1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 36: Ngày càng nghiêm trọng (c176-c180)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 36: Ngày càng nghiêm trọng (c176-c180)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 176 : Ma quỷ lộng hành (Hạ)

– Cậu… cậu là Diệp Thiên? Tóc cậu sao lại biến thành thế này?

Nghe Diệp Thiên nhắc tới Diệp Đông Lan, Mã Bình nhớ lại ngay lập tức. Lúc còn ở trên khu tứ hợp viện, ông đã không ít lần giao lưu cùng đám người Diệp Đông Bình. Nhưng lúc đó Diệp Thiên đã về Mao Sơn nên trước giờ chưa từng gặp mặt.

So với hai năm trước, sự thay đổi lớn nhất của Diệp Thiên chính là màu tóc đen của cậu. Vì vậy tuy cảm thấy cậu thanh niên trước mặt có gì đó quen biết nhưng chủ nhiệm Mã cũng không dám tùy tiện nhận.

– Chủ nhiệm Mã, em là Diệp Thiên, tóc này… là do bậc trưởng bối trong nhà tạ thế, đau xót quá mà thành…

Diệp Thiên thừa biết chủ nhiệm Mã trước đây là do một tay bác mình cất nhắc, quan hệ rất gần gũi với nhà họ Diệp, cho nên cũng không giấu giếm gì. Nói ra chứng bệnh bạc tóc của mình, đặt trong mắt người chuyên ngành, cũng chỉ là một cách giải thích mà thôi.

Chỉ là Diệp Thiên vừa nói ra những lời này, vị cảnh sát đứng bên cạnh chủ nhiệm Mã ánh mắt lộ đầy vẻ cảm phục. Có thể vì người thân tạ thế mà bạc tóc, người thanh niên này quả thật tâm tính không tồi.

Sau khi biết thân thế của Diệp Thiên, chủ nhiệm Mã chỉ vị cảnh sát đó bảo:

– Diệp Thiên, lại đây, tôi giới thiệu cho cậu một lát. Vị này là cảnh sát Ngô Cát, là sở trưởng sở cảnh sát khu vực của chúng ta. Anh ấy có chút chuyện muốn hỏi cậu một lát…

Tuổi tác của sở trưởng Ngô không lớn, xem chừng cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi. Anh ta là đội cảnh sát hình sự phái xuống. Tuy tuổi còn trẻ, nhưng án lớn án nhỏ qua tay cậu đều không thiếu, uy thế không bày mà lộ.

– Cảnh sát Ngô, có chuyện gì vậy?

Bộ dạng của Diệp Thiên hơi chút kinh ngạc, trên mặt lộ vẻ gấp gáp.

Biểu hiện của Diệp Thiên trong mắt mọi người đôi chút hoang mang, nhưng trong mắt của sở trưởng Ngô thì là vô cùng bình thường.

Cảnh sát chính là đại diện cho cơ quan chấp pháp nhà nước, mà người dân lại tương đối thiếu kinh nghiệm giao tiếp với cảnh sát, nên những chuyện như thế này cảm thấy sợ sệt, giống như lúc đi học bị thầy cô gọi lên bảng thấy căng thẳng. Nhưng tất cả những cảm giác đó không có nghĩa là bạn đã làm sai điều gì.

Ngô Cát đã từng được đào tạo qua lớp tâm lí tội phạm. sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Thiên trong lòng đã loại bỏ cậu thanh niên đứng trước mặt mình ra khỏi đối tượng hiềm nghi.

– Diệp Thiên, cậu đừng căng thẳng, tôi chỉ hỏi cậu mấy vấn đề thôi…

Lúc này mặt trời đã lên, trời hơi nóng nực. Sở trưởng Ngô nhìn xung quanh, chỉ vào cái bàn đá dưới gốc cây cổ thụ ở phía tiền viện bảo:

– Đi nào, chúng ta ra đó ngồi nói chuyện…

Sau khi ngồi xuống mấy cái ghế đá kê xung quanh cái bàn, sở trưởng Ngô mở quyển sổ ghi chép trong tay, hỏi;

– Diệp Thiên, có phải cậu đã mua khu nhà tứ hợp viện này?

Diệp Thiên gật đầu, cười bảo:

– Đúng thế, tôi đã mua lại rồi. Hôm qua đã làm thủ tục sang tên…

– Vậy tối hôm qua có phải cậu đã đến sân tứ hợp viện này?

Sở trưởng Ngô tiếp tục truy vấn, mắt chăm chú nhìn Diệp Thiên.

– Có đến. Tôi gọi người của công ty chuyển nhà đến đem một số đồ đạc phía sau hậu viện dọn đi…

Sau khi Diệp Thiên điềm nhiên đấu mắt với sở trưởng Ngô một hồi, bèn liếc nhìn xung quanh, nhỏ tiếng bảo:

– Chỗ này tiền trung hậu viện vốn thông với nhau, nhưng lối vào phía trước đều bị chắn cả rồi. Tôi muốn mở cửa sau hậu viện làm thành một cái nhà trọ…. Chuyện này cũng phạm pháp sao?

– Không phạm pháp, nếu muốn sửa thành nhà trọ, cậu tìm cơ quan có thẩm quyền làm thủ tục đăng kí là được rồi, chúng tôi không quản chuyện này.

Với tư cách là sở trưởng sở cảnh sát khu vực, anh ta cũng đã từng nhiều lần khuyên giải những người này chuyển nhà nhưng đều không có kết quả. Giờ nghe Diệp Thiên nói thế, sở trưởng Ngô quả có hơi chút ngượng ngập.

– Vậy thì tốt…

Diệp Thiên như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.

– À, tôi muốn hỏi điều này?

Bị Diệp Thiên công kích, sở trưởng Ngô hơi chút thất thần, nghĩ một lát, bảo:

– Phải rồi, tôi còn có chuyện muốn hỏi cậu, Diệp Thiên, sau khi cậu rời khỏi tứ hợp viện có quay lại lần nào nữa không?

Vừa sáng sớm nay, sở cảnh sát đã nhận được đơn báo án của một hộ trong khu nhà này, rơi đúng ca trực của sở trưởng Ngô. Qua phân tích hiện trường, anh ta nhận định vụ việc này là do có người giả ma đóng quỷ dọa dẫm.

Cứ theo lối suy đoán này, Diệp Thiên là chủ nhà mới, đương nhiên sẽ là đối tượng bị nghi ngờ nhiều nhất. Cho dù Diệp Thiên không tới, sở trưởng Ngô cũng sẽ đi tìm cậu.

Có điều sau khi gặp Diệp Thiên, trong lòng sở trưởng Ngô, mối hiềm nghi Diệp Thiên đã giảm xuống bội phần. Một cậu bé mới 20 tuổi, khó mà có được thủ đoạn như thế?

– Không có ạ. Hôm qua tôi rời khỏi chỗ này liền về nhà ngủ…

Diệp Thiên làm bộ không biết gì, trả lời xong một câu, mặt mũi bỗng nhiên căng thẳng trở lại.

– Sở… Sở trưởng Ngô, ông có ý gì vậy? Tối qua tôi không hề đến đây, chuyện ma quỷ gì đó không hề liên quan đến tôi!

– Cậu cũng biết chuyện ma quỷ sao?

Sở trưởng Ngô hơi chút sơ xuất, nhưng đã kịp bình thường trở lại. Chuyện này đã truyền khắp bốn khu nhà tứ hợp viện, Diệp Thiên không biết mới lạ.

– Tôi vừa ngủ dậy thì bác tôi đã bảo. Bà ấy bảo tôi đến xem thế nào, sở trưởng Ngô, thật… thật là có ma quỷ sao?

Diệp Thiên lắp ba lắp bắp hỏi.

Sở trưởng Ngô khoát tay bảo:

– Không có chuyện gì cả, đừng có tin mấy lời nhảm nhí. Diệp Thiên, hết chuyện rồi, cậu về đi…

Dù biết là có kẻ bày trò, nhưng vừa rồi qua điều tra hiện trường, sở trưởng Ngô vẫn chưa thu được manh mối gì đáng giá.

Nhưng những gì sở trưởng Ngô phải làm trước mắt, chính là làm thế nào để gạt bỏ tâm trạng sợ hãi của mọi người đối với chuyện ma quỷ này. Đã loại trừ được sự nghi ngờ đối với Diệp Thiên, vì vậy anh ta không muốn tốn thêm thời gian với Diệp Thiên nữa.

– Tôi…tôi có thể vào xem bên trong không?

Diệp Thiên cẩn thận hỏi.

Sở trưởng Ngô nghe vậy cười:

– Đương nhiên có thể rồi, đây là nhà của cậu mà. Diệp Thiên, đừng áp lực quá, chuyện này chắc chắn là có người giả ma giả quỷ, cậu xem làm gì tốt được thì làm…

– Để tôi xem, tại sao vào trong lại có cảm giác âm khí nặng nề đến vậy?

Diệp Thiên gật đầu, nhấc chân bước vào hậu viện, nhưng chưa đầy năm giây đã vội vàng chui ra, mặt mũi thất sắc, đến cả những câu tục tĩu cũng văng ra.

– Được rồi, đừng nói nữa, làm gì có âm khí gì. Nhanh về nhà đi, chúng tôi sẽ nhanh chóng bắt giữ bọn gây tội…

Nghe Diệp Thiên nói thế, sở trưởng Ngô sa sầm nét mặt. Nhưng kì thực ông hoàn toàn đồng ý với lời nói của Diệp Thiên, vì lúc ông bước vào hậu viện cũng có cảm giác toàn thân lạnh toát, da gà nổi lên khắp người.

– Được rồi. sở trưởng Ngô, chủ nhiệm Mã, vậy tôi về đây. Các ngài có chuyện gì cứ đến nhà tìm tôi…

Diệp Thiên gật đầu cúi xuống, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi nhìn về phía hậu viện, lẩm bẩm:

– Quả đúng là tà môn, mới ban ngày thôi mà đã cảm thấy lạnh như vậy rồi.

Diệp Thiên tuy nói thầm, nhưng vẫn đủ lọt tai sở trưởng Ngô, chủ nhiệm Mã và mấy chủ hộ đứng quanh đấy. Sắc mặt bọn họ không khỏi khó coi trở lại.

Sở trưởng Ngô vì không có cách gì giải đáp vấn đề của Diệp Thiên, còn mấy chủ hộ quanh đấy thì khẳng định là có ma quỷ thật, cảnh sát đến cũng vô dụng?

– Sở trưởng Ngô, chuyện này, ngài nhất định phải nhanh chóng làm sáng tỏ, nếu khôn… chúng tôi không dám ở đây nữa…

Chẳng đợi Diệp Thiên rời đi, mấy hộ gia đình đã vây quanh sở trưởng Ngô. “Có khó khăn tìm cảnh sát” Câu nói đó được thể hiện rõ nét trong thời khắc này.

– Vốn dĩ chỗ này cũng không phải là của các anh…

Sở trưởng Ngô trách thầm trong đầu, sau mở miệng bảo:

– Mọi người đừng sợ, trên đời này làm gì có ma. Tối nay tôi sẽ ở đây, để xem xem rốt cuộc kẻ nào đang bày ra cái tro ma mãnh này.

– Ngài ở đây? Ngọc Hoàng Đại Đế có ở đây cũng vô ích!

Diệp Thiên vừa bước ra khỏi cổng hậu viện nghe thấy thế, trên mặt không kìm nổi nét tươi cười.

Tuy phong thủy trong Cố Cung cực đẹp nhưng cũng có một vài nơi sát khí tụ lại, chẳng qua là do được cao nhân hãm lại ở một số điểm chốt. Ví như lãnh cung Trường Xuân chuyên giam giữ các phi tử chính là nơi tụ đầy sát khí.

“Quỷ Môn” Diệp Thiên mở ra này là đường dẫn cho sát khí bốn năm trăm năm tích tụ lại được thoát ra. Nếu chỉ là một thầy phong thủy bậc thường, ắt hẳn sẽ bị dọa đến mất mật.

Cho dù với thủ pháp của Diệp Thiên, muốn tiêu trừ sát khí hoàn toàn cũng phải mất thời gian một đến hai tháng chứ cảnh sát thì sá gì… ngay đến Lão Đạo Sĩ sống lại cũng chưa chắc có cách hóa giải trong phút chốc.

Còn về cái gọi là ma quỷ, thực chất chính là do những sát khí này tạo thành.

Người trần lúc nói đến ma quỷ thường có câu : “Tin thì có, không tin thì không có.” Câu nói này ý nói ma quỷ là do chính con người tưởng tượng mà ra.

Ở chỗ sát khí tập trung, sát khí có thể làm rối loạn trí óc của con người. Những người cho rằng có ma quỷ tự nhiên sẽ sinh ra ảo giác, từ đó mà thấy ma.

Như chị Nghiêm tối qua chính là như vậy, trong đầu chị ta tưởng tượng ra hình ảnh cung nữ là do ảo giác tạo thành.

Còn Trương Mạc theo sau, cũng bị ảnh hưởng bởi lời chị Nghiêm, lúc đó trong đầu cũng đang nghĩ đến chuyện của cung nữ. Vì vậy sau khi bị sát khí xâm nhập, cũng sinh ra ảo giác giống như chị Nghiêm.

Còn lão Ngô thần kinh khá vững, trước giờ không hề tin chuyện ma quỷ. Vì vậy những sát khí này sẽ không khiến cho ông ta có ảo giác ma quỷ. Cho nên cùng một thứ, ông ta và Trương Mạc nhìn thấy khác nhau.

Có một số bạn đọc xem đến đây sẽ không hiểu, những người nói là mê tín ma quỷ sẽ bị ám hại, nhưng lão Ngô đã từng xông pha trận mạc chém giết người, ông ta hoàn toàn không tin những điều này, tại sao cũng phải nhập viện?

Đây chính là nói đặc điểm thứ hai của âm khí. Ngoài việc gây ra ảo giác cho những người yếu bóng vía, âm khí còn xâm hại đến cơ thể con người.

Âm khí lạnh lẽo sau khi thâm nhập vào cơ thể, sẽ làm cho âm dương trong cơ thể mất cân đối, khiến cơ thể nhiễm lạnh, sau đó sẽ cảm lạnh phát sốt, là lí do như vậy.

Lão Ngô không sợ ma quỷ, một mình chạy đến hậu viện ngủ, đến chăn cũng không mang theo, lượng âm khí ồ ạt xâm nhập vào trong người ông ta. Đừng nói lão Ngô đã năm sáu chục tuổi rồi, dù là thanh niên hai mấy tuổi cũng không chịu nổi.

Chương 177 : Ngày càng nghiêm trọng

Vì thế cho dù sở trưởng Ngô có phá được án ma quỷ này, cũng không có cách gì tiêu trừ được hết âm khí trong khu tứ hợp viện. Chẳng những thế theo thời gian, âm khí tích lũy lại được ngày càng nặng nề.

Mà chỉ cần những âm khí này tồn tại, những con ma kia sẽ lại phát sinh. Cho dù là người không sợ ma quỷ, sống trong ngôi ngôi nhà này sức lực cũng suy giảm, bệnh tật không dưng tìm đến.

Cũng không thể nói Diệp Thiên thâm nho hiểm độc, vì mục đích đuổi những người này đi mà dùng tới chiêu bài ác như vậy. Kì thực trận cửu âm tuyệt sát này cậu bày ra, trong tất cả những gì cậu học được đã là trận pháp nhẹ nhàng nhất rồi.

Như thế để biết, Diệp Thiên đã nhân đạo lắm rồi. Từ xưa đến nay, thầy phong thủy nào cũng không phải là kẻ chịu thiệt. Nếu như đổi lại người khác, chưa chắc đã là trận cửu âm tuyệt sát mà là trận sát, thẳng tay lấy luôn mạng người.

Xảy ra chuyện này, vì để tránh hiềm nghi, Diệp Thiên cả ngày ở nhà an dưỡng. Mãi đến tối, chủ nhiệm Mã cũng tìm đến gõ cửa.

Trông thấy bộ hạ cũ của mình trước đây đến, Diệp Đông Lan đi thẳng vào vấn đề:

– Tiểu Mã, đã tìm ra hung thủ chưa? Thật là có ma không?

Đối với chuyện ma quỷ của khu tứ hợp viện, lão phu nhân cũng có hứng. Nhưng sau hiếu kì lại là lo lắng, chuyện mới mẻ này không phải rắc rối thông thường.

Mặc dù chuyện ma quỷ này có thể dạy cho những chủ hộ “lão lại” kia một bài học, nhưng xét cho cùng thì khu tứ hợp viện này vẫn là của Diệp Thiên. Sau này nhỡ sự việc vẫn còn tiếp diễn, ắt hẳn sẽ ảnh hưởng tới chủ nhà, bảy mươi vạn của Diệp Thiên chẳng phải đổ xuống sông xuống bể sao.

– Lão chủ nhiệm, bà sao lại có thể tin những lời đồn nhảm nhí này chứ?

Chủ nhiệm Mã nghe lão phu nhân hỏi xong, bèn khổ sở cười bảo. Một ngày đã trôi qua mà chuyện ma quỷ vẫn chưa bình ổn, trái lại còn ngày càng nghiêm trọng.

Thậm chí để ngăn chặn ảnh hưởng của chuyện này, cục trưởng thành phố đã phái chuyên viên hình sự xuống, chất vấn những người của công ty chuyển nhà hôm qua, nhưng rốt cuộc cũng chẳng tìm ra manh mối gì.

Chủ nhiệm Mã Bình với tư cách là người quản lí khu phố những ngày này cũng bận rộn tới tấp. Hết đưa các đồng chí trong cục cảnh sát đi điều tra các hộ gia đình xung quanh lại vào viện xem xét bọn người Trương Mạc, một phút cũng không ngơi.

– Tiểu Mã, một người nói thì có thể là sai, nhưng hàng trăm người đều nói như vậy thì cậu phải cân nhắc. Nhanh chóng tìm ra chân tướng sự việc để bà con được yên tâm sinh sống…

Diệp Đông Lan trước mặt Mã Bình, bất giác lại tìm về cảm giác chủ nhiệm đương thời năm nào. Những lời nói ra với Mã Bình giống như lãnh đạo giáo huấn cấp dưới.

– Tôi cũng biết thế. Nhưng lão phu nhân ạ, chuyện này, liên quan đến tà tính…

Nói tới đây, chủ nhiệm Mã vội phát hiện mình đã lỡ lời, tự giễu thở dài, nói tiếp:

– Haiz, tôi và bà nói chuyện này làm gì, lão phu nhân. Hôm nay đồng chí của sở cảnh sát đến, muốn mời Diệp Thiên qua bên đó một lát, dù sao thì cậu cũng là chủ nhân của khu nhà tứ hợp viện…

– Cái gì? Muốn Diệp Thiên qua bên đó? Tiểu Mã, anh nói vậy là có ý gì? Có phải cháu ta là đối tượng nghi án?

Lão phu nhân vốn nóng tính, nghe thấy thế liền bừng bừng lên:

– Ta dám lấy hơn bốn mươi năm tuổi Đảng ra bảo đảm, Diệp Thiên hôm qua cả đêm đều ở nhà ngủ, tuyệt đối không thể tới dọa nạt những người đó!

– Lão chủ nhiệm, bà đừng nóng giận, xin đừng nóng giận.

Trông thấy lão phu nhân tức giận, chủ nhiệm Mã vội vã xua tay, nói:

– Đồng chí ở sở cảnh sát không có ý như vậy. Bọn họ chỉ là muốn mời Diệp Thiên đi một lát, chẳng may trong lúc truy bắt tội phạm có gây tổn hại gì cho tứ hợp viện, sẵn Diệp Thiên là chủ nhà ở đấy cũng dễ bồi thường.

Thực ra để Diệp Thiên đến hiện trường là ý của ở trưởng Ngô. Mặc dù bước đầu đã loại trừ Diệp Thiên là nghi phạm, nhưng suy đi tính lại Diệp Thiên là chủ nhân của khu tứ hợp viện, chỉ cậu ta mới có động cơ và lí do gây án đầy đủ nhất.

Nếu như tối nay xảy ra chuyện ma quỷ, Diệp Thiên vẫn trong tầm kiểm soát của họ, vậy nghĩa là cậu không phải thủ phạm. Còn nếu tối nay mọi chuyện bình thường thì càng chứng tỏ đã phí công với Diệp Thiên rồi.

Nhưng ngày thường vốn quen bị Diệp Đông Lan giáo huấn quen rồi, chủ nhiệm Mã không dám nói rõ, đành viện một lí do miễn cưỡng để bà chấp nhận.

– Bồi thường cái gì chứ, định lừa ta hả?

Diệp Đông Lan mặt lạnh băng, nói:

– Lôi Diệp Thiên đến đó làm gì? Nhà họ Diệp ta chỉ có đứa cháu duy nhất này thôi!

Mặc dù là Đảng viên nhiều năm, nhưng khi động đến con cháu nối dõi Diệp gia mình, Diệp Đông Lan khó lòng chấp nhận thực tế, dáng vẻ như một người bảo hộ kiên quyết.

– Bác à, không có chuyện như cô lo lắng đâu? Đồng chí của sở cảnh sát đều ở đó, cháu đi thử một chuyến xem thế nào?

Diệp Thiên im lặng nãy giờ, lúc này cũng không thể không lên tiếng. Nếu cứ tiếp tục từ chối, e rằng càng tạo cơ hội cho người khác nghi ngờ mình.

Hơn nữa Diệp Thiên cũng không phải sợ gì. trận pháp này là do chính cậu bày ra, cho dù sát khí có mạnh lên gấp trăm lần, cũng chẳng làm gì được Diệp Thiên.

– Được rồi, Diệp Thiên, vậy chúng ta nhanh chóng đi thôi. Lão chủ nhiệm, đúng 12h tôi sẽ mang người trả lại cho bà.

Thấy Diệp Thiên đồng ý rồi, Mã Bình vui như mở cờ, vội vàng kéo Diệp Thiên ra ngoài, sợ lão bà lại gây khó khăn thêm. Anh ta quá rõ cơn tức của lão bà rồi mà.

Lúc đó đã là bảy tám giờ rồi, trời đã tối từ lâu. Giữa sân khu nhà tứ hợp viện, ngoài những đèn điện bật sáng ngày thường ra, còn chuẩn bị thêm đèn đuốc sẵn sàng chiếu sáng.

Nhưng hậu viện lại không hề thắp đèn, vẫn một màu đen đặc kịt, bắt trộm mà, đương nhiên không thể đánh rắn động cỏ.

Trông thấy tình hình như vậy, Diệp Thiên trong bụng không nhịn nổi cười, làm rầm rộ như vậy, còn muốn trộm đến nộp mạng, chẳng phải giống việc ăn trộm chuông rồi bịt tai sao?

Thực ra Diệp Thiên không biết, đây cũng chỉ là một trận pháp an lòng mà cục cảnh sát bày ra mà thôi. Chỉ cần hôm nay không có chuyện gì xảy ra, tin đồn tứ hợp viện có ma cũng tự khắc tan rã.

– Diệp Thiên đến rồi à, ngồi đi. Vị cảnh sát đây vẫn còn vài điều muốn hỏi cậu….

Diệp Thiên vừa bước vào trung viện, vị sở trưởng Ngô vừa gặp ban sáng liền đứng dậy bắt chuyện.

– Chào sở trưởng Ngô, có gì ngài cứ hỏi, tôi biết thì nhất định sẽ nói…

Diệp Thiên bước đến chỗ mấy vị cảnh sát, thái độ vô cùng phối hợp.

Thực ra đây cũng chỉ là đi lên sân khấu, vấn đề không có gì hơn những gì sở trưởng Ngô hỏi hồi sáng. Diệp Thiên trả lời vẫn như vậy, năm sáu phút trôi qua, vị cảnh sát đó cũng kết thúc việc ghi chép, để Diệp Thiên ngồi bên cạnh.

Cùng với thời gian, trời đêm ngày càng về khuya, thêm nữa thời tiết hôm nay không đẹp, mây đen đặc kịt bao phủ, trăng sao cũng không thấy. Tuy trong sân bật mấy cái đèn lớn, nhưng vẫn tạo cho người ta một cảm giác âm u trầm mặc.

– Chủ nhiệm Mã, ở đây nhiều người thế này, có người làm ma quỷ cũng dại gì lộ mặt?

Diệp Thiên nhàn hạ rảnh rỗi rồi, bèn chuyện trò cùng Mã Bình.

– Không có ai làm ma quỷ điều đó chứng tỏ chuyện này chỉ là tin đồn nhảm nhí. Diệp Thiên, tiểu tử ngươi nói thật đi, tối qua có phải do cậu gây chuyện không?

Chủ nhiệm Mã do Diệp Đông Lan một tay nâng đỡ, vì vậy vẫn có ý nghĩ cho Diệp Thiên một chút. Cho dù chuyện tối qua là Diệp Thiên làm thì ông ta cũng sẽ nghĩ cách che dấu giúp.

Hơn nữa khu nhà tứ hợp viện này vốn dĩ thuộc về Diệp Thiên, anh ta vui vẻ diễn vai Nữ Chân Nhân Tú, người ngoài cũng không quản nổi. Nếu không phải sức ảnh hưởng của những lời đồn quá lớn, cục cảnh sát cũng không can dự vào.

– Oan uổng quá, chủ nhiệm Mã, nghe mọi người nói tối qua xuất hiện ba con ma, tôi lại chỉ có một mình, có muốn làm cũng làm không nổi…

Diệp Thiên tỏ vẻ oan khuất, lọt vào tai mấy cảnh sát đứng bên. Bọn họ hỏi qua Diệp Thiên, biết được cậu ở Bắc Kinh này quen không nhiều bạn, nhưng những người bạn của cậu đều có thanh thế cả nên cũng không dám động chạm nhiều.

– Chủ nhiệm Mã, nghe nói ba nữ quỷ đó đều là cung nữ, còn mặc trang phục thời xưa, thoa son đỏ chót có đúng không?

Giọng Diệp Thiên hơi run, trong màn đêm tịch mịch chỉ nghe thấy tiếng gió này, mấy vị cảnh sát chỉ mặc mỗi chiếc áo đơn bỗng cảm thấy lành lạnh.

Cảnh sát cũng là người, cho dù không sợ người xấu, nhưng không có nghĩa là không sợ ma quỷ. Lời của Diệp Thiên khiến cho bọn họ đột nhiên nổi da gà.

– Sao lại lạnh thế này, tôi phải vận động một cái!

Một vị cảnh sát khoảng 24,25 tuổi đứng dậy, đi khắp bốn phía trong sân.

– Tôi cũng cảm thấy hơi lạnh…

Diệp Thiên theo sau vị cảnh sát đó.

Được một lúc cũng hết nửa tiếng đồng hồ, gần như những người trong sân đều không thể ngồi yên được nữa. Chỗ này đích thực là có tà tính. Tiếng gió thổi ra từ bức tường bao kia giống như tiếng kêu khóc ai oán thảm thiết, khiến cho lòng người bồn chồn không yên.

– Á, kia…..kia là cái gì?

Diệp Thiên vừa bước đến chỗ trung viện và hậu viện hoa rủ, người đột nhiên cứng đơ lại, sắc mặt trắng bệch hét to:

– Ma……tôi thấy ma rồi, là ma nữ, sáu con ma nữ?!!!

Tiếng hét thất thanh của Diệp Thiên, vang khắp đại viện yên tĩnh. Những nhà đã tắt đèn đi ngủ ngay lập tức liền sáng đèn.

Một vị cảnh sát đứng cạnh Diệp Thiên cũng tận mắt trông thấy, người run cầm cập, xem điệu bộ còn sợ hãi hơn cả Diệp Thiên.

– Xông vào cho tôi!

Một vị cảnh sát cầm đầu không tin những lời này, sau tiếng hô lớn hiệu lệnh, liền rút súng ra. Nhưng ngoài tiếng gió gào rít bên tai, anh ta không nhìn thấy gì cả.

– Trật tự, ai bày trò ma quỷ?

Sau khi bật hết các đèn lớn trong sân lên, vị đội trưởng liền dùng một tay kéo vị cảnh sát còn chưa hết run vì sợ lại. Chuyện này khiến cho anh ta rất mất mặt, đường đường là một chiến sĩ cảnh sát lại đi nói là gặp ma.

Vị cảnh sát họ Lục còn chưa kịp tỉnh táo lại, lắp bắp nói:

– Dương, đội trưởng Dương, tôi…..lúc nãy tôi thật sự nhìn thấy ma…

– Thôi đi, tiểu tử cậu tỉnh lại đi!

Vốn tính nóng nảy, đội trưởng Dương liền cầm một chai nước khoáng đổ thẳng lên đầu Lục Mặc.

Chương 178 : Dẹp loạn

Sau khi dội một chai nước lọc lên trên đầu Lục Mặc, đội trưởng Dương kéo hắn đến trước mặt, lớn tiếng bảo:

– Tên tiểu tử cậu nói rõ cho tôi, ma ở chỗ nào?

– Chuyện này………chuyện này……….đội trưởng Dương, tôi thật sự đã nhìn thấy ma mà…

Nhìn thấy trong sân không một bóng người, Lục Mặc tròn mắt kinh hãi, nhưng anh ta dám chắc, lúc nãy mắt mình không hề hoa, thực sự có năm cung nữ ăn mặc và trang điểm theo kiểu thời xưa, đi qua trước cổng này.

Tuy thời gian ngắn ngủi, nhưng Lục Mặc đến mặt mũi mấy cô cung nữ đó thế nào cũng không nhìn rõ… Ngay cả cô cung nữ như Trương Mạc tả, đi sau cùng trong đám người đó, sắc mặt trắng bệch, môi đỏ tươi như máu, đấy không phải ma thì là gì?

– Cậu còn nói bậy bạ cái gì?

Đội trưởng Dương bực đến mức muốn đánh người. Từ lúc Diệp Thiên hét lên có ma cho tới khi ông ta xông vào trong hậu viện, trước sau không quá ba giây, trong sân tứ hợp viện trống không này, căn bản không có chỗ giấu người.

– Đội trưởng Dương, ngài chớ nóng vội, chúng ta ra ngoài rồi nói…

Không biết vì sao, chủ nhiệm Mã lúc nãy cũng nhìn thấy mấy bóng người, nhưng anh em trong đội có mặt ở đó nhanh chóng bật sáng đèn lên, mấy cái bóng đó cũng vội vàng biến mất. Điều này chủ nhiệm Mã cũng chỉ dám nhủ thầm trong đầu.

Sau khi trở về trung viện, đội trưởng Dương đưa tay vẫy Diệp Thiên vẫn còn đang đứng run lập cập ở đó, bực bội bảo:

– Cậu, cậu qua đây, chuyện gì đã xảy ra? Hồi nãy ma nói gì?

– Tôi…hồi nãy tôi thật sự nhìn thấy mấy bóng ma thật mà, tóc của các cô ấy chải búi cao, hai đầu còn cài trâm nhọn…

Diệp Thiên vừa kể vừa khoa chân múa tay. Cậu nhớ lại bức ảnh lúc đi dạo trong cung trông thấy, vì Diệp Thiên biết, cậu nói càng tỉ mỉ thì câu chuyện này càng thêm phần kì thú.

– Đúng vậy, tôi cũng thấy rồi…

Lục Mặc cùng Diệp Thiên nhìn thấy ma, sau khi nghe thấy Diệp Thiên kể thế, cũng lớn tiếng thêm vào . Những gì anh ta nói thực ra cũng chỉ là những hình ảnh trong tấm ảnh cũ, cách nói của cậu và Diệp Thiên khớp nhau như đúc.

– Cái gì? Cảnh sát mà cũng thấy ma?

– Trời ơi, thật là có ma sao? Không phải do người khác giả dạng?

– Không được, chuyển nhà thôi. Ở đây không thể sống được nữa!

Lúc này trong sân đã xúm lại không ít người, bọn họ đều nghe thấy tiếng kêu của Diệp Thiên mà chạy ra, chứ cũng chưa biết chuyện có cảnh sát đã nhìn thấy ma. Lục Mặc liền mồm kể lể khiến cho mọi người trong sân lao xao.

– Cậu im miệng cho tôi!

Đội trưởng Dương hận một nỗi không thể rút súng ra bắn Lục Mặc. bọn họ được phái đến đây là để trấn an lòng dân, vậy mà không ngờ một thuộc hạ của mình lại thành ra thế này, đi ngược lại nhiệm vụ. Sắc mặt anh ta tối sầm lại, thật không biết trở về phải báo cáo thế nào với cấp trên.

– Mọi người chớ hoảng hốt, tất cả hãy về nhà ngủ đi. Không có ma quỷ gì hết, bà con xem chúng tôi đều vẫn khỏe mạnh đấy sao? Vừa nãy là đồng chí này quá mệt mỏi nên sinh ra ảo giác đó thôi. Đều về ngủ cả đi…

– Ảo giác gì chứ? Hồi nãy tôi ở trong phòng đều nghe thấy tiếng cob gái khóc rồi…

– Vợ anh Lý, chị thật sự đã nghe thấy sao? Tôi cũng nghe thấy đấy…đúng là ma rồi, đến cảnh sát cũng không sợ…

– Không được, ở đây không thể ở được nữa. Bố bọn trẻ à, dọn đi thôi. Tối nay tạm ngủ ở nhà trọ đã, ngày mai tìm phòng rồi dọn sau…

Chị Lý nghe thấy tiếng khóc của ma quỷ, lúc này trong đầu chị vẫn còn bị ám ảnh, lại thấy bộ dạng tái nhợt của cảnh sát, chị khổng thể chịu được nữa. Kéo chồng về nhà thu dọn đồ đạc. Đội trưởng Dương rất muốn làm rõ đầu đuôi, nhưng phải có người tin thì mới làm được chứ. Bây giờ hoang mang đã bám chặt trong đầu mọi người, lời của anh ta cũng trở nên vô hiệu lực.

Một vài hộ muốn dọn đi, số hộ còn lại cũng đứng ngồi không yên rồi, lần lượt về nhà thu dọn những đồ đạc đáng giá, từng lượt từng lượt dọn đi.

Mấy nhà xung quanh khu tứ hợp sau khi nghe được động tĩnh cũng đều sáng đèn nhưng không ai dám thò mặt ra xem, chẳng may bị ma đi qua trêu chọc, không phải là rước họa vào nhà sao?

Thấy tình hình như vậy, đội trưởng Dương thật đúng là cười ra nước mắt. Trước giờ, chuyện gì cũng sợ nhất là có tay trong. Mình nói trăm câu không bằng một câu “thấy ma” của thủ hạ cấp dưới.

Nhưng đội trưởng Dương đến đây để phá án cũng không có cách nào ngăn cản mọi người đi. Nửa tiếng sau, hai cái sân đang đông đúc người, bỗng chốc trống không, bảy tám hộ gia đình dọn đi không còn một mống.

– Đội trưởng Dương, tôi…tôi, nhưng tôi thật sự…

Lục Mặc cũng biết nguyên nhân những hộ gia đình này dọn đi là do mình. Nhưng anh ta cũng oan uổng, cảm giác sợ hãi sau khi nhìn thấy ma khiến cho anh không thể kìm nổi mồm miệng và hành động của chính mình. Không sợ đến mức vãi cả đái như Trương Mạc đã là thần kinh cứng lắm rồi.

Đội trưởng Dương trầm ngâm một hồi, giơ tay lên nói:

– Được rồi, cậu đừng nói nữa, tôi tin lời cậu. Lúc đó cậu chắc chắn bị ảo giác…

Đối với cấp dưới này của mình, đội trưởng Dương cũng khá hiểu, bình thường lúc truy bắt tội phạm đều dũng cảm kiên cường, trước giờ không hề chùn bước. Nếu như thật sự cậu ta không nhìn thấy gì thì sẽ không bao giờ sợ đến mức như vậy.

– Đội trưởng Dương, vậy…vậy chúng ta phải làm thế nào? Còn nên cố thủ ở chỗ này nữa không?

Sau khi nghe xong lời của đội trưởng Dương, chủ nhiệm Mã vội vã hỏi. Anh ta không biết, lúc anh ta nói chuyện răng đã va vào nhau lập cập.

Đội trưởng Dương nghĩ ngợi một lát, rồi bảo:

– Cậu và tiểu Diệp cứ về trước đi. Lục Mặc, cậu cũng về đi, nghỉ ngơi cho khỏe. Hôm nay mệt mỏi rồi, tôi cũng các anh em tiếp tục đứng chờ.

Đội trưởng Dương xưa nay không hề tin vào ma quỷ, lần này cũng có chút dao động rồi. Bây giờ thì anh ta mơ hồ nhận ra rằng, chuyện ma quỷ ở đây tuyệt đối không phải do người đóng giả, bởi vì hậu viện phía sau không hề có vết dấu chân người lưu lại.

Nếu như không giải thích được thì chỉ có thể là do ma quỷ gây ra. Đội trưởng Dương tuy là một tay phá án cừ khôi, nhưng cũng không thể bắt ma. Tình hình thế này cũng khiến anh ta hết đường xoay sở.

– Vậy…..vậy tôi về trước đây.

Diệp Thiên biết, nếu mình nghênh ngang trở về, không chừng sẽ khiến người khác sinh nghi, bèn lắp ba lắp bắp bảo:

– Chủ… chủ nhiệm Mã, ngài……ngài có thể tiễn tôi một đoạn không?

– Được, được rồi, chúng ta cùng về, nhiều người sẽ đỡ sợ!

Không biết tại sao, chủ nhiệm Mã lại buột miệng nói ra câu đấy. Nói xong rồi mới ý thức rằng mình đã lỡ lời, trên mặt không khỏi ngượng ngùng.

Kỳ thực nếu bảo chủ nhiệm Mã một mình xuyên qua những ngõ phố này, trong lòng cũng có chút sợ sệt. Dù sao thì lúc nãy ông ta cũng đã nhìn thấy những thứ không mấy dễ chịu.

– Đi thôi, lão Mã, hôm nay làm phiền đến ngài rồi…

Nghe Mã Bình nói thế, đội trưởng Dương khóc cười không được, đến quan viên nhà nước còn biến thành nhát gan như vậy, thì lão bách tính còn nói làm gì.

– Được rồi, Diệp Thiên, tôi đưa cậu về trước…

Mã Bình chẳng buồn biết đội trưởng Dương đang nghĩ gì, kéo tay Diệp Thiên, vội vàng ra khỏi sân tứ hợp viện. Kể ra cũng lạ, vừa ra khỏi sân tứ hợp viện, cảm giác âm u lạnh lẽo cũng biến mất.

– Chuyện này xem như xong rồi!

Sau khi ra khỏi tứ hợp viện, Diệp Thiên cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Đợi mai những hộ gia đình này dọn đi hết rồi, cậu tìm một đội kiến trúc thay đổi lại phong thủy ngôi nhà. Chỉ cần thời gian một tháng thì có thể hóa giải hết sát khí rồi.

Tuy Diệp Thiên làm như vậy sẽ khiến cho mọi người nghi ngờ. Nhưng cảnh sát cũng đã thấy ma thật rồi, không thể nói là do bản thân mình giả ma giả quỷ dọa nạt nữa. Đợi một thời gian trôi đi, mọi chuyện tự khắc sẽ yên ổn trở lại.

Sự việc phát triển quả như Diệp Thiên nghĩ. Mặc dù ngay ngày hôm sau sở cảnh sát đã phái thêm người canh giữ cẩn mật, cũng đã hết lời giải thích với những hộ gia đình trong khu tứ hợp viện, nhưng hôm đó ba nhà vẫn dọn đi.

Ba hộ gia đình đó bao gồm cả nhà Trương Mạc. Lá gan hắn sớm đã xẹp rồi, còn chưa xuất viện mà đã vội bảo người nhà đem tất cả đồ đạc dọn đi. Ngoài ra còn có bảy tám hộ nữa, cũng lục tục tìm thuê nhà, đem đồ đạc của mình dọn hết ra ngoài. Khu nhà tứ hợp viện rộng lớn vốn nhộn nhịp hơi người chưa đầy một tuần đã biến thành ngôi nhà ma nổi tiếng xa gần.

– Tiểu tử, gây tội đủ chưa? Xong rồi thì nhanh chóng mà thu dọn đi, đừng để cho người khác thêm cơ hội dòm ngó…

Diệp Đông Bình hôm nay không đi Phan gia viên, cũng chẳng tới quán trà ở công ty Diệp Thiên mà ở nhà, lôi con trai đến một căn phòng phía hậu viện.

Mọi người xung quanh chỉ là nghi ngờ Diệp Thiên, nhưng Diệp Đông Bình thì dám khẳng định, chuyện này trăm phần trăm là do con trai ông làm ra. Từ khi biết tin khu nhà tứ hợp viện có ma, Diệp Đông Binh trong lòng đã rõ mồn một rồi.

Tất nhiên, ông ta cũng không phá hoại chuyện tốt của Diệp Thiên. Xét cho cùng cái sân này cũng là dùng tiền tươi bạc trắng mua về, có thể đuổi được người ta đi đương nhiên là chuyện cần thiết. Nhưng chuyện này càng làm càng lớn, Diệp Đông Bình cũng thấy hơi chột dạ.

– Bố, chuyện không liên quan đến mình mà…

Diệp Thiên tỏ vẻ vô tội.

– Cút sang một bên, còn dám nói không liên quan đến con à?!

– Bố, con đã tìm công ty kiến trúc…bọn họ không dám tới đó làm việc…

Diệp Thiên ngần ngừ một lúc, đành thú thật với bố. Hôm qua cậu đã đi liên hệ với mấy công ty kiến trúc, muốn cải tạo lại sân tứ hợp.

Lúc đó những công ty ấy đều rất vui vẻ, nhưng sau khi cử kiến trúc sư tới thăm thú một vòng, trở về đều đánh ý rút lui. Khu nhà này đã nổi tiếng ma ám khắp nơi rồi!

Tiểu tử ngốc này. Xem con ngày thường rất thông minh, tại sao lại phạm phải lỗi hồ đồ thế này?

Diệp Đông Bình tức giận cốc lên đầu con một cái, nói tiếp:

– Con đến Bạch Vân Quan mời mấy lão đạo sĩ đến đây, sau đó đi tìm chú Vệ con, mượn công ty kiến trúc của chú ấy một vài người. Sửa lại phong thủy chỗ đó đã rồi hãy nói…

Có đứa con như Diệp Thiên, Diệp Đông Bình nhiều năm nay đối với phong thủy tướng pháp tự nhiên cũng có hiểu biết cơ bản. không cần Diệp Thiên nói, ông cũng có thể đoán được con trai mình chính là người thy đổi phong thủy chỗ đó mới dẫn đến ma quỷ phát sinh.

Chương 179 : Làm phép giải trừ

– Cũng đúng, sao con lại có thể quên mất chú Vệ chứ?

Sau khi nghe bố nói, Diệp Thiên mắt sáng lên. Các công ty kiến trúc khác không dám đến tứ hợp viện thi công, còn chỗ Vệ Hồng Quân thì chắc chắn là không vấn đề gì. Chuyện này cho dù mình không nói, chú ấy nhất định cũng đoán ra được vài phần.

Còn về việc đến Bạch Vân Quan mời đạo sĩ, đơn giản chỉ là che mắt thiên hạ. Nếu không có lí do này, bọn người “lão lại” vừa dọn đi sẽ lại thấy bình thường, khu nhà tứ hợp đó chưa chắc đã đáng sợ như những gì vừa thấy.

Điện thờ và miếu tự bây giờ, nói dễ nghe thì là nơi để các tín đồ dâng cúng lễ vật, nói trắng ra chính là nơi vơ vét của cải.

Bạn chớ vội coi thường những chỗ như thế này, bất kì một cái miếu tự hoặc điện thờ hương khói nghi ngút trong thành Bắc Kinh này, hàng năm đều có một khoản do các cư sĩ quyên góp, tính ra cũng phải hàng trăm triệu, nhiều công ty lớn chưa chắc đã kiếm được nhiều như vậy.

Diệp Thiên ở Bạch Vân Quan hai tháng, ngựa quen đường cũ tự nhiên tìm người. Cậu đánh tiếng cùng mấy lão đọa sĩ ngày thường vẫn hay đánh cờ. Hai bên chuyện trò thống nhất, nhóm đạo sĩ thu dọn hành trang rồi cùng Diệp Thiên đến khu tứ hợp viện.

Đến đó tổng cộng có năm vị đạo sĩ, trong đó hai vị râu tóc bạc trắng dáng dấp như tiên ông, ba vị còn lại cũng râu tóc phiêu phiêu, trên lưng đeo kiếm gỗ đào. Năm vị vừa xuất hiện ở khu tứ hợp viện, mọi người đã náo nhiệt vây quanh.

Có điều ngôi nhà ma hung danh quá lớn, mấy hộ gia đình quanh đó chỉ dám đứng từ xa xem các vị đạo sĩ lập pháp đàn, chứ không có một ai dám xông vào trong sân quan sát.

– Chú Vệ, những cái khác tạm thời không nói. Trước khi trời tối ở chỗ trước đây hoa rủ này, hãy xây cho cháu một bức tường.

Theo yêu cầu của Diệp Thiên, trận cúng bái hành lễ này ít nhất cũng phải làm đến ba ngày, nhưng cậu biết thừa đám đạo sĩ này chỉ như những cái gối thêu hoa tốt mã rẻ cùi. Trong cơ thể không có nguyên khí tồn tại, đừng nói bắt quỷ, e rằng chỉ đến tối, điệu bộ chưa chắc đã bằng Trương Mạc tè ra quần kia.

Vì vậy Diệp Thiên khi dắt đám đạo sĩ đến khu tứ hợp viện, đồng thời cũng thông báo cho Vệ Hồng Quân cho thủ hạ đến. Hôm nay nếu không đóng được Quỷ Môn vào, Diệp Thiên e sáng mai mấy lão đạo sĩ kia sẽ bị dọa chết mất.

Nhưng nghe nói chỗ này là nhà ma, đám công nhân mà Vệ Hồng Quân đem đến, không một ai dám vào hậu viện. Diệp Thiên chỉ có thể dắt Vệ Hồng Quân vào sau hậu viện, cùng ông ta bàn bạc chuyện lấp kín Quỷ Môn.

– Diệp Thiên, thế này là cháu làm khó ta rồi!

Vệ Hồng Quân nhìn Diệp Thiên chằm chằm một hồi. Thành Bắc Kinh này tuy không nhỏ, nhưng cái vòng tròn cũng không to, chuyện ma quỷ ồn ào náo nhiệt mấy ngày nay sớm đã truyền đến tai Vệ Hồng Quân rồi.

Diệp Thiên đương nhiên không thừa nhận, lắc đầu nói:

– Chú Vệ, hôm nay mời chú đến bàn chuyện làm ăn, cháu cũng không phải không trả tiền, chú nói xem. Bức tường này phải trả bao nhiêu thì đủ công tu sửa?

– Tiểu tử thối, với chú Vệ ngươi còn không thể nói thật sao?

Vệ Hồng Quân mắng vốn một câu, nhìn khắp bốn phía xung quanh rồi thấp giọng bảo:

– Tiểu tử ngươi thật cao tay, làm ra ngôi nhà ma này, dọa mấy chủ hộ đó đều sợ chạy mất mật. Cao….thật là cao tay!

Vệ Hồng Quân bản thân cũng lớn lên từ tứ hợp viện, đối với những tin vịt phát sinh ở khu tứ hợp viện biết quá rõ. Bây giờ khắp Bắc Kinh, các khu nhà tứ hợp viện đều thuộc về tư nhân, ít nhất có 10% chủ mới đều phải đối mặt với vấn đề như của Diệp Thiên.

Vì vậy, ông chủ Vệ với cách đối phó của Diệp Thiên vô cùng khâm phục, có thể tay không dính máu mà đuổi những “lão lại” này ra khỏi nhà mình. Xem ra trong bốn chín thành chỉ có Diệp Thiên là độc nhất.

– Chú Vệ, đừng nói thế, cháu nói thật mà.

Có những chuyện người khác có thể nói, nhưng bản thân mình tuyệt đối không thể thừa nhận. Diệp Thiên vẫn vẻ tươi cười, ăn nói nghiêm túc, kiên quyết phủ nhận với Vệ Hồng Quân.

– Thôi đi, tiểu tử ngươi nếu là người thành thật thì ta… con mẹ nó… xem như thế giới này toàn người lương thiện…

Thủ đoạn của Diệp Thiên đích thực đã kích động đến Vệ Hồng Quân, khiến ông ta không kìm được đã văng tục trước mặt hậu bối. Nhưng gốc gác ông chủ Vệ cũng không phải là người xuất thân cao quý gì, chửi vài câu tục tĩu là chuyện bình thường.

– Có điều nơi này quả thực là có chút tà tính, ở lại một lúc mà đã thấy rùng mình rồi.

Qua mấy ngày thế này, gần như mỗi ngóc ngách trong hậu viện đều đã tràn ngập âm khí. Vệ Hồng Quân tuy đeo ngọc bội lấy từ chỗ Diệp Thiên nhưng vẫn có cảm giác da đầu tê dại.

– Chú Vệ, nếu chú thực sự không muốn làm thì cháu cũng không ép.

Diệp Thiên đã mất hết kiên nhẫn, cậu không muốn tốn nhiều thời gian dài dòng với Vệ Hồng Quân nữa.

Quan sát thấy hôm nay đã sắp đến ngọ rồi, là thời gian dương khí cường thịnh nhất trong một ngày. Nếu bỏ lỡ thời gian này, Diệp Thiên lo đám thợ kia tường còn chưa xây xong thì đã không chịu nổi rồi.

– Làm chứ, đương nhiên là làm rồi!

Trông thấy dáng vẻ thành khẩn của Diệp Thiên, nét mặt Vệ Hồng Quân đột nhiên trở nên nghiêm túc, dạo một vòng quanh vị trí cổng rủ hoa, bảo:

– Chỗ gạch đổ nát này thu dọn đến phiền toái, lùi về phía sau năm mươi cen-ti-mét, ba giờ, ba giờ đồng hồ tôi có thể xây cho cậu một bức tường cao 2m dài 3m…

– 50 cm?

Diệp Thiên bước đến bên chỗ cổng rủ hoa. Sau khi dùng chân đo đạc một lát, gật đầu bảo:

– Được, 50cm. Lúc nào xây được một nửa thì đem lá bùa này đặt vào trong bức tường. Chú Vệ, chú tìm một người tâm phúc làm chuyện này cẩn thận…

Chỉ với một bức tường xây thông thường thì đóng không nổi Quỷ Môn này.

Nhưng Diệp Thiên đã có sự chuẩn bị kĩ càng. Đêm qua hắn đã tiêu tốn rất nhiều công lực chế ra dương phù, có công dụng hấp thụ dương khí, ngăn ngừa sự thâm nhập âm khí của Quỷ Môn.

– Tiểu tử ngươi còn dám nói chuyện này không phải do ngươi làm nữa không?

Vệ Hồng Quân hớn hở nhận lấy lá bùa, cẩn thận đặt trong túi xách, sốt ruột hỏi Diệp Thiên:

– Tiểu Diệp, nói xem chú Vệ đối với cháu thế nào?

– Chú Vệ, có gì chú cứ nói thẳng, cháu làm được tuyệt đối không nhiều lời…

Diệp Thiên là người thế nào? Đương nhiên không để bị Vệ Hồng Quân dùng lời bắt nọn được.

Vệ Hồng Quân thấy Diệp Thiên không chịu đón lời của mình, cười khan hai tiếng, bảo:

– Diệp Thiên, là thế này, chú Vệ gần đây đang nhận một hợp đồng tu sửa nhà cũ. Nhưng muốn đuổi những người chủ cũ đi thực là chuyện khó. Có những hộ cứng đầu đến mức cưỡng chế cũng không chịu dọn đi…

– Đừng, chú Vệ. Chủ ý này ngàn lần không nên dùng đến. Chuyện này những ngành liên quan tất sẽ ra tay giải quyết. Nếu tiếp tục như chuyện vừa rồi, chú cháu ta khó mà thoát được…

Vệ Hồng Quân chưa kịp nói xong đã bị Diệp Thiên gạt phăng rồi. Đùa gì vậy?! Cậu làm vụ này đã có người điểm danh đến mình rồi. Nếu như lại giúp Vệ Hồng Quân gọi ma quỷ một lần nữa, e rằng cục Quốc An sẽ đến tìm cậu mời đi uống trà.

Diệp Thiên là truyền nhân của Ma Y Nhất Mạch, cũng không phải bí ẩn gì. Chỉ cần cơ quan quốc gia ra sức truy tìm, muốn điều tra thực sự cũng không phải chuyện khó.

Theo cách nói của Diệp Đông Bình, mọi người biết khu nhà này là của Diệp Thiên, thêm vào đó lại không tìm được chứng cứ gì nên mới đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng nếu Diệp Thiên còn dám tiếp tục xằng bậy, kiểu gì cũng có người truy quét tới cùng.

Trông thấy Vệ Hồng Quân vẻ mặt thất vọng, Diệp Thiên lên tiếng:

– Chú Vệ, chú làm ăn lớn. Vụ nhỏ có thể cho qua thì nhường nhịn một chút, cũng coi như là tích đức cho bản thân, tuyệt đối đừng nên có chủ ý này!

Sau khi nghe lời của Diệp Thiên, trên trán Vệ Hồng Quân đột nhiên mồ hôi lạnh vã ra, hai tay xoa xoa vào nhau liền mồm nói:

– Không, không đâu, chú Vệ sao dám làm chuyện đó chứ. Đi thôi, chúng ta đi tìm công nhân làm việc…

Thật ra gần đây Vệ Hồng Quân đang suy nghĩ xem có nên tìm đám người xã hội đen dọa những hộ cứng đầu kia không. Nhưng một câu “Tích Đức” của Diệp Thiên đã khiến ông ta vứt bỏ hoàn toàn chủ ý này.

– Vệ Tổng, chỗ này có ma, anh em đều không dám vào!

Sau khi đi ra, mấy người công nhân Vệ Hồng Quân mang tới lại đánh trống rút lui. Hồi nãy mấy người bọn họ vừa vào một chuyến thì đã bị âm khí trong đó dọa phát khiếp.

– Ba giờ xây xong một bức tường, mỗi người năm trăm tệ, các anh làm không?

Vệ Hồng Quân ra giá trước mặt Diệp Thiên. Những người công nhân bắt được vàng rồi. Ngày thường bọn họ kiếm lắm cũng chỉ năm sáu mươi tệ. Hôm nay Vệ Hồng Quân ra giá gấp mười.

– Vệ Tổng, ngài nói thật sao?

Một đốc công mắt sáng rực lên. Tục ngữ nói: “Có tiền mua tiên cũng được”. Huống chi là những người phàm phu tục tử này, đến đám đạo sĩ nghe được cũng phải động lòng, vì giá Diệp Thiên cho họ cũng không cao đến thế.

– Đương nhiên là thật rồi!

Vệ Hồng Quân gật đầu.

– Được rồi, các anh em. Giữa ban ngày ban mặt làm gì có ma?

Vệ tổng nói rồi, làm ba tiếng mỗi người năm trăm, đi nào, bắt tay vào việc thôi!

Bảy tám người vội đứng lên vác gạch với xi măng lũ lượt kéo vào. Sự nhiệt tình đối với tiền dường như có thể ngăn chặn được sát khí thâm nhập cơ thể.

Vệ Hồng Quân chẳng cần nói gì nhiều, chưa đến hai giờ chiều, một bức tường gạch cao 2m dài 3m đã xuất hiện. Đám người này đã hoàn thành công việc trước một tiếng.

Quỷ Môn được đóng rồi. Âm khí đột nhiên bị đứt nguồn. Dưới ánh sáng mặt trời, sát khí trong sân giảm đi nhanh chóng.

Đến hơn ba giờ chiều, pháp đàn của đạo sĩ cũng dựng xong. Trên pháp đàn bày đồ tế lục súc cùng hương nến nghi ngút. Bốn vị đạo sĩ ngồi bốn góc, miệng đọc thần chú, chính thức khai đàn làm pháp.

Một đạo sĩ râu tóc bạc trắng tay múa kiếm gỗ đào, dưới chân giẫm lên trận đồ bát quái, đi vòng quanh đàn pháp…Tuy hiệu quả chưa chắc đã cao, nhưng công phu bỏ ra thế này cũng xứng với giá Diệp Thiên chi trả.

Ngoài cổng sân tứ hợp, những hộ gia đình xung quanh đang chăm chú quan sát. Mọi người gan cũng lớn dần, bước hẳn vào trong sân đứng xem.

Trông thấy màn này, Diệp Thiên trong lòng không khỏi trách thầm bố mình vài câu. Quả đúng là uyên thâm. Chỉ cần chờ cúng bái hành lễ xong, lão đạo sĩ tuyên bố ma quỷ bị bắt, chuyện ma quái này đương nhiên sẽ lắng xuống.

Chương 180 : Hồ Quân

– Bên này cần lắp một cái đèn đường, cao không quá mét tám, uhm…một dãy này đều cần…đúng rồi, Vương Công, chỗ này xây sáu bậc thang, anh nhớ nhé, chỗ này cũng thế…

Ba ngày sau, đám đạo sĩ cũng làm xong pháp đàn. Đội kiến trúc của Vệ Hồng Quân cũng chính thức vào ở khu tứ hợp của Diệp Thiên, xây lại khu nhà theo ý của cậu.

Ngôi nhà ma trước đó, nhờ có pháp đàn của Diệp Thiên, bây giờ cũng dần dần yên ổn rồi. Thêm vào đó lại không nghe thấy tiếng khóc tỉ tê của đám ma nữ nên những người xung quanh cũng tin là ma quỷ đã bị những đạo sĩ cao tay kia đuổi đi hết rồi.

Mấy nhà “lão lại” đã chuyển đi cũng muốn quay về ở, nhưng biết được phòng của bọn họ trước đây đều bị dỡ đổ rồi, làm sao có thể về được nữa.

Quan trọng hơn là lần này Diệp Thiên không còn khách khí nữa, dứt khoát chặn cả những người đã cố tình mang đồ đạc đến, thẳng tay điện thoại báo cảnh sát.

Tốc độ xuất quân của sở trưởng Ngô cực nhanh. Cách giải quyết vấn đề của anh ta càng đơn giản. Nếu những hộ gia đình này cố ý xông vào gây rối, anh ta chỉ việc trói lại mời về đồn. Làm sở trưởng mấy năm ở khu vực này, đây là lần đầu tiên anh ta hứng chí với việc xử lí tranh chấp dân sự này đến vậy.

Tất nhiên sở trưởng Ngô phải có lí lẽ để nói. Lúc đó chẳng có ai đuổi, nhưng các anh lại tự ý dọn đi. Bây giờ khu nhà này một chút cũng không liên quan đến các anh. Cố tình chiếm giữ nhà của người khác chính là vi phạm luật pháp.

Hết đường chối cãi, máy hộ gia đình kia đành ấm ức bỏ đi. Chuyện này đúng là bọn họ vô lí. Lúc có ma bọn họ còn chạy nhanh hơn thỏ. Người khác mời đạo sĩ về làm xong xuôi rồi lại muốn về ở không. Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?

– Diệp tổng, nếu dựa theo yêu cầu của ngài xây lại khu nhà, tính ra phải tiêu tốn sáu mươi đến một trăm vạn tệ, ngài thấy sao?

Vương Công là kiến trúc sư công ty Vệ Hồng Quân, chuyên phụ trách các hạng mục tu sửa nhà, được Vệ Hồng Quân tín nhiệm phái đến, giúp Diệp Thiên trong việc tu sửa lại sân tứ hợp này.

– Cần nhiều như vậy sao?

Diệp Thiên nghe thế sững lại. Trong tay cậu chỉ còn có hơn hai mươi vạn, vốn định tu sửa lại sân tứ hợp này, nghĩ thế là đủ…thật không ngờ Vương Công lại tính ra con số như vậy, khiến cho ngân sách trong tay Diệp Thiên đột nhiên xuất hiện lỗ hổng rồi.

– Diệp tổng, ngài xem, cột trụ này sắp đổ rồi. Còn bức tường này nữa, tuy được xây bằng gạch thanh thượng hạng nhưng chịu sao nổi mỗi ngày có người ở đây luyện Vô Ảnh Cước… còn chỗ này nữa, phòng bếp có thể gây cháy nhà, nhất định phải xây lại…

Vương Công đưa Diệp Thiên đi xem lại một vòng trong nhà tứ hợp. Diệp Thiên xem xét mà mồ hôi không ngừng vã ra. Cậu không ngờ gia đình “lão lại” này lại có sức phá hoại ghê gớm đến vậy!

Bảy gian nhà bên hông đều có nguy cơ sập, còn phòng bếp đầy dầu mỡ thì đầy chuồng gà lồng vịt. Hai sân phía trước này, cơ bản phải xây lại đến một nửa.

Tu sửa và xây mới nhà là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Thêm vào đó khu nhà này của Diệp Thiên lại thuộc vào phạm trù kiến trúc cổ, có quy định nghiêm ngặt trong xây dựng. Giá cả mà Vương Công báo cho cậu đã là giảm thiểu nhất rồi.

– Được rồi, Vương Công, tôi chuyển khoản ba mươi vạn trước. Số còn lại chúng ta cứ dựa theo hợp đồng rồi tính…

Bảy mươi vạn đã ra đi, chẳng có lí gì bây giờ trở lại. Nhưng sân tứ hợp viện này đối với sự nghiệp nghịch thiên cải mệnh của Diệp Thiên vô cùng có lợi, cho dù có tốn trăm triệu cậu cũng không thể từ bỏ.

Rất may khoản tiền này được phép trả góp, nên đối với số tiền còn thiếu, Diệp Thiên cũng không có gì lo lắng.

Còn về việc tìm Vệ Hồng Quân giảm tiền, Diệp Thiên thực không dám nghĩ tới. Cậu đã nợ người ta không ít lần rồi, sợ sau này đối phương có ý nhờ mình làm chuyện sai trái, sẽ rất khó khước từ.

– Phải rồi, Vương Công, chỗ tôi đánh dấu trên bản thiết kế, nhất định phải chuẩn xác làm theo yêu cầu của tôi. Nếu như không đúng yêu cầu, tôi sẽ không trả tiền. Có tiếng gì ấy nhỉ?

Đang lúc then chốt vấn đề với Vương Công, Diệp Thiên đột nhiên nghe thấy tiếng đàn violong réo rắt ở đâu, không khỏi sững lại.

– Diệp tổng, là điện thoại của ngài.

Vương Công nín cười, chỉ vào túi quần Diệp Thiên.

– Haiz, tôi quên mất. Vương Công, ngài đợi chút, tôi nhận cuộc điện thoại…

Diệp Thiên cũng buồn cười chính mình. Cậu mua điện thoại xong, trước giờ toàn để ở nhà. Nếu không phải Vu Thanh Nhã bắt cậu cầm đi, giờ này chắc điện thoại cũng chẳng biết kêu âm ỉ ở xó nào.

– Alo, ai đấy?

Diệp Thiên tệ đến nỗi không biết rằng trên màn hình có tên người gọi đến, nhưng xem ra đây là một số lạ.

– Diệp Thiên à. Anh Cao của cậu đây, thế nào rồi, trưa đã ăn uống gì chưa?

Tiếng của Cao Tiền Tiến phát ra. Người anh em này ra nước ngoài du học đã nhiều năm nhưng vẫn còn thói quen của người Bắc Kinh, mở mồm ra hỏi thăm là ăn cơm chưa.

– Vừa mới ăn một miếng, anh Cao à, anh đã ăn chưa?

Diệp Thiên đã miễn dịch hoàn toàn với những lời huyên thuyên của dân Bắc Kinh rồi, hơn nữa còn có phần phát triển.

Hai người tán gẫu vài câu xong, đột nhiên Cao Tiền Tiến hỏi:

– Lần trước nói với cậu vị đại sư, tôi vừa sắp xếp cho ông ta ở một khách sạn, cậu có muốn gặp mặt không?

– Anh nói là vị La Trí – La đại sư?

Diệp Thiên giả vờ giả vịt hăm hở, nhưng thật ra trong đầu đã quên từ lâu rồi.

– Đúng rồi, chính là La đại sư. Đi cùng ông ta còn có Đường Lão Gia Tử Hồng Kong.

Cao Tiền Tiến đã trót khoe trước mặt Đường Văn Viễn rằng có thể tìm được người bán cho ông ta pháp khí, nên giờ e Diệp Thiên không đến, bèn giục:

– Diệp huynh đệ à, La đại sư chỉ về nước có ngày hôm nay. Cậu lần này không gặp, lần sau sợ không còn cơ hội…

– Hả, thần tài đến rồi à? Vậy thì phải đi thôi!

Nghe thấy Đường Văn Viễn cũng về nước, Diệp Thiên không khỏi vui mừng phấn khích. Trong mắt cậu, Đường lão gia tử kia chính là một kho vàng.

Hơn nữa còn có La đại sư pháp lực cao cường cũng khiến cậu có vài phần tò mò. Nghe đối phương giục trong điện thoại, liền bảo:

– Anh nói địa điểm đi, tôi sẽ tự bắt xe đến…

Phòng 666 khách sạn XXX. Được rồi, bao giờ anh đến, tôi sẽ ra đón…

Cao Tiền Tiến thông báo số phòng, đây là do La đại sư yêu cầu. Vì vậy mà Cao công tử đành tiếp đón ở khách sạn năm sao.

– Khoảng nửa tiếng nữa…

Sau khi nhìn giờ trên điện thoại, cúp máy… Diệp Thiên quay sang nhìn Vương Công với ý xin lỗi.

– Thành thật xin lỗi, chỗ bạn có chút việc gấp, ở đây xin giao phó cho anh Vương vậy…

Thật ra những gì Diệp Thiên dặn dò cũng đã nói rõ cả rồi. Chỉ có điều đây là một trận pháp phức tạp, mỗi vị trí đều cần sự chính xác tuyệt đối. Nếu không phải Cao Tiền Tiến điện đến, cậu nhất định sẽ ở đây chỉ đạo thi công.

Dĩ nhiên, công trình cũng không phải xây xong trong một ngày, tới chỗ Cao Tiền Tiến kiếm ít tiền là hợp lí, khoản tiền xây nhà còn lại Diệp Thiên phải lo vẫn còn đấy.

– Diệp Thiên, bên này…

Sau khi đến khách sạn, Diệp Thiện vừa bước chân ra khỏi thang máy thì Cao Tiền Tiến đang đợi sẵn đã nhìn thấy. Điều khiến Diệp Thiên kinh ngạc là Long Tuyết Liên cùng theo sau, ngoài ra còn có một người đàn ông tầm ngoài ba mươi tuổi, Diệp Thiên cũng không biết.

Đợi Diệp Thiên đến gần, Cao Tiền Tiến chằm chằm nhìn vào quần áo Diệp Thiên, lấy làm khó hiểu bảo:

– Diệp Thiên, sao cậu lại có thể mặc thế nầy đến chứ?

– Sao thế?

Tôi bình thường vẫn mặc thế này. Hôm đó là đi dự tiệc nên mới thay trang phục thôi…

Diệp Thiên nhìn lại mình, bộ quần áo luyện công màu trắng chẳng biết đã bẩn từ lúc nào?

– Được rồi, chúng ta vào trong rồi nói, đừng để La đại sư phải chờ nữa…

Cao Tiền Tiến đối với vị đại sư kia cực kì tôn kính.

– Lão Cao, anh bạn này là ai thế? Sao lại không giới thiệu cho tôi? Người đàn ông đứng bên cạnh Cao Tiền Tiến, đột nhiên lên tiếng hỏi. Nghe giọng điệu anh ta, hình như là người rất thân cận với Cao Tiền Tiến.

– Haiz, tôi thiếu chút nữa thì quên mất, lão Hồ, đây là Diệp Thiên, tối hôm qua tôi đã kể với anh…[Audio] Mịch Tiên Lộ

Cao Tiền Tiến nói xong, liền chỉ vào người đàn ông đối diện Diệp Thiên nói:

– Còn đây là Hồ Quân, cờ bạc gái gú chuyện gì cũng làm. Chỉ có mỗi chuyện đứng đắn là không biết làm, các anh làm quen đi…

– Anh biên đạo cho tôi vai gì thế?

Hồ Quân trừng mắt nhìn Cao Tiền Tiến, chủ động bắt tay Diệp Thiên.

– Đừng nghe anh ta nói bừa, Diệp huynh đệ, tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, gọi tôi lão Hồ là được rồi.

Hồ Quân và Cao Tiền Tiến là bạn nối khố từ nhỏ, cũng coi như là bạn bè thân của Cao Tiền Tiến trong thành Bắc Kinh, nên rất hiểu tính nhau.

Hôm qua lúc nghe Cao Tiền Tiến nhắc đến Diệp Thiên, Hồ Quân còn tưởng Diệp Thiên đã ba bốn chục tuổi. Giờ tận mắt thấy thế này, không khỏi ngạc nhiên.

Nhưng căn cứ vào hiểu biết của mình về Cao Tiền Tiến, Hồ Quân biết rằng không thể xem nhẹ Diệp Thiên. Cao Tiền Tiến đến việc theo dõi chứng khoán cổ phiếu của mình còn dám bỏ lỡ để ngồi ở đây nửa tiếng chờ Diệp Thiên, thì có thể thấy người thanh niên này không phải hạng vừa.

– Hồ đại ca khách sáo rồi, gọi tôi tiểu Diệp là được.

Diệp Thiên nhìn Hồ Quân, cười bảo:

– Hồ đại ca và Cao lão huynh chắc không giống nhau, thời niên thiếu trải qua không ít sóng gió…

Hồ Quân từ mép tóc đến ấn đường hẹp, chưa đầy ba đốt ngón tay. Theo tướng diện, người như vậy thời trẻ bôn ba nhiều, gặp không ít trắc trở.

– Ồ? Lão Cao, anh đã nói với Diệp huynh đệ chuyện của tôi?

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Hồ Quân không khỏi liếc nhìn Cao Tiền Tiến, trong ánh nhìn ẩn chứa trách móc. Anh ta và Cao Tiền Tiến quan hệ thân thiết.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo