1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 20: Làm bạn gái của mình đi (c96-c100)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 20: Làm bạn gái của mình đi (c96-c100)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 96 : Làm bạn gái của mình đi

Những năm chín mươi lăm này, còn chưa có cái gọi là tạm giữ xe khi lái xe uống rượu, thậm chí cả chế độ phân tích lượng cồn trong máu cũng chưa bắt đầu thực hiện, chỉ cần không gây ra sự cố giao thông, bị cảnh sát giao thông tóm, nhiều nhất là quở mắng một trận, phạt ít tiền mà thôi, cho nên cũng không ai để ý, thành Bắc Kinh rất nhiều lái xe uống rượu say.

Sau khi uống rượu xong, Vệ Hồng Quân say khướt, lái xe về nhà, ai ngờ khi đi qua một cái ngã tư đường, ông ta coi đèn đỏ thành đèn vàng, trực tiếp đâm thẳng vào chiếc xe buýt.

Cũng phải nói ông chủ Vệ mạng lớn, khi qua đèn đỏ còn đang chạy đến tốc độ tám mươi km, nếu không phải lúc đó ông ta đánh hướng xe đi, chỉ sợ cả xe Audi đã tông vào gầm xe tải.

Nhưng ngay cả như vậy, bên ghế lái phụ, toàn bộ bị chèn ép thành một khối đồng nát, cả xe tựa hồ phân thành hai.

Xảy ra tai nạn xe cộ, Vệ Hồng Quân tỉnh hắn, nhưng cũng sợ choáng váng, hơn nữa xe đã biến dạng, cửa xe lại không thể mở ra, cảnh sát giao thông đến đây cũng không mở được, cuối cùng vẫn phải đợi người của đội phòng cháy cầm cưa điện đến, cắt cửa xe ra.

Nhưng khiến tất cả mọi người cảm thấy ngạc nhiên chính là, với những tai nạn thế này, trong tình huống bình thường đều là xe hỏng người vong, ông chủ Vệ lại chỉ là đầu đụng phải kiếng chiếu hậu chầy xước chút da, ngoài ra, toàn thân ngay cả lông tơ cũng chưa rụng một cái.

Vệ Hồng Quân được phen kinh hồn, khi tỉnh táo lại, lập tức nhớ lại lời cảnh cáo của Diệp Thiên.

Nhưng lúc trước quả thực, ông ta hiển nhiên không để trong lòng lời nói của Diệp Thiên, cho nên Vệ Hồng Quân cũng biết xấu hổ, trước tiên sẽ không tìm Diệp Thiên, ước chừng ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, lúc này mới báo con gái đi gọi Diệp Thiên tới nói chuyện.

– Diệp Thiên, cậu thật có thể nhìn ra chú Vệ sẽ xảy ra tai nạn xe cộ?

Không sợ hãi như Vệ Dung Dung, Vu Thanh Nhã tròn mắt, từ nhỏ cô đã biết Diệp Thiên đi theo lão đạo sĩ trên núi học tập phong thuỷ – tướng thuật, hơn nữa cha cô tựa hồ cũng rất tin tưởng, nên bây giờ Vu Thanh Nhã cũng không bài xích.

– Đó là đương nhiên , mình biết nhiều mà, Thanh Nhã, cậu có tin mình có thể tính ra hôm nay cậu mặc quần chip là màu gì không …

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, ánh mắt xấu xa lại nhìn vào chiếc quần bò co dãn bó sát người Vu Thanh Nhã, hắn trước đây cũng thường xuyên làm chuyện như vậy, cũng không biết đã trêu chọc cho cô gái trước mặt khóc bao nhiêu lần.

Diệp Thiên cũng không biết, vì sao mình thích trêu chọc Vu Thanh Nhã như vậy, nhất là thích nhìn bộ dáng khi cô tức giận, có lẽ chỉ có lúc này, Diệp Thiên mới có thể cảm nhận được sự vuivẻ bên người bạn cùng lứa tuổi này?

– Diệp Thiên, cậu muốn chết phải không hả? Lại trêu chọc mình …

Vu Thanh Nhã cũng không còn là tiểu nha đầu như năm đó chỉ biết khóc lóc, giận dữ, đôi tay nhỏ bé đưa tới dưới nách Diệp Thiên, khẽ cù, cô cũng biết nhược điểm của Diệp Thiên.

– Đừng… Đừng, tiếp tục nữa mình sẽ … phản công …

Diệp Thiên thật đúng là sợ cái này, hai tay không của mình đẩy tay của Vu Thanh Nhã ra, ai ngờ lại đặt vào một nơi mềm mềm, nhất thời thần sắc ngưng lại.

– Trời ơi, đồ xấu xa, cậu coi thường người ta …

Vu Thanh Nhã cũng không ngờ tay của Diệp Thiên lại đặt trúng nơi nhạy cảm của cô, trong phút chốc cả người đều ngây ngẩn, mắt to ngây ngô nhìn lên Diệp Thiên.

– Ơ … Này, Thanh Nhã, mình … mình không phải cố ý, thật không phải là…

Mặc dù tâm tính Diệp Thiên chín chắn hơn so với bạn cùng lứa tuổi, nhưng ở vấn đề nam nữ, hắn là một người không biết tí gì, thậm chí còn không bằng một vài học sinh ở trung học ăn vụng trái cấm, đụng tới chỗ không nên động vào, hắn cũng không biết như thế nào cho phải.

– Khụ khụ!

Nhìn thấy sắc mặt Vu Thanh Nhã tựa hồ không có gì dị thường, Diệp Thiên ho khan một tiếng, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói:

– Hôm nay trăng sáng, mình mang cậu đi xem một chỗ bên hồ…

– Cậu … mình liều mạng với cậu …

Không phải Vu Thanh Nhã không phản ứng, mà là vừa rồi cả người đều choáng váng, phản ứng chậm một chút mà thôi, lúc này nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, tức giận đánh móc sau gáy Diệp Thiên, nắm tay gõ lên đầu Diệp Thiên.

Đối với Diệp Thiên mà nói, đánh vào người thế này không khác gì mát xa, một lúc lâu sau, Diệp Thiên không hề hấn gì, ngược lại là Vu Thanh Nhã mệt thở hồng hộc .

Một tay bắt được tay nhỏ bé của Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên hỏi:

– Thanh Nhã, trút giận hết chưa?

– Chưa, cậu … cậu bắt nạt mình …

Trong ánh mắt trong veo của Vu Thanh Nhã tựa hồ mang theo chút sương mù.

– Vậy … vậy để mình đi bắt nạt cô gái khác nhé!

Mặc dù Diệp Thiên không có kinh nghiệm kết giao cùng con gái, nhưng hắn rất hiểu lòng người, hơn xa người bình thường.

– Cậu dám!

Quả nhiên, Diệp Thiên nói chưa dứt, bản mặt ủy khuất của Vu Thanh Nhã liền trừng lên đôi mắt.

– Mình đương nhiên không dám…

Diệp Thiên bỗng nhiên vươn tay ra, nắm lấy vai Vu Thanh Nhã, ôm vào trong lòng, nhẹ nói :

– Thanh Nhã, làm bạn gái của mình nhé?

Có những người, từ khi sinh ra duyên phận đã là trời định rồi, mặc dù Diệp Thiên không thể suy tính nhân duyên và tiền đồ của mình, nhưng hắn tin, cô bé trước mặt này, nhất định sẽ trở thành một người quan trọng nhất trong vận mệnh của mình.

– Cái… Cái gì? Bạn … Bạn gái?

Cảm nhận được hơi thở nam tính của Diệp Thiên trên người, cái đầu nhỏ của Vu Thanh Nhã nhất thời trống rỗng, cô vốn có chỉ số thông minh vượt qua 120, lúc này tựa hồ cũng trở thành 0.

Tuy rằng Vu Thanh Nhã biết, mình thích Diệp Thiên, cũng có thể mơ hồ cảm giác được, Diệp Thiên cũng thích mình, nhưng cô thật không thể ngờ, Diệp Thiên lại thổ lộ với mình vào lúc này?

– Sao vậy? Không muốn?

Thấy người trong lòng mình thật lâu không nói gì, Diệp Thiên có chút sốt ruột, hắn chín chắn hơn cũng chỉ là thanh niên mười tám tuổi, mình thổ lộ rồi không có được câu trả lời thuyết phục, có thể hiểu là sẽ có tâm trạng gì.

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Vu Thanh Nhã tựa hồ mới tỉnh lại, ý thức được mình còn đang trong lòng Diệp Thiên, nhịn không được đẩy người Diệp Thiên một cái, nhưng cũng không thể giãy khỏi vòng tay mạnh mẽ của Diệp Thiên.

– Thanh Nhã, có đồng ý hay không em nói đi …

Giọng điệu Diệp Thiên lúc này giống như là một chàng trai đang rất xúc động, biểu lộ hoàn toàn tâm tình của mình.

– Em … em đồng ý …

Vu Thanh Nhã nhẹ nhàng gật gật đầu, cô đột nhiên nhớ tới khi còn bé Diệp Thiên cũng từng hỏi cô như vậy: Vu Thanh Nhã, bạn có đồng ý làm tân nương của ta hay không? !

Tuy rằng lúc nhỏ rất nhiều chuyện, trong trí nhớ đã có chút mơ hồ, nhưng Vu Thanh Nhã luôn luôn nhớ kỹ những lời này, cũng nhớ rõ câu trả lời của mình: mình đồng ý!

– Ha ha, Thanh Nhã, em đồng ý rồi?

Cho dù Vu Thanh Nhã trả lời nhẹ nhàng như là muỗi kêu, vẫn không thể nào tránh được lỗ tai của Diệp Thiên, mừng rỡ, Diệp Thiên một tay bế Vu Thanh Nhã lên, tiếng cười sảng khoái truyền rất xa.

– Ai da, nhẹ một chút, nhỏ giọng một chút, nơi này chính là trường học nha…

Vu Thanh Nhã bưng kín miệng Diệp Thiên.

Năm chín mươi lăm, chuyện yêu đương ở đại học, tuy rằng tuyệt đối không thể ít hơn so với đời sau, nhưng thông thường đều là lén lút, lúc này điều lệ sinh viên còn chưa cho phép có thể kết hôn, hơn nữa Vu Thanh Nhã là con gái, da mặt đương nhiên mỏng hơn nếu so với Diệp Thiên.

– Sinh viên thời nay, thực… thực là thời thế đổi thay …

– Ông xã, năm đó, không phải ông cũng theo đuổi tôi ở trường học à? Ông như vậy không gọi là thiếu đạo đức sao?

Cách đó không xa một đôi bạn già mới ăn xong cơm chiều đi tản bộ, nghe được phía trước truyền đến tiếng cười, không khỏi lắc đầu, chưa nói dứt câu, bên hông đã bị người cấu, véo một cái.

– Đúng, đúng, phu nhân nói đúng, đây không phải thời thế đổi thay, mà là thanh xuân tràn trề …

Nhìn thấy người yêu năm đó đầu đầy tóc đen, hiện tại đã trắng xoá, trong lòng bà lão giáo viên dâng lên một cảm giác dịu ngọt, nghe bên tiếng cười tai thiếu nam thiếu nữ, bọn họ giống như cũng trở về thời còn trẻ.

Vui đùa ầm ĩ một lúc, Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã ngồi ở ghế đá bên cạnh đường mòn, đối với hai người đều không có kinh nghiệm yêu đương mà nói, kích động qua rồi ngược lại lại không có gì để nói.

– Đúng rồi, Diệp Thiên, có chuyện em muốn hỏi anh …

Vu Thanh Nhã chợt nhớ tới một chuyện,

– Ba em tuần sau đến Bắc Kinh, muốn em đi cùng ông tham gia dạ hội gì đó, đến lúc đó anh đi cùng em chứ!?

Là công chúa trong nhà họ Vu, lại là thanh thuần xinh đẹp như vậy, Vu Hạo Nhiên không ít lần đem theo con gái đi chơi, chẳng qua Vu Thanh Nhã không mấy ưa thích những nơi như vậy, nhất là sau này đã lớn, ở những nơi này cô hay gặp những người đáng ghét.

Trước mắt đã có bạn trai, Vu Thanh Nhã dĩ nhiên là muốn cho Diệp Thiên cùng đi với cô, hơn nữa Vu Thanh Nhã tin tưởng, ba cô nhất định sẽ thừa nhận Diệp Thiên, dù sao giao tình hai nhà cũng không đơn giản.

– Tuần sau? Thầy Vu sẽ tới à?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, mới vừa lừa được con gái người khác, lại phải gặp phụ huynh, là một điều khó xử với cánh đàn ông.

Nghe thấy Diệp Thiên vẫn xưng hô với cha như hơn mười năm trước, Vu Thanh Nhã không khỏi giận dữ nói :

– Còn gọi Thầy Vu sao? Anh không thể gọi tiếng CHÚ à?

“Thầy” tuy rằng cũng rất thân thiết, nhưng đã xác định quan hệ yêu đương với Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã rất muốn nghe Diệp Thiên gọi “Chú”.

– Ừ, được, chú Vu, gọi là chú Vu…

Diệp Thiên trước đây gọi thầy năm sáu năm, nhất thời sửa lại thật là có chút không quen.

– Thanh Nhã, lần này ba em tới Bắc Kinh làm cái gì?

Diệp Thiên hỏi lời này là có tật giật mình, tuy rằng biết rõ Vu Hạo Nhiên không phải vì hắn theo đuổi con gái ông mà tới Bắc Kinh, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu, dù là truyền nhân hay phong thuỷ đại sư, vào thời khắc này tất cả đều vô dụng .

– Còn có thể tới làm gì chứ, chính là nói chuyện làm ăn thôi, chúng ta mang theo miệng đến ăn uống là được, ăn xong là về!

Trước kia Vu Thanh Nhã không thích tham gia loại yến tiệc này, nhưng có thể cùng đi với Diệp Thiên lại không giống với lúc trước, tối thiểu những kẻ chán ghét ruồi bọ sẽ không tới quấy rầy mình .

Nghe được Vu Thanh Nhã nói vậy, Diệp Thiên cuối cùng gật gật đầu, nói:

– Đi, anh đi với em, cũng nhiều năm không gặp chú Vu…

Diệp Thiên không phải loại người hay nhăn nhăn nhó nhó, vừa rồi lo lắng trong lòng nhưng phản ứng rất bình thường, trước kia khi Vu Hạo Nhiên làm thầy chủ nhiệm của mình, mình cũng dám trêu ghẹo con gái ông, hiện tại thì sợ gì chứ?

Chương 97 : Cha vợ

Vào tháng 10, gió cuối thu ở Bắc Kinh làm con người cảm thấy se lạnh.

Những sinh viên ra ra vào vào viện Hoa Thanh, cũng đã mặc thêm chiếc áo khoác khá dày bên ngoài. Nhưng những sinh viên hay giáo viên ra vào đều nhìn về phía cô gái đang đứng ở cổng trường.

Chiếc áo khoác gió màu đen mặc dù dài đến chân nhưng cũng không làm mất đi vẻ đẹp thanh nhã, hoàn mỹ.

– Diệp Thiên, sao anh lại ăn mặc đơn giản như vậy?

Nhìn thấy Diệp Thiên mặc chiếc quần bò trắng bệch, áo sơ mi màu xám thì đã nhạt màu lảo đảo đi tới, Vu Thanh Thanh mở to hai mắt nhìn.

– Sao vậy? Không phải là ăn một bữa cơm sao?

Diệp thiên sửng sốt! Hắn chẳng qua chỉ là kẻ ăn theo, rảnh thì đi tụ tập. Cái gì mà hẹn với chả hò, hắn đâu có để ý cơ chứ.

– Đúng rồi. Thanh Nhã, hôm nay em thay đổi kiểu tóc à? Kiểu tóc này nhìn chững chạc hơn đấy.

Nhìn thấy cách ăn mặc của Vu Thanh Nhã. Hắn thấy có chút kì quái. Từ chỗ cổ áo lộ ra, có thể nhìn thấy trang phục bên trong, dường như là trang phục dạ hội.

– Đúng vậy. Cuộc gặp gỡ hôm nay không phải chỉ ăm cơm. Nên ba em mới có ý bảo em ăn mặc như vậy.

Nghe thấy lời nói của Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã thấy có chút dở khóc dở cười. Cô liền vội vàng giải thích.

Cuộc cải cách được được 10 năm rồi. Nền kinh tế trong nước đã phát triển, đời sống nhân dân giàu có hơn. Vì thế cách sống của người ngoại quốc cũng được du nhập. Nam thì đi giày tây, nữ mặc váy áo hoa.

Thực ra Vu Thanh Nhã cũng không phải là để ý xem Diệp Thiên mặc cái gì, mà tại cách ăn mặc kì quái của hắn sẽ làm mọi người chú ý và nhạo báng.

Những năm này, không phải người ta có nhiều tiền là học vấn cao. Cũng có những người càng nhiều tiền thì càng tiêu nhiều và dễ sa đọa.

Nếu là người có tiền ăn mặc như Diệp Thiên thì sẽ là khiêm tốn, nhưng vì là Diệp Thiên nên sẽ không như vậy.

– Thanh Nhã, có đi được hay không vậy?

Nghe thấy những lời của Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên giận đổi cả sắc mặt. Hắn ta đã nghe từ cha những việc này.

Diệp Đông Bình hồi còn ở Giang Nam rất hay tham gia những buổi tụ tập. Còn Diệp Thiên thấy chẳng có gì là hứng thú cả nên hắn thường không tham gia.

Hơn nữa, nhiệm vụ bây giờ của Diệp Thiên là đến Bắc Kinh để học tập, vốn không chuẩn bị tây phục. Bộ quần áo luyện công bằng tơ lụa mà mặc đi dự tiệc thì đúng là không thích hợp.

– Em hứa với cha rồi. Còn nói anh cũng sẽ đi, ba em rất vui, sao lại không đi cơ chứ.

Thanh Nhã từ nhỏ rất ngoan, biết nghe lời. Có những việc không thích nhưng cũng không làm trái ý cha. Hơn nữa lần này đi gặp cha lại mang cả Diệp Thiên đi nên mới ăn mặc đặc biệt như vậy.

– Được, đi thôi chúng ta cùng đi mua quần áo.

Nhìn thấy Thanh Nhã khó xử, Diệp Thiên không đành lòng. Hơn nữa cậu ta cũng không yên tâm để người yêu xinh đẹp của mình tham gia buổi tiệc không rõ nó thế nào.

– Diệp Thiên, anh thật là tốt.

Vẻ mặt tươi cười vui mừng lộ rõ trên gương mặt của Thanh Nhã. Cô định vươn cánh tay ôm lấy Diệp Thiên nhưng nhìn thấy hình như có vật quái dị gì đó ở phía sau liền sợ hãi thu tay về, nơi này vẫn là cửa lớn của trường Hoa Thanh.

Lúc nước đến chân mới nhảy, không có sự chuẩn bị gì cả. Đúng là “ngày thườn thì không chịu thắp hương, lúc gặp nạn mới cuống lên đi ôm chân phật”, làm sao mà mua được trang phục đẹp đây. Diệp Thiên tìm mãi, cuối cùng tiêu 300 tệ mua một bộ Âu phục, mặc vào cảm giác thật không quen.

Vốn là Diệp Thiên muốn đi cùng Vu Thanh Nhã đến chỗ Vu Hạo Nhiên rồi cùng đi dự tiệc, nhưng sắp muộn mất rồi, 2 người bọn họ đành phải thuê taxi đi cho kịp.

– Đây là nơi nào vậy? Sao chẳng khác gì trường Thanh Hoa?

Nhìn thấy xe taxi tiến về ngoại ô, Diệp Thiên không nhịn được lớn tiếng hỏi.

– Các bạn, đến chỗ nào mà còn không biết hả? Câu lạc bộ Anh Lan là câu lạc bộ lớn nhất trong 4 thành phố. Sân Golf, Bowling cái gì cũng có, nghe nói không có đến 50 vạn, thì không thể là hội viên.

Muốn hiểu thành Bắc Kinh hãy hỏi lái xe, lời này không sai, Diệp Thiên chỉ nghe nói, anh lái xe đã nói rõ về nơi mà Diệp Thiên cần đến lần này, trên mặt mang theo vẻ hâm mộ.

– Năm mươi vạn? Đắt quá.

Nghe anh nói, Diệp Thiên tặc lưỡi. Cha hắn vất vả nhiều năm như vậy, e là cũng không có đủ 50 vạn.

– Ha ha , cậu còn chê đắt, 50 vạn là mua thẻ hội viên, muốn chơi ở đó, còn đắt hơn nhiều.

Tài xế xe Taixi nói rất nhiều, đột nhiên nhìn qua gương chiếu hậu hỏi Diệp Thiên và Thanh Nhã :

– Sao hai người vào được chỗ đó, nếu không phải hội viên, cũng khó mà vào được cửa.

– Ha ha chúng tôi đều là sinh viên, được người mời đến mà lại.

– Anh bạn, đưa bạn gái đến đây à?

Nghe Diệp Thiên nói vậy, tài xế tỏ vẻ đã hiểu.

– Đúng vậy, anh làm sao mà biết được?

Diệp Thiên thực sự kinh ngạc. Lái xe taxi cũng biết xem tướng hành khách hay sao?

– Khà khà, trông chừng cho kỹ nhé!

Tài xế vừa lái xe cười, suy nghĩ trong đầu nhưng đang lái xe nên không nói nhiều.

Xe chạy được 20 phút thì dừng lại, ở phía trước xa xa chính là bức tường bao. Diệp Thiên trả tiền cho tài xế và cùng Thanh Nhã xuống xe.

Bằng con mắt nghề nghiệp nhạy bén, Diệp Thiên thấy nơi này quả là nơi đắc địa:

– Ở đây rất tốt, nếu xây dựng câu lạc bộ ở đây sẽ rất nhiều cơ hội phát triển.

Tục ngữ có câu:

Tục ngữ có câu: “ Thế đất trong ngàn thước, hình trong trăm thước”. Thế là cảnh bao quát, hình là ngay trước mắt. Kiến trúc này có cả hình và thế, có âm có dương, nhờ âm trạch mà con cháu được hưởng phúc, nhờ dương trạch mà trở thành vùng đất trù phú.

– Diệp Thiên đừng có thần ra như thế. Ba em đang đợi ở kia, đi, chúng ta đi thôi.

Nghe thấy những lời từ chính miệng Diệp Thiên, nhưng nghe mà không hiểu, Thanh Nhã tức giận nhìn trừng trừng vào mắt hắn, kéo tay Diệp Thiên đi tới cửa.

– Chào chú Vu ạ.

Đi tới ngay trước mặt, Diệp Thiên lễ phép như hồi còn học sinh. Bố Thanh Nhã đáng để Diệp Thiên tôn trọng.

– Diệp Thiên, cao như vậy! Nếu không đến cùng Thanh Nhã thì quả thực chú không thể nhận ra.Đúng rồi, Đông Bình có khỏe không?

Nhìn thấy quần áo Tây mà Diệp Thiên đang mặc, ông Vu mừng rỡ biểu lộ rõ trên sắc mặt.Cha Diệp Thiên cũng là chỗ bạn bè, trong lòng ông đã sớm coi Diệp Thiên như con cháu.

Diệp Thiên cười nói:

– Chú Diệp, ba con vẫn luôn nhớ thầy, ông thường nói sẽ đi Thượng Hải tìm chú uống rượu.

– Ai da! Chú không uống lại ba của con.Tiểu Thiên, con … con và Tiểu Nhã?

Đang chăm chú nói chuyện, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ là, chính là nhìn thấy con gái mình và Diệp Thiên vẫn đang tay trong tay.

Ngày còn mười tuổi nhỏ này và những đứa cùng trang lứa nắm tay nhau, Vu Hạo Nhiên thấy bình thường. Ngày trước, Thanh Nhã và Diệp thiên vẫn thường nắm tay nhau đi chơi.

Nhưng điều quan trọng là cả 2 người đều đã trưởng thành rồi. Ở thời xưa thì là bố mẹ của trẻ con rồi, vậy thì nắm tay nhau là có vấn đề lớn đây.

– Chú Vu, con… con và Thanh Nhã là người yêu.

Tuy Diệp Thiên da mặt dày nhưng lúc nói chuyện cũng bối rối không yên. Lấy hết dũng khí để kéo tay Thanh Nhã, giống như Mèo con sợ hãi lại rụt tay về.

– Các con…

Tuy trong lòng đoán được vài phần. Nhưng nghe Diệp Thiên nói vậy, vẫn khó mà có thể chấp nhận.Mặc dù việc này là vì tương lai của chính mình. Con dâu là con của bạn thân. Trong lòng anh ta chắc cũng cảm thấy có chút trống vắng, hiu quạnh.

– Tiểu Thiên nhìn cháu khôn lớn, trưởng thành chú rất vui mừng. Nhưng các con đều vẫn còn trẻ, nên coi trọng việc học.

Hơn nữa, bây giờ các cháu đều chưa có kinh tế. Ta thấy những vấn đề này các con hãy cứ để sau khi tốt nghiệp rồi hãy tính.

Tục ngữ có câu: con gái là chiếc áo bông bên người cha. Nhìn con khôn lớn mười tám năm, giờ nó lại đi theo người trước mặt, trong lòng làm sao vui được.

Điều quan trọng là, tuy cha con Diệp Thiên cũng khá, gần gũi, thân mật là thế nhưng trong lòng ông vẫn cảm thấy có chút không vui. Ông biết một ít về gia thế nhà hắn. So với Diệp Thiên, Thanh Nhã xuất sắc hơn nhiều.

– Haha, chú Vu, chú nghĩ nhiều quá rồi.

Diệp Thiên có thông minh cỡ nào cũng lập tức cười nói:

– Con và Thanh Nhã chỉ là bạn tốt mà thôi. Chẳng qua lúc chú và ba con nói chuyện thì đã nhận con là con rể. Bây giờ, gọi tiếng cha rể e hơi sớm?

Lúc nói chuyện Diệp Thiên ngại ngùng khó xử. Thanh Nhã thì xấu hổ, ngượng ngùng.

– Diệp Thiên anh nói những gì vậy? Ba em đồng ý việc này khi nào chứ?

Nghe Thanh Nhã nói, Diệp Thiên xấu hổ đỏ bừng cả mặt.

– Thanh Nhã, anh không nói bừa đâu, chính ba em đã đồng ý với ba anh, không tin em hãy hỏi đi.

Diệp Thiên từ nhỏ đã là người vô cùng nghịch ngợm, ngang bướng hay phá phách, ỷ lại. Chẳng qua mới trưởng thành, những tính cách đó chỉ tạm thời ẩn khuất đi thôi. Lúc nói chuyện nó đã lộ hết ra rồi.

– Ba điều này là thật sao?

Thanh Nhã nhìn cha.

– Cái này…cái này, không phải thế, là lần đó uống nhiều qúa thôi.

Nhìn thấy ánh mắt con gái hỏi cha mà như muốn đánh vào thân mình, chỉ trách rằng ngày xưa uống rượu cùng Diệp Đông Bình làm chi.

Chương 98 : Câu lạc bộ Anh Lan

Nhắc tới chuyện nhận con rể này, Vu Hạo Nhiên nhớ ra thật sự là có, mấy năm trước Diệp Đông Bình trợ giúp Vu Hạo Nhiên sửa chữa được những trang thiết bị nhập khẩu, Vu Hạo Nhiên liền chuẩn bị tiệc rượu cảm tạ Diệp Đông Bình.

Tửu lượng của Vu Hạo Nhiên rất tệ, mấy chén đã bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, vừa lúc Diệp Đông Bình đang thổi phồng chuyện luc nhỏ của con trai, Vu Hạo Nhiên, đã có chít rượu liền vội vàng khóc lên, nói cần thu nạp Diệp Thiên làm con rể.

Chuyện những người thân thiết như Vu Hạo Nhiên và Diệp Đông Bình, chuyện kết thân gia vẫn thường có, Diệp Đông Bình cũng rất thích cô bé Vu Thanh Nhã, lúc ấy liền đồng ý ngay.

Sau khi về nhà, Diệp Đông Bình còn đặc biệt tìm con trai hỏi một chút, nói cho hắn biết không được phép yêu sớm, cha sớm đã tìm được người vợ tốt cho con.

Chuyện này khiến cho lúc ấy Diệp Thiên buồn bực một khoảng thời gian rất dài, sau lại trộm chạy tới Thượng Hải gặp Vu Thanh Nhã, cũng là bởi vì nguyên nhân này, nhưng thấy trước vợ tương lai xinh đẹp hơn cả so với trước đây, trong lòng Diệp Thiên vẫn rất hài lòng.

Cho nên vừa rồi Diệp Thiên nhắc đến chuyện này trước mặt Vu Hạo Nhiên, thầy Vu khổ sở nói không nên lời, nét mặt già nua thoạt đỏ thoạt trắng.

Nếu không thừa nhận, mối giao tình của ông và Diệp Đông Bình vài thập niên sẽ không còn, nhưng nếu chịu thua trước cậu thanh niên này, Vu Hạo Nhiên có chút không cam tâm, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

– Chú Vu, cháu và Thanh Nhã là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ, hơn nữa cháu đã tính qua mệnh của Thanh Nhã, nhất định là ứng nghiệm ở trên người cháu, hắc hắc, chú cũng đừng lo lắng nhiều…

Ngay cả lão đạo sĩ trên núi cũng có thể xem ra duyên phận của Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên làm sao có thể không biết? Chính là hắn không dám suy tính sâu mà thôi, nhưng lúc này cũng không ngại lấy ra trêu ghẹo cha vợ tương lai.

– Cháu … tiểu tử thối, lại có kiểu đó hả?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, lông mày Vu Hạo Nhiên nhíu lại, vốn là muốn trách mắng Diệp Thiên, nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện mấy năm trước, lại thu lại lời nói.

Ba bốn năm trước Diệp Thiên đi Thượng Hải, từng giúp Vu Hạo Nhiên gieo một quẻ, nói cho hắn một số chuyện những năm sau cần tránh.

Xí nghiệp Vu Thị là xí nghiệp gia tộc, ngoài Vu Hạo Nhiên là con trai duy nhất, ở nước ngoài cũng có sản nghiệp rất lớn, nhưng mấy năm trước, Vu Hạo Nhiên và bác trai cùng cố gắng, đã thành công trong việc hợp số tài sản này lại với nhau, hợp thành tập đoàn tài chính xuyên quốc gia.

Năm 1992, Vu Hạo Nhiên thuyết phục thành viên trong gia tộc ở Anh quốc, đem điểm đầu tư chuyển vào nội địa, thành công lần đó đã tránh được nguy cơ khủng hoảng đồng bảng Anh năm đó, giảm bớt thất lớn cực kỳ nặng nề.

Tuy rằng tất cả chuyện này không hẳn là Diệp Thiên mang đến, nhưng Vu Hạo Nhiên cũng biết, nếu không phải Diệp Thiên nhắc nhở hắn về điều kiện đầu tư nước ngoài không tốt, năm 1992, gia tộc Vu Thị đã gặp phải nguy cơ phá sản, căn bản là không thể phát triển xí nghiệp đến quy mô như hiện tại.

Mấy năm nay Vu Hạo Nhiên luôn dựa theo lời Diệp Thiên để làm, hơn nữa cơ nghiệp phát triển càng lúc càng lớn, ở quốc nội, trong ngành sản xuất tương quan, ông đã là nhân vật đứng đầu.

Nhớ tới chuyện cũ này và những điều thần bí về Diệp Thiên, Vu Hạo Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

– Được, ta không quản nổi chuyện của người trẻ tuổi các con, nhưng Diệp Thiên, tiểu Nhã, ta cảnh cáo các con, hai người các con hiện tại đang là sinh viên, không được làm chuyện gì khác đâu đấy …

Mấy năm nay Vu Hạo Nhiên thường xuyên sang các nước Đông Nam Á, biết rõ những người làm phong thuỷ thuật sĩ cũng không tầm thường, có con rể như vậy, đối với gia tộc mà nói, cũng không phải chuyện xấu?

– Ba, vậy là ba đồng ý ạ?

Nghe thấy cha nói vậy, Vu Thanh Nhã sung sướng kêu lên.

– Nha đầu kia, có biết thẹn thùng hay không? Kêu lớn tiếng như vậy để làm chi?

Vu Hạo Nhiên tức giận trừng mắt nhìn con gái một cái,

– Ta vừa nói xong, hai người các con đều nghe rõ hay không?

– Chú Vu, chú cứ yên tâm đi…

Diệp Thiên nở nụ cười, hắn tu luyện võ công này, lúc trước ở đại thành, lão đạo sĩ cũng đã nói, trong ba đến năm năm, Diệp Thiên vẫn phải luyện, cho nên cho dù Vu Hạo Nhiên không nói, hắn cũng sẽ không vụng trộm ăn trái cấm.

– Ta không hiểu con quá hay sao, có thể yên tâm vì cháu sao? Nhưng nếu cháu dám làm chuyện xấu, cẩn thận ta cắt đứt chân của cháu …

Vu Hạo Nhiên hung tợn cảnh cáo Diệp Thiên, khoát tay áo nói:

– Lên xe của ta đi, khuya hôm nay có một người chủ nhân câu lạc bộ này sẽ đến, các con đừng làm ầm ĩ quá …

Vu Hạo Nhiên nói lời này là nói với Diệp Thiên, hắn biết Diệp Thiên từ nhỏ sinh trưởng trong hoàn cảnh nào, khẳng định chưa tham gia loại tiệc tính chất thế này, nếu đến lúc đó xảy ra điều gì gây cười, người mất mặt chỉ có thể là bản thân mình.

Ô tô đi qua cửa chính, Diệp Thiên biết vì sao tài xế xe taxi kia nghe thấy mình tới nơi này lại lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

Câu lạc bộ Anh Lan này, sau khi vào cửa, liền thấy một sân Golf có địa hình đồi núi, cho dù là buổi chiều, nơi này cũng đèn đuốc sáng trưng, cách lưới sắt còn nhìn thấy, mấy cỗ xe cầu xe đang đứng ở trên bãi cỏ, bên cạnh có mấy người mặc quần áo thể thao đứng cầm gậy golf.

Mà muốn đi vào câu lạc bộ, muốn xuyên qua cả sân Golf, nếu không phải Vu Hạo Nhiên lái xe ở cửa chờ bọn họ, chỉ sợ chỉ một đoạn đường này, Diệp Thiên hai người cũng phải đi mất mười phút.

Xe vòng qua sân bóng, đứng lại trước một tòa kiến trúc mang phong cách châu Âu, kiến trúc không lớn, nhưng đẹp và mang phong cách nước ngoài, hẳn là xuất xứ từ tay nhà thiết kế nước ngoài.

Phía trước kiến trúc này, là một hoa viên chiếm diện tích rất lớn, chỉ nhìn qua hàng lan can gỗ cao chừng 1m, ở trong hoa viên đã có không ít người đứng ở nơi đó, đang tụ tập năm ba người cùng trò chuyện.

Khi Vu Hạo Nhiên mang theông con gái và Diệp Thiên xuất hiện ở trong sân, lập tức đã trở thành tiêu điểm của mọi người.

Không nói đến Vu Hạo Nhiên lần này tụ họp là một trong những nhân vật chính, chính là Vu Thanh Nhã đã cởi bỏ áo gió, mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, lộ ra dáng người tao nhã, cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt tinh anh của các nhân vật chốn thương trường.

Đương nhiên, đứng bên cạnh Vu Hạo Nhiên, Diệp Thiên cũng không kém, dáng người 1.8m, khuôn măt thanh tú hơi lộ chút ngượng ngùng, cũng làm cho các cô gái còn độc thân, đều lộ ra ánh sáng trong mắt.

Theo lời Diệp Đông Bình nói, dáng hình Diệp Thiên không hề giống ông, càng không giống người mẹ chưa từng gặp mặt kia, hơn nữa mặc dù Diệp Thiên từ nhỏ không cùng sống với phụ nữ, nhưng con gái theo rất nhiều, từ trung học cơ sở đến trung học phổ thông, không ít bạn nữ đồng học đưa thư tình cho hắn.

– Chủ tịch Vu, đang chờ ngài đây, hai vị này là?

Khi đám người Vu Hạo Nhiên tiến vào đến sân, một ông lão hơn năm mươi tuổi, dáng gầy gò ra đón chào, trong thương trường phải chú ý kính lão yêu trẻ, tuy rằng ông lão trước mắt này lớn tuổi hơn so với Vu Hạo Nhiên khá nhiều, nhưng thái độ cũng rất cung kính.

– Đây là con gái tôi, tiểu Nhã, tiểu Nhã, đây là Cao bá bá…

Vu Hạo Nhiên giới thiệu cho Vu Thanh Nhã một chút, sau đó nhìn về phía Diệp Thiên, nói:

– Đây là cháu họ của tôi, Diệp Thiên, dẫn bọn hắn tới cho biết, tránh chuyện “Ếch ngồi đáy giếng” , không biết một chút đạo lí đối nhân xử thế, Cao tổng, sau này xin hãy chiếu cố nhiều hơn …

Ông lão họ Cao nghe thấy Vu Hạo Nhiên nói vậy, liên tục xua tay nói:

– Không dám, chủ tịch Vu nói lời này tôi thật không dám, tôi nghe nói con gái anh học trường Thanh Hoa, chắc là học giỏi lắm …

Mặc dù trong số bọn họ, con cái học ở các trường đại học danh giá nước ngoài đều có nhiều, rất nhiều, nhưng Cao tổng biết Vu Hạo Nhiên rất đắc ý chuyện con gái thi đỗ trường Thanh Hoa, cũng không ngại tâng bốc ông ta trước mặt người khác.

– Cao Tổng nói không sai, con gái tôi từ nhỏ đã biết học biết chơi, cũng rất hiểu chuyện …

– Đúng vậy, chủ tịch Vu không chỉ kinh doanh giỏi, giáo dục trong nhà cũng khiến tôi không theo kịp …

– Mấu chốt là Vu tiểu thư cũng rất xinh đẹp, cách ăn mặc thế này giống như đóa hoa Phù Dung vậy, thanh thuần đáng yêu…

Tiếng của Cao Tổng chưa dứt, mấy tiếng phụ hoạ liền vang lên, thổi phồng Vu Thanh Nhã giống như đóa hoa, nghe được Diệp Thiên rất xấu hổ, cảm thấy trước kia mình khen Vu Thanh Nhã xinh đẹp, ngôn ngữ thật là cằn cỗi.

Kỳ thật bữa tiệc ngày hôm nay, là để ăn mừng quy chế mới trong công nghiệp dệt quốc nội, là nhân vật hết sức quan trọng ở cái nghề này, Vu Hạo Nhiên cũng không thể không tham gia khuấy động.

Theo ý nào đó mà nói, ở trong ngành dệt quốc nội, xí nghiệp Vu Thị đã được xem như một bộ phận cực nhỏ, có thể sửa đổi các điều lệ, cho nên Vu Hạo Nhiên vừa đến đây, bên cạnh đã vây đầy người.

Vừa cùng mấy ông chủ bên cạnh đó chào hỏi, Vu Hạo Nhiên vừa liếc mắt nhìn qua, nói với con gái và Diệp Thiên:

– Bên kia đều là người trẻ tuổi, các con qua đó chơi đi, ta và Cao bá bá trò chuyện…

Tiệc giống như vậy, thông thường những có chút thân phận, đều sẽ đem con của mình đến, đối với những người sau này sẽ kế thừa sự nghiệp kinh doanh của bọn họ mà nói, nơi này cũng là nơi kết giao bạn bè cùng tuổi tốt nhất.

– Ồ, Thanh Nhã, qua bên kia…

Đợi cho Vu Hạo Nhiên và Cao tổng chào hỏi và rời đi, Diệp Thiên cũng không có đi sang chỗ những người trẻ tuổi đang đứng ở góc trái hoa viên, mà là đi sang phía bên phải kia, nơi bày đầy đồ ăn phong phú.

– Diệp Thiên, anh … anh có thể đừng ăn ở chỗ này nhiều quá không?

Vu Thanh Nhã bị hành động của Diệp Thiên làm cho hoảng sợ, tuy rằng thức ăn trên bàn rất phong phú, thậm chí cả tôm hùm lớn và trứng cá muối nước Pháp đều có, nhưng những đồ ăn này, tác dụng lớn nhất chính là bài trí cho đẹp mắt.

Vu Thanh Nhã biết lượng cơm Diệp Thiên ăn, nếu hắn ăn đến no bụng, chỉ sợ hôm nay diễn viên chính lại là hắn, mình cũng không phải sợ ai, Vu Thanh Nhã chỉ sợ cha cảm thấy bất mãn với Diệp Thiên.

– Lãng phí, ôi, thật sự là lãng phí …

Diệp Thiên cũng hiểu ý của Vu Thanh Nhã, nhưng nhìn thấy cả một bàn dinh dưỡng cực kỳ phong phú mà không thể ăn, khiến trong lòng Diệp Thiên rất khó chịu.

Thấy Diệp Thiên tỏ vẻ khó chịu, Vu Thanh Nhã nở nụ cười, nhỏ giọng nói ở bên tai Diệp Thiên :

– Lát nữa chúng ta trở về, em và anh cùng đi ăn khuya…

– Nghe hay đấy, chúng ta sẽ đến Vương Phủ Tỉnh ăn thịt dê nhé!

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, liền đứng nguyên tại chỗ cùng Vu Thanh Nhã tán gẫu.

Chương 99 : Kỷ công tử

– Diệp Thiên, chúng ta qua bên kia đi?

Ghé sát bên người Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã cũng không cảm thấy yến tiệc đáng ghét như trước, nếu là trước kia, lúc này cô đã như đứng đống lửa, như ngồi đống than .

Diệp Thiên nghe vậy nhìn sang chỗ mấy người trẻ tuổi tụ tập bên kia, bĩu môi, nói:

– Qua đó để làm chi? Không thấy ánh mắt những người đó cũng giống như lang sói nhìn chằm chằm em đó sao? Em là bạn gái của anh đấy …

Hôm nay dáng vẻ của Vu Thanh Nhã thật sự là rất gây chú ý, trang điểm nhẹ cùng lễ phục dạ hội màu đen, quả là phụ trợ vô cùng cao quý của cha cô, cách ăn mặc chín chắn và khuôn mặt thanh thuần đan vào nhau, tỏa ra loại lực hấp dẫn không thể nói hết.

Đừng nói là những người thanh niên hai mươi, ngay cả người trung niên bốn mươi năm mươi tuổi, ánh mắt cũng thường xuyên cố ý hay vô tình đảo qua trên người Vu Thanh Nhã, nếu ánh mắt có thể mang theo chất hóa học, ước chừng lúc này y phục trên người Vu Thanh Nhã sớm đã bị rơi rớt.

Diệp Thiên cũng không phải không nhận ra ý đồ xấu xa của những kẻ đó, đó không phải là ánh mắt thưởng thức, hắn tự nhiên không chịu đưa dê vào miệng cọp, đưa Thanh Nhã đến trước mặt những người đó.

– Anh nói không đi thì không đi, chúng ta đến bên kia hoa viên ngồi đi…

Nhìn thấy Diệp Thiên vẫn quyến luyến nhìn phía bàn ăn phong phú kia, Vu Thanh Nhã dở khóc dở cười kéo hắn lại, đã biết bạn trai mình cái gì cũng tốt, có điều … ăn lại quá tốt!

Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã ngồi tán gẫu, hai người bọn họ cũng trở thành chủ đề nghị luận của những người tuổi trẻ trong hoa viên này.

Chàng thanh niên chải mái tóc dựng bảy tám phân, trên đầu còn xịt keo sáng loáng, hất dầu về phía cách đó không xa, nơi Diệp Thiên đang ngồi, nổi giận, nói với đồng bạn bên cạnh:

– Kỷ Nhiên, tiểu tử đó là ai nhỉ? Thật vui vẻ, ngay cả mấy đàn anh đều không để ý?

– Đúng vậy a, tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, qua nói chuyện một chút thì sao nào? Cô bé kia thật xinh đẹp!

Người tên Kỷ Nhiên bị hỏi còn chưa nói chuyện, bên cạnh đã có người phụ hoạ, tuy rằng tiệc như vậy không thể thiếu cô gái xinh đẹp, nhưng thanh thuần xinh đẹp và giàu có như Vu Thanh Nhã, cũng không thấy nhiều.

– Này, nói không chừng là thái tử nhà ai đấy, tôi nói mấy anh, đừng gây chuyện nha, Anh Lan này cũng không phải là nơi giống như bình thường …

Người họ Kỷ kia, đại khái hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, hắn ở Bắc Kinh đã lâu, biết có những người, căn bản là họ không nên đắc tội.

Những thứ không nói đâu xa, chỉ ở câu lạc bộ Anh Lan này, ở đây mỗi người bọn họ đều đã ngưỡng mộ đã lâu, nhưng nếu không phải các trưởng bối mang theo, bọn họ căn bản là không vào được, cũng không dám khoe khoang ở chỗ này.

Nhưng cho dù là con cháu thương nhân, cũng là có đều luật riêng, tựa như vài người lấy Kỷ Nhiên làm trung tâm, gia thế đều không thua ai, nhưng đứng ở chỗ khác, thì hắn lại là người rất bình thường.

Sau khi Kỷ Nhiên cảnh cáo mấy người đồng bạn, bất mãn nhìn sang tên béo, nói:

– Ôi, Thương Bất Khải à, tôi nói rồi mà, cậu mời những người thật không biết dựa vào khuôn phép gì cả? Đừng làm những chuyện để tôi bị mắng chứ?

– Làm sao có thể? Lão Kỷ, hôm nay tôi mời được cả sinh viên học viện điện ảnh Bác Kinh đến đấy, luận tướng mạo không chừng còn hơn cả cô bé kia, tôi gọi điện thoại xem thế nào…

Nghe được Kỷ Nhiên nói vậy, cái người tên Thương liền kêu oan, đang muốn tiếp tục giải thích vài câu, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.

Ở trung kỳ thập niên 90, chuyện nhóm người giàu có ở Bác Kinh có bồ, quả thực đã trở thành hot, nếu tụ họp mà không có cô gái xinh xắn hay nữ thư ký bên cạnh, đều ngượng ngùng khi đi ra gặp người.

Nhưng những cô gái xinh đẹp cũng không phải đầy đường, vì thế nhưng ông chủ tài lực hùng hậu liền dòm ngó tiếp cận trường đại học, mà loại học viện nghệ thuật, đương nhiên liền trở thành tâm điểm chú ý của bọn họ.

Tục ngữ nói trên không nghiêm, dưới chắc chắn sẽ loạn, hành vi của bậc cha chú, trực tiếp ảnh hưởng đến thế hệ sau.

So sánh với các trưởng bối, ưu thế của bọn họ càng thêm rõ ràng, tối thiểu là tuổi trẻ, tiền tài thì không ít. Những nữ sinh viên ý chí không kiên định, đương nhiên sẽ không buông tha bọn họ, thậm chí còn tuyển chọn những người có tiền.

– Hắc hắc, lão Kỷ, Nhâm Kiện tới, tôi đi đón, mấy anh chờ là được rồi…

Sau khi nhận điện thoại, trên mặt tên béo lộ ra vẻ hưng phấn, bắt chuyện cùng vài người rồi xoay người đi ra hoa viên.

Bảy tám phút sau, Thương Bất Khải mang theo bốn năm cô gái ăn mặc rất thời trang về tới hoa viên, mấy cô nương này tuổi trẻ, nhất thời thu hút được ánh mắt của mọi người.

Điều này làm cho đám người Kỷ Nhiên cảm thấy có vẻ rất tự hào ra mặt, mỗi người lộ ra bộ mặt như chó con vây lấy mấy cô gái.

Bọn hắn biết, các cô gái lần này tới cũng không phải như trước kia, cho ít tiền có thể lên giường, mà là sinh viên điện ảnh và truyền hình chân chính, tầm mắt cũng không phải tầm thường.

– Diệp Thiên, anh nhìn cái gì? Có phải mấy người … kia xinh đẹp hơn em hay không?

Ngồi ở góc hoa viên, Diệp Thiên nói chuyện cung Vu Thanh Nhã nhưng đương nhiên cũng bị mấy cô gái vừa hấp dẫn, nhưng khiến Vu Thanh Nhã bất mãn chính là, Diệp Thiên cứ nhìn chằm chằm một cô gái trong đó.

Cái cô bé kia vóc dáng không cao lắm, nhưng rất đầy đặn, dáng người phi thường ưa nhìn, mặc cả bộ áo da quần da màu đen, hiển lộ rõ ràng ra sự gợi cảm và thành thục, cho dù Vu Thanh Nhã là con gái, nhìn cũng nhịn không được tim có chút đập rộn lên.

– Không phải xinh đẹp hơn em, mà là anh nhận ra cô gái kia…

Nghe thấy Vu Thanh Nhã nói vậy, Diệp Thiên nhịn không được nở nụ cười khổ, không nghĩ tới cô gái ăn mặc diễm lệ như thế kia, lại chính là Sầm Tĩnh Lan mà hắn quen trên xe lửa, xem ra thế giới này thật là rất nhỏ.

Nhưng nhìn thấy Sầm Tĩnh Lan ở đây, Diệp Thiên cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao mỗi người đều có lựa chọn quyền lợi cho cuộc sống của mình, nữ minh tinh và phú hào, không phải là tài sắc vẹn toàn sao.

– Anh quen cô ấy? Làm sao anh quen cô ấy? Nhìn ăn mặc, nhất định không phải người tốt…

Con gái hay ghen đều là trời sinh đã có, thấy ánh mắt Diệp Thiên vẫn thường liếc về phía bên kia, Vu Thanh Nhã hận không thể dùng tay nhỏ bé che mắt hắn lại.

– Thanh Nhã, sao anh có cảm giác trong hoa viên này tràn ngập sự ghen tuông nhỉ?

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười.

– Anh cùng cô gái kia quen nhau ở trên xe lửa, cô ấy học điện ảnh và truyền hình, bọn anh rất trong sáng …

– Ai thèm để ý!

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Vu Thanh Nhã lườm hắn, nhưng bạn trai đã giải thích cho mình, trong lòng cũng thấy dịu ngọt.

– Ôi, bọn họ tới …

Vu Thanh Nhã bỗng nhiên nhẹ nhàng kéo Diệp Thiên bởi vì cô phát hiện, cco gái xinh đẹp nhất, đang cùng một người trẻ tuổi đi tới bên mình.

– Đến đã đến thôi…

Diệp Thiên vỗ nhẹ nhẹ bàn tay nhỏ bé của Vu Thanh Nhã, từ trên ghế đứng dậy.

– Chị Tĩnh Lan, chị khỏe chứ, không ngờ gặp được chị ở đây …

Nhìn thấy Sầm Tĩnh Lan và người thanh niên kia chạy tới trước mặt, Diệp Thiên cười tiến lên, lên tiếng chào hỏi.

– Diệp… Diệp Thiên?

Thấy thân hình cao lớn, nhưng khuôn mặt lại hiển lộ ra vẻ non nớt của Diệp Thiên, Sầm Tĩnh Lan kinh ngạc, bất kể như thế nào cô cũng chưa từng nghĩ, ở chỗ này lại gặp được Diệp Thiên?

Phải biết rằng, câu lạc bộ Anh Lan chính là nơi tụ họp các nhân vật nổi tiếng ở kinh thành, rất nhiều người nhà giàu có tiền, nhưng không có thân phận mới nổi muốn đến đều không đi vào được, tuy rằng Sầm Tĩnh Lan đã sớm biết nơi này, nhưng mới vào lần thứ 2.

– Sầm tiểu thư, mọi người quen nhau sao?

Kỷ Nhiên đứng bên Sầm Tĩnh Lan, giật mình nhìn về phía Diệp Thiên, nhận định chuyện mình tới gặp người trẻ tuổi này là làm đúng rồi, đối phương nhất định là người vai vế cao hơn so với hắn.

Đây là lần thứ 2 Kỷ Nhiên mời sinh viên điện ảnh và truyền hình đến cổ động, nhưng Kỷ công tử biết một vài người trong hội, đừng nói là mới là sinh viên, bản thân đã nổi danh rồi, đối với những người đó mà nói, chuyện để lộ chi tức nhiều người biết đến không có gì lạ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Kỷ công tử không khỏi đắc chí, có thể kết bạn ở đây, trưởng bối nhà hắn cũng sẽ khích lệ hắn.

– Chúng tôi quen nhau ở trên xe lửa, Diệp Thiên, tại sao cậu lại ở chỗ này vậy?

Nói thật, tuy rằng Diệp Thiên nhìn qua vô cùng đơn giản nhưng khiến Sầm Tĩnh Lan cảm giác kính cẩn, giống như cả người hắn đều bị sương mù bao phủ, thấy không rõ lắm.

Có thể thi đỗ trường Thanh Hoa, nhưng lại khiêm tốn dị thường, nhìn như non nớt khuyết thiếu kinh nghiệm xã hội, nhưng cách đối nhân xử thế lại thành thục lão luyện, cẩn thận, nhất là ở trên xe lửa lại bắt được tên tội phạm bị truy nã, cũng làm cho Sầm Tĩnh Lan cảm thấy tò mò.

Cho nên mặc dù chuyện ở trên xe lửa đã qua gần hai tháng, nhưng Sầm Tĩnh Lan vẫn có đôi khi nghĩ lại mà thầm cười “Ngượng ngùng” , nghĩ đến trên người Diệp Thiên ẩn chứa nhiều điều làm cho người ta khó hiểu.

– Trên xe lửa? Hai người quen ở trên xe lửa sao?

Lời nói của Sầm Tĩnh Lan khiến Kỷ Nhiên có chút không hiểu, người trong giới, có chuyện gì đều là bay tới bay lui, ai còn ngồi xe lửa? Đây không phải là chuyện mất mặt sao?

Diệp Thiên cười vươn tay ra, nói:

– Đúng , tôi và Tĩnh Lan quen ở trên xe lửa, đúng rồi, tôi tên là Diệp Thiên…

– Ồ, tôi là Kỷ Nhiên, cha tôi …

Nhìn thấy Diệp Thiên tươi cười không màng danh lợi, Kỷ Nhiên vội vàng vươn hai tay, theo bản năng liền nói xuất thân, gia thế đầu tiên, tuy rằng hắn còn chưa suy nghĩ được vì sao Diệp Thiên quen Sầm Tĩnh Lan ở trên xe lửa, nhưng vẻ tươi cười lại trở thành khiêm tốn nhã nhặn .

Kỷ công tử cảm giác, chỉ có người có gì đó bí ẩn, mới có thể giới thiệu giống như Diệp Thiên – chỉ nói ra cái tên, bởi vì loại người này căn bản là không cần dùng danh hiệu của người khác để khoe khoang chính mình.

– Hả?

Ngay khi Kỷ công tử cầm tay Diệp Thiên, ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại, bởi vì hắn phát hiện, nhãn hiệu trên cổ tay áo bộ Âu phục cũng chưa giật đi, hơn nữa quan trọng hơn là, đó là một nhãn hiệu Trung Quốc, hắn hoàn toàn chưa từng nghe qua.

Lúc này đầu óc Kỷ công tử còn chưa thể hiểu được, mới vừa rồi còn cho rằng đối phương là con cái nhà giàu có bậc nhất, bây giờ liền phát hiện tình huống này, hay là lúc này người trong giới lưu hành kiểu ăn mặc quần áo như vậy?

Nhưng cũng không đúng, theo lý thuyết bất kể là người trong giới, mà Âu phục không giật mác, đều không giống tiêu chuẩn, đại não Kỷ công tử nhất thời có chút hỗn loạn cả lên.

Chương 100 : Tống Gia

Khi Kỷ công tử còn đang quấn quýt với Diệp Thiên, một người đàn ông tuổi ngoài 40 bước vào giữa vườn hoa, trong tay cầm một cái microphone. Ông ta ho nhẹ hai tiếng, kéo sự chú ý của những người đang dạo chơi trong vườn hoa trở lại.

– Thưa các quý vị, hoan nghênh mọi người đến tham dự buổi dạ tiệc do thương hội XXX tổ chức. Dạ tiệc làn này rất may mắn mời được “Anh Lan nữ sĩ’ vô cùng bận rộn cùng tới tham dự, xin mọi người một tràng vỗ tay chào đón…

Người đàn ông vừa dứt lời, trong vườn hoa vang lên một tràng pháo tay như sấm dậy. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh nhìn về phía trung tâm vườn hoa, tìm kiếm vị Anh Lan nữ sĩ mà người đàn ông vừa nhắc tới.

Ngay đến Kỷ công tử lúc này cũng chẳng buồn quan tâm hỏi chuyện Diệp Thiên nữa, kiễng cao chân cố nhìn vào. Về người sáng lập ra câu lạc bộ này, bọn họ đều chỉ nghe tên mà chưa thấy mặt.

Trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, một người phụ nữ trung niên phong thái quyền quý xuất hiện, bước vào giữa sân khấu trước sự dõi theo của đám người ồn ào đông đúc.

– Cảm ơn các vị đã hạ cố đến với câu lạc bộ Anh Lan, hy vọng mọi người sẽ trải qua một đêm thú vị ở đây.

Nói xong, người đàn bà liền trả lại microphone, bước qua đám người đi vào trong căn phòng trước vườn hoa, trước sự ngưỡng mộ của những người trẻ tuổi.

– Thanh Nhã, người đàn bà này là ai?

Diệp Thiên hôm nay đến đây mục đích là để lấy ăn uống free, Anh Lan nữ sĩ hay câu lạc bộ Anh Lan gì gì đó, cậu ta trước giờ chưa từng nghe qua, nãy giờ đều ngồi im quan sát, mãi đến khi đoàn người giãn ra, mới quay sang hỏi Thanh Nhã.

– Bạn … bạn không biết Anh Lan nữ sĩ là ai?

Vu Thanh Nhã còn chưa kịp nói gì, Kỷ công tử bên cạnh đã trợn tròn hai mắt, lộ đầy vẻ kinh ngạc khó tin, như thể việc Diệp Thiên chưa từng nghe qua cái tên Anh Lan nữ sĩ là một tội lỗi ghê gớm.

– Ừ, tôi đến Bắc Kinh chưa lâu, lại còn đang đi học, thật không biết Anh Lan nữ sĩ là ai…

Diệp Thiên thành thực gật đầu khẳng định. Người xưa nói, biết thì là biết, không biết thì là không biết, chính là đây. Cậu ta không hề có thói quen thổi phồng.

Nghe Diệp Thiên nói, Kỷ công tử giờ mới biết, hóa ra bản thân lúc nãy đã đánh giá sai rồi. Tuy nhiên, hắn ta vẫn còn một vài điều muốn hỏi:

– Anh đến Bắc Kinh không lâu? Vậy tại sao anh lại nói tiếng Bắc Kinh tốt như vậy?

Diệp Thiên trên mặt thoáng chút bẽn lẽn:

– Khả năng học ngôn ngữ của tôi rất tốt?

Điều này khiến cho Kỷ Nhiên ngây người đờ đẫn, cảm thấy người thanh niên bị mọi người cho là con cháu của một thế gia nào đó, lại là một tên nhãi ranh miệng còn hơi sữa, vừa mới chân ướt chân ráo tới Bắc Kinh, ấy vậy mà mình lại vội vàng bợ đỡ, không khéo trở về hội bạn sẽ chê cười chết mất.

– Tiểu Diệp à, bên kia tôi vẫn còn chút việc, các anh cứ tiếp tục trò chuyện, Sàm tiểu thư, chúng ta đi thôi.

Mấy năm nay Bắc Kinh cũng không phức tạp gì, Kỷ công tử mặc dù trong lòng đối với Diệp Thiên giữ thái độ coi thường, nhưng thừa hiểu một đạo lí xưa nay ở đời, thêm một người bạn vẫn tốt hơn thêm một kẻ thù. Điều này không chỉ riêng mình Diệp Thiên hiểu.

Nghe Kỷ Nhiên nói, Sầm Tĩnh Lan ngần ngừ một lúc, đáp:

– Kỷ tiên sinh, tôi vẫn còn mấy lời muốn nói với Diệp Thiên, hay là anh qua trước đi.

– Được, tôi ở bên kia chờ Sầm tiểu thư đại giá.

Điều khiến Kỷ công tử không ngờ tới là, cô gái mà hắn ta mang theo lại không đi cùng. Khuôn mặt hắn đột nhiên sầm lại, nhưng cũng nhanh chóng giấu nhẹm đi.

Chỉ là sau khi quay mặt đi, các cơ trên mặt hắn trở nên nhúm nhó, bực mình vì mất hết thể diện.

– Lão Kỷ, cái tên tiểu tử kia rốt cuộc làm gì?

Kỷ Nhiên vừa quay về, tên béo liền hỏi:

– Sầm Tĩnh Lan sao chưa quay về? Cô ấy quen biết tên tiểu tử kia à?

Ông của Thương Bất Khải vốn là quan chức đầu ngành trong sở điện, chỉ tiếc là ông đi quá sớm, đến đời bố cậu ta cũng chưa kịp hưởng chút hào quang gì.

Nhưng may thay ông cụ lại để lại một dây anh em, sau thời kì cải cách cũng phát huy tác dụng.

Bây giờ nhà Thương Bất Khải mở một công ty chiếu phim. Bộ phim “Ngoại Lai Công” nổi tiếng khắp vùng Bắc Giang Nam mấy năm về trước chính là do công ty nhà bọn họ tổ chức công chiếu.

Có được vai vế này, mặc dù Thương Bất Khải không mời được đại minh tinh, nhưng dựa vào thanh thế gia đình, mời những bạn học trong trường điện ảnh tham gia diễn xuất không phải là khó. Tên béo ở thành đô vẫn áo gấm nhung lụa, ăn uống no say.

Kỷ công tử đương nhiên không muốn nhắc tới chuyện bản thân bị mất mặt, nếu để hội bạn biết được hắn đi tìm một đám nhãi ranh làm quen, ngày mai không biết còn dám vác mặt ra khỏi nhà không, bèn chuyển hướng đề tài:

– Ai biết là làm gì, chờ lát anh đi mà hỏi Sầm tiểu thư, các anh em, nâng cốc nào…

Sau khi Kỷ Nhiên rời đi, Diệp Thiên nhìn Sầm Tĩnh Lan hỏi:

– Cô Tĩnh Lan, cô không đi cùng bạn sao? Tôi cùng Thanh Nhã lát nữa cũng đi…

Không hẳn là Diệp Thiên muốn đuổi cô bé này đi, vấn đề là ở chỗ bàn tay bé nhỏ của cô nàng nãy giờ đều đặt ở hai bên hông cậu ta, chốc chốc lại nắn nhẹ xuống. Diệp Thiên quả thực chịu không nổi.

Nghe Diệp Thiên nói thế, Sầm Tĩnh Lan bặm môi, nói lại:

– Không sao, anh ta không phải bạn của tôi, chỉ là một người bạn trong giới điện ảnh giới thiệu thôi, Diệp Thiên à, anh không định lấy ghế cho tôi ngồi à? Tôi đến đây là để làm gì thế này?

Sầm Tĩnh Lan nói xong, ngay chính bản thân cô cũng không hiểu. Cô cũng không biết tai sao cô lại sợ người con trai đứng trước mặt mình hiểu lầm mình đến vậy, đã vội vàng nói rõ sự việc.

Phải biết, trong giới điện ảnh, cực kì chú trọng các mối quan hệ, không có quan hệ thì không có vai diễn; hơn nữa trong giới điện ảnh, thiếu nhất là tuấn nam kiều nữ, những bậc đàn anh đàn chị tốt nghiệp cả chục năm như Sầm Tĩnh Lan này đây, hiện còn cả đám người vẫn đang phải đóng vai phụ.

Thông thường mà nói, trước khi tốt nghiệp nếu không thể ở trước mặt mọi người ghi lại ấn tượng, thì sau khi ra trường càng khó khăn hơn, vì thế rất nhiều học viên của trường điện ảnh ngay từ năm hai năm ba, đã bắt đầu tiếp xúc xã hội, xây dựng mạng lưới quan hệ cho bản thân.

Sầm tĩnh Lan cũng biết một số bạn học vì vai diễn, đã mất đi rất nhiều thứ, nhưng đối với cá nhân cô, quyết không vì nổi danh mà bán thân mình. Nếu như hôm nay không là cuộc gặp mặt chính thức, Sầm Tĩnh Lan cũng sẽ không tham dự.

– Chị Tĩnh Lan, chị nghĩ nhiều rồi. Tôi và Thanh nhã thực chất là bị ép kéo tới đây, lát nữa còn phải quay về trường học.

Nghe Sầm Tĩnh Lan nói thế, Diệp Thiên biết cô ấy hiểu lầm rồi, vội vàng lên tiếng giải thích.

Mặc dù không chú tâm quan sát, Diệp thiên cũng có thể nhìn ra, Sầm Tĩnh Lan thân hình mảnh khảnh, thướt tha như liễu đưa trong gió.

Mà lông mày của Sầm Tĩnh Lan lại giao nhau, nhất là chỗ ấn đường, phân tán sang hai bên mắt lên …Còn về cô gái tên Diêu Sảnh Sảnh ngày trước, ấn đường dãn ra và dựng đứng, e rằng sớm đã sinh chuyện chăn gối.

Hai đặc điểm trên nói rõ, Sẫm Tĩnh Lan giờ vẫn là gái trinh, mặc dù Diệp Thiên đến giờ vẫn không hiểu thế nào là trinh nữ ái tình, nhưng đối với một cô gái vẫn giữ được mình trong làng giải trí hỗn loạn này, hắn rất có thiện cảm.

Nghe Diệp Thiên nói thế, Sầm Tĩnh Lan trong lòng hơi chút buồn bã, cố làm ra bộ vui vẻ, nói:

– Được, vậy tôi về trước đây, mọi người chơi vui vẻ…

– Sầm Tĩnh Lan, cố lên, cô nhất định sẽ trở thành đại minh tinh…Cái j là bá đạo,cái j bá khí,cái j khinh cuồng… [ duy Đế Đá Lý Thất Dạ mà thui ] ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!

– Diệp Thiên, cảm ơn anh…

Diệp Thiên vẫy tay chào Sầm Tĩnh Lan, nét mặt tươi cười chân thật, xem ra tâm trạng của Sầm Tĩnh Lan chuyển biến một cách khó hiểu.

Chỉ là Sầm Tĩnh Lan không hề biết, Diệp Thiên rất ít khi dùng ngữ khí khẳng định để nói chuyện, nói cô có thể trở thành đại minh tinh, chẳng qua cũng chỉ như việc bắn tên không đích.

Sầm Tĩnh Lan thần khí sáng, tai vượt mặt, là tướng mạo dễ dàng thành danh, thêm vào đó lại biết cách đối nhân xử thế, vượng bền khó suy, Diệp Thiên tin rằng, sẽ không lâu nữa có thể thấy tên cô ấy trên các phương tiện truyền thông.

– Chị Tĩnh Lan, gọi thân mật quá nhỉ.

Sầm Tĩnh Lan vừa rời đi, Vu Thanh Nhã đã cong môi lên nói.

Mặc dù cô không nghe thấy Sầm Tĩnh Lan và Diệp Thiên nói gì, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.

Diệp Thiên bắt nạt Vu Thanh Nhã là chuyện bình thường, liền cười hì hì nói rằng:

– Gọi chị bạn có chút căng thẳng à, nếu như gọi em gái thì mới dễ xảy ra chuyện chứ…

– Tử tế đi…

Vu Thanh Nhã liếc nhìn Diệp Thiên một cái

– Phải rồi, Thanh Nhã, em vẫn chưa nói Anh Lan nữ sĩ là người thế nào?

Diệp Thiên không muốn tiếp tục kéo dài vấn đề Sầm Tĩnh Lan, giơ hai tay lên cam đoan:

– À, em yên tâm, cô ấy khoảng chừng bốn năm mươi tuổi rồi, mình tuyệt đối không chút hứng thú với cô ấy.

– Diệp Thiên, anh tới Bắc Kinh chưa được vài ngày, sao lại miệng lưỡi như vậy?

Lời của Vu Thanh Nhã thật làm Diệp Thiên khóc cười không nổi, nói đi nói lại thành ra nói mình thành bình dấm chua. Cũng may biết được tính cách ấy của Diệp Thiên, nếu là người khác, không khéo đã bị chọc tức tới bỏ đi rồi.

Nhưng lời của Diệp Thiên vẫn phải đáp trả, Vu Thanh Nhã nghĩ một lát, nói:

– Mình không biết nhiều về bà Anh Lan nữ sĩ, hình như bà ấy họ Tống, nghe nói là con gái nhà Tống gia ở Bắc Kinh…

– Tống gia ở Bắc Kinh? Cái nhà chạy sang Đài Loan?

Nghe Vu Thanh Nhã nói, Diệp Thiên hoảng sợ.

Vu Thanh Nhã lắc đầu nói:

– Dĩ nhiên không phải rồi, chỉ là họ Tống mà thôi, với bên Đài Loan không có quan hệ gì cả, anh chưa từng nghe qua cái tên Tống Hạo Thiên à?

– Là con gái của ông ấy? chẳng trách lại tài giỏi đến vậy.

Nghe thấy cái tên Tống Hạo Thiên, Diệp Thiên chừng như đã hiểu ra, hóa ra nguồn gốc là như vậy, người bình thường thật không thể tưởng tượng nổi.

Có câu nói gia tộc ba đời sẽ xuất hiện một đời làm quý tộc. Câu nói này có vẻ như không căn cứ, chỉ có ba đời liên tiếp cực kì giàu có, mới có thể rửa sạch được bần hàn và nghèo hèn trong suy nghĩ của người đời, mới có khả năng nuôi dưỡng khí chất quý tộc.

Mà Tống gia, bắt đầu từ cuối thời Thanh, trước giờ đều là gia tộc lớn phải kể đến trong nước, bất luận là trong lĩnh vực thương mại hay trên diễn đàn chính trị, đều là năng nhân bối xuất, thế lực vững vàng.

Đặc biệt là sau thời kì cải cách, các mối quan hệ lớn mạnh của nhà họ Tống phát huy tác dụng cực lớn cả trong cũng như ngoài nước, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hơn 10 năm, đã xây nên một cơ đồ thương nghiệp khiến người đời sững sờ kinh hãi.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo