[Audio] Tiên Ngục dịch
Tập 54: Nhiếp Hồn! Đại Băng! (c266-c270)
❮ sautiếp ❯Chương 266 : Nhiếp Hồn! Đại Băng! (thượng)
– Vài khối là đủ rồi.
Tô Triệt cười nói:
– Đệ thì càng nhiều càng tốt, mấy trăm khỏa cũng chẳng phải là nhiều.
Ngọc Thanh hơi sững sờ hỏi:
– Muốn nhiều như vậy làm chi? Linh sủng mỹ nữ kia của đệ, ăn yêu đan như cơm ăn sao?
– Không riêng gì xà mỹ nữ, đệ còn nuôi rất nhiều linh thú.
Tô Triệt hàm hồ nói:
– Một đám người kêu than đòi thực phẩm, áp lực rất lớn a.
– Chiếu theo như đệ nói, vậy lúc ở Ma giới dưới mặt đất thu hoạch chút ít Hắc Diệu Thủy Tinh kia, đệ cũng không kéo dài được quá lâu.
Ngọc Thanh yên lặng tính toán, mấy trăm khối yêu đan, ít nhất cũng phải tốn hao hơn mười vạn linh thạch, thật đúng là nuôi một đám cự thú nuốt vàng…
– Có thể tiến hành a.
Tô Triệt gật gật đầu:
– May mắn, đệ còn có những phương pháp kiếm tiền khác.
– Nếu như không đủ tiền, cứ nói với huynh.
Ngọc Thanh nói ra:
– Huynh lại dùng không được bao nhiêu linh thạch, một nhóm Hắc Diệu Thủy Tinh kia, trên cơ bản không nhúc nhích gì cả.
– Tốt.
Tô Triệt chỉ là gật đầu đáp ứng, cũng không có thể vay tiền từ chỗ Ngọc Thanh.
Hiện nay quan hệ giữa hai người, cũng không cần phải nói các loại lời nói khách khí như cảm tạ.
Kế tiếp, nương theo cơ hội tuần tra bốn phía, Tô Triệt cùng Ngọc Thanh bắt đầu trắng trợn thu mua yêu đan ở trong phường thị.
Tài liệu yêu thú trong này, giá cả xác thực tiện nghi hơn rất nhiều, yêu đan nhị phẩm chỉ cần bốn trăm linh thạch là có thể mua được, so với địa phương khác tiện nghi hơn một trăm linh thạch.
Ngọc Thanh giúp Tô Triệt thu mua một chút, không bao lâu thì mua được vài chục viên yêu đan nhị phẩm trở lên.
Lúc này trong đó, cũng không có quên chức trách Chấp pháp của mình, ngược lại kịp thời ngăn lại mấy trận tranh cãi nhỏ.
Cứ như vậy trôi qua bốn ngày, trong phường thị một mực không có phát sinh đại sự gì, chỉ có điều, yêu đan nhị phẩm trở lên, phần lớn rơi vào hầu bao của Tô Triệt.
Đoạn Thiên Nhai và vài vị Kim Đan tu sĩ tọa trấn nơi này, khẳng định đều phát hiện tình huống này, bất quá, Tô Triệt và Ngọc Thanh đều là thu mua hợp tình hợp lý, mặc dù cảm thấy cử động của bọn hắn có chút không bình thường, nhưng cũng không nên nói cái gì đó.
Chỉ có thể là âm thầm nói thầm một câu:
– Hai tên tiểu tử này ở đâu ra nhiều linh thạch như vậy nhỉ?
Trừ lần đó ra, tất cả thành viên Chấp pháp đội đều cảm thấy, mấy ngày gần đây, người trong phường thị càng ngày càng nhiều, rõ ràng không phải đến buôn bán, phỏng chừng đều là tới đây chờ cơ hội, muốn nhân cháy nhà hôi của…
Ngày thứ năm, có việc đã xảy ra.
– Chúng đệ tử Huyền Cơ Phong, toàn thể tập hợp.
Buổi chiều giờ Thân, Tô Triệt và Ngọc Thanh đều ngồi trong phòng tu luyện, chợt nghe tiếng nói của đại sư huynh Đoạn Thiên Nhai vang lên bên tai.
Mấy hơi qua đi, đệ tử của Huyền Cơ Phong đều tự xông ra khỏi phòng, tập hợp ở trong sân Chấp Pháp đường.
– Hơn hai trăm người thân phận không rõ ràng, tập thể nháo sự ở trong phường thị, lập tức tiến đến trấn áp.
Đoạn Thiên Nhai không có một câu nói nhảm, vừa mới nói xong, đồng thời dẫn đầu bay lên giữa không trung.
Phần phật.
Hơn ba mươi đạo thân ảnh đi theo ở phía sau.
Trong phường thị, đã là triệt để lộn xộn, càng ngày càng nhiều tán tu, hoặc là ma tu thân phận không rõ, bắt đầu cướp bóc bốn phía. Một ít sạp chủ không kịp thu quán, đã ra tay chanh chấp cùng bọn hắn.
Rầm rầm rầm…
Nguyên bản vẫn là một phường thị náo nhiệt phồn hoa, lúc này, khắp nơi tách ra lửa khói pháp thuật hoa mỹ.
Ầm ầm…
Đợi cho bọn người Tô Triệt bay đến trên không phường thị, đã chứng kiến một cửa hàng ầm ầm sụp đổ.
– Chấp pháp đội Thanh Lam Châu đã đến, kẻ nháo sự lập tức dừng tay, nếu không, giết.
– Giết…
– Giết…
Kể cả Đoạn Thiên Nhai ở trong vài tên Kim Đan tu sĩ, huyền phù bất đồng ở giữa không trung, đồng thời hô lên những lời này.
Xôn xao…
Lực uy hiếp của Chấp pháp đội vẫn phải có, tràng diện hỗn loạn trong phường thị đột nhiên trì trệ, rất nhiều người đều ngừng tay, cùng một chỗ nhìn lên trời.
– Chấp pháp đội tính toán là cái rắm gì.
Đột nhiên, có một người lớn giọng quát lớn:
– Kim Đan sơ kỳ mà thôi, cũng xứng ở trên đầu của ta hô to gọi nhỏ, ngươi lăn xuống cho ta.
Rống…
Một Hắc Long phóng lên trời, mục tiêu công kích chính là Huyền Cơ Phong, Đoạn Thiên Nhai.
Hắc Long rít gào, bay lên trời, lao về phía Đoạn Thiên Nhai.
– Tà môn ma đạo.
Đoạn Thiên Nhai không sợ hãi không hoảng hốt, hèn mọn mà cười, trong tay cầm một thanh Mộc Kiếm màu nâu, xa xa chỉ một ngón tay, khẽ quát một tiếng:
– Khô Vinh.
Hưu…ke chuyen ma
Một đạo lục quang từ chỗ mũi kiếm bắn ra, bắn vào giữa miệng Hắc Long.
Hoàn toàn là do một cổ năng lượng chân nguyên ngưng tụ mà thành Hắc Long, trông rất sống động, lân phiến rõ ràng, giờ phút này, thân hình lại trầm xuống, biến thành trạng thái thật thể, tư thế nhất phi trùng thiên bỗng nhiên đình trệ.
Trong chớp mắt, lân phiến màu đen bề ngoài của Hắc Long, dĩ nhiên là hình tượng đại biến, biến thành gồ ghề cứng ngắc, giống như một vỏ cây héo rũ.
– Mục.
Hưu…
Đoạn Thiên Nhai lại huy kiếm lần nữa, lại bắn ra một ánh sáng màu xám.
Hắc Long giống như thân cây cứng ngắc, gào thét một tiếng, từ trên không ngã xuống xuống dưới, oanh thông, ngã thành một bã vụn màu xám.
Giống như khúc gỗ triệt để mục nát, bị người vô tình ném đi.
– Mộc hệ thần thông của Đại sư huynh, Khô Vinh Tuế Nguyệt.
Ngọc Thanh lặng lẽ truyền âm nói cho Tô Triệt:
– Đối mặt loại thần thông này, phòng ngự thông thường là không có hiệu quả, rất dễ dàng trúng chiêu. Cần dùng thần thông cường đại đồng dạng để chống đỡ.
Tô Triệt đã hiểu, đây là Ngọc Thanh sư huynh đang biến tướng nhắc nhở mình, sớm muộn gì cũng có một ngày, mình cũng phải đối mặt với Khô Vinh Tuế Nguyệt của đại sư huynh.
Đối với đại sư huynh Đoạn Thiên Nhai này, Tô Triệt thủy chung là lòng mang đề phòng, cũng không có bởi vì mấy ngày gần đây hắn biểu hiện ra ngoài luân phiên lấy lòng mà bị mê hoặc.
Bởi vì, Tô Triệt cảm thấy, chỗ sâu nhất trong ánh mắt của Đoạn Thiên Nhai nhìn về phía mình, còn cất dấu một loại tâm tình khác.
Không hề nghi ngờ, sự xuất hiện của mình, uy hiếp được địa vị tương lai của hắn…
Tô Triệt truyền âm trả lời:
– Ngọc Thanh sư huynh, bản thân đệ cũng sớm nắm giữ một môn Thần thông, có thể rung chuyển tâm thần đối thủ, làm thần trí hắn hỗn loạn, giống như tang hồn. Đệ đoán, huynh cũng có một đòn sát thủ nào đó a?
– Đúng vậy.
Ngọc Thanh sảng khoái trả lời:
– Ta có một môn quyền thuật, tên là Đại Băng Thần Quyền, bẻ gãy nghiền nát, phân băng tan rã.
– Vậy thì liên thủ khắc địch, đệ trước, huynh sau.
Tô Triệt đề nghị nói.
– Rất tốt.
Ngọc Thanh cười nhạt một tiếng.
– Đại Băng Thần Quyền…
Tô Triệt mặc niệm nói:
– Chưa từng nghe nói qua loại quyền thuật này, bất quá, Ngọc Thanh sư huynh xuất ra gì đó, tất nhiên là cực kỳ bất phàm.
Giờ phút này, Đoạn Thiên Nhai đã chiến cùng một chỗ với đại hán mặt đen kia, tu vi người nọ rõ ràng là Kim Đan trung kỳ.
Đại hán mặt đen không có sử dụng bất luận pháp bảo gì, phất tay nhấc chân bạo rống liên tục, từng đạo hắc khí tràn ngập chung quanh thân thể, trong nháy mắt có thể chuyển hóa thành một đầu Hắc Long, khởi xướng trùng kích về phía Đoạn Thiên Nhai.
Chương 267 : Nhiếp Hồn! Đại Băng! (hạ)
Nhưng mà, Đoạn Thiên Nhai thân là đệ tử chân truyền của siêu cấp môn phái, theo như thông thường mà nói, vượt cấp chiến thắng Kim Đan trung kỳ bình thường, ổn thỏa là không nói chơi.
Giờ phút này cũng giống như vậy, Khô Vinh Tuế Nguyệt phát huy đến mức tận cùng, ánh sáng ba màu lục hoàng xám, làm cho đại hán mặt đen oa oa kêu to, liên tiếp lui về phía sau, Hắc Long nhìn như hung mãnh, lại không thể chiếm được chút tiện nghi nào.
Bất quá, trận so đấu này, nhất thời nửa khắc nhất định là khó phân cao thấp.
Trong phường thị lại lần nữa hỗn loạn cả lên, tiếng kêu thảm thiết trở nên càng thêm dày đặc, cũng không biết từ nơi nào lại tới vài Kim Đan tu sĩ thân phận không rõ, ngăn cản vài vị Kim Đan trưởng lão của Chấp pháp đội lại, không cho bọn hắn có cơ hội ngăn cản hỗn loạn.
Tô Triệt và Ngọc Thanh thân là một thành viên của Chấp pháp đội, cũng phải tận chức tận trách.
– Nhanh chóng giết.
Ngọc Thanh lãnh lãnh nói ra:
– Đệ tuyển mục tiêu.
Tô Triệt lập tức lĩnh hội ý tứ của Ngọc Thanh, vèo thoáng một cái, dẫn đầu rơi xuống, lập tức đã chọn một kẻ Trúc Cơ hậu kỳ nháo sự.
– Nhiếp Hồn.
Một ngón tay Tô Triệt điểm trúng trán của mình, mi tâm lập tức hiện ra.
Bá…
Một đạo lam quang bao phủ tên tán tu Trúc Cơ hậu kỳ kia.
– A…
Người này thét một tiếng kinh hãi, chỉ cảm thấy tâm thần run rẩy dữ dội, đầu óc muốn nứt, trong nháy mắt thần trí mơ hồ, thậm chí cũng không kịp xoay người đối mặt Tô Triệt.
– Đại Băng.
Thân ảnh Ngọc Thanh nhoáng một cái, lập tức vượt qua Tô Triệt, cự ly còn có hơn mười trượng, liền đánh về phía người nọ một quyền.
Hô…
Tô Triệt cách Ngọc Thanh gần nhất, cảm giác được không gian chung quanh sinh ra sụp đổ kịch liệt, phảng phất tất cả sự vật chung quanh khu vực này, đều bị một quyền này của Ngọc Thanh hấp nhiếp đi vào.
Một cái quyền ấn cự đại, từ trên tay Ngọc Thanh phụt lên mà ra, trong nháy mắt đánh trúng tán tu Trúc Cơ hậu kỳ này.
Phanh…
Động tĩnh không lớn, cả quyền ấn không hề trở ngại xuyên thấu người nọ hộ thân pháp thuẫn, lập tức chui vào thân thể của hắn.
Người này lập tức đông cứng tại chỗ, giờ khắc này, thời gian bị kéo dài vô số lần, chỉ thấy được, làn da từ trên mặt của hắn tróc ra, ngã xuống trên mặt đất, giống như một đồ sứ rẻ tiền, đinh đương một tiếng ngã nát bấy.
Theo một tiếng đinh đương này, cả người hắn nát bấy suy sụp xuống, phân băng tan rã, quán đầy mặt đát, biến thành một đống cát.
Kể cả quần áo trên người hắn, cũng giống như vậy.
Kể cả túi càn khôn hắn treo bên hông.
Ngọc Thanh quay mặt lại, nhìn Tô Triệt cười khổ một cái:
– Thần thông của huynh, khuyết điểm lớn nhất chính là, phía dưới đại băng, tất cả đều nát bấy, kể cả vật phẩm trên người hắn mang theo. Ngoại trừ những pháp bảo cao cấp kia.
Tô Triệt cười ha ha nói:
– Không quan hệ, những người này tới đây phát tài đều nghèo kiết xác, túi càn khôn của bọn họ, không cần thu cũng được. Tiếp tục.
– Hảo.
Tô Triệt lập tức chọn một Trúc Cơ hậu kỳ đang cướp bóc cách đó không xa, Nhiếp Hồn lại ra.
Sau Nhiếp Hồn…
Đại Băng…
Đinh đinh đang đang…
Nguyên cảnh tái hiện, lại một người phân băng tan rã, biến thành một đống cát rời rạc.
Mặc dù Tô Triệt không phải người hiếu sát, bất quá, giờ phút này gánh vác chức trách chấp pháp, đối với mấy côn đồ thừa dịp loạn cướp bóc này, nhất định phải thi dùng lôi đình thủ đoạn, mau chóng ngăn lại trong phường thị trận này bạo.
Đây cũng là Tử Tiêu Thái thượng trưởng lão sai khiến cho các đệ tử một phần môn phái nhiệm vụ.
Nhiếp hồn…
Đại băng…
Phía trước Tô Triệt, đối tượng ra tay ít nhất cũng phải là tu vi Trúc Cơ trung kỳ, thực lực thấp hơn, không có tư cách hưởng thụ thần thông của mình và sư huynh cùng đánh.
Sau Nhiếp Hồn, chính là Đại Băng.
Trên mặt đất xuất hiện từng đống cát, qua trong giây lát, đã bị những người giao chiến khác tạo nên gió mạnh, quét sạch không còn.
Nguyên một đám tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, ở dưới sự Tô Triệt liên thủ cùng Ngọc Thanh, thoải mái giống như giết gà, đây cũng là Ngọc Thanh nói nhanh chóng giết chết nhất.
Chẳng bao lâu, khu vực này bị hai người Tô Triệt thanh lý không còn, được rất nhiều sạp chủ cảm tạ.
Trải qua mấy ngày nay tuần tra, Tô Triệt và Ngọc Thanh đều nhớ kỹ những sạp chủ này, tuyệt đối sẽ không giết lầm người.
Đồng dạng, những sạp chủ kia đã sớm nhận thức hai vị đại tài chủ điên cuồng thu mua yêu đan này. Vừa rồi, nhìn thấy hai người bọn hắn giết tới đây, đều là kịp thời phát ra cầu cứu.
Lúc này, một người nào đó đứng ở dưới cây đại thụ, đầu đội nón che, mục quang âm trầm, không phải là sạp chủ trong phường thị, cũng không phải côn đồ cướp bóc bốn phía, chỉ giống như một khách qua đường khoanh tay đứng nhìn.
Chỉ là, giờ phút này hắn nhìn chằm chằm vào Tô Triệt cùng Ngọc Thanh, trong nội tâm thầm mắng:
– Hai tiểu hỗn đản này, giết người còn nhanh hơn Kim Đan kỳ bình thường, xem ra, còn cần ta tự mình ra tay, mới có thể giải quyết bọn họ.
Ông…
Một cổ ba động vô hình từ trên người của hắn nổi lên, nón che trên đầu trong nháy mắt biến mất.
– Chủ nhân, chú ý…
Trong Tiên Ngục, lão Hắc hét lớn một tiếng.
Tô Triệt đột nhiên cả kinh, nhưng cũng không kịp né tránh…
Một cái nón tre bình thường, nhưng lại nhanh như thiểm điện, mang theo chân nguyên mạnh mẽ, nhắm cái cổ của Tô Triệt bay tới.
Lóe lên là tiếp xúc đến…
Tốc độ nhanh tới cực điểm, không đợi Tô Triệt làm ra phản ứng tránh né, cũng đã cắt đến trên cổ.
Pằng…
Cái nón kia hóa thành mảnh nhỏ, bay lất phất trong không trung.
Tô Triệt phun máu tươi, bay ngược ra sau, một tiếng ầm vang, đụng sụp một gian cửa hàng.
– Tô Triệt…
Ngọc Thanh trợn tròn hai mắt, khiếp sợ tới cực điểm, nhưng cũng không kịp làm ra chuyện tình có ý nghĩa gì.
Quá nhanh…
Tốc độ của cái nón kia thật sự là quá nhanh, Ngọc Thanh thậm chí cũng không có bất kỳ phát giác, liền thấy được Tô Triệt bị đánh bay ra ngoài.
Bị công kích như vậy đánh trúng cổ, chết chắc rồi…
– Nạp mạng đi.
Ngọc Thanh phẫn nộ như núi lửa bộc phát, trong lúc đó kéo lên đến đỉnh điểm, thân hình biến thành một đạo tàn ảnh, vọt về phía người dưới tán cây kia.
Trên nửa đường, đánh một quyền ra.
Đại Băng thần quyền…
Người dưới tán cây cười nhạt một tiếng, trong nội tâm hiện lên một tia ý niệm trong đầu:
– Tu vi quá thấp, làm ô nhục một môn Thần thông như vậy.
Phanh…
Hắn đứng thẳng tại chỗ, không tránh không né, chỉ có điều dậm một chân, liền có một cổ chấn động cường đại mà mắt thường có thể thấy được, giống như rung động trong nước, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Ầm ầm…
Ba động qua đi, dùng người này làm trung tâm, trong vòng bán kính hai mươi trượng, mặt đất sụp xuống phía dưới vài xích, hết thảy sự vật quanh mình, tất cả đều biến thành tro tàn, lại bị mang đến xa xa.
Trong hai mươi trượng, lại không có vật gì khác. Chỉ còn hắn và đại thụ mà hắn đang dựa vào.
Ngọc Thanh còn chưa có xông lại, cùng với những tu sĩ đang chiến đấu chung quanh kia, đều là bóng dáng cũng không có, cũng không biết là bị chấn thành tro tàn, hay là bị phóng đi phương nào.
Chương 268 : Diệt Lô (thượng)
Đoạn Thiên Nhai đang đấu trên bầu trời, cùng với vài vị Kim Đan trưởng lão khác, thông qua thần thức bản thân, tất cả đều thấy được một màn này.
Ngoài khiếp sợ ra, nhưng trong nội tâm Đoạn Thiên Nhai khẽ động, nổi lên mừng rỡ nhàn nhạt. Nếu như Tô Triệt cùng Ngọc Thanh đều chết hết, như vậy trên Huyền Cơ Phong, còn ai có thể uy hiếp được mình…
Chỉ là, mừng rỡ cùng kỳ vọng vừa mới bay lên, trong chớp mắt đã biến mất tan tành.
Rầm, hai nơi gạch đá ngói vụn trong phế tích, đồng thời đứng lên hai bóng người.
Đoạn Thiên Nhai cùng người dưới cây đều sững sờ, ý nghĩ trong lòng hoàn toàn nhất trí:
– Như thế nào, hai người đều còn sống?
Đúng vậy, Tô Triệt và Ngọc Thanh đều còn sống, vị trí hai người cũng không quá cự ly ba trượng, thậm chí, ngay cả bộ dáng chật vật giờ khắc này, đều là giống như đúc.
Quần áo nghiền nát, đầu đầy bụi đất, trên mặt đen một chỗ, hồng một chỗ, giống như kẻ chạy nạn…
– Còn sống…
Tô Triệt và Ngọc Thanh liếc nhau một cái, đều là không tiếng động cười cười.
Đều còn sống, vậy là tốt rồi…
Nhiếp Hồn…
Đại Băng…
Hai huynh đệ lại liên thủ lần nữa, đang ở phía trước mấy trượng, một tu sĩ muốn xông lại nhặt lấy túi càn khôn, thân hình tiêu tán, hóa thành hạt cát, rơi lả tả trong phế tích.
Cái túi càn khôn kia, chính là của Ngọc Thanh vừa mới bị đánh bay, rơi xuống trên mặt đất.
Ken két…
Tô Triệt vặn vẹo cái cổ vài, vừa rồi, suýt nữa bị người gọt sạch đầu, may mắn là Long Hồn nghịch lân tự động hộ chủ, hơn nữa này chỉ là một cái nón tre trúc bình thường, cũng không phải là pháp bảo gì.
Nếu như không, kết cục thật đúng là không dễ nói.
– Kim Đan hậu kỳ, thật là đáng sợ. Nếu như không chú ý thì với tu vi Trúc Cơ kỳ của ta, một chiêu phải chết.
Tô Triệt vuốt cổ cùng vài vết thương trên cằm, trong nội tâm nghĩ mà sợ không thôi.
Bên kia, Ngọc Thanh cũng bị thương không nặng, chỉ có điều nội phủ bị chấn động, phun ra vài ngụm máu mà thôi. Đây đối với người tu tiên mà nói, sẽ không ảnh hưởng đến sức chiến đấu.
Không hề nghi ngờ, trên người hắn cũng có dấu pháp bảo phòng ngự cao cấp.
– Các hạ thân là tiền bối Kim Đan hậu kỳ, lại ra tay với hai gã Trúc Cơ đệ tử của Thiên Huyền Tông ta, không biết là hạ thấp giá trị con người sao?
Người nói chuyện, chính là Đoạn Thiên Nhai đang du đấu cùng đối thủ, thân là đại sư huynh Huyền Cơ Phong, gặp được loại cục diện này, phải đứng ra nói chút gì đó mới đúng.
Bất quá cũng giới hạn là nói mà thôi, hắn không có lá gan xông lại giao thủ cùng một Kim Đan hậu kỳ, tựa như hắn không dám so chiêu với Huyền Cơ Tôn Giả vậy.
Huống hồ, Đoạn Thiên Nhai ước gì chứng kiến Tô Triệt và Ngọc Thanh bị người giết chết ở trước mặt mình, làm sao có thể thật sự chạy tới cứu viện.
Người đứng ở dưới tàng cây kia, căn bản là chẳng muốn đáp lời, vẫn là dựa vào thân cây, một bộ trời sập cũng không sợ hãi.
Trên đầu đã không có đấu lạp, lúc này mới thấy được diện mạo của hắn, bộ dạng hơn ba mươi tuổi, ngũ quan phi thường cường tráng, mùi vị nam nhân mười phần, không làm cho người ta phản cảm. Duy chỉ có hai mắt là âm trầm, phá hủy cảm giác chỉnh thể, không quá tương xứng cùng ngoại hình khí chất của hắn.
Đoạn Thiên Nhai không có can đảm xông tới giao chiến, bất quá, đã có hai tiểu tử không sợ chết kia, vẫn là ý chí chiến đấu sục sôi.
Pằng…
Ngọc Thanh thi triển một pháp thuật nho nhỏ trừ đi bụi, quét sạch bùn đất trên người trên mặt, quay đầu hỏi Tô Triệt:
– Có thể tái chiến không?
– Không có vấn đề gì cả.
Tô Triệt cười ha ha.
Hai người đối thoại cùng trạng thái lúc này, khiến cho tất cả mọi người chú ý việc này đều lòng mang kinh ngạc: chẳng lẽ, hai tên tiểu tử này còn muốn phát động phản kích đối với Kim Đan hậu kỳ kia sao?
Nếu thực như thế, kia không khác gì tự tìm đường chết.
– Vậy thì, tiếp tục liên thủ, chuẩn bị…
Ngọc Thanh nhìn người kia, trầm thấp nói ra.
Giờ phút này, ngay cả người đứng dưới gốc đại thụ kia cũng nhịn không được sinh lòng hiếu kỳ, vốn định thi triển thủ đoạn khác giết chết bọn họ trong nháy mắt ngay, hiện tại, ngược lại muốn xem xem, hai người bọn hắn còn có thể lăn qua lăn lại ra loại hình dạng nào?
– Động thủ.
Ngọc Thanh quát khẽ một tiếng.
Lả tả…
Tô Triệt và Ngọc Thanh cùng bay lên không, trong nháy mắt bay ra cự ly hơn mười trượng, bất quá, không phải đi xông về phía trước, mà là trốn về phía sau.
Đây chính là một Kim Đan hậu kỳ, chính là siêu cấp cường giả cấp bậc như sư tôn, vừa rồi có thể bảo trụ mạng nhỏ, đã là vạn hạnh, đầu óc hư mất mới có thể phát động phản kích với hắn.
Cho nên, vừa rồi Tô Triệt và Ngọc Thanh chỉ truyền âm trao đổi một chữ, mà nhìn hành động kia của bọn hắn, cái chữ này vô cùng đơn giản, chính là: trốn.
Chỉ là, chạy thoát sao?
Tô Triệt và Ngọc Thanh đều cho rằng chạy thoát, đánh cuộc đúng là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ kia khẳng định là nhân vật thủ lĩnh của đối phương, thân có chức trách khống chế toàn cục, không có khả năng tự mình chạy đi đuổi giết hai tiểu nhân vật như mình.
Phải nói là đoán không sai.
Người dưới tán cây âm thầm cười, chửi nhỏ một tiếng “hai tiểu tử dối trá”, lập tức, nhìn một thủ hạ của mình truyền âm hạ lệnh:
– Diệt Lô, bắt hai người kia trở lại, ta muốn sống.
Sở dĩ hạ lệnh bắt sống, đó là bởi vì, vừa rồi hai tiểu tử dối trá này ở giữa phối hợp mật thiết, làm cho hắn hồi tưởng lại một đoạn kinh nghiệm nhiều năm trước. Lúc đó, hảo huynh đệ của mình vẫn còn sống…
Bên kia, Tô Triệt và Ngọc Thanh đã bay ra khỏi phường thị, lao về phía trời nước bên ngoài đảo nhỏ mà bay đi.
Chỉ là, vừa bay không xa lắm, liền phát hiện một đạo thân ảnh đuổi theo phía sau. Mới đầu, cả hai người đều kinh hãi biến sắc, nhìn kỹ mới xác định, cũng không phải là người dưới tán cây kia.
– Không phải hắn là tốt rồi, thực nếu là người kia, mình và Ngọc Thanh sư huynh cũng chỉ có thể phân đường mà chạy, ai bị đuổi kịp, chỉ có thể là tự nhận xui xẻo.
Trong nội tâm Tô Triệt âm thầm may mắn:
– Nếu là những người khác, liên thủ ứng đối mà nói, ngược lại còn có một đường sinh cơ.
Vừa rồi ở trong phường thị, người có thực lực mạnh nhất chính là gia hỏa Kim Đan hậu kỳ kia, nếu hắn có chủ tâm muốn giết chết hai người Tô Triệt, thì không có người có thể ngăn lại. Bởi vậy, Tô Triệt và Ngọc Thanh mới có thể không chút do dự trốn thoát.
Tốc độ người đuổi theo rất nhanh, hơn mười tức đi qua, thì đuổi tới cự ly hai trăm trượng, cái này liền tiến nhập phạm vi dò xét của lão Hắc.
– Chủ nhân, chỉ là Kim Đan sơ kỳ.
Trong nội tâm Tô Triệt lên tiếng, lập tức nhìn Ngọc Thanh truyền âm:
– Sư huynh, người tới chỉ là Kim Đan sơ kỳ, lại dẫn hắn bay xa chút ít, sau đó quay đầu trở lại chiến một trận, như thế nào?
– Hảo.
Ngọc Thanh trả lời cực kỳ dứt khoát.
Lại bay hơn mười tức, cự ly gần hơn đến hơn mười trượng, người đuổi theo kia đang định ra tay, đã nhìn thấy hai tên tiểu tử phía trước kia tách ra, giống như là muốn chia làm hai đường mà chạy.
Chương 269 : Diệt Lô (hạ)
– Sư huynh ra lệnh, là muốn ta bắt sống hai tên tiểu tử kia trở về, nếu bọn họ chia làm hai đường mà chạy, vậy có thể có chút phiền phức.
Tu sĩ có tên Diệt Lô kia vừa mới nghĩ đến vấn đề này, liền bị tập kích…
Nhiếp Hồn…
Tô Triệt mạnh mẽ quay người lại, mi tâm phát ra một đạo lam quang.
Tốc độ ánh sáng, mặc dù là tu sĩ Kim Đan cũng trốn không thoát. Trừ khi, có thể sớm dự phán động cơ của đối thủ, Diệt Lô vừa mới do dự một chút, thì bị đạo lam quang này chiếu vào.
Ông…
Tuy tu vi của Diệt Lô là Kim Đan sơ kỳ, nhưng cũng bị thần thông Nhiếp Hồn rung chuyển nguyên thần, thần trí loạn lên…
Thần thông Nhiếp Hồn của Tô Triệt, đến từ một kiện Linh bảo trung phẩm, đã từng khiến cho Huyền Cơ Tôn Giả nếm qua quả đắng, uy lực cực kỳ cường hãn.
Bất quá, sau khi chuyển biến thành thần thông của bản thân Tô Triệt, thì nhận lấy trình tự tu vi hạn chế, dùng để đối phó Kim Đan tu sĩ có chút miễn cưỡng.
Nhưng chỗ tốt là, môn Thần thông này cũng có tính tăng lên vô hạn, theo tu vi Tô Triệt đề thăng, uy lực cũng sẽ càng ngày càng cường đại.
Đại Băng…
Thừa cơ hội tốt này, Ngọc Thanh đánh ra một quyền, quyền ấn cự đại đánh trúng giữa thân hình của Diệt Lô.
Phanh…
Kết quả giống như Tô Triệt và Ngọc Thanh dự đoán, chỉ kích lui hắn ra ngoài, không có làm hắn bị thương.
Đạo lý đồng dạng, Đại Băng thần quyền của Ngọc Thanh, cũng là bởi vì tu vi không đủ, dùng để đối phó cường giả Kim Đan, chỉ có thể tạo được hiệu quả dùng sức đẩy một cái, muốn làm đối phương bị thương, không có khả năng.
Mượn cơ hội này, Tô Triệt và Ngọc Thanh một đường lao nhanh, càng kéo cự ly ra một ít.
Mục đích rất đơn thuần, chính là muốn bay ra xa một ít, miễn cho bị đồng bọn hắn lại truy tới.
Diệt Lô tức giận vô cùng, nhất thời chủ quan, lại bị hai tiểu tử Trúc Cơ trung kỳ đánh một quyền, quả thực là vô cùng nhục nhã.
Gia tốc, truy…
Lại một lần nữa gần hơn đến cự ly trăm trượng, Tô Triệt và Ngọc Thanh cảm giác không sai biệt lắm, vì vậy, song song đều triệu ra giúp đỡ.
Lúc này thật đúng là không hề bảo lưu lại, tất cả những gì mình có đều phô bày ra.
Ngọc Thanh có ba sự giúp đỡ, ngoại trừ một đầu Linh sủng Ngân Lang, còn có hai khôi lỗi chiến đấu hình người.
Lại nhìn Tô Triệt, khá lắm, phần phật a, triệu ra nguyên một đoàn đội, Tu La, Xà Nữ, tiểu Giao Long, mười con Quỷ tướng.
Thần sắc Ngọc Thanh cổ quái liếc nhìn hắn, lúc này mới chính thức hiểu được, hắn từng nói qua “một đại gia tử” là khái niệm bực nào.
Không có biện pháp, Trúc Cơ kỳ muốn đối kháng Kim Đan kỳ, ngoại trừ dựa vào nhân số, thì không có những thứ biện pháp tốt gì khác. Trừ khi, Tô Triệt và Ngọc Thanh cũng có thể như Thiên Âm, lấy ra một kiện Đạo khí thượng phẩm, nhẹ nhàng gõ một cái…
Diệt Lô đuổi theo mà đến, đột nhiên bị đội hình cường đại hiện ra trước mắt làm cho kinh ngạc một chút, chỉ là nhìn kỹ, thực lực tất cả đều là Trúc Cơ kỳ, cũng yên tâm hơn.
Tổng cộng không tới hai mươi Trúc Cơ kỳ, chỉ có thể làm cho một Kim Đan kỳ thêm chút ít phiền toái mà thôi, muốn thủ thắng, căn bản không có khả năng. Trừ khi mình nguyện ý đứng bất động, để bọn họ tùy ý cuồng oanh loạn tạc.
– Vị tiền bối này, xưng hô như thế nào?
Tô Triệt chắp tay hỏi.
– Diệt Lô.
Diệt Lô nhàn nhạt nói ra, vốn là định khinh thường trả lời hắn, bất quá, hai tiểu tử kia biểu hiện ra ngoài các loại năng lực, xem xét cũng không phải là người thường, miễn cưỡng có tư cách đối thoại cùng mình.
Lão Hắc ở trong Tiên Ngục kêu lên:
– Giết hắn đi, chủ nhân, danh tự rõ ràng cho thấy xung đột cùng ngươi.
Đúng vậy, Tô Triệt chủ tu hỏa hệ, mà tên người kia lại là Diệt Lô, xem linh lực ba động của hắn, lại là chân nguyên thổ hệ, xác thực tương khắc với Tô Triệt.
Có chút hỏa diễm, dựa vào thủy là diệt không xong, xác thực cần dùng thổ để phong…
Tô Triệt quay đầu nhìn Ngọc Thanh nói ra:
– Không chết không ngớt.
– Chính hợp ý huynh.
Ngọc Thanh cũng là chiến ý cuồn cuộn.
Diệt Lô không tiếng động cười cười, cho rằng hai tên tiểu tử này thật đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp, lời nói gì cũng dám nói…
Nhiếp Hồn.
Tô Triệt bạo phóng ra, lam quang ở mi tâm chợt hiện, mười con Quỷ bộc nhào tới.
– Còn dùng một chiêu này?
Diệt Lô cười hèn mọn, nguyên thần ngưng tụ, chỉ bằng kháng lực bản thân, thì có thể chống lại nhiếp hồn chi lực, phương diện thần trí không có thể ảnh hưởng.
Bất quá, Tô Triệt muốn đúng là loại cục diện này, muốn hắn ngăn cản Nhiếp Hồn của mình, mới phải đứng ở tại chỗ chờ bị đánh. Nếu không, một khì bị hắn triển khai thân pháp, nhóm người mình công kích, muốn chạm đến hắn cũng khó khăn.
Răng rắc…
Lôi Điện của Tiểu Giao Long bổ tới trước nhất.
Phanh…
Đại Băng thần quyền của Ngọc Thanh cũng lao qua, đồng thời, hai khôi lỗi chiến đấu của hắn cũng xông tới.
Hô…
Xà Nữ huy động Hỏa Phượng Bảo Phiến, ngưng tụ áp súc cổ Tam Muội Chân Hỏa kia thành một cây hỏa vũ, cũng kích phát qua.
Xích…
Ngân Lang linh sủng của Ngọc Thanh mở miệng rộng ra, phun ra một đạo phong nhận màu xanh nhạt dài vài thước.
Oanh ầm ầm…
Một vòng đả kích này toàn bộ trúng mục tiêu, trước người hắn tách ra khói lửa chói mắt.
Đợi cho khói lửa tan hết, chỉ thấy được, Diệt Lô có tu vi Kim Đan bình yên vô sự trôi nổi ở giữa hư không, áo bào trên người cũng là sạch sẽ, không hề thay đổi.
Hô…
Hắn chỉ phất một tay, chân nguyên cường đại ba động, quét sạch mười con quỷ tướng cùng mấy khôi lỗi chiến đấu qua một bên.
– Không thể làm như vậy được.
Diệt Lô cười nhạt nói:
– Gãi ngứa cũng ngại không đủ, các ngươi sẽ không phải chỉ có nhiêu đó chứ?
Chớ trách hắn kiêu ngạo như thế, Kim Đan cùng Trúc Cơ ở giữa cách nhau rất xa, giống như Trúc Cơ và Luyện Khí.
Mặt khác, nếu như Tô Triệt quay mắt về phía hai mươi tu sĩ Luyện Khí hợp lực công kích, cũng sẽ dễ dàng thoải mái như vậy.
Không chết không ngớt?
Ai sẽ chết?
Nhóm người Tô Triệt liên hợp đả kích, đối với Diệt Lô mà nói giống như gãi ngứa, căn bản không có cách nào xuyên thấu khí kình hộ thân của hắn.
Đương nhiên, Tô Triệt và Ngọc Thanh cũng đã nhìn ra, áo bào của hắn là một pháp bảo phòng ngự phẩm cấp không thấp, ít nhất là Linh khí cực phẩm, thậm chí có khả năng đạt đến cấp bậc Bảo khí.
Nếu thật là một kiện pháp bào Bảo khí, như vậy, lực công kích của Quỷ bộc và khôi lỗi chiến đấu, căn bản không có khả năng phát ra bất cứ tác dụng gì, tiến đến phụ cận cũng chỉ là chịu chết…
Vì vậy, Tô Triệt và Ngọc Thanh cải biến sách lược, đều tự triệu hồi quỷ bộc cùng khôi lỗi trở về, ngăn cản trước người, trở thành phòng ngự sống.
– Chuẩn bị xong chưa?
Ngữ khí của Diệt Lô hời hợt, tràn đầy ý tứ hàm xúc:
– Vậy thì tới phiên ta.
Thoại âm vừa rơi xuống, lả tả hai cái, chỉ bằng chân nguyên chi lực bản thân chém ra hai đạo kình khí, hóa thành hai đạo đao mang hình Nguyệt Nha, phân biệt công kích về phía Tô Triệt cùng Ngọc Thanh.
Ngăn cản…
Loại tình huống này, né tránh càng thêm nguy hiểm, chỉ làm thân hình của mình bạo lộ dưới công kích sau đó của Diệt Lô.
Chương 270 : Kịch chiến trên hồ
Tô Triệt và Ngọc Thanh chỉ có thể cho nhục thuẫn chắn trước người.
Xích, xích, xích, xích, xích…
Liên tục năm thanh âm, mười quỷ bộc xếp thành một chuỗi dài, liên tiếp bị đạo đao mang hình Nguyệt Nha nọ xuyên thấu năm con, cuối cùng bị quỷ bộc thứ sáu ngăn chặn.
Quỷ bộc không có thật thể, gần như là một loại năng lượng tụ lại mà thành thân thể, tuy bị đao mang xuyên thấu, làm cho thân ảnh ảm đạm hơn rất nhiều, nhưng không có lập tức tiêu vong.
Tâm niệm Tô Triệt vừa động, vội vàng thu năm quỷ bộc trước nhất vào trong Tiên Ngục, đưa vào U Minh Quỷ Giới. Bị thương như vậy, ở trong thế giới bình thường, quỷ bộc ít nhất cần mấy tháng mới có thể khôi phục như lúc ban đầu, nhưng mà ở trong U Minh Quỷ Giới, chỉ cần thôn phệ mấy Quỷ vệ, không cần một phút đồng hồ, cũng có thể khôi phục như cũ.
Bên kia, Ngọc Thanh một con chiến đấu khôi lỗi chặn đạo đao mang này, nhưng mà, nó không có vận khí tốt như quỷ bộc vậy.
Rầm một tiếng, đao mang tiêu tán, nhưng con khôi lỗi chiến đấu này cũng xui xẻo rầm rầm hóa thành một đống linh kiện, rõ ràng cho thấy triệt để hỏng mất, đã không có cách nào chữa trị.
Khôi lỗi chiến đấu thực lực tương đương với Trúc Cơ kỳ, ở Tu Chân Giới cực kỳ khó được, tối thiểu nhất, Tô Triệt chưa bao giờ thấy có người bán loại vật này, cũng không biết Ngọc Thanh là thông qua cách nào lấy được.
Một khôi lỗi chiến đấu giá trị xa xỉ như vậy bị hủy diệt, Tô Triệt cũng âm thầm đau lòng, nhưng Ngọc Thanh lại mặt không đổi sắc.
– Rất tốt, thoáng cái giảm sáu quân số.
Diệt Lô cười mỉm nói ra:
– Không biết, những món đồ chơi còn lại này, có thể chống đỡ mấy lần.
Đang khi nói chuyện, lả tả lại là hai cái, lực đạo hoàn toàn giống nhau.
Như hắn mong muốn, năm quỷ bộc còn lại cũng bị Tô Triệt thu hồi vào trong Tiên Ngục, một khôi lỗi khác của Ngọc Thanh cũng triệt để hủy diệt…
Đây cũng là thực lực cường hãn của Kim Đan kỳ, trêu đùa Trúc Cơ kỳ, giống như là tráng hán trưởng thành có chủ tâm đùa hài tử năm ba tuổi. So sánh như thế, quả thật không khoa trương chút nào.
Quỷ bộc và khôi lỗi đã bị mất, Tô Triệt cùng Ngọc Thanh không đành lòng cho linh sủng của mình làm nhục thuẫn, kế tiếp nên ứng đối như thế nào?
Diệt Lô chậm rãi nói ra:
– Cũng không cần phải giết các ngươi mới được, chỉ cần hai người các ngươi nguyện ý thúc thủ chịu trói, chẳng những có thể còn mạng sống, có khi còn được một đại nhân vật thưởng thức, đối với tương lai của các ngươi rất có lợi, so với ở Thiên Huyền Tông còn tốt hơn nhiều lắm.
Khi dụ hàng, đồng thời cũng không quên cưỡng bức, Diệt Lô giơ hai tay lên, trong song chưởng có một cổ khí vụ màu vàng nâu bốc lên.
Rất hiển nhiên, nếu Tô Triệt và Ngọc Thanh dám can đảm nói ra một chữ không, đả kích kế tiếp, cũng chính là sát chiêu chân chính của hắn.
– Ngươi thấy thế nào?
Ngọc Thanh quay đầu hỏi.
– Không chết không ngớt.
Tô Triệt vẫn là đáp án trước kia, cũng không biết là nghĩ như thế nào.
Ngọc Thanh hơi có vẻ do dự, thấp giọng nói ra:
– Chỉ là, ta còn không muốn chết.
– Sư huynh, huynh đây là…
Tô Triệt lập tức sững sờ.
– Ta đầu hàng.
Không đợi Tô Triệt nói cái khác nữa, Ngọc Thanh quay đầu nhìn Diệt Lô nói ra:
– Diệt Lô tiền bối muốn giết chết chúng ta vô cùng đơn giản, ta tin tưởng, hắn không cần phải lừa gạt chúng ta.
– Đương nhiên.
Diệt Lô cười gật đầu.
Pằng, pằng, pằng, pằng…
Ngọc Thanh rất dứt khoát tự phong bế huyệt đạo, giam cầm chân nguyên toàn thân của mình, hắn chân chân chính chính thúc thủ chịu trói.
– Rất tốt, người tuổi trẻ tiền đồ rộng lớn, nên thức thời như vậy.
Khí vụ màu vàng nâu trên tay trái của Diệt Lô tùy theo tiêu tán, lại vẫy tay một cái, Ngọc Thanh ở bên ngoài hơn mười trượng, không có chống cự bị hắn hấp qua.
– Sư huynh…
Tô Triệt cực kỳ khiếp sợ, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
– Sư huynh của ngươi rất thông minh, tiểu tử, ngươi thì sao?
Diệt Lô thúc hỏi:
– Ta chỉ cho ngươi mười tiếng đếm, vừa hết mười tiếng đếm, ta liền…
– Liền cái rắm.
Không đợi hắn nói xong, hai mắt Tô Triệt xích hồng vọt tới. Xà Nữ phe phẩy đuôi dài, lại không có ngăn hắn lại.
– Muốn chết.
Hai mắt Diệt Lô nhắm lại, khí vụ màu vàng nâu trên tay phải muốn kích phát đi ra…
Oanh…
Đại Băng!
Ngọc Thanh đã không có lực chiến đấu đứng ở một bên, nhưng trong lúc đó lại đánh ra một quyền, cự ly gần lộ ra một quyền ấn cự đại, đánh ở giữa lồng ngực Diệt Lô.
– A…
Diệt Lô thét kinh hãi một tiếng, sắc mặt đột nhiên biến đổi, khuôn mặt nguyên bản vẫn là hồng nhuận, liền hiện lên một tia tái nhợt.
Bị thương…
Một chiêu Đại Băng thần quyền này, lại làm cho hắn bị thương.
Một chiêu Đại Băng này, so với trước kia, uy lực tăng trưởng mấy lần, khiến cho Diệt Lô cực độ kinh ngạc.
Nhiếp Hồn…
Tô Triệt vọt tới phụ cận, mi tâm bắn ra một đạo lam quang, lại làm cho mục quang của Diệt Lô tản ra, nguyên thần lại lần nữa bị rung chuyển.
Đại Băng…
Miệng mũi Ngọc Thanh chảy đầy máu, đem hết toàn lực, lại là một quyền ấn ở cự ly gần.
Diệt Lô ngửa mặt lên trời nộ rống một tiếng, bị Đại Băng thần quyền này kích tỉnh lại, nhưng mà, vẻ tái nhợt trên mặt càng thêm nồng đậm.
Nhiếp Hồn.
Tô Triệt không dám thư giãn, lam quang lại hiện ra.
Đại Băng…
Ngọc Thanh lại ra một quyền, nhưng mà lúc này đây…audio truyện ngôn tình
Diệt Lô đứng vững trước Nhiếp Hồn của Tô Triệt, tay trái vung lên, trong nháy mắt ngưng tụ ra một cự thuẫn ngăn cản ở trước người.
Phanh…
Cự thuẫn phân băng tan rã, biến thành hạt cát, cho Diệt Lô cơ hội thở dốc, khí vụ màu vàng nâu y nguyên ngưng tụ bên phải tay, kích phát về phía Tô Triệt.
Với hắn mà nói, uy hiếp lớn nhất cũng không phải là Đại Băng thần quyền có thể làm mình bị thương, mà là Nhiếp Hồn không thể phòng ngự kia của Tô Triệt.
Tuy là khí vụ công kích, nhưng tốc độ lại nhanh vô cùng, hơn nữa, một đoàn khí vụ này cũng đang nhanh chóng khuếch tán, Tô Triệt đã làm ra tránh né, nhưng vẫn bị một chút khí vụ tiếp xúc đến thân thể.
Đáng sợ hơn chính là, loại khí vụ này cũng không phải năng lượng công kích, Phong Hỏa đạo bào không có chống đỡ, ngay cả Long Hồn nghịch lân cũng không có tự động hộ chủ. Tô Triệt chỉ cảm thấy thân thể tê rần, tứ chi cứng ngắc, lập tức mất đi năng lực hoạt động.
– Thần thông Thạch Hóa.
Tuy không biết tên cụ thể loại thần thông này, nhưng mà, Diệt Lô đã chủ tu công pháp thổ hệ, như vậy, thần thông của hắn tất nhiên thuộc về phạm trù thổ hệ, giờ phút này loại toàn thân cứng ngắc này, trạng thái triệt để mất đi xúc giác, không thể nghi ngờ chính là hóa đá.
Gặp hóa đá, tuy Tô Triệt còn không có biến thành một tượng đá, nhưng vẫn là mất đi tất cả năng lực hành vi, thậm chí ngay cả ngự khí phi hành cũng không làm được.
Giống như một tảng đá lớn trầm trọng, thẳng đứng ngã xuống, phác thông một tiếng, rơi vào trong hồ, tóe lên một mảnh bọt nước thật lớn.
Giờ phút này, sau khi Diệt Lô bị đánh trọng thương, sắc mặt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Ngọc Thanh, hung ác hỏi:
– Quyền kình của ngươi, có thể làm ta bị thương?
– Đúng vậy.
Ngọc Thanh lau đi vết máu trên mặt, thần sắc bình tĩnh trả lời.