[Audio] Tiên Ngục dịch
Tập 20: Đến Âm Phong Thu Lưới (c96-c100)
❮ sautiếp ❯Chương 96 : Lại đến Âm Phong
Khuôn mặt Linh Lung ửng đỏ, thoáng có chút tức giận nói:
– Cho ngươi thì ngươi cầm đi, hỏi nhiều như vậy làm gì?
– Được rồi, ta lấy là được chứ gì.
Lúc này Tô Triệt mới nhận lấy túi linh thạch, lại nói:
– Nhưng ta biết rõ, đây là sư tỷ ban thưởng cho ta.
– Quỷ tiểu tử, ngươi đi nhanh đi!
Linh Lung hừ một tiếng, quay người đi vào buồng trong.
Tô Triệt lắc đầu cười cười, xoay người đi ra khỏi tiểu viện của nàng.
Đúng là trưởng lão dược viên đã từng nói, Tử Tiêu Thái Thượng trưởng lão đối với những đệ tử lịch lãm rèn luyện may mắn thoát khỏi ở Phong Ma Vực tương đối thoả mãn, các đệ tử riêng phần mình trở về chính phong, nhất định sẽ được ban thưởng…
Thế nhưng mà, Tô Triệt lại cho rằng, cái gọi là ban thưởng chính là nhằm vào những đệ tử nội môn kia, mình chỉ là một phần tử đặc thù xen lẫn trong đội ngũ kia, không có khả năng dẫn tới Huyền Cơ Tôn Giả tự mình ban thưởng. Cho nên, mới thử thăm dò truy hỏi một câu.
Quả nhiên, Linh Lung không giỏi nói dối, bị mình hơi chút thăm dò cũng đã lòi đuôi rồi.
Tình huống chân thật hẳn là, Linh Lung cho là mình ở Phong Ma Vực cống hiến linh phù công lao không nhỏ, sau đó lại không có được bất luận ban thưởng gì, nàng cảm thấy như vậy rất không công bình, mới có thể tự móc tiền túi để đền bù tổn thất cho mình.
Trong Tiên Ngục, lão Hắc rất là bất mãn, kéo cuống họng mắng:
– Chủ nhân, cái Huyền Cơ Tôn Giả kia thật sự là mắt cẩu xem thấp người, dựa vào cái gì bỏ qua ngươi như vậy, dựa vào cái gì không ban thưởng cho ngươi? Thiên Cơ Phong Mộc Vân nói rất đúng, ngươi cống hiến linh phù, làm ra tác dụng rất trọng yếu…
– Không sao cả, lão Hắc.
Tô Triệt tâm tính bình thản, ấm giọng khuyên nhủ:
– Huyền Cơ Tôn Giả chỉ là sư tôn trên danh nghĩa, trong lòng của hắn, chỉ có thể nhớ rõ thập đại Đệ tử chân truyền, cùng với Ngọc Thanh, Linh Lung đã có tư chất như vậy, lại là đệ tử nội môn có thân phận bối cảnh. Ta chỉ là một đệ tử ngoại môn, toàn bộ Huyền Cơ Phong cũng có đến mấy ngàn người, hắn căn bản không chú ý đến nổi.
– Nhưng bất kể nói thế nào, người coi rẻ chủ nhân, ta đều ghi nhớ hắn ở trong lòng, nếu có cơ hội, nhất định sẽ cho hắn đẹp mắt!
Lão Hắc vẫn là không có cam lòng, thầm nói:
– Phải biết rằng, lão Hắc ta có một phần ba huyết thống Thiên Ma, có thù tất báo! Còn có một phần ba huyết thống con chuột, bụng dạ hẹp hòi! Hừ hừ…
Tô Triệt bị hắn chọc cho phì cười, nhưng dưới chân lại không ngừng, một đường đi ra Dược viên linh thảo.
Trạm thứ nhất của hành trình lịch lãm rèn luyện đã tuyển định, là Âm Phong Hạp Cốc đã từng đi qua một lần.
Tiến về Âm Phong Hạp Cốc có hai mục đích, đầu tiên là vì bắt thành viên khác của Hàn thị huynh đệ, Hàn Tá Kinh, tranh thủ để cho hai huynh đệ bọn hắn sớm ngày đoàn tụ ở trong Tiên Ngục.
Tô Triệt trước sau như một cho rằng, chỉ có tự mình một người biết được bí mật, mới thật sự là bí mật. Như vậy, sự tình dược viên bí mật, Hàn Tá Kinh thủy chung đều là một tai họa ngầm tiềm ẩn, có lẽ sớm nên diệt trừ. Chính mình đã đạt đến Luyện Khí tầng ba, có thể sớm thu lưới rồi.
Một mục đích khác là, La Liên Kiều, một trong những phạm nhân trong Tiên Ngục, xuất thân từ Thiên Lô Phong, xác thực có đủ thiên phú phương diện luyện đan, bất quá, tu vi hắn quá thấp, chỉ có thể luyện chế đan dược Tứ phẩm trở xuống.
Trước mắt, đan dược mình phục dụng chủ yếu là Linh đan, thuộc về đan dược Ngũ phẩm, cái kia chính là, năng lực luyện đan của La Liên Kiều, ở phương diện tu luyện không thể giúp mình được cái gì. Bất quá, ở bên trong đan dược Tam phẩm mà hắn am hiểu luyện chế, có một loại đan dược đặc thù tên là Độn Địa Đan, sau khi uống thuốc khoảng một khắc đồng hồ, có thể rõ ràng cảm ứng được đại địa, tạm thời hóa thân thành Đại Địa chi tử, có thể thi triển độn thổ chi thuật, tự do xuyên thẳng qua dưới mặt đất.
Độn thổ chi thuật, có lợi cho tiềm hành, đánh lén hoặc trốn chạy để khỏi chết. Nghiêm khắc mà nói, đây không phải là một loại pháp thuật, mà là một loại thần thông, ít nhất phải là Kim Đan kỳ tu sĩ mới có thể thi triển. Đã có Độn Địa Đan, chẳng khác nào sớm nắm giữ loại thần thông này, Tô Triệt đương nhiên là cực kỳ trông mà thèm, đối với chính mình mà nói, đây là một thủ đoạn bảo vệ tánh mạng đỉnh cấp và thực dụng.
Bất quá, Độn Địa Đan căn bản mua không được ở trên thị trường, cho dù là đệ tử nội môn của Thiên Lô Phong luyện chế ra loại đan dược này, cũng phải nộp lên sư môn, quyết không cho phép tư tàng một hạt.
Nên Tô Triệt muốn đạt được loại đan dược này, phải y theo đan phương thu thập nguyên liệu, sau đó, lại để cho La Liên Kiều tự hành luyện chế ở trong Tiên Ngục.
Một nguyên liệu chính yếu nhất để luyện chế Độn Địa Đan, đúng là đặc sản của Âm Phong Hạp Cốc, Độn Địa Độc Đằng. Trước đó lần thứ nhất tiến đến Âm Phong Hạp Cốc, Lôi Tiếu cần hoàn thành nhiệm vụ sư môn, là thu thập mười gốc Độn Địa Độc Đằng.
Trước đó hắn đã đi Vật Hoa Phong mua một ít linh phù, sau khi rời khỏi sư môn, Tô Triệt đi tới bên ngoài Huyền Cơ Thành, mượn thân phận phạm nhân Hàn Hữu Minh, gửi cho ca ca Hàn Tá Kinh của hắn đi một ngọc phù đưa tin.
Hàn Hữu Minh cũng nói, ca ca Hàn Tá Kinh của hắn đối với dược viên bí mật không có khả năng hết hy vọng, có lẽ sẽ một mực bồi hồi ở hai địa phương, không phải Huyền Cơ Thành, thì là Âm Phong Hạp Cốc.
Kiên nhẫn chờ đợi nửa canh giờ, không thấy Hàn Tá Kinh trả lời tin tức, điều này nói rõ, hắn không ở phụ cận Huyền Cơ Thành, vậy thì chỉ còn có Âm Phong Hạp Cốc.
Tô Triệt một đường chạy băng băng, chỉ dùng một canh giờ đã đi mấy trăm dặm lộ trình, lại đi tới thị trấn tiếp tế nhỏ gần Âm Phong Hạp Cốc một lần nữa.
Lại phát ra ngoài một đưa tin ngọc phù, sau nửa canh giờ, vẫn là không hề có tin trả lời tức.
Trong Tiên Ngục, Hàn Hữu Minh nói:
– Loại đưa tin ngọc phù mà chúng ta sử dụng kia, phạm vi hữu hiệu chỉ có ba trăm dặm, có khả năng ca ca ta xâm nhập hạp cốc bắt yêu thú hoặc là thu thập linh thảo, dù sao, hắn cũng cần kiếm linh thạch tiếp tục tu luyện.
Vậy thì nhập cốc, hái thuốc cùng bắt người, một mũi tên trúng hai đích!
Tô Triệt cũng không có thu mua Độn Địa Độc Đằng ở trên thị trấn, bởi vì, loại linh thảo này bán chạy thập phần, một khi tán tu ở chỗ này thu thập được Độn Địa Độc Đằng, đi vào trên chợ tùy tiện kêu lên một câu, cũng sẽ bị đệ tử Thiên Huyền Tông đến đây lịch lãm rèn luyện lấy giá cao thu mua, mang về môn phái đổi thành điểm cống hiến xa xỉ.
Năng lực dò xét của lão Hắc ở phương diện thu thập linh thảo có ưu thế thật lớn, cái kia cũng không cần phải tốn hao linh thạch đấu giá thu mua cùng những người khác rồi.
Lối vào Hạp cốc, Tô Triệt lại một lần nữa thấy được tấm bia đá mà Thiên Huyền Tông thiết lập bày ra:
– Khu vực lịch lãm rèn luyện Sơ cấp, Luyện Khí tầng ba trở lên không được đi vào, người vi phạm tất bị trừng phạt!
Chương 97 : Hoàng giả Thử tộc
Tô Triệt là Luyện Khí tầng ba, đương nhiên có thể đi vào, bất quá, giống như hắn lẻ loi một mình tiến vào Âm Phong Hạp Cốc đúng là rất hiếm thấy. Nhớ lần thứ nhất tiến vào, Lôi Thanh Tuyết cũng là Luyện Khí tầng ba, còn phải ở trong trấn chờ đợi sư huynh đệ quen biết tới tạo thành đội ngũ tạm thời, mới dám nhập cốc.
Nhưng mà lúc này đây, Tô Triệt là một cuồng nhân chiến đấu, sau khi nhập cốc, nhất định là gặp yêu chiến yêu, gặp người chiến người, người khác không đến tìm phiền toái cho mình, mình cũng phải tìm người khác gây phiền toái, chưa đột phá, nhất định không dừng lại…
Ngày đầu tiên tiến vào Âm Phong Hạp Cốc, Tô Triệt trước sau đã xảy ra giao chiến cùng năm nhóm người, trong đó, ba lần mình chủ động khiêu khích, hai lần là đối phương muốn giết người đoạt bảo.
Không quan tâm là đối phương bới móc, hay là mình bới móc, mục đích của Tô Triệt chỉ là vì tích lũy kinh nghiệm chiến đấu, cũng không phải phân ra cái ngươi chết ta sống, cho nên, năm tràng giao chiến này, đều không có để cho lão Hắc hỗ trợ, chỉ bằng vào năng lực của mình để ứng đối.
Bởi vì đối thủ giao chiến, mỗi chi đội ngũ ít nhất là bốn người, dùng ít địch nhiều muốn thủ thắng là ít có khả năng, kết quả mỗi lần giao chiến, đều là Tô Triệt bại lui. Ỷ vào các loại ưu thế như sinh mệnh lực liên tục không ngừng cùng Pháp Khí, linh phù, đan dược,… mặc dù bị chút vết thương nhẹ, thoáng điều tức một hai canh giờ cũng không đáng ngại rồi. Chỉ là ngày đầu tiên, Tô Triệt đã cảm thấy thu hoạch tương đối khá, nghĩ thông suốt rất nhiều thứ mà sách vở không có nó tới, người khác cũng không dạy được…
Trong đêm, ở bên trong một huyệt động trong hạp cốc, Tô Triệt yên lặng tổng kết lấy thu hoạch của ban ngày, trong đầu thoáng hiện ra các loại cách nghĩ, lão Hắc cũng có thể thu được, hắn cũng sẽ đưa ra một ít giải thích cùng đề nghị…
Đột nhiên, chợt nghe ở chỗ sâu trong huyệt động truyền đến một hồi tiếng vang “Toa toa lạp lạp”, như là có đồ vật gì đó đang đào móc đất đá.
Tô Triệt vô ý thức mà nhìn lại trước mặt, ở chỗ sâu trong huyệt động là một mảnh đen kịt, cái gì cũng không nhìn tới, liền hỏi:
– Lão Hắc, ngươi không phải nói, ở bên trong cái huyệt động này không có yêu thú sao? Vì cái gì bên trong còn có thể truyền ra loại thanh âm này?
Lão Hắc cười nói:
– Không có chuyện gì đâu, mấy Âm Phong Thử đào động bốn phía, đúng lúc, chui thấu đất tầng, chạy tới cái huyệt động này… Ta sẽ dọa bọn nó chạy đi.
– Nha.
Tô Triệt nghe xong, cũng yên lòng lên. Cho đến hôm nay, chỉ là mấy cái Âm Phong Thử, đối với mình hoàn toàn không tạo thành uy hiếp.
Qua một giây lát, lại nghe lão Hắc cạc cạc cười quái dị:
– Có ý tứ, có ý tứ, chủ nhân ah, ta phát hiện, ta có thể gửi đi sóng tinh thần chỉ huy những Âm Phong Thử này, bảo chúng nó đi thì chúng sẽ đi, bảo chúng nó trở về, chúng sẽ ngoan ngoãn mà chạy về!
– Cái này có cái gì kỳ lạ quý hiếm, bản thân ngươi có một phần ba huyết thống Âm Phong Thử, đương nhiên hiểu được câu thông cùng chúng như thế nào.
Khóe miệng Tô Triệt nhếch lên:
– Con chuột ngươi đuôi to hơn chúng nó, dài hơn chúng nó, lực lượng linh hồn mạnh hơn chúng không biết bao nhiêu lần, làm không tốt, chúng sẽ coi ngươi là Thử Vương…
Nói đến đây, Tô Triệt lại là linh quang lóe lên:
– Lão Hắc, ngươi nói xem, nếu chúng thật sự coi ngươi trở thành Thử Vương, ngươi có thể thống lĩnh tất cả Âm Phong Thử trong Âm Phong Hạp Cốc hay không?
– Không biết ah.
Lão Hắc gãi cái đầu nghĩ nghĩ, vui cười nói:
– Ý nghĩ này rất có khiêu chiến, đáng giá thử một lần.
Cách nghĩ của Tô Triệt là, ở bên trong Âm Phong Hạp Cốc, số lượng yêu thú tối đa đúng là Âm Phong Thử rồi, từ trình độ nào đó mà nói, Âm Phong Thử mới là chủ nhân chân chính của đại hạp cốc này. Nghe nói, Thử Vương từng tộc đàn của Âm Phong Thử cũng chỉ là Luyện Khí tầng ba, mà lão Hắc đã là Luyện Khí tầng bốn, nói không chừng, thật có thể giả mạo hoàng giả Chí Tôn của tất cả Âm Phong Thử, Vương trung chi Vương…
Bởi như vậy, cũng tương đương nói, mình có thể khống chế toàn bộ Âm Phong Hạp Cốc, ánh mắt trải rộng từng nơi hẻo lánh, hết thảy bí mật trong hạp cốc, đối với mình mà nói, đều không còn là bí mật.
Rất đáng chờ mong ah!
Tô Triệt không có quấy rầy lão Hắc, lẳng lặng chờ Thử Hoàng hắn thỏa thích phát huy ưu thế bên trên huyết thống…
Chỉ chốc lát sau, lão Hắc nói ra:
– Chủ nhân, ta đã mệnh lệnh mấy con Âm Phong Thử kia trở về hang ổ, bảo Thử Vương tộc đàn bọn nó đến nơi đây. Cách nghĩ của chúng ta có thể không thực hiện được, xem ra có một con Thử Vương phản ứng rồi.
– Không có sao, ngươi tự do phát huy là được, áp lực tư tưởng không cần quá lớn.
Tô Triệt ngữ khí ôn hòa nói:
– Có thể thành thì thành, không thành mà nói, ta chỉ phán ngươi một cái tử hình mà thôi.
– À?
Trong Tiên Ngục, lão Hắc cứng họng, đặt mông ngồi xuống trên mặt đất:
– Trời ạ, cái này còn gọi áp lực không lớn?
Chủ tớ hai người cười cười nói nói, đợi không sai biệt lắm một phút đồng hồ, lão Hắc trầm giọng nói:
– Đến rồi! Một chú chuột thật lớn…
Thoại âm rơi xuống không bao lâu, Tô Triệt chợt nghe trong huyệt động truyền ra động tĩnh sàn sạt, sau đó, liền có một con chuột cực lớn lẻn đến phụ cận.
Không tính cái đuôi của nó, chú chuột này cũng dài hơn năm thước, nhìn thật giống như một con Hắc Mao Trư, một đôi mắt chuột lớn như hai hạt đậu tằm, tràn ngập cảnh giác mà trừng mắt nhìn Tô Triệt. Có lẽ nó đang suy nghĩ:
– Tại sao lại là một nhân loại, không phải nói, là một siêu cấp Vương giả của tộc ta sao?
Tô Triệt không làm bất luận tỏ vẻ gì, vẫn ngồi xếp bằng bất động ở chỗ đó, ở loại chuyện này, mình không thể giúp bất luận cái gì, đều phải xem lão Hắc biểu diễn.
Hô thoáng một phát, lão Hắc xuất hiện.
Một con chuột khổng lồ dài hơn bảy thước, lông tơ trên người hiện lên màu vàng lợt, cái đuôi vừa thô vừa to như là roi thép chớp động lên ánh kim loại sáng bóng, hơn nữa, thân thể của nó cân xứng hơn rất nhiều, không mập mạp giống như Thử Vương đối diện kia.
Cũng không biết lão Hắc thi triển thủ đoạn gì, có lẽ là khí phách vương giả, có lẽ là các loại lực lượng huyết thống cao quý vô hình, Hắc Mao Thử Vương cách đó không xa, giống như là bị một tòa núi lớn rơi đập vào đầu, phù phù một tiếng úp sấp trên mặt đất.
Cái này là thành rồi sao?
Tô Triệt phỏng đoán, sự tình không có khả năng dễ dàng như vậy, hai con chuột bự này tất nhiên sẽ triển khai một hồi giao phong, cho dù không phải solo trên nhục thể, đó cũng là một hồi so đấu linh hồn.
Yên lặng chờ đợi trong chốc lát, Tô Triệt chứng kiến, con chuột đối diện Hắc Mao đã bắt đầu lạnh run, như là đang thừa nhận lấy thống khổ lớn lao…
Rốt cục, đợi đến lúc nó đình chỉ run rẩy, lão Hắc cũng truyền âm nói:
– Xong rồi! Cũng không phải quá khó khăn.
Tô Triệt thầm nghĩ:
– Ngoại trừ áp chế trên thực lực, ngươi còn vận dụng năng lực đầu độc của Thiên Ma Ngoại Vực a?
– Đúng vậy, chủ nhân.
Lão Hắc trả lời:
– Thiên Ma Ngoại Vực chính là địch chung của vạn vật, Thiên Ma đầu độc đối phó Âm Phong Thử đồng dạng rất dễ dùng, nó đã đồng ý ta là hoàng giả của Thử tộc.
– Rất tốt, ngươi tiếp tục.
Tô Triệt âm thầm mừng rỡ.
Chương 98 : Chuẩn bị thu lưới (thượng)
Kế tiếp, Thử Vương thứ nhất bị lão Hắc thu phục trở thành người truyền tin, phái ra đại lượng thủ hạ, tiến về tất cả tộc đàn Âm Phong Thử trong Âm Phong Hạp Cốc, thông tri chúng Thử Vương, rốt cục trong tộc của ta đã sinh ra một vị Hoàng giả, ngươi dùng tốc độ nhanh nhất đến đây bái kiến!
Trong lúc chờ đợi, lão Hắc lại giảng giải đặc tính của Âm Phong Thử cho Tô Triệt:
– Trong Âm Phong Hạp Cốc, lịch đại Thử Vương đều không thể vượt qua bình cảnh yêu thú cấp thấp, trở thành một yêu thú trung giai. Nói cách khác, ta bày ra lực lượng Luyện Khí kỳ tầng bốn, đối với chúng mà nói, hoàn toàn là xứng đáng Vương trung chi Vương rồi. Thân là yêu thú nhất tộc cấp thấp nhất, trí tuệ của chúng có hạn, rất dễ dàng đầu độc…
Thời gian chậm rãi trôi qua, ở bên trong cái huyệt động này, lão Hắc trước trước sau sau đã tiếp kiến vài chục chích Hắc Mao Thử Vương, mấy con trước lão Hắc còn tốn chút công phu thu phục, càng về sau, theo thủ hạ Thử Vương càng ngày càng nhiều, chẳng khác gì là nhanh chóng thành lập quyền thế của hoàng giả xứng đáng, những Thử Vương tới sau kia trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Con chuột cũng giống như nhân loại, tâm lý đều có đặc điểm theo trào lưu, chứng kiến những Thử Vương khác đều đã đồng ý vị Thử Hoàng này, Thử Vương tới sau đâu còn dám hoài nghi.
Thử Vương từng tộc đàn, ít nhất thống lĩnh gần vạn con Âm Phong Thử bình thường, cái ý nghĩa này, là Tô Triệt và lão Hắc có thể gián tiếp chỉ huy hơn mười vạn con Âm Phong Thử làm việc cho mình.
Dù sao Yêu thú Thử tộc cũng không phải là con chuột bình thường ở thế tục, sức sinh sản cường thịnh hơn nữa, cũng không có khả năng sinh ra quy mô vài tỷ. Lão Hắc đánh giá thoáng một phát, ở bên trong Âm Phong Hạp Cốc dài hơn hai ngàn dặm, tổng sản lượng Âm Phong Thử khẳng định không cao hơn một trăm vạn con.
Có thể điều khiển hơn mười vạn Âm Phong Thử, Tô Triệt có thể càn rỡ sao?
Không!
Tuyệt không đi!
Tô Triệt nghĩ đến rất rõ ràng, nếu mình mượn nhờ những Âm Phong Thử này nháo sự, Thiên Huyền Tông tùy tiện phái đến một vị tu sĩ Kim Đan kỳ, bay trên trời cũng có thể dễ dàng tiêu diệt tất cả Âm Phong Thử hầu như không còn. Dù sao, Thử Vương thực lực mạnh nhất cũng chỉ tương đương với Luyện Khí tầng ba, không biết bay, chỉ biết bò, chỉ có thể nhìn lên trời than thở, lần lượt bị làm thịt a.
Như vậy, những Âm Phong Thử này có thể mang đến chỗ tốt gì cho Tô Triệt y?
Tô Triệt định vị ba cái phương diện: tìm người, tìm vật, thăm dò bí mật!
Tìm người, hiện tại có thể đã bắt đầu, lão Hắc đem lấy bức họa của Hàn Tá Kinh ra, các loại khí tức đặc thù, dùng phương thức tinh thần trao đổi, trực tiếp truyền đến trong não từng cái Thử Vương, lúc sau chúng phân phối xuống dưới, sẽ có hơn mười vạn con Âm Phong Thử bốn phía tìm tòi bóng dáng của Hàn Tá Kinh ở trong hạp cốc.
Có người nói, chuột có đường chuột, về phần những con chuột kia phân biệt Hàn Tá Kinh như thế nào, Tô Triệt chẳng muốn do thám làm gì, loại sự tình này, thân là một nhân loại thì không cách nào lý giải a.
Nói sau tìm vật, tự nhiên là dựa vào ưu thế số lượng của chúng, cùng với bản thân chúng là chủ nhân chân chính của Âm Phong Hạp Cốc này, giúp mình thu thập đủ loại linh thảo cùng khoáng vật. Tóm lại, đặc sản trong Âm Phong Hạp Cốc, cũng sẽ thành tư vật trong túi của mình.
Phương diện này, Tô Triệt cũng dặn dò qua lão Hắc, phải nắm giữ một số lượng vừa phải, không thể thoáng cái làm cho quá phận, nếu như vơ vét Âm Phong Hạp Cốc không còn gì, làm cho đệ tử Thiên Huyền Tông đến lịch lãm rèn luyện cùng tán tu đến từ bên ngoài không thu thập được linh thảo, không đào móc được khoáng vật, nhất định sẽ đưa tới nhân sĩ tầng trên của Thiên Huyền Tông điều tra, không khác gì mổ gà lấy trứng.
Không làm một lần, nhưng có thể từ từ mà lấy, thật dài thật lâu, đây mới là cử chỉ sáng suốt.
Một ngày này bắt đầu, đệ tử Thiên Huyền Tông lịch lãm rèn luyện cùng tán tu từ bên ngoài đến Âm Phong Hạp Cốc phát hiện một hiện tượng tương đối kỳ quái, trình độ sinh động của Âm Phong Thử vượt xa ngày thường, khắp nơi đều có thể chứng kiến thân ảnh của bọn nó, chạy tới chạy lui, vô cùng bận rộn.
Nhưng dù vậy, độ khó bắt chúng ngược lại tăng lớn hơn rất nhiều, loại yêu thú cấp thấp nhất này, nguyên một đám phảng phất là học thêm thông minh, không hề hành động một mình, mà là năm ba con kết bạn lẫn nhau cảnh báo, bẩy rập rất khó bắt được chúng.
– Đoán chừng, bên trong tộc đàn Âm Phong Thử xảy ra chuyện đại sự gì, quốc vương chúng muốn cưới vợ nha?
Các loại ngữ điệu vui đùa của tu sĩ nhân loại rất nhanh truyền lưu, bất quá, cũng đều không có quá mức để ý, dù sao những Âm Phong Thử kia chỉ là hơi có chút dị thường, cũng không có làm ra động tĩnh quá lớn.
Ở bên trong một huyệt động trong hạp cốc, trước mặt Tô Triệt chồng chất lên hai toà núi nhỏ, một tòa là các loại khoáng vật, một tòa là các loại thực vật, đây cũng là bảo bối mà đại quân Âm Phong Thử thu thập đến.
Dù sao cũng là yêu thú cấp thấp nhất, trí lực quả thực có hạn, “bảo vật” tạo thành hai tòa núi nhỏ kia nhìn như số lượng kinh người, kỳ thật, bên trong có rất nhiều thứ đối với Tô Triệt mà nói toàn bộ là không có giá trị, chỉ là bởi vì đám Âm Phong Thử kia cho rằng ăn thật ngon, hoặc là đồ chơi tốt, nên bọn nó cống hiến hết thảy ra.
Đương nhiên, ở trong đó xác thực cũng có linh thảo cùng khoáng vật chính thức, tỷ như: rễ cây Độn Địa Độc Đằng có hơn hai mươi gốc, Phong Linh Thảo vượt qua bốn mươi gốc, Thiên Kim Thảo hơn ba mươi gốc, Huyễn Ly Hoa hơn hai mươi gốc, các loại khoáng thạch có giá trị cũng mấy trăm khối…
Tính đơn giản qua một chút, giá trị những vật này ước chừng mấy ngàn Linh thạch, mà cái này, chỉ là thu hoạch một buổi sáng của đại quân Âm Phong Thử. Nếu như Tô Triệt dừng lại ở trong hạp cốc chừng một tháng, linh thảo cùng khoáng vật có thể thu thập đến, giá trị sẽ khó có thể đánh giá.
Bất quá, nếu là như vậy, trong ngắn hạn, những tu sĩ nhân loại khác rất khó gặt hái được gì ở bên trong Âm Phong Hạp Cốc, tất sẽ dẫn phát tới cục diện khó có thể tưởng tượng.
– Năm vạn linh thạch!
Tô Triệt hạ chỉ thị cho lão Hắc:
– Vẫn là câu nói kia, nhất định phải nắm giữ tốt chừng mực. Lúc này đây, chúng ta có thể thu được năm vạn linh thạch các loại đặc sản, ta cũng đã phi thường hài lòng rồi, ngươi bảo cho chúng nó kiềm chế một chút.
– Yên tâm đi, chủ nhân.
Lão Hắc đáp:
– Trong lòng ta đã hiểu rõ rồi, nhất định sẽ an bài tốt, sẽ không để cho những nhân loại tu sĩ kia cảm thấy được cái gì.
– Rất tốt.
Tô Triệt vui rạo rực mà thu những linh thảo cùng khoáng vật này.
Nói những đặc sản ở bên trong Âm Phong Hạp Cốc, ngoại trừ linh thảo đặc thù như Độn Địa Độc Đằng ra, những thứ khác đều là chút ít mặt hàng cấp thấp, thực nếu là gom góp tổng sản lượng đến năm vạn linh thạch, năm ba cái Túi Càn Khôn cũng là chứa không nổi, nhất là khoáng thạch chưa có trải qua tinh luyện, cần chiếm cứ không gian rất lớn.
Chương 99 : Chuẩn bị thu lưới (hạ)
Cũng may, ngoại trừ Túi Càn Khôn, Tô Triệt còn có được một tiểu thế giới ở tầng một Tiên Ngục, có thể đưa tất cả các khoáng thạch sẽ không thay đổi chất vào trong Tiên Ngục, Túi Càn Khôn chỉ dùng để chứa các loại linh thảo, có thể giữ được linh lực và dược hiệu tạm thời sẽ không bị xói mòn.
Phát tài! Lúc này đi Âm Phong Hạp Cốc thật sự là không có uổng phí đến, không nghĩ tới, Yêu Thử nhất tộc ngày bình thường làm cho người ta chán ghét nhất, lại để cho mình thu hoạch một số tiền lời thật lớn như thế…
Thật đúng là có tiền có thể làm cho người ta thay lòng đổi dạ, cho tới bây giờ, Tô Triệt nhìn cái đuôi con chuột phía sau mông của lão Hắc kia, lại càng trở nên thuận mắt.
– Lão Hắc, từ nay về sau, cái đuôi của ngươi không cần lại buộc lên nữa.
– Ha ha, tốt!
Trong Tiên Ngục, đuôi dài của lão Hắc vung BA~ BA~ vang lên, thậm chí còn có thể kéo ra vài đạo roi hoa xinh đẹp..
Lại qua một ngày, một con Thử Vương truyền đến tin tức cho lão Hắc, trong một khu vực ở Âm Phong Hạp Cốc phát hiện một tu sĩ nhân loại, các phương diện đặc điểm cực kỳ giống Hàn Tá Kinh, nhất là huyệt Thái Dương phía bên phải có một cái bớt đỏ sậm.
– Tốt, bắt người đi!
Tô Triệt lập tức khởi hành, hướng về phía trung tâm của Âm Phong Hạp Cốc.
Trên đường, lão Hắc nhắc nhở lần nữa:
– Chủ nhân, con Thử Vương kia còn nói, Hàn Tá Kinh không phải lẻ loi một mình, bên người có mấy đồng bạn.
– Đây là đương nhiên rồi.
Tô Triệt đương nhiên là sớm có đoán trước:
– Dùng thực lực của hắn, không có can đảm một người tiến vào Âm Phong Hạp Cốc.
Hao phí ba canh giờ, một đường chạy vội hơn sáu trăm dặm, cái này mới đi đến được khu vực trung bộ của Âm Phong Hạp Cốc. Trong quãng đường này, cũng gặp mấy đội ngũ tán tu muốn cản đường ăn cướp. Tô Triệt có chính sự muốn làm, chẳng muốn dây dưa cùng bọn họ, vì thế gia tốc cùng sử dụng Linh Phù phòng ngự cứng rắn đẩy công kích của bọn hắn xông tới, cũng không có giao chiến cùng với bọn hắn.
Một chỗ có loạn thạch chồng chất trong hạp cốc, lúc này đã Tô Triệt ẩn thân, kiên nhẫn chờ đợi bọn người Hàn Tá Kinh chui đầu vô lưới.
– Bọn hắn có bốn người, ngoại trừ Hàn Tá Kinh, còn có đôi vợ chồng trẻ tuổi trước kia phục kích qua ngươi cùng Lôi thị tỷ đệ; Còn có một nữ tu hơn hai mươi tuổi, xem bộ dạng có chút thân mật với Hàn Tá Kinh. Bọn hắn vừa mới đánh chết một đầu Hắc Kim Mãng, đang lột da lấy cốt, phân chia chiến lợi phẩm.
Năng lực dò xét của Lão Hắc, đã sớm dò xét được rành mạch các tình huống ở bên ngoài hơn mười trượng kia. Bởi vì trong hạp cốc có rất nhiều cự thạch, thực vật cùng các khe rãnh che chắn, những tình huống này, Tô Triệt bằng mắt thường nhất định là nhìn không tới.
Còn tu vi thực lực của bốn người bọn họ, vậy thì không cần lão Hắc giải thích, nhất định là không hề có tiến bộ, vẫn là Luyện Khí tầng ba. Bởi vì, vượt qua Luyện Khí tầng ba, là không cho phép tiến vào Âm Phong Hạp Cốc rồi. Điểm này, Chấp pháp đội của Thiên Huyền Tông trú đóng quản lý ở nơi này vẫn là làm rất nghiêm khắc.
Tô Triệt thiết trí tốt mai phục, chuẩn bị đợi đến lúc bọn người Hàn Tá Kinh đi qua nơi này, khởi xướng đánh lén đối với bọn hắn, lại không nghĩ, lại nghe lão Hắc bẩm báo:
– Chủ nhân, từ bên kia đi đến ba tên đệ tử ngoại môn của Thiên Huyền Tông, tu vi đều là Luyện Khí tầng ba, bọn hắn đi về phía mấy người Hàn Tá Kinh.
Lão Hắc đem hắn chứng kiến hết thảy, dùng phương thức hình ảnh tinh thần truyền cho Tô Triệt, chỉ thấy được, ba tên đệ tử ngoại môn của Thiên Huyền Tông kia đều là bộ dạng mười tám mười chín tuổi, bên hông cũng không có thân phận ngọc bài của Thập đại chính phong, nói rõ, bọn hắn chỉ là đệ tử cấp thấp nhất, có số lượng tối đa ở Thiên Huyền Tông.
Trong môn quy của Thiên Huyền Tông có một điều: hai mươi tuổi nhưng không tấn cấp Luyện Khí trung kỳ (Luyện Khí tầng bốn), sẽ bị thủ tiêu thân phận đệ tử ngoại môn, một lần nữa cách chức làm đệ tử tự học. Chỉ có ở trước ba mươi tuổi tấn cấp Luyện Khí hậu kỳ (Luyện Khí tầng bảy), mới có thể quay về sơn môn.
Ba thiếu niên này đều đã là mười chín tuổi rồi, thời thời khắc khắc đều gặp phải áp lực thật lớn vì có thể bị sơn môn quét ra, vì thu hoạch được càng nhiều tài nguyên tu luyện hơn nữa, dùng để đột phá bình cảnh tu luyện, có khả năng bọn hắn sẽ vì cái trước mắt, mà không từ thủ đoạn…
Quả nhiên, Tô Triệt đoán không có sai, ba tên đệ tử ngoại môn kia đi vào trước mặt bốn người Hàn Tá Kinh, vừa lên là vênh váo tự đắc uy hiếp cùng vơ vét tài sản:
– Mấy người các ngươi vận khí không tệ, săn giết một đầu Hắc Kim Mãng trưởng thành. Nói nhảm cũng không cần nhiều lời rồi, đây là địa phương lịch lãm rèn luyện của đệ tử Thiên Huyền Tông chúng ta, đã bị chúng ta bắt gặp, người gặp nên có phần, giao túi mật Hắc Kim Mãng cùng yêu đan cho chúng ta, đồ vật còn lại mới có thể quy cho các ngươi. Nếu không…
Sắc mặt bốn người Hàn Tá Kinh rất khó coi, bất quá, đối với loại chuyện này đã sớm tập mãi thành thói quen rồi. Trong Âm Phong Hạp Cốc, đệ tử Thiên Huyền Tông cùng với các tán tu, là tranh đoạt lẫn nhau như vậy, ai chiếm được ưu thế, cái kia có thể cướp đoạt được những tài vật của người khác.
Hình thức cạnh tranh như vậy, kỳ thật đúng là kẻ quản lý cao tầng của Thiên Huyền Tông cố ý kiến tạo ra. Nếu là một chỗ lịch lãm rèn luyện, tình huống càng phức tạp, càng có đủ ý nghĩa lịch lãm rèn luyện. Dù sao thực lực đều là Luyện Khí sơ kỳ, tương đối mà nói, coi như là cạnh tranh công bình rồi.
Cục diện giờ phút này, tuy ba tên đệ tử Thiên Huyền Tông ở bên trên nhân số không chiếm ưu thế, nhưng tổng thể thực lực lại không kém bốn người Hàn Tá Kinh, dù sao thực lực cá nhân của đệ tử môn phái, so với tán tu đồng cấp tất nhiên sẽ hơi mạnh hơn một ít.
Kỳ thật, hai chi đội ngũ giằng co lẫn nhau này, đều không muốn thật sự động thủ. Bởi vì, một khi đánh nhau, mặc dù không người thương vong, nhưng phương diện các loại linh phù, đan dược tất sẽ có tiêu hao, như vậy chỉ là vì một đầu Hắc Kim Mãng, thật đúng là được không bù nổi mất.
Vì vậy, hai nhóm người đã bắt đầu cò kè mặc cả, như là đại thẩm trong chợ bán thức ăn, vì chút lợi ích lông gà vỏ tỏi mà tranh chấp không ngớt.
Nghe chỉ chốc lát sau, lão Hắc không kiên nhẫn được nữa:
– Một đầu Hắc Kim Mãng mà thôi, giá trị có cao đến đâu đi nữa cũng chỉ hơn mười miếng linh thạch, bấy nhiêu người như vậy, mỗi tên có thể được bao nhiêu cơ chứ?
– Cũng không thể trách bọn hắn được. Cuộc sống nghèo khổ thường làm con người ta biến chất giày vò khốn khổ.
Trong nội tâm Tô Triệt nói ra:
– Mặc dù siêu cấp môn phái như Thiên Huyền Tông, tiền tiêu hàng tháng của một đệ tử ngoại môn cũng chỉ là mười khối linh thạch, huống chi, thời gian của tán tu càng thêm túng quẫn, từng viên linh thạch đều phải tính toán tỉ mỉ. Nếu không phải có ngươi và Tiên Ngục, ta cũng tránh không được bộ dạng đức hạnh này.
Chương 100 : Một mẻ hốt gọn
Lão Hắc cười hắc hắc, ở phương diện này không thể tiến hành đánh giá đối với chủ nhân.
Hơi ngưng lại, Tô Triệt lại nói:
– Nếu không, dứt khoát một mẻ hốt gọn bọn họ đi được không, ngươi nói thế nào?
– Tốt!
Lão Hắc hưng phấn nói:
– Tựa như chính bọn hắn nói, người gặp là có phần, đã bị chúng ta gặp, vậy thì cùng một chỗ thu thập hết. Trong Tiên Ngục có nhiều khoáng thạch chờ luyện hóa chiết xuất như vậy, càng nhiều người làm việc càng tốt…truyen audio cv
Tô Triệt gật đầu nói:
– Vậy thì thu lưới!
Đối phương tổng cộng có bảy người, tu vi đều là Luyện Khí tầng ba, Tô Triệt dựa vào cái gì có lòng tin một mẻ hốt gọn bọn họ?
Chỉ dựa vào thực lực của Tô Triệt và lão Hắc, nhất định là làm không được, nhưng mà đừng quên, trong Âm Phong Hạp Cốc còn có vài chục vạn con chuột có thể hỗ trợ a.
Lão Hắc hạ đạt tinh thần chỉ lệnh, nhân loại căn bản không cảm ứng đến, chỉ có Âm Phong Thử nhất tộc mới có thể tiếp thu được…
Chỉ chốc lát sau, bảy người bên kia còn đang cò kè mặc cả cảm thấy không khí có chút không đúng, thanh âm sàn sạt kéo kéo loáng thoáng từ bốn phương tám hướng truyền đến, giống như là gió lớn xoáy lên vô số bụi đất. Thế nhưng mà, trong hạp cốc gió nhẹ khẽ vuốt, ở đâu ra cát bay đá chạy kia chứ?
Rất nhanh, tiếng vang quái dị càng lúc càng lớn, đã tạo thành tạp âm cực kỳ ầm ĩ.
Bốn người Hàn Tá Kinh cùng ba tên đệ tử Thiên Huyền Tông đã sớm đình chỉ tranh luận, sắc mặt đều là bối rối nhìn quanh mọi nơi, giờ khắc này, kẻ đần cũng đoán được tình thế không ổn, giống như bị một thứ gì đó có số lượng rất lớn bao vây.
– Âm Phong Thử!
Trong bảy người, có bốn người trăm miệng một lời mà kinh hô:
– Thật nhiều Âm Phong Thử!
Trong bụi cỏ, trên đá lớn, dưới bóng cây, hai bên thạch bích, trong huyệt động, cơ hồ mỗi một vị trí đều thò ra một cái đầu nhỏ, vô số cặp mắt nhỏ tập trung nhìn chăm chú bảy tên nhân loại đứng ở trên đất trống.
Chỉ nhìn như vậy, rất khó đoán được chung quanh đến cùng xuất hiện bao nhiêu con Âm Phong Thử, chỉ có lão Hắc mới có thể tính toán rõ ràng, Thử Vương tổng cộng là mười hai con, Âm Phong Thử bình thường gần ngàn con.
Đối phó bảy nhân loại tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ, số lượng Âm Phong Thử bực này là quá đủ rồi, nhiều hơn nữa cũng là khác nhau không lớn.
Bá á!
Bảy tên nhân loại tu sĩ bị vây vào giữa tốc độ phản ứng cũng không chậm, quanh năm xen lẫn trong Âm Phong Hạp Cốc chém giết cùng đám yêu thú, bọn họ đều là lão luyện trong đó rồi, không cần bất luận kẻ nào nhắc nhở, cơ hồ là không hẹn mà cùng kích phát một tấm Linh Phù phòng ngự của mình.
Vốn những linh phù này là hai nhóm người bọn họ đề phòng lẫn nhau mà chuẩn bị cho tốt, lần này, tất cả đều dùng để phòng ngự Âm Phong Thử tập kích rồi.
Âm Phong Thử sẽ không giảng tiếng người, cùng những nhân loại tu sĩ này cũng không có cái gì có thể câu thông, từ mười hai con Thử Vương cùng kêu lên âm thanh Xi..
Xiiii.. quái dị, hơn một ngàn con Âm Phong Thử kia đã lao về phía bảy tên nhân loại, phún ra một loại thủ đoạn công kích cự ly xa duy nhất mà chúng nó am hiểu, đó chính là Âm Phong Khí, có chứa hiệu quả tê liệt.
Thân là yêu thú cấp thấp nhất, uy lực Âm Phong Khí mà chúng phun ra không có mạnh bao nhiêu, hiệu quả tê liệt cũng rất yếu, thế nhưng mà, đạo lý đàn kiến có thể cắn chết voi, ở Tu Chân giới cũng có thể áp dụng, hơn nữa còn có thể áp dụng rất tốt.
Hơn một ngàn tia Âm Phong Khí gào thét mà tới, lốp ba lốp bốp đánh trúng vào lồng khí hộ thể của bảy tên tu sĩ nhân loại, bình quân phân phối xuống, mỗi một người đều phải đồng thời thừa nhận hơn một trăm lượt đả kích.
Không cần nói là yêu thú cấp một chế tạo ra pháp thuật công kích, cho dù chỉ là người bình thường vung mạnh dao găm chém tới, hơn một trăm nhát cũng là tương đối đáng sợ.
Huống chi, ở trong đó còn có mười hai tia Âm Phong Khí cực lớn của mười hai con Thử Vương, lực công kích càng cường hãn.
PHỐC! PHỐC! PHỐC!
Chỉ là công kích vòng thứ nhất, đã có ba người không rên một tiếng mà ngã nhào trên đất, lồng khí hộ thể do linh phù Hạ phẩm chế tạo ra kia, căn bản không chịu nổi hình thức đả kích dày đặc như thế, sau khi lên tiếng vỡ vụn, mỗi người ít nhất bị mười tia Âm Phong Khí đánh trúng vào thân thể, tuy bọn hắn còn có chân khí hộ thể, bị thương không tính quá nặng, nhưng mà hiệu quả tê liệt của hơn mười tia Âm Phong Khí gộp lại đến cùng một chỗ, đủ để cho bọn hắn nằm trên mặt đất một thời gian ngắn rồi.
Ba người này, một cái là đệ tử Thiên Huyền Tông, một người là nam tử họ Hạ, người khác chính là nữ tu tương đối thân mật với Hàn Tá Kinh kia.
Ba người bọn hắn, vừa mới kích phát cũng chỉ là Linh Phù phòng ngự Hạ phẩm, cũng không biết là vì trong ví tiền rỗng tuếch, xác thực không cầm ra được linh phù Trung phẩm, hay là vì tính tình keo kiệt, tạm thời không bỏ được móc ra linh phù Trung phẩm… còn bốn người khác thì thông minh hơn một chút, sử dụng đều là linh phù Trung phẩm, bọn hắn mới có thể sống qua vòng công kích thứ nhất, đến hiện tại vẫn còn đứng vững.
– Đây là có chuyện gì?
Hàn Tá Kinh quá sợ hãi mà nhìn quanh mọi nơi, chỉ muốn tìm kiếm một chỗ đột phá thoát đi nơi đây, căn bản không đi quan tâm đến nữ tu nằm trên mặt đất kia.
– Ta cũng đã nói qua, hai ngày gần đây, hành vi Âm Phong Thử quái dị, tốt nhất là ly khai Âm Phong Hạp Cốc, các ngươi không nghe. Đáng đời a!
Lão bà của nam tử họ Hạ tên là Ánh Hồng, thì là vẻ mặt ảo não mà tức giận trách cứ đồng bạn. Bất quá, thời khắc mấu chốt, nàng còn không có bỏ qua nam nhân của mình, một bước chạy đi qua, kéo trượng phu tiến trong ngực để bảo vệ.
Hai tên đệ tử khác của Thiên Huyền Tông, đều sợ đến choáng váng sửng sờ ở tại chỗ, trong lúc nhất thời, cũng không có nửa điểm chủ ý.
Cũng xác thực, bị hơn một ngàn con Âm Phong Thử bao vây, loại cục diện này ai cũng là lần đầu tiên trải qua, không đợi ngươi suy nghĩ tình huống cẩn thận, đợt công kích dày đặc thứ hai đã đổ ập xuống…
Đợt công kích này, lão Hắc hạ đạt chỉ lệnh cho đám Âm Phong Thử kia là: trọng điểm chiếu cố người mà trên mặt có bớt đỏ kia, ai cũng có thể chạy, chỉ riêng hắn là không thể cho chạy thoát!
Vì vậy, mười hai con Thử Vương, cộng thêm hơn ba trăm con Âm Phong Thử bình thường, tuyển định mục tiêu công kích đều là Hàn Tá Kinh; Ba người khác cũng phân biệt nhận lấy hơn hai trăm con Âm Phong Thử bình thường chiếu cố.
Trong tiếng bành bành, Kim Cương Hộ Thể Phù trung phẩm của Hàn Tá Kinh bị nghiền nát, bất quá phản ứng của thằng này cũng rất nhanh nhẹn, tay mắt lanh lẹ, lồng khí màu vàng vừa tán loạn, hắn lại là xoẹt thoáng một phát, kích phát một tấm linh phù thổ hệ Hạ phẩm.
Tốc độ phản ứng của nữ tu Ánh Hồng nguyên vốn cũng là đủ dùng, nhưng bởi vì trong ngực bảo hộ lấy trượng phu, động tác thoáng chậm một nhịp, ba ba ba, bị mấy đoàn Âm Phong Khí đánh trúng, thân thể tê rần, linh phù đã nắm ở trong tay lại không kịp kích phát, sau đó, lốp ba lốp bốp lại chịu hơn mười tia Âm Phong Khí, lúc này mới ôm trượng phu cùng một chỗ ngã nhào trên đất.