1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 86: Hắc Long Đàm – Giao Long (c426-c430)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 86: Hắc Long Đàm – Giao Long (c426-c430)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 426 : Hắc Long Đàm

– Thật đúng là, đây… đây là vật gì rơi lại vậy?

Sau khi nghe thấy Hồ Hồng Đức nói vậy, Diệp Thiên nhờ ánh sáng của đống lửa xem xét trên mặt tuyết, sắc mặt đột nhiên cũng trở nên khó coi hơn.

Bởi vì mấy người Mạnh Hạt Tử không phải bị chết mà là bị đánh hôn mê, cho nên xung quanh đông lửa không có vết đấu nhau, nhưng ở trên nền tuyết lại có 1 vết kéo dài, khí độc kéo dài đến tận trong sơn cốc.

Hơn nữa cái sinh vật thần bí chưa biết này cũng cực kỳ tàn nhẫn, lúc nó tha mấy người này, hình như còn cắn xé máu tươi khắp cả người bọn họ, sau đó mới kéo vào trong sơn cốc.

Cho nên trong phạm vị 20 mét từ chỗ đống lửa đến chỗ cửa động, rải đầy máu tươi, còn có nội tạng của 1 vài người, thế nhưng lúc này đã đông lại cứng ngắc.

– Lão Hồ, ông tới xem, trên đất còn có chất nhầy nhầy.

Diệp Thiên theo dấu vết tìm kiếm, ngồi xổm xuống lau 1 chút trên tuyết, trên tay dính 1 ít chất lỏng nhầy nhầy.

Chất lỏng đó trong suốt, không biết là do vật gì tạo thành, dưới nhiệt độ âm 20 độ này mà không bị đông cứng lại, dùng tay sợ vào có thể cảm thấy được lực dính của nó.

– Đây… đây là dịch tiết của rắn, lẽ… lẽ nào truyền thuyết đó là thật hay sao?

Nhìn vào cửa sơn cốc tối om om, trên mặt Hồ Hồng Đức lộ ra 1 vẻ sợ hãi, chân cũng liên tục lui về sau vài bước, đủ để cảm thấy khoảng cách này an toàn với cửa động.

– Lão Hồ, truyền thuyết gì?

Diệp Thiên tuy rằng là loại người không kỵ quỷ thần, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Hồ Hồng Đức, trong lòng cũng cảm thấy ớn lạnh.

Hồ Hồng Đức khoát tay, vào trong rừng ôm ra 1 đống củi khô rồi ném vào trong đống lửa, sau khi lửa cháy to lơn, mởi mở miệng nói:

– Diệp Thiên, tôi từng nói rồi, trong sơn cốc này có Hắc Long Đàm.

Hóa ra, chỗ này không có dấu chân người đến, nhưng vào mùa hè vẫn có người đào sâm có thể đến đây, thế nhưng hơn 100 năm trước, nơi này lưu truyền 1 truyền thuyết về quái vật ăn thịt người.

Bởi vì khí độc của Hắc Long Đàm vào lúc sáng sớm tiêu biến hết, có mấy người đào sâm bất ngờ phát hiện 1 vài dược liệu quý ở nơi này, khiến cho họ cực kỳ vui mừng, nhân dịp khí độc tiêu biến hết, vào sâu trong sơn cốc tìm kiếm.

Nhưng ai ngờ được vào lúc họ hái được dược liệu, thì trong Hắc Long Đàm trong sơn cốc đột nhiên có 1 con giống như rắn mà không phải rắn, là 1 con quái vật có 2 móng vuốt dài, há miệng cắn đứt đầu người hái thuốc.

Lúc ấy tổng cộng có 5 người vào núi, nhưng chỉ có 2 người chạy thoát được, chỉ có điều 2 người này sau khi quay trở về thì phát điên, truyền thuyết quái vật trong Hắc Long Đàm cũng không cánh mà bày xa hơn.

Hàng vạn người hái thuốc trong núi Trường Bạch, thèm muốn dược liệu trong cốc, cũng có người cho rằng truyền thuyết đó không đúng.

20 năm sau khi chuyện đó xảy ra, 1 nhóm người tu tập lại, thành 1 đội ngũ hơn 10 người, lại đi tới Hắc Long Đàm lần nữa.

Những người này mang theo vũ khí súng săn, thậm chí cả 1 chiếc lưới bắt cả to nữa, sau khi chờ ngoài cốc 1 đêm, sáng sớm hôm sau, khí độc bao phủ trong cốc đột nhiên tiêu biến.

Cẩn thận tiến vào trong cốc, mới đầu không có bất kỳ điều gì khác thường xảy ra, nhưng vào lúc nhóm người này vào đến chỗ nước ao đen như mực đó, thì chuyện khác thường đột nhiên xảy ra.

Miêu tả hoàn toàn giống với 2 người trước đó kể, 1 con rắn khổng lồ từ trong ao nước ngoi lên, nhanh như chớp cắn vào thân thể 1 người, kéo vào trong ao.

Tốc độ con rắn không lồ đó cực nhanh, làm cho mọi người căn bản là chưa kịp phản ứng gì, sau khi chờ cho bọn họ khôi phục tình thần, hồ nước lại yên ả, tựa như chưa xảy ra chuyện gì.

Lần này nhiều ngươi đến, dũng khí cũng tăng lên không ít, hơn nữa còn có người thấy rõ con rắn khổng lồ đó, không phải là quái vật gì.

Cho nên mặc dù biết rõ rằng đồng bọn mình bị kéo xuống nước không còn hy vọng sống sót, nên mọi người muốn ném mìn vào trong hồ.

Chỗ mìn đó được mọi người đặt vào trong 1 cái bình gốm, sau đó dùng kíp nổ liên tiếp như để nổ núi, sau khi châm ngòi thì ném vào trong.

Tuy rằng mìn được làm hết sức thô sơ, nhưng uy lực lại rất lớn, sau khi nổ, lập tức ao nước rộng mấy chục mét kia nổi lên cơn sóng động trời.

Một tiếng thét giống như tiếng trẻ con vang lên, 1 thân hình đen ngòm trồi lên khỏi ao, cái đuôi quẫy quẫy, quật 6, 7 người vào trong ao.

Những người đến tiêu diệt con quái vật này, cũng đều là những thợ săn nổi tiếng trong núi Trường Bạch, lập tức kinh sợ hoảng loạn, lấy súng đánh lại.

Thế nhưng đợi cho khói bụi tan hết, tất cả những người này đều cảm thấy choáng váng, bởi vì ngoài mấy cái vảy rơi trên mặt đấy, cái con quái vật như con mãng xà khổng lồ kia, thì ngay cả 1 giọt máu cũng không thấy chảy ra.

Cũng có người tinh mắt nhìn thấy, trên đầu con mãng xà khổng lồ đó hình như nổi lên 1 cái sừng, chỗ dưới 1 mét chỗ đầu trăn khổng lồ đó, là 2 cái móng vuốt rất dài, phát hiện này làm cho mấy người rớt xuống ao cùng mấy người trền bờ đều cảm thấy kinh hoàng.

Phải biết rằng, khi đó mặc dù triều Thanh đã diệt vong, nhưng đối với rất nhiều dân chúng mà nói, thì rồng vẫn còn tồn tại, con quái vật trước mặt giống như rồng này khiến họ nảy sinh ý định rút lui.

Chỉ có điều hành động khi nãy của mấy người này đã chọc giận con quái vật, ngay tại lúc có người muốn vứt súng trong tay xuống để chạy trốn, thì thân thể con quái vật đó lại ngoi lên cao, 1 ngụm khí mờ mờ từ trong miệng con rắn phun ra.

Lớp khí này lan tỏa cực nhanh, có người mới chạy đến cửa động, đã bị lớp khí đó đuổi kịp, toàn bộ đều bị quằn quại trên mặt đất, máu thịt toàn thần thối rữa, chết thảm.

Lần này đi tiêu diệt quái vật tổng cộng có 18 người, đến cuối cùng chỉ còn lại 1 người đứng ở cửa động là may mắn sống sót.

Thế nhưng người này cũng hít phải 1 ít khí độc, miễn cưỡng dùng nhân sâm để vớt vát mạng sống, trong núi gặp được 1 người đi đào sâm, sau khi kể xong thì chết.

Sau sự kiện đó, Hắc Long Đàm trở thành 1 vùng cấm đối với toàn bộ người hái thuốc trên núi Trường Bạch, không có ai có gan đến sơn cốc này, thậm chỉ cả rừng già ngoài sơn cốc cũng không có dấu chân người đến.

Ao nước trong sơn cốc kia, cũng chính thức được người đời mệnh danh là Hắc Long Đàm!

Mà đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà chỗ Mạnh Hạt Tử phát hiện để ẩn thân đó đến bây giờ vẫn chưa bị ai phát hiện ra cả.

– Rồng? Lão Hồ, ông… ông cảm thấy có khả năg này sao?

Nghe Hồ Hồng Đức kể truyền thuyết xa xưa xong, sắc mặt Diệp Thiên cực kỳ kỳ lạ, rồng chẳng qua là được 1 số người phác họa nên mà thôi, trên đời này làm gì có rồng tồn tại?

– Tôi cảm thấy có khả năng đó!

Sắc mặt Hồ Hồng Đức nghiêm tức gật đầu, nói:

– Năm đó cha tôi dựng 1 doanh trại cách đây không xa cũng, cũng từng muốn tìm hiểu 1 chút Hắc Long Đàm này, chỉ có điều không biết xảy ra chuyện gì, khí độc trong sơn cốc này mấy ngày liền không tiêu tan, cuối cũng cũng đành thôi cái ý định này.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:

– Lão Hồ, tôi cảm thấy bên trong chắc là có rắn nước hay là cá sấu.

Theo như Diệp Thiên thấy, người dân trước thời kỳ giải phóng, còn không biết cá sấu là loài gì, bọn họ rất có khả năng nhìn cá sấu thành rồng, cổ đại có nhiều sự hiều lần như vậy lắm.

Giống như mọi người đều biết đến truyền thuyết “Chu Xử trừ 3 cái hại”, ông ta tiêu diệt rồng nước, kỳ thực là 1 con cá sấu, chẳng qua kiến thức người cố xưa han hẹp, biến cá sấu thành rồng nước mà thôi.

– Mặc kệ là cá sấu hay rồng, chúng ra cũng không thể dây vào, Diệp Thiên, hôm nay ở đây 1 ngày rồi, sớm ngày mai xuống núi đi.

Tuy rằng là hạng người gan to mật lớn, nhưng từ trước đến nay Hồ Hồng Đức vẫn luôn kính nể Hắc Long Đàm là tránh xa, hơn nữa dấu vết in lại trên mặt đất, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

– Chẳng lẽ con vật sống trong ao này là 1 linh vật hay sao? Nếu không vào lúc Hồ Vân Báo muốn tiêu diệt nó, sao chỗ khí độc đó lại không tiêu tan?

Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên nghe thấy truyền thuyết trong Hắc Long Đàm, nên cậu cũng không cảm thấy sợ hãi quái vật trong ao lắm, người tu luyện đến cảnh giới như cậu, ngoài kính sợ trời đất ra, rất ít vật có thể làm cậu sợ.

– Lão Hồ, ông đợi đã, tôi qua đó xem xem!

Diệp Thiên vừa nói vừa đứng dậy, lập tức đi vào trong sơn cốc.

– Diệp Thiên, cậu… cậu đừng đi, đây không phải là nói chơi đâu.

Hồ Hồng Đức kinh hãi, vội vàng nhảy lên trước mặt Diệp Thiên chặn lại.

Diệp Thiên cười lắc đầu, nói:

– Lão Hồ, không sao đâu, tôi đứng ngoài khí độc cảm ứng 1 chút, xem rốt cuộc khí độc bên trong đó là gì, con quái vật hôm nay cũng ăn uống no rồi, sẽ không đối phó với tôi đâu.

Hồ Hồ Đức thấy mình không khuyên được Diệp Thiê, mở miệng nói:

– Thế… thế tôi vào cùng cậu!

– Đừng, lão Hồ, thân pháp của ông không được, nếu như xảy ra chuyện gì thì rườm rà thêm, được rồi, ông đợi tôi bên ngoài đi!

Diệp Thiên khoát tay, cậu rất tự tin vào thân pháp của mình, kể cả con quái vật từ trong khí độc đó nhảy ra, cậu cam đoan mình cũng có thể chạy ra khỏi động.

Hơn nữa nói cho cùng, Diệp Thiên cũng không phải sợ, nếu như đấu, ai sống ai chết vẫn chưa biết được.

– Được rồi, cậu cẩn thận 1 chút, haiz, sao tôi lại dẫn cậu vào núi cơ chứ!

Hồ Hồng Đức buồn rầu lắc đầu, Diệp Thiên lúc trước lịch sự, tạo cho người khác ấn tượng rất tốt, nhưng sau khi vào núi Hồ Hồng Đức mới phát hiện, tiểu tử này tuyệt đối không phải là người bình thường.

– Tôi biết rồi, lão Hồ, ông ở bên ngoài cũng cẩn thận 1 chút, có cái gì bất thường thì chạy vào rừng nhé!

Diệp Thiên khoát tay không quay đầu lại, cậu cũng không cần cầm đuốc, thân hình chậm rãi rồi biến mất bên trong cốc, lửa bên ngoài rốt cục cũng không thể chiếu tới bên trong.

Diệp Thiên ngoài miệng nói dễ dàng, nhưng hành động cũng không dám có sơ xuất gì, cậu không chỉ đem toàn bộ ý thức phóng ra ngoài, mà thanh Vô Ngân trong tay cũng chuẩn bị 1 đòn trí mạng.

– Sương mù ở đây cũng thật kỳ lạ, bên trong rõ ràng còn có chứa linh khí?

Mặc dù ánh mắt không thể nhìn thấy gì, nhưng tình hình hơn 10 mét xung quanh Diệp Thiên, thì hiện rõ ràng trong đầu cậu, sau khi vào trong cốc khoảng 7, 8 phút, Diệp Thiên cảm thấy được có khí độc tồn tại.

Chương 427 : Giao Long

Đứng cách chỗ khí độc khoảng 7,8 thước Diệp Thiên nhắm mắt lại tĩnh lặng cảm nhận những khí thể kia, được một lúc, Diệp Thiên mở mắt, chậm dãi đi vào phía trong.

Nói là 7, 8 thước nhưng chỉ quá 300 bước chân thôi, rất nhanh Diệp Thiên đã biến mất trong sương mù u tối.

Hơi thở lúc này của Diệp Thiên đã chuyển hoàn toàn sang nội tức, khi hắn quay người chân khí dâng trào, tựa hồ như có một cái vòng bảo hộ vô hình trên cổ, tất cả độc khí trong sương mù đều ở ngoài cơ thể hắn.

– Không được, tôi phải duy trì trạng thái này ít nhất là hơn 10 phút, nếu gặp phải quái vật thì chỉ e mình sẽ không phải là đối thủ của nó.

Mặc dù Diệp Thiên có gan lớn đến thế nào thì cũng sẽ không mạo hiểm một cách vô nghĩa, sau khi nhân thấy trạng thái của bản thân mình, toàn thân bất động, 7, 8 phút sau mới quay về đến cửa hang.

– Diệp Thiên anh không sao chứ?

Tay Qúach Tử cầm cái gì đó nhỏ nhỏ rơi hết xuống, Hồ Hồng Đức đang thò đầu từ trong sơn cốc nhìn thấy Diệp Thiên liền vội vàng ra đón.

Diệp Thiên lắc đầu nói:

– Không sao, lão Hồ trong Sơn Cốc này có khí độc, chỉ sợ linh vật kia muốn ra ngoài thôi.

Năm mới Diệp Thiên chợt nghe sư phụ nói về sinh vật trên thế gian trừ con người ra sẽ có một vài sinh vật có linh trí, những loài động vật như vậy gọi là linh vật.

Nhưng những loài linh vật này nhiều nhất chỉ sống được mấy tuổi, theo bẩm sinh những linh vật đó có khả năng ngoại cảm được những nguy hiểm,chúng thường ở sâu trong núi sâu rất khó nhận ra.

Cả đời Lý Thiện Nguyên vào Nam ra Bắc, đội trời đạp đất nhưng y cũng chưa bao giời thấy linh vật, chỉ là theo nghe sư phụ nói mà thôi.

Cho nên Lý Thiện Nguyên cũng không dám khẳng định trên đời này có linh vật hay không, lúc đó là nói theo chuyện ngày xưa mà đúng lúc Diệp Thiên nghe thấy.

Nhưng sau khi nghe Hồ Hồng Đức nói về chuyện quái vật, Diệp Thiên lại tự mình thử khí độc này, dường như hắn cũng có thể nhận định, ở trong Sơn Cốc này không có ẩn chứa linh vật.

Trong độc chướng có ẩn chứa linh khí không phải được tạo thành từ trong truyền thuyết, sinh vật tu luyện muốn nhập vào xuất ra phải vào ngày có trăng, nói không chừng chính chướng khí trong Sơn Cốc này lại là hơi thở của chúng.

– Anh nói khí độc ở khắp núi này đều là do quái vật thở ra? Không phải đây là chúng đã thành tinh sao?

Nhưng Hồ Hồng Đức cũng khó mà biết được thực hư điều Diệp Thiên vừa nói mà chỉ biết trừng mắt nhìn ra ngoài.

Cả đời này y đã giết chết không biết bao là sài, lang, hổ báo nhưng cũng chưa bao giờ thấy sơn tinh, quỷ quái, rõ ràng là không thể tin được lời Diệp Thiên nói.

– Lão Hồ trên đời này chưa chắc đã có yêu quái.

Trước đây, Diệp Thiên cũng không tin những chuyện đó nhưng trong nhà mình có nuôi một con chồn tuyết lần này đến núi Trường Bạch lại nhìn thấy một người mù có có pháp thuật quỷ thần.

Bây giờ bên hông có treo một cái trống đồng Diệp Thiên suy nghĩ mãi mà không ra, tất cả chuyện này đều thay đổi trong thế giới nhận thức của Diệp Thiên.

Đúng lúc Diệp Thiên suy nghĩ, Tát Mãn giáo có thuyết pháp linh vật đó không phải là lời nói vô căn cứ, chỉ là trình độ của bọn hắn không thể giải thích được sự tiến hóa của nhân loại mà thôi.

– Được rồi, Diệp Thiên đừng có nghĩ nhiều như vậy, chúng ta ngủ một giấc thôi, sáng mai mọi chuyện lại trở về sự thật ấy mà.

Hồ Hồng Đức có chút sợ hãi nhìn về phía Sơn Cốc nói:

– Nếu không thì chúng ta tắt đèn lồng, vào rừng nhóm lửa đi?

Vốn dĩ ngủ trong hang kia là bình an rồi nhưng Hồ Hồng Đức lại sợ nếu sáng sớm mai có quái vật tới thì đến lúc đó có muốn thoát thân cũng không được.

– Lão Hồ, không sao đâu ngủ đi để tôi trông cho.

Diệp Thiên lắc đầu, hắn ngồi xuống cùng ngủ, nhất định phải khôi phục lại vì đã tiêu hao nguyên khí mất 2 giờ trong ngày hôm nay, hơn nữa có bất cứ động tĩnh nào cũng không thể qua được mắt hắn.

– Được, tôi ngủ trước nửa đêm gọi tôi dậy nha!

Hôm nay đi đường rừng núi một ngày, tối lại đánh nhau một trận với tên mù, lại còn bị thương ở lưng, sức khỏe Hồ Hồng Đức đã suy yếu nếu không nghỉ ngơi sẽ không thể trụ nổi nữa.

Y nằm vật xuống, miệng lẩm bẩm, Diệp Thiên cho thêm một ít củi vào đống lửa, lặng yên ngồi bên cạnh Hồ Hồng Đức.

Đêm nay, Diệp Thiên cũng không đánh thức Hồ Hồng Quân dậy, đi ra chỗ có ngôi sao vừa mới bay lên lúc lóe lên một tia sáng Hồ Hồng Đức tỉnh dậy

Khi mặt trời xuất hiện từ phía xa đỉnh núi, Diệp Thiên ngáp ngủ một tia khí màu tím bị hắn nuốt vào trong, sau khí xuống cổ họng, giữa ngực và bụng Diệp Thiên có cái gì đó chui vào bụng hắn chạy loạn lên.

Dốc hết sức nhổ ra nhưng đã uổng công luyện tập, từ miệng Diệp Thiên cách khoảng 10m, thấy Hồ Hồng Đức há hốc mồm lúc này y mới biết mình đang ở giữa 2 chân Diệp Thiên.

– Diệp Thiên, …. Sao có thể luyện được công phu tốt như vậy?

Tài năng này của Diệp Thiên khến Hồ Hồng Đức thấy rốt cục 10 năm tu luyện của đã uổng phí rồi.

Sau khi nghe Hồ Hồng Đức nói, Diệp Thiên cười:

– Lão Hồ, công phu mà tôi tu luyện chính là Đạo Gia, anh không học nên không cần hâm mộ tôi đâu.

Quay đầu lại một chút mấy vị lão sâm kí cũng không thể sánh được, việc hắn tu luyện được dưỡng khí thì chuyện sống lâu trăm tuổi không thành vấn đề rồi.

– Ôi, sớm biết thì tôi đã học thuật pháp gia truyền.

Hồ Hồng Đức thất vọng khi y thấy được kết quả mà Diệp Thiên tu luyện được.

– Mỗi gia truyền thừa đều không giống nhau, truyền thụ Đạo gia nếu không đồng tâm giống nhau thì cũng vô dụng!

Diệp Thiên lắc đầu bỗng trong lòng có cảm giác gì đó vội quay đầu lại nhìn trong Sơn Cốc hắn lặng cả người.

– Sao vậy Diệp Thiên?

Hồ Hồng Đức thấy Diệp Thiên đột nhiên không nói nữa, cũng nhìn theo Diệp Thiên nửa lời không nói gì.

Mùa đông ở núi Trường Bạch không có sương mù, ở chỗ bọn hắn có thể thấy rõ từng ngọn cỏ trong Sơn Cốc khi có khí độc bao phủ thì không nhìn thấy gì bên trong nữa.

Nhưng bây giờ có thể thấy chướng khí trong hang đã giảm đi như sắp có biến động gì đó tất cả sương mù đó tan hết đi.

Chẳng qua là 4 phút ngắn ngủi, chỗ có sương mù bao phủ đều biến mất không thấy đâu, bất ngờ hai bên vách núi hiện lên hồ nước sâu, Diệp Thiên đang đứng trước hồ nước đó.

– Quả nhiên là linh vật, lão Hồ ở đây chờ tôi!

Nói xong Diệp Thiên lao vào trong Sơn Cốc.

Trong Sơn Cốc cũng là một hồ nước chỉ cách có mấy trăm thước, trước mắt Hồ Hồng Đức cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Diệp Thiên không hiểu hắn mơ hồ nhìn thấy hình như là một con rắn đang ở trên mặt nước, trong miệng đó đang nuốt lại sương mù.

Yêu quái muốt nhật, nguyệt, thật đúng như trong truyền thuyết, lúc này Diệp Thiên bất chấp cả sợ hãi, hắn muốn xem rốt cục quái vật này là cái gì? Thực sự là có sự tồn tại của linh trí hay không?

Tốc độ của Diệp Thiên cực nhanh, nháy mắt sau khi chờ quái vật hút hết khí Diệp Thiên chỉ còn cách hồ nước chỉ khoảng 10m.

– Oe oe!

Dường như Diệp Thiên cảm thấy trên người Diệp mình có huyết khí, không giống như trong truyền thuyết con quái vật kia không hề tấn công Diệp Thiên, mà lại kêu lên một tiếng như trẻ con, giống như đang cảnh cáo Diệp Thiên vậy.

Thu lại sát khí, lại tỏa ra huyết khí, Diệp Thiên nói:

– Tôi không có ác ý, chúng ta giống nhau hãy hiện thân đi.

Hồ nước này đen như mực, trừ chỗ giống như rắn thì đỉnh đầu của nó đã dần lộ ra, Diệp Thiên không nhìn rõ những gì ở dưới nước.

– Hu hu!

Dường như Diệp Thiên có thể cảm nhận được tinh khí trong trẻo trên người mình, cái đầu kia ở dưới nước gật gật với Diệp Thiên, rồi quay cuồng trong nước sau đó nó bơi lên bờ.

– Ta nhổ vào, đây mà là Giao Long sao? Trên đời này có tồn tại loại đó ư?

Khi thấy hết con quái vật Diệp Thiên khiếp sợ, thiếu chút nữa thì không giữ nổi bình tĩnh.

Trước mắt Diệp Thiên là một con rắn độc nhất vô nhị, cao chừng 7, 8 thước trông giống như cái thùng nước vậy.

Ở cổ của nó có hoa văn màu trắng, ngoài ra trên lưng còn có hoa văn màu đen, rồi màu sắc ở ngực, Thần Quang chiếu rọi xuống ngực, giống như nhiều màu sắc phát ra qua rèm.

Chừng đó còn không đủ để Diệp Thiên kinh ngạc, kì lạ là cách đầu của nó 3 thước còn lộ ra đôi móng vuốt, mỗi móng vuốt có 3 chi, có lẽ là vì nó sống dưới nước giữa 3 chi còn có cả màng nữa.

Đuôi còn dài và rắn, chỗ mi mắt nổi lên một khối thịt, trong mắt đan chéo, quả thực rất giống như trong truyền thuyết Giao Long.

– Hu hu!

Lúc Diệp Thiên còn ngây người ra thì trong miệng còn thuồng luồng lại kêu lên, Diệp Thiên quay lại nhìn thì thấy Hồ Hồng Đức cũng chạy đến.

Đứng trước người cách 4, 5 thước là một con thuồng luồng với bộ dạng bất an, Diệp Thiên vội quát lớn:

– Lão Hồ, quay lại, quay lại nhanh lên.

Hồ Hồng Đức nhanh chóng ra khỏi cửa động, con Giao Long mới lặng yên trở lại, dùng ánh mắt sáng nhìn Diệp Thiên, dường như nhận ra đồng bọn nhưng vì sao lại có cơ thể kì quái như vậy.

Thấy con Giao Long cũng không có ý tấn công mình, Diệp Thiên thả lỏng nói:

– Ta nói chuyện ngươi có thể hiểu sao?

– Hu hu!

Trả lời Diệp Thiên một tiếng, con thuồng luồng liếm đầu rồi mở miệng ra một mùi hôi thối ngập tràn vào mũi Diệp Thiên.

Chương 428 : Giao Long ( Trung)

Ánh mắt như 2 cái bóng đèn, quay lại nhìn Diệp Thiên, rõ ràng là đầu con Giao Long này rất kì lạ, hơi thở cũng giống như đồng loại, tại sao hôm qua nó lại nuốt chửng mấy sinh mạng… nó chẳng phải là rất giống loài bò sát sao?

Bị con Giao Long này nhìn chằm chằm, Diệp Thiên cũng có chút căng thẳng, tuy rằng hắn có bày tỏ thiện ý nhưng ai mà biết được nó có hiểu hay không.

Nghĩ đến đó, Diệp Thiên thở sâu, khí huyết cả cơ thể đều trống, đây cũng là hắn muốn đề phòng đối phương tấn công mình, đến lúc đó cũng có thể lập tức rút lui được.

Nhưng Giao Long cảm thấy trên người Diệp Thiên có tinh khí lại rất vui mừng, nhìn về phía Diệp Thiên sau khi kêu 2 tiếng hu hu nó rụi đầu xuống chân Diệp Thiên, nhẹ nhàng cọ sát vào ống quần hắn.

Giao Long kia giống như sinh vật thậm chí còn đến gần Diệp Thiên, từ xa Hồ Hồng Đức nhìn thấy vậy kinh hồn bạt vía nắm chặt lấy khẩu súng trong tay.

Dường như Giao Long cảm thấy mối nguy hiểm, Hồ Hồng Đức vừa mới động đậy nó liền tức giận nghiêng đầu ra chỗ khác, hướng về phía cửa hang kêu to lên, 2 chân và màng móng khẽ vuốt, dường như nó đang muốn chạy chốn Hồ Hồng Đức.

– Đừng để ý đến anh ta, anh ta không có ác ý đâu!

Diệp Thiên có thể nhận ra sự kích động của Giao Long, thấy nó muốn tấn công, Hồ Hồng Đức liền vội vàng vỗ vào người nó.

Con Giao Long xuất hiện như vậy thực sự chỉ có trong truyền thuyết, Diệp Thiên cũng không biết nói gì cho nó hiểu, hắn lặng một hồi lâu nói tiếp:

– Ta nói này, ngươi vẫn thường ở đây ư?

Tuy rằng Giao Long đã muốn mở ra linh khí, nhưng cho đến bây giờ nó cũng chưa thể hiểu được ngôn ngữ của con người, nghe nói như thế là nó rất khó có thể hiểu được sự giải thích của Diệp Thiên.

– Có phải ngươi sinh ra ở đầm nước này không?

Diệp Thiên chỉ vào dòng nước đen như mực nói, Giao Long gật đầu.

– Ta biết truyền thuyết về Thuồng Luồng trăm năm sẽ hóa thành Rồng, không biết ngươi đã ở đây bao nhiêu năm rồi?

Diệp Thiên có thể cảm nhận rõ ràng khí huyết rất nhiều trên người Giao Long nhiều hơn mình, hắn chưa từng gặp linh vật như vậy, Diệp Thiên cũng không biết chúng tu luyện như thế nào, cũng không biết cảnh giới cuối cùng sẽ đạt được là gì.

Sống ở trong núi này suốt mấy trăm năm Giao Long cũng được xem như sinh vật chúa tể của núi Trường Bạch này rồi, các loài vật khác cũng chỉ là cây cối mà thôi.

Nó cảm thấy hơi thở của đồng loại nên rất vui mừng, nhẹ nhàng cắn lấy ống quần của Diệp Thiên và muốn ra khỏi đầm nước.

– Ta nhổ vào, đây là ngươi muốn làm gì vậy?

Diệp Thiên vội vàng thu chân lại, nếu không muốn thấy đối phương có ý xấu, trong đầu Diệp Thiên cũng có ý ra tay.

Nhưng trừ phần bụng ra thì tất cả chỗ khác của nó đều giống như quái vật, Diệp Thiên không có cách gì, hơn nữa trong cơ thể nó còn ẩn chứa cả tinh khí nhất định Diệp Thiên không phải là đối thủ của nó.

Thấy Giao Long có thể nổi lên từ đầm nước lại kêu hu hu với mình, Diệp Thiên hỏi dò:

– Ngươi có thể cho ta xuống nước được không?

Giao Long gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng, dường như nó hiểu được sự vui mừng của Diệp Thiên.

– Sao nước này lại lạnh như vậy?

Diệp Thiên chần chừ bên hồ nước, sau khi đưa tay xuống thử thấy nước lạnh hắn rùng mình.

Có thể nhìn xuống độ sâu cả trăm mét nhưng không hề thấy đáy hồ, Diệp Thiên xua tay nói:

– Không được, quá lạnh ta không thể xuống được.

Tuy đã tu luyện đến cái lạnh giá cũng không thể xâm phạm đến cơ thể nhưng dường như cái lạnh của hồ nước này có thể khiến linh hồn con người ta đông cứng lại, Diệp Thiên dựng cả chân lông, sợ rằng khi đi xuống sẽ không chịu được khí lạnh kia.

Giao Long thấy Diệp Thiên không chịu xuống nước, cũng không có ý cưỡng ép, nó nhảy xuống quay cuồng trong nước, sóng cuồn cuộn nổi lên từ 4 phía.

Tuy Giao Long lớn tuổi hơn Diệp Thiên rất nhiều, nhưng tâm tính vẫn chẳng khác gì 1 đứa trẻ, Giao Long bỗng lặn xuống đấy hồ, mặt hồ dần dần bình yên trở lại.

Cho đến lúc Diệp Thiên nhìn xuống chỗ Hắc Long thoạt nhìn 4 mặt hồ rồi nhìn vào chỗ Giao Long thì có một áp lực vô hình khiến Diệp Thiên không thể thở nổi.

Có thể lúc đo do ảnh hưởng cuả khí độc, sâu trong Sơn Cốc này không có đến cả một ngọn cỏ nhưng trên chỗ đá có một vài cây thấp bé khô héo, nói như vậy là mùa xuân đã làm cho cây cối sống lại.

Ngoài ra mặt hồ còn khẽ rung lên có mấy con vật động đậy, hẳn là Giao Long đã no bụng bằng những sinh vật trong núi này, mấy người đêm qua đã bị kéo vào không chừng cũng đang ở trong đó.

Còn một điểm nữa khiến Diệp Thiên cảm thấy kì lạ, nước ở trong hồ này lạnh vô cùng thế nhưng cảm giác cũng khá giống trong núi Ôn Tuyền bên ngoài phát ra đầy những linh khí li ti.

Nếu như là ở thời xưa thì trong đầm Ôn Tuyền kia vẫn là nơi tu luyện tốt nhất đó cũng là nơi của động tiên.

Tuy nước trong hồ sờ rất lạnh nhưng đứng bên hồ vận công pháp, đưa linh khí vào trong cơ thể Diệp Thiên cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.

Thấy Diệp Thiên đứng bất động ở đó Hồ Hồng Đức ở ngoài cửa động có vẻ sốt ruột, la lớn:

– Diệp Thiên, sao rồi? không sao chứ? Nhanh ra đi!

Hồ Hồng Đức gọi to khiến Diệp Thiên tỉnh lại, nhíu mày nói:

– Lão Hồ, tôi không sao, tôi muốn cho Giao Long này thông suốt, để từ nay về sau nó không thể tiếp tục hại người được nữa.

Thành thật mà nói, Diệp Thiên đúng là có ý nghĩ này vì 10 năm trước mọi người sử dụng súng kíp tác dụng cũng không cao, căn bản là đạn không thể xuyên thủng được làn da phòng ngự của Giao Long.

Nhưng hôm nay không giống ngày trước, nếu như Giao Long vẫn ăn thịt người xung quanh đây, để cảnh sát tới bao vây thì nó cũng khó mà thoát khỏi.

Trên đời này có duy nhấy sự tồn tại của Giao Long này, Diệp Thiên cũng không muốn quấy rầy nó, nhưng cũng cần Giao Long phối hợp một chút.

Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức nói chuyện làm động đến đáy hồ khiến Giao Long quay cuồng, thân thể to lớn của nó lúc ẩn lúc hiện, lập tức tới bên cạnh Diệp Thiên.

Đột nhiên Giao Long há miệng, một ánh sáng chỉ như ngón trỏ giống như ánh sáng có màu ngăm đen của tảng đá, rơi xuống trước mặt Diệp Thiên.

– Cái gì đây?

Diệp Thiên sửng sốt một lúc, ngồi xổm xuống cầm viên đá nhỏ đó lên nhưng cùng với lúc viên đá kia rơi cả người Diệp Thiên cũng run lên mạnh mẽ.

Lạnh, cảm giác lạnh còn tăng lên gấp bội từ ngón tay Diệp Thiên truyền vào cơ thể, cái lạnh đó dường như làm cho cả huyết mạch Diệp Thiên đông cứng lại, trong lúc đó các sợi tóc của Diệp Thiên cũng kết lại thành các sợi băng.

Nhưng khí huyết trong cơ thể của Diệp Thiên cũng đồng thời quay vòng lên, hắn lo lắng, kinh mạch chậm rãi giúp Diệp Thiên xua đi khí lạnh.

Tuy vừa rồi không phòng bị, nhưng coi như lúc chân khí của Diệp Thiên bơi đi, hàn khí và nguyên khí trong cơ thể hắn hòa làm một ngắn ngủi, Diệp Thiên cảm thấy nguyên khí trong cơ thể hắn mạnh lên rất nhiều.

Khoảng 7,8 phút, Diệp Thiên há mồm phun như mũi kiếm bắn ra, so với lúc sáng thì hơi thở đã khỏe hơn rất nhiều đúng như vừa thoát khỏi một lưỡi dao sắc bén.

– Cái gì đây? Tại sao nó có thể bổ sung linh lực? Tại sao linh lực lại lạnh giá như vậy?

Ngón tay thôi đụng vào viên tiểu thạch, trong nháy mắt Diệp Thiên tràn đầy vẻ kinh ngạc, chỉ cần không chạm vào thứ này thì dường như nó hoàn toàn vô hại giống như một khối ngọc thông thường không có gì phải để mắt đến.

Giao Long thấy Diệp Thiên không cầm viên đá nhỏ, nó dùng chân màng có móng vuốt hướng về phía Diệp Thiên đẩy đẩy.

– Ngươi muốn tặng cho ta?

Diệp Thiên hỏi, tảng đá này lạnh vô cùng nhưng lại có tác dụng rất lớn đối với công pháp, nó kết hợp với hàn khí trong cơ thể khiến cho Diệp Thiên cảm thấy nguyên khí đang đọng lại nhất nhiều.

Nhìn thấy hồ nước đen như mực, Diệp Thiên hiểu cõ lẽ sự xuất hiện của Hắc Long trong hồ có liên quan đến những tảng đá.

– Hu hu

Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói, Giao Long gật đầu.

– Được , ta cầm lấy nó nha!

Đây là đồ tốt, Diệp Thiên cũng không khách khí, lấy một mảng vải bọc lấy Mặc Ngọc cất vào túi mình.

– Cả người người đều có màu hồng nâu lại ngăm đen, gọi ngươi là Hắc Giao nhé!

Nhận được một vật kì lạ như vậy, Diệp Thiên rất vui mừng, thuận muồn gọi luôn cái tên Hắc Giao vừa mới đặt:

– Hắc Giao, với sự tu luyện của ngươi bây giờ chỉ cần ngươi hấp thụ được tinh khí của trời đất thì có thể sống sót được chứ sau này không cần ăn thịt người nữa.

Vì muốn để Hắc Giao hiểu lời mình nói Diệp Thiên khoa chân múa tay giải thích, cuối cùng chuyện này cũng đã được nói ra rõ ràng.

– Hu hu!

Tuy Hắc Giao hiểu lời Diệp Thiên nói, nhưng ánh mắt lạnh lùng của nó thoát lộ ra vẻ đầy nghi hoặc.

– Nếu ngươi bị phát hiện thì sẽ bị con người giết chết!

Bất đắc dĩ Diệp Thiên phải nói vậy trong nó vẫn còn tính người.

Sau khi nghe Diệp Thiên nói lời này, ánh mắt Hắc Giao có vẻ không thèm để ý, nó rẽ nước vung cái đuôi, “oạch” một cái nước bắn tung tóe, đá vỡ ra trắng xốp như những miếng đậu phụ.

– Oa , ngươi thật lợi hại.

Vốn dĩ Diệp Thiên có thể dốc hết sức giao đấu với nó nhưng sau khi nhìn thấy đá vỡ vụ bắn cả trên mặt đất thì hắn biết không thể xem thường con Hắc Giao này.

Chương 429 : Giao Long ( Hạ)

Dùng cái đuôi rút ra, Hắc Giao lại kêu lên hu hu nó nhìn Diệp Thiên với ánh mắt đầy sự đắc thắng.

Sống trong núi này đã mấy trăm năm, trừ những ngườii trước kia tạo cho nó cảm giác nguy hiểm thì cho đến giờ nó cũng chưa từng găp đối thủ, xung quanh cái hồ này đều là thiên hạ của Hắc Long.

– Hắc Giao, bây giờ không giống như trước nữa, có rất nhiều vũ khí có thể giết chết được ngươi.

Diệp Thiên lắc đầu, bây giờ sức mạnh của cá nhân không phải là sức mạnh của xã hội, nói ví dụ một Hồ Hồng Đức có thể đánh bại 350 người thường nhưng chỉ cần một khẩu súng thì chỉ một người thường thôi là đã có thể xử lý được anh ta.

Cho nên dù Hắc Giao này có lợi hại thế nào thì cũng chỉ là một sinh vật, con người có rất nhiều biệm pháp có thể giết chết nó, Diệp Thiên không muốn nó gặp phải kết cục như vậy.

– Hu hu!

Hắc Giao lắc đầu kêu lên, nhưng ánh mắt nhìn về phía Hồ Hồng Đức ở ngoài động, nó mơ hồ cảm thấy người đó đang cầm cái gì đó trên tay có thể làm tổn thương đến nó.

Muốn thuyết phục bá chủ núi Trường Bạch này nên Diệp Thiên liền lấy ra một đồ vật, nói:

– Không tin phải không? Ngươi đi theo ta!

Thấy sự thẳng thắn của Diệp Thiên, Hắc Giao có chút do dự, nó bò theo động tác độc đáo khác thường, 2 chân trước hoàn toàn bất động, cả thân mình nó giống như một con rắn bình thường uốn lượn bò về phía trước với tốc độ cực nhanh.

– Diệp Thiên, ngươi đưa ta tới đây làm gì?

Thấy Diệp Thiên muốn đưa Giao Long ra cửa hang, Hồ Hồng Đức liền lùi lại phía sau, đứng yên ở chỗ cách đó khoảng 30 thước.

Diệp Thiên nhẹ nhàng sờ vào đầu Hắc Giao:

– Hắc Giao, kia là người nhà đừng làm thương y.

Hắc Giao nhìn Hồ Hồng Đức có chút mơ hồ, loài bò sát không có nguyên khí của trời đất, nó có thể một hơi muốt chửng con người, làm sao có thể coi anh ta là người một nhà được.

Nhưng sống ở trong núi lớn như vậy, lần đầu tiên trong đời tu luyện nó được gặp đồng bạn, nên nó tin Diệp Thiên, nó nhìn Hồ Hồng Đức gật đầu.

Diệp Thiên vẫy tay nói:

– Lão Hồ, anh lại đây đừng có ý nghĩ coi nó là kẻ thù nữa.

Hắc Giao có năng lực cảm tính rất tốt, chỉ một chút địch ý là nó cũng có thể cảm nhận được, không tu luyện một loại với Diệp Thiên đây cũng là bản năng thông thường của loài vật.

– Này…. Đồ vật này đã tiến hóa thực sự không phải đã thành Rồng rồi đấy chứ?

Hồ Hồng Đức cũng không phải là người nhát gan, liền đi về phía Hắc Giao, thực chất giống như uy hiếp hắn cũng không còn cách tiếp cận nào khác.

– Trên đời này có Rồng hay không thì cũng khó mà nói được nhưng chỉ e cũng chẳng còn nhiều những con thuồng luồng như thế này.

Diệp Thiên lắc đầu với ánh mắt tiếp cận của Hồ Hồng Đức nói:

– Lão Hồ, trong hồ Hắc Long này có Giao Long, ngàn vạn lần cũng không được nói chuyện này ra ngoài, trước kia nó chỉ là truyền thuyết nên người ta chưa chắc đã tin đâu.

Trên đời này thiếu gì kẻ bí quá hóa liều, quả thực nếu có người biết nơi ở của Giao Long, chỉ e hồ Hắc Long này vĩnh viễn không còn giữ được sự yên tĩnh, núi cao mờ mịt cũng không thể ngăn cản được lòng người xấu xa.

– Tôi biết, cậu yên tâm đi!

Hồ Hồng Đức gật đầu trả lời.

Diệp Thiên nói tiếp:

– Đúng rồi, đưa cho tôi khẩu súng!

Muốn để cho Giao Long tin chuyện con người có thể làm nó bị thương thì nhất định phải cho nó thấy uy lực của vũ khí hiện đại, sau khi lấy súng từ Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên bắn liên tiếp về phía trước.

– Đoàng đoàng…. Đoàng đoàng!

Tiếng súng liên tiếp vang lên, cây cối bị bắn thương cành lá bay tứ tung, nhựa trên cây nhỏ xuống, sau khi đạn bắn ra đều để lại những vết thương sâu trên cây cối.

– Thế nào? Tiểu tử này, ngươi có thể đỡ nổi đạn sao?

Diệp Thiên quay đầu lại nhìn về phía Hắc Giao nhưng phát hiện nó không có vẻ gì là kinh ngạc, mắt nó lại còn tỏ vẻ khinh thường.

– Hu hu!

Hắc Giao khẽ lắc đầu, lộ ra cái đuôi dữ tợn bỗng đưa về phía Diệp Thiên, chạm vào những cây bị thương rồi bò ra xa khoảng 7, 8 thước.

– Ngươi…người muốn ta bắn ngươi?

Diệp Thiên hiểu ý của Hắc Giao.

– Hu hu!

Hắc Giao gật đầu liên tục, dường như nó rất tin tưởng vào khả năng phòng ngự của mình.

– Được thôi, ngươi hãy cẩn thận một chút!

Có trời Diệp Thiên mới biết khả năng của loài linh vật này, khả năng đối phó với nguy hiểm rất cao nhưng nếu nó làm như thế thì cũng không dám chắc chuyện gì xảy ra.

– Cẩn thận!

Diệp thiên đổi băng đạn, liên tiếp bắn vào đuôi Hắc Giao.

– Đoàng đoàng…

Hai viên đạn liên tiếp được bắn ra, Diệp Thiên hạ súng xuống nhìn về phía Hắc Giao, cái đuôi ngăm đen của nó xuất hiện 2 điểm trắng.

– Cái này, cái này… cũng thật lợi hại?

Tuy sức mạnh của súng này không bằng súng trường tự động nhưng cũng là vũ khí chính thức của quân đội, so với súng của mấy lão thợ săn trong núi Trường Bạch này cũng lợi hại hơn nhiều nhưng không ngờ lại vô dụng trước Hắc Long không thể làm tổn thương được nó.

Hồ Hồng Đức có chút không hiểu hành động của Diệp Thiên, hỏi:

– Diệp Thiên, đây là có ý gì vậy?

– Tôi sợ người ta ăn lo rồi sẽ đụng tới cảnh sát mà làm nó tổn thương.

Diệp Thiên vò đầu, vũ khí lợi hại trong tay mình không uy hiếp được Hắc Giao thì tự nhiên lời nói của hắn cũng không có sức thuyết phục.

– Cái này là lo xa rồi!

Hồ Hồng Đức suy nghĩ một lúc rồi chạy vào rừng cây lấy ra 2 vật tròn vo nói:

– Cậu lấy vật này thử xem!

Thấy Hồ Hồng Đức cầm vật gì đó trong tay, dường như Hắc Long có phản ứng, nó thu mình lại về phía sau, một mực muốn vào động, nó chìa đầu ra tỏ vẻ vô cùng sợ hãi.

– Lão Hồ, cái này lấy từ đâu vậy?

Thấy 2 đồ vật đó, Diệp Thiên cũng hoảng hốt, đây chính là 2 quả lựu đạn.

Hồ Hồng Đức chỉ vào cái túi màu đen nói:

– Tìm thấy trong túi của mấy người mù, đúng rồi, còn có da hổ của lão Trương, không chừng đã bị đánh ở đây mấy ngày rồi.

Thấy cử động của Hắc Giao, có trời Diệp Thiên mới biết thứ đó đã uy hiếp được nó, hắn nói:

– Lão Hồ, thứ này tôi không biết sử dụng, anh hãy ném một quả đi để dọa Hắc Giao!

– Được!

Hồ Hồng Đức gật đầu, dùng ngón cái rất dây quả lựu đạn ra rồi ném thật xa vào rừng cây.

Vài giây sau đoàng một tiếng, mặt đất rung chuyển, đất bắn lên cao cả 10m một gốc cây to bằng cái bát ăn cơm đã rách toạc gốc, đám Diệp Thiên cũng ngã văng xuống đất.

Đừng nói đến Hắc Giao mà ngay cả Diệp Thiên cũng phải giật mình, hắn đã chơi đùa với nhiều loại vũ khí nhưng chưa hề gặp loại lựu đạn có khả năng sát thương như thế này.

Diệp Thiên không biết là khi Thanh Long đã vội vàng tiến vào Đài Loan đã không mang theo các loại bom nếu không Diệp Thiên sẽ dễ dàng đánh chết hết toàn bộ bọn chúng.

– ừ? Hắc Giao đấy chứ?

Lúc quay lại nhìn về phía cửa hang, không thấy bóng dáng của tên kia, vừa nhìn vào bên trong Hắc Giao đã nhảy xuống hồ, Diệp Thiên phá lên cười.

– ha ha! Người nhà đang đùa thôi mà.

Diệp Thiên lấy trong túi vật có thể làm người ta bị thương do giá rét ra, đưa cho Hồ Hồng Đức, nói:

– Lão Hồ, tôi vào nói chuyện với Hắc Giao, anh xem đây là vật gì, đúng rồi nhớ là không được để nó tiếp xúc với da.

Hằng năm Hồ Hồng Đức sống ở trong núi Trường Bạch mà vật này lại có ở núi Trường Bạch, Diệp Thiên muốn xem anh ta có biết lai lịch của vật này hay không.

– Hu hu!

Thấy Diệp Thiên đến bên hồ nước, Hắc Giao chạy ra từ hồ nước, 2 chân quơ lên ánh mắt tỏ vẻ sợ hãi.

– Biết sợ rồi hả? Vũ khí như thế ở bên ngoài nhiều lắm, sau này ngươi không cần phải sát sinh cũng đừng dời khỏi hồ Hắc Long này nữa.

Diệp Thiên suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:

– Nếu ngươi cảm nhận được có con người đang đến gần hãy dùng chướng khí phong tỏa động này, đám ngươi đó sẽ khó thở, đừng cho họ thấy ngươi.

Diệp Thiên đã biết, khí độc trong hồ này đều là do Hắc Giao thở ra vào lúc sáng sớm và lúc chạng vạng.

Không biết tại sao, khí độc của Hắc Long cộng với linh khí trong động này thì lại biến thành chướng khí độc tính sẽ mạnh thêm, người và sinh vật bình thường hít phải nó sẽ khó mà thoát khỏi cái chết.

– Hu hu!

Lần này, sau khi nghe Diệp Thiên nói, Hắc Giao gật đầu liên tục, nó đã sống ngần này tuổi rồi nên cũng hiểu được sinh mạng rất đáng quý.

– Tiếc là ta không thể ở đây, hôm nay từ biệt, sau này không biết khi nào mới gặp được nhau.

Tuy trên trái đất này có hàng trăm triệu người, nhưng trừ anh em ra thì nó chỉ gặp được một mình Diệp Thiên là đồng đạo điều đó cũng làm cho Diệp Thiên cảm thấy bùi ngùi.

– Hu hu!

Dường như Hắc Giao đã hiểu ý Diệp Thiên, mắt nó tỏ sự tiếc nuối, nó cắn nhẹ vào chân Diệp Thiên.

Diệp Thiên ngồi trên mặt đất, tay xoa lên trán nó, nói:

– Người thuộc về núi này, ta thuộc về thế giới bên ngoài, Hắc Giao, sau này nhất định ta sẽ đến thăm ngươi, chờ ngày ngươi từ thuồng luồng sẽ hóa thành Rồng nhé!

Lần này vào núi đã 1 tuần, Diệp Thiên lo Thanh Nhã sẽ nhớ, sau khi ngồi 1 tiếng trong động, Diệp Thiên đứng dậy đi ra ngoài hang.

Theo lời dặn dò của Diệp Thiên, Hắc Giao nhảy xuống đầm nước nó gào thét, khí độc trong mồm bắn ra sau khi hòa với linh khí bao phủ toàn động.

Chương 430 : Trở về Kinh

Lắng nghe âm thanh của Hắc Giao, Diệp Thiên cũng có chút không đành, nhưng cũng không thể cùng ẩn cư cùng chuyên tâm tu luyện với Hắc Long trong rừng núi này được, dù sao thì giữa người và loài vật cũng có sự khác nhau .

Thấy phía sau chướng khí không ngừng tản ra, Diệp Thiên bước đến cửa hang quay đầu nhìn lại thì Hắc Long đã biến mất trong nàn khí độc đó, chỉ còn lại âm thanh của nó hòa vào khoảng không.

– Lão Hồ,? Sao lại thế này?

Diệp Thiên thở dài, nhìn lại, thấy bóng của Hồ Hồng Đức, lại thấy anh ta tựa vào gốc cây đại thụ rồi ngã xuống, mắt nhắm chặt không biết là còn sống hay đã chết.

– Nói rồi, tất cả những thứ này không được đụng vào!

Diệp Thiên bước đến bên Hồ Hồng Đức, thấy Mắc Ngọc như tảng đá ở dưới chân anh ta thì đã hiểu rõ, đoán là y đã không nghe lời mình tự ý sờ vào vật này.

Bây giờ Diệp thiên đang tu vị, lúc chạm vào tảng đá này suýt nữa cũng bị đông cứng lại, Hồ Hồng Đức thì càng thê thảm hơn, toàn bộ tóc của anh ta đã đông cứng lại thành băng, môi cũng đóng băng xanh tím lại, toàn thân đang run lẩy bẩy.

Thấy Hồ Hồng Đức còn có thể cử động được, Diệp Thiên thở phào, vội đỡ Hồ Hồng Đức ngồi thẳng dậy, đánh một chưởng vào sau lưng đó chính là truyền chân khí của mình vào cơ thể anh ta để xua ta đi hàn khí.

– Cái đồ chơi này đúng là giết người mà không thấy máu.

Sau khi Diệp Thiên truyền chân khí vào cơ thể Hồ Hồng Đức, cảm thấy khí huyết Hồ Hồng Đức lưu thông chậm, kinh mạch đều tràn ngập hàn khí, lạnh vô cùng, nếu không kịp cứu chữa kịp thời, thì chỉ e Hồ Hồng Đức sẽ chết cóng.

Diệp Thiên tập trung tư tưởng để hóa giải toàn bộ hàn khí trong cơ thể của Hồ Hồng Đức.

Không biết là có được hay không vì Diệp Thiên mới chỉ hóa giải qua hàn khí, sau khi hắn dùng chân khí của mình để tiếp xúc với hàn khí thì hàn khí đã được hóa giải thành linh lực và nó hòa vào cùng với chân khí của Diệp Thiên.

Ngoài ra có một chút chân khí cũng hòa vào được với chân khí của Hồ Hồng Đức, cơ thể lạnh cóng của hắn cũng đang được phục hồi lại.

Một lúc lâu sau Diệp Thiên đứng lên, hắn lấy từ trong túi ra một khối hạch tội chữ phiến đút vào miệng Hồ Hồng Đức, đây chính là đống hạch tội của người mù còn sót lại.

Có thể làm được gì thì Diệp Thiên cũng đã làm, hắn đã loại trừ hàn khí, còn bồi bổ dã sơn hạch tội để bổ sung huyết khí cho Hồ Hồng Đức, hắn tin anh ta không còn gì đáng ngại.

– Diệp Thiên, rốt cục đây là đồ quỷ gì vậy?

Cuối cùng thì 5 phút đồng hồ sau Hồ Hồng Đức cũng đã mở mắt, thấy cục đá nhỏ màu đen rơi trên mặt đất liền vô cùng sợ hãi.

Tuy cơ thể đã bị hàn khí xâm nhập nhưng Hồ Hồng Đức cũng nhanh chóng tỉnh lại.

Anh ta cũng đã từng nỗ lực đi hóa giải hàn khí, mấy chục năm tu luyện chân khí nhưng chỉ như muối bỏ biển, nếu không có Diệp Thiên cứu giúp thì hắn đã sớm phải bỏ mạng rồi.

– Lão Hồ không phải là tôi đã dặn là không được sờ vào vật đó hay sao?

Diệp Thiên cười khổ nói:

– Xem tôi vì vận chân khí mà biến thành ra cái gì đây này?

Dù là lần đầu tiên tiếp xúc với hàn khí, vừa rồi lúc giúp Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên đã hấp thu không ít linh lực, một chút linh lực có thể tràn vào cơ thể Hồ Hồng Đức thì điều đó cũng là rất tốt cho anh ta.

– Này ! nhiều bệnh trong cơ thể không tiện nói ra cũng khỏi hết rồi!

Xem xét tình hình một chút, Hồ Hồng Đức mừng rỡ, anh ta luyện ngoại công cũng ở mức khá, thời trẻ cũng gây không ít tai họa, đó là cái bệnh mà không có cách nào trị tận gốc chỉ điều trị từ từ được thôi.

Nhưng chỉ vừa mới vận công, Hồ Hồng Đức lại phát hiện, bệnh phổi không tiện nói ra đã thuyên giảm phân nửa, tuy cơ thể không tốt hẳn nhưng cũng thấy sảng khoái vài phần.

– Diệp Thiên rốt cục đây là vật gì vậy?

Lần này lúc nhìn về phía viên đá nhỏ, Hồ Hồng Đức vừa sợ hãi lại vừa vui mừng.

Diệp Thiên lắc đầu nói:

– Tôi cũng không biết đây là cái gì, đó là Hắc Long cho tôi, nó có thể trợ giúp cho việc tu luyện, nhưng người thường thì sẽ không thể chịu nổi nó.

Biết vật này chưa lâu, bây giờ Diệp Thiên đã biết lúc người chạm đến nó, nó sẽ phát ra hàn khí rất mạnh, nhưng nếu dùng quần áo bọc lại thì nó cũng không khác gì những tảng đã khác.

– Đồ của quái vật tặng thì cũng chỉ có quái vật mới dùng được.

Tuy nhìn thèm thuồng tảng đá màu đen kia nhưng Hồ Hồng Đức cũng hiểu đó là bảo bối của Diệp Thiên, nếu nó ở chỗ anh ta thì cũng không khác gì là bảo bối giữ mạng.

Diệp Thiên cẩn thận cất tảng đá đó đi, nói:

– Được rồi, lão Hồ, chúng ta ở trong núi cũng đã hơn 1 tuần, hôm nay xuống núi thôi.

Hồ Hồng Đức ngẩng đầu nhìn lên trời nói:

– Được, bằng không thì hôm nay sẽ phải chứng kiến tuyết rơi, nếu không rời khỏi đây thì e chỉ có thể để trong núi được thôi.

Thật sự khí tuyết rơi cộng với gió núi cũng có thể dày tới hơn 1 thước, Hồ Hồng Đức cũng không muốn bị rơi vào cảnh muốn cũng không thể xuống núi được.

Quay đầu lại, Diệp Thiên hét lớn vào hang:

– Này, chúng tôi đi đây… đi đây… Đi đây!

Âm thanh vang vào trong động lẫn với tiếng gió như tiếng Rồng kêu lan tỏa khắp núi rừng.

Sau khi Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức khuất vào rừng sâu, một thân hình khổng lồ theo khí độc chui ra, nó nhìn bên ngoài động thật lâu và dường như rất vắng vẻ.

Lúc lên núi 2 người cũng không mang theo nhiều đồ, nhưng lúc xuống núi thì lỉnh kỉnh mấy cái bao lớn, ở tạm một ngày trong nhà gõ trên núi, 2 người mới về nhà Vu Lâm.

Vốn dĩ Diệp Thiên muốn cái lục phân hạch tội ra nhưng Hồ Hồng Đức sống chết không chịu, anh ta nói Diệp Thiên đã đến được đây rồi nếu không có Hồ Hồng Đức dẫn đường thì Diệp Thiên cũng đành chịu.

Nghỉ ngơi ở nhà Hồ Hồng Đức được 1, 2 ngày, 2 người mang đồ vật kia ra phân tích một chút, họ mới đến phố Trường Bạch đã để cho đám Thanh Nhã chờ ngoài cửa từ sớm.

– Diệp Thiên lần sau lên núi nhất định phải mang em đi cùng.

Bạn trai mình chạy đến núi Trường Bạch săn Thái Hạch Tội, để cho mình vào nguy hiểm Thanh Nhã không vui nếu không có chị em bên cạnh thì sớm cô đã đi tháp tùng theo Diệp Thiên.

– Này, Diệp Thiên đây là vật gì vậy? Em nhớ là anh đâu có mang theo đồ chơi này đâu.

Thanh Nhã miệng thì nói chuyện, mắt lại nhìn Diệp Thiên, thấy trên cổ hắn có cái dây gì màu đen thuận tay cô kéo luôn nó ra ngoài.

Trên sợi dây có một cái túi da nhỏ, bên trong có cái gì căng phồng, đó là một viên đá thần bí đây là dụng ý của Hồ Hồng Đức đã may cho Diệp Thiên một cái túi da nhỏ.

Vốn Diệp Thiên cũng không biết viên đá đó ở trước ngực, hắn có thể cảm nhận được linh khí từ ngực đang tràn vào cơ thể mình làm dịu toàn bộ hệ thống kinh mạch, thậm chí công hiệu của nó hơn rất nhiều so với một ngày tu luyện của hắn.

– Đừng, thứ này em đừng đụng vào!

Hai tay Diệp Thiên đều đang xách 2 cái hòm, không để lúc Thanh Nhã sờ vào hắn đã ngăn cản cô, để Thanh Nhã mở cái túi kia ra, cầm cái tảng đá màu đen trên tay.

– Đây là vật gì vậy?

Điều khiến cho Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức bất ngờ chính là Thanh Nhã cầm vật đó trên tay mà không có bất kì một phản ứng nào xảy ra, cô đang lăn đi lăn lại và vuốt ve nó.

– Cho mình xem, cho mình một tí!

Tục ngữ có câu: ba người thường chơi 1 trò, Vệ Dung Dung và Hồ Tiểu Tiên cũng xông tới, mỗi người đều sờ một chút nhưng không hề có hiện tượng phát sinh hàn khí.

– Vật này đối với người không tu luyện thì không có tác dụng gì?

Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức cùng nhìn nhau, cả hai đều không có cách nào lý giải được.

– Được rồi, vật này anh lấy trên núi, trả lại cho anh đi.

Diệp Thiên sợ mấy cô gái này làm vỡ tảng đá, hắn cầm và cất nó vào trong túi da.

Cứ như vậy tiếp xúc trong một khoảng thời gian ngắn Diệp Thiên cũng rùng mình mấy cái, cũng không thể nói rằng hàn khí của nó đã biến mất.

– Được lắm, chúng ta bắt được mấy con Rồng bay, hôm nay chúng ta sẽ được uống canh Rồng bay.Truyện Audio

Lúc nói, Hồ Hồng Đức tay phải cầm theo 6 con Rồng bay nhất thời đã thu hút được sự chú ý của mấy cô gái không ai chú ý đến viên đá nhỏ kia nữa.

Buổi tối sau khi vợ Hồ Đại Quân về, Hồ Hồng Đức nói chuyện bọn hắn muốn đến Kinh Thành, mọi người cùng bàn bạc và quyết định ngày mai sẽ đi luôn.

Nhưng bởi vì xem ra không tiện cho tấm da con hổ của Diệp Thiên, nhưng hắn lại không có cách nào khác, nếu bị phát hiện ở sân bay thì tội danh buôn bán động vật quý hiếm của quốc gia thì hắn khó mà có thể thoát được.

Cuối cùng phải để cho Thanh Nhã và Vệ Dung Dung đi máy bay còn hắn và Hồ Hồng Đức sẽ đi tàu về Kinh, lúc về đên Kinh Thành đã chậm 3 ngày so với Thanh Nhã.

– Diệp Thiên, lão thức có ở nhà không?

Sau khi đi ra từ nhà ga Kinh Thành ra, thấy đám người nhốn nha nhốn nháo, muốn thấy ngay trưởng bối mặc dù đã hơn 60 tuổi rồi mà Hồ Hồng Đức vẫn còn suy tính thiệt hơn.

– Có nhà, cháu đã gọi điện thoại nhưng chưa nói người đến.

Diệp Thiên nghe thấy vậy liền cười, trái tim đã rời khỏi đại lục gần nửa thế kỉ, bạn bè cũng đã qua đời, nói vậy nhất khi nhìn thấy Hồ Hồng Đức sẽ rất vui.

– Đi, về nhà thôi, tối nay nếm thử rượu Sái Kinh Thành để giải xui ở núi Trường Bạch!

Diệp Thiên không nhắn người nhà ra đón mà bắt tacxi cùng với Hồ Hồng Đức về thẳng nhà.

Vừa mở cửa đi vào phòng, có một người lẻn đến bên Diệp Thiên, vuốt ve chải chuốt mái tóc của hắn.

– Đây là con chồn tuyết?

Hồ Hồng Đức đi sau Diệp Thiên nhìn con Mao Đầu có vè kì lạ, con vật này là nguyên nhân làm cho hắn cẩu thả tất cả áo khoác da đều phải để lại ở Đông Bắc.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 18 giờ trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 1 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 4 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin