1. Home
  2. Truyện Tiên Hiệp
  3. [Audio] Tiên Ngục dịch
  4. Tập 9: Gặp phục kích (c41-c45)

[Audio] Tiên Ngục dịch

Tập 9: Gặp phục kích (c41-c45)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 41 : Gặp phục kích (hạ)

Thế nhưng Lôi Tiếu lại không phải đệ tử ngoại môn bình thường, giờ phút này, phù lục hắn sử dụng cũng không phải là phù lục bình thường.

– Hô!

Lôi Tiếu kịp thời kích phát một khỏa Ngọc thạch phù lục giấu diếm trong tay trái, một đạo quầng sáng tán ra hỏa diễm màu da cam lập tức xuất hiện, dùng hắn làm trung tâm, khuếch tán trùng kích ra bốn phương tám hướng.

– A!

Ba người nam tử có cái bớt đều kinh hô kêu lên, thân hình vừa mới hăng hái xông đến đã nhanh chóng lùi lại, tuy rằng đã thoát ra khỏi phạm vi hỏa diễm khuếch tán nhưng cũng bị nhiệt độ cao khủng bố làm cho có chút chật vật.

May mắn là đạo bào bọn hắn mặc có hiệu quả phòng ngự nhất định, nếu không thì bộ râu quai nón dày rầm của lục lão đại sẽ bị thiêu rụi, hình tượng đại biến.

– Hỏa phù trùng kích?

Ba người nam tử có cái bớt thật không ngờ tiểu tử này vừa ra tay đã xuất ra thượng phẩm linh phù có giá trị xa xỉ như vậy.

Loại linh phù chiến đấu chia làm năm cấp bậc: Hạ phẩm linh phù, trung phẩm linh phù, thượng phẩm linh phù, cực phẩm linh phù và cao nhất chính là siêu phẩm Phù bảo cực kỳ hiếm thấy.

Dù tu sĩ Luyện khí kỳ có thiên phú luyện chế phù lục cực kỳ xuất sắc thì cũng chỉ có thể luyện chế ra hạ phẩm và trung phẩm linh phù. Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mới có thể luyện chế ra thượng phẩm và cực phẩm linh phù. Cho nên nói đại đa số đệ tử ngoại môn Thiên Huyền Tông cũng không thể có thượng phẩm linh phù dễ dàng, đừng nói là một tên tán tu Luyện khí kỳ như tên nam tử có cái bớt.

Quầng sáng hỏa diễm màu da cam vây quang Lôi Tiếu, theo mỗi lần hắn thở ra đều khuếch tán, trùng kích ra bên ngoài một lần, chứng minh thượng phẩm linh phù hỏa phù trùng kích thuộc về công phòng nhất thể, không thể tới gần. Ít nhất là trong thời gian một phút đồng hồ, ba người kia cũng không dám tiếp xúc Lôi Tiếu quá gần, chỉ có thể du đấu ở cự ly xa. Nhưng pháp thuật công kích và phù lục cấp thấp của Luyện Khí kỳ sơ kỳ rất khó đột phá được tầng phòng ngự của thượng phẩm linh phù. Cho nên tạm thời bọn hắn vẫn không có biện pháp bắt giữ Lôi Tiếu.

Vừa ra tay là xuất ra thượng phẩm linh phù, cái này cũng trực tiếp thể hiện nội tình cực kỳ thâm hậu của đệ tử Lôi gia.

Bên kia, Lôi Thanh Tuyết và nữ tu kia vẫn đang triền đấu, trong lúc so đấu kiếm pháp và thân pháp thì cũng đồng thời thoáng xuất hiện các loại pháp thuật nhỏ. Tu vi đều là Luyện khí kỳ tầng ba, Lôi Thanh Tuyết lại là đệ tử một môn phái. Trên lý thuyết mà nói thì thực lực tổng hợp có lẽ cao hơn, nhưng muốn phân thắng bại nhanh chóng mà không sử dụng các đòn sát thủ đặc thù thì cũng là không thể nào.

Lại nói Tô Triệt ở bên này.

Tô Triệt trốn trong khe hẹp giữa mấy khối cự thạch, vốn định thình lình sử dụng linh phù trực tiếp trợ giúp Lôi Tiếu, nhưng lúc này lại nhìn thấy tên Chiêu Phong Nhĩ mang mặt nạ kia chạy về phía mình.

– Ba!

Tô Triệt không suy nghĩ, tay trái xuất ra bùa hộ mệnh Kim cường phòng ngự thân thể, đồng thời tay phải kích phát Băng Vũ Phù. Hô một tiếng, băng vũ dày đặc trùm tới tên Chiêu Phong Nhĩ kia, bao phủ phạm vi năm sáu trượng, khiến cho hắn không có chỗ trốn.

Tuy lực sát thương của Băng Vũ Phù không lớn nhưng có thể đóng băng đối thủ, giảm tốc độ di chuyển của hắn trong phạm vi lớn. Tô Triệt rất rõ ràng, tu vi đối phương là Luyện Khí kỳ tầng ba, liều mạng giao tranh trực diện thì khẳng định không phải là đối thủ của hắn, cho nên Tô Triệt quyết không để hắn tiếp cận.

– Xú tiểu tử, vô dụng thôi!

Chiêu Phong Nhĩ xác thực không tránh né được, cũng không có ý định tránh né.

Trên đường bay tới đồng dạng cũng kích phát một khỏa hạ phẩm linh phù phòng ngự bao phủ quanh thân, trên cơ bản bỏ qua lực sát thương của Băng Vũ Phù, nhưng băng vũ rơi trên mặt đất ngưng kết lại thành một tầng băng cứng, vẫn có hiệu quả đóng băng nhất định, cầm chân hắn, hoặc ít hoặc nhiều đều ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển của hắn.

Thừa dịp tốc độ hắn giảm bớt, Tô Triệt chui vào khe hẹp trong cự thạch, cả người trơn như cá chạch, chạy trốn ra ngoài từ một cửa ra vào ở một kẽ hở khác.

Cùng hắn chơi trốn tìm đồng thời triển khai du dấu, đây cũng là ý định của Tô Triệt.

Lôi Thanh Tuyết ở cách đó không xa thấy được tình huống này, vốn có ý định cứu trợ Tô Triệt. Nhưng lúc này lại khẽ động trong nội tâm, muốn xem xét hắn có phương diện chiến đấu đặc thù nào hay không. Nếu tình thế thực sự nguy cấp thì lúc ấy xuất thủ tương trợ cũng không muộn.

Lại không nghĩ rằng, Tô Triệt lại hết chạy đông lại chạy tây, càng ngày càng bỏ xa tên tán tu kia, lập tức đã tới đường rẽ nhìn không tới rồi. Lôi Thanh Tuyết thầm mắng trong nội tâm:

– Tiểu tử ngốc, chạy xa như vậy thì làm sao ta giúp ngươi?

Muốn đi qua, nhưng đối thủ giao chiến với nàng lại đang dây dưa không ngớt, càng không yên lòng để một mình Lôi Tiếu ở lại chỗ này.

Không hề nghi ngờ gì, Lôi Thanh Tuyết sẽ không lưu lại đường đệ thân cận chiếu cố lẫn nhau như huyết mạch này. Về phần Tô sư đệ vừa mới kết bạn, chính hắn đã ngốc ngốc, hành động lại sai lầm, nếu quả thực gặp bất trắc thì chỉ có thể xin lỗi, than đáng tiếc mà thôi.

Như suy nghĩ của Lôi Thanh Tuyết, dưới tình thế cấp bách này, Tô Triệt hành động như vậy là quyết định sai lầm sao?

Hạp cốc này là một khu vực có địa hình phức tạp, loạn thạch rậm rạp, Tô Triệt mượn nhờ địa hình chạy toán loạn tứ phía. Trong lúc nhất thời, Chiêu Phong Nhĩ muốn đuổi kịp hắn thì cũng không dễ dàng, nhưng dù sao thì tu vi song phương cũng kém hai cấp độ, sớm muộn gì hắn cũng đuổi theo được Tô Triệt mà thôi.

Vượt qua một đường rẽ, Tô Triệt đã không nhìn thấy được tình huống của tỷ đệ Lôi gia bên kia nữa rồi. Trong lúc Tô Triệt tháo chạy, lơ đãng hất tay lên, ném một viên cầu nhỏ màu xám ra, rơi xuống mặt một cột đá cao ngất, vừa thô vừa to.

Vẫn tiếp tục tháo chạy như trước. Sau lưng, Chiêu Phong Nhĩ đã đuổi đến gần không đến mười trượng.

– Hô!

Chiêu Phong Nhĩ phất tay phát ra một khỏa hỏa cầu nhỏ. Dùng tu vi Luyện khí kỳ tầng ba của hắn, xác thực có thể dễ dàng phát ra hỏa cầu này trong nháy mắt.

– Chủ nhân, coi chừng!

Lão Hắc nhắc nhở phi thường kịp thời. Tuy rằng Tô Triệt không thấy hỏa cầu sau lưng, nhưng cũng nhanh chóng hướng về một bên, tránh khỏi hung hiểm.

Khỏa hỏa cầu này trược lướt qua thân thể Tô Triệt. May mắn là đạo phục hắn đang mặc có một ít tác dụng phòng ngự, không thì đã bị nhiệt độ cao làm tổn thương da thịt rồi.

Tô Triệt tránh né được nhưng vẫn có chút chật vật, hai chân bất ổn đã mất đi sự cân đối, mắt thấy sắp đã té ngã trên mặt đất, nhưng hắn vẫn không quan tâm, hướng về phía sau vung tay lên, kích phát ra một khỏa linh phù hỏa cầu thuật.

Đều là tiểu hỏa cầu đồng dạng, nhưng uy lực linh phù khẳng định không thể sánh bằng pháp thuật tu luyện giả tự mình thi triển ra. Tô Triệt nhìn lại khỏa hỏa cầu nhỏ vừa kích phát này, so với hỏa cầu vừa rồi thì rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều.

Hơn nữa, tựa hồ là vội vàng ném ra nên độ chính xác không cao, quỹ tích phi hành của hỏa cầu hơi có độ lệch, mặc dù có thể đánh trúng Chiêu Phong Nhĩ nhưng cũng chỉ suýt đụng phải cánh tay trái của hắn.

Chương 42 : Chiêu số của Thiên Ma

– Bối rối!

Chiêu Phong Nhĩ im ắng cười cười, nhìn hỏa cầu nhỏ kia với vẻ mặt tràn đầy vẻ châm chọc, ngươi phóng hỏa cầu kia trong lúc chạy trốn, há có thể đánh trúng ta.

Chiêu Phong Nhĩ thong dong tránh né, vừa mới đã đến gần cột đá cao ngất kia.

Lúc này, Tô Triệt quay đầu lại cười cười, trong mắt lộ vẻ trêu đùa hí lộng.

– Bị lừa rồi!

Lúc này Chiêu Phong Nhĩ mới phát hiện đối phương cố ý bắn lệch hỏa cầu này, mục đích chính là dụ dỗ mình tới gần cột đá này.

– Phốc!

Một viên cầu nhỏ rơi xuống dưới cột đá, gây ra một tiếng nổ rất nhỏ như không thể nghe thấy, sau đó liền bạo liệt, hóa thành một đoàn khói nhẹ, nhào tới bắp chân Chiêu Phong Nhĩ.

Gần trong gang tấc, muốn tránh né cũng không thể. Chiêu Phong Nhĩ có phản ứng nhanh hơn nữa cũng không kịp làm ra bất kỳ hành động nào, chỉ có thể hi vọng vào hiệu quả của linh phù phòng ngự thổ hệ vừa kích phát kia, có thể ngăn đoàn khói nhẹ này ở bên ngoài.

Hi vọng là như thế, nhưng sự thật lại vô cùng tàn khốc, đoàn khói nhẹ kia loại bỏ vòng phòng hộ thổ hệ, xuyên thấu qua quần áo, thâm nhập vào bên trong da thịt hắn mà không hề gặp trở ngại gì.

– Đây là cái gì?

Tuy rằng Chiêu Phong Nhĩ còn có thể cảm giác không thấy có gì không khỏe, nhưng cũng đã ý thức được đoàn khói nhẹ xâm nhập vào trong cơ thể này nhất định là một thứ nào đó phi thường khủng bố.

– Lão Hắc, nhờ ngươi rồi.

Tô Triệt yên lặng thì thầm trong lòng.

– Chủ nhân, nhìn được rồi!

Tiếng nói khó nghe thô hào đến cực điểm của lão Hắc mơ hồ truyền đến.

Lúc này Chiêu Phong Nhĩ đã dừng bước, hoảng sợ nắm lấy đùi, tức giận hỏi:

– Tiểu hỗn đản, ngươi đã sử dụng mánh khỏe quỷ quái gì?

– Ngươi sẽ biết ngay lập tức thôi.

Tô Triệt duỗi một ngón tay ra, từ xa xa chỉ vào điểm đầu hắn:

– Đầu tiên, ngươi sẽ cảm thấy đầu sắp vỡ, sau đó các loại cảm xúc đặc sắc sẽ nhao nhao hiện ra.

Vừa nói ra, liền nhìn thấy Chiêu Phong Nhĩ ai nha một tiếng, ôm lấy đầu của mình. Chỉ có điều biểu lộ thống khổ trên mặt đã bị cái mặt nạ da người kia che lại rồi.

– Không! Không phải… Cha, đừng giết ta! Mẫu thân, ca ca, nhanh tới cứu ta… Không, đừng, đây không phải là thật…

Chiêu Phong Nhĩ ôm đầu hô to gọi nhỏ, người sáng suốt liền có thể lập tức biết được, lòng hắn đã sinh ra ma chướng, lâm vào trong ảo giác.

Tô Triệt cẩn thận từng li từng tí vòng ra sau hắn, lúc khoảng cách chỉ còn ba trượng thì nhặt một cục đá lớn bằng nắm đấm lên, ném thẳng vào ót hắn.

Lực đạo đã được khống chế, sẽ không làm chết người nhưng có thể khiến bất kỳ tên tu sĩ Luyện khí kỳ nào ngất đi.

– Bành!

Chiêu Phong Nhĩ té trên mặt đất, cũng không lên tiếng, không hề rú thảm hay giãy giụa, coi như là giải trừ thống khổ tinh thần cho hắn.

– Lão Hắc, trở về a.

Tô Triệt nói ra.

Một đoàn khói nhẹ từ trong đầu Chiêu Phong Nhĩ nhẹ tán ra, trở về chỗ mi tâm Tô Triệt, sau đó Tô Triệt mặc niệm trong lòng:

– Bắt người này!

Tâm niệm vừa khởi, Chiêu Phong Nhĩ nằm trên mặt đất cũng biến mất vô tung, không hề nghi ngờ gì, hắn đã bị tiểu tháp nhiếp cầm vào trong.

Trong không gian ngục giam tầng một Hắc tháp, lão Hắc thân cao một trượng giống như ác ma địa ngục mang theo Chiêu Phong Nhĩ đang hôn mê trong tay, thỉnh công với Tô Triệt:

– Chủ nhân, lão Hắc không làm người thất vọng a?

– Rất tốt, rất tốt, dĩ nhiên là thu thập hắn dễ dàng như vậy!

Tô Triệt cũng cực kỳ hưng phấn.

Thế nhưng lão Hắc lại quơ quơ cái đuôi, thở dài nói:

– Bất quá, chủ nhân, một chiêu này của chúng ta chỉ có hữu hiệu đối với tu sĩ Luyện khí kỳ cấp thấp, nếu thực lực đối phương rất cao thì có thể đơn giản gạt bỏ ta.

– Ta biết rõ.

Tô Triệt nghe vậy, nhưng cũng không thất vọng chút nào.

– Có thể ám toán đối thủ Luyện khí kỳ tầng ba, ta đã rất hài lòng, phải biết rằng, tu vi ta mới chỉ là Luyện khí kỳ tầng một a!

– Hắc hắc.

Lão Hắc gật đầu nói:

– Chỉ cần chủ nhân ngươi hài lòng thì đã là hạnh phúc lớn nhất của lão Hắc ta.

– Miệng lưỡi xảo quyệt.

Tô Triệt khẽ mắng yêu.

Vừa rồi, lão Hắc thi triển năng lực xâm nhập vào thân thể của Thiên Ma Ngoại Vực, dùng linh hồn của hắn làm lực xâm nhập vào trong đầu Chiêu Phong Nhĩ, dẫn phát tâm ma hắn thành công, lúc đó mới tạo cơ hội cho Tô Triệt hạ độc thủ ở sau lưng, nhẹ nhàng quật ngã một đối thủ Luyện khí kỳ tầng ba.

Bất quá, như lời lão Hắc nói, chiêu này vẫn có cực hạn. Nếu tu vi đối phương rất cao, linh hồn lực cường đại quá mức thì có thể lập tức áp chế tâm ma, thậm chí trực tiếp kích sát lão Hắc. Cái này cũng giống như chiến thắng Thiên Ma Ngoại Vực vậy.

Nói như vậy, chẳng khác nào lão Hắc triệt để diệt vong. Tô Triệt cần phải bắt sinh vật ba tộc nhân yêu ma lần nữa để luyện chế ra một khí linh. Đương nhiên, nếu luyện chế ra một khí linh khác thì không phải là lão Hắc này rồi. Tuy rằng hình dạng lão hắc không được nhiều người ưa tích, nhưng hắn lại rất trung thành và tận tâm, tối thiểu được Tô Triệt tán thành về phương diện này, cam lòng làm pháo hôi chịu sai khiến.

Lão Hắc ra đời từ một chỉnh thể thống nhất dung hợp từ ba sinh vật, đó chính là một tên Trần Thạch, tu sĩ nhân loại Luyện khí kỳ tầng thứ ba, một Thiên Ma Ngoại Vực tương đương với Luyện khí kỳ tầng một và một Âm Phong Thử Luyện khí kỳ tầng một. Trước mắt, linh hồn lực của nó có thể khắc chế tu luyện giả Luyện khí kỳ tầng ba vững vàng, nhưng đối phó với người có thực lực rất cao thì lại cực kỳ mạo hiểm.

Hơn nữa, loại hình tác chiến này chỉ có tác dụng khi đơn đả độc đấu. Nếu chung quanh có bất kỳ người nào quan sát thì đều có thể bạo lộ bí mật về Hắc tháp ở trong đầu, giống như là vạn chúng nhìn trừng trừng đồng môn thi đấu thể thao. Tô Triệt cũng không dám dùng loại phương thức này.

– Sau này phải cẩn thận hơn!

Tô Triệt dặn dò trong nội tâm:

– Lão Hắc, sau này nếu không có lệnh của ta thì dù tình huống có nguy cấp thế nào, ngươi cũng không thể tự tiện ra mặt cứu trợ ta, biết không?

– Nhưng mà…Truyện Audio

Lão Hắc cũng không ngu ngốc, gãi gãi cái ót, hỏi:

– Vạn nhất ngươi hôn mê rồi, tạm thời không có ý thức tư duy, không thể ra lệnh với ta thì phải làm sao?

– Ân, ngươi nghĩ rất chu đáo.

Tô Triệt khen ngợi một câu, sau đó trả lời:

– Nếu lâm vào cục diện như thế thì ngươi cứ tự mình cân nhắc lợi hại, tóm lại, Hắc Tháp trong não hải là bí mật lớn nhất của ta, trừ phi là lâm vào tuyệt cảnh vạn bất đắc dĩ, bằng không thì không được để bại lộ.

– Chủ nhân, ta hiểu rồi.

Lão Hắc vâng dạ một tiếng.

– Hiểu là tốt rồi…

Lúc này, Tô Triệt lại tập trung tư tưởng lên người Chiêu Nhĩ Phong đang hôn mê, hỏi:

– Lão Hắc, nếu hắn tỉnh lại thì ngươi có thể khống chế không?

– Chủ nhân, yên tâm đi.

Lão Hắc vỗ ngực nói:

– Ở trong ngục giam thì ngươi là lão đại, ta là lão nhị! Không cần quan tâm những tên khác là ai, chỉ cần bị chúng ta bắt vào thì cũng chỉ là thịt cá trên thớt mà thôi, mặc chúng ta chặt chém mà không có bất sức lực phản kháng nào!

Chương 43 : Hạ thủ sau lưng

– Tốt.

Lúc này Tô Triệt mới yên lòng lại.

Cũng không phải là Tô Triệt nhát gan. Trên thực tế, kể cả tòa hắc tháp đang tồn tại trong đầu này, vạn nhất xuất hiện cục diện nào đó không khống chế được, như vậy chẳng phải đầu mình…

Bắt sống thành công phạm nhân đầu tiên vào trong ngục giam Hắc Tháp, cảm xúc của Tô Triệt đương nhiên phập phồng, có thể giữ bình tĩnh. Bất quá, lúc này cũng không phải là lúc cảm khái hay hưng phấn. Phải biết rằng, ở nơi khác, tỷ đệ Lôi gia vẫn đang giao chiến với địch nhân a.

Thông qua năng lực tìm kiếm của lão Hắc, mặc dù không dựa vào thị giác của bản thân mình, Tô Triệt vẫn có thể nhìn rõ tình hình chiến đấu ở bên kia. Bất quá, hắn vẫn có thói quen nhìn tận mắt, cho nên lén lút tới ẩn nấp trong góc rẽ.

Tình hình chiến đấu tương đối lạc quan, Lôi Thanh Tuyết vẫn còn thong dong đọ sức với nữ tu kia, không sốt ruột mà thi triển cường lực đánh bại đối phương, có lẽ nàng muốn lợi dụng tao ngộ bây giờ để tôi luyện một phen a.

Tuy rằng chỉ lớn hơn Lôi Tiếu mấy tháng, nhưng đối với nàng rất xứng đáng với hai chữ tỷ tỷ, phương diện tâm trí so với Lôi Tiếu thành thục hơn rất nhiều.

Lôi Tiếu trên người vẫn như trước, phóng ra hỏa diễm trùng kích ba người truy đuổi tán loạn khắp nơi, uy lực linh phù thượng phẩm quá mãnh liệt, sóng trùng kích của hỏa diễm lại không hề giảm đi uy lực, hắn vẫn chiếm ưu thế.

– Tam tỷ, Tô sư đệ đâu rồi?

Lôi Tiếu đột nhiên nhìn quanh một lúc, nhưng không phát hiện tung tích của Tô Triệt, lúc này mới cao giọng hỏi:

– Hắn chạy đi đâu? Người theo sau kia đâu rồi?

– Bọn hắn chạy qua bên này.

Dưới tình huống nhân sinh tử tương bác, Lôi Thanh Tuyết vẫn rãnh rỗi chỉ điểm phương hướng.

– A?

Lôi Tiếu biến sắc, la lớn:

– Sao tỷ lại không cản hắn?

Dứt lời, không hề truy đuổi ba người nam tử có bớt kia, lại hướng về phía đường rẽ chạy đi.

Lôi Tiếu thần sắc lúc này vô cùng lo lắng, Tô Triệt núp trong bóng tối nhìn thấy tình huống như vậy, nội tâm liền ấm áp. Tu chân giới tàn khốc, giữa người với người là một loại quan hệ cạnh tranh, phải cùng nhau tranh đoạt tài nguyên tu chân có hạn, mới có thể có ưu thế địa vị hơn xa người khác. Nhất là các tu luyện giả cấp thấp phải gian nan dốc sức mới có thể hết khổ thì sự mềm lòng trong nội tâm đều đã bị ma luyện hầu như không còn gì nữa.

Có lẽ là vì gia thế Lôi Tiếu siêu cấp, bản thân lại thiện lương mới có thể giữ lại một phần tình cảm chân thành tha thiết, chỉ là tu tiên đạo dài đằng đẵng, không biết phần chân thành tha thiết này có thể lưu lại bao lâu?

Lôi Tiếu muốn đi cứu Tô Triệt, mấy người nam tử có bớt đương nhiên sẽ không cho phép, mấy người bọn hắn không nghĩ tới tỷ đệ Lôi gia lại khó đối phó như vậy, bất quá thông qua đối thoại của hai tỷ đệ có thể để xác định tiểu gia hỏa kia mới chỉ là Luyện Khí tầng một.

Đầu tiên cứ diệt một tên rồi tính, đợi đến lúc thu thập được tên Tô Triệt gây họa rồi trở về giúp bọn hắn đối phó tỷ đệ Lôi gia…

Nam tử có bớt truyền âm với hai tên đồng lõa nói:

– Đệ đệ của ta rất nhanh có thể xử tên tiểu tử kia, nhị vị, hạ khí lực sử dụng pháp thuật thổ hệ cùng thủy hệ, tận lực ngăn lại Lôi tiểu tử này.

– Tốt!

Lục lão đại và nam tử họ Hạ cùng lên tiếng, từng người liền xuất ra thủ đoạn ngăn trở Lôi Tiếu.

Muốn ngăn cản Lôi Tiếu, pháp thuật thổ hệ và thủy hệ là có hiệu quả tốt nhất, nhưng vì tư chất bản thân nam tử có bớt, hai hệ pháp thuật này lại không dùng được, cho nên chỉ có thể dựa vào linh phù thủy hệ mới có thể khắc chế trùng kích hỏa hoàn của Lôi Tiếu.

Hô! Một trương linh phù Băng Đống Thuật bị kích phát, Hàn Băng chi khí có thể khiến hồ nước nóng lập tức đông thành khối băng, hướng phía Lôi Tiếu trùm tới.

Xoẹt xoẹt xoẹt…

Cực nhiệt và cực hàn va chạm một chỗ, hơi nước bốc hơi giống như bạch vụ, khói khí tràn ngập, trong khoảnh khắc đã bao phủ khu vực này, cơ hồ đã thấy không rõ thân ảnh Lôi Tiếu rồi.

Nam tử họ Hạ lại tương đối am hiểu pháp thuật thủy hệ, không cần mượn nhờ lực lượng linh phù, bá bá bá, ba đạo băng tiễn liền bắn vào trong khói khí.

Hắn hiểu rất rõ nội tâm hai người kia, Hàn Băng chi khí và Băng Tiễn thuật chỉ có thể quấy nhiễu, đừng nói là làm Lôi Tiếu bị thương, ngăn hắn lại đã rất khó rồi, đơn giản là vì trùng kích hỏa hoàn linh phù trên người hắn phẩm cấp rất cao, uy lực quá mạnh mẽ.

Muốn ngăn cản hắn, mấu chốt là Lục lão đại.

Lục lão đại am hiểu nhất là pháp thuật thổ hệ, sớm đã mặc niệm hết pháp quyết, đưa một ngón tay ra:

– Thổ Long, hiện!

Trong phạm vi khói khí tràn ngập, Lôi Tiếu bị Hàn Băng chi khí và Băng Tiễn thuật quấy nhiễu, tốc độ di chuyển liền giảm sút, hắn biết chỉ cần phòng hộ chi lực của trùng kích hỏa hoàn chưa mất đi hiệu lực, mình sẽ không có khả năng bị thương, bởi vậy tốc độ tuy rằng chậm lại nhưng vẫn đánh bạo xông về trước.

Ầm ầm!

Đại địa rung động, một đầu Thổ Long do đất cát cấu thành, uốn lượn trên mặt đất, há miệng hướng tới Lôi Tiếu mà thôn phệ.

Nói nó là Thổ Long, đây chỉ là ví von, xác thực mà nói, nó là một con giun dài khoảng hơn năm trượng, to như vạc nước, hoàn toàn do cát đất cấu thành, không hề e ngại hỏa diễm, lại dưới sự khống chế của Lục lão đại, trong một khoảng thời gian nhất định có thể như mãng xà công kích lấy Lôi Tiếu.

Hô!

Đất cát không sợ lửa, nhiệt độ trùng kích hỏa hoàn lại cao, trong thời gian ngắn hắn không thể hủy diệt được đầu Thổ Long này, Lôi Tiếu cũng không thể để nó nuốt vào bụng, chỉ có thể nhảy đông chạy tây mà tránh né, bởi vậy không thể đi cứu Tô Triệt được.

Lôi Tiếu nộ hỏa cuồng tiêu, thay đổi phương hướng, hướng về phía Lục lão đại vọt tới.

Hắn rất rõ, chỉ có kết thúc Lục lão đại mới có thể thoát khỏi đầu Thổ Long kia.

Lục lão đại dùng tinh thần điều khiển Thổ Long, trái đột phải ngăn, vừa có thể ngăn cản hướng Lôi Tiếu chạy tới, vừa có thể làm cho hắn liên tục tránh né Thổ Long thôn phệ.

Thổ Long thân hình khổng lồ, không phải vật còn sống, độ nhạy dù sao cũng có hạn, muốn nuốt Lôi Tiếu cơ bản không có khả năng, nhưng Lôi Tiếu cũng rất khó mà thoát khỏi dây dưa với nó.

– Hỗn đãn, có dám chính diện giao thủ với ta…

Lôi Tiếu lớn tiếng chửi bậy, hiển nhiên là có chút lo lắng rồi, hắn cứ giằng co như vậy, thời gian kéo dài càng lâu, tình huống Tô Triệt bên kia càng nguy hiểm, hơn nữa dù sao trùng kích hỏa phù cũng chỉ có tác dụng trong thời gian hạn định, một tấm linh phù thượng phẩm kích phát ra lại vô ích, không thể khiến địch nhân rơi đài, thật là quá mức đáng tiếc a…

Lôi Thanh Tuyết bên kia âm thầm lắc đầu, thông qua quan sát vừa rồi, tổng kết cho đường đệ ít nhất bốn sai lầm, quay đầu lại muốn hảo hảo nói với hắn.

Về phần an nguy của Tô Triệt, nói thật, Lôi Thanh Tuyết cũng không quá mức để ý, sư huynh đệ như vậy, toàn bộ Thiên Huyền Tông tổng cộng có hơn hai mươi vạn, mình lại không nghĩa vụ phải chiếu cố hắn, huống chi chính hắn phạm sai lầm, thoát ly phạm vi bảo hộ của mình. Chuyện này không thể trách mình được.

Chương 44 : Hạ thủ sau lưng

Lôi Thanh Tuyết vẫn không vội vàng ra tay, trong nội tâm có ý muốn, đợi đến lúc trùng kích hỏa phù của đường đệ mất đi hiệu lực, lâm vào khốn cảnh rồi hẳn ra tay trợ giúp hắn, như vậy ma luyện mới có hiệu quả tốt nhất. Đang nghĩ ngợi, nàng lại thấy một màn ngoài ý muốn…

Lục lão đại thao túng Thổ Long dây dưa Lôi Tiếu, không nghĩ lại như vậy, vốn tưởng Tô Triệt phải chết không thể nghi ngờ, vậy mà lúc này lại ở sau lưng Lục lão đại mấy trượng, vung tay ném ra một tấm lưu sa phù, rơi xuống bên chân Lục lão đại.

Linh phù lập tức phát huy tác dụng, Lục lão đại chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, đột nhiên xuất hiện một cỗ hấp lực cường đại, phía dưới đầu gối lập tức lâm vào trong cát lún.

Hạ phẩm lưu sa phù, phạm vi ảnh hưởng bất quá chỉ một trượng, uy lực thực có hạn, hẳn là không thể giết bất luận Tu tiên giả nào, hiệu quả cũng chỉ là quấy rối mà thôi.

Thế nhưng thời khắc mấu chốt lại bị quấy rối, thường có thể lật ngược tình thế, trực tiếp cải biến chiến cuộc.

Lục lão đại gặp phải ám toán, trong lòng giật mình, tinh thần thao khống thuật lập tức loạn, Thổ Long dây dưa với Lôi Tiếu “Ầm ầm” một tiếng ngã xuống mặt đất, mặc dù không hoàn toàn giải thể, nhưng cũng không thể kiểm soát được một lúc.

Nắm lấy cơ hội, Lôi Tiếu thoáng một phát nhảy qua thân hình Thổ Long vừa thô vừa to, trực tiếp vọt tới trước mặt Lục lão đại.

– Ha ha, ngươi nhất định phải chết!

Trong tiếng cười lớn, trùng kích hỏa hoàn trên người Lôi Tiếu liền khuếch tán ra.

Lục lão đại bỗng nhiên cả kinh, dốc sức liều mạng vận chuyển chân khí, mãnh liệt đề khí trong cát chảy nhảy ra ngoài. Tốc độ phản ứng xác thực rất nhanh, nhưng vẫn không kịp hoàn toàn tránh trùng kích hỏa diễm của Lôi Tiếu.

Bành!

Lục lão đại bị hỏa diễm trùng kích ở giữa không trung, liền té bổ nhào, bịch một tiếng rớt trên mặt đất, vừa vặn lại ngã xuống trước mặt Tô Triệt.

Giờ phút này, Lục lão đại toàn thân cháy đen giống như than cốc, rõ ràng đã bị trọng thương, bởi vậy mới thấy được uy lực siêu cường của trùng kích hỏa hoàn.

Thấy Lục lão đại vẫn còn giãy dụa muốn đứng dậy, Tô Triệt liền nhanh chân lấy đà, một cước đá ra, phanh! Chính giữa ót của Lục lão đại.

Tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ, thân thể cường độ có hạn, chịu đả kích trầm trọng như thế thì chẳng khác gì người bình thường, cũng sẽ dứt khoát lâm vào hôn mê. Lục lão đại vô thanh vô tức nằm vật xuống, biến thành kẻ xui xẻo thứ hai bị Tô Triệt đánh cho bất tỉnh.

Hiện trường còn vài ánh mắt khác, Tô Triệt đương nhiên sẽ không bắt Lục lão đại của bọn hắn vào giam trong Hắc Tháp… Tạm thời không, qua một chốc lại tìm cơ hội!

Tô Triệt lật ngược tình thế, khiến cho nam tử có bớt và nam tử họ Hạ vô cùng khiếp sợ, khiếp sợ bởi vì hắn có thể ám toán Lục lão đại, cũng có nghĩa là Chiêu Phong Nhĩ đã bị hắn đánh bại.

– Đệ đệ của ta đâu rồi?

Nam tử có bớt lớn tiếng hỏi.

– Đệ đệ ngươi là ai?

Tô Triệt cười nhàn nhạt, cố ý hỏi.

Nam tử có bớt ánh mắt phát lạnh, câm miệng không nói nữa. Câu hỏi vừa rồi chỉ là phản ứng đầu tiên xuất phát từ tư duy, vẫn chưa kịp suy nghĩ, hiện giờ đã nghĩ thông suốt, bây giờ không phải lúc hỏi đệ đệ của hắn. Nếu có hỏi, đối phương cũng sẽ không thành thật trả lời…

Hắn cùng nam tử họ Hạ liếc nhau một cái, truyền âm nói:

– Cứu Lục lão đại trước!

Bá!

Hai người dùng toàn lực, xuất ra tốc độ nhanh nhất hướng Tô Triệt chạy tới cứu Lục lão đại, đồng thời nam tử có bớt còn muốn bắt Tô Triệt khai ra đệ đệ của hắn ở đâu.

– Tô sư đệ, vậy mới tốt chứ!

Lôi Tiếu chiếm cứ ưu thế ưu thế, trực tiếp nhảy qua, muốn ngăn hai người nam tử có bớt. Trùng kích hỏa hoàn vẫn còn, hắn cũng không dám tới gần Tô Triệt, bởi vì trùng kích hỏa hoàn này lục thân bất nhận, chỉ biết bảo hộ người phóng thích linh phù.

Thấy uy lực của trùng kích hỏa hoàn, nam tử có bớt và nam tử họ Hạ đương nhiên phi thường kiêng kỵ, ví dụ ngay trước mắt là Lục lão đại, hỏa diễm hoàn kia tuyệt không thể đụng vào…

Mất đi hiệu lực rồi hả?

Nam tử có bớt và nam tử họ Hạ lập tức đại hỷ, trùng kích hỏa hoàn làm bọn hắn đau đầu cuối cùng cũng không còn!

– Nguy rồi! Tại sao hỏa phù trùng kích lại hết hiệu lực vào lúc này cơ chứ!

Lôi Tiếu cũng thầm hô không may, trên người hắn vẫn còn giấu một tấm thượng phẩm linh phù khác, nhưng nếu như vậy cái giá phải trả thực sự quá lớn. Ngay cả hắn vốn không thiếu thốn về tiền bạc cũng cảm thấy đau lòng!

Một trận chiến đấu quy mô nhỏ như thế này, mà phải bỏ ra hai miếng thượng phẩm linh phù. Chuyện này mà để mọi người biết được tuyệt đối sẽ bị mắng cho là hành vi bại gia siêu cấp…

– Tam tỷ!

Trong lúc nguy cấp, Lôi Tiếu chỉ có thể cầu xin đường tỷ giúp đỡ.

Lôi Thanh Tuyết mặt mày tươi tỉnh, vừa cùng “Ánh Hồng” nữ tu giao chiến, vừa lấy ra một tờ chỉ phù trong túi càn khôn, mặc niệm chú ngữ, chân khí kích phát, rẹt, điện quang chói mắt lóe lên rồi biến mất. Ngay sau đó, tốc độ thân pháp của nàng nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, keng keng keng mấy kiếm nhanh như điện xẹt, ép “Ánh Hồng” nữ tu đến không còn đường lui.

Chát! Chát! Chát!

Lôi Thanh Tuyết thân hình lơ lửng, mũi chân điểm lên mặt đất liền ba cái, chớp mắt đã bay xa hơn hai mươi trượng, đến bên cạnh Lôi Tiếu.

Duyên dáng yêu kiều, bồng bềnh như tiên.

– Tốc độ đáng sợ quá!

Nam tử có bớt và nam tử họ Hạ thoáng sững người, nhất là “Ánh Hồng” nữ tu càng thêm sợ hãi, lúc này mới hiểu, tiểu cô nương này từ nãy đến giờ đều là hạ thủ lưu tình, căn bản chưa dùng đến thực lực chân chính, giao thủ với mình từng ấy thời gian, thời gian đó nếu thi triển ra tốc độ này, mình sớm đã thua.

Rẹt rẹt!

Pháp khí phi kiếm của Lôi Thanh Tuyết lóe ra một trận điện quang, chương hiện ra lực uy hiếp khó hiểu. Rất rõ ràng, thanh pháp kiếm này đã được một loại linh phù nào đó gia trì, không còn là pháp khí cấp thấp đơn giản nữa.

– Có cần tiếp tục dây dưa không?

Lôi Thanh Tuyết dịu dàng, nói với ba người nam tử có bớt:

– Ta từ nãy đến giờ, ta chưa dùng đến thực lực chân chính, chỉ là rèn luyện đệ đệ mà thôi, cho nó tích lũy một chút kinh nghiệm chiến đấu. Bây giờ, hiệu quả đã đạt đến, nếu các ngươi vẫn không biết tiến lùi, vậy thì đừng trách ta ra tay độc ác!

Lôi Tiếu cực kỳ phối hợp phụ họa nói:

– Tam tỷ, đáng giết thì giết, trên con đường tu chân, tỷ không thể từ bi mãi được.

Nam tử có bớt và nam tử họ Hạ lập tức lùi xa một đoạn, tụ lại một chỗ với Ánh Hồng nữ tu, ba người bị tốc độ đáng sợ mà Lôi Thanh Tuyết thể hiện lúc nãy làm cho họ bị chấn động.

Tốc độ đó, hoàn toàn vượt qua khả năng của một gã tu sĩ luyện khí sơ kỳ rồi. Thông thường, tu sĩ luyện khí tầng năm cũng không nhất định có thể đạt được loại tốc độ giống như điện quang này.

– Chỉ trách chúng ta có mắt không nhìn thấy chân nhân, mạo phạm cô nương, đa tạ ngươi lúc nãy hạ thủ lưu tình.

Ánh Hồng nữ tu hành lễ qua loa, lại nhìn Lục lão đại đang nằm gục dưới chân Tô Triệt, hỏi:

– Xin hỏi, chúng ta có thể mang theo đồng bọn của mình không?

Chương 45 : Lại thêm một người

– Không được, lập tức rút lui!

Lôi Thanh Tuyết trả lời cực kỳ kiên quyết, rẹt, điện quang trên pháp kiếm lại lóe.

– Được rồi.

Ánh Hồng nữ tu nháy mắt với chồng mình, ý tứ là mau chóng rút đi, vì một Lục lão đại mà hại luôn tính mạng của hai vợ chồng mình, thực sự không đáng.

Nam tử họ Hạ gật gật đầu, cũng không còn chiến ý.

Hôm nay vận khí không tốt, đánh giá thấp đối thủ, Lôi tiểu tử có thể lấy ra thượng phẩm linh phù đã rất biến thái, tỷ tỷ hắn còn khoa trương hơn… Có thể giữ được tính mạng, đã là người ta thủ hạ lưu tình.

Nam tử có bớt cũng không quan tâm Lục lão đại sinh tử, hắn quan tâm là một người khác, lại hỏi Tô Triệt:

– Đệ đệ ta đâu? Người lúc nãy đuổi theo ngươi ấy.

– Ồ, người đó là đệ đệ ngươi…

Tô Triệt làm bộ làm tịch trả lời:

– Hắn chạy rồi! Bị ta đả thương, chạy vào sâu trong hẻm núi rồi.

– Hắn bị thương?

Nam tử có bớt bán tín bán nghi, không tin chuyện một đứa trẻ ranh thực lực chỉ là luyện khí nhất tầng lại có thể đả thương đệ đệ mình…

Nhưng, đứa trẻ ranh ấy đang đứng trước mặt mình, đệ đệ thì không thấy đâu, hắn không thể nào cãi lại sự thực đang bày ra trước mặt, chỉ có thể nói, mấy người bọn chúng có mắt không nhìn thấy thái sơn, lựa chọn sai đối thủ để mà ra tay, cuối cùng ngã một vố đau.

– Bỏ đi, đệ đệ chỉ là bị thương, chứ chưa mất mạng, vậy là được rồi.

Nam tử có bớt cũng nảy sinh ý muốn rút lui, trong lòng thầm tính toán, đợi đến nơi an toàn, hắn sẽ gửi tin hỏi thăm tình hình.

Hắn đương nhiên không ngờ, đệ đệ mặc dù không chết, nhưng đã vào trong một thế giới khác. Một không gian đặc biệt khép kín, không thể liên lạc được với bên ngoài. Trừ phi là, sau hôm nay hắn cũng may mắn vào được không gian đặc thù đó…

Nam tử có bớt và vợ chồng họ Hạ rút lui, cũng chính là nói, Lục lão đại đang hôn mê bị chúng vô tình bỏ lại.

Chuyện như thế này ở tu tiên giới cực kỳ bình thường, mọi mối quan hệ chỉ là quan hệ hợp tác lúc nguy cấp, không có ai chịu đồng sinh cộng tử với người khác.

Lôi Tiếu thì thầm bên tai Tô Triệt:

– Có cảm thấy kỳ lạ không, tam tỷ tỷ ta rõ ràng có năng lực như vậy, tại sao còn để chúng đi?

– Có một chút.

Tô Triệt khẽ gật đầu.

Lôi Tiếu hắc hắc cười nói:

– Kỳ thực à, tốc độ điện quang của tam tỷ cũng chỉ có ngắn ngủi trong khoảng thời gian ba tức mà thôi, dùng để dọa người còn có thể, nếu là giao chiến chính diện, thì không đủ lực.

– Chỉ có thời gian ba tức…

Tô Triệt lúc này mới hiểu, bản lĩnh gia tốc của Lôi Thanh Tuyết, thì ra ngắn ngủi như vậy.

– Vậy cũng rất không tệ.

Tô Triệt đánh giá từ tận đáy lòng:

– Không chỉ là dọa người, dùng nó bất ngờ đánh lén cũng rất hữu hiệu.

– Cái này là “gia tốc phù điện quang” chỉ Lôi gia chúng ta mới có, đồ chơi nhỏ không đáng tiền… nhưng, chỉ có đạt đến luyện khí tam tầng mới có thể sử dụng.

Lôi Tiếu cười nói:

– Lúc nào ngươi đến luyện khí tam tầng, ta sẽ tặng ngươi mấy tấm.

Tô Triệt gật đầu cảm ơn.

Lôi Tiếu lại hiếu kỳ hỏi:

– Ngươi thực sự đả thương đệ đệ hắn?

– Ừm.

Tô Triệt sớm đã nghĩ ra cách trả lời, gật đầu nói:

– Hắn coi thường ta, nhất thời sơ hở, bị ta dùng trung phẩm linh phù đánh trúng, nên bị thương không nhẹ.

– Giỏi lắm, anh bạn nhỏ!

Lôi Tiếu ha ha cười nói:

– Đừng nói là bọn chúng coi thường ngươi, đến ta và tỷ tỷ ta cũng không nghĩ đến… còn nữa, lúc nãy tấm “lưu sa phù” dùng cũng hợp lý lắm, tiểu tử ngươi cũng thành thục sử dụng thủ đoạn đánh lén sau lưng đấy!

Tô Triệt lắc đầu biểu thị khiêm tốn, Lôi Thanh Tuyết đứng bên cạnh dịu dàng cười, ánh mắt bao hàm thâm ý. Những lời Lôi Tiếu nói thực sự cũng là những gì trong lòng nàng, không sai, tất cả mọi người đều con thường vị “Tô sư đệ” này.

Tô Triệt khom lưng gỡ túi càn khôn ở hông Lục lão đại, đưa cho Lôi Tiếu nói:

– Đây là chiến lợi phẩm của chúng ta, ngươi kiểm tra đi.

– Không cần.

Lôi Tiếu lắc đầu nói:

– Ngươi đánh ngất hắn, thứ này đương nhiên thuộc về ngươi.

– Vậy sao được!

Tô Triệt vội vàng xua tay:

– Đã là cùng nhau hợp tác đối địch, chiến lợi phẩm bất luận bao nhiêu, đều phải phân chia công bằng mới đúng.

– Túi càn khôn của một tán tu, có được bao nhiêu thứ tốt, tự ngươi giữ là được.

Lôi Tiếu ấn túi càn khôn vào tay Tô Triệt, tùy tiện nói:

– Đợi sau này thu hoạch được gì lớn, ta mới không khách khí với ngươi.

Lôi Thanh Tuyết cũng tỏ thái độ lãnh đạm, không liếc nhìn túi càn khôn dù chỉ một cái.

Tô Triệt biết, tử đệ Lôi gia gia thế hiển hách, căn bản không để mắt đến chút tài sản tầm thường này.

Cũng được! Tô Triệt cũng không phải kẻ nguyên tắc, buộc túi càn khôn vào hông mình, đợi khi nào chỉ có một mình mới kiểm tra đồ vật bên trong.

– Người ta vẫn chưa chết, xử lý thế nào đây?

Tô Triệt cúi đầu nhìn Lục lão đại đang hôn mê.

– Để hắn tự sinh tự diệt.

Tỷ đệ Lôi gia không phải loại người truy cùng giết tận, huống hồ hắn đã bị thương nặng, hoàn toàn không còn sức phản kháng.

– Ta muốn dùng hắn…

Tô Triệt nháy nháy mắt với Lôi Tiếu, vô lên túi càn khôn của mình.

– Luyện pháp khí?

Lôi Tiếu lập tức hiểu ra, hiếu kỳ hỏi:

– Huynh đệ, pháp khí của ngươi có phải ma khí không, đến người cũng ăn?

– Nhân yêu ma, có khác gì nhau?

Tô Trạch cố ý giả ngốc, ngơ ngác hỏi lại:

– Ta chỉ biết, sinh linh dùng để luyện pháp khí càng nhiều càng tốt, không phải sao?

– Được! Tiểu tử ngươi đủ tàn nhẫn!

Lôi Tiếu phẩy phẩy tay, nói:

– Mau đi đi, đừng để tam tỷ ta nhìn thấy, tỷ ấy không thích những chuyện này.

Quả nhiên, Lôi Thanh Tuyết đứng cách đó không xa chân mày hơi nhíu, rõ ràng không quá tán thành cách làm này, lại nói, dùng hồn phách con người tôi luyện pháp bảo, tu sĩ ma đạo đương nhiên là như cơm bữa, tiên đạo chính thống mặc dù không phải hoàn toàn cấm đoán, nhưng cũng không định đề xướng, dùng phương thức này đối đãi kẻ thù sinh tử còn có thể chấp nhận, nhưng tuyệt đối không cho phép vì tôi luyện pháp bảo mà lạm sát người vô tội.

May mà, Lục lão đại miễn cưỡng tính là kẻ thù sinh tử, cho nên Lôi Thanh Tuyết chỉ là biểu thị chút thái độ, chứ không lên tiếng ngăn cản.

Tô Triệt ngoác miệng cười, nói:

– Yên tâm đi, ta chỉ làm vậy với kẻ thù thôi, tuyệt đối không rơi vào ma đạo!

Lôi Thanh Tuyết khẽ gật đầu, nhẹ nhàng hỏi:

– Cần bao nhiêu lâu?

– Nhanh thôi mà.

Tô Triệt vừa đi vừa trả lời, đem Lục lão đại léo vào bãi đá.

Đến một nơi kín đáo, Tô Triệt mới mặc niệm trong lòng.

– Bắt người này.

Lục lão đại biến mất không còn dấu viết, thuận lợi tiến vào không gian giam giữ tầng một hắc tháp.

– Ha ha, lại thêm một người.truyện ma audio

Trong nhà giam, lão hắc ha ha cười lớn, dưới chân hắn đã có hai phạm nhân. Chiêu Phong Nhĩ vẫn chưa tỉnh lại, nay lại thêm một Lục lão đại, chỉ có điều, Lục lão đại toàn thân cháy đen thương thế tương đối nặng, nếu tỉnh lại, cũng cần tĩnh dưỡng một thời gian, mới có thể chịu được “điều dưỡng” chi đạo mà Lão Hắc sẽ nói sắp tới.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !