1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 46: Đấu giá một lời ngàn vàng (c226-c230)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 46: Đấu giá một lời ngàn vàng (c226-c230)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 226 : Đấu giá (Thượng)

Ba, chuyện tiền mặt này ba không cần quan tâm, mấy thứ đó … đối với con rất quan trọng, có thể chữa khỏi thương thế của con!

Mặc dù bệnh trong cơ thể Diệp Thiên đã gần như khỏi hắn, nhưng tóc hắn còn chưa hoàn toàn biến thành đen, thế nhưng lúc này vẫn lấy ra để ứng phó với cha hắn, nếu không giải thích cho hắn rằng đó là nhạc cụ của thầy tu, thật quá mức phiền toái.

– Hả, sao con không nói sớm hả?

Nghe được lời của con, Diệp Đông Bình cũng nhảy chân lên, cần nhiều tiền hơn nữa, cũng không quan trọng bằng sức khỏe của con!

Diệp Thiên nghe vậy cười nói:

– Ba, không có chuyện gì, họ Dư đó là thương nhân, hắn nhất định cũng sẽ không đưa giá cao, ở đây con cũng có tiền…

Kỳ thật Diệp Thiên cũng có chút hối hận, vừa rồi biểu hiện của chính mình quá mức kích động, nếu hắn trì hoãn một chút, họ Dư kia cũng chưa chắc đã mua món ngọc kia.

Hai người tranh chấp, ngược lại lại khiến ông chủ hàng được lợi, đồ đáng giá ngót nghét một vạn, hiện tại lại không biết cần chi bao nhiêu tiền .

Nhưng mấy món đồ vật đó thật sự là quá mức đáng quý , Diệp Thiên lúc ấy cũng không còn khống chế nổi tâm trạng của mình, nếu lại thấy một lần nữa, Diệp Thiên phỏng chừng vẫn là sẽ cùng ông chủ Dư kia tranh chấp.

Còn về tiền, Diệp Thiên cũng không phải lo lắng, trên tay hắn còn có một cái thẻ một trăm vạn, cùng lắm thì dùng một trăm vạn này mua vài món nhạc cụ của thầy tu thôi, dù sao ở Hồng Kông có một người họ Đường coi tiền như rác, chỉ cần mình chịu bán, ông lão kia sẽ vội vàng đến đưa tiền.

– Lão Dư, vừa rồi có chuyện gì thế?

Trong giời đồ cổ này, cái lưỡi cũng rất nhanh, một số người ngày thường giao hảo tốt với Dư Khốc, lúc này sẽ vây quanh ông chủ Dư mà hỏi.

Ông chủ Dư vẫn còn cơn giận chưa nguôi, thở phì phì nói:

– Nhóc con chưa đủ lông đủ cánh không hiểu quy củ, cha hắn không để ý đến, hắn lại muốn mua, còn cướp từ trong tay của tôi, các ông nói xem, tôi có thể nuốt cơn tức này xuống sao?

Nghe được Dư Khốc nói vậy, một người có quen Diệp Đông Bình nói:

– Lão Diệp bình thường cũng là người trầm ổn, con của ông ta sao lại dễ xúc động vậy?

– Không biết có phải là hắn cố ý hay không đây?

Dư Khốc hừ lạnh một tiếng, nói:

– Họ Diệp kia chính là được Kỷ tổng mời đến, nói không chừng là không coi chúng ta ra gì đây!

– Ông ta dám? Ông ta mới đến thành Bắc Kinh được bao lâu?

– Đúng vậy, chúng ta làm nghề này ở Bắc Kinh cũng đã hơn mười năm, ông ta còn muốn qua mặt chúng ta sao?

– Lão Dư, lát nữa ngài cũng không được mềm lòng, còn tưởng rằng chúng ta đều bùn à?

Dư Khốc thốt ra lời này, xem như khiến mọi người nổi giận, tục ngữ nói người đồng hành là thù địch, không ai hi vọng có thêm nhiều người tranh giành thức ăn từ trong bát của mình, mọi người sôi nổi cổ vũ.

Nhìn thấy mọi người bị mình phát động, trong lòng Dư Khốc mừng thầm, chắp tay nhìn bốn phía, nói:

– Chư vị yên tâm, hợp tiền lại, chúng ta sợ ai chứ? Lát nữa nếu ông ta vừa ý cái gì, mấy người cũng đều giúp đỡ một chút nhé!

Dư Khốc mong được giúp đỡ, nhưng nếu nghe ra, ý tứ của hắn là nói: chỉ cần là thứ mà Diệp Đông Bình nhìn trúng, tất cả mọi người sẽ đến nâng giá, đừng để cho hắn được hài lòng.

Nhưng ông chủ Dư cũng không biết, trong túi ông chủ Diệp hiện tại ngay cả một ngàn đồng tiền cũng chưa đủ, nếu không phải vậy vừa rồi sẽ không đến mức nhìn thấy mấy khối ngọc kia mà phải đứng lên.

Thời gian đấu giá là 2h chiều, vẫn là tiến hành ngay tại lều, đừng nhìn địa điểm có chút sơ sài, nhưng trình tự cũng vô cùng chính quy, ngay cả người chủ trì buổi đấu giá sư, đều là người được chứng nhận chứng chỉ đấu giá.

Nhưng quy tắc đấu giá, cũng có chút khác với đấu giá thông thường, định giá vật phẩm đấu giá, toàn bộ đều là chủ nhân chế định, đặt giá ba lượt, không ai nói gì sẽ được bảo lưu.

Khi đến một giờ rưỡi, những chủ quầy hàng còn chưa bán được hàng, liền kéo nhau thu thập đồ đạc trước mặt lại, chủ yếu đều là đóng lại cả lô, bọn hắn cũng không có thời gian đi bán từng món.

Tiến hành đấu giá vật chủ cũng là chia làm hai loại, có rất nhiều người bởi vì lấy ra đồ không được tốt và đẹp mắt, không người hỏi thăm, có người lại là hoàn toàn tương phản, vật của bọn họ rất được hoan nghênh, bọn họn muốn thông qua đấu giá bán được một cái giá cao.

– Chư vị, lại đến thời gian đấu giá rồi, hi vọng mọi người có thể mua được vật phẩm mình thích, được rồi, nhiều lời thêm vô nghĩa, bắt đầu đấu vật phẩm quầy hàng giá số 1.

Cùng với lời của người chủ trì đấu giá, một người chủ hàng đem mấy món đồ bày phía trước bàn đấu giá.

Người tới nơi này bán đồ, không hề giống người bày hàng trong chợ đồ cổ, từ tranh chữ đến đồ đồng thau … cái gì cũng có, phần lớn đều là đơn giản bốn năm món, nhiều một chút cũng chỉ bảy tám món.

Người chủ trì đấu giá đeo đôi găng tay trắng, đánh giá một hồi vật trên bàn, mở miệng nói:

– Đây là món ngựa ba màu và ba món nhân vật anh hùng đời Đường, chủ hàng ra giá hai mươi vạn, mời các bạn ra giá!

Là một người chủ trì đấu giá đồ cổ, nhất là loại đấu giá mà truớc đó chưa từng nói với người chủ trì về vật được đấu giá, rất cần người chủ trì có năng lực tương đối uyên thâm, nếu như nói sai, vậy sẽ làm thành trò cười .

– Hai mươi mốt vạn!

Tiếng của người chủ trì đấu giá chưa dứt, đã có người hô giá.

– Hai mươi lăm vạn!

– Ba mươi vạn!

– Tôi ra ba mươi tám vạn!

– Tôi ra năm mươi vạn!

Trong này không ít ông chủ có hứng thứ với món đồ thời Đường này, sôi nổi hô cả, hơn một phút ngắn ngủn, mấy món này liền từ giá hai mươi tăng lên tới năm mươi vạn.

Bình gốm màu đời Đường là một tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc được giới sưu tầm quốc tế theo đuổi sớm nhất, ở nước ngoài nguồn tiêu thụ rất tốt, hơn nữa giá cả cực cao, ở những năm tám mươi đã từng lên đến mấy ngàn vạn.

Tuy rằng giá trị gốm màu đời Đường trên thị trường quốc tế hiện tại đã hạ xuống, nhưng phẩm chất món đồ này rất tốt, chỉ cần có thể mua về tay, sang tên liền có thể bán được năm trăm vạn, còn là đôla mới được.

Cho nên trong này bắt đầu có sự cạnh tranh kịch liệt chung quanh mấy món này, nghe vậy, chủ nhân của món đồ gốm màu đời Đường đứng một bên cười toe tóe, có lẽ bán được thứ này rồi, hắn có thể rửa tay gác kiếm.

Có người sẽ nói, người nọ ra giá khởi điểm là hai mươi vạn, sang tên có thể có được trên trăm vạn, nếu mấy thứ này lợi nhuận cao như thế, Kỷ công tử sao không tự mình mua mà lại để đi đấu giá, chỉ kiếm tiền hoa hồng?

Đây cũng chính là chỗ cao mình của Kỷ Nhiên, mua đồ từ tay bọn người đào mồ trộm, là cần gánh vác mạo hiểm nhất định, hơn nữa tính cảnh giác của những người này cực cao, lần này bán cho anh, lần sau chưa chắc còn có thể giao dịch cùng với anh.

Hơn nữa bởi vì vật trong tay người đào mồ trộm vốn là lai lịch bất chính, rất nhiều người khi mua những thứ này, đều cố gắng hạ thấp giá xuống, người đào mồ trộm chân chính thường thường cũng là người kiếm được ít tiền nhất từ những đồ đó.

Phương pháp của Kỷ Nhiên cũng trái ngược, hắn cung cấp cho người đào mồ trộm phương thức giao dịch này, đồng thời cũng làm cho người đào mồ trộm có lợi nhiều nhất.

Như vậy, người đào mồ trộm mấy tỉnh chung quanh cũng chỉ thừa nhận hắn, không dễ dàng lại tiến hành mua bán cùng người khác, theo ý nào đó mà nói, Kỷ công tử cũng lũng đoạn được con đường đặc biệt này.

Đương nhiên, nếu gặp được một số đồ cực kỳ thích thì Kỷ công tử cũng sẽ thương lượng cùng người đào mồ trộm trước, nếu không cái đó đem đi đấu giá, không tránh được cái giá trên trời.

– Một trăm hai mươi vạn, ông chủ Hồ ra giá một trăm hai mươi vạn, còn có người nào ra giá khác không?

– Được, một trăm hai mươi vạn, đồng ý, mời ông chủ Hồ và chủ nhân món đồ vào bên trong giao dịch!

Cùng với một tiếng búa vang, người chủ trì đấu giá tuyên bố vật phẩm của chủ quầy số 1 đã được bán, ở nơi này, những vật có giá hơn một trăm vạn, thật sự cũng không thấy nhiều.

Phải biết rằng, gốm màu đời Đường cho dù có giá cao ở nước ngoài, nhưng anh nhất định phải có cách tuồn hàng đi ra ngoài, chuyện này cần mạo hiểm nhất định, hơn nữa cho dù tuồn được hàng ra nước ngoài, anh cũng chỉ có thể lấy được một phần giá thực ở nước ngoài.

Cho nên cuối cùng ông chủ Hồ có thể kiếm được, cũng chỉ hai ba trăm vạn, nhưng vạn nhất ở đâu đó xảy ra sai sót, hơn một trăm vạn của hắn cũng đi tong.

Nhưng những đồ đào từ mộ phần ra, có tốt mà cũng có kém, vật phẩm chủ quầy hàng số 2 đem ra đấu giá, lại không được như ý người chủ, chỉ bán được ba vạn đồng.

Kế tiếp những người đó có lấy ra nhiều thứ nữa, nhưng so với bình gốm màu đời Đường còn kém rất nhiều, người bán cũng móc nối với nhau tiếp tục nâng giá, liên tiếp đấu giá hàng của bảy tám quầy hàng, rất ít có món ra giá thấp hơn 1 vạn.

Hơn nữa cũng không phải toàn bộ đồ đem đấu giá đều thành công, có ba bốn chủ quầy hàng cuối cùng đều bảo lưu, những người đó cũng chỉ có thể phẫn nộ thu thập đồ về, cân nhắc xem lần sau nên đến mồ mả nhà ai đào trộm thứ tốt hơn.

– Món đấu giá tiếp theo chính là mấy món ngọc, đây là sáu món ngọc khắc hình 6 trong mười hai con giáp sáu, thời cổ đại hẳn là vật dùng tế thiên, chủ hàng ra giá hai vạn đồng, người có hứng thú xin ra giá !

Đợi chừng hơn một giờ sau, rốt cục đã đến lượt đấu giá mấy món nhạc cụ của thầy tu, người chủ trì đấu giá nói xong, đấu giá lại bắt đầu.

– Năm vạn!

Người ra giá đầu tiên chính là ông chủ Dư, sau khi ra giá, Dư Khốc khiêu khích nhìn thoáng qua Diệp Thiên – cách đó không xa.

– Sáu vạn!

Diệp Thiên không nhanh không chậm cũng hô lên giá tiền của mình, trong lòng hắn nắm chắc, một trăm vạn cũng đủ mua mấy món ngọc này.

– Tám vạn!

Khiến người ngoài không ngờ chính là, ngoài Diệp Thiên cùng ông chủ Dư, lại có thêm một người phát giá. Sau khi Diệp Thiên và ông chủ Dư xảy ra tranh chấp, người nọ cũng cẩn thận cân nhắc mấy món ngọc.

– Mười hai vạn!

Đối với chuyện có người ngoài ra giá, Diệp Thiên cũng không bất ngờ, giơ tay lại đưa ra một cái giá mới, lần này Diệp Thiên trực tiếp tăng thêm 4 vạn.

Mấy món cổ ngọc này, đều là ngọc Hòa Điền Tử và chạm trổ tốt nhất mà thành, chôn trong cổ mộ đã lâu, đã bị bùn đất và không ít nước cùng với các chất ăn mòn, ít nhất một cái đã bị thấm sắc 4 màu, nhưng chỉ cần dùng qua một thời gian, cũng có thể bán được năm ba vạn trên thị trường.

– Mười lăm vạn!

Lần này hô giá chính là ông chủ Dư, nhưng sắc mặt hắn đã không được trấn định như vừa rồi, đúng như Diệp Thiên nói vậy, Dư Khốc là người làm ăn, cá cược thì có thể, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không vì cá cược mà làm thâm hụt tiền kinh doanh.

Chương 227 : Đấu giá ( hạ )

Đối với mấy món ngọc này mà nói, giá mười lăm vạn đã không tính thấp, nếu không phải Diệp Thiên và ông chủ Dư xảy ra tranh chấp, trong chợ đen này, nhiều nhất cũng chỉ bán được hai ba vạn.

Cho nên khi ông chủ Dư vừa hô giá này, người chen giữa kia, đương nhiên sẽ im lặng, hắn chẳng qua muốn mua về kiếm chút đỉnh, nếu giá cả đã cao như vậy, hắn cũng không cần phải tiếp tục theo.

– Ông chủ Dư ra giá mười lăm vạn, mười lăm vạn một lần, còn có vị nào ra giá nữa hay không? Mười lăm vạn lần hai!

Người chủ trì đấu giá tự xem ra, mấy món ngọc Tế Tự này, cùng lắm cũng chỉ đến giá này, hơn nữa ông chủ Dư mua về, có thể kiếm được tiền hay không còn chưa nói chắc.

Cho nên người chủ trì đấu giá chắc chắn sẽ không có ai khác lại phát giá, nói câu tiếp theo cũng nhanh, búa cũng đã giơ lên cao.

– Mười sáu vạn, tôi ra giá mười sáu vạn!

Nhưng khi người chủ trì đấu giá sắp hạ búa, tiếng của Diệp Thiên lại vang lên, hắn tăng giá thêm cũng không nhiều, chỉ là một vạn, cũng khiến ông chủ Dư khó chịu, khó chấp nhận.

Diệp Thiên cũng không phải nhiều tiền quá không biết tiêu tiền, có thể tiết kiệm một chút dĩ nhiên là sẽ tiết kiệm một chút, hắn đã quyết định, mặc kệ Dư Khốc ra giá nhiều ít, chỉ cần không vượt qua một trăm vạn, Diệp Thiên sẽ tăng thêm một vạn.

Nếu Dư Khốc thật sự cần phân cao thấp, đẩy giá mấy khối ngọc này lên trên một trăm vạn, hai người cho dù có thể kết thù, Diệp Thiên tuyệt đối sẽ không tiếp tục phát giá, mà sẽ dùng thủ đoạn giang hồ đi giải quyết chuyện này .

– Mười sáu vạn, vị tiên sinh này ra giá mười sáu vạn, không biết ông chủ Dư còn có thể tăng giá hay không?

Người chủ trì đấu giá bị Diệp Thiên hô giá kích thích, cũng không có ý nghi ngờ hỏi Dư Khốc, nếu như là ở đấu giá chính quy thì hắn cũng không dám làm như thế.

– Mười tám vạn!

Dư Khốc vốn không có ý định ra lại giá, bởi vì ở trong lòng hắn, mấy khối ngọc này bán đi cao nhất chỉ có thể bán được mười lăm mười sáu vạn, mua vào mười tám vạn, đã là thâm hụt tiền.

Nhưng trong lời của người chủ trì đấu giá, thì thật sự là đang công kích ông chủ Dư, hơn nữa lúc trước lại vênh váo trước mặt các đồng nghiệp, cho nên mới không thể không kiên trì, lại tăng hai vạn.

– Tôi ra mười chín vạn!

Diệp Thiên không nhanh không chậm mà vẫn thong dong phát giá, nhưng giọng nói cũng vẫn ôn hòa, hắn cũng không muốn kích thích ông chủ Dư đấu giá cùng mình đến cùng, đó là việc mà người không kiềm chế mới làm.

– Vị tiên sinh này ra giá 19 vạn, xem ra cậu ta rất chung tình với mấy món cổ ngọc này, 19 vạn lần thứ nhất!

Người chủ trì đấu giá vừa tốn nước bọt, vừa nhìn về phía ông chủ Dư sắc mặt đang có chút đỏ lên, vừa rồi kích thích hắn một chút, giá cả lại tăng lên mấy vạn, tiền hoa hồng của người chủ trì đấu giá cũng tăng thêm không ít.

– Mẹ nó, có ngu mới theo tiếp!

Ông chủ Dư vờ như không thấy ánh mắt người chủ trì nhìn mình, đầu óc hắn rất bình thường, nếu thật sự là tranh được với Diệp Thiên, cho dù trở về đem bán đi, sau đó phỏng chừng cũng không tránh được bực bội.

– Mười lăm vạn lần hai, mười lăm vạn…

Thấy ông chủ Dư bắt đầu rụt đầu rùa, người chủ trì đấu giá có chút thất vọng, nhưng buổi đấu giá còn phải tiến hành, hắn giơ búa liền chuẩn bị ấn định đấu giá lần này.

Nhưng trong cuộc sống luôn có những bất ngờ, ngay khi búa của người chủ trì đấu giá đã rơi đi xuống, một tiếng nói vang lên:

– Hai mươi vạn!

Tiếng hô giá tuy rằng không lớn, nhưng rất kiên định, rõ ràng lọt vào lỗ tai mọi người trong này.

Phản ứng của người chủ trì đấu giá rất nhanh chóng, cánh tay khẽ lệch đi, búa liền rơi xuống mép bàn, vì che dấu sự xấu hổ của mình, người chủ trì đấu giá liền la lớn ngay khi mọi người còn chưa thấy rõ:

– Hai mươi vạn! Vị… Vị tiên sinh này ra giá hai mươi vạn!

– Ai ra giá vậy?

– Mấy khối ngọc này giá trị đến như vậy sao? Không phải chỉ là mấy khối ngọc Hòa Điền Tử sao?

– Đúng vậy, chẳng lẽ giá cả thị trường Ngọc Thạch lại tăng? Cũng không nghe nói chuyện này?

Không chỉ có người chủ trì đấu giá khiếp sợ trong lòng, cơ hồ mọi người ở đây, đều hoài nghi đối với giá cả này, lại vừa thì thầm với nhau nghị luận, vừa tìm kiếm người ra giá trong đám người.

– Không ngờ là cậu ta? Tiểu tử này xem ra thích náo nhiệt đây!

Thính lực của Diệp Thiên phi thường tốt, chỉ cần hắn nghe qua một lần, căn bản đều có thể nhớ rõ là giọng của ai, tuy rằng người nọ chỉ hô lên ba chữ “Hai mươi vạn” kia, Diệp Thiên vẫn phân được rõ thân phận của hắn.

Người này dĩ nhiên là người bán đèn Chu Tước cho Diệp Thiên – Chu Khiếu Thiên, biết được là hắn, chân mày Diệp Thiên cũng hơi hơi nhíu lại, bởi vì Chu Khiếu Thiên hô lên giá này, rất có thể đã nhận ra giá trị mấy món ngọc này.

– Ba mươi vạn!

Lần này Diệp Thiên không tiếp tục tăng một vạn một nữa, bởi vì nếu đối phương biết giá trị thứ này, tuyệt đối sẽ bỏ ra đến chút tiền cuối cùng trong túi, cho nên Diệp Thiên trực tiếp hô lên giá ba mươi vạn.

– Chàng thanh niên này điên rồi chăng? Khối ngọc đó căn bản không đáng giá này!

– Đúng vậy, mặc dù là ngọc cổ, nhưng cũng không cao như vậy?

– Chẳng lẽ Ngọc này thật sự đáng giá như vậy? Có chỗ nào đó chúng ta không hiểu sao?

– Hô đi, hô càng cao lỗ càng nhiều, Diệp Đông Bình thông minh lanh lợi như vậy, sao lại sinh ra đứa con ngốc như vậy?

Diệp Thiên vừa hô giá xong, mọi người lại xôn xao bàn tán, có người không hiểu, cũng có người vui sướng khi người gặp họa như Dư Khốc.

Nhưng còn có một vài người, cũng căng mắt nhìn mấy khối ngọc kia, muốn nhìn được gì đó, những người ở đây, không phải kẻ ngu, không ai cầm tiền tiêu lãng phí.

– Ba mươi lăm vạn!

Trong đám người, Chu Khiếu Thiên có chút áy náy nhìn Diệp Thiên cười cười, nhưng hô giá vẫn phải hô, đúng như Diệp Thiên nghĩ, thật sự hắn đã nhìn ra vài món ngọc này là không tầm thường.

Chuẩn xác mà nói, không phải Chu Khiếu Thiên nhìn ra, mà là la bàn cổ tay áo hắn cảm ứng được.

Diệp Thiên và Dư Khốc tranh luận, lúc ấy cũng bị Chu Khiếu Thiên vừa ăn cơm xong nhìn thấy, bị thu hút mà tò mò, sau khi hai người rời đi, hắn cũng tới trước quầy hàng đó xem xét một hồi.

Bản thân Chu Khiếu Thiên không mang dụng cụ mẫn cảm với nguyên khí thiên địa, cũng không thể biết được nguyên khí rối lọan, nhưng khi hắn cầm lấy mấy khối ngọc này, kim la bàn trong cổ tay áo, cũng điên cuồng chuyển động.

Dùng phương pháp của ngành nghiên cứu mà nói, la bàn chính là dụng cụ lợi dụng kim la bàn xác định phương vị từ trường, nhưng ở trong mắt thầy phong thủy, la bàn lại là công cụ có thể tránh dữ tìm lành, kim la bàn của nó chỉ hướng, cũng đại biểu cho nhiều hàm ý.

Kỳ thật Chu Khiếu Thiên sớm cũng biết hắn bán đèn bằng đồng thau là một vật có chứa hung sát khí, đây cũng là một trong những nguyên nhân khi Diệp Thiên hỏi tên hắn, hắn chịu nói, bởi vì nghề chính của Chu Khiếu Thiên là thầy phong thủy, đào mồ trộm chỉ là ngẫu nhiên dính vào.

Chu Khiếu Thiên nghĩ, sau này Diệp Thiên vì đèn Chu Tước gặp phiền toái, nhất định sẽ thông qua Kỷ Nhiên mà tìm hắn, đây chẳng phải lại có thêm tiền sao? Cho nên hắn mới đồng ý bán đèn Chu Tước giá ba vạn đồng.

Nhưng khi nhìn thấy mấy khối ngọc này, Chu Khiếu Thiên mới biết Diệp Thiên không phải là một người đơn giản như vậy, người mà liếc mắt một cái phân rõ mấy khối Ngọc âm dương hoà vào nhau này, há lại không nhận ra đồ của hắn là hung khí?

– Ba mươi lăm vạn, vị tiên sinh này ra giá ba mươi lăm vạn, vị tiên sinh kia, xin hỏi cậu còn muốn ra giá không?

Sự tình đã như vậy, hiện tại chỉ có Diệp Thiên và Chu Khiếu Thiên hai người đấu giá vài món đồ vật này, người chủ trì đấu giá mặc dù không hiểu gì về lần đấu giá này, nhưng vẫn phải thực hiện hết chức trách của mình.

– Tôi ra năm mươi vạn!

Diệp Thiên cũng thấy buồn bực, vốn nghĩ hai mươi vạn có thể mua về, nửa đường lại gặp một tên Trình Giảo Kim, hơn nữa còn là người trong nghề, một trăm vạn có thể mua được hay không, trong lòng Diệp Thiên cũng bắt đầu không nắm chắc .

Có điều Diệp Thiên không ngờ, ngay khi hắn nói ra cái giá 50 vạn, Chu Khiếu Thiên cũng cười khổ một tiếng, mở miệng nói:

– Được, vật này của cậu!

– Anh từ bỏ?

Diệp Thiên nghe vậy lại ngây ngẩn cả người, hắn đang nghĩ, mấy thứ này đấu giá đến một ngàn vạn, vậy cũng không thể nương tay.

Nhưng Diệp Thiên cũng không ngờ, đối phương cũng muốn có thể lấy ra một trăm ngàn để mua, nguyên nhân sở dĩ Chu Khiếu Thiên bỏ cuộc không đấu giá, chủ yếu là hắn không có tiền.

Mặt khác, còn một điều chính là, không phải tất cả mọi người đều hiểu được nhạc cụ của thầy tu.

Mặc dù Chu Khiếu Thiên cảm giác mấy khối ngọc này không tầm thường, nhưng bản thân hắn cũng chính là người hành nghề phong thủy ở nông thôn, trình độ không cao, cũng không biết giá trị của những pháp khí này.

Giống như là Diệp Thiên, nếu không phải lần đầu tiên bán pháp khí là bán cho Đường Văn Viễn, pháp khí đầu tiên của hắn có khả năng chỉ biết bán đi với giá hơn mười vạn mà thôi.

Nếu nói như vậy, lúc này Diệp Thiên cũng sẽ không kiên quyết theo đấu giá mấy thứ này đến bước này.

– Năm mươi vạn! Vị tiên sinh này ra giá năm mươi vạn, tôi nghĩ, đây cũng là một lần đấu giá gây bất ngờ nhất hôm nay, tin rằng cũng không có người lại ra giá, năm mươi vạn, đồng ý bán, mời hai vị vào bên trong giao dịch!

Vụ giao dịch này quả là làm cho người ta khó hiểu, nhìn thấy Chu Khiếu Thiên không theo đấu giá, hắn thậm chí còn tiếp kiệm luôn hai câu nhắc lại giá, trực tiếp gõ búa hoàn thành vụ mua bán.

Tuy rằng quá trình đấu giá có biến đổi bất ngờ, nhưng mua được mấy món pháp khí này, Diệp Thiên vẫn rất cao hứng, ít nhất mắt trận mà pháp trận ở tứ hợp viện cần đã không thiếu, đừng nói năm mươi vạn, ngay cả 100 vạn Diệp Thiên cũng sẽ bỏ ra.

Hơn nữa đối với Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên cũng không có gì ác cảm, bởi vì đổi là bản thân mình, hắn nhìn thấy mấy món đồ này, chỉ sợ cũng không nhịn được phải ra tay.

Đợi cho người chủ trì đấu giá tuyên bố đồng ý bán, Diệp Thiên cũng không đi ra phòng ngay, mà là đi đến trước mặt Chu Khiếu Thiên, đem danh thiếp của cha hắn ra, nói:

– Anh Chu, đây danh thiếp cha tôi, hi vọng anh sẽ liên hệ!

Diệp Thiên xuất đạo đến nay, ngoài một tên trong đội đào mồ trộm hiểu được một chút về thuật pháp ra, đây là người thứ nhất gặp được biết đến pháp khí của thầy phong thuỷ, cho nên Diệp Thiên cũng muốn trao đổi với người này.

– Được, nhất định!

Chu Khiếu Thiên gật gật đầu, tiếp nhận như vàng.

Diệp Thiên cười khoát tay, cùng người chú mấy khối ngọc đi đến phòng trong, hiện tại hắn không có một xu tiền mặt, đang cân nhắc trong đầu nên nói như thế nào để ông già kia chịu nhận chuyển khoản đây

Chương 228 : Một lời ngàn vàng

– Chàng thanh niên, ta… tiền của cậu đâu?

Thấy Diệp Thiên và Diệp Đông Bình cùng đi theo phía sau hắn đều hai tay trống trơn, người bán ngọc nhất thời trùng sắc mặt xuống, hắn cũng không phải là người đào mồ trộm chuyên nghiệp, chỉ là người cao tuổi một chút trong thôn, tổ chức một đám thanh niên nông nhàn đi lao động chút thôi.

Vốn là ông ta cũng nghĩ lần này nhiều nhất có thể kiếm ngót nghét một vạn, không ngờ mấy khối ngọc vụn cuối cùng lại có thể bán được năm mươi vạn, trong vui mừng tột bậc hắn cũng sợ Diệp Thiên đổi ý.

Đi vào phòng rồi, Diệp Thiên mở miệng nói:

– Chú à, chú thích chuyển khoản hay là muốn tiền mặt đây?

Ông lão không hề nghĩ ngợi, nói thẳng:

– Tiền mặt, lão Hán ta không có tài khoản ngân hàng, chỉ cần tiền mặt!

Trong lòng ông lão kia cũng có suy tính của mình, người nông dân kiến thức hạn hẹp, hắn nuốt riêng bốn mươi lăm vạn trong năm mươi vạn này, chỉ lấy năm vạn đồng quay về thôn, những thanh niên kia phỏng chừng đã có thể vui phát điên lên.

Nhưng nếu như chuyển khoản, sẽ cần hai tài khoản ngân hàng, thao tác tương đối phiền toái, cho nên ông lão sống chết đòi tiền mặt.

– Được, vậy thì tiền mặt, chào chị, phiền chị kêu Kỷ tổng cho tôi!

Diệp Thiên nghe vậy gật gật đầu, với Kỷ Nhiên mà nói, mấy chục vạn tiền mặt đương nhiên không phải là vấn đề đại sự, nói hôm nay Kỷ Nhiên chỉ thu nguyên tiền hoa hồng, cũng không dưới năm mươi vạn.

Đợi cho kia nhân viên đi ra ngoài, Diệp Thiên lấy từ trong túi quần cha ra một gói thuốc lá, đưa ông lão một điếu, nói :

– Chú này, mấy cái đồ này, là chú kiếm được từ nơi nào vậy? Mười hai con giáp, còn thiếu sáu con đâu?

Bất kể là đồ tuẫn táng hay là đồ Tế Tự, thông thường đều là một bộ, Diệp Thiên biết, thứ này tuyệt đối không thể chỉ có 6 món, có nghĩa là, trong tay ông lão có khả năng còn có 6 món ngọc nữa.

Còn khả năng 6 món ngọc kia cũng là pháp khí cũng rất lớn, bởi vì bộ đồ ngọc Tế Tự này sẽ được đặt cùng một chỗ khi hạ huyệt, cùng được một linh huyệt nuôi dưỡng khí, không thể nào một nửa thành pháp khí, nửa khác là ngọc bình thường.

– Hắc hắc, chàng thanh niên, cậu hỏi thế này cũng không hợp với quy củ?

Tuy rằng ông lão này không phải đào mồ trộm chuyên nghiệp, nhưng đã có thể đi vào trong này, đương nhiên cũng hiểu được quy củ bên trong, hỏi thăm lai lịch đối phương, chính là tối kỵ.

Nghe được ông lão nói vậy, Diệp Thiên hời hợt nói:

– Chú à, ngềh của chú cháu không làm được, cũng sẽ không cướp đoạt những giao dịch của chú, cháu chỉ là muốn gom mấy khối ngọc này thành một bộ, nếu trong tay chú không có, thì thôi vậy!

– Chuyện này…

Ông lão tỏ vẻ do dự một chút.

– Chú à, không có coi như thôi, cháu nói thật với chú, mấy khối ngọc này của chú cũng may gặp phải cháu, đổi lại người khác có thể trả cho chú năm ba ngàn đã không tồi rồi!

Diệp Thiên lại bỏ thêm một mồi lửa.

Cũng không phải Diệp Thiên lừa ông ta, các thương nhân tới nơi này tham gia giao dịch đồ cổ, chẳng có ai không phải gian thương.

Đồ của ông ta cũng đã bày mãi tới trưa, đúng như Diệp Thiên nói, cũng chỉ ra giá năm ba ngàn, nếu không phải ông chủ Dư và Diệp Thiên tranh giành, phỏng chừng tới chiều, chừng một vạn ông lão cũng bán đi .

Cho nên nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, ông lão không do dự, mở miệng nói:

– Lúc lấy lên, đúng là có mười hai cái, đặt trong hộp ở đầu quan tài, nhưng có mấy người, là người trong thôn, thấy con giáp hình của mình, thì đã lấy đi!

Nói đến đây, ông lão bỗng nhiên đảo mắt một chút, ánh mắt lộ ra một tia giảo hoạt.

– Chàng thanh niên, nếu ta có thể đem cả 6 miếng ngọc đó cho cậu thành trọn bộ, cậu có thể trả giá bao nhiêu?

Ông lão cũng hiểu được, mấy khối ngọc của mình không đáng giá năm mươi vạn, không dễ dàng tóm được tên ngốc nhiều tiền, hắn đương nhiên không bỏ qua cơ hội.

Diệp Thiên chìa một bàn tay quơ quơ trước mặt ông lão, lớn tiếng nói:

– Vẫn là giá này, chú à, chỉ cần là thứ cháu thích, cháu không cần tiền, chỉ cần thêm 6 món đó để trở thành một bộ, sẽ đưa thêm cho chú năm mươi vạn nữa!

– Cậu nói thật sao? Không phải gạt lão Hán ta đấy chứ? …

Mắt ông lão kia sáng rực lên, hắn tìm lý do gì đó, có thể lấy được mấy khối ngọc từ tay mấy cậu thanh niên trong thôn, năm mươi vạn này chẳng phải là dễ kiếm quá sao?

Diệp Thiên nghĩ nghĩ, xin danh thiếp của Diệp Đông Bình, lấy bút ghi số di động của mình ở mặt trước, đưa cho ông lão nói :

– Chú à, số điện thoại trên này chú gọi số nào cũng được, chỉ muốn đúng đồ, năm mươi vạn của chú không thiếu một xu!

– Được, cậu thanh niên, cậu cứ chờ đi, chậm nhất năm ngày, không, ba ngày, ta sẽ điện thoại cho cháu!

Hai tay ông lão lúc này có chút run rẩy tiếp nhận danh thiếp, lần này nuốt riêng bốn mươi lăm vạn, hơn nữa Diệp Thiên còn hứa hẹn cho năm mươi vạn, hắn cũng không cần ở nông thôn nữa, đã có thể mua phòng nhỏ ở trong thành phố mà hưởng phúc .

– Đúng rồi, chú à, chuyện này hai người chúng ta biết là được, chú đừng…

Dù như thế nào, giao dịch riêng với ông lão bị phát hiện, là phá vỡ quy củ của Kỷ Nhiên, sau này cha hắn vẫn còn cần lắn lộn trong giới đồ cổ, Diệp Thiên cũng không muốn mang đến phiền toái gì cho cha.

Diệp Thiên nói vẫn chưa xong, ông lão đã hiểu rõ, lập tức nói :

– Hiểu rồi, lão Hán hiểu rồi, chàng thanh niên, cậu yên tâm đi…

Hai người mới vừa nói xong, Kỷ Nhiên liền đẩy cửa đi đến, cười nói:

– Diệp Thiên, tìm tôi có việc gì?

Diệp Thiên cũng không còn khách khí, nói thẳng:

– Anh Kỷ, tôi muốn dùng thẻ trả năm mươi vạn, nếu anh tiện, lấy năm mươi vạn cho chú này giúp đi!

– Được, đơn giản.

Kỷ Nhiên gật gật đầu, quay sang nói với nhân viên phía sau hắn:

– Lấy máy quét thẻ ra đây, bảo cả tài vụ đem năm mươi vạn tiền mặt lại đây nữa …

Thái độ của Kỷ Nhiên làm cho Diệp Thiên rất hài lòng, anh bạn này quả rất biết làm người, cũng rất có chừng mực, không quá xum xoe nhưng lại thật sự khiến người khác thấy nợ món nhân tình.

Sau khi chuyển khoản cho Kỷ Nhiên, một túi đựng tiền chứa năm mươi vạn, cũng đặt ở trước mặt ông lão, tuy rằng sống hơn năm mươi tuổi, nhưng ông lão này chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy. Tay kéo khoá kéo mà không ngừng run rẩy.

– Chú à, số tiền này chú hãy cất kỹ, ra ngoài nên gửi vào ngân hàng trước đi!

Thấy ông lão kích động, Diệp Thiên cũng không biết là mình làm đúng hay sai, có lẽ là hành vi của mình với những người này, mới đưa đến kết quả càng nhiều mộ cổ bị hủy hoại trong tay người nông dân?

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Kỷ Nhiên cười nói:

– Diệp Thiên, yên tâm đi, chúng tôi đều có nhân viên đặc biệt hộ tống mỗi người, an toàn tuyệt đối không thành vấn đề.

– Được, anh Kỷ, hôm nay cám ơn anh!

Diệp Thiên gật gật đầu, tùy ý hỏi:

– Đúng rồi, anh Kỷ, ngài năm nay anh bao nhiêu tuổi?

– Ha ha, qua Tết là ba mươi, Diệp huynh đệ, làm sao vậy?

Kỷ công tử mặc dù cảm giác có chút kỳ quái đối với câu hỏi của Diệp Thiên, nhưng vẫn thành thật trả lời.

Ông lão đã được nhân viên dẫn ra ngoài, Diệp Thiên giảm thấp giọng xuống vài phần, nói :

– Anh Kỷ, nếu tin lời của tôi, nơi này phải mau chóng chấm dứt, nếu không trong vòng hai năm, anh tất có tai ương lao ngục!

Tuy rằng Kỷ Nhiên không tụ mình làm những chuyện đào bới mộ phần, nhưng hắn cung cấp một nơi giao dịch cho những người đó như vậy, gián tiếp cũng coi như dính nhân quả.

Diệp Thiên xem cho hắn một quẻ, thấy có họa loa tù, ngoài khóe mắt vốn có chút xanh, biến thành màu đen, trong mắt có tia máu hồng, nếu tiếp tục công việc này, 32 tuổi nhất định phải vào nhà tù.

Không nói về ảnh hưởng của phong thủy khi Kỷ Nhiên làm nghề này, chỉ có thể nói quốc gia chưa thật sự chú trọng, nếu nghành tương quan siết mạnh tay, chỉ dựa vào thế lực gia tộc Kỷ Nhiên, liền bảo vệ không nổi hắn.

Diệp Thiên không thích nợ nhân tình kết nhân quả, hôm nay kiếm được 6 món pháp khí ở chỗ Kỷ Nhiên này, chỉ điểm giúp hắn tránh một kiếp nạn này, coi như là trả nợ hắn món nợ nhân tình này .

– Cái gì cơ? !

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, sắc mặt Kỷ Nhiên biến đổi, thành thật mà nói, làm nghề này, chính xác là có cảm giác làm xiếc đi dây, chẳng qua vì nghề này kiếm lời rất cao, hắn vẫn luyến tiếc chưa buông tha mà thôi.

– Ha ha, đó là ý kiến của tôi, làm như thế nào, tùy ý anh Kỷ thôi.

Diệp Thiên cười ha ha, hắn mang ơn Kỷ Nhiên, cũng chỉ trị giá một câu nói như vậy, nhưng một lời này chính là giá trị ngàn vàng, nếu như đối phương là người thông minh, đương nhiên sẽ có chậu vàng rửa tay, nếu Kỷ Nhiên tham lam quá độ, Đại La thần tiên kia cũng không cứu được hắn.

– Cám ơn, tôi sẽ lo chuyện này.

Kỷ Nhiên gật gật đầu, dù sao khi chung quanh hắn đã có một lợi ích quần thể, hiện tại cho dù hắn muốn thu tây, cũng cần một khoảng thời gian.

Nhắc nhở Kỷ Nhiên xong, Diệp Thiên cũng không đi ra chỗ đấu giá nữa, nghỉ ngơi ở trong phòng hơn nửa giờ, sau đó hắn và Diệp Đông Bình lên cỗ xe Santana có chút tầm thường rời khỏi đó.

Đương nhiên, những thứ hôm nay mua được sớm đã đặt trên xe Diệp Đông Bình, đồ cổ cũng không phải là tính giá theo thể tích, những đồ mua với giá năm mươi vạn, còn chưa để đầy một cốp xe.

– Anh, Diệp Thiên, mọi người đã về rồi?

Từ lúc đi ra từ chỗ Kỷ Nhiên, Diệp Đông Bình đã gọi điện thoại bảo Lưu Duy An đóng cửa hàng đi về nhà, lúc này, mới vừa vào tứ hợp viện, Lưu Duy An liền ra đón, nhận mấy túi trong tay Diệp Đông Bình.

Những đồ khai quật này, bản thân bị ngấm bùn đất và nước ngầm ăn mòn rất mạnh, mua về rồi nhất định phải được xử lý đặc biệt, Diệp Đông Bình dẫn Diệp Thiên đến nhà kho.

2 năm qua Diệp Đông Bình mua không ít đồ thế này, phương pháp xử lý cũng đã quen, cuối cùng cũng chỉ còn lại có cái đèn bàng đồng thau và mấy khối ngọc của Diệp Thiên.

Diệp Thiên chọn trong 6 khối ngọc, lấy ra một khối hình hổ, đưa cho Diệp Đông Bình, nói :

– Ba, ba tuổi Dần nhỉ? Ngọc này ba bảo ai đó xuyên cái lỗ rồi đeo nhé, đúng rồi, ba nhớ đừng bán đấy, người khác trả bao nhiêu tiền cũng không bán!

– Diệp Thiên, đây là nhạc cụ của thầy tu?

Nhìn thấy Diệp Thiên lấy ra khối ngọc, Lưu Duy An hoảng sợ.

Diệp Thiên gật gật đầu, nói :

– Đúng vậy, dượng, ở đây không con vật có tuổi của chú, đợi mấy ngày nữa cháu tìm cho chú một món nhé!

Lưu Duy An liên tục xua tay, nói :

– Chú cũng không dám mang, thứ này quý lắm mà?

– Dượng, nhạc cụ của thầy tu không mang ở trên người, làm sao tránh điềm dữ mang đến điều lành được?

Diệp Thiên cười cười, một tay cầm cái đèn đồng thau, nói :

– Ba, dượng, con đi về trước, cái này còn phải xử thêm chút!

Chương 229 : Nhà mới

Diệp Thiên vốn luôn nghĩ tìm cho mỗi người trong nhà một món đồ hộ thân là nhạc cụ của thầy tu, nhưng đáng tiếc hắn cũng không đủ nhạc cụ của thầy tu, bây giớ rốt cục đã có, trên mặt Diệp Thiên cũng lộ ra nét tươi cười.

Nhưng lần này tổng cộng chỉ có được 6 món nhạc cụ của thầy tu, còn cần hai món làm mắt trận trận pháp ở tứ hợp viện, mấy món khác cũng không hợp tuổi các cô các bác, cho nên Diệp Thiên muốn đợi đến lúc ông già đưa thêm cho hắn vài món nhạc cụ của thầy tu, sẽ đưa cho các cô các bác.

Diệp Thiên mới từ kho đi ra, thấy em họ hốt ha hốt hoảng từ trong nhà chạy ra, vội vàng hỏi:

– Lam Lam, Mao Đầu đâu?

Mao Đầu chính là con chồn mà Diệp Thiên nuôi, bởi vì lông trên đầu con chồn này vô cùng đáng yêu, Diệp Thiên chỉ có thể nghĩ cho nó cái tên như thế, phụ nữ trong nhà, không một người nào, không thích con chồn nhỏ này.

– Anh, nó mới vừa rồi còn rất ngoan, nhưng chớp mắt không biết rằng đã chạy đi đâu? Em đang tìm nó đây.

– Khụ, không cần tìm nữa, đây rồi.

Diệp Thiên bỗng nhiên cảm giác quần sắp tụt xuống, cúi đầu nhìn lại, con chồn đang dùng bốn móng vuốt báo vào quần của mình đòi trèo lên trên.

– Mao Đầu hư hỏng, nhìn thấy anh là không để ý gì chị.

Mao Đầu vô cùng thân thiết đối với Diệp Thiên, khiến Lưu Lam Lam rất ghen tị.

– Được rồi, sắp khai giảng rồi, em quay về đọc sách đi.

Diệp Thiên cười xoa nhẹ tóc em, một tay bắt lấy Mao Đầu, đặt nó ở đầu vai của mình.

Con chồn lớn lên rất nhanh, lúc này đem về không lâu, từ lúc đó mới bằng lòng bài tay giờ đã gần ba mươi cen-ti-mét dài, toàn thân lông màu bạc rất là xinh đẹp.

Mang theo Mao Đầu và đèn Chu Tước, Diệp Thiên đi vào phòng trong hậu viện của mình, đem đèn để lên trên bàn, còn mình đi vào phòng tắm tắm rửa, đến lúc đi ra, cũng đã cảm giác được sát khí tràn ngập trong phòng.

– Quả nhiên là thứ tốt!

Hung khí như vậy, điều kiện hình thành cũng vô cùng hà khắc, chẳng những phải đặt nơi có hung khí trong mồ mả người chết, còn hấp thu oán khí từ người chết, như thế mới có thể hình thành cực âm trong nó. Mộ cổ Trung Quốc có hàng ngàn vạn mộ, nhưng điều kiện phù hợp cũng không nhiều lắm.

– Ồ, chuyện gì xảy ra với mày thế?

Khiến Diệp Thiên có chút bất ngờ chính là, con chồn lại giống như là không bị sát khí ảnh hưởng, ghé vào dưới đèn Chu Tước híp mắt liếc nhìn, nhìn thấy Diệp Thiên đi đến, lại giơ 4 vó ngã chỏng trơ ra đó, diễn cảm rất là có hồn.

– Mi sinh ra ở Tuyết Sơn, có thể bẩm sinh đã thích ứng được với loại âm hàn khí này rồi nhỉ?

Diệp Thiên suy nghĩ một lúc lâu, cũng đành phải đưa ra một đáp án như vậy.

Nhưng trong phòng tràn ngập sát khí, luôn khiến cho người ta cảm giác không thoải mái, Diệp Thiên đi đến trước đèn Chu Tước, hai tay múa múa mấy đường, đồng thời đẩy nguyên khí trong cơ thể, trong phòng nhất thời như nổi lên một trận gió xoáy, sát khí đó đều bị Diệp Thiên thu lại.

– Thu lại trước đã, sau này nói không chừng lại có thể dùng đến!

Hung khí không những có thể làm mắt trận sát trận, tăng cường uy lực của sát trận, mà còn có thể áp chế sát khí, thay đổi âm sát nơi phong thuỷ, ở một vài thời điểm, tác dụng này thậm chí còn quan trọng hơn so với nhạc cụ của thầy tu.

Nhưng cất chứa hung khí, cũng không phải một chuyện đơn giản, chẳng những cần bảo đảm nội sát trong hung khí không bị hao hụt, còn phải nghĩ biện pháp tẩm bổ nó.

Diệp Thiên đã nghĩ kỹ, chờ trận pháp tứ hợp viện hoàn thành, sẽ đem đèn Chu Tước đặt vào âm huyệt, dùng âm sát Cố Cung nuôi dưỡng nó. Nếu may mắn, nói không chừng có thể xuất hiện một món đồ giống Vô Ngân, một nhạc cụ của thầy tu .

– Chít chít … chít chít!”

Cảm nhận được sát khí biến mất, Mao Đầu nhất thời lại bò lên, đi quanh đèn Chu Tước, cuối cùng lại dùng bốn móng vuốt nhỏ ôm lấy đèn Chu Tước, vẻ mặt như đang hưởng thụ.

– Được rồi, cũng không phải đèn thần của Aladin, đừng nghịch nữa …

Nhìn thấy Mao Đầu làm trò cười, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, cũng không ngăn nó, mà là tìm ra bút lông, chu sa và giấy vàng, vẽ lá bùa trên bàn.

Từ khi bệnh trong cơ thể được Tuyết Liên ở Thiên Sơn chữa khỏi, đây là lần đầu tiên Diệp Thiên vẽ bùa, vận hành công pháp đẩy nguyên khí ngưng tụ vào ngòi bút, Diệp Thiên sử dụng ngòi bút như bay, một mạch liền vẽ xong lá bùa.

– Bùa Trấn Phong, không biết hiệu quả thế nào?

Diệp Thiên vẽ ra một lá bùa Trấn Thong sát khí, công hiệu có chút giống “Thái Sơn Thạch Cảm Đương” thường thấy ở cửa các nhà nông thôn, khiến âm sát khí không dám tới gần.

Diệp Thiên đưa tay cầm đèn Chu Tước, lôi Mao Đầu đang bám chặt vào nó xuống, dán lá bùa vào đèn Chu Tước, nhất thời, những tia sát khí tràn ra ngoài, đều thu hồi trở lại đèn Chu Tước.

– Chít chít … chít chít …

Cảm giác được sát khí mình thích không còn, tiểu Mao Đầu nhất thời kêu lên, đồng thời như tia chớp nhảy đến đầu Diệp Thiên, tức giận dùng móng vuốt túm tóc Diệp Thiên.

Diệp Thiên một tay gỡ Mao Đầu xuống, cười nói:

– Đừng làm ầm, mấy ngày nữa tứ hợp viện xây xong, nơi đó sát khí còn nhiều hơn, mi thích làm sao cũng được …

Không biết con chồn có nghe hiểu lời nói của Diệp Thiên hay không, ánh mắt đen bóng đảo qua một vòng, từ tay Diệp Thiên chạy vọt ra bên ngoài viện.

Diệp Thiên cũng không còn đi trông chừng nó, con chồn nhỏ nhưng rất thông minh, nó chắc chắn sẽ không chạy ra khỏi tứ hợp viện này, hơn nữa từ khi Mao Đầu đến về nhà, rất thường xuyên bắt được chuột, hiện tại đã không còn thấy con chuột nào.

Mấy ngày sau đó, Diệp Thiên đều ở nhà chờ điện thoại của ông lão kia.

Nhưng phải đợi cho tới ngày thứ tư, ông già mới đánh điện thoại tới, có chút xấu hổ nói với Diệp Thiên rằng hắn chỉ tìm về được 5 món ngọc.

Còn có một món ngọc nữa, ông lão nhân cho một người cháu, nhưng ngay mấy ngày hôm trước, khi đi vào trong thành, xe bị lật xuống cống, chàng trai kia tuy rằng không sao, nhưng khối ngọc đã bị vỡ nát.

Nghe thấy ông lão nói vậy, Diệp Thiên có khóc cũng không làm gì được, chỉ có thể nghĩ vận may của cháu ông ta không tệ, dựa vào nhạc cụ của thầy tu mà tránh được một kiếp nạn.

Nhưng Diệp Thiên cũng không có cảm giác tiếc nuối, hắn vốn là người tinh thông thuật pháp, tự nhiên biết đường rộng năm mươi, qua thời gian chỉ còn bốn mươi chín, trong cuộc sống này không có việc gì được hoàn mỹ, đều sẽ có một chút thiếu sót đáng tiếc, làm việc gì cũng không nên quá đáng, luôn cần lưu lại một đường sống mới là tốt.

Đương nhiên, không có được một bộ mười hai con giáp, cũng có lý do khiến Diệp Thiên ép giá, cuối cùng hắn lấy giá ba mươi vạn để mua 5 món nhạc cụ của thầy tu đó. Theo đó, từ chỗ Đỗ Cường kiếm được một trăm vạn, lại chỉ còn lại có hai mươi vạn.

Diệp Thiên cũng từng hoài nghi, hay là Ngũ Tệ Tam Khuyết của mình chính là thiếu tiền? Bằng không mấy năm nay hắn cũng kiếm trên trăm vạn, nhưng trong tay lại luôn thiếu tiền.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là Diệp Thiên suy đoán rằng, tuy rằng không giữ được tiền, nhưng hắn thật đúng là không thiếu tiền tiêu. Khi có được 5 món ngọc mà ông lão đưa tới, Diệp Thiên liền triệu tập người trong nhà, đem những pháp khí này phân phát đi.

Nhà bác hai của Diệp Thiên tổng cộng có năm người, Lục Sâm đã có một khối nhạc cụ của thầy tu, cộng thêm bác cả và cô út với Lưu Lam Lam, tổng cộng Diệp Thiên đưa ra 7 món nhạc cụ của thầy tu.

Nhưng Lưu Lam Lam và Vân Hi cùng cầm tinh một con giáp, Diệp Thiên chỉ có thể đưa cho Lưu Lam Lam một khối ngọc có hình con vật không giống với tuổi của cô bé.

Những món ngọc này ở trong mồ mả lâu ngày, vẻ sáng bóng mặt ngoài có chút ảm đạm, trừ phi là người giống Diệp Thiên có thể cảm ứng được âm dương nhị khí, nếu không người bình thường nhìn thấyy cũng sẽ không để ý, cho nên Diệp Thiên cũng không sợ có người thấy hơi tiền mà nổi máu tham.

Sau chuyện Lục Sâm hôn mê lần trước, bất kể là người của nhà họ Diệp hay là nhà họ Lục, cũng biết tầm quan trọng của pháp khí, đối với chuyện Diệp Thiên đưa tặng những món ngọc này, đều trân trọng đeo bên người.

Những ngày sau, thật là không có chuyện gì tìm đến Diệp Thiên, mỗi ngày hắn mang Mao Đầu đi qua đi lại hai tứ hợp viện, những ngày sau này cũng rất thoải mấi.

Tới đầu tháng 10, thời tiết Bắc Kinh dần dần chuyển lạnh, cây hòe già trong nhà đã đầy lá cây rơi xuống đầy, mà tứ hợp viện của Diệp Thiên, cũng tới giai đoạn kết thúc công việc.

Việc cải tạo tứ hợp viện của Diệp Thiên, phần nhiều là thi công bên ngoài, chủ thể công trình chính là thay đổi một chút ở trong ngoài, cũng không có động đến cột kèo chính trong nhà, cho nên cũng tránh được những nghi thức long trọng.

Kết thúc công việc hôm nay, Vệ Hồng Quân cũng đi tới tứ hợp viện, Diệp Đông Bình hôm nay cũng đóng cửa hàng ở Phan Gia Viên, dẫn mấy chị em tới nhà mới của Diệp Thiên.

– Chú Vệ, thật sự là cám ơn chú!

Với Vệ Hồng Quân cũng không cần quá khách khí, trên tay Diệp Thiên cầm một chồng tiền lì xì, nhìn về phía kỹ sư Vương bên cạnh Vệ Hồng Quân, nói:

– Kỹ sư Vương, đây là một chút tấm lòng của tôi, anh nhất định phải nhận, những thứ này là tiền thưởng cho mọi người, anh cầm lấy đưa cho mọi người đi!

– Ôi, không được, Diệp Thiên, thật sự không được!

Trước mặt ông chủ, kỹ sư Vương nào dám thu tiền thưởng của Diệp Thiên? Tay đưa đẩy lại, thoái thác.

Vệ Hồng Quân cười ha ha nở, nói:

– Cậu Vương, cậu cứ nhận đi, nhưng lần sau không được lấy đó làm tiền lệ nhé!

– Cám ơn Diệp tổng, cám ơn ông chủ!

Vệ Hồng Quân đã lên tiếng, kỹ sư Vương cũng vờ ngại ngùng nhận lấy tiền.

Tuy rằng không mở ra xem, nhưng với cảm giác nơi tay, một chồng dày thế này, ít nhất cũng có năm nghìn đồng, điều này làm cho kỹ sư Vương trở nên tươi cười, trong lòng thầm khen Diệp Thiên biết làm người.

– Thiên Môn khai, Địa Môn lai, tài đinh song tiến, hiển tinh quý nhân nhập môn lai!

( Thiên Môn mở, Địa Môn đến, Tiền tài cùng đến, quý nhân đi vào.)

Tới giữa trưa, sân cửa nhà mới của Diệp Thiên vang lên tiếng pháo, đốt một lá bùa chính mình chế ra, miệng niệm vài câu, nghi thức vào nhà mới cũng coi như hoàn thành.

Bữa cơm trưa đương nhiên là ở chính nhà mới, nhưng ngoài Vệ Hồng Quân, Diệp Thiên đều không mời người nào khác, bữa tiệc này đến 4-5 giờ chiều mới kết thúc, lúc ấy Vệ Hồng Quân mới cáo từ rời đi.

Tiễn Vệ Hồng Quân đi về, rồi trở lại phòng mình, Diệp Thiên nói với người nhà:

– Ba, các bác, các cô, mọi người cứ về đi, tối nay con ở lại đây, mọi người không cần ở lại đâu!

Tứ hợp viện tuy rằng xây dựng xong, nhưng Diệp Thiên chưa khởi động trận pháp, phong thủy trong viện này không tồi, nhưng vẫn kém khá xa kỳ vọng trong lòng Diệp Thiên, chỉ có đợi đến khi trận pháp mở ra rồi, mới có thể được coi là một nơi phong thuỷ tốt.

Chương 230 : Càn Khôn Tụ Linh Trận

Đối với Tứ Hợp Viện của Diệp Thiên, Vệ Hồng Quân thật sự phí không ít tâm tư, ngoài việc không trực tiếp bỏ tiền, cơ hồ toàn bộ chuyện Diệp Thiên nghĩ đến, hắn đều làm được.

Đồ dùng trong nhà, đồ điện và hệ thống sưởi ấm không cần nói, trước sau hơn mười gian phòng bên trong Tứ Hợp Viện, trogn mỗi gian phòng hắn cũng cho người bầy đặt chậu lan, lô hội, … dùng để diều dưỡng không khí bên trong phòng.

Mặt khác Vệ Hồng Quân còn cho người đi mua không ít than hoạt tính, bày trong các góc phòng, sơn sử dụng để sơn nhà và các vật liệu xây dựng đều là độ ô nhiễm rất thấp, hơn nữa thông gió tương đối tôt, cho nên vừa mới xây xong, Diệp Thiên có thể vào ở ngay.

Tiễn Vệ Hồng Quân và người nhà về rồi, Diệp Thiên đóng cửa Tứ Hợp Viện, thanh âm bên ngoài dường như đã bị ngăn cách lại, ngẩng đầu nhìn ngoài bức tường cao, có thể nhìn thấy chính là bầu trời, không còn thấy kiến trúc khác.

Đây cũng là một đặc điểm ở quanh Cố Cung, vì bảo vệ không gian cố đô, từ Nhị Hoàn trở vào đều bị hạn chế độ cao kiến trúc, chỉ cần đóng cửa Tứ Hợp Viện, thì chỉ thấy bầu trời xanh.

– Một mình một người ở nơi lớn như vậy, thật đúng là có đó xa xỉ nhỉ?

Nhìn thấy nhà cao cửa rộng được xây dựng lại, trong lòng Diệp Thiên cũng có chút cảm khái.

Trước sau ba khu viện với hơn mười gian phòng, cũng đủ cho 7-8 gia đình ở, hơn nữa bên trong cũng đều có giường và đồ dùng trong nhà, nhưng hiện tại người ở đây lại chỉ có mình Diệp Thiên.

Theo góc độ phong thuỷ mà nói, ít người mà nhà cửa quá lớn, sẽ mất đi sinh khí, khiến cho sát khí lan tràn, trong sách phong thuỷ cổ cũng có viết “Nhà lớn người ít, là nhà mang hung sát”.

Lẳng lặng ở trong một Tứ Hợp Viện lớn như vậy, Diệp Thiên thực sự cảm nhận nhiệt độ nơi đây thấp hơn không ít nếu so với bên ngoài.

Trước kia Diệp Thiên mở “Quỷ môn”, sát khí còn chưa tiêu trừ hết, tuy rằng Vệ Hồng Quân trồng không ít cây cối thực phía trước sau viện, nhưng vẫn hơi có vẻ tiêu điều.

Nếu đổi lại là những người lá gan hơi nhỏ một chút, chưa hẳn dám một thân một mình ở bên trong, nhưng đối với Diệp Thiên mà nói, nơi này lại cũng là nơi tuyệt hảo cho hắn tu luyện công pháp.

Đương nhiên, cũng phải đợi hắn mở trận pháp ra mới được, nếu không, nơi lớn như vậy, chỉ một mình hắn ở lại, thời gian dài cũng sẽ ứng nghiệm câu “Nhà lớn người ít, là nhà mang hung sát”.

Tới chạng vạng, Diệp Thiên trở về nhà cũ một chuyến, ăn bữa cơm chiều đơn giản, liền lấy các đồ vật trong phòng mình thu dọn lại rồi đem sang Tứ Hợp Viện mới của mình, lần này trở về, phía sau hắn cũng có thêm cái đuôi nhỏ.

Tiểu Mao Đầu đã đi theo Diệp Thiên tới Tứ Hợp Viện mới rất nhiều lần, nhưng dường như nó biết sau này mình sẽ ở chỗ này lâu dài, nên đang hưng phấn không thôi, đi vào trong viện liền mất đi tung tích, cũng không biết chạy đến góc nào.

Diệp Thiên không đi quản nó, mà trở lại gian phòng của mình ở hậu viện, lặng lẽ ngồi đó, hắn muốn điều chỉnh trạng thái của mình đến mức tốt nhất, tranh thủ có thể thành công mở trận pháp.

Diệp Thiên bố trí trận pháp này, gọi là Càn Khôn Tụ Linh Trận, theo góc độ phong thuỷ mà giải thích, Càn Khôn là hai phần trong bát quái, đại biểu thiên địa, diễn sinh là âm dương, nam nữ và vạn vật.

Đây cũng là một loại pháp trận yêu cầu hà khắc nhất mà trong đầu hắn được truyền thừa, thông thường chỉ có nơi âm dương hòa hợp, mới có hi vọng bày bố thành công trận pháp này, chính là điều kiện có hạn, từ xưa đến nay cũng chỉ có mấy cao nhân thuật sĩ ẩn thân ở danh sơn mới có thể làm được.

Nhưng Diệp Thiên cũng thật may mắn, nơi đây là Hoàng Thành, tập trung vận khí thiên hạ, có thể nói là dương thịnh.

Còn sát khí Cố Cung trong mấy trăm năm tích tụ lại, lại có thể đại biểu cực âm, như vậy, âm dương đều có, yêu cầu của Càn Khôn Tụ Linh Trận cũng đạt được .

Chỉ là cần gợi lên vận khí của Hoàng Thành cùng với âm sát Cố Cung, lại không phải chuyện dễ dàng, với công lực của Diệp Thiên cũng chỉ là miễn cưỡng có thể làm được, một bước làm sai, có thể khiến Diệp Thiên giống như là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Cho nên tuy rằng các việc chuẩn bị đều đã làm xong, nhưng Diệp Thiên vẫn không dám khinh thường, vạn nhất trận pháp không mở ra được, hắn gây động nguyên khí thiên địa, rất có khả năng sẽ biến nơi này thành đống đổ nát.

Diệp Thiên ngồi liền ba bốn giờ như vậy, tới mười giờ đêm, Diệp Thiên ngồi ngay ngắn trong phòng, trên giường trúc, hai mắt mở to, tinh quang trong mắt chợt lóe, lập tức thu lại.

Lúc này, Diệp Thiên cảm giác được trạng thái của mình vô cùng tốt, cho dù lại nghịch thiên cải mệnh cho lão đạo sĩ một lần nữa như lần trước, Diệp Thiên cũng nắm chắc thành công, đương nhiên, hậu quả thì vẫn giống nhau, hắn vẫn sẽ bị nguyên khí đả thương như con chó con.

Từ trên bàn cầm lấy hai món nhạc cụ của thầy tu sớm đã chuẩn bị tốt, Diệp Thiên đi ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này mới vừa qua Trung thu, trăng sao sáng, một dải ánh trăng sao màu bạc đã chiếu xuống trong viện.

Diệp Thiên đi tới Tiền viện đầu tiên, đem một khối nhạc cụ của thầy tu đặt ở một góc dưới đất trong hoa viên Tiền viện, nơi này Diệp Thiên cho người lưu lại một cái hố bằng bán tay, xung quanh toàn bộ dùng Hán Bạch Ngọc kết thành.

Đem nhạc cụ của thầy tu để vào hố giữa Hán Bạch Ngọc trắng tinh, Diệp Thiên lại lấy một miếng Hán Bạch Ngọc làm thành cái nắp đậy vào, giống như hoàn toàn không có lỗ hổng.

Cất kỹ nhạc cụ của thầy tu, Diệp Thiên lại đi tới hậu viện, cũng lấy một khối nhạc cụ của thầy tu để vào trong mắt trận, Hán Bạch Ngọc có tác dụng hấp thu khai thông linh khí. Trong hoàn cảnh không có đủ tiền để dùng ngọc, Diệp Thiên chỉ có thể dùng nó.

Làm xong những việc này, Diệp Thiên đi tới trung viện, ngửa đầu lên trời, thuật sư tất phải tinh thông tinh tượng ( các vì sao) , Diệp Thiên chính là đang nhìn sự vận chuyển, có đôi khi thông qua tinh tượng nhận biết canh giờ, thậm chí so với kim đồng hồ hiện đại còn chuẩn xác hơn.

– Cũng được rồi, sắp đến giờ hợi rồi!

Đứng thẳng ước chừng nửa giờ, ánh mắt Diệp Thiên đột nhiên sáng ngời, trong miệng quát khẽ:

– Tiền!

Theo tiếng quát Diệp Thiên, hai tay của hắn cũng bấm ra Bất Động Minh Vương Ấn, cả người bỗng nhiên trở nên cao lớn, giống như núi Thái Sơn, vũng vàng nguy nga, một khí thế phóng lên cao.

Khi dòng khí từ trên người Diệp Thiên tản mát đi đạt đến đỉnh, bước chân Diệp Thiên đột nhiên động, cùng với những cử chỉ nơi tay, buột miệng nói ra tiếng “Binh”.

“Binh” trong “Cửu Tự Chân Ngôn” đại biểu cho năng lượng, Diệp Thiên hô lên câu này, nguyên khí quanh thân tuôn trào ra, lá khô rơi trong viện như bị cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, bay chung quanh.

Trong sự khống chế của Diệp Thiên, nguyên khí từ trên người hắn tràn ra, cũng thẳng hướng Quỷ Môn mà đi, Quỷ Môn hiện tại là ngăn cản bên ngoài chứ không ngăn bên trong, nguyên khí Diệp Thiên nắm trong tay nháy mắt sẽ xuyên qua Quỷ Môn, cùng sát khí Cố Cung hòa quyện lại với nhau.

Lúc này đúng thời khắc giờ hợi, là một canh giờ thuần âm cuối cùng trong một ngày, âm sát khí Cố Cung cũng đạt tới đỉnh, vừa mới tiếp xúc, thân thể Diệp Thiên liền rung mạnh, nơi khóe miệng vọt ra một ngụm máu tươi.

– Mẹ nó, nếu không phải công lực đã khôi phục, mình thật sự không thể khởi động trận pháp này!

Diệp Thiên phát hiện bản thân vẫn đánh giá thấp sát khí mấy trăm năm ngưng tụ ở Cố Cung, đồng thời cũng đánh giá cao sức khỏe của mình.

Nếu không phải Tuyết Liên ở Thiên Sơn khiến nội thương của Diệp Thiên khỏi hẳn, nguyên khí bản thân tiếp xúc sát khí này, trong nháy mắt, chỉ sợ bản thân Diệp Thiên cũng bị trọng thương, mà không chỉ là phun ra một ngụm máu tươi đơn giản như vậy.

Nhưng trả giá một ngụm máu tươi này, cũng khiến Diệp Thiên khai thông được sát khí Cố Cung, những dòng sát khí nặng nề trực tiếp bị Diệp Thiên dẫn tới mắt trận trong hậu viện.

Nhưng bây giờ còn chưa phải không phải thời khắc mở ra trận pháp.

– Đấu!

Diệp Thiên lại dùng một tiếng chân ngôn, thiên địa dường như cũng đã xảy ra cộng hưởng với hắn, những sát khí bị thu hút đến, bị Diệp Thiên gắt gao thu vào trong mắt trận, nhưng vào lúc này, hiện tượng thiên văn đã biến đổi, giờ Tý đã tới.

Tục ngữ nói: “Tử giả dương sinh chi sơ” giờ Tý là lúc âm dương trao đổi, âm sắp hết, dương tương sinh, là thời điểm âm dương kết hợp, bắt đầu ngỳa mới, thiên địa nguyên khí vào thời khắc này cũng sản sinh biến hóa.

Diệp Thiên có thể cảm nhận được, một dòng khí Chí Dương ở Cố Cung vọt lên cao, trong miệng vội vàng hét lớn một tiếng:

– Hành !

Chữ “Hành” có thể làm cho vạn vật ngang bằng, có thể làm cho người càng thêm dễ dàng nắm trong tay nguyên khí thiên địa.

Khi động tác tay của Diệp Thiên phối hợp với pháp quyết “Nhật luân ấn pháp”, tất cả vận khí Hoàng Thành đều bị hắn kéo đến, giống như Giao Long, đều tập trung vào trong mắt trận Tiền viện.

– Âm dương giao thái pháp trận khai, khải! !

Ngay khi giờ hợi sắp qua, giờ Tý đến, Diệp Thiên lại lần nữa làm động tác tay.[Audio] Sủng Mị

Cùng một tiếng “Khải” thốt ra, hai khối nhạc cụ của thầy tu hắn chôn ở mắt trận, đột nhiên toả ra ánh sáng rực, sản sinh một lực hấp dẫn mạnh, khiến hai dòng khí âm dương hoàn toàn tương khắc trong Tứ Hợp Viện, hấp thu vào trong mắt trận.

Cả Càn Khôn Tụ Linh Trận trong một khắc này, hoàn toàn được kích hoạt, Hán Bạch Ngọc trải rộng khắp Tứ Hợp Viện dẫn dắt khí âm dương hội tụ vào trung viện.

Cái trán tràn đầy mồ hôi lạnh, lúc này Diệp Thiên cũng không thể tiếp tục nắm trong tay nguyên khí thiên địa, đặt mông ngồi trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ căng thẳng, thành công hay không, vừa mới được quyết định.

Nếu thất bại, hai dòng nguyên khí thuộc tính tương khắc va chạm vào nhau tại đây, Tứ Hợp Viện của Diệp Thiên nhất định sẽ trở thành một đống hoang tàn, nhưng Diệp Thiên cũng không thể làm khác, hắn chỉ có thể trông chờ những tri thức được truyền thừa cho trong đầu không lừa dối mình.

Không có va chạm như Diệp Thiên tưởng tượng, hai dòng khí âm dương tụ lại ở trung viện, rất nhanh dung hợp.

Cúng với sự dung hợp, của hai dòng nguyên khí một linh khí cực kỳ thuần khiết, từ giữa viện vọt lên cao, giống như là một tầng tròn bảo hộ, một lát đã bao phủ khắp Tứ Hợp Viện.

Nếu lúc này ngoài vũ trụ có vệ tinh, bọn họ sẽ phát hiện, Tứ Hợp Viện rõ ràng có thể thấy được, đang bị một tầng sương mỏng che kín, tuy rằng ở trong này, nhưng những chậu hoa cũng trở nên mơ hồ không rõ .

– Đây là thành công rồi sao?

Ngồi dưới đất, Diệp Thiên có chút chật vật, cảm thụ được nguyên khí thiên địa thuần khiết, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng như điên.

Nguyên khí hiện tại giống như ở đỉnh núi cao, trong trẻo, thuần khiết, không có chút ô nhiễm.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo