- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 22: Mã lão tam – Không đánh không thành bằng hữu (c106-c110)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 22: Mã lão tam – Không đánh không thành bằng hữu (c106-c110)
❮ sautiếp ❯Chương 106 : Mã lão tam
– Diệp Thiên, sao lại thế? Bên ngoài gây chuyện với người ta à?
Nhìn thấy ngoài cửa, người thanh niên kia đã rời đi, Từ Chấn Nam bước tới sau Diệp Thiên, nói:
– Dù sao cũng cần đi ra đằng cửa Tây, anh đi cùng cậu, mẹ nó, nghĩ người thi đỗ trường Thanh Hoa đều là trẻ con hay sao?
Từ Chấn Nam xuất thân vốn là vùng có tiếng đầu gấu, tính tình cũng không thể khác, trừng mắt là có thể gây chuyện, chuyện ẩu đả ở trường học lại càng như cơm bữa.
Từ nhỏ Từ Chấn Nam đã có vóc người cao lớn, đương nhiên cũng không ít lần đánh đấm, nhưng đều là xung phong lên tuyến đầu chiến đấu, chỉ có điều lên đại học rồi, rốt cuộc không có cơ hội như thế mà thôi.
Nhìn thấy Từ Chấn Vam có vẻ hưng phấn, Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
– Lão Đại, lát nữa anh cứ đưa Thanh Nhã và Vệ Dung Dung đi đến phía ngoài rạp chiếu phim chờ em là được…
Bất kể là võ công hay là thuật pháp trên người, Diệp Thiên đều không muốn để cho người trong ký túc xá biết, dù sao bọn họ cùng nhau sống cũng chưa có bất kỳ chuyện gì lớn, biết được chưa chắc là chuyện tốt.
– Như vậy sao được, vừa rồi người nọ không phải đã nói rồi sao, đều là người giang hồ, một mình cậu đi nhất định sẽ bị hại, đi, cậu cứ yên tâm, có anh đây, năm ba người khỏi phải lo …
Bởi vì Vệ Dung Dung, Từ Chấn Nam và Diệp Thiên quan hệ rất tốt, đương nhiên không chịu nhìn thấy hắn bị hại, nếu không khi Vệ Dung Dung biết được, nhất định sẽ nói hắn không nghĩa khí.
Hơn nữa Từ Chấn Nam cũng đã ngứa ngáy tay chân, đánh cầu nào có đã nghiền như đánh nhau, cảm giác từng quyền đánh trúng da thịt sau đó nghe được đối phương gào khóc thảm thiết, không phải thích bình thường.
– Ôi, em nói nhé, không nhất định phải đi đánh nhau, được, đừng lôi kéo em, em đi thay quần áo …
Nhìn thấy Từ Chấn Nam sốt ruột hơn cả chính mình, Diệp Thiên dở khóc dở cười, anh bạn thân này có phải ở trường Thanh Hoa bị học nhiều quá nên có vấn đề hay không đây? Nghe được có người chắn cửa trường lại hưng phấn như vậy?
Nhìn đồng hồ, thời gian hẹn cùng Vệ Dung Dung các nàng còn hơn một giờ, Diệp Thiên thay quần áo cùng Từ Chấn Nam đi xe đạp ra cửa Tây, sớm một chút giải quyết vấn đề, cũng tránh cho Vu Thanh Nhã lo lắng.
Sau khi cất kỹ xe, Diệp Thiên cùng Từ Chấn Nam đi ra cổng trường, căn bản là không cần phải tìm, liếc mắt một cái liền thấy được vài người đứng ở đối diện trường học cùng hai chiếc xe xịn.
– Trời, lão Tam, cậu … cậu gây ra chuyện gì với đám người này vậy?
Vừa ra khỏi cổng, Từ Chấn Nam đã bị ba tay đấm chuyên nghiệp kia hấp dẫn, ba người này tuy rằng dáng người không cao, nhưng rất khỏe mạnh, cổ và vai cũng hiện rõ cơ bắp, nhìn qua không khác gì những tảng đá.
Từ Chấn Nam cũng từng luyện võ, liếc mắt một cái đã nhìn ra, mấy người này tuyệt đối là luyện võ, đừng nói võ công cao thấp làm gì, đây không phải những người mình và Diệp Thiên có thể đối phó được.
– Anh nói này… Diệp Thiên, hay là chúng ta đừng đi ra ngoài, bọn họ không dám vào trường đánh người…
Tuy rằng Từ Chấn Nam nói nghĩa khí, nhưng bản thân lại không ngốc, nếu không cũng không thi đậu trường nào, chứ đừng nói trường Thanh Hoa. Tục ngữ nói hảo hán phải biết thời thế, chỉ cần bọn hắn không ra đi, tin rằng những người đó cũng không dám chạy tới trường học để đánh người.
– Tên đó, chính là cái thằng mặt trắng, hắn muốn mời Thanh Nhã khiêu vũ, bị em cự tuyệt, chắc là đến làm phiền thôi…
Diệp Thiên hất mặt sang hướng đối diện bĩu môi, cười nói:
– Lão Đại, không có chuyện gì, hay là anh ở đây đợi em nhé, em qua nói chuyện cùng bọn họ…
Diệp Thiên cũng thấy mấy người bên cạnh kia, chính hắn còn hiểu rõ hơn Từ Chấn Nam, hình thể đối phương, một trăm phần trăm là luyện võ quyền lâu năm, nhưng ở trong mắt Diệp Thiên, chỉ là cậy mạnh thôi.
– Ôi trời, cậu coi anh là cái gì? Đi, ở cổng trường học bọn hắn cũng không dám động thủ…
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Từ Chấn Nam cắn chặt răng, sinh viên ấu đả bên đường ảnh hưởng rất xấu, hắn cũng không tin những người đó dám động thủ.
Hơn nữa, chuyện này có thể liên quan đến chuyện hạnh phúc tương lai của Diệp Thiên, về chuyện của con gái tuyệt đối không thể sợ.
– Đi thật á?
Diệp Thiên nhìn thoáng qua Từ Chấn Nam.
– Nói nhảm, nếu bọn họ ra tay thật, cậu chạy nhanh vào trong trường nhé, hai chúng ta tách ra chạy…
Nói về kinh nghiệm đánh nhau của Từ Chấn Nam, thật sự là thực phong phú, ngay cả đường rút quân cũng rất xem trọng .
– Là tên tiểu tử kia, đã ra rồi, đã ra rồi…
Diệp Thiên nhìn thấy đám người Nhâm Kiện, Nhâm Kiện đứng ở đối diện cũng đã thấy được Diệp Thiên, cũng không biết anh bạn này là sợ hãi hay là kích động, lúc nói chuyện cả người đều đang run lên.
Nghe thấy Nhâm công tử nói vậy, Kỷ Nhiên đang đem một cái di động đời mới nhất ra chơi, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên, không khỏi ngây ra một lúc,
– Tiểu tử này, thật đúng là gan lớn, biết rõ có người chắn ở cổng trường còn dám ra đây…
– Nhâm công tử, nơi này không tiện ra tay, lát nữa có thể dụ hắn qua bên ngõ nhỏ kia không?
Mấy tay đấm kia nhìn thấy nhân vật chính đến đây, cũng sôi nổi vây lại đây, người đầu trọc lóc và thấp kia cẩn thận đánh giá Từ Chấn Nam một phen, nói:
– Tiểu tử đó thân thể cũng mạnh, đánh dăm ba cái không được, nếu như hắn chạy về trường học, chúng ta cũng không có cách nào …
Người này tên Mã Quân, ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, cùng tuổi Khâu Bát, đi ra tù, không có gì công việc đứng đắn, cùng Khâu Bát đi kiếm cơm ăn, bởi vì ở công ty đứng thứ ba về tuổi tác nên được gọi Lão tam, người bình thường đều gọi là Mã lão tam hoặc là Tam ca.
Mã lão tam từng vào tù, thông thường công việc như bảo kê sẽ không để cho hắn phụ trách, cho nên thường xuyên đành thuê kiếm sống, Khâu Bát cũng biết chuyện này, nhưng nể mặt người ta, cũng nhắm một mắt mở một mắt.
Mặc dù nói lấy tiền của người ra rồi giúp người ta tiêu trừ tai họa, nhưng trong lòng Mã lão tam vẫn biết chừng mực, hắn cũng không dám làm lớn chuyện ở cổng trường học, cho nên cũng không kêu thêm đồng bọn, nghĩ ngay sẽ đánh cho người nọ sưng mặt một chút, khiến cho mấy công tử nhà giàu này được xả giận liền thôi.
Nghe được Mã lão tam nói vậy, Nhâm Kiện vội vàng nói:
– Tam ca, không phải người mà anh nói, là một người khác, chính là cái người hơi gầy một chút…
– Cái gì? Người bên cạnh kia?
Mã lão tam lúc này mới chuyển sự chú ý về phía Diệp Thiên, vừa nhìn thấy hắn không khỏi bĩu môi.
– Những con cái nhà giàu này thật sự là nhiều tiền, chỉ một người như thế, lại có thể chịu chi năm vạn đồng mời mình, nếu thật sự là ba người cùng tiến lên, không đánh chết đứa trẻ đó hay sao?
Nghĩ đến đây, Mã lão tam nghiêng đầu, nói với hai người bên cạnh:
– Đợi lát nữa ta kéo hắn vào chỗ ngõ nhỏ đó, hai người các cậu đừng động thủ …
– Tam ca, chuyện này không cần anh ra tay, em đi là được, ba phút là xong, cam đoan khiến cho Nhâm công tử vừa lòng…
Đứng ở bên Mã lão tam, một người cũng nở nụ cười, nhìn bề ngoài, Diệp Thiên chỉ là cậu sinh viên mười tám mười chín tuổi, một cái tát cũng khiến hắn hoa mắt chóng mặt, xong chuyện.
– Kỷ đại ca, anh tìm tôi có việc gì?
Mấy người đang nói chuyện, Diệp Thiên và Từ Chấn Nam đã tới trước mặt, nhưng một tiếng xưng hô của Diệp Thiên, làm cho bọn họ và ngay cả là Kỷ Nhiên đều lặng đi một chút.
– Diệp… Diệp Thiên, thế này… sao lại …
Được Diệp Thiên kêu một tiếng đại ca, nhìn lại Diệp Thiên với khuôn mặt non nớt, trong lòng Kỷ Nhiên không hiểu cái gì, nghĩ một chút, quay mặt về phía Nhâm Kiện, nói:
– Nhâm Kiện, cậu nói gây chuyện gì với cậu ta hả? Không biết hôm đó có phải chính bản thân cậu phát bệnh điên hay không, lại đến tìm cậu ta làm gì?
– Không phải cậu ta thì là ai vậy? Họ Kỷ kia, ở đây không có chuyện của anh, tránh ra đi!
Sau khi nhìn thấy Diệp Thiên, ác mộng mấy ngày qua của Nhâm Kiện tựa hồ lại quanh quẩn ở trong đầu hắn, còn muốn gây sự với Kỷ Nhiên, nhất thời ánh mắt đều đỏ lên, ồn ào với Kỷ Nhiên.
Nhâm Kiện vừa nói xong, Mã lão tam mấy người đều trợn tròn mắt, không hiểu kêu bọn họ chạy tới đánh người, chuyện này còn chưa lo liệu xong, lại nội chiến phe mình trước.
Lời đã nói ra khỏi miệng, Kỷ công tử cũng không còn nể mặt Nhâm Kiện nữa, quay mặt nhìn về phía Diệp Thiên, nói:
– Diệp Thiên, cậu trở về đi, không có việc gì , đừng để ý đến tên chó tính này …
– Ha ha, Nhâm đại ca phải không?
Nghe được Kỷ Nhiên nói vậy, Diệp Thiên cười cười, nhìn Nhâm Kiện nói:
– Chúng ta có thể là có chút hiểu lầm? Hay là, qua bên kia nói chuyện nhỉ?
– Tiểu tử này có phải sợ quá mà bị choáng hay không?
Diệp Thiên vừa nói ra lời này, mấy người ở đây nhất thời đều nghi hoặc, rõ ràng người ta tới tìm hắn gây chuỵên, hắn lại còn hù theo, còn muốn tìm nơi hẻo lánh nói chuyện?
– Ta… Ta, ta và ngươi không hiểu lầm!
Khiến mọi người càng cảm thấy kinh ngạc chính là, Nhâm công tử tránh không dám nhìn vào mắt Diệp Thiên, đợi nửa ngày lại chỉ nghe một câu như vậy. Không có việc gì sao người ta lại đến tìm ngươi?
– Hay là chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi, Nhâm đại ca khẳng định có hiểu lầm gì tôi ..
Diệp Thiên cười tiến lên từng bước, đưa tay kéo ống tay áo Nhâm Kiện.
– Ngươi đừng kéo ta, Tam ca, đừng cho hắn kéo ta!!
Sau khi bị Diệp Thiên giữ chặt ống tay áo, Nhâm Kiện không kìm lòng được, nhớ tới những hình ảnh quỷ ma ở trong hoa viên đêm đó, người như nhũn ra, một tay giữ chặt tay người bên cạnh, trong miệng lại như sắp khóc nức nở.
– Thật là đồ vô dụng…
Tuy rằng trong lòng rất là khinh thường Nhâm Kiện, Mã lão tam vẫn tiến lên vài bước, đứng ở giữa Diệp Thiên và Nhâm Kiện, nói:
– Tiểu huynh đệ, hay là … chúng ta từ từ nói chuyện?
Diệp Thiên nhìn thoáng qua Mã lão tam, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười, nói:
– Được rồi, nhưng … Nhâm đại ca cũng lại đây đi, không phải anh muốn tìm tôi sao?
Từ Chấn Nam nóng nảy, liền kéo Diệp Thiên lại,
– Diệp Thiên, không thể đi, có chuyện gì thì nói ở đây đi!
– Lão Đại, không có chuyện gì, Nhâm đại ca là người hiểu đạo lý, nơi này không nói rõ được, qua bên đó dễ nói hơn …
Diệp Thiên cười vỗ vỗ bả vai Từ Chấn Nam, lại quay đầu đi đến con hẻm bên cạnh.
– Ôi, không được, Diệp Thiên…
Từ Chấn Nam đang muốn đi theo sau, hai người bên cạnh Mã lão tam đột nhiên lại đi lên, một trái một phải kẹp lấy hai cánh tay của hắn, Từ Chấn Nam tuy rằng không yếu, nhưng cũng giãy dụa không thoát ra được.
– Mẹ nó, lão tử liều mạng cùng chúng mày …
Trong tình thế cấp bách, Từ Chấn Nam ra hai chưởng mạnh mẽ, đẩy hai người sang hai bên, nhưng nhìn lại vẫn thấy hai người đang đứng chặn ở trước mặt, Từ Chấn Nam biết mình không qua được, quay đầu liền chạy về trường học.
Chương 107 : Ngôn ngữ giang hồ
Cách chỗ Diệp Thiên chừng 10m, một chiếc xe mang biển hiệu Bắc Kinh đang đỗ ở đó, nó đã đỗ tại nơi này cả một buổi chiều, không ai chú ý hai người ngồi trên xe cũng đang theo dõi toàn bộ diễn biến chuyện vừa rồi.
Nếu bị Kỷ Nhiên nhìn thấy hai người này, nhất định sẽ giật mình, bởi vì hai người này không phải người xa lạ, chính là hai người bảo vệ ở trong hoa viên Anh Lan mà hắn thấy tối hôm đó.
Theo lời dặn dò của chú Tứ, bọn họ đến điều tra Diệp Thiên, hai người đã sớm điều tra ra Diệp Thiên học ở trong trường đại học này, không có gì khác các sinh viên bình thường.
Nhưng chú Tứ không hài lòng với kết quả bọn họ điều tra, hai người họ cũng đành ở đây coi chừng, xem xem khi Diệp Thiên ra ngoài có gì khác với những sinh viên bình thường hay không.
– Lão Hồ, xuống xe đi, đừng làm cho đứa bé kia bị hại …
Nhìn thấy Diệp Thiên cùng hai người kia đi vào ngõ nhỏ, Hổ Tử nhịn không được, tháo kính râm ra, định mở cửa xe.
– Hổ Tử, đừng nóng vội, cậu không phát hiện thấy cái cậu Diệp Thiên kia rất bình tĩnh sao?
Hồ Dương kéo Hổ Tử lại, nói tiếp:
– Lúc này đổi thành cậu, cậu sẽ như thế nào?
Nghe thấy Hồ Dương nói vậy, Hổ Tử trừng mắt, tức giận nói:
– Ôi trời ạ, đổi thành tôi thì còn thế nào nữa, trực tiếp một quyền đánh ngã hắn là xong chuyện …
– Nếu đánh với người to lớn hơn cậu, cậu dùng đầu óc ngẫm lại xem, nếu cậu là Diệp Thiên, một sinh viên như vậy, nhìn thấy những người này cậu sẽ có phản ứng gì?
Hồ Dương quả thực không biết nói sao, cùng Hổ Tử hợp tác nhiều năm như vậy, chưa từng thấy hắn dùng đầu óc giải quyết vấn đề, bình thường đều là dùng sức để nói chuyện.
– Nếu tôi có thể thi đỗ đại học, sẽ không làm cái nghề này rồi …
Hổ Tử than thở một câu, nói tiếp:
– Tôi muốn nói là thân thể giống thế kia, gặp tình huống này cam đoan quay đầu bỏ chạy, ôi, tôi nói cậu, Hồ Dương, cậu … cậu thấy phản ứng của Diệp Thiên có bình thường không?
Hổ Tử nói tới đây, cuối cùng đã nói trắng ra, ngay cả hắn, người đầu óc toàn nghĩ chuyện cơ bắp cũng hiểu được đạo lý người quân tử phải biết thời thế, Diệp Thiên một người sinh viên như vậy, chẳng lẽ còn không thông minh bằng mình?
– Đúng vậy!
Hồ Dương vỗ tay phát ra tiếng nói:
– Cậu đừng quên, động tác của Diệp Thiên khi chụp tay Nhâm Kiện trong video cũng không phải là một người yếu đuối người có thể làm được, theo tôi thấy… tiểu tử này tuyệt đối là giả nai …
– Ừ, đúng, vậy chúng ta đợi chút đi, nếu tiểu tử đó thật sự là giấu nghề, tôi sẽ ra dò thám …
Nghe được Hồ Dương nói vậy, Hổ Tử gật gật đầu, đôi mắt gắt gao nhìn theo Diệp Thiên bọn hắn đi vào ngõ.
Vào đến ngỏ nhỏ chừng 10m, Diệp Thiên đứng lại, nơi này vừa vặn có một cái góc chết, từ bên ngoài hoàn toàn nhìn không thấy chuyện bên trong.
Mã lão tam sợ chuyện đánh sinh viên bị phát hiện, Diệp Thiên cũng sợ, nếu như bị trường học biết hắn đánh nhau ngoài trường, một án phạt tuyệt đối là không chạy thoát được.
– Nhâm đại ca, tôi chỉ là không chịu để bạn gái khiêu vũ cùng cậu mà thôi, không cần làm lớn như vậy chứ?
Những kẻ con cái nhà giàu này tuy rằng quần áo lụa là nhưng nếu giáo huấn, lại giống như lấy thuốc cao đắt tiền bôi trên da chó vậy. Dù sao Diệp Thiên vẫn quyết định lấy đức thu phục người này, muốn nói lý lẽ.
– Tiểu tử thối, nói nhảm làm gì, chuyện ngày đó tao gặp quỷ, là mày làm đúng không?
Nhìn thấy Diệp Thiên bình tĩnh trước mặt, Nhâm Kiện không biết vì cái gì trong lòng đã sôi lên tức giận, nhưng lúc nói chuyện thân thể hắn còn đi lui về sau mấy bước, hắn cũng không muốn ôn lại cảnh tượng hãi hùng hôm trước.
– Nhâm đại ca, anh nói cái gì cơ? Tôi không nghe rõ …
Diệp Thiên lắc lắc đầu, bàn tay lật lên, cầm một đồng tiền xu đặt trên mu bàn tay, dường như không có chuyện gì lại lấy chơi!
– Mày hiểu ngay đây!
Nhâm Kiện nhe răng cười một tiếng, nhìn về phía người kia nói:
– Tam ca, giáo huấn tiểu tử này đi, anh cứ đánh, xảy ra chuyện gì em lo …
Nhâm Kiện cũng không phải là một tên vô dụng, hắn đã hỏi thăm qua về gia cảnh Diệp Thiên, biết Diệp Thiên chỉ là cháu không thân thích với Vu Hạo Nhiên, ở kinh thành cũng không có quan hệ gì, cho dù là cắt đứt một chân hắn, tốn chút tiền là giải quyết được.
– Chuyện này xong …
Mã lão tam lắc lắc đầu, ánh mắt chuyển hướng Diệp Thiên, nói:
– Tiểu huynh đệ, có những người không thể trêu chọc, được, xem như Tam ca cho cậu một bài học đi …
Khi vào ngõ nhỏ, Diệp Thiên đi ở phía trước, cách Mã lão tam và Nhâm Kiện bảy tám thước, lúc này lời nói của Mã lão tam vừa dứt, hắn liền tiến đến bên Diệp Thiên, cách Diệp Thiên còn có ba bốn thước, tay phải hắn liền vung lên.
– Bụp …
Ngay khi Mã lão tam vừa giơ tay lên, một tiếng vang giòn đột nhiên vang lên bên tai hắn. Ngay sau đó hắn cũng cảm giác được cánh tay vừa giơ ra ngoài truyền đến một trận đau nhức, cả người lùi lại sau.
“ Phịch” một tiếng, lưng Mã lão tam đập vào bức tường của ngỏ hẻm, cả cánh tay phải đều không ngừng run run, ngay cả Nhâm Kiện đứng ngay cạnh, cũng không biết chuyện gì xảy ra.
– Chuyện này… chuyện này…
Cố nén đau đớn kịch liệt, Mã lão tam giơ tay phải lên, vừa nhìn cả người đều ngây ngẩn, cảm nhận ở trên mu bàn tay phải của hắn, một đồng tiền xu, một phần ba đều cắm vào trong da thịt hắn.
Diệp Thiên ra tay cũng lưu tình, khi bắn ra đồng tiền xu cũng không dồn nhiều nguyên khí vào bên trong, nếu không cũng không phải là chỉ cắm vào một phần ba, mà trực tiếp có thể phế bỏ bàn tay của Mã lão tam.
– Tiểu huynh đệ, thì ra là một cao thủ? Mã mỗ xin lĩnh giáo mấy chiêu …
Sau vài giây kinh ngạc, Mã lão tam phục hồi tinh thần, hắn cũng là người mạnh khỏe, lập tức dùng ngón cái và ngón trỏ tay trái nắm đồng tiền xu, cùng với một tiếng kêu đau đớn trong miệng, liền rút đồng tiền xu ra.
Nhưng khi Mã lão tam đang chuẩn bị tiếp tục xuất chiêu, từ vai trái truyền đến một lực thật lớn, khiến hắn dính người trên tường, trơ mắt nhìn, thì ra không biết khi nào thì Diệp Thiên đã đến bên người, một bàn tay đang đặt trên người của hắn.
Mã lão tam tuy rằng thấp hơn so với Diệp Thiên ước chừng một cái đầu, nhưng thân thể lại thập phần tráng kiện, rắn chắc, cổ bả vai nổi cuồn cuộn, từ nhỏ cũng đã quen lăn lộn, trên người thực sự có công.
Nếu như bình thường, Mã lão tam ra tay, bảy tám người cũng không là gì, nhưng giờ phút này Diệp Thiên chỉ dùng một bàn tay phải, liền khiến cả người Mã lão tam run lên, trong lòng nhất thời hoảng hốt.
– Lão Hải, tôi biết anh bị lôi kéo, tất cả mọi người là bằng hữu, huynh đệ Khai Sơn là có lý do, nhưng cũng không thể để người khinh mạn, hôm nay anh ra tay trước, cũng đổ máu rồi, chúng ta coi như vậy bỏ qua được không?
Khi Mã lão tam còn đang giãy dụa, bên tai đột nhiên truyền đến những lời của Diệp Thiên, cả người nhất thời ngây dại, thân thể cứng đờ, không tự chủ được rơi bịch xuống.
Diệp Thiên nói lời này chính là dùng tiếng lóng giang hồ, “Lão Hải” là xưng hô theo người giang hồ, Diệp Thiên cũng đã chỉ ra thân phận của mình, cũng chính là một người trên giang hồ.
Còn Khai Sơn là Diệp Thiên biểu lộ thái độ, tôi không phải đến địa bàn của anh tranh giành cái gì, nhưng cũng không thể để bị “khinh man”, đó là chỉ không thể bị người coi thường.
Cuối cùng mấy câu kia nói ý là lão huynh ngài ra tay, cũng bị thương, có thể tìm khách hàng đòi tiền, chuyện giữa chúng ta coi như xong, sau này không ai tìm ai gây phiền phức.
– Tiểu … Tiểu huynh đệ, là … cậu là … đều là bằng hữu giang hồ? Là Mã lão không có mắt, cậu bỏ qua thì tốt, chuyện này cho qua, lúc nào huynh đệ ta cùng uống rượu cho ta chuộc lỗi!
Nghe được Diệp Thiên nói tiếng lóng giang hồ, da đầu Mã lão tam run lên, thời gian này, người có thể nói ra lời này, tuyệt đối không phải người bình thường, ngay cả hắn cũng chỉ nghe hiểu bảy tám phần.
Cuối thời nhà Thanh tới trước giải phóng, không chỉ có người giang hồ, ngay cả người làm ăn trong lúc đó, đều lưu hành tiếng lóng.
Phải biết rằng, này bất kể là kẻ hành tẩu giang hồ hay là buôn bán, đều có quy củ của mình, trước tiên cần tìm người bái sư, sư phụ dạy ngươi tiếng lóng, ngươi mới có thể chân chính gia nhập vào những người này.
Sau giải phóng, người đi giang hồ thật ra rất ít, nhưng tiếng lóng vẫn được truyền lưu xuống, hơn nữa ở một vài trường hợp vẫn thường có thể dùng.
Hơn nữa Mã lão tam cũng biết, cho dù là hiện đại, giang hồ vẫn tồn tại, chẳng qua các môn phái trước kia hiện tại cũng biến thành các công ty, ngay cả Công ty Bảo an của Khâu Bát này, cũng đều có thể thấy bóng dáng giang hồ.
Quy củ trên giang hồ Mã lão tam cũng biết, đối phương nếu không có ý đến địa bàn của ngươi, đến nơi đây chính mình nên có rượu ngon chiêu đãi, phải chuẩn bị trước.
Tuy rằng chuyện hôm nay là bọn hắn không biết nên mới làm vậy, nhưng không hỏi rõ ràng lai lịch đối phương liền tùy tiện ra tay, bản thân mình đã vi phạm quy củ, cho nên Mã lão tam thực sự không dám nói nhiều.
Nghe được Mã lão tam nói vậy, Diệp Thiên biết chuyện này giải quyết xong, cười cười nói:
– Uống rượu coi như xong, vừa rồi huynh đệ không xưng danh truớc, cũng là huynh đệ là không đúng, hơn nữa, hiện tại huynh đệ chỉ là sinh viên, cũng không muốn có chuyện như vậy …
– Sinh viên?!
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Diệp Thiên, Mã lão tam mới nhớ ra, người đứng ở trước mặt mình cười sảng khoái này, lại chỉ là một sinh viên?
Nếu không phải vừa rồi Diệp Thiên nói tiếng lóng còn quanh quẩn ở bên tai, Mã lão tam thật sự sẽ cho là mình sinh ra ảo giác , trước mắt người này chính là một sinh viên, đồng thời cũng là người trong giang hồ.
Nghĩ tới những thứ này, những đau đớn trên tay phải Mã lão tam, lập tức đều bị một sự sợ hãi thay thế .
– Gia tộc như thế nào mới có thể dạy dỗ được một nhân vật như vậy chứ?
Mã lão tam thậm chí không dám suy nghĩ sâu hơn, dù thế nào đi nữa hắn biết trong tay đối phương mình chẳng là cái thá gì.
– Tam… Tam ca, chuyện này… chuyện gì xảy ra vậy?
Đứng ở một bên, cuối cùng Nhâm Kiện cũng phục hồi tinh thần lại, sao cảnh tượng Diệp Thiên bị đánh tan tác như trong tưởng tượng của mình không xuất hiện, hai người này lại đang tán gẫu?
– Tam ca, không thể tha thứ tiểu tử này, một chút rượu đã nghĩ không có việc gì, nằm mơ à …
Bởi vì sắc trời đã tối, trong ngõ hẻm cũng không có đèn, lúc nầy đây Nhâm Kiện cũng chưa thấy Mã lão tam bị thương, hơn nữa vừa rồi nói tiếng lóng hắn cũng nghe không hiểu, u mê còn tưởng rằng Diệp Thiên muốn mời bọn hắn uống rượu đền tội.
– Ai đang nằm mơ đây? Muốn hại chết Tam ca ta phải không?
Đang căm giận không chỗ trút, Mã lão tam nghe thấy Nhâm Kiện nói vậy, giơ ra một bàn tay:
– Trở về chuẩn bị mười vạn đồng, thiếu một xu ta lấy mạng ngươi!
Chương 108 : Không đánh không thành bằng hữu
Mã lão tam tuy rằng dùng tay trái, nhưng một cái tát, vẫn khiến miệng mũi Nhâm công tử chảy máu, lảo đảo ngã trên mặt đất, đầu “Ong ong” chấn động, cả người bị một tát này làm cho choáng váng, thậm chí ngay cả kêu đau cũng đều quên.
Không để ý Nhâm công tử té ngã trên đất, Mã lão tam quay đầu, cười nói với Diệp Thiên:
– Diệp Thiên huynh đệ, lúc nào nhận được mười vạn đồng tiền này, coi như là cho huynh đệ bồi tội …
Tuy rằng Diệp Thiên nói không cần mời rượu, nhưng Mã lão tam không thể làm vậy, dù sao mười vạn đồng tiền này không phải hắn muốn “đào mỏ”, mà chính là hắn không thể không lấy.
– Thôi, tiền là của Tam ca anh chứ, chúng ta đánh nhau xong mới thành bằng hữu …
Diệp Thiên nghe vậy lắc lắc đầu, hắn biết người trên giang hồ, đều là đánh rắn chọn gậy, hôm nay nếu đồng ý nhận tiền này, không chừng sẽ có phiền toái.
Mã lão tam chỉ sợ Diệp Thiên nói khách khí, vội vàng nói:
– Không được, chuyện này truyền đi ra, người khác còn không chỉa vào mặt Tam ca ta mà mắng sao?
– Tam… Tam ca, anh … tại sao anh đánh tôi? Rốt cuộc là anh giúp ai?
Nghe hai người đối thoại, lại ăn một cái tát, Nhâm công tử rốt cục phục hồi tinh thần lại, ôm cái mũi còn đang chảy máu, tức giận nhìn Mã lão tam, từ đầu đến cuối, hắn cũng chưa hiểu được rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Nghe thấy Nhâm Kiện nói vậy, Mã lão tam cười lạnh một tiếng, âm trầm nói:
– Nhâm công tử, tốt nhất cậu hãy ngậm miệng lại đi, trên đời này có một số người là không thể động vào, không muốn trong nhà có tai họa, mau chuẩn bị tiền …
Theo suy nghĩ của Mã lão tam, gia thế Diệp Thiên nhất định là thuộc loại phi thường, còn Nhâm Kiện chẳng qua là con cháu thương nhân, người khác muốn hắn chết rất dễ dàng .
– Người … người không thể trêu vào?
Nhâm Kiện chính là bị người nhà làm hư, tính tình có chút nóng nảy, nhưng hắn cũng không ngốc, nghe được Mã lão tam nói vậy, che miệng giật mình nhìn về phía Diệp Thiên.
Nhìn thấy Diệp Thiên thản nhiên tươi cười, Nhâm Kiện nhất thời hiểu cả, cảm thấy mình nghĩ quá nông cạn, không nghĩ kỹ thủ đoạn của Diệp Thiên, lúc này trong lòng hắn nhất thời ớn lạnh.
Nhưng Nhâm công tử luôn luôn ngang ngược đã quen rồi, muốn cho hắn chịu thua một sinh viên như Diệp Thiên, trong lòng cũng thấy không tin được, đứng ở đó nhất thời không suy nghĩ được gì.
– Diệp Thiên, Diệp Thiên, cậu ở đâu?
Ngay khi Nhâm công tử còn đang vô cùng rối rắm, trong lối vào ngõ nhỏ truyền đến nhiều tiếng động lớn, đặc biệt là tiếng Từ Chấn Nam vang dội nhất, đồng thời một bó đuốc soi vào trong ngõ hẻm.
– Tam ca, chuyện này cứ làm như thế đi, vết thương thế kia cũng không sao đâu, nghỉ ngơi vài ngày là được …
Thấy Từ Chấn Nam dẫn người lại đây tìm, Diệp Thiên hạ giọng cùng Mã lão tam nói một câu, lại la lớn:
– Lão Đại, em không sao, em ra ngay …
Lấy tay che ánh sáng chói mắt từ ngọn đèn bên ngoài chiếu tới, Diệp Thiên đi ra khỏi ngõ nhỏ, vừa ra cửa ngõ chính hắn cũng giật mình, thấy bên ngoài ngoài Từ Chấn Nam, ngay cả Vu Thanh Nhã và Vệ Dung Dung đều đến đây, ngoài ra còn có mười mấy bảo vệ mặc đồng phục bảo vệ của trường học.
Còn Kỷ công tử cùng tên Thương Bất Khải ục ịch, và hai tay đấm đứng ở một bên, ánh mắt nhìn Diệp Thiên đi ra khỏi ngõ hẻm, ánh mắt không ngừng dò xét trên người Diệp Thiên.
Nhìn thấy Diệp Thiên đi ra, ánh mắt Từ Chấn Nam đỏ lên, nhào lên sờ loạn khắp người Diệp Thiên, miệng còn ồn ào:
– Diệp Thiên, cậu … cậu không sao chứ?
Theo suy nghĩ của Từ Chấn Nam, Diệp Thiên cùng người luyện công kia đi vào, cho dù không thiếu cánh tay thiếu cái chân, khẳng định cũng không có cơ thể hoàn chỉnh mà đi ra, hắn nghĩ, Diệp Thiên hiện tại nhất định là vì nhìn thấy Vu Thanh Nhã nên gượng chống đỡ mà thôi.
– Ôi, ai, lão Đại, nơi đó không được sờ…
Ngay từ đầu Diệp Thiên còn ngượng ngùng đẩy nhẹ Từ Chấn Nam, ai ngờ anh bạn thân này sờ trên người xong, lại có thể sờ xuống cả bên dưới … vội vàng đẩy tay hắn ra, tức giận nói:
– Nói không có việc gì mà, anh làm sao thế nhỉ?
– Thật sự không sao?
Từ Chấn Nam nhìn thấy Diệp Thiên chỉnh tề quần áo, trong lòng đã tin vài phần, nhẹ nhàng thở ra nói:
– May mắn anh tới sớm, Diệp Thiên, chúng ta và bọn họ còn chưa xong …
Trong suy nghĩ của Từ Chấn Nam, nhất định là hắn gọi cứu binh tới kịp nên Diệp Thiên chưa bị sao, trước mắt phe mình nhiều người, cũng phải cho mấy người kia một bài học.
Khi Từ Chấn Nam đang xoa tay, phía sau hắn có một người mặc âu phục nhìn giống như là thầy giáo của trường Thanh Hoa đi đến, hỏi Diệp Thiên:
– Em là Diệp Thiên phải không? Mới vừa nãy có bạn đến tố giác với bảo vệ, nói em bị người ngoài trường bắt cóc, xin hỏi … có chuyện này hay không?
Đối với trường Thanh Hoa mà nói, nếu quả thật xảy ra chuyện như vậy, tuyệt đối sẽ chấn động cả trường, chỉ cần Diệp Thiên gật đầu, bọn hắn liền xông vào con hẻm kia, lôi người ra.
– Bắt cóc? Không đâu ạ, chắc là Từ Chấn Nam hiểu lầm, thưa thầy, thật không có việc đó…
Nghe được người nọ nói vậy, Diệp Thiên vội vàng lắc đầu phủ nhận, nói đùa gì vậy, mình với Mã lão tam đã nói ra quy củ giang hồ, nếu tiếp tục nói ra, có lý cũng sẽ biến thành đuối lý.
– Vậy … hai người bọn họ đã có chuyện gì?
Khi vị thầy giáo kia còn đang muốn truy vấn tiếp thì chợt thấy phía sau Diệp Thiên lại hiện ra hai bóng người.
Diệp Thiên quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người kia, mở miệng nói:
– Thầy à, bọn họ cũng không phải sinh viên trường chúng ta, vừa rồi cãi nhau một hồi liền đánh nhau, nhưng chuyện này… chuyện này không liên quan đến chúng ta đâu ạ!
Vốn là hai người kia đã bị Diệp Thiên che khuất, nhưng nghe được Diệp Thiên nói vậy, mấy đèn pin đồng thời chiếu tới, vừa nhìn ra, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Nhâm Kiện thì không cần nói, khóe miệng sưng húp giống như lạp xưởng, khóe mắt cũng sắp lồi ra rồi, từ trong lỗ mũi vẫn đang chảy máu, khiến sơ mi trắng trên người biến sắc, ngay cả tóc được xịt keo xịt tóc cũng loạn như ổ gà, hình dáng quả thực là vô cùng thê thảm.
Còn Mã lão tam, tuy rằng trên mặt không có việc gì, trên người cũng nhìn không thương tổn nào, nhưng tay phải cũng đang bị một mảnh khăn bao lại, hơn nữa quần áo nhiều nếp nhăn và dính đầy tro bụi, đứng ở nơi đó, vẻ mặt thật khó hiểu.
Thấy Diệp Thiên nhẹ nhàng khoan khoái, và so sánh với bộ dáng hai người kia, người trong cuộc thật sẽ tin tưởng lời nói của Diệp Thiên, có lẽ thật sự là mấy người bọn họ đánh nhau mà thôi.
Ở gần phía ngoài đám người, Vệ Dung Dung chợt phát hiện khóe miệng Vu Thanh Nhã nhếch lên một chút, không khỏi kỳ quái hỏi:
– Thanh Nhã, cậu cười cái gì hả? Diệp Thiên bị người ta chắn ở cổng trường, cậu cũng không lo lắng một chút nào sao?
Theo lý thuyết, nếu đổi thành bạn trai của mình, Vệ Dung Dung sớm sẽ tiến lên an ủi, đâu dễ dàng như Vu Thanh Nhã này, thật không có tim không có phổi, còn đứng đó cười trộm nữa!
Vu Thanh Nhã hé miệng cười, nói:
– Diệp Thiên từ nhỏ đã hiền lành, người bình thường sẽ không bắt nạt anh ấy …
– Cậu ta hiền lành?? Là một tiểu phù thủy thì có, nói không chừng hai người kia chính là bị cậu ta làm cho thành ra như vậy!!
Vệ Dung Dung không thể tin được lời của Vu Thanh Nhã.
Cha cô không biết bị Diệp Thiên chuốc cho cái thuốc gì, lần trước mời Diệp Thiên đến nhà mình, lại đem ngay cả bình rượu Quang Tự trân quý ra uống hết, điều này làm cho người rất thích uống rượu nhưng vẫn không thật thoải mái là Vệ đại tiểu thư, cảm giác rất khó chịu.
– Dung Dung, đừng nói lung tung…
Nhìn thấy Vệ Dung Dung định nói lớn, khiến người chung quanh đều nhìn mình, Vu Thanh Nhã vội vàng kéo vệ Dung Dung, lui ra khỏi đám người.
Trong tràng những người này, ngoài mấy đương sự ra, cũng chỉ có Vu Thanh Nhã là hiểu được chuyện gì xảy ra, từ khi học tiểu học năm nhất, Diệp Thiên đã dám đánh với đàn anh lớp 5, cao hơn hắn cả một cái đầu, Vu Thanh Nhã cũng chưa từng thấy hắn đánh nhau mà bị mệt.
Hơn nữa Diệp Thiên cũng không biết đã dùng biện pháp gì, những người bị hắn đánh mặt mũi bầm dập này, không khỏi là một mực chắc chắn là bản thân không cẩn thận. Cũng tương tự như chuyện trước mắt, cho nên mới vừa rồi, Vu Thanh Nhã không kìm lòng được, lại nở nụ cười.
– Diệp huynh đệ, lão ca đi trước, hôm nào sẽ mời cậu uống rượu đền tội!
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Mã lão tam cũng không quen, tiến lên nói bên tai Diệp Thiên một câu, vẫy tay với hai người đồng bọn. Cũng không còn tiếp tục để ý đến Nhâm Kiện còn đứng ngốc nơi đó, lập tức đẩy hai người đồng bọn của hắn, vẫy xe taxi bỏ đi.
– Khốn nạn! Đùa kiểu gì vậy? Ai u…
Thấy Mã lão tam và đám người đi rồi, Nhâm Kiện hung tợn chửi cái xe taxi đã đi xa, không nhớ ra miệng cũng bị tổn thương, nhất thời nhe răng nhếch miệng lấy tay bịt lại.
Kỷ công tử ỷ vào mới nói giúp Diệp Thiên vài câu, nghĩ Diệp Thiên sẽ không gây khó khăn cho mình, tiến lên giữ chặt Nhâm Kiện, hỏi:
– Nhâm Kiện, các cậu rốt cuộc là làm chuyện vậy?
– Đi thôi, trở về rồi hãy nói…
Nhâm công tử lần này không làm mình làm mẩy, có chút sợ hãi nhìn thoáng qua Diệp Thiên, thấy hắn đang nói chuyện cùng người trong trường học, vội vàng lên hai chiếc xe, nhanh như chớp cùng tên béo chạy mất.
– Rốt cuộc là chuyện gì?
Vài giây ngắn ngủn, ngoài Diệp Thiên là đương sự, đã chạy không còn một mống, người thầy giáo kia cũng có chút lúng túng, tức giận nhìn thoáng qua Diệp Thiên, nói:
– Được rồi, tất cả giải tán đi, Diệp Thiên, em là một sinh viên, sau này không nên qua lại với những người này ở ngoài trường, hiểu không?
– Em hiểu, cảm ơn thầy quan tâm…
Diệp Thiên vẻ mặt chân thành nói với vị thầy giáo kia, khiến cho người thầy giáo vốn muốn cho Diệp Thiên viết kiểm điểm, cũng không còn muốn nhắc lại việc này, dẫn theo hơn mười bảo vệ quay trở về trường Thanh Hoa …
– Này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra hả?
Cũng những người quanh đó cùng nhau giải tán, về tới trong xe Hổ Tử và Hồ Dương liếc nhau một cái, trong đầu đồng thời có nghi vấn như vị thầy giáo kia.
Hai người bọn họ đã nghĩ đến kết quả sẽ thế nào, nhưng không ngờ Diệp Thiên không chỉ có bình yên không tổn hao sức lực mà đi ra, còn có thể khiến cho mấy người kia đứng về phe mình.
Trầm mặc một lúc sau, Hổ Tử chần chờ nói:
– Tôi nói này, lão Hồ, chẳng lẽ… chẳng lẽ Diệp Thiên thật sự là pháp sư gì đó trên giang hồ như chú Tứ nói?
– Pháp sư giang hồ cũng không làm được vậy? Đây quả thực chính là tà pháp …
Hồ Dương cũng không hiểu ra sao, nghĩ một chút, đưa tay nổ máy xe, nói:
– Đi, tìm cái cậu tên Nhâm Kiện hỏi cho rõ …
Chương 109 : Tống Vi Lan
Chuyện dàn xếp xong xuôi, ngồi ở rạp chiếu phim rồi, Vu Thanh Nhã và Diệp Thiên xì xào chuyện trò, phim sắp chiếu xong, còn không biết vì sao cái cậu A Q kia có thể có được nhiều vinh dự như vậy.
– Diệp Thiên, sau này không được đi đánh nhau nhé, bằng không em cũng không để ý tới anh nữa…
Vu Thanh Nhã đang hưởng thụ cảm giác ngồi ở bên cạnh Diệp Thiên, bất nhưng đôi tay bé nhỏ cạnh sườn Diệp Thiên, cũng cảnh cáo đối phương lần sau không được tiếp tục đánh nhau, con gái luôn không thích chuyện đấm đá.
– Là hai người bọn họ đánh nhau, đâu có liên quan tới anh chứ!…
Cảm giác hơi đau ở mạn sườn, Diệp Thiên vội vàng nói:
– Ai u, anh cam đoan, lần sau có người làm phiền, tuyệt đối không đánh trả một đòn, không mắng trả một câu…
– Đạo đức tốt quá nhỉ, ôi, Diệp Thiên, anh nói Dung Dung và lão Đại của ký túc xá bên anh có thể thành không? Dung Dung học khóa trên đấy!
Con gái luôn thích so sánh, nhìn thấy Vệ Dung Dung và Từ Chấn Nam ngồi ở phía trước bọn họ, Vu Thanh Nhã rất nhanh liền chuyển sự chú ý của mình.
– Học khá trên thì sao, lão Đại vẫn còn hơn cô ấy hai tuổi đấy …
Diệp Thiên nghe vậy bĩu môi, nói tiếp:
– Anh cho em biết, lão Đại sinh năm Ất Mão thuộc mệnh thủy, Vệ Dung Dung là Canh Dần mệnh mộc, tục ngữ nói nam Thủy nữ Mộc, vợ chồng nên duyên, tiền bạc quý phú thịnh vượng, nói không chừng bọn họ so còn kết hôn sớm hơn chúng ta ấy …
– Sao da mặt anh càng ngày càng dày thế nhỉ, ai muốn kết hôn với anh?
Vu Thanh Nhã nghe vậy, trong lòng lại xấu hổ, nhịn không được lại lấy tay nhéo hông Diệp Thiên, rạp chiếu phim ở gần trường học, người xem phần lớn đều là sinh viên, cơ hồ mọi chỗ ngồi đều có cảnh này.
Ngay khi Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã còn đang tâm tình, Hồ Dương và Hổ Tử cũng tìm được Mã lão tam và Nhâm Kiện, làm rõ ràng chuyện đã xảy ra.
– Diệp Thiên, sinh ra và lớn lên ở chân núi Mao Sơn, Giang Nam, cha là Diệp Đông Bình, thuở nhỏ bái một vị đạo sĩ họ Lý, học gì không rõ, thiếu thời rất nghịch ngợm, 10 tuổi dọn tới ở huyện thành, biểu hiện cùng các đứa trẻ bình thường không có gì khác, mười tám tuổi thi đậu đại học Thanh Hoa.
Biết luật Giang hồ, biết sử dụng các loại tiếng lóng, biết võ công, có khả năng dùng tiền xu đả thương người, tính cách trầm ổn, xử sự có đạo lý, tâm tính chưa có đánh giá!
Nhìn thấy tờ giấy trên tay này, trên mặt Tống Anh Lan lộ ra một tia kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía chú Tứ hỏi:
– Chú Tứ, năm nó mười tuổi, sao không thấy nói rõ ràng nhỉ?
– Nhị tiểu thư, đây vẫn chỉ là những thông tin cơ bản về Diệp Thiên, ai biết nó còn tiềm ẩn năng lực gì?
Chú Tứ nghe vậy cười khổ một tiếng, ngày hôm qua nhận được báo cáo của Hồ Dương xong, ngay cả hắn cũng giật nảy mình, còn thiếu nước không đích thân chạy tới trường Thanh Hoa chứng thực.
Chú Tứ luyện võ công từ nhỏ, tới tuổi trung niên mới luyện võ gia quyền, nhưng bởi vì thân thể nội thương nhiều, cũng khó có thể luyện được đến tận cùng, nhưng hắn biết rõ võ công gia truyền lợi hại nhường nào.
Phải biết rằng, xã hội hiện đại cũng có không ít người tinh thông võ gia truyền, am hiểu dùng ám khí cũng không phải là không có, nhưng có thể sử dụng tiền xu đả thương người, chú Tứ thúc chưa từng thấy qua, người như vậy cho dù trước giải phóng, cũng tuyệt đối là cao thủ.
Tra được càng nhiều chuyện, sương mù bao phủ trên người Diệp Thiên lại càng dày. Một người bằng xương bằng thịt, sao lại nhìn không thấy rõ, ngay cả người từng trải như chú Tứ cũng không biết Diệp Thiên rốt cục là người như thế nào.
– Nhị tiểu thư, đứa nhỏ này ánh mắt sáng ngời, không giống như là gian tà, hay là … tôi lại đi tìm nó nói chuyện?
Tuy rằng từ các nguồn tin thu thập được không ít thông tin về Diệp Thiên, nhưng những điều này là trên văn bản, chú Tứ vẫn muốn chính mình tiếp xúc với Diệp Thiên, hiểu biết về nó sâu sắc hơn.
Hơn nữa cả đời chú Tứ lăn lộn nhiều, trải qua rất nhiều chuyện mà những người bình thường đều không trải, tuy rằng không biết xem tướng, nhưng xem người cực chuẩn, hắn tin tưởng tâm tính Diệp Thiên không xấu.
– Chú Tứ, trước mắt đừng tìm nó …
Nghe được lời của chú Tứ, Tống Anh Lan cúi đầu tự vấn một hồi, nói:
– Bất kể nói thế nào, nó cũng là con trai của chị gái cháu, cháu cảm thấy chuyện này nhất định phải cho chị biết, cũng chỉ có chị ấy mới có quyền quyết định tiếp theo phải làm như thế nào…
– Nhưng mà … lão gia …
– Không có gì lớn cả, tình huống năm đó phức tạp hơn bây giờ nhiều, hiện tại cũng không nói được là ba cháu làm đúng hay sai, nhưng dù sao Diệp Thiên cũng là cháu ngoại, hơn nữa đứa nhỏ này không phạm sai lầm gì, cháu nghĩ… ba cháu hẳn là sẽ nhận…
Thấy chú Tứ còn muốn nói chuyện, Tống Anh Lan khoát tay áo, nói:
– Chú Tứ, chú biết tính tình chị cháu đấy ! Là ngoài mềm trong cứng. Năm đó nếu không phải gia tộc tạo áp lực, ép đi Mĩ, chị ấy sẽ không đi. Bây giờ nếu bị chị ấy biết được chúng ta rõ ràng đã tìm được con của chị rồi, lại không nói cho chị ấy, cháu sợ khi chị biết sẽ có hành động quá khích…
Tống Anh Lan cũng không phải là loại người không quả quyết, nếu không cũng không thể đủ bản lĩnh để điều hành một số sản nghiệp trung tâm trong số tài sản khổng lồ đã giao cho quốc gia. Sau khi hạ quyết tâm, Tống Anh Lan cầm tờ giấy kia chạy lên lầu.
– Nhị tiểu thư… Ôi, chỉ mong quan hệ cha con họ không chuyển biến xấu đi…
Chú Tứ há miệng thở dài, cuối cùng không nói gì thêm, hắn cũng biết tính tình hai tiểu thư nhà Tống gia, một khi quyết định chuyện gì, cho dù có lực cản lớn nữa, cũng sẽ cố hoàn thành.
– Chị, em là Anh Lan …
Nối được điện thoại đường dài, Tống Anh Lan chặn lại cảm xúc, nhắc tới cũng kỳ quái, trong cái gia đình này, Tống Anh Lan tôn trọng nhất đúng là chị gái, nhưng đồng dạng người sợ hãi nhất, cũng là chị gái.
– Anh lan, em ở bên đó hẳn đã rất muộn chứ? Muộn như vậy gọi điện thoại cho chị có chuyện gì sao?
Điện thoại bên kia truyền ra tiếng người phụ nữ rất dễ nghe, nhưng Tống Anh Lan có thể nghe được, trong thanh âm này lộ ra sự mỏi mệt thật sâu.
Rất nhiều người cũng biết, ở thập niên 90, Tống gia đem cải đều hiến cho quốc gia, nhưng chỉ có những người trải sự hưng suy hàng trăm năm của đại gia tộc, hiểu được nội tình Tống gia, mới có thể hiểu hết.
Đầu những năm tám mươi, khi Tống Hạo Thiên ở quốc nội gây dựng lên việc kinh doanh khổng lồ thì hai người con gái của ông ta, một người ở Hồng Kông, một người ở Âu Mĩ, lợi dụng tiềm lực tổ tông đã tích lũy, đã sáng lập lên một thần thoại về kinh doanh.
Nhưng hơn mười năm, anh trai của Tống Anh Lan đã thành công đưa tập đoàn lên hàng ngũ siêu cấp, tài sản của họ so với hơn mười năm trước, đã hơn rất xa.
Là thành viên quan trọng ở Tống gia, Tống Anh Lan biết rõ, tài sản mà chị gái nắm trong tay, còn lớn hơn so với tài sản của người anh, ẩn sau những quyết định của chị gái, thậm chí còn khiến cho thị trường chứng khoán Wall Street rung chuyển.
Mà một điều làm cho người ta khó mà tin được là, trong số tài sản thật lớn này, ngoài những khỏan đầu cơ tài chính được gia tộc gửi ở ngân hàng Thụy Sĩ, còn lại đều là một tay người chị Tống Vi Lan tạo ra.
Theo quyết sách của Tống Hạo Thiên năm đó, ngoài tài sản gia tộc làm ra, những tài sản do cá nhân tạo ra, ngoìa những thứ thuộc cổ phần công ty gia tộc, còn lại đại bộ phận đều thuộc về cá nhân bọn họ.
Đây cũng là vì nguyên nhân là một thời gian trước Tống Anh Lan không báo cho người chi gái biết tin tức về Diệp Thiên, bởi vì với những hiểu biết của cô về chị gái, nếu Tống Vi Lan biết được tin tức về con trai, tuyệt đối sẽ đem tài sản khổng lồ thuộc sở hữu của bà, giao do Diệp Thiên kế thừa.
Nghe được trong điện thoại thật lâu không có tiếng nói truyền đến, Tống Vi Lan cảm giác có chút kỳ quái, liền hỏi:
– Anh Lan, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Lát nữa chị còn có chuyện phải đi ra ngoài đây…
Cũng như Tống Anh Lan hiểu rõ về bà, Tống Vi Lan cũng rất hiểu tính cách em gái, bình thường gọi điện thoại tới đều líu ríu nói chuyện không ngừng, sao hôm nay lại khác thường nhỉ?
– Chị ơi, em … em tìm được Diệp Thiên rồi, alo? Alo, chị, chị đừng kích động …
Tống Anh Lan chần chờ một chút, cuối cùng nói ra, nói vừa dứt, chợt nghe điện thoại phát ra một tiếng “cạch”, giống như là vật gì rơi trên mặt đất.
– Nó … Bọn họ đều khỏe chứ?
Qua thật lâu sau, trong điện thoại mới truyền lại tiếng của Tống Vi Lan, trong câu hỏi này có cả khát vọng, chờ đợi và sự sợ hãi.
– Chị, cha con họ đều tốt cả …
Tống Anh Lan biết chị không chỉ hỏi một người, cũng biết bà có tình cảm sâu năng đối với người đàn ông dùng, gần 20 năm xa cách, chị cô vẫn cô độc, chính là chứng minh tốt nhất.
– Anh Lan, chị biết rồi, chị cám ơn em …
Trong điện thoại truyền ra tiếng nói đã khôi phục bình thường, điều này làm cho người vốn nghĩ là rất hiểu chị gái là Tống Anh Lan cảm giác có chút kinh ngạc, vội vàng hét len trong microphone:
– Chị, chi không có sao chứ? Chị đừng xúc động nha…
– Không có việc gì, Anh Lan, không nên đi quấy rầy cha con họ, cũng đừng nói cha hay bất luận kẻ nào, chuyện này chị sẽ xử lý…
– Chị, chị định xử lý như thế nào? Alo? Alo…
Nghe được chị gái nói vậy, Tống Anh Lan đang muốn truy vấn tiếp, lại phát hiện đối phương đã cúp điện thoại.
Trong biệt thự ở bãi biển Hawai, một người phụ nữ thọat nhìn chừng ba mươi tuổi, đang ngơ ngác nhìn biển xanh trời cao ngoài cửa sổ.
Nếu như nhìn kỹ từ bên cạnh, có thể phát hiện nếp nhăn nơi khóe mắt người này, cũng nói rằng bà đã không còn thanh xuân.
Ở trên bàn bên cạnh, bày hơn mai mươi khung ảnh to nhỏ khác nhau.
Nếu Tống Anh Lan lúc này ở đây, nhất định sẽ chấn động, bởi vì người trong những khung ảnh này, dĩ nhiên cũng là Diệp Thiên mà cô vừa nhắc tới, mà người đứng ở phía trước cửa sổ, không ai khác chính là mẹ của Diệp Thiên – Tống Vi Lan.
– Thật sự cho rằng ta không biết cái gì sao?
Tống Vi Lan cười cười lạnh lùng, đưa mắt nhìn sang khung ảnh trên bàn, ánh mắt trở nên ôn hòa, bà biết rõ mọi chuyện, nhiều hơn rất nhiều những gì người em gái cho bà biết.
Với tài sản và thế lực mà bà đang nắm giữ, trong tay có thể huy động thế lực như thế nào, người bình thường không thể tưởng tượng, năm năm trước, bà cũng đã biết hoàn cảnh hai cha con Diệp Thiên.
Chỉ là Tống Vi Lan cũng không muốn để cho con trai đưa thân vào nơi thương trường thân tình lãnh đạm, chuyên lừa gạt. Đối với một người mẹ mà nói, không có gì quan trọng hơn sự khỏe mạnh và vui vẻ của con trai .
– Lena, tới đây chút!
Tống Vi Lan đứng trước cửa sổ một lúc, ấn một số điện thoại trên bàn, vài giây đồng hồ sau, cửa phòng đã bị đẩy ra, một người con gái hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, người da trắng đi đến.
– Phu nhân, chuyện gì ạ?
Khi đứng ở trước mặt Tống Vi Lan, thái độ Lena vô cùng kính cẩn.
– Sau khi kế hoạch hoàn thành, rút người trong nước về đây, không được để lộ ra bất cứ tin tức gì, nhớ kỹ, đặc biệt là không để bị nhà họ Diệp phát hiện …
Tống Vi Lan có chút mệt mỏi xoa nhẹ ấn đường, chuyện của con bị em gái biết, chuyện này cũng không trong kế hoạch của bà, có một số việc cần có điều chỉnh nhất định.
Chương 110 : Thị trường đồ cổ
Sau khi thời tiết vào tháng 12, Bắc Kinh cuối cùng cũng đã đón trận tuyết rơi đầu tiên của năm 1995, năm nay thật lạnh. Sau khi tuyết đua nhau rơi liền 3 ngày, tích thành lớp thật dày, lại trở thành một trò vui cho rất nhiều người.
Trẻ con vui vẻ chạy tung tăng khắp phố nặn người tuyết, lúc nào cũng có thể thấy những người đi xe đạp bị ngã do tuyết trơn, gây ra những tràng cười vô định, cả thành Bắc Kinh xuất hiện cảnh tượng thú vị.
Trên một con phố không rộng lắm, lớp tuyết phủ dày trên mặt đất đã được dọn hết, ngay cả những bông tuyết ít ỏi bám trên cửa kính những cửa hàng hai bên phố, cũng đã được làm sạch sẽ.
Những cửa hàng hai bên phố bày la liệt đồ cũ, từng người chủ quán khuốn mặt vui mừng, đôi chiếc mũ len che tai, không ngừng đưa tay đón chào khách.
Trong những năm 90, thị trường đồ cổ toàn quốc vẫn được gọi là thị trường đồ cũ, cơ bản vẫn thường nghe là chợ đồ cũ, chợ hàng đã qua sử dụng… chỉ có người sở hữu đồ lâu năm mới được gọi là người chơi đồ cổ, cho nên rất nhiều người khi nói đến đồ thật giả, đều thích nói đến đồ cổ.
Ở đây cũng như vậy, bất kể là những sạp hàng bày dưới đất hay là những quầy hàng trong các cửa hàng, đều dễ dàng nhìn thấy những món tiền xu, bình gốm sứ … và cả những dụng cụ thanh đồng được chế tạo theo phong cách xưa. Dù sao, thọat nhìn tất cả đều giống đồ cũ.
Còn những sạp hàng bày tranh ảnh, lại rất ít, cũng vì thời tiết này không thích hợp để bày ra, không cần biết là tranh thật hay giả, nhưng nếu bị ẩm mốc thì đều không đáng giá nữa.
Nhưng, không biết có phải vì ba ngày tuyết rơi bị nhốt trong nhà đã quá nhàm chán hay không, con phố này hôm nay có không ít người. Từ các ông bà già đến các cô cậu thanh niên, đều thấy xuất hiện ở nơi này.
Hôm nay là thứ bảy, sinh viên các trường học được nghỉ, vốn dĩ Vu Thanh Nhã hẹn Diệp Thiên đi dạo trong trường, nhưng bị Vệ Dung Dung biết được, khăng khăng đòi đi theo. Diệp Thiên suy nghĩ một chút, liền kéo bọn họ tới Phan Gia Viên này.
Từ năm ngoái, Diệp Thiên thường nghe cha nói, hai năm trở lại đây Phan Gia Viên ở Bắc Kinh phát triển rất nhanh, cơ hồ đã trở thành khu buôn bán đồ cũ lớn nhất nước, mà lúc nào ở đây cũng có người mua bán.
Vì tâm bệnh, cha không muốn đến Bắc Kinh, còn Diệp Thiên thì chẳng sao, dù sao hắn cũng theo lão đạo sĩ học được không ít kiến thức về đồ cổ, nói không chừng tới đây còn có thể mua hời được vài món đồ.
Vệ Dung Dung hưng phấn len lỏi trong đám người xem xét các quầy hàng, Từ Chấn Nam chạy theo vẻ mặt mệt mỏi, nhưng chỉ cần Vệ Dung Dung quay đầu, sẽ thấy khuôn mặt sáng ngời.
– Dung Dung, cậu chạy từ từ thôi, ôi, chỗ đó bán mấy cái lọ nhìn không tồi, chúng ta qua đó xem đi…
Đi được chừng một tiếng, Từ Chấn Nam gần như đã không muốn đi tiếp, hắn thật không ngờ đi cùng con gái lại mệt đến vậy!
Nhưng sự nỗ lực của Từ Chấn Nam trong mấy tháng này quả không uổng, tuy rằng hai người chưa xác định quan hệ yêu đương nhưng có lúc cũng được trộm nắm tay Vệ Dung Dung.
– Diệp Thiên, làm sao cậu biết chỗ này? Đồ tốt cũng thật không ít…
Vệ Dung Dung vừa bỏ ra 80 đồng mua một bức tranh liên hoàn của Bát Thành Tân, cầm trong tay như cầm món bảo bối.
Vệ Dung Dung không hẳn thích sưu tầm tranh liên hoàn, nhưng thấy bức tranh nhắc đến ký ức thuở nhỏ, không kìm được liền mua.
Nghe Vệ Dung Dung nói vậy, Diệp Thiên đặt lại cái lọ thuốc hít đang cầm trong tay. Cười nói:
– Ba tôi kinh doanh đồ cổ, mặc dù chưa đến nơi này, nhưng đã nghe nói nhiều rồi…
– Tiểu huyng đệ, thấy kiến thức của cậu có vẻ uyên bác…
Mấy vị chủ quán tai thật là thính, cũng rất biết gợi chuyện, rất tự nhiên giới thiệu cho mấy người:
– Không giấu gì mấy người, đến đây mua đồ cổ là tới đúng chỗ đấy, đừng nghĩ Phan Gia Viên này mới được hình thành năm 92, đến bây giờ, đi cả thành Bắc Kinh này dò hỏi, thử xem có nơi nào lớn hơn Phan Gia Viên này không?
– Năm 92 mới đi vào họat động sao? Chẳng trách mình không biết…
Vệ Dung Dung cũng là người Bắc Kinh gốc, nhưng chỉ hay nghe ngóng về những nơi vui chơi giải trí, còn Phan Gia Viên này, nếu không phải Diệp Thiên dẫn đi, có lẽ cô cũng không biết.
– Ồ, vị cô nương, chắc cô không biết rồi. Có nhìn thấy các cầu đó không? Đó là cầu Phan Gia Viên. Trước đây, nơi này là chợ đen, dần dần phát triển thành chợ đồ cũ như bây giờ. Mấy vị… có muốn mua cái lọ thuốc hít này về chơi không?
Sau khi giới thiệu cho mầy người Diệp Thiên về Phan Gia Viên, người chủ quán cầm cái lọ thuốc hít rất đẹp giơ lên.
– Thấy không? Đời Càn Long đấy! Nếu mua về, mấy năm nữa giá cả sẽ tăng gấp bội…
– Thật không? Cái lọ thuốc hít này thật là đẹp…
Vệ Dung Dung vừa nói vừa giơ tay ra đinh cầm, bị Diệp Thiên ngăn lại.
– Ông anh, anh đặt xuống là được rồi, bọn em tự cầm xem…
– Ha ha… Tiểu huynh đệ quả là người trong nghề, sợ anh làm vỡ à? Tốt, anh đặt xuống đất, cậu xem đi…
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, người thanh niên chủ quầy hàng đặt cái lọ xuống, cười ngại ngần, mặc dù hắn không có ý định làm vỡ, nhưng bị khách hàng chỉ ra chỗ không nên, cũng có chút mất mặt.
– Món này nhìn đẹp quá! Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?
Con gái thường thích những thứ bình bình lọ lọ, hơn nữa cái bình này rất đẹp mắt, từ hình vẽ, chế tác… đều toát lên vẻ nghệ thuật, Vệ Dung Dung cầm vào, không lỡ buông tay.
– 2000 đồng, đấy là món vua Càn Long đã từng dùng đấy, cô nương đem về bày trên bàn ở nhà là rất phù hợp!
Nghe thấy Vệ Dung Dung nói vậy, mắt người chủ quầy híp lại, há miệng cười, thuận tay còn lấy ra giấy chứng nhận bút tích đời Càn Long của một vị chuyên gia.
– 2000 đồng?
Vệ Dung Dung hơi lặng đi.
– Là đồ thời Càn Long thật không?
Vệ Dung Dung không thấy 2000 đồng là quá đắt, nhưng lời của ông chủ quán không thể tin hoàn toàn. Cô biết đồ cổ mà cha cô về nhà, có đến 90 phần trăm là đồ giả.
– Ồ, đương nhiên là đời Càn Long thật mà, cô xem các hoa văn tinh xảo này, chỉ có những người tay nghề rất cao trong cung mới làm được, khí trời không được tốt lắm, hôm nay cũng chưa mở hàng, nói lấy cô 2000 đồng là giá gốc đấy!
Thấy Vệ Dung Dung thật sự muốn mua, người hủ hàng bắt đầu tâng bốc món hàng, nói là Càn Long đã từng dùng qua, thậm chí còn dùng đến năm ngoài 80 tuổi.
Vệ Dung Dung không biết thật giả thế nào, nói:
– Vậy … vậy nếu tôi mua về phát hiện là giả, anh có cho đổi lại không?
– Cái này… cái này…
Người chủ quầy không ngờ Vệ Dung Dung lại hỏi một câu như vậy, lúc này cũng không biết nên trả lời thế nào cho phải.
– Thôi nào, Vệ sư tỉ, chị uống hụm nước đã nào!
Diệp Thiên nghe cũng không vào tai, rõ ràng là một câu hỏi ngốc nghếch, mua đồ ở chợ cũ, lại muốn đổi trả sao?
Cho dù đem về tìm người giám định, cũng phải tự mình chi tiền, quay lại nói mình đã mua hàng ở đây, cho dù là ai cũng sẽ không thừa nhận.
– Tiểu huynh đệ, cậu cũng hiểu đấy! Trong ngành chúng ta không có quy định này.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, chủ quán cười, người ngoài thì dễ bị lừa nhưng nếu quay lại gây chuyện thì đôi khi cũng rất phiền phức.
Cho nên, làm kinh doanh đồ cổ, khách hàng yêu thích nhất chính là những người hiểu chút ít về nghề này. Trong mắt ông chủ này, Diệp Thiên chính là người như vậy.
– Đúng , mua đồ ở đây cần có nhãn lực, đương nhiên không nghe nói chuyện đổi trả hàng bao giờ…Tuyệt Thế Vũ Thần là bộ truyện được yêu thích…! Nói đến lâm phong kẻ xuyên không trời sinh song hồn ( đây là thuyết mưu mê dị của tác giả khiến mọi người đọa lạc a…) Thỉnh chư vị nghé thăm ..!
Diệp Thiên gật đầu, đồng ý lời ông chủ.
Lời của Diệp Thiên khiến ông chủ mừng ra mặt, dậm chân, nói:
– Biết mà, tối biết cậu là người hiểu biết! Thôi, không cần 2000 đồng, hôm nay coi như gặp bạn bè, 1800 đồng cậu có thể lấy đi, tôi cho cậu cái hộp, cậu nhìn cái hộp này, ít nhất cũng phải 20 đồng đấy!
Ông chủ quầy vừa nói vừa lấy từ trong quầy ra một cái hộp gỗ khá tốt màu đỏ, định nhét cái lọ vào trong hộp gỗ, nhìn thấy vậy Diệp Thiên chỉ muốn khóc.
– ấy, đừng… ông anh, nếu cái lọ này đúng là Càn Long đã dùng thì tôi sẽ mua, nhưng …
Diệp Thiên nhìn hai bên, cuối cùng nhẹ giọng nói:
– Nhưng … từ lúc nào đồ sứ từ lò nung nhà họ Ngô, Đường Sơn, Hà Bắc, trở thành đồ dùng trong cung nhà Thanh vậy?
Diệp Đông Bình làm nghề này, Diệp Thiên không mấy để ý, nhưng những kiến thức đã vào đầu, đặc biệt là những đặc điểm của đồ cổ, hắn đều nhớ rõ. Vừa nhìn thấy cái lọ này, Diệp Thiên đã biết xuất xứ của nó.
– Điều này… thôi, gặp phải người am hiểu, mấy vị cứ đi cho!
Nghe Diệp Thiên nói vậy, người kia cũng hiểu, thấy vừa rồi nói đều là thừa, người ta đã nói rõ lai lịch món đồ, làm kinh doanh phải biết dừng đúng lúc!
– Haizz…, anh này, thật là lừa đảo.
Vệ Dung Dung không đồng tình, nếu Diệp Thiên không nói, cô mua món này về nhất định bị cha lên lớp.
– Cô không được nói vậy, thứ nhất cô không mua, thứ hai là thuận mua vừa bán, sao gọi là lừa đảo?
Nghe Vệ Dung Dung nói vậy, ông chú quầy vốn nhã nhặn lúc trước dột nhiên trở nên hung dữ, có cảm giác nếu Vệ Dung Dung không nói rõ, sẽ không cho cô đi.
Giới kinh doanh đồ cổ kỵ nhất là nghe thấy chữ “ lừa đảo”, đồ có thể nói là thật hay giả, nhưng không thể nói chủ quán lừa người, lời này người làm kinh doanh nghe được không vào tai.
– Sao lại nghĩ chuyện đưa cô ấy tới đây nhỉ?!
Thấy cảnh này, Diệp Thiên không ngừng cười khổ, vội nháy mắt với Vu Thanh Nhã và Từ Chấn Nam, định lôi Vệ Dung Dung đi. Nguười không hiểu không thể giải thích rõ được, nhiều lời chỉ thêm mất mặt.
Khi Diệp Thiên đang tính đường lùi, bỗng nghe tiếng người trung niên từ bên cạnh truyền tới:
– Băng Tử, thôi nào, cô bé này không hiểu, cậu chấp làm gì, mấy vị , mọi người đi cho