1. Home
  2. Truyện Tiên Hiệp
  3. [Audio] Tiên Ngục dịch
  4. Tập 5: Đấu Thiên Ma (c21-c25)

[Audio] Tiên Ngục dịch

Tập 5: Đấu Thiên Ma (c21-c25)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 21 : Xin sư huynh chờ một lát

Tham gia nhập môn khảo hạch cần phải đến Thừa Tiên điện, cũng ở trong Huyền Cơ thành, nhưng Tô Triệt cũng không lập tức đến Thừa Tiên điện, mà ra khỏi thành, cầm theo ngọc bài tín vật của Ngọc Thanh Đạo Nhân đi tới biên giới bên ngoài sơn mạch Thiên Huyền Tông, đã tìm được một đường vào núi.

Ở sơn môn, một tòa Bạch Ngọc Lâu đứng sừng sững cao đến trăm trượng, trên biển viết ba chữ to: “Thiên Huyền Tông”, khí thế chấn nhiếp lòng người.

Trước cửa có hai gã đệ tử thủ sơn, đều là đệ tử ngoại môn Luyện Khí tầng hai cả.

Nghe nói, Bạch Ngọc Lâu nhập sơn thế này, toàn bộ Thiên Huyền Tông có chừng 500 cái, nói cách khác, mỗi ngày đều cần hơn một ngàn ngoại môn đệ tử canh giữ sơn môn.

Thấy Tô Triệt cũng không mặc đạo phục của đệ tử môn phái, hơn nữa cũng không phải là đại nhân vật thực lực cao cường, hai gã đệ tử thủ sơn đương nhiên muốn hỏi ý đồ đến, nếu không cho một lý do thích hợp, chỉ nói là mộ danh bái sư gì đấy thì tuyệt đối không thể cho vào được.

Tô Triệt xuất ra ngọc bài tín vật của Ngọc Thanh Đạo Nhân, biểu lộ ý đồ đến:

– Ngọc Thanh sư thúc nguyện ý làm người giới thiệu ta nhập môn, làm phiền hai vị sư thúc thay ta thông báo một tiếng.

Một người trong đó tiếp nhận ngọc bài, dùng thủ pháp đặc thù quán thâu chân khí, chỉ thấy ngọc bài kia hóa thành một đạo bạch quang phóng lên trời, lập tức ẩn vào trong hộ sơn đại trấn biến mất không thấy đâu nữa.

Người nọ xác định ngọc bài này không phải là giả liền nói với Tô Triệt:

– Ở chỗ này chờ một lúc, Ngọc Thanh sư huynh đang ở trong sơn môn, miếng ngọc bài kia sẽ tự động tìm chủ. Bất quá, Huyền Cơ Phong cách nơi này quá mức xa xôi, cần ngươi kiên nhẫn chờ đợi mới được.

– Đã biết, đa tạ sư thúc.

Tô Triệt khẽ khom người.

Đệ tử thủ sơn có chức trách trong người, không thể nói chuyện phiến với người khác, vì vậy, ba người đều im lặng đứng yên dưới môn lâu.

Lại nói tiếp, Tô Triệt đã là Luyện Khí tầng một, điểm cống hiến môn phái xem như đã đù, mặc dù không cần sự đề cử của Ngọc Thanh Đạo Nhân, chỉ bằng vào năng lực của mình cũng có thể gia nhập Thiên Huyền Tông, vì sao còn phải tìm đến Ngọc Thanh Đạo Nhân, phải thiếu nợ nhân tình hắn nữa?

Tô Triệt cho rằng, nếu Ngọc Thanh Đạo Nhân đã mở miệng nguyện ý làm người giới thiệu cho mình, mặc dù tự mình có bổn sự thì cũng nên tìm đến nói với hắn một tiếng, tỏ vẻ cảm tạ và tôn trọng đối với hắn.

Nếu không, người ta có thể sẽ cho rằng ngươi không coi ai ra gì, miệt thị hảo tâm của người khác. Nếu Ngọc Thanh Đạo Nhân là người lòng dạ hẹp hòi thì thậm chí sẽ đắc tội với hắn, vô duyên vô cớ trở mặt với một đệ tử nội môn.

Những đạo lý làm người này cũng là do sư phó lão nhân gia ông ta dạy bảo từng chút cho mình khi mình vẫn còn làm bộ khoái, nhưng hiện giờ, lão nhân gia ông ta đã. . .

Trọn vẹn đợi hơn hai canh giờ, mới nghe đệ tử thủ sơn lúc trước nhỏ giọng nói:

– Đã đến rồi.

Theo tầm mắt của hắn, Tô Triệt ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy từ trong dãy núi bay ra một đạo độn quang màu lam nhạt, đang ngày càng gần chỗ này.

Tốc độ cực nhanh, thời gian nháy mắt hắn đã đáp xuống, sừng sững đứng trước ngọc thạch sơn môn.

Người này mắt như sao, ngọc thụ lâm phong, đúng là Ngọc Thanh, Tô Triệt đã nhìn thấy một lần trong sơn cốc.

– Ngọc Thanh sư huynh (thúc).

Tô Triệt và hai gã đệ tử thủ sơn kia cùng nhau chào hắn!

Ngọc Thanh Đạo Nhân vẻ mặt hiền lành, nhẹ gật đầu với hai gã đệ tử kia, ánh mắt chuyển đến trên mặt Tô Triệt, cười nói:

– Tốt lắm, đã là Luyện Khí tầng một rồi, ăn hết không ít thịt gấu phải không?

– Đúng vậy.

Tô Triệt cũng cười nói:

– Còn phải đa tạ sư thúc lưu lại cho ta nhiều huyết nhục như vậy.

– Không cần cám ơn ta, những thịt gấu kia vốn ta cũng không mốn làm gì, ngay từ đầu đã không muốn lấy mà muốn lưu lại cho ngươi rồi.

Ngọc Thanh khoát tay áo, lại nói:

– Đi thôi, ta mang ngươi đến Thừa Tiên điện, chính thức nhập môn!

Tô Triệt đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nhưng vẫn phải nhắc nhở một tiếng:

– Sư thúc, điểm cống hiến môn phái của ta đã đủ rồi, chỉ cần ngài đưa đến là được, ngược lại không cần phải lãng phí một danh sách đề cử đâu.

Tô Triệt nghe nói qua, mặc dù là nội môn đệ tử cũng không thể đề cử đệ tử không hạn chế được, danh sách đề cử nhất định có hạn, còn tình huống cụ thể hắn cũng không được rõ lắm.

– Ah?

Ngọc Thanh cảm thấy ngoài ý muốn, nghĩ một chút cũng hiểu rõ hảo ý của Tô Triệt, gật đầu tán dương nói:

– Không ngờ ngươi còn nhỏ tuổi đã hiểu chuyện như vậy. . .

Trong mắt Ngọc Thanh, Tô Triệt chỉ là một hài tử mười bốn tuổi, không nghĩ tới lại là một ông cụ non, xử sự lão luyện, hảo cảm với hắn cùng tăng thêm vài phần.

Sơn môn chỗ này cách Huyền Cơ thành cũng không xa, Ngọc Thanh cũng không ngự kiếm phi hành mà cùng đi với Tô Triệt, chỉ bằng khinh thân chi thuật đi không bao lâu đã đến Huyền Cơ thành.

Thừa Tiên điện, truyền thừa ý tứ tiên đạo, vừa là nơi khảo hạch đệ tử ngoại môn, vừa là kiến trúc hùng vĩ nhất trong Huyền Cơ thành.

Quảng trường trước điện cực kỳ rộng lớn, dung nạp hơn mười vạn người cũng không có vấn đề gì cả. Quảng trường này không cho phép bày quầy bán hàng buôn bán, cũng không phải là chỗ giao dịch gì cả, nhưng dù vậy, ngày bình thường, trên quảng trường vẫn tu tập rất nhiều đệ tử tự tu.

Những đệ tử tự tu này tốp năm tốp ba mà đến, hoặc là nói chuyện phiếm, hoặc là trao đổi tâm đắc khi làm nhiệm vụ với nhau. Nhưng không quản bọn hắn làm gì, đều thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn đại môn Thừa Tiên điện, nếunhìn thấy có người ra vào, đều quăng qua một ánh mắt vô cùng hâm mộ.

Không hề nghi ngờ, có thể đi vào đại điện đều là người đã thỏa mãn yêu cầu nhập môn, có thể vào tham gia khảo hạch, chỉ cần còn có thể đi tới đây, vậy thì có nghĩa là mộng tưởng trở thành đệ tử môn phái đã có thể thực hiện rồi.

– Lúc nào mình mới có thể hết khổ, cũng có thể đi vào đại môn kia ah!

Giờ khắc này, trên quảng trường có không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tô Triệt, hâm mộ rất nhiều, ghen ghét cũng không ít. . .

Tô Triệt đi theo sau lưng Ngọc Thanh vào Thừa Tiên điện, vừa mới nhìn qua, diện tích của đại điện đã lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của mình, trống trải, sâu xa, hùng vĩ, từng pho tượng cao tới hơn mười trượng trải đều bốn phía, bích họa và phù điêu trên tường phảng phất như từng bức hoạ cuộn tròn chân thật, trầm thấp mà kể ra lịch sử và thành tựu của Thiên Huyền Tông.

Trong đại điện, khắp nơi tản ra khí tức thâm thúy cổ xưa, trang nghiêm, nghiêm túc và trang trọng. Tô Triệt tự nhiên cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân, đồng thời, ở sâu trong nội tâm đột nhiên dâng lên một loại khát vọng, khát vọng đối với thực lực, khát vọng đối với vinh quang. . .

– Có lẽ có một ngày, sự tích của ta cũng có thể được khắc trên một bức tường, trở thành một đoạn thần thoại khiến kẻ đến sau phải ngưỡng mộ vô hạn . . .

Chương 22 : Tổn thương (thượng)

Có lẽ cảm thấy sự kích động của Tô Triệt lúc này, Ngọc Thanh đứng một bên không khỏi nhớ lại mình năm đó, trong nội tâm hiểu rõ ra:

– Đứa nhỏ này tâm chí kiên định, lần thứ nhất tiến vào đại điện, chẳng những không bị khí tức trong đại điện áp chế, ngược lại còn kích phát chút khát vọng trong nội tâm. . . Trách không được lần đầu nhìn thấy hắn ở Huyết Mạc sơn mạch ta đã sinh ra đồng tình với hắn, nguyên lai, hắn lại cùng một loại người với ta. . .

Thông thường, tâm chí của thiếu niên vẫn chưa thành thục, lần đầu tiến vào tòa đại điện này, đều bị khí tức mãnh liệt trong đại điện áp chế, đại đa số mọi người sẽ không tự chủ được mà toát ra biểu lộ sợ hãi rụt rè, hoặc là cẩn thận. Chỉ có số rất ít nhân tài mới có thể mới hơn mười tuổi đã có tâm chí kiên định dị thường, không sợ tất cả áp chế, ngược lại sẽ kích phát ra chút gì đó ở sâu trong lòng.

Nhớ năm đó, phản ứng của Ngọc Thanh cũng không khác lắm với Tô Triệt hiện giờ, đây cũng là một loại cộng minh về mặt tinh thần giữa người với người.

Chính vì thế, Ngọc Thanh ngược lại không muốn thay hắn dẫn tiến gì nữa, không phải là nhập môn khảo hạch thôi sao, thế hệ bình thường cũng không chút trở ngại, hắn càng không có vấn đề gì.

– Tô sư đệ.

Ánh mắt Ngọc Thanh ẩn chứa cổ vũ chân thành, giờ khắc này, ngay cả xưng hô cũng thay đổi, rõ ràng đang nói: tiểu gia hỏa, đi thôi, ta có lòng tin với ngươi.

Không cần nói gì quá rõ ràng, Tô Triệt lập tức lĩnh hội ý của hắn, nhẹ nhàng cười cười:

– Tốt, xin Ngọc Thanh sư huynh chờ một một lát.

Xưng hô với hắn, tự nhiên cũng đã thay đổi.

Tô Triệt một đường đi về phía trước, cho đến khi vào chỗ sâu trong đại điện, mới gặp hai quan khảo hạch mặc đạo phục màu tím sậm đang ngồi đó, phi thường nhàn nhã uống trà nói chuyện phiếm.

Trên vách tường ở sau cách họ không xa, lộ ra một đường hầm tối om om, cũng không biết dẫn thông tới đâu.

Bình thường, Thiên Huyền Tông hàng năm sẽ thu nhận hơn hai ngàn tên đệ tử ngoại môn, tính bình quân mỗi ngày có không đến mười người đến khảo hạch, cho nên chức quan khảo hạch này rất nhẹ nhõm.

– Đệ tử Tô Triệt, đến đây khảo hạch.

Sau khi hành lễ ân cần thăm hỏi, Tô Triệt đi đến phía trước, lấy thân phận ngọc phù của mình đặt lên bàn một quan khảo hạch.

Vị khảo quan này đầu vuông mặt to, mặt tương đối hiền lành, hắn cầm thân phận ngọc phù của Tô Triệt lên, đưa chân khí vào kiểm tra điểm cống hiến môn phái và các loại tin tức bên trong, sau khi xác nhận không sai mới lên tiếng:

– Tô Triệt, chúc mừng ngươi đạt được hai hạng yêu cầu nhập môn, chiếu theo quy củ, ta phải nhắc nhở ngươi, khảo hạch cuối cùng này có khả năng bị thương thất bại, thậm chí sẽ vứt bỏ tánh mạng, ngươi xác định mình đã chuẩn bị đầy đủ rồi chứ?

– Đa tạ tiền bối nhắc nhở, đệ tử đã chuẩn bị đầy đủ.

Tô Triệt không biết bối phận của những khảo quan này trong môn phái, chỉ có thể dùng “tiền bối” để xưng hô, đây cũng là thường thức cơ bản của Tu Chân Giới.

– Uh! Vậy được rồi.

Vị khảo quan kia trầm ngâm một tiếng, từ trong ngăn kéo lấy ra một ngọc phù màu vàng, đặt ở bên cạnh ngọc phù màu xanh của Tô Triệt, cổ vũ nói:

– Vậy thì toàn lực ứng phó đi, nếu ngươi thông qua, ta liền đổi cho ngươi, đổi thành ngọc phù của đệ tử ngoại môn.

– Đa tạ tiền bối.

– Đi vào cánh cửa kia!

Khảo quan kia cao giọng, chỉ vào đường hầm sau lưng hắn:

– Đi vào, chiến thắng bất luận một loại yêu ma nào mà ngươi gặp phải, có khả năng là yêu thú, có khả năng là âm hồn, có khả năng là Thiên Ma Ngoại Vực, có khả năng là Ma Nhân… Ngươi hiểu chưa?

– Đệ tử rõ!

Trên đường đến, Ngọc Thanh đã từng nói qua với Tô Triệt nội dung các khảo hạch, tiến vào cửa trường thi, không nhất định sẽ bị truyền tống vào trong một gian phòng nào đó, cũng tựu không nhất định sẽ gặp phải loại yêu ma quỷ quái nào, hoàn toàn là ngẫu nhiên, phải xem vào vận khí cá nhân nữa.

Thiên Huyền Tông sở dĩ an bài như vậy, là vì có người rất có kinh nghiệm đối phó yêu thú, có người am hiểu săn giết âm hồn, có người lại không có nhiều kinh nghiệm ở mặt nào cả, vì để công bằng nên mới dứt khoát dùng đến tùy cơ truyền tống, cũng là một loại khảo nghiệm đối với phúc duyên cá nhân.

Trên con đường tu tiên, Tiên Thiên tư chất, Hậu Thiên cố gắng, phúc duyên, nhân mạch, mỗi một thứ đều rất quan trọng! Nói cách khác, thua ở một hạng nào, đều hợp lý cả, không oán trời không oán đất, chỉ có thể oán mình thôi.

Vốn đã có Ngọc Thanh dẫn tiến, Tô Triệt có thể miễn đi khảo hạch lần này, trực tiếp có được thân phận đệ tử ngoại môn. Nhưng sau khi tiến vào đại điện, lại bị khí tức trong đại điện kích phát ý chí chiến đấu, Tô Triệt quả thật muốn thử một lần, miễn cho bị Ngọc Thanh sư huynh xem thường.

Trước khi tiến vào trường thi, vị khảo quan kia nhắc nhở lần cuối:

– Nhớ kỹ, lúc đối chiến với yêu ma, chỉ có thể dựa vào pháp thuật, võ kỹ hoặc là năng lực thiên phú của bản thân. Không cho phép sử dụng bất luận pháp bảo phù lục gì cả, nếu không, sẽ bị xem là gian lận, vĩnh viễn mất đi tư cách gia nhập phái ta.

– Vâng!

Tô Triệt cao giọng đáp ứng.

Loại quy định này cũng rất hợp lý, nếu người dự thi dựa vào pháp bảo cường đại nhẹ nhõm thủ thắng, thứ thể hiện căn bản không phải là năng lực bản thân, như vậy, cái gọi là khảo hạch cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Chính vì điểm này, Tô Triệt đã sớm luân phiên dặn dò tiểu tháp trong đầu, ngàn vạn không nên nhúng tay vào trợ giúp mình, càng không thể tự chủ trương bắt giam yêu vật, miễn cho bị quan khảo hạch phát hiện ra bí mật lớn nhất của mình.

Chỉ là không biết, mình dặn dò như thế, tiểu tháp có thực sự nghe hiểu không nữa…

Giờ khắc này, Tô Triệt tràn đầy ý chí chiến đấu, không chút do dự đi vào đường hầm đen kịt kia, chỉ cảm thấy có chút cảm giác mê muôi, rất nhanh sau đó lại khôi phục lại bình thường.

Đây là một gian phòng diện tích rộng lớn, dài rộng đều chừng trăm bước, ánh sáng u ám đến từ một ít tinh thạch trên tường, gian phòng này không hề có cửa, gần như ở trong trạng thái hoàn toàn phong bế, sau khi đi vào, làm sao mới có thể đi ra tạm thời còn chưa biết được.

Tô Triệt vừa mới đứng vững, liền gặp được một khối không khí màu xám hơi mờ cách đó không xa bay tới, lao thẳng về phía hắn.

– Vận khí thật không biết nói ra sao, vậy mà gặp phải Thiên Ma Ngoại Vực khó đối phó nhất!

Tô Triệt cười khổ trong lòng.

Mặc dù mới nhìn thấy Vực Ngoại Thiên Ma lần đầu, bất quá, trên các loại sách vở bán công khai trong Huyền Cơ thành thường xuyên nói đến loại ma vật này, có miêu tả rất kỹ đối với đặc điểm hình thái của chúng, bởi vì, loại ma vật này là đại địch của tất cả sinh vật, sự hiện hữu của bọn nó có nghĩa là tai họa cho tất cả sinh linh.

Bình thường thì Thiên Ma không có thật thể, chỉ là một thứ như một cổ khí lưu, nhưng nó có thể huyễn hóa ra hình ảnh của bất cứ sinh vật nào, cực độ chân thật, khó phân thiệt giả.

Chương 23 : Tổn thương (hạ)

Chỉ Thiên Ma cấp cực cao mới có thể dựa vào ma diễm ngập trời của bản thân nó để ngưng tụ ra thân thể thật sự. Đương nhiên, loại tồn tại khủng bố cấp bậc Ma Vương như thế, chỉ một ngụm ma khí là có thể phun chết vô số Tô Triệt rồi, không thể nào xuất hiện vào hôm nay, càng không có khả năng xuất hiện ở chỗ này được.

Loại ma vật này rất khó đối phó, bởi vì nó không có thật thể, công kích bình thường không có hiệu quả với nó, phải dựa vào pháp thuật, hoặc là chân khí bản thân khiến nó triệt để bốc hơi thành hư vô, mới có thể chính thức diệt trừ nó.

Đáng sợ nhất, Thiên Ma Ngoại Vực có thể tìm kiếm trong tư tưởng một người, có thể lập tức đào móc ra nhược điểm của bản thân, thậm chí có thể chui vào đầu óc của ngươi, nuốt mất linh hồn của ngươi, chiếm đoạt thân thể của ngươi, sau đó gây họa cho những sinh vật khác.

Một khi bị Thiên Ma nhập vào thân, thủ đoạn công kích thông thường cũng không có hiệu quả nữa, ngươi cũng không thể đập nát đầu mình được a, cho nên, chỉ có thể dựa vào lực lượng tinh thần của mình để chiến thắng nó trong thế giới tư duy, đánh bại nó, triệt để gạt bỏ nó…

Sự khủng bố của Thiên Ma Ngoại Vực, Tô Triệt vẫn hiểu rõ một chút, cho nên, mắt thấy đạo khí lưu này muốn bổ nhào vào trên người mình, hắn vội vàng tránh né, thoát hiểm một phen.

Nhưng mặc dù không bị cổ khí lưu này nhập vào thân, nhưng không biết nó đã thông qua phương pháp nào do thám được tư tưởng của mình, hơn nữa còn là thứ đã ẩn sâu nữa…

Cổ khí lưu kia nhanh chóng nhúc nhích, vòng quanh Tô Triệt nửa vòng, chạy tới phía sau hắn.

Tô Triệt vội vàng quay người, mắt nhìn quá, trái tim lại nhảy dựng lên…

– Hạnh nhi!

Sau lưng, xuất hiện một thân ảnh mảnh mai, dĩ nhiên là tiểu thê tử Hạnh nhi thân mang áo xanh, mang theo chiếc bụng lớn đang nhìn mình.

– Ca…

Một tiếng gọi này của nàng, khiến dưới chân Tô Triệt khẽ động, suýt nữa đã nhào tới…

– Không! Ngươi không phải!

May mắn là lý trí vẫn còn đó, Tô Triệt hô lớn một tiếng, biết rõ nàng là Thiên Ma biến thành, nhưng hai mắt lại không nhịn được nhòe nước mắt.

– Ca, cứu ta, cứu cứu ta…

Thiên Ma Ngoại Vực vẫn đang lợi dụng nhược điểm trong lòng Tô Triệt, mặt mũi tràn đầy bi thương, sợ hãi quơ tay về phía Tô Triệt, quả thật là một tiểu nữ nhân đang vô cùng tuyệt vọng.

– Không!!!!

Tô Triệt rất nhanh lui về phía sau, liên tục tránh né nàng tới gần, mấy lần đưa tay muốn xuất quyền, nhưng lại không vượt qua được lòng mình…

Đánh nàng ở đâu?

Đánh mặt nàng?

Hay là đánh vào cái bụng lớn kia?

Làm sao có thể hạ thủ được!

Nhân tâm, nhân tâm, không nghĩ tới, nhân tâm lại phức tạp như vậy, ngay cả bản tâm của mình cũng không thể triệt để khống chế!

May mắn là gian phòng này tương đối rộng, trốn đi trốn tới, trong lúc nhất thời, Tô Triệt vẫn có thể bảo trì khoảng cách nhất định, không bị nàng nhào đến gần. Nhưng cứ trốn như vậy khẳng định không được, sớm muộn gì sẽ bị nàng tìm được cơ hội, bổ nhào lên người mình phụ thể thành công.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tô Triệt vẫn đang kiệt lực trốn tránh.

Hai vị khảo quan ở ngoài tràng giám sát, thông qua thủy kính pháp thuật quan sát tất cả, đối với thủ đoạn của Vực Ngoại Thiên Ma đương nhiên không lạ gì, chỉ cảm thấy người dự thi này thật thú vị, tuổi còn nhỏ lại tìm một nữ nhân lớn tuổi hơn mình, còn khiến người ta lớn bụng nữa, nhìn qua thì tựa hồ còn yêu nhau rất sâu đậm…

– Tiểu tử này vận khí thực chênh lệch, tuổi còn nhỏ, tâm chí không kiên, chỉ sợ không quan được lần này.

Khảo quan có chòm râu dê nhỏ giọng nói.

– Cũng không nhất định.

Khảo quan đầu vuông mặt to, diện mục hòa thiện lắc đầu:

– Ta ngược lại cảm thấy, đứa nhỏ này có chút đặc biệt, không thể nói nguyên nhân cụ thể, chỉ là…

Trong khi đang nói đến đó, trong trường thi đã có biến hóa.

– Hạnh nhi, vợ của ta, tha thứ cho ta!

Tô Triệt hai mắt rưng rưng thì thào nói nhỏ, sở dĩ thỉnh cầu thê tử khoan dung như vậy là vì hắn từng hứa hẹn thủ hộ nàng một đời một thế, lại mắt thấy nàng hóa thành tro bụi, mình thì bất lực, còn lúc này lại sắp xuất thủ với hình ảnh của nàng..

Trên đường tu tiên, hắn phải nhịn đau nhức chém tới một thứ gì đó…

– Ah!

Một quyền phẫn nộ, mang theo chân khí cuồng bạo cùng với bi thống cực độ của một nam nhân, đánh trúng vào ngay cái bụng to của nàng.

Vị trí này, đại biểu cho thê tử và hài tử, đúng là nơi yếu ớt nhất trong nội tâm Tô Triệt.

Oanh!

Một quyền trúng mục tiêu, thân thể tiểu nữ nhân chia năm xẻ bảy.

Ô!

Tô Triệt lòng như đao cắt, một cổ tâm huyết vọt lên, mặc dù cắn chặt răng, nhưng nó vẫn chậm rãi ứa ra từ mũi miệng.

Giờ khắc này, trong lòng hắn đau nhức tột đỉnh.

Một kích bi phẫn, gần như cuồng bạo.

Một quyền này của Tô Triệt không chỉ là đơn giản bắn ra chân khí như vậy, hơi có chút ý tứ phát huy trình độ vượt xa khả năng của hắn, chỉ một quyền này mà đánh nát cái bóng người kia như là đánh nát một cái gương.

– A!

Một tiếng nữ nhân kêu thảm thiết vang lên, thân ảnh chia năm xẻ bảy khuếch tán thành một đạo khí lưu. Nhưng chỉ trong chớp mắt, hình dạng Hạnh Nhi đã tụ hợp lại một lần nữa, lúc này đã chảy máu thất khiếu, bi thương nhìn Tô Triệt, nói với vẻ vô cùng ai oán:

– Ca, ngươi như thế nào lại nhẫn tâm như vậy…audio truyện ngôn tình

Giả trang rất giống! Nhưng tiếc là một chiêu này đã không có tác dụng rồi.

Vật cực tất phản, một khi thứ gì đó đạt đến đỉnh, trái lại sẽ xuất hiện chuyển biến.

Một quyền vừa rồi của Tô Triệt không chỉ đánh nát thân ảnh Thiên Ma mà còn đánh vào nhược điểm sâu trong nội tâm kia. Sau này, dù có người thi triển mánh khóe này với hắn thì đã hoàn toàn không có hiệu quả.

Bên ngoài trường thi, gã Khảo quan có chòm râu dê kia nhẹ ồ lên một tiếng:

– Hảo tiểu tử, ta thật đúng là đã xem thường hắn.

– Hài tử này không tệ.

Khảo quan có khuôn mặt hòa thiện gật đầu nói:

– Nhanh như vậy đã chém chết một cái Tâm Ma, đủ để chứng minh lòng hắn mạnh mẽ như thế nào, tư chất Hậu Thiên rất không tệ.

– Như thế nào, ngươi muốn thu hắn làm đồ đệ?

Khảo quan có chòm râu dê khoan thai thưởng thức trà.

Khảo quan hòa thiện lắc đầu, đáp:

– Hắn đi cùng Huyền Cơ Phong Ngọc Thanh, đoán chừng đã là người của Huyền Cơ Phong rồi.

– Ân, gần trăm năm nay, danh tiếng Huyền Cơ Phong dần dần tăng lên, trong hàng đệ tử nội môn lại xuất hiện nhiều kỳ tài ngút trời.

Khảo quan có chòm râu dê liếc qua Ngọc Thanh đang đứng thẳng ở lối vào đại điện, thấp giọng nói:

– Nhất là Ngọc Thanh này, tỷ lệ trở thành đệ tử chân truyền xác thực không thấp a.

Khảo quan hòa thiện khẽ gật đầu.

Trong trường thi, Tô Triệt đã triệt để xuống tay, trong nội tâm không còn gút mắc nào nữa, càng không băn khoăn, thi triển quyền đấm cước đá với ảnh tượng Thiên Ma, mặc dù đều là võ kỹ thế tục nhưng chân khí phóng ra ngoài lại không phải là giả dối. Mỗi một quyền mỗi một cước đều mang theo khí kình có khả năng bạo tạc cực kỳ lớn, đánh nát một cự thạch cao hơn người cũng không có vấn đề gì, đủ để nhìn thấy ảnh tượng Thiên Ma bị tổn thương không nhỏ.

Chương 24 : Đấu Thiên Ma

Ngay từ đầu còn không có phát giác, mấy lần liên tục đánh nát ảnh tượng Thiên Ma, bắt nó chấn thành trạng thái khí lưu, Tô Triệt nhạy cảm phát hiện, thể tích của nó đã co lại chút ít. Điều này nói rõ công kích của mình đã có chút hiệu quả, cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng có thể triệt để chém chết nó.

Mặc dù Thiên Ma Ngoại Vực không có hình thể, như là một đạo khí lưu nhưng nó cũng có tư tưởng, trí tuệ, hơn nữa trình độ trí tuệ còn không thấp, nó đương nhiên biết rõ mình đã gặp một loại nhân vật hung ác, tâm chí như sắt, rất khó rung chuyển.

Cứ như vậy thì sẽ không làm gì được hắn. Vì thế nó cũng phát hung ác, sau khi tru lên một tiếng chói tai bén nhọn, đón nhận quyền cước Tô Triệt, thà rằng bị đánh nát một lần nữa, thể tích thoáng cái đã tổn thất một nửa nhưng nó muốn thâm nhập vào thân thể nhân loại này, chui vào đầu óc hắn, dùng nhập thân chi pháp trực tiếp thôn phệ hồn phách hắn.

Chỉ cần nhập vào thân thể hắn thành công, thôn phệ hắn thì có thể đền bù toàn bộ tổn trước lúc trước, thậm chí thực lực còn có thể tăng lên nhiều.

– Cạc cạc!

Thiên Ma cười giả tạo một tiếng, toàn bộ thân hình bị một cước của Tô Triệt đá gãy, nhưng lại phân thành hai mảnh, nửa người dưới tiếp tục dây dưa quấn lấy Tô Triệt, nửa người trên đột nhiên tháo chạy lên cao, lại chụp xuống dưới, như là một cái túi hơi mờ triệt để bao phủ đầu Tô Triệt lại.

Thoáng một phát, đã lập tức chui vào bên trong đầu Tô Triệt.

– Ha ha, tiểu gia hỏa, ngươi nhất định phải chết, thân thể của ngươi sẽ thuộc về ta!

Thiên Ma tùy ý cười điên cuồng trong đầu Tô Triệt, công kích tạp âm khó nghe đến cực điểm trực tiếp tác dụng lên hồn phách Tô Triệt.

– Đã rất lâu rồi không nhấm nháp qua loại hồn phách hơn người này, hương vị thơm ngon, tươi sốt vô cùng.

Cho dù một nửa thân thể khí lưu khác bên ngoài đã bị Tô Triệt đánh tan triệt để nhưng nó vẫn gào rú vô cùng đắc ý, tựa hồ như đã chiến thắng, hoàn toàn nắm giữ sinh tử của Tô Triệt.

Bị Thiên Ma nhập vào thân, đương nhiên Tô Triệt khẩn trương cực độ, thần kinh toàn thân lập tức kéo căng, trong lúc nhất thời cũng không biết dùng cách gì để chém chết đạo thiên ma hung hiểm trong đầu.

– Ha ha ha ha…

Thiên Ma đáng hận cười to điên cuồng, tựa hồ như đã chiếm hết thượng phong, nhưng lại đột nhiên…

– A, đây là cái gì? Oa!

Sau một tiếng kêu thảm, trong óc Tô Triệt lập tức yên tĩnh trở lại, tinh tế cảm giác, nhưng rốt cục vẫn không tìm thấy Thiên Ma tồn tại.

– Đây là chuyện gì?

Thoáng tưởng tượng một phát, Tô Triệt liền hiểu ra, đích thị là do tiểu tháp trong đầu đã thu Thiên Ma vào.

– Tự tìm đường chết, gia hỏa không may này xem như đưa mặt lên trước họng súng.

Tô Triệt cười thầm trong nội tâm.

– Nếu nó không nhập vào thân thì tiểu tháp cũng không thể thi triển thủ đoạn bắt giữ, chấn nhiếp thuận lợi như thế này.

Tư duy Tô Triệt nhanh nhẹn, tuy rằng đã giải quyết xong Thiên Ma, nhưng vẫn làm ra vẻ như đang ở trong hiểm cảnh, bộ mặt cố ý biểu lộ ra vẻ khi thì phẫn nộ, khi thì bi thương, khi thì bực bội, khi thì hoảng sợ…

Bên ngoài trường thi, hai vị Khảo quan đều chú ý thời thời khắc khắc, cũng không phải bọn hắn trong lúc rảnh rỗi mà biến hình ảnh người khác chiến đấu trở thành niềm vui thú mà là vì chức trách trên người, phải giám sát tất cả, tránh xuất hiện tình trạng gian lận.

Nghiêm khắc mà nói, tiểu tháp thôn phệ Thiên Ma trong đầu Tô Triệt cũng là một hành vi gian lận, nhưng Khảo quan ở ngoài tràng không thể phát hiện tình huống này.

Giờ phút này, giảm khảo có diện mục hiền lành thấp giọng thở dài:

– Kinh nghiệm vẫn chưa đủ a, sao có thể để Thiên Ma Ngoại Vực nhập vào thân thể như vậy… Phải biết rằng, sau khi Thiên Ma nhập vào thân thì chẳng khác gì sức chiến đấu tăng lên ít nhất là hai cấp độ.

Ý tứ lời này là thực lực Thiên Ma đồng đẳng Luyện Khí sơ kỳ, một khi nhập vào thân thể thành công thì có khả năng thôn phệ sạch sẽ hồn phách tu sĩ Luyện khí kỳ. Đạo lý này rất đơn giản, như là một quả bom, nếu nổ tung bạo tạc ở bên ngoài thì có lẽ không chết người. Nhưng một khi nuốt vào bụng, nổ tung trong thân thể người nào đó thì cũng thành một tràng náo nhiệt.

Khảo quan chòm râu dê im ắng vui lên, lộ ra chút ý tứ hả hê. Nếu tiểu tử kia thất bại thì còn có thể chứng minh nhãn quang hắn chuẩn hơn một ít.

Hai người này đều không nhìn ra, Tô Triệt sớm đã vượt qua nguy cơ, hơn nữa lại vượt qua một cách nhẹ nhõm. Cái này cũng nói rõ Tô Triệt diễn trò rất thành công, biểu lộ phong phú cực kỳ đúng chỗ.

Qua một phút đồng hồ không sai biệt lắm, Tô Triệt cảm thấy hết thảy tranh đấu với Thiên Ma hung hiểm đã qua đi, giả vờ một phút cũng đã ra kết quả, coi như là tương đối hợp lý.

– Hô!

Sắc mặt Tô Triệt nghiêm lại, thở ra một hơi dài, cả người đầm đìa mồ hôi, trạng thái tinh thần cũng có chút uể oải, không phấn chấn. Nhưng nhìn thần thái thì hoàn toàn có thể nhìn ra hắn đã thắng. Cuối cùng đã chiến thắng Vực ngoại Thiên Ma nhập vào thân thể hắn.

– Ha ha.

Bên ngoài tràng, Khảo quan hiền lành cười to lên, nhàn nhạt liếc nhìn chòm râu dê.

Hai người này đảm nhiệm vai trò Khảo quan đã nhiều năm, ngày bình thường ngoại trừ nói chuyện phiếm ra thì cũng ngẫu nhiên dựa vào một loạt tràng khảo hạch nhỏ mà đánh cược một phen, hoàn toàn chỉ là tiêu khiển, cũng không đặt cược tiền. Người thắng cũng chỉ đắc ý nho nhỏ thoáng một phát, sau đó liền tan thành mây khói, cũng không nhắc lại nữa.

Sau mười mấy hơi thở, Tô Triệt đã tìm được phương pháp rời đi, từ bên trong đi ra cái cổng tò vò ngăm đen kia.

Sửa sang lại quần áo thoáng một phát, sau khi hành lễ Tô Triệt hỏi:

– Hai vị tiền bối, xin hỏi có phải đệ tử đã thông qua khảo hạch?

– Đã qua!

Khảo quan hiền lành cầm lấy hai khỏa ngọc phù trên bàn hợp lại cùng một chỗ, dùng thủ pháp đặc thù khiến Tô Triệt thay đổi, thay thế ngọc phù thân phận, lại ngoắc nói với hắn:

– Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử ngoại môn Thiên Huyền Tông chúng ta. Ngươi đã đi cùng với Ngọc Thanh, chuyện kế tiếp ta cũng không nói thêm rồi, tự hắn sẽ nói cho ngươi biết.

– Đa tạ tiền bối.

Tô Triệt vội đi tới phía trước vài bước, hai tay nhận lấy ngọc phù màu vàng hoàn toàn mới kia, khống chế cảm xúc kích động, cũng không quên nói lời cảm tạ với Khảo quan có chòm râu dê kia.

– Đi đi.

Khảo quan hiền lành nhẹ phất tay, Khảo quan chòm râu dê chỉ ẩn ẩn gật gật đầu.

Tô Triệt cầm ngọc phù thân phận của mình, quay người đi về phía trước tới trước mặt Ngọc Thanh, dùng thân phận sư đệ chính thức chào nói:

– Ngọc Thanh sư huynh, đã để ngươi đợi lâu rồi.

– Không sao, thời gian cũng không lâu.

Ngọc Thanh cười hỏi:

– Gặp loại yêu vật nào?

– Thiên Ma Ngoại Vực.

Tô Triệt trả lời.

– A? Thiên Ma Ngoại Vực là độ khó cao nhất.

Ngọc Thanh có chút kinh ngạc, cẩn thận đánh giá Tô Triệt từ trên xuống dưới vài lần, nhíu mày hỏi:

– Thật sự không quá tin tưởng ngươi lại có thể chém giết Thiên Ma nhanh như vậy. Chẳng lẽ ngươi đã không còn là Tô Triệt mà là khôi lỗi Ma nhân sau khi Thiên Ma nhập vào?

Chương 25 : Tiên duyên với Huyền Cơ Phong

– Ha ha.

Vừa nói xong, hai người đều cười phá lên. Ngọc Thanh cũng chỉ là vui đùa một câu, bất quá, đối với thực lực tiềm ẩn của tiểu sư đệ này, hắn cũng đánh giá cao hơn một tầng.

Cùng đi đến Thừa Tiên điện với Ngọc Thanh, trong lòng Tô Triệt có chút phức tạp.

Thông qua khảo hạch, chính thức trở thành đệ tử ngoại môn, cố nhiên là vui vẻ, nhưng cũng là chuyện trong dự liệu, không tính là kinh hỷ. Nhưng lúc này, tiểu tháp trong đầu đã thôn phệ một Vực Ngoại Thiên Ma, thật sự là khiến người có chút nghĩ không tới.

– Người cũng ăn, ma cũng ăn, quả thực là ăn tạp không kiêng kỵ gì.

Tô Triệt nhịn không được âm thầm suy tư:

– Tại sao tiểu tháp phải làm như vậy? Có chỗ gì tốt với nó?

Chỉ đoán mò như vậy, khẳng định không có đáp án chính xác. Tô Triệt biết rõ, chính thức vào tiên môn, tu luyện công pháp nội thị thoáng một phát mới có thể chứng kiến diện mục thực sự của tiểu tháp trong đầu và đến cùng nó đang làm những gì.

Giờ phút này, nhìn thấy Tô Triệt như có điều suy nghĩ, Ngọc Thanh cười cười trong nội tâm:

– Hài tử này thật là trầm ổn, nếu đổi lại là người khác, được thông qua khảo hạch thì đã hoan hô tung tăng như chim sẻ, vui đến phát khóc rồi, duy chỉ có tên tiểu tử này lộ ra diện mạo nặng nề, tương đối hiếm thấy.

– Tô sư đệ, thông qua được khảo hạch, không cao hứng sao?

Ngọc Thanh mở miệng hỏi.

– Có chứ.

Tô Triệt vội vàng trả lời:

– Ngọc Thanh sư huynh, nhưng ta cảm thấy được, quá trình chính thức nhập môn cũng không qua loa như vậy a?

– Đó là đương nhiên!

Ngọc Thanh cười ngạo nghễ.

– Thiên Huyền Tông chúng ta, cho dù có hơn hai mươi vạn đệ tử ngoại môn nhưng cũng không phải tùy tiện nhận một khỏa ngọc phù thân phận là đã chính thức nhập môn, kế tiếp ngươi còn phải theo ta tới Tiên Duyên Phong.

– Nha.

Tô Triệt tự nhủ trong lòng, thì ra là thế.

– Tiên Duyên Phong là một trong mười sơn mạch lớn nhất Thiên Huyền, cách Huyền Cơ thành một tòa núi, mỗi một đệ tử muốn chính thức nhập môn đều phải đi đến đó sau khi thông qua khảo hạch!

Ngọc Thanh vung tay triệu hồi phi kiếm, cất cao giọng nói:

– Đường xá xa xôi, ta giúp ngươi.

Một thanh phi kiếm tinh xảo xinh xắn được Ngọc Thanh lấy từ bên trong túi càn khôn ra. Nó chỉ dài hơn một thước, nhưng lúc nó lẳng lặng lơ lửng bên chân Ngọc Thanh thì đã biến thành một thanh phi kiếm khổng lồ rộng hơn một thước, dài hơn bảy xích, như là một cái ván cửa.

Đương nhiên, đánh đồng nó với ván cửa, tuyệt đối là một loại vũ nhục, hình thái nó tinh mỹ, màu sắc đẹp mắt, thân kiếm màu lam nhạt tán ra ánh sáng long lanh, nhìn như là một bảo vật thoát tục.

– Pháp bảo có thể biến hóa lớn nhỏ, ít nhất cũng là Linh khí a!

Hai mắt Tô Triệt phát sáng lên, vô cùng hâm mộ nhìn thanh phi kiếm này.

Trong ba túi càn khôn Tô Triệt giấu trong người cũng có ba thanh phi kiếm, nhưng đều là pháp khí cấp thấp, chỉ có thể dùng để công kích, còn muốn ngự kiếm bay lượn thì còn không biết có làm được hay không.

Đương nhiên, hâm mộ chỉ là hâm mộ, Tô Triệt tinh tường trình độ của mình như thế nào, mặc dù cho mình một kiện pháp bảo cao cấp có thể tự chủ phi hành thì cũng không đủ chân khí để thúc giục nó.

Tu vi quá thấp, không thể làm được những chuyện như vậy.

Hai người trước sau bước lên thân phi kiếm, Tô Triệt đứng đằng sau Ngọc Thanh.

Trong nháy mắt, Ngọc Thanh phóng một đám chân khí ra ngoài, một mực cố định Tô Triệt trên phi kiếm.

– Khởi!

Phi kiếm xuất không, tốc độ ban đầu nhanh như điện chớp, Tô Triệt được cố định rất vững chắc, căn bản không cần bản thân hắn giữ cân đối.

– Đa tạ sư huynh.

Và hắn vẫn không lễ phép căn bản.

Ngọc Thanh khẽ gật đầu, cuồng phong gào thét trên bầu trời, Tô Triệt cũng không nắm được các loại kỹ xảo truyền âm, hai người cũng không tiện nói chuyện phiếm rồi.

– Ngọc Thanh sư huynh thật đúng là người hảo tâm khó có được tại Tu Chân Giới, chắc hẳn là nhân duyên tại Thiên Huyền Tông vô cùng tốt.

Thừa dịp này, Tô Triệt vơ vét trí nhớ trong đầu một phen, thật đúng là không tìm được nhân vật thứ hai nào như Ngọc Thanh. Không nói mỗi người tại Tu Chân Giới đều lãnh huyết, tối thiểu nhất, dù một người vốn có lòng từ bi, nhưng vì hoàn cảnh cạnh tranh vô cùng tàn khốc thì dần dần xu hướng sẽ khác đi, hơn nữa tốc độ chuyển biến cũng rất nhanh.

Chỉ có thể nói, không chủ động hại người thì có thể xem là người tốt rồi!

Trong nháy mắt, hai người bay qua đại bình nguyên bên ngoài Huyền Cơ thành, lúc bay đến phạm vi đại trận thủ sơn Thiên Huyền Tông, phi kiếm dưới chân Ngọc Thanh lập tức xuất ra độn quang thật dài.

Độn quang này màu xanh thẳm, Tô Triệt đoán chừng màu này có quan hệ với thuộc tính chân khí Ngọc Thanh, hẳn không phải là thủy hệ mà là băng hệ.

– Nếu là băng hệ, vậy thì lợi hại rồi.

Tô Triệt âm thầm phỏng đoán trong nội tâm, tự đáy lòng dấy lên hi vọng, vị Ngọc Thanh sư huynh này càng lợi hại càng tốt.

Dùng linh kiếm phi hành quả nhiên tiện lợi nhanh chóng, sau khi tiến vào đại trận thủ sơn, bay tiếp khoảng chừng chưa đến một phút đồng hồ đã đi tới nơi.

Nhìn thấy một tòa núi lớn ở xa xa, Ngọc Thanh điều khiển phi kiếm bay lên cao.

Tiên Duyên Phong quả thực rất lớn, phải bay một lúc lâu mới có thể bay lên đỉnh núi.

Nhìn tận mắt mới biết ngọn núi này vô cùng to lớn. Lúc này Tô Triệt cũng hiểu ra, một trong mười ngọn núi chính rốt cục là khái niệm gì.

Không biết độ cao của cả ngọn núi như thế nào, có khả năng mấy vạn trượng a. Tô Triệt thật sự không cách nào nhìn ra. Bởi vì, giữa sườn núi phía dưới đã bị một tầng mây dày đặc che chắn, hoàn toàn không nhìn tới rồi, chỉ một nửa bên trên mà đã như một quái vật khổng lồ, không cách nào hình dung được rồi.

Trên thân núi màu xanh là hằng hà sa số kiến trúc và động phủ rậm rạp, chỗ cao nhất trên đỉnh đã bị san bằng hoàn toàn, thay vào đó là từng tòa cung điện tỏa ra khí thế hùng vĩ, cung điện tầm đó còn phân bố ra hoa viên, đình viện, hoặc là quảng trường cực kỳ rộng lớn, tất cả đều không giống nhau.

Tô Triệt nhìn tòa núi này, trên đỉnh là một khu kiến trúc, diện tích so với một tòa thành trì thì không nhỏ hơn bao nhiêu.

Quá lớn! Quá khoa trương!

Người chưa tới nơi này thì như thế nào có thể nghĩ ra một đỉnh núi bị san bằng lại có diện tích lớn như vậy, như vậy thì toàn bộ Tiên Duyên Phong đến cùng lớn bao nhiêu?

Cái này chính là khí thế của mười ngọn núi chính!

– Con người, quả thật là rất nhỏ bé.

Giờ này khắc này, Tô Triệt cảm giác được mình chính là như vậy, một tiểu nhân vật như mình quả thật là quá mức nhỏ bé.

Trước khi đáp xuống, Ngọc Thanh trầm giọng nói:

– Tô sư đệ, dùng tu vi của ngươi, nếu không có ta mang ngươi lên, chỉ bằng vào cước lực của ngươi thì cần tốn hao ít nhất một ngày một đêm mới có thể bò lên đỉnh núi.

Một ngày một đêm!

Tuy tu tiên giả Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất là tu tiên giả có tu vi thấp nhất. Nhưng dùng sao cũng là một tu tiên giả, nếu chỉ là leo núi thì cũng có thể như đi trên đất bằng, nhanh như tuấn mã. Vậy mà muốn chinh phục ngọn núi lớn này thì cần thời gian cả ngày.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !