[Audio] Tiên Ngục dịch
Tập 161: Bầu trời u ám (c801-c805)
❮ sautiếp ❯Chương 801 : Bầu trời u ám
Kế tiếp nói, Thiên Âm thông qua hình thức truyền âm, im lặng nói rằng:
– Ta thậm chí có thể hoài nghi, nhóm Đại Thừa kỳ cường giả này, chính là Vu Thần đại nhân cố ý từ Linh giới bên đó thả ra…Đối với phàm gian Tu Tiên Giả, ta xác thực khuyết thiếu hiểu biết, nhưng đối với Vu Thần đại nhân, ta coi như một trong những người hiểu hắn nhất.
Đối với Thiên Âm phán đoán, Tô Triệt đương nhiên là không hề nghi vấn, đó là truyền âm hỏi:
– Vu Thần vì sao phải làm như vậy đối với ta? Lẽ nào, chính là vì để ta đẩy vào tuyệt cảnh, tự nguyện trở thành một Vu tộc thôi sao? Một tiểu nhân vật như ta, có đáng giá để hắn tính toán như vậy không?
– Đáng giá!
Thiên Âm chính sắc gật đầu:
– Tô Triệt, chớ tự đánh giá thấp bản thân ngươi. Năm xưa, ngươi còn chỉ là một Trúc Cơ tu sĩ, khi đó, ta đã đối với ngươi vài phần kính trọng, mà hiện tại, ngươi cũng đã bang trợ Vu Thần đại nhân hoàn thành kế hoạch đánh vỡ thiên bích. Lấy tầm mắt của hắn, khẳng định so với ta càng xa hơn, càng thấu triệt hơn. Tô Triệt, ta có thể xác định, Vu Thần đại nhân đúng là đã tính kế với ngươi, nhưng may mắn là, hắn tính kế xuất phát từ coi trọng ngươi, chứ không phải cố kỵ ngươi…
– Được rồi, cho dù hắn tương đối coi trọng ta, như vậy, ta nếu là hướng hắn xin giúp đỡ, cần phải là nguyện ý trở thành một gã Vu tộc chân chính, hắn mới chịu giúp ta sao?
Tô Triệt cấp thiết mà hỏi thăm.
– Ta có thể khẳng định, ngươi nếu là đáp ứng điều kiện của hắn, hắn nhất định sẽ ra tay cứu ngươi.
Thiên Âm gật đầu nói:
– Thế nhưng, ngươi nếu chỉ là đơn thuần xin giúp đỡ, hắn có thể cứu ngươi hay không, ta cũng không dám nhận định trăm phần trăm, lúc này cần ngươi thử một chút mới biết được.
– Được!
Thử một chút mà thôi, Tô Triệt đương nhiên sẽ không tâm tồn lo lắng. Vì vậy, liền để mai Vu Thần Lệnh kia lấy ra, hướng phía nó phát động tâm linh hô hoán, đồng thời, ngoài miệng cũng nói rằng:
– Vu Thần đại nhân, ta là Tô Triệt, lúc này, ta gặp phải hơn mười gã Đại Thừa kỳ, cùng với đông đảo Tu Tiên Giả vây khốn, thân ở tuyệt cảnh, hi vọng có thể được người tương trợ. Vu Thần đại nhân…
Nói một đoạn như vậy, mỗi lần nhắc tới, Tô Triệt đều là kiên trì chờ đợi chốc lát, không có phản ứng, liền nhắc lại một lần…
Sau năm lần, vẫn là toàn bộ không có phản ứng, Tô Triệt không khỏi lắc đầu cười khổ, đối với Thiên Âm truyền âm nói rằng:
– Thật đúng là bị ngươi đoán trúng, hắn khẳng định làm bộ không nhận được, không chịu đáp lời ta.
Thiên Âm im lặng gật đầu, chỉ là yên lặng nhìn Tô Triệt.
Trong lòng nói, dựa theo lập trường của Thiên Âm mà nói, kỳ thực cũng có khuynh hướng muốn Tô Triệt trở thành một gã Vu tộc, bản thân đồng dạng khôi phục thân phận Đại Vu, sau đó, hai người liền có thể vô ưu vô lự gắn bó bên nhau suốt cuộc đời này. Mặc dù không đạt được Vĩnh Sinh chi cảnh chân chính, có thể cả đời cùng nhau hàng tỉ năm, đó cũng là không có gì tiếc nuối.
Bất quá, nếu đã nghĩ như vậy, Thiên Âm cũng không bởi vì suy nghĩ của chính mình ảnh hưởng đến lựa chọn nhân sinh của Tô Triệt. Một đời này, chính mình thân là một nữ tử nhân loại vậy thì vâng chịu phong tục lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, con đường của hắn đi thế nào, chính mình cũng đi theo là được…
– Trở thành một Vu tộc?
Tô Triệt cầm trong tay Vu Thần Lệnh, trong lòng thì thào nói rằng:
– Tối thiểu hiện nay mà nói, ta vẫn là rất không cam lòng a.
Ta không tin, giờ này ngày này, chính là ngày cuối cùng ta thân là một nhân loại. Không, chính là không phải!
– Ta không tin, nếu không phục tùng theo Vu Thần, tình thế nguy hiểm hôm nay, ta liền không thể hóa giải…
– Tô Triệt ta, nắm giữ Tiên Ngục, chính là chúa tể của Tiên Ngục, sáng tạo giả của thế giới Tiên Ngục, ta có con đường ta phải đi, không nên thỏa hiệp để người khác định sẵn tương lai cho mình.
– Con đường của ta, hẳn là do ta tự mình đến lựa chọn…
Nghĩ rồi, Tô Triệt tựa hồ lại tìm về cái loại cảm giác siêu nhiên đại không linh cảnh giới này, dĩ nhiên là tự nhiên cười, quay đầu nói với Thiên Âm rằng:
– Những gia hỏa ở bên ngoài kia chờ ta hơn hai năm, vô luận thế nào, chung quy cũng phải để cho bọn họ gặp ta một lần mới đúng.
Thiên Âm nhẹ nhàng gật đầu, trong bình tĩnh lộ ra ôn nhu dịu dàng, chỉ cần được ở bên cạnh hắn, kế tiếp sắp phải đối mặt với loại cục diện nào, cũng chẳng sao cả.
Sự tình của nam nhân, để nam nhân đi giải quyết đi sao, chính mình phải làm chính là đi theo hắn là được.
– Đi!
Tô Triệt phảng phất hào khí đầy ngực, cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Thiên Âm, mỉm cười nói rằng:
– Chớ để cho người khác coi thường chúng ta, lần này đi ra ngoài gặp bọn họ một hồi!
Tô Triệt và Thiên Âm dắt tay nhau đi ra khỏi mật thất, đám người Hằng Dịch thủ hộ ở bên ngoài lập tức vây quanh, rõ ràng là có rất nhiều điều muốn nói, bao gồm cả quan tâm, thỉnh tội, đương nhiên càng nhiều đều là lo lắng, cùng với muốn liều mạng bảo hộ chủ nhân, đột phá vòng vây,…
Thế nhưng, cục diện lúc này không cho phép bọn họ nói thêm cái gì, Tô Triệt một khi đi ra khỏi mật thật, chắc chắn sẽ bị những Đại Thừa kỳ cường giả kia phát hiện. Bọn họ trong chớp mắt là có thể đuổi tới nơi này. Tô Triệt tâm niệm khẽ động, liền để sáu Hóa Thần Kỳ thu vào Tiên Ngục, thế cục kế tiếp vô luận phát triển ra sao, thực lực tu vi của bọn họ đều không tạo ra được bất cứ tác dụng gì. Sẽ chỉ là chịu chết vô ích, thậm chí còn tạo thành liên lụy.
Vì vậy, còn ở lại bên cạnh Tô Triệt, trừ Thiên Âm ra cũng chỉ còn có Hằng Dịch, Lâm Phong, Miêu Lực, Hoang Thần Thử, đương nhiên còn có Ảnh Tử như hình với bóng.
Sở liệu không sai, một phen động tác này vừa mới làm xong, liền nhìn thấy, ở ngoài mười trượng, đồng thời dần hiện ra hơn mười đạo thân ảnh. Tô Triệt thậm chí cũng phán đoán không ra, những Đại Thừa kỳ cường giả này thông qua loại thủ đoạn nào xuất hiện ở trước mắt.
Khẳng định không phải Tiên Giới Đại Thuấn Di Thuật, nhưng trên cảm giác, trong cự ly ngắn tốc độ na di cũng không so với thuấn di kém hơn bao nhiêu.
– Thiên Vũ!
Trong đó vài tên Đại Thừa kỳ cường giả đồng thanh mà nói:
– Ngươi rốt cục đã xuất quan.
Tô Triệt cười cười, bình tĩnh trả lời:
– Nhiều người như vậy đang đợi ta, còn không biết xấu hổ kéo dài quá lâu.
Sau khi nói chuyện, Tô Triệt nhìn mọi người xung quanh, nhìn một vòng, đến cuối cùng nhãn thần tự nhiên rơi xuống trên mặt Tuyết Ngọc tiên tử, nhưng cũng không phải bởi vì dung mạo xinh đẹp của nàng, mà là vừa nhìn đến liền có một loại cảm giác quái dị nói không nên lời, hình như nữ nhân này khi trước đã từng gặp ở nơi nào rồi, nhưng lại không phi thường xác định, khuôn mặt này tuyệt đối là lần đầu tiên nhìn thấy.
Bất quá, lúc này chúng cường giả ở đây, loại sự tình này căn bản không có thời gian tìm tòi nghiên cứu, đám Đại Thừa kỳ cường giả này tùy thời đều có thể xuất thủ đối với chính mình.
Tay phải Tô Triệt giấu diếm mai Vu Thần Lệnh, thật sự là vạn bất đắc dĩ, đẩy vào tuyệt cảnh, không còn có biện pháp có thể tưởng tượng, vì bảo mệnh, cũng chỉ có thể hướng Vu Thần khuất phục, thế nhưng, không đến một khắc cuối cùng, tuyệt đối không lựa chọn như vậy.
Tô Triệt trong lòng luôn luôn có loại cảm giác, cũng có thể nói thành là một loại niệm: Vu Thần không ra tay, ta cũng vẫn có thể vượt qua nguy nan, nhất định có thể!
Thế nhưng thật sự mà nói, làm sao hóa giải cục diện ngày hôm nay, cho tới bây giờ, Tô Triệt vẫn là không có đầu mối.
– Thiên Vũ, ngươi hẳn là biết được, chúng ta khổ sở tìm ngươi, là có chuyện gì cần?
Chương 802 : Bầu trời u ám (2)
Tô Triệt trong lòng luôn luôn có loại cảm giác, cũng có thể nói thành là một loại niệm: Vu Thần không ra tay, ta cũng vẫn có thể vượt qua nguy nan, nhất định có thể!
Thế nhưng thật sự mà nói, làm sao hóa giải cục diện ngày hôm nay, cho tới bây giờ, Tô Triệt vẫn là không có đầu mối.
– Thiên Vũ, ngươi hẳn là biết được, chúng ta khổ sở tìm ngươi, là có chuyện gì cần?
Vị Ly Cứu đứng đối diện với Tô Triệt trước hết mở miệng:
– Lúc này, ngươi đã chắp cánh khó thoát, không có khả năng lại có bất cứ may mắn gì nữa, bởi vậy ta hi vọng ngươi có thể chủ động cùng chúng ta phối hợp, đem tòa…kia.
Không đợi hắn nói ra hắc sắc bảo tháp bốn từ này, Tô Triệt cũng đột nhiên vung lên tay phải, nói xen vào:
– Ai nói cho ngươi, ta không có bất cứ lựa chọn gì, thấy vật trong tay ta đây là cái gì không?
– Vu Thần Lệnh?
Hơn sáu mươi vị Đại Thừa kỳ cường giả ngưng thần vừa nhìn, này thông qua thị giác mắt thường có thể thấy được rất rõ ràng, đồng thời, thần thức bản thân cũng có thể thấy đồ đằng Vu tộc trên mặt trái của lệnh bài.
– Không sai, đây là Vu Thần Lệnh!
Tô Triệt ánh mắt lãnh liệt, trầm giọng nói rằng:
– Thời khắc tất yếu, ta chỉ cần hướng Vu Thần Lệnh gữi đi tâm linh cầu trợ, Vu Thần đại nhân liền có thể trong tức khắc đến đây. Thậm chí, ta còn có thể lớn mật suy đoán, Vu Thần đại nhân có thể thông qua mai lệnh bài này, luôn luôn quan sát sự tình phát sinh bên phía chúng ta. Vu Thần có năng lực này, không phải sao?
Vừa nghe đến Vu Thần danh xưng này, những Đại Thừa kỳ cường giả vây bắt xung quanh nhất thời chính là thần tình bị kiềm hãm, không tự chủ được âm thầm khẩn trương.
Bọn họ biết, Tô Triệt khẳng định không phải nói sạo, cũng không phải cố ý dọa người.
Dù sao hắn cũng là công thần số một thúc đẩy Vu Thần trở về, như vậy, Vu Thần đưa cho hắn một mai Vu Thần Lệnh cũng là việc cực kỳ hợp lý.
Về phần Vu Thần có bao nhiêu đại năng, có thể giống như Tô Triệt nói như vậy không, có thể thông quan mai Vu Thần Lệnh này quan sát bên này, cũng có thể ở trong nháy mắt đuổi tới đây… Đối với điều này, những Đại Thừa kỳ cường giả kia cũng là căn bản không dám nghi ngờ.
Mọi người đều biết, Vu Thần chính là Tiên Giới đỉnh cấp cường giả, chút sự tình ấy, hắn há có thể không làm được?
Làm không được mới là lạ đây!
Thậm chí còn đối mặt với mai Vu Thần Lệnh này, bọn người Ly Cứu không dám nói ra bất cứ lời nói bất kính nào với nó, e sợ sẽ bởi vậy mà chịu Vu Thần đánh xuống nghiêm phạt.
Loại sự tình này, không ai dám can đảm nếm thử, nhất là thiên bích nghiền nát không lâu sau, Vu tộc vừa mới bắt đầu tàn sát bừa bãi Linh giới, giai đoạn này, Vu Thần rất có thể còn đang bế quan, cũng chưa có trở lại Tiên Giới…
– Thiên Vũ, hướng Vu Thần đại nhân xin giúp đỡ, ngươi cũng phải trả đại giới nhất định đi sao?
Tuyết Ngọc tiên tử yếu ớt mở miệng, tựa hồ, nàng muốn so với những người khác can đảm càng lớn hơn một chút, động sát lực cũng càng mạnh hơn một ít.
– Không sai!
Tô Triệt thản nhiên nói rằng:
– Ta phải trả đại giới, chính là muốn trở thành một gã Vu tộc chân chính. Cho dù đây không phải điều ta mong muốn, nhưng so với chết trong tay các ngươi thì tốt hơn nhiều lắm.
Nghe được Tô Triệt vừa nói như vậy, đám người Tuyết Ngọc tiên tử, Ly Cứu nguyên bản vẫn là ba phần tin tưởng, bảy phần hoài nghi, đến lúc này thật ra đã biến thành bảy phần tin tưởng.
Đầu tiên là Tô Triệt nói chuyện hợp tình hợp lý, tương đối phù hợp đặc điểm của Vu tộc.
Thứ nhì, bọn họ dù sao cũng là Đại Thừa kỳ cường giả, ánh mắt độc đáo, duyệt lịch phong hậu, một người có phải là nói thật hay không, chung quy có chút cảm giác và phán đoán.
Lúc này, Tô Triệt cho họ cảm giác, hắn đang nói thật!
Trong lúc nhất thời, đám người Ly Cứu hết thảy đều im lặng, đều đang yên lặng suy tư thượng sách hóa giải. Đương nhiên, biện pháp tốt nhất chính là đem Tô Triệt chế trụ trong nháy mắt, có thể khiến hắn không kịp hướng Vu Thần cầu cứu.
Bất quá, cách làm phiêu lưu này e là hơi lớn, bởi vì, Tô Triệt gữi đi cầu cứu chỉ cần hướng Vu Thần Lệnh truyền tống một đạo tâm niệm là được.
Tâm niệm chợt lóe đó là loại tốc độ nào?
Có thể nói, thế gian không có thứ gì, có thể ở tốc độ siêu việt tâm niệm của một người.
Thời kỳ phi thường như vậy, nếu là rơi vào trong tay Vu Thần, hạ tràng không thể nghi ngờ là cực kỳ bi thảm, nguyên thần bị đoạt, trở thành tư liệu sống đều cải tạo bản thân của một Vu tộc dũng sĩ nào đó, mà chính mình cũng triệt để diệt vong, ngay cả cơ hội chuyển thế trùng tu cũng không có.
Loại lo lắng này đặt ở trong lòng, trong lúc nhất thời, không ai dám can đảm lỗ mãng.
Bên kia, Tô Triệt cũng là trong lòng rõ ràng, chỉ bằng một phen lời nói uy hiếp này, khẳng định không thể hóa giải lập tức tình thế nguy hiểm, một đám Đại Thừa kỳ này vì đoạt được bảo tháp bảo tháp, hao hết tâm tư và thủ đoạn, sao lại bị chính mình nói ba xạo dọa lui?
Dọa lui bọn họ là không có khả năng, chỉ có thể tạo được tác dụng uy hiếp tạm thời.
Tràng diện thoáng cương lãnh trong chốc lát, Tuyết Ngọc tiên tử lại nhẹ giọng nói:
– Thiên Vũ, tòa bảo tháp kia ở trên người ngươi không?
– Không!
Tô Triệt trả lời như đinh đóng cột, không chút do dự.
Tuyết Ngọc tiên tử cũng nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười:
– Cảm ơn ngươi trả lời, ta đã biết đáp án.
Tô Triệt nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng, thầm nói:
– Quản ngươi nghĩ như thế nào, vả lại, từ trong miệng ta có thể nghe được đáp án, khẳng định chính là không ở, không có, không biết!
Đám người Ly Cứu cũng đều truyền âm cho Tuyết Ngọc tiên tử, cấp thiết hỏi ý:
– Ở nơi nào của hắn sao?
– Ở!
Tuyết Ngọc đối với mọi người đồng thời truyền âm trả lời:
– Ta có thể xác định, bảo tháp ngay ở trên người hắn, đồng thời cũng chính là kiện không gian pháp bảo dùng để chứa đựng Khải Nguyên Tinh hàng vạn hàng nghìn sinh linh kia.
– Quả nhiên!
Sáu mươi một vị Đại Thừa kỳ cường giả Ly Cứu đều tự mừng rỡ, mặc kệ nói như thế nào, cuối cùng cũng đạt được một đáp án xác định.
Đối với Tuyết Ngọc tiên tử đưa ra phán đoán, bọn họ cho tới bây giờ đều không có nghi vấn.
– Nữ nhân này, có chút cổ quái!
Thiên Âm đối với Tô Triệt truyền âm nói rằng.
– Đúng!
Tô Triệt truyền âm trả lời:
– Vừa rồi ta đối với nàng sản sinh một loại cảm giác tương đối quái dị. Chung quy cảm thấy trước đó, đã từng gặp qua nàng, thế nhưng lại có thể, không phải dung mạo như hiện tại.
Thiên Âm cũng biết, lúc này không phải thời gian để tìm tòi nghiên cứu, chỉ có thể nhẹ giọng căn dặn:
– Nàng chắc chắn là kẻ khó đối phó nhất, tất phải đề phòng cẩn thận.
Lúc này, sáu mươi hai vị Đại Thừa kỳ tu sĩ vờn quanh bốn phía truyền âm cho nhau, bắt đầu thương thảo, chỉ bất quá hơn mười phút, liền xác định phương thức động thủ.
Cho dù rất có thể dẫn tới vị Vu Thần vô cùng kinh khủng kia, bất quá, vì tòa bảo tháp đó, bọn họ cũng nguyện ý gánh chịu hậu quả, mạo hiểm một lần.
Chương 803 : Hắc Ám vô biên
Năm xưa, hơn mười Đại Thừa kỳ sắp sửa bước vào Tiên đạo vì thế ngã xuống, kết cục như vậy cũng không đủ để cảnh cáo bọn họ. Bởi vậy có thể thấy được, đối với tòa bảo tháp kia, trong lòng bọn họ dục vọng chiếm giữ đã đạt được một trình độ nào đó.
Thấy quan tài cũng không rơi lệ, đụng vào tường cũng không chịu quay đầu!
Sáu mươi hai vị Đại Thừa kỳ đều tự thương định: mấy người phụ trách phóng xuất thần thông ảo giác, hoặc là nguyên thần chấn động thần thông, trước có thể khiến tư tưởng ý thức của Thiên Vũ rơi vào hỗn loạn, làm hắn không kịp gữi đi tâm niệm cầu cứu cho Vu Thần; Còn có mấy người phụ trách thả ra các loại thần thông ràng buộc khác, để hắn định trụ một chỗ, lại có mấy người lấy thần thông Thiểm Di vọt tới phụ cận, đem Vu Thần Lệnh từ trong tay hắn đoạt qua.
Cùng lúc đó, càng nhiều người sẽ liên thủ chế tạo ra chí ít hai mươi loại kết giới cắt đứt khác nhau, hi vọng có thể để tín hiệu cầu cứu của Thiên Vũ ngăn cách ở bên trong, không ra được…
Nói chung, sáu mươi hai vị Đại Thừa kỳ đồng tâm hiệp lực, dưới cục diện lúc này, bắt sống Thiên Vũ chỉ cần một phần vạn chớp mắt là có thể làm được, chí ít có bảy thành nắm chắc, sẽ khiến hắn không kịp cầu cứu.
Bảy thành nắm chắc, đương nhiên đáng giá đặt cược một lần.
Tô Triệt mơ hồ nhận thấy được bọn họ có ý động thủ, trong lòng không khỏi cảm thán:
– Lẽ nào, thật phải khiến ta hướng Vu Thần thỏa hiệp mới được sao?
Thiên Âm nắm chặt tay trái của hắn, giờ khắc này, cũng xác thực không có bất cứ thượng sách nào, chỉ có thể thay hắn thở dài một tiếng thật sâu: những Đại Thừa kỳ này một khi động thủ, tất cả chắc chắn là không thể vãn hồi, Tô Triệt tương lai chỉ có thể thuận theo Vu Thần an bài.
Vu Thần tính toán, không người có thể chạy trốn! Ít nhất thế tục phàm nhân khẳng định chạy không được.
– Chủ nhân, chỉ cần có thể bảo trụ Tiên Ngục, cho dù biến thành một Vu tộc, tương lai của ngươi vẫn là không thể định trước.
Giờ khắc này, ngay cả lão Hắc cũng cho rằng, Tô Triệt đã không còn lựa chọn nào khác, đó là khuyên nhủ:
– Có Tiên Ngục ở đây, một ngày nào đó, ngươi là có thể siêu việt điểu Vu Thần kia, trái lại đem hắn dẫm nát dưới chân. Dám chắc được, chủ nhân, chỉ cần có Tiên Ngục, tất cả ngăn trở đều chỉ là tạm thời!
– Bỏ đi!
Tô Triệt trong lòng càng là thở dài một tiếng, việc đã đến nước này, ta còn có thể làm tế nào?
Thật là không có cách nào có thể tưởng tượng, cũng chỉ có thể…
Trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông này, bỗng nhiên…
Biến thiên!
Sắc trời đột nhiên hôn ám lại, hình như có một hắc tán vô cùng to lớn xuất hiện trên đỉnh đầu, trong nháy mắt che khuất ánh dương quang, trong vòng phương viên vạn dặm mây đen áp đính, che thiên tế nhật.
Đồng thời, phạm vi bao phủ to lớn như vậy một mảnh mây đen còn đang lấy tốc độ cực kỳ kinh khủng hạ xuống, tựa như thiên rung địa chuyển, ngày tận thế đến…
– Vu Thần tới sao?
Đột biến như vậy, khiến tu sĩ ở đây không ai dám can đảm vọng động, chỉ có thể lẳng lặng nhìn mây đen trên đỉnh đầu cực nhanh bao phủ.
Nếu thực sự là Vu Thần đã tới, ai dám động trước, kẻ đó sẽ chết trước! Không hề nghi ngờ!
Phạm vi bao phủ đạt được phương viên vạn dặm, đem cả Xích Luyện Cung bao dung ở bên trong cũng là dư dả. Quy mô Thiên Địa dị tượng lớn như vậy, tuy nói Đại Thừa kỳ cường giả phí chút thủ đoạn cũng là có thể chế tạo ra được, nhưng không có khả năng như lúc này nhin thấy trong nháy mắt hình thành, lúc trước không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào.
Đây cũng không phải lực lượng phàm gian có thể làm được.
Bởi vậy, ở đây trong đầu mọi người đầu tiên phán đoán tới chính là Vu Thần đến!
Lực uy hiếp của Vu Thần đó là loại khái niệm nào, sáu mươi hai vị Đại Thừa kỳ đều là ngây ngốc tại chỗ, tâm thần run rẩy dữ dội, phảng phất như đại nạn lâm đầu, cũng không dám có bất cứ hành vi phản kháng nào.
– Lẽ nào, chúng ta đều bị Thiên Vũ lừa gạt rồi, hắn đã sớm gửi đi tín hiệu cầu cứu cho Vu Thần, một phen lời nói vừa rồi, chỉ là vì kéo dài thời gian?
Rất nhiều người trong lòng nổi lên một ý niệm như thế.
Hô! Hô! Hô!…
Mây đen dày đặc tựa như hắc sắc sao băng, từ trên trời rơi xuống, tốc độ cực nhanh. Đồng thời, mây đen này có đủ tác dụng ngăn cách thần niệm, căn bản dò xét không đến bên trong ẩn dấu cái gì.
Trong chớp mắt, mây đen chụp xuống, đem cả Xích Luyện Cung bao phủ ở bên trong, đương nhiên cũng bao gồm cả đám người Tô Triệt, cùng với toàn bộ Đại Thừa kỳ, Độ Kiếp kỳ và Luyện Hư kỳ cường giả.
Trong vòng phương viên vạn dặm, toàn bộ đều bị mây đen bao phủ, trên đại địa tựa như rải lên một tầng hắc sắc chăn bông dày đặc.
Ngay sau đó, hắc sắc chăn bông dày đạt đến mấy vạn trượng, đột nhiên bắt đầu hướng vào phía trong co rút lại, vù vù vù vù… Tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng! Chỉ bất quá trong mấy phút, nguyên bản vẫn là mây đen dày đặc bao phủ phạm vi phương viên vạn dặm, dĩ nhiên lui thành một đoàn hắc sắc viên cầu còn chưa có lớn cỡ quyền đầu hài tử.
Sau đó, hắc sắc viên cầu này lại phóng lên cao, gần hơn, tốc độ ánh sáng, bay ra khỏi tầng khí quyển của Đoán Kim Tinh, tiến nhập tinh không mênh mông, thoáng cái biến mất vô tung.
Lúc này nhìn phiến đại địa chỗ Xích Luyện Cung kia, không ngờ thấy được Xích Luyện Cung chiếm diện tích mấy nghìn dặm biến mất không thấy, trên mặt đất chỉ còn hố sâu vô cùng to lớn, chiều sâu đạt chừng mấy nghìn trượng.
Xích Luyện Cung bị đoàn mây đen kia cuốn đi?
Đào bới đi?
Mặc kệ là nguyên nhân nào, ma đạo siêu cấp môn phái Xích Luyện Cung trong một ngày này biến mất thần bí, trở thành một đại mê án không giải thích được trên lịch sử Đoán Kim Tinh Tu Chân Giới.
…
Đám người Tô Triệt bị mây đen chụp vào thân, giờ khắc này, cảm giác thiên toàn địa chuyển nhất thời kéo tới, cả người bay lên trời, không đầu không đuôi xoay tròn lung tung, hoàn toàn mất đi khống chế đối với bản thân, toàn bộ thần thông pháp thuật tựa như bị phong ấn trong cơ thể, căn bản không thể thi triển.
Quản ngươi tu vi ra sao, giờ khắc này, tựa như một mảnh lá cây trong cuồng phong, bay lượn xung quanh không có mục tiêu, gió thổi không ngừng, đó là thân bất do kỷ.
Trong mây đen, liên tục cuồn cuộn, hoàn toàn mất đi cảm giác phương hướng, thật giống như một mảnh lá cây bất lực.
Thế nhưng mặc kệ thế nào, Tô Triệt vẫn là gắt gao nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Thiên Âm, quyết không thể cùng nàng phân chia, đồng thời, hai người giãy dụa tới gần nhau, sau đó là ôm chặt lấy nhau.
Vù vù vù vù…
Bên tai truyền đến thanh âm gào thét cực kỳ cổ quái, trong trần thế chưa bao giờ nghe được loại thanh âm tiếng gió thổi như thế. Tô Triệt dùng lực khí đem Thiên Âm ôm vào trong ngực, càng không ngừng ở bên tai nàng hô lớn:
– Thiên Âm, ôm chặt lấy ta, ôm chặt lấy ta, nghìn vạn lần không được buông tay.
Chương 804 : Hắc Ám vô biên (2)
– Ta biết, ta biết…
Mặc dù từng là một đời Đại Vu, Thiên Âm cũng chưa bao giờ tao ngộ qua loại tình cảnh này. Giờ khắc này, nàng liền như một tiểu nữ nhân vô tri, cuộn mình trong lòng trượng phu, cho dù không phải thất kinh, thế nhưng có chuyện gì, cũng giao cả cho hắn.
Vù vù vù vù…
Hai người gắt gao ôm chặt lấy nhau, tựa như một thể không thể phân ly.
Trong mây đen, mắt thường không thể thấy vật, thần thức hoàn toàn mất linh, chỉ có thể ở trong bóng tối vô biên liên tục cuồn cuộn, liên tục xoay tròn tựa hồ vĩnh vô tận cùng.
– Ha ha ha ha…
Hơn mười phút sau, Tô Triệt đột nhiên cất tiếng cười to, trong tiếng gió thổi quái dị, ở bên tai Thiên Âm la lớn:
– Đây tuyệt đối không phải thủ đoạn của Vu Thần? Ngươi nói có phải không, Thiên Âm?
– Không phải!
Thiên Âm lớn tiếng trả lời:
– Khẳng định không phải, Vu Thần sẽ không làm như vậy!
– Ta biết!
Tô Triệt cười lớn hô lên:
– Ta đã biết, con đường nhân sinh của ta còn chưa có đi tới tận cùng, không cần Vu Thần xuất thủ, còn đường của ta còn có thể tiếp tục đi xuống.
Giờ khắc này, mặc dù không biết tao ngộ loại dị biến nào, nhưng Tô Triệt cho rằng, dù thế nào cũng so với hơn mười Đại Thừa kỳ bao quanh vây khốn tốt hơn nhiều lắm.
Nguy cơ mới, nói không chừng chính là chuyển cơ mới!
Đoàn mây đen này là cái gì cũng tốt, chỉ cần có thể mang đến biến hóa, đối với Tô Triệt mà nói, đó là ý nghĩa chuyển cơ xuất hiện.
Đi một bước, tính một bước. Đi thêm một bước, nhiều thêm một bước, nhân sinh không phải là như thế này sao!
Vù vù vù vù…truyện Linh Dị
Bên trong hắc ám vô biên, càng không ngừng xoay tròn, càng không ngừng cuồn cuộn, Tô Triệt và Thiên Âm cũng không xác định đã trôi qua bao lâu, cũng may, thế giới thế giới không bị ảnh hưởng, lão Hắc còn có thể ý nghĩ thanh tỉnh thay chủ nhân tính toán thời gian chuẩn xác.
Dần dần, Tô Triệt thậm chí cũng đã quen với loại xoay tròn và cuồn cuộn thân bất do kỷ này, chỉ cần Thiên Âm còn đang ở trong lòng mình, chỉ cần Tiên Ngục còn đang ở trong óc của mình liền an tâm.
Hai người chăm chú ôm lấy nhau một chỗ, hai gò má cũng là kề sát vào nhau.
Cũng không biết khi nào, bốn cánh môi cũng là gắt gao dán vào nhau, cũng không biết là ai hôn ai trước, hoặc là, cứ tự nhiên mà vậy, đồng thời dính vào nhau.
Trong thiên toàn địa chuyển, trong bóng tối vô biên, trong cuồn cuộn thân bất do kỷ, nụ hôn đầu tiên trong đời này của Tô Triệt, nụ hôn đầu tiên trong kiếp này của Thiên Âm, ở trong tình huống thân bất do kỷ tương hỗ đưa cho đối phương.
Nếu là dưới trạng thái bình thường, một nụ hôn này, hẳn là ngượng ngùng, ngây ngốc, xxx cũng sẽ là ngắn ngủi.
Nhưng ở trong loại trạng thái này, dưới loại tình cảnh này, ngượng ngùng đã sớm ở trong liên tục xoay tròn và cuồn cuộn bay ra ngoài, ngây ngốc cũng chỉ ở trong hơn mười phút liền biến mất trong bóng tối.
Thời gian, càng không có khái niệm, nếu là Hắc Ám này, quay cuồn này, xoay tròn này vĩnh viễn không ngừng lại, như vậy, một nụ hôn này cũng sẽ vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, vĩnh viễn không xa rời nhau.
Cái gì Vu Thần, cái gì Đại Thừa kỳ, cái gì tu tiên, cái gì sinh tử an nguy, tất cả đều quên đi, hết thảy đều ném ra sau đầu, vào thời khắc này, nào còn có thể nghĩ đến những thứ này…
Thực sự là không biết qua bao lâu, Tô Triệt lúc này mới cảm giác được, bên tai tiếng gió thổi quái dị dần dần yếu bớt, quay cuồng thân bất do kỷ không khống chế được đã đang từ từ chậm lại, cho dù thần thức của bản thân vẫn là trạng thái mất linh, thế nhưng dư quang khóe mắt coi như loáng thoáng cảm giác được một tia ánh sáng.
Vì vậy, nụ hôn này cũng tự nhiên mà theo đó kết thúc, cảm giác ngượng ngùng nhất thời kéo tới Thiên Âm, chui đầu vào trong lòng hắn, không rên một tiếng, chỉ là đỏ mặt dán vào cổ Tô Triệt, còn đang hướng hắn nói ra một vài ngôn ngữ khác…
– Đã qua bao lâu rồi?
Tô Triệt trong lòng hỏi.
Một câu hỏi như vậy, hầu như là một thói quen, Tô Triệt mỗi lần nhập định tu luyện, hoặc là bởi vì nguyên nhân khác quên mất thời gian trôi đi, đều đối với lão Hắc ở trong lòng hỏi như vậy.
Cho dù Tu Chân Giới đồng dạng tồn tại rất nhiều loại pháp khí có thể tính toán chính xác thời gian, nhưng Tô Triệt vẫn là quen hỏi lão Hắc hơn.
– Chủ nhân, từ lúc tiến nhập mây đen tính toán hẳn là đã qua một thời thần không một khắc.
Lão Hắc chăm chú trả lời:
– Nhưng là các ngươi lúc này tiếp xúc và giao lưu thân mật, lại chỉ có một thời thần mà thôi.
Chỉ có một thời thần mà thôi?
Phương thức trả lời của lão Hắc rõ ràng là hơi chút ý tứ.
Đương nhiên, đối với Tô Triệt mà nói, chỉ có thể lấy hai chữ đáng đánh để bình phán.
Chỉ tiếc, chính mình vẫn vào không được Tiên Ngục, nguyện vọng muốn hành hung lão Hắc một lần vẫn thủy chung không thể thực hiện, từng món nợ này, chỉ có thể trước tích góp lại…
Lúc này cũng không phải thời gian để vui đùa, bởi vì trong bóng tối vô cùng thâm thúy, từ xa không biết mấy phần cự ly, có một lỗ thủng lóe ra bạch quang, tựa như cửa vào không gian hắc ám này.
Đến lúc đó, hai người Tô Triệt không bị khống chế tần suất quay cuồng tương đối thong thả, có thể rõ ràng cảm giác được, lực lượng nào đó đang thôi động bản thân hướng phía bạch quang tung bay đi, căn bản không cần chính mình giãy dụa có thể qua tới.
Vì phòng bị có gì ngoài dự liệu, Tô Triệt vẫn là gắt gao ôm lấy Thiên Âm không chịu buông tay, ai biết lỗ thủng lóe ra bạch quang kia, là một tình cảnh cố quái nào.
Nhìn rất gần, kỳ thực cực kỳ xa, bay đi chừng hai khắc.
– Xác thực là một cửa vào.
Tô Triệt âm thầm khẩn trương, Thiên Âm lại là vẻ mặt bình tĩnh an hoàn, phảng phất như chỉ cần ở bên cạnh hắn, cho dù là đối diện với tử vong, cũng sẽ không khiến nàng biến sắc, đương nhiên cái này cùng nàng kiếp trước quen nhìn đại tràng diện có liên quan đi sao.
Hô!
Tựa như bị cuốn vào dòng xoáy, hai người Tô Triệt đi qua lỗ thủng, theo một lực bắn ra cường đaị đến cực điểm, cáo biệt hắc ám, cuối cùng cũng tiến nhập trong thế giới sáng sủa.
Ba!
Hai người Tô Triệt chỉ cảm thấy chân nguyên trong cơ thể khôi phục lưu chuyển, đối với khống chế bản thân khôi phục bình thường, giữa không trung đúng lúc điều chỉnh tư thái, vững vàng hạ xuống mặt đất.
Thần thức vẫn là không hề có tác dụng, thế nhưng mắt thường có thể thấy được hình ảnh lại vẫn khiến Tô Triệt rất là ngạc nhiên, cũng có thể nói là cực kỳ thất vọng.
Làm cả nửa ngày, lại cùng bọn họ tao ngộ ban đầu như nhau.
Nơi này là một sơn cốc hoang vắng, không có một ngọn cỏ, chen lẫn cùng vài tòa núi hoang, xích hồng sắc đất trộn lẫn vài khối hoàng sắc, vị đạo gay mũi xấp xỉ như mùi lưu huỳnh ở phàm gian.
Hoàn cảnh gay go thật ra không tính là gì, Tô Triệt dĩ nhiên thấy Tuyết Ngọc tiên tử, Ly Cứu, Lâm Thiên Quân mười mấy người rải bốn phía, bọn họ hẳn là vừa mới đến chỗ này không bao lâu, còn đang quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Lúc này, vừa thấy đến hai người Tô Triệt, thần tình của bọn họ tất cả đều lộ ra vẻ mừng rỡ, phảng phất như đang nói: ha ah, tiểu tử cuối cùng ngươi cũng đến.
Chương 805 : Gặp phong ấn
Tô Triệt nhướng mày, đầu tiên là nhìn lại, phát hiện lỗ thủng bạch quang vừa mới để chính mình và Thiên Âm từ trong bóng tối phun ra đã hoàn toàn biến mất. Hình bóng toàn bộ không còn. Lần này muốn chạy ra đến phiến hắc ám kia, tiếp tục vĩnh viễn hôn nồng nhiệt sánh cùng thiên địa, cũng là không được.
Bất quá, Tô Triệt cũng không có thất kinh, mà là trong lòng suy đoán:
– Đoàn mây đen kia khẳng định không phải do đám Đại Thừa kỳ cường giả này muốn làm ra, nói cách khác, mọi người đồng dạng rơi vào nơi bất minh, tình cảnh tương đồng, tiền đồ bất minh… Với ta mà nói, chung quy dễ chịu hơn bị vây không tại Xích Luyện Cung.
Đang nghĩ ngợi, vù vù vù vù..
Lại có hơn mười đạo thân ảnh, từ giữa không trung đột nhiên hiển hiện ra, thông qua bọn họ vừa mới lộ diện tư thái trong thời không có thể phán đoán ra, đồng dạng từ trong hắc ám vô biên bị lỗ thủng bạch quang phun ra, vừa mới khôi phục năng lực khống chế bản thân.
Ngay sau đó, lại có càng nhiều nhân ảnh lục tục xuất hiện, nhưng đối với Tô Triệt cực kỳ bất lợi là, những người này không phải Đại Thừa kỳ, chính là Độ Kiếp kỳ và Luyện Hư kỳ, rõ ràng vẫn là đám người đối địch với chính mình vừa rồi.
Hơn nữa, số lượng của bọn họ còn đang không ngừng tăng, thêm, địch cường ta nhược chênh lệch thật lớn còn đang không ngừng tăng lên, tựa hồ, cục diện gặp khốn tại Xích Luyện Cung cũng không có cải biến…
Không quá lâu, bên trong sơn cốc nhân số cũng đã vượt lên trước một nghìn, Hằng Dịch, Lâm Phong, Miêu Lực và Hoang Thần Thử cũng ở trong đó, đồng thời đồng thời bọn họ đều là trước tiên tụ lại bên cạnh Tô Triệt. Tạm thời mà nói, còn không có người dám can đảm làm khó dễ Tô Triệt, bởi vì, bọn họ còn không xác định phen biến dị này có phải là Vu Thần muốn làm ra. Nếu thực sự là Vu Thần, ai động tới Tô Triệt, kẻ đó sẽ chết rất thảm.
Ít nhất, bọn họ những người này đều là cho rằng như vậy.
Chỉ có Tô Triệt và Thiên Âm trong lòng rõ ràng, Vu Thần làm việc, từ trước đến nay đều là trực tiếp. Cho dù đang tính kế người khác, cũng không có phần nhàn cư rỗi việc suy nghĩ cổ quái làm ra một ít mây mù dày đặc như thế. Nhất là vừa mới rồi một hồi hắc ám vô biên, cùng nhau quay cuồng, Vu Thần khẳng định khinh thường làm.
Tất cả mọi người đứng yên tại chỗ, không dám vọng động, yên lặng cùng đợi biến hóa tiếp theo.
Lại chờ một lát nữa, rốt cuộc không hề có ai xuất hiện, người trong sơn cốc đã lên tới gần một nghìn hai trăm người, ngoài mấy người Tô Triệt ra, hầu hết đều là kẻ địch.
Nhưng dù vậy, nhân số vẫn là không đồng đều, lẽ ra, những người đến từ Linh giới, nhân số tiếp cận hai nghìn, lúc này rõ ràng thiếu mất hơn bảy trăm.
Bảy trăm người khác hiện ở đâu?
Có thể bị truyền tống tới vị trí khác rồi không?
Người bên trong sơn cốc, bao gồm Tô Triệt và Thiên Âm ở bên trong, đồng dạng cũng không biết, đừng nói là người đến từ ở bên trong tiếp cận hai ngàn, liền ngay cả Xích Luyện Cung từ trên xuống dưới hơn mười vạn người, thậm chí còn có mấy nghìn sơn môn, trọng địa trong phạm vi mấy nghìn dặm cũng bị đám mây đen thần bí cuốn theo, đưa tới đây.
Lúc này, cũng đã rời xa Đoán Kim Tinh hàng chục vạn dặm tinh lộ, hóa thành một quả hắc sắc viên cầu nhỏ, trong tinh không mênh mông, rất nhanh xuyên toa, không biết mục đích là gì…
Bên trong sơn cốc, một mảnh tĩnh mịch, không ai dám phát ra tiếng động, nhiều nhất cũng chỉ là đối diện vài lần, lấy ánh mắt để giao lưu lẫn nhau.
Khiến mọi người cảm thấy kinh sợ là, hình như thần thức của mỗi người đều mất linh, bị phong bế trong cơ thể, hoàn toàn không thể phóng xuất ra ngoài, chỉ có thể lấy cảm giác cơ bản nhất là nghe nhìn để dò xét xung quanh, cảnh này khiến các đại năng tu sĩ quen lấy thần thức để nhìn, rất không thích ứng, đồng thời cũng là âm thầm kinh hãi: loại lực lượng nào, có thể làm loại này, vô thanh vô tức phong bế thần thức cường đại của Đại Thừa kỳ tu sĩ.
Cái này cũng chưa tính, sự tình càng đáng sợ hơn, đột nhiên phủ xuống!
Ầm!
Một cổ hôi sắc năng lượng không rõ từ đâu đánh xuống, tựa như một cái búa tạ đập vào đầu mọi người, ai cũng không thể tránh né, ai cũng không thể chống đỡ.
Không chịu nổi một kích!
Ngay cả đám Đại Thừa kỳ tu sĩ Tuyết Ngọc tiên tử, Ly Cứu cũng là cong gối, thân hình thấp xuống, suýt nữa đặt mông ngồi xuống đất, bị một chùy này đập cho cực kỳ chật vật.
Một loại lực lượng đáng sợ và cường đại cỡ nào?
Tạm thời không ai biết được loại lực lượng này đến từ nơi nào, nhưng đủ để xác định, tuyệt đối không thuộc về phàm gian, nói là đến từ Tiên Giới còn không sai biệt lắm. Chỉ là như thế này, vậy cũng chưa tính là cái gì, kế tiếp, sự tình khiến mọi người càng kinh sợ hơn xuất hiện.
– Nguyên thần lực của ta, sao…
– A, nguyên thần chi lực của ta bị phế bỏ rồi!
– Ta cũng vậy, nguyên thần của ta…Không! Còn có chân nguyên, đây là có chuyện gì?
– Chân nguyên cũng bị phế bỏ!
Ầm!
Bên trong sơn cốc nhất thời loạn thành một mảnh, đột biến phát sinh, ai nấy đều là vẻ mặt hoảng sợ, bởi vì, mỗi người đều kinh hãi phát giác, nguyên thần chi lực, chân nguyên chi lực của bản thân, các loại nguyên anh trong cơ thể, toàn bộ nhân tố liên quan tới tu vi thực lực hết thảy đều bị nguyên nhân bất minh làm trọng thương, ngay cả trạng thái một phần trăm bình thường cũng không có.
Không chỉ là đám người đến từ Linh giới, mà ngay cả Tô Triệt cũng là như vậy, rõ ràng cảm giác được, nguyên thần, chân nguyên và nguyên anh của chính mình bị suy yếu chí ít chục lần, vừa rồi vẫn là thực lực Hóa Thần sơ kỳ, hiện tại, miễn cưỡng cũng chính là Nguyên Anh hậu kỳ.
– Bị phế bỏ?
– Cái này bị phế bỏ?
Tô Triệt cũng là sắc mặt khó coi, tức khắc hướng Thiên Âm hỏi:
– Ngươi thấy thế nào?
– Ta không có bất cứ cảm giác gì.
Thiên Âm truyền âm trả lời:
– Vẫn là tu vi thực lực Nguyên Anh trung kỳ, không có chút cải biến.
Tô Triệt nhướng mày, lại thông qua phương thức linh hồn liên tiếp, hỏi ba người Hằng Dịch, đạt được đáp án là tu vi thực lực của bọn họ bị suy yếu đến thảm hại hơn, không chỉ hơn một trăm lần, hiện tại có thể phát huy trình độ, nhiều lắm cũng chính là Nguyên Anh hậu kỳ.
Không riêng gì nhân loại Tu Tiên Giả, mà ngay cả Hoang Thần Thử cũng không ngoại lệ, đại khái đến tính toán, cũng chính là tương đương với trình độ Nguyên Anh hậu kỳ.
– Tất cả đều biến thành Nguyên Anh hậu kỳ, chẳng lẽ là…
Tô Triệt mơ hồ ý thức được cái gì.
Lúc này bên trong sơn cốc, người người cảm thấy bất an, tất cả đều là vô hạn kinh khủng, tu vi bị phế bỏ, loại cảm giác này đối với những Tu Tiên Giả nỗ lực phấn đấu mấy nghìn năm này mà nói, quả thực so với trực tiếp chết đi đều phải đáng sợ hơn.
– Chuyện gì xảy ra?
– Rốt cuộc phát sinh cái gì?
– Cái này rốt cuộc là địa phương nào?
– Mới vừa rồi đó là loại lực lượng nào? Vì sao muốn phế bỏ chúng ta?
Khắp nơi đều là tiếng kêu la hỗn loạn.
Qua chốc lát, đột nhiên có một đạo tiếng hô lớn thanh lệ vang lên:
– Chư vị chớ để kinh hoảng, tình cảnh của chúng ta chỉ là nhìn như tu vi bị phế, trên thực tế, hẳn là bị lực lượng nào đó phong ấn, trạng thái hiện nay chỉ là tạm thời…