1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Audio] Tu Chân Giả Tại Dị Thế dịch
  4. Tập 1: Siêu cấp tán ma – Tô Hân Nhi (c1-c10)

[Audio] Tu Chân Giả Tại Dị Thế dịch

Tập 1: Siêu cấp tán ma – Tô Hân Nhi (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1: Siêu cấp tán ma

Nam Nhạc Hành sơn, trên đỉnh ngọn núi Chúc Dung, ở một khối đá cự đại trên bầu trời, một thân ảnh màu đen với y phục phấp phới đang ở đó.

Người này mặc một bộ hắc bào, khoanh chân ngồi trên một hòn đá, ánh mắt thâm thúy khiến cho người ta nhìn vào đó cũng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Trên khuôn mặt cương nghị của hắn không hiện ra bất kỳ biểu lộ nào, cứ lẳng lặng giống như đang chờ đợi điều gì đó.

Đêm nay ánh trăng vô cùng sáng trong, trên bầu trời bao la lấp lóe những ánh sao. Ở dưới ánh trăng người mặc áo đen này tựa như là một con hắc lang vậy.

Thanh niên mặc áo đen này có tên là Lục Phong, hắn đã trải qua năm lần Thiên kiếm siêu cấp tán tiên, mà hắn cảm nhận được, lần thứ sáu sẽ diễn ra đêm nay, nếu thành công hắn sẽ phi thăng lên tiên ma giới, từ nay thoát khỏi lục đạo luân hồi của tam giới, còn nếu thất bại thì hồn phi phách tán, từ nay về sau mãi mãi không còn Lục Phong nữa, cũng vô phương tái nhập vào vòng luân hồi.

Năm lần thiên kiếp trước kia, mỗi lần hắn đều cửu tử nhất sinh, lần thiên kiếp sau lợi hại hơn lần thiên kiếm trước. Ở lần thứ năm nếu không phải dựa vào pháp khí trong tay thì Lục Phong đã sớm táng thân trước thiên lôi oanh kích.

Trong chốc lát, bầu trời bao la đã từ từ xuất hiện mây đen, ngọn núi Chúc Dung cũng trở nên mờ mịt. Lục Phong hơi giật mình, chỉ nghe hắn thì thào:

– Cuối cùng thì cũng đã tới.

Mây đen tụ tập ngày càng nhiều, cả tòa núi Chúc Dung bị bao phủ trong một màn mịt mù, một khí tức khủng bố khiến cho người ta sợ hãi ngập tràn từ trong mây đen.

– Đến đây đi Thiên Kiếp, ngươi ngăn cản không được Lục Phong ta đâu, thần cản thì sát thần, ma cản thì sát ma, Lục Phong ta sẽ nghịch thiên mà đi lên Tiên ma giới.

Lục Phong đối với bầu trời mà cuồng tiếu nói, sau đó hai tay của hắn ngưng kết thành một thủ ấn kỳ dị, toát ra một chân khí nồng đậm ngập trời.

Tu chân giả, vô luận là tu đạo hay là tu ma đều là nghịch thiên mà đi, bởi vì thiên đạo không cho bọn họ làm thế. Cho nên cuối cùng bọn họ cũng phải chịu sự trừng phạt của thiên đạo bằng cách mang thiên kiếp tới ngăn cản. Thiên kiếp tổng cộng có sáu lần, lần sau lợi hại so với lần trước, mà có thể tu hành tới độ kiếp thì trong vạn người chỉ có được hai ba người. Có thể ngăn cản được hai lần Thiên kiếp thì trong trăm người cũng chỉ được hai ba người. Hiện tại trên đời này tán tiên cùng với tán ma cộng lại cũng có không tới ba mươi người, về phần giống như Lục Phong, có thể vượt qua năm lần thiên kiếp thì cũng chỉ có ba người, mà vượt qua sáu lần thiên kiếp tiến vào Tiên ma giới thì vạn năm qua cũng chỉ có một hai người, tỉ lệ này quá nhỏ.

Lúc này Lục Phong bỗng cảm thấy khí tức trên trên trời ngày càng ngập tràn, ở trên bầu trời, xuất hiện những lôi quang chướng mắt. Ngay lập tức những luồng mây bắt đầu đè ép tạo thành những cái lỗ thật sâu, trong lỗ sâu đen đó từng tia chớp không ngừng ầm ầm vang lên.

– Ầm tia chớp trong lỗ sâu đen đó cũng đã đạt tới trình độ cực hạn, mang theo một khí tức kinh người phóng về phía Lục Phong.

Lục Phong âm trầm lại, thủ ấn trong tay biến ảo, một Hộ Thân cương quyển nhanh chóng bao phủ hắn lại.

– Ầm.

Một luồng thiên lôi đánh vào Hộ Thân cương quyền, ngay lập tức Hộ Thân Cương quyền bị lõm vào một miếng, khuôn mặt của Lục Phong cũng trở nên tái nhợt. Thủ ấn của hán lại biến ảo, hai tay của hắn nhanh chóng tu bổ lại Hộ Thân cương quyền.

– Ầm.

Hộ Thân cương quyền mà Lục Phong vừa tu bổ lại bị đạo thứ hai của thiên lôi bổ xuống, ngay lập tức ở trên bầu trời sấm vang không ngừng, từng đạo thiên lôi không ngừng bổ về phía Hộ Thân cương quyền của Lục Phong. Cả tòa Chúc Dung lúc này đã bị thiên lôi đánh cho nát tan, mà Hộ Thân cương quyền bao phủ Lục Phong cũng bị sứt mẻ lỗ chỗ.

– Mẹ nó, vòng thứ nhất của thiên lôi này so với vòng thứ ba của Thiên Kiếp lần thứ năm còn mạnh hơn.

Một lúc sau, vòng thứ nhất của thiên kiếp cuối cùng cũng được Lục Phong chống đỡ thành công. Sau khi vòng thứ nhất thiên lôi kết thúc, Lục Phong không kìm được mà lớn tiếng mắng, lúc này sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, khóe miệng cũng ứa ra một chút máu.

– Xoẹt xoét.

Lỗ đen khủng bố một lần nữa lóe ra những tia chớp khiến cho người ta sợ hãi, tầng mây tiếp tục tăng thêm đè ép, lỗ đen cũng ngày một lớn lên, lôi điện cũng ngày càng lớn mạnh.

– Ầm.

Đợt thiên lôi thứ nhất vừa trôi qua thì đợt thiên lôi thứ hai đã bắt đầu mở màn.

– Ngũ Hành phần ma tỏa.

Một vòng tròn pháp khí màu huyết hồng bị Lục Phong quăng lên không trung, bàn tay của hắn kết một thủ ấn quỷ dị, vòng tròn pháp khí nhanh chóng bay lên trên đầu hắn, che kín cả tòa núi Chúc Dung. Một huyết khí nồng đậm phóng lên trời, tràn ngập cả tòa núi Chúc Dung.

– Ba.

Đạo thiên lôi thứ nhất rót xuống Ngũ Hành Phần ma tỏa, quang mang huyết hồng ngày càng nồng đậm thêm, năm huyết khí quỷ đầu khủng bố trào ra, mang theo một luồng chất lỏng màu đỏ hướng về phía Thiên lôi mà chống đỡ.

– Xèo xèo.

Năm quỷ đầu huyết hồng khủng bố kêu lên một tiếng, những tia chớp kia đã bị chúng nuốt sạch.

– Rầm rầm.

Hai đạo thiên lôi đồng loạt bổ xuống, sau đó đạo thứ tư thứ năm cũng lao tới. Đợt thiên lôi thứ hai cuối cùng cũng đã trở nên điên cuồng.

Thần sắc của Lục Phong vô cùng ngưng trọng, mỗi lần công kích của Thiên lôi đều khiến cho lòng của hắn run lên, sắc mặt của hắn lúc này đã chuyển sang một mảng xám trắng. Ngũ Hành Phần Ma khóa chính là chiêu thức cuối cùng để hắn ứng phó với Thiên Kiếm, vốn hắn định dùng nó để ứng phó với đạo thiên lôi cuối cùng, nhưng không ngờ Thiên kiếp lần thứ sáu lại biến thái như vậy, ngay đợt thứ hai đã phải dùng rồi.

– Xèo xèo.

Trong cong kích mãnh liệt của thiên lôi, năm quỷ đầu của Ngũ Hành Phần Ma khóa từ từ nuốt lấy. Nhan sác huyết hồng cũng bắt đầu trở nên mờ nhạt hơn, nhưng vẫn điên cuồng nghênh tiếp từng đạo thiên lôi.

– Ầm.

Một lúc lâu sau, đợt thứ hai cuối cùng cũng trôi qua, ở đợt thiên lôi cuối cùng, Ngũ Hành Phần Ma khóa đã bị tan thành từng mảnh nhỏ, năm quỷ đầu huyết hồng cũng bị thiên lôi đánh cho tan biến trên không trung.

– Phụt.

Lục Phong há miệng phụt ra một ngụm máu tươi, chân khí trong cơ thể cuồn cuộn, cả người trở nên vô lực uể oải.

– Ù Ù.

Mây đen trong vòng ngàn dặm đều hướng về phía Chúc Dung phong mà tụ tập tới, từng làn mân đen dày đặc vô cùng khủng bố, lỗ đen kia cũng có biến hóa, nó bắt đầu xoay tròn, tất cả các tia chớp đều trôi vào vòng xoáy đó.

Khắp trời đất là một mảng đen kịt, ánh trăng sớm đã bị mây đen che kín, chỉ có lôi điện ở trong lỗ đen là lấp lóe quang mang, lập lòe giữa đêm tối trên đỉnh Chúc Dung.

Lục Phong lấy một viên đan dược nhét vào miệng, sau đó miễn cưỡng ngưng tụ toàn bộ chân khí trong người. Thiên lôi cuối cùng cũng đã tới tuy vòng cuối cùng chỉ có một đạo thiên lôi nhưng đạo thiên lôi này có uy lực hủy diệt thiên địa, Lục Phong không dám chủ quan chút nào.

– Ầm Ầm.

Từng luồng chớp ở trong lỗ đen không ngừng gào thét, ngay sau đó thiên địa bắt đầu hơ rung chuyển, một luồng tia chớp dài chừng một thước từ trong vòng xoáy lao ra, hung hăng bắn về phía Lục Phong.

Đồng thời Lục Phong cũng hét lớn một tiếng, bàn tay của hắn vung ra một quang cầu vô cùng khủng bố nghênh đón tia chớp cực đại kia.

– Ầm ầm ầm.

Liên tiếp là những thanh âm kinh thiên, hai luồng lực đạo trên dưới va vào nhau, tạo ra một cực đại hào quang, ở cách hai nghìn dặm cũng có thể nhìn thấy.

Lục Phong đánh giá uy lực của đạo thiên lôi cuối cùng này, Luồng thiên lôi cự đại không bị quang cầu của hắn ngăn cản, trong sát na đó, cả Chúc Dung phong cũng bị san thành bình địa.

Lục Phong độ kiếp thất bại, thân thể ở trong thiên lôi hóa thành một đám tro tàn, tan nát cùng với đất cán, một tuyệt thế tán tiên đã lạc tại Chúc Dung Phong.

Mây đen trôi đi, ánh trăng sáng trong một lần nữa chiếu rọi đại địa, trong bầu trời bao la lại xuất hiện những ánh sao. Tất cả giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh, chỉ duy nhất lưu lại chính là Chúc Dung phong đã biến thành một mảng bình địa, từ nay Chúc Dung phong không còn nữa.

Chương 2: Xuyên việt Huyền thiên đại lục.

Huyền thiên địa lục, đây là nơi mà thế giới ma pháp và đấu khí tung hoành, toàn bộ đại lục vô cùng rộng lớn, không ai biết Huyền Thiên Đại Lục lớn bao nhiêu, chỉ biết ở nơi này có nhân tộc, thú tộc còn có một số cổ tộc siêu cấp.

Bây giờ là giữa mùa thu, lá cây cũng đã vàng yêu, ở khắp nơi lá phong theo gió mà rơi, thoạt nhìn tạo ra một cảm giác tiêu điều. Lúc này ở trong tiều trấn, trong một đình viện bỗng nhiên truyền ra một tiếng khóc, tiếng khóc khiến cho người ta phải thương cảm và đau lòng.

Ở trong sân rộng có hàng chục người, nam có nữ có, ăn mặc cho thấy bọn họ đều là hạ nhân. Trong bọn họ có một trung niên nam nhân, sắc mặt tuy tức giận nhưng cũng đành chịu không biết phải làm gì.

Trung niên nam nhân này có tên là Nhạc Tử Sơn, là chủ nhân của đình viện này. Nhạc gia rơi vào trong tay của hắn thì ngoại trừ mấy cửa hàng nửa chết nửa sống ở bên ngoài thì Nhạc gia cũng chẳng hề có tiền nào khác thu vào, khiến cho Nhạc gia ngày càng lụn bại địa vị ở cái trấn nhỏ này.

Nhạc Tử Sơn thở ra một hơi, nếu như là mấy trăn năm trước thì làm sao có thể có chuyện như vậy phát sinh được. Khi đó Nhạc gia vô cùng mạnh mẽ, là một nhân tộc cường hãn ở trong Huyền Thiên đại lục. Chỉ trách thực lực của hắn quá thấp, không có cách nào khiến Nhạc gia được như năm xưa.

Bên cạnh Nhạc Tử Sơn là một cỗ thi thể, đó chính là thi thể của nhi tử Nhạc Thành của hắn. Mới cách đây không lâu, Nhạc Thành còn quỳ gối trước hắn, vậy mà sau đó bỗng nhiên lại lao đầu đụng vào tường, lúc hắn muốn cứu thì đã không còn kịp.

Ngồi khóc bên cạnh Nhạc Thành chính là lão người hầu Phùng Tẩu chứng kiến Nhạc Thành lớn lên từ nhỏ đến lớn và tiểu muội Tô Hân Nhi quan hệ rất tốt với y. Nhìn đứa con chết ở cạnh mình, hốc mắt của Nhạc Tử Sơn cũng đã sớm ứa nước mắt.

Ở trên mặt đất, Nhạc Thành tuổi tác chừng mười sáu mười bảy, bộ dáng cũng coi như là tuấn lãng, thân cao khoảng một thước bảy, thể trạng tuy không tính là to lớn nhưng rất rắn chắc. Lúc hắn nhắm mắt lại, cũng không còn khó coi như trạng thái uể oải của hắn khi còn sống.

– Tiểu thiếu gia, thiếu gia tại sao lại ngu ngốc như vậy, thiếu gia còn trẻ như thế, từ hôn thì đã sao chứ, phu nhân đem thiếu gia giao phó cho tiểu nhân, thiếu gia đi, sau này tiểu nhân biết đối mặt với phu nhân thế nào.

Phùng Tẩu ôm thi thể của Nhạc Thành mà không ngừng khóc lóc. Bà từ nhỏ đến lớn đã chăm sóc cho Nhạc Thành, sớm coi Nhạc Thành như đứa con của mình, lúc này bà đau lòng thế nào không cần nói cũng biết.

– Biểu ca, huynh thật là ngu ngốc, huynh đáp ứng muội rồi mà vẫn không làm.

Tiểu muội Tô Hân Nhi mười sáu tuổi của y cũng khóc nức nở.

Không ít người hầu cũng khóc thút thít, tiểu thiếu gia này từ nhỏ đối với bọn họ rất tốt, đối đãi bọn họ cũng không giống như là đối với người hầu.

– Phùng Tẩu, được rồi, ngươi hãy an táng cho tiểu thiếu gia thật tốt đi.

Nhạc Tử Sơn cố nén nước mắt, lúc này trong lòng của hắn giống như là bị dao cắt. Tuy nhiên hắn không thể rơi lệ, bởi vì Nhạc gia từ nay về sau còn phải dựa vào hán chèo chống. Nói xong câu này, Nhạc Tử Sơn đi vào bên trong, có thương tâm hơn hắn cũng khong rớt nước mắt, vì Nhạc gia hắn nhất định không thể rơi lệ.

Nhạc Tử Sơn từ từ đi tới mật thất của Nhạc gia khẽ đóng cửa lại. Giờ phút này hắn cuối cùng cũng nhịn không được mà ứa nước mắt ra, cả người co quắp trên mặt đất. Chỉ thấy bàn tay của hắn nắm chặt lại, đôi mắt ửng đỏ lẩm bẩm:

– Thành Nhi, ta thực xin lỗi con, xin lỗi mẹ của con, chỉ trách ta vô dụng.

– Phùng Tẩu, bà đừng quá thương tâm, chúng ta trước hết đem thiếu gia đi an táng đi.

Một người hầu trung niên nói với Phùng Tẩu.

– Đúng thế, đem thiếu gia đi an táng cho tốt.

Phùng Tẩu khóc đến nỗi lệ tràn đày mặt mũi, nghe thấy người hầu kia nói vậy liền trả lời. Tiểu thiếu gia dù sao cũng chết rồi, bà có khóc cũng vô dụng, không bằng trước hết đem thiếu gia đi nhập thổ.

– Khoan đã Phùng Tẩu, người mau nhìn kia, biểu ca mới cử động, biểu ca chưa chết, biểu ca còn sống.

Tô Hân Nhi đột nhiên nói, nàng vừa thấy rõ ràng bàn tay của biểu ca nhúc nhích, tuyệt đối không phải là ảo giác.

– Biểu tiểu thư, tiểu thiếu gia đã chết rồi, tiểu thư cũng đừng quá thương tâm.

Phùng Tẩu đau lòng nhìn Tô Hân Nhi, bề ngoài mệnh của tiểu thư so với thiếu gia còn khổ hơn, lúc mới ra đời không có cha mẹ, lão gia mang đến Nhạc gia nuôi dưỡng, từ nhỏ thiếu gia đối với nàng tốt nhất, đối đãi với nàng như với muội muội.

– Không Phùng tẩu, ta thật sự nhìn thấy tay của biểu ca cử động, bà tin tưởng ta, thật đó.

Tô Hân Nhi sốt ruột nói với Phùng Tẩu.

Nhìn thấy biểu lộ của Tô Hân nhi, Phùng Tẩu cũng bán tín bán nghi kiểm tra thi thể của tiểu thiếu gia, bỗng nhiên Phùng Tẩu lớn tiếng nói:

– Mau đưa thiếu gia lên trên phòng, nói với lão gia, nhịp tim của tiểu thiếu gia vẫn còn đập, tiểu thiếu gia không chết, người đã sống lại, sống lại.

Trong lúc đạo thiên lôi bổ về phía Lục Phong, Lục Phong cuối cùng cũng dùng hết chân khí trong linh hồn xuất ra. Ngay lập tức tia chớp của thiên lôi khủng bố đã nuốt hắn đưa vào trong lỗ đen vô biên, mặc kệ hắn giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được sự trói buộc. Hắn thậm chí cảm thấy rõ ràng nhục thể của mình bị phá thành từng mảnh nhỏ, linh hồn lực cũng dần dần suy yếu, tiến nhập vào trong hư không hắc ám.

Cũng không biết bao lâu, Lục Phong từ từ mở mắt ra, trong đầu vô cùng đau đớn, toàn thân cảm thấy khó chịu.

– Biểu ca huynh đã tỉnh rồi, Phùng Tẩu mau tới đây, biểu ca đã tỉnh.

Lục Phong mở mắt ra thì nhìn thấy một khuôn mặt thoạt nhìn vô cùng tiều tụy.

– Tiểu thiếu gia, người cuối cùng cũng tỉnh, người hù chết Phùng mẫu, thế nào, có đói bụng không, để Phùng mẫu đi làm thức ăn cho ngươi.

Trên khuôn mặt già nua của Phùng mẫu đã hiện lên một chút vui mừng và cao hứng.

– A.

Đầu của Lục Phong kịch liệt đau nhức, giống như bị chùy đánh vào vậy, người cũng ngất đi.

– Ta không chết, đây là nơi nào, tu vi của ta tại sao toàn bộ không còn nữa mà lại tới nơi này.

Lục Phong suy nghĩ tại sao lại xảy ra chuyện này, hắn chỉ biết vốn định bảo vệ linh hồn thoát khỏi thiên lôi, ai ngờ Thiên lôi nuốt linh hồn rồi tiến nhập vào trong hư không, khi tỉnh lại thì mọi chuyện đã thay đổi.

– Lúc này lại có một linh hồn rất yếu, vừa vặn ta hiện tại cũng rất suy yếu, trước hết hay nuốt linh hồn này rồi nói sau.

Lục Phong khống chế linh hồn của mình, từ từ hướng về một linh hồn khác mà nuốt đi.

Một lúc lâu sau, Lục Phong cũng phải mất không ít công phu mới nuốt được linh hồn kia, trí nhớ của linh hồn này cũng toàn bộ quán chú vào trong đầu của hắn.

– Hóa ra nơi này đã không còn là Hoa Hạ, đây là Huyền Thiên đại lục, là một thế giới khác, linh hồn bất diệt của ta đã xuyên tới dị gới.

Lục Phong lẩm bẩm nói.

Đúng thế, ta độ kiếp thất bại đã có kỳ tích xuyên qua, hơn nữa nhờ thân thể này, từ nay về sau ta có thể ở trên Huyền Thiên lục địa mà khai sáng ra một truyền kỳ mới.

Chương 3: Tô Hân Nhi

Sau khi nuốt linh hồn, Lục Phong biết được thân thể này chính là của một người tên là Nhạc Thành, bởi vì bị vị hôn thê của mình từ hôn, nhất thời không chịu nổi xấu hổ mà tự tử chết.

Lục Phong từ từ mở hai mắt ra, không biết là nguyên nhân của thân thể hay là nguyên nhân của linh hồn mà Lục Phong hiện tại rất yếu ớt.

– Biểu ca, huynh cảm thấy thế nào?

Lục Phong mở mắt ra thì thấy một khuôn mặt tuyệt mĩ đập vào mắt, một mái tóc đen nhánh rủ xuống hai vai, cái mũi cao thẳng và cái miệng khéo léo. Có thể nói ngũ quan đã phối hợp tạo ra một khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng.

– Biểu muội, ta không sao.

Lục Phong biết thiếu nữ trước mặt tên là Tô Hân Nhi, là biểu muội của Nhạc Thành, quan hệ của hai người cũng không tệ.

– Biểu ca huynh từ nay về sau không được làm điều điên rồ nữa nghe không, huynh nếu chết, muội phải làm sao bây giờ.

Đôi mắt của Tô Hân Nhi lại chan chứa nước mắt, không biết mấy ngày nay nàng đã chảy bao nhiêu giọt lệ.

Nhìn nước mắt của Tô Hân Nhi, trong lòng của Lục Phong cũng cảm thấy xao động. Hăn tu luyện ngàn năm, ở Hoa Hạ cũng chỉ là một đứa cô nhi, về sau bằng hữu cũng bỏ hắn mả đi, đã mấy trăm năm không có ai quan tâm hắn nhiệt tình như vậy.

– Yên tâm, ta sẽ không chết nữa đâu.

Lục Phong ngồi xuống, khẽ vuốt ve tóc của Tô Hân Nhi.

– Được rồi, chuyện huynh đáp ứng muội huynh nhất định phải làm, không làm là xấu lắm đó.

Tô Hân Nhi nghe thấy Nhạc Thành trả lời thì nín khóc mỉm cười, đôi mắt to của nàng cao hứng nhìn Nhạc Thành.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tô Hân Nhi, trong lòng của Lục Phong không khỏi cảm thấy nao nao. Cô gái nhỏ tuổi này không lớn lắm, có thể nói là một mỹ nhân, nếu qua ba bốn năm nữa, không biết có thể khiến bao nhiêu nam nhân chết mê chết mệt nữa đây.

– Ừ, ta nhất định sẽ làm được, muội ra ngoài trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.

Lục Phong nhìn Tô Hân Nhi, trí nhớ trong linh hồn của Nhạc Thành vẫn còn sót, hắn cần phải có thời gian mới tiêu hóa hết được.

– Được rồi, ngày mai muội trở lại thăm huynh.

Tô Hân Nhi trả lời, sau đó lập tức rời ra bên ngoài.

Lục Phong nhìn theo dáng người của Tô Hân Nhi, không ngờ Tô Hân Nhi tuy tuổi không lớn lắm nhưng trên người vẫn có chỗ lồi chỗ lõm. Nàng mặc một bộ lục y, làn da trắng như tuyết, ở phía trước là một bộ ngực thoạt nhìn vẫn chưa phát dục hoàn chỉnh nhưng vẫn rất đẹp. Kiều đòn tròn trịa mà cao ngất, đôi chân dài cao gầy gợi cảm.

– Hắt xì.

Sau khi nhìn Tô Hân Nhi rời khỏi phòng, Lục Phong mới ổn định lại tinh thần, không ngờ nữ tử ở đây so với Hoa Hạ cũng không kém, nhớ lại mình ở Hoa Hạ cả đời liệt diễm vô số, nữ tử cũng có cả những người khuynh quốc khuynh thành.

Lục Phong nhấc người, khoanh chân ngồi ở trên giường. Thân thể của hắn rất hư yếu, cần phải điều tức mới tốt hơn được. Trên khuôn mặt của Lục Phong nở ra một nụ cười khổ, linh hồn của hắn bị thiên lôi đánh thành tro tàn, trữ vật dĩ nhiên là biến mất, hắn vốn định tìm một số dược vật khôi phục lại thân thể nhưng bây giờ xem ra không thể.

Sau khi cười khổ, Lục Phong cũng biết rằng không có cách nào thay đổi, chỉ có thể chấp nhận sự thật này thôi. Dựa theo tiệc tu luyện công pháp, Lục Phong đem chân khí điều tức cơ thể, ngay lập tức một lần nữa Lục Phong lại cười khổ, trong cơ thể này, một chút chân khí cũng không có chứ đừng nói là vận công điều tức. Thân thể này là của một người bình thường, ngoại trừ nó rắn chắc cường tráng hơn người thường một chút thì không có gì khác biệt.

Lục Phong không kìm được mà hơi ngây ngốc, tu vi nghìn năm giờ hóa thành hư ảo, ông trời cũng đùa cợt mình quá lớn, một tuyệt đỉnh cao thủ biến thành người bình thường, chuyện này không ai có thể tiếp nhận được.

Một hồi lâu sau Lục Phong mới khôi phục lại được tinh thần, hai mắt của hắn trở nên âm trầm. Từ nay về sau không còn Lục Phong nữa mà chỉ còn Nhạc Thành, kiếp trước Lục Phong có thể oai danh đứng trên đỉnh thì tại Huyền Thiên đại lục này Nhạc Thành cũng có thể như vậy, lão thiên kia, ta sẽ quay trở lại.

Lục Phong đến đây đã nghĩ thông suốt, tuy tu vi của mình mất sạch nhưng linh hồn thì bất diệt, năm kiếp tán tiên siêu cấp cảnh giới vẫn còn, chỉ cần mình tu vi được như trước thì tiến vào Tiên Ma giới cũng không phải là chuyện khó.

Tưởng tượng như vậy nhưng Lục Phong cũng biết mọi chuyện không hề dễ dàng, ít nhất trước hết hắn sẽ gặp phải không ít khó khăn, đầu tiên là tu vi mất sạch, bây giờ ngay cả tiến vào Trúc Cơ kỳ cũng không phải là một chuyện dễ dàng với hắn, chỉ là với việc có được năm kiếp tán tiên siêu cấp cảnh giới, Lục Phong tin rằng chỉ cần thời gian trôi qua mình sẽ được như trước.

Tu chân tổng cộng có chín tầng, theo thứ tự là Trúc Cơ kỳ, Khai Quang kỳ, Thai Tức kỳ, Tích Cốc kỳ, Kim Đan Kỳ, Nguyên Anh kỳ, Phân Thần Kỳ, Hợp Thể kỳ, Đại Thừa kỳ, mỗi cấp độ lại chia làm sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ, cuối cùng tiến vào Độ Kiếp kỳ sẽ tiếp nhận Thiên kiếp, sau đó tiến vào hàng ngũ siêu cấp cao thủ tán tiên tán ma, mà kiếp trước Lục Phong đã tiến vào năm lần siêu cấp tán tiên.

Theo trí nhớ của Nhạc Thành thì Lục Phong cũng biết rằng ở Huyền Thiên Đại lục này hiện tại đấu khí và ma pháp đang hoành hành, Nhạc Thành trời sinh không thể tu luyện đấu khí và ma pháp cho nên mới bị vị hôn thê của mình từ hôn, xấu hổ mà tự tử chết.

Đấu khí chia thành các đẳng cấp, Đấu giả, Đấu sư, Đại Đấu sư, Đấu Linh, Đấu Vương, Đấu Hoàng, Đấu tông, Đấu Tôn, Đấu Thánh, tổng cộng là chín cấp bậc, mỗi cấp bậc lại chia làm mười trình tự, sau đó chính thức tiến vào hàng ngũ siêu cấp Đấu đế.

Đẳng cấp ma pháp thì đơn giản hơn một chút, chia làm nhất cấp ma pháp sư tới cửu cấp ma pháp sư, sau đó tiến vào hàng ngũ thánh ma đạo siêu cấp. Chỉ là ma pháp cũng chia làm năm phái, gọi là năm phái ma pháp, theo thứ tự là ma pháp thủy hệ, hỏa hệ, thổ hệ, lôi điện hệ, phong hệ.

Theo trí nhớ của Nhạc Thành thì Diệp Phong biết được, Đấu tông cùng với ma pháp sư cường giả cấp bảy ở đây không có một ai, còn ở trên các lục địa khác thì không biết. Huyền Thiên đại lục có một vị chức nghiệp siêu cấp tồn tại, địa vị của hắn so với đấu sư trong ma pháp sư còn cao hơn một bậc, là Luyện đấu sư, bởi vì luyện đấu sư cần điều kiện hà khắc hơn so với đấu sư cho nên địa vị cao hơn.

Nhạc Thành khoanh chân ngồi xuống, tu vi hóa thành tro tàn đành phải từ từ tu luyện, trước hết tiến vào Trúc Cơ kỳ rồi hãy nói sau. Kiếp trước vì đã tu luyện Hỗn Nguyên chân kinh cho nên Nhạc Thành đối với chân kinh này sớm đã thuộc làu, cứ từ từ theo chân kinh mà từ từ tu luyện.

Chương 4: Trúc Cơ sơ kỳ

Sau một lát, Nhạc Thành cuối cùng cũng nở ra một nụ cười, hắn vốn lo lắng rằng không cách nào tu luyện được bởi vì Nhạc Thành đấu khí và ma pháp đều không thể tu luyện nhưng không ngờ thân thể này đối với chân khí lại không hề bài xích. Nhạc Thành cảm thấy Hỗn Nguyên chân kinh tâm pháp trong đan điền đã xuất hiện một chân khí yêu ớt, đây là dấu hiệu của việc tu luyện thành công.

Sáng sớm hôm sau Nhạc Thành dừng tu luyện lại, từ từ thở ra một ngụm khí rồi mở hai mắt ra. Trải qua một đêm tu luyện, trong mắt của hắn đã xuất hiện một chút tinh quang, tinh thần cũng khá hơn rất nhiều.

– Không ngờ lại tiến bộ nhanh như vậy, xem ra trong vòng bảy ngày mình có thể tiến vào giai đoạn Trúc Cơ sơ kỳ.

Nhạc Thành lẩm bẩm nói, có cảnh giới tu vi siêu cấp từ kiếp trước tốc độ vượt qua dự đoán của hắn, người bình thường muốn tiến vào Trúc Cơ kỳ, cho dù có thiên phú thì cũng phải mất nửa năm, mà ình trong vòng một đêm lại có thể ngưng tụ chân khí, tốc độ như vậy chỉ có thể dùng phi kiếm để hình dung.

– Cốc cốc.

Ở bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa rất nhỏ, một thanh âm trầm thấp ở ngoài cửa vang lên:

– Thành nhi, con đã tỉnh lại chưa?

– Tỉnh rồi ạ, phụ thân người mau vào đây đi!

Nhạc Thành liền trả lời, nghe thanh âm làm hắn biết là ai. Hắn quyết định từ nay về sau mình chính là Nhạc Thành, cho nên sẽ tiếp nhận toàn bộ những thứ của Nhạc Thành. Ở trong trí nhớ hắn cũng biết vị phụ thân này đối với mình cực kỳ thương yêu, ông mới bốn mươi tuổi thôi nhưng dáng vẻ bên ngoài đã gần như là năm mươi rồi.

Một đạo thân ảnh màu xám từ từ tiến tới, từ của phòng tới bên giường của Nhạc Thành.

Nhìn Nhạc Tử Sơn trước mắt, Nhạc Thành không kìm được mà hơi xúc động, hắn nhìn ra mấy ngày vừa qua, Nhạc Tử Sơn giống như đã già đi hơn mười tuổi ròi. Mái tóc của ông vốn đen nhánh nay đã xuất hiện mấy sợi bạc trắng, khuôn mặt cũng tái nhợt đi không ít.

– Thành nhi, con cảm thấy thế nào, tối hôm qua nghe Hân nhi nói con đã tỉnh lại, nhưng vì muộn rồi nên ta không tới, hiện tại con sao rồi, có khá hơn không?

Nhạc Tử Sơn nhìn Nhạc Thành, ánh mắt có vẻ vui mừng, mà cũng có vẻ đau lòng.

– Phụ thân, con không sao.

Trong khoảng thời gian ngắn, Nhạc Thành cũng không biết phải nói gì cho phải. Nhìn thấy ánh mắt của Nhạc Tử Sơn, hắn nhớ lại nghìn năm trước kia ở Hoa Hạ, lúc hắn bốn tuổi, phụ thân của hắn cũng dùng ánh mắt này nhìn hắn, sau đó phụ thân của hắn bị người ta giết chết, từ đó về sau hắn tiến vào thế giới tàn khốc vô tình, không được hưởng thụ tình thương của người cha.

– Không có việc gì là tốt rồi, từ nay về sau nghìn vạn lần đừng choáng váng, con nếu xảy ra chuyện gì thì ta tức là đã phụ lòng mẫu thân đã chết đi của con.

Nhạc Tử Sơn nói.

– Con sẽ không làm chuyện điên rồ nào nữa đâu.

Nhạc Thành liền trả lời, hắn nhìn phụ thân hắn phía trước, đây đúng là một phụ thân vĩ đại.

– Cũng chỉ tại ta vô dụng cho nên mới xảy ra chuyện từ hôn này, chuyện này Thành Nhi có phải con oán hận ta không?

Nhạc Tử Sơn đột nhiên tang thương nhìn Nhạc Thành, nếu như hắn có thể tiến vào Đấu Vương thì cũng đã không xảy ra chuyện này.

– Chỉ tại con vô dụng thôi, chuyện này không thể trách người.

Nhạc Thành lắc đầu, chuyện này hắn đã hoàn toàn minh bạc, vị hôn thê của hắn oai danh đỉnh đỉnh ở Thanh Dương môn, mười sáu tuổi đã tiến vào cảnh giới Đấu Linh, mình thì không thể tu luyện ma pháp và đấu khí, chỉ là một tên phế nhân, hơn nữa Nhạc gia ngày càng suy tàn, cho nên đối phương muốn đưa ra yêu cầu từ hôn.

Thấy đứa con trả lời, Nhạc Tử Sơn vẫn đau lòng vài phần, một nam nhân bị bên nữ từ hôn, đây quả là một nỗi nhục quá lớn, truyền đi thì làm sao có thể làm người, cũng khó trách Thành nhi lại chọn con đường này.

– Con chớ suy nghĩ quá nhiều, còn sống là tốt rồi.

Nhạc Tử Sơn nhìn đứa con của mình mà nói.

Nhạc Thành thấy dáng vẻ của Nhạc Tử Sơn thì muốn mở miệng nhưng nhất thời lại không nói gì, trong lòng hắn thầm nghĩ:

– Nhạc Thành, ta đã nhờ thân thể và trí nhớ của ngươi, như vậy có cơ hội nhất định ta sẽ giúp ngươi đòi công đạo, giúp ngươi đoạt lại những thứ của Nhạc gia, coi như báo đáp thân thể của ngươi, không để ngươi chết vô ích.

Bảy ngày sau, trong phòng của Nhạc Thành có một thanh mang nhàn hạt, từ từ hút vào trong cơ thể của hắn, ngay lập tức Nhạc Thành thở ra một làn khí, tinh quang trong hai mắt chợt lóe lên, khí tức cả người đã diễn ra biến hóa vi diệu.

– Rốt cuộc cũng đã tiến tới Trúc Cơ sơ kỳ.

Nhạc Thành lẩm bẩm nói, trải qua bảy ngày tu luyện, cuối cùng hắn cũng đã tiến nhập vào Trúc Cơ sơ kỳ, có siêu cường cảnh giới từ kiếp trước, bất luận trạm kiểm soát nào với hắn cũng chỉ là vấn đề thời gian.

– Cũng nên đi ra ngoài một chút ngắm nhìn cái thế giới xa lạ này.

Nhạc Thành đi xuống giường, bảy ngày qua hắn vẫn chưa rời khỏi phòng, mấy ngày nay Tô Hân Nhi cùng với Phùng Tẩu cũng tới thăm hắn, mang tới không ít thức ăn ngon.

– Chào tiểu thiếu gia.

Nhạc Thành vừa đi ra khỏi phòng thì đã thấy một số người hầu chào mình, Nhạc Thành thấy vậy thì cũng hơi gật đầu với mọi người.

Nhạc gia tuy suy toàn nhưng ở trong trấn cũng có danh tieng, Nhạc gia hiện tại cũng có đến ba bốn mươi người, chỉ là không ít người không ở tại đây mà tuổi trẻ ra ngoài lưu lạc, ví dụ như hai ca ca ruột của Nhạc Thành, mới mười lăm tuổi đã ra ngoài, hiện tại đã bảy tám năm trôi qua.

Nhạc thành còn có một thúc thúc cũng ở bên ngoài, chỉ có một số ít là ở tại gia quản lý việc buôn bán.

Nhạc Thành từ từ đi tới đại trạch của Nhạc gia. Đại trạch này thoạt nhìn rất khá, trong phòng có tới gần một trăm gian, hơn nữa kiến trúc từ đường này cũng rất đẹp.

– Ta phải đi xem xem ở đây có tìm được tài liệu luyện đan và tài liệu chế pháp khí hay không.

Nhạc Thành lẩm bẩm nói, hắn cũng không biết Huyền Thiên đại lục có tài luyện luyện đan và chế pháp khí hay không, nếu không có thì thật phiền toái, tu vi của hắn nhất định sẽ giảm bớt rất nhiều.

Trong lòng tưởng tượng, Nhạc Thành cũng không chần chừ nữa, vội vàng đi xem cửa hàng của Nhạc gia. Theo trí nhớ, Nhạc thành biết được Nhạc gia có một cửa hàng buôn bán dược vật và binh khí, cũng không biết những tài liệu này có thích hợp để cho mình dùng không nữa.

– Biểu ca huynh muốn đi đâu?

Nhạc Thành vừa ra khỏi đại trạch thì thanh âm của Tô Hân Nhi đã truyền tới từ phía sau lưng của hắn. Hôm nay Tô Hân Nhi mặc một chiếc quần dài màu xanh, mái tóc đen nhánh búi ở sau gáy, trước ngực mềm mại như là một dãy núi nhỏ, kiều đồn rắn chắc.

Chương 5: Trúc cơ đan.

– Hân Nhi, làm sao muội biết ta ở đây, ta muốn đi tới cửa hàng xem một chút.

Nhìn thấy Tô Hân Nhi ở trước mắt, Nhạc Thành thầm nghĩ, tiểu ny tử này sau vài năm nữa nhất định là một người hại nước hại dân vì sắc đẹp của mình.

– Muội vào phòng tìm huynh, không thấy huynh đâu nghe người hầu nói huynh ở đây cho nên muội liền tới đây tìm huynh. Huynh trước kia chưa từng tới các cửa hàng, tại sao hôm nay lại muốn đi?

Tô Hân Nhi nghi hoặc nhìn Nhạc Thành, nhắc tới chuyện trước kia.

– Ta đi tìm chút đồ.

Nhạc Thành trả lời, ở trong trí nhớ hắn cũng biết rằng trước kia hắn không quan tâm tới chuyện cửa hàng.

– Muội đi cùng huynh, muội thấy xem ra cửa hàng ở đâu huynh cũng không biết.

Tô Hân Nhi mỉm cười với Nhạc Thành.

– Vậy thì hay lắm.

Nhạc Thành ngẩn người, vốn hắn còn không biết cửa hàng của Nhạc gia nằm ở đâu, cho nên có Tô Hân Nhi đi theo thì tốt quá.

Hai người dưới sự dẫn dắt của Tô Hân Nhi đi xuyên qua một con đường nhỏ tới một anh trấn náo nhiệt trên đường cái. Nhạc Thành cũng nói với Tô Hân Nhi là hắn muốn tới cửa hàng bán binh khí và dược vật xem một chút.

– Nhạc gia binh khí phô là nơi chuyên buôn bán cửa hàng cùng với dược vật của nhạc gia, chỉ là việc buôn bán càng ngày càng kém, khong ít người đã đến cửa hàng đối diện gọi là Hoàng gia binh khí phô để mua đồ.

Nhạc gia binh khí phô chủ yếu kinh doanh một số binh khí cấp thấp cùng với những đan dược mà tu luyện giả không thể thiếu, đương nhiên những đan dược này cũng là do một luyện dược sư nịnh phẩm mà Nhạc gia mời tới luyện ra, một nhị phẩm luyện dược sư ở trấn nhỏ này đã phong quang vô hạn, là một đại nhân vật, địa vị ở đây một đại đấu sư cùng với ma pháp sư cấp ba cũng không so sánh được.

Luyện dược sư đê cấp theo thứ tự là nhất phẩm tới cửu phẩm, trở thành luyện dược sư vô cùng hà khắc mà tấn cấp cũng bị vây hãm rất khó khăn, cộng thêm yêu cầu là không rời khỏi đan dược cho nên địa vị của luyện dược sư rất cao.

Khi hai người tới Nhạc gia binh khí phô, ngươi của Nhạc gia cũng nhận ra Tô Hân Nhi và Nhạc Thành thì vội vàng tới chào hỏi.

Nhạc Thành đánh giá Nhạc gia binh khí phô, diện tiacsh và quy mô ở đây không phải là nhỏ, đồ vật bên trong cũng rất nhiều, tổng cộng ở bên trong có tới năm sáu người bận rội.

– Phong thúc.

Một trung niên mặc thanh sắc trường bào hiện ra ở bên cạnh Nhạc Thành, Nhạc Thành mỉm cười lễ độ lên tiếng. Người này chính là Nhạc Tử Phong, gian hàng này chính là do y phụ trách.

– Thàn Nhi, hôm nay tại sao lại rảnh rỗi tới thăm Phong Thúc vậy, bình thường Phong thúc gọi ngươi thế nào ngươi cũng không tới. Ừ đi ra ngoài dạo chơi cho tâm tình tốt hơn một chút, từ nay về sau phụ giúp Phong thúc việc buôn bán.

Nhạc Tử Phong khẽ cười nói với Nhạc Thành, Nhạc Thành nhận ra, Phong thúc đối với hắn cũng vô cùng yêu mến.

– Phong thúc, vậy con cũng theo thúc học việc buôn bán được không.

Tô Hân Nhi đưa đôi mắt tinh khiến nhìn Nhạc Tử Phong nói.

– Con đó, tiểu nha đầu này càng lớn càng xinh đẹp, qua một hai năm nữa, chờ Kiều tỷ tr về ta sẽ kiếm cho các ngươi mỗi người một người chồng tốt mà gả.

Nhạc Tử Phong mỗi khi nhìn thấy Tô Hân Nhi là nhớ tới nữ nhi của mình, đứa bé này sinh sớm hơn nàng mấy tháng.

– Phong thúc xấu lắm, mỗi lần gặp là nói giỡn con, con không để ý tới người nữa.

Tô Hân Nhi nhanh chóng ửng đỏ cả khuôn mặt, mỗi lần nàng bị Phong thúc ghẹo là đều chạy đi chơi.

Nhìn dáng vẻ của Tô Hân Nhi, Nhạc Tử Phong cũng mỉm cười, nha đầu này càng ngày càng đẹp.

– Phong thúc, con muốn xem một chút binh khí có được không?

Nhạc Thành hỏi Nhạc Tử Phong, nơi này Nhạc Tử Phong phụ trách, dĩ nhiên là phải được sự đồng ý của y.

– Được, ngươi đi vào bên trong nhìn đi.

Nhạc Tử Phong nghi hoặc đánh giá Nhạc Thành, hắn không tu luyện đấu khí và ma pháp, không biết lần này hắn muốn nhìn để làm gì, tuy nghi hoặc nhưng y vẫn cho Nhạc Thành vào bên trong.

– Đa tạ Phong thúc.

Nhạc Thành nói lời cảm tạ với Nhạc Phong, sau đó hắn đi vào trong cửa hàng.

– Tinh thiết chết tạo, huyền thiết chế tạo.

Nhạc Thành cầm từng binh khí ở trên kệ nhìn qua một lượt, trên mặt hắn nở ra một nụ cười hưng phấn, những tài liệu luyện binh khí này so với ở Hoa Hạ cũng không khác biệt nhau nhiều lắm, cũng có thể chế tạo thành pháp khí.

– Huyết linh thảo, năm quả.

Ngay lập tức Nhạc Thành đi tới bên trên một chiếc kệ, ở đó có một ít đan dược, Nhạc Thành khẽ cầm một viên lên cẩn thận dò xét, trong lòng lại mừng rỡ một lần nữa. Hóa ra những đan dược này so với đan dược trước kia mình luyện chế cũng không khác biệt nhau nhiều lắm, cũng sử dụng dược liệu giống nhau, chỉ là tên gọi thì không giống nhau mà thôi.

– Thành Nhi, con còn tìm hiểu đan dược sao?

Nhạc Tử Phong nhìn thấy nét mặt hưng phấn của Nhạc Thành thì đến bên cạnh hắn mà hỏi.

– Con có hiểu một chút, Phong thúc, người có những dược liệu rải rác không, con muốn tìm một số thứ hữu dụng.

Nhạc Thành hỏi Nhạc Tử Phong, hắn cũng muốn mau chóng luyện chế ra Trúc Cơ Đan, sau khi nhai Trúc Cơ đan tu vi mới có thể ổn định. Cũng may Trúc Cơ đan không phải là đan dược cao cấp gì, với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ của mình hiện tại thì có thể luyện chế thành công.

– Ở bên trong có, đi theo ta.

Nhìn thấy biểu lộ của Nhạc Thành, Nhạc Tử Phong nghi hoặc không thôi, hắn lập tức dẫn Nhạc thành tới trong một mật thất.

Nhạc Thành cùng với Nhạc Tử Sơn tiến vào mật thất, đây là một gian phòng có cấu trúc đá xanh, diện tích không lớn, ở bên trong cũng có không ít dược liệu. Nhạc Thành ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm, ở giữa mật thất còn bày ra những dược liệu luyện chế đan dược.

Nhìn những dược liệu này, Nhạc Thành cau mày lại, những dược liệu này thật sự không thể lọt vào mắt của hắn. Cái này cũng khó trách, trước kia hắn có tu vi siêu cấp, sử dụng những dược liệu đều là thiên địa kỳ bảo, những thứ này dĩ nhiên là không thể nào so sánh được.

Nhạc Thành đứng ở trước khung dược liệu mà tìm kiếm, cũng may là tài liệu luyện chế Trúc Cơ đan cũng không phải là thiên tài địa bảo gì, chỉ cần dược liệu bình thường là tốt rồi. Chỉ là trong Trúc Cơ đan cần một vị thuốc có tên là Tinh Khí chi hơi trân quý.

– Phong thúc, người có Tinh Khí chi hay không?

Nhạc Thàn tìm ở trên khung dược liệu một lần, các tài liệu khác luyện chế Trúc Cơ đan hắn đã tìm được rồi, chỉ có thứ quan trọng nhất là chưa tìm thấy.

– Con muốn tìm Tinh Khí Chi để làm gì? Nhạc gia hiện tại cũng chỉ mới có vài viên Tinh Khí Chi.

Nhạc Tử Phong nghi hoặc hỏi, đồng thời nhìn dáng vẻ Nhạc Thành thì hình như là muốn luyện chế đan dược gì đó.

Chương 6: Luyện đan.

– Phong thúc, thứ này hữu dụng với con, thúc cho con một cái được không?

Nhạc Thành nghe Nhạc Tử Phong nói Nhạc gia có tinh khí thì cảm thấy cao hứng.

– Lần này ta cho ngươi một viên, chỉ là ngươi đừng nói cho phụ thân của ngươi, bằng không ta sẽ thê thảm đó.

Nhạc Tử Phong liếc nhìn Nhạc Thành, sau đó ngay lập tức đưa cho hắn một viên linh dược màu xanh đỏ. Đối với Nhạc Thành, Nhạc Tử Phong rất yêu mến, những tài liệu trân quý đều là do hắn phụ trách cho nên nếu không nói thì Nhạc Tử Sơn sẽ trách hắn.

– Đa tạ Phong thúc, có cơ hội con sẽ báo đáp người.

Nhạc Thành cao hứng tiếp nhận Tinh Khí Chi trong tay, kỳ thật Tinh Khí Chi này chỉ cần một phần ba thôi cũng đủ để luyện chế một viên Trúc Cơ đan. Nhưng Nhạc Thành sợ rằng lần luyện chế đầu tiên sẽ thất bại cho nên dược liệu Nhạc Thành cũng lấy gấp ba lần.

– Báo đáp ta! Tên tiểu tử ngươi muốn báo đáp ta thì hãy học việc buôn bán, như vậy là khiến ta vui mừng rồi!

Nhạc Tử Phong một lần nữa trừng mắt nhìn Nhạc Thành. Nhạc Thành trước mắt rất phấn chấn, xem ra hắn đã quên mất chuyện từ hôn, xem ra sau kỳ tích chết đi sống lại, cháu của hắn đã thay đổi, đây cũng là nguyên nhân khiến cho Nhạc Tử Phong cam tâm cho Nhạc Thành Tinh Khí Chi.

Chất nhi của hắn này từ nhỏ bởi vì nguyên nhân thân thể không được ổn định mà không thể tu luyện đấu khí và ma pháp, cũng không thể trở thành luyện dược sư, cho nên luôn uể oải không được phấn chấn. Cái này cũng khó trách, tại một nơi đấu khí và ma pháp tung hoành thế này mà không tu luyện được thì quả thật là một đả kích quá lớn.

– Yên tâm đi Phong thúc, con nói được thì làm được, đúng rồi Phong thúc ở đây có đỉnh lô luyện chế đan dược hay không?

Nhạc Thành mỉm cười nói, mấy ngày nay hắn cũng ra bên ngoài tìm một số tài liệu tu luyện biết về đấu khí và ma pháp, hắn đã sớm nhìn ra Nhạc Tử Phong hiện tại đã đạt tới cảnh giới cũng khá cao trong đấu khí, nếu như dược liệu của mình luyện chế thành công thì Trúc Cơ đan này cũng có tác dụng lớn với Nhạc Tử Phong.

– Tên tiểu tử nhà ngươi muốn luyện đan dược sao?

Nghe thấy Nhạc Thành còn muốn lò luyện đan, Nhạc Tử Phong càng thêm nghi ngờ.

Chuyện này Phong thúc đừng hỏi, con từ từ sẽ nói cho người biết.

Nhạc Thành trả lời, lò luyện đan chính là điều kiện chủ yếu của luyện đan dược, mình hiện tại không có gì cả dĩ nhiên là phải hỏi Nhạc Tử Phong.

– Dùng xong rồi thì nhất định trả cho ta, bằng không phụ thân ngươi nhất định sẽ không tha cho ta.

Nhạc Tử Phong trừng mắt nhìn Nhạc Thành sau đó lấy từ không gian trữ vật ra một cái tiểu đình nhỏ hình tam giác màu đồng cổ đưa cho Nhạc THành.

Nhìn thấy tiểu đình, Nhạc Thành liền nhíu mày, hắn cũng không ngờ Nhạc Tử Phong lại lấy ra đỉnh luyện đan tốt như vậy, nhưng đỉnh này xem ra cũng quá kém phỏng chừng luyện chế đan dược cao cấp sẽ bị vỡ.

– Đa tạ Phong thúc, con đi trước.

May mà Trúc Cơ đan không phải là đan dược cao cấp gì, Nhạc Thành tiếp nhận cổ đình màu đồng cổ trong tay của Nhạc Tử Phong rồi rời vào trong mật thất, sau đó hắn cầm vài viên đan dược kia rồi mới cùng Tô Hân Nhi ra khỏi điếm.

– Tiểu tử ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho phụ thân của ngươi đó.

Nhìn theo bóng lưng biến mất của Nhạc Thành, Nhạc Tử Phong cuối cùng cũng thấy được chất nhi của hắn đã thay đổi, nhất thời hắn không nói nên lời.

Sau khi trở về đại trạch của Nhạc gia, Nhạc Thành vội vàng ăn một số món ăn do Phùng Tẩu nấu cho mình. Hắn không muốn ai quấy rầy mình.

Luyện đan sợ nhất là có người quấy rầy, đặc biệt hiện tại Nhạc Thành chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, cần phải chú ý, nhẹ thì luyện đan thất bại, nặng thì tẩu hỏa nhập ma cho nên không thể qua loa. Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Nhạc Thành mới khoanh chân ngồi ở trên giường.

Hắn móc những tài liệu luyện chế Trúc Cơ đan bày ra ở trước người, ngay lập tức Nhạc Thành chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị bắt đầu luyện đan.

Nhạc Thành ngưng trọng lại, nếu không phải ở cảnh giới siêu cường, hắn cũng không dám chỉ bằng tu vi hiện tại đã luyện chế đan dược. Mặc dù nói Trúc Cơ đan không phải là đan dược cao cấp gì nhưng không phải là chỉ có thể ở tu vi Trúc Cơ sơ kỳ có thể luyện chế. Việc luyện chế đan dược cũng không phải là một chuyện đùa giỡn.

Sau khi chần chừ một lát, Nhạc Thành vận khởi Hỗn Nguyên chân kinh, trong tay nhanh chóng tạo ra một thủ ấn quỷ dị, ngưng tụ chân khí ở trong người, từ từ rót chân khí vào hai tay, hai sợ thanh mang laapjt ức mang theo hai luồng hỏa diễm xuất vào trong lò đan màu đồng cổ. Sau một lát màu đồng cổ lại từ từ chuyển thành mảu đỏ, nhiệt độ của lò đan cũng trở nên nóng bỏng.

Đây là vô thượng chân hỏa của Hỗn Nguyên chân kinh, chỉ là hiện tại tu vi của Nhạc Thành quá kém, lúc trước Lục Phong sử dụng Vô Thượng Chân hỏa, trong phương viên mười dặm cũng có thể bị thiêu đốt thành một mảng tro tàn. Vô Thượng Chân Hỏa do chân khí ngưng tụ mà thành, chân khí càng mạnh thì uy lực ngày càng lớn. Với tu vi hiện tại của Nhạc Thành cũng chỉ có thể làm được như vậy mà thôi, nếu không phải có cảnh giới siêu cường chèo chốn thì tu vi hiện tại của hắn cũng không thể trở thành Vô Thượng Chân Hỏa.

Lò luyện đan ngày càng nóng, mà gian phòng cũng tràn ngập những hơi thở nóng bỏng. Nhạc Thành lấy lại bình tĩnh, sau đó bắt đầu đem dược liệu bỏ vào lò luyện đan, sau khi dược liệu nhập vào lò luyện đan, sắc mặt của Nhạc Thành cũng trở nên tái nhợt, vài giọt mồ hôi từ thái dương rơi ra.

Dược liệu ở trong lò luyện đan dần trở nên héo rõ, ngay lập tức lửa bắt đầu thiêu cháy, những thứ ở trong lò luyện đan cũng bùng lên, lúc này sắc mặt của Nhạc Thành cũng trở nên hơi tái nhợt, luyện chế dược liệu cũng phải tiêu hao không ít chân khí.

Hai canh giờ sau, một luồng chất lỏng bằng ngón tay cái ở trong lò luyện đan xuất hiện, dược liệu đã bị thiêu thành một mảng tro tàn, chất lỏng này chính là tinh hoa của nó. Thấy như vậy, Nhạc Thành lại cầm lên dược thảo thứ hai tiếp tục ném vào lò luyện đan.

Như thế nhiều lần một ngày một đêm sau, ngoại trừ một kho ra tinh khí không bị luyện hóa tất cả đều bị Nhạc Thành luyện hóa thành công. Hơn mười viên đan dược màu sắc lớn nhỏ khác nhau chảy ra từ trong lò luyện, màu sắc rất đẹp.

Nhạc Thành lập tức lấy ra một viên đan dược đút vào trong miệng. Những viên đan dược này tuy Nhạc Thành không biết tên gọi là gì nhưng hắn vẫn nhận ra thành phần bên trong, xem dáng vẻ hình như là đan dược bổ sung chân khí, cho nên Nhạc Thành mới thuận tay cầm vài viên.

Chương 7: Đan thành.

Sau khi nuốt một viên, Nhạc Thành lại lấy viên thứ hai đút vào trong miệng, ba viên đan dược rõ ràng là bổ sung chân khí rất nhiều. Lúc này nếu như Nhạc Tử Phong nhìn thấy Nhạc Thành dùng chân khí như vậy nhất định sẽ yêu thương không dứt.

Cầm Tinh Khí Chi trong tay, Nhạc Thành chỉ thấy Tinh Khí Chi toàn thân hiện ra một luồng xanh hồng luân chuyển, một linh khí từ bên trong ngập tràn toát ra. Nhạc Thành cầm lấy Tinh Khí Chi quăng vào lò luyện đan lập tức thủ ấn biến đổi, hai luồng hỏa diễm một lần nữa rót vào đó.

Tinh Khí Chi là nội đan quan trọng nhất trong luyện chế Trúc Cơ đan, cũng là đan dược khó luyện hóa nhất. Nhạc Thành không dám khinh thường, hắn cố gắng duy trì chân hỏa không mạnh không nhẹ đốt cháy Tinh Khí chi. Trước sự luyện chế của Vô Thượng Chân Hỏa, Tinh Khí Chi cũng bắt đầu chuyển sang một màu đỏ sậm.

Sau nửa ngày trời, Tinh Khí Chi được sự đốt cháy của chân hỏa đã trở nên héo rũ, một chất lỏng màu xanh hồng từ bên trong chảy ra, nhìn thấy sự biến hóa của Tinh Khí Chi, trên khuôn mặt Nhạc Thành hiện ra một nụ cười, hắn cũng không dám khinh thường vì đây chính là thời khắc mấu chốt.

Lại nửa ngày sau, sắc mặt của Nhạc Thành đã trở nên tái nhợt, cuối cùng mấy giọt chất lỏng màu xanh cũng theo Tinh Khí Chi mà nhỏ ra, hiện tại chất lỏng Tinh Khí Chi ở trong lò luyện còn khoảng chừng ba ngón cái.

– Bước đầu tiên cuối cùng cũng thành công.

Nhạc Thành thì thào nói, sau đó hắn lập tức lấy toàn bộ đan dược đưa trên tay, nhìn qua thì có tới năm sáu loại. Nhạc Thành chần chừ một chút rồi đưa toàn bộ vào trong miệng.

Sau khi đưa đan dược vào trong miệng, khuôn mặt tái nhợt của Nhạc Thành đã có một chút máu, tuy một viên đan dược có tác dụng không lớn nhưng số lượng nhiều thì cũng khôi phục được một chút chân khí.

Nhạc Thành nghỉ ngơi một chút, dựa vào tu vi Trúc Cơ sơ kỳ mà luyện chế đan dược có thể nói đây đã là chuyện cố gắng hết sức của hắn, ngay lập tức bàn tay của Nhạc Thành di chuyển, Vô Thượng Chân Hỏa một lần nữa được rót vào lo đan, đây là bước cuối cùng để luyện chế Trúc Cơ đan, phải đem toàn bộ chất lỏng ngưng tụ thành đan dược, như vậy mới đại công cáo thành.

Bước cuối cùng này chính là bước dễ thất bại nhất, Nhạc Thành cố gắng khống chế Vô Thượng Chân Hỏa ở trong tay, từ từ bao lấy các chất lỏng, đem chúng dung hợp lại với nhau. Hỏa diễm bao trùm những chất lỏng này rất khó, không chỉ vậy còn phải dung hợp chúng với nhau.

Tình huống này đã ở trong dự liệu của Nhạc Thành, lúc này tâm tình của hắn ngày càng bấn loạn, cần phải bình tĩnh nếu không sẽ hỏng hết. Nhạc Thành cố gắng kìm chế, Vô Thượng Chân Hỏa bao vây lấy những chất lỏng kia, cũng may những chất lỏng kia chỉ có thể chảy đi chảy lại ở trong lò đan.

Vài canh giờ sau, Nhạc Thành cuối cùng cũng thành công mà dùng Vô Thượng Chân Hỏa bao vây toàn bộ chất lỏng, đây tất cả đều là dùng cảnh giới siêu cường để chèo chống, không thì hắn đã sớm thất bại.

Nhạc Thành dùng Vô Thượng chân hỏa khống chế các chất lỏng, một mùi thuốc nồng đậm từ trong lò đan tràn ra, vấn đề kế tiếp chỉ là thời gian. Lúc này khuôn mặt của Nhạc Thành cũng một lần nữa trở nên tái nhợt, chân khí tiêu hao suốt ba ngày, chỉ bằng tu vi Trúc Cơ sơ kỳ của hắn mà kiên trì đến hiện tại quả là không dễ.

Nửa ngày sau, một linh khí nồng đậm từ trong người của Nhạc Thành trào ra, không ít người hầu ở ngoài sân đều cảm nhận được khí tức nồng đậm, bọn họ cũng đều là người thường cho nên họ không biết chuyện gì đã xảy ra.

– Cuối cùng cũng thành công!

Nhìn thấy ba viên đan dược to bằng ngón cái trong tay, linh khí nồng đậm toát ra, Nhạc Thành nhịn không được lộ ra một vẻ hưng phấn.

Một lát sau Nhạc Thành rút một cái bình ngọc đã sớm chuẩn bị từ trước cho Trúc Cơ đan vào rồi ngay lập tức nhét nó vào trong miệng, vận công điều tức. Chân khí trong cơ thể của hắn hầu như đã tiêu hao không còn gì, Nhạc Thành cũng không dám khinh thường, nếu không thì tu vi từ nay về sau của hắn sẽ bị ảnh hưởng.

Nhạc Thành cảm nhận được Trúc cơ đan tiến vào trong bụng, một dược lực cường đại nhanh chóng tràn ra. Nhạc Thành vội dùng Hỗn Nguyên chân kinh tâm pháp khống chế nó, dung hợp chân khí để chảy về phía đan điền.

Cũng không biết bao lâu, Nhạc Thành thở ra một luồng khí, từ từ mở hai mắt ra, hai sợi tinh quang ở trong mắt hiện ra, khí tức trên khuôn mặt của hắn cũng có biến hóa, toàn thân đã tới một cảnh giới ổn định. Trải qua sự hấp thu Trúc Cơ đan, tu vi của Nhạc Thành đã đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, xem ra không bao lâu nữa là có thể tiến vào Trúc Cơ trung kỳ.

– Biểu ca, huynh đang làm gì vậy?

Ở ngoài cửa truyền tới thanh âm của Tô Hân Nhi, đã năm ngày trôi qua rồi, biểu ca của nàng vẫn chưa đi ra ngoài cho nên nàng rất lo lắng.

– Hân nhi đến đây.

Nhạc Thành thu thập một chút rồi đứng dậy, mình ở trong phòng liên tục ba ngày chắc nàng rất lo lắng.

– Huynh chốt cửa lại làm sao muội vào được.

Ở ngoài cửa Tô Hân Nhi dịu dàng nói, nếu bên trong không chốt cửa, nàng đã sớm tiến vào.

Nhạc Thành lúc này mới nhớ ra là mình chốt cửa phòng, hắn vội vàng mở cửa ra, trước mặt hắn là khuôn mặt giận dỗi của Tô Hân Nhi.

– Biểu ca, huynh ở bên trong suốt năm ngày làm gì vậy, muội còn tưởng có chuyện gì xảy ra.

Vừa nhìn thấy Nhạc Thành, Tô Hân Nhi đã lo lắng hỏi, vẻ giận dữ nguyên bản cũng đã biến mất không thấy, chỉ còn sự quan tâm.

– Huynh không sao.

Nhạc Thành mỉm cười, hôm nay tiểu ny tử này mặc một bộ trang phục màu xanh trắng, trẻ trung mang dáng dấp của nữ nhân, đặc biệt kiều đồn ngạo nghễ cùng với đôi chân thon dài khiến cho Nhạc Thành không kìm được mà nhìn nhiều hơn.

– Đi, cùng luyện công với muội đi.

Tô Hân Nhi kéo tay của Nhạc Thành đi về phía bên trái, nơi đó chính là diễn võ trường của Nhạc gia, bình thường các tộc nhân tu luyện đấu khí của Nhạc gia đều vào đó để luận bàn. Tô Hân Nhi từ nhỏ đối với đấu khí đã có thiên phú, Nhạc Tử Sơn đã sớm dạy nàng kỹ xảo đấu khí của Nhạc gia. Đừng nhìn Tô Hân Nhi còn trẻ tuổi, mới mười sáu tuổi, hiện tại nàng đã có tu vi là đại đấu sư, trong đám người đời thứ hai của Nhạc gia, không ai là đối thủ của nàng.

Chương 8: Vạn kiếm quy nhất.

Ngọc thủ của Tô Hân Nhi bị Nhạc Thành lôi kéo, cộng thêm việc lâu lâu Nhạc Thành còn vô ý chạm vào ddija phương mềm mại trước ngực của nàng, ngửi thấy mùi hương thơm ngát từ người của Tô Hân Nhi khiến cho trong lòng Nhạc Thành cảm thấy dậy sóng.

Đi vào diễn võ trường của Nhạc gia, Nhạc Thành đánh giá cẩn thận một phen. Nơi này có một thạch bình rất lớn, chung quanh thạch bình có đầy đủ các loại binh khí, đại bộ phận Nhạc Thành đều đã gặp qua, chỉ có một số thứ kỳ lạ là hắn để ý.

– Biểu ca, huynh ở chỗ này chờ muội, đừng chạy lung tung, chờ sau khi muội luyện tập kỹ xảo xong thì huynh hãy đi ăn với muội.

Tô Hân Nhi cười cười với Nhạc Thành, trước kia Nhạc Thành cũng thường xuyên tới đây luyện công.

– Được, không sao.

Nhạc Thành đáp ứng nói, hắn cũng muốn biết một chút về đấu khí, từ nay về sau gặp gỡ còn ứng phó.

Khi thấy Nhạc Thành đáp ứng mình rồi, Tô Hân Nhi liền cao hứng chạy tới diễn võ trường, trong tay nàng lúc này là một thanh trường kiếm màu xanh, cổ tay nàng khẽ chuyển động, thanh trường kiếm kéo thành một đường vòng cung, một luồng đấu khí hiện lên trên không trung, trong bóng kiếm hiện ra một chút quỷ dị.

Theo bóng hình xinh đẹp di động của Tô Hân Nhi, đấu khí xuyên qua kiếm quang bay ở trên không trung phấp phới, thoạt nhìn uy lực rất bất phàm, khó trách trong những người đời thứ hai không có mấy ai là đối thủ của Tô Hân Nhi. Tô Hân Nhi này quả nhiên là một người thiên phú, tu luyện công pháp này quan trọng nhất chính là thiên phú, nếu như thiên phú tốt, người khác tu luyện ba năm thì ngươi chỉ phải tố nửa năm, chênh lệch đến mấy năm như vậy thì dĩ nhiên là rất lớn.

Nhìn theo bóng hình của Tô Hân Nhi Nhạc Thành cũng không kìm được mà khẽ giật mình, đấu hí có thể ở trên Huyền Thiên Đại Lục mà tung hoành quả nhiên là có sự bất phàm của nó, xem ra kỹ xảo và đấu khí của Tô Hân Nhi so với công pháp tu chân còn lợi hại hơn một chút.

– Vạn Kiếm quy nhất.

Tô Hân Nhi khẽ kêu lên, trên người đấu khí đã sớm tràn ngập toàn thân, toàn thân nàng bao phủ một luồng đấu khí màu xanh. Cổ tay của Tô Hân Nhi mau chóng quay ngược trở lại, trường kiếm thanh sắc tạo ra một đóa hoa sen thật lớn trên không trung, kiếm ảnh thật lớn đột nhiên hiện ra, một thanh mang chói mắt vang lên đì đùng. Một chiêu này vừa dùng để tấn công địch vừa để phòng thủ.

– Biểu ca, Vạn Kiếm quy nhất của muội thế nào? Có lợi hại không?

Tô Hân Nhi cao hứng thu công chạy về phía Nhạc Thành, lập tức sắc mặt của nàng biến đổi, trước kia mỗi lần nàng thể hiện công pháp của mình biểu ca tâm tình đều không tốt, cũng bởi vì Nhạc Thành không thể tu luyện đấu khí cùng ma pháp.

– Ừ, được lắm

Nhạc Thành liền trả lời, xem ra hắn cũng phải tu luyện một chút kỹ xảo công kích, nếu không chạm mặt đối phương thì cũng không hiểu.

Nhìn thấy Nhạc Thành cũng không mất hứng, Tô Hân Nhi thở ra một hơi, trong lòng cảm giác thay đổi hơn rất nhiều.

– Hân Nhi, chỗ này ta có một viên đan dược, muội ăn vào sẽ có tác dụng rất lớn.

Nhạc Thành lấy từ trong bình ngọc ra một viên Trúc Cơ đan đưa cho Tô Hân Nhi, viên đan dược này sẽ có tác dụng rất lớn với nàng.

– Biểu ca, đây là đan dược gì vậy? Huynh lấy ở đâu đó?

Nhìn viên đan dược ở trong tay của Nhạc Thành, Tô Hân Nhi tuy không biết nó là gì nhưng cũng hiểu đó là đan dược không tầm thường, không kìm được mà nghi ngờ hỏi. Biểu ca không tu luyện đấu khí, sao trên người lại có đan dược.

– Cái này muội không cần hỏi, muội cứ nuốt đi, còn nữa không được nói cho người khác biết.

Nhạc Thành nói với Tô hân Nhi, những chuyện này đúng là không thể cho người khác biết.

– Vâng.

Tô Hân Nhi cầm lấy viên Trúc Cơ đan trong tay của Diệp Bạch mà cất vào, nàng cũng không nói gì nữa, hai người lập tức rời khỏi diễn võ trường.

Ở trong đại sảnh, Phùng Tẩu lúc này đã sớm chuẩn bị bữa ăn, hai ngày nay Nhạc Tử Sơn cũng không xuất hiện, nghe nói ông ra ngoài làm chuyện gì đó. Hai người ăn một chút rồi đi về phía binh phô của Nhạc gia.

Ở trên đường phố, mọi người nào nhiệt hối hả không thôi, Tô Hân Nhi cũng vui sướng bay nhảy ở trong đám người. Sau khi đi vào binh phô của Nhạc gia, Nhạc Thành lập tức tìm Nhạc Tử Phong, lần trước đáp ứng chuyện với Nhạc Tử Phong, Nhạc Thành vẫn chưa quên.

– Thành Nhi, lần này con tới đây làm gì vậy? Lần này ta cũng không có Tinh Khí Chi cho con đâu, đúng rồi, lò luyện đan của ta con có cầm tới không?

Nhạc Tử Phong hỏi Nhạc Thành, lò đan tuy không phải là bảo bối gì nhưng cũng là một thứ xa xỉ.

– Phong thúc, lò đan con còn phải dùng trong một thời gian ngắn nữa, chỉ là con có cái này cho người, ăn vào sẽ rất tốt.

Nhạc Thành liền trả lời, lò đan hiện tại không thể trả lại cho Phong thúc, bằng không thì từ nay về sau sẽ không cách gì luyện dan được, chờ đến khi mình kiếm được một lò đan tốt hơn rồi trả cho Phong thúc cũng không muộn. Nói xong Nhạc Thành liền đưa viên Trúc Cơ đan cuối cùng cho Nhạc Tử Phong.

– Đan dược tam phẩm.

Nhìn thấy đan dược ở trong tay Nhạc Thành, Nhạc Tử Phong kinh ngạc bắt đầu dánh giá, trong miệng thì thì thào: “Tuy phẩm giai vẫn chưa đạt tới tam phẩm đan dược cao giai nhưng tuyệt đối là đan dược tam phẩm.

– Thành Nhi, cái này là do con luyện chế sao?

Nhạc Tử Phong vô cùng hưng phấn và kinh ngạc nhìn Nhạc Thành, với việc mượn lò đan cùng với lấy đi dược liệu của mình, bây giờ lại có một viên đan dược tam phẩm, quả khiến cho người ta suy nghĩ.

– Cái này…

Nhìn thấy vẻ mặt của Nhạc Tử Phong, Nhạc Thành cũng không biết phải nói thế nào cho tốt, đan dược Trúc Cơ đan mà hắn luyện chế không ngờ lại là đan dược tam phẩm, điều này hắn cũng bất ngờ.

– Tiểu tử ngươi nói mau, cái này có phải là do ngươi luyện chế không?

Không thấy Nhạc Thành trả lời, Nhạc Tử Phong liền trở nên khẩn cấp.

– Phong thúc, đây là do con luyện chế.

Dù sao Nhạc Thành cũng không có ý định lừa dối Nhạc Tử Phong cho nên khẽ gật đầu trả lời.

– Ngươi lặp lại lần nữa, thật là do tiểu tử ngươi luyện chế? Không gạt ta chứ?

Thần sắc của Nhạc Tử Phong liền trở nên khần trưởng, một lần nữa hỏi Nhạc Thành, chỉ sợ mình nghe lầm.

– Phong thúc, đây là do con luyện chế.

Nhạc Thành một lần nữa lại khẳng định, chờ đến khi hắn đạt tới Trúc Cơ trung kỳ xong, muốn tu luyện Trúc Cơ đan tin rằng sẽ dễ hơn nhiều.

– Ha ha, phát tài rồi, lão thiên quả là có mắt đó.

Nghe thấy Nhạc Thành khẳng định trả lời, Nhạc Tử Phong không kìm được kích động mà ôm lấy hắn, hưng phấn nhảy dựng lên, giống như là lấy được một bảo tàng vậy.

Chương 9: Trúc Cơ trung kỳ.

Nhạc Thành nói với Nhạc Tử Phong chuyện này tuyệt đối không để cho người khác biết, nếu không sẽ nảy sinh không ít phiền toái, nhất là tu vi hiện tại của hắn còn quá thấp.

– Ngươi đã biết luyện chế đan dược tam phẩm rồi sao, tại sao làm được vậy? Nhạc gia ta quả là phát tài.

Nhạc Tử Phong nghi hoặc nhìn Nhạc Thành, hắn cũng không biết vì sao mà Nhạc Thành có thể luyện chế được đan dược tam phẩm, trước kia tên tiểu tử này tuyệt đối vẫn không thể trở thành Luyện dược sư, nhưng có thể luyện chế đan dược tam phẩm đối với một dược sự hiện tại là điều quá trọng yếu. Nếu như Nhạc gia xuất hiện một luyện dược sư tam phẩm thì Hoàng gia cũng không phải là đối thủ của nhạc gia, địa vị của Nhạc gia sẽ được đề cao trong trấn, một luyện dược sư tam phẩm thậm chí còn nổi tiếng hơn so với một đấu vương bình thường.

– Con có nguyên nhân của mình, từ nay về sau con sẽ cho người biết.

Nhạc Thành ngưng trọng thần sắc nói với Nhạc Tử Phong. Tình huống của Nhạc gia Nhạc Thành cũng hiểu, nếu như Nhạc gia có một người luyện chế được một đan dược tam phẩm thì nhất định sẽ dẫn tới không ít phiền toái.

– Ngay cả phụ thân của ngươi cũng không thể nói sao?

Nhạc Tử Phong nghi hoặc hỏi, không hiểu tại sao Nhạc Thành lại suy nghĩ như vậy.

– Không thể nói.

Nhạc thành trả lời, thực lực của Nhạc gia hiện tại quá yếu, căn bản không thể chống lại các thế lực khác.

– Được rồi, ta nghe lời ngươi, chỉ là ngươi cũng phải đáp ứng ta một chuyện.

Nhạc Tử Phong đối với Nhạc Thành mà nói.

– Chuyện gì?

Nhạc Thành hỏi, vì Nhạc gia mà làm một chuyện gì đó cũng là ở trong kế hoạch của hắn.doc truyen audio

– Tiểu tử ngươi lúc rảnh có thể giúp ta luyện chế một số đan dược, tốt nhất là đan dược tam phẩm, sinh ý của Nhạc gia chúng ta càng ngày càng kém.

Nhạc Tử Phong nói với Nhạc Thành, nếu như sinh ý càng kém nữa thì đúng là Nhạc gia không thể gượng dậy nổi.

– Được chỉ là người phải đem đan phương và dược liệu cho con, con cũng không có đan phương.

Nhạc Thành trả lời, ở trên Huyền thiên đại lục không có đan phương thì không thể luyện chế đan dược. Phải đợi đến khi mình tiến vào Trúc Cơ trung kỳ mới có thể luyện chế đan dược dễ dàng hơn nhiều, nói gì thì nói tu vi cũng hỗ trợ rất lớn trong việc luyện chế.

– Được, để ta soạn một chút đan phương, lần sau sẽ đưa cho con.

Nhạc Tử Phong trả lời, Nhạc gia hiện tại đan dược đều nhờ người ta luyện chế, Nhạc gia ngoại trừ cung cấp dược liệu ra bên ngoài thì chỉ có ba thành lợi nhuận, sinh ý ngày càng kém, nếu tiếp tục như vậy chỉ sợ không chống đỡ nổi nữa.

Từ biệt Nhạc Tử Phong, Nhạc Thành cùng với Tô Hân Nhi trở về đại trạch, tính toán việc tu luyện kế tiếp của mình. Với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ của hắn hiện tại, kỹ xảo Hỗn Nguyên chân kinh không thể sử ra, hơn nữa cũng vô phương tu luyện pháp khí, nếu chạm phải đối thủ thì rất thê thảm.

Những ngày kế tiếp Nhạc Thành đắm chìm trong tu luyện, hơn nữa hắn còn dặn dò Phùng Tẩu đừng quấy rầy mình, có việc thì hắn sẽ đích thân tới tìm. Ngày thừ ba, Nhạc Tử Phong quả nhiên đã lấy một không gian trữ vật giao cho Nhạc Thành, bên trong chính là dược liệu và đan phương.

Nửa tháng sau, lúc này Nhạc Thành đang khoanh chân ngồi, tu luyện Hỗn Nguyên chân kinh tâm pháp, thanh mang trong người luân chuyển, một lát sau, một thanh mang nồng đậm từ từ tiến vào trong cơ thể của Nhạc Thành.

– Hô.

Nhạc Thành thở ra một luồng trọc khí thật sâu rồi mở mắt ra, hai tinh quang ở trong mắt ngưng tụ lại không ngừng, khí tức toàn thân cũng nảy sinh những biến hóa thật lớn. Nhạc Thành hiện tại đã đột phá Trúc Cơ sơ kỳ, đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, tốc độ như vậy nếu như mọi người ở Hoa Hạ mà biết được thì nhất định sẽ nói là yêu nghiệt, một tháng vẫn chưa trôi qua mà đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, thật khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi.

Cảm nhận được chân khí ở trên người, Nhạc Thành cũng nở ra một nụ cười, Trúc Cơ sơ kỳ so với Trúc Cơ trung kỳ thì hoàn toàn khác biệt, chân khí của Trúc Cơ trung kỳ lớn hơn rất nhiều, hiện tại một số kỹ xảo của Hỗn Nguyên chân kinh Nhạc Thành đã có thể tu luyện.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đảo mắt đã là hai tháng, trong hai tháng này Nhạc Thành chỉ ngẫu nhiên rời khỏi phòng mà ăn uống vài thứ, còn lại toàn bộ đều dành cho việc tu luyện. Những lúc khác, ở trong hai tháng này Nhạc Thành cũng giúp Nhạc Tử Phong luyện chế vài viên đan dược nhị phẩm, còn luyện chế vài viên đan dược tam phẩm.

Đan dược nhị phẩm đối với Nhạc Thành mà nói chẳng là thứ gì quá khó đối với hắn, chỉ là lúc đầu luyện chế đối với Huyền Thiên đại lục rất lạ lẫm cho nên Nhạc Thành lần đầu tiên làm hỏng không ít dược liệu, còn lại từ lần sau tất cả đều luyện chế thành công.

Về phần đan dược tam phẩm thì đúng là hơi khó khăn với Nhạc Thành, tuy nhiên sau khi đạt tới tu vi Trúc Cơ trung kỳ xong, Nhạc Thành cũng đã có thể miễn cưỡng mà hoàn thành, mặt khác hắn cũng luyện chế vài viên Phục Nguyên đan, loại đan dược này đối với việc khôi phục chân khí rất có hiệu quả, dựa theo lời nói ở Huyền Thiên đại lục thì nó cũng là đan dược tam phẩm.

Trong quá trình luyện chế đan dược, Nhạc Thành đối với Luyện dược sư ở trên Huyền Thiên đại lục cũng hiểu rõ hơn một chút, Luyện đan ở Hoa hạ chính là một kỹ năng phụ trợ cho việc tu chân nhưng ở Huyền Thiên đại lục thì chính là một ngành sản xuất nổi tiếng.

Sau khi đem đan dược luyện chế xong, Nhạc Thành một lần nữa kêu người mang tới cho Nhạc Tử Phong còn mình thì tiếp tục ở trong phòng tu luyện. Hai tháng nay Nhạc Tử Sơn tới thăm Nhạc Thành mấy lần, thấy hắn không có chuyện gì thì mới yên tâm, cảm thấy đứa con này thay đổi rất nhiều.

Lại một thời gian trôi qua, Nhạc Thành cuối cùng cũng đã tu luyện thành công Hỗn Nguyên chân kinh, kỹ xảo Đoạt Hồn cùng với Sát Ma chưởng. Chỉ là hiện tại tu vi của hắn mới đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, cho nên cũng không thể phát huy uy lực công kích của kỹ xảo bao nhiêu, nhưng dù sao lúc đối địch cũng có chút thực lực. Mặt khắc Nhạc Thành cũng đã tiến vào trúc cơ trung kỳ đỉnh phong, tiến vào giai đoạn trúc cơ hậu kỳ thì chỉ là vấn đề thời gian.

Kết quả sau hơn ba tháng tu luyện, Nhạc Thành cũng tính ra ngoài làm một số chuyện, bất kể thế nào thì trong tay của hắn hiện tại một chút pháp khí cũng không có, phải ra ngoài kiếm một số tài liệu bày trận. Hiện tại tu vi của hắn không cao, cũng chỉ có pháp khí cùng với trận pháp mới có thể nâng cao thực lực của hắn.

Tuy nhiên trước đây Nhạc Thành cũng biết, muốn tìm pháp khí cùng với tài liệu trận pháp thì đều phải ra ngoài mua, ở trong binh phô của Nhạc gia đều không có những thứ này, cho dù có thì Nhạc Thành cũng không dùng, những tài liệu kia quá thấp, luyện chế ra cũng không có tác dụng gì lớn.

Chương 10: Luyện chế đan dược tứ phẩm.

Hiện tại Nhạc Thành muốn đi tìm Nhạc Tử Phong, hắn tính rằng muốn luyện chế một số đan dược tứ phẩm, sau đó mang đi bán thì mình sẽ có một số kim tệ rất lớn để mua tài liệu.

Ở trên Huyền Thiên đại lục, tiền lưu thông toàn bộ đều là kim tệ, mua bán toàn bộ đều dùng kim tệ để thanh toán, những thứ này Nhạc Thành từ trong trí nhớ mà biết được. Nhạc Thành tính toán một chút, những thứ mà mình cần mua thì ngay cả Nhạc gia xuất hết vốn cũng không mua nổi, cho nên mình chỉ có thể dùng phương pháp nhanh nhất là phương pháp luyện đan để kiếm kim tệ.

Nhạc Thành một lần nữa tiến tới binh phô của Nhạc gia, Nhạc Tử Phong nhìn thấy hắn thì lập tức kéo vào trong mật thất, xem vẻ mặt thì có chuyện gì đó cần thương lượng với Nhạc Thành.

– Thành Nhi, tiểu tử ngươi giúp ta một số chuyện.

Ở trong mật thất, Nhạc Tử Phong bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói với Nhạc Thành.

– Phong thúc, viên đan dược lần đầu tiên con cho người ăn, cảm giác thế nào?

Dựa theo cảm giác, Nhạc Thành Nhìn ra trên người của Nhạc Tử Phong có một biến hóa kỳ diệu.

– Hiệu quả thực sự rất tốt, ta muốn thương lượng với con, con hiện tại có thể luyện chế vài viên đan dược này không? Hiện tại có người muốn mua với giá cao.

Nhạc Tử Phong nói với Nhạc Thành, gần đây sinh ý của binh phô Nhạc gia đã tốt hơn rất nhiều, phẩm chất của những viên đan dược nhị phẩm mà Nhạc Thành luyện chế thậm chí còn tố hơn so với những luyện dược sư kia rất nhiều, hiện tại sinh ý cuả Nhạc gia đã nhiều hơn trước gấp đôi.

Những đan dược tam phẩm mà Nhạc Thành luyện chế thì Nhạc Tử Phong không lấy ra, chỉ giới thiệu cho một số khách quan, kết quả là rất nhiều người tới mua, hiện tại cũng chỉ còn có hai viên. Tóm lại trong thời gian này tâm tình của Nhạc Tử Phong rất tốt, buôn bán tăng lên rất cao, đặc biệt đan dược tam phẩm ở trong trấn không ai có thể luyện chế được cho nên Nhạc Tử Phong cũng có thể tùy ý lên giá, lợi nhuận ngày càng cao.

– Có người muốn mua Trúc Cơ đan?

Nhạc Thành không ngờ Trúc Cơ đan của mình lại được hoan nghênh như vậy, hắn cất tiếng nói:

– Phong thúc, con muốn thượng lượng với người một chuyện.

– Con nói thì tốt rồi.

Nhạc Tử Phong mỉm cười, hắn hiện tại đối với Nhạc Thành ngày càng thêm yêu quý, mấy ngày hôm trước Nhạc Tử Sơn có đến hỏi sinh ý của binh phô thế nào, Nhạc Tử Phong thiếu chút nữa thì nhịn không được nói ra, quả nhiên đứa cháu này của mình thật sự không kém, Nhạc gia đã phát tài rồi.

– Con giúp người luyện chế hai mươi viên đan dược tam phẩm, còn nữa người cho con năm phần dược liệu luyện chế đan dược tứ phẩm và đan phương luyện chế nó.

Nhạc Thành nói.

– Ngươi có thể luyện chế đan dược tứ phẩm?

Nhạc Tử Phong kinh ngạc nhìn Nhạc Thành, giống như là nhìn một quái vật vậy. Một luyện dược sư luyện chế đan dược tứ phẩm ở Huyền Thiên đại lục đã là một nhân vật rất cao, địa vị đến mức Đấu Vương nhìn thấy cũng phải khách khí.

– Cũng không khó lắm, con muốn thử một chút.

Nhạc Thành trả lời, sau khi tu vi của hắn tiến vào giai đoạn Trúc Cơ hậu kỳ, Nhạc Thành có tám phần nắm chắc có thể luyện chế đan dược tứ phẩm, bởi vì đan dược tứ phẩm ở trên Huyền Thiên đại lục trong mắt Nhạc Thành cũng chỉ là một đan dược cấp thấp mà thôi.

– Trời ạ, tiểu tử ngươi gần đây uống thuốc gì mà có thể luyện chế ra đan dược tứ phẩm vậy?

Nhạc Tử Phong hít vào một hơi, chẳng lẽ tiểu tử này sau khi sống lại đã có thiên phú luyện đan, có thể nhanh chóng luyện chế đan dược tứ phẩm.

– Được, ta đáp ứng ngươi, chỉ là lần trước mấy viên đan dược mà ngươi hứa luyện chế phải luyện cho ta, đã có người đặt cọc tiền, nếu không ta cũng không biết ăn nói với người ta thế nào.

Nhạc Tử Phong mỉm cười, Nhạc Thành có thể luyện chế hai mươi viên đan dược tam phẩm, điều này thực sự là phát tài.

– Phong thúc, đan dược tam phẩm hiện tại người đừng bán với quy mô lớn, con sợ sẽ có phiền toái.

Nhạc Thành đột nhiên nói với Nhạc Tử Phong.

– Ta biết, cái này ta cũng chỉ bán cho một số khách quen mà thôi.

Nhìn thấy biểu lộ của Nhạc Thành, Nhạc Tử Phong cảm thấy chất nhi của mình đã thật sự thay đổi. Kỳ thực chuyện của đan dược tam phẩm hắn đã sớm nghĩ tới, nếu như binh phô của Nhạc gia mà công khai bày bán đan dược tam phẩm thì nhất định sẽ rước lấy đố kỵ, lúc đó nhất định có không ít phiền toái.

Sau đó Nhạc Tử Phong giao cho Nhạc Thành một lượng lớn dược liệu, đều là những thứ luyện chế đan dược tam phẩm, mặt khác Nhạc Tử Phong cũng không quên đưa cho Nhạc Thành Tinh Khí Chi. Lần trước viên đan dược mà Nhạc Thành đưa cho Nhạc Tử Phong đã khiến cho y nhanh chóng đột phá từ tam tinh Đấu Linh tới mức tứ tinh Đấu Linh, do đó y cũng nhìn thấy giá trị cực lớn của nó.

Về phần đan dược tứ phẩm thì trên người của Nhạc Tử Phong cũng không có, mấy năm trước Nhạc Tử Sơn cũng có một viên, đó là do hắn bỏ giá cao để mua.

Nhạc Thành hiện tại tu vi vẫn chưa đạt tới trúc cơ hậu kỳ, cũng không thể luyện chế đan dược tứ phẩm, tuy nhiên hắn tin tưởng sau khi luyện chế xong hai mươi viên đan dược tam phẩm tu vi của hắn cũng đã đạt tới trúc cơ hậu kỳ.

Có kinh nghiệm tu luyện nghìn năm cho nên Nhạc Thành biết rõ, luyện chế đan dược thật ra là một phương pháp để khiến cho tu vi nhanh đột phá, hơn nữa luyện chế đan dược còn có thể tăng cường thực lực của linh hồn. Chỉ là hiện tại thực lực linh hồn của Nhạc Thành hiện tại tuy bị hao tổn không ít nhưng tuyệt đối không hề dưới thực lực linh hồn của Kim Đan kỳ.

Sau khi trở về từ binh phô của Nhạc gia, Nhạc Thành liền nói chuyện với Tô Hân Nhi và Phùng Tẩu, sau đó lập tức vào trong phòng, nói rằng hắn sẽ ở trong đó mấy tháng, không có chuyện gì ngàn vạn lần đừng quấy rầy hắn.

Ở trong phòng, Nhạc Thành khoanh chân mà ngồi, trước mặt hắn có một lượng lớn dược liệu. Cố gắng bình tĩnh, Nhạc Thành vận khởi chân khí, trong tay kết một thủ ấn kỳ dị, lập tức vô thượng chân hỏa bắn ra, rót vào trong lò đan.

Một lát sau, Nhạc Thành lấy một số đan dược đưa vào trong đó, từ trong lò đan xuất hiện những tiếng nổ nhỏ, một lát sau dược liệu đã chuyển thành một đống trong tàn, hiện tại tốc độ tiến triển tu vi của Nhạc Thành cũng lớn hơn rất nhiều.

Nhìn thấy đan dược bị vô thượng chân hỏa thiêu đốt tạo ra những chất lỏng tinh hoa, Nhạc Thành một lần nữa lại đem phần dược liệu thứ hai vào trong đó, cứ như thế luyện chế nhiều lần, hiện tại luyện chế hai mươi viên đan dược tam phẩm đối với Nhạc Thành cũng không phải là một chuyện dễ dàng, ít nhất cũng phải chia làm ba lượt bởi vì chân khí Trúc Cơ Trung Kỳ không thể nào chống cự nổi.

Đối với hành vi thần bí gần nhất của Nhạc Thành, Nhạc Tử Sơn, Tô Hân Nhi, Phùng Tẩu đã nhiều lần hỏi nhưng đều không có kết quả, bọn họ cũng không muốn hỏi nữa, chỉ cần Nhạc Thành không có chuyện gì thì bọn họ đã cảm thấy rất đủ rồi.

tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !