[Audio] Tiên Ngục dịch
Tập 19: Nguy Cơ tứ phía (c91-c95)
❮ sautiếp ❯Chương 91 : Tràn đầy nguy cơ
Người trẻ tuổi tên là Cát Thanh ha ha cười cười:
– Loại thời khắc này, ta mới chẳng muốn tìm ngươi làm phiền, chỉ kỳ quái chính là ngươi không có đầu óc, ngay cả Thiên Ma Ngoại Vực cũng đi tin tưởng. Trước không quan tâm nó nói có phải là thật hay không, cho dù tồn tại, khi chúng ta giao người kia đi ra ngoài, ngươi cho rằng, đại quân Thiên Ma thật sự sẽ bỏ qua chúng ta sao? Ngươi đúng là đầu heo, suy nghĩ cho thật kỹ a.
Người lúc trước lập tức nghẹn lời, lúc này mới tỉnh ngộ, đúng vậy a, nếu bàn về sinh vật thế gian này mà hèn hạ nhất, vô cùng tàn nhẫn nhất, không coi trọng chữ tín nhất, đó chính là Thiên Ma Ngoại Vực không thể nghi ngờ, vô luận chúng nói cái gì, đều là không thể tin nhất đấy.
– Cát Thanh nói không sai.
Ngọc Thanh gật đầu nói:
– Không thể tin Thiên Ma, đây chỉ là thứ nhất. Trọng yếu hơn là, Thiên Ma Ngoại Vực chính là địch chung của vạn vật, dùng bất luận phương thức gì diệt sát bọn nó đều là không sai, không thể vì nguyên nhân như vậy, mà giao người diệt sát Thiên Ma ra. Làm như vậy, đợi chúng ta chính là tội sợ chết phản bội đồng tộc, không xứng dừng chân ở Tiên đạo.
– Đúng vậy.
Mộc Vân trấn thủ mắt trận cũng là truyền âm tới, đối với tất cả mọi người nói ra:
– Chúng ta những người này, ai không có giết qua Thiên Ma? Mặc dù phương thức diệt sát bất đồng, nhưng cho tới nay, đều là coi trừ ma vệ đạo là nhiệm vụ của mình, coi là vinh dự… nếu ai chủ trương thỏa hiệp với Thiên Ma, Mộc Vân ta là cái thứ nhất khinh bỉ hắn.
Ở bên trên chuyện này, ngay cả Thiên Lô Phong Hoa Lộc cũng tỏ vẻ đồng ý:
– Đúng vậy, thỏa hiệp với Thiên Ma, ta sợ ngày sau lúc độ kiếp, qua không được một cửa Tâm Ma bản thân kia.
– Đúng, quyết không thỏa hiệp!
– Lời của Thiên Ma, há có thể tin.
– Ta đề nghị, chúng ta cũng không nên một ngụm từ chối nó, tốt nhất là mượn chuyện này tận lực kéo dài thời gian, một mực kéo dài tới lúc trưởng bối sư môn đến đây cứu viện.
Những đệ tử nội môn khác cũng là nhao nhao đồng ý, còn có người nói ra đề nghị càng thêm sáng suốt.
Đã nghe được những quan điểm này, Tô Triệt thoáng thở dài một hơi, cũng không phải sợ hãi bị người bắt được, mà là trong lòng còn có chút áy náy, dù sao là bởi vì mình, mà làm phiền bọn hắn.
– Chủ nhân, ta cho rằng, ngươi thật sự không cần phải tự trách cái gì.
Lão Hắc trấn an nói:
– Ngọc Thanh sư huynh kia nói rất đúng, vô luận dùng bất luận phương thức gì diệt sát Thiên Ma đều là không sai. Trừ ma vệ đạo, vốn chính là trách nhiệm của tu sĩ.
– Trừ ma vệ đạo không quan hệ cùng ta.
Tô Triệt nói:
– Ta làm hết thảy, chỉ là vì tăng thực lực lên mà thôi. Làm phiền hà bọn hắn, trong lòng có chút áy náy cũng là bình thường. Lão Hắc, không cần phải lo lắng cho ta, những đạo lý này, tự mình nghĩ thông.
– Nghĩ thông là tốt rồi.
Lão Hắc gãi cái đầu hắc hắc vui lên, trong lòng thầm nhũ: chủ nhân quá trọng tình trọng nghĩa, sinh tử của những người khác, lão Hắc ta nửa điểm cũng sẽ không để ý, toàn bộ chết sạch thì thế nào… Không! Toàn bộ chết quá đáng tiếc, tốt nhất là, bắt toàn bộ người trong thiên hạ vào trong Tiên Ngục, thành lao công miễn phí cho chủ nhân…
Các đệ tử Thiên Huyền Tông vừa mới đạt thành một nhận thức chung, bên ngoài trận pháp, cái Ma Tướng kia đã không kiên nhẫn mà gào thét:
– Đừng tưởng rằng ta xem không hiểu tâm tư của các ngươi, muốn kéo dài thời gian, hoàn toàn là si tâm vọng tưởng, trong mười tiếng đếm, nếu người kia không chủ động đứng ra, ta sẽ diệt sát tất cả mọi người các ngươi!
Dứt lời, nó bắt đầu tính toán:
– Một, hai, ba…
– Đáng giận, lại bị chúng khám phá, Thiên Ma Ngoại Vực quả nhiên là quỷ kế đa đoan.
Các đệ tử Thiên Huyền tức giận không thôi.
Mười tiếng đếm đảo mắt là qua, Tô Triệt đương nhiên không có khả năng ngốc đến mức đứng ra thẳng thắn nhận tội, tựa như bọn người Ngọc Thanh nói như vậy, Thiên Ma nói như thế nào cũng không thể tin, mặc dù mình ló đầu ra, đại quân Thiên Ma vẫn sẽ khởi xướng tiến công. Lão Hắc cắn nuốt nhiều Thiên Ma lực như vậy, đối với bản tính của Thiên Ma Ngoại Vực là hiểu rõ nhất.
– Muốn chết!
Ma Tướng đầu lĩnh giận dữ hét:
– Tiến công, không buông tha bất luận một người nào!
Một trăm lẻ tám Ma Tướng bay lên cao, trở về bên trong trận doanh Thiên Ma, mấy hơi về sau, một tiếng ra lệnh vang lên, một đạo khí trụ màu đen cực lớn từ trên cao đập xuống.
Oanh!
Núi cao ảo ảnh lơ lửng ở trên đỉnh đầu của đệ tử Thiên Huyền Tông, bị đạo khí trụ này trực tiếp trúng mục tiêu, núi ảnh lung lay mấy cái, hơn một trăm tên Thiên Huyền đệ tử trong Bàn Thạch Trận đều là thân hình lắc lư…
Bất quá, lúc này trải qua một chiêu, cuối cùng là cứng rắn vượt qua.
– Ô ~~~
Lại là một tiếng ra lệnh, một đạo khí trụ cự đại hạ xuống, hung hăng đánh trúng vào Thiên Cơ Bàn Thạch Trận.
Loại khí trụ này, là do vô số đạo Thiên Ma lực hội tụ mà thành khí kình công kích. Ngay cả cảnh giới của Ngọc Thanh là Luyện Khí Đại viên mãn, dưới một kích này cũng sẽ nện thành thịt nát, may mắn có trận pháp làm chỗ dựa vào, hợp lực trăm người mới có thể chống cự được. Hơn nữa, mặc dù tổng số Thiên Ma Ngoại Vực có vài chục vạn, thế nhưng mà phạm vi phân bố của chúng quá lớn, chỉ có hơn hai ngàn Thiên Ma ở chính diện là có thể phát động công kích đối với Bàn Thạch Trận.
– Ma lực thật tinh khiết ah!
Tình cảnh trước mắt như vậy, lão Hắc vẫn là trông mà thèm những Thiên Ma lực này.
Oanh!
Lại là một đạo khí trụ đập xuống, Bàn Thạch Trận phòng hộ rung rung kịch liệt, trong trận, mấy đệ tử nội môn Luyện Khí tầng bảy trước nhất nhịn không được rồi, bịch một tiếng ngồi xuống đất, khóe miệng đã chảy ra máu.
Thời khắc sinh tử tồn vong, bọn hắn cũng chẳng quan tâm để ý thương thế, riêng phần mình nuốt vào một hạt đan dược, vội vàng đứng lên, tiếp tục thủ vững cương vị.
Oanh! Oanh! Oanh!
Lại là liên tục ba lượt đả kích, mấy người vừa mới đứng lên kia, đều phun ra một ngụm máu tươi, lần nữa té ngã trên đất.
– Oa ha ha ha, cứ vài cái như vậy, nhất định bọn chúng sẽ không chịu nổi nữa?
Một Ma Tướng nào đó rống lên một tiếng thấu vào trong trận:
– Những Ma Tướng như chúng ta vẫn chưa có động thủ nữa đó, lại để cho các con của chúng ta trước chơi với các ngươi trong chốc lát.
– Ma Tướng còn chưa có động thủ, đây chỉ là Thiên Ma cấp thấp hợp lực công kích sao?
Các đệ tử Thiên Huyền chấn động, không ít người hiện lên vẻ tuyệt vọng; ở bên trong mấy người vừa mới giãy dụa từ trên mặt đất bò lên, có hai người ý chí chiến đấu sụp đổ, lập tức lại nằm vật xuống.
– Chớ để ý chúng nói lời mê hoặc nhân tâm.
Ngọc Thanh hô lớn nói:
– Chúng nói như vậy, chỉ là vì tan rã ý chí của chúng ta, mặc kệ như thế nào, chúng ta nhất định phải chống đỡ, nhất định có thể chống được tới lúc sư tôn…
Lời còn chưa nói hết, lại một đạo khí trụ vừa thô vừa to tự trên trời đập xuống, hung hăng đánh trúng Bàn Thạch Trận, lần này đả kích càng trầm trọng, lại khiến cho Ngọc Thanh bị chấn động, ngôn từ đã đến bên miệng lại bị đẩy trở về.
Chương 92 : Tràn đầy nguy cơ
Ngọc Thanh cũng là trạng thái như vậy, những đệ tử nội môn thế thực lực hơi yếu kia, càng thêm gánh không được rồi. Tuy mỗi một kích đều bị Bàn Thạch Trận cùng hơn một trăm người gánh vác thừa nhận, nhưng lực đạo trầm trọng vô cùng, vẫn là vượt ra khỏi năng lực thừa nhận của rất nhiều người.
PHỐC… Lúc này, lại có mười mấy người miệng phun máu tươi, nặng nề mà té ngã trên đất.
– Đứng, tất cả đều đứng lên! Chống đỡ, nhất định phải chống đỡ!
Hoa Lộc đồng dạng cũng không dễ chịu, bất quá, còn có thừa lực lớn âm thanh la lên.
Mộc Vân ở vào vị trí trận nhãn, trách nhiệm nặng nhất, giờ phút này nàng cắn chặt hàm răng, mặt mày thảm đạm, tình cảnh tràn đầy nguy cơ, đã sớm chẳng quan tâm ủng hộ người khác.
Một người có trạng thái tốt nhất, ngược lại là Tô Triệt đứng ở trong truyền tống trận rồi. Bất quá, mặc dù trên thân thể không có thừa nhận đả kích, nhưng trong nội tâm cũng gấp không thua bất luận kẻ nào, huống chi, người khác đều đang liều mạng, mình lại giống như là phế vật giúp cái gì cũng không thể giúp, thật sự là nôn nóng khó nhịn, lòng nóng như lửa đốt.
– Như vậy không được ah, căn bản nhịn không được.
Tô Triệt nói ra cùng lão Hắc:
– Một khi một trăm lẻ tám Ma Tướng động thủ, Bàn Thạch Trận tất phá không thể nghi ngờ! Lão Hắc, có những biện pháp khác có thể làm hay không?
– Chủ nhân, ta cũng không có biện pháp gì có thể thực hiện a, chỉ có thể đứng nhìn giống như ngươi mà thôi.
Trong Tiên Ngục, lão Hắc mở ra hai cái móng vuốt:
– Chiến đấu cấp độ bực này, chúng ta không thể giúp bất luận cái gì.
Oanh!
Lại là một đạo khí trụ càng thêm to lớn rơi xuống, Bàn Thạch Trận đã lung lay sắp đổ, càng nhiều đệ tử nữa chật vật té ngã, chỉ có thể gượng chống bò dậy.
Mặc kệ như thế nào, cũng phải chống đỡ xuống dưới, có thể chống đỡ nhiều thoáng một phát, thì sinh cơ nhiều hơn một chút.
– Oa ha ha ha… trận pháp nho nhỏ, sắp bị đánh nát. Các con, tăng lớn lực đạo lên chút nữa. Xem ra chúng ta không cần động thủ rồi.
Thanh âm Ma Tướng hung hăng càn quấy gầm rú truyền đến.
– Aii.
Trong nội tâm Tô Triệt thở dài:
– Lão Hắc, chuẩn bị trốn chạy để khỏi chết a, bất kể nói như thế nào, cũng xin lỗi những người này rồi.
– Lúc này, xin lỗi đã không trọng yếu.
Lão Hắc cũng là gấp đến độ xoay quanh:
– Chủ nhân ah, chúng ta có thể trốn đi nơi nào chứ?
– Không phải chúng ta, là ngươi!
Trong nội tâm Tô Triệt nói ra:
– Ngươi biến thành hình thái Thiên Ma, cố gắng còn có thể chạy ra tìm đường sống. Mặc dù trốn không thoát, nhưng ở bên trong Phong Ma Vực này, dùng một thân phận Thiên Ma Ngoại Vực, có thể sống bao lâu, tính toán bao lâu a.
– Chủ nhân, người nói cái gì vậy, lão Hắc ta sao có thể làm ra loại chuyện này…
Còn chưa nói xong, đột nhiên lão Hắc vô cùng kinh ngạc mà hô:
– Chủ nhân, sau lưng người!
– Đằng sau ta?
Tô Triệt vô ý thức xoay người quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy, vậy mà sau lưng nhiều ra một người.
Một người tuổi còn trẻ, lông mày xanh, đôi mắt đẹp, khí chất văn nhã, mặc một bộ áo bào trắng, đang nhìn mình có chút cười cười.
Trong đầu Tô Triệt hiện lên ý niệm đầu tiên là, người này hẳn là đệ tử nội môn chèo chống Bàn Thạch Trận nào đó, thật sự nhịn không được rồi, trốn vào Truyền Tống Trận muốn nghỉ một chút…
Thế nhưng mà, ngay sau đó hắn liền phát hiện, tuy trên người hắn bận là một kiện áo bào trắng, lại không phải đạo phục màu trắng của đệ tử Thiên Huyền Tông, cổ áo cùng ống tay áo không có một sợi ngân tuyến, hơn nữa, kiểu dáng cũng rất là bất đồng.
– Không phải đệ tử Thiên Huyền Tông? Như vậy, hắn là ai? Lúc nào đi vào đằng sau ta?
Mấy dấu chấm hỏi lập tức thoáng hiện ở trong đầu Tô Triệt.
Lão Hắc đáp:
– Hắn là đột nhiên thoáng cái xuất hiện ở trong truyền tống trận, bất quá, hắn mới vừa đến, đã bị ta phát hiện, liền lập tức nhắc nhở chủ nhân ngươi.
Lúc này, nam tử áo trắng nhìn Tô Triệt cười nói:
– Tiểu gia hỏa, tính cảnh giác không tệ, ta còn không có làm đến nơi đến chốn, đã bị ngươi phát hiện.
– À?
Tô Triệt sửng sờ một chút, trong đầu chỉ có phỏng đoán hắn là ai, trong lúc nhất thời, cũng không biết trả lời hắn như thế nào mới tốt.
Oanh!
Bên ngoài Truyền Tống Trận, lại là một nhóm lớn đệ tử nội môn té ngã trên đất, mắt nhìn thấy Bàn Thạch Trận sắp sụp đổ tan rã…
Trong đầu Tô Triệt linh quang thoáng hiện, vội vàng nhìn bạch y nam tử cúi đầu thi lễ:
– Đệ tử Tô Triệt, cầu xin sư tổ trợ giúp chúng ta.
– Đương nhiên, không phải cứu các ngươi, ta từ xa chạy tới đây làm cái gì.
Nam tử áo trắng nở nụ cười nhẹ, cúi đầu xem xét thân phận ngọc bài bên hông Tô Triệt, gật đầu nói:
– Huyền Cơ Tô Triệt, không tệ, không tệ.
Vừa mới nói xong, hắn liền biến mất vô tung rồi.
– Hắn đi nơi nào?
Trong nội tâm Tô Triệt hỏi.
– Bay lên trời rồi!
Lão Hắc đáp:
– Đã vượt ra khỏi khoảng cách trăm trượng, ta cũng nhìn không tới hắn rồi.
– Lên rồi?
Tô Triệt ngẩng đầu nhìn lên trời, ngoại trừ ngàn vạn Thiên Ma hình thành mây đen đầy trời, còn lại chính là cái gì cũng nhìn không tới.
Vừa rồi, sở dĩ hắn xưng hô là sư tổ, vì Tô Triệt cho rằng, hôm nay trận dị biến này, cho dù đến một vị Kim Đan kỳ trưởng lão, khẳng định cũng trấn không được tràng diện này.
Nam tử áo trắng này có đảm lượng lẻ loi một mình tới chỗ này, rất có thể chính là một vị Nguyên Anh sư tổ trong môn phái.
Oanh!
Lại một đạo khí trụ giáng xuống, cơ hồ là hơn phân nửa đệ tử nội môn chống đỡ không nổi ngã ngồi trên mặt đất, chỉ có mười mấy người Luyện Khí tầng chín trở lên còn có thể vững vàng đứng thẳng; Nghiêm trọng nhất chính là, Mộc Vân ở tâm trận đã tiêu hao tất cả năng lượng trong thân thể, ưm một tiếng, huyết nhuộm quần áo, trực tiếp ngất đi.
Nàng vừa ngã xuống, Bàn Thạch Trận không có người chủ trì, tùy tiện đả kích thoáng một phát, thời điểm trận phá, tất có người thân vong.
– Aii…
Một cái chớp mắt này, bọn người Ngọc Thanh dĩ nhiên là không hẹn mà cùng thở dài, vận mệnh bi thảm đã thành kết cục đã định, tất cả hùng tâm tráng chí đều thành không…
Ngoại trừ Tô Triệt, những người khác không biết vừa rồi nam tử áo trắng kia đến, còn tưởng rằng, kế tiếp vận mệnh nhất định là vô số Thiên Ma gào thét mà rơi, tất cả mọi người ở đây chính là hài cốt không còn.
Ầm ầm…
Bỗng nhiên liên tục vang lên tiếng sấm, lại không phải ở bên người, mà là ở trên đỉnh đầu…
À?
Hơn một trăm người trên mặt đất, tập thể ngẩng đầu lên thoáng một phát, chỉ thấy được, trên bầu trời, ở bên trong tầng mây do quân đoàn Thiên Ma cấu thành lập lòe lôi quang, ngay sau đó, chợt nghe thấy vô số Thiên Ma gào khóc thảm thiết, tiếng kêu thảm thiết không ngớt không dứt…
Thiên Lôi cuồn cuộn, mây đen bốc lên, hợp lực đả kích của quân đoàn Thiên Ma đã không có rơi xuống. Các đệ tử Thiên Huyền Tông sững sờ mà nhìn bầu trời, trong lúc nhất thời cũng không có kịp phản ứng đây là có chuyện gì.
– Nhất định là trưởng bối sư môn đến đây cứu chúng ta, đang đánh tan Thiên Ma!
Mấy người Ngọc Thanh, Hoa Lộc phản ứng tới trước nhất.
Chương 93 : Trở về dược viên
– Thật tốt quá, được cứu trợ rồi!
Những đệ tử nội môn khác hoan hô tung tăng như chim sẻ, ngã ngồi dưới đất, một ít người miệng đầy máu tươi mà vẫn còn ha ha cười ngây ngô.
Ngọc Thanh cẩn thận quan sát quy luật của lôi quang lập loè ở bên trong tầng mây, âm thầm suy đoán:
– Hình như là chỉ có một người, không biết là vị sư tổ nào?
Trong truyền tống trận, Tô Triệt lưu ý đến, truyền tống tinh thạch chớp động ánh sáng nhạt, không còn là ảm đạm vô quang như lúc trước.
– Chẳng lẽ, công năng truyền tống đã khôi phục?
Hắn đoán không sai, liền thấy được bỗng nhiên truyền tống tinh thạch sáng ngời, trong truyền tống trận lại xuất hiện thêm một người.
Lúc này xuất hiện ở trước mắt Tô Triệt, là một trung niên nhân bận quần áo mộc mạc, vốn là nhìn về phía Tô Triệt im ắng cười cười, ánh mắt lại chuyển đến Ngọc Thanh cùng Linh Lung bên ngoài Truyền Tống Trận.
Linh Lung đang ngẩng đầu nhìn lên trời, mơ hồ sinh ra cảm ứng nào đó, quay đầu nhìn qua bên này, lập tức hô:
– Lão đầu tử đến rồi!
Ngọc Thanh đứng bên cạnh ở nàng cũng quay đầu lại nhìn, đồng dạng thấp giọng nói:
– Đại bá.
Lập tức hai huynh muội lao đến, trung niên nhân cười ha ha nói:
– Một chuyến đi này, thu hoạch không nhỏ a?
– Thiếu chút nữa bị ngươi hại chết.
Linh Lung hung hăng mà trừng mắt nhìn hắn một cái, nếu không là lão tía hạ chỉ thị, đường huynh cũng sẽ không mang mình vào Phong Ma Vực.
Tô Triệt đứng ở một bên thế mới biết, trung niên nhân này dĩ nhiên là trưởng lão dược viên của Huyền Cơ Phong…
Lúc này, bọn người Hoa Lộc cũng phát hiện trung niên này, nhao nhao tiến lên đây hành lễ đệ tử, cung kính mà gọi một tiếng sư thúc hoặc là sư bá.
Trung niên nhân mỉm cười gật đầu, nhìn tất cả mọi người nói ra:
– Các ngươi đều tránh ra một chút, ta đến điều chỉnh lại Truyền Tống Trận này một lần nữa, giờ phút này vẫn là truyền tống ngược, chỉ có thể vào, không có thể ra.
Truyền tống ngược, cái truyền tống trận này vốn là cửa ra vào của Phong Ma Vực, có thể vào, có thể ra; hôm nay, Phong Ma Vực xuất hiện dị biến, Truyền Tống Trận bị Thiên Ma Ngoại Vực dùng lực lượng nào đó phong bế. Bất quá, lại bị trưởng bối sư môn của Thiên Huyền Tông từ bên ngoài đổi thành Truyền Tống Trận ngược, biến thành một cái cửa vào.
Mọi người nhao nhao mà mau né ra, rất nhanh, Truyền Tống Trận đã được trung niên nhân điều chỉnh hoàn tất, lại một lần nữa biến thành lối ra.
– Các ngươi có thể đi ra, người bị thương đi trước.
Trung niên nhân chỉ thị nói:
– Sau khi đi ra ngoài, đều không cần vội vả ly khai, ở trên đỉnh Đãng Ma Phong chờ chốc lát.
– Vâng, sư thúc (sư bá).
Mọi người nhao nhao đồng ý.
Trên bầu trời vẫn là sấm sét vang dội, bất quá, quân đoàn Thiên Ma cấu thành tầng mây che khuất bầu trời đã phân tán ra, nhãn lực người thường cũng có thể chứng kiến, một trăm lẻ tám Ma Tướng tạo thành một đoàn mây đen, đang hướng khu vực hạch tâm của Phong Ma Vực chạy thục mạng, có một đoàn điện quang khác đuổi sát theo bọn chúng.
Truyền Tống Trận mỗi lần có thể truyền tống hơn hai mươi người, chỉ dùng hơn mười tức thời gian, hơn một trăm đệ tử lịch lãm rèn luyện đều rời đi, chỉ còn có trung niên nhân ở lại nhìn cột sáng phong ấn phía chân trời kia, bộ dạng như có điều suy nghĩ.
Trên đỉnh Đãng Ma Phong, các đệ tử lịch lãm rèn luyện tránh được một kiếp vây tụ ở một chỗ trống trải, tạm thời vẫn không thể rời đi. Người bị thương ngồi xuống chữa thương, còn lại không có bị thương thì tốp năm tốp ba nhỏ giọng nói chuyện với nhau, cảm thấy may mắn vì trưởng bối sư môn cứu viện kịp thời, cuối cùng có thể bảo trụ cái mạng nhỏ của mình…
Ngọc Thanh và Linh Lung đang chữa thương cho Mộc Vân, nàng trấn thủ trận tâm, áp lực lớn nhất, bị thương cũng là nặng nhất; Tô Triệt cũng là cực kỳ cẩn thận đứng ở một bên, ấn tượng đối với Mộc Vân sư tỷ tràn ngập chính nghĩa này rất tốt, đương nhiên không hi vọng nàng bởi vì mình mà gặp bất trắc.
Dưới tác dụng của Liệu Thương đan cùng chân khí quán thâu, Mộc Vân từ từ tỉnh lại, xem ra cũng không quá lo ngại.
– Không có việc gì rồi.
Tô Triệt nhìn thấy mới thở phào nhẹ nhỏm, nhưng bởi vì một câu của lão Hắc, nội tâm lại căng thẳng lên lần nữa.
– Chủ nhân, ta phát giác được, có một cổ thần thức cường đại bao phủ trên người các ngươi, như là đang dò xét từng đệ tử lịch lãm rèn luyện các ngươi, rất có thể là một lão quái vật Nguyên Anh kỳ của Thiên Huyền Tông.
Lão Hắc nhắc nhở:
– Rất nhanh sẽ đến phiên ngươi, từ giờ trở đi, ta cũng không dám trao đổi cùng ngươi rồi, miễn bị hắn phát hiện.
– Đã biết.
Trong nội tâm Tô Triệt lên tiếng, âm thầm suy đoán:
– Phong Ma Vực đã xảy ra đại sự bực này, người cầm quyền Thiên Huyền Tông không có khả năng thờ ơ đối với cái này, tiến hành điều tra đối với những đệ tử lịch lãm rèn luyện, may mắn đào thoát như chúng ta một phen, cũng là rất bình thường… Chỉ là không biết, bí mật Tiên Ngục trong đầu ta, có thể bảo trụ hay không…
Tuy trong nội tâm lo lắng, thần sắc của Tô Triệt cũng không dám lộ ra nửa điểm khác thường, yên lặng điều chỉnh hô hấp cùng nỗi lòng, phương diện thần sắc cử chỉ, tận lực bảo trì nhất trí cùng với những đệ tử lịch lãm rèn luyện khác.
Không sai biệt lắm sau nửa canh giờ, Mộc Vân tạm thời áp chế được thương thế, chấm dứt điều tức đứng dậy, lòng còn sợ hãi mà nhìn đám người Ngọc Thanh nói:
– Không nghĩ tới, Thiên Ma đánh hội đồng lực mạnh như thế, Thiên Cơ Bàn Thạch Trận lại là yếu ớt như vậy. Cái này vẫn là may mắn có linh phù Thượng phẩm của Tô sư đệ, nếu không, chúng ta đã sớm…
Ngọc Thanh gật đầu nói:
– Đúng vậy a, địch nhiều ta ít, khó có thể chống cự.
Thiên Lô Phong Hoa Lộc nhìn Tô Triệt, trầm giọng nói:
– Tô Triệt đúng không? Ta ghi nhớ nhân tình lần này của ngươi.
– Sư huynh nói quá lời.
Tô Triệt đáp lễ lại, biểu hiện cực kỳ khiêm tốn. Bất quá, ý nghĩ trong lòng lại là:
– Năm năm sau, ta chắc chắn sẽ tranh đoạt danh ngạch Đệ tử chân truyền với ngươi, đến lúc đó, ngươi sẽ xem ta là sinh tử đại địch, nhân tình với không nhân tình, ai còn nhớ ở trong lòng.
Lại một lát sau, liền thấy trưởng lão dược viên kia xuất hiện ở trước mặt mọi người, nhìn mọi người nói:
– Được rồi, các ngươi có thể đi về, riêng phần ta phản hồi chủ phong, bẩm báo chuyện này cho sư tôn của các ngươi. Đồng thời các ngươi cũng sẽ được ban thưởng nhất định. Vừa rồi, Tử Tiêu Thái Thượng trưởng lão nói, lúc này, biểu hiện của các ngươi đều rất không tệ, có lẽ sẽ đạt được ngợi khen.
– Tử Tiêu Thái Thượng trưởng lão?
– Dĩ nhiên là Tử Tiêu sư tổ!
Lúc này bọn người Ngọc Thanh mới đoán được, dĩ nhiên là Tử Tiêu sư tổ đích thân đến, cứu được mọi người chúng ta.
Toàn bộ Thiên Huyền Tông có năm vị Nguyên Anh kỳ sư tổ, trong đó bốn vị là Thái Thượng trưởng lão, còn có một vị, là chưởng giáo Chí Tôn của Thiên Huyền Tông.
Nội tâm của Tô Triệt càng chấn động vô cùng:
– Nam tử áo trắng kia, là Tử Tiêu Thái Thượng trưởng lão sao? Nhìn về vẻ bề ngoài, lại là tuổi trẻ như vậy…
Kế tiếp, tất cả các đệ tử lịch lãm rèn luyện tạm biệt lẫn nhau, trước sau rời đi. Đãng Ma Phong, chỉ còn có Trưởng lão dược viên, Ngọc Thanh, Linh Lung cùng Tô Triệt.
Chương 94 : Luyện Khí tầng ba
– Chúng ta cũng đi thôi.
Trưởng lão dược viên tiện tay lấy ra một chậu hoa nho nhỏ, đón gió run lên, lại biến thành một cái đĩa tuyến cực lớn đường kính mấy trượng.
Ngọc Thanh và Linh Lung không có kinh ngạc gì, đi theo hắn nhảy vào đĩa tuyến, Tô Triệt vội vàng đuổi kịp, trong nội tâm vẫn còn nói thầm:
– Không hổ danh xưng là trưởng lão dược viên, pháp bảo phi hành cũng chế thành bộ dáng chậu hoa.
Vị trưởng lão dược viên này chí ít có tu vi Kim Đan sơ kỳ, hắn điều khiển pháp bảo phi hành, tốc độ phi hành nhanh đến không thể tưởng tượng nổi. Thời điểm đến Đãng Ma Phong, Ngọc Thanh và Linh Lung phải phi hành một buổi sáng, mà trưởng lão dược viên mang theo ba người, một phút đồng hồ cũng chưa tới, liền trở về dược viên linh thảo của Huyền Cơ Phong.
Tô Triệt cho rằng, cái này còn không phải là tốc độ nhanh nhất của hắn, chỉ là một tốc độ bình thường như đi dạo chơi.
Lối vào dược viên linh thảo, thần thái Trưởng lão dược viên bình thản, nhìn Tô Triệt nói ra:
– Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ giữ chức Linh thảo Y sư, có thể tự do ra vào trung hạ tầng của dược viên. Nếu có cần, còn có thể để cho Linh Lung mang ngươi đi thượng tầng của dược viên để trị liệu linh thảo.
– Tạ trưởng lão ban ân.
Tô Triệt vội vàng hành lễ, trong nội tâm tự nhiên là rất mừng rỡ, đã có chức Linh thảo Y sư làm yểm hộ, sau này tiến vào dược viên che giấu kia sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Trưởng lão dược viên cười nhạt một tiếng, mang theo Ngọc Thanh cùng Linh Lung rời đi. Nhìn lấy bóng lưng của bọn hắn, trong nội tâm Tô Triệt lại âm thầm bất định, bởi vì, vừa rồi trưởng lão dược viên nhìn qua một lần cuối cùng, cười cười với hắn, lộ ra cực kỳ thâm ý, thật sự không nghĩ ra, ở trong đó có huyền cơ gì hay không…
– Lão Hắc, bây giờ ngươi có thể nói chuyện chưa?
– Sớm nói được rồi.
Lão Hắc trả lời:
– Trưởng lão dược viên này cũng không phải nhân vật đơn giản, có hắn ở đây, ta cũng không dám lên tiếng.
– C-K-Í-T..T…T cái gì C-K-Í-T..T…T, ngươi cũng không phải con chuột.
– Cái này còn không phải sao?
Lão Hắc kéo cái đuôi của mình qua, rồi quấn nó ở bên hông.
Trong nội tâm Tô Triệt ha ha cười cười, không hề bị trưởng lão dược viên làm ra lo lắng mà bị quấy nhiễu, là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, mình dĩ nhiên lấy hết lực, nếu có sự tình, đó cũng là kết quả không ai có thể tránh, trước đó không cần phải phiền não.
Đã từ bên trong Phong Ma Vực còn sống đi ra, đó chính là sự tình may mắn nhất.
Trong Tiên Ngục bắt hơn một ngàn Thiên Ma cấp thấp, đầy đủ cho mình cùng lão Hắc tiêu hóa một đoạn thời gian rất dài rồi.
Đúng rồi, còn có một thu hoạch, chính là Thiên Lô Phong La Liên Kiều, hắn tự xưng thiên phú luyện đan rất tốt, bước tiếp theo, còn phải tìm cơ hội nghiệm chứng thoáng một phát…
Thời điểm Tô Triệt trở lại dược viên linh thảo, trong đại điện của chưởng giáo Thiên Huyền Tông đã ngồi năm Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ, đúng là năm người có địa vị tối cao trong Thiên Huyền Tông, Tứ đại Thái Thượng trưởng lão cùng chưởng giáo Chí Tôn.
Trong đó có nam tử áo trắng mà Tô Triệt bái kiến ở truyền tống trận trong Phong Ma Vực, cũng chính là Tử Tiêu Thái Thượng trưởng lão, hắn vẫn là bộ dáng phong khinh vân đạm, nhàn nhã tự tại kia.
Ngồi ở giữa chính là chưởng giáo Chí Tôn, bộ dạng hơn bốn mươi tuổi, dưới hàm có ba chòm râu dài, đầu đội tinh quan chưởng giáo, tiên phong đạo cốt, khí khái trang nghiêm. Giờ phút này, hắn đang hỏi:
– Tử Tiêu sư đệ, Hắc Lão Ma nói như thế nào?
– Lão ma đầu nói ra cười chết người.
Tử Tiêu cười nhạt nói:
– Hắn nói, trong các đệ tử Thiên Huyền Tông chúng ta có người có thể thôn phệ Chân Ma chi linh của hắn, phi thường thích hợp làm đồ đệ của hắn, lại bảo chúng ta phải tìm ra người này đưa cho hắn. Nếu không, sau này đệ tử phái ta tiến vào Phong Ma Vực lịch lãm rèn luyện, cam đoan là có đi không về.
Có người có thể thôn phệ Chân Ma chi linh của Hắc Lão Ma?
Tin tức này, tự nhiên đưa tới mấy vị đại tu sĩ coi trọng, trong điện thoáng trầm mặc chốc lát, một vị Thái Thượng trưởng lão râu tóc bạc trắng khác hỏi:
– Tử Tiêu sư đệ, ngươi có thể tra ra người này là ai không?
– Không thể?
Tử Tiêu lắc đầu nói:
– Sau đó, ta đã tiến hành dò xét đối với những đệ tử lịch lãm rèn luyện kia, chưa từng phát hiện bất luận chỗ khả nghi gì, đều là thể chất công chính, chân khí tinh khiết, không có người nào có dấu hiệu tu luyện ma công.
Bốn người khác đều nhẹ nhàng gật đầu, đối với năng lực dò xét của Tử Tiêu, đương nhiên là không hề hoài nghi. Dù sao, những đệ tử lịch lãm rèn luyện kia tu vi cũng chỉ là Luyện Khí kỳ, nếu như thân có ma công, không có khả năng dấu diếm được pháp nhãn của Nguyên Anh tu sĩ.
Tử Tiêu lại nói:
– Hơn nữa, cho dù là thiên tài Ma Đạo, thân vì nhân loại, cũng không có khả năng thôn phệ Chân Ma chi linh. Làm như vậy, chỉ có thể bị ma hóa, biến thành khôi lỗi Thiên Ma. Cho nên, ta cho rằng không thể tin Hắc Lão Ma, không biết hắn đang đánh chủ ý quỷ gì.
– Đúng vậy.
Lại là một Thái Thượng trưởng lão bộ dáng trung niên gật đầu nói:
– Ta cũng cho rằng, Hắc Lão Ma đang cố ý kiếm cớ mê hoặc chúng ta, đoán chừng là có mưu đồ khác, trong thời gian sắp tới, chúng ta phải thời thời khắc khắc chú ý đến biến hóa của Phong Ma Vực.
Chưởng giáo Chí Tôn cũng gật đầu nói:
– Hắc Lão Ma quỷ kế đa đoan, muốn từ trong miệng của hắn nghe được lời nói thật, ít có khả năng.
Lại hỏi:
– Tử Tiêu sư đệ, phong ấn Ma Thần có buông lỏng hay không?
– Không có.
Tử Tiêu lắc đầu nói:
– Loại sự tình này, tự nhiên ta sẽ không bỏ qua.
Bốn người khác cũng yên lòng, Tử Tiêu sư đệ nhìn như tuổi trẻ, kỳ thật cũng là mấy trăm tuổi rồi, tính tình tiêu sái nhưng tâm tư lại kín đáo, không tồn tại khả năng qua loa chủ quan.
– Trước khi không rõ tình thế, tạm thời đóng cửa Phong Ma Vực, thời gian sắp tới, không thể để cho môn hạ đệ tử tiến vào lịch lãm rèn luyện.
Cuối cùng Chưởng giáo Chí Tôn quyết nghị nói:
– Mặt khác, giao trách nhiệm cho Phong chủ của mười ngọn chủ phong chú ý đám đệ tử lịch lãm rèn luyện kia, một khi phát hiện có người tu luyện ma công, quyết không cho phép lén xử trí, phải lập tức đưa đến trước mặt chúng ta.
Tứ đại trưởng lão cũng là nhất trí biểu thị ra đồng ý.
Bên kia, Huyền Cơ Phong, trong tiểu viện ở Dược viên linh thảo tầng thứ ba, Linh Lung hỏi:
– Lão đầu tử, lần này lịch lãm rèn luyện, đến cùng là chuyện gì xảy ra? Ba người chúng ta, suýt nữa ném đi mạng nhỏ!
– Không có chuyện gì đâu, ta tin tưởng năng lực của Ngọc Thanh.
Trưởng lão dược viên ngồi trên ghế đẩu, cười giải thích:
– Từ khi các ngươi bắt đầu tiến vào Phong Ma Vực, ta một mực dừng lại ở trên đỉnh Đãng Ma Phong, cũng là ta phát hiện ra dị biến Phong Ma Vực trước tiên. Mới kịp thời thông tri Thái Thượng trưởng lão tiến đến cứu viện. Nếu như dựa vào những tín hiệu cầu cứu kia của các ngươi, căn bản không kịp.
Chương 95 : Luyện Khí tầng ba
– À?
Linh Lung sững sờ, lại hỏi:
– Thế nhưng mà, ta vẫn là nghĩ mãi mà không rõ, ngươi an bài những chuyện này, đến cùng là dụng ý gì?
– Có một số việc, còn không phải là thời điểm để cho ngươi biết.
Trưởng lão dược viên cúi đầu xuống nhìn những hoa hoa thảo thảo trước mặt, ngữ khí bình thản nói:
– Tóm lại, sắp xếp của ta chỉ có lợi đối với các ngươi.
– Đã biết rõ ngươi có thể nói như vậy.
Linh Lung khẽ hừ một tiếng, hất tay áo lên, quay người rời đi.
Những ngày tiếp theo rất bình tĩnh, Tô Triệt ở bên trong dược viên linh thảo, ngoại trừ ngẫu nhiên cứu chữa vài cọng linh thảo nhiễm bệnh, tất cả thời gian đều dùng ở trên việc tu luyện, những chuyện khác tạm thời để qua một bên, toàn lực trùng kích Luyện Khí kỳ tầng thứ ba.
Trước khi mỗi lần tu luyện, Tô Triệt đều nuốt Linh đan, Tẩy Tủy Đan, Ngưng Khí Đan, còn có một loại mới thêm là Bồi Nguyên Đan, mượn nhờ dược lực bàng bạc tăng tu vi lên rất nhanh. Lẽ ra, phương thức dùng đan dược như vậy sẽ tồn tại tác dụng phụ rất lớn, không kịp hóa giải triệt để cặn bả dược lực tích lũy trong người, sẽ tạo thành đủ loại tai hoạ ngầm, cuối cùng có một ngày sẽ toàn diện bạo phát ra, triệt để hủy diệt tiền đồ tu luyện của ngươi.
Bất quá, Tô Triệt lại không có băn khoăn ở phương diện này, lão Hắc thôn phệ Thiên Ma cấp thấp chuyển hóa thành sinh mệnh lực, liên tục không ngừng mà cung cấp tới, cường hóa thân thể, đồng thời cũng có thể tẩy sạch tất cả dơ bẩn cùng cặn bả, khiến cho thân thể của Tô Triệt như là ngọc thạch hoàn mỹ nhất, óng ánh sáng long lanh.
Mười ngày.
Hai mươi ngày.
Ba mươi ngày…
Sau khi từ Phong Ma Vực trở về ba mươi bốn ngày, Tô Triệt lại một lần nữa thuận lợi tấn cấp, chính thức khóa nhập Luyện Khí kỳ tầng ba.
– Chúc mừng ah, chủ nhân, so với thời hạn nữa năm mà chúng ta dự đoán, thì trước hai tháng đã đến được Luyện Khí tầng ba.
Lão Hắc vui vẻ nói:
– Nếu bây giờ ngươi xuất hiện ở trước mặt Tưởng Sâm cùng Tống mập mạp, nhất định sẽ làm cho bọn họ kinh hãi đến cằm trật khớp.
Nhưng trong nội tâm của Tô Triệt lại lắc đầu:
– Luyện Khí tầng ba cũng vẫn là Luyện Khí sơ kỳ, tấn cấp như vậy không tồn tại bình cảnh, chỉ cần một quá trình nước chảy thành sông mà thôi, không đáng đắc chí. Lão Hắc, ta đang suy nghĩ, có thể trong hai tháng này càng tiến thêm một bước, vượt qua bình cảnh của Luyện Khí sơ kỳ, tiến vào Luyện Khí trung kỳ. Ta cảm thấy được, đây mới gọi là tấn cấp chính thức.
– Ha ha, đương nhiên đáng giá thử một lần!
Lão Hắc cao giọng cười nói:
– Ta chỉ sợ, nếu chủ nhân tấn cấp Luyện Khí trung kỳ, lại đi thực hiện nửa năm ước chiến kia, sẽ làm bọn người Tống mập mạp sợ tới mức không đánh mà chạy.
– Tràng ước chiến kia cùng bọn họ, ta đã sớm không để trong lòng rồi.
Tô Triệt nói ra:
– Ta nói rồi, bọn hắn chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi, không đáng giá nhắc tới.
– Đây là đương nhiên!
Lão Hắc lại lấy ra một quyển sách, chỉ điểm nói ra:
– Bất quá chủ nhân, phía trên này nói, tấn cấp vượt qua cảnh giới, cần có chút cảm ngộ ở trên cảnh giới, chỉ là buồn bực tu luyện ở trong phòng, nhất định là không dùng được.
– Ta minh bạch, ở phương diện này, ta cũng hiểu rõ qua một ít.
Tô Triệt trả lời:
– Cảm ngộ cảnh giới ở giai đoạn Luyện Khí, trọng điểm là nhận thức cùng khống chế đối với lực lượng, nói như vậy, đều là thông qua kinh nghiệm chiến đấu thu hoạch đến.
Giống như những người khác, ta cũng cần phải đi ra ngoài, tiến hành lịch lãm rèn luyện mới được.
– Aii, nhân loại tu luyện, quá nhiều môn đạo.
Lão Hắc gãi cái đầu nói ra:
– Xem lão Hắc ta, phương pháp tăng thực lực lên rất đơn giản, không phải nuốt, thì là thôn phệ, nói ngắn lại chính là một chữ, ăn!
– Ngươi là quái vật, ai có thể so cùng ngươi.
Tô Triệt vốn là cười đùa vài câu cùng hắn, lại nghiêm mặt nói:
– Những ngày tiếp theo, vẫn là phải tiếp tục tu luyện, một mực tăng lên tới Luyện Khí kỳ tầng ba đỉnh phong, lại đi lịch lãm rèn luyện cũng không muộn.
Quyết định chủ ý, Tô Triệt dứt khoát dán ở ngoài cửa một mộc bài có khắc chữ bế quan, hoàn toàn là một bộ xin không quấy rầy. Trong lúc này, mặc dù ở bên trong dược viên có linh thảo xuất hiện dị trạng, cũng phải chờ một đoạn thời gian.
Cái này cũng không có sao, dù sao linh thảo cũng không phải là thực vật bình thường, cho dù sinh ra bệnh hoạn, năm mười ngày cũng là không chết được. Chỉ cần còn không có triệt để héo rũ, Tô Triệt có thể làm nó sống lại như thường.
Còn có một việc làm cho Tô Triệt cảm thấy có chút ngoài ý muốn, là mấy ngày này, trưởng lão dược viên một mực không có cho gọi mình qua nói chuyện. Vốn tưởng rằng, hắn thân làm một đại sư gieo trồng linh thảo, sẽ cảm thấy hứng thú đối với năng lực cứu chữa linh thảo đặc thù của mình, lại không nghĩ tới, cho tới bây giờ vẫn là một chữ cũng không đề cập tới.
Càng là như thế, đối với trưởng lão dược viên có phần thần bí này, lòng cảnh giác của Tô Triệt càng phát ra trầm trọng.
Lại hai mươi ngày trôi qua, Tô Triệt dùng phương thức phục dụng đan dược điên cuồng, ngạnh sanh đẩy tu vi tới Luyện Khí tầng ba đỉnh phong, thiết thiết thực thực đụng chạm đến bình cảnh, giống như là một tòa núi lớn ngăn ở trước mắt.
Vượt qua ngọn núi lớn này như thế nào, phương pháp của mỗi người đều không giống nhau, đây là bởi vì, cần bản thân đi nhận thức cùng khống chế phương diện lực lượng, đạt tới một cái lý giải cấp độ rất cao.
Lực lượng bản thân, chỉ thuộc về chính ngươi, chỉ có chính ngươi mới có thể nghiên cứu nó. Cái ý nghĩa này, dù cho lão sư, cũng không có khả năng giúp đỡ ngươi cái gì ở phương diện này.
Ngày hôm nay, Tô Triệt đi ra khỏi phòng của mình, lấy mộc bài bế quan xuống, nói với lão Hắc:
– Có thể rồi, là thời điểm đi ra ngoài a.
Tô Triệt vốn là đi tới trụ sở của Linh Lung, hướng nàng nói rõ, sắp tới muốn đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện thoáng một phát, tối đa bốn mươi ngày sẽ phản hồi Dược viên.
– Luyện Khí tầng ba rồi hả?
Linh Lung nhìn ra tu vi của hắn biến hóa, thoáng có chút kinh ngạc, dù sao, hắn là linh căn ba thuộc tính, tư chất Tiên Thiên tương đối thấp, mười lăm tuổi có thể đạt tới Luyện Khí tầng ba, đúng là không dễ dàng.
– Đúng vậy, sư tỷ, một hồi kinh nghiệm ở Phong Ma Vực kia, đối với ta có xúc động rất lớn, sau khi trở về, nhất cổ tác khí khóa nhập tầng thứ ba.
Tô Triệt hàm hồ nói ra.
Linh Lung nhẹ nhàng gật đầu, cũng biết hắn bế quan hơn hai mươi ngày, nên nói một tiếng chúc mừng, lại lấy ra một cái túi linh thạch đưa tới:
– Lúc này những đệ tử lịch lãm rèn luyện ở Phong Ma Vực, may mắn thoát khỏi, mỗi người đều được ban thưởng bất đồng. Ngươi chính là năm trăm linh thạch, sư tôn bảo ta chuyển giao cho ngươi.
Tô Triệt cũng không có thò tay đi đón, mà là hỏi:
– Linh Lung sư tỷ, cái này thật sự là sư tôn ban thưởng cho ta sao?
– Ah… Phải…
Thần sắc Linh Lung cứng đờ, lộ ra có chút không được tự nhiên.
Tô Triệt lắc đầu cười nói:
– Sư tỷ, tính tình tỷ quá thẳng thắn, thật sự là không giỏi nói dối.