[Audio] Tiên Ngục dịch
Tập 10: Tên là Tiên Ngục (c46-c50)
❮ sautiếp ❯Chương 46 : Bí mật của Chiêu Phong Nhĩ (thượng)
Tiếp theo, ba người Tô Triệt tiếp tục thu thập linh thảo, trừ “Độn địa độc đằng” và “Phong linh thảo”, nếu phát hiện linh thảo giá trị khác đương nhiên cũng không bỏ qua. Thời gian này, đám người Tô Triệt cũng đụng phải yêu thú cấp thấp, trừ xích vĩ hồ, yêu thú khác mọi người đều không có hứng thú phí thời gian đi bắt.
Cho đến khi bóng đêm phủ xuống, ba người mới lựa chọn chui vào một động huyệt tương đối rộng trên hẻm núi, bên trong không có yêu thú, khô ráo sạch sẽ, dọn dẹp sơ qua một chút, liền chuẩn bị nghỉ ngơi.
Thời gian rèn luyện nguy hiểm khó đoán, không thể nằm xuống ngáy khò khò, ba người lấy ra đệm cói trong túi càn khôn trải xuống đả tọa, đây chính là phương thức nghỉ ngơi tốt nhất.
Tô Triệt ngoài mặt là đả tọa nghỉ ngơi, kỳ thực tư tưởng ý thức đang tiến vào không gian giam giữ tầng một hắc tháp, chuẩn bị cùng Lão Hắc thẩm vấn “Chiêu Phong Nhĩ”.
Chiêu Phong Nhĩ đã hôn mê ba canh giờ, có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Chát chát chát, Lão Hắc tát mấy cái lên mặt hắn, lực đạo không nặng không nhẹ, Chiêu Phong Nhĩ mơ màng mở mắt hừ hừ hai tiếng, rồi mới từ từ tỉnh lại…
– Á!
Vừa tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt ác ma vô cùng đáng sợ của Lão Hắc, Chiêu Phong Nhĩ sợ đến hét lên thành tiếng, vô thức bật người tránh né.
Nhưng bị bàn chân to tướng của Lão Hắc phủ trên mặt, bịch một tiếng nằm trở về chỗ cũ.
– Ngươi là yêu vật phương nào?
Dù sao cũng là tu luyện giả, nhìn nhiều sinh vật yêu ma quỷ quái, “Chiêu Phong Nhĩ” không còn la hét như người thường, chỉ nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất dịch chuyển ra sau, cũng đang âm thầm điều động chân khí.
Lão Hắc âm âm cười, vạch móng vuốt sắc nhọn vào hư không trước mặt hắn, Chiêu Phong Nhĩ lập tức cảm nhận được, chân khí trong cơ thể nhất thời mất đi khống chế, như nước sông chảy ngược vậy, điên cuồng mãnh liệt chảy về đan điền, giống có con rùa rụt cổ, không thể vận chuyển một chút nào.
– Chân khí không khống chế được? Sao lại thế này! Đã xảy ra chuyện gì?
Chiêu Phong sợ hãi vô cùng, không khỏi hô lên thành tiếng.
– Để ta nói cho ngươi biết đã xảy ra chuyện gì nhé!
Lão Hắc tiến lên một bước, nhấc hắn từ dưới đất lên, binh binh binh binh, cứ như vậy bắt đầu cơn bão đấm đá.
– Á! Ối! A…audio truyện ngôn tình
Chiêu Phong Nhĩ kêu lên thảm thiết, như cắt tiết heo.
Lẽ ra, thân là tu luyện giả, đối với quyền cước thông thường có sức đề kháng vượt xa người thường, không đến mức đau thành như vậy, nhưng Chiêu Phong Nhĩ lại yếu như đám đàn bà chịu không nổi gió, bị Lão Hắc đụng nhẹ một cái đã gào khản giọng, xem ra đúng là rất đau đớn.
Tô Triệt lại có thể nhìn thấy, từ vòm trời u ám phía trên không gian giam giữ rơi xuống một sợi dây nhỏ màu đỏ thẫm, nối liền với đỉnh đầu Chiêu Phong Nhĩ, cái này chứng minh, Chiêu Phong Nhĩ thân là tù phạm, vận mệnh hắn đã không còn do hắn nắm bắt nữa, hoàn toàn do nhà ngục Hắc Tháp điều khiển. Chỉ có điều, thị giác bình thường của phạm nhân không nhìn thấy được sợi dây này, chỉ có Tô Triệt và lão hắc mới cảm nhận được thôi.
Lão hắc tay đấm chân đá đồng thời, vận dụng tâm linh truyền âm mà Chiêu Phong Nhĩ không nghe thấy được nói với Tô Triệt:
– Chủ nhân, ta có thể nâng cảm giác đau đớn của hắn lên ngàn vạn lần, tùy tiện đụng một ngón tay lên người hắn, cũng có thể khiến hắn đau đến chết đi sống lại… Biện pháp hành hạ hắn ngàn loại vạn loại. Nhưng, lão Hắc ta vẫn thích dùng nắm đấm đấm đến mềm xương mới thôi.
Tô Triệt yên lặng không nói, thầm nghĩ ngươi thì vui vẻ rồi, còn cảm giác của phạm nhân…
Cái này không phải lòng dạ đàn bà giả từ bi, Tô Triệt chỉ là trong lòng cảm khái. May mà nhà giam Hắc Tháp này thuộc về mình, chỉ mong, mình vĩnh viễn không rơi vào hoàn cảnh này.
Chiêu Phong Nhĩ bị đánh cho gào khóc thảm thiết, tiếng kêu xé tim xé phổi, đến Lục lão đại trọng thương hôn mê cũng bị hắn làm cho bừng tỉnh.
– Trời ạ! Đã xảy ra chuyện gì?
Lục lão đại toàn thân đen thui nằm mềm nhũn trên mặt đất không thể động đậy, chỉ có thể hé mắt nhìn xung quanh, cách đó không xa có một con quái vật hình dạng xấu xí đang tùy ý giày vò đồng bọn mình.
– Chúng ta rơi vào tay ai vậy? Sao lại là con ma vật đáng sợ này…
Lục lão đại vốn đang thoi thóp bị làm cho kinh sợ, mi mắt lộn ngược, lăn ra ngất một lần nữa.
Đừng thấy hắn thể trạng hùng tráng, râu ria đầy mặt, giống như mãnh sĩ nhân gian, sự thực chứng minh, vị đại ca này gan dạ bình thường.
– Á! Á… đừng đánh, đừng đánh… tha mạng, đừng đánh…
Giữa những tiếng kêu gào thảm thiết, Chiêu Phong Nhĩ vẫn không ngừng cầu xin, lúc này cơn đau đã không còn có thể hình dung bằng ngôn ngữ. Nếu có thể, hắn sẽ vô cùng ngưỡng mộ Lục lão đại, có thể hôn mê để được hưởng thụ đãi ngộ tốt đẹp.
Cảm giác đau đớn bị mở rộng vô số lần, thấm vào cốt tủy, trực tiếp tác dụng sau trong linh hồn…Trước đó, Chiêu Phong Nhĩ căn bản không nghĩ, loại quyền cước đơn giản này có thể trở biến thành cực hình vượt qua sức chịu đựng của hắn.
Không chịu nổi nữa rồi, thực sự không chịu nổi nữa rồi!
Chiêu Phong Nhĩ không ngừng van xin, kêu thét và gào rống đã không còn giống con người.
– Hú hú hú…
Giọng cười của lão hắc cũng đáng sợ như hình dạng của hắn, cũng không biết qua bao lâu, mới tạm thời dừng ẩu đả.
– Đừng đánh, đừng đánh, tha cho ta, bảo ta làm gì cũng được…
Chiêu Phong Nhĩ cuộn mình dưới đất, thân thể thỉnh thoảng lại giật lên mấy cái, nhưng đáng sợ nhất là, hắn phát hiện trạng thái tinh thần của mình tỉnh táo dị thường, muốn làm cho ý thức mơ hồ để giảm bớt cơn đau cũng không làm được.
– Đã vào đến đây, sống chết không do ngươi quyết định! Có hiểu hay không?
Lão Hắc rống lên giận dữ.
– Hiểu! Hiểu! Ta hiểu!
Chiêu Phong Nhĩ bò trên mặt đất liên tục đồng ý. Kỳ thực, hắn căn bản không hiểu đây là loại nhà giam gì, sự tình không hiểu quá nhiều quá nhiều, chỉ có điều, trận tra tấn lúc nãy thực sự quá đáng sợ, đâu còn dám nói những lời khác.
– Tên tuổi của ngươi là gì!
Lão hắc lớn tiếng hỏi.
– Ma vương đại nhân, ta tên Hàn Hữu Minh.
Chiêu Phong Nhi thành thật trả lời.
Lão hắc dùng ngôn ngữ tinh thần bẩm báo Tô Triệt:
– Chủ nhân, Hàn Hữu Minh đúng là tên thật của hắn, ta có thể cảm nhận được trong tim hắn đang nghĩ gì, bất cứ lời nói dối nào đều không giấu được ta.
– Ta biết.
Tô Triệt trả lời:
– Năng lực đọc suy nghĩ của ngươi cũng là thiên phú của Thiên Ma chủng tộc đến từ vực ngoại.
Vực ngoại thiên ma sở hữu thiên phú đọc suy nghĩ của người khác thần bí khó đoán, có thể nhâm nhập nhân tâm, trực tiếp nắm bắt bất cứ thứ gì mà một loại sinh vật trí tuệ cao cấp nghĩ, từ đó chế tạo tâm ma, mê hoặc thậm chí nuốt chửng linh hồn sinh vật…
Lão Hắc kế thừa năng lực đọc suy nghĩ của người khác của Thiên Ma Ngoại Vực, cùng biến hình thiên biến vạn hóa và năng lực phụ thân. Cộng thêm không gian giam giữ cũng thuộc một mẫu ba phân đất của lão Hắc, phạm nhân tiến vào nhà giam trong lòng nghĩ gì, đều không thể giấu được lão hắc.
Lão hắc tiếp tục thẩm vấn Chiêu Phong Nhĩ:
– Hàn Hữu Minh, ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi và bốn tên đồng bọn khác của ngươi tìm cách hãm hại ba đệ tử Thiên Huyền Tông, rốt cục là có âm mưu gì?
Chương 47 : Bí mật của Chiêu Phong Nhĩ (hạ)
– Cái này…
Chiêu Phong Nhĩ Hàn Hữu Minh thoáng do dự, chuyện này có liên quan đến một bí mật lớn, đổi thành bất cứ ai đều không thể thoải mái nói ra.
Bịch bịch bịch bịch…
Một thoáng do dự này đổi lấy một trận quyền cước nữa, đau đớn cự đại vừa dịu đi lúc này lại trỗi dậy, Hàn Hữu Minh kiệt sức cầu xin tha mạng, hưởng thụ chí ít một khắc hành hạ vô biên mới có được cơ hội thành thật thứ hai.
– Không dám, tiểu nhân thực sự không dám, không dám che giấu nữa, nhất định thành thật trả lời mọi câu hỏi của Ma Vương đại nhân.
Không đợi lão Hắc chủ động tra hỏi, Hàn Hữu Minh bò trên mặt đất dập đầu như giã tỏi.
Không phải hắn không có cốt khí, mà là ngay cả thiết đả hán tử chân chính cũng không chịu nổi kiểu hành hạ không thể hình dung này. Hàn Hữu Minh thực sự nghĩ không thông, chỉ là đấm đá thôi mà, sao có thể đau đớn như vậy? Khiến người ta chỉ muốn lập tức chết đi, kết thúc nhanh gọn tính mạng cũng coi như là một lại ân huệ.
Chỉ có Tô Triệt và lão Hắc mới biết, phạm nhân vào nhà giam hắc tháp, bị giam cầm không chỉ đơn giản là thân thể, tư tưởng và linh hồn họ cũng đã bị gieo ma chú, tâm linh và ý chí thường xuyên tan rã và ăn mòn…
Hàn Hữu Minh nói:
– Ta và huynh trưởng Hàn Tá Kinh có một bí mật, cần lấy được hai miếng ngọc phù và ngọc bài thân phận của ngoại môn đệ tử Thiên Huyền Tông Huyền Cơ Phong, mới có thể trà trộn và cấm địa Huyền Cơ phong.
Lão Hắc hét nói:
– Bí mật như thế nào, mau kể chi tiết cho ta nghe!
Kỳ thực, lão Hắc thông qua thiên ma đọc tâm chi thuật đã biết bí mật trong lòng hắn, lúc này thẩm vấn, chỉ là để thuần hóa phạm nhân mà thôi.
Hàn Hữu Minh nói:
– Phụ thân chúng ta, từng là một nội môn đệ tử Huyền Cơ Phong, sau này, thời vận không tốt chết trong một trận đại chiến trừ ma. Nhưng, phụ thân vẫn để lại cho chúng ta một bí mật lớn vô cùng quan trọng, giúp hai huynh đệ ta trở nên xuất sắc trên con đường tu tiên, có được thành tựu kim đan đại đạo…
– Nói trọng điểm!
Lão hắc khiển trách nói.
– Được, được!
Hàn Hữu Minh vội vàng trả lời, lúc này mới tóm tắt nói:
– Phụ thân thân là nội môn đệ tử, phụ trách trông coi cấm địa trồng linh dược, một lần cơ duyên xảo hợp, ông phát hiện một khu đất bí mật bên trong cấm địa, mọc đầy những tiên căn tiên thảo giá trị phi phàm, khu đất bí mật này nằm sâu trong sườn núi, trừ phụ thân ta, không ai biết điều này, nên nó vẫn là một dược viên tự nhiên.
Lão Hắc cố ý hỏi:
– Nói bậy! Trong Thiên Huyền Tông cao nhân vô số, một nội môn đệ tử như phụ thân ngươi có thể biết chuyện này, cao tầng môn phái không lẽ không biết?
– Không, ta không có nói bậy!
Hàn Hữu Minh sợ lại bị hành hạ, mặt mày tái mét giải thích nói:
– Vườn linh dược vốn dĩ có trùng trùng cấm chế, tu vi cao đến đâu cũng không thể dùng thần thức tùy tiện thăm dò. Huống hồ trừ Huyền Cơ Phong phong chủ, chỉ có đệ tử phụ trách trông coi dược viên mới có thể đi vào cấm địa đó…
Hàn Hữu Minh trình bày một loạt các lý do, nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại, vùng đất bí mật đó chỉ có phụ thân đã mất của hắn mới biết, ngoài ra, đến Huyền Cơ Phong phong chủ Huyền Cơ tôn giả cũng không hề hay biết, tuyệt đối là một thiên nhiên động phủ chưa từng khai phá.
– Phụ thân ta chính là nhờ vào số dược liệu tự nhiên quý giá đó, mới có thể trở thành người nổi bật trong nội môn đệ tử, có hi vọng lực áp quần hùng thành tựu phi phàm, cuối cùng trở thành Thiên Huyền Tông chân truyền đệ tử.
Hàn Hữu Minh thút thít khóc:
– Chỉ đáng tiếc, ông thời vận không tốt, ra đi quá sớm…
Lão hắc tâm linh truyền âm với Tô Triệt nói:
– Chủ nhân, hắn nói đều là thật, trong lòng hắn ẩn giấu bí mật này, ta đã nhìn thấy toàn bộ.
– Chúng cần ngọc phù và ngọc bài thân phận của Huyền Cơ Phong, chẳng trách chúng ra tay với ta và Lôi Tiếu.
Tô Triệt trên cơ bản đã hiểu nguyên do câu chuyện, thầm nghĩ:
– Bên trong dược viên cấm địa Huyền Cơ Phong, lại ẩn giấu một động phủ mọc đầy linh thảo quý chưa từng khai phá… Đối với mình mà nói, đây cũng là một chuyện tốt, chỉ là không biết, số linh thảo đó còn lại bao nhiêu?
Linh thảo quý hiếm có thể dùng để luyện đan, nhanh chóng nâng cao tu vi; Cũng có thể biến thành vật giá trị cống hiến môn phái, đổi lại công pháp tu luyện tốt hơn, hoặc là pháp bảo cao cấp; Còn có thể mang đến chợ tu chân đấu giá, đổi lấy thật nhiều linh thạch, hoặc là tài nguyên tu luyện khác…
Dược viên bí mật đó, chẳng khác nào một bảo tàng tự nhiên, Tô Triệt sao có thể không động lòng!
Tô Triệt cho rằng, linh thảo quý hiếm bên trong động phủ bí mật có thể khiến cha Hàn Hữu Minh trở thành người nổi bật trong đệ tử nội môn, thậm chí có hi vọng trở thành đệ tử chân truyền, không hề nghi ngờ, số linh thảo đó đối với mình mà nói, cũng sẽ phát huy hiệu quả tương đương. Chỉ là không biết, limh thảo bị cha Hàn Hữu Minh tiêu hao bao nhiêu, còn lại bao nhiêu?
Không cần tra hỏi Hàn Hữu Minh, lão Hắc đã biết câu trả lời:
– Chủ nhân, căn cứ di ngôn của cha hắn phán đoán, linh thảo trong động phủ bí mật còn lại hơn một nửa, con số cụ thể thì không biết.
– Còn hơn một nửa, cũng coi như rất không tệ.
Tô Triệt nghe xong đại hỷ, trong lòng thầm tính:
– Tư chất tu luyện của mình không phải quá tốt, cũng không phải quá tệ, dựa vào số linh thảo kia, có lẽ cũng sẽ trở thành người nổi bật trong đệ tử nội môn. Về phần thân phận đệ tử chân truyền, tạm thời vẫn chưa dám nghĩ!
Cả Thiên Huyền Tông mới chỉ có một trăm đệ tử chân truyền, tổng số không thể gia tăng, chỉ có đợi đến khi có đệ tử chân truyền vì một loại nguyên nhân nào đó mất mạng, hoặc biểu hiện quá kém bị đào thải, mới trống ra một hai vị trí quý giá.
Nghe nói trong mười năm gần đây, số lượng đệ tử chân truyền trống chỉ có hai, năm mươi người kiệt xuất nhất trên bảng xếp hạng phong vân đệ tử nội môn đều là nhắm vào hai vị trí này, cạnh tranh cực kỳ kịch liệt. Trong đó, cũng bao gồm Ngọc Thanh sư huynh, người giúp đỡ Tô Triệt rất nhiều.
– Năm năm sau, sẽ tổ chức đệ tử nội môn đại tỷ thí, hai người có thành tích tổng hợp ưu tú nhất, mới có thể giành được vị trí đệ tử chân truyền…
Tô Triệt thở dài trong lòng:
– Mình bây giờ, chỉ là luyện khí nhất tầng, lần tỷ thí này, khẳng định không kịp!
– Không nhất định, chủ nhân.
Lão Hắc cất giọng ồm ồm ủng hộ:
– Có lão Hắc giúp người, mọi thứ đều là có thể!
– Được.
Tô Triệt ha ha cười, nhưng chỉ coi như một câu nói đùa chứ không phải thật.
Một đệ tử ngoại môn vừa mới nhập môn, muốn năm năm sau lọt vào danh sách đệ tử chân truyền, chẳng khác gì năm mơ giữa ban ngày!
Đầu tiên, phải bật ra khỏi hai mươi vạn đệ tử ngoại môn, trở thành một thành viên trong đệ tử nội môn; Bước tiếp theo, phải nhanh chóng nâng cao thực lực, trở thành người nổi bật trong các đệ tử nội môn, chí ít phải lọt vào top năm mươi bảng xếp hạng phong vân thì mới có một tia hi vọng…
Chương 48 : Tên là Tiên Ngục
Trong vòng năm năm phải làm từng ấy việc, sao có thể?
Tô Triệt không phải là người thiển cận, cũng không phải không có chí lớn, những cũng không phải người si tâm vọng tưởng, thoát ly hiện thực.
Những suy nghĩ này của Tô Triệt, lão Hắc đều cảm ứng được, cũng không biết hắn lấy niềm tin từ đâu, oang oang nói:
– Chủ nhân à, người đừng coi thường ta, càng không thể coi thường chính mình, chúng ta có nhà giam Hắc Tháp trong tay, năm năm sau nói không chừng có thể sáng tạo kỳ tích thật.
– Nhà giam Hắc Tháp, sáng tạo kỳ tích…
Tô Triệt lẩm bẩm:
– Tòa Hắc Tháp pháp bảo này, thực sự chỉ là một nhà giam?
– Ai biết được, dù sao tòa bảo tháp này rất không đơn giản!
Lão Hắc vỗ ngực:
– Đúng rồi, chủ nhân, có nên đặt tên cho tòa bảo tháp này không? Cứ gọi Hắc Tháp, Hắc Tháp mãi, chắc nó cũng chẳng vui đâu?
Nó có vui hay không, Tô Triệt không biết, nhưng bảo vật có linh, điểm này tuyệt đối không thể nghi ngờ! Tô Triệt nhớ rất rõ, trước khi lão Hắc sinh ra, Hắc Tháp thông qua một số phương thức khó hiểu giao lưu với mình.
– Đúng là nên đặt tên cho nó.
Tô Triệt trong lòng thầm nghĩ:
– Trước mắt xem ra, không gian tầng một là một nhà giam, có thể giam giữ tu tiên giả trong đó… Vậy thì, gọi nó là “Tiên Ngục” đi.
– Tiên Ngục! Lão Hắc, ngươi cảm thấy cái tên Tiên Ngục thế nào?
– Rất hay, chủ nhân, cái tên Tiên Ngục rất khí phái, rất hợp với nó.
Lão Hắc lắc lư cái đầu khổng lồ, rất vừa ý với cái tên này chỉ là không biết, sơ cấp khí linh hắn, có thể đại diện ý nguyện của tòa Hắc Tháp này hay không.
Đang nói chuyện thì tinh thần nội thị của Tô Triệt nhìn thấy, có ánh sáng lóe lên trên hai cánh cửa lớn bên ngoài Hắc Tháp, cánh cửa ấy vốn dĩ chẳng có gì, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện hai chữ vàng lớn.
Tiên Ngục!
Cánh cửa lớn bên trái một chữ “Tiên”, cánh cửa lớn bên phải một chữ “Ngục”, cửa đen chữ vàng, trang trọng nghiêm túc, ẩn hàm sát khí! Chứng minh, Hắc Tháp pháp bảo đã tiếp nhận cái tên này, từ nay về sau, tòa Hắc Tháp này sẽ được gọi là Tiên Ngục.
– Tiên Ngục!
Tô Triệt tinh thần phấn chấn, tâm trạng kích động, hùng tâm tiêu trướng không chút nguyên do, trong lòng hét lớn.
– Tốt! Tốt! Có Tiên Ngục trong tay, mình sẽ làm được những việc người khác không thể làm, toàn lực ứng phó, năm năm sau tham sự nội môn đấu võ, lực áp quần hùng, trở thành đệ tử chân truyền, mới không thẹn với tên “Tiên Ngục”!
– Đúng vậy, chủ nhân, nên làm như vậy!
Lão Hắc ngửa lên trời rống lớn, khiến Hàn Hữu Minh đang cuộn mình trên mặt đất sợ run lẩy bẩy, trong lòng suy đoán:
– Ma đầu đáng sợ như vậy còn có chủ nhân, chủ nhân hắn là ai?
Binh!
Không ngờ, phạm nhân Tiên Ngục trong lòng nghĩ gì đều không qua được mắt lão Hắc, Hàn Hữu Minh bị lão Hắc một cước đá bay xa hơn một trượng, lại thê thảm kêu lên thành tiếng.
– Chủ nhân Tiên Ngục, thân phận thế nào, đó không phải chuyện để một phạm nhân như ngươi suy đoán?
Lão Hắc trợn đôi mắt màu đỏ máu, nhe cái miệng chi chít răng nhọn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Hàn Hữu Minh.
– Không dám, không dám, tiểu nhân không dám.
Hàn Hữu Minh vội vàng dập đầu, trong lòng khóc thét:
– Suy nghĩ trong đầu tự nó hiện ra, nhiều lúc, bản thân ta cũng không quản được!
– Lão Hắc, đừng hành hạ hắn nữa.
Tô Triệt có chút không nhẫn tâm, nói với lão Hắc:
– Hắn đã kể ra dược viên bí mật, cũng coi như lập được công lớn, nếu động phủ tự nhiên đó thực sự tồn tại, linh thảo bên trong có thể giúp ích được cho ta. Như vậy, sau này cũng có thể cho hắn phần thưởng nhất định.
– Cái này cũng đúng.
Lão Hắc gãi đầu cân nhắc:
– Phạm nhân nhiều đến mức độ nhất định, chế độ thưởng phạt cũng phải kiến lập.
– Ừm, nhưng chuyện này, do ngươi tự lo liệu.
Tô Triệt cho rằng, tầng một Tiên Ngục mặc dù là một nhà giam, nhưng cũng là một nơi giữ quy tắc giảng đạo lý, có công nên thưởng, có tội nên phạt, phạm nhân có quy tắc để tuân thủ, có tương lai để hi vọng như vậy mới có thể thể hiện giá trị của bản thân mình. Phải biết, phạm nhân Tiên Ngục cũng là vốn liếng quan trọng, cho nên phải biết lợi dụng cho tốt.
Sau đó, Tô Triệt lại thông qua lão Hắc biết được, huynh đệ Hàn Hữu Minh vẫn giữ kín bí mật dược viên, chưa từng tiết lộ cho bất cứ ai, chỉ là bởi vì tư chất tu luyện của hai huynh đệ hắn tương đối bình thường, nỗ lực nhiều năm, cũng không thể gia nhập Thiên Huyền Tông, cho nên mới nghĩ đến việc mưu hại đệ tử Huyền Cơ Phong, lấy trộm ngọc phù và ngọc bài thân phận của người khác lẻn vào cấm địa dược viên, dùng phương pháp này tương đối mạo hiểm xâm nhập động phủ bí mật lấy trộm số linh thảo kia…
Phương thức của chúng không chỉ mạo hiểm, mà còn một hành vi thiển cận, lấy trộm linh thảo xong thì phải bỏ trốn, thậm chí có khả năng bị Thiên Huyền Tông bắt giam và truy nã. Tô Triệt đã là đệ tử chính thức của Thiên Huyền Tông, đương nhiên sẽ không sử dụng hạ sách này. Huống hồ, một lúc thu hoạch hết toàn bộ linh thảo, trong một thời gian ngắn không thể luyện chế thành đan dược, phương pháo bảo quản dù tốt đến mấy, dược tính linh thảo cũng dần mất đi, là phung phí của trời.
Quan điểm của Tô Triệt là làm đến đâu chắc đến đấy mới đúng, nghĩ cách tranh đoạt nhiệm vụ trông coi dược viên, làm như cha của Hàn thị huynh đệ ngày xưa, căn cứ vào nhu cầu trong từng giai đoạn của mình, đúng giờ xâm nhập động phủ bí mật thu thập linh thảo, mới không tạo thành lãng phí…
– Tìm cơ hội nghe ngóng một chút, phải phù hợp điều kiện gì, mới có thể giành được chức vị quản sự cấm địa dược viên.
Tô Triệt cân nhắc nói:
– Trước mắt không nên hỏi thăm Lôi Tiếu chuyện này, phải thật kiên nhẫn, đợi mấy ngày nữa rồi hỏi.
Hai ngày sau đó, Tô Tiệt giúp đỡ tỷ đệ Lôi gia thu thập đủ Độn địa độc đằng và Phong Linh thảo mà họ cần, đương nhiên, bản thân cũng thu được hơn mười gốc linh thảo bình thường giá trị không cao, cũng có thể đổi lấy mấy trăm điểm cống hiến.
Cho đến khi ba người Tô Triệt rời khỏi Âm Phong Hạp cốc, quay về Huyền Cơ Thành bên ngoài Thiên Huyền Tông, không còn gặp lại bọn nam tử có cái bớt trên mặt Hàn Tá Kinh nữa, cũng không biết Hàn Tá Kinh không liên lạc được với đệ đệ hắn, trong lòng sẽ cảm thấy thế nào?
Tô Triệt nhẩm tính, trong một thời gian ngắn, nam tử có bớt Hàn Tá Kinh vẫn chưa nỡ rời khỏi Âm Phong Hạp cốc và Huyền Cơ Thành, một là vì huynh đệ ruột thịt của hắn còn chưa rõ tung tích ra sao, hai là vì dược viên bí mật hắn tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ.
– Tranh thủ trong nửa năm này đem tu vi nâng lên Luyện Khí kỳ tầng ba, rồi nghĩ cách bắt Hàn Tá Kinh vào Tiên Ngục, mới có thể đảm bảo bí mật dược viên không bị lộ ra ngoài!
Tô Triệt đặt cho mình một mục tiêu nhỏ, chính là phải bắt được nam tử có bớt Hàn Tá Kinh, bởi vì Tô Triệt kiên trì tuân theo một nguyên tắc: Chỉ có một mình mình biết bí mật, mới gọi là bí mật thực sự!
– Muốn tấn cấp Luyện Khí kỳ tầng ba trong vòng nửa năm, dựa vào phương thức tu luyện cũ khẳng định không được.
Tô Triệt tự nhủ:
– Lão Hắc, phương diện này ngươi có kiến nghị gì không?
Chương 49 : Quay về nơi cũ
Lão Hắc thoáng suy nghĩ một chút, trả lời:
– Chủ nhân, phương pháp nâng cao tốc độ tu luyện có rất nhiều, với điều kiện hiện tại của người, chỉ có thể dựa vào đan dược và pháp trận linh thạch mà thôi.
– Pháp trận linh thạch là cái gì?
Sử dụng một lượng lớn linh dược để nâng cao thực lực, Tô Triệt đương nhiên biết, nhưng cái gọi là pháp trận linh thạch, hắn mới lần đầu tiên nghe qua.
Lão Hắc trả lời:
– Có một loại trận bàn đặc thù có thể đồng thời khảm mười mấy thậm chí rất nhiều linh thạch lên đó. Chủ nhân người khoanh chân ngồi trên trận bàn đó tu luyện, vừa có thể thu nạp linh khí thiên địa, đồng thời cũng có thể thu nạp linh khí tinh thuần bên trong linh thạch, tốc độ tu luyện có thể tăng lên rất nhiều lần, khuyết điểm là tốc độ tiêu hao linh thạch cũng cực kỳ đáng sợ.
– Hiểu rồi!
Tô Triệt khen:
– Không ngờ, lão Hắc ngươi cũng biết không ít chuyện.
– Chủ nhân, đừng quên, lúc ta sinh ra dung hợp qua ký ức của tu sĩ nhân loại Trần Thạch, vừa hay lại nhìn trộm được một phần ký ức trong đầu Hàn Hữu Minh, chúng dù sao cũng là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng ba, đã sống ở tu chân giới này được bảy tám năm, sự tình biết được khẳng định nhiều hơn người.
– Không sai, phạm nhân kinh nghiệm sống phong phú cũng là một tài sản quý giá, đúng là nên khai thác triệt để.
Tô Triệt học một biết mười, lại liên tưởng đến phương diện khác, căn dặn:
– Lão Hắc, tổng hợp tâm đắc tu luyện của hai phạm nhân kia, đợi sau này có thời gian kể lại chi tiết cho ta nghe.
Lão Hắc ồm ồm đồng ý.
***
Bên ngoài Huyền Cơ Thành, Tô Triệt chắp tay hành lễ, nói với tỷ đệ Lôi gia:
– Lôi sư huynh, Thanh Tuyết sư tỷ, đệ phải vào thành một chuyến, mấy ngày nữa mới về Huyền Cơ Phong.
Huyền Cơ Thành cách Thiên Huyền Sơn Mạch Huyền Cơ Phong một ngày đường, tính ra, còn xa hơn quãng đường đến Âm Phong Hạp Cốc, đi về một chuyến thực sự không dễ, cho nên, Tô Triệt muốn làm xong việc mới quay trở về sơn môn.
– Được, hẹn gặp lại trên núi.
Lôi Tiếu vô cùng thoải mái gật đầu đáp ứng.
Đến Huyền Cơ Thành, an toàn đã là không cần suy nghĩ, bất cứ ai cũng không dám hạ hắc thủ với đệ tử Thiên Huyền Tông, Lôi Tiếu cũng không cần phải căn dặn gì. Huống hồ, chuyến đi đến Âm Phong Hạp cốc đủ chứng minh Tô Triệt thực sự là người có bản lĩnh, thực lực tổng hợp mạnh hơn tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng một rất nhiều.
Lôi Thanh Tuyết dịu dàng nói:
– Tô sư đệ, nhiệm vụ thu thập linh thảo lần này, nhờ có sở trường tìm kiếm của đệ, chúng ta đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Lời cảm ơn ta không nói nữa, sau này nếu có chỗ nào cần giúp đỡ, cứ nói với tỷ đệ chúng ta là được.
– Thanh Tuyết tỷ khách khí rồi. Đây đều là chuyện nên làm.
Tô Triệt khiêm tốn trả lời:
– Sau này nếu có nhiệm vụ tương tự, sư tỷ cứ gọi đệ.
Cùng làm nhiệm vụ với những người như tỷ đệ Lôi gia, cả hai bên đều được hưởng lợi, Tô Triệt đương nhiên làm không biết mệt.
– Vậy cứ quyết định như thế nhé!
Lôi Thanh Tuyết mỉm cười, lấy ra hai bình đan dược trong túi càn khôn, dịu dàng nói:
– Trước khi đi Âm Phong Hạp cốc, đệ đều không tiếp nhận bất cứ nhiệm vụ thu thập nào. Hai bình đan dược này chí ít cũng phải được hai trăm điểm cống hiến…coi như tỷ đệ chúng ta cảm ơn đệ.
– Không cần, không cần. Thanh Tuyết sư tỷ khách khí quá.
Tô Triệt thoáng ngây người, vội vàng khước từ. Trước đó hắn không tiếp nhận nhiệm vụ thu thập, hoàn toàn là do sơ suất cá nhân chứ không phải lỗi của người khác, không có lý do gì nhận bồi thường từ họ!
– Không phải chúng ta khách khí, mà là đệ quá khách khí!
Lôi Tiếu cầm lấy bình đan dược trong tay đường tỷ, mạnh mẽ nhét vào lòng Tô Triệt:
– Hai bình đan dược mà thôi, không cần phải nói nhiều.
– Vậy được, đa tự sư tỷ.
Tô Triệt cũng không phải người thích nói nhiều, thoải mái tiếp nhận tâm ý đối phương.
Trên hai bình đan dược thấy có dán nhãn “Tẩy tủy đan” và “Ngưng Khí Đan”, rất thích hợp cho những người đang ở giai đoạn như Tô Triệt hiện tại sử dụng.
Tẩy tủy đan có công hiệu tẩy tủy phạt kinh, mở rộng kinh mạch, tăng cường thể chất, gột sạch dơ bẩn, sử dụng lâu dài, có lợi cho cường hóa nhục thân và đặt nền móng. Giai đoạn Luyện Khí kỳ, nhục thân tu tiên giả chính là vỏ đựng, vỏ đựng có kiên cố, mới có thể mang được thật nhiều chân khí.
Ngưng Khí Đan có tác dụng đơn giản, rõ ràng. Chính là hỗ trợ tu tiên giả sinh ra thật nhiều chân khí. Số chân khí sinh ra sau khi uống một viên Ngưng Khí Đan bằng số chân khí có được sau cả một ngày vất vả hấp thu linh khí thiên địa.
Kể ra cũng khéo, một trong những mục tiêu khiến Tô Triệt tiến nhập Huyền Cơ Thành, chính là mua hai loại đan dược này, chỉ có điều, Lôi Thanh Tuyết tặng hai bình khẳng định không đủ, muốn bế quan nửa năm, mỗi loại đều phải cần mười bình trở lên.
Sau đó, ba người chào tạm biệt nhau, tỷ đệ Lôi gia trở về sơn môn của mình, còn Tô Triệt quay người đi vào Huyền Cơ Thành.
Việc mua đan dược tạm thời không vội, Tô Triệt phải quay về tòa tiểu viện mà hắn đã thuê trước, nói một cách chính xác là do “Tô Triệt” trước khi mượn xác hoàn hồn thuê…
Hồi đó, tòa tiểu viện này là Tô Triệt, Tưởng Sâm, Vương sư huynh, Hổ đầu, bốn đệ tử tự tu cùng nhau thuê ở đó.
Sau đó, Tô Triệt và Tưởng Sâm trước sau rời đi, ngôi nhà chỉ còn lại Vương sư huynh và Hổ đầu sống.
Đi trên đường lớn Huyền Cơ Thành, thân khoác bộ y phục đệ tử ngoại môn, Tô Triệt hưởng thụ vô số ánh mắt ngưỡng mộ của các đệ tử tự tu. Tâm lý bọn họ thế nào, Tô Triệt đương nhiên hiểu hơn ai hết, kinh nghiệm hơn ba năm làm đệ tử tự tu mặc dù là thu nạp ký ức người khác, nhưng cũng là cảm nhận bản thân, cực kỳ sâu sắc.
Vào viện tử, không cần gõ cửa, Tô Triệt thông qua năng lực nhìn thấu của lão Hắc đã xác minh, Vương Chấn Thư (Vương sư huynh) và Hổ đầu đều đang ở trong phòng mình chăm chỉ tu luyện, nhất là Vương Chấn Thư, mười lăm tuổi cục diện cốt linh đào thải đã gần ngay trước mắt.
– Hổ đầu, Vương sư huynh…
Tô Triệt đứng trong viện tử gọi một tiếng, rất nhanh, hai người họ từ trong phòng đi ra.
– Tô sư đệ (huynh).
Hai người mặt mày rạng rỡ đang định chạy ra nghênh đón, nhưng, vừa nhìn thấy trang phục Tô Triệt, cả hai thoáng ngây ra, sau đó sửa lời nói:
– Sư… sư thúc.
Tô Triệt vội vàng xua tay:
– Đều là huynh đệ trong nhà, đừng gọi là sư thúc gì đó.
Hổ đầu nhe răng cười ngốc nghếch, Vương Chấn Thư thì khẽ gật đầu.
Tô Triệt chỉ căn phòng nơi mình từng ở hỏi:
– Phòng của ta, vẫn chưa có ai ở chứ?
– Vẫn chưa.
Vương Chấn Thư trả lời:
– Không được ngươi cho phép, chúng ta đâu dám cho người khác thuê.
– Vậy được, chúng ta vào phòng nói chuyện.
Tô Triệt vào phòng trước, bên trong sạch sẽ gọn gàng, mặc dù hơn hai mươi ngày không có ai ở, nhưng trên mặt bàn chẳng có một chút bụi nào, chứng tỏ hai người họ ngày ngày vẫn kiên trì dọn dẹp cho mình.
Tô Triệt trầm mặc, một phần ký ức nơi đây đột nhiên ùa về, Tô Triệt từng sống trong căn phòng này hơn ba năm, có thể nói là đắng cay ngọt bùi đều nếm hết cả….
Chương 50 : Thiếu nợ trả tiền (thượng)
Ba người ngồi xuống, Hổ đầu ánh mắt đầy ngưỡng mộ và thích thú, nhìn Tô Triệt nói:
– Tốt quá, Tô sư huynh, huynh quả nhiên trở thành đệ tử chính thức! Ngọc bài bên hông huynh, là ngọc bài của một trong mười ngọn chủ phong?
– Đúng vậy, ta đã gia nhập Huyền Cơ Phong.
Tô Triệt khẽ gật đầu.
– Chúc mừng sư huynh.
Vương Chấn Thư cũng thay đổi cách xưng hô, dù có thân cỡ nào, cũng không dám gọi Tô Triệt là sư đệ. Nhưng, sự ngưỡng mộ và kỳ vọng trong mắt thì khó lòng che giấu.
Tô Triệt có thể hiểu được tâm thái của họ lúc này, bạn tốt sống cùng một nhà đã tiến lên phía trước, giành được thành tựu mà họ ngưỡng mộ, cảm xúc của họ đương nhiên rất phức tạp. Ngưỡng mộ là chắc chắn, nhưng nhiều hơn vẫn là tâm lý hi vọng, hi vọng mình có thể giúp đỡ được họ trên một phương diện nào đó.
Sau mấy câu chuyện phiếm, Tô Triệt lấy một đống thịt Xích bối yêu hùng đặt lên bàn, phải hơn hai trăm cân.
Bên trong túi càn khôn vẫn còn hơn một ngàn cân nữa, để một tháng cũng không biến chất, nhưng, thời gian vừa qua, ngày nào, bữa nào Tô Triệt cũng ăn thịt Xích bối yêu hùng, ăn đến phát ói, cho nên bây giờ nhìn thấy đống thịt này hắn lại cảm thấy buồn nôn.
– Đây là…
Nhìn thấy miếng thịt đỏ tương trên bàn, Vương Chấn Thư và Hổ đầu thoáng ngây ra.
– Thịt Xích bối yêu hùng, đồ đại bổ đấy.
Tô Triệt giải thích:
– Ta chính là liên tục mấy ngày ăn thứ này, mới có thể thuận lợi sinh thành chân khí.
– Thật sao?
Vương Chấn Thư hai mắt phát sáng nhìn đống thịt gấu trên bàn, chỉ muốn lập tức nhào lên cắn một miếng lớn …Mười lăm tuổi cốt linh kỳ hạn cuối cùng sắp đến, ngày ngày thức đêm, tâm nóng như lửa, tâm trạng trong lòng khó có thể diễn đạt bằng lời…Lần này, cuối cùng cũng thấy ánh bình minh!
– Chỗ thịt gấu này, hai người tự chia nhau, ăn hết toàn bộ trong vòng mấy ngày, điều chỉnh tốt tâm thái, trùng kích luyện khí nhất tầng có lẽ không khó.
Tô Triệt ngữ khí ôn hòa nói.
– Được, được, đa tạ sư huynh, đa tạ sư huynh…
Vương Chấn Thư và Hổ đầu gật đầu lia lịa, không ngừng cảm ơn.
Hoàn cảnh của phần lớn đệ tử tự tu đều hết sức khó khăn, không có bối cảnh thâm hậu, không có gia thế tốt, không có linh thạch mua đan dược, càng không có năng lực săn giết yêu thú, gần như không nhận được bất cứ sự hỗ trợ nào.
Kỳ thực, đệ tử tự tu như Vương Chấn Thư, các phương diện tố chất đều tương đối ưu tú, chỉ cần một chút giúp đỡ ngoại lực, là có thể đột phá gông xiềng, vượt qua chính mình, hoàn thành giấc mơ ngày đêm chờ đợi.
Từ từ thoát khỏi cảm xúc kích động, Vương Chấn Thư thấp giọng nói:
– Hôm trước, Tưởng Sâm cũng quay về một chuyến.
– Tưởng Sâm?
Tô Triệt nhíu mày:
– Tính toán thời gian, hắn có lẽ cũng đã trở thành đệ tử ngoại môn rồi ấy nhỉ?
– Đúng vậy, không những trở thành đệ tử ngoại môn, mà còn gia nhập một trong mười ngọn chủ phong Thiên Vật Phong.
Vương Chấn Thư trả lời.
Tô Triệt im lặng gật đầu, tình hình này hắn sớm đã dự liệu, Tưởng Sâm chơi với Tống mập của Thiên Vật Phong, có khả năng đã dựa vào danh tiếng đệ tử nội môn Thiên Vật Môn làm tiểu lâu la…
– Hắn là quay về thị uy?
Tô Triệt suy đoán.
– Đúng vậy, Tô sư huynh.
Hổ đầu mặc đầy phẫn nộ, tiếp lời nói:
– Bộ dạng diễu võ dương oai, hoàn toàn không giống Tưởng Sâm trước đây, còn nói xấu huynh không ít.
– Nói xấu gì?
Tô Triệt bình thản cười.
– Hắn nói, cho dù huynh trở thành đệ tử ngoại môn, sau này cũng chẳng có mấy ngày sung sướng.
Hổ đầu mười ba tuổi tính tình trẻ con, không có nhiều tâm cơ, kể lại nguyên văn không thêm không bớt:
– Còn nói, bọn đệ đừng qua lại nhiều với huynh, nếu không cũng sẽ xui xẻo theo… Tô sư huynh, đệ không tin lời hắn, cũng không sợ hắn!
Tô Triệt ha ha cười, vỗ vỗ vai Hổ đầu:
– Không sao, chúng ta đều không sợ hắn.
Tưởng Sâm này, đã bị Tô Triệt liệt vào danh sách những kẻ phải giết, nếu có cơ hội bắt hắn vào tiên ngục, sẽ dùng cực hình lấy mạng hắn, làm vậy mới có thể không phụ lòng một “Tô Triệt” đang ở dưới suối vàng kia.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn, trong môn phái không tiện tư đấu, sau hôm nay kiểu gì cũng tìm thấy cơ hội xử lý hắn bên ngoài!
Trò chuyện một lúc, Tô Triệt đứng dậy cáo từ, cuối cùng căn dặn:
– Số thịt gấu này có thể giúp hai người bước vào Luyện Khí kỳ tầng một, khảo hạch nhập môn cũng không quá khó… Sau khi gia nhập tông môn, hai người có thể đi Tiên Duyên Phong tìm tiên duyên của mình. Nếu không thể gia nhập mười ngọn chủ phong, cũng không nên quá đau buồn. Nếu ta có được đủ tư cách, ta sẽ giúp hai người gia nhập Huyền Cơ Phong.
– Đa tạ sư huynh.
Vương Chấn Thư và Hổ đầu cung cung kính kính đứng dậy hành lễ, không biết tại sao, họ không hề nghi hoặc những lời Tô Triệt nói, tựa hồ như hắn hoàn toàn có thể thực hiện tất cả.
***Truyện Audio
Bước tiếp theo, đương nhiên là đi mua đan dược, thuận tiện bán một số vật tư dư thừa, Tô Triệt lựa chọn một cửa hàng tên gọi “Phong Nguyên Cư”.
Phong Nguyên Cư là một trong những cửa hàng nổi tiếng nhất cơ Huyền Cơ Thành, thuộc một phần sản nghiệp của Huyền Cơ Phong. Theo nguyên tắc nước phù sa không chảy sang ruộng người, Tô Triệt đương nhiên lựa chọn nơi này tiến hành giao dịch.
Hàn Hữu Minh và Lục lão đại bắt được ở Âm Phong hạp cốc, tài sản của họ cũng giúp cho hầu bao của Tô Triệt dày thêm, bây giờ vật phẩm hắn có thể xuất thủ giao dịch tổng cộng có: hai mươi gốc linh thảo bình thường, thi thể hoàn chỉnh của ba con yêu thú, pháp khí phi kiếm hai thanh, hạ phẩm linh thạch hơn một trăm bảy mươi khối. Giao dịch rất thuận lợi, không có bất cứ trở ngại nào, linh thạch, thi thể yêu thú và pháp khí phi kiếm tổng cộng bán ra một trăm tám mươi linh thạch. Đều không phải vật gì tư quý giá, cho nên cũng chỉ đáng từng ấy tiền.
Sau đó, Tô Triệt lại tiêu một trăm bốn mươi linh thạch mua mười bình “Tẩy Tủy đan”, mười bình “Ngưng Khí đan”, một trận bàn có thể khảm linh thạch. Giao dịch kết thúc, trong túi hắn chỉ còn lại hai trăm mười khối hạ phẩm linh thạch.
Số lượng giao dịch không thấp, nhưng cũng không phải nhiều, chưa đến mức chấn động hai chấp sự đệ tử trấn thủ nơi này, ông chủ quản lý kinh doanh cửa tiệm hàng ngày có thể toàn quyền xử lý. Tô Triệt cũng không có tâm tư kết giao với những người khác, cho nên, không tiếp kiến hai sư huynh đệ đồng môn đồng hệ.
Rời “Phong Nguyên Cư”, Tô Triệt dự định quay về Huyền Cơ Phong, sớm ngày bế quan tu luyện, nhưng không ngờ, oan gia ngõ hẹp, còn chưa đi ra khỏi thành, hắn đã đụng bọn Tưởng Sâm và Tống mập trên đường lớn.
Bọn chúng tổng cộng năm người, Tô Triệt chỉ nhận ra Tưởng Sâm và Tống mập, nhưng giờ này phút này, hai người chúng rõ ràng là thân phận vai phụ, ngoài hai đệ tử ngoại môn khác còn có một nữ tử trẻ tuổi thần tình lãnh ngạo.
Nữ tử trẻ tuổi này dung mạo xuất chúng, đạo phục màu trắng viền cổ áo và tay áo có thêu hai đường ngân tuyến, hông đeo ngọc bài Thiên Vật. Rất rõ ràng, nàng là một đệ tử nội môn Thiên Vật Phong, thân phận tương đương Huyền Cơ Phong Ngọc Thanh sư huynh.
– Nếu không có gì bất ngờ, nữ tử này chính là sư tỷ hậu đài của Tưởng Sâm và Tống mập, nhân vật đầu não của bè cánh đó.
Tô Triệt cúi đầu, định tránh chúng trước.