- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 42: Ma quỷ trong lòng (c206-c210)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 42: Ma quỷ trong lòng (c206-c210)
❮ sautiếp ❯Chương 206 : Điêu xà giao đấu
Linh cảm thấy đám người Địch Vượng đang đến, Diệp Thiên sau khi bày xong trận tuyệt sát liền lùi lại phía sau trăm mét, tìm một chỗ đất bằng phẳng ngồi nghỉ ngơi. Vừa bày xong ba trận pháp, nguyên khí của cậu gần như tiêu hao hết sạch.
– Nguyên khí nơi này thật dồi dào, có lẽ nào là truyền thuyết thất kiếm hạ thiên sơn trong sách cũng nên!
Sáu bảy giờ sau, Diệp Thiên luyện công xong, nguyên khí trong người đã khôi phục trở lại. Nguyên khí của trời đất tinh khiết khiến cậu cảm thấy vô cùng khỏe khoắn.
Người cổ đại lúc tu đạo, đa số là thích tìm chỗ thâm sơn cùng cốc ẩn mình luyện công, giống Long Hổ Tam Thanh Sơn phái Võ Đang núi Mao Sơn đã lưu truyền lại không ít truyền thuyết.
Chuyện của Thất Kiếm Hạ Thiên Sơn tuy chỉ có trong tiểu thuyết, nhưng chưa chắc đã không có tiền nhân cư sĩ trú ẩn ở nơi này.
Diệp Thiên chỉ là thầy tướng truyền thừa mà đã có công lực tinh anh như vậy rồi thì những bậc chuyên tu luyện công pháp, dù không trường sinh bất lão thì sống đến trăm tuổi cũng là chuyện dễ thực hiện.
– Chắc khoảng một giờ nữa bọn họ sẽ đi qua tháp băng …
Yên lặng cảm nhận sức lực hồi lại, Diệp Thiên thầm nghĩ, tháp băng là con đường duy nhất lên núi, bọn chúng muốn quay lại chắc chắn phải đi qua đó.
Đứng dậy vươn vai một cái, Diệp Thiên đột nhiên bị hút lại bởi một vật thể bay liệng trên không cách chừng hai mươi mét.
– Ồ! Kia là thứ gì hay ho vậy?
Động vật này cao chừng 1m, trông giống như rắn nhưng có cánh, cả người màu xám trắng, nhưng trên đầu mọc một cái u to tướng, nhưng vàng óng rất đẹp.
Hai cánh của con vật này cực mỏng, nhìn như trong suốt. Nếu không tin vào mắt mình còn tưởng rằng có một con rắn lơ lửng trên không, hình dáng cực kì quái lạ .
– Rắn….rắn bay? Trên núi tuyết sao lại có thứ này?
Diệp Thiên thích nghe thầy giáo Triệu giải thích thế giới động vật. Tuy đã nghe nói loại sinh vật này, nhưng một là phân bố ở vùng Đông Nam Á và Ấn Độ, hai là loại rắn bay trông thấy trên ti vi, cả hai loại đều không có cánh.
Loại rắn đó tuy mang tiếng là biết bay nhưng trên thực tế thì không thể bay, chỉ có thể mô phỏng động tác. Lúc “bay” cả thân người đong đưa vặn vẹo, phần đầu và phần đuôi đều biến hóa, khiến chúng trông như một cái đĩa bay.
Sau khi nhìn thấy thứ này, Diệp Thiên cũng không khỏi bị dọa một cái, Vô Ngân trong tay áo trong nháy mắt rơi tuột vào trong. Ở những chỗ điều kiện tự nhiên ác nghiệt như thế này, phàm là động vật có ngoại hình kì dị thì về cơ bản đều không dễ động đến.
Nhưng trên trái đất này, động vật chưa được con người phát hiện ra nhiều lắm, đặc biệt là trong khu vực cấm càng là thiên đường của động vật quý hiếm, Diệp Thiên ngoài kinh dị ra thì không có gì lấy làm khó hiểu.
Sau khi nhìn thấy rắn bay quanh quẩn trên không trung hơn mười mét rồi rơi xuống, Diệp Thiên lại nấp sau phiến đá. Trên đầu mọc một cái nhọt màu mè diễm lệ như vậy, loài rắn này chắc chắn là độc tố không vừa.
– Ộp…Ộp ộp!
Một tiếng kêu như ếch xanh phát ra. Diệp Thiên có thể nghe ra được con quái vật này như đang có điều gì đó nôn nóng bất an, không nhịn được lại ló đầu ra xem xét.
Diệp Thiên phát hiện, hai cánh của con quái vật đó chỉ dán ở trên người, cả nửa thân trên như rắn hổ mang, quay riêng về một hướng phát ra những tiếng trách móc.
– Đây …. Đây là chồn tuyết?
Nhìn theo hướng mà tiếng quái xà kêu thét, Diệp Thiên phát hiện ở chỗ cách quái xà chừng bảy tám mét có một động vật đang giao đấu với nó.
Con vật này toàn thân lông trắng bạc, thân thể dài nhỏ, tứ chi rất ngắn. Nếu không phải chỗ mắt có một viền lông màu đen, Diệp Thiên thật khó mà trong băng tuyết trắng xóa này phát hiện ra nó.
Tuy con vật này hình dáng rất giống chồn tuyết nhưng có thể cùng với loài quái xà giao đấu thì cũng không phải là thường, nói không chừng cũng thuộc loại động vật biến dị gì.
– Đây là oan gia ngõ hẻm chắc?
Trông thấy điệu bộ căng thẳng của hai con vật, Diệp Thiên cũng hiểu ra, cảm thấy hai loài vật này đúng là thiên địch, hôm nay không biết nếu đụng phải nhau, tiếp theo chắc chắn sẽ có một trận quyết đấu ác liệt.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Diệp Thiên, sau khi giao đấu khoảng hơn một phút, con quái xà đó ban đầu còn thất thế, chỉ thấy cái đuôi co ngắn lại trên tuyết, nhưng ngay sau đó như súng bắn liên thanh, tua tủa đáp trả con chồn tuyết cách đó bảy tám mét.
Tốc độ bắn ra của quái xà đã nhanh nhưng động tác của con chồn tuyết đó cũng như chớp. Diệp Thiên còn chưa kịp nhìn ra nó tránh đạn như thế nào thì nó đã vội vàng chạy đến phía sau quái xà, hai chân trước đã yên vị trên người quái xà.
– Ộp ộp!
Quái xà không cam lòng bị khống chế, dùng đuôi quấn lấy người chồn tuyết, còn chồn tuyết thì đè chặt đầu quái xà, không để cho nó có cơ hội cắn mình, một chồn một rắn quay cuồng trong đống tuyết.
Hai móng vuốt của con chồn tuyết cực kì có lực, cố sống cố chết ghì chặt đầu con quái xà xuống đất. Mặc cho đuôi rắn liên tiếp quật lên người mình, nó vẫn không buông và dùng răng ngoạm tới tấp vào cánh con quái xà.
– Rắn sắp thua rồi!
Trông thấy đuôi con quái xà càng lúc càng kiệt lực, Diệp Thiên nhận ra trận đấu này chắc đã phân thắng bại rồi, có điều đúng lúc đó, cái nhọt vàng óng của con quái xà bỗng dưng vỡ “ục” ra một tiếng.
Một dịch vàng chảy ra kèm theo một mùi hôi phảng phất. Con chồn hình như rất sợ mùi và chất dịch vàng vàng này, vội vàng buông hai móng khỏi đầu mãng xà nhảy phốc xuống.
Nhưng đứng lúc đó, đầu con quái xà cũng kịp nhỏm dậy cắn một phát vào chân sau con chồn tuyết. Con chồn tuyết chít chít hai tiếng, quay đầu ngoạm lại con quái xà bảy tấc.
Chồn tuyết điên cuồng ngoạm vào đầu quái xà, rồi vào thân con vật. Đôi cánh của quái xà dần dần ngưng giãy giụa, toàn thân nó duỗi thẳng như dây thừng trên mặt đất.
Nhưng con quái xà đó chết rồi cũng không chịu nhả ra, đầu vẫn ngoạm chặt chân sau con chồn tuyết. Diệp Thiên không biết là mắt mình có bị ảo giác hay không, vì cậu thấy bộ lông trắng bạch của con chồn tuyết đó trong chốc lát biến thành xám đen.
– Chít chít!
Đúng lúc Diệp Thiên muốn đứng lên xem kết cục, con chồn tuyết đột nhiên kêu lên xông về phía cậu, bộ dạng đáng yêu lúc trước ngay lập tức trở nên dữ tợn.
– Đừng sợ, ta không làm gì ngươi cả!
Diệp Thiên trông thấy con chồn động tác nhanh như chớp toàn thân bỗng chốc cứng đờ. Cậu không tin tưởng là mình có thể thoát được tốc độ khủng khiếp của con chồn tuyết này. Nếu như miệng nó có độc, ngoạm một cái thì thảm rồi.
Thấy Diệp Thiên không động đậy, con chồn lại quay đầu ngoạm lên mình con quái xà, nhưng răng của con quái xà đã cắm sâu vào trong thịt của nó, không thể nào có cách gỡ ra.
Cứ thế trôi qua hơn một giờ, động tác của con chồn tuyết đó cũng chậm dần lại. Trên mặt đất rải rác vết máu tươi của nó. Hình như nó đã ý thức được không có cách nào thoát khỏi quái xà, con chồn tuyết hét lên một tiếng thét chói tai, cả người nó vùng lên tháo chạy.
– Ê, đừng có đi vào trong đó!
Thấy con chồn tuyết định chạy về hướng mà mình vừa bày trận tuyệt sát, Diệp Thiên vội vã đứng lên, nói thành thật. Điệu bộ của con chồn lập tức trở nên vui thích, Diệp Thiên không muốn thấy nó bị trận pháp giết chết.
Nhưng con chồn tuyết cũng không có cử chỉ gì với Diệp Thiên mà nó chỉ kéo theo con quái xà chạy thẳng về phía trước. Đến lúc cách trận pháp chỉ còn bốn năm mét, thân hình đột nhiên biến mất.
– Rơi xuống khe băng sao?
Trông thấy thế, Diệp Thiên không khỏi sững người, ngay lập tức nhớ lại cái khe băng bên ngoài tháp băng, xem ra con chồn tuyết sau khi bị thương đã rơi xuống đó.
– Đáng tiếc thật, hai con vật này đều là động vật biến dị, chết rồi không biết có lưu lại nòi giống?
Diệp Thiên đứng dậy, đang định lại gần chỗ đó xem thế nào thì sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, lại ngồi thụp xuống, vì cậu đã phát hiện mấy hình ảnh ở chỗ hai trăm mét dưới núi.
– Đến nhanh thế!
Mặc dù trên núi tuyết tầm nhìn rất ngắn, nhưng Diệp Thiên vẫn trông ra đấy là một đoàn bốn người, đi đầu là tên cao lớn nhất, trên lưng vác một cái bao lớn, đi sau có hai người đỡ nâng lên trên.
Đi sau cùng là một người trung tuổi, thân người không cao. Diệp Thiên không nhìn rõ tướng mạo của hắn, nhưng trong lúc quan sát, hình như người đó đã phát hiện ra Diệp Thiên.
– Giác quan thật nhạy bén?
Thấy người đó đang hướng về phía mình, Diệp Thiên vội vàng rụt đầu lại, hơi giật mình. Cậu có thể cảm nhận được bốn người kia không có một chút bất an nào, nhưng còn người đi sau cùng thì không hiểu sao lại đầy vẻ nguy hiểm.
Địch Vượng chống gậy đi sau cùng đột nhiên dừng lại, quát lớn:
– Bưu Tử, đứng lại!
– Đại ca, sao thế? Sắp đến khu tháp băng rồi, chúng ta ngồi đó nghỉ luôn!
Tuy cái thi thể người tuyết đó không nặng nhưng đi bộ trên núi tuyết dày đặc này, dù là Bưu Tử thân thể cường tráng cũng thấy mệt thở không ra hơi, chỉ bực một nỗi không thể quăng quách cái thi thể này đi.
– Ta cảm thấy có cái gì đó không ổn… có chút nguy hiểm!
Nét mặt của Địch Vượng cực kì nghiêm túc. Vừa nãy đột nhiên tim hắn đập mạnh, giống như bị ai đó dùng tay bóp mạnh.
Địch Vượng trước giờ đã ba lần có cảm giác như vậy, lần thứ nhất là Địch Vượng đem theo quân đánh úp một doanh trại của chính phủ.
Cảm giác mạnh mẽ khiến cho Địch Vượng kiên quyết lực chọn phương án từ bỏ, nhưng đúng lúc rút lui, quân chính phủ đột nhiên ào ra hò hét, bốn phía đèn đuốc sáng trưng, bọn hắn đã bị bao vây.
Nhưng may do Địch Vượng rút kịp thời, kết cục chỉ phải trả giá hai mạng người là bọn hắn có thể xong ra khỏi vòng vây. Thực tế đã chứng minh, chính cái linh cảm nhất thời đó đã cứu sống hắn.
Hai lần sau những lúc xuất hiện cảm giác như thế này cũng đều gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nhờ vào sự tin tưởng giác quan thứ sáu nhạy bén ấy mà Địch Vượng đều đã thoát chết.
Chương 207 : Ma quỷ trong lòng
– Đại ca, chỗ hoang vu này đến một bóng ma cũng không có, lấy đâu ra nguy hiểm chứ?
Đi bộ bảy tám giờ đường núi, Bưu Tử đã mệt mỏi gần như kiệt sức rồi. Thấy Địch Vượng dừng bước, Bưu Tử bất mãn than thở một câu, cái thứ đồ vật trên dưới trăm cân này không đáng vác trên người nữa.
Gió trên núi tràn xuống. mũi Địch Vượng giật giật, mặt hắn bỗng nhiên đanh lại, vội bảo:
– Ít lời thôi, chú ý cảnh giác, ta ngửi thấy có mùi máu tươi.
Đang lúc nói, Địch Vượng liền bỏ gậy trong tay ra, thân thể trực tiếp bổ nhào lên trên mặt đất, động tác nhanh nhẹn căn bản không giống như là một người đã hơn năm mươi tuổi.
Mười mấy năm đánh trận, con người rửa tội trong máu và lửa như hắn đối với máu tươi cực kì nhạy bén. Chỉ một ít mùi máu thoảng trong gió cũng bị hắn nhận ra.
– Thật có chuyện?
Bưu Tử trông thấy động tác của lão đại, ngay lập tức im lặng. nhưng hắn cũng nhanh chóng phản ứng lại, ngồi thụp xuống đất, đặt cỗ thi thể trước mặt, để súng lên trên cái bao to.
Địch Vượng biết Bưu Tử tính lỗ mãng, thấy hắn rút súng ra, liền bảo:
– Đừng bắn, sẽ khiến cho băng tuyết lở đấy…
Tuy chỗ này tuyết đọng không dày bằng mặt đối diện, nói chuyện lớn tiếng một chút cũng không sao, nhưng nếu là tiếng súng chắc chắn sẽ khiến cho tầng tuyết ụp xuống, cho dù là tảng nhỏ thôi cũng đủ khiến cho mấy người bọn họ khó có đường về nhà rồi.
– Lão Lục, ngươi nâng thứ này lên, đừng trượt xuống…
Nghe Địch Vượng nói thế, Bưu Tử nhe nhởn cười, đưa tay ra sau rút ra một con dao găm, bảo:
– Lão đại, chúng ta không dám nổ súng, đối phương chắc chắn cũng sẽ không, tôi sơ qua là biết kẻ nào định đến gây sự với chúng ta?
Bưu tử từ nhỏ đã theo Địch Vượng hành nghề đâm chém, lại từng ở vùng duyên hải hai năm đánh chiến hắc quân, không dùng đến vũ khí thì ba năm người cũng là chuyện nhỏ trong mắt hắn.
– Đừng hành động, đối phương chưa chắc đã không dám nổ súng!
Địch Vượng kêu Bưu Tử, nói:
– Tuyết trong tháp băng đó rất ít, lại dựa vào một khối nham bích, cho dù tuyết băng cũng không vùi được chỗ đó…
Vị trí của tháp băng đó vô cùng đặc biệt, sau lưng là một khối nham bích cao tới gần trăm thước, chỗ phía trước khu tháp băng cũng là một nơi cực kì yên tĩnh.
– Đại ca, cái chỗ trên không được dưới chẳng xong này chúng ta có thể nằm lại sao?
Sau khi nghe Địch Vượng nói, Bưu Tử trọn tròn mắt, người khác có thể nổ súng mình thì không, chẳng phải là ở đây làm bia ngắm à?
– Khoan đã, mùi này hình như không phải mùi máu…
Địch Vượng đột nhiên nhíu mày, đưa mũi hít hà theo hướng gió, sau khi cầm kính viễn vọng nhìn ngắm một hồi, tươi cười bảo:
– Chắc là do hai con vật ở núi bên giao đấu…
– Lão đại, vậy tức là không có chuyện gì rồi? Chỗ này lạnh quá, chúng ta nhanh đi thôi!
Bưu Tử đứng vụt dậy, vừa rồi hắn cõng thi thể đến vã cả mồ hôi, đột nhiên nằm xuống thấy buốt đến tận xương tủy.
– Chờ một chút!
Cầm kính viễn vọng quan sát lại một lần nữa, Địch Vượng cũng không phát hiện thêm chỗ khả nghi nào, trầm ngâm một lát rồi bảo:
– Đến tháp băng phía trước, ta luôn cảm thấy có cái gì đó bất an. Lão Ngũ, ông và lão Lục vác thi thể đi sau cùng, Bưu Tử, ngươi đi trước!
Mặc dù đã chắc chắn vết máu trên sườn núi không phải là của người lưu lại, nhưng Địch Vượng vẫn thấy có một cái gì đó bảo hắn đừng đi. Sau một hồi điều chỉnh, bọn họ vẫn tiến về phía khu tháp.
Địch Vượng dù có cẩn thận thì giờ quay đầu cũng là đường cùng. Hơn nữa dù hắn có luyện thuật pháp nhiều năm, trước giờ cũng chưa từng thấy có người hiểu được thuật pháp.
Địch Vượng làm sao có thể ngờ tới được, khi hắn còn đang nghĩ mông lung, có người đã bày sẵn trận phong thủy tuyệt sát chờ hắn sa lưới.
– Lão đại, đến một bóng người cũng không có, nhanh vào trong nhóm lửa làm chút gì ăn đi, tôi sắp lạnh cóng đến nơi rồi!
Vào đến chỗ cách khu tháp băng mười mấy mét, Bưu Tử cười lớn. Tuy cột băng trong này dày nhưng trong suốt, một mắt là có thể nhìn thấu, căn bản không giấu được người.
– Cẩn thận không mắc sai lầm lớn đấy, cẩn thận chút đi!
Địch Vượng lạnh lùng buông một câu, trong lòng cũng nhẹ đi một chút. Chỉ cần đi vào khu tháp băng là bọn họ chiếm được vị trí lợi thế rồi. Không cần biết đối thủ nấp ở chỗ nào đều không thể đánh bại nổi chỗ này.
Nhưng Địch Vượng có suy xét tới đâu cũng không thể ngờ tới đối thủ của mình không chơi bằng súng. Dù hắn có nghiên cứu mấy chục năm cũng không thể hiểu nổi thuật pháp!
Bưu Tử chẳng buồn để ý, cười bảo:
– Có thể có chuyện gì chứ? Lão Ngũ lão Lục, ném thứ kia sang một bên đi, nhanh nhóm lửa nấu cơm!
Mồm nói, chân Bưu tử đã đặt vào khu tháp băng. Hắn đã ngửi thấy mùi máu tươi, cảm nhận được cái lạnh ghê gớm nhưng cũng chẳng hề bận tâm.
Đám người Địch Vượng còn lại cũng thế, leo núi mệt mỏi khiến cho bọn họ không buồn chú ý đến sự đổi khác, trong chốc lát đã đến chỗ trú ngụ của doanh trại bộ đội tối qua.
Trận tuyệt sát mà Diệp Thiên bố trí, ở bên ngoài cũng không phải là mạnh lắm, nhưng càng tiến sâu vào trong, sát khí sẽ ngày càng mạnh, và đến trung tâm thì đúng là trận địa ma quỷ.
– Trời, sao lại âm khí dày đặc thế này chứ? Mẹ ơi, là ngươi … khốn kiếp, ta giết ngươi.
Bưu Tử đi đầu đột nhiên mặt xám ngắt lại. Đến lúc cảm thấy bất ổn hoàn toàn rồi thì trong đầu sát khí đã làm cho lảo đảo, trong đầu hắn đã xuất hiện mấy bóng người.
Sau khi thấy những người này, mắt Bưu Tử đột nhiên đỏ ngầu. Vì lúc hắn sáu bảy tuổi, đã tận mắt thấy những người này đưa bố mẹ hắn ra ngoài võ trường đánh cho đến chết.
Bưu Tử trước đây vốn có hạnh phúc gia đình, từ đó liền biến thành cô nhi lang thang phiêu bạt, chịu biết bao khinh thường và tủi nhục.
Sau này Bưu Tử cũng đã từng đi tìm những người đó, nhưng làm sao có thể tìm thấy. Nhưng đối với người dùng gậy đập ngay sau ót mẹ hắn, Bưu Tử cả đời này cũng không bao giờ quên.
– Không xong rồi, đây… đây là trận pháp?
Địch Vượng đi ngay sau Bưu Tử, lúc nghe thấy Bưu tử thét lên liền ý thức được nguy hiểm thực sự, định quay người chạy ra ngoài.
Nhưng cổ hắn đã bị tay người tóm chặt, ngay lập tức sống lưng lạnh toát, một nhát dao găm chọc xuyên vào người hắn.
– Ta giết chết ngươi, ta giết chết ngươi, haha, bố, mẹ, con đã báo thù cho bố mẹ rồi!
Trong tiếng hét điên cuồng của Bưu Tử, tay trái của hắn nắm chặt lấy cổ Địch Vượng, tay phải từ từ đâm vào người Địch Vượng, trên mặt lộ rõ vẻ tươi cười mãn nguyện.
Lưng đau nhức khiến cho Địch Vượng cũng rơi vào trạng thái ảo giác trong ngập ngụa sát khí, cố sức nghiêng đầu sang chỗ Bưu Tử đang điên cuồng, thì thào bảo:
– Cuối …. Cuối cùng bẫy chim lại không ngờ bị chim mổ lại, Bưu Tử, chúng ta đều phải chết, để ta tiễn ngươi một đoạn!
Dứt lời, Địch Vượng dồn hết sức lực giơ tay phải lên, lưỡi dao sáng bóng vung lên.
Chỉ là đến lúc này Địch Vượng mới hiểu suy nghĩ của mình thật buồn cười. Cái gì gọi là sát thủ vô hình, hắn cơ bản không có cơ hội tận dụng hết khả năng vốn có.
Mất máu khiến cho Địch Vượng dần dần rơi vào trạng thái hôn mê, từng đoàn người kéo đến đòi mạng hắn, đưa hắn chính thức vào giấc ngủ nghìn thu.
Đúng lúc Địch Vượng và Bưu Tử đồng thời ngã xuống đất, lão Ngũ lão Lục cũng rơi vào mê man.
Lão Ngũ xưa nay chuyên làm nghề trông xác. Không biết ông ta trông thấy cái gì mà trong miệng ú ớ, hai tay ôm lấy mặt, nước mắt chảy ròng ròng, bộ dạng trông rất đáng thương.
Mỗi người đều từng làm chuyện trái với lương tâm, nhưng bình thường đều giấu kín trong lòng. Lão Lục lúc này cũng nhìn thấy bạn hữu của mình, chỉ có điều là những người bạn của ông đều thiếu chân thiếu tay, máu me be bét.
Đây là lão Lục trong một công trình, khinh thường chôn một cái pháo lép. Đúng lúc đội trưởng dẫn đội đi khảo sát, pháo lép nổ vang, năm người đồng đội đào ra, không một ai lành lặn.
Lão Lục cũng vì chuyện này mà giải ngũ nhưng mỗi khi gặp ác mộng đều mơ thấy hình ảnh này. Bao năm nay vẫn ám ảnh dày vò hắn.
– Đội trưởng, đừng trách tôi, tôi thành thật xin lỗi các anh em, tôi xuống dưới cùng các anh!
Lão Lục cố nặn một nụ cười giải thích.
Một tiếng nổ “Đoàng” vang lên, toàn thân lão lục biến thành một quả cầu lửa.
– Trong lòng mỗi người đều có ma quỷ!
Nãy giờ đứng quan sát hết thảy mọi việc bên dưới, Diệp Thiên bèn đứng dậy. Đây là lần đầu tiên cậu dùng trận pháp giết người, nhưng Diệp Thiên không có gì cảm thấy tội lỗi, vì những tên này chết còn chưa hết tội.
– Tiếng gì vậy?
Diệp Thiên đột nhiên nghe thấy tiếng “rắc rắc” trên đỉnh đầu, dưới chân mặt đất như rung chuyển, ngước mắt nhìn lên trên cao, Diệp Thiên đột nhiên tê cứng lại.
Những mảng tuyết dày đặc trên núi đột nhiên vỡ ra từng khối, lăn xuống dưới, càng lăn càng nhanh, hung bạo thẳng thừng xông về phía Diệp Thiên.
Chương 208 : Tìm được đường sống trong chỗ chết (Thượng)
Người đi qua Tuyết Sơn thông thường chỉ biết thưởng thức cảnh đẹp Tuyết Sơn, nhưng lại không biết kỳ thật ở Tuyết Sơn luôn luôn có một sức hút rất mạnh của trái đất, kéo tuyết xuống phía dưới, còn lực hút tuyết đọng lại giữ tuyết nguyên tại chỗ.
Khi sức hút này đạt tới cực điểm, cho dù là một chút lực ngoại giới, tỷ như động vật chạy băng băng, ngã vào hòn đá, cùng với tiếng gió, dao động rất nhỏ, nhưng chỉ cần áp lực vượt quá sức hút của tuyết đọng, liền đủ để tạo ra một trận Tuyết Băng (tuyết lở).
Giống như là ở Tuyết Sơn thường thấy chỉ một cơn gió, không chỉ sẽ tạo thành tuyết dày chồng chất, còn khiến cho tuyết ngưng kết, hình thành những tầng tuyết cứng rắn mà trơn, khiến tầng tuyết mặt trên có thể trượt dọc xuống phía dưới, phát sinh Tuyết Băng.
Mà thanh âm của tháp băng rơi mạnh dẫn đến sóng xung kích, không chỉ có khiến chỗ Diệp Thiên đứng tạo thành Tuyết Băng, ngay cả mặt trái và những vùng xa xa hơn, cũng xảy ra Tuyết Băng.
Tuyết Băng còn có một cái cách gọi khác, gọi là “Tuyết chảy như cát”, giờ phút này cảnh tượng đang hiện ra trước mặt Diệp Thiên cùng cái danh từ này rất là chuẩn xác, tuyết đọng trên núi giống như cát chảy xuống, rơi xuống bao trùm kín cả trời đất.
Loại cảm giác này thật giống như là cả ngọn núi Tuyết Sơn đều sụp đổ xuống mặt mình, sức mạnh cá nhân vào thời khắc này trở nên vô cùng yếu ớt, trong miệng Diệp Thiên thầm trách một tiếng, quăng ba lô trên mặt đất, liều mạng chạy tới hướng tháp băng.
Địch Vượng có thể nhìn ra gì đó, Diệp Thiên đương nhiên cũng có thể nhìn ra, tháp băng rất dày, hơn nữa bên trong băng kết lâu ngày, cho dù Tuyết Băng có thể ảnh hưởng đến, cũng sẽ bị băng ngăn trở đường đi, chỉ có chạy tới đó, Diệp Thiên mới có thể tránh được một kiếp nạn này.
– Mẹ nó, mình đi ra cửa đã xem một quẻ, một chuyến này cũng không có gì nguy hiểm, ông trời, ông chơi tôi à? !
Diệp Thiên vừa nguyền rủa ông trời, vừa chạy thục mạng đến tháp băng, trên mặt đất tràn đầy tuyết, một bước giẫm xuống liền dí chặt, lưu lại vết chân, thật sự là không nhấc chân chạy nổi.
Hơn nữa đoạn đường này còn có số khe băng sâu không thấy đáy. Nếu ngã xuống, vậy cũng không cần chờ Tuyết Băng bao trùm đến, trực tiếp có thể mất mạng.
Diệp Thiên có thể rõ ràng nghe được tiếng băng tuyết ào ào tới sau lưng, nhìn lại, tầng tầng lớp lớp tuyết thật giống như một con rồng tuyết màu trắng đang bay lượn, muốn đuổi tới phía sau mình.
Diệp Thiên vô cùng hối hận, sao mình phải trốn cách tháp băng xa như vậy ?
Nhìn thấy cự ly cách tháp băng còn có 10m, Diệp Thiên chỉ cảm thấy một dòng khí lạnh đụng vào trên lưng, thân thể nhất thời bay lên trời, nhưng đầu của hắn cũng đã không nhìn thấy ánh mặt trời nữa, trong tầm mắt tất cả mọi chỗ đều là một mảnh trắng xoá.
– Cái mạng nhỏ này coi như xong, quẻ không tính được mạng mình, những lời này quả nhiên là đúng!
Sau khi trong đầu Diệp Thiên hiện lên những lời này, băng tuyết thật dày đã muốn đè nặng thân thể hắn xuống mặt đất.
– Ồ? Đây là chuyện gì?
Ngay khi thân thể Diệp Thiên rơi xuống mặt đất, tầng tuyết lại không bao trùm giống như trong tưởng tượng của mình, hơn nữa thân thể Diệp Thiên tựa hồ theo một cái sườn dốc, bay nhanh xuống dưới.
– Đây … Đây là rơi vào trong kẽ băng sao?
Cảm giác được tứ chi lạnh lẻo, Diệp Thiên nhất thời hiểu rõ. May mắn khe băng nầy không phải sắc cạnh, nếu không cho dù không có bị đại tuyết vùi lấp, độ cao như vậy cũng không tránh được thần chết.
Cảm giác được tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh. Diệp Thiên lật tay lấy ra “Vô Ngân”, dùng sức cắm tới mặt băng, dùng cái đục cũng khó khăn để cắm vào mặt băng, nhưng với sự sắc bén, Vô Ngân cũng dễ dàng phá tan.
Hai ba lần như thế, tốc độ rơi xuống giảm đi, vài giây sau, Diệp Thiên cảm giác hai chân đạp lên đáy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Ngẩng đầu nhìn lên trên, Diệp Thiên phát hiện, những tia ánh sáng rất nhanh đã bị tuyết che phủ kín, ở phía bắc chỗ hắn đứng, trở nên tối đen.
Mảng tuyết lớn nhỏ thỉnh thoảng từ đỉnh đầu Diệp Thiên rơi xuống, cũng may Tuyết Băng tốc độ nhanh, mà khe băng này cũng không phải rất rộng, nếu không Diệp Thiên vẫn không tránh khỏi bị tuyết vùi lấp lấy mạng.
Tuyết Băng đến nhanh đi cũng nhanh. Hai ba phút đi qua, tiếng ào ào trong tai Diệp Thiên liền mất đi, xuyên qua khe băng và tuyết bao trùm bên trên, cũng có thể thấy được một tia ánh sáng.
– Khụ khụ, xem ra người chết trong lở tuyết, căn bản là không phải ngạt thở mà chết, thì đều là bị va chạm mà chết!
Cho tới giờ khắc này, thân thể Diệp Thiên mới hoàn toàn được buông lỏng, liên tiếp ho khan vài cái, cũng cảm giác trong miệng có chút mặn, nhổ ra một ngụm máu tươi.
Vị trí của Diệp Thiên, cách đỉnh núi cũng không phải quá xa, lực đánh của Tuyết Băng còn chưa hoàn toàn hình thành đủ mạnh, bằng không vừa rồi chỉ nói sức mạnh lực tuyết đẩy, có thể để cho gân cốt hắn gãy vụn, chứ không chỉ là nhổ một ngụm máu .
– Rắc rắc… Rắc rắc!
Bên tai truyền đến tiếng vang khiến Diệp Thiên mãnh liệt ngẩng đầu nhìn lại, chính là tuyết đọng trên mặt khe băng đang lục tục rơi xuống.
Lần này tuyết rơi xuống lớn hơn rất nhiều so với vừa rồi, Diệp Thiên cũng liên tục trốn tránh, hắn tính toán một chút, nơi này cách mặt đất ít nhất ba mươi mét, rơi lên trên đầu chính là kết cục đầu rơi máu chảy.
Nhưng thấy như vậy, Diệp Thiên cũng không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, điều này thuyết minh tuyết trên mặt cũng không phải rất dầy, mình vẫn có hi vọng sống, quả nhiên, qua hơn mười phút sau, tuyết đọng không rớt xuống, mà ở trên đầu Diệp Thiên, lại xuất hiện mây trắng, một dòng không khí lạnh truyền vào trong mũi.
– Mẹ nó, làm sao mà trèo lên được!
Vui sướng qua đi, Diệp Thiên lại nhíu mày, băng khe này mặc dù có độ dốc, nhưng trơn vô cùng, cho dù cầm Vô Ngân, Diệp Thiên cũng bò không nổi ba mươi mét sườn dốc này.
– Thôi, ngồi nghỉ dưỡng sức đã!
Nghĩ nửa ngày Diệp Thiên cũng không có cách gì hay, cảm nhận được ngực bụng mơ hồ truyền đến cơn đau, Diệp Thiên lắc lắc đầu ngồi xuống trên mặt đất.
Từ lúc phát hiện Tuyết Lở, bắt đầu chạy băng băng, tuy rằng chỉ có mấy chục giây ngắn ngủn, nhưng khiến Diệp Thiên phải dốc toàn lực, hơn nữa bị tuyết đập vào, hắn vừa rồi còn có thể đứng lên, đã là sức chống đỡ giỏi lắm rồi.
Khoanh hai chân ngồi ngay ngắn, thở ra một hơi dài, Diệp Thiên vận động công pháp sư môn, nhất thời một hơi ấm từ bụng truyền ra, để cho thân thể hắn gần như kiệt lực, đã được khôi phục một chút khí lực.
Diệp Thiên ngồi liền 4-5 tiếng, tuy rằng ngực còn có chút đau, nhưng đã không có cái gì đáng ngại, mở to mắt, Diệp Thiên nhặt một nắm tuyết đọng trên mặt đất vừa rớt xuống, bỏ vào trong miệng nhai cùng cục.
– Lạnh chết mất!
Nước từ tuyết tan ra chảy vào đến trong bụng, Diệp Thiên nhịn không được rùng mình một cái, nhiệt độ bốn phía hình như cũng giảm xuống không ít, ngẩng đầu nhìn trời, Diệp Thiên mới phát hiện, đã là ban đêm .
Nhiệt độ ở Tuyết Sơn vào ban đêm, nếu so với ban ngày thấp hơn đến hơn 10 độ, thường thường đều ở dưới 0 hai ba mươi độ, không có túi ngủ cùng lều trại chống lạnh, chỉ dựa vào trang phục leo núi trên người, Diệp Thiên không biết mình có thể chống đỡ được đến hừng đông hay không.
Đứng lên luyện một bài quyền trong không gian nhỏ hẹp của khe băng, trên người Diệp Thiên lúc này mới ấm áp một chút, hắn tuyệt đối không dám ngủ, cảm giác ngủ rồi, chỉ sợ cũng vĩnh viễn không tỉnh lại .
Cho tới bây giờ, Diệp Thiên chỉ có thể trông chờ cho vị huấn luyện viên kia đem chuyện mình lên núi báo cáo đi, chỉ có đội cứu hộ đến đây, Diệp Thiên mới có thể được cứu trợ, nếu không cho dù có thể chui lên khỏi khe băng, hoàn toàn không có tiếp tế thì hắn cũng không thể bay khỏi Tuyết Sơn.
Thời gian trôi qua, Diệp Thiên giống con kiến bò trên chảo nóng, không ngừng đi lại trong khe băng, thời tiết thật sự quá lạnh, chỉ cần ngồi xuống một chút, cũng cảm giác huyết mạch cả người đều bị đông lại.
Hơn nữa rét lạnh cũng không phải kẻ địch lớn nhất, bên tai vang lên cái âm thanh hoang vu đến rợn người, đã ăn mòn tâm trí Diệp Thiên, để cho hắn càng ngày càng buồn rầu.
– Chít chít… Chít chít!
Khi Diệp Thiên bắt đầu nôn nóng bất an, bên tai đột nhiên truyền đến những tiếng kêu “Chít chít” , điều này làm cho mắt hắn sáng lên, nhìn lại nơi phát ra âm thanh.
– Cái gì vậy? Hay là mặt trên có hang động vật?
Diệp Thiên phát hiện, cách đỉnh đầu hắn năm sáu thước, lộ ra một thân thể với bộ lông xù, cả thân con vật màu tuyết trắng, chỉ lớn hơn con chuột một chút, đang bất lực nhìn về phía Diệp Thiên mà kêu.
– Là … Là con chồn tuyết?
Quan sát một hồi lâu, Diệp Thiên mới nhận ra lai lịch của nó từ đám lông màu đen ở đôi mắt, trong lòng không khỏi vui lên, sau khi nhìn thấy một sinh vật, khiến tâm trạng Diệp Thiên bình tĩnh rất nhiều.
– Là con chồn trưởng thành à?
Diệp Thiên nhìn chung quanh, cũng không dám tùy tiện leo lên, nếu như bị con chồn trưởng thành chỉ dài hơn nửa mét cắn một phát cũng phiền toái.
– Chít chít! Chít chít!
– Thôi vậy, cứ đi lên xem một chút đã…
Đợi nửa ngày cũng không thấy con chồn trưởng thành xuất hiện, Diệp Thiên bị tiếng kêu của con vật nhỏ bé làm cho không yên, lây ra Vô Ngân cắm vào lớp băng.
Vừa rồi trong khi rơi, Vô Ngân có thể dễ dàng phá vỡ tầng băng, nhưng hiện tại Diệp Thiên mất rất nhiều sức, mới bới trên mặt băng ra mấy lỗ thủng miễn cưỡng có thể sử dụng để dẫm đầu ngón chân, bò lên cao bốn năm mét.
– Chít chít… Chít chít…
Khi đầu Diệp Thiên vừa mới ló cao hơn, còn chưa kịp nhìn tình hình bên trong thì con chồn kia đã dùng chân trước tóm được cổ áo Diệp Thiên, dùng sức chui vào bên trong.
– Ôi trời, thế này… thế này không được!
Cảm thấy từ cổ truyền đến sự ngứa ngáy, Diệp Thiên thiếu chút nữa buông tay ngã xuống, vội vàng dùng một bàn tay bắt lấy con chồn lôi ra.
– Chít chít… Chít chít!
Con chồn còn không lớn bằng bàn tay Diệp Thiên, sau khi bị hắn nắm được rốt cuộc không thể động đậy, nhưng trong miệng cũng không ngừng phát ra tiếng kêu, tựa hồ rất là bất mãn đối với hành động của Diệp Thiên.
– Hiền lành chút xem nào!
Diệp Thiên nghĩ một chút, đem con chồn nhỏ bỏ vào trong túi áo bộ trang phục leo núi, nhắc tới cũng kỳ quái, sau khi cho con chồn kia vào túi, cái đầu nhỏ lộ ra nhìn nơi nơi, cũng không hề phát ra tiếng kêu .
– Mày cũng lớn mạng đấy!
Nhìn thoáng qua cái hang không sâu lắm, Diệp Thiên nhất thời hiểu rõ.
Chương 209 : Tìm được đường sống trong chỗ chết ( hạ )
Hang động cũng không phải rất sâu, kéo dài khoảng chừng vẫn chưa tới một mét, nhờ phản quang mặt băng, Diệp Thiên có thể thấy rõ, con chồn tuyết lúc trước tranh đấu cùng quái xà, đã chết ở bên trong, vậy mà răng nanh con rắn, vẫn còn cắn lấy sau chân của nó.
Răng nanh quái xà hẳn là có chứa kịch độc, bởi vì màu lông con chồn tuyết vốn rất trắng, lúc này tất cả đều biến thành đen, còn tỏa ra một mùi hôi thối.
Ngoài một xà một rắn, còn có hai con chồn nhỏ hơn so với con chồn trong túi của mình một chút, chẳng qua là mất đi nhiệt độ cơ thể của mẹ nó, chúng nó cũng đã bị chết cóng ở bên trong .
Có lẽ là sức khỏe con chồn này khỏe hơn một chút, cuối cùng thành con còn sống sót, nhưng nếu không gặp được Diệp Thiên, chỉ sợ nó cũng khó tránh cái chết.
Băng bóng loáng rất khó tạo lực, Diệp Thiên dẫm lên trên phải cố hết sức, nhìn lại trong động một chút, liền chuẩn bị trợt xuống, nhưng một chút ánh sáng trong động, cũng khiến động tác của hắn ngừng lại.
– Đây là gì? Tuyết Liên? !
Đưa tay đẩy thi thể mấy con vật ra hai bên, Diệp Thiên phát hiện, ở tận cùng bên trong huyệt động, lại có hai đóa Hoa Tuyết Liên.
Không giống những đóa Tuyết Liên mà Diệp Thiên thấy khi lên núi, hai đóa Tuyết Liên này đều chỉ lớn hơn lòng bài tay, tỏa ra ánh sáng trong suốt như ngọc, cho dù là thi thể con chồn tuyết mẹ đang tản mát ra mùi hôi thối, cũng không lấn át được mùi thơm ngát của nó.
Tay trái Diệp Thiên chống vào vách huyệt động, tay phải như tia chớp đưa vào trong huyệt động, lấy ra hai đóa Tuyết Liên Hoa, lật người lại, mông chạm vào băng, rơi xuống trên mặt đất.
– Thứ này thật là hiếm có …
Đứng trên mặt đất, Diệp Thiên đánh giá Tuyết Liên Hoa trong tay, hắn từng nghe sư phụ nói qua, cánh hoa Tuyết Liên trăm năm trở lên sẽ rất dày, chất lỏng có chứa thịt, còn Tuyết Liên đã trên ngàn năm thì sắc như Ngọc, tinh khiết hoàn mỹ.
Theo lão đạo sĩ miêu tả, Diệp Thiên có thể khẳng định, hai đóa Tuyết Liên này ít nhất đều đã trên ngàn năm, cho dù là ở thâm sơn, Tuyết Liên lâu năm như vậy cũng là cực kỳ hiếm thấy.
– Chít chít… Chít chít…
Ngay khi Diệp Thiên nhìn thấy Tuyết Liên trong tay, chỗ lồng ngực của hắn truyền đến tiếng kêu của con chồn tuyết, con chồn vươn đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tuyết Liên trong lòng bàn tay Diệp Thiên.
– Ngươi muốn ăn cái này?
Nghe tiếng kêu của con chồn, Diệp Thiên nở nụ cười, đưa tay xòe ra cánh hoa Tuyết Liên Hoa, đặt bên miệng con chồn, con chồn kia lập tức há mồm cắn tới.
Có điều không biết là đóa hoa quá dày, răng nanh con chồn chưa đủ dài, nó cắn không được, nhất thời lại líu ríu kêu lên.
– Chẳng thể trách hai con chồn kia đều bị chết cóng, chắc là chúng nó không cắn được thứ này?
Nhìn thấy hành động của con chồn, Diệp Thiên hiểu rõ, Tuyết Liên vốn có công hiệu bổ sung khí huyết, theo lý thuyết có hai đóa Tuyết Liên này, con chồn con trong huyệt động không thể nào bị chết đói, xem ra nguyên nhân do đây.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên mạnh tay bẻ cánh hoa Tuyết Liên ra, không như Tuyết Liên bình thường, trong cánh hoa này chứa rất nhiều nước, mới vừa bẻ ra, liền chảy xuống theo tay Diệp Thiên.
– Chít chít!
Ngửi được mùi nước, con chồn kia lại từ trong túi Diệp Thiên chui ra, bốn móng vuốt nhỏ ôm lấy một ngón tay Diệp Thiên, ra sức hút, hút nước vào bụng rồi, còn thoả mãn dùng đầu lưỡi liếm lấy ngón tay Diệp Thiên.
– Ăn cả đi!
Thấy con chồn nhỏ kia dáng điệu thơ ngây đáng yêu, cảm giác buồn bực khi Diệp Thiên bị nhốt tại khe băng cũng giảm bớt vài phần, đem cánh hoa vừa bị bẻ ra đưa đến bên miệng con chồn, đợi cho nước bị hút sạch rồi, Diệp Thiên lại đút phần cánh cứng cho nó ăn.
Ăn uống no đủ rồi, con chồn bắt đầu chỉ muốn ngủ, chìa chân trước tóm lấy quần áo Diệp Thiên muốn lên trên, có lẽ đã coi túi áo Diệp Thiên trở thành nhà của mình.
– Ha ha, ngủ đi…
Diệp Thiên nhẹ nhàng bắt lấy con chồn, một lần nữa cho nó vào trong túi, con chồn lè lưỡi liếm liếm ngón tay Diệp Thiên, tựa hồ ở biểu đạt lòng biết ơn của mình.
– Có thứ này, mình cũng không lo bị chết cóng …
Lo cho con chồn xong, Diệp Thiên đặt hai đóa Tuyết Liên xuống.
Lão đạo sĩ từng từng nói qua, Tuyết Liên lâu đời có công hiệu tránh lạnh, tráng dương bổ máu, đối với thương thế của hắn cũng rất có lợi.
Từ giữa trưa đến giờ, Diệp Thiên cũng đã hơn mười giờ không ăn cái gì, ngửi mùi thơm ngát này, Diệp Thiên không thể không nhấc ngón trỏ, đưa tay xé kế cánh hoa nữa, đặt vào trong miệng ăn.
– Ui trời, đắng thật? !
Vốn cho là Tuyết Liên mùi thơm ngát, hẳn là ngọt lành vô cùng, nhưng trên đầu lưỡi vừa mới tiếp xúc đến nước kia, Diệp Thiên nhất thời nhíu mày, nhanh hơn tốc độ nhai, liền nuốt vào bụng.
– Không có cảm giác gì, thứ này có phải Tuyết Liên ngàn năm hay không đây?
Ăn một miếng cánh hoa, Diệp Thiên cảm thụ trong người cũng không có gì dị thường.
– Thôi kệ, coi như là vì no cái bụng!
Nghe bụng truyền đến tiếng kêu ùng ục, Diệp Thiên cũng bất chấp cay đắng, đem tất cả cánh của một đóa Tuyết Liên xé ra, nhét cả vào miệng.
Ăn hết một đóa Tuyết Liên, ánh mắt Diệp Thiên lại nhìn về phía một đóa khác, tuy rằng nó không nhỏ, nhưng nhiều chất lỏng, vào bụng cơn đói khát cũng không dịu đi ít nhiều.
Nghĩ một chút, Diệp Thiên giật hai cái cánh, lại nhét vào miệng, nuốt vào bụng như trâu ăn Mẫu Đan.
– Ý? Hình như có hiệu quả !
Ngay khi đóa Tuyết Liên thứ hai vào bụng, Diệp Thiên bỗng nhiên cảm giác từ bụng trở nên ấm áp, nguyên khí tu luyện nhiều năm cũng có chút rục rịch trong lòng, mừng rỡ, vội khoanh chân ngồi trên mặt đất.
Theo công pháp vận chuyển, dòng khí nóng trong bụng Diệp Thiên cũng dồn đi khắp tứ chi, nơi đi qua, âm hàn trong kinh mạch, đều bị tiêu trừ hết.
Diệp Thiên năm đó vì lão đạo sĩ nghịch thiên cải mệnh, bị thiên Địa Âm sát đả thương, có rất nhiều sát khí đều đã vào trong kinh mạch của hắn mà ẩn náu, phá hư cơ năng thân thể hắn, bởi vì công lực không đủ, Diệp Thiên cũng bất lực.
Nhưng lúc này, dòng khí ấm áp mà Tuyết Liên hình thành, giống như một con nước lũ xông qua kinh mạch các nơi, không chỉ có làm cho âm sát khí bị thanh trừ ra ngoài, còn đả thông các kinh mạch tắc nghẽn trong cơ thể hắn, chẳng khác gì là thay máu đổi tủy cho Diệp Thiên một lần.
Tuyết Liên Hoa hình thành nhiệt khí ở đi khắp trong người, hàn khí xung quanh không còn ảnh hưởng đối với hắn, Diệp Thiên cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng cũng là bị tiếng kêu của con chồn gọi tỉnh lại.
Tỉnh lại, tâm tình Diệp Thiên thật tốt, hắn có thể cảm giác được, thương thế bên trong cơ thể tựa hồ phục hồi đã tốt lắm, những kinh mạch bị tắc nghẽn, hiện tại cũng đã được đả thông, trong cơ thể giống như có nguồn sức mạnh bùng nổ.
– Ai ya, ngủ suốt mười sáu giờ sao?
Đỉnh đầu đã thấy sắc trời sáng chói, Diệp Thiên nhìn xuống đồng hồ tay, phát hiện thời gian đã là buổi chiều ngày hôm sau, bất tri bất giác, lại đã qua hơn mười giờ.
– Chồn con, có phải đói bụng hay không?
Nhìn thấy con chồn xù lông, ló cái đầu nhỏ chìa ra miệng túi, Diệp Thiên nở nụ cười, lấy ra cánh hoa Tuyết Liên còn lại, xé nát cho nó ăn.
– Ngươi chỉ biết ăn thôi sao?
Có thể là công hiệu của Tuyết Liên phát tác mạnh, con chồn kia mới vừa ăn xong lại lăn ra ngủ, khiến cho Diệp Thiên vốn muốn trêu chọc nó có chút buồn bực, không làm sao được chỉ có thể đặt nó về trong túi.
– Thử xem có thể leo lên hay không nào!
Thương tổn trong cơ thể đã được khôi phục, khiến lòng tin của Diệp Thiên tăng lên nhiều, tuy rằng hắn cảm giác hẳn là sẽ có người lên núi tìm kiếm, nhưng cùng với chờ người khác tới, không bằng mình tự tiến hành.
– Bịch … bịch …
Khi Diệp Thiên cầm Vô Ngân chuẩn bị ở khoét băng, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền lại tiếng bước chân dẫm trên tuyết đọng, Diệp Thiên nhất thời mừng như điên lên.
– Trên đó có ai không? Tôi ở dưới này, có ai không? Cứu tôi với!
Đã thấy qua uy lực của núi tuyết lở, Diệp Thiên không dám lên tiếng hô to, dùng giọng trầm thấp mà gọi lên, đồng thời quay ngược Vô Ngân, dùng chuôi đoản kiếm gõ lên băng.
– Trận Tuyết Băng này mạnh thật đấy nhỉ?
Mấy chục mét phía trên đầu Diệp Thiên, một hàng sáu người đang đứng ở khu tháp băng, mang trên mặt vẻ hoảng sợ, nhìn mặt băng đối diện cao tới trăm mét, bọn họ không biết vì sao trận Tuyết Băng này lại khiến cho băng tuyết đổ sụp.
Tầng băng tuyết bóng loáng như gương, giờ phút này giống là bị người bổ ra một búa từ chính giữa, lộ ra một cái khe thật sâu.
Mà khu tháp băng vốn sẽ không bị Tuyết Băng ảnh hưởng, cũng giống như là bị hồng thủy tràn qua, ngay cả lớp băng tồn tại ngàn vạn năm cũng bị tan vỡ không ít.
Nhưng như vậy, thật ra khiến Diệp Thiên tránh khỏi không ít phiền toái, bởi vì thi thể đám người Địch Vượng, cũng đã bị chôn vùi xuống, chôn ở độ sâu vài chục mét trong tuyết.
– A Lý Mộc, thu và huỷ chứng nhận huấn luyện viên của anh, thật sự là may mắn cho anh đấy!
Người dẫn đầu đội cứu hộ đang quở mắng một thành viên trong đội, người nọ rõ ràng chính là huấn luyện viên leo núi của Diệp Thiên.
Khi Diệp Thiên một mình lên núi, A Lý Mộc vì trốn tránh trách nhiệm, cũng không lập tức báo cáo lên trên, nhưng khi xảy ra Tuyết Băng, hắn cũng không dám giấu diếm chuyện này, lập tức báo cáo với quản lý khu.
Đối với quản lý khu mà nói, sự cố ở Tuyết Sơn là một chuyện thực nghiêm trọng, nhận được tin của A Lý Mộc, lập tức liền tổ chức hai đội cứu hộ suốt đêm lên núi, họ đến khu tháp băng trước tiên.
– Lão Ngô, hình như tôi nghe thấy có người đang kêu, có phải còn có người may mắn còn sống sót hay không?
Diệp Thiên kêu la khiến cho một người trong đội chú ý.
– Không thể nào đâu? Ở đây mà còn có người may mắn còn sống sao?
Người tên lão Ngô kia lắc đầu liên tục, nhưng ngay sau đó cái lỗ tai cũng bị dựng lên, hắn cũng nghe được tiếng Diệp Thiên gõ vào băng.
– Mau, tìm xem thanh âm là từ đâu vọng lại? Chú ý băng khe, người sống sót rất có thể trốn ở dưới đó!
Lão Ngô là người dẫn đầu đội cứu hộ, kinh nghiệm rất phong phú, trong tai nạn thiên nhiên thế này, chỉ có trốn trong khe băng, mới có hi vọng sống sót.
Chương 210 : Chồn Thiểm Điện
– Tìm được rồi, tiếng đó là phía dưới này truyền tới !
Một người trong đội cứu hộ lên tiếng gọi mấy người tới, tiếng Diệp Thiên gõ vào băng, rõ ràng đã vang đến tai mọi người.
– Cố định dây thừng, tôi đi xuống trước, các anh chuẩn bị tốt xe trượt, nghe lời tôi!
Lão Ngô thuần thục cầm dây buộc trên người, lúc này cứu người và cứu hoả giống nhau, trì hoãn mỗi một phút đồng hồ thì có thể mất đi một tính mạng, sau khi nhắc nhở mấy người, lão Ngô đeo dây leo núi trượt thẳng xuống khe băng.
– Không cần xe trượt, treo một đôi giầy xuống đây, bao nhiêu ? Số bốn mươi hai!
Qua mấy phút sau, bộ đàm truyền ra giọng lão Ngô có chút quái dị.
Nhưng mệnh lệnh lão Ngô truyền đạt, cũng làm cho mọi người trên mặt đất có chút khó hiểu, người may mắn còn sống ở phía dưới đó một ngày một đêm, còn có thể đủ khỏe mạnh để bò lên chăng?
Kỳ thật Diệp Thiên vốn cũng muốn giả bộ hôn mê bất tỉnh, nhưng vì hắn không biểu diễn nổi, cáci người da mặt hồng hào thật sự cũng không thể gạt được ánh mắt người khác, rơi vào đường cùng chỉ có thể tha thiết mong chờ lão Ngô xuống đến nơi.
– Tôi hỏi này, chàng trai, cậu … cậu ở dưới này trong bao lâu vậy?
Đến khi Diệp Thiên tự mình leo lên được, mọi người ở trên đều chấn kinh, ngay cả vị huấn luyện viên leo núi kia cũng không còn tâm trạng đi truy cứu trách nhiệm của Diệp Thiên khi một mình lên núi, bọn họ đều muốn biết rốt cuộc Diệp Thiên rớt xuống khe băng lúc nào.
– Khi bắt đầu có Tuyết Băng thì ngã xuống, đến giờ chắc khoảng hai mươi giờ?
Diệp Thiên thành thật hồi đáp, ánh mắt lại nhìn lưng mấy người, lúc này bụng hắn kêu ùng ục càng vang rõ, Tuyết Liên ngàn năm có thể chữa thương không sai. Nhưng thật sự là không thể thay cơm ăn.
– Đói bụng hả? Đừng đứng đó, lấy cái gì cho cậu ta ăn trước đã!
Giờ phút này biểu hiện của Diệp Thiên, mới có chút giống những người chờ đợi cứu viện, nhưng những đồ cấp cứu bọn hắn mang đến chẳng cần dùng đến, chỉ bánh bích quy hay đồ ăn linh tinh gì đó, bị Diệp Thiên ăn sạch.
Đến khi Diệp Thiên ăn uống no. Lão Ngô mở miệng hỏi:
– Chàng trai, cậu mặc bộ quần áo này, sống ở phía dưới hơn mười giờ?
– Vâng ạ …
Diệp Thiên gật gật đầu, nhưng hắn cũng biết kinh nghiệm của mình quá mức thần kỳ, sau khi suy nghĩ một chút, từ trong túi quần móc ra những cánh hoa Tuyết Liên cuối cùng, nói:
– Nhưng ở dưới mặt đã phát hiện vật này, cháu đã ăn. Chỉ còn lại thế này!
– Đây … Đây là Tuyết Liên Hoa à?
Đưa tay nhận đóa hoa từ tay Diệp Thiên, ánh mắt lão Ngô không rời,
– Đây là Tuyết Liên Hoa đã trên ngàn năm, cậu … cậu lại ăn à?
Phải biết rằng, công hiệu Tuyết Liên Hoa có thể chủ trị rất nhiều bệnh, ngoài tránh lạnh, tráng dương bổ máu, còn có thể trị liệu một số bệnh phụ khoa nguy hiểm và tác dụng bảo vệ tuổi thanh xuân.
Tương truyền năm đó Tống Ái Linh từng sử dụng qua Tuyết Liên ngàn năm làm thuốc. Nhưng có điều qua mấy chục năm qua, người hái thuốc ở Tuyết Sơn không còn thấy Tuyết Liên Hoa đã trên ngàn năm.
– Lúc ấy vừa lạnh vừa đói, cháu không có cách nào đành ăn nó, đúng rồi, ở dưới đó có một cái hang động, bên trong còn có hai thi thể động vật…
Diệp Thiên biết mình trở về được chắc là sẽ bị thẩm tra, con chồn trên người cũng không giấu được, lập tức thành khẩn khai báo quá trình phát hiện Tuyết Liên Hoa ra.
– Ôi, phung phí của trời …
Nghe xong Diệp Thiên nói, lão Ngô là dậm mạnh chân nhưng cũng không có cách nào.
Nhưng tình hình Diệp Thiên hiện tại thật ra có thể giải thích được, trong số những người sống ở trên núi, Tuyết Liên ngàn năm chính là thần dược trong truyền thuyết, ăn thần dược đương nhiên sẽ không bị lạnh cóng.
Sau khi đem hai thi thể động vật trong hang động băng lên, đám người lão Ngô cũng rất thích thú đối với quái xà kia, bọn họ cũng chưa từng thấy qua động vật nào như thế, lập tức cất vào trong túi. Chuẩn bị đem về nghiên cứu.
Khi lão Ngô lại hỏi Diệp Thiên chuyện Tuyết Băng, Diệp Thiên đương nhiên là hỏi gì cũng nói không biết , cũng không có nói tới đám người Địch Vượng, bởi vì Diệp Thiên đã nhìn thấy, khu tháp băng sớm đã thay đổi hoàn toàn. Hắn đương nhiên không cần tự chuốc phiền phức.
Đội của Địch Vượng chính là những người hoạt động lén lút, khi lên núi cũng là lén lút. Mà căn cứ theo huấn luyện viên leo núi báo cáo, cũng chỉ có một mình Diệp Thiên lên núi, cho nên đám người lão Ngô cũng không biết sự tồn tại của đội Địch Vượng.
Bởi vậy lão Ngô cũng nhận định Tuyết Băng lần này không tạo thành bất cứ thương vong về người nào, đối với bọn hắn mà nói, tiền thưởng năm nay xem như được bảo tòan, biểu hịên trên mặt mấy người cũng nhẹ nhàng.
– Được rồi, ở đây ngủ một đêm, ngày mai trở về!
Bởi vì lúc này mặt trời cũng sắp xuống núi , lão Ngô dùng vô tuyến điện thông báo cùng quản lý khu, sau đó hạ trại ngay tại tháp băng.
– Mẹ nó, lần này tổn thất lớn!
Đến tối, Diệp Thiên đi lại ở trong vùng tháp băng, sự vui mừng khi tìm được đường sống trong chỗ chết nhất thời biến mất, bởi vì hắn phát hiện, sáu miếng nhạc cụ của thầy tu chính mình chôn giấu, lại cũng chẳng còn lại một món nào, đều bị băng tuyết cuốn đi .
Tuy rằng có được Tuyết Liên ngàn năm, khiến cho bệnh đã hồi phục, nhưng đánh mất toàn bộ pháp khí, Diệp Thiên cũng không biết là lợi hay hại, phải biết rằng, những thứ kia nếu đem bán, ít nhất có thể mang cho mình của cải dư dả cả đời này.
– Thôi vậy, lần này coi như là nhân họa đắc phúc, sau này có điều kiện trở về thì làm cái khác!
Nhạc cụ của thầy tu lưu lại nguyên khí của Diệp Thiên, hắn có thể rõ ràng cảm ứng được địa điểm của mấy miếng pháp khí đó, nhưng nhìn thấy sâu dưới tuyết dày đến mấy chục mét, Diệp Thiên cũng đành từ bỏ .
Sớm hôm sau, đội ngũ lại bắt đầu vượt qua Tuyết Sơn, quá trình này Diệp Thiên lộ rõ thể lực, khiến mọi người cũng giật mình không ngừng, nếu như không có chuyện Tuyết Băng, sự an toàn của Diệp Thiên tại Tuyết Sơn, thật sự không phải là vấn đề.
Nhưng về đến khu quản lý, ngày lành của Diệp Thiên chấm dứt.
Hai vị cảnh sát nhân dân khu quản lý đem Diệp Thiên vào một gian thẩm tra, con chồn ngủ mơ mơ màng màng kia, cũng bị lão Ngô bắt mất, hắn nhận ra loại động vật này.
Diệp Thiên trả lời đều đã nghĩ kỹ trước, hắn sống chết nói mình lên núi là vì yêu thích, lúc ấy đã nghĩ chinh phục ngọn núi Đại Tuyết Sơn, cho nên mới trộm bò lên trên, còn những chuyện khác, mình một mực không biết.
Những lời này Diệp Thiên sớm đã nói với lão Ngô bọn họ, hơn nữa lần này phạm vi Tuyết Băng rất lớn, không thể nào là do Diệp Thiên gây ra được, cho nên hỏi qua vài câu, hai người cảnh sát kia liền đi ra.
– Chú Trần, thật sự là thực xin lỗi, chuyện này phiền chú rồi!
Thẩm vấn hết quá trình, Diệp Thiên vẫn bị nhốt tại một phòng nhỏ, nhưng 20′ sau, cửa phòng liền được mở ra, Trần Hỉ Toàn và một người trung niên mặc bộ đồ cảnh sát đi đến.
Ở trên đường trở về, Diệp Thiên nghe lão Ngô nói, hành vi của hắn là trái với điều lệ lên núi, dựa theo điều lệ tương quan, tạm giữ hắn vài ngày cũng là không sai.
Cho nên khi còn chưa trở lại khu quản lý, Diệp Thiên liền cầu xin lão Ngô trộm ra bên ngoài gọi điện thoại, hắn ở Tân Cương bên này không biết người nào, tìm cha thì cũng là ngoài tầm với, cho nên liền nghĩ tới Trần Hỉ Toàn mà hắn quen ở trên xe lửa.
– Tiểu Diệp, lá gan của cháu cũng thật không nhỏ, tự mình liền dám đi Tuyết Sơn à?
Trần Hỉ Toàn nhìn thấy Diệp Thiên, vỗ vỗ ở trên bả vai hắn, xoay mặt nói với cảnh sát phía sau:
– Chương cục trưởng, thanh niên không hiểu chuyện, phê bình cũng phê bình rồi, trở về tôi sẽ giáo dục cậu ta, nể mặt lão Trần tôi, đừng tạm giữ …
Diệp Thiên nhìn thấy Trần Hỉ Toàn nháy mắt với mình, cũng không rõ đầu đuôi, lập tức làm bộ hối hận, mở miệng nói:
– Chú Chương, thực xin lỗi, đều do cháu nhất thời xúc động, khiến các chú thêm vất vả!
– Người trẻ tuổi có bốc đồng là tốt, nhưng ngàn vạn lần không thể tiếp tục như thế, lần này cậu biến mất, khiến đội của chúng tôi rất bị động đấy!
Có thể khiến Trần Hỉ Toàn mở miệng, Chương cục trưởng tự nhiên sẽ không làm khó Diệp Thiên, chỉ giáo huấn Diệp Thiên vài câu.
Nghe được Chương cục trưởng nói vậy, Trần Hỉ Toàn cười nói:
– Chương cục trưởng, hôm nay tất cả mọi người đã vất vả, vậy để tôi tặng mọi người một xe lông dê đi!
– Vậy sao được! Lão Trần, tối nay chớ đi , món ăn thôn quê cùng núi này đang đúng độ đấy!
Nghe được Trần Hỉ Toàn nói vậy, Chương cục trưởng cũng nở nụ cười, hắn biết Trần Hỉ Toàn nói là làm, một xe lông dê chính là giá trị không ít, làm lãnh đạo có thể cho thuộc hạ chút phúc lợi, đó cũng là một loại biểu hiện gia tăng uy tín.
– Chú Chương, trên núi cháu nhặt được một động vật nhỏ, không biết có thể cho cháu nhận nuôi hay không?
Nghe được Chương cục trưởng nói muốn ăn món ăn thôn quê, Diệp Thiên không khỏi hoảng sợ, tuy rằng hắn không kị ăn đồ tươi sống, hoang dại động vật chết ở trên tay hắn cũng xấp xỉ một nghìn con, nhưng Diệp Thiên thật đúng là sợ Chương cục trưởng đem con chồn cùng mình vượt qua hoạn nạn kia đi làm thịt.
Chương cục trưởng đang lúc cao hứng, nghe được Diệp Thiên nói vậy, khoát tay nói với một nhân viên cảnh sát phía sau:
– Tiểu Triệu, cậu dẫn cậu ấy đi lo nốt thủ tục, tiểu động vật kia nếu không thuộc động vật quốc gia bảo hộ, cũng trả lại cho cậu ta đi…[Audio] Dược Thần
Những năm này, việc bảo hộ đối với động vật hoang dại còn chưa được nghiêm ngặt, nhất là ở những nơi xa xôi thế này, càng không người nào làm để tâm, thậm chí một số động vật quốc gia bảo hộ, cũng thường xuyên hiện ra trên bàn cơm.
Lão Ngô hiển nhiên rất thích con chồn này, khi tìm được nó, hắn đem chăn bông trên giường làm thành ổ cho nó, nghe được ý của Diệp Thiên, không khỏi mở miệng nói:
– Tiểu Diệp, con chồn này để cho chú Ngô nuôi đi!
– Chú Ngô, nó có duyên với cháu, chú xem… Nó tỉnh dậy là tìm cháu!
Khi hai người nói chuyện, con chồn kia đã tỉnh dậy, cái mũi ngửi ngửi một chút, tứ chi cùng vươn ra tóm vào quần áo Diệp Thiên, liền bò lên trên.
– Ồ, con vật này biết nhận quen đấy, quen mùi cậu cũng không phải dễ đâu!
Thấy như vậy, chân mày lão Ngô nhất thời nhíu lại.
Diệp Thiên chìa cái ngón út cho con chồn hít lấy, nhìn về phía lão Ngô hỏi:
– Chú Ngô, rốt cuộc nó gọi là gì ạ?
– Nó là chồn Thiểm Điện, là dị chủng ở Tuyết Sơn, rất khó thuần dưỡng, nhưng nuôi được có thể giúp người ta săn thú !
Nhìn thấy Diệp Thiên thân thiết với con chồn, vẻ mặt lão Ngô rất hâm mộ.