- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 91: Boxing ngầm quy tắc (c451-c455)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 91: Boxing ngầm quy tắc (c451-c455)
❮ sautiếp ❯Chương 451 : Quy tắc
Có truyền thuyết nói rằng Lưu Bá Ôn chính là người trong Thiên Môn, sau này bị Chu Nguyên Chương biết được nên đã diệt trừ tận gôc Thiên Môn, đời sau không còn có người của Thiên Môn có thể quấy động thiên hạ được nữa.
Kể từ đời Thanh Mạt, 1 số bọn lừa đảo vì muốn ra oai nên đều xưng danh là người của Thiên Môn, suốt cả 1 thời gian dài nên cái nhìn của mọi người với Thiên Môn cũng thay đổi, coi Thiên môn chỉ ngang hàng với bọn lừa đảo.
Thế nhưng Diệp Thiên cũng biết, Thiên Môn mặc dù tụt dốc hơn cả Ma Y Nhất Mạch nhưng truyền thừa tồn tại đã lâu cho nên đến tận bây giờ vẫn còn tồn tại trên đời vì lúc Diệp Thiên còn đi cùng lão Đạo đã gặp qua người của Thiên Môn.
Cho nên Bao Phong Lăng nói là hắn xuất thân từ Thiên Môn, Diệp Thiên không nhịn được cười lên, bang lừa đảo là bang lừa đảo, không nên kéo Thiên Môn vào, môn phái ở dưới hạng 9 giang hồ chắc chắn không ngẩng mặt được với đời.
Vào thời cổ đại, xã hội chia làm 9 hạng, mà người trong giang hồ thì phân trên hoặc dưới hạng 9.
Giống như hòa thượng, đạo sĩ, họa sĩ, thầy thuốc, thầy địa lý, thầy bói, đầu bếp, thầy giáo trường tư những người này đều trên hạng 9, thân phận những người này không phải cao quý gì nhưng có nhiều va chạm với xã hội nên cũng cí chút vẻ vang.
Còn dưới hạng 9 có đào kép, tỳ nữ, kỹ nữ, ăn xin, lưu manh, hiệu cầm đồ, nhà tắm, thợ mộc, đạo tặc, bang phái như bang lừa đảo này đều được coi là loại ác ôn dưới hạng 9.
– Cát lão đại của chúng tôi đích thực là truyền nhân của Thiên môn, huynh ấy thậm chí có pháp thuật thần tiên nữa, anh bạn này, lừa tiền ngoài phạm vi là chúng tôi không đúng, thế nhưng tôi khuyên cậu vẫn nên thả chúng tôi ra, mọi người cùng dĩ hòa vi quý đi!
Nhắc tới đại ca mình, con người Bao Phong Lăng dường như thay đổi thành 1 người khác, cái thận trọng vừa rồi không thấy đâu nữa, mà nói như thể để uy hiếp Diệp Thiên vậy.
– Biết phép tiên à? Tôi cũng biết phép tiên đấy? hay là tôi thi triển cho ông xem nhé?
Diệp Thiên tức giận nói:
– Ít nói những lời vô nghĩa đi, trả tiền cho tôi, tôi lấy 1 bàn tay ông, không đưa tiền ra, thì để lão Đại của các ông đến nhặt xác nhá, để tôi xem phép tiên của hắn ta có thể biến thi thể người chết thành người sống được hay không?
Lúc Diệp Thiên nói chuyện không có ý định ẩn sát khí của mình, dòng sát khí đó xâm nhập vào bên trong cơ thể Bao Phong Lăng khiến cho hắn cảm thấy lạnh thấu xương, cả người không chịu nổi run lên.
– Diệp Thiên, đây…
– Lão đệ, xem diễn là được rồi!
– Đây… vị này, chúng tôi… 2 người chúng tôi chỉ giữ lại 2 triệu, số tiền còn lại thực sự đã giao cho lão Đại hết rồi.
Trên đời này người mà có thể chịu được sát ý của Diệp Thiên thật chẳng có mấy người, Bao Phong Lăng biết người thanh niên trước mặt thật sự có thể hạ thủ giết bọn họ, cũng không dám giấu diếm nữa, thành thực kể ra sự tình.
Cát Lão Đại trong lời nói của bọn họ là người Giang Tây, năm nay hơn 50 tuổi, mở 1 quán trà ở Nam Xương, Giang Tây, đương nhiên, đây chỉ là vỏ bọc làm ăn bên ngoài.
Mà thực tế Cát Lão Đại là đại ca của bang lừa đảo khống chế ở 2 nơi Thượng Hải và Quảng Đông, hễ là những vụ án lừa lọc ở 2 tỉnh đó thì căn bản đều xuất phát từ bang của hắn.
Vào thời điểm 5 năm trước, Cát Lão Đại cảm thấy địa bàn không đủ, vì thế đã nhắm ngay thị trường trống trơn miền bắc, phái 2 đại tướng dưới quyền mình đi, đó chính là Bao Phong Lăng và Lưu Lão Nhị 2 người.
2 người này quả không phụ lòng của Cát Lão Đại, rất nhanh chóng đã cắm rễ ở kinh thành, hơn nữa 1 bên làm mua bán đồ cổ, 1 bên chỉ nói được vài câu tiếng phổ thông nên trỏ thành 1 thương nhân nôi tiếng ở HọngKong.
2 người lúc mới bắt đầu cũng kiếm được 1 chút, thế nhưng nhanh chóng cảm thấy không đủ, trở về Giang Tây bàn bạc với Cát Lão ĐẠi, tập trung vào thị trường đồ cổ đang nóng kia.
Tên Cát Lão Đại bỏ vốn để 2 người đó yên tâm, từng bước tiếp xúc với 1 vài thương nhân đồ cổ ở kinh thành, đợi thời cơ chín muồi sẽ làm 1 mẻ rồi cao chạy xa bay.
Lần chờ đợi này đã 3, 4 năm rồi, Bao Phong Lăng cảm thấy thời cơ đã chín muồi, rồi cuối cùng thu lưới, con cá đầu tiên lọt vào cái lưới này chính là Diệp Đông Bình.
Sau khi lấy được 30 triệu đó của Diệp Đông Bình, Bao Phong Lăng lập tức đem 20 triệu đó cho Cát Lão Đại, sau đó bỏ căn hộ đã thuê 3 năm cùng Lưu Lão nhị ở trong khách sạn này.
Sau khi nghe thấy Bao Phong Lăng nói vậy, Diệp Thiên cau mày, nói:
– Theo thói quen của Bang Lừa Đảo các người, sau khi hạ thủ xong thì lập tức rút lui, tại sao còn ở lại kinh thành làm gì?
Bao Phong Lăng do dự 1 chút, nói:
– Lúc đó húng tôi giăng bẫy tổng cộng 5 người, thì có 2 người mắc bẫy, chúng… chúng tôi định làm xong mẻ này rồi mới về.
Sự tình quả nhiên giống với Diệp Thiên dự đoán, Bang Lừa Đảo này hành sự sẽ không chỉ đặt 1 quả trứng trong ổ thôi đâu, cho dù không lừa đến Diệp Đông Bình thì họ cũng sẽ ra tay với những người khác.
Chỉ có điều người này cũng không thoát được 1 chữ tham, Bang Lừa Đảo lợi dụng lòng tham của người khác để lừa đảo, kết quả là ngay cả mình cũng bị lừa.
Phải biết rẳng, nếu Bao Phong Lăng và Lưu Lão Nhị sau khi ra tay lập tức cao chạy xa bay, cho dù dựa vào năng lực Diệp Thiên cũng khó mà xác định được nơi ẩn thân của bọn họ, hay chí ít cũng không bắt được họ nhanh thế này.
– Lão Hồ, cái tên Cát Lão Đại ở Giang Tây, ông có nghe qua bao giơ chưa?
Diệp Thiên quay đầu nhìn Hồ Hồng đức, những năm 80 cậu và Lão Đạo từng đi qua Giang Tây nhưng cho tới bây giờ chưa nghe qua cái tên này bao giờ.
– Chưa, Lão Hồ tôi ở Đông Bắc chưa từng nghe qua cái tên này.
Hồ Hồng Đức lắc đầu.
– Lát quay về hỏi sư huynh xem.
Diệp Thiên nhìn Bao Phong Lăng, nói:
– Bang Lừa Đảo hoạt động không liên quan gì tới tôi, nhưng lừa trúng tôi, tôi không thể không quan tâm được.
Nhìn thấy sắc mặt 2 người Bao Phong Lăng lộ vẻ sợ hãi, Diệp Thiên khoát tay nói:
– Các ông đừng sợ, gọi điện thoại cho Cát Lão Đại, chỉ cần giải quyết xong việc, nhiều nhất tôi cũng chỉ lấy 1 bàn tay các ông thôi, dựa vào y học hiện đại, chặt đứt gân tay vẫn có thể nối lại được mà!
Quy tắc trong chốn giang hồ, đã làm sai chuyện gì, tất nhiên là sẽ bị phạt cảnh cáo, cho dù Cát Lão Đại có giao tiền ra, 2 người kia cũng không tránh được bị đánh gãy gân tay.
Thế nhưng Diệp Thiên đã nói là cảnh cáo mức nhẹ nhất thôi. Nếu gặp phải 1 vài đồng đạo giang hồ hiểm ác khác, 1 chân 1 tay này tuyệt đối là không còn rồi.
Bao Phong Lăng làm nghề này cũng có thâm niên, biết Diệp Thiên nói không sai, suy nghĩ 1 lúc, gật đầu nói:
– Được, để tôi gọi điện thoại!
– Khiếu Thiên, đưa quần áo cho hắn!
Diệp Thiên không sợ 2 người bọn họ ra võ, 6 người trong phòng còn có 2 người là cao thủ ám kình, hơn nữa còn có cả mình, cho dù Bao Phong Lăng có muốn nhảy lầu tự sát cũng không làm được.
Bao Phong Lăng vẫn rất lưu manh, sau khi mặc quần áo xong rút điện thoại ra ấn số, điện thoại nhanh chóng thông, Diệp Thiên động động tai, nghe từ trong microphone điện thoại có giọng của 1 người đàn ông.
Nghe thấy Bao Phong Lăng nói chuyện bằng tiếng phổ thông với người đó, Diệp Thiên cười nói:
– Không sao đâu, cứ nói bằng tiếng địa phương của các ông đi, tôi không sợ bị chơi đâu.
Năm đó lúc đi theo Lão Đạo hành tẩu giang hồ, Diệp Thiên còn nhỏ tuổi, vừa đúng lúc học tiếng nói, cho nên ngôn ngữ từ nam ra bắc Diệp Thiên về căn bản là đều có thể nghe hiểu.
Ngôn ngữ các tỉnh của Trung Quốc không giống nhau, người không biết tiếng nghe không khác tiếng nước ngoài là mấy, lúc Bao Phong Lăng nói huyên thuyên trong điện thoại, Diệp Đông Bình cùng Hồ Hồng Đức trợn tròn mắt nghe không hiểu từ nào.
Còn Chu Khiếu Thiên tiến đến bên cạnh Diệp Thiên, nói:
– – Sư phụ hắn nói tiếng Giang Tây thật đấy, không phải dối đâu. Cậu sao có thể nghe hiểu được thế?
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt 1 chút, mấy lời cậu hơi vất vả mới nghe hiểu, thế mà Chu Khiếu Thiên lại có thể nghe được.
Chu Khiếu Thiên gãi gãi đầu, nói:
– Nhà gốc con ở Giang Tây, lúc còn nhỏ con vẫn hay nói tiếng này cùng cha mà.
Diệp Thiên cười nói:
– Thế mà sư phụ quên mất, dòng họ Chu gia nhà các cậu gốc là đầu sỏ ở tỉnh Giang Tây.
Diệp Thiên lúc đang nói chuyện cùng Chu Khiếu Thiên, Bao Phong Lăng 1 tay che kín microphon di động, nói:
– Diệp gia, Cát Lão Đại của chúng tôi muốn nói chuyện với ngài! Không cần, ông nói với hắn là được.
Diệp Thiên khoát tay, vị Cát Lão Đại kia đơn giản muốn lôi vài câu giang hồ ra nói với cậu, Diệp Thiên nói với hắn cũng vô nghĩa.
– 3 ngày sau, gặp mặt ở Thiên Tân, không biết ngài có đồng ý thế không?
Bao Phong Lăng nói 1 tràng trong điện thoại, ngẩng đầu lên hướng Diệp Thiên.
– Sợ đến kinh thành tìm ta à?
Diệp Thiên cười lanh nói:
– Thế thì theo Cát Lão Đại của các ngươi nói đi, 3 ngày sau sẽ gặp mặt ở Thiên Tân, muộn 2 ngày thì mất 1 cánh tay, nếu đến trễ 5 ngày thì tiểu huynh đệ ở bên dưới các ngươi sẽ mất 1 cái trước nhá.
Lời này của Diệp Thiên khiến cho tên Lưu Lão Nhị vội khép 2 chân lại, đàn ông mà không có cái này thì đúng là sống không bằng chết.
Sau khi ngắt điện thoại, Bao Phong Lăng đặt điện thoại lên lên bàn, nói:
– – Diệp gia, đại ca chúng tôi nói lần này vượt quá phạm vi hoạt động, xin lỗi ngài, 12h 3 ngày sau sẽ gặp mặt ở quán trà ở Thiên Tân, không gặp không về. Được, các ngươi thu dọn đi, 2 ngày nữa đi theo ta!
Diệp Thiên gật đầu, trong lòng đang suy nghĩ, không biết 3 ngày tới không biết để 2 người này ở đâu đây?
Nhìn thấy Diệp Thiên hình như không giống người thường lắm, Bao Phong Lăng đánh bạo nói:
– Diệp gia, có câu muốn thỉnh giáo ngài 1 chút, rốt cục sao ngài tìm được chúng tôi thế?
Nghe được câu hỏi này của Bao Phong Lăng, Diệp Thiên không khỏi cười lên, nói:
– Tôi cũng muốn hỏi các ông, Bang Lừa Đảo làm việc thường không bao giờ bất cẩn như vậy, lấy hơn 20 tờ đô la HongKong giả để lừa ba tôi, các ngươi không sợ sớm bị lộ à?
– Đô… đô la HongKong giả?
Bao Phong Lăng nghe vậy sửng sốt 1 chút, tiếp đó nhảy dựng lên, 1 cước đá vào người Lưu Lão Nhị, mắng:
– Con mẹ nhà ngươi, bảo ngươi đi đổi đô la HongKong cũng bị người ta lừa, ta đánh chết ngươi!
Chương 452 : Sắp xếp
2 người Bao Phong Lăng và Lưu Lão Nhị thành 1 đội lừa đảo, như là 1 đôi hát song ca, 1 người hát chính 1 người hát bè, đừng nhìn tên Lưu Lão Nhị chỉ giao dịch với Diệp Đông Bình thôi thế nhưng còn có vai trò quan trọng hơn Bao Phong Lăng 1 chút đấy.
Kể từ lúc tiếp xúc với đối tượng cho đến lúc thu lưới về, khoảng thời gian mấy năm này lại có 1 điểm sai lầm, đúng là khôn 3 năm dại 1 giờ, tầm quan trọng của Bao Phong Lăng không cần nói cũng biết.
– Mẹ mày, chúng ta thậm chí được coi là ông cha của bọn lừa đảo chứ thế mà con mẹ mày lại bị người ta lừa, ông đá chết mày!
Lúc này nghe thấy cái bẫy mình dày công sắp đặt 3, 4 năm qua lại vì mấy tờ tiền giả ấy mà bị người ta tìm đến nhà, Bao Phong Lăng tức giận xanh mật, đá tới tấp vào Lưu Lão Nhị.
Bao Phong Lăng và lưu Lão Nhị là quỷ háo sắc, 3 ngày 2 người đã gọi mấy con đàn bà đến khách sạn quấn lấy nhau.
Cho nên sau khi Bao Phong Lăng nhìn thấy chỗ tiền giả này theo bản năng cho rằng Lưu Lão Nhị lúc đi đổi ngoại tệ đã bị người ta cho là kẻ ngốc, nhân tiện thăm dò ra tận địa điểm dừng chân của bọn họ.
– Anh Phong, tôi… tôi cũng chưa nhìn thấy đô la HongKong bao giờ, làm sao mà biết đâu đâu là thật đâu là giả?
Lưu Lão Nhị bị Bao Phong Lăng đá liên hồi thì kêu lên oai oái:
– Ông mà gặp lại tên Vương Bát đản đó, 1 đao đâm chết hắn luôn!
Sau khi xem đôi này biểu diễn xong, Diệp Thiên không nhịn được cười, nói:
– Được rồi, mau mặc quần áo lên rồi đi.
Nhìn thấy tròng mắt Bao Phong Lăng xoay tròn, Diệp Thiên tiếp tục nói:
– Đúng rồi, các ông ra ngoài có thể hô, cũng có thể chạy, chỉ cần các ông cho rằng có thể tránh được 2 tay của lão Hồ đây là được.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, Hồ Hồng Đức nhìn quanh phòng, thấy có 2 cái cốc sứ ở trên bàn, tay phải cần lên, dùng lực 1 chút trong nháy mắt cái cốc đó đã vỡ vụn ra.
Hồ Hồng Đức chầm chậm xoay chặt bàn tay rồi mở ra phải ra, thổi nhẹ 1 cái, 1 lớp bột bay khỏi lòng bàn tay, bay tan vào trước mặt 2 tên Bao Phong Lăng và Lưu Lão Nhị.
Trong Bang Lừa Đảo cũng có người biết võ chính là người phụ trách võ lực tranh đấu của bang.
Thủ hạ của Cát Lão Đại cũng có mấy người được gọi là “cao thủ giang hồ”, nhưng so với Hồ Hồng Đức, mấy người kia quả thực giống với đứa con nít 3 tuổi múa đao hơn, căn bản không xứng để so sánh.
Cho nên chiêu này của Hồ Hồng Đức rất có ích dùng để uy hiếp, dọa cho 2 người Bao Phong Lăng mặt mày trắng bệch, trong lòng vốn đang có ý định chạy trốn nay lập tức tiêu biến luôn.
Về phần 2 con đàn bà trong phòng kia, Hồ Hồng Đức xuống tay cũng rất chừng mực, ngủ hơn 1 tiếng thì tỉnh dậy, 2 cô này thấy sự tình đang như vậy nhưng cũng không dám la lên.
– Diệp Thiên, con định đưa bọn họ đi đâu?
Sau khi ra khỏi khách sạn, Diệp Đông Bình nhìn về phía con trai, ông đã bao giờ trải qua chuyện như thế này đâu, ngoài lúc đầu oai ra còn lại thì ông để Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức làm chủ.
Diệp Thiên liếc nhìn Bao Phong Lăng, nói:
– Tìm 1 chỗ trông chừng bọn họ, chân của bọn người của Bang lừa Đảo này có dầu đấy, không cẩn thận bọn họ sẽ chuồn mất.
Bao Phong Lăng cười khổ 1 tiếng, nói:
– Diệp gia, chúng tôi đâu dám, lần này đúng là gặp hạn rồi!
Điểm khác nhau giữa Bang lừa đảo và hào khách giang hồ chính là 1 bên động não 1 bên động thủ, giống như là học trò gặp phải quân binh, có lý nói cũng không được, 2 loại người này mà đối đầu, rõ ràng là bọn lừa đảo thiếu lực lượng võ lực sẽ bất lợi hơn.
Diệp Thiên mới động não chợt nghĩ đến 1 nơi, nhìn về phía cha, nói:
– Ba, ba lái xe về trước đi, con tìm chỗ sắp xếp cho bọn họ ở.
Về chuyện trong giang hồ, Diệp Thiên cũng không muốn để cha tham dự vào quá nhiều, bởi vì ông ấy vốn không phải là người trong giang hồ, biết nhiều quá cũng không phải là chuyện tốt.
– con trai, con lại đây, ba nói với con 1 câu.
Sau khi nghe được Diệp Thiên nói vậy, Diệp Đông Bình do dự 1 chút, kéo Diệp Thiên sang 1 bên, nhỏ giọng nói:
– Trông chừng đừng để bọn họ chạy thoát là được rồi chứ đừng đánh bọn họ, 2 người đó lừa đảo là có tội, chúng ta giam giữ họ cũng là phạm pháp đấy.
Diệp Đông Bình tuy rằng không biết con trai xử trí thế nào với bọn họ, nhưng ông biết Diệp Thiên từ nhỏ đã hay đánh ngườoi, năm 7, 8 tuổi còn đánh 1 cậu cao to hơn 10 tuổi chảy máu mặt, ông đúng là sợ mấy chuyện như kiểu Diệp Thiên đánh gãy chân tay 2 người này lắm.
– Vâng, con biết rồi, ba, lúc nào cha đi học luật pháp thế mà hiểu rõ thế?
Diệp Thiên bị cha nói đến dở khóc dở cười, bây giờ cho dù là niên đại nào đi chăng nữa thì vẫn tồn tại giang hồ, tất nhiên có quy tắc hành sự riêng, tuy rằng không dám nói là tốt hơn pháp luật nhưng pháp luật hiện nay có ảnh hưởng rất ít đến giang hồ.
Giống như quy tắc Cát Lão Đại phái người đi lừa tiền vượt quá giới hạn, cho dù Diệp Thiên có giết chết 2 bọn họ, Cát Lão Đại cũng không dám đi báo cảnh sát, thậm chí còn trăm phương nghìn kế giấu đi.
Còn về phần Cát Lão Đại có vì vậy mà trả thù Diệp Thiên hay không, đó lại là 1 chuyện khác, tóm lại là dân không quan tâm, quan không xét xử, tất cả đều là chuyện tự giải quyết hết.
Sau khi tiễn cha về, Diệp Thiên ngồi xuống chỗ lái xe, còn Hồ Hồng Đức và Chu Khiếu Thiên 1 bên phải 1 bên trái ngồi cạnh 2 người Bao Phong Lăng, 2 người đó cho dù là muốn nhảy khỏi xe cũng không được.
Hơn nửa giờ sau, thấy xe của Diệp Thiên sau khi đến Tây Thành thì quẹo vào 1 cái nhõ nhỏ, Chu Khiếu Thiên nói:
– Sư phụ, sư phụ định đến chỗ Khâu sư huynh đó à?
– Uh, ngoài chỗ lão Khâu ra, ta thực sự không biết để bọn họ ở đâu.
Diệp Thiên nhìn tên Bao Phong Lăng bà Lưu Lão Nhị qua kính chiếu hậu, 2 người này tuy rằng nét mặt đã trấn tĩnh lại, nhưng đi qua bờ sông sao giầy không ướt được? Bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên bị bắt.
Trong lúc nói chuyện xe đã chạy đến đầu ngõ của quán võ An Đức, sau khi dừng xe, mấy người lần lượt xuống xe, theo ngõ nhỏ đi vào trong võ quán.
– Ấy, đang làm gì thế?
1 hàng 4, 5 người Diệp Thiên này đúng là có chút gai mắt, còn chưa đến cổng võ quán, mấy người thanh niên đứng ở đó đã vội chạy ra nhìn.
Thủ hạ của Khâu Văn Đông trong thành Tứ Cửu vẫn luôn đi ngang hàng, nói chuyện cũng không khách khí như vậy, chỉ có điều tên thủ lĩnh trẻ tuổi kia liếc mắt nhìn thấy Diệp Thiên, đột nhiên quay đầu bỏ chạy.
– Lại… lại đến thách đấu rồi!
Anh bạn này vừa chạy vừa hô to, khiến cho Diệp Thiên đúng là dở khóc dở cười, lần trước đã bắt tay giảng hòa, thế mà vẫn như cái bóng ma ám ảnh trong lòng bọn họ?
Vừa mới la hét, hơn 10 người trong võ quán đã lần lượt nhảy bổ ra, trên tay còn cầm theo vũ khí gậy gộc, mà dẫn đầu là đại đệ tử của Khâu Văn Đông- Võ Thần.
– Đồ ranh con, Diệp gia tới cửa là khách quý, tiểu tử ngươi lại gọi quỷ cái gì hả?
Nhìn thấy Diệp Thiên, Võ Thần đập mạnh 1 cái vào đầu người nọ, xoay người nói:
– Quay vào đi, quay vào hết đi, Diệp gia không phải là người ngoài.
Sau khi đuổi bọn đệ tử sau lưng vào trong, Võ Thần mới ra nghêng đón Diệp Thiên, chắp 2 tay vào, cười nói:
– Diệp gia, sao hôm nay ngài lại có thời gian đến đây thế này? Khiếu Thiên huynh đệ, cậu cũng có thơi gian mà không đến à?
Sau chuyện đến võ quán thách đấu của Diệp Thiên đó, Chu Khiếu Thiên cũng có vài lần đến võ quán An Đức học tập chút bí thuật bất truyền Bát Cực Quyền của Phùng Hằng Vũ, nên kết giao với Võ Thần.
– Võ Thần, lão Khâu có ở nhà hay không? Tôi có chút chuyện muốn nhờ huynh ấy.
Diệp Thiên khoát tay, cũng không khách sáo với Võ Thần, lập tức đi vào sân.
– Sư phụ vừa gọi điện thoại bảo là lát nữa sẽ đến đây, Diệp gia, mời ngài vào trong uống ngụm trà.
Võ Thần cười mời Diệp Thiên đi vào trong, trong giang hồ rất tôn trọng thực lực, Diệp Thiên lần trước thách đấu võ quán đã khiến cho Võ Thần tâm phục khẩu phục.
So với lần trước thì trong sân có nhiều người hơn, có 1 vài đệ tử không biết Diệp Thiên, nên nhìn Diệp Thiên chằm chằm.
Những người này mới học võ nên tính tình không hiếu động, mới học được mấy chiêu mà đã cho rằng minh là thiên hạ vô địch, thế nhưng đều bị Vô Thần trừng mắt bắt quay vào hết.
Sau khi vào phòng, Diệp Thiên ngồi trên cái ghế Bát Tiên ở bên cạnh ghế chủ trong phòng, chỉ vào Bao Phong Lăng và Lưu Lão Nhị nói:
– 2 người này vượt quá phạm vi hoạt động, lừa tiền của tôi, Võ Thần, để ở chỗ các anh mấy ngày được không, đừng để bọn họ chạy mất!
Chuyện này nói ra có hơi mất mặt, chỉ có điều Diệp Thiên không thể nghĩ ra được chỗ nào để 2 người này ở, chỉ có thể tự làm xấu mình, để người ở trong võ quán mấy ngày.
– Lừa… lừa cả tiền của cậu à? Họ đến từ đâu mà vượt quá giới hạn thế, gan to thế à?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Võ Thần giật mình há miệng, 2 mắt nhìn chằm chằm vào 2 người Bao Phong Lăng, 2 người đó bị nhìn đến mức toàn thân cảm thấy không được thoải mái.
Đến võ quán này, nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ lùn lùn đó và thái độ của Diệp Thiên, Bao Phong Lăng và Lưu Lão Nhị cũng hoàn hoàn không còn ý định chạy trốn nữa, lần này đúng là dẫm lên cửa sắt rồi.
Đối với chuyện mất mặt này, Diệp Thiên cũng không muốn nói nhiều, khoát tay nói:
– Người miền nam, tôi cũng không rõ lắm, anh tìm phòng cho tôi gửi 3 ngày có được không?
– Được, không thành vấn đề.
Võ Thần cũng là người biết chuyện, lập tức gọi 2 ngươi lại, nói:
– Nhốt 2 người họ ở hậu viện đi, chăm sóc tốt cho hắn, nhưng đừng để bọn họ ra khỏi phòng nửa bước, rõ chưa?
Quán võ An Đức chỉ giúp Diệp Thiên trông người vài ngày, không liên quan đến chuyện của Diệp Thiên, nên lần này Võ Thần mới dàn xếp như vậy, sau này chuyện này giải quyết xong, 2 người này cũng không đổ lên đầu võ quán.
– Võ ca, yên tâm đi, 2 người, đi thôi!
Người trong giang hồ hành sự, cũng kó mà không bị người khác nhận ra, Khâu Văn Đông có thể làm ăn lớn như vậy, cũng phát sinh không ít mâu thuẫn với người khác, thỉnh thoảng cũng có người để ý đến.
Cho nên đối với chuyện như vậy, người trong võ quán cũng là ngựa quen đường cũ.
– Thảo nào hôm nay tôi thấy con chim khách bên giường tự nhiên hót hóa ra là có Diệp huynh đệ đến.
Vừa mới đưa 2 người Bao Phong Lăng đi, Khâu Văn Đông từ trong cửa bước vào, ông với Phùng Hằng Vũ tuy rằng xưng hô là huynh đệ, nhưng cũng không có quan hệ gì, chỉ là xưng hô thế thôi.
– Lão Khâu, hôm nay đến làm phiền ông đây.
Diệp Thiên đứng lên, mỉm cười tiếp đón, tục ngữ nói kiệu có người khiêng, người có người nâng đỡ, hành tẩu trong giang hồ không phải là cần phải như thế sao?
Chương 453 : Bị leo cây
– Nói gì thế chứ, Diệp lão đệ, chúng ta đều sống trong kinh thành, chuyện của cậu không phải chuyện của tôi sao? Nói phiền hay không phiền cái gì chứ?
Khâu Văn Đông vốn là người ngay thằng phóng khoáng, cũng có ý định kết giao với Diệp thiên, nói những lời này khiến cho người nghe cảm thấy rất thoải mái.
– Diệp lão đệ, vị này là?
Khâu Văn Đông và Chu Khiếu Thiên cũng quen biết nhau rồi, thế nhưng đây là lần đầu tiên Khâu Văn Đông gặp Hồ Hồng Đức, ông già này thân hình cao lớn, mặc dù đã hơn 60 tuổi nhưng sinh lực còn mạnh mẽ hơn cả đám thanh niên, liếc mắt nhìn qua 1 cái cũng biết là người có võ.
Hồ Hồng Đức không cần Diệp Thiên giới thiệu, 2 tay chắp vào, nói:
– Hồ Hồng Đức ở núi Trường Bạch, đến mạo muội mong Khâu lão đệ không lấy làm phiền.
Nghe được chữ núi Trường Bạch, Khâu Văn Đông trong lòng động 1 cái, mở miệng nói:
– Lão huynh họ Hồ, không biết xưng hô với thủ lĩnh Hồ Vân Báo ở 3 tỉnh Đông Bắc thế nào ạ?
– Đấy là cha tôi, sao? Khâu lão đệ cũng biết tên cha tôi à?
Hồ Hồng Đức nghe vậy sửng sốt, ông thấy người này chưa quá 50 tuổi mà cũng quen biết với cha mình hay sao?
– Ha ha!
Khâu Văn Đông cười lớn 1 tiếng, noi:
– Thế thì không phải người ngoài rồi, Hồ huynh, năm đó cha tôi đi qua 3 tỉnh Đông Bắc, cũng có kết giao với thủ lĩnh Hồ, duyên phận, đúng là duyên phận!
Khâu Văn Đông vốn là con hiếm muộn. Cha của ông là Khâu Anh Đức là 1 võ thuật gia ở kinh thành, rất có thanh danh trong chốn võ lâm, giao du rộng rãi, quen biết Hồ Vân Báo cũng là chuyện dễ hiểu.
Giang hồ nói rộng thì cũng rộng, nhưng nói nhỏ thì lại là nhỏ, Khâu Văn Đông làm quen như vậy, 2 bên kết giao thân thiết hơn rất nhiều.
Hồ Hồng Đức bèn biễu diễn 1 chiêu công phu Ưng Trảo Công cho các đệ tử của Khâu Văn Đông xem, cây hoa mai thân to bằng bát ô tô kia bị 1 trảo của ông chặt gãy khiến cho mọi người đều xanh lè mắt khiếp sợ.
Buổi trưa Khâu Văn Đông mời mọi người đến 1 khách sạn dùng bữa, mấy chén rượu xuống bụng, tình cảm huynh đệ cũng càng thân thiết hơn, không khí cực kỳ náo nhiệt.
– Diệp lão đệ, chuyện này dễ thôi, mấy ngày nữa để anh mời mấy vị lão gia trong võ lâm đi cùng cậu, nói chuyện tiền nong với bọn họ, không chỉ lấy lại số tiền ấy đâu mà còn phải bắt họ tính toán thêm 1 chút!
Sau ba 3 tuần rượu, Khâu Văn Đông nổi máu lên, ông là dân Bắc Kinh gốc, hơn nữa cha ông ở địa phận Hà Bắc là Thiên Tân cũng quen rất nhiều người, trước kia chưa từng phải giải quyết những vụ thế này bởi vì rất có kinh nghiệm.
Diệp Thiên trầm ngâm 1 chút, nói:
– Được, thế thì phiền anh vậy. Chuyện giang hồ vẫn phải dùng quy tắc giang hồ để giải quyết, đôi phương đã ra mặt sắp xếp rồi Diệp Thiên cũng không thể đánh giết được, nếu không có lý cũng thành vô lý.
Lúc này, 2 bên cạnh tranh không phải dùng vũ lực cá nhân mà là xem có khả năng mời người đến đàm phán, mời ai càng có địa vị cao và quan hệ rộng thì càng tốt.
Diệp Thiên mặc dù được coi là người trong giang hồ, nhưng cậu vẫn chưa gia nhập vào, năm đó đi theo lão Đạo quen biết không ít tiền bối địa vị rất cao, chỉ có điều họ đã sớm qua đời rồi, nếu để Diệp Thiên mời người, cậu cũng không mời được mấy người.
– Đúng rồi, anh Khâu, cái tên Cát Lão Đại ở Giang Tây đó, anh nghe qua bao giờ chưa?
Diệp Thiên năm quá cũng đi quan địa phận Giang Tây, thăm hỏi mấy vị cao thủ võ lâm của miền nam, nhưng chưa bao giờ nghe qua có người họ Cát trong giang hồ cả.
Khâu Văn Đông lắc đầu nói:
– Chưa, chú Diệp, võ lâm miền nam không giống với miền bắc của chúng ta đâu, bọn họ rất coi trọng tiền, từ lâu đã 1 vài người đã ra nước ngoài mở quán võ, còn lại 1 vài người thì hãm hại lừa tiền người tốt, 2 bên thực sự rất ít qua lại.
Võ lâm 2 miền bắc nam từ xưa đã phân ranh giời rõ ràng, chia thành 2 giang hồ, miền bắc khinh thường miền nam, miền nam cũng không coi miền bắc ra gì, Khâu Văn Đông cũng không biết nhiều.
– Chú Diệp, thế này đi, anh có bạn ở Giang Tây, để anh nhờ người hỏi thăm 1 chút nha!
Diệp Thiên gật đầu, nói:
– Anh Khâu nếu như có người quen thì thăm dò nội tình đối phương trước đi, chuyện này em vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Bữa rượu này uống đến tận 4, 5 giờ chiều thì Diệp Thiên mới cùng Hồ Hồng Đức và Chu Khiếu Thiên cáo từ ra về, còn về 2 người Bao Phong Lăng thì ở bên trong võ quán.
– Diệp Thiên, không để 2 người đó bị gì chứ?
Diệp Đông Bình trở về vẫn ở trong căn Tứ Hợp Viện của Diệp Thiên, nhìn thấy mấy người về, liền vội ra đón, ông cũng là người bình thường, sợ con trai làm chuyện gì phạm pháp.
– Ba, không sao đâu, để người canh rồi, sau này dẫn bọn họ cùng đi đàm phán là được.
Diệp Thiên khoát tay, nói:
– Ba, ba không phải lo lắng đâu, chuyện này con giải quyết là được rồi, hôm nay mệt rồi, con về phòng ngủ trước đây.
Không biết vì cái gì, lúc trưa hôm nay uống rượu, Diệp Thiên vẫn cảm thấy nóng lòng, vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì cái tên Cát Lão Đại đó đồng ý quá thoải mái.
Tục ngữ nói kỹ nữ vô tình hát câu vô nghĩa, tên lừa đảo này cũng không tốt hơn 2 tên đó, theo lý thuyết mà nói thì tên Cát Lão Đại này tuyệt đối không phải là người trọng tình trọng nghĩa như vậy.
Phải biết rằng, vào năm 98 này có rất ít triệu phú, mà các tỉ phú lại càng hiếm như lông phượng sừng lân, Diệp Thiên vẫn không dám chắc cái tên Cát Lão Đại đó có thể vì 2 tên thủ hạ mà có thể nôn ra gần 30 triệu đó.
Sau khi trở về phòng, Diệp Thiên lấy ra 3 đồng xu bói quẻ, liên tiếp hiện lên là tam quẻ, rõ ràng là quẻ “núi tổn thất”, điều này khiến cho sắc mặt Diệp Thiên trở nên khó nhìn, đây chính là điềm báo xui xẻo.
Tuy nói rằng không thể bói chính mình, nhưng Diệp Thiên sau khi tu luyện tinh thông vẫn có thể mở 1 chút môn đạo, trước mắt là 3 quẻ rủi ro liên tiếp, về căn bản là trời đã định thế rồi.
Đến giữa trưa ngày hôm sau, Diệp Thiên nhận được điện thoại của Khâu Văn Đông,
Theo tin tức bên Giang Tây gửi về, xác thực là có 1 người tên Cát Lão Đại, nhưng hắn không phải là người đứng đắn trong giang hồ, mà là 1 kẻ lừa đảo vô lại lũng đoạn thị trường.
Theo cách nói của bạn Khâu Văn Đông đó, ngày hôm qua không biết xảy ra chuyện gì, Cát Lão Đại cũng không xuất hiện ở địa phận Giang Tây nữa, hình như có người thấy hắn ở sân bay.
Sau khi nghe được Khâu Văn Đông nói vậy, Diệp Thiên lại khẳng định quẻ bói mình không sai, Cát Lão Đại hẹn 3 ngày chẳng qua là muốn để mình chạy thoát mà thôi, số tiền 30 triệu lớn như vậy đủ để hắn bỏ cơ nghiệp này mà chạy trốn.
Sau khi cám ơn Khâu Văn Đông trong điện thoại, Diệp Thiên cũng dặn ông không cần mời bạn bè trong giang hồ nữa, sau khi đi lần này đối phương không lộ mặt thì mình cũng không nên nợ người ta nhiều ân tình như vậy.
Đương nhiên, Diệp Thiên vẫn phải đi, sáng sớm thứ 3, cậu dãn theo Chu Khiếu Thiên còn chưa chào hỏi ai đã lên ô tô lái đến quán trà hẹn ở Thiên Tân đó.
Từ 10 giờ sáng, Diệp Thiên đợi đến 2 giờ chiều, Cát Lão Đại cũng không lộ diện, mà số điện thoại mà Bao Phong Lăng đưa cho kia gọi thế nào cũng nằm ngoài vùng phủ sóng, tạm thời không thể liên lạc được.
– Mẹ nó, đánh ngỗng cả ngày cuối cùng lại bị nó mổ mù mắt!
Tâm trạng này của Diệp Thiên gọi là hận, nếu hôm đó cậu đến Giang Tây, 8, 9 phần là có thể chặn được tên Cát Lão Đại đó, nhưng không ngờ đối phương lại tính kế kim thiền thoát xác.
Kể từ khi Diệp Thiên xuất đạo tới nay, chưa bao giờ phải nếm mối nhục nào to đến thế, trên đường lái xe về kinh thành, nghiến răng kèn kèn, lái thẳng xe đến quán võ của Khâu Văn Đông.
– Lão đệ, đối phương không đến à?
– Nhìn thấy sắc mặt âm u của Diệp Thiên, Khâu Văn Đông tự hiểu là Diệp Thiên đã bị leo cây rồi. Ấy, theo quy tắc mà làm đi.
– Diệp Thiên gật đầu, cùng Khâu Văn Đông vào phòng giam 2 người đó. Diệp gia, mọi chuyện có thỏa đáng không?
Bao Phong Lăng và Lưu Lão Nhị mấy ngày này ăn uống cũng không tồi, sắc mặt cũng hồng hào lên rất nhiều.
– Cát Lão Đại của các người không đến, quy tắc cũng đều hiểu rồi, 2 chân 1 tay là thanh toán xong ân oán.
Sắc mặt Diệp Thiên không chút thay đổi, nếu như không phải 2 người này tội không đến mức chết thì cậu đã giết quách đi cho rồi. Diệp Thiên vì kiếm 4 triệu, chữa bệnh 1 tháng cho Đường Tuyết Tuyết, mỗi ngày phải hao tốn hết công lực, đây đều là tiền vất vả mà có.
– Mẹ nó, tôi tận tâm vất vả bán sức cho hắn 10 năm trời, tôi… con mẹ 18 đời tổ tông nhà hắn!
Sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, 2 người Bao Phong Lăng lập tức biến sắc, 1 chân 1 tay này cũng không phải đánh gãy đơn giản như vậy mà là chặt đứt luôn cả 1 chân 1 tay.
– Diệp gia, là 2 anh em tôi có mắt như mù, đi theo nhầm người, mong ngài độ nhân độ lượng, tạm tha cho chúng tôi lần này!
Bao Phong Lăng cùng Lưu Lão Nhị phù phù 1 tiếng rồi quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên, chán chạm xuống đất kêu “bình bịch”, 2 người bọn họ cũng hơn 30 tuổi rồi, nếu không còn chân tay, nửa đời sau sống thế nào đây?
– Diệp gia, chúng tôi có thể lập công chuộc tội, chúng tôi có thể bắt tên Cát Lão Đại về cho ngài được.
Câu nói này của Bao Phong Lăng khiến cho Diệp Thiên giật mình:
– Các ngươi có thể tìm được Cát Lão Đại?
Nếu có thể tìm được hắn thì chuyện cũ của các ngươi ta coi như bỏ qua. Cho dù chặt đứt chân tay 2 người này, đối với Diệp Thiên mà nói cũng không có lợi gì, 20 triệu mất tăm kia cũng thế mà không thể tìm lại được.
Nhìn thấy có thể xoay chuyển tình thế, Bao Phong Lăng vội vàng nói:
– Diệp gia, Cát Lão Đại trước kia cũng làm nhiều vụ rồi, cũng đều trốn 1 thời gian, thế những 1 năm rưỡi sau hắn lạo quay trở về, nếu ngài tha cho 2 chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ giúp ngài tìm ra tên Cát Lão Đại đó!
– Tha cho các ngươi à? Các ngươi mà chạy đi ta biết đường nào mà lần?
Diệp Thiên lạnh lùng cười 1 tiếng, bỗng nhiên tiến về phía trước 1 bước, tay phải nhanh như chớp ấn vào xoa bóp chỗ bụng của 2 người, 1 cỗ âm khí nhập vào bên trong 2 người họ.
– Diệp gia, ngài… ngài làm gì vậy?
Hai người chỉ cảm thấy toàn thân nổi lạnh, sau khi sợ run bắn cả người thì lại không thấy cảm giác gì nữa.
Diệp Thiên lạnh lùng nói:
– Các người đi đi, tìm được tên Cát Lão Đại rồi thì quay về tìm ta.
– Diêp gia, ngài… ngài không đùa chúng tôi chứ? Như… như vậy mà thả chúng tôi đi ư?
Thái độ của Diệp Thiên đột nhiên thay đổi, khiến cho Bao Phong Lăng và Lưu Lão Nhị không dám tin.
Chương 454 : Boxing ngầm (thượng)
– Diệp đệ, mấy lời này của cậu có phải nói nhầm không?
Đừng nói huynh đệ Bao Phong Lăng không tin lời của Diệp Thiên, mà ngay cả Khâu Văn Đông cũng lộ vẻ khó hiểu, mấy người này trong giang hồ đều là hạng người lòng lang dạ sói hết. Diệp Thiên làm sao mà có thể dễ dàng bỏ qua 2 người này như vậy được?
Phải biết rằng, theo quy tắc trong nghề, nếu như lừa đảobị bắt, mà không trả lại tiền thì 2 người này phải chặt đứt 1 chân 1 tay, như thế là còn rẻ đấy, kể cả là có đem nhét vào bao tải rồi dìm xuống sông, như thế vẫn là hợp tình hợp lý.
Mà hành động của Diệp Thiên cũng vượt qua dự đoán của mọi người trong phòng, 2 người này nhất định sẽ lặn mất tăm cho coi.
– Anh Khâu, anh thấy em giống như là đang đùa sao?
Diệp Thiên cười mà như không cười liếc Bao Phong Lăng 1 cái, nói:
– Thế nào? Con định để tôi mời cơm nữa à?
– Diệp gia, cậu đừng giỡn chúng tôi, hay là, tôi để ngón tay của tôi lại đây được không.
Bao Phong Lăng cười khổ 1 tiếng, hắn cũng là người có thể tự chặt tay mình được, mắt nhìn thấy cái chặn giấy bằng đá trên bàn, cầm lên rồi đập mạnh xuống ngón tay.
– 1 ngón tay mà đủ sao?
Diệp Tay giơ tay nắm lấy cổ tay Bao Phong Lăng, nói:
– Tôi không cần các người để lại thứ gì hết, thế nhưng nhớ kỹ lời của các người đấy, khi nào tìm được Cát lão đại, thì đến tìm tôi, tôi tin là các ông còn phải cuống cuồng hơn cả tôi đấy.
Bao Phong Lăng và Lưu Lão Nhị được cầm 200 vạn, nhưng đã bị bọn họ tiêu mất 3, 4 vạn rồi, còn lại thì đều bị Diệp Thiên lấy lại hết.
Giữ 2 người này lại cũng không co tác dụng gì, lại càng phiền thêm.
– Diệp gia, ngài… ngài nói thật chứ?
Bao Phong Lăng nhìn Diệp Thiên không dám tin, hắn ta lúc này còn đang nghi ngờ đầu óc Diệp Thiên có phải chập mạch rồi không?
Diệp Thiên khoát tay, nói:
– Mau cút đi, các ngươi càng sớm tìm được Cát lão đại ngày nào thì càng được thoát sớm ngày ấy.
– Vâng, Diệp gia, ngài yên tâm, 2 anh em chúng tôi nhất định tìm ra tên Vương Bát Đản đó, ngài yên tâm đi!
Nhìn Diệp Thiên không giống như đang nói chơi, Bao Lăng Phong cùng Lưu lão nhị vui mừng khôn xiết, bởi vì Diệp Thiên nói lời này, bên trong quán võ cũng không có ai ngăn cản lại.
– Lão Bao, ông nói đây là chuyện gì chứ? Hắn… hắn ta thực sự để cho chúng ta đi sao?
Mới ra khỏi Tứ Hợp Viện, 2 người này chạy như điên, chạy 1 mạch đi được 3, 4 dặm mới bừng tình, nhìn đối phương mà như đang mơ giữa ban ngày vậy.
– Chắc là 1 tên ngốc, Lão Nhị, nhanh thu dọn đồ đạc rời khỏi kinh thành, cái tên Vương Bát Đản Cát lão đại này thực sự muốn tìm 30 triệu đó, 2 anh em chúng ta phải phân ra thế nào đây!
Sắc mặt Bao Phong Lăng lộ vẻ sảo trá, Cát lão đại lần này rõ ràng là muốn dồn họ vào chỗ chết, nếu như không phải là gặp được tên khốn Diệp Thiên, chắc là thi thể bọn họ bây giờ không biết đã nằm ở nơi nào rồi.
Tuy rằng tiền và thẻ trên người đã bị Diệp Thiên lấy đi, nhưng làm nghề này như bọn họ, thường là “thỏ phải có 3 hang”, lúc nào cũng phải để lại cho mình 1 đường lui, 2 người lăn lội ở kinh thành mấy năm rồi, cũng có vài người thân.
– Diệp lão đệ, cậu định làm gì vậy?
Sau khi đợi cho 2 người Bao Phong Lăng đi khỏi, vẻ mặt Khâu Văn Đông nghi hoặc nhìn về phía Diệp Thiên, nói:
– Nếu như chú sợ chặt đứt chân tay bọn họ bị chính quyền sờ đến, thì để anh giúp chú ra tay, loại người như vậy nếu như không xử lý, sợ là sau này những người phương bắc chúng ta sẽ bị mấy người phương nam đó phá hoại đấy.
Hành động khi nãy của Diệp Thiên trong mắt của người trong giang hồ thì là biểu hiện của người nhát gan sợ phiền phức, phạm tội lớn như vậy mà cậu không truy cứu, nếu như chuyện ở đây lan truyền ra ngoài, Quá Giang Long này không có chỗ đứng ở kinh thành nữa rồi.
Nét mặt Diệp Thiên hiện lên 1 nụ cười lạnh lùng, khoát tay nói:
– Anh Khâu, không sao đâu, 2 người này nếu như không tìm được Cát lão đại, sau này cũng không làm đàn ông được nữa, tôi không tin bọn họ có thể chịu được như vậy.
– Thật à? Ha ha, Diệp lão đệ thật thủ đoạn, là đàn ông thì không thể chịu được rồi!
Sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, Khâu Văn Đông lúc này mới hiểu ra, không khỏi cười ha ha, hắn hơn 50 tuổi rồi, nhưng lại là người không có đàn bà thì không vui được, đương nhiên có thể hiểu được nỗi khổ này.
Chẳng qua là Khâu Văn Đông không biết, thủ đoạn của Diệp Thiên không chỉ như vậy, khi nãy 1 chiêu ngầm của cậu không chỉ làm cho 2 người mất đi khả năng đó, đồng thời còn giấu 1 dòng âm sát khí vào trong cơ thể 2 người đó.
Sau này chỉ cần mỗi lần đến đầu ngày 15, âm khí nổi lên dương khí yếu đi, thì âm khí trong cơ thể bọn họ sẽ phát tác, như là 1 con dao nhỏ cắt trong lục phủ ngũ tạng vậy, thể loại đau đớn này người thường tuyệt đối không thể chịu đựng được.
Diệp Thiên tin rằng, chỉ cần 2 người này nếm qua 1 lần mùi vị của nó thôi, trừ phi bọn họ có đủ dũng khí tự sát, nếu không tuyệt đối sẽ liều mạng đi tìm Cát lão đại, cái này so vơi việc chặt đứt chân tay bọn họ còn đau đớn hơn nhiều.
Sau khi nói vài chuyện tào lao với Khâu Văn Đông, Diệp Thiên chắp tay lại, nói:
– Khâu huynh, lần này phiền anh rồi, sau này có chuyện gì, cứ việc nói với em 1 tiếng, bây giờ thì em xin cáo từ.
Tuy rằng giải quyết sự việc chưa trọn vện, nhưng lần này phải mắc nợ Khâu Văn Đông, điều này khiến cho Diệp Thiên cảm thấy hơi buồn rầu, về nhà cũng không biết giải thích thế nào với cha đây.
Nhìn thấy Diệp Thiên sắp đi, Khâu Văn Đông vội kéo tay cậu lại, nói:
– – Diệp lão đệ, việc này không cần gấp, sớm muộn gì cũng có thể bắt được tên Vương Bát Đán kia, tối nay có trận đấu boxing không biết cậu có hứng thú xem không?
– Boxing? Nghĩa là gì?
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt, cậu cũng thích xem chương trình thi đấu Boxing của Mỹ, thế nhưng trong nước hình như vẫn chưa có giải quyền anh chuyên nghiệp thế này.
Khâu Văn Đông cười nói:
– -Chính là đấu Boxing ngầm, trong đó anh cũng có cổ phần, thế nào? Có muốn mở rộng tầm mắt không?
– Boxing ngầm? Đó là cái gì? Khâu huynh, anh kể rõ 1 chút đi.
Diệp Thiên chỉ nghe qua trên giang hồ có trả thù đánh lén, cho tới bây giờ vẫn chưa nghe qua Boxing ngầm bao giờ.
– Thực ra chính là trò mua vui của mấy người có tiền thôi, ở khu vực Bắc Kinh Thiên Tân, trò Boxing ngầm này chẳng qua là 1 trò mua vui hạng nhất mà thôi.
Nhìn thấy Diệp Thiên ngây ngô không biết cái gì gọi là Boxing ngầm, Khâu Văn Đông cười giải thích cho cậu, Boxing ngầm nói trắng ra chính là 1 kiểu đánh bạc, chẳng qua là dụng cụ để đánh bạc là đổi từ súc sắc và bài lơ khơ thành con người mà thôi.
Hai võ sĩ Boxing đánh nhau trên đài, đám đông xung quanh có thể đặt cược, nhà cái căn cứ vào tỉ số thắng thua của 2 bên, trả tiền cược và tiền lời cho người thắng cược.
Võ sĩ đánh Boxing ngầm trước tiên phải ký vào giấy sinh tử.
Nói cách khác, sau khi lên đài, sống chết không còn là của mình nữa, cái kiểu kich thích mãnh liệt giữa sự sống và cái chết này, cũng làm cho những vị đại gia comple chỉnh tề cũng thích bon chen vào, rất nhanh đã mở rộng những trận đấu Boxing ngầm này.
Hơn nữa ở khu Bắc Kinh – Thiên Tân, không chỉ có đấu Boxing ngầm, mà còn có mấy kiểu đánh cược đấu chó chọi gà nữa, như vậy thu hút những công tử nhà giàu hoặc những đại gia thiếu thốn tình cảm tham gia đánh cược, chẳng qua là không có tính kích thích như chơi Boxing ngầm mà thôi.
Theo như Khâu Văn Đông nói, người tổ chức buổi Boxing ngầm, là 1 người thanh niên mới 30 tuổi đầu, nhưng gia đình cực kỳ có thế lực ở Bắc Kinh, hình như còn có quan hệ với bên quân đội, mở đấu Boxing ngầm này được 3 năm rồi, nhưng chưa từng xảy ra chuyện gì.
Là 1 nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành, Khâu Văn Đông cũng nhúng tay vào, 3 năm trước góp vào 100 vạn, cũng chiến 1 % cổ phần công ty, lớn nhỏ cũng được coi là 1 cổ đông.
– 100 vạn mà chỉ chiến 1% cổ phần thôi à?
Nghe Khâu Văn Đông nói đến đây, Diệp Thiên không khỏi có chút líu lưỡi, phải biết rằng, vào thời gian 3 năm trước, đừng nói là đại gia 100 vạn mà ngay cả đại gia 10 vạn cũng không có nhiều, thế mà bỏ ra 100 vạn cũng chỉ chiếm 1%, thế thì công ty này phải lớn thế nào chứ?
– Chú em, tôi biết đủ rồi, kể cả không trả cho tôi 1 xu, tôi cũng mởi người khác đến xem đấu trường.
Khâu Văn Đông cười khổ 1 tiếng, bình thường nhìn dáng người oai phong là thế, thế nhưng trong mắt của những người bình thường, thì ông chẳng qua là 1 con chó được nuôi dưỡng mà thôi, khi nào thả ra thì sẽ cắn người.
Năm đó khi người ta đến mời ông, mang theo 1 đoàn người thẳng tắp, còn dí súng vào đầu ông bắt lên xe.
Trong tình huống đó, Khâu Văn Đông căn bản là không có sự lựa chọn nào cả, ngoan ngõan lấy ra 100 vạn góp cổ phần, thậm chí cả tấm biên lai cũng không dám cầm.
Thế nhưng 3 năm qua, Khâu Văn Đông cũng được không ít lợi nhuận, bởi vì lợi nhuận của Boxing ngầm, vượt xa sự tưởng tượng của ông, chỉ dựa vào 1 % cổ phần công ty thôi, mà hoa hồng hàng năm của Khâu Văn Đông cũng được trên 500 vạn rồi.
Nói cách khác, Boxing ngầm này tổ chức 3 năm, lợi nhuận mà nó thu được ít nhất cũng hơn 10 triệu, lợi nhuận này được phân phát thế nào Khâu Văn Đông cũng không biết được.
Khâu Văn Đông cười nói:
– – Thế nào? Chú em, có muốn đi giải sầu không? Dựa vào nhãn lực của chú, chọn bừa mấy tay, kiếm được mấy trăm vạn là quá dễ.
– Đánh cược Boxing à?
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
– Thôi bỏ đi, em không có hứng thú với đánh bạc lắm.
Tuy rằng chuyện này suýt chút nữa đã khiến cha mình phá sản, nhưng Diệp Thiên cũng không muốn dùng cách này mà kiếm tiền, cậu là truyền thừa của Ma Y Nhất Mạch, kỹ thuật và đầu óc là để dùng võ, làm như vậy sợ là tổ sư gia cũng sống dậy mà mắng cậu bất tài ấy chứ.
– Sư phụ, chúng ra không cược mà đến xem là không được đâu.
Diệp Thiên cũng mấy lần ở giữa ranh giới sống chết rồi, tự nhiên đối với loại Boxing này cũng không có hứng thú gì, thế nhưng Chu Khiếu Thiên chưa thấy cảnh đấu giữa sự sống và cái chết bao giờ, nghe Khâu Văn Đông nói vậy ngứa ngáy hẳn lên.
– Đúng vậy, Diệp lão đệ, trận Boxing ngầm hôm này có 2 cao thủ Tây đấy.
Khâu Văn Đông cũng nói thêm vào.
– Còn có người nước ngoài à? Hix, còn liên hệ với người nước ngoài nữa à?
Diệp Thiên nghe vậy hơi sửng sốt, trong lòng cũng hơi hưng phấn lên, suy nghĩ 1 lát rồi nói:
– -Thế được, tối nay chúng ta đi xem xem, lão Hồ, Chu Khiếu Thiên với tôi nữa, 3 người đi không vấn đề gì chứ?
– Không vấn đề gì, lão Khâu tôi dẫn mấy người vào mà không được sao.
Nét mặt Khâu Văn Đông lộ vẻ vui mừng, ông cổ vũ Diệp Thiên đến xem Boxing ngầm như vậy, trong lòng cũng là có tính toán. Phải biết rằng, Khâu Văn Đông rất có danh tiếng ở kinh thành, nhưng vũ lực mà ông có cũng chỉ bình thường thôi, ảnh hưởng của quyền lực Boxing ngầm không ngừng mở rộng, cao thủ ngày càng nhiều, ông Khâu này cũng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.
Chương 455 : Boxing ngầm (trung)
Boxing ngầm mỗi năm có thể kiếm được lợi nhuận cao như vậy, nên được rất nhiều người để ý, lại còn được vị công tử có thế lực để bảo kê, đến nay vẫn chưa bị chính quyền sờ đến.
Nhưng không giống trong giang hồ, sau thời kỳ giải phóng, những đại ca trong giang hồ cũng không có những ngày thoải mái, đặc biết là vào thời kỳ tiền tài thống trị như bây giờ, cái ngày võ công chinh phục thiên hạ đã sớm qua lâu rồi.
Những người này cũng không dám động đến người tổ chức Boxing ngầm, chỉ có thể nhắm vào cái cổ phần 1 % của Khâu Văn Đông kia mà thôi.
Từ năm ngoái bắt đầu, từng có những người ở những tỉnh lân cận đến hỏi thăm, mặc dù nói là dùng võ để kết bạn nhưng kỳ thực trong lòng mọi người đều hiểu rõ, bọn họ chẳng qua là muốn kiếm được 1 khoản từ Boxing ngầm mà thôi.
Khâu Văn Đông cũng có chút võ thuật, lúc mới bắt đầu còn có thể đối phó lại được, không ít cao thủ đều bại dưới chưởng bát quái của ông.
Nhưng 1 năm gần đây, lại xuất hiện 1 vài cao thủ, nếu không phải nhờ võ sư bát đẳng Phùng Hằng Vũ nổi tiếng mời đền từ Thương Châu, sợ là 1% đó đã sớm đổi chủ rồi.
Chỉ có điều Phùng Hằng Vũ sau khi phá được ám kình, vì lĩnh hội môn đạo ám khí, mà đã về Thương Châu bế quan rồi.
Kể từ đó, Khâu Văn Đông đúng là rơi vào tính trạng khó khăn, không có cao thủ yểm trợ, tận đáy lòng thực sự hoang mang, lúc này mới trăm phương nghìn kế để mời Diệp Thiên đến xem trận đấu Boxing ngầm.
Diệp Thiên cũng không nghĩ đến đến suy nghĩ sâu xa của Khâu Văn Đông, sau khi đồng ý, thì đưa Chu Khiếu Thiên về nhà, cha chắc là đang ngồi nhà trông chờ mòn mỏi con trai đây.
Nhìn thấy con trai vào nhà, Diệp Đông Binh đi đi lại lại ngoài sân đã nửa ngày vội vàng kéo Diệp Thiên lại, đi đến chỗ vườn hoa trong sân, nhỏ giọng nói:
– Diệp Thiên, thế nào? Bọn họ có trả lại tiền không?
Chuyện Diệp Đông Bình bị người ra lừa ba nghìn vạn, ngoài vài người biết ra thì mấy người bác của Diệp Thiên không ai biết cả, thậm chỉ đến chồng của bác hai cũng giấu hết.
Diệp Thiên cười khổ 1 tiếng, nói:
– Ba, bị bên đó cho leo cây. – Cái gì? Thế… thế này thì làm sao được?
Diệp Đông Bình nghe vậy sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, chỗ tiền đó không những có 2 nghìn vạn của con trai, mà số tiền mà cả đời ông kiếm được, hình như cũng đặt toàn bộ vào trong đó.
– Ba, chẳng qua chỉ là mấy nghìn vạn thôi mà, có con đây rồi, cha không phải sợ gì đâu.
Nhìn thấy sắc mặt cha trắng bệch, tâm trạng Diệp Thiên cũng hơi buồn, cậu biết cha mình đau lòng không hẳn là bởi vì số tiền đó, mà quan trọng hơn kà, lần này bị lừa khiến cho lòng tự tin của cha bị tổn thương.
Diệp Đông Bình lắc lắc đầu nói:
– Diệp Thiên, sang năm con cùng tiểu Nhã kết hôn, cần phải dùng nhiều tiền, không được, cha phải bán vài món đồ đi thôi.
Thành thật mà nói, xét về vốn lưu động, thì Diệp Đông Bình trong thị trường đổ cổ ở Bắc Kinh này không được liệt trong 50 tiệm đồ cổ, nhưng nếu nói về giá trị tài sản, ông tuyệt đối có thể được xếp trong top 3.
Phải biết rằng, Diệp Đông Bình sưu tầm đồ cổ từ rất sớm, thời điểm mà Diệp Đông Bình chơi đồ cổ, giá đồ cổ còn rất thấp, nên tới thời điểm bây giờ ông thu được không ít món, trong đó có nhiều món là cổ vật của quốc gia.
Chỉ có điều Diệp Đông Bình vẫn luôn giữ nguyên tắc thu vào mà không bán ra, những món đồ bán ra từ trước đến nay đều là mấy món không đáng tiền lắm, trong thư phòng của ông, còn cất giấu nhiều mòn đồ cổ thượng hạng đáng giá trên mấy ngàn vạn.
– Cha, mấy món đó đều là bảo bối gia truyền, cha đừng bán vội, đợi con nửa năm nữa, nếu con không giái quyết được chuyện này thì cha hẵng nghĩ đến chuyện bán đi.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, móc trong túi ra 1 tấm thẻ, nói:
– Trong này có 100 vạn, mật mã là 123456, cha cầm lấy dùng tạm đã, mẹ có về thì cha cũng không mất thể diện.
Tống Hạo Nhiên xử lý chuyện rất nhanh, sau khi đáp ứng 3 điều kiện với Diệp Thiên, ngày hôm sau, báo chí HongKong đã đăng tin lấy danh nghĩa Tống Chi Kiện, đã đăng 1 tin xin lỗi dài tận nửa trang.
Lời xin lỗi này lúc đó đã gây chấn động cả HongKong, thế nhưng không ai biết Diệp gia trong lời xin lỗi đó là thần thánh phương nào, cũng chỉ có lác đác mấy người như Đường Văn Viễn hiểu được mà thôi.
Cùng lúc đó Tống Hạo Nhiên cũng làm hòa với con gái, ngỏ ý không can thiệp vào bất kỳ việc gì của con gái nữa, bao gồm cả số tài sản sở hữu dưới tên của bà, điều này khiến cho Tống Vi Lan nhanh chóng quyết định sẽ về nước trước tết.
Diệp Thiên biết, cha mình vội nghĩ đến chuyện bán đi số bảo bối này, 1 phần cũng là vì mẹ sắp về nước, cha là 1 người đàn ông mạnh mẽ, cũng không muốn bị vợ coi thường.
Sau khi nghe con trai nói vậy, Diệp Đông Bình nắm chặt tay rồi thở dài ra, nói:
– Cũng được, con trai, yên tâm đi, cha nhất định có thể kiếm lại được số tiền đó mà.
– Cha, con tin cha nhất định làm được, thôi, con về nhà bên kia đây, có thể đại sư huynh hôm nay sẽ về đó.
Đi đến cửa Tứ Hợp Viện, Diệp Thiên quay đầu lại, cười nói:
– Cha, con khuyên cha thêm 1 câu, đối với mẹ không có gì bằng tiền đâu, thể nào cha cũng bị đánh đập tời bời cho mà xem!
– Cút đi, cha ngươi giống loại ăn bám phụ nữ lắm sao?
Diệp Đông Bình trừng mắt nhìn con trai, thế nhưng nhờ câu nói này mà buồn bực cũng vơi đi rất nhiều.
Về đến Tứ Hợp Viện, Cẩu Tâm Gia quả nhiên đang đứng trong sân trò chuyện cùng Hồ Hồng Đức, nhìn thấy 3 thầy trò Diệp Thiên đi vào, không khỏi cười nói:
– -Tiểu sư đệ gần đây số mệnh không tốt, có tướng phá sản, nhưng cũng không cần tốn nhiều sinh khí đâu. Sư huynh, anh đây đúng là chuyện xảy ra rồi mới đoán hả.
Diệp Thiên cười, ngồi xuống nói:
– Thế nào? Nói chuyện với lão già đó được không?
– Tên tiểu tử này, Văn Hiên nói thế nào cũng là ông ngoại cậu, đừng có gọi là lão già.
Cẩu Tâm Gia có chút bất lực nhìn tiểu đệ của mình, nói:
– Văn Hiên kể cho tôi chuyện tình năm đó, lúc đó Tống Gia còn có mấy vị trưởng bối nữa, áp lực của ông ấy cũng rất lớn lắm. Đặc biệt là nhị thúc của Văn Hiên, người trong Nhất Mạch đó, sau khi biết chuyện của cha cậu, lại càng không bỏ qua, thiếu chút nữa đã làm họ Tống ở trong nước tan đàn xẻ nghé, vì thế ông ngoại cậu mới gửi mẹ cậu ra nước ngoài.
Cả 1 dòng họ lớn, chứ không phải 1 cá nhân nào có thể nói là được, Tống Hạo Nhiên năm đó, cũng không phải là người có tiếng nói trong Tống gia, trên ông ấy còn có vài trưởng bối khác nữa.
Việc hôn nhân của Tống Vi Lan và Diệp Đông Bình, cũng gặp trở ngại lớn nhất, chính là mấy vị trưởng lão đó và nhị thúc của Tống Hạo Nhiên, người trong Nhất Mạch chết trong nhà tù đó đã ép Tống Hạo Nhiên không còn cách nào khác, mới nghĩ ra cách đưa Tống Vi Lan ra nước ngoài.
Thế nhưng sai lầm rốt cuộc vẫn là sai lầm, cũng không thể nào bù đắp lại những tổn thương mà Diệp Thiên hồi nhỏ phải chịu đựng, với thân phận của Tống Hạo Nhiên tất nhiên cũng không đến giải thích với Diệp Thiên, mượn miệng của Cẩu Tâm Gia, mới khiến Diệp Thiên hiểu được nổi khổ trong lòng ông.
– Sư huynh, chuyện này đừng nói nữa, em cũng có vài chuyện muốn thỉnh giáo anh.
Chuyện giữa Diệp Thiên và nhà họ Tống cũng coi như là đã kết thúc rồi, trước khi mẹ trở về thì cũng không muốn nhắc đến nữa, lập tức khoát tay nói:
– Sư huynh, người trong kỳ môn ở tỉnh Giang Tây, có người nào họ Cát không?
Diệp Thiên từ miệng Bao Phong Lăng biết được, tên Cát lão đại này chắc chắn có vài phần học đạo, bói toán chuẩn vô cùng, hơn nữa cũng biết công phu, dựa vào những điều này mà suy ra, người này thực sự có khả năng là người trong kỳ môn.
– Họ Cát à? Không có.
Cẩu Tâm Gia nhìn thoáng qua Chu Khiếu Thiên đi sau Diệp Thiên nói:
– Kỳ môn ở tỉnh Giang Tây có họ Chu là họ chính, cũng chính là tổ tiên của Chu Khiếu Thiên đây. Thế nhưng con cháu truyền thừa của nhà Chu Khiếu Thiên đều là phần tử cặn bã, năm đó đích thân anh đã giết chết 2 người, còn lại 1 vài người sau này cũng không rõ tung tích.
Truyền thừa dòng họ Chu vốn lấy tổ tiên của Chu Khiếu Thiên làm dòng họ chính, vào thời Mạt Thanh, truyền thừa của dòng họ chính đã bị dòng họ lân cận chiếm lấy, khiến cho tổ tiên cho Chu Khiếu Thiên phải đi tha hương.
Chỉ có điều truyền thừa nhất mạch của dòng họ lân cận này tâm thuật không chính đạo, vào thời kì kháng Nhật, đã công khai giúp đỡ Nhật Bản tiêu diệt hoàn vộ người trong kỳ môn ở 2 tỉnh Giang Tây và Hồ Nam.
Năm đó, Cẩu Tâm Gia dẫn đầy người trong kỳ môn ở khắp Trung Nguyên đã tiến hành truy sát nhánh Chu Thị Nhất Mạch đó, mạc dù giết chết được mấy người, nhưng vẫn còn có 1 vài con cá lọt lưới bỏ chạy trốn mất.
Sự việc này do có liên lụy đến cả Chu Khiếu Thiên, Cẩu Tâm Gia từ trước đến nay không nhắc đến, nếu không phải Diệp Thiên hỏi về chuyện trong kỳ môn ở tỉnh Giang Tây, ông cũng sẽ không nói ra.
Nghe xong chuyện này, mắt Chu Khiếu Thiên lập tức đỏ hoe, cậu không ngờ tới Chu Thị đã từng là Hán gian, điều này đối với sự tự hào về tổ tiên của dòng họ mình, Chu Khiếu Thiên khó có thể chấp nhận được.
Nhìn thấy Chu Khiếu Thiên nước mắt rưng rưng, Diệp Thiên vỗ vai cậu nói:
– Khiếu Thiên, phần tử xấu trong giang hồ nhiều lắm, hơn nữa bọn họ cũng đã cướp đoạt truyền thừa của tổ tiên cậu, cũng không có quan hệ gì lắm với cậu đâu.
– Họ Cát, trong kỳ môn chưa từng nghe qua họ này.
Diệp Thiên đang lúc trấn an đồ đệ, Cẩu Tâm Gia mắt đột nhiên sáng lên, nói:
– – Sư đệ, cậu xem bỏ bên ngoài chữ Chu 周 đi, thì đọc thế nào? Chữ Chu 周 bỏ vạch bên ngoài đi à? Thế… thế chẳng phải đọc là chữ Cát 吉 sai?
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt:
– Sư huynh, ý của anh là, tên lừa tiền của em này, chính là hậu nhân của Chu thị năm đó à?
Cẩu Tâm Gia gật gật đầu, nói:audio truyện ma tu
– Tổ tiên là hán gian, nên chắc là hắn cũng không dám dùng họ vốn có nữa, nếu như người này họ Cát lại là người trong kỳ môn nữa, thì chắc chắn là như thế.
– Mẹ nó, thật đúng là đại họa.
Diệp Thiên liếc nhìn đồ đệ 1 cái, nói:
– – Khiếu Thiên, cậu yên tâm đi, đợi tôi tìn được tên Cát lão đại này, tôi dẫn cậu cùng đi, nếu như đúng là truyền thừa Chu Thị, thì đến ngày vật trở về chủ cũ rồi. Vâng, sư phụ, em nghe theo anh.
– Chu Khiếu Thiên gật gật đầu, trong mắt cậu ánh lên sự thù hận. Đúng rồi, sư huynh, lão Hồ, tối nay có trận đấu Boxing, 2 người có muốn đến xem không?
Diệp Thiên nhìn giờ, lúc đã đã là hơn 7 giờ tối rồi, đoán cũng sắp đến lúc Khâu Văn Đông lái xe qua đây đón mình rồi.
Sau khi nghe Diệp Thiên kể về thực chất trận đấu Boxing này, Cẩu Tâm Gia lắc đầu nói:
– Anh không đi đâu, chú dẫn 2 người họ đi là được rồi, tiểu sư đệ, sát khí trên người chú nặng quá, tối nay không được ra tay đâu đấy.
Đang lúc nói chuyện, thì điện thoại trong phòng vang lên, sau khi nghe điện thoại, Diệp Thiên chào Cẩu Tâm Gia 1 câu rồi dẫn theo Hồ Hồng Đức và Chu Khiếu Thiên ra khỏi Tứ Hợp Viện.