- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 83: Phá gia chi tử (c411-c415)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 83: Phá gia chi tử (c411-c415)
❮ sautiếp ❯Chương 411 : Lỗi nhỏ cũng phải trả thù
Chuyện xảy ra với Hồ Tiểu Tiên, mặc dù Hồ Hồng Đức muốn làm rõ chân tướng sự việc, nhưng vì tôn trọng Diệp Thiên, chuyện vừa rồi để tự Hồ Tiểu Tiên nói là thích hợp hơn.
Sau khi đi vào phòng, Hồ Hồng Đức mời Diệp Thiên ngồi xuống ghế, rồi đóng cửa vào, nói:
– Tiểu Tiên, nói chuyện mấy ngày hôm trước cho Diệp Thiên nghe đi.
Hồ Tiểu Tiên suy nghĩ 1 chút, nói:
– Cháu cũng không biết xảy ra chuyện gì, tự dưng bị hôn mê, thế nhưng trước đó, cháu đến núi Bắc Lộc.
Theo lời Hồ Tiểu Tiên kể, chuyện trong đầu Diệp Thiên đang dần dần sáng tỏ.
Nguyên do là đài truyền hình đang chuẩn bị cho Hồ Tiểu Tiên làm 1 phóng sự, thế nhưng tính tình Hồ Tiểu Tiên khá là hoạt bát, yêu cầu tự mình làm phóng viên.
Thế nhưng chỗ núi Trường Bạch, hàng năm ngoài mua bán nhân sâm ra, rất ít có tin tức gì có giá trị cả, mà Hồ Tiểu Tiên cũng là 1 cô gái bướng bỉnh, luôn muốn tạo chút thành tích.
Vào ngày hôm trước, Hồ Tiểu Tiên nhìn thấy 1 người quen của ông nội ở đó, nghe nói gần đây tình hình săn bắn, buôn lậu động vật quý hiếm được quốc gia bảo vệ khá là nghiêm trọng, vì thế Hồ đại tiểu thư mới có ý định này.
Từ nhỏ sống cùng Hồ Hồng Đức, Hồ Tiểu Tiên tuy rằng không học Ưng trảo công gia truyền, nhưng 1 ít kỹ năng phòng thân thì cũng có, hơn nữa lại vô cùng quen thuộc vùng núi Trường Bạch, Hồ Tiểu Tiên nói với đài truyền hình 1 cái, 1 mình đến núi Bắc Lộc.
Thế nhưng săn bắn trộm cũng là kẻ trộm, đương nhiên ban ngày ban mặt không thể để bị người khác nhìn thấy, lần mò 1 buổi chiều ở 1 thôn nhỏ trong núi Trường Bạch, Hồ Tiểu Tiên cũng không nghe được tin tức gì có giá trị.
Chán nản đang định quay về, thì Hồ Tiểu Tiên gặp “bạn cũ” của ông nội, sau khi chào hỏi vài câu, người đó nói ông ta biết chuyện săn bắn trộm, vì thế Hồ Tiểu Tiên không 1 chút chuẩn bị phòng thân đã đi theo hắn ta.
Cái tên “bạn cũ” đó chính là Mạnh Hạt Tử, Hồ Hồng Đức tuy rằng bất hòa với Mạnh Hạt Tử, nhưng cũng không nói chuyện này cho con cháu nghe, lúc này Hồ Tiểu Tiên vẫn xem hắn ta như trưởng bối.
Đúng trưa hôm đó Hồ Tiểu Tiên ăn cơm nhà Mạnh Hạt Tử, thế nhưng khi cô nhắc đến chuyện săn bắn trộm, Mạnh Hạt Tử cứ ấp a ấp úng không nói.
Sau đó Hồ Tiểu Tiên sốt ruột, Mạnh Hạt Tử tự nhiên nói hắn ta biết mời thần, đây cũng là nghệ thuật dân gian, có thể làm tin tức cho Hồ Tiểu Tiên, Hồ Tiểu Tiên nghĩ cũng phải, để cho Mạnh Hạt Tử nhảy 1 đoạn, cô xem tư liệu sống này có thích hợp hay không.
Mạnh Hạt Tử đồng ý, lấy ra 1 mảnh vải cắm trên cây trúc ở trước cửa, sau đó cầm cái trống da dê trong tay nhảy dựng lên.
Tuy rằng Hồ Tiểu Tiên từng thấy qua người khác nhảy đại thần, nhưng giọng hát Mạnh Hạt Tử đúng là rất ma mị, đặc biệt là lúc Mạnh Hạt Tử mời thần nhập thân, Hồ Tiểu Tiên cảm thấy lạnh run người.
Lúc này Hồ Tiểu Tiên còn tưởng rằng mình sợ quá mà như vậy nên không để ý, ngược lại lại hào hứng với tư liệu sống Mạnh Hạt Tử nhảy đại thần, đến hơn 2 giờ chiều mới quay về đài truyền hình.
Thế nhưng lúc Hồ Tiểu Tiên quay trờ về đến cổng đài truyền hình, đột nhiên cảm thấy hôn mê, toàn thân mất đi ý thức, còn về chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, đều là nghe cha mẹ kể lại.
– Ông nội, Ông… Ông Mạnh là người xấu đó!
Cho tới bây giờ, Hồ Tiểu Tiên còn không tin là mình bị Mạnh Hạt Tử làm cho như vậy, dù sao từ nhỏ đến lơn mỗi lần nhìn thấy Mạnh Hạt Tử đều là bộ dạng hiền lành.
Hồ Hồng Đức không muốn để cho cháu gái biết chuyện xấu xa mà Mạnh Hạt Tử gây ra trước kia, khoát tay nói:
– Cháu còn bé, có 1 số việc mà cháu không biết, được rồi, cháu ra ngoài đón bạn đi, ông nói chuyện với Diệp Thiên 1 lát.
– Thần thần bí bí, cháu cũng không muốn nghe đâu.
Hồ Tiểu Tiên làm cái mặt quỷ với ông nội, thở hổn hển ra khỏi phòng.
Sau khi đợi cho Hồ Tiểu Tiên đi khỏi, sắc mặt Diệp Thiên nghiêm nghị, mở miệng nói:
– Lão Hồ, nói về tên Mạnh Hạt Tử này xem, thuật pháp của hắn kế thừa từ môn phái nào?
Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên gặp 1 người trong thuật pháp trong nước, tuy rằng công lực đối phương không bằng cậu, nhưng cũng khiến cho Diệp Thiên có cảnh giác hơn, giang hồ rộng lớn, chẳng lẽ không có cao nhân chân chính nào ư?
– Ông nội Mạnh Hạt Tử từng làm qua đại Tát Mãn hoàng gia của hoàng đế nhà Mạt, cha tôi từng nói, bọn họ kế truyền vu thuật Tát Mãn, hồi còn nhỏ tôi cũng từng thấy qua ông nội hắn nhảy đại thần.
Chỉ có điều cha Mạnh Hạt Tử hình như không học loại này, tôi cũng không biết Mạnh Hạt Tử học ở đâu ra, nhưng chăc là truyền thừa trong nhà hắn, Mạnh Hạt Tự tự mình học được.
Vào thời điểm cha Mạnh Hạt Tử còn sống, hai nhà Mạnh và Hồ rất thân, nên rất rõ tình hình nhà hắn, sau khi cha Mạnh Hạt Tử chết, quan hệ 2 nhà mới bắt đầu xấu đi.
Sau khi nghe được Hồ Hồng Đức nói vậy, Diệp Thiên lẩm bẩm:
– Thuật pháp của hắn rất kỳ quái, tôi cũng không biết hắn ta mượn lực gì, thế nhưng tuyệt đối không phải nguyên khí trời đất bình thường, chẳng lẽ trên đời này thực sự có thần tiên ma quỷ hay sao?
Nguyên khí trên người Diệp Thiên đều là do mình khổ luyện ra, từ trước đến nay cậu chưa bao giờ nghĩ qua lại có phương pháp không làm mà nhận được, hơn nữa nguyên khí chống đỡ cậu hôm trước kia, Diệp thiên cũng chưa bao giờ thấy qua.
– Làm gì có thần tiên ma quỷ chứ?
Hồ Hồng Đức sinh sống cả đời trong núi cho rằng mấy lời của Diệp Thiên là không đúng:
– Từ nhỏ tôi đã nhìn thấy cha tôi mời thần, lúc ban đầu giống như con dê nổi điên vậy, thế nhưng thân thể trước và sau cũng không khác gì nhau, nếu như thực sự có ma quỷ thì tôi chắc chắn có thể nhận ra.
Lúc còn nhỏ Hồ Hồng Đức không đống ý học thuật pháp đạo Nhật Nguyệt, chính bởi vì bộ dạng mời thần kia hết sức buồn cười, thanh niên lại sợ mất mặt, bây giờ hối hận cũng là quá muộn rồi.
– Chẳng lẽ trên thế giới này còn có nguyên khí khác nữa sao? Chắn chắn là như vậy rồi!
Sau khi Diệp Thiên suy nghĩ 1 hồi, trong đầu bỗng nhiên lóe lên, cậu tu luyện tâm pháp đạo gia, vận dung chính là 2 khí âm dương trong trời đất, thế nhưng đây chỉ là lý luận của phái Đạo gia.
Phật gia nói sức mạnh của tín ngưỡng, hội tụ hàng vạn tín đồ thành 1, có thể xây dựng hình tượng phật vàng thành bất tử, cái này cũng hoàn toàn không giống với lý luận của Đạo gia.
Mà phương Tây thờ phụng chúa Jesus, đạo Hồi thì thờ thánh A La, đây là những lý luận không giống với Đạo giáo, nhưng cũng không ngăn cản sự phát triển của nhân loại, chắc là còn có chỗ huyền bí nào đó.
Đạo Tát Mãn xuất hiện tương đối sớm, vốn là 3 tỉnh Đông Bắc bao gồm giáo phái thịnh hành nhất khu vực Mông Cổ, chỉ có điều sau này dần dần bị phật giáo thay thế.
Nhưng cũng không xóa bỏ được đạo Tát Mãn tồn tại, chỗ thần bí trong giáo phải cổ xưa, chỉ có điều nhân thế không biêt được mà thôi.
Giống như lúc trước Diệp Thiên gặp ma thuật hắc ám châu Âu, loại quyền lực tà ác nguyền rủa này, tuy rằng cậu có thể phá giải, nhưng cũng không có cách nào biết được ảo diệu trong đó.
Diệp Thiên suy nghĩ 1 hồi, ngẩng đầu nhìn về phía Hồ Hồng Đức, mở miệng nói:
– Lão Hồ, đạo Tát Mãn này còn có truyền nhân sao?
Thời kỳ sớm đạo Tát Mãn cũng có thể trở thành quốc giáo, tuy rằngbây giờ suy tàn, nhưng Diệp Thiên tin tưởng vẫn còn có truyền thừa, lúc này cậu muốn làm sáng tỏ Mạnh Hạt Tử có ai giúp đỡ hay không?
Hồ Hồng Đức lắc lắc đầu, nói:
– Tôi thực ra biết không ít người biết nhảy đại thần, thế nhưng hình như chỉ có Mạnh Hạt Tử có môn đạo thôi, còn lại đều là kẻ bịp bợm giang hồ!
Nhảy đại thần tên khoa học là điệu nhảy Tát Mãn, người biết môn này ở Đông Bắc rất nhiều, Hồ Hồng Đức quen cũng đên 180 người, thế nhưng người có thể mời thần chân chính, theo như ông biết chỉ có mỗi Mạnh Hạt Tử thôi.
– Haiz, kỳ môn giang hồ thực sự là sắp suy tàn rồi.
Sau khi nghe Hồ Hồng Đức nói vậy, Diệp Thiên thở dài, cũng cảm thấy có chút mất mát, truyền thừa cổ xưa từng cái một bị diệt vong, khiến cho cậu có cảm giác bi thương.
– Lão Hồ, Mạnh Hạt Tử là người thế nào?
Diệp Thiên trầm giọng hỏi, kỳ môn điêu tàn, cậu cũng không muốn truy sát.
– Mạnh Hạt Tử à?
Hồ Hồng Đức hừ 1 tiếng trong mũi, nói:
– Nếu không nể mặt cha hắn, tôi đã sớm làm thịt hắn rồi, mẹ nó, lão ta giết người cướp của, chuyện gì mà chẳng làm rồi.
Hồ Hồng Đức vào năm 40 cha mới mất, còn chưa có hiềm khích với Mạnh Hạt Tử, lúc ở trên núi Trươngg Bạch, thấy mạnh Hạt Tử giết người đào sâm, cướp nhân sâm trong tay người đó.
Tổ tiên Hồ Hồng Đức và Mạnh Hạt Tử đều làm nghề giết người cướp của, hồi còn nhỏ Hồ Hồng Đức lớn lên trong thổ phỉ, hơn nữa ông cũng không quen người đào sâm đó, lập tức cảnh cáo Mạnh Hạt Tử vài câu, rồi bỏ qua chuyện này.
Thế nhưng 20 năm sau, trong núi Trường Bạch thường xuyên nghe tin người hái sâm chết, trong đó Hồ Hồng Đức cũng quen biết 1 vài người.
Lúc ấy Hồ Hồng Đức liền nghi ngờ Mạnh Hạt Tử, 1 lần theo dõi Mạnh Hạt Tử vào núi, quả nhiên phát hiện hắn ta tàn sát người hái sâm, lần này Hồ Hồng Đức giận giữ, thiếu chút nữa đã động thủ với hắn ta.
Sau sự việc đó, Mạnh Hạt Tử cũng giảm bớt đi, nhưng 2 nhà từ đó về sau cũng không qua lại nữa, hồi nhỏ Hồ Tiểu Tiên cũng gặp Mạnh Hạt Tử vài lân, cho nên cũng không biết oán hận của ông nội với hắn.
Chỉ có điều Hồ Hồng Đức cũng không biết, Mạnh Hạt Tử sở dĩ hận hắn, lại là bởi vì sau khi cha chết, nhà họ Hồ đã không còn tiếp tế cho gia đình hắn nữa.
Sau khi kể quá trình kết oán của mình với Mạnh Hạt Tử xong, Hồ Hồng Đức nói:
– Diệp Thiên, Mạnh Hạt Tử là loại người lòng dạ hẹp hòi, 1 lỗi nhỏ thôi cũng phải trả thù, hôm kia đấu pháp thua, hắn nhất định không từ bỏ ý đồ đâu.
– Lão Hồ, thế nào? Nói những lời này với tôi làm gì?
Nghe thấy Hồ Hồng Đức nói những lời này, Diệp Thiên sắc mặt lộ vẻ cười cười:
– Tôi phủi mông quay về kinh thành, Mạnh Hạt Tử muốn tìm thì chỉ có thể đi tìm ông, liên quan gì đến tôi chứ?
– Khụ khụ, Diệp Thiên, tôi không phải có ý thế.
Nét mặt già nua của Hồ Hồng Đức bị Diệp Thiên nói đỏ bừng lên, biết Diệp Thiên thi pháp như vậy, ông cũng phải kiêng kỵ vài phần.
Chương 412 : Vào núi
– Có ý đó cũng không sao.
Diệp Thiên cười khoát tay áo, nói:
– Người này tâm thuật bất chánh, tôi giúp ông trừ hắn đi cũng không có gì, ông có biết hắn ở chỗ nào không?
Diệp Thiên cũng không phải là người quá lương thiện, người chết ở trên tay hắn, chỉ sợ nhiều hơn cả so với Hồ Hồng Đức và Mạnh Hạt Tử cộng lại, Mạnh Hạt Tử có lý do đáng chết, Diệp Thiên cũng không ngại tiễn đối phương một đoạn đường.
Còn về bí pháp truyền thừa, dù sao kỳ môn giang hồ hiện tại cũng không có nhiều người, đoạn tuyệt truyền thừa sớm nhiều vô kể, cũng không chỉ có môn phái này.
– Mạnh Hạt Tử đâu còn dám ở chỗ cũ? Sớm chạy vào núi rồi!
Vào ngày cháu gái mình tỉnh lại, Hồ Hồng Đức liền muốn tới nhà giết Mạnh Hạt Tử, chẳng qua nơi đó sớm đã người không nhà trống, trừ mấy vật dẫn hồn có viết tên Hồ Tiểu Tiên tìm được ở đó, Hồ Hồng Đức không thu hoạch được gì.
– Lão Hồ, chuyện này có thể khó làm, Trường Bạch sơn lớn như vậy, đừng nói một người trốn vào đó, chính là xấp xỉ một nghìn người đi vào cũng khó mà tìm ra, tôi làm sao tìm được Mạnh Hạt Tử ?
Diệp Thiên nghe vậy nhíu mày, Trường Bạch sơn kéo dài ngàn dặm, chỉ trong 2500m đã có vài chục ngọn núi, hơn nữa có một bộ phận còn trong lãnh thổ Triều Tiên. Mạnh Hạt Tử thật sự muốn tránh, chính mình căn bản tìm không thấy hắn.
Hồ Hồng Đức cười khổ một tiếng, nói:
– Diệp Thiên, chuyện này không làm phiền cậu, với thuật pháp của Mạnh Hạt Tử, lão Hồ tôi cũng không phải uống nước lạnh mà lớn, đấu với hắn còn không biết ai chết ai sống đâu.
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
– Tôi phá pháp thuật của hắn, nói vậy hắn hiện tại cũng không dễ sống đâu, thật sự ông không cần phải sợ hắn, chính là đề phòng hắn hại người vô tội là được!
Khí huyết của Hồ Hồng Đức thịnh vượng, dẫn hồn thuật của Mạnh Hạt Tử không thể ảnh hưởng nhiều đối với hắn, hơn nữa cho dù Mạnh Hạt Tử thỉnh thần hiện thân, cũng chưa chắc có thể đánh thắng được cao thủ như Hồ Hồng Đức.
Huống chi lúc trước Mạnh Hạt Tử bị Diệp Thiên phá thuật pháp, một mạng của hắn phỏng chừng hiện tại cũng chỉ còn lại có nửa, lại càng không đủ gây chuyện.
– Lúc nào tôi đi sẽ để cho Tiểu Tiên một lá bùa, có thể giữ không cho cô ấy bị thuật pháp xâm nhập.
Diệp Thiên vỗ vỗ tay đứng dậy, nói:
– Tuyết cũng ngừng rồi, lão Hồ, chúng ta vào núi đi, rồng bay thật sự rất tuyệt!
Diệp Thiên ăn cái gì từ trước đến nay luôn thích ăn no, nhưng hôm nay nếm xong canh rồng bay mới biết được cái gì gọi là mỹ vị, trước kia ăn được trứng cá muối hay vây cá quả thực cũng giống như đồ bỏ đi thôi.
– Được, tôi đưa cậu đi xa một chút, qua ba ngọn núi bên kia cũng không có thiếu rồng bay, tuyệt đối sẽ cho cậu ăn no!
Hồ Hồng Đức lên tiếng nở nụ cười, hắn nói lời này nếu như bị nghành bảo hộ động vật tương quan nghe được, chỉ sợ không cần thẩm tra, có thể trực tiếp kết án vài năm.
Phải biết rằng, rồng bay tên khoa học là trăn gà, chính là một động vật bảo hộ quốc gia, cho dù ở Trường Bạch sơn và núi Đại Hưng An, cũng là rất ít thấy, mức độ được bảo hộ cũng không thua gì hổ Đông Bắc.
– Diệp Thiên, đi Trường Bạch sơn? Chúng em cũng phải đi!
– Được, tôi đưa mọi người đi, những thứ hay ho trên núi càng nhiều!
Diệp Thiên đi ra ngoài vừa nói như thế, Vu Thanh Nhã và Vệ Dung Dung nhất thời cũng nổi hứng, Hồ Tiểu Tiên lại càng sôi nổi nói dẫn đường cho mấy người. Lần này cô sinh bệnh, khiến lãnh đạo đơn vị sợ không nhẹ, trực tiếp cho cô kỳ nghỉ ba tháng.
– Ôi, mọi người có thể đi chơi, tôi còn phải đi làm!
Trong mấy cô nương, chỉ có Tiền Hiểu Tĩnh không có thời gian, nghe nói muốn đi Trường Bạch sơn, nhất thời kêu khổ.
– Hiểu Tĩnh, yên tâm đi, mình sẽ làm hướng dẫn du lịch tốt.
Hồ Tiểu Tiên cũng là người vừa liền vết sẹo đã quên đau, trong đầu còn ảo tưởng cảnh lên trên núi ném tuyết.
– Liều lĩnh! Trong núi thì có cái gì hay ho? Hôm nay lạnh thế này, chạy loạn cái gì, tiểu Tiên, bệnh của con chưa khỏi mà!
Nghe được con gái kêu la, Hồ Đại Quân không vui, nếu không phải chạy lên Trường Bạch sơn đi tìm tin tức, có thể để xảy ra chuyện như vậy sao?
– Ông nội?
Hồ Tiểu Tiên Hồ sợ cha, nhưng cô biết, ở nhà họ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Quả nhiên, Hồ Tiểu Tiên mới kêu một tiếng này, ánh mắt Hồ Hồng Đức liền trừng lên,
– Trường Bạch sơn thì sao? Cha ngươi đều là Trường Bạch sơn nuôi sống, tiểu Tiên, đi cùng ông nội đi!
– Thôi được, mọi người cẩn thận một chút, cha, cha trông chừng mấy đứa cẩn thận đấy!
Hồ Đại Quân bất đắc dĩ lắc đầu, cha hắn là người nổi danh không nói lý lẽ, chuyện đã cho phép, ai cũng khuyên không được.
– Biết rồi, tiểu Tiên từ nhỏ sống cùng ta, cũng không thấy từng có tật bệnh gì, mới về mấy ngày, đã xảy ra chuyện này, đều là các ngươi không chăm lo tốt!
Hồ Hồng Đức không kiên nhẫn trách con trai một câu, hơn nữa còn trả đũa, Hồ Đại Quân tức giận đến mức liền xoay mặt vào thư phòng, truớc người cha này, một chút tính tình của hắn cũng bị mất.
Nhưng tuy rằng tức giận, Hồ Đại Quân vẫn kêu xe chuyện dụng của mình chở con gái và cha đi, mấy ngày hôm trước tuyết rơi đều đóng thành băng rồi, lái xe trên băng, còn muốn nguy hiểm hơn so với tuyết rơi.
Mùa đông Đông Bắc tối sớm, khi Diệp Thiên tới nhà Hồ Tiểu Tiên thì cũng đã là buổi chiều , khi tới lâm trường sắc trời hoàn toàn đen lại.
Hồ Hồng Đức cũng không phải một người không có chút chừng mực, hắn biết mấy người con gái không thể như hắn và Diệp Thiên, đi đường đêm lên núi là rất nguy hiểm, lập tức thu xếp công việc ngay tại lâm trường rồi ở lại.
Khi Hồ Tiểu Tiên học tiểu học là học từ những công nhân làm việc trên lâm trường, toàn bộ công nhân trên lâm trường đều coi cô trở thành niềm kiêu ngạo của công nhân trên lâm trường, huống chi còn có hai sinh viên trường Thanh Hoa đi cùng, tất cả công nhân trên lâm trường đều xao động.
Sau khi công nhân lâm trường dọn sạch tuyết đọng trên lâm trường, tổ chức một bữa tiệc tối và đốt lửa trại long trọng, mặc dù không có món ngon như rồng bay, nhưng thịt dê và lợn núi nướng vàng óng, cũng khiến cho mọi người ăn uống say sưa thoải mái.
Sớm hôm sau, đám người Vu Thanh Nhã rời khỏi lâm trường, hơn một giờ đi đường núi, rốt cục đi tới căn nhà gỗ của Hồ Hồng Đức, nghênh đón bọn họ vẫn là con chó vàng.
– Thật đẹp, quả thực giống như là truyện cổ tích!
Nhìn thấy cảnh tuyết khắp núi này,Vu Thanh Nhã và Vệ Dung Dung cũng như Diệp Thiên lúc trước, cả người đều ngây dại ra, thế giới màu trắng này gây cho lòng người sự rung động, thật sự không thể dùng ngôn ngữ mà miêu tả.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đẹp loại này, Diệp Thiên vẫn đắm chìm trong đó, qua một hồi lâu mới lên tiếng:
– Thanh Nhã, nếu cảm giác này rất tuyệt, sau này anh tìm nơi phong thuỷ tốt, cũng xây mấy căn nhà gỗ, sau này hàng năm chúng ta đều đến ở vài ngày thì thế nào?
– Được rồi, đừng tỏ ra tình cảm tại nơi thanh tịnh này, coi chúng ta là không khí à?
Hồ Tiểu Tiên và Vệ Dung Dung làm bộ nôn mửa, lôi Vu Thanh Nhã chạy tới chơi tuyết .
– Nói thật lại không ai tin nhỉ?
Diệp Thiên cười khổ lắc lắc đầu, từ khi hắn cảm giác được thời tiết băng hàn này có lợi với lĩnh ngộ cảnh giới, Diệp Thiên thật sự có ý niệm sống ở Trường Bạch sơn một thời gian ngắn.
– Trường Bạch sơn từ trước đến nay được xưng là Long huyệt hàng đầu, nếu có thể tìm được Long mạch bày ra pháp trận, ngay cả nguyên khí trong Tứ Hợp Viện ở Bắc Kinh cũng so ra kém nơi này …
Diệp Thiên cân nhắc trong lòng, cảm giác ý nghĩ này không sai.
– Oành!
Một nắm tuyết đập vào trên đầu đang trầm tư của Diệp Thiên, ngẩng đầu nhìn lại, thấy Vu Thanh Nhã đang nghịch ngợm cười với mình.
– Giỏi, dám đánh lén anh, đón đạn pháo của anh đây!
Nhìn thấy mấy người con gái với vẻ sung sướng, Diệp Thiên cũng nổi tính trẻ con lên, từ trên mặt đất nắm một nắm tuyết ném đi.
Nhưng khiến Diệp Thiên không nói gì chính là, Hồ Hồng Đức kia cũng gia nhập vào, Diệp Thiên bị đòn của ba người hợp nhau đánh lui tới trong phòng.
Đêm đó ba người con gái ngủ trong phòng Hồ Tiểu Tiên, Diệp Thiên lại phải ngủ ở phòng cất đồ, không có bếp lò, trong phòng rét lạnh dị thường, ngoài Diệp Thiên, ai cũng khó chịu.
Cùng mấy người con gái ở trên núi chơi suốt ba ngày, Hồ Hồng Đức tự mình đi bắt mấy con rồng bay, cho các cô gái lại được dịp mài răng.
Tối ngày thứ ba, Vệ Dung Dung cũng có chút bị cảm lạnh, cảm tầm thường ở trong núi này chính là bệnh nặng, Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức chặy xe suốt đêm đưa mấy người về trong thành.
Nhưng điều này cũng làm cho Diệp Thiên nhẹ nhàng thở ra, hắn còn lo sợ mình và Hồ Hồng Đức vào núi hái sâm, mấy nữ nhân này muốn đi theo thì thật phiền to.
Ở thành phố một ngày, sớm hôm sau Diệp Thiên cùng với Hồ Hồng Đức lại quay trở về Trường Bạch sơn, Diệp Thiên ăn không ít nhân sâm, nhưng chưa từng đi đào nhân sâm, đối với hành trình vào rừng già lần này cũng đã tràn ngập chờ mong.
– Lão Hồ, mang nhiều đồ như vậy để làm chi?
Nhìn thấy Hồ Hồng Đức đem cồn, bếp, nồi … đều nhét vào ba lô, Diệp Thiên có chút không kiên nhẫn .
Hồ Hồng Đức lắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
– Diệp Thiên, chúng ta lần này vào núi, nói không chừng phải ở mười ngày nửa tháng, đồ không chuẩn bị không thể được!
Đối với người hái sâm mà nói, mùa đông Trường Bạch sơn là khu vực cấm với sinh mệnh nhân loại, cũng chỉ có người như Hồ Hồng Đức mới dám vào Trường Bạch sơn trong mùa đông.
Nhưng cho dù là Hồ Hồng Đức đã già, hái sâm lâu năm như vậy, cũng không dám có chút khinh thường, tại rừng già vô biên vô hạn này, một chút sơ sẩy cũng tạo thành hậu quả trí mạng.
– Ông cầm súng, những thứ kia để tôi đeo cho.
Khó khăn lắm mới chờ Hồ Hồng Đức thu dọn xong , Diệp Thiên một tay lấy kia cái túi đeo lên lưng.
– Diệp Thiên, nếu cậu muốn làm người hái sâm ở Trường Bạch sơn, tuyệt đối cần những thứ này!
Nhìn thấy cái ba lô hơn một trăm cân trên lưng Diệp Thiên nhẹ như không, Hồ Hồng Đức nhịn không được giơ lên ngón tay cái, người hái sâm cũng cần một sức khỏe cường tráng.
– Tôi không giành bát cơm của ông đâu, lão Hồ, đi, vào núi thôi!
Nghe Hồ Hồng Đức nói vậy, Diệp Thiên nhất thời ha ha phá lên cười, tiếng cười khiến tuyết đọng trên cây sôi nổi rơi xuống.
Trường Bạch sơn đối với Hồ Hồng Đức mà nói, không khác hoa viên là bao nhiêu.
Còn Diệp Thiên cũng là kẻ tài cao gan cũng lớn, thời tiết tiếp tục tồi tệ hơn, đối với hắn đều không là vấn đề, hai người đi cực nhanh, giữa trưa đã đến một chỗ có thể hái cỏ phản hồn.
Cái chỗ này cách Trường Bạch sơn hai đỉnh núi, đã coi như tới vùng thâm sâu của Trường Bạch sơn, ngoài những người có kinh nghiệm hái sâm, đây chính là khu vực nguy hiểm.
– Đợi một chút, Diệp Thiên, nơi này có nhân sâm khoảng năm mươi năm.
Khi đi qua một rừng cây, Hồ Hồng Đức bỗng nhiên đứng lại.
Chương 413 : Hái Sâm (Thượng)
– Nơi này có nhân sâm?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, nơi này là một triền núi, cây cối rậm rạp thấp bé, tầm nhìn rộng rãi, nơi này nếu có nhân sâm, không phải sớm bị người hái đi rồi?
– Được rồi, chính là chỗ này.
Hồ Hồng Đức gật gật đầu, thực khẳng định nói:
– Tôi đi hái sâm năm kia phát hiện nơi này có sâm chưa đủ năm, tôi lưu lại.
– Nơi này cách bên ngoài hai ngọn núi, bị người thấy được lại không hái đi sao?
Diệp Thiên hỏi ra nghi vấn trong lòng, hơn nữa hắn vẫn nghĩ nhân sâm đều là sinh trưởng ở núi cao trùng điệp, không nghĩ tới nơi như vậy liền có thể gặp được một cây sâm núi.
Phải biết rằng, khi Diệp Thiên ở chợ dược liệu Hà Bắc, nhân sâm núi tuyệt đối là khó gặp, đừng nói sâm trăm năm, chính là vài thập niên, đều bị một số thương gia coi là trấn điếm chi bảo.
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Hồ Hồng Đức lộ ra vẻ tự hào, nói:
– Bọn tiểu Nhị cũng biết nơi này là địa bàn của tôi, bọn họ cho dù Phóng Sơn, cũng sẽ không đụng đến chày gỗ mà tôi lưu lại !
– Phóng Sơn, là cái gì?
Diệp Thiên lại nghe thấy một danh từ chính mình không hiểu.
– Đi đào củ sâm, chính là Phóng Sơn, những người đó vào núi sợ xảy ra sự cố, thông thường đều là bảy tám người vào núi, trong đó có một người là đầu lĩnh, cũng được gọi là trưởng đoàn …
Khi Hồ Hồng Đức còn trẻ, cũng từng Phóng Sơn, sau này hắn có kinh nghiệm hái sâm mùa đông, một mình một người vào núi, cho nên đối với Phóng Sơn, hắn cũng hiểu biết rất rõ.
Mỗi một câu nói và hành động của những người Phóng Sơn, người ở bên ngoài xem ra đều tràn ngập sắc thái thần bí, nhưng kỳ thật lời nói và việc làm đó, đều là có mục đích.
Phóng Sơn lúc ban đầu, người Phóng Sơn cần xếp hàng, lấy một thanh gỗ gạt cỏ ra, tìm kiếm từ chân núi theo triền núi hướng lên trên, cái này gọi là “Áp Sơn”, một loại phương thức khác là “Xuyết Sơn”, chính là mọi người phân ra tìm kiếm, lấy cây gỗ làm tín hiệu liên lạc.
Nhưng vô luận loại phương thức nào, đều nghiêm cấm nói chuyện, không cho phép ăn cái gì, dựa theo thuyết pháp của những người Phóng Sơn, một khi kinh động đến dù chỉ là nhân sâm con, nhân sâm sẽ bỏ chạy .
Mà nguyên nhân chân chính là tìm nhân sâm cần hết sức tập trung, nói chuyện, ăn cái gì sẽ phân tán lực chú ý của đoàn người, còn nữa, nếu ở trong núi rừng lớn tiếng hô, thực dễ dàng sinh ra tiếng vọng mà lạc đường.
Ai phát hiện nhân sâm, liền lập tức cắm cây gỗ trên mặt đất, dùng một sợi dây tơ hồng buộc trên thân cây nhân sâm, ở dưới thân nhân sâm trải lên một tấm vải đỏ, nghe nói, nhân sâm con có thể độn đất mà chạy, nhưng buộc dây tơ hồng liền chạy không thoát.
Kỳ thật, buộc tơ hồng chỉ là để bắt mắt, bởi vì nhân sâm sinh trưởng ở trong bụi cỏ dại, không cẩn thận là sẽ dẵm phải. Buộc lên nó một sợi tơ hồng, màu xanh đỏ xen nhau, rất bắt mắt.
Còn về vải đỏ trên đất, đó là dùng để đón những hạt sâm khẽ đụng bị rụng, thứ này cũng rất quý giá, là một loại thuốc đỡ đẻ rất tốt. Làm xong tất cả chuyện này, người may mắn tìm được nhân sâm sẽ hô to một tiếng “Bổng Trùy”!
Sau đó những người cùng đoàn hỏi:
– “Hàng gì?”
Trả lời:
– Ngũ phẩm Diệp!
Mọi người vừa nghe, liền nói: “Đương!”. Đây toàn là ngôn ngữ người trong nghề hái sâm Trường Bạch sơn.
– Sao tôi nghe như lệnh của thổ phỉ trên núi vậy? Cái gì gọi là Ngũ phẩm Diệp?
Diệp Thiên có chút hồ nghi nhìn hướng Hồ Hồng Đức, cười nói:
– Lão Hồ, đây không phải ông nói tiếng lóng năm đó học được ở trong sơn trại đấy chứ?
– Haiz, không phải cậu từng mua sâm sao? Như thế nào ngay cả phẩm chất nhân sâm đều không hiểu?
Hồ Hồng Đức này là người không nói lý lẽ, gặp được Diệp Thiên cũng bế tắc, chỉ có thể nhẫn nại giải thích cho hắn đặc tính của nhân sâm.
Thì ra, nhân sâm hoang dại trên 15 năm chỉ là một quả Phục Diệp, tục xưng “Tam hoa”, 5-10 năm sau có thể dài ra, một quả Phục Diệp đầy đủ năm trạng, tục xưng “Bàn tay” .
Mà 10 – 20 năm sau, chiều dài sâm núi có thể đến hai quả Phục Diệp, thủ lĩnh Phóng Sơn gọi nó là ” cái chìa khóa Khai Sơn “, ý là tìm được manh mối, quanh đó rất có thể có thật nhiều “Chày gỗ” .
30 năm sau, chiều dài sâm núi là ba quả Phục Diệp, tục xưng “Đế đèn”, 50 năm là “Tứ phẩm Diệp”, sâm núi dài được đến Tứ phẩm Diệp thường đã được 50 – 80 năm.
Nhân sâm hoang dại chiều dài năm quả Phục Diệp, chính là “Ngũ phẩm Diệp” mà Hồ Hồng Đức vừa nói.
Ngũ phẩm Diệp trên 80 năm, ở Trường Bạch sơn đã rất ít thấy, thủ lĩnh Phóng Sơn gọi là “Một đống”, phóng mắt nhìn quanh có thể tìm thấy rất nhiều sâm lớn nhỏ, có cây sâm sáu, bảy mươi năm tuổi, cũng có ba, bốn mươi năm tuổi.
Còn “Lục phẩm Diệp”, sâm linh trăm năm trở lên, cực kỳ hiếm thấy, có thể nói quý hiếm như quốc bảo, người Phóng Sơn gọi là “Một mảnh”, ngụ ý thấy sâm già như vậy, khắp triền núi sẽ có vô số sâm con, giống như tộc đàn.
Hiện tại trừ phi người hái sâm vào tận sâu trong núi non trùng điệp, căn bản là không thấy được Lục phẩm Diệp tồn tại, đây cũng là sâm hạng thượng đẳng hiện có, còn Thất phẩm Diệp giống trong truyền thuyết, thì ngay cả Hồ Hồng Đức đều chưa thấy qua .
– Lão Hồ, ông nói nơi này có sâm năm mươi năm, không phải là Tứ phẩm Diệp sao?
Diệp Thiên học rất nhanh, thúc giục nói:
– Chỉ cho tôi, cho tôi xem xem Tứ phẩm Diệp là thế nào.
– Tôi nói cho cậu biết, mùa đông thế này nào còn có Diệp? Nhân sâm giống như gấu, mùa đông là ngủ đông !
Hồ Hồng Đức thực không biết mình mang Diệp Thiên vào núi là đúng hay sai , người này ngay cả chút kiến thức về nhân sâm đều không hiểu.
Hàng năm thời kì sinh trưởng của nhân sâm rất ngắn. Một năm giữa ba tháng 6, 7, 8 là mùa thịnh vượng sinh trưởng, từ giữa tháng 9 có sương, tới giữa tháng 5, chúng không họat động đến hơn 240 ngày.
Thời kì sinh trưởng ngắn như vậy, khiến cho hàng năm nhân sâm sinh trưởng chỉ tăng thêm cân nặng gần 1g, gặp phải năm thời tiết không tốt, thậm chí còn không tăng trưởng, đây cũng là một nguyên nhân nhân sâm trở nên quý như thế.
Diệp Thiên nghe thấy không thể thấy được Tứ phẩm Diệp , có chút mất hứng nói:
– Được rồi, trước tiên hãy đào cái cây sâm năm mươi năm này ra đi, nghe nói sâm hoang dại nấu canh, chính là rất thơm!
Hồ Hồng Đức có chút chần chờ nói:
– Diệp Thiên, Tứ phẩm Diệp này còn có thể lớn được, hay là … tôi mang cậu đi lấy Lục phẩm Diệp nhé? Chắc nó cũng dài ra nhiều rồi.
– Đừng, lão Hồ, coi như nó có thể dài thành Ngũ phẩm Diệp, nhưng liệu ông còn có thể sống bao nhiêu năm đây? Thứ này ông không lấy, sớm muộn gì cũng bị người đào đi!
Nghe được Hồ Hồng Đức nói vậy, Diệp Thiên lắc đầu, nhớ ngày đó mình đến chợ dược liệu tìm mua sâm, ngay cả sâm núi ba mươi năm cũng mua không nổi, trước mắt có sâm núi năm mươi năm, Diệp Thiên làm sao có thể buông tha chứ?
– Được, cậu muốn đào thì chúng ta đào!
Hồ Hồng Đức cười khổ một tiếng, may mắn Diệp Thiên không biết phân biệt rõ nhân sâm, nếu không nếu để hắn đến hái sâm, đây tuyệt đối là một tai họa của Trường Bạch sơn, có lẽ nhân sâm, nhung hươu, lông chồn – tam bảo của Trường Bạch sơn, thật sẽ tuyệt tích .
Sâm núi hoang dã năm mươi năm, đã có thể đào rồi, Hồ Hồng Đức cũng không còn tiếc hận, lập tức ngồi xuống cạnh một đống tuyết, dọn sạch tuyết.
– Đây là ông lưu ?
Diệp Thiên thấy dưới mặt tuyết chỗ gốc cây, hiện lên một cái dây đỏ, ở dây đỏ còn treo một đồng tiền.
– Được rồi, mặt trên có ký hiệu của tôi, người khác nhìn qua cũng biết là tôi lưu lại.
Hồ Hồng Đức tháo dây xuống đưa cho Diệp Thiên, Diệp Thiên để vào trong tay vừa nhìn, thấy đồng tiền này cũng đã bị mài bằng , sau đó dùng đao khắc ở trước mặt chữ “Hồ” .
– Những người hái sâm không phải đều phải cột dây trên lá nhân sâm chứ? Ông buộc trên tàng cây để làm chi?
Diệp Thiên có chút không hiểu.
– Mùa đông nhân sâm rụng lá, tôi làm thế nào tìm được?
Hồ Hồng Đức quả thực là nhức đầu vô cùng đối với những câu hỏi của Diệp Thiên, Trường Bạch sơn này, đứa trẻ tám tuổi đều biết tri thức đó, Diệp Thiên lại không rõ.
– Ồ, vậy theo như lời của ông nói, nhân sâm con ở gần đây cũng nhiều?
Nghe Hồ Hồng Đức vừa nói như thế, Diệp Thiên hiểu ra, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, đem thần khí phóng ra ngoài, nhân sâm là thiên địa linh túy hình thành, có lẽ mình có thể cảm ứng được?
– Ồ? Quả nhiên có thể tìm được? !
Vừa mới phóng ra khí cơ, Diệp Thiên liền cảm ứng được cách chân trái không đến ba mươi cen-ti-mét dưới đất, ẩn chứa một linh khí cực kỳ mạnh.
– Lão Hồ, nhân sâm ở chỗ này?
Diệp Thiên chỉ chỉ mặt đất.
– Hả? Làm sao cậu biết?
Hồ Hồng Đức nghe vậy lặng đi một chút, đưa tay sờ đến ba lô Diệp Thiên đeo, lấy ra tẩu hút thuốc. của hắn.
– Điều này nói ra ông cũng không học được, lão Hồ, chờ xem, xem tôi tìm cho ông một cây Thất phẩm Diệp!
Đã phát hiện có thể sử dụng nguyên khí, Diệp Thiên mừng rỡ trong lòng, tuy rằng công lực của hắn còn thấp, nguyên khí chỉ có thể cảm ứng được phạm vi 10m, nhưng nếu vận may tốt, nói không chừng thực có thể tìm được một ít sâm thượng hạng.
– Trên đời này nào có còn Thất phẩm Diệp?
Hồ Hồng Đức lắc lắc đầu, châm tẩu hút thuốc.
– Nói không chừng tôi vận may tốt lại gặp được đấy?
Diệp Thiên đẩy Hồ Hồng Đức một cái.
– Sao ông cũng hút thuốc vậy? Châm lên rồi thì chúng ta đi đào Lục phẩm Diệp nha!
– Không hút thuốc lá tôi sợ tay sẽ run, chờ tôi hút xong điếu này sẽ đào!
Những người Phóng Sơn trước khi đào sâm, đều cũng hút điếu thuốc, đây là vì hoà dịu căng thắng trong lòng. Phải biết rằng, nếu vô ý làm xước chút vỏ sâm, hoặc làm đứt một đoạn rễ sâm, nước nhân sâm liền chảy ra, giá trị liền giảm đi .
Năm đó Hồ Hồng Đức cũng là người Phóng Sơn, tuy rằng sau này tự mình đi tìm sâm, nhưng cái thói quen này cũng giữ lại, hơn nữa mùa hè đi đào sâm, côn trùng rất nhiều, hút thuốc cũng có tác dụng đuổi côn trùng.
– Lão Hồ, nếu ông sợ tay run, để tôi đào đi.
Dưới cảm nhận của Diệp Thiên, nhân sâm dưới đất đều trình hiện tại trong đầu hắn, hắn tự tin tuyệt đối sẽ không thương tổn đến một cái rễ cây.
– Đừng, Diệp Thiên, đây không phải là chuyện có thể nói giỡn?
Hồ Hồng Đức bị Diệp Thiên hù cho nhảy dựng lên trên đất, thiếu chút nữa ngay cả tẩu hút thuốc cũng đánh rơi. Nhân sâm này năm mươi năm dã là khá hiếm thấy, đào lên không cẩn thận là mất cả trăm tám mươi vạn, nếu như bị Diệp Thiên làm nát bét, vậy rất đáng tiếc.
Hồ Hồng Đức phản ứng như vậy khiến Diệp Thiên rất là khó chịu, mở miệng nói:
– Lão Hồ, không tin tôi phải không? Nếu có sai lầm, tôi bồi thường tiền cho ông!!
Chương 414 : Hái Sâm ( Hạ )
Hồ Hồng Đức lắc lắc đầu, nói:
– Diệp Thiên, không phải vấn đề có tiền hay không, những nhân sâm này đều là tập trung tinh túy thiên địa mà thành, tổn thương thì rất đáng tiếc!
Tuy rằng mắc nợ nhân tình với Diệp Thiên, nhưng chỉ là một người đào sâm, Hồ Hồng Đức vẫn kiên trì muốn chính mình đào sâm lên.
Phải biết rằng, mùa đông Đông Bắc, ngay cả thổ địa đều có thể bị đông cứng, khi đào nhân sâm nếu so với mùa hạ khó khăn hơn trăm lần, hơi có sai lầm liền làm thương tổn đến rễ nhân sâm.
Diệp Thiên bất mãn nhìn thoáng qua Hồ Hồng Đức, nói:
– Lão Hồ, xem thường tôi có phải hay không? Nói cho ông biết, với khí thuật của chúng tôi, lấy một con sâm tính cái gì chứ?
– Thật sao? Chân khí có thể thấy được nhân sâm?
Hồ Hồng Đức nghe Diệp Thiên nói sửng sốt, chân khí được sử dụng trng phong thuỷ, chẳng lẽ còn có thể sử dụng tìm sâm?
Hồ Hồng Đức cũng không biết Diệp Thiên nói thật hay giả, nhưng nhìn thấy Diệp Thiên kiên trì như thế, cuối cùng lắc lắc đầu, nói:
– Được rồi, cậu cẩn thận một chút, nhân sâm cũng không phải là sinh trưởng thẳng từ trên xuống dưới, nó là nằm ngang dưới đất, trước tiên cậu cần đào từ bốn phía, ngàn vạn lần không nên làm bị thương rễ sâm!
Không giống các thực vật bình thường thân rễ hướng xuống đất, thân rễ nhân sâm ngược lại lớn lên theo chiều ngang, những cái rễ to tất cả đều hướng về mặt đất, cho nên khi đào sâm nhất định phải đào từ xa mà đến gần, từ dưới lên trên, một chút một chút.
– Tôi biết rồi, lão Hồ, ông xem được rồi.
Diệp Thiên đem ba lô đặt xuống bên cạnh, đưa tay vào bên trong rút ra dụng cụ đào ngắn, trâng tráo nói:
– Lão Hồ, nếu tôi tới Trường Bạch sơn lấy sâm, các ông đã sớm không có cơm ăn!
Nghe Diệp Thiên nói vậy, lại nhìn động tác của hắn, thiếu chút nữa Hồ Hồng Đức đã khóc lên, một phát nắm lấy xẻng, nói như cầu xin:
– Tôi nói này, hay là để tôi đào đi, đào sâm sao có thể sử dụng đồ bằng sắt thép vậy?
– Vậy sao, không cần xẻng thì dùng cái gì?
Diệp Thiên nghe vậy dừng động tác, ánh mắt nhìn lại tay của Hồ Hồng Đức một chút nói:
– Lão Hồ, ông luyện chính là Ưng Trảo công, nhưng Trường Bạch sơn này nhiều người đào sâm như vậy, vị tất đều có thể làm được thế? Bọn hắn chẳng lẽ cũng lấy tay mà đào?
Mấy ngày nay ngoài việc đi cùng bọn Vu Thanh Nhã lên núi du ngoạn, Diệp Thiên cũng cùng Hồ Hồng Đức luận bàn vài lần, đối với cái môn ở Trường Bạch sơn Ưng Trảo công cương mãnh đến cực điểm này, Diệp Thiên cũng rất sùng bái.
Nhất là luyện đến cảnh giới như Hồ Hồng Đức, mười ngón tay quả thực giống như là mười chuôi dao sắc bén, thân cây cỡ khoảng cái bát ăn cơm một phen có thể bẻ gảy, nếu chộp vào thân người, thì phải là năm lỗ thủng máu chảy đầm đìa.
Cho nên lúc này Diệp Thiên mới hoài nghi Hồ Hồng Đức khi lấy sâm, liệu có phải trực tiếp dùng tay hay không, dù sao xẻng này cũng không linh hoạt bằng ngón tay.
– Ai nói bọn họ lấy tay đào?
Hồ Hồng Đức thật sự thực hối hận mang Diệp Thiên vào núi, lắc đầu từ trong ba lô rút ra tiểu đao bằng gỗ, nói:
– Dùng đao gỗ này mà đào, bằng không còn có thể dùng sừng hươu, dù sao cũng không thể dùng đồ bằng sắt thép!
Nhân sâm tươi, bất kể là thân hay rễ, đều rất yếu ớt, chỉ cần gặp phải đồ bằng sắt thép, nhất định sẽ bị tổn thương, cho nên đao gỗ cùng sừng hươu là công cụ người lấy sâm cần chuẩn bị.
Năm đó Hồ Hồng Đức cũng là sử dụng hai loại công cụ này, nhưng hắn luyện công phu được đến như hịên nay, quả như Diệp Thiên nói, hắn đều là dùng hai tay mà lấy sâm.
Lần này vào núi sở dĩ mang theo đao gỗ và sừng hươu, là muốn cho Diệp Thiên đã ghiền, tìm nhân sâm hơn mười năm cho hắn lấy, chính là Hồ Hồng Đức không nghĩ tới, Diệp Thiên này muốn luyện tập với nhân sâm năm mươi năm, không phải bình thường.
– Cần chú ý thật đúng là nhiều, được rồi, dùng đao này đi.
Diệp Thiên vứt bỏ xẻng, tiếp nhận món đồ chơi giống như con dao gỗ, nhịn không được lắc đầu, mùa đông lạnh thế này thổ địa đều bị đông cứng, nếu đổi thành người lấy sâm bình thường, dùng đao gỗ này tới khi nào mới đào được?
Nhưng đối với Diệp Thiên mà nói, dùng cái gì thật sự không quan trọng, rót chân khí vào đao, chỉ sợ so với xẻng kia còn sắc bén hơn vài phần.
Mặc dù phía trước biểu hiện của Diệp Thiên như chẳng quan tâm, nhưng sau khi bắt tay hành động, cả người đều trở nên trầm tĩnh, hắn cảm ứng một chút vị trí của nhân sâm, đào từ cách nhân sâm hơn ba mươi cen-ti-mét.
Nhìn thấy Diệp Thiên thận trọng như vậy, Hồ Hồng Đức thêm vài phần tin tưởng, hắn tuy rằng không biết cái gì gọi là thái độ quyết định thành bại, nhưng khi đào sâm nhất định cần hết sức tậo trung.
– Thứ này sinh trưởng ở bên trong lòng đất, có thể hấp thu tinh khí trong thiên địa ngưng tụ lại, thật không hổ là Thiên Linh Địa bảo trong truyền thuyết, có điều sinh trưởng quá chậm!
Nhân sâm là dược liệu quý nhất mà Diệp Thiên tu luyện tới nay đã dùng qua, mà thật sự nó cũng không hổ danh vua trong bách thảo, dược tính của nó đối với sự tiến bộ của việc luyện công pháp của Diệp Thiên cũng có tác dụng rất lớn.
Tuy rằng biết rõ mình sẽ không làm tổn thương đến nhân sâm, động tác của Diệp Thiên cũng cực kỳ cẩn thận, nhìn như nhanh chóng kì thực lại rất mềm dẻo, nhẹ nhàng dọn sạch đất chung quanh cấy nhân sâm.
– Cẩn thận một chút, cần đào được nguyên vẹn, đào lên rồi làm sạch đất!
Đất đông cứng chính là tầng ngoài, sau khi đào lên, đất bên trong liền trở nên mềm nhũn ra, động tác Diệp Thiên trở nên nhanh hơn, khiến Hồ Hồng Đức đứng xem không khỏi lo lắng đề phòng.
Diệp Thiên lúc này cũng thấy thoải mái, quay đầu lại cười nói:
– Lão Hồ, ông xem là được rồi!
Với sự khống chế của Diệp Thiên, rất thích hợp làm công việc tỉ mỉ này, sau khi làm sạch đất bán vào sâm, ném đao gỗ đi, dùng tay búng từng cái rễ nhân sâm, đất phía dưới liền bay đi.
Sau khi đào ra cả củ nhân sâm, mười ngón tay Diệp Thiên giống như bay làm sạch bùn đất dính vào thân sâm, Hồ Hồng Đức đứng xem mà trợn mắt há hốc mồm, nhất thời cả người đều choáng váng.
Phải biết rằng, nhân sâm sinh trưởng trong đất, còn dính thật nhiều rễ cỏ, rễ cây, đá sỏi cứng, có những thứ bị rễ sâm bao vây ở bên trong.
Nhưng mười ngón tay Diệp Thiên kia giống như là cái kim thêu, dị thường linh hoạt, đem toàn bộ tạp vật thanh trừ hết, động tác tuy rằng cực nhanh, nhưng lại không làm cho rễ bị chút tổn thương nào.
Hơn mười phút đi qua, một cây nhân sâm đầy đủ, thân rễ chính màu vàng nâu hiện ra trên tay Diệp Thiên.
Rễ của cây nhân sâm này có chừng hơn mười nhánh, to thì như cây tăm, nhỏ thì như sợi tóc, đáng quý chính là, nhiều rễ nhỏ như vậy, không có một cái nào bị gãy.
Ngay cả Hồ Hồng Đức cũng không cách nào lấy sâm được đầy đủ như vậy, lấy sâm mấy chục năm, Hồ Hồng Đức dám nói, cây nhân sâm trong tay Diệp Thiên năm tuổi không phải lâu nhất, nhưng phẩm chất tuyệt đối là tốt nhất.
– Thứ đồ chơi này ngoài màu sắc ra, chỗ khác thật sự là giống cà rốt nhỉ?
Diệp Thiên đem gốc cây nhân sâm cẩn thận đặt ở lòng bàn tay, cẩn thận đánh giá, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhân sâm tươi, cùng nhân sâm trước kia mua quả là có sự khác nhau rất lớn.
Diệp Thiên có thể cảm giác được, nước bên trong nhân sâm này, ẩn chứa tinh khí cực kỳ dồi dào, thứ này mà dùng thì nhân sâm khô không thể so sánh được.
Ngửi thấy cái mùi thơm nhè nhẹ này, Diệp Thiên thậm chí có một loại mông muốn cho ngay vào trong miệng nhai.
Đối với người bình thường mà nói có lẽ sẽ quá bổ béo, nhưng đối với sức khỏe của Diệp Thiên mà nói, tuyệt đối sẽ không có cách nói quá bổ như thế, chính là Diệp Thiên lấy Lục phẩm Diệp làm cơm ăn, thì những tinh túy cũng đều sẽ chuyển hóa thành tinh khí trong cơ thể hắn.
– Diệp Thiên, cầm cho chắc, cẩn thận đừng bẻ gẫy các rễ con.
Lúc này Hồ Hồng Đức cũng phục hồi tinh thần lại, vội vàng cầm nhân sâm lại đây xem xét, lại quay đầu lại chạy hai mươi mét về phía rừng Bạch Hoa.
– Lão Hồ, ông làm gì vậy?
Diệp Thiên có chút kinh ngạc nghiêng đầu sang chỗ khác, mới vừa kêu một tiếng, liền thấy tay phải Hồ Hồng Đức chộp một cái, cào một cái trên thân cây Bạch Hoa cao lớn nhất.
“Bộp” một tiếng, một mảnh vỏ cây khá lớn bị Hồ Hồng Đức lôi xuống, ngồi xổm người xuống rồi lại đứng trên mặt đất tuyết đọng, qua một hồi lâu Hồ Hồng Đức mới chạy trở về.
– Diệp Thiên, đưa nhân sâm cho tôi.
Không đợi Diệp Thiên mở miệng hỏi, Hồ Hồng Đức cầm lấy nhân sâm, dùng vỏ cây bọc lại, Diệp Thiên phát hiện, ở trong vỏ cây còn có một chút rêu xanh và bùn đất thối rữa.
Hồ Hồng Đức lại lấy từ trong ba lô ra một cái hộp gỗ, cẩn thận đem vỏ cây đã bọc nhân sâm thả vào, sau khi làm xong, mới nhẹ nhàng thở ra.
Thấy Diệp Thiên ánh mắt nghi hoặc, Hồ Hồng Đức cười nói:
– Thân cây nhân sâm này rời khỏi đất, sẽ rất nhanh trở nên khô quắt, tôi dùng vỏ cây và rêu xanh bọc lấy nó, sẽ bảo đảm tinh khí của nó sẽ không tiết ra ngoài!
– Cần chú ý thật sự không ít, nếu là tôi, trực tiếp làm thịt bổ sung nguyên khí không phải xong sao?
Diệp Thiên liếm liếm môi, nhân sâm thì hắn dùng qua không ít, nhưng loại nhân sâm tươi thế này, Diệp Thiên thật đúng là chưa dùng qua, tinh khí khổng lồ trong cây nhân sâm, khiến Diệp Thiên ngứa ngáy trong lòng.
Thấy ánh mắt Diệp Thiên, Hồ Hồng Đức nhịn không được lui về phía sau môt bước, ôm hộp gỗ vào trong lòng, nói:
– Cậu đừng phung phí của trời, Tứ phẩm Diệp năm mươi năm đã không thấy nhiều , lưu lại sau này còn có thể giữ mạng đấy!
Cái gọi là giữ mạng, chính là người sắp chết, chỉ còn lại có một chút hơi, đem nhân sâm trăm năm cắt thành từng miếng nhỏ, cho người bệnh ngậm, tinh khí trong nhân sâm liền có thể cho người ta sống lâu thêm một chút, để mà để lại di ngôn.
Thời cổ đại, rất nhiều nhà giàu trong nhà đều có dấu sâm nhiều năm, chính là xuất phát từ duyên cớ này, có điều nhân sâm trăm năm tới hiện đại đã là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, nên nhân sâm năm mươi năm cũng miễn cưỡng có thể dùng thay.
– Tôi chỉ muốn nếm thử hương vị mà thôi.
Nhìn thấy Hồ Hồng Đức phòng bị như phòng trộm mà nhìn mình, Diệp Thiên phẫn nộ nói:
– Lão Hồ, quanh đây cũng không thiếu nhân sâm, chẳng qua không to bằng cây này, chúng ta có nên đào nữa hay không?
Thông qua khí cơ cảm ứng, Diệp Thiên có thể nhận thấy được, chung quanh Tứ phẩm Diệp này chừng 10m, còn có một vài thứ ẩn chứa tinh khí, nói vậy chính là nhân sâm con ở chỗ này.
– Ông tổ tông, ngài để lại cho Trường Bạch sơn chút hạt giống nhân sâm được không? Cánh rừng này còn phải nuôi sống không ít người đâu!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Hồ Hồng Đức nhất thời nở nụ cười khổ.
Người lấy sâm có quy định của người lấy sâm, trừ phi gặp được Ngũ phẩm Diệp, bọn họ mới có thể đem tứ phẩm Diệp cùng tam phẩm Diệp chung quanh đào ra, nhân sâm khác hơn mười năm, người lấy sâm tuyệt đối sẽ không động vào.
Chương 415 : Phá gia chi tử
– Được, không đào, nhưng lão Hồ này, lát nữa tôi lại tự tìm được nhân sâm tốt, ông đừng quản nhiều như vậy nhé.
Thấy vẻ mặt buồn rười rượi của Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, hỏi:
– Lão Hồ, phần lớn nhân sâm sẽ mọc ở những nơi như thế nào? Ông nói cho tôi nghe một chút đi .
Trường Bạch sơn lớn như vậy, Diệp Thiên không thể lúc nào cũng phóng xuất ra khí cơ được! Hắn còn chưa tu luyện tới cảnh giới luyện thần Phản Hư, khí cơ phóng đi hơi nhiều một chút liền cảm giác được mỏi mệt.
Lúc này Diệp Thiên muốn bắn tên có đích, chỉ kiểm tra ở những nơi có khả năng có nhân sâm cao, nếu không phỏng chừng nhân sâm chưa tìm được hắn đã có thể bị mệt chết.
– Cậu vẫn còn muốn tìm nhân sâm?
Hồ Hồng Đức nhịn không được oán thầm một câu, hắn cũng đã nhìn ra, Diệp Thiên lấy sâm thành thạo như vậy, hoàn toàn là nhờ sự giúp đỡ của khả năng khống chế thân thể cường đại.
Nhưng Diệp Thiên đã hỏi, Hồ Hồng Đức vẫn cần trả lời, nghĩ một chút, lúc sau liền nói:
– Nhân sâm có yêu cầu với hoàn cảnh sinh trưởng thực nghiêm khắc, thích sinh trưởng ở nơi rét lạnh, tầng đất mặt nhiều mùn, ánh mặt trời không trực tiếp chiếu xuống, nước mưa rơi xuống nhiều.
Còn cụ thể ở những chỗ nào, điều này khó nói, cậu xem… Giống như trên sườn núi có thể đào được nhân sâm, trong rừng cây cũng có thể có, chính là trong núi non trùng điệp, cũng có người đào được nhân sâm hơn trăm tuổi.
Ngày trước trong cuốn “ Bản thảo kinh tập chú” Đào Hoằng Cảnh từng nói: Tam nha ngũ Diệp, bối dương hướng âm, dục lại hoa ngã, đoạn thụ tương tầm. Mấy câu nói đó có thể nói khái quát nơi nhân sâm sinh trưởng rồi!
Hồ Hồng Đức không được học hành cao, hắn biết chữ là học được từ vị Lão Trung Y ngày trước.
Nhưng nếu nói phương diện tri thức về nhân sâm cùng Đông y, ở Trường Bạch sơn, Hồ Hồng Đức dám xưng thứ hai, tuyệt đối không ai dám khoe khoang đứng thứ nhất.
Diệp Thiên chỉ vào rừng cây Bình Pha, hỏi:
– Đoạn thụ? Ý nói khu rùng cây thấp?
– Đúng rồi, dưới tàng cây thấp phát hiện nhân sâm xác suất rất lớn.
Hồ Hồng Đức gật gật đầu, lấy nhân sâm dựa vào kinh nghiệm nhiều năm Phóng Sơn, cũng không phải là thuận miệng giải thích nói vài lời có thể hiểu hết, nếu không Trường Bạch sơn này đã sớm không tìm được cây nhân sâm nào rồi.
Sau khi tự tay đào ra một cây nhân sâm, Diệp Thiên hứng thú thêm nhiều, hận không thể lập tức tìm được một cây nhân sâm ngàn năm, khẩn cấp thúc giục nói:
– Đi thôi, đi tới chỗ ông nói có Lục phẩm Diệp đó, nói không chừng tôi sẽ có thể tìm được cây nhân sâm Thất phẩm Diệp trong truyền thuyết đấy!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, khóe miệng Hồ Hồng Đức co giật một chút, cũng không nói thêm cái gì, cha của cha hắn cũng sống ở Trường Bạch sơn, cũng chưa từng thấy qua nhân sâm Thất phẩm Diệp.
Rất nhiều người lấy nhân sâm thậm chí tin rằng, nhân sâm vừa đạt được Thất phẩm Diệp, liền sinh ra linh tính, cũng chính là truyền thuyết dân gian về em bé nhân sâm, có thể xu cát tị hung, người thường căn bản là không thấy được.
Thấy Diệp Thiên cao hứng phấn chấn đi ở phía trước, thường thường đánh giá trên mặt đất, Hồ Hồng Đức dở khóc dở cười đi theo, hai người lại leo lên đỉnh núi.
Trường Bạch sơn chỉ cao hơn so với mặt biển chừng 2500m, ngoài đỉnh cao nhất còn có vài chục núi khác, nghiêm khắc mà nói, Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức mới ở núi bên cạnh, hơn một giờ sau, bọn hắn mới đi đến đỉnh núi cao nhất phía bắc.
Mặc dù Diệp Thiên nhìn thấy rừng cây thấp liền phóng xuất ra khí cơ, nhưng vận may của hắn dường như không ổn, ngọn núi này không còn tồn tại cây nhân sâm lâu năm nào nữa, tựa hồ thực sự có linh tính và đang tránh né Diệp Thiên.
– Diệp Thiên, dừng lại đi, đã đi năm sáu giờ rồi, chúng ta cầm làm chút đồ ăn!
Nhìn thấy Diệp Thiên còn đang hết nhìn đông lại nhìn tây, Hồ Hồng Đức cũng nhịn không được , khí huyết hắn thịnh vượng không giả, nhưng tóm lại là ông lão hơn sáu mươi tuổi rồi, vẫn nhất định phải bổ sung chút đồ ăn.
– Nhân sâm đều trốn đi rồi sao? Lại không phát hiện ra một cây nào!
Nghe được lời Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên cũng đứng lại, đoạn đường này hắn cũng không ít lần phóng xuất ra khí cơ, thân thể tuy rằng không mệt, nhưng tinh thần cũng cảm giác có chút mệt mỏi.
Diệp Thiên đặt ba lô ở trên mặt đất, nhớ lại mỹ vị của món canh rồng bay, chép miệng, nói:
– Ăn gì đó? Lão Hồ, bắt mấy con rồng bay đi?
Khi đi trên đường, xuyên qua rừng cây, thật ra cũng nhìn thấy mấy con rồng bay, nhưng lúc ấy tâm tư Diệp Thiên đều ở nhân sâm rồi, cũng không còn để ý, bây giờ nghe Hồ Hồng Đức nói đến thức ăn, con giun trong bụng nhất thời quẫy lên.
– Nhỏ giọng một chút, tôi xem xem…
Hồ Hồng Đức chìa ngón tay ở bên miệng xuỵt một tiếng, bọn họ lúc này đang ở giữa sườn núi, xuống chút nữa chính là một rừng hoa, cũng là nơi rồng bay thích nhất.
Nhiệt dộ trong núi thấp hơn so với bên ngoài, tuyết đọng từ mấy ngày hôm trước dưới đất cũng chưa hòa tan hết, Hồ Hồng Đức đi lên trước mấy bước, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nhỏ giọng nói:
– Diệp Thiên, chúng ta có lộc ăn ngon rồi, cánh rừng này có một hang ổ rồng bay!
Diệp Thiên nhìn theo ánh mắt Hồ Hồng Đức, quả nhiên, trên mặt tuyết phía trước bảy tám thước, có một dấu vết thật nhỏ, kéo dài đến rừng cây.
Hồ Hồng Đức lấy từ trong ba lô ra một nỏ chế tạo rất hoàn mỹ, nói:
– Mùa đông rồng bay dễ bắt nhất, Diệp Thiên, cậu thu thập chút củi khô để đốt, tôi đi một chút sẽ trở lại!
Diệp Thiên thật đúng là không nhìn thấy Hồ Hồng Đức đặt vào trong ba lô thứ này, tò mò hỏi:
– Nỏ tay? Không cần súng?
Hồ Hồng Đức cười nói:
– Súng không dùng được, bắn được một con là cùng, thứ này tốt nhất!
– Tôi đi với ông.
Diệp Thiên ăn hai lần thịt rồng bay, nhưng đều là đã làm thịt sẵn, rồng bay chân chính hắn còn chưa từng thấy qua đâu.
– Được, nói nhỏ thôi, đừng khiến chúng kinh động!
Hồ Hồng Đức gật gật đầu, hướng về rừng cây.
Diệp Thiên gật đầu, thân thể nhất thời lần nhẹ nhàng rất nhiều, dấu chân dẫm trên mặt tuyết chỉ lưu lại một chút, thấy vậy mặt già của Hồ Hồng Đức đỏ lên, có vẻ như hắn phát ra thanh âm, ngược lại khá lớn.
Trong rừng cây này có chút thưa, trên mặt đất còn mọc lên không ít cây thấp bé, Hồ Hồng Đức ra dáutay với Diệp Thiên, lặng lẽ đi tới một bụi cây.
– Két… Răng rắc!
Ngay khi cự ly của Hồ Hồng Đức cách sào huyệt rồng bay còn có bảy tám thước, một nhánh cây không chịu nỗi tuyết đọng, đã gẫy xuống.
Theo một tiếng vang này, từ trong bụi cây thấp bé đột nhiên xì xoẹt bay ra bốn con vật, giương cánh liền bay đi ra ngoài bìa rừng.
– Có bón con à? !
Hồ Hồng Đức phản ứng cực nhanh, tay phải cầm tay nỏ hướng lên trên, ngay cả ngắm cũng chưa ngắm, trực tiếp bóp cò, một mũi tên hợp kim bắn đi ra ngoài.
Hồ Hồng Đức bắn ra một mủi tên này, tay trái vừa ấn, một mũi tên dài bằng ngón tay lại xuất hiện trên nỏ, khoát tay định bắn một con rồng bay khác.
Nhưng bán được hai con, cũng là cực hạn với Hồ Hồng Đức, hắn không còn có thời gian đối phó với hai con rồng bay đã sắp bay ra khỏi rừng cây.
Đang lúc Hồ Hồng Đức cảm thấy có chút buồn nản, hai con vật cách mặt đất đã hơn mười thước, bỗng nhiên uỵch một tiếng, từ không trung rơi xuống đất.
Hồ Hồng Đức thị lực phi thường, hắn có thể thấy, từ thân thể hai con rồng bay, còn có hai bông tuyết, quay đầu lại nhìn về phía Diệp Thiên đang vỗ tay, ánh mắt Hồ Hồng Đức lộ ra một tia hoảng sợ.
Rồng bay tốc độ cực nhanh, nhất là tới độ cao mười mét, trừ phi dùng súng bắn, thông thường rất khó làm gì được chúng nó, không nghĩ tới Diệp Thiên tùy tay ném hai cục tuyết, đã đánh hạ được.
Hiện tại Hồ Hồng Đức xem như tin, nếu hắn và Diệp Thiên đồng thời sinh sống trong rừng già này, Diệp Thiên nhất định sống thoải mái hơn so với hắn rất nhiều.
Điều này làm cho người được xưng là thợ săn tốt nhất Trường Bạch sơn là Hồ Hồng Đức, trong lòng rất là khó chịu, mở miệng nói:
– Diệp Thiên, cậu đi chất vếp và đun nước, tôi lại đi bắt thêm con hươu bào!
– Được! Mấy con rồng bay thật đúng là không đủ ăn!
Diệp Thiên gật gật đầu, thịt rồng bay không tồi, nhưng bỏ lông cùng nội tạng đi rồi, nhiều nhất chỉ có hai ba trăm gram mà thôi, thức ăn tuyệt đối là không thể ăn no.
Mùa đông trong rừng rậm đầy cành cây khô, Diệp Thiên nhặt một bó đặt ở chỗ dốc, sau đó dùng xẻng xúc một khối đất trống, ở giữa đất trống đào cái hố.
Đem cành khô châm lên, Diệp Thiên đem nồi đạt lên mặt trên, lấy mấy khối tuyết đông lạnh thành băng ở trong nồi, hơn mười phút sau, tuyết tan cũng chậm rãi tản mát ra hơi nóng.
– Sống trong núi này thật ra cũng hơi thú vị, so với Mao Sơn thích thú hơn!
Diệp Thiên rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, bất kể là lúc trước lấy sâm hay là hiện tại nấu cơm dã ngoại, với hắn mà nói đều là chuyện thực mới mẻ, loại thể nghiệm này hắn chưa từng trải qua.
Thừa dịp nấu nước, Diệp Thiên đem bố con rồng bay đi vặt lông và bỏ nội tạng, chờ nước sôi, trực tiếp đem rồng bay ném vào bên trong.
Nhìn thấy Hồ Hồng Đức còn chưa có trở lại, Diệp Thiên từ trong ba lô móc ra cái hộp gỗ, đem củ sâm bên trong ra.[Audio] Quỷ Bí Chi Chủ
– Hắc hắc, lão Hồ, thứ tốt thế này không dùng rất đáng tiếc nhỉ?
“Răng rắc” một tiếng, Diệp Thiên đã cắn Tứ phẩm Diệp kia mất một nửa, còn một nửa khác, lại ném vào nồi đun cùng rồng bay.
– Thứ tốt!
Một nửa nhân sâm đi vào miệng, Diệp Thiên nhất thời cảm giác một hơi chua tràn ngập trong miệng, đồng thời một dòng nhiệt khí theo yết hầu tốc hành đến ngực bụng.
– Thuốc này mạnh hơn thuốc sắc gấp trăm lần!
Diệp Thiên không dám coi thường, trực tiếp khoanh chân trên mặt tuyết, vận chuyển nguyên khí, nguyên khí tinh thuần như vậy, nếu tiêu tán ở trong người thật rất đáng tiếc.
Đối với Diệp Thiên mà nói, sâm núi năm mươi năm ẩn chứa tinh khí, vẫn là thiếu một chút, chỉ một tuần, tinh khí trong nửa củ sâm dĩ nhiên bị hắn hấp thu hầu như không còn .
Ở rừng già một ngày mỏi mệt, Diệp Thiên còn có hao tổn thần thức, tất cả đều bổ sung trở về,khi Diệp Thiên đứng lên cảm giác tinh thần rất sảng khoái.
– Diệp Thiên, cậu ăn hết củ sâm rồi? Này… Đây không phải phá gia chi tử sao?
Diệp Thiên vừa mới đứng dậy, Hồ Hồng Đức khiêng một con hươu bào trở về, thấy hộp gỗ rỗng tuếch trên mặt đất, nhất thời khóc không ra nước mắt.