[Audio] Tiên Ngục dịch
Tập 162: Trò chơi bắt đầu (c806-c810)
❮ sautiếp ❯Chương 806 : Trò chơi bắt đầu
Người kêu gọi hàng đầu hiển nhiên chính là Tuyết Ngọc tiên tử, nữ nhân này nhìn luôn luôn so với những người khác càng thanh tỉnh hơn, càng cơ trí hơn. Cho dù nàng đồng dạng cũng bị phong ấn, nhưng vẫn là tương đối trầm ổn, tương đối lãnh tĩnh.
– Chỉ là bị phong ấn, cũng không phải tu vi bị phế bỏ?
Tuyết Ngọc tiên tử uy tín lại một nữa được chứng minh, vừa nghe được nàng nói, tâm tình hoảng loạn của mọi người trong sơn cốc lại theo đó giảm bớt đi nhiều, hô lạp lạp, nhất thời liền có rất nhiều vây lại bên cạnh Tuyết Ngọc tiên tử, muốn tiến thêm một bước dò hỏi tường tận tình huống của bản thân.
Những Luyện Hư kỳ, thậm chí Độ Kiếp kỳ đại năng tu sĩ này trong thường ngày đều là trầm ổn như núi, khí độ tựa hải, ở trước mặt vãn bối đều là phóng thái siêu nhiên dù trời có sập xuống cũng không sợ, thế nhưng lúc này, một khi liên lụy đến tu vi của bản thân, cái gì phong độ khí chất tất cả đều ném ra sau đầu. Ai nấy đều là vô cùng khẩn trương.
Cái này cũng khó trách, đối với bọn họ mà nói, mấy nghìn năm nỗ lực nếu là một khi bị phế bỏ, tương đương với trực tiếp bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục.
Thừa dịp công phu này, mấy người Tô Triệt, Thiên Âm, Hằng Dịch lặng lẽ thối lui đến một góc khuất, căn cứ theo như lời của Tuyết Ngọc tiên tử bị phong ấn tình huống này bắt đầu truyền âm thương thảo.
– Tất cả mọi người đều bị phong ấn, nếu đều là chỉ có thể phát huy ra thực lực Nguyên Anh hậu kỳ, tình huống này rõ ràng đối với chúng ta có lợi a!
Hằng Dịch ẩn hàm mừng rỡ nói rằng.
Tu vi thực lực bị phong ấn đến tiêu chuẩn Nguyên Anh hậu kỳ, cái này liền ý nghĩa, nguyên bản có thể thi triển ra một ít thần thông pháp thuật, sẽ không thể thi triển, hoặc là uy năng có thể giảm xuống trên diện rộng.
Đồng thời, nguyên bản có thể điều khiển Cực phẩm đạo khí, Tuyệt Phẩm đạo khí, hiện tại cũng là không thể khống chế, còn không bằng một kiện Thượng phẩm đạo khí có thể sử dụng được.
Một tệ đoan càng lớn hơn nữa là bọn họ những người này từ sau mấy nghìn năm trước đã cáo biệt Nguyên Anh thời đại, đã sớm quen với trình tự cường đại, hiện tại đột ngột bị đạp xuống Nguyên Anh chi cảnh, khẳng định gặp phải rất nhiều bệnh trạng không thích ứng được.
Ba người Hằng Dịch chính là ví dụ xảy ra trước mắt, giờ này khắc này, coi như là đứng bất động cũng thấy toàn thân không được tự nhiên, rất khó chịu. Nói khó nghe một ít, tựa như bị người khác trong giây lát đập thành tàn phế, đứng cũng không đứng thẳng được, đi cũng thấy bất ổn…
Nhằm vào Hằng Dịch mừng rỡ, Tô Triệt đầu tiên là nhẹ nhàng gật đầu, lập tức truyền âm nói rằng:
– Hiện nay mà nói, còn không thể xác định, bên trong sơn cốc tất cả mọi người đều bị phong ấn đến Nguyên Anh chi cảnh hay không…
– Bất quá, nếu thực sự là như vậy, đối với chúng ta mà nói, xác thực là cục diện cực kỳ có lợi.
Trong lúc nói chuyện, Tô Triệt nhìn quanh bốn phía:
– Huống hồ, nơi này tràn ngập cảm giác thần bí, kế tiếp, khẳng định sẽ còn phát sinh càng nhiều sự tình không thể tưởng được…
Vừa rồi cổ năng lượng hôi sắc đánh xuống kia, ngay lập tức trong lúc đó liền khiến tu vi của mọi người bị phong ấn. Cho rằng, đây tuyệt đối không phải cử chỉ vô vị, kế tiếp, khẳng định còn có cục diện càng nghiêm trọng hơn xuất hiện.
Bất quá vẫn là câu nói kia, đối với chính mình mà nói, nguy cơ hoàn toàn mới cũng ý nghĩa chuyển cơ thật lớn, trước mắt nơi này tràn ngập vẻ thần bí không thể kháng cự, đó chính là chuyển cơ của chính mình.
Bên kia, đám người Tuyết Ngọc tiên tử đã xác nhận, hơn một nghìn người ở đây, mặc kệ ngươi nguyên bản tu vi ra sao, sau khi bị phong ấn, nhiều nhất cũng chỉ có thể phát huy ra thực lực Nguyên Anh hậu kỳ.
Lúc này, ánh mắt của Tuyết Ngọc tiên tử lướt qua mọi người, vượt qua cự ly gần trăm trượng, rơi xuống trên người Tô Triệt. Nàng nói khẽ với mọi người bên cạnh rằng:
– Cục diện lúc này có phải là Vu Thần chế tạo ra hay không, ta không biết, nhưng có thể xác định, khẳng định là giúp đỡ Thiên Vũ… Các ngươi nghĩ thế nào?
Đám người Ly Cứu cũng là đều tự gật đầu đều biểu thị đồng ý.
Đầu tiên, đoàn mây đen kỳ dị kia xuất hiện trên bầu trời Xích Luyện Cung, cũng lại là Thiên Vũ gặp vây khốn, đối mặt thời khắc mấu chốt nguy cơ thật lớn chợt xuất hiện, chỉ là lần này, cũng liền đem nguy cơ lúc đó Thiên Vũ phải đối mặt hóa giải sạch.
Hiện tại, thân ở bên trong sơn cốc này, chính mình những người này lại gặp phải lực lượng thần bí phong ấn, thực lực tu vi bị áp chế đến Nguyên Anh hậu kỳ, rõ ràng cũng là đối với Thiên Vũ có lợi.
Dường như Tuyết Ngọc tiên tử nói, thế cục hiện tại rõ ràng là có khuynh hướng nghiêng về Thiên Vũ.
Thế nhưng, đám người Ly Cứu không khỏi lại sản sinh nghi hoặc như vậy hỏi:
– Nếu người đứng phía sau chi phối chuyện này là giúp đỡ Thiên Vũ, có lẽ nói, là vì cứu trợ Thiên Vũ. Đồng thời, hắn lại có đủ lực lượng không thể kháng cự, như vậy, vì sao còn phải phí công phong ấn tu vi của chúng ta đây, thẳng thắn đem chúng ta những kẻ này trực tiếp tiêu diệt khỏng phải là xong rồi sao?
Đương nhiên, nghi vấn như vậy ở trong lòng nghĩ một chút cũng thôi đi, không ai lại ngốc đến mức nói ra mà tự tìm tử lộ.
Cũng chính là xuất phát từ loại nghi vấn và lo lắng này, đám người Ly Cứu mặc dù chiếm ưu thế thật lớn trên nhân số, cũng không dám đối với Tô Triệt tùy tiện động thủ, chính là lo lắng sẽ chọc tức người đứng sau màn, chịu nghiêm phạt càng đáng sợ hơn.
Không quá lâu sau, bên trong sơn cốc, tất cả mọi người đều bình tĩnh trở lại, tạm thời tiếp thu loại trạng thái bị phong ấn này, cũng đều đang thấp thỏm bất an cùng đợi biến cố tiếp tục phát sinh.
Tất cả mọi người đều biết, thân ở nơi đây, đồng thời bị phong ấn, đây đều là có nguyên nhân, kế tiếp, khẳng định còn có thể có chuyện phát sinh…
Quả nhiên, lại chờ ước chừng một khắc, trên bầu trời chợt tạo nên một đạo thanh âm tràn ngập uy nghiêm và già lão.
– Bên trong Tu Chân Giới, Nguyên Anh hậu kỳ đó là tu vi đỉnh phong, các ngươi nếu đã tới Tu Chân Giới, nên tuân theo một định luật này.
Lời vừa nói ra, mọi người đều là ngẩng đầu ngưỡng vọng, liền thấy, trên bầu trời ngưng hiện ra đầu của một lão giả thật lớn.
Chỉ có đầu, không có thân thể, đồng thời nhìn không giống như là hư ảnh, mà là hình thái thực thể.
Đầu của một lão giả tóc bạc mi trắng, chòm râu cũng trắng xóa, không giống như huyễn ảnh, gần như chân thực, đồng thời thể tích thật lớn, tựa như cao sơn, huyền phù trên độ cao nghìn trượng.
– Bên trong Tu Chân Giới, Nguyên Anh hậu kỳ đó là tu vi đỉnh phong, các ngươi nếu đi tới Tu Chân Giới, nên là tuân theo một định luật này!
Vừa mới vừa mới nói ra những lời này, cũng đã khiến mọi người trong sơn cốc có chút kinh ngạc: lẽ nào, hắn còn không biết, Tu Chân Giới Thiên Địa quy tắc đã triệt để cải biến rồi sao?
Mọi người đều có thể đoán được, vừa rồi phong ấn tu vi, khẳng định chính là lão giả này muốn làm ra. Bởi vậy, lúc này không có ai dám can đảm cùng hắn nói chuyện, đều tự im lặng, trong lòng thấp thỏm không yên.
Chương 807 : Trò chơi bắt đầu (2)
Tính đi tính lại, vẫn là Tuyết Ngọc tiên tử can đảm lớn nhất, nàng hướng lên bầu trời cao giọng nói rằng:
– Vãn bối cả gan xin hỏi, tiền bối có biết hay không, Linh giới thiên bích đã bị Vu Thần đánh nát, không lâu sau, Linh giới và Tu Chân Giới sẽ dung hợp thành Tu Chân Giới nguyên thủy, nguyên bản Thiên Địa quy tắc đã mất đi hiệu lực.
– Cái này cùng ta không có quan hệ!
Lão giả hung ác trừng mắt, oanh tiếng quát:
– Trong lãnh vực của ta, tất cả quy tắc do ta làm chủ, ta nói cái gì, đó chính là cái đó! Các ngươi muốn cãi lời, có thể đứng ra thử một lần.
Tuyết Ngọc tiên tử nhất thời không nói gì nữa, cũng đã minh bạch, đối phương căn bản là không dự định cùng ngươi nói đạo lý gì cả.
– Cô tịch hàng tỉ năm, ngày hôm nay cuối cùng cũng bắt được đám kiến hôi các ngươi, có thể cung cấp cho ta chút lạc thú, ha ha ha…
Lão giả kiêu ngạo cười to, trong biểu tình lộ ra một loại cảm giác quái dị gần như điên cuồng, tựa hồ trạng thái tinh thần không quá bình thường:
– Ta chuẩn bị cho các ngươi những con kiến hôi này rất nhiều trò chơi, hi vọng các ngươi có thể chơi được hài lòng, mà ta, đồng dạng cũng sẽ thoải mái.
Lúc này, đột nhiên thoáng cái, hình tượng của lão giả tóc bạc mi trắng chợt thay đổi, biến thành khuôn mặt ác ma dữ tợn, điên cuồng gầm rú nói:
– Có người không muốn gia nhập trò chơi này sao? Ngươi có quyền biểu thị cự tuyệt, hậu quả gần không được tốt lắm, chết mà thôi, ha ha ha ha không hơn, ha ha ha ha…
Tiếng cười lớn chói tai đến cực điểm, khó nghe đến cực điểm, nhác lên từng đợt cuồng phong, khiến cho bên trong sơn cốc bụi bặm, cát đá bay loạn lên.
Tất cả mọi người bên trong cốc đều không dám lấy kình khí hộ thân ngăn cản những bụi bặm này, chỉ có thể giống như thường nhân, chẹ miệng híp mắt lại, trong nháy mắt ai nấy dều bị bụi bắm quấn vào rối mù, chật vật bất kham.
Thật nhiều người đều là kêu khổ trong lòng: cái này xong rồi, rõ ràng là rơi vào trong tay một kẻ diên, đồng thời còn là một kẻ điên thực lực kỉnh khủng…Nếu thực sự là một người điên, cùng hắn không hề có đạo lý gì mà nói, đồng thời, tư tưởng của hắn căn bản không thể theo lẽ thường mà so sánh, ai cũng đoán không được, bước tiếp theo hắn sẽ muốn làm ra sự tình nào.
Tuyết Ngọc tiên tử dư quang khóe mắt âm thầm lưu ý mấy người Tô Triệt, phát hiện bọn họ đãi ngộ cũng chính mình những người này không sai biệt lắm, cũng không có đạt được bất kỳ chiếu cố đặc thù gì.
Trong cuồng phong, mấy người Tô Triệt đồng dạng không dám cùng lão giả kia đối diện, lấy kình khí hộ thân ngăn cản bụi bặm. Nhưng Tô Triệt động tác coi như can đảm nhất, lập tức lấy ra một chiếc áo choàng dày, đem Thiên Âm từ đầu đến chân chăm chú bao lấy, cũng đem nàng kéo đến bến cạnh, không đành lòng để nàng nhiễm phải một tia bụi bặm.
Thiên Âm dường như một tiểu nữ sinh nhu nhược vô cùng mặc hắn bài bố. Dưới sự che chở cẩn thận tỉ mỉ này, trong lòng nàng chỉ còn một mảnh ấm áp và ngọt ngào, căn bản không thèm để ý tình cảnh lúc này sẽ là thế nào, kế tiếp lại sẽ phát sinh cái gì.
Vù vù…
Cuồng phong qua đi, trên bầu trời lại xuất hiện hình dạng lão giả tóc bạc, hắn oang tiếng nói rằng:
– Trận trò chơi thứ nhất lập tức bắt đầu, chính nam phương hơn ba nghìn dặm, có một tòa miếu thờ, mười tên trước hết đi vào tòa miếu kia, sẽ nhận được phần thưởng phong hậu, mười tên cuối cùng chỉ là phế vật, ta sẽ để bọn chúng chết rất khó coi.
– Các ngươi những con kiến hôi này đều nghe rõ cho ta, quy tắc là phải đi tới, không được phép bay tới, thậm chí ngay cả nhảy đi cũng không được, có ai nếu hai chân đồng thời cách đất, đó chính là phạm quy, đồng dạng sẽ chết rất khó coi. Trò chơi bắt đầu, các ngươi có thể xuất phát! Mười kẻ đến cuối cùng, sẽ bị chết tại chỗ, chết rất thảm. Ha ha ha ha…
Trên bầu trời, cái đầu thật lớn theo đó biến mất.
– Chính nam phương hơn ba nghìn dặm có một tòa miếu thờ?
Không ít người đồng thời thì thào nói nhỏ:
– Thế nhưng, một nơi đặc thù như vậy, làm sao phân rõ phương hướng đây?
Tất cả mọi người đều biết, tinh cầu khác nhau, có phương hướng định luận khác nhau, thế giới không gian khác nhau, càng là như vậy. Rất nhiều thời gian, ngươi nếu dựa theo thói quen của chính mình, phân rõ phương hướng, xác định Đông Tây Nam Bắc, thế nhưng, gặp phải địa phương dân bản xứ sau khi nghe ngóng, còn không phải hồi sự như vậy, phương hướng chính mình xác định sẽ sai đến tương đối thái quá.
Ở trên chuyện này, căn bản không có quy luật và kinh nghiệm gì để nói, chỉ có thể đựa theo một phương hướng tiêu chuẩn ở địa phương đó để nói chuyện.
Bởi vậy trước khi xuất phát, làm sao phân rõ ra phương hướng chính xác, một chuyện nhỏ như vậy, đầu tiên trở thành một vấn đề khó khăn không nhỏ khiến mọi người phức tạp.
Tỷ như nói, lúc này chí ít có mấy trăm người xuất ra đều từ pháp khí cao cấp để phân rõ phương hướng, cho ra kết luận cũng là không hoàn toàn tương đồng.
Có người nói bên kia là chính nam phương, có người lại nói bên nay mới là chính nam phương.
Bốn phương tám hướng, đi ra hơn mười loại đáp án.
Đám người Tô Triệt cũng là như vậy, trên có đưa ra pháp khí cao cấp, dưới đến kim chỉ nam cấp thấp nhất, tất cả đều lấy ra cả, kết quả cũng là không giống nhau.
– Bên kia mới là chính nam phương?
Tô Triệt nhẹ giọng hỏi:
– Thiên Âm, trong lòng ngươi có khái niệm sao?
Thiên Âm lắc đầu, ôn nhu trả lời:
– Tinh cầu hoặc không gian khác nhau, đối với phương hướng có định nghĩa hoàn toàn khác nhau. Thường thường đều gặp phải phía nam trong lý giải của chúng ta, chính là một vấn đề thói quen, không có đạo lý gì đáng nói. Tinh cầu của nhân gia, qua vô số năm liền là nhận định như thế, ngươi nếu nghĩ ở khỏa tinh cầu này sinh tồn hoặc làm việc, nhất định phải phục tùng định nghĩa của bọn họ.
– Đúng vậy, chủ nhân.
Hằng Dịch cũng là nói rằng:
– Nhất là, không gian nơi này rõ ràng chính là lĩnh vực của riêng ai đó, bên nào là phía nam hoàn toàn do chính hắn nói. Người từ ngoài đến phân rõ phương hướng lý do có đầy đủ, vậy cũng bất quá là một câu nói của nhân gia a.
Tô Triệt gật đầu, ánh mắt rơi xuống trên người Tuyết Ngọc tiên tử, im lặng cười nói:
– Trời sập, đã có người cao hơn gánh vác. Chuyện này, chúng ta không cần phí đầu óc.
Ở ngoài trăm trượng, Tuyết Ngọc tiên tử cực kỳ nhạy cảm nhận thấy được ánh mắt của Tô Triệt, bỗng nhiên quay đầu, cùng Tô Triệt liếc nhau, trong mắt ẩn chứa ý tứ hàm xúc khó có thể miêu tả, bất quá, nàng lại lập tức cúi đầu, tiếp tục loay hoay bắt tay vào làm Phá Chướng Thiên Bàn.
Hơn mười phút qua đi, những người khác còn đang tranh luận phương hướng với nhau, Tuyết Ngọc tiên tử cũng cao giọng hô lên:
– Chư vị, ta đã xác định được chính nam phương của không gian này, ai nếu là tin được ta, vậy liền theo ta cùng nhau đi thôi.
Dứt lời, nàng phiêu nhiên xoay người, hướng phía bên trong sơn cốc nơi địa thế thấp nhất vừa ra khỏi miệng. Đương nhiên, lúc này theo như lời nói ra, chỉ là nhìn như một cửa vào mà thôi.
Chương 808 : Dị thú hoang dã
Đối với cái này, đám Đại Thừa kỳ cường giả Ly Cứu đều là không hề phân vân, tất cả đều theo phía sau Tuyết Ngọc tiên tử hướng phía bên đó đi đến.
Tuy nói, tình cảnh hiện nay, những Đại Thừa kỳ này cũng cùng những người khác như nhau, đều chỉ có thể phát huy ra sức chiến đấu ở Nguyên Anh hậu kỳ, thế nhưng, trong người bọn họ dù sao vẫn là thủ lĩnh của mọi người. Vì vậy, hơn một nghìn một trăm người đến từ Linh giới, không hề có bất luận dị nghị gì, hô lạp lạp, cùng nhau hướng bên đó chen chúc mà đi.
– Đi, đuổi theo bọn họ.
Tô Triệt cũng là quyết định thật nhanh, không hề do dự.
Tuyết Ngọc tiên tử kia có thể ở trong Linh giới tạo ra uy tín như vậy tất có chỗ hơn người. Tô Triệt cũng lựa chọn tin tưởng nàng..
Một khi xác định phương hướng, hành trình ba nghìn dặm kế tiếp, mặc dù không thể phi hành, thậm chí hai chân không thể cách rời mặt đất quá xa đi bay, nhưng đối với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ mà nói, về mặt lý thuyết không đến mấy canh giờ là có thể tới nơi.
Dù sao còn có loại thần thông súc địa tật hành có thể thi triển, tốc độ hành tẩu nhanh như điện chớp, cực kỳ mau lẹ.
Chỉ là tất cả mọi người có thể lường trước, trò chơi này không chỉ là bước đi đơn giản như vậy, ở ven đường nhất định sẽ có nguy hiểm trùng trùng, như thế mới thỏa mãn được nguyện vọng tiêu khiển của chủ nhân nơi đây.
Quả nhiên, vừa mới ra khỏi sơn cốc, mọi người liền thấy một mảnh thảo nguyên tương đối trống trải ngoài núi hoang, dùng Pháp Nhãn thuật nhìn về phía xa, có thể mơ hồ thấy một mảnh rừng rậm nằm sát biên giới.
Mấu chốt chính là trên thảo nguyên có rất nhiều dị thú kỳ quái đang đi lại, lấy kiến thức của đám người đều không phân rõ được lai lịch của những dị thú này.
Một mặt là núi hoang đỏ rực kéo dài liên miên, một mặt là thảo nguyên xanh biếc rộng lớn vô ngàn, hai kỳ quan đứng bên cạnh nhau phân cách rạch ròi.
Bước vào thảo nguyên xong, mọi người dừng lại cước bộ, bắt đầu nghị luận.
– Chưa bao giờ thấy những dị thú này!
Đại Thừa kỳ Hoa Kình lão tổ lắc đầu nói rằng:
– Ở trong Linh giới, ta đã đi qua hơn mười vạn tinh cầu nhưng vẫn chưa nhìn thấy loại dị thú nào như vậy, bất kỳ một đầu nào cũng đều không biết. Bởi thế có thể thấy được, những dị thú này chắc chắn không đơn giản, mọi người nhất định phải thật cẩn thận, dù sao chúng ta chỉ có thể phát huy ra chiến lực Nguyên Anh hậu kỳ.
Tất cả những người khác đều cúi đầu, tu sĩ tại đây đều là Luyện Hư kỳ sống ít nhất mấy nghìn năm, rất nhiều điều không cần phải nói cũng hiều, bọn họ cũng biết nên đối mặt với nguy hiểm như thế nào.
Ví dụ như nói làm sao cấu thành tiểu đội chiến đấu, làm sao phối hợp, làm sao phân công tác chiến cũng không phải nhiều lời.
Lúc này đây, kinh nghiệm kiếp trước của Thiên Âm phát huy tác dụng, nàng truyền âm nói với mấy người Tô Triệt:
– Đây là một loại dị thú hoang dã sớm đã tuyệt tích trong Tiên giới, có thể một số tiên nhân cá biệt hứng thú ham chăn nuôi mà thành. Ở trong Tu chân giới và Linh giới hẳn không còn tồn tại nữa mới đúng.
– Thực lực những man thú này thế nào?
Tô Triệt tùy ý hỏi.
– Dị thú cấp thấp, thực lực không mạnh.
Thiên Âm trả lời:
– Ba đến năm Nguyên Anh hậu kỳ có thể đối phó một đầu, chỉ là dưới tình huống bình thường rất khó ứng phó. Đương nhiên ngươi thuộc về phạm trù đặc thù, không tính.
Ý tứ của Thiên Âm là, một mình Tô Triệt có rất nhiều ưu thế cá nhân, thực lực một mình tổng hợp lại có thể so với bốn năm Tu Tiên giả đồng cấp.
Tô Triệt nhìn về đám man thú ở trên bình nguyên phía xa, trong lòng yên lặng phân tích:
– Ba đến năm Nguyên Anh hậu kỳ mới đối phó nổi một đầu, với tình hình hiện này mà nói cũng đã rất đau đầu.
– Muốn xông qua phiến bình nguyên này, tất cả mọi người đều phải đối mặt với tao ngộ chiến đấu kịch liệt cùng man thú.
– Hằng Dịch, Lâm Phong và Miêu Lực, ba người có thể đối phó một đầu man thú, Thiên Âm và Hoang Thần cũng có thể ứng phó một đầu, chính mình phối hợp cùng tiểu Hắc đối phó một đầu không thành vấn đều, còn Ảnh Tử tạm thời không nên lộ diện, để làm đòn sát thủ ẩn giấu là hơn…
Hiện nay mà nói, Tô Triệt sở hữu ưu thế hạng nhất chính là lực lượng Ảnh Tử không bị phong ấn, trước đây hắn đã sở hữu năng lực này, hiện giờ vẫn tồn tại như cũ, hơn nữa không bị suy yếu.
Chính vì như thế cho nên mặc dù Ảnh Tử và mình cùng một thế nhưng lão giả thần bí đánh phong ấn xuống chỉ tác dụng với bản thể Tô Triệt, không phát hiện ra tồn tại của Ảnh Tử.
Đòn sát thủ này, Tô Triệt không muốn bị lộ ngay ở giai đoạn đầu, bởi vì nếu một ngày kia bị lão giả thần bí phát hiện, tám chín phần mười sẽ phong ấn lấy Ảnh Tử, thậm chí tạo thành nghiêm phạt tàn khốc.
Đối với lão giả thần bí kia, Tô Triệt thực sự không đoán ra được hắn là thần thánh phương nào, một người thoạt nhìn rất không bình thường, thực sự không thể phỏng đoán, không thể đoán được.
Tính toán như vậy, mấy người Tô Triệt có thể đồng thời ứng phó ba đầu dị thú, nếu nhiều hơn nữa thì phải lấy nô bộc Nguyên Anh từ trong Tiên Ngục ra. Chỉ có điều không đến lúc vạn bất đắc dĩ, tạm thời không thể lộ ra năng lực này.
Vì vậy, Tô Triệt tự tìm cách, truyền âm cho mấy người Hằng Dịch và Thiên Âm tiếp theo nên phải làm như thế nào mới có thể xử lý được cục diện nguy hiểm trước mắt.
Cùng lúc đó, một ít Đại Thừa kỳ đang mưu đồ bí mật với Tuyết Ngọc tiên tử, thương nghị việc xử lý Thiên Vũ như thế nào.
– Ta cảm giác lão giả thần bí kia cũng không được Thiên Vũ chiếu cố đặc biệt, tình cảnh của hắn hoàn toàn tương đồng cùng chúng ta.
Đại Thừa kỳ Mộ Vũ Nguyệt tôn truyền âm nói:
– Chúng ta có nên bắt Thiên Vũ tới tay trước, miễn cho hắn tìm được cơ hội chạy thoát thân không?
– Không thích hợp!
Hoa Kình lão tổ nhẹ nhàng xua tay:
– Vạn nhất lão giả thần bí kia quả thật có giao tình sâu xa với Thiên Vũ, chúng ta nhìn Thiên Vũ hạ thủ chẳng phải tự tìm đường chết sao? Dưới tình cảnh hiện nay, loại chuyện tình như này tuyệt đối không thể mạo hiểm.
– Đúng vậy.
Đại Thừa kỳ Danh Kiếm tôn chủ gật đầu tán thành, truyền âm nói:
– Thân ta ở trong hiểm địa, trở thành quân cờ tiêu khiển cho cho người thần bí, tự thân còn khó bảo toàn, đâu còn dư lực tính toán người khác. Tốt nhất liều mạng thoát khỏi khốn cảnh mới là việc chính.
Những người khác cũng phụ họa theo, biểu thị đồng ý với kiến giải của Hoa Kình lão tổ và Danh Kiếm tôn chủ.
Trầm mặt một lát, Ly Cửu nói rằng:
– Ta có một kế, có thể thử xem lão giả thần bí và Thiên Vũ có chút sâu xa gì với nhau không. Chúng ta có thể an bài một bộ phận thuộc hạ tâm phúc, để bọn họ làm kẻ chết thay, chủ động công kích mấy người Thiên Vũ. Nếu như lão giả thần bí đánh xuống nghiêm phạt, như vậy có thể chứng thực suy đoán rồi.
– Không tồi!
– Biện pháp này không tồi!
Những người khác đều gật đầu.
Chương 809 : Phạm quy, sẽ chết!
Tuyết Ngọc tiên tử cũng nói rằng:
– Ngược lại, nếu như chứng thực Thiên Vũ và lão giả thần bí không tồn tại quan hệ, như vậy nếu chúng ta không thể đi bắt sống Thiên Vũ thì cũng phải bảo chứng hắn không được đi vào trong mười danh sách đầu.
Nói như vậy nghĩa là quyết không để Tô Triệt chết dưới nghiêm phạt của lão giả thần bí, chính vì thế nên nỗ lực trước đây của mọi người đều bị uổng phí.
Nói trắng ra là muốn Hắc Sắc Bảo Tháp sẽ không thể để Tô Triệt chết dưới tay người khác, phải chết ở trên tay bọn họ.
Đang nói đến đây, chợt trong đoàn người truyền đến vài tiếng kinh hô.
– A…
Năm nhân ảnh bị một cỗ lực lượng thần bí xả vào bầu trời, hơn một nghìn ánh mắt nhìn lại, trong khoảnh khắc cả đám đã bị ép thành một đống thịt vụn nát, lại bị xé rách thành một đám thịt vung vãi rơi xuống mặt đất.
Vật phẩm tùy thân, pháp bảo bản mạng của bọn họ đều bị lực lượng nào đó hút lên trên không trung, tức thì không thấy bóng dáng.
Hô!
Đầu của lão giả thần bí lại lần nữa hiện lên trên không trung, cười hắc hắc nói rằng:
– Thêm một cái quy tắc nữa, ngoại trừ hai chân không thể tách rời mặt đất, cước bộ của các ngươi cũng không được phép dừng lại, nếu còn ngưng lại không đi lần nữa sẽ bị chết rất khó coi, ha ha ha…
Lời vừa nói xong, mọi người đâu còn dám đứng tại chỗ, nhất tề động bước chân vào thảo nguyên.
Năm người vừa bị bóp chết có bốn là Luyện Hư kỳ, một người là bá chủ một phương trong Linh giới, một vị Thiên quân Độ Kiếp kỳ.
Một đời Thiên quân thanh danh hiển hách lại bị chết nghẹn khuất, thê thảm như vậy, thật khiến kẻ khác khó có thể thừa nhận.
Giết gà dọa khỉ, hiệu quả bất ngờ, những người chân chính tham dự trò chơi này đều hiểu rõ: đây không phải chuyện đùa mà là một trò chơi sinh tử.
Một nghìn người tiến vào biên giới thảo nguyên, lập tức dẫn phát chú ý của một số dị thú.
Vừa rồi, trên thảo nguyên và núi hoang ở biên giới, đám man thú không nhìn thấy đội ngũ một nghìn người. Lúc này chỉ cần có chân người nào chạm vào làn cỏ xanh, nhất thời bị chúng nó cảm ứng được.
Ngao … ngao … ngao …
Mấy con dị thú ở gần nhất toàn thân đầy gai nhọn, hình thái giống như trâu rừng, há miệng đầy răng nanh to lớn lao về phía bên này, chúng nó rống lên một tiếng kinh động đến những man thú ở cách xa hơn.
Ầm ầm ầm.
Khắp thảo nguyên nhất thời sôi trào lên, ít nhất có vài nghìn đầu dị thú như đã đói vài vạn năm, mặc dù bình thường chúng nó đều tường tan vô sự, nhưng một khi phát hiện ra sinh vật khác, lập tức hai mắt đỏ ngầu tiến nhập vào trạng thái cuồng bạo.
– Chuẩn bị chiến đấu, tiếp tục đi tiếp, không ai được phép dừng lại!
Tuyết Ngọc tiên tử phát ra âm thanh lần hai.
Chiến đấu không thể ngừng lại, nhưng nếu ai dừng cước bộ sẽ gặp phải chế tài của lão giả thần bị, bị xé rách thành một đống thịt vụn.
Đội ngũ một nghìn người cấu thành nhanh chóng bị đám dị thú đầy gai như trâu rừng kia trùng kích.
Đội ngũ đi đầu quả nhiên là vài thủ hạ tâm phúc của đám Đại Thừa kỳ, nguyên bản đều là Thiên quân cấp Độ Kiếp kỳ, hiện giờ giống như mọi người chỉ phát ra sức chiến đấu Nguyên Anh hậu kỳ, đồng thời cực phẩm Đạo Khí chỉ phát huy ra ba thành uy lực, tuyệt phẩm Đạo Khí lại càng không thể khống chế, lúc này rất nhiều người đang phải đổi sang dùng thượng phẩm Đạo Khí.
Bọn họ đều là nhân vật tinh anh đến từ Linh giới, trong không gian trữ vật của mỗi người đều có số lượng pháp bảo lớn, thường ngày thượng phẩm Đạo Khí dùng để cung cấp cho đám vãn bối đều có một đống, tiện tay cũng có thể lấy ra hơn mười kiện.
Mỗi người đều là hào kiệt một phương, pháp bảo chắc chắn không hề thiếu.
Oanh!
Mấy đầu man thú lao thẳng vào đội ngũ đi đầu, quả nhiên Thiên quân đầu tiên đã kích phát thượng phẩm Đạo Khí phòng ngự, bên trong Tu Chân giới hẳn không có lực lượng gì có thể xuyên thủng kết giới phòng ngự của thượng phẩm Đạo Khí.
Nhưng lúc này, một người Thiên quân vừa mới lấy pháp bảo ra dùng bị một đầu man ngưu đụng bay ra xa mấy trượng, ngã vào trong đoàn người, tuy rằng không bị đâm thủng nhưng bị thụ thương, lực lượng cường đại của man thú húc vào khó có thể chống đối.
– Còn được, không quá lợi hại.
Một đám người đang chậm ở phía sau âm thầm yên tâm hơn rất nhiều, bọn họ vẫn lo lắng chính là lão giả thần bị muốn chỉnh chết mọi người, sẽ làm ra một đám quái vật có thực lực kinh khủng, một tát chết một người, căn bản không thể chống đối.
Hiện giờ xem ra lực công kích của đám dị thú này cũng không phải khoa trương quá mức.
Vị Thiên quân vừa mới bị thổi bay kia quát lớn một tiếng rồi vọt trở lại, đồng thời bộc phát ra thần thông có ánh sáng lam sắc, phản kích lại đầu dị thú man ngưu kia.
Đường đường Thiên quân suýt nữa bị một đầu dã thú cấp thấp đánh bay, nếu không cẩn thận hai chân rời khỏi mặt đất, hậu quả sẽ không thể chịu nổi…
Hổ lạc đồng bẳng bị chó nhờn, quả thật là vô cùng nhục nhã.
Bởi vậy không chờ đồng đội xuất thủ, hắn lại vọt từ trong đám người ra, phát động phản kích.
Tô Triệt ở trong đội ngũ đứng từ xa nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng không khỏi gợn sóng, thần thông ánh sáng này so với Nhiếp Hồn của chính mình có chút giống nhau a…
Lại nghe Thiên Âm lặng yên truyền âm đến bên tai:
– Đối phó với dị thú hoang dã không thể dùng loại thần thông đó, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng…
Chính như theo lời của Thiên Âm, đầu man thú kia gặp phải linh hồn công kích, phảng phất như không chịu thừa nhận chút đau khổ nào, thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch điên cuồng dậm chân vài cái rồi tiếp tục lao về phía trước.
Động tác này cũng không phải biểu thị khuất phục mà là … liều mạng…
Mấy trăm gốc gai nhọn to nhỏ trên người cùng lúc bắn ra bốn phía như nở hoa bao phủ đội ngũ hơn mười người tu tiên ở bên trong.
Phụt phụt phụt phụt… hơn mười cái kết giới không thể ngăn lại, thuấn tức xuyên thấu, tiếng rên la thảm thiết không ngừng van lên, mỗi một người ít nhiều đều bị tiên thứ to thô như cổ tay đâm trúng.
Những tiêm thứ này xuyên thấu kết giới của thượng phẩm Đạo Khí phòng ngự, tốc độ vẫn không giảm đi chút nào, nhanh như điện vút tới xuyên thủng qua một thân thể, lưu lại vết hổng to đáng sợ.
Không may nhất chính là một vài người tu chân Luyện Hư kỳ bị xuyên thủng bắp đùi, cuối cùng chân không đi được. Mất đi một chân, bước tiếp theo phải đi như nào? Nhảy chân lò cò về phía trước sao? Vậy chẳng khác gì hai chân cách rời mặt đất, kết quả sẽ ra sao?
Mặc dù có đồng bọn nguyện ý giúp đỡ nhưng hai chân phải không được rời khỏi mặt đất a…
Nếu bình thường, thương thế như vậy không đáng kể chút nào, cho dù mất đi hai cái đùi, đồng dạng vẫn có thể thi triển Phi Hành thuật phiêu phù trên không trung, ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến năng lực chiến đấu, thế nhưng ở trong trò chơi ngày hôm nay lại biến thành vết thương trí mạng.
Cái này cũng chưa tính, tiếp theo còn xuất hiện chuyện tình gây mơ hồ hơn.
Đầu man thú vừa rồi tiến nhập vào trạng thái cuồng hóa xong, bắn ra mấy trăm cây gai nhọn cuối cùng lại phát động phương thức tự sát.
Chương 810 : Phạm quy, sẽ chết!
Nó nhảy vào đoàn người, ầm ầm một tiếng nổ tung ra, thoạt nhìn xấp xỉ với người tu tiên cấp Nguyên Anh tự bạo.
Oanh!
Lực lượng kinh khủng khuếch tán ra hơn phạm vi mười trượng, đám tu sĩ chỉ có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ căn bản không kịp tránh, ít nhất cho hơn ba mươi người bị cỗ sóng xung kích này đánh bay ra ngoài.
Mặc dù lông tóc không bị thương nhưng thế cũng đã đủ trí mạng, bởi vì khi họ bay đến không trung, hai chân đã cách khỏi mặt đất!
– Phạm quy! Ha ha ha ha…
Ở trên cao nhất thời truyền đến tiếng cười lớn, lập tức nhìn thấy hơn ba mươi người bị đánh bay còn chưa kịp hạ xuống đã bị lực lượng nào đó đưa lên chỗ càng cao.
– Không!
– Cứu ta với!
– Đừng giết ta!
Những người này đâu ý thức được tiếp theo chính mình sẽ phải đối mặt với cái gì, cả đám đều khàn cả giọng gào rú hoặc hoặc xin tha thứ.
Vô dụng!
Không dùng được!
Ha ha …
Lực lượng của người chế định trò chơi căn bản không thuộc về thế gian, hoàn toàn không thể chống lại được, sau khi bao phủ lên người bọn họ, kết giới của Đạo Khí phòng ngự bị nghiền nát trong nháy mắt, sau đó một trận huyết nhục rơi tán loạn từ trên trời xuống, hơn ba mươi người bởi vì hai chân cách khỏi mặt đất, trái với quy tắc trờ chơi nên biến thành vô số mảnh huyết nhục rơi xuống đất. Đồng thời mọi người có thể cảm giác được nguyên thần bọn họ cũng không chạy trốn, cứ như vậy tiêu tán giữa không trung, hóa thành hư vô.
Triệt để tử vong, tất cả hủy diệt, ngay cả một tia hy vọng luân hồi chuyển thế cũng bị vô tình tiêu diệt!
Ầm ầm… giờ phút này càng nhiều man ngưu nhảy vào trong đoàn người hơn, nhất thời khiến một nghìn người tu tiên phân cách ra.
Cho dù ở trên chiến trường, đội ngũ kỵ binh nhảy vào trong trận doanh bộ binh thì tràng diện thoáng cái sẽ không tốt. Đồng thời trên thảo nguyên còn có càng nhiều man thú đang không ngừng vọt tới.
Số lượng man thú vượt xa người tu tiên, chỉ hơn mười hơi thở trôi qua, mỗi người ít nhất đã phải đối mặt với ba đầu man thú.
– Biện pháp tốt nhất hiện giờ là gì?
Thiên Âm lại một lần nữa chỉ điểm:
– Ngạnh kháng công kích của chúng nó, không nên ham chiến, cứ như vậy mà đi qua.
Tô Triệt và mấy người Hằng Dịch vừa nghe liền hiểu: không sai, nhiều man thú như vậy, mỗi một đầu đều vô cùng khó chơi, nếu như giao chiến thì chính mình cũng không giết được mấy đầu.
Quy tắc trò chơi chỉ yêu cầu đi qua hành trình ba nghìn dặm, cũng không phải cho ngươi giết nhiều man thú khiến chúng nó tức giận.
Đi!
Mấy người Tô Triệt tiến lên cùng nhau, ngạnh kháng chống lại công kích của mấy đầu man thú, từng bước từng bước một tiến về phía trước, tiền phương có man thú ngăn trở, thoáng đi vài bước… mục đích căn bản chính là nhất định phải ổn định hạ bàn, quyết không thể bị chúng nó xông tới húc khiến hai chân rời khỏi mặt đất.
Kiến nghị của Thiên Âm rất chính xác, lúc này mấy man thú công kích Tô Triệt là hơn mười đầu dị thú to lớn, hình thể chúng nó không khổng lồ như man ngưu, lực xông tới còn có thể thừa nhận.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch… quái vượn bốn chân dài rộng thùng thình, cánh tay hình đao sắc bén không gì sánh được, cắt kim loại như cắt đậu phụ, dáng vẻ cực kỳ cường hãn, chém liên tục vào kết giới bạo phát ra kim quang, kết giới lung lay như sắp sụp đổ.
Chỉ là Tô Triệt cũng yên tâm trong lòng, bước đầu xem ra lực công kích của đầu quái vượn ước chừng ba, bốn người Nguyên Anh hậu kỳ liên thủ đả kích, phòng ngự vẫn có thể thừa nhận được.
Quái vượn gào thét điên cuồng công phá kết giới phòng ngự, thoạt nhìn hung hãn không gì sánh được nhưng Tô Triệt cũng mơ hồ cảm giác được trạng thái cuồng bạo của chúng nó không nghiêm trọng lắm.
– Không sai!
Tô Triệt truyền âm với Thiên Âm, nói rằng:
– Chúng ta không phản kích, chỉ ngạnh kháng chống đòn sẽ không chọc giận chúng nó, như vậy đỡ tốn sức mà còn trong phạm vi thừa thụ… nhược điểm trí mạng của đám man thú này là lực lượng linh hồn của chúng nó có chút yếu đuối, một khi gặp công kích linh hồn sẽ triệt để cuồng bạo, thậm chí sẽ phát động trạng thái tự bạo cực đoan nhất, đối với tình cảnh của đám người Tô Triệt, hiện nay e ngại nhất phương thức này.
Cho dù uy lực của tự bạo không đủ để xuyên thấu lực phòng ngự kết giới thế nhưng lúc bị trùng kích, cả người và pháp bảo đều bị đánh bay không phải là vấn đề.
Bị đánh bay chẳng khác nào bước qua quỷ môn quan, hơn nữa là lập tức chấp hành!
Cho dù ngươi sở hữu pháp thuật thần thông thần diệu đến mức nào, dưới ước thúc của quy tắc trò chơi đều không thể sử dụng được, điều kiện tốt nhất để đáp lại chính là hai chữ bị đánh.
Chỉ bị đánh, không hoàn thủ, tận lực không làm tức giận đám man thú, ngược lại sẽ biến thành thần thông bảo mệnh tốt nhất.
Oanh! Oanh! Oanh!…
Cách đó không xa phát ra tiếng tự bạo, rõ ràng là có người tự cho mình thông minh thi triển thần thông đánh cho man thú bị thương nặng, cuối cùng chúng nó bị cuồng bạo triệt để, lập tức phát động công kích tự bạo.
Vù vù vù vù….truyện dị năng audio
Trên bầu trơi có hơn trăm đạo nhân ảnh bay lên, đều do uy lực của tự bạo đánh bay.
Trong đó đại bộ phận để là người vô tội gặp liên lụy, bọn họ không hạ thủ nặng tay với man thú thế nhưng không may chính là thân thể ở trong phạm vi tự bạo.
– Ha ha ha ha…
Tiếng cười điên cuồng đến từ trời cao, hơn một trăm người tu tiên chân rời khỏi mặt đất đều hóa thành vô số huyết nhục rơi xuống, mùi máu tươi dày đặc, cuối cùng lại kích thích đám man thú công kích điên cuồng hơn.
– Mau đi nhanh, rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt…
Tô Triệt lập tức ra chỉ thị cho ba người Hằng Dịch, tận lực cách xa địa phương có nhiều người, miễn gặp phải liên lụy.
Thình thịch thình thịch thình thịch…
Lại có thêm mấy dị thú phủ lân giáp khắp người đang vọt qua, muốn phát động công kích đối với mấy người Tô Triệt, chỉ là chúng nó bị quái vượn tay hình đao ngăn cản.
Hơn mười đầu quái vượn gầm rú công kích đám dị thú lân giáp kia, ý tứ nghĩa là: cút ngay, không được cướp thức ăn của chúng ta!
Xoạt xoạt xoạt…
Cánh tay hình đao sắc bén rạch vài vết thương trên thân thể của dị thú lân giáp, mấy đầu dị thú lân giáp gầm rú lên phản kháng, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, chạy ầm ầm đi công kích những người khác.
– Vận khí không tồi!
Tô Triệt thoáng yên trong lòng:
– Xem ra, mấy đầu quái vượn ở trong đám dị thú hoang dã có địa vị không thấp, đây là điều có lợi của chúng ta.
Tình cảnh lúc này không sợ nhất chính là công kích chém xuống, chỉ sợ đám dị thú lân giáp và man ngưu kia dùng hình thức húc xông tới, rất dễ đánh bay người khác.
Cứ như vậy, mấy đầu quái vượn này ngược lại trở thành ô dù cho đám Tô Triệt, chỉ cần chúng nó vẫn dây dưa bám theo khong ngừng, như vậy tương đối an toàn.
– Hoang Thần Thử đâu rồi?
Đột nhiên Tô Triệt phát hiện một trong những thủ hạ của chính mình – Hoang Thần Thử đã chạy nơi nào không biết, dù sao đi nữa đã không còn ở bên người.