1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch
  4. Tập 19 [Chương 91 đến 95]

[Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch

Tập 19 [Chương 91 đến 95]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 91: Giằng co

Động tĩnh của bọn người Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu quá rõ. Tiếng kêu thảm thiết của tên đệ tử Thối Thể cảnh đó lúc chết càng thê lương vô cùng, truyền đi rất xa trong đêm tối.

Dương Khai và Hạ Ngưng Thường nghe rõ mồn một, cả hai thất sắc, quay đầu lại nhìn về phía đó.

Họ thật sự không biết mấy ngày nay bị nhiều kẻ địch bám theo đến thế. Thủ đoạn theo dõi của Văn Phi Trần cũng phải nói là không tệ, giữ cự ly cũng cực kỳ an toàn, căn bản không phải lo sẽ bị phát hiện. Hạ Ngưng Thường tuy là Ly Hợp cảnh đỉnh phong, nhưng không thể phát giác động tĩnh ở quá xa. Vì đã tính toán cẩn thận, kế hoạch của Văn Phi Trần đương nhiên là thuận lợi rồi.

– Sao lại có người đến đây được?

Hạ Ngưng Thường khẽ chau mày, thực sự không hiểu nổi.

Sắc mặt Dương Khai cũng trầm xuống, theo như lời vị sư tỷ này nói, vùng này chỉ là một sơn cốc bình thường, duy có mùng bảy tháng bảy hằng năm mới có thiên địa dị biến xảy ra, căn bản không thể thu hút được sự chú ý của ai cả.

Nói cách khác, những kẻ đang đến gần đó, một là ngẫu nhiên đang ở gần đây mới phát giác ra sự thay đổi này, một là sớm đã có âm mưu, bám theo họ suốt cả chặng đường đến đây.

Khả năng thứ hai rất có thể xảy ra! Vì bọn chúng không phải ít người, có kẻ còn ngã chết lúc tìm cách đi xuống!

Nơi này ở bên trong Hắc Phong Sơn, nếu thật sự chỉ là người vào núi tìm thuốc giết yêu thú, căn bản không thể đưa theo người có thực lực quá thấp, cũng không thể có nhiều người đến vậy cùng hành động.

– Có thể sẽ có chút phiền toái!

Ý nghĩ chuyển hướng tức khắc, Dương Khai đã phát hiện có vấn đề,

– Chúng ta tránh đi trước đã!

– Được!

Hạ Ngưng Thường gật đầu nghe theo.

– Muốn chạy à?

Một tiếng quát lạnh tanh vọng lại từ phía sau, theo sau đó một thân ảnh chợt xuất hiện trước mắt cách họ mười mấy trượng, một đòn Phách Không Chưởng lướt đến, ngăn bước chân của hai người lại.

Dương Khai và Hạ Ngưng Thường kinh ngạc khi thấy bọn này thực lực rất cao, đồng thời nhảy về sau ẩn náu, nguyên khí lưu chuyển trong cơ thể, âm thầm cảnh giác.

Trước khi chưa tìm ra ý đồ thật sự của bọn lạ mặt này, Dương Khai không muốn vạch mặt.

Văn Phi Trần đi đầu cản đường Dương Khai và Hạ Ngưng Thường, thấy họ biết thân biết phận, không ra tay tấn công, mà chỉ lặng lẽ đứng nhìn.

Y không thèm để ý đến Dương Khai , nhưng còn Hạ Ngưng Thường đang che mặt thì lại khiến mắt y sáng lóa, bụng nghĩ, hay cho một tiểu cô nương ngây thơ, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng đôi mắt sáng như sao mai đó tuyệt đối không phải của một nữ tử tầm thường. Huống chi, thân hình của tiểu cô nương này cũng thuộc hạng xuất chúng.

Nhìn vào đôi mắt đó, kẻ không quá háo sắc như Văn Phi Trần cũng không cầm lòng được, nếu đổi lại là Long Huy, không biết y sẽ giở trò đồi bại gì nữa.

Ba người giằng co một lúc, Dương Khai vẫn cố tìm đường thoát, nhưng phát hiện thực lực người trung niên này cực cao. Y đứng đó, dường như đã ngăn hết toàn bộ đường lui rồi.

– Tên này là cao thủ Chân Nguyên cảnh, sư đệ chớ manh động.

Hạ Ngưng Thường nhìn ra ý nghĩ của hắn, khẽ nhắc.

Chân Nguyên cảnh! Dương Khai chậm rãi hít một hơi, cố sức đè nén cảm giác rục rịch trong lòng.

Cứ thế được một lúc, bọn người Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu cũng đã đuổi đến nơi, chúng tản ra phía sau lưng Văn Phi Trần, vẻ mặt hung dữ nhìn Dương Khai và Hạ Ngưng Thường.

– Các ngươi là ai?

Dương Khai nheo mắt quan sát, nhưng lại phát hiện mình chẳng hề quen ai trong số đó. Trong lòng ngờ vực, không kềm được lên tiếng hỏi.

Hắn không biết được, kỳ thực hắn cũng biết vài tên trong bọn chúng, nhưng thực lực chúng quá thấp, trên đường đi đã bị yêu thú ăn thịt, chỉ còn duy nhất một tên, thì lúc nãy đã bị ngã chết rồi.

– Những kẻ muốn lấy mạng ngươi!

Long Huy bước ra từ phía sau Văn Phi Trần, cười gằn không chút khách khí, đến khi nhìn thấy Hạ Ngưng Thường, hai mắt chợt lóe lên tia nhìn thao láo, sỗ sàng lướt qua cả người Hạ Ngưng Thường, tán thưởng:

– Diệu, diệu! Hay cho một nữ tử thanh thuần động lòng người, chuyến đi này của bổn thiếu gia quả là không uổng phí!

Hạ Ngưng Thường khẽ nhíu mày, mặt lộ vẻ căm ghét, lặng lẽ trốn sau lưng Dương Khai. Tuy công lực của nàng cao hơn Dương Khai rất nhiều, nhưng dù gì cũng là một nữ tử chưa rành thế sự, lẩn trốn như vậy cảm thấy bớt đi gánh nặng tâm lý cũng là lẽ đương nhiên.

Hai người vốn đã dính sát nhau từ lúc nãy, giờ lại đứng ở vị trí thế này, Dương Khai chợt cảm thấy sau lưng bị hai vật gì đó mềm mềm chạm vào, không kềm được khẽ hít lấy hơi, đứng thẳng người lên.

Đứng trước mối nguy này, Dương Khai lại rất bình tĩnh, không hề có chút dao động, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:

– Chư vị và bọn ta có thù oán sao?

Lúc này Dương Khai có thể khẳng định, đối phương không phải ngẫu nhiên mà đến đây, chắc chắn đã sớm có âm mưu, nếu không, sao vừa gặp đã đầy vẻ căm thù.

Đây là kẻ thù của hai sư đồ Mộng chưởng quầy, hay là của mình? Dương Khai phải hỏi cho ra nhẽ, dù có chết, cũng phải làm một con ma minh bạch chứ?

– Dĩ nhiên là có thù!

Long Huy tự nhủ phần thắng nắm chắc trong tay, nên cũng không thèm giấu thân phận,

– Tiểu tử, ta cho ngươi hay, ta chính là Long Huy, tôn tử của Phó bang chủ Huyết Chiến Bang, Long Tại Thiên,! Ngươi dám câu dụ Hồ Mị Nhi, có từng nghĩ rằng mình sẽ có ngày hôm nay chưa?

Dương Khai ngạc nhiên! Hắn căn bản không thể ngờ kẻ hôm nay đến gây sự mới mình lại là một người như vậy, lý do thù oán này cũng quá vô lý. Mình và Hồ Mị Nhi mới gặp nhau có ba lần, chưa có giao tình gì nhiều, vậy mà lại bị xem là tình địch, ngoài một tiếng cảm thán kẻ tiểu nhân tầm thường ra, Dương Khai còn có thể nói gì nữa đây?

Có điều y đã nhắc đến Long Tại Thiên, Dương Khai nhớ đến lão giả gặp ở khu mỏ của Huyết Chiến Bang lần trước. Lần đó, Long Tại Thiên đã hạ nhục hắn, Dương Khai chưa bao giờ quên.

Long Huy dứt lời, Nộ Lãng cũng hậm hực lên tiếng:

– Nộ Đào là đệ đệ ta! Nó cùng Thành Thiếu Phong đã mất tích. Tiểu tử, ta hỏi ngươi, việc chúng mất tích có liên quan gì đến ngươi không?

Không ngờ cả hai phe cùng đến tìm mình gây chuyện! Dương Khai chợt hiểu ra nguyên do mọi sự.

Thầm khen cho cái danh tiếng lẫy lừng của mình. Lần đầu rời tông môn, lại bị hai phe thù địch để mắt tới, lại còn bày ra trận địa lớn thế này nữa.

Nhưng lần này lại liên lụy cả Hạ Ngưng Thường.

Hít một hơi thật sâu, trên mặt Dương Khai không hề lộ vẻ sợ hãi, đến thần sắc cũng vô cùng bình thản, hắn đưa tay ra nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay Hạ Ngưng Thường, hạ giọng xuống:

– Lát nữa tỷ cứ mặc kệ đệ, hãy tìm cơ hội trốn thoát đi!

Nếu đã là phiền toái do chính mình gây ra, thì không thể bắt Hạ Ngưng Thường chịu tội cùng. Nếu để mình nàng bỏ chạy, biết đâu cũng có chút cơ hội, mang theo hắn chỉ thêm vướng víu.

Giọng Dương Khai tuy khẽ khàng, nhưng người đối diện vẫn có thể nghe rõ.

Long Huy bật cười thật to:

– Muốn chạy à? Đâu có dễ vậy, bổn thiếu gia cùng các ngươi chịu đày đọa bao nhiêu ngày trong rừng, sao có thể không chút hồi báo được! Dương Khai, hôm nay ngươi phải chết thì khỏi nói, còn tiểu cô nương ở sau lưng ngươi thì chỉ có thể làm đồ chơi cho bổn thiếu gia thôi! Yên tâm, giờ ta chưa giết nàng đâu, phải chơi cho chán đã ta mới nỡ để cho nàng chết.

Sắc mặt Dương Khai lạnh tanh, quát lên một tiếng:

– Chạy đi!

Đồng thời vòng tay ra sau nắm lấy cánh tay Hạ Ngưng Thường, dùng toàn lực đẩy ra thật xa dưới ánh nhìn kinh ngạc của nàng.

– Mơ tưởng hão huyền!Nguồn truyện audio

Văn Phi Trần cười nhạt, y lắc nhẹ người, thình lình xuất hiện sau lưng Hạ Ngưng Thường, một chưởng phóng thẳng vào nàng.

Chương 92: Mùng bảy tháng bảy, âm khí tụ.

Một kích này của Văn Phi Trần không phải muốn giết người, chỉ là muốn ngăn cản đường lui của Hạ Ngưng Thường mà thôi.

Mà phản ứng của Hạ Ngưng Thường không hề chậm chạp. Tuy mất cảnh giác bị Dương Khai đẩy ra ngoài, nhưng trước lúc bị Văn Phi Trần tập kích đã kịp xoay người lại, mãnh liệt tung chưởng đỡ lấy đòn của Văn Phi Trần, mượn lực đạo của đối phương, lại nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Dương Khai.

– Ai dà!

Dương Khai nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi thở dài. Có cao thủ Chân Nguyên cảnh trấn thủ, đối phương lại binh hùng tướng mạnh, sớm đã có tính toán, lúc này đây chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng rồi.

– Văn Đường chủ, giữ nữ tử này lại, nếu như nàng dám phản kháng….

Long Huy lạnh lùng âm hiểm cười:

– Đánh gãy tay chân cũng không sao, chỉ cần đừng làm hỏng dung nhan nàng là được! Ta muốn nhìn xem dưới lớp khăn che mặt này là dung nhan tuyệt thế như thế nào!

Văn Phi Trần ha hả cười:

– Long thiếu gia yên tâm, Văn mỗ nhất định không phụ sự ủy thác của người.

Vốn gã còn có chút lo lắng trong lúc chiến đấu làm Hạ Ngưng Thường bị thương sẽ bị Long Huy trách cứ, nhưng nếu y nói đánh gãy tay chân cũng được, vậy Văn Phi Trần còn gì phải băn khoăn?

Vị thiếu gia Long gia này, tuy rất có hứng thú nhưng cũng tự biết mình. Biết mình không phải đối thủ của nữ tử này, nếu có thể phế bỏ tay chân của nàng thì có thể muốn làm gì thì làm.

Đối thoại của hai người lọt vào tai của Dương Khai và Hạ Ngưng Thường, trong mắt họ đều lóe lên tia tức giận!

Văn Phi Trần cao giọng cười:

– Tiểu cô nương, ngươi cũng nghe thấy lời của Long gia rồi đấy, nếu như thức thời ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta cam đoan ngươi sẽ không bị thương. Nếu vẫn cố ý phản kháng, vậy thì đừng trách Long mỗ ta vùi hoa dập liễu.

Hạ Ngưng Thường khẽ gắt lên:

– Đừng hòng!

– Được được được!

Văn Phi Trần lạnh lùng cười:

– Đây là ngươi tự tìm lấy.

Lời vừa dứt, song chưởng xuất ra liên tục như phi yến bay lên bầu trời, thực lực của cao thủ Chân Nguyên cảnh bộc phát dữ dội, chỉ nghe thấy trong tiếng gió gào thét có tiếng hổ gầm truyền ra, chưởng phong đẩy ra bỗng nhiên hóa thành những đầu hổ, nhe răng trợn mắt vồ tới Hạ Ngưng Thường.

Cảm nhận được uy lực chất chứa trong mấy chưởng này, thần sắc Hạ Ngưng Thường cũng trở nên nghiêm túc. Hai bàn tay ngọc nhẹ nhàng nhảy múa, nhanh chóng điểm xuất mấy đạo chỉ phong đón nhận, miếng lam bảo thạch trên trán chợt sáng lên, một thân nguyên khí mãnh liệt sôi sục.

Tuy uy lực của mấy cỗ chỉ phong không nhỏ, nhưng cũng không ngăn được công kích của Văn Phi Trần, chẳng qua chỉ là chống đỡ được chút tốc độ của những đầu hổ kia rồi bị nuốt gọn.

Ngay sau đó, công kích liền đánh đến trước mặt Hạ Ngưng Thường.

Một loạt biến cố xảy ra nhanh như vậy, lúc Dương Khai có phản ứng thì đã quá muộn.

Những đầu hổ kia liên tục vồ tới cắn Hạ Ngưng Thường, tình hình là muốn nàng trọng thương. Bỗng nhiên, miếng lam bảo thạch trên trán nàng tạo nên một vòng gợn sóng kỳ ảo, nương theo vòng gợn sóng này, một quầng sáng hình bán nguyệt bỗng nhiên hiện ra, giống như một cái chén lớn úp ngược, bao quanh người nàng và Dương Khai.

Công kích của Văn Phi Trần cuối cùng cũng tới, nhưng những đầu hổ uy phong lẫm liệt kia vừa mới tiếp xúc với quần sáng, liền kêu thảm một tiếng rồi tiêu tan!

Hạ Ngưng Thường thân mình bất động, vẻ mặt bình thản.

Văn Phi Trần ngã xuống mặt đất, đôi mắt khiếp sợ vạn phần nhìn chằm chằm vào quầng sáng kia, thất thanh nói:

– Thiên cấp bí bảo!

Lời kia vừa thốt ra, ánh mắt mọi người đều trở nên rực lửa, bao gồm cả ánh mắt lộ ra tia dâm tục của Long Huy!

– Cái gì?

Cuối cùng Long Huy cũng chuyển lực chú ý trên người Hạ Ngưng Thường sang nơi khác, quay đầu nhìn Văn Phi Trần, thanh âm có chút run rẩy:

– Văn Đường chủ, ngươi vừa nói cái gì?

Da mặt Văn Phi Trần khẽ co giật, trong mắt lóe ra tia nhìn tham lam, nuốt nước miếng nói:

– Thiên cấp bí bảo! Có thể dễ dàng đỡ công kích của tại hạ, đây nhất định là Thiên cấp bí bảo, không còn nghi ngờ gì nữa!

– Thật sao?

Long Huy không khỏi hưng phấn. Y không nghĩ rằng, chẳng qua lần này mình chỉ là muốn diệt trừ tên tiểu tử Dương Khai này, không ngờ “vô tình cắm liễu, liễu mọc thành rừng”. Chẳng những sắp sửa có được một mỹ nhân, lại còn thu hoạch được Thiên cấp bí bảo! Hơn nữa lại là Hộ Hình bí bảo, cái này còn quý hơn cả Công Kích Hình nữa.

Thiên cấp bí bảo là vô giá. Huyết Chiến Bang chỉ có một bộ mà thôi, lại còn nằm trong tay Hồ Man.

Nếu mình đem bí bảo này đưa cho gia gia, sức mạnh của gia gia sẽ cao thêm một bước, chỉ sợ Hồ Man cũng không phải là đối thủ của gia gia nữa.

Nhất định phải đoạt được! Long Huy hưng phấn hô:

– Văn Đường chủ, ngươi có thể đoạt được thứ này, chức Phó bang chủ Huyết Chiến Bang ngày sau chắc chắn sẽ do ngươi đảm nhiệm!

Văn Phi Trần nghe vậy, vẻ mặt chấn động:

– Đa tạ Long thiếu gia nâng đỡ!

Tuy là nói như vậy, nhưng Văn Phi trần biết, muốn phá được phòng ngự của Thiên cấp bí bảo này không dễ dàng như vậy. Chỉ cần nhìn một kích lúc nãy của mình hoàn toàn không có hiệu quả, Văn Phi Trần biết đây là một khúc xương khó gặm.

Tuy nhiên, may mắn chính là, tiểu nha đầu này thực lực không cao, tuyệt đối không thể duy trì trong thời gian quá dài, chỉ cần mình không ngừng tấn công, nhất định sẽ có cơ hội đánh vỡ quầng sáng đó!

– Động thủ!

Vừa nghĩ đến đây, Văn Phi Trần khẽ quát một tiếng, ra tay trước đánh vào quầng sáng. Cùng lúc đó, mấy vị cao thủ hung mãnh của Huyết Chiến Bang cũng đem những thứ học được của mình ra thi triển.

Trong nháy mắt trên quầng sáng liền nổi lên từng tầng gợn sóng, nhưng Hạ Ngưng Thường và Dương Khai ở bên trong không hề bị ảnh hưởng gì. Tất cả công kích kia đều bị quầng sáng chặn lại.

Sự việc đột nhiên xuất hiện này khiến Dương Khai có chút hy vọng chạy trốn, trong ánh mắt cũng lóe ra ánh hào quang tinh minh, tâm tư nhanh chóng chuyển động, muốn tìm được đường ra trước khi quầng sáng bị phá.

– Sư đệ, đệ có sợ không?

Hạ Ngưng Thường đột nhiên mở miệng hỏi.

– Hả?

Dương Khai quay đầu nhìn nàng.

– Chúng ta có thể sẽ chết, đệ có sợ không?

– Sợ cái gì, tỷ cũng đừng sợ!

Dương Khai lên tiếng, cách vài chục trượng lạnh lùng nhìn Long Huy. Nếu có thể bắt giữ được tên này, vậy mình có thể có lợi thế cò kè mặc cả rồi.

Nhưng, muốn phá bỏ được nhiều cao thủ của Huyết Chiến Bang như vậy để bắt Long Huy là vô cùng khó khăn, cho dù là Hạ Ngưng Thường ra tay chỉ sợ cũng không làm được.

– Ta không sợ!

Hạ Ngưng Thường nhẹ nhàng cười,

– Bọn chúng còn chưa biết mình đang đối mặt với cái gì!

Dương Khai bị lời nàng nói làm cho sửng sốt. Còn chưa hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, toàn bộ sơn cốc bỗng nhiên phong vân biến sắc.

Giờ Tý rồi!

Ngày bảy tháng bày, âm khí tụ! Những nơi Cửu Âm hội tụ, trên mặt đất tỏa ra loại âm khí lạnh lẽo. Âm khí đó bốc lên giống như từng bàn tay to quỷ dị vươn ra từ lòng đất, không ngừng vươn lên nắm chụp, khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi.

Trong nháy mắt, nhiệt độ trong sơn cốc giảm xuống rất nhanh, cái lạnh thấu xương khiến tất cả mọi người không kìm nổi, toàn thân run rẩy.

Nhóm cao thủ Huyết Chiến Bang đang vây quanh quầng sáng phát hiện không ổn, vội vàng vận chuyển nguyên khí ngăn cản sự xâm nhập của âm khí.

May mà những âm khí đó khiến cho người ta có cảm giác không thoải mái, nhưng không có lực sát thương, chỉ cần vận công ngăn cản thì không có gì đáng ngại. Mấy tên nhãi nhép Phong Vũ Lâu kia đều có thể ngăn cản, huống chi là đám người Huyết Chiến Bang này. Chẳng qua nếu như cứ như thế trong thời gian dài, chỉ sợ một thân nguyên khí sẽ bị tiêu hao hết, đến lúc đó tất cả đều sẽ bị lạnh chết.

Một khắc sau, toàn bộ sơn cốc đều bị âm khí bao trùm! Hạ Ngưng Thường đột nhiên chuyển động, thân hình uyển chuyển giống như nhảy múa. Từng thủ ấn cổ quái đánh ra, nguyên khí trong cơ thể chia làm vô số đạo, tản ra bốn phương tám hướng.

Chương 93: Phong

Theo động tác của Hạ Ngưng Thường, toàn bộ âm khí dày đặc trong sơn cốc đều đã có phản ứng, nhìn từ trên xuống giống như một nồi nước đang sôi. Dường như âm khí cũng có sinh mệnh, không ngừng sôi sục, ngọ nguậy trong sơn cốc. Cảnh tượng vô cùng kinh sợ.

– Không tốt!

Văn Phi Trần kêu lên sợ hãi, tuy y không biết rốt cuộc là Hạ Ngưng Thường đang làm gì, nhưng thân là cao thủ Chân Nguyên cảnh ngũ tầng, ít nhiều cũng có chút nhãn lực.

E là lúc trước nữ tử này đã bố trí trận pháp gì ở trong sơn cốc này, hiện tại đang thúc đẩy nó vận chuyển.

Nếu nàng khởi động trận pháp chưa biết này thật, chỉ sợ sự tình lần này sẽ có biến cố.

– Thêm chút sức! Khẩn trương phá quầng sáng kia cho ta!

Văn Phi Trần rống lên giận dữ, y phải bắt được Hạ Ngưng Thường trước khi đại trận kia khởi động thì mọi việc mới dừng lại.

– Các ngươi cũng lại đây, bằng không ta sẽ giết các ngươi ngay bây giờ!

Văn Phi Trần nhìn mấy tên tiểu tốt Phong Vũ Lâu quát mắng.

Đám người đó làm gì dám chần chừ. Trận chiến đấu kịch liệt như thế này, hoàn toàn không tới lượt bọn chúng, chúng cũng tự biết thân biết phận, đứng ở bên cạnh xem cuộc vui. Nhưng Văn Phi Trần vừa ra lệnh, bọn họ không thể không tham dự.

Lực công kích của những tên này rất yếu nhưng ít nhiều cũng có thể tiêu hao phòng ngự của quần sáng kia.

Một hàng mười hai người đều xuất ra hết sức lực, sống chết không ngừng tấn công quầng sáng hình bán nguyệt kia.

Trên quầng sáng liên tiếp xuất hiện từng lớp gợn sóng, nhìn như lung lay sắp đổ nhưng lại vẫn kiên quyết như lúc ban đầu.

Trong quầng sáng, Dương Khai lòng như lửa đốt. Hắn có tâm muốn hỗ trợ nhưng lại không làm gì được vì thực lực quá thấp, căn bản không xen tay vào được, chỉ có thể bảo vệ Hạ Ngưng Thường bên người. Nếu chẳng may quầng sáng bị phá, cũng muốn tận một phần sức lực non nớt của mình.

Động tác của Hạ Ngưng Thường mỗi lúc một nhanh, hai bàn tay đã biến thành tàn ảnh. Trong sơn cốc, tiếng gió gào thét ngày càng mãnh liệt, nghe như tiếng gào khóc thảm thiết làm cho lòng người kinh hãi.

Sắc mặt ngưng trọng của Văn Phi Trần ẩn chứa một tia nhìn tham lam, y phát hiện mình còn đánh giá thấp cấp bậc của Phòng ngự bí bảo này. Đây ít nhất cũng là Thiên cấp thượng phẩm bí bảo, nếu không căn bản không có khả năng chống chọi trong thời gian dài như vậy mà không bị phá.

Thiên cấp thượng phẩm a, đủ để ngăn cản một kích toàn lực của cao thủ Thần Du cảnh. Có thứ này, chẳng khác nào thêm một cái mạng.

Thời gian ước chừng một nén nhang, trên quầng sáng kia đột nhiên xuất hiện một khe hở nho nhỏ.

Nương theo sự xuất hiện của khe hở ấy, sắc mặt Hạ Ngưng Thường cũng tái đi! Sử dụng Phòng ngự bí bảo này, nàng cũng hao đi một lượng nguyên khí lớn, bây giờ càng phải ra sức khai khởi bố trí lúc trước, nguyên khí trong cơ thể giống như hồng thủy trút xuống, hung mãnh tràn ra bên ngoài.

Nhìn thấy hy vọng, Văn Phi Trần vừa không ngừng thúc dục mọi người công kích, vừa sử dụng đại sát chiêu, nguyên khí trong người trở nên cuồn cuộn, nhìn như bình thản thong thả mà đẩy về phía trước một chưởng.

Một chưởng này đánh vào quầng sáng, toàn bộ quầng sáng lay động mạnh một chút, thân thể mềm mại của Hạ Ngưng Thường chấn động, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Răng rắc…. Rốt cục quầng sáng cũng xuất hiện những vết rạn hình mạng nhện.

– Ha ha ha!

Văn Phi Trần không ngừng cười to, y tin rằng chỉ cần toàn lực đánh ra một chưởng nữa, quầng sáng này sẽ hoàn toàn bị phá bỏ.

Nhưng còn không đợi y đánh ra chưởng tiếp theo, âm khí bên trong sơn cốc bất chợt lắng xuống, tiếng gào khóc bên tai trong nháy mắt cũng tan biến.

Đôi mắt đẹp long lanh như sao sáng của Hạ Ngưng Thường chớp động, miệng dịu dàng quát một tiếng:

– Phong!

Giờ khắc này, sự chuẩn bị của Hạ Ngưng Thường rốt cục cũng hoàn thành!

Rầm rầm… Phía trên thiên mạc đột nhiên xuất hiện một loạt âm thanh của xiềng xích bị vung vẩy, giống như nhạc khúc câu hồn.

Mọi người khiếp sợ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy rất nhiều sợi xiềng xích dài đến vài trượng, vừa thô vừa đen bay trong không trung. Những xiềng xích đó hoàn toàn là do âm khí dày đặc cấu thành, tản ra từng cỗ từng cỗ một, làm cho người ta rét lạnh kinh hãi.

Những xiềng xích âm khí đó lượn quanh trên đỉnh đầu đám người Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu. Trong phút chốc, đột nhiên như có linh tính, đánh xuống phía dưới.

Văn Phi Trần sắc mặt đại biến, biết mình đúng là đã muộn một bước, vội vàng xuất chưởng đánh về phía quầng sáng.

Cùng lúc đó, thân hình Hạ Ngưng Thường khẽ run rẩy, tiếp tục dùng khí lực yếu ớt thôi động Thiên cấp bí bảo.

Chưởng phong này thẳng tắp như vậy, không bị bất cứ trở ngại nào lao về Hạ Ngưng Thường.

Trong thời khắc mấu chốt, Dương Khai luôn cảnh giác ở bên cạnh rốt cuộc cũng tìm được cơ hội động thủ, kéo nàng ra trước khi chưởng phong kia đánh trúng Hạ Ngưng Thường. Nhưng Hạ Ngưng Thường vẫn bị chưởng phong quét sượt qua, thân thể mềm mại run lên, sắc mặt lạnh ngắt trắng bệch. Dương Khai ôm lấy nàng, không quay đầu lại vội vàng chạy đi.

Số lượng quân địch quá nhiều, thực lực quá mạnh, hắn không ngốc đến độ xung đột chính diện với bọn chúng.

Ngay khi Dương Khai đưa Hạ Ngưng Thường chạy trốn, những xiềng xích âm khí kia cuối cùng cũng quấn lên đám cao thủ Huyết Chiến Bang.

Tổng cộng có tất cả tám sợi xiềng xích, Văn Phi Trần bị Hạ Ngưng Thường đặc biệt chiếu cố, một mình đã bị ba sợi xiềng xích nhắm lấy, năm sợi còn lại đều hướng về đám cao thủ Huyết Chiến Bang.

Bị xiềng xích quấn quanh, sắc mặt mọi người hoảng hốt, cứ nghĩ là mình sẽ chết chắc. Nào ngờ sau khi những xiềng xích này quấn chặt lấy bọn chúng lại trực tiếp biến mất vào trong cơ thể, tám sợi xiềng xích biến mất không thấy tăm hơi.

Văn Phi Trần bỗng nhiên cảm thấy thực lực Chân Nguyên cảnh toàn thân bị một lực lượng vô hình áp chế lại, không kìm nổi kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó há mồm phun ra một ngụm máu tươi.

Ba tên cao thủ Ly Hợp cảnh và tên đệ tử Khí Động cảnh có thực lực hơi cao cũng như vậy. Trong phút chốc, sắc mặt tái nhợt, không ngừng phun máu.

Tên đệ tử Khí Động cảnh cuối cùng, thực lực thấp hơn một chút, không ngờ trong nháy mắt đã không còn hơi thở, ngã xuống đất mất mạng!

– Sao lại thế này?

Long Huy giận tím mặt, vừa rồi y mắt thấy thế cục đang tốt, sắp phá vỡ được Thiên cấp bí bảo của đối phương, trong lòng đang nghĩ phải lăng nhục Hạ Ngưng Thường như nào mới có khoái cảm, thế mà trong nháy mắt, bên cạnh một người đã chết, năm người trọng thương, ngay cả Văn Phi Trần cũng lộ vẻ mặt uể oải!

Long Huy sao có thể không giận, vịt đã đến miệng rồi lại cứ thế mà bay đi!

– Long thiếu gia bớt giận!

Văn Phi Trần cố nén đau đớn đang xuyên vào tim, vận chuyển nguyên khí để loại trừ hàn khí, thanh âm suy yếu, mở miệng giải thích:

– Nữ tử kia chỉ sợ là trước đó đã có bố trí, lần này mượn uy lực trận pháp để đối phó với chúng ta. Chúng ta nhất thời không chú ý đã khiến ả thực hiện dễ dàng rồi.

– Rác rưởi, đều là một lũ rác rưởi!

Long Huy nổi trận lôi đình, chửi ầm lên,

– Nhiều người như vậy mà đối phó với một người lại thất bại thảm hại.

Trên mặt Văn Phi Trần hiện lên một tia tức giận, lại cố gắng nhẫn nhịn, mở miệng nói:

– Tuy chúng ta bị trúng kế, nhưng bây giờ ả tuyệt đối cũng không dễ dàng đâu, chỉ sợ toàn thân đã không còn chút nguyên khí, nếu lúc này có thể đuổi kịp bọn chúng, bọn chúng sẽ thành “dê đợi làm thịt” mà thôi!

Long Huy vội vàng nói:

– Vậy còn chờ gì nữa, khẩn trương đuổi theo!

Văn Phi Trần hướng ánh mắt về phía đám tiểu tốt của Phong Vũ Lâu, nghiêm mặt nói:

– Cho các ngươi một cơ hội sống, nếu đem được ả kia về đây, Văn Phi Trần ta sẽ đem các ngươi ra khỏi đây an toàn.

Vừa rồi tất cả tám sợi xiềng xích của Hạ Ngưng Thường đều nhằm vào đám cao thủ Huyết Chiến Bang, đám tiểu nhân vật kia ngược lại không hề bị thương dù chỉ một tên. Năm tên vào trong sơn cốc, bây giờ vẫn còn năm tên, tình hình tốt hơn nhiều so với đám cao thủ Huyết Chiến Bang.

Chương 94: Ở bên kia

Bọn chúng sao dám phản kháng mệnh lệnh của Văn Phi Trần? Dù đối phương nhìn thì có vẻ như không thể kham chịu được nữa rồi, nhưng cũng không phải là người mà bọn chúng có thể đối phó. Lập tức liếc mắt nhìn nhau, Nộ Lãng mở miệng hỏi:

– Xin hỏi Văn tiền bối, có thể xác định ả kia không còn lực đánh trả?

– Tuyệt đối khẳng định!

Văn Phi Trần kiên trì chịu đựng trả lời một tiếng,

– Bây giờ các ngươi mau đuổi theo, bất cứ ai cũng có thể tùy tiện bắt ả, mang về giao cho Long thiếu gia, nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi.

– Được, đám tại hạ đuổi theo!

Trong mắt Nộ Lãng hiện ra một chút điên cuồng oán độc. Mấy ngày hôm nay y đã chịu đựng đám Huyết Chiến Bang này không ít, sư huynh đệ Phong Vũ Lâu cùng tới đây đã chết rất nhiều, đệ tử Thối Thể cảnh cũng không còn lấy một người.

Cơn giận của y không có cách nào xả trên người Văn Phi Trần, đương nhiên đành phải chuyển sang Dương Khai và Hạ Ngưng Thường.

Hạ Ngưng Thường đã không còn sức đánh trả, một Dương Khai bé nhỏ sao đáng để bọn chúng để mắt?

Sau khi đám người Phong Vũ Lâu biến mất trong sơn cốc âm khí dày đặc, Văn Phi Trần mới nhìn một lượt mấy huynh đệ Huyết Chiến Bang:

– Các ngươi cũng đi đi, không được để ả chạy thoát, sau lưng ả nhất định có cao thủ làm chỗ dựa vững chắc, một khi tin tức được tiết lộ ra ngoài, Bang chúng ta sẽ có ngày gặp phiền toái lớn!

– Vâng!

Mấy người kia tuy rằng cũng suy yếu không chịu nổi, nhưng sự việc quan trọng, chỉ có thể chịu đựng mà đuổi theo.

Lúc này, chỉ còn lại hai người Long Huy và Văn Phi Trần.

Long Huy khẩu khí nhu hòa một chút, mở miệng hỏi:

– Văn Đường chủ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Văn Phi Trần cười khổ:

– Không biết ả dùng thủ đoạn gì, một thân tại hạ bị áp chế chỉ còn Khí Động tam tầng nữa thôi! Ba sợi xiềng xích nhập vào cơ thể, khóa trụ vận chuyển của nguyên khí và đan điền.

– Lại có thủ đoạn như thế?

Long Huy sắc mặt hoảng sợ.

Văn Phi Trần gật gật đầu:

– Tại hạ mà cũng thành ra như này, mấy đệ tử kia chỉ sợ sẽ không chịu nổi, hiện giờ chỉ có thể phát huy được không tới ba phần thực lực.

– Vậy phải làm thế nào mới phải?

Long Huy lộ vẻ bất an.

– Không cần lo lắng!

Văn Phi Trần lắc lắc đầu,

– Vừa rồi tại hạ không hề nói dối đám Phong Vũ Lâu, ả dùng thủ đoạn ghê gớm như vậy, lại duy trì Phòng ngự bí bảo trong thời gian dài, nguyên khí trong cơ thể đã không còn lấy một giọt, lại bị một chưởng của tại hạ đả thương, quả thật ả chỉ có thể bó tay chịu trói. Chỉ cần tìm được bọn chúng, những thứ nên thuộc về Long thiếu gia sẽ là của thiếu gia.

Vừa nghe thấy vậy, Long Huy thở ra một hơi, đảo mắt nói:

– Vừa rồi Long Huy tâm lý tức giận, giọng điệu hơi nặng một chút, hy vọng Văn Đường chủ đừng để trong lòng, đợi chuyện thành công, ta chắc chắn sẽ nói rõ với gia gia Văn Đường chủ lần này vất vả như nào.

– Long thiếu gia nói nặng rồi, đều là người một nhà.

Văn Phi Trần cười cười,

– Tuy nhiên bây giờ xin Long thiếu gia hộ pháp cho Văn mỗ, tại hạ xem xem có thể hóa giải được xiềng xích âm khí trong cơ thể hay không.

– Được!

Hai người khi nói chuyện, căn bản là không nhắc tới Dương Khai. Trong mắt bọn họ, Hạ Ngưng Thường mới là vật cản khó giải quyết, Dương Khai chả là gì! Hiện giờ Hạ Ngưng Thường một thân nguyên khí mất hết, giống như con nhím bị vặt sạch lông, bất cứ ai tùy tiện ra tay đều có thể bắt nàng.

Giờ khắc này, Dương Khai đã đưa Hạ Ngưng Thường tới một khe núi dài khoảng mười trượng, chỉ một người chui lọt bên cạnh sơn cốc.

Hạ Ngưng Thường được hắn đặt ở bên trong, bản thân Dương Khai chắn ở bên ngoài. Trước khe núi có một bụi cây, vừa hay có thể chắn trụ đường vào.

Thân thể hai người sát vào nhau, gần như hòa thành một.

– Đừng nói chuyện, có người đuổi tới!

Dương Khai vòng tay ôm lấy Hạ Ngưng Thường, nhẹ giọng dặn dò.

Hạ Ngưng Thường sắc mặt tái nhợt khẽ gật đầu, nín thở.

Trong chốc lát, Nộ Lãng dẫn theo mấy người lướt qua trước mắt, rồi tiếng bước chân xa dần. Khoảng cách hai bên cách nhau chỉ vẻn vẹn vài chục trượng mà thôi, nhưng đêm đen gió cao, bên trong thung lũng âm khí dày đặc đã hoàn toàn che giấu được Dương Khai và Hạ Ngưng Thường.

Đợi cho đám người Nộ Lãng rời xa, Hạ Ngưng Thường mới nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, trên khăn lụa che mặt một mảng đỏ sẫm. Vừa rồi một chưởng kia của Văn Phi Trần, cuối cùng đã đả thương nàng.

– Tỷ sao rồi?

Dương Khai căng thẳng hỏi han.

– Giúp tỷ lấy đan dược!

Thanh âm của Hạ Ngưng Thường yếu ớt, thân mình mềm nhũn buông xuống ngã trên mặt đất, khí lực để động một ngón tay cũng không có.

– Ở đâu?

– Trong người!

Dương Khai liền vội vàng đưa tay vào thăm dò trong người nàng, nhưng ngay sau đó lại nhanh như tia chớp mà rụt về, kinh ngạc nhìn vị tiểu sư tỷ trước mắt này.

Hạ Ngưng Thường cũng đang nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt hơi đỏ lên, thân mình hơi run rẩy. Vừa rồi bị Dương Khai chạm vào, cảm giác tê dại nơi ấy truyền thẳng đến tim, suýt chút khiến khiến cho nàng ngất tại chỗ.

– Tỷ kiên nhẫn một chút!

Dương Khai biết đây là thời khắc đặc biệt, lập tức cũng không lề mề, nhẹ giọng dặn dò Hạ Ngưng Thường một tiếng, lúc này mới lại vươn tay sờ soạng vào bên trong người Hạ Ngưng Thường để thăm dò.

Vào mùa hạ, Hạ Ngưng Thường vốn mặc cũng ít, ngoại trừ quần áo ở bên ngoài, bên trong chỉ có đồ lót mà thôi. Dương Khai vừa sờ vào, lập tức đã có cảm giác giống như đi vào tiên địa khiến cho người ta lưu luyến mà quên mất phải quay về.

Một nơi đầy đặn mềm mại, co dãn kinh người, không quá nhỏ cũng không quá lớn, một bàn tay không che hết được. Năm ngón tay kia đụng vào một điểm nhỏ nhỏ nhô lên, mỗi lần đụng vào đều khiến cho thân hình Hạ Ngưng Thường khẽ run lên. Cảm thụ được nhiệt độ cực nóng của cơ thể nhau, hơi thở trở nên đứt đoạn, bất kể là Dương Khai hay Hạ Ngưng Thường, hô hấp đều có chút dồn dập, máu toàn thân lưu chuyển nhanh chóng.

Dương Khai còn khá, mặc dù có chút xấu hổ nhưng nói thế nào cũng là nam nhân, mặt dày làm như không phát sinh ra chuyện gì.

Hạ Ngưng Thường thì ngược lại, đôi mắt trong suốt như một uông nước, ánh mắt vừa thẹn vừa giận, hơi thở tỏa ra giống như mùi xạ hương, mê người không nói ra được.

– Tỷ đừng nghĩ nhiều!

Dương Khai vừa cẩn thận tìm tòi, vừa an ủi.

Hạ Ngưng Thường rốt cục không nhịn được, cố gắng dùng một hơi yếu ớt nói:

– Ở bên kia!

– Ồ!

Dương Khai lúc này mới chợt hồi phục lại tinh thần, thầm nhủ tìm mãi cũng không thấy, thì ra là ở bên này.

Việc này…Cầu Cơ mình gặp khá nhiều trong 5 năm làm kẻ gác cửa điện. Trong đó đa số là thanh thiếu thiên niên : Nhẹ có ,Nặng có :Vong theo có – Ma Ám có thâm chí Chết có…! Các Bạn nên đọc chuyện mục này để tránh tình huống xấu nhất sảy ra nhé ^^ …!

Trở tay thăm dò vào bên kia, lại là một lần xâm nhập tìm kiếm, không biết đã khiến Hạ Ngưng Thường run lên không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng lấy ra mấy cái lọ nhỏ.

– Loại nào?

Dương Khai hỏi.

– Cái ở giữa.

Thanh âm của Hạ Ngưng Thường suy yếu vô cùng, dùng ánh mắt ra hiệu.

Dương Khai khẩn trương cầm cái lọ ở giữa, đổ ra một chút đan dược, xốc khăn che mặt lên, nhét toàn bộ vào trong miệng Hạ Ngưng Thường.

Vị tiểu sư tỷ này thể chất đặc thù, Dược Linh Thánh Thể là Dược đỉnh tốt nhất trên đời này, có uống nhiều đan dược hơn nữa cũng không có gì phải lo lắng.

Mấy viên đan dược vào bụng, Hạ Ngưng Thường nhắm mắt ngồi dậy, Dương Khai xoay người đi cảnh giác động tĩnh bên ngoài.

Đợi chừng nửa canh giờ, Hạ Ngưng Thường mới từ từ hồi phục, mở to đôi mắt tràn đầy ngượng ngùng, phức tạp nhìn bóng lưng của Dương Khai.

Hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra, mặt nàng như lửa đốt, mặc dù biết lúc ấy là bất đắc dĩ, nhưng Hạ Ngưng Thường xấu hổ tới mức chỉ hận không có một cái lỗ ở đây để lập tức chui xuống.

Như thể đã nhận ra Hạ Ngưng Thường đang chăm chú nhìn mình, Dương Khai luôn luôn cảnh giác đột nhiên quay lại, thấy Hạ Ngưng Thường đã ngừng vận công, không tự chủ thở ra một hơi:

– Tỷ không sao chứ?

Trong mắt Hạ Ngưng Thường hiện lên vẻ bối rối, vội vàng tránh qua một bên:

– Mặc dù không cần lo lắng cho tính mạng nữa, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể động thủ.

– Không sao là tốt rồi.

Cuối cùng Dương Khai cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Chương 95: Chủ động xuất kích

Không dám nghĩ đến những việc xấu hổ đó lần nữa, Hạ Ngưng Thường quay đầu nhìn chung quanh hỏi:

– Đệ làm sao tìm được chỗ ẩn thân này.

Đây có thể nói là một nơi cực kỳ bí mật, quả thực là một vị trí ẩn thân tốt. Trong đêm tối, sư đệ này làm thế nào mà lại tìm được chính xác nơi này?

Dương Khai nhếch miệng cười:

– Lúc tỷ rời đi, đệ ở trong này đi lòng vòng, vô tình phát hiện ra. Nhưng không ngờ đây lại là nơi cứu mạng mình.

– Đây cũng là vận may của chúng ta.

Hạ Ngưng Thường thở dài một tiếng.

– Tỷ nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa sóng êm gió lặng, đệ tìm đường đưa tỷ ra khỏi nơi này.

Hạ Ngưng Thường thần sắc buồn bã nói:

– Không đi được.

– Sự tại nhân vi, sao lại không đi được?

Dương Khai cười khẽ.

– Bởi vì ta đã khai khởi Cửu Âm Bát Khóa trận, hiện tại sơn cốc này đã bị trận pháp phong tỏa, trước khi trời sáng, bất cứ ai cũng không thể rời khỏi nơi này.

Dương Khai bừng tỉnh:

– Lúc trước tỷ rời khỏi, hóa ra là để bố trí trận pháp?

Hạ Ngưng Thường khẽ gật đầu:

– Vốn là để đối phó Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ, nhưng bất đắc dĩ đành phải khởi động trước.

– Đám xiềng xích âm khí kia là công lao của trận pháp?

Dương Khai lần nữa hồi tưởng lại một màn kia.

– Đúng.

– Bọn họ có thể bị giết hay không?

Hai mắt Dương Khai sáng lên, nếu toàn bộ những cao thủ này chết hết, vậy thì lần này tuyệt đối có thể chạy ra ngoài tìm đường sống.

Hạ Ngưng Thường lắc đầu:

– Không được, trận pháp này không phải là để giết người, những người đó cũng không phải kẻ yếu, chắc chắn không chết được, nhiều lắm chỉ có thể tiêu diệt được một hai tên thực lực thấp.

– Vậy cũng không tệ.

Dương Khai thầm than đáng tiếc.

– Có điều…. tuy rằng bọn chúng không chết, nhưng đã bị xiềng xích ám khí xâm nhập vào trong cơ thể, một thân thực lực chỉ sợ là bị phong ấn hơn nửa, trước khi trời sáng căn bản sẽ không khôi phục lại được. Để ta xem trước khi trời sáng có thể khôi phục được chút khí lực nào hay không, sau đó chúng ta cùng nhau chạy khỏi nơi này.

Dương Khai đột nhiên dùng đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Hạ Ngưng Thường, âm thanh có chút kích động hỏi:

– Tỷ nói, thực lực của bọn chúng sẽ bị phong ấn? Phong ấn bao nhiêu?

Hạ Ngưng Thường trầm ngâm một lát:

– Ít nhất bảy phần, mấy cao thủ Chân Nguyên cảnh hẳn là bị phong ấn khoảng tám phần.

– Nói cách khác, bây giờ bọn chúng căn bản không thể xuất toàn lực?

Thần sắc Dương Khai có chút phấn chấn, nóng lòng muốn thử.

Hạ Ngưng Thường khẩn trương nhìn hắn:

– Đệ muốn làm gì? Cho dù bọn chúng có bị phong ấn thực lực đi nữa, cũng không phải là người đệ có thể đối phó. Sư đệ, đệ chớ làm loạn.

Nàng nhìn thấy ý nghĩ trong lòng Dương Khai rồi.

Dương Khai cười khẽ, trong mắt có ý rục rịch:

– Không thử thì làm sao biết được. Nơi này là nơi Cửu Âm hội tụ, hiện tại bọn chúng bị phong ấn thực lực, còn bị âm khí xâm lấn, có khi còn yếu hơn tỷ dự tính một chút.

– Nhưng chúng nhiều người như vậy!

Hạ Ngưng Thường nắm lấy cánh tay Dương Khai, lắc đầu liên tục:

– Đệ đừng kích động!

Dương Khai nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng:

– Yên tâm, đệ có chừng mực. Nếu chúng ta cứ trốn trong này, sớm muộn đều bị phát hiện. Một khi thành cá trong chậu thì chỉ có thể ngồi chờ chết. Nếu chúng ta chủ động xuất kích thì còn có hy vọng.

– Không được.

Hạ Ngưng Thường lắc đầu nguầy nguậy,

– Ta là sư tỷ, đệ phải nghe lời ta. Nếu như bây giờ đệ ra ngoài, chưa nói không có biện pháp ngăn cản mấy tên đó, riêng âm khí trong sơn cốc này đã đủ để tiêu hao sạch nguyên khí trong cơ thể đệ.

– Tiểu sư tỷ, nếu như tỷ muốn sống thì đừng ngăn cản đệ. Tỷ cũng nhìn thấy sắc mặt tên Long Huy kia rồi đấy, nên biết nếu rơi vào tay y sẽ có kết cục như nào.

Thân hình Hạ Ngưng Thường run lên bần bật.

– Cứ như vậy đi, tỷ đừng ngăn cản đệ.

Dương Khai thoát khỏi trói buộc của Hạ Ngưng Thường.

– Nếu đệ đã khăng khăng muốn đi, vậy thì mang theo cái này!

Hạ Ngưng Thường không có cách nào khuyên can. Nếu như Dương Khai muốn đi ra ngoài thật, với tình hình bây giờ của nàng căn bản không ngăn được, đành phải đưa ngọc bội cho hắn.

– Tỷ cần tới thứ này hơn đệ.

Dương Khai cự tuyệt,

– Tỷ đừng lo lắng, đệ tuy chỉ có Khai Nguyên cảnh tứ tầng thôi nhưng tự có biện pháp khôi phục nguyên khí. Âm khí trong sơn cốc này không thể ảnh hưởng đến đệ. Ngược lại là tỷ, nếu có người tìm được nơi này, tỷ có thể ngăn được không?

– Ta đã khôi phục được chút nguyên khí, có thể thôi động Phòng ngự bí bảo, những tên đó thực lực đã giảm mạnh, sẽ không tạo nên uy hiếp gì với ta.

Hạ Ngưng Thường gật gật đầu.

– Vậy không có nỗi lo về sau rồi!

Dương Khai chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài.

Chịu đựng vô lực lâu như vậy, cuối cùng cũng tới lúc có thể động đến quyền cước, thần sắc Dương Khai có chút dữ tợn.

Đi được vài bước, nhịp chân đột nhiên dừng lại, Dương Khai hạ giọng nói:

– Tiểu sư tỷ, vào lúc bình minh, nếu đệ không quay lại, tỷ mau chóng rời khỏi đây.

Lòng Hạ Ngưng Thường khẽ thắt lại, không hiểu sao đau đớn dâng lên.

Dương Khai quay đầu cười:

– Nếu đệ có thể trở về, tỷ sẽ đồng ý với đệ một việc được chứ?

– Việc gì?

Hạ Ngưng Thường nén chua xót trong lòng hỏi.

– Lúc đấy rồi nói.

Dương Khai ha hả cười, nghiêng mình đi qua khe núi, đi ra bên ngoài sắp xếp lại một chút, che dấu khe hở kỹ càng. Lúc này mới nhìn khắp nơi rồi lao mình vào trong bóng tối.

Để lại Hạ Ngưng Thường cô đơn một mình, cô độc hiu quạnh.

Còn ba bốn canh giờ nữa là trời sáng, mà địch có tới mười mấy người! Đây nhất định sẽ là một hồi chiến đấu gian khổ.

Trong rừng tối om, có người chạy vội vàng, nghe tiếng bước chân là động tĩnh của hai người, Dương Khai giấu mình sau một cây đại thụ, lẳng lặng chờ người tới.

Hắn không biết hai tên đang tới kia là người phe nào, cũng không biết đối phương có thực lực gì, chỉ có thể thăm dò cho rõ ràng rồi tính.

Nếu hai người này thực lực rất mạnh, Dương Khai đành phải tìm cách tránh, tìm đối phương yếu hơn trước.

Tiếng bước chân ngày càng gần, tiếng người nói chuyện truyền tới:

– Hùng sư huynh, bọn chúng trốn ở nơi nào, sao tìm mãi mà cũng không thấy?

Một người khác nói:

– Sư đệ đừng nóng vội, Nộ sư huynh và đám súc sinh Huyết Chiến Bang kia cũng đang tìm kiếm, Dương Khai không trốn được bao lâu đâu. Chúng ta cứ giả bộ đi tìm, nói không chừng bên phía bọn họ đã bắt được Dương Khai và nữ tử kia rồi.

Sư đệ kia nghe vậy gật gật đầu:

– Vậy cũng đúng. Đáng tiếc cho cô nương kia, hình như rất xinh đẹp, nếu rơi vào tay Long Huy, không biết sẽ bị chà đạp như thế nào.

Hùng sư huynh cười lạnh một tiếng:

– Long Huy háo sắc thành tính, nhất định sẽ chẳng có thành tựu gì lớn. Sau này chờ chúng ta lớn mạnh, sẽ có lúc lấy lại danh dự.

Đang nói chuyện, cách vài chục trượng phía trước đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, bước chân hai đệ tử Phong Vũ Lâu dừng lại lập tức, Hùng sư huynh giận dữ quát một tiếng:

– Người nào?

Bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ:

– Các ngươi không phải đang tìm ta sao?

– Dương Khai!

Hùng sư huynh quá đỗi vui mừng, vốn không hy vọng mình sẽ có thể đụng phải Dương Khai, không ngờ hắn lại tư chui đầu vào lưới. Quả thật là đi mòn gót sắt chả thấy, đến khi tìm được lại chẳng tốn chút công phu nào!

Hùng sư huynh hưng phấn, Dương Khai cũng vui mừng.

Cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ đã khiến Dương Khai đoán ra được thân phận. Năm tên Phong Vũ Lâu, ngoài trừ Nộ Lãng là Khí Động cảnh nhất tầng ra, những tên còn lại đều là Khai Nguyên cảnh.

Dương Khai không hề kinh sợ võ giả ở cảnh giới này.Ầy nói đến Kumanthong thật sự mình rất đau đầu. 10 người đến cửa điện có đến 7,8 người hỏi vấn đề này .! Mình chỉ khuyên tiền đó anh chị lên đi Gieo Hạt giúp đỡ người khó khăn hơn mình là tốt nhât…^^…!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay