- Home
- Truyện Huyền Huyễn
- [Audio] Tu Chân Giả Tại Dị Thế (dịch)
- Tập 2: Thông Kinh đan – Ước hẹn ba năm (c11-c20)
[Audio] Tu Chân Giả Tại Dị Thế (dịch)
Tập 2: Thông Kinh đan – Ước hẹn ba năm (c11-c20)
❮ sau❯Chương 11: Thông Kinh đan
Mười ngày sau, Nhạc Tử Phong đưa cho Nhạc Thành dược liệu cùng đan phương luyện chế đan dược tứ giai. Đan dược tứ giai trân quý vô cùng, Nhạc Tử Phong cũng không dám nhờ người khác đưa mà chính mình đi để an toàn.
Tu luyện trong vòng ba tháng và toàn tâm luyện đan, ba tháng này Nhạc Thành cuối cùng cũng luyện chế được hai mươi viên đan dược tam phẩm. Số phần dược liệu mà Nhạc Thành cầm chính là hai mươi bốn phần, hắn sợ rằng mình luyện không thành công cho nên lấy thêm bốn phần, luyện đan mà thất bại đó là chuyện rất bình thường. Sau đó hai mươi bốn phần dược liệu đã luyện được hai mươi hai viên đan dược, thành tích này đã là rất khó đạt được.
Trong ba tháng này tu vi của Nhạc Thành cũng đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, tốc độ tu luyện này cũng không chậm, người có tu vi từ Trúc Cơ trung kỳ muốn tiến vào hậu kỳ mà có thiên phú thì cũng phải mất hai năm trời vậy mà Nhạc Thành chỉ mất có ba tháng.
– Kế tiếp chính là luyện chế đan dược tứ phẩm.
Nhạc Thành khoanh chân lại mà lẩm bẩm nói, hắn lấy từ trong không gian trữ vật ra một ngọc giản màu lục cùng với những dược liệu luyện chế đan dược tứ phẩm bày ra, trong ngọc giản chính là đan phương mà Nhạc Tử Phong giao cho Nhạc Thành.
Đan dược phân làm cửu phẩm, trong đó đan dược nhất phẩm, nhị phẩm tam phẩm đều là những đan dược hạ cấp, đan dược từ tứ phẩm đến lục phẩm là đan dược trung cấp, thất phẩm đã chính là đan dược cao cấp. Đan dược trung cấp cũng là một vật vô cùng trân quý, không giống như những đan dược hạ cấp.
Nhạc Thành cầm lấy ngọc giản màu lục, từ từ rót một linh hồn lực vào trong đó, bỗng nhiên ngọc giản màu lục đột nhiên xanh đậm lên, một mũi xanh bắn về phía tâm của Nhạc Thành, sau một lát nó biến mất, ngọc giản lục sắc cũng mất đi sự sáng bóng nguyên bản.
Đây chính là đan phương của đan dược tứ phẩm, dựa vào đan phương Nhạc Thành biết được đan dược tứ phẩm này chính là Thông Kinh đan, đối với người tu luyện đấu khí mà nói có sự hấp dẫn rất lớn. Nó có thể giúp cho đấu khí giả đả thông kinh mạch toàn thân không làm trở ngại đến việc quán thông đáu khí, tốc độ tu luyện tiến triển cực nhanh.
Diệp Bạch ghi chép cẩn thận đan phương ở trong đầu, một lát sau thần sắc của Nhạc Thành bắt đầu ngưng trọng. Với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ hiện tại của hắn thì việc luyện chế đan dược tứ phẩm rất khó khăn, trên người hắn lại không có đồng nào cho nên cũng không thể mua pháp khí cùng với trận pháp cho nên đành phải liều mạng.
Nhạc Thành vận khởi Hỗn Nguyên chân kinh tâm pháp, bàn tay kết thành một thủ ấn, ngay lập tức hai luồng hỏa diễm được rót vào trong lò luyện đan, sau khi tu vi đột phá đến giai đoạn Trúc Cơ hậu kỳ, Vô Thượng Chân Hỏa hỏa diễm rõ ràng đã mạnh hơn rất nhiều. Nhìn vào lò đan đỏ bừng, Nhạc Thành rất lo lắng nó sẽ vỡ ra, sau này có cơ hội nhất định phải tìm một lò đan tốt hơn, không cần phải lo lắng nữa.
Một tháng sau, ở trong phòng Nhạc Thành đột nhiên truyền ra một tiếng phá hủy kịch liệt, ở trong đó bốc lên một liệt diễm cuồn cuộn. Chỉ thấy Nhạc Thành từ trong phòng chật vật chạy ra, trên khuôn mặt đen kịt, y phục trên người cũng bị đốt lỗ chỗ, rách nát.
Hóa ra trong một giây trước khi luyện thành Thông Kim Đan lò đan cuối cùng cũng không chịu được nhiệt độ cao mà bị phá hủy. May mà Nhạc Thành nhanh tay lẹ mắt lấy được ba viên Thông Kim Đan, rồi lập tức bố trí một Hộ Thân cương quyển mới không bị thương gì.
– Hừ, lần sau kiên quyết không dùng lò đan này nữa.
Nhạc Thành nhìn dáng vẻ chật vật trên người của mình không kìm được mà mắng lên, hắn thiết chút nữa thì bị lò đan này hại chết.
– Cứu hỏa, mau tới cứu hỏa.
Nghe thấy tiếng nổ không ít người hầu lao tới, nhìn thấy Nhạc Thành từ trong phòng đi ra trên người bốc lửa thì bọn họ liền giật mình mau xách nước tới cứu hỏa.
– Tiểu thiếu gia người không sao chứ?
Phùng Tẩu lúc này cũng chạy ra, nhìn thấy dáng vẻ của Nhạc Thành, bà cũng sợ xảy ra chuyện.
– Phùng Tẩu, ta không sao, chỉ là không cẩn thận một chút để căn phòng xảy ra hỏa hoạn mà thôi.
Nhạc Thành nói, hắn nhìn căn phòng bị phá hủy mà xin lỗi.
Một lát sau căn phòng đã bị lửa thiêu đốt may mà kịp không chế cho nến không lan sang phòng khác.
Trong phòng trở nên vô cùng bừa bộn, bốn phía gỗ bị đốt trở thành một mảng đen kịt, một mùi vị vô cùng khó nghe bốc lên. Gian phòng này không thể ở nữa cho nên Phùng Tẩu đành phải sắp xếp cho Nhạc Thành một căn phòng khác.
Nguyên bảo tông là một nơi chuyên môn mua bán pháp khí và đồ dùng ma pháp. Nghe nói thế lực của Nguyên Bảo tông cũng là chỗ mạnh nhất xung quanh mười mấy trấn nhỏ này, ở nơi này mua được những thứ tốt mà rất khó gặp được, ví dụ như là quyển trục ma pháp, binh khí ma pháp, công pháp đấu khí, còn có đan dược cao phẩm.
Nguyên Bảo tông nằm ở Thất Tinh Thành. Thất Tinh Thành cũng là thị trấn phồn hoa nhất xung quanh mười mấy trấn nhỏ này, ba ngày sau một thân ảnh màu đen đi tới Nguyên Bảo Tông, người này mặc một bộ đồ màu đen, ngay cả cái đầu cũng trùm đen, không nhìn thấy dáng vẻ.
– Ngươi là ai? Đến bảo tông có chuyện gì?
Hai đệ tử Nguyên Bảo Tông nhìn thấy cách ăn mặc thần bí của người này thì cất tiếng hỏi. Hai người này cũng đã có tu vi tới Đấu Sư.
Hắc bào thanh niên này chính là Nhạc Thành, hắn nghe Nhạc Tử Phong nói Nguyên Bảo Tông chính là ở đây, cả Thất Tinh Thành cũng không có mấy cửa hàng là có thực lực mua bán đan dược tứ phẩm, trong đó Nguyên Bảo Tông chính là nhà có thực lực mạnh nhất cho nên Nhạc Thành mới tính đến chuyện mang Thông Kinh Đan đan dược tứ phẩm tới nơi này.
– Ta cần tìm người phụ trách ở nơi này, các ngươi mau đi thông báo.
Nhạc Thành đối với hai đệ tử này mà nói, vì không thể để lộ thân phận cho nên hắn phải tỏ ra thần bí.
– Ngươi chờ ở đây để ta đi thông báo.
Một đệ tử Nguyên Bảo Tông thấy Nhạc Thành thần bí, nói chuyện ngữ khí cũng ngang ngạnh, sợ rằng đây là nhân vật lợi hại cho nên không dám chối từ lập tức đi thông báo.
Một lát sau một đệ tử trong Nguyên Bảo tông dẫn theo một lão giả mặc áo bào màu tro đi ra.
-Tiên sinh là ái vậy? Ta chính là chấp sự ở đây.
Vị lão giả mặc áo bào màu tro nhanh chóng nói với Nhạc Thành.
– Ta cần bán cái này.
Nhạc Thành lấy từ trong người ra một chiếc bình ngọc đưa cho lão giả mặc áo màu tro, lão giả này khoảng chừng năm mươi tuổi, tóc ngắn, tu vi chừng đạt tới Đấu Linh, cũng là một cao thủ lợi hại.
– Được, xin mời đại nhân.
Vị lão giả mặc áo bào màu tro đưa tay tiếp nhận bình ngọc trong tay Nhạc Thành thì sắc mặt đại biến, vôi vàng hành lễ với hắn, mời Nhạc Thành đi vào nhà trước rồi mới nói. Ba viên đan dược tứ phẩm đây tuyệt đối là vật rất quý báu.
Chương 12: Vân Phỉ Phỉ.
Nhạc Thành cũng không phản đối theo lão giả mặc áo bào màu tro đi vào trong Nguyên Bảo tông. Lão giả liền dẫn đường đưa hắn tới một căn phòng sang trọng.
Trong căn phòng bài trí không ít vật phẩm tinh mỹ, xem xét thì biết đó là một vật xa xỉ, trung gian là một chiếc bàn dài bằng gỗ lim, bên cạnh là những chiếc ghế cũng được chế tác từ gỗ lim. Ở góc phòng còn bày một cái lư hương, từ bên trong bay ra một mùi hương thơm ngát, khiến cho người ta có một cảm giác vui vẻ thoải mái.
– Vị đại nhân này, người ở trước chờ ta một lát, ta báo cho người phụ trách cao nhất ở đây.
Lão giả mặc áo màu tro đưa cái bình ngọc cho Nhạc Thành, mà cách xưng hô cũng trở nên thay đổi, lão giả sớm cảm giác người này không có đấu khí tồn tại, cộng với việc có đan dược tứ phẩm thì biết rằng đây là một luyện dược sư tứ phẩm, một Luyện Dược Sư tứ phẩm có địa vị cao hơn một Đấu Linh như hắn rất nhiều.
– Ừ.
Nhạc Thành khẽ ừ một tiếng, sau đó đánh giá căn phòng, xem ra Nguyên Bảo tông thật có thực lực, lần này nếu như giao dịch thành công thì lần sau không chừng còn có thể hợp tác.
Không bao lâu sau Nhạc Thành nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào, hai thân ảnh đi tới, một người chính là vị lão giả mặc áo bào màu trong, một người khác chính là một nữ tử.
Cô gái này có đôi mắt như là vì sao, mi như lá liễu, sống mũi rất cao, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, ngũ quan xinh xắn phối hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ. Trên người nàng mặt một bộ đồ màu tím, trước ngực nàng là hai bộ ngực cao ngất mê người hấp dẫn người ta thật sâu. Cái eo thon cùng với kiều đồn rắn chắc mang theo một nóng bỏng vũ mị.
– Vị tiên sinh này, xin hỏi đại danh, tiểu nữ là người phụ trách, có tên là Vân Phỉ Phỉ.
Nữ tử Vũ mị Vân Phỉ Phỉ đánh giá qua Nhạc Thành, tuy không nhìn rõ lắm bộ dáng của Nhạc Thành nhưng xem ra Nhạc Thành cũng không lớn tuổi lắm, đúng như dáng vẻ mà chấp sự báo với nàng. Trên người của hắn không toát ra khí tức đấu khí mà cũng không toát ra khí tức của pháp sư, người này hơn phân nửa là luyện dược sư, một luyện dược sư tứ phẩm xứng đáng để nàng chào đón.
– Tại hạ họ Lục, ba viên Thông Kinh Đan này phiền cô nương giúp ta bán.
Nhạc Thành cũng không muốn lộ ra thân phận mà nhất thời cũng không biết nên bịa ra cái tên gì cho nên nói mình họ Lục. Xem ra nữ tử Vân Phỉ Phỉ này tuy tuổi còn trẻ nhưng tu vi thực sự khong thấp, mà cũng không phải tu luyện đấu khí, dường như là ma pháp sư tứ cấp. Trong lòng Nhạc Thành không kìm được kinh ngạc vì tu vi của nàng.
– Hóa ra là Lục tiên sinh. Vân Phỉ Phỉ nghe thấy câu trả lời của Nhạc Thành thì nhanh chóng hồi tưởng lại trí nhớ, nàng phát hiện ra ở trong Thất Tinh thành không có luyện dược sư nào họ Lục, xem ra đối phương cũng không phải họ Lục, nhưng người ta đã không muốn lộ thân phận thì nàng cũng không muốn hỏi nhiều.
– Đan dược tứ phẩm Thông Kinh đan.
Tuy chấp sự đã nói cho nàng biết có tới ba viên Thông Kinh Đan đan dược tứ phẩm nhưng Vân Phỉ Phỉ vẫn không kìm được mà khẽ giật mình. Nguyên Bảo tông tuy là tông môn có thực lực mạnh nhất ở trong Thất Tinh Thành nhưng đan dược tứ phẩm rất ít khi sản xuất mà mỗi viên đan dược tứ phẩm đều được bán với giá trên trời.
– Lục tiên sinh, tiên sinh muốn bán ba viên đan dược này sao?
Vân Phỉ Phỉ hỏi Nhạc Thành, ba viên đan dược tứ phẩm này nếu được bán thì tuyệt đối sẽ mang tới oanh động cho Thất Tinh Thành, nhớ lần trước Nguyên Bảo tông bán một viên đan dược tứ phẩm đã dẫn đến sự tranh đoạt của hơn mười người.
– Bán toàn bộ, ta muốn mua một số món đồ.
Nhạc Thành trả lời, bán ba viên Thông Kinh Đan chính là vì hắn muốn mua một số tài liệu luyện chế pháp khí.
– Không có vấn đề gì, ba tháng sau Nguyên Bảo tông chúng ta có một kỳ đấu giá đại hội long trọng, ba viên Thông Kinh Đan đến lúc đó tiên sinh hãy mang ra đấu giá, chúng ta chỉ lấy một phần hai mươi tiền thuê, mặc khác Lục tiên sinh cần gì trước thì có thể lấy trước từ Nguyên Bảo tông sau đó từ đấu giá đại hội mà chi trả lại, tiên sinh thấy thế nào?
Vân Phỉ Phỉ nói với Nhạc Thành, một luyện dược sư tứ phẩm, nàng phải dốc toàn lực lôi kéo.
– Như vậy cô nương không phải hơi thiệt thòi sao.
Nhạc Thành trả lời, tâm ý của Vân Phỉ Phỉ hắn biết rõ, nếu như bán ở đấu giá đại hội thì sẽ bán được giá cao hơn rất nhiều, mà Nguyên Bảo tông chỉ lấy một phần hai mươi tiền thuê thì thật là rất hiền.
– Không thiệt thòi, hi vọng từ nay về sau Lục tiên sinh có đan dược nào cần bán thì trước hết xin nghĩ tới Nguyên Bảo tông.
Vân Phỉ Phỉ mỉm cười với Nhạc Thành, cả người rung động quyến rũ động lòng người khiến cho Nhạc Thành một lần nữa lại thất thần.
– Không có vấn đề gì, ta tin rằng sau này chúng ta còn hợp tác dài dài với nhau.
Nhạc Thành trả lời, xem ra Vân Phỉ Phỉ này chính là người phụ trách Nguyên Bảo tông, thật là có chỗ bất phàm, có khiếu buôn bán.
– Phỉ Phỉ cám ơn tiên sinh, không biết Lục tiên sinh muốn mua sắm thứ gì, tiểu nữ sẽ sắp xếp thật tốt cho tiên sinh.
Nghe thấy Nhạc Thành trả lời, Vân Phỉ Phỉ liền nở ra một nụ cười xinh đẹp, có thể lôi kéo một luyện dược sư tứ phẩm, đại vị của mình ở trong gia tộc lại vững chắc thêm vài phần.
– Ta muốn mua sắm những thứ này, không biết ở trong Nguyên bảo tông có hay không?
Nhạc Thành lấy một cái danh sách đã sớm chuẩn bị ra cho Vân Phỉ Phỉ xem.
– Vừa vặn mấy ngày hôm trước có một lô hàng chúng ta vừa mua, những vật phẩm này đều có, bằng không thì không có cách nào gom đủ.
Vân Phỉ Phỉ nhìn danh sách mà Nhạc Thành đưa, bên trong có tất cả những vật ly kỳ cổ quái, đúng là khó tìm. Nàng sau đó lập tức phân phó cho vị lão giả áo màu tro đi tìm nó.
– Vậy xin đa tạ.
Nhạc Thành nói, không ngờ những vật phẩm mà mình cần tìm đều có đủ, hắn cảm thấy cao hứng không thôi, chỉ là những thứ mà Nhạc Thành liệt kê ra cũng không phải là cái gì đặc biệt quý trọng, chỉ là một số tài liệu bày pháp khí cùng với trận pháp mà thôi. Về phần pháp khí Nhạc Thành cũng không có ý định luyện chế một khi mình đạt tới tu vi đủ yêu cầu thì luyện chế cũng không muộn, thứ hai là hiện tại hắn cũng không tìm thấy tài liệu luyện chế tốt.
Phi kiếm thì Nhạc thành phải luyện chế, có phi kiếm thì mình có thủ đoạn phi hành cao hơn, vạn nhất đánh không lại đối thủ thì còn phải chạy trốn.
– Không cần cám ơn, không biết Lục tiên sinh tu luyện ở nơi nào.
Vân Phỉ Phỉ hỏi Nhạc Thành, hiện tại cũng chỉ có một mình nàng và Nhạc Thành ở đây, một nam một nữ, không khí cũng trở nên hơi mập mờ.
– Ta không có nơi ở cố định.
Nhạc Thành nghe thấy lời nói của Vân Phỉ Phỉ thì cảm thấy không khí trong phòng cũng trở nên mập mờ, trong lòng hắn thầm nao nao, Vân Phỉ Phỉ này đúng là một vưu vật, chỉ là tu vi hiện tại của mình còn quá thấp, có cơ hội thì về sau phải phát triển một chút.
Chương 13: Từ hôn.
– Lục tiên sinh nói đùa rồi, Vân Phỉ Phỉ rất muốn nhìn thấy khuôn mặt chân chính của tiên sinh, không biết có được không?
Vân Phỉ Phỉ vũ mị nói với Nhạc Thành, bộ ngực phía trước của nàng khẽ đong đưa trước mắt Nhạc Thành. Nhạc Thành tuổi còn trẻ đã là một luyện dược sư tứ phẩm, nhất định là thiên phú kinh người, rất có thể sau này sẽ tiến giai đến ngũ phẩm, lục phẩm thất phẩm, quan hệ với một luyện dược sư như vậy về sau mình nhất định sẽ phát tài.
– Dáng người của tại hạ có hơi không tốt, chỉ sợ làm kinh sợ tiểu thư, hay là thôi vậy.
Nhạc Thành trả lời, tạm thời hắn không thể để lộ thân phận, miễn cho dẫn đến phiền toái.
Vân Phỉ Phỉ mặc dù biết rằng Nhạc Thành không muốn nàng nhìn thấy nhưng cũng biết rằng không nên tiếp tục hỏi, tránh việc đối phương không vui, cái được không bù được cái mất.
Không bao lâu sau, vị lão giả mặc áo bào màu tro đã đi tới, trong tay lão cầm lấy một cái không gian trữ vật, bên trong là những vật phẩm mà Nhạc Thành cần mua.
– Lục tiên sinh, trong này đều là những vật phẩm mà tiên sinh cần tìm, tất cả đều không kém, cứ chờ tới đấu giá đại hội tính tiền là được.
Vân Phỉ Phỉ giao cái túi không gian trữ vật cho Nhạc Thành.
– Đa tạ, đến lúc đó tại hạ sẽ tới.
Nhạc Thành tiếp nhận cái túi không gian trữ vật ở trong tay Vân Phỉ Phỉ.
– Lục tiên sinh, cái này tiên sinh cầm lấy, đến lúc đấu giá đại hội diễn ra thì cầm nó mang vào.
Vân Phỉ Phỉ một lần nữa lấy ra một lệnh bài màu kim sắc cho Nhạc Thành, đây chính là lệnh bài cho khách quý của Nguyên Bảo tông, người bình thường không thể có được.
Nhạc Thành nhận lấy yêu bài kim sắc ở trong tay Vân Phỉ Phỉ, sau đó đi theo lão giả mặc áo bào màu tro rời khỏi Nguyên Bảo tông.
– Trần chấp sự, theo ý chấp sự vị Lục tiên sinh này có địa vị gì?
Sau khi lão giả mặc áo bào màu tro quay trở lại, Vân Phỉ Phỉ hướng về phía lão mà hỏi.
– Vân tiểu thư, người này niên kỷ hẳn là không lớn, nhưng lộ diện mục không muốn người khác nhận ra mình, theo tại hạ thấy hắn nhất định không phải họ Lục, có thể vừa tới đây không lâu.
Trần Chấp sự trả lời.
– Từ nay về sau người này đến nhất định phải báo cho ta biết, chiêu đãi giống như khách quý.
Vân Phỉ Phỉ nói, một người trẻ tuổi mà đã đạt tới luyện dược sư tứ phẩm thì tuyệt đối không thể đắc tọi, từ nay về sau đối phương còn giúp đỡ Vân gia rất nhiều.
Sau khi Nhạc Thành rời khỏi Nguyên Bảo tông, hắn nhanh chóng tìm một nơi vắng vẻ thay đổi bộ đồ màu đen ra, đổi lấy một trường sam màu xanh. Ba tháng sau chính là đại hội đấu giá, đến lúc đó mình nhất định phải đến còn trong ba tháng này cần phải luyện chế một số phi kiếm và mê ảo trận rồi tính sau.
Lúc Nhạc Thành trở lại Nhạc gia thì nhìn thấy mười mấy người dáng vẻ rất bệ vệ cao ngạo, thực lực cũng bất phàm. Đây chính là những chủ sự của Nhạc gia giống như Nhạc Tử Sơn và Nhạc Tử Phong, còn có một số người đời thứ hai, Tô Hân Nhi và Phùng Tẩu lúc này cũng đã tới phòng khách.
Mọi người phân vị trí mà ngồi, người hầu của Nhạc gia đã sớm bưng lên nước trà và vật điểm tâm. Nhìn đoàn người sắc mặt của Nhạc Tử Phong và Nhạc Tử Sơn đều biến đổi, cũng may là Nhạc Thành không ở nhà, nếu không thì đứa nhỏ này không biết phải đối mặt thế nào.
Những người tới đây tổng cộng là mười hai người, ngồi ở trên vị trí thượng thủ là một lão giả tuổi tác cũng không khác Nhạc Tử Sơn bao nhiêu, còn có một hán tử trung niên, một thiếu nữ mặc một chiếu quần màu đỏ, tuổi so với Tô Hân Nhi cũng không khác biệt bao nhiêu.
Dưới ba người này chính là chín hán tử mặc phục trang, biểu lộ của bọn họ tỏ ra chẳng thèm ngó tới Nhạc gia, mà những người này Nhạc Tử Sơn cũng chỉ biết người cùng tuổi với mình, trung niên hán tử và thiếu nữ tuyệt mỹ kia.
– Nhạc huynh, để ta giới thiệu cho huynh một chút, vị này chính là hộ pháp của Thanh Dương môn, phía dưới cũng đều là đệ tử của Thanh Dương môn.
Trung niên hán tử giới thiệu một chút với Nhạc Tử Sơn, mọi người đều nhìn ra dáng vẻ xấu hổ cùng đau lòng của Nhạc Tử Sơn.
Nhạc Tử Sơn chú thị tới một số người, hắn đã sớm đoán ra thân phận của bọn họ, sắc mặt của Nhạc Tử Sơn cố nén tức giận, người vừa nói chuyện chính là Dịch Bằng, ba mươi năm trước bọn họ còn là hảo huynh đệ, mãi đến mấy năm trước quan hệ của bọn họ mới xuất hiện biến hóa, mà thiếu nữ tuyệt mỹ kia chính là nữ nhân của hắn, Dịch Thiến hôn thê của Nhạc Thành.
Mười bảy năm trước, mẫu thân của Nhạc Thành lúc mang thai hắn thì mẫu thân của Dịch Thiến cũng mang thai nàng ta, vậy là hai nàng ước định nếu như sinh hai nam thì sẽ kết làm huynh đệ, sinh hai nữ thì sẽ kết làm tỷ muội, nếu sinh một nam một nữ thì sẽ kết làm phu thê,
Ai ngờ kết quả chính là sinh được một nam một nữ, cả nhà lúc này thật cao hứng. Về sau Nhạc Thành lại trời sinh không thể tu luyện ma pháp cùng với đấu khí, cũng không thể trở thành Luyện Dược sư. Mà Dịch Thiến thì lại được Thanh Dương môn vùa ý, tuổi còn nhỏ mà đã có thiên phú rất tốt được môn chủ Thanh Dương môn nhận làm đệ tử chân truyền sau này rất có hi vọng
Lúc này Thanh Dương biết được chuyện phúc hôn của Thanh Dương môn cho nên liền nói với Dịch gia từ hôn. Dịch Bằng vì sự uy áp của con gái mình và Thanh Dương môn nên cũng đồng ý, Dịch Thiến nghe chuyện Nhạc Thành là một tên phế nhân cho nên cũng nghĩ hắn không xứng với mình.
Nhạc Tử Sơn mặc dù bị lửa giận thiêu đốt trong lòng, nhà gái đến nhà trai yêu cầu từ hôn, đây là chuyện vô cùng lớn lao nhưng Nhạc Tử Sơn cũng không dám tức giận, vì Nhạc gia hắn cũng chỉ có thể nén lửa giận ở trong lòng.
Thực lực của đối phương một Nhạc gia nho nhỏ cũng không thể chống lại, đứng trước lão giả mặc áo bào màu xanh kia Nhạc Tử Sơn quả thật bất lực. Lão giả kia có tu vi chính là Thất tinh đấu vương, sau lưng lão cũng là các đệ tử có tu vi Đấu Linh, chỉ kém hơn hắn một bậc. Huống chi Thanh Dương môn là quái vật khổng lồ cỡ nào, đừng nói là một Nhạc gia mà cho dù một trăm Nhạc gia cũng không có thực lực chống lại.
– Không biết Dịch huynh hôm nay đến đây vì chuyện gì vậy?
Nhạc Tử Sơn cố nén lửa giận mà hỏi.
– Chuyện này… hôm nay tiểu đệ đến đây…
Nhìn thấy thần sắc của Nhạc Tử Sơn, Dịch Bằng thật sự không mốn nói ra, đối với chuyện từ hôn hắn cũng không đồng ý mà ngay cả Dịch gia cũng không nguyện ý chỉ vì uy áp lại tăng thêm Dịch Thiến không muốn cho nên hắn cũng không có biện pháp nào.
– Chúng ta hôm nay tới giúp Dịch Thiến từ hôn Nhạc Thành.
Vị lão giả áo xanh thấy Dịch Bằng ấp úng liền cắt ngang, lạnh lùng nói với Nhạc Tử Sơn, một Nhạc gia suy tàn làm sao có thể xứng đáng với đệ tử thân truyền của môn chủ, đây chính là bộ mặt của Thanh Dương môn.
Chương 14: Ước hẹn ba năm
– Đây là ý của Dịch huynh?
Tuy sớm biết tin tức từ hôn của Dịch gia nhưng Nhạc Tử Sơn không có cách nào tiếp nhận, trên khuôn mặt không khỏi tức giận lên.
– Đúng vậy, xinh Nhạc huynh thứ lỗi.
Dịch Bằng hơi thở dài trả lời Nhạc Tử Sơn.
Mọi người ở Nhạc gia nghe thấy lời nói của Dịch Bằng thì trong lòng không kìm nổi mà bốc lửa giận lên, Nhạc Tử Phong không nhịn được mà quát:
– Nếu Nhạc gia chúng ta không đồng ý thì sao?
– Thế nào, Nhạc gia các ngươi rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt sao?
Nghe thấy lời nói của Nhạc Tử Phong, Liệt Sơn vỗ mạnh cái bàn một cái, thần sắc lạnh lùng nhìn Nhạc Tử Phong. Mà những đệ tử Thanh Dương môn nhìn thấy sự tức giận của Liệt Sơn thì trên người cũng xuất ra đấu khí tràn ngập.
– Phụ thân, Phong thúc.
Đúng lúc này Nhạc Thành đi vào trong phòng khách, Nhạc Thành trở lại thấy cả Nhạc gia không thấy sai sau đó nhìn thấy bọn họ tập trung ở phòng khách hắn còn tưởng có chuyện gì liền đi đến.
– Thành Nhi, sao con lại trở về?
Nhìn thấy Nhạc Thành Nhạc Tử Sơn liền biến sắc, hắn lo rằng đứa con của mình lại không chịu nổi kích động, làm chuyện điên rồ thì nguy.
Nhạc Thành vừa đi vào cửa thì nhìn thấy bọn người của Thanh Dương môn, ở trong trí nhớ Nhạc Thành cũng nhận ra được Dịch Thiến cùng với Dịch Bằng, lại nhìn hào khí ở trong sảnh thì hắn cũng đoán ra chuyện gì. Nhạc Thành không kìm được đánh giá bọn người Liệt Sơn, trong lòng hắn cảm thấy thực lực của bọn người này rất mạnh thì không kìm được mà khẽ giật mình.
Cuối cùng Nhạc Thành đánh giá Dịch Thiến, Dịch Thiến rất xinh đẹp, mái tóc đen nhánh búi ở sau gáy, làn da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn, trên người mặc một chiếc quần dài màu đỏ, ở trước ngực mềm mại, eo nhỏ nhắn như liễu, chiếc quần dài màu đỏ cũng không che giấu được kiều đồn rắn chắc, hai chân thoạt nhìn cũng thon dài, dáng vẻ không hề kém Tô Hân Nhi, đều là mỹ nhân khuynh nước khuynh thành.
Nhạc Thành vừa tiến đến, người của Thanh Dương môn cũng đưa mắt nhìn và đánh giá hắn. Liệt Sơn lúc này cũng đã ngồi trở lại vị trí.
– Phụ thân bọn họ đến từ hôn sao?
Nhìn thấy dáng vẻ của mọi người sắc mặt của Nhạc Thành cũng hơi biến đổi mà hỏi Nhạc Tử Sơn.
– Ừ, Thành nhi, con ra ngoài trước đi.
Nhạc Tử Sơn gật đầu mở miệng nói, lão muốn Nhạc Thành đi ra ngòai trước, tránh cho việc bị khuất nhục.
– Phụ thân con không sao, việc này giao cho con.
Nhạc Thành cất tiếng nói sau đó hắn đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn người của Thanh Dương môn.
Bị ánh mắt của Nhạc Thành nhìn người của Thanh Dương môn nhịn không được mà khẽ run lên, cuối cùng Nhạc Thành nhìn Dịch Thiên mà nói:
– Là cô nương muốn từ hôn với ta?
– Cái này…
Bị ánh mắt của Nhạc Thành nhìn toàn thân của Dịch Thiến không kìm được mà khẽ run lên, nhất thời không nói nên lời, giống như là bị một ma thú nhìn vậy, trên người đấu khí không cách nào lưu động được.
– Tiểu tử, chỉ bằng vào phế vật nhà người mà có thể xứng với đệ tử thân truyền của ta hay sao? Chúng ta đến chính là để từ hôn, trong này có một nghìn kim tệ xem như là đền bù tổn thất cho ngươi.
Liệt Sơn nhìn Nhạc Thành mà mỉm cười nói sau đó lập tức lấy ra một hộp gấm mở hộp gấm ra, bên trong là kim tệ lấp lánh. Một nghìn kim tệ quả nhiên là một con số không ít, một viên đan dược tứ phẩm cũng chỉ có giá trị năm trăm kim tệ mà thôi.
Nhạc gia mọi người nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của Liệt Sơn thì không kìm được mà nổi lửa giận. Bọn họ muốn phát tác thì thấy Nhạc Thành đi tới nhặt từng khối kim tệ trong hộp, mà ngay cả Nhạc Tử Sơn cũng choáng váng không biết là Nhạc Thành muốn gì.
– Lão gia này, kim tệ này ông giữ lại cho tốt, ông nhớ kỹ cho ta, ba năm sau ta sẽ đích thân đến Thanh Dương môn giải quyết hôn sự này đến lúc đó không phải ông muốn từ hôn mà là ta muốn từ hôn. Ba năm sau ta sẽ đem cái gì goi là đệ tử thân truyền của ông dẫm nát dưới chân.
Nhạc Thành cầm cái hộp gấm trả lại cho Liệt Sơn, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
L:iệt Sơn thế nào cũng không ngờ Nhạc Thành lại đem kim tệ mang đến trước mặt y, y kìm không được mà nổi lựa giận, toàn thân tràn ngập đấu khí, một khí tức vô cùng hung hãn bao phủ Nhạc Thành.
Trước khí tức cường hãn này Nhạc Tử Sơn và Nhạc Tử Phong cũng khẽ giật mình, đấu khí trong cơ thể không cách nào ngưng tụ được, trứ sự uy áp của Đấu Vương Đấu Linh không cách nào phản kháng được.
Nhạc Thành vẫn y như cũ lạnh lùng nhìn Liệt Sơn. Thực lực của Liệt Sơn đúng là rất mạnh, dựa vào khí tức của Nhạc Thành thì mười phần không thể chống đỡ. Tuy nhiên với tu vi nghìn năm của hắn tuy thực lực bị tàn phế nhưng cảnh giới siêu cấp vẫn còn, đừng nói là một Đấu Vương cho dù là một Đấu Tông cũng vô phương áp đảo hắn.
Nhìn cảnh tượng trước mặt mọi người kinh ngạc không thôi, có thể trước mặt một Đấu Vương mà khuôn mặt vẫn không đổi sắt khiến cho tất cả mọi người đặc biệt là Nhạc Tử Sơn kinh hãi không thôi. Biểu hiện của Nhạc Thành thật là ngoài tưởng tượng của lão.
– Được, Thanh Dương môn ta chờ ngươi ba năm.
Liệt Sơn đỏ bừng cả khuôn mặt, trước uy áp đấu khí của mình mà tên tiểu tử này vẫn không khiếp sợ thì y cũng không dám ra tay nếu không truyền ra ngoài thì thật mất mặt.
– Mang kim tệ của ngươi đi!
Nhạc Thành lại nhìn vào người của Thanh Dương môn, thần sắc của hắn vẫn lạnh như băng.
Một đệ tử Thanh Dương môn nhìn Liệt Sơn rồi chạy tới cầm cái hộp gấm. Dịch Thiến lúc theo Liệt Sơn đi ra khỏi cửa không kìm được mà quay đầu nhìn Nhạc Thành, sau đó lập tức cùng với Liệt Sơn rời khỏi Nhạc gia.
– Biểu ca huynh đừng nóng giận.
Nhìn thấy biểu lộ lạnh lùng của Nhạc Thành, Tô Hân Nhi tới gần hắn mà nói, nàng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nhìn thấy sự tức giận của biểu ca như vậy, ánh mắt của biểu ca thật là dọa người.
– Thành nhi, con không sao chứ?
Nhạc Tử Sơn đi đến bên cạnh Nhạc Thành, lão cảm thấy đứa con của mình tựa như đã thay đổi thành một người khác, từ trước đến nay lão chưa bao giờ thấy.
– Con không sao.
Nhạc Thành trả lời hai người, ánh mắt sau đó cũng khôi phục lại được vẻ bình thường.
– Thành nhi ba năm sau con muốn lên Thanh Dương môn mạo hiểm sao?
Nhạc Tử Sơn thở dài, biểu hiện của đứa con này của lão thật là khiến cho lão chấn động, cuộc ước hẹn ba năm khiến lão lo lắng không thôi, lần này Nhạc gia đắc tội với Thanh Dương môn đến lúc đó Thanh Dương môn chắc chắn sẽ không đơn giản mà dừng tay.
– Đại ca, đệ sẽ ủng hộ Thành nhi, Thanh Dương môn cũng thật khinh người quá đáng. Thanh Nhi có chuyện gì cần giúp thì cứ nói với Phong thúc.
Nhạc Tử Phong cất tiếng nói, hắn đã biết chuyện luyện đan của Nhạc Thành, một Luyện Dược sư hoàn toàn có tiền vốn để đấu với người ta.
Chương 15: Luyện Chế phi kiếm.
– Phụ thân người cứ yên tâm, con đã có tính toán.
Nhạc Thành thầm nghĩ trong lòng mà thì thầm trả lời.
– Aizzz…
Nhạc Tử Sơn thở dài một hơi, chuyện của Nhạc Thành lão rất hiểu rõ, không thể tu luyện đấu khí và ma pháp cũng không thể trở thành Luyện Dược sư, hiện tại tu luyện đấu khí và ma pháp cũng đã muộn, hiện tại Dịch Thiến đã có thực lực tam tinh đấu linh.
Những người khác của Nhạc gia cũng đều lo lắng cho Nhạc Thành, chỉ có Nhạc Tử Phong là trên khuôn mặt có một nụ cười, nếu Nhạc Thành không dặn y không được nói chuyện luyện đan ra thì y đã nói ra, tin rằng nói ra sẽ khiến cho mọi người phải chấn động.
Trở lại phòng Nhạc Thành khép cửa lại mà ngồi ở đó. Hắn cũng nhìn thấy tu vi của Dịch Thiến chính là Tam Tinh Đấu Linh, thật là thiên phú siêu nhân, ba năm sau chắc chán thực lực của nàng sẽ càng thêm kinh người. Tu vi hiện tại của Nhạc Thành mới là Trúc Cơ hậu kỳ, tuy nhiên Nhạc Thành tìn rằng với tu vi của mình chống lại một tam tinh Đấu Sư vẫn có thể thắng, ba năm sau nếu đột phá tới Khai Quang hậu kỳ hoặc Thánh Thai sơ kỳ cộng thêm pháp khí thì cũng đủ thực lực chống lại Đấu Linh.
Ba ngày sau ở sau núi của Nhạc gia, trong một sơn động Nhạc Thành khoanh chân ngồi ở đó, ở phía trước bày ra một đống tài liệu. Sơn động này chính là do Nhạc Thành ra lệnh cho người hầu đòa lên, trong những ngày kế tiếp Nhạc Thành tính rằng bế quan luyện phi kiếm cùng với mê ảo trận, việc này đúng là hơi nguy hiểm hắn sợ rằng sẽ làm thiêu đốt mấy gian phòng bình thường.
Nhạc Thành cầm lấy một khối đá màu xanh, đây chính là một khối huyền thiết nghìn năm. Huyền thiết nghìn năm chính là một tài liệu khá tốt để luyện chế phi kiếm, mặt khác Nhạc Thành cũng kiếm được một số tinh thạch hoàng ngọc ở trong Nhạc gia, có nó tốc độ của phi kiếm sẽ được tăng hơn rất nhiều, điều khiển cũng hao ít chân khí hơn.
Diệp Bạch dùng một thủ ấn quen thuộc mà ngưng kết, vận khởi chân khí, bàn tay hắn lập tức xuất hiện một luồng hỏa diễm. Huyền thiết nghìn năm từ từ hiện ra trước mặt hắn, vô thượng chân hỏa bao trùm trước nó, một lát sau khối huyền thiết trước sự tác dụng của Vô Thượng Chân hỏa đã chuyển thành màu đỏ.
Nhạc Thành đã sớm chuẩn bị kỹ càng, luyện chế huyền thiết nghìn năm cũng không phải là một chuyện dễ dàng, hắn nhanh chóng khống chế Vô Thượng Chân Hỏa ở trong tay, sau khi xuyên không tiên khí của hắn cũng không còn nhiều đành phải cố gắng.
Mà trong lúc Nhạc Thành đang bế quan, ở bên ngoài không hiểu sao lại truyền ra tin tức tiểu thiếu gia của Nhạc gia ba năm sau muốn lên Thanh Dương môn khiến cho cả trấn xôn xao. Có người nói Nhạc Thành không biết lượng sức mình có người nói Nhạc Thành thật có cốt khí. Bất kể thế nào ba năm sau mọi người cũng tính đi xem náo nhiệt một phen.
Mười ngày sau Nhạc Tử Sơn rời khỏi Thất Tinh thành một chuyến, nghe thấy tin tức Nguyên Bảo tông trong kỳ đấu giá đại hội có Thông Kinh Đan thì cao hứng không thôi, vội vàng nói Nhạc Tử Phong một số kim tệ, ba tháng sau hắn muốn tham gia kỳ đấu giá đại hội.
Hai mươi ngày sau ở trong sơn động trước mặt Nhạc Thành đã hiện ra một chất lỏng màu xanh. Trải qua hai mươi ngày cuối cùng Nhạc Thành cũng đã luyện chế được huyền thiết nghìn năm. Mà lúc này khuôn mặt của Nhạc Thành đã trở nên tái nhợt, hắn liền đưa một viên đan dược vào miệng để phục hồi, sau đó lập tức Vô Thượng Chân hỏa lại luyện chế một ngọc thành vàng nhạt, khối ngọc thạch này chính là Hoàng Ngọc tinh thạch, gia nhập vào phi kiếm khiến cho nó có phẩm chất tốt hơn nhiều.
Sắc mặt của Nhạc Thành vốn tái nhợt sau khi ăn được viên đan dược này xong thì ngay lập tức có huyết sắc. Viên đan dược này trợ giúp việc luyện chế tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Hai ngày sau Hoàng ngọc tinh thạch cũng được Vô Thượng Chân hỏa của Nhạc Thành luyện chế thành một chất lỏng màu vàng nhạt, chất lỏng màu vàng hạt này không ngừng toát ra từ vô thượng chân hỏa, một linh khí nồng đậm tràn ngập khắp sơn động.
Nhạc Thành không ngừng ngưng tụ, kế tiếp sau hắn lại luyện chế tài liệu, mãi đến bảy ngày sau phi kiếm tài liệu mới được luyện chế hoàn toàn. Việc kế tiếp chính là nung kiếm, tuy luyện chế phi kiếm với bản thân Nhạc Thành không có gì là nguy hiểm, nhưng nếu sai lầm thì toàn bộ tài liệu sẽ bị phá hủy, cho nên Nhạc Thành cũng không dám chủ quan.
Một lần nữa Nhạc Thành lại đút một viên đan dược vào miệng mà ổn định tâm thần, khống chế Vô Thượng Chân hỏa bao vây phi kiếm. Ngay lập tức hắn dùng lực linh hồn chậm rãi ngưng đọng chất lỏng lại,sau đó rèn thành hình phi kiếm.
Cứ như thế mà luyện chế đối với Nhạc Thành mà nói cũng không có gì khó khăn nhưng sẽ tiêu hao chân khí của hắn. Một lát sau, sắc mặt của Nhạc Thành đã trở nên trắng bệch, hắn không thể không đưa một viên đan dược vào miệng. Luyện chế một phi kiếm mà phải ăn ba viên Khỏa Phục đan cho thấy việc luyện chế này phải tiêu hao nhiều chân khí đến thế nào.
Bày ngày sau một thanh phi kiếm màu xanh quang mang lóe sáng hiện ra trước mặt Nhạc Thành. Nhạc Thành khẽ đưa ngón trỏ lên, ngưng kết thủ ấn sau đó ngón tay phải khẽ nhỏ một giọt máu tươi lên trên thân kiếm màu xanh đó.
Bỗng dưng quang mang của thanh trường kiếm trở nên đại thịnh, không ngừng cấp tốc xoay tròn, từng chuỗi lưu quang lóe lên. Khuôn mặt của Nhạc Thành liền nở ra một nụ cười, thủ ân trong tay của hắn lại biến đổi, một vòng cung xẹt qua sau đó rơi vào trong tay của Nhạc Thành.
– Cuối cùng cũng đã thành công.
Nhạc Thành vuốt ve thanh kiếm màu xanh, có thanh kiếm này từ nay về sau hắn cũng an toàn hơn.
Chỉ là sự tình cũng không đơn giản như vậy, phi kiếm luyện thành thì Nhạc Thành cũng phải luyện hóa tâm thần thông quán với nó nếu không thì cũng không thể tùy tâm sở dụng mà sử dụng phi kiếm.
Sau khi nghỉ ngơi một lát Nhạc Thành khống ché phi kiếm. Bàn tay của hắn ngưng một thủ ấn kỳ dị, trên mi tâm xuất hiện bạch quang nhàn nhạt mà bắn về phía phi kiếm. Lúc này phi kiếm bắt đầu phát ra từng thanh âm ong ong vô cùng quỷ dị.
Trước mặt Nhạc Thành chính là một đám linh hồn, Nhạc Thành đem linh hồn lực rót vào trong phi kiếm, dung hợp vào đó xong coi như là đại công cáo thành.
Ba ngày sau Nhạc Thành thu thập phi kiếm vào trong không gian trữ vật. Không gian trữ vật này chính là tài liệu của Nguyên Bảo tông, Nhạc Thành vừa vặn không có cho nên giữ lại cho mình dùng. Cái túi này cũng không phải là vật xa xỉ, bình thường cũng có thể dễ dàng mua được.
Chương 16: Mê ảo trận.
Không gian trữ vật phân làm ba cấp bậc, trong đó không gian trữ vật cấp thấp nhất bên trong không gian rất nhỏ tiếp theo chính là không gian trữ vật vòng tay, so với túi không gian trữ vật thì thuận tiện hơn, bên trong cũng rộng hơn mấy lần, nhưng giá cả cũng cao hơn. Tiếp theo chính là không gian trữ vật hình nhẫn, mang theo càng thuận tiện, bên trong là một không gian rất rộng, đương nhiên giá cả cũng sẽ là ở trên trời.
Cuối cùng cũng đã luyện chế thành công phi kiếm, khuôn mặt của Nhạc Thành lúc này liền nở ra một nụ cười, tiếp theo chính là việc luyện chế Mê ảo trận. Mê ảo trận là một trận pháp vô cùng lợi hại, nếu như địch thủ mà bị nhốt vào ở trong trận mà tu vi thấp thì đừng hòng chạy ra. Ở trong trận người ta sẽ nhìn thấy những ảo ảnh khác nhau, Mê ảo trận này vốn có tên là Cửu Long mê Ảo trận, chỉ là nhất thời Nhạc Thành cũng không tìm ra được tài liệu toàn bộ cho nên cũng chỉ có thể phát huy ba thành của Mê ảo trận.
Dựa theo Nhạc Thành dự đoán thì sau khi luyện chế xong Cửu Long Mê ảo trận có thể vây khốn Đại Đấu sư và tam cấp pháp sư. Chỉ là tài liệu không đủ, Cửu Long Mê ảo trận không thể phát huy được toàn bộ tác dụng, chỉ có thể khiến mọi người sinh ra ảo ảnh cho nên Nhạc Thành cũng chỉ gọi là Mê ảo trận.
Trong lúc Nhạc Thành luyện chế Mê ảo trận, Nhạc Tử Phong cũng đang đâu đầu. vốn hai nhóm đan dược Nhạc Thành luyện chế xong bán đi đã có không ít người mua và sinh ra hảo cảm vì vậy bọn họ lại đi vào trong binh phô của Nhạc gia để mua sắm. Tuy nhiên tất cả đan dược mà Nhạc Thành luyện chế đã bị bán hết, bây giờ có nhiều người mua y cũng đành chịu, vốn định tìm Nhạc Thành nhờ hắn luyện chế thì lúc này Nhạc Thành lại đang bế quan.
Hiện tại chỉ còn cách thời gian đấu giá đại hội có năm ngày, Nhạc Thành hiện tại cũng đã luyện chế Mê ảo trận tốt hơn rất nhiều. Hắn cảm thấy mình có dấu hiệu đột phá thì bắt đầu vui vẻ, vội vàng vận khí điêu tức, nương theo dấu hiệu này mà bắt đầu tu luyện.
Một luồng chân khí được Nhạc Thành hô hấp nuốt vào, cả trong sơn động hiện ra thanh mang nồng đậm. Nhạc Thành hiện tại đã sớm tiến vào cảnh giới vong ngã có thể tùy ý vận khởi kinh mạch trong người như nước chảy.
Trong ba tháng bê quan tu vi của Nhạc Thành cũng đã tốt hơn rất nhiều, ba ngày sau ở trong sơn động thanh mang ngày càng nồng nặc, Nhạc Thành thổ nạp hô hấp một thanh mang từ từ dung nhập vào trong người của hắn, chân khí của Nhạc Thành cũng có sự biến đổi rất lớn.
– Rốt cục cũng đã đột phá đến chốt mở sơ kỳ.
Nhạc Thành thở ra một hơi sau đó từ từ mở hai mắt, hai luồng tinh quang ở trong mắt hắn tụ lại thật lâu vẫn không tiêu tan. Sau khi kiểm tra khí tức toàn thân một lần Nhạc Thành liền nở ra một nụ cười, Trúc Cơ sơ kỳ một năm sau đã đột phá tới Khai Quang sơ kỳ, tốc độ này mà nói trong thiên cổ hắn cũng là đệ nhất nhân.
Thời gian tới kỳ đấu giá đại hội của Nguyên Bảo tông cũng đã tới gần, trong Thất Tinh Thành dòng người qua lại, các thế lực phụ cận cũng đã tới, giá phòng ở trong Thất Tinh Thành tăng liên tục, cuối cùng cung cũng không đủ cầu.
Mọi người cơ bản đều là vì ba viên Thông Kinh Đan mà tới. Đồng thời việc đấu giá ba viên đan dược này đã khiến cho tất cả mọi người oanh động, không ít gia tộc và các thế lực đều muốn mua Thông Kinh đan cho đệ tử thiên phú của mình dùng, có nó tu vi của bọn họ sau này có thể nói là bất hạn khả lượng.
Lần này đấu giá đại hội của Nguyên Bảo tông thật sự quá nhiều người đến cho nên Nguyên Bảo tông tạm thời quyết định chỉ có một số thế lực mới có thể đi vào, ngoài ra những người có tu vi vượt qua Đấu Linh hoặc ma pháp sư tứ cấp cũng có thể đi vào.
Lúc Nhạc Thành đi vào trong Thất Tinh đại hội thì cũng là lúc đấu giá đại hội bắt đầu. Vừa mới sáng sớm nhưng số người ở Nguyên Bảo tông đã tới xếp hàng, Nhạc Thành cũng theo trong đám người mà đi vào.
– Lục đại nhân phải không?
Nhạc Thành vừa đứng ở đó không lâu, một đệ tử Nguyên Bảo tông đã lễ phép chạy tới hỏi.
– Là ta, có chuyện gì không?
Nhạc Thành lần này đi đến cũng cố ý mặc một bộ đồ màu đen, che một cái mũ màu đen.
– Lục đại nhân không cần xếp hàng, chấp sự đã phân phó cho đại nhân xin mời đại nhân đi theo đường này vào trong quý trường.
Đệ tử Nguyên Bảo tông cung kính thí lễ với Nhạc Thành, sau đó lập tức bảo Nhạc Thành cùng với hắn đi về phía bên trái.
Nhạc Thành khẽ gật nhẹ đầu, hắn cũng biết đây là do Vân Phỉ Phỉ sắp xếp cho nên liền đi theo đệ tử Nguyên Bảo tông về phía bên trái. Sau một lát một cái thông đạo sạch sẽ đã hiện ra trước mặt Nhạc Thành, ở đằng kia trước sự dẫn dắt của đệ tử Nguyên Bảo tông Nhạc Thành đã đi tới một căn phòng lầu ba.
Hội trường này hiện tại cũng đủ cho ba trăm người ngồi, tầng thứ nhất là những vị trí bình thường, tầng thứ hai chính là những chiếc ghế lớn, xem ra chính là dành cho những vị khách quý. Tầng thứ ba là toàn bộ phòng, có tổng cộng mười phòng, xem ra chính là những chỗ ngồi sang trọng nhất.
Lúc Nhạc Thành đi vào trong lầu ba thì ở đây đã có rất nhiều người ngồi, vừa mới thấy Nhạc Thành tới mọi người đã đánh giá hắn, sau khi không dò xét được gì tất cả đều rời ánh mắt đi.
Một lát sau cả đấu giá đại hội cũng đã có đầy người, hội trường cũng đã trở nên ồn ào với tiếng người nói chuyện. Nhạc Thành cũng nghe ra không ít người vì Thông Kinh Đan mà tới, không ngờ đan dược của mình lại được người ta hoan nghênh như thế.
Bỗng dưng một thân ảnh màu xám ở lầu hai xuất hiện khiến cho Nhạc Thành giật mình, người này chính là Nhạc Tử Sơn, Nhạc Thành cũng không ngờ rằng Nhạc Tử Sơn cũng tham gia kỳ đấu giá đại hội này.
Một lát sau tất cả mọi người đã đến đông đủ, sau khi cửa đấu giá đại hội đóng lại mọi người cũng biết kỳ đấu giá đã chính thức bắt đầu, tất cả mọi người vốn ồn ào đã trở nên yên tĩnh trở lại mà bắt đầu chờ đợi kỳ đấu giá diễn ra.
Trong lúc mọi người yên tĩnh, ở bên trái có mười mấy đệ tử Nguyên Bảo tông đi ra. Nhạc Thành đánh giá những người này trong đám bọn họ cũng có vị chấp sự áo màu tro mà Nhạc Thành cũng đã gặp qua, còn những người khác tuy Nhạc Thành chưa gặp nhưng từ khí tức cho thấy bọn họ cũng là ma pháp sư, đấu giả, tu vi thực lực không hề kém. Đoàn người sau khi đi vào trong đấu giá đại hội vị chấp sự áo màu tro liền đi ra bên cạnh đấu giá hội đài những người khác cũng nhanh chóng phân tán.
Ngay sau đó một thân ảnh uyể chuyển lập tức đi ra đài đấu giá, Nhạc Thành nhìn qua thì thấy đó chính là Vân Phỉ Phỉ.
Chương 17: Đấu giá đại hội bắt đầu.
Chỉ thấy nàng hôm nay mặc một bộ y phục màu đỏ, trên người có một mị khí nóng bỏng mê người. Mái tóc của nàng buộc ở phía sau càng lộ thêm vẻ vũ mị mê người. Đôi mắt đẹp to xinh xắn câu hồn, trước ngực là một đôi nhũ phong cao ngất, thoạt nhìn rất mê người. Eo nhỏ như liễu, kiều đồn rắn chắc, khiến cho người khác phải bốc hỏa, nước miếng đều phải chảy ra.
Ở rất xa Vân Phỉ Phỉ đưa ánh mắt nhìn về phía Nhạc Thành, tựa như là chào hỏi, quả nhiên tin Nhạc Thành đến nàng đã sớm biết.
– Các vị, đầu tiên ta xin cảm tạ các vị tới tham gia kỳ đấu giá đại hội của Nguyên Bảo tông chúng ta, hôm nay Nguyên Bảo tông có một số thứ tốt để đấu giá hi vọng lúc đó các vị cũng có thể dũng cảm ra giá.
Vân Phỉ Phỉ mỉm cười với mọi người, yêu kiều nói.
Nhìn thấy Vân Phỉ Phỉ nở nụ cười không ít nam nhân cảm thấy nóng cả người, đôi mắt của bọn họ nhìn nàng càng thêm rực lửa, bất kỳ nam nhân nào cũng không thể cự tuyệt một vưu vật như vậy.
Theo lời nói ngắn gọn của Vân Phỉ Phỉ kỳ đấu giá đại hội cũng đã chính thức bắt đầu, mọi người cũng biết mở màn chỉ là vậy thôi, đại bộ phận bọn họ đều chờ đợi đến phút cuối.
– Hôm nay chính là ngày thứ nhất, vật đấu giá chính là một bộ công pháp hoàng cấp cao giai đấu khí, giá khởi điểm là ba mươi kim tệ, mỗi lần tăng giá phải nhiều hơn năm kim tệ.
Vân Phỉ Phỉ lấy ra một chiếc hộp gấm màu trắng nói với chúng nhân, nàng khẽ mở nắp hộp ra bên trong là một quyển trục màu lam.
Đối với đấu khí công pháp trong linh hồn Nhạc Thành biết rằng công pháp đấu khí chia làm thiên đại huyền hoàng tứ cấp, trong đó mỗi cấp lại chia làm sơ giai, trung giai và cao giai. Trong đó Tứ cấp Trung Thiên cấp chính là công pháp cao nhất, trong truyền thuyết có uy lực khủng bố.
Chỉ là ở trong Huyền Thiên đại lục cũng chưa từng có công pháp Thiên Cấp như vậy xuất hiện. Mà ở Nhạc gia Nhạc Thành cũng nhớ công pháp cao nhất cũng chỉ là Vạn Kiếm quy nhất dường như cũng chỉ đạt tới mức hoàng cấp cao giai.
Một quyển hoàng cấp cao giai cũng là một vật vô cùng quý trọng, không ít người bắt đầu đấu giá, một lát sau giá cả đã được nâng lên tám mươi kim tệ, hơn nữa vẫn có người muốn tiếp tục ra giá.
Những người ngồi ở trên lầu ba vẫn không hề nhúc nhích, có thể được mời lên trên lầu ba bọn họ đều là những người khách danh dự dĩ nhiên không quan tâm tới một quyển đấu khí công pháp hoàng cấp.
– Chín mươi lăm khối kim tệ, có ai ra giá hay không?
Vân Phỉ Phỉ thánh thót hỏi mọi người, chín mươi lăm kim tệ đã là giá cả mà nàng hài lòng.
– Một trăm kim tệ.
Ở trên lầu hai có một hán tử trung niên lớn tiếng nói, tựa hồ như là muốn cho Vân Phỉ phỉ chú ý, ánh mắt của hắn đã bốc lửa tựa như hận không thể thân cận mỹ nhân.
– Được vị tiên sinh này ra giá một trăm kim tệ, còn có ai ra giá cao hơn không?
Vân Phỉ Phỉ một lần nữa thánh thót hỏi mọi người.
Một trăm lẻ năm kim tệ.
Ở trên lầu hai một hắc y thanh niên cắn răng nói, ánh mắt của hắn cũng nhìn về phía Vân Phỉ Phỉ mà không rời đi được.
Nhìn thấy mọi người gọi giá, trong lòng Nhạc Thành thầm nghĩ: Quả không hổ là mỹ nhân hại nước hại dân, xem ra những nam nhân này vì nàng mà liều mạng cũng không hối tiếc.
Cuối cùng Vân Phỉ Phỉ cũng bán được một cuốn hoàng cấp cao giai đấu khí với giá một trăm hai mươi lăm kim tệ, được hắc y thanh niên mua.
– Vật đấu giá thứ hai chính là một bí kíp ma pháp công kích có giá khởi điểm là hai mươi kim tệ.
Vân Phỉ Phỉ lấy một khối hộp gấm từ đệ tử phía dưới mà mở ra, ở bên trong là một quyển trục màu đỏ, một luồng hơi nóng bỏng từ trong chiếc hộp cũng toát ra ngoài.
Cuốn trục ma pháp này chỉ có ma pháp sư ngoài tứ cấp mới có thể tạo ra được được, bí kíp ma pháp chủ yếu phân thành công kích và phòng ngự, ma pháp sư cần phải tiêu hao không ít linh hồn lực mới có thể tạo ra, hơn nữa chỉ có đủ tu vi mới có thể tạo thành quyển trục như vậy.
Nói như vậy quyển trục ma pháp này chính là một vật phòng thân rất trọng yếu, quyển trục ma pháp này cũng chỉ có thể sử dụng được một lần hơn nữa giá cả khá mắc cho nên rất ít người có thể mua.
Vật đấu giá thứ hai ba cuốn hỏa hệ công kích tam cấp cuối cùng cũng bị một trung niên hán tử bỏ ra năm mươi kim tệ mà mua.
– Vật thứ ba chính là một viên Thiên Niên Huyết Linh chi, có giá ba mươi khối kim tệ khởi điểm, mỗi lần tăng giá không được dưới năm khối.
Vân Phỉ Phỉ mang vật thứ ba lên đấu giá, trong tay nàng chính là một Huyết Hồng Linh Chi.
– Huyết Linh Chi.
Trong lòng Nhạc Thành khẽ giật mình, hiện tại hắn đã đột phá Khai Quang kì muốn luyện chế một số thần đan, trong đó dược liệu chính chính là một cây Huyết Linh Chi. Xem ra huyết Linh Chi này mình phải lấy được, không thì sau này rất khó tìm.
– Ba mươi lăm khối kim tệ.
Ở lầu một một lão giả liền lập tức ra giá, không ít người bắt đầu đấu giá. Huyết Linh chi là một linh dược những người này dĩ nhiên không bỏ qua.
– Năm mươi lăm khối kim tệ.
Nhìn thấy giá tiền được nâng lên năm mươi khối kim tệ Nhạc Thành cũng mở miệng ra giá, mặc dù giá cả này hơi mắc nhưng vật này mình phải dùng, bỏ lỡ không biết bao giờ mới có được.
Nhìn thấy Nhạc Thành ra giá, sắc mặt của Vân Phỉ Phỉ hơi biến đổi, sau đó mọi người không ra giá nữa chỉ có một đối thủ khác tăng lên, cuối cùng Nhạc Thành dùng sáu mươi lăm khối kim tệ tranh đoạt Huyết Linh Chi.
Những vật tiếp theo chính là binh khí ma pháp và đấu khí, những thứ này cho hắn cũng vô dụng cho nên Nhạc Thành cũng không chú ý tới.
Rốt cuộc cũng đã tới vật đấu giá cuối cùng, mọi người cũng bắt đầu khẩn trương lên, kỳ đấu giá trở nên yên tĩnh một mảng, hôm nay mọi người đại bộ phận tới đây cũng chính là vì vật phẩm này.
– Các vị vật đấu giá kế tiếp ta tin mọi người cũng đã biết là vật gì nhưng ta vẫn muốn nói lại một lần nữa. Vật đấu giá cuối cùng chính là một viên đan dược tứ phẩm, Thông Kinh Đan.
Vân Phỉ Phỉ tựa như vô tình hữu ý nhìn về phía Nhạc Thành, sau đó lập tức cầm lấy cái hộp ngọc từ đệ tử Nguyên Bảo tông mà bày lên trên đài.
Chương 18: Giá trên trời.
Vân Phỉ Phỉ từ từ mở hộp ngọc ra, ba ngón tay của nàng khẽ cầm viên đn dược trong hộp lên, một linh khí nồng đậm nhanh chóng toát ra cả đấu giá đại hội, đợi sau khi mọi người xem xét, Vân Phỉ Phỉ liền đậy nắp hộp lại.
– Đan dược tứ phẩm đó, khẳng định giá cả rất mắc, dù sao chúng ta cũng không mua nổi.
Không ít người bắt đầu nghị luận, đan dược tứ phẩm đúng là cần phải có một giá cao mới mua được, đại bộ phận mọi người đều không có năng lực.
Nhạc Thành trong lòng cũng suy đoán không biết ba viên Thông Kinh Đan của mình có thể bán được với giá bao nhiêu tiền. Mà sáu mươi lăm kim tệ hắn quăng ra để mua Huyết Linh Chi hiện tại vẫn chưa thanh toán.
– Ba viên đan dược thông Kinh đan công hiệu thế nào ta cũng không nói nhiều, phân ra làm ba lượt đấu giá, trước hết đấu giá viên thứ nhất, hai trăm kim tệ, mỗi lần tăng giá không được ít hơn mười kim tệ, hiện tại mọi người có thể ra giá.
Vân Phỉ Phỉ nói với mọi người.
Giá khởi điểm chính là hai trăm kim tệ, vốn một số người tính mua nhưng cũng biết là không thể làm gì, giá cao như vậy đã là quá năng lực chịu đựng của bọn họ, hai trăm kim tệ không phải là một con số nhỏ, không có bao nhiêu người có thể bỏ ra được.
– Hai trăm mười kim tệ.
Ở lầu hai cuối cùng cũng đã có người ra giá, mà Nhạc Thành cũng nhìn về phía đó, trong lòng không khỏi cười khổ đó chính là Nhạc Tử Sơn, xem ra cha hắn cũng là vì Thông Kinh đan mà tới, không biết ông mua thứ này để làm gì.
Hai trăm ba mươi khối kim tệ.
Hai trăm bốn mươi.
Ba trăm kim tệ.
Nhạc Tử Sơn ra giá, viên Thông Kinh Đan thứ nhất lập tức được trả giá ba trăm kim tệ.
– Ta ra bốn trăm khối kim tệ.
Người ngồi sát Nhạc Thành cất tiếng nói, không ít người đưa mắt nhìn về phía hắn, bốn trăm kim tệ đã là một cái giá siêu cao.
– Ta ra bốn trăm hai mươi khối kim tệ.
Người ở phía bên phải của Nhạc Thành lại tăng giá.
– Bốn trăm ba mươi khối kim tệ.
Nhạc Tử Sơn lại cắn răng ra giá, bốn trăm ba mươi khối kim tệ đối với Nhạc gia mà nói đã là một gánh nặng rất lớn, tuy nhiên lão cũng không muốn bỏ qua cơ hội này. Mấy năm trước lão đã muốn mua Thông Kinh đan nhưng không có nơi nào luyện chế lần này bất kể thế nào cũng phải bỏ tiền ra mua Thông Kinh Đan.
– Bốn trăm bốn mươi khối kim tệ.
Trung niên hán tử ở phía bên trái Nhạc Thành lại ra giá lần nữa.
– Bốn trăm năm mươi khói kim tệ.
Người ở phía bên phái Nhạc Thành cũng cắn răng ra giá tựa hồ như bọn họ không thể không mua Thông Kinh Đan.
– Bốn trăm sáu mươi khối kim tệ.
Lần này một đại hán hoàng y cũng ra giá, xem ra hắn cũng không thể không mua Thông Kinh Đan.
– Bốn trăm bảy mươi khối kim tệ, lúc Nhạc Tử Sơn ra giá, rõ ràng thân hình đã run lên, tình huống hiện tại mà nói đã đến mấu chốt, giá cao nữa có lẽ Nhạc gia không thể chịu nổi.
Nhìn thấy Nhạc Tử Sơn ra giá, Nhạc Thành cũng chỉ có thể cười khổ mà không có biện pháp nào, tình hình của Nhạc gia Nhạc Thành cũng hiểu rõ, đây là thời khắc khó khăn của Nhạc gia, không hiểu Nhạc Tử Sơn muốn có Thông Kinh Đan để làm gì.
– Bốn trăm tám mươi khối kim tệ.
Trung niên hán tử ở phía bên trái Nhạc Thành lại căn răng, bốn trăm tám mươi khối kim tệ tuyệt đối là một cái giá trên trời, trong lòng hắn cũng cân nhắc rốt cuộc có nên ra cái giá này không.
– Bốn trăm tám mươi khối kim tệ, còn ai ra giá không?
Vân Phỉ Phỉ nói với mọi người, cái giá tiền này cũng vượt ngoài dự đoán của nàng.
Nghe thấy lời nói của Vân Phỉ Phỉ mọi người liền đưa mắt nhìn nhau, cái giá này đã là cái giá mà mọi người không thể trả nổi, ai cũng không muốn táng gia bại sản mà trả giá nữa. Vị đại hán ở phía bên phải Nhạc Thành cũng không ra giá, dù sao vẫn còn hai viên Thông Kinh Đan vẫn chưa đấu giá.
– Bốn trăm chín mươi khối kim tệ.
Tại thời điểm tất cả mọi người cho rằng không có người ra giá thì Nhạc Tử Sơn lại cắn răng ra giá.
Mà tất cả ánh mắt của mọi người lúc này đều nhìn về phía Nhạc Tử Sơn, hán tử trung niên bên trái Nhạc Thành cũng chỉ có thể trừng mắt liếc nhìn Nhạc Tử Sơn. Dù sao vẫn còn hai viên Thông Kinh Đan nữa, không cần ngay ở viên thứ nhất đã rơi vào tình cảnh ta chết ngươi sống.
Cuối cùng Nhạc Tử Sơn dùng bốn trăm chính mươi kim tệ mua Thông Kinh Đan thứ nhất, mà Nhạc Thành cũng chỉ có thể cười khổ.
Kế tiếp chính là đấu giá viên Thông Kinh Đan thứ hai, mà Vân Phỉ Phỉ trực tiếp đưa ra giá khởi điểm là bốn trăm chín mươi kim tệ, Nhạc Thành một lần nữa không thể không bội phục thiên phú trời sinh của Vân Phỉ Phỉ, kết quả viên Thông Kinh Đan thứ hai được bán với giá năm trăm hai mươi kim tệ, được hoàng y đại hán đối diện Nhạc Thành mua.
Viên Thông Kinh Đan thứ ba được Vân Phỉ Phỉ nâng giá khởi điểm là năm trăm hai mươi kim tệ, bởi vì chỉ còn một viên cuối cùng cho nên những người ngồi xem cuộc vui không thể nhịn được nữa lập tức đưa ra một cái giá trên trời, sáu trăm ba mươi kim tệ đã được một người bỏ ra để mua.
Số tiền đã lớn ngoài dự đoán của Nhạc Thành, trong lòng Nhạc Thành không kìm được mà thầm nghĩ lần sau nhất định phải luyện chế một số đan dược để đấu giá, sau đó những vật phẩm cần thiết của mình sẽ nhanh chóng mua được.
Đấu giá đại hội vừa kết thúc, Nhạc Thành đã được vị chấp sự mặc áo bào màu trò mời lên.
– Lục tiên sinh, chúc mừng tiên sinh, ba viên Thông Kinh Đan đều được bán với cái giá không tệ.
Một lát sau Vân Phỉ Phỉ tiến tới khẽ cười nói với Nhạc Thành.
Nhìn thấy Vân Phỉ Phỉ đi tới, Nhạc Thành khẽ giật mình, không ngờ Vân Phỉ Phỉ đã thay đổi quần áo, lúc này nàng đã thay đổi bộ trang phục màu hồng thành một bộ trang phục màu xám, mái tóc dài vũ mị đặt ở hai vai.
– Chuyện này ta cũng phải đa tạ Vân tiểu thư đã giúp đỡ.
Nhạc Thành cũng rất hài lòng với giá tiền ba viên Thông Kinh Đan, cũng biết rằng không rời khỏi việc hỗ trợ của Vân Phỉ Phỉ.
– Lục tiên sinh không chê cười đã là tốt với Phỉ Phỉ rồi, Lục tiên sinh những vật phẩm lần trước của tiên sinh mua, cùng với cây Huyết Linh chi và một phần hai mươi tiền thuê thì tiên sinh còn lại bảy trăm khối kim tệ.
Vân Phỉ Phỉ khẽ lấy một cái hộp gấm lóng lánh đưa cho Nhạc Thành.
– Không biết Lục tiên sinh đối với giá tiền này có hài lòng không?
Vân Phỉ Phỉ cất tiếng hỏi Nhạc Thành, kiều khu cũng vô tình hữu ý kề sát bên người của Nhạc Thành.
Chương 19: Vạn Thú lô.
– Rất hài lòng.
Nhạc Thành biết rõ kim tệ tồn tại dưới dạng thẻ vàng lần sau cần dùng cứ mang thẻ vàng ra là được, ở trong hộp gấm chính là Huyết Linh chi, thứ mà mình đấu giá được.
– Lục tiên sinh có chuyện gì cần tiểu nữ giúp đỡ nữa không?
Vân Phỉ Phỉ ở bên cạnh nói với Nhạc Thành, bộ ngực sữa vô tình hữu ý khẽ cọ vào cánh tay của hắn, đối với tiên sinh thần bí này nàng ngày càng hiếu kỳ.
– Đúng rồi, Nguyên Bảo tông có một cái lò đan tốt một chút không?
Cảm thấy bộ ngực của Vân Phỉ Phỉ hữu tình vô ý chạm vào cánh tay của mình, hương thơm xông vào mũi Nhạc Thành cũng không cự tuyệt mà hưởng thụ vưu vật này.
– Lò đan dĩ nhiên là có, Nguyên Bảo tông có một lò đan không tệ, tên là Vạn Thú Lô, chỉ là giá tiền cũng không tiện nghi, cần có sáu trăm kim tệ.
Vân Phỉ Phỉ trả lời Nhạc Thành, cái Vạn Thú Lô này bởi vì bày ở trong Nguyên Bảo tông có giá tiền rất cao cho nên cũng không mấy người có thể mua nổi.
– Có thể cho tại hạ xem một chút được không?
Nhạc Thành cất tiếng nói, hiện tại mình đang cần một cái lò đan, nếu không thì từ nay về sau không có cách nào luyện chế được.
– Đương nhiên là có thể.
Vân Phỉ Phỉ nói với chấp sự bên cạnh đi lấy Vạn Thú Lô, hiện tại nàng đã khẳng định Nhạc Thành là một luyện dược sư, không phải luyện dược su thì cần lò đan để làm gì.
Không bao lâu sau vị chấp sự đã lấy một cái lò đan cao cỡ nửa người màu thanh sắc ra. Nhạc Thành nhìn lò đan mà khẽ giật mình, bằng cảm giác hắn nhận ra lò đan này không phải là vật bình thường, sáu trăm kim tệ quả nhiên là một cái giá tiền không mắc.
Nhạc Thành đứng dậy cẩn thận quan sát cái Vạn Thú lô này. Lò đan này có những hoa văn đồ án chằng chịt, nhìn kỹ chính là vô số hình thú vật, trong đó mơ hồ có hình dã thú lao nhanh, khó trách gọi là Vạn Thú Lô.
– Vạn Thú Lô này tại hạ muốn mua.
Nhạc Thành đối với Vân Phỉ Phỉ mà nói, lò đan này đúng là không tệ, so với lò đan của Nhạc Tử Phong thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Có cái Vạn Thú Lô này xem ra luyện chế đan dược thất phẩm cũng không có vấn đề gì.
– Được Lục tiên sinh yêu thích vậy thì ta giảm giá cho Lục tiên sinh, còn năm trăm kim tệ.
Vân Phỉ Phỉ cất tiếng nói, nàng sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để lôi kéo Nhạc Thành, chỉ cần lôi kéo được một luyện dược sư tứ phẩm, tất cả đều đáng giá.
– Vậy xin đa tạ.
Nhạc Thành cũng không khách khí, loại tiện nghi này không thể không chiếm, hắn cất Vạn Thú lô vào trong không gian trữ vật.
Trước khi rời khỏi Nguyên Bảo tông Nhạc Thành còn cho Vân Phỉ Phỉ một danh sách những vật phẩm mong nàng chú ý, nếu có thì giữ lại cho hắn. Nhạc Thành muốn luyện chế một bảo giáp, đây cũng là một đồ vật xa xỉ, bảo giáp hộ thân đối với hắn có liên hệ tới sự an nguy, Nhạc Thành dĩ nhiên không thể không luyện chế.
Tuy Phi kiếm luyện chế thành công nhưng Nhạc Thành chưa thử qua nhưng hắn biết không có vấn đề gì. Nhạc Thành cũng không dám phi hành giữa ban ngày, mỗi lần phi hành cũng tiêu hao không ít chân khí mà bị người khác nhìn thấy thì sẽ rước lấy không ít phiền toái.
Hai ngày sau Nhạc Thành đã trở về đại trạch của Nhạc gia, vừa trở về không bao lâu Nhạc Thành đã tới gian phòng của Nhạc Tử Sơn.
– Thành nhi, gần đây con cảm thấy thế nào?
Gần đây Nhạc Thành thần thần bí bí có đôi khi ba tháng Nhạc Tử Sơn cũng không thấy hắn, đối với chuyện biến hóa này của Nhạc Thành Nhạc Tử Sơn cũng quy kết vì sự kiện từ hôn, có lẽ từ hôn đã là đả kích quá lớn với Nhạc Thành.
– Phụ thân con rất tốt.
Nhạc Thành trả lời, nhìn thấy dáng vẻ của Nhạc Tử Sơn Nhạc Thành nhận ra ông đã già hơn rất nhiều.
– Thành nhi, lần này ta ra ngoài mua được một viên thông kinh đan, con cầm lấy ăn thử xem nói không chừng nó có trợ giúp đối với việc tu luyện đấu khí của con.
Nhạc Tử Sơn cất tiếng nói, sau đó lập tức cầm lấy viên Thông Kinh Đan lấy được từ kỳ đấu giá đại hội đưa cho Nhạc Thành. Ước hẹn ba năm với Thanh Dương môn của Nhạc Thành trong lòng Nhạc Tử Sơn lo lắng không thôi, nếu như Nhạc Thành có thể tu luyện đấu khí thì còn hi vọng, mấy năm trước hắn mua đan phương Thông Kinh đan chính là hi vọng tìm người có thể luyện chế, xem Nhạc Thành có thể tu luyện đấu khí được hay không.
Nhìn Thông Kinh đan ở trong tay Nhạc Tử Sơn, trong lòng Nhạc Thành liền có một cảm giác cảm động, hóa ra Nhạc Tử Sơn bỏ giá cao mua Thông Kinh đan chính là để cho mình dùng, lúc này Nhạc Thành bỗng nhiên thân ảnh của Nhạc Tử Sơn lớn hơn rất nhiều.
– Thành Nhi, con làm sao vây? Con ăn vào thử xem.
Nhạc Tử Sơn nhìn Nhạc Thành ngây ngẩn cả người mà tiếp tục nói.doc truyen audio
– Dạ.
Nhạc Thành nhất thời cũng không biết phải nói gì cho tốt, tiếp nhận Thông Kinh đan ở trong tay Nhạc Tử Sơn nhưng trong lòng hắn cảm thấy bất đắc dĩ không thôi.
– Được, con ăn vào thử xem có hiệu quả hay không, ta đi.
Nhạc Tử Sơn nhìn Nhạc Thành sau đó lập tức rời khỏi gian phòng.
Nhạc Tử Sơn đi rồi, Nhạc Thành liền cầm Thông Kinh đan bỏ vào không gian trữ vật, Thông Kinh Đan hiện tại đối với hắn mà nói không có bất kỳ tác dụng gì, xem ra trong khoảng thời gian này mình phải giúp Nhạc Tử Phong luyện chế nhiều đan dược mới được, Nhạc Tử Sơn bỏ một cái giá cao mua Thông Kinh đan tin rằng hiện tại tình huống của Nhạc gia không được tốt cho lắm.
– Biểu ca, gần đây huynh đi đâu vậy, muội lúc nãy gặp di phu mới biết huynh đã trở lại.
Tô Hân Nhi đi vào trong phòng của Nhạc Thành, trước kia bọn họ cơ hồ ngày nào cũng ở một chỗ, vậy mà gần đây ba tháng nàng đã không gặp được biểu ca.
– Hân nhi, sao muội lại tới đây, ta gần đây có chuyện cần ra ngoài.
Nhạc Thành trả lời Tô Hân Nhi, ba tháng không nhìn thấy tiểu ny tử này càng ngày càng động lòng người.
Chỉ thấy hôm nay Tô Hân Nhi mặc một chiếc quần dài màu lục, mái tóc đen nhánh ở sau ót, ở trước ngực chính là bộ ngực mềm mại, eo nhỏ nàng như liễu, kiều đồn cao thẳng rắn chắc.
– Theo muội ra ngoài chơi được không, cả ngày nay muội ở trong nhà, buồn bực muốn chết.
Tô hân Nhi chu miệng, khẽ lắc lắc tay Nhạc Thành.
– Được ta cùng với muội ra ngoài chơi.
Nhạc Thành trả lời, vừa đúng lúc hắn muốn đi ra binh phô Nhạc gia tìm Nhạc Tử Phong gặp chuyện. Cảm nhận mùi thơm nhàn nhạt trên người của Tông Hân Nhi, ngửi thấy mùi thơm từ người nàng hắn liền cảm thấy rung động.
– Biểu ca huynh thật tốt.
Tô Hân Nhi cao hứng không thôi, nàng vội vàng kéo tay Nhạc Thành đi ra ngoài bảo, bộ ngực phía trước vô ý chạm vào cánh tay của Nhạc Thành.
Chương 20: Không biết sống chết.
– Hân Nhi, lần trước đưa cho muội đan dược, muội có ăn không?
Nhạc Thành hỏi, bị Tô Hân Nhi dụ dỗ như vậy, Nhạc Thành càng rung động, dưới bụng hắn đã có một cảm giác lửa nóng.
– Đúng rồi, muội còn chưa cám ơn biểu ca, đan dược đó muội ăn vào thật sự rất thần kỳ, sau khi ăn vào muội đã đột phá tới cảnh giới tứ tinh đấu sư.
Tô Hân Nhi cao hứng nói với Nhạc Thành, đã vượt tới tu vi tứ tinh, khó trách nàng lại cao hứng như vậy.
Vượt qua tam tinh tu vi quả là chuyện đáng mừng chỉ là hắn cũng biết Trúc Cơ đan từ nay về sau đối với tu vi của nàng còn có nhiều tác dụng, những điều này từ nay về sau nàng sẽ tự tìm được.
– Trong này còn có một viên đan dược, muội cầm lấy nó mà ăn vào đi.
Nhạc Thành liền cầm lấy viên Thông Kim Đan lấy được từ tay của Nhạc Tử Sơn mà đưa cho Tô hân Nhi. Tuy nó không có tác dụng với mình nhưng nó đối với Tô Hân Nhi mà nói có tác dụng rất lớn.
– Đa tạ biểu ca.
Tô Hân Nhi cầm lấy viên đan dược trong tay Nhạc Thành, nàng làm sao biết được viên đan dược này có giá trị nửa nhạc gia.
Ở trên phố người đi hối hả, Nhạc gia tốt xấu gì cũng là một gia tộc lớn cho nên rất nhiều người biết tới Nhạc Thành và Tô Hân Nhi. Ở trên đường có không ít người nghị luận về Nhạc Thành, chủ đều trên cơ bản đều là ước hẹn ba năm với Thanh Dương môn.
– A, đây không phải là tiểu thiếu gia của Nhạc gia sao?
Nhạc Thành đang đi trên đường náo nhiệt thì đột nhiên bị một thân ảnh chặn lại, chính là một trong ba thiếu niên, hai người bên cạnh hắn tuổi tác khá lớn, hẳn hai người kia chính là bảo tiêu của hắn.
Nhạc Thành đánh giá ba người ngăn cản trước mặt mình, thiếu niên kia mặc một bộ đồ hoa lệ, bộ dáng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, tu vi đấu khí thật không kém, xem ra chính là cửu tinh đấu sư.Hai bảo tiên ở bên cạnh đều có tu vi tứ tinh đấu sư.
– Hoàng Chí Lương, ngươi ngăn đường chúng ta làm gì? Mau tránh ra.
Nhìn thấy thiêu niên hoa lệ trước mắt, Tô Hân Nhi không kìm được mà trầm mặt nói với hắn.
– Hân Nhi muội muội muội càng lớn càng xinh đẹp không bằng gả cho ta rồi hãy tính, chúng ta xem hiện tại thành hôn được không
Hoàng Chí Lương đưa mắt nhìn chằm chằm vào ngực của Tô Hân Nhi, trong mắt hiện ra một vẻ cười tà.
Nhạc Thành từ trong trí nhớ thì biết rõ đây chính là thiếu gia của Hoàng gia bình thường khi dễ Nhạc Thành không ít. Hoàng gia cũng chính là đối thủ của Nhạc gia, binh phô đối diện binh phô của Nhạc gia chính là Hoàng gia mở ra để cạnh tranh.
– Hân Nhi, chúng ta đừng để ý đến hắn.
Nhìn thấy Tô Hân Nhi tức giận, Nhạc Thành liền giữ nàng lại.
– Aizz, ta vẫn còn chưa cho ngươi đi.
Hoàng Chí Lương thấy Nhạc Thành hôm nay không thèm để ý tới mình thì ngăn trước mặt hắn.
Lúc này ở trên đường đã có rất nhiều người vây quanh, không có ít người đối với Nhạc Thành và Hoàng Chí Lương đều quen biết. Đối với Hoàng Chí Lương mọi người bình thường đều vô cùng phản cảm, tuy nhiên trước thế lực của Hoàng gia bọn họ cũng không biết phải nói gì.
– Hoàng Chí Lương ngươi nhanh chóng tránh ra nếu không đừng trách ta khách khí.
Tô Hân Nhi khẽ nói với Hoàng Chí Lương, nếu không phải vì sợ liên lụy tới biểu ca nàng đã sớm động thủ. Biểu ca không biet ma pháp cùng với đấu khí, nếu động thủ thì không chừng sẽ làm bị thương biểu ca.
– Hân Nhi muội muội, ta hi vọng muội đừng khách khí với ta.
Hoàng Chí lương có hai bảo tiêu bên cạnh cho nên tuyệt đối không sợ Tô hân Ni. Ở Lập Anh trấn Tô Hân Nhi chính là cô nương xinh nhất trong lòng hắn đã thầm nhớ thương.
– Hoàng Chí Lương, ngươi tốt nhất là cút ngay cho ta, nếu không ta sẽ cho ngươi hối hận.
Nhạc Thành lạnh lùng nói với Hoàng Chí Lương.
– Thế nào, tên phế vật nhà ngươi mà cũng dám to tiếng trước mặt tiểu thiếu gia sao? Có phải ngươi muốn tìm cái chết không?
Hoàng Chí lương nhìn Nhạc Thành, ánh mắt trở nên hung hăng, hắn không ngờ một tên phế vật của Nhạc gia lại dám kêu gào trước mặt mình.
– Chính ngươi muốn tìm cái chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Nhạc Thành đã sớm không còn là phế vật, trong mắt hắn liền lóe lên tinh quang, bàn tay liền ngưng thành một thủ ấn quỷ dị, một thanh mang nồng đậm nhanh chóng ấn trên ngực Hoàng Chí Lương.
– Ầm
Một tiếng vang lên, cả thân hình Hoàng Chí Lương bay ngược trở lại, văng tới hoăn mười miệng, miệng hắn há hốc phun ra một ngụm mauss tươi.
Sát na này cả hai bảo tiêu không có phản ứng kịp, nhìn thấy thiếu gia của mình bay ra ngoài, bọn họ hoảng sợ tới mức tái nhợt, cả hai vội vàng chạy tới xem tiểu thiếu gia của mình có chuyện gì không, nếu có thì bọn họ sẽ rất thê thảm.
Mọi người vây xem cũng choáng váng, không phải Nhạc Thành của Nhạc gia là một phế nhân sao, tại sao lại có thể đánh bay Hoàng Chí Lương, Hoàng Chí Lương dù sao cũng là cửu tinh đấu sư, một đại đấu sư muốn một chưởng đánh hắn cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
– Hoàng Chí Lương được hai bảo tiêu nâng lên, hắn không tưởng tượng được mà nhìn Nhạc Thành, một lần nữa lại phun một ngụm máu tươi ra.
– Các ngươi giết hắn cho ta, giết hắn rồi tính sau.
Hoàng Chí Lương hiện tại đã vô tùng tức giận, hung hăng nói với hai bảo tiêu, hắn bị một chưởng đánh cho trọng thương, làm sao có thể nuốt được cục tức này.
Hai bảo tiêu đưa mắt nhìn nhìn Nhạc Thành, bọn họ hơi do dự, Nhạc Thành dù sao cũng là tiểu thiếu gia của Nhạc gia, nếu như bị mình đánh chết thì Nhạc gia nhất định không bỏ qua. Dù sao Nhạc Thành cũng có thực lực thần bí, công thêm Tô Hân Nhi cũng là tứ tinh đại đấu sư, bọn họ cũng không nắm chắc có thể đánh chết Nhạc Thành.
– Các ngươi tại sao còn không đi? Mau giết tên phế vật này cho ta.
Nhìn thấy hai bảo tiêu không ra tay, Hoàng Chí Lương không kìm được mà quát lớn.
Hai bảo tiên nhìn nhìn Hoàng Chí Lương, bọn họ cũng chỉ có thể đứng dậy, người bên trái cầm trường côn đánh về phía Nhạc Thành người bên phải cầm một cây đại đao bổ về phía Tô Hân Nhi. Đấu khí trên người bọn họ dịch truyển, trên binh khí mang theo một đấu khí nồng đậm.
– Biểu ca, huynh cẩn thận một chút.
Tô Hân Nhi nhìn thấy Nhạc Thành đánh bay Hoàng Chí lương nàng cũng chỉ cho rằng Nhạc Thành nhất thời lập kỳ tích mà thôi, nhìn thấy hai bảo tiêu đánh tới nàng vội vàng tiến lên trước Nhạc Thành, biểu ca không biết đấu khí và ma pháp không thể trở thành đối thủ của bọn chúng.
– Hân nhi, muội đối phó với một tên là được rồi, ta không sao.
Sắc mặt của Nhạc Thành trở nên âm trầm, Tô Hân Nhi cũng chỉ có tu vi tứ tinh Đại đấu sư, không thể đối phó một lúc với hai người, hắn vội vàng khẽ đẩy Tô Hân Nhi phía trước ra, hôm nay hắn muốn biết mình với những người biết đấu khí, ai mạnh ai yếu.
Tô Hân Nhi còn muốn nói thêm nữa nhưng đối thủ công kích của nàng đã tiến tới nàng không dám khinh thường lập tức cử động đấu khí trên người của mình, bàn tay cầm lấy một thanh trường kiếm cổ tay khẽ nhấc lên, trường kiếm xoẹt một đường vòng cung, hướng về phía đối thủ mà lao tới.