1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 88: Sỉ nhục giàu có (c436-c440)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 88: Sỉ nhục giàu có (c436-c440)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 436 : Sỉ nhục

-Tìm cháu? Có chuyện gì sao ạ?

Diệp Thiên nhìn thấy người này, trong lòng nhất thời hiểu ra, cậu không hề xa lạ gì với người này, lúc trước khi đến Hông Kong, rất nhiều tạp chí đều có ảnh của ông ta trên trang bìa.

Tống Chi Kiện- người có tài chính hùng mạnh ở Hông Kong, mấy năm nay cùng với những phú hào người Hoa như Lý Siêu Nhân liên kết xuất kích, thực hiện nhiều vụ làm ăn mua bán khiến thế giới phải khiếp sợ, cũng là siêu cấp phú hào nổi lên nhanh nhất ở Hông Kong.

Nhưng những kinh nghiệm này với Diệp Thiên mà nói thì chẳng liên quan gì đến Diệp Thiên cả, Diệp Thiên để ý đến nhất là thận phận khác của Tống Chi Kiện, cũng là thân phận con trưởng của Tống gia.

Nói cách khác, đứng trước mặt Diệp Thiên, chính là cậu của Diệp Thiên, đương nhiên Diệp Thiên tuyệt đối không chấp nhận điều đó, đến mẹ đẻ của mình cậu còn chưa gặp qua, huống chi là người cậu này.

-Diệp Thiên, ta là…

-Chú là Tống Chi Kiện? cháu quen, là đại gia Hông Kong.

Diệp Thiên không đợi cho Tống Chi Kiện nói ra tên của mình đã cắt lời nói:

-Tống tiên sinh, cháu còn có việc phải làm, chú có việc gì cứ nói thẳng.

-Diệp Thiên, tới cửa là khách, dù gì thì cũng để cho bọn chú vào nhà ngồi đã chứ?

Tống Chi Kiện trong những năm gần đây như phong sinh thủy khởi ở Hông Kong, chưa từng bị vừa mở miệng ra đã bị người khác cắt ngang như vậy bao giờ, ánh mắt có chút phẫn sắc, nhưng nghĩ đến lời cha mình nói, nên đã khéo léo giấu sự bất mãn ấy đi.

Diệp Thiên mỉm cười, lắc đầu nói:

-Cháu xin lỗi, cửa chính nhà Diệp gia, ai cũng có thể vào, nhưng người nhà Tống gia thì không.

Diệp Thiên không biết Tống Chi Kiện vì việc gì mà tìm đến cậu, cũng không hề muốn biết, căn bản cũng chẳng cần thiết phải nể mặt người này, đến nỗi thân phận đại gia Hông Kong càng làm cho Diệp Thiên cảm thấy nực cười hơn.

Diệp Thiên vừa dứt lời, nét mặt của Tống Chi Kiện và những người đi cùng lập tức biến sắc, bọn họ không ngờ lời nói của Diệp Thiên lại sắc bén như vậy, không hề có chút tình cảm nào.

Một người thanh niên chừng hai tám hai chín tuổi bước lên trước vài bước, mở miệng khiển trách:

-Cậu ăn nói kiểu gì thế? Cha tôi dù sao cũng là cậu của cậu, cậu ăn nói với trưởng bối như vậy à?

Người thanh niên này là con của Tống Chi Kiện, tên là Tống Lương Đông, khi mới hơn mười tuổi đã được Tống Chi Kiện đưa sang Mĩ du học, cũng ở gần chỗ bác gái nên chuyện của Diệp Thiên cũng hiểu rất rõ.

Mặt Diệp Thiên lộ vẻ ngỡ ngàng nói:

– Trưởng bối? người của nhà cậu tôi sớm đã chết cả rồi, thôi xin anh, đừng có nói giỡn với tôi nữa.

Diệp Thiên mặc dù coi như là học qua cao đẳng, nhưng từ nhỏ xuất thân nông thôn, bản lĩnh sỉ nhục người khác có thể hơn những công tử từ nhỏ sống trong cảnh nhung lụa nhiều.

Sau khi không nói ra những lời thô tục, mặt người thanh niên lập tức đỏ rần lên, đến Tống Chi Kiện cũng phát hỏa, ông ta chưa từng gặp một đứa trẻ nào thiếu giáo dục như vậy.

Nhưng Tống Chi Kiện không hề nghĩ qua Diệp Thiên vốn không hề có giao tiếp gì với Tống gia bọn họ, hơn nữa còn oán hận chồng chất, Diệp Thiên nghe tên của bọn họ không chỉ thẳng vào mặt mắng là đã nể mặt họ lắm rồi.

-Oắt con, mày mắng ai đấy, muốn ăn đòn hả?

Nghe thấy Diệp Thiên vòng vo mắng cả nhà họ Tống, Tống Lương Đông không nhẫn nhịn được nữa, tiến về phía trước khua khua nắm đấm.

Trong tên của Tống Lương Đông mặc dù có chữ Lương nhưng tuyệt đối không phải là hạng người lương thiện gì, cũng là kẻ ăn chơi chác tang có tiếng ở Cảng Đảo, mấy năm nay tiếp xúc với việc kinh doanh của gia tộc mới bớt phóng túng hơn.

-Gì? Anh muốn động thủ?

Diệp Thiên vừa đưa tay phải lên, cầm chặt lấy cổ tay của Lương Đông, ánh mắt híp lại, trên tay hơi dùng sức, đau đớn truyền từ tay phải ra, Tống Lương Đông lập tức hét lớn.

-Buông Lương Đông ra, buông Lương công tử ra!

Tống Lương Kiệt cùng mấy người phía sau đồng thời kêu lên, ba người thanh niên mặc áo đen nhanh chóng tiến lên phía trước, cơ hồ như vây quanh Diệp Thiên.

Tống Chi Kiện cũng không còn ngăn cấm mấy người vệ sĩ kia ra tay nữa, Diệp Thiên đúng là cần phải dậy dỗ một chút, thanh niên cần phải chịu thiệt chút mới hiểu được đạo lí.

-Cách giáo dục của Tống gia tốt thật đấy, tới nhà người khác gây phiền toái còn dám động thủ nữa, còn cho rằng Lãng Lãng Càn Khôn đều là người nhà Tống gia các ngươi nữa chứ?

Diệp Thiên cười lạnh lùng nhìn mấy tên vệ sĩ, buông lỏng Tống Lương Đông ra, vẫy vẫy tay về phía phía xa xa:

-Nhiều người hơn chứ gì? Mã Lạp Khải, lại đây!

Khi đi Trường Bạch Sơn lần trước, Diệp Thiên vốn dĩ không chào hỏi người nào như Mã Lạp Khải bao giờ, nhưng đang giống như kiến bò trên chảo nóng như hôm nay phát hiện ra Diệp Thiên thì mừng rỡ như điên.

Nếu không phải là thấy có người nói chuyện cùng Diệp Thiên, bọn họ đã sớm chạy đến, bây giờ nhìn thấy đối phương chủ động vẫy tay, mấy người Mã Lạp Khải tự giác thực hiện chức trách vệ sĩ.

-Đúng, bọn họ đúng là đang làm phiền tôi.

Diệp Thiên gật đầu cười, nói:

-Tôi đang nghi ngờ bọn họ định bắt cóc tôi, Mã Lạp Khải, mọi người đưa bọn họ đến cảnh sát đi, nói không chừng cảnh sát còn trao tặng danh hiệu vinh dự người nước ngoài tốt của thành phố đấy.

Diệp Thiên bất ngờ chơi xỏ, cậu biết Tống Chi Kiện nếu như bị đưa đến đồn cảnh sát, tương đương với việc Tống gia bị ăn một cái bạt tai, khiến cho bọn họ khổ sở nói không nên lời.

Bởi vì chuyện này là người nước ngoài làm, hơn nữa lí do lại rất đầy đủ, Tống Chi Kiện cũng không thể làm gì mấy người Mã Lạp Khải được, còn về Diệp Thiên thì càng sợ cậu ta báo thù hơn.

-Chúng tôi không phải là bắt cóc đâu, mọi người không cần phải làm loạn đâu.

Tống Chi Kiện và con trai đều tinh thông tiếng anh, đều nghe rõ đoạn hội thoại giữa Diệp Thiên với Mã Lạp Khải, nét mặt lập tức biến sắc, nếu thực sự bị đưa đến cảnh sát thì chuyện cười này quá to rồi.

-Ồ, các vị, tôi nghĩ có chuyện gì cần nói thì đến cảnh sát rồi nói.

Mấy người Mã Lạp Khải mặc kệ Tống Chi Kiện đang nói gì, khó có một lần được làm nhiệm vụ của một vệ sĩ, tất nhiên là phải thể hiện trước mặt Diệp Thiên một chút.

Những người mặc y phục đen đi cùng Tống Chi Kiện đều là xuất ngũ từ đội Phi Hổ ở Hông Kong, cũng là những vệ sĩ mà những nhà giầu ở Cảng Đảo rất thích dùng.

Nhưng mặc dù những người này mang theo bên người trông rất là uy phong, nhưng gặp những người Dong Binh đỉnh cao như hội Mã Lạp Khải thì thật không đủ bản lĩnh.

Sau khi nhận mệnh lệnh của Diệp Thiên, mấy người Mã Lạp Khải vây lại xung quanh, với võ công thuần phục đã khống chế được mấy tên vệ sĩ kia, còn lại một tên nhìn hai cha con Tống Chi Kiện với ánh mắt yếu ớt.

Diệp Thiên liếc nhìn hai cha con Tống Chi Kiện, tiện tay đóng cửa lại, gẩy chân bước ra ngoài miệng còn nói:

-Mã Lạp Khải, giao bọn họ cho mấy người, tôi có việc đi trước.

Thấy Diệp Thiên thực sự muốn đưa bọn họ đến sở cảnh sát, Tống Chi Kiện vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng không thể không cúi đầu nói:

-Diệp Thiên, cậu có chuyện muốn nói với cháu, mặc dù Diệp gia và Tống gia có thù hận với nhau nhưng dù sao ta cũng vẫn là cậu của cháu mà.

Tống Chi Kiện cũng không biết đến gặp Diệp Thiên nói chuyện, sự việc lại phát triển đến bước này, điều này khiến cho ông ta hiểu những gì cha mình nói, đã biết cháu ngoại ruột của mình không phải là người dễ đối phó.

-Cậu?

Mặt Diệp Thiên lạnh băng, quay người lạnh lùng nhìn Tống Chi Kiện nói:

-Tôi cảnh cáo chú một lần nữa, tôi không có cậu, nếu tiếp tục dám giả mạo trưởng bối của tôi, đừng trách tôi không khách khí.

Từ tướng mạo của Tống Chi Kiện Diệp Thiên có thể nhận ra được, người này dáng người mũi ưng, trán cao, khoảng cách giữa hai mắt rộng, là một người ngnag ngược có dã tâm.

Người như vậy đều là hạng người thà phụ người trong thiên hạ còn hơn để người trong thiên hạ phụ mình, tình thân trong lòng họ căn bản chẳng là gì.

Nếu đổi lại là một người trung hậu, Diệp Thiên còn nể mặt mẹ mình, hoặc là còn để lại cho ông ta chút thể diện, nhưng đối với Tống Chi Kiện, chớp mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm địa của ông ta, nên tự nhiên là không có sắc mặt tốt rồi.

-Được rồi, coi như là Tống mỗ lỡ lời, Diệp Thiên, tôi đến đây không hề có ác ý gì cả, cậu cũng không cần phải như thế chứ?

Tống Chi Kiện là con trai duy nhất của Tống Hạo Thiên, nếu thực sự bị đưa đến cảnh sát, thì chuyện này thực quá nực cười, mặc dù Tống gia luôn bang quan với chính trị trong nước nhưng người muốn nhìn chuyện cười của họ cũng không phải là ít.

Vừa mới gây ra náo loạn, xung quanh tứ hợp viện đã tụ tập không ít người, Diệp Thiên lập tức nhíu mày khoát tay nói:

-Mã Lạp Khải, buông họ ra đi, Tống tiên sinh, các người có thể đi rồi.

-Diệp Thiên, tôi thực sự là có chuyện muốn nói với cháu.

Nhìn thấy Mã Lạp Khải thả thuộc hạ của mình ra, Tống Chi Kiện vội vàng đuổi theo, nói:

-Diệp Thiên, cháu yên tâm, chúng tôi đối với cháu tuyệt đối là có lợi, cháu không thể dành chút thời gian để nói chuyện với ta được sao?

Trải qua nhiều năm buôn ba, đã khiến cho lòng dạ Tống Chi Kiện không phải thâm bình thường, trong giây lát đã có thể điều chỉnh tốt trạng thái, bây giờ còn sử dụng thái độ ngang hàng thậm chí còn khiêm tốn nói chuyện cùng Diệp Thiên.

-Chuyện có lợi cho tôi?

Diệp Thiên nhìn Tống Chi Kiện với vẻ giễu cợt, ánh mắt của cậu khiến cho người hơn năm mươi tuổi như Tống Chi Kiện cũng hơi chột dạ, qua mười mấy giây sau Diệp Thiên mới mở miệng nói:

-Bây giờ tôi còn có chút chuyện, ông muốn tìm tôi nói chuyện thì đi theo tôi đi.

Cơ hội đã có trong tay không dễ dàng buông ra, Diệp Thiên vội vàng đưa mấy cô đi, thứ này tẩm bổ thân thể cho mấy cô với Chu Khiếu Thiên là rất tốt.

Nghe thấy Diệp Thiên hạ giọng, trong lòng Tống Chi Kiện như trút được gánh nặng, vội vàng nhìn con trai, để cho cậu ta không được manh động, đưa mấy người đi theo sau Diệp Thiên.

-Tôi vừa mới nói qua, cửa nhà Diệp Thiên không hoan nghênh Tống gia các người, mấy vị đứng ngoài đợi đi.

Khi đến cửa nhà Lão Trạch Tử, Diệp Thiên dừng bước, khi Diệp Thiên nói ra những lời này hai cha con Tống Chi Kiện lại một trận nóng mặt, trong lòng cảm thấy chưa bao giờ phải chịu nỗi nhục như thế này

Chương 437 : Giàu có

Tục ngữ có câu vô dục tắc cương, Diệp Thiên không hề muốn đến chỗ của Tống gia, cậu cũng không cần thiết phải đi lo xem tâm tình của Tống Chi Kiện như thế nào, nếu thấy khó chịu thì ông có thể về.

Nhưng hai cha con Tống Chi Kiện thì không được, bọn hắn lần này đến là để cầu Diệp Thiên, vốn dĩ còn muốn nhận cậu cháu với Diệp Thiên, thuận tiện nhắc đến việc kia.

Nhưng ai biết được rằng Diệp Thiên căn bản là không tiếp lời, thẳng thừng chặn họng họ lại, hơn nữa thiếu chút nữa là đưa bọn họ đến sở cảnh sát.

Nếu như đổi địa điểm, đổi người khác, Tống Chi Kiện đã sớm nổi trận lôi đình rồi, nhưng tình thế bức người ta mạnh mẽ hơn, vì số tiền hơn chục triệu quản lí trên tay chị mình, Tống Chi Kiện lại không thể không nhẫn nhịn.

-Mã Lạp Khải, để ý bọn họ, đừng để cho bọn họ tiến vào sân.

Diệp Thiên lạnh lùng liếc qua hai cha con Tống Chi Kiện, ánh mắt như đề phòng trộm, coi như lòng dạ Tống Chi Kiện thâm hậu, cũng bị tức đến nỗi gân xanh nổi hết trên trán, thiếu chút nữa thì nổ ra.

Diệp Thiên cũng mặc kệ ông ta có tức hay không, quay người đi vào trong sân, còn mấy người Mã Lạp Khải thì đứng lại canh giữ sân cửa, thực hiện mệnh lệnh của Diệp Thiên.

Nhìn thấy Diệp Thiên đi vào sân, Diệp Đông Mai đang giặt quần áo đi tới, cầm tay kéo cháu lại, giận dữ nói:

– Diệp Thiên, hôm qua bảo quay lại sao không quay lại hả?

Cảm nhận được cái lạnh từ tay cô, Diệp Thiên bất mãn nói:

-Cô, trời lạnh như thế này, sao cô còn giặt quần áo bằng tay chứ? Mua lấy cái cái máy giặt mà giặt không được à?

-Có hai bộ quần áo thôi, không đáng để dùng máy giặt, cô lấy tay vò mấy cái là được rồi.

Diệp Đông Mai lắc đầu cười, thấy trên tay Diệp Thiên còn cầm một cái hộp nhựa, không khỏi ngạc nhiên hỏi:

-Cháu cầm cái gì thế, màu sắc khá đẹp đấy.

Diệp Thiên từ chỗ người mù lấy được dầu sò tuyết, là loại cao cấp nhất, sắc Kim hoàng, mặc dù bên ngoài cách lớp nhựa nhìn nhìn qua cũng thấy rất thoải mái.

-Cô à, vật này gọi là dầu sò tuyết, chút nữa cháu lấy một ít cho sâm, chưng cùng với nhau, tốt cho sức khỏe của cả cô và bác.

Diệp Thiên giải thích cách dùng cho cô mình, sau đó đi vào phòng bếp, đến nỗi đồ chơi này còn có thể so sánh với giá vàng, cậu không nói, nếu không với tính tiết kiệm của cô mình thì nhất định sẽ không chịu ăn.

-Diệp Thiên, cháu đến đấy à, Khiếu Thiên vẫn khỏe chứ?

Bác Châu đang nấu đồ ăn sáng trong phòng bếp thấy Diệp Thiên đi tới, vội vội đứng lên.

-Khỏe ạ, Khiếu Thiên rất hiểu chuyện, giúp em rất nhiều việc.

Diệp Thiên nhìn ánh mắt của Chu mẫu, vết sẹo cũng đã mờ hết, xem ra phẫu thuật rất thành công, cười nói:

-Chị Chu ở đây có quen không? Mắt thế nào rồi? không còn chảy nước mắt bị đau nữa chứ?

Mấy người Chu mẫu và Diệp Đông Mai đều xưng hô là chị em, nhưng Chu Khiếu Thiên là đồ đệ của Diệp Thiên, Chu Mẫu kiên quyết bắt Diệp Thiên kêu bà là chị, cách xưng hô loạn hết cả lên.

-Không có, không có, rất tốt, cảm ơn em, Diệp Thiên, ngồi đi, đồ ăn sáng sắp xong rồi, chúng ta cùng ăn thôi.

Cho tới giờ Chu Mẫu vẫn không che giấu sự cảm kích của mình với DIệp Thiên, từ sau khi mắt tốt lên, lúc nào cũng là người bận rộn nhất, hai chị em Diệp Đông Mai đã vài lần khuyên nhưng đều không nghe.

Nhưng so với cuộc sống trước kia, Chu Mẫu không thể nghi ngờ rằng cuộc sống như trên thiên đường rồi, con trai hiểu chuyện được việc, thêm vào đó hàng ngày đều có mấy chị nói chuyện cùng nên tâm tình cũng khoan khoái hơn rất nhiều.

-Vâng, chị nên chú ý sức khỏe hơn, những chuyện lặt vặt này mời một người đến làm là được rồi.

Diệp Thiên kính người, không coi mình là người gia đình phú quý, mà luận về phẩm hạnh, Chu mẫu ngậm đắng nuốt cay nuôi Khiếu Thiên trưởng thành, điểm này Diệp Thiên vô cùng tôn trọng.

Giúp Chu Mẫu dọn đồ ăn lên bàn, lão thái thái cũng mang bánh bao đến, nhìn thất Diệp Thiên lập tức mắng:

-Tiểu tử thối, vẫn còn biết đường về nhà nữa à, ra ngoài lâu như thế đến điện thoại cũng không thèm gọi về.

-Hì hì, bác à, cháu ra ngoài làm chuyện tốt, một hộp dầu sò tuyết to cháu để trong tủ lạnh ý.

Diệp Thiên cười cười ôm lấy lão thái thái, cậu thực sự cảm nhận được cảm giác gia đình.

-Dầu sò tuyết, đây chắc là đồ tốt, đúng lúc cần bồi bổ sức khỏe cho cô hai và Nhị Cầm, coi như tiểu tử cháu có lương tâm.

Năm đó khi Diệp gia còn chưa xuống dốc, vẫn còn là một nhà giàu có ở kinh thành, Chu Mãu là người có trí thức, khi còn trẻ đã dùng qua dầu sò tuyết, lúc đó giá của nó đã đắt khiến người khác phải kinh người rồi.

Lão thái thái chợt nhớ tới tình hình vừa bước vào cửa khi nãy, hỏi Diệp Thiên:

-À, Diệp Thiên, mấy người ngoài cửa làm gì thế? Còn có mấy người nước ngoài, nhìn cũng không thấy giống người tốt.

-Bác, không có gì đâu, không cần để ý đến bọn họ, bác làm phụ trách khu đường này ai dám đến làm phiền cơ chứ?

Diệp Thiên cười nói, cậu biết trong nhà Diệp gia, thì bác là người căm ghét Tống gia nhất, cậu không muốn gây đến phiền toái cho bác mình.

Diệp Thiên cố tình lừa hai cha con Tống Chi Kiện, vì vậy ăn cơm rất chậm, nhìn thời gian cũng gần đến 9 giờ sáng rồi, lúc này miệng mới ngậm cây tăm, từ từ đi ra khỏi tứ hợp viện.

-Ôi, thật không phải rồi, vừa ăn sáng, mấy người vẫn chưa ăn nhỉ?

Bộ dạng miệng ngậm tăm ợ một cái thật khiến người ta tức giận, Diệp Lương Đông chưa bao giờ chịu thiệt như vậy, lập tức trừng mắt nói nhưng lại bị Tống Chi Kiện ngăn lại.

-Không sao, ăn hay không có quan trọng gì đâu.

Tống Chi Kiện cũng coi như là có thể ngấm ngầm chịu đựng, rõ ràng là phải đứng bên ngoài đợi cả tiếng đồng hồ, nhưng lại như không thấy bộ dạng đấy của Diệp Thiên nói:

-Diệp Thiên, tìm nơi nào đó ngồi đi, chú thực sự có chuyện muốn nói với cháu.

-Được rồi, quanh công viên gần đây có một quán trà, đi đến đây đi.

Tống Chi Kiện kiềm chế với Diệp Thiên, thì Diệp Thiên cũng thầm khen trong lòng, là người có thể làm nên nghiệp lớn, quả nhiên là hạng người không dễ đối phó.

Phải biết rằng nói thế nào thì Tống Chi Kiện cũng là cậu của Diệp Thiên, trưởng bối phải khom lưng khuỵu gối chờ như vậy, nhẫn nhịn này không phải người bình thường có thể làm được.

-Lão Mã, mọi người đi theo xa một chút.

Quay người nhìn mấy người Mã Lạp Khải, thuận miệng gọi biệt danh của cậu ta.

-Vâng, Diệp tiên sinh.

Mã Lạp Khải nhìn cảnh cáo một lần nữa vệ sĩ của Tống Chi Kiện, đứng ở xa dán mắt vào sau Diệp Thiên, hắn biết Diệp Thiên có sức chiến đấu kinh người, cũng không sợ xuất hiện điều gì ngoài ý muốn.

Diệp Thiên đưa Tống Chi Kiện đến quán trà, hơi giống với loại quán trà ở kinh thành đầu năm, những ông bà già buổi sáng ăn điểm tâm uống trà thật sự không ít, còn có người hát kinh kịch, càng làm không khí náo nhiệt hơn.

Tống Chi Kiện thì không có gì nhưng mặt Tống Lương Đông lộ rõ vẻ bất mãn, cậu ta từ nhỏ đã sống trong cảnh giàu có, ra ngoài đều là vào những khách sạn xa hoa, làm gì có chuyện đi đến một nơi như thế này để ăn cơm uống trà chứ?

Diệp Thiên vờ như không nhìn thấy cái chau mày của Tống Lương Đông, cười nói:

-Chỗ này hơi sơ sài, hai vị đừng để ý nhá.

-Không sao, lầu trà ở Hông Kong cũng thế này thôi.

Tống Chi Kiện cau mày, nói:

-Diệp Thiên, có thể tìm một phong nào yên tĩnh được không, nói chuyện ở đây e rằng phải hét lên mới nghe thấy mất.

-Được, ở đây có phòng riêng.

Diệp Thiên gật gật đầu, dẫn hai người đi lên tầng hai, đi vào phòng rồi buông rèm xuống, bên tai yên tĩnh hơn rất nhiều.

-Ông chủ Tống thời gian của ông là vàng là bạc, những lời nói thừa thãi thì không cần nói nữa, có chuyện gì thì nói thẳng đi.

Diệp Thiên gọi một ấm trà anh, lại quên mất rằng hai người trước mặt vẫn chưa ăn sáng, bữa ăn điểm tâm thì không hề gọi.

-Được, Diệp Thiên, vậy chú sẽ nói thẳng.

Tống Chi Kiện đã lĩnh giáo qua những thủ đoạn này của cháu mình, không nói những lời vô nghĩa nữa, nói thẳng vào vấn đề:

-Diệp Thiên, không biết cháu có thừa nhận hay không, thì mẹ của cháu Tống Vi Lan, là chị gái của cậu, cháu không nhận thì cậu cũng chịu, nhưng Tống gia lại nhận cháu.

-Đợi một chút.

Diệp Thiên ngắt lời Tống Chi Kiện, nói:

-Cháu chưa nghe rõ, từ trước đến giờ không hề biết là mình còn có mẹ, nên cái gì mà cậu, chú cũng không cần phải nói ra, nếu không cháu lại cho rằng chú đang lợi dụng cháu.

-Việc… việc này…

Tống Chi Kiện bị Diệp Thiên chặn họng hơi hốt hoảng, gặp được loại người không theo lẽ thường như Diệp Thiên, lập tức khiến ông ta lắp bắp.

-Được rồi, chú không nói chuyện đó nữa.

Tống Chi Kiện uống ngụm trà, bụng dù cho có đói cồn cào ông cũng không muốn vòng vo với Diệp Thiên nữa, hàng văn gãy gọn nói:

-Tình hình là thế này, chị của chú có một khoản tiền, muốn thừa kế cho cháu, nhưng số tài sản này có quan hệ nhiều đến Tống gia, chứ không phải chỉ là của chị chú.

Tống gia bao năm nay đã nợ cháu nhiều, vì vậy chú không phản đối việc cháu được kế thừa khoản tiền này, nhưng chú hi vọng cháu có thể kí một hiệp định, chỉ là chủ của số tiền kia, chứ không tham dự đến vấn đề quản lí kinh doanh số tiền đó, cháu thấy thế nào?

-Cháu nói này, sao lại đổ lên đầu cháu chứ, cảm tình lại là vì tiền làm ầm ĩ lên à?

Sau khi nghe xong Tống Chi Kiện nói, thần sắc Diệp Thiên lộ ra tia trào phúng.

Trong lòng DIệp Thiên luôn rất buồn bực, bản thân không lui tới nhà Tống gia bao giờ, vì cớ gì mà cái người cậu tùy tiện này lại tìm đến cửa chứ? Giờ thì hiểu rõ rồi, tình cảm là do có số tiền trên tay mẹ mình.

Diệp Thiên lắc lắc đầu:

-con cháu những nhà giàu đều dùng tiền để đo lường mọi thứ trên thế giới này, cũng chỉ có tiền mới khiến vị trùm ở Cảng Đảo này có thể hạ thấp mình đến vậy?

-Diệp Thiên, cháu có biết số tiền này đáng giá bao nhiêu không?

Thấy Diệp Thiên trầm mặc không nói, Tống Chi Kiện vội vàng nói:

– Số tài sản mà cháu được thừa kế, tổng giá trị trên 30 tỷ USD, chỉ là tiền hoa hồng hàng năm, từng đấy đủ cho cháu dùng đến mấy đời rồi!

-Mấy chục tỉ USD? Lão Đường mới là nhà giàu trăm triệu đô, chỉ cần gật đầu cái là cậu lập tức trở nên giàu có không ai sánh bằng.

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, cậu biết mẹ mình làm ăn rất lớn, nhưng cũng không ngờ rằng lại lớn đến cả chục tỉ USD, nhắc tới số tiền lớn như vậy không có gì kích động đến cậu, điều đó cũng không thực tế.

Nhưng thấy bộ dạng Tống Chi Kiện tràn đầy tự tin, Diệp Thiên hít vào một hơi thật sâu, nháy mắt bình tĩnh trở lại

Chương 438 : Không xứng nói chuyện với tôi

Sau sự sợ hãi ban đầu, Diệp Thiên nhanh chóng bình tĩnh trở lại, dĩ nhiên không khó để phát hiện ra lỗ hổng trong lời nói của Tống Chi Kiện.

Theo như lời ông ta nói, thì số tiền kia là thuộc về nhà Tống gia, mà gần như vì bồi thường cho DIệp Thiên, mà chuyển nhượng lại cả mấy chục tỉ cho Diệp Thiên, kiểu lấy cớ này chỉ có đi lừa đứa trẻ năm tuổi còn nói được.

Chân tướng của sự việc rất đơn giản, tài sản trị giá mấy chục tỉ USD nhất định là đều thuộc về mẹ Diệp Thiên, Tống gia phỏng chừng là không thể đoạt được số tiền đó, nên mới lui đến cầu Diệp Thiên, đem chủ ý này nói rằng là của cậu.

Đến lúc đó thì bản thân mình chỉ có cổ phần chư không có tư cách tham dự vào công việc quản lí kinh doanh của tập đoàn, Tống gia muốn dùng thủ đoạn này để đổi vị trí tài sản, quả là quá dễ dàng rồi.

Diệp Thiên nghĩ không sai, Tống gia chính là có chủ ý đấy, hơn nữa thậm chí cũng không nói thật khi ở trước mặt cha mình, bởi vì ngoài Tống Vi Lan ra không ai có thể biết được giá trị của số tài sản này.

Những công ti sản xuất đều có tiềm lực phát triển lớn, giống như cổ phiếu của Microsoft, trong thời gian mười năm ngắn ngủi đã tăng lên gấp mười lần, số tài sản này đủ để cho cậu có thể nắm trong tay cả gia tộc Tống thị.

-Ý tôi là, số tài sản của Tống phu nhân do ai kế thừa, không cần phải thông qua các người chuyển lời chứ?

Diệp Thiên uống ngụm trà, cười như không cười nhìn về phía Tống Chi Kiện.

Thấy Diệp Thiên tươi cười trong lòng ông ta “hồi hộp”, ông biết người thanh niên trước mặt mình không dễ gì mà làm cho hồ đồ, có lẽ đã phát hiện ra ý đồ của mình.

Nghĩ một lúc sau, Tống Chi Kiện nói với vẻ mặt thành khẩn:

-Diệp Thiên, số tài sản này là do các con cháu Tống gia nỗ lực cùng nhau phấn đấu mới kiếm được, mẹ… mẹ cháu không thể nắm toàn bộ trong tay, cách giải quyết này cũng là cách giải quyết tốt nhất, cháu cũng cần phải hiểu điều này.

-Tiền là của ai, thì để người đó đến nói chuyện với tôi, tôi nghĩ, Tống tiên sinh ông không đủ điều kiện để nói chuyện này, xin lỗi, tôi còn có việc, xin đi trước.

Sau khi làm rõ mục đích của Tống Chi Kiện, trong lòng DIệp Thiên cảm thấy thật đáng buồn, bản thân Tống Chi Kiện và gia đình e rằng tiêu không hết, vì tiền mà có thể hạ thấp bản thân.

Người của những gia tộc này lẽ nào thực không hiểu, tình cảm giữa người với người dù có dùng nhiều tiền hơn thế nữa cũng không thể mua được sao?

Cha mẹ hiện tại cũng không có hòa thuận, Tống gia liền khẩn cấp nhẩy ra, càng khiến Diệp Thiên cảm thấy khinh thường Tống gia hơn, thậm chí còn không muốn tiếp tục ngồi đây nữa.

-Diệp Thiên, ngươi… rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, đây là chúng ta muốn giữ lại thể diện cho bác gái, mới đến nói chuyện với ngươi, nếu ngươi không biết điều thì số tiền đó một phân cũng không lấy được.

Nhìn thấy cha mình khép nép nói chuyện với DIệp Thiên, thế nhưng cậu lại muốn đứng lên đi khỏi, Tống Lương Đông không thể nhẫn nhịn được nữa, bỗng nhiên đứng lên chỉ tay về phía Diệp Thiên.

-Anh… đang uy hiếp tôi?

Diệp Thiên híp mắt lên, ngoài Tống Vi Lan ra thì cậu không coi ai trong nhà họ Tống là người thân, nói cách khác, cậu tuyệt đối có thể ra tay với ai trong nhà Tống gia dám uy hiếp cậu.

Trước đây từng có một Tống Hiểu Triết đã chết vì tai nạn xe cộ, ngoài ra còn có Tống Hiểu Long nợ cậu một mạng sống.

Cảm nhận được sát khí của Diệp Thiên, trái tim Tống Lương Đông như bị ai hung hăng nắm giữ được, trán toát ra mồ hôi lạnh to như hạt đậu, ngã ngồi trên ghế thốt không ra lời.

Bởi lẽ sát ý của Diệp Thiên chính là nhằm để đối phó với Tống Lương Đông, coi như Tống Chi Kiện bên cạnh cậu không có cảm giác gì thì chỉ nghĩ đến việc con trai ông ta bình tĩnh một chút.

-Diệp Thiên, Tiểu Đông không có ý uy hiếp cháu đâu, nó nói đều là sự thật, đây cũng là bước cuối cùng mà Tống gia chúng ta có thể làm được, hi vọng cháu cân nhắc kĩ lưỡng một chút.

Tống Chi Kiện thực sự không nghĩ tới rằng Diệp Thiên chỉ là một cậu thanh niên mới có 20 tuổi đầu lại có thể khó chơi như vậy, khiến cho người già đời trong buôn bán đàm phán như ông cũng đều cảm thấy bó tay bó chân, không có biện pháp nào khác.

-Ông không phải là người cầm lái cho Tống gia sao?

Diệp Thiên cười lạnh một tiếng, buông một câu rồi xoay người vén rèm đi ra ngoài:

-Muốn cùng tôi đàm phán, ông không được, nếu không để phu nhân Tống đến tìm tôi, thì hãy để cho lão tiên sinh đến đi.

Diệp Thiên hiểu rằng nếu Tống Chi Kiện đã tìm đến cửa thì chuyện này nhất định phải có một kết quả, nếu không sau này cậu sẽ còn phải bận tâm, vì vậy mới đưa ra yêu cầu đó, Tống Chi Kiện đúng là không đủ tư cách để nói chuyện cùng cậu.

Tuy rằng Diệp Thiên không thừa nhận ông ngoại, nhưng là Tống Hạo Thiên có thể có hành động hiến tặng số tiền gần trăm tỉ cho quốc gia mà không cần tuyên dương, còn khiến cho Diệp Thiên không thể nói ra những lời khó nghe.

-Cậu…Cậu… ngạo mạn!

Tống Chi Kiện bị Diệp Thiên nói lúc trước khi đi thì hoảng sợ, ông ta không ngờ rằng Diệp Thiên có thể dám nói ra cậu bảo người lớn tuổi đến nhà như vậy, việc này quả thực đúng là không biết trời cao đất dầy là gì.

Tống Chi Kiện có thế đến cửa nhà Diệp gia, bởi vì hắn tạm thời không thể đại diện cho Tống gia, ông ta đến nhà không thể nói rằng Tống gia hạ mình trước Diệp gia được, đây cũng là do thân phận của ông ta quyết định.

Nhưng Tống Hạo Thiên là ai, với thân phận tộc trưởng của Tống gia, cũng là người lãnh đạo của quốc gia không lâu nay, quản lí trong tay hơn tỉ người, há lại có thể bị coi thường bởi một tiểu tử đầu còn để chỏm Diệp Thiên sao?

-Tiểu Đông, con sao thế?

Phun ra một tràng tức giận mà Diệp Thiên không nghe thấy xong, Tống Chi Kiện mới phát hiện ra con trai mình có gì đó không ổn, ngồi ở chỗ đó, hai mắt đăm đăm, mồ hôi đầm đìa.

-Cha, cái… cái thằng Diệp Thiên kia…thật đáng sợ, nó liếc mắt một cái khiến con không thể nào không cảm thấy sợ hãi.

Sau khi bị cha mình tưới cho một tách trà, Tống Lương Đông mới hồi phục lại tinh thần, ánh mắt đầy sợ hãi, từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ rằng ánh mắt của một người lại có thể đáng sợ đến vậy?

-Người… người này không có triển vọng.

Thấy con trai bị Diệp Thiên dọa lòng Tống Chi Kiện bất đắc dĩ lắc đầu nói:

-Được rồi, đừng làm mất mặt thêm nữa, đi thôi, đi đến chỗ ông thôi.

Những lời nói này của Diệp Thiên, Tống Chi Kiện chuyển lời lại cho cha mình, Tống Hạo Thiên đến nhà là chuyện không thể nào, nhưng có thể cho chị mình đến một chuyến, đến lúc đó cùng thực hiện trách nhiệm của mẹ con.

-Tống tiên sinh, sức khỏe của thủ trưởng không tốt, ông đừng nói chuyện lâu quá.

Hơn một giờ sau, Tống Chi Kiện cùng con trai đến đường Vạn Thọ nơi Tống Hạo Thiên ở, được y tá dặn dò xong mới cho đi vào, đến ngay cả Tống Lương Đông cũng phải đứng ngoài chờ.

Đang đi tản bộ trong sân nhìn thấy con trai đi vào, không chờ ông ta nói đã cười:

-Không được phải không? Ta sớm đã biết đứa trẻ này không dễ để cho người khác định đoạt đâu, người của Diệp gia, đều rất quật cường.

-Cậu ta quật cường chỗ nào? Chính là không hiểu chuyện.

Nghĩ đến cuộc gặp mặt hôm nay với Diệp Thiên, Tống Chi Kiện lớn thế này rồi nhưng trong lòng không nhịn được có chút uất ức, bề trên như ông ta cũng coi như là tuyệt vời rồi.

-Cha, chuyện chính là như vậy…

Sau khi giúp cha ngồi xuống, Tống Chi Kiện một lần nữa kể lại chân tướng sự việc một cách khách quan không thêm mắm thêm muối:

-Diệp Thiên không thừa nhận Tống gia, cậu ta cũng không muốn nói chuyện cùng con về việc này, con thấy, hay là để chị cả đi xem sao?

-Chị con ư? Tính cách của nó còn quật cường hơn cả tiểu tử đấy, muốn thuyết phục nó thì vẫn cần phải đi tìm Diệp Thiên.

Tống Hạo Thiên tức giận nhìn con trai mình, nó là loại người gì chứ? Há có thể nhìn không ra lòng dạ của con trai mình?

-Thôi quên đi, là Tống gia nợ nó, ta đến đấy thì sợ gì chứ?

Tống Hạo Thiên thở dài, lui đến hai tháng nay ông cũng tự hỏi rất nhiều, cả đời này ông cảm thấy có lỗi nhất chính là cô con gái lớn, tiếp theo cũng nảy sinh sự áy náy đối với Diệp Thiên.

-Cha, như vậy… như vậy sao mà được?

Lời nói của Tống Hạo Thiên khiến con trai trợn mắt lên nhìn:

-Không được, tuyệt đối không được, cha, thân phận của cha là gì chứ, làm sao có thể đến nhà Diệp gia được?

Ân oán giữa hai nhà Diệp Tống, lớp người già ở kinh thành không ai là không biết, luôn luôn là cả đời không qua lại với nhau, chủ Tống gia hiện tại Tống Hạo Thiên đến cửa nhà Diệp gia, điều đó đồng nghĩa với việc đại diện cho cả nhà họ Tống đến cúi đầu trước Diệp gia.

Nếu Diệp gia vẫn là thuộc gia đình giàu có, thì người khác còn có thể hiểu được, nhưng Diệp gia đã suy tàn rồi, nếu cúi đầu như vậy thật khiến cho nhiều người chê trách, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu để Tống Chi Kiện ngăn cản cha mình.

-Ta thì có thân phận gì chứ? Chỉ là một lão già về hưu mà thôi!

Tống Hạo Thiên liếc mắt nhìn con trai một cái nói tiếp:

-con người à, có lúc không nên để mình quá tham lam làm việc gì đó, Chi Kiện, khi nào con bằng tuổi ta có lẽ con sẽ hiểu.

-Đã qua tám giờ tối, con muốn thì đi cùng đi.

Tống Hạo Thiên đứng lên, khoát tay áo gây sự chú ý của con trai rồi rời đi, nói thật thì mặc dù Tống Chi Kiện là người buôn bán tài hoa ở Hông Kong, nhưng vẫn khiến cho Tống Hạo Thiên thấy thất vọng.

-Anh Hồ, kinh thành này thế nào? Tấp nập hơn Trường Bạch Sơn nhà ông chứ?

Hơn sáu giờ buổi tối, Chu Khiếu Thiên lái xe đưa Hồ Hồng Đức cùng Cẩu Tâm Gia về, nhìn bộ dạng hưng phấn của Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên không khỏi cười nói:

-Anh Hồ, rõ ràng là ở lại trong kinh thành này tốt lắm, không có chuyện gì cũng có thể trò truyện cùng sư huynh.

-Ở vài ngày thì còn có thể chứ ở lâu dài thì không được.

Hồ Hồng Đức lắc lắc đầu, sợ Cẩu Tâm Gia có suy nghĩ khác, vội vàng nói:

-Chú à, cháu muốn ở cùng chú, nhưng thực không nỡ rời Trường Bạch Sơn, chú đừng giận nhá.

-Ta tức gì cháu chứ, năm đó muốn đưa cháu đo thì không đồng ý, còn không biết tính nết của cháu đấy?

Cẩu Tâm Gia nghe vậy cười, ông hôm nay về lại chốn xưa đi thăm thú rất nhiều nơi, trong lòng cũng có chút bùi ngùi xúc động, nhìn Diệp Thiên nói:

-Tiểu sư đệ, hôm nay không có chuyện gì chứ? Cùng với sư huynh uống một chút, anh lại kể cho em nghe mấy chuyện quá khứ.

-Được ạ, Khiếu Thiên, cậu đến quán ăn gọi mấy món đi, tôi đi lất hai vò rượu Mao Đài, cha quá ki rồi, hôm qua lấy ra không phải là rượu!

Diệp Thiên đồng ý ngay lập tức, những chuyện truyền kì xảy ra với Cẩu Tâm Gia người khác muốn nghe cũng không nghe được.

Chương 439 : Dễ gãy

Tháng 12 ở kinh thành đã vào mùa nước đóng thành băng, mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, khoảng bảy tám giờ tối những người nói chuyện phiếm trong ngõ cũng giải tán.

Chỉ ở trong tứ hợp viện của Diệp Thiên, không phải nói là ấm áp như mùa xuân nhưng khí lạnh đều bị chắn hết ở ngoài. Bên trong tứ hợp viện bày một bàn tiệc rượu, không khí vô cùng náo nhiệt.

Cẩu Tâm Gia ngồi hàng đầu, kể về những chuyện đã xảy ra với ông, nghe vậy mấy người Diệp Thiên khi thì vỗ tay cười to, khi thì trầm tư không nói.

Bởi vì thân phận đặc biệt của Cẩu Tâm Gia mấy năm nay rất nhiều quan còn không có kết luận được sự việc, nhưng ông ta đều hiểu rõ, giống như vị cục trưởng ca ngợi và phỉ báng Trung Quốc quốc dân đảng kia, Cẩu Tâm Gia đánh giá rất cao ông ta.

Rất nhiều người nghĩ vị cục trưởng kia chỉ vì tận sức tranh đấu cho nội bộ đất nước, nhưng thực sự không biết rằng ông ta cũng vai trò lớn trong chiến tranh kháng Nhật, cống hiến rất nhiều thứ mà người ta không biết đến.

Có thể nói, phàm là nơi có người Trung Quốc tồn tại, thì đều có nhân viên tình báo nào đó hoạt động, dĩ nhiên thành công hay thất bại đều được viết trong sách những người thành công, rất nhiều chân tướng của lịch sử đều đã mất đi theo chiều dài thời gian rồi.

Diệp Thiên bưng bát rượu lên, kính Cẩu Tâm Gia một bát, cười nói;:

-Sư huynh, em nghĩ khi nào có thời gian anh hãy viết một cuốn hồi kí đi, đó mới gọi là tôn trọng đối với lịch sử.

-Hồi kí? Đến Hông Kong viết còn được, ở bên kia ai dám xuất bản chứ?

Cẩu Tâm Gia nghe vậy cười, ông biết rõ chuyện này, tùy tiện nói ra thì một việc cũng là bí mật kinh thiên động địa, cho dù là đã qua nửa thế kỉ rồi cũng sẽ tạo ra sóng to gió lớn.

-Vậy thì mang ra nước ngoài xuất bản, khi nào quay về nói một tiếng với nhị sư huynh là được rồi.

Đang nói chuyện đột nhiên có tiếng chuông cửa, Diệp Thiên đứng dậy.

-Giờ này còn có ai đến nữa chứ? Sư huynh, mọi người cứ uống trước đi, em ra xem ai.

-Ai đấy? Khí huyết thật thà chất phác như thế?

Vừa mới đi tới giữa sân, lông mày Diệp Thiên tự nhiên nhíu lại, cậu có thể cảm ứng thấy phía bên ngoài cửa chính của tứ hợp viện có ba người khí huyết sục sôi đang đứng, mặc dù còn chưa tiến vào, cũng không xê xích bao nhiêu.

Hơn nữa ở ngõ nhỏ mấy chục thước đó, Diệp Thiên cũng có thể cảm nhận được một người như vậy tồn tại, nói cách khác, trong khu vực tứ hợp viện lúc này có ít nhất bảy tám cao thủ.

Nhưng những người này cũng không đáng để Diệp Thiên để ý, thêm nữa trên người bọn họ cũng không có sát khí, Diệp Thiên chỉ là đề cao cảnh giác, đến mở hé cửa.

-Lại là ông ư? Sáng nay tôi đã nói rõ ràng rồi, cái cảm tình đấy vẫn là sao đây.

Thấy trước cửa là Tống Chi Kiện, Diệp Thiên đưa tầm mắt nhìn mấy người bên cạnh ông ta, mấy người vệ sĩ này mạnh hơn nhiều so với mấy người ông ta mang theo lúc sáng.

-Ôi, Diệp Thiên, cháu… cháu sao lại ăn nói như thế chứ?

Tống Chi Kiện biết cậu thanh niên này không dễ trêu chọc, nhưng không ngờ rằng vừa mở cửa ra cậu ta đã nói câu khiến cho ông ta không thể không thấy bực tức, nếu Tống gia muốn gây phiền phức cho cậu ta thì việc gì phải đến tận cửa thế này chứ?

Diệp Thiên lắc đầu, nói:

-Tôi đã nói rồi, không có gì để nói với ông cả, bên trong tôi còn có khách, cứ như vậy đi.

-Đợi một chút.

Tiếng một người già cất lên mà không hề mất đi vẻ uy nghiêm, từ một chỗ trong hẻm ngọn đèn không chiếu đến vọng tới, từ trong 4 người trung niên đi ra.

Cùng lúc đó, một người trung niên với dáng người khôi ngô đứng dưới bậc chỗ Diệp Thiên đi lên, đưa tay giữ Diệp Thiên đang muốn đóng cửa.

-Muốn đánh sao?

Diệp Thiên vốn dĩ đã dừng lại động tác đóng cửa, nhưng nhìn thấy hành động cửa người này, lập tức đẩy tay người này ra.

Người trung niên không hề tránh né, mà một tay bắt lấy cổ tay Diệp Thiên nói:

-Cậu thanh niên, nói chuyện với người lớn hơn mình thì phải lễ phép một chút.

Người này là Phục Tranh Minh, trung tá quân đội của tổng cục cảnh vệ, cũng chính là vệ sĩ có danh là Trung Nam Hải, đặc biệt phụ trách nhóm công tác bảo vệ này, phải chọn lựa gắt gao mới được.

Những người này cả ngày đi theo thủ trưởng, vừa nhìn thấy ngữ khí kiêu căng của Diệp Thiên, Phục Tranh Minh cảm thấy khó chịu, nhìn thấy Diệp Thiên ra thay với mình ngay trước mặt trong lòng khỏi khỏi nở nụ cười lạnh.

Nắm lấy cổ tay Diệp Thiên, đồng thời dùng chút lực ghì cổ tay, không muốn làm Diệp Thiên bị thương nhưng cũng không thể không kêu lên một tiếng đau.

-Ông là gì mà dám giáo huấn tôi?

Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng, tính cách của cậu từ trước đến nay chưa phải chịu qua mềm rắn, mặc dù đã đoán ra thân phận của những người này nhưng cũng không chịu nhượng bộ.

Tay phải run lên, cổ tay Diệp Thiên bị nắm chặt ngay sau đó cũng thoát ra ngoài, cơ thể to lớn của Phục Tranh Minh rời khỏi mặt đất, bị Diệp Thiên hất bay ra ngoài.

-Oành!

Một âm thanh lớn vọng lại, người Phục Tranh Minh bay cách xa ba bốn met, ngã sõng soài trên mặt đất, toàn thân đau nhức, thế nhưng không thể bò dậy được.

Biến cố bất thình lình, khiến cho mấy người vệ sĩ của Tống Hạo Thiên đi đến bên này mà mặt tái mét, trong đó ba người vây quanh Tống Hạo Thiên, tràn đầy lòng căm thù nhìn về phía Diệp Thiên.

Còn hai người còn lại bên cạnh Tống Hạo Thiên lại lấy từ trong người ra một khẩu súng lục, ngón tay lên nòng súng, người bị hướng đến dĩ nhiên là Diệp Thiên.

Bị hai cây súng dí vào người, da đầu Diệp Thiên nhất thời ngứa ran, thân hình nhanh nhẹn lướt sang bên trái, núp sau cánh cửa dày, lặng yên không một tiếng động rơi xuống lòng bàn tay.

Diệp Thiên vốn dĩ là người vô pháp vô thiên, vận mệnh của cậu chỉ có thể do cậu nắm giữ, hơn nữa trong mắt cậu ai cũng bình đẳng như nhau, không ai có thể được hưởng bất cứ đặc quyền gì, cứ cho là những già ở ngoài cửa cũng không được.

Người tu đạo tùy tâm sở dục, lúc này sát tâm Diệp Thiên nổi lên, nói không chừng thật có thể gây ra đại án kinh thiên địa, chẳng qua cuộc đời này trốn trong Trường Bạch Sơn và kết giao với xã hội đen mà thôi.

Ngay lúc tâm tư Diệp Thiên bất định, âm thanh của Tống Hạo Thiên từ ngoài cửa vọng lại:

-Diệp Thiên, cháu ra đi, ta đảm bảo không ai có thể làm hại đến cháu đâu.

-không cần ông bảo đảm, cũng không có ai có thể làm hại đến tôi.

Diệp Thiên lộ diện từ phía sau cửa, khinh thường nhìn thoáng qua mấy người kia:

-Đây chính là các đặc quyền mà các người được hưởng à? Nhưng chỉ với mấy người thật không đáng xem, tôi nghĩ sẽ bất lợi với các người, bọn họ… ngăn không được.

Đồng thời lúc Diệp Thiên nói chuyện một luồng sát khí trộn lẫn với thần sắc dữ tợn nhập vào cơ thể mà ra, giống như gợn sóng cuốn về phía mấy người kia, điều này khiến cho sắc mặt nhanh chóng thay đổi, một đám người không nhịn được đưa tay giấu về phía trong lòng.

Diệp Thiên đứng trên thềm đá, lúc đó khiến bọn họ cảm giác giống như một cuồng ma giết người hàng loạt, chỉ có một loại sát khí, lại có thể khiến cho đáy lòng của mấy người vệ sĩ phải trải qua bách chiến ngàn dặm mới được chọn cũng thấy ớn lạnh.

Nhưng nghề nghiệp tốt đẹp rèn luyện hàng ngày, còn khiến cho họ gắt gao vây quanh Tống Hạo Thiên, từng bước không lùi đối kháng với khí thế của Diệp Thiên, nhưng thần sắc mấy người này đều trắng bệch.

Ngược lại Tống Hạo Thiên đứng bên trong vòng vây sắc mặt không hề thay đổi, cả đời sống trong vinh nhục đã tôi luyện thành khí thế, nhưng khó khăn lắm mới ngăn chặn được khí Diệp Thiên phóng ra.

-Mọi người thường nói quyền thế ngút trời, câu nói này không hề sai, sau này vô thức lại có thể toát ra khí thế rõ ràng là có thể tương kháng với khí thế của mình, chẳng trách được mọi người ai cũng muốn làm quan.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Diệp Thiên cũng hiếu kì, cậu vốn dĩ chỉ là muốn khiến cho mấy người cảnh vệ kia thấy khiếp sợ mà thôi, lập tức nét mặt ảm đạm cười, áp lực này khiến cho khí thế ngút trời của mấy người này thoáng chốc đã bay hết rồi.

-Không biết là Tống lão tiên sinh đến nhà, thật là thất lễ quá rồi!

Diệp Thiên rất kính trọng vị lão nhân đã cống hiện cho đất nước trước mặt này, nhưng đó về công, còn về tư mà nói thì Tống Hạo Thiên lại là người mà Diệp Thiên hận, từ nhỏ bản thân đã không có mẹ, chính là do một tay ông ta gây ra.

Người có lòng độ lượng không nhiều, Diệp Thiên cũng như vậy, nếu bắt cậu phải chọn giữa gia đình và quốc gia, nhất định cậu sẽ chọn gia đình đầu tiên, sau đó mới là quốc gia, lúc sáng cậu từng nói là để cho Tống Hạo Thiên đi đến, chứ không hề nói là để cho ông ta bước vào cửa.

Không đợi Tống Hạo Thiên mở miệng, Diệp Thiên hờ hững nói:

– Lúc sáng cháu đã nói qua với Tống Chi Kiện tiên sinh đây, cửa nhà Diệp gia ai cũng có thể vào, riêng nhà họ Tống thì không được, cho nên, xin lỗi, ngài vẫn không thể đi vào ngôi nhà này!

Lời nói bình thản của Diệp Thiên lộ ra vẻ ngạo mạn, khiến cho những cảnh vệ đứng xung quanh lộ ra vẻ vẻ mặt không thể tượng tượng nổi. Bọn họ chưa hề nghĩ rằng, trong nước lại có người dám nói với Tống Hạo Thiên như vậy.

-Diệp Thiên, hôm nay ta đến đây không phải là muốn khuyên cháu điều gì cả, chỉ là muốn đến thăm cháu mà thôi, nếu như cháu không hoan nghênh lão già này thì ta xin cáo từ.

Sau khi lời Diệp Thiên được thốt ra, thân hình cao lớn của Tống Hạo Thiên đột nhiên trùng xuống, tất cả mọi người trong nháy mắt như già hơn chục tuổi, đến cả Diệp Thiên cũng lặng người đi.

Nhìn thấy cha mình muốn đi, Tống Chi Kiện không nhẫn nhịn được liền mở miệng nói:

-Cha, cha xem, nó… nó thật quá hỗn lão.

Những lời này của Tống Chi Kiện đã nói trúng những gì mà những người cảnh vệ kia đang nghĩ. Người đảm nhiệm nhiệm vụ làm cảnh vệ cho Tống Hạo Thiên ít nhất cũng phải ba bốn năm rồi, chưa từng gặp phải ai lại vô lễ như Diệp Thiên cả.

-Gieo nhân nào gặp quả ý, nếu như chuyến đến thăm này của ta có thể hóa giải được oán hận trong lòng đứa trẻ này, vậy điều đó có là gì chứ?

Tống Hạo Thiên vẫy tay áo ngăn lời con trai nói, quay sang nói với Diệp Thiên:

– Người trẻ tuổi có lòng hăng hái là cái tốt, nhưng lúc mới đầu thì sẽ dễ dàng bị gãy, những ngày sau này của cháu, không dễ cắt nữa rồi.

-Văn Hiên lão đệ, đừng đi nói người khác thế, khi ông còn trẻ, không phải là cũng giống Diệp Thiên bây giờ sao? Chỉ sợ còn gấp nó ba phần ý chứ?

Âm thanh Tống Hạo Thiên còn chưa dứt, một giọng nói già nua cao ngất vang lên, từ trong hiện ra bên cạnh Diệp Thiên.

Chương 440 : Bạn cũ

-Bảo vệ thủ trưởng!

Thân hình Cẩu Tâm Gia vừa xuất hiện, thần kinh mấy người cảnh vệ lập tức cứng lại, một lần nữa vây quanh Tống Hạo Thiên.

Trong cuộc đối thoại vừa rồi giữa thủ trưởng và Diệp Thiên, bọn họ có thể nghe ra giữa Diệp Thiên và thủ trưởng có chút quan hệ với nhau, nguy hiểm không lớn, nhưng đối với những người lạ, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là phải đề cao cảnh giác.

Huấn luyện mà nhóm cảnh vệ nhận được là đặt sự an toàn của thủ trưởng lên hàng đầu, vì vậy người đứng trước Tống Hạo Thiên có vóc dáng khoảng 1m85, che khuất Tống Hạo Thiên.

Nhưng mấy người vây quanh như vậy, Tống Hạo Thiên cũng không nhìn thấy Cẩu Tâm Gia đang nói nữa rồi, điều này làm cho ông ta có chút luống cuống, cho nên đưa tay đẩy hai người đang đứng trước mặt ra.

-Các cậu nhường đường, nhường đường cho tôi!

Vừa mới bị Diệp Thiên xem thường như vậy nhưng vẫn bình tĩnh như bình thường, sau khi nghe thấy tiếng của Cẩu Tâm Gia, lại có chút thất thố, tiếng nói cũng có chút run rẩy.

Phải biết rằng, thời gian giải phóng thậm chí còn sớm hơn, thông thường chỉ cần là người có chút thân phận đều khắc lên mình mấy chữ chính là trong những lời thanh niên tuổi hai mươi nói, quan nhi tự “Lễ kí, khúc lễ thượng”

Ý nghĩa chính của chữ được chọn này là sau khi trở thành nam nhi tuổi hai mươi thì có những cách xưng không được như danh vi nhân phụ chi đạo, bạn bè…, phải thêm chữ cố quan, cũng là một hình thức tôn trọng.

Chữ Tống Hạo Thiên, hai từ “Văn hiên” mà Cẩu Tâm Gia vừa nói ra từ sau khi giải phóng đã không còn ai xưng hô với ông ta như vậy nữa rồi.

Còn đối phó thì vẫn gọi bốn chữ “Văn hiên lão đệ”, nói rõ đối phương nhất định là vị bạn bè cũ thân thiết, hơn nữa còn nhiều tuổi hơn mình, điều này khiến cho Tống Hạo Thiên có chút không bình thường.

Sau khi đẩy cảnh vệ phía trước ra, Tống Hạo Thiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cẩu Tâm Gia trước mặt.

Diệp Thiên không thiếu tiền, trước cửa lớn lắp bóng đèn khoảng 200W, khiến cho trước cửa sáng trưng, vì vậy Tống Hạo Thiên có thể nhìn rõ Cẩu Tâm Gia trước mặt.

Nhưng cái nhìn này, lông mày Tống Hạo Thiên không khỏi nhíu lại, bản thân tựa hồ như cũng không nhận ra đạo nhân, ông ta làm sao có thể biết được tên của mình chứ?

Hành động này của Tống Hạo Thiên nhất thời khiến cho những cảnh vệ đứng xung quanh đều hiểu rõ, người được gọi với bốn chữ Văn hiên lão đệ kia chính là thủ trưởng.

Nhưng kể từ đó, những cảnh vệ này lại bắt đầu thấy kì quái, bởi vì vị đạo sĩ này nhìn thì mới chỉ hơn bốn mươi tuổi đầu, tại sao lại gọi thủ trưởng là đệ chứ?

Không chỉ có nhóm cảnh vệ thấy kì quái, chính Tống Chi Kiện cũng nhíu mày, những bằng hữu của cha mình ông ta đều biết, mấy năm nay làm ăn thuận lợi cũng chính là do duyên cớ này, nhưng vị đạo sĩ kia ông lại không có chút ấn tượng nào cả.

Với thân phận ở tuổi này của Tống Hạo Thiên, chuyện gì cũng có thể hỏi thẳng, ông ta cũng không hề che giấu nỗi nghi hoặc trong lòng, mở miệng nói:

-Xin hỏi vị đạo trưởng này xưng hô thế nào, sao lại có thể biết được tên của tôi?

-Tên của ta? Văn hiên lão đệ, ông thật sự không biết ta?

Sau khi Cả Tâm Gia nghe được lời của Tống Hạo Thiên chợt sửng sốt, tiếp theo đánh giá một phen, nụ cười khổ có chút tự giễu:

-cũng đúng, hơn sáu mươi năm gian khổ biến đổi thất thường, lão đạo cũng đã không còn là cố nhân nữa rồi.

Khi Cẩu Tâm Gia nắm quyến năm đó, ông có quyền bắt giữ những phần tử bị nghi ngờ là có khả năng gây hại cho đất nước, thậm chí bao gồm cả vị cục trưởng kia, có thể nói là dưới một người trên vạn người, lúc đó thật là oai phong lẫm liệt.

Có điều sau khi đến Đài Loan hơn nữa lại tiếp nhận một nhiệm vụ quan trọng, khí huyết Cẩu Tâm Gia hao tổn nhiều, hơn nữa ẩn cư trong núi cả nửa thế kỉ, cả người đều phát sinh biến hóa kinh thiên động địa.

Cho nên đừng nói là Tống Hạo Thiên, chỉ sợ cho dù là Tương tiên sinh tái thế, lúc này cũng chưa chắc có thể nhận ra được ông ta, đến nỗi sở dĩ Hồ Hồng Đức nhận được ra thì cũng là do nghe ông ta nói chuyện với Diệp Thiên.

Nhìn thấy cố nhân năm ấy giờ không nhận ra mình nữa, điều này khiến cho Cẩu Tâm Gia có chút tưu nghỉu, lắc đầu nói:

-Không nhận ra thì thôi, không nhận ra thì thôi, Diệp Thiên, chúng ta đi vào thôi!

-Vâng, sư huynh!

Diệp Thiên trả lời, ngay sau đó nói báo thù:

-Bọn họ đều phải đi rồi, ngài lại đến đây xem náo nhiệt gì nữa? Tống Hạo Thiên tiên sinh quyền cao chức trọng, làm sao còn nhớ anh là ai?

Đối với người đứng trước mặt này là ông ngoại người đã khiến cho bản thân cậu từ nhỏ đến lớn thiếu hụt tình yêu thương của mẹ, Diệp Thiên lúc này thật sự là không để ý đến sự kính trọng nữa, lúc nói chuyện còn nói trào phúng ông ta vài câu.

Nhìn thấy hai người Diệp Thiên quay lưng định đi vào tứ hợp viện, Tống Hạo Thiên vội vàng hô:

-Vị đạo trưởng này xin dừng bước, tôi tuổi tác đã cao, trí nhớ thực sự không được tốt cho lắm, xin hỏi đạo trưởng là ai? Xưng hô thế nào?

Phải biết rằng, từ sau khi giải phóng, Tống Hạo Thiên không còn dùng tên Văn Hiên nữa, người biết được nhất định là bạn cũ thân thiết.

Hơn nữa Tống Hạo Thiên cũng lờ mờ có cảm giác quen thuộc với người đúng trước mặt này, nhưng bất kể thế nào cũng không nhớ ra được là ai?

Cẩu Tâm Gia dừng bước, nói:

-Tôi là Nguyên Dương Tử, ông có thể nhớ ra không?

-Nguyên Dương Tử? Nguyên Dương Tử… Nguyên Dương?

Tống Hạo Thiên nhắc lại tên này vài lần, đột nhiên ánh mắt trợn tròn, không thể tin được ngước mắt lên nhìn Cẩu Tâm Gia, giọng run run nói:

-Ông… chẳng lẽ là… Nguyên Dương huynh trưởng?

-Haha, không là ta thì còn ai vào đây nữa?

Cẩu Tâm Gia gật đầu, thở dài nói:

-Văn Hiên lão đệ, hơn nửa thế kỉ không gặp, ta cũng không còn tướng mạo như trước nữa rồi.

Cẩu Tâm Gia lúc nhỏ thường tu luyện thuật pháp với Lý Thiện Nguyên, khi ông 20 tuổi, Lý Thiện Nguyên ban cho ông ta tên “Nguyên Dương”, Cẩu Tâm Gia bên ngoài luôn dùng tên này, hơn nữa sau khi xuất gia, đã lấy hiệu là Nguyên Dương Tử.

-Nguyên Dương huynh, anh vẫn … vẫn còn sống, có thể thế sao?

Cho tới giờ khắc này, sự kinh hãi trên mặt Tống Hạo Thiên cũng không hề thuyên giảm, năm đó quan hệ giữa Tống gia và hai đảng đều rất khăng khít, Tống Hạo Thiên lại càng ngao du rộng rãi, mặc dù thân ở đại lục, nhưng những việc xảy ra ở Đài Loan đều nắm rõ.

Vào đầu thập niên 50, Tống Hạo Thiên nhận được tin Cẩu Tâm Gia táng thân ở bệnh viện, năm đó còn thổn thức không thôi, nhưng người trước mặt rõ ràng đã chết giờ còn sống hiện ra sờ sờ trước mắt, đây là một cú đả kích lớn đối với Tống Hạo Thiên.

Vốn là người có vốn kinh doanh lớn nhất trong nước, từ thập niên 80 lại bắt đầu nhận chức vụ lãnh đạo, phong vân chốn quan trường gần hai năm, Tống Hạo Thiên cũng đã trải qua không ít phong ba bão táp, nhưng hôm nay lại là cuộc chấn động lớn nhất trong cuộc đời ông.

-Đúng vậy, đến tôi còn không tin được là mình còn sống nữa là…

Cẩu Tâm Gia thở dài một tiếng nói:

-Văn Hiên lão đệ, vào trong nói chuyện đi.

Lời mời của Cẩu Tâm Gia lại khiến cho Diệp Thiên từ nãy không nói gì phải nhiều mày:

-Sư huynh, em đã nói qua, cửa nhà Diệp gia không tiếp người nhà họ Tống, ôn chuyện cũ có thể đi ra ngoài.

-Diệp Thiên, ân oán giữa hai nhà Diệp Tống ta đều biết, những gì Tống gia làm năm đó cũng có phần quá đáng, nhưng đều là chuyện của đời trước rồi, em cũng không cần phải canh cánh trong lòng nữa.

Cẩu Tâm Gia lại quên rằng đây là nhà Diệp Thiên, lập tức cười khổ nói:

-Văn Hiên lão đệ đã đích thân đến đây, cũng coi như là cúi đầu trước Diệp gia rồi, không thế các người có chết cũng không thôi sao?

Năm đó chuyện giữa hai nhà Diệp Tống làm náo loạn cả kinh thành, Cẩu Tâm Gia cũng biết rõ, nhưng người đứng đầu Tống gia lúc đó lại không phải là Tống Hạo Thiên, cho nên ông ta muốn từ đây hóa giải.

-Chuyện của đời trước không liên quan đến em, em cũng không đi hận thù chuyện này.

Diệp Thiên liếc nhìn Tống Hạo Thiên một cái, thản nhiên nói:

-Đối nhân xử thế, hoàn toàn không theo suy nghĩ phụ nữ, vợ chồng người khác li tán, mẫu tử li biệt, người tâm địa ác độc như vậy, em không thể để cho ông ta tiến vào Diệp gia được.

Lòng dạ Diệp Thiên tuy rằng không gọi là rộng rãi, nhưng ân oán nửa thế kỉ trước của gia tộc, cậu không hề đặt trong lòng, nhưng hành vi chia rẽ không khoan nhượng cha mẹ cậu thì không thể nào cho qua được.

Nghe được nguyên cớ Diệp Thiên không cho Tống Hạo Thiên vào cửa, Cẩu Tâm Gia không khỏi đau đầu, tục ngữ có câu “thanh quan khó đứt việc nhà”, đây là việc nhà của Diệp Thiên, cho dù thân là sư huynh cũng không nên nhiều lời.

Cẩu Tâm Gia chớp mắt, rõ ràng vứt ân oán giữa Diệp Thiên và Tống Hạo Thiên sang một bên nói:

– Diệp Thiên, coi như là nể mặt sư huynh đi, mượn chỗ của em để tiếp đón vị bạn cũ này được không?

-Sư huynh…audio truyện ngôn tình

Diệp Thiên thở dài, ánh mắt vô tình hay hữu ý nhìn Tống Chi Kiện một lúc, nói tiếp:

-Tống gia bọn họ làm quá nhiều việc xấu xa, em thật sự không muốn vì bọn họ mà làm ô uế nhà cửa.

-thì để cho Văn Hiên lão đệ vào một mình không được sao?

Nét mặt Cẩu Tâm Gia nghiêm nghị nói:

-Ta biết tính cách của em, Văn Hiên cũng không làm khó em đâu, nếu không sư huynh đã không đáp ứng.

Sư huynh đã nói đến nước này, Diệp Thiên cũng có chút khó xử, do dự một lúc, gật đầu nói:

-Thôi được, để một mình ông ta vào thôi, những người khác đều đứng ngoài đợi đi!

Phải hiểu rằng bạn cũ của Cẩu Tâm Gia chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu không phải là chuyện của mình với Tống gia, buộc Tống Hạo Thiên ở ngoài cửa thì sắc mặt của sư huynh cũng không dễ coi chút nào.

Hơn nữa Tống Hạo Thiên đến cửa, đối với ân oán hai nhà Diệp Tống cũng có thể viết lên một dấu chấm hết rồi, đặt nguyên nhân mẹ mình sang một bên, Diệp Thiên cũng nên để cho Tống Hạo Thiên đi vào.

-Được, ta đi vào một mình, anh Nguyên Dương, anh có thể đem hết những chuyện trải qua bao năm qua nói cho ta không?

So với gặp mặt Diệp Thiên, thì hiển nhiên việc ôn chuyện với ông bạn già này còn quan trọng hơn, năm đó nếu không do có Cẩu Tâm Gia giúp đỡ, Tống gia đã sớm bị hủy trong chiến tranh ở Thượng Hải rồi.

-Thủ trưởng, thực xin lỗi, chúng tôi không thể để cho ngài đi vào.

Tống Hạo Thiên vừa định cất bước, lại bị Phục Tranh Minh kéo lại, dựa theo điều lệ của cảnh vệ, dưới tình huống không tuyệt đối an toàn, bọn họ một tấc cũng không được rời khỏi Tống Hạo Thiên.

Hơn nữa lúc trước Diệp Thiên còn lộ ra thân thủ của mình, khiến cho Phục Tranh Minh không khỏi sợ hãi, nếu như có chuyện gì xảy ra thì bọn họ làm sao có thể tha thứ được.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ