- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 45: Người cùng nghề tranh chấp (c221-cc25)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 45: Người cùng nghề tranh chấp (c221-cc25)
❮ sautiếp ❯Chương 221 : Pháp trận
– Lời này của con hỏi hơn lạ!
Nghe được lời của con sau, Diệp Đông Bình nở nụ cười, nói:
– Mấy thứ này nếu là hàng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, đương nhiên đa phần đều là đồ khai quật, nhưng chỉ cần dân không nói quan không truy xét, thông thường không có việc gì …
Tuy rằng so sánh với những năm tám mươi, hành vi đào mồ trộm ngày càng ngang ngược, nhưng hành tung vẫn tương đối khó khống chế, quốc gia cũng không có chính sách cụ thể đối với mảng này, cơ hồ những người từng làm kinh doanh đồ cổ, hoặc nhiều hoặc ít đều cũng có chút liên quan cùng những người này.
Như lần trước giới thiệu Diệp Đông Bình đi giao dịch với nhóm người Địch Vượng kia, hay là thương nhân đến khu Giang Nam mua những đồ chôn chung với người chết ( đồ vàng mã ), hay là chính người ở Bắc Kinh, hiện tại làm đồ cổ lớn nhất là Kỷ Nhiên – Kỷ công tử .
Những mặt hàng mà công ty đấu giá của Kỷ Nhiên đem ra đấu giá, nói lý ra cũng là liên hợp các nhóm đào trộm mộ ở quanh đó, giúp bọn họ có được đồ vàng mã từ tay bọn trộm mộ.
Bởi vì trong nhà Kỷ Nhiên có người cơ to, hơn nữa tiền tài dư dả, cho nên mấy năm nay việc kinh doanh của Kỷ công tử luôn luôn xuôi gió thuận buồm, thanh danh công ty đấu giá cũng lên như diều gặp gió.
Nhưng khi mình bắt đầu buôn bán, Kỷ công tử càng làm nhận thức sâu sắc tầm quan trọng của gia thế, nếu hắn không dựa vào gia tộc, phỏng chừng sớm đã mất miếng cơm mà ăn, cho nên lúc này mới nghĩ đến chuyện đặt quan hệ với Diệp Thiên.
Nghe được cha giải thích, Diệp Thiên nghĩ một chút, nói:
– Ba, sáng mai con sẽ đi cùng ba, nhưng kinh doanh như vậy con cảm thấy ba không nên làm nhiều, quốc gia sớm muộn gì cũng sẽ coi trọng hơn, đến lúc đó đừng để họ tìm ba tính sổ!
Bất kể là ở niên đại nào, đào trộm mộ cũng là chuyện khiến người ta căm phẫn, huống chi là dùng cái nghề này kiếm tiền, theo đà phát triển của thị trường đồ cổ, nghành tương quan cũng sẽ có một vài hành động bảo hộ.
Diệp Đông Bình gật gật đầu, nói:
– Yên tâm đi, ba đã chuẩn bị tâm lý, mấy năm nay mua được không ít thứ tốt, chờ khi thị trường nóng lên ba sẽ đặc biệt thông qua đấu giá mà bán hàng …
So sánh với những người đồng nghiệp ở Phan gia viên, Diệp Đông Bình xem như người rất tinh mắt.
Diệp Đông Bình sở dĩ thường xuyên túng quẫn, cũng là bởi vì mấy năm nay hắn làm kinh doanh đồ cổ, đều là bỏ ra mua nhiều hơn bán đi, chờ đợi chờ đợi giá thị trường tăng vọt mới bán.
Đừng nhìn Diệp Đông Bình một năm chẳng bán được vài món đồ vật, đó là muốn tồn đồ mà thôi.
Những thứ không nói đâu xa, chính là trong nhà kho kia có hơn ba mươi văn món đồ sứ Minh Thanh, nếu Diệp Đông Bình lấy ra bán, tuyệt đối có thể náo động giới đồ cổ thành Bắc Kinh này.
Nhưng nếu không như vậy, áp lực với Diệp Đông Bình cũng tăng lên, tối thiểu hắn muốn kiếm cơm ăn? Còn phải trông coi cả nhà em gái, hơn nữa chi tiêu của tứ hợp viện, mỗi tháng cũng phải bỏ một khoản tiền không nhỏ, hắn chỉ mua không bán, vấn đề kinh tế sẽ trở nên túng quẫn.
Cho nên tầm nhìn của Diệp Đông Bình, hai năm qua liền chăm chú vào những đồ vàng mã từ mồ mả khai quật lên, mấy thứ này cũng có giá trị, khả năng tăng tỉ giá lớn, thứ hai giá cả thấp, vốn của Diệp Đông Bình cũng có thể quay vòng được.
– Ba, ngày kia con và ba cùng đi!
Diệp Thiên gật gật đầu không nói cái gì nữa, từ một người thư sinh biến thành một thương nhân, làm chủ nhân Diệp gia, trong lòng cha tất cũng có nỗi khổ nói không nên lời.
Đối với chuyện ngày kia đi tham gia cái chợ đen đồ cổ, Diệp Thiên cũng chỉ là ôm một ý niệm trong đầu, nhạc cụ của thầy tu dễ dàng nhìn thấy vậy sao?
Tối thiểu Diệp Thiên sống đã hai mươi năm, cũng đi theo lão đạo sĩ vào Nam ra Bắc, đi nhiều nơi như vậy, cho tới bây giờ ngoài khối “Đại Tề Thông Bảo” sư phụ cho hắn ra, cũng chỉ gặp “Vô Ngân” là một nhạc cụ của thầy tu.
Cho nên Diệp Thiên cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, sớm hôm sau đã đi tứ hợp viện của mình, bởi vì Vệ Hồng Quân có công trình lớn vào tháng sau, công trình bên này tiến triển cũng nhanh hơn, Diệp Thiên không thể không chú ý nhiều một chút.
-Diệp Thiên, công trình dưới đất cơ bản đã hoàn thành, phòng ốc cải tạo cũng tiến hành gần xong, ngoài mấy hoa viên, còn lại chủ yếu đều là một số trang hoàng nhỏ, cậu có yêu cầu gì tiếp tục nói nhé!
Nói chuyện với Diệp Thiên đương nhiên là kỹ sư Vương, trong khoảng thời gian này Vệ Hồng Quân bề bộn nhiều việc, cũng tương đối ít liên hệ cùng Diệp Thiên, chỉ là ngẫu nhiên gọi điện thoại mà thôi.
– Kỹ sư Vương, ba hoa viên này, nhất định phải dựa theo bản vẽ tôi yêu cầu mà làm, kích thước cái ao nhỏ cũng không thể đổi…
Diệp Thiên nói đến ba hoa viên, trước sau hai hoa viên chính là mắt trận của tứ hợp viện, đến khi toàn bộ thi công xong, nếu như từ trên trời cao nhìn xuống cái nhà này, liền phát hiện ra, cả tứ hợp viện giống như là một cái đồ án Bát Quái.
Còn trước sau hai hoa viên, chính là hai mắt âm dương trong Bát Quái Thái Cực đồ án, hoa viên trung viện thì là một pháp trận tụ linh.
Âm Dương nhị khí từ hai nơi này dồn vào bên trong tứ hợp viện, tiếp tục trải qua trận pháp Hán Bạch Ngọc ngầm cùng với tụ linh pháp trận trung viện dẫn đường, làm cho dung hợp lẫn nhau, cuối cùng sinh ra linh khí tinh khiết nhất trong thiên địa, dùng cho Diệp Thiên tu luyện.
Nhưng nhìn từ bề ngoài, tứ hợp viện này và các tứ hợp viện khác đều là giống nhau, chẳng qua gạch trên mặt đất và kiến trúc là mới mà thôi, cũng sẽ không ảnh hưởng phong cách cả tứ hợp viện.
Đối với sự tiến triển của công trình tứ hợp viện, Diệp Thiên vẫn rất hài lòng, hắn từng đem một viên Hán Bạch Ngọc lát nền đi đến cửa hàng kiểm tra, phát hiện hoàn toàn phù hợp yêu cầu của hắn.
Nhưng hành động của Diệp Thiên cũng khiến kỹ sư Vương thấy không hiểu, Hán Bạch Ngọc này trân quý, chính là bởi vì sắc thái trắng tinh, nên rất thích hợp để trang hoàng, nhất là làm lan can, nhưng Diệp Thiên cố tình lấy nó lát nền đường, cái này cũng chưa hết, lát xong rồi mặt trên còn phải lát lại một lớp gạch thường ở các tứ hợp viện.
Kỹ sư Vương từng nhắc qua việc này với Vệ Hồng Quân, nhưng Vệ Hồng Quân lại quở mắng hắn một bài, người sửa nhà chi tiền, chỉ cần không phải bảo anh giết người phóng hỏa, anh quản nhiều như vậy để làm gì?
Nghe được Diệp Thiên nhắc tới mấy hoa viên, kỹ sư Vương cười nói:
– Diệp Thiên, cậu yên tâm đi, để làm hệ thống nước hoa viên như ý cậu, Vệ tổng đặc biệt gọi một nhà thiết kế cảnh quan lâm viên vào công ty, nhất định sẽ làm cậu thỏa mản!
– Được, kỹ sư Vương, anh đi mau lên, tôi tự đi dạo là được rồi…
Diệp Thiên thỏa mản gật gật đầu.
Hiện tại làm được thế này, chính là có tiền dễ làm nên chuyện, căn phòng vốn cũ nát không chịu nổi, hiện tại cũng đã trang hoàng thành mới hoàn toàn, xà ngang bên trong không phải thay mới thì cũng được sơn lại một lần nữa, trong ngoài nhìn qua khiến người ta thoải mái.
Hơn nữa Diệp Thiên còn cho thi công toilet tại mỗi góc sân, điều này có nghĩa cũng không cần mỗi sáng sớm đi ra ngoài tranh bồn cầu, người ở qua nhà trệt cũng biết, đó không phải phiền phức bình thường.
Mặt khác Diệp Thiên cho người thông ba phòng ở trung viện, làm phòng bếp và nhà ăn, tuy rằng tứ hợp viện này từ bên ngoài mà nhìn vẫn là phong cách cổ xưa, màu sắc cổ xưa, nhưng bên trong lại là hiện đại vô cùng.
Còn Quỷ Môn ở hậu viện cùng với hành lang trước kia dùng nuôi gia súc, Diệp Thiên cũng đem đổi thành một cái ga ra, cổng ga ra hướng ra mặt đường bên ngoài, cách đó không xa chính là tường thành Tử Cấm thành.
Đến khi tứ hợp viện của Diệp Thiên này thi công xong, nhất định là tứ hợp viện độc nhất thành Bắc Kinh, cuối thập niên 90, mặc dù có người bắt đầu có ý thức xây lại tứ hợp viện, nhưng tuyệt đối sẽ không xây dựng lại gần như hoàn toàn giống như Diệp Thiên vậy.
Đương nhiên, có thể cải tạo tứ hợp viện thành như vậy, cũng đều là do tiền tài mà có, phải biết rằng, Diệp Thiên mua tòa nhà này mất hơn bảy mươi vạn, nhưng hiện tại thi công đã lên đến một trăm năm sáu chục vạn, cái này cũng chưa tính đồ dùng trong nhà và phương tiện sau này cần dùng.
Diệp Thiên dù sao cũng không có việc gì, vừa vuốt con ấu điêu vừa đi lại chung quanh, ấu điêu lớn rất nhanh, cũng đã có răng nanh, cắn lấy ngón tay Diệp Thiên đã hơi hơi cảm giác đau.
Hơn nữa ấu điêu chưa bao giờ uống sữa bột, chỉ ăn thịt gà, lúc mới đầu khiến cho Diệp Đông Lan mỗi ngày oán hận không thôi, người còn chưa nói, lại còn phải hầu hạ súc vật.
Nhưng ấu điêu thực sự rất thông minh, ngoài Diệp Thiên ra, cũng chỉ cho Diệp Đông Lan ôm nó, không có việc gì liền nằm trong lòng Diệp Đông Lan sưởi nắng, điều này cũng làm Diệp Đông Lan thấy vui, oán khí dĩ nhiên là không còn.
Cả ngày đi lại xem xét tứ hợp viện của mình, đến tối Diệp Thiên mới trở lại nhà, nhưng lại bị cha níu lấy cái lỗ tai giáo huấn một trận, nguyên nhân là hắn ra ngoài lại không mang di động.
Sớm hôm sau, Diệp Đông Bình lái xe phá Santana, mang theo Diệp Thiên hướng ra ngoại ô thành phố, nghe nói hôm nay cả mấy người kinh doanh ở Thiên Tân cũng đã đến, làm rất lớn.
Diệp Đông Bình quay về Bắc Kinh thời gian ngắn, hơn nữa mỗi lần mua cũng không tính lớn, cho nên danh tiếng trong giới cũng không vang, giới chợ đen chắc chắn sẽ không mời hắn, lần này nhờ có con trai mà được mời, đi đường Diệp Đông Bình cũng có chút hưng phấn.
– Diệp Thiên, con xem tiểu khu biệt thự bên này thật tốt, không khí tươi mát phong cảnh tuyệt đẹp, vừa tốt cho sức khỏe lại bảo vệ môi trường…
Khi xe chạy qua vùng ngoại thành thì Diệp Đông Bình đột nhiên muốn nhắc đến tứ hợp viện của Diệp Thiên, không khỏi mở miệng nói:
– Bảy mươi vạn mua tứ hợp viện, thêm trang hoàng gần hai trăm vạn, thật không biết con làm sao?
Diệp Đông Bình đang ở nhà cũ, sau này không phải là sẽ truyền cho con trai sao? Cho nên hắn cảm giác Diệp Thiên đi mua tứ hợp viện đó, thuần túy là hành vi thừa, bây giờ kẻ có tiền đều thích chạy ra ngoại ô thành phố.
– Hắc hắc, ba, con thích tứ hợp viện, ba đừng quên, con lớn lên ở nông thôn, cái gì mà khỏe mạnh và bảo vệ môi trường, ở nông thôn không biết bao nhiêu người nằm mộng cũng muốn vào thành phố hít khói ô tô đấy !
Diệp Thiên thật lâu không nói chuyện phiếm với cha, ngồi trên xe liền tán vài câu, tâm tình cũng rất không tồi, hai người cùng cười, xe chạy đến bên ngoài cửa chính một bức tường vây, ở trên tường vây đầy miếng vụn thủy tinh.
Cửa lớn làm bằng sắt, rộng chừng bốn năm thước, cao hơn hai thước, từ bên ngoài hoàn toàn không nhìn được tình hình bên trong.
Bên cạnh cửa chính treo biển một nhà máy sửa chữa, có điều nơi này vừa không gần quốc lộ cũng không gần đường lớn, người biết chuyện liếc mắt một cái có thể nhìn ra đây là dùng với mục đích khác. !
Chương 222 : Lũng đoạn
Nhưng giờ phút này, cửa chính nơi này cũng đang đóng chắc, từ bên ngoài cũng không nghe được một thanh âm trong nhà, Diệp Đông Bình cũng chưa từng tới nơi này, chỉ có thể lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện thoại cho Kỷ Nhiên.
Hai ba phút sau, cửa chính được người từ bên trong mở hé ra, một người lộ đầu ra mắt nhìn biển số xe Diệp Đông Bình, lúc này mới kéo hai cánh cổng ra.
– Viện này thật là thú vị.
Diệp Thiên ngồi trên xe nhìn thật kỹ, “Nhà máy sửa chữa” này lại có thể xây một bức tường lớn, nói cách khác, từ cửa chính nhìn vào bên trong, trừ một bức tường ra, cũng chẳng thấy được cái gì.
Nhưng khi lái xe vòng qua ảnh tường, động thiên bên trong cũng hiện ra.
Ở mặt sau bức tường, là một bãi đỗ xe chiếm diện tích không nhỏ, bên trong đã có rất nhiều xe, chừng hai ba mươi chiếc xe, đủ lọa từ Mercedes-Benz, BMW và nhiều xe xịn mà Diệp Thiên không biết tên.
Ở phía bên phải bãi đỗ xe, là một loạt nhà hai tầng, từ bên ngoài nhìn thật bình thường, cũng không bắt mắt.
Mà bãi đất trống đối diện khu nhà, còn dựng một cái mái che nắng rất lứon, còn cách rất xa Diệp Thiên có thể nhìn thấy có thật nhiều người đi lại ở bên trong.
Diệp Đông Bình mới vừa dừng xe, Kỷ Nhiên đang chờ ở bãi đỗ xe liền chạy đến mở cửa xe từ phía trước, nhiệt tình nói:
– Chú Diệp, Diệp Thiên, mọi người tới rồi, hoan nghênh, hoan nghênh!
Một người đứng ở Sau Kỷ Nhiên thấy vậy mà choáng váng, Kỷ công tử tuy rằng không có gì hơn người, nhưng ngạo khí còn rất lớn, hắn chưa từng thấy Kỷ Nhiên đích thân ra đón người như thế?
– Kỷ tổng, thật ngại, lần đầu tiên tới không biết đường, đến chậm một chút…
Hẹn thời gian là tám giờ rưỡi, nhưng Diệp Đông Bình vừa rồi đi lạc quanh quẩn mấy con đường, giờ đã là hơn chín giờ .
Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, Kỷ Nhiên vội khoát khoát tay, nói:
– Không sao cả. Không sao cả, vốn là cháu định đi đón chú, chú Diệp, bên trong cũng mới bắt đầu, cháu đi cùng chú vào trong nhé?
Dựa theo quy củ nơi này, ngoài những người bán hàng ra, người mua không thể tự mình lái xe tới, Kỷ Nhiên sẽ thống nhất một chuyến xe đi quanh thành Bắc Kinh một vòng để đón người.
Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ. Có những người quen hoặc là quan chứccó thế lực, sẽ không thích hợp áp dụng quy củ này, không thấy bãi đỗ xe đầy một dãy xe sang sao?
– Kỷ tổng, tôi biết quy định, chúng tôi tự đi là được.
Diệp Đông Bình lắc lắc đầu. Cũng không chịu để cho Kỷ Nhiên đón tiếp, tới chỗ giao dịch như thế, càng không gây chú ý càng tốt, tránh bị người ta nhớ mặt.
Kỷ Nhiên nghe vậy cười cười, nói:
– Được thôi, chú Diệp, cháu sẽ không đi cùng chú, chú vào xem trước đi, thấy cái gì vừa ý, trước tiên có thể cùng chủ nhân nói chuyện, nếu không thống nhất được thì buổi chiều còn tiến hành đấu giá…
Kỷ Nhiên biết dục tốc bất đạt, dù sao Diệp Đông Bình là người trong giới đồ cổ, sau này tiếp xúc hắn nhiều, khẳng định có biện pháp tiếp cận Diệp Thiên, không cần phải xum xoe quá, làm như vậy ngược lại sẽ không tốt.
Đợi cho cha con Diệp Thiên đi vào nơi giao dịch, người bên cạnh Kỷ Nhiên mở miệng hỏi:
– Anh Kỷ, kia… hai vị kia là ai thế?
– Vân Khánh, bọn hắn họ Diệp, là hai cha con, sau này thấy hai vị này, tiếp đón nhiệt tình một chút, chớ đừng chọc bọn hắn tức giận đấy!
Mặc dù Kỷ Nhiên là ông chủ nơi này, nhưng ngoài một vài giao dịch lớn, hắn cũng không thường tới, chuyện nơi này thông thường đều là giao cho người bên cạnh tên là Lữ Vân Khánh này xử lý, cho nên mới nói với hắn một câu, tránh sau này đắc tội với người ta mà cũng không biết.
– Vâng, anh Kỷ, em hiểu rồi!
Có thể được Kỷ Nhiên ủy thác trọng trách, Lữ Vân Khánh đương nhiên cũng phải có vài phần hiểu biết, nghe thấy Kỷ Nhiên nói vậy, trong lòng tuy rằng còn đang suy đoán thân phận Diệp Thiên hai người, nhưng đã xếp họ vào danh sách khách quý rồi.
– Nơi này, thật đúng là chỗ bọn đào mồ trộm tụ tập ư?
Còn chưa đi đến cái lều kia, chân mày Diệp Thiên liền nhíu lại, bởi vì còn cách thật xa, hắn cũng cảm giác được một dòng tử khí, loại tử khí này chỉ có trên thân người thường xuyên ra vào phần mộ.
Loại tử khí này cũng là một loại sát khí, người bình thường sẽ không bị thương tổn gì, nhưng nếu ngưng kết lâu, đến khi già hoặc là gặp vận đen đủi, loại sát khí này phát tác, cũng làm cho người ta có kết cục vô cùng thê thảm.
Cho nên từ xưa những người làm nghề đào mồ trộm, đều ít khi có thể được chết già, cho dù những người đó được chết già, cũng đa phần là hiểu được khí thuật, biết làm thế nào lẩn tránh được loại tử khí này.
Trải qua chuyện Địch Vượng, Diệp Thiên cũng không dám coi thường những người này, thuật pháp cổ đại suy thoái, nhưng không có nghĩa không được lưu truyền tới nay một chút nào, nói không chừng trong những người này, còn có cao nhân mà mình không biết .
Tháng 9, nhiệt độ chênh lệch trong ngày ở Bắc Kinh rất lớn, lúc này mặt trời đã lên rất cao, nhiệt độ bên ngoài ở hai mươi bảy hai mươi tám độ, nhưng vừa đi vào lều, nhất thời cảm giác được mát mẻ.
Người bên ngoài có lẽ nghĩ rằng nơi này râm mát là do gạch ngói tốt che nắng, nhưng Diệp Thiên lại nhăn mặt, đụng đụng Diệp Đông Bình vài cái, mở miệng nói:
– Ba, xem được cái gì tốt, đưa con xem trước, những thứ kia không phải là thứ gì đều có thể mua!
Mới vừa vào vào đến lều, Diệp Thiên cũng cảm giác được, rất nhiều đồ nơi này cũng không phải thực sạch sẽ, trên mặt mang theo âm sát khí, có vài chỗ sát khí ngưng kết, đã có thể tạo thành thương tổn đối với sức khỏe con người.
Diệp Đông Bình nghe vậy gật gật đầu, nhìn bốn phía một cái, nói:
– Ba biết, con đi theo ba đi!
Diệp Đông Bình bình thường hay răn dạy và quở mắng Diệp Thiên, nhưng cảm giác làm cha, kỳ thật hắn hiểu được khả năng của con nhất, nhất là chuyện ma quái, ở phương diện này, con trai nói gì Diệp Đông Bình sẽ nghe nấy .
Cái lều này dài chừng hai mươi mét, chia làm ba hàng, bày đủ loại đồ vật, từ đồng thau đến đồ sứ rồi đến tranh chữ, sách cổ, cơ hồ là cái gì cần có đều có, nếu không nhìn ngoại cảnh, tuyệt đối sẽ làm cho người ta có cảm giác đi tới Phan gia viên.
Ở trong lều, ngoài những người bán hàng ngồi ở mặt sau đồ được bán, người mua ước chừng có ba bốn mươi người, trên đường đi, Diệp Đông Bình đã nói qua cho Diệp Thiên biết, những người này cơ hồ đã lũng đoạn giao dịch đồ cổ ở Bắc Kinh này.
– Ồ, lão Diệp, làm sao ông cũng tới vậy?
Diệp Đông Bình vừa nhìn chung quanh một chút, cũng khiến cho người khác chú ý, một người tuổi tác xấp xỉ ông, đã đi tới chào hỏi.
– Ôi, Dư tổng, ngài cũng ở đây sao?
Nhìn thấy người này, Diệp Đông Bình vội vàng nghênh đón, tuổi hắn tuy rằng không nhỏ, nhưng thời gian ở Bắc Kinh không lâu, với người lành nghề cũng coi như là một người mới.
– Ha ha, nơi này có thể thiếu lão Dư sao?
Người đó cười hắc hắc, ngay sau đó nhìn về phía Diệp Đông Bình, hỏi:
– Lão Diệp, đi vào đường nào đấy? Nơi này cũng không dễ vào mà, sau này giới kinh doanh đồ cổ thành Bắc Kinh chúng ta, lại nhiều thêm một người rồi…
– Ha ha, Dư tổng nói quá rồi, trong nghề thì Diệp chính là người ít hiểu biết mà, sau này vẫn còn trông cậy vào Dư tổng nhiều …
Diệp Đông Bình cười cùng người nọ, nhưng trong lòng cũng có vài phần đắc ý, đúng như vị Dư Khốc – ông chủ Dư này nói, có thể đi vào được nơi đây, xem như hắn tiếp xúc được đến trung tâm mua bán đồ cổ thành Bắc Kinh .
Phải biết rằng, từ xưa đến nay mặc dù làm cái nghề kinh doanh gì, đầu tiên phải làm được hai điểm, một là nguồn cung cấp, một nữa chính là đầu ra.
Mà làm kinh doanh đồ cổ, nguồn cung cấp lại quan trọng hơn nữa, ở Phan gia viên bày hàng vỉa hè toàn hàng mỹ nghệ người hiện đại, thật ra họ muốn mua được đồ cổ mà bán, nhưng bọn hắn không có con đường nhập hàng.
Thương nhân làm đồ cổ thành Bắc Kinh, nắm giữ đại kim ngạch giao dịch, nhất định phải có con đường nhập hàng phổ biến.
Nói một cách khác, có vị có tiền, sáng hôm nay nói muốn mua một món đồ Thanh Hoa thời Khang Hi, buổi chiều anh có thể đưa tới tay, như vậy lần sau người khác có nhu cầu, tự nhiên vẫn sẽ tìm anh rồi, dần dà, những người này lũng đoạn việc kinh doanh đồ cổ thành Bắc Kinh.
Nhưng chuyện mấy năm trước lưu hành đi về vùng nông thôn thu mua đồ cổ, hiện tại đã không còn thịnh nữa.
Đã nhiều năm như vậy , cho dù có những thứ tốt, chủ yếu cũng đã bị mua hết, thứ hai người nông dân cũng đã tinh thông rồi, có thể cầm cái bát cho heo ăn cho gà ăn, đòi mười vạn tám vạn.
Cho nên những người này sẽ dồn chủ ý tới những tên đào mồ trộm, thứ nhất là hàng thật, thứ hai là giá cả thật hợp lý, hơn nữa xảy ra vấn đề bọn họ cũng không dám nói linh tinh, hai năm qua Kỷ Nhiên làm mua bán kiểu này, xem như có được hai bên cung cầu hoan nghênh.
Không có moi được thông tin từ Diệp Đông Bình, ông chủ Dư có chút không cam lòng, lại truy hỏi một câu:
– Tôi nói này, lão Diệp, là ai giới thiệu anh tới thế?
Tục ngữ nói trong kinh doanh không phân cha con, tuy rằng Dư tổng cũng như bạn của Diệp Đông Bình, ngày thường hay gặp mặt tán gẫu mấy câu, nhưng Diệp Đông Bình gia nhập, tất nhiên sẽ cướp đi một phần lợi ích kinh doanh của những người này, Dư tổng hỏi cái này cũng là cân nhắc quan hệ của Diệp Đông Bình.
Nếu người giới thiệu hắn tới không quan trọng, ông chủ Dư sẽ liên hợp những người khác đuổi Diệp Đông Bình ra khởi vòng chơi, dù sao cơm ăn càng ngày càng khó kiếm, bớt một người cạnh tranh cũng tốt.
– Ha ha, tôi cùng Kỷ tổng quan hệ không tệ, lần này là anh ta mời đến!
Diệp Đông Bình đâu ngốc mà không rõ ý tứ của đối phương, lập tức nói ra danh tính Kỷ Nhiên, tránh sau này những người này chèn ép mình.
Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, trên mặt Dư tổng thay đổi, có chút mất tự nhiên cười nói:
– Ôi, thì ra là Kỷ tổng sao? Lão Diệp anh quan hệ rộng thật, đúng rồi, bên kia tôi mới vừa nhìn thấy một món, không làm phiền anh nữa…
Dư Khốc đang muốn đi tìm mấy người quen biết, hỏi thăm một chút tin tức này, nếu Diệp Đông Bình thật sự là được Kỷ Nhiên giới thiệu tới, vậy bọn họ cũng chỉ có thể thừa nhận, dù sao bọn họ cũng là dựa vào Kỷ tổng mà kiếm cơm.
– Kinh doanh cỏn con, đáng để tranh chấp với nhau vậy sao?
Đợi cho ông chủ Dư rời đi, Diệp Thiên đứng ở bên cha bĩu môi, hắn từ nhỏ đã tỏ ra không thích việc kinh doanh đồ cổ, cũng là có lý do.
Người như Diệp Thiên, ngày thường tiếp xúc nhiều nhất đúng là âm dương sát khí, mà những đồ cổ đó, cho dù là truyền lại cho đời sau thưởng thức, phần lớn cũng đều mang một tia sát khí, tự nhiên không thể qua mắt Diệp Thiên.
Chương 223 : Quy củ
– Tiểu tử ngươi biết cái gì, mấy năm nay ở nước ngoài, thị trường đồ cổ Trung Quốc rất nóng, sớm hay muộn trong nước cũng sẽ bị kéo theo, cái gì mà kinh doanh cỏn con? Ba thấy con chỉ được cái khẩu khí to!
Mặc dù tiếng nói của Diệp Thiên không lớn, nhưng vẫn bị Diệp Đông Bình nghe thấy, nhất thời trừng mắt liếc hắn một cái, năm trước công tác thống kê tính ra lượng giao dịch của một công ty đấu giá tại Thượng Hải là 780 triệu, vậy cũng là cái mục kinh doanh nhỏ à?
– Được, ba nói rất đúng, ba, nhanh xem đồ đi thôi, chậm chút sẽ bị người ta lựa đi !
Diệp Thiên cười cười cũng không tranh luận, ở trong lòng hắn, nghề phong thuỷ thuật sư có tiền đồ hơn so với kinh doanh đồ cổ nhiều.
– Cũng đúng, ba tranh luận với con làm gì nhỉ? Đúng rồi, lát nữa đừng nói lung tung, tránh đắc tội với người ta.
Diệp Đông Bình gật gật đầu, nhắc Diệp Thiên vài câu, ở nơi này giao dịch đồ, một là không hỏi xuất xứ, hai là không lôi kéo làm quen, nhìn thấy vật ưng ý trực tiếp nói giá, chuyện khác tối nhất không nên nhiều lời.
– Được rồi, con biết rồi, ba, chúng ta tách ra xem đi.
Diệp Thiên không kiên nhẫn khoát tay, rõ ràng không cùng ý kiến với cha, miễn cho nghe hắn nhắc nhở.
– Tiểu tử thối này!
Diệp Đông Bình rất hiểu con, cũng không lo lắng con trai sẽ gây ra chuyện gì.
– Kinh doanh đồ cổ càng tốt, chỉ sợ mộ cổ cũng đều bị mọi người đào lên hết.
Diệp Thiên ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn những người lựa chọn đồ, trong lòng hiểu ra.
Nhưng cái này cũng chứng minh hiện tại điều kiện sống của mọi người tốt lên, mới có thể nghĩ đến chuyện sưu tầm đồ cổ, so với vài thập niên trước không có gì để ăn, anh cho không người ta, e là người ta cũng ngại mấy thứ này chiếm diện tích.
Lắc lắc đầu, thoát khỏi những ý tưởng kỳ quái trong đầu, Diệp Thiên đi lang thang ở bên trong, nói thật hôm nay hắn chính là tới cùng với cha, cũng không trông chờ có thể tìm được cái gì tốt ở trong này.
Quả nhiên, ngay cả đi qua bảy tám cái sạp Diệp Thiên cũng không phát hiện cái gì tốt, đương nhiên đây là nói tương đối, những thứ đó trong mắt người kinh doanh đồ cổ, có lẽ chính là bảo bối vô giá.
Người buôn bán nơi này không giống Phan gia viên, đồ vật bị ném xuống đất, người xem có mua hay không, bọn họ cũng không chủ động chào hỏi, dù sao đều là đồ cổ, anh không mua đương nhiên có người khác chú ý.
Lúc này Diệp Thiên đang vuốt vuốt một chiếc đèn Chu Tước, Chu Tước cao chừng 12cm ngẩng đầu vểnh đuôi, chân đạp bàn Long, miệng ngậm đèn bàn, chỉ cái đế đèn làm bằng ngọc, đèn hình tròn, có ba tầng, mỗi tầng có một cái bóng nhỏ.
Diệp Thiên chú ý tới món đồ này, đương nhiên không phải hắn hiểu được cái đèn này là đồ đồng thau tiêu biểu khai quật từ thời Tây Hán, mà là bởi vì trên từng centimet đồng thau ẩn chứa sát khí mạnh mẽ, hẳn là được nuôi dưỡng ở nói âm sát lưu động.
Người biết phong thuỷ, cơ hồ không ai không biết về mồ mả cổ đại bởi vì ở cổ đại, bất kể là đế vương hay các phú hộ có chút của cải, trước khi chôn cất, đều muốn tìm người xem phong thuỷ mà lập lăng mộ, từ kiến tạo đầu tiên nhất định phải do thuật sư phong thuỷ xác định phương vị, thậm chí cả vật chôn theo và vị trí quan tài, đều phải nghe theo ý kiến của thuật sư phong thuỷ.
Cho nên Diệp Thiên vừa nhìn thấy thứ này, liền biết được nó hẳn là đặt ở ngoại vi mộ, nơi đó là nơi âm khí thay đổi thành sinh khí, dễ dàng bị sát khí ăn mòn nhất.
Nhưng Diệp Thiên cũng không hiểu lắm về món đồ, nghĩ một chút, mở miệng hỏi người ngồi ở sau sạp:
– Vị đại ca, thứ này có niên đại bao nhiêu năm?
Quầy hàng này bày cũng không nhiều, ngoài cái đèn bằng đồng này, còn có bốn năm gương đồng mặt đã sắp gỉ đến nỗi không nhìn ra cái gì, có lẽ là bởi vì nguyên nhân phẩm chất và số lượng quá kém, chỉ có Diệp Thiên dừng chân ở đây hỏi hắn.
– Tây Hán!
Người bày hàng này so với Diệp Thiên cũng không lớn hơn mấy tuổi, cũng rất trầm tĩnh, từ miệng nặn ra hai chữ Tây Hán, lại im miệng.
– Đại ca, thứ này anh ra giá bao nhiêu?
Diệp Thiên hỏi những lời này, người tuổi trẻ kia mới ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó dùng tay gom mấy cái gương đồng trước mặt lại với nhau, nói:
– Không bán lẻ, bán tất!
– Trời, nói thêm vài lời anh sẽ chết à?
Diệp Thiên bị người cái kiểu nói giật cục của người nọ làm cho hắn có chút tức giận, nhưng hắn thật sự muốn mua thứ này, lấy tay gảy một chút mấy cái gương đồng, Diệp Thiên nói:
– Mua tất cũng được, nói cái giá đi!
– Đến đây, dùng tay!
Khiến Diệp Thiên cảm thấy kinh ngạc chính là, người tuổi trẻ kia lại có thể vươn tay phải về phía mình, Diệp Thiên thật không nghĩ tới, người trước mặt này không lớn hơn mình mấy tuổi, lại vẫn dùng chiêu thức ấy?
Phải biết rằng, phương thức mặc cả bằng tay, thịnh hành sớm nhất là phía ở giao dịch mua bán dê bò ngựa ở Bắc Trường Thành, phía Bắc Trường Thành, y phục trên người rất rộng rãi, khi giao dịch sẽ để tay ở trong tay áo, trao đổi bằng các ngón tay.
Nhưng tới hiện đại, loại phương pháp mặc cả này, chi giới hạn trong giới đồ cổ, phải biết rằng, khi mua bán đồ cổ, kiêng kị nhất là bên cạnh có người thứ 3 nhìn thấy.
Nói một cách khác, người mua chủ bán thương lượng xong vật đó giá năm trăm đồng, xong thủ tục mua bán, nếu lúc này bên cạnh có người nói “Thứ này không tốt” hoặc là “Chỉ đáng giá một trăm”, người mua không mua, người bán tức giận. Nếu người nọ nói “Huynh đệ vận khí không tệ, kiểm lậu rồi, thứ này có thể bán một vạn”, khẳng định lúc này người bán không bán, người mua liền tức giận .
Cho nên trong giới đồ cổ có một quy củ, đồ trên tay người khác, người bên cạnh không được phép đi cò kè mặc cả, còn một số người lớn tuổi lại ưa thích dùng phương pháp dùng tay này để đàm phán giá, chính là để phòng ngừa người khác quấy rối.
Hơn nữa biện pháp như thế, cũng có thể làm những người vô tình chứng kiến cuối cùng cũng không biết vật đó là bao nhiêu tiền, có lợi đối với người mua được đồ vật này về sau.
Diệp Thiên đi theo lão đạo sĩ hành tẩu giang hồ, thật ra cũng học qua phương pháp thương thảo giá cả này, trong lòng cũng hơi bất ngờ nhưng vẫn đưa tay phải ra ngoài.
Hai tay bắt tay, người nọ nhếch lên ngón trỏ, gõ trên tay Diệp Thiên, sau đó giương mắt nhìn về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên khẽ lắc đầu, ngón giữa tay phải nâng lên, gõ ba cái ở trên tay đối phương, sau đó dùng ngón cái đụng một cái ngón cái của đối phương, cũng im lặng không nói, ánh mắt nhìn chằm chằm người nọ.
Dùng loại phương pháp này thương thảo giá cả, mỗi ngón tay đều có hàm ý, ngón cái đại biểu trăm vạn, ngón trỏ đại biểu mười vạn, ngón giữa đại biểu 1 vạn, ngón áp út đại biểu cho ngàn, ngón út còn lại là trăm.
Đương nhiên, các nơi lại quy định giá cho các ngón tay không giống nhau, nhưng trong giới đồ cổ đi, dùng phương thức này giao dịch vật tương đối đều là vật quý, cho nên thông thường, đơn vị giá cả ít nhất cũng là đến hàng trăm.
Vừa rồi ngón giữa người nọ nhếch lên, gõ một cái ở trên tay Diệp Thiên, chính là ra giá mười vạn, còn Diệp Thiên cũng dùng ngón giữa gõ ba cái, tức là ba vạn, sau đó dùng ngón cái huých tay đối phương, ý tứ cũng là giá cuối cùng, sẽ không tiếp tục trả giá với đối phương.
Động tác của Diệp Thiên đã xong, người nọ lặng đi một chút, bất mãn nhìn Diệp Thiên một cái, nói:
– Giá cả có chút thấp? Đèn Chu Tước này rất tốt đấy!
Diệp Thiên lắc đầu, nói:
– Đồng thau không thể bán được, nếu không đem ra nước ngoài, chỉ sợ ngay cả giá này đều bán không được, tôi đưa giá này đã là rất cao !
Diệp Đông Bình làm kinh doanh đồ cổ nhiều năm như vậy, Diệp Thiên cũng không xa lạ gì đối với này nghề, đồ đồng thau là văn vật quốc gia cấm giao dịch, không bị bắt được không có việc gì, nhưng một khi bị bắt sẽ chịu hình phạt. Trong nước cũng không nhiều người sưu tầm loại này.
Ít người mua, giá cả dĩ nhiên là không thể tăng, nhưng Diệp Thiên không biết, giá hắn nói đã là hai năm trước, hiện tại giá của đồ đồng thau cũng cao hơn so với hai năm trước một chút, cho nên người kia mới lộ vẻ tức giận.
– Không thể lại thêm mọt chút?
Người nọ có chút không cam lòng.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, không nói gì, phải biết rằng, vật này thực sự không phải là nhạc cụ của thầy tu mà Diệp Thiên muốn tìm, mà là một hung khí sát khí rất nặng.
Nhưng hung khí ở một vài thời điểm cũng có thể lấy sát đấu sát, trong phong thuỷ có tác dụng nhất định, nhưng Diệp Thiên cũng chỉ là mua để sau này dùng, thuộc loại có cũng được, không có cũng được, nên một mực ra giá đó.
Thị trường đồng thau đúng là kinh doanh không được tốt lắm, nửa ngày cũng chỉ có Diệp Thiên đi tới hỏi giá, người tuổi trẻ kia do dự một lúc sau, cuối cùng gật gật đầu, nói:
– Được rồi, thì giá này, ta bán!
– Được, anh chờ tôi một chút, tôi đi lấy tiền.
Đối với Diệp Thiên mà nói, ba vạn đồng để mua thứ này, cũng không thấm vào đâu, có đôi khi hung khí phát huy tác dụng trong phong thuỷ, thậm chí còn lớn hơn nhạc cụ của thầy tu.
Diệp Thiên cũng không sợ hắn chơi trò treo đầu dê bán thịt chó, sát khí kia cũng như bóng đèn lớn trong đêm tối, luôn sáng ở trước mặt Diệp Thiên, đổi món khác hắn đương nhiên cảm nhận được.
Tìm được Diệp Đông Bình ở một quầy hàng khác, đang nói giá cùng người ta, Diệp Thiên kéo hắn lại đây, tiền đương nhiên đều ở trên tay Diệp Đông Bình.
Trở lại trước quầy hàng kia, người trẻ tuổi đã gói mấy món đồ đặt ở trong bao đay mang bên mình, nhìn thấy Diệp Thiên đã đi tới, người trẻ tuổi mở miệng nói:
– Đi thôi, qua bên kia giao dịch, quy củ cậu biết chứ?
– Quy củ gì vậy?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, đàm phán xong giá lấy hàng, này quy củ gì nữa? Dù là Diệp Thiên kiến thức rộng, cũng có chút không hiểu.
– Cậu không biết?
Thấy Diệp Thiên vừa rồi đàm phán giá cả lão luyện như vậy, hiện tại ngay cả quy củ giao dịch lại có thể nói không hiểu, trên mặt người trẻ tuổi không khỏi lộ ra vài phần kinh ngạc.
– Biết, vị huynh đệ, đi thôi, chúng ta qua đó!
Tuy rằng không biết con mua vật gì, nhưng nhìn thấy Diệp Thiên định hỏi người xa lạ, Diệp Đông Bình vội vàng dàn xếp, nhỏ giọng giải thích cho Diệp Thiên một phen.
– Thì ra là thế, điều này cũng đúng, tên đó sẽ không tự nhiên đi làm việc thiện …
Nghe được cha giảng giái, Diệp Thiên cũng hiểu ra, sự an toàn và sân bãi nơi này tất cả đều là do Kỷ Nhiên phụ trách, cung cấp những cái này đương nhiên là cần thu phí, mỗi giao dịch đạt được Kỷ Nhiên đều phải thu 10% tiền thuê, mà khoản tiền thuê này lại là người mua chi trả!
Chương 224 : Người cùng nghề
Khi mấy người đi về phía mấy căn nhà nhỏ, Diệp Đông Bình nhẹ nhàng kéo ống tay áo con trai, nhỏ giọng hỏi:
– Diệp Thiên, con mua cái gì vậy?
Nói thành thật, Diệp Đông Bình gần đây cũng không dư dả vốn tài chính quay vòng, vì tham gia giao dịch đồ cổ chợ đen lần này, ngày hôm qua hắn đã bán mấy món mới gom được hơn năm mươi vạn.
Vừa rồi Diệp Đông Bình tuy rằng nhìn được mấy món tốt, nhưng cũng chưa dám mua, Diệp Thiên đã tiêu hơn ba vạn, khiến Diệp Đông Bình cũng có chút đau lòng.
Đương nhiên, đối nhi nhãn lực của Diệp Thiên, Diệp Đông Bình vẫn rất tin tưởng, nếu không hắn cũng không đồng ý giao dịch khi mà ngay cả đồ vật cũng chưa xem.
– Là một chiếc đèn đồng thau thời Tây Hán, lát nữa ba nhìn sẽ biết…
Diệp Thiên cũng không giải thích thêm, bởi vì dưới sự dẫn dắt của người trẻ tuổi kia, bọn họ đã sắp tiến vào một tòa nhà.
Trong nhà và vẻ rách nát bên ngoài hoàn toàn bất đồng, nơi này tuy rằng không lớn, nhưng bố trí rất xa xỉ.
Nóc nhà là một chiếc đèn treo rũ xuống gần sát đất, sau khi bật lên, ánh sáng rất sáng, ghế sa lon màu đen bằng da thật có bày một bàn trà bằng gỗ lim phía trước, ở một góc phòng có cái tủ lạnh, bày các loại đồ uống.
– Các vị, muốn giao dịch?
Khi người trẻ tuổi gõ cửa đi vào, một cô gái hơn hai mươi tuổi ngồi ở trong phòng vội vàng đứng dậy, hỏi:
– Mấy vị tiên sinh cần uống chút gì không?
– Gì cũng được …
– Hai chai nước khoáng!
Diệp Thiên và người nọ đáp hai câu khác nhau, cô gái lập tức tới tủ lạnh lấy ra ba chai nước uống, đạt tới trên bàn trà trước mặt đám người Diệp Thiên.
– Hai vị, còn muốn nhìn lại hàng hay không?
Vào đến phòng rồi, người thanh niên nọ dường như nói nhiều hơn một chút. Nhìn thấy Diệp Đông Bình gật đầu, lập tức đem đồ trong bao đay ra.
– Đèn Chu Tước nhà Tây Hán?
Vừa lấy ra cái đèn Chu Tước cao chừng 20 cm, ánh mắt Diệp Đông Bình liền đánh giá, từ góc độ giám định và thưởng thức đồ cổ mà nói, hắn mạnh hơn nhiều so với con trai.
Bởi vì đồng khí cổ đại rất ít, thông thường cho dù là mồ mả cấp đại thần, cũng cực ít thấy có đèn đồng thau táng cùng. Cho nên Diệp Đông Bình có thể kết luận ngay, đây nhất định xuất xứ từ trong lăng mộ đế vương Tây Hán.
Diệp Đông Bình rất hài lòng với vụ mua bán của con, ngay cả mấy cái gương đồng còn lại cũng không nhìn thêm, lập tức nói:
– Đồ này chúng tôi muốn, chàng thanh niên, chỗ này là ba vạn đồng, cậu cầm lấy!
Từ trong bao lấy ra ba tập tiền nhân dân tệ còn mới nguyên, Diệp Đông Bình lại lấy ra một xấp tiền, đếm ra ba mươi tờ, quay sang nói với cô gái đứng ở bên cạn nói:
– 10% phí hoa hồng phải không? Cô hãy đếm một chút!
Cô bé kia không có đi đón Diệp Đông Bình đưa tới tiền, mà là mở miệng hỏi:
– Vị tiên sinh này. Xin hỏi mã số khách hàng là bao nhiêu? Khách quý của chúng tôi nơi này chia làm ba cấp bậc, nhận chiết khấu khác nhau…
Giao dịch giống như vậy, để lại thông tin ở đây càng ít lại càng an toàn, rất nhiều người cũng không muốn tên mình bị các nhân viên bình thường ở đây biết được.
Cho nên Kỷ Nhiên liền đặt chế độ mã số cho khách quý, mỗi người đều có một mã số, khi giao dịch chỉ cần báo ra mã số, có thể căn cứ cấp bậc khách quý để hưởng mức chiết khấu.
– Mã số khách quý?
Diệp Đông Bình nghe vậy lặng đi một chút, tiện đà cười khổ nói:
– Vị tiểu thư này, tôi còn chưa có mã số khách quý đâu, thôi vậy, cô cứ dựa theo 10% tiền phí mà thu là được!
Diệp Đông Bình lời nói chưa dứt, cửa phòng đã bị người từ bên ngoài đẩy ra, Kỷ Nhiên với vẻ mặt xin lỗi đi đến, nói:
– Chú Diệp, thật là xin lỗi, vừa nghe rồi cháu nghe phía dưới người ta nói chú tới giao dịch, đây là thẻ cho khách quý giữ lại. Sau này khi chú giao dịch, đều hưởng thụ chế độ đãi ngộ khấu trừ 5%…
Mặc dù không có theo bên người, nhưng Kỷ Nhiên luôn luôn ở chú ý đến hai cha con Diệp Thiên, vừa rồi thấy Diệp Đông Bình cùng người nọ vào phòng, lúc này mới nhớ tới hắn còn chưa đưa mã thẻ cho Diệp Đông Bình, vội vàng lấy ra đưa tới.
Trong lòng Diệp Đông Bình cũng hiểu được, thẻ này cũng là người ta nể mặt con mình mà cấp cho. Chính mình không cần phải già mồm nói thêm, lập tức cười nói:
– Kỷ tổng, đa tạ .
– Tiên sinh, 5% là một ngàn năm trăm đồng, đây còn thừa một ngàn rưỡi, ngài cất lấy!
Cô nhân đếm tiền trên bàn, lấy ra một ngàn rưỡi, số còn lại đưa trả lại cho Diệp Đông Bình, đồng thời ánh mắt lơ đãng nhìn Diệp Đông Bình, nụ cười trên mặt càng thêm ngọt ngào .
Phải biết rằng, cô ở trong này làm đã hơn một năm, thấy qua không ít khách quý, nhưng mức chiết khấu cũng chỉ có thể đánh tới sáu phần (6%), mà trước mặt, một người trung niên diện mạo tầm thường lại có thể có được chế độ đãi ngộ là 5%, hơn nữa còn là ông chủ tự tay đưa lại, khiến cô không khỏi thầm đoán thân phận Diệp Đông Bình.
– Tốt lắm, ba vạn đã đủ, mấy vị, tôi đi trước, Kỷ tổng, đến giờ thì nhắc tôi một tiếng.
Người thanh niên kia thấy giao dịch đã xong, đứng lên, từ đầu đến cuối cũng không động một chút đồ uống trước mặt.
Tiến hành giao dịch như vậy, hoàn thành giao dịch hai bên có quy định thời gian, là không được phép rời khỏi nhà này, chỉ có thể đợi sau khi giao dịch hoàn toàn kết thúc, bọn hắn mới có thể rời đi, đây là phòng ngừa có người báo động.
Hơn nữa ở cái nhà này còn có tín hiệu gây nhiễu, ngoài Kỷ Nhiên và một số ít người, người khác đều không thể dùng di động hay thiết bị vô tuyến ở trong sân để thông tin.
Nhưng Kỷ Nhiên cũng vô cùng chu đáo, trong nhà nhỏ này trang hoàng rất xa hoa, là chuẩn bị cho hai bên tiến hành mua bán, trong mỗi phòng tầng hai đều có TV, chính là trước khi hoàn thành ngày giao dịch, người ở chỗ này cũng sẽ không nhàm chán.
Khi người thanh niên kia chưa ra khỏi phòng, Diệp Thiên đột nhiên mở miệng nói:
– Vị đại ca, có thể hỏi tính danh anh không?
Diệp Thiên vừa nói lời này, tất cả mọi người bên trong gian phòng ngây ngẩn cả người, Kỷ Nhiên chần chờ một chút, vẫn lên tiếng nói:
– Diệp tiên sinh, nơi này… thế này không hợp quy củ!
Phải biết rằng, những người mua bán ở đây đều không thể lộ ra ngoài ánh sáng, ngay cả Kỷ Nhiên cũng sẽ không đi hỏi tên của bọn hắn, coi như bọn hắn đồng ý nói ra tên, mười phần cũng đều là giả.
– Ha ha, không có việc gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi, nói hay không đều không sao.
Diệp Thiên cười cười, ánh mắt nhìn về phía người thanh niên kia.
Người nọ đứng lại, ánh mắt cũng nhìn Diệp Thiên, đi đến ngồi bên bàn trà, mở ra đồ uống vốn không hề động vào, dùng ngón tay chấm một chút, ở trước mặt Diệp Thiên viết ba chữ, sau đó bàn tay hất một cái, trên bàn trà chỉ còn lại dấu vết tấm kính.
Thấy tên trên bàn, Diệp Thiên cười nói:
– Đa tạ, tôi tên là Diệp Thiên!
– Có duyên sẽ gặp!
Người nọ gật gật đầu, lại không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra khỏi phòng.
Tuy rằng hành vi của Diệp Thiên có chút không hợp quy củ, nhưng hai đương sự đều đồng ý, người khác đương nhiên cũng thể nói gì. Kỷ Nhiên cười khan một tiếng, nói:
– Chú Diệp, đồ có thể gửi ở chỗ này, an toàn không cần lo lắng…
– Được, vậy cám ơn Kỷ tổng, chúng ta ra đó đi dạo tiếp!
Diệp Đông Bình cười cười, lôi con đi ra khỏi phòng, nói:
– Diệp Thiên, nơi này nơi là không cho phép hỏi thăm tên tuổi người khác!
– Ba, con biết nên làm thế nào, không có chuyện gì.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, thuận miệng đáp một câu, nhưng trong đầu lại đang nghĩ đến cái tên “Chu Khiếu Thiên” kia.
Sở dĩ hỏi tên người kia, là vì sau khi giao dịch xong, Diệp Thiên lơ đãng phát hiện, trên người Chu Khiếu Thiên không lây dính bất kỳ sát khí người chết nào.
Điều này làm cho Diệp Thiên thấy kỳ quái, cẩn thận cảm đáp ứng nguyên khí quanh người, hắn lại phát hiện, trên người người thanh niên này mang theo một món đồ nhạc cụ của thầy tu, mà nhạc cụ của thầy tu đó lại là một la bàn.
Nói chung, trên tay những người được thầy phong thủy truyền thừa, cơ bản đều có nhạc cụ của thầy tu, mà thường chính là la bàn. Đây là bởi vì la bàn được truyền thừa lâu nhất, trải qua mỗi một thế hệ không ngừng nuôi dưỡng khí, khả năng trở thành nhạc cụ của thầy tu cũng lớn nhất.
Giống la bàn mà Diệp Thiên có được từ lão đạo sĩ, cũng là một nhạc cụ của thầy tu, có điều Đại Tề Thông Bảo luôn trên người Diệp Thiên nên hắn cũng rất ít khi sử dụng cái la bàn kia.
Nhưng phát hiện này của Diệp Thiên thuyết minh, tuy rằng trên người Chu Khiếu Thiên cũng không có nguyên khí dao động, nhưng hắn nhất định là có quan hệ với người hiểu phong thủy hoặc là trường phái phong thủy, chẳng qua không chịu học nên không biết công pháp thôi.
Đây cũng là người thứ hai Diệp Thiên đã gặp được coi như có liên quan đến nghề phong thuỷ, cho nên lúc đó mới hỏi tên của đối phương, hơn nữa hắn biết, Chu Khiếu Thiên nhất định là nói tên thực của hắn, loại người như hắn, ở một vài thời điểm thường dùng tên giả lừa người.
– Bây giờ kiếm cơm thật đúng là khó khăn!
Diệp Thiên thở dài, có hậu nhân truyền thừa phong thuỷ lại phải đi làm nghề đào mồ trộm kiếm sống, có thể thấy được nghề phong thuỷ thầy tướng hiện đã khó khăn đến cỡ nào.
– Diệp Thiên, nói chuyện với con mà không nghe à? Phát ngây ra cái gì?
Ngay khi Diệp Thiên trở nên trầm tư, bả vai bị Diệp Đông Bình vỗ một cái.
– Dạ? Ba, chuyện gì, ba nói đi!
Diệp Thiên lặng đi một chút, phục hồi tinh thần lại.
Diệp Đông Bình cười nói:
– Đèn Chu Tước đó không tồi, ba có khách hàng thích thứ này, phỏng chừng vừa chuyển tay là có thể kiếm được hơn hai mươi vạn, nhãn lưc của con cũng được đấy nhỉ?
– Ba muốn bán?
Diệp Thiên có chút cổ quái nhìn sang cha, nói:
– Nếu ba không muốn làm cho khách hàng kia đoản mệnh thì đừng nghĩ đến điều này, đây là hung khí, con mua về để sau này cần dùng đến…
Nhà Tây Hán cũng đã cách đây hơn hai nghìn năm, đèn Chu Tước này liên tục bị sát khí nhập vào nhiều năm như vậy, khả năng Hung Sát chỉ sợ so với Vô Ngân của Diệp Thiên cũng không kém là bao, nếu tiếp tục tiến một bước, trở thành pháp khí như Vô Ngân cũng có thể.
Thứ này nếu đặt trong nhà, phỏng chừng gia đình kia ba ngày sẽ thấy chuyện ma quái , Diệp Đông Bình nếu thật sự đem đồ vật này đi bán, thật đúng là gián tiếp mưu sát.
– Hung… Hung khí? Vậy con còn mua sao?
Nghe được Diệp Thiên giải thích, Diệp Đông Bình nhất thời có chút kinh ngạc, vốn cho là con có nhãn lực tốt, kiếm món tiền lớn, ai ngờ cũng lại là mua đồ không sạch sẽ gì về nhà.
Chương 225 : Tranh chấp
Diệp Thiên cũng lười phải giải thích cùng cha, mở miệng nói:
– Ba vạn đồng đó để con trả, mấy ngày hôm trước con kiếm được khoản tiền không nhỏ, trở về sẽ biếu cha một chút.
– Ba không cần tiền của con, tự mình giữ lại, đừng tiêu linh tinh là được …
Diệp Đông Bình lắc lắc đầu, không muốn nhắc lại chuyện này, con trai đã lớn như vậy, ngoài việc giúp lão đạo sĩ nghịch thiên cải mệnh lần đó bị thất thế, có vẻ như chưa từng bị hớ, cũng không cần phải quan tâm hắn.
Trở lại khu quầy hàng, Diệp Thiên nhìn thoáng qua chung quanh, nói:
– Ba, chúng ta vẫn ai đi đường nấy nhé!
Hiện tại Diệp Thiên cũng tăng vài phần hứng thú đối với nơi này, so sánh với Phan Gia Viên, trong mười món thì có đến 9 món là giả, nơi này đa phần đều là hàng thật, khả năng phát hiện nhạc cụ của thầy tu tương đối lớn.
– Được, nhưng mà con đừng mua thêm hung khí gì nưa đấy!
Diệp Đông Bình lo lắng nhắc con trai một câu, trong tay ông hiện tại chỉ còn lại hơn bốn mươi vạn tiền mặt, không chịu được nếu Diệp Thiên gây sức ép.
– Ba, ba yên tâm đi, có những thứ không phải tùy tiện là có thể đụng vào…
Diệp Thiên cười cười, quay người đi hướng ngược lại với cha.
Một món đồ cổcó phải là nhạc cụ của thầy tu hay không, chỉ dựa vào mắt thường mà nhìn là không thể, hơn nữa những đồ này chủ yếu đều mang một tia sát khí, Diệp Thiên nhất định phải cẩn thận xem xét từng thứ.
Như vậy, tốc độ xem xét vật của Diệp Thiên cũng chậm rất nhiều, hai ba giờ đồng hồ cũng nhìn mười mấy sạp, nhưng vận khí của hắn tựa hồ cũng không còn, đừng nói là nhạc cụ của thầy tu, ngay cả hung khí như lúc truớc thấy cũng không còn một món nào.
Nhưng Diệp Đông Bình lại thích nhiều thứ, cho tới trưa đã mua được bốn năm món, thỉnh thoảng cũng phải kêu con trai tới nhìn cho hắn, hắn cũng sợ lại mua phải hung khí về nhà.
Nhưng ở trong này người bán đồ, chủ yếu đều là giống nhau, là muốn mua thì mua cả, một cái lẻ là không bán, muốn chọn chọn lựa lựa lại càng không có cửa, cho nên bốn năm khoản mua bán này tiến hành xong, hơn bốn mươi vạn của Diệp Đông Bình cũng tiêu gần hết.
Tiền tuy rằng không còn, nhưng giới hạn trong quy củ, người không thể nào rời đi, cho nên lúc này Diệp Đông Bình cũng chỉ đi lang thang, đương nhiên, gặp được vật tốt mà không có tiền mua, cũng thật sự khiến Diệp Đông Bình nghẹn họng.
Ở nói giao dịch này buổi trưa sẽ miễn phí cơm trưa, tầng một khu nhà biệt thự có gian phòng lớn chính là nhà ăn, nếu như người bán cần đi ăn cơm, có thể bảo nhân viên trong sân trông giữ hộ.
Đến trưa, cũng đã có người lục tục đến dùng cơm, khu quầy hàng bên này bất kể là người mua hay người bán, đều ít đi rất nhiều.
– Ba, đi ăn đi, ba cũng không có tiền, còn hăng say như vậy sao?
Lúc ăn cơm Diệp Thiên không thấy cha, ăn no rồi liền đi tìm, nhìn thấy cha đang ngồi xổm trước một cái quầy hàng xem xét cái gì đó.
– Đi đi, tránh qua một bên, quấy nhiễu cái gì?
Diệp Đông Bình tức giận trừng mắt nhìn con một cái, nơi này toàn là những người có tiếng trong giới cổ vật ở kinh thành, nếu như bị người ta biết mình không có tiền, truyền ra chẳng phải là một chuyện cười sao?
May mà chủ hàng này đi ăn cơm, người trông giữ chính là một nhân viên, tuy rằng cũng nghe được Diệp Thiên nói, nhưng bản tính nghề nghiệp khiến trên mặt hắn không có bất kỳ khác thường.
– Lão Diệp, xem xét được cái gì tốt chưa?
Diệp Thiên đang cùng cha nói chuyện, bên tai truyền lại tiếng nói của vị Dư tổng, hắn cũng vừa từ nhà ăn đi ra, bên miệng còn ngậm cái tăm.
– Ha ha, không có gì, không có gì, là bộ đồ Tế Tự thôi.
Diệp Đông Bình cười khan một tiếng đứng dậy, đúng như con trai nói vậy, hắn hiện tại cũng chỉ nhìn cho đỡ nghiền thôi.
– Ơ, bộ đồ bằng ngọc này không tệ đâu? Lão Diệp, sao thế? Không có hứng thú à?
Diệp Đông Bình mới vừa đứng lên, Dư Khốc liền ngồi xổm xuống, sờ mó mấy món đồ vừa rồi Diệp Đông Bình đang thưởng thức.
Diệp Đông Bình đã muốn đứng dậy, ông chủ Dư lại đến xem đồ, cũng không tính phạm vào quy củ, nhưng hắn vẫn mở miệng hỏi một câu.
Diệp Đông Bình trong túi đã không có tiền , tuy rằng nhìn được bộ đồ này, nhưng vẫn chỉ có thể phẫn nộ nói:
– Dư Tổng, nếu ông thích …
– Lão Diệp, hai người là?
Dư Khốc có chút kỳ quái nhìn về phía Diệp Thiên, người thanh niên kia tựa hồ có chút không lịch sự?
Trong lòng Diệp Đông Bình cũng có chút tức giận, mở miệng khiển trách:
– Diệp Thiên, sao không nói gì?
– Ba, thứ này con muốn mua, đợi chủ bán quay về!
Diệp Thiên xua tay đối với cha, đồng thời ngồi xổm xuống, bướng bỉnh móc ra hai khối ngọc trong tay Dư Khốc ra.
– Ôi, lão Diệp, như này không được hay lắm?
Dư Khốc vốn cũng không định mua mấy khối ngọc khí này, chỉ là hắn đã hơn 40 tuổi, bị Diệp Thiên cướp đi đồ vật trong tay, thật mất thể diện!
– Đứa nhỏ này, không hiểu chuyện gì cả, Diệp Thiên, nhanh giải thích cho chú Dư!
Diệp Đông Bình cũng cảm giác con làm hơi quá, vừa rồi mình đứng lên, tuy rằng ngoài miệng không nói rõ, nhưng thực tế đã xem như bỏ qua mấy thứ này , Diệp Thiên can thiệp như vậy, khiến cho hắn cũng có chút ngượng ngùng.
Nghe được cha nói vậy, Diệp Thiên cũng biết mình quá mức nóng vội, vội vàng cười nói với Dư Khốc:
– Chú Dư, thực xin lỗi chú, là cháu không đúng, ha ha, cháu rất thích mấy khối ngọc này…
Diệp Thiên không thể không thích những khối ngọc này, bởi vì trên sạp này chỉ có những khối ngọc to bằng ngón cái, thế nhưng bên trong lại ẩn chứa sinh khí may mắn, nói cách khác, 6 miếng ngọc này đều là nhạc cụ của thầy tu hình thành tự nhiên.
Tuy rằng những khối ngọc này ẩn chứa sinh khí, xa không bằng pháp khí chính mình tạo ra trước kia, nhưng quả thật đã đạt được tiêu chuẩn của pháp khí, quan trọng nhất là, chúng cũng đủ dùng để Diệp Thiên mở ra trận pháp trong tứ hợp viện.
Trên thế gian này, nhạc cụ của thầy tu là cực kỳ hiếm thấy, ngoài hai miếu thờ Phật Đạo có thể có một vài món, dân gian căn bản là tìm không ra, trước mắt xuất hiện 6 món pháp khí, khiến tim Diệp Thiên cũng đập rộn lên, có chút thất thố.
– Mấy khối này hẳn là 6 trong mười hai con giáp đấy? Ai dà, chú là Ngọ, ở đây lại có miếng hình ngựa, Tiểu Diệp, tặng cho chú Dư được không?
Làm kinh doanh đồ cổ, đều là hạng người da dày bụng đen, ông chủ Dư cũng không biết vì cái gì, lại có thể cười ha ha cùng Diệp Thiên – nhỏ hơn so với mình hai ba mươi tuổi.
– Chú Dư, nhưng … cháu cũng là tuổi Ngọ? Chú xem nể mặt cháu là vãn bối nhé?
Da mặt Diệp Thiên cũng không mỏng hơn Dư Khốc, lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt ông chủ Dư cũng biến mất.
– Tiểu Diệp, theo như quy củ…
– Chú Dư, theo như quy củ là cha cháu xem đồ này trước!
Dư Khốc còn chưa nói hết câu, lại bị Diệp Thiên chặn họng, trong lòng nhất thời tức giận, lập tức nói:
– Như vậy đi, đợi chủ quầy về đến đây chúng ta lại bàn!
Kỳ thật chẳng phải tuổi Ngọ hay cái gì đó như vừa nói đều là vô nghĩa, vừa rồi Dư Khốc bị Diệp Thiên nói có chút khó chịu, hơn nữa trong lòng cũng có chút khúc mắc đối với chuyện Diệp Đông Bình vào đây, cố ý muốn làm khó Diệp Thiên.
Nhưng ông chủ Dư không nghĩ tới, Diệp Thiên lại có thể cạnh tranh với mình đến cùng, giờ phút này hắn không thể nhường, người trong giới đồ cổ cũng không để ý cách nói lùi một bước lên trời, nếu hắn lui một bước, sáng mai, tất cả người trong nghề sẽ biết hắn bị một vãn bối qua mặt.
Diệp Đông Bình biết tính con là đánh chết không đổi, nếu con sống chết muốn mấy khối ngọc kia, nói vậy khẳng định có nguyên do của hắn, lập tức cười ha ha, nói:
– Lão Dư, đừng chấp nhặt con trẻ, đi, bên kia tôi mới thấy có một cái bình gốm màu đời Đường không tệ, chúng ta đi xem một chút?
Không ngờ Dư Khốc không chút nể mặt Diệp Đông Bình, cười lạnh nói:
– Các người định bày binh bố trận gì đây? Lão Diệp, bình gốm màu đời Đường anh đi mà mua, tôi còn hứng thú với mấy món ngọc này!
Người giao dịch trong này, thông thường đều là nhường nhịn, sẽ không chen nhau, trước mắt Diệp Thiên mấy người ở trước quầy hàng ganh đua kịch liệt, nhất thời khiến cho mọi người chú ý, người mới từ trong phòng ăn ra, cũng sôi nổi đi tới.
– Lão Dư, tranh chấp cùng đứa bé làm cái gì? Nhường cho nó đi!
– Không phải nói như vậy, lão Diệp đã đứng dậy, lão Dư muốn mua cũng không phải không đúng quy định!
Chuyện kỳ thật rất đơn giản, người vây xem hiểu đầu đuôi, sôi nổi nghị luận, có người nói giúp ông chủ Dư, cũng có người quan hệ với Diệp Đông Bình không tệ, nên nói đỡ Diệp Đông Bình, trong khu lều tương đối quạnh quẽ, nhất thời lại trở nên náo nhiệt.
– Ôi, để tôi, là chuyện gì xảy ra vậy? ?
Đang khắc khẩu, một người hơn năm mươi tuổi chen vào trong đám người, hắn đúng là chủ nhân mấy thứ này.[Audio] Cốt Cách Mỹ Nhân
– Thứ này anh ra giá thế nào?
Diệp Thiên và Dư Khốc đồng thời hỏi, nghe vậy ông lão kia sửng sốt, đồ của mình cho tới trưa cũng chỉ vài người đến xem, từ lúc nào trở thành đồ được tranh cướp như vậy?
Tục ngữ nói người già thành tinh, lời này một chút cũng không sai, ông lão đảo mắt một vòng, cười nói:
– Hai vị, những thứ đó, bán cả lô, giá niêm yết thấp nhất hai vạn, hai vị nếu là thích, đợi lát nữa đấu giá thì cổ động nhé!
Lời của ông ta vừa nói ra, Diệp Thiên và Dư Khốc đều hơi há mồm, nhưng đồ là của người khác, muốn bán thế nào, tự nhiên cũng là do người ta quyết định.
– Được, vậy đợi đấu giá!
Ông chủ Dư hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, cùng một vãn bối tranh giành đồ vật, hắn thật đúng là cảm giác hơi mất mặt.
Người vây xem nhìn thấy không còn náo nhiệt, cũng đều giải tán, nhưng vẫn có mấy người ở lại trước quầy hàng, cẩn thận đánh giá mấy khối ngọc kia.
Diệp Đông Bình lôi kéo con đi đến một góc, mở miệng nói:
– Diệp Thiên, con và lão Dư tranh giành làm cái gì? Người đó tầm nhìn hạn hẹp, sau này nói không chừng liền sinh hận thù, hơn nữa, ba hiện tại cũng không còn tiền mặt đâu!
Phương pháp của những người bán hàng ở đây cũng không tiện, bọn họ không muốn để lộ tin tức của mình, cho nên giao dịch ở trường hợp này, không thể nhắc tới chuyện chuyển khoản, toàn bộ giao dịch đều nhất định dùng tiền mặt.