngay trước mắt rồi?

– Không sai, hẳn là tối qua chúng đã đến đây, nhưng mãi vẫn không đi tiếp, rõ ràng là đã đến đích rồi.

Văn Phi Trần mỉm cười.

– Vậy còn đợi gì nữa, chúng ta truy đuổi bấy lâu chẳng phải chính vì lúc này sao?

Long Huy lại nổi cơn sắc dục, thiên tài địa bảo gì đó chỉ là thứ yếu, hiện giờ y chỉ muốn được chiêm ngưỡng dung mạo của Hạ Ngưng Thường, cố nhịn nhiều ngày đến vậy, sao y có thể chịu nổi chứ?

Văn Phi Trần cười:

– Tuy là chúng đã đến nơi, nhưng hình như chưa đi tìm vật đó. Long thiếu gia cố nhẫn nhịn thêm chút, Văn mỗ bảo đảm sẽ không để nữ tử đó bay mất đâu.

Long Huy có hơi mất kiên nhẫn. Lần trước lúc ở tiểu trấn, Văn Phi Trần cũng nói vậy, rốt cuộc trong cả một chặng đường, tổn thất vô cùng nặng nề, giờ y lại nói vậy, Long Huy chợt có chút không vừa ý.

Nhưng lại không thể tỏ vẻ quá khẩn thiết, suy nghĩ một chút, Long Huy chỉ đành nói:

– Nhiều nhất chỉ đợi thêm hai ngày, nếu hai ngày sau chúng vẫn không có động tĩnh gì, chúng ta liền ra tay!

Văn Phi Trần bất đắc dĩ gật đầu, nhưng lại thở dài trong bụng, thầm chửi tên tiểu tử Long Huy này bùn nhão không dựng nên tường, trong đầu ngoài nữ nhân ra e chẳng còn gì khác. Người như vậy, sau này chắc chắn sẽ chẳng làm nên cơ sự gì.

Đêm đến gió nổi, dưới sơn cốc, Hạ Ngưng Thường đã hồi phục lại, cuối cùng cũng mở mắt ra. Mệt mỏi qua đi, rõ ràng là đã hồi phục hoàn toàn.

Nói một tiếng tạ ơn, nàng và Dương Khai hai người lấy một ít thức ăn ra bỏ bụng.

– Qua một lúc nữa là đến giờ Tý rồi, lúc đó trong sơn cốc sẽ tràn ngập âm khí, sư đệ đừng đi cách ta quá xa, cảnh giới của đệ không cao, nguyên khí nội thể có hạn, không đủ tiêu hao.

Hạ Ngưng Thường nghiêm nghị.

– Ừ.

Dương Khai gật đầu, tuy trong đan điền có mấy chục giọt Dương dịch dự trữ, căn bản không phải lo vấn đề tiêu cao, nhưng Dương Khai cũng không nói ra.

Hai người lại nói chuyện một lúc, trong sơn cốc đột nhiên xảy ra một vài biến cố.

Theo lẽ thường mà nói, sơn cốc trũng xuống mấy mươi trượng như thế này, bốn bề bị bao quanh bởi vách đá, đáng ra sẽ không có gió. Nhưng lúc này trong sơn cốc lại đột nhiên gào rít từng đợt gió lạnh, tiếng vù vù tựa như tiếng khóc nữ tử trong đêm khuya, khiến người nghe sởn cả tóc gáy, thất kinh hồn vía.

Cùng với trận gió lạnh bất ngờ, một cỗ khí lạnh bốc lên từ mặt đất, kích thích Chân Dương quyết của Dương Khai vận chuyển một cách không tự chủ.

Luồng khí lạnh này không giống như cái lạnh khi gió đông thổi, mà quỷ khí dày đặc, mang theo cảm giác lành lạnh thấm vào tâm cốt.

Chân Dương quyết nhanh chóng gia tốc, cuối cùng Dương Khai đã xua đi hết hàn ý trong tim.

– Sư đệ!

Hạ Ngưng Thường đột nhiên kéo Dương Khai lại gần, sau đó lấy ra một miếng ngọc bội màu tím nắm trong tay.

Vừa dựa gần lại Hạ Ngưng Thường, Dương Khai chợt cảm giác hàn ý xung quanh đột nhiên biết mất, chỉ còn lại một cỗ ấm áp đang lưu động bên cạnh.

– Đứng cạnh ta, đừng cách quá xa, miếng ngọc bội này có thể chế ngự âm khí xâm ngập.

Hạ Ngưng Thường khẽ giải thích.

Dương Khai kinh ngạc nhìn miếng ngọc bội màu tím, phát hiện vật này cũng là một bí bảo. Sau khi được Hạ Ngưng Thường đặt trong tay, trút nguyên khí vào để thôi động, ngọc bội phát ra ánh sáng nhè nhẹ, tiêu trừ hết âm khí ở xung quanh.

Dương Khai kinh hãi. Vòng xuyến trên cổ tay vị sư tỷ này là một bí bảo, ngọc bội vừa lấy ra cũng là một bí bảo, rốt cuộc thì nàng có bao nhiêu bí bảo đây?

– Đệ cứ nhìn ta làm gì vậy?

Hạ Ngưng Thường đỏ ửng mặt, giọng nói lí nhí.

Dương Khai sững sờ, lúc này mới phát giác ra có điều không ổn.

Vì phạm vi tác dụng của ngọc bội này không lớn, nên hai người như đứng dính vào nhau, cánh tay, bả vai, đều có thể cảm nhận rõ rệt thân nhiệt, hương thơm thoang thoảng mềm mại của đối phương.

Chắc chắn Hạ Ngưng Thường cũng cảm thấy vậy.

Trạng thái thân mật thế này khiến nàng khó chịu, ánh mắt dần trở nên ngượng ngùng, khắp vành tai, trên cổ đều ửng đỏ.

– Nguyên khí của đệ rất quý giá, không thể lãng phí ở nơi này, chỉ nên dùng lúc thu lấy Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ thôi.

Hạ Ngưng Thường cố kiếm cớ nói chuyện, lái sự chú ý sang chỗ khác, để không phải cảm thấy nhiệt độ truyền tới từ người Dương Khai, nhưng càng nghĩ vậy thì cảm giác lại càng rõ ràng.

– Hiện tại chỉ mới ở giai đoạn bắt đầu, đợi đến giờ Tý, cả sơn cốc này sẽ hội tụ một lượng âm khí dày đặc, sư đệ tuyệt đối đừng rời khỏi ta, nếu không hậu quả rất khó lường.

– Được!

Dương Khai gật đầu.

Hai người cũng không nói chuyện tiếp nữa, chỉ đứng sát bên nhau, âm thầm đợi đến giờ Tý.

Tim khẽ đập mạnh.

Có phần hỗn loạn.

Cơ thể Hạ Ngưng Thường càng lúc càng nóng. Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác như lửa thiêu tâm can này, cả người ngứa ngáy khó chịu, muốn động đậy lại không dám, cố chịu đựng đến cuối cùng, toàn thân khẽ run rẩy.

Dương Khai phát giác ra sự ngượng ngùng của nàng, nhìn qua làn da như bị đông máu, nhíu mày nói:

– Hay là, đệ đi ra vậy?

Hắn vẫn tin rằng mình có thể chế ngự âm khí, dù gì Chân Dương quyết cũng là khắc tinh của âm khí, cho dù phải hao tổn, cũng sẽ không nhiều. Vị sư tỷ này cũng nhút nhát quá, Dương Khai thấy nàng khó chịu đến vậy, bản thân cũng cảm thấy khó chịu theo.

– Không cần đâu!

Hạ Ngưng Thường vội vã lắc đầu,

– Đệ đứng cạnh ta… là được rồi, tuyệt đối không được đi ra.

Nàng cứ khăng khăng như vậy, Dương Khai cũng đành chịu.

Ở một nơi khác, Huyết Chiến Bang đã nhận ra động tĩnh ở nơi này, chúng đang kéo toàn quân chạy đến.

Quan sát âm khí đang cuồn cuộn dưới đất, Văn Phi Trần đăm chiêu suy nghĩ.

Long Huy phấn chấn:

– Văn Đường chủ, bọn chúng đã xong chưa?

Chỉ cần Dương Khai và Hạ Ngưng Thường đạt được mục đích, vậy bọn chúng có thể không chút do dự mà ra tay.

Văn Phi Trần chưa vội trả lời, y vẫn đang tỉ mỉ quan sát mặt đất, thung lũng bên dưới chắc chắn có gì đó cổ quái, chỉ có điều kiến thức và kinh nghiệm của Văn Phi Trần không thể giúp y nhìn ra. Thấy Long Huy nóng ruột, Văn Phi Trần cũng đành nói:

– Xong hay chưa tạm thời chưa biết, nhưng hiện tượng lạ như thế này chỉ xảy ra khi có trọng bảo sắp xuất hiện, chi bằng chúng ta…

Văn Phi Trần còn chưa nói xong, đã bị Long Huy cắt lời:

– Không đợi nữa, nếu trọng bảo sắp xuất hiện, thì có đợi chúng hay không cũng thế. Văn Đường chủ, động thủ ngay bây giờ đi, xử lý xong bọn chúng rồi cướp bảo bối kia cũng chưa muộn.

Văn Phi Trần thở dài, đành gật đầu:

– Được rồi, động thủ thôi!

Trong đêm đen, ánh mắt Long Huy lóa lên tia nhìn tà ác. Y nghĩ, đợi lát nữa thôi, mỹ nhân che mặt đó sẽ bị lột sạch lớp che chở toàn thân, phô bày dung nhan mỹ lệ ra trước mắt y. Trong sự sung sướng do y tự vẽ ra, Long Huy hưng phấn đến mức không kiềm chế được.

Dương Khai à Dương Khai, ngươi dám động đến nữ nhân của ta, thì ta sẽ cho ngươi nếm mùi hối hận.

Lát nữa thôi ta sẽ tạm chưa giết ngươi, mà sẽ cho ngươi tận mắt nhìn thấy ta làm nhục nữ nhân của ngươi, khiến nàng kêu gào thảm thiết như thế nào, rồi hưởng thụ sự phẫn nộ và vô dụng của ngươi.

Mười ba người, không quan tâm đến chuyện ẩn giấu hành tung nữa, dưới lệnh của Văn Phi Trần, chúng đồng loạt nhảy xuống sơn cốc.

Tên đệ tử Thối Thể cảnh Phong Vũ Lâu đó là tội nghiệp nhất, độ cao mấy mươi trượng bày ra trước mắt, y không dám nhảy, nhưng lại bị tên Long Huy đương mất kiên nhẫn đạp xuống, ngã chết ngay tại chỗ.

Nhóm người Nộ Lãng giận dữ nhưng không dám nói gì, trong lòng nhục nhã vô cùng.Nguồn truyện audio

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 2 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay