1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 43: Quay về Bắc Kinh thổ lộ (c211-c215)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 43: Quay về Bắc Kinh thổ lộ (c211-c215)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 211 : Quay về Bắc Kinh

– Chồn Thiểm Điện? Tên này rất chuẩn xác…

Diệp Thiên hồi tưởng lại tình hình khi con chồn trưởng thành màu trắng kia đấu cùng quái xà, không khỏi gật gật đầu, động tác của nó quả thật nhanh như chớp điện, lúc ấy hai mắt của mình đều có chút không kịp nhìn theo.

– Con vật này lớn lên, trong hàm răng sẽ mang có một loại độc tố, tuy rằng sẽ không trí mạng, nhưng nếu cắn vào người hoặc là trên người động vật khác, có thể sinh ra cảm giác tê, tại Tuyết Sơn này, ngay cả báo tuyết thấy loại chồn Thiểm Điện này cũng phải nhượng bộ lui binh !

Lão Ngô cũng không che dấu yêu thích của mình đối với con chồn, thỉnh thoảng lấy tay đụng đụng vào thân thể con chồn, nhưng thực hiển nhiên nó cũng không thèm để ý ông ta, cứ cắm đầu hít lấy ngón tay của Diệp Thiên.

– Chú Ngô, con chồn này ăn những thứ gì ạ?

Diệp Thiên mở miệng hỏi.

– Chắc là uống sữa bột chăng?

Lão Ngô cũng không xác định được, hắn chỉ là nghe nói qua về loại động vật này, cũng không thấy có người thành công trong việc nuôi dưỡng nó.

– Chú đi kiếm cho nó chút sữa bột đây.

Lão Ngô rất thích con vật này, tung tăng chạy ra đi tìm sữa bột, năm sáu phút sau, đúng là thấy hắn bưng cái chén nhỏ đi trở về phòng.

– Không uống à?

Diệp Thiên đem chén nhỏ đặt gần đầu con chồn, nhưng nó chỉ nghe ngóng, lại quay đầu, tiếp tục ôm ngón tay Diệp Thiên mà gặm, cũng không chút cảm hứng đối với chén sữa bột kia.

Diệp Thiên chợt nhớ tới chuyện con chồn uống nước trong đóa hoa, nhìn về phía lão Ngô hỏi:

– Chú Ngô, hôm qua cháu tìm được mấy bông Tuyết Liên Hoa đâu rồi nhỉ? Nó ăn thứ đó!

Lão Ngô lắc lắc đầu, có chút khó xử nói:

– Đều mang đến giao cho bên quản lý rồi, Tiểu Diệp, cánh hoa Tuyết Liên Hoa chỉ còn lại mấy mảnh thôi, sau này cậu cũng không thể cứ cho nó ăn thứ đó?

– Không phải là muốn ăn thịt đấy chứ?

Diệp Thiên đột phát ý tưởng.

Lão Ngô bị lời nói của Diệp Thiên làm cho hoảng sợ, vội vàng nói:

– Ôi, Tiểu Diệp, cháu đừng cho nó ăn đồ ăn linh tinh, ăn vào bụng sẽ chết đấy !

– Nhưng không ăn gì thì cũng sẽ chết mà!

Diệp Thiên lắc lắc đầu có chút bất lực với con chồn này, nghĩ thầm lúc nào mua chút bột mạch nha linh tinh gì đó xem nó có ăn hay không .

– Diệp Thiên, loại động vật này thật nhỏ? Thật đúng là rất đáng yêu!

Khi Diệp Thiên cùng lão Ngô thảo luận nên nuôi con chồn như thế nào, Trần Hỉ Toàn và nhân viên cảnh sát lại đi đến tìm hắn.

– Chú Trần, hôm nay thật sự là cám ơn chú, nếu không có chú, nói không chừng cháu sẽ bị giam vài ngày đấy..

Thấy Trần Hỉ Toàn đi vào gian phòng, Diệp Thiên vội vàng đứng lên.

Từ nội tâm, hắn thật cảm kích và tôn trọng đối với người trung niên kia, tuy rằng Vệ Hồng Quân cũng từng giúp hắn không ít việc, nhưng đó là khi đã biết thân phận của hắn, còn người trước mặt này giúp hắn cũng rất thoải mái, hoàn toàn không trông cậy vào Diệp Thiên có thể hồi báo cái gì.

– Nói cái gì vậy? Chú Trần thông thạo đất ở đây, lại có thể giương mắt nhìn thấy cháu chịu thiệt sao?

Trần Hỉ Toàn cười khoát tay, nói:

– Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, đem theo con chồn của cháu, Tuyết Băng cũng chưa lấy được mạng của cháu, xem ra cháu cũng có phúc duyên thâm hậu!

Trần Hỉ Toàn cũng thích nghiên cứu Kinh Dịch tướng thuật, bằng không cũng sẽ không cùng Diệp Thiên tán gẫu trên xe lửa những mười mấy giờ, lúc này lại thích nhắc đến duyên số.

– Chú Trần, chính là cháu may mắn thôi, chú cũng đừng nghĩ quá …

Diệp Thiên cười khổ một tiếng, tướng số hắn ngay cả lão đạo sĩ đều nhìn không ra một tia manh mối, càng không nói kẻ yêu thích nghiệp dư trước mặt này.

Trần Hỉ Toàn nhìn chằm chằm Diệp Thiên một hồi, đột nhiên nói:

– Ồ? Không đúng, Tiểu Diệp, tóc của cháu hình như thay đổi rồi, chú nhớ trước đây phần lớn đều là tóc bạc!

Diệp Thiên xuất hành tuy rằng đội mũ, nhưng ở trên xe lửa cũng bỏ xuống vài lần, Trần Hỉ Toàn đúng là ấn tượng rất sâu với đầu Diệp Thiên.

Tóc thay đổi?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, nhìn chung quanh, phát hiện tủ quần áo có cái gương vội vàng đi tới.

– Thật đúng vậy!

Diệp Thiên phát hiện, cái gương hiện ra tóc của mình, hiện tại đã biến thành đen, chỉ có lọn tóc chỗ vẫn còn có chút xám trắng. Nhưng qua một thời gian nữa, Diệp Thiên tin sẽ khôi phục lại.

– Ăn cả đóa hoa Tuyết Liên ngàn năm da đầu biến đổi có cái gì ngạc nhiên ?

Lão Ngô bĩu môi, vẫn còn có chút canh cánh trong lòng đối với hành vi phung phí của trời của Diệp Thiên.

– Ha ha, chú Ngô, cháu cũng không phải trộm cướp, người lên Tuyết Sơn hái thuốc hái được Tuyết Liên, không lẽ lại trả về?

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, nếu không phải đối phương cứu mình, cánh hoa Tuyết Liên còn lại, hắn cũng sẽ đòi lại bằng được.

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, lão Ngô cũng không nói được gì, đối phương nói không sai, Tuyết Liên là hắn phát hiện, vốn dĩ toàn bộ thuộc về Diệp Thiên, mình tính toán chi li như vậy có vẻ có chút keo kiệt .

Nhìn tóc mình hơn phân nửa biến thành tóc đen, trong lòng Diệp Thiên rất vui, hắn biết, mình giúp sư phụ nghịch thiên cải mệnh đã hao tổn dương thọ, hiện tại căn bản đã bù đắp lại, chỉ cần tiếp tục điều dưỡng năm ba tháng nữa, có thể khôi phục như lúc ban đầu .

Nơi mà Chương cục trưởng mở tiệc chiêu đãi Trần Hỉ Toàn, là ở một quán ăn trong khu quản lý, ngoài Diệp Thiên cùng Trần Hỉ Toàn, còn có hai người công an trong khu quản lý.

Đúng như lời Chương cục trưởng, một bàn đồ ăn chủ yếu đều là sơn hào hải vị của Tuyết Sơn, vô cùng phong phú.

Chương cục trưởng uống được rượu, sau khi ngồi xuống đã cạch cùng với Trần Hỉ Toàn ngay ba bát, đây chính là bát nửa cân rượu một bát, dù là tửu lượng ông chủ Trần không tồi, cạn hết ba bát, nói chuyện cũng bắt đầu kết cà lăm.

– Tiểu Diệp, chúng ta uống một chén!

Nhìn thấy Trần Hỉ Toàn có lẽ không phải đối thủ, Chương cục trưởng lại tìm Diệp Thiên.

Diệp Thiên nghe vậy bưng một bát rượu đứng lên, nói:

– Chú Chương, là cháu gây thêm phiền toái cho chú, bát rượu này xem như cháu nhận lỗi, chú không cần uống!

Nói dứt lời, Diệp Thiên uống một hơi cạn sạch rượu trong bát, đây là rượu nhà nông tự ủ, độ rượu cũng không thấp, uống hết một chén rượu, Diệp Thiên nhất thời cảm giác bụng nóng bừng.

– Được, lão Trần không nhìn lầm người, chàng trai có triển vọng!

Những người thích uống rượu, thích nhất đúng là gặp được người uống rượu sảng khoái, trong đồn công an rất nhiều người cũng biết, người được Chương cục trưởng đề bạt, đều là lấy tửu lượng làm tiêu chuẩn.

– Chú Chương, cháu mời chú một chén!

Tuy rằng Diệp Thiên thần kinh vững vàng, nhưng trải qua một hành trình sinh tử như vậy, hắn cũng có chút ảnh hưởng, lập tức giơ bát rượu lên mời Chương cục trưởng và hai cảnh sát khác.

Bữa tiệc này bắt đầu uống khi đêm đến, đến cuối cùng ngoài Diệp Thiên còn có thể ngồi được, vài người còn lại đều đã gục xuống bàn.

– Thật đúng là uống tốt!

Xem trên mặt đất có tám bình hai cân rượu đã cạn, Diệp Thiên cũng cảm giác đầu có chút đau, đang chuẩn bị đứng lên đi ra ngoài kêu người phục vụ cùng đỡ người, con chồn trong túi lại kêu “Chít chít”.

– Làm sao vậy? Mày cũng muốn uống rượu?

Diệp Thiên lúc này đã cảm giác bốc hơi men, bưng chút rượu còn thừa lại trong bát bỏ vào bên miệng con chồn.

– Chít chít… chít chít!”

Con chồn dùng chân trước đá cái bát, không ngừng nhìn lên bàn mà kêu.

– Muốn ăn cái gì hả?

Lần này Diệp Thiên hiểu ra, dùng ngón tay chỉ lên đồ ăn trên bàn vốn không vơi đi bao nhiêu, nói:

– Tao chỉ đến đâu, muốn ăn thì gật đầu!

Diệp Thiên thật đúng là uống nhiều quá, giờ phút này hoàn toàn coi con chồn là người mà nói chuyện. Nhắc tới cũng kỳ quái, con vật bé nhỏ tựa hồ hiểu được ý của Diệp Thiên, hai chân trước chụm lại cùng một chỗ, không ngừng tập trung vào tay Diệp Thiên.

– Này? Này? Ồ, là cái này à?

Liên tiếp chỉ mấy cái đĩa, khi Diệp Thiên chỉ đến bát canh gà tuyết, con chồn kêu lên “Chít chít”.

Diệp Thiên coi như là có chút minh mẫn, cầm cái chén nhỏ chan nửa bát canh, lại xé một chút thịt, đem con chồn đặt ở trên bàn, con chồn xem ra là rất đói, một hơi uống sạch trơn chút canh, cả thịt cũng đều bị nó nuốt vào bụng.

– Được lắm, đi theo anh, sau này mỗi ngày đều có thịt gà ăn!

Đem con chồn đặt về trong túi, Diệp Thiên cũng ghé vào bàn ngáy khò khò.

– Này, đừng nghịch, ngứa!

Trong giấc ngủ say Diệp Thiên cảm thấy có người cọ vào cái mũi của mình, mở to mắt nhìn, con chồn đang bướng bỉnh nằm úp trên mặt mình, một đôi mắt tràn ngập linh tính nhìn thẳng Diệp Thiên.

– Ha ha, nhóc con, sao mày dậy sớm vậy?

Một cơn say khiến tâm trạng căng thẳng của Diệp Thiên mấy ngày hôm trước hoàn toàn dịu xuống, hơn nữa tổn thương trên thân thể cũng đã khôi phục, hắn cảm thấy trạng thái hiện tại vô cùng tốt.

Xoay người rời khỏi giường, Diệp Thiên mới phát hiện mình cũng bị người ta đưa tới một phòng trong khu du lịch Thiên Trì, giật bức màn ra, bên ngoài ánh mặt trời đã lên cao.

Rửa mặt thật nhanh, Diệp Thiên đi ra ngoài hỏi phòng của Trần Hỉ Toàn, đang chuẩn bị đi tìm, Trần Hỉ Toàn và Chương cục trưởng cùng nhau đi tới.

Tuy rằng hôm qua bị Diệp Thiên chuốc say mèm, nhưng thái độ Chương cục trưởng cũng rất thân thiết đối với Diệp Thiên, nói:

– Chàng trai, được lắm, đến khi về thành phố, chúng ta lại uống, chú Chương lúc bằng tuổi cháu, nhất định có thể uống hơn cháu!

Nghe được Chương cục trưởng nói vậy, Diệp Thiên vội vàng nhấc tay làm dấu đầu hàng, mở miệng nói:

– Chú Chương, chú tha cho cháu đi, lúc này cháu còn cảm giác đau đầu đây, sau này chú đến Bắc Kinh, cháu nhất định mời chú uống thoải mái!

– Được, vậy chúng ta nhất định đến!

Nói thành thật, Chương cục trưởng cũng không dám uống cùng Diệp Thiên nữa, hôm qua ba người bọn họ đều đấu không lại Diệp Thiên một người, đều bị uống gục, cậu thanh niên này quả thực giống như là cái bụng không đáy.

Sau khi ăn bữa sáng đơn giản, Diệp Thiên liền ngồi xe của Trần Hỉ Toàn về tới Ô Lỗ Mộc Tề, phòng khách sạn sớm đã trả lại, nghe nói chiều còn có chuyến xe quay về Bắc Kinh, Diệp Thiên nhờ Trần Hỉ Toàn đặt cho một vé giường nằm.

Ngoài giấy tờ căn cước và “Vô Ngân” còn ở trên người, Diệp Thiên bây giờ là người không 1 xu dính túi, nếu như không có Trần Hỉ Toàn, nói không chừng hắn phải gọi điện thoại về Bắc Kinh xin trợ giúp từ người nhà.

Một chuyến hành trình đến Tân Cương, 6 món nhạc cụ của thầy tu trân quý toàn bộ bị mất đi, nhưng tiêu trừ được tai hoạ ngầm cho cha hắn sau này, còn chữa khỏi bệnh cũ của mình, Diệp Thiên cũng không nói được là lời lãi hay thua thiệt.

Chương 212 : Chuyện tình cảm

Trần Hỉ Toàn đưa Diệp Thiên lên xe lửa, đặt một túi đầy đủ hoa quả ở đầu giường Diệp Thiên, nói:

– Diệp Thiên, hoa quả để ăn trên đường, trong túi còn có năm trăm đồng, cũng dùng trên đường đi, tới Bắc Kinh điện thoại cho chú nhé!

– Chú Trần, lần này thật sự là rất cám ơn chú!

Diệp Thiên gật gật đầu, ân tình không chỉ nói ở ngoài miệng, Trần Hỉ Toàn có thể phát triển kinh doanh được lớn như vậy, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, từ thái độ đối đãi với mình có thể nhìn ra.

Thành tâm đối đãi người ngoài, đây là một phẩm chất rất trọng yếu trong cách đối nhân xử thế, mà Trần Hỉ Toàn bận rộn như vậy có thể bớt chút thời gian trợ giúp Diệp Thiên, cố nhiên là do nguyên nhân ý hợp tâm đầu, nhưng thái độ làm người rất phúc hậu của Trần Hỉ Toàn mới là nhân tố quyết định..

– Ơn huệ gì chứ! Được rồi, xe lửa sắp chạy rồi, trên đường chú ý một chút …

Trần Hỉ Toàn nhìn thoáng qua bốn phía, tiến đến bên Diệp Thiên nói:

– Thời gian gấp không mua được vé giường mềm, nhưng chú đã nói chuyện với nhân viên tàu, sẽ không chú ý chuyện cháu mang theo con chồn!

Mang theo động vật lên xe lửa, cần một vài thủ tục, yêu cầu cơ bản nhất chính là phải nhốt động vật trong lồng, Diệp Thiên quá vội vàng, đương nhiên đều không kịp làm.

– Cháu biết, chú Trần, chú quay về đi, tới Bắc Kinh nhất định cháu sẽ điện thoại …

Nghe được tiếng thông báo tàu sắp khởi hành, Diệp Thiên liền khuyên Trần Hỉ Toàn xuống xe.

Cách tấm kính cửa sổ, Diệp Thiên thấy Trần Hỉ Toàn vẫy tay với mình, trong lòng Diệp Thiên cũng rất khó tả, không nghĩ tới lần này đi ra ngoài, lại kết bạn với một người tốt như vậy.

Trần Hỉ Toàn cũng không biết, cử chỉ hòan toàn vô tình, khiến sau này hắn tránh được kiếp nạn lớn nhất đời, cũng chính là thuyết pháp ở hiền gặp lành đang ứng nghiệm.

Xe lửa kéo còi hơi nhanh chóng rời nhà ga, dấu vết Diệp Thiên lưu lại ở Tân Cương, cũng dần giảm đi, cho dù những người này từng quen biết với hắn, cũng không biết việc Diệp Thiên đã giết một đội đào mồ trộm nổi tiếng trong nước.

Khi Diệp Thiên đi được một tuần, cỗ xe dừng ở bãi đỗ xe Thiên Trì đã có một tầng tro bụi thật dày, khiến cho nhân viên chú ý.

Sau khi tìm kiếm chủ xe bằng nhiều cách mà không có kết quả, nhân viên quản lý đã mở chiếc xe này ra, phát hiện trong xe làm cho bọn họ chấn động.

Ngoài một cái thùng ướp lạnh dài khoảng 1.5m, bên trong xe còn tìm ra một khẩu súng tự động bảy chín ly và băng đạn 100 viên. Điều này làm cho vị Chương cục trưởng kia lại phải dẫn đội tới Thiên Trì.

Sau một hồi cẩn thận thăm dò, cảnh sát bước đầu nhận định đây là một băng săn trộm, điều tra máy ghi hình ở Thiên Trì, bọn họ phát hiện, khi bọn người này lên núi, dĩ nhiên cũng là khi xảy ra Tuyết Băng mấy ngày hôm trước.

Lúc này mọi người mới biết, khi phát sinh Tuyết Băng, ở Thiên Sơn không phải chỉ có một người là Diệp Thiên, quản lý khu lập tức lại tổ chức một đội cứu hộ, nhưng qua mấy ngày truy tìm, xác định cả Tuyết Sơn không còn người nào sống sót.

Cuối cùng vụ án những tên trộm này được coi là bị chết do Tuyết Băng, cũng không ai liên tưởng đến Diệp Thiên có liên hệ với vụ án này, dấu vết cuối cùng Diệp Thiên lưu lại ở Tân Cương, cũng được đại tuyết Thiên Sơn bao bọc .

– Ồ, chàng trai, cậu tìm ai?

Hai tay trống không, Diệp Thiên mặc bộ quần áo leo núi có chút quái dị đi vào tự tứ hợp viện. Trong sân, Diệp Đông Lan đang rửa rau mở miệng hỏi, tuổi của bà đã lớn, mắt không thật tốt.

– Bác … là cháu, Diệp Thiên mà!

Kỳ thật, đối diện khái niệm người thân Diệp Thiên cũng không phải rất sâu sắc, từ khi học cấp 2, hắn cũng rất ít khi ở nhà, nhưng lần này về đến nhà nhìn thấy người thân, trong lòng Diệp Thiên lại có chút kích động.

– Tiểu Thiên?

Diệp Đông Lan đang rửa rau, ngây ngẩn cả người, ngay cả vòi nước cũng quên tắt, cẩn thận đánh giá Diệp Thiên một cái, mở miệng khiển trách:

– Đứa nhỏ này, đi ra ngoài nửa tháng ngay cả điện thoại cũng không gọi về một cú, ăn mặc cổ quái thế này, còn nhuộm tóc, chẳng ra thể thống gì.

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, tiến lên thân thiết ôm Diệp Đông Lan, nói:

– Bác, cháu rất muốn gọi điện thoại, nhưng vì ở trên núi không gọi được, đúng rồi, tóc cháu không phải nhuộm, nó tự biến thành đen…

– Không có việc gì đi lên núi làm gì? Nhanh đi thay quần áo, mặc như vậy mà không sợ nóng? Tối nay bác làm cơm ngon cho cháu ăn!

Nhìn thấy quần áo Diệp Thiên cũng có chút rách nát, Diệp Đông Lan biết hắn ở bên ngoài chịu khổ không ít, rốt cuộc vẫn thấy đau lòng xót cháu, giáo huấn Diệp Thiên vài câu, liền bảo hắn đi thay quần áo .

– Hả? Tóc tự thành màu đen à? Chẳng lẽ là Tiểu Thiên hết bệnh rồi?

Đến khi Diệp Thiên đi vào hậu viện, Diệp Đông Lan chợt nhớ tới điều này, nhất thời truy vấn.

Nhận được tin tức Diệp Thiên trở về, Diệp Đông Bình sớm đóng cửa hàng ở Phan gia viên trở về nhà, Vu Thanh Nhã, cả nhà bác hai của Diệp Thiên cũng đều chạy tới tứ hợp viện này, Diệp Thiên lại không tránh được lãng phí một phen võ mồm, nói một lần về chuyện đầu tóc của mình.

Bất kể là người nhà họ Diệp gia hay nhà bác hai của Diệp Thiên đều đã miễn dịch đối với những chuyện kỳ quái liên quan đến Diệp Thiên, tuy rằng cách nói của Diệp Thiên có chút giống những câu chuyện trong tiểu thuyết võ hiệp, nhưng đối với chuyện sức khỏe Diệp Thiên đã khôi phục, mọi người vẫn cảm thấy rất cao hứng.

Nhất là sau khi nhìn thấy Diệp Thiên mang về con chồn nhỏ, hai cô bé Vu Thanh Nhã và Lưu Lam Lam nhất thời bị mê hoặc, cầm con vật đó mãi không buông tay.

Nhưng con chồn này tựa hồ cũng không mấy yêu quý hai mỹ nữ, cho dù họ cầm thịt gà mà nó thích ăn hấp dẫn nó, nó cũng sống chết không há mồm, chỉ có khi Diệp Thiên cho nó ăn, mới chịu há miệng, thấy vậy mọi người cũng thấy kỳ lạ.

Cơm nước sắp xong, Diệp Đông Bình chợt nhớ tới một chuyện, mở miệng nói với Diệp Thiên:

– Đúng rồi, Diệp Thiên, bạn đồng học của con đi tìm con hai lần, hình như là Từ Chấn Nam à? Lát nữa con điện thoại hỏi xem …

– Lão Đại tìm mình? Có chuyện gì nhỉ?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, hắn thôi học đã hai ba năm, có liên hệ với bạn đại học duy nhất chỉ có Từ Chấn Nam, lập tức nhìn lại Vu Thanh Nhã, chị em tốt của cô cũng đã yêu đương anh chàng này nhiều năm.

– Việc này… em cũng không rõ, hình như là có liên quan với Dung Dung, anh đi hỏi Từ Chấn Nam xem …

Vu Thanh Nhã lắc lắc đầu, nửa năm gần đây đều là đi thực tập, sắp phải đi làm, cô và Vệ Dung Dung cũng không được thân như trước.

– Được rồi, lát nữa anh gọi cho cậu ấy!

Diệp Thiên gật gật đầu không nói thêm, cùng Lục Sâm lúc này đã khỏe hẳn hàn huyên.

– Alo, lão Đại, em đi ra ngoài vài ngày, tìm em có chuyện gì không?

Sau bữa cơm chiều, Diệp Thiên bấm điện cho Từ Chấn Nam.

– Diệp Thiên, có chút việc muốn tìm cậu tâm sự, cậu hiện đang ở đâu? Anh đến tìm cậu …

Từ Chấn Nam không mấy vui vẻ, giọng từ trong điện thoại có chút trầm thấp.

– Em ở nhà thôi, anh lại đây đi, tối đừng quay về trường học nữa, ngủ lại đây đi.

Diệp Thiên đúng là có chút hiếu kỳ, chuyện gì có thể làm cho lão Đại luôn luôn vui vẻ lại bị sa sút tinh thần như thế?

– Ừ, anh lập tức qua đó!

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Từ Chấn Nam cúp điện thoại.

– Lão Đại, anh làm sao vậy? Nhà anh không cho tiền sinh hoạt à?

Đón Từ Chấn Nam ở cửa tứ hợp viện, Diệp Thiên bị bộ dáng của hắn làm cho hoảng sợ, một người cao to lúc trước, lúc này cả người gầy rộc, quần áo mặc có vẻ rất rộng.

Bộ dạng Từ Chấn Nam có chút suy sút, mở miệng nói:

– Có chút phiền, ở đây có rượu không?

– Có, đi, đến hậu viện vào phòng em rồi nói đi…

Diệp Thiên gật gật đầu, dẫn Từ Chấn Nam vào hậu viện, sau đó lại cầm mấy chai bia và đĩa lạc bày trên bàn.

– Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Mặc dù Diệp Thiên có thể xem bói tiên tri, nhưng thật đúng là không thể biết được Từ Chấn Nam xảy ra chuyện gì, đến nỗi có thể làm cho hắn tiều tuỵ thành bộ dáng này, mười phần là có liên quan đến chuyện tình cảm.

Từ Chấn Nam giơ tay cầm qua một chai bia, trực tiếp dùng miệng mở, “Ừng ực” một hơi hết nửa bình, lúc này mới mở miệng nói:

– Diệp Thiên, cậu nói xem có phải con gái đều thích đàn ông thành đạt hay không? Cậu xem cậu thôi học rồi, Vu Thanh Nhã vẫn rất tốt với cậu như vậy, nhưng Dung Dung, từ khi bắt đầu thực tập, quan hệ với anh…

Nghe Diệp Thiên nói mãi, Diệp Thiên mới hiểu được chuyện gì xảy ra.

Thì ra, ngay kgi Vệ Dung Dung bắt đầu vào đài truyền hình Bắc Kinh thực tập, liền về nhà ở, kể từ đó, cô và Từ Chấn Nam ít hẹn hò hơn rất nhiều.

Nhưng đến cuối tuần, hai người vẫn hẹn nhau đi chơi, nhưng Từ Chấn Nam vẫn cảm giác được, Vệ Dung Dung có chút không giống với lúc trước, cụ thể xảy ra chuyện gì, hắn lại không nói được.

Một tháng trước, Từ Chấn Nam và Vệ Dung Dung hẹn ước đi công viên chơi, hôm ấy Từ Chấn Nam đến sớm một chút, hắn thấy Vệ Dung Dung đi xuống từ một chiếc Mercedes-Benz, lái xe là một người trẻ tuổi, cử chỉ với Vệ Dung Dung rất thân thiết.

Từ Chấn Nam là một người thẳng tính, khi nhìn thấy Vệ Dung Dung, liền hỏi thẳng, không ngờ Vệ Dung Dung thẳng thắn và thành khẩn thừa nhận, người nọ là người theo đuổi cô.

Sau khi nói xong, Vệ Dung Dung cũng nóng tính, chất vấn có phải Từ Chấn Nam hoài nghi cô thay lòng đổi dạ hay không. Hai người vì chuyện này mà cãi nhau lớn, cuối cùng ra về chẳng vui, gần nửa tháng nay, hai người đều ở vào trạng thái chiến tranh lạnh.

– Trời ạ, lão Đại, náo loạn nửa ngày thì ra là vì chuyện trẻ con này? Em thấy anh thật sự là hết thuốc chữa …

Nghe xong những lời của Từ Chấn Nam, Diệp Thiên nhất thời tức giận, hắn trở lại Bắc Kinh, ngay cả tiến độ công trình tu sửa tứ hợp viện của mình cũng không kịp đi coi, không ngờ lại phải nghe chuyện trẻ con như vậy?

Từ Chấn Nam mày ủ mặt ê nói:

– Diệp Thiên, vậy … vậy cậu nói anh nên làm thế nào bây giờ? Ngày mai Dung Dung tìm anh, anh… anh sợ cô ấy nói chia tay!

– Anh thật đúng là cái loại đa tình bại hoại, yên tâm đi, hai người sẽ không sao.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, có thể khiến Từ Chấn Nam bối rối thành như vậy, xem ra anh bạn này thật sự là rất yêu Vệ Dung Dung, nhưng lời của Diệp Thiên cũng không phải nói lung tung, Từ Chấn Nam đúng là có nhân duyên với Vệ Dung Dung, hơn nữa còn có một đứa con gái.

Chương 213 : Dạo chơi ngoại thành

– Nhưng mà, nhưng mà … Dung Dung nói chia tay, anh làm sao bây giờ?

Từ Chấn Nam buồn rười rượi nói, hắn bây giờ còn là một sinh viên, tuy rằng điều kiện trong nhà không tồi, nhưng gia cảnh nhà Vệ Dung Dung cũng không kém, khi đối mặt với người lái xe Mercedes-Benz, trong lòng Từ Chấn Nam thật đúng là có chút khó chịu.

– Nói không là không mà, tuy rằng tính tình Vệ Dung Dung không được tốt, nhưng cũng không phải cái loại người đứng núi này trông núi nọ, lão Đại, anh cần tự tin lên …

Nhìn thấy bộ dạng Từ Chấn Nam như sắp đến ngày tận thế, Diệp Thiên thấy buồn cười, cũng có thể hiểu được tâm tình của hắn, nếu như mình và Vu Thanh Nhã có mâu thuẫn, Diệp Thiên cũng sẽ tìm người thổ lộ một phen.

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Từ Chấn Nam ngập ngừng nói:

– Diệp Thiên, hay là như vậy đi, sáng mai cậu giúp anh đi gặp Vệ Dung Dung được không? Nếu thật sự cô ấy nói chia tay, cậu … cậu cũng có thể nói giúp anh vài câu!

– Ôi, hai người hẹn nhau, em đi theo còn ra cái gì? Không đi!

Diệp Thiên phản đối, hắn biết hai người này dù thế nào, cũng sẽ có kết quả tốt đẹp, mới lười biếng không chen vào.

Nhìn thấy Diệp Thiên từ chối rất nhanh, Từ Chấn Nam có chút nóng nảy, vội vàng nói:

– Không phải hẹn hò, là Dung Dung và đồng nghiệp cùng đi dã ngoại chơi ở ngoại thành, cậu có thể gọi Vu Thanh Nhã đi cùng …

– Dạo chơi ngoại thành? Ở chỗ nào?

Nghe được Từ Chấn Nam nói vậy, Diệp Thiên thật là có chút động lòng, hắn ra ngoài lâu như vậy, cũng không có thời gian đi cùng Vu Thanh Nhã, nhân cơ hội này, ra ngoài chơi đùa cũng không tồi.

– Ở khu đập chứa nước Thượng Trang, từ Bắc Ngũ Hoàn đi sang đường Thượng Trang là đến đó …

Từ Chấn Nam cũng rất chú tâm, ngay cả đường đi cũng đã tìm hiểu kỹ.

– Được rồi, em hỏi Thanh Nhã một chút, nếu cô ấy đi em sẽ đi!

Lời nói của Diệp Thiên khiến Từ Chấn Nam vui hẳn, anh bạn này quả thực chính là trọng sắc khinh bạn.

Nhưng Diệp Thiên nói chuyện điện thoại xong, sắc mặt Từ Chấn Nam nhất thời chuyển vần, hắn ở bên cạnh nghe rất rõ ràng. Vu Thanh Nhã đã nhận lời đi ăn đồ nướng, nói cách khác, sáng mai hai người bọn hắn sẽ cùng đi với họ.

Cúp điện thoại rồi, Diệp Thiên nhìn về phía Từ Chấn Nam nói:

– Hài lòng chưa? Anh ở đây ngủ đi, ngày mai chúng ta cùng đi.

– Không nên, ngủ sớm như vậy để làm chi, chúng ta tiếp tục tâm sự nhé!

Nói chuyện thương yêu, không phải bạn chí giao thì sao nói được, khó khăn lắm mới tóm được Diệp Thiên, Từ Chấn Nam đâu chịu đi ngủ sớm như vậy.

– Anh mau đi ngủ đi, sáng mai chính sự không làm được lại đi chơi cùng anh. Bây giờ em phải đi làm chút chuyện …

Diệp Thiên tức giận khoát tay, mang theo một chai bia đi ra ngoài, nói thật ra, hắn thật đúng là không yên tâm tứ hợp viện của mình, rất sợ có sai sót gì đó.

Tuy rằng hiện đã tiêu trừ tai hoạ ngầm trong thân thể, công lực cũng khôi phục không kém hai năm trước bao nhiêu, thậm chí còn hơi mạnh hơn, nhưng muốn đột phá một tầng công pháp sư truyền cuối cùng, trận pháp ở tứ hợp viện vẫn là vô cùng cần thiết.

Ở tứ hợp viện cũng không giống như là ở nhà cao tầng, vừa về nhà là đóng chặt cửa, ở đến vài năm cũng không biết hàng xóm họ hàng gì. Ở đây, vào buổi tối, các cổng viện đều ngồi đầy người hóng mát nói chuyện phiếm.

Nhìn thấy hàng xóm và Diệp Đông Lan đang ngồi nói chuyện, người kia cứ nhấp nhổm, Diệp Thiên không khỏi buồn cười hỏi:

– Bác Lý, bác luyện công à?

– Là Tiểu Diệp Tử à, bác đang thể dục thôi!

Bà lão liền vặn mình phát ra tiếng, chào hỏi cùng Diệp Thiên.

– Vâng, bác tiếp tục đi!

Diệp Thiên cười cười chào hỏi lại, cho dù là người quen hay không quen. Mở miệng chào hỏi không có gì không tốt.

– Ơ? Không phải nói ban đêm không cần thi công sao?

Khi đi đến tự tứ hợp viện, Diệp Thiên phát hiện trong sân đèn đuốc sáng trưng, không khỏi lặng đi một chút.

Phải biết rằng, bởi vì “Quỷ môn” mở ra trong mấy ngày đó, trong viện tràn ngập âm sát khí, cho dù mình sửa trận pháp, đóng cửa “Quỷ môn”. Nhưng sát khí này cũng chưa thể tiêu trừ hoàn toàn trong dăm ba ngày.

Tuy rằng ban ngày dương khí thịnh, sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng đến ban đêm, nói không chừng có công nhân sức khỏe yếu sẽ thấy gì đó không nên thấy.

– Kỹ sư Vương, có chuyện gì vậy?

Đi vào trong viện, Diệp Thiên phát hiện kỹ sư Vương ở đó, vội vàng kéo hắn lại.

– Diệp Thiên, cậu đã về rồi? Cậu hỏi chính là chuyện thi công à?

Kỹ sư Vương thấy người kéo chặt hắn chính là Diệp Thiên, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.

– Đúng vậy. Không phải nói buổi tối không cần thi công sao?

Khi Diệp Thiên nói chuyện lặng lẽ vận công pháp, cảm nhận sát khí ở Tiền viện, trong lòng thoáng thở phào, sát khí trong viện tan biến nhanh hơn so với hắn tưởng tượng.

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, kỹ sư Vương giải thích nói:

– Diệp Thiên. Là như vậy, công ty của chúng tôi tháng sau nhận một hợp đồng cải tạo mới, lúc đó đội kiến trúc đều phải kéo qua đó, cho nên cần đẩy nhanh tiến độ bên này, ban ngày chúng tôi làm ở hậu viện, buổi tối thi công phía trước, không có việc gì xảy ra đâu!

Căn nhà Tứ hợp viện của Diệp Thiên từng chấn động kinh thành, kỹ sư Vương đương nhiên cũng biết rõ, nhưng công trình mà tháng sau công ty nhận về, có ảnh hưởng rất lớn đối với sự phát triển của công ty, cũng là Vệ Hồng Quân gật đầu, hắn mới quyết định tăng ca bên này.

Diệp Thiên nghe vậy gật gật đầu, nói:

– Thì ra là như vậy, kỹ sư Vương, nói với công nhân, buổi tối nhất định không nên vào hậu viện!

Thật vất vả mới làm chuyện ma quái lắng xuống, Diệp Thiên cũng không muốn tiếp tục làm ầm ĩ, nhắc kỹ sư Vương vài câu, lại nói:

– Tôi đi ra hậu viện xem, kỹ sư Vương, anh đừng đi nhé!

Kỳ thật cho dù là Diệp Thiên bảo kỹ sư Vương đi theo, phỏng chừng hắn cũng không dám, kỳ thật hai ngày này đã có người thấy hậu viện có vấn đề, chính là do Vệ Hồng Quân điều mấy người kia đi thi công chỗ khác, lúc này mới không tạo thành khủng hoảng trong đội thi công.

– Muốn tiêu trừ hết sát khí nơi này, phỏng chừng phải chờ trận pháp hoàn thành mới được!

Vào đến hậu viện, Diệp Thiên cảm nhận âm sát khí trong viện, không khỏi lắc lắc đầu, lúc ấy sát khí cuả cố cung tích lũy mấy trăm năm đều nhảy vào nơi này, làm sao có thể dễ dàng tiêu trừ sạch sẽ như vậy?

Nhưng những sát khí này đối với Diệp Thiên, lại không tạo nên bất cứ thương tổn gì, bật đèn trong viện, Diệp Thiên cẩn thận dò xét tiến triển của công trình.

– Cũng không tệ lắm, xem ra mình phải mau đi tìm tìm hai món nhạc cụ của thầy tu, bằng không cho dù thi công xong, cũng không thể vận chuyển lại trận pháp!

Đối với việc trùng tu hậu viện, Diệp Thiên hết sức hài lòng, dựa theo quy trình thi công tứ hợp viện, hoàn toàn tái hiện được kiến trúc năm đó .

Trọng yếu hơn là, trận pháp này cần có Hán Bạch Ngọc, hoàn toàn là dựa theo yêu cầu của Diệp Thiên, không có gì sai sót.

Nhưng muốn khởi động trận pháp, còn cần có hai nhạc cụ của thầy tu sắp đặt ở mắt trận pháp, nghĩ đến mình làm mất đi 6 nhạc cụ của thầy tu, Diệp Thiên không khỏi đau lòng.

– Hoàn công còn gần một tháng, thật sự tìm không thấy món nào đành đi mượn a Sâm vậy…

Lắc lắc đầu, Diệp Thiên xoay người đi ra hậu viện.

Sáng ngày hôm sau, đợi Vu Thanh Nhã và mọi người đến, Diệp Thiên gọi cái taxi đi đến đập chứa nước.

– Nơi này thật không tồi, trước kia sao mình không biết?

Đi vào đập chứa nước rồi, Diệp Thiên đánh giá một chút chung quanh, chỉ nhìn không khí tươi mát, ở đất Bắc Kinh này thật ra rất khó có được một chỗ.

– Chít chít!

Con chồn nhỏ giấu ở trong túi Diệp Thiên cũng lộ ra đầu nhỏ, hóng!!!

– Diệp Thiên, để em giữ nó cho!

Con gái rất có thiện cảm với những con vật đáng yêu, Vu Thanh Nhã liền vươn tay ra phía Diệp Thiên.

– Anh cũng muốn đưa cho em, nhưng nó không muốn!

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười khổ, hắn đã đem con chồn từ trong túi ra, nhưng con vật đó cắm móng vuốt vào quần áo của hắn không rời ra, một đôi mắt to tràn ngập linh hồn và đáng thương nhìn lên Diệp Thiên, giống như bị oan khuất vậy!

Thấy biểu hiện của con vật, Vu Thanh Nhã cũng là dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói:

– Thôi vậy, anh mang nó đi!

– Thanh Nhã, Diệp Thiên, sao hai người cũng tới vậy?

Xe taxi vừa đi không bao lâu, lại có một chiếc xe ngừng lại đây, Vệ Dung Dung xuống xe, liếc mắt một cái liền thấy Vu Thanh Nhã, vẻ mặt kinh hỉ chạy tới.

Từ Chấn Nam đứng ở một bên giống như đã làm sai chuyện gì trừng mắt nhìn, Vệ Dung Dung nói:

– Coi như anh còn có chút nghiêm chỉnh!

– Khi nào thì anh không đứng đắn?

Từ Chấn Nam mang vẻ mặt cười khổ, nhưng thấy Vệ Dung Dung không phải đi xe Mercedes tới, tâm trạng của hắn cũng khoan khoái rất nhiều.

– Lòng dạ đàn ông thật hẹp hòi, Thanh Nhã, đi thôi, bên kia còn có rất nhiều đồng nghiệp, các cô ấy nghe nói cậu đi thực tập ở CCTV, đều rất hâm mộ…

Vệ Dung Dung tức giận lườm Từ Chấn Nam một cái, ngay cả Diệp Thiên không có kinh nghiệm yêu đương gì cũng đã nhìn ra, tiểu cô nương này cũng không thay đổi gì, chính là chỉ buồn bực thôi.

– Em nói mà, hai chúng em đi có phải có chút dư thừa hay không?

Tới chỗ đồng nghiệp của Vệ Dung Dung, Diệp Thiên rất không được tự nhiên, bởi vì cả xe đều là con gái, líu ríu giống như mấy ngàn con vịt, làm cho Diệp Thiên choáng váng đầu óc.

– Vì hạnh phúc của bạn thân, cậu nhịn một chút đi!

Từ Chấn Nam cũng lơ đểnh, Vệ Dung Dung chịu vui vẻ với hắn trước mặt đồng nghiệp, Từ lão đại cũng cảm nhận được, nếu thật là muốn nói chia tay với mình, quả quyết sẽ không đưa mình tới gặp đồng nghiệp.

– Các em đã đến à, Dung Dung, anh nói sáng nay đi đón em, thế mà em tới trước rồi?

Tâm trạng Từ Chấn Nam cũng không duy trì được bao lâu, bởi vì ngay khi bọn hắn chuẩn bị vào sơn trang, hai chiếc Mercedes đã dừng ở bên đó.

– Đỗ Cường, anh có phiền hay không vậy? Em đi chơi thì liên quan gì tới anh?

Vệ Dung Dung lại bộc lộ bản tính chanh chua, một chút cũng không nể mặt mũi người khác.

– Dung Dung, chú Vệ để cho anh đi theo em, chẳng phải sợ em bị người ta lừa sao?

Người đi xe Mercedes-Benz tính tình thật tốt, một người khác cũng từ trên xe đi xuống, vội vàng nói:

– Dung Dung, anh giới thiệu cho em mấy người bạn, bọn họ đều có thể trở thành nhân vật quan trọng ở Bắc Kinh này!

Chương 214 : Người quen

Bạn của anh giới thiệu cho em làm gì? Đỗ Cường, em nói với anh rồi, em đã có bạn trai !

Nét mặt Vệ Dung Dung không tốt lắm, cô và Từ Chấn Nam cảm tình vẫn rất sâu, sau lần cãi nhau, Vệ Dung Dung cũng xem lại tính tình của mình, hôm nay gọi Từ Chấn Nam đi chơi ngoại thành, chính là muốn hoà bình quan hệ của hai người.

Nhưng cô thật không nghĩ tới, Đỗ Cường cũng theo tới đây, nhìn thoáng qua Từ Chấn Nam đứng ở bên cạnh sắc mặt khó coi, Vệ Dung Dung thật sự không biết nên giải thích như thế nào .

Đỗ Cường năm nay 30 tuổi, đã ở Mĩ tám năm, từng là một vị chuyên gia có chút danh tiếng ở Wall Street, năm kia về nước, rất nhanh đã trở thành một nhân viên quản lý cấp cao ở công ty chứng khoán, hiện tại đã có nhà và xe xịn ở Bắc Kinh, cũng coi là người có tiếng!

Hơn hai tháng trước, Vệ Dung Dung đi theo cha cô tham dự một buổi tiệc, đã quen Đỗ Cường, lúc ấy Đỗ Cường đã như gặp tiếng sét ái tình, ngày hôm sau liền mãnh liệt theo đuổi Vệ Dung Dung.

Vì theo đuổi Vệ Dung Dung, Đỗ Cường mất không ít công, mỗi ngày một bó hoa tươi không nói, còn thường xuyên đưa quà tặng cho đồng sự Vệ Dung Dung, có được cảm tình của không ít người, hôm nay dạo chơi ngoại thành, chính là một đồng sự của Vệ Dung Dung tiết lộ cho hắn.

– Dung Dung, mọi người đều là bạn mà? Đi ra ngoài chơi cũng không có gì, anh bạn, anh nói xem có đúng không?

So sánh với Từ Chấn Nam đứng ở bên cạnh sắc mặt khó coi, phong độ của Đỗ Cường rõ rằng mạnh hơn hắn nhiều, đối mặt tình địch vẫn chuyện trò vui vẻ, ngay cả Từ Chấn Nam cũng thấy tự ti.

Thấy Vệ Dung Dung không nói gì, Đỗ Cường chỉ về ba người phía sau nói:

– Vị này chính là Kỷ Nhiên – Kỷ tiên sinh, vị này chính là Nhâm Kiện – Nhâm công tử. Thương Bất Khải, khẳng định đã nghe nói qua, gần đây chiếu phim Cách Cách gì đó là do công ty cậu ấy sản xuất …

Nghe thấy Đỗ Cường giới thiệu xong, các cô gái cũng không có cảm giác gì đối với hai vị trước mặt, nhưng khi nghe được công ty sản xuất bộ phim truyền hình ăn khách gần đây là của người béo kia, nhất thời ánh mắt đều phát sáng.

Phải biết rằng, từ khi bộ phim truyền hình phát sóng tới nay, lập tức đã phá vỡ kỷ lục các đài truyền hình. Ở đây toàn là người thích xem truyền hình và nhân viên công tác trong lĩnh vực truyền thông, đương nhiên biết điều này có ý nghĩa như thế nào.

Trọng yếu hơn cả là bộ phim truyền hình này vừa mới tung ra, vốn không có thiệt nhiều diễn viên danh tiếng gì, thế nhưng vị tiểu Yến Tử điên điên khùng khùng kia, lại trở thành thần tượng trong lòng rất nhiều người.

Làm ở đài truyền hình, có thể chưa nổi tiếng, lần này các cô gái tới dạo chơi ngoại thành cũng chỉ tầm 20 tuổi. Trong lòng cũng mang mộng trở thành minh tinh, vừa nghe thấy Đỗ Cường giới thiệu, lập tức líu ríu cùng Thương tổng trao đổi số điện thoại.

Nhìn thấy tình hình như thế, trên mặt Đỗ Cường không khỏi lộ ra nét cười, hắn đang so sánh, chỉ với cái tính trẻ con của cậu sinh viên kia, cũng muốn tranh giành phụ nữ cùng mình sao? Hơi dùng chút thủ đoạn, có thể để cho hắn tự biết xấu hổ mà chủ động thối lui.

Đám người Kỷ Nhiên là khách của Đỗ Cường, hai năm qua ở thị trường chứng khoán Đỗ Cường giúp bọn hắn lời không ít tiền, nói lý ra cũng đã trở thành bạn bè. Hôm nay kêu ba người bọn hắn cùng nhau tới, chính là Đỗ Cường muốn thể hiện một chút trước mặt Vệ Dung Dung.

Nhìn từ trước mắt, Đỗ Cường đang thành công, ngay cả Vệ Dung Dung cũng hỏi số điện thoại Thương Bất Khải, bởi vì bản thân cô cũng là người mê “Cách Cách”.

Bị một đám phụ nữ vây quanh, Thương Bất Khải cũng cố giơ ngón cái về phái Đỗ Cường, cười nói:

– Được rồi, các nữ sĩ, chúng ta đến bên kia nói chuyện. Nơi này thật sự là quá nóng, các cô không sợ làn da bị rám đen sao?

Mấy năm nay Thương Bất Khải lợi dụng thế lực trong nhà, cũng xây dựng một công ty điện ảnh và truyền hình, hơn nữa rất nhanh xếp hàng đầu. Thương tổng hiện giờ và hai năm trước đã có biến hóa rất lớn.

Nhưng tật xấu chơi gái của tên béo này cũng không có thay đổi, chơi chán các minh tinh trong đài nhà, Thương tổng vừa nghe nói hôm nay có mỹ nữ của đài truyền hình, liền theo tới .

– Tên báo đáng chết, lại định lừa gạt con gái …

Nhìn thấy Thương Bất Khải được đám con gái sủng ái, Nhâm công tử oán hận nhổ ngụm nước miếng trên mặt đất, mỗi lần cùng đi ra ngoài chơi đều là như thế này, những người con gái kia vừa nghe Thương Bất Khải là người quản lý công ty điện ảnh và truyền hình, đều hận không thể lập tức lột sạch quần áo tìm hắn.

– Giận cái gì? Mấy năm nay Lão Thương cũng giới thiệu cho cậu không thiếu minh tinh mà?

Người ở bên cạnh Nhâm Kiện lại không có biểu hiện gì, mấy năm nay Kỷ Nhiên cũng bắt đầu tiếp nhận việc kinh doanh của gia tộc, tính cách trầm ổn hơn so với mấy năm trước, đứng ở đó, tỏ vẻ nhân sĩ thành công.

– Xí, đều là loại dâm đãng thích chơi đùa người đàn bà, cậu cho hắn là người tốt lành hả?

Nghe thấy Kỷ Nhiên nói vậy, Nhâm Kiện lại càng tức, vừa vặn trước người có một người đang chặn đường đi của hắn, Nhâm công tử liền đưa tay đẩy.

– Này, nhường đường một chút, sao đứng mãi không vào à?

– Một chút tiến bộ đều không có, sao vẫn tính khí này nhỉ?

Bị Nhâm Kiện đẩy một cái, Diệp Thiên bất đắc dĩ lắc đầu.

Khi Kỷ Nhiên vừa xuống xe, hắn liền nhận ra mấy người này, nhưng Diệp Thiên và bọn chúng không có giao tình gì, ngược lại còn có chút ân oán, tự nhiên không sẽ chủ động chào hỏi .

Diệp Thiên sở dĩ bị bỏ ở phía sau mọi người, là muốn tìm Từ Chấn Nam – đang có chút mất mát trò chuyện, không ngờ lại bị Nhâm công tử cho rằng người chặn đường.

Nghiêng người, Diệp Thiên cười nói:

– Anh Nhâm, mời anh …

Diệp Thiên và Nhâm Kiện không có giao tình, nhưng cũng hô lên trêu chọc Nhâm Kiện, hắn thực muốn biết sau khi Nhâm công tử nhìn thấy mình, bộ dạng sẽ như thế nào?

– Ờ, coi như có hiểu biết!

Cái tính đắc tội với người khác của Nhâm Kiện một chút cũng không sửa, ngông nghênh gật gật đầu, liếc khóe mắt nhìn Diệp Thiên một cái, cả người bỗng nhiên cứng đờ ở nơi đó.

– Ngươi… Ngươi, ngươi…

Nhâm công tử giơ tay phải lên, chỉ vào Diệp Thiên nói liên tục nhiều từ, thân thể bắt đầu run rẩy lên, hắn không nghĩ người đã gây cho hắn gặp ác mộng nhiều năm, lại hiện tại trước mắt như thế.

Từ sau lần đó, giáo huấn Diệp Thiên không có kết quả, Nhâm Kiện lại bị Mã lão tam thu tiền, ngay sau đó người trong nhà hắn lại bị một số người cảnh cáo, bảo bọn họ dạy con của mình cẩn thận chút.

Kể từ đó, cơn ác mộng của Nhâm công tử lại bắt đầu rồi, tất cả tiền tiêu vặt đều cắt thì không nói, lại bị cấm túc ở nhà gần nửa năm, trong năm tháng khổ sở ấy, chỉ cần Nhâm Kiện vừa nhắm mắt lại, trước mắt lại xuất hiện hình ảnh Diệp Thiên.

Tuy rằng sự tình đã qua hơn hai năm, Nhâm Kiện không gặp lại Diệp Thiên, nhưng đối với khuôn mặt của Diệp Thiên, hắn thậm chí còn thể lấy bút vẽ ra rồi, hôm nay đột nhiên gặp lại, Nhâm Kiện sợ tới mức ngay cả lời nói đều không thuận.

Hơn nữa cái răng giả trong miệng hắn cái, lúc này cũng mơ hồ làm hắn đau, năm đó cũng bởi vì Diệp Thiên, hắn bị một cái tát của Mã lão tam làm rụng mất một cái răng.

– Anh Nhâm, thật là trùng hợp, mời anh …

Sau khi thấy bộ dáng của Nhâm Kiện, Diệp Thiên cười thầm trong lòng, người này đã nhận ra hắn, ác mộng suốt nửa năm, vậy mà còn hung hăng như vậy, xem ra lần trước đả kích đối với hắn hình như không đủ?

– Diệp… Diệp đại ca, ngài… Ngài đi trước!

Đánh chết Nhâm Kiện hắn cũng không dám xưng anh trước mặt Diệp Thiên !? Sau nỗ lực khống chế lại vẻ mặt và cơ thể, Nhâm công tử lại lắp bắp nói, thậm chí cả thân thể đều khom xuống trước Diệp Thiên.

Lúc này, trong lòng Nhâm Kiện, sớm đã ghi hận với Đỗ Cường, nếu không phải hắn kêu mình đến đây chơi ngoại thành, cũng sẽ không gặp Diệp Thiên, sát tinh của mình.

– Vài năm không gặp, anh Nhâm lại khách khí vậy?

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, cũng lười phải ra vẻ nhường nhịn Nhâm Kiện, nhìn về phía Kỷ Nhiên cũng đang giật mình, cười nói:

– Kỷ tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau .

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Kỷ Nhiên phục hồi tinh thần lại sau sự kinh ngạc, vội vàng nói:

– Diệp tiên sinh, nói tìm anh tạ lỗi, nhưng hai năm trước anh không có ở Bắc Kinh, hôm nay gặp lại, hi vọng Diệp tiên sinh không trách tội anh em chúng tôi …

Kỳ thật Kỷ Nhiên cũng không đắc tội với Diệp Thiên, thái độ của hắn e dè như vậy, là bởi vì hơn hai năm trước, hắn từng bị người của Tống Anh Lan nữ sĩ cảnh cáo, bảo hắn không nên đi tìm Diệp Thiên gây phiền phức.

Gia tộc Tống thị là chỗ mà Kỷ Nhiên không thể đắc tội, sau khi bị cảnh cáo, Kỷ công tử liền hỏi thăm tin tức về Diệp Thiên, muốn tự mình đến nhà giải thích, nhưng Diệp Thiên đã thôi học ở trường Thanh Hoa, chuyện này hắn cũng quên ngay.

Nhưng giờ phút này lại nhìn thấy Diệp Thiên, chuyện năm đó lại lần nữa nổi lên trong lòng, Kỷ công tử không dám có chút lãnh đạm đối với Diệp Thiên, thái độ còn kính cẩn hơn nhìn thấy trưởng bối.

Cũng may mà ngoài mấy người này, những người khác đều đã vào khu du lịch, nếu không biểu hiện của Nhâm Kiện và Kỷ Nhiên nhất định sẽ làm cho bọn họ thất kinh.

– Kỷ tiên sinh quá khách khí, chuyện trước kia cũng đừng có nói lại …

Diệp Thiên cười lắc lắc đầu, thấy Vệ Dung Dung trở ra cũng có chút giật mình, hô lớn:

– Lão Đại, đi vào thôi, mấy vị đó đều là nhân vật nổi danh ở thành Bắc Kinh, không sợ bạn gái bị người ta cướp à?

– Cướp bạn gái? Diệp tiên sinh, chuyện gì vậy?

Kỷ Nhiên bị lời nói của Diệp Thiên làm cho hoảng sợ, nhắc lại, năm đó Nhâm Kiện trêu chọc vào Diệp Thiên, cũng là bởi con gái.

Diệp Thiên cười cười, chỉ vào Từ Chấn Nam nói:

– Bạn gái của Từ Chấn Nam đang bị Đỗ Cường – Đỗ tiên sinh theo đuổi, ha ha, Kỷ tiên sinh các anh nhất định là không biết chuyện này?

Nhìn thấy mắt Diệp Thiên đang nhìn mình, Nhâm Kiện có chút căng thnẳg thần kinh, khoát tay áo, nói:

– Không biết, tôi… tôi thật sự không biết mà!

– Diệp tiên sinh, chuyện này mấy người chúng tôi thật không biết, anh yên tâm, trở về chúng tôi sẽ khuyên ngăn Đỗ Cường, hắn nhất định sẽ không tiếp tục gây rối bạn gái của vị tiên sinh này.

Lúc này trong lòng Kỷ Nhiên cũng đã hận Đỗ Cường, trêu chọc ai thì còn có thể, Không nên đi trêu chọc bạn bè Diệp Thiên? Đây không phải là muốn đập con ruồi trên đầu con hổ sao? … Muốn chết sao?

Chương 215 : Thổ lộ

Nghe thấy Kỷ Nhiên nói vậy, Diệp Thiên cười cười, từ chối:

– Anh Kỷ có thể khuyên nhủ Đỗ tiên sinh, vậy thì tốt nhất rồi, đi thôi, tất cả mọi người vào thôi!

– Đương nhiên, Diệp tiên sinh anh yên tâm, lão Đỗ sẽ nghe tôi khuyên vài phần!

Tuy rằng Diệp Thiên gọi anh, nhưng Kỷ Nhiên cũng không dám nói theo.

Trước mặt vị này, chẳng những người máu mặt như Mã lão tam phải ăn ngậm bồ hòn, mà cả Tống gia đều đặc biệt vì hắn mà đánh tiếng, Kỷ công tử thật không dám có chút nào coi thường.

Bất tri bất giác, tiêu điểm chú ý của mấy người này đã thay đổi.

Nhâm công tử vốn đang vênh váo đắc ý, dáng vẻ bệ vệ rốt cuộc đã thay đổi, ngay cả Kỷ công tử, luôn luôn biểu hiện thoải mái, cũng không ngừng cười theo Diệp Thiên một cách không tự nhiên.

Lúc này Từ Chấn Nam cũng phục hồi tinh thần lại, ghé sát vào Diệp Thiên hỏi:

– Diệp Thiên, cậu… cậu quen bọn họ?

Năm đó khi Nhâm Kiện mang Mã lão tam tới tìm Diệp Thiên, là buổi tối, tuy rằng Từ Chấn Nam đã ở đó, nhưng đã mấy năm qua, đã sớm không nhớ nổi diện mạo đối phương.

– Có quen ….

Diệp Thiên gật gật đầu, lập tức nói:

– Em nói này, lão Đại, anh cần tin tưởng chính mình, vừa rồi bộ mặt đó làm cho ai xem đấy?

– Vu Thanh Nhã thì cậu nói gì nghe nấy, cậu nói thế nào chẳng được!

Từ Chấn Nam tức giận trả lời một câu.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:

– Thanh Nhã chẳng phải đang đi tìm vị kia Thương tổng sao? Con gái thích danh tiếng, điều này có cái gì ngạc nhiên ? Anh cần đứng thẳng lưng mà sống, Vệ đại tiểu thư mới có thể là của anh, hơn nữa, nếu anh nói gì Vệ Dung Dung nghe nấy, anh còn thích cô ấy không?

Diệp Thiên thấy, Từ Chấn Nam đúng là điên cuồng, Vệ Dung Dung càng khoa tay múa chân với hắn, hắn càng là thoải mái, hai người một người thích đánh một người nguyện chịu đòn, cũng là một đôi trời sinh.

– Thật sao?

Từ Chấn Nam nửa tin nửa ngờ nhìn Diệp Thiên.

– Không tin anh quay về trường học ngay đi!

Diệp Thiên tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, lại dẫn đầu, đi vào khu du lịch.

Nếu nói nơi này là làng du lịch, chẳng bằng nói là một nông trang, vừa vào đến bên trong liền nhìn thấy những ngôi đình nhỏ và Liễu rủ, một hành lang có mái che nắng dài cũng bày đầy thịt nướng.

Ở trong nông trang còn có mấy ao cá, bên cạnh dựng nhiều đình thoáng đãng, mọi người có thể thả câu ở trong đó, câu được cá trực tiếp có thể nướng thịt ở trong đình, rất tiện.

Ngoài ra, trong nông trang còn có phòng giải trí như KTV, đều là dựng lên từ cây trúc, ở bên trong là có thể cảm nhận được hơi thở thiên nhiên, tới cuối tuần thường kinh doanh rất tốt.

– Các cô gái xinh đẹp, trong kế hoạch sáu tháng cuối năm của công ty, chúng tôi sẽ quay một bộ phim võ hiệp, hiện tại nữ diễn viên chính và phụ đều chưa xác định, nếu các vị có hứng thú, có thể đến công ty thử vai …

Ở nông trang, trong một đình câu cá, Thương tổng ngồi ở đó đang ba hoa cùng các mỹ nữ, nhưng các cô gái vây quanh thật sự rất nhiều, hắn bây giờ còn chưa xác định được mục tiêu chủ yếu.

– Tôi dám cam đoan, chỉ cần có thể phát sóng, bộ phim tuyệt đối có thể hot, hơn nữa còn là rất hỏa, tối thiểu sẽ không kém so với cô tiểu Yến Tử…

Lời nói của Thương Bất Khải khiến mấy cô gái mắt sáng lên, gặp may tức là sẽ kiếm được nhiều tiền, cũng không phải ai cũng có gia thế như Vệ Dung Dung, những năm này, cho dù là MC cũng chưa có nhiều tiền.

– Ô, lão Kỷ, Nhâm Kiện, hai người ở đó làm chi? Sao lại chậm như vậy?

Nhìn thấy Kỷ Nhiên và Nhâm Kiện đi vào sân, Thương tổng quay sang mấy cô gái bên cạnh nói:

– Hai vị đó đều là chủ đầu tư, ngoài đầu tư bộ phim của tôi, Nhâm công tử – Kỷ tổng cũng là thương nhân, kinh doanh đồ cổ rất lớn !

Thương Bất Khải coi như là người có chút nghĩa khí, chưa quên thổi phồng giúp Kỷ Nhiên và Nhâm Kiện một phen, nhưng ở trong này lại gặp Diệp Thiên, lúc này hai người này hoàn toàn không có tâm trạng.

– Vị này là ai nhỉ?

Khi mấy người đến gần Thương Bất Khải mới phát hiện, đi cùng Kỷ Nhiên và Nhâm Kiện còn có một người, không khỏi lặng đi một chút.

– Lão Thương, còn không mau lại chào hỏi Diệp tiên sinh à?

Mới vừa đi vào chòi câu cá, Kỷ Nhiên không ngừng ra hiệu cho Thương Bất Khải.

– Diệp tiên sinh? Vị nào là Diệp tiên sinh?

Thương tổng nghe vậy lặng đi một chút, giương mắt nhìn Diệp Thiên, miệng đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết:

– Ôi, mẹ ơi.

Thương Bất Khải vốn là đang ngồi ở trên lan can chòi câu, một tiếng này kêu xong, cả người lật ngược về sau, bùm một tiếng ngã vào ao cá phía sau.

– Lão Thương, cậu làm sao thế?

– Nhanh lên, cứu người, Thương tổng, nắm lấy tay của tôi!

Thương Bất Khải rơi xuống nước, khiến trong lương đình phát ra những trận kinh hô, lúc ấy các cô gái chú ý tới Thương Bất Khải, cũng không khỏi nhìn lại Diệp Thiên, các cô có thể khẳng định, thương tổng chính là do thấy người này mới sợ tới mức rơi xuống hồ.

– Trời, đến nỗi như vầy không?

Nhìn thấy phản ứng cậu béo kia, Diệp Thiên không khỏi phẫn nộ sờ sờ khuôn mặt của mình,

– Mình mặc dù không được các mỹ nhân ngưỡng mộ, cũng không đến nỗi dọa người như vậy chứ?

Diệp Thiên cũng không biết, năm đó Nhâm Kiện tới tìm hắn, cũng do đã bị Thương Bất Khải này xúi giục, cho nên sau đó phụ huynh nhà hắn cũng nhận được cảnh cáo, từ nhỏ Thương Bất Khải chưa từng chịu khổ, bị lão gia hung hăng cầm đai lưng đánh sưng mông.

Cho nên, nói về sợ Diệp Thiên, Thương Bất Khải cũng chỉ kém Nhâm Kiện, lúc này thình lình nhìn thấy Diệp Thiên hiện ra trước mặt, theo bản năng muốn trốn về đằng sau, không ngờ phía sau là ao cá, trực tiếp ngã nhào xuống.

May mắn ao cá cũng không sâu, hơn nữa Đỗ Cường tay dài, một phát túm được áo Thương Bất Khải, túm hắn kéo lên.

– Diệp Thiên, người này sao lại sợ anh nhỉ?

Vu Thanh Nhã cũng đã nhìn ra, Thương Bất Khải tựa hồ có chút sợ Diệp Thiên.

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, nhỏ giọng nói bên tai Vu Thanh Nhã:

– Lúc anh học đại học, có một lần bị người ta chắn ở cổng trường học, em còn nhớ không?

– Chính là bọn họ sao?

Vu Thanh Nhã bịt miệng, càng nhìn Nhâm Kiện càng quen mặt, người này hình như là người năm đó trọc vào Diệp Thiên ở bữa tiệc?

– Đúng rồi, nhưng bọn họ đều cải tà quy chính rồi!

Nhìn thấy trên đầu Thương Bất Khải có mấy nhánh cỏ và đầy nước, Diệp Thiên cũng không nhịn được bật cười.

Trên xe của Thương Bất Khải có một bộ quần áo thể thao đánh Golf, cầm quần áo vào nông trang tắm rửa một lát, Thương Bất Khải mới trở lại chỗ mọi người, Diệp Thiên không mở miệng, hắn cũng không dám chạy.

Lúc này, ở nông trang, dưới sự trợ giúp của nhân viên, mọi người đã bắt đầu nướng thịt rồi, nhưng bởi vì vừa rồi có chuyện phát sinh, mấy cô gái nhìn về phía Diệp Thiên trong mắt đều có chút quái dị.

Nhất là nhìn qua thái độ cả Nhâm Kiện và Kỷ Nhiên, càng làm cho mọi người khó hiểu, hai vị này giống như rất cung kính đối với Diệp Thiên, trước khi nói chuyện làm việc gì, đều sẽ trưng cầu ý kiến Diệp Thiên trước.

Tuy rằng Đỗ Cường cũng là có thấy kỳ quái đối với biểu hiện hai người, nhưng Diệp Thiên lại không có quan hệ gì cùng hắn, hắn mới nướng xong một chuỗi chân gà, liền ân cần đưa cho Vệ Dung Dung,

– Dung Dung, đây là chân gà anh nướng, em nếm thử đi, khi ở Mĩ, bọn anh cũng thường xuyên ra ngoài tự nướng thịt…

– Cám ơn …

Trước mặt nhiều người như vậy, Vệ Dung Dung đành nhận lấy, lại không thấy sắc mặt Từ Chấn Nam lại bắt đầu nhăn nhó.

Thấy Đỗ Cường lại đang xum xoe với Vệ Dung Dung, Kỷ Nhiên không khỏi nở nụ cười khổ, đứng lên vỗ vỗ bả vai Đỗ Cường, nói:

– Đỗ tổng, tôi có chút chuyện muốn nói cùng cậu!

– Chuyện gì?

Đỗ Cường sửng sốt.

– Đi, đi ra ngoài nói …

Kỷ Nhiên đi ra ngoài, Đỗ Cường bất đắc dĩ đi theo sau.

– Dung Dung, chân gà anh nướng đây, em nếm thử không ?

Từ Chấn Nam cũng đã nướng xong, nhưng tay nghề của hắn hiển nhiên không bằng Đỗ Cường, chân gà nướng vừa đen lại vừa khét.[Audio] Vạn Cổ Đệ Nhất Tông

– Ừm!

Vệ Dung Dung cũng không nói gì, nhận lấy liền cắn một miếng, điều này làm cho tâm tình Từ Chấn Nam lại khoan khoái, nam nữ trong yêu đương đều như thế, một chuyện nhỏ có thể làm cho bọn họ vui không tả xiết.

– Thanh Nhã, này em, tay nghề của anh so với lão Đại hơn nhiều nhỉ?

Diệp Thiên cũng đưa cho Vu Thanh Nhã một cái chân gà, mấy cô gái khác chỉ có thể tự túc, hơi có chút hâm mộ nhìn hai đôi uyên ương này.

– Ồ, tôi nói này, Kỷ tổng, anh… anh hơi nhiều chuyện đấy!? Con gái chưa lập gia đình, lại không cho tôi theo đuổi sao?

Ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng Đỗ Cường kêu la, khiến mọi người đều nhìn lại.

– Lão Đỗ, cậu nên biết điều, tôi đang giúp cậu đấy!

Sắc mặt Kỷ Nhiên có chút tái xanh, thanh âm bất giác cũng cao lên.

– Kỷ tổng, chuyện này đừng nói nữa, ngay cả quyền theo đuổi con gái mà tôi cũng không có sao?

Đỗ Cường cũng hơi tức giận, hai năm qua hắn đã giúp đám người Kỷ Nhiên buôn bán lời không ít tiền, hơn nữa bản thân cũng không có cái gì cầu cạnh đến bọn họ, nên cũng không cần nể mặt Kỷ công tử.

– Được, cậu coi như tôi chưa nói!

Kỷ Nhiên quay sang cười khổ một cái với Diệp Thiên, ý là mình cũng đã tận lực.

Nổi giận đùng đùng trở lại bên chỗ nướng thịt, Đỗ Cường lại kéo tay Vệ Dung Dung, nói:

– Dung Dung, anh thật sự thích em, xin em cho anh một cơ hội, anh nghĩ … anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em!

– Đừng, anh đừng như vậy, mau bỏ tay ra, Đỗ Cường, em đã có bạn trai !

Vệ Dung Dung không ngờ Đỗ Cường lại dùng chiêu thức ấy, nhất thời có chút bối rối, cho dù tính tình cây ớt cũng không chịu nổi đàn ông tỏ tình trước mặt công chúng.

– Em chưa kết hôn, anh có quyền theo đuổi!

Thái độ của Đỗ Cường rất kiên quyết.

– Đỗ tiên sinh, anh có thể theo đuổi Vệ Dung Dung, nhưng tôi muốn, hai người ở với nhau, tối quan trọng chính là thẳng thắn thành khẩn, không biết chuyện anh từng có hai đứa con, đã nói qua với Vệ tiểu thư chưa?

Tiếng của Diệp Thiên bỗng nhiên vang lên, hắn vốn nghĩ Đỗ Cường biết khó mà lui thì coi như xong, ai ngờ người này lại dám thổ lộ ở đây, nhìn thấy bộ dáng Từ Chấn Nam sắp bùng nổ, Diệp Thiên cũng không thể không mở miệng .

– Cậu … làm sao cậu biết ?

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Đỗ Cường đang cầm tay Vệ Dung Dung nhất thời buông ra, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Diệp Thiên.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo