1. Home
  2. Truyện Tiên Hiệp
  3. [Audio] Tiên Ngục dịch
  4. Tập 4: Cừu nhân tương kiến (c16-c20)

[Audio] Tiên Ngục dịch

Tập 4: Cừu nhân tương kiến (c16-c20)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 16 : Trong Huyền Cơ thành. (1)

Còn có người sắc mặt âm trầm, trong miệng hùng hùng hổ hổ, miệng thì kiêu ngạo chỗ này không lưu ta thì chỗ khác sẽ lưu, nhưng chẳng biết trong nội tâm đang tiếc hận đến cỡ nào đây.

Tô Triệt suy đoán, có vài người vốn là đệ tử ngoại môn cao cao tại thượng, nhưng vì cốt linh vượt qua hai mươi tuổi vẫn chưa đạt tới Luyện Khí tầng bốn ( Luyện Khí trung kỳ ), cho nên bị hủy bỏ tư cách đệ tử ngoại môn, phải tự tu luyện bên ngoài, hi vọng trước ba mươi tuổi có thể đạt được Luyện Khí tầng bảy ( Luyện Khí hậu kỳ ) mới có thể hết hổ thẹn, quay về sư môn…

Đương nhiên cái này chẳng khác nào là từ thiên đường ngã xuống địa ngục, rất nhiều người sẽ chịu không nổi chênh lệch xa như vậy, càng không thể chịu đựng được ánh mắt mỉa mai của các sư huynh đệ, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh tạm thời, thậm chí vĩnh viễn rời xa Huyền Cơ thành.

– Trốn tránh chỉ là hạ sách a, ngã ở đâu ta đứng lên ở đấy mới đúng.

Giờ khắc này, Tô Triệt lại có chỗ lĩnh ngộ được: Những quy định này của Thiên Huyền Tông dường như vô tình, nhưng kỳ thật lại là một loại tôi luyện đối với đệ tử, nếu chỉ có chừng đó ngăn trở đã chịu không được, thì ước vọng vấn đỉnh tiên đạo hoàn toàn nói suông!

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy từng đạo ngũ thải độn quang vạch phá phía chân trời, đang tiến vào sơn môn, có rất nhiều cách mở sơn môn, đan quyện vào nhau, giống như lưu tinh vũ nguy nga tráng lệ.

Tô Triệt biết rõ, mỗi một đạo độn quang đều là một vị tu sĩ thực lực cao cường, ít nhất đã đạt tới Luyện Khí tầng bảy mới có khả năng ngự khí phi hành.

Sơn môn Thiên Huyền Tông dài không biết bao nhiêu vạn dặm, tổng thể bao phủ một đạo hộ sơn đại trận, các đệ tử đi ra ngoài sơn môn đều sẽ chịu ảnh hưởng của trận pháp, phi độn thế nào cũng sẽ lóng lánh ánh sáng đặc biệt đủ mọi màu sắc không giống nhau, pháo hoa phảng phất đầy trời, trông rất đẹp mắt.

Tô Triệt cho rằng, cái này là vì xác nhận thân phận từng đệ tử, cũng là vì khích lệ tất cả tự tu đệ tử ở dưới núi không thể phi hành: Cố gắng lên, một đời tuổi trẻ, hi vọng ngươi sớm ngày trở thành một trong vô số độn quang.

Đứng ở dưới núi Thiên Huyền Tông, nhìn Huyền Cơ thành trước mặt, Tô Triệt lúc này mới lúc này mới thiết thực cảm thấy mình nhỏ bé, trong trí nhớ kia cũng có chút ít hình ảnh mơ hồ, giờ phút này cảm giác được rung động, mới thật sự là xâm nhập xâm nhập linh hồn.

Không riêng gì hắn, còn có rất nhiều người đồng dạng đứng bên ngoài thành trên bình nguyên, ngẩng đầu nhìn lên vách tường tông phái sơn môn, ngây ngốc, ngơ ngác…

Những người thiếu niên này phần lớn là lần đầu tới Huyền Cơ thành, nhìn thấy cảnh tượng vô cùng tráng lệ này, nguyên một đám vốn tâm cao ngất, hiện giờ mới hiểu được, bản thân mình thật không cao bao nhiêu, tựa hồ vĩnh viễn không thể cao hơn thiên chi tuyệt bích Thiên Huyền Tông.

Cuối cùng cũng đã tới, từ bây giờ bắt đầu một thế giới tu tiên giả.

Huyền Cơ thành, danh như ý nghĩa, sự hiện hữu của nó có ý nghĩa là cung cấp đệ tự trụ cột cho Thiên Huyền Tông, cả tòa thành nhân khẩu gần hai trăm vạn, trong đó 80% đều là đệ tử tự học tạm thời ký danh.

Với số lượng đệ tử tự học như thế, lại sinh hoạt trong một toà thành thị, tự nhiên không thể thiếu cửa hàng, lữ điếm, tửu quán, bất quá, mỗi một bất động sản trong Huyền Cơ thành đều thuộc về Thiên Huyền Tông cả, tuyệt sẽ không bán ra ngoài.

Nói cách khác, muốn thuê một căn phòng ở lại lâu dài trong Huyền Cơ thành, dựa vào là không phải là tiền bạc, mà là điểm công hiến môn phái. Nói đến thì cũng không đắt, chỉ cần không lười biếng, hoàn thành mấy nhiệm vụ môn phái có độ nguy hiểm thấp thì gom góp đủ chút điểm để thuê phòng cũng không phải vấn đề gì.

Sau khi vào thành, Tô Triệt theo trí nhớ đã tìm được nhà mà “mình” đã thuê.

Cả tòa nhà cũng không hề nhỏ, diện tích hơn một mẫu, phòng ngủ có bốn gián, còn có phòng khách, phòng bếp và nhà vệ sinh nữa. Tiền viện cũng rất rộng rãi, lúc tập luyện võ nghệ tuyệt đối có thể triển khai quyền cước.

Một căn nhà lớn như vậy, đương nhiên không chỉ có mình Tô Triệt ở, như vậy quá mức lãng phí. Bốn phòng ngủ, chính là do bốn người cùng thuê, mỗi người mỗi tháng chỉ cần giao ra hai điểm công hiến môn phái là đủ rồi.

Người sát hại Tô Triệt kiếp trước trong Huyết Mạc sơn mạch cũng ở chỗ này, mọi người đã ở chung hơn hai năm, rất hiểu rõ nhau, quan hệ coi như cũng sâu, vậy nên mới có thể cùng nhau tổ đội tiến vào nơi nguy hiểmđể tìm kiếm tiên duyên.

Nhưng không nghĩ tới, chỉ vì một gốc linh thảo mà người nọ đã sát thủ, không chút bận tâm đến tình nghĩa lúc xưa.

Người kia tên là Tưởng Sâm, Tô Triệt phải tìm được hắn, có báo thù hay không thì tạm thời chưa nói, nhưng phải lấy thân phận ngọc phù của mình về mới được.

Trong Huyền Cơ thành không cho phép đồng môn tư đấu, muốn giải quyết ân oán, chỉ có hai cách, hoặc là kiên nhẫn chờ đợi đối phương ra khỏi thành, tìm cơ hội ở nơi sơn dã, hoặc là tìm chấp pháp đội trong thành báo án, thỉnh cầu dùng môn quy để chế tài đối phương. Điều kiện tiên quyết là, trong tay ngươi phải nắm giữ đủ căn cứ chính xác, nếu không thì rất khó định tội đối phương.

Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Không quan tâm có chứng cứ hay không, Tô Triệt cũng không định dựa vào lực lượng người khác để báo thù.

Chính tay đâm chếtTưởng Sâm, lấy đó để an ủi thiếu niên Tô Triệt mới chỉ có mười bốn tuổi, ông trời có linh thiêng phù hộ cho tiểu hài tử này chết được nhắm mắt!

Trong sơn cốc, Tưởng Sâm ám toán Tô Triệt, ngay cả thân phận ngọc phù cũng lấy mất, thân phận ngọc phù đại biểu cho thân phận tạm thời của đệ tử tự tu, bên trong còn có điểm công hiến môn phái mà hắn đã tích góp từng chút một trong cả ba năm.

Mất đi thân phận ngọc phù, đương nhiên cũng có thể bổ sung, nhưng thực xin lỗi,sau khi bổ sung, chút điểm cống hiến kia của ngươi thì có thể quay về số 0 thôi.

Tất cả mọi người đều rõ, đây cũng là một loại thủ đoạn trừng phạt, ai bảo ngươi vô năng như thế, ngay cả thứ quan trọng như thân phận ngọc phù cũng để mất, ngươi có thể làm được gì nữa?

Chương 17 : Trong Huyền Cơ thành. (2)

Trong sân, một thiếu niên mặc trang phục võ giả đang luyện tập quyền thuật, đứa nhỏ này tuy rằng chỉ mới mười ba tuổi, nhưng đã tập võ nhiều năm, thân hình to lớn, chỉ nhìn bóng lưng, không nhìn gương mặt đầy vẻ ngây thơ kia, ngươi sẽ cho rằng đây là một tráng hán cường tráng đã hoàn toàn trưởng thành cũng nên.

Tô Triệt vừa bước vào sân nhỏ, đứa bé kia liền ngây ngẩn cả người, trừng lớn đôi mắt chỉ vào Tô Triệt, cứng họng:

– Tô sư huynh, ngươi, ngươi không phải. . .

– Cho là ta đã chết rồi sao?

Tô Triệt mỉm cười, tiện tay đóng cửa lại.

– Đúng vậy a, đúng vậy a.

Thiếu niên cường tráng dùng sức gật đầu:

– Tưởng sư huynh nói, ngươi bị yêu thú trong Huyết Mạc sơn mạch gặm đi rồi, chết chắc rồi. . .

Tô Triệt cười lạnh một tiếng, nhìn cửa gỗ của phòng ngủ, hỏi:

– Tưởng Sâm đâu rồi?

– Tưởng sư huynh đã dọn đi vào hai ngày trước rồi.

– Dọn đi rồi?

Tô Triệt nhíu mày, thoáng nghĩ nghĩ, lại hỏi:

– Vương sư huynh đâu?

– Vương sư huynh đang ngồi trong phòng đấy.

Thiếu niên cường tráng chỉ vào gian phòng ở giữa.

– Tốt.

Tô Triệt vỗ mấy cái lên vai hắn:

– Hổ đầu, ngươi tiếp tục luyện quyền đi, ta đi tìm Vương sư huynh nói chuyện.

– Nha.

Thiếu niên cường tráng khù khờ gật đầu đáp ứng, nhìn qua có vẻ là một người tính cách chất phát thành thật.

Đi vào trước phòng của Vương sư huynh, Tô Triệt gõ cửa, hô:

– Vương sư huynh, thật có lỗi, quấy rầy.

– Ai? Tô Triệt?

Bên trong lập tức truyền đến một tiếng thét kinh hãi, hiển nhiên rất giật mình vì nghe thấy giọng của Tô Triệt.

Chỉ trong nháy mắt, cửa phòng liền mở rộng, người mở cửa cũng là một thiếu niên, hình thể tương đối gầy, màu da hơi đen,có vẻ thành thục hơn Hổ đầu đang luyện quyền kia rất nhiều.

– Thật tốt quá, Tô sư đệ, ngươi không có việc gì ah!

– Không phải không có việc gì, thiếu chút nữa đã chết rồi

Tô Triệt lắc đầu, cố ý lộ ra vẻ giận dữ:

– Không thể tưởng được, tên Tưởng Sâm kia dĩ nhiên là một tiểu nhân ngoan độc thấy lợi quên nghĩa.

– Cái gì?

Vương sư huynh càng chấn động, bất quá hắn cũng là một ông cụ nọn, nhãn châu xoay động, bắt lấy cổ tay Tô Triệt thấp giọng nói:

– Đi vào rồi nói!

Vào nhà ngồi xuống, Tô Triệt nói tiền căn hậu quả chuyện Tưởng Sâm ám toán mình lại một lần, đương nhiên không thể nào nói là mình mượn xác hoàn hồn được, mà là bản thân bị trọng thương, may mắn được đệ tử nội môn Ngọc Thanh sư thúc của Huyền Cơ Phong cứu, vậy nên mới đại nạn không chết, từ đó còn nhân họa đắc phúc, ăn chán chê mấy cân huyết nhục Thiên Yêu Hùng nên mới có thể ngưng kết ra chân khí, chính thức tiến nhập Luyện Khí tầng một. . .

– Ai nha, dĩ nhiên lại như vậy. . .

Vương sư huynh nghe thế thần sắc phập phồng, theo lời kể của Tô Triệt, vốn là lo lắng, sau đó lại hâm mộ, cuối cùng mới thở dài:

– Không thể tưởng được hắn lại là tiểu nhân như thế, càng không thể tưởng được, sư đệ ngươi phúc duyên thâm hậu, chẳng những ngưng kết chân khí, còn được Ngọc Thanh sư thúc thưởng thức, quả thật là đại nạn không chết, tất có hậu phúc ah!

Tô Triệt khẽ gật đầu, thoáng trầm mặc một hồi. . .

Vị Vương sư huynh này cũng mười bốn tuổi, so với Tô Triệt chỉ lớn hơn một tháng, chỉ còn cách kỳ hạn cốt linh mười lăm tuổi có hai tháng, áp lực và và cảm giác gấp gáp trong lòng càng không phải nói. Nghe nói Ngọc Thanh Đạo Nhân không ngờ lại nguyện ý trở thành người giới thiệu cho Tô Triệt nhập môn, đương nhiên không tránh khỏi hâm mộ một phen rồi.

Đã có Ngọc Thanh Đạo Nhân đề cử, Tô Triệt không chỉ có thể trở thành đệ tử ngoại môn mà trong Thiên Huyền Tông còn có được một chỗ dựa, thân phận của đệ tử nội môn, xa xa không phải đệ tử ngoại môn có thể so sánh được.

Không khoa trương mà nói, trong siêu cấp môn phái như Thiên Huyền Tông , tầm quan trong của một đệ tử nội môn, thậm chí còn vượt qua hai mươi đệ tử ngoại môn ấy chứ!

– Vương sư huynh, ta phải tìm được Tưởng Sâm, lấy thân phận ngọc phù về.

Đợi một lát, Tô Triệt mới nói:

– Chuyện báo thù tạm thời không gấp, chuyện hàng đầu là phải trở thành ngoại môn đệ tử, miễn cho đêm dài lắm mộng.

– Nên như thế.

Vương sư huynh quăng đến ánh mắt tán dương:

– Trở thành đệ tử chính thức rồi, ngươi lại thu thập hắn, còn không phải dễ như trở bàn tay sao.

Bất quá, hắn lại khẽ lắc đầu, chuyện giọng:

– Ta nói sao tiểu tử kia lại không nói tiếng nào mà rời đi, ngay cả vài câu giải thích cũng không có, nguyên lai là đoạt của phi nghĩa, hơn nữa có tật giật mình. . . Ngày hôm qua còn có người nói với ta, trông thấy hắn lăn lộn cùng một chỗ với mấy đệ tử ngoại môn, tựa hồ là ôm chân to của một người nào đó. . . Tô sư đệ, ngươi phải nắm chặt thời gian, miễn cho bị tiểu tử này đoạt trước, đi trước ngươi một bước.

Ý của Vương sư huynh có nghĩa là ngàn vạn lần không thể để cho Tưởng Sâm chiếm cứ tiên cơ, nếu để hắn trở thành đệ tử ngoại môn trước, lung lạc quá nhiều nhân mạch, đến lúc đó muốn đối phó hắn, độ khó sẽ lớn hơn rất nhiều.

Tô Triệt gật đầu đáp ứng, hỏi:

– Vương sư huynh, ngươi cho rằng, ta phải đi chỗ nào để tìm hắn?

– Ngươi đi Uy Nhiên Cư xem thử đi, ngày hôm qua, có người đã thấy hắn ở đó.

– Tốt, Vương sư huynh, ta đi tìm hắn, chúng ta nói chuyện sau.

Tô Triệt đứng lên, trước khi đi, thoáng nghĩ nghĩ, lại nói:

– Sư huynh, ngươi cũng không nên quá mức lo lắng, ngươi vẫn còn kỳ hạn hai tháng mà, nếu ta trở thành đệ tử ngoại môn chắc chắn nghĩ biện pháp giúp đỡ ngươi.

– Tốt, đa tạ sư đệ.

Vương sư huynh vội vàng đứng lên thi lễ một cái, lại dặn dò:

– Cẩn thận một chút, nên nhẫn thì nhẫn, chớ nên hành động theo cảm tính.

– Ta biết rồi.

Tô Triệt gật đầu một cái, quay người mà đi.

Úy Nhiên Cư, là một giao dịch hội có cả ăn và ở trong Huyền Cơ thành, do hai gã đệ tử ngoại môn phụ trách quản lý.

Chương 18 : Cừu nhân tương kiến

Giao dịch hội này, cũng không phải là sản nghiệp tư nhân của người nào đó mà cửa hàng này cũng do Thiên Huyền Tông thiết lập để tiện cho các đệ tử tự tu tự do mua bán các loại vật tư tu luyện, kể cả linh phù, linh thảo, đan dược, pháp bảo v… v…

Hai gã đệ tử ngoại môn tọa trấn ở chỗ này có tác dụng duy trì trật tự, xử lý các đệ tử tự tu tranh chấp khi giao dịch. Đây cũng là nhiệm vụ hàng đầu do tông môn đề ra, trong vòng một năm, một năm sau, sẽ có hai gã đệ tử ngoại môn khác đổi đến.

Nói cách khác, dù là đệ tử ngoại môn, cũng không thể nào chỉ biết vùi đầu vào tu luyện, cũng cần phải hoàn thành một ít nhiệm vụ môn phái mang tính định kỳ, nhân sinh muôn màu, cũng phải lịch lãm rèn luyện một phen, tâm tình mới có thể cùng tăng trưởng với tu vi được.

Tâm tình và tu vi, cả hai thứ hỗ trợ lẫn nhau..ke chuyen ma

Hôm nay, trong một căn phòng lịch sự nào đó trong Úy Nhiên Cư, có ba người trẻ tuổi đang ngồi đó uống rượu nói chuyện phiếm.

Trong đó hai người lớn tuổi một chút, bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, mặc đạo phục màu trắng, chỗ cổ áo một đường ngân tuyến, hẳn là hai gã đệ tử ngoại môn phụ trách nơi này.

Tên còn lại chỉ có 14 15 tuổi, mày xanh mắt đẹp, hình dạng không kém, chỉ có điều, lúc này bộ dáng a dua nịnh hót, trong lời nói có cảm giác rất dè dặt.

Nếu là Tô Triệt tới chỗ này, liếc mắt liền có thể nhận ra, thiếu niên đúng là Tưởng Sâm đã từng ám toán “mình” .

Tưởng Sâm độc chiếm gốc Xích Diễm Quả kia, hấp tấp quay lại Huyền Cơ thành, trước tiên liền nộp gốc linh dược xa xỉ đó cho tông môn, đổi được đại lượng điểm cống hiến, ngoài ra còn được ban thưởng hai trăm khỏa hạ phẩm linh thạch nữa.

Có linh thạch rồi, chẳng những có thể mua được đủ đan dược hỗ trợ hắn ngưng kết chân khí, số dư còn lại đều để dùng để hiếu kinh hai gã đệ tử ngoại môn của Úy Nhiên Cư, coi như sớm lôi kéo nhân mạch, sau khi chính thức nhập môn cũng có thể làm chỗ dựa cho mình.

Vốn hai đệ tử ngoại môn này khinh thường các đệ tử tự tu như Tưởng Sâm, bất quá, cân nhắc đến việc tiểu tử này lập tức có thể chính thức nhập môn rồi, quan hệ sư huynh đệ cũng chỉ là sớm muộn thôi, cho nên mới thu lấy hiếu kính của hắn, xem như sớm nạp hắn vào trong một phe cánh nào đó.

Đệ tử ngoại môn của Thiên Huyền Tông nhiều đến hai mươi vạn, ở trong đó, tất nhiên có hằng hà sa số các băng phái, phe cánh, tiểu phái hệ, đây đều là việc thường thấy, đi tới chỗ nào đều như thế cả, chẳng có gì lạ.

Lúc này, đệ tử ngoại môn có hình thể tương đối béo đang ngạo nghễ nói khoác về công tích vĩ đại của hắn, con mắt Tưởng Sâm xoay tròn, biểu lộ phong phú, trong chốc lát sợ hãi thán phục, trong chốc lát lại lớn tiếng nịnh nọt, công lực vuốt mông ngựa ngược lại cũng có vài phần hỏa hầu.

Mới 14 tuổi đã có được tâm cơ như thế, cũng không biết là do trời sinh, hay là học được sau này nữa.

Đang lúc trò chuyện, ngoài cửa có người bẩm báo:

– Hai vị sư thúc, có một đệ tử tự tu tên là Tô Triệt, nói là muốn gặp Tưởng Sâm sư huynh.

Tiểu nhị bẩm báo ngoài cửa cũng là một gã đệ tử tự tu, làm công ở Úy Nhiên Cư cũng là vì muốn kiếm điểm cống hiến môn phái. Loại công việc này không có bất kỳ nguy hiểm, nào dường như thích hợp với các thiếu niên vừa tới đến Huyền Cơ thành, cốt linh chỉ có mười hai mười ba tuổi, áp lực bị loại bỏ còn không lớn.

– Tô Triệt? Không có khả năng!

Trong bao sướng, Tưởng Sâm thoáng cái ngây ngẩn cả người, bật thốt kinh hô một tiếng.

– Làm gì thế?

Đệ tử ngoại môn hình thể tương đối béo sắc mặt lạnh lẽo, quát lớn:

– Chuyện gì mà cả kinh như thế, không phải là có người tìm ngươi sao?

– Tống sư thúc, là như thế này. . .

Tưởng Sâm coi như phản ứng nhanh nhạy, lập tức bẩm báo:

– Người này cùng ta có oán, nhưng vốn nên là một người đã chết mới đúng, làm sao có thể xuất hiện chứ?

– Cùng ngươi có oán, người chết. . .

Tựa hồ Tống mập mạp này cũng là một người gian xảo, đầu óc một chuyển một cái liền đoán được gì đó, liếc xéo mắt hỏi:

– Có phải tiểu tử ngươi tay chân vụng về, không chính thức giết chết hắn, lại bị hắn tìm tới cửa?

– Ha ha. . .

Tưởng Sâm vuốt ót cười khan vài tiếng, cũng không định cãi chày cãi cối gì, chỉ nói:

– Sư thúc, kỳ thật cũng không có gì, tiểu tử kia không có bối cảnh gì, huống hồ, hắn cũng không lấy ra được chứng cớ gì, cùng lắm thì lại tìm cơ hội đánh chết hắn lần nữa thôi.

– Hắc!

Tống mập mạp bĩu môi cười, dáng tươi cười lộ ra chút âm hiểm, tựa hồ, sự ngoan độc của Tưởng Sâm rất hợp với khẩu vị của hắn, có lẽ trong lúc rảnh rỗi cũng nên tạo một niềm vui thú, liền hô với ngoài cơ:

– Vậy thì dẫn hắn tới đi.

Tiểu nhị ngoài cửa lên tiếng, lập tức lĩnh mệnh mà đi.

Rất nhanh, Tô Triệt đã bị mang vào bao sương này, nhìn thấy hai gã đệ tử ngoại môn kia cũng không lộ vẻ kinh ngạc, chỉ lặng yên khom người chào, hô một tiếng:

– Đệ tử Tô Triệt, bái kiến hai vị sư thúc.

Tống mập mạp và đệ tử mũi ưng kia, căn bản chẳng muốn quản đến Tô Triệt, chỉ liếc mắt ra ý với Tưởng Sâm, ý tứ hẳn là: đã mời hắn đến rồi, xem bản lãnh của ngươi đấy.

Tưởng Sâm liền vội vàng gật đầu, giống như một nô tài nhận được thánh chỉ, nhưng ánh mắt kia khi chuyển đến trên người Tô Triệt, liền biến thành lạnh băng vô tình như một lưỡi dao.

Tưởng Sâm nhíu chặt lông mày, chỉ liếc nhìn Tô Triệt, không biết sao lại cảm thấy gia hỏa lẽ ra phải là một thi thể hôi thối này lại có chút không giống lúc trước.

Chỗ nào không giống với lúc trước?

Nói không rõ ràng!

Hình như là. . .

Đúng rồi, hình như mình không nhìn thấu được thực lực của hắn nữa.

Chẳng lẽ là. . .

Tưởng Sâm sắc mặt lại biến, nghiêng mặt qua nhỏ giọng hỏi:

– Tống sư thúc, hắn, thực lực của hắn. . .

– Đúng vậy!

Tống mập mạp thần sắc lãnh ngạo, đưa ra một đáp án xác thực:

– Hắn bây giờ là Luyện Khí tầng một, sao hả, rất khiến ngươi giật mình sao?

– Cái này, điều này sao có thể!

Tưởng Sâm nổi dựng tóc gáy, suýt nữa đã nhảy lên. Dù sao cũng chỉ là một hài tử 14 tuổi, lòng dạ dù sâu nhưng vẫn có hạn.

Chương 19 : Béo gầy hợp tác. (1)

Chết tiệt không chết, lại ngưng kết ra chân khí? Nếu để hắn gom đủ điểm cống hiến môn phái, trở thành đệ tử ngoại môn thì còn đến phiên ta động tay động chân sao?

– Vậy phải làm sao bây giờ?

Tưởng Sâm thoáng luống cuống.

Lại nhìn Tô Triệt, sai khi vào cửa vẫn là tỉnh táo trầm ổn, thần thái tự nhiên, căn bản không giống như gặp được cừu địch sinh tử. Cho tới giờ khắc này, hắn mới bình tĩnh mở miệng:

– Tưởng sư đệ, thân phận ngọc phù của ta ở chỗ ngươi, hi vọng ngươi có thể trả lại cho ta. Ta tới tìm ngươi chính là vì chuyện này.

– Thân phận ngọc phù?

Tưởng Sâm sắc mặt vặn vẹo, thần sắc kích động, phảng phất như hắn mới là người bị hại bị kẻ gian ám toán, chỉ vào Tô Triệt hô lớn:

– Ngươi con dám hỏi ta thân phận ngọc phù, ta dựa vào gì mà trả cho ngươi.

Thiếu niên 14 tuổi, tiếng nói đang ở giai đoạn biến âm, một tiếng hô kích động này, lại bén nhọn chói tai như thiếu nữ bị cường bạo vậy.

Tống mập mạp và mũi ưng nhếch miệng cười, lại không nói xen vào, bộ dạng nói rõ là xem náo nhiệt, nhưng Tô Triệt có thể đoán trước, vào thời khắc mấu chốt, bọn hắn tất nhiên sẽ bỗng xuất hiện làm khó dễ mình. Chỉ bằng ánh mắt và thân thái của hai ngươi, đã nói rõ không phải là hạng lương thiện.

Kỳ thật, chín gốc linh thảo trong túi càng khôn của Tô Triệt lấy ra đổi thành điểm cống hiến môn phái cũng đủ cho hắn nhập môn, hơn nữa còn dư xài, mặc dù bổ sung thân phận ngọc phù một lần nữa cũng không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì cả.

Nhưng trong thân phận ngọc phù vốn có hơn năm trăm điểm cống hiến, chính là do đời trước Tô Triệt hao phí hơn ba năm, đổ máu rơi lệ tích góp từng chút một. Ngẫm lại xem, từ mười một tuổi đã bắt đầu cố gắng phấn đấu vì lý tưởng, một đứa bé như vậy dễ dàng sao?

Những điểm cống hiến này, ký thác rất nhiều trả giá và chờ đợi của hắn, nếu thực sự buông tha, ngay cả đảm lượng đòi lại cũng không có, vậy thì thật sự khiến người ta biệt khuất, phải thực sự xin lỗi linh hồn đã tiêu tán trước đây của cổ thân thể này rồi.

Thành và không thành là một chuyện, nhưng làm hay không làm lại là chuyện khác.

– Tưởng Sâm!

Tô Triệt sắc mặt lạnh lẽo, ngữ điệu cũng không khách khí nữa:

– Thị phi trắng đen, trong lòng ta ngươi đều rõ, cái khác có thể không nói, ta chỉ muốn ngươi trả lại thân phận ngọc phù cho ta. Nếu trong lòng ngươi còn chút gì đó của con người thì tốt nhất là. . .

– Mơ tưởng!

Lúc này Tưởng Sâm lại nhảy lên, vung vẩy cánh tay, khàn cả giọng hô lên:

– Tô Triệt, ngươi vốn nên chết rồi, vì sao phải sống lại chứ? Ngươi còn muốn trở thành đệ tử ngoại môn sao? Đừng có mà mơ! Có bản lĩnh thì ngươi làm thịt ta ở đây luôn đi.

Thứ phát rồ như thế, thật sự không có thuốc nào cứu được! Tô Triệt lạnh lùng cười cười, không lãng phí miệng lưỡi với hắn nữa, ngược lại thi lễ với Tống mập mạp và mũi ưng:

– Đệ tử Tô Triệt, khẩn cầu hai vị sư thúc làm chủ cho đệ tử.

Một chiêu này của Tô Triệt coi như là lấy công làm thủ, sớm xuất kích. Nếu theo môn quy mà nói, đồng môn đệ tử lẽ ra phải nên thương yêu lẫn nhau, tình như thủ túc, cho dù nhặt được thân phận ngọc phù của người khác cũng nên chủ động trả lại mới đúng.

Tên này lại la ó, Tưởng Sâm đã biến tướng thừa nhận thân phận ngọc phù của Tô Triệt đang trong tay hắn, nhưng hắn lại le hét om sòm như vậy. Có hai vị sư thúc ở đây, nếu như không chủ trì công đạo cho Tô Triệt, truyền ra ngoài, bọn hắn cũng phải nói ra một lý do rõ ràng, giáo phó một cách hợp lý mới được.

Thiên Huyền Tông dù sao cũng là tiên đạo chính phái, không quản lớn nhỏ, đều phải làm rõ thị phi đúng sai. Ít nhất, theo môn quy là như thế.

– Tiểu tử này rất dối trá.

Tống mập mạp ha ha cười cười, trong mắt lại đã hiện lên một đạo lãnh mang.

Mũi ưng nhắm hai mắt lại, cả người lộ ra càng thêm âm trầm.

Đối với yêu cầu chủ trì công đạo của Tô Triệt, nói thật, hai người bọn họ cũng không thể hoàn toàn coi như không thấy gì được. Phải biết rằng, nhiệm vụ sư môn mà bọn hắn phải gánh vác chính là tọa trấn nơi này, chuyên môn xử lý tranh chấp giữa các đệ tử tự tu, hoàn toàn chính là bốn chữ “Chủ trì công đạo”

Nếu như kết quả xử lý không công bằng, đệ tử tự tu bị oan khuất còn có thể tiến đến chấp pháp đội xin khiếu nại, nếu không phục, còn có cấp cao hơn nữa…

Nói cách khác, nếu như một đệ tử tự tu tự nhận là chịu thiên đại oan khuất, sau khi trả một cái giá đủ lớn quả thực có cơ hội nhìn thấy chấp pháp giả cao nhất của Thiên Huyền Tông, Hình Đường trưởng lão. Tuy rằng tỷ lệ rất nhỏ, nhưng không ai dám cam đoan sẽ không xảy ra cả.

Nếu quả thật náo đến chỗ Hình Đường trưởng lão thì cũng không cần cái gọi là chứng cớ nữa, Hình Đường trưởng lão là nhân vật bực nào, có thần thông quảng đại Quỷ Thần khó lường, muốn làm rõ đúng sai chút chuyện giữa các tiểu nhân vật Luyện Khí kỳ thì chỉ cần một ánh mắt là đủ rồi.

Vậy thì quá xui xẻo rồi!

Tuy nói người không phải thánh hiền, ai có thể không sai, nhưng tiên đạo chính phái chỉ cho phép đệ tử phạm phải vào sai lầm vô tâm, một liên quan đến vấn đề nhân phẩm cơ bản nhất, cố ý phạm người, mặc dù không chết thì tiền đồ về cơ bản cũng bị phế mất.

Đây là tiên đạo môn phái, có thể đùa nghịch tâm cơ, có thể tính toán, nhưng người cầm quyền tuyệt đối không thể lừa gạt như trong thế tục được. Cái ngươi gọi là trí tuệ, ở trước mặt pháp thuật thần thông không gì làm không được giống như một chữ đen trên giấy trắng vậy, vừa xem liền hiểu ngay, không che không dấu!

– Như vậy, ta sẽ chủ trì công đạo cho ngươi!

Dáng cười trên mặt Tống mập mạp nhìn qua giống như một tiểu mập mạp rất thân thiết.

Tuổi của hắn cũng không lớn, mới mười bảy mười tám tuổi mà thôi, dùng ‘tiểu mập mạp’ để hình dung cũng không quá phận. Nhưng Tô Triệt đã sớm nhìn ra, tên này thuần túy một người khẩu Phật tâm xà, trong nội tâm xấu xa không thể nào hình dung.

– Đa tạ sư thúc.

Không muốn có vướng mắc nên Tô Triệt lại thi lễ với hắn một cái.

Chương 20 : Béo gầy hợp tác. (2)

– Tưởng Sâm!

Tống mập mạp vừa nghiêng đầu nhìn về phía Tưởng Sâm, hỏi:

– Tô Triệt nói, thân phận ngọc phù của hắn ở chỗ ngươi, ngươi nói thế nào?

Lời này hỏi ra dụng ý rất rõ ràng! Tưởng Sâm oán hận trừng mắt liếc Tô Triệt, cắn chặt răng nói:

– Hồi bẩm sư thúc, đệ tử không nhặt được thân phân ngọc phù của hắn. Tên này thuần túy là một phế vật, ngay cả thân phận ngọc phù của mình cũng đánh rơi mất, trách được ai chứ?

Chữ “nhặt” này dùng rất tốt! Tống mập mạp khen ngợi nhìn hắn một cái, ẩn ẩn gật đầu.

Đánh rơi đồ vật, nhặt được đồ vật, việc nhỏ như thế không ai chú ý nhiều cả, mặc dù xử lý không tốt, Tô Triệt chạy tới chấp pháp đội khiếu nại, cũng sẽ không có người nào nhận xử lý việc nhỏ như thế cả.

– Tô Triệt.

Tống mập mạp quay mặt lại, nói với Tô Triệt:

– Tự mình không cẩn thận đánh rơi đồ, tranh thủ thời gian tới chỗ mất tìm xem, nói không chừng có thể tìm được đấy.

Tô Triệt biết rõ, việc đã đến nước này, không xuất ra đòn sát thủ thật sự không được, hai đệ tử ngoại môn này không biết đã thu bao nhiêu chỗ tốt của Tưởng Sâm, vậy mà lại thiên vị hắn.

Tốt thôi! Tô Triệt liền lấy ra từ ngực một vật, rõ ràng là một khối ngọc bài thuần trắng.

Tô Triệt đảo ngọc bài trước sau một vòng, ngọc bài chính diện có hai chữ “Huyền Cơ”, mặt sau hai chữ “Ngọc Thanh”, bọn hắn đều thấy được rõ ràng.

– Ngọc Thanh sư huynh của Huyền Cơ Phong!

Tống mập mạp và mũi ưng bỗng nhiên cả kinh, đồng thời ngồi thẳng người, trừng mắt nhìn ngọc bài trong tay Tô Triệt một hồi lâu cũng không nháy mắt, loại cảm giác ngạo nghễ không hề đếm xỉa đến lúc trước biến mất vô tung.

– Ngươi vì sao lại có ngọc bài tín vật của Ngọc Thanh sư huynh?

Tống mập mạp lộ ra có chút khẩn trương.

– Ngọc Thanh sư thúc là ngươi giới thiệu của ta!

Tô Triệt cố ý không giải thích quá nhiều, chỉ một câu này thôi là đủ rồi, lợi hại trong đó, để tự bọn hắn nghĩ đi.

– Ngươi!

Tống mập mạp chỉ vào Tô Triệt, mặt lạnh hỏi:

– Vì sao không nói sớm, có phải muốn trêu đùa chúng ta không?

– Đệ tử không dám.

Tô Triệt khom người nói:

– Chỉ là không nghĩ tới, chút việc nhỏ này lại cần lấy ra tín vật của Ngọc Thanh sư thúc.

Ngữ khí khiêm tốn, nhưng ý tứ trong lời nói tựa như muốn nói: nếu tín vật còn không dùng được thì… vậy chỉ đành mời Ngọc Thanh sư thúc tới thôi…

– Tưởng Sâm!

Tống mập mạp hét lớn một tiếng, khiến Tưởng Sâm ở một bên sợ run cả người.

– Sư thúc.

Tưởng Sâm đáng thương vẻ mặt đau khổ.

– Mang thứ đó trả lại cho người ta!

Tống mập mạp sắc mặt tương đối khó coi, mặt tròn cũng biến thành mặt dài rồi.

– Sư thúc…

Tưởng Sâm thật sự không cam lòng.

– Đừng dài dòng!

Mũi ưng vẫn một mực chưa từng mở miệng lần này rốt cục cũng lên tiếng, chỉ vẹn vẹn có ba chữ rít ra từ miệng, chữ chữ treo vẻ rét thấu xương.

– Nha.

Tưởng Sâm vẻ mặt cầu xin, hắn móc ra từ trong cái túi da tùy thân một ngọc bài màu xanh, lớn chừng nửa lòng bàn tay, chính diện Huyền Cơ, mặt sau Tô Triệt, đây cũng là thân phận ngọc phù của đệ tử tự tu, ghi chép các tin tức như thân phận đẳng cấp, điểm cống hiến môn phái.

Vèo!

Trên ngọc phù mang theo hận ý ngập trời của Tưởng Sâm bắn về phía Tô Triệt chỉ tiếc, hắn chỉ là một võ giả Luyện Thể kỳ, cách làm như thế sao làm khó được Tô Triệt đã là Luyện Khí tầng một chứ.

Nhẹ nhõm tiếp lấy ngọc phù của mình, Tô Triệt thi lễ với hai người Tống mập mạp, trầm giọng nói:

– Đa tạ sư thúc, đệ tử cáo từ.

Cái gọi là sư thúc, chỉ là không muốn bị bọn hắn bắt bẽ về mặt lễ tiết, rất nhanh là có thể xưng hô huynh đệ với bọn họ rồi.

Đưa mắt nhìn Tô Triệt rời đi, Tống mập mạp và mũi ưng liếc nhau một cái, không biết là đang trao đổi gì.

– Sư thúc, Ngọc Thanh kia rất lợi hại sao?

Tưởng Sâm chưa từ bỏ ý định nghe ngóng nói.

– Đâu chỉ lợi hại!

Tống mập mạp muốn cho hắn một cái tát, nhưng lại nhìn được, dù sao cũng đã thu chỗ tốt của hắn:

– Huyền Cơ Phong Ngọc Thanh, là nhân vật kiệt xuất trên Phong Vân bảng nội môn đệ tử, năm này gần hai mươi lăm tuổi đã có cảnh giới Luyện Khí tầng mười Đại viên mãn, là một trong mười người được xưng là trong vòng năm năm cực kỳ có khả năng trở thành đệ tử chân truyền.

– Ah!

Tưởng Sâm trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày sau mới nói:

– Bối cảnh của Tô Triệt ta rất rõ, lúc nào lại có chỗ dựa như thế chứ?

– Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây

Rốt cục nhịn không được, Tống mập mạp khoát tay, đánh một tát vào mặt hắn.

Đau ngược lại không đau, Tưởng Sâm lại như bóng da nhụt chí ngồi một chỗ, lẩm bẩm nói:

– Vậy phải làm sao bây giờ, hắn sẽ không tha cho ta, chết chắc rồi…

– Hừ hừ, cũng không nhất định.

Tống mập mạp ẩn ẩn cười cười.

– À?

Tưởng Sâm chấn động tinh thần, bắt lấy cổ tay Tống mập mạp, năn nỉ nói:

– Sư thúc, cầu ngài cứu ta, ta còn 100 khỏa linh thạch, nguyện ý lấy ra tất cả để hiếu kính hai vị sư thúc.

– 100 khỏa sao đủ…

Tống mập mạp cười hắc hắc nói:

– Ngươi phải ghi phiếu nợ cho chúng ta, tối thiểu phải là năm trăm linh thạch, số tiền kia sau này trừ dần trong điểm công hiến môn phái, sao hả?

– Tốt, tốt!

Tưởng Sâm nào để ý đến chuyện này nữa, trước tiên bảo trụ mạng nhỏ đã nói sau.

Tống mập mạp và mũi ưng lại lần nữa liếc nhau, cười cười âm hiểm một cái… Hai người một béo một gầy này hợp tác, mập mạp là khẩu Phật tâm xà, người gầy là lão âm thiên, phương thức trao đổi giữa hai người bọn họ, người khác không nhìn ra được chút gì cả.

Tô Triệt rời khỏi Úy Nhiên Cư, đi đến Nội Sự đường trong nội thành, nộp lên hai gốc linh thảo, đổi được 600 điểm cống hiến, cùng với phần thưởng 150 khỏa hạ phẩm linh thạch.

Điểm cống hiến cần thiết để xin nhập môn là một ngàn điểm, trong thân phận ngọc phù nguyên bản có hơn 500, lại đổi được 600 nữa, cộng lại nhất định đã đủ rồi, bảy gốc linh thảo còn lại chuẩn bị sau này dùng, ngược lại không cần vội đổi ra điểm cống hiến làm gì.

Luyện Khí tầng một, một ngàn điểm cống hiến, hai điều kiện này đều thỏa mãn, trở thành ngoại môn đệ tử hẳn là không thành vấn đề gì nữa, còn cửa ải cuối cùng, chính là khảo hạch vũ lực trụ cột nhất, dùng để chứng minh mình thực sự có lực chiến đấu chân thật, mà không phải là phế vật thật giả lẫn lộn.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !