1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 87: Chân thành – Anh hùng vô danh (c431-c435)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 87: Chân thành – Anh hùng vô danh (c431-c435)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 431 : Chân thành

Xem ra Hồ Hồng Đức cho rằng động vật thì vẫn cứ là động vật, sinh ra bọn chúng đã không có khả năng giống như con người, y còn không tin tiểu Gia hỏa này có thể phân biệt được mùi của lông chồn, nếu Diệp Thiên không kiên trì thuyết phục thì y đã mang cái áo khoác da kia đến.

Cho nên bây giờ khi nhìn về phía Mao Đầu Hồ Hồng Đức vẫn có chút hoài nghi đồng thời lại dùng ánh mắt của người đi săn nhìn Mao Đầu lông trên cơ thể nó toàn màu trắng giống như tuyết vậy.

– Được rồi, Mao Đầu đừng gây chuyện nữa, đây là lão Hồ, ngươi biết đấy!

Diệp Thiên kéo Mao Đầu từ trên vai xuống, mỗi khi con vật này nhẩy lên đầu Diệp Thiên thì đều làm cho tóc của hắn giống như gà vừa mới từ ổ ra.

– Chit chit…

Mao Đầu nhìn lén Hồ Hồng Đức, rồi bỗng nhiên lông nó sù lên, kêu một tiếng sắc nhọn, tiếng kêu cực kì thê lương, nó bổ nhào về phía Hồ Hồng Đức.

– Tiểu tử này cũng biết tâm người không an.

Diệp Thiên phản ứng cực nhanh, lúc Mao Đầu kêu lên một tiếng chói tai, hắn liền nắm lấy cái cổ của nó, quay lại nhìn về phía Hồ Hồng Đức, giận giữ nói:

– Lão Hồ, thu lại sát khí đi, bằng không nếu bị nó làm thương tôi cũng mặc kệ đấy.

– Tôi… tôi đối với nó tôi cũng không có nổi sát tâm nữa!

Thấy dường như mình không được hoan nghênh, Hồ Hồng Đức hậm hực nói đồng thời cũng thu lại sát khí của mình.

Sau khi bị tảng đá quái dị kia làm cho lạnh cóng và được Diệp Thiên cứu chữa, không riêng gì những bệnh khó nói trong cơ thể khỏi hết mà ngay cả công lực của Hồ Hồng Đức cũng tăng lên không ít.

Mấy ngày nay Diệp Thiên cũng đã truyền cho y nội công, bây giờ nếu Hồ Hồng Đức bị đám người mù tấn công lại tuyệt đối sẽ không bị như lần trước nữa.

Thấy Hồ Hồng Đức có vẻ không hài lòng, Diệp Thiên tức giận nói:

– Lão Hồ, đừng không phục, nếu Mao Đầu dùng móng vuốt thì cam đoan 2 giờ sau ông phải suy ghĩ lại ngay.

Móng vuốt của Mao Đầu có một loại độc tố có thể làm tê liệt khu thần kinh trung ương còn có thể gây chết người trong nháy mắt người ta đã mất đi sự chống cự, sau khi Mao Đầu nuốt con ắn hổ mang của Kim Cương Vương thì nó lại càng trở lên lợi hại.

– Tôi có thể bị nó bắt? Ở núi Trường Bạch nhiều dã thú như vậy không một loài nào tôi không sợ.

Hồ Hồng Đức lắc đầu cho là không đúng, từ nhỏ y đã luyện Ưng Trảo Công có thể khắc chế được loài động vật đặc biệt này.

Hơn nữa số động vật bị giết trên núi nhiều vô kể nên sát khí trên cổ người kia rất nặng, trừ mấy ngày trước đây trông thấy Hắc Giao ở núi Trường Bạch ra thì người nào trông thấy nó cũng phải chạy chốn chật vật.

– Lão Hồ, có thể kìm nén một chút không? Tại sao khi thấy Hắc Giao lại không nói như vậy?

Diệp Thiên cười mà như không nhìn Hồ Hồng Đức, ông già này lúc nhìn con thỏ còn suýt hoảng sợ cơ mà, muốn cẩn thận là có ngay cẩn thận.

– Nó sao có thể so sánh được với Hắc Giao?

Hồ Hồng Đức ấm ức, lẩm bẩm một câu.

– Trải qua mấy chục năm, tất nhiên là Mao Đầu không bằng được Hắc Giao!

Diệp Thiên lườm Hồ Hồng Đức một cái, tuy Mao Đầu không bằng Hắc Giao có thể hấp thu được tinh hoa của trời đất nhưng hiện tại nó nó biết hút lạp linh khí, sớm muộn gì cũng có một ngày nó bằng Hắc Giao.

Xoa đầu vỗ về Mao Đầu, Diệp Thiên nói:

– Mao Đầu, lão Hồ là khách, đừng làm bừa lát ta sẽ làm điểm tâm thật ngon cho.

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Mao Đầu nhìn về phía Hồ Hồng Đức mấy cái móng vuốt giơ ra rồi cả bộ lông xù nó đều thu lại, nó có thể cảm nhận người trước mặt có sát khí rất nặng không phải là một người tốt.

– Chit chit… chit chít

Mao Đầu bỗng hít một hơi rồi lẻn nhảy lên vai Diệp Thiên dùng móng vuốt kéo cái túi da ở ngực Diệp Thiên ra, Diệp Thiên không kịp phản ứng gì nó đã lôi được tảng đá ra.

• Làm cho Diệp Thiên khó cỏ thể ngăn lại hàn khí trên cổ, xem ra nó cũng là bổ vật đối với Mao Đầu, sau khi lấy mực thạch ra, hai móng vuốt của nó đặt trước ngực, ánh mắt lộ ra sự say mê.

– Diệp …. Diệp Thiên… tôi tin rồi.

Hành động của Mao Đầu khiến cho Hồ Hồng Đức phải ngỡ ngàng há hốc mồm.

Phải biết rằng lúc y chỉ sơ ý đụng phải Mực Thạch thì suýt nữa đã bị đông cững lại, vậy mà Mao Đầu ôm trọn lấy nó thì người cao, thấp, tốt, xấu đều lộ ra.

– Có thể loài động vật này có khả năng chống lại hàn khí rất mạnh.

Thấy Mao Đầu và bảo bối của mình như vậy, Diệp Thiên cũng không sợ nó làm vỡ Mực Thạch, hắn nhìn Hồ Hồng Đức rồi nói:

– Đi thôi, chuyển mấy đồ này vào đi, có lẽ đại sư huynh đã chờ bên trong từ lâu rồi.

– Đi, Diệp Thiên viện này có chút gì đó rất quái lạ? so với núi Trường Bạch thì bầu không khí ở đây rất thanh tân.

Xách hòm đi vào trong được vài ước Hồ Hồng Đức đã cảm nhận tứ hợp viện này không giống với trong núi, y ở trong núi lâu như vậy nên rất nhạy cảm với môi trường bên ngoài.

– Đương nhiên rồi, đấy là còn chưa đến chỗ ở đâu.

Diệp Thiên còn giảng giải cho Hồ Hồng Đức một chút về trận pháp, đưa y đi vòng qua tiền viện rôi đi đến trung viện sau khi nhìn qua một lượt cảm nhận hoa cỏ nơi này đích thị là nhà mình rồi.

– Đại sư huynh!

Diệp Thiên để hòm xuống đất, kéo Hồ Hồng Đức lại nói:

– Đại sư huynh, anh xem em mang ai đến này!

– Nghe thấy tiếng Mao Đầu, anh cũng biết là em.

– Rồi, xem tên tiểu tử này thân thiết chưa kìa.

Cắt hoa một bên cẩu thả quá, hắn nhìn về phía Hồ Hồng Đức cười nói:

– Tôi dời khỏi đại lực đã nhiều năm, vị tiểu huynh đệ này hẳn là cố nhân rồi.

Tuy râu tóc Hồ Hồng Đức đã bạc trắng, Cẩu Tâm Gia liếc mắt nhìn khí huyết từ trong cơ thể là cũng đoán được tuổi tác nhưng cũng chưa nhận ra thân phận của Hồ Hồng Đức.

Biết rằng, năm đó lúc Cẩu Tâm Gia nhìn thấy Hồ Hồng Đức thì ông là mới chỉ là một đứa trẻ, 60 năm qua đi dung mạo cũng có những thay đổi lớn.

– Lão thúc, cháu là đứa bé Đức đây mà… ngài không nhận ra cháu ạ?

Hồ Hồng Đức vứt hết hành lý xuống đất, hai chân quỳ, đầu dập xuống đất nghẹn ngào nói:

– Lão thúc, đứa bé bày xin bái lạy ngài.

Người trong giang hồ rất trọng tình nghĩa, năm đó Cẩu Tâm Gia lúc vào sinh ra tử đều mang theo Hồ Hồng Đức, sau đó còn chăm sóc y hơn 1 tháng, tuy đã trải qua mấy chục năm nhưng ân tình này một ngày Hồ Hồng Đức cũng không dám quên.

Lúc ngẩng đầu lên, Hồ Hồng Đức quỳ đi tới trước mặt Cẩu Tâm Gia vái lạy ông.

– Hảo hán!

Thấy sự tình cảm chân thành của Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên cũng dưng dưng lệ trào, năm đó trong giang hồ còn là thiếu niên vậy mà nay tóc đã bạc cả nhưng tình cảm thì một chút cũng không hề giảm đi.

– Đức…. bé Đức? thật là cháu đấy ư?

Dù Cẩu tâm Gia đã ở ẩn nhiều năm nhưng cũng không khỏi xúc động.

Sau khi nghe Hồ Hồng Đức nói, không kìm được cảm xúc cả người cũng run rẩy theo.

Đã dời xa đại lục nhiều năm như vậy, vốn Cẩu Tâm Gia đã nghĩ bạn bè có lẽ cũng biến thành hoàng thổ hết mất rồi, bất ngờ hôm nay gặp lại vãn bối, ông cũng không khỏi bồi hồi xúc động.

– Lão thúc, là cháu, là đứa trẻ Đức đây không ngờ đứa bé này còn có thể gặp được ngài.

Hồ Hồng Đức đúng là người chí tình, sau khi phụ thân qua đời, một mình chống đỡ gia đình, gặp lại trưởng bối tất cả tấm chân tình đều không thể kìm nén nổi.

– Tốt ! Tốt! đứa bé ngoan!

Cẩu Tâm Gia ngửa mặt lên trời nói 3 câu tốt làm âm thanh vang khắp viện cây lá bay lả tả, hiếm khi thấy ông xức động như vậy.

– Đức, dưới gối nam nhi có hoàng kim hãy đứng dậy mà nói!

Tay phải Cẩu Tâm Gia phất tụ bào lên tay Hồ Hồng Đức, y cao đến 8 thước nhưng cũng bị Cẩu Tâm Gia kéo lên được.

Sau khi lau nước mắt, Hồ Hồng Đức tuơi cười, nói:

– Lão thúc, ngài cũng 90 tuổi rồi nhưng vẫn còn khỏe lắm.

Cẩu Tâm Gia sinh năm 1905 bây giờ đã 89 tuổi nhưng khi ông tu trong núi thường ăn hoàng tinh, hơn nữa vốn Áo tang nhất mạch là tu cho tính mạng cho nên nhìn ông mới chỉ như ngoài 60.

Cẩu Tâm Gia kéo Hồ Hồng Đức lại ngồi gần nghế đá trong viện, cười nói:

– Tiểu tử thối này, năm đó bảo ngươi học thì ngươi không nghe cũng không muốn tu luyện thuật pháp gia truyền, bây giời mới hối hận hả?

Căn cốt Hồ Hồng Đức tốt, vốn dĩ Cẩu Tâm Gia muốn cho y vào Áo tang nhất mạch, hơn nữa lại có quan hệ tốt với Hồ Báo Hoa, đợi cho sau khí dời khỏi núi Trường Bạch thì sẽ đưa ông ta đến Giang Nam.

Chẳng qua năm đó Hồ Hồng Đức còn nhỏ, tính nết lại ngang bướng không thèm sống dựa vào cha, hơn nữa lại không hứng thú với công phu gia truyền kia cho nên sống chết cũng không đi theo Cẩu Tâm Gia.

– Lão thúc, lúc đó cháu còn nhỏ còn bây giờ có muốn học thì cũng muộn rồi.

Hồ Hồng Đức thở dài, cuộc gặp gỡ này thật khó nói, một chuyện nhỏ mà có thể thay đổi được cả vận mệnh, số phận có thể thay đổi cũng là ở nguyên nhân này.

– Lão thúc, ngài… cánh tay ngài bị làm sao vậy?

Vừa rồi, không khí còn náo động, Hồ Hồng Đức còn chưa nhìn thấy cánh tay trái của Cẩu Tâm Gia không ngờ tay áo đó lại trống rỗng.

– Không sao, năm đó ta bị thương, bây giờ thì đều tốt trở lại rồi.

Cẩu Tâm Gia cười khoát tay áo, hỏi:

– Đức, ta đã báo Hoa lão đệ sao không thấy đến? cháu hãy nói qua tình hình của ông ấy cho ta nghe đi.

Hồ Báo Hoa lớn tuổi hơn Cẩu Tâm Gia nhưng năm đó ông đã cứu Hồ Hoa Báo khỏi một đám người nên ông ta gọi Cẩu Tâm Gia là huynh xưng đệ.

Năm đó Cẩu Tâm Gia còn trong giang hồ quen biết không ít người nhưng vì kết nghĩa huynh đệ với Hồ Hoa Báo nên cuộc gặp gỡ này mãi không thể quên được.

– Sau khi giải phóng, cha cháu dời khỏi núi Trường Bạch, ông ấy sống đến năm 67 tuổi thì mất, khi lâm chung ông ấy còn nhắc tới ngài, muốn cháu nhất định phải tìm và phụng dưỡng ngài lúc tuổi già.

Nhắc chuyện cũ, Hồ Hồng Đức không kìm nổi cảm xúc, vì năm đó kháng chiến khi giết địch đã đánh mất Cẩu Tâm Gia.

Chương 432 : Anh hùng vô danh

Khi còn trẻ thường không biết quý trọng thời gian cứ để cho thời gian trôi đi nhanh chóng, vài chục năm ngắn ngủi qua đi, tuy Hồ Hồng Đức kém Cẩu Tâm gia mấy chục tuổi nhưng tình cảm từ 50 năm trước vẫn rất đáng trân trọng.

Nghe Cẩu Tâm Gia và Hồ Hồng Đức nói chuyện, Diệp Thiên cảm thấy như trở lại những năm tháng chiến tranh loạn lạc, cả 2 bên đều đang nói về chuyện cũ rất thân mật.

– Lão thúc, trời lạnh, sao ngài mặc phong phanh vậy?

Lúc sau, Hồ Hồng Quân thấy đang là mùa đông giá rét mà quần áo thì vẫn như cũ, vội vàng lấy áo trong hòm ra nói:

– Lão thúc, đây là áo da Hỏa Hồ đã may, ngài hãy giữ lấy mặc, là cháu biếu ngài.

– Được, ta nhận năm đó Báo Hoa lão đệ nói muốn để Hỏa Hồ may tặng ta không ngờ nó lại ở chỗ cháu.

Cẩu Tâm Gia gật đầu, nhận lấy chiếc áo khoác nói:

– Cha cháu cả đời lập công, ông ấy xứng đáng là anh hùng, nếu năm đó Tương tiên sinh không nói những cái đó….

Nghĩ lại năm đó Hồ Báo Hoa oai hùng khí thế cao ngất trời khiến cho Cẩu Tâm Gia thổn thức mãi không thôi, lúc đất nước lâm nạn có nhiều lắm những người anh hùng vô danh.

– Lão thúc, cha cháu rất phục ngài cả đời ông thường nói câu này.

Hồ Hồng Đức lau nước mắt, uống một ngụm trà vừa mới đưa vào miệng đã phì ra, nói:

– Lão thúc, hôm nay muốn uống rượu, cháu muốn kính ngài 1 chén.

– Được, hôm nay chúng ta sẽ uống một bữa.

Cẩu Tâm Gia nhìn về phía Diệp Thiên gật đầu nói:

– Tiểu sư đệ, phiền đệ mang một chút đồ nhắm ngon đến đây nhé!

– Được, bọn huynh cứ trò chuyện đi lát nữa rượu và thức ăn sẽ đến ngay.

Diệp Thiên gật đầu, hơn 50 năm chưa gặp hẳn là có nhiều điều muốn nói. Diệp Thiên cáo tội rồi mang 2 cái hòm to vào trong phòng mình.

– Cha, con đã về rồi!

Diệp Thiên lấy điện thoại gọi cho cha, hôm nay hắn bận nhiều chuyện, chuyện mua rượi và đặt đồ ăn phải làm phiền đến cha rồi.

– Tiểu tử thối, ta làm quản gia khi nào vậy? còn biết về nhà nữa cơ đấy.

Nghe con trai nói, Diệp Đông Bình tức giận, trong thời gian vừa rồi xảy ra không biết là bao nhiêu chuyện mà không thấy Diệp Thiên đâu.

– Cha, con cũng rất bận mà.

Diệp Thiên cười đùa nói:

– Đúng rồi, cha nhà mình có khách, hai bình Mao Thai của cha mang ra nhé, để Khiếu Thiên đi mua chút đồ ăn nữa cho thịnh soạn mới được.

Nghe nói có khách đến, Diệp Đông Bình gật đầu nói:

– Được, Khiếu Thiên đang đi làm, à ta còn có chuyện muốn nói với con.

– Cha, có chuyện gì để tối ăn cơm xong đã, bây giờ con đang có việc bận đã.

Diệp Thiên nói được 3 câu rồi cúp máy, bên kia khiến Diệp Đông Bình tức giận dựng râu trợn cả mắt lên, cũng không có cách nào với cậu con trai này nữa, có vẻ như tự Diệp Thiên sẽ không mua gì.

Thật là Diệp Thiên cần có việc phải làm, tuy thời tiết đã chuyển lạnh, ngoài những đồ vật trong cái hòm kia thì còn nhiều chuyện khác cần xử lý.

Mở cái hòm thứ nhất ra Diệp Thiên để tấm da con hổ lên ghế sau đó ra ngoài bẻ mấy cành cây, sau khí chống cái đầu hổ lên đặt nó ở cửa thông gió.

Lúc ở núi Trường Bạch, Hồ Hồng Đức đã dùng bài thuốc gia truyền tiêu chế tấm da hổ này rất tốt, qua tiêu chế màu lông hổ sáng rực rỡ nhưng vì mới qua thời gian ngắn nên phải đặt nó trở chỗ râm mát thoáng gió.

Đặt da hổ, Diệp Thiên lấy trong hòm ra mấy họp plastic chứa mỡ tuyết cáp, đối với phụ nữ mỡ tuyết cáp này còn tốt hơn cả trăm lần sâm, nó dùng để duy trì sắc đẹp.

Mỡ tuyết cáp bảo quản dễ hơn nhân sâm chỉ cần để nó vào trong tủ lạnh là được, giữ nó trong hộp plastic vẫn còn tươi Diệp Thiên tự tay để nó vào trong tủ lạnh.

Cuối cùng là xử lý đến mấy trăm của sâm, cuộc sống của DiệpThiên ở trong tứ hợp viện khá đầy đủ lại không có muỗi cũng không cần dùng hạch tội để diệt côn trùng, Diệp Thiên để mấy của sâm kia trong hòm sắt.

– Sư phụ, sư phụ, ngài đã về!

Diệp Thiên vừa mới thu dọn xong đồ đạc thì đã nghe thấy tiếng Chu Khiếu Thiên.

– Khiếu Thiên, ba tôi để cậu đến phải không? Rượu và thức ăn đã chuẩn bị tốt rồi chứ?

Diệp Thiên đẩy cửa đi ra, cười nện vào ngực Khiếu Thiên, nói:

– Thời gian vừa qua, công lực có giảm sút không đấy? có muốn ra ngoài đọ sức cũng lão nhân kia không?

Kỹ thuật của Diệp Thiên không nhiều lắm nên dạy cho Chu Khiếu Thiên cũng chỉ được ít nhưng Ưng Trảo công của Hồ Hồng Đức có thể tôn làm sư phụ để cậu ta lãnh giáo một chút cũng rất tốt.

Chu Khiếu Thiên tò mò hỏi:

– Sư phụ, lão nhân kia là ai vậy? ánh mắt thập sắc bén.

Tuy Hồ Hồng Đức đã lớn tuổi nhưng lức còn trẻ cũng rất hung ác, ông ta và Chu Khiếu Thiên đều là cao thủ nhưng khí thế trên cơ thể thì Hồ Hồng Đức mạnh hơn Chu Khiếu Thiên nhiều.

– Ông ta là đại sư Ưng Trảo công trên núi Trường Bạch cùng vai vế với người, gọi ông ta là Hồ sư huynh được chứ.

Diệp Thiên khoát tay nói:

– Đi, ta sẽ cho ngươi làm quen với ồng ấy.

– Diệp Thiên, lão Hồ ta mời ngài một ly, nếu ngài không tìm được lão thúc thì cả đời này tôi cũng không hi vọng được gặp lại ông ấy.

Lúc đó Hồ Hồng Đức và Cẩu Tâm Gia đã ngồi uống ở trong sân, thấy Diệp Thiên đi tới Hồ Hồng Đức vội đứng lên rót đầy chén rượu.

– Lão Hồ, bạn cũ của sư huynh còn không nhiều, nếu có lòng hãy ở lại đây cùng huynh ấy đi.

Diệp Thiên gật đầu, nhận rượu từ Hồ Hồng Đức uống một hơi hết sạch, sau đó kéo Chu Khiếu Thiên lại nói:

– Lão Hồ, Khiếu Thiên là đồ đệ của tôi, cũng coi như huynh đệ lúc nói chuyện xin hãy để ý đến cậu ấy một chút.

– Được, lão Hồ tôi sẽ không đối xử tệ với Chu sư đệ đâu.

Nghe Diệp Thiên nói câu này, vẻ mặt tươi cười của Hồ Hồng Đức bỗng nghiêm nghị, bình thường thì nói đùa cũng không sao cả nhưng khi Diệp Thiên bàn về chuyện vai vế thì Hồ Hồng Đức cũng phải nghiêm túc.

– Được rồi, Khiếu Thiên đứa trẻ này rất khá, Đức ăn chút gì lót dạ đi đã, Ưng Trảo công của núi Trường Bạch có không muốn cũng ở trong người cháu rồi.

Cẩu Tâm Gia thấy khô khí có chút ngưng lại liền cười nói:

– Hôm nay chỉ ôn chuyện cũ, hai người cũng ngồi xuống đây, ta cho hai người kể chuyện năm đó đã giết quỷ ở Đông Bắc như thế nào.

Có lẽ vì nguyên nhân chính trị mà ít khi Cẩu Tâm Gia cùng Diệp Thiên ôn lại chuyện cũ, hôm nay nhìn thấy con của bạn cũ cũng vui mừng nói cứ thao thao bất tuyệt.

Lúc toàn dân kháng chiến, trong giang hồ kỳ môn ở quốc đảo cũng đấu tranh không ngừng nhưng chuyện này cực kì bí mật, cũng không có văn bản chính thống nào ghi lại.

Nhưng năm đó chính Cẩu Tâm Gia chủ trương giữ lại người trong kỳ môn, nhân tiện nói về chuyện cũ mấy người Hồ Hồng Đức lắng nghe và cũng bàn luận sôi nổi.

Lúc này Diệp Thiên mới biết, vì mình mà vị đại sư này chết trong tay người Nhật Bản,

Hoàng tộc Mãn Châu nhận giặc làm cha giết hại đồng bào, hơn nữa Hoàng Cô Truân và Cửu Nhất Bát lại là gián điệp nhưng cũng đều bị Cẩu Tâm Gia bắt được.

– Lão thúc, rốt cục là cô gái kia đã chết hay chưa?

Hồ Hồng Đức cũng là lần đầu tiên biết chuyện này, ánh mắt giận giữ vì ông ta hận người đàn bà Đông Bắc đó thấu xương, lúc làm nô dịch ở vùng Đông Bắc nước Mãn Châu cũng có chút qua hệ với cô ta.

ở Đông Bắc dân gian lưu truyền rất nhiều chuyện, thậm chí có người nói cô ta đang sống ở ngoại ô vùng Đông Bắc ở một vùng nông thôn, cho đến nay cũng 70 năm lên Hồ Hồng Đức mới hỏi câu đó.

– Chết rồi, kêu rên 3 ngày, 3 đêm rồi bị kéo ra ngoài bắn chết, chỉ còn thi thể thôi.

Nhắc tới cô gái này Cẩu Tâm Gia có vẻ lo lắng.

Ngày trước vì vây bắt cô gái này, Cẩu Tâm Gia hao tổn không ít công sức cuối cùng phải tuân thủ mệnh lệnh trên phải ở nhà bày trận pháp, để cho người con gái kia phát điên mà chết.

– Su huynh rốt cục anh còn giấu giếm điều gì?

Chuyện này nếu ngài không nói thì nó mãi là một vụ án bí mật.

Sau khi nghe Cẩu Tâm Gia nói, bọn Diệp Thiên đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn không thể ngờ thế nhưng lâu nay Cẩu Tâm Gia vẫn giữa nó là chuyện bí ẩn.

Đối mặt với sự thật của lịch sử, trong lòng Diệp Thiên cảm thấy kì lạ giống như mình đang chạy trong đó khiến cho người ta có cảm giác quay ngược dòng thời gian.

– Lịch sử là do kẻ thắng cuộc viết, hi vọng người đời sau không quên công ơn của tổ tiên.

Sau khi chuyện kháng chiến xảy ra, Cẩu Tâm Gia cũng không còn hứng thú nên cũng không hề nói chuyện đó ra.

– Diệp Thiên, các đệ cũng ăn được thứ này hả? ta và Đoàn Tụ Đức đi mua thêm con vịt và chút đồ ăn nữa.

Mấy người đang uống rượu nói chuyện thì Diệp Đông Bình đi vào trong tay cầm một gói hộp cơm để lên bàn.

– Cha, đây là bạn con ở núi Trường Bạch, cha cứ gọi là lão Hồ cũng được.

Diệp Thiên kéo ch lại, giới thiệu với Hồ Hồng Đức, theo con trai vai vế của Diệp Đông Bình cũng được tăng lên đôi ba phần, nhưng thật ra mà nói ông cũng không quen.

Sau khi khách sáo mấy câu rồi kính rượu cùng Hồ Hồng Đức, Diệp Đông Bình kéo áo con trai 2 người ra chòi hóng mát.

Diệp Thiên có chút bất mãn nói:

– Cha nhà đang có khách có chuyện gì mà phải ra vẻ thần bí như vậy?

– Mẹ con đến Kinh Thành rồi.

Diệp Đông Bình liếc nhìn con trai, thản nhiên nói nhưng đối với Diệp Thiên thì không kém gì sấm sét giữa trời quang

Chương 433 : Mất vui

Từ nhỏ Diệp Thiên và ba đã sống dựa vào nhau, mẹ hắn ít khi xuất hiện hắn gần như không có mẹ điều đó đối với Diệp Thiên cũng không có ảnh hưởng gì lớn cho lắm.

Nhưng không ai biết, hồi nhỏ mỗi lần Diệp Thiên đánh nhau chủ yếu đều tại chúng bạn lăng nhục hắn không có mẹ điều đó đã đụng vào phần thiêng liêng trong con người Diệp Thiên.

Nhưng cuộc sống thì vẫn phải tiếp tục, theo tháng năm Diệp Thiên lớn dần, hình ảnh người mẹ trong tâm trí Diệp Thiên cũng dần mờ nhạt thậm chí có một thời gian rất dài hắn không còn nhớ ra là có mẹ nữa.

Bây giờ đây khi mà Diệp Thiên không còn quan tâm gì đến cuộc sống của người phụ nữ đó nữa thì đột nhiên Diệp Đông Bình lại nhắc đến bà, khiến cho tâm trạng hắn như có sóng biển luôn cuộn trào không thể yên ổn trở lại được.

Hít một hơi thật sâu, Diệp Thiên bình tĩnh trở lại, hỏi cha:

– Cha, bà ấy ở đâu? Con … con muốn gặp bà ấy!

Từ nhỏ đến lớn Diệp Thiên chưa bao giờ gọi một tiếng mẹ, bây giờ cũng chỉ dùng từ “bà ấy” để xưng hô, vẻ mặt như hoàn toàn không có quan hệ gì với người đó.

Diệp Đông Bình nhìn con trai, lắc đầu:

– Đi rồi, sang Mỹ từ 3 ngày trước rồi.

– Sao cơ? Tại sao ba không nói cho con biết?

Sự kìm nén trong Diệp Thiên đã trở thành tức giận, hắn nhìn cha:

– Cha, tại sao lại không cho con? Tại sao hả?

Diệp Thiên cảm giác mình đang ngồi trong một cái guồng xe, vừa mới nghe được một chút tin tức của mẹ, trong nháy mắt đã không con gì nữa, điều đó làm hắn không kiểm soát nổi tình cảm của mình.

Diệp Thiên hét to làm kinh động cả đến những người đang uống rượu trong viện, Cẩu Tâm Gia nói với theo:

– Tiểu sư đệ, phải biết kìm chế tức giận chứ!

– chít chit… chit chit!

Dường như cảm nhận được sự tức giận của Diệp Thiên, bỗng nhiên Mao Đầu từ trong lồng chạy ra leo lên đầu Diệp Thiên rồi ngã xuống nhưng mảnh mặc ngọc nó ôm cũng không thấy đâu nữa.

Gió Thủy Châu thổi vào mát mẻ làm cho Diệp Thiên cũng bình tĩnh trở lại, hắn nói:

– đại sư huynh, đệ biết rồi.

– Cha con cần một lời giải thích.

Diệp Thiên nhìn về phía cha, tự nhiên trong lòng cảm thấy thoải mái hơn.

Vốn dĩ khi nghe được tin tức của mẹ đã đến Kinh Thành, Diệp Thiên rất kích động, hắn hồ hộp không biết mình phải đối mặt như thế nào với mẫu thân, điều đó là cho hắn vừa bàng hoàng lại vừa vui mừng khôn xiết.

Nhưng khi nghe thấy tin mẹ đã đi xa, Diệp Thiên lại càng tức giận, chính hắn cũng không hiểu mình đang có cảm giác gì.

– Con là tên tiểu tử ngốc, bây giờ còn muốn chất vấn ta nữa ư?

Nghe con trai nói cần lời giải thích, Diệp Đông Bình liền mắng:

– Ta gọi điện cho con thì tắt máy, gọi cho Thanh Nhã thì nó nói con đang trong núi Trường Bạch, không liên lạc được ta cũng chẳng còn cách nào khác.

Bởi vì, lần quyết định về nước Tống Vi Lan quyết định vội vàng, Diệp Đông Bình cũng không biết trước, lúc đó ông đã đi khắp nơi tìm Diệp Thiên nhưng không thể liên lạc được.

Sau khi gọi điện cho Thanh Nhã mới biết hắn đang ở trong núi thẳm rừng sâu, Diệp Đônh Bình cũng không nói cho Thanh Nhã biết cho sao thì cũng chưa biết cô ấy có chắc phải là con dâu của mình hay chưa.

– Con … việc này phải trách con.

Diệp Thiên tính lại một chút, lúc mẹ về nước, đúng ngày hôm đó hắn lên núi Trường Bạch, hơn nữa thời gian ở trong đó di động hoàn toàn không có sóng.

Mẹ về nước được một tuần, đúng vừa với thời gian hắn ở trong núi, thầy tướng tính sai vậy là đã bỏ qua cơ hội được gặp mẹ.

Trầm tư một hồi lâu, Diệp Thiên mới hỏi:

– Cha, bà ấy… lần này về nước làm gì vậy? khi nào thì quay lại?

– Là để gặp Tống Hạo Nhiên, cụ thể làm gì thì cha không biết, cha cũng chỉ gặp mẹ con có một lần.

Tình cảm của Diệp Đông Bình với vợ cũng không được tốt lắm, từ trước đến nay ông thường gọi thẳng tên bà, nhưng khi nhắc tới mẹ Diệp Thiên trên mặt ông vẫn có sự dịu dàng.

Vốn dĩ lần trước Diệp Đông Bình gặp Tống Vi Lan thì cảm giác cũng chẳng khác con trai bây giờ lắm, dù sao thì thời gian cũng có thể cọ sạch được nhiều món đồ.

Nhưng sau khi gặp được Tống Vu Lan, Diệp Đông Bình đã hiểu cả đời ông đã sống vì người đàn bà này, trừ bà ra không một người con gái nào khác có thể bước vào cuộc đời ông.

Năm tháng qua đi cũng không thể xóa nhòa tình cảm giữa 2 người, thân phận, dù địa vị đã thay đổi nhưng cũng không thể thay đổi được tình cảm của 2 người.

Đêm hôm đó, Diệp Đông Bình nói rất nhiều chuyện với vợ, có con trai và trải qua nhiều năm như vậy nhưng khoảng cách giữa 2 người cũng dần biến mất.

Nhưng trong lòng Diệp Đông Bình có lẽ vẫn còn oán hận Tống Vi Lan nên lần này khi bà về nước muốn ông đi cùng để đến gặp Tống Hạo Nhiên nhưng ông đã từ chối.

Nói chuyện về Tống Vi Lan xong, Diệp Đông Bình chần chừ một lúc rồi nói tiếp:

– Diệp Thiên, mẹ con từng nói… Muốn con đi gặp Tống Hạo Nhiên, cha không biết ý con thế nào?

Mặc dù không ưa gì người vợ này nhưng con trai cũng đã trưởng thành rồi, Diệp Đông Bình không muốn ân oán đời trước kéo dài đến cả đời Diệp Thiên, hơn nữa dù sao đó cũng là ông ngoại Diệp Thiên.

– Cha, cha không cần phải gặp ông ấy, để con đi?

Nghe cha nói, Diệp Thiên trừng mắt, Diệp Đông Bình chẳng có thiện cảm gì với Tống gia ông ấy chỉ có thể để ở trong lòng là thôi.

Đó là còn chưa nhắc đến chuyện Tống Hiểu Long 5 lần 7 lượt muốn đưa hắn vào chỗ chết nếu không nghĩ đến mẹ thì hắn nhất định không tha thứ cho Tống Hạo Nhiên.

Tuy rằng hủy hoại người là điều tối kị trong phong thủy nhưng nếu không nghĩ đến tình cảm của mẫu thân thì không chừng Diệp Thiên đã động tay, động chân với phần mộ tổ tiên của Tống gia rồi.

Diệp Đông Bình lắc đầu nói:

– Cha không nói chuyện này nữa, con tự mình quyết định đi, cha chỉ chuyển lời của mẹ con thôi.

– Không gặp, nhà đó không ai có tình, con không coi Tống Hạo Nhiên là ông ngoại, e rằng ông ta cũng không coi con là cháu ngoại đâu, thà không gặp còn hơn.

Diệp Thiên từ nhỏ đã là người phi thường, đừng nói là bản thân hắn đã không có chút ấn tượng gì với mẹ chứ ngay đến cha cũng không thể làm thay đổi nhưng suy nghĩ của hắn về mẹ, Diệp Thiên nói câu này là đã thể hiện sự kiên định của mình.

Diệp Thiên chưa nói xong, Cẩu Tâm Gia đã ngắt lời:

– Nói cho cùng không gặp là hơn, Diệp Thiên sau này đệ phải thay đổi suy nghĩ đi, sư huynh sẽ giúp đệ đi gặp Tống Hạo Nhiên.

Tuy Diệp Thiên nói chuyện với cha không to tiếng nhưng vì khoảng cách gần nên đều không lọt qua tai của Cẩu Tâm Gia, ông không muốn nghe cũng không được, cũng không thể nhét bông vào lỗ tai đi.

Nhưng ngoài Cẩu Tâm Gia thì cả Hồ Hồng Đức và Chu Khiếu Thiên đều không nghe được gì, lão đại bất ngờ thốt lên 1 câu khiến họ chẳng hiểu gì cả.

Thấy ánh mắt đầy nghi vấn của Hồ Hồng Đức và Chu Khiếu Thiên, Cẩu Tâm Gia cười khoát tay áo nói:

– Nghe được mấy câu nên thuận miệng nói thôi, chúng ta nói chuyện tiếp. Đức năm đó cha cháu…..

Ngoài miệng thì nói chuyện nhưng ánh mắt Cẩu Tâm Gia vẫn để ý đến trang phục của người thanh niên, ồn chẳng xa lạ gì Tống Hạo Nhiên nhưng cũng không thân thiết gì nhiều với ông ta.

Cho nên sau khi nghe thấy Tống Hạo Nhiên lại là ông ngoại cuả Diệp Thiên thì ông rất muốn gặp người đó dù sao thì cố nhân của ông cũng không còn nhiều.

– Sư huynh,tai huynh cũng còn thính đấy chứ? Được chúng ta quay lại viện nói chuyện, đệ cũng còn nhiều thứ muốn đưa cho mấy cô gái kia.

Bị Cẩu Tâm Gia đánh vào tim đen, Diệp Thiên cười nói:

– Khếu Thiên, hầu rượu lão Hồ cho tốt, hôm nay phải hạ gục ông ấy nha.

Chu Khiếu Thiên cười nói:

– Sư phụ, ngài yên tâm đi, đệ tử mới 20 tuổi còn có thể không bằng Hồ sư huynh sao?

– Tiểu tử thối, ở Núi Trương Bạch thân thủ của lão Hồ ta là vô song, đấu với ta cậu còn chưa đủ kinh nghiệm đâu!

Vốn dĩ Hồ Hồng Đức cũng không mốn tự cao tự đại nhưng cũng đã xưng hô huynh đệ với Chu Khiếu Thiên.

– Cha, chúng ta đi ra về phía sau viện đi.

Diệp Thiên cười xách theo Mao Đâu nói:

– Chúng ta đi chơi nào, không được đánh mất vật kia.

Mặc Ngọc ở chỗ Mao Đầu nên Diệp Thiên cũng không cần lo lắng, trên đời này người dám cướp đồ của hắn xem chừng cũng không có

– Chit chit!

Mao Đầu thích chí dùng móng vuốt chỉ đường, Diệp Thiên vừa cúi đầu vừa nhìn bỗng ngẩn cả người ra, hóa ra là tên tiểu gia hỏa này đã ném Mặc Ngọc vào trong ao.

Đáy ao vốn trong suốt nhưng giờ đã biến sắc, tuy không bằng hồ của Hắc Long nhưng nước cũng đen như mực có thể dùng để chấm bút lông được thậm chí là không thể thấy cả bóng người in xuống.

Hơn nữa trước kia ao rất mát mẻ thì bây giờ lại tỏa ra một khí lạnh vô cùng, sau khi dung hợp cùng Tụ Linh trận của trời đất khiến cho không khí trong viện trở nên ngào ngạt lạ thường.

– Muốn hỏi Hắc Giao, rốt cục trong đáy hồ còn có bao nhiêu tảng đá như vậy?

Muốn đến xem màu nước ở hồ Hắc Long, Diệp Thiên suy nghĩ nếu 45 đồng Mực Thạch này đã hấp thụ hết long khí thì hắn cũng có thể lấy nước này để bố trí Tụ Linh trận.

– Diệp Thiên, đây… đay là vật gì vậy?

Vừa mới ra hậu viện, Diệp Đông Bình hoảng hốt kêu lên, bị Diệp Thiên để miếng da hổ trước cửa làm cho Diệp Đông Bình khiếp sợ.

– Cha, đâu là da Trương Hổ, đã qua tiêu chế cẩn thận sau này sẽ để ở phòng khách,

Diệp Thiên như nói nhảm, hoảng hốt kéo cha vào phòng, tuy vừa nãy không vui nhưng lần này mẹ hắn tới, hắn vẫn muốn biết một chút thông tin.

Chương 434 : Phụ tử dạ đàm.

Trên đường ở Kinh Thành bên trong tứ hợp viện, có một người tóc xõa bạc trắng đang ngồi đánh cờ, đằng sau còn có mấy y tá.

Một bác sĩ chăm sóc sức khỏe khoảng hơn 40 tuổi nhìn đồng hồ trên tay đi đến người lớn tuổi phía trước nhẹ nhàng nói:

– Thủ trưởng, bây giờ cũng không còn sớm nữa ngoài trời lại lạnh hay là vào nhà đi.

Ông cụ không để ý, khoát tay nói:

– Không đi, tôi còn đang trông coi việc này không thể để chúng nó muốn là gì thì làm được?

Sau khi nghe ông cụ nói, mấy người y tá nhìn nhau nói, họ cũng không biết phải làm thế nào, một người quay về phòng cầm giấy tờ và khoác áo ba- đờ- xuy lên người.

Đúng lúc đó, một người từ trong viện đi ra đó là một sĩ quan mang quân hàm thiếu tá, đi theo sau ông ta còn có một người trung niên khoảng hơn 40 tuổi trông cũng khá giống với ông cụ trong viện.

Nhìn thấy người trung niên kia nói rằng đến để kểm tra sức khỏe, liền vội ra đón, giọng nhỏ nhẹ:

– Tống tiên sinh, ngài hãy khuyên thủ tướng đi, ông ấy ngồi ngoài đã lâu rồi không tốt cho sức khỏe của của ông ấy.

– Tiểu Vương đang tố cáo ta đấy hả, mấy người này không thể để cho ta thoải mái một chút sao?

Tuy ông cụ đã ngoài 70 tuổi nhưng vẫn còn minh mẫm, ngẩng đầu lên nhìn mọi người, ném quân cờ trong tay nói:

– Không được, tâm không yên, không đánh được cờ, có đánh cũng không có ý nghĩa gì.

Người đến kéo ông cụ ra, cười nói:

– Cha, chủ nhiệm Vương cũng vì sức khỏe của cha, cha cũng phải phối hợp với ông ấy chứ.

Ông cụ này là Tống Hạo Nhiên, hai tháng trước ông ta còn là lãnh đạo của đất nước nhưng giờ đã xuống chức, tuy ông là người Thượng Hải nhưng ở Kinh Thành đã lâu cũng chưa dời khỏi đây bao giờ.

Mà núi Ngọc Tuyền và Tây Sơn cách nhau khá xa, ông cụ cũng không thích cuối cũng ông đã chọn dưỡng thọ ở chỗ này, tuy ở đây náo nhiệt nhưng cũng có chỗ yên tĩnh cuộc sống cũng ổn định nên ông thích.

Chỗ này bên cạnh tứ hợp viện, năm xưa là nơi ở của Thái tổ, cách đó không xa có một cái nhà đó là nơi ở của vợ lãnh đạo.

Cho nên bố trí bảo vệ trong này cũng tương đối dễ dàng, đứng ở giữa suy nghĩ một lát liền đồng ý với yêu cầu của Tống Hạo Nhiên

– Cha sương cốt của cha còn tốt lắm, sống thêm 10 năm nữa cũng không vấn đề gì đâu.

Tuy mạnh mồn như vậy nhưng Tống Hạo Nhiên đã lui về gần 2 tháng, trên lặt đã lộ sự già nua, tóc cũng bạc hết rồi.

– Cha, với cơ thể này cha sống 20 năm nữa cũng không thành vấn đề gì.

Nói chuyện với Tống Hạo Nhiên đúng là Tống Chi Kiện con trai ông, y cũng phải hơn 50 rồi, ông ta được chăm sóc tốt nên trông vẫn trẻ 15, 16 tuổi so với tuổi thật.

Những câu chuyện về Tống Chi Kiện này cũng không thua kém gì cha là Tống Hạo Nhiên.

Ảnh hưởng của Tống gia ở trong nước cũng khá lớn, sau khi giải phóng các công ty hợp doanh thì gia tộc này vẫn có một cuộc sống đầy đủ.

Sinh ra trong Tống gia, Tống Chi Kiện có cá tính đặc biệt, năm 16, 17 tuổi có mở một xưởng xe thể thao, quảng cáo xung quanh trên bãi biển, y nổi tiếng là ccon tử con nhà giàu.

Nhưng bây giờ đã 60, 70 tuổi, Tống gia đã bị thiệt hại nghiêm trọng, Tống Chi Kiện bị đẩy đến Tứ Xuyên để lao động cải tạo, lúc cải tạo xong thì cũng đã hơn 30 tuổi, chân tay Tống Chi Kiện cũng không còn được linh hoạt nữa.

Trước năm giải phóng, rất nhiều người trong Tống gia di cư sang nước ngoài, các đệ tử của Tống gia cũng vậy, lúc đó Tống Chi Kiện đang đi làm công, sau 3 năm cũng thu hồi lại được 1/3 công ty.

Sau đó anh con bác Tống Chi Kiện muốn chuyên tâm vào công ty khác nên đã nhượng lại cho y công ty này, y cũng là người quyết đoán, lấy ra 100 vạn đô la Hồng Kông đã tiết kiệm mua lại và trở thành cổ đông lớn nhất trong công ty.

Những năm 80 Tống Chi Kiện đã giao bán công ty, số tiền mặt ước tính phải hàng trăm triệu sau đó lại giao dịch trên sàn chứng khoán và trở thành gia đình triệu phú.

Đương nhiên trong chuyện này cũng có không ít những triệu phú khác trong nước giúp đỡ Tống gia nhưng cũng không thể phủ nhận bản lĩnh phi thường của Tống Chi Kiện, đó là kế sách lâu dài của gia tộc họ Tống.

Sau đó là mấy chục năm ăn chơi trác tang, bây giờ Tốn Chi Kiện đã chín chắn hơn nhiều, nhất cử nhất động đều nằm trong khuôn khổ của một thương nhân, y từ từ dìu Tống Hạo Nhiên vào phòng.

– Tiểu Vương, các ngươi ở bên ngoài đi, ta chuyện riêng muốn nói!

Tống Hạo Nhiên khoát tay, ngăn mấy y tá ngoài cửa lại.

Thấy cha có vẻ mệt mỏi, Tống Chi Kiện nói:

– Cha, hôm nay cha mệt rồi, mai con lại đến nhé?

Tuy bây giờ trong tay Tống Chi Kiện có trong tay cả chục tỷ nhưng ông hiểu người cầm lái Tống gia vẫn phải là cha mình.

Một ngày có Tống Hạo Nhiên thì Tống gia còn như Định Hảo Thần Châm, mãi mãi không thể sụp đổ, bản thân Tống Chi Kiện không có năng lực chống đỡ nổi Tống gia.

Không nói đâu xa, đó là chuyện tài sản so với Mỹ Quốc Đại thì Tống Chi Kiện còn kém xa

Kỳ thực, trong Tống gia sau này ai trở thành tộc trưởng thì Tống Chi Kiện cũng không để ý nhiều, nếu đại muội có ý làm tộc trưởng thì y sẽ hoàn toàn ủng hộ.

Nhưng Tống Chi Kiện mới nói chuyện với đại muội Tống Vi Lan có một lần, y phát hiện trong tay Tống Vi Lan có cả mấy trăm triệu đô la, đó là số tài sản khổng lồ cô đều muốn chuyển nhượng cho con trai.

Kể từ đó, Tống Chi Kiện không thể đáp ứng nổi, tài sản của Tống Vi Lan chiếm 80 phần trăm tài sản của Tống gia, nếu chuyển hết chi cháu ngoại thì số tài sản này chẳng còn liên qua gì đến Tống gia nữa.

Có lẽ lúc này Tống Hạo Nhiên còn hy vọng sẽ át chế được sự bất mãn của mọi người.

Nhưng điều Tống Chi Kiện lo lắng chính là ngộ nhỡ cha y qua đời thì Tống Gia sẽ sụp đổ ngay, cơ nghiệp Tống Hạo Nhiên gây dựng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

– Quay về càng mệt thêm, chỗ này đúng là làm người ta mệt thêm!

Tống Hạo Nhiên khoát tay, đang ở ngoài cửa ông vào ngồi trên nghế salon, nhắm mắt một hồi ròi mới nói:

– Chi Kiện, ý của em con, con thấy thế nào?

Lần này khi con gái đến Kinh Thành đã đề cập với Tống Hạo Nhiên một vấn đề khó khăn, khiến cho mấy hôm nay ông phải trầm tư suy nghĩ nhiều.

Tống Vay lan rất rõ ràng đưa ra, của nàng toàn bộ tài sản, đều muốn chuyển nhượng cấp của mình nhi tử Diệp Thiên, cũng chính là Tống Hạo Thiên cái kia chưa từng gặp mặt ngoại tôn. Tống Vi Lan đã thể hiện rõ quan điểm bà muốn toàn bộ tài sản của mình được chuyển cho con trai là Diệp Thiên, nhưng Tống Hạo Nhiên lại chưa hề được gặp cháu ngoại.

Dù là tộc trưởng nhưng Tống Hạo Nhiên đã ở phe con gái, ông không có cách nào cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của Tống Vi Lan.

Biết rằng, lúc lập nghiệp ở Mỹ dù có dùng một chút tài sản tiết kiện nhưng hện nay Tống Vi Lan vẫn nắm trong tay nền thương nghiệp của quốc gia, số tài sản đã vượt xa con số hàng vạn đồng.

Hơn nữa, mấy năm nay Tống Vi Lan cũng không còn được nhàn dỗi nữa, bà dùng nhiều cách khiến cho toàn bộ tài sản của Tống Gia phải được đem buôn bán, có thể nói việc buôn bán toàn quyền nằm trong tay Tống Vi Lan.

Nhưng chuyện buôn bán ở nước đế quốc còn có rất nhiều đệ tử của Tống thị cũng tham gia, bọn họ không hề biết chuyện này, mà đều muốn biết tài sản của Tống gia.

Cho nên nếu không cẩn thận trong lời nói thì sẽ không thể lường trước được Tống Hạo Nhiên có còn bị xuống chức nữa không, không chừng doanh nghiệp mấy chục năm gây dựng của Tống thị ở hải ngoại sẽ một lần nữa rơi vào cục diện xấu.

Mà hiện tại Tống Hạo Nhiên là lãnh đạo nhà nước bị xuống chức tài sản mà ông có trong tay dần dần sẽ phải giao nộp hết.

Cái này làm cho Tống gia trở thành thất nghiệp khiến nhiều người không có công ăn việc làm gì, con gái ông buôn bán ở ngoại quốc đúng là một lực chọn tốt nhất.

Là Tống Vi Lan quyết định, không nói là Tống Hạo Nhiên hay cả Tống gia đều lâm vào tuyệt cảnh nhưng Tống Hạo Nhiên là quân nhân số 1 sau khi về hưu nhất định ông sẽ sắp xếp lại gia tộc mình.

Phương diện đầu tiên là cô con gái kia, thức hai là toàn gia tộc.

Trong lòng Tống Hạo Nhiên cũng trăm mối tơ vò, cho nên mới gọi con trai từ Hồng Kông về, lần này 2 cha con nói chuyện xem sẽ quyết định để Tống thị đi theo hướng nào.

– Cha, em con là người ngoại nhu nội cương, chưa bao giờ thay đổ quyết định, chuyện này là từ trước đến nay rồi.

Nghĩ đến tính cách của em gái, Tống Chi khẩu khí càng lớn:

– Con thấy muốn tránh cho gia tộc mình không mắc vào cảnh rối loạn, hay là mình xuống tay với Diệp Thiên.

– Ấy?

Nghe thấy con trai nói câu này, Tống Hạo Nhiên đang nhắm mắt cũng phải mở trừng ra, nghiêm khắc nhìn con trai:

– Chi Kiện, cha không cho phép con động đến người khác hơn nữa đó lại là cháu ngoại ta, không quan tâm Vi Vi có những quyết định gì con cũng không được đụng vào đứa bé này.

Tuy đã từng làm lãn đạo trong bộ máy nhà nước, nhưng hiện tại Tống Hạo Nhiên vẫn còn nhiều uy thế, Tống Chi Kiện cũng phải từng bước rút lui, y cười khổ đáp:

– Không phải con thất lễ, con chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi.

– Nói đi, tại sao con lại muốn xuống tay với đứa bé đó?

Tống Hạo Nhiên nhìn con trai cảnh cáo, rồi lại dựa lưng vào nghế và nhắm mắt lại.

– Cha nhưng muội muội cũng không được giao hết tài sản cho Diệp Thiên.

Tống Chi Kiện suy nghĩ một lúc rồi lường trước ý của Tống Hạo Nhiên.

Chương 435 : Lợi ích gia tộc

Tống Hạo Thiên nhìn về phía con trai, cau mày hỏi:

– Chi Kiện, tại sao lại nói như vậy? chúng ta biết nguồn gốc của những tài sản này, nhưng nhiều người trong gia tộc đều không biết!

Muốn nói với cô con gái lớn này, Tống Hạo Thiên phải bái phục cô đến ba phần, nhưng số tiền dự trữ của gia tộc mà cô dùng lần này chỉ có một triệu USD mà thôi. Trong con mắt của nhiều người thì số tiền này không là gì cả.

Nhưng Tống Vi Lan lại mượn chút tiền này để đại triển quyền cước, mấy lần sát nhập vào thị trường chứng khoán đều thu lợi lớn, hơn nữa trong vài lần khủng hoảng thế giới đều thoát nạn an toàn.

Hơn nữa Tống Vi Lan có con mắt tinh tường, đầu tư mạo hiểm vào cả những công ty như Microsoft, Dell, hiện tại gần như là một trong những người có cổ phần lớn nhất trong những công ty này, vượt hơn 10 tỉ USD rồi.

Sau khi bước vào thập niên 90, Tống Vi Lan dần dần đầu tư vốn vào công thương nghiệp, có hệ thống thương nghiệp lớn ở cả Bắc Mĩ và Châu Phi.

Có thể nói, Tống Vi Lan thành công trên lĩnh vực kinh doanh, thậm chí còn vượt xa cả tài sản gia tộc mà tiền nhân Tống thị đã tạo ra, đủ để cho con cháu kinh doanh kì tài Tống thị tự phụ đều cảm thấy hổ thẹn.

Nhưng cũng chính vì như thế, con cháu Tống gia ở trong nước và nước ngoài đều muốn coi số tiền khổng lồ này là tài sản của nhà họ Tống, bọn họ không hề biết tài sản thực sự của Tống gia chiếm trong đó là một phần rất ít.

Cho nên nếu như Tống Vi Lan chuyển toàn bộ số tiền này dưới danh nghĩa của lý Dương thì sẽ hưởng đến nội bộ Tống gia, e rằng đến Tống Hạo Thiên cũng chưa chắc đã áp chế được.

Nếu như sự việc như thế thực sự xảy ra, Tống Hạo Thiên cơ hồ cũng có thể đoán được gia tộc sẽ một lần nữa rơi vào trạng thái sụp đổ.

-Cha, tình tình của Vi Lan cha cũng biết, em ấy đã quyết định e là không ai có thể thuyết phục được, nếu chị quyết tâm như vậy, tất cả tài sản đều thuộc về Diệp Thiên thì làm thế nào?

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cha, Tống Chi Kiện nói tiếp:

-Chúng ta có thể ra tay từ phía Diệp Thiên, buộc cậu ta đồng ý cậu ta chỉ có thể nhận được tiền hoa hồng lợi nhuận hằng năm từ số tài sản này thôi, nhưng không có quyền lợi tiến hàng thay đổi mua bán hoặc là can thiệp vào hoạt động kinh doanh của tập đoàn.

Nói cách khác, Diệp Thiên là người sở hữu cổ phần, nhưng chỉ dừng ở đấy mà thôi. Phát triển tài chính của tập đoàn vẫn như trước đây, cổ phần nằm trong tay của chị cả hay trong tay của cậu ta thì cũng không khác nhau.

-Đây chưa chắc đã là một biện pháp…

Tống Hạo Thiên trầm ngâm một lát nói:

-Vấn đề là ở chỗ Diệp Thiên có đồng ý hay không? Chi Kiện, nếu đổi lại là con, con có đồng ý không?

Theo như Tống Chi Kiện nói, Diệp Thiên quả thật là một con rối rồi, ngoài việc hàng năm ngồi nhận số tiền lớn của cậu ta ra thì chẳng có quyền hành gì trong tập đoàn tài chính cả.

Nhưng theo như Tống Hạo Thiên biết thì đứa cháu ngoại này là một người rất có tính cách, mặc dù có nhiều mối quan hệ ở kinh thành, làm việc không phải là quá ngang ngược, nhưng cũng không phải là quá hiền từ, cậu ta tự nguyện để cho Tống gia khống chế mình sao?

-Cha, đương nhiên là cậu ta sẽ không đồng ý rồi.

Thấy cha lấy mình ra so sánh với Diệp Thiên, Tống Chi Kiệt dở khóc dở cưởi, cậu ta phụ trách quản lí tập đoàn Cảng đảo Thiên Tín trị giá cả chục tỉ hơn mười năm nay rồi, nắm quyền trong tay chẳng nhẽ lại có thể so sánh với cậu thanh niên Diệp Thiên còn non nớt sao?

-Diệp Thiên mới 20 tuổi đầu, mặc dù có chút tài sản, nhưng mà cha, số tài sản trên tay em gái mỗi năm chỉ là tiền lãi, e rằng phải tính con số hơn 1 tỷ, con không tin Diệp Thiên sẽ hờ hững với số tiền này.

Kể từ khi biết được suy nghĩ của em mình, Tống Chi Kiện cũng điều tra qua về Diệp Thiên, biết được Diệp Thiên cũng có chút tài sản, nhưng so với số tài sản mà cậu ta sắp có được thì đúng là không đáng kể gì cả.

Tống Chi Kiện tin tưởng em mình cũng đồng ý với cách làm của cậu ta, dù sao thì số tài sản này cũng thuộc về Diệp Thiên, chẳng qua chỉ là do gia tộc Tống thị giữ mà thôi.

Tống Hạo Thiên lắc đầu nói:

-Chi Kiện, con đừng có quên, nếu như Diệp Thiên không đồng ý, thì cậu ta không những có thể có được số tài sản này, mà còn có thể tùy ý khống chế số tiền đó.

Đối với một người thanh niên có dã tâm mà nói, sức hấp dẫn này có thể còn muốn hơn so với giá trị bản thân mình.

Hiện tại Tống Hạo Thiên rất đau đầu, bởi vì ngoài việc không thể chủ động dùng thủ đoạn gì ra, ông còn không còn cách nào khác để xử trí với đứa con gái và cháu ngoại của mình, sự việc này đã nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ta.

Hơn nữa mặc dù Tống Hạo Thiên có quyền thế cao trong nước đi chăng nữa, nhưng khi bước sang nước khác thì ông không có sức ảnh hưởng nào nữa, càng không thể với tới được hành vi buôn bán thông thường được pháp luật nước ngoài bảo vệ.

-Cha, nếu cậu ta không đáp ứng, vậy cậu ta sẽ trở thành kẻ thù của Tống gia, trừ phi cậu ta ra nước ngoài sinh sống, nếu không bất luận là đến nơi nào đều phải chịu nhiều loại hạn chế.

Sau khi nghe cha mình nói xong, nét mặt Tống Chi Kiện trầm hẳn xuống, suy nghĩ của cậu ta với nhiều con cháu nhà Tống gia khác đều giống nhau, đều đem lợi ích của gia tộc đặt lên hàng đầu.

Với thế lực của Tống gia ở trong nước, tuyệt đối là có thể làm được điều mà Tống Chi Kiện vừa nói, mặc dù không đến mức khiến cho Diệp Thiên khốn đốn nhưng cũng khiến cậu ta khó khăn mới có thể làm được mọi việc.

Nhưng Tống Chi Kiện cũng không biết, nếu như cậu ta thực sự làm như vậy, thì khoảng cách bị giết của Tống gia cũng không còn xa nữa, với tính cách của Diệp Thiên, nhất định sẽ đả kích Tống gia đến thương tích đầy mình.

-Vậy nếu em gái đưa Diệp Thiên ra nước ngoài sống thì chũng ta có thể làm gì chứ?

Tống Hạo Thiên lắc đầu, có chút thất vọng với suy nghĩ của con trai mình, đến bước này thì đấy cũng là một âm mưu, nếu không thì cũng là thủ đoạn mờ ám

Tống Chi Kiện oán hận nói:

-Nếu như Vi Lan làm vậy, thì nó không còn là người nhà họ Tống nữa rồi, cha, nó vẫn nghe lời cha nhất, cha hãy thử khuyên nhủ nó xem.

Thân tình đối với Tống Chi Kiện mà nói thật không đáng là gì, hắn đã sớm có một cuộc sống giàu có, thời thanh thiếu gặp đại biến đợi đến thời trung niên sau khi cuộc sống lại trở lại quỹ đạo quen thuộc, cái loại dục vọng muốn khống chế này cũng trở nên mãnh liệt hơn.

Cũng không phải là Tống Chi Kiện thèm muốn cái tài sản của em gái mình, hắn chỉ là không muốn khiến cho Tống gia bị chia năm xẻ bày, ít nhất là trong khi hắn tiếp nhận chức vị trưởng tộc từ cha mình, Tống gia có thể có một giai đoạn phát triển ổn định tốt đẹp.

Tống Hạo Thiên hứng thú tiêu điều nói:

-Cha cũng khuyên rồi, nhưng nó không nghe, đứa nhỏ này năm đó ta đã nợ nó nhiều, bây giờ ta cũng không muốn bức bách nó nữa.

Từng là người có nhiều tiền nhất cả nước, sau đó trở thành nhà lãnh đạo quốc gia, những vinh nhục hưng suy mà cả đời Tống Hạo Thiên trải qua thật là nhiều không kể siết.

Ông từ sớm đã dốc sức hòa hợp gia tộc, khi về già trời xui đất khiến thế nào lại tiến vào con đường chính trị, cũng đạt được đến đỉnh phong của con người Tống Hạo Thiên, nhưng phồn hoa đi qua, cảm giác lạc lõng cô đơn trong tâm hồn là cảm giác mà người khác khó lòng tưởng tượng được.

Trước mắt sau khi xuống khỏi vị trí cao kia, Tống Hạo Thiên lại hiểu ra nhiều hơn, năm trước kịch liệt phản đối hôn sự của con gái mình, dẫn đến hơn 20 năm nay, ba người trong cùng một nhà mà không hề gặp nhau một lần, khiến cho Tống Hạo Thiên cảm thấy áy náy.

Còn về phần ân oán kia với Diệp Thiên bây giờ ông cũng cảm thấy bình thường, vì vậy ông thà để cho Tống gia vì việc này mà rơi vào hỗn loạn còn hơn là ép con gái mình giao nộp số tài sản này ra.

-Cha, vậy làm thử theo cách cha nói đi, nếu như Diệp Thiên đồng ý, những việc này không phải là đã giải quyết xong rồi sao?

Tống Chi Kiện vẫn kiên trì với ý kiến của minh, theo cậu ta thì Diệp Thiên nhất định sẽ đồng ý với cái kế hoạch chính mình đề ra.

-Được rồi, ngày mai tự con đi tìm Diệp Thiên, đứa nhỏ này có rất nhiều hiểu lầm với Tống gia chúng ta.

Tới tuổi này của Tống Hạo Thiên, nhiều việc nhìn rất thấu đáo, lập tức lấy khẩu khí dặn dò:

-Sau khi gặp đứa trẻ đó, con giải thích nhiều một chút, không cần phải động đến cái chức trưởng bối, Tống gia chúng ta chưa từng cho cậu ta bất cứ thứ gì, cũng không có tư cách đứng trước mặt cậu ta khoa chân múa tay.

Nhìn thấy cha cuối cùng cũng gật đầu, Tống Chi Kiện mừng rỡ, tràn đầy tin tưởng nói:

-Cha, cha yên tâm đi, con nhất định sẽ thuyết phục được cậu ta.

Tống Hạo Thiên lắc lắc đầu nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế sofa, mệt mỏi khoát tay, tỏ rõ sự mỏi mệt, khiến cho một người già cả đời kiên cường tinh thần giờ trở nên hư nhược rồi.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm, Diệp Thiên vừa luyện công xong, Chu Khiếu Thiên liền thò đầu từ cửa vườn hoa ra cười nói:

-Sư phụ, đệ tử đưa Hồ sư huynh đi dạo, đại sư bá cũng đi, sư phụ có muốn đi cùng không?

Mấy người hôm qua uống say mèm, nhưng cơ thể họ đã chuyển biến tốt, sau vài tiếng đồng hồ đã có thể giải hết rượu, tinh thần sáng láng thế này rồi.

-Ta không đi, tí nữa muốn đến bên Lão Trạch Tử xem, tối qua về muộn quá chưa sang được.

Diệp Thiên lắc lắc đầu,quay người đi vào phòng, lấy chìa khóa ô tô ném cho Chu Khiếu Thiên nói:Nguồn Truyện Audio

-lái xe cẩn thận chút, hai vị này tuổi cũng cao rồi, xảy ra chuyện gì ta tìm tiểu tử ngươi hỏi tội.

-Vâng, sư phụ cứ yên tâm.

Cầm lấy chìa khóa, Chu Khiếu Thiên mừng rỡ tung tăng, cậu ta vừa mới lấy được bằng lái xe không lâu, đúng lúc đang muốn lái xe, đã sớm nhìn thấy xe của Diệp Thiên chỉ là không có cơ hội mà thôi.

Sau khi đưa mấy nhà tư tưởng ra khỏi cửa, Diệp Thiên đi đến ao bên cạnh, hôm qua trời tối đen không nhìn được hết, trước mắt nhưng lại muốn nhìn sự thay đổi của nước ao đối với tảng đá thần bí kia.

Nước ao đã biến thành màu đen hơn nhiều, Diệp Thiên đưa tay thử một chút, nước ấm trở nên lạnh, nhưng không lạnh thấu xương bằng nước hồ Hắc Long, cũng không phải sợ có thể lạnh quá mà làm tổn hại đến người.

Qua 8 giờ, Diệp Thiên trở lại phòng cầm trên tay một hộp dầu hơi tuyết

Vốn dĩ định để cha mình mang đi hôm qua, sau đó sợ cha nói không rõ, mấy cô không biết trận trọng vật này, nên Diệp Thiên quyết định tự mình mang đi.

– Mọi người tìm ai thế?

Diệp Thiên vừa mở cửa ra liền nhìn thấy bốn người đứng ở đó, một người trung niên đang đánh giá mặt cửa tứ hợp viện, Diệp Thiên mở cửa khiến họ giật mình.

– Cậu là Diệp Thiên? Tôi đến tìm cậu!

Nhớ đến lời dặn dò của cha tối qua, nét mặt Tống Chi Kiện tỏ vẻ tươi cười chân thành.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 4 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!