- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 41: Địch Vượng tuyệt trận (c201-c205)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 41: Địch Vượng tuyệt trận (c201-c205)
❮ sautiếp ❯Chương 201 : Địch Vượng
Vương Thuận ra khỏi phòng vẫn không nhìn thấy được nụ cười lạnh lùng của “sư phụ”, nếu không thì đã cầm 5 vạn đồng kia mà cao chạy xa bay rồi. Đương nhiên, cho dù cậu có chạy đi đâu cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Địch Vượng.
Tên lão Đại Địch Vượng này cũng không phải tay vừa, chí ít đối với mấy người dưới chướng mình, ông ta hoàn toàn có khả năng sinh sát họ.
Địch Vượng sinh ra ở trong núi Võ Lăng sườn đông cao nguyên Vân Quý. Thời cổ đại, nơi đây được gọi là Miêu Cương, nổi tiếng khắp nơi về cổ trùng (côn trùng) và cổ thuật.
Loại pháp thuật thần bí này ở những vùng nông thôn phía nam Trung Quốc hết sức lợi hại, nghe đến đã sợ, ai cũng không giám nghĩ nó là giả.
Thế nhưng đến bây giờ, mọi người đối với cổ trùng hay cổ thuật cũng dần dần không còn sợ hãi như trước nữa, cũng giống như nói về thần, quỷ, càng nhiều người tìn rằng đó chỉ là những truyền thuyết mà 1 vài người bịa đặt ra mà thôi.
Thế nhưng rất ít người biết rằng, cổ thuật thực sự tồn tại. Cho dù là đến tận bây giờ, cái nơi Miêu Cương thâm sơn ấy cũng vẫn còn có người kế truyền cổ thuật.
Chỉ có điều điều kiện để kế thừa cổ thuật hết sức khắc nghiệt. Mỗi đời chỉ có 1 người, hơn nữa người truyền nhân này cả đời phải bảo vệ thôn làng của mình, những người nay thường được gọi là tộc trưởng.
Truyền nhân đời thiếp theo đều là do trưởng lão lựa chọn, thường là chọn khoảng 2, 3 người, dùng đủ những phương pháp tàn khốc huấn luyện bọn họ, người sống sót cuối cùng mới có thể là truyền nhân chân chính.
Khi Địch Vượng 20 tuổi, là 1 trong những người kế thừa của tộc trưởng, thế nhưng ông không thể chịu đựng được những thử thách tàn khốc kia, cuối cũng cũng bị loại bỏ. Ông ta lúc hấp hối bị tộc trưởng vứt xuống 1 động rắn.
Người nào mà bị rơi vào động hàng vạn con rắn này nhất định sẽ chết, chắn chắn là như thế. Thế nhưng Địch Vượng mạng lớn, vắt vẻo trên 1 cái cây trong động rắn. Sau khi tỉnh lại, ông ta dùng toàn bộ sức lực của mình trèo lên, cuối cùng cũng thoát được.
Mặc dù không bị nằm trong miệng rắn thế nhưng Địch Vượng biết nếu như mình còn quay về làng thì cũng bị tộc trưởng giết chết thôi bởi vì ông đã được truyền 1 ít cổ thuật rồi, hơn nữa dựa vào quy định, ngoài tộc trưởng ra thì người khác không ai được biết 1 chút cổ thuật này.
Từ nhỏ đã sinh sống trong thâm sơn, Địch Vượng cũng không thiếu kỹ năng sinh tồn, sau khi rời bỏ thôn làng rừng rậm nguyên thủy hơn 1 tháng, ông ta đã tự chữa khỏi những vết thương cho mình.
Sợ bị người trong làng phát hiện ra, Địch Vượng sau này đến 1 khu Miêu Cương khác, sống yên ổn hơn mười năm. Nhưng 1 lần cực kỳ ngẫu nhiên, ông gặp lại tộc trưởng của làng cũ.
Truyền nhân tộc trưởng mới nhận được sự thừa nhận của tất cả mọi người Miêu khi phát hiện ra Địch Vượng vẫn còn sống, ác mộng của hắn cũng đến rồi, vị tộc trưởng ấy thi hành rất nhiều thủ đoạn, mấy lần dồn hắn suýt vào chỗ chết.
Thế nhưng Địch Vượng cũng hiểu 1 chút cổ thuật, sau khi thập tự nhất sinh, thì trốn đi 1 nơi rất xa. Thế nhưng cuộc sống ở thế giới bên ngoài khiến ông ta không thể nào thích nghi được.
Bởi vì thời điểm này Trung Quốc đang vào thời kỳ đại cách mạng xưa nay chưa từng có, nồi ăn cơm trong nhà cũng đều bị thu để luyện sắt thép, điên cuồng cuốn lên tất cả mọi người.
Tuy rằng trải qua không ít gian khổ nhưng về bản chất mà nói từ thâm sơn cùng cốc chạy ra đây, Địch Vượng cũng không có chút kinh nghiệm nào cả, rất nhanh đã bị cơn thủy triều này cuốn vào.
Tình cờ gặp gian, Địch Vượng kết giao với 1 nhóm thanh niên xác định cứu vớt nhân loại, rồi trong hỗn loạn cùng bọn họ vượt qua biên giới Vân Nam đến đánh nhau với chính phủ ở Myanmar và Thái Lan.
Trận đánh nhau chẳng biết vì sao cả nhưng cũng kéo dài hơn mười năm, cuối cùng, Trung Quốc không thừa nhận thân phận của bọn họ. Còn những nước như Myanmar hay là Thái Lan cho rằng mấy nghìn người vũ trang này hơi mười năm cuối cùng chỉ còn lại chưa tơi trăm người.
Trong 100 người này có Địch Vượng ở trong đó.
Địch Vượng năm đó không hiểu gì về cái thế giới bên ngoài này trải qua hơn 10 năm chiến tranh, rất nhiều lần bị bán đứng, ông ta đã biến thành 1 con người xảo quyệt, cũng không còn cái dáng vẻ của thiếu niên Miêu Cương năm đó nữa.
Mà trong 1 lần trốn tránh chính phủ địa phương bao vây, Địch Vượng ở 1 sơn động trong 1 khu rừng ở Thái Lan đã phát hiện ra 1 tập bản thảo không hoàn chỉnh, là tập bản thảo của 1 thầy phong thủy thời Trung cổ để lại.
Địch Vượng vốn không biết làm thế nào với tập bản thảo này thế nhưng 1 lần hắn ta phát hiện ra có 1 nơi giống ý như địa hình sát khí trong cuốn bản thảo miêu tả, khí huyết Địch Vượng dâng trào, dựa theo cuốn bản thảo miêu tả bày 1 trận pháp ở đó.
Sau khi bày trận pháp xong, Địch Vượng dẫn 1 đội quân chính phủ địa phương đến chỗ đó, điều làm cho hắn vui mừng hơn nữa chính là hậu quả của trận pháp khiến cho 1 đội hơn 10 người đều tự giết lẫn nhau, cuối cùng chết hết cả.
Phát hiện này khiến cho Địch Vượng coi cuốn bản thảo kia như là bảo bối, chỉ cần có thời gian nhàn rỗi, là lại nghiên cứu cân nhắc trận pháp kỳ môn trong cuốn bản thảo kia.
Chỉ có điều tập bản thảo này quá cũ rách rồi, hơn nữa cũng không có công pháp phối hợp, Địch Vượng nghiên cứu mười mấy năm rồi mà chỉ có thể cử dụng 7, 8 kiểu trận pháp thôi.
Nhưng mà Địch Vượng cũng có chút tài, kết hợp với 1 chút cổ thuật học được trước kia khiến cho hắn nghiên cứu ra được bản mạng cổ của chính mình. Sau khi thoát khỏi đội du kích đó, thanh danh của Địch Vượng ở Thái Lan đã nổi như cồn.
Thế nhưng chỉ có thể nói thời vận của Địch Vượng không được tốt, đến cuối những năm 70, thân phận của hắn vị người khác phát hiện ra, cái tên “Địch đại sư” gây hỗn loạn kia không thể không trốn chạy lần nữa, lại quay trở về tổ quốc sau hơn 20 năm xa cách.
Đầu những năm 80, bất kể là những thầy tướng phong thủy hay là người cổ ngoa nhân, đều không có kết cục tốt đẹp gì. Lúc đó Địch Vượng học được thuật phong thủy mộ táng trong cuốn bản thảo đó, đã nảy ra ý định đào mộ tổ tiên.
Lúc mới bắt đầu, Địch Vượng đơn thân độc mã làm nhưng sau khi đối chọi mấy lần với những thế lực đào trộm mộ ở 1 vài địa phương khác thì Địch Vượng cũng đã xây dựng nên thế lực của mình, mười mấy năm qua, trong giới đào trộm mộ ở trong nước thì ông ta đã có tiếng là nhân vật đứng đầu rồi.
Thế nhưng Địch Vượng đánh hơn mười mấy năm, biết rõ từng đường binh pháp, ngoài những người trong nhóm ra, thì căn bản chưa hề lộ mặt ra ngoài.
Hơn nữa Địch Vượng mỗi lần trước khi ra tay đào trộm mộ thì chỉ có 1 mình ông ta biết mục tiêu ra tay, sau khi đem vật phẩm đào được ra, ông ta cũng không xuất hiện ở các địa điểm giao dịch, chỉ cần có hơi gió thổi qua thôi, thì ông ta đã ở xa vạn dặm rồi.
Vì thế nên mặc dù tiếng tăm Địch Vượng vang danh khắp nơi nhưng thân phận của ông ta vẫn luôn bí ấn, nhiều lần tránh được sự truy kích và tiêu diệt của cảnh sát.
Nhiều năm cùng đối phó với cảnh sát và quân đội khiến cho ông ta có cảnh giác đặc biệt. Lần này ông ta cảm thấy có gì đó không ổn, mới đột nhiên rời khỏi Bắc Kinh, định trốn ra nước ngoài tránh nạn.
Địch Vượng bây giờ không giống như trước nữa, ông đều có quan hệ với những đội buôn lậu đồ cổ ở nước Mỹ và cả châu Âu, sau khi ra nước ngoài có thể sống 1 cuộc sống sung sướng.
Thế nhưng lúc chuẩn bị đi, Địch Vượng vẫn quyết định nhận 1 vụ làm ăn từ nửa năm trước nữa. Dù sao thì nhà sưu tầm đồ cổ người Anh đó cũng trả đến tận 500 vạn đô la, số tiền này đối với Địch Vượng có sức hập dẫn không nhỏ.
Vụ làm ăn này đối với Địch Vượng cũng không có nhiều nguy hiểm, chủ yếu là phải đối mặt với thời tiết khắc nghiệt của tự nhiên, bởi vì lần đào mộ trộm này không phải là đồ vật mà là 1 thi thể ở trên núi tuyết.
Giới sưu tầm đồ cổ ở nước ngoài thể loại đồ cổ nào cũng có. Nước Anh có 1 nhà sưu tầm đồ cổ lớn, rất có hứng thú với những xác ướp cổ. Trong tòa thành của hắn, ít nhất cũng phải có hơn 100 bộ xác ướp hơn 100 năm trước.
Trong 1 đợt đến thám hiểm Trung Quốc năm ngoái, nhà sưu tầm đồ cổ đó đã đến 1 sơn động băng, phát hiện có 1 bộ thi thể mặc quần áo lông thú, bị đông cứng dưới lớp băng.
Đây là 1 thi thể nam trong băng dưới làn nước, bộ lông tất nhiên trông rất sống động, bất kể là từ góc độ của nhà sưu tầm đồ cổ hay là từ góc độ nghiên cứu mà nói đều cực kỳ đáng giá.
Thế nhưng người Anh này biết mục tiêu của mình quá lớn, thanh danh cũng không phải là tốt, cho dù có lấy được thi thể đóng băng từ 7000 năm trước này cũng không có cách nào đem ra khỏi Trung Quốc, vì thể nên thông qua 1 vài con đường rồi tìm đến Địch Vượng, trả 1 món tiền rất lớn.
Ngày thứ 2 đến Ô Lỗ Mộc Tề, Địch Vượng đã đi 2 chuyến đến núi Thiên Sơn.
Chỉ có điều 2 ngày này thời tiết Thiên Sơn hết sức khắc nghiệt, căn bản là không thể đến địa điểm mà người Anh kia nói được, đều phải nửa đường quay về, vì thế nên Địch Vượng chỉ có thể chuẩn bị trước đợi đến khi khí hậu tốt hơn1 chút sẽ tiếp tục hành động.
Từ trước đến giờ, ngoài Địch Vượng ra, tất cả mọi người đều không biết mục đích của hắn ta đến Thiên Sơn là gì? Mà sau khi nói chuyện với Vương Thuận, Địch Vượng quyết định cho tên đệ tử hời này thay thế cho cái xác ướp kia, vĩnh viễn ở lại núi Tuyết Sơn.
Vì không để người khác chú ý, 5 người Địch Vượng đã thuê 4 phòng, ngoài Địch Vượng và Bưu Tử ở 1 phòng ra thì 4 người kia mỗi người 1 phòng. Sau khi đánh bài xong, thì ai về phòng nấy.
– 4 người? Sao lại thiếu 1 người thế này?
Diệp Thiên sau khi ăn thịt dê nướng no căng bụng rồi trở về khách sạn, sau khi suy diễn 1 hồi, thì phát hiện 1 người không bị nhiễm linh khí của cậu, hơn nữa lại phá hỏng linh khí này, rốt cuộc cũng không thể đem linh khí truyền vào thân thể người đó.
Diệp Thiên không biết, sau khi bọn người Vương Thuận rời đi, Địch Vượng căn bản không rời ra khỏi phòng, nếu không phải là do Bưu Tử ra khóa phòng lại, thì trận pháp của cậu chỉ có thể truyền vào thêm 2 người khác nữa mà thôi.
Thế nhưng Diệp Thiên không để ý làm gì. 5 người bọn họ chắc chắn 1 người cũng không thể tự hành động được, chỉ cần đi theo 4 người còn lại là được rồi.
– 5 người đều đi ra ngoài rồi!
7 giờ sáng ngày hôm sau, Diệp Thiên phát hiện 4 người kia có động tĩnh, sau khi mở cửa sổ ra, cậu nhìn thấy 5 người cũng lên 1 chiếc xa việt dã mà đi.
– Đại ca, Ô Lỗ Mộc Tề có chỗ nào đẹp không? Phía nam đó là nơi nào?
Nửa giờ sau, Diệp Thiên ngồi ở 1 quán ăn sáng không xa khách sạn lắm, nói chuyện với người trung niên dân tộc Duy Ngô Nhĩ kia.
– Bên kia là Thiên Sơn “Dao Trì”, cậu có biết không? Chính là trên ngọn núi kia.
Người trung niên rất hiếu khách, sau khi nhìn quần áo Diệp Thiên thì nói:
– Chàng trai, nếu cậu muốn leo núi, thì cần phải mặc nhiều áo hơn 1 chút!
Sau khi nghe người trung niên nói xong, Diệp Thiên có chút đăm chiêu, chẳng trách 5 người kia mỗi người đều đeo theo túi lớn túi nhỏ không ít đồ vật.
Chương 202 : Thiên Sơn
Tháng 9 chính là mùa du lịch ở Ô Lỗ Mộc Tề, sau khi rời cửa hàng ăn sáng, Diệp Thiên theo đường cái đi chưa đầy 5 phút đã tìm thấy 1 công ty du lịch.
– Chàng trai, cậu có thể tham gia chuyến du lịch Thiên Sơn 2 ngày, cả tiền ăn tiền ở, buổi tối ở khu du lịch Thiên Trì, tính cả tiền xe về nữa chỉ có 588 đồng, thế là rất hời rồi!
Nghe nói Diệp Thiên muốn đến Thiên Sơn du lịch, ông giám đốc kia như là ngồi trên lưng ngựa cầm 1 tấm bản đồ ra, giới thiệu cho Diệp Thiên.
– Khi nào thì xuất phát?
Giá cả đối với Diệp Thiên không là gì cả. Mấu chốt là thời gian xuất phát. Nếu như quá muộn thì cậu đành phải thuê xe taxi đi, dù sao thì nơi đó cách Ô Lỗ Mộc Tề cũng chỉ khoảng 70, 80km là cùng.
Cảm thấy Diệp Thiên muốn xuất phát sớm, vị giám đốc đó mở miệng nói:
– Bây giờ trả tiền thì 10 giờ sẽ xuất phát, đến giữa trưa thì sẽ đến nơi.
– Được, tôi tham gia!
Diệp Thiên gật gật đầu, đếm ra 600 đồng đưa cho ông ta, sau khi làm xong thủ tục, vị giám đốc kia cũng biết Diệp Thiên không có nơi nào để đi bèn gọi hướng dẫn viên đưa Diệp Thiên lên trên xe ngồi chờ.
Hướng dẫn viên tiếp đoàn này mới hơn 20 tuổi là 1 cô gái dân tộc Duy Ngô Nhĩ, những người khác còn chưa đến, nhìn thấy Diệp Thiên chỉ mang theo 1 cái ba lô đơn giản lên xe, cảm thấy kỳ quái hỏi:
– Chỉ 1 mình anh đi du lịch thôi à?
– Đúng vậy, muốn đến Thiên Trì xem xem ở đó có quái vật gì?
Diệp Thiên cười, khi nãy mới đi nghe ngóng thấy bảo trong Thiên Trì có xuất hiện quái vật tiền sử. Trong phút chốc số lượng người đến đây du lịch đã tăng lên nhiều, thế nhưng vẫn chưa có ai có thể nhìn thấy con quái vật đó.
– Làm gì có quái vật nào.
Cô gái Suy Ngô Nhĩ đó thì thầm 1 câu, tốt bụng nói:
– Thời tiết ở đây sáng sớm mặc áo bông, đến trưa mặc áo len, đến Thiên Trì còn lạnh hơn nhiều, anh mặc thế này là quá ít đấy!
– Không sao, trên đó nhất định là có chỗ cho thuê áo khoác ngoài chứ, đến lúc đó anh thuê 1 chiếc cũng được.
Diệp Thiên vào nam ra bắc đi qua không ít nơi, cậu biết ở những địa điểm du lịch có nhiệt độ trong ngày chênh lệch đều có chỗ kinh doanh cho thuê áo khoác. Mất mấy đồng là có thể tránh được phiền phức mang theo bao lớn bao nhỏ cho mình.
– Anh cũng biết rõ thật.
Cô hướng dẫn viên người Duy Ngô Nhĩ ngạc nhiên nhìn Diệp Thiên 1 cái, đúng lúc này những hành khách khác cũng vừa lên xe, cô vội vàng ra đón tiếp họ lên.
Đến 10 giờ, trên xe đã đầy ắp người, đúng giờ thì xuất phát.
Ô tô ra khỏi nội thành là 1 vùng đất rộng lớn, hai bên là cánh đồng bông thẳng cánh cò bay, nửa tiếng sau, xe đã bắt đầu leo lên núi.
Ngồi xe trên đường núi vây quanh này, cũng cần phải có lòng dũng cảm, những người nhát gan đều không dám nhìn ra ngoài. Bởi vì đập vào mắt đều là những vách núi đen, những đám mây bay ngang qua cửa kính, đường núi uốn lượn ngoằn ngèo.
Tháng 9 cũng là mùa nước mưa, từ trên xe ô tô có thể nhìn thấy dòng nước chảy dưới chân núi. Những dòng suối trong vắt, khi chảy qua những phiến đá bọt bắn lên như những bông tuyết trắng, dường như cách xa trăm mét vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được.
– Các vị du khách, bây giờ chúng ta đang đến Thiên Trì, Thiên Sơn, nằm ở trung bộ Tân Cương, do 3 dãy núi hướng đông tây nằm song song, uốn lượn tạo thành.
Thiên Trì thì nằm trong đỉnh núi Thiên Sơn, là hồ nước núi cao được tạo thành từ những dòng sông băng cổ, đất đá trôi xuống bị tắc lại, 4 phía núi tuyết bao quanh, tuyết rơi trên núi chính là nguồn nước trong hồ.
Đương nhiên, nơi đây cũng có 1 truyền thuyết thần thoại đẹp. Truyền thuyết Thiên Trì chính là nơi để Vương Mẫu nương nương tắm, mà tiểu Thiên Trì còn là chậu rửa chân của Vương Mẫu nương nương nữa.
Sau khi xe lên núi, hướng dẫn viên người Duy Ngô Nhĩ bắt đầu thuyết minh, cùng những người khách trên xe hưng phấn đem máy ảnh ra chụp ảnh khắp nơi. Diệp Thiên lẳng lặng ngồi ở phía sau, cảm nhận được nguyên khí trời đất nồng hậu nơi này.
Theo như Đạo gia giải thích thì nguyên khí có thể bị thân thể con người hấp thụ. Chỉ có điều người bình thường không biết chuyển hóa nó nên thường làm hư tổn thứ quý báu nhất của đất trời này. Như vậy, nơi nguyên thủy nào càng ít người thở thì nguyên khí càng nồng hậu.
Cải lý luân này có đúng hay không Diệp Thiên cũng không biết nhưng cậu đã đi qua rất nhiều nơi, quả thật phát hiện nguyên khí trong thành phố tương đối loãng, mà ở những nơi thôn quê thì số lượng và chất lượng nguyên khí rõ ràng là cao hơn rất nhiều.
Cũng giống như lúc này xe ô tô đi qua tràn ngập sương mù này, Diệp Thiên mỗi 1 hơi thở lại cảm thấy hết sức dễ chịu. Nếu như không phải là ở nơi này không thể tu luyện được, ở thôn quê thì lại khó sống thì Diệp Thiên đã có ý định sống ở nơi này 1 thời gian rồi.
Đến giữa trưa thì xe dừng ở cảnh khu Thiên Trì, xuống xe, tinh thần Diệp Thiên bị cảnh đẹp xa xa kia làm u mê 1 lúc.
1 dải sương mù màu hồng bao phủ giữa lưng chừng núi xanh ngắt, những hàng bách tùng tô điểm ven bờ, những đỉnh núi xa xa phủ đầy tuyết lấp lánh, như ẩn như hiện.
Những rặng Vân Sam, Bạch Dương, Dương Liễu, trải dài trên những sườn núi xung quanh Thiên Trì. Bên bờ tây xây dựng những tòa đình lầu lung linh tinh xảo. Hồ nước trong veo, yên ả in bóng đỉnh núi Tuyết Sơn, phong cảnh kiều diễm giống như trong tiên cảnh.
– Đây chính là Tuyết Liên đặc sản của núi Thiên Sơn của chúng ta, nếu như mọi người thích có thể mua 1 ít.
Vào lúc mọi người mới xuống xe, thì có mấy cô bé vây quanh để bán hoa, bên trong giỏ của các cô bé bày những đóa hoa màu xanh biếc. Giá bán cũng không đắt, 10 đồng 1 bó, đương nhiên đây cũng không phải là hoa Tuyết Liên hoang dại.
– Thứ này mà lâu năm thì cũng có thể đây.
Diệp Thiên cầm 1 đóa hoa Tuyết Liên lên ngửi cái mùi hương thơm ngát của nó, sau đó lại đặt xuống. Tuyết Liên công hiệu lưu thông máu, tán hàn trừ thấp, có thể trị những chứng bệnh hàn. Nếu như thật sự có Tuyết Liên có dược tính ngàn năm thì rất có lợi cho sự hồi phục thương thế của Diệp Thiên.
Sau khi đi theo mọi người trong đoàn đi ăn, Diệp Thiên không đi theo họ xuống thuyền dạo Thiên Trì nữa mà hỏi hướng dẫn viên chìa khóa phòng, rồi vào phòng nhà gỗ, đặc điểm nhà của dân tộc thiểu số.
– Những người này lên núi bằng cách nào nhỉ?
Diệp Thiên hơi nhíu mày, khi nãy ở bãi đỗ xe cậu không nhìn thấy chiếc xe việt dã của họ đâu. Lần này suy diễn mới phát hiện ra “ông chủ Cổ” và mấy người kia đã trên đỉnh của 1 ngọn núi cách nơi này hơn 20m rồi.
Sau khi suy nghĩ 1 lát, Diệp Thiên lại nhấc ba lô lên, ra ngoài tìm 1 nhân viên làm việc trong khu du lịch này.
– Cậu muốn đi leo núi à?
Người nhân viên làm việc kia nhìn Diệp Thiên, vội lắc đầu nói:
– Cậu như thế này thì không được. Còn chưa lên đến Tuyết Sơn thì đã bị đông cứng rồi, những đội leo núi cũng sẽ không cho cậu đi theo đâu.
Ở Thiên Trì này được coi như là trạm trung chuyển để leo núi thám hiểm những đỉnh núi Tuyết Sơn khác, vào những ngày thời tiết đẹp, hầu như mỗi ngày đều có người lên leo núi thám hiểm.
Thế nhưng những người ăn mặc và đi giầy du lịch giống như Diệp Thiên mà muốn leo núi như thế này thì đây là lần đầu tiên người nhân viên này nhìn thấy. Theo như lời hắn nói thì đến chân núi còn chưa kịp leo lên thì đã không chịu nổi cái lạnh ở đó rồi.
Diệp Thiên nghe thấy vậy nhíu mày mở miệng hỏi:
– Thế ở đây các ông có bán trang phục và thiết bị leo núi không?
Trong trường Thanh Hoa cũng có 1 đội leo núi nổi tiếng, mà lão đại Từ Chấn Nam sau khi chơi bóng rổ thì gia nhập vào đội leo núi này thế nên Diệp thiên cũng có chút ít hiểu biết về việc leo núi, thế nhưng chưa có cơ hội thực hiện nó.
– Ở đây có, hơn nữa còn có cả huấn luyện leo núi nữa, đi, tôi dẫn cậu đi!
Nghe thấy Diệp Thiên muốn mua thiết bị leo núi, người nhân viên đió lập tức vui mừng hẳn lên, 1 bộ trang thiết bị leo núi giá cả rất đắt, sau khi bán được ông ta có thể kiếm được 1 chút hoa hồng.
– Mẹ kiếp, đúng là đen thật.
Sau khi ra khỏi cửa hàng bán đồ leo núi, Diệp Thiên cảm thấy hơi rùng mình bởi vì rất đơn giản, chỉ mới mua 1 cái bao leo núi với 1 bộ quần áo chống lạnh, cái lều dã ngoại, 1 sợi dây thừng dài 50 mét và 1 cái búa phá băng thôi đã ngốn của Diệp Thiên đúng 4 nghìn 600 đồng rồi.
Nếu không phải là lúc Diệp Thiên sắp ra khỏi cửa, bác cả lại đưa có cậu thêm 2000 nữa thì Diệp Thiên móc đâu ra 4 nghìn 600 này bây giờ. Như vậy lúc này Diệp Thiên chỉ còn thừa lại mấy trăm đồng trong túi mà thôi.
Thế nhưng điều duy nhất trấn an lại cậu chính là sau khi mua đồ xong, thì khóa huấn luyện leo núi trong cửa hàng kia sẽ miễn phí tặng họ 1 cuộc “ hội những người say mê leo núi” đến dòng sông băng số 1.
Từ Thiên Trì lên Thiên Sơn thì xe ô tô không thể lên được. Ngồi trong xe ở khu du lịch từ bờ tây Thiên Trì sau khi đến phía nam hồ thì phải đổi bằng đi ngựa.
Ánh mắt Diệp Thiên đảo qua bãi đỗ xe đó, lập tức phát hiện ra chiếc xe việt dã hồi sáng kia, cậu biết, con đường truy tìm tung tích của mình đã không lầm.
5, 6 người cưỡi ngựa theo đường Đại Đông Câu mà đi lên. Đường thung lũng thông thoáng, dưới thung lũng và sườn núi dày đặc những bụi Vân Sam, những lùm cây che kín bên sườn dương, thế nhưng sắp tới cuối thu nên những lùm cây này đã hơi chút khô héo.
Men theo thung lũng này mà lên, có thể thấy được vết tích của những dòng sông băng cổ và địa hình nơi bị sông băng ăn mòn. Đứng trên miệng ngọn núi Bác Cách Đạt nhìn ra xa, trên đỉnh ở phía bắc của ngọn Bác Cách Đạt có 1 dòng sông băng thẳng tắp.
Mục tiêu của mấy người Diệp Thiên chính la dòng sông băng trên đỉnh Bác Cách Đạt đó, cũng là dòng sông băng lớn nhất trên đỉnh Bác Cách Đạt. Khu vực tuyết ở đây rất dốc. Bên dưới lưỡi sông băng lại khá bằng phẳng, khe nứt đen xen khắp nơi, giày như mạng nhện.
Đứng trên thảm cỏ trên sườn núi cao nhìn thì nó rộng khoảng 3, 4 mét, sâu khoảng 5, 6 mét chảy uốn lượn, tiếng nước gào thét ầm ầm bên tai. Cho dù là Diệp Thiên cũng phải run lên. Ở đây nếu như mà bị rơi xuống thì chắc là đến xác cũng không tìm thấy.
– Được rồi, mọi người tự do hoạt động đi, nhưng đừng có đi quá xa, tối nay chúng ta sẽ cắm trại ở đây.
Vị huấn luyện viên leo núi kia rõ ràng là chẳng có trách nhiệm gì cả, đưa mọi người đến đây thì mặc kệ rồi tìm 1 chỗ dưới sườn đồi phơi nắng rồi hút thuốc.
Cưỡi ngựa cả buổi rồi, mấy người khác đều cảm thấy mệt nên ai cũng không phát hiện ra Diệp Thiên đeo cái bao cao bằng nửa thân người kia đi theo 1 con đường nhỏ rồi trèo lên núi.
Trên dãy núi trên đầu Diệp Thiên đó có 1 nhóm người đang giẫm lên những hạt tuyết đọng mà leo lên đỉnh núi. Mặc dù Địch Vượng cao tuổi nhất nhưng động tác của ông ta rất mau lẹ, chốc chốc lại quay đầu lại thúc giục mấy người phía sau.
Sau khi nhìn tấm bản đồ trong tay, Địch Vượng nhỏ giọng hô:
– Nhanh lên, tối nay phải leo lên được đỉnh Bác Cách Đạt, ở trên đó có 1 nơi có thể cắm trại được.
Nơi đây cao hơn 4000 mét so với mặt nước biển, khắp nơi đều là tuyết phủ, nếu như nói to 1 chút cũng có thể làm cho tuyết lở xuống.
Thế nhưng không giống với hoàn cảnh của Diệp Thiên, trong tay của Địch Vượng có sẵn lộ trình leo núi do người Anh đó cung cấp, ngay cả địa điểm cắm trại cũng nắm rõ rồi.
Chương 203 : Quái vật
Sau một giờ leo lên đỉnh núi, ánh mặt trời nóng nực như cũng bị xua đi bởi khí lạnh của núi cao, khiến Diệp Thiên bất giác rùng mình một cái.
Đỉnh núi tuyết sừng sững dần hé lộ. Dưới ánh mặt trời, những đám mây trắng lững lờ thả mình phiêu du quanh đỉnh núi tuyết, trông như những đốm hoa xám bạc trên tấm lụa trắng muốt.
Từ chân núi lên tới đỉnh quanh năm tuyết phủ này, chen giữa là một cánh rừng nguyên sinh bạt ngàn cây cối.
Tòa tháp thâm trầm trụ giữa um tùm cây lá trông như một cái ô khổng lồ chống trời. Le lói một vài tia sáng mặt trời chiếu xuống. Đi trong rừng, Diệp Thiên chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân mình lạo xạo trên những đám lá vàng khô vụn vỡ, cảm nhận sâu sắc sự thâm u của núi rừng yên tĩnh.
Dễ thấy những loài động vật sinh sống thành đàn trong rừng này như dê rừng, thảo lộc, thi thoảng chúng lại sượt qua sượt lại trước mặt Diệp Thiên. Mặc dù rừng này không phải là khu vực cấm, nhưng cũng là nơi hiếm người lại qua.
Sau khi xuyên qua rừng tùng rậm rạp, đã trông thấy tầng băng dày đặc và tuyết phủ trắng xóa, Diệp Thiên liền thay bộ quần áo chống lạnh mua lúc ở dưới núi.
Người xưa nói: “Nhìn núi làm ngựa chết.” Diệp Thiên không ngờ chỉ mới đi đến chân núi đã mất tới hơn ba giờ. Trông đỉnh núi cao vút sừng sững trong mây mờ, Diệp Thiên thật không biết mình có thể leo nổi không?
– Bọn họ rốt cuộc định làm gì?
Thấy mấy người leo cùng đều không có ý dừng bước, Diệp Thiên vừa mới đặt chân lên núi tuyết đã không ngừng kêu mỏi.
Diệp Thiên tuy đã đi không ít nơi, nhưng đối với việc leo núi tuyết thì chẳng có kinh nghiệm gì. Chút ít kiến thức có được là do huấn luyện viên hướng dẫn lúc nãy trước khi leo.
Đối với ông chủ Cổ, tâm điểm của đoàn người, Diệp Thiên lúc này cực kì tò mò.
Diệp Thiên có thể khẳng định, trên ngọn núi tuyết này chắc chắn có bảo bối khiến bọn họ thèm thuồng. Vì bất luận thế nào thì Diệp Thiên cũng không tin, đám trộm cắp này sẽ đổi nghề làm nhà leo núi?
Đặt túi leo núi xuống đất, Diệp Thiên ngồi xuống nghỉ một lát, thấy mình nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi.
Những cái khác không nói, nói trời đang tối dần cái đã. Mấy thứ đồ hộp trong túi không bõ cho Diệp Thiên lấp đầy cái bụng. Tuy rằng có nhiều đồ ăn nhưng Diệp Thiên lại không mang được nhiều, chỉ mang chút gia vị.
Nghe tiếng bụng réo “ọc ọc”, đừng nói tiếp tục leo núi. Nếu giải quyết không nổi vấn đề cái bụng, Diệp Thiên chỉ còn đường quay về.
– Chẳng qua chỉ là thử sống mấy ngày theo kiểu hoang dã, mình cũng không phải là chưa từng sống qua!
Diệp Thiên tính vốn rất kiên định, chuyện gì đã quyết là sẽ làm đến cùng. Ngay cả chuyện nghịch thiên cải mệnh cho lão đạo sĩ cũng vậy, nên trước mắt dù có khó khăn gì đi nữa cậu cũng không bao giờ rút lui.
Đồ ăn đối với Diệp Thiên mà nói, thật sự không phải là vấn đề. Cậu lấy trong túi ra sáu miếng ngọc thạch, chia làm sáu phương vị, chôn ở bìa rừng.
Vì lần này truy kích đám người ông chủ Cổ, Diệp Thiên đã đem tất cả “bảo bối” bên mình để làm thành trận pháp rồi, hiệu quả của nó vượt xa so với ngọc thạch thông thường.
Không bao lâu, một bầy thảo lộc từ trong rừng chạy vụt ra, trận pháp của Diệp Thiên bắt đầu họat động, một con tuần lộc xông vào miệng không ngớt gào thét, toàn thân tê liệt rồi khuỵu xuống.
Diệp Thiên vừa thu lại mấy pháp cụ vừa nghĩ:
– Nếu như tổ sư biết được mình dùng pháp khí giết thảo lộc chắc sẽ tức giận đến mức đội mồ mà lên mất?!
Dù hồi còn ở Mao Sơn, Diệp Thiên không ít lần bắt gà đồi chim rừng để ăn, nhưng dùng trận pháp săn bắn kiểu này thì là lần đầu tiên. Cậu cúi đầu nhìn con thảo lộc đã tắt thở bỏ mạng.
Tay phải cầm một cái cốc giấy, tay trái cầm một con dao mua được dưới chân núi. Diệp Thiên một dao cắm vào yết hầu, giơ cốc giấy đến hứng, máu nóng từ cổ con thảo lộc chảy ra ròng ròng.
– Chân tinh có khác?
Nhắm mắt nhắm mũi uống hết cốc máu. Tuy mùi máu tươi khiến Diệp Thiên không chịu nổi nhưng khi máu vừa xuống tới bụng, một luồng khí nóng từ bụng dâng lên, khí lạnh trong người ngay lập tức giảm đi.
Sau khi đem da thảo lộc chia thành mấy phần, Diệp Thiên nhặt một ít cành lá khô, nhóm lửa. Trong ba lô của cậu tuy không có đồ ăn nhưng dầu mỡ gia vị thì không thiếu. Không lâu sau, một mùi thơm hấp dẫn tỏa ra khắp núi.
– Thật đúng là thiên nhiên trong lành…
Được miếng thịt thảo lộc thơm ngon vào bụng, sức lực Diệp Thiên dần hồi phục trở lại. Có điều nhìn mặt trời sắp xuống núi, cậu vẫn có ý từ bỏ việc tiếp tục lên núi.
Tìm một chỗ dựng lều tránh gió, Diệp Thiên tĩnh tại ngồi trong đó, hít thở không khí trong lành tràn ngập phổi.
Khi đầu Diệp thiên gần chạm tới chỗ đỉnh núi, hình ảnh đám người Địch Vượng cũng đang vất vả leo lên thì trên đỉnh núi tuyết bắt đầu rơi là tả. Tiếng gió rít gào khiến cho người ta có cảm giác khó lòng kháng cự.
Đỉnh núi gió lớn, dường như mỗi bước leo lên đều bị một trận cuồng phong thổi lùi tới năm sáu bước, mà những người này đều thân thể cường tráng cả, toàn sống nhờ đào đất bới mộ, lúc này cũng cảm thấy trụ không nổi.
Để mọi người không bị tụt xuống, Địch Vượng dùng dây thừng buộc vào bên hông mỗi người. Bưu Tử đi phía trước là khỏe nhất mà lúc này cũng lảo đảo rồi.
– Sư phụ, chúng ta đến chỗ lạnh cóng chim không sống nổi này làm gì? Nếu cứ tiếp tục leo lên trên chắc chết mất…
Vương Thuận vang lên một tiếng hối hận. Nếu như cho cậu ta lựa chọn lại, tối qua nhất định cậu sẽ cho thuốc an thần vào trong nước trà của Địch Vượng, đánh cắp cuốn kỳ thư rồi tẩu thoát.
– Không muốn đi, cậu có thể xuống!
Địch Vượng lúc này thật cũng có chỗ khó nói. Ông ta không ngờ vụ làm ăn này lại gian nan đến vậy. Đời mình tuy ông đã trải qua không ít hoàn cảnh khắc nghiệt, nhưng so với lần này thì chẳng thấm vào đâu.
Nhưng cách tọa độ địa điểm của người Anh chỉ có một ngày đường, từ sau khi xuống núi đến con đường tiên cảnh cậu đều sắp xếp cả rồi. Nghĩ đến món tiền năm vạn kia, Địch Vương chỉ có thể ngậm miệng bước tiếp.
– Sao có thể thế chứ su phụ? Ngài nói đi chúng ta sẽ đi!
Sau khi nghe được ý bất mãn trong lời Địch Vượng, trong lòng Vương Thuận thấy ớn lạnh đến tận xương tủy, vội vàng cúi đầu tiếp tục leo lên.
Đến khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, đám người Địch Vượng mới xuyên qua được độ cao so với mực nước biển, bắt đầu cuộc hành trình xuống núi.
Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ đúng là có tố chất của những nhà leo núi. Không thì ít nhất là qua kinh nghiệm lần này, bọn họ có thể vượt xa cái định nghĩa nhà leo núi.
– Anh Biếm, có gì đó rất lạ!
Bưu Tử đi trước nhất đột nhiên dừng bước. Cậu phát hiện phía trước mình hình như có rất nhiều tòa nhà cao lớn, nhưng hoang sơ giống như nhà ma, khiến cho một tên gan to như Bưu Tử trong lòng cũng thấy hơi hoảng.
– Là tháp băng, chỗ chúng ta cần đến đây rồi!
Địch Vượng lấy đèn pin ra rọi về phía trước, miệng không ngớt thốt ra tiếng vui sướng. Suy cho cùng thì ông ta cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, sức chịu đựng thời tiết khắc nghiệt cũng chỉ có hạn mà thôi.
– Mọi người hãy cẩn thận, để ý các khe nứt giữa các tảng băng. Chỗ này có sông băng ngầm, nếu rơi xuống thì không ai cứu nổi đâu!
Đến mặt khác của núi, tuyết đã ngừng rơi nhưng trên trời vẫn không một vì sao. Tiếng quát của Địch Vượng khiến cho mấy người vừa mới thư giãn một lát đã vội vã căng thẳng trở lại. Đoàn người sau khi vào tháp băng, ai nấy đều tìm một chỗ đặt mông xuống.
– Nhanh đem đồ ăn ra đây. Ăn xong một bữa rồi nghỉ ngơi sớm đi! Bưu Tử, năm giờ sáng mai đánh thức mọi người…
Sau khi thở dốc một hơi, Địch Vượng truyền khẩu lệnh. Mọi người ai nấy đều lấy đồ ăn mình chuẩn bị ra, kinh nghiệm đi rừng hoang dã đương nhiên chu đáo hơn Diệp Thiên. Mười mấy phút trôi qua, một miếng băng đã được nấu chảy ở trong nồi.
Đánh chén xong bữa tối thịnh soạn trên núi tuyết, mọi người đều chui vào trong lều của mình nghỉ ngơi, chỉ chốc lát đã ngủ ngon lành.
Không ai phát hiện, Địch Vượng lúc nửa đêm khẽ khàng bò dậy không một tiếng động, dạo bộ quanh lều của Vương Thuận một hồi rồi lại chui vào lều của mình như ma làm.
– Tất cả dậy đi…
Trời vừa tờ mờ sáng, Bưu Tử đã gọi to. May thay chỗ này đã thành sông băng nên không có tuyết đọng, không thì tiếng gọi của hắn chắc sẽ khiến tuyết tan.
Ban ngày và ban đêm cảnh sông băng hoàn toàn khác nhau. Khi mấy người chui ra khỏi lều, bỗng chốc ngay người trước cảnh tượng kì diệu trước mắt.
Sông băng lần lượt thay đổi trước mắt mọi người, trải rộng trên sườn núi trắng phau, xanh biếc như màu ngọc Phỉ Thúy, vô số sông băng hối đến một chỗ, đột nhiên dâng lên như bảo tháp trên mặt đất bằng phẳng.
Những tòa bảo tháp kết thành một mảng lớn, lấp lánh dưới ánh ban mai, giống như một tấm gương trong suốt, soi rõ mặt mũi con người.
Mãi đến lúc này, đám người Bưu Tử mới phát hiện ra trên mặt đất quanh đó vương vãi không ít rác rưởi, từ bình dưỡng khí đến các loại túi nilong, xem ra đây là nơi trú ngụ của một donh trại bộ đội.
– Vương Thuận, tiểu tử ngươi còn không dậy đi? Còn phải để ta gọi?
Thấy lều của Vương Thuận một lúc không động tĩnh gì, Bưu Tử bèn tiện tay lấy luôn cái lon rỗng ném vào lều hắn.
– Dậy rồi, dậy rồi, hơi váng đầu.
Trong lều vang lên tiếng Vương Thuận.
Mơ mơ màng màng mở mắt, Vương Thuận thấy đầu hơi nặng. Tối qua cậu ngủ không ngon, luôn cảm thấy có tiếng gió rít bên tai, mơ thấy mấy người trước kia bị hắn tận tay sát hại.
Chui ra khỏi túi ngủ, Vương Thuận mơ hồ nhớ lại, rồi vén lều trại đi ra.
– Đây …. Đây là cái gì?
Vương Thuận vừa từ trong lều bước ra thì đột nhiên trông thấy trước mắt hắn một người quần áo rách rưới, thịt đã mục nát tới nửa mặt.
– Sư phụ, Bưu ca, mọi người đâu rồi?
Tiếng gọi thảm thiết của Vương Thuận vang lên nhưng dường như tan biến không thấy, chỉ còn lại mình cậu ta và tên quái vật này.
Chương 204 : Người tuyết
– Trả lại mạng cho ta…
Một âm thanh trầm lạnh phát ra từ miệng con quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ này. Còn khuôn mặt của người đó cũng biến hóa, các cơ mặt sắp chuẩn bị rơi xuống lại trở về đúng vị trí, hồi phục lại nguyên dạng.
– Là …. Là ngươi sao? Là sư phụ bảo tôi giết anh. Oan có đầu nợ có chủ, anh đừng đến tìm tôi!
Trông thấy diện mạo của người trước mặt, Vương Thuận không khỏi run bắn lên.
Người này tên gọi Nhị Hổ, là một tên lái buôn chuyên đào mộ trộm cổ vật ở Hà Nam. Trong một lần ra tay hành nghề, Vương Thuận quen biết Nhị Hổ. Một năm sau, Nhị Hổ rủ Vương Thuận đến Hà Nam khai quật một ngôi mộ lớn.
Lúc ấy đám người Địch Vượng chỉ nghĩ là một ngôi mộ thông thường, nhưng ai ngờ sau khi vào bên trong mới biết đó là ngôi mộ của đế vương. Những thứ tuẫn táng ở bên trong đáng giá nghìn tệ, đương nhiên là khiến bọn chúng tham đến lóa mắt.
Nhị Hổ một mình muốn độc chiếm ba phần vật phẩm. Tục ngữ nói: “Tiền tài động nhân tâm.” Địch Vượng lúc đó liền nổi lên sát khí.
Nhận được ám hiệu của Địch Vượng, tất cả vật phẩm đều được khuân vác ra ngoài. Đương lúc mọi người lần lượt ra khỏi mộ, một chai axit được tạt thẳng vào mặt Nhị Hổ.
Tiếng kêu thảm thiết cùng khuôn mặt da thịt phân hủy trơ cả xương khiến Vương thuận cả đời không thể quên.
– Trả mạng cho ta…
Ta liều mạng với ngươi!
Pang! Pang!
Dưới tình thế cấp bách, Vương Thuận một tay rút khẩu súng giắt sau thắt lưng ra, liên tiếp bắn hai phát vào Nhị Hổ. Tiếng súng dữ dội vỡ òa trong dòng sông băng.
Nhưng Vương Thuận phát hiện, súng đạn đối với hồn ma oan uổng của Nhị Hổ đều không có tác dụng gì. Sau khi bắn xong một hồi đạn, hắn ta cảm thấy cổ của mình bị một đôi bàn tay bóp chặt, thở dồn dập không ngớt.
Bóng ma trong nháy mắt bao trùm lấy đầu Vương Thuận. Cũng không biết sức lực đến từ đâu, Vương Thuận dùng sức giãy giụa ra khỏi nanh vuốt của quỷ, lảo đảo hướng về phía sau chạy trốn.
A!
Vương Thuận cắm đầu cắm cổ chạy không dám ngoảnh lại, đột nhiên cảm thấy chỗ trống dưới chân, toàn thân treo lơ lửng trong không trung. Con ác quỷ đuổi theo hắn biến mất không thấy. Chỗ con quỷ vừa đứng kia đột nhiên trở thành dòng sông băng tráng lệ nguy nga đẹp lạ thường.
Nhưng hình ảnh lưu lại sau cùng trong đầu hắn chính là nụ cười thâm trầm của Địch Vượng đứng từ xa.
Trong thời khắc ấy, Vương Thuận trong lòng tất cả đã rõ, định đưa tay ra bắt lấy Địch Vượng, nhưng phát hiện toàn thân đã bị lực hút Trái Đất kéo xuống.
– Lão đại, xử lí hắn sớm đi, cái thứ ăn cây táo rào cây sung!
Bưu Tử vô cùng hả hê khi nghe tiếng kêu thảm thiết của Vương Thuận rớt xuống khe hở của dòng sông băng. Đợi sau khi tiếng kêu dứt hoàn toàn, mới nhếch mép cười một cái. Những cái chết kiểu như thế này, hắn ta không phải lần đầu tiên nhìn thấy.
– Làm ăn ba năm nay, Vượng Thuận nuốt riêng sáu mươi vạn đều đem đi nuôi gái cả. Các cậu xem đi!
Nghe xong lời của Bưu Tử, Địch Vượng lấy ra một cuốn sổ ném trước mặt hai người khác, bảo:
– Lão Ngũ, lão Sáu, ta thanh lí môn hộ, các anh không có ý kiến gì chứ?
– Lão Đại, Thuận Tử chết chưa hết tội!
Lão Ngũ lão Sáu đương nhiên biết ý Địch Vượng. Không cần biết là Vương Thuận có từng làm qua những chuyện kia không, thì cũng chẳng đáng để bọn họ vì người chết mà đi vạch tội Địch Vượng. Nếu làm thế chắc chắn bọn họ sẽ thành Vương Thuận thứ hai.
– Được rồi, thu dọn đồ đạc giải quyết xong đống này là chúng ta có thể ra nước ngoài ăn chơi rồi!
Địch Vượng haha cười, bước đến chỗ lều của Vương Thuận cẩn thận xem xét một lượt.
Trông thấy miếng ngọc bài đã vỡ nát bốn phía rồi, Địch Vượng không khỏi lắc đầu, đạo hạnh của mình vẫn còn nông lắm. Nếu như dựa theo những gì trong sách miêu tả, Vương Thuận căn bản không có cách nào thoát khỏi trận pháp, dù có sống cũng bị âm khí sát hại mà chết.
Xem dấu đạn trên cột băng đối diện với lều Vương Thuận, Địch Vượng nhặt khẩu súng dưới đất lên, thu dọn lại lều bạt của Vương Thuận. Trên núi tuyết mờ mịt này, bất kì một vật dụng nào cũng đều rất cần thiết.
– Nên là thế này…
Nhìn tấm bản đồ và một bức ảnh trong tay, Địch Vượng đứng ở chỗ cửa động tối om thở hổn hển.
Sau khi trải qua một ngày lặn lội, đám người Địch Vượng trèo lên được sườn núi thứ hai. Có điều bọn họ không leo lên theo đường núi có sẵn mà dựa vào một cái bản đồ chỉ dẫn trong tay, đi bằng một cái khe bên sườn núi.
Khe hở là do sông băng vận động mà thành, hình dạng khác nhau, nông sâu không đồng đều, có lúc khe hở bị tuyết lấp đầy. Nếu vô ý trượt chân, hậu quả khôn lường. Cái khe mà Vương Thuận rơi xuống cũng phải đến trăm mét.
Còn cái khe hở trước mặt Địch Vượng thì không sâu lắm, chỉ khoảng sáu bảy mươi mét. Nhưng nếu nhìn thẳng lên phía trước, mặt trên bị đông cứng bởi tuyết phủ bao trùm, trông giống như một cái động băng nhiều tầng.
– Lão đại, tôi đi xuống trước.
Cùng hành nghề trộm mộ hơn mười năm nay, vốn chẳng cần Địch Vượng dặn dò, lão Ngũ thấp bé lủi luôn sau khi cố định sợi dây thừng lên tầng băng, kẹp lấy cái đèn pin theo tầng băng trượt ra ngoài.
– Lão đại, bên trong có cái xác chết đông cứng. Mẹ nó, người này sao lông vẫn còn rậm rạp thế?
Khoảng bảy tám phút sau, tiếng của lão Ngũ từ trong hầm băng vọng ra.
– Đi, xuống hết nào!
Nghe lão Ngũ nói thế, Địch Vượng trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Vất vả khổ sở mới đến được đây cũng xem như không phí công vô ích.
Cái hố băng này đáy rộng chừng khoảng bốn năm mét. Cho dù đám người Địch Vượng cùng lúc đứng vào trong cũng không cảm thấy chật chội. Bốn cái đèn pin cùng bật sáng, cảnh tượng trong hầm băng hiện ra rõ mồn một trước mắt.
Dưới ánh sáng ngọn đèn, tầng băng nghìn năm trong suốt không thay đổi hiện ra long lanh màu sắc. Nhưng với đám người Địch Vượng thì chỉ bị hấp dẫn bởi một chỗ duy nhất trong hầm băng.
Nếu không phải được biết trước, người đầu tiên tụt xuống hầm băng chắc chắn sẽ bị dọa hết hồn, vì đằng sau tầng băng có một người đàn ông đứng lặng.
Người này cao chỉ khoảng mét sáu, xương gò má hơi cao, trên đầu bù xù một mớ tóc đỏ, đôi mắt trợn trừng, vẻ như đang chất vấn đám người Địch Vượng.
Nhưng người này hình như không sợ lạnh. Trên người ông ta mặc một bộ quần áo làm bằng da thú, chỉ quấn quanh hông, cả thân trên và đùi đều lộ ra bên ngoài.
Nhưng trên phần da ông ta lộ ra ngoài, mọc đầy lông tơ rậm rạp trắng xóa. Giống như lớp vải nhung che phủ thân thể. Đây chắc là nguyên nhân khiến hắn không cảm thấy lạnh.
Trên tay trái của ông ta cầm một cây gậy gỗ. Một đoạn gậy được vót rất nhọn, bên trên thậm chí còn hằn vết máu đỏ quẹt.
– Khải…..lão đại, đây… đây là đồ chơi gì?
Lão sáu run run theo sau Địch Vượng hỏi. Ông ta trong đám người trước giờ đều là bình vôi. Bình thường những việc như cởi quần áo người chết lấy ngọc rất ít làm, nên rất ít khi thấy thi thể người chết.
Địch Vượng không trả lời lão Sáu, cẩn thận quan sát thi thể sống động trước mắt, sau một hồi mới bảo:
– Giờ còn chưa biết. Trong núi tuyết từng có truyền thuyết người tuyết, có lẽ đây chính là…!
Nhìn thi thể kì quái chẳng ra người cũng chẳng ra thú này, trong lòng Địch Vượng bắt đầu hiểu ra vì sao người Anh kia lại trả một cái giá cao đến vậy.
Truyền thuyết nói ở vùng núi Himalaya có một loại quái vật tuyết nửa người nửa vượn sinh sống. Nghe nói nó khỏe vô cùng, trong rừng rậm cũng như trên tuyết bước đi như bay, bình thường đi đứng rất thẳng, nhưng khi bị phục kích thì sẽ khom người chạy.
Người dân Ấn Độ từng sống ở chân núi Himalaiya cũng truyền tai nhau đã từng nhặt được lông của quái vật người tuyết.
Qua sự so sánh của các nhà khoa học, phát hiện loại lông này không hề tồn tại ở những động vật đã biết. Sự có mặt của loài vật thần bí này cũng đang được từng bước chứng minh.
Nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa có dấu tích nào của người tuyết để cung cấp nghiên cứu. Còn về tài liệu truyền thuyết người tuyết vượt xa quá nhiều so với chứng minh thực tế.
Bưu Tử cầm đèn pin rọi lên thi thể đó một hồi, không kìm được thốt lên:
– Lão đại, chúng ta cần tìm chính là thứ này? Giống này cũng không thể phối hôn.
Bưu Tử không lấy làm ngạc nhiên với những kẻ bỏ tiền ra mua thi thể, vì ngay từ đầu thập niên tám mươi, hắn đã cùng Địch Vượng bán thi thể cho người ta dùng làm hôn phối.
Cưới âm cũng như cưới dương, chính là tìm cho người chết người hôn phối cùng. Có những thiếu nam thiếu nữ sau khi đính hôn, chưa kịp đón dâu về nhà thì hai bên đã gặp nạn mà chết. Các vị phụ huynh cho rằng, nếu như không thay anh ta (cô ta) làm xong chuyện hôn sự thì họ sẽ tác oai tác quái, làm cho gia trạch bất an.
Vì vậy mà nhất định phải tổ chức cho anh ta (cô ta) một đám cưới âm, sau đó chôn hai người họ với nhau, thành vợ thành chồng, chôn chung hợp táng, miễn sao đừng để đất trong hai nhà xuất hiện độc mộ.
Nếu hai bên không thể đính hôn mà cùng lúc chết trẻ thì người sống cũng có thể đi tìm thi thể chôn cùng. Yêu cầu cũng là cần một người mới chết chưa lâu để hoàn thành việc hôn phối.
Địch Vượng khi đó mới từ Thái Lan tháo chạy về Trung Quốc, trên người không một đồng bạc. Sau khi được biết có người ra giá cao để mua thi thể của trai gái chết trẻ liền điên cuồng đào bới mộ phần của những người vừa mới chết trong vùng.
Bưu Tử lúc đó là một tên ăn mày, mới 15,16 tuổi nhưng trời sinh gan lớn, một lần trong lúc ngủ gần nghĩa địa gặp phải Địch Vượng đang đào mộ, thế là nhập bọn.
– Tiểu tử ngươi chỉ biết người chết có thể phối hôn. Giá trị nghiên cứu của thứ này lớn lắm đấy, chỉ cần có thể chuyển ra ngoài, cho dù thằng Anh không cần chúng ta vẫn có thể bán được giá lớn.
Tốn bao nhiêu công sức mới tìm được thứ này. Địch Vượng đang vui, sau một hồi giải thích với Bưu tử, quay đầu bảo:
– Lão Sáu, chuẩn bị thuốc nổ, cẩn thận đừng làm tổn hại đến thi thể bên trong!
Vừa nãy Địch Vượng có thử đục băng, nhưng đục mãi mà đến một miếng con cũng không rụng, có dùng đến nước nóng cũng vô tác dụng, nên chỉ có thể dùng thuốc nổ phá hầm.
Chương 205 : Tuyệt sát trận
Nghe lời dặn dò của Địch Vượng, lão Sáu liền đo thử độ dày của tầng băng, sau đó lấy ra cái máy khoan điện nối liền với bình acquy. Bốn phía xung quanh cái thi thể đó đều đục mấy lỗ lớn nhỏ khác nhau.
Lão Lục trước khi gia nhập vào hội Địch Vượng là bộ đội giải ngũ. Về quê nhà không được hưởng chế độ đãi ngộ của phân phối công tác nên đành làm ruộng.
Địch Vượng trong một lần cướp mộ, đóng giả làm nhân viên khảo cổ, nhờ một số nông dân giúp hắn đào bới mộ cổ. Đang lúc gặp phải một hòn đá lớn chắn ngang, không có cách nào đào tiếp, lão Lục thể hiện ra là một tay phá đá có nghề.
Sau khi đào xong mộ cổ đó suôn sẻ, Địch Vượng cũng rủ rê lão Lục gia nhập hội. Có thể nói, đám người bọn họ tuy số lượng không nhiều nhưng mỗi người đều là một tay tuyệt sát, mỗi người đều không dễ gì khinh thường.
Từ trong ba lô lấy ra mấy quả bom đặt vào trong lỗ. Sau khi cài kíp nổ, lão Lục quay lại bảo Địch Vượng:
– Lão đại, lên trước đi!
Dù không biết tầng băng kiên cố của nơi này đã tồn tại bao nhiêu năm nhưng độ mạnh của thuốc nổ nói không chừng sẽ làm đứt gãy tầng băng, nói như thế nghĩa là rất có thể sẽ chôn sống luôn mấy người dưới lớp băng đó.
Mấy người nối đuôi nhau chui ra khỏi khe băng, lão Lục dùng điều khiển áp chế bom. Cách làm của ông ta khá sáng suốt, mọi người đều không thấy có gì rung chuyển, chỉ thấy một làn khói dày đặc từ trong hầm băng xộc ra.
Sau khi vào lại khe băng, bọn họ phát hiện tầng băng trước mặt thi thể đó đã bị nổ thành một tầng rất dày, cái thi thể đáng giá hàng triệu đô đó lại bị đẩy lùi đi xa hơn khiến bọn họ không thể chạm tay tới.
Sau khi Địch Vượng vây quanh tầng băng quan sát, liền bảo:
– Lão Ngũ, Lão Lục, hai người các ngươi dùng cái đục cẩn thận gọt sạch tầng băng, đừng làm xước xát đến thi thể, Bưu Tử. Đồ này lấy ra mà hỏng thì coi như xong!
Tất cả đồ khai quật mộ lần này, kể cả cỗ xe việt dã mà bọn họ đi đều là do người Anh cung cấp.
Vì giữ cho thi thể hoàn hảo, người Anh thậm chí còn trang bị sẵn trên xe một thùng ướp lạnh, đảm bảo thi thể không bị thối rữa, có thể nói là không tiếc công của đầu tư.
Ngay lúc đám người Địch Vượng mở tầng bang, Diệp Thiên cũng trèo lên đỉnh Borg nổi tiếng này. Có điều Diệp Thiên lúc này tình hình không ổn. Một mình trèo lên đỉnh núi này, khó khăn hơn nhiều so với đi cả đoàn người.
Lúc leo lên được hơn bốn nghìn mét, Diệp Thiên cảm thấy rất nhẹ nhõm. Nhưng càng leo càng cao, bước đi càng nặng nề. Cho dù Diệp Thiên dốc sức thế nào, tốc lực cũng không thể như trước.
Còn một khó khăn nữa là càng lên cao sức gió càng lớn, xuất hiện những trận cuồng phong đẩy lùi người leo về phía sau tới mười bước. Phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể leo được về chỗ cũ.
Tốn mất thời gian một ngày, Diệp Thiên mới lên được đỉnh núi. Nhưng lúc này cậu không có thời gian đi thưởng ngoạn cảnh đẹp núi cao vì hoàng hôn sắp xuống, cậu phải nhanh chóng xuống núi, tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
Với nhiêt độ âm mười mấy độ C của núi này, cho dù Diệp Thiên có mang túi ngủ và lều bạt cũng không thể qua đêm được. Ở đây ngủ một giấc, ngày hôm sau chắc không cần nghĩ tới chuyện tỉnh lại.
– Ồ? Đây … đây là long mạch khai quốc lập địa?!
Diệp Thiên nhìn ra xa một đoạn, không khỏi sững người.
Quan sát địa khí là kĩ năng cơ bản của những thầy phong thủy. Dãy núi Thiên Sơn này chập chùng uốn lượn, nhiệt độ phân vùng, sương khói bốc lên nghi ngút, thế như rồng lượn.
Trong giới phong thủy Trung Quốc, tranh chấp đối với số lượng long mạch luôn luôn không ngớt, có người cho là ba đường đại long mạch, chính là phát ra từ Tây Bắc, đi hướng Đông Nam cấn Long phát mạch, chấn Long phát mạch và tốn Long phát mạch. Cũng có thuyết pháp: “Thiên bất túc tây bắc, địa bất mãn đông nam” (trời không chiếu hết Tây Bắc, đất không phủ kín vùng Đông Nam).
Nhưng vẫn có người cho rằng Trung Quốc trải qua 24 triều đại, nếu mỗi triều đại đều có một long mạch vậy ít nhất cũng có 24 long mạch.
Những người này thậm chí còn liệt kê hết 24 long mạch này ra, ví như long mạch hoàng đế ở lưu vực sông Hoàng Hà, long mạch đại vũ ở vùng trung nhạc tung sơn, long mạch Trung Sơn ở vùng Kỳ Sơn, triều Tần long mạch ở Hàm Dương, triều Minh long mạch ở Phượng Dương, An Huy, triều Thanh long mạch ở Đông Bắc …
Nhưng trong đầu Diệp Thiên, cách nói này cũng hơi chút gượng ép, chỉ là long mạch của các vị đế vương gia thế, cực kì không ổn. Thủy tổ của long mạch Trung Quốc chính là bắt đầu từ dãy Côn Lôn.
Vì vậy Diệp Thiên thấy trong truyền thống phong thủy, nếu nơi, Nhược Thủy chia ba, núi non kéo dài cũng có thể xưng là long mạch. Đại long mạch chỉ có ba đường, nhưng chi nhánh long mạch cũng có vô cùng nhiều.
Nhưng chỗ long mạch này xuất hiện trước mắt Diệp Thiên, đỉnh Borg trước mắt còn cao hơn cả là đỉnh chính, những núi con xung quanh, nối nhau liên tiếp, dân thưa người quý. Đây đúng là chỗ chân rồng trú ngụ.
Nhìn thấy âm dương tụ đầy chân long mạch tướng, Diệp Thiên thở dài:
– Thật đáng tiếc, long mạch các nơi đều bị đánh động. Thế phong thủy đẹp là thế cũng mất, muốn dựa vào long mạch này xưng đế không còn khả năng nữa rồi!
Một thời đại chỉ có thể đánh thức một cái long mạch, giống như là năm đó Hậu Kim Đại Tát Mãn thanh Ba Đồ giúp Nỗ Nhi Cáp Xích đánh thức quan ngoại Hỏa Long, lập nên vương triều nhà Thanh.
Nhưng thành cũng do long mạch, bại cũng long mạch. Cuối đời nhà Thanh, đế vương cũng trở thành lịch sử Trung Quốc.
Đứng trên đỉnh núi quan sát một lát, Diệp Thiên vội vã xuống núi. Loại long mạch này tuy hiếm thấy nhưng nếu ngừng một lúc, chờ mặt trời xuống núi thì sẽ đông cứng người lại mất.
Thế núi phía sau bằng phẳng. Đi được hơn nửa giờ, mắt Diệp Thiên bỗng sáng lên. Cậu đã nhìn thấy chỗ bảo tháp sông băng.
Lúc này mặt trời chưa xuống núi, ánh chiều tà đỏ rực chiếu trên song băng cổ kính lâu đời, phát ra ánh sáng rực rỡ sắc màu, lung linh như cảnh thần tiên.
Nhưng duy nhất một chỗ xấu xí, đó là rác rưởi la liệt trên mặt đất. Từ thế kỉ 17 đã có người leo lên núi này. Hàng tram năm nay, cũng không biết đã có bao nhiêu người đến đây, các loại dụng cụ leo núi ở đây đều đủ cả.
– Bọn họ tối qua quả nhiên là dựng trại ở đây!
Cẩn thận tránh những khe hở trên sông băng, Diệp Thiên sau khi trông thấy hình ảnh mình trên những mặt gương của tòa tháp băng đã phát hiện ra dấu vết của đám người Địch Vượng.
– Ồ? Đây là thế nào? Chẳng lẽ lại thật sự có cuộc nội chiến?
Đứng bên lều bạt của Vương Thuận, Diệp Thiên cảm nhận được một luồng sát khí. Nhưng chỉ cần nhìn vết đạn ở cột trụ băng đối diện cũng đoán được tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến nguyên khí mình lưu lại bốn góc giờ chỉ còn lại một. Diệp Thiên lặng lẽ gật đầu như hiểu ra điều gì, xem ra ông chủ Cổ phen này dữ nhiều lành ít rồi.[Audio] Tru Tiên
– Thôi vậy, có thể chết ở chỗ long mạch xoay quanh này cũng là vận mệnh của các ngươi!
Đặt thắt lưng leo núi xuống đất, Diệp Thiên đi xung quanh tháp băng. Được một lúc, trên mặt lộ rõ vẻ tươi cười. Nơi này chắn gió ngăn nước, khéo sắp xếp một chút có thể trở thành vùng phong thủy tuyệt sát.
Ở trên núi tuyết đã hai ngày, con thảo lộc săn được hôm trước sớm đã hết, Diệp thiên quyết định ở chỗ này trú tạm, chờ đám người Địch Vượng sa lưới.
Nơi hoang vu hẻo lánh này cũng không thiếu động vật. Chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, Diệp Thiên đã săn được con gà rừng béo tốt. Sau khi ăn uống no say, cậu dựng lều rồi chui vào ngủ.
Nhưng hơn 5h sáng hôm sau, Diệp Thiên đã bò dậy, thu dọn lều bạt, dọn dẹp sạch sẽ chỗ nấu nướng tối qua, sau đó lấy ra một miếng ngọc thạch, đặt xuống chỗ tháp băng.
Sau khi sắp xếp xong pháp cụ, Diệp Thiên cầm thanh Vô Ngân Đoản Kiếm khắc lên tháp băng những ký hiệu kì quái.
– Công lực vẫn còn kém lắm! Ba pháp trận đã tiêu hao sạch nguyên khí rồi!
Hơn hai tiếng sau Diệp Thiên mới khắc xong những ký hiệu pháp trận. Nguyên khí trong người đã tiêu tán hết sạch, mồ hôi vã ra trên trán lấm tấm.
Ngồi vật trên đất nghỉ ngơi một hồi, Diệp Thiên mới đứng dậy, hai tay không ngừng pháp quyết, miệng hô lớn:
– Mở!
Theo tiếng hô của Diệp Thiên, cả tòa tháp băng tối sầm lại, gió nổi lên gào thét bên tai không ngớt, phải mất ba đến năm giây sau mới trở lại yên bình.
Từ ngoài nhìn vào, tòa tháp băng vẫn y như trước. Nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ra nhiều điểm khác lạ.
Ngoài những chú gà tuyết vịt tuyết biết bay ở vùng núi tuyết này, quanh tháp băng còn có một số loài động vật nhỏ, lúc này cũng đều tránh xa cả, thình thoảng chỉ có một vài con vô tình lạc vào, vừa mới chạm vào đã rớt cánh rơi uỵch xuống mặt đất.
– Trận pháp này quả thật là hung sát!
Diệp Thiên sau khi thử bước mấy bước vào trận pháp đột nhiên cảm thấy bên tai gió rít ầm ầm. Tính chất của trận pháp này chính là gây cho con người ảo giác.
Trận pháp này chính là Diệp Thiên thay đổi, lợi dụng bản thân mình có thể nhìn thấy đặc điểm của hai khí âm dương mà cắt đứt toàn bộ nguồn khí dương ở khu tháp băng, khiến cho nơi này trở thành một vùng tuyệt sát.
Vì thời gian bố trí trận pháp quá ngắn, Diệp Thiên sợ sát khí không đủ, liền tập trung toàn bộ sát khí ở những vùng xung quanh lại. Khu tháp băng lúc này đã thành nhà ma tới hơn nửa rồi.