[Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch
Tập 16 [Chương 76 đến 80]
❮ sautiếp ❯Chương 76: Thả người
Hy sinh Dương Khai, bảo vệ Tô Nhan, ngươi cho rằng cách làm của mình là đúng lắm à?
Mộng chưởng quầy khẽ cười một tiếng.
Tô Huyền Vũ tỏ vẻ ngượng ngùng, lão nghĩ rằng đối phương đến là để trách mắng lão.
Mộng Vô Nhai nói:
– Như vậy quả thực là có thể bảo vệ được Tô Nhan vô sự, nhưng … nếu sau đó Tô Nhan biết được, nó sẽ có cảm giác như thế nào?
Tô Huyền Vũ khẽ giật mình, trong chốc lát mồ hôi trên trán đầm địa chảy xuống, lão chợt ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
– Thật sự ngươi làm như vậy, chỉ là mang một Tâm Ma tới cho Tô Nhan! Nó tu luyện Băng Tâm quyết. Tâm Ma cả đời, hậu quả như thế nào ngươi đều rõ hơn cả.
Thanh âm thản nhiên của Mộng Vô Nhai cứ vang bên tai Tô Huyền Vũ, lão như bị sét đánh, hối tiếc không thôi.
Bản thân chỉ lo lợi ích trước mắt mà không nghĩ rằng sẽ để lại cho Tô Nhan những hậu quả tồi tệ sau này. Đương nhiên, lần này Dương Khai hy sinh, có thể bảo vệ Tô Nhan vô sự, nhưng chỉ cần nó còn sống một ngày thì nhất định sẽ nhớ đến chuyện lần này, cho rằng sở dĩ mình được bình an, tất cả đều là do sự hy sinh của Dương Khai. Thường thì chuyện này cũng sẽ dần trở thành quá khứ, nhưng trong lòng nó nhất định sẽ chịu sự dằn vặt lớn gấp bội, luôn cảm thấy bất ổn, thực lực cảnh giới làm sao có thể tăng lên được?
– Đa tạ Mộng chưởng quầy đã thức tỉnh!
Tô Huyền Vũ nói một cách cung kính.
– Ha ha!
Mộng Vô Nhai khẽ cười một tiếng.
– Ta không nói, ngươi cũng sẽ nghĩ đến, chẳng qua là sẽ muộn hơn chút mà thôi.
Đại trưởng lão ở bên, vẻ mặt âm tình bất định. Mình khó khăn vất vả chờ đến cơ hội bắt ép Nhị sư huynh, mắt thấy đại sự đã thành. Bây giờ Mộng chưởng quầy chạy đến thuyết giáo thông suốt, Nhị sư đệ đâu còn cam tâm chịu sự sắp xếp của mình? Vì tương lai sau này của Tô Nhan, lần này lão nhất định sẽ không tiếp tục thỏa hiệp.
Ý thức được điểm này, sắc mặt của Ngụy Tích Đồng tối sầm lại nói:
– Mộng chưởng quầy, nơi đây chính là Trưởng Lão Điện của Lăng Tiêu Các ta, nếu chưa được sự cho phép của trưởng lão, bất cứ kẻ nào cũng không được đặt chân vào Điện này. Ngươi đến từ nơi nào thì hãy về nơi đó đi!
Mộng Vô Nhai liếc mắt nhìn lão, tiện tay ném trả Trưởng Lão Lệnh, thân hình chớp lóe một cái, liền đi đến ngồi vào chính vị cao nhất của Trưởng Lão Điện.
Ngụy Tích Đồng bỗng giận dữ quát:
– To gan!
Các vị trưởng lão khác cũng giận dữ nhìn Mộng chưởng quầy.
Bởi vì, cái vị trí đang trống kia là dành cho Chưởng môn của Lăng Tiêu Các, ngoài Chưởng môn ra, bất kỳ ai cũng không có tư cách đặt chân vào vị trí đó. Mấy vị trưởng lão tranh giành gay gắt bao nhiêu năm nay, ngay cả Đại trưởng lão cũng không dám nghĩ đến cái vị trí ấy.
Thế mà hiện tại, Mộng chưởng quầy Cống Hiến Đường không rõ lai lịch lại leo lên chính vị, khiến cho các vị trưởng lão tức giận tới mức nào? Như vậy là đang coi thường toàn bộ Lăng Tiêu Các!
– Ha ha, các vị khoan hãy nổi giận!
Mộng Vô Nhai cười nhạt một cái, vuốt vuốt râu nói:
– Ta thay Chưởng môn các ngươi đến, chỉ là truyền lại một câu nói mà thôi!
Năm vị trưởng lão tỏ vẻ xúc động hỏi:
– Thay mặt Chưởng môn đến?
Mười mấy năm qua, cho dù là ngũ đại trưởng lão muốn gặp Chưởng môn cũng khó như lên trời, lại không hề nghĩ Mộng Võ Nhai vẫn có thể gặp được. Hơn nữa khi nghe được những lời lẽ của lão, dường như Chưởng môn vì chuyện ngày hôm này mà có điều muốn nói.
Như vậy là sao? Bình thường, dù trong Các có náo loạn ầm trời, Chưởng môn cũng sẽ không nhúng tay vào, sao chỉ một mâu thuẫn giữa đám tiểu bối liền kinh động đến Chưởng môn được?
Mộng Vô Nhai cầm trên tay một miếng ngọc bội màu tím nói:
– Đây là vật gì, các ngươi nhận ra được đúng không?
– Chưởng môn ngọc bội!
Miếng ngọc bội này là dấu hiệu của Chưởng môn Lăng Tiêu Các. Vật đó tuyệt đối không có cách nào có thể làm giả được.
Mộng Vô Nhai khẽ mỉm cười:
– Biết là tốt rồi!
Ngụy Tích Đồng đắn đo hỏi:
– Xin hỏi Mộng chưởng quầy, không biết Chưởng môn có chỉ thị gì truyền xuống?
Mặc dù đã mười mấy năm rồi Chưởng môn không quản việc của Lăng Tiêu Các, nhưng với sự uy nghiêm của một Các chủ, cũng chưa từng có một ngày suy yếu.
Mộng Vô Nhai nói:
– Chưởng môn của các ngươi nói rồi, chuyện ngày hôm nay, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, vạn sự dĩ hòa vi quý! Việc tranh đấu giữa bọn tiểu bối, mấy người các ngươi đích thân nhúng tay vào không thấy xấu hổ sao, cũng không biết giữ chút thể diện.
Ngụy Tích Đồng tỏ vẻ kinh ngạc, lắp bắp nói:
– Chưởng môn, Chưởng môn nói như vậy? 1 kẻ đơn giản sắp chết sống 1 cuộc đời trong bệnh tật giành tất cả tất sản tâm nguyện để giúp người khác giống mình….rùi hắn đổi lại được xuyên không viết ra truyền kỳ của riêng mình… Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Mộng Vô Nhai thản nhiên nói:
– Ồ, phần sau chính là phần ta nói, Chưởng môn các ngươi chỉ nói nửa câu đầu!
Năm vị trưởng lão tức giận đến mức suýt hộc máu! Trận mắng này cũng đúng ! Cả đám người cũng không tiện cãi lại.
– Còn nữa, Dương Khai đã có tu vị của Khai Nguyên cảnh, vậy thì thăng cho hắn làm đồ đệ phổ thông đi, cứ khoác cái thân phận để tử thí luyện, cũng không phải là chuyện.
Ngụy Tích Đồng có chút không yên lòng liền hỏi:
– Lời này… cũng là ngươi nói?
– Là Chưởng môn các ngươi nói.
Mộng Vô Nhai cười ha ha một tiếng:
– Lời nói đã truyền tới, các vị xem mà lo liệu đi!
Dứt lời, đi một mạch từ trên xuống, bước dài ra khỏi Trưởng Lão Điện.
Năm vị trưởng lão nhìn nhau, tất cả đều lặng im không nói. Chưởng môn đã truyền lời tới, còn có gì cần phải thương lượng nữa. Vốn dĩ cũng không phải là chuyện đại sự gì, mọi người chẳng qua chỉ là mượn đề tài để nói chuyện của mình mà thôi, muốn hóa giải chẳng phải cũng dễ dàng?
Tô Huyền Vũ hừ một tiếng, phẩy tay áo rời đi. Đã có lệnh của Chưởng môn, lão không cần phải tranh đấu làm gì nữa, đi đến chỗ Điện hạ, xách Tô Mộc lên, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
Nhị trưởng lão đi rồi, Tam trưởng lão Hà Bôi Thủy cũng cáo từ. Trong Điện chỉ còn lại phe Đại trưởng lão.
Ngũ trưởng lão Vưu Tự Tại nói:
– Đại sư huynh, có gì đó không đúng. Việc hôm nay không lớn, nhưng cũng kinh động đến Chưởng môn, chẳng phải có huyền cơ gì trong đó sao?
Tứ trưởng lão cũng gật gật đầu:
– Lẽ nào Chưởng môn muốn mượn cơ hội này để nói cho chúng ta biết, người vẫn còn đang ngó chừng Lăng Tiêu Các?
Đây cũng là suy đoán trong lòng của Đại trưởng lão, chẳng qua là không dám thừa nhận thôi. Hiện tại bị Tứ trưởng lão nói ra, trong lòng cũng thấy hồi hộp.
– Bất luận như thế nào, lần này chúng ta nên nhường trước một bước, sau này hành sự nên cẩn thận một chút mới được.
Đại trưởng lão trầm ngâm nói:
– Tuy nhiên, ngược lại chúng ta có thể thử dò xét suy nghĩ của Chưởng môn, thử xem rốt cuộc là Chưởng môn nghĩ như thế nào. Nếu người bằng lòng xuống núi chưởng quản Lăng Tiêu Các, vậy chúng ta nên trợ giúp, nhưng nếu như người chỉ chợt có linh cảm, Lăng Tiêu Các không thể tiếp tục như vậy được, cũng nên có một người có thể làm chủ.
– Đúng quá! Có điều là chúng ta phải dò xét như thế nào?
Tứ trưởng lão khẽ hỏi.
– Chưởng môn không phải nói để cho tên Dương Khai ấy tấn thăng lên đệ tử phổ thông sao? Điểm này cũng có thể điều tra đấy.
– Thì ra là như vậy!
Tứ trưởng lão và Ngũ trưởng lão liền tỉnh ngộ ra.
Trước sâm ngục, Tô Nhan và Giải Hồng Trần cứ giằng co, không ai dám động đậy.
Việc này đã kéo dài được nửa canh giờ rồi, hàn ý trên người Tô Nhan phát ra càng lúc càng dày đặc, nếu không có quyết pháp của Dương Khai vừa tu luyện xong khống chế Băng Tâm quyết của Tô Nhan thì e rằng đã sớm thành tượng băng hết rồi.
Đang lúc căng thẳng, có đệ tử Chấp Pháp Đường vội vàng chạy đến, cao giọng hô:
– Trưởng Lão Hội có lệnh, thả người!
– Cái gì?
Giải Hồng Trần nghe xong ngẩn người ra.
Đệ tử Chấp Pháp Đường nói với vẻ mặt đau khổ:
– Giải sư huynh, các vị trưởng lão đều nói rồi, chuyện hôm nay đến đây là chấm dứt, bất cứ kẻ nào cũng không được truy cứu nữa, nếu không sẽ xử trí theo tông pháp.
Giải Hồng Trần nhìn Dương Khai vô cùng thù hận. Y luôn chờ Tô Nhan động thủ, bởi vì chỉ cần Tô Nhan động thủ, y có thể tìm được cơ hội giết chết Dương Khai! Nhưng Tô Nhan chưa cho y cơ hội này, bây giờ nghe được lệnh của Trưởng Lão Hội, đương nhiên biết là sẽ không có hy vọng.
Căm uất mà nghiến răng, Giải Hồng Trần nổi giận gầm lên một tiếng:
– Thả người!
Tô Nhan vẫn đỡ lấy Dương Khai, dẫn theo đám người Lý Vân Thiên, từ từ đi về phía trước, vẻ mặt yên tĩnh như nước giếng, chậm rãi rời đi dưới ánh nhìn phức tạp của Giải Hồng Trần.
Chương 77: Cảm ngộ
Đám đệ tử tiểu bối đang tranh đấu kịch liệt như vậy, bỗng chốc lại hạ màn một cách kì quái làm cho rất nhiều người đều cảm thấy không hiểu nổi.
Lúc này việc tranh đấu liên luỵ rất rộng. Chấp Pháp Đường một lúc huy động hơn trăm đệ tử chỉ để vây lấy Tô Nhan, cũng từ đó mà thấy được sức mạnh của nàng.
Mà một chủ nhân khác của sự việc là tên Dương Khai cũng được phần đông đám đệ tử biết tới, phỉ báng có, ngưỡng mộ cũng có, thôi thì đủ các kiểu bình luận.
Giờ phút này Dương Khai vẫn đang mê man.
Sau khi rời khỏi sâm ngục, Dương Khai đã ngủ thiếp đi. Lần này bị năm đệ tử Chấp pháp Đường vây đánh, mặc dù vết thương không phải là chí mạng nhưng cũng khá nghiêm trọng, nếu không có cỗ khí trong người chưa tiêu tán thì hắn đã sớm gục rồi.
Mọi việc đã xong, trong lòng không còn phải lo lắng, đương nhiên cũng không có cách nào tiếp tục cầm cự, gắng sức.
Khi tỉnh lại, Dương Khai bỗng phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường xa lạ, toàn thân đau nhức. Đưa mắt đánh giá bốn phía, phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng cực kỳ mộc mạc thanh lịch, trong phòng cũng không có bao nhiêu đồ đạc, vô cùng thanh u.
Giống căn phòng nhỏ của Tô Nhan ở chợ Hắc Phong.
Trở mình đứng dậy, có lẽ đã gây tiếng động khiến bên ngoài cũng nghe được. Chẳng bao lâu sau, Tô Mộc bèn mở cửa phòng, xuất hiện với nét mặt cảm động.
Cả bọn Lý Vân Thiên đều ở đó, theo Tô Mộc bước vào, như mang trọng trách nặng nề nhìn Dương Khai.
– Dương sư huynh, cảm thấy thế nào?
Tô Mộc tiến lên đỡ hắn dậy.
– Không sao.
Dương Khai hơi vận chuyển nguyên khí, phát hiện thân mình cũng không đáng ngại, chỉ có điều cần tĩnh dưỡng vài ngày mà thôi.
– Lần này lại là sư huynh cứu đệ, Tô Mộc cảm ơn huynh.
Tô Mộc vụng về nói lời cảm ơn.
– Không cần bận tâm.
Dương Khai xua tay.
– Đúng rồi, đây là đan dược lão quỷ nhà ta đưa cho huynh, những thứ này đều để chữa thương, còn có cả loại dùng để tu luyện.
Tô Mộc lấy ra mười mấy lọ đan dược bày lên đầu giường.
– Nhị trưởng lão?
Dương Khai ngạc nhiên.
– Nhiều thế này sao?
– Không hề nhiều đâu, lần này huynh bị trọng thương, nên nghỉ ngơi điều dưỡng cẩn thận.
– Vậy sư đệ thay ta tạ ơn Nhị trưởng lão.
– Không cần cảm ơn ông ấy đâu.
Tô Mộc vung tay, nét mặt tức giận.
Lần này, Tô Huyền Vũ cũng cảm thấy thiệt thòi cho Dương Khai cho nên mới ban cho nhiều đan dược như vậy. Dù sao nếu không phải vào phút cuối cùng Mộng chưởng quầy mang chỉ lệnh của Chưởng môn đến thì nói không chừng lần này lão đã dùng Dương Khai làm vật hy sinh rồi. Tô Mộc tức giận vì cách xử trí chuyện này của lão nên lần này nên cố tình đòi rất nhiều đan dược đưa cho Dương Khai.
– Tô Nhan sư tỷ đâu?
Dương Khai quay sang nhìn hai bên hỏi han.
Sắc mặt Tô Mộc lập tức trở nên kỳ lạ, y đã sớm biết được hành động vĩ đại lúc trước của Dương Khai từ đám Lý Vân Thiên, nhất thời trong lòng vừa sợ hãi lại vừa khâm phục. Từ nhỏ đến lớn, cảm giác của y đối với Tô Nhan không giống như tỷ tỷ mà giống như thân nương. Trước mặt Tô Nhan, Tô Mộc không bao giờ dám thở mạnh.
Nhưng vị Dương sư huynh này đúng là to gan. Không ngờ ngay trước mặt bao nhiêu người lại dám kéo tay tỷ mình, lại còn dám lên tiếng hùng hồn như vậy.
Sau đó lại không bị tỷ tỷ xử lý. Không những không bị xử mà ngược lại lại được tỷ tỷ thu xếp cho nghỉ dưỡng trong hương khuê của mình. Sự việc như vậy thật đúng là không thể tưởng tượng được.
Dương Khai hôn mê hai ngày nay, Tô Mộc cũng trầm tư suy nghĩ hai ngày, không hiểu là có huyền cơ gì bên trong.
Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc là tại sao lại như vậy chứ?
– Ai dà, Dương sư huynh.
Tô Mộc thở dài vỗ vai Dương Khai, cẩn thận dùng từ, thật lâu mới nói:
– Nén bi thương, từ xưa đến nay rất nhiều sự việc “lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình”. Sư huynh, huynh phải nhìn thoáng ra một chút.
Dương Khai ngẩn ra, chợt có chút dở khóc dở cười, biết Tô Mộc e là đã hiểu lầm mình nhưng cũng không giải thích nhiều mà chỉ hỏi:
– Tỷ ấy ở đâu?
Lần này may mà có nàng cứu viện ở thời khắc mấu chốt, nếu không chưa biết chừng Dương Khai sẽ phải sử dụng Dương dịch để kích sát mấy đệ tử của Chấp Pháp Đường. Nhưng đối diện với mấy người đó, hắn cũng không nắm chắc phần thắng nên lúc đó mới không mạo hiểm động thủ. Nhưng nói sao đi nữa thì một khi đã đi đến bước đường đó thì sẽ không còn đường quay lại nữa.
– Sau khi thu xếp cho huynh ở đây thì tỷ ấy đã đi chợ Hắc Phong rồi.
Tô Mộc đáp.
– Lúc đi sư tỷ không nói gì?
Dương Khai hồ nghi. Vốn hắn nghĩ rằng Tô Nhan nhất định có điều gì đó muốn nói với mình, dù sao lúc ấy cách làm của mình cũng là thiếu suy xét.
– Không có.
Tô Mộc chậm rãi lắc đầu.
Dương Khai trong lòng ngầm thán phục.
Cá tính vị sư tỷ này đúng là hào hiệp. Sự tình liên quan đến danh tiết của mình nhưng nàng lại không hề giải thích với bất kỳ ai. Cây ngay không sợ chết đứng.
Nói chuyện một hồi, Tô Mộc mới rời đi.
Nằm ở trên giường, Dương Khai không nghĩ nhiều. Sự tình đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng không ích gì. Vừa may Tô Mộc mang tới khá nhiều đan dược, cũng nên tự thử nghiệm một chút xem những phỏng đoán của mình hôm đó có chính xác hay không.
Những đan dược này, một nửa là dùng để trị thương, một nửa dùng để tu luyện, tính giá trị tổng thể, tuyệt đối là xa xỉ.
Dương Khai bắt đầu uống vài viên đan dược trị thương, sau đó yên lặng vận chuyển Chân Dương quyết. Thúc đẩy dược hiệu tan ra trong nội thể, cẩn thận cảm thụ được những biến hóa trong cơ thể.
Chưa cần nói đến dược hiệu của những loại đan dược này có tác dụng khá rõ rệt. Dược lực tràn vào trong kinh mạch, không bao lâu đã làm dịu những chỗ bị thương, làm cho những đau đớn giảm đi rõ rệt.
Tuy nhiên Dương Khai cũng nhạy bén nhận ra được một phần dược lực của những đan dược này chảy một vòng trong kinh mạch rồi tập trung tràn vào trong xương cốt của mình.
Nhận thấy điều này, lông mày Dương Khai nhíu lại như càng khẳng định được đoán định trong lòng.
Để nghiệm chứng xem điều này có chính xác hay không, cả ngày trời, Dương Khai liên tục sử dụng các loại đan dược.
Kết quả cuối cùng cho thấy Ngạo Cốt Kim Thân của mình quả nhiên có thể hấp thu năng lượng khác, năng lượng không phải thuộc tính dương.
Từ thời điểm đột phá Khai Nguyên cảnh mấy ngày trước, Dương Khai đã có suy đoán này rồi, chẳng qua lúc đó không có cách nào để chứng thực.
Không ngờ Chân Dương quyết lại là một quyết pháp đặc thù mà hùng mạnh. Nó có thể làm cho bản thân không ngừng ngưng đọng Dương dịch, lực sát thương của Dương dịch trong chiến đấu cũng rất lớn. Nhưng quyết pháp hùng mạnh này lại có một cản trở rõ rệt đó là hoàn cảnh tu luyện quá hà khắc.
Nhất định phải tu luyện trong hoàn cảnh Dương khí.
Vốn Dương Khai còn lo lắng việc tu luyện của mình sẽ bị ảnh hưởng vì hoàn cảnh, nhưng hiện tại sự dung nạp của Ngạo Cốt Kim Thân lại làm cho hắn tránh được những lo lắng về sau.
Lúc có Dương khí thì tu luyện Chân Dương quyết, lúc không có Dương khí cũng không sao. Ngạo Cốt Kim Thân không kén chọn, có thể tiếp nhận bất kỳ dạng năng lượng nào.
Dùng cả hai phương pháp, thực lực của mình sẽ không vì không có năng lượng thuộc tính dương mà dừng lại.
Những loại năng lượng không phải thuộc tính dương này bị Ngạo Cốt Kim Thân hấp thu, đợi đến thời điểm mình chiến đấu nó vẫn có thể trả lại cho mình, nâng cao năng lực chiến đấu của bản thân.
Dương Khai mơ hồ cảm giác được giữa Ngạo Cốt Kim Thân và Chân Dương quyết có mối quan hệ gì đó, nhưng rốt cuộc là loại quan hệ gì thì tạm thời không đoán ra được.
Lúc tinh thần hồi phục lại, Dương Khai không khỏi giật mình.
Trong lúc vô giác, mình đã dùng hết năm lọ đan dược, mỗi lọ đan dược này đều có mười viên, nói cách khác là trong một lúc mình đã nuốt tới năm mơi viên. Cho dù những viên đan dược này chỉ là Phàm cấp, phẩm chất không cao, nhưng người bình thường nếu ăn nhiều như vậy thì thân thể chắc chắn sẽ không thể chịu đựng nổi.
Nhưng bản thân mình bây giờ không có vấn đề gì mà còn cảm thấy thương thế đã tốt lên rất nhiều.
Trong bóng đêm, hai con mắt Dương Khai lóe lên ánh hào quang, nhìn chằm chằm bảy tám lọ đan dược các loại còn lại bên mình, trong lòng nảy lên một ý tưởng điên cuồng.
Ý tưởng này vừa dũng mãnh hiện ra thì không có cách nào áp chế nổi.
Trầm mặc một lúc lâu, hắn quyết định đánh cược một lần.
Đưa tay cầm lấy một lọ đan dược, mở nắp ra, cũng không quản đây là trị thương đan hay là tu luyện đan, dốc toàn bộ vào miệng rồi lại tiếp tục lấy thêm lọ nữa đổ vào miệng.
Nuốt hết tất cả chỗ đan dược còn lại, lúc này Dương Khai vẫn chưa thỏa mãn liếm mép.
Nếu để cho người bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này chỉ e là sẽ sợ tới mức đái ra quần. Những đan dược này quả thực không phải độc dược nhưng cũng không thể ăn như ăn đậu. Phải biết rằng thuốc ba phần là độc, có giới hạn của nó, không thể vượt quá, chẳng những không có tác dụng với thân thể mà ngược lại còn nguy hại đến sức khỏe, thậm chí còn ảnh hưởng đến tu vi và căn cơ.
Nhưng trong thời gian ngắn ngủi đó Dương Khai đã nuốt một hơi hết bảy tám chục viên đan dược các loại.
Chậc chậc chậc chậc, Dương Khai cảm giác bụng mình căng phình, vô số cỗ dược lực yếu ớt ôn hòa giằng co hỗn tạp trong bụng. Không lâu sau tụ tập thành một cỗ năng lượng làm người ta phải khiếp sợ.
Dương Khai đã sớm có chuẩn bị, khẩn trương vận chuyển Chân Dương quyết.
Cỗ năng lượng kia giống như một con giao long vừa mới chui đầu ra, sôi sục trong bụng. Dương Khai kêu lên một tiếng trầm đục, chỉ thấy cả khoang bụng như bị xé nứt.
Tốc độ vận chuyển Chân Dương quyết đột nhiên tăng nhanh hơn rất nhiều, phảng phất có lực hấp dẫn vô tận. Bảy tám mươi viên đan dược dung hòa ngưng tụ lại thành một cỗ năng lượng, bị cỗ hấp lực này chậm rãi dung tiến vào kinh mạch.
Dương Khai không dám khinh suất, dụng tâm cảm thụ.
Năng lượng như cỗ giao long này toán loạn trong kinh mạch, không hợp với Chân Dương nguyên khí. Giữa hai bên, mặc dù trộn lẫn với nhau nhưng căn bản không thể dung hợp.
Không chỉ có vậy, hướng chảy của hai loại năng lượng này trong kinh mạch cũng không giống nhau.
Chân Dương nguyên khí chuyển động thuận chiều kim đồng hồ, còn cỗ năng lượng kia chuyển động ngược chiều kim đồng hồ, không ngừng va chạm nhau. Mỗi lần giao phong, Chân Dương nguyên khí đốt cháy hết những chất có hại trọng dược hiệu kia, chỉ lưu lại năng lượng tinh thuần.
Thân thể Dương Khai lúc sáng lúc tối, da thịt trong phút chốc trở nên đỏ bừng. Dưới lớp da thịt, mỗi đường kinh mạch đều như có trùng tử chui vào, không ngừng phập phồng sôi sục, thoạt nhìn làm người ta thấy vô cùng sợ hãi.
Thời gian trôi qua, tạp chất trong cỗ năng lượng khổng lồ này đã bị tận trừ, từng giọt từng giọt rót vào trong xương cốt của mình. Giờ phút này, Ngạo Cốt Kim Thân như hóa thành con suối cạn, cắn nuốt từng ngụm từng ngụm năng lượng rót vào.
Sau hồi đau nhức, cảm thụ của Dương Khai rõ ràng hơn bất kỳ lúc nào, giống như trong cơ thể sinh ra thêm đôi mắt, có thể nhìn thấy Chân Dương quyết luyện hóa những năng lượng này như thế nào, cũng có thể nhìn thấy Ngạo Cốt Kim Thân tiếp nhận những năng lượng đã được luyện hóa này như thế nào. Từng chút từng chút một không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.
Mơ hồ cảm ngộ được điều gì đó.
Dương Khai hồi tưởng đến lúc sau khi mình có được Ngạo Cốt Kim Thân đã trải qua vài lần chiến đấu. Lúc máu tươi phun trào, toàn thân đau đớn, dục vọng hưng phấn khát máu của bản thân, cứ mỗi lần xuất hiện những cơn đau đớn và ý chí bất khuất thì thực lực của mình đều tăng lên một cách nhanh chóng, đánh bại chém giết những đối thủ có thực lực tu vi cao hơn mình.
Nhất là hai ngày trước lúc chiến đấu trong sâm ngục, ẩu đả với năm đối thủ có thực lực vượt xa mình, từng màn một đều hiện ra rõ nét.
Huyết dịch lại một lần nữa sôi trào, trong xương cốt vẫn sinh ra cảm giác ấm áp quen thuộc. Năng lượng mà Ngạo Cốt Kim Thân cắn nuốt hết đã trả lại cho mình, trong phút chốc nâng cao thực lực của chính mình.
Vẫn chưa đủ. Dương Khai cảm thấy vẫn còn thiếu chút gì đó thì bản thân mới có thể thực sự lĩnh ngộ được sự thần bí của Ngạo Cốt Kim Thân.
Còn thiếu một trận chiến đấu thực sự.
Vừa nghĩ tới đây Dương Khai liền nhảy từ trên giường xuống, thở hổn hển đẩy cửa phòng, liếc nhìn xung quanh rồi lập tức đi tới cửa phòng đối diện, đá bay cánh cửa.
Dương Khai đoán chừng Tô Mộc nằm ngủ ở đó, vì không lâu trước đó nghe thấy bên phòng có chút động tĩnh. Hắn muốn tìm ai đó để giao chiến, Tô Mộc chính là một sự lựa chọn.
Cửa phòng mở to, Dương Khai vừa nhìn thấy cái lưng trơn bóng, ý muốn khiêu chiến vừa thốt ra đã vội kìm lại.
Bên trong phòng này quả thực có người, chẳng qua không phải Tô Mộc như Dương Khai nghĩ, mà chính là Tô Nhan.
Chương 78: Cái giá của một cái liếc nhìn
Giờ phút này trên mình Tô Nhan chỉ có chiếc áo ngực và quần lót, tấm lưng trắng nõn như ngọc, cặp mông tròn mượt mà, ngạo nghễ, bắp đùi thon dài thẳng tắp, từng khoảng da thịt lớn trắng như tuyết đập vào mắt Dương Khai.
Mặc dù là ban đêm, Dương Khai cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
Đường cong hoàn mỹ ở lưng, bờ vai trần mảnh khảnh toát ra một thứ ánh sáng mê người, vòng eo nhỏ lả lướt man diệu càng làm cho cặp mông không lớn không nhỏ ưỡn lên ngạo ngễ, làn da thịt trắng ngần làm huyết mạch người ta sôi sục, chiếc quần lót nhỏ nơi khe mông càng làm tăng thêm cảm giác mơ màng.
Bởi vì làn da nàng rất trắng, cũng bởi vì áo ngực và quần lót đều là màu trắng, thoạt nhìn nàng như không mặc gì.
Có lẽ nghe được tiếng động sau lưng truyền đến, nàng một tay che ngực, nghiêng nửa người nhìn về phía cánh cửa, một tay cầm chiếc váy ngủ trắng tinh, xem ta nàng đang thay quần áo.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung. Dương Khai thần sắc kinh ngạc, luyến tiếc nhìn vào khoảng da thịt trắng nõn sung mãn đã được nàng che lại, ánh mắt đẹp của Tô Nhan hiện lên một tia sát khí, bờ vai khẽ run lên.
Bởi vì nàng nhìn thấy con mắt đỏ bừng giống như ác lang kiếm mồi trong tuyết, lại giống như quỷ đói háo sắc không kiêng nể gì du đãng nhìn thân thể băng thanh ngọc khiết của mình. Không chỉ có vậy mà nam nhân đối diện còn đang thở hổn hển như dục tình vồn vã.
– Rắc rắc.
Từ chỗ Tô Nhan, một lớp băng nhanh chóng lan ra tứ phía. Bờ môi đỏ thắm của nàng mím chặt, ánh mắt lạnh lẽo.
Dương Khai cũng ý thức được tình thế không ổn liền chuyển mình, tăng tốc đến cực hạn, khẩn trương rời khỏi hiện trường.
Với tốc độ nhanh chóng, chỉ trong không đầy ba tức, hắn đã chạy ra khỏi phòng. Nhưng không đợi hắn kịp phân biệt Đông Tây Nam Bắc, từ phía sau hắn đã truyền đến một tiếng vang, phòng ốc bị phá tung một lỗ lớn, một thân ảnh trắng như tuyết phóng ra từ trong phòng, hạ xuống trước mặt Dương Khai, trong thần sắc thanh khiết có mang theo chút giận giữ.
Dương Khai cảnh giác lùi lại phía sau vài bước thủ thế, tâm tư xoay chuyển nghĩ cách giải thích. Nhưng suy nghĩ cẩn thận, biết là bây giờ mình có trăm cái miệng cũng không có tác dụng gì.
Bất kể nữ nhân nào bị nhìn như vật cũng sẽ không chịu để yên.
Lúc này Tô Nhan đã mặc xong quần áo, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Khai. Tuy vừa rồi nàng tức giận đến nỗi muốn giết người nhưng lại biết Dương Khai hẳn không phải cố ý, chỉ e là hắn cũng không ngờ mình sẽ trở về từ chợ Hắc Phong và ở ngay gian phòng đối diện phòng của hắn.
Chuyện này chỉ có thể coi là hiểu lầm. Nhưng dù cho là hiểu lầm, Tô Nhan cũng không thể bỏ qua.
Nàng đang đợi một lời giải thích, một lời thanh minh làm dịu đi lửa giận trong người.
Đứng đối diện với nam nhân đã nhìn mình chằm chằm nhưng lại không nói một câu, con ngươi vẫn đỏ bừng, một cỗ chiến ý chí dày đặc tản phát ra từ trên người hắn, đối diện với mình lại không hề thấy xấu hổ.
Tốt lắm, ta cũng không cần ngươi phải giải thích, chỉ cần đánh một trận để phát tiết ác khí.
Một đóa băng hoa ở đầu ngón tay Tô Nhan lặng lẽ hiện lên, nàng chợt búng ngón tay, đóa băng hoa này liền xoay tròn bay về phía Dương Khai.
Trên đường phi trì, băng hoa thuận theo gió mà trở nên to lớn hơn. Đến lúc bay tới trước mặt Dương Khai, đóa băng hoa này đã lớn bằng chậu rửa mặt, hơn nữa tốc độ cực nhanh.
Dương Khai không dám chậm trễ, Chân Dương nguyên khí tuôn ra, một quyền đánh vào băng hoa.
Nắm tay đau nhức, thuộc tính hàn của băng hoa tương khắc với thuộc tính dương của Chân Dương quyết. Một quyền này vừa đánh ra đã đánh vỡ băng hoa to bằng chậu rửa mặt ấy.
Băng hoa vỡ vụn thành vô số băng trùy, bao trùm lấy Dương Khai.
Dương Khai không kịp phản ứng, trong nháy mắt trên người đã có hơn mười vết thương, máu tươi chảy ra đầm đìa, thân thể vốn không khỏe mạnh giờ lại như lung lay sắp đổ.
Dương Khai thấp giọng gào thét, Ngạo Cốt Kim Thân lại một lần nữa phát huy tác dụng, cảm giác ấm áp truyền ra, thực lực bản thân có chút tăng trưởng.
Đôi mắt đẹp của Tô Nhan hiện lên một tia kinh ngạc. Nàng vốn tưởng một chiêu kia của mình có thể đánh ngất Dương Khai, không ngờ lại bị hắn hóa giải.
Thân hình lay động, Tô Nhan như tiên nữ giáng trần bình thản tiến đến bên người Dương Khai, nhất chỉ điểm xuất ngay ở bả vai Duơng Khai.
Cảm giác lạnh lẽo lan ra khắp vai, Dương Khai lảo đảo lùi về phía sau, quay đầu nhìn lại, ánh mắt không khỏi nheo lại, chỉ thấy nơi bả vai xuất hiện một mảnh băng sương trắng tinh, hơn nữa băng sương ấy còn sắp ngưng tụ thành băng hoa.
Không chút chần chừ, Dương Khai xé áo mình, sau đó đầu ngón tay ngưng tụ một giọt Dương dịch nhỏ xuống nơi bả vai của mình.
Xì xì… Tiếng vang truyền tới. Vai Dương Khai giống như bị que hàn nung đỏ ấn trúng, trong phút chốc trở nên đỏ rực không gì sánh bằng. Nhưng đám băng sương đang lan rộng này cũng nhanh chóng bị Dương dịch thu nhỏ lại, trong phút chốc đã biến mất không còn nhìn thấy gì.
Tô Nhan càng tỏ vẻ kinh ngạc, nàng vốn không nghĩ Dương Khai có thể sử dụng thủ đoạn không thể tưởng tượng này để hóa giải Hàn Băng Kính của mình. Đôi mắt đẹp lạnh lùng, Tô Nhan trực tiếp cuộn lại hàng ngàn lớp tuyết lãng, thân hình man diệu của nàng ẩn trong làn tuyết lãng này, lao thẳng về phía Dương Khai.
Uy lực như tuyết lở, thanh thế to lớn, trong nháy mắt Dương Khai đã bị tuyết lãng bao vây.
Sự lạnh lẽo thấu xương dâng lên từ đáy lòng, dù tu luyện Chân dương quyết, nhưng giờ phút này Dương Khai cũng có cảm giác sắp bị đông thành một tảng băng.
Hắn biết vị sư tỷ Tô Nhan này đã tức giận, tuy trong chiêu thức không có sát khí nhưng rõ ràng là muốn hung hăng giáo huấn mình một trận.
Tình huống này lại phù hợp với bản ý của Dương Khai. Mặc dù đối thủ cao không thể với tới, căn bản là không thể ngăn cản, nhưng lại có thể dùng để cảm ngộ những gì mình đã đạt được.
Đối thủ này còn tốt hơn Tô Mộc gấp trăm ngàn lần.
Trong cơn tuyết lãng, Tô Nhan ra tay liên tiếp, Dương Khai căn bản không thể hóa giải, từng tiếng kêu truyền tới, khóe miệng tràn máu tươi, thân mình lạnh run, đau khổ ngăn cản hàn khí xâm lấn.
Trong nghịch cảnh, cảm giác trong lòng Dương Khai lại càng rõ ràng, đột nhiên từ bỏ kháng cự, để mặc Tô Nhan công kích mình.
– Làm sao vậy, làm sao vậy?
Động tĩnh bên này đã làm kinh động đến người đang say ngủ, Nhị trưởng lão Tô Huyền Vũ là người đầu tiên tới hiện trường, theo sau là Tô Mộc dẫn Lý Vân Thiên cùng đám người kéo tới.
Lúc thấy rõ thế cục, tất cả mọi người không khỏi hít một hơi lương khí.
Chỉ thấy trong màn gió tuyết đầy trời, Dương Khai cởi trần đang nhắm mắt đón nhận sự tấn công mạnh mẽ của Tô Nhan. Thân hình như bao tải rách, bị Tô Nhanh đánh, lúc thì nhào bên này, lúc thì ngả bên kia, bay lượn trong không trung nhưng lại không hề rơi xuống đất.
– Hí…
Tô Mộc hít một hơi lương khí:
– Dương sư huynh sao lại gây sự với tỷ tỷ rồi.
– Có phải sư tỷ trả đũa sự việc mấy hôm trước không?
Lý Vân Thiên vạn phần kinh hãi.
– Đích thị là như thế, bằng không dựa vào tính tình của sư tỷ sao lại ẩu đả với Dương sư huynh?
– Dương sư huynh đáng thương, thương thế còn chưa khỏi hẳn, không ngờ lại gặp đại nạn, sư tỷ xuống tay cũng độc ác quá đi.
Một đám người thầm thì, truyền đến tai Tô Nhan càng làm lòng nàng trở nên giận giữ. Hôm nay Dương Khai nhìn thấy thân thể của mình nên mình mới xuất chiêu giáo huấn. Nhưng theo những lời nói ra từ miệng chúng thì lại giống như mình lòng dạ hẹp hòi, đợi xong việc rồi tính sổ.
Tô Nhan càng ra tay ác liệt hơn.
Chương 79: Bất Khuất chi ngao
Tô Huyền Vũ cũng híp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Dương Khai đang bị đánh, ngạc nhiên nói:
– Hình như hắn đang cảm ngộ cái gì đó.
– Nghĩa là sao?
Tô Mộc nhìn mà không hiểu.
Tô Huyền Vũ chậm rãi lắc đầu, không giải thích gì thêm.
Trong mắt hắn, Dương Khai bây giờ tuy rằng có bọ dạng rất thảm thiết, nhưng rõ ràng là hắn đang dùng trận đánh này để cảm ngộ cái gì đó, hoặc có lẽ là một tâm tình, võ kỹ, trong thân mình vây quanh bởi hàn khí, lạnh run lên, có một mồi lửa cực nóng đang lan tràn, một khi ngọn lửa này cháy bốc lên thì hắn có thể thay da đổi thịt, bước vào một tầng mới rồi.
Nếu như hắn có thể thành công, như vậy ngày sau nhất định đạt được thành tựu không tầm thường! Tô Huyền Vũ chưa từng thấy người nào luyện võ, dù thực lực thấp kém lại còn có thể cảm ngộ, điều này thật là kỳ tích.
– Ông nội, tỷ tỷ nếu còn đánh tiếp nữa, Dương sư huynh sợ là sẽ chết mất.
Tô Mộc thật sự rất khẩn trương.
Tô Huyền Vũ lắc đầu nói:
– Nhan nhi xuống tay luôn biết nặng biết nhẹ, trong chiêu thức của nàng cũng không có sát ý, thực sự là không phải muốn lấy mạng Dương Khai.
Sau khi nói xong lại tự lẩm bẩm một tiếng:
– Lạ thật, sao Nhan nhi lại đánh hắn chứ?
Dù là Tô Huyền Vũ đã tới mức gừng càng già càng cay cũng không tưởng tượng nổi rốt cuộc là vừa rồi xảy ra chuyện gì có thể làm cho Tô Nhan tức giận như thế.
Tuyết trắng bay đầy trời, thân mình Tô Nhan lơ lửng giữa không trung, Dương Khai lại trực tiếp bị ném xuống đất, cả người chật vật không chịu nổi, quần áo tả tơi, phần da thịt hở bên ngoài đều bị máu bầm tụ thành màu tím tái.
Gần mặt đất, Dương Khai đột nhiên quay người, vững vàng đáp xuống, mở to mắt ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Dưới trời sao, Tô Nhan mặc áo trắng bồng bềnh, uyển chuyển như tiên tử giáng trần, sau lưng là vầng trăng tròn sáng rực trên bầu trời, gió đêm khẽ lay động, thổi qua quần áo nàng.
Khi chất xuất thần mà cao quý, làm cho người ta đột nhiên sinh ra cảm giác khiêm tốn.
“Răng rắc…” một tiếng động phát ra, trên toàn thân Dương Khai nhanh chóng bị bao phủ bởi một màn sương mỏng, sau đó lập tức một khó băng thật lớn bao phủ lấy toàn người hắn.
Khối băng rõ ràng góc cạnh, óng ánh sáng, xuyên qua tầng băng có thể nhìn rõ ràng từng sợi tóc của Dương Khai, thậm chí cả thần thái của hắn cũng bị đông cứng trên mặt.
Tô Nhan chưa nói gì, chỉ có điều liếc một cái thật sâu về phía Dương Khai, uốn éo bước vào trong phòng.
Cảnh tượng phong tình đó lưu lại trong tầm mắt Dương Khai.
– Để ý hắn, lúc băng phá ra cũng là lúc hắn thành công!
Tô Huyền Vũ dặn dò Tô Mộc.
Tô Mộc khẩn trương tới mức cái trán cũng lấm tấm mồ hôi:
– Ông nội, Dương sư huynh như thế kia không bị đông chết sao?
Tô Huyền Vũ cười ha ha:
– Không đâu, đây chính là vận mệnh của hắn!
Dứt lời liền xoay người rời đi.
Lúc này đám Tô Mộc mới rón rén nhẹ nhàng đi lên phía trước, cảm đám vây quanh lấy khối băng, không ngừng gõ gõ trên đó, nhưng đây là băng do Tô Nhan dùng Hàn Băng kinh cô đọng thành, bọn họ làm sao có thể phá vỡ được?
– Hỏng rồi, hỏng rồi, Dương sư huynh vốn là chưa lành vết thương, hiện tại lại bị đông cứng bên trong, chỉ sợ ngay cả cái đó cũng bị đông lạnh tới có thể rơi vỡ, thế này… thế này phải làm sao?
Trịnh Nguyên nói chuyện đúng là không hề biết giữ mồm giữ miệng, vừa dứt lời đã bị Tô mộc trừng mắt nhìn:
– Không nghe ông nội của ta nói, đây là tạo hóa của Dương sư huynh sao? Đừng có lộn xộn, nếu chẳng may phá vỡ băng, nói không chừng mới làm cho Dương sư huynh bị thương. Chúng ta ở đây trông coi là được.
– Được!
Cả đám gật đầu đáp.
Trông đến canh năm, khối băng kia vẫn là không có động tĩnh gì, Dương Khai bị đông ở bên trong cũng như người sắp chết, hô hấp mỏng manh, chỉ có hai con mắt trừng vẫn dừng ở chỗ Tô Nhan biến mất.
Đám người Tô Mộc tụ lại bàn bạc, quyết định để lại hai người để trông nom, nhưng người khác đi làm những việc của họ.
Tình trạng như vậy vẫn kéo dài suốt ba ngày, phía trước Tiểu Lâu các, một tòa băng đang giam một người sống, trông vô cùng quỷ dị.
Đám người Tô Mộc cũng không biết đã chia lượt luân phiên biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều để hai người ở lại canh chừng, nhưng vẫn chưa hề thấy dấu hiệu băng rạn, cả đám sốt ruột tới mức muốn sùi cả bọt mép.
Ba ngày nay, Dương Khai căn bản không hề cảm giác được thời gian, tuy rằng mắt vẫn mở to, nhưng lại không nhìn tới bất kỳ vật gì.
Tất cả tâm thần đều đắm chìm trong cảm ngộ.
Cảm thụ được ấm áp từ xương cốt trong cơ thể, dần dần lắng đọng xuống, cảm thụ sự ấm áp do ý chí bất khuất mang tới, có cảm giác sau khi nhận được độ ấm đó, thực lực từng chút từng chút tăng lên.
Khối băng Tô Nhan lưu lại cho hắn chính là để cho hắn có không gian tốt nhất để chìm trong cảm ngộ, Hàn Băng kình chất chứa trong khối băng kia từng giây từng phút đều ăn mòn thân thể hắn, xông vào kinh mạch.
Hàn Băng kình như hiện tại, Dương Khai không thể ngăn cản được, nhưng mỗi lần hắn chống đỡ đúng là đều dựa vào sự kỳ diệu của Ngạo Cốt kim thân đầy ngông nghênh kia.
Mấy trăm lần tới mấy ngàn lần ngăn cản, làm cho Dương Khai sử dung hết sự thần bí của Dương Khai, đã biết tại sao nó có thể gia tăng thực lực của mình.
Mồi lửa nhỏ nhưng nóng rực trong thân thể hắn kia từng chút mở rộng, sau khi hiểu được sự huyền bí của Ngạo cốt Kim thân, mồi lửa bắt đầu bốc cháy lên, toàn bộ cơ thể tản mát ra sóng nhiệt ngập trời.
Một tiếng “răng rắc” truyền ra!
Tô Mộc và Lý Vân Thiên đang đứng chờ một bên bị tiếng động này làm cho giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy khói băng lớn kia không ngờ lại nứt ra từng khe, từng khe nhỏ, giống như mạng nhện.
– Dương sư huynh sắp đi ra ngoài!
Tô Mộc vô cùng vui vẻ, bất ngờ lên tiếng.
Quả nhiên, vừa dứt lời, khối băng liền ầm ầm vỡ vụn, hóa thành nhiều chùm ánh sáng li ti biến mất dấn trong không khí.
Dương Khai mặc một bộ quần áo đen đứng tại chỗ, trên người vẫn là quần áo đơn bạc, nhưng hắn cau mày, giống như đang trầm tư.
Tô Mộc cùng Lý Vân Thiên không dám quấy rầy, lẳng lặng đứng chờ.
Thật lâu sau, hai lông mày Dương Khai đang nhíu chặt cũng giãn ra, hơi cười một tiếng nói:
– Nên như thế, thế thì gọi là Bất khuất chi ngao!
Bất khuất chi ngao, đó là những gì mà Dương Khai dùng ba ngày để cảm ngộ được, nó là một loại võ kỹ thần kỳ, không dùng để tiến công, nhưng có thể tăng cường sức mạnh bản thân.
Đây chính là võ kỹ sau khi hiểu rõ Ngạo cố Kim thân có được, cùng chung nhịp thở với Kim thân.
Chỉ có thân thể chính mình rơi vào trong nghịch cảnh, lòng có ý chí bất khuất mới có thể kích phát được võ kỹ thần kỳ này, một khi thi triển, Ngạo cốt Kim thân sẽ cung cấp sức mạnh cho mình, làm cho thực lực của mình tăng lên chỉ trong một khoảng thời gian ngăn ngủi.
Tuy rằng trước đó đã từng vô tình kích phát Bất khuất chi ngao, nhưng một loại võ kỹ, trong hai loại tình huống là biết rõ nguyên lý của nó cùng không biết chút gì về nguyên lý của nó thì tác dụng được phát huy tất nhiên là không hề giống nhau.
Có thể nói cho tới giờ khắc này, Dương Khai mới chính thức tự chủ nắm giữ được võ kỹ thần bí này. Nhìn khắp thiên hạ cũng không ai có thể làm chủ được võ kỹ này của hắn.
Tuy rằng có thu hoạch thật lớn, nhưng Dương Khai cũng có đủ loại bất mãn, bởi vì hắn có thể nhận thấy được trong Ngạo cốt kim thân còn ẩn giấu nhiều điều huyền bí khác, bản thân hắn giờ phút này chưa thể nhìn thấu đáo, không thể chỉ dùng hai chữ tiếc nuối là có thể hình dung.
Còn nhiều thời gia, không vội nhất thời, Dương Khai đành tự an ủi lấy bản thân mình.
Vẫn đợi Dương Khai chuyển động, Tô Mộc cùng Lý Vân Thiên mới dám bước lên phía trước, thân thiết dò hỏi:
– Dương sư huynh, huynh không sao chứ?
– Ta? Rất tốt!
Dương Khai hoạt động tay chân, bỗng nhiên phát hiện những vết thương ngày đó đều khỏi hẳn.
– Huynh vẫn là mặc quần áo vào, nếu không tỷ tỷ của ta về tới lại muốn đánh ngươi mất.
Tô Mộc lo lắng đề phòng.
Chương 80: Ngươi vẫn còn là đồng tử thân đấy chứ?.
Trong trạch viện của Nhị trưởng lão Lăng Tiêu Các, Dương Khai đang hùng hổ ăn uống. Đám người Tô Mộc ngồi một bên nói chuyện với hắn.
Đương nhiên, đám người cũng đang thăm dò xem tại sao đêm hôm đó Tô Nhan lại ra tay với Dương Khai nặng như vậy. Dương Khai không dám nói.
– Đúng rồi, người bên Ngụy Trang không kiếm đệ gây sự nữa rồi chứ?
Dương Khai chuyển hướng đề tài. Nhắc tới chuyện ngày đó, sau khi rời khỏi sâm ngục, bản thân mình hôn mê bất tỉnh, sau đó lại bị đông cứng trong khối băng, Dương Khai còn không biết rốt cuộc tông môn xử lý chuyện này như thế nào.
– Chuyện đó đã qua rồi, các vị trưởng lão trong Các cho đến đám đệ tử tiểu bối chúng ta đều sẽ không đôi co chuyện đó nữa.
Tô Mộc đáp, đột nhiên nghi hoặc nhìn Dương Khai:
– Thực ra lần này chúng ta có thể bình an vô sự lại không phải là nhờ công của gia gia đệ.
– Hử?
Dương Khai ngẩng đầu.
– Không phải vì Nhị trưởng lão tác động sao?
– Không phải.
Tô Mộc chậm rãi lắc đầu, có chút ngại ngùng nói ra chuyện ngày hôm đó ở Trưởng Lão Điện, sau đó nói:
– Ngay lúc đệ bị gia gia điểm trụ, huynh đoán xem ai tới?
– Ai?
– Người này huynh có nghĩ thế nào cũng không ngờ được, chính là Mộng chưởng quầy của Cống Hiến Đường. Lão ta đem ngọc bội của Chưởng môn tới, lại còn có cả khẩu dụ của Chưởng môn. Chính vậy mới làm cho việc lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
– Mộng lão đầu?
Dương Khai ngạc nhiên.
– Nếu không phải là lão ta, e là bây giờ Dương sư huynh đã bị Đại trưởng lão nghiêm trị.
Nói tới đây nét mặt Tô Mộc đầy vẻ áy náy.
Dương Khai cười tiêu sái:
– Tô sư đệ không cần để bụng.
Tô Mộc liên tục thở dài:
– Đệ biết sư huynh đại nhân đại lượng, đệ thay gia gia xin lỗi huynh, lão quỷ lần này làm việc thật không phải.
Dương Khai cũng không để bụng. Bậc cao nhân tranh đấu kiểu gì cũng đem đệ tử dưới tay mình ra làm quân cờ, đây cũng là chuyện thường tình.
Tô Mộc lại nói:
– Mộng chưởng quầy lai lịch bí hiểm, lão quỷ cũng nói thực lực của lão ta thâm sâu khó lường. Cũng không biết vì sao lão ta lại can dự vào chuyện này, hơn nữa lại còn có giao tình với Chưởng môn.
Dương Khai trầm tư:
– Tên Mộng lão đầu này tham lam vô độ, không có lợi thì không làm, lão ta đã cất công như vậy chắc chắn là có mưu đồ. Tuy nhiên bất kể như thế nào thì việc lão giúp chúng ta cũng là sự thật, dù sao cũng nên đi tạ ơn lão, luôn tiện coi xem rốt cuộc lão muốn làm gì.
– Sư huynh nói rất đúng, bọn đệ đang chờ sư huynh cùng đi đây.
Tô Mộc nói.
– Đi luôn bây giờ.
Việc này không nên chậm trễ, một đám người hùng hục thẳng tiến tới Cống Hiến Đường.
Trong Cống Hiến Đường, Mộng chưởng quầy khó khăn lắm mới có lúc không ngủ mà ngồi ngay ngắn sau quầy, híp mắt cười nhìn Dương Khai cùng đám người đang bước vào, dường như đang chờ đợi bọn họ.
Tô Mộc cười ngoan ngoãn:
– Chào Mộng gia gia.
Trước kia vị nhị thế tổ này xưng hô với Mộng chưởng quầy chỉ là “ Này ông già”, nhưng hôm nay Tô Mộc làm sao dám vô lễ với lão?
Mộng chưởng quầy khẽ mỉm cười:
– Tiểu tử khá ngoan.
– Hì hì.
Tô Mộc không khỏi xấu hổ.
– Các ngươi tới để cảm tạ ta sao?
Mộng chưởng quầy nheo mắt đánh giá mọi người.
– Uhm.
Một đám người gật đầu.
– Vậy được rồi. Tiểu Dương Khai ở lại, những người khác đều biến đi.
– Vâng.
Đám người Tô Mộc nào dám chần chừ nữa, còn chưa đứng nóng chân đã vội vã khom người thối lui. Rời khỏi Cống Hiến Đường chúng mới biết sở dĩ Mộng chưởng quầy giúp đỡ bọn chúng đều là vì Dương Khai, nếu không đã không giữ một mình Dương Khai ở lại.
Chỉ có điều…vì sao lão lại giúp Dương sư huynh chứ?
Trong Cống Hiến Đường, Dương Khai cũng nghi hoặc khó hiểu:
– Mộng chưởng quầy. Lão mong đợi điều gì ở ta?
Hắn không vòng vo mà trực tiếp hỏi luôn những thắc mắc trong lòng.
Mộng Vô Nhai cười ha hả bước từ sau quầy ra, hai tay chắp sau lưng, liên tục đi vài vòng quanh Dương Khai rồi mới ngẩng đầu hỏi:
– Ngươi cảm thấy ta trông chờ ở ngươi điều gì?
– Không biết.
Dương Khai trợn mắt, nghĩ thầm nếu ta biết còn hỏi lão làm gì.
Mộng Vô Nhai nói:
– Ngươi đã ngay thẳng như vậy ta cũng không vòng vo với ngươi làm gì. Ngươi ắt hẳn là người có ân tất báo, lần này ta giúp ngươi thoát khốn, chỉ muốn ngươi giúp ta một việc.
Dương Khai nhíu mày:
– Ta có thể giúp gì được lão?
Mộng chưởng quầy thực lực cao thâm còn không làm được thì bản thân mình sao mà làm được?
Như thể là nhìn thấy những lo lắng trong lòng hắn, Mộng chưởng quầy cười nói:
– Đừng lo lắng, không có gì nguy hiểm cả, chỉ cần ngươi phù hợp điều kiện, không những không nguy hiểm mà còn có chuyện tốt đang chờ ngươi.
Dương Khai nhạy bén nhận thấy rằng, lúc Mộng chưởng quầy nói ra câu sau cùng trên mặt lão có chút đau đớn.
– Giúp được lão còn cần điều kiện phù hợp?
Dương Khai càng không hiểu, tìm người giúp mà còn chọn lên chọn xuống, đúng là chưa gặp người kiểu này bao giờ.
Mộng chưởng quầy nói:
– Chẳng những phải phù hợp với điều kiện của ta, mà còn phải khiến một người khác vừa lòng mới được.
– Phiền toái vậy? Không làm.
Dương Khai nhanh chân định đi ra ngoài.
Mộng chưởng quầy vội vã gọi, khó khăn lắm mới kiếm được người có điều kiện phù hợp làm sao có thể để hắn đi dễ dàng như vậy.
– Tiểu Dương Khai, ngươi không thể như vậy. Cần phải biết “một giọt tri ân, báo đáp suối tuôn”, lão phu nói sao đi nữa cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi sao có thể để lão thất vọng đau khổ?
– Vậy lão cũng đừng quanh co lòng vòng là được. Lão cứ nói thẳng sự việc ra, nếu giúp được ta sẽ giúp, còn nếu không thể thì lão lại đi tìm người khác.
– Ngươi đưa tay đây, ta xem xét nguyên khí trong cơ thể ngươi.
Mộng chưởng quầy cũng không dám thử thêm nữa.
Dương Khai hồ nghi đánh mắt nhìn lão rồi đưa tay ra, hắn tin Mộng chưởng quầy sẽ không làm điều gì bất lợi cho hắn.
Mộng Vô Nhai dùng hai ngón tay đặt trên cổ tay Dương Khai, vẻ mặt nghiêm túc, thần thái trên nét mặt biến ảo không ngừng, ban đầu là không chút để ý, ngay sau đó nét mặt chuyển sang kinh hãi. Sự thay đổi sắc mặt cực nhanh làm người ta trố mắt đứng nhìn.
– Tốt tốt tốt, Dương nguyên khí rất tinh thuần.
Mộng Vô Nhai thu tay lại, vui mừng quá đỗi.
– Việc này có liên quan đến nguyên khí mà ta tu luyện hay sao?
Dương Khai suy đoán nói.
– Tự nhiên có liên quan.
Mộng Vô Nhai ra sức gật đầu.
– Bằng không ta tìm ngươi làm gì. Dương Khai, ta hỏi ngươi một câu nữa, ngươi nhất định phải trả lời thật cho lão phu biết.
– Vấn đề gì?
Mộng Vô Nhai thần sắc bỗng trở nên ngượng ngùng, ánh mắt mơ hồ không ngừng, cẩn thận suy nghĩ dùng từ, thật lâu mới hỏi tiếp, vừa vội vã vừa mong chờ:
– Ngươi vẫn còn là đồng tử thân chứ?
Bởi vì quá mức căng thẳng nên cổ Mộng Vô Nhai duỗi dài, áp sát vào mặt Dương Khai, hai con mắt nhìn hắn chăm chú.
Dương Khai vội vã lùi sau hai bước, rồi lại lui thêm ba bước, toàn thân nổi da gà, không tự chủ được rùng mình, vô cùng cảnh giác hỏi:
– Lão định làm gì thế?
Lão già này, chắc là không mắc bệnh gì đặc biệt đâu nhỉ? Câu hỏi này hỏi vô căn cứ quá rồi.
– Ngươi chạy xa như thế làm gì? Lão phu đâu có ăn thịt ngươi?
Mộng Vô Nhai đuổi theo dồn Dương Khai tới góc tường, vẻ mặt thần bí hỏi:
– Ngươi rốt cục có phải là đồng tử thân hay không?
– Lão rốt cuộc muốn làm gì?
Dương Khai làm ra vẻ như lão dám làm xằng bậy ta quyết đấu với lão đến cùng.
– Ngươi coi lão phu là cái gì vậy?
Mộng Vô Nhai nhìn thấy bộ dạng này của Dương Khai không khỏi đỏ bừng nmặt, cũng vội vã lùi sau vài bước.
– Không phải như ngươi nghĩ đâu, tên tiểu tử này, sao ngươi lại xấu xa đến thế?