1. Home
  2. Truyện Kiếm Hiệp
  3. [Audio] Quỷ Bảo
  4. Tập 1: Quỷ bảo -Hồng y mỹ nữ (h1-h3)

[Audio] Quỷ Bảo

Tập 1: Quỷ bảo -Hồng y mỹ nữ (h1-h3)

tiếp ❯

Hồi 1: Quỷ bảo

Hai tiếng ấy đối với khách võ-lâm trong giang hồ chẳng khác nào gọi đến tên địa ngục của tử-thần.

Quỉ Bảo ! Nó chỉ là một cái luỹ hoang, một động đá nằm trong một vị trí hoang vu, ba mặt trời nước mênh mông , sóng bủa rập rình, ngày đêm như gào thét, kêu than, còn một mặt thì giáp với đất liền trong âm u hoang lạnh.

Quỉ Bảo ! Động đá hãi hùng ấy quay mặt về hướng đất liền, cửa động là một vòng tròn to tướng, há hốc ra, bên trong đen ngòm như chứa đựng muôn ngàn bí mật !

Bên trong cửa động có đắp hai chữ lớn, bề cao hơn một trượng.

Từ xa, người ta đã đọc rõ hai chữ ấy là “Quỉ Bảo”.

Dưới hai chữ Quỉ Bảo có đắp một chiếc đầu lâu máu bằng đất, to như nhột cái đầu, mà khách giang hồ thường gọi là “huyết sọ”.

Nhưng “huyết sọ” là gì ? Tại sao có chiếc đầu lâu máu ấy?

Khách giang hồ không một ai hiểu. Chỉ biết “huyết sọ” là một dấu hiệu đặc biệt của Quỉ Bảo mà thôi.

Trước đây ba mươi năm, cửa Quỉ Bảo mở rộng, và các cao thủ giang hồ đã từng chết vì Quỉ Bảo !

Những cảnh giết người rùng rợn, nhưng cuộc tàn sát đẫm máu không ai rõ được thủ phạm, chỉ biết được hai tiếng “Quỉ Bảo” mà thôi.

Bởi vì Quỉ Bảo hành động vô cùng bí hiểm nhưng mỗi hành động đều để lại dấu vết đặc biệt là chiếc đầu người đẫm máu đó.

Máu tanh xương trắng rãi khắp đồi hoang , vực thẳm, ai ai nghe đến tiếng Quỉ Bảo chẳng khác nào nghe tên tuổi của tử thần.

Thật là một tai họa gớm ghiết bao trùm cả giới võ lâm đương thời.

Nhưng may thay, cách đó mười lăm năm, cửa Quỉ Bảo bỗng nhiên đóng kín, và dấu hiệu “huyết sọ” không còn xuất hiện gieo tang tóc trong giới võ lâm nữa.

Thoát được đại nạn, nhưng cũng là một điều thắc mắc.

Quỉ Bảo là gì ? Tại sao tự nhiên tiêu diệt ?

Nhiều người trong giang hồ ức đoán rằng : Quỉ Bảo là một quái vật hoá sanh rồi bị tiêu diệt !

Tuy nhiên, không ai có đủ điều kiện chứng minh chắc chắn Quỉ Bảo là gì cả !

Có nhiều cao thủ đã từng tò mò xâm nhập vào Quỉ Bảo, để khám phá những cái bí mật trong đó, nhưng bao nhiêu người đi đều không trở về !

Thế thì Quỉ Bảo có những bí hiểm gì ?

ôi ! Quỉ Bảo vô cùng bí mật và rùng rợn không phải giải đáp bằng vài câu !

———————————————————

Những đống xương trắng trong ngôi nhà hoang

Nền trời không có một vì sao!

Mặt trăng gói kín trong những đám mây đen!

Đêm tối như mực đen đến nỗi ngửa bàn tay không thấy! Sấm chớp nổi lên từng luồng chiếu sáng một cảnh rừng hoang, rồi phút chốc tắt lịm nhường lại cho mầu đen!

Cái màu đen hãi hùng trùm cả vũ trụ!

Cảnh vật như đang nép mình run sợ dưới làn sấm chớp phũ phàng của trời khuya.

Tuy nhiên, mỗi luồng chớp nỗi lên, lại hiện rõ trên con đường nhỏ một bóng người đang chập chùng tiến bước như bay.

Bóng đó là một chàng trai tuấn tú, trạc độ mười bảy, mười tám tuổi, trên lưng cõng một bệnh nhân đang bị trọng thương.

Bệnh nhân là một trung niên, hơi thở yếu ớt, nghoẻo đầu trên vai thanh niên, nói khàn khàn :

– Hãy đi mau! Đi mau hơn nữa!

Mặc dầu thanh niên đó đã cõng ông ta chạy như bay, nhưng ông ta thấy như quá chậm.

Thanh niên hổn hển đáp :

– Thân phụ! Hình như trời sắp mưa lớn rồi.

Người trung niên hừ một tiếng, đáp :

– Càng tốt! Đó là một cơ hội thuận tiện!

Thanh niên hỏi lại :

– Sao! Trời mưa lại là một cơ hội thuận tiện cơ!

– Đúng vậy!

Thanh niên vẻ mặt ngơ ngác :

– Thân phụ muốn nói gì con thực không hiểu?

Người trung niên giục :

– Thôi thôi! Đừng hỏi nữa! Cứ đến nơi sẽ biết.

Thanh niên vẫn ái ngại hỏi :

– Tại sao phải lựa lúc trời tối giông tố hãi hùng như thế nầy mới lên đường! Còn bệnh tình của cha.

Người trung thiên tỏ vẻ bất bình ngắt lời, nói :

– Đừng hỏi nữa! Hãy đi mau! Đến nơi tức khắc sẽ biết tất cả.

Một luồng chớp chiếu sáng loà! Tiếp theo một tiếng sấm như vang trời bể đất!

Trời bắt đầu mưa! Từng giọt mưa nặng trĩu hắt vào mặt hai người.

Thanh niên ôm chặt hai chiếc đùi ốm teo của trung niên thỏ thẻ :

– Thưa cha! Có cần tìm một nơi nào trú đỡ cho qua khỏi cơn mưa không?

Người trung niên gắt :

– Không! Không! Cứ đi mau!

Nhưng cha đang bệnh.

– Ta đang bệnh! Nhưng đừng hỏi nữa! Cứ phải đến ngôi nhà hoang đó ngay giờ phút nầy.

– Nhưng ngôi nhà hoang ấy còn bao xa?

Người trung niên thở khì một hơi, như cố vận thêm sức để chống với cơn bệnh đang hành hạ, nói :

– Ngôi nhà ấy gần đến rồi! Chỉ vòng quanh chân núi nầy là tới.

Tiếng sấm nầy chưa dứt, tiếng sấm khác đã nổi lên!

Những luồng chớp nối nhau xé khung trời.

Bây giờ trời mưa như trút nước! Trong sấm chớp, bóng người cõng một người cứ băng qua các vũng lầy mà đi.

Qua khỏi khu rừng quanh chân núi, thì đến một trang viện hoang vu, ẩn khuất trong rừng thông rậm.

Đường vào trong viện tối om, con đường cỏ hoang phủ đầy. Hình như ngôi nhà này hoang phế đã lâu, không có dấu chân người đến.

Người trung niên gắng gượng ngẩng mặt lên, nhìn qua làn chớp rồi nói :

– Đến rồi! Con vào mau!

Thanh niên cất bước đi nhanh hơn.

Khi đến cửa cổng chàng dừng lại đưa tay vuốt bớt nước mưa đọng trên mặt, và nhìn vào trong.

Cảnh hoang vắng hãi hùng. Cửa cổng đã mục nát, tường rêu bao phủ bên trong bốc ra một mùi lành lạnh.

Chàng quay mặt hỏi :

– Thưa cha. Chúng ta tìm đến ngôi nhả hoang này sao?

Người trung niên gật đầu :

– Phải!

– Cha có lầm không?

– Không!

Nói dứt tiếng, người trung niên như mệt lả, nghiêng đầu nằm trên vai thanh niên thở hào hển, hơi thở như gần kiệt sức.

Thanh niên thất kinh, gọi lớn :

– Cha! Cha! Sao thế?

Người trung niên gắng gượng nói trong hơi thở :

– Con. Con mau cõng cha vào.

Thanh niên còn lưỡng lự, thì người trung niên đã giục :

– Vào mau!

Thấy nét mặt thân phụ khác thường, các bắp thịt trên mặt lão đều cử động, đôi mắt sáng ngời, chàng thanh niên vội vã lắc mình một cái từ từ bước vào trang viện.

Bây giờ gió mưa đã tạnh, sấm chớp ngưng hẳn.

Chàng thanh niên nét mặt thững thờ không hiểu vì đâu thân phụ chàng trong lúc đang bệnh lại bảo chàng cõng đến ngôi nhà hoang nầy để làm gì.

Linh tính như có một cái gì bất hạnh báo trước, chàng lo lắng gọi :

– Cha!

Người trung nhân hét lên với giọng yếu đuối :

– Con… sợ ư?

Thanh niên lắc đầu :

– Không! Con không sợ!

Mây mù tan dần, mặt trăng lố dạng. Ánh sáng vàng nhạt toả xuống khu vườn, những cành thông um tùm lắc lư theo gió, chập chùng như muôn vạn bóng ma ẩn hiện.

Bỗng, chân của thanh niên như chạm phải vật gì lạ lạ. Chàng cúi đầu nhìn xuống, bất giác ré lên một tiếng, lông tóc trong người như muốt dựng ngược lên.

Thì ra, đó là một bộ xương người trắng hếu!

Tiếp đó trong nấy lùm cỏ xanh, trong hóc tường, và trên đường, ở rải rác đây đó từng bộ xương.

Một bộ.

Hai bộ

Ba bộ.

Bốn bộ.

Đều là xương trắng, đã rũ ra tự bao giờ rồi!

Thanh niên sợ hãi dừng bước, toàn thân run rẩy, nói lập cập!

Đêm tối! Nhà hoang! Xương trắng! Và đây đó thỉnh thoảng có vài đốm lửa hoang như bóng ma trơi, lập loè rồi tắt lịm.

Thanh niên hoảng hốt hỏi :

– Phụ thân! Sao lại có…

Người trung niên ngắt lời nói :

– Đừng hỏi nữa! Hãy vào trong, ở giữa phòng khách đó.

Thanh niên ngại ngùng không dám cất bước, tưởng chừng như trong phòng khách đó có gì nguy hiểm đang chờ đợi chàng.

Chàng muốn hỏi, nhưng lại không dám mở lời, chỉ lầm bầm :

– Trong phòng khách. Chắc trong đó còn gì rùng rợn hơn. Nhưng thân phụ chàng đã bắt chàng cõng đi trong mưa gió đến nơi nầy thì không phải là chuyện không quan hệ.

Chàng đang trầm ngâm suy nghĩ thì người trung niên đã ho lên một tràng dài, rồi giục :

– Vào đi! Vào trong phòng khách. Nếu không sẽ chôn hận suốt đời.

Thanh niên giật mình, tiến bước như một cái máy.

Phòng khách tối lờ mờ. Các khung cửa tuy đóng kín, nhưng cánh cửa vào cũng đã bị mục nát, đã hở ra vài chỗ, nên ánh trăng rọi vào.

Màn nhện giăng khắp nơi, mùi hôi thúi xông lên nồng nặc.

Cảnh tượng ấy làm cho người vào đây không lạnh cũng phải run lên cầm cập.

Lại một bộ xương trắng nữa, nằm vắt ngang trên một chiếc ghế phòng khách.

Thanh niên cúi xuống nhìn rồi “A” một tiếng.

Người trung niên bảo :

– Hấy để ta xuống!

Thanh niên theo lời, đỡ nhẹ người trung nhân để ngồi dựa vào chiếc bàn gãy. Rồi chàng quay đầu lại sửng sốt nhìn thân phụ chàng như đang trong cơn ác mộng vậy.

Từ lúc khôn lớn lên, đây là lần đầu tiên, chàng thấy cha chàng có những cử chỉ lạ thường.

Chàng gọi :

– Cha! Cha! Sao lại phải đến ngôi nhà ma hoang rùng rợn này?

Người trung niên nói :

– Ta không phải là cha của con!

Thiếu niên thất kinh, bước lùi lại một bước, đoán rằng thân phụ chàng vì bệnh tình quá nặng nên mất trí.

Người trung niên trố mắt nhìn chòng chọc vào thanh niên rồi bảo :

– Hãy lấy nửa trái tuyết sâm đó cho ta.

Thanh niên vội thò vào túi lấy ra một cái gói nhỏ trong đó có gói sẵn quả tuyết sâm.

Tuyết sâm là một thứ cây mọc trên tuyết lạnh, trái nó rất quí, có thể chữa được các thứ bệnh nguy hiểm trên đời.

Người trung niên cầm lấy nửa quả tuyết sâm bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.

Không bao lâu, tinh thần ông ta sảng khoái, gương mặt hồng hào bớt đau đớn.

Thanh niên mừng rỡ nói :

– Thân phụ! Thân phụ ăn nửa trái tuyết sâm này nữa, chắc bệnh tình của thân phụ sẽ lành hẳn.

Các bắp thịt trên mặt người trung niên run rẩy không ngừng. Ông ta cúi xuống lạy vào bộ xương ba lạy.

Thanh niên càng ngơ ngác không hiểu gì cả, đứng trân trân như một pho tượng.

Đôi mắt người trung niên sâu ngòm, ứa ra hai dòng lệ, từ từ chảy xuống má.

Thanh niên gọi :

– Cha. Tại sao thế!

Người trung niên gắt :

– Ta đã bảo ta không phải là cha của ngươi mà!

Lại một lần nữa, chàng thanh giật mình. Nhưng toan nhảy, chàng không bước lui, mà nhảy chồm tới, ôm vào cổ người trung niên van khóc :

– Thân phụ! Xin thân phụ chớ giận con.

Người trung niên đưa tay đẩy nhẹ thanh niên ra, và nói :

– Ta là sư thúc của ngươi, tên Độc Long Thủ Trương Thông.

Thanh niên khóc lớn, nói :

– Cha! Cha!

Đôi mắt người trung niên sáng quắc, nhìn thanh niên nghiêm nghị bảo :

– Ta là Độc Long Thủ Trương Thông là sư thúc của ngươi, ngươi đã nghe rõ chưa?

Thanh niên như kẻ mất hồn, nói theo :

– Sư thúc.

Người trung niên gật đầu :

– Đúng vậy.

Thanh niên hỏi :

– Nếu như thế thì cháu không phải họ Trương?

Người trung niên đáp :

– Không! Ngươi họ Hoàng.

Thanh niên giật mình hỏi lại :

– Họ Hoàng?

Người trung niên đáp :

– Đúng vậy. Ngươi họ Hoàng, và tên ngươi là Hoàng Thượng Chí.

– Hoàng Thượng Chí?

– Ừ! Phụ thân ngươi là Hoàng Thế Vĩ, tức là nhị sư ca của ta.

Một luồng gió lạnh thổi tới, mùi hôi thúi xông lên nồng nặc, làm cho cho Hoàng Thượng Chí nháy mũi hắt tiếng.

Chàng nói giọng run run :

– Thúc phụ!

Độc Long Thủ Trương Thông với vẻ mặt vừa đau đớn, vừa kinh khủng đưa tay chỉ vào đống xương khô, nói :

– Đây là di cốt của thân phụ ngươi, và cũng là nhị sư huynh của ta đó.

Hoàng Thượng Chí nghẹn ngào, đôi mắt ướt đẫm, nhìn bộ xương khô một lúc rồi nhảy đến chợp vào bộ xương khô ấy hét lớn :

– Thân phụ!

Chàng nằm im nơi đó, bất tỉnh.

Trương Thông vội vã đưa tay điểm vào mấy yếu huyệt của chàng.

Hoàng Thượng Chí tỉnh lại, trút ra một hơi dài, cúi đầu lạy bộ xương khô chín lạy, rồi hướng vào Trương Thông nói :

– Sư thúc! Đây là nhà cháu sao?

Trương Thông gật đầu.

Hoàng Thượng Chí hỏi tiếp :

– Còn xương trắng nằm đầy trong trang viện nầy?

– Toàn là gia đình! Gia đình cháu đã bị chết một lúc hơn hai trăm người.

Trương Thông nói trong buồn bã, uất ức.

Hoàng Thượng Chí hỏi vội :

– Kẻ gia thù của cháu là ai?

Trương Thông khỏa tay, nói :

– Cháu không nên tìm hiểu kẻ gia thù! Chỉ nên biết rằng trước đây mười lăm năm, vào một hôm, ta dẫn một đứa bé đến trang viện nầy để thăm viếng thân phụ cháu. Đứa bé ấy là con trai của ta, lúc đó mới ba tuổi, nghĩa là cùng một tuổi với cháu, chỉ nhỏ hơn cháu hai tháng. Khi đến nơi thì vừa lúc kẻ thù đang bạo hành, gây cho gia đình cháu một cảnh chết chóc rùng rợn. Lúc đó trong nguy cấp thân phụ cháu bồng cháu giao cho ta và nhờ ta đem giấu di một nơi khác, để bảo vệ lấy dòng máu di lưu của họ Hoàng.

Nói đến đây Trương Thông dừng lại, trong lực đó đôi mắt Hoàng Thượng Chí trợn ngược lên, hai hàm răng nghiến chặt trông rất dễ sợ.

Trương Thông lại nói tiếp :

– Hồi đó ta đã định ý cùng chết với phụ thân cháu, nhưng phụ thân cháu đã có lời phó thác, lẽ nào ta không tuân. Cho nên, ta đã bồng cháu nhảy vào một cái giếng cạn gần đấy để lánh nguy.

Hoàng Thượng Chí hỏi :

– Còn sư đệ, người con trai nhỏ của sư thúc thì sao!

Trương Thông cười đau đớn nói :

– Dĩ nhiên là nó phải thế mạng cho cháu mà chết dưới bàn tay kẻ thù. Bởi vì nếu không có xác chết của nó, kẻ thù không thể nào bỏ qua mạng sống của cháu được.

Hoàng Thượng Chí ré lên một tiếng, phun ra một búng máu tươi nhìn vào mặt Trương Thông.

Trương Thông thản nhiên, nói :

– Đến lúc ta bồng cháu ra khỏi giếng cạn đó thì cả gia quyến của thân phụ cháu không còn một ai sống sót, nhưng chỉ có một người không chết!

Hoàng Thượng Chí hét lên, nhổ ra một ngụm máu tươi hỏi :

– Người may mắn ấy có lẽ là cháu?

– Không phải! Ngoài cháu ra, còn có một người nữa. Người đó là thân mẫu của cháu.

Hoàng Thượng Chí nửa mừng nửa ngạc nhiên hỏi :

– Vì đâu thân mẫu cháu lại có được cái may mắn ấy?

Trương Thông cắn răng, gằn giọng đáp :

– Không phải vì may mắn, mà vì mẹ cháu là Thái Hằng Nga Vương Thúy Anh, là một đệ nhất mỹ nhân trong giới võ lâm cách đây mười lăm năm về trước.

Hoàng Thượng Chí lại hỏi :

– Mẹ tôi vì có sắc đẹp mà không chết?

Trương Thông gập đầu :

– Vì không chết! Đó là một chuyện đáng ngờ, và cũng là chuyện đau đớn nhất của gia đình cháu trong ngày hôm đó.

Hoàng Thượng Chí thở hổn hển hỏi :

– Thế thì mẹ cháu hiện ở đâu?

Trương Thông lắc đầu :

– Cháu chớ nên hỏi đến chuyện đó.

Hoàng Thượng Chí đứng lên nói lớn :

– Không, không! Sư thúc đừng giấu! Cháu muốn biết.

Trương Thông trầm ngâm một lúc rồi nói :

– Bà ta đã đi lấy chồng khác rồi.

Hoàng Thượng Chí trợn mắt hỏi :

– Lấy chồng khác rồi!

– Phải!

– Mẹ cháu không biết cháu còn sống?

– Biết chứ.

– Thế sao mẹ cháu không đến tìm cháu?

Trương Thông thở dài, ôn tồn nói :

– Ta đã từng dẫn cháu đi thăm mẹ cháu, nhưng cả hai chú cháu mình suýt thiệt mạng dưới tay của bà ta. Bà ta còn hăm doạ, nếu còn tìm gặp một lần nữa thì bà ta sẽ giết chết cả hai chú cháu mình. Lời nói của bà ta không phải lời nói suông, do đó đã hơn mười năm ta phải ẩn mặt để nuôi cháu, vì sợ rủi bà ta biết được sẽ tìm đến giết cháu mất.

Hoàng Thượng Chí nghe nói hét lên một tiếng, phun ra một ngụm máu nữa. Chàng không ngờ chàng có một người mẹ độc ác, bất nhân như thế.

Chân chàng run lên, không còn đứng vững nữa. Chàng té xỉu xuống đất sụt sùi hỏi :

– Mẹ cháu không có ý trả mối gia thù?

Trương Thông cười ha hả, tiếng cười lạnh hơn tuyết và đáp :

– Đến con một mà bà ta còn muốn giết thì nói đến việc báo gia thù làm chi?

Hoàng Thượng Chí cắn răng, nói trong hơi thở :

– Thế thì có một ngày nào đó, cháu sẽ tìm kẻ thù mà trả hận.

Trương Thông nói :

– Nay cháu đã trưởng thành rồi, bổn phận của ta đã hết, vì ta đã tròn lời ủy thác của thân phụ cháu. Chỉ có điều theo quy luật của sư môn, ta không được đem võ thuật truyền lại cho cháu. Mặc dù thế ta đã chỉ dạy cho cháu một ít nội công căn bản. Nếu sau nầy cháu may mắn gặp được vị đại sư, cháu sẽ khinh người không khó

Hoàng Thượng Chí ngơ ngác hỏi :

– Thúc phụ! Thúc phụ dạy con hiện giờ phải thế nào?

Trương Thông nói :

– Con nên rời khỏi nhà ngay.

– Tại sao thế?

– Để tránh một thảm họa!

– Còn thúc phụ?

Trương Thông lặng lẽ một lúc rồi đáp :

– Ta đã sống qua mười lăm năm lẩn trốn để làm tròn lời hứa. Bây giờ lời hứa đã thành, ta phải chết theo sư huynh của ta.

Hoàng Thượng Chí nghe nói run rẩy quì xuống, bò đến gần Trương Thông, rên rỉ.

– Gia thúc! Gia thúc.

Trương Thông nghiêm mặt nói :

– Đó là quy luật của sư môn, cháu không thể hiểu được.

Hoàng Thượng Chí khẩn khoản :

– Không! Gia thúc không thể.

Trương Thông ngắt lời nới :

– Cháu nên biết đó là mệnh lệnh của sư môn.

– Mệnh lệnh thế nào! Tại sao gia thúc phải chết? Cháu không hiểu!

– Cháu không cần biết.

Hoàng Thuợng Chí hổn hển nói :

– Gia thúc đã bỏ con mà cứu cháu, đại ân ấy cháu có thờ phụng suốt đời vẫn chưa báo đáp nổi. Hơn nữa gia thúc đã nuôi dưỡng cháu mườì lăm năm, lẽ nào gia thúc bỏ cháu!

Trương Thông lắc đầu :

– Không cần nói đến chuyện đó.

– Nhưng cháu nhất định không thể để cho gia thúc.

Trương Thông trợn mắt hét :

– Cháu muốn làm một kẻ phản nghịch sư môn sao?

Hoàng Thượng Chí van rỉ :

– Nhưng ít ra gia thúc cũng phải nói rõ nguyên nhân.

– Không được! Đó là quy luật của sư môn, không được phép nói.

Hoàng Thượng Chí càng nghe càng ngơ ngác, không hiểu gì.

Chàng hỏi :

– Thưa gia thúc! Kẻ thù của chúng ta là ai?

Trương Thông lắc đầu :

– Cháu chớ nên tìm hiểu kẻ ấy.

Hoàng Thượng Chí sụt sùi :

– Tại sao con không được biết kẻ gia thù? Thưa gia thúc, xin gia thúc cho phép.

Đôi mắt của Độc Long Thủ Trương Thông bỗng trợn ngược lên hét to :

– Nhớ kỹ! Thứ nhất không được tiết lộ thân thế của cháu cho ai biết, thứ hai không được mai táng hài cốt của gia quyến, thứ ba không được báo thù.

Hoàng Thượng Chí vẻ mặt đầy bi thảm, nước mắt tuôn trào, nói :

– Gia thúc! Gia thúc nói gì thế!

Trương Thông nghiêm chỉnh đáp :

– Đó là nghiêm lệnh của sư môn, không được làm trái lời.

Hoàng Thượng Chí kinh ngạc nhìn thẳng vào mặt Trương Thông hỏi :

– Gia thúc thần trí vẫn minh mẫn ư?

– Ừ! Ta không phải mê muội cuồng loạn gì cả!

– Tại sao gia thúc cấm không cho trả thù?

– Đừng hỏi tại sao. Nếu cháu trái lời, vong hồn thân phụ của cháu dưới cửu tuyền sẽ trách phạt cháu không ít.

Hoàng Thượng Chí hỏi :

– Gia thúc có thể cho biết qua về sư môn.

Trương Thông lắc đầu :

– Việc đã qua rồi! Nên để cho nó chìm trong dĩ vãng. Cháu càng không biết càng ít nguy hiểm.

Hoàng Thượng Chí lại hỏi :

– Thân mẫu cháu hiện đang thành thân với ai?

Trương Thông nghiến răng đáp :

– Thiên Tề giáo chủ

Hoànghượng-chí bỏi lại :

– Thiên Tề giáo chủ

– Đúng vậy!

– Nhưng Thiên Tề giáo chủ là nhân vật thế nào?

Trương Thông thở dài, nói :

– Vấn đề nầy sợ ít ai có thể trả lời cho cháu, nên ta phải nói rõ. Thiên Tề giáo chủ là một đại giáo chủ của một phái võ lừng danh đương thời, cả võ lâm ai nghe cũng phải sợ.

Hoàng Thượng Chí ngẫm nghĩ rồi nói :

– Gia thúc! Tại sao lâu nay gia thúc không nói đến cái tên ấy, và trong giang hồ cũng chẳng ai biết.

Đôi mắt Trương Thông như mơ màng lường lại một dĩ vãng hãi hùng.

Ông ta thở dài một tiếng nói :

– Khi đã không thể chung sống thì còn nói đến họ làm chi.

Hoàng Thượng Chí lại hỏi :

– Còn gia đình của gia thúc? Hiện nay thửa mẫu ở đâu?

Trương Thông buồn bã đáp :

– Cũng mang cảnh chết chóc, chẳng khác gì gia quyến của cháu. Chính cái ngày tang tóc ấy ta đã rời khỏi gia trang mà đến đây. Nhưng vừa đến đây thì cũng gặp cảnh máu đổ đầu rơi.

Hoàng Thượng Chí vì xúc cảm đến cực độ, tâm hồn không còn tự chủ được nữa! Một thắc mắc in sâu vào tâm não của chàng. Chàng tự hỏi :

– Tại sao Hoàng và Trương hai họ đều bị tiêu diệt cùng một lúc? Tại sao gia thúc lại không cho báo thù? Gia thúc bảo đó là mệnh lệnh của sư môn? Tại sao lại có mệnh lệnh lạ lùng như thế? Vụ huyết án nầy lại liên can đến sư môn ư?

Chàng lắc đầu thở dài :

– Sư môn! Sư môn nguồn gốc như thế nào mà gia thúc không chịu nói đến. Hơn mười năm trời, gia thúc đã ẩn mặt trong hang cùng ngõ hẻm để rồi ngày hôm nay lại đến đây, nhìn cảnh rùng rợn này!

Chàng nghĩ chưa hết thì đã nghe Độc Long Thủ Trương Thông rú lên một tiếng, gọi lớn.

– Sư phụ! Đệ tử ẩn trốn trong mười lăm năm tủi nhục, nay mới được làm tròn sứ mệnh.

Rồi “bịch” một tiếng, máu đỏ tuôn trào xối xả trên nền nhà hoang.

Độc Long Thủ Trương Thông đã đập đầu vào gốc cột tự vận.

Hồi 2: Hồng y mỹ nữ

Hoàng Thượng Chí ngơ ngẩn tâm thần, cảm thấy một màu bi thảm bao bọc cả đời chàng, chàng không có một giọt nước mắt, cũng không nói lên được tiếng gì, dường như những sự việc xảy ra đã làm cho tâm hồn chàng mất hẳn cảm tình. Sự vật trước mắt chàng hiện tại chỉ còn là một ám ảnh.

Tâm hồn chàng như một kẻ đang lạc vào cõi hư vô. Chàng thầm nghĩ :[Audio] Thế Giới Hoàn Mỹ (dịch)

– Trương sư thúc tự tuyệt rồi! Nhưng là vì sứ mạng, tại sao lại có sự lạ lùng đó. Sư thúc lại còn căn dặn không cho ta tiết lộ thân thế cho ai biết cả! Không được chôn hài cốt của toàn gia! Không báo thù!

Tại sao? Tại Sao?

Hoàng Thượng Chí không thể nào tự giải quyết các điều thắc mắc đó. Chàng chỉ nhận thấy đó là một thảm án từ xưa đến nay chưa từng xảy ra trong võ lâm.

Đêm dần dần tan trong im lặng.

Bình minh phá sạch màn đêm. Nơi phòng khách của phế trang, mặt chàng tái, ngất lịm bên bộ xương khô. Một xác chết vỡ đầu nằm trên lớp bụi dẫy đầy, đây đó nhan nhản những bộ xương, thật là một cảnh tượng thê thảm, ai nhìn đến cũng phải lạnh mình.

Mặt trời dần dần lên cao. Một luồng sáng lọt vào phòng khách. Phớt nhẹ lên trên xác chết mới, và bộ xương cũ, chiếu lên mặt Hoàng Thượng Chí.

Nhờ ánh sáng đánh thức khỏi cơn ngất lịm vì đau khổ, Hoàng Thượng Chí như ra khỏi cõi hư vô, trở lại với thực trạng.

Chàng đưa mắt nhìn quanh phòng như để ôn lại mọi việc đã xảy ra trong đêm qua.

Bỗng ánh mắt đau khổ của chàng dừng lại trên vách tường của phòng khách.

Chàng thấy một vệt màu đỏ như hình vẽ một dấu hiệu gì kỳ lạ. Một cái sọ người bằng máu.

Hoàng Thượng Chí chú mục nhìn một lúc lâu vào huyết sọ đó, rồi tự hỏi :

– Cái huyết sọ nầy biểu hiệu cho sự gì? Để biểu hiệu cho gia cừu? Hay là khi phụ thân ta còn sống đã vẽ lên?

Chàng không thể nào giải đáp được những thắc mắc đó, nên thở dài cúi đầu suy tư.

Đột nhiên, Hoàng Thượng Chí ngẩng đầu lên và thét qua hàm răng nghiến chặt :

– Ta phải bảo thù! Ta phải tìm cho ra tất cả sự thật về vụ huyết án nầy. Không thể để cho mối gia cừu nầy lắng chìm đi được.

Hoàng Thượng Chí hét lên một tiếng dài thê thảm rồi chạy ra khỏi cửa phế trang.

Chàng chạy được một hồi dài, rồi như một cái xác không hồn chàng không chú ý gì đến cảnh vật bên đường, cứ cắm đầu cất bước.

Nhìn bề ngoài, ai cũng tưởng Hoàng Thượng Chí là một kẻ mất hẳn lý trí cả, nhưng sự thật lòng chàng đang quan tâm tìm ra sự thật.

Chàng không thể ngờ được mình lại có một thân thế quá bi thảm như vậy.

Nghĩ đến cảnh cả nhà bị giết một cách thê thảm, chàng tưởng tượng trong đời không còn cảnh nào bi thảm hơn. Trương sư thúc bỏ con mình mà cứu lấy ta, nuôi dưỡng mười lăm năm trời, ơn đức nầy đến suốt đời ta cũng không thể nào đền đáp cho xứng đáng được. Còn mẫu thân Thái Hằng Nga Vương Thúy Anh. Trương sư thúc có bảo với ta, bà là võ lâm đệ nhất mỹ nhân, nhưng bà ta cũng là một người đàn bà độc ác nhất, đến nỗi con ruột bà cũng không nhìn đến. Cũng không hề nghĩ đến huyết thù, đành tâm đi lấy chồng khác một cách thản nhiên.

Nghĩ đến đó tim chàng thấy quặn đau, như có ai dùng dao đâm mạnh vào. Càng nghĩ chàng càng cảm thấy thân thế chàng quá nhục nhã, vì có một người mẹ như Vương Thúy Anh.

Chỉ mới qua có một đêm mà Hoàng Thượng Chí đã biến thành một người khác hẳn.

Bao nhiêu hận, thù, nguyện, uất, tràn ngập trong huyết quản của chàng, khuấy động tâm hồn chàng trai có gương mặt như Phan An, Tống Ngọc đó.

Gương mặt anh tuấn của Hoàng Thượng Chí giờ đây như bao trùm một vẻ âm lạnh, làm cho ai nhìn đến cũng phải rùng mình.

Đôi mắt chàng chứa đầy những tia sáng hận thù.

Chàng như một kẻ say rượu cắm đầu bước.

Thoạt nhiên, có một tiếng kêu như thét ở bên tai :

– Ê người đi đường này không có mắt sao?

Chàng như người tỉnh mộng, Ngất đầu nhìn lên!

Trước mắt chàng có hai cô gái ăn mặc theo lối tỳ nữ đang đứng nhìn chàng không chớp mắt. Đàng sau hai nàng ngay có bốn trang hán tử khiêng một cái kiệu nhỏ.

Khi thấy chàng ngước đầu nhìn lên, hai thiếu nữ bụm miệng cười khúc khích, và mắt họ lại mở lớn hơn nhìn vào Hoàng Thượng Chí.

Hoàng Thượng Chí nheo mắt lạnh lùng ngó đối phương rồi quăng mình tránh qua một bên đường cất bước.

– Hãy trở lại!

Tiếng thét từ trong kiệu phát ra!

Hoàng Thượng Chí như không nghe thấy tiếng thét đó vẫn bước đi.

Một hơi gió thoảng qua mang theo một làn hương thơm, tức thì có một người chận ngay trước mặt Hoàng Thượng Chí.

Chàng ngừng bước, ngẩng đầu thấy một Hồng y thiếu phụ đẹp như tiên nga, đứng chận đường từ lúc nào rồi.

Hồng y thiếu phụ nầy tuổi trạc hai mươi trở lên mà thôi, nhưng gương mặt đẹp tuyệt ấy đầy nét lãng mạng, phảng phất qua khóe mắt.

Hồng y thiếu phụ nhìn ngay mặt Hoàng Thượng Chí, cất tiếng trong như ngọc :

– Người có nghe tôi nói gì không?

Hoàng Thượng Chí thoạt thấy thiếu phụ nầy đã liên tưởng nhớ đến mẹ mình, nên chàng lặng im không nói gì cả.

Một luồn uất hận dâng tràn trong đầu óc chàng. Bất giác chàng dùng giọng mũi hừ một tiếng, rồi quay đầu bước tránh.

Hồng y thiếu phụ đón lại với vẻ mặt kiêu hãnh.

Đây là lần đầu tiên trong đời nàng, gặp phải một người đã lãnh đạm trước sắc đẹp tuyệt thế, đầy quyến rũ của nàng. Cơn tức giận tràn ngập lòng nàng, vì vẻ mặt lạnh lùng của Hoàng Thượng Chí. Nàng định tặng chàng một chiêu cho rồi đời con người không biết quý sắc đẹp. Nhưng thấy vẻ mặt của chàng trai kia cũng không kém trang nhã, nên nàng lại thôi. Và chính nàng không còn tự chủ được nữa.

Nàng thật không thể ngờ dưới thiên hạ lại có một người đẹp trai như vậy.

Liền đó, nàng trút ra một chuỗi cười đầy vẻ dâm dật nói :

– Ồ! Tiểu huynh đệ! Tôi đang nói chuyện với người mà.

Hoàng Thượng Chí lạnh lùng đáp :

– Nhưng trái lại tôi không có hứng thú, để nói chuyện! Xin nương nương tha cho cải tội lạnh nhạt nầy.

Hồng y thiếu phụ ngạo nghễ cất tiếng :

– Hừ! Nhà ngươi thật phách lối quá rồi! Ngươi có biết ta là ai không?

Vẫn với giọng lạnh lùng. Hoàng Thượng Chí buông một câu cộc lốc :

– Mặc kệ! Tôi không muốn biết!

Mặt thiếu phụ áo hồng đỏ rần! Nhưng chỉ chốc lát nàng đã trở lại bình thường mà nói :

– Tiểu huynh đệ… Ngươi..

Không đợi nói hết câu, Hoàng Thượng Chí đã cướp lời :

– Ai là huynh đệ với nương nương?

Thiếu phụ áo hồng vẫn nhẫn nại hỏi thêm :

– Xin cho biết cao danh của hiệp sĩ?

Hoàng Thượng Chí nói :

– Tên tôi là gì, không ai có quyền bắt tôi phải khai báo.

– Ngươi có muốn biết ta là ai không?

Hoàng Thượng Chí gắt giọng :

– Không muốn!

Dứt lời chàng liền quay trở lại đường cũ trở gót.

Thiếu phụ mỉm cười, nói lớn :

– Người không thể bỏ đi dễ đàng như vậy đâu.

Theo liền với câu nói đó, Hồng y thiếu phụ đã nhảy vọt một bước đứng ngay trước mặt Thượng Chí.

Thân pháp tuyệt nhanh đó làm cho Hoàng Thượng Chí phải giật mình, chàng hỏi :

– Người còn muốn gì nữa?

– Muốn nhà ngươi phải đáp lại lời ta hỏi.

Hoàng Thượng Chí lơ lững đáp :

– Nếu không thì sao?

Thiếu phụ áo hồng thét lên :

– Nếu không sẽ xảy ra việc không đẹp lắm, ngoài ý muốn của ngươi.

Hoàng Thượng Chí cười khảy một tiếng làm cho Hồng y thiếu phụ càng thêm tức giận :

– Ngươi cười cái gì?

– Tôi ghét.

Không để cho chàng nói dứt câu, thiếu phụ đã bật cười :

– Ngươi ghét ai?

Thượng Chí vẻ mặt rất khinh bỉ đáp từng tiếng một :

– Tôi ghét tất cả những người đàn bà trong thế gian!

Hồng y thiếu phụ ngơ ngẩn hồi lâu, rồi cất tiếng hỏi :

– Ngươi ghét hết thảy đàn bà trên đời này hay sao?

– Đúng như vậy!

Hai tỳ nữ nghe chàng đáp như vậy không thể chịu được, cười ra tiếng.

Thật là một việc quái gỡ trong thiên hạ, không ai có thể ngờ được. Một chàng thiếu niên đẹp đẻ dường ấy mà lại có thể tàn nhẫn, oán ghét đàn bà trên thế gian! Ôi! cay nghiệt!

Hồng y thiếu phụ cũng hết sức ngạc nhiên hỏi :

– Nhưng tại sao nhà ngươi lại ghét cả những người đàn bà trong thiên hạ này?

Hoàng Thượng Chí không thèm đáp lời hỏi của nàng, định lách qua mình thiếu phụ bỏ đi.

Tức thì Hồng y thiếu phụ vụt đưa cánh tay trắng như ngọc ra, một luồng tiềm lực vô hình ép mạnh làm cho Thượng Chí không thể bước đi, phải lùi về chỗ cũ.

Hoàng Thượng Chí rất đỗi ngạc nhiên, không ngờ một thiếu phụ trẻ như thế kia mà lại ẩn tàng một công lực kinh người như vậy.

Còn đang ngơ ngẩn thì chàng đã nghe thiếu phụ áo hồng cười khỉnh mấy tiếng, nói :

– Đáp lại lời của ta hỏi, ta sẽ thả cho ngươi đi không làm khó dễ nữa.

Đôi mắt chàng chứa tràn oán hận, quắc lên nhìn sát vào mặt đối phương lớn tiếng nói :

– Ta không muốn!

– Nhà ngươi cũng dám phách lối như vậy sao?

Thượng Chí buột miệng nói :

– Trơ trẽn quá!

Gương mặt đẹp như hoa của Hồng y thiếu phụ lạnh lùng. Nàng cười nhạt một tiếng, hỏi :

– Ngươi bảo ai trơ trẽn?

Thượng Chí nhìn ngay mặt thiếu phụ xẵng giọng :

– Ta nói ngươi đó.

Nghe chàng trả lời như vậy, Hồng Y thiếu phụ nổi lên một làn sát khí. Nàng cất tiếng lạnh lùng ra lệnh :

– Hãy bắt đứa bội ân cho ta.

Tức thời, hai cô tỳ nữ song song phi tới bên chàng. Bốn bàn tay trắng như ngà vụt ra rất nhanh nhẹn, chụp ngay vào thân mình Thượng Chí.

Hoàng Thượng Chí rất tức giận, tung song chưởng đánh mạnh ra.

Nhưng hai cánh tay của chàng bị tê liệt không sao cử động được.

Hai tay chàng đã bị hai thiếu nữ kia kẹp cứng lại.

Hồng Y thiếu phụ liền ngước mặt lên trời buông một chuỗi cười dài đầy châm biếm. Một lúc nàng nói :

– Té ra nhà ngươi chỉ là một đóa hoa thêu trên cái bao gối.

Sở dĩ Hoàng Thượng Chí bị đàn áp một cách quá dễ dàng như vậy, là vì tuy chàng từng sống với sư thúc của chàng là Độc Long Thủ Trương Thông đã mười lăm năm, công lực thì chàng cũng rất thâm hậu, nhưng về chiêu thức thì chàng lại rất tầm thường. Độc Long Thủ vướng với lời thề của sư môn, không được truyền dạy cho chàng võ nghệ của bổn môn, ông chỉ truyền dạy cho chàng một vài chiêu thức thông thường mà thôi. Bởi vậy đối phương vừa ra tay là đã kìm chế được chàng rồi.

Hai cô gái sau khi đã chế phục được chàng, chỉ cầm lấy hai cánh tay của chàng, đứng yên chờ Hồng y thiếu phụ xuống lệnh.

Khuôn mặt hoa của Hồng y thiếu phụ đầy vẻ dâm mỵ, nàng từ từ bước tới hai bước, nhỏng nhẻo nói :

– Chí huynh, lần này thì Chí huynh có thể đáp lời ta rồi chứ.

Đôi mắt Hoàng Thượng Chí trợn ngược lên, chàng thét lớn :

– Ta quyết không trả lời gì cả.

Bàn tay trắng như ngọc của thiếu phụ áo hồng từ từ đưa lên thoa nhẹ trên khuôn mặt anh tuấn của chàng một cái, rồi nói :

– Lối bướng bỉnh của Chí huynh thật là dễ thương. Ta không thể làm ngơ được.

Hoàng Thượng Chí chẳng nói gì cả, chỉ mím môi lại, rồi bất chợt phun ra một bãi nước miếng.

Thật là một điều mà Hồng y thiếu phụ không thể ngờ đến. Hai bên đứng cách nhau quá gần, cho nên Hồng y thiếu phụ không thể nào tránh khỏi, bãi nước miếng của Thượng Chí.

Nước giải bắn vào mình nàng.

Hồng y thiếu phụ lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Vẻ dâm mỵ trên mặt nàng biến mất. Nàng thuận tay đánh ra một chưởng.

Một tiếng chát khô khan nỗi lên, bên má trái của Hoàng Thượng Chí đã in hằn năm vết ngón tay của thiếu phụ.

Chàng uất ức hét to :

– Dâm phụ hèn hạ!

Một tiếng chát khô khan lại nổi lên và bên má mặt của Thượng Chí tại được in vào năm ngón tay nữa.

Cái tát này, Hồng y thiếu phụ đánh khá nặng!

Bị tiếp theo hai chưởng vào mặt, Hoàng Thượng Chí thấy đầu óc choáng váng. Hai tai ù, mắt hoa lên, chẳng còn thấy được gì nữa. Máu từ trong miệng chàng rịn ra. Chàng chịu không nổi kêu lên một tiếng “Ối”. Nhưng chàng lại cắn chặt hai hàm răng lại. Khóe miệng của chàng còn đọng lại dòng máu tươi.

Đôi mắt Hoàng Thượng Chí mở to như muốn rách cả đôi khóe chứa đựng bao nhiêu nỗi tức giận căm thù. Uất hận chứa đầy lòng ngực, chàng nghiến răng căm hờn nói :

– Hỡi con đàn bà dâm độc kia! Mi hãy nhớ lấy, có một ngày ta sẽ trả lại cho ngươi gấp đôi như vậy.

Vẻ mặt hồng của thiếu phụ đổi sang màu xanh rờn rợn và đôi mắt dâm mỵ của nàng long lên tia sáng lạnh lùng, Nàng gằn giọng nói :

– Nhà ngươi sẽ không bao giờ có được cơ hội đó.

Hoàng Thượng Chí phẫn uất hừ lên một tiếng tràn đầy căm hận. Chàng dồn sức lực vào hai cánh tay vùng mạnh một cái.

Tuy võ công của Thượng Chí rất tầm thường, nhưng về nội công thì chàng đã qua được mười lăm năm khổ luyện, nên hai cánh tay Thượng Chí không thể khinh thường. Hơn nữa căm giận đã làm tăng sức mạnh của chàng không ít.

Hai nàng tỳ nữ đang nắm cánh tay của Hoàng Thượng Chí, vì quá tự tin vào công lực của mình, không giữ lấy mạch môn của chàng, nên sau cái vùng tay đó, Hoàng Thượng Chí đã thoát được sự kềm tỏa của hai nàng.

Được tự do, Thượng Chí quay mình thoát chạy. Nhưng ngay khi ấy, ngọc chưởng của Hồng y thiếu phụ đã đưa lên nhè nhẹ.

Chỉ thấy một luồng khí sắc vàng im lìm, thoát ra từ lòng chưởng của thiếu phụ, nhắm ngay đại huyệt trên ngực Hoàng Thượng Chí bắn mạnh tới.

Bị chưởng khí của đối phương điểm trúng đối huyệt.

Hoàng Thượng Chí chỉ kịp đưa tay ra là đã ngã xuống đất tức thì.

Huyệt đạo đã bị điểm trúng, Hoàng Thượng Chí chỉ biết dương đôi mắt uất hận nhìn vào mặt Hồng y thiếu phụ mà không thể mở miệng buông lời, còn nói gì đến việc chống trả.

– Đem nó vào trong kiệu!

Hồng y thiếu phụ điềm nhiên truyền lệnh cho hai nàng tỳ nữ.

Cả hai cung kính đáp một tiếng dạ.

Rồi một người đem Thượng Chí lên, còn một người thì đi mở màn kiệu ra, đặt chàng vào sau chỗ ngồi của Hồng y thiếu phụ.

Hồng y thiếu phụ nhẹ lách mình vào trong kiệu, tức thì bốn người đại hán đó khiêng kiệu chạy như bay.

Hoàng Thượng Chí bị đặt ở sau chỗ ngồi của thiếu phụ, nên những luồng gió thoảng qua mang theo một hương thơm như lan, như xạ, xông thẳng vào mặt của chàng, làm cho không thấy ngây ngất tâm hồn.

Chàng không thể chịu được cái hương thơm quyến rũ đó nên phải quay đầu nơi khác.

Mặc dù chỉ mình Thượng Chí ở trong kiệu với thiếu phụ là một trang tuyệt sắc giai nhân, nhưng thành kiến của chàng đã ghi sâu vào lòng, nên chàng đã ghét đàn bà như rắn rít.

Từ khi được sư thúc chàng là Độc Long Thủ Trương Thông cho biết về hành động của mẹ chàng đối với gia cừu và không chịu nhận con ruột, chàng lại càng đâm ra oán giận đàn bà nhiều hơn.

Cho nên tuy ngồi chung kiệu với Hồng y thiếu phụ, lòng chàng vẫn như tuyết, không có một ý niệm nào khác.

Chàng thầm nghĩ :

– Thiếu phụ nầy có một hành động như vậy đối với ta chắc có dụng ý gì đây.

Trí óc chàng lại lanh quanh nghĩ đến huyết thù của hai họ Hoàng, Trương. Nhưng rồi chàng cũng chẳng khám phá ra điều gì cả.

Chàng nghĩ đến mình đã khổ luyện mười lăm năm trời, mà giờ đây lại không thể chống đỡ nổi một chiêu, nửa thức của hai tỳ nữ, còn tính chi đến chuyện bắt hung thủ để báo thù cho toàn gia! Hoàn cảnh của chàng mà nghĩ đến việc tầm thù thì thật là chuyện mò trăng đáy bể, xuống giếng tìm kim.

Càng nghĩ, chàng lại càng thấy tuyệt vọng, không biết làm thế nào để báo thù cho toàn gia. Rồi sực nhớ đến hiện tại, chàng tự nghĩ :

– Chỉ cần ta không chết sớm là được. Ta thề sẽ luyện thành tuyệt nghệ kinh nhân, rồi mối huyết thù thể nào cũng trả được.

Tìm được lối thoát cho tương lai, lòng dấy lên một niềm hy vọng, gia cừu sẽ được báo đáp, lòng chàng cảm thấy nhẹ bớt phần nào.

Chàng đã ngồi trong kiệu không biết bao lâu, và cũng không biết khoảng đường đã qua được bao xa.

Bỗng nhiên, chiếc kiệu ngừng lại. Tiếp đó, nỗi lên từng hồi tiếng thét như xé không gian. Có tiếng nhiều người phi đến trước kiệu.

Hồng y thiếu phụ ở trong kiệu thét lớn hỏi :

– Kẻ nào cả gan cản đường ta đó?

Tức thì có tiếng đáp của một trong hai nàng tỳ nữ.

– Bẩm Đường chủ, có Giang Nam Thất Quái.

Hồng y thiếu phụ lạnh lùng “Ừ” một tiếng.

Nghe tì nữ của thiếu phụ đáp như vậy, Hoàng Thượng Chí thầm nói :

– Té ra yêu phụ này là Đường chủ, nhưng chẳng biết hắn thuộc bang phái nào đây? Còn Giang Nam Thất Quái là bọn nào, và đón đường với dụng ý gì?

Một giọng trầm hùng cất lên :

– Lý Vân Hương, ra đây trả lời với lão gia.

Hoàng Thượng Chí nghe như vậy biết ngay Hồng y thiếu phụ này là Lý Vân Hương.

Vân Hương lạnh lùng hừ một tiếng, rồi vén màn kiệu bước ra hỏi :

– Giang Nam Thất Quái chận bước bổn Đường chủ lại có việc gì muốn nói?

Chỉ nghe mấy tiếng phẫn nộ nỗi lên, rồi giọng trầm hùng lúc nảy lại phát ra :

– Lý Vân Hương! Nàng khỏi phải giả ngây giả dại mà trốn trách nhiệm của mình. Ta hỏi ngươi Bát Nghĩa bang, Bang chủ Ngô Do Đạo có thù oán gì với ngươi mà ngươi lại hạ sát một cách thê thảm như vậy?

Lý Vân Hương không trả lời ngay câu hỏi của bọn Giang Nam Thất Quái, mà hỏi lại :

– Đối với cái chết của Ngô Do Đạo các vị nghĩ sao?

– Xin trả lại công đạo.

Lý Vân Hương chắc lưỡi đáp :

– Thể Điệp Lý Vân Hương nầy rất lấy làm vinh hạnh, nhưng không biết cách đòi trả lại công đạo nầy như thế nào?

Giọng trầm hùng lúc nãy lại cất lên :

– Đầu của Ngô Do Đạo đâu, đem giao trả lại cho chúng ta.

Lý Vân Hương đáp :

– Hiện ở trong kiệu. Nhưng rất tiếc là tôi phải đem về để nạp thượng lệnh, không thể trả cho quí vị được.

Tiếp đó một giọng nói cộc cằn xen vào :

– Nầy Lý Vân Hương, Ngô Do Đạo có thù oán gì với Thiên Tề giáo?

Nghe đến mấy tiếng Thiên Tề giáo, Hoàng Thượng Chí giật mình.

Chàng hồi tưởng lại lời của Trương sư thúc chàng nói về thân thế của chàng. Mẫu thân chàng, một người đàn bà có tâm địa xấu xa, sâu độc như rắn rít. Bà đã quên đi tình mẫu tử thiêng liêng, quên mối gia cừu mà tái giá với Thiên Tề giáo chủ. Nhớ đến điều nhục nhã ấy, máu nóng trong huyết quản chàng sôi lên.

Thể Điệp Lý Vân Hương bỗng buông một tiếng cười gằn, rồi nói :

– Ngô Do Đạo đã cả gan khi rẻ Thiên Tề bổn giáo nên mới bị giết chết để trừng phạt.

Một trong Giang Nam Thất Quái hỏi :

– Ta hỏi nhà người chứ Ngô Do Đạo đã làm gì mà người cho là khi rẻ Thiên Tề giáo?

Lý Vân Hương đáp một cách thản nhiên :

– Tháng trước đây, vào ngày sinh nhật của bổn giáo chủ, các bang phái đều tới để chúc thọ người, riêng chỉ có một mình Ngô Do Đạo lại không chịu đến.

Mấy tiếng hét nổi lên như sấm, một trong Giang Nam Thất Quái hùng hổ đáp :

– Thiên Tề giáo coi thường nhân vật võ lâm, xưng hùng xưng bá, giết hết những người chính trực để mưu đoạt…

Câu nói chưa dứt, thì Thể Điệp Lý Vân Hương đã vận dụng song chưởng đánh ngay vào ngực của người thốt ra câu nói ấy.

Giang Nam Thất Quái nhất tề vung chưởng nghênh địch, vây Lý Vân Hương vào giữa.

Chưởng phong vang lên ù ù, cát bụi cây cỏ chung quanh vòng chiến bay lên mù mịt.

Thể Điệp Lý Vân Hương quả là một tay lợi hại!

Một tiếng rú thê thảm nỗi lên, tiếp theo đó một chuỗi cười dài. Đã thấy một trong Thất quái văng ra khỏi vòng chiến, oằn oại dưới đất một lúc rồi tắt thở.

Trận đánh mỗi lúc một sôi nổi.

Những người còn lại trong Giang Nam Thất Quái, nhìn thấy đồng bọn bị thảm hại dưới chưởng lực của Lý Vân Hương, căm tức càng tăng. Họ thét lên những tiếng rùng rợn vang động cả khu rừng.

Công lực Giang Nam Thất Quái dần dần suy kém. Trái lại Thể Điệp Lý Vân Hương hùng mạnh thêm. Chưởng phong của nàng phát ra kêu ù ù.

Và cứ sau mỗi tiếng thét thê thảm nỗi lên từ cửa miệng của kẻ thiệt mạng dưới tay nàng, thì nàng lại buông ra một chuỗi cười đầy vẻ kiêu ngạo.

Tuy Hoàng Thượng Chí không thấy được cuộc giao chiến giữa Lý Vân Hương và bọn Giang Nam Thất Quái, nhưng qua tiếng vang động của chưởng phong chàng cũng có thể đoán biết trận chiến rất kinh hồn.

Qua những tiếng thét thê thảm của Giang Nam Thất Quái lẫn với chuỗi cười của Lý Vân Hương nổi lên từng hồi, chàng cũng đã đoán được thủ đoạn ác độc và võ công sao siêu của ác phụ.

Sau cùng một tiếng thét bi ai kết cuộc trận huyết chiến đó.

Giang Nam Thất Quái đã trở thành những cái xác không hồn, nằm rải rác trên từng vũng máu.

Thể Điệp Lý Vân Hương ngẩng mặt nhìn cười ngạo nghễ rồi trở vào trong kiệu. Vẻ mặt nàng trở lại bình thản, như vừa rồi chẳng có việc gì xảy ra vậy.

Hoàng Thượng Chí thầm nói :

– Quả là một độc phụ! Có một ngày ta sẽ giết mày.

Chiếc kiệu lại tiếp tục lên đường.

Chẳng bao lâu, bên tai chàng nghe tiếng nước chảy ầm ầm, dường như đang đi bên một con sông vậy.

Tiếng người nói lao xao đưa tới không ngừng.

Hoàng Thượng Chí nghĩ chắc là kiệu đang đi trên một con đường có đông người qua lại. Và nghe một vài câu đối thoại của họ, chàng biết họ đều là những nhân vật trong võ lâm.

Hoàng Thượng Chí nghĩ có lẽ Thể Điệp Lý Vân Hương đang đi tham dự một cuộc đại hội võ lâm.

Chàng lắng tai nghe, có mấy người đang bàn luận :

– Qủy Bảo không trừ đi được, thì vẫn còn nhiều nỗi lo ngại cho võ lâm. Qủy Bảo chủ nhân xuất hiện giang hồ có mấy chục năm mà đã giết cả hàng ngàn cao thủ trong hai đạo Hắc, Bạch. Quái vật thần bí nầy có thể đã chết rồi, nhưng không biết có truyền lại cho người khác không?

Một giọng nói bình tĩnh cất lên như hưởng ứng nỗi lo ngại ấy :

– Các bang phái đang lo ngại nhất về điểm đó. Vì vậy mà Thiên Tề giáo mới đứng ra chủ trương tụ tập các võ lâm cao thủ quyết phải phá tan tòa Qủy Bảo nầy.

Một giọng nói dè dặt khác cất lên :

– Không chừng Qủy Bảo chủ nhơn vẫn còn sống ở trên thế gian này cũng nên.

– Nhưng cửa bảo đã khép kín mười lăm năm nay rồi, và võ lâm cũng im lặng suốt thời gian ấy, lẽ đâu trong đó…

Câu nói chưa dứt thì đã có một giọng khác cướp lời :

– Thì hậu quả đó đã đáng sợ quá rồi!

Lần nầy ngũ đại môn phái, nhất giáo, nhị bang, tam hội đều có cho nhiều cao thủ đến tham dự, đồng thời Nam cái và Bắc tăng lừng danh trong võ lâm cũng sẽ xuất hiện.

Tiếng nói bên đường xa dần và không nghe được gì nữa cả.

Nhưng qua các lời bàn cãi ấy, Hoàng Thượng Chí chàng đã biết được đại khái là hai đạo Hắc và Bạch trên võ lâm, đều dốc toàn lực chuẩn bị đối phó với Qủy Bảo.

Nhưng chàng không biết Qủy Bảo là gì, cũng không biết Qủy Bảo chủ nhân là kẻ nào từng gieo kinh khủng, mà các cao thủ võ lâm phải liên hợp lại đối phó như vậy.

Chiếc kiệu ngừng hẳn! Thể Điệp Lý Vân Hương vén màn bước xuống.

Gió bên sông thổi mạnh làm cho tấm màn che ở một bên chiếc kiệu cuốn bay lên một góc.

Hoàng Thượng Chí theo đó nhìn ra ngoài.

Trước mắt chàng là một con sông lớn, sóng to vỗ vẫn bờ rầm rầm. Trên bãi cát nơi bờ sông tụ tập gần một trăm người.

Phía bên kia bờ sông sừng sững một tòa cổ bảo. Trước mặt cổ bảo có một con đường đá đi thẳng vào sông, nhưng một thửa đường đá đó bị chìm sâu dưới làn sóng của long giang.

Trên cổ bảo có đắp hai chữ “Qủy Bảo” lớn gần một trượng.

Hoàng Thượng Chí lòng hồi hộp! Chàng chú mục nhìn vào tòa cổ bảo đó.

Thốt nhiên, chàng giật mình, toàn thân như bị điện giật. Chàng thấy trên cửa bảo có đắp một cái sọ người, màu huyết đỏ lớn bằng một cái đầu vậy. Cái huyết sọ nầy giống hệt như huyết sọ đã vẽ trên vách tường trong phòng khách nhà chàng.

Một tia sáng lóe lên. Chàng đã hiểu cả! Mười lăm năm về trước, Hoàng và Trương hai nhà cả mấy trăm mạng đều bị thảm sát! Vụ huyết án kinh hồn đó là do Qủy Bảo chủ nhân gây nên.

Chàng nghĩ rằng sư thúc Độc Long Thủ Trương Thông không cho báo gia thù có lẽ là ông ta sợ kẻ thù của nhà chàng quá ghê gớm mà ông lo sợ dòng họ chàng bị tuyệt tự chăng?

Nhưng cái chết sư thúc của chàng lại là lời thề của sư môn? Tại sao, Hoàng Thượng Chí không cách nào nghĩ cho ra điều ấy.

Mắt chàng cứ đăm đăm nhìn vào cái huyết sọ trên cổ bảo đó! Lửa hận trong lòng bốc lên ngùn ngụt.

Nhưng đến khi nghĩ lại võ nghệ của chàng quả non kém, mà kẻ gia thù chàng lại là một ma đầu lợi hại, đến nỗi cả Hắc Bạch cao thủ trong võ lâm họp lại mà không chắc gì diệt trừ được nó, thì lòng chàng nỗi lên một niềm thất vọng.

Sự báo đáp gia cừu, đối với sức chàng thật là quá mong manh!

Nhưng nếu không bỏ qua, không báo thù thì có được không?

Bao nhiêu điều suy tư xáo trộn mãi trong đầu óc Hoàng Thượng Chí.

Chàng cảm thấy như có ai đập mạnh trên vai mình một cái, chàng liền quay đầu lại nhìn.

Đó là một thằng nhỏ ăn xin, mặt mày lem luốc như đính đầy dầu mỡ. Hắn đang nhìn chàng mà cười khỉnh.

Hoàng Thượng Chí rất khổ sở vì miệng không thể nói được, thân mình chàng cũng không sao rục rịch được, nhưng trong chàng ngạc nhiên không ít.

Hoàng Thượng Chí tự hỏi không biết tại sao người ăn mày nhỏ nầy có thể chui vào trong kiệu của Lý Vân Hương được.

Như chẳng để ý gì đến những điều thắc mắc của Hoàng Thượng Chí, người ăn xin nhỏ đó chỉ nhìn chàng cười khì khì hỏi :

– Huynh đài, có cuộc vui náo nhiệt sao không đi coi mà lại trốn kín trong kiệu vậy?

Dứt lời hắn xạu mũi lại, ngửi một cái, rồi nói :

– Hừ! Hương thơm của giai nhân còn vướng đâu đây? Người huynh đài quả thật có số đào hoa!

Hoàn cảnh ấy Hoàng Thượng Chí thật không biết cười hay khóc nữa! Chàng chỉ trợn mắt lên mà nhìn thôi.

Người ăn mày nhỏ ngắm kỹ Hoàng Thượng Chí một lúc lâu, rồi nói :

– Chả trách con Thể Điệp đó phải động lòng! Huynh đài quả thật đẹp trai!

Hoàng Thượng Chí biết tên ăn mày nhỏ nầy cố tình đùa cợt, nhưng chàng không thể làm gì nó được cả.

Đột nhiên, người ăn xin nhỏ đó vỗ tay vào đầu mấy cái rồi nói :

– Thật đáng chết! Huyệt đạo của huynh đài đã bị người ta điểm trúng từ lâu, mà tôi lại sơ ý quên mất!

Dứt lời, hắn đưa tay lên dùng lối cách không đã huyệt mà búng tới một cái, huyệt đạo của Hoàng Thượng Chí được mở ra ngay.

Hồi 3: Qủy bảo

Nhìn thấy cử chỉ của chú ăn mày, Hoàng Thượng Chí ngạc nhiên hết sức vì tuy chàng chưa từng học qua thuật ấy, nhưng chàng đã từng được sư thúc nói qua, và chàng biết đó là thuật cách không đả huyệt. Chàng không ngờ một chú bé dơ bẩn thế kia mà luyện được tuyệt kỹ ấy.

Tuy lòng bội phục chú ăn mày, nhưng chàng cũng không quên hoàn cảnh của mình, liền đứng bật dậy tức giận hỏi :

– Con quỉ cái đó đâu rồi!

Tiểu ăn mày nhìn chàng một cách láu lỉnh nói :

– Huynh đài! Xét rằng huynh đài cự không nổi hắn, giờ nên nhịn đi thì hơn.

Hoàng Thượng Chí cũng biết đó là lời chân thành, nhưng gương mặt tuấn nhả của chàng cũng ngất đỏ lên vì thẹn. Rồi chàng ngập ngừng nói :

– Qua sự giúp đỡ của các hạ, tại hạ lấy làm cảm kích vô cùng.

Chú ăn mày cướp lời :

– Thôi thôi! Huynh đài chớ có đa lễ như thế, xin cho tại hạ biết qua qúy danh của các hạ được không?

Hoàng Thượng Chí ấp úng :

– Tại hạ… tại ha… họ.

Chú ăn mày nhỏ nhìn thấy Thượng Chí ấp úng như thế liền lắc đầu khoát tay lia lịa :

– Ô! suýt nữa tại hạ làm điều thất thố rồi, chắc là huynh đài có điều gì bí ẩn, không tiện nói thì phải?

Hoàng Thượng Chí nghĩ lại cái ơn vừa qua của chú ăn mày nhỏ, hơn nữa nghĩ rằng nói với chú ta cũng không sao, liền bảo :

– Tại hạ họ Hoàng.

Chú ăn mày nhanh nhẩu :

– Ồ! Hoàng huynh, còn tiểu đệ họ Đông. Chúng ta có thể kết thành bạn hữu với nhau không Hoàng huynh.

– Kết bạn!

Hoàng Thượng Chí có phần ngớ ngẩn.

Chú ăn mày đáp :

– Phải! Chúng mình tâm đầu ý hợp lắm.

Qua phút ngớ ngẩn, Hoàng Thượng Chí nghĩ rằng :

– Mới qua phút đầu gặp nhau mà chú ta lại bảo là tâm đầu ý hợp thì quả thực tức cười quá. Nếu không kiềm chế thì chàng đã bật cười rồi.

Chàng lại nghĩ :

– Chú này chưa thoát được cái hồn nhiên của tuổi con nít rồi đấy.

Chàng liền mỉm cười hỏi :

– Tâm đồng ý hợp à!

– Đúng! Vì tiểu đệ đoán rằng : chắc Hoàng huynh cũng ghét đàn bà, con gái trên thế gian này như là tiểu đệ vậy, phải không?

Hoàng Thượng Chí giật mình một cái, thì ra những lời đối khẩu của mình với Thể Điệp Lý Vân Hương đều bị chú ta nghe lén cả!

Chàng không hiểu tại sao lại có thể thế được, nên ngạc nhiên hỏi :

– Không sai! Mà sao các hạ lại biết được – chàng dịu giọng.

– Thực thì tại hạ rất chán cái lũ đàn bà khốn kiếp ấy.

Chàng lầm bầm :

– Mà không hiểu tại sao các hạ lại biết được một cách chính xác như thế?

Chú ăn mày mỉm cười :

– Chứ không phải là Hoàng huynh đã từng nói đó sao?

– Ừ! Thì đã đành là tôi có nói nhưng khi đó không có các hạ mà!

Chớp mắt lia lịa, chú ăn mày nhỏ nói :

– Chắc là Hoàng huynh không ngờ là tôi đã theo hai người đến đây!

– Ô! Thế à!

Chú ăn mày hạ giọng :

– Tôi cũng vậy, rất ghét đàn bà, nhất là đàn bà đẹp.

Hoàng Thượng Chí cứ nghĩ rằng :

– Vì mình có một bà mẹ độc ác không nghĩ gì đến gia đình, và cũng không thèm nhìn nhận con cái còn ra lời đe doạ, nên chàng mới ghét đàn bà. Nhưng còn chú ăn mày này, không biết lý do nào đã khiến chú ta chán ghét dàn bà?

Chàng nghi ngờ hỏi lại :

– Các hạ nói thực chứ?

– Dĩ nhiên! Bây giờ có nói ra Hoàng huynh cũng không tin. Vậy hay hơn cứ để thời gian trả lời, thực hư Hoàng huynh sẽ rõ, giờ thì tôi và Hoàng huynh tìm nơi nào kín đáo xem thử đám người kia hành động ra sao!

Hoàng Thượng Chí thắc mắc hỏi :

– Họ làm gì thế nhỉ. Mà ta xem làm gì chứ!

– Coi chúng nó tìm cõi chết! Vui lắm!

– Sao? Các hạ có thể tin như thế à!

– Chớ sao! Hoàng huynh nên biết rằng võ công của Qủy Bảo chủ nhân là thiên hạ vô địch. Họ tự đi tìm lấy cái chết, cái thảm bại mà không biết, thực là buồn cười, Hoàng huynh nhỉ!

Hoàng Thượng Chí nhớ lại lời sư thúc đã nói với chàng trước khi chết thì có lẽ Qủy bảo chủ nhân mà biểu hiệu bằng Huyết sọ là kẻ thù không đội trời chung của chàng, nên bất đồ dùng giọng mũi “Hừ” một tiếng lạnh lùng.

– Ờ! Chắc Hoàng huynh không tin lời tiểu đệ?

Hoàng Thượng Chí không muốn lộ nội tình cho chú ăn mày rõ, liền nói :

– Không, không phải tại hạ không tin, nhưng các hạ cũng biết rằng võ học như biển cả. Vì thế không một người nào có thể tự cho mình là thiên hạ vô địch.

– Thôi! thôi! Chúng mình khỏi cần tranh luận với nhau nữa, việc ấy hãy gác lại đã, bây giờ ta đi thì hơn.

Nói vừa dứt lời liền phóng ra khỏi kiệu.

Hoàng Thượng Chí cũng bước ra theo. Chàng thấy một đám người đang chen chúc nhau bên sông, dường như họ đang bàn luận một vấn đề gì cấp bách, quan trọng lắm vậy. Chàng quay lại nhìn chiếc kiệu lộng lẫy, đặt dưới tàng cây cổ thụ, rồi liên tưởng đến thủ đoạn của Thể Điệp Lý Vân Hương đối với chàng, chàng bừng bừng tức giận, vận sức đưa hữu chưởng định phá tan chiếc kiệu cho đỡ tức.

Thấy thế chú ăn mày nhỏ liền can :

– Đừng nóng! Hoàng huynh làm thế làm gì?

– Ta quyết phá cho tan tành chiếc kiệu này!

Nghĩ một chút, chú an mày bảo :

– Khỏi cần! Tiểu đệ có cách làm cho nàng ta phải một phen bực tức chơi!

Trong khi nói thì chú ăn mày đã đi đến bên chiếc kiệu, rồi dùng tay ấn vào cán kiệu và ấn thêm mấy cái trên thành kiệu.

Hoàng Thượng Chí thấy chú ăn mày hành động nhậm lẹ và có nhiều sáng kiến sâu sắc thì không khỏi khâm phục.

Một lát sau dường như đã thỏa mãn với lòng mình, chú ăn mày nheo mắt hớn hở nói :

– Thế là xong, chúng ta đi thôi! Tí nữa thế nào Hoàng huynh cũng bằng lòng lắm. Chuyện này nhứt định ả ta phải bị mắc rởm rồi.

Nói xong, chú ăn mày nhỏ liền kéo tay Hoàng Thượng Chí, phóc một cái đã đậu được trên mỏm đá, thực là một thân pháp tuyệt mỹ.

Trông bóng hai người lướt đi như hải yến vượt phong ba vậy.

Thấy bản lĩnh của chú bé, Hoàng Thượng Chí cảm thấy hổ thẹn thầm, nghĩ mình đã học đến mười năm rồi mà không sánh được một phần của chú ăn mày này. Chàng đưa mắt nhìn chú ăn mày tỏ lỏng khâm phục!

Chú ta quay lại mỉm cười.

Chú ăn mày kéo tay Hoàng Thượng Chí ngồi xuống tảng đá, chàng nhận thấy chỗ này có vẻ kín đáo lắm.

Từ trên nhìn xuống, bên bờ sông, Hoàng Thượng Chí thấy nhóm người giờ đây có phần trật tự hơn khi trước, chàng thấy họ đứng xếp thành một vòng tròn, ở giữa có một lão hoà thượng, đầu nhẵn thín, một lão ăn xin đầu tóc bạc phơ rối bù, vận một bộ đồ vá cả hàng trăm miếng, có lẽ cả hàng năm họ chưa giặt, và một quái nhơn đầu trùm kín một vuông vải, miệng đang thao thao, như ông ta đang thiết kế đối phó với Qủy Bảo.

Hoàng Thượng Chí sững sờ nhìn một chữ “Qủy Bảo” hùng vĩ, màu đỏ chàng thấy rờn rợn người. Chàng thấy hiện giờ mình không đủ sức để nói đến hai chữ phục thù. Nhưng nếu những cao thủ võ lâm của Hắc Bạch đạo giang hồ này đập nát được Qủy Bảo, thì hóa ra mối huyết cừu của chính chàng phải chìm trong lòng đại dương sao!

Lòng chàng bối rối vô cùng.

Chú ăn mày nhỏ dùng cùi chỏ, khẽ thúc vào mình chàng một cái, nói :

– Nầy Hoàng huynh! Người với tôi cũng kể như bình thủy tương phùng, ắt cũng có tiền duyên. Vậy tiện đây nếu Hoàng huynh không chê tôi là một kẻ ăn mày tồi tàn, vô gia cư, thì chúng ta…

Hoàng Thượng Chí cảm xúc mãnh liệt, trước lời nói thành thực và tha thiết của chú ăn mày, nên khoát tay bảo :

– Ồ! ồ! Không nên! Không nên! Các hạ chớ quá hạ mình, tại hạ mang ơn không hết, thì có lý nào dám khinh bạc các hạ đâu. Các hạ muốn gì ở tại hạ xin cứ nói.

Nghe thế, chú ăn mày nhỏ tỏ lòng mừng :

– Điều mà tiểu đệ tha thiết nhất từ khi gặp Hoàng huynh là được kết bạn đồng tử, cùng Hoàng huynh. Không hiểu ý kiến của Hoàng huynh như thế nào?

Hoàng Thượng Chí không khỏi cảm động trước tấm lòng của chú ăn mày. Hơn nữa chàng đã phục chú ta lắm, nên mỉm cười nói :

– Được thế thì hay biết chừng nào!

Chú ăn mày nhỏ mừng quýnh nói :

– Như thế thì mình hãy thông tên tuổi cho nhau biết để phân thứ bậc. Tiểu đệ năm nay mười sáu tuổi mấy ngày, họ là Đông Phương tên Huệ.

– Đông Phương Huệ?

Chú ăn mày ngạc nhiên nhìn Hoàng Thượng Chí nói :

– Tên ấy dở lắm sao Hoàng huynh?

Hoàng Thượng Chí mỉm cười nói :

– Không dở, nhưng tên đó nghe có vẻ tiểu thơ quá! Không anh hùng tí nào cả.

– Ối! Tên là cái hiệu đặt ra để người khác gọi cho tiện, cần gì phải hay dở? Tên ấy giống trai hay gái cũng chẳng cần quan tâm làm chi.

Hoàng Thượng Chí mỉm cười :

– Cũng có lý, còn tại hạ là Hoàng Thượng Chí mười tám tuổi lẻ.

– Bây giờ chúng ta phải lập thệ đã.

– Còn phải rắc rối thế à?

Chú ăn mày vênh mặt :

– Chứ sao! Không theo luật lệ cổ truyền ấy không thể tròn vẹn bằng hữu được.

Hoàng Thượng Chí muốn cãi, nhưng lại thôi, vội nói :

– Thôi được!

Hoàng Thượng Chí nói xong liền quì xuống ngước mặt lên trời khấn :

– Xin trời đất chứng minh cho tôi, tên Hoàng Thượng Chí, mười tám tuổi, nguyện kết tình thủ túc với Đông Phương Huệ, chết sống có nhau phước hoạ cùng huởng, nếu sau này có trái lời thề ước thì chết dưới đao, kiếm một cách thảm thiết…

Đông Phương Huệ cũng qùy cạnh Hoàng Thượng Chí, đợi khi Thượng Chí dứt lời, liền lập lại lời chàng, rồi cả hai cúi lạy trời đất.

Làm những nghi lễ xong rồi, hai người cùng đứng dậy.

Đông Phương Huệ hớn hở nói :

– Bây giờ thì Hoàng huynh là Chí ca của tiểu đệ rồi.

Hoàng Thượng Chí dường như có điều gì suy nghĩ nói :

– Giờ thì tiểu huynh đã được một người em rồi, bằng người làm ca ca là tôi lại rất lấy làm hổ thẹn vì…

Đông Phương Huệ lo lắng hỏi :

– Vì sao thế! Chí ca?

– Vì về võ công tôi và hiền đệ quá chênh lệch, tôi cảm thấy…

– Ô! Tưởng gì chứ điều ấy đâu có phải là một trở lực giữa tình anh em của chúng ta. Sau nầy nếu có cơ hội hiền huynh có thể vượt trên tiểu đệ ngay, hơn nữa tiểu đệ nhận thấy nội công của hiền huynh đã có căn bản rồi đấy.

Hoàng Thượng Chí buồn rầu nói :

– Đó là kết quả của mười mấy năm luyện tập đấy.

Đông Phương Huệ ngạc nhiên :

– Mười mấy năm cơ à!

– Phải!

– Chỉ có luyện nội công không thôi sao?

– Ừ!

– Sư phụ của Chí ca là ai vậy?

Hoàng Thượng Chí nghe hỏi đến sư thúc thì không khỏi xúc động, buồn rầu bảo :

– Sư phụ của tiểu huynh đã chết rồi, sư phụ dặn tiểu huynh không được nói cho ai hay tên của sư phụ.

Thấy hiền huynh của mình buồn thảm như vậy, Đông Phương Huệ cũng buồn lây. Để đánh tan cái không khí buồn thảm, Đông Phương Huệ cười giả lả nói :

– Thôi! Hiền đệ khuyên hiền huynh chớ sầu thảm nữa, bây giờ tiểu đệ có điều muốn thưa cùng hiền huynh.

– Có điều gì thắc mắc tiểu đệ cứ nói đi.

Ngần ngừ một chút Đông Phương Huệ nói :

– Sau nầy nhớ gặp điều gì đi nữa, ca ca cũng không được bỏ mặc tiểu đệ nhé!

Hoàng Thượng Chí cười nói :

– Điều ấy dĩ nhiên rồi! Chúng ta đã lập thề với nhau rồi tiểu huynh thấy câu nói của hiền đệ hơi dư đấy!

– Tiểu đệ nguyện hết sức tin tưởng ca ca.

Trong khi hai chàng Hoàng, Đông đang nói chuyện, thì quần hùng trên bến sông không còn vây thành vòng tròn nữa, mà ai nấy đều quay mặt về phía Qủy Bảo.

Cái không khí trở nên yên lặng và nặng nề, bao trùm lên mọi người, thần kinh mọi người căng thẳng, một sự quan trọng mà họ phải tự quyết định lấy, sinh mạng của mọi quần hùng đang bị hăm dọa, vì họ biết nếu thất bại, thì họ tự gieo vào mình một sự đau đớn, vô bờ, chết không toàn thây, sống thì tàn phế suốt đời.

Quần hùng muốn hành động trước để Qủy Bảo chủ nhân không kịp trở tay!

Một quyết định ghê gớm, vì mọi người đều biết rằng bản lãnh của Qủy Bảo chủ nhân đã đến độ tuyệt đỉnh. Qủy Bảo, hai tiếng ấy đã mấy mươi năm trước, phàm là người của võ lâm là không ai không biết và không ai không sợ hãi khi nhắc đến hai tiếng Qủy Bảo.

Nói đến Qủy Bảo người ta nghĩ đến sự huyền bí của võ lâm.

Qủy bảo đã khủng bố tất cả hai đường Hắc, Bạch của giới giang hồ.

Quần hùng hồi hộp chờ đợi, họ nín thở, cố đè nén cái sợ hãi đang xâm lấn tinh thần họ.

Chú ăn mày trỏ về hướng bờ sông nói với Hoàng Thượng Chí :

– Lão ăn xin đứng trước nhất, đó là Nam cái Thần khất, lão hoà thuợng có cái đầu nhẵn thín ấy là Bắc tăng và quái nhân trùm kín đầu là Thiên Tề giáo chủ đấy.

Nghe Đông Phương Huệ nhắc đến bốn chữ “Thiên Tề giáo chủ”, Hoàng Thuợng Chí rung động châu thân, lòng chàng nổi lên một sự kích động dữ dội, khiến vai chàng khẽ rung một cái, chàng nghĩ đến mẹ chàng đã tái giá với y!

Hoàng Thượng Chí chửi thầm :

– Thực khốn nạn!

Chú ăn mày nhỏ Đông Phương Huệ nói tiếp :

– Ba người này là ba nhân vật nổi danh nhất trong võ lâm hiện giờ đó Chí ca ạ!

Hoàng Thượng Chí hỏi :

– Trong ba người đó, ai là người vô địch?

Đông Phương Huệ quay nhìn Thượng Chí một cái rồi trở lại quan sát quần hùng, và nói :

– Điều ấy rất khó nói! Dường như Nam cái và Bắc tăng tương sức thì phải, còn theo lời ca tụng của võ lâm thì võ công của Thiên Tề giáo chủ rất cao, nhưng cao như thế nào thì không ai biết được, hơn nữa không ai thấy ông ta đấu võ bao giờ và cũng chẳng có ai được cái hân hạnh nhìn mặt thực của ông ta nữa.

– Không biết đối vơi Qủy Bảo chủ nhân, ông ta ra sao?

Đông Phương Huệ cả quyết :

– Thì lão ta sẽ không chịu nổi một đấm của Qủy Bảo chủ nhân chớ sao!

Hoàng Thượng Chí ngạc nhiên hỏi :

– Hừ! Huệ đệ! Sao Huệ đệ lại biết?

Đông Phương Huệ lúng túng :

– Cái đấy… cái đấy.. cái đấy cũng là lời nói của giới võ lâm mà tiểu đệ đã nghe lỏm được đấy.

Hoàng Thượng Chí bỗng chụp tay Đông Phương Huệ nói :

– Hiền đệ! Họ đã bắt đầu hành động rồi!

Đông Phương Huệ cười khỉnh :

– Thảm kịch cũng bắt đầu mở màn.

Hoàng Thượng Chí khẽ siết chặt tay Đông Phương Huệ, mắt đăm nhìn đám quần hùng không chớp mắt.

Trước mặt hai chàng, gần mười cái bóng tiến sát mép sông, rồi lẹ như chớp dùng thuật phi thân vượt qua con đường đá, ẩn dưới dòng sông, đến trước cửa Qủy Bảo.

Trong khi ấy, một tiếng rên quái đản và thảm thiết từ trong Qủy Bảo đưa ra, xé tan bầu không khí đang yên lặng, quần hùng giật thót người, rởn tóc gáy. Không khí yên lặng tự nãy giờ không còn nữa, mọi người dõi mắt về cửa động, gương mặt đều đượm vẻ lo âu.

Hoàng Thượng Chí cảm thấy hình như trong tiếng rên xiết ấy có chớp hàng ngàn thanh kiếm bén, đang tìm cách chui vào tai chàng, chàng vội đưa tay lên bịt lấy hai tai, chàng nghe thấy tim mình đập thình thịch như muốn thoát khỏi lồng ngực.

Gần mười cao thủ vừa thoáng nghe tiếng rên quái dị ấy, thì không hẹn, tất cả đều đứng lại và im phăng phắc.

Trên bờ sông bọn võ lâm nhốn nháo lên một lúc, rồi cũng im lặng chờ đợi.

Tiếng rên quái đản vừa dứt, cánh cửa đen cửa Qủy Bảo từ từ sịch mở, lộ ra miệng hang sâu thăm thẳm và đen ngòm. Miệng hang lớn như cự linh chi thần vậy.

Cả bọn cao thủ đứng trước của hang sợ hãi, lui lại hơn ba trượng.

Không khí lúc ấy đã đến cùng cực căng thẳng.

Một phút trôi qua trong sự lo sợ của mọi người vẫn không có gì thay đổi.

Qủy Bảo đứng sừng sững lạnh lùng như đe doạ.

Có gì lạ xảy ra!

Mọi người đang chú mục mong đợi.

Bọn cao thủ trước cửa hang bỗng đồng hét lên, rồi xông thẳng vào hang, tiến sâu vào trong Qủy Bảo

Chú ăn mày hừ một tiếng lạnh lùng nói :

– Đó là tốp thứ nhất đi tìm cái chết!

Hoàng Thượng Chí nheo một mắt nhìn chú ăn mày một cái rồi quay trở lại… nhìn bọn võ lâm.

Một tốp gần ba chục cao thủ, cũng vượt qua đường đá, thét lớn một tiếng thị oai, rồi đồng loạt ào vào cửa bảo.

Qủy Bảo vẫn lạnh lùng, cái miệng hang to tướng, đã nuốt chửng ngót năm mươi cao thủ mà vẫn trơ trơ ra như đang chờ đợi.

Sự lạnh lùng ghê gớm ấy, khiến cho bọn võ lâm ở ngoài vừa ái ngại, vừa lo sợ, lại vừa tò mò muốn biết có gì thần bí trong Qủy Bảo ấy.

Chú ăn mày nhỏ lại hừ một tiếng lạnh lùng bảo :

– Lại tốp thứ hai ngu dại đi tìm cái chết!

Tên ăn mày nhỏ nói chưa dứt lời, thì Hoàng Thượng Chí thấy từ trong cửa Qủy Bảo yên lặng, bỗng vọt ra những bóng người, và cứ như thế phóng ra liên tiếp.

Chàng biết đó là những cao thủ đã vào hang khi nảy.

Có kẻ rơi trên bờ, kẻ rớt xuống sông làm nước bắn tóe tứ phía.

Trong chớp mắt mà ngót năm mươi cao thủ, từng vùng vẫy chốn giang hồ đã biến thành những xác chết, thật thê thảm thay!

Sự biến động ấy khiến số cao thủ bên ngoài nhốn nháo lên.

Hoàng Thượng Chí điếng người, mắt trợn, miệng cứng không nói được nữa lời, toàn thân chàng run lên cầm cập, trông thật tức cười.

Hoàng Thượng Chí nghĩ thầm :

– Không biết Qủy Bảo chủ nhân là người hay ma quỉ, mà có cái công lực ghê gớm thế, thực nếu không nhìn thấy tận mặt như hôm nay, chắc có lẽ ta không tin được khi có người kể lại.

Càng nghĩ Hoàng Thượng Chí càng phục hiền đệ mình, chàng lại thắc mắc không hiểu tại sao Đông Phương Huệ biết nhiều thế.

Thật là thảm khốc! Không có một mạng nào sống sót trở ra.

Hoàng Thượng Chí lại nghĩ :

– Có lẽ Qủy Bảo chủ nhân muốn cảnh cáo mọi người nên mới ném mấy cái xác ấy ra. Ghê gớm thực!

Bị một vố nặng nề, gần một trăm cao thủ ở ngoài nếm phải đòn cân não ấy, ai ai cũng bị kích động mãnh liệt.

Họ la hét múa máy lung tung, quang cảnh lúc ấy thực hỗn loạn. Bọn cao thủ chỉ dám đánh võ miệng, chớ không ai có đủ can đảm làm thử một bận nữa. Họ sợ! Phải! Họ sợ vì họ đã ý thức được Qủy Bảo cửa vào thì có, còn cửa ra thì không.

Một khắc trôi qua, Hoàng Thượng Chí thấy Nam cái cùng Bắc tăng hai người song bước vượt qua đường đá để tiến vào Qủy Bảo.

Hai bàn tay của Hoàng Thượng Chí đã đẫm ướt mồ hôi từ hồi nào, mà chàng không hay, chàng chùi vội hai tay vào áo. Lòng chàng bị kích động mạnh, chàng run run hỏi chú ăn mày :

– Này hiền đệ! Theo hiền đệ thì lần nầy số phận của Nam cái và Bắc tăng ra sao?

Chú ăn mày suy nghĩ một lát rồi bảo :

– Theo sự phỏng đoán của tiểu đệ, thì hai người Bắc tăng và Nam cái có thể toàn thây mà trở ra được, ca ca nên biết đây là phúc lắm đó!

Thoạt tiên Nam cái và Bắc tăng đồng loạt hú lên một tiếng lanh lảnh rồi tung chân nhảy cao vút lên không, trông như đôi đại bàng triển cảnh, thực là đẹp. Một lối phi thân tuyệt kỹ hiếm thấy trong đạo võ lâm.

Bức tường cửa Qủy Bảo cao chừng tám trượng nhưng thế búng của hai người lại vượt quá tám trượng, rồi hai người khẽ uốn mình, là sà đáp xuống đấu trường một cách nhẹ nhàng, thoạt trông như đôi đại bàng hạ cánh.

Bọn cao thủ còn lại trên bờ sông đều hét lên khen tuyệt!

Hoàng Thượng Chí cũng buột miệng khen :

– Một công phu tuyệt diệu! Thật…

Hoàng Thượng Chí chưa nói hết câu, thì mắt chàng trợn lên biểu lộ một sự ngạc nhiên vô cùng, đồng thời buột miệng thốt lên : Ồ!… một tiếng.

Thì ra, khi Nam cái và Bắc tăng chân vừa chấm đầu tường, bỗng nhiên lộn bật ra sau một cái rồi rớt về đúng chỗ cũ. Trông như hai con chim bi bắn rơi vậy. Hiển nhiên là hai người vừa bị đánh ngã, và dường như địch thủ có ý nương tay cho hai người.

Bọn người trên bờ sông, vẻ mặt hết thảy đều thất sắc, cơn sợ sệt của họ được dịp bộc phát trên gương mặt họ, trông thật thảm thê, và đứng ngơ ra như những pho tượng gỗ thật tội nghiệp!

Bọn võ lâm này ai cũng biết rằng công lực của Qủy Bảo chủ thật cao siêu, nhưng họ không ngờ lại cao siêu đến bậc ấy.

Mọi người đều rung động, họ sợ cho tánh mạng họ.

Bọn cao thủ không ngờ hai bậc tuyệt thủ cao nhất của võ lâm, lại có thể bị thất bại một cách dễ d2ng như thế. Chỉ có cái việc vượt qua bức tường Qủy Bảo còn vô phương, huống hồ gì việc phá tan Qủy Bảo.

Bọn cao thủ nuốt nước bọt đánh ực một cái như nuốt lấy bao nhiêu thất vọng ê chề!

Chú ăn mày lầm bầm một mình :

– Biết điều thì cút hết đi là hơn cả! Ở lại rồi tròng họa vào cổ đấy!

Nghĩ đến huyết thù của mình, Hoàng Thượng Chí cảm thấy việc trả thù thực là mỏng manh. Lòng đang hậm hực, lại nghe người em kết nghĩa mình lải nhải, chàng trợn mắt nói :

– Huệ đệ, hiền đệ nói như thế là nghĩa gì?

– Tiểu đệ nói như thế có nghĩa là, nếu Nam cái Bắc tăng là người biết điều thì hãy rút đi cho êm chuyện!

Hoàng Thượng Chí cười cay đắng :

– Dường như hiền đệ có thiện cảm với Qủy Bảo lắm thì phải!

Chú ăn mày cười hề hề, nói :

– Xem việc mà luận chuyện thế thôi! Chớ có cái gì là thiện cảm với ác cảm, mà nhân huynh nói thế!

Hoàng Thượng Chí lại hỏi :

– Địa vị của Nam cái trong Cái bang như thế nào, hiền đệ?

– Người đứng đầu của trưởng lão đấy!

Hoàng Thượng Chí ngạc nhiên hỏi :

– Hiền đệ cũng là một phần tử của Cái bang, sao tiểu luynh thấy đệ đối xử…

– Không! tiểu đệ là du cái!

– Du cái? Du cái là sao!

– Dư cái là du cái, là không thâu nhận tiếc tự của Cái bang.

– Kỳ thực, ngu huynh không hiểu gì cả! Kỳ quặc…

Hoàng Thượng Chí chưa nói dứt câu, lại thấy Nam cái và Bắc tăng lần nữa nhảy vọt lên tường, dường như hai người đã hậm hực và chưa chịu phục.

Cũng như lần trước, vừa đặt chân lên đầu tường, thì hai người một lần nữa bị đánh ngã và cũng rơi đúng ở vị trí cũ.

Bọn cao thủ biết hai kỳ nhân này, bị địch đánh ngã, nhưng không hiểu địch nhân ra tay như thế nào?

Họ phân vân và đặt nhiều câu hỏi, nhưng rốt cuộc không tìm được một tia sáng nào.

Dường như trực nhớ đến điều gì, Hoàng Thượng Chí quay lại hỏi chú ăn mày :

– Nầy hiền đệ! Hiền đệ bảo là công lực của Thiên Tề giáo chủ còn vượt hẳn Nam cái và Bắc tăng phải không!

– Đúng vậy! Ngu đệ được nghe giới võ lâm bảo thế, mà sao hiền huynh lại hỏi đệ câu này?

Hoàng Thượng Chí ra dáng thắc mắc hỏi :

– Nầy hiền đệ! Nếu cả ba người : Nam cái, Bắc tăng và Thiên Tề giáo chủ, cùng ra tay một lúc, thì tình hình ra sao? Theo ngu huynh thì có thể đạt được kết quả đấy.

Chú ăn mày nhỏ cả quyết :

– Chưa chắc cả ba đã vượt khỏi bức tường ấy, chớ đừng hòng phá tan Qủy Bảo.

Hoàng Thượng Chí lấy làm lạ hỏi :

– Sao hiền đệ có thể quyết đoán như thế được. Ngu huynh thấy khó tin quá!

Chú ăn mày Đông Phương Huệ giải thích :

– Đó là tại nghĩa huynh không thấy đấy thôi! Tình trạng này xảy ra ở đây hoài, kẻ nào được toàn thây mà ra về thực là chuyện hy hữu, thường thì chẳng ai có cái hân hạnh được trở về cả. Ngu đệ có thể nói, đó là một tử địa, ai bước chân vào Qủy Bảo thì coi như đã chết rồi. Vì lý do ấy mà ngu đệ mới dám cả quyết như thế.

Tuy đã được Đông Phương Huệ giảng giải khúc chiết, nhưng Hoàng Thượng Chí vẫn thắc mắc :

– Tại sao Thiên Tề giáo chủ lại không chịu ra tay nhỉ? Lạ thực!

Chú ăn mày mỉm cười :

– Kể cũng lạ thực! Nhưng cái đó thì có nước hỏi ông ta mới biết nổi.

Hoàng Thượng Chí chỉ biết ngồi yên lặng mà thở dài than ngắn :

Chàng bóp trán suy nghĩ :

– Tại sao Thiên Tề giáo chủ không chịu ra tay?

Chàng nhớ là khi bị Thể Điệp Lý Vân Hương bắt bỏ trong kiệu, rõ ràng có nghe người ta bàn là : Kỳ liên kết nhân vật võ lâm trong Hắc, Bạch hai đạo nầy, do Thiên Tề giáo chủ đứng ra chủ trương phát động ấy thế mà tại sao lão ta có thể lạnh lùng, khoanh tay đứng ngó không chịu động thủ. Thật khó mà hiểu nổi lão ta hành động như thế nào?

Rồi Hoàng Thượng Chí lại thầm nghĩ :

– Hay là Thiên Tề giáo chủ đã sắp đặt cơ mưu nào rồi chăng? Hay lão ta có ẩn ý nào khác?

Trong khi Hoàng Thượng Chí đang nghĩ về hành động của Thiên Tề giáo chủ, thì trước sân Qủy Bảo Nam cái và Bắc tăng đã nhảy lên tường lần thứ ba.

Ngoài ý nghĩ của mọi người, lần này hai kỳ nhân của võ lâm đã vượt được bức tường cửa Qủy Bảo không một chút trở ngại nào. Thế rồi hai người mất hút trong chiếc hang đen ngòm, to tướng kia.

Bọn cao thủ còn lại nhốn nhao một lúc, rồi hơn một nửa số người hăng hái tiến đến sát mép con đường đá ẩn dưới lòng sông.

Bây giờ đây họ đã tin tưởng phần nào ở hai kỳ nhân, họ đồng loạt hét lớn trợ oai, rồi nhảy thóc qua sông tiến thẳng vào hang đá.

Hoàng Thượng Chí nhìn cái hang quái dị vẫn trơ trơ, lạnh lùng, từ trong đó tiết ra một khí thế lạnh lạnh của tử thần. Lòng chàng cảm thấy lo sợ thay cho đám cao thủ đó chàng nghe cổ mình như khô lại, nuốt nước bọt ực một tiếng và cảm thấy đăng đắng, chàng muốn nói lên, nhưng giọng chàng đã lạt hẳn đi rồi. Chàng nghe tim mình đập thình thịch trong lòng ngực. Chàng mong bọn cao thủ chiếm được thượng phong, để bảo toàn tánh mạng và phá tan Qủy Bảo cứu những nhân vật võ lâm hậu bối.

Nhưng chàng lại tự mâu thuẫn với chính chàng, vì nghĩ :

– Nếu bọn cao thủ này thành công thì mối hận của chàng lấy đâu mà trả được, ấy thế nên chàng lại muốn bọn cao thủ này thất bại.

Hai ý tưởng mâu thuẫn ấy quay cuồng trong đầu óc chàng.

Chú ăn mày nhỏ cũng không hơn gì, chú ta đứng dậy nhìn chòng chọc vào đám người.

Trong lúc tốp cao thủ thứ ba định xông vào thì bỗng nhiên họ ngừng hẳn lại.

Có hai bóng người, từ trong cái hang đen ngòm ấy đi ra.

Nhìn kỹ lại thì ra Nam cái và Bắc tăng.

Bước đi của hai kỳ nhân có vẻ ngượng nghịu, quần áo rối bời, nhất là Nam cái, mặt tái mét, râu tóc đã rối lại càng rối bù thêm.

Bước chân lão chệnh choạng như sắp ngã.

Tiểu ăn mày mỉm cười tỏ vẻ vui sướng ngồi xuống.

Hoàng Thượng Chí hỏi :

– Họ ra rồi sao?

Tiểu ăn mày đáp :

– Thực hy hữu chưa từng có lòng mấy chục năm nay! Đó là lần thứ nhứt có người sống sót rời khỏi Qủy Bảo! Chẳng biết có phải chủ nhân Qủy Bảo đã vị nể hai bậc tiền bối võ lâm nầy mà không nỡ dùng độc thủ chăng! Kể ra Nam cái và Bắc tăng đúng là hai bậc tiền bối võ lâm thật!

Hoàng Thượng Chí nói :

– Khá khen cho hiền đệ! Việc gì cũng thông cả.

– Hì! hì! Ngu đệ chỉ đoán ẩu, mà được ca ca khen, thật sung sướng hi hi.

Khi Nam Cải và Bắc tăng ra khỏi cửa quỉ Bảo thì cánh cửa đen từ từ khép kín lại sau lưng hai người.

Hai kỳ nhân không cần để ý đến bọn võ lâm cao thủ, cứ lẳng lặng vượt khỏi con đường đá, khi ấy có mấy nhân vật giang hồ ra chặn lại để hỏi han, hai người lẹ làng lách mình mà đi không đáp lại câu nào.

Bọn cao thủ đứng nhìn theo cho đến khi hai bóng người mất hút đằng xa tít.

Bọn cao thủ võ lâm lo chôn cất mấy xác chết, rồi tự giải tán.

Yên lặng. Hoàn toàn yên lặng.[Audio] Ngã Dục Phong Thiên (dịch)

Mặt nước sông vẫn cau mày muôn thuở với hai chữ Qủy Bảo rờn rợn mùi máu tươi.

Một trận phong ba vừa qua, Qủy Bảo giờ vẫn trơ ra như thách thức bọn giang hồ. Cái uy vũ của nó khiến cho người run sợ, nhưng cái thần bí của nó cũng làm cho nhiều nhân vật võ lâm động tánh tò mò.

Thiên Tề giáo chủ cũng đã đi rồi, bọn giáo đồ của lão ta cũng theo gót sư phụ.

Cuối cùng chỉ còn lại Thể Điệp Lý Vân Hương, đi theo ả có mấy tỳ nữ và bốn kiệu phu.

Bọn Thể Điệp Lý Vân Hương âm thầm tiến về chiếc kiệu

Hoàng Thượng Chí nhìn theo bọn chúng với đôi mắt ẩn đầy căm giận, miệng thì trề ra lệ vẽ khinh bỉ nói :

– Đồ quỉ cái, có ngày nào đó ta sẽ tìm mày để thanh toán món nợ này.

Chàng hừ một tiếng.

Chú ăn mày nhỏ, thúc cùi chỏ vào hông chàng nói :

– Chí ca, lại đây xem, còn một màn hài kịch ngăn ngắn, ca ca nên xem đừng bỏ qua uổng lắm đấy.

Hoàng Thượng Chí không hiểu Đông Phương Huệ muốn nói gì, song cũng gật đầu ưng thuận.

Chú ăn mày Đông Phương Huệ thúc cùi chỏ vào hông chàng chỉ về phía chiếc kiệu

Hoàng Thượng Chí thấy Thể Điệp Lý Vân Hương, đưa tay vén bức màn của chiếc kiệu, trông nàng có vẻ ngơ ngẩn. Vì khi cách chiếc kiệu ba bước nàng đã phát giác Hoàng Thượng Chí không còn ở trong kiệu của nàng nữa, Nàng không hiểu Hoàng Thượng Chí thoát thân bằng cách nào.

– Ai đã cứu chàng rồi!

Nàng lẩm bẩm nói một mình, thẫn thờ nhỡn chung quanh một lúc lâu, rồi thở dài bước vào kiệu.

tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !