1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 44: Hắc ma pháp – Phá lời nguyền rủa (c216-c220)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 44: Hắc ma pháp – Phá lời nguyền rủa (c216-c220)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 216 : Hắc ma pháp

Diệp Thiên bỗng nhiên lắc lắc đầu, mở miệng nói:

– Không phải, hẳn là anh có một con gái và hai con trai …

– Cậu … cậu làm sao mà biết được?

Khi nghe thấy Diệp Thiên nói bổ sung, Đỗ Cường đặt mông ngồi dưới đất, ngực phập phồng thở dồn dập, cho thấy tâm trạng của hắn giờ phút này.

Đỗ Cường chưa kết hôn, nhưng hắn thật sự có một con trai và hai con gái, nhưng con gái của hắn chưa sinh ra đã chết, mà con trai lớn cũng chết yểu vào hai năm trước.

Hiện tại con trai nhỏ của Đỗ Cường chỉ có chín tháng tuổi, khi sinh nó, mẹ nó mất do khó sinh, Đỗ Cường đặc biệt mời bảo mẫu chăm sóc con, ở Bắc Kinh không ai biết hắn còn có một con trai.

Lời nói của Diệp Thiên như là một mũi tên nhọn, cắm ở ngực Đỗ Cường, chuyện hắn luôn luôn giấu diếm ở sâu trong nội tâm, lại bị người ta bày ra dưới ánh mặt trời, điều này làm cho Đỗ Cường tràn ngập sợ hãi đối với Diệp Thiên.

– Con trai lớn và con gái đều chết, hiện tại con trai nhỏ lại là nửa chết nửa sống, Đỗ tiên sinh, tôi thật sự không biết làm sao anh còn có tâm tư theo đuổi phụ nữ nhỉ, tôi cảm thấy anh nên có trách nhiệm của một người cha, về chăm con đi!

Nói đúng ra, vừa rồi Diệp Thiên đã xem một quẻ cho Đỗ Cường, trong lòng Diệp Thiên rất không thích thái độ làm người của Đỗ Cường, không nói đến chuyện con gái của hắn chết vẫn chưa tới một năm, chính là tình trạng của con trai hắn hiện giờ cũng thật không tốt, bản thân lại còn có tâm tư trêu hoa ghẹo nguyệt?

– Cậu… Làm sao cậu biết điều này? Cậu là ma quỷ, là ma quỷ à?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đỗ Cường thất thố kêu lên, Diệp Thiên đem chuyện xảy ra với hắn trong mấy năm nay nói hết ra, trong lòng Đỗ Cường, chỉ có ma quỷ mới có thể làm được điều này.

Diệp Thiên hoàn toàn không thèm để ý phản ứng của Đỗ Cường, xoay qua mặt nói:

– Thanh Nhã, anh phải về tứ hợp viện xem một chút, hay là … em ở đây tiếp tục chơi nhé?

Diệp Thiên biết, chỉ với thái độ của đám người Nhâm Kiện đối với mình, ở lại chỗ này cũng sẽ cảm giác không được tự nhiên, Đỗ Cường lại náo loạn như vậy, càng không thể lưu lại làm gấu trúc cho người ta quan sát .

Hơn nữa chuyện Đỗ Cường có con bị chính mình làm lộ ra, nói vậy Từ Chấn Nam cũng được uống viên thuốc an thần, nhiệm vụ hôm nay coi như đã hoàn thành.

Nhìn thấy Diệp Thiên đứng dậy định rời khỏi, Vu Thanh Nhã cũng đứng lên, kéo lấy cánh tay Diệp Thiên, nói:

– Em với anh về, Dung Dung, chúng ta đi trước nha…

– Diệp tiên sinh, chuyện này… chuyện này thật sự là ngại quá.

Kỷ Nhiên cũng đứng dậy, hắn vừa rồi vỗ ngực cam đoan Đỗ Cường sẽ nể mặt mũi hắn, không ngờ cuối cùng lại biến thành thế này.

– Tôi thật sự còn có việc, anh Kỷ, các anh ở lại chơi…

Diệp Thiên cười lắc lắc đầu, cùng Vu Thanh Nhã đi ra bên ngoài nông trang.

– Đợi một chút…

Ngay khi Diệp Thiên vừa mới đi tới cửa nông trang, Đỗ Cường nãy giờ đang ngẩn người đột nhiên phục hồi tinh thần lại, chạy như điên ra chỗ Diệp Thiên.

– Sao nào? Còn muốn động thủ?

Diệp Thiên xoay người lại, trong mắt lộ ra tia lạnh băng, nếu Đỗ Cường động thủ trước, hắn cũng không ngại giáo huấn tên vô tình vô nghĩa này một chút.

– Không… Không phải, Diệp… Diệp tiên sinh, tôi, tôi muốn nói chuyện với anh!

Đỗ Cường liên tục xua tay, ánh mắt lộ ra một tia cầu xin.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, lạnh lùng nói:

– Tôi và anh chẳng có cái gì mà nói chuyện? Đỗ tiên sinh, ác giả ác báo, không có việc gì hãy nghĩ lại những thứ chính mình làm trước kia đi!

– Không… Không, Diệp tiên sinh, chuyện không giống như anh nghĩ đâu, tôi … Tôi cũng có nỗi khổ.

Lúc nói chuyện, nước mắt Đỗ Cường từ trên mặt rơi xuống, vẻ mặt cực kỳ thống khổ.

Vu Thanh Nhã mềm lòng, kéo Diệp Thiên, nói:

– Diệp Thiên, anh hãy nghe anh ấy nói xem…

– Cám ơn, cám ơn cô, Vu tiểu thư!

Nghe được Vu Thanh Nhã nói đỡ cho, Đỗ Cường liền cảm tạ Vu Thanh Nhã.

– Anh không có việc gì làm nên tìm việc à?

Nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

– Em qua bên kia tiếp tục nướng thịt cùng các cô ấy đi, anh cùng anh ta nói chuyện…

Chuyện xảy ra với Đỗ Cường, Diệp Thiên biết không rõ lắm, nếu không phải Vu Thanh Nhã mở miệng xin cho, Diệp Thiên là tuyệt đối sẽ không đáp ứng, lòng hiếu kỳ thường thường sẽ mang đến phiền toái cho chính mình.

– Nói đi!

Năm phút sau, Diệp Thiên và Đỗ Cường ngồi ở một góc nông trang, chỉ có hai người bọn họ.

Đỗ Cường cũng thực biết điều, trực tiếp hành văn gãy gọn nói:

– Diệp tiên sinh, tôi biết anh là một người đặc biệt, không biết anh có nghe nói qua hắc ma pháp không ?

Lông mày Diệp Thiên nhíu lại, hắn không ngờ Đỗ Cường lại nhắc tới cái danh từ này, hỏi ngược lại:

– Hắc ma pháp? Hắc ma pháp thời Trung Cổ ở Âu Châu? Không phải đã sớm biến mất sao?

Là áo truyền nhân của phái Ma Y, tuy rằng Diệp Thiên không tin các truyền thuyết ma quỷ, vu thuật cùng với ma pháp ở Châu Âu, nhưng cái này cũng không có nghĩa Diệp Thiên không hiểu biết về nó.

Hắc ma pháp ở Âu Châu được xưng là Hắc Vu thuật, mục đích chủ yếu là làm tổn thương người khác, thông qua các phương thức như lời nguyền rủa, nghi thức bí mật, lá bùa … để mưu sát, dồn bệnh, mê hoặc, sai khiến, vu oan giá họa … khiến người bị hại cũng không hiểu.

Thi triển Hắc ma pháp trong truyền thuyết, là nhờ trợ giúp của một đoàn tà linh hoặc ác ma, ma quỷ có thể tiến hành công việc tà ác, còn người trợ giúp ma quỷ, thì có thể thi triển năng lực ma pháp.

Diệp Thiên sở dĩ có chút hiểu biết đối với Hắc ma pháp, cũng là bởi vì những phương pháp như nguyền rủa và bùa chú, có chút giống một số vu thuật trong nước, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng chưa tiếp xúc qua loại vu thuật này, cũng không biết Hắc ma pháp thật sự tồn tại hay không?

Trên mặt Đỗ Cường lộ ra một tia hoảng sợ, mở miệng nói:

– Diệp tiên sinh, tôi … Tôi nghĩ, tôi đã bị Hắc ma pháp nguyền rủa, không riêng gì tôi, người thương của tôi và hai con trước, cũng đều trúng sự nguyền rủa của tà ác này!

– Nguyền rủa? Đỗ tiên sinh, anh nói tiếp đi…

Diệp Thiên nhíu mày nhìn Đỗ Cường vài lần, khoát tay ý bảo hắn nói tiếp.

Đỗ Đỗ Cường hít vào một hơi thật sâu, nói:

– Vào năm năm trước, tôi ở Wall Street đã có chút danh tiếng, Diệp tiên sinh, anh cũng biết, những người làm công việc như chúng tôi chịu áp lực rất lớn, khi hoàn thành một số việc, đều sẽ ra ngoài du lịch một thời gian …

– Nói điểm chính!

Diệp Thiên cắt đứt lời nói của Đỗ Cường, hắn cũng không có thời gian ở chỗ này nghe chuyện dài dòng.

– Vâng, lúc ấy tôi đi sang nước Anh, quen một cô gái…

Đỗ Cường đắm chìm trong hồi ức, sắc mặt khi thì trở nên dịu dàng, khi thì trở nên dữ tợn, nói ra chuyện xưa của hắn.

Thì ra, khi Đỗ Cường nghỉ phép ở Anh, quen một cô gái tự xưng là con gái một vị bá tước, lúc ấy rất nhanh rơi vào bể tình cùng với cô bé kia, cơ hồ chỉ có một tháng, hai người đã như hình với bóng.

Nhưng bản tính Đỗ Cường vốn là Đào Hoa, hơn nữa hắn cũng không thích con gái Tây Phương, sở dĩ kết giao cùng cô gái Anh quốc kia, cũng chính là tìm người tình thoáng qua, một tháng sau, Đỗ Cường liền về lại Wall Street.

Nhưng khiến Đỗ Cường không ngờ chính là, nửa năm sau, cô bé kia tìm được hắn, hơn nữa lúc ấy cô đã mang thai, cái thai là con của Đỗ Cường.

Lúc ấy sự nghiệp của Đỗ Cường đang bay lên, hơn nữa hắn cũng không có cảm tình đối với cô bé này, liền thề thốt phủ nhận mình là tác giả cái thai, liền cho cô gái Anh quốc một ít tiền, đuổi cô ta đi.

Nhưng Đỗ Cường không nghĩ tới, ngày hôm ấy, khi cô gái rời đi, liền xảy ra tai nạn xe cộ, đến khi Đỗ Cường tới bệnh viện, cô gái đã niệm một câu thần chú thực cổ quái đối với hắn, sau đó qua đời, hơn nữa là hai mạng, bé gái trong bụng cũng không thể sống sót.

Trời sinh tính đã bạc tình, Đỗ Cường cũng chỉ thương tâm một lát, nhưng rất nhanh cũng quên ở sau ót, lại lần nữa kết giao một cô gái người Hoa.

Một năm sau, cô gái này sinh cho hắn một người con trai, đối với quan niệm nối dõi tông đường người Trung Quốc vẫn rất chú ý, lúc ấy Đỗ Cường cũng rất vui mừng, chuẩn bị cùng với bạn gái về nước kết hôn.

Nhưng ngay khi con vừa được tám tháng, đột nhiên bị một căn bệnh quái ác, trên người đứa bé đầy vết lở loét, đã đi khám rất nhiều y bác sỹ ở Mĩ, đều không thể trị được, qua một tuổi liền chết yểu .

Sau này từng có người nói qua với Đỗ Cường, con hắn chết do trúng lời nguyền rủa Hắc ma pháp, lúc ấy Đỗ Cường cũng không tin, mang theo người yêu lại đã mang thai về Trung Quốc.

Chuyện tiếp theo, cũng khiến Đỗ Cườnggần như suy sụp, người yêu của hắn đã chết khi sinh người con thứ hai.

Còn đứa con được Đỗ Cường chăm sóc cẩn thận, từ tháng trước, đột nhiên xuất hiện bệnh trạng hoàn toàn giống người con trai thứ nhất, trên người đầy vết loét và mụn nhọt.

Cùng lúc đó, Đỗ Cường cũng bắt đầu gặp ác mộng hàng đêm, hắn luôn mơ thấy người con gái Anh quốc đã chết kia và con gái của mình, ngay cả ban ngày cũng không được một khắc an bình.

Nhưng trong một lần yến tiệc, Đỗ Cường quen biết Vệ Dung Dung, phát hiện chỉ cần hắn tới gần Vệ Dung Dung, bóng ma bao phủ trong lòng hắn liền mất đi, buổi tối về đến nhà cũng không gặp ác mộng, đây cũng là nguyên nhân Đỗ Cường điên cuồng theo đuổi Vệ Dung Dung .

– Diệp… Diệp tiên sinh, tôi… Tôi biết anh là người kỳ lạ, anh có thể cứu mạng tôi, đúng không?

Nói xong những chuyện đã xảy ra, Đỗ Cường liền quỳ gối trước mặt Diệp Thiên, bởi vì từ trên người Diệp Thiên, hắn cũng cảm nhận được sự yên ổn trong lòng.

Đỗ Cường là một người rất thông minh, nghe thấy Diệp Thiên nói ra bí mật trong lòng hắn, nhất thời hiểu cả, người khiến hắn có thể có được cảm giác này, khẳng định không phải người thường, người thanh niên trước mặt này, có lẽ có biện pháp cứu mình.

– Chẳng lẽ Hắc ma pháp thật sự tồn tại?

Diệp Thiên chưa trả lời Đỗ Cường, cũng không để cho hắn đứng dậy, mà nhắm mắt lại yên lặng dò xét sự biến hóa của nguyên khí xung quanh.

Qua bảy tám phút sau, Diệp Thiên mở mắt ra nhìn về phía Đỗ Cường, nói:

– Là chính mình gây ra nghiệp chướng, vì sao tôi phải cứu anh đây?

Từ trên người Đỗ Cường, Diệp Thiên cảm nhận được một hơi thở thực kỳ lạ, hắn có thể tiêu trừ hết, nhưng lại không muốn giúp người bội bạc này.

Chương 217 : Bệnh lạ

– Diệp tiên sinh, cho dù anh không cứu tôi, cũng xin anh cứu con tôi, con tôi vô tội!

Đỗ Cường quỳ trên mặt đất, vẻ mặt cầu xin nhìn lên Diệp Thiên, tuy rằng trong sinh hoạt cá nhân hắn không kiềm chế được, thái độ làm người cũng bội bạc, nhưng với huyết mạch duy nhất của mình ở trên đời này, vẫn không thể dứt bỏ được.

Diệp Thiên chậm rãi lắc đầu, nói:

– Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, anh tạo ác nghiệt, nên con của anh phải bồi đắp, Đỗ Cường, anh bị nguyền rủa, cả đời này sẽ tuyệt tự!

Diệp Thiên còn có câu nữa không nói ra, hiện tại hàng ngày Đỗ Cường đều sống trong hoảng sợ, chỉ với trạng thái tinh thần của hắn, chỉ e cũng không chống đỡ nổi đến hai năm .

Nhưng cho dù Diệp Thiên chỉ nói mấy câu, cũng làm cho Đỗ Cường thấy như bị sét đánh, bất chấp tất cả, cuống quít dập đầu trước Diệp Thiên, trong miệng hô:

– Diệp tiên sinh, xin hãy cứu tôi, xin hãy cứu con tôi!

Từ khi con trai lớn chết yểu, Đỗ Cường cũng từng tìm không ít “Cao nhân dị sĩ” trong nước giúp hắn trừ tà tránh họa, nhưng tiền tiêu mất không ít, mà một chút công hiệu cũng đều không có, bằng không Đỗ Cường cũng sẽ không mặt dày mày dạn theo đuổi Vệ Dung Dung .

– Ôi, tôi nói này, nước mũi của anh đừng lau trên quần tôi.

Nhìn thấy Đỗ Cường kêu gào ôm lấy bắp chân của mình, nước mũi nước mắt cứ thế mà rơi, Diệp Thiên không khỏi có chút dở khóc dở cười, liền đẩy hắn ra, nói:

– Đỗ tiên sinh, tôi và anh cũng không có giao tình, tại sao phải cứu anh chứ?

Nói ra lời này, trong lòng Diệp Thiên đã có vài phần động tâm, kỳ thật Diệp Thiên cũng muốn biết cái gọi là Hắc ma pháp đó rốt cuộc là thế nào, nhưng như vừa nói, hắn dựa vào cái gì không công đi giúp Đỗ Cường đây?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đỗ Cường mạnh mẻ ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói:

– Diệp tiên sinh, chỉ… chỉ cần anh cứu tôi, tôi… điều kiện gì tôi cũng đáp ứng!

Diệp Thiên nhếch mép nhìn Đỗ Cường, nói:

– Khuynh gia bại sản anh cũng nguyện ý?

– Chuyện này…

Đỗ Cường do dự một chút, nhanh nói tiếp:

– Tôi đồng ý, Diệp tiên sinh, chỉ cần anh cứu được tôi và con trai tôi, khuynh gia bại sản tôi cũng nguyện ý!

Đỗ Cường là người thông minh, hắn hiểu được một đạo lý, tiền phải tiêu đi mới có thể xưng là tiền, bằng không đợi bản thân vào quan tài, còn lại nhiều tiền hơn nữa cũng đều là của người khác, hơn nữa tiêu hết sạch hắn còn có thể tiếp tục kiếm về, nhưng mạng, cũng chỉ có một mà thôi.

– Thật sự đồng ý?

Diệp Thiên truy hỏi tiếp.

– Đồng ý!

Đỗ Cường cắn chặt răng, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của con hắn và hàng ngày mình không gặp ác mộng, Đỗ Cường bất chấp mọi giá.

Diệp Thiên gật gật đầu, nói:

– Hãy nói về tài sản của anh đi, Đỗ Cường, người Trung Quốc co nói nhân quả báo ứng, anh làm nhiều chuyện ác lắm, hiện tại cần tích đức làm việc thiện để bù lại, không nên giấu diếm…

– Ở Bắc Kinh tôi có hai nhà và một chiếc xe, giá trị khoảng ba trăm vạn, ngoài ra ở thị trường chứng khoán còn có chừng năm trăm vạn cổ phiếu, tiền mặt chỉ có hơn mười vạn, Diệp tiên sinh, anh nói xử lý như thế nào, tôi sẽ làm sao như vậy!

Đỗ cố chấp quả nhiên không chút giấu diếm, tất cả gia tài đều nói với Diệp Thiên, với tuổi của hắn, bàn tay trần mà làm được nhiều tiền như vậy, cũng là không dễ.

Diệp Thiên nghĩ nghĩ, mở miệng nói:

– Xe anh giữ lại, nhà treo biển bán đi, cổ phiếu lập tức bán, tiền mặt, đưa một trăm vạn, còn lại toàn bộ quyên vào công trình hi vọng, anh có thể làm được không?

Giúp người xu cát tị hung thu phí, đây là chuyện hợp đạo nghĩa, nhưng mọi việc không thể làm quá, trong lòng Diệp Thiên cũng có chút mấu chốt, hắn cũng không phải là tên lừa đảo Giang Tương phái, không nên đem toàn bộ tiền tài của người ta thu vào trong túi mình.

Nếu đổi người khác, Diệp Thiên chỉ thu một trăm vạn, nhưng đối với Đỗ Cường, Diệp Thiên cũng muốn cho hắn một bài học, không nói biến hắn thành khuynh gia bại sản, nghèo rớt mồng tơi, cũng phải để cho hắn cảm thụ một chút báo ứng khi làm việc ác.

– Có thể làm được, tôi có thể làm được!

Đỗ Cường liên tục gật đầu, nhưng hơi do dự nói:

– Diệp… Diệp tiên sinh, anh, anh… khi nào thì có thể ra tay giúp tôi bài trừ hắc ma pháp kia đây?

Không phải Đỗ Cường không tin Diệp Thiên, thật sự chuyện này quan hệ với mạng hắn và con trai hắn, vạn nhất tiền cho Diệp Thiên, cũng quyên đi rồi, Diệp Thiên phủi mông trốn mất, vậy không cần đợi lời nguyền rủa lấy mạng của hắn, Đỗ Cường có thể bị tức giận mà chết.

– Lúc nào cũng có thể, nếu anh không bận, hiện tại cũng được…

Diệp Thiên đứng lên đi ra ngoài, hắn không sợ mình giúp Đỗ Cường thoát lời nguyền rủa hắn lại trở mặt, nếu Đỗ Cường thực có can đảm làm như vậy, Diệp Thiên có rất nhiều biện pháp xử lý hắn.

– Bây giờ cũng được?

Đỗ Cường nghe vậy lặng đi một chút, hắn không ngờ Diệp Thiên trả lời như vậy, đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, Diệp Thiên đã đi xa, Đỗ Cường vội vàng đuổi tới phía sau Diệp Thiên, nói:

– Diệp… Diệp tiên sinh, vậy… vậy chúng ta sẽ đi ngay bây giờ chứ?

– Có thể, tôi đi chào hỏi bọn họ đã…

Diệp Thiên gật gật đầu, thứ nhất hắn cũng muốn biết hệ thống thuật pháp Âu Châu, thứ hai Diệp Thiên gần đây lại kẹt tiền, sờ toàn thân không ra được bao nhiêu, sớm một chút thu tiền về cũng có thể khiến hắn thoải mái hơn.

– Thanh Nhã, lát nữa lão Đại đưa em về, anh đi bàn bạc chút chuyện …

Trở lại nơi mọi người nướng thịt, Diệp Thiên nói với Vu Thanh Nhã vài câu.

– Diệp tiên sinh, anh đi cùng lão Đỗ sao?

Thấy trán Đỗ Cường sưng đỏ, Kỷ Nhiên nhịn không được mở miệng hỏi, hắn và Diệp Thiên không có ân oán gì, đương nhiên vẫn có thể nói mấy câu.

– Hả?

Diệp Thiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Đỗ Cường, nói:

– Việc này anh nên hỏi chính anh ta.

– Ôi, Kỷ thiếu gia, ngươi nếu là có trống không nói, theo ta cùng đi đi, huynh đệ ta cũng vậy có khó xử…”

Đỗ Cường thở dài, chuyện hắn có con đã bị Diệp Thiên vạch trần, nếu không để nói rõ với Kỷ Nhiên bọn họ, sau này mình cũng không còn mặt mũi nào kiếm cơm ở Bắc Kinh này.

– Diệp tiên sinh, anh xem?

Đỗ Cường muốn trưng cầu ý kiến Diệp Thiên, dù sao lát nữa Diệp Thiên phải giúp hắn tiêu trừ Hắc ma pháp, khi hành pháp có đồng ý cho người khác ở đó hay không vẫn là hai chuyện khác nhau.

– Tùy anh, nhanh lên, buổi chiều tôi còn có việc …

Diệp Thiên đứng dậy dẫn đầu mấy người đi ra nông trang, Kỷ Nhiên và Thương Bất Khải cùng liếc nhau một cái, cũng theo sát ngay sau, ngay cả Nhâm Kiện – sợ Diệp Thiên như sợ cọp, nghĩ một lát cũng đuổi theo.

Đỗ Cường làm ở công ty bất động sản không xa đó, nhưng ở vùng ngoại thành hắn còn có một căn biệt thự, căn nhà này cho dù là người quan hệ khá thân với hắn như đám người Kỷ Nhiên, cũng đều không biết.

Ở cuối thập niên 90, thành Bắc Kinh rất thịnh hành biệt thự đơn, hơn nữa vị trí xây dựng cũng không tệ, giá cũng không cao như về sau, Đỗ Cường cũng là người thật tinh mắt, sớm đầu tư một căn.

Nhưng lúc này đỗ Đỗ Cường hiển nhiên không có tâm trạng đi khoe biệt thự sắp không thuộc về mình này, sau khi dừng xe, liền vội vội vàng vàng mang theo mấy người vào biệt thự.

Hẳn là nghe thấy bên ngoài có tiếng dừng xe, Đỗ Cường vừa mở cửa ra, một phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi liền đón chào, sắc mặt lo lắng nói:

– Đỗ tiên sinh, ngài đã về rồi? Nhiên Nhiên lại khóc, tôi… tôi thấy, ngài vẫn nên đưa nó đi bệnh viện đi?

Như hưởng ứng lời người phụ nữ trung niên, thanh âm trẻ con khóc nỉ non truyền ra rất rõ ràng từ một căn phòng tầng hai, có lẽ là khóc lâu, trong tiếng khóc mang theo sự yếu ớt.

– Cô Lý, tôi mời thầy thuốc tới xem bệnh cho cháu, cô đi rót chén nước cho khách trước đi.

Đỗ Cường phân phó cô Lý vài câu, mở miệng nói:

– Diệp tiên sinh, Kỷ thiếu gia, mấy vị ngồi trước đi!

– Phong thủy nhà này coi như không tệ, nhưng cũng thiên về may mắn phát tài mà không được khỏe mạnh.

Diệp Thiên khoát tay, không phản ứng với lời của Đỗ Cường, cứ thế đi lại ở trong phòng, khiến cho cô Lý nhìn hắn đề phòng như trộm, sao chẳng thấy giống thầy thuốc chỗ nào? Tối thiểu cũng phải có một cái ống nghe bệnh chứ!

Nghe tiếng khóc trẻ con trên lầu gần như khàn khàn, Diệp Thiên nhíu mày, nói:

– Đỗ Cường, các anh cứ ở dưới đi, tôi đi lên xem một chút, tôi không gọi, cũng không cho phép đi lên!

Đỗ Cường cũng đang muốn tìm cơ hội giải thích chuyện này cho Kỷ Nhiên và mọi người, nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, lập tức gật đầu đáp ứng nói:

– Vâng, Diệp tiên sinh!

– Đỗ tiên sinh, cậu ta … cậu ta không phải là kẻ lừa đảo chứ?

Cô Lý quan tâm đứa bé, không nhịn được nhắc nhở Đỗ Cường.

– Cô Lý, cô đi ra ngoài trước đi, đây là một ngàn đồng, tối hôm nay không cần trở lại!

Đỗ Cường bị lời nói của cô Lý làm cho hoảng sợ, vội vàng lấy ra một xấp tiền nhét vào trong tay co Lý, nhìn trộm Diệp Thiên, thấy hắn không có vẻ mất hứng, lúc này mới thoáng an tâm.

– Hắc ma pháp thật thú vị, cũng là sát khí, nhưng lại không giống âm sát nhỉ?

Diệp Thiên cũng không để ý đối thoại giữa Đỗ Cường và cô Lý, chú ý của hắn đều đặt ở trong phòng có trẻ con, bởi vì Diệp Thiên cảm giác được, ở trong phòng kia có một hơi thở không khác gì trên người Đỗ Cường.

Nhưng hơi thở này thật sự kỳ quái, có lạnh lẽo của sát khí, nhưng lại có thêm một loại cảm giác Diệp Thiên cũng nói không nên lời, giống như là có sự sống bám vào trên người đứa bé.

Lắc lắc đầu, Diệp Thiên lên tầng hai, đứng ở cửa là hắn có thể thấy cái nôi sát cửa sổ, sau giờ ngọ ánh sáng mặt trời chiếu vào nôi, bên tai lại vang lên tiếng khóc, bầu không khí bên trong gian phòng hơi có chút quái dị.

– Đây … thật là tội nghiệp!

Đi đến bên cạnh nôi, thấy đứa bé bên trong cái nôi, dù là Diệp Thiên kiến thức rộng, cũng không nhịn được, cảm thấy tim đập nhanh, bởi vì bộ dáng đứa bé, thật sự quá mức đáng thương.

Thân thể gầy yếu cuộn lại, trên khuôn mặt non nớt và những chỗ thân thể lộ ở bên ngoài, đều đầy mụn nước, có vài cái mụn nước đã vỡ, tản mát ra một mùi tanh tưởi.

Một đôi tay nhỏ bé của đứa bé bị cố định ở hai bên nôi, đây là sợ nó đi không nể nang mụn nước, lại ngứa và đau nên vô ý gãi, khiến tiếng khóc đứa nhỏ này rất thê lương, trong đôi mắt tràn đầy nước.

Chương 218 : Phá lời nguyền rủa

Diệp Thiên năm đó đi theo lão đạo sĩ hành tẩu giang hồ, gặp qua không ít trẻ con bị người ta khống chế bắt ăn mày kiếm tiền, bộ dáng cũng rất đáng thương, nhưng so sánh với đứa trẻ con trong nôi, những đứa bé kia cũng hạnh phúc hơn rất nhiều.

Tuy rằng đứa bé trước mặt này còn chưa biết nói, thậm chí chưa biết gì đối với thế giới này, nhưng trong mắt của nó toát ra sự sợ hãi và đau đớn, đã hiện rõ trước mặt Diệp Thiên.

– Người lớn gây nghiệp chướng, khiến con trẻ bị giày vò, sớm biết thế chiếc xe kia cũng không để lại cho hắn !

Nhìn thấy đứa bé trong nôi, Diệp Thiên không khỏi mở miệng mắng một câu, cũng thấy hận hành vi của Đỗ Cường.

– Cục cưng, ngoan, không khóc nha!

Diệp Thiên cũng không có kinh nghiệm chăm trẻ con, nhưng nhắc tới cũng kỳ quái, khi hắn đi đến bên cạnh nôi, tiếng khóc trẻ con trong nôi liền dừng lại.

– Đỗ Cường tới gần Vệ Dung Dung sẽ cảm giác tâm thần yên bình, mình đến gần đứa bé này, nó không chỉ ngừng nước mắt mà còn cười, là thật sao?

Sự thay đổi của đứa bé khiến Diệp Thiên cũng lặng đi một chút, lật tay phải lên, một đồng tiền hiện ra trong lòng bàn tay, Diệp Thiên dùng hai ngón tay nắm đồng tiền, đông đưa ở trên mặt đứa bé.

– Ha ha …haha!

Tiếng khóc đứa bé vốn đã khàn khàn, trên mặt đột nhiên lại mỉm cười, hai tay nhỏ bé bị cố định ở bên nôi liều mạng giãy dụa, muốn đi cướp đồng tiền trên tay Diệp Thiên.

– Quả nhiên là như vậy, nhạc cụ của thầy tu có công hiệu đối với Hắc ma pháp!

Thấy như vậy, trên mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ đã hiểu, hắn biết Vệ Hồng Quân đã giao món nhạc cụ của thầy tu mua được từ tay mình cho Vệ Dung Dung đeo, sở dĩ Đỗ Cường có loại cảm giác này, cũng chính là do nguyên nhân này .

– Loại thuật pháp này thật là có chút cổ quái?

Diệp Thiên xuất ra nguyên khí trong cơ thể, cả gian phòng nhất thời đều trong phạm vi cảm ứng của hắn. Một tia dao động rất nhỏ đều không chạy thoát cảm giác Diệp Thiên, mà biến hóa trong cơ thể đứa bé, cũng bị Diệp Thiên phát hiện được.

Trong cơ thể đứa bé, tồn tại một tia âm sát khí, nhưng không giống sát khí mà Diệp Thiên biết, trong luồng sát khí kia, còn có một loại dao động rất khó phát hiện.

Loại dao động này như là có linh tính, khi Diệp Thiên xuất ra nguyên khí. Nó lập tức ngừng tác động, mang theo sát khí nó có ẩn nấp vào trong kinh mạch đứa bé, nếu không phải Diệp Thiên đặc biệt mẫn cảm với âm sát khí, thật đúng là sẽ bị nó qua mặt.

Từng thấy qua mộ chôn chung, cũng thấy qua nơi cực âm. Nhưng đối với loại sát khí tựa hồ có chứa có lối suy nghĩ riêng này, Diệp Thiên thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, không khỏi nhíu ấn đường lại, cau mày tự hỏi, hắn muốn từ những thông tin trong đầu, tìm được những tư liệu tương quan.

– Quả nhiên là lời nguyền rủa, loại thuật pháp này lại thật sự tồn tại? !

Qua sau một lúc lâu sau, trên mặt Diệp Thiên như bừng tỉnh.

Cái gọi là lời nguyền rủa. Chính là dùng ngôn ngữ ác độc đi công kích người khác, kỳ thật con người vốn sống trong một thế giới tràn ngập các loại lời nguyền rủa. Có điều, rất nhiều người bình thường căn bản không để tâm, ra khỏi miệng là coi như chưa từng tồn tại.

Cũng giống như bên người chúng ta tuy rằng nơi nơi đều là dây điện, nhưng chỉ cần không cắt đứt nó ra, sẽ không cần lo lắng bị thương, và nếu không đụng ổ điện, mỗi ngày bật đèn, cũng không cần lo lắng sẽ bị điện giật.

Nhưng trong vu thuật lại có một vài thuật pháp, có thể thông qua lời nguyền rủa làm cho người ta mang bệnh, thậm chí nguy hiểm cho sinh mệnh, thuật pháp cao thâm một ít đã gần như thất truyền, nhưng cũng có những cái được truyền lưu.

Giống như là trong dân gian, ở Trung Quốc, ngày hai mươi mốt tháng hai nông lịch, đây là ngày Kinh Trập trong khí tiết. Được gọi là ngày Bạch Hổ mở miệng, tập tục truyền thống cũng là ngày đánh tiểu nhân.

Đánh tiểu nhân cần chuẩn bị đồ dùng bằng giấy, gồm có một đôi nam nữ giấy, một con hổ trắng, Kim Ngân, hương nến cùng đồ tế, đồ tế thường chính là thịt heo ( dùng để Tế Tự Bạch Hổ ), đậu phộng, trái cây, rượu, trứng và đậu năm màu.

Chuẩn bị xong các vật phẩm cần đến, đem chúng đặt ở ven đường, đầu tiên là châm hương nến, rồi đem đôi nam nữ giấy ra, cắt thành hình dạng tiểu nhân trong lòng, chú ý một chút, có thể cắt dán mắt, mũi và mồm.

Sau đó ở trên thân người giấy viết lên tên tuổi tiểu nhân hoặc canh giờ và bát tự, sau đó liền cởi giày, dùng đế giày đánh thật mạnh vào tiểu nhân. Mặt khác còn có thể lấy kéo đặt mồm tiểu nhân, ý là cắt đầu lưỡi, lệnh cho nó không thể tiếp tục gây bất hòa.

Lại lấy đao nhọn đặt ở trên bụng tiểu nhân, ý là đào ra lòng dạ hiểm độc, tiếp theo lại dùng giấy xiềng xích, khóa chân tiểu nhân, không cho phép nó đi loạn nơi nơi.

Hành động đánh tiểu nhân này, kỳ thật chính là một vu thuật thời xa xưa, nhưng trong vu thuật, đánh tiểu nhân cần câu thần chú để khơi thông nguyên khí, phối hợp thực hiện với thuật pháp.

Nhưng những câu thần chú sớm đã thất truyền, hiện tại mọi người đa phần chỉ dùng hành vi này để thể hiện bất mãn trong lòng, không hề phát huy tác dụng đả thương người của vu thuật.

Còn vu thuật trong đầu Diệp Thiên được biết, là dùng 4 con độc xà, 3 con hạt hạt, 1 con rết đen, 1 con thằn lằn, 2 rễ cây, thêm cồn, gói kín để trong ba tháng.

Ba tháng sau, lọc hết cặn bã cồn, được nước thuốc, sau đó đem giấy viết thư trải trên giấy báo chí, dùng bút lông viết lung tung câu thần chú lên trên, cả tên người bị nguyền rủa cùng ngày sinh tháng đẻ.

Chờ thuốc nước khô rồi, bẻ gọn rồi để vào tay người muốn nguyền rủa hoặc là trong phòng của hắn, người sờ vào lúc đầu sẽ vô cảm giác, sau đó dần dần ngứa điên, rất nhanh truyền khắp toàn thân, khó có thể trị liệu.

Tuy rằng thủ đoạn thi triển bất đồng, nhưng loại vu thuật này sẽ tạo ra hậu quả so với đứa bé hiện tại ở trước mặt Diệp Thiên cực kỳ giống nhau, chẳng qua một cái dùng vật dụng thực tế, một cái là dùng câu thần chú.

Cẩn thận cảm thụ một chút sức mạnh của lời nguyền rủa trong cơ thể đứa bé, Diệp Thiên thở dài:

– Không ngờ Châu Âu lại vẫn có người hiểu được những điều này, xem ra không thể coi thường người trong thiên hạ …

Đơn thuần dùng câu thần chú có thể khiến người nguyền rủa thành bộ dáng này, cho dù Diệp Thiên cũng không cách nào làm được, thuật pháp của hắn hơn là dùng âm dương sát khí thay đổi vận trình người khác, đối với cái vu thuật này cũng không tinh thông lắm.

Nhưng Diệp Thiên lại không biết, lời nguyền rủa mà Đỗ Cường gặp, là một loại ác độc nhất trong vu thuật Châu Âu, người làm phép nhất định phải lấy máu tươi và sinh mệnh của mình làm chất xúc tác, sau khi thi triển lời nguyền rủa ra ngoài, người làm phép cũng sẽ mất mạng.

Giồng như Diệp Thiên được truyền thừa, loại vu thuật này cũng chỉ truyền lưu cho những nhà có phong tục lâu đời ở Châu Âu, coi như là Đỗ Cường không may, trùng hợp trêu chọc vào một cô gái con nhà như thế, nên mới dẫn đên tai hoạ như thế.

Tuy rằng để giải vận trình loại vu thuật này, Diệp Thiên cần phá giải sức mạnh phụ trợ trong sát khí của lời nguyền trước, nhưng vẫn có biện pháp, cái gọi là sức mạnh của lời nguyền, kỳ thật liền là một loại niệm lực, cũng chính là sức mạnh của tinh thần.

Phải biết rằng, tất cả mọi người là do hai bộ phận tạo thành, một là thân thể, một là linh hồn, cũng có thể gọi là tinh thần, mà sức mạnh tinh thần là vô cùng cường đại.

Người hiểu được cách sử dụng nó, có thể dùng sức mạnh của tinh thần đi đưa ra lời nguyền, lời nguyền loại này có hòa lẫn tinh thần người thi pháp, sẽ tạo thành kết quả giống như là Diệp Thiên cảm ứng được, sát khí trong cơ thể đứa bé tựa hồ có linh hồn.

Phá giải lời nguyền, nói dễ dàng cũng dễ dàng, nhưng là nói khó cũng khó, nói nó dễ dàng, thì chỉ cần nhớ được lời giải của lời nguyền, là có thể hóa giải sức mạnh của lời nguyền.

Nhưng nói khó khăn thì cũng khó khăn, người niệm chú, nhất định phải khơi thông nguyên khí thiên địa, thông qua sự chấn động của nguyên khí dồn vào trong cơ thể người bị lời nguyền, hóa giải sát khí trong lời nguyền ra.

– Nhìn cháu đáng thương quá, thật quá dễ dàng cho cha cháu …

Nhìn thấy đứa bé trong nôi đang cười với chính mình, Diệp Thiên lắc lắc đầu, nếu như là Đỗ Cường tràn đầy vết lở loét nằm ở trong này, Diệp Thiên sẽ không cứu chữa cho hắn.

– Vân triện thái hư, hạo kiếp chi sơ; sạ hà sạ nhĩ, hoặc trầm hoặc phù; trầm a năng tự thuyên, trần lao nịch khả phù; u minh tương hữu lại, do thị thăng tiên đô…

Đứng dậy đóng toàn bộ cửa sổ trong phòng, Diệp Thiên lại khoanh chân ngồi ở bên cạnh nôi, hai tay bấm tay niệm thần chú, trong miệng có tiếng tụng niệm lời giải lời nguyền.

Không giống các đạo sĩ hòa thượng tụng kinh, phối hợp với pháp quyết của Diệp Thiên, đoạn kinh văn này vừa ra khỏi miệng, bức màn trong phòng liền không gió mà bay lên, nhìn không thấy nguyên khí dao động, nhưng trong phòng đã có chấn động.

Diệp Thiên thấp giọng tụng kinh văn, lại phảng phất như là bị một cái loa phóng thanh, xuyên thấu qua cửa phòng truyền ra ngoài, thanh âm này tựa hồ đã tràn ngập ma lực, nơi đi qua, ngay cả không khí dường như đều ngưng kết lại.

– Ồ? Cái tiếng gì vậy?

Đang ở tầng một nói chuyện, Đỗ Cường và đám người cũng nghe được tiếng tụng kinh từ tầng hai truyền ra, nhất thời mấy người đều không nói chuyện, đều lẳng lặng nghe.

Qua chừng hơn hai mươi phút, tiếng tụng kinh từ tầng hai truyền đến mới dần dần ngừng lại, mà trong lòng đám người Đỗ Cường, Kỷ Nhiên giống như được thanh tịnh hơn, một vài ác niệm trong đầu cũng biến mất.

Người thu hoạch lớn nhất, dĩ nhiên là phải kể tới Đỗ Cường, khi kinh văn vừa mới ngừng lại, hắn cũng cảm giác được, sức ép mấy năm nay luôn luôn trói buộc mình hoàn toàn biến mất, trạng thái cả người rất thoải mái.

Hơn ba phút sau, cánh cửa phòng tầng hai đang đóng chặt được mở ra, từ trong phòng Diệp Thiên đi ra, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Trước kia Diệp Thiên chưa sử dụng qua tụng niệm kinh văn, hắn không nghĩ phương thức này lại hao phí nguyên khí như thế, nếu không phải lần này hành trình đến Đại Tuyết Sơn khiến cho bệnh hồi phục, Diệp Thiên thật đúng là chưa chắc có thể dễ dàng đẩy được vu thuật như thế.

– Diệp… Diệp tiên sinh, vừa rồi … đó là?

Nhìn thấy Diệp Thiên xuống, Đỗ Cường vội vàng nghênh đón.

– Lời nguyền trên người anh và đứa bé đã bị phá vỡ , nhớ kỹ, sau này cần làm nhiều việc thiện, không có chuyện gì đừng đi trêu chọc mấy con mẹ nước ngoài!

Lời của Diệp Thiên nói ra, nghe được Đỗ Cường gật đầu không thôi, nhưng nghe thấy Diệp Thiên đột nhiên nói tục, trên mặt Đỗ Cường nhất thời lộ ra nụ cười khổ, cho dù là Diệp Thiên không dăn đe, hắn đời này cũng không còn muốn có quan hệ với con gái nước ngoài.

Chương 219 : Làm việc thiện tích đức

Diệp Thiên nghĩ một chút, lại nói :

– Đứa bé không có việc gì, nó còn nhỏ, hôm nào anh đưa nó đi bệnh viện xem, những mụn nước này vỡ rồi sẽ không mọc trở lại, có lẽ không ảnh hưởng khuôn mặt…

– Cám ơn, cám ơn Diệp tiên sinh đã cứu mạng!

Thấy Diệp Thiên đổ mồ hôi trên trán, Đỗ Cường vội vàng rót một ly trà bưng đến trước mặt Diệp Thiên, thật cẩn thận nói:

– Diệp tiên sinh, mời uống trà!

Tuy rằng không biết vừa rồi chuyện gì xảy ra, nhưng Đỗ Cường cũng cảm nhận nặng nề trong lòng thật sự biến mất, vấn đề quấy nhiễu hắn đã nhiều năm rốt cục được giải quyết, điều này làm cho Đỗ Cường đã tràn ngập cảm kích đối với Diệp Thiên.

Ngoài Đỗ Cường, đám người Kỷ Nhiên nhìn về phía Diệp Thiên, lại thấy có chút phức tạp .

Ngoài kính trọng, trong mắt đám người Kỷ Nhiên lộ ra nhiều hơn là sự sợ hãi, bởi vì bọn họ vừa rồi đã nghe Đỗ Cường nói, Diệp Thiên có thể bài trừ hắc ma pháp của Âu Châu, cái này cũng chứng minh, Diệp Thiên là một vị kỳ nhân giang hồ.

Liên tưởng đến chuyện mấy năm trước Nhâm Kiện trúng tà, mấy người làm sao còn có thể không rõ là Diệp Thiên ra tay? Nhất là Nhâm Kiện, nhớ tới ác mộng hơn nửa năm, mỗi ngày sống không bằng chết, mồ hôi lạnh nhịn không được lại theo cột sống chảy xuống.

– Trà trước đặt đó đi, Đỗ Cường, lời tôi vừa mới anh có thể làm không ?

Diệp Thiên khoát tay, cũng không nói gì, ngồi yên ở sô pha trong phòng khách.

– Tôi nhớ kỹ rồi, Diệp tiên sinh, việc này anh không nói, tôi cũng không dám tái phạm, tìm một cô gái tốt để sống cùng là được.

Nói tới đây, Đỗ Cường tựa hồ sợ Diệp Thiên hiểu lầm, lại vội vàng giải thích nói:

– Diệp tiên sinh yên tâm, sau này tôi tuyệt đối sẽ không tiếp tục đi quấy rối Vệ Dung Dung.

– Ừm, nhớ rõ là tốt rồi…

Diệp Thiên gật gật đầu, chìa một ngón tay trước mặt trên bàn trà gõ, nói:

– Ba ngày, trong vòng 3 ngày anh phải bán nhà và đồ đi,tôi muốn nhìn thấy chi phiếu và chứng nhận của công trình hi vọng.

Tuy rằng từ khi xuất đạo tới nay, Diệp Thiên còn chưa từng gặp qua người nào muốn tiền không muốn mạng, nhưng hắn vẫn là cảm giác tất phải nhắc nhở Đỗ Cường một chút, nếu như đối phương có tâm tư gì khác, Diệp Thiên cũng không ngại để cho hắn tiếp tục cảm thụ mùi vị vu thuật truyền thống Trung Quốc.

– Ba ngày?

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, trên mặt Đỗ Cường lộ ra vẻ khó xử.

– Sao ? Không thể làm được ?

Trong mũi Diệp Thiên phát ra một tiếng hừ lạnh, dám chọc giận mình, tiếp tục thử xem ma quỷ Trung Quốc là bộ dáng gì.

Nhìn thấy Diệp Thiên sa sầm nét mặt, Đỗ Cường nở nụ cười khổ, giải thích:

– Diệp tiên sinh, không phải tôi không muốn, nhưng … nhà này treo biển bán đi, cũng không phải là vài ngày liền có thể bán được, tôi … Tôi muốn bán cho người thích mua mới được!

– Vậy cần bao lâu?

Diệp Thiên ngẫm lại cũng thấy đúng, hắn mua tứ hợp viện của lão Vương đã xem như nhanh, vậy mà trước sau còn cần hơn một tuần.

– Tôi hạ giá cả xuống thấp, một tháng có thể bán được.

Đỗ Cường thật cẩn thận nhìn thoáng qua Diệp Thiên, nói tiếp:

– Cổ phiếu thì ngày mai tôi có thể bán, Diệp tiên sinh, hay là … sáng mai tôi đem cho anh 100 vạn kia, sau đó lại quyên tiền cổ phiếu trước, được chưa?

Nói thành thật ra, tuy rằng nhân phẩm của Đỗ Cường chẳng ra gì, nhưng cái đầu tuyệt đối là thông minh có thừa, hắn hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đổi ý, tiền tài có quan trọng hơn nữa, kia cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình.

– Được lắm, ngày mai anh đến chỗ này tìm tôi, trước khi đi đánh một cú điện thoại cho tôi.

Diệp Thiên gật gật đầu, thấy trên bàn trà có giấy bút, thuận tay viết số điện thoại của mình và địa chỉ.

– Anh Kỷ, Nhâm công tử, tôi cáo từ trước vậy, Đỗ Cường, không cần tiễn, bên ngoài xe nhiều…

Diệp Thiên đứng dậy, khi đi tới cửa, đột nhiên quay đầu lại mắt nhìn tên béo nhãn cầu quay tròn, nói:

– Anh Thương, nhiều đàn bà sẽ tạo kiếp hoa đào, tôi thấy anh vẫn nên kiềm chế chút đi…

– Tôi … tôi không bắt buộc người ta mà?

Thương Bất Khải vẫn đang đầy bụng nước, bị Diệp Thiên nói sắc mặt liền biến đổi, còn muốn giải thích vài câu, Diệp Thiên đã cười nhạt đi ra biệt thự.

– Này… Cuối cùng là chuyện gì xảy ra thế? Lão Đỗ, anh làm gì mà bán biệt thự hả?

Chờ Diệp Thiên đi ra sân rồi, đám người Kỷ Nhiên đồng thời nhìn về phía Đỗ Cường.

– Mọi người nghĩ mời Diệp tiên sinh bài trừ Hắc ma pháp là làm không công sao?

Vẻ mặt Đỗ Cường chua sót nói:

– Không chỉ có biệt thự này phải bán, cổ phiếu của tôi gởi ngân hàng … toàn bộ đều phải hiến cho quỹ từ thiện, Thương tổng, nghe Diệp tiên sinh một câu, sau này bớt chạm vào đàn bà đi!

Muốn nói gặp Diệp Thiên hôm nay, thật đúng là khiến Đỗ Cường nhớ cả đời, ngày sau hắn quả nhiên chỉ tìm một người đàn bà, cả đời cũng không còn dám lăng nhăng bên ngoài chỉ một lần.

– Anh ta, anh ta muốn cả ngàn vạn sao?

Lời của Đỗ Cường vừa nói ra, bọn người Kỷ Nhiên mắt hoa choáng váng, bọn họ không nghĩ Diệp Thiên ra tay một vài câu, khiến cho Đỗ Cường trở thành kẻ nghèo kiết xác không nhà không tiền?

Nghĩ đến ngày đó đắc tội Diệp Thiên, mấy người liếc nhau một cái, trong mắt đều là lộ ra thần sắc sợ hãi, nếu Diệp Thiên cũng làm như thế với họ, chỉ sợ bọn họ cũng không khá hơn Đỗ Cường bao nhiêu.

– Tiền vẫn còn có thể kiếm được, mạng này nếu đã đánh mất, liền thật không có ý nghĩa!

Đỗ Cường lại đã nghĩ thông, giải thích cho mọi người một phen, mở miệng nói:

– Lão Kỷ, Nhâm Kiện thiếu gia, Thương tổng, hôm nay không giữ mọi người được, tôi còn muốn mang con đi bệnh viện khám!

– Được, được, lão Đỗ, chúng ta cáo từ trước, cậu có chuyện gì cần hỗ trợ, cứ mở miệng, trong thành tôi còn căn nhà nhỏ, nếu cần thì cậu dùng!

Nghe được Đỗ Cường nói vậy, mấy người đều đứng dậy, khi đi tới cửa, Kỷ Nhiên đột nhiên quay người lại, nói:

– Lão Đỗ, sáng mai cậu đi tới chỗ Diệp Thiên, gọi tôi đi cùng nhé!

– Hả? Anh cũng muốn đi? Vâng, đến lúc đó tôi điện trước cho anh …

Đỗ Cường còn tưởng rằng Kỷ Nhiên và Diệp Thiên vốn là bạn bè, lập tức gật đầu đồng ý.

– Lão Kỷ, anh đi gặp người đó để làm gì?

Ra khỏi biệt thự lên xe rồi, Thương Bất Khải mở miệng hỏi, câu nói của Diệp Thiên lúc gần đi, khiến hắn đến giờ vẫn đổ mồ hôi lạnh, đang cân nhắc có nên bỏ rơi mấy nữ minh tinh kia hay không.

Kỷ Nhiên nhìn thoáng qua Nhâm Kiện đang lái xe, nói:

– Lão Thương, anh không biết là Diệp Thiên như vậy, rất đáng cho chúng ta kết giao sao?

Kỷ Nhiên và Diệp Thiên chưa từng động chạm, thật sự hắn có cái chủ ý này, chính là hôm nay Diệp Thiên đi quá vội vàng, Kỷ công tử chưa kịp biểu đạt ý của mình.

Phải biết rằng, ngoài xã hội Diệp Thiên còn có Tống gia bảo vệ, bên trong xã hội đen, ngay cả Mã lão tam đều không dám trêu chọc, bản thân còn là một tay quỷ thần khó lường, kết giao cùng người như vậy, nói không chừng lúc cần thiết còn có thể giúp mình.

Tiếng của Kỷ Nhiên chưa dứt, cũng cảm giác được xe Mercedes mạnh mẽ lắc lên, đang lái xe tay Nhâm Kiện run một chút, nói đùa gì vậy, hắn bây giờ nghe đến tên Diệp Thiên đã sợ hãi, đừng nói đi kết giao .

– Lão Kỷ, hay là thôi đi, muốn đi chính anh đi đi, tôi sợ tên đó, ánh mắt cậu ta giống như có thể nhìn thấu lòng người vậy. Trước mặt cậu ta cả người tôi không được tự nhiên…

Thương tổng và Nhâm Kiện có tâm tư giống nhau, đã lớn như vậy, lần đầu tiên hắn bị đánh cũng là bởi vì Diệp Thiên, cho nên Thương Bất Khải thà rằng nhàm chán đi Thiên Kiều xem người ta múa diễn, cũng không muốn đi đối mặt Diệp Thiên,

Sớm hôm sau, sàn cổ phiếu khai trương, Đỗ Cường đã đem cổ phiếu giá trị mấy trăm vạn bán tháo đi, sau đó đem tiền chuyển vào thẻ thông qua ngân hàng, nhưng tiền gửi vào ngân hàng, cũng phải chờ tới khi kết thúc ngày giao dịch mới có thể.

Tuy rằng Diệp Thiên cho thời gian là trong vòng ba ngày, nhưng Đỗ Cường cũng không dám trì hoãn một khắc, sau khi lấy được tiền, lập tức lái xe đến văn phòng công trình hi vọng, đem chi phiếu bốn trăm vạn chuẩn bị xong ra, cầm lại biên lai.

Đợi cho Đỗ Cường liên hệ, Kỷ Nhiên cũng tới nhà Diệp Thiên, đã là hơn 5h tối, tuy nói đến khi ăn cơm có chút không lịch sự, nhưng Đỗ Cường cũng không nghĩ nhiều như vậy. .

– Anh Kỷ cũng tới à, mời vào bên trong…

Khi đón Đỗ Cường ở ngoài tứ hợp viện, Diệp Thiên hơi lặng đi một chút, hắn không biết Kỷ Nhiên đi theo là có ý gì? Tuy rằng đã gặp mặt vài lần, nhưng mình và hắn quả thật không giao tình gì?

Nơi Diệp gia tiếp khách là ở một phòng Tiền viện, trước đây nơi này là do Diệp Đông Bình trang hoàng.

Đúng là Diệp Đông Bình kinh doanh đồ cổ, khiến phòng khách trở thành nơi có thể bày đồ cổ, không nói một giá bày đầy bình bình lọ lọ cổ phía trên, ngay cả cái ghế dưới mông, cũng là Chính Nhi Bát chế tạo từ gỗ Hoàng Hoa Lê.

– Diệp tiên sinh, đây là một trăm vạn, đây là biên lai quyên cho công trình hi vọng bốn trăm vạn, tôi dùng tên của anh để quyên đi!

Sau khi ngồi trong phòng, Đỗ Cường liền móc ra chi phiếu một trăm vạn và biên lai quyên tiền, hôm qua được ngủ một tối yên lành trong mấy năm qua, trong lòng Đỗ Cường cũng sợ Diệp Thiên mất hứng lại kéo vu thuật trở về, vậy hắn thật đúng là không còn đường sống .

– Ồ, chuyện mua bán nhà có thể tiếp tục chậm đi một hai tháng, đến khi anh tìm được nơi ở tốt rồi nói sau!

Diệp Thiên nhìn chi phiếu, gật gật đầu, nếu đối phương đã như vậy, mình cũng không cần phải làm quá chặt, nhưng Diệp Thiên thật sự không nghĩ Đỗ Cường lại dùng tên mình quyên tiền.

Khi hành tẩu giang hồ, lão đạo sĩ thường xuyên nhắc nhở Diệp Thiên, trong ngày thường cần thường xuyên tích đức làm việc thiện, đối với việc tu hành thuật pháp cũng có ích, trước kia Diệp Thiên nghèo cũng không để ý, nào có tiền dư mà đi làm chuyện tốt?

Hiện tại Đỗ Cường giúp mình quyên một khoản tiền lớn như vậy, Diệp Thiên thật đúng là muốn trở về phòng ngồi kiểm tra một phen, xem xem làm việc thiện tích đức, có thật sự có lợi đối với người tu hành?

Ngay khi Diệp Thiên muốn mở miệng tiễn khách, Kỷ Nhiên đột nhiên nói:

– Diệp tiên sinh, không ngờ anh cũng thích chơi đồ cổ à?

– Vâng, thích thì chơi thôi, sao nào, anh Kỷ cũng thấy hứng thú đối với những việc này?

Diệp Thiên thuận miệng đáp một câu, cũng lười đi giải thích đây là đồ cha hắn sưu tầm.

Chương 220 : Việc kinh doanh của Kỷ Nhiên

– Diệp Thiên, tôi lớn hơn so với cậu vài tuổi, nếu không để ý, tôi gọi tên của cậu nhé …

Kỷ Nhiên thật ra rất biết nói chuyện người chắp nối, nhìn thấy Diệp Thiên cũng không có gì ác cảm với hắn, lập tức sửa lại xưng hô giữa hai người.

– Ha ha, đương nhiên là có thể.

Tục ngữ nói đưa tay đánh, không đánh khuôn mặt tươi cười, Diệp Thiên cũng ngượng ngùng nói khác, lập tức gật gật đầu, xem như đồng ý.

– Diệp Thiên, những thứ mà cậu sưu tầm này đều là đồ cổ, người Bắc Kinh này có nhiều đồ cổ như cậu thật đúng là không nhiều lắm, cái bàn này nếu muốn bán ra, nhất định có người ra trả giá cao…

Sau khi Diệp Thiên đồng ý, Kỷ công tử lập tức khích lệ đến phương diện đồ cổ, nhưng thật ra cũng là Kỷ Nhiên khen tặng Diệp Thiên, bởi vì trong phòng này có một số vật quả thật không tệ.

Tựa như ghế bành mấy người đang ngồi, đây chính là đồ dùng Hoàng Hoa Lê triều Minh, hiện tại đang hot trên thị trường đấu giá, một bộ bàn tròn có ghế dựa này, ít nhất cũng trên trăm vạn.

– Khụ khụ, chủ yếu là cha tôi thích, anh Kỷ quá khen!

Diệp Thiên có chút buồn bực, tuy rằng trong lòng muốn nhanh chóng trở về phòng đi luyện công, nhưng nhìn thấy Kỷ Nhiên đang muốn nói chuyện, cũng không tiện nói đuổi người đi!

Còn về giá bộ đồ dùng Hoàng Hoa Lê này, Diệp Thiên đương nhiên là biết, ghế bành ở Giang Nam rất nhiều, bộ này là năm đó cha hắn mua một trăm tám mươi đồng từ một nhà giàu có, Diệp Đông Bình không biết đã tâng bốc bên tai con trai bao nhiêu lần .

– Diệp huynh đệ, lão Kỷ tôi hai năm qua đã mua bán đồ cổ, nếu cậu không chê, có rảnh thì đến nhà tôi chơi, thấy có cái gì thuận mắt, tôi bán cho cậu giá gốc, thế nào?

Sau khi đi vào phòng này, trong lòng Kỷ Nhiên liền bừng sáng, kết giao với người này, chỉ sợ tìm không ra tiếng nói chung, trước mắt có đồ cổ làm trung gian, Kỷ công tử nhất thời thấy có nhiều đảm bảo đối với việc thành bạn của Diệp Thiên.

Phàm là người chơi đồ cổ, vừa nghe nói có thứ tốt, cho dù người khác không bán hoặc là bản thân mua không nổi, cũng sẽ vội vàng đi xem một cái, cho nên Kỷ Nhiên tin Diệp Thiên sẽ không cự tuyệt đề nghị của hắn.

Nhưng Kỷ công tử không nghĩ tới, Diệp Thiên hoàn toàn không có gì hứng thú đối với đồ cổ, cả phòng này cũng không phải hắn mua về, đổi thành Diệp Đông Bình thì lại khác.

– Ha ha, anh Kỷ, trong khoảng thời gian này tôi đang tu sửa một tứ hợp viện, thật sự là không rảnh, hay là … tháng sau nhé?

Diệp Thiên đang xây tứ hợp viện đến thời điểm mấu chốt, nào có thời gian rỗi đi nhìn đồ cổ? Lập tức mở miệng từ chối khéo .

– Ý? Diệp huynh đệ, ngày kia nhà tôi sẽ rất vui đấy, cậu thực không muốn đi xem à?

Kỷ Nhiên nghe vậy ngây ngẩn cả người, hắn mua bán đồ cổ ở thành Bắc Kinh coi như là có chút danh tiếng, người khác muốn tham dự vào còn tìm không ra cách, không nghĩ lại bị Diệp Thiên cự tuyệt.

– Diệp Thiên, qua ăn cơm đi, lần nào cũng phải gọi, kỳ cục!

Khi Diệp Thiên muốn mở miệng tiễn khách, tiếng của Diệp Đông Bình vang lên từ cửa.

– Ồ, Tiểu Thiên, con đang có khách à? Sao không nói một tiếng, ba bảo bác nấu thêm vài món thức ăn.

Diệp Thiên khoát tay với cha, nói:

– Ba, không cần, bọn họ lập tức đi ngay, Đỗ Cường, chuyện đó anh nhớ kỹ là được, lúc nào xong đem biên lai tới cho tôi.

Đỗ Cường cũng biết Diệp Thiên đang đuổi người, vội vàng đứng lên, nói:

– Diệp tiên sinh, anh yên tâm, tôi nhất định lo liệu như anh nói!

Đỗ Cường vừa nói như thế, Kỷ công tử cũng ngượng ngùng nếu tiếp tục lưu lại, lập tức cũng đứng lên, đi theo phía sau Đỗ Cường.

Diệp Đông Bình không biết bọn họ quan hệ thế nào, cũng không tiện nói cái gì, nhưng khi Kỷ Nhiên đi qua trước mặt hắn, Diệp Đông Bình bỗng nhiên lặng đi một chút, hô:

– Cậu … Cậu là Kỷ tổng ở công ty đấu giá Lâm Hải à?

– Cháu … cháu là Kỷ Nhiên, chú Diệp biết cháu?

Nghe xong đối thoại của Diệp Đông Bình với Diệp Thiên, Kỷ Nhiên đương nhiên biết quan hệ hai người, nhưng hắn không có gì ấn tượng đối với Diệp Đông Bình, không biết đối phương tại sao biết mình.

– Danh tiếng của cậu rất nổi, tôi đương nhiên biết chứ, ôi, ba nói con này, Diệp Thiên, khách quý tới nhà, sao con lại đuổi đi nhỉ?

Diệp Đông Bình bất mãn đối với hành vi của con trai, bình thường hắn muốn tặng đồ làm quen với Kỷ Nhiên mà còn không được, trước mắt người đứng đầu công ty đấu giá đến nhà, con lại đuổi người ta cút đi, hơn nữa vừa rồi ngôn ngữ còn rất không khách sáo?

– Ba, ba làm sao vậy?

Trung thực mà nói, sau khi quen Lôi Vụ, Vệ Hồng Quân, Lưu Đại Chí … những đại gia ở Bắc Kinh này, chuyện quen biết Kỷ Nhiên, thật đúng là không được Diệp Thiên chú ý.

Kỷ Nhiên nhìn thấy trên mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ mất hứng, vội vàng nói:

– Chú Diệp, cháu tới chính là qua gặp Diệp lão đệ một chút, cũng không còn chuyện khác, sẽ không làm chậm trễ bữa cơm của mọi người.

– Nói cái gì vậy, đến nhà chính là khách, bình thường muốn mời Kỷ tổng còn không đến, đi, uống vài chén rồi hãy đi…

Diệp Đông Bình mặc dù biết đối phương nhất định là có việc cầu cạnh con trai, nhưng hắn gần đây còn muốn vươn sang con đường đấu giá đồ cổ, nhưng vẫn chưa có cơ hội, trước mắt có cơ hội này, cũng bất chấp suy nghĩ của Diệp Thiên.

– Vậy …

Kỷ Nhiên xoay mặt lại, mắt nhìn Diệp Thiên, thấy hắn gật gật đầu, vội vàng nói:

– Vâng, vậy quấy rầy chú Diệp rồi!

Kỷ Nhiên có thể ở lại, nhưng Đỗ Cường cũng biết mình ở lại không thích hợp, mở miệng nói:

– Diệp tiên sinh, tôi còn phải đi bệnh viện xem con thế nào, cáo từ trước.

– Được, sức khỏe đứa bé có chút suy yếu, mang nó ra ánh mặt trời nhiều vào, đừng đến những nơi lạnh lẽo!

Diệp Thiên dặn dò Đỗ Cường vài câu, tiễn hắn ra sân.

– Ba, con còn có việc, ba và anh Kỷ đi ăn cơm đi, tối nay con ăn muộn!

Cất bước tiễn Đỗ Cường đi rồi, Diệp Thiên thu hồi chi phiếu và biên lai quyên tiền trên bàn, nhanh như chớp trở lại phòng mình, hắn đang muốn ngồi một lúc, xem làm việc thiện tích đức theo lời sư phụ thật sự có lợi đối với việc tu luyện hay không?

Diệp Thiên tu luyện hai loại công pháp, một loại là quyền cước bên ngoài, có chút tương đồng với kịch Ngũ Cầm, nhưng để sử dụng cho thực tế chiến đấu, uy lực là ngang nhau.

Loại thứ hai là quyền pháp làm việc và nghỉ ngơi trong nhà, đây cũng là bí kíp bí truyền của Ma Y, ngay cả hai sư huynh của Diệp Thiên ở Hồng Kông và Đài Loan đều chỉ học được chút xíu, chỉ có tu luyện loại công pháp này, mới có thể khơi thông nguyên khí thiên địa, sử dụng được thuật pháp.

Nhưng đời trước Diệp Thiên, Ma Y không truyền lưu công pháp, mà thuật pháp truyền thừa cũng thất truyền mấy trăm năm , lão đạo sĩ tuy rằng luyện công pháp đã sắp đến cực hạn, cũng không thi triển ra thuật pháp gì.

Sao khi lấy được bình tĩnh, Diệp Thiên khoanh chân ngồi ở trên giường, điều tiết nguyên khí trong cơ thể, dựa theo lời lão đạo sĩ, làm việc thiện tích đức có thể làm cho thiên đạo tới thân, khi luyện công thường sẽ nhanh hơn.

Nhưng hơn một giờ trôi qua, Diệp Thiên đã cảm nhận hết nguyên khí chung quanh, cũng không có cảm giác chân khí của mình mạnh hơn so với ngày trước một chút nàot, không khỏi phẫn nộ ngồi thẳng đậy.

– Sư phụ có phải sợ mình không từ một thủ đoạn nào để thu tiền, nên lừa dối mình?

Trong đầu Diệp Thiên toát ra một cái ý niệm như vậy, có câu là “Giang hồ tài, giang hồ tán, không tiêu tan có tai nạn.” Mấy người đi giang hồ, ngay cả lão đạo sĩ cũng là thường xuyên nói bên miệng.

Nhất là thuật pháp, luôn bị cho rằng cách dùng thuật pháp thu tiền cao sẽ gặp Thiên Khiển, thời cổ đại có rất nhiều cao nhân thuật pháp tuy rằng tài năng cao minh, nhưng thường thường đều là ẩn cư thâm sơn, cực ít khi ra tay, chính là sợ dính vào nhân quả, bị báo ứng.

Mà những người này cho dù ra tay rồi, cũng sẽ đem tiền tài thu được chia cho những người nghèo, giống như là những năm lão đạo sĩ mang theo Diệp Thiên đi hành tẩu giang hồ, tiền thật sự là kiếm được không ít, nhưng đều bị lão đạo sĩ quyên đi.

– Diệp Thiên, đi ra đây!

Ngay khi Diệp Thiên đắm chìm trong suy tư về công pháp, ngoài cửa truyền tới tiếng của cha.

– Ba, làm sao vậy?

Đeo giầy phía cuối giường vào, Diệp Thiên ra mở cửa phòng, Diệp Đông Bình biết con mình cần tĩnh tọa điều dưỡng, rất ít khi đến hậu viện quấy rầy con trai mình.

– Ngày kia đi với ba đến nơi này, vừa rồi tuy rằng Kỷ Nhiên không nói rõ muốn con đi, nhưng ba biết là do nể mặt con, con cùng ba đi một chuyến đi!

Cha phải nhờ cậy con, đó là bình thường, nhưng Diệp Đông Bình cũng không phải là tìm đến con mà thương lượng, hắn chẳng qua là lại đây thông báo một tiếng, đúng, chính là thông báo.

– Ba, ba giao thiệp với người đó làm gì?

Diệp Thiên có chút bất mãn nói, lừa Vệ Hồng Quân và Lôi Vụ mua chút đồ cổ, Diệp Thiên cũng không có ý kiến gì, nhưng là Kỷ Nhiên, hắn thật sự không muốn kết giao.

– Con và nó từng có xung đột?

Diệp Đông Bình nghe ra có vấn đề.

– Không ạ, con có chút không thích anh ta…

Diệp Thiên nói thật.

– Tiểu tử thối, con có tư cách gì mà nói không thích người ta?[Audio] Độc Bộ Thiên Hạ

Diệp Đông Bình vừa nghe lời con nói, nhất thời tức giận, gõ trên đầu Diệp Thiên một cái, nói:

– Con đừng thấy Kỷ Nhiên ít tuổi, vào giới sưu tầm không mấy năm, nhưng công ty đấu giá của nó hiện tại chính là hạng nhất hạng nhì ở thành Bắc Kinh, các giao dịch mua bán hàng năm cũng không ít!

Nói tới đây, Diệp Đông Bình hạ giọng thấp xuống vài phần, nói tiếp:

– Nghe nói trong nhà Kỷ Nhiên còn có chút quan hệ ở bộ công an, thị truờng chợ đen Bắc Kinh – Thiên Tân đều bị cậu ta lũng đoạn, chỉ cần là nói đến con đường đồ cổ vào Bắc Kinh, cơ bản đều phải thông qua cậu ta, Diệp Thiên, con chớ coi thường người này!

Diệp Thiên nghe vậy bĩu môi, nói:

– Con chỉ biết những người này không đi chính đạo, ba, không phải ba từng thu mua đồ chợ đen sao, chơi một lần là được, mua bán làm gì!

Lần trước cha mua đồ ăn trộm gây ra phiền phức, thiếu chút nữa mất mạng của Diệp Thiên, hắn cũng không muốn tiếp tục như vậy một lần nữa, nhưng nghĩ đến những tang vật lần trước, trong lòng Diệp Thiên bỗng nhiên bỗng xáo động, mở miệng hỏi:

– Ba, trong những đồ cổ chợ đen, đồ khai quật gì đó nhiều hay không ạ?

Mặc dù biết thông thường vật được táng theo người chết thật là khó trở thành nhạc cụ của thầy tu, nhưng lần trước vô tình có được thanh Vô Ngân, Diệp Thiên thật sự là có chút hy vọng vào những đồ khai quật này.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo