- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 21: Diệp Thiên trúng tà (c101-c105)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 21: Diệp Thiên trúng tà (c101-c105)
❮ sautiếp ❯Chương 101 : Trúng tà (Thượng)
Người cầm lái nhà họ Tồng là Tống Hạo Thiên, là một người rất quyết đoán, ngay khi xí nghiệp Tống Thị phát triển không ngừng, hắn lại có thể đưa ra một cái quyết đoán, đem toàn bộ gia sản của hắn, hiến cho quốc gia.
Phải biết rằng, ở cuối niên đại tám mươi, đầu thập niên 90, sản nghiệp và của cải của nhà họ Tống đã đến từng khu vực, tuyệt đối có thể được xưng là vô địch trong nước, lúc ấy Tống Hạo Thiên ra quyết định này, khiến trong ngoài nước rất nhiều thế lực đều kinh ngạc.
Mà hành vi của Tống Hạo Thiên, cũng trực tiếp đưa hắn từ một người thương nhân như vậy, đẩy lên sàn chính trị.
Ở đầu thập niên 90 , Tống Hạo Nhiên, một vị tiền bối trải qua chiến tranh, từng bước gia nhập tầng lớp lãnh đạo của quốc gia.
Cứ như vậy, địa vị Tống gia ở quốc nội, liền trở nên siêu việt, trước kia đứng đầu thương giới, trong thương giới lực ảnh hưởng tự nhiên là không cần nói cũng biết, mà Tống Hạo Thiên lại không có kết phe phái, lại càng được khắp nơi tôn trọng.
Là con gái của Tống Hạo Thiên, Tống Anh Lan mặc dù không có đảm nhiệm chức vụ gì, nhưng vẫn quản được rất nhiều việc kinh doanh của Tống Thị gia tộc trước kia, hơn nữa với bạn bè của cha, ảnh hưởng siêu nhiên về địa vị ở quốc nội, đừng nói trong số các thương nhân, chính là đại nhân vật của cả Bắc Kinh này, thấy bà ấy cũng phải cười híp mắt kêu cháu gái.
Hiện tại Diệp Thiên xem như hiểu được vì sao vừa rồi vị Kỷ công tử kia nghe thấy mình nói không biết Anh Lan là ai, lại biểu cảm như vậy. Bởi vì trong mắt các con em thương nhân, Tống Anh Lan quả thực chính là tấm gương cho bọn họ nhìn lên mà tồn tại.
Nhưng đối với Diệp Thiên mà nói, hắn và Tống Anh Lan thậm chí cả những người này, đều giống như tồn tại trong hai thế giới, nên trong lòng cũng không có để ý, người khác nhiều tiền hơn nữa, địa vị cao tới đâu, cũng không có chút quan hệ cùng hắn .
Lúc này yến hội trong hoa viên cũng tiến hành, dàn nhạc được mời đến đang diễn tấu âm nhạc, rất nhiều người trẻ tuổi đều vào sàn nhảy được dựng trong hoa viên khiêu vũ .
Ngoài ra còn có một vài người khá lớn tuổi nhưng không đủ tư cách vào nói chuyện với Tống Anh Lan, thì vẫn là tụ ở trong hoa viên tán chuyện phiếm.
– Diệp Thiên, chúng ta cũng đi khiêu vũ đi?
Vu Thanh Nhã nhẹ nhàng kéo Diệp Thiên.
– Không được, Thanh Nhã, em không phát hiện sao, trời ơi, những người khiêu vũ này đều giống như khỉ vậy?
Diệp Thiên lắc đầu, hắn không là không biết khiêu vũ, mà là không muốn khiêu vũ trong trường hợp này, cảm giác rất không ổn.
– Diệp Thiên, miệng lưỡi của anh thật là xấu!
Vu Thanh Nhã nghe vậy mím chặt môi nở nụ cười, trước mắt Diệp Thiên cô cảm giác được thực chân thật.
– Thôi, nơi này thật chán …
Cùng với việc ở trong này nhìn chằm chằm cơm tôm hùm trên bàn mà thấy khó chịu, còn không bằng tìm hàng vỉa hè ăn thịt dê hay tôm đâu, Diệp Thiên lập tức đứng lên, nói với Vu Thanh Nhã:
– Thanh Nhã, sau này tìm tốt chỗ tốt một chút, chỉ hai người chúng ta khiêu vũ nhé, bây giờ đi chào hỏi chú Vu đã, rồi đi trước đi…
– Ừm, em bảo chú Lý đưa chúng ta về trước, lát nữa quay đầu lại đón ba em…
Vu Thanh Nhã gật gật đầu, cũng liền đứng lên, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Vu Hạo Nhiên.
– Diệp Thiên, ba đồng ý, chú Lý đang ở bên ngoài, chúng ta đi đi!
Cúp điện thoại xong, Vu Thanh cầm lấy áo gió mặc vào người, cùng Diệp Thiên đi ra bên ngoài hoa viên, nhưng vừa mới đứng dậy, trước mặt bỗng xuất hiện một người.
– Vu tiểu thư, có thể xin cô nể mặt tôi, cùng tôi khiêu vũ một chút hay không?
Một người thanh niên chải tóc dựng 3 phân, mặt bóng loáng thật giống như thoa một tầng sáp, đứng ở trước mặt Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã, hơi hơi khom người, chìa tay phải về phía Vu Thanh Nhã, bày ra cái mũ lễ.
Thấy như vậy, Diệp Thiên cũng không nói lời nào, mà nhìn bốn phía, phát hiện một đám người trẻ tuổi cách đó không xa, chỉ trỏ sang bên này, trong lòng nhất thời hiểu được, cảm thấy đây cũng là một số người nhàm chán, đang làm những trò nhàm chán đây.
Diệp Thiên đoán không lầm, người này tên Nhâm Kiện, đúng là một người trong hội với Kỷ công tử kia, vừa rồi, sau khi Sầm Tĩnh Lan trở về nói Diệp Thiên chỉ là sinh viên, lập tức đã chế giễu Kỷ công tử.
Kỷ Nhiên lớn tuổi nhất ở trong đám người kia, bình thường đều là lấy đó mà tự cho mình là lão đại ca, bị Nhâm Kiện chế giễu không thể cam lòng, lập tức nói, nếu Nhâm Kiện có thể mời được Vu Thanh Nhã khiêu vũ một bản, vậy xe thể thao hắn vừa mua được ở nước ngoài, liền nhường cho Nhâm Kiện lái một tháng.
Đám thanh niên này cả ngày không có việc gì làm, đều là lo sợ cho thiên hạ không có trò vui, đang nghe Kỷ Nhiên nói vậy, cả một đám liền cá cược, nên mới phát sinh chuyện này.
– Thực xin lỗi, tôi phải đi. . .
Vu Thanh Nhã lắc lắc đầu, cho dù Diệp Thiên không đi, bình thường khi cô tham gia yến hội như vậy, cũng chưa bao giờ khiêu vũ cùng người lạ.
– Vu tiểu thư, nể mặt tôi một chút thôi, khiêu vũ một đọan thôi, được không?
Bị Vu Thanh Nhã cự tuyệt, Nhâm Kiện đương nhiên sẽ không từ bỏ ngay, đánh cuộc thua là chuyện nhỏ, nhưng cũng không thể mất mặt.
– Thực xin lỗi, xin nhường cho…
Vu Thanh Nhã tính tình thật tốt, không chỉ với Diệp Thiên, đối với người bên ngoài đều rất thục nữ, lập tức chuẩn bị lách mình qua Nhâm Kiện.
– Khụ, Vu tiểu thư, không phải chỉ là khiêu vũ thôi sao, chút mặt mũi của tôi cũng không coi ra gì sao?
Không giống những thanh niên khác, Nhâm Kiện là út trong nhà, bình thường được trưởng bối nuông chiều , tính khí vừa bốc lên là không nghĩ ngợi nơi này là nơi nào, liền chụp lấy cổ tay Vu Thanh Nhã.
– Này anh, sao lại cầm lấy tay của tôi như vậy?
Tay thì năm được, nhưng thật ra tay đó lại không phải tay của Vu Thanh Nhã, Nhâm Kiện phát hiện, Diệp Thiên đang nhìn mình vẻ mặt u oán.
– Không phải chuyện của cậu, tôi đang nói chuyện với Vu tiểu thư.
Nhâm Kiện mất kiên nhẫn muốn bỏ tay Diệp Thiên ra, nhưng cũng bị Diệp Thiên khẽ bóp chặt lại, gắt gao tóm lấy cổ tay của hắn.
– Tiểu tử, đừng làm chuyện ngu ngốc …
Nhâm Kiện giật hai cái không ra, trên mặt nhất thời sầm xuống, giảm thấp giọng nói:
– Quay về trường học của mày đi, nơi này không phải chỗ những người như mày có thể tới!
– Vì cái gì tôi không thể tới đây? Tôi không phải đang ở nơi này sao?
Diệp Thiên lộ ra một bộ mặt cảm thấy ngây ngô, nhìn Nhâm Kiện trong lòng cũng có chút mơ hồ, hay là người thanh niên trước mặt này là một con mọt sách?
– Tiểu tử, tao không nói chuyện với mày, mày mau buông tay, bằng không tao không khách khí …
Nhìn thấy Vu Thanh Nhã chạy tới cửa hoa viên, Nhâm Kiện có chút tức giận .
– Sao phải khách khí với tôi?
Trên mặt Diệp Thiên tuy rằng còn mang theo nét tươi cười, nhưng có thể nhìn ra trong mắt của hắn một tia lạnh, trên đời này có một số người như vậy, đó là không thể uy hiếp, nếu không hậu quả thực nghiêm trọng.
– Ha ha, tiểu tử, mày là gỗ à? Có tin tao dám đánh chết mẹ mày không?
Nhâm Kiện vốn tính khí lỗ mãng, nghĩ đến Kỷ Nhiên và mọi người đang nhìn mình cười, lập tức cũng chẳng quan tâm giả bộ nhã nhặn, vung quyền tay trái liền đánh tới trên mặt Diệp Thiên.
– Động thủ?
Trong mắt Diệp Thiên bắn ra một tia sáng, nhìn thấy nắm tay trước mắt, Diệp Thiên cũng không tránh, lập tức dùng thêm lực nắm cổ tay phải đối phương.
– Ai u, đau, đau chết tao rồi, mẹ mày, mau buông tay!
Một tiếng giống như sói tru thống thiết, vang lên ở trong hoa viên, nhất thời mọi ánh mắt nhìn sang hướng hai người.
– Sao nào, còn muốn đánh người không?
Diệp Thiên nhíu mày, hắn không nghĩ tiểu tử này yếu như thế, mình cũng chưa dùng bao nhiêu lực liền kêu ầm lên, nhưng tiếng kêu như vậy, lại vẫn mang giọng Bắc Kinh.
Diệp Thiên cũng không muốn bị nhiều người chú ý như vậy, vội vàng dùng tay trái nắm ở đầu vai Nhâm Kiện, trượt đến một chỗ nằm ở dưới nách hắn nhẹ nhàng ấn xuống một cái, Nhâm Kiện nhất thời giống như là gà trống đang gáy lại bị mắc kẹt yết hầu, không phát ra một tiếng nào.
Cứ như vậy, hai người kề vai sát cánh đứng ở nơi đó, người ngoài rốt cuộc nhìn không có vấn đề, còn tưởng rằng là người trẻ tuổi đang đánh đùa giỡn, lại thu hồi ánh mắt.
Nhưng đám người Kỷ Nhiên cũng nhìn ra không đúng, một ngườitrong hội trừng mắt nhỏ, n ói:
– Kỷ ca, hình như không ổn, chúng ta cần đi hỗ trợ hay không?
Bọn hắn quan hệ cùng không mấy tốt đẹp, nhưng bình thường không ít lần cùng ngồi một chỗ uống cái, trước mắt chứng kiến Nhâm công tử giống như bị bất lợi, cả một đám xoa tay chuẩn bị đi hỗ trợ.
– Như thế nào là hỗ trợ? Đánh tiểu tử đó một trận à?
Kỷ Nhiên lắc lắc đầu:
– Nhâm Kiện là thằng óc heo, gây chuyện ở trong này, về nhà không ăn mắng mới lạ, các cậu đứng ở đó, đừng nhúc nhích, tôi đi xử lý!
Đều là người trong một hội, bị Nhâm Kiện bêu xấu trước mọi người, Kỷ công tử cũng sẽ thấy nhục nhã, lập tức đi sang bên Diệp Thiên, muốn làm gì đó.
Ngay khi Kỷ Nhiên đi đến một nửa liền đứng sững, bởi vì hắn chứng kiến Diệp Thiên đã buông lỏng Nhâm Kiện ra, đi đến bên ngoài hoa viên, còn Nhâm Kiện lại ngơ ngác đứng đó, cả người tựa hồ đang choáng váng.
Thấy cũng không có xảy ra xung đột, Kỷ công tử cũng nhẹ nhàng thở phào, nhưng đợi một lúc sau, phát hiện Nhâm Kiện vẫn còn ngây ngốc đứng ở nơi đó, không khỏi bước tới, lấy cánh tay đụng đụng hắn, nói:
– Nhâm Kiện, làm sao vậy? Tiểu tử đó không phải cái đèn dầu như cậu nói à?
– Quỷ, quỷ !
Nhâm Kiện vốn đứng ngây ra đó, bị Kỷ Nhiên khẽ đụng vào, đột nhiên hô lớn một tiếng, trên mặt sợ hãi cực độ, miệng trở nên méo mó, tựa hồ đứng trước mặt không phải là Kỷ Nhiên, mà là một con quỷ trong Địa ngục.
– Ngươi mới là quỷ, phát điên rồi à?
Trước mặt mọi người bị Nhâm Kiện quát lên là quỷ, Kỷ công tử cũng không thích thú, giảm thấp giọng xuống mắng một câu, đưa tay kéo Nhâm Kiện, nhưng một tiếng hét vừa rồi cũng kinh động không ít người.
– Biến, cút ngay, quỷ, đừng… Đừng cắn ta…
Ngay khi Kỷ Nhiên vừa mới kéo đến ống tay áo Nhâm Kiện, Nhâm Kiện đang đứng ngây ngô, đột nhiên hai tay ra sức đẩy ngực Kỷ Nhiên, sau đó liền chạy trốn.
Kỷ công tử không có bất kỳ đề phòng, chỉ cảm thấy một lực đẩy mạnh từ ngực truyền đến, liên tiếp lui lại mấy bước, ngồi phịch xuống trên bãi cỏ trong hoa viên.
Thình lình xảy ra biến cố, làm cho mọi người trong hoa viên sợ ngây người, cả một đám đều là trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhâm Kiện như quỷ nhập vào người, đang chạy tít đàng xa.
Ngồi dưới đất Kỷ Nhiên mới phản ứng được, nhìn thấy Nhâm Kiện đang chạy về khu nhà kiến trúc trong hoa viên, không khỏi la lớn:
– Thương Bất Khải, giữ chặt cậu ta, mau bắt lấy cậu ta!
Chương 102 : Trúng tà (hạ)
Lần này tham giá yến hội, các nhân vật trọng yếu, đều vào trong tòa nhà kiến trúc châu Âu kia, Nhâm công tử ở trong hoa viên dù làm chuyện gì, thì bất quá cũng chỉ mất mặt truớc đám bạn cùng lứa tuổi thôi, nhưng nếu quấy nhiễu người ở bên trong, chuyện này có thể to lắm rồi.
Cho nên ở nhìn thấy Nhâm Kiện như quỷ nhập vào người chạy vào bên trong, ngồi dưới đất nhưng sắc mặt Kỷ Nhiên nhất thời sợ tới mức trắng bệch, người có quỳen lực trong nhà bọn hắn đều ở đây tìm cách lấy lòng Anh Lan nữ sĩ, Nhâm Kiện như vậy, phụ huynh đều thấy mất thể diện.
Kỷ công tử nói lời này thật đúng lúc, nhưng hắn cũng kêu sai người.
Thương Bất Khải kia tuy rằng nghe được Kỷ Nhiên nói đi kéo Nhâm công tử, nhưng bất đắc dĩ bản thân hắn chân ngắn lại to béo, hoàn toàn không đuổi kịp Nhâm Kiện như đang phát điên, chỉ có thể trơ mắt nhìn lên, miệng hắn hô chút lên những âm tiết vô nghĩa, cắm đầu nhằm về phía tòa nhà phía trước hoa viên cái kia đống nhà.
Nhưng vẫn còn may, Thương Bất Khải không ngăn được Nhâm Kiện, nhưng hai người vạm vỡ đứng ở cửa lại đã ngăn được hắn lại, nói chuẩn xác, là dùng cánh tay ấn cổ xuống, khiến Nhâm công tử ngã trên mặt đất.
– Nhâm Kiện, mày điên rồi à?
Nhìn thấy Nhâm Kiện bị ngăn cản, trong lòng Kỷ Nhiên nhẹ nhàng thở ra, bò dậy vội vàng chạy tới, nói với hai người bảo kê:
– Hai vị đại ca, đây là người anh em của tôi, uống nhiều quá, thật sự là xin lỗi, để hắn đi nhé!
Một người đứng dậy, lắc lắc đầu, chỉ vào một cái cửa sổ sát đất, nói:
– Thả hay không, không đến lượt cậu nói …
Theo ánh mắt của người kia nhìn lại, Kỷ Nhiên nhất thời nhói trong lòng, bởi vì từ góc độ này, rất dễ dàng chứng kiến tình hình bên trong, tương tự, ánh mắt của người bên trong này, lúc này lại cũng đang nhằm vào hắn và Nhâm Kiện.
– Vậy thôi, không phải chuyện của tôi, tôi… tôi đi trước…
Nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của cha, càng làm cho Kỷ công tử sợ, nếu mình nói không rõ, chỉ sợ hắn không sống nổi ở thành Bắc Kinh này nữa.
Lúc này cũng không phải là lúc nói nghĩa khí, hơn nữa, Kỷ công tử và Nhâm Kiện cũng không phải giao tình tốt đến vậy, hắn đột nhiên phát điên, không cần phải lôi bản thân mình vào, Kỷ Nhiên xoay người định đi về trong hoa viên.
– Không, ngươi đứng lại, người kia là ai còn chưa nói rõ ràng mà …
Kỷ công tử chưa đi được hai bước, đã bị người đứng phía sau gọi lại.
Cùng lúc đó, cửa tòa nhà phong cách Châu Âu cũng được mở ra, một ông lão hơn sáu mươi tuổi gầy gò đi ra, nhíu mày, hỏi:
– Hồ Dương, chuyện gì xảy ra? Đây chính là ở câu lạc bộ chúng ta, buông người ra trước rồi nói sau…
– Chú Tứ, cháu cũng đang hỏi mà, tiểu tử này giống như muốn vào trong, sợ kinh động tiểu thư, cháu mới ngăn lại…
Hồ Dương vỗ vỗ vai người còn đang đè Nhâm Kiện, nói:
– Hổ Tử, buông ra đi, chú Tứ đã tới rồi …
Lúc này Nhâm Kiện cũng không còn tinh lực tiếp tục mê man, Hổ Tử buông tay ra, nhất thời nằm yên trên mặt đất, tiếp tục mắt dại ra vô thần, khóe miệng chảy ra phía ngoài một ít bọt màu trắng, thật là giống trẻ bị trúng gió.
– Nhóc con, lại xông vào xem? Xem lão tử đánh chết ngươi không…
Khi chú Tứ kia chuẩn bị ngồi xổm xuống xem kỹ mặt Nhâm Kiện thì từ trong nhà đột nhiên có một người chạy ra, một phát túm áo Nhâm Kiện, “ Bốp” hai cái tát tai.
– Ôi, Nhâm tiên sinh, không nên ra tay với con trẻ, có thể là sinh bệnh …
Chú Tứ bắt được cổ tay người này, đừng nhìn hắn dáng người gầy yếu, nhưng người nọ bị hắn chụp lấy tay, vốn chuẩn bị xuống tay tát mấy cái nữa, cũng không nhúc nhích được .
– Khụ khụ, Tứ gia, nhà tôi bất hạnh, tiểu tử này hỗn, đánh chết cũng không thấm tháp…
Tuy rằng người nọ không ít hơn so với chú Tứ kia mấy tuổi, nhưng xưng hô cũng tôn kính dị thường, có vẻ như thật sự coi đối phương trở thành tiền bối trong nhà.
– Được rồi, ngươi đi vào trước đi, không có chuyện gì…
Chú Tứ khoát tay, sau đó ngồi xổm xuống, lật mí mắt Nhâm Kiện nhìn lại, người nọ tựa hồ cũng nhẹ nhàng thở ra, ngay cả chuyện sống chết của con trai đều không dám hỏi, xoay mặt liền quay về trong phòng.
– Không giống như là bị trúng gió, sao có chút kỳ quái.
Chú Tứ nói chuyện, lấy tay ấn huyệt nhân trung dưới mũi hắn.
– Ai u…
Cùng với một tiếng hô thống thiết, ánh mắt vốn ngây dại của Nhâm Kiện, trong phút chốc dần dần có chút thần sắc.
– Hổ Tử, dìu hắn ngồi vào bên kia đi, Hồ Dương, lấy bình nước khoáng, tìm chai tinh dầu…
Chú Tứ liền nhắc mấy người, bản thân mình cũng vội vàng đi theo, chờ cho Nhâm Kiện ngồi xuống, mở miệng hỏi:
– Chàng trai, chuyện gì xảy ra?
– Quỷ, có quỷ, cháu… vừa rồi cháu gặp quỷ…
Chú Tứ chưa hỏi xong, thần trí Nhâm Kiện tựa hồ lại không thanh tỉnh, miệng lẩm bẩm nhắc tới quỷ, mấy người bên cạnh nghe được đều không hiểu ra sao cả.
– Đây … Chẳng lẽ là trúng tà sao?
Chú Tứ lắc lắc đầu, nhìn về phía Kỷ công tử, hỏi:
– Cháu là bạn cậu ta hả? Rốt cuộc là tại sao lại thế này?
– Tứ gia …
– Đừng nói linh tinh, kêu chú Tứ là được …
Kỷ Nhiên vừa rồi chính tai nghe được cha của Nhâm Kiện gọi Tứ Gia, mình cũng định gọi theo, đã bị chú Tứ cắt đứt lời.
– Vâng ạ, chú Tứ, vừa rồi Nhâm Kiện đang nói chuyện cùng người ta, đột nhiên liền trở nên điên điên khùng khùng , cháu… cháu cũng không biết là sao lại thế này!
Kỷ công tử nói cơ bản là thật, còn nguyên nhân Nhâm công tử vì sao phải đi tìm Diệp Thiên, liền tự động cắt bớt.
Lông mày chú Tứ nhíu lại, hỏi:
– Nói chuyện cùng người nào vậy?
Kỷ Nhiên buột miệng nói ra:
– Cậu ta … cậu ta đi rồi, chính là người vừa đi, Nhâm Kiện bắt đầu nổi điên…
– Ồ, người nọ bao nhiêu tuổi?
Chú Tứ truy vấn, lông mày không biết khi nào đã nhăn thành một hàng thẳng.
– Mười tám mười chín tuổi ạ, nghe nói còn là một sinh viên…
Kỷ công tử cũng nghe được chút ít, lập tức trong lòng tự vấn, chẳng lẽ đây là do tiểu tử đó làm?
– Cho hắn uống miếng nước, sau đó đem tinh dầu bôi ở huyệt Thái Dương và Nhân trung…!
Hồ Dương làm việc hiệu suất rất cao, vài giây ngắn ngủn liền lầy nước và tinh dầu trở về, nghe thấy chú Tứ nói vậy, mở nắp bình liền dốc vào trong miệng Nhâm Kiện mấy ngụm nước.
– Lão Kỷ, mẹ nó, … tiểu tử đó có võ thuật, tôi … vừa rồi tôi thật sự gặp quỷ…
Tinh dầu hiệu quả thật là không tồi, bôi lên không đầy hai phút, Nhâm Kiện ngồi ở trên ghế đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng trong ánh mắt, còn lưu một tia sợ hãi.
Nhìn thấy Nhâm Kiện lúc này còn kích động, Kỷ Nhiên vội vàng nháy mắt, nói:
– Nhâm Kiện, chớ nói nhảm, chú Tứ hỏi cậu đấy, đáp lời đi …!
Ngẩng đầu nhìn thấy bên người có hai người vạm vỡ đang đứng và một ông lão gầy gò, Nhâm Kiện cũng cảm giác có chút không ổn, nhìn về phía Kỷ Nhiên hỏi:
– Tôi … tôi vừa rồi làm sao vậy? Lão Kỷ, đây… đây là có chuyện gì?
– Không có việc gì, cậu nói một chút làm sao mà gặp quỷ?
Chú Tứ cắt lời Nhâm Kiện.
– Cháu cũng không biết, vừa rồi cháu nghĩ muốn giáo huấn tên tiểu tử kia một bài, ai ngờ bị hắn bắt được cổ tay, tiểu tử đó khỏe thật, tay cháu suýt bị đứt. . .
Khi Nhâm Kiện nói chuyện vẫy vẫy cổ tay phải, vài người bên người đều có thể thấy, ở cổ tay hắn, có vài vết ngón tay màu đỏ.
– Sau đó thì lại làm sao vậy?
Chú Tứ lại hỏi.
– Sau đó … Sau đó cháu đánh hắn, à, không, cháu chỉ dọa hắn, hắn liền buông tay cháu, nhưng tay trái hắn giống như đung đưa ở trước mắt cháu, sau đó… sau đó…
Nói tới đây, trong mắt Nhâm Kiện lại lộ ra thần sắc sợ hãi, sau đó còn sợ hơn nữa, cũng chưa tiếp tục nói tiếp.
– Sau đó liền gặp quỷ?
Chú Tứ hỏi tiếp một câu.
– Đúng, đúng, thật đáng sợ, rất nhiều xương cốt đuổi theo bắt cháu …
Theo miêu tả của Nhâm Kiện, mấy người có thể cũng cảm nhận được một cảm giác âm u.
Lúc Nhâm Kiện nói chuyện gắt gao nắm lấy tay phải Kỷ Nhiên, khiến Kỷ công tử đành nhe răng nhếch miệng, cũng không dám kêu đau, lúc này hắn cũng bị cảnh tượng mà Nhâm Kiện miêu tả hù sợ .
– Này, tỉnh đi, không có chuyện gì, ở đâu có quỷ …
Thấy thần trí Nhâm Kiện tựa hồ lại có chút không thanh tỉnh, Hồ Dương vội vàng lại bôi chút tinh đầu lên huyệt nhân trung của hắn.
– Được rồi, không có chuyện gì, chỉ là ảo giác, về nhà ngủ một giấc thì tốt rồi…
Sau khi nghe xong chú Tứ khoát tay, cho Kỷ Nhiên giúp đỡ Nhâm Kiện đi ra vài bước, còn nói thêm:
– Buổi tối ngủ không cần tắt đèn. . .
Những lời này khiến Kỷ công tử và Nhâm công tử đồng thời rùng mình một cái, cũng không quay đầu lại chỗ đồng bọn của chúng, cũng bất chấp không chào hỏi trưởng bối của mình, liền lái xe rời đi.
Đợi cho hai người Kỷ Nhiên rời đi rồi, Hổ Tử đĩnh đạc hỏi:
– Chú Tứ, sao lại thế ạ? Trên đời này nào có quỷ chứ, tiểu tử đó có phải là trúng gió nên ảo giác hay không?
– Quỷ khẳng định là không có…
Chú Tứ lắc lắc đầu, nói:
– Nhưng trước kia, trên giang hồ có những thuật sư, có thể bày trận pháp khiến cho âm sát nhập vào cơ thể, tình cảnh đó, không khác gì gặp quỷ đâu …
– Chú Tứ, chú nói mơ hồ quá? Cháu chưa thấy ai như thế cả?
Mặc dù rất tôn trọng đối với chú Tứ, nhưng Hồ Dương và Hổ Tử đều đồng thời lắc đầu, rất không tin lời của chú Tứ này.
– Các cháu thì gặp được những chuyện gì nào?
Chú Tứ tức giận trừng mắt nhìn hai người, nói tiếp:
– Cái gọi là dẫn sát khí nhập vào cơ thể, chính là có thể thay đổi họat động não bộ người nào đó, khiến ý thức của hắn sinh ra hỗn loạn, nhẹ thì có thể khiến người ta hôn mê kinh hãi, nặng thì thậm chí có thể mất mạng!
Chú Tứ là người sống trong những năn hai mươi ở Thượng Hải, sau đó năm 1949 đã đi Mĩ, mãi cho đến những năm 1980 mới từ Mĩ trở về, những chuyện hắn trải qua, hơn xa Hồ Dương và Hổ Tử có thể tưởng tượng được.
– Nhưng vừa rồi hai người kia đều nói đối phương là một sinh viên, điều này… điều này không đúng ….
Nghĩ đến đây, chú Tứ cũng có chút bó tay, người có thể làm được như vậy, nếu là trước giải phóng cũng là cao nhân khó gặp.
Mà ở sau giải phóng, những người đó đã sớm mai danh ẩn tích, cho dù có mấy người, dù còn sống, chỉ sợ cũng bảy tám mươi tuổi, bất kể như thế nào cũng không thể liên quan đến một sinh viên.
Chương 103 : Tụ sát
Ở Trung Quốc, thường có nói đến trúng tà, nhất là ở nông thôn, thường xuyên xảy ra chuyện như vậy, bệnh trạng thông thường như phát sốt nói mê sảng, dân quê mê tín, coi chuyện này là quỷ nhập vào người.
Nhưng chú Tứ biết, đây chính là bởi vì nguyên nhân tà khí âm sát nhập vào cơ thể mà thôi, ở nơi có chút âm khí ngưng tụ lâu, sẽ xuất hiện bệnh trạng như vậy.
Nhưng còn có một loại khác là do con người gây ra, chính là loại thuật pháp có thể tay không bày trận dẫn âm sát nhập vào cơ thể, loại thủ đoạn này chú Tứ cũng chỉ là nghe nói qua, cho tới bây giờ chưa thấy tận mắt người nào thi triển nó, hắn thậm chí cũng không biết ở trên đời này có cao nhân như thế hay không.
Hơn nữa do đặc thù xã hội trong nh năm đó, những người này chủ yếu đều bị coi là làm phong kiến mê tín mà bị trấn áp, cho dù có một người không sa lưới, sống đến hiện tại ít nhất cũng phải bảy tám chục tuổi, vậy thì … cùng người thanh niên mà Kỷ Nhiên hai người miêu tả cực kỳ không tương xứng.
Nghĩ rất lâu sau, chú Tứ lắc lắc đầu, dặn dò, nói:
– Hồ Dương, điều tra thêm cái cậu Diệp Thiên là cùng ai tới, Hổ Tử, đi, đưa ta đi nhìn lại camera theo dõi…
Cái cậu tên là Nhâm Kiện trúng tà việc nhỏ, nhưng cao nhân thuật pháp như vậy, đây chính là một chuyện nguy hiểm.
Chú Tứ biết rõ chỗ đáng sợ của người tinh thông thuật pháp, tuy rằng những người đó cũng là có da thịt bình thường, thân thể ngăn không được pháo súng, nhưng có thể âm thầm giết người từ vô hình, cũng khó lòng phòng bị, nếu không làm rõ ràng, chú Tứ chắc chắn không an tâm.
– Chú Tứ, nghiêm trọng như vậy sao? Không phải là tên tiểu tử đó chỉ phát bệnh thôi sao?
Hồ Dương thấy lời chú Tứ có chút không ổn, chức trách của bọn hắn chỉ phải bảo vệ cho tốt Tống tiểu thư là được, chuyện khác bọn họ không quan tâm.
– Ngươi biết cái đếch gì, nhanh lên đi, Hổ Tử, đi, đi đến phòng theo dõi…
Chú Tứ nghe vậy trừng mắt, Hồ Dương sợ tới mức không dám nói tiếp nữa, hắn biết ông lão này đã cáu, nói thêm thì sẽ không thiếu được bị một bài giảng.
Tuy rằng tục ngữ nói sức trẻ đáng sợ, nhưng lời hoàn toàn không thích hợp với chú Tứ, cũng không biết trong thân thể gầy gò của chú Tứ kia ẩn chứa bao nhiêu sức mạnh, dù sao muốn thu phục hai người trước kia, một bàn tay là đủ rồi.
Vì đảm bảo tuyệt đối an toàn cho khách, trong câu lạc bộ Anh Lan, ngoài một số chỗ cực kỳ riêng tư không có cameras, còn lại những nơi công cộng, từ mỗi góc độ đều trang bị cameras, hơn nữa có chuyên gia phụ trách theo dõi hai mươi bốn giờ.
Đi vào phòng theo dõi rồi, chuyện trong hoa viên rất nhanh được hiện ra, cả chuyện Diệp Thiên cùng Nhâm Kiện phát sinh chút xung đột, cũng hiển hiện trước mặt chú Tứ.
– Chú Tứ, tiểu tử này hình như là người luyện công, động tác bẻ cổ tay vừa rồi, người bình thường làm không được…
Khi nhìn cả quá trình rồi, Hổ Tử cũng nhìn ra một chút gì đó, hơn nữa khi Nhâm Kiện ra tay, nắm tay trái của hắn đã đến trước mặt Diệp Thiên rồi, lại tự thu hồi ôm lấy tay phải, thực hiển nhiên là Diệp Thiên đã dồn thêm lực vào tay phải của Nhâm Kiện.
– Đúng vậy, là một người luyện công, hơn nữa võ công không thấp…
Chú Tứ nghe vậy gật gật đầu, nói với nhân viên bảo vệ đang trực trong phòng theo dõi:
– Còn có cameras góc độ khác hay không? Có thể thấy mặt hai người này không?
Bởi vì sau khi Diệp Thiên nắm ở bả vai Nhâm Kiện, hai người liền đưa lưng về cameras, cho nên đối với việc Diệp Thiên thật sự sử dụng thuật pháp hay không, chú Tứ cũng không dám xác định.
Nghe được chú Tứ nói vậy, nhân viên bảo vệ lắc lắc đầu, nói:
– Chú Tứ, không có, bọn họ đứng tuy rằng không phải góc chết, nhưng vị trí này chỉ có một cái cameras…
– Thôi được, tìm ở hình ảnh khác mặt người này, phóng đại ta xem xem…
Bởi vì chỗ Diệp Thiên và Nhâm Kiện đứng, cách cameras khá xa, hai người đều không rõ mặt, cho nên chú Tứ nói bảo vệ lấy hình ảnh camera khác xem tướng mạo Diệp Thiên.
– Ha ha, cậu thanh niên này rất trẻ tuổi, bộ dạng còn thư sinh, nếu không phải vừa rồi xem hình, còn thật không biết hắn có võ công …
Thấy rõ mặt Diệp Thiên, Hổ Tử không khỏi kinh ngạc kêu lên, bởi vì Diệp Thiên trên tấm hình, thật sự là rất trẻ, ngay cả nụ cười khóe miệng, đều mang theo một tia ngượng ngùng.
– Ấy? Chú Tứ, chú làm sao vậy? Chú quen cậu ta?
Hổ Tử bình luận vài câu, cũng không nghe thấy tiếng của chú Tứ, quay đầu lại nhìn, không khỏi hoảng sợ, chú Tứ luôn luôn bình tĩnh trước mặt người khác, lúc này khi nhìn thấy tướng mạo kia, lại có thể trừng mắt rất to.
– Hả? Không biết, ta làm sao quen cậu ta chứ?
Nghe được Hổ Tử nói vậy, chú Tứ như người ở trong mộng mới tỉnh lại, thu hồi ánh mắt, nhưng cho dù Hổ Tử là người thật thà chất phác cũng đã nhìn ra, chú Tứ rõ ràng là đang nghĩ một đằng nói một nẻo .
– Lấy cái đĩa này cho ta!
Chú Tứ yêu cầu nhân viên an ninh kia đưacho băng ghi hình, sau đó ánh mắt chuyển hướng về phía Hổ Tử, nói:
– Hổ Tử, chuyện hôm nay không nên nói lung tung, đi, quay về…
Thấy sắc mặt nghiêm túc của chú Tứ, Hổ Tử vội vàng nghiêm nghị, nói:
– Chú Tứ, chú yên tâm đi, chúng cháu có kỷ luật, tuyệt đối sẽ không nói lung tung một chữ…
Tuy rằng Tống Anh Lan không có đảm nhiệm nhiệm vụ gì trong chính phủ, nhưng những chuyện cơ mật về sản nghiệp của gia tộc Tống Thị vô cùng nhiều, vẫn là do bà nắm trong tay, tầm quan trọng không thua gì một vị quan chức lớn trong chính phủ, cho nên Hổ Tử và Hồ Dương, chính là người mà nghành tương quan quốc gia yêu cầu ở bên bảo vệ Tống Anh Lan.
Còn về chú Tứ, sau khi từ nước ngoài trở về, luôn luôn ở bên Tống Anh Lan, ngay cả hai người đã nhiều năm luôn ở bên bảo vệ Tống Anh Lan này – Hổ Tử cùng Hồ Dương, cũng không biết hắn rốt cuộc quan hệ như thế nào với Tống Anh Lan, chỉ biết là người cầm lái nhà họ Tống – Tống Hạo Thiên, cũng rất tôn trọng chú Tứ này.
Cho nên nhìn thấy Hổ Tử bình thường hi hi ha ha dám vui đùa cùng chú Tứ, thế nhưng khi chú Tứ nghiêm túc, bọn họ cũng chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh phân phó.
– Sao cậu thanh niên kia có một chút giống Tống tiểu thư nhỉ?
Rời khỏi phòng theo dõi, trong đầu Hổ Tử toát ra một cái ý niệm như vậy, nhưng hắn đã bị chấn áp, giữa hai người này căn bản không thể có liên hệ gì được.
– Diệp Thiên, vừa rồi anh cùng người kia có xảy ra chuyện gì không? Động thủ cũng không hay đâu…
Xe đã sắp chạy ra khỏi câu lạc bộ Anh Lan, nhưng chuyện vừa xảy ra, luôn quanh quẩn trong đầu Vu Thanh Nhã, rõ ràng cô thấy cái tên Nhâm Kiện kia, múa may nắm tay với Diệp Thiên, cũng nhìn thấy Diệp Thiên bắt được cổ tay người nọ.
Hơn nữa bởi vì quan tâm, Vu Thanh Nhã còn thấy tay trái Diệp Thiên lúc ấy vẽ ở trước ngực hắn một vòng luẩn quẩn rất kỳ quái, sau đó dùng ngón tay chỉ vào ấn đường của Nhâm Kiện, khiến Vu Thanh Nhã cảm giác rất là quái dị.
Càng làm cho cô không hiểu đó là, mình và Diệp Thiên mới vừa đi ra khỏi hoa viên, bên trong liền truyền lại tiếng động lớn, qua hàng lan can gỗ khá cao, Vu Thanh Nhã cũng mơ hồ nhìn thấy bên trong phát sinh chuyện gì, dường như người nọ đã gây ra hỗn loạn.
– Anh không đánh nhau, Thanh Nhã, em cũng thấy đấy, là người ấy đánh anh …
Nghe thấy Vu Thanh Nhã nói vậy, Diệp Thiên kêu oan, nhưng nét cười giữa lông mày, cũng thuyết minh lúc này tâm tình Diệp Thiên không tồi, bởi vì hắn tưởng tượng ra, cái tên không hay ho kia sẽ làm những chuyện gì.
Vốn dĩ Diệp Thiên không muốn chấp nhặt Nhâm Kiện, chỉ có thể trách chính Nhâm Kiện thối miệng, dám mắng mẹ Diệp Thiên.
Tuy rằng từ nhỏ chưa thấy mẹ, thậm chí trong lòng còn có một chút oán hận, nhưng cũng không xóa được địa vị của mẹ trong lòng Diệp Thiên, hắn không chấp nhận được người khác khinh thường mẹ.
Cho nên Diệp Thiên dùng Tứ Tượng Tụ Linh Trận thay đổi Tứ Tượng tụ sát trận pháp, vận dụng nguyên khí bản thân tụ hợp âm sát khí trong một góc hoa viên lại với nhau, sau đó đẩy vào ấn đường Nhâm Kiện, khiến ý thức của hắn hỗn loạn trong khoảng thời gian ngắn.
Âm sát khí vốn là khí âm, đừng nói vào đến trong cơ thể, chỉ dạo chơi một thời gian lâu ở nơi như vậy, đều cũng có một loại cảm giác rợn tóc gáy.
Còn Nhâm công tử bị một dòng âm sát khí xâm nhập vào trong cơ thể, nhìn thấy những núi xương người trên đất, cũng chẳng có gì lạ .
Tuy vậy, Diệp Thiên vẫn tương đối phúc hậu, chỉ là tùy tay thu một ít âm sát khí mà thôi, Nếu không, Nhâm Kiện đều có thể bị ảo giác trong đầu làm sợ đến chết, cho dù không chết chỉ sợ cũng rối loạn tinh thần.
Giết người vô hình, đây cũng chính là chỗ đáng sợ nhất của thầy phong thuỷ, thử nghĩ nếu vừa rồi Nhâm Kiện tinh thần rối loạn hoặc là chết, cho dù có người hoài nghi Diệp Thiên, thì ucngx kothể giải thích?
Bệnh trạng lo sợ đến chết, đều là do tim đập quá nhanh khiến cho bệnh tim đột phát, thực sự không phải là do ngoại lực đả kích đến chết, cái đó và Diệp Thiên không quan hệ, người khác hoàn toàn không tìm thấy lý do gì để kiện hắn.
Nhưng thuật pháp này, không phải người nào cũng có thể thi triển được, muốn bày ra âm sát trận pháp, trước hết phải dựa theo phương vị Bát Quái sắp hàng mà tính, hơn nữa còn cần phối hợp nhiều thứ, rườm rà đủ chỗ, khiến ngay cả người hiểu biết phong cũng thấy hoa cả mắt.
Dựa theo lời lão đạo sĩ, trên đời này, có được bản lĩnh này tuyệt đối không quá 3 người, lão đạo sĩ là 1.
Nhưng Diệp Thiên vừa bày bố loại Tứ Tượng tụ sát trận pháp này, không như tụ sát trận pháp bình thường, nó vượt ra ngoài Tứ Tượng Tụ Linh Trận, vốn là Đạo gia tu luyện hội tụ nguyên khí dùng tẩm bổ thân thể, chính là bị Diệp Thiên thay đổi dòng khí phong thuỷ.
Loại Tứ Tượng tụ sát trận pháp này, yêu cầu người thi pháp có thể hoàn toàn nắm trong tay thiên địa sinh khí quanh người, nhưng cái đó và người đó chỉ hưng thịnh cổ đại, cũng là nhân vật chỉ có trong truyền thuyết.
Cho nên nếu như nói còn có người có thể bày ra tụ sát trận, mà lại là trận pháp Diệp Thiên tự nghĩ ra, chỉ sợ ở trên đời này, không còn người thứ hai có thể làm được.
Hơn nữa vừa rồi Diệp Thiên rất cẩn thận, khi bày trận pháp còn phải ôm Nhâm Kiện, dùng bản thân mình và thân thể hắn che lại, tay trái vẽ tụ sát trận pháp, coi như lúc đó còn có cao thủ thuật pháp, cũng là nhìn không ra thủ đoạn của Diệp Thiên.
Nhưng mặc dù Diệp Thiên đã rất cẩn thận, nhưng rốt cuộc hắn cũng chưa có làm qua trường hợp này, cũng không biết hoa viên này có cameras, mà bởi kinh nghiệm giang hồ phong phú, chú Tứ đã nhìn ra một tia manh mối.
Chương 104 : Thân thế
Những sóng gió trong tiệc tối này chỉ là nhạc đệm rất nhỏ, sau khi đám người Kỷ Nhiên rời đi liền tiếp tục, ngoài đương sự và đám bạn của chúng trong lòng có chút sợ hãi, rất nhiều người đều cho rằng đây chẳng qua là người trẻ tuổi làm loạn thôi.
Ngay cả Vu Hạo Nhiên cũng không biết, Diệp Thiên lại có thể tham dự đến chuyện này, càng không biết còn có người ngầm đi điều tra chuyện ông mang Diệp Thiên vào câu lạc bộ.
Nhưng sau khi tiệc tối ở hoa viên này kết thúc, câu lạc bộ này lại thật yên tĩnh, nhưng cảm giác được một chút bất đồng, bởi vì thông thường sân Golf với mấy họat động giải trí khác của câu lạc bộ cũng đều ngừng kinh doanh .
Trong một căn phòng ở sâu tòa nhà mang phong cách Châu Âu này, ngọn đèn vẫn sáng.
Giờ phút này, Tống Anh Lan đã thay trang phục và đồ trang sức mặc trong buổi tiệc tối, vừa mới tắm rửa xong, còn chưa thổi khô tóc để xõa trên bả vai, hiển lộ ra nét đẹp hút hồn.
Tống Anh Lan không phải quá xinh đẹp, nhưng trên khuôn mặt không có bất kỳ phấn trang điểm nào, là làn da mềm mại, người hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua giống như cô gái hai mươi hai, hai mươi ba tuổi.
– Chú Tứ, chú lo lắng điều gì vậy? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ?
Từ trên lầu đi xuống, thấy chú Tứ cung kính đứng ở phòng khách, Tống Anh Lan không khỏi nhíu mày, nói:
– Chú Tứ, đã nói với chú bao nhiêu lần, chú là trưởng bối, ở nhà thoải mái một chút, bằng không cháu cũng thấy ngượng ngùng…
Nhìn thấy Tống Anh Lan mặc một bộ áo ngủ, trên mặt chú Tứ lộ ra vẻ trưởng bối, sủng nịch, cười nói:
– Nhị tiểu thư, cô là người tôi trông nom đến lúc khôn lớn, tính tôi chẳng lẽ cô không biết, lễ không thể bỏ …
– Cháu xuống rồi, chú Tứ có thể ngồi xuống được không …
Tống Anh Lan bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi:
– Rốt cuộc là chuyện gì? Đến nỗi muốn tắt đi cả đèn trong sân bóng nữa? Vừa rồi tắm rửa một cái đã thấy mấy cuộc điện thoại…
– Nhị tiểu thư, cô xem xem cậu thanh niên này…
Chú Tứ mở đầu đĩa trong phòng khách, thả chiếc CD vào, hắn cũng không còn nói thêm cái gì, trực tiếp tua nhanh để hình ảnh khuôn mặt Diệp Thiên hiện ra, mạnh mẽ ấn xuống nút tạm dừng.
– Đấy là … cậu ta, cậu ta … là ai vậy? !
Tống Anh Lan vốn đang ngồi dựa vài ghế so pha, vừa nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thiên thì cả người bỗng nhiên đều cứng đơ, trên mặt lộ ra vẻ không tin.
– Nó … sao nó lại giống chị như vậy nhỉ?
Tống Anh Lan thì thào lẩm bẩm.
Chú Tứ gật gật đầu, nói:
– Vâng, lúc ấy tôi chứng kiến lại càng hoảng sợ, khuôn mặt đứa nhỏ này, chính là lông mi, ánh mắt cùng cái mũi, quả thực chính là giống Đại tiểu thư như đúc, Nhị tiểu thư, cô nói… Có thể đúng vậy hay không?
– Nó tên là gì?
Dù sao cũng là người nắm trong Đại Thương nghiệp, Tống Anh Lan rất nhanh đã khôi phục trấn định, chuyện còn chưa hiểu phía trước, kích động sẽ không thể đưa ra phán đoán chính xác.
– Họ Diệp, tên Diệp Thiên, Nhị tiểu thư, năm đó Đại tiểu thư xuất ngoại, không phải là cùng một người họ Diệp…
Sau khi chú Tứ biết được tính danh Diệp Thiên, cơ hồ liền khẳng định thân phận của hắn, ở trên đời này, người biết chuyện này cũng không nhiều, mà hắn chính là một người trong đó.
Người ngoài đều nghĩ Tống Hạo Thiên chỉ có một trai một gái, hơn nữa những năm 1950-1960 đều đã đi khỏi đại lục, nhưng cực ít người biết, Tống Hạo Thiên là có hai con gái, hơn nữa con gái cả mãi cho đến những năm bảy mươi, mới đi Mĩ.
– Đây là … thật tốt quá, cháu lập tức gọi điện thoại cho chị biết, chị ấy … chị ấy nhất định sẽ thật vui mừng …
Nghe được chú Tứ nói vậy, Tống Anh Lan – người luôn luôn ăn nói có ý tứ trước mặt người khác, cũng nhịn không được nữa, từ trên ghế salon nhảy dựng lên, vội vàng chạy lên trên lầu.
– Nhị tiểu thư, việc này không thể vội, lão gia … lão gia bên đó …
Chú Tứ vội vàng ngăn Tống Anh Lan lại, với quyền thế của Tống gia ở quốc nội, nếu biết sự tồn tại của Diệp Thiên, sao phải chờ tới hôm nay? Còn không phải trong nhà có người đã ra nghiêm lệnh, không cho phép bọn họ đi tìm cha con Diệp Thiên sao.
– Chú Tứ, đây cũng không phải là chúng ta đi tìm nó, chính nó đều đã tìm tới cửa, chẳng lẽ không để cho cháu làm dì sao?
Tống Anh Lan và người chị cả quan hệ rất thân, cũng biết mấy năm nay chị gái ở nước ngoài không có lúc nào là không nhớ đến con của mình, bây giờ Diệp Thiên đến trước mặt, cố chỉ muốn đem chuyện này nói cho chị gái biết.
– Nhị tiểu thư, chuyện này không thể nóng vội, hình như đứa nhỏ này chưa biết thân phận của mình, thứ hai Đại tiểu thư nếu biết chuyện này, nhất định sẽ liều lĩnh về nước, với tính tình lão gia, không biết lại gây ra bao nhiêu chuyện …
Thấy Tống Anh Lan gật đầu đồng ý cách nói của mình, chú Tứ nói tiếp:
– Hơn nữa đứa nhỏ này có chút không tầm thường, tôi nghĩ cứ thăm dò rõ ràng xem mấy năm nay nó sống thế nào, chúng ta tiếp tục nghĩ biện pháp…
– Không tầm thường? Sao lại thế?
Tống Anh Lan nhìn về phía chú Tứ, cô biết chú Tứ là người chính trực, xưa được xưng là Hồng Môn, cả đời kiến thức rộng rãi, ngoài Đỗ tiên sinh rất được tôn sùng ở Thượng Hải, còn rất ít người sánh được.
– Buổi tối có cậu thanh niên xảy ra chút việc, hình như là trúng tà …
Chú Tứ kể lại chuyện đã xảy ra lúc tối cùng với suy đoán của mình, từ đầu chí cuối nói một lần cho Tống Anh Lan nghe, rồi nói:
– Trước đó, chỉ có Diệp Thiên tiếp xúc với người nọ, tôi hoài nghi đứa nhỏ này hiểu được thuật pháp…
Hồng Môn hỗn tạp, tam giáo cửu lưu các sắc nhân … cái gì cũng đều có, chú Tứ từng tiếp xúc qua không thuật sĩ, từ bệnh trạng của cậu thanh niên kia, khả năng trúng thuật pháp là rất cao.
– Chú Tứ, chú nói qua đi?
Nghe được chú Tứ nói vậy, Tống Anh Lan xem mặt Diệp Thiên được phóng đại, lắc đầu nói:
– Chú Tứ, chú nhìn kỹ xem, đây là chàng thanh niên, đâu dễ dàng biết cái gì gọi là thuật pháp chứ?
Lúc còn rất nhỏ, Tống Anh Lan đã bị Tống Hạo Thiên đưa sang Mĩ, tuy rằng còn nhỏ đã tiếp xúc người trong Hồng Môn, nhưng được Giáo dục theo tây phương, nói đến thuật pháp quốc nội, chẳng thà giảng Thánh cô còn có thể tin tưởng.
Hơn nữa tướng mạo Diệp Thiên, thật sự là quá mức non nớt, tuy rằng thân hình cao lớn, nhưng tính trẻ con trên khuôn mặt chưa hết, nói là học sinh trung học thật cũng có người tin, nếu nói người thanh niên này là một người trong giang hồ, Tống nhị tiểu thư bất kể như thế nào đều không chịu tin.
– Nhị tiểu thư cô nói cũng đúng, nhưng chuyện này lão gia còn chưa biết, cũng không biết đứa nhỏ này nghĩ như thế nào, tôi thấy chúng ta không nên quá vội vàng, chờ làm rõ tình hình về nó những năm gần đây rồi nói sau vậy…
Nghe được Tống Anh Lan nói vậy, chú Tứ cũng cảm giác có thể là mình đa nghi, có thể tay không bày trận dẫn sát khí nhập vào cơ thể người, theo ông ta biết, trên đời này dường như không ai còn có thể làm được, hình như chỉ có nhân vật trong truyền thuyết mà thôi.
– Như vậy đi, chú Tứ, chú bảo Hồ Dương đi thăm dò chút, tốt nhất có thể tiếp xúc được Diệp Thiên, xem đứa nhỏ này tính cách thế nào, nếu tâm tính không tốt, cũng không cần nhận, hơn nữa để nó vào Tống gia, đối với nó cũng chưa hẳn là chuyện tốt…
Sau kích động lúc ban đầu, Tống Anh Lan bình tĩnh trở lại, người trong gia tộc như cô, lý tính thường lớn hơn thân tình, ở nước ngoài sống những năm đó, Tống Anh Lan cũng thấy không ít chuyện huynh đệ tương tàn.
Hơn nữa Tống Anh Lan cũng chưa từng gặp Diệp Thiên, đối với người cháu này thật là không có cảm giác gì, hơn nữa cô biết tình khí chị gái mình, nếu Diệp Thiên là một người tâm tính không tốt, sau này chỉ gây cho chị gái càng thêm thương tâm.
– Vâng, Nhị tiểu thư, ngày mai tôi sẽ sắp xếp …
Chú Tứ gật gật đầu đáp ứng, Tống Anh Lan hiện tại, mới chính là Nhị tiểu thư hắn quen thuộc.
Ở cổng phía Tây trường Thanh Hoa, đối diện ngã tư đường, dưới cây đại thụ, một chiếc Mercedes-Benz và một chiếc BMW đang đậu, tuy rằng Bắc Kinh phồn hoa, nhưng những năm chín mươi lăm, hai chiếc xe này coi như là xe xịn, hấp dẫn không ít ánh mắt sinh viên trường Thanh Hoa ra vào.
Ở bên hai chiếc xe bảy tám thước này, còn có mấy cậu thanh niên đang đứng, vừa nhìn là biết là người giai cấp nào trong xã hội, trong đó có hai người đeo cái kính râm, thường xuyên huýt sáo ngó nghiêng các nữ sinh.
Nếu Diệp Thiên ở đây, khẳng định nhận ra, mấy người này đều là người hắn đã gặp, ngoài Kỷ Nhiên và Thương Bất Khải, chính là người trong bữa tiệc một tuần trước, gây hỗn loạn – Nhâm công tử .
Ngoài ra còn có mấy người, không giống như cùng một giuộc với mầy người này, một đám người dũng mãnh, trong ánh mắt lộ ra nét hung dữ, bộ mặt ai nhìn cũng không vừa mắt.
– Nhâm Nhị, tiểu tử ngươi không thể để yên vài ngày sao? Tiếp tục xảy ra chuyện gì, phỏng chừng mấy anh đây không lo nổi thân cậu đâu …
Kỷ Nhiên đang tận tình khuyên bảo Nhâm công tử, người nầy về vài ngày vẫn gặp ác mộng, vừa mới bình thường không lâu, không biết thế nào, lại khăng khăng đòi tìm đến Diệp Thiên gây chuyện.
– Lão Kỷ, ông đây chưa bao giờ mất mặt đến như vậy, nhất định là tiểu tử đó gây chuyện, hôm nay không cho hắn biết tay, ông đây thật không chịu nổi!
Nhâm Kiện trải qua một tuần này đã đủ biệt khuất, ở nhà liên tiếp gặp ác mộng không nói, khi đi tìm bạn thân chơi, lại bị bọn họ dùng chuyện ở tiệc tối đó chế giễu đến nỗi thương tích đầy mình.
Điều này làm cho Nhâm công tử – người luôn luôn nghĩ sĩ diện to nhất, lựa chọn quên hết ác mộng mấy ngày trước, thông qua một vài mối quan hệ, tìm mấy người xã hội đen, muốn tới tìm đánh Diệp Thiên.
– Nhâm Kiện, đầu óc cậu còn chưa khỏi phải không? Đang nói với ai đấy?
Nghe thấy Nhâm Kiện nói vậy, Kỷ Nhiên cũng thay đổi sắc mặt, bạn thân mà mở miệng một tiếng “ông đây”, đây tuyệt đối là mắng chửi người ta mà.
– Lão tử còn chưa kêu tên cậu, cậu nóng cái gì?
Nhâm Kiện là một kẻ tính “ chó”, tính tình hắn, ngoài cha hắn ra, không coi ai ra gì, lập tức muốn trở mặt với Kỷ Nhiên.
– Ha ha, lão Kỷ, cậu cũng đừng nóng giận, Nhâm Kiện không phải tính khí hồ đồ sao, chúng ta là bạn thân, là muốn giúp hắn xả giận…
Thấy hai người kia sắp xảy ra chuyện, tên béo vội vàng chạy ra dàn xếp, nhưng nhớ lại chuyện ngày đó, Thương Bất Khải giảm thấp thanh âm xuống, nhìn thoáng qua mấy người đứng ở cách đó không xa, hỏi Nhâm Kiện:
– Nhâm Kiện, cậu tìm mấy người này liệu có được không?
– Nói nhảm, người dưới trướng Khâu Bát ở Tây thành, nghe nói đều từng đổ máu, có thể không được sao?
Nhâm Kiện cũng nhỏ giọng một chút, hắn có thể mời được những người này, không có nghĩa là mình có thể đắc tội với bọn họ.
Chương 105 : Chuyện phiền toái
– Người của Khâu Bát? Vậy không cần phải sợ…
Nghe được là người của Khâu Bát Tây thành, trên mặt cậu thanh niên béo nhất nhất thời mất đi vẻ sợ hãi, liếc một cái mấy người kia, nhỏ giọng nói:
– Nhâm Kiện, tiểu tử ngươi lần này mất bao nhiêu?
Phải biết rằng, không giống như những tên lưu manh lề đường, người của Khâu Bát rất nổi tiếng ở Cửu Thành này, nói ra thì đúng là nổi danh hơn so với đám người Thương Bất Khải nhiều, hơn nữa người ta còn có nhiều chuyện kín.
Khâu Bát tên đầy đủ là Khâu Văn Đông, tổ tiên là ông chủ nổi tiếng ở Kinh Thành, cũng là Quyền Sư nổi tiếng, những năm đó kết giao tình cùng nam bắc đại hiệp Đỗ Tâm Vũ và Đại Đao Vương Ngũ rất thâm hậu, cũng coi là nhân vật danh giá.
Nhưng tới thời dân quốc, không thể tiếp tục kinh doanh tốt, lại thêm một trận hoả hoạn, cũng làm cho Khâu gia bại xuống, sau khi lão gia đã chết, cha của Khâu Văn Đông là Khâu An Đức kiên quyết tham gia quân ngũ.
Nhắc tới Khâu An Đức thật sự là không tầm thường, hai đảng nội chiến và tám năm kháng chiến hắn đều vượt qua, chiến hữu bên người hết người này đến người khác đã chết, hắn lại không hề hấn.
Sau khi người Nhật Bản đầu hàng, Khâu An Đức lại về thành Bắc Kinh, dựa vào nghề ngũ tích góp từng tí một trong hơn hai mươi năm, cưới được người vợ, cuộc sống gia đình tạm ổn.
Lúc này Khâu An Đức đã là người hơn 40 tuổi, không ngờ sau khi Tân Trung Quốc thành lập, Khâu An Đức đã hơn năm mươi tuổi, lại có thể sinh được Khâu Văn Đông.
Điều này làm cho Khâu An Đức quá đỗi vui mừng, truyền hết mọi bản lĩnh cho Khâu Văn Đông.
Nhưng những ngày yên ổn không được bao nhiêu năm, trong niên đại hỗn lọan đó, chuyện Khâu An Đức tham gia đội ngũ quân phiệt bị người ta khai ra, liền bị ném vào ngục giam Tần thành, phán quyết tù chung thân, năm năm sau buồn bực mà chết.
Ngay lúc đó Khâu Văn Đông mới chỉ là đứa trẻ chừng mười tuổi, không có cha bảo ban, đã nổi dậy, bởi vì có võ công, đánh giỏi, rất nhanh liền trở thành người nổi danh ở kinh thành.
Nhưng súng bắn chim đầu đàn, kết thúc cái niên đại điên cuồng đó, Khâu Văn Đông cũng bị bắt đi, phán quyết tám năm tù, đến những năm tám mươi mới được thả ra.
Ngục giam những năm bảy tám mươi, tuyệt đối là nơi nhân tài hội tụ, người vốn tứ chi phát triển, ý nghĩ đơn giản như Khâu Văn Đông, ở bên trong này học tập tám năm, cái đầu quả dưa cũng thông suốt .
Không có tiền, không có bằng cấp, không có việc làm chính thức, hai bàn tay trắng, sau khi Khâu Văn Đông ra tù, tìm láng giềng mượn ít tiền, kéo xe đẩy tay ở nhà ga.
Ngay lúc đó Khâu Văn Đông mới ba mươi tuổi, thân thể tráng kiện còn giống con trâu, hơn nữa uy danh trước kia, rất nhanh nổi danh tại nhà ga.
Bởi vì Khâu Văn Đông thường thổi phồng lão gia đã chết trong binh nghiệp, đánh giết rất nhiều tên Nhật, thời gian dài, người ta liền gọi hắn với biệt hiệu Khâu Bát.
Nếm qua nhiều thiệt thòi, lúc này Khâu Văn Đông liền trở nên khiêm tốn, vô thanh vô thức mở một nhà vận chuyển hàng hóa, cũng kiếm được không ít tiền.
Bởi vì đã được cha hun đúc, Khâu Văn Đông cũng là người tính khí phóng khoáng, thích kết giao bằng hữu, có tiền rồi lại càng thu nạp không ít hảo hán giang hồ mắc nạn.
Nhưng những “Giang hồ hảo hán” này, thật sự là không làm cho Khâu Văn Đông được mở mặt, thường xuyên bị bắt vì trộm cắp, cuối cùng trực tiếp liên luỵ tới Khâu Văn Đông, bởi vì tội bao che, hắn lại bị giam nửa năm.
Lần thứ hai ra tù, rốt cục thì Khâu Văn Đông đã có kinh nghiệm, vừa vặn mấy năm này, hệ thống bảo an phát triển, một số công ty Bảo An cho phép nhận thầu, Khâu Văn Đông dùng danh nghĩa người khác, nhận thầu một công ty Bảo vệ ở Tây Thành bên này.
Nói là công ty bảo vệ trị an, kỳ thật giống võ quán hơn, Khâu Văn Đông tuyển người, mấy năm trôi qua đã khiến công ty này nổi danh, không chỉ có cấp nhân viên bảo vệ cho một vài công ty chuyển vận, còn đảm nhiệm nghiệp vụ bảo tiêu cá nhân.
Nhưng làm nghề này, luôn gặp những chuyện chém giết, cho nên trong số thuộc hạ của Khâu Văn Đông, cũng có một số người có võ công cao, giúp hắn xử lý mấy vấn đề này, nói ra cũng là ngẫu nhiên.
Theo lý thuyết, đi giáo huấn một người sinh viên, Nhâm Kiện không đáng phải đi tìm những tay đấm chuyên nghiệp.
Nhưng hôm đó đúng là Nhâm công tử bị Diệp Thiên làm cho sợ hãi, trong lòng thầm hiểuvõ công của Diệp Thiên, cho nên không tiếc bỏ ra năm vạn đồng, thuê 3 người từ công ty Bảo vệ của Khâu Bát đến giúp.
Đương nhiên, Nhâm công tử hắn cũng không dám giết người, chỉ là để cho Diệp Thiên ăn đòn nhừ tử mà thôi, coi như là lấy lại chút thể diện mấy ngày hôm trước.
– Nhâm Kiện, sao lại thế này? Cũng chờ hơn hai giờ, người đó nếu còn không ra, chúng ta tiếp tục chờ nữa à?
Nhìn thấy sắc trời dần dần đen lại, cậu béo có chút mất kiên nhẫn, hắn vốn nghĩ đến xem cho vui, không ngờ đã chờ một buổi chiều, người thanh niên kia căn bản là không xuất hiện.
– Gấp cái gì a? Cậu nghĩ trường Thanh Hoa là công ty điện ảnh và truyền hình nhà cậu à, tùy tiện có thể vào à? Tôi bảo người đi gọi rồi, có thể tiểu tử đó còn chưa rảnh?!
Nhâm công tử tuy rằng ỷ vào trong nhà có ít tiền, bình thường ngang ngược, nhưng hắn cũng biết, trường đại học Thanh Hoa cũng không phải là nơi hắn có thể giương oai, hắn thậm chí cũng chưa dám đứng chặn ở cổng trường học, đành chạy đến con phố này.
Tiệc tối đó, đã qua một tuần, Vu Hạo Nhiên đã quay trở về Thượng Hải từ lâu, Diệp Thiên lại sống như bình thường.
Còn về chuyện đã dạy cho Nhâm Kiện một bài học hôm đó, Diệp Thiên cũng quên từ lâu, theo suy nghĩ của hắn, chỉ cần tên kia đầu óc còn được bình thường, hẳn là không dám lại đến tìm hắn .
– Ồ, lão Đại, hôm nay sao không đi đánh cầu nhỉ?
Trở lại ký túc xá, Diệp Thiên thấy lão Đại lại có thể mặc quần áo với tốc độ chóng mặt, sau khi thay một bộ quần áo thể thao, lại chải vuốt tóc trước gương.
Nghe Diệp Thiên hỏi vậy, Ngạo Hải Minh cũng đang soi gương bĩu môi, nói:
– Còn cần hỏi sao? Nhất định là đi ra ngoài gặp con gái, lão Đại, anh lừa được cô nào vậy?
Trong ký túc xá của Diệp Thiên có vài người, thực là không có một người nào chỉ biết tiết kiệm và chuyên tâm học hành, nhập học không được vài ngày, chủ yếu đều tập trung tìm mục tiêu, nhưng ngoài Diệp Thiên có thanh mai trúc mã, còn lại ba người còn đang nỗ lực xác định quan hệ.
– Đi đi, đi chỗ khác chơi, hai người các ngươi thật lắm điều!
Từ Chấn Nam tức giận trừng mắt nhìn Ngạo Hải Minh một cái, đẩy Diệp Thiên bên giường, nhỏ giọng nói:
– Diệp Thiên, tối nay anh hẹn Vệ Dung Dung đi xem phim, “ A Q chính truyện”, cậu và Vu Thanh Nhã có đi hay không? Anh đã cố ý mua thêm hai vé …
– Ha ha, lão Đại? Anh thật tốt nhỉ?
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười,
– Không sợ em cùng Thanh Nhã đi làm kỳ đà cản mũi sao?
– Không thể nào? Chúng ta là bạn thân, có chuyện tốt anh đương nhiên muốn cậu theo cùng …
Từ Chấn Nam ra sức vỗ vỗ bộ ngực, làm ra vẻ một người trượng phu đại nghĩa.
– Thật sự?
Diệp Thiên nửa cười nửa đùa nhìn lên Từ Chấn Nam, nói:
– Tối nay, em … hình như em còn có chuyện khác rồi …
– Đừng mà, huynh đệ của ta, chuyện gì cũng không thể quan trọng hơn so với xem phim chứ!
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Từ Chấn Nam cũng không còn giả bộ, thanh âm lại giảm thấp xuống vài phần,
– Anh nói mời cậu và Thanh Nhã cùng đi, Dung Dung mới đồng ý, mọi người không đi, đây không phải là phá bạn thân sao?
– Được, nói sớm có phải xong rồi không, nhưng mà lão Đại, xem hết phim đi ăn khuya là anh mời nha…
Diệp Thiên cười ha ha, thuận tiện lại dí thêm nhát dao găm, cũng biết rằng ở ký túc xá này, nhà Từ Chấn Nam là giàu có nhất!
Nghe thấy Diệp Thiên đồng ý, Từ Nhấn Nam lập tức nở nụ cười, đẩy Diệp Thiên một cái nói:
– Không thành vấn đề , ăn khuya thì có gì mà khó khăn, lão Tam, cậu nhanh đi chuẩn bị đi, bảy giờ rưỡi chúng ta phải lên đường…
– Mọi người bảy giờ rưỡi mới đi à, chúng ta đi ra ngoài trước, lão Đại, buổi tối chúng ta đợi anh ở chỗ cũ cùng ăn khuya nha…
Nghe được có ăn khuya, chạy tới cửa rồi Ngạo Hải Minh và Trần Hiểu Trung cũng quay đầu lại.
– Được rồi, cút đi đi, gặp ở chỗ cũ…
Từ Chấn Nam tức giận phất phất tay, nhắc tới ăn đều như vậy đấy.
– Ồ, lão Đại, anh không lầm chứ!?
Diệp Thiên nhìn đồng hồ trên cổ tay, không khỏi kêu lên,
– Bây giờ mới sáu giờ, anh vội cái gì, cũng không phải đại cô nương còn phải trang điểm mất một giờ hay sao?
– Anh đây phải thay mặt cho cả khoa kiến trúc – xây dựng khóa 51 của chúng ta hay sao, nhanh lên, cậu cũng thay quần áo đi …
Đi theo cánh Ngạo Hải Minh lâu, Từ Chấn Nam cũng có vẻ hơi mồm mép.
– Diệp Thiên có ở đây không? Vị nào là Diệp Thiên?
Khi Từ Chấn N và Diệp Thiên còn đang tranh luận, ngoài cửa ký túc xá đột nhiên có tiếng nói.
– Tôi là Diệp Thiên, người anh em có chuyện gì?
Diệp Thiên mở cửa, đi ra bên ngoài, thấy một thanh niên hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi đang đứng.
– A, cậu … cậu chính là Diệp Thiên à?
Cậu sinh viên kia nhìn Diệp Thiên một cái, ánh mắt liền ngó đi chỗ khác, cũng không dám đối diện với Diệp Thiên, bởi vì chuyện này, hắn làm có chút bị ép, đây chính là giúp đỡ người xã hội đen đối phó sinh viên đàn em của mình.
Nhưng nếu muốn ở thành Bắc Kinh sống và làm việc, hắn phải nói:
– Là như vậy, Diệp Thiên, cửa Tây bên ngoài trường có mấy người tìm cậu, bảo tôi đi nói với cậu …
– Hả ? Có người tìm tôi?
Diệp Thiên nhìn nhìn thần sắc đàn anh trước mặt này, trong lòng cũng hiểu được vài phần, tay phải lại tung lên, kẹp đồng Đại Tề Thông Bảo trên ngón giữa, liền thử một quẻ.
– Ha ha, thật cảm tạ sư huynh, em phải đi đây…MA chi khải tố Bản Nguyên – Thất Hạ Vi Sử Toái Niết Hạ Cố Vi Hàn [ Đạo hữu không muốn bi thương mà sinh ….Thỉnh chư vị đừng nhấp zô, đừng để bi ai,bi thương loạn đạo tâm A..
Diệp Thiên cười lạnh,
– Gần đây người không sợ chết thật đúng là không ít, tự mình chuốc vạ … có nên làm hắn rối loạn tinh thần thật hay không nhỉ?
Nghe thấy Diệp Thiên trả lời sảng khoái như vậy, cậu thanh niên kia lặng đi một chút, đúng là vẫn còn chút lương tâm, cắn chặt răng nói:
– Diệp Thiên, mấy người kia… nhìn có vẻ không giống như là người tốt, cậu … tốt nhất cậu đừng đi!