- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 37: La đại sư – Tổ sư (c181-c185)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 37: La đại sư – Tổ sư (c181-c185)
❮ sautiếp ❯Chương 181 : La đại sư
Mình chưa nói qua sao, ôi, Quân à, không phải nói với cậu rồi à, Diệp huynh đệ cũng là cao nhân …
Cao Tiền Tiến bị Hồ Quân liếc một cái thật có chút không hiểu, đi vào khách sạn mới phản ứng lại được, tùy tiện nói chuyện riêng tư của người khác, trong hội chính là tối kỵ, tuy rằng cùng Hồ Quân quan hệ rất thân, Cao Tiền Tiến cũng phải giải thích một phen.
– Ồ, Diệp huynh đệ thật đúng là cao nhân, lúc nào rảnh, chúng ta nói chuyện nhé!
Hồ Quân ở sống Đông Bắc một thời gian, giọng nói mang chút khẩu âm Đông Bắc.
– Được, Hồ đại ca quả thật có chút chuyện cần phải tránh…
Diệp Thiên gật gật đầu, đối với việc tiền đưa tới cửa, hắn không thể cự tuyệt, Hồ Quân này tuy rằng ít tuổi vất vả, nhưng hiện tại cũng đã là lúc được thời vận, vận thế rất mạnh, thậm chí vượt qua cả Cao Tiền Tiến.
– Được, được, lần này coi như không có La đại sư, có thể quen Diệp huynh đệ, cũng không tính đến mất công!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Hồ Quân phá lên cười, kinh nghiệm xã hội của hắn phong phú hơn Cao Tiền Tiến nhiều, nói mấy câu ngắn ngủn, cũng cảm giác Diệp Thiên không phải bình thường.
– Anh Cao, anh cùng chị Long, sắp lo liệu việc vui hả?
Vào trong thang máy rồi, Diệp Thiên phát hiện lông mi Long Tuyết Liên vốn rất rậm, hiện tại nơi đậm nhất cũng đã thoáng ra, hơn nữa giữa lông mày mang vẻ phong tình, nhất định là cùng Cao Tiền Tiến phát sinh quan hệ thân mật.
– Ha ha, Diệp lão đệ, đều bị cậu nhìn ra rồi sao?
Đối với chuyện như vậy, đàn ông rất ít khi trốn trốn tránh, Cao Tiền Tiến liền ôm Long Tuyết Liên, nói:
– Tháng sau lo liệu rượu cưới, đến lúc đó tôi đưa thiếp, lão đệ nhất định phải cổ vũ nhé!
– Nhất định, nhất định…
Diệp Thiên cười đáp ứng, lo lắng trong lòng đối với tứ hợp viện đang xây dựng, cũng không còn để bụng.
Bởi vì Diệp Thiên đang tu luyện công pháp Ma Y, cũng là bởi vì thương thế, cần tu luyện tới một bước cuối cùng, làm cho cái bước ngọăt trong đời người đàn ông, hắn chưa thể phá vỡ.
Trong khoảng thời gian này Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã rất hay hẹn hò, mỗi ngày đương nhiên không thể thiếu cử chỉ ôm ấp thân mật, có nhiều lần Vu Thanh Nhã còn ám chỉ Diệp Thiên có thể tiến một bước.
Nhưng xuất phát từ nguyên nhân bản thân, Diệp Thiên cuối cùng vẫn phải nhịn, nhưng mùi vị khi phải cố nén, thật không dễ chịu chút nào.
Trong lúc nói chuyện, thang máy đi lên tầng sáu, sau khi tiếng chuông cửa vang lên, Cao Tiền Tiến thực lịch sự đứng thẳng người, ngay cả tay đang ôm Long Tuyết Liên cũng buông ra.
Cửa mở ra, một người trung niên 45-46 tuổi nhô đầu ra, đánh giá Diệp Thiên và Hồ Quân một chút, nhìn về phía Cao Tiền Tiến, hỏi:
– Cao công tử, hai vị này là?
– Chú Đinh, vị này chính là bạn tôi từ thuở nhỏ, đến bái kiến La đại sư một chút, vị này chính là Diệp Thiên, Đường lão gia muốn gặp cậu ấy !
Khi đối mặt cái người trung niên kia, mọi sự cợt nhả trên mặt Cao Tiền Tiến đều biến mất, thái độ có vẻ có chút câu nệ.
– Ồ? Vậy vào đi?
Ánh mắt như điện nhìn lướt qua Diệp Thiên, người nọ liền tránh đường.
– Chú Đinh này không đơn giản …
Khi đi qua người trung niên kia, chóp mũi Diệp Thiên mơ hồ ngửi thấy mùi huyết tinh, hắn biết, chú Đinh này, khẳng định đã từng lấy đi một cái mạng.
Trên thế giới này, người quyền cao chức trọng, trên người mang theo long khí, người phú quý thiên hạ, trên người tự nhiên là có Phú Quý khí, còn người tâm tính ác, giết người như ngóe, trên người sẽ mang theo sát khí .
Sát khí cũng có thể gọi là tà khí, loại người này sau mỗi lần giết người, không tự giác cũng hấp thu một ít âm sát trên thân người chết, thời gian dài, chính mình cũng mang sát khí bức người.
Nhưng sát khí người chết và Âm sát khí thiên Địa có chút bất đồng, thương tổn với con người không lớn như vậy, nhưng có thể khiến đương sự tạo nên một loại uy thế, đây cũng là thứ mà người cổ đại nói đến như là cái liếc mắt của tướng quân bách chiến vậy, có thể khiến cho trẻ con khóc đêm.
Đương nhiên, với khả năng của Diệp Thiên, cũng không e ngại người này, tuy rằng kỹ xảo giết người hắn có lẽ không bằng đối phương, nhưng thủ đoạn Thuật Pháp thì khác, Diệp Thiên ít nhất có 5 biện pháp, khiến chú Đinh này mất đi sức chống cự trong nháy mắt.
Gian phòng này hẳn là phòng Vip, sau khi vào cửa, liền là một phòng khách rất rộng, một bộ đồ pha trà hình thuyền ở Quảng Đông mới có thể nhìn thấy, bày tại giữa phòng khách.
Trong phòng khách lớn như vậy, chỉ có ba người, ngoài Đường lão gia mà Diệp Thiên quen, còn có một cô gái mười tám mười chín tuổi, bộ dáng thanh tú.
Khi Diệp Thiên nhìn về phía một người khác, không khỏi lặng đi một chút, hắn mới hiểu vì cái gì khi Cao Tiền Tiến thấy mình mặc quần áo thế này, sẽ phản ứng mạnh như vậy, bởi vì đối phương mặc cũng là quần áo luyện công.
– Tiểu Diệp, cậu … đầu cậu làm sao thế ?
Diệp Thiên mới vừa vào trong phòng khách, còn chưa kịp đánh giá quá nhiều vị La đại sư kia, Đường lão gia liền đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn lên đầu đầy tóc bạc của Diệp Thiên.
– Ha ha, trong nhà có thân nhân qua đời, bi thương quá mà thành, thật lại khiến lão gia phải lo lắng…
Diệp Thiên cũng không còn giấu diếm, thực thản nhiên nói ra, cũng không phải hắn muốn ai khích lệ mình, chẳng qua là cái cớ nói láo thôi.
– À, là ta lỡ lời …
Đường Văn Viễn cũng là người kinh nghiệm lõi đời, mở miệng nói:
– Tiểu Diệp, ta giới thiệu cho cậu, vị này chính là La đại sư, ở Nam Mĩ, Châu Âu và Đông Nam Á đều rất nổi danh, hai người hẳn là đồng nghiệp nhỉ?
Bởi vì lần đó Diệp Thiên che dấu rất tốt, khi Đường Văn Viễn mua được khối Ngọc hồ lô từ tay Diệp Thiên, cũng không biết thân phận Diệp Thiên, nhưng thời gian trước Diệp Thiên kết bạn với Cao Tiền Tiến, thân phận không thể giấu diếm nữa.
– Vãn bối hiểu biết ít, vinh hạnh được biết La đại sư…
Diệp Thiên nghe xong lời giới thiệu của Đường Văn Viễn, hai tay ôm quyền, giơ trước mặt người đàn ông chừng hơn năm mươi tuổi này, hành một cái lễ trên giang hồ.
– Thôi, thôi, không cần đa lễ, La mỗ lần này tới vốn là không khách khí, cậu và Đường huynh có chút thâm tình, coi như là có duyên phận cùng La mỗ, ngồi xuống nói chuyện đi!
Điều Diệp Thiên không nghĩ tới chính là, vị La đại sư kia lại kiêu căng cực kỳ, khi mình thi lễ với đối phương rồi, thậm chí ngay cả đứng lên cũng không thèm, trong lòng không khỏi thấy khó ưa.
Trong những thầy phong thuỷ thầy tướng, đa phần chính là người kế thừa các nhà, bàn luận chính là bản lĩnh cao thấp, cái gọi là thân phận, cũng không quá coi trọng, Diệp Thiên hành lễ trước, chẳng qua là bởi vì đối phương hơn hắn mấy tuổi thôi.
Hơn nữa cho dù luận về vai vế, với tuổi thọ của Lý Thiện Nguyên, thậm chí là tìm trong các thầy phong thủy trong và ngoài nước, một người có vai vế cao hơn so với Diệp Thiên, chỉ sợ thật không dễ.
– La đại sư, đây là huynh đệ của tôi, mấy ngày hôm trước đã nhắc đến với ngài, lần này dẫn cậu ấy tới bái kiến ngài một chút…
Phía sau Diệp Thiên, Cao Tiền Tiến giới thiệu Hồ Quân với La đại sư, thái độ của hắn kính cẩn hơn so với Diệp Thiên, chỉ thiếu nước không xưng hô đối phương là La thần tiên.
La đại sư vẫn không đứng dậy, gật gật đầu với Hồ Quân, nói:
– Tiểu Cao, cậu cũng biết, một ngày tôi chỉ bói một quẻ, hơn sẽ tiết lộ Thiên Cơ gặp Thiên Khiển, tiểu Cao, hôm nay cậu mang người này đến gặp La mỗ, là muốn như thế nào?
Nghe được La đại sư nói vậy, Cao Tiền Tiến có chút khó xử nói:
– Chuyện này… vậy, la đại sư, ngài không thể ngoại lệ một lần sao?
La đại sư lắc lắc đầu, nói:
– Tiểu Cao, tuy rằng chúng tôi làm nghề này là có thể thấy được một tia Thiên Cơ, nhưng nguy hại cũng là thật lớn, việc này… không nên nhiều lời !
Cao Tiền Tiến nghĩ một chút, nói:
– Vậy… vậy thì, La đại sư, ngài xem như vậy được chưa, ngài đi muộn một ngày, sáng mai giúp huynh đệ của tôi bói một quẻ, còn về thù lao xin ngài yên tâm, tôi dựa theo quy định của ngài trả gấp đôi, như thế nào?
– Như vậy sao? Vậy có được không nhỉ?
Nghe được Cao Tiền Tiến nói vậy, La đại sư trầm ngâm một lúc lâu, mở miệng nói:
– Vậy đi muộn một ngày đi, Đường huynh, ngài cần phải tại đây chờ thêm một ngày .
– Không có việc gì, đúng lúc tôi có một số việc muốn tìm Tiểu Diệp nói chuyện, La đại sư ngài quyết định là được …
Thái độ của Đường Văn Viễn đối với La đại sư, tuy rằng không đến mức kính cẩn như Cao Tiền Tiến, nhưng lại cũng rất lịch sự, trong lời nói đủ thể hiện rất nể mặt đối phương.
– Cám ơn, Đường huynh thông cảm, chuyện ông nhờ, La mỗ nhất định đem hết sức lực giúp!
Nghe được Đường Văn Viễn nói vậy, La đại sư đứng dậy, vẫy vẫy tay với Cao Tiền Tiến, nói:
– Tiểu Cao, phòng khách đông người, không thể tĩnh tâm suy diễn, cậu theo tôi về phòng đi…
Ngồi ở trên ghế sa lon, bị mọi người coi như không khí, Diệp Thiên nhìn thấy Cao Tiền Tiến và La đại sư đi vào phòng trong, đột nhiên mở miệng nói:
– Anh Cao, em có một chuyện, không biết có thể hỏi một chút hay không?
– Ồ? Diệp lão đệ, chuyện gì vậy? Hôm nay anh tìm La đại sư xem bói, chuyện của em nếu không quan trọng, chờ lát nữa chúng ta hãy nói được không?
Nghe thấy Diệp Thiên gọi lại, Cao Tiền Tiến dừng bước, hiển nhiên hắn có chút bất mãn đối với việc Diệp Thiên kêu lại.
– Với em mà nói là rất quan trọng …
Lời nói của Diệp Thiên khiến mấy người trong phòng đều chú ý vào hắn,
– Em muốn hỏi một chút, La đại sư xem bói một quẻ, cần bao nhiêu tiền? Suy diễn số mạng bao nhiêu? Xu cát tị hung bao nhiêu? Nghịch thiên cải mệnh thì tính thế nào đây? !
– Chuyện này… chuyện này, Diệp lão đệ, chuyện này, tôi cũng không nắm rõ …
Cao Tiền Tiến bị Diệp Thiên hỏi liên hồi, nghe hỏi mà trợn mắt há hốc mồm, hắn nào biết rằng xem bói còn phân làm nhiều loại như vậy? Tựa hồ lần trước La đại sư xem tướng cho hắn, cũng chỉ mất ít tiền mà thôi.
– Ha ha, không nhìn ra, Diệp huynh đệ đúng là người trong nghề?
Khi Cao Tiền Tiến dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn sang La đại sư, La đại sư nở nụ cười, nói:
– La mỗ ở nước ngoài có nghe nói rất nhiều, thuật pháp quốc nội suy thoái, kẻ lừa đảo hoành hành, Tiểu Diệp bằng chừng ấy tuổi đã hiểu được nhiều như vậy, hiếm có, hiếm có!
La đại sư nói lời này, ánh mắt mọi người trong phòng đều nhìn vào Diệp Thiên, không khỏi trở nên có chút cổ quái, lời của La đại sư là đang khen thưởng Diệp Thiên, nhưng cũng là đang chỉ trích Diệp Thiên là kẻ lừa đảo đây.
Chương 182 : Giang Tương phái
– La đại sư, Diệp Thiên tuổi còn nhỏ, không ra nước ngoài bao giờ, nhưng cậu ấy cũng là người có bản lãnh thật sự, tại thành Bắc Kinh này, rất nhiều người đều biết cậu ấy…
Diệp Thiên là người Cao Tiền Tiến mang đến, La đại sư nói Diệp Thiên, tương đương cũng là không nể mặt mũi Cao Tiền Tiến, khi thanh âm của La Trí chưa dứt, Cao Tiền Tiến đành đứng ra dàn xếp.
– Đúng vậy, La tiên sinh, anh tính toán với trẻ con làm cái gì? Tiểu Diệp chẳng qua chỉ cảm thấy tò mò đối với việc thu phí nghề này ở nước ngoài, không có gì lớn…
Đường Văn Viễn lần này tới Bắc Kinh, kỳ thật cũng mong gặp Diệp Thiên, cũng không muốn làm cho hắn quá mức khó chịu, lập tức nói:
– Diệp Thiên, La đại sư là cao nhân đương thời, xem bói- tướng thuật – phong thuỷ … không gì không giỏi, tìm anh ta xem tương lai, chính là rất phù hợp!
Đường Văn Viễn chìa một bàn tay, giơ trước mặt Diệp Thiên, tay kia cũng đang giơ ra.
– Năm vạn?
Diệp Thiên hỏi, giá này cũng không cao chứ? Xem ra kẻ lừa đảo này cũng không phải quá tham lam.
– Hừ! Ếch ngồi đáy giếng…
Diệp Thiên nói chưa dứt, trong miệng La đại sư liền phát ra một tiếng hừ lạnh.
– Là mười vạn, hơn nữa là Đô-la!
Đường Văn Viễn cười khổ một tiếng, mình thì không sao, nhưng La đại sư càng làm Diệp Thiên khó chịu, đợi lát nữa mình hỏi chuyện Diệp Thiên, cũng sẽ phiền toái.
– Cái gì? Mười vạn Đô-la?
Diệp Thiên trừng mắt thật lớn, xem ra hòa thượng nước ngoài quả nhiên là cá kiếm, thời gian trước chính mình mở công ty và chế định giá cả, xem bói đắt nhất cũng chỉ đến ba vạn, lão này ra giá so với mình cao mười mấy lần.
– Thấm vào đâu, ta thăm dò Thiên Cơ, vốn là ở làm việc nghịch thiên, thu một ít tiền tính cái gì?
Thấy Diệp Thiên kinh ngạc, La đại sư có chút khoái cảm, quả nhiên là quốc nội toàn dế nhũi, một bọn chưa thấy qua tiền nhiều.
– Nghịch Thiên Hành sự?
Nghe được lời của La đại sư, vẻ mặt Diệp Thiên nhìn hắn cổ quái, lão này toàn thân không có cho dù là một tia nguyên khí dao động, Diệp Thiên không biết hắn làm thế nào mạo phạm Thiên Cơ.
Phải biết rằng, bất kể là thầy tướng số xem bói hay là phong thuỷ, đều là lợi dụng thuật pháp gây rối loạn Thiên Cơ, từ đó mà giải thích, vị La đại sư này rất giỏi, nhưng Diệp Thiên thật sự không tin, chỉ cần há miệng, có thể nói được ba hoa chích choè, rối loạn Thiên Cơ.
Diệp Thiên từ năm tuổi đã bắt đầu học tập thuật pháp, đến giờ cũng đã mười lăm năm, lại được tổ sư truyền thừa, thông hiểu pháp thuật nghịch thiên.
Có thể nói ở trên thế gian, không người nào nghiên cứu thuật pháp thấu đáo hơn so với hắn, ngay cả Lý Thiện Nguyên – sống gần một trăm ba mươi tuổi cũng không thể, trước mắt vị La đại sư này giảng thuật pháp cho Diệp Thiên, không khỏi làm Diệp Thiên ngứa tai.
– Tiểu Cao, người không biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy, lần sau cũng đừng có mang đến …
Nhìn thấy Diệp Thiên cười lạnh, La Trí không biết vì sao áp chế không nổi cơn tức trong đầu, lẽ ra với tuổi tác và địa vị của hắn không nên cùng Diệp Thiên tính toán cái gì, nhưng quả nhiên là có bất đồng.
– Diệp lão đệ, cậu, ôi, hay là, cậu cứ nói chuyện với Đường lão gia trước đi?
Cao Tiền Tiến cũng không nghĩ tới Diệp Thiên đến đây, lại cùng La đại sư đấu khẩu, một người là đại sư chính mình trăm khổ mời đến từ nước ngoài, một người là tiểu huynh đệ mới quen, Cao Tiền Tiến cũng không biết như thế nào cho phải .
– Anh Cao, không ngại, em và La đại sư trao đổi hạ kinh nghiệm mà thôi.
Diệp Thiên cười nói, cũng không chịu rời đi, hắn vốn đang bận rộn, bị Cao Tiền Tiến gọi tới gặp đại sư gì đó, không nghĩ tới lại là cái bọn bịp bợm giang hồ.
Các ngành đều có quy định riêng, Diệp Thiên vốn cũng không muốn vạch trần hắn, nhưng kẻ lừa đảo này khinh người quá đáng, trước mặt truyền nhân Ma Y chính thống dám lên mặt ngang ngược chỉ trích, điều này khiến “Diệp đại sư” cũng không thể nhịn được nữa .
– Miệng còn hôi sữa, tôi và cậu có cái gì cần trao đổi ? Tiểu Cao, hôm nay tâm trạng không tốt, khó coi, chuyện giúp cậu xem bói một quẻ, ngày mai rồi nói sau!
La đại sư khinh thường đối với lời của Diệp Thiên, với hắn, Diệp Thiên tuổi nhỏ như vậy, chỉ sợ ngay cả mấy câu khẩu quyết trong nghề đều không thuộc đầy đủ, lại dám khiêu khích mình?
Làm đại sư, luôn cần có vài phần tư cách, hơn nữa bởi vì chính mình phát cáu, khiến vị kia Cao công tử kia bối rối chi nhiều tiền chút, như vậy là thủ đoạn rất hiếm có, La đại sư chính là ngựa quen đường cũ.
Quả nhiên, lời của La đại sư vừa nói ra, Cao Tiền Tiến sốt ruột, nén giận nói với Diệp Thiên:
– Diệp lão đệ, anh kêu cậu tới là gặp lão gia đây, cậu nói xem cậu cứ quấy rầy tôi là thế nào?
Nghe được Cao Tiền Tiến nói vậy, nụ cười trên mặt Diệp Thiên bỗng nhiên biến mất, ánh mắt nhìn thẳng Cao Tiền Tiến, nói:
– Anh Cao, lời này của anh lặp lại lần nữa? Em quấy rối anh à?
– Anh … anh không phải có ý này, ôi, thế này là thế nào đây?
Không biết vì sao, đối mặt với ánh mắt Diệp Thiên, Cao Tiền Tiến cảm giác được tim đập nhanh, ánh mắt kia vài phần tương tự với người cha ở nhà, làm cho người ta không dám đối diện cùng với nó.
– Thôi, không sao, La đại sư, lên núi nhiều có ngày gặp hổ, ngài nên kiềm chế chút đi, tiền đã kiếm không hết, lòng dạ đừng quá hiểm độc …
Diệp Thiên lắc lắc đầu đứng dậy, cũng không cùng trong phòng mọi người chào hỏi, trực tiếp đi ra ngoài.
– Đợi đã!
– Tiểu Diệp, dừng bước!
Hai giọng nói đồng thời vang lên, xuất phát từ Đường Văn Viễn và vẻ mặt vẻ giận dữ của La đại sư.
– Tiểu Diệp, có phải có cái gì hiểu lầm hay không?
Đường Văn Viễn còn muốn tiếp tục mua một món nhạc cụ của thầy tu từ tay Diệp Thiên, quả quyết không chịu để cho Diệp Thiên giận dỗi mà bỏ đi.
– Diệp Thiên phải không, cậu vừa rồi nói câu đó là có ý gì?
Từ năm tám tuổi đã bị một người trong nghề dẫn theo, từ quốc nội chạy ra nước ngoài, mười lăm tuổi liền một mình tự lập.
Tứ mười mấy năm qua làm người thầy tướng số chưa bao giờ thất thủ qua, hiện giờ danh dự lại bị một đứa trẻ con nghi ngờ, La đại sư cảm giác lòng tự trọng bị tàn phá mạnh mẽ.
Diệp Thiên quay đầu, cười híp mắt nhìn về hướng La Trí, nói:
– La đại sư, xin hỏi đích danh của ngài là cái gì? ! ! !
Đang nói đến danh hiệu, Diệp Thiên mạnh mẽ nói lớn ba chữ “Là cái gì”, giống như tiếng sấm nổ vang bên tai La đại sư.
Phật gia có Sư Tử rống, Đạo gia có “Cửu Tự Chân Ngôn”: “ Lâm binh đầu giả, giai sổ tổ tiền hành” ( vào trận, binh lính mới phải biết cân nhắc) , vừa rồi Diệp Thiên gào to một tiếng, chính là dùng “Binh”, nháy mắt đã chấn áp tâm thần La Trí.
– Nói mau, đích danh là cái gì? !
Diệp Thiên lại gào to một tiếng.
– La Trí Bính!
La đại sư không tự chủ được, đáp, hắn đã sắp khống chế ngự nổi miệng của mình .
– Địa chỉ nơi nào? !
Diệp Thiên truy vấn.
– Nhạc Sơn, Tứ Xuyên!
– Đại Sư Ba là ai?
– Xuyên Trung Tần Bách Xuyên, làm thầy phong thủy …
Một hỏi một đáp, ánh mắt La đại sư lộ ra thần sắc kinh khủng, nhưng trong lời nói của Diệp Thiên tựa hồ có ma lực, để cho hắn không kìm lòng được trả lời theo.
– Khám tái?
Diệp Thiên tiếp tục truy vấn.
– Tắc cục lưu!
Vẻ mặt La Trí vô cùng thống khổ, tựa hồ đang chịu dày vò rất lớn.
– Phách đảng phủ? !
– Phù phù …
Ngay khi Diệp Thiên hỏi câu sau cùng, La đại sư đột nhiên cắn đầu lưỡi của mình, một ngụm máu tươi phun ra, cả người đều ngã xuống trên ghế sa lon.
Nhưng như vậy, hắn lại là thoát khỏi chân ngôn đáng sợ của Diệp Thiên, sắc mặt tái nhợt giống như gặp quỷ, trừng mắt nhìn Diệp Thiên, tiếng lóng giấu trong lòng mấy chục năm, lại bị Diệp Thiên phá.
Diệp Thiên lúc ban đầu hỏi đích danh. Là hỏi La đại sư đích danh gọi là gì. Rồi địa chỉ là đang hỏi hắn là người ở nơi nào.
Còn “Đại sư ba”. Diệp Thiên hỏi người sư phụ của La Trí là ai, La Trí trả lời là năm đó đi cùng Tứ Xuyên Tần Bách Xuyên, sau lại không có tổ chức, tự mình gây nghiệp.
Còn “Khám tái.” Hỏi chính là La Trí này đi làm đã bao lâu, La Trí trả lời là bốn mươi mốt năm. “Tắc” là con số, ý là 4. “Cục” và “Lưu” phân biệt là thập và nhất, những điều này là do tiếng lóng trong môn phái của La Trí.
Diệp Thiên cuối cùng hỏi “Phách đảng phủ”. Là đang hỏi La đại sư giết người qua hay chưa, nhưng La Trí hiển nhiên rất nhạy cảm đối với vấn đề này, tình nguyện cắn nát đầu lưỡi, cũng không muốn đáp lời Diệp Thiên.
– Xuất ngoại vài năm, liền đã quên tổ tông sao?
Diệp Thiên cười lạnh, thông qua mấy câu đối thoại, hắn sớm đã biết lai lịch thân phận người này, hắn hoàn toàn không phải là thầy phong thuỷ gì cả, là yêu nghiệt của phái Giang Tương năm đó ở quốc nội bị tiêu diệt hầu như không còn ai.
“Giang Tương phái” ở trong lịch sử Trung Quốc tồn tại gần ba trăm năm, khởi nguồn từ Khang Hi Càn Long đời nhà Thanh, hưng thịnh vào cuối nhà Thanh và Dân Quốc, ở sau giải phóng dần dần tiêu vong, là một môn phái giang hồ gạt người.
Tổ chức này, lúc ban đầu là một trong những phái Hồng Môn ngũ tổ sáng lập, mục đích là vì “Phản Thanh hồi phục nhà Minh” cũng coi là một cái chi nhánh của Thiên Địa hội lúc ấy, cũng là một trường phái của Hồng Môn.
Nhưng theo lịch sử phát triển, tới cuối nhà Thanh, môn phái này dần dần thất thế, tồn tại cũng nhờ khẩu hiệu “Phản Thanh phục Minh”.
Những năm 50, sau Kiến Quốc, khi quốc gia đả kích vận động “Đạo Môn Hội”, ngàn vạn môn đồ Giang Tương phái bị tiêu diệt, nhưng bởi vì lúc này tín đồ lan đến cả nước, có không ít người trốn ra nước ngoài, dựa vào quan hệ với Hồng Môn năm đó, cũng có không ít người sống sót.
Trước mắt Diệp Thiên có thể đoán được, vị La đại sư trước mặt này, là một thành viên trong phái Giang Tương năm đó trốn ra nước ngoài, nhưng xét tuổi hắn, khi xuất ngoại hẳn là mới chỉ bảy tám tuổi, rất có thể là con cháu của đại sư nào đó.
Sau khi bị Diệp Thiên khống chế tâm thần, hỏi dồn dập, La Trí không dám tiếp tục bưng bít cái gì, cố nén đau đớn đầu lưỡi trong miệng, đứng lên cung kính hỏi Diệp Thiên:
– Diệp… Diệp huynh đệ chúng ta có lẽ cũng người trong nghề?
– Diệp huynh đệ? Ông cũng xứng là huynh đệ của tôi? !
Diệp Thiên vốn rất khiêm tốn, lúc này đã bộc lộ tài năng, không để cho La Trí có chút mặt mũi, kể từ khi biết hắn là người trong phái Giang Tương, lửa giận trong lòng Diệp Thiên đã lên đến đỉnh đầu!
Chương 183 : Thân phận tiền bối
Phải biết rằng, từ Tống Triều tới nay, phong thuỷ thuật sư rất có địa vị trong triều, tuy rằng không can thiệp triều chính, nhưng thân phận siêu nhiên, từ trước đến nay đều đã được các đế vương tôn sùng.
Tới triều Thanh, bởi vì triều đình chèn ép, phong thuỷ thuật sư không được cưng chiều như vậy, nhưng ở dân gian, vẫn có thật nhiều người tin phụng phong thuỷ học thuyết, không nói đại phú đại quý, chỉ các nhà thường thường bậc trung cũng tuyệt đối không dám coi thường.
Nhưng đã đến cuối thời nhà Thanh, Giang Tương phái xuất hiện và hưng thịnh, lại cải biến cả địa vị trường phái phong thuỷ tướng số trong nhân dân.
Bởi vì Giang Tương phái vơ vét của cải, hãm hại lừa gạt… dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, khiến cho phong thuỷ thầy tướng chính thống bị liên luỵ, người bình thường người thấy là đánh giống như chuột chạy qua đường.
Là truyền nhân Ma Y, lão đạo sĩ căm thù đến tận xương tuỷ mấy trò này, nhưng cá nhân hắn thế đơn lực bạc, lại không cách nào đối kháng với Giang Tương phái lúc ấy đã lan khắp đất Trung Quốc.
Lý Thiện Nguyên từng nói với một người bạn một câu như vậy, Giang Tương phái chưa trừ diệt, phong thuỷ huyền học vĩnh viễn không có ngày nổi danh, có thể thấy được lão đạo sĩ ghét hận đến mức nào.
Lý Thiện Nguyên không chỉ nói ngoài miệng, hắn cũng đã hành động nhiều lần, năm đó một mình xâm nhập Xuyên Trung, nhổ tận gốc Giang Tương phái ở Xuyên Trung, lời của La Trí nói đến Tần Bách Xuyên, kỳ thật chính là một tên lọt lưới, mà Tần Bách Xuyên và mấy đại sư của hắn, chính là chết ở trong tay Lý Thiện Nguyên.
Từ nhỏ đã nghe lão đạo sĩ giảng về Giang Tương phái, Diệp Thiên có thể hoà nhã với La Trí mới là việc lạ? Nếu không phải hiện giờ giết người là phạm pháp, Diệp Thiên nói không chừng đã muốn chấp hành quy củ của lão đạo sĩ, tiêu diệt những người tồn tại trong phái này.
– Không dám, không dám, xin hỏi Diệp gia đích danh là gì? Hồng Môn huynh đệ đều là người một nhà, chúng ta là người cùng nghề. Người một nhà hãy nể người nhà …
Thái độ của Diệp Thiên tuy rằng thực xấu, nhưng La Trí cũng thật cẩn thận, thậm chí ngay cả tên sư phụ cũng đã khai ra hết, hắn lúc này làm sao còn có thể nhận là đại sư? Thái độ kính cẩn giống như là Diệp Thiên là vãn bối vậy.
– La… La đại sư, chuyện này… chuyện rốt cuộc là sao vậy?
Không chỉ Cao công tử không hiểu, thật sự là thế giới này biến hóa quá nhanh, trước sau vài giây, trong đầu hắn, hình tượng La đại sư vô cùng vĩ đại. Liền ầm ầm sụp đổ.
Nhìn thấy thái độ của La đại sư đối với Diệp Thiên, trong lòng Cao Tiền Tiến cũng hiểu rõ, cảm nhận nhân vật “Diệp đại sư” mình mang đến còn lợi hại hơn là vị La đại sư này.
Nghĩ lại biểu hiện vừa rồi của mình, trong lòng Cao công tử nhất thời đau khổ. Bản thân thắp hương bái Phật nơi nơi, lại không thấy rằng Phật ở trước mắt của mình.
Không riêng gì Cao công tử, mọi người phòng trong, đối với chuyện vừa phát sinh, đều cảm giác kinh ngạc, nhất là cái cô bé đi theo Đường Văn Viễn kia, lại càng há to miệng, lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng được.
Phải biết rằng. Cô biết được từ miệng ông nội, vị La đại sư này thông kim đạt cổ, đã được coi là thần tiên, trước mắt thần tiên đột nhiên biến thành người phàm trần, loại tâm lý này thật sự là chênh lệch rất lớn.
– La tiên sinh, có cần chúng tôi tránh đi một chút không?
Những người trong phòng này, cũng chỉ có Đường Văn Viễn nghe ra một chút. Hắn là người thuộc lớp người cũ trong xã hội, đối với tiếng lóng giang hồ tuy rằng không phải hiểu lắm, nhưng đoán ra được đại khái.
Hơn nữa Đường Văn Viễn cũng rất biết quy củ, giang hồ đồng đạo gặp nhau lại dùng tiếng lóng để đối thoại, chính là không muốn bị người bên ngoài nghe ra ý riêng, cho nên hắn mới hỏi La Trí một câu.
– Đường tiên sinh, thất lễ …
Nghe được Đường Văn Viễn nói vậy. La Trí mới phản ứng lại, nhận ra trong phòng còn có rất nhiều người, lập tức mặt lạnh băng, nói với Cao công tử mấy người:
– Mọi người đi ra ngoài trước, tôi và cậu Diệp là đồng môn. Có chút việc riêng tư muốn nói…
Dựa theo quy củ Giang Tương phái, tuyệt đối là không thể đối đãi với khách như thế, nhưng La Trí bị thủ đoạn của Diệp Thiên khiến cho tâm thần bất ổn, cũng bất chấp tất cả.
– Không, không cần tránh …
Diệp Thiên bỗng nhiên cảm giác có chút hứng thú, cho dù diệt sạch những người của Giang Tương phái này thì sao? Cũng không thể cải biến được quan niệm thâm căn cố đế tồn tại vài chục năm nay ở trong lòng mọi người.
Muốn phong thuỷ tướng thuật được xã hội thừa nhận, trước mắt mà xem, cơ hồ là một chuyện không thể hoàn thành.
Nghĩ đến nguyện vọng của sư phụ, trong lòng Diệp Thiên không khỏi buồn bực, nhìn La Trí nói:
– Làm gì cũng có luật lệ, anh làm cũng nhiều rồi, tự nói nên xử lý như thế nào đi?
– Diệp gia, tôi … Tôi không phải cố ý đâu, Hồng Môn huynh đệ một nhà, cậu không thể làm như vậy!
Nghe được Diệp Thiên nhắc đến quy củ trong phái Giang Tương, La Trí không khỏi thấy lạnh người, hắn trước kia đã nghe sư phụ nói qua, vô cớ vượt ranh giới thu tiền, có thể bị xử tử.
La Trí nghĩ, Diệp Thiên chính là người cùng phái với cha hắn ở Bắc Kinh, hắn về đây không có đưa tiền bảo hộ, ngược lại lại làm khó dễ người ta, Diệp Thiên chính là đâng ép hắn, La Trí cũng là không biết nói sao.
Cho nên La Trí gắt gao nhắc đến quy củ Hồng Môn, mà không nói chuyện Giang Tương phái, chính là muốn Diệp Thiên xem thân phận hắn ở Hồng Môn.
Nếu không phải lúc này trong phòng còn có người khác, chỉ sợ La Trí đã sớm quỳ xuống chân Diệp Thiên. Hắn là cầm thẻ hành nghề thật, làm sao có thể phá vỡ quy định trong phái?
– Nói chuyện Hồng Môn?
Diệp Thiên cười lạnh một tiếng, nói:
– Hồng Hoa, Lục Diệp, Bạch Liên ngẫu, tam giáo nguyên lai thị nhất gia. Những lời này anh nghe qua rồi chứ?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, La Trí vội vàng cười theo, nói:
– Diệp gia, La mỗ đương nhiên đã biết, cậu là Hồng Hoa hay là Lục Diệp? La mỗ năm đó là người trong Lúc Diệp, sau lại chuyển Hồng Hoa hội…
Những thứ trong lời Diệp Thiên kỳ thật chính là chỉ Hồng môn, Thanh bang, Bạch Liên giáo, ba thế lực mạnh nhất trong tổ chức Phản Thanh Phục Minh, mà La Trí trả lời chính là hắn vốn là người Thanh Bang, sau lại gia nhập Hồng Môn.
Ở triều Thanh, lúc ban đầu Thanh bang và Hồng môn còn có chút bất hòa, có câu cách ngôn là “Do thanh chuyển hồng, phi hồng quải thải, do hồng chuyển thanh, bác bì trừu cân” ( Từ Thanh bang chuyển sang Hồng Môn, khoác lụa hồng, treo dải lụa màu trước cửa, từ Hồng Môn chuyển sang Thanh bang, rút gân lột da).
La Trí chính là từ Thanh bang chuyển sang Hồng môn, nếu trái lại, chỉ sợ hắn cũng không dám nói ra.
– Là Thanh bang ? vậy càng tốt, tôi hỏi anh, “nguyên, minh, hưng, lý, đại, thông, ngộ, giác, nhĩ”, anh là chữ nào?
– Tôi … Tôi không có chữ nào, tôi… tôi được xưng chữ “Bảo”. Diệp gia, ngài… ngài lấy chữ nào?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, trên mặt La Trí lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi, ngay cả Đường Văn Viễn, cũng kinh ngạc không hiểu, hắn cũng không thể ngờ Diệp Thiên nói ra vai vế, lại là mấy chữ này.
Mấy chữ mà Diệp Thiên nói, là mấy cái danh nổi tiếng nhất ở Thanh bang, chớ xem thường những cái từ này, thế gian này, chỉ sợ ngoài Diệp Thiên ra, những người mang danh trên đều chết hết rồi.
Phải biết rằng, năm đó người nổi danh nhất Thanh bang – Đỗ Nguyệt Sanh, mới được cái chữ lót là “Ngộ”.
Trong thời Đỗ Nguyệt Sanh, người có chữ lót “Lý” cũng đã chết sạch, chữ lót là “Đại” thì còn vài người mà thôi, trong đó còn có Viên Khắc Định, con trai của Viên Thế Khải.
Có thể nói, bất cứ người nào, nếu như được xưng danh kia, có thể sống đến hiện tại, tuyệt đối đều là nhân vật cấp bậc tổ tông trong Thanh bang, cho dù đi đến Mĩ, cũng cần đại Khai Sơn Môn, chiêng trống đón khách.
Còn hiện tại vai vế mà Thanh bang sử dụng, lại được xưng là Hậu nhập tứ đại hoặc là Tục nhập tứ đại, mỗi “đại” cũng có hai mươi lăm chữ, La Trí là chữ “Bảo”trong Hậu nhập tứ đại, tính ra vai vế đã là không thấp .
– Sư phụ tôi là người vai vế là “Lý”, anh nói tôi là vai vế thế nào?
Khẩu khí Diệp Thiên đã dịu đi vài phần, hắn tuy rằng kế thừa lão đạo sĩ, nhưng về vai vế của mình cũng không có nhận thức trực quan.
Trước mắt nhìn thấy La Trí để ý vai vế bài danh Thanh bang như thế, Diệp Thiên bớt vài phần ác niệm đối với hắn, người ta chỉ cần còn có lòng sợ hãi, thì không tính là đại gian đại ác.
– Không thể nào, đừng nói vai vế chữ “ Lý”, hiện tại thậm chí người mang chữ “giác” cũng không còn, tuyệt đối không thể …”
Diệp Thiên vừa nói ra lời này, La Trí còn chưa nói, Đường Văn Viễn đã lớn tiếng kêu lên.
– Ồ? Đường Lão gia, ngài cũng biết những chuyện này sao?
Diệp Thiên có chút bất ngờ nhìn về Đường Văn Viễn.
– Đều là đồng môn, ta cũng không sợ nói ra, năm đó ta cũng là người trong Thanh bang, là chữ “ Tượng” trong hậu nhập tứ đại, hơn nữa ta từng quản lý gia phả Thanh bang, Diệp Thiên, người vai vế chữ “Lý”, đã sớm chết hết…
Lời nói của Đường Văn Viễn khiến mọi người trong phòng như nghe sấm nổ, ngay cả cháu gái hắn cũng chưa từng nghĩ đến, không thể ngờ ông nội mình trước kia lại là người trong bang phái?
Kỳ thật ở trước giải phóng, Hồng Kông có rất nhiều đệ tử Thanh bang, phát triển không ít đệ tử bang phái, giống hiện tại hội Tam Hợp, đời trước chính là tổ chức Thanh bang, Đường Văn Viễn có kinh nghiệm này, cũng không coi là quá.
– Sư phụ tôi chưa chết, chỉ là các ông không biết mà thôi, Đường lão gia, quay về đi dò tra, nhìn xem chữ “Lý” có tên Lý Thiện Nguyên hay không, ông lão đã sống đến một trăm ba mươi tuổi đấy …
Diệp Thiên nói lời này thực thản nhiên, hắn cũng không sợ Đường Văn Viễn đi thăm dò, bởi vì lão đạo sĩ – Lý Thiện Nguyên đích xác chính là vai vế chữ “Lý” trong Thanh bang, có điều sau này lão đạo sĩ lại hành tẩu giang hồ, lâu không có tin tức, bị người trong Thanh bang nghĩ là sớm đã chết mà thôi.
Hiện tại Diệp Thiên là người kế thừa Lý Thiện Nguyên, thuận lý mà nói chính là vai lứa tổ tông chữ “Đại” trong Thanh bang, không ai có thể phủ nhận.
– Lý Thiện Nguyên? Cái tên này có chút quen, đó … đó là ông lão gia nhập Thanh bang trước năm 1900 đúng không?
Đường Văn Viễn nhắc tới tên Lý Thiện Nguyên mấy lần, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, nhớ lại tên này.
Phải biết rằng, trong Thanh bang, vai lứa chữ “Đại” cũng không có nhiều người, cơ hồ từng người đều là nhân vật đại danh đỉnh cấp, thanh danh ở trên giang hồ cực cao, Lý Thiện Nguyên tuy rằng mai danh ẩn tích trốn vào giang hồ rất sớm, nhưng tên của ông cũng lưu lại trong gia phả Thanh bang.
Chương 184 : Tổ gia
Những năm đầu, tôn chỉ của Thanh bang là Phản Thanh Phục Minh, người trong các đạo giáo cũng có thể gia nhập, trên có quan phủ, dưới có người buôn bán nhỏ, cơ cấu thành viên phức tạp vô cùng.
Lão đạo sĩ được truyền thừa Ma Y, liền xa quê nhà hành tẩu giang hồ, khi dừng chân ở Thượng Hải, kết giao nhiều lãnh đạo Thanh bang, bởi vậy được thu nhận vào Thanh bang.
Bởi vì Lý Thiện Nguyên thuật pháp cao minh, ở trong mắt mọi người có khả năng xuất quỷ nhập thần khó lường, cho nên một vị lãnh đạo nhận lão đạo sĩ vào Thanh bang đã để ông được chứ “Lý”, đây cũng là lai lịch rất cao của Lý Thiện Nguyên.
Tuy rằng tất cả mọi người trong Thanh bang đều kính trọng đối với Lý Thiện Nguyên, coi như thần tiên sống, nhưng bản thân lão đạo sĩ thấy mình truyền thừa Ma Y không trọn vẹn, nguyện vọng của ông là chỉnh lý thuật pháp tổ tông truyền thừa, chứ chẳng phải cái gì gọi là “ Phản Thanh phục Minh”.
Cho nên Lý Thiện Nguyên chỉ ở lại trong bang một thời gian, rồi rời khỏi Thượng Hải, lúc ấy để tỏ lòng kính trọng đối với lão đạo sĩ, đại lão trong Thanh bang đã đưa thông điệp đi Thanh bang trong cả nước, có tiền bối vai vế “ Lý” đến, đều cần đối đãi tử tế.
Sau đó triều Thanh được nắm quyền, Thanh bang cũng nhanh chóng phát triển, lúc ấy vài vị đại lão muốn mời Lý Thiện Nguyên bói một quẻ về tiền đồ Thanh bang, nhưng tìm kiếm khắp nơi mà không thấy.
Hơn mười năm sau, một vài đại lão Thanh bang đều qua đời, Lý Thiện Nguyên bởi vì thân phận rất cao, lại lâu chưa xuất hiện trong giang hồ, cũng bị nghĩ lầm là đã khuất.
Ngay lúc đó, khi Lý Thiện Nguyên gia nhập Thanh bang, là những năm hai mươi, trong Thanh bang coi như là một truyền kỳ, nên những chuyện đó, gia phả Thanh bang đều có ghi lại, bằng không thời gian đã qua gần một thế kỷ, Đường Văn Viễn cũng không thể nào biết được .
– Ai ya, quả là sư phụ trước kia còn có thân thế lớn như vậy!
Nghe xong giảng giải của Đường Văn Viễn về thân thế Lý Thiện Nguyên. Diệp Thiên cũng âm thầm kinh hãi, lão đạo sĩ rất ít khi đề cập những chuyện khi mình hành tẩu giang hồ, rất nhiều chuyện mới được ông nói ra sau khi Diệp Thiên vì ông ta mà nghịch thiên cải mệnh.
– Diệp… Diệp Thiên, ngài… sư phụ của ngài phụ quả nhiên là Lý Thiện Nguyên – Tổ sư gia?
Khi biết được Lý Thiện Nguyên mấy năm trước vẫn còn sống, Đường Văn Viễn còn bất ngờ hơn so với Diệp Thiên, nếu chuyện này truyền đi, chỉ sợ toàn bộ tổ chức Thanh bang và Hồng môn thế giới đều chấn động lên.
– Đương nhiên là vậy. Tôi có sắc lệnh của mấy vị đại lão năm đó, chính là sư phụ và người trong bang mất liên hệ, không có báo qua tình hình với Hộ Bộ mà thôi. Nhưng bút tích của sư phụ viết toi đều có, tôi gạt được các người sao?
Diệp Thiên nói đến hộ bộ, là một ban trong Thanh bang, lúc đầu Thanh bang chia làm 6 bộ: Lại bộ, Lễ bộ, Hộ bộ, Công bộ, Binh bộ, Hình bộ.
Lại bộ đặc biệt sắp xếp công việc lớn nhỏ trong bang, biên soạn sách sử Thanh bang, chép kinh quản lý gia phả và các ghi chép, không may Hàm Phong năm thứ tư, có loạn Thái Bình Thiên Quốc, từ đường ở Hàng Châu bj quân Thái Bình thiêu huỷ. Cho nên tư liệu lịch sử không giữ được nhiều, sau này tư liệu của Thanh bang đều là biên lại sau thời Thái Bình Thiên Quốc.
Binh bộ là nơi trù tính quy hoạch tác chiến khi gặp kẻ thù bên ngoài, rất nhiều người đóng trong phim Hồng Kông, đều là người của Binh bộ.
Công bộ đương nhiên là phụ trách các công trình của bang, như đóng thuyền, sửa chữa, hậu cần tiếp tế. Hương đường làm các công tác, còn Hình bộ là đơn vị chấp pháp của Thanh Bang, thuyết phápgì đó, đều là từ nơi này mà lưu truyền ra.
Còn Hộ bộ, lại là phòng chịu trách nhiệm quản lý thành viên, là đơn vị quản lý tương đối quan trọng trong Thanh Bang, phàm là người mới gia nhập, người được thăng chức, các sư phụ, đều cần gởi thư đến Hộ bộ, do nhân viên Hộ bộ ghi chép vào trong sổ, cuối cùng đến cuối năm sẽ hiệu chỉnh lại giao cho Lại bộ. Ghi vào gia phả.
Lễ bộ thì chủ quản quy củ, đặt luật và sát hạch lễ nghi của thành viên, phụ trách xét duyệt tư cách thành viên có hợp quy củ lễ pháp hay không, cũng cho phép hương đường cho người đảm nhiệm chức đường sư.
Diệp Thiên khuyết thiếu đúng một cái nghi thức, chỉ có trải qua hương đường của Lễ bộ lúc, mới được xem như đệ tử Thanh bang chính quy.
Cho nên nghiêm khắc mà nói, mặc dù Diệp Thiên là đệ tử của Lý Thiện Nguyên, nhưng về trình tự mà nói, còn chưa tính là người của Thanh bang.
Nhưng hiện nay, những người đứng đầu hương đường có lẽ đã không được như xưa, chỉ cần họ nhận được sắc lệnh rồi xác thực được, nói cách khác chính là, Diệp Thiên chỉ cần đem sắc lệnh và công văn mà lão đạo sĩ để lại giao cho hương đường, Thanh bang từ nay về sau sẽ nhiều thêm một tổ sư gia .
– Sao vậy? Đường Lão gia, không tin lời nói của tôi?
Diệp Thiên thấy Đường Văn Viễn trầm mặc không nói, còn tưởng rằng hắn cho là mình ăn nói lung tung, lập tức trong lòng có chút bất mãn. Thực lòng mà nói, hắn cũng không muốn gia nhập Thanh bang ngay, đây chỉ là một lời nói đùa với lão đạo sĩ năm đó mà thôi.
Sau khi Diệp Thiên nghịch thiên cải mệnh cho Lý Thiện Nguyên, có một lần Lý Thiện Nguyên cùng Diệp Thiên đàm luận chuyện hành tẩu giang hồ năm đó, nói lên thân thế của mình ở Thanh bang, mỉm cười nói: nếu Diệp Thiên gia nhập Thanh bang, chỉ e theo vai vế mà nói, có thể làm lão tổ tông mấy chục vạn người.
Lão đạo sĩ gần kề đại nạn, tính cách cũng trở nên dễ chịu, có thể đem chuyện vui đùa này trở thành chuyện thật, không chỉ có giúp Diệp Thiên viết sắc lệnh, công văn nhập môn cũng đóng chồng lên dấu của mình, và một số ẩn ngữ chuyên dụng mà chỉ có lễ đường mới có thể thẩm tra ra.
– Diệp… Diệp gia, ngài khỏi kêu tôi là Đường lão gia đi, kêu tên của tôi hoặc là lão Đường đều được…
Thấy vẻ mặt bất mãn của Diệp Thiên, Đường Văn Viễn liền phản ứng lại, đối với cách xưng hô của Diệp Thiên, hắn bây giờ thật sự không dám, bị một người thân phận rất cao trong bang gọi là Lão gia, vậy đã phạm vào điều 9 trong quy định của Thanh bang: Bất tôn .
– Lão… Lão Đường?
Diệp Thiên bị một câu nói của Đường Văn Viễn làm cho ngây ngẩn, bảo hắn kêu một ông lão hơn 70 tuổi là lão Đường, Diệp Thiên thật đúng là không quen miệng.
Không chỉ có Diệp Thiên, nagy cả Hồ Quân, Cao Tiền Tiến và cháu gái Đường Văn Viễn, cũng đều choáng váng, bọn họ cũng không ai có thể nghĩ đến, tỷ phú người Hoa nổi danh thế giới – Đường Văn Viễn, lại có thể để cho người khác gọi ông là lão Đường?
Chuyện này nếu như nói ra ngoài, chỉ sợ mười người nghe xong chín người đều không tin, chính là mấy người này, đều đang nghĩ đến lỗ tai của mình có vấn đề đây.
Nhưng La Trí đứng ở phía sau Đường Văn Viễn, lại thừa nhận lời của ông lão, tục ngữ nói “vô quy củ bất thành phương viên” ( không có quy củ không thể là thành viên), đừng nói Đường Văn Viễn mới hơn 70 tuổi, nếu như hắn có thể sống đến bảy trăm tuổi, chỉ cần còn thừa nhận mình là đệ tử trong bang, vậy cần tuân thủ quy củ trong bang.
– Ông nội, hôm nay ông làm sao vậy?
Qua sau một lúc lâu sau, cháu gái Đường Văn Viễn mới phục hồi tinh thần lại, cung kính kéo vạt áo ông nội, cô đã lớn như vậy, còn chưa thấy ông nội kính cẩn một ai như thế?
– Ơ? Các cháu đi ra ngoài trước đi, tiểu Cao, hôm nay trong phòng này nghe được cái gì, các cháu đều quên cả đi…
Nghe thấy cháu gái nói vậy, Đường Văn Viễn nhìn chung quanh một cái, thầm tự trách, vừa rồi lời nói của Diệp Thiên khiến cho người ta quá mức chấn kinh, khiến cho hắn không nhịn được, liền hỏi trước mặt mọi người, cũng quên mất có nhiều thứ người ngoại bang không nên nghe.
– Vâng, Đường lão gia, hôm nay chúng tôi thật sự không nghe được gì …
Tuy rằng Cao Tiền Tiến còn muốn lưu lại thêm để nghe một chút về Bát Quái, nhưng chính Đường Văn Viễn đã hạ lệnh tiễn khách, lập tức chỉ có thể phẫn nộ trừng mắt to kéo Long Tuyết Liên lui ra ngoài, nhưng trước khi đi, hắn cũng đưa ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Diệp Thiên.
Tuy rằng trước đó dượng của Long Tuyết Liên đã từng nhiều lần tâng bốc Diệp Thiên trước mặt hắn, nhưng Cao công tử luôn cảm giác Diệp Thiên miệng còn hôi sữa thì làm được việc gì, hắn tình nguyện tin La đại sư mình mời từ Mĩ về hơn.
Nhưng vừa rồi thấy chuyện đã xảy ra, lại làm cho não bộ của Cao công tử ngừng họat động trong một thời gian ngắn, vị thương nhân nổi tiếng ở rất nhiều quốc gia kia, trước mặt Diệp Thiên lại có thể chậm rãi mà gọi thành Diệp gia ( tương đương Lão Diệp, ông Diệp).
Còn vị đại sư tư chất sáng ngời, thì giống như là thay đổi hoàn toàn, giống như cháu chắt đi theo phía sau Đường Văn Viễn, ngay cả một câu nói chen vào cũng không dám, nghe Diệp Thiên đối thoại cùng Đường Văn Viễn, La đại sư thậm chí còn có thể suy ra là vai lứa cháu chắt.
Trên thực tế La đại sư thật đúng là không có tư cách nói chen vào, Đường Văn Viễn sở dĩ có thể đáp lời Diệp Thiên, là bởi vì hắn trước kia xuất thân từ Lại bộ của Thanh bang, biết được một số bí mật thế kỷ trước.
Còn La Trí chỉ biết Diệp Thiên thân phận cao kinh người mà thôi, còn Lý Thiện Nguyên là ai, hắn cũng hoàn toàn không biết gì cả. Nếu hắn biết Lý Thiện Nguyên là người ra tay hại Giang Tương phái của mình, chỉ sợ lúc này ngay cả dũng khí đứng ở trước mặt Diệp Thiên cũng không có.
– Diệp gia, nếu đã là người Thanh bang, người một nhà, tôi thấy Tiểu La đắc tội với ngài, ngài cũng đừng chấp nhặt cậu ta …
Đợi mấy người Cao Tiền Tiến rời khỏi rồi, Đường Văn Viễn thi hành lễ nghi trong bang với Diệp Thiên, với kiến thức của hắn, đương nhiên có thể phân biệt được Diệp Thiên vừa rồi là nói thực hay giả.
Nói cách khác, chỉ cần Diệp Thiên muốn, hắn có thể trở thành người thuôc vai vế tổ tông trong Thanh bang bất cứ lúc nào, tuy rằng không chắc có thể khiến Diệp Thiên trở thành đại lão trong Thanh bang, nhưng với thân phận đó, chỉ cần là đệ tử Thanh bang, sau này mỗi lần thấy Diệp Thiên đều phải cung kính kêu “Tổ gia” .
Giờ phút này biết La Trí cũng là người trong Thanh bang, Đường Văn Viễn cũng không tiếp tục gọi hắn là La đại sư, quy định trong Thanh bang rất nghiêm, đâu có thể tùy tiện gọi người hơn hắn 4-5 bậc là vãn bối?
Nhìn thấy Đường Văn Viễn nói giúp mình, La Trí liền quỳ gối trước mặt Diệp Thiên, trán chạm đất, liên tiếp dập đầu ba cái, sau đó, mở miệng nói:
– Tổ gia, tôi là đầu heo, mạo phạm đến ngài, xin nhận lỗi với ngài …
Phải biết rằng, trong lòng “La đại sư” luôn luôn lo sợ bất an, bởi vì vô luận là chuyện ăn tiền trong phái Giang Tương, hay là phạm thượng quy củ trong Thanh bang, đều có thể để cho hắn bị chôn sống.
– Thế này … thế này được sao? Đường… Lão Đường…
Thấy La Trí tỏ ra như vậy, Diệp Thiên không khỏi nhìn về phía Đường Văn Viễn.
– Ôi, Diệp gia, ngài nói đi…
Hô lên những lời này, trong lòng Diệp Thiên rất bối rối, nhất là nhìn thấy Đường Văn Viễn còn cười híp mắt đồng tình, liền làm cho hắn bực bội .
Chương 185 : Hồng Môn đại hội
– Tôi … Tôi nói này, lão Đường, tôi không gọi ngài là lão gia, ngài cũng đừng kêu tôi là Diệp gia, chúng ta cho dù là bạn vong niên, ngài gọi tôi là Diệp Thiên được không ?
Tuy rằng Diệp Thiên biết đây là quy củ Thanh bang, nhưng bị một nguời hơn 70 tuổi gọi là “Gia” (ông), trong lòng hắn không chút thoải mái, nói ở đây thật ra còn dễ nói, nếu đi ra ngoài còn nói như thế, mình sẽ trở thành mục tiêu công kích .
– Như vậy sao?
Đường Văn Viễn trầm ngâm một chút, mở miệng nói:
– Được, liền theo ý Diệp gia, à không… làm theo như ngài nói đi, nhưng Diệp Thiên, nếu sau này ngài thật sự đem sắc lệnh giao cho hương đường, tôi vẫn phải gọi ngài là Diệp gia…
– Chuyện này về sau hãy nói, cả chữ “ngài” cũng bỏ đi …
Diệp Thiên hơi buồn rầu lắc đầu. Hắn không muốn theo đuổi chuyện thân thế sư phụ để làm chấn động Thanh bang. Mà Diệp Thiên cũng chưa bao giờ nghĩ chuyện muốn gia nhập Thanh bang hoặc là Hồng môn.
Phải biết rằng, từ sau giải phóng, rất nhiều đại lão của Thanh bang đều rời khỏi quốc nội, năm đó gốc rễ của Thanh bang tại Thượng Hải cơ hồ đã bị nhổ hết.
Tới nay, bất kể là các tư liệu ghi lại, hay là điện ảnh và truyền hình truyền thông, đánh giá đối với Thanh bang cũng không phải quá tốt, trong mắt rất nhiều người, Thanh bang giống như xã hội đen vậy.
“Diệp đại sư” sinh ra ở thời kỳ Trung Quốc đổi mới, đương nhiên không chịu đắm mình trong truỵ lạc, đi gia nhập vào tổ chức như vậy, cho dù năm đó lão đạo sĩ viết giấy chứng nhận cho hắn, Diệp Thiên cũng đành phụ ý tốt của sư phụ thôi.
Nhưng Diệp Thiên cũng không biết, Thanh bang hiện tại, đã không được như trước kia.
Năm đó người của Thanh bang rời đi, đại bộ phận đi tới Đài Loan. Cũng thành lập đoàn thể hợp pháp là “Trung Hoa an thân hội”, cũng ít nhiều khôi phục thịnh cảnh Thanh bang năm đó tại Thượng Hải, không ít giới quân nhân, giới thương nhân và giới nghệ sĩ đều là đệ tử Thanh bang.
Còn có một nhóm người đi tới Hồng Kông, Mĩ, ra nhập vào Hồng Môn, ở Mĩ có rất nhiều thành thị người Hoa có ảnh hưởng cực lớn, cũng chính là những người như La Trí này.
Hơn nữa, không như năm đó tại Thượng Hải thu phí từ công tác bảo vệ, hiện tại bất kể là Thanh bang hay là Hồng môn. Đều rất phát triển, cơ sở kinh tế vô cùng hùng hậu, Đường Văn Viễn chính là nhân tài kiệt xuất trong đó.
Đương nhiên, Diệp Thiên cho dù gia nhập Thanh bang, cũng không có những ưu đãi đặc biệt, nhiều nhất chính là được các nhân sĩ trong bang ở khắp nơi nhiệt tình khoản đãi thôi.
– Diệp Thiên, vậy thì … việc hôm nay coi như xong nhỉ? …
Sao khi biết thân phận Diệp Thiên, sự kiêu căng trên người Đường Văn Viễn đã hoàn toàn không thấy, hắn già như vậy, nhưng vẫn thực để ý đối với quy củ chế độ trong bang, tuy rằng Diệp Thiên không cho hắn gọi là “Gia”, nhưng thái độ vẫn rất cung kính.
– Tổ gia…
Diệp Thiên cũng không bảo la Trí không được gọi là “Gia”, hơn nữa vị này cũng không biết địa vị của Diệp Thiên ở trong phái Giang Tương, lúc này, khi Đường Văn Viễn nói đỡ cho hắn rồi. Hắn tha thiết mong chờ nhìn về phía Diệp Thiên.
Nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp của La Trí. Diệp Thiên khoát tay, nói:
– Giang Tương phái sớm đã trở thành thứ chỉ có trong lịch sử, nếu đã biết sai, cũng đừng phạm lại nữa, La Trí Bính, sau này đừng tiếp tục về nước …
Tuy rằng Giang Tương phái ở quốc nội sớm bị nhổ tận gốc, nhưng sau mấy năm Kinh tế quốc nội chuyển biến tốt, những phần tử xấu của Giang Tương Phái còn ẩn trong dân gian lại bùng lên trong đống tro tàn.
Hiện tại ở các thành thị và rất nhiều địa phương đều có thể nhìn thấy những thầy tướng số mù hoặc là thầy địa lý, kỳ thật hoặc nhiều hoặc ít đều có liên quan đến Giang Tương phái. Nếu không thì cũng sử dụng thủ đoạn của Giang Tương phái năm đó.
Nhưng những người này, lại không tuân thủ chặt chẽ quy củ chế độ của Giang Tương phái năm đó, chủ yếu đều là từng người hành nghề tự phát, không nguy hại như trước kia.
Còn Diệp Thiên không cho La Trí về nước, chính là sợ hắn mang về những quy định của Giang Tương phái trước kia, chỉnh hợp lại bọn bịp bợm giang hồ trong các tòa thành thị lại, như vậy sẽ rất nguy hại đối với xã hội .
– Tổ… Tổ gia. Như vậy … như vậy là được ạ?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, La Trí nhất thời không kịp phản ứng, liên tiếp phạm phải hai tội giang hồ tối kỵ, hắn không ngờ Diệp Thiên lại dễ dàng bỏ qua cho hắn.
– Sao?
Diệp Thiên trầm mặt xuống, nói:
– Thế nào? Còn muốn ta ra “Tam đao lục động” trong Hương Đường với anh à?
– Không dám. Không dám, cám ơn tổ gia. Cám ơn tổ gia…
La Trí vác cờ thầy tướng số đi lừa gạt hơn bốn mươi năm, trên thế giới, các nơi người Hoa tụ tập đều đã có danh hào, tự nhiên không phải cái loại người không có mắt.
Tương phản, La Trí chẳng những biết sát ngôn quan sắc, còn rất biết làm người, chỉ là ở nước ngoài bị người ta tâng bốc quen rồi, lần này về nước mới hơi quá vậy thôi.
Diệp Thiên sợ La Trí về nước phát triển, kỳ thật là hắn quá lo lắng, tuy rằng quốc nội đông người, cực kỳ có lợi đối với việc phát triển tín đồ Giang Tương phái, nhưng đi lừa gạt tới trình độ như La Trí, cũng gây chướng mắt cho nhiều người.
Phải biết rằng, ở nước ngoài, hiện tại trong hội người Hoa, La Trí tuyệt đối được xưng tụng là một quẻ ngàn vàng, không chỉ có như thế, muốn nhờ hắn xem một quẻ, ít nhất cần hẹn trước ba tháng, hơn nữa khi hẹn trước, cũng phải đặt cọc rất lớn.
Rất nhiều người đều nghĩ đây là sự kiêu ngạo nhất định của La đại sư, kỳ thật lại ít có người biết, đây chẳng qua là một thủ đoạn của Giang Tương phái mà thôi.
Ba tháng, cũng đủ cho thủ hạ của La Trí đi thu thập tinhưng tức về người muốn xem bói, hơn nữa những người đó đều rất có kinh nghiệm, những thứ thu thập được đều là những chuyện thực, cứ như vậy, La đại sư dĩ nhiên là đoán đúng không lệch vào đâu.
Sau một chút mừng rỡ, La Trí cung kính rót cho Diệp Thiên một chén nước trà, nói:
– Tổ gia, tuy rằng ngài không trách tội tiểu nhân, nhưng làm vãn bối cũng không thể không biết quy củ, đây là tiền lần này tới Bắc Kinh thu được, xin tổ gia vui lòng nhận cho…
Đặt chén nước trà tới trước mặt Diệp Thiên, còn có một tờ chi phiếu tiền mặt mười vạn đôla, La Trí sẽ không ở trong nước lâu, cho nên Cao công tử bảo hắn bói quẻ, cũng biến thành Đô-la .
Kỳ thật tiền đặt hẹn Cao công tử đã sớm chi, để mời được La đại sư về nước xem bói cho hắn, cho nên Cao công tử đã chi thêm mười vạn Đô-la.
– Làm cái gì vậy?
Diệp Thiên trừng mắt, mặc dù rất thích chi phiếu trên bàn, nhưng bị người ta hô “Tổ gia”, Diệp Thiên không mặt mũi nào “Xin vui lòng nhận cho” tờ chi phiếu này.
La Trí không ngờ Diệp Thiên trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, trong lòng không khỏi có chút hốt hoảng, vội vàng nói:
– Tổ gia, đây là một chút tâm ý của vãn bối, ngài… ngài đừng nghĩ nhiều …
Theo quy củ Giang Tương phái, người phạm vào kiêng kị trong phái, là phải chém đứt tay chân, mà còn phải mời rượu giải thích.
Nhưng lúc này La Trí mới về nước được một ngày, lại đụng phải người có thân phận lớn “Tổ gia”, vạch trần thân phận của mình.
Hơn nữa Diệp Thiên vừa nói không cho hắn phát triển ở trong nước, La Trí nào dám ở lại quốc nội lâu? Cho nên định đem chi phiếu này ra biếu Diệp Thiên .
– Diệp Thiên, cậu hãy nhận đi, cậu không nhận tiền này, La Trí … La Trí cũng sẽ không an tâm…
Kỳ thật nghe được cái tên Giang Tương phái này rồi, Đường Văn Viễn cũng hiểu hết về La Trí, biết vị đại sư nổi tiếng ở thế giới người Hoa này, kỳ thật chỉ là một tên lừa đảo thôi.
Nhưng dù nói như thế nào, La Trí cũng coi như là người đồng môn, hơn nữa lại đi theo mình đi về nước, Đường Văn Viễn vẫn nói giúp hắn mấy câu.
– Vậy … Được rồi, tiền đặt vào đây đi…
Nghe được Đường Văn Viễn nói vậy, Diệp Thiên biết thời biết thế liền đồng ý, tuy rằng trong lòng vui sướng, nhưng trên mặt cũng không chút biểu cảm, trong lòng La Trí thầm khen: “Quả nhiên là nhân vật cấp bậc đại sư, coi tiền tài giống như bùn đất à?”
Chẳng qua nếu như bị La Trí biết được “Diệp đại sư” hiện tại đang thiếu tiền, không biết trên mặt hắn sẽ biểu hiện như thế nào?
Nhìn thấy Diệp Thiên nhận chi phiếu, Đường Văn Viễn cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu Diệp Thiên không nhận, vậy có nghĩa chuyện này chưa được bỏ qua, La Trí tối thiểu cũng phải lưu lại cái ngón út mới có thể xong chuyện.
Hóa giải xong chuyện của La Trí, Đường Văn Viễn đột nhiên nhớ tới một chuyện, mở miệng nói:
– Đúng rồi, Diệp… Diệp Thiên, Tiểu La còn muốn đi Đài Loan, mời người của Hồng môn tham gia Hồng môn đại hội tháng sau tổ chức ở San Francisco, cậu có muốn tham gia hay không?
Năm 1992, ở Mĩ cử hành Hồng môn khẩn thân đại hội thế giới lần thứ 3, trải qua hai ngày thảo luận, hơn 100 vị đại biểu đến từ các nơi trên thế giới, thông qua chương trình tổng hội, tuyên cáo thành lập Hồng môn tổng hội thế giới.
Lần này Hồng môn tổng hội đã thông báo đi các chi nhánh từ Thiên Địa hội phân tán khắp thế giới, trong đó còn có Thanh bang ở Đài Loan và Hồng Kông.
La Trí không chỉ là đại sư người Hoa nổi danh toàn cầu, đồng thời cũng là một người có quyền lực trong Hồng môn tổng hội, lần này phái hắn đi Đài Loan mời đại lão của Thanh bang, cũng là một nhiệm vụ lớn của Hồng môn.
– Hồng môn đại hội?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, trong đầu nhất thời xuất hiện hình tượng những người xã hội đen mặc đồ Tây đen, mang theo kính râm, không khỏi đổ mồ hôi, liên tục khoát tay nói:
– Lão Đường, tôi chưa nói cần gia nhập Hồng môn, việc hôm nay ông cũng đừng truyền đi, sau này tôi nghe được cái gì, sẽ tìm hai người tính sổ đấy …[Audio] Tiên Luyện Chi Lộ
– Chuyện này?
Đường Văn Viễn do dự một chút, nhưng nhìn thấy thái độ kiên quyết của Diệp Thiên, chỉ có thể lắc lắc đầu, nói:
– Được rồi, cậu đã không muốn, thì thôi vậy, nhưng Diệp Thiên, tôi còn hy vọng cậu có thể quy tông nhận tổ, gia nhập vào Hồng môn …
– Được, tôi sẽ xem xét, như vậy nhé, lão Đường, trong nhà còn có việc, tôi phải đi về trước, để hôm khác đến mời rượu mọi người!
Đến đây còn chưa tới 2h, không chỉ có nhận ra hai người vai vế cháu chắt trong Hồng môn, còn suýt bị lôi vào xã hội đen, Diệp Thiên không muốn ở lại thêm một khắc, vạn nhất đi sai một bước, cả đời này hắn không quay lại được!