[Audio] Tiên Ngục dịch
Tập 55: Lá bài tẩy ra hết (c271-c275)
❮ sautiếp ❯Chương 271 : Lá bài tẩy ra hết
– Ngay từ đầu, ta và sư đệ cố ý giảm thấp uy lực thần thông xuống, chính là vì làm tư tưởng của ngươi buông lỏng, cho ngươi tận khả năng đánh giá thấp chúng ta. Thời khắc mấu chốt, chúng ta mới có thể thi triển ra bổn sự chính thức.
Nói đến đây, Ngọc Thanh nở nụ cười:
– Như thế nào, tư vị không dễ chịu đúng không?
– Hảo, hảo, hảo.
Diệt Lô ngửa mặt lên trời cười to:
– Bản thân khinh địch, chẳng trách người khác.
Đợi cho lúc hắn gục đầu xuống, vẻ tái nhợt trên mặt đã biến mất triệt để, ngay cả Ngọc Thanh cũng không cách nào đoán được, thương thế của hắn rốt cuộc có nặng hay không.
– Nói thật cho ngươi biết, hai quyền kình kia của ngươi, quả thật làm cho ta bị thương không nhẹ.
Sắc mặt Diệt Lô âm hàn, từng chữ đều lộ ra cảm giác băng hàn:
– Bất quá dù vậy, muốn giết chết ngươi, cũng là rất dễ dàng.
Giờ phút này, Diệt Lô đã bộc phát sát khí, thà rằng liều mạng sau khi trở về bị sư huynh trách phạt, cũng phải lập tức giết chết hai tiểu tặc tử này.
Cổ tay vừa chuyển, tay phải của hắn nhiều hơn một thanh pháp bảo kiểu dáng chiến chùy.
Vì muốn cho Ngọc Thanh một kích trí mạng, hắn rốt cục đã vận dụng pháp bảo.
– Bị hai tiểu tử Trúc Cơ kỳ đánh bị thương, phần sỉ nhục, này phải dùng tánh mạng của các ngươi để rửa sạch.
Âm thanh Diệt Lô hung dữ mà nói, chiến chùy trong tay lập tức biến lớn hơn rất nhiều.
– Tùy tiện.
Ngọc Thanh mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng thì vô cùng khẩn trương, đương nhiên biết được, kế tiếp phải đối mặt chính là lôi đình nhất kích, không nhất định có thể chống đỡ qua được.
– Chết…
Diệt Lô đang muốn kích phát chiến chùy, lại không nghĩ…ke chuyen ma
Rầm…
Phía dưới bọt nước bạo lên, phần phật a, hơn mười cái xúc tua thô to màu xanh lá cây, giống như cự thú trong hồ, từ đuôi đến đầu, nhanh chóng cuốn tới Diệt Lô.
– Đây là cái gì?
Diệt Lô lập tức cả kinh, trong lúc nhất thời, căn bản không nhận ra đây là vật gì.
Những thứ không biết mới là đáng sợ nhất, cho nên, hắn chỉ có thể tạm thời buông tha Ngọc Thanh, hết sức chăm chú ứng đối với mấy dây leo này.
Ba ba ba pằng…
Hơn mười dây leo phát tới, Diệt Lô vận dụng thân pháp trốn tránh, không dám để cho chúng nó tiếp xúc đến thân thể, còn đang cẩn thận nhận xét lai lịch của bọn nó, nhưng vẫn là hoàn toàn không biết gì cả.
Dây leo của Vu tộc đến từ Tiểu Di Tiên Cảnh, vài trăm vạn năm qua đã không có xuất hiện ở Tu Chân Giới, cho dù kiến thức của Diệt Lô uyên bác thế nào, cũng không có thể nhận ra chúng nó.
Hô…
Diệt Lô thử thăm dò thả ra một đạo khí vụ hóa đá, bao phủ mấy dây leo lại, lại phát hiện, khí vụ hóa đá đối với dây leo không hề có tác dụng, thậm chí không tạo được bất luận hiệu quả ngăn trở gì.
Thừa dịp Diệt Lô và dây leo dây dưa cùng một chỗ, Ngọc Thanh lao xuống phía dưới, một đầu đâm vào trong hồ nước. Ngọc Thanh đoán được, những dây leo này nhất định là Tô Triệt làm ra, nhưng vẫn là rất lo lắng cho an nguy của Tô Triệt.
Diệt Lô thông qua thần thức, cũng thấy được hành vi của Ngọc Thanh rất rõ ràng, chỉ có điều, chỉ cần hắn còn không có chạy trốn, để cho hắn xuống dưới cứu trợ một tiểu tử khác lại có thể thế nào.
Vì vậy, cũng không có ngăn trở.
Hơn mười tức qua đi, Ngọc Thanh dùng một mặt pháp thuẫn Linh khí nâng Tô Triệt bay lên ra mặt hồ.
Lúc này, Diệt Lô đã thử rõ ràng, mặc dù những dây leo này cực kỳ cứng cỏi, rất khó chặt đứt, nhưng mà, chúng nó ngoại trừ quật quanh ra, thì không có năng lực gì khác, đối với mình không tạo thành uy hiếp quá lớn.
Hơn nữa, cũng đã tìm được biện pháp ứng phó bọn nó, rất đơn giản, chỉ cần bay cao một chút, vượt qua độ cao ba mươi trượng, thì chúng nó với không tới chỗ của mình. Rất hiển nhiên, chiều dài những sợi dây leo này có hạn.
Diệt Lô lên tới đủ độ cao, thoát khỏi dây leo dây dưa, từ trên cao nhìn xuống Ngọc Thanh, nói ra:
– Hai tiểu tử thúi các ngươi, thật đúng là rất khó giải quyết, ở đâu ra nhiều thứ cổ quái như vậy.
Ngọc Thanh không có lên tiếng, thao túng pháp thuẫn Linh khí, đưa Tô Triệt đi ra ngoài vài chục trượng, huyền phù ở trên không.
Bởi vì trong lòng của hắn tinh tường, kế tiếp sắp sửa phải đối mặt với đả kích nặng nề của Diệt Lô, không hi vọng Tô Triệt đứng quá thân cận, đụng phải ảnh hưởng.
Vừa mới làm xong chuyện này, Diệt Lô đã xuất thủ.
– Lúc này đây, xem các ngươi còn có thể đùa giỡn ra cái dạng gì?
Diệt Lô nổi lên sát ý, đã sớm không còn đùa bỡn chi tâm.
Hô…
Chiến chùy màu tử kim gào thét lao ra.
Thời điểm cự ly tiếp cận đến hơn hai mươi trượng, thanh chiến chùy này đã biến lớn đến giống như một tòa núi nhỏ, lực áp bách vô cùng khủng bố, làm cho Ngọc Thanh không hề có năng lực tránh né, hoàn toàn bị giam cầm ở trong đó. Không hề nghi ngờ, chuôi chiến chùy này chính là một kiện Bảo khí, nếu như bị đánh trúng, Ngọc Thanh tất nhiên sẽ hóa thành một bãi thịt nát.
– Đại Băng.
Ngọc Thanh bạo rống một tiếng, một chưởng đập trúng bộ ngực của mình, lập tức liền có một kim giáp ảo ảnh Chiến thần từ phía sau lưng ngưng hiện đi ra.
Động tác của ảo ảnh Chiến thần và Ngọc Thanh hoàn toàn đồng nhất, bạo nâng một quyền, nộ kích mà ra.
Oanh…
Ảo ảnh Chiến thần phát ra quyền ấn cực đại, trước nhất đánh trúng chiến chùy Tử Kim lao đến trước mặt, một tiếng nổ vang, quyền ấn tiêu tán, thể tích chiến chùy Tử Kim cũng kịch liệt co rút lại, thân chùy biến thành dài hơn hai trượng.
Bất quá, thể tích như thế đối với một người mà nói, cũng thuộc về loại rất là to lớn.
Hơn nữa, khí thế lao tới của nó không giảm, như cũ lao về phía Ngọc Thanh đập tới.
Oanh…
Chương 272 : Lá bài tẩy ra hết (2)
Lại một cái quyền ấn khác va chạm đến cùng một chỗ, đây là Đại Băng quyền ấn do Ngọc Thanh kích ra.
Một quyền này của Ngọc Thanh, đã là bạo phát ra tất cả tiềm năng, uy lực càng lớn hơn vài quyền trước kia, nhưng mà, quyền ấn tiêu tán, chỉ có thể làm cho thể tích của chuôi chiến chùy Tử Kim này lại biến ít đi một chút lần nữa, vẫn không có thể ngăn nó lại.
Gần trong gang tấc, giờ phút này còn muốn trốn tránh, đã không còn kịp rồi.
Chiến chùy Tử Kim đã đánh trúng lồng ngực của Ngọc Thanh.
Một đạo kim quang từ trên người Ngọc Thanh tách ra, Chiến thần kim giáp ngưng hiện ở sau lưng tùy theo tiêu tán, tựa hồ, đây là một loại thủ đoạn phòng ngự của Ngọc Thanh.
Oanh…
Chiến chùy Tử Kim triệt để biến trở về trạng thái bỏ túi, bất quá, vẫn là đập Ngọc Thanh từ trên không trung rơi xuống, phác thông một tiếng, ngã xuống trong hồ.
Hấp từ trong hồ đi ra, lần này, lại đi trở về.
Nhưng Diệt Lô lại cau mày thu chiến chùy trở về, trong nội tâm tinh tường, một kích vừa rồi này, không có giết chết tiểu tử kia, hắn khẳng định còn sống.
Quả nhiên…
Rầm một tiếng, Ngọc Thanh lại từ trong nước chui ra, vừa lộ mặt chính là cười ha ha hai tiếng, tuy trong miệng mũi không ngừng chảy ra máu tươi, nhưng vẫn là kiêu ngạo kêu to:
– Không gì hơn cái này, ngươi cũng không gì hơn cái này ha ha.
– Đáng giận.
Diệt Lô thật sự nổi giận, khí vụ ngưng hiện ở trên tay trái, Thần thông thạch hóa dẫn đầu phóng ra, chiến chùy Tử Kim lại biến lớn lần nữa, đi theo đằng sau khí vụ, đập tới lại lần nữa.
Trước hóa đá, lại đập nát, nhìn hắn còn càn rỡ như thế nào.
Chỉ là, hai chiêu này vừa mới thả đi ra ngoài, bên kia, nguyên bản Tô Triệt vẫn bị hóa thạch nằm ở trên pháp thuẫn, lúc này lại bá thoáng một cái, hai mắt mở ra…
Không, hẳn là ba con mắt, chỗ mi tâm cũng đồng thời mở ra.
Nhiếp Hồn…
Tô Triệt vẫn bảo trì tư thế nằm thẳng, lại phóng ra thần thông Nhiếp Hồn lần nữa.
Lúc này, mới xem như chính thức dùng hết toàn lực, mắt dọc trên trán phóng xạ lam quang, đồng thời còn có một đạo máu tươi phún ra.
Ánh sáng Nhiếp Hồn, khó lòng phòng bị, thậm chí là không thể phòng ngự, khí kình hộ thân của Diệt Lô là không có bất luận hiệu quả ngăn trở gì, cho nên, hắn mới coi thần thông Nhiếp Hồn của Tô Triệt là uy hiếp lớn nhất.
– Còn muốn chơi chiêu cũ này nữa sao?
Diệt Lô cười hèn mọn, đã sớm liệu đến hai tên tiểu tử này còn có thể trêu đùa tiểu thông minh như thế, trong nội tâm sớm có chuẩn bị, trạng thái nguyên thần ngưng tụ, không tin hắn…
Ông…
Sự thật lại một lần nữa ngoài Diệt Lô dự đoán, lúc này đây uy lực của Nhiếp Hồn, so với trước tăng gấp mấy lần, mãnh liệt gấp mấy lần, mặc dù là trạng thái nguyên thần ngưng tụ, vẫn bị rung chuyển đến trước mắt tối sầm, thần trí tạm mất…
Kể từ đó, tạm thời mất đi năng lực điều khiển khí vụ hóa đá cùng chiến chùy Tử Kim, giam cầm chi lực thi triển đối với Ngọc Thanh cũng đột nhiên tiêu tán.
Giãy thoát khỏi giam cầm, Ngọc Thanh kịp thời trốn tránh, trên không trung kéo lê một đường vòng cung, cơ hồ là dán chặt lấy mặt hồ, lướt ngang hơn mười trượng, mạo hiểm vô cùng mà tránh qua, tránh né khỏi khí vụ hóa đá.
Bùm…
Tử Kim chiến chùy lao vào hồ nước.
– Thiên Băng.
Thân hình Ngọc Thanh còn chưa có ngừng, lại chợt quát một tiếng, hai tay véo ra vài cái thủ quyết rất nhanh, nhìn Diệt Lô ở không trung, xa xa chỉ một ngón tay.
Mặc dù Tô Triệt không biết Thiên Băng này của hắn là có ý gì, lại chứng kiến, sắc mặt của Diệt Lô trong nháy mắt biến thành màu xám đen, tựa hồ là, lúc trước bị hai Đại Băng thần quyền làm bị thương nặng, lúc này triệt để kích phát ra rồi.
Giờ khắc này, Diệt Lô có thể nói là thể xác và tinh thần đều nứt, trong ngoài dày vò, nguyên thần và thân thể đồng thời nhận lấy đả kích, đối với phòng ngự bản thân, triệt để mất đi khống chế.
– Chính là hiện tại.
Tô Triệt chờ cơ hội này, đợi được thật sự là quá lâu, quyết định thật nhanh, không chút do dự lấy ra một thanh Tiểu Kiếm kim sắc.
Phù Bảo…
Huyền Cơ Tôn Giả ban cho một quả Phù Bảo công kích kim hệ kia.
Thúc giục chân nguyên, kích phát…
Sưu…
Kim sắc kiếm quang từ trong tay Tô Triệt lóe lên mà ra, tốc độ nhanh tới cực điểm, trong nháy mắt bay đến cái cổ của Diệt Lô…
Tốc độ một đạo kiếm quang này, nếu so với tốc độ của nón tre mà tên Kim Đan hậu kỳ trong phường thị phát ra kia, thì nhanh hơn nhiều lắm, giống như ánh sáng nhiếp hồn của Tô Triệt, gần như là chỉ nghĩ tới là tới.
Bá…
Kiếm quang Kim sắc lướt qua cái cổ của Diệt Lô, dư thế không ngừng, nhất phi trùng thiên, phảng phất giống như là bay thẳng lên chín tầng mây.
Ra sao?
Tô Triệt từ trên pháp thuẫn nhảy lên, khẩn trương vạn phần nhìn chằm chằm vào Diệt Lô.
Phía dưới, Ngọc Thanh cũng giống như vậy, thần sắc vô cùng ngưng trọng.
Giữa cổ họng của Diệt Lô phát ra một tiếng nổ vang quái dị, trợn tròn hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Triệt…
Phốc…
Một cái đầu lâu thật lớn, bị cột máu giữa cổ phún mạnh ra mà bay lên.
Chém đầu thành công…
Hắn chết chắc rồi…
Trong nội tâm Tô Triệt và Ngọc Thanh chợt nhẹ nhõm đi rất nhiều.
– Chủ nhân, nhanh, hắn muốn chạy trốn.
Lão Hắc hô to nhắc nhở.
Mặc dù không có lão Hắc nhắc nhở, Tô Triệt cũng phát giác được, đầu của Diệt Lô còn quay cuồng ở trên không trung, lại có một đạo hư ảnh nhàn nhạt chui ra, muốn hướng phương xa chạy thục mạng.
Nguyên thần chưa chết…
Tô Triệt biết rõ, đối với tu sĩ Kim Đan mà nói, trọng yếu nhất không phải là thân thể, mà là nguyên thần và Kim Đan.
Kim Đan hoàn hảo, thân thể tổn thương có nghiêm trọng bao nhiêu, cũng có thể chữa trị, thậm chí, tu vi cũng sẽ không giảm xuống quá nhiều.
Nguyên thần bất tử, tánh mạng bất tử, mặc dù mất đi thân thể và Kim Đan, còn có thể đoạt xá sống lại, lại lần nữa bước vào con đường tu tiên.
Đương nhiên không thể để cho nguyên thần của hắn đào tẩu, Tô Triệt cố nén chỗ mi tâm đau nhức kịch liệt, lại lần nữa thi triển thần thông Nhiếp Hồn.
Bá…
Một đạo lam quang, đạo hư ảnh ở bên ngoài hơn mười trượng kia bị bao phủ ở trong đó; Lam quang tiêu tán, đạo hư ảnh này cũng tùy theo biến mất.
Nhiếp Hồn thuật, dứt khoát lưu loát hút nguyên thần của Diệt Lô vào trong Tiên Ngục.
Nguyên thần mất đi thân thể, ở trước mặt Nhiếp Hồn, giống như là thịt cá trên thớt, tùy ý Tô Triệt xâm lược.
Đây cũng là một loại khắc chế trên Tiên Thiên, nếu như đổi lại là những người khác, thật đúng là không nhất định có biện pháp bắt được nguyên thần của tu sĩ cao cấp.
Nói thí dụ như Ngọc Thanh, vừa rồi, hắn cũng không có thể kịp thời phát hiện nguyên thần của Diệt Lô muốn chạy trốn.
– Thu phục, cuối cùng cũng thu phục.
Giờ khắc này, Tô Triệt chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, cả người hư thoát.
Quá khó khăn.
Cơ hồ là thi triển ra tất cả năng lực, không hề giữ lại, không có chuẩn bị ở sau. Tô Triệt cũng nghĩ không ra, mình còn có thể có lá bài tẩy gì chưa có vạch trần ra…
Đợi cho thi thể của Diệt Lô từ trên không trung ngã xuống, tâm niệm Tô Triệt khẽ động, hút thân thể của hắn và đầu lâu, tất cả đều thu vào trong Tiên Ngục. Giờ phút này, vẫn chưa tới thời điểm kiểm kê chiến lợi phẩm.
Phù phù…
Ngọc Thanh biểu hiện càng không cần phải nói, con mắt khép lại, ngửa mặt lên trời, lần thứ ba ngã vào trong hồ.
Tô Triệt lắc đầu cười khổ, cố lấy dư lực, vội vàng lao xuống dưới, mò hắn từ trong hồ nước đi ra.
Không có gì trở ngại, hắn chỉ là kích phát tiềm năng bản thân quá độ, sau khi kết thúc chiến đấu, tinh khí thần đột nhiên thư giãn xuống, đưa đến hôn mê ngắn ngủi, sau khi ngủ dậy là có thể lập tức tỉnh lại.
– May mắn, đòn sát thủ của Ngọc Thanh sư huynh cũng không ít, nếu không, bằng sức một mình ta, tuyệt đối không thể chiến thắng một Kim Đan sơ kỳ…
Tô Triệt cho Ngọc Thanh ăn một quả đan dược chữa thương, lại đưa vào một ít sinh mệnh lực, sẽ không để cho hắn di lưu bất luận tai họa ngầm gì.
Nơi này cách phường thị quá gần, không nên ở lâu, Tô Triệt lo lắng còn sẽ có đồng bọn của Diệt Lô tìm tới nơi này, thúc dục đĩa ngọc, cấp tốc mà bay.
Phương hướng phi hành, lựa chọn chính là tổng bộ sơn môn của Thái Ất Môn. Trước mắt mà nói, chỉ có ở chỗ đó, mới là an toàn nhất.
Vừa rồi, thời điểm nguyên thần của Diệt Lô bị hút vào trong Tiên Ngục, trong phường thị, thủ lĩnh Kim Đan hậu kỳ kia trong lòng khẽ động, lập tức lấy ra một chuỗi ngọc bài, một quả ngọc bài trong đó, rõ ràng xuất hiện vết rạn.
– Diệt Lô tao ngộ đại nạn rồi?
Người này nhướng mày, Lưu Hồn Bài xuất hiện vết rạn, cái này nói rõ, mặc dù Diệt Lô chưa chết, đó cũng là tình thế rất nguy hiểm…
Chương 273 : Thông Thiên Kiếm phái
Trong phường thị vẫn hỗn loạn như lúc trước, bọn người Đoạn Thiên Nhai còn đang giao chiến ngang nhau cùng thế lực đối thủ, lại không có người nào dám giao phong cùng Kim Đan hậu kỳ kia của địch nhân. Bởi vì, một đội người của Thái Ất Môn và Thiên Huyền Tông đến đây, thực lực cao nhất cũng chỉ là Kim Đan trung kỳ. Trong phường thị, không ai có thể địch nổi thủ lĩnh Kim Đan hậu kỳ kia.
Cũng may, người nọ cũng không có đại khai sát giới, một mực đứng dưới tàng cây khống chế toàn cục.
Thủ lĩnh Kim Đan thu ngọc bài vào, dùng truyền âm thuật hạ chỉ lệnh lui lại đối với tất cả thủ hạ, chính hắn thì bay lên trời, hướng về phía phương vị mà vừa rồi ba người Tô Triệt kịch chiến bay tới.
Đối với thủ lĩnh Kim Đan này mà nói, mục đích lần đột tập này, chỉ là vì chế tạo một hồi hỗn loạn, cũng không phải nói, hôm nay là huyết tẩy phường thị Thanh Lam Châu. Trước mắt mà nói, hiệu quả đã đạt đến.
Hắn càng quan tâm chính là, sư đệ Diệt Lô của mình, rốt cuộc tao ngộ loại nguy nan nào rồi.
Chỉ có hơn mười tức công phu, thủ lĩnh Kim Đan đã đi tới chiến trường mà ba người Tô Triệt kích đấu vừa rồi. Tuy mặt hồ bình tĩnh, không có để lại bất cứ dấu vết gì, nhưng hắn vẫn dừng lại ngắn ngủi, yên lặng cảm ứng đến cái gì đó…
Lại một lát sau, hắn phán đoán chính xác phương hướng Tô Triệt đào tẩu, thân hình nhanh chóng đuổi theo.
Phía trước trăm dặm trên bầu trời, Tô Triệt cực tốc phi hành, mặc dù không biết bị thủ lĩnh Kim Đan hậu kỳ kia đuổi theo, nhưng cũng là dự liệu được, chuyện này không có khả năng chấm dứt, đối phương tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ.
Vừa rồi, trên mặt hồ kia giao phong một hồi, Tô Triệt và Ngọc Thanh chẳng những lôi hết các thủ đoạn ra mà trí tuệ đầu óc cũng là vận dụng đến cực hạn.
Ngay từ đầu, thời điểm hai người thi triển thần thông, đều cố ý giảm thấp uy lực xuống, dùng cái này để mê hoặc Diệt Lô, khiến cho hắn phạm vào sai lầm khinh địch.
Sau đó, Ngọc Thanh trá hàng, mặc dù là chân chân thực thực phong bế chân nguyên bản thân, thoạt nhìn triệt để mất đi năng lực chống cự, rồi lại thi triển bí thuật nào đó, cưỡng chế phá tan phong ấn của mình. Ở dưới có Tô Triệt phối hợp, liên tục đánh ra hai quyền toàn lực, do đó làm Diệt Lô bị thương nặng.
Về sau, Tô Triệt trúng Thần thông thạch hóa của Diệt Lô, vừa mới bắt đầu, xác thực là thân hình cứng ngắc khó có thể khống chế ngã vào trong hồ, cũng không phải làm bộ.
Bất quá, trải qua dòng nước ấm Tiên Ngục cùng thanh lưu hắc thạch kịp giờ trị liệu, cũng có chỗ phát hiện, Thần thông thạch hóa này, cũng là một loại độc tố, xưng là hóa đá chi độc cũng không không sai.
Nếu là một loại độc tố, vậy thì có thể giải độc. Huống hồ, Tô Triệt trúng độc không sâu, chỉ bị khí vụ hóa đá lướt qua một cái, trải qua hai loại năng lượng giải độc, rất nhanh đã khôi phục hết thảy năng lực.
Cuối cùng, Ngọc Thanh lại thi triển ra Thiên Băng bí thuật nào đó tương đương như Đại Băng thần quyền, dẫn phát thương thế mà Diệt Lô tạm thời áp chế trong người nứt vỡ, để cho Tô Triệt có được cơ hội khó được, lấy ra Phù Bảo mà sư tôn ban cho, một kiếm lấy đầu.
Có thể nói, nếu hai huynh đệ không có sách lược trí tuệ sáng suốt, cùng với phối hợp vô phùng mật thiết, chỉ bằng thần thông thuật muốn chiến thắng Diệt Lô, tất nhiên là không thể nào.
Hung hiểm trong đó, nói ba xạo cũng khó có thể nói hết…Giờ phút này, Tô Triệt mang theo Ngọc Thanh trong hôn mê cực tốc mà bay, còn không biết, sau lưng đã đuổi tới người đáng sợ nhất kia.
Người nọ có tu vi Kim Đan hậu kỳ cường đại, một khi đuổi theo, mặc cho Tô Triệt dùng ra loại phương pháp nào, cũng không có thể vượt qua kiếp nạn này.
Thực lực cách xa quá lớn, không tồn tại phát sinh khả năng kỳ tích.
Trừ khi là…
Thủ lĩnh Kim Đan kia không có ngự khí phi hành, chỉ bằng tu vi bản thân, tốc độ cũng là nhanh đến không cách nào hình dung, vô dụng chạy bao lâu, hắn liền thông qua thủ đoạn nào đó là có thể cảm ứng được , kẻ chạy trốn ở phía trước hơn mười dặm, chỉ có điều, tạm thời còn nhìn không tới mà thôi. Đối với hắn mà nói, cự ly hơn mười dặm, trong chớp mắt có thể bay qua, phỏng chừng, bất quá là hơn mười tức công phu, liền có thể đuổi theo Tô Triệt.
Chỉ là trong lúc đó, lông mày hắn ngưng tụ, quay đầu nhìn lại một phương hướng khác ở chân trời…
Phương hướng kia, xa xa bay tới một thanh phi kiếm vô cùng cự đại, đại khái phán đoán, chiều dài chí ít có hơn mười trượng.
Trên kiếm phong có khắc bốn chữ to “Thông Thiên Kiếm phái”, trên thân kiếm, ngồi xếp bằng mấy trăm bóng người.
– Thông Thiên Kiếm phái cũng đến.
Thủ lĩnh Kim Đan khe khẽ thở dài, cũng không có tâm tư đuổi theo kẻ chạy trốn phía trước nữa, bởi vì, lại truy xuống dưới, tất nhiên phải đụng vào cùng một chỗ với Thông Thiên Kiếm phái.
Hắn biết rõ, trong đội ngũ trợ giúp của Thông Thiên Kiếm phái, nhất định có một vị Nguyên Anh Lão tổ, mình tuyệt đối không phải là đối thủ.
Rút lui…
Hắn không chút do dự thay đổi phương hướng, kịp thời bứt trở ra.
Bên kia, một vị Nguyên Anh Lão tổ trên phi kiếm cự đại, đồng dạng phát hiện ra tu sĩ Kim Đan hậu kỳ này, chỉ có điều, dưới tình huống không rõ bằng hữu hay địch nhân, nên không có đuổi theo.
Trong Tiên đạo Thập đại môn phái, Thông Thiên Kiếm phái cách Thái Ất Môn xa nhất, thu được tin cầu viện trễ nhất, nên tới so với môn phái khác chậm mấy ngày.
Đối với cái này, Tô Triệt lại không biết chút nào, căn bản cũng không biết, Thông Thiên Kiếm phái khoan thai đến chậm, trước nhất cứu trợ không phải là Thái Ất Môn, mà là một tiểu nhân vật như mình.
Bởi vì mục đích của Tô Triệt và Thông Thiên Kiếm phái đều là Thái Ất Môn, bởi vậy, rất nhanh bị thanh phi kiếm cự đại kia đuổi theo.
– Thông Thiên Kiếm phái
Nhìn thấy thanh cự kiếm này, Tô Triệt thở ra một hơi dài, bất luận sau lưng có truy binh hay không, lần này, cuối cùng là an toàn.
Phanh…
Tô Triệt lấy ra linh phù cầu cứu của Thiên Huyền Tông, kích phát đi ra, ở trên bầu trời tách ra quang hoa đẹp mắt.
Quang hoa vừa mới hiện ra, vèo một cái, liền có một thân ảnh hiện ra ở trước mắt.
– Vì sao cầu cứu?
Chương 274 : Thông Thiên Kiếm phái
Người đến là một lão giả râu tóc đen nhánh, linh lực ba động hoàn toàn nội liễm, căn bản không phán đoán ra tu vi của hắn sâu cạn như thế nào.
Tô Triệt lại biết, ngay cả lão Hắc cũng không phán đoán ra tu vi thực lực của vị lão giả này, chỉ có thể nói, hắn là một vị Nguyên Anh Lão tổ.
– Thiên Huyền Tông đệ tử Tô Triệt, bái kiến Thông Thiên sư tổ.
Tô Triệt cung kính hành lễ.
Lão giả ân một tiếng, theo tay khẽ vẫy, liền mang Tô Triệt và Ngọc Thanh về đến cự kiếm.
Cự kiếm tiếp tục bay đi hướng Thái Ất Môn, Tô Triệt bằng ngôn ngữ ngắn gọn nhất, giải thích chuyện đã xảy ra ở phường thị Thanh Lam Châu một phen.
Lão giả hơi chút cân nhắc, liền nhìn người nào đó ở sau lưng nói ra:
– Lâm Kiếm, dẫn người đi bên phường thị kia nhìn một chút.
– Vâng, sư tôn.
Người trả lời, có tu vi Kim Đan hậu kỳ, sau khi cung kính thi lễ, suất lĩnh vài tên sư đệ Kim Đan kỳ, ngự kiếm mà bay, hướng về phía phường thị Thanh Lam Châu kia.
Sau đó, lão giả nhìn Tô Triệt nói ra:
– Vừa rồi, có một người truy ở phía sau của ngươi, cách xa nhau bất quá cũng chỉ hơn mười dặm, khả năng chính là thủ lĩnh Kim Đan hậu kỳ như lời ngươi nói…
Thần sắc Tô Triệt đại biến, trong nội tâm lập tức cả kinh, thế mới biết, mình lại bởi vì Thông Thiên Kiếm phái xuất hiện, không biết không ngờ tránh được một kiếp.
– Đa tạ đại ân cứu mạng của sư tổ.
Tô Triệt nói lời cảm tạ.
– Trùng hợp mà thôi.
Lão giả cười nhạt khoát tay, hòa ái nói ra:
– Nghỉ ngơi một lát, đến Thái Ất Môn, ta vừa vặn có việc muốn tìm Tử Tiêu nói chuyện phiếm vài câu.
– Vâng, sư tổ.
Tô Triệt nhắm hai mắt lại, bắt đầu ngồi xuống nghỉ ngơi. Vừa rồi trận chiến ấy, tuy chưa từng bị thương, nhưng mà các phương diện đều là tiêu hao không còn, quả thật có chút nhịn không được.
Trong lúc nghỉ ngơi, đồng thời trong Tiên Ngục, lão Hắc đang khảo vấn nguyên thần của Diệt Lô, muốn biết những người bọn họ gây ra hỗn loạn bốn phía, rốt cuộc là xuất phát từ loại mục đích nào…
Tốc độ phi hành của Thông Thiên cự kiếm cũng là cực nhanh, chỉ có điều so với Mênh Mông tinh thuyền của Thiên Huyền Tông thì hơi chậm một chút, chưa tới một canh giờ, thì vượt qua vạn dặm xa, đi tới Thái Ất sơn môn.
Lúc này, Tô Triệt ngược lại là theo chân người Thông Thiên Kiếm phái tiến nhập Thái Ất sơn môn, đi vào trong điện đường của một đỉnh núi cao, thì gặp được Tử Tiêu Thái thượng trưởng lão.
Tử Tiêu đầu tiên là yên lặng dò xét trạng thái của Ngọc Thanh, thấy hắn không có chuyện gì thì yên lòng, lại nhìn Tô Triệt hỏi:
– Chuyện gì xảy ra?
Tô Triệt liền giảng thuật hết thảy chuyện phát sinh ở trong phường thị Thanh Lam Châu một lần nữa, chỉ có điều lần này, càng thêm tường tận hơn rất nhiều.
Nghe được cuối cùng, Tử Tiêu cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới, hai cái tiểu tử này liên thủ, có thể thành công chém giết một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ. Nói thật, loại trình độ vượt cấp thủ thắng này, trong ấn tượng của hắn, chỉ có Vô Cực Môn Thiên Âm mới có thể làm được…
Sau chuyện này, Tô Triệt lại nói:
– Sư tổ, ta đã tra ra, Kim Đan tu sĩ bị chúng ta giết chết tên là Diệt Lô, đại sư huynh của hắn, cũng chính là thủ lĩnh Kim Đan hậu kỳ kia, danh hào là Phong Cát, chính là thủ tịch Trưởng lão của một môn phái tên là Phong Ma Điện.
– Phong Cát…
Tử Tiêu gật đầu nói:
– Nghe nói qua người này, tiếp tục đi.
Tô Triệt tiếp tục nói:
– Ba tháng trước, tất cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên của Phong Ma Điện, toàn thể mất tích, chỉ còn có một tên Kim Đan trưởng lão dương thọ gần hết lưu thủ môn phái, lẻ loi một mình quản lý mấy ngàn tên đệ tử Luyện Khí kỳ.
– A?
Thần sắc Tử Tiêu khẽ biến, đối với Phong Ma Điện, hắn vẫn là có chỗ minh bạch, chưởng môn nhân cũng là một vị Nguyên Anh Lão tổ, thủ hạ có hơn mười Kim Đan trưởng lão.
– Theo ta được biết, trường hợp giống như Phong Ma Điện, còn có hơn mười môn phái, thế lực lớn cũng là như thế, tất cả đều là tinh anh ra hết, hợp thành một cổ lực lượng cường đại chưa từng có.
Ngữ khí Tô Triệt tăng thêm nói:
– Mục đích cuối cùng nhất của bọn họ, chính là muốn cả Tu Chân Giới triệt để đảo loạn, càng loạn càng tốt, tốt nhất là loạn đến không thể nào thu thập, dẫn phát đại chiến Tu chân.
– Cái này là vì sao? Bọn họ đều điên rồi sao?
Tử Tiêu tu dưỡng có sâu hơn nữa, cũng là rất giật mình, vội vàng hỏi:
– Những tình huống này, ngươi làm như thế nào mà biết được?
– Mong sư tổ thứ tội…
Tô Triệt cẩn cẩn dực dực nói:
– Nguyên thần Diệt Lô bị ta bắt được, ta liền dùng một loại sưu hồn thuật đối với hắn, từ trong trí nhớ của hắn thu hoạch những tin tức này.
Sưu hồn thuật có chút ác độc, lẽ ra, môn phái tiên đạo không quá đề xướng loại hành vi này, cho nên, Tô Triệt mới có thể cầu Tử Tiêu “thứ tội”.
– Nguyên thần của hắn đâu?
Tử Tiêu đâu còn lo lắng trách cứ hắn những chuyện này, nói thật, nếu đổi lại là hắn, đối mặt một nguyên thần không có thể mở miệng nói chuyện, cũng chỉ có thể chọn dùng thủ đoạn sưu hồn.
– Đệ tử tài nghệ không tốt, khó coi, một cái sơ sẩy, liền luyện hóa nguyên thần của hắn.
Vẻ mặt Tô Triệt hổ thẹn cúi đầu trả lời.
Những lời này cũng không tính nói dối, nguyên thần của Diệt Lô xác thực không tồn tại, sớm đã bị lão Hắc đánh vào U Minh Quỷ Giới, giao cho hai quỷ bộc, trở thành vật đại bổ trong miệng chúng nó.
Phỏng chừng, nguyên thần của một Kim Đan tu sĩ, đủ để cho hai con quỷ bộc này lại tăng một bậc, thực lực đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ. Ở dưới tình huống không có trang bị quỷ khí, sức chiến đấu tổng hợp lại cũng tương đương với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ của nhân loại.
Đối với Tô Triệt trả lời, Tử Tiêu cũng không có sinh nghi, bởi vì, một khi thi triển sưu hồn thuật, người bị sưu hồn thường thường đều là bị hao tổn nghiêm trọng, dưới tình huống có được thân thể, cũng có thể biến thành ngu ngốc, huống chi chỉ là một đạo nguyên thần mà thôi.
Huống hồ, tu vi của Tô Triệt chỉ có Trúc Cơ, mặc dù hiểu một chút kỹ xảo sưu hồn, cũng sẽ bởi vì tu vi không đủ, khó có thể khống chế tốt độ mạnh yếu, luyện hóa nguyên thần vô cùng yếu ớt kia thành một cổ năng lượng tinh thần, kia cũng là hiện tượng cực kỳ bình thường.
– Tiểu tử ngươi quá lỗ mãng …
Tử Tiêu gõ lên ót của Tô Triệt một cái, thì không truy cứu nữa việc này, lại hỏi:
– Còn có cái gì, nói ra hết thảy đi.
– Tên Diệt Lô này, địa vị không cao, những cơ mật mà hắn biết rất có hạn.
Tô Triệt tiếp tục nói:
– Tất cả hành động, đều là y theo chỉ thị của Chưởng môn nhân Phong Ma Điện mà làm. Bất quá, ngược lại là từ trong miệng đại sư huynh Phong Cát của hắn, lại nghe được một loại thuyết pháp như vậy…
Hai mắt của Tử Tiêu có chút nheo lại, lẳng lặng lắng nghe.
Tô Triệt thấp giọng nói ra:
– Phong Cát nói qua đối với chút ít sư đệ thân cận hắn, làm xong chuyện này, cũng tìm được chỗ tốt không tưởng tượng nổi. Bây giờ là tu vi Kim Đan, cam đoan tương lai ngươi có thể Ngưng Anh. Bây giờ là tu vi Nguyên Anh, cam đoan ngươi còn có thể càng tiến thêm một bước…
Khóe miệng Tử Tiêu cười cười, vô ý thức cho rằng, bất quá là lời nói vô căn cứ, nghe rất buồn cười. Cho dù là siêu cấp môn phái như Thiên Huyền Tông vậy, cũng không có năng lực hứa hẹn như thế đối với môn nhân.
Nhưng mà, Tô Triệt nói mấy câu kế tiếp, lại khiến cho hắn…
– Phong Cát còn nói riêng cho Diệt Lô vài tin tức cơ mật khác, hắn nói, kế hoạch đảo loạn cả Tu Chân Giới, cũng không phải người nào đó hoặc thế lực nào trong Tu Chân giới chế định, mà là xuất phát từ một lĩnh vực khác rất cao…
Nói đến đây, Tô Triệt chỉ lên trời nói.
– Linh giới?
Tử Tiêu trời sập xuống cũng không sợ hãi, sắc mặt rốt cục đại biến.
Trên Tu Chân Giới của thế tục một tầng chính là Linh giới, Trên Linh giới nữa mới là Tiên Giới.
Đối với Linh giới, Tô Triệt biết rất ít, chỉ có điều nghe nói, mặc dù là tu vi Nguyên Anh kỳ, cũng không đủ tư cách phi thăng Linh giới, phải là Hóa Thần Kỳ mới được.
Chương 275 : Tử Tiêu thần lôi
Bất quá, Tô Triệt cho rằng, mình chỉ là Trúc Cơ kỳ, cái gì Linh giới hay không Linh giới, cách mình quá mức xa xôi, nói cách khác mà nói, nghe một chút thì được; Coi như là Tu Chân Giới đại loạn, hình như đối với mình cũng không có ảnh hưởng quá lớn.
Tóm lại, nó chẳng qua là làm mình tu hành chậm lại một chút mà thôi.
Lúc này, Tử Tiêu đã từ trong khiếp sợ vừa rồi bình tĩnh lại, thì thào nói nhỏ nói:
– Mới vừa nghe cảm thấy không thể tưởng tượng, bất quá cẩn thận nghĩ lại, lại là có chút đạo lý. Lúc này đây, động tĩnh lớn như vậy, muốn nói là một môn phái hoặc là một thế lực nào đó của Tu Chân Giới thao túng sau lưng, ta thật đúng là không tin…truyện ma audio
Tô Triệt thử thăm dò nhắc nhở:
– Sư tổ, lúc này đây bắt đầu hỗn loạn, xem ra giống như là Thái Ất Môn làm ra trước nhất, có phải là nói, Thái Ất Môn đã bị một đại nhân vật nào đó của Linh giới âm thầm điều khiển rồi hay không?
– Rất có thể.
Tử Tiêu gật đầu nói:
– Ta rất khó hiểu, hai lão quỷ Thái Vũ và Thái Hoa này, sao lại giống như nổi điên chế tạo huyết án khắp nơi, nguyên lai là…
Nói đến đây, thần sắc Tử Tiêu nghiêm túc dặn dò:
– Tô Triệt, chuyện này trừ ta ra, ngàn vạn không thể đề cập đối với những người khác. Hết thảy sự tình, đều phải chờ tới lúc phản hồi tông môn, do Chưởng Giáo Chí Tôn định đoạt.
– Vâng, sư tổ, ta minh bạch lợi hại trong chuyện này.
Tô Triệt gật đầu đáp ứng, cũng đã xác định, những sự tình vừa mới nói kia, không có khả năng Tử Tiêu sư tổ sẽ đề cập với Nguyên Anh Lão tổ của Thái Ất Môn hoặc là môn phái khác. Từ giờ khắc này bắt đầu, biết cũng phải làm bộ như không biết.
Tử Tiêu liếc nhìn Ngọc Thanh trong hôn mê, lại dặn dò lần nữa:
– Chỗ của Ngọc Thanh, cũng không nên nói.
Tô Triệt gật gật đầu, cố ý giả bộ như cẩn cẩn dực dực mà hỏi thăm:
– Sư tổ, ngươi sẽ không giết ta diệt khẩu chứ?
Tử Tiêu vỗ trán một cái, chợt nói:
– Biện pháp này không sai, ngươi không nói, ta cũng không nghĩ tới.
Tô Triệt ha ha mà cười, đương nhiên biết rõ, sư tổ cũng là đang nói đùa mà thôi.
Có lẽ là bởi vì tính cách của Tử Tiêu sư tổ rất hiền hòa, làm cho Tô Triệt cảm thấy hắn giống như là một bằng hữu cùng lứa tuổi, mới có lá gan nói đùa cùng hắn như vậy.
Sau khi vui đùa, Tô Triệt lại hỏi:
– Sư tổ, một hồi âm mưu như vậy đều bị ta bóc trần, có tính là lập công hay không?
– Tính.
Tử Tiêu lé mắt nhìn hắn:
– Có ý tứ gì, nói thẳng đi.
– Đã là lập công, vậy thì ta và Ngọc Thanh sư huynh, trực tiếp định làm đệ tử chân truyền a.
Tô Triệt cả gan nói ra:
– Dù sao lần khảo hạch này, đều là ngài định đoạt. Hơn nữa năng lực của ta và Ngọc Thanh sư huynh, nếu so với đại đa số đệ tử chân truyền cũng cao hơn nhiều lắm.
– Ngươi thật đúng là không e lệ a.
Tử Tiêu bĩu môi giễu cợt một câu, rồi lại là ngữ khí xoay chuyển:
– Bất quá, so với ta năm đó, còn kém chút ít, da mặt còn chưa đủ dày, kỳ thật thỉnh cầu như vậy, từ thời điểm ngươi cống hiến ra một tấm thượng cổ Trấn Sơn Phù, nên nói ra mới đúng.
– Ngày ấy ở trên Chưởng giáo đại điện, chỉ cần ngươi chủ động đưa ra loại thỉnh cầu này, ta và Huyền Cơ sẽ giúp ngươi nói vài câu, tám chín phần mười là tại chỗ định xuống…
Nói đến đây, lại gõ trên ót của Tô Triệt một cái:
– Ta hai lần ám hiệu qua ngươi, ngươi cứ sửng sốt thờ ơ, đến cuối cùng, lại yêu cầu một đám đan dược hoàn toàn giống như cứt chó.
Lần gõ này so với lần trước thì hung ác ơn, Tô Triệt cũng cảm thấy đau nhức, bất quá, trong nội tâm lại không có chút hối hận. Tương đối mà nói, hơn ba nghìn viên đan dược lục phẩm trở lên, đối với mình có thể tạo được tác dụng rất lớn, khẳng định còn lớn hơn cả thân phận Đệ tử chân truyền.
Chỉ có điều, Tử Tiêu Thái thượng trưởng lão cũng không hiểu hết, mình có thể không hạn chế dùng đan dược để phụ trợ tu luyện, mới có thể hình dung những đan dược kia thành cứt chó.
Dùng hơn ba nghìn viên Linh Đan lục phẩm trở lên đổi lấy thân phận Đệ tử chân truyền, Tô Triệt tuyệt đối không bỏ được. Vô luận là khi nào ở nơi nào, tu vi tăng lên mới là đệ nhất.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, lại không thể cãi cọ cùng Tử Tiêu, càng không thể không đếm xỉa đến hảo ý của hắn, vì vậy, sau khi Tô Triệt cung kính hành lễ cảm tạ, lại nói:
– Sư tổ, ta và Ngọc Thanh sư huynh thật là đánh đến sơn cùng thủy tận, mới thành công đánh chết tên Kim Đan tu sĩ này, quá trình của nó quả thực là cửu tử nhất sinh…
– Đừng nói nữa.
Tử Tiêu khoát tay chặn lại, mặt treo nụ cười tà nói:
– Coi như ngươi không may, phần công lao này chỉ có thể âm thầm ban thưởng, không thể công khai, không thể mang lên mặt bàn, nếu không kẻ dưới khó phục tùng. Cho nên, muốn lập công, còn phải đi hoàn thành những nhiệm vụ khác.
– Aii.
Tô Triệt thở dài một tiếng, nhưng cũng biết, Tử Tiêu sư tổ nói đều là lời nói thật, lời vừa mới nói có quan hệ đến chuyện tình Linh giới, phân lượng quá nặng, một khi công khai ra, tất sẽ làm cho lòng người bàng hoàng, người người cảm thấy bất an.
– Đối với cá nhân ta mà nói, ngược lại có thể cho các ngươi một phần ban thưởng.
Tử Tiêu khẽ đảo tay, lấy ra hai quả Lôi châu màu tím sậm.
Tô Triệt đương nhiên nhận ra, đây là Tử Tiêu thần lôi mà hắn tự tay luyện chế, ban đầu ở Tiểu Di Tiên Cảnh, chính mình còn dùng qua một quả, đánh Tu La kia xuyên bụng nát thân. Chỉ là uy lực đồ chơi này, hình như là không được tốt lắm…
– Sư tổ, thứ này đánh không chết Kim Đan kỳ a.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên hành động, Tô Triệt vẫn là nhận lấy hai quả lôi châu.
Dùng lão Hắc lời mà nói, không cần biết nó có tác dụng hay không, trước nắm bắt tới tay nói sau.
– Trước kia đã dùng qua?
Tử Tiêu thần sắc cổ quái mà hỏi thăm.
Tô Triệt gật đầu.
– Có mấy đạo thiên lôi?
– Mười đạo.
– Mười đạo không giết được tu sĩ Kim Đan kỳ là đúng!
Tử Tiêu cười nói:
– Những cái kia, đều là tàn phẩm ta luyện chế thất bại, tiện tay tống cho tiểu hài tử mà thôi.
– A?
Tinh thần Tô Triệt chấn động, hỏi:
– Như vậy, hai quả này có bao nhiêu đạo?
– Một trăm đạo tử lôi.
Tử Tiêu vươn một ngón tay, khoa tay múa chân nói:
– Đánh chết một hai cái Kim Đan sơ kỳ, không có vấn đề gì cả. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, đối phương không có pháp bảo phòng ngự đẳng cấp cao.
Nhân tố Pháp bảo khó có thể đánh giá, ai cũng không dám khoe khoang khoác lác ở loại sự tình này.
– Một trăm đạo Tử Tiêu thần lôi.
Tinh quang trong mắt Tô Triệt chớp động, lúc này mới ngoan độc nghĩ, nếu như có nó nơi tay, hôm nay cuộc chiến đấu này, đã sớm là thoải mái thu phục.
Bất quá, vật này là dùng để cứu mạng, đương nhiên không thể tùy tiện phóng ra.
– Sư tổ, còn gì nữa không?
Tô Triệt nổi lên lòng tham, mày dạn mặt dày hỏi:
– Ta còn muốn mua vài cái.
– Mua?