- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 84: Không thể buông tha (c416-c420)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 84: Không thể buông tha (c416-c420)
❮ sautiếp ❯Chương 416 : Không thể buông tha (thượng)
Diệp Thiên thật vô tội chỉ vào nồi đun nước nói:
– Ông Hồ, nhưng tôi chưa ăn xong, hơn phân nửa đều quăng vào trong súp rồi…
– Cậu… cậu như thế là phung phí của trời cho a!
Hồ Hồng Đức hái sâm mấy chục năm, ngoại trừ để cho mọi người dùng cứu mạng, cho tới bây giờ không gặp người ăn nhân sâm, nếu không phải cảm thấy mình đánh không lại Diệp Thiên , y hiện tại cũng có tâm tư muốn động thủ.
– Ông Hồ, ông thiếu tiền sao?
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên đột nhiên hỏi.
– Tôi hơn nửa thân mình đều xuống mồ rồi, cần tiền làm gì đây?
Hồ Hồng Đức tức giận nói.
Diệp Thiên vỗ đùi, nói:
– Đúng vậy, ông lại không thiếu tiền, tại sao phải giữ lại nhân sâm này đây? Hơn nữa, ông cho rằng thứ đồ này có thể để người dân mua cứu mạng sao?
Diệp Thiên vỗ vỗ bả vai Hồ Hồng Đức, cười nói:
– Mấy gốc Bổng chùi năm mươi năm này, không có mấy trăm nghìn cũng không xem được một cái, người dân có thể mua nổi không? Không cần nghĩ, so với tiện nghi cho mấy kẻ có tiền, không bằng lấy ra hai chúng ta bồi bổ thân thể đi…
Diệp Thiên trải qua lần đó mua nhân sâm có thể nói là khắc sâu trong trí nhớ, mấy triệu trên thị trường dược liệu căn bản là không đáng tiền, có vài chủ quán lại đem những cây nhân sâm hoang dã nhiều năm cất giấu đi, không phải người khách có thực lực, bọn họ căn bản không lấy ra.
Hơn nữa từ xưa đến nay, nhân sâm cho tới bây giờ vốn là thứ người dân bình thường có thể sử dụng, so với giữ lại để người dùng giá cao mua đi, Diệp Thiên cảm thấy không bằng ăn vào bụng có lợi ích thực tế hơn.
– Nhưng… nhưng đây là thứ tốt nha!
Hồ Hồng Đức bị Diệp Thiên nói có chút mơ hồ, tuy rằng cảm thấy hắn nói không đúng, nhưng lại tìm không ra từ ngữ gì để phản bác.
– Thứ tốt?
Diệp Thiên bĩu môi:
– Ăn vào trong bụng mới xem là thứ tốt, thứ này ông giữ ở nhà cái rắm cũng không dùng tới, tôi nói ông Hồ, ông đã hơn sáu mươi tuổi, sao lại đối với vật ngoài thân vẫn không nhìn ra hả?
– Tôi … tôi không có không nhìn ra nha!
Hồ Hồng Đức bị Diệp Thiên nói thế lại cảm thấy có chút xấu hổ, chẳng lẽ mình thật sự làm sai sao?
Thấy Hồ Hồng Đức đi quanh quẩn, Diệp Thiên cười nói:
– Được rồi, tôi cái gì đây? Cầm con hươu này đem lột da rửa sạch nướng ăn thôi!
Kỳ thật Diệp Thiên ăn sống nhân sâm, thật đúng là phung phí của trời cho, nếu như bị Cẩu Tâm Gia biết, nói không chừng cũng giận dữ nói hắn một trận.
Phải biết rằng, nhân sâm càng lâu trong núi, chế dược liệu kết quả càng tốt, Lý Thiện Nguyên lưu lại mấy phương thuốc, dùng nhân sâm sơn dã làm thuốc chính cùng với dược liệu khác chế ra đan dược, công hiệu này so với ăn sống còn mạnh hơn nhiều.
Sau khi rửa sạch lột da hươu, canh phi long con nấu đã xong, Diệp Thiên đặt chảo sắt xuống, dùng một nhánh cây xuyên qua con hươu, nhóm lửa trại nướng lên.
Uống nửa nhánh tứ phẩm diệp trong canh phi long, sau khi ăn hết nửa nhánh nhân sâm vào trong bụng, Diệp Thiên thỏa ước nguyện nói:
– Ông Hồ, dược tính năm mươi năm này vẫn chưa đủ, tôi vận công một ngày đã hấp thu hết tinh khí, không biết nhân sâm trăm năm trở lên như thế nào?
– Đừng, cậu đừng có nghĩ tới, Diệp Thiên, nếu cậu có ý lấy lục phẩm diệp kia, sâm đó tôi sẽ không đào lên!
Hồ Hồng Đức sợ Diệp Thiên, nhìn hắn liếc mắt một cái, nói:
– Sâm lục phẩm diệp kia là tôi muốn tặng cho chú Cẩu, không thể để cậu ăn được!
Diệp Thiên ha ha cười nói:
– Nói gì thế? Tôi giống hạng người như vậy sao?
– Không phải giống, cậu căn bản là vậy!
Hồ Hồng Đức một chút mặt mũi cũng không cho Diệp Thiên, vẻ mặt mang biểu tình phẫn nộ nói Diệp Thiên.
– Được rồi, ăn cái gì đi!
Diệp Thiên tức giận lấy một chân hươu đã nướng vàng óng, há mồm bắt đầu ăn, bên cạnh có rượu Hồ Hồng Đức chuẩn bị, hai người uống rất vui vẻ.
– Đúng rồi, ông Hồ, chúng ta không mang theo lều trại, trời lạnh như vậy thì ở đâu đây?
Sau khi ăn xong, Diệp Thiên xúc tuyết dập tắt lửa trại, ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời cũng đã sắp xuống núi.
– Đi theo tôi có đông lạnh cũng không tới lượt cậu, đi thôi, còn khoảng một giờ đi đường nữa!
Hồ Hồng Đức cẩn thận lại đang xúc tuyết bao thêm lượt nữa lên lửa trại đã tắt, rừng rậm mùa đông dễ dàng phát sinh hỏa hoạn, không cẩn thận có thể dẫn đến đốt cháy cả núi rừng.
Sau khi thu thập xong đồ vật này nọ,hai người lại lao vào trong rừng, sắc trời cũng dần tối, ánh chiều tà chiếu lên tuyết trắng, lấp lánh sắc màu đẹp đẽ hiếm có.
– Uh ? Kia là cái gì?
Lúc xuống sườn dốc vừa mới đi vào trong rừng già, Diệp Thiên nhìn thấy bảy tám mét phía trước trên cây hiện lên một màu vàng sáng bóng.
– À, là con chồn lớn, lại là chồn tía nha!
Hồ Hồng Đức nghe tiếng nhìn lại, trên mặt lộ ra một tia kinh hỉ, đưa tay lấy nỏ ra.
Diệp Thiên cũng thấy rõ ràng, hóa ra là con chồn lông vàng hơi tím, con vật này cũng không sợ người, đang trên cây cách mặt đất bảy tám mét, tò mò nhìn Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức.
– Ông Hồ, chậm một chút, con vật này không thể bắt!
Diệp Thiên chặn ngang Hồ Hồng Đức đè xuống tay nỏ đang hướng về phía chồn tía.
Tựa hồ cảm thấy địch ý của Hồ Hồng Đức,trong miệng con chồn kia phát ra mấy tiếng “chi chi”, rồi phi nhanh biến mất trong rừng.
Hồ Hồng Đức cầm nỏ, có chút tức giận hướng Diệp Thiên, la lên:
– Diệp Thiên, sao vậy? Con chồn tía này rất hiếm thấy đấy, da lông của nó là thượng đẳng!
Núi Trường Bạch có ba bảo vật, nhân sâm, nhung hươu và lông chồn, nhưng bán ra bên ngoài, phần lớn đều là nuôi dưỡng hoặc là gieo trồng, như loại chồn tía hoang dã này là vô cùng hiếm thấy.
– Ông Hồ, trong núi này cái gì cũng có thể ăn, cái gì cũng có thể bắt, chỉ riêng con chồn này, không cho phép ông hại nó bị thương!
Lúc Diệp Thiên nói chuyện thu hồi tính cợt nhả, xuất phát nguyên nhân từ mao đầu, Diệp Thiên không cho ai sát hại con chồn, cho dù chồn tía và chồn tuyết không cùng một giống.
– Cáo tiên tôi còn không sợ, bắt con chồn thì sao?
Hồ Hồng Đức không hiểu ra sao, y vài chục năm nay ít nhất cũng bắt trăm tám mươi con chồn núi Trường Bạch, ngành bảo vệ động vật cũng không quản được y, sao Diệp Thiên lại không cho bắt?
– Tôi nuôi một con chồn tuyết, con vật ấy rất thông thái, trên người ông sát khí rất nặng, cẩn thận nó cắn ông…
– Được, không bắt sẽ không bắt, lúc nào cùng cậu đi kinh thành, tôi nhìn xem con chồn ấy có thần kỳ như cậu nói không?
Diệp Thiên nói cho Hồ Hồng Đức về mao đầu, nghe được y cảm thấy rất kỳ lạ, trong núi động vật có linh tính Hồ Hồng Đức gặp qua không ít, nhưng chưa từng thấy qua linh vật như trong miệng Diệp Thiên nói.
– Tới rồi, buổi tối chúng ta ở đây!
Sau khi hai người trò chuyện qua lại hơn một giờ, xuyên qua một cánh rừng già, trước mắt trên dốc thoai thoải, rõ ràng hiện ra một cái nhà gỗ nhỏ, chung quanh nhà gỗ, còn vây một hàng rào.
– Ông Hồ, đây là ai xây?
Diệp Thiên không nghĩ tới trong núi sâu rừng rậm, lại còn có nhà ở.
– Nhà gỗ này khoảng trên trăm năm rồi, chuyên để cho người vào núi hái thuốc ở lại.
Đến nơi này, Hồ Hồng Đức cũng nhẹ nhàng thở ra, ban đêm trong núi Trường Bạch nhiệt độ thấp nhất có thể âm hai ba mươi độ, cho dù y khí huyết thịnh vượng, ở trong đống tuyết ngây ngốc một đêm cũng sẽ đông thành cây băng.
– Đợi chút, trước tiên đừng bước vào!
Đang lúc Diệp Thiên qua hàng rào chuẩn bị đẩy cửa, bị Hồ Hồng Đức phía sau kéo lại.
– Có người đã tới nơi này, hơn nữa đã ở lại đây mấy ngày nay!
Hồ Hồng Đức ngồi xổm xuống, lấy tay gạt tuyết đọng ở cửa, lập tức lộ ra mấy dấu chân rõ ràng.
Diệp Thiên cho là không đúng nói:
– Ông Hồ, không phải ông nói, nơi này chính là làm cho người vào núi hái thuốc ở còn gì?
– Tháng này, dám vào núi Trường Bạch không có mấy người, cho dù không bị lạnh chết, cũng sẽ lạc đường trong rừng già!
Trên mặt Hồ Hồng Đức lộ ra hận ý:
– Đúng là Mạnh Hạt Tử, núi Trường Bạch này trừ tôi ra, chỉ có y dám vào núi lúc này!
Mùa đông núi Trường Bạch, cơ hồ đều trắng tuyết, rất khó phân biệt phương hướng, kể cả khách mua sâm có kinh nghiệm, trừ phi bất đắc dĩ cũng sẽ không vào núi, Hồ Hồng Đức trước tiên nghĩ tới là Mạnh Hạt Tử.
– Có thể gặp được luôn cũng tốt, ông Hồ, an tâm nghỉ ngơi một đêm,sáng mai đi tìm bọn họ!
Nghe thấy Mạnh Hạt Tử, trong mắt Diệp Thiên cũng ẩn hiện sát khí, bị một người thông hiểu thuật pháp để ý tới, mùi vị kia tuyệt đối không dễ chịu.
Hồ Hồng Đức gật đầu, nói:
– Bọn họ nếu đến đây, cũng khỏi phải nghĩ đến ra khỏi núi.
Lúc trước vì săn giết con cáo lửa kia, y đuổi theo suốt ba ngày ba đêm, nói đến bản lĩnh trong núi truy bắt, Hồ Hồng Đức tuyệt đối là độc nhất của khu núi Trường Bạch.
Cách nhà gỗ hai người Diệp Thiên đang ở hai đỉnh núi, cũng có một nhà gỗ, bên trong lửa trại đang cháy lớn, vài người đang vây quanh một tấm da hổ máu chảy đầm đìa đánh giá.
Bên cạnh da hổ, còn một đống xương hổ chồng chất trên mặt đất, đây đều là thứ tốt, bán ra có thể đạt giá trên trời, còn thịt hổ, bị bọn họ ném đi, hương vị thịt hổ có phần lên men, không ai thích ăn.
Quách Tử Sâm không che giấu tham lam trong mắt, y mạo hiểm nhiều như thế phiêu lưu tiến vào trong núi Trường Bạch, không phải vì tấm da hổ này sao?
Nhìn trộm Mạnh Hạt Tử, Quách Tử Sâm giơ ngón tay cái lên,nói:
– Mạnh gia, thương pháp giỏi, tấm da hổ này bán đi, ít nhất đáng giá năm trăm nghìn!
Con hổ Đông Bắc này bị Mạnh Hạt Tử phóng một thương, hơn nữa viên đạn xuyên qua mắt phải, trên da hổ không có một vết đạn, thậm chí không thương tổn cả lông, loại da hổ này, trên thị trường giá cả cực cao.
Thần sắc Mạnh Hạt Tử so với mấy ngày hôm trước tốt lên rất nhiều, nói:
– Sáng mai đi xa hơn vào trong núi, tôi vẫn cảm giác, lão già Hồ Hồng Đức kia không chừng đã đuổi vào trong núi!
Chương 417 : Không thể buông tha (trung)
Núi Trường Bạch lớn như vậy, xuống núi có rất nhiều đường, thật sự đi ra vượt biên vào trong Triều Tiên, đám người Quách Tử Sâm vốn không sợ Hồ Hồng Đức có thể tìm được bọn họ.
Đó là lí do Mạnh Hạt Tử phải tiếp tục đi vào trong núi, mấy người Quách Tử Sâm đều không đồng ý, bán tấm da hổ này tìm một cô gái nhỏ cùng lên chiếc giường tiêu dao sung sướng, không phải tốt hơn so với cố chấp ở trong núi lớn có thể đông lạnh người thành cây băng sao?
– Có tiền cũng phải còn mạng mới tiêu xài được, các người có thể đi ra khi lão già kia đuổi giết sao?
Mạnh Hạt Tử liếc mắt, cười nhạo nói:
– Đi ra ngoài nhất định chết, chẳng thà vòng quanh ở lại trong núi lớn này, Hồ Hồng Đức y có võ thuật cao cường, Mạnh Hạt Tử tôi cũng không phải ăn chay lớn lên.
Mạnh Hạt Tử lần này ra tay đối phó với Hồ Tiểu Tiên, vốn cũng không phải vì tiền, Hồ Hồng Đức mấy lần ngăn cản y giết người cướp của, Mạnh Hạt Tử đã sớm động sát tâm, chẳng qua trong lòng luôn kiêng kị, chưa ra tay mà thôi.
Kỳ thật cho dù thất thủ, Mạnh Hạt Tử cũng không phải sợ Hồ Hồng Đức, nhưng người kia âm thầm phá thuật pháp của y, cũng làm Mạnh Hạt Tử sợ tới mức tê liệt, lúc này mới cố ý trốn vào núi Trường Bạch.
Phải biết rằng, Mạnh Hạt Tử dùng thuật pháp gia truyền Tát Mãn, trong hơn mười năm nay không biết lấy tính mạng bao nhiêu người, nhưng lần này y không chỉ thuật pháp bị phá, ngay cả mọi người cũng thiếu chút nữa bị chết, có thể thấy được đối phương không phải khả năng của y có thể đối phó được.
Quách Tử Sâm nhìn sắc mặt của Mạnh Hạt Tử, cẩn trọng nói:
– Mạnh gia, chúng ta là cầu tài, không tất yếu cùng Hồ Hán Tam liều một sống một chết đâu?
Mạnh Hạt Tử lắc đầu nói:
– Phải, các người đi đi, tôi qua mùa đông này mới xuống núi!
– Vậy… Mạnh gia, tôi… chúng tôi phải đi sao?
Nghe được lời này của Mạnh Hạt Tử, mấy người Quách Tử Sâm liền choáng váng.
Bọn họ thật sự muốn tự mình đi ra, có thể bây giờ đã chui vào bên trong bụng núi Trường Bạch, không có Mạnh Hạt Tử dẫn đường, bọn họ đừng nói xuống núi, có thể cánh rừng già này cũng không đi qua được!
– Nhị Oa, tầm mắt muốn mở rộng một chút, tấm da hổ này trên tay, còn sợ gì sau này không bán được tiền sao?
Mạnh Hạt Tử cũng không muốn lúc này đấu tranh nội bộ, khẩu khí dịu đi một chút, nói:
– Các người đi theo tôi, chỉ cần có thể xử lý lão già Hồ Hồng Đức kia, sau này đồ vật trong núi Trường Bạch không phải để các người tùy ý lấy sao?
Mạnh Hạt Tử lúc này có thương tích trong người, hơn nữa y một người một súng đối phó với Hồ Hồng Đức, cũng không thật sự nắm chắc, huống chi bên cạnh Hồ Hồng Đức còn có cao thủ thần bí, cho nên y mới chịu đưa đám người Quách Tử Sâm đi cùng.
Giống nhiều người trong giang hồ, Mạnh Hạt Tử mặc dù thông hiểu thuật pháp, nhưng trong lòng y, uy lực của vũ khí hiện đại, còn xếp trên thuật pháp kia.
Có Quách Tử Sâm bọn họ đi theo bên cạnh, dù cho Hồ Hồng Đức có đuổi theo, đến lúc đó dùng súng bắn loạn, Hồ Hồng Đức cùng kẻ giúp đỡ y, kể cả là thần tiên cũng khó thoát khỏi cái chết.
– Được rồi, nghe theo ngài Mạnh gia!
Quách Tử Sâm cùng mấy người khác liếc nhau một cái, tình thế so với người mạnh hơn, chính bọn họ cũng không thể tự đi ra khỏi ngọn núi lớn này, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Nhưng Quách Tử Sâm còn có chút không cam lòng, mắt đảo một vòng sau đó mở miệng nói:
– Đúng rồi Mạnh gia, lương thực chúng ta cũng không mang nhiều, sợ là sống không qua nổi mùa đông này?
Mạnh Hạt Tử nghe vậy phá lên cười, khoát tay áo nói:
– Chuyện này các người không cần lo lắng, đi theo Mạnh gia tôi, cam đoan các người có thể thưởng thức những món nổi tiếng của ngọn núi này!
Vài chục năm gần đây khách mua sâm chết trong tay Mạnh Hạt Tử, ít nhất cũng phải hơn mười người, Mạnh Hạt Tử cũng sợ chính phủ tra được y, sớm ở trong núi bố trí đường lui, hơn nữa dự trữ lượng lớn lương thực vật tư, chính để chuẩn bị khi cần đến.
– Được rồi, uống xong rượu đi ngủ đi, sáng mai xuất phát sớm một chút, tới được chỗ ấy là an toàn!
Không biết vì cái gì, trong lòng Mạnh Hạt Tử luôn có cảm giác bất an, nếu không phải buổi tối không thể phân rõ đường, y thậm chí một khắc cũng không muốn ở lại trong này.
– Lão tử mấy tháng trước ở đây bổ sung gạo và mì, đều bị bọn họ lấy đi!
Hồ Hồng Đức đốt đèn dầu trong nhà gỗ, tìm kiếm khắp nơi một lúc, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.
Tác dụng của nhà gỗ này, chính là để cho người vào núi hái thuốc dừng chân ở tạm, dựa theo quy củ của núi, ở đây ăn gì dùng gì, đều phải bổ sung lại.
Nhưng rất rõ ràng, người của Mạnh Hạt Tử ăn hết đồ ăn trong bếp, phần còn lại cũng lấy mất, rõ ràng chính là không muốn lưu lại cho người phía sau.
– Ông Hồ, đừng nhắc nữa, đem thịt sấy ra, ăn nhanh rồi nghỉ ngơi!
Diệp Thiên điểm này rất tốt, sơn hào hải vị hắn có thể ăn, đồng dạng, cơm rau dưa hàng ngày hắn cũng có thể dùng, hơn nữa sáng mai không chừng có thể gặp đám người Mạnh Hạt Tử, Diệp Thiên lại càng không nghĩ tới bây giờ lãng phí tinh thần.
– Sáng mai bắt kịp bọn họ, tôi sẽ lột da của bọn họ!
Người sống trên núi đặc biệt coi trọng quy củ, hành vi của Mạnh Hạt Tử, thậm chí làm hại cháu gái Hồ Hồng Đức làm y phẫn nộ, phải biết rằng, bọn họ lấy đi đồ tiếp tế, rất có thể khiến người phía sau mất đi tính mạng.
Sự hận thù của Hồ Hồng Đức làm Diệp Thiên giật mình, mở miệng hỏi:
– Tôi nói ông Hồ, giết người bất quá chỉ đầu xuống đất, ông sẽ không thật sự làm vậy chứ?
Hồ Hồng Đức lắc đầu, nói:
– Tôi chưa làm qua, nhưng tôi đã thấy, năm đó cha tôi đã từng lấy mạng người!
– Đúng hay sai vậy? Ông Hồ, nói đi.
Sau khi nghe lời Hồ Hồng Đức nói, Diệp Thiên cũng có thể đoán ra, ông già này năm đó trong hang ổ thổ phỉ nổi loạn, chuyện xưa trên người khẳng định không ít.
Hồ Hồng Đức trầm ngâm một lát, tựa hồ nhớ lại chuyện trước đây, lúc lâu sau mới mở miệng, nói:
– Đó là lúc tôi tám tuổi, cũng chính là chuyện sau khi bọn xâm lược phá vòng vây trốn thoát, tuyết năm ấy, so với năm nay còn lớn hơn…
– Năm đó người bán đứng Hồ Vân Báo, là Lục trại chủ trong sơn trại, y vì một lần xuống núi chơi kỹ viện, bị người Nhật Bản bắt lấy, vì cái mạng nhỏ của mình mà làm kẻ phản bội.
– Sau khi đem vợ và con giao cho người Nhật Bản, Lục trại chủ được phóng thả về trên núi, vì sợ làm Hồ Vân Báo nghi ngờ, y và người Nhật Bản có liên hệ, đều cho em trai ruột đi làm.
– Ngày đó dẫn người Nhật Bản lên núi, cũng chính là em trai Lục trại chủ, nhưng chuyện này cũng bị Cẩu Tâm Gia phá rối, lúc ấy Lục trại chủ bị trói.
– Không biết là Lục trai chủ tốt số hay mạng xui xẻo? Lúc phá vây nhiều người chết như vậy, y lại có thể không thương tổn một cọng lông sợi tóc được người đưa ra ngoài, nhưng sau khi phát sinh chuyện đó, lại hối hận bản thân sao lại được cha mẹ sinh ra!
Sau khi người Nhật Bản xông ra khỏi vòng vây, Hồ Vân Báo cho người lột hết quần áo trên người Lục trai chủ, đào một cái hố trong tuyết, chôn Lục trại chủ trong đó, chỉ để đầu thò ra.
Hồ Vân Báo tự động thủ cạo sạch tóc của Lục trại chủ, sau đó dùng dao nhỏ sắc bén cắt một vòng trên trán Lục trại chủ, cho người đem thủy ngân đun sôi từ trên đầu đổ xuống dưới.
Bởi vì mật độ thủy ngân khá lớn, cũng tương đối nặng, đổ xuống sẽ làm da của Lục trại chủ tách rời với cơ thể.
Loại đau nhức này làm Lục trại chủ huỵch một tiếng, liền từ trong tuyết chui ra, còn lại da người dính trong hố tuyết, cả người đều là máu tươi, chạy được hơn mười mét rồi té ngã ra đất, kêu rên hơn nửa tiếng rồi mới chết.
Loại cảnh tượng khủng bố này, làm Hồ Hồng Đức lúc ấy chỉ có tám tuổi mà cả đời cũng khó quên được, nhưng cha là anh hùng hảo hán, Hồ Hồng Đức thật sự chưa từng sợ hãi như vậy.
– Tôi nhổ vào! Ông … các người thật đúng là vô nhân tính!
Sau khi nghe Hồ Hồng Đức kể xong, cho dù Diệp Thiên to gan lớn mật, cũng không nhịn được lông tóc dựng đứng.
Chết kiểu này đối với người chịu hình và người quan sát, đều là một loại kích thích mãnh liệt, đập mạnh vào thị giác, e là cả đời không thể quên được.
Diệp Thiên tự hỏi bản thân coi như là người thủ đoạn độc ác, người chết trong tay hắn cũng có vài chục mạng, nhưng để hắn dùng biện pháp như thế giết người, Diệp Thiên tuyệt đối không làm được.
– Diệp Thiên, đổi thành chúng ta, lúc ấy cũng sẽ làm như vậy!
Hồ Hồng Đức đối với lời nói của Diệp Thiên không cho là đúng, lắc đầu nói:
– Lên núi làm thổ phỉ? Có ai là người lương thiện? Ai không muốn ngồi ghế thứ nhất, đối xử với kẻ phản bội nếu không tàn nhẫn một chút, huynh đệ dưới tay đều xem thường ta!
– Kháo , là giết gà dọa khỉ sao?
Diệp Thiên hiểu được một chút.
Sự thật cũng đúng như thế, Hồ Vân Báo khi đó lột da Lục trai chủ, những người còn sống, từ sau không còn ai dám suy nghĩ gian dối, cả đời đối với Hồ Vân Báo biết vâng lời.
Dù là sau giải phóng, có người đưa ra chuyện bắt sống đại thổ phỉ phản động Hồ Vân Báo, cũng đều bị những thủ hạ của y áp xuống, có khi thậm chí để núi Trường Bạch thành khu vực quân sự cấm.
Hồ Hồng Đức gật đầu, nói:
– Được rồi, chính là đạo lý đó, nếu như trước kia, tôi lột da Mạnh Hạt Tử, làm cho mọi người biết hậu quả khi phá hư quy củ của núi rừng!
Sau khi nghe lời Hồ Hồng Đức nói, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, cảm thấy ông lão này ngoài miệng nói tàn nhẫn, cũng chưa chắc thật sự dám làm thế, lão gia hỏa này vừa rồi thật làm mình sợ không ít.
– Ông Hồ, tôi và cha ông khi xuất chiêu, đều có thể coi là người lương thiện!
Nói thật, Diệp Thiên thật sự có chút hướng tới không chịu sự ràng buộc thế tục, cuộc sống mồm to uống rượu ăn thịt miếng lớn, chính là sinh không gặp thời, chỉ có thể để hồng trần cuồn cuộn cuốn đi.
– Hắc hắc, cậu so với cha của tôi, cũng không kém cạnh nhau!
Thấy Diệp Thiên lấy bản thân so sánh với cha y, vẻ mặt Hồ Hồng Đức khinh thường.
Hồ Hồng Đức nhận thấy, Diệp Thiên chính là thanh niên hai mươi tuổi, ngoại trừ thân thủ thuật pháp cao minh, chỉ sợ thấy máu cũng ngây ngốc luôn thôi?
– Ông Hồ, tôi mà sinh ở thời đó, nói không chừng sẽ đoạt chiếc ghế của cha ông đấy!
Diệp Thiên đúng là không phục, Đại sư huynh có thanh danh lớn như vậy, Diệp Thiên hắn há có thể kém hơn?
– Được rồi, ăn chút gì rồi nghỉ ngơi sớm đi!
Một ngày đi trong rừng núi, Hồ Hồng Đức sức lực có chút không chịu nổi, thấy bộ dáng Diệp Thiên hứng trí tưng bừng, vội xua tay nói:
– Tôi biết chỗ ở trong núi của Mạnh Hạt Tử, sáng mai chúng ta đến gần đó chặn đường y!
Núi Trường Bạch lớn như vậy, xuống núi có rất nhiều đường, thật sự đi ra vượt biên vào trong Triều Tiên, đám người Quách Tử Sâm sẽ không sợ Hồ Hồng Đức có thể tìm được bọn họ.
Đó là lí do Mạnh Hạt Tử phải tiếp tục đi vào trong núi, mấy người Quách Tử Sâm đều không đồng ý, bán tấm da hổ này tìm một cô gái nhỏ cùng lên chiếc giường tiêu dao sung sướng, không phải tốt hơn so với cố chấp ở trong núi lớn có thể đông lạnh người thành cột băng sao?
Chương 418 : Không thể buông tha (hạ)
Sự yên lặng dị thường trong đêm ở núi Trường Bạch, phản phất trong thế giới không tiếng động, chỉ có thanh âm “đùng” của tiếng củi đốt trong phòng, mới làm người ta cảm giác được mình đang trong hiện thực.
Hoàn cảnh như thế để trầm tư mặc tưởng là rất thích hợp, sau khi Hồ Hồng Đức ăn uống no đủ đã ngủ luôn, Diệp Thiên cũng yên lặng ngồi xuống góc phòng, dùng tâm cảm thụ chốn bồng lai không bị nhân loại làm dơ.
Cùng linh khí ngưng tụ bằng trận pháp trong tứ hợp viện kinh thành không giống nhau, linh khí trong núi mặc dù không nhiều như vậy, nhưng rất tinh khiết, hơn nữa mang hơi thở mát lạnh, nhưng là cùng linh khí trong mấy khối Phỉ Thúy mà Diệp Thiên đoạt được có vài phần tương tự.
– Đợi có cơ hội cần biết thêm một chút về tín ngưỡng Phật gia và Tây Phương, bọn họ có thể tồn tại lâu như vậy, có nhiều tín đồ như vậy, chắc chắn phải có chỗ độc đáo!
Nghĩ lại vài ngày trước đấu pháp cùng Mạnh Hạt Tử khi thấy được loại linh khí kia, Diệp Thiên hướng suy nghĩ không khỏi liên tưởng đến Phật gia và giáo phái Tây Phương, lúc này trong đầu hắn đã rõ ràng, tư duy trong tín hiệu mã hóa do chính mình chuyển động thành.
Diệp Thiên chậm rãi nhắm mắt lại, lúc này hắn muốn tiến sâu vào trạng thái suy tưởng, đồng thời thở chậm hơn nhiều, mỗi lần phải qua vài phút, mới có thể thấy ngực phập phồng yếu ớt.
“Sa sa… sa sa… ” Đột nhiên, thanh âm ma sát của bước chân và tuyết đọng rơi vào lỗ tai Diệp Thiên, lập tức đánh thức hắn đang suy tưởng.
– Ông Hồ, tỉnh dậy!
Diệp Thiên vừa mới mở miệng kêu một tiếng, Hồ Hồng Đức vốn đang ngủ say liền mở mắt, người sống trong núi, sự cảnh giác không hề kém so với Diệp Thiên.
– Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, cả nhà gỗ đều chấn động, phiến gỗ cửa không phải thật chắc chắn đã thẳng bị bên ngoài phá ra, một bóng dáng tối đen cùng với gió lạnh thấu xương luồn vào phòng.
– Mẹ nó, gấu chó sao?
Thi lực Diệp Thiên rất tốt, liếc mắt một cái đã thấy được một con gấu đen cao khoảng một mét rưỡi.
Sau khi đi vào phòng, con gấu dường như với lửa trại có chút sợ hãi, nhưng giống như luyến tiếc rời đi, cái mũi hít hà về phía hai người Diệp Thiên, cư nhiên không quan tâm chui vào một góc nhà gỗ ngủ.
– Vậy … vậy gấu chó này là do người nuôi?
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thiên nhất thời hai mắt mở to nhìn, trong ấn tượng của hắn, gấu chó tựa hồ sẽ tấn công con người, có thể cảnh tượng trước mắt hoàn toàn phá vỡ nhận thức của hắn.
Vốn Diệp Thiên đã chuẩn bị kỹ càng, tự nhiên rơi vào lòng bàn tay, nghĩ thầm sáng mai có thịt gấu ăn, nhưng dáng điệu đại gia hỏa này ngây thơ chân thành, làm Diệp Thiên làm sao cũng không hạ thủ sát hại được.
– Hừ hừ!
Dường như trả lời lời nói của Diệp Thiên, con gấu chó trở mình, trong miệng phát ra thanh âm hừ hừ.
– Làm nó ngủ ngay đi, con gấu chó này vô hại!
Hồ Hồng Đức cũng không nghĩ tới nửa đêm một con gấu chó xông vào, lắc đầu đứng dậy đóng cửa phòng bị mở ra, ngăn gió lạnh thổi vào trong phòng.
– Ông Hồ, nếu ban đêm nó đặt mông ngồi trên người ông thì làm sao bây giờ?
Diệp Thiên nghe người ta nói, lợi hại nhất của gấu chó không phải là bàn tay, mà là mông, người cường tráng khỏe mạnh bị cái mông lớn kia ngồi trên người, cũng sẽ nát tương thành một cục thịt.
Hồ Hồng Đức cười nói:
– Không có việc gì, vừa mới bắt đầu mùa đông, trong bụng nó chất béo nhiều, có lẽ nó không tìm được hang động, chỉ có thể chui đến đây…
Gấu chó sống tại phươngg Bắc, có thói quen ngủ đông, hàng năm lúc tuyết rơi, chúng liền rúc vào trong hang động không ăn không uống, dựa vào lượng mỡ tích lũy lúc trước mà vượt qua mùa đông giá rét.
Chẳng qua nếu như gấu chó đã tiến vào ngủ đông bị người ta đánh thức, sẽ không còn hiền ngoan như bây giờ, kể cả loài hổ bá vương núi rừng, cũng phải nhượng bộ lui binh.
Quả nhiên, một đêm này hai người và một con gấu đều bình an vô sự, sáng hôm sau lúc Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức rời đi, đại gia hỏa này còn dùng thanh âm hừ hừ rung trời tiễn đưa hai người.
– Ông Hồ, thế nào? Phải đuổi theo bọn người Mạnh Hạt Tử, hay là đi lấy nhân sâm trước?
Sau khi đi ra khỏi nhà gỗ, Diệp Thiên nhìn về phía Hồ Hồng Đức, tình huống trong núi này, hắn rõ ràng không quen thuộc.
Hồ Hồng Đức nghĩ một lát nói:
– Đuổi theo Mạnh Hạt Tử, nhân sâm lấy muộn vài ngày cũng không quan trọng!
Hồ Hồng Đức cũng không chịu thiệt, ở núi Trường Bạch hoành hành nhiều năm như vậy, trước khi y bị Mạnh Hạt Tử tính kế, thiếu chút nữa làm cháu gái chết trước mắt y, đương nhiên nuốt không trôi cơn tức này.
– Được, tôi cũng muốn biết thuật pháp giáo phái Tát Mãn!
Diệp Thiên cũng không có ý kiến gì, hắn đối với thuật pháp của Mạnh Hạt Tử có thể tự thân không tu luyện mà mượn linh khí cũng cảm thấy thật hứng thú.
– Quên đem Đại Hoàng theo, đi thôi, nơi này lên núi có một con đường thôi, qua đây hẳn có thể thấy dấu vết bọn họ để lại.
Lúc đám người Mạnh Hạt Tử vào núi, tuyết không ngừng rơi, tuyết lớn vùi lấp đi rất nhiều dấu vết, nhưng Hồ Hồng Đức ở trong núi nhiều năm như vậy, một chút dấu vết để lại đều có thể cho y hiểu rõ hướng mà đối phương đi qua.
Tìm đã nửa ngày sau khi vượt qua ngọn núi trước mắt cao tới 2000 mét, quả nhiên tìm được một đống lửa trại bị vùi lấp dưới tuyết.
Hồ Hồng Đức dạo một vòng xung quanh, sau đó mở miệng nói:
– Đúng vậy, Mạnh Hạt Tử theo hướng sơn trại mà đi!
– Cha ông năm đó lập một sơn trại?
Diệp Thiên tò mò hỏi.
– Đúng vậy, nơi đó địa thế hiểm trở, hơn nữa vô cùng bí mật, trừ phi là người mình, bằng không rất khó phát hiện.
Nói tới đây, trên mặt Hồ Hồng Đức lộ ra hận ý:
– Mạnh Hạt Tử vốn không biết chỗ đó, cha của tôi năm đó dẫn y vào núi đi qua đấy, thứ vong ân bội nghĩa ấy!
Cha của Mạnh Hạt Tử vừa mới bị bắn chết, Hồ Vân Báo nhớ lại tình xưa, từng đưa Mạnh Hạt Tử lên núi ở mấy tháng, còn dạy y một số công phu đơn giản.
Nhưng sau đó tin tức vây bắt Hồ Vân Báo rất nhiều, ông ấy sợ liên lụy tới Mạnh Hạt Tử, đã đưa y trở về nhà, chính vì thế mà tên kiêu ngạo này trở nên hận Hồ Vân Báo.
Diệp Thiên lắc đầu, nói:
– Ông Hồ, không đúng, Mạnh Hạt Tử hẳn là hiểu được, ông cũng biết chỗ sơn trại kia, y không sợ ông đuổi theo sao?
– Người này tâm tư ác độc, y vào núi có lẽ không có ý tốt, chỉ sợ muốn cùng tôi chấm dứt tất cả.
Muốn nói trên đời này người hiểu rõ bản thân mình nhất, chưa chắc đã là người thân, thông thường đều là người hận mình đến tận xương tủy, chính như Mạnh Hạt Tử biết Hồ Hồng Đức sẽ đuổi vào trong núi, Hồ Hồng Đức cũng nắm được tâm tư của Mạnh Hạt Tử.
– Vậy chúng ta vượt qua như vậy, chẳng phải theo ý muốn của y sao?
Tuy rằng Mạnh Hạt Tử thuật pháp không cao lắm, nhưng cẩn thận tốt hơn, Diệp Thiên cũng không muốn thua ở đây.
– Không có việc gì, tôi biết một đường mòn, chúng ta có thể đến sơn trại trước người của y.
Trên mặt Hồ Hồng Đức cười ác độc:
– Cha ta năm đó xưng bá vương núi Trường Bạch, con của ông ấy cũng không phải kẻ hèn nhát, muốn cùng ta đấu, đạo hạnh Mạnh Hạt Tử vẫn còn chưa đủ đâu!
Thanh danh của Hồ Hồng Đức ở núi Trường Bạch cũng không phải thổi phồng, năm người Nhật Bản đầu hàng, lúc ấy Hồ Hồng Đức bất qua mười ba mười bốn tuổi, dựa vào một chiếc dao găm giết chết sáu tên giặc, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến y không bị cha liên lụy.
Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức đều là người có thân thủ cao minh, người thường xem ra khó có thể vượt qua núi non trùng điệp, trong khi hai người bọn họ lại không coi vào đâu, trong vòng một ngày, hai người vượt qua hai đỉnh núi.
Lúc buổi tối vẫn nghỉ ngơi trong một nhà gỗ trong núi, nhưng hôm nay hai người luân phiên gác đêm, vì dựa theo tính toán của Hồ Hồng Đức, khoảng cách của bọn họ với đám người Mạnh Hạt Tử đi trước ba ngày, chắc là đã không còn xa.
Sáng sớm hôm sau, Hồ Hồng Đức vẫn đưa Diệp Thiên đi vào rừng rậm, tới buổi trưa, hai người đi tới dưới chân một ngọn núi.
Chỉ vào đỉnh núi mây mù lượn lờ, Hồ Hồng Đức nói:
– Diệp Thiên, đây là hàng rào của cha tôi năm đó, vốn ở dưới chân núi có nhà ở, nhưng đều bị giặc xâm lược đốt hết!
– Nơi tốt, núi này dễ phòng thủ khó tấn công nha!
Diệp Thiên cẩn thận quan sát, ngọn núi này không giống với đa số ngọn núi khác trong núi Trường Bạch có sườn dốc thoai thoải, lên núi chỉ có một đường mòn nhỏ, lúc trước người Nhật Bản hẳn là ở đây chịu thiệt thòi rất nhiều.
– Ông Hồ, làm sao vậy?
Nhìn thấy ánh mắt Hồ Hồng Đức nhìn thẳng lên trên núi, Diệp Thiên vỗ vai y.
– Ặc, không có việc gì, Diệp Thiên, chúng ta lên núi đi, lên trên chân núi chờ bọn họ!
Hồ Hồng Đức đã rất nhiều năm chưa tới nơi này, đứng ở chân núi, nhớ lại chuyện cũ đã xảy ra hơn nửa thế kỷ trước, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
Diệp Thiên tiện tay bấm một quẻ, lập tức mày nhíu lại, đưa tay kéo Hồ Hồng Đức lại, nói:
– Đợi một chút,tôi vừa mới bấm một quẻ, bọn họ hẳn là đang ở hướng Đông Bắc cách đây ba mươi dặm, không chắc sẽ lên núi!
Nhiều người trong kỳ môn hiểu được xu cát tịnh hung, lúc trước Diệp Thiên coi qua hướng đi của Mạnh Hạt Tử, nhưng chỉ biết y ở trong núi lớn, nhưng hiện tại ở khoảng cách gần, Diệp Thiên suy đoán cũng chính xác hơn nhiều.
– Ba mươi dặm hướng Đông Bắc? Nơi đó không phải hướng đến đầm Hắc Long sao?
Hồ Hồng Đức nghe vậy sửng sốt, nơi ấy có một hồ nước sâu không thấy đáy, hơn nữa hàng năm có độc chướng bao phủ, rất ít người dám tới gần nơi đó.
Nghe Hồ Hồng Đức nói về đầm Hắc Long, Diệp Thiên cười nói:
– Ông Hồ, chính là đầm Hắc Long, hai người chúng ta thì sợ gì!
– Được, không thể buông tha, người dũng cảm sẽ chiến thắng, chúng ta đi!
Hồ Hồng Đức bị Diệp Thiên nói hào hứng quá, đem nhiều đồ vật trên người ném lên mặt đất, chỉ cầm nỏ, bên hông mang một thanh đao Khai Sơn sắc bén.
Bởi vì rừng núi rậm rạp, trong rừng già, súng ống cũng không phải là lựa chọn tốt nhất, lúc va chạm gần nhau, vũ khí lạnh thường có thể phát huy tác dụng lớn hơn.
– Nhanh lên, đi nhanh chút, còn bảy tám dặm nữa là có thể nghỉ ngơi.
Ở cách hai người Diệp Thiên khoảng hơn ba mươi dặm, Mạnh Hạt Tử đang không ngừng thúc giục đám người Quách Tử Sâm, y phát hiện đưa mấy người này theo là hoàn toàn sai lầm, làm cho dự tính của y đến nơi chốn chậm mất một ngày.
Mà làm Mạnh Hạt Tử sốt ruột chính là, trong lòng y thỉnh thoảng sẽ nổi lên cảm giác tim đập nhanh hơn, tựa như bị hổ Đông Bắc theo dõi khi mười tám tuổi vào núi, trực giác nói cho y biết, Hồ Hồng Đức đã không còn cách y bao xa…
Chương 419 : Giằng co
Người thường thì phải đi hơn nửa ngày đường, thế mà hai người chỉ mất hơn 1 tiếng đồng hồ đã đến rồi, nhìn thấy sương mù đang bốc lên ở phía trước, Diệp Thiên cùng Hồ Hồng Đức cùng dừng chân lại.
Đây là 1 hẻm núi dài đến hơn 1000 mét, trong khe núi 1 làn sương mù xám xịt dày đặc, ở chỗ mặt đất có tuyết và sương mù ướt đẫm kia có chút hơi bẩn.
– Lớp sương mù này hơi kỳ quái, theo như lý thuyết, sương mù bình thường đều xuất hiện ở Lĩnh Nam mưa nhiều, thế mà tại sao ở đây cũng có?
Trong núi Mao Sơn cũng có khí độc tồn tại, Diệp Thiên hồi còn nhỏ đã từng đi lạc vào, chỉ có điều khí độc ở đó không nhiều lắm, chỉ khiến cho cậu bị bệnh mấy ngày mà thôi.
Khí độc là do sau khi những động thực vật ở rừng rậm nguyên sinh phân hủy tạo thành, nguyên nhân chủ yếu là không có con người xử lý xác chết động thực vật nên chúng biến thành khí độc, thế nhưng ở miền bắc này là cực kỳ hiếm thấy.
– Đây chính là Hắc Long Đàm rồi, Diệp Thiên, cậu có thể cảm ứng được bọn Mạnh Hạt Tử đang ở nơi nào không?
Nhìn thấy lớp sương mù tối tăm mờ mịt trước mặt kia, sắc mặt Hồ Hồng Đức có chút trang nghiêm, núi Trường Bạch có rất nhiều chỗ người thường không thể đi vào, Hắc Long Đàm là 1 trong những nơi đó.
Trước kia, vào thời kỳ Hồ Hồng Đức còn săn bắn, từng đuổi theo 1 con lợn rừng mà chui đến chỗ sương mù này, chỉ có điều chẳng đến mấy phút sau, lợn rừng như mấy con ruồi muỗi bị bắn vọt ra, lớp lông da dày thế mà bị thối rữa hết.
Kể từ đó, Hồ Hồng Đức đã liệt Hắc Long Đàm này vào vùng cấm, hơn nữa chỗ lối vào khe núi đối diện này dựng 1 tấm biển cảnh báo nguy hiểm.
– Bọn họ ở phía trước cách chúng ta khoảng 5 dặm, chắc là có 4, 5 người!
Diệp Thiên cầm đồng tiền ra bói 1 quẻ, có lẽ là có duyên tiếp cận đối phương, quẻ này của cậu càng ngày càng rõ.
– Từ đó mà muốn lên núi, nhất định phải đi qua Hắc Long Đàm, bọn người Mạnh Hạt Tử đến đó làm gì nhỉ?
Hồ Hồng Đức nghe vậy nhíu mày, xem tuyến đường đám người Mạnh Hạt Tử đi, hình như là đến Hắc Long Đàm, nơi này là cấm địa nổi tiếng trong núi Trường Bạch, ông cũng có chút không hiểu ý định của Mạnh Hạt Tử là gì.
Diệp Thiên khoát tay, nói:
– Lão Hồ, quản nhiều như vậy làm gì, chi bẳng bắt bọn chúng lại tra hỏi thì khác biết.
– Uh, ở sườn núi có con đường nhỏ, chúng ta qua đó đi!
Hồ Hồng Đức gật gật đầu, con đường nhỏ này cực kỳ khó đi, ngoại trừ ông và Diệp Thiên ra, cho dù là Mạnh Hạt Tử biết được, hắn ta cũng không thể đi được.
Nói là con đường nhỏ, chẳng qua là ở sườn núi có 1 khe hở nhỏ, hẹp đến mức chỉ đủ 1 người qua, hơn nữa có chỗ còn bị gãy khoảng 2, 3 mét, thêm nữa, chỗ tuyết động, người thường chắc là đứng cũng không vững.
Phía dưới khe hở này, chính là vách núi đen ngòm cao 50, 60 mét, nhìn xuống phía dưới là khí độc mịt mờ, ngay cả Diệp Thiên cũng cảm thấy hơi run sợ, ở đây ngộ nhỡ ngã xuống, cho dù là không chết, sợ là cũng bị trúng độc mà chết.
Lúc này Diệp Thiên cũng phải rất cẩn thận, khi nãy đi đường còn thoải mái, chân như mọc rễ, mỗi bước đi đều cực kỳ cẩn thận, sau khi đi hơn nửa tiếng đồng hồ, 2 người mới qua khỏi khe núi.
Quay đầu lại nhìn đoạn đường mình vừa đi, Diệp Thiên chỉ cảm thấy tinh thần mỏi mệt, trên đầu Hồ Hồng đức cũng toảt mồ hôi to bằng hạt đậu, bộ dạng kia nhìn còn chật vật hơn cả Diệp Thiên.
– Lão Hồ, nghỉ thôi, đến nước cũng chưa uống ngụm nào kìa!
Diệp Thiên cầm ra 1 chai nước ra, vừa định uống nước thì phát hiện nước trong chai đã đóng thành băng hết rồi.
– Diệp Thiên, đừng có ăn thứ tuyết đấy, cẩn thận có độc đấy!
Nhìn thấy diệp Thiên bốc tuyết trên đất đưa vào miệng, Hồ Hồng Đức chặn tay cậu lại, đem bình rượu lại cho Diệp Thiên.
– Lão Hồ, Bọn họ hình như vẫn chưa di chuyển , ông có muốn bày bẫy không?
Uống 1 hớp rượu, hơi thở của Diệp Thiên cũng bình thường lại.
Hồ Hồng Đức lắc lắc đầu, nói:
– Không có ích đâu, Mạnh Hạt Tử sống mấy chục năm trong núi rồi, mấy cái bẫy này cũng không có tác dụng với hắn ta đâu.
Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua vùng núi rậm rạp phía xa xa, thản nhiên nói:
– Vậy sống chết phó mặc cho ông trời đi, ông cẩn thận chút, súng đạn không có mắt, đến lúc đó tôi cũng không cứu được ông đâu!
Giang hồ ân oán giang hồ, đã ra tay phá giải được thuật pháp của Mạnh Hạt Tử, Diệp Thiên cũng cũng không có ý định hóa giải gì nữa. Vì không muốn để lại mối họa sau này cho mình, Mạnh Hạt Tử nhất định phải ở lại trong núi.
– Cậu mới phải cẩn thận đấy, nếu xảy ra chuyện gì, tôi cũng không có cách nào nói lại với tiểu Vu đâu.
Được Diệp Thiên, 1 tên tiểu tử căn dặn, Hồ Hồng Đức lập tức cảm thấy toàn thân không được tự nhiên lắm, ông nói thế nào cũng là người đã từng giết quỷ, cũng phải mạnh hơn Diệp Thiên nhiều chứ?
– Đúng rồi, đừng ra tay quá độc ác, đi theo mấy người Mạnh Hạt Tử bắt họ lại là được rồi, tôi có chuyện muốn hỏi cho rõ ràng!
Hồ Hồng Đức tuy rằng không nói đến việc tuân thủ pháp luật, nhưng cũng không muốn sát hại người vô tội, ông lúc này sợ Diệp Thiên tuổi trẻ khí mạnh, ra tay giết người không tha.
Hồ Hồng Đức đã từng thấy Diệp Thiên, Niết Tuyết Đoàn bắt chim, Tuyết Đoàn dồn khí, trực tiếp làm vỡ nát nội tạng của con Phi Long đó, nếu như đánh vào đầu, tuyệt đối 1 chiêu đó có thể đoạt mạng.
– Tôi biết, chúng ta cứ đi về phía trước, tìm 1 chỗ đợi bọn họ đi!
Diệp Thiên gật gật đầu, cậu vốn tu hành Đạo gia, tuy rằng không kiêng kị sát khí, nhưng sát khí cậu tích tụ đã rất nhiều, cũng muốn hóa giải bớt đi, cậu cũng không muốn vô duyên vô cớ mà ra tay giết người.
Hồ Hồng Đức quan sát xung quanh, nói:
– Không cần tìm, ở ngay chỗ rừng trong cửa động này là được, đến lúc đó súng cũng không có tác dụng đâu!
Bên ngoài khe hẹp là 1 khu rừng có diện tích khá lớn, kéo dài phải đến mấy nghìn mét, tuy rằng là mùa đông, cành lá đã rụng hết, nhưng nhìn qua vẫn cảm thấy rất hùng vĩ.
1 tảng đá to như vậy, đừng nói là mấy người Mạnh Hạt Tử, mà cho thêm mấy trăm người nữa nhìn không chớp mắt, lập tức cũng có thể hóa giải số lượng người đông của đối phương đó.
– Nhanh chút nào, đi thôi, muốn chết ở đây phải không?
Mạnh Hạt Tử bất đắc dĩ nhìn mấy người vừa mới cơm no rượu say xong, ngã trái ngã phải nằm trên mặt đất, hắn ta lúc này thực sự hối hận vì đã đưa bọn họ lên núi.
Hơn 2 giờ chiều cũng đã đến nơi rồi, nhưng mà mấy người không nên ăn cơm xong mới lên đường, ăn cơm thì ăn cơm, đằng này lại uống cả rượu, nên tới lúc này mới hơi tỉnh tỉnh.
Mắt thấy mặt trời đã sắp lặn rồi, nhiều độ cũng giảm xuống hơn 10 độ, nếu không đến nơi ẩn thân, sợ là mấy người Mạnh Hạt Tử sẽ không chống đỡ được, cũng không biết trong đầu mấy người này nghĩ cái gì nữa?
Quách Tử Sâm châm 1 điếu thuốc lá, cười cười nói:
– Mạnh gia, nghỉ 1 chút đi, ông không phải nói là còn vài dặm nữa sao, chúng ta nghỉ 1 lát lấy sức rồi hẵng đi tiếp có được không?
Mấy người Quách Tử Sâm, ở vùng núi Trường Bạch này cũng có tiếng là ham ăn biếng làm, nếu không thì đã không làm nghề săn trộm buôn lậu này rồi, đến hôm nay, ra khỏi núi gần 1 tuần, tinh thần và thể lực bọn họ sớm đã mệt mỏi.
– Không được, bây giờ phải đi, ta cảm thấy có gì không ổn!
Mạnh Hạt Tử lắc đầu, lần này cũng không nhân nhượng mấy người đó nữa, mặt lạnh lùng núi:
– Các người nếu không đi thì ở lại đây đi!
– Được, được, Mạnh gia, ông đừng nóng, chúng tôi đi là được chứ gì?
Nghe thấy Mạnh Hạt Tử nói vậy, mấy người đành phải đứng dậy, bỏ bọn họ lại đây, thì cũng chỉ có 1 kết cục, đó là chết mà thôi!
Hình như sau núi không có đường, nhờ ánh chiều tà , Mạnh Hạt Tử xem xét 1 vài kí hiệu trên cây, đưa mấy người đó xuyên vào rừng.
Ngày tại lúc định đi ra khỏi cánh rừng, mí mắt Mạnh Hạt Tử đột nhiên nháy mạnh, cảm thấy rối loạn, vội vàng dừng chân, hạ thấp giọng quay đầy lại hô:
– Đợi 1 chút!
– Ông Mạnh, làm sao vậy? ông không phải nói là qua khỏi cảnh rừng này là đến à?
Quách Tử Sâm không hiểu nhìn về phía Mạnh Hạt Tử.
Trên đường đi Mạnh Hạt Tử mặt múi hiên lành, nay đột nhiên thay đổi, tát 1 cái đau điếng vào đầu Quách Tử Sâm, mắng:
– Con mẹ mày, nói nhỏ chút thôi.
Mạnh Hạt Tử nổi cơn tam bành, khiến cho mấy người này đều sững cả người, Quách Tử Sâm cúi đầu, trong mắt tràn đầy sự oán hận, trong lòng có ý định sau khi rời núi nhất định sẽ xử lý tên Mạnh Hạt Tử này.
Mạnh Hạt Tử lúc này làm sao có thể quản được suy nghĩ của Quách Tử Sâm, sau khi hắn giấu mình sau 1 cây đại thụ, ánh mắt nhìn vào khoảng không trong khe núi, la lớn:
– Hồ lão đại, nếu đã đến đây, thì đừng trốn nữa, ra đi!
Rất nhiều động vật khi đối diện nguy hiểm, đều có phản ứng cực kỳ nhạy bén, giống như là con kiến khi gặp động đất sẽ chuyển nhà, chó gặp nguy hiểm sẽ sủa cuồng vậy.
Giác quan thứ 6 loài người yếu hơn nhiều so với loài vật, nhưng người luyện đạo và học võ, có thể kích hoạt tiềm năng này của thân thể, thì sẽ có được năng lực này.
Mạnh Hạt Tử tuy rằng kế thừa thuật phát Tát Mãn không trọn vẹn, hơn nữa cũng không ai chỉ dạy, nhưng thường xuyên cầu thần, hơn nữa trên người cũng được truyền lại không ít linh khí, đối với việc cảm ứng những nguy hiểm thế này, cũng vượt xa hơn người bình thường.
– Ra đi… ra đi.
Giọng nói Mạnh Hạt Tử truyền xa ra ngoài, vang từng đợt vào bên trong khe núi, làm rung động tuyết trên những cây cổ thụ không ngừng rơi xuống lả tả.
– Mạnh gia? Hồ… Hồ Hán Tam đuổi đến đây rồi à?
Mạnh Hạt Tử mới hét ra, mặt mày mấy người Quách Tử Sâm lập tức trắng bệch, bọn họ từng được Hồ Hồng Đức thu nhận, từ trong lòng cảm thấy sợ sệt.
– Mạnh Quảng Đức, hai nhà chúng ta mấy đời thân nhau, vì sao lại giết hại cháu gái của ta? Cho lão Hồ ta 1 lời giải thích đi?
Không đợi Mạnh Hạt Tử mở miệng, trong khe núi chợt vang lên tiếng của Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên cũng không ngờ tới, Mạnh Hạt Tử có thể cảm nhận được tung tích của bọn họ, cuộc mai phục này lại biến thành cuộc đối đầu.
Mạnh Hạt Tử đảo mắt, lớn tiếng trả lời:
– Ông nói cái gì? Hồ lão đại, tôi nghe không rõ, có việc gì thì đứng ra nói chuyện đi!
Vừa với nói chuyện, Mạnh Hạt Tử vừa đem khẩu súng trường trong tay nhẹ ngàng tiến lên 5, 6 bước, sau đó quay đầu nhỏ giọng nói:
– Đợi cho Hồ Hồng Đức thò đầu ra, thì toàn bộ đều hướng vào ông ta nha!
Chương 420 : Cầu thần
– Lão Hồ, ông ra làm gì?
Nhìn thấy Hồ Hồng Đức đang trốn ở đằng sau 1 tảng đá trong cửa động tự nhiên đứng dậy, Diệp Thiên vội vàng kéo ông lại.
– Mạnh Hạt Tử gọi tôi ra, tôi phải ra để nói cho ra lẽ mới được!
Hồ Hồ Đức có chút kỳ quái nhìn Diệp Thiên, nói:
– Ở nơi này, chúng tôi có cách nói chuyện riêng, mọi người đàm phán không thành thì mới dùng đến súng đạn, Mạnh Hạt Tử ông ta không sợ, tôi sợ gì chứ?
Trước thời kỳ giải phóng, 2 tình đông bắc đâu đâu cũng có thổ phỉ, ngoài những quân nhân ra, ở trong thành phố thì đừng hy vọng tìm được 1 người lương thiện, chỉ có điều như vậy thì kẻ cướp vào nhà cướp của cũng thường xuyên gặp kẻ cướp ở đó.
Cho nên ở đây chuyện những tên thổ phỉ đụng mặt nhau là thường xuyên, nếu như giữa 2 bên thổ phỉ xảy ra xung đột, việc đầu tiên là sẽ đàm phán trước, nếu như đàm phán không thành thì mới chiến đấu với nhau.
Chu dù là tới thời bây giờ, thì ở ngọn núi này vẫn giữ quy tắc như vậy, cho nên Hồ Hồng Đức lúc này mới nhô người lên, muốn nói rõ chuyện với Mạnh Hạt Tử.
Sau khi nghe Hồ Hồng Đức giải thích, Diệp Thiên dở khóc dở cười, 1 tay kéo ông trở lại, không giữ được bình tĩnh nói:
– Tôi nói này lão Hồ, ông cũng đến 67, 68 rồi, hình như não hỏng hết rồi phải không?
Cách khu rừng già đó khoảng 30 mét, Diệp Thiên thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng có sát khí truyền đến, Hồ Hồng Đức có dũng khí đi ra ngoài, nhất định sẽ bị bọn họ đánh cho tan xác.
– Không thể nào? Nếu như Mạnh Hạt Tử làm vậy, hắn ta cũng không thể vẫy vùng ở ngọn núi này được nữa đâu.
Hồ Hồ Đức là người bảo thủ, đặt biệt xem tọng những quy tắc, lúc này cảm thấy không đồng ý với những lời nói của Diệp Thiên.
– Đúng là, giết ông rồi, ai mà biết hắn ta phá vỡ quy tắc?
Diệp Thiên nhìn Hồ Hồng Đức với vẻ không bình thường, cậu thực sự không biết ông lão này sao có thể sống lâu như vậy, mà lại còn sống rất tốt nữa chứ.
Kỳ thực Diệp Thiên không biết, nếu như quy tắc ở ngọn núi này bị phá vỡ, sẽ bị chết rất nhanh, Hồ Hồng Đức là người coi trọng chính nghĩa, thêm nữa võ công cao cường, mặc dù gặp qua không ít loại tiểu nhân, nhưng đều không có gì nguy hiểm hết.
– Đưa mũ đây, cởi quần ra nữa!
Nhìn thấy Hồ Hồng Đức không tin lời mình, Diệp Thiên kéo cái mũ da cừu ở trên đầu ông xuống, sau khi chờ Hồ Hồng Đức cời quần áo xong, Diêp Thiên nhặt 1 cành cây khô dài hơn 2 mét, đội mũ, khoác quần áo lên trên đó.
Diệp Thiên đến bên cạnh mép đá, quay đầu lại nói với Hồ Hồng Đức:
– Gọi đi!
– Mạnh Quảng Đức, tôi ra đây, ông cũng ra đi!
Theo tiếng kêu của Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên đem cái cây quần áo đó nhô ra khỏi cửa hang.
Lúc này mặt trời đã xuống núi, có hơi tối tăm, nhưng nhờ có ánh tuyết trắng trên đất phản lại, vẫn có thể nhận ra bóng người, thế nhưng khoảng cách xa 20, 30 mét, Diệp Thiên tin rằng đám người Mạnh Hạt Tử cũng nhìn không rõ lắm.
– Pặc!
– Pang Pang
– Pặc Pặc Pặc
Vào lúc Diệp Thiên mới nhô cái cây quần áo lên, đã vang lên âm thanh súng nổ, có tiếng như tiếng pháo nổ, có tiếng thì trầm lắng, sắc nét vang lên, sau khi truyền vào trong động, thì chỉ còn không gian tuyết đêm tĩnh mịch vọng lại.
Mà cái cây mặc quần áo đội mũ kia, trong nháy mắt đã bị trúng mấy chục viên đạn, bị bắn vào bay tung tóe lên trên, rất lâu sau mới rơi xuống mặt đất.
Mấy người Mạnh Hạt Tử súng gì cũng có, súng trường 56 bắn tự động, đến khẩu 83trước thời kỳ giải phóng, còn khẩu Quách Tử Sâm cầm là khẩu m79, cũng không biết hắn ta lấy đâu ra thứ vũ khí tiêu chuẩn của bộ đội này.
Thậm chỉ có vị huynh đệ còn cầm theo cả khẩu súng lục cũ, 1 súng bắn ra, vô số đạn sắt đã bắn lả tả vào tảng đá lớn, loại súng này tuy rằng lực bắn không mạnh, nhưng khả năng trúng mục tiêu là rất lớn, số lượng đạn trên bộ quần áo kia đến 8, 9 phần là do nó bắn trúng.
– Mẹ nó, Mạnh Hạt Tử thật không xứng làm người trong núi.
Nhìn thấy cảnh này, Hồ Hồng Đức mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng, vừa rồi nếu không phải Diệp Thiên giữ ông lại, thật là lão già này đã toi mạng ở nơi này rồi.
– Mạnh gia, bắn trúng rồi, xử xong Hồ Hán Tam rồi!
Nhìn thấy 1 cái bóng cao cao bay lên, trong rừng vọng lại 1 tràng tiếng hoan hô, cách xa đó 20, 30 mét, đám người Quách Tử Sâm cũng không thấy rõ đó chẳng qua chỉ là 1 bộ quần áo mà thôi.
– Câm miệng lại hết cho ta!
Người khác nhìn không rõ, không có nghĩa là Mạnh Hạt Tử không phát hiện ra, ánh mắt của hắn lòng trắng nhiều hơn lòng đen, nhưng nhìn còn tốt hơn nhiều so với mấy người Quách Tử Sâm.
– Sao vậy? Mạnh gia?
Nhìn thấy khuôn mặt âm u của Mạnh Hạt Tử, mấy người Quách Tử Sâm ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Mạnh Hạt Tử tức giận quát:
– Đó chỉ là bộ quần áo thôi, lão già Hồ Hồng Đức này cũng học được kế sách này đấy.
Trên đời này còn có 1 loại người như vậy, cho tới bây giờ chỉ luôn nhìn vào khuyết điểm người khác, mà cũng không nghĩ đến hành vi của mình, Mạnh Hạt Tử cũng không ngẫm lại, nếu không phải hắn đã lừa trước thì Diệp Thiên sao có thể nghĩ ra được cách này?
– Mạnh… Mạnh gia, thế… thế làm sao bây giờ? Tên Hồ Lão Tam này có tiếng là lòng dạ nham hiểm.
Nghe thấy không giết chết được Hồ Hồng Đức, Quách Tử Sâm nói câu này mà nghiến răng kèn kẹt, hắn cũng coi như là 1 người trên giang hồ, thuộc hạ cũng có đến mấy người, nhưng đối mặt với Hồ Hồng Đức, thực sự 1 chút sức sức mạnh cũng không có.
Năm đó Quách Tử Sâm trong tay có súng, nhưng lại bị Hồ Hồng Đức phi 1 đao cắm vào cổ tay, cho tới bây giờ tay trái cầm súng vẫn còn chưa hoạt bát.
Mạnh Hạt Tử lúc này cũng mất bình tĩnh, 1 cước đạp qua, mắng:
– Mẹ nó, ta bảo các ngươi đi sớm 1 chút, thế mà chẳng có thằng nào thèm nghe cả, nếu không đã không bị bọn họ chặn ở cửa động thế này!
– Mạnh gia, hay là chúng ta rút lui đi!
Quách Tử Sâm bị đá người ngã trên mặt đất, đứng lên cũng không dám 1 câu oán hận, mấy cái mạng cỏn con của bọn họ bây giờ, đều trông cậy vào Mạnh Hạt Tử hết.
– Rút về à? Không lạnh chết thì cũng bị Hồ Hồng Đức giết chết, cứ đợi đã!
Mạnh Hạt Tử hít 1 hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, lúc này, nóng giận chỉ càng làm phán đoán thêm sai lầm.
– Lão Hồ, bên đó sao lại không có động tĩnh nữa rồi? Chẳng lẽ là muốn bỏ chay sao?
Ở đằng sau phiến đá ở cửa động, Diệp Thiên cũng đang bàn bạc với Hồ Hồng Đức, hỏa lực của đối phương rất mạnh, đến cả Diệp Thiên cũng không chắc dám xông ra.
Hồ Hồng Đức cười nhạt, nói:
– Bọn họ đang đợi, đợi cho chúng ta hết kiên nhẫn!
1 thợ săn giỏi, điều quan trọng nhất không phải là kỹ thuật bắn súng chuẩn, mà là nhất định phái biết kiên nhẫn, quan trọng là 1 nhát có thể đoạt được mạng, thế nhưng độ kiên nhẫn của Hồ Hồng Đức, Mạnh Hạt Tử xem ra đã đánh giá nhầm rồi.
Có lẽ bản thân Mạnh Hạt Tử có thể đọ được với Hồ Hồng Đức, nhưng mấy người Quách Tử Sâm cũng chỉ là người bình thường, tuy rằng đều là thanh niên cường tráng, nhưng với nhiệt độ âm hơn 20 độ trong núi này, cho dù có mặc 1 đống áo khoác lông thú bên ngoài, cũng không thể tiếp tục chịu đựng lâu hơn được nữa.
– Mạnh… Mạnh gia, thế… thế này chúng tôi không chịu được,sắp… sắp chết lạnh rồi!
Gần nửa giờ trôi qua, mấy người Quách Tử Sâm khởi động chân ở chỗ đó, mặt môi tím bầm, cái lạnh này tựa như đông lạnh cả linh hồn người ta lại vậy.
– Nhị Ngưu, cậu đến đây, ở đây bảo vệ cửa động, mấy người các cậu đi tìm củi đốt đi, nhóm lửa ở chỗ đất trống kia.
Nhìn thấy sắc mặt của mấy người Quách Tử Sâm, Mạnh Hạt Tử cũng hiểu bọn họ sắp không chống đỡ nổi nữa, chưa đến 1 giờ, mà suy nghĩ của mấy người đó đã trở nên chậm chạp, đến lúc đó sợ là cả súng cũng không cầm nổi mất.
Hơn nữa cho dù kể cả là Mạnh Hạt Tử, thế này mà đối mặt, thì hắn cũng không phải là đối thủ của Hồ Hồng Đức, thế nhưng hắn bảo Quách Tử Sâm nhóm lửa, cũng chẳng là ý tốt gì.
– Vâng, Mạnh gia, chỉ cần bảo vệ cửa động, Hồ Hán Tám nhất định không ra được, đến lúc đó chúng ra sẽ đợi hắn tiêu hao đến chết!
Sau khi nghe Mạnh Hạt Tử nói vậy, mấy người Quách Tử Sâm vui mừng khôn xiết, thế nhưng ai cũng không nhìn thấy nụ cười lạnh lùng trên mặt của Mạnh Hạt Tử.
– Diệp Thiên, bọn họ nhóm lửa, như vậy cứ tiếp tục, không có lợi cho chúng ta!
1 đốm lửa lập lòe ánh lên đối diện với khu rừng, thế nhưng vì cây cối rậm rạp, Hồ Hồng Đức cũng không thể nhìn thấy được bóng dáng của mấy người Mạnh Hạt Tử.
– Lão Hồ, đây không phải là biện pháp, để chúng ta bị lạnh còn bọn họ thì đột lửa sưởi ấm.
Diệp Thiên chau mày lại, trong động này không có đến 1 gốc cây, 2 người họ muốn nhóm lửa cũng không được.
Nhìn thấy đống lửa, Mạnh Hạt Tử trốn đằng sau gốc cây nói với người thanh niên đứng bên cạnh:
– Nhị Ngưu, cậu nhìn giúp tôi 1 chút, để tôi cầu thần thần!
Nhị Ngưu gật đầu, nói:
– Vâng, Mạnh gia, ông yên tâm đi, đến cả 1 con ruồi tôi cũng không để lọt ra!
Tay trái cầm lấy trống da dê, tay phải Mạnh Hạt Tử gõ thật mạnh vào, trong miệng hát lên:[Audio] Tiên Giả
– Trời giá rét, đất đông lạnh, tôi vào núi, tứ phía đều là nguy hiểm, qua đến lầu thần tiên dừng chân lại, Tề Thiên Đại Thánh ngài nhập thân tôi đi, ai u!
Giọng hát thô lỗ vang vọng trong núi, thêm nữa tiếng trống da dê không ngừng vang lên, tuy rằng biết Mạnh Hạt Tử là người mình, nhưng 1 không khí hết sức kỳ lạ vẫn bao trùm trong lòng mấy người Quách Tử Sâm.
– Mạnh Hạt Tử sao lại hát lên thế này?
Diệp Thiên cho tới tận bây giờ vẫn chưa thấy cầu thần bao giờ, nghe thấy mấy lời hát đó thành ra lại thấy rất hay.
– Hắn ta đang cầu thần nhập thân đấy!
Sắc mặt Hồ Hồng Đức có chút trang nghiêm, sau khi cháu gái bị Mạnh Hạt Tử làm phép, ông cũng không dám xem thường môn tà này nữa.
– Cầu thần?
Diệp Thiên nghe vậy rùng mình, nụ cười lập tức biến mất, nói:
– Lão Hồ, ông chú ý chút, ông xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Thuật Tát Mãn ra đời vào thời nhà Tần hoặc là sớm hơn, bởi vì khi đó tuổi thọ con người rất ngắn, lại có nhiều thiên tai bệnh tật.
Cho nên thuật Tát Mãn lấy phương pháp chữa bệnh làm chính, cũng không có nhiều thủ đoạn tấn công, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu sau này bị Phật giáo thay thế dần.
Thế nhưng thuật pháp truyền thừa mấy nghìn thậm chí mấy vạn năm, tóm lại cũng có chỗ độc đáo riêng, Diệp Thiên sau khi dặn dò Hồ Hồng Đức, phóng thần thức ra ngoài, cũng muốn cảm nhận 1 chút lúc loại pháp thuật này thi triển thế nào, có gây nên ảnh hưởng đến nguyên khí trời đất hay không.
– Ấy, Đây là linh lực gì?
Sau khi giọng hát Mạnh Hạt Tử vang lên được hơn 1 phút, Diệp Thiên bỗng nhiên nhận thấy được, giữa trời đất sinh ra 1 loại linh khí mà cậu chưa gặp bao giờ, rồi nhập vào trong người Mạnh Hạt Tử.
Mà Diệp Thiên vốn cảm nhận được khí huyết của Mạnh Hạt Tử vốn không bằng cả Hồ Hồng Đức, nay đột nhiên khí huyết dâng trào, đã nhập vào người Hồ Hồng Đức, nghĩ rằng đây chính là tác dụng của “ cầu thần”